Cập nhật mới

Dịch Mật Ngọt Trong Mắt

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: C20: Chương 20


Bỗng dưng bị ông nội bắt gặp, Hà Xuyên cảm thấy rất xấu hổ. Thế là cô nhanh chóng đứng dậy, sau đó cúi mặt về phòng trước.

Lúc này, ông cụ Hà từ trạng thái tự nhiên quay sang nhìn chằm An Cửu, không biết cố ý hay vô tình chỉ buông 1 câu.

- Đã làm thì phải chịu trách nhiệm! Lão già này không muốn nhìn thấy cháu mình phải rơi lệ đâu.

An Cửu cũng bình tĩnh đáp.

- Vâng. Cháu biết.

Ông cụ Hà nghe vậy thì chỉ gật đầu 1 cái.

Con mắt nhìn người của ông rất chuẩn.

Từ khi An Cửu về đây, ông đã âm thầm bí mật quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Từng cử chỉ, hành động hắn đối với Hà Xuyên đều khiến ông rất vừa lòng.

Cả nhà chỉ có mỗi Hà Xuyên là con gái, thế nên, ông rất yêu quý và quan tâm đứa cháu gái này hơn cả. Thiệt thòi lớn nhất mà con bé phải chịu là mất mẹ quá sớm.

Nếu như năm đó, mẹ của Hà Xuyên muốn đòi lại công đạo cho chồng mình thì cũng chẳng sa vào lưới của bọn nhà giàu kia mất sớm...

Nghĩ đến đây, ông cụ Hà bỗng thở dài.


Thấy ông cụ Hà đi rồi, Cửu xuống giường, định đóng cửa lại. Ai ngờ, cửa còn chưa đóng thì 1 cánh tay từ đâu vươn ra chặn lại.

Hàng lông mày của An Cửu hơi nhíu lại.

Người đến không ai khác chính là Hà Tuyên.

An Cửu lãnh đạm mở lời trước.

- Có chuyện gì sao?

- An Cửu, anh biết giờ này tôi tìm đến anh là có chuyện gì mà. Đừng giả vờ nữa!

An Cửu trầm mặc, đứng sang bên cạnh để Hà Tuyên đi vào, rồi đóng cửa lại.

Khi bước vào Hà Tuyên cũng chẳng mất thời gian mà nói ngay.

- Anh có biết ông nội và ba tôi rất ghét những kẻ nói dối không? Anh không nghĩ nếu để họ biết anh nói dối họ thì họ sẽ ngăn cản anh đến với em gái tôi à?

Thực ra, ngay từ khi về nhà nghe em gái giới thiệu tên của An Cửu, Hà Tuyên đã bắt đầu nghi ngờ bởi vì tên của người đàn ông này rất giống với tên mà Bạch Yến thường hay lẩm bẩm.

Đen khi chính tận tai anh nghe thấy những gì Bạch Yến thổ lộ với An Cửu thì anh cũng đã chắc chắn rằng An Cửu chính là người đàn ông đó.

Theo như anh điều tra thì An Cửu chính là 1 doanh nhân. Đáng lẽ ra ngay từ khi nghe đến họ An thì anh phải nhận ra sớm hơn mới đúng chứ?

Họ An chính là gia tộc lớn nhất, không ai trong giới kinh doanh là không biết hết cả. An Cửu là 1 thành viên của nhà họ An, với gia tộc lớn như vậy, điều anh lo lắng nhất chính là với thân phận của Hà Xuyên, liệu có thể được những người trong dòng họ đó chấp nhận hay không.

Thực ra, Hà Tuyên chỉ muốn em gái tìm được 1 người bình thường, miễn sao hạnh phúc là được. Chứ gia tộc lớn như nhà họ An, anh sợ em gái anh không thể sống nổi.

An Cửu nghe đến đây, vẫn tỏ ra bình tĩnh, không 1 chút hoảng loạn nào cả.

Đôi mắt thâm sâu của hắn hơi động, hướng về phía của Hà Tuyên, mãi lát sau mới mở lời.

- Nếu như anh biết rồi, tôi cũng không còn gì để chối cãi. Nhưng, có 1 điều tôi chắc chắn là tôi yêu em gái anh. Tôi muốn kết hôn với cô ấy!

- Nhưng tôi không đồng ý thì sao?

- Đây là chuyện của Hà Xuyên, vậy nên anh nghĩ cô ấy sẽ nghe lời anh sao?

Nghe An Cửu nói vậy, Hà Tuyên cũng chẳng thể nói ra câu nào nữa.


Em gái anh như thế nào anh hoàn toàn hiểu rõ. Từ trước đến nay, Hà Xuyên đã thích cái gì thì phải lấy cho bằng được. Ngoại trừ ông nội ra thì con bé chẳng sợ ai cả.

Hà Tuyên tức giận, xông đến túm lấy cổ áo của An Cửu.

Ngay khi anh định ra tay thì đột nhiên, Hà Xuyên từ bên ngoài xông vào, nhanh chóng kéo anh trai ra.

- Anh, anh định làm gì thế? Sao anh lại đánh anh ấy!

- Anh chưa có đánh.

- Nhưng nếu em không ngăn cản thì anh đánh rồi còn gì!

Hà Tuyên hừ 1 cái, kéo tay của Hà Xuyên ra, sau đó chỉ thẳng mặt của An Cửu mà chất vấn.

- Tại sao em lại dám dấu thân phận của người đàn ông này chứ? Nếu để cho ông nội và ba biết được thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, chẳng lẽ em ngu ngốc đến mức đó à?

Hà Xuyên cũng đã lường trước được sự việc này rồi. Anh trai cô vốn khó tính, lại rất yêu thương cô, rất khó chấp nhận việc cô nói dối về thân phận của An Cửu.

Mà lúc Hà Xuyên không biết làm thế nào, đột nhiên An Cửu nắm chặt lấy tay của cô kéo về phía mình, lãnh đạm trả lời.

- Em gái anh và tôi yêu nhau thật lòng.

- Cái tên khốn này, ai cho phép anh dám nắm tay nó hả?

Chẳng hiểu sao hai người lại xảy ra cái xích mích này nữa.

Hà Xuyên đứng giữa chẳng biết làm sao cả.


Một bên là anh trai cấm cản yêu đương vì ghét An Cửu, 1 bên là chủ nợ khổng lồ của cô.

Nếu biết trước chuyện này xảy ra thì cô đã không thèm cố chấp câu dẫn An Cửu để trả thù An Tư Nhất rồi.

Càng nghĩ, Hà Xuyên cảm thấy càng rối.

Trước khi hai người tiến lại gần thì Hà Xuyên không nghĩ nhiều, đẩy An Cửu lại phía sau. Ngay trước mặt anh trai, cô kiễng chân lên, nhắm mắt hôn lên môi của An Cửu.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hà Tuyên đien tiết định lao đến lôi 2 con người kia ra.

Ai ngờ, ông cụ Hà từ đâu xuất hiện phía sau, không nói không giằng túm lấy cổ Hà Tuyên lại.

- Ông nội, ông túm áo cổ cháu làm gì?

Hà Tuyên đang bừng bừng lửa giận, đột nhiên lại bị ông cụ Hà đập cho 1 phát vào đầu.

- Mày muốn ở đây làm kỳ đà cản mũi cháu gái ta à? Còn không mau cút về phòng!

- Nhưng...

- Nhưng nhị cái gì! Không lý do lý trấu gì hết, em gái mày lớn rồi, về là về để 2 đứa nó có không gian riêng tư!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: C21: Chương 21


Hà Tuyên dù không muốn nhưng vẫn bị ông cụ Hà lôi đi 1 cách không thương tiếc.

Thấy mọi chuyện có vẻ đã lắng xuống, lúc này Hà Xuyên mới từ từ định lùi lại. Nhưng thật không ngờ, An Cửu lại vươn tay, sau đó kéo cô sát lại người mình, không lỡ buông bờ môi cô ra.

Hà Xuyên định chống cự, nhưng hai tay đều bị người đàn ông kia nắm chặt lấy. Cô căn bản là không thể thối lui được.

Nụ hôn của An Cửu có lúc cuồng nhiệt, lúc dịu dàng khiến đầu óc của Hà Xuyên trống rỗng.

Càng ở gần với người đàn ông này, cô càng cảm thấy anh ta quá mức bá đạo. Rõ ràng là trước đây cô đối với ai cũng phải hơn thua cho bằng được.

Ai ngờ, bây giờ lại phải nép vế, không dám nói khi ở trước mặt của người đàn ông này đây.

Nhìn bờ môi của Hà Xuyên đã bị hôn đến sưng đỏ, đáy mắt của An Cửu chỉ hơi động, sau đó vươn tay ra miết xuống khiến cô hơi nhăn mặt.

- Muộn rồi, em về ngủ đi.

Thực lòng hắn không nỡ để Hà Xuyên rời đi. Nhưng hắn cũng hết cách rồi. Đây là nhà họ Hà, không phải nhà của hắn nên hắn không thể nào đi quá phận được.

Ông cụ Hà có thể bỏ qua cho hắn nhưng chắc gì ba Hà sẽ bỏ qua chứ?

Hà Xuyên nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu trở về phòng.


Mãi đến khi nằm lên giường rồi, Hà Xuyên vẫn chưa thể bình tâm được.

Cô vỗ vỗ mặt mình, thấy tất cả mọi thứ thật không chân thật chút nào.

Cô và An Cửu rốt cuộc đã tiến triển đến mức này rồi sao? Rõ ràng mục đích của cô đến với An Cửu là trả thù An Tư Nhất thôi. Sao mọi chuyện lại vượt ngoài tầm kiểm soát của cô thế này?

Nếu như An Cửu biết chuyện cô vẫn chưa có tình cảm với hắn, liệu hắn có tức giận đánh ch.ết cô không?

Càng nghĩ Hà Xuyên càng cảm thấy vừa sợ vừa rối.

Đúng lúc này, điện thoại chợt đổ chuông khiến Hà Xuyên giật mình. Khi cô cầm điện thoại lên thì thấy 1 dãy số quen thuộc.

Mặc dù đã xoá cái tên kia khỏi danh bạ rồi nhưng Hà Xuyên vẫn nhớ được số đó.

Sắc mặt cô đang từ bình thường lập tức chuyển sang chế độ khó chịu mà ấn nút nghe.

Rất nhanh sau đó, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mà cô ghét nhất.

- Cô đang ở cùng với ông trẻ tôi à?

- Thì sao?

- Tôi muốn nói chuyện với cô.

- Nếu không có gì quan trọng thì đừng nói chuyện với tôi! An Tư Nhất, anh biết tôi căm ghét nhất chính là khi anh mở miệng còn gì!

Những lời nói của Hà Xuyên khiến An Tư Nhất như muốn phát điên lên. Nhưng anh ta đã cố gắng nhẫn nhịn vì sự nghiệp tương lai.

Chả là An lão gia đang rất tức giận vì mấy dự án mà anh ta đang đảm nhận. Bây giờ chỉ có thể đi lấy lòng An Cửu, để ông trẻ lên tiếng thì may ra ông nội anh ta mới nguôi giận.

Nhưng điều đáng hận ở đây đó chính là người phụ nữ kia kè kè bên cạnh ông trẻ của anh ta.

Trước đây, anh ta có thể dễ dàng nhờ cậy. Bây giờ, chỉ sợ vừa mới mở miệng ra thôi thì người phụ nữa kia đã lên tiếng nói linh tinh về anh ta với ông trẻ kia rồi. Càng nghĩ, An Tư Nhất càng muốn phát điên lên.

Có điều, vì nghĩ đến chuyện lớn, anh ta cố gắng nhẫn nhịn xuống.

- Hà Xuyên, tôi chỉ muốn biết bao giờ cô và ông trẻ của tôi về thôi.


- Tại sao tôi phải nói cho anh biết?

- Vậy cô muốn để cho gia đình cô biết về chuyện cô câu dẫn ông trẻ tôi vì để trả thù tôi sao? Với lại, cô đừng quên trước đây cô đã từng nói với tôi là gia đình cô rất kỳ thị những người trong giới thượng lưu. Hà Xuyên, tôi không phải thằng ngu nên không thể để cô dắt mũi được!

Hiển nhiên, khi nghe đến đây, Hà Xuyên lập tức im lặng.

Trước đây cô muốn công khai mối quan hệ của cô và An Tư Thất với gia đình, có điều... Ba cô vì chuyện này mà tức giận 1 tuần không thèm nhìn mặt cô, vậy nên cô chỉ còn cách che giấu.

Ba cô nói An Tư Nhất là kẻ không đáng tin. Thế nên, ông không thể nào chấp nhận anh ta quen cô.

Và giờ đây, những gì ba cô nói đều đúng.

Giờ mà để cái tên khốn kia mở miệng nói, cô sợ chắc ba cô từ mặt cô mất!

Nghĩ đến đây, Hà Xuyên đành thoả hiệp.

- Nói đi! Muốn tôi nhắn nhủ đến ông trẻ anh cái gì?

An Tư Nhất chỉ đợi có vậy đành mở miệng.

- Chỉ cần cô nói với ông trẻ tôi đọc tin nhắn tôi gửi và giúp tôi là được.

Dù cho Hà Xuyên không muốn nhưng cả cô và An Tư Nhất đều đang nắm rõ điểm yếu của đối phương. Thế nên, hai bên chỉ còn cách thoả thuận trao đổi mà thôi.

Sáng sớm hôm đấy, Hà Xuyên cùng An Cửu tạm biệt ba và ông nội để rời đi.

Trước khi đi, anh trai cô vẫn ném cho cô 1 cái ánh mắt cảnh cáo khiến cô không dám nhìn lại.


Lúc về thì đem nhiều quà lúc đi ông nội cô chuẩn bị cho lắm đồ khiến 2 người phải xách túi lớn túi nhỏ đi cả đoạn đường xa đến Gara lấy xe.

Mang được đồ đến nơi, Hà Xuyên vội chạy vào đi nhờ WC.

Còn An Cửu đi cùng nhân viên đi thanh toán.

Đến khi hắn sắp đồ vào cốp, thì nghe được tiếng điện thoại đang phát ra từ túi xách của Hà Xuyên.

Vốn hắn không định quan tâm nhưng vì chuông cứ kêu liên tục mà cô vẫn chưa quay lại nên hắn đành mở túi cô ra, định nghe hộ.

Nhưng khi hắn nhìn thấy dãy số gọi đến thì hắn sắc mặt của hắn trở lên rất khó coi.

An Cửu đứng đấy 1 lúc, rồi từ từ lấy điện thoại của mình ra, lục tìm danh bạ đến số của An Tư Nhất.

Hắn do dự 1 lúc rồi ấn vào.

Bỗng mặt mày của hắn tối lại. Hắn tức giận nắm chặt điện thoại của mình, chỉ thiếu chút nữa bóp nát nó.

Trên màn hình điện thoại của Hà Xuyên lúc này lại có tin nhắn gửi đến.

"Hà Xuyên, cô ở đâu rồi? Nhận được tin thì nhớ gọi lại cho tôi đấy! Nếu không tiện thì chúng ta có thể gặp nhau."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: C22: Chương 22


Hà Xuyên sau khi giải quyết cái bụng khó chịu xong thì vội vàng trở lại xe.

Khi cô ngồi vào trong, đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Hà Xuyên dự cảm có điềm chẳng lành, quay sang nhìn An Cửu nhưng vẫn thấy hắn không có chút bất thường gì nên vẫn cứ cảm giác là lạ.

Thấy Hà Xuyên cứ nhìn mình, An Cửu liền nhẹ nhàng hỏi.

- Có chuyện gì sao?

- A... Không không có gì. Anh mau đi đi chứ đường về khá xa đấy.

Rõ ràng An Cửu không có chút động tĩnh gì, nhưng sao cô cứ có linh cảm xấu nhỉ?

Hà Xuyên phải mất 1 lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.

An Cửu nhanh chóng cho xe chạy đi. Trên đường, Hà Xuyên lục tìm điện thoại đọc tin nhắn. Trên màn hình hiện mấy cuộc gọi nhỡ khiến cô có chút sốt ruột.

Không biết phải đắn đo bao nhiêu lâu, Hà Xuyên mới từ từ quay sang, giả bộ nói chuyện với An Cửu.

- An Gia kinh doanh lĩnh vực gì thế?

- Rất nhiều, cháu trai tôi đang điều hành nên tôi cũng không rõ.

- Nhưng tại sao anh lại không ở lại làm việc trong tập đoàn của nhà mà lại muốn thành lập công ty mới thế?

- Tôi có hứng như thế!


Thực ra, nguyên nhân khiến cho An Cửu muốn thoát ly khỏi nhà họ An cũng có rất nhiều lý do. Nhưng hắn thật sự không muốn cho ai nhìn rõ được nội tâm của hắn.

Mặc dù An Cửu trả lời cô rất bình thường nhưng điều đó càng khiến cho Hà Xuyên cảm thấy bất an hơn bội phần.

Cuối cùng, cô hít 1 hơi sâu rồi nói tiếp.

- An Cửu, anh với cháu anh có thân thiết lắm không? Ý tôi là... Anh và An Tư Thất Nhất đó...

Nghe thấy Hà Xuyên nói vậy, khoé mắt của An Cửu khẽ động. Tuy nhiên, hắn vẫn nhẹ nhàng đáp lại cô.

- Cũng bình thường thôi! Có sao không?

- Không có gì đâu. Chỉ là tôi nghĩ anh giỏi như vậy, có gì giúp đỡ cháu trai 1 chút lúc khó khăn thì cũng tốt.

- Tôi sẽ làm như những gì em nói.

Hà Xuyên không ngờ An Cửu lại dễ dãi đáp ứng cô như thế.

Chắc vì lo sợ bản thân sẽ nói quá phận gì đó nên Hà Xuyên liền im lặng suốt cả đường đi. Dù sao, trong mối quan hệ này, An Cửu chính là người mà cô dựa vào. Hắn cho cô rất nhiều lợi ích, tuy nhiên lợi ích mà cô đem lại cho hắn không lớn.

Hà Xuyên là người rất biết điều, thế nên, an phận chính là điều tốt nhất hiện giờ.

Cô chỉ trao đổi với An Tư Nhất đến thế thôi, An Cửu có giúp anh ta hay không chính là tự anh ta cố gắng, cô cũng chẳng phải thánh nhân mà rủ lòng tốt hẳn đối với kẻ đã từng phản bội mình làm gì.

***

Ngày An Cửu trở về cũng là ngày tất cả mọi thứ đều trở lại như bình thường.

Đặc biệt là nhà họ An, sau khi nghe về thông báo An Cửu muốn kết hôn, An lão gia và tất cả mọi người vô vùng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, điều kiện mà An Cửu đưa ra là khâu tổ chức phải thật giản dị, không được có mặt những vị khách trong giới thượng lưu trong hôn lễ khiến An lão gia không khỏi nhíu mày.

- Tiểu Cửu, An gia không phải gia tộc nhỏ. Tại sao em lại có thể tổ chức hôn lễ sơ sài như thế được? Em không nghĩ cho em thì em cũng phải nghĩ đến mặt mũi của anh và các cháu chứ?

Về chuyện này, An Cửu đã suy nghĩ kỹ rồi.

Gia đình hắn bất tiện, nhưng gia đình của Hà Xuyên cũng vậy.

Hiện tại hắn muốn đẩy nhanh tiến độ hơn. Thế nên, hắn chỉ còn cách này mà thôi.

Mà mọi người ngồi xung quanh không 1 ai dám lên tiếng. Cuộc nói chuyện của 2 vị trưởng bối trong nhà hiện đang rất căng thẳng.

Mặc dù An lão gia rất tức giận nhưng cuối cùng vẫn phải thoả hiệp với em trai mình.

- Được rồi, anh sẽ là theo ý em. Nhưng sau bữa tiệc đơn giản đó, em và Hà Xuyên vẫn phải tiếp tục tổ chức hôn lễ chính thức theo truyền thống của An Gia để công bố ra bên ngoài. Đây là giới hạn cuối cùng của anh rồi!


An Cửu nghe vậy, suy nghĩ 1 lúc rồi trầm giọng trả lời.

- Được. Cứ thế đi!

Mọi người xung quanh thế tình hình có vẻ dịu xuống, lúc này mới an tâm hơn phần nào.

Có thể nói, trong mắt của những đứa cháu này thì An Cửu chính là 1 quả bom nổ chậm, lúc nào cũng có thể gây ra sóng gió.

Thế nên, ngoài An lão gia ra thì chẳng có ai vui vẻ chào đón hân trở về sống ở An Gia cả.

An Tư Nhất ngồi ở 1 góc, trong lòng thấp thỏm đợi ông trẻ nói đỡ cho mình. Tuy nhiên, đợi mãi anh ta cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh gì.

Thấy ông trẻ đứng dậy, An Tư Nhất muốn đứng dậy gọi lại thì lại bị Trương Nguyệt giữ chặt tay ép ngồi lại xuống.

- Tư Nhất, ông nội vẫn còn ở đây! Mới hôm trước bị dạy dỗ vẫn chưa ngộ ra à?

- Nhưng mẹ à... Con...

- Ngồi yên đó cho mẹ!

Áp chế được đứa con trai này ngồi xuống, Trương Nguyệt bất giác thở dài.

Bà đã tạo rất nhiều cơ hội cho đứa con này thể hiện. Vậy mà nó lại không biết điểm dừng!

Rốt cuộc nếu không so sánh thì sẽ không đau. Nhưng Bắc Lam hoàn toàn khiến bà rất hài lòng. Có điều, đó không phải đứa con ruột mà bản thân sinh ra, nên bà ta không thể hỗ trợ An Bắc Lam trở thành người thừa kế được.

An Bắc Lam tuy là con vợ cả, lại có năng lực nhưng không được An Tư Ngôn yêu thương. Thế nên, việc để con trai bà ta trở thành người kế vị vẫn còn hi vọng.

Mọi chuyện Trương Nguyệt làm cũng chỉ vì An Tư Nhất mà thôi! Để có thể đưa con trai lên nắm quyền thì thủ đoạn nào bà ta cũng dám làm!

Sau khi họp xong, An Tư Nhất vội đi đến phòng của An Cửu tìm gặp anh ta.

Nhưng ai ngờ vừa mới gõ cửa thì An Cửu đã kêu anh ta đi vào, như đã sớm biết anh ta sẽ tìm đến đây vậy.


Ban đầu, An Tư Nhất có chút rụt rè. Nhưng sau đó, anh ta hít 1 hơi sâu rồi mở miệng nhờ vả.

- Ông trẻ, cháu có 1 số chuyện muốn nói với ông... Cháu...

An Cửu giơ tay chặn đứng lời nói cửa An Tư Nhất lại.

- Khỏi, ta đã nói chuyện với anh trai về chuyện này rồi. Anh ấy sẽ coi như nhắm mắt bỏ qua cho cháu lần này.

Nghe đến đây, An Tư Nhất lập tức vui vẻ.

- Thật sao ạ? Ông giúp cháu nói xong rồi?

- Ta chưa bao giờ không chắc chắn mà nói cả!

Vốn cứ nghĩ chuyện này tốt rồi, thật không ngờ An Cửu lại nói tiếp.

- Có điều, đối với ta cái gì cũng có cái giá của nó! Vậy nên, ta giúp cháu lần này, cháu cũng nên thể hiện chút thành ý mới được.

Dự án này đối với An Tư Nhất rất quan trọng để anh ta cho ba và ông nội nhìn thấy được sự cố gắng của anh ta. Vậy nên, dù có phải trả giá nào anh ta cũng đồng ý hết.

- Ông trẻ cứ nói đi ạ, chỉ cần trong khả năng của cháu thì cháu nhất định sẽ làm.

Chỉ biết, khoé miệng của An Cửu hơi cong lên. Hắn nâng ly rượu vang đỏ trên bàn, nhẹ lắc qua trước mắt.

- Điều kiện của ta rất đơn giản. Cháu... Hãy tránh xa vợ sắp cưới của ta xa 1 chút! Đấy là bà trẻ của cháu, lớn rồi cứ dính lấy bà trẻ cũng không có hay đâu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: C23: Chương 23


- Ông trẻ, thật sự không như ông nghĩ đâu...

Tuy nhiên, An Cửu không muốn nghe lời giải thích.

Hắn giơ tay chặn đứng không cho An Tư Nhất nói.

- Cháu cũng biết ta ghét nhất chính là sự lừa dối và phản bội! Ta không muốn, chỉ vì chuyện này mà chúng ta coi nhau như kẻ thù. Ta không cần biết trước đây cháu và Hà Xuyên có quan hệ yêu đương gì, nhưng từ giờ cô ấy là người của ta nên ta, mong cháu hãy biết điều 1 chút!

Vừa nói, nắm tay của An Cửu hơi siết chiếc ly trên tay lại, cảm tưởng như chiếc ly có thể bị nát bất cứ lúc nào.

Mà An Tư Nhất có chút sợ hãi.

Từ lâu rồi, vị ông trẻ này khiến cho anh ta dè chừng không dám lại gần.

Ở nhà họ An này ai mà không biết An Cửu chính là vị trưởng bối nhỏ tuổi nhất từ trước đến nay.

Vì thân phận có chút không hợp với tuổi tác, thế nên chẳng có ai dám chơi với hắn. Lúc nào, An Cửu cũng bị cô lập cả. Những lão già kia thì cứ luôn miệng nhồi nhét tất cả những thứ suy nghĩ của mình vào đầu hắn.

Thế nên, tính cách của An Cửu dần trở lên méo mó. Hắn ghét ai lừa dối hắn, nói một là một, hai là hai, hoàn toàn không chấp nhận được chuyện bản thân bị phản bội.

Trong tiềm thức của hắn từ khi sinh ra không có ba mẹ, chỉ có anh trai, được nuôi dưỡng trong lồng kính mãi đến năm 1 tuổi mới được đưa ra ngoài.

Dù trước mặt có rất nhiều người nịnh nọt hắn, nhưng hắn biết rằng bản thân nếu không có anh trai che chở thì cũng chẳng thể sống đến tận bây giờ.


Vậy nên, hắn buộc phải cố gắng để trở lên cường đại hơn, tách ra khỏi sự che chở của anh trai.

An Tư Nhất không dám hướng mắt nhìn về phía của An Cửu.

Cái sự bức bối này khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó thở.

- Ông trẻ, chẳng lẽ ông tin tưởng đến Hà Xuyên như vậy sao?

- Tin hay không tin thì đấy không phải chuyện của cháu! Ta tự có tính toán!

- Cháu chỉ muốn nhắc nhở ông rằng cô ta không như những gì ông nghĩ đâu. Cháu chỉ sợ cô ta lợi dụng...

- Ra ngoài đi!

Không để cho An Tư Nhất nói hết câu, An Cửu khó chịu lập tức đuổi anh ta đi.

An Tư Nhất giật mình, vội vàng cúi đầu rồi đi ra ngoài. Anh ta chỉ sợ còn ở lại thêm 1 phút giây nào nữa thôi thì nhất định sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Cửa phòng vừa được đóng lại, An Cửu không thể kiềm chế được sự bức bối trong lòng mà thẳng tay ném ly rượu trên tay xuống đất.

Người phụ nữ đầu tiên khiến hắn để ý, không thể nào lừa dối hắn được.

Mà cho dù có hắn cũng không cho phép điều đó xảy ra!

***

Hà Xuyên bận bịu với công việc, lúc nào cũng tối muộn mới về.

Có vẻ như sự việc lần trước cũng đã khiến cho Mộc Ái ngộ ra nhiều điều. Dù trong lòng không muốn, nhưng cô ta vẫn không có bất kỳ hành động gì hại cô nữa.

Tối đó, Hà Xuyên về muộn thì đã thấy An Cửu ngồi trong bàn ăn chờ đợi cô rồi.

Từ sau vụ bị ngã, An Cửu chính thức đem cô đến biệt thự riêng ở. Mặc cho An lão gia ngày nào cũng gọi điện, nhưng hắn chỉ nói rằng cần thời gian xem xét.

Mà kể ra sống riêng cũng khá thoải mái. An Cửu lúc nào cũng về muộn hơn cô. Với lại biệt thự này chỉ có vài người giúp việc rất thân thiện nên cô chẳng có gì để chê cả.

Vừa đặt túi xách xuống bàn, Hà Xuyên liền thắc mắc.


- Sao hôm nay anh về sớm thế?

An Cửu không có trả lời.

Hắn nhàn nhã bóc tôm bỏ vào bát, sau khi bóc xong đẩy đến chỗ của Hà Xuyên rồi nói.

- Ngồi xuống ăn tối đi!

Nhìn biểu hiện của An Cửu thế kia, cô chắc chắn hôm nay hắn gặp chuyện gì đó. Tuy nghi ngờ nhưng Hà Xuyên vẫn không dám thắc mắc.

Cô ngoan ngoãn kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Bữa ăn có mặt của An Cửu hôm nay khiến cho cô rất áp lực.

Mọi hôm hắn về muộn hơn cô, thế nên chỉ có 1 mình cô ăn tối với dì giúp việc. Chẳng hiểu sao nay lại ngồi cùng nhau ăn cơm. Thật là không được tự nhiên 1 chút nào hết.

- Tôi đã lên kế hoạch rồi, nay nói với em để em chuẩn bị trước.

Nghe An Cửu nói vậy, Hà Xuyên chợt thắc mắc.

- Kế hoạch gì thế?

- Tiệc kết hôn của chúng ta!

Bỗng Hà Xuyên bị sặc thức ăn.

Cô suýt chút nữa ngạc nhiên mà đứng dậy ngay.


- Cái... Cái gì? Kết hôn sao? Ý anh là muốn kết hôn với tôi thật sao?

Hà Xuyên cảm thấy tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chuyện kết hôn không nằm trong dự tính cho tương lai gần của cô.

Đơn giản vì suy nghĩ của cô cho rằng bản thân đang tận hưởng sống 1 mình thoải mái, thế nên không thể gồng mình vào hôn nhân được.

Mà điều đáng nói ở đây chính là đối tượng kết hôn của cô là An Cửu. Đùa chứ cô muốn cô là người đè đầu cưỡi cổ chồng. Chứ cứ người như An Cửu thì cô đè không nổi.

Mà An Cửu vốn đã khuất mắc từ lời nói của An Tư Nhất đến giờ, kết hợp với biểu hiện không tình nguyện của Hà Xuyên thì bắt đầu có chút nghi ngờ.

Hai mắt hắn tối sầm lại, sau đó hướng tới Hà Xuyên, nói bằng 1 giọng vô cùng lạnh lẽo.

- Chẳng phải ban đầu đã thoả thuận như vậy sao? Em muốn nuốt lời?

- Ha, làm gì có, làm sao tôi có thể nuốt lời chứ? Anh đừng nghĩ nhiều...

Lúc này, An Cửu từ từ lấy khăn lau tay, sau đó đứng dậy đi về phía chỗ của Hà Xuyên, đặt tay lên vai cô.

Đột nhiên, sống lưng của Hà Xuyên lạnh toát mặc cho trời mùa hè không có mát mẻ gì.

- Tốt nhất là như thế? Em nên nhớ, từ lúc em với tôi ký tờ giấy hợp đồng đó, em đã không có đường thoát rồi! Hà Xuyên, tôi ghét nhất là bị lừa dối, vậy nên... Hãy cứ giấu tôi mãi mãi cũng được, đừng để tôi phát hiện ra bí mật gì đó của em!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: C24: Chương 24


Nhìn bóng lưng của An Cửu lên tầng, Hà Xuyên thấy rất bất an.

Cô thừa nhận là cô rất tham lam. Tuy đã trả thù được rồi, bản thân vẫn muốn trở lại như trước kia.

Nhưng làm gì có miếng bánh ngon nào bỗng dưng rơi từ trên trời xuống đâu?


Bất giác, Hà Xuyên giơ tay xoa nhẹ hai bên thái dương.

Rốt cuộc cô phải làm sao đây? Nếu để cho An Cửu biết được cô tiếp cận hắn vì cháu trai hắn thì chắc hắn băm vằm cô ra là còn nhẹ mất.

Điên mất thôi...


Ngày càng đến gần hôn lễ, Hà Xuyên lại tất bật với công việc hơn. Cứ hễ đến công ty, thấy có việc gì làm là cô đều nhận hết về mình.

Đến cả Mộc Ái thấy sự bất...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: C25: Chương 25


Mộc Ái bị câu nói này của Hà Xuyên dọa cho sợ hãi. Ngay cả ba con An Tư Nhất mặt mày biến sắc, tái lại.

Nhớ lại trước đây, khi cô quen An Tư Nhất thì mẹ của anh ta hoàn toàn không đồng ý. Đã rất nhiều lần bà ta đã gọi cô ra gặp mặt để sỉ nhục cô. Tuy vậy, nhưng những lời nói ngọt ngào của An tư Nhất khiến cho cô cố gắng chịu đựng.


Thế giới này đúng là rất thần kỳ. Hiện tại, thế nào cô lại là trưởng bối của ba mẹ An Tư Nhất.

Khác hẳn với trước kia, Hà Xuyên bây giờ chỉ nhìn họ bằng nửa con mắt, không còn dáng vẻ hèn mọn bị những người này từng sỉ nhụ.c nữa.


Trương Nguyệt không muốn để mọi chuyệ...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: C26: 27


Hà Xuyên hết đường thối lui.

An Cửu quay người cô lại, định cúi xuống đặt 1 nụ hôn lên đó thì chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng tới.

Như vớ được chiếc phao cứu mạng, Hà Xuyên mừng thầm trong lòng.


Có điều, dường như An Cửu không để ý đến vấn đề đó. Hắn vẫn muốn làm đến cùng.

Nhưng có vẻ như ông trời không cho hắn làm điều đó. Bên ngoài truyền vào tiếng của quản gia.

- An tiên sinh, bên ngoài có 1 vài vị khách đến muốn được gặp ngài.


Mặc dù có chút không nỡ, nhưng An Cửu vẫn nhẹ nhàng hôn lên trán của Hà Xuyên 1 cái rồi mới buông cô ra.

- Xong việc chúng ta rời khỏi đây.

Có lẽ, An Cửu cũng bi...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: C27: Chương 27


- Có đi cũng bị lạc đường! Cậu còn vô dụng hơn những gì tôi nghĩ đấy!

Ở đầu dây bên kia, Trần Thanh Khải cũng bất lực lắm. Anh ta cái gì cũng biết, thế mà ông trời lại cho hội chứng mù đường. Dù có mở định vị lên thì vẫn có thể đi nhầm được mới hay…


Nhưng anh ta đâu có muốn như vậy đâu chứ.

Mấy hôm nay vì lo chuyện nên An Cửu hầu như ngủ rất ít. Hắn mệt đến mức chỉ cần nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi. Nhưng chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ bất ổn quá khiến hắn trở tay không kịp.


Thế là, An Cửu liền nói vào điện thoại.

- Tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi, sau đó bật định vị lên gửi cho tôi vị trí rồi...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: C28: Chương 28


Nhìn An Cửu mắng vốn Dương Ngọc Đoan như vậy, Hà Xuyên muốn đến căn ngăn nhưng căn bản là cô sợ sẵn rồi nên không có dũng khí để nói.

Cuối cùng, vẫn là Trần Thanh Khải ra tay giải quyết thì mọi chuyện mới được êm dịu xuống.


An Cửu đưa mấy người trở về tiếp tục buổi lễ.

Hôn lễ theo như phong tục ở đây cũng khá đơn giản, không cầu kỳ phức tạp nên cũng khiến cho mọi người dễ thở hơn.


Sau khi đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn xong, Hà Xuyên và An Cửu trở về bữa tiệc gia đình. Nhìn An lão gia và ông cụ Hà có vẻ nói chuyện hợp nhau, hòn đá trong lòng của Hà Xuyên cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Ngoại trừ...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: C29: Chương 29


Do An Cửu quay lưng lại nên Hà Xuyên không hề nhìn thấy hành động cầm sú.ng vừa nãy của hắn.

Hà Xuyên nghe An Cửu nói vậy thì cũng yên tâm nên rời đi.

Lúc này, An Cửu mới quay lại nhìn chằm 2 mẹ con Trương Nguyệt rồi buông 1 câu.


- Coi như 2 người gặp may… Tốt nhất quản tốt cái miệng của bản thân lại!

- Dạ vâng, cháu hiểu rồi!

An Cửu chỉ hừ lạnh rồi nhanh chóng rời đi ngay.


Mà ánh mắt của An Tư Nhất dần trở lên ửng đỏ vì tức giận. Anh ta muốn đuổi theo nhưng lại bị Trương Nguyệt ôm chầm lấy cản lại.

- Đừng mà con trai…

- Mẹ không thấy tất cả những người kia sỉ nhụ.c mẹ như vậy sao? Từ ông nộ...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: C30: Chương 30


- Sao cô ta lại biết vị trí của tôi ở đây?

- Chuyện này... Chúng tôi cũng không rõ.

Sau khi tắt máy, An Cửu vừa quay người lại thì đã thấy Trần Thanh Khải đứng phía sau thì có chút giật mình.


Mà vẻ nặt của Trần Thanh Khải cũng khá nghiêm trọng, không còn cái vẻ vui vẻ như vừa nãy nữa.

- Cái tật nghe lén của cậu bao giờ mới bỏ được hả?

Mà giờ đây, Trần Thanh Khải chẳng còn tâm trạng giải thích nữa. Anh liền giữ chặt lấy 2 vai của An Cửu.


- Tại sao Vũ Giai lại biết cậu ở đây chứ? Ôi cái người phụ nữ điên đó mà biết cậu đã kết hôn thì không biết cô ta sẽ gây ra chuyện gì mất...

- Cậu im lặng 1 ch...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: C31: Chương 31


- Vũ Giai, An Cửu không có yêu cô. Thế nên, dù cho cô có cố chấp như thế nào thì cũng không thay đổi được sự thật đâu!

Trần Thanh Khải nói xong thì ở đầu dây bên kia vang lên 1 giọng cười chế giễu.

- Nếu không phải nể tình anh là bạn thân của An Cửu, tôi đã sớm cho người khâu cái miệng của anh lại rồi. Tôi đã từng nói gì, hẳn anh biết rất rõ. Nếu tôi không có được An Cửu thì không ai có được anh ấy cả!


- Cô…

Không để Trần Thanh Khải nói hết câu, Vũ Giai đã lập tức tắt máy.


Hai mắt của Vũ Giai lúc này hơi nheo lại.

Cô ta tháo chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, bỗng mái tóc vàng xoa ra rủ xuống gư...

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: C32: Chương 32


Bàn tay của An Cửu bỗng siết chặt lại. Lúc này, hắn quay nhìn chằm Hà Xuyên 1 lúc lâu.

Khi cô còn chưa hiểu gì thì hắn đã cho xe lùi lại, sau đó rời khỏi An Gia ngay.

Vũ Giai ở trong kia, làm sao hắn có thể để cho cô ta gặp mặt Hà Xuyên được chứ? Với tính cách của Vũ Giai thì khả năng cao cô ta sẽ cho người ám sá.t Hà Xuyên đến khi nào thực hiện được ý đồ thì thôi.

Nhìn thấy vẻ mặt của An Cửu trầm trọng như vậy, Hà Xuyên có chút thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Đến khi xe của 2 người đã cách An Gia 1 khoảng khá xa, bấy giờ An Cửu mới cho xe dừng lại.

- An Cửu… Anh… Làm gì thế?

Nghe thấy thế, An Cửu nhẹ nhàng quay sang đặt tay lên đầu của Hà Xuyên rồi căn dặn.

- Lát nữa người của tôi sẽ đến đây đưa em về biệt thự trước. Tôi phải quay trở lại An Gia xử lý nốt chút chuyện. Tối chúng ta gặp nhau sau.

Giọng nói của An Cửu rất dễ nghe khiến Hà Xuyên cảm thấy vô cùng yên tâm.

Nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

- An Cửu, là anh đang giấu em chuyện gì đúng không?

Vốn dĩ Hà Xuyên cho rằng An Cửu sẽ chối nhưng thật không ngờ, hắn lại thẳng thắn đáp lại cô.


- Đúng vậy.

- Là chuyện gì chứ?

- Đợi 1 thời gian nữa, tôi giải quyết xong sẽ nói cho em biết. Em đừng lo lắng.

Hà Xuyên rất biết điều, chỉ gật nhẹ 1 cái. Cô tin tưởng An Cửu, nếu như hắn không muốn nói cho cô thì dù cô cơ làm gì hắn vẫn sẽ không nói.

Thôi thì cô đợi cũng được.

Rất nhanh sau đó, người của An Cửu lái xe đến đưa Hà Xuyên trở về trước. Còn An Cửu liền cho xe của mình quay lại An Gia.

Hắn không biết rằng Vũ Giai có moi được tin tức gì từ những người khác hay không, tốt hơn hết hắn nên quay lại xem xét tình hình thì vẫn hay hơn.

Chừng nào chưa gặp được hắn thì chắc chắn Vũ Giai sẽ không có từ bỏ.

Cổng lớn của An Gia lần nữa được mở ra. Sau khi giao xe cho quản gia, An Cửu lập tức tới phòng khách ngay.

Quả nhiên, Vũ Giai đang có mặt ở đây.

Cô ta quay lại, trông thấy An Cửu thì lập tức tỏ vẻ vui mừng, không kìm lòng được mà chạy đến muốn ôm hắn.

- An Cửu, lâu lắm rồi em mới gặp anh đó.

Nhưng trước khi Vũ Giai chạm đến thì An Cửu trừng mắt. Vũ Giai bị doạ sợ, tay chân lập tức cứng ngắc không thể động đậy.

Mà An lão gia lúc này liền lên tiếng.

- Tiểu Cửu, bạn em đến từ sớm rồi đấy. Em ở lại nói chuyện với bạn nhé, ta không làm phiền 2 đứa nữa.

An lão gia nói xong thì đứng dậy, khi đi ra đến cửa, ông như nhớ ra điều gì đó liền dừng lại.

- Nếu được thì kêu bạn em ở lại mấy hôm nữa, dù sao hôn…

- Anh à, nếu bận thì đi đi. Chuyện của em để em tự giải quyết!

Cũng may An Cửu phản ứng nhanh nên đã cắt ngang lời nói của anh trai ngay.

Thấy An Cửu không được vui vẻ, An lão gia liền thở dài rồi đi ngay.

Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Vũ Giai và An Cửu.


- Anh Cửu, bao giờ anh về lại Pháp thế? Ba em cứ nhắc anh suốt đấy.

- Tại sao cô lại có mặt ở đây?

Mặc kệ lời nói của Vũ Giai, An Cửu lập tức vào việc chính. Mà người phụ nữ kia nhìn hắn đắm đuối rồi nở 1 nụ cười tươi bình thản đáp lại.

- Em nhớ anh đó. Với lại, em nghe nói anh về đây vì 1 người phụ nữ. Em muốn xem xem cô ta là ai mà dám quyến rũ anh thôi.

Từ nhỏ, Vũ Giai đã được cưng chiều thành hư, hơn thế, cô ta được sinh ra trong 1 gia tộc mafia. Thế nên, cách suy nghĩ của cô ta khác với người thường.

Trong mắt của Vũ Giai, muốn cái gì thì phải có cho bằng được. Nếu không có được thì cô ta nhất định sẽ hủy diệt, không để bất cứ ai ngoài cô ta có được thứ đó.

An Cửu đã quá chán ngấy với cách theo đuổi của Vũ Giai rồi. Hắn thật sự không hề có chút tình cảm nào với cô ta, ngược lại càng khiến cho hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.

- Vũ Giai, từ trước đến nay tôi không tiễn cô đi không phải tôi sợ thế lực phía sau lưng cô mà vì tôi nể mặt mũi của ba cô! Lời cảnh cáo cuối cùng của tôi, tốt nhất nên biết điều 1 chút! Nếu không, ngày tàn của cô không được yên nghỉ ở Pháp đâu!

Nói đến đây, An Cửu hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng. Đúng lúc thấy quản gia đi đến, hắn liếc mắt lại về phía Vũ Giai rồi căn dặn quản gia.

- Tiễn khách!

Vũ Giai nhìn chằm bóng lưng của An Cửu, sắc mặt dần trở lên khó coi hơn.

Tuy không bằng lòng nhưng cô ta vẫn phải theo quản gia ra ngoài.

Xuống bãi đỗ xe, Vũ Giai vô tình gặp 1 người phụ nữ lái 1 chiếc ô tô trắng trở về.

Cô ta nghi ngờ, đợi đến khi người phụ nữ đó xuống xe thì lập tức đi đến giả bộ hỏi dò.


- Xin chào, tôi là bạn của anh Cửu, nay đến đây chơi. Không biết cô là gì với anh ấy vậy?

Mộc Ai tháo kính ra, nhìn Vũ Giai từ đầu đến chân 1 lượt rồi thầm đánh giá. Toàn thân chỗ nào cũng là đồ hiệu có tiếng, chắc hẳn là 1 đại thiên kim nào đó.

- À, tôi là Mộc Ái, là cháu dâu của An Thất Gia.

Vũ Giai nghe xong thì có chút hụt hẫng. Cô ta mỉm cười, trò chuyện với Mộc Ái vài câu, cuối cùng không nhịn được mà buột miệng.

- Rốt cuộc người phụ nữ mà anh Cửu say mê là ai chứ?

Nghe được câu này, đầu Mộc Ái bắt đầu nảy số. Nhìn bộ dạng kia, chắc chắn là 1 người phụ nữ yêu ông trẻ nhưng đang ghen.

Nhớ lại khoảng thời gian cô ta bị Hà Xuyên sỉ nh.ục, khiến cho cô ta rất căm phẫn.

Vì thế, Mộc Ái giả bộ không biết gì mà nói vu vơ.

- Cô muốn gặp vợ sắp cưới của ông trẻ tôi sao? Chắc là hứng thú với cô dâu chứ gì…

- Cô biết người phụ nữ đó? Mà vợ sắp cưới là sao?

Chỉ đợi có thế, Mộc Ái liền bắt đầu thêm dầu vào lửa.

- Mấy hôm nữa là đến hôn lễ của ông trẻ và vợ sắp cưới rồi. Tôi nghe nói ông trẻ yêu cô gái ấy lắm, cô là bạn của ông trẻ tôi mà không biết… Quả thực nên suy nghĩ lại đó…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: C33: Chương 33


Gần đến ngày tổ chức hôn lễ thì An Cửu ngày càng bận rộn hơn.

Hà Xuyên thì ngược lại, rất rảnh rỗi. Không những thế dạo gần đây đến công ty, Mộc Ái lại có vẻ như không gây khó dễ cho cô như mọi khi, cũng chẳng thèm giao cho 1 đống công việc từ trên trời rơi xuống nữa.

Tuy nhiên, ánh mắt của Mộc Ái nhìn cô có gì đó rất lạ nên cô cảm thấy rất nghi ngờ.

Sau khi tan làm, Hà Xuyên chợt nhận được tin nhắn từ đứa bạn thân.

Đã lâu rồi 2 người không gặp mặt, thế nên cô quyết định hẹn gặp mặt đứa bạn ở địa điểm cũ.

Hà Xuyên gỡ bỏ bộ đồ công sở chỉn chu, mặc lên chiếc váy đen hai dây, để lộ ra tấm lưng trần mịn màng. Cô trang điểm qua, uốn tóc, sửa soạn kỹ rồi cầm túi xách ra ngoài.

Trước đây, cô có rất nhiều bạn bè, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường. Có điều, từ khi gặp gặp gỡ đứa bạn thân kia, cô mới biết thế nào là tình bạn ăn ý thật sự. Sở thích của hai người không những giống nhau mà còn gu ăn mặc và gu đàn ông cũng giống nhau.

Bước vào quán bar, Hà Xuyên mở túi xách lấy ra 1 tấm thẻ VIP màu đen. Nhìn thấy tấm thẻ, người đàn ông áo đen lập tức cúi chào khách rồi nói.

- Mời quý khách đi thang máy lên tầng 3 ạ.


Nhìn vào chiếc thẻ trên tay của Hà Xuyên, nếu là dân lâu năm đi Bar thì không ai không biết. Chiếc thẻ đen VIP của Bar này được thiết kế dành riêng cho những vị khách ưu tiên của quán, đáp ứng 2 điều kiện:

Mỗi tháng đến quán và tiêu tiền đạt mức tối đa.

Phải là khách hàng quen, từ 2 năm trở lên.

Nhưng dạo này khá nhiều ngà giàu mới nổi, thẻ VIP lại có giới hạn nên người nắm giữ quán bar này đã đưa ra thêm 1 điều kiện. Đó chính là khách hàng phải có gia tộc lớn đứng sau bảo đảm, không thì quen biết thế lực lớn để họ giúp mình cam kết.

Mà Hà Xuyên có được chiếc thẻ này chính là nhờ đứa bạn thân của cô.

Vừa mới bước ra khỏi thang máy, Hà Xuyên đã gặp được chính quản lý, sau đó nhìn thẻ VIP trên tay cô, quản lý liền tận tình dẫn cô đến phòng riêng ngay mặc dù cô không có cần.

Khi cô mở cánh cửa ra, đột nhiên 1 cô gái từ bên trong chạy đến, giơ tay véo 2 bên má cô tỏ vẻ tức giận.

- Tiểu Xuyên, có phải dạo này mày ăn gan hùm hay không mà dám không liên lạc với tao hả? Về quê lấy chồng cũng không mời tao luôn… Mày được lắm đấy…

- Dư Mẫn… Từ từ đã, buông ra đi đau má tao. Có gì bình tĩnh đã để tao kể mày nghe.

Dư Mẫn hừ 1 cái, sau đó vòng tay qua quàng cổ Hà Xuyên lôi vào bên trong.

Thế là Hà Xuyên liền đem chuyện bản thân trải qua kể hết cho Dư Mẫn nghe.

Chỉ biết sau khi nghe xong, Dư Mẫn tỏ vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi.

- Cái gì? Mày đã kết hôn với An Cửu?

- Tại anh ấy muốn vậy, với lại tao cũng có chút tình cảm với anh ấy…

Dư Mẫn có vẻ như biết gì đó, sắc mặt của cô bắt đầu trở lên nghiêm trọng hơn, không còn bộ dáng tươi cười như thường ngày nữa.

- Dư Mẫn, có chuyện gì sao?


Ánh mắt của Dư Mẫn sa sầm lại.

- Mày biết đấy, gia đình tao đang có rất nhiều chi nhánh ở bên Pháp. Ban đầu cậu quen An Cửu để trả thù An Tư Nhất tao không có ý kiến, nhưng mày tuyệt đối đừng dây dưa tình cảm với hắn ta!

- Tại sao?

- Mày không biết đâu, trong giới kinh doanh bên Pháp, ai cũng biết 1 chuyện. Đó là con gái của ông trùm tài phiệt mafia rất yêu An Cửu. Thủ đoạn của cô ta tàn nhẫn ra sao không ai là không biết, dù thế cũng chẳng ai dám động vào bởi vì thế lực sau lưng cô ta rất lớn. Hà Xuyên, mày chỉ là 1 người bình thường thôi, An Cửu và mày không hợp với nhau đâu. Thế nên, cậu hãy tránh xa hắn ra càng sớm càng tốt thì hơn!

Nghe những lời này của Dư Mẫn, không hiểu sao sống lưng của Hà Xuyên lạnh toát.

Rõ ràng hôm nay là 1 ngày vui, tại sao lại có chuyện này xảy ra chứ?

Dư Mẫn thấy Hà Xuyên không nói gì thì nước mắt rưng rưng mà ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Tiểu Xuyên à, nghe mình đi. Cậu yêu ai mình không cấm, nhưng riêng người đàn ông An Cửu đó thì không được! Cậu sẽ bị Vũ Giai đó nhắm trúng đó!

Trước đây, Dư Mẫn đã từng nghe đến sự tàn nhẫn của Vũ Giai. Đến cả anh trai của cô cũng liên tục nhắc cô nên tránh xa nhân vật đó ra. Nếu động chạm đến mafia, chỉ sợ đến không những riêng bản thân mà những người xung quanh cũng bị liên lụy.

- Chuyện này, An Cửu không có nói cho mình biết.

- Đồ ngốc, sao hắn ta có thể nói được. Chuyện Vũ Giai yêu hắn điên cuồng ra sao, ai ai cũng biết!


Bất giác, trong lòng của Hà Xuyên có chút dao động.

- Nhưng anh ấy sẽ từng nói bảo vệ mình…

- Thường ngày cậu thông minh lắm mà sao giờ lại ngu ngốc như thế chứ? Tiểu Xuyên của mình ơi, đến các gia tộc lớn còn không dám dây vào gia tộc mafia. Cậu hãy nên suy nghĩ cho tương lai phía trước đi.

Khi Hà Xuyên còn đang suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa bên ngoài bị ai đó đẩy ra.

An Cửu từ đâu xuất hiện, bất ngờ đi đến nắm lấy cổ tay của Hà Xuyên.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo dậy ôm vào lòng. Mà Dư Mẫn đang ôm lấy cô bỗng bị hụt ngã sõng soài trên ghế.

- Ch.ết tiệt! An Cửu, anh bị điên à?

Ánh mắt An Cửu tối đen lại, lạnh giọng lên tiếng.

- Dư tiểu thư, cô nên biết điểm dừng của bản thân mình ở đâu! Tốt nhất đừng xe vào chuyện của tôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Gần đến ngày tổ chức hôn lễ thì An Cửu ngày càng bận rộn hơn.
Hà Xuyên thì ngược lại, rất rảnh rỗi.

Không những thế dạo gần đây đến công ty, Mộc Ái lại có vẻ như không gây khó dễ cho cô như mọi khi, cũng chẳng thèm giao cho 1 đống công việc từ trên trời rơi xuống nữa.
Tuy nhiên, ánh mắt của Mộc Ái nhìn cô có gì đó rất lạ nên cô cảm thấy rất nghi ngờ.
Sau khi tan làm, Hà Xuyên chợt nhận được tin nhắn từ đứa bạn thân.
Đã lâu rồi 2 người không gặp mặt, thế nên cô quyết định hẹn gặp mặt đứa bạn ở địa điểm cũ.
Hà Xuyên gỡ bỏ bộ đồ công sở chỉn chu, mặc lên chiếc váy đen hai dây, để lộ ra tấm lưng trần mịn màng.

Cô trang điểm qua, uốn tóc, sửa soạn kỹ rồi cầm túi xách ra ngoài.
Trước đây, cô có rất nhiều bạn bè, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức bình thường.

Có điều, từ khi gặp gặp gỡ đứa bạn thân kia, cô mới biết thế nào là tình bạn ăn ý thật sự.

Sở thích của hai người không những giống nhau mà còn gu ăn mặc và gu đàn ông cũng giống nhau.
Bước vào quán bar, Hà Xuyên mở túi xách lấy ra 1 tấm thẻ VIP màu đen.


Nhìn thấy tấm thẻ, người đàn ông áo đen lập tức cúi chào khách rồi nói.
- Mời quý khách đi thang máy lên tầng 3 ạ.
Nhìn vào chiếc thẻ trên tay của Hà Xuyên, nếu là dân lâu năm đi Bar thì không ai không biết.

Chiếc thẻ đen VIP của Bar này được thiết kế dành riêng cho những vị khách ưu tiên của quán, đáp ứng 2 điều kiện:
Mỗi tháng đến quán và tiêu tiền đạt mức tối đa.
Phải là khách hàng quen, từ 2 năm trở lên.
Nhưng dạo này khá nhiều ngà giàu mới nổi, thẻ VIP lại có giới hạn nên người nắm giữ quán bar này đã đưa ra thêm 1 điều kiện.

Đó chính là khách hàng phải có gia tộc lớn đứng sau bảo đảm, không thì quen biết thế lực lớn để họ giúp mình cam kết.
Mà Hà Xuyên có được chiếc thẻ này chính là nhờ đứa bạn thân của cô.
Vừa mới bước ra khỏi thang máy, Hà Xuyên đã gặp được chính quản lý, sau đó nhìn thẻ VIP trên tay cô, quản lý liền tận tình dẫn cô đến phòng riêng ngay mặc dù cô không có cần.
Khi cô mở cánh cửa ra, đột nhiên 1 cô gái từ bên trong chạy đến, giơ tay véo 2 bên má cô tỏ vẻ tức giận.
- Tiểu Xuyên, có phải dạo này mày ăn gan hùm hay không mà dám không liên lạc với tao hả? Về quê lấy chồng cũng không mời tao luôn… Mày được lắm đấy…
- Dư Mẫn… Từ từ đã, buông ra đi đau má tao.

Có gì bình tĩnh đã để tao kể mày nghe.
Dư Mẫn hừ 1 cái, sau đó vòng tay qua quàng cổ Hà Xuyên lôi vào bên trong.
Thế là Hà Xuyên liền đem chuyện bản thân trải qua kể hết cho Dư Mẫn nghe.
Chỉ biết sau khi nghe xong, Dư Mẫn tỏ vẻ kinh ngạc như không thể tin nổi.
- Cái gì? Mày đã kết hôn với An Cửu?
- Tại anh ấy muốn vậy, với lại tao cũng có chút tình cảm với anh ấy…
Dư Mẫn có vẻ như biết gì đó, sắc mặt của cô bắt đầu trở lên nghiêm trọng hơn, không còn bộ dáng tươi cười như thường ngày nữa.
- Dư Mẫn, có chuyện gì sao?
Ánh mắt của Dư Mẫn sa sầm lại.
- Mày biết đấy, gia đình tao đang có rất nhiều chi nhánh ở bên Pháp.

Ban đầu cậu quen An Cửu để trả thù An Tư Nhất tao không có ý kiến, nhưng mày tuyệt đối đừng dây dưa tình cảm với hắn ta!
- Tại sao?

- Mày không biết đâu, trong giới kinh doanh bên Pháp, ai cũng biết 1 chuyện.

Đó là con gái của ông trùm tài phiệt mafia rất yêu An Cửu.

Thủ đoạn của cô ta tàn nhẫn ra sao không ai là không biết, dù thế cũng chẳng ai dám động vào bởi vì thế lực sau lưng cô ta rất lớn.

Hà Xuyên, mày chỉ là 1 người bình thường thôi, An Cửu và mày không hợp với nhau đâu.

Thế nên, cậu hãy tránh xa hắn ra càng sớm càng tốt thì hơn!
Nghe những lời này của Dư Mẫn, không hiểu sao sống lưng của Hà Xuyên lạnh toát.
Rõ ràng hôm nay là 1 ngày vui, tại sao lại có chuyện này xảy ra chứ?
Dư Mẫn thấy Hà Xuyên không nói gì thì nước mắt rưng rưng mà ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
- Tiểu Xuyên à, nghe mình đi.

Cậu yêu ai mình không cấm, nhưng riêng người đàn ông An Cửu đó thì không được! Cậu sẽ bị Vũ Giai đó nhắm trúng đó!
Trước đây, Dư Mẫn đã từng nghe đến sự tàn nhẫn của Vũ Giai.

Đến cả anh trai của cô cũng liên tục nhắc cô nên tránh xa nhân vật đó ra.

Nếu động chạm đến mafia, chỉ sợ đến không những riêng bản thân mà những người xung quanh cũng bị liên lụy.
- Chuyện này, An Cửu không có nói cho mình biết.

- Đồ ngốc, sao hắn ta có thể nói được.

Chuyện Vũ Giai yêu hắn điên cuồng ra sao, ai ai cũng biết!
Bất giác, trong lòng của Hà Xuyên có chút dao động.
- Nhưng anh ấy sẽ từng nói bảo vệ mình…
- Thường ngày cậu thông minh lắm mà sao giờ lại ngu ngốc như thế chứ? Tiểu Xuyên của mình ơi, đến các gia tộc lớn còn không dám dây vào gia tộc mafia.

Cậu hãy nên suy nghĩ cho tương lai phía trước đi.
Khi Hà Xuyên còn đang suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa bên ngoài bị ai đó đẩy ra.
An Cửu từ đâu xuất hiện, bất ngờ đi đến nắm lấy cổ tay của Hà Xuyên.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo dậy ôm vào lòng.

Mà Dư Mẫn đang ôm lấy cô bỗng bị hụt ngã sõng soài trên ghế.
- Ch.ết tiệt! An Cửu, anh bị điên à?
Ánh mắt An Cửu tối đen lại, lạnh giọng lên tiếng.
- Dư tiểu thư, cô nên biết điểm dừng của bản thân mình ở đâu! Tốt nhất đừng xe vào chuyện của tôi!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: C35: Chương 35


An Cửu vẫn bỏ ngoài tai những lời cảnh cáo của Dư Khải mà vẫn ôm Hà Xuyên rời đi.

Dư Khải vừa mới tiến lên, ai ngờ có 2 người áo đen từ đâu xông ra chặn trước mặt của anh ta và Dư Mẫn.

- Xin 2 người dừng bước. Trên danh nghĩa An tiên sinh và cô Hà Xuyên là vợ chồng. Thế nên, nếu 2 người cứ tiếp tục làm phiền, An tiên sinh sẽ có quyền kiện 2 người!

Nghe những lời này, Dư Mẫn không cam tâm. Nhưng tay của cô bị anh trai giữ lại rồi lắc đầu.

Đợi cho 2 tên áo đen kia rời đi, lúc này Dư Khải mới quay sang hỏi em gái.

- Có chuyện gì vậy? Sao bạn thân em lại quen biết rồi kết hôn với người đàn ông đó?

- Em có biết đâu. Vốn dĩ em muốn khuyên nhủ Hà Xuyên nghĩ lại. Giờ thì hay rồi, An Cửu đó còn suýt nữa b.ắn em nữa đấy! Cũng may Hà Xuyên kịp thời đỡ đạn cho em, nhưng cậu ấy lại bị đem đi.

- Anh biết em rất quý Hà Xuyên, nhưng em cũng nên suy nghĩ cho đại cục. An Gia không phải là gia tộc mà chúng ta nên động vào đâu.

- Nhưng…

- Yên tâm, anh sẽ nghĩ cách!


Dư Mẫn có chút não nề.

Mong sao Hà Xuyên không xảy ra chuyện gì, nếu không cô nhất định sẽ liều ch.ết với cái tên An Cửu kia.

Hà Xuyên nhanh chóng được An Cửu đưa đến bệnh viện. Mặc dù viên đạn không ghi quá sâu, nhưng trên đường đến đây cô đã mất khá nhiều máu. Trong khi các bác sĩ đang lo lắng vì máu dự trữ đã hết thì An Cửu lại tiến lên nói muốn hiến máu.

Có vẻ như tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn cả. Hà Xuyên thuộc nhóm máu hiếm, hắn cũng vậy. Thế nên, hắn không sợ cô thiếu máu mà mất mạng.

Sau bao nỗ lực của bác sĩ, cuối cùng Hà Xuyên đã không còn gì đáng ngại. Cô được băng bó cẩn thận rồi được đẩy đến phòng hồi sức.

Mặc dù bây giờ đã muộn rồi, nhưng An Cửu không có rời đi.

Cô nằm trên giường bệnh, hắn ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, tuyệt nhiên không ai nói với nhau 1 câu nào.

Hà Xuyên đã cố nhắm mắt muốn ngủ nhưng vẫn không được. Thế là cô đành ngồi bật dậy, lên tiếng tiếng.

- Anh còn định ở đây đến bao giờ hả? Hiện tại tôi đang rất khó chịu, anh biết không?

An Cửu hướng đôi mắt nhìn về phía của Hà Xuyên, trầm giọng.

- Chịu nói chuyện rồi?

- Tôi nghĩ kỹ rồi. Dù sao trên giấy tờ tôi và anh vẫn là vợ chồng. Thế nên, có chuyện gì giấu tôi thì anh mau nói ra luôn đi. Tôi không muốn sau ngày hôm nay, chúng ta nhìn mặt nhau cũng khó khăn đâu!

Nghe Hà Xuyên nói vậy, An Cửu trầm ngâm 1 chút rồi thở dài. Vậy là hắn theo như ý mà cô mong muốn kể hết tất cả mọi việc ra. Cho cô biết lý do vì sao người phụ nữ tên Vũ Giai kia là 1 người rất nguy hiểm.

Mất lúc lâu nghe xong, Hà Xuyên chợt nhớ lại chuyện gì đó rồi gặng hỏi.

- Thế nên lúc trước anh đột nhiên kêu tôi quay về là vì cô ta đang có mặt ở dinh thự An Gia?

- Tôi sợ em sẽ bị cô ta nhắm vào nên mới tạm thời để em tránh mặt đi thôi.

Bấy giờ, Hà Xuyên mới hiểu ra tất cả. An Cửu từ đầu đến cuối hành động lạ thường là vì bảo vệ cho cô.


Cơn giận của Hà Xuyên không biết bị cuốn đi từ bao giờ nữa.

Mà An Cửu nói cho cô biết được sự thật, gương mặt không chút biểu cảm. Nhưng trong tận nội tâm hắn đang bồn chồn khó tả. Hắn khẽ nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Hà Xuyên, bàn tay hơi siết lại.

Nếu như Hà Xuyên vẫn cố chấp rời xa hắn, thì hắn buộc phải dùng biện pháp mạnh với cô. Hắn nói hắn sẽ bảo vệ cô thì hắn có thể bảo vệ được. Hắn coi cô là người thân của mình, cô cũng đã chấp nhận ở bên hắn rồi, thế nên hắn không cho phép cô được rời khỏi hắn!

Hắn không chấp nhận!

Chỉ biết, lát sau Hà Xuyên khẽ động. Rồi cô lại ngả lưng xuống giường, nằm nhích qua 1 bên rồi vỗ vỗ xuống chiếc đệm êm ái.

- Cũng muộn rồi, nếu anh mệt thì nên đây nằm tạm đi. Mà nằm cẩn thận, giường bệnh này khá nhỏ, đừng động vào vết thương trên tay em.

An Cửu thoáng có chút kinh ngạc.

Đây là cô chịu hiểu cho hắn sao?

Nhìn Hà Xuyên chủ động như thế, An Cửu cũng chẳng khách sáo nữa.

Hắn có chút vui vẻ, cởi áo vest bên ngoài rồi bên giường nằm ôm lấy Hà Xuyên vào lòng. Cũng may, cô không có phản kháng đẩy hắn ra mà cứ để yên.

- Nếu ngay từ đầu anh nói ra thì cũng chẳng có chuyện này xảy ra. Thật là…


- Yên tâm đi, có tôi ở đây. Không ai có thể làm hại em được!

Thực ra trong lòng của Hà Xuyên có chút rung rinh. Tuy nhiên, khi nhìn thấy sự chân thành của An Cửu thì cô lại ngủi lòng. Người đàn ông như An Cửu cô đi đâu mới tìm được người thứ 2 chứ?

Nguy hiểm thì sao? Từ khi xác định cùng An Cửu kết hôn cô cũng đã lường trước được sự việc rồi. Cô quả thực rất sợ ch.ết. Nhưng trước khi ch.ết phải sống để tận hưởng trước đã.

Nghĩ đến đây, cánh tay của Hà Xuyên khẽ vươn qua eo của An Cửu, vùi mặt vào bờ ngực săn chắc của hắn rồi nói.

- An Cửu, anh yêu em sao?

- Ừ. Tôi cũng không ngờ bản thân lại yêu em đến như vậy.

- Nhưng lý do là gì chứ?

- Bởi vì ở bên cạnh em rất thoải mái. Nếu sau này 1 trong 2 chúng ta phải ra đi trước, em yên tâm, tôi sẽ đi trước em.

Nghe được câu này, Hà Xuyên có chút buồn buồn. Vòng tay cô siết chặt eo của An Cửu hơn.

- An Cửu, em không muốn trở thành góa phụ đâu. Thế nên… Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: C36: Chương 36


Hôn lễ của An Cửu và Hà Xuyên cuối cùng cũng đến.

Trước đêm hôm ấy, vốn dĩ cô định đi ngủ sớm để còn giữ sức. Ai ngờ đâu, cái tên lòng lang dạ thú kia lại kéo cô “lăn lộn” mấy lần mới cho cô đi ngủ.

Mặc dù sáng hôm sau trên người không có những vết ái muội nhưng cơ thể cô nhức nhối vô cùng,

Cũng may, đến hôm tổ chức hôn lễ thì vết thương của cánh tay cô cũng đã đỡ đi phần nào.

Vì váy cưới của Hà Xuyên là loại váy cưới xòe cúp ng.ực nên cô đã yêu cầu nhà thiết kế làm cho cô 1 băng trắng thắt nơ ở 2 cánh tay để vừa che đi vết thương vừa tô điểm cho chiếc váy thêm đẹp hơn.

An Gia hôm nay tổ chức tiệc vô cùng lớn. Cả dinh thự được trang trí thơ mộng như bước vào 1 cung điện cổ xưa nguy nga.

Khách mời đến rất đông, hầu hết là tầng lớp giới thượng lưu, còn có cả các nhà chính trị, bộ ngoại giao, tầng lớp quý tộc xưa,… Tóm lại, quan hệ của An Gia không chỉ dừng lại ở quen biết trong nước.

Vì có quá nhiều ô tô nên An lão gia đã cho người bố trí mua thêm mấy mảnh đất xung quanh để cho khách đỗ xe. Không những thế, an ninh được thắt chặt gần như là tuyệt đối, dàn vệ sĩ và bảo an hùng hậu đến mức cảm tưởng 1 con ruồi cũng không thể lọt qua được.

Khách mời đến tham dự buộc phải có thiệp mời và buộc phải mặc trang phục có màu sắc đã được quy định.

Khâu kiểm duyệt khách cũng rất nghiêm ngặt, qua cửa an ninh còn phải quét mặt để xác định thân phận mới được tiến và hội trường. Dù các bước rườm rà như thế nhưng tất cả các khách mời không mất quá nhiều thời gian để chờ đợi, cho thấy được khâu quản lý và sắp xếp của quản gia tốt như thế nào.


Hà Xuyên cùng với Dư Mẫn ở chỗ nhà thiết kế.

Sau khi được chuyên gì trang điểm “họa mặt” mất mấy tiếng, Hà Xuyên mới được dẫn đi thay váy cưới.

Thay xong, cô còn phải để nhà thiết kế chỉnh lại xem đã vừa vặn thoải mái chưa.

- An phu nhân, xin cô nhẹ tay chút thôi, tất cả các viên đá trên váy đều là kim cương thật đấy…

- Mấy viên này trị bao nhiêu?

- Cả chiếc váy này ước tính có thể mua được 2 căn biệt thự. An phu nhân, cô nghĩ có thể là bao nhiêu?

- Cái gì?

Hà Xuyên cảm thấy hô hấp khó khăn.

Tất cả những chuyện này An Cửu không hề nói cho cô biết. Từ đó đến giờ, nhiệm vụ của cô là chỉ việc đi thử váy cưới và chụp ảnh cùng hắn mà thôi.

Ban đầu cô thấy những viên đá này lố quá, định bụng vươn tay giật vợi lén vứt đi. Giờ cô đã biết được giá trị của chiếc váy cưới này, thì đương nhiên cô nâng còn hơn cả nâng trứng nữa ấy chứ.

Dư Mẫn còn khó chịu với cuộc hôn nhân này của bạn thân, nhưng sau khi nhìn thấy Hà Xuyên trong bộ váy cưới này thì cơn giận dường như tiêu tan.

- Quả thật mình không ưa cái tên An Cửu đó! Nhưng mình phải công nhận rằng cũng cũng biết chịu chi đấy… Riêng chiếc váy cưới trên người cậu đã có giá trị lớn như vậy rồi… Thế mà bộ trang sức đi kèm còn khủng hơn.

- Hả? Cậu nói gì cơ?

- Tiểu Xuyên ngốc, sao cậu không để ý cái gì hết thế? Bộ trang sức mà cậu chọn là bản giới hạn mới được ra mắt tại tuần lễ thời trang Pháp. Mình tính định đặt nhưng ai ngờ đấu không nổi với mấy người nhà siêu giàu. Mà kể cả có nhiều tiền cũng chưa chắc có được bộ trang sức này…

Nếu như Dư Mẫn không nói, cô còn thấy thoải mái 1 chút.

Nhưng giờ Hà Xuyên cảm thấy toàn thân nặng đến mức đè ép.


Cô là kiểu người hay vụng. Nếu như trong lúc làm nghi thức không may làm hỏng trang sức và váy cưới… Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy lòng đau như cắt rồi.

Đã vậy, Dư Mẫn còn khoác vai cô rồi hù dọa.

- Này Tiểu Xuyên, hôm nay đi đứng cho cẩn thận đấy. Rơi 1 món đồ là cậu sẽ mất cả 1 gia tài đấy nhé! Có khi mấy món này còn nhiều tiền hơn cả cái thân cậu cũng nên.

- Con nhỏ xấu xa, ăn nói vớ vẩn!

Sau khi mặc váy cưới và chuẩn bị mọi thứ xong, Hà Xuyên nhận được cuộc gọi của An Cửu.

Hắn vì quá bận nên đã kêu người đến đón cô đến dinh thự. Không những thế, hắn còn cẩn thận hỏi cặn kẽ xem cô mặc đồ có thấy thoải mái không?

Tuy ngoài mặt Hà Xuyên không sao nhưng trong lòng cô đã rộn rạo cả lên rồi. Chỉ sợ cô nói không thoải mái, An Cửu lại cho cô mặc bộ đắt hơn, như vậy áp lực đè lên vai cô còn nhiều nữa.

Thế là dưới sự hộ tống của vệ sĩ, Hà Xuyên đã được đưa đến dinh thự An Gia. Quản gia đã đứng đấy đợi cô, dẫn cô vào cổng phụ, đi qua các dãy hành lang rồi lên tầng 3, tầng dành riêng cho cô dâu để đợi đến giờ lành rồi ra làm nghi thức.

An Gia có quá nhiều nghi thức phức tạp. Cũng may, cách đây mấy hôm, An lão gia đã cho người đến dạy cô hết tất cả. Mặc dù có chút khó nhớ nhưng cô vẫn thấy bản thân có thể nhớ được.

Vừa đi quản gia vừa dặn dò.

- Phu nhân, sau khi cô vào phòng thì hãy ở yên trong đó. Đến giờ, An tiên sinh sẽ đích thân qua để dẫn cô ra ngoài. Còn nữa, trước khi làm lễ cô không được tháo khăn che mặt xuống đâu đấy, phải để đích thân An tiên sinh tháo mới được…

Hà Xuyên nghe mà chóng hết cả mặt.


Khi đến ngã rẽ, đột nhiên cô va phải 1 người phụ nữ. Vì chiếc váy quá dài, cho nên cô không cẩn thận dẫm phải mà ngã về phía trước. Cũng may, người phụ nữ kia vươn tay ra kéo cô lại.

Thoát được 1 lần, Hà Xuyên thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại.

- Cảm ơn cô nhé, tại váy cưới dài quá…

Người phụ nữ kia nở 1 nụ cười đầy ẩn ý, sau đó liền buông tay của Hà Xuyên ra.

- Cô dâu cũng xinh đẹp đó!

- Cảm ơn, cô cũng là khách mời sao? Tôi là Hà Xuyên, còn cô tên gì thế?

Ngoài mặt người phụ nữ vẫy giữ thái độ bình thường, nhưng chợt Hà Xuyên nhận ra, ánh mắt của cô ta đã có chút thay đổi.

Chỉ biết lát sau, cô ta đáp.

- Tôi tên là Vũ Giai! Tôi định đi tìm cô đấy, may quá… Gặp được cô ở đây luôn…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: C37: Chương 37


Vũ Giai?

Cái tên này khiến Hà Xuyên có chút sững sờ. Hình như Dư Mẫn đã từng nhắc với cô cái tên này rồi… Là người phụ nữ yêu An Cửu say đắm!

Điều khiến Hà Xuyên thắc mắc, đó chính là tại sao Vũ Giai lại ở đây?

Qua tấm khăn voan che mặt mỏng, Hà Xuyên chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.

Vũ Giai có thân hình quyến rũ, gương mặt sắc sảo cùng với mái tóc vàng càng làm nổi bật được nước da trắng của cô ta. Đặc biệt, hôm nay Vũ Gia diện chiếc váy body màu đỏ rượu rất cuốn hút.

Nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, Hà Xuyên có chút tiếc nuối trong lòng.

- Cô… Muốn gặp tôi là có chuyện gì sao?

Hà Xuyên cảnh giác dò hỏi.

Chỉ biết Vũ Giai cười tươi, sau đó lấy ra 1 chiếc hộp làm bằng nhung nhét vào tay của Hà Xuyên.

- Đây là chút quà gặp mặt của tôi. Nếu như trước mặt mọi người mà đưa thì An tiên sinh sẽ không nể mặt mà ném đi ngay. Thế nên, tôi chỉ có thể lén đưa nó cho cô thôi.

Nhìn chiếc hộp nhung trên tay, Hà Xuyên muốn từ chối nhưng Vũ Giai không có cho cô cơ hội đó. Cô ta còn bồi thêm 1 câu.

- Không sao đâu, cô có thể mở ra xem ngay cũng được.


Vì đối phương chưa có ý gì xấu nên Hà Xuyên cũng chưa manh động vội. Cô từ từ mở chiếc hộp nhung kia ra, bên trong là 1 đôi khuyên tai bằng kim cương rất lấp lánh.

- Cái này…

- Là quà cưới đó! Cứ nhận đi!

Đúng lúc này, giọng nói của quản gia truyền tới.

- Phu nhân, chúng ta không còn nhiều thời gian!

Khi Hà Xuyên muốn trả lại đồ cho Vũ Giai, thật không ngờ cô ta đã quay người bỏ đi rồi.

Hết cách, cô chỉ có thể cầm tạm đôi khuyên tai giá trị kia, đợt khi nào có cơ hội thì cô sẽ trả lại cho người phụ nữ đó ngay.

Dư Mẫn chưa bao giờ nói quá điều gì. Chắc hẳn Vũ Giai là 1 người như thế nào đó mới khiến cho đứa bạn thân cô sợ hãi, bất chấp kêu cô rời xa An Cửu đến vậy.

Dù sao vẫn phải đề phòng.

Bên này, Vũ Giai bình thản đi đến bàn tiệc dành cho khách. Vừa hay ắt gặp Mộc Ái đang đứng nói chuyện với bạn bè. Khi trông thấy Vũ Giai, Mộc Ái vội đi đến chỗ của cô ta.

Vũ Giai nhìn Mộc Ái, sau đó nở 1 nụ cười.

- Cảm ơn cô đã đưa thiệp mời cho tôi!

- Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng là bạn mà.

Trò chuyện được 1 lúc, Vũ Giai lập tức rời đi đâu đó. Đương nhiên Mộc Ái không hề quan tâm 1 chút nào cả.

Đối với cô ta thì để cho Vũ Giai vào đây chính là 1 thành công rồi. Bây giờ, việc của cô ta chỉ cần ngồi đó và chờ đợi màn trình diễn của 2 người phụ nữ mà thôi. Cô ta không tin, hôm nay không khiến cho Hà Xuyên gặp chuyện được.

Mấy ngày trước, cô ta đã cho người điều tra gia thế của Vũ Giai và phát hiện ra người phụ nữ này chính là 1 công cụ rất tốt để cho cô ta sử dụng. Chỉ cần nhìn qua, không ai không biết ánh mắt si tình của Vũ Giai dành cho An Cửu. Nhân chuyện này, để cô ta chống mắt xem Hà Xuyên còn ngẩng cao đầu lên đến bao giờ.

Đột nhiên, có 1 bàn tay đặt lên vai của cô ta. Mộc Ái có chút giật mình quay người lại.

Mà An Tư Nhất thấy được sự bất thường này của Mộc Ái thì nhíu mày.

- Vừa nãy anh thấy em gặp gỡ người phụ nữ kia. Rốt cuộc em quen biết với cô ta từ bao giờ mà anh không biết thế?

An Tư Nhất đương nhiên biết được người phụ nữ kia tên là Vũ Giai. Trước đây, anh ta đa cùng ông nội sang Pháp để thăm ông trẻ đang bị thương nặng nằm ở bệnh viện. Khi ấy, anh ta đã gặp được Vũ Giai.


Điều mà An Tư Nhất dè dặt không dám tiếp xúc với người phụ nữ này, đó chính là cô ta quá mức nhẫn tâm. Chỉ vì 1 vị bác sĩ chậm trễ trong việc đem thuốc đến tiêm cho An Cửu mà Vũ Giai đã lên gặp Giám đốc bệnh viện đòi sa thải vị bác sĩ đó, không những vậy, cô ta còn cho người đánh người ta để cảnh cáo. Hành động đó khiến ai nấy đều không thể chấp nhận nhưng cũng không thể làm gì.

Nghe thấy An Tư Nhất hỏi, Mộc Ái đắc ý đáp.

- Bạn bình thường thôi.

Sắc mặt của An Tư Nhất dần trở lên nghiêm túc.

- Em hãy tránh xa người phụ nữ đó ra! Nếu chọc cho cô ta không vui, em cũng biết thế lực mafia sẽ xử lý em ra sao rồi đấy.

- Không sao đâu, em tự có tính toán. Mà người nhà em sắp đến rồi, anh cùng em ra cổng chính đón ba mẹ em đi.

An Tư Nhất không nói gì nữa.

Dù gì, Mộc Ái và anh ta cũng chỉ là mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa. Sau này, cô ta mà gây ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến anh ta cả.

Hà Xuyên ngồi 1 mình trong căn phòng lớn dành cho cô dâu với 2 người phụ nữ trung niên.

- Phu nhân, những điều tôi vừa nói cô có chỗ nào không hiểu không?

- Cái gì cũng hiểu rồi.

- Vậy thì tốt. An Gia là 1 gia tộc lớn, để trở thành 1 vị phu nhân đức hạnh và có phẩm chất tốt thì mọi nội quy cô đều phải nắm rõ.

Hà Xuyên muốn gào khóc dữ dội. Vừa ló mặt đến đã bị quản gia thuyết ca cho 1 bài, ấy vậy mà vào đây ngồi chờ đợi còn bị 2 vị cô hồn này nhai đi nhai lại mấy cái nghi thức.

Thật sự, cô chưa bao giờ mong mỏi An Cửu đến đưa cô đi ra ngoài như lúc này.


Nếu không phải Dư Mẫn buộc phải đi đến khu vực dành cho khách thì cô đã ngồi đây gào khóc với đứa bạn rồi.

- Phu nhân, còn 10 phút nữa An tiên sinh sẽ vào đây dẫn cô ra ngoài. Chúng tôi đi trước!

- Được.

Đợi cho 2 mụ già kia đóng cửa lại, lúc này Hà Xuyên mệt lả cả người nằm bò ra bàn. Chiếc khăn voan trên đầu đã khiến cô muốn gục ngã rồi… Thật là…

Nằm được 1 lúc, cửa phòng bị ai đó mở ra. Hà Xuyên cứ ngỡ là An Cửu nên đã lên tiếng ngay.

- An Cửu, mau qua đây đỡ em đi… Em sắp không trụ nổi nữa rồi…

Tiếng bước chân lại gần chỗ Hà Xuyên. Mà lúc này cô chợt phát hiện ra có điều gì đó không đúng lắm.

Bàn tay của người kia vươn ra định bóp chặt lấy cổ của cô, may sao cô phản ứng nhanh quay người lại rồi giữ chặt lấy cổ tay của người kia. Mà người kia không tính tha cho cô, định dùng tay còn lại cho cô 1 phát tát. Ai ngờ, Hà Xuyên nghiêng người né được, không những thế cô còn lật ngược giáng cho người đó cái tát phản đòn.

- Mày khá lắm con ranh!

Khóe miệng của Hà Xuyên hơi cong lên, cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình đáp lại.

- Khá sao bằng cô! Vũ tiểu thư, cô đúng là loại lật mặt nhanh đấy!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: C38: Chương 38


Hà Xuyên dùng sức đẩy Vũ Giai ra, sau đó xoa xoa cổ tay mỏi nhức của mình.

- Tôi đã nghe người khác nói về cô. Nhưng tôi không nghĩ cô lại điên đến mức này đấy.

- Mày nói cái gì?

Vũ Giai không ngờ có ngày bản thân lại bị một người nói thẳng vào mặt như thế. Cô ta thật sự không ngờ đến rằng người phụ nữ này lại có lá gan dám nói cô ta như vậy.

Loại người nào mà Vũ Giai chưa gặp qua? Chỉ cần họ nghe đến tên và dòng họ phía sau cô ta thôi cũng đủ để khiến họ sợ đến mức chân tay run rẩy rồi.

Vậy thì… Người phụ nữ kia chẳng lẽ có gia thế lớn hơn cô ta sao?

- Vũ Giai, tôi khuyên cô đừng có cố chấp nữa. Bắt é.p 1 người không yêu mình, đến cuối cùng người chịu ủy khuất vẫn chính là bản thân cô thôi.

Đây là lời Hà Xuyên khuyên thật lòng.

Một người đẹp như Vũ Giai thì thiếu gì đàn ông chứ? Tại sao cứ nhất thiết phải là An Cửu?

Nếu cô có nhan sắc và gia thế như Vũ Giai, cô nhất định sẽ không để bản thân bước trên con đường lầm lỡ này.

Mà Vũ Giai hoàn toàn không nghe lọt tai bất kỳ cái gì cả. Trong mắt của cô ta hiện giờ thì Hà Xuyên chính là mối nguy hại cần phải loại bỏ.

Vũ Giai thản nhiên, giơ tay lên rồi ấn nhẹ vào chiếc đồng hồ công nghệ cao. Ngay lập tức, có mấy người đàn ông áo đen xông vào phòng.


- Mày biết không, tao là 1 người rất không thích bị cướp đi món đồ mà bản thân thích. Thế nên, thà rằng tao sẽ hủy hoại món đồ đó còn hơn là để mất!

Vừa dứt lời, Vũ Giai vẫy tay. Ngay lập tức mấy tên áo đen kia xông tới túm lấy Hà Xuyêm mà ấn cô xuống đất.

Hiển nhiên, thân thủ của cô không thể nào đọ được với đám người này.

Thấy Hà Xuyên đã bị khống chế, Vũ Giai lập tức trở lên vui vẻ.

Cô ta từ từ bước đến trước mặt cô. Một tên áo đen thấy vậy liền túm cánh tay coi kên, đạp vào chân cô khiến cô phải quỳ xuống trước mặt của Vũ Giai.

Còn Vũ Giai nhân lúc đó vươn tay ra túm lấy mái tóc của cô, ép cô đối diện với mặt mình.

- Con khốn! Mày vẫn không biết thế nào là trời cao đất rộng sao? Mày… Dám cướp An Cửu của tao, để tao xem… Nếu tao rạc.h n.át cái bản mặt của mày ta thì An Cửu sẽ còn yêu mày nữa không?

Vĩ Giai quay lại, đập vỡ 1 chai rượu, sau đó cầm 1 mảnh thủy tinh muốn thực hiện hành vi xấu.

Ai ngờ, lúc mảnh thủy tinh còn cách mặt cô chỉ vài minimet, chợt có 1 bàn tay từ phía sau nắm chặt cổ tay của Vũ Giai lại.

Hà Xuyên chỉ nghe thấy có rất nhiều tiếng sún.g vang lên. Sau đó, những tên áo đen đang khống chế cô lần lượt từng tên ngã xuống.

An Cửu tức giận, bước đến bóp chặt cổ của Vũ Giai.

- Cô chán sống rồi sao?

Ánh mắt hắn tràn ngập sự phẫn nộ.

Mà Vũ Giai như không tin vào mắt mình, cô ta cố gắng vùng vẫy nhưng như vậy chỉ càng khiến An Cửu tức giận hơn mà thôi.

Hà Xuyên bên này muốn bước đến chỗ An Cửu. Nhưng chợt cô thấy đầu óc quay cuồng, rồi mọi thứ trước mắt trở lên 1 cách mơ hồ ngã xuống.

Nhìn thấy Hà Xuyên ngã xuống, An Cửu liền hất Vũ Giai sang 1 bên rồi nhanh chóng đến đỡ lấy cô.

Thoát được trong gang tấc, khoé miệng của Vũ Giai bỗng cong lên. Cô ta cố gắng hít thở, loạng choạng đứng cách xa An Cửu 1 khoảng.

- Sao hả? An Cửu… Anh lo lắng cho cô ra đến vậy hả? Nhìn vẻ mặt của anh kìa… Em thật sự rất ghen tị với cô ta đó!

- Cô đã làm gì cô ấy?


- Không có gì đâu. Em chỉ khiến cho cô ta trúng ít độc thôi.

Lời nói của Vũ Giai thản nhiên đến mức khiến An Cửu tức điên muốn gi.ết người.

Thực ra, đôi bông tai mà cô ta đưa cho Hà Xuyên đã được tẩm sẵn chất độc. Vì đã uống thuốc giải trước, thế nên Vũ Giai hoàn toàn không bị làm sao cả. Một khi người khác chạm tay vào chiếc hộp nhung đó, chắc chắn sẽ làm động tác vô tình nào đó khiến cho chất độc ngấm vào cơ thể.

Vũ Giai không tin, hiện tại An Cửu không quỳ xuống cầu xin cô ta.

Nhìn Hà Xuyên đã bị ngất đi trong lòng, An Cửu vẫn cứ ôm chặt lấy cô không buông. Vũ Giai thấy thế thì liền nhắc nhở.

- An Cửu, anh mau tránh xa cô ta ra đi. Tay của cô ta có dính độc đó. Nếu bây giờ anh chịu quay về bên em, nhất định em sẽ cho cô ta 1 cơ hội.

Hắn khẽ cười lạnh mà hướng về nhìn Vũ Giai bằng ánh mắt chế giễu.

- Vũ Giai, tôi tưởng cô ngu thôi. Thật không ngờ cô lại đần đến mức khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến như vậy.

- An Cửu!

Bất chợt, An Cửu ôm Hà Xuyên lên.

Đúng lúc này, An lão gia và mọi người đi vào phòng. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn cùng với những vết máu loang lổ trên sàn, ai nấy đều sợ đến mức không ai dám đi vào mà chỉ đứng ở cửa.

An lão gia đang định lên tiếng, An Cửu lạnh giọng ra lệnh.

- Người phụ nữ này cô ý hãm hại cô dâu! Lập tức bắt cô ta lại cho tôi!

Quản gia thấy thế, vội gọi đội cảnh vệ đến ngay và bắt được Vũ Giai theo lệnh của An Cửu.


Bên ngoài canh gác nghiêm ngặt như thế mà Vũ Giai và thuộc hạ của cô ta vẫn có thể vào được thì chắc chắn là có người ở An Gia này đồng ý cho cô ta vào.

Nghĩ đến đây, An Cửu quét mắt qua 1 lượt đám người kia. Ánh mắt dừng lại ở chỗ vợ chồng An Tư Nhất khiến 2 người kia không rét mà run.

Hắn nói.

- Sau hôn lễ, tốt nhất ai đó hãy đến gặp tôi thú nhận. Nếu không, tôi sẽ không tha cho kẻ nào dám dẫn Vũ Giai này bước chân vào đây đâu!

Nói xong, hắn ôm Hà Xuyên ra ngoài. Qua chỗ hành lang, thấy không có ai thì hắn liền dừng lại, thở dài.

- Dậy đi. Tôi biết em đang giả vờ ngất.

Hà Xuyên nghe vậy thì hé mắt, sau đó cởi găng tay trắng, rồi mới ôm lấy cổ An Cửu.

- Cái này phải cảm ơn nhà thiết kế về bộ lễ phục có đi kèm găng tay trắng cho cô dâu. Thật sự vừa nãy khiến em muốn rớt tim ra ngoài luôn á.

Nhớ lại lúc cô lấy miếng pho mát cho con chuột hamster của trợ lý ăn thì thấy con chuột dần có dấu hiệu như là trúng độc. Cô vì sợ quá nên không dám dộng vào bất cứ thứ gì cho đến khi nghe Vũ Giai vừa nãy khai ra thì cô mới biết.

An Cửu không thả Hà Xuyên xuống mà ôm cô đi thẳng tiếp.

- Em thấy chưa, đến ông trời cũng tạo điều kiện cho chúng ta. Vậy nên, hôn lễ này nhất định phải hoàn thành!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: C39: Chương 39


Vũ Giai bị bắt lại, cũng đồng nghĩa với việc hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ, không còn có chút trở ngại nào hết.

Hà Xuyên cùng An Cửu bước lên sân khấu lộng lẫy. Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn vén khăn trùm mặt của Hà Xuyên rồi đặt lên môi cô 1 nụ hôn. Cũng đồng thời tuyên bố với tất cả mọi người rằng kể từ giây phút này cô chính thức trở thành vợ của hắn.

Mà Trần Thanh Khải ngồi dưới, nước mắt cứ ứa ra vì xúc động.

Còn Dương Ngọc Đoan thì vỗ vỗ vai anh ta an ủi.

- Có thằng bạn mãi mới lấy được vợ, anh mừng muốn rớt nước mắt ra ngoài luôn đây.

- Anh còn chưa lấy vợ đâu đấy. Ở đấy mà xúc với động.

- Đợi anh thu xếp công việc thì nhất định sẽ cưới em.

- Chừng nào kết hôn xong thì hãy nói!

Mà bên trên kia, Hà Xuyên hạnh phúc đến mức cảm giác như không được chân thật. Cuối cùng, cô cũng đã kết hôn với 1 người đàn ông mà có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến.

Nhìn chiếc nhẫn cưới lấp lánh mà An Cửu đeo lên tay cô, Hà Xuyên mới dám chắc chắn rằng kể từ bây giờ, cô đã chính thức là người đã có gia đình.

Dư Mẫn cùng anh trai ngồi phía dưới, cũng vui mừng cho hạnh phúc của bạn thân. Vì nhà họ Dư cũng là 1 gia tộc lớn nên đương nhiên sẽ phải có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay.


Đột nhiên, Dư Mẫn quay sang nhìn anh trai ngồi bên cạnh thấy có chút tiếc nuối.

Ban đầu quen Hà Xuyên, cô cũng có ý định làm mối cho đứa bạn thân và anh trai mình. Như vậy thì sau này sẽ tiện cho 2 người sống chung dưới 1 mái nhà hơn.

Chỉ tiếc là anh trai cô quá mức không có chính kiến. Thích người ta mà không nói, để rồi đến hôm nay nhìn người ta bước vào lễ đường cùng người khác.

Thật là…

Ngày hôm đấy, An Gia tổ chức tiệc rất lớn. Đầu bếp và phục vụ đi lại tấp nập, bận rộn mất cả 2 ngày liên tiếp.

Đến cả Hà Xuyên cũng mệt đến mức suýt nữa ngất đi. Cũng may, An Cửu rất tâm lý ôm cô lên phòng để cô nghỉ trước, còn hắn tiếp tục công việc tiếp khách theo sự chỉ đạo của An lão gia.

Kể ra Hà Xuyên cũng khá nhàn. Cô ngủ 1 giấc đến tận ngày hôm sau, khi tiệc đã tàn hết.

An Cửu còn muốn cô ngủ thêm nhưng cô lại từ chối ngay.

Ngày đầu tiên chính thức làm dâu, Hà Xuyên cùng An Cửu đi dâng trà cho An lão gia. Và như thường lệ, theo vai vế, tất cả mọi người sẽ mời trà cô và An Cửu bởi 2 người chính là trưởng bối trong nhà.

Dù bằng mặt không bằng lòng nhưng vợ chồng An Tư Nhất vẫn phải nghiến răng nghiến lợi kêu cô 1 tiếng bà trẻ.

Ban đầu, Hà Xuyên có chút e ngại bởi vì không chỉ mấy người trẻ khác mà những người lớn tuổi cũng dâng trà. Tuy nhiên, khi đến lượt vợ chồng An Tư Nhất thì lại khác, cô rất vui vẻ nhận trà. Không những thế, còn có Trương Nguyệt và An Tư Ngôn cũng phải hành lễ với cô.

Vị trí hiện tại, đúng là 1 đặc quyền vô cùng khiến cô hài lòng.

Chiều hôm đó, sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi. An Cửu đến chỗ Vũ Giai bị giam giữ.

Cánh cửa lớn vừ được mở ra, Vũ Giai đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy.

- An Cửu, anh và người phụ nữ kia đã hoàn thành hôn lễ rồi sao?

Việc đầu tiên Vũ Giai không hỏi là bao giờ sẽ được thả ra mà lại là vấn đề An Cửu đã tổ chức hôn lễ xong.

Có vẻ như Vũ Giai vẫn không chịu từ bỏ. Sự cố chấp của cô ta dành cho An Cửu rất lớn, lớn đến mức ích kỷ, chỉ muốn người đàn ông đó thuộc về duy nhất bản thân mình.

An Cửu nhìn Vũ Giai, ánh mắt xoẹt qua 1 tia sắc lạnh.


- Tôi đã liên lạc với ba cô. Đợi bọn họ đến x.ác nhận phải đưa cô về Pháp thì tôi sẽ thả cô đi.

- An Cửu, em muốn ở lại đây với anh.

Mặc cho Vũ Giai có nói ra sao, An Cửu quay lưng lại hờ hững buông 1 câu.

- Tôi có vợ rồi!

Quả nhiên, sau khi nghe được những lời này, Vũ Giai không chấp nhận lại phát điên. Có điều, cánh cửa lớn kia 1 lần nữa đóng lại, nhốt cô ta ở bên trong.

Nghe Trần Thanh Khải nói rằng vợ chồng sau khi cưới thì phải đi tuần trăng mật thì tình cảm mới tăng lên. Thế là, An Cửu rất biết tiếp thu mà nhanh chóng hoàn thành nốt công việc, thu xếp lịch trình để có thể cùng Hà Xuyên đi hưởng cái gọi là tuần trăng mật kia.

Hôm hắn định đưa Hà Xuyên đi thì nhận được điện thoại bên gia tộc của Vũ Giai.

Thế là hắn không còn cách nào khác cho người dẫn Vũ Giai đến địa điểm hẹn.

Trên sân thượng toà nhà cao tầng, khu vực dành cho nơi đỗ trực thăng. An Cửu đứng đó chờ đợi trong bực bội. Mà Hà Xuyên đứng bên cạnh nép sát vào người hắn. Cô thật sự rất khó chịu bởi cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của Vũ Giai.

Không biết qua bao lâu, gió lớn cuồn cuộn nổi lên. Một chiếc trực thăng xuất hiện từ trên trời dần đáp xuống.

Đi xuống trực thăng là 1 người đàn ông mặc vest đen lịch lãm. Anh ta có ngũ quan rất hài hoà, mái tóc tỉa hơi xoăn xù, là 1 người con lai giữ 2 dòng máu Á và Âu.

Theo sau người đàn ông đó chính là 1 dàn vệ sĩ, bên cạnh ai cũng mang theo 1 khẩu sú.ng.

Mà người đàn ông kia không chần chừ, đi đến trước mặt An Cửu chào hỏi.


- An tiên sinh, lâu rồi không gặp.

An Cửu gật đầu, giơ tay để thuộc hạ dẫn Vũ Giai đến giao cho người bên kia.

- An tiên sinh, là do chúng tôi sơ xuất. Nếu em gái tôi có làm gì quá phận, mong ngài bỏ qua cho con bé. Tôi thay mặt con bé xin lỗi ngài.

Vũ Giai nghe xong thì tức giận, trừng mắt với người đàn ông.

- Vũ Hoàng, anh chỉ là 1 thằng con hoang, lấy tư cách gì mà thay tôi xin lỗi? Tôi không cần anh chĩa mũi vào chuyện của tôi.

Mặc dù bị Vũ Giai mắng, Vũ Hoàng vẫn tỏ ra bình tĩnh cho người dẫn Vũ Giai lên trực thăng. Anh ta nói thêm 1 lần xin lỗi nữa rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Nhưng đúng lúc này, Vũ Giai quay sang ra hiệu cho 2 tên thuộc hạ đi bên cạnh mình. Nhân lúc bọn họ nới lỏng tay, cô ta cướp sú.ng rồi lao về phía Hà Xuyên, khống chế cô từ phía sau.

Vũ Hoàng đang định kêu thuộc hạ cản lại, ai ngờ đám thuộc hạ kia lại nương theo Vũ Giai, giúp cô ta đưa Hà Xuyên lên trực thăng.

An Cửu điên tiết, định nổ s.úng, ai ngờ Vũ Giai đã nổ trước 1 tiếng.

- Ai dám tiến tới, tôi ch.ết cùng với con khốn này!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom