Cập nhật mới

Dịch Mãnh Long Thiên Y

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 180: Mẹ kiếp!


???!!!

Sắc mặt Thượng Quan Nam u ám, trong khi Thượng Quan Nhược Minh lao tới, túm lấy cổ áo anh!

"Mẹ kiếp! Anh có biết mình đang nói gì không? Anh cho rằng chúng tôi sẽ đồng ý sao? Đừng tưởng rằng anh cứu được Nhược Hoa thì muốn làm gì thì làm!"

Lý Cảnh Thiên nhẹ nhàng hất tay anh ta ra, nhưng Thượng Quan Nhược Minh lại trực tiếp bị hất xuống đất!

"Tôi cũng nói cho anh biết, tôi không đến đây để xin sự đồng ý của các người, tôi chỉ đến để thông báo. Không cần phải mang bữa tối cho chúng tôi, chúng tôi rất bận."

Anh cố ý nói một cách không rõ ràng, khiến Thượng Quan Nhược Minh lại tức giận!

Lý Cảnh Thiên đi tới trước mặt Thượng Quan Nam, kiêu ngạo nói:

“Đừng tưởng rắng người khác không biết kế hoạch của ông đối với Hạ Hầu gia. Lớn tuổi m gì cũng đừng quá đáng quá. Tôi nói cho ông biết, chữa bệnh là chuyện trước giờ tôi muốn chữa thì chữa, không muốn chữa thì thôi. Tôi sẽ không chấp nhận sự đe dọa của bất kỳ người nào và tôi sẽ không đặt cược vào bất kỳ ail

Đây là rõ ràng nói cho bọn họ biết, trận chiến giữa Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia không liên quan gì đến Lý Cảnh Thiên! Chuyện này cũng không liên quan gì tới bệnh tình của Thượng Quan Nhược Hoal

Hạ Hầu Thanh ở bên cạnh nghe vậy cảm thấy có chút khó chịu.

Theo lý mà nói, biểu hiện hôm nay của Lý Cảnh Thiên xứng đáng được gọi là đàn ông. Hơn nữa, cô ấy còn sẵn sàng thừa nhận anh là một người đàn ông có bản lĩnh.

Anh bảo vệ Nhược Hoa như vậy cô ấy nên vui mới phải. Nhưng không biết tại sao, anh lại hoàn toàn rạch ròi về mối quan hệ của mình với Hạ Hầu gia và Thượng Quan gia điều này khiến cô ấy cảm thấy rất không thoải mái.

Cứ như thể anh sợ phải dính líu đến cô ấy vậy.

Dù sao Thượng Quan Nam cũng là một lão hồ ly, sẽ không bị mấy lời như vậy uy hiếp. Tuy nhiên, hôm nay có quá nhiều biến cố xảy ra, ông ta cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Mọi chuyện hôm nay kỳ lạ đến mức ông ta luôn cảm thấy. có gì không ổn.

Lý Cảnh Thiên thực sự ở lại trong phòng của Thượng Quan Nhược Hoa.

Ánh trăng mờ mịt, trong phòng chỉ có ngọn đèn ngủ lờ mờ đang sáng. Sắc mặt Thượng Quan Nhược Hoa vẫn tái nhọt, yếu ớt dựa vào đầu giường nhìn Lý Cảnh Thiên.

Anh đang ngồi thiền, cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình. Khi anh mở mắt ra liền thấy Thượng Quan Nhược Hoa đang nhìn mình một cách trìu mến.

Ánh mắt không che giấu như vậy khiến anh có chút không đỡ nổi. Anh lúng túng ho khan hai tiếng.

Chuyện đó...

"Cô vẫn chưa hồi phục, không thể bị cảm lạnh, năm xuống nghỉ ngơi đi."

Thượng Quan Nhược Hoa cười yếu ớt, có chút nũng nịu: "Nhưng người ta không có sức ~ Anh đến giúp em đi."

Không phải là một yêu cầu, không phải là một câu hỏi. Đó là một câu khẳng định.

Gô tin chắc lúc này dù mình có đưa ra yêu cầu gì thì anh Cảnh Thiên cũng sẽ đồng ý.

Đối mặt với một Thượng Quan Nhược Hoa cảm tính như vậy, Lý Cảnh Thiên mềm lòng. Anh bất lực thở dài, đứng dậy đi đến bên giường, đưa tay đỡ cô, nhưng không ngờ Thượng Quan Nhược Hoa lại vươn tay ôm lấy anh!

Cô vòng cánh tay mảnh khảnh của mình thật chặt quanh eo anh, khuôn mặt lạnh lẹo áp vào bụng anh.

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 181: Chào buổi sáng!


Lại một câu khẳng định khác.

Tim Lý Cảnh Thiên đập thình thịch!

Lên giường ư? Đây là kiểu nói chuyện gì vậy? !

Nếu người nói không phải Nhược Hoa, nếu bây giờ cô không bị bệnh, anh nhất định sẽ cho rằng người này đang lái xel

Nhưng khi cúi đầu xuống, anh chỉ nhìn thấy trong mắt Thượng Quan Nhược Hoa hiện lên sự lưu luyến và không nỡ đối với mình.

"Được, tôi lên cùng cô." Anh ngồi ở mép giường, thoát khỏi vòng tay của Thượng Quan Nhược Hoa.

Thượng Quan Nhược Hoa cười vui vẻ, lập tức dịch vào trong, nhường lại nửa giường cho anh.

"Đừng ngồi ở đó, sẽ bị cảm lạnh. Anh vào trong đi, trong này ấm lắm~"

Anh kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nhược Hoa.

Phải chăng tiểu nha đầu này giống như Quả Nhi, thường lên mạng để học kiến thức mới đó chứ?

Nếu không thì làm sao có thể đoán chính xác những điểm nhạy cảm trong từng câu nói!

"Không đâu."

Tuy rằng anh cũng rất muốn lên giường nhưng vẫn còn có chút lý trí.

Bây giờ cô đang bị bệnh! Bị bệnh!

Bình thường không thể kiềm chế lợi dụng một chút cũng không sao, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể!

Lợi dụng lúc người ta lâm nguy còn không bằng cầm thú!

Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa vẫn không ngừng phá vỡ phòng ngự tâm lý của anh.

"Anh Cảnh Thiên, có thể em lạnh quá... em đổ mồ hôi liên tục, liệu có vấn đề gì không?"

“Liệu em có bị tác dụng phụ gì không?” “Tim em đau quá, hãy xoa cho em...”

Hết yêu cầu này đến yêu cầu khác, Lý Cảnh Thiên không phải là người sắt, cuối cùng không thể kiềm chế được nữa.

Chỉ xoa xoa lồ ng ngực thôi mà.

Anh khéo léo đặt tay lên lồ ng ngực cô và xoa nhẹ. Nhưng Thượng Quan Nhược Hoa lại đưa ra một cái cớ khác, nói rằng tay anh quá lạnh, góc độ xoa không tốt, cảm thấy khó chịu...

Cuối cùng, trước nhiều yêu cầu của cô, Lý Cảnh Thiên miễn cưỡng phải lên giường.

Trong phòng không quá lạnh, nhưng nửa đêm hơi se lạnh, không nơi nào thoải mái hơn trong chăn. Anh đã ngủ với Quả Nhi từ khi còn nhỏ nên đã quen rồi. Đây là lần đầu tiên anh lên giường của một người phụ nữ khác.

Giường của Thượng Quan Nhược Hoa vừa rộng vừa ấm áp, có mỹ nhân bên cạnh, nhưng anh giống như một thanh niên còn non nớt, tay chân lúng túng, thậm chí còn không biết đặt ở đâu.

Lý Cảnh Thiên lên giường, tim Thượng Quan Nhược Hoa. cũng không còn đau nữa. Cô hài lòng đặt một tay lên ngực Lý Cảnh Thiên, năm lấy bàn tay to lớn của anh đặt lên eo cô. Mùi thơm của cơ thể xộc thẳng vào mũi, chẳng mấy chốc, tiếng thở đều đều vang lên bên tai anh.

Thượng Quan Nhược Hoa đã ngủ say.

Lý Cảnh Thiên bối rối đến mức không còn cách nào khác ngoài niệm Thanh Tâm Chú.

Trong lòng anh không ngừng cười cay đẳng.

Định lực thôi chưa đủ! Vẫn cần phải tăng cường luyện tập.

Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Nhược Hoa từ từ mở mắt sau khi ngủ một giấc ngon lành. Mặc dù bị ốm nhưng đã lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy.

"Cô tỉnh rồi à? Chào buổi sáng!"

Trên đầu cô truyền đến một thanh âm, Thượng Quan Nhược Hoa giật mình, ngẩng đầu lên, Lý Cảnh Thiên đang nhìn cô mỉm cười, trong ánh mắt vẫn mang theo sự lo lắng.

Cảnh tượng này khiến cô cảm thấy an tâm hơn.



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 182: Thế nào rồi?


Đêm qua cô không biết mình ngủ quên như thế nào mà một tay lại đặt vào nơi không nên đặt!

Vẻ mặt Thượng Quan Nhược Hoa xấu hổ!

"Xin lỗi anh Cảnh Thiên! Em không biết, em không cố ý, em thật sự đã ngủ quên... Em..."

Nhìn vẻ mặt hoang mang, lúng túng của Thượng Quan Nhược Hoa, Lý Cảnh Thiên chỉ cảm thấy tình yêu trong lòng càng lớn hơn.

Thực ra, anh cảm thấy đó chẳng là gì cả, dù sao cũng là một loại hưởng thụ.

Nha đầu này... anh chỉ trêu chọc cô thôi mà cô đã thu tay

Sớm biết vậy đã hưởng thụ lâu hơn một chút!

"Thế nào rồi? Cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”

Thượng Quan Nhược Hoa vươn vai.

"Có anh Cảnh Thiên ở lại với em một đêm, bây giờ em cảm thấy rất thoải mái! Chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy!"

Lý Cảnh Thiên sửng sốt, trong lòng cười khổ.

Rốt cuộc cô có biết mình đang nói gì không?

Rõ ràng anh đã ngoan ngoãn cả đêm, nhưng tại sao nghe cô nói như thể anh đã làm gì đó...

Lý Cảnh Thiên lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Thượng Quan Nhược Hoa.

"Đây là thuốc bổ, bảy ngày uống một lần, sau 14 ngày, tôi cam đoan cô sẽ không có bất cứ di chứng gì."

Mặt Thượng Quan Nhược Hoa đỏ bừng.

Chụt một tiếng, cô hôn lên má Lý Cảnh Thiên.

"Cảm ơn anh Cảnh Thiên. “Chỉ cảm ơn xuông như vậy thôi à?” Lý Cảnh Thiên vẻ mặt thất vọng, cố ý trêu chọc cô: “Cũng không có thù lao.”

Thượng Quan Nhược Hoa hiểu ý mỉm cười, giây tiếp theo cởi bộ đồ ngủ ra, để lộ đôi vai, cô chủ động đến trước mặt Lý Cảnh Thiên!

"Vậy thì... em coi mình là thù lao, anh có muốn em không?"

Lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên biết thế nào là "tự tạo nghiệp, không thể sống!"

Anh ho khan hai tiếng vì xấu hổ và nhìn đi chỗ khác.

"Hãy suy nghĩ kỹ về vấn đề tôi hỏi cô ngày hôm qua. Chuyện này rất quan trọng, tôi nghỉ ngờ có ai đó cố tình ra tay với cô"

Lý Cảnh Thiên cảm thấy khó hiểu.

Về lý mà nói, Thượng Quan Nhược Hoa là con gái chư hầu, khí chất vương giả trên người cô đủ để trấn áp tất cả âm khí. Ngay cả Đầu Trâu Mặt Ngựa- tay sai của Diêm Vương cũng không dám gặp.

Rốt cuộc là loại âm khí nào có thể xâm nhập vào cơ thể Thượng Quan Nhược Hoa?

Cô mỉm cười, cài lại cúc áo, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ rồi lẩm bẩm:

"Gần đây anh đang bế quan, hầu như toàn bộ thời gian em đều ở cùng Thanh Thanh, nhưng tuyệt đối cô ấy sẽ không bao giờ làm hại em... À, đúng rồi!"

Thượng Quan Nhược Hoa bỗng nhiên nhớ ra!

“Mấy ngày trước, khi em và Thanh Thanh đi mua sắm có gặp một người đàn ông lạ mặt. Anh ta tự xưng là bác sĩ, nói rằng hàn khí trong cơ thể em quá mạnh, lâu dần sẽ gây nguy hiểm cho cơ thể. Anh ta cũng đưa cho em một viên ngọc ấm, bảo em mang theo bên mình, nói có thể dưỡng thân.”



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 183: Cô ấy đẩy Lý Cảnh Thiên ra!


“Vậy cô còn nhớ người đó trông như thế nào không?”

Thượng Quan Nhược Hoa lúng túng.

Ngoại trừ Lý Cảnh Thiên, cô chưa từng nghiêm túc ghi nhớ dáng vẻ của bất kỳ người đàn ông nào.

“Em chỉ nhớ anh ta nói mình họ Tả, cao chưa đến 1,8 mét, đeo kính, trông nhã nhặn, lịch sự, thật sự giống như bác sĩ. Tuy nhiên, ánh mắt của anh ta luôn khiến em cảm thấy khó chịu. Còn về ngoại hình, em thực sự không thể nhớ được...nhưng nếu gặp lại, chắc chắn em sẽ nhận ra anh ta."

Trong lòng Lý Cảnh Thiên có chút tính toán. Bác sĩ họ Tả... Có thể tìm cơ hội hỏi Vân Trung Sơn xem sao.

"Chuyện này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ là ai đã hại cô."

Thượng Quan Nhược Hoa suy nghĩ một chút, cuối cùng khuyên nhủ:

"Anh Cảnh Thiên, có phải anh nghi ngờ cha em không? Không đâu, tuy bình thường ông ấy rất nghiêm khắc với em, cũng không chỉ một lần bày tỏ rắng muốn dùng hôn nhân của em để đổi lấy lợi ích tốt nhất của Thượng Quan gia. Nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy. Anh cũng đừng trách ông ấy, bởi vì thế gia đại tộc, chuyện này cũng là bình thường, em đã sớm chấp nhận số phận rồi..."

Vẻ mặt cô có chút buồn bã.

Trước khi gặp được anh Cảnh Thiên, cô thực sự nghĩ răng mình sẽ sống cả đời như vậy - cả đời sống cùng một người đàn ông không quen biết do gia đình mình sắp đặt.

Nếu may mắn, cô sẽ gặp được một người đàn ông tôn trọng mình, không cầu mong anh ta yêu cô đủ nhiều, chỉ mong anh ta luôn tôn trọng cô.

Nhưng nếu không may mắn... e rằng sẽ giống như hầu hết những phu nhân giàu có khác, dù đã có vợ nhưng chồng vẫn ra ngoài phong lưu. Có những phu nhân giàu có cũng vui chơi hết mình...

Có lẽ cô thậm chí còn không nhận ra rẵng sở dĩ trước đây cô không quan tâm đ ến đàn ông là vì cô đã chứng kiến quá nhiều bi kịch trong cuộc hôn nhân kiểu này nên không ôm nhiều hy vọng.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô đã gặp được anh Cảnh Thiên. Một người thực sự đối xử tốt với cô và người mà cô thực sự thích.

Khi gặp đúng người, sẽ không muốn tạm bợ nữa.

Trước đây, cô chưa bao giờ muốn phản kháng gia đình mình một cách quyết liệt như vậy.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa phá vỡ khoảng không gian riêng tư của hai người.

"Lý Cảnh Thiên! Anh dậy chưa? Nếu dậy rồi thì mau cút ra đây. Đừng hòng có ý đồ làm gì Nhược Hoa. Bây giờ cô ấy là bệnh nhân!"

Lý Cảnh Thiên không nói nên lời.

Hôm qua anh cho rằng người phụ nữ cũng không tôi nhưng hôm nay lại lộ rõ bản chất rồi!

Anh vén chăn lên, cố tình vò rối tóc rồi ra mở cửa!

Hạ Hầu Thanh giật mình, khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Lý Cảnh Thiên, sắc mặt tái mét!

"Anh, anh... rốt cuộc anh đã làm gì Nhược Hoa?!"

Lý Cảnh Thiên cười xấu xa nói: "Có phải là cô nóng lòng muốn tôi làm gì Nhược Hoa không? Nếu không sao ngày nào. cô cũng nhắc bên tai tôi? Mỗi ngày đều tận tình nhắc nhở, nếu tôi không làm gì đó có phải là có lỗi với sự chân thành chỉ điểm của cô không?”

Hạ Hầu Thanh tức giận đến mức mặt đỏ bừng!

"Đồ xấu xa, mới sáng sớm mà anh đã nói nhảm cái gì vậy! Tôi chỉ đến đây để canh chừng anh thôi! Nhược Hoa còn đang bị bệnh, nếu anh dám..."

"Thanh Thanh" Giọng Thượng Quan Nhược Hoa truyền đến.

Hạ Hầu Thanh kinh ngạc nhìn vào phòng, nhìn thấy Thượng Quan Nhược Hoa trước mặt tràn đầy năng lượng, đâu còn yếu ớt như ngày hôm qua?

Cô ấy đẩy Lý Cảnh Thiên ra!

"Tốt quá rồi, Nhược Hoa, cuối cùng thì cậu cũng hồi phục rồi! Tớ vốn tưởng rằng sẽ phải mất vài ngày cậu mới có thể hồi phục, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy!"

Thượng Quan Nhược Hoa cười võ về.

"Tất cả đều là nhờ anh Cảnh Thiên. Anh ấy đã tốn rất nhiều công sức cho tớ."

Hạ Hầu Thanh khinh thường nhếch môi: "Rõ ràng sức khỏe của cậu tốt, liên quan gì đến anh ta chứ? Đúng rồi, người đàn ông đó..."

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 184:  Tuy nhiên gần đây


Ở tầng dưới, hai lão hồ ly Thượng Quan Nam và Âu Dương Hoằng Thái đang giao chiến kịch liệt. 

 Xét về tuổi tác, Thượng Quan Nam tuổi trẻ gấp đôi Âu Dương Hoằng Thái. Mặc dù không cần cung kính, nhưng đối với trưởng bối của gia tộc khác, ít nhất cũng phải có sự tôn trọng. 

 Tuy nhiên gần đây tình thế của Âu Dương gia sa sút, Thượng Quan Nam cũng lười giả vờ. 

 Trước đây khi Âu Dương gia hùng mạnh, đã từng gần như đứng đầu trong ngũ đại gia tộc. Lúc đó Âu Dương Thành cực kỳ huy hoàng! Ngay cả khi hủy bỏ hôn ước với Lão Thiên Y cũng phải nhìn sắc mặt Âu Dương Thành mà hành sự. 

 Bây giờ vận mệnh của những gia tộc khác bị tổn hại, bọn họ đều không khỏi oán hận Âu Dương Thành. Khi đó nếu không có Âu Dương Thành thúc giục, bọn họ sẽ không bao giờ kiên quyết hủy hôn của Lão Thiên Y như vậy khiến bây giờ liên luỵ đến vận mệnh của gia tộc mình. 

 Vì vậy, khi Thượng Quan Nam nhìn thấy Âu Dương Hoằng Thái, thái độ không hề tốt chút nào. 

 Mặc dù Âu Dương Hoằng Thái không hài lòng với thái độ của Thượng Quan Nam, nhưng Thượng Quan gia hiện tại đã là thế lực mạnh nhất trong ngũ đại gia tộc. Ông ấy đang là người cầu xin, đành phải tạm thời cúi đầu. 

 Nhìn vẻ mặt cương quyết của Thượng Quan Nam, ông ấy chỉ có thể cúi đầu cười nói: 

 "Gần đây, danh tiếng của Thượng Quan gia trong giới tăng vọt, một số dự án thực hiện cũng thu được lợi nhuận không hề nhỏ, đồng thời cũng dìu dắt rất nhiều hậu bối. Tất cả là nhờ khả năng lãnh đạo tốt của anh, Thượng Quan gia chắc chắn sẽ ngày càng phát triển hơn." 

 Thượng Quan Nam chấp nhận lời khen ngợi, ngạo nghễ nói: 

 “Thượng Quan gia tôi đương nhiên sẽ càng ngày càng phát triển hơn, tuy tôi kém cỏi nhưng cũng không đến mức như Âu Dương lão đệ có năng lực hủy hoại gia tài. 

 Âu Dương Hoằng Thái nghẹn ngào, sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn nhịn được cục tức này. 

 Ông ấy vẫn chưa quên dụng ý hôm nay mình đến đây! 

 Thượng Quan Nam nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Âu Dương Hoằng Thái, trong lòng cảm thấy rất vui mừng! 

 Lão hồ ly này trước đây thường lên mặt khoe khoang, tỏ uy phong trước mặt ông ta! Bây giờ cuối cùng cũng đến lượt ông ta trả thù rồi! 

 Sau khi đã chiêm ngưỡng đủ vẻ mặt của Âu Dương Hoằng Thái, Thượng Quan Nam hất cằm lên. 

 "Có gì muốn nói thì bác cứ nói thẳng đi. Tuy hai nhà chúng ta cạnh tranh trong giới kinh doanh, nhưng nể tình mối quan hệ lâu đời, chỉ cần là chuyện có thể giúp được, chúng tôi nhất định sẽ giúp." 

 Âu Dương Hoằng Thái biết đây chỉ là những lời khách sáo của Thượng Quan Nam nhưng vẫn còn có hi vọng. 

 “Đã anh đã hào sảng như vậy, tôi cũng không giấu nữa, Thượng Quan gia bao quát toàn bộ ngành dược phẩm ở thành phố Bạch. Thiến Thiến nhà tôi gần đây bị bệnh, cần một ít dược liệu, chỉ tìm khắp nơi ở thành phố Bạch đều là không tìm được cho nên tôi muốn hỏi xem anh có những dược liệu này không?" 

 Âu Dương Hoằng Thái liên tiếp kể tên các loại dược liệu ra. Vừa nghe nói là chuyện liên quan đến ngành y dược, Thượng Quan Nam không khỏi nhếch khóe miệng lên. 

 “Thật không may, những loại dược liệu này vốn đã có sẵn, nếu bác đến sớm hơn hai ba ngày thì sẽ biếu gấp đôi nhưng mới hôm qua đã bán hết rồi. Nếu bây giờ đi tìm chỉ có thể đến tỉnh Giang Nam mua, cả đi cả về, cộng thêm thời gian mua, e rằng sẽ làm chậm trễ chuyện của bác. Chi bằng bác đến nơi khác hỏi xem?" 

 Âu Dương Hoằng Thái chưa bao giờ nghĩ rằng Thượng Quan Nam sẽ dễ dàng bán loại dược liệu này cho mình, ông ấy đã sớm có sự chuẩn bị. 

 Nghe được lời này, sắc mặt ông ấy không thay đổi. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 185:  Âu Dương Hoằng Thái hơi do dự


 "Được! Thỏa thuận như vậy!" 

 Khi Lý Cảnh Thiên đi xuống, hai lão hồ ly đã đạt được thỏa thuận. Vừa nhìn thấy Lý Cảnh Thiên, âu Dương Hoằng Thái lập tức chống gậy bước đến! 

 "Cảnh Thiên huynh đệ! Cuối cùng cũng gặp được anh rồi! Tôi ở cổng đợi anh rất lâu mới biết anh đã đến đây rồi." 

 Anh khẽ cau mày, đi ngang qua ông ấy. 

 "Tôi đã nói rất rõ ràng với ông, bệnh cho Âu Dương Thiến tôi chỉ có thể chữa khỏi đến đó, phần còn lại tôi cũng không thể giúp gì được." 

 Thấy dáng vẻ nước đổ đầu vịt của Lý Cảnh Thiên, Âu Dương Hoằng Thái lập tức hoang mang! 

 ​ 

 Không còn cách nào khác. Khi đối mặt với rất nhiều yêu cầu của Thượng Quan Nam, ông ấy liếc mắt một cái là có thể biết đối phương muốn gì, thậm chí còn có thể chuẩn bị trước những gì đối phương muốn để đạt được kết quả mình mong muốn. 

 Nhưng Lý Cảnh Thiên lại không phải người kinh doanh, ông ấy không hề đoán được rốt cuộc người này muốn gì. Đôi khi, dù cố gắng hết sức nhưng ông ấy vẫn không có được thứ mình muốn. 

 Trước mặt thực lực của anh, Âu Dương Hoằng Thái chỉ có thể khiêm tốn cúi đầu. 

 "Cảnh Thiên huynh đệ, bác sĩ có sự nhân từ, xin hãy đến khám cho Thiến Thiến! Như anh đã nói, sau khi tỉnh lại, con bé đã mất trí nhớ, không nhớ bất kỳ ai trong chúng tôi. Nhưng không sao cả, chỉ cần chúng tôi ở cạnh mỗi ngày, một ngày nào đó con bé sẽ có thể nhớ lại.” 

 "Nhưng gần đây tôi phát hiện trí nhớ của con bé đã suy giảm! Con bé không những không nhớ được chuyện quá khứ mà thậm chí còn không nhớ được chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua..." 

 Nghiêm trọng như vậy sao? 

 Lý Cảnh Thiên nhướng mày. 

 Mất trí nhớ tuần hoàn. 

 Chuyện này có chút thú vị. 

 Anh đang muốn hỏi kỹ càng thì Thượng Quan Nam cười nói: 

 "Bác Âu Dương, tại sao bác phải cầu xin người này vất vả như vậy? Tuy cậu ta có chút y thuật, nhưng theo sự miêu tả của bác thì bệnh tình của Thiến Thiến không đơn giản. Tôi biết một vài dược liệu có thể chữa khỏi căn bệnh này, nhưng cái giá phải trả là rất lớn…" 

 Vừa nghe nói có thể chữa khỏi, Âu Dương Hoằng Thái không để ý gì nữa, vội vàng nói: 

 "Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần bệnh của Thiến Thiến có thể chữa khỏi, cho dù tán gia bại sản tôi cũng bằng lòng thử một lần!" 

 "Được! Bác sẵn sàng hy sinh vì Thiến Thiến! Điều này khiến tôi rất cảm động!" Thượng Quan Nam nói với vẻ đạo đức giả: 

 "Tôi từng có vinh hạnh nhìn thấy một loại thảo dược trong phái học viện tên là cỏ Bách Ức. Tôi nghe nói phái học viện đang sử dụng nó để nghiên cứu ra một loại thuốc chữa chứng mất trí nhớ, nhưng vẫn chưa nghiên cứu ra.” 

 "Có điều, nghe nói chỉ cần dùng làm thuốc, cho dù không thể chữa khỏi hẳn cũng vẫn có thể khôi phục đến 50%." 

 50%? 

 Âu Dương Hoằng Thái hơi do dự. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 186: Cái gì?


Trong mắt Thượng Quan Nam lóe lên một tia sáng vàng, giống như con mồi chờ mong đã lâu cuối cùng cũng đến tay. 

 "Vừa rồi tôi đã nói Thượng Quan gia và Âu Dương gia đã qua lại nhiều đời, bác trai nói giá cả gì đó thật quá khách sáo. Nhưng mà... Tôi phải dùng thể diện của mình để đi nói chuyện với phái học viện, ân tình này..." 

 Ông tôi cố ý dừng một chút. 

 "Như vầy đi, giá tiền thì tôi chưa nói đến để tránh làm tổn thương tình cảm. Chỉ cần bác có thể chuyển nhượng 30% cổ phần của tập đoàn Âu Dương cho tôi thì tôi đảm bảo sáng sớm ngày mai sẽ đưa cỏ Bách Ức và những dược liệu cần thiết khác đến Âu Dương gia!" 

 Cái gì? ! 

 Âu Dương Hoằng Thái kinh hãi. 

 Ông biết Thượng Quan Nam tham lam, nhưng không ngờ lại quá đáng đến mức này! Một hơi muốn nuốt mất 30% cổ phần của Âu Dương gia! 

 Phần này còn nhiều hơn số cổ phần trong tay mỗi một cổ đông của tập đoàn Âu Dương. 

 Điều này có nghĩa là một khi chuyển nhượng 30% cổ phần này cho ông ta thì Thượng Quan Nam sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Âu Dương. 

 Vậy Âu Dương gia còn có thể tồn tại hay sao? 

 Chẳng bằng nói là Thượng Quan Nam trực tiếp mua luôn Âu Dương gia. 

 Về sau Âu Dương Hoằng Thái còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới kinh doanh nữa? 

 Ông không còn mấy năm để sống, sau khi chết đi xuống dưới đó làm sao giải thích với tổ tông của Âu Dương gia? ! 

 Khinh người quá đáng! ! ! 

 Âu Dương Hoằng Thái giận tím mặt. Dù tư tưởng của ông tốt đến mấy, tâm tư thâm sâu ra sao thì cũng nhịn không được. 

 "Chuyện này không có khả năng! Nếu cháu thật lòng muốn bán ra cỏ Bách Ức thì dù giá cả cao bao nhiêu Âu Dương gia cũng chấp nhận! Nhưng không thể động vào cổ phần tập đoàn Âu Dương!" 

 Thượng Quan Nam lại cười một tiếng, dường như đã sớm nghĩ đến kết quả này. 

 Ông ta cũng biết Âu Dương Hoằng Thái không có khả năng chấp nhận mức giá 30% cổ phần. 

 "Bác Âu Dương đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi. 30% cổ phần thì đừng nói là Âu Dương gia mà dù là bất kỳ công ty nào cũng đủ để khống chế cổ phần của công ty bác, sao tôi có thể làm ra chuyện thất đức như vậy? Thế này đi, 3% cổ phần, thế nào? Không quá đáng đúng không!" 

 Âu Dương Hoằng Thái thật sự đã dao động. 

 Mặc dù 3% cổ phần cũng chiếm tên tuổi của một cổ đông, nhưng so với những cổ đông lớn thì cũng không tính là gì. 

 Có một ít gia tộc gia cảnh giàu cũng không chỉ nắm giữ 3% cổ phần của Âu Dương gia 

 Chiêu lấy lui làm tiến này của Thượng Quan Nam thực sự rất cao minh. 

 Nhưng mà... 

 Âu Dương Hoằng Thái mơ hồ ngửi được mùi âm mưu. 

 Đầu tiên Thượng Quan Nam muốn bày ra bộ dạng lòng tham không đáy, sau đó lùi lại một bước, đổi từ 30% xuống còn 3%, làm sao ông ta có thể từ bỏ cơ hội tốt để bắt chẹt Âu Dương gia như vậy! 

 Thậm chí ông cảm thấy Thượng Quan Nam muốn 3% cổ phần này của mình là có toan tính càng lớn hơn. 

 Ngay vào lúc do dự, rốt cục Lý Cảnh Thiên cũng mở miệng. 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 187:  Kỳ quái! 


 Dựa theo ý của Lý Cảnh Thiên thì căn bản không có loại dược liệu tên là cỏ Bách Ức này, là Thượng Quan Nam cố ý nói ra để lừa gạt ông? 

 Một người là vãn bối tự nhận có thể nhìn thấu giới kinh doanh, một người là Lý Cảnh Thiên đã cứu nhà mình vô số lần. Ông nhất thời không quyết định được... 

 Nhìn thấy Âu Dương Hoằng Thái do dự, trong lòng Thượng Quan Nam quýnh lên. 

 "Hắn là một tên không có cả giấy chứng nhận hành y, bác trai, sao bác có thể tin tưởng hắn chứ? Loại người này không khác gì đám mãi nghệ đầu đường! Hai nhà chúng ta đã có giao tình nhiều thế hệ, chẳng lẽ bác không tin tôi mà lại đi tin hắn sao?" 

 Âu Dương Hoằng Thái hơi nhíu mày lại, lập tức phản bác. 

 "Mãi nghệ đầu đường? Nhưng chính là người 'Mãi nghệ' này đã ba phen mấy bận cứu mạng cháu gái tôi. Hai nhà chúng ta đúng là có giao tình, nhưng giao tình này..." 

 Ông không tiếp tục nói là giữ lại mặt mũi cho hai nhà. 

 Ai cũng biết cái gọi là giao tình nhiều đời này chỉ là nói mà thôi. Khi ảnh hưởng đến lợi ích thì ai cũng chạy nhanh hơn thỏ. 

 Thử hỏi xem tình nghĩa với một gia tộc không phải dùng ích lợi thật lớn để đổi lấy sao? 

 Thượng Quan Nam cũng biết ý của Âu Dương Hoằng Thái nên không nói thẳng ra mà chỉ lui một bước. 

 "Nếu như bác cảm thấy 3% cổ phần còn nhiều thì tôi cũng chỉ cần 1%. Bác cũng có thể đi hỏi thăm cụ Vân Trung Sơn hoặc là bất kỳ ai trong phái học viện xem rốt cuộc có cỏ Bách Ức hay không. Tôi không tùy tiện nói ra để lừa gạt bác đâu." 

 Thấy Thượng Quan Nam nhắc đến cả Vân Trung Sơn thì Âu Dương Hoằng Thái mới tin tưởng mấy phần. 

 Sắc mặt ông hơi dịu lại. 

 "Cháu trai, không phải tôi không tin cháu, nhưng cổ phần của Âu Dương gia dù chỉ là 1% cũng phải được hội đồng quản trị đồng ý. Tôi không thể tự ý quyết định mà còn cần trở về thương lượng với hội đồng quản trị. Thuận tiện hỏi thăm lão tiên sinh Vân Trung Sơn về tác dụng của cỏ Bách Ức." 

 Ông nói lời này xem như giữ lại mặt mũi cho Thượng Quan Nam. 

 Một mặt không nói quá chắc chắn, mặt khác kiên định mình muốn đi hỏi thăm để cắt đứt suy nghĩ lừa gạt của Thượng Quan Nam. 

 Nhìn thấy con vịt đến tay sắp bay, trong lòng Thượng Quan Nam quýnh lên, còn muốn thuyết phục tiếp thì Lý Cảnh Thiên lại đột nhiên lên tiếng. 

 "Nếu xác định cần thời gian thì không bằng hiện tại tôi đi theo ông đến xem Âu Dương Thiến thử." 

 Âu Dương Hoằng Thái mừng rỡ. 

 "Cậu Cảnh Thiên, cậu chịu đi xem Thiến Thiến sao? Vậy thì quá tốt!" 

 Lý Cảnh Thiên vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy Thượng Quan Nam lộ ra vẻ mặt vội vàng như thế thì không khỏi nhớ tới sắc mặt hôm qua của ông ta lúc ép Hạ Hầu Thanh giao dịch. 

 Gần đây Thượng Quan Nam nhất định đang âm mưu làm gì đó! 

 Cho nên ông ta nóng lòng muốn chiếm đoạt sản nghiệp của gia tộc khác để mở rộng quy mô của mình. 

 Mà mọi chuyện nhất định có liên quan đến chuyện mình xen vào vụ làm ăn giữa Thượng Quan gia và Tề gia. 

 Hơn nữa anh nhiều lần cứu chữa cho Thượng Quan Nhược Hoa đã ảnh hưởng đến vận thế của Thượng Quan gia, nhà bọn họ không sa sút mà còn mạnh lên, mà những nhà khác thì trượt thẳng xuống. 

 Nếu xu thế này tiếp tục phát triển thì nói không chừng sẽ dẫn Đầu Trâu Mặt Ngựa tới nữa. 

 Nếu là anh ảnh hưởng vận thế này thì phải do anh chuyển về. 

 

 Thượng Quan gia chiếm thế độc quyền cũng không phải chuyện tốt đối với anh. Hơn nữa lấy thái độ của Thượng Quan Nam đối với Nhược Hoa thì nếu có thể làm lão già này chịu thiệt, chỉ nghĩ đến thôi đã làm anh cảm thấy tâm tình không tệ. 

 Thượng Quan Nam cắn răng, nhìn Âu Dương Hoằng Thái dẫn Lý Cảnh Thiên đi ra khỏi Thượng Quan gia thì ra lệnh cho quản gia bên cạnh: "Đi nói cho người kia, kế hoạch có thay đổi. Tôi cần thêm thời gian để xử lý chuyện ở Bạch Thị!" 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 188:  Danh y? 


Sân nhà Âu Dương gia vắng vẻ, người hầu lúc trước đã giảm đi một nửa. Bây giờ mặc dù còn ở nhà cũ nhưng lại không còn thịnh vượng như năm đó. 

 Trong phòng khách, Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn ngôi nhà cũ trang trí cổ xưa hào hùng này mà trong lòng rất cảm khái. 

 Gần đây tình hình của Hoàng Phủ gia cũng không tốt lắm, liên tục có mấy dự án không chỉ không lời mà còn hao tổn không ít. 

 Mặc dù cô ta không quan tâm đ ến công việc của công ty, nhưng gần đây mỗi lần đi qua phòng sách của cha thì lúc nào cũng nghe ông thở dài vào lúc đêm khuya. 

 Nếu Hoàng Phủ gia tiếp tục như vậy thì Âu Dương gia của hôm nay chính là Hoàng Phủ gia của ngày mai. 

 Quản gia của Âu Dương gia vẫn đang lẳng lặng chờ đợi bên cạnh, ông không biết hôm nay vị đại tiểu thư này tới làm cái gì. Hiện tại Âu Dương gia đã không chịu nổi trò nhân lúc cháy nhà mà hôi của và bỏ đá xuống giếng nữa. 

 Nhìn thấy ly trà của Hoàng Phủ Tâm Nghiên dần dần nguội lạnh, quản gia lập tức khuyên nhủ: "Hoàng Phủ tiểu thư, hôm nay lão gia chúng tôi thật sự có chuyện quan trọng cần làm, không biết khi nào mới trở về, hay cô về trước đi, lát nữa tôi báo cho cụ ấy một tiếng..." 

 "Không cần." Hoàng Phủ Tâm Nghiên trực tiếp từ chối: “Hôm nay tôi tới có chuyện gấp, nhất định phải đích thân nói với cụ Âu Dương." 

 Lúc họ đang nói chuyện thì Âu Dương Hoằng Thái đã trở về. 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên vội đứng lên. 

 "Là Tâm Nghiên đó à." Âu Dương Hoằng Thái bảo mọi người ngồi xuống: “Là đến thăm Thiến Thiến sao? Đáng tiếc gần đây tình hình của Thiến Thiến không tốt lắm. Cô đi về trước đi. Vừa vặn tôi đã mời danh y tới, rất nhanh Thiến Thiến sẽ khoẻ lại." 

 Danh y? 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn về phía Lý Cảnh Thiên đi theo sau lưng Âu Dương Hoằng Thái, chân mày hơi nhíu lại. 

 "Tại sao lại là anh?" 

 Lý Cảnh Thiên sững sờ rồi nhíu mày, trong đầu tìm tòi xem cô gái trước mắt là ai. 

 Anh thật sự không biết. 

 "Cô biết tôi?" 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên lại không trả lời, chỉ nhíu mày càng chặt hơn, vô thức lui lại một bước như muốn duy trì khoảng cách nhất định với anh ta. Mặc dù cô ta chưa gặp qua Lý Cảnh Thiên nhưng từng nhìn thấy ảnh chụp, cũng nghe không ít về chuyện giữa anh và Thượng Quan Nhược Hoa. 

 Mặc dù anh là đồ đệ của lão Thiên Y nhưng lại không được truyền thừa năng lực của ông ấy, chỉ học được vài ba chiêu y thuật nên luôn giả danh lừa bịp để sống. 

 Cũng không biết Thượng Quan Nhược Hoa kia uống nhầm thuốc gì mà trong lòng toàn là anh, bây giờ lại dày vò mình thành dáng vẻ nửa chết nửa sống đó. 

 Có thể thấy được Lý Cảnh Thiên này là một tên sao chổi! 

 Cô ta phải rời xa người này, nói không chừng vận xui gần đây của Hoàng Phủ gia cũng có liên quan đến anh. 

 "Chúng ta có cùng một ý tưởng đấy, hôm nay tôi tới đây cũng là mang một danh y tới cho Thiến Thiến." 

 Lúc này Âu Dương Hoằng Thái mới chú ý tới bên cạnh còn có một người trẻ tuổi đang đứng. 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên đưa mắt nhìn qua, người tuổi trẻ kia lập tức chủ động tiến lên đưa ra một danh thiếp. 

 "Âu Dương lão tiên sinh, chào ngài, tôi tên là Tả Hào, sư phụ là Trương Nhân, là người của phái học viện." 

 Âu Dương Hoằng Thái không khỏi nhìn hắn ta thêm vài lần. 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 189: Đây là mỹ nhân sao? 


 "Âu Dương lão gia không cần cảm thấy khó xử, nếu người nào đó cảm thấy mình nắm chắc thì có thể thử chữa chứng bệnh hiếm thấy này, để anh ta thử để hết hi vọng. Nhưng..." 

 Hắn ta dừng một chút lại nói: "Hi vọng lão tiên sinh nghiêm túc suy xét, dù sao tính mạng của Âu Dương tiểu thư rất quý giá, không phải hạng người tuỳ tiện nào cũng có thể chui sơ hở. Đến lúc đó làm xấu thanh danh của Âu Dương gia là nhỏ. Nếu làm hại Âu Dương tiểu thư mất mạng thì không phải hai chữ 'Hối hận' là có thể bù lại." 

 Vốn cho là nói xong lời này Âu Dương Hoằng Thái sẽ lập tức quyết định. Ai ngờ ông lại đanh mặt. 

 "Anh này, mặc dù anh là người của phái học viện, nhưng nói chuyện cũng phải khách sáo một chút. Mặc dù cậu Lý không phải người của giới y học, nhưng cũng là vị khách quan trọng do tôi mời tới, hi vọng anh chú ý lời nói cử chỉ của mình." 

 Tả Hào sững sờ. 

 Tên tuổi của phái học viện đã trở nên không đáng tiền như thế từ bao giờ? 

 Âu Dương Hoằng Thái lại đi tin tưởng người như thế! 

 Hắn ta ngạo nghễ nói với Lý Cảnh Thiên: "Anh tên là gì?" 

 Lý Cảnh Thiên lười giả vờ giả vịt với hắn ta, chẳng buồn liếc nhìn một cái mà đi đến ghế sa lon rồi tùy ý ngồi xuống dựa ra sao, thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi. 

 "Nếu người nào đó có lòng tin có thể chữa khỏi bệnh này thì để anh ta thử đi! Nếu như không được cũng hết hi vọng." 

 Tả Hào lập tức biến sắc. 

 Đây là câu nói hắn ta vừa chế nhạo Lý Cảnh Thiên. Hiện tại lại bị anh trả lại nguyên văn cho mình. 

 Người này thật càn rỡ! 

 Rốt cục Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng nhìn không được. 

 "Nếu anh trị được thì trị, không được thì đừng dông dài. Hôm nay bác sĩ Tả chịu ra tay là cứu anh một mạng. Nếu không phải có anh ấy ở đây, để anh trị chết cho Thiến Thiến thì Âu Dương gia có bỏ qua cho anh không? Chờ lát nữa bác sĩ Tả trị liệu thì anh mở to hai mắt ra xem kỹ đi, người bình thường không có vinh hạnh này đâu!" 

 Lý Cảnh Thiên cũng không phản ứng cô ta, anh tựa lên ghế sa lon mà thở đều đều giống như đã ngủ. 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên khó chịu như đấm một quyền vào bông. 

 "Lòe người!" Tả Hào thấp giọng mắng một câu: “Hoàng Phủ tiểu thư, chúng ta đừng lãng phí thời gian với loại người này, hiện tại điều quan trọng nhất là thời gian. Cứ để tôi khám thử đi! Cũng để loại người ngoài ngành này biết thực lực của phái học viện!" 

 Nói xong, hắn ta nhìn về phía Âu Dương Hoằng Thái như đang chờ đợi quyết định của ông. 

 Âu Dương Hoằng Thái biết dáng vẻ này của Lý Cảnh Thiên chính là đang tức giận. 

 Nhưng hiện giờ ông không có cách nào khác, chỉ có thể đuổi Tả Hào này đi lên trước. 

 "Được, vậy nhờ bác sĩ Tả đi xem trước đi!" 

 Từ khi mấy thứ bẩn thỉu trên người Âu Dương Thiến bị rút đi, gian phòng cũng khôi phục bình thường. Nhưng do cô ta mất đi ký ức nên luôn không có cảm giác an toàn, trong phòng đã kéo kín màn che rất lâu, không có tia sáng nào xuyên vào được. 

 Mặc dù cả gian phòng nhìn rất bình thường, lại rất đè nén áp lực. 

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 190:  Ánh mắt hắn ta


Hắn ta cố gắng trấn định mà vén tóc Âu Dương Thiến lên, sau khi thấy rõ dung mạo của cô ta thì lập tức sửng người. 

 Dáng dấp của Âu Dương Thiến thật sự quá đẹp! 

 Trước đó không lâu hắn ta vừa đi du học trở về, mặc dù có bối cảnh là phái học viện, nhưng do học sinh của Trương Nhân vừa xảy ra chuyện nên muốn đứng vững gót chân thì hắn ta nhất định phải dựa vào chính mình. 

 Thiên kim của năm gia tộc lớn Bạch Thị ai cũng xinh đẹp như hoa, chỉ cần hắn ta có thể chiếm được một người thì nhất định làm ít công to. Rất nhanh hắn ta đã tìm cách làm quen với Hoàng Phủ Tâm Nghiên. Vốn cho rằng dung mạo của cô ta đã rất đẹp, không ngờ Âu Dương Thiến còn cao hơn một bậc. 

 Nhất là hiện tại còn bị bệnh càng khiến vẻ đẹp của cô ta tăng thêm một tia yếu đuối. 

 Tả Hào chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. 

 Nếu hắn ta thật có thể chữa khỏi cho Âu Dương Thiến thì mỹ nhân này sớm muộn gì cũng thuộc về mình. 

 Ánh mắt hắn ta không khỏi dời xuống phía dưới... Chỉ tiếc Âu Dương Thiến đang ôm chặt lấy bản thân. Mặc dù cô ta chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhưng hắn ta lại không thấy được gì. 

 "Chào cô." Hắn ta thử nhẹ nhàng gọi: “Tôi tên là Tả Hào, cô đừng sợ, tôi tới giúp cô thôi." 

 Rốt cục Tả Hào cũng cho thấy tính chuyên nghiệp của mình. 

 "Cô yên tâm, tôi không có ác ý. Tiếp theo tôi hỏi cái gì thì cô cứ trả lời chân thật, được không?" 

 Âu Dương Thiến không để ý tới hắn ta, chỉ lẳng lặng ngồi dựa vào góc tường rồi vươn hai tay vòng quanh đầu gối, không chịu động đậy lấy một cái. 

 Tả Hào chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô ta. 

 "Cô biết mình tên là gì không?" 

 Âu Dương Thiến không có phản ứng. 

 Tả Hào cố gắng thể hiện sự dịu dàng: "Âu Dương Thiến, đây là tên của cô." 

 Hắn ta vươn tay nhẹ nhàng khoác lên tay Âu Dương Thiến, nâng một tay của cô ta lên rồi viết chữ "Thiến" vào lòng bàn tay. 

 "Tên rất dễ nghe. Ai ở đây cũng yêu cô, có người nhà cũng có bạn bè của cô, còn có người hâm mộ cô giống như tôi. Cô có thắc mắc nào cũng có thể hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói rõ cho cô." 

 Nhưng Âu Dương Thiến vẫn ngồi tại chỗ không nói lời nào, cũng bất động. 

 Tả Hào đành ngồi xuống bên người cô ta, nói từng chút từng chút những thông tin mình biết cho cô ta nghe —— Trước đó cô ta làm gì, công việc thông thường là những gì, quen biết người nào, từng có những trải nghiệm khó quên nào... 

 Đáng tiếc Âu Dương Thiến nghe những chuyện này lại hoàn toàn không có phản ứng. Một giờ trôi qua, từ đầu tới cuối Âu Dương Thiến vẫn duy trì tư thế như vậy. 

 Tả Hào đã ngồi đến tê chân, rốt cục hắn ta cũng không kiên trì nữa mà đứng lên ưỡn thẳng người, nhìn xuống Âu Dương Thiến từ trên cao. 

 Bây giờ cô ta yếu đuối như một con cừu non, không có năng lực chống cự nào cả. 

 Thậm chí Tả Hào cảm thấy hiện tại mình có thể làm gì thiên kim tiểu thư này cũng được, dù làm gì thì Âu Dương Thiến cũng không phản kháng. 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 191:  Tả Hào thỏa mãn cười cười


 Cũng bởi vì từng có mấy ví dụ thành công nên hắn ta mới có tự tin nhận nhiệm vụ này. 

 Nhưng hắn ta không nghĩ tới tình trạng của Âu Dương Thiến còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của mình. Thậm chí cô ta còn không chịu trao đổi với hắn ta, không có phản ứng gì đối với mọi sự việc bên ngoài. 

 Giống như cô ta đang nhốt mình trong một vỏ bọc, hoàn toàn đóng kín tri giác. 

 Trước đó quan hệ giữa Hoàng Phủ Tâm Nghiên và Âu Dương Thiến cũng không tốt bao nhiêu, nhưng cha nói với cô ta rằng hiện tại Thượng Quan gia đang chiếm thế độc quyền, điều này không phải hiện tượng tốt đối với những nhà khác. 

 Hiện tại Thượng Quan gia muốn chiếm đoạt Âu Dương gia, khó đảm bảo về sau sẽ không muốn chiếm đoạt Hoàng Phủ gia. Nếu chư hầu cổ đại có thể liên hợp thì bọn họ cũng có thể làm theo. 

 Bây giờ Thượng Quan gia giống như Tần quốc hùng mạnh, mà bốn nhà bọn họ chỉ có thể liên hợp lại mới ngăn cản được Thượng Quan gia khuếch trương thêm một bước, duy trì thế cục cân bằng của năm nhà ở Bạch Thị. 

 Chữa khỏi cho Âu Dương Thiến chính là bước đầu tiên để hợp tác với Âu Dương gia. 

 Chỉ cần có ân tình này trong tay, cho dù về sau phát sinh xung đột lợi ích thì họ cũng có thể dùng chuyện này để bắt thóp Âu Dương gia. 

 "Vậy anh cũng không có cách nào sao?" Hoàng Phủ Tâm Nghiên có chút thất vọng. 

 Vốn cho rằng gặp được Tả Hào là nhặt được bảo vậy, không ngờ lại vô dụng như vậy. 

 Tả Hào lập tức cảm nhận được thái độ của Hoàng Phủ Tâm Nghiên đã thay đổi, vội vàng nói: "Liệu pháp nhẹ nhàng không được, xem ra chỉ có thể dùng biện pháp mạnh." 

 "Biện pháp mạnh? Anh muốn làm gì?" 

 "Dùng chuyện mà cô ấy không chịu đối mặt để kích động thần kinh của cô ấy, chỉ cần có thể k1ch thích lại cảm giác và phản ứng của cô ấy đối với bên ngoài thì chúng ta sẽ tìm được cách đột phá." 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên có chút do dự. 

 Mặc dù hiện tại Hoàng Phủ gia nóng lòng muốn hợp tác với Âu Dương gia, nhưng nếu như sơ ý một chút, Âu Dương Thiến không được chữa khỏi mà còn tệ hơn thì đừng nói là hợp tác, Âu Dương gia còn hận luôn bọn họ! 

 Lấy tình huống hiện tại của Hoàng Phủ gia thì thực sự không thể có thêm một kẻ địch. 

 Nhưng Tả Hào lại rất tự tin: "Yên tâm đi, tôi nói được thì nhất định sẽ làm được. Khi tôi học chuyên sâu tâm lý học ở nước ngoài thì đã thường dùng liệu pháp tan vỡ này rồi, chỉ là trong nước không thấy nhiều. Nhưng tâm lý con người cũng chỉ có mấy tình huống thế thôi, không khác gì mấy." 

 "Thật sao?" Hoàng Phủ Tâm Nghiên có chút dao động: “Anh chắc chắn mấy phần?" 

 Tả Hào hơi chột dạ. Kỳ thật hắn ta hoàn toàn không nắm chắc. 

 Hắn ta chỉ nghe nói đến liệu pháp này, nhưng chưa từng thử qua lần nào. 

 Nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình của Âu Dương Thiến như vậy, trừ liệu pháp này ra thì hắn ta cũng không có cách nào khác. 

 Hắn sờ sờ miệng túi của mình, cũng may hắn ta có mang một viên thuốc an thần. 

 Đây là đường lui hắn ta chuẩn bị cho mình, nếu như liệu pháp tan vỡ này không thành công, còn làm Âu Dương Thiến rơi vào điên cuồng thì hắn ta có thể nhân lúc mọi người không để ý mà cho cô ta uống viên thuốc ngủ liều mạnh này. 

 Chỉ cần cô ta ngủ rồi sẽ khôi phục bình tĩnh, như vậy về sau xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến hắn ta. 

 "Vậy phải nói với cụ Âu Dương một tiếng." Hoàng Phủ Tâm Nghiên vẫn cảm thấy không yên lòng: “Lỡ xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không gánh vác nổi." 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 192: Tả Hào có chút do dự


Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhìn chung quanh một vòng rồi khép hờ cánh cửa lại và thấp giọng nói: "Đây là bí mật, anh không được nói với người khác. Thiến Thiến... Trước kia đã từng bị cưỡng ép một lần..." 

 Cái gì? ! 

 Trong lòng Tả Hào trầm xuống! 

 "Chẳng lẽ cô ấy bị..." 

 "Không có không có, anh đừng suy nghĩ nhiều. Thật ra tôi không nên nói lời này. Trước kia Thiến Thiến... Sinh hoạt cá nhân hơi hỗn loạn, bên cạnh có rất nhiều đàn ông đi theo. Nhiều người thì sẽ có vài người không biết phép tắc. Có người muốn cưỡng ép cô ấy. Lần đó suýt đã thành công, cũng may được thủ phủ đại nhân cứu giúp." 

 Tả Hào có chút do dự. 

 Từ khi hắn ta về nước cũng từng nghe nói đến lời đồn giữa Âu Dương Thiến và Thân Bá Xương. Nhưng cô ta bệnh lâu như vậy cũng không thấy Thân Bá Xương xuất hiện. 

 "Theo ý cô thì cô ấy và thủ phủ đại nhân có quan hệ gì không?" 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên rất khẳng định mà lắc đầu. 

 "Căn bản không có khả năng. Nếu Thiến Thiến thật sự có quan hệ gì với thủ phủ đại nhân thì Âu Dương gia sẽ không rơi vào tình trạng như hiện tại." 

 Tả Hào nghĩ lại cũng cảm thấy có lý, đồng thời trong lòng lại xem thường Âu Dương Thiến thêm mấy phần. 

 Nếu cô ta thật sự có quan hệ với thủ phủ đại nhân thì tốt. 

 Nếu mình chữa khỏi cho cô ta thì có thể chấp nối chút quan hệ với thủ phủ đại nhân. 

 Âu Dương Thiến này thật là vô dụng. Đàn ông vô dụng thì có cả đống mà hữu dụng lại chẳng có một người. 

 Nếu không phải gia thế của cô ta tốt, dáng dấp lại xinh đẹp thì hắn ta cũng chẳng thèm nhìn đến thứ đàn bà hư hỏng này! 

 Bỏ đi! 

 Vì tiền đồ rộng mở của mình, tạm thời nhịn một chút đi. 

 Hắn ta lại hỏi người đàn ông kia tên là gì, sau đó quay người đi đến trước mặt Âu Dương Thiến rồi ngồi xổm xuống. 

 Lần này hắn ta không dùng đến dáng vẻ ôn tồn lễ độ vừa rồi nữa mà lại lộ vẻ hung ác, sắc mặt rất nghiêm túc. 

 "Âu Dương Thiến, cô cho rằng trốn tránh có tác dụng sao? Cao Đông Kiệt trở về tìm cô rồi!" 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên giật mình. 

 Không nghĩ tới khúc dạo đầu của liệu pháp tan vỡ này mạnh như vậy! 

 Ai ngờ Âu Dương Thiến vẫn thờ ơ, mắt không chớp lấy một cái. 

 Tả Hào tiếp tục nói: "Hắn là người đàn ông đã từng cưỡng ép cô. Cô không nhớ sao? Trước kia mỗi ngày hắn đi theo bên cạnh cô, là người bạn trai cô thích nhất. Cô nói gì thì hắn nghe nấy, nhân lúc cô không chú ý hắn đã bỏ thuốc vào ly rượu của cô! Sau đó... Nhân lúc cô hôn mê đã xé quần áo cô!" 

 Toàn thân Âu Dương Thiến đột nhiên chấn động như bị điện giật, hai tay bấu chặt vào nhau, rốt cục trong mắt cũng hiện ra một tia hoảng sợ. 

 Tả Hào rất hài lòng với phản ứng của Âu Dương Thiến. 

 Điều này chứng tỏ cô ta bắt đầu tiếp nhận tin tức của bên ngoài, là một dấu hiệu tốt. 

 Tiếp đó hắn ta không ngừng lặp lại cái tên "Cao Đông Kiệt" này, ánh mắt của Âu Dương Thiến càng ngày càng bối rối. 

 "Nếu cô không nhớ người này, vậy chắc cô ko quên cái tên này 'Thân Bá Xương' đúng không? Anh ta là thủ phủ đại nhân của tỉnh Giang Nam! Bao nhiêu người muốn gặp cũng không được!" 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 193:  Nhưng hiển nhiên hắn ta cược thua


Hoàng Phủ Tâm Nghiên kinh hãi. 

 "Mau! Mau làm cô ta an tĩnh lại! Không phải anh rất nắm chắc sao? Mau mau ra tay đi! Anh còn ngơ ra đó làm gì? Đừng để cô ta xảy ra chuyện gì đó!" 

 Tả Hào cố gắng bình tĩnh muốn xem tình trạng của Âu Dương Thiến thế nào, nhưng lại không thể đến gần, cả viên thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn kia cũng không thể cho cô ta uống được. 

 "Mau tới đây! Giúp tôi giữ chặt cô ta!" 

 Nhưng sức lực của Hoàng Phủ Tâm Nghiên làm sao có thể kiềm chế được Âu Dương Thiến đang nổi điên? 

 Trong lúc hai người tay chân luống cuống thì Âu Dương Hoằng Thái và Lý Cảnh Thiên đã đi đến cửa. 

 "Chuyện gì vậy?" Âu Dương Hoằng Thái trầm giọng mà hỏi. 

 Tả Hào cố gắng che lấp: "Không có... Không có gì, tôi đang thử liệu pháp tan vỡ mới nhất ở nước ngoài cho Âu Dương tiểu thư. Hiện tại cô ấy đã có thể cảm nhận được tin tức bên ngoài. Đây là dấu hiệu cực kỳ tốt..." 

 Dấu hiệu tốt? 

 Âu Dương Hoằng Thái nhìn cháu gái mình nổi điên, cảm thấy cô ta sẽ tự hại bản thân vào bất cứ lúc nào. 

 Đây chính là dấu hiệu tốt mà hắn ta nói sao? 

 "Mau dừng lại!" 

 Nhưng Tả Hào căn bản không thể đến gần Âu Dương Thiến, sao có thể làm cô ta dừng lại? 

 "Âu Dương lão gia, chỉ cần hai người đi ra ngoài trước, kiên nhẫn chờ một lát thì tôi nhất định có thể làm cô ấy yên tĩnh lại..." 

 Còn chưa dứt lời thì Âu Dương Thiến như bị trúng tà mà lầm bầm nói: "Không chết, thì không thoát khỏi Âu Dương gia được. Chỉ có chết mới... Chỉ có chết..." 

 Sau một khắc, cô ta vọt thẳng tới bên cạnh cửa sổ, kéo cửa sổ ra muốn nhảy xuống! 

 "Thiến Thiến!" 

 Âu Dương Hoằng Thái sợ hồn, sốt ruột đến mức đứng lên khỏi xe lăn rồi lảo đảo ngã xuống đất. 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên đứng gần nhất, nhưng khi nhìn thấy tình hình này thì cô ta đã sớm bị dọa đơ ra, sững sờ tại chỗ không dám động đậy. 

 Lý Cảnh Thiên lại kịp phản ứng, anh vọt tới kéo cô ta vào lòng mình. 

 Kỳ quái là Âu Dương Thiến vốn điên cuồng ngửi được mùi trên người Lý Cảnh Thiên thì lập tức yên tĩnh trở lại. 

 Cô ta không nổi điên nữa, sức lực cả người như bị rút đi, lập tức yếu đuối co ro trong ngực Lý Cảnh Thiên. 

 Trong lúc hoảng hốt, cô ta chỉ cảm thấy cảm giác an toàn này làm mình rất thoải mái... 

 Mặc dù đám người không biết nguyên nhân, nhưng thấy Lý Cảnh Thiên không chỉ cứu được Âu Dương Thiến mà còn thành công làm cô ta yên tĩnh lại thì đều thở phào nhẹ nhõm. 

 Nói thế nào thì nguy cơ trước mắt cũng đã được giải quyết. 

 Nhưng sắc mặt Tả Hào lại trắng bệch. 

 Hắn ta k1ch thích Âu Dương Thiến, lại suýt làm cô ta mất khống chế, liệu pháp tan vỡ thất bại. 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 194: Ngay lập tức nói ra điều cấm kỵ? 


Ầm! 

 Như một tiếng sấm nổ bên tai Hoàng Phủ Tâm Nghiên và Âu Dương Hoằng Thái! 

 Bọn họ vừa rồi suýt chút nữa thì hại chết Âu Dương Thiến! 

 Tả Hạo trong lòng kinh hãi! 

 Sao hắn lại biết liệu pháp đã thất bại? 

 Ngay lập tức nói ra điều cấm kỵ? 

 Chuyện này không thể nào! 

 “Tôi hiểu rõ mọi tâm lí của con người, tôi là bốc thuốc đúng bệnh, chỉ là bệnh của Âu Dương Thiến quá mức kỳ lạ! Không sai! Chính là bệnh của cô ấy không đúng! Không phải phương pháp của tôi không đúng!” 

 Lý Cảnh Thiên lườm hắn ta một cái. 

 “Năng lực của mình không ổn, còn đổ tại bệnh của bệnh nhân quá nặng, anh thật đúng là học trò của Trương Nhân, thầy trò hai người đều là dạng vô liêm sỉ như nhau!” 

 Trong lòng Tả Hạo chùng xuống! 

 “Anh biết thầy của tôi?” 

 Lý Cảnh Thiên hừ lạnh, ý tứ sâu xa: “Ông ta suýt chút nữa thì điều trị chết Thượng Quan Nhược Hoa, anh thì suýt nữa điều trị chết Âu Dương Thiến. Hai thầy trò các người rốt cuộc có thù gì với năm gia tộc lớn vậy? Trước đó là nhà Thượng Quan, sau lại là nhà Âu Dương. Ba nhà tiếp theo kia, các người có phải cũng đã lên kế hoạch rồi không, khi nào thì khiến bọn họ đổ bệnh, lại im hơi lặng tiếng mà hại chết bọn họ?” 

 “Vị tiểu thư này, cô vẫn nên tự mình thận trọng đi! Đừng có tham gia vào chuyện nhà người khác nữa, nếu không thì người tiếp theo mất mạng chính là cô đấy!” 

 Sắc mặt Hoàng Phủ Tâm Nghiên vô cùng khó coi. 

 Không ngờ, cái người Tả Hạo mà cô ta tình cờ gặp này, lại cất giấu dã tâm hiểm ác đến vậy! 

 “Uổng cho tôi còn tưởng anh là nhân tài, còn muốn đề bạt anh, không ngờ anh lại là cái đồ xấu xa như vậy! Thật đúng là giống hệt thầy của anh!” 

 Dạy ra học trò nhân phẩm không đoan chính! Nghĩ thì thấy Trương Nhân này cũng chẳng ra làm sao! 

 “Tôi nhất định sẽ nói với cha tôi, cần thận điều tra hồ sơ học thuật của Trương Nhân. Nếu như có một chút vấn đề gì thì các người cứ đợi đấy! Nhất định tôi sẽ khiến các người không làm ăn gì được ở thành phố Bạch này nữa!” 

 Tả Hạo hoàn toàn hoảng hốt! 

 Hắn không ngờ rằng, bản thân chỉ là muốn bám vào cành cao, lại không nghĩ tới sẽ liên lụy tới thầy, ngay cả thành phố Bạch cũng không thể ở lại nữa. 

 “Không không không….các người hiểu nhầm rồi…thầy tôi không phải người như vậy, tôi cũng không phải….đây chỉ là trùng hợp thôi…đúng! Tất cả chỉ là tình cờ!” 

 Hắn căm tức nhìn về phía Lý Cảnh Thiên. 

 “Anh ta nói thì hay lắm, nhưng cũng đã trị được cho tiểu thư Âu Dương đâu. Đứng nói không thì ai chẳng nói được?” 

 Tả Hạo quyết liều một phen! 

 Dù gì thì hôm nay cũng chắc chắn là đắc tội nhà Âu Dương rồi, nếu đã như vậy, chi bằng kéo thêm một người chết chung! 

 Nếu như Lý Cảnh Thiên cũng không trị khỏi, thì chứng tỏ không ai có thể trị được, thực sự là do bệnh của Âu Dương Thiến quá nặng. 

 Người mà đích thân Âu Dương Hoằng Thái mời về cũng không trị được thì còn có thể trách hắn hay sao? 

 Hơn nữa, Âu Dương Thiến của bây giờ và trước đó không giống nhau, Trải qua một lần k1ch thích vừa rồi của hắn, bệnh tình sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng! 

 Cho dù ban nãy Lý Cảnh Thiên thật sự có cách trị khỏi thì bây giờ cũng khó rồi! 

 Lý Cảnh Thiên nhìn nụ cười gian trá của Tả Hạo liền biết hắn ta đang nghĩ gì. 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 195:  Đùa gì vậy? 


 Cái chiêu trò như vậy mà dám dùng với hắn ta sao? 

 Cho nên hắn ta cũng không do dự một phút nào, lập tức đồng ý. 

 “Được! Chỉ cần anh có thể trị khỏi cho Âu Dương Thiến, thì cứ làm như anh nói!” 

 Ngay cả một nhân tài ưu tú từ nước ngoài du học trở về còn không chữa khỏi được, một tên lừa gạt quê mùa như Lý Cảnh Thiên còn có thể chữa khỏi hay sao?” 

 Lý Cảnh Thiên cười: “Nói không thì không có bằng chứng, mời hai người ký một cái cam kết đi! Lời nói gió bay, đợi lát nữa tôi chữa khỏi bệnh rồi, người này lại không giữ lời thì phải làm sao?” 

 Hoàng Phủ Tâm Nghiên nhăn mày. 

 Cô ta không tin Lý Cảnh Thiên, nghe lời vừa rồi của hắn hoàn toàn là lời bịp bợp của mấy kẻ trên giang hồ! 

 Nhưng cô ta lại không thể không suy xét đến thái độ của Âu Dương Hoằng Thái… 

 “Nhà Hoàng Phủ tôi cũng thế. Bị hai gia tộc phong sát, bất luận là ai, cũng tuyệt đối không thể sống ở thành phố Bạch nữa, đừng nói nhiều nữa, mau ra tay đi! Nhưng mà, nếu bác sỹ Tả dám cược, anh cũng phải tỏ chút lòng chứ nhỉ! Nếu anh không trị được thì sao?” 

 Lý Cảnh Thiên nhún vai, dường như chưa từng cân nhắc đến khả năng này. 

 “Vậy thì giống như anh ta đi!” 

 Tả Hạo khinh bỉ nhìn hắn. 

 Giống mình sao? 

 Thế sao mà được! 

 Hắn ta và thầy của mình đều là trụ cột của học viện! 

 Không có hai người bọn họ, tổn thất của giới học viện sẽ lớn đến cỡ nào chứ! 

 Mà đối với hai người bọn họ mà nói, bị học viện gạch tên, cả đời không thể hành y, có khác gì với cái chết đâu? 

 Nhưng đối với Lý Cảnh Thiên này thì đúng là khác nhau, không thể dùng y thuật đi lừa gạt, sau này hắn có thể đổi trò khác, dùng cách khác tiếp tục lừa người. 

 “Bẫy là do anh tự đặt, cược phải đặt gấp đôi! Nếu anh trị không khỏi….” Ánh mắt Tả Hạo xoay chuyển, cuối cùng dừng ở cửa sổ. 

 “Anh hãy thay Âu Dương Thiến nhảy từ đây xuống!” 

 Phòng của Âu Dương Thiến ở tầng ba, nếu mà nhảy xuống, cũng tương đương với mất mạng. 

 Không ngờ Lý Cảnh Thiên lại ngay lập tức đồng ý. 

 “Được thôi! Chẳng phải chỉ là nhảy từ đây xuống hay sao? Cứ quyết như vậy đi!” 

 Nói xong, hắn bước đến bên giường của Âu Dương Thiến, không chút do dự, trực tiếp lấy châm ra, một châm đâm lên huyệt vị trên đỉnh đầu cô ấy! 

 Tả Hạo thấy hắn dùng châm, tâm lí ôm may mắn bỗng chốc tụt xuống. 

 Hắn ta còn tưởng Lý Cảnh Thiên dùng loại thuốc đặc biệt gì đó, cho Âu Dương Thiến uống vào, để cô ấy có thể tỉnh táo trong khoảng thời gian ngắn. 

 Hắn ta thậm chí đã nghĩ tới, nếu như là cách này thì hắn ta sẽ vạch trần hắn như nào. 

 Không ngờ trên tay kia lại là một cây châm bạc! 

 Cái phương pháp trung y cổ lỗ sĩ như vậy mà cũng dám lấy ra cho mất mặt à? 

 Tả Hạo lập tức nghĩ rằng mình đã thắng chắc rồi! 

 Phương pháp châm cứu, không chỉ nhập môn cần nhiều năm, chỉ riêng phương pháp lấy châm thôi cũng đã không phải là điều mà một kẻ ngoại môn có thể dễ dàng nắm bắt được. 

 Mà học viện của bọn họ chia thành hai phái lớn là trung y và tây y. Trung y tuy lâu đời, nhưng mấy năm gần đây lại bị tây y chiếm ưu thế. Cho dù là thầy Trương Nhân của hắn nghiên cứu châm cứu đã nhiều năm, cũng chưa thể đạt được tiêu chuẩn. 

 Lý Cảnh Thiên vậy mà dám ngông cuồng muốn dựa vào một cây châm bạc là có thể thắng hay sao? 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A_z..z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 196: Sao anh lại ở chỗ này?


Chỉ thấy Âu Dương Thiến từ từ mở mắt, nhưng đã không còn vẻ hỗn độn và mông lung như vừa rồi, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức như tan ra thành từng mảnh.

Cô ta tỉnh lại từ kiếp nạn nên giờ tóc tai bù xù, toàn thân dính nhớt, đầu óc quay cuồng. Người đầu tiên mà cô ta nhìn thấy khi mở mắt ra chính là Lý Cảnh Thiên.

Cô ta há to miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cuống họng hơi khàn khàn.

"Anh... Sao anh lại ở chỗ này?"

Trong mắt Âu Dương Hoăng Thái hiện ra vẻ mừng như điên.

Ông đẩy xe lăn đến bên giường Âu Dương Thiến: "Thiến Thiến, cháu nhận ra anh ta đúng không? Vậy cháu nhận ra ông không? Cháu khôi phục ký ức rồi sao?"

Âu Dương Thiến miễn cưỡng quay đầu, mặc dù ánh mắt còn đăm đăm nhưng tốt xấu gì cũng đã khôi phục tỉnh táo.

"Ông nội, cháu làm sao vậy? Sao mọi người lại ở đây?"

Nước mắt Âu Dương Hoằng Thái tuôn trào, thật sự không thể miêu tả được tâm tình của mình.

Thiến Thiến bệnh lâu như vậy, ông đã tìm mọi chuyên gia danh y đến khám và uống không ít dược liệu quý giá. Vì đổi lấy những dược liệu kia mà ông còn bán dự án Thành Đông cho Thượng Quan gia!

Nhưng không ngờ Lý Cảnh Thiên đâm một châm là có công hiệu khởi tử hồi sinh.

Sớm biết vậy ông còn phí công phí sức như thế làm gì?

Cho dù phải quỳ thì cũng quỳ chết trước mặt Lý Cảnh Thiên.

"Quá tốt rồi! Rốt cục cháu cũng khoẻ lại rồi, thật sự quá tốt! Anh Cảnh Thiên, anh thật là thần nhân! Anh thật sự là danh y đỉnh cao của Bạch Thị! Từ nay về sau khi tìm thầy hỏi thuốc tôi chỉ tìm đến anh. Cái gì mà phái học viện, chuyên gia danh y gì đó, tôi không tin nữa!"

Tả Hào như bị tát một cái mạnh vào mặt, hẳn ta thật sự không nghĩ tới Lý Cảnh Thiên lại có năng lực như vậy.

Nhưng hắn ta càng không ngờ là mình học hành gian khổ mười mấy năm rồi chạy ra hải ngoại du học, vốn mong rằng sau khi về nước sẽ đi theo sư phụ gầy dựng cơ nghiệp, nhưng cuối cùng lại dễ dàng bị một cây châm bạc nho nhỏ chôn vùi như vậy.

Tất cả đều do hắn ta quá ngông...

Nhưng hắn ta không cam tâm!

Đây không nên là vận mệnh của hắn ta!

Tả Hào này sinh ra đã là con trời, rồng phượng trong loài người, không thể lại thua một người như vậy.

Nếu như không có Lý Cảnh Thiên thì người bây giờ được Âu Dương Hoằng Thái thừa nhận là danh y đỉnh cao của Bạch Thị chính hắn ta.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 197: Thằng súc sinh này!


Nhưng giờ phút này không ai hận Tả Hào hơn Hoàng Phủ Tâm Nghiên cả.

Hoàng Phủ gia vốn định hợp tác với Âu Dương gia, nhưng vì chuyện này nên đừng nói là hợp tác mà về sau Hoàng Phủ gia sẽ mãi mãi phải cúi đầu trước mặt Âu Dương gia.

"Đừng gọi tôi nữa, đồ lừa đảo. Trở về nói với Trương Nhân là các người chỉ có 24 tiếng. Nếu không dù ông Âu Dương không hành động thì Hoàng Phủ gia cũng sẽ lập tức đuổi các người ra khỏi Bạch Thị! Cút nhanh lên!"

Cô ta không kịp chờ đợi mà muốn phủi sạch quan hệ với Tả Hào.

Quản gia không nói lời nào đã kéo Tả Hào ra ngoài, Hoàng Phủ Tâm Nghiên lúng túng ho hai tiếng.

"Ông Âu Dương, thật sự là ngại quá, hôm nay bởi vì sự sơ suất của tôi mà suýt đã hại Thiến Thiến. Nhưng xin ông tin tưởng rằng tôi chỉ có ý tốt, Hoàng Phủ gia cũng không có ý hại Âu Dương gia, cha tôi chỉ muốn..."

Nhưng Âu Dương Hoằng Thái trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói.

"Cô Tâm Nghiên, tôi biết cô không có ác ý, nhưng về sau cô đừng dẫn hạng người này đến Âu Dương gia của chúng tôi nữa. Hôm nay cô cũng mệt rồi nên về nghỉ ngơi trước đi. Thiến Thiến vừa tỉnh, nhà chúng tôi còn có rất nhiều việc cần xử lý nên không chiêu đãi cô được. Không tiễn."

Hoàng Phủ Tâm Nghiên cũng biết hiện tại Âu Dương Hoằng Thái đang nổi nóng nên nói nhiều lời cũng vô ích, xem ra vẫn phải gọi cha đến giải thích với ông.

"Được, vậy tôi đi trước. Thiến Thiến, cô nghỉ ngơi cho khoẻ, có gì cần Hoàng Phủ gia hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng."

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Ánh nắng xuyên qua tấm lụa trắng mà chiếu vào phòng khiến nơi này trở nên ấm áp lên, hoàn toàn khác biệt với cảm giác áp lực vừa rồi.

Âu Dương Thiến lẳng lặng ngồi dựa vào giường, bên trái là Lý Cảnh Thiên, bên phải là Âu Dương Hoăng Thái. Ba người hết sức ăn ý mà lẳng lặng nhìn nhau không nói lời nào, trong nhất thời cũng có chút ấm áp.

"Anh Cảnh Thiên, lần này cũng nhờ anh cứu Thiến Thiến. Về sau anh chính là ân nhân của Âu Dương gia. Anh yên tâm, chuyện của anh chính là chuyện của Âu Dương gia. Hiện tại tôi trịnh trọng khẩn cầu anh khôi phục hôn ước với Âu Dương

gia. Chỉ cần anh đồng ý thì tôi lập tức lập tức soạn một phong hôn thư."

Nếu là trước kia Âu Dương Thiến nghe thấy câu này thì nhất định sẽ lập tức nhảy ra phản bác, đồng thời còn mắng Lý Cảnh Thiên một trận.

Nhưng lần này Âu Dương Thiến nghe vậy mà chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, mặt không biểu cảm như đang chờ Lý Cảnh Thiên trả lời.

Khôi phục hôn ước là chuyện tốt đối với Lý Cảnh Thiên, tối thiểu có thể giải quyết vấn đề Nguyên Dương.

Nhưng anh nhìn Âu Dương Thiến một cái rồi lại lựa chọn từ chối.

Anh, Lý Cảnh Thiên, là Thiên Y mà các ông lớn cấp thế giới đều phải ngưỡng vọng.

Không cần vì Nguyên Dương mà ép buộc một người phụ nữ ký kết hôn ước.

Huống chỉ còn là người phụ nữ mà anh chán ghét.

Thậm chí anh còn nghĩ, nếu như hôm nay người yêu cầu khôi phục hôn ước với anh là Thượng Quan Nhược Hoa thì anh nhất định sẽ không chút do dự mà gật đầu.

Nhưng Âu Dương Thiến thì thôi đi!

Lý Cảnh Thiên đang muốn từ chối thì lại nhìn thấy quản gia hoang mang sốt ruột chạy vào, ghé vào bên tai Âu Dương Hoằng Thái mà thấp giọng nói vài câu.

Âu Dương Hoằng Thái lập tức biến sắc.

"Thằng súc sinh này! Biến mất thời gian dài như vậy, gây họa mới biết chạy vềt"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 198: Người đàn ông cầm đầu


Trong đại sảnh dưới lầu, bốn năm người đàn ông với dáng vẻ hung tợn đang dửng dưng ngồi trên ghế sa lon như ở nhà mình. Âu Dương Thành còn sai người hầu bưng rất nhiều trà bánh tới rồi đích thân hầu hạ mấy người này.

Người hầu của Âu Dương gia đều ngơ ngác.

Bọn họ làm việc ở Âu Dương gia lâu như vậy mà có bao giờ nhìn thấy Âu Dương Thành tự làm việc này?

Trước nay họ chưa từng thấy ông ta khách sáo với người nào như vậy.

Âu Dương Hoằng Thái đi xuống lầu thì nhìn thấy con trai mình bày ra vẻ mặt nịnh nọt đó.

Nhưng việc này liên quan đến Chấn Thiên Môn nên ông cố nén lửa giận mà hỏi: "Không biết phải xưng hô các vị như thế nào?"

Người đàn ông cầm đầu quan sát Âu Dương Hoăng Thái từ trên xuống dưới.

"Con của ông đánh người của tôi bị thương, tôi đến tìm cha ông ta để tính tiền thuốc men."

Âu Dương Hoằng Thái vốn cho là những người này không dễ nói chuyện, còn đang nghĩ phải ứng phó thế nào, không ngờ đối phương mở miệng đã nói ra yêu cầu của mình.

Vậy chuyện này dễ xử lý hơn rất nhiều.

"Đánh người thì đương nhiên phải bồi thường, đây là điều hiển nhiên. Chỉ cần các người có thể cung cấp chứng cứ thằng con trời đánh của tôi đánh người và chỉ tiết các khoản nằm viện thì tôi không chỉ bồi thường tiền thuốc men mà còn chuẩn bị một số tiền coi như bồi thường tổn thương tỉnh thần và phí xin lỗi. Sau đó bắt nó đích thân đến nhà tạ lỗi."

Lời nói này của Âu Dương Hoằng Thái quá cẩn thận, lập tức chuẩn bị hết mọi khả năng.

"Nhưng nếu các người không lấy ra được chứng cứ và cũng không có chỉ tiết khoản chỉ nằm viện... Vậy ngại quá Âu Dương Hoằng Thái này làm buôn bán cả

đời, người trong giới kinh doanh đều biết xưa nay tôi không chỉ tiền lung tung!"

Âu Dương Hoằng Thái rất uy nghiêm, cho dù ngồi trên xe lăn cũng mang theo khí thế đỉnh cao.

Nếu là người bình thường bị khí thế của Âu Dương Hoăng Thái đè ép thì nhất định sẽ thỏa hiệp. Nhưng những người của Chấn Thiên Môn đều lăn lộn giữa sự sống và cái chết, có cảnh nào mà chưa từng thấy qua? Tất nhiên sẽ không bị mấy câu của Âu Dương Hoằng Thái hù doạ.

Người đàn ông cầm đầu nhếch khóe miệng, cười cười mang đầy thâm ý.

"Đây chính là chứng cứ, xem một chút đi!"

Âu Dương Hoằng Thái nghỉ ngờ tiếp nhận điện thoại, hình ảnh trên đó làm ông trực tiếp trợn to hai mắt.

Hai bóng người đang quấn xà nẹo với nhau...



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen Az..z" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 199: Xin lấy thiệp mời của ngài ra


Nếu thật sự công khai thì đừng nói là Âu Dương Thành bị hủy hoại mà cả Âu Dương Thiến cũng không còn mặt mũi gặp ai.

Âu Dương gia thật sự sẽ xong đời!

"Nói cái giá đi!"

Người đàn ông cười cười: "Sảng khoái! Vậy chỉ một giá thôi, năm mươi triệu!"

Cái gì? !

Âu Dương Hoằng Thái suýt cho là mình nghe lầm!

Năm mươi triệu! Thật là lòng tham không đáy!

"Nếu đoạn video này bị truyền ra thì em gái anh cũng không có mặt mũi làm người. Huống chỉ chuyện này là hai bên tình nguyện, không phải con tôi ép buộc cô ta, anh há miệng là đòi năm mươi triệu không khỏi quá đáng."

Người đàn ông không tranh chấp mà đứng lên muốn rời đi.

"Tôi nghe nói Âu Dương gia không còn được như lúc trước mà vẫn không tin, hôm nay xem ra thật sự là thế. Nếu Âu Dương lão gia cảm thấy năm mươi triệu quan trọng hơn con trai mình thì cứ giữ lại xài đi! Hai giờ sau tôi đảm bảo đoạn video này sẽ trở thành chủ đề rất hot của Bạch Thị!"

Nói xong, anh ta không chút do dự mà nhấc chân muốn rời đi.

"Đừng... Đừng! Cha... Con sai rồi... Con nhất thời hồ đồ thôi... Cha mau cứu con... Tôi cam đoan... Đây là lần cuối cùng!"

Âu Dương Hoằng Thái trầm mặt, nổi giận đến mức hận không thể đánh chết Âu Dương Thành.

"Được! Vậy thì năm mươi triệu!" Rốt cục ông cũng mở miệng nói: “Nhưng tôi chỉ trả trước cho anh hai mươi triệu, anh phải xóa bỏ video này ngay trước mặt tôi, đồng thời cam đoan về sau nó sẽ không xuất hiện nữa. Bằng không..."

Người đàn ông đắc ý cười nói: "Lão tiên sinh yên tâm, Chấn Thiên Môn chúng tôi coi trọng chữ tín nhất, luôn nói được thì làm được."

Anh ta lấy điện thoại ra rồi lập tức xóa video, hai phút sau thì năm mươi triệu đã vào tài khoản.

Âu Dương Hoằng Thái nghe tiếng tin nhắn điện thoại thì suýt phun máu.

"Nếu về sau để tôi nhìn thấy đoạn video này thì Âu Dương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua!"

Người đàn ông lại bình tĩnh cười hai tiếng, không coi uy hiếp của Âu Dương Hoằng Thái ra gì.

"Có thời gian thì coi chừng con trai ông đi! Bây giờ ông ta có tiếng lưu manh ở sàn đấm bốc ngầm đấy, ha ha ha ha ha!"

Đám người mặt mày hung ác cười như điên mà rời đi, Âu Dương Hoằng Thái hung tợn nhìn chằm chằm Âu Dương Thành đang co rúm ở đó.

Ông không rõ, tại sao đứa con trai anh minh quả quyết, trong lòng luôn muốn Âu Dương gia phát triển trước kia lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.

"Từ hôm nay trở đi con ở trong phòng cho cha! Không có lệnh của cha thì không được phép ra khỏi cửa!"

Sau khi trở lại khu dân cư Hạch Tâm, để tránh Âu Dương Hoằng Thái lại đến trước mặt cầu xin nên Lý Cảnh Thiên dứt khoát bế quan mấy ngày, khi trở ra đã là ngày thi đấu quyền anh.

Sau khi Quan Lỗi tiếp nhận Chấn Thiên Môn thì giữ nguyên vị trí của sàn đấm bốc ngầm. Thứ nhất là do vị trí này thật sự không tệ, nằm trong trung tâm thành phố tất đất tấc vàng của Bạch Thị nên vô cùng náo nhiệt, cho dù xảy ra xung đột gì cũng không làm người ta chú ý. Thứ hai, sàn boxing đã mở mấy chục năm ở đây nên mọi người đã sớm quen thuộc.

Lần đầu tiên Lý Cảnh Thiên không đến trễ, nhưng đến cổng lại bị bảo vệ ngăn lại.

"Xin lấy thiệp mời của ngài ra."

Lý Cảnh Thiên dừng lại, ban đầu Quan Lỗi nói muốn đưa thiệp mời cho anh, nhưng anh ngại phiền phức nên trực tiếp hẹn gặp ở cửa ra vào.

Anh nhìn quanh một vòng vẫn không thấy Quan Lỗi đâu nên dứt khoát đứng ở cổng chờ, anh mở điện thoại ra chơi game một lát.

"Lý Cảnh Thiên? Là anh à?" Một giọng nói cay nghiệt vang lên cách đó không xa, Lý Cảnh Thiên mờ mịt ngẩng đầu thì nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đang đứng gần đó, cô ta đang

vươn tay kéo một người đàn ông và cau mày nhìn anh.

Lý Cảnh Thiên dùng ba giây để xác định mình không biết người này, thế là cúi đầu tiếp tục chơi game.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom