Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Mãnh Hổ Xuống Núi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Mãnh Hổ Xuống Núi
Chương 40: Ngay khi vừa dứt lời


Vài chiếc xe ô tô đang chạy chậm rãi trên con đường nhỏ bên ngoài thôn Thành Trung.

Lúc đang chạy đến một đoạn đường văng người, Tân Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đã đến lúc mấy người lên đường rồi.”

Ầm!

Ngay khi vừa dứt lời, sát ý của Tân Phong bộc phát ra ngoài, giống như là ngưng tụ thành thực thể. Trong nháy mắt, chiếc xe đang chở hẳn bị vỡ nát,

những người trong xe cũng bị đè ép chết ngay lập tức.

Những chiếc xe đi theo sau nhìn tình huống bất ngờ như thế thì vội vàng phanh gấp.

Nhưng còn chưa kịp đợi bọn họ phản ứng lại, Tân Phong đã lao đến như một con mãnh thú, đám người đó la hét thảm thiết.

Chỉ trong thời gian có vài giây mà toàn bộ mười mấy tên thuộc hạ do nhà họ Du phái tới đã chết hết.

“Hội trưởng Đổng, đến đường nhỏ trong thôn Thành Trung để xử lý thi thể của đám thuộc hạ nhà họ Du đi.”

Tân Phong gọi điện thoại cho Đổng Huy Minh, ra lệnh một câu ngắn gọn, không đợi cho đối phương hỏi nguyên nhân thì hắn đã cúp máy.

Bất kỳ kẻ nào dám đụng đến mẹ hắn, Tân Phong đều sẽ không buông tha, không có đường sống để thương lượng.

Tần Phong lạnh lùng liếc nhìn những thi thể kia, quay đầu đi về thôn Thành Trung.

Sau khi trở về, Tân Phong khôi phục sự bình tĩnh như lúc trước, nâng những người dân bị đánh ngã trên đất dậy, kiểm tra vết thương cho bọn họ một chút, cũng may không có ai bị nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến cho Tân Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Tân Phong bận rộn đến đêm khuya mới chữa trị xong hết cho mọi người.

Nhiều người hỏi hẳn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tân Phong đều bịa đại một lý do nào đó cho qua...

“Mẹ, không sao rồi!”

Lúc này, Tân Phong mới đánh thức Vương Tuyết Mai đang hôn mê. Mới nãy khi đánh ngất bà, Tân Phong đã băng bó lại vết thương trên đầu cho bà.

“Phong nhi, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc là làm sao vậy?” Sau khi Vương Tuyết Mai tỉnh lại thì hoảng loạn hỏi.

Lần này, Tân Phong không nói dối nữa, nhưng hắn cũng không lên tiếng mà chỉ im lặng.

Bởi vì hắn đã nói dối quá nhiều, rồi có một ngày nào đó mẹ sẽ không còn tin tưởng hắn nữa, cho nên hẳn thà rằng im lặng.

“Được rồi, mẹ không hỏi nữa!”

Nhìn thấy Tần Phong không nói lời nào, Vương Tuyết Mai kéo tay hắn.

“Nhưng mà con phải hứa với mẹ là dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù cho có phải lấy đi cái mạng này của mẹ thì con cũng không được có chuyện gì”

Vương Tuyết Mai nhìn Tân Phong chăm chú, nghiêm túc dặn dò.

Tân Phong gật đầu đáp: “Con nhớ rồi.”

“Mẹ tin con!” Vương Tuyết Mai nhéo nhéo bàn tay hắn rồi nắm thật chặt.

Bà lại hỏi thăm tình hình của những người dân khác trong thôn, biết Tân Phong đã chữa trị xong cho mọi người thì Vương Tuyết Mai mới yên tâm nằm xuống, nói ngày mai nhất định phải đi xin lỗi hàng xóm.

Trò chuyện xong, Tân Phong trở về phòng của mình.

Vương Tuyết Mai bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời sao. bên ngoài, lẩm bẩm một mình nói: “Chẳng lẽ đã trốn hơn 20 năm rồi mà cũng không thoát được sao?”

“Lão Tân à, đều là lỗi của tôi, tình huống của Phong Nhi đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, là số mệnh đã sắp xếp như thế! Nếu ông trời thực sự muốn vậy thì phải để nó đi thôi, Kim Lân sao có thể là vật trong ao, vượt qua vũ môn thì hóa rồng. Chúng ta không có tư cách giữ nó lại, thật sự không có.”

'Vương Tuyết Mai nói rồi, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Trong đầu bà hiện lên những cảnh của 20 năm trước, bà thật sự mệt mỏi quá, đã trả giá quá nhiều, gần như là cả đời mình. Cùng lúc đó, Tân Phong cũng không ngủ.

Lần trước mẹ và Mộ Uyển Quân bị Đinh Khải Minh bắt cóc, hôm nay mẹ và những người dân trong thôn Thành Trung đều vì hắn mà bị đánh.

Hắn rất tự trách, hắn không sợ đám người kia, nhưng hắn sợ những người xung quanh sẽ bị mình liên lụy.

“Có lẽ cần phải tìm người đến chăm sóc và bảo vệ sự an toàn cho mẹ, nếu không thì mình quá mức bị động.”
 
Chương 41: Hồng tiên sinh!


Tân Phong không có cách nào trốn tránh, ít nhất là chuyện của Liễu Như Tuyết do sư phụ dặn dò. Dù bất kể có nguy hiểm gì thì hắn cũng phải ra tay, cho. nên chỉ có thể nghĩ cách để bảo vệ sự an toàn cho mẹ.

Điện thoại vang lên, là Đổng Huy Minh gọi tới.

Tân Phong bắt máy, hỏi: “Xử lý xong chưa?”

“Bẩm thiếu chủ, đã xử lý xong, không ngờ người nhà họ Du cũng dám ra tay với thiếu chủ. Ngài muốn thuộc hạ trực tiếp dẫn người đi gi ết chết bọn họ không?”

Đổng Huy Minh xin chỉ thị.

“Không cần, ông đi giết thì chỉ có thiệt hại, tôi sẽ đi giải quyết.”

Đương nhiên Tân Phong không thể để cho đám người Đổng Huy Minh đến đó được, dù sao thì đó cũng là địa bàn của người khác, hơn nữa nhà họ Du còn có thế lực hùng mạnh, hẳn chỉ có thể tự mình ra tay.

“Tôi có chuyện giao cho các người làm đây, các người đề cử xem dưới trướng ai có người có thân thủ tương đối tốt và đáng tin cậy, phái một vài người đến đây để âm thầm bảo vệ mẹ tôi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã đe dọa đến

sự an toàn của bà ấy.”

Trước khi Tân Phong tìm được người phù hợp hơn thì hắn chỉ đành lựa chọn một vài người từ chỗ đám người Đổng Huy Minh để đến đây bảo vệ mẹ.

“Được thưa thiếu chủ, chuyện này cứ giao cho thuộc hạ, nhất định sế bảo vệ cho sự an toàn của lão phu nhân thật tốt.”

Đổng Huy Minh cẩn thận trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Tân Phong lại lâm vào trầm tư.

“Tu vi của mình cũng thật phiền phức, vẫn cứ mắc kẹt không đột phá được bình cảnh. Nếu cứ còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ sư phụ sẽ thất vọng đối với mình"

Từ năm ngoái, thực lực của hắn đã không cách nào có thể tiến thêm được một bước, vẫn cứ mắc kẹt tại chỗ.

Sư phụ để hắn ra ngoài, ngoài giúp đỡ Liễu Như Tuyết ra thì còn để Tân Phong tự đi tìm cơ hội, hy vọng có thể phá vỡ bình cảnh hắn gặp phải.

Nhưng muốn phá vỡ bình cảnh này thì quả thật khó như lên trời. Mà sư phụ đã nói với thực lực hiện tại của hắn, trong thế tục đã là sự tồn tại thiên hạ vô địch, không cần quá mức lo lắng. Mà đây cũng chính là nguyên nhân

Tân Phong khinh thường nhà họ Định ở Bạch Hải và nhà họ Du.

Lúc này, gia chủ nhà họ Du đã nhận được tin đám người mà lão ta phái đến Bạch Hải giết Tân Phong đã chết hết.

Và lão ta cũng đã nắm được toàn bộ thông tin về Tân Phong.

“Trách không được có thể giết nhiều người của ta như vậy, hóa ra tên Tân Phong này cũng có chút bản lĩnh.”

Nhìn tài liệu, trong đôi mắt của gia chủ nhà họ Du ánh lên sự lạnh lẽo.

Hóa ra những người đứng đầu của các thế lực lớn tại Bạch Hải đều là cấp dưới của Tần Phong, cho nên một vài người lão ta phái ra ngoài không thể làm gì được Tần Phong.

Đồng thời lão ta cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Tân Phong chỉ là một người bình thường, vì sao sau khi mất tích 5 năm thì lúc trở về cứ như thay đổi thành một người khác? Vì sao những thế lực của Bạch Hải lại chấp nhận làm thuộc hạ

cho hắn?

Dù cho bọn họ có điều tra bằng cách nào cũng không điều tra ra được Tân Phong đã đi đâu suốt 5 năm.

“Xem ra chỉ có thể mời người đó đích thân ra tay!”

Không phải gia chủ nhà họ Du sợ Tần Phong, mà là lão ta không muốn nhà họ Du bị thiệt hại quá nhiều thuộc hạ. Cho nên lão ta định mời vị cường giả tọa trấn ở nhà họ Du bọn họ ra tay xử lý Tân Phong.

Buổi sáng.

“Hồng tiên sinh!”

Sau khi đi đến trước cửa một căn phòng ở sân sau, gia chủ nhà họ Du bình thường luôn tỏa ra khí thế kiêu ngạo lại đột nhiên trở nên cung kính.

“Vào đi!"

Trong phòng truyền đến một giọng nói trầm.

Gia chủ nhà họ Du cung kính bước vào, chỉ thấy bên trong có một người đàn ông khoảng 50 tuổi đang ngồi, ánh mắt sắc bén, cả người cũng toát ra một khí

thế sắc bén, khiến cho gia chủ nhà họ Du ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Bởi vì vị này chính là cường giả tọa trấn nhà họ Du bọn họ - Hồng Vạn Lâm.

Một thân bản lĩnh khiến người ta phải run sợ, bình thường nhà họ Du không dám làm phiền ông ta, chỉ khi nào gặp vấn đề thực sự không giải quyết được thì nhà họ Du mới có thể mời vị này ra tay.

Chính vì ông ta mà không ai dám chọc vào nhà họ Du.

“Hồng tiên sinh, lần này làm phiền ngài ra tay, đi giết một thằng nhóc tên Tân Phong.”

Gia chủ nhà họ Du không dám nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 42: Hách Sơn nói sẽ lái xe đến đón


Sáng sớm, Tân Phong và Vương Tuyết Mai cùng nhau mua một số lượng lớn thực phẩm dinh dưỡng trở về, sau đó đi xin lỗi và bồi thường cho từng người dân vì bị hắn liên lụy nên bị đám côn đồ đó đánh ngày hôm qua.

Hơn nữa, Tần Phong còn hứa với bọn họ là sau này chỉ cần có ai thấy trong người không được khỏe thì cứ đến tìm hắn chữa bệnh, sẽ được miễn phí toàn bộ.

Sau khi xử lý chuyện này xong, Vương Tuyết Mai mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm...

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Tân Phong nhận được cuộc gọi của Hách Sơn đến, nói là lão Chiến Vương sau khi trải qua nhiều ngày tĩnh dưỡng thì cơ bản sức

khỏe đã bình phục hoàn toàn, muốn mời Tân Phong qua nói chuyện.

Đối với lời mời của lão Chiến Vương, Tân Phong không tiện từ chối nên hắn đã đồng ý.

Hách Sơn nói sẽ lái xe đến đón Tần Phong. Truyện Lịch Sử

Thấy đã gần đến giờ, Tân Phong chào mẹ rồi đi ra bên ngoài thôn chờ.

Nhưng hắn vừa mới đi khỏi thôn, còn chưa thấy Hách Sơn thì đã nhìn thấy có hai chiếc xe cảnh sát đang đi về phía hắn rồi dừng lại trước mặt Tân Phong, có vài người cảnh sát đi ra khỏi xe.

Cảnh sát cầm ảnh đối chiếu một lúc, sau đó nói với Tân Phong: “Cậu chính là 'Tân Phong đúng không? Đi theo chúng tôi một chuyến.”

“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?” Nhìn thấy có cảnh sát đến, Tân Phong cũng không cảm thấy bất ngờ.

Dù sao. thì mấy ngày nay hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện, rất dễ bị phát hiện.

Hắn chỉ muốn biết là ai gọi cảnh sát đến bắt hắn.

“Muốn mời cậu đi với chúng tôi để hỗ trợ điều tra vụ án nhà họ Đinh ở Bạch Hải, đi thôi!”

Mặc dù đối phương nói chuyện rất lịch sự nhưng lại không cho Tân Phong có cơ hội từ chối, còn định còng tay hắn lại.

“Xem ra là nhà họ Đinh ở tỉnh thành đã ra tay rồi!” Trong lòng Tần Phong hiểu rõ.

Quả nhiên đúng như lời Thẩm Đại Tài nói, nhà họ Định ở tỉnh thành sẽ không có ý định bỏ qua cho hẳn.

Có thể điều tra ra chuyện có liên quan đến hắn nhanh như vậy, thế lực của nhà họ Đinh ở tỉnh thành đúng là không nhỏ.

“Dừng tay!”

Hách Sơn đã đến, từ rất xa ông ta đã thấy cảnh sát còng tay Tân Phong lại, liền tăng tốc lái xe lại đây.

“Ông là ai?” Nhìn thấy Hách Sơn, vài người cảnh sát nhíu mày hỏi.

Hách Sơn không trả lời mà chỉ lấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ ra, đưa qua cho họ xem.

Mấy người cảnh sát kia nghi ngờ nhận lấy, sau khi bọn họ mở ra liếc nhìn qua thì sợ đến mức giật mình, vội vàng trả lại cho Hách Sơn và nói: “Rất xin lỗi, mới nấy chúng tôi không nhận ra ngài, mong ngài thứ lỗi.”

“Mấy người là cảnh sát ở đâu?”

Hách Sơn hỏi.

“Chúng tôi là cảnh sát từ tổng bộ của tỉnh.” Mấy người cảnh sát thành thật trả lời.

Hách Sơn gật đầu rồi nói: “Trở về đi, nói cho cấp trên của mấy người biết Tân Phong là bạn của lão Chiến Vương. Đương nhiên nếu Tần Phong thật sự đã làm chuyện gì trái pháp luật thì tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đích thân giao người

cho cảnh sát.”

Hách Sơn đã nói như vậy thì mấy cảnh sát này sao dám nhiều chuyện nữa? Vội vã rút đi.

“Tần tiên sinh, cậu không sao chứ?”Hách Sơn quan tâm hỏi. “Chuyện trong dự kiến, cảm ơn ông!”

'Tần Phong khách khí nói.

“Tân tiên sinh yên tâm, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi.”

Có những lời Hách Sơn không thể nói thẳng ra được, chỉ có thể nghiêng người nhắc nhở ám chỉ.

Sau khi trò chuyện vài câu khách sáo, Tân Phong đi theo Hách Sơn đến sơn trang.
 
Chương 43: Nếu cậu không nhận lấy


“Tân tiên sinh, tôi mong gặp cậu đã lâi ơn cậu, khiến cho ông già tôi đây cứ nhớ mãi.”

trước không thể tự mình nói cảm

Nhìn thấy Tân Phong đến, lão Chiến Vương lập tức chào đón. “Lão Chiến Vương quá khách khí rồi, thân thể ông đã khỏe chưa?” Tân Phong cũng khách sáo chào hỏi, bày tỏ sự quan tâm.

“Nhờ có Tần tiên sinh ra tay mà bây giờ tinh thần của ông lão như tôi như được tăng thêm gấp trăm lần, Tần tiên sinh mau ngồi đi! Hách Sơn, bảo phòng bếp mang đồ ăn lên đây, đem hũ rượu quý của ta ra luôn, ta phải uống vài chén với Tần tiên sinh mới được.”

Lão Chiến Vương ra lệnh, thoạt nhìn như rất vui vẻ.

Lão mời Tần Phong đến nhà ăn cơm là muốn thể hiện sự coi trong, dù sao thì không phải ai cũng có thể được lão Chiến Vương mời đến nhà ăn cơm.

Trong bữa cơm, lão Chiến Vương không ngừng trò chuyện với Tân Phong về chuyện nhà chứ không hề đề cập gì đến những chuyện khác, trông có vẻ vô cùng thân thiết.

Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, lão Chiến Vương mới phất tay để Hách Sơn đi vào phòng ngủ, lấy hai cái hộp ra, đưa cho Tân Phong và nói: “Tần tiên sinh, cậu cứu lão phu một mạng, cũng không có gì quý giá để báo đáp cậu, thôi thì tặng cậu hai món quà nhỏ, cậu đừng từ chối.”

“Lão Chiến Vương ngài không cần khách khí, có thể cứu được ngài là phúc phận của tôi.” Tân Phong xua tay nói.

“Nếu cậu không nhận lấy thì lão phu sẽ không ngủ ngon được.” Lão Chiến Vương vừa nói vừa mở hộp ra.

“Cái này...” Khi Tần Phong nhìn thấy đồ vật trong hai chiếc hộp thì không khỏi mở to hai mắt nhìn. Bởi vì bên trong một cái hộp có chứa hạt hỏa liên, mà bên trong một cái hộp khác thì là Chiến Vương lệnh.

“Tôi đã già rồi, mấy thứ này ở trong tay tôi thì cũng chỉ lãng phí. Nhưng nếu đưa cho Tần tiên sinh thì có thể phát huy ra giá trị lớn hơn nữa của chúng.”

Lão Chiến Vương đưa hạt hỏa liên cho Tân Phong và nói.

Sau đó, lão lại cầm Chiến Vương lệnh lên: “Nghe nói Tân tiên sinh dạo gần đây đang gặp một vài rắc rối, đây là Chiến Vương lệnh của đội Mãnh Hổ mà tôi thành lập, có lẽ sẽ giúp Tần tiên sinh giải quyết được một ít phiền phức.”

“Lão Chiến Vương, nhưng thứ này quá quý giá, tôi không thể nhận được.”

Tần Phong lập tức từ chối, hắn biết rõ tầm quan trọng của hai món đồ này.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tần tiên sinh, cậu mau nhận lấy đi, tôi hiểu tính tình của lão gia tử, nếu cậu không nhận thì ngài ấy sẽ ngủ không ngon đâu. Đối với chúng tôi mà nói, giữ hạt hỏa liên thì đúng thật là quá lãng phí. Mà với thân thủ của cậu thì chắc chắn có thể khiến nó phát huy giá trị càng cao hơn. Còn Chiến Vương lệnh này đối với lão gia tử mà nói thì ngài ấy càng không cần, dù sao thì cậu cũng biết thân phận của ngài ấy mà.”

Hách Sơn cũng khuyên nhủ.

“Nhưng...”

“Nếu cậu còn từ chối nữa thì tôi sẽ tức giận đấy!”

Thấy Tần Phong còn định từ chối thì lão Chiến Vương lập tức nghiêm mặt, giả vờ như sắp tức giận.

“Được, Tần Phong ghi nhớ phần ân tình này của lão Chiến Vương.”

Thấy vậy, Tân Phong chỉ có thể nhận lấy.

Nếu có hạt hỏa liên này, Tân Phong có thể lợi dụng nó để đột phá bình cảnh tu vi trước mắt, với hắn mà nói thì đúng là sẽ phát huy được giá trị thực sự của hạt hỏa liên.

Mà sau khi có được Chiến Vương lệnh, hắn muốn đấu với nhà họ Du và nhà họ Đỉnh cũng có thể giúp giảm bớt nhiều phiền phức cho hắn.

“Ha ha, tốt tốt tốt! Như vậy thì lão phu ta rốt cuộc có thể ngủ được một giấc ngon rồi.”

Nhìn thấy Tân Phong đã nhận lấy, lão Chiến Vương vui vẻ cười.

Sau đó lão nhìn về phía Hách Sơn và nói: “Hách Sơn à, sau này cậu nên học. hỏi nhiều thứ ở Tân tiên sinh, nếu rảnh rỗi thì hai người giao lưu nhiều một chút.”

“Được!”

Hách Sơn gật đầu, ông ta hiểu rõ suy nghĩ của lão Chiến Vương.

Mà những gì lão Chiến Vương có thể làm cho ông ta cũng chỉ được đến đó mà thôi.

Buổi chiều, lão Chiến Vương và Tần Phong cùng nhau thưởng trà một lát rồi

mới bảo Hách Sơn đưa Tần Phong về.

“Lão gia tử, nhà họ Đinh ở tỉnh thành đã ra tay với Tân Phong rồi. Hơn nữa còn mời cảnh sát ở tổng bộ tỉnh đến bắt cậu ta.”

Sau khi trở về, Hách Sơn nói lại chuyện hôm nay cảnh sát đến bắt Tân Phong cho lão Chiến Vương nghe.

Lão Chiến Vương chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy đi vào trong phòng ngủ, không quay đầu lại mà nói rồi, cũng không biết mấy đứa nhóc đó có còn nể mặt lão phu không. Hách Sơn, cậu đi hẹn Cao Thư Sơn đến nhà nói chuyện đi.”

“Được!”

Nghe thấy lão Chiến Vương muốn gặp người này, Hách Sơn không khỏi sửng sốt một lúc.

Xem ra lão Chiến Vương quả thật rất coi trọng Tân Phong.

Sau đó, ông ta gọi điện thoại cho đối phương: “Lão gia tử nói muốn gặp cậu, cậu qua đây một chuyến, đừng khiến cho ngài ấy tức giận.”
 
Chương 44: Mấy ngày hôm trước


Nhà họ Đinh ở tỉnh thành!

Gia chủ của nhà họ Đinh đã nhận được tin Tân Phong không bị bắt đi. “Xem ra là ta đã coi thường năng lực của tên Tân Phong đó.”

Giọng nói của gia chủ nhà họ Đinh rất nặng nề, xem ra có vẻ đau đầu.

Mấy ngày hôm trước, ông ta nhận được tin chỉ thứ nhà họ Đinh ở Bạch Hải đã bị người ta tiêu diệt, không còn ai sống sót. Mặc dù kia chỉ là một chỉ thứ trong gia tộc Đinh, nhưng vẫn là người của nhà họ Đinh, đương nhiên nhà họ Đinh ở tỉnh thành không thể nhắm mắt làm ngơ được. Nếu không, sau này nhà họ Đinh ở tỉnh thành sẽ bị người khác chê cười.

Sau đó, bọn họ đã sử dụng thế lực của nhà họ Đinh và điều tra ra được Tân Phong. Mặc dù phát hiện thấy Tân Phong cũng có thế lực không tâm thường ở Bạch Hải, ngay cả nhà giàu số một Thẩm Đại Tài cũng là người của hắn. Nhưng những điều này trước mặt gia tộc Đinh thì không đáng nhắc đến.

Tiếp đó, nhà họ Đinh đã liên hệ với tổng bộ cảnh sát ở tỉnh thành, định nhờ. bọn họ bắt Tần Phong về đây. Chỉ cần đưa hắn đến đây thì nhà họ Đinh sẽ có hàng trăm phương pháp để khiến cho Tân Phong phải chết.

Ai ngờ Tần Phong vậy mà lại có quan hệ với lão Chiến Vương, chuyện này thì phiền phức rồi.

Lão Chiến Vương là ai, trong lòng gia chủ nhà họ Đinh biết rõ, không phải là không ai dám đụng, nhưng ít nhất thì nhà họ Đinh của ông ta không đụng vào. được. Thậm chí nhìn khắp toàn bộ khu vực Hoa Đông này cũng không có ai dám đụng vào lão Chiến Vương.

“Ba, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua cho tên Tần Phong kia sao?”

Con trai của ông ta là Đinh Vĩ không cam lòng nói.

Bởi vì nhà họ Đinh ở Bạch Hải năm dưới sự quản lý của Đỉnh Vĩ, số tiền mỗi năm mà nhà họ Đinh ở Bạch Hải kiếm được đều sẽ nộp lại 60% cho Đinh Vĩ.

Bây giờ nhà họ Đinh ở Bạch Hải đã bị tiêu diệt, cũng tương đương với việc tát thẳng vào mặt Đỉnh Vĩ.

Ở qua cho hắn? Ha ha, nếu thực sự bỏ qua cho Tần Phong như vậy thì nhà họ Đinh ở tỉnh thành chúng ta làm sao dám ngẩng cao đầu nữa.”

Gia chủ nhà họ Đinh lộ bộ mặt hung ác, từ trước đến nay, người nào dám chống đối nhà họ Đinh của ông ta đều phải xuống địa ngục hết.

Ông ta lại cầm thông tin của Tân Phong lên, vừa đọc vừa suy nghĩ.

Nếu tạm thời không đụng vào Tân Phong được thì xuống tay từ những người xung quanh hắn đi. Người phụ nữ tên là Mộ Uyển Quân này có vẻ như rất thân thiết với hắn, trước tiên xử lý cô ta đi.”. KHÔ?G‎ Q?Ả?G‎ CÁO,‎ đọc‎ ?ruyện‎ ?ại‎ ﹏‎ ?rù??‎ ruyện.V?‎ ﹏

Ông ta đọc từ tài liệu rằng trước đây nhà họ Đinh ở Bạch Hải đã từng bắt cóc Vương Tuyết Mai và Mộ Uyển Quân, vì vậy nên mới bị Tân Phong tiêu diệt trả thù. Nếu nói như thế thì Mộ Uyển Quân cũng có liên quan đến chuyện này, hơn nữa chắc là có mối quan hệ không tệ với Tân Phong.

“Ba, ý của ba là trước tiên giải quyết những người thân quen của hắn, lấy chuyện này để chọc giận Tân Phong, cứ như thế thì Tân Phong sẽ ra tay với chúng ta trước, đến lúc đó... Chúng ta sẽ giết hẳn, vậy thì bên chỗ lão Chiến Vương cũng không nói gì được đúng không?”

Đỉnh Vĩ được coi là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Đinh, hẳn ta cũng có đầu óc đủ thông minh để nhìn ra suy nghĩ của ba mình.

“Đúng thế, dù cho lão Chiến Vương và Tần Phong có quan hệ đi chăng nữa thì chỉ cần là Tân Phong tấn công trước, sau đó chúng ta giết hắn thì đến khi đó lão Chiến Vương sẽ không thể lật mặt với chúng ta. Dù sao thì lão cũng phải nể mặt người ở tổng bộ cảnh sát.”

Gia chủ nhà họ Đinh là người đa mưu túc trí, ông ta biết lão Chiến Vương có mối quan hệ với tổng bộ cảnh sát ở tỉnh. Nếu Tân Phong ra tay trước rồi bọn họ giết Tân Phong thì lão Chiến Vương chắc chắn sẽ không vì một Tân Phong nho. nhỏ mà làm ầm ï với bọn họ.

Dù sao thì nhà họ Đinh của ông ta cũng cài người trong tổng bộ cảnh sát tỉnh mà.

Buổi tối.

Tân Phong nhìn hạt hỏa liên trong tay, hẳn đã từng nhìn thấy thứ này được ghi chép lại trong sách cổ của sư phụ, có ích lợi rất lớn đối với người tu hành.

Đúng như lời lão Chiến Vương nói, nếu hạt hỏa liên này ở trong tay Tần Phong thì mới có thể phát huy ra giá trị chân chính của nó.

Tân Phong ngồi khoanh chân, chắp hai tay trước ngực, đặt hạt hỏa liên trong lòng bàn tay. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được trong không khí có những luồng khí màu trắng cực kỳ nhỏ bé đang chậm rãi chui vào trong cơ thể Tân Phong.

Lúc này, hạt hỏa liên trong lòng bàn tay hắn cũng đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, chui vào người Tần Phong như những luồng khí trắng kia.

“Hửm?”

Ngay khi Tân Phong cảm nhận được khí tức cường đại bên trong hạt hỏa liên, thì hắn đột nhiên cảm nhận được bên ngoài có một luồng khí huyết đang dao động.

Có người tới.

Tân Phong lập tức dừng lại, thu hồi hạt hỏa liên rồi nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Bởi vì hắn có cảm giác người đến là một võ giả cường đại, hơn nữa hắn kết luận đối phương hoặc là người của nhà họ Du, hoặc là do nhà họ Đinh phái tới.
 
Chương 45: Có người đột nhập ư?


Vì để không ảnh hưởng đến mẹ, hắn chỉ có thể ngăn cản đối phương từ bên ngoài.

Sau khi Tân Phong đáp xuống đất, quả nhiên nhìn thấy có một bóng người từ đối diện đang đi về phía hắn.

“Cũng có chút bản lĩnh!” Tân Phong bình tĩnh nói một câu.

Bởi vì đám người Đổng Huy Minh đã chọn lựa ra những người có thân thủ không tồi để âm thầm bảo vệ cho Vương Tuyết Mai. Người này có thể tránh

được người mà Đổng Huy Minh phái đến, chứng tỏ có thân thủ tốt hơn.

“Gậu chính là Tân Phong phải không, không ngờ cậu có thể nhận ra sự xuất hiện của ta nhanh như vậy, thân thủ còn hơn dự đoán của ta nữa.”

Đối phương đúng là vị cường giả tọa trấn mà nhà họ Du phái đến Bạch Hải - Hồng Vạn Lâm.

Khi đến nơi, ông ta biết được Tần Phong đã gi ết chết hết mười mấy thuộc hạ mà gia chủ nhà họ Du phái tới trước đó, cho nên ông ta đoán rằng chắc hẳn Tần Phong cũng là một võ giả.

“Ai phái ông tới?”

Tân Phong không nói nhiều lời, chỉ muốn biết rõ là nhà họ Du hay nhà họ Đinh.

“Người chết thì không cần thiết biết nhiều.”

Nhưng Hồng Vạn Lâm cũng không trả lời Tân Phong, dưới chân ông ta chuyển động, vọt đến tấn công Tần Phong như một mũi tên xé gió.

Trong không khí vang lên những tiếng nổ, đủ để thấy được Hồng Vạn Lâm mạnh hơn gấp mấy lần so với người mà Đinh Khải Minh phái tới lúc trước.

“Không hổ là người của gia tộc lớn ở tỉnh thành.”

Cảm giác được sự mạnh mẽ của đối phương, Tân Phong cũng đánh giá cao hơn về năng lực của những gia tộc lớn ở tỉnh thành. Dù sao thì cường giả như vậy, không phải gia tộc nào cũng có thể có được.

Nhưng mà, cũng chỉ thế mà thôi...

“Hừ, bị dọa cho choáng váng rồi sao? Cũng đúng, một kẻ hèn như cậu làm sao có thể chống đỡ được một chiêu của lão phu?”

Nhìn thấy Tân Phong còn chậm chạp chưa nhúc nhích, Hồng Vạn Lâm đã lao đến trước mặt, ông ta còn tưởng rằng vì Tân Phong đã bị dọa sợ nên trong

lòng tràn ngập khinh thường.

Nhưng mà còn ông ta còn chưa kịp đắc ý xong thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Không xong rồi."

Ông ta cảm nhận được trên người Tân Phong bất ngờ lộ ra một lưồng khí tức đáng sợ, nháy mắt đã bao vây ông ta lại. Hồng Vạn Lâm muốn né tránh nhưng lại không thể.

Cảm giác này tựa như một giọt nước chạm vào một cơn sóng thần vậy.

“ẦÂm!"

Hồng Vạn Lâm bay ra xa mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.

Cho đến khi chết, ông ta cũng không nhìn ra được Tân Phong đã ra tay như thế nào, thậm chí có cảm giác Tân Phong không động đậy gì mà ông ta thì đã bị đánh bay rồi.

“Thiếu chủ, có chuyện gì vậy?”

Trận chiến của bọn họ đã khiến cho những thuộc hạ đang bảo vệ cho Vương Tuyết Mai chú ý đến, nhanh chóng tiến tới.

“Xử lý thi thể cho tốt đi."

Tần Phong chỉ vào thi thể của Hồng Vạn Lâm.

“Gái này... Có người đột nhập ư?”

Đám thuộc hạ nhìn thấy thi thể của Hồng Vạn Lâm mới nhận ra là có người muốn đột nhập để giết thiếu chủ.

Các thuộc hạ sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, nói: “Thiếu chủ bớt giận, là bọn thuộc hạ thất trách, mới nãy không nhận ra có người xông vào.”

“Không cần tự trách mình, cao thủ như thế, mấy người không nhận ra cũng là bình thường, sau này chú ý một chút là được, vất vả cho mọi người.”

Tân Phong cũng không trách bọn họ, dù sao đây cũng chỉ là những người bình thường có thân thủ tương đối tốt mà thôi, sao có thể phát hiện ra võ giả được?

Sau khi giải quyết xong, Tân Phong lặng lẽ quay trở về nhà.

Nhưng hắn không biết là toàn bộ sự việc vừa rồi đã bị Vương Tuyết Mai ở trong phòng thấy hết.

Vương Tuyết Mai bịt miệng, cố gắng nén tiếng khóc, run rẩy nói: “Phong nhỉ nó... Quả nhiên vẫn đi lên con đường này.”
 
Chương 46: Để con xem!


Sáng sớm, Tân Phong nhìn thấy đôi mắt của mẹ thâm quầng, gần như biến thành màu đen, tinh thần cũng không tốt thì hỏi: “Mẹ, mẹ bị sao vậy?”

“Hả? À không sao hết, chắc là sau khi uống thuốc mà con đưa cho thì mẹ bị mất ngủ, ngủ không ngon.”

Vương Tuyết Mai nói.

Bà đã không ngủ được trong hai đêm nay, sự thay đổi đột ngột của Tần Phong khiến cho bà vô cùng lo lắng.

“Để con xem!”

Tân Phong vội đến bắt mạch cho bà, sợ có chuyện gì đó.

“Cơ thể không có vấn đề gì, nhưng mà thuốc con kê cho mẹ là thuốc đặc trị để điều hòa sức khỏe. Theo lý mà nói sẽ không dẫn đến mất ngủ, có phải mẹ có tâm sự gì hay không?”

Tân Phong biết vấn đề không phải do thuốc.

Thấy không thể giấu được con trai nên Vương Tuyết Mai cười nói: “Mẹ là đang lo lắng chuyện con mở phòng khám thôi. Mẹ sợ con lần đầu khởi nghiệp, lỡ

như bị thua lỗ thì chúng ta không thể trả số tiền mà hàng xóm đã cho vay.”

“Mẹ không tin con trai của mẹ sao, mẹ cứ chờ mà xem đi, con đảm bảo với mẹ là từ giờ sẽ cho mẹ sống một cuộc sống tốt đẹp nhất.”

Nghe thấy mẹ nói vậy, Tân Phong hứa với mẹ. Vương Tuyết Mai gật đầu, cũng không nói tiếp nữa.

Bây giờ tâm trạng bà đang vô cùng rối loạn, giờ Tân Phong đã đi lên con đường này, khiến cho bà rất sợ hãi.

Sợ hãi chuyện giống như năm đó sẽ xảy ra một lần nữa, nhưng bà lại bất lực. không thể ngăn cản. Hơn nữa bà cũng không dám trực tiếp đi tìm nhà họ Tân ở đế đô, lỡ như bị phát hiện thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Giờ phút này, nhà họ Du ở tỉnh thành nhận được tin tức, gia chủ nhà họ Du sững sờ đứng ngây cả người, trong óc vang lên những tiếng ù ù.

Cao thủ Hồng Vạn Lâm mà bọn họ phái đi đã mất liên lạc, lão ta biết đối phương rất có thể đã chết.

“Tên Tân Phong này... Rốt cuộc là ai?”

Giọng nói của gia chủ nhà họ Du run run, Hồng Vạn Lâm có thân thủ cường đại như thế, làm sao lại chết được?

“Gia chủ, làm sao bây giờ? Hồng tiên sinh đã chết, chúng ta biết giải thích thế nào với nhà họ Hồng đây, đến lúc đó bọn họ trách tội thì nhà họ Du chúng ta chẳng phải sẽ...”

Các thành viên quan trọng trong nhà họ Du đều mang vẻ mặt hoảng sợ.

Bây giờ bọn họ không chỉ lo lắng về chuyện Tần Phong mà còn phải lo lắng nhà họ Hồng sau lưng Hồng Vạn Lâm.

Suy cho cùng thì nhà họ Du bọn họ chẳng qua cũng chỉ là được nhà họ Hồng nâng đỡ lên mà thôi. Mà nhà họ Hồng này là một gia tộc võ đạo, bình thường rất hiếm khi ra mặt, mọi tài nguyên đều được vận chuyển từ nhà họ Du.

Cho nên, nói trắng ra thì nhà họ Du như người làm công cho nhà họ Hồng vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hồng Vạn Lâm lại tọa trấn ở nhà họ Du, mà Du gia chủ phải đối đãi cung kính với ông ta như thế.

Hiện giờ Hồng Vạn Lâm đã chết, nhà họ Du thật đúng là không biết phải giải thích sao đây.

“Anh cả, em có một cách.” Người em trai thứ ba của gia chủ nhà họ Du đột nhiên mở miệng nói. “Cách gì?”

Đôi mắt của gia chủ nhà họ Du sáng ngời, lão ta biết thằng em ba này của mình tuy rằng chẳng làm nên việc lớn gì, nhưng trong đầu toàn chứa những ý nghĩ xấu xa.

Khóe miệng em trai thứ ba của gia chủ nhà họ Du hơi nhếch lên, nói: “Chúng †a đừng nói thật với nhà họ Hồng là chúng ta đã nhờ Hồng Vạn Lâm đi báo thù giùm cho Tiểu Minh, cứ nói là Tân Phong tham lam tài nguyên của nhà họ Du chúng ta, muốn đến cướp đoạt, sau đó Hồng Vạn Lâm ra tay ngăn cản nên mới bị Tần Phong giết.”

“Hay lắm thằng ba, cứ làm thế đi.”

Vừa nghe được ý kiến này, gia chủ nhà họ Du phải dựng ngón cái lên khen, chỉ cần đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tần Phong thì đến lúc nhà họ Hồng mà trách tội cũng sẽ đi tìm Tần Phong để trả thù. Như thế thì nhà họ Du bọn họ chẳng những không bị khiển trách mà còn có thể mượn tay nhà họ Hồng để tiêu diệt Tân Phong, một công đôi việc.

Dù cho Tần Phong hăn có ba đầu sáu tay đi chăng nữa thì cũng không thể nào đánh bại được một gia tộc võ đạo chân chính.
 
Chương 47: Tôi cũng là bác sĩ


Buổi trưa!

Mộ Uyển Quân nhân lúc đang trong thời gian nghỉ trưa mà chuẩn bị qua thăm Vương Tuyết Mai.

Ba cô đã bảo sau này không được tiếp xúc với hai mẹ con Tân Phong nữa, cô vẫn luôn suy nghĩ mãi, rốt cuộc cũng nghe theo lời ba.

Bây giờ Tân Phong đã trở lại, Vương Tuyết Mai có Tân Phong chăm sóc, cô cũng không cần phải lo lắng nữa. Dù sao thì công ty dược phẩm Hân Vượng đang gặp nhiều khó khăn, cô phải tập trung hoàn toàn cho việc của công ty, nếu

không công sức cả đời của ba sẽ bị hủy hoại trong tích tắc.

Lần này là lần cuối cùng cô đi thăm Vương Tuyết Mai, cô đã định sẽ nói rõ với bà, coi như là lời từ biệt.

Mộ Uyển Quân đã mua rất nhiều quà, chất đầy trong cốp xe, thể hiện tấm lòng của cô.

“Rầm!”

Lúc Mộ Uyển Quân vừa đánh lái vào con đường nhỏ đi đến thôn Thành Trung thì bất ngờ có một chiếc xe vận tải đột nhiên lao ra, đâm bay xe của cô.

Mộ Uyển Quân không kịp phản ứng gì, chỉ cảm thấy đầu đau nhức rồi hôn mê bất tỉnh.

“Đã giải quyết xong.”

Sau khi tài xế của chiếc xe vận tải đó lái xe đến một nơi an toàn thì gọi điện cho một dãy số, thông báo một câu ngắn gọn.

“Me, trưa nay để con nấu cơm cho...”

Tân Phong đang định làm cơm trưa cho mẹ, để mẹ có thời gian đi nghỉ ngơi, lời còn chưa nói xong thì nhận được cuộc gọi của Thẩm Đại Tài.

“Thiếu chủ, Mộ tiểu thư bị tai nạn xe hơi.”

Thẩm Đại Tài vừa mới nhận được tin tức, nghe nói Mộ Uyển Quân bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng. Ông ấy biết Tân Phong rất thân thiết với Mộ Uyển Quân nên vội vàng gọi điện báo tin cho hắn.

“Sao lại thế? Có nghiêm trọng không?”

Tân Phong nheo mắt lại, sốt ruột hỏi.

“Nghe nói rất nghiêm trọng, đang cấp cứu ở bệnh viện trung ương.” Thẩm Đại Tài đáp.

“Tôi biết rồi.”

Tân Phong cúp điện thoại, hắn không dám nói cho mẹ biết nên chỉ nói: “Mẹ ơi, đột nhiên bạn của con gọi đến nói muốn mời con đi ăn trưa, con đi nhé.”

“Được rồi, đi chậm thôi.” Vương Tuyết Mai cũng không nghĩ nhiều.

'Tân Phong nhanh chóng đi đến bệnh viện, thấy được Mộ Chính Thuần và Ngô Uy đang ở bên ngoài phòng cấp cứu.

“Chủ tịch, tổng giám đốc Mộ thế nào rồi?” Tân Phong vội chạy đến hỏi.

Hai mắt Mộ Chính Thuần đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy, ông ấy không nói gì, chỉ lắc đầu.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ngô Uy khách khí chào hỏi, trầm giọng nói: “Tân tiên sinh, bây giờ đại tiểu thư đang trong phòng cấp cứu, chúng ta chưa biết rõ tình hình thế nào. Nhưng nghe nói xe của cô ấy đã bị đâm đ ến mức biến dạng hoàn toàn, tôi sợ là...”

Ngô Uy không dám nói tiếp, bởi vì nhìn từ tình trạng xe của Mộ Uyển Quân, dưới tình huống đó thì tỷ lệ sống sót là rất thấp.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ đi ra, Mộ Chính Thuần vội đứng dậy chạy tới, lo lắng đến suýt chút nữa là xô ngã bác sĩ, ông ấy hỏi: “Bác sĩ, Uyển Quân nhà tôi sao rồi?”

Vị bác sĩ này có quen biết với ông ấy, vẻ mặt cũng lo lắng đáp: “Tình huống trước mắt vô cùng nguy hiểm, yêu cầu cần phải thực hiện một ca phẫu thuật lớn nên tôi ra để hỏi ý kiến của chủ tịch Mộ. Bởi vì xác suất thành công của ca phẫu thuật này không đến 10%.”

“Sao lại nghiêm trọng đến thế?” Mộ Chính Thuần gần như ngồi sụp xuống đất, may là được Ngô Uy đỡ.

“Chủ tịch Mộ nên quyết định nhanh đi, nếu không sẽ không kịp mất.” Bác sĩ thúc giục.

“Để tôi làm choIl” Tân Phong đột nhiên lên tiếng.

Nếu xác suất thành công của bọn họ còn chưa đến 10% thì dù có phẫu thuật, Mộ Uyển Quân cũng sẽ chết. Tân Phong dự định tự mình ra tay.

“Cậu là..”

Bác sĩ nghi ngờ nhìn về phía Tần Phong.

“Tôi cũng là bác sĩ.”

Tần Phong trả lời.

*Ồ? Là bác sĩ của bệnh viện chúng tôi hay là bệnh viện khác?”

Khi nghe nói Tân Phong cũng là bác sĩ, đối phương liền dò hỏi, dù sao thì đối với loại phẫu thuật lớn như thế này, không phải bác sĩ nào cũng có thể làm được.

“Đừng nhiều lời nữa, cứu người trước đi.”

Tần Phong từ bên ngoài đã cảm nhận được hơi thở của Mộ Uyển Quân đang vô cùng yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào, hắn không có thời gian để giải thích.

Không đợi vị bác sĩ này và Mộ Chính Thuần phản ứng lại, Tân Phong đã xông vào phòng cấp cứu, nói với các bác sĩ bên trong: “Tránh ra hết đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top