Cập nhật mới

Dịch Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Ta Quyến Rũ Vai Ác Trong Văn Niên Đại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Kiên Quyết


“Em đều dùng để mua đồ, hôm qua anh không nói một lời đã xông lên đánh người ta, sau đó khiêng em đi, đồ của em còn chưa mang về đâu, lát nữa em còn phải đi đòi về.

” Sự tự tin giả vờ cũng coi như là tự tin, kiếp trước trước khi xuyên thư, Tần Lâm từng làm nhân viên tiêu thụ, da mặt của cô đã luyện được khả năng nói dối không chớp mắt.



“…….

.

” Chu Chí Quốc không biết nên tin cô như thế nào, những gì anh nghe được cũng không phải như vậy.



Dù thế nào đi nữa, anh cũng hy vọng sau này cô sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa, cho dù cô muốn lừa dối anh…….

thì hãy lừa dối anh cả đời đi.



Nếu không, anh sẽ không buông tha cho cô.



“Anh đi lấy đồ, em đem số tiền này trả lại cho bọn họ trước đi.

” Chu Chí Quốc lấy ra 30 đồng từ trong túi rồi đưa cho Tần Lâm.



Tần Lâm không chút khách sáo nhận lấy tiền, nói: “Để em tự đi lấy…….


.




“Không được!” Chu Chí Quốc ngắt lời cô.



Đôi mắt to tròn của Tần Lâm mở to, giọng điệu vừa hung dữ vừa nũng nịu: “ Anh có ý gì hả? Chúng ta đều đã như vậy rồi, có phải anh vẫn còn nghi ngờ em và anh ta có quan hệ không rõ ràng nào đó không?”


Chu Chí Quốc không nói lời nào, nhưng vẻ mặt cực kỳ kiên quyết.



Hốc mắt Tần Lâm đỏ lên: “ Anh vẫn không tin em…….

Chúng ta đều…….

Đều đã làm như vậy rồi, nhưng anh vẫn không tin em.




Chu Chí Quốc thấy cô tức giận, cụp mắt xuống, nhưng vẫn không nói gì.



Trong lòng anh thậm chí còn đang nghĩ tại sao cô ấy nhất quyết muốn gặp La Trấn?



Cô rốt cuộc muốn đi lấy đồ hay là đi gặp La Trấn?


Tần Lâm nhìn thấy dáng vẻ này của anh, lập tức biết cái tên đàn ông thối này lại đang suy nghĩ lung tung gì đó.



Nếu như là trước đây, cô nhất định sẽ tiến lên dỗ dành.



Nhưng bây giờ cô không chỉ có chợ nông sản, không phải lo vấn đề ăn uống mà còn có cả thuốc tăng lực.



Nếu Chu Chí Quốc còn muốn đánh gãy chân của cô thì cũng không dễ dàng như vậy đâu, không biết đến lúc đó ai đánh gãy chân ai nữa.



“Tiểu Quang, nếu như bây giờ ta cùng Chu Chí Quốc tách ra thì sẽ như thế nào?” Trong lòng Tần Lâm âm thầm hỏi.



【 Chu Chí Quốc là nhân vật phản diện cấp bậc cao, nếu như ký chủ lựa chọn rời khỏi Chu Chí Quốc, rất có thể sẽ xảy ra việc ngọc nát đá tan.




Tần Lâm nghe được câu trả lời không ngờ đến, nói: “Tại sao?”


【 Theo như dữ liệu lớn phân tích, nếu ký chủ rời khỏi nhân vật phản diện cấp bậc cao, cũng đồng nghĩa với việc rời xa cốt truyện, rời xa người có vận may, trở thành người thường, vậy cũng đồng nghĩa không thể trở thành nhân vật phản diện được! 】


“ Vậy chợ nông sản của ta, cả những viên thuốc làm đẹp và thuốc tăng lực thì sao?”


【 Tất cả đều sẽ bị hệ thống thu lại và ký ức của ký chủ về ánh sáng của kẻ phản diện trong khoảng thời gian này cũng sẽ bị xóa sạch.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Em Rất Buồn


“……” Tần Lâm có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải nói rằng ta bởi vì làm việc tốt nên mới được xuyên thư sao?”


【 Đúng vậy, bởi vì ký chủ làm việc tốt nên mới được xuyên sách và trọng sinh, nhưng cũng không bao gồm việc trói định với ánh sáng của nhân vật phản diện.】


Tần Lâm Cuối cùng cũng hiểu, việc cô có thể xuyên sách trọng sinh là vì cô đã mang hết tài sản của mình để làm việc thiện và tích đức.


Nhưng bàn tay vàng có được là nhờ thân phận của nguyên chủ, vợ của Chu Chí Quốc.


“Vậy nguyên chủ thì sao?”


【 Cô ta đi đến thế giới của ký chủ.




Tần Lâm sửng sốt, “…… Không phải là đang trao đổi với ta đấy chứ?”


Trước đó nàng còn cho rằng nguyên chủ đã không còn trên đời này nữa.


【 Ký chủ rất thông minh, nguyên chủ đúng thật đã trao đổi cuộc đời với ký chủ.




“……” Tần Lâm nghẹn lời.


Mặc dù ở thời đại này, cô không phải lo về vấn đề ăn uống, mọi thứ cũng tốt hơn những người sống ở những năm 1970.


Nhưng……trước khi cô xuyên thư, chỉ còn thời gian một tháng để sống.



Tất cả nhà ở và cổ phần thuộc sở hữu của cô đều đã được bán rồi.


Một số mặt hàng có giá trị như tiền mặt, trang sức đều mang đi bán hết rồi.


Nếu như nguyên chủ thật sự xuyên thành cô thì hiếm khi trong lòng Tần Lâm cảm thấy chột dạ.


Cô trách nguyên chủ để lại một đống rắc rối cho mình.


Hình như thứ cô để lại cho nguyên chủ càng rắc rối hơn……


“Nếu như cô ta hối hận, sẽ trở về được không?” Trong lòng Tần Lâm căng thẳng.


Nếu không như vậy thì sao nguyên chủ có thể bị ánh sáng của nhân vật phản diện phát hiện chứ.


Cô bây giờ hoàn toàn không muốn quay trở lại bản thân lúc ban đầu.


【 Ký chủ yên tâm, một khi đã đưa ra lựa chọn, thì không có khả năng hối hận, nguyên chủ sẽ không thể quay lại.




Mặc dù biết như vậy là không có đạo đức, nhưng Tần Lâm vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Cô ta cũng có thể coi là người xuyên thời không, liệu cô ta có bàn tay vàng không?” Tần Lâm áy náy hỏi.


Nếu như nguyên thủ cũng có bàn tay vàng thì có lẽ có thể sống thật tốt?



【 Ký chủ yên tâm, sau khi nguyên chủ xuyên qua trở thành ký chủ, ung thư dạ dày cũng đã khỏi hẳn.




“.......!Không có hệ thống ánh sáng phản diện hay hệ thống ánh sáng chính nghĩa lựa chọn cô ta sao?”


【 Trước khi nguyên chủ rời đi đã là nhân vật phản diện rồi, nếu trở thành người thường, cô ta cũng không còn là vai ác nữa, Tiểu Quang cũng sẽ không chọn cô ta đâu.




【 Trước khi cô ta xuyên qua chỉ để lại một đống nợ nần, hệ thống ánh sáng chính nghĩa cũng sẽ không chọn cô ta.




Tần Lâm có chút xấu hổ, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì tình huống cũng không tệ đến như vậy.


Dù sao bệnh ung thư dạ dày đã được chữa khỏi, nguyên chủ cũng có thể sống sót.


Mặc dù lớn hơn cô mười tuổi……


Mặc dù chưa có nhà cửa……


Mặc dù không có cổ phần……


Mặc dù cũng không có tiền……


Mặc dù chẳng có cái gì cả……


Sau khi âm thầm so sánh, Tần Lâm lại đổi ý.


Cô lập tức ôm lấy Chu Chí Quốc, áp mặt vào sau lưng anh: “Anh không tin em, khiến trong lòng em cảm thấy rất buồn.”


Hơi thở của Chu Chí Quốc dồn dập, cô im lặng lâu như vậy, anh còn tưởng rằng cô không muốn giả vờ nữa, trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất rồi.


Nhưng giây phút này, cái chạm nhẹ nhàng ấm áp sau lưng, khiến cho trái tim anh cũng không nhịn được mà run lên.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Lâm Nhi Đừng Lừa Anh


Anh cân nhắc lời nói của mình, giọng nói có chút khàn khàn: “Không phải anh không tin em, mà là anh không yên tâm để em liên lạc với hắn ta lần nữa, hắn ta là kẻ lừa đảo, những gì hắn ta nói đều là dùng để lừa dối em.




“Nếu như anh bình tĩnh nói rõ với em, không cáu gắt với em thì em sẽ nghe lời anh nói.

” Tần Lâm cọ cọ ở sau lưng anh một chút……cơ bắp săn chắc, tràn đầy sự mạnh mẽ, Tần Lâm có thể sờ vào cơ bụng của anh, cảm xúc thật tuyệt vời, tuổi trẻ thật tốt.



Chu Chí Quốc đỏ mặt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn của cô, cả người bất giác trở nên căng thẳng.



“Anh không có ý dọa em.

” Vừa rồi anh hoàn toàn không nói gì cả.



“Anh không nói lời nào chính là đang dọa em.

” Tần Lâm thảo phạt nói.



Chu Chí Quốc không nói nên lời, suy nghĩ một lúc, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng nên nói mấy câu tử tế với cô.




Nếu cô thích, anh sẽ nói.



“Không nói gì là nghĩ không muốn em nghe xong sẽ cảm thấy tức giận, nếu như em nghe lời, sau này anh sẽ dỗ dành em, không cáu gắt với em.




Trong lòng Tần Lâm âm thầm cười lạnh một tiếng, tên đàn ông thối tha, nếu như cô nghe lời thì còn cần anh dỗ dành sao?


“Em không nghe đâu, không nghe lời đâu, anh phải dỗ dành em, em mới nghe lời.




Chu Chí Quốc mạnh mẽ quay người lại, trong đôi mắt đen như vực thẳm dâng trào lên ngọn lửa nóng bỏng, ngọn lửa này giống như muốn thiêu rụi bóng người hiện lên trong mắt anh.



Tần Lâm sửng sốt một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, đôi mắt tươi cười trong sáng mà ấm áp, nói: “Em không muốn nghe lời, em chỉ muốn anh dỗ dành em!”


Cô khẽ hôn lên mặt anh, nụ cười tinh nghịch trong sáng chiếu vào mắt anh.



Chu Chí Quốc chăm chú nhìn người con gái trước mặt này, như thể chỉ cần giơ tay lên có thể nắm lấy, nhưng rồi lại giống như một đám mây mềm mại, nhẹ nhàng lang thang trên bầu trời, giống như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua có thể bay đi bất cứ lúc nào.




Nhìn dáng vẻ bình tĩnh kia của anh, Tần Lâm có chút không hài lòng sức quyến rũ của cô không có tác dụng gì đối với anh, cô lại khẽ hôn lên môi anh.



Ánh nắng sớm mai xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ánh sáng nhàn nhạt khẽ đọng lại trên khuôn mặt của Chu Chí Quốc.



Đôi mắt của anh giống như một dải sao trời, rồi lại giống như hầm băng ở vực sâu, tiếp xúc với nó khiến người ta sinh ra một cảm giác sợ hãi.



“Lâm Nhi, đừng lừa anh.

” Anh nói.



Trong lòng Tần Lâm hơi run rẩy, cô còn chưa kịp nói chuyện đã bị môi anh chặn lại.



Anh nhẹ nhàng mút lấy môi cô, môi lưỡi cuốn lấy nhau, chiếm thành đoạt đất, cực kỳ bá đạo.



Hai người hôn nhau đến mức cả người đều mềm nhũn, khi sắp nổi lửa, lúc này cha Chu và Chu Hồng Kỳ từ ngoài đồng trở về ăn sáng.



Chu Chí Quốc rời khỏi môi của cô, ôm cô vào trong lòng, ôm thật chặt một lúc.



Cơ thể của hai người đều là lần đầu tiên trải qua điệu nhạc của tì,nh dục, giây phút độ,ng tình, khó tránh khỏi có chút không khống chế được bản thân.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Vả Mặt


Khuôn mặt Tần Lâm kiều diễm như một đóa hoa, đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh như nước mùa thu: “Ưm.




Chu Chí Quốc không dám nhìn cô nữa, sau khi lấy lại bình tĩnh, nắm tay dắt cô ra ngoài.



Người trong nhà nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc cùng nhau ra khỏi phòng.



“Cô còn dám ra ngoài à? Nếu tôi là cô thì đã xấu hổ muốn chết rồi, làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác chứ?” Chu Hồng Tinh mỉa mai nói.



Sắc mặt Chu Chí Quốc tối sầm, quát: “Cô ấy là chị dâu của em, nếu không biết nói chuyện thì đừng có nói.





Sắc mặt Chu Hồng Tinh trở nên khó coi, nói: “Em mới không có loại chị dâu lả lơi ong bướm, hai chân dạng ra ngoài như vậy!”


Tần Lâm tiến lên tát cho cô ta một cái, nói: “Không muốn nhận người chị dâu như này à, tôi cũng không muốn có một cô em chồng như vậy, nếu không sống được với nhau thì tách hộ khẩu!”


Chu Hồng Tinh bị đánh đến choáng váng đầu óc, không dám tin nhìn về phía Tần Lâm, “Cô dám đánh tôi?”

“Cô còn dám mắng tôi, tại sao tôi không dám đánh cô?” Tần Lâm thu lại hơn phân nửa sức lực, nếu không cô sẽ đánh rụng răng của Chu Hồng Tinh mất.


Chu Hồng Tinh tỏ vẻ dữ tợn nhào đến, “Tôi đánh chết tiện nhân là chị! Chị dám đánh tôi! Giày rách không biết xấu hổ! Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?

Tần Lâm nhanh chóng tát cô ta thêm một cái: “Cô không đánh lại tôi!”


Chu Hồng Tinh bị đánh đến mức xoay một vòng, đầu óc choáng váng, lảo đảo đứng không vững, được Chu Hồng Kỳ đỡ kịp lúc.


Chu Hồng Kỳ nhìn khuôn mặt sưng đỏ của em gái, hít một hơi khí lạnh, cô ta không ngờ Tần Lâm lại đánh người tàn nhẫn như vậy.


“Chu Chí An! Anh cứ đứng đó nhìn cô ta ra tay đánh em gái anh à! Cha anh còn sống đó, bây giờ anh đã bảo người phụ nữ này giày xéo con gái tôi? Sau này tôi ở trong nhà này còn có đường sống không?”

“Chu Chí An? Anh ấy thật sự là Chu Chí An sao?” Câu châm biếm này của Tần Lâm cực nhạt, nhẹ nhàng giống như không có trọng lượng, nhưng lại đâm vào trong lòng tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Chu Chí Quốc, khiến bọn họ thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đồng thời run rẩy.


“Anh! Anh nói chuyện này cho cô ta biết?” Sắc mặt Chu Hồng Kỳ hoàn toàn thay đổi, thét chói tai.


Vẻ mặt Lý Cầm bối rối, “Anh! Sao anh có thể nói chuyện này với cô ta? Có phải anh muốn hại chết mọi người hay không?”

Thần sắc của Chu Chí Quốc nhàn nhạt, “Không phải tôi nói.



Lý Cầm phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt giống như ác quỷ, “Con không nói chuyện này thì một người ngoài như cô ta có thể biết được sao?”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Vừa Chua Vừa Chát


Khóe miệng Tần Lâm nhếch lên, nụ cười mang theo ác ý đến tận đáy mắt, “Tên Chu Chí An kia vai không thể khiêng, tay không thể xách, một ngày nhiều nhất kiếm được năm công điểm, thuần túy chính là một tên phế vật vô dụng.


Còn Chu Chí Quốc ngày nào cũng kiếm được mười công điểm đúng không?

Chu Chí An đã đến gần làm quen với những nữ thanh niên trí thức có khuôn mặt hơi xinh đẹp trong ký túc xá thanh niên trí thức, còn Chu Chí Quốc lại hận không thể cách xa bọn họ mười vạn tám ngàn dặm.


Khi Chu Chí An ở đây, tôi chưa từng thấy anh ta đi đốn củi, lặn xuống nước hay đi lượm phân.


Lúc Chu Chí Quốc ở đây, cho dù anh ấy có què thì cũng phải làm những việc bẩn thỉu mệt nhọc này.


Khi Chu Chí An ở đây, chị em các người đều ra ruộng đưa nước, đưa cơm cho anh ta.



Đổi thành Chu Chí Quốc thì các người đã từng đưa nước, đưa cơm cho anh ấy một lần nào chưa?

Còn cần tôi nói tiếp không? Tôi có thể nói từ bây giờ cho đến khi trời tối.



Chu Chí Quốc nhìn Tần Lâm, sắc mặt bình tĩnh, nhưng ngọn lửa bắn ra trong mắt anh lại tiết lộ cảm xúc phun trào dưới vẻ mặt bình tĩnh của anh.


Thì ra Tần Lân hiểu rất rõ, một cảm xúc khó hiểu lan tràn trong lồ,ng ngực anh, vừa chua vừa chát.


“Nếu không phải nể mặt chồng tôi là Chu Chí Quốc, thì tôi đã sớm tố cáo chuyện này rồi.

” Tần Lâm mỉa mai lạnh lùng nói.


Chu Hồng Kỳ nhìn chằm chằm Tần Lâm, ngoài mặt quan hệ giữa cô ta và Tần Lâm không tệ lắm, nhưng cô ta chưa từng biết Tần Lâm biết chuyện này.



“Cô hoàn toàn không thích anh trai tôi.

” Chu Hồng Kỳ rất chắc chắn người phụ nữ này hoàn toàn chán ghét anh trai cô ta, nếu không tại sao Tần Lâm có thể đỏng đảnh trước mặt mấy người thanh niên trí thức kia như thế?

Tần Lâm mỉa mai nói: “Vậy cô nói xem tại sao tôi không đi tố cáo mấy người, là bởi vì nhà mấy người đối xử tốt với tôi, hay là vì điều kiền nhà các người tốt cho nên tôi không nỡ đi?”

Vẻ mặt Chu Hồng Kỳ tái nhợt, cô ta không nói ra được lý do, nhưng thái độ thường ngày của Tần Lâm thì ai có thể tin cô thích Chu Chí Quốc chứ?

“Đó là chuyện giữa tôi và anh ấy, tôi đang chờ anh ấy chủ động nói rõ mọi chuyện với tôi, ai biết anh ấy thà dùng tên của người khác kết hôn với tôi, chứ không muốn nói rõ ràng mọi chuyện.

” Tần Lâm hừ một tiếng, bực bội trừng mắt nhìn Chu Chí Quốc.


Chu Chí Quốc nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, anh là người đã đăng ký kết hôn với cô, nhưng tên trên giấy chứng nhận kết hôn là Chu Chí An!

Cảm xúc hối hận dâng lên trong lòng Chu Chí Quốc, cô là người phụ nữ của anh!

Người nhà họ Chu có tin hay không quan trọng, quan trọng là Tần Lâm nắm giữ bí mật lớn như vậy trong nhà bọn họ, cho dù bọn họ có oán hận không thích cô hơn nữa thì giờ phút này cũng phải câm miệng.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Điểm Thưởng


Chu Hồng Tinh bị đánh, cũng phải ngậm bồ hòn, chỉ có thể cố nén lửa giận, không ngừng trừng mắt nhìn Tần Lâm.


Nếu ánh mắt có thể giết người, bây giờ Tần Lâm đã phải chết vô số lần.


Tần Lâm thích vẻ mặt bất lực, tức giận sôi máu của Chu Hồng Tinh, khiến cô ăn ngon miệng!

Bữa sáng là cháo khoai lang, món ăn kèm vẫn là dưa muối.


Tần Lâm cảm thấy mùi vị khoai lang rất ngon.


[Đing đông! Kiểm tra được ký chủ tát vật hy sinh một cái, nhận được hai mươi điểm tích lũy.

]

Tần Lâm hơi sửng sốt, trong lòng hỏi: “Tiểu Quang, điểm tích lũy dùng để làm gì?”

[Điểm tích lũy có thể mua vật phẩm trong hệ thống.

]

Phía trên bát cơm của Tần Lâm, xuất hiện một loạt màn hình trong suốt, chỉ có Tần Lâm mới có thể nhìn thấy.


Ánh sáng may mắn vĩnh viễn giá 9999999999!

Ánh sáng vạn người mê vĩnh viễn giá 9999999999!


Ánh sáng bá tổng vĩnh viễn giá 99999999999!

!

Tần Lâm cắn một miếng khoai lang, vừa thưởng thức hương vị đồ ăn, vừa nhìn đồ vật trong hệ thống.


Nàng vẫn tiếp tục xem cho đến lúc thấy Mỹ Nhân Đan vĩnh cửu cũng có giá 999999999, nhất thời cảm thấy vui vẻ, cô đã chiếm được lợi ích lớn rồi.


Lại nhìn giá cả của Đại Lực Hoàn vĩnh cửu cũng không thấp, cũng phải một trăm triệu điểm tích lũy.


Còn ánh sáng may mắn bảy ngày, có giá hai mươi vạn điểm tích lũy.


Suy nghĩ mới xuất hiện của Tần Lâm lập tức biến mất, đồ trong hệ thống quá đắt, hình như cô cũng không cần dùng cho lắm.


[Ký chủ, còn có những thứ rẻ tiền nữa đó! Một lần vào nhà vệ sinh tư nhân chỉ tốn mười điểm tích lũy thôi! ]

Tần Lâm: “Nói rõ hơn chút, đi vệ sinh như thế nào?”

[Hệ thống có thể cung cấp nhà vệ sinh tư nhân cho ký chủ sử dụng, mỗi lần sử dụng tốn mười điểm tích lũy.

]

Tần Lâm động lòng, cô thật sự không quen với hố xí ở nông thôn, nếu có thể đi vệ sinh trong hệ thống!

[Ký chủ, sửa lại một chút, không phải cô đi vệ sinh trong hệ thống, mà là hệ thống cung cấp nhà vệ sinh tư nhân cho cô.

]


Tần Lâm ăn xong miếng khoai lang cuối cùng, buổi sáng cô còn nhịn chưa đi tiểu đâu: “Ta thử xem sao.



[Không thành vấn đề, chỉ cần ký chủ nói ba chữ đi vệ sinh trong lòng, là có thể xuất hiện trong nhà vệ sinh tư nhân.

]

Tần Lâm ăn xong liền trở về phòng.


Vừa vào phòng, Tần Lâm liền đóng cửa lại.


Đi vệ sinh!

Tần Lâm lập tức bước vào nhà vệ sinh tư nhân, ánh đèn bên trong sáng như ban ngày, được trang hoàng bằng đá cẩm thạch, thiết bị hiện đại hóa, không có một chút bụi bặm nào, hoàn toàn là tiêu chuẩn của nhà vệ sinh khách sạn cao cấp.


Tần Lâm đi vệ sinh xong, cô rửa tay, suy nghĩ một lát rồi lấy mấy quả anh đào ra rửa sạch.


Trong trường hợp này, cô cũng không chê bai việc phải ăn trong nhà vệ sinh.


[Ký chủ, thời gian đi vệ sinh có hạn chế đó, cho dù đi nặng đi nhẹ, đều là nửa tiếng.

]

Tần Lâm: “Lỡ như bị táo bón thì sao?”

[Mười điểm tích lũy có thể kéo dài nửa tiếng.

]

Tần Lâm phục rồi: “Vậy cũng đắt quá rồi?”

[Ký chủ, thời gian trong nhà vệ sinh tư nhân và thời gian thực tế không cùng một thứ nguyên, mặc kệ cô ở chỗ này bao lâu thì thời gian bên ngoài không thay đổi.

]

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Làm Sao Để Kiếm Điểm Thưởng


Tần Lâm vui vẻ xác nhận: “Ý mi là ta vào đây lúc nào, thì ra ngoài vẫn là lúc đó?”

[Ký chủ thật thông minh.

]

Tần Lâm nghĩ thầm, cô phải nghĩ cách kiếm điểm tích lũy.


“Có nơi nào khác cũng giống như nhà vệ sinh tư nhân, để ta nghỉ ngơi ăn uống không?”

Nếu có lựa chọn, ai muốn ăn trong phòng vệ sinh chứ?

[Phòng nghỉ ngơi tư nhân nửa tiếng tốn năm mươi vạn điểm tích lũy.

]

Tần Lâm lập tức giậm chân: “Đắt vậy sao?”

[Phòng nghỉ ngơi tư nhân đầy đủ tiện nghi, có thể lên mạng xem phim chơi game đó nha!]

Tần Lâm ngạc nhiên vui mừng nói: “Không phải cũng kết nối với internet trong thế giới của ta đó chứ?”

[Chuyện này không nhất định, những chuyện cụ thể thì vẫn đợi ký chủ có điểm tích lũy rồi hẵng hỏi tiếp.


]

Tần Lâm vô cùng động lòng, nếu phải nói chuyện bất tiện nhất khi xuyên sách là gì, còn không phải không có điện thoại di động, internet hay sao!

“Làm thế nào để kiếm điểm tích lũy? Ta muốn kiếm điểm tích lũy!”

“Lại đi đánh Chu Hồng Tinh một trận nữa à? Hoặc là đánh Chu Hồng Kỳ một trận?” Tần Lâm xoa cằm nghĩ về tính khả thi của việc này.


Nhưng mà tát một cái chỉ nhận được mười điểm tích lũy, cho dù đánh hai chị em bọn họ tàn tật, cũng không đổi được bao nhiêu điểm tích lũy đúng không?

[Ký chủ, Chu Hồng Tinh chỉ là vật hy sinh, cô có thể tiếp cận đứa con do trời chọn, đánh bọn họ một cái chắc chắn không chỉ có mười điểm tích lũy.

]

Tần Lâm: “Ta cũng người có giới hạn, người không phạm ta, ta không phạm người”.


Người khác không trêu chọc cô, cô đi đánh người ta, chẳng những sẽ khiến mọi người tức giận, còn có thể bị đánh lại tập thể.


Trong phòng, Tần Lâm đang cân nhắc chức năng của hệ thống.



Nhà chính, sắc mặt người cả nhà họ Chu rất nghiêm trọng.


Vẻ mặt chị em nhà họ Chu khó nhìn giống như cha mẹ đã chết.


“Cô ta là vợ con, con phải quản cô ta cho tốt, chuyện của Chí An tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

” Cha Chu nghiêm túc ra lệnh.


Chu Chí Quốc nói: “Chỉ cần trong nhà không ai trêu chọc cô ấy, thì cô ấy sẽ không nói ra ngoài.



Vẻ mặt Lý Cầm âm trầm khó nhìn, chẳng phải sau này Tần Lâm ở nhà sẽ càng đắc ý hơn sao?

Hai quai hàm Chu Hồng Tinh bị đánh đến mức sưng vù, nói chuyện khó tránh khỏi có chút không rõ ràng, “Anh, anh có còn là đàn ông không vậy? Nếu chị ta không nghe lời thì đánh gãy chân chị ta, nhốt chị ta ở nhà, xem chị ta còn ra ngoài nói hươu nói vượn như thế nào.



Chu Chí Quốc: “Em nói cái gì?”

Ánh mắt Chu Hồng Tinh oán độc, vẻ mặt hung tợn, “Anh đánh chị ta gần chết, chị ta cũng không dám nói gì ra bên ngoài”.


Lý Cầm nhìn về phía Chu Chí Quốc, mong đợi nói: “Hồng Tinh nói cũng có lý, không cho cô ta một bài học, sau này chẳng phải cả nhà chúng ta đều phải nhìn sắc mặt của cô ta sao?”

Chu Chí Quốc tỏ vẻ trào phúng, “Nếu lúc trước đã quyết định làm chuyện này, thì phải gánh chịu tất cả hậu quả do chuyện này gây ra.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Sự Khác Nhau


Sắc mặt Lý Cầm không tốt, nói với giọng sắc bén: “Chính con đã đồng ý chuyện đổi người, con làm vậy cũng không phải vì mẹ con chúng tôi, không phải con làm chuyện này để chăm sóc ông bà nội con sao?”

Cha Chu trừng mắt liếc Lý Cầm một cái, ông ta làm con trai không có năng lực chăm sóc cha mẹ, còn phải dựa vào con trai cả.


Chẳng lẽ đây là chuyện đáng để khoe khoang sao? Khiến ông ta hèn nhát và vô dụng như vậy.


Chuyện đã đến nước này, Chu Chí Quốc không cần phải tranh luận với bọn họ nữa, anh đứng dậy trở về phòng.


Lý Cầm thấy anh không tôn trọng bà ta như vậy, tức giận nói: “Lão Chu, ông thấy chưa?”

Cha Chu cũng rất không hài lòng không dám nói gì bên ngoài, nhưng có thể làm gì được?

Chuyện này, nhà bọn họ thật sự mắc nợ con trai cả.


Chu Hồng Kỳ nhìn cha mẹ và em gái tức giận, đáy mắt lóe lên sự âm trầm, bọn họ đúng thật là phế vật, thậm chí còn không áp chế được Tần Lâm.


Chẳng lẽ không có cách nào khác giải quyết Tần Lâm hay sao?


Cô ta thật sự rất ghét Tần Lâm.


Khi Chu Chí Quốc trở về phòng, Tần Lâm đã sớm ăn uống no đủ, cô ngoan ngoãn dọn dẹp phòng, thiết lập hình tượng “vợ hiền mẹ tốt” của mình.


Trong sách gốc, Chu Chí Quốc rất hiếu thuận, cũng rất trọng tình nghĩa, nếu không thì anh cũng sẽ không đồng ý tự mình cắt đứt tương lai, tráo đổi thân phận với Chu Chí An.


Nhưng khi anh bị cha Chu đánh gãy chân thì cũng đã hơi hắc hóa.


Trong những người nhà họ Chu này, anh chỉ quan tâm ông bà nội của mình.


Cho nên bây giờ Tần Lâm ở nhà họ Chu chỉ cần dỗ dành Chu Chí Quốc, chăm sóc tốt ông bà nội Chu.


Những người khác của nhà họ Chu thì cô chỉ cần xem bọn họ như điểm tích lũy là được rồi.


Căn phòng lộn xộn, sau khi được Tần Lâm dọn dẹp đã trở nên ngay ngắn trật tự.



Ánh mắt Chu Chí Quốc ôn hòa hơn rất nhiều, “Anh dẫn em đi trả tiền, tiện thể giải thích chuyện hôm qua với mọi người.



Tần Lâm ngạc nhiên mà quay đầu lại: “Không phải anh bảo em tự đi sao?

Chu Chí Quốc né tránh ánh mắt trong veo của cô, “Anh đi chung với em.



Tần Lâm bước đến vài bước ôm lấy cánh tay anh, yếu ớt nói: “Có phải anh không yên tâm để em đi một mình, sợ em bị bắt nạt, cho nên mới đi theo làm chỗ dựa cho em đúng không?”

Cả người Chu Chí Quốc cứng ngắc, cuối cùng không nỡ thoát khỏi bàn tay trắng nõn mềm mại trên cánh tay mình.


Sự khác biệt trước và sau khi ngủ với nhau lớn như vậy sao?

Sớm biết như vậy!

Rời khỏi nhà họ Chu, Tần Lâm nhìn thấy nông thôn thập niên bảy mươi.


Những ngôi nhà không phải xây bằng đất thì chính là được xây bằng đất trộn lẫn với đá.


Những nhà có điều kiện tốt một chút, hai bên trái phải cửa chính sẽ có hai bức tường gạch hướng ra ngoài, xem như có chút thể diện.


Đi mãi đi mãi, cô còn nhìn thấy mấy căn nhà gạch vừa lớn vừa hoành tráng, sau khi so sánh, đây chính là dáng vẻ của nhà địa chủ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Làm Chứng


Trên đường đi, Tần Lâm cũng nghe thấy không ít những lời xì xầm bàn tàn, cô tự mình lên tiếng chắc chắn không có ai tin.


Cô nhìn Chu Chí Quốc bằng đôi mắt ngập nước đáng thương, bảo Chu Chí Quốc ra mặt cho cô.


Chu Chí Quốc nhìn cô chằm chằm vài giây, anh không làm cô thất vọng, nói với mọi người: “Tôi đã tìm hiểu rõ ràng chuyện ngày hôm qua rồi, là hiểu lầm thôi.



“Tiểu Chu! Cháu còn tin lời cô ta nói à? Cô ta cũng chạy luôn rồi, mượn một đống nợ đất để lại cho cháu, chuyện này còn gọi là hiểu lầm sao?” Thím La trong thôn không ngờ rằng, cho đến bây giờ cháu con trai nhà họ Chu còn tin tưởng lời nói của Tần Lâm, thật sự giống như mù mắt vậy.


“Phụ nữ phải bị đánh mới được, cháu không đánh cho nên cô ta không nghe lời, đó là do cháu đối xử với cô ta quá tốt, cho nên cô ta mới có can đảm lén lút cắm sừng đó! ”

Thím Tiền còn chưa nói xong, Tần Lâm đã bật khóc.



“Con mắt nào của bà nhìn thấy tôi cắm sừng Chu Chí Quốc vậy? Gian phu là ai? Bà tìm người ra đây, chúng ta giáp mặt nói rõ ràng!”

Vẻ mặt Tần Lâm ấm ức, nước mắt không ngừng rơi, cô kéo tay áo Chu Chí Quốc lau một cái, oán hận nói: “Nếu bà không nói ra được, tôi sẽ đến đại đội tố cáo bà đó.

Nếu trong đội mặc kệ thì tôi phải đến đồn công an huyện báo án, chính là bà muốn ép tôi chết! Bà đang muốn mưu sát!”

Sức chiến đấu của thím Tiền cũng không yếu, sao có thể bị mấy câu nói của cô hù dọa, “Trong thôn ai không biết chuyện cô bỏ trốn theo La Trấn chứ? Nếu không phải Tiểu Chu bắt cô về thì không biết bây giờ cô và La Trấn đã bỏ trốn đến chỗ nào rồi.



Tần Lâm tức giận nói: “Bà gọi La Trấn đến đây, bà hỏi anh ta xem có phải tôi bỏ trốn với anh ta hay không!

Tôi và anh ta đến nhà ga vì chuyện khác, tôi muốn… Theo anh ta đến huyện tìm anh chồng của tôi!

Chuyện này chồng tôi không biết, là vì nhà họ Chu không nói cho anh ấy biết, những người khác trong nhà họ Chu đều biết rõ, không tin mấy người đi hỏi đi!”

Đối với Chu Chí Quốc, có thể nói Tần Lâm đang tìm cách cho nhà họ Chu, nhưng nếu cô nói như vậy với người bên ngoài thì xong rồi.



Tần Lâm không tin, cô nắm bí mật lớn như của nhà họ Chu mà nhà họ Chu còn dám phủ nhận lời của cô.


“Mẹ Hồng Tinh, vừa khéo cô ở đây, Tần Lâm nói cô ta và La Trấn đến nhà ga để lên huyện tìm lão đại nhà cô, việc này cô biết không?” Thím Tiền túm lấy Lý Cầm đang chuẩn bị chạy, truy hỏi.


Lý Cầm tức giận trừng mắt nhìn Tần Lâm, lại không thể không thuận theo lời của cô mà nói, bà ta thật sự sợ rằng Tần Lâm bị ép cho nóng nảy, trực tiếp nói ra chuyện của hai anh em Chu Chí Quốc.


Đến lúc đó cả nhà bọn họ tiêu đời rồi, thậm chí còn không thể sống cuộc sống như bây giờ.


Vậy thì cuộc sống còn có hy vọng gì nữa?

“Cô ta… nói rồi, tôi quên nói cho lão nhị biết.

” Lý Cầm cắn răng nói, trong lòng nghẹn khuất muốn chết.


Thím Tiền khó tin nói: “Hồng Tinh nhà cô không nói như vậy đâu.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Anh Thích


Lý Cầm sắp cắn nướu đến mức chảy máu rồi, bà ta có thể làm gì bây giờ? Bây giờ bà ta dám nói một chữ không với con tiện nhân kia sao?

“Con bé không vừa mắt với Tần Lâm, cho nên nói bậy, sao bà có thể xem lời nói của một đứa nhỏ là thật được chứ?”

Thím Tiền căm tức trừng mắt nhìn cô, lại nhìn về phía Chu Chí Quốc, nghi ngờ nói: “Tiểu Chu! Cháu tự mình nói đi, cô ta thật sự không ra ngoài lén lút à? Không phải cháu sợ mất mặt xấu hổ cho nên che giấu cho cô ta chứ?”

Người bên ngoài vừa nghe vậy, thật đúng là có khả năng này.


Thanh danh bị cắm sừng cũng không dễ nghe, cũng có khả năng Chu Chí Quốc ngậm bồ hòn làm ngọt.


Lúc này sắc mặt xanh mét của Lý Cầm mới tốt hơn, con nhóc Tần Lâm này muốn tẩy trắng thanh danh của mình bằng vài câu, đó là nằm mơ!

Trong ánh mắt Tần Lâm nhìn Chu Chí Quốc, có vài phần khó xử, ấm ức, còn có vài phần tin cậy mơ hồ.


Chu Chí Quốc nắm chặt tay cô, giọng nói bình tĩnh, vững vàng, lại rất kiên định, “Tôi tin tưởng lời cô ấy nói, tin tưởng cô ấy và La Trấn thật sự không có tình cảm nam nữ.


Mấy người không có chứng cớ, cũng đừng chỉ trỏ vợ tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.




Người nhà họ Chu bao gồm cả người chồng Chu Chí Quốc đều giúp đỡ Tần Lâm nói chuyện, thím Tiền còn có thể làm gì nữa?

“Thật đúng là có lòng tốt mà không có báo đáp, sau này nếu như cô ta chạy rồi, cũng đừng trách thím chưa từng nhắc nhở cháu!”

Thím Tiền vừa mới xoay người đi chưa được mấy bước, bà ta đã vấp phải hòn đá bên cạnh chân, ngã sấp xuống đường.


Mọi người cười ha hả.


Thím Tiền phun ra một ngụm máu loãng, trong máu loãng còn trộn lẫn hai cái răng cửa vừa vàng vừa đen.


“Ôi trời ơi! Sao bà ngã gãy răng cửa luôn rồi vậy!” Có người kêu lên.


Người xung quanh vừa nhìn, còn không phải sao!

Thím Tiền đã lớn như vậy rồi, ngã một cái còn có thể làm rớt răng cửa, thật đúng là chuyện cười lớn!

[Ký chủ, cô có ánh sáng may mắn, người ức hiếp cô đều sẽ có mức độ phản phệ khác nhau đó nha.


]

Tần Lâm nở nụ cười, ánh sáng may mắn chính là tiêu chuẩn của nữ chủ, thế mà nhân vật phản diện như cô cũng có thể hưởng thụ, không thiệt thòi!

Chu Chí Quốc buông tay cô ra, Tần Lâm không kịp phản ứng, lại quấn lấy anh.


Một nụ cười lướt qua đáy mắt Chu Chí Quốc, anh thì thầm: “Nếu em muốn nắm tay, về nhà tùy em nắm, ở bên ngoài… Ảnh hưởng không tốt.



Ai muốn nắm tay anh vậy?

Tần Lâm hờn dỗi trợn mắt trắng với anh, thấy lập trường vừa nãy của anh cũng xem như kiên định nên cô sẽ không so đo với anh nữa.


Chu Chí Quốc lại bị sự nũng nịu trong mắt cô quyến rũ đến mức nghẹt thở, anh lại hối hận, sớm biết!

Trên đường đi, Chu Chí Quốc giống như phía trước, nhưng trên thực tế, khóe mắt anh chưa bao giờ rời khỏi Tần Lâm dù chỉ một giây.


Mỗi lần Tần Lâm không cẩn thận vấp ngã thì anh đều kịp thời đỡ lấy cô.


Nhiều lần, anh không cần nhìn ánh mắt ranh mãnh của Tần Lâm, cũng biết tâm cơ nho nhỏ của cô.


Nhưng mà! anh thích.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Đào Hoa Nát


Đến nhà chủ nợ đầu tiên, Tần Lâm kiềm chế vài phần, nhưng sắc mặt vẫn thẳng thắn vô tư.


Chu Chí Quốc nhìn thấy, lại tin lời cô thêm một phần.


“Thúy Hoa!” Tần Lâm dựa vào trí nhớ của nguyên chủ, cô nhận ra người phụ nữ giặt quần áo trong viện.


Thúy Hoa nhìn thấy Tần Lâm trong lòng kinh ngạc, sao cô ta lại trở về rồi?

Không phải cô ta đã chạy trốn với người đàn ông khác rồi sao?

Tần Lâm thấy sắc mặt Thúy Hoa thay đổi trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, trên mặt lộ ra vài phần ý cười khách sáo, “Thúy Hoa, chồng tôi đi theo tôi đến trả tiền.



Thúy Hoa liếc mắt nhìn Chu Chí Quốc, sắc mặt ửng đỏ, “Nếu cô cần dùng gấp thì cũng không cần vội trả tôi đâu.



Tần Lâm liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối.


Cô còn tưởng rằng Thúy Hoa đồng tình với sự đáng thương nguyên chủ, mới cho nguyên chủ mượn tiền, không ngờ rằng, người ta cũng có tâm tư nhỏ của mình.


“Bây giờ không cần dùng gấp nữa, chồng tôi đưa hết tiền riêng của anh ấy cho tôi rồi.


” Tần Lâm mặt không đỏ tim không đập nói dối trước mặt Chu Chí Quốc.


Vẻ mặt Thúy Hoa cứng đờ, nhận lấy mấy tờ tiền Tần Lâm đưa đến.


Tần Lâm trả Thúy Hoa ba đồng, cho cô ta thêm hai xu.


Không phải cô hào phóng, mà vì lúc trước nguyên chủ đã nói sẽ trả lãi suất cao với tất cả những người cô ta mượn tiền!

Nguyên chủ rất hận Chu Chí Quốc, cho dù bỏ trốn thì cô ta cũng muốn hãm hại Chu Chí Quốc.


Lúc rời đi, Tần Lâm kéo tay Chu Chí Quốc trước mặt Thúy Hoa.


Chu Chí Quốc cảm thấy làm như vậy trước mặt mọi người không thích hợp cho lắm, liền muốn rút tay, nhưng không rút ra được.


Lại dùng sức! vẫn không rút ra được.


Sao anh không biết Tần Lâm có sức lực lớn như vậy chứ?

Rời khỏi sân, Tần Lâm buông lỏng tay, trừng mắt nhìn Chu Chí Quốc đang mờ mịt khó hiểu, hừ lạnh một tiếng.



Hừ, tên này còn có hoa đào nát nữa!

Chu Chí Quốc thường xuyên bị Tần Lâm trừng, lúc trước anh không để tâm, cũng không có cảm giác.


Nhưng bây giờ bị cô trừng mắt một cái thì trong lòng lại nóng hừng hực, còn nhịn không được muốn ôm cô hôn một cái.


Nhìn Tần Lâm dẫn đầu đi ra ngoài, tay Chu Chí Quốc trống không thì trong lòng cũng trống rỗng.


Không phải vừa rồi cô còn nắm tay anh sao?

Bây giờ sao lại không nắm nữa vậy?

Lúc không có người cũng không phải không thể nắm.


Nhà thứ hai là nhà họ Hoàng, nguyên chủ có thể mượn được mười đồng từ bà ấy, là bởi vì nhà họ Hoàng là nhà cha mẹ nuôi của nguyên chủ.


“Mẹ nuôi!” Tần Lâm học cách gọi của nguyên chủ.


Người nhà họ Hoàng về cơ bản đều ra ngoài làm việc, chỉ còn lại mẹ nuôi nguyên chủ ở nhà làm việc trông coi cháu trai.


Không giống với những người khác trong thôn, người nhà họ Hoàng vẫn có một cái nhìn khác với Tần Lâm

Có thể có liên quan đến chuyện năm đó bọn họ kết hôn ba năm cũng không sinh con, sau khi nhận Tần Lâm làm con gái nuôi, liền bắt đầu có thể sinh con.


Mẹ nuôi Phan nhìn thấy cô, vội vàng ra đón, “Tiểu Lâm Tử, hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Nói xong, bà ấy mới nhìn thấy phía sau Tần Lâm còn có Chu Chí Quốc, nhất thời sắc mặt trở nên xấu hổ.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Ghen


“Chuyện ngày hôm qua là hiểu lầm, con đã nói rõ với anh ấy rồi.

” Tần Lâm giải thích với bà ấy.


Trên mặt mẹ nuôi Phan lập tức có vài phần tươi cười, bà ấy nói với Chu Chí Quốc: “Nói rõ ràng thì tốt rồi, mấy người trong thôn lúc nào cũng mồm mép, Tiểu Lâm Tử là một đứa nhỏ tốt.



Chu Chí Quốc nhìn thoáng qua Tần Lâm, “Con biết.



Mẹ nuôi Phan ngạc nhiên vui mừng, cuối cùng bà ấy cũng hoàn toàn tin lời Tần Lâm, nhiệt tình với Chu Chí Quốc thêm mấy phần, “Mau, vào nhà ngồi đi.



Tần Lâm vội vàng từ chối: “Mẹ nuôi, con đến trả tiền.



Mẹ nuôi Phan: “Không phải hôm qua mới mượn sao? Con cầm dùng trước, chờ anh hai con kết hôn rồi trả mẹ cũng được.



Trong lòng Tần Lâm mềm nhũn, “Mẹ nuôi, con không cần dùng gấp nữa.




Đối với mẹ nuôi Phan, Tần Lâm không trả tiền lãi gì cả, cô có đưa thì mẹ nuôi Phan cũng sẽ không nhận.


Cho nên lúc rời đi, Tần Lâm bỏ bốn viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ vào túi cháu trai của mẹ nuôi Phan.


Sau khi mẹ nuôi Phan tiễn bọn họ đi, mới phát hiện cháu trai ngồi trên ghế, vẻ mặt ngây ngô cầm kẹo sữa ở trong miệng nhai, nhai đến mức nước miếng chảy ròng.


Bà ấy lấy ba viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ còn lại trong túi cháu trai ra, vài phần ý cười nhu hòa xuất hiện trên mặt, “Đứa nhỏ này! ”

Bà ấy đã nói mà, Tiểu Lâm Tử không giống như những lời mà người trong thôn thường nói.


“Cục tác! Cục tác!” Hai con gà mái trong góc sân thay nhau kêu to.


Mẹ nuôi Phan có kinh nghiệm, đây là tiếng gà mái đẻ trứng gà, bà ấy đến nhìn, trong ổ gà lại có thêm hai quả trứng gà.


Mẹ nuôi Phan tỏi vẻ ngạc nhiên vui mừng, hôm nay hai con gà mái già nhà bà ấy lại đẻ bốn quả trứng gà!

Nhất thời, ánh mắt mẹ nuôi Phan nhìn hai con gà mái còn thân thiết hơn cả nhìn cháu trai ruột.


Tần Lâm không biết mình thành công khiến hai con gà mái đẻ thêm hai quả trứng gà, lại bước lên con đường đi trả nợ.


Nhà này hơi xa, đủ để Tần Lâm nhớ lại ký ức mượn tiền nhà này vào hôm qua.



Tần Lâm liếc Chu Chí Quốc một cái.


A~

Cô không ngờ rằng mấy nhà nguyên chủ vay tiền này đều gián tiếp liên quan đến Chu Chí Quốc.


Chu Chí Quốc phát hiện ánh mắt Tần Lâm nhìn anh hơi kinh ngạc, còn có chút ghét bỏ, không nhịn được mà hỏi: “Sao vậy?”

Tần Lâm than thở: “Có phải anh hay trêu hoa ghẹo nguyệt trong thôn không?”

Mặt Chu Chí Quốc hơi đen, “Nói bậy bạ gì đó?”

Nếu nói hai người bọn họ nhất định phải có một người trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy thì chắc chắn không phải là anh.


Tần Lâm bĩu môi, cũng không có bao nhiêu ấn tượng liên quan đến chuyện Chu Chí Quốc ở chung với những cô gái khác trong trí nhớ của nguyên chủ.


Cũng có thể là Chu Chí An làm?

Chu Chí An cũng không phải là một người đứng đắn gì, tự cho là đúng + tự luyến, không riêng gì thanh niên trí thức, mà ngay cả những phụ nữ không xấu trong thôn thì anh ta đều có chút tâm tư đến gần.


Chu Chí Quốc thấy cô không lên tiếng thì cho rằng cô tức giận, mím môi, “Anh không có.



Tần Lâm lấy lại tinh thần: “Không có gì thật sao?”

Chu Chí Quốc nói với giọng nghiêm túc: “Anh không trêu hoa ghẹo nguyệt, bình thường làm việc ngoài đồng, anh cũng không nói chuyện với người khác.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Viên Hiểu Lệ


Tần Lâm cười tươi nhìn anh, đôi mắt giống như nước, còn đẹp hơn màu sắc rực rỡ nhất trên cành cây mùa hạ.


“Ừm, em tin tưởng anh, em cũng không giống người nào đó, không tin tưởng người phụ nữ của mình”.


Sự bất đắc dĩ xẹt qua trong mắt Chu Chí Quốc, lúc trước cô cũng không nói lý, nhưng chỉ khiến anh chán ghét.


Còn bây giờ, tuy anh cũng rất muốn kéo cô lên giường nói lý, nhưng cô nói chuyện gì thì anh sẽ nghe chuyện đó.


Tần Lâm không biết trong lòng Chu Chí Quốc trông có vẻ vô cùng chính trực đang suy nghĩ chuyện gì, cô giẫm phải một thứ.


Nhặt lên nhìn, là một cây bút máy.


[Đinh đông! Kiểm tra được ký chủ nhặt được cơ duyên của nguyên nữ chủ, nhận được mười vạn điểm tích lũy! ]

Tần Lâm chuyển động bút máy trong tay, Chiến Hạm Xám, lão anh hùng 100.


Nguyên nữ chủ vì cây bút máy này, đã kết giao với nam phụ trung khuyển của cô ta, Trình Hạc Linh.


“Trong thôn rất ít người có bút máy này, không phải đến từ ký túc xá thanh niên trí thức thì cũng đến từ chuồng bò phía sau chân núi.


” Chu Chí Quốc cũng nhìn thấy.


Tần Lâm nhét vào túi mình: “Em biết rồi, lát nữa em đi hỏi.



Vừa rồi khi cô nhìn thấy bút máy thì trong mắt tỏa ra ánh sáng, Chu Chí Quốc nhìn thấy, “Nếu em thích, để anh mua cho em.



Không phải Tần Lâm thích cây bút này, cô thích mười vạn điểm tích lũy mà cây bút máy này mang lại.


Mười vạn điểm tích lũy này, cô muốn đánh Chu Hồng Tinh cũng phải đánh một vạn cái tát mới có thể kiếm lại được.


Xem ra, vẫn là lông cừu của con do trời chọn càng có lời hơn.


“Được.

” Tần Lâm cũng không từ chối, mái tóc tung bay trên trán, khẽ cười với anh.


Chu Chí Quốc cảm thấy tiếng lòng nhẹ nhàng rung lên, một tia ngọt ngào dâng lên trong lòng.



Giờ khắc này, anh cảm thấy cô muốn cái gì thì anh đều bằng lòng mua cho cô, chỉ cần cô cười như vậy cho anh nhìn mỗi ngày.


Cuối cùng cũng đến nhà thứ ba mà nguyên chủ thiếu nợ.


Đang định gõ cửa, cửa liền mở ra.


“Tần Lâm?” Người mở cửa là Viên Hiểu Lệ, nhìn thấy Tần Lâm và Chu Chí Quốc thì sắc mặt vô cùng phức tạp.


Cha Viên Hiểu Lệ là kế toán trong thôn, điều kiện sống của gia đình xem như khá tốt trong thôn.


“Vào đi!” Viên Hiểu Lệ buông thùng gỗ trong tay xuống, để bọn họ vào trong.


“Không cần, tôi đến trả lại năm đồng cho cô.

” Tần Lâm đưa tiền cho cô ta, cũng đưa cho cô ta ba xu tiền lãi.


Viên Hiểu Lệ nhìn Tần Lâm, cuối cùng vẫn không nhịn được ý nghĩ xấu xa trong lòng, cô ta hỏi trước mặt Chu Chí Quốc: “Không phải cô muốn đi cùng với người khác sao?”

Tần Lâm vẫn cười tươi như cũ, “Đúng là tôi muốn lên huyện với La Trấn, nhưng không phải bị oan gia này hiểu lầm bắt trở về sao!”

Chu Chí Quốc bị từ oan gia của Tần Lâm nói đến mức chóp tai đỏ bừng, một cảm giác tê dại nói không rõ quanh quẩn.


Viên Hiểu Lệ cũng không tin có hiểu lầm gì, “Hiểu lầm? Không phải cô nói muốn sống ngày tháng tốt đẹp với người khác sao?”

Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Tần Lâm, “Tôi bảo anh ta dẫn tôi đi tìm anh cả đòi tiền, đòi tiền xong trở về, không phải sẽ có ngày tháng tốt đẹp sao?

Anh trai tôi là trưởng khoa của nhà máy cơ khí, anh ấy tùy ý đưa một chút tiền từ kẽ ngón tay, cũng có thể giúp tôi sống tốt ở nông thôn rồi.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Thêm Điểm Tích Lũy


Viên Hiểu Lệ có chút nóng nảy, nhìn thoáng qua Chu Chí Quốc, khẽ cắn môi nói: “Lúc trước cô không nói như vậy với tôi mà, cô nói với tôi rằng cô thích anh ta, cho nên mới! ”

Vẻ mặt Tần Lâm lạnh xuống, giơ tay lên tát cô ta một cái, “Viên Hiểu Lệ, cô bôi nhọ tôi trước mặt chồng tôi như vậy, cô có tâm tư gì?”

Viên Hiểu Lệ khiếp sợ che mặt, “Cô dám đánh tôi?”

Tần Lâm xì một tiếng: “Người hỏi câu này trước cô là Chu Hồng Tinh, sau đó tôi lại tát cô ta thêm một cái.



Nói xong, Tần Lâm trở tay tát thêm một cái, “Như thế này này.



Viên Hiểu Lệ thẹn quá hóa giận muốn đánh trả.


Tần Lâm bắt lấy cổ tay cô, hơi dùng sức, Viên Hiểu Lệ đau đến kêu thảm thiết.


“Cô cho rằng tôi không hiểu tâm tư của cô à? Bây giờ cho cô mặt mũi, cô cứ giữ lại đi, bằng không trở mặt, tôi xem sau này cô còn gả cho người tốt hay không!”

Viên Hiểu Lệ lui về phía sau bảy, tám bước mới đứng vững, mặt cô ta đỏ như máu, trừng mắt nhìn Tần Lâm, cũng không dám nói lung tung gì nữa.


Đúng là cô ta nhìn trúng Chu Chí Quốc, nhưng nhà cô ta không đồng ý, chê bai xuất thân của Chu Chí Quốc, cũng ghét bỏ chuyện sau này Chu Chí Quốc bị què.



Nếu không thì nào đến lượt gái già không gả ra ngoài được như Tần Lâm.


Tần Lâm phủi tay, cùng Chu Chí Quốc rời đi.


Sau khi rời đi, tâm trạng Tần Lâm chán nản, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn thần thái.


[Kiểm tra được ký chủ đánh vật hy sinh 2 cái tát, thu được 20 điểm tích lũy! ]

Trong lòng Tần Lâm lập tức vui vẻ, như vậy cũng được à?

Cô suýt chút nữa không duy trì được sự chán nản trên mặt, cố nén khóe miệng giương lên.


Chu Chí Quốc vươn tay chủ động kéo tay cô, giống như để an ủi cô.


Tần Lâm hỏi: “Anh có cảm thấy em đắc tội với người khác không?”

Người có thân phận như nhà họ Chu đắc tội người trong thôn, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ, nói không chừng sẽ bị người khác làm khó dễ trong chuyện nào đó.


Cho nên Chu Chí Quốc rất có thể vì chuyện này mà trách móc hoặc oán giận cô đánh Viên Hiểu Lệ.


Chu Chí Quốc lại đồng ý với cách làm của cô, “Cô ta bịa đặt vu hãm em, đáng đánh.




Mặc kệ hậu quả, cách làm chỉ đứng về phía cô của Chu Chí Quốc đã khiến Tần Lâm hài lòng.


“Những gì cô ta nói đều là giả, mối quan hệ giữa em và cô ta khá bình thường, cho dù em thật sự chạy theo người khác, cũng sẽ không nói cho cô ta biết.

” Tần Lâm biết nói như thế nào sẽ khiến người đàn ông này vui mừng, chỉ cần cô vui vẻ, cô có thể dỗ dành người đàn ông này vui vẻ hơn.


Điều kiện tiên quyết là người đàn ông này sẽ làm cho cô hạnh phúc.


Khóe môi Chu Chí Quốc nhếch lên, lời giải thích này, anh tin.


Tâm ý bằng lòng giải thích với anh của cô, anh càng thích.


Sau khi Viên Hiểu Lệ châm ngòi, trong ánh mắt hai người rõ ràng có thêm chút dịu dàng ngọt ngào.


Từ bàn tay vẫn luôn nắm chặt của bọn, cũng có thể nhìn ra điều gì đó.


Chủ nợ cuối cùng - - Kiều Đình Đình.


Nhà trưởng thôn Kiều có sáu người con trai, một cô con gái.


Kiều Đình Đình từ nhỏ chính là người được cưng chiều nhất trong nhà, con gái lớn như cô ta trong thôn, ai chưa từng xuống ruộng làm việc?

Cả thôn cũng chỉ có một Kiều Đình Đình.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Nữ Chính


Lúc cha nguyên chủ còn sống, bởi vì cô ta là con gái cả, cho nên cô ta cũng rất được cưng chiều.


Nhưng từ sau khi cha nguyên chủ mất tích, cuộc sống trong nhà nguyên chủ liền xuống dốc không phanh.


Nguyên chủ từ con gái cả được cưng chiều, biến thành con gái cả phải chăm sóc người nhà, chăm sóc em trai em gái.


Nguyên chủ nhìn thấy Kiều Đình Đình sẽ nghĩ đến bản thân lúc trước.


Cô ta vô cùng ghen tị với Kiều Đình Đình, ghen tị đến mức chẳng phân biệt được thị phi, điên cuồng nói chuyện thị phi của Kiều Đình Đình, nói xấu Kiều Đình Đình sau lưng.


Có rất nhiều người trong thôn ghen tị với Kiều Đình Đình như nguyên chủ, nhưng những người nịnh bợ kết giao với Kiều Đình Đình càng nhiều hơn.


Những lời mà nguyên chủ nói đều truyền đến tai Kiều Đình Đình.


Kiều Đình Đình là người được sáu anh trai cưng chiều.


Cho nên, nguyên chủ bị mấy anh trai của Kiều Đình Đình đánh không ít.


Kiều Đình Đình chính là nữ chính trong sách gốc.



Nguyên chủ ghen tị với Kiều Đình Đình như vậy, nhưng cô ta không biết, mặc dù chuyện gì cô ta cũng kém Kiều Đình Đình, nhưng có một điểm cô ta lại mạnh hơn Kiều Đình Đình.


Đó chính là nguyên chủ được gả cho người Kiều Đình Đình thích.


Hoặc là nói, trước khi sống lại, Kiều Đình Đình rất thích Chu Chí Quốc, thích đến mức độ có thể nói là yêu đương mù quáng.


Không giống với những người khác có lẽ thích Chu Chí An, Kiều Đình Đình thích Chu Chí Quốc.


Trong sách gốc Chu Chí Quốc từng cứu Kiều Đình Đình, vì vậy Kiều Đình Đình sinh ra lòng ái mộ đối với Chu Chí Quốc.


Chỉ tiếc khi đó, Chu Chí Quốc đã cưới nguyên chủ.


Kiều Đình Đình chịu cho nguyên chủ vay tiền, chỉ sợ cũng vì cô ta nhìn ra nguyên chủ muốn bỏ trốn.


Tần Lâm có chút cạn lời, nguyên chủ tự cho mình thông minh, trên thực tế đã có vài người nhìn ra cô ta có ý định bỏ trốn.


Nhà trưởng thôn Kiều nhiều con trai, phòng trong nhà cũng nhiều, sân vườn ngăn nắp chỉnh tề.


Lúc này, những người còn lại trong nhà họ Kiều đều đã xuống ruộng làm việc, chỉ có Kiều Đình Đình và mấy đứa nhỏ ở trong viện làm việc vặt.



“Đình Đình!” Tần Lâm chào hỏi.


Kiều Đình Đình ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Lâm, cũng nhìn thấy Chu Chí Quốc bên cạnh Tần Lâm, nhất thời ánh mắt trở lên ảm đạm.


Anh Chu tốt như vậy, sao lại cưới loại phụ nữ như Tần Lâm chứ?

“Tôi đến trả tiền cho cô.

” Tần Lâm nhìn ra tiếc nuối trong mắt đối phương.


Trong lòng cô có vài phần đắc ý khó hiểu, người đàn ông mà nữ chủ thích, bây giờ đã là của cô.


Loại tâm lý nhân vật phản diện này… Có phải không nên hay không?

Kiều Đình Đình là người duy nhất chủ động cho nguyên chủ vay tiền.


Lúc trước Tần Lâm lại dựa vào bản lĩnh cướp một cơ duyên của cô ta, cho nên cô có ý định bù đắp cho nữ chủ một chút.


Cô hào phóng cho Kiều Đình Đình năm xu tiền lãi.


“Tôi không cần tiền lãi.

” Kiều Đình Đình không thèm chiếm lợi của Tần Lâm.


Tần Lâm cũng không miễn cưỡng, chia năm xu cho năm cháu trai, cháu gái của Kiều gia, “Cô không muốn, cho mấy cháu trai, cháu gái cô đổi kẹo ăn cũng được mà.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Vả Mặt


Mấy đứa cháu trai, cháu gái nhà họ Kiều đều cầm một xu trong tay, có chút bối rối nhìn Tần Lâm.


“Đứa nhỏ ngoan phải nói cám ơn đó.

” Tần Lâm khom lưng cười híp mắt nói.


“Cám ơn.

” Kiều Đồng Đồng cảm thấy đối phương nói đúng, cô bé là đứa nhỏ ngoan.


Tần Lâm xoa đầu cô bé: “Ngoan quá.



Kiều Họa Họa hít hít mũi, hình như chị gái rất hung dữ này hôm nay rất dịu dàng.


“Cám ơn.

” Cô bé nhỏ giọng nói một câu, sau đó mong chờ nhìn Tần Lâm.


Vẻ mặt Tần Lâm có chút cứng đờ, cô đã có chút hối hận sau khi xoa đầu đứa nhỏ đầu tiên.


Bởi vì mái tóc của mấy đứa nhỏ này đều vô cùng bóng dầu, không thể nhìn ra đã bao nhiêu ngày chưa gội đầu, cô thật sự khó có thể làm được.


Nhưng, đối mặt với ánh mắt ngây thơ chờ mong của cô bé, cô vẫn đặt tay lên đầu cô bé, khóe mắt cong cong, “Em cũng ngoan lắm.




Khi còn bé tính cách Tần Lâm cũng không được người khác yêu thích, cô có tính cách hướng nội, nhạy cảm, thu mình và tự ti.


Lúc ở cô nhi viện, cô thường không được người khác yêu thích, là người bị bỏ qua.


Cùng là quét dọn vệ sinh, những đứa nhỏ khác làm thì sẽ được khen ngợi.


Cô dọn dẹp sạch sẽ hơn, nhưng cô không được khen ngợi.


Khi đó, cô đặc biệt hâm mộ đứa nhỏ được mẹ viện trưởng thích, cũng đặc biệt hâm mộ đứa nhỏ được mẹ viện trưởng khen ngợi.


Nhưng sau đó cô phát hiện, cho dù cô làm như thế nào thì mẹ viện trưởng cũng sẽ không để mắt đến cô.


Chuyện đã qua nhiều năm, Tần Lâm cho rằng mình đã sớm không quan tâm tới nữa.


Nhưng thực tế mỗi lần có chuyện tương tự xảy ra thì Tần Lâm đều bị ảnh hưởng.


Giống như bây giờ, cô đối xử bình đẳng, xoa đầu mỗi đứa nhỏ một lần.


Kiều Đình Đình thu hồi ánh mắt từ trên người Chu Chí Quốc.



Lúc này cô ta mới phát hiện, mấy đứa cháu trai, cháu gái của cô ta lại làm phản.


Cô nhìn đến mức nổi giận, “Ba mẹ mấy cháu không dạy mấy cháu không thể tùy tiện lấy đồ của người khác sao?

Mấy đứa nhỏ bị quát lớn sửng sốt, hơi sợ hãi lùi một bước.


Tần Lâm nhíu mày: “Đây cũng không phải là tiền của người khác, chị nợ cô nhỏ của mấy đứa, cô nhỏ của mấy đứa không cần, cho nên chị mới đưa cho mấy em.



Kiều Đình Đình nhíu mày nói: “Tần Lâm! Cô đừng dạy hư bọn nhỏ, thứ không nên lấy thì bọn nhỏ không thể lấy được.



“Trả tiền lại cho người ta!” Kiều Đình Đình trầm mặt, tức giận ra lệnh.


Kiều Đồng Đồng lớn nhất trả lại tiền cho Tần Lâm trước.


Sau đó những đứa nhỏ khác cũng trả lại tiền cho Tần Lâm.


Kiều Đình Đình thấy thế, vô cùng đắc ý uy vọng của mình trước mặt bọn nhỏ, “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tầm mắt đứa nhỏ nhà tôi không nông như vậy.



Năm xu đã trở lại trong tay Tần Lâm.


Lúc này, chị dâu cả nhà họ Kiều từ ngoài ruộng về nhà đi vệ sinh.


Tần Lâm thấy vậy liền nói: “Chị dâu cả Kiều! Hôm qua trước khi tôi lên huyện, tôi hỏi mượn Đình Đình nhà chị sáu đồng, lúc đó tôi đã nói sẽ trả lãi khi trả lại tiền cho cô ấy! ”

Tần Lâm giải thích chuyện vừa rồi một lần, sau đó ở trước mặt chị dâu cả Kiều, lại phát năm xu cho mấy đứa nhỏ, “Đình Đình ngại nhận, nhưng em không thể nói mà không giữ lời, chị dâu cả nhất định đừng chê ít.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Thêm Điểm Tích Lũy


Chị dâu cả Kiều nghe hiểu rồi, cô ấy hơi ngạc nhiên vì Tần Lâm biết làm người như vậy, cười nói: “Là em quá khách sáo rồi, Đồng Đồng, các con cảm ơn chị chưa?”

Tần Lâm nói: “Bọn họ rất ngoan, đều cảm ơn cả rồi, nhà tôi còn có việc, chúng tôi đi trước đây.



Tần Lâm kéo Chu Chí Quốc đi, không thèm nhìn Kiều Đình Đình dù chỉ một lần.


Người vừa đi, Kiều Đình Đình có sắc mặt khó nhìn mà nói: “Chị dâu! Đều là người cùng một thôn, sao em có thể không biết xấu hổ nhận tiền lãi được chứ? Sao chị có thể để bọn nhỏ nhận lấy chứ?”

Chân trước cô ta không cho phép mấy đứa nhỏ nhận lấy, chân sau chị dâu cả Kiều để bọn nhỏ nhận lấy, đây không phải là tát vào mặt cô ta trước mặt Tần Lâm sao?

Chị dâu cả Kiều lại nói: “Năm xu cũng là tiền, người ta thật lòng cảm tạ, nhận cũng không sao cả.



Kiều Đình Đình tự cảm thấy không còn mặt mũi, cô ta tức giận trở về phòng.


Tần Lâm rời khỏi nhà họ Kiều.


[Kiểm tra được ký chủ khiến đứa con do trời chọn mất mặt, nhận được một ngàn điểm tích lũy!]

Trong lòng Tần Lâm vừa mừng vừa sợ, như vậy cũng có thể kiếm điểm tích lũy?

Hai người về nhà, những người khác trong nhà họ Chu cũng đã xuống ruộng.



Chị em nhà họ Chu vốn thay phiên nhau ở nhà chăm sóc ông bà nội Chu cũng không thấy bóng dáng.


Vẻ mặt Chu Chí Quốc có chút khó nhìn.


“Không phải em ở nhà sao? Để em chăm sóc.

” Tần Lâm nói.


Chị em nhà họ Chu đang ra oai phủ đầu với Chu Chí Quốc, ai bảo anh không chịu nghe lời bọn họ mà dạy dỗ Tần Lâm một trận?

Chu Chí Quốc có chút lo lắng.


Tần Lâm nhướng mày: “Anh còn sợ em ngược đãi ông bà nội anh à?”

Chu Chí Quốc ngượng ngùng, “Không phải, bọn họ vẫn chưa biết chuyện của anh và Chu Chí An, em đừng nói lỡ miệng.



Chu Chí Quốc rất hiếm khi đến gặp ông bà nội, vì anh sợ bọn họ nhìn ra được rồi nóng giận xảy ra chuyện gì.


Trong lòng Tần Lâm cảm xúc lẫn lộn, anh quan tâm đến ông bà nội nhiều như vậy, thà cắt đứt tương lai cũng phải ở bên cạnh ông bà nội chăm sóc bọn họ.



Nhưng sau này ông bà nội của anh vẫn chết trong tay cha Chu và Lý Cầm.


“Em biết rồi, em sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.

” Có cô ở đây, mấy người cha Chu đừng hòng hại chết ông bà nội anh.


Trong lòng Chu Chí Quốc có chút mềm mại, ôm cô vào trong lòng.


Nếu đây là giấc mơ, anh hy vọng! có thể tỉnh dậy muộn một chút.


Có lề mề hơn nữa thì Chu Chí Quốc cũng phải xuống ruộng làm việc.


Trong số người nhà họ Chu, ngoại trừ ông bà nội Chu ốm đau nằm liệt giường thì mọi người đều không có tư cách nghỉ ngơi ở nhà.


Chu Chí Quốc xuống ruộng, Khỉ Gầy từ bên cạnh chạy đến, “Anh Chu, chuyện vợ anh rốt cuộc là sao vậy?”

Chu Chí Quốc hút một điếu thuốc, dường như gương mặt lạnh lùng bị bao phủ bởi một tầng khói mờ khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc, “Hiểu lầm thôi.



Khỉ Gầy há miệng, muốn nói với đức hạnh của người phụ nữ kia, trông không giống như hiểu lầm gì đó.


Nhưng nếu anh Chu cũng đã nói là hiểu lầm, nếu anh ấy lại phản bác, chẳng phải khiến anh Chu cảm thấy mất mặt hay sao?

Chu Chí Quốc chìm vào trạng thái im lặng đáng sợ, sau khi hút thuốc xong, anh nói: “Không phải nhà cậu có một cô em gái sao? Bảo con bé bình thường trông chừng Tần Lâm một chút.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Ông Bà Nội Lâm


Khỉ Gầy vội vàng đồng ý, em gái nhà mình bảy, tám tuổi, cho dù cắt cỏ heo một ngày cũng không đổi được mấy công điểm, còn không bằng thay anh Chu làm việc.


Người làm việc cho anh Chu, anh Chu đều sẽ không bạc đãi.


Tần Lâm không biết Chu Chí Quốc tìm người trông chừng cô, bây giờ cô nhân lúc người nhà họ Chu không phải ốm đau nằm trên giường, chính là đang làm ruộng, cô cẩn thận quan sát môi trường sống sau này của mình.


Nhà nhà họ Chu là nhà ngói màu xám, trông có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn tốt hơn nhà của phần lớn người trong thôn.


Người nhà họ Chu có thể tiếp tục ở trong nhà cũ nhà họ Chu, cũng nhờ phía trên có người đánh tiếng.


Nhưng lời đánh tiếng này, cũng chỉ giới hạn ở phương diện nhà cửa.


Căn nhà này không sạch sẽ cho lắm, cái bàn dài hẹp phủ đầy bụi, các loại dụng cụ lộn xộn và bình nước ấm đặt chung một chỗ trên bàn.


Bàn ăn cơm cũng chỉ có mặt trên được lau chùi sạch sẽ, bên trong khe hở ô vuông đều là bụi bặm chưa lau sạch hoặc chưa từng được lau chùi.


Trên ghế chỉ có vị trí mông ngồi là sạch sẽ sáng bóng, còn chỗ mông ngồi không đến đều phủ một lớp bụi bẩn rất dày.


Tần Lâm cũng không ghét bỏ, khi còn nhỏ cô ở trong cô nhi viện, cũng có hoàn cảnh như thế này.


Đợi đến khi cô lớn lên đi học, mới học được cách yêu sự sạch sẽ.


Không có cách nào, những người xung quanh đều như thế, cô cũng rất khó thoát khỏi vòng luẩn quẩn kia.



Nhưng nhà họ Chu như thế này, chắc chắn không phải bởi vì tập mãi thành thói quen, mà là bởi vì bọn họ lôi thôi.


Tần Lâm không hài lòng với môi trường sống sau này.


Nhưng trước mắt cô phải đi xem tình hình của ông bà nội Chu.


Ông bà nội Chu sống trong một căn phòng riêng biệt ở sân sau.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy đã gả đến đây hơn một năm.


Nguyên chủ cũng chỉ từng gặp ông bà nội Chu ba, bốn lần.


Đã hơn ba tháng kể từ lần cuối cùng nguyên chủ gặp hai ông bà.


Tần Lâm bước đến gõ cửa, nghe thấy âm thanh trong phòng, cô mới đẩy cửa ra.


Vừa đẩy, mùi hôi thối trong phòng suýt chút nữa đẩy cô lùi ra ngoài.


Tần Lâm cố nhịn không lùi ra ngoài, cô nín thở, bước vào phòng.


Cửa sổ đang đóng, trong phòng không có ánh sáng.



Tần Lâm càng đi vào trong thì mùi hôi càng nồng nặc.


“Ông nội! Bà nội! Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Lâm mở cửa sổ, tìm chuyện để nói.


Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, người nhà họ Chu sẽ đem thức ăn đến sân sau cho ông bà nội Chu trước khi bọn họ ăn cơm.


Cửa sổ mở ra, mặt trời chiếu vào trong phòng.


Nhưng Tần Lâm đang ở trong phòng, cô đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn không cảm nhận được hơi ấm.


Trong phòng quá mức ẩm ướt, quá mức âm u, chỉ có một chút hơi ấm đó hoàn toàn không đủ.


Tần Lâm xoay người, nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng.


Cô cũng nhìn thấy hai người lớn tuổi gầy trơ xương nằm trên giường.


Trong phòng có một cái giường, một cái bàn đặt ở bên phải giường, một cái rương gỗ đặt bên trái giường

Trên bàn có đèn dầu và mấy quyển sách, còn có kính lão, lược gỗ và những thứ linh tinh khác.


Bát đũa đã ăn xong vào buổi sáng được đặt trên rương gỗ.


Thùng phân màu xám đậm đặt ở góc khuất nhất trong phòng.


Chỉ riêng mùi hương trong phòng này, cũng không biết hai ông bà đã bao lâu chưa tắm rửa.


Trong nháy mắt này, mũi Tần Lâm cay cay, đủ loại cảm xúc khiếp sợ, phẫn nộ, không hài lòng nối gót đến.


Sao bọn họ dám!

Sao bọn họ có thể đối xử với ông bà nội Chu như vậy!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Phơi Nắng


Trong sách giới thiệu hai ông bà này là nhóm du học sinh ra nước ngoài du học sớm nhất trong nước.


Bọn họ là những trí thức cấp cao, từng là giáo sư đại học được kính trọng, từng là nhà khoa học nổi tiếng trong nước.


Trong sách cũng không giới thiệu cụ thể ông bà nội Chu đã trải qua cuộc sống thế nào trước khi chết.


Mặc dù Tần Lâm có thể đoán ra, nhưng dù sao cũng không chấn động giống như tận mắt nhìn thấy.


“Ông nội, bà nội, hai người muốn uống nước không? Cháu đi rót nước cho hai người nhé?”

Ông bà nội Chu rất hiếm khi nhìn thấy nguyên chủ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết chuyện của nguyên chủ.


Lúc Chu Hồng Kỳ và Chu Hồng Tinh đến đây, bọn họ không ít lần nói xấu nguyên chủ với hai ông bà.


“Không uống.

” Bà nội Chu từ chối với giọng yếu ớt.


Uống nhiều nước, lại phải dậy đi vệ sinh.


Mặc dù bọn họ ở trong phòng ngột ngạt đã quen, không còn ngửi thấy mùi lạ trong phòng, nhưng không có nghĩa là bọn họ không biết mùi trong phòng nặng như thế nào.


Lúc hai đứa cháu gái đến, đều hận không thể bịt miệng bịt mũi.



Còn bảo bọn họ bớt đi vệ sinh một chút, nếu không thì hai cháu gái ba ngày hai bữa phải đến đổ thùng phân.


Trên thực tế thùng phân trong phòng, đã một tuần không được thay rồi.


“Cô đến làm gì?” Bà Chu nói xong thì hơi thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục nhìn Tần Lâm, một tia không vui hiện lên trong mắt.


Hôm qua Chu Hồng Tinh đến nói cho bọn họ biết, Tần Lâm chạy theo người ta, lại bị bắt trở về.


Tần Lâm không thể nhắc đến Chu Chí Quốc, nhưng cô cũng không muốn gọi Chu Chí Quốc là Chu Chí An.


“Chồng cháu bảo cháu đến chăm sóc hai người.



“Không cần cô chăm sóc bọn ta, cô đi… Làm chuyện của mình đi.

” Bà nội Chu không biết cô làm trò gì, cũng không muốn thành toàn cho cô.


“Cháu không bận.

” Một người bình thường như Tần Lâm ở trong phòng này còn không thở nổi, huống chi ông bà nội Chu đang bị bệnh.


Tần Lâm nói xong thì ra ngoài hít thở một hơi.



Mặc dù trong phòng không có nhiều đồ đạc, nhưng số rác và đồ linh tinh tích tụ trên mặt đất cũng không ít.


Nếu Tần Lâm thật sự muốn đọn dẹp phòng, cô không thể dọn dẹp xong trong một thời gian ngắn.


Cô phải đưa hai ông bà ra khỏi phòng trước, tiện thể để bọn họ phơi nắng.


Tần Lâm tìm một lúc lâu trong nhà họ Chu thì cô cũng không tìm được thứ gì có thể tạm thời đưa ông bà nội Chu ra sân trước phơi nắng.


Cuối cùng, cô chỉ có tìm thấy một cái giường gấp ở trong phòng chứa đồ, cô lau một lượt rồi trải một lớp chăn rách lên trên.


Lúc Tần Lâm vào phòng, ông bà nội Chu đã nhắm mắt nghỉ ngơi.


“Ông bà nội, cháu bế hai người ra sân trước phơi nắng.

” Tần Lâm nhẹ giọng nói.


Bà Chu mở mắt ra, bà ấy vốn định từ chối, nhưng hai người già cả bọn họ đã gần hai năm không ra khỏi cửa phòng này.


Thấy ông bà nội Chu cam chịu, Tần Lâm bế bà nội Chu trước, lúc bế trên tay thì có thể cảm nhận được bà ấy nhẹ như bế một đứa trẻ, bà ấy chỉ nặng khoảng chừng sáu, bảy mươi cân.

(*) 1 cân của trung quốc = 1/2kg.


Sau khi đưa bà nội Chu đến sân trước, Tần Lâm lại bế ông nội Chu đến đó, ông nội Chu cũng không nặng hơn bà nội Chu bao nhiêu.


Ông Chu lo lắng Tần Lâm không bế nổi nên thân thể có chút cứng ngắc, không dám cử động.


Nhưng ông ấy thật sự muốn ra ngoài xem thử, phơi nắng một lát, mới quyết định không từ chối.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Dọn Dẹp


Hai ông bà nằm trên một chiếc giường xếp đơn, Tần Lâm đắp cho bọn họ một lớp chăn mỏng.


Sau đó Tần Lâm chuyển một cái ghế đẩu đến cho bọn họ, cô đặt hai ly nước và hai cái bánh màn thầu trên ghế.


Tần Lâm không dám lấy nhiều thứ hơn, hai cái màn thầu vẫn là Tiểu Quang nhắc nhở cô chỗ sảnh đồ ăn chín có bán sỉ bánh mà thầu, cho nên cô mới lấy hai cái màn thầu ra cho ông bà nội Chu ăn.


“Ông bà nội, cháu nói thật với hai người nhé, anh cả lén nói với cháu, mỗi tháng cho cháu mười lăm đồng, để cháu ở nhà chăm sóc mọi người thật tốt, nếu như chăm sóc tốt, anh ấy còn có thể cho cháu thêm năm đồng.

” Lúc Tần Lâm đang tìm đồ, cô còn tìm một cái cớ cho hành động của mình.


Bây giờ tiền lương của một công nhân bình thường chỉ là ba mươi đồng, cho cô mười lăm đồng một tháng, đương nhiên cô phải chăm sóc ông bà nội Chu thật tốt.


Tần Lâm cũng không sợ Chu Chí An vạch trần cô, còn Chu Chí Quốc không dám gặp ông bà nội, anh sợ ông bà nội chịu kích thích mà gặp chuyện không may.


Chu Chí An không dám gặp, bởi vì anh ta chột dạ, sợ bị dạy dỗ

Ông bà nội Chu nhìn lẫn nhau, thì ra là vậy, khó trách hành động hôm nay của Tần Lâm kỳ lạ như vậy.



“Cháu lén nhờ người ta mang bánh màn thầu này về đó, hai người lặng lẽ ăn, đừng để hai người Hồng Kỳ thấy được, chuyện anh cả nhờ cháu chăm sóc hai người thì những người còn lại trong nhà họ Chu cũng không biết.

” Trước khi Tần Lâm rời đi, cô dặn dò một tiếng, cô cũng không muốn đồ của mình lại được lợi cho những người khác trong nhà họ Chu.


“Ông bà biết rồi, ông bà sẽ không nói cho người khác biết.

” Ông nội Chu nghĩ đến cháu trai lớn còn nhớ thương bọn họ, trái tim lạnh thấu của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu ấm lại.


Tần Lâm yên tâm rời đi.


Trở lại sân sau, Tần Lâm lấy khẩu trang ra đeo rồi bước vào phòng, sau khi vào trong mới phát hiện vẫn có thể ngửi thấy mùi, cho nên cô đeo thêm một lớp khẩu trang nữa.


Tần Lâm trực tiếp ném thùng phân trong phòng đến trạm xử lý rác của chợ nông sản.


Trạm xử lý rác của chợ nông dân tự động dọn sạch tất cả rác thải bên trong mỗi ngày.



Sau đó, Tần Lâm lấy một túi rác màu đen cỡ lớn ra, thu gom hết rác trong phòng bỏ vào trong, trực tiếp ném vào trong trạm xử lý rác của chợ nông sản.


Thu dọn rác xong, căn phòng rộng mười lăm mét vuông đã trống một nửa.


Tần Lâm lại hì hục chuyển đồ đạc trong phòng ra ngoài.


Ngay cả giường cũng được tháo dỡ chuyển ra ngoài.


Trong phòng trống không, dọn dẹp cũng tiện hơn.


Tần Lâm cột chổi lông gà vào thanh phơi quần áo, quét sạch mạng nhện và bụi bặm ở các góc trên nóc nhà một lần.


Mười mấy phút sau.


Tần Lâm lấy xẻng ra, xúc một tầng đất đầy rêu xanh và nấm mốc trong phòng, đương nhiên số đất kia cũng được ném đến trạm xử lý rác.


Một giờ sau, Tần Lâm lấy dung dịch khử trùng axit hypochlorite ra.


Loại thuốc khử trùng này không màu không mùi, thành phần an toàn cho trẻ con, không cần pha loãng, có thể phun trực tiếp để khử trùng không khí, cũng có thể tiếp xúc trực tiếp với da

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom