Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt Lượng

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt Lượng

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
917,137
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt Lượng

Mái Hiên Phủ Tuyết - Toái Nguyệt Lượng
Tác giả: Toái Nguyệt Lượng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: TOÁI NGUYỆT LƯỢNG

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Gia Đình, Cung Đấu, Chữa Lành, Sảng Văn

Team dịch: Lộn Xộn page

Giới thiệu

Ta và di nương sinh nở cùng ngày.

Nhũ mẫu của di nương lén tráo đổi nhi nữ của ta. 

Ta không kinh động, chỉ âm thầm đổi lại. 

Ta dạy nhi nữ của mình cách quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập. 

Còn di nương lại dạy nhi nữ của nàng hát khúc, nhảy múa, ánh mắt lả lơi. 

Ta từng nghĩ rằng mình đối đãi với nhi nữ vô cùng tốt, nàng hẳn hiểu được tấm chân tình của ta. 

Nhưng đến ngày nhi nữ của di nương trở thành trắc phi của Thái tử, con bé đột nhiên phát điên, đẩy ta rơi xuống hồ mà chếc đuối. 

“Con đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực, cuối cùng vẫn không bằng được muội muội, có sống tốt hơn.” 

“Con hận người, nếu di nương là mẫu thân của con thì hay biết bao!” 

Ta sống lại, quay về thời điểm nhũ mẫu đang lén lút tráo đổi hai hài nhi mới sinh. 

Lần này, ta nhắm mắt, giả như không hay biết. 

Ngươi đã muốn có một mẫu thân như nàng ta, vậy thì như ý ngươi mong muốn. 
 
Chương 1: Phần 1


Ta trọng sinh vào ngày vừa hạ sinh.

Ngoài song cửa, mưa thu tí tách nhỏ giọt.

Trong phòng sinh, mùi m.á.u tanh ngập tràn, ẩm ướt, mãi chẳng tan đi.

Đại nha hoàn Thu Ngâm cẩn thận vén góc chăn cho ta, rồi nhẹ nhàng ôm lấy đệm bẩn ra ngoài.

Bên cạnh, trên giường nhỏ, là nhi nữ của ta, Liên Tri Tình.

Con bé nhỏ xíu, được quấn trong tã lót, đôi mắt còn chưa mở.

Khuôn mặt đỏ au, tóc lưa thưa, ngũ quan co rúm lại.

Nói thực, thật chẳng dễ nhìn chút nào.

Nhưng kiếp trước, ta chỉ cảm thấy nàng ngoan ngoãn, khiến lòng ta mềm mại vô ngần, hận không thể lúc nào cũng nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Ngay cả ánh trăng trên trời cao, ta cũng muốn hái xuống cho nàng.

Sau này, nàng dần lớn lên.

Ta lo sợ mình sẽ trở thành một mẫu thân không tốt, thường hỏi han các phu nhân khác cách dạy dỗ nhi nữ.

Ta dạy nàng biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái.

Ta dạy nàng cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, khiến khí chất rạng ngời.

Cũng dạy nàng tính toán việc nhà, quản lý nội vụ, đoan trang, độc lập.

Ta từng vẽ ra vô số kết cục cho nàng, nhưng luôn cảm thấy chưa trọn vẹn, bèn để nàng tự mình lựa chọn tương lai.

Dẫu vậy, ta chưa bao giờ gò ép nàng.

Ta không ép buộc nàng phải luyện cầm đến mức tinh thông, cờ phải chơi đến tuyệt kỹ, lễ nghi phải đạt đến hoàn hảo.



Tri Tình thích đọc sách, ta liền nhờ phu quân đích thân cầu xin lão thái phó đã từ quan về dạy học cho nàng.

Nàng không thích đàn cầm, ta liền cất đàn đi, không ép nàng học nữa.

Ta cứ ngỡ rằng, dù chưa đạt đến mức tốt nhất, cũng xem như đã tận tâm tận lực của một người làm mẫu thân.


Nhưng di nương Hứa thị, người sinh cùng ngày với ta, lại không như vậy.

Sau khi chuyện tráo đổi nhi nữ bị vạch trần, nàng bị phu quân chán ghét, liền đem mọi oán khí trút hết lên người Liên Hướng Vãn.

Nàng coi nhi nữ của mình như công cụ để tranh sủng.

Từ khi Hướng Vãn còn nhỏ, nàng đã thường xuyên bày trò khiến con bé bị cảm lạnh, tiêu chảy, nôn mửa.

Lấy đó làm cớ, nàng cầu phu quân đến viện của mình thăm nom.

Khi Hướng Vãn lớn thêm chút nữa, Hứa di nương không cho con bé ăn cơm tối.

Hai bữa còn lại cũng không cho ăn cơm gạo, chỉ cho ăn rau dưa để giữ dáng người mảnh mai.

Trong khi Tri Tình thỏa thích thưởng thức những món ta tự tay nấu, Hướng Vãn luôn hướng ánh mắt thèm thuồng, ngưỡng mộ.

Nhưng khi ta đưa thức ăn cho con bé, nó lại sợ hãi lắc đầu, khẽ nói:

“Di nương đã dặn, không được ăn.”

Ta không chỉ một lần, nhìn thấy Hướng Vãn đói khát đến mức chảy nước miếng trước cá chép trong ao.


Thật đáng thương làm sao.

So sánh với tình cảnh ấy, cuộc sống của nhi nữ Tri Tình quả thực tựa như thần tiên.

02



Sau khi Hứa di nương thất sủng, nàng dồn hết tâm tư vào việc nhờ nhi nữ giành lại thể diện.

Nàng mong nhi nữ mình gả vào gia tộc cao môn đại hộ, sau này có thể dựa vào con mà dưỡng lão, sống yên ổn.

Hứa di nương nghiên cứu đủ mọi cách để lấy lòng nam nhân, bắt Liên Hướng Vãn phải có dáng vẻ yểu điệu, bước đi thật lả lơi, học hát những khúc ca mê hoặc, nhảy những điệu vũ quyến rũ nhất.

Một cái chau mày, một nụ cười, đều phảng phất sự quyến rũ lẳng lơ.

Còn Tri Tình, dưới sự dạy bảo của ta, trở nên đoan trang đại khí, khí chất như hoa như ngọc.

Các gia đình cao môn đại hộ trong kinh thành nhìn trúng nàng vì phong thái của một chính thất phu nhân, liên tục đến cầu thân.

Sau cùng, ta thay Tri Tình lựa chọn con trai trưởng của Trung Thư Lệnh, Đại Lý Tự Khanh Trì Sảng.

Trì Sảng dung mạo tuấn tú, văn thao võ lược, khí chất như ngọc, phong độ như lan.

Điều quan trọng hơn, gia quy nhà họ Trì nghiêm ngặt, chính thất phu nhân sau năm năm không có con mới được nạp thiếp.

Nếu đã có đích tử, đích nữ, thì đến năm bốn mươi tuổi mới có thể nạp thiếp.

Ta hy vọng nàng có thể cùng phu quân kính trọng lẫn nhau, không phải bận lòng vì những chuyện bẩn thỉu nơi hậu viện.

Thế nhưng, Tri Tình mãi không chịu tỏ ý, kéo dài đến nửa tháng.

Cho đến khi Liên Hướng Vãn bị Hứa di nương ép đi dự tiệc và bất ngờ được Thái tử để mắt, trở thành trắc phi của Thái tử.

Tri Tình, vốn dĩ là một người trầm ổn, lại đột nhiên phát điên, đẩy ta - một người không biết bơi - xuống hồ nước.

Khi ấy, nàng như kẻ mất trí, hét lên những lời oán hận:

“Con đã chịu đựng bao khổ cực, nhưng vẫn không bằng được muội muội, sống như muội ấy còn tốt hơn!”

“Người dạy con hiểu rõ phải trái, đại nghĩa, nhưng không dạy con làm sao để chiếm được trái tim nam nhân mà mình thích, không dạy con cách tiến vào gia đình cao môn để cầu quyền quý!”

“Trì Sảng có tốt đến đâu, làm sao sánh bằng Thái tử của Đông Cung? Con hận người, giá như di nương là mẫu thân của con thì tốt biết bao!”
 
Chương 2: Phần 2


Khi ta đang vùng vẫy giữa làn nước, nàng đỏ mắt gào lên, trút hết hận ý trong lòng:

 

“Người không biết tranh sủng, không giữ được phu quân, cũng chẳng lo được tiền đồ cho nhi nữ của mình!”

 

“Trong kinh thành, ai chẳng biết Trì Sảng là ngọc diện tu la, lạnh lùng như băng. Người ép con phải giống như người, sống cô quạnh cả đời sao?”

 

Ta thực sự không ngờ, nàng lại có suy nghĩ như vậy.

 

Những lời dạy bảo tận tâm của ta lại bị coi là áp bức, những mưu tính nghiêm túc của ta lại bị xem là hại nàng.

 

Nước hồ tràn vào tai và mũi ta, lục phủ ngũ tạng đau đớn như muốn nổ tung.

 

Tri Tình vẫn không ngừng buông lời trách móc.

 

Lúc ấy, lại là Liên Hướng Vãn phát hiện ta ngã xuống nước, không chút do dự nhảy xuống cứu.

 

“Phu nhân, hãy nắm lấy tay con!”

 

Ta nhìn bàn tay nàng đưa ra, cố gắng vươn tới, nhưng vẫn còn cách một đoạn.

 

Ta từ từ chìm xuống, ý thức dần mất đi.

 



 

Rất lâu sau, có người bước nhẹ vào, rón rén tiến lại gần.

 

Ta nhắm mắt, tiếng hét của Liên Tri Tình trước lúc ta c.h.ế.t vẫn văng vẳng bên tai, cơn đau khi nước tràn vào mũi, vào họng, vào phổi như ngọn lửa thiêu đốt bao trùm toàn thân.

 

Ta lặng lẽ nghiêng mặt đi, giả vờ như hoàn toàn không hay biết.

 

Người kia dường như vì chột dạ, hô hấp gấp gáp, mãi một lúc lâu mới tráo đổi được hài nhi.

 

Tiếng động xào xạc dần lắng xuống.

 

Ta không nhúc nhích hồi lâu, chỉ là khóe mắt bất giác trở nên ươn ướt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.

 

Kiếp này, ngươi đã muốn có mẫu thân như vậy, thế thì ta sẽ để ngươi được toại nguyện.

 

03

 



Đêm đó, hạ nhân vừa tắm rửa cho hài nhi xong, Hứa di nương liền đến viện của ta.

 

Sau lưng nàng, nhũ mẫu bế theo nhi nữ của ta bị tráo đổi từ ban ngày.

 

Ta chỉ liếc mắt nhìn hài nhi trong tã lót một lần, rồi quay đầu đi.

 

Hứa di nương lại nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong lòng Thu Ngâm, hồi lâu không rời mắt.

 

Nhận thấy ánh mắt ta, nàng vội vã xoa tay, ngồi xuống.

 

Đôi mắt liếc qua liếc lại, cố tìm lời khéo léo để nói.

 

Thu Ngâm nghi hoặc hỏi:

 

“Thời tiết bây giờ đã vào thu sương đậm, gió lớn, sao di nương lại bế Nhị tiểu thư ra ngoài để gió thổi thế này?”

 

Ta biết nàng chỉ muốn nhìn nhi nữ của mình.

 

Hứa di nương khoát tay, nói:

 

“Nhị tiểu thư gì chứ, chẳng qua chỉ là một đứa nha đầu hèn mọn mà thôi!

 

“Không giống Đại tiểu thư mệnh quý, trăm ngàn lần không chịu được lạnh, còn nha đầu hèn này thì phải chịu rét nhiều mới tốt.”

 

Dẫu rằng ta đã quyết tâm, để mặc nàng tráo đổi hài nhi.

 

Nhưng khi nghe nàng gọi cốt nhục của ta là “nha đầu hèn mọn,” lòng ta vẫn không khỏi quặn thắt, khóe mắt lại vương lệ.

 

Ta nắm chặt tay, tự nhắc mình không được can thiệp nữa.

 

Từ nay về sau, Liên Tri Tình và ta không còn liên quan gì đến nhau.

 


Đêm khuya, Hứa di nương mới rời đi.

 

Thu Ngâm nhìn theo bóng lưng của Hứa di nương mà đảo mắt một vòng, bế Liên Hướng Vãn đến trước mặt ta, nói:

 

“Phu nhân, Đại tiểu thư tỉnh dậy cũng không khóc không quấy, quả thật ngoan ngoãn vô cùng.

 

“Chỉ là nốt ruồi nhỏ sau tai này, sao nô tỳ cảm thấy có chút gì đó khác lạ nhỉ?”



 

Nàng bông đùa:

 

“Chẳng lẽ có người tráo đổi tiểu thư nhà chúng ta rồi sao?”

 

Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý.

 

Hứa di nương, lúc ấy đã bước đến ngưỡng cửa, nghe thấy câu này, lập tức run b.ắ.n lên, chân vừa nhấc qua cửa liền thu lại, dừng ngay tại chỗ.

 

Ta không lên tiếng, chỉ nhìn nàng, thấy thân mình nàng bắt đầu run rẩy không ngừng.

 

Một lúc lâu, khi nàng gần như sắp ngã quỵ, ta mới mỉm cười nói:

 

“Ngươi nhìn nhầm rồi, đây chính là nhi nữ của ta.”

 

Ánh mắt ta liếc qua, thấy Hứa di nương nghe xong câu này mới thả chân xuống, loạng choạng một bước, cố gắng đứng vững rồi vội vàng rời đi.

 

Thu Ngâm vốn thấy tâm trạng ta không tốt, muốn chọc cười ta, thấy ta nở nụ cười mới thở phào nhẹ nhõm:

 

“Phải rồi, Đại tiểu thư ngoan ngoãn thế này, quả là giống phu nhân.”

 

04

 

Liên Hướng Vãn khác hẳn với Liên Tri Tình lúc nhỏ.

 

Con bé rất ít khi khóc nháo, luôn tròn xoe đôi mắt nhìn ngắm xung quanh.

 

Ta sống lại một đời, không định ngày ngày vây quanh nhi nữ giả này nữa, mà thay vào đó, dành nhiều thời gian hơn cho bản thân.

 

Ta đọc tạp thư, học thêu thùa, làm tượng đất, sắp xếp lại đồ cưới, mở thêm cửa tiệm mới.

 

Thậm chí, ta còn lấy ra quyển sách yêu thích thời thiếu nữ, “Tẩy Oan Tập Lục.”

 

Liên Hướng Vãn từng ngày trưởng thành.

 

Ta không còn cảm giác bản thân dần úa tàn như kiếp trước, ngược lại, tinh thần lại phấn chấn, tựa như được tái sinh.

 

Nàng thực sự rất biết nghe lời.

 

Dẫu ta không phải thân mẫu, nhưng cũng không bạc đãi nàng.
 
Chương 3: Phần 3


Ta theo cách dạy của kiếp trước mà dạy nàng, dạy hết tất cả.

 

Cầm kỳ thi họa, thơ văn ca phú, toán pháp, ghi sổ, lễ nghi, vũ đạo.

 

Ta muốn xem nàng giỏi nhất ở phương diện nào, nhưng không ngờ, thứ nào nàng học cũng ra dáng ra hình.

 

Phu tử dạy toán rất nghiêm khắc, yêu cầu nàng phải theo kịp tiến độ của đám nam sinh.

 

Nữ phu tử dạy lễ nghi là lão nhũ mẫu xuất thân từ cung đình, cực kỳ khắt khe, không ít lần đánh mạnh lên lòng bàn tay nàng.

 

Ta liền bảo nàng:

 

“Nếu đau không chịu được, hoặc cảm thấy quá khó, thì không cần học những thứ này nữa.”

 

Kiếp trước, Liên Tri Tình cũng cho rằng học lễ nghi khô khan, học đàn đau tay, học cờ hại thần trí.

 

Ta cũng đã chiều theo nàng, không thích thì không học.

 

Ta chưa từng mong sẽ dạy ra một toàn tài.

 

Chỉ mong nàng học những điều mình thích, biết phân biệt đúng sai, giữ được tâm tính thiện lương.

 

Nào ngờ, Liên Hướng Vãn nắm c.h.ặ.t t.a.y bị đau, đôi mắt ngân ngấn lệ, như muốn rơi nhưng lại cố kìm nén, kiên cường nói:

 

“Mẫu thân, con làm được.”

 

Nàng làm tốt hơn Liên Tri Tình rất nhiều.

 

Ta chợt nhớ đến kiếp trước, bất kể đông hàn hay hè nóng, nàng vẫn luôn một mình nhảy múa bên bờ ao, hết lần này đến lần khác nâng chân xoay người.

 

Hứa di nương không thích nàng đọc sách, nàng liền lén trốn vào bụi cây sau đình nghỉ mát để xem.

 

Ta không đành lòng, bèn để lại vài cuốn sách ở đó.

 

Khi nàng gặp ta, liền cúi đầu, khóe mắt cong lên, khẽ khàng cảm tạ.

 

Kiếp này, dù đổi sang ta làm mẫu thân, nhưng tâm tính nàng vẫn kiên cường như trước.

 

Trái lại, Hứa di nương nghe nói chuyện này, lòng không khỏi xót xa, liền tìm cách nói bóng gió khuyên ta:

 

“Phu nhân, Đại tiểu thư cũng đâu phải đi thi nữ tú tài, cần gì phải cực khổ như vậy?”

 

Ta cố ý đáp:



 

“Khổ tận cam lai, chịu khổ mới có thể đứng trên người khác.”

 

Hứa di nương nghe vậy, liền để lộ vẻ đau lòng ra mặt.

 

Liên Tri Tình sau lưng nàng tiến lên, khéo léo lấy lòng:

 

“Mẫu thân, bài 'Thương Nữ Dao' con mới học hôm qua đã thuộc rồi, để con hát cho người nghe nhé?”


 

Hứa di nương liền giơ tay, một cái tát giáng thẳng vào mặt nàng, khiến m.á.u mũi trào ra, cả người ngã nhào xuống đất.

 

“Đồ nha đầu hèn mọn, đây là chỗ ngươi được phép mở miệng sao?

 

“Những thứ thấp hèn ngươi học được mà cũng dám so sánh với Đại tiểu thư à?”

 

Khi đánh Liên Tri Tình, khóe miệng Hứa di nương lại lộ ra một nụ cười khó kìm nén, còn lén liếc mắt nhìn ta.

 

Có lẽ nàng nghĩ rằng chỉ mình nàng biết chuyện tráo đổi nhi nữ.

 

Những năm qua, Hứa di nương thường xuyên trước mặt ta nhục mạ, hành hạ Liên Tri Tình, thần sắc đầy khoái ý.

 

Đôi lúc ta khuyên nhủ, nàng lại càng đánh hăng hơn.

 

Nàng cho rằng hành hạ nhi nữ của ta như thế, sau này khi ta biết sự thật, hẳn sẽ đau lòng đến mức muốn c.h.ế.t đi.

 

Liên Tri Tình nằm ngửa trên đất, mãi không đứng dậy nổi, vừa ôm mặt vừa nghẹn ngào khóc thành tiếng.

 

Hướng Vãn thấy vậy, không đành lòng, liền bước lên đỡ nàng.

 

Liên Tri Tình lại hất tay nàng ra, giọng đầy căm hận:

 

“Không cần ngươi giả lòng tốt! Ngươi cố ý làm bộ làm tịch, chỉ muốn lấy lòng cha ta để ra oai!

 

“Ngươi và mẹ ngươi đều giả nhân giả nghĩa như nhau!”


 

Ta chỉ cảm thấy buồn cười.

 

Kiếp trước kiếp này, bất kể nàng ở giữa phúc lành hay trong khổ ải, đều tựa như người mù đi đường, chẳng thấy rõ được lối đi.

 

05

 

Hứa di nương là kẻ tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.



 

Đối xử với Liên Tri Tình, nàng còn tàn nhẫn hơn so với kiếp trước đối với Hướng Vãn.

 

Giữa sổ cửu hàn thiên, nàng để Liên Tri Tình vừa chập chững biết đi đứng trong sân hứng gió chịu tuyết.

(Sổ cửu hàn thiên - 數九寒天: là một cách nói trong văn hóa Trung Hoa, chỉ những ngày lạnh nhất trong năm, thường rơi vào khoảng mùa đông.

"Sổ cửu" nghĩa là đếm các chu kỳ "chín ngày" bắt đầu từ ngày Đông chí (thời điểm ngày ngắn nhất trong năm). Tổng cộng có 9 chu kỳ, tức 81 ngày, được chia như sau:

Nhất cửu: Chín ngày đầu sau Đông chí.

Nhị cửu: Chín ngày tiếp theo.

...

Cửu cửu: Chín ngày cuối cùng.

Trong đó, thời gian từ "Tam cửu" đến "Ngũ cửu" (khoảng 20-30 ngày sau Đông chí) được coi là lạnh nhất trong năm, gọi là "hàn thiên" (trời giá rét).)

 

Con bé chỉ mặc một lớp áo mỏng, chẳng bao lâu mặt đã đỏ bừng, bị cảm lạnh.

 

Đây là thủ đoạn Hứa di nương dùng để tranh sủng.

 

Liên Tri Tình đang lặp lại cuộc sống của Hướng Vãn kiếp trước: tuổi nhỏ chịu đủ đòn roi, lớn lên lại thiếu ăn thiếu mặc.

 

Cùng độ tuổi, nàng thấp hơn Hướng Vãn một cái đầu, dáng người gầy guộc tựa thân trúc khô.

 

Kiếp trước, dáng vóc nảy nở nay đã trở nên phẳng lì, không còn chút vẻ yêu kiều.

 

Hứa di nương không cho nàng cơ hội đọc sách, học tập.

 

Chỉ bắt nàng ngày ngày học hát những khúc ca lả lơi, vặn eo lắc hông, uốn gối co chân, múa những điệu múa không thể xuất hiện trên các bữa yến tiệc.

 

Nếu học chậm, nàng liền bị đánh mắng.

 

Những sợi roi tre mảnh dẻ quất vào đùi non, không để lại dấu vết bên ngoài, nhưng đau đến thấu tim gan.

 

Dẫu vậy, mỗi ngày Liên Tri Tình trong phủ đều trang điểm rực rỡ, dáng đi uyển chuyển như tự cho mình đang sống cuộc đời tốt đẹp.

 

Còn cuộc sống của Hướng Vãn thì thực sự tốt hơn rất nhiều.

 

Kiếp này, ta dồn hầu hết tâm sức vào việc quản lý cửa tiệm, khiến của hồi môn của ta tăng lên gấp bội.

 

Những môn học nàng yêu thích, ta mời phu tử đắt giá nhất đến dạy.

 

Hướng Vãn có hứng thú với mọi môn học, nắm bắt rất nhanh.

 

Chỉ riêng múa, nàng lại chẳng có chút hứng thú.

 

Điều này khiến ta có chút kinh ngạc.
 
Chương 4: Phần 4


Kiếp trước, nàng nổi tiếng với tài múa, từng được chú ý rất nhiều.

 

Ta từng nghĩ, đó hẳn là điều nàng yêu thích.

 

Hướng Vãn nghiêm túc nói:

 

“Một khúc Kinh Hồng Vũ tuy có thể kinh diễm bốn phương, nhưng nếu được chọn, con càng mong muốn bản thân xuất chúng về tài hoa và năng lực hơn.”

 

“Dung nhan rồi cũng sẽ phai tàn, những kẻ khen con đẹp rồi cũng tan biến. Chỉ có học thức mới mãi không phụ ta.”

 

Lời nàng nói, không ngờ lại trùng hợp với suy nghĩ của ta.

 

Nhưng Liên Tri Tình thì không nghĩ như vậy.

 

Hiện tại, nàng đói đến gầy trơ xương, thân thể yếu ớt, nhưng lại lấy làm đắc ý vì dáng vẻ yếu đuối như liễu trước gió, có thể nhảy được những điệu múa yêu kiều.

 

Không biết Hứa di nương cho nàng uống thứ thuốc gì, khiến giọng nói nàng càng thêm mảnh mai, uyển chuyển, tựa tiếng oanh hót.

 

Nàng khéo léo và khôn khéo hơn cả Hứa di nương, chỉ một lòng học những khúc ca lả lơi và vũ điệu quyến rũ.

 

Thường xuyên bầu bạn bên các công tử quyền quý, lúc nào cũng sẵn sàng khoe ra điệu múa mềm mại của mình, nhận về vô số lời tán tụng.

 

Nàng luôn khoe khoang trước Hướng Vãn rằng mình đã múa nổi bật ở đâu, được những ai khen ngợi.

 

Nhưng nàng không biết rằng, ánh mắt những người kia nhìn nàng chẳng khác nào nhìn một vũ nữ, chỉ xem nàng như một món đồ tiêu khiển.

 

Có một ngày, nàng vì không ăn sáng mà ngất xỉu.

 

Hướng Vãn thấy nàng đáng thương, liền đưa cho nàng một miếng bánh hạt dẻ.

 

Không ngờ lại bị Liên Tri Tình giận dữ mắng mỏ:

 

“Ngươi chính là ghen tị với dáng người mảnh mai, điệu múa tuyệt mỹ của ta được mọi người yêu thích, nên mới cố tình đưa ta món bánh ngấy ngán này để ta béo lên.

 

“Đừng tưởng mẹ ngươi là chính thất phu nhân thì ngươi đã giỏi lắm! Hiện nay người nổi danh khắp kinh thành là ta đây!”

 

Nàng ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu căng.

 

Hướng Vãn tuy tính tình ôn hòa, nhưng không phải là người dễ chịu ức hiếp.

 

Nàng liền phản bác:

 



“Ta chỉ thấy ngươi sắp c.h.ế.t đói nên mới đưa cho ngươi ăn.

 

“Nếu sớm biết ngươi ngang ngược như vậy, ta đã cho A Hoàng ăn chứ chẳng để dành cho ngươi!”

 

A Hoàng là một chú mèo vằn Hướng Vãn nhặt về.

 

Hai tỷ muội cãi nhau một trận, từ đó trở mặt thành thù.

 

Chuyện này đến tai Hứa di nương, Liên Tri Tình lại bị thêm một trận đòn.

 

Hứa di nương còn chạy đến xin lỗi, nhìn Hướng Vãn với ánh mắt đầy quan tâm:

 

“Con nha đầu hèn mọn kia không hiểu chuyện, đã mạo phạm Đại tiểu thư. Đại tiểu thư đừng chấp nhặt với nó.”

 

Hướng Vãn nghi hoặc hỏi ta:

 

“Mẫu thân, vì sao di nương lại đối xử với Liên Tri Tình như vậy? Tri Tình mới là nhi nữ của bà ấy mà?”

 

Ta còn chưa kịp nghĩ cách trả lời, nàng đã nhào vào lòng ta:

 

“Vẫn là mẫu thân tốt nhất.”

 

Trong lòng ta bỗng dâng lên một dòng ấm áp.

 

Ta nghĩ, ban đầu ta vốn không thích nàng đến vậy.

 

Chỉ vì cảm kích nàng đã sẵn lòng cứu ta, hy vọng kiếp này nàng có thể sống tốt hơn.

 

Nhưng ngày tháng như thế kéo dài, ta lại thực sự xem nàng như nhi nữ ruột thịt.

 

06

 

Thu tàn đông tới, tháng ngày cứ thế xoay vòng.

 

Hai nhi nữ của Liên gia giờ đây đều đã trưởng thành.

 

Tại hội lên núi mùa thu, Liên Tri Tình vấn cao tóc mây, vận la y đỏ tươi nhẹ nhàng bay bổng, dáng vẻ nổi bật thu hút ánh nhìn.

 

Nàng rất giỏi dùng những lời khen ngợi lấy lòng người khác, hiện tại đã thân thiết với vài tiểu thư nhà quyền quý.

 

Còn Hướng Vãn lại không thích những nơi đông đúc như vậy.

 

Nàng lễ nghi đoan chính, chưa từng có sai sót, nhưng lại không mặn mà gì với đám công tử tiểu thư trong kinh thành.



 

Vừa đến đây, nàng đã cùng tiểu thư nhà Kinh Triệu Phủ Doãn, Quách cô nương, nắm tay đi về hướng khác.

 

Ta cùng vài phu nhân quen biết trò chuyện một lúc, ngắm nhìn mấy chậu cúc quý hiếm.

 

Quay đầu lại, ta bỗng thấy Hướng Vãn bị vây kín ở giữa đám đông, liền không khỏi sốt ruột, vội vàng tiến tới.

 

Thì ra là vòng san hô ngọc đính ở vạt váy của Huyện chủ Hòa Lăng bị mất.

 

Mọi người đồng loạt cho rằng, Hướng Vãn đã lấy cắp.

 

Tam tiểu thư nhà Bình Chương Sự, Mạnh Yên Lạc, là người đầu tiên gây khó dễ:

 

“Vừa nãy ở dưới gốc cây hòe, chỉ có mỗi mình Liên Hướng Vãn ngồi đó. Nếu không phải ngươi lấy, chẳng lẽ vòng ngọc tự mọc chân mà chạy được sao?”

 

Chiếc vòng san hô ngọc ấy tuy không phải vật gì hiếm lạ, nhưng lại là tín vật của công tử nhà Thái phó, vị hôn phu của Huyện chủ, tặng cho nàng.

 

Huyện chủ còn trẻ người non dạ, không nhịn được khoe ra một phen, ai ngờ chỉ sau nửa canh giờ lại mất tích.

 

Hướng Vãn còn chưa kịp biện bạch, Liên Tri Tình đã cong khóe môi, giọng điệu châm chọc nói:

 

“Tỷ tỷ, dù mẫu thân của tỷ xuất thân hàn môn, chẳng có gì tốt đẹp để cho tỷ, nhưng cũng không đến mức tỷ phải đi ăn cắp đồ của người khác chứ?”

 

Huyện chủ Hòa Lăng nghe vậy, vội vã lên tiếng:

 

“Hướng Vãn muội muội, chiếc vòng ngọc ấy không đáng giá bao nhiêu, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng với ta.

 

“Muội cứ trả lại cho ta đi!”

 

Nàng vừa nói, vừa rút chiếc trâm vàng trên đầu xuống, nước mắt ngân ngấn:

 

“Muội không có trang sức quý giá đúng không?

 

“Ta dùng cái này để đổi với muội, chiếc trâm vàng này còn đắt giá hơn cả vòng ngọc kia.”

 

Hướng Vãn bị vây ở chính giữa, ánh mắt vì tức giận mà sáng trong như vầng trăng thấm nước.

 

Trên khuôn mặt hiếm khi hiện vẻ bực bội, nhưng nàng vẫn không hề hoảng loạn.

 

Chỉ lạnh nhạt nói:

 

“Ta nhắc lại một lần nữa, ta thực sự không hề lấy.”
 
Chương 5: Phần 5


07

 

Quách Mộc Thu, người thân thiết với Hướng Vãn, cũng nghiêm túc lên tiếng:

 

“Hướng Vãn muội muội chưa bao giờ nói dối.

 

“Nàng nói không lấy, tức là không lấy.”

 

Liên Tri Tình ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt, lạnh nhạt nói:

 

“Ngươi là tỷ muội tốt của nàng, đương nhiên sẽ đứng về phía nàng mà nói đỡ.

 

“Chi bằng khuyên nàng sớm giao ra, ta sẽ thay nàng cầu xin trước mặt phụ thân.”

 

Mạnh Yên Lạc cũng mỉa mai thêm:

 

“Nghe nói mẫu thân ngươi chỉ là nhi nữ của một Huyện lệnh thất phẩm, nhờ chó ngáp phải ruồi mới được gả cho phụ thân ngươi, nay lại chẳng được sủng ái.”

 

Nàng lấy tay che miệng cười:

 

“Chẳng lẽ mẫu thân ngươi sai bảo ngươi, nhân ngày hôm nay đông người, trộm chút trang sức quý giá, sau này lặng lẽ giữ lại làm đồ cưới?”

 

Lời nói của nàng đầy ác ý, dù ta đã sống qua hai đời, cũng không kìm được mà cau mày.

 

Hướng Vãn, tay thả bên hông, đã nắm chặt lại, trên khuôn mặt bực bội hiện rõ.

 

Huyện chủ Hòa Lăng nóng ruột, giọng đầy vẻ gấp gáp:

 

“Liên Hướng Vãn, mẫu thân ngươi không được sủng, ta có thể hiểu được việc ngươi không muốn thấy người khác hạnh phúc.

 

“Từ nay ta sẽ không khoe khoang trước mặt ngươi nữa, chỉ xin ngươi trả lại chiếc vòng ngọc cho ta!”

 

Nàng vì quá gấp mà suýt ngã, may được Mạnh Yên Lạc đưa tay đỡ lấy.

 

Hướng Vãn ánh mắt thoáng qua tia sáng, giọng trong trẻo nói:

 

“Ta đã biết chiếc vòng ngọc ở đâu rồi.”

 

Liên Tri Tình cười lạnh:

 

“Còn nói không phải ngươi lấy!

 

“Nếu sớm nhận, chúng ta đã không phải phí công tranh luận nhiều như vậy!”

 

Hướng Vãn trong ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét, nàng chỉ tay về phía Mạnh Yên Lạc.

 



“Ta quả thực không lấy, nhưng giờ ta biết người đã lấy nó là ai rồi.

 

“Là Mạnh tỷ tỷ.”

 

Nghe vậy, Mạnh Yên Lạc đứng khựng lại tại chỗ.

 

Hướng Vãn điềm tĩnh giải thích:

 

“Chiếc san hô đó đã được nhuộm màu, vừa rồi khi Huyện chủ thoa hương cao, một ít thuốc nhuộm đã loang ra.”

 

“Mạnh tỷ tỷ, trên tay trái của tỷ có dính màu đỏ.”

 

Huyện chủ nghe vậy, lau nước mắt, vội vàng kéo lấy tay trái của Mạnh Yên Lạc.

 

Quả nhiên, trên tay nàng có vết màu đỏ nhàn nhạt.

 

Mạnh Yên Lạc liên tục lắc đầu, hoảng hốt nói:

 

“Ta cũng không biết tại sao trên tay ta lại có màu đỏ này, không thể nào!

 

“Ta rõ ràng cầm bằng tay phải mà!”

 

Lời vừa thốt ra, nàng liền nhận ra mình đã lỡ miệng.

 

Vội vàng đưa tay bịt kín miệng, thân mình run rẩy không ngừng.

 

Huyện chủ Hòa Lăng giận đến cực điểm, không kìm được đẩy nàng một cái:

 

“Ngươi là biểu muội của ta, vậy mà dám trộm vòng ngọc của ta rồi còn muốn giá họa cho người khác sao?”

 

Mạnh Yên Lạc mặt trắng bệch như tờ giấy, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Hồi lâu, nàng mới cắn môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cay đắng:

 

“Vậy thì đã sao!

 

“Ngươi rõ ràng biết ta ngưỡng mộ Lâm Chiêu đã lâu, không những đoạt hôn sự của ta, còn ngày ngày khoe khoang trước mặt ta, nói vị hôn phu của ngươi đối với ngươi ân ái thế nào!”

 

Nàng vừa cười vừa rơi lệ:

 

“Ta hận ngươi đến thấu xương, ta cố ý muốn ném đi tín vật định tình của ngươi, xem ngươi còn khoe khoang được gì nữa!”

 

08

 

Huyện chủ Hòa Lăng và Mạnh Yên Lạc vì chuyện này mà ầm ĩ không ngừng, hội lên núi vì thế mà sớm kết thúc.



 

Ta đưa Hướng Vãn và Liên Tri Tình với vẻ mặt đầy không cam tâm trở về nhà.

 

Phía sau một cây tùng to bằng cả thân người lớn mọc ở lưng chừng núi, có hai người bước ra, chính là Tam hoàng tử và Đại Lý Tự Thiếu Khanh Trì Sảng.

 

Tam hoàng tử vỗ tay, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi:

 

“Quả là một cô nương thông tuệ.”

 

Trì Sảng im lặng một lúc, không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo hướng chúng ta xuống núi.

 

Mà tất cả những điều này, ta và Hướng Vãn cẩn thận xuống núi đều không hay biết.

 

Phu quân biết được chuyện này, liền nổi giận.

 

Gần đây triều đình quyền thế xáo động, hắn bận rộn công vụ, chuyện quản giáo nhi nữ vốn không mấy can thiệp.

 

Lần này hiếm khi hắn tức giận, không hài lòng nhìn Liên Tri Tình, nói:

 

“Dù các ngươi không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng vẫn là tỷ muội. Sao ngươi có thể không phân trắng đen mà đi vu oan cho tỷ tỷ như vậy?”

 

Liên Tri Tình nghe vậy, lòng không phục, nhưng chỉ dám nhỏ giọng phản bác:

 

“Khi đó chứng cứ rõ ràng như vậy, con mới…”

 

Hứa di nương lao lên, hung hăng đá Liên Tri Tình một cú, giọng the thé:

 

“Phụ thân ngươi nói ngươi sai là sai, ngoan ngoãn nhận phạt đi, còn dám cãi bướng!”

 

Liên Tri Tình bị đá loạng choạng, trâm cài rơi xuống đất, nước mắt từng giọt lớn lăn dài trên má.

 

Nàng quỳ xuống đất, giọng run rẩy cầu xin:

 

“Phụ thân, con sai rồi…”

 

Hứa di nương lúc này mới dịu giọng nói:

 

“Phu quân chớ giận, đều do thiếp thân không biết dạy dỗ. Lần này thiếp thân nhất định sẽ quản thúc nàng, để nàng biết hối cải.”

 

Nàng khẽ lau khóe mắt, giọng nói đầy vẻ đau buồn:

 

“Tri Tình ngày thường theo một di nương như thiếp, chịu không ít khổ cực, việc giáo dưỡng học hành tự nhiên không bằng Hướng Vãn.

 

“Chỉ mong phu nhân không chấp nhặt trẻ nhỏ.

 

“Nhưng lần này lại đắc tội với tam tiểu thư nhà Bình Chương Sự, còn để nàng mất mặt trước bao người.”
 
Chương 6: Phần 6


Nàng cắn cắn môi, như vô tình nhắc đến:

 

“Há chẳng phải là đã làm phật ý Bình Chương đại nhân?”

 

Phu quân nghe vậy liền biến sắc, kinh hãi nói:

 

“Tể tướng đã già, sắp về hưu, Bình Chương đại nhân đã gần như một bước lên làm Tể tướng.”

 

Càng nghĩ càng sợ, hắn nhìn sang Hướng Vãn, giận dữ quát:

 

“Đồ nghiệt chướng!

 

“Chuyện hôm nay ngươi nhận sai cho xong, giờ còn khiến tiểu thư Mạnh gia mất mặt. Ngươi có biết ta phải làm việc dưới trướng Bình Chương đại nhân không?”

 

Hướng Vãn mím chặt môi, đáp lại:

 

“Phụ thân, con không sai.

 

“Con chỉ nói sự thật mà thôi.”

 

Phu quân sắc mặt lạnh băng, vung tay hất vỡ chén trà trên bàn, ánh mắt nhìn Hướng Vãn như băng giá thấu xương:

 

“Ngươi cũng quỳ xuống!”

 

Hướng Vãn đôi mắt ngân ngấn nước, nhưng vẫn cứng cỏi không nói một lời.

 

Thấy mọi chuyện càng lúc càng không thể chấp nhận được, ta tiến lên một bước, nói:

 

“Chuyện hôm nay rõ ràng là Hướng Vãn chịu oan ức. Nếu không nhờ con bé thông minh, chẳng phải đã bị người khác vu oan hay sao?

 

“Vậy con bé có lỗi gì chứ?”

 

Phu quân nhìn ta chằm chằm hồi lâu, giận dữ nói:

 

“Chẳng trách Hướng Vãn không biết đối nhân xử thế, hóa ra là do nàng không biết dạy dỗ.

 

“Nếu đã vậy, mẫu tử các ngươi cùng nhau chịu phạt đi!”

 

Hứa di nương nghe vậy, vội vàng bước lên khuyên nhủ:

 



“Phu quân, Đại tiểu thư chỉ nói sự thật. Thiếp thấy lỗi là ở phu nhân không biết dạy bảo, vậy thì không cần phạt trẻ con nữa.

 

“Huống hồ chuyện này rõ ràng là do Tri Tình sai. Không bằng để Tri Tình chịu phạt thay cho tỷ tỷ?”

 

Phu quân khoát tay, lạnh lùng nói:

 

“Rõ ràng mẫu tử họ làm việc không nghĩ đến ta.”

 


Ánh mắt hắn đầy băng giá:

 

“Phạt hai mẫu tử các nàng bị cắt ba tháng bạc tiêu, cấm túc một tháng, tự mình suy ngẫm lại.”

 

09

 

Rõ ràng là Liên Tri Tình vu oan Hướng Vãn.

 

Vậy mà vì sự thiên vị của phu quân, ta và Hướng Vãn lại bị phạt.

 

Có lẽ đã thất vọng quá nhiều lần, lúc này trong lòng ta lại không dậy nổi sóng gió gì.

 

Trái lại, Hướng Vãn nghiến chặt răng, nắm lấy tay ta, bàn tay nàng vẫn còn khẽ run rẩy.

 

Còn Hứa di nương, nàng lại ở vào một cảnh ngộ hoàn toàn khác, được sủng ái vô cùng.

 

Ngay cả đám sai vặt trong phủ cũng biết rõ, chủ nhân của họ lạnh nhạt với chính thê, chỉ sủng ái thiếp thất.

 

Không ít hạ nhân nhìn sắc mặt mà hành sự.

 

Tổ yến thượng hạng trong bếp đều dâng cho Hứa di nương, còn đưa đến cho ta thì toàn là loại kém chất lượng.

 

Ta muốn ăn táo đầu chó, quản sự phụ trách thu mua đưa cho ta toàn là loại trung bình, còn loại to nhất, tươi ngon nhất đều được lựa riêng gửi đến Hứa di nương.

(狗頭棗 (táo đầu chó) là một loại táo tàu (红枣) có kích thước lớn, hình dáng hơi giống đầu của chó, do đó mà có tên như vậy.)

 

Những chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.

 

Một lần nữa, khi bọn họ đưa trà cũ đến cho ta, Hướng Vãn giận đến rơi nước mắt.

 

Nàng vừa nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hối hận, nói:

 

“Tất cả là lỗi của con, hại mẫu thân khiến phụ thân không vui lòng.”



 

Ta ném chén trà vào thùng rác, phẩy tay nói:

 

“Dẫu không có chuyện của con, ta cũng chẳng được phụ thân con yêu thích.”

 

Kinh thành ai ai cũng biết, ta - Tạ Ý Linh - nhờ gặp may mà cưới được phu quân như Liên Yên Độ.

 

Ta vốn chỉ là nhi nữ của một Huyện lệnh thất phẩm.

 

Phu quân Liên Yên Độ lại là đích tử của vị Tể tướng tiền triều, từng là trạng nguyên lừng lẫy khắp chốn.

 

Giờ đây, hắn đã là Nhị phẩm Nội các Học sĩ.

 

Năm xưa, cha chồng ta - lão Tể tướng - không muốn tham gia vào những tranh đấu quyền thế, bị kẻ gian tính kế, chịu cảnh bị giáng chức và trục xuất khỏi kinh thành.

 

Họ về quê cũ ở Lâm Châu, nơi cha ta khi ấy quản hạt.

 

Cũng tại đó, ta và phu quân vì một vụ án mà nảy sinh tình cảm, kết thành phu thê.

 

Về sau, khi hắn chẳng còn gì trong tay, nhờ cha ta giúp đỡ, hắn lại đỗ đạt khoa cử, nhập sĩ quay về kinh thành.

 

Nhưng ở kinh thành, vẫn còn vị hôn thê năm xưa của hắn—

 

Hứa Vãn Anh.

 

Dẫu rằng khi hắn sa cơ lỡ vận, nàng đã kiên quyết rời bỏ, gả cho người bạn cũ của hắn.

 

Nhưng hắn vẫn quay đầu lại, đón nàng - lúc ấy vừa thủ tang - vào cửa.

 

Từ đó, ngày tháng yên bình của ta chẳng còn nữa.

 

Hứa Vãn Anh dựa vào tình cảm thuở thiếu thời, hết lần này đến lần khác phá rối quan hệ giữa ta và Liên Yên Độ.

 

Hắn luôn thiên vị nàng, khiến lòng ta lạnh buốt từng cơn.

 

Chút tình nghĩa xưa giữa ta và hắn, cuối cùng cũng hóa thành tro bụi.

 

Ta khép mắt lại, trong lòng dứt khoát:

 

“Sự sủng ái của nam nhân không đáng để bận tâm. Chỉ cần tự mình sống tốt là điều quan trọng nhất.”
 
Chương 7: Phần 7


10

 

Thu Ngâm bưng lên ấm trà mới pha.

 

“Đại tiểu thư nếm thử đi, đây là Cố Chử Tử Duẩn, loại trà mà Trà Thánh cũng không ngớt lời khen ngợi đấy!”

 

Hướng Vãn đôi mắt sáng lên, có chút ngạc nhiên.

 

Ta cười nói:

 

“Mẫu thân con không bận tranh sủng, chỉ mải lo mở tiệm thôi!

 

“Con cứ yên tâm, việc bếp núc cũng chẳng kiếm được nhiều bạc bằng ta đâu.”

 

Lúc này, Hướng Vãn mới nở nụ cười.

 

Trong những ngày bị cấm túc, Hướng Vãn thường cùng ta đọc sách.

 

Nàng mở lòng với ta, mang ra quyển “Tẩy Oan Tập Lục” mà ta hay đọc, nói:

 

“Mẫu thân, sau này con muốn làm nữ thần thám, học theo Tống Từ rửa oan, Địch Công phá án.

 

“Con đã xem rất nhiều vụ án trong sách, học được không ít kỹ thuật quan sát. Con muốn nhìn thấu mọi manh mối nhỏ nhặt, từ từng sợi tơ mỏng tìm ra chân tướng!”

 

Lúc nói những lời này, mắt nàng sáng rực, thân mình hơi run rẩy vì phấn khích.

 

Nhìn nàng, ta như thấy chính mình khi còn trẻ.

 

Khi đó, ta lớn lên trong huyện nha, thích nhất là theo chân các nha dịch đến hiện trường vụ án để tìm hiểu.

 

Ta cũng từng thấp thỏm bất an xin phép phụ thân:

 

“Con muốn làm nữ thần thám của huyện Lâm.”

 

Khi ấy, phụ thân cười rạng rỡ nói:

 

“Ý Linh, con thực sự được mẹ con dạy bảo quá tốt, mới có chí hướng như vậy.”

 

Ta thu lại dòng hồi tưởng, đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của Hướng Vãn, dịu dàng đáp:



 

“Con đã thích, cứ thoải mái mà làm.”

 

11

 

Ba tháng xuân sắc trôi qua.

 

Trong kinh thành, các thiếu niên, thiếu nữ cùng tuổi đã bắt đầu việc xem mắt chọn ý trung nhân.

 

Liên Tri Tình cũng có ý định riêng.

 

Nàng theo chân Hứa di nương thường xuyên tham gia các yến tiệc, ở khắp nơi khoe tài múa hát, cuối cùng cũng tự kiếm được chút lợi ích cho mình.

 

Những cây trâm trên đầu nàng ngày càng quý giá, váy áo trên người cũng càng thêm hoa lệ.

 

Không ít công tử vì giọng hát và tài múa của nàng mà động lòng, nảy sinh ý định kết thân.

 

Nhưng sau khi chính thất phu nhân của các gia đình đến thăm hỏi, chuyện mai mối lại chẳng có kết quả gì.

 

Gia đình duy nhất đến cầu thân cũng chỉ là con thứ của một Lục phẩm quan viên.

 

Hứa di nương có chút mất kiên nhẫn, thường lớn tiếng quát mắng:

 

“Ngươi, đồ nha đầu hèn mọn này, tự cho mình là tài giỏi, tâm cao hơn trời, người này cũng chê, người kia cũng không thèm.

 

“Nhưng ngươi lại chẳng có bản lĩnh gì, chẳng thể thu hút nổi một nam nhân nào tốt hơn.”

 

Liên Tri Tình lại ngạo nghễ, vuốt đôi hoa tai ngọc trai bên tai, tự tin đáp:

 

“Di nương không cần lo lắng cho con, con đã tìm được nơi tốt để gả vào rồi.

 

“Nếu di nương biết được con sắp bước vào cửa nhà ai, hẳn sẽ cảm thấy con mệnh tốt.”

 

Những ngày sau, nàng thường xuyên đi sớm về muộn, trang điểm lộng lẫy, y phục và trang sức trên người càng thêm xa hoa.

 

Cho đến một ngày, ta nhìn thấy chiếc xe ngựa đưa nàng về, trên đó mang dấu hiệu của Đông Cung Thái tử phủ.

 

Lúc này mới hiểu, nơi tốt mà nàng nhắc tới, hóa ra chính là Đông Cung.

 



Điều này cũng coi như thỏa nguyện ước kiếp trước của nàng.

 

Nhưng Đông Cung mãi không có ai đến nhắc tới chuyện hôn sự, ta chỉ giả như không biết chuyện này.

 

Ngược lại, Liên Tri Tình lại ra sức muốn khoe khoang với Hướng Vãn.

 

Chẳng qua số không may, vài lần nàng đều không gặp được Hướng Vãn.

 

Từ sau khi được ta đồng ý cho phép theo đuổi đam mê, Hướng Vãn hoặc chìm đắm trong thư viện, hoặc theo chân Quách Mộc Thu, tiểu thư nhà Kinh Triệu Phủ Doãn, cùng tham gia điều tra vụ án.

 

Phu nhân Kinh Triệu Phủ Doãn qua đời sớm, nên ông hết mực yêu thương nhi nữ này.

 

Quách tiểu thư từ nhỏ đã tiếp xúc với các vụ án, tính cách hợp ý với Hướng Vãn, cả hai càng thêm gắn bó, cùng chung sở thích.

 

12

 

Đúng vào mùa hoa đào nở rộ, ở vùng ngoại ô kinh thành có một nơi gọi là “Trung Tình Viên.”

 

Rừng hoa đào kéo dài mấy dặm, rực rỡ mê người, vốn là chốn hẹn hò lý tưởng của nhiều đôi tình nhân.

 

Nhưng gần đây, nơi này liên tiếp xảy ra những vụ án mạng.

 

Lời đồn lan truyền, nói rằng có yêu tinh hoa đào đến lấy mạng người, khiến kinh thành dân chúng hoảng hốt bất an.

 

Nghe tin Hướng Vãn sẽ cùng Quách cô nương đến điều tra vụ án này, ta không yên tâm.

 

Nàng hứa với ta nhất định sẽ trở về nhà trước khi trời tối.

 

Nàng còn nói thêm rằng người phụ trách vụ án này là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Trì Sảng, mới nhậm chức không lâu.

 

Kiếp này, ta chưa từng gặp qua Trì Sảng, nhưng cũng hiểu tính cách hắn vốn ổn trọng đáng tin.

 

Ta lúc này mới thở phào, chỉ nghĩ đây là trò vui giữa Hướng Vãn và Quách cô nương.

 

Nào ngờ nửa tháng sau, các nàng thực sự vén lên chân tướng của vụ án.

 

Cái gọi là yêu tinh hoa đào chỉ là lời đồn thổi để mê hoặc lòng người.

 

Thực chất, thủ phạm là một gã câm trông coi khu vườn.
 
Chương 8: Phần 8


Gã không hài lòng vì những người đến chơi thường bẻ cành hoa đào, phá hoại cảnh sắc rực rỡ của hoa.

 

Gã cố tình dẫn dắt các đôi tình nhân hẹn hò đến một căn nhà nhỏ.

 

Căn nhà này được làm từ loại cây gọi là “Câu Vấn,” có độc tính, người ngửi lâu sẽ xuất hiện triệu chứng suy tim.

 

Do các cặp tình nhân đều c.h.ế.t trong lúc ân ái, trông như vì quá hưng phấn mà suy tim, nên các đại phu đều không phát hiện ra điều bất thường.

 

Sau vụ án này, Hướng Vãn và Quách cô nương được dân gian ca tụng hết lời, khen rằng hai nàng trí tuệ tinh tế, tài trí chẳng thua gì nam nhân.

 

Chỉ riêng Liên Tri Tình chạy tới buông lời chế giễu:

 

“Đường đường là tiểu thư nhà danh giá, ngày ngày lại cùng đám nha dịch toàn mùi mồ hôi kia lẫn lộn, thật là tự làm thấp giá trị của mình.”

 

Hướng Vãn lần này không tranh cãi với nàng, chỉ nhàn nhạt đáp lại:

 

“Yến tước sao hiểu được chí lớn của hồng hạc?”

 

Ánh mắt Liên Tri Tình thoáng qua vẻ lạnh lẽo, nói:

 

“Ai là hồng hạc, ai là yến tước, còn chưa biết được đâu!

 

“Ngươi cứ chờ đến ngày ta bước vào Đông Cung, khi ấy tự nhiên sẽ để ngươi hành đại lễ tam bái cửu khấu trước ta!”

 

Nàng lại liếc nhìn ta, giọng điệu đầy kiêu căng:

 

“À, suýt quên, còn vị đương gia chủ mẫu này nữa.

 

“Các ngươi cứ mở to mắt mà nhìn ta tung bay thẳng tiến đi!”

 

Ta trong lòng chỉ thấy buồn cười, nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên:

 



“Vậy thì chúc mừng Tri Tình sớm ngày vào làm chủ Đông Cung.”

 

13

 

Ba ngày sau.

 

Trì Sảng truyền đạt ý chỉ của Hoàng thượng, phá lệ cho phép Hướng Vãn tham gia cung yến tháng Sáu.

 

Trong viện, đám nha hoàn và bà tử đồng loạt khen ngợi, tiếng nói vang động làm bầy hỷ tước trên cành cây cũng giật mình bay lên.

 

Hướng Vãn đỏ mặt, nhưng trong đôi mắt sáng như sao lại tràn đầy khao khát, nàng nói:

 

“Hồi nhỏ, mẫu thân dạy con biết đại nghĩa, phân biệt thiện ác, rõ ràng phải trái.

 

“Lúc đó, con nghĩ rằng đây chỉ là lời răn dành cho nữ tử trong khuê phòng như con. Nhưng giờ đây, con nhận ra mình có thể làm được nhiều điều hơn, nữ tử cũng có thể có sự nghiệp của riêng mình.”

 

Ta vuốt nhẹ đầu nàng, trong lòng cảm thấy vô cùng hân hoan.

 

Đến cuối tháng Năm, Xuyên Kỳ Quận chúa - nhi nữ của Hà Trung Vương - đến kinh thành.

 

Nghe nói, nàng tới để bàn chuyện hôn sự với Thái tử.

 

Điều này không khiến ta ngạc nhiên, bởi kiếp trước, Thái tử phi chính là nàng.

 

Ngược lại, Liên Tri Tình khi nghe tin này thì không thể ngồi yên, nàng tức giận đập phá không ít đồ đạc trong nhà.

 


Hai tháng nay, nàng rất cao ngạo, trong kinh thành đã bắt đầu râm ran những lời đồn rằng, nhi nữ thứ xuất nhà Liên học sĩ đã được Thái tử để mắt, tương lai sẽ có tiền đồ lớn.

 

Trong các buổi yến tiệc của đám công tử kinh thành, các tiểu thư quan gia vì vậy mà luôn tâng bốc Liên Tri Tình, khiến nàng trở thành trung tâm chú ý, ngày càng ngạo mạn.

 

Việc Thái tử bất ngờ bàn chuyện hôn sự khiến nàng rơi vào hoảng loạn.

 



Các tiểu thư quý tộc thường ngày tâng bốc nàng cũng bắt đầu nghi ngờ, thi nhau chất vấn:

 

“Thái tử chưa từng mời ngươi trong bất kỳ buổi yến nào, chẳng lẽ ngươi lừa dối chúng ta hay sao?”

 

Liên Tri Tình tức đến suýt ngất.

 

Nàng đến Đông Cung, nhưng ngay cả cửa cũng không được bước vào.

 

Cho đến ba ngày trước cung yến, tin tức Thái tử trở về kinh từ U Châu được truyền đến.

 

Mọi người lúc này mới biết, từ đầu tháng Ba, Thái tử đã rời kinh để đến U Châu rèn luyện, hoàn toàn không ở trong thành.

 

Khi nhìn thấy Thái tử xuất hiện tại cổng thành, sắc mặt Liên Tri Tình lập tức trắng bệch.

 

Tối hôm ấy, chúng ta cuối cùng cũng biết rõ chân tướng.

 

Người trong Đông Cung mà Liên Tri Tình nảy sinh tình cảm không phải Thái tử, mà là mã phu của Thái tử.

 

Người này từng thay Thái tử đưa sách cho Hòa Lăng Huyện chủ sau một buổi yến tiệc, Liên Tri Tình vì lòng tham vọng mà nhận nhầm hắn là Thái tử.

 

Từ đó, nàng cố ý lấy lòng, còn hắn thì giả danh Thái tử để che mắt nàng.

 

Hiện tại, chuyện vỡ lở, mã phu vội vàng rời khỏi kinh thành.

 

Chỉ còn lại Liên Tri Tình, vẫn mơ mộng về giấc mơ được bước vào Đông Cung, nhưng khi biết sự thật, nàng tức giận đến nỗi ngất xỉu.

 

Ngày hôm sau, câu chuyện lố bịch này đã lan truyền khắp các gia đình quyền quý, khiến Liên Tri Tình mất hết thể diện.

 

Nàng nhốt mình trong phòng suốt hai ngày không bước ra, chỉ có tiếng đập phá đồ đạc không ngừng truyền ra ngoài.

 

Còn Hứa di nương, người vốn luôn thích mắng mỏ nàng, lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn có vẻ tâm trạng rất tốt.

 
 
Chương 9: Phần 9


14

 

Đêm trước cung yến, Liên Tri Tình quỳ trước viện của ta và Hướng Vãn.

 

Mặt đá xanh còn ẩm ướt vì cơn mưa vừa dứt, nhưng nàng không chút do dự, lập tức quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt đến kinh người.

 

“Mẫu thân, tỷ tỷ, con biết trước đây con đã làm sai, khiến hai người không vui, nhưng dù gì chúng ta cũng là một nhà.

 

“Xin hai người nghĩ đến huyết thống mà tha thứ cho con lần này.”

 

Ánh mắt Hướng Vãn lộ vẻ chán ghét, nhưng nàng không chế giễu Liên Tri Tình.

 

Nàng là người yêu ghét rõ ràng, không chủ động gây chuyện, cũng không thích nhân lúc người khác gặp khó khăn mà dẫm lên.

 

Lúc này, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Ta sẽ không chấp nhặt với muội.”

 

Liên Tri Tình nhắm mắt, cắn răng cúi đầu đập xuống đất.

 

Nàng dùng rất nhiều sức, âm thanh vang lên rõ ràng, trán rất nhanh đã bầm tím.

 

Nàng vừa dập đầu vừa nói:

 

“Cầu xin mẫu thân và tỷ tỷ ngày mai đi dự cung yến mang con theo, con hứa sẽ không gây chuyện.

 

“Lần này tiền đồ của con đã hoàn toàn bị hủy hoại, tất cả mọi người đều đang cười nhạo con. Nếu con được tham dự cung yến, có thể lấy lại chút thể diện.

 

“Xin mẫu thân, xin tỷ tỷ thương xót, di nương vốn chẳng làm được gì, chỉ có hai người có thể giúp con. Nếu không, thanh danh của con sẽ hoàn toàn sụp đổ, chắc chắn khó mà bàn được chuyện hôn nhân.”

 

Trán nàng lấm lem bùn đất, gương mặt đầy vệt nước mắt.



 

Hướng Vãn nhìn về phía ta.

 

Ta chợt nhớ lại hai canh giờ trước, lá thư đặt trên bàn viết.

 

[Hứa thị đã đưa đồ đi rồi, ngươi và ta hãy chờ thời cơ mà hành động.]


 

15

 

Tại cung yến, Hoàng thượng tâm trạng vô cùng tốt.

 

Sau khi nghe kể về những điểm kỳ lạ trong vụ án, ngài liền công khai ban thưởng cho Hướng Vãn và Quách cô nương.

 

Như lời Trì Sảng, Hoàng thượng cho phép hai người được vào Đại Lý Tự, nhận chức Lục sự.

 

Triều đình hiện nay tuy ít nữ quan, nhưng không phải chưa có tiền lệ.

 

Huống hồ, chức quan Cửu phẩm nhỏ nhoi này cũng chẳng gây sóng gió, các quan viên có mặt đều mỉm cười chúc mừng.

 

Hướng Vãn, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.

 

Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nét vui sướng vẫn lộ ra ở khóe mắt chân mày, nàng không nhịn được mà làm nũng với ta bằng ánh mắt lấp lánh.

 

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

 


Khi những vũ cơ lên sân khấu biểu diễn, Hướng Vãn nghẹn ngào, quay sang nhìn ta.

 

Trong đám vũ cơ vận váy đỏ thướt tha, nổi bật nhất là một người mặc váy hồng lộ eo.

 

Không phải Liên Tri Tình - người đã hứa không gây rắc rối - thì còn ai?

 



Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chỉ sợ nàng gây chuyện tại cung yến.

 

May mắn thay, nàng luyện múa đã lâu, dù điệu múa nàng học mang vẻ mê hoặc, nhưng trong màn vũ hợp này chỉ khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn một chút.

 

Ta liếc mắt quan sát, thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu trên điện cũng không tỏ vẻ kinh ngạc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Khi nàng múa xong bước xuống, ta mới cảm thấy ngón tay mình không còn cứng đờ nữa.

 

Điều ta lo lắng nhất là nàng muốn gây chú ý, liền cất giọng hát bài tiểu khúc Giang Nam mà nàng vẫn thường luyện trong phủ.

 

Nhưng không ngờ, sự nhẹ nhõm của ta vẫn còn quá sớm.

 

Chưa qua nổi nửa tuần trà, Liên Tri Tình đã thay một bộ váy xanh lục bước lên sân khấu.

 

Nàng khẽ xoay tay áo dài, bước chân uyển chuyển, động tác nhấc chân, uốn mình mềm mại như cành liễu.

 

Nàng nhẹ nhàng mà dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.

 

Tiếng nhạc vang lên, khi nàng xoay người theo nhịp điệu, liền cất giọng hát, âm thanh mềm mại tựa tiếng nói dịu dàng của người Giang Nam, lại giống như tiếng suối va vào đá, mang theo chút trong trẻo ướt át.

 

Liên Tri Tình múa một cách say mê, tiếng hát cũng vô cùng cuốn hút.

 

Chỉ là nàng không biết, bữa tiệc vừa nãy còn náo nhiệt, lúc này tất cả mọi người đều đã dừng lại, tiếng đũa chạm cốc, tiếng chén va ly sớm đã biến mất, chỉ còn lại một khoảng lặng bao trùm.

 

Bài hát “Liên Tố Nga” này là tác phẩm của một hoa khôi Giang Nam nhiều năm trước.

 

Người hoa khôi ấy từng vang danh khắp Giang Nam, sắc đẹp tuyệt trần, phong thái vô song, nhưng đã đột ngột biến mất cách đây hai mươi năm.

 

Nếu có vị quan nào lớn tuổi từng qua Giang Nam, hẳn sẽ nhận ra Hoàng hậu nương nương đang an tọa trên cao, trang dung đoan trang, nhưng ánh mắt lại phảng phất nét quyến rũ, giống hệt hoa khôi năm xưa.

 

Đây là quá khứ mà Hoàng hậu không muốn ai nhắc tới nhất, vậy mà lại bị Liên Tri Tình khơi lên ngay tại cung yến.
 
Chương 10: Phần 10


16

 

Tối hôm đó, Hoàng hậu vì tức giận mà thổ huyết.

 

Cả Liên gia chúng ta đều bị kết tội, toàn bộ bị giam vào Thiên lao.

 

Thiên lao bẩn thỉu, ẩm ướt, trên tường chồng chất những vết m.á.u đã khô, mới cũ đan xen.

 

Chúng ta bị giam ba ngày liên tiếp, tình cảnh vô cùng thê thảm.

 

Đến đêm ngày thứ ba, không thấy ngục tốt mang cơm, nhưng từ trong cung lại truyền đến tiếng binh mã giao chiến, kèm theo mùi khói dày đặc tràn qua cửa sổ.

 

Liên Tri Tình từ lúc vào đây đã thần sắc rối loạn, u ám ủ rũ.

 

Nàng vốn mơ mộng sẽ gây chấn động cả bữa tiệc, nhưng không ngờ đổi lại là cơn thịnh nộ của Thiên tử.

 

Giờ đây, nàng ôm lấy chân Hứa di nương, giọng nói run rẩy, một lần nữa hỏi lại câu hỏi đã lặp đi lặp lại nhiều lần:

 

“Mẫu thân, chẳng phải người nói bài tiểu khúc này một khi được cất lên sẽ giúp con nghịch thiên cải mệnh sao?”

 

Hứa di nương hừ một tiếng, gương mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn:

 

“Chẳng qua là do ngươi hát không hay, chọc giận quý nhân mà thôi!”

 

Trong đáy mắt nàng thoáng qua tia nham hiểm, giọng nói lạnh lẽo:

 

“Lại nói, cả nhà rơi vào tội danh, chẳng phải cũng là nghịch thiên cải mệnh hay sao?”

 

Hướng Vãn không nhịn được nữa, liếc nhìn Liên Tri Tình, nói:

 

“Ngươi còn không nhìn ra sao? Hứa di nương đã lợi dụng ngươi để hãm hại cả Liên gia chúng ta.”

 

Liên Tri Tình nghe vậy, thần sắc chấn động:

 

“Ngươi nói bậy, bà ấy là mẫu thân ta, sao có thể hại ta?”

 

Hứa di nương lại bật cười lớn khi thấy ngoài kia pháo hoa bùng nổ, vui sướng nói:

 

“Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, tối nay các ngươi đều phải c.h.ế.t ở đây, ta sẽ đưa nhi nữ ta rời đi.

 

“Đợi ta lấy được mười ngàn lượng hoàng kim mà quý nhân ban thưởng, cuộc đời ta từ đây an nhàn, không còn lo nghĩ.”

 

Liên Tri Tình nghe vậy, mừng rỡ lao tới:

 

“Mẫu thân, mau đưa con đi, con không muốn ở lại chốn quỷ quái này nữa!”

 

Hứa di nương lạnh lùng đẩy mạnh nàng ra:

 



“Đồ nha đầu hèn mọn, cút xa ta ra, đừng đụng vào người ta.”

 

Nàng vươn tay đỡ lấy Hướng Vãn, nói:

 

“Đây mới là nhi nữ ruột của ta.”

 

Hướng Vãn trong ánh mắt tràn đầy sự không thể tin, quay đầu nhìn về phía ta.

 

Hứa di nương khuôn mặt đầy vẻ đắc ý, giọng nói lạnh lẽo vang lên:

 


“Tạ Ý Linh, ngươi không ngờ phải không? Đứa nhi nữ mà ngươi chăm sóc bao năm nay mới là của ta, còn đứa vô dụng mà ta nuôi mới chính là nhi nữ của ngươi.”

 

Liên Tri Tình cuối cùng cũng hiểu ra, hoảng loạn lắc đầu, bò qua ôm lấy chân của Hứa Vãn Anh:

 

“Mẫu thân, người nhận nhầm rồi.

 

“Con mới là nhi nữ của người.”

 

Nhưng lại bị một cước đạp ngã xuống đất.

 

“Ngươi làm sao có thể là nhi nữ của ta?

 

“Ngươi là thứ phế vật ta dốc lòng nuôi dạy ra, là món đại lễ ta dành cho Tạ Ý Linh!”

 

Hướng Vãn cũng bắt đầu hoảng loạn, trong đôi mắt dâng lên hơi nước, nàng nói:

 

“Ta không tin.”

 

Nàng ôm chặt lấy eo ta, nói:

 

“Đây mới là mẫu thân của ta.”

 

Lúc này, từ phòng giam bên cạnh, phu quân ta mới cất tiếng:

 

“Hứa Vãn Anh, ngươi lấy đâu ra sự chắc chắn rằng ngươi có thể rời khỏi đây?”

 

Hứa di nương như nghe được chuyện nực cười, liền bật cười ngả nghiêng.

 

“Liên Yên Độ, ngươi đúng là dễ bị lừa.

 

“Ta đã lừa được ngươi một lần, thì có thể lừa thêm lần nữa. Nực cười thay, ngươi không chỉ để ta lừa ngần ấy lần, mà còn vì ta mà sủng thiếp diệt thê.

 

“Nói thật cho ngươi biết, ta đã đem bản thiết kế hoàng cung trong thư phòng của ngươi dâng lên cho quý nhân. Chờ đến khi quý nhân đại sự thành công, ta tất nhiên sẽ lập công lao lớn.”

 

17

 

Đang nói chuyện, quả nhiên bên ngoài phòng giam có người tới, mở khóa cửa lao.

 

Hứa di nương vội vã chen lên phía trước, đưa tay ra định kéo Hướng Vãn:



 

“Con ngoan, mau theo mẫu thân rời khỏi đây!”

 

Hướng Vãn nép người lại, tránh khỏi bàn tay của nàng.

 

Hứa di nương còn định kéo thêm, nhưng thị vệ đứng bên cạnh lại bật cười:

 

“Nàng ta có thể rời đi, nhưng ngươi thì không.”

 

Hứa Vãn Anh kinh hãi, đứng ngây tại chỗ.

 

Phu quân ta sắc mặt nghiêm nghị, giọng lạnh lùng:

 

“Ngươi làm sao biết là ngươi lừa được chúng ta, mà không phải chúng ta lừa ngươi?

 

“Ngươi giúp Hoàng hậu và Quốc cữu làm việc, nhưng ta lại muốn báo thù bọn chúng.

 

“Năm đó, Quốc cữu hại c.h.ế.t cha ta, Hà Doanh điều tra chứng cứ từ lâu đã bại lộ mà vẫn bình an vô sự. Sao lại trùng hợp, sau khi ta về kinh, hắn lập tức bị vạch trần tội ác, kéo theo kết cục thảm bại, còn ngươi thì thuận lợi bước chân vào Liên gia?”

 

Giọng nói của hắn đầy đau khổ, mang theo vẻ phong sương của năm tháng:

 

“Những thứ ngươi truyền ra ngoài bao năm nay, đều là những gì ta muốn ngươi truyền.

 

“Đêm nay, biến loạn ở Đông Cung, bản thiết kế hoàng cung kia là giả, còn đao kiếm mà Thái tử lấy từ U Châu Thích sử chỉ là đồ kém chất lượng, giòn và không chịu nổi một đòn.

 

“Quý nhân của ngươi, không thể thành công đâu.”

 

Hứa Vãn Anh như bị sét đánh, toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.

 

Hồi lâu, ánh mắt nàng dần chuyển sang nhìn ta.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Hướng Vãn, giọng nói bình tĩnh:

 

“Hứa Vãn Anh, ngày ngươi tráo đổi đứa trẻ, ta đã tỉnh.

 

“Nhân lúc ngươi không để ý, ta đã đổi lại con mình.

 

“Những năm qua, đứa trẻ mà ngươi ngược đãi, cố ý dưỡng thành vô dụng, chính là con ruột của ngươi.”

 

Hứa Vãn Anh trợn mắt, gương mặt méo mó, phát ra tiếng gào thảm thiết:

 

“A! Các ngươi lừa ta thật thảm!

 

“Tạ Ý Linh, Liên Yên Độ, các ngươi sẽ không… c.h.ế.t tử tế đâu…”

 

Phía sau nàng, Liên Tri Tình với vẻ mặt trống rỗng, đột ngột rút trâm cài và đ.â.m mạnh vào cổ họng Hứa Vãn Anh.

 

Mãi cho đến khi m.á.u của Hứa Vãn Anh b.ắ.n lên mặt mình, nàng mới mềm nhũn người, ngã xuống ngất đi.
 
Chương 11: (Hết)


18

 

Hoàng hậu và Thái tử cung biến thất bại.

 

Thái tử tự vẫn bằng cách nuốt kiếm, Hoàng hậu bị ban cho dải lụa trắng, toàn gia Quốc cữu phủ bị xử trảm.

 

Ngày hành hình, ta cùng phu quân đích thân đến xem. Hắn nhìn lên pháp trường, ánh mắt đầy lệ, nói:

 

“Cuối cùng cũng có thể an ủi vong linh của phụ thân nơi chín suối.”

 

Khi chúng ta nắm tay trở về nhà, giọng hắn thoáng chút bùi ngùi:

 

“Ý Linh, những năm qua, nàng đã chịu nhiều ấm ức rồi.”

 

Năm thứ hai sau khi chúng ta thành thân, công công ta được phục chức.

 

Nhưng chưa đầy ba tháng sau khi quay lại kinh thành, người đột ngột qua đời.

 

Vì chuyện này, phu quân tham gia khoa cử, đưa cả gia đình tới kinh thành nhậm chức.

 

Không lâu sau khi về kinh, vị hôn thê năm xưa từng phản bội hắn - Hứa Vãn Anh - đã tìm đến cửa.

 

Phu quân của nàng, Hà Doanh, là bạn thân của phu quân ta năm xưa. Sau khi cưới vị hôn thê của huynh đệ, lòng luôn áy náy.

 

Trong khi điều tra nội tình cái c.h.ế.t bất thường của phụ thân phu quân ta, Hà Doanh không may bị lộ, dẫn đến kết cục mất mạng.

 

Chúng ta vì thế mà thu nhận góa phụ Hứa Vãn Anh vào phủ.

 

Chỉ chưa đầy nửa tháng sau khi vào phủ, nhìn thấy phu quân ta được trọng dụng, Hứa Vãn Anh đã lén hạ dược, ép buộc hắn cưới nàng.

 

Sau đó, nàng trở thành di nương trong phủ, sinh ra Liên Tri Tình.

 

Nhưng ngay cả bản thân Hứa Vãn Anh cũng không biết, đứa bé trong bụng nàng không phải cốt nhục của phu quân ta, mà là của Hà Doanh đã mất mạng.

 

Hà Doanh trước khi c.h.ế.t từng gửi gắm đứa trẻ, ta khi bắt mạch cho nàng phát hiện nàng mang thai, vì lòng thương hại mà cho phép nàng ở lại phủ.

 

Về sau, khi nàng nảy sinh ý đồ xấu, phu quân vốn định đuổi nàng đi.

 

Nhưng khi bất ngờ phát hiện thân phận khác của nàng, chúng ta chỉ có thể thuận theo thời thế, lập mưu đối phó.

 

Để giữ chân người đứng sau nàng và báo thù cho cái c.h.ế.t thảm của phụ thân, ta cùng phu quân đóng kịch nhiều năm.

 

Nhưng chúng ta trước sau luôn đồng tâm hiểu ý, chưa từng thay đổi.

 

Giọng phu quân trầm nặng:

 

“Nhiều năm qua, ta thật có lỗi với nàng.”



 

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, mọi ký ức đau buồn của quá khứ tan biến như mây khói.

 

19

 

Liên Tri Tình hôn mê nhiều ngày, khi tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện, trở thành một đứa trẻ ngây dại.

 

Đại phu nói rằng tâm tình nàng d.a.o động quá lớn, thần trí khó có thể hồi phục.

 

Ta đưa nàng đến một trang viên ở ngoại ô kinh thành.

 

Ta không nói với bất kỳ ai.

 

Thật ra, nàng là nhi nữ ruột thịt của ta, nhưng ta không muốn nhận lại nàng nữa.

 

Hướng Vãn và Trì Sảng lại cùng nhau phá được vài vụ án lớn.

 

Hai người họ rất ăn ý, thỉnh thoảng về muộn, cũng đều do Trì Sảng cùng đồng liêu đưa Hướng Vãn về.

 

Ngày Trì gia đến cầu hôn, ta cảm thấy đây quả là duyên phận.

 

Kiếp trước, hiền tế mà ta chọn, kiếp này lại trở thành hiền tế của ta theo cách này.

 

Trì Sảng bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, nhân phẩm rất tốt.

 

Quan trọng hơn, gia quy Trì gia nghiêm khắc, hậu viện sạch sẽ.

 

Trì Sảng còn thề với Hướng Vãn rằng, đời này sẽ như phụ thân của mình, một đời một kiếp một đôi người.

 

Phu quân nhìn đôi tân nhân, giọng nói mang chút hoài niệm:

 

“Phu nhân xem, Hướng Vãn và Trì Sảng hiện giờ, chẳng phải rất giống chúng ta thời trẻ sao?”

 

Qua ánh mắt hắn, ta như nhìn thấy chúng ta năm xưa, cùng nhau tìm ra chân tướng vụ án đèn hoa đăng.

 

Nhưng rốt cuộc, tuổi trẻ chẳng thể quay về.

 

Giọng phu quân thoảng chút u sầu, mang theo ít nhiều tiếc nuối:


 

“Nếu không vì phải báo thù cho phụ thân, ta cũng có thể cùng nàng ngày ngày tra án.”

 

Ta giơ quyển sách trên tay, cười nhạt:

 

“Nữ thần thám này, để Hướng Vãn làm thay ta rồi.

 

“Chỉ là gần đây ta xem qua nhiều sách kinh thương, mở tiệm mới cần bạc, hay là chàng đưa hết bổng lộc của mình cho ta, để ta trở thành nữ thương nhân số một kinh thành?”

 



Hắn cười sảng khoái:

 

“Phu nhân cần, ta nhất định dốc hết gia tài.”

 

20

 

Đêm trước ngày Hướng Vãn thành thân, nàng nhất quyết đòi ngủ chung với ta.

 

Từ lúc nàng hai tuổi, chúng ta đã không còn ngủ chung phòng.

 

Ta vốn nghĩ rằng sẽ không quen, nhưng không ngờ khi thật sự nằm cạnh nhau lại cảm thấy tự nhiên và thân thiết vô cùng.

 

Có lẽ qua bao năm tháng gắn bó, chúng ta đã sớm là mẫu tử ruột thịt.

 

Bên ngoài, gió thổi vi vu, mái hiên đen phủ đầy tuyết.

 

Hướng Vãn ôm lấy cánh tay ta, khẽ nói:

 

“Con đã đi thăm muội muội, nàng vẫn chưa khá hơn.

 

“Nhưng con cảm thấy, nàng dường như hạnh phúc hơn trước rất nhiều.”

 

Ta im lặng một lúc rồi đáp:

 

“Vậy cũng tốt.”

 

Hướng Vãn ngừng lại hồi lâu, rồi thì thầm:

 

“Mẫu thân, thực ra con là con ruột của Hứa di nương, phải không?

 

“Con đã cẩn thận so sánh, thật ra con và bà ấy có vài nét giống nhau.”

 

Nàng nắm chặt góc chăn, giọng nghẹn ngào:

 

“Vài ngày trước, con mơ thấy một giấc mộng, trong mộng người bị Hứa di nương đánh mắng là con, người ăn không đủ no cũng là con… Trong mộng, mẫu thân còn lén lút cho con ăn, giấu cho con vài quyển sách…”

 

Ta xoa nhẹ trán nàng, mỉm cười hỏi:

 

“Vậy trong lòng con, mẫu thân của con là ai?”

 

“Đương nhiên là người.”

 

“Còn trong lòng ta, nhi nữ của ta cũng chính là con.”

 

Như vậy là đủ rồi.

 

( Hết )
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top