Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Màn Ảnh - Hủ Chi

Màn Ảnh - Hủ Chi
Chương 20: Nhớ em


Trần Nhuế Sơ tắm rửa xong lại ở nhà Đinh Ngạn Tư ăn sáng, nhìn chằm chằm ly sữa bò vừa uống xong, cô chớp mắt, nên... Đi rồi. Hiện tại cũng sắp đến trước, còn ở đây nữa, ngược lại giống như mặt dày bám lấy anh.

Đinh Ngạn Tư ngồi ở đối diện, mặc áo thun trắng quần đùi, cúi đầu giải quyết sandwich trên bàn, nghe động tĩnh bên cô, hơi ngẩng đầu, thấy cô muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Em có phải nên về rồi không?" Trần Nhuế Sơ nắm chặt ly thủy tinh, có hơi luyến tiếc, nhưng vẫn không muốn anh cảm thấy phiền chán.

Cung mày hơi nhíu lại, Đinh Ngạn Tư ăn hết miếng sandwich cuối cùng.

"Em tới không phải luyện tập thuyết trình tiếng Anh với anh sao?"

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, run rẩy phản bác: "Không phải... Đó là lừa Lâm Hữu."

Đinh Ngạn Tư bật cười: "Chưa chắc, chúng ta luyện tập một chút đi."

...

Trần Nhuế Sơ căm giận ngồi trước bàn, trên bàn là một chồng đề cương v*t lý, cô mới làm được hai đề. U oán nhìn Đinh Ngạn Tư, anh lại đang ngồi trên giường chơi switch. Thấy cô nhìn mình, anh cười nói: "Mau làm đi, làm xong anh xem giúp em."

Trần Nhuế Sơ hừ một tiếng, lại xoay người. Cô nghĩ, không phải luyện tập tiếng Anh sao! Sao đột nhiên lại làm bài tập vật lý! Càng không ngờ Đinh Ngạn Tư khi nãy lại nói "Làm xong sẽ thả em đi", Đinh Ngạn Tư có phải muốn giữ cô ở đây mãi không...

Mày mò hai tiếng, cuối cùng cũng làm xong, cô quay đầu nhìn Đinh Ngạn Tư, mới thấy anh đã thay đổi tư thế nằm mà nhìn mình chằm chằm.

Đinh Ngạn Tư nhìn cô như vậy đã được một lúc, anh phát hiện mỗi cử chỉ của cô đều vô cùng dễ coi, thời điểm không nghĩ ra câu trả lời liền nhíu mày, cắn nắp bút, còn cả khi tìm được đáp án liền nhướng mày...

Nhìn thế nào cũng thấy đẹp.

Quan sát cô còn thú vị hơn chơi game.

"Làm xong rồi sao?" Đinh Ngạn Tư đứng dậy. "Vâng."

Đinh Ngạn Tư bảo cô đứng dậy, Trần Nhuế Sơ nhường chỗ cho anh, sau khi Đinh Ngạn Tư ngồi xuống liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống cùng. Anh ngồi trên ghế, cô ngồi trên người anh.

Thời điểm Trần Nhuế Sơ ngồi xuống Đinh Ngạn Tư cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cơ thể mềm mại được anh ôm vào lòng, cằm tựa vào cổ cô: "Anh bắt đầu sửa?"

Trần Nhuế Sơ cảm thấy nhột nhột mà run rẩy: "Vâng."

Không biết Đinh Ngạn Tư cố ý hay vô tình, cánh môi ấm áp luôn cố tình chạm vào làn da lõa lồ của cô, Trần Nhuế Sơ nhìn chằm chằm tay anh cầm bút, hoàn toàn không có tâm trí nghe anh giảng bài.

Cuối cùng vẫn không nhịn nổi.

Cô lấy hết can đảm nắm lấy tay Đinh Ngạn Tư, đối diện với anh mắt nghi hoặc của anh.

"Không nghe nữa, hôn môi đi."

Mật cô đã ửng hồng, đôi mắt mang theo nước, trái tim đập thình thịch. Cô lòng đầy chờ mong nhìn Đinh Ngạn Tư, thấy anh không có phản ứng, can đảm vất vả lắm mới có được ngay lập tức biến mất, chỉ còn lại sự thẹn thùng cùng xấu hổ.

Hốc mắt cô đỏ lên, cuống quít đứng dậy: "Em muốn về."

"Không cho phép." Đinh Ngạn Tư nói ra suy nghĩ trong lòng, kéo cô quay lại, môi răng mang theo hơi thở xâm lược lập tức đưa qua, anh mút lấy cánh môi mềm mại của cô, sau đó đưa đầu lưỡi vào khoang miệng ướt nóng.

Mãi đến khi khiến Trần Nhuế Sơ thở hổn hển, anh mới buông cô ra, tựa vào trán cô, hơi thở hai người giao triền.

Thân mặt tột đỉnh.

Tâm trạng thấp thỏm vừa rồi của Trần Nhuế Sơ nhanh chóng biến mất, nhìn chằm chằm ánh môi ướt dầm dề của anh, cô cúi đầu, khẽ cười.

"Vừa rồi tức giận sao?" Đinh Ngạn Tư xoa môi cô. Trần Nhuế Sơ quay đầu đi, không muốn trả lời.

"Anh đang tự hỏi, nếu làm một lần nữa thì tốn bao nhiêu thời gian, chúng ta còn có thể dùng bữa trưa đúng không?"

Mật Trần Nhuế Sơ lập tức nóng lên, tai cũng ngưa ngứa, lẩm bẩm: "Em không có nói sẽ cùng anh làm."

Đinh Ngạn Tư dùng chóp mũi cọ cọ cô: "Nhưng hôn môi dù thế nào cũng không đủ."

"Ăn trưa đi." Trần Nhuế Sơ rốt ruột thay đổi chủ đề, eo và bên dưới vẫn còn nhức mỏi, thật sự không chịu nổi công kích tiếp theo.

...

Bữa trưa, Đinh Ngạn Tư dẫn Trần Nhuế Sơ ra ngoài ăn món Nhật.

Hai người ở phòng nhỏ, không gian chật chội chỉ hai mét vuông, ở giữa còn có cái bàn. Hai người ngồi đối diện, cởi giày, chân và chân đều có thể chạm nhau.

Đồ ăn đưa lên, Trần Nhuế Sơ giữ nguyên tắc "Ăn ít trước mặt người mình thích", mới ăn vài miếng đã buông đũa xuống.

Đinh Ngạn Tư ngồi đối diện nhướng mày, thay đổi chỗ ngồi tới bên cạnh cô, không gian vốn dĩ nhỏ bây giờ phải chứa hai người, Trần Nhuế Sơ tựa vào vai anh, mặt theo đó mà khô nóng.

"Ăn thêm chút đi." Đinh Ngạn Tư gắp một miếng sushi tới bên miệng cô, dụ cô ăn hết.

Đồ ăn tới bên miệng, Trần Nhuế Sơ ỡm ờ một hồi rồi há miệng ăn hết. Sau đó là một phát không thể cứu chữa, Đinh Ngạn Tư vẫn luôn đút, Trần Nhuế Sơ không ngừng ăn.

Cô phồng má từ chối: "Ăn không vô nữa." Sau đó dựa vào tường, có vẻ mệt mỏi.

"Để anh xem." Nói rồi, Đinh Ngạn Tư liền duỗi tay sờ bụng cô. "A!" Trần Nhuế Sơ la lên, bắt lấy tay anh.

Quá mất mặt, anh đến no như vậy, bụng chắc chắn căng lớn.

"Ừ... Đúng là no rồi." Đinh Ngạn Tư trầm ngâm một lúc, đáy mắt mang theo ý cười.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy bản thân xong rồi.

Cô nghĩ nghĩ, vội giải thích: "Thật ra ngày thường em không ăn nhiều như vậy... Do đồ ăn của nhà hàng này ngon, hơn nữa anh vẫn luôn đút cho em, em mới ăn hết."

Đinh Ngạn Tư uống một hớp trà, gật đầu, nắm tay cô: "Anh sai, nhưng anh cảm thấy em có thể béo thêm một chút." Thái độ vô cùng nghiêm túc.

Trần Nhuế Sơ chớp mắt: "Thật sao?" "Ù."

...

Đinh Ngạn Tư đưa Trần Nhuế Sơ về nhà mới rời đi.

Trần Nhuế Sơ đứng ở ban công vẫy tay mới anh, đợi anh biến mất, cô liền cảm thấy cả người không còn sức lực.

Nằm trên giường mở di động ra.

Một tin nhắn từ "Con người rắn rỏi" gửi tới:

Nhớ em.

Bên tai là tiếng tim đập đinh tai nhức óc, cô ôm điện thoại vào lòng, nhìn chằm chằm trần nhà, giữa bạn tình có thể được như vậy sao?

Cô cũng muốn nói với Đinh Ngạn Tư, nhớ anh.
 
Chương 21: Trốn học


Thứ hai, buổi chào cờ.

Học sinh lớp 12 không muốn bỏ lỡ thời gian dù chỉ một giây, tay đều cầm sách vở hoặc đề cương, cúi đầu nhỏ giọng đọc.

Trần Nhuế Sơ vì không muốn khác với mọi người, cũng cầm theo một quyển sách. Nhưng cô không muốn đọc, mà căng sách vở ra làm vật che nắng cho mình, hưởng thụ chút bóng râm bên dưới.

Sau khi kết thúc màn phát biểu dài dòng và trao thưởng của buổi chào cờ, hiệu trưởng vẫy tay chào, tuyên bố giải tán.

Trần Nhuế Sơ như trút được gánh nặng mà thở dài, vừa cất cuốn sách vào túi áo đồng phục rộng thùng thình, liền bị Đường Nghiên Thiến kéo vào bóng mát.

Tiết tiếp theo của bọn họ là tiết thể dục, cho nên không cần về lớp.

"Cuối tuần vừa rồi cậu làm gì thế? Tớ không tìm được cậu." Đường Nghiên Thiến cầm chiếc lá rơi rụng dưới đất lên, thuận miệng hỏi.

Bởi vì cô luôn nói chuyện phiếm Đinh Ngạn Tư, có đôi khi quên trả lời tin nhắn của Đường Nghiên Thiến. Trần Nhuế Sơ xấu hổ cười cười: "Chuẩn bị cho bài thuyết trình tiếng Anh."

Thuyết trình tiếng Anh đúng là bảo bối, muốn dọn ra lúc nào là dọn ra lúc ấy.

"Thế à!" Đường Nghiên Thiến gật đầu, không hỏi gì nữa.

...

Tiết thể dục bắt đầu.

Thầy giáo biết việc học lớp 12 rất nặng, nên chỉ dùng mười phút ban đầu sinh hoạt lớp sau đó cho bọn họ tự do, có thể đi chơi bóng, cũng có thể về lớp tự học.

Đường Nghiên Thiến muốn kéo Trần Nhuế Sơ đi chơi cầu lông với mình, Trần Nhuế Sơ nghĩ đến bài tập vật lý Đinh Ngạn Tư giao còn chưa làm xong, lộ vẻ khó xử.

"Tớ muốn lên lớp ôn bài một chút."

Đường Nghiên Thiến hừ hừ hai tiếng, liền xoay người tìm bạn học khác, hai người kéo nhau vào sân thể dục chơi bóng.

Một mình Trần Nhuế Sơ trở về. Di động trong túi rung lên.

Tiếng chuông cài riêng cho người đó. Trần Nhuế Sơ vui vẻ lấy ra.

"Chỗ cũ."

Chỗ cũ? Là ở đâu?

Vừa định hỏi anh, ngẩng đầu liền thấy WC khi trước anh vạch trần cô. Cô lập tức ngộ ra chỗ củ là nơi nào.

Đi tới cửa lại không chịu vào.

Nữ sinh vào WC nam, nếu bên trong có người thì sao đây?

Đinh Ngạn Tư từ bên trong đi ra, sau khi nhìn xung quanh thấy không có ai, liền nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào.

Chân đá một cái, biển báo cấm ra vào màu vàng liền văng ra trước cửa.

"Anh không cần lên lớp sao?" Trần Nhuế Sơ hỏi.

Đương nhiên cần, chẳng qua hiện tại lớp bọn họ hầu như đều là tự học, bởi vì thành tích cao cùng tính tự giác tốt, không cần thầy cô trông co. Cho nên, anh xem như trốn học.

Vì Trần Nhuế Sơ trốn học.

Lớp 12/5 và 12/1 cách nhau ba lớp, Đinh Ngạn Tư vóc dáng cao, vừa nhìn liền thấy cô hạc trong bầy gà trên sân thể dục.

Ai bảo mọi người đều lo đọc sách, còn cô thì dùng sách che đầu. Trong lòng bỗng có ý niệm muốn thân mặt với cô, sau đó liền không thể kiềm chế được, vừa vận phát hiện tiết tiếp theo của lớp cô là tiết thể dục.

Ngồi trên lớp đọc sách trong đầu cũng toàn là cô, chi bằng giải quyết dục vọng này trước rồi học hành tử tế. Anh vẫn luôn chú ý tới hiệu suất học hành, lúc chơi thì chơi, lúc học thì học.

Đúng vậy, hiện tại là thời điểm chơi.

"Lên đi, chúng ta chỉ có thời gian một tiếng học." Đinh Ngạn Tư đưa cô vào gian phòng trước đó, bồn cầu quen thuộc.

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, lẩm bẩm: "Làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ hôn môi." Đinh Ngạn Tư cúi đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, nâng cằm cô lên, ôm chặt lấy hông, "Vừa rồi học được mấy từ."

"Hả?" Đầu nóng lên, Trần Nhuế Sơ không phản ứng kịp. "Trong buổi chào cờ."

Mấy chữ? Một chữ cũng không. "Một chữ." Cô miễn cưỡng đáp. "Chữ gì?" Anh tiếp tục hỏi.

Hai người dán chặt vào nhau, tim dường như cùng đập một nhịp.

"Crush." Trần Nhuế Sơ nhẹ nhàng nói ra từ đơn đã chôn giấu trong lòng rất lâu.

"Hả?" Đinh Ngạn Tư nghi hoặc, nghe không rõ.

Trần Nhuế Sơ ngước mắt nhìn anh, lập lại lần nữa: "Crush. I have a crush on you."

Thậm chí còn tạo thành một câu.

Lúc này Đinh Ngạn Tư đã nghe rõ, không khỏi chấn động. Ảo giác kia lại xuất hiện.

Ở bên Trần Nhuế Sơ đã nhiều ngày, anh sắp quên rằng hai người chỉ là bạn tình. Có rất nhiều thời điểm, khi cô lấy hết can đảm nói muốn hôn môi, khoảnh khắc cô trả lời tin nhắn "Em cũng nhớ anh", lúc cô nằm trong lòng anh cười khúc khích... Anh đều cho rằng hai người đang yêu đương.

Anh đã quên, là hôm ấy anh dùng việc công khai cô là chủ bá sắc tình để ép buộc cô, cô mới đồng ý làm bạn tình của mình.

Anh có chút hối hận.

Lúc trước không nên bất chấp tất cả uy hiếp cô, nếu cứ từ từ theo đuổi cô, nói không chừng quan hệ giữa hai người có thể đã là yêu đương nam nữ.

Anh lại mâu thuẫn, nhưng, nếu không uy hiếp cô, anh làm sao tới gần cô, làm sao nhìn rõ tình yêu của mình dành cho cô.

I have a crush on you.

Anh thật sự đã phải lòng em.

"Tỏ tình sao?" Đinh Ngạn Tư làm bộ cười nghiền ngẫm, căng thẳng quan sát sắc mặt Trần Nhuế Sơ, chờ mong cô sẽ thừa nhận, chờ mong tất cả ảo giác của anh thật ra đều là sự thật.

Trần Nhuế Sơ thiếu chút đã buột miệng thừa nhận.

Cô sa đọa vào anh mắt dịu dàng của anh, nhưng chỉ hai giây, bản thân liền dứt ra, cúi đầu lẩm bẩm: "Thì là crush trong I have a crush on you."

Đinh Ngạn Tư sửng sốt, vừa rồi anh hình như bắt giữ được gì đó.

Trong mắt cô có thứ tình yêu mãnh liệt, nhưng chỉ hai giây lại hóa thành hư vô mờ mịt, giống như hạt cát biến mất không thấy tung tích.

Duỗi tay bắt lấy, chỉ có không khí.

Đinh Ngạn Tư khẽ thở dài, trong lòng tự an ủi. Vẫn còn thời gian, cứ từ từ.

"Còn gì nữa không?" Anh hôn lên trán cô.

"... Hết rồi." Trần Nhuế Sơ thành thật nói, xấu hổ cúi đầu.

"Ù." Đinh Ngạn Tư cười một tiếng, sau đó lắng lặng ôm cô, không nói lời nào.

...

Tiết tiếp theo là toán, Trần Nhuế Sơ vội vã quay về lớp học, Đường Nghiên Thiến đầu tóc ướt đẫm vì vừa mới vận động xong, kéo Trần Nhuế Sơ qua hỏi: "Không phải cậu nói lên lớp làm bài tập sao? Sao giờ mới trở về?"

Trần Nhuế Sơ ấp úng không biết phải giải thích thế nào, thầy toán đã vào lớp.

"Vào học thôi." Cô nói sang chuyện khác.

Đường Nghiên Thiến trừng mắt: "Tan học phải giải thích với tớ."

Tiết toán buồn tẻ không thú vị, Trần Nhuế Sơ căn bản không nghe vào, trộm duỗi tay chỉnh lại nội y của mình. Vừa rồi vội vàng rời đi không mặc chỉnh chu, đầu v* khó chịu, mười phút trước còn bị anh cắn hút, hiện tại cọ xát với nội y như vậy thật là ngứa.

Khi nãy ở WC, anh cởi áo lót cô ra, gấp gáp ngậm lấy đầu v*, sau đó kéo váy cô lên, bảo cô dùng chân kẹp thứ kia của anh, dỗ dành chỉ cọ bên ngoài không tiến vào.

Đinh Ngạn Tư thật sự không tiến vào, nhưng cắm một lúc lâu vẫn bắn vào háng cô, phải giật trong chốc lát mới hoàn toàn sạch sẽ.

Cả tiết toán này, mặt Trần Nhuế Sơ cứ đỏ bừng, nhớ lại chuyện vừa xảy ra với Đinh Ngạn Tư ở WC.

Cô vỗ mặt, thầm mắng bản thân cứ suy nghĩ miên man.
 
Chương 22: Quán ăn


Mấy ngày nay Trần Nhuế Sơ đều suy nghĩ, giữa bạn tình thật sự có thể thân mặt như hai người họ sao? Không đơn thuần chỉ là xác thịt, còn là tinh thần. Chuyện người yêu có thể làm với nhau, cô và Đinh Ngạn Tư đều làm.

Bọn họ ở trên mạng nói chuyện phiếm, mỗi ngày đều chúc ngủ ngon.

Thỉnh thoảng Đinh Ngạn Tư sẽ gọi tới hỏi cô đang làm gì. Thời điểm cô rảnh rỗi, cũng sẽ gọi cho anh.

Trần Nhuế Sơ cảm thấy "quan hệ bạn tình" này giống như viên chocolate bị giấy gói kẹo xấu xí bao lâu, mở lớp vỏ ra, bên trong chính là vị ngọt.

...

Mẹ của Trần Nhuế Sơ ở trên ban công thấy cái khoác đồng phục màu xanh lục, cầm đi hỏi Trần Nhuế Sơ đây là của ai. Trần Nhuế Sơ nói dối là của Lầm Hữu, lần trước tới nhà bỏ quên.

Mẹ Trần gật đầu, không hỏi gì thêm.

Hôm nay là cuối tuần, Trần Nhuế Sơ còn đang ngủ, thời điểm mẹ Trần xuống lầu đi siêu thị vừa lúc gặp Lâm Hữu.

"Lâm Hữu, cháu chờ chút." Trần Nhuế Sơ cười dẫn cậu vào nhà, sau đó đưa cái áo khoác cho cậu.

Lâm Hữu sững sờ một chỗ, tỏ vẻ nghi hoặc.

"Nhuế Sơ nói là của cháu, lần trước để quên ở đây đúng không? Đã giật sạch rồi, cháu mang về đi."

Sắc mặt Lâm Hữu lập tức trầm xuống, nhưng rất nhanh liền cười lễ phép, tay đè lên mấy chữ "DYS" trên đồng phục, cúi đầu: "Đúng là cháu bất cẩn để quên."

...

Bởi vì mỗi ngày đều ở trên Wechat nói chuyện phiếm với Đinh Ngạn Tư, Trần Nhuế Sơ quên mất chuyện đồng phục này.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.

Cuộc thi thuyết trình tiếng Anh cũng đã tới, nơi thi đấu là sân vận động của thành phố.

Cô ngồi cách xa Đinh Ngạn Tư, khi vô tình chạm mắt anh liền đỏ mặt quay đầu.

Hai tiếng sau, cuộc thi kết thúc, thành tích phải đợi sau khi có kết quả mới công bố. Giáo viên dặn dò mấy câu rồi đi trước, có bạn học đột nhiên đề nghị mọi người đến quán ăn gần đó tụ tập.

Trần Nhuế Sơ không thân với mọi người, vốn định từ chối, nhưng thấy Đinh Ngạn Tư ở cách đó không xa gật đầu đồng ý, cô liền lặng lẽ nuốt lời từ chối vào bụng, cúi đầu đi theo mọi người.

...

Nhân viên dẫn bọn họ tới một cái bàn tròn lớn, Trần Nhuế Sơ trùng hợp ngồi đối diện Đinh Ngạn Tư, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy anh, nhiệt độ trên mặt sau khi tăng lên thì mãi không chịu giảm xuống.

Cô ngại ngùng đứng dậy vào WC rửa mặt, khi trở về thì không khỏi sửng sốt, Đinh Ngạn Tư đã đổi vị trí, ngồi ngay bên cạnh cô.

Cô cười trộm, đi tới ngồi xuống, mông vừa chạm ghế, tay liền bị nắm lấy.

Trái tim thắt chặt, cô ngước mắt nhìn người xung quanh.

Cũng may, không bị phát hiện.

Muốn rụt tay về, cô lẩm bẩm: "Sẽ bị nhìn thấy..."

Đinh Ngạn Tư liếc nhìn cô, khẽ cười, không chịu buông tay.

Món được mang lên, Trần Nhuế Sơ rút tay về, đang ăn, di động trong túi vang lên, lấy ra, mới thấy là tin nhắn của Lâm Hữu.

"Cậu đang ở đâu?" "Ăn cơm với bạn."

Trần Nhuế Sơ theo bản năng cắn đôi đũa, đũa trong miệng bỗng bị người ta lấy đi, ngước mắt, Đinh Ngạn Tư đang nhíu mày nhìn mình: "Lỡ chọc vào trong thì nguy hiểm lắm."

"Em biết rồi." Trần Nhuế Sơ xin lỗi, trong miệng lại ngọt như ngậm đường.

"Ra ngoài đi, tớ có chuyện muốn nói với câu." Lại có một tin nhắn tới.

Trần Nhuế Sơ nhíu mày. "Là sao cơ?"

"Tớ đang ở ngoài quán, cậu ra đi, tớ có chuyện muốn nói với cậu." "Nhưng hiện tại tớ không tiện."

"Mẹ cậu đưa đồng phục kia cho tớ." Lâm Hữu chỉ nhắn một câu này.

Trần Nhuế Sơ giật mình, có lẽ Lâm Hữu đã biết quan hệ giữa cô và Đinh Ngạn Tư.

Nghĩ nghĩ, cô cầm di động, quay đầu, Đinh Ngạn Tư đang nhìn cô, trong mắt rõ ràng chứa đựng sự dịu dàng.

"Em ra ngoài một chút." Cô đứng dậy. "Sao thế?" Đinh Ngạn Tư hỏi.

"Có chút việc, em sẽ quay lại ngay."

Đinh Ngạn Tư nhìn chằm chằm tấm lưng của Trần Nhuế Sơ, rơi vào trầm mặc.

Lâm Hữu chỉ trùng hợp thấy Trần Nhuế Sơ cùng một nhóm người vào quán ăn này, lại trùng hợp xuyên qua cửa kính trông thấy hai người họ nắm tay dưới bàn.

Cậu biết thanh niên kia là Đinh Ngạn Tư, liền nghĩ tới mấy chữ trên cái áo khoác đồng phục, tất cả đều rõ ràng.

Cậu không biết mình gọi Trần Nhuế Sơ ra làm gì, có lẽ là hỏi cho rõ cô và Đinh Ngạn Tư có quan hệ gì, hoặc là tỏ tình.

Đúng vậy, tỏ tình.

Cậu thích cô, bắt đầu từ khi nào chính cậu cũng không biết, nhưng cậu thích cô, thích mỗi ngày đều ở bên cô, cùng cô về nhà, nghe cô ở trên đường kể những chuyện thú vị xảy ra trong ngày.

...

Trần Nhuế Sơ vừa ra ngoài liền trông thấy Lâm Hữu, cậu đang dựa vào cây cột bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm.

"Lâm Hữu..." Cô gọi tên cầu, lần đầu tiên cảm thấy do dự không có tự tin như vậy.

"Tớ muốn hỏi cậu..." Lâm Hữu đứng dậy, quần áo màu đen cọ vào một mảng vôi lớn, "Cậu đang quen Đinh Ngạn Tư sao?" Gọn gàng dứt khoát.

"Không có." Trần Nhuế Sơ lập tức phủ nhận, cô vốn dĩ không cùng Đinh Ngạn Tư ở bên nhau. Bọn họ chỉ là bạn tình.

Lâm Hữu thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng chậm rãi rơi xuống.

Ánh mắt lại lập lòe, nhớ tới cảnh hai người họ nắm tay, còn cả cái áo khoác kia. Trầm mặc một hồi, cậu cúi đầu nhìn nền gạch dưới đất.

Không muốn hỏi nữa, nếu cô đã nói bọn họ không ở bên nhau, cậu không muốn tiếp tục hỏi những vấn đề này.

"Vậy cậu thích cậu ta sao?" Lâm Hữu hít sâu một hơi. Trần Nhuế Sơ im lặng.

Nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cô thế mà dần bình tĩnh lại. Thích Đinh Ngạn Tư, cô đúng là thích anh.

"Ù." Lần đầu tiên cô thừa nhận tâm tu của thiếu nữ.

Đối tượng không phải Đường Nghiên Thiến, cũng không phải Đinh Ngạn Tư.

Mà là Lâm Hữu.

Vì sao chứ? Bởi vì cô nhìn ra cảm giác Lâm Hữu đối với cô rất đặc biệt.

Nhưng cô không thể chấp nhận, cô không muốn tổn thương Lâm Hữu.

Bạn tốt của cô, Lâm Hữu.

...

Đinh Ngạn Tư thấy Trần Nhuế Sơ đi lâu không về, liền ra ngoài.

Trần Nhuế Sơ và nam sinh nghệ thuật kia rất gần nhau, không biết đang nói cái gì. Bỗng nhiên, cả hai đều mỉm cười, Trần Nhuế Sơ tới gần cậu, nhẹ nhàng giúp cậu phủi vôi trắng dính trên lưng.

Vôi trắng chói mắt.

Nhưng nụ cười trên mặt họ càng chói mắt hơn. Lâm Hữu giữ chặt cổ tay cô, kéo cô vào lòng.

Hai người đang ôm nhau.

Đinh Ngạn Tư đã không nhìn được nữa, xoay người, cả người run lên bần bật, tay nắm chặt thành đấm.

Anh biết, sớm nên biết. Bạn tình chỉ là bạn tình.

Cô có thể làm tình với mình, cũng có thể ôm nam sinh nghệ thuật kia.

Cô thật lợi hại, có thể phân biệt rõ đâu là người yêu đâu là bạn tình. Chỉ có bản thân anh không nhìn rõ thôi sao?

Anh là bạn tình.

Chỉ là bạn tình.
 
Chương 23: Dâu tây


Lâm Hữu đi rồi, Trần Nhuế Sơ trở vào quán ăn. Cô ra ngoài nhiều nhất đã nửa tiếng, đồ ăn trên bàn đã dọn xuống, thay vào đó là bia.

Cô về chỗ của mình, phát hiện trước mặt Đinh Ngạn Tư có hai chai bia. Cô ngây ra, ngước mắt nhìn anh.

Hai mắt đỏ bừng, trên má cũng ửng đỏ, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng. Thấy cô nhìn mình, anh nhìn cô một cái, lạnh lẽo như sông băng.

Trần Nhuế Sơ chưa xót, ánh mắt xa cách như vậy như con dao đâm vào tim cô, cô liền theo bản năng nắm lấy tay anh, nắm thật chặt.

Đinh Ngạn Tư cúi đầu, lọn tóc che khuất đôi mắt đầy men say, không gạt đi, cũng không nắm lấy, chỉ mặc cô nắm chặt.

Bạn học trên bàn ầm ĩ ồn ào, căn bản không chú ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.

"Sao thế?" Trần Nhuế Sơ nắm chặt tay anh, nhỏ giọng hỏi. Đinh Ngạn Tư ngẩng đầu, mang theo đôi mắt ươn ướt nhìn cô. Thoạt nhìn là lo lắng.

Thế nhưng lại có một chút dao động. Đinh Ngạn Tư, mày thật vô dụng.

Anh lặng lẽ nhìn cô, như muốn nhìn thấu trái tim nằm sâu trong lòng ngực. Xúc cảm tay bị cô nắm rất rõ ràng, trong lòng càng ngập tràn bi thương.

Có lẽ, cô chỉ như vậy với mình thì sao?

Di động Trần Nhuế Sơ đặt trên bàn nhận được thông báo, màn hình sáng lên. Đinh Ngạn Tư liếc qua, là tin nhắn đưa đẩy từ app phát sóng trực tiếp.

Nhu một tảng đá khiến cảm xúc của anh càng rơi vào đáy vực.

Đúng, cô vẫn là chủ bá sắc tình, hiện tại vẫn có khả năng trở trên cái app đó cởi áo lộ ngực.

Nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười tự giễu bất lực. Anh gạt tay cô ra, chống cằm cúi đầu nhìn mặt bàn.

Trần Nhuế Sơ không khỏi sửng sốt.

Khoảng thời gian này, cô không ngừng xây dựng một tòa lâu đài riêng trong lòng, lâu đài chứa đựng ngọt tình mật ý của họ, nhưng ngay bây giờ bỗng sụp đổ, bên tai là tiếng sấm vang.

Trần Nhuế Sơ không nhịn được mà rơi lệ.

Hai tay nắm chặt, im lặng một lúc lâu, cô nức nở hỏi anh: "Chán em rồi sao?"

Tuy rằng nơi này ầm ĩ, giọng cô lại nhỏ, Đinh Ngạn Tư vẫn nghe thấy rõ ràng.

Chán cô sao?

Không phải, là thích muốn chết.

Nhưng cô không thích anh, cô coi anh là gì? Anh chỉ có thể tự tra tấn mình như vậy, cố gắng không mất đi tôn nghiêm cuối cùng. Anh vốn là người kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ khiến mọi người phải hâm mộ, ngay khi nhận ra tình cảm đối với cô liền cảm thấy thất bại nặng nề.

Anh cho rằng mình có thời gian, anh có thể dùng tình yêu của mình hấp dẫn cô, khiến cô cũng yêu anh.

Nhung... Cô hình như càng tuyệt tình so với trong tưởng tượng. Làm sao đây?

Đầu Đinh Ngạn Tư vốn vì men say mà lúc này có hơi khó chịu, trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân, phải làm sao đây?

Trần Nhuế Sơ không nhận được câu trả lời, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Cô vẫn chưa từ bỏ mà hỏi thêm lần nữa: "Chán em rồi sao?" "..."

"Em đi đây."

Cô hoảng loạn lau nước mắt, cầm lấy di động trên bàn, vội vàng bỏ vào túi.

Trước khi đứng dậy, cô nói với anh một câu: "Xin lỗi." Sau đó, cô xoay người muốn chạy trốn.

Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to ấm áp giữ chật.

Trái tim cô run lên, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại rào rạt rơi ra như hồng thủy vỡ đê.

Anh kéo cô ngồi xuống, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.

Cho dù vì mất đi bạn tình mà tiếc nuối hay thật sự luyến tiếc anh, tất cả đều không nghiêm trọng, Đinh Ngạn Tư không muốn phỏng đoán tâm tư của cô nữa.

Giờ phút này trong mắt anh chỉ có cô, thật lâu sau, thở dài thỏa hiệp.

Trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh, bởi vì mọi người đều nhìn thấy Đinh Ngạn Tư và Trần Nhuế Sơ nắm tay nhau cùng rời đi. Đợi hai người họ đi rồi, mọi người lại ríu rít thảo luận.

Đinh Ngạn Tư kéo Trần Nhuế Sơ vào WC.

Đột nhiên, sức lực ở cổ tay trở nên lớn, sống lưng dựa vào gạch men lạnh lẽo, mặt Trần Nhuế Sơ ửng hồng.

Hơi thở của Đinh Ngạn Tư mang theo men say, anh chậm rãi tới gần cô, cằm gác lên vai.

"Xin lỗi." Cánh môi mềm mại cọ cọ bên cổ cô. Hốc mắt Trần Nhuế Sơ nóng lên, lại muốn khóc.

Cô duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không sao." "Em động lòng đúng không?" Đinh Ngạn Tư đột nhiên hỏi.

"Gì cơ?" Trần Nhuế Sơ nghe không hiểu, ngước mắt nhìn lỗ tai hồng hồng của anh.

"Động lòng rồi đúng không?" Đinh Ngạn Tư lập lại lần nữa.

Trần Nhuế Sơ nghe ra trong giọng của anh có chút hèn mọn. Không khỏi khiếp sợ, ngón tay dừng trên sống lưng dày rộng của anh, nhất thời không biết nói gì.

Đinh Ngạn Tư thấy cô im lặng, hỏi càng trực tiếp: "Cùng cái ôm ở cửa có gì khác nhau?" So với nam sinh nghệ thuật kia, anh có quan trọng hơn cậu ta không, trái tim em có đập nhanh hơn một chút không, anh có cơ hội nhiều hơn không...

Đầu Đinh Ngạn Tư như muốn nổ tung, biết anh đã nhìn thấy cô và Lâm Hữu ôm nhau. Phản ứng đầu tiên là sợ hãi, sợ anh hiểu lầm. Đang muốn giải thích, một suy nghĩ kỳ ảo tốt đẹp lại hư vô mờ mịt bỗng lóe lên.

Anh đang ghen sao?

Cái ôm hiện tại và vừa rồi chắc chắn khác nhau.

Hiện tại, trái tim của cô điên cuồng nhảy lên, hoàn toàn khác với khi nãy.

Cô nhẹ nhàng trả lời: "Không giống, một chút cũng không giống."

Đinh Ngạn Tư cười một tiếng. Anh cảm thấy bản thân thật buồn cười, cô chỉ nói như vậy thôi, anh liền tin. mặc kệ có phải cô vì dỗ anh không, nhưng cho dù vì dỗ anh, anh cũng rất vui vẻ.

Lý trí khoe khoang cùng sự kiêu ngạo ngày thường bị cảm xúc lúc này từng bước đánh sập, cồn là chất xúc tác tốt nhất.

Anh hôn lấy bả vai cô, nhẹ nhàng mút lấy. Trần Nhuế Sơ lắc lư cơ thể.

"Ba" một tiếng, một trái dâu tây nhỏ để lại trên vai cô. Dấu vết anh để lại cho cô.

Anh liếm láp nơi đó, mê mang gọi: "Trần Nhuế Sơ." "Vâng?"

"Em có thể đừng phát sóng trực tiếp nữa được không?" Vừa nói, Đinh Ngạn Tư vừa đưa tay sờ đến cái bớt trên eo cô, "Anh không muốn để người khác nhìn thấy nơi này."

Nơi thuộc về anh,

Có thể chỉ cho mình anh xem được không?
 
Chương 24: Sập bẫy


Mấy chữ "Vẫn luôn chỉ có mình anh" sắp buột miệng nói ra, Trần Nhuế Sơ đột nhiên dừng lại, kìm nén tâm trạng kích động, hỏi: "Tại sao?"

Tại sao chỉ cho mình anh xem?

"Em muốn biết nguyên nhân, hay đã biết nguyên nhân nhưng vẫn cố tình trêu anh." Đinh Ngạn Tư trầm giọng, mang theo men say đứt quãng, logic lại rõ ràng.

Trần Nhuế Sơ sửng sốt, trêu sao?

"Được rồi, muốn trêu thì cứ trêu đi." Đinh Ngạn Tư khẽ cười, môi lạnh dán lên tai cô, "Bởi vì thích em, bởi vì ghen tị. Đã hiểu chưa?"

Giọng nói nghẹn ngào như cánh chim gãi vào trái tim cô, cảm giác tê dại từ trái tim lan tràn khắp người.

"Hiểu... Hiểu..." Trần Nhuế Sơ cố nén vui mừng, ý cười trên môi căn bản không nhịn được, nhẹ nhàng cong lên.

Tỏ tình xong, Đinh Ngạn Tư cảm thấy tâm trạng bớt phiền muộn hơn. Anh thích cô, tuy rằng không biết cô nghĩ thế nào, nhưng anh có thể theo đuổi cô.

Gần quan được ban lộc, anh là bạn tình của cô, có lẽ có thể dễ dàng có được trái tim cô.

"Cười cái gì?"

Trần Nhuế Sơ nghiêng mặt, hôn lên môi anh.

"Vậy em thì sao? Anh nói lý do rồi, em có đồng ý không?" Đinh Ngạn Tư nhéo cái bớt kia.

"Anh không muốn em phát sóng trực tiếp cho người khác xem sao?" Trần Nhuế Sơ chuyển lời anh nói thành ngôn ngữ dễ hiểu.

"Đều là của anh, nơi này, còn cả nơi này." Đinh Ngạn Tư lẩm bẩm, ngón tay nắm lấy mông cô, môi lên dán lên mặt cô, tay còn lại chỉ vào hai bầu vú dựng thẳng.

Trần Nhuế Sơ thấy tai anh, ánh đèn xung quanh dường như cũng biến thành màu hồng. Bầu không khí ngọt ngào, giống như vị ngọt của kẹo mạch nha khi nhỏ ăn nhớ mãi không quên.

Nhẹ nhàng nhón mũi chân lên, bàn tay mềm mại xoa gương mặt nóng bỏng của anh, bốn mắt nhìn nhau.

Đinh Ngạn Tư nhìn hai mắt cô tròn xoa, giấy tiếp theo, môi anh bị cô hôn lên, đầu lưỡi ngọt ngào gấp gáp đi vào trong. Anh lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô, ôm chặt.

Một nụ hôn xong.

Trần Nhuế Sơ thì thầm bên tai anh: "Ôm cho chật." Sau đó nhảy lên, hai chân vòng lấy eo anh.

Đinh Ngạn Tư lắc lư mấy cái liền vững vàng ôm lấy cô.

Trần Nhuế Sơ bám vào anh, học anh cắn lên vành tai, thì thầm: "Vẫn luôn chỉ có anh, người xem em chỉ có anh."

Đinh Ngạn Tư sửng sốt, sau khi xác nhận những gì mình vừa nghe không phải vì men say mà sinh ảo giác, lập tức kích động không thôi.

Anh nắm chặt mông cô thêm một chút. Giọng anh khàn khàn: "Có ý gì đây?"

"Em thích anh từ lâu lắm rồi, phát sóng trực tiếp... Thật ra là cái bẫy của em, một cái bẫy chờ anh rơi vào..." Cô không biết có thể xem

như cái bẫy hay không, dù sao ngay từ đầu, cô chỉ muốn Đinh Ngạn Tư nhìn cô mà thôi.

Anh mới là thợ săn, cô là con mồi tự chui vào lòng anh mà thôi. Đinh Ngạn Tư thông minh, rất nhanh chải chuốt rõ ràng sự việc.

Máu trong người như đang quay cuồng, tay chân kích động đến run lên nhè nhẹ.

"Em thành công rồi, anh đã sập bẫy." "Cũng may anh sập bẫy."

Bằng không, chúng ta đã không như bây giờ.

"Lưỡng tình tương duyệt? Chúng ta." Ở nơi an tĩnh, Đinh Ngạn Tư hỏi như vậy.

"Vâng." Trần Nhuế Sơ nhẹ nhàng đáp, hạnh phúc đến cười ra tiếng.

"Bạn tình chuyển thành yêu đương." Đinh Ngạn Tư gấp gáp muốn một danh phận.

"Vâng... Trai gái yêu đương." Trần Nhuế Sơ chớp mắt, bốn chữ này nói ra có chút kỳ diệu, cả người thoải mái không ít.

"Được rồi, đổi nơi đi." Đinh Ngạn Tư buông cô ra, muốn kéo cô rời đi.

"Đi đâu?"

"Nhà anh."

Trần Nhuế Sơ đỏ mặt, hỏi: "Ba mẹ anh không ở nhà sao?" "Không có."
 
Chương 25: Tình yêu


Vẫn là nơi đó, chỉ là khăn trải giường từ màu xanh đổi thành màu xám.

Cũng là chuyện tương tự, nhưng tâm trạng khác nhau.

Hai người đã xác định tình cảm, bọn họ lưỡng tình tương duyệt, là quan hệ yêu đương, không cần phải cẩn thận suy đoán tâm ý của đối phương, không cần lo lắng cho mình một bên tình nguyện nữa.

Ngay cả hôn cũng triền miên hơn, môi lưỡi chạm nhau phát ra tiếng nước. Hơi thở ấm nóng đốt cháy đối phương, kích thích dục vọng nguyên thủy nhất thức tỉnh.

Từ lúc quen biết cô Đinh Ngạn Tư mới cảm thấy tình yêu cùng tình dục quan trọng như nhau, càng thích cô thì càng muốn đụng vào cô, tiến vào cô. Thích cô ở dưới thân mình mềm mại như nước, thích cô không ngừng rên rỉ, còn thích cô làm nũng cùng tỏ tình...

Bởi vì vừa tham gia thuyết trình tiếng Anh, cho nên hôm nay Trần Nhuế Sơ mặc một chiếc váy trắng tôn dáng. Đinh Ngạn Tư hôn cổ cô, duỗi tay sờ lưng cô, nhẹ nhàng bế cô lên, ngón tay giữ chặt khóa kéo kéo xuống. Váy cởi ra, làn da trắng nõn liền hiện lên trước mặt anh.

Nụ hôn nồng nhiệt đáp xuống.

Nóng nảy cuồng nhiệt khiến cô hơi đâu.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô một chút, làm như trấn an.

Trần Nhuế Sơ không nhịn nổi, dưới thân đã ướt át một mảnh, cô ôm đầu anh, khẩn cầu: "Nhanh lên đi, sắp thiêu cháy rồi." Cô cũng không biết bản thân đang nói gì, chỉ muốn giục anh nhanh lên.

"Thiêu cháy chỗ nào?" Đinh Ngạn Tư cười một tiếng, cằm dán trên bụng nhỏ cô, động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

"Em nói bậy... Nhanh tiến vào được không?" Hai mắt Trần Nhuế Sơ đã ươn ướt.

"Nói thích anh." Đầu lưỡi Đinh Ngạn Tư liếm láp bụng cô, muốn cô thoải mái.

"Thích anh." Trần Nhuế Sơ cảm thấy bản thân như viên chocolate bị hòa tan, tay chân bị sự dịu dàng của anh, mặc anh bài bố, trong đầu chỉ có mỗi Đinh Ngạn Tư.

Dây thần kinh bị kích thích đến tột đỉnh, cô thuận miệng nói một câu liền có thể kích thích dục vọng trong người anh.

Đây chính là tình yêu.

Đinh Ngạn Tư không đành lòng để cô chờ lâu, lại muốn cô chủ động thêm một chút, liền cầm tay cô dịch đến hạ thể mình, chỗ quần đùi đã có thứ phồng lên. Anh cắn lỗ tai cô, thấp giọng: "Tự mình làm đi."

Trần Nhuế Sơ khịt mũi, nghe lời kéo quần anh xuống, thứ trong quần nhảy ra trực tiếp đánh vào lòng bàn tay non nớt của cô, tuy rằng đã bị nó bắt nạt vào lần, nhưng nhìn thấy nó, Trần Nhuế Sơ vẫn đỏ mặt.

Cả tay muốn nắm chặt lấy nó có chút khó khăn, ngón tay đùa dai quy đ*u, ngay sau đó liền dính vào ướt át. Tiếng hít thở của Đinh Ngạn Tư ngày càng dày nặng, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm cừu con sắp bị nuốt vào bụng.

Không thể nhẫn nại, Trần Nhuế Sơ đưa nơi ướt át của mình sát vào, vui sướng ở ngay trong tay, cô tìm được cửa động, từng chút nhét vào.

Có hơi đâu, cô dừng lại.

Giây tiếp theo, liền bị Đinh Ngạn Tư xỏ xuyên qua.

Nước mắt từng chút dâng trào, Đinh Ngạn Tư đều liếm sạch sẽ, thấp giọng dỗ dành: "Chờ lát nữa sẽ thoải mái, thật đó, bảo bối."

Lại một tiếng bảo bối khiến đầu óc choáng váng, Trần Nhuế Sơ hừ hừ hai tiếng, không khóc nữa.

Kế tiếp là thân thể va chạm và tinh thần giao hợp triền miên. Trần Nhuế Sơ bị thao đến eo đau nhức, toàn thân rã rời.

Trước khi ngủ, cô mơ mơ màng màng nhớ, Đinh Ngạn Tư nói với cô rất nhiều.

Ví dụ như...

"Anh cho rằng em còn cho người khác xem, anh rất tức giận." "Bạn bè thân thiết cỡ nào cũng không thể ôm, em biết chưa?" "Em có thể thích anh, anh vô cùng hạnh phúc."
 
Chương 26: Thơ tình [Hết]


Sau khi bị Đinh Ngạn Tư bắt xóa tài khoản phát sóng trực tiếp kia, Trần Nhuế Sơ cũng học theo, bắt anh đưa di động ra, cũng bảo anh xóa mấy phần mềm không sạch sẽ. Cô nói như vậy: "Anh đã có em rồi, còn xem mấy thứ đó làm gì?"

Đinh Ngạn Tư cười cười, nghe lời xóa sạch thần khí dành cho trực nam mà Diêu Khiêm Bằng đề cử.

Từ sau ngày đó ở trước quán ăn bị Trần Nhuế Sơ từ chối, Lâm Hữu cũng hiểu chuyện không quấy rầy Trần Nhuế Sơ nữa. Diêu Khiêm Bằng thì cảm thấy Đinh Ngạn Tư ngày càng xa cách mình, hẹn chơi game không tới thì thôi, thậm chí ngay cả tin nhắn trả lời cũng không có, mãi đến một ngày, cậu đến nhà Đinh Ngạn Tư, phát hiện dưới bàn học của anh có một cái bịch cao su màu đen.

Cậu cầm lên đi hỏi Đinh Ngạn Tư đây là gì.

Đinh Ngạn Tư giật lấy, nắm chặt trong tay, mặt không đỏ mà nói: "Của tao đấy." Thật ra mấy ngày trước Trần Nhuế Sơ ở nhà anh, hai người lúc hôn môi không cẩn thận đụng vào bàn làm rớt.

Diêu Khiêm Bằng lúc ấy không nghĩ nhiều, mãi đến một ngày cậu mới tự hỏi, Đinh Ngạn Tư lấy bao cao su ra làm gì?

Sau khi xác nhận quan hệ với Đinh Ngạn Tư, Trần Nhuế Sơ liền thành thật kể lại mọi chuyện giữa hai người với Đường Nghiên Thiến. Đường Nghiên Thiến nghe xong, không nhịn được mà cảm thán: "Người dũng cảm xứng đáng có được tình yêu."

Người dũng cảm xứng đáng có được tình yêu. Trái tim Trần Nhuế Sơ run lên.

May mà cô dũng cảm, cũng may cô dũng cảm.

Hai người là người yêu, nhưng khi ở chung không phải chỉ nghĩ làm những chuyện xấu hổ e lệ đó. Kỳ thi đại học sắp tới, không thể không suy xét đến tương lai, Đinh Ngạn Tư mỗi khi rảnh rỗi liền kéo Trần Nhuế Sơ tới thư viện, giúp cô bổ túc môn vật lý. Sự khích lệ của bạn trai có tác dụng hơn thầy cô rất nhiều, thành tích của Trần Nhuế Sơ dần cao lên. Tuy rằng không thể ngang cùng cấp bậc với anh, nhưng tốt xấu gì cũng có thể thi đậu một trường đại học không tệ.

Hôm nay, Đinh Ngạn Tư và Trần Nhuế Sơ ở thư viện cùng làm bài.

Trần Nhuế Sơ đang làm bài tập tiếng anh, nhìn thoáng qua sườn mặt anh, liền viết lên giấy nháp một câu "I have a crush on you", sau đó khuỷu tay đụng anh một cái, ý bảo anh xem.

"Hôm đó em thật sự đã tỏ tình." Trần Nhuế Sơ cười nói.

Đinh Ngạn Tư nghe xong, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua.

Anh cầm bút viết xuống tờ giấy trắng bên cạnh. 

"Roses are red

violets are blue

sugar is sweet

so are you." 

[Hết]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top