Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lưu Sa

Chương 20


20

Quận Hải Châu được thu phục, giám sát sứ, Thế tử Trung Dũng hầu Lý Vô Già vì cấu kết người Oa quốc, có ý đồ mưu hại Minh Hoa công chúa đã bị xử quyết ngay tại chỗ.

Ta dẫn theo hơn vạn tinh binh, ban sư hồi triều.

Dọc theo đường đi, dân chúng hai bên đường hoan nghênh.

Ngày đến kinh thành, phủ Công chúa thắp nến sáng cả đêm.

Ta và Phương Cảnh Ngọc ngồi ngay ngắn trên giường mềm.

Ánh đèn lồ ng nhảy nhót trong đáy mắt nàng.

Nàng nói: "Tất cả đã sẵn sàng. Trong quá trình bày binh bố trận, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị có thể giúp chúng ta không đánh mà thắng vị ca ca kia của điện hạ.”

……

Chạng vạng ngày hôm sau, phụ hoàng thiết yến khoản đãi ta trong cung.

Nâng cao cốc rượu, xa xa cùng ta chạm cốc.

Ta biết, ngài muốn tiên lễ hậu binh, sau khi khen thưởng ta, sẽ vừa đ.ấ.m vừa xoa, buộc ta nộp binh quyền.

Đáng tiếc lúc này đây, không thể như ngài mong muốn, thưa phụ hoàng.

Ta thưởng thức cốc rượu trong tay, cười cười: "Phụ hoàng vẫn nên uống vừa thôi, nếu không thân thể bị vét sạch, không thể khiến Chu quý phi tận hứng, chẳng phải là lại khiến ca ca vất vả thay phụ hoàng cày cấy sao?"

Lời ta vừa nói ra, cả điện đều kinh hãi.

“Khương Thư Ý, ngươi nói hươu nói vượn gì thế?!”

Khương Diên Quân phản ứng rất lớn, hắn kinh sợ đứng dậy, động tác rất mạnh, thậm chí lật tung cái bàn thấp trước mặt.

Ánh mắt ta chuyển qua nhìn hắn, cười nhạo thành tiếng: "Thái tử điện hạ, trước khi ngươi phản ứng lớn như vậy, có nên giấu vết hôn luyến lưu trên cổ ngươi trước hay không?"

Theo bản năng hắn ngay lập tức đưa tay lên cổ che lại, phản ứng rất nhanh. Nhưng động tác này đã phô bày tất cả, không cần nói cũng biết.

“Hoàng thượng!”

Có người sợ hãi kêu lên một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện phụ hoàng ngồi ở trên đài cao, giơ tay lên hướng tới Khương Diên Quân. Nhưng hai mắt phụ hoàng trở nên trắng bệch, bàn tay giơ lên cũng run rẩy kịch liệt.

“Ngươi... Nghịch tử......”

Nói được mấy chữ này, đầu ngài nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

“Người đâu!”

Biến cố đột nhiên khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

Ta bỗng nhiên sầm mặt, giơ tay đè chuôi kiếm lại: "Khương Diên Quân không tôn trọng bề trên, không tuân luân lý cương thường, dám to gan tư thông cùng hậu phi, còn có ý đồ mưu hại phụ hoàng, bắt hắn lại!"

"Chu quý phi hôm nay xưng bệnh trốn ở Tiêu phòng trong cung, bắt luôn lại cho bổn cung, nhốt vào thiên lao!"

Cấm vệ quân đã sớm bị ta và Phương Cảnh Ngọc thay thế bằng người của mình đồng loạt xông lên.

Những triều thần khác còn muốn nói tiếp, nhưng sau khi mấy trăm tinh binh đột nhiên tràn vào trong điện xuất binh khí, thức thời ngậm miệng.

Ta không nhanh không chậm, từng bước một đi tới trước mặt Khương Diên Quân đang bị ép buộc quỳ trên mặt đất, tiện tay đập một cái cốc, đặt mảnh sứ sắc bén ngang trên cổ hắn.

Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói không nên lời.

“Ca ca.” Ta nói: "Ngươi mưu hại phụ hoàng, nhận trộm làm mẹ, còn tư thông với nàng. Hành vi như vậy, nếu giờ phút này ta g..iết ngươi, chỉ sợ kiếp sau ngươi cũng chỉ có thể đầu thai làm súc sinh."
 
Chương 21


21

Đây chính là chuyện thú vị mà Phương Cảnh Ngọc vô tình tìm hiểu được.

Chu quý phi là một người trọng dục, lúc còn trẻ ôm lấy phụ hoàng, dần dần vét sạch thân thể của ngài. Lúc ngài lực bất tòng tâm, dỗ dành ngài dùng thuốc vài năm. Hiện giờ thuốc cũng không còn tác dụng nữa, nàng liền dời mắt vào người Khương Diên Quân trẻ tuổi khỏe mạnh.

Nàng và Khương Diên Quân tận tình gi@o hoan, lại thấy phụ hoàng tuổi già nhưng vẫn nắm lấy quyền hành không chịu buông tay, liền bắt đầu hạ độc ngài, để Khương Diên Quân mau chóng thay thế.

Hôm nay, ngược lại làm hỉ phục cho ta.
 
Chương 22


22

Đêm nay, hoàng cung Khương quốc đèn đuốc sáng trưng cả đêm, gần như m..áu chảy thành sông.

Ta cũng nhổ sạch gốc rễ cuối cùng của Khương Diên Quân đang tử thủ không chịu hàng.

Chân trời mới vừa mọc.

Ta cất bước đi về phía chỗ ở của Khương Tĩnh Nguyệt.

Mới vừa vào cửa, đã đụng phải Phương Cảnh Ngọc.

“Lúc ấy trên đại điện quá loạn, nàng ta thừa dịp loạn chạy trốn, vừa lúc bị một đội nhân mã tuần tra cửa nam của chúng ta phát hiện, giao cho ta.”

Nàng vỗ nhẹ lên vai ta: “Ta nghĩ, từ những chuyện lúc trước điện hạ nói cho ta nghe, điện hạ nên sẵn sàng tìm hiểu mọi thứ về nàng ta ở đây."

Phương Cảnh Ngọc xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại ta và Khương Tĩnh Nguyệt, ngoài ra còn có cấm vệ quân canh giữ cửa.

Ta nhìn Khương Tĩnh Nguyệt một lát, đá một cước vào bên hông nàng ta, giẫm mạnh lên bụng nàng ta, nghiền qua nghiền lại.

“Khương Tĩnh Nguyệt, ngươi là do cung nữ sinh ra, từ nhỏ ở trong cung chịu đủ loại ức hiếp. Nhờ mẫu hậu của ta quan tâm chăm sóc nhiều hơn, năm lần bảy lượt cứu ngươi từ tay Chu quý phi, thậm chí còn đón ngươi vào trong cung cùng ăn cùng ở với ta. Nhưng ngươi lấy oán trả ơn, lại chủ động nịnh nọt Chu quý phi, độc sát mẫu hậu ta.”

"Bà ta chỉ là một hoàng hậu thất quyền, quyền lực của Chu quý phi ngày càng mạnh, chẳng lẽ bà ta có thể bảo vệ ta cả đời sao?"

Giọng nói vô tội của Khương Tĩnh Nguyệt trước sau như một: “Người không vì mình trời tru đất diệt. Nếu ta không lấy lòng Chu quý phi, công chúa thứ xuất như ta, cập kê sẽ chỉ bị đưa đi hòa thân.”

Ta nghe được trong lòng tức giận quay cuồng, lại giẫm mạnh lên người nàng ta mấy cước.

Nàng ta đau đớn ho khan: "Ta không hiểu, tại sao...

“Tại sao cái gì?”

"Lý Vô Già không phải là người trong lòng ngươi sao, hắn thay lòng đổi dạ với ngươi, ngươi hẳn rất đau lòng, làm sao ngươi dám -- làm sao dám trực tiếp g..iết hắn? Thái tử ca ca, hắn là ca ca ruột cùng mẹ của ngươi...”

“Loại ca ca này, ai muốn thì cứ lấy, bổn cung không thiếu.” Ta lạnh giọng nói, ngồi xổm xuống, dùng mũi d.a.o găm nâng cằm nàng lên: “Không phải ngươi thích sao? Tặng ngươi là được chứ gì.”

Ta nói xong, giơ tay lên, mũi d.a.o găm nặng nề xẹt qua gương mặt xinh đẹp của nàng. Hai vết khắc đan xen, sâu đến mức lộ cả xương.

Nàng ta run rẩy sờ sờ mặt mình, đột nhiên bắt đầu thét chói tai như điên.

“Ngươi sợ sao, Khương Tĩnh Nguyệt?” Ta giật giật khóe môi: “Bây giờ, mới chỉ là bắt đầu thôi.”
 
Chương 23


23

Ta sai người nhốt Khương Tĩnh Nguyệt và Chu quý phi vào địa lao, mỗi ngày cho uống thuốc. Dưỡng tốt thân thể của các nàng đồng thời cũng làm cho cảm giác đau đớn của các nàng tăng lên mấy lần.

Sau đó cho người canh giữ, cứ cách nửa canh giờ, cắt một nhát đao trên người các nàng, lóc một miếng thịt.

Còn vị phụ hoàng ngu ngốc bất tài kia.

Dù thái y tận tình cứu chữa, nhưng ngài vốn đã bị hao mòn thân thể, lại trúng độc, khi bị k1ch thích, gần như bị phế mất nửa người.

Cũng không sao.

Ta sai người nắm tay ngài viết từng nét bút phế thái tử, truyền chiếu thư của Minh Hoa công chúa, ân cần ra lệnh cho mọi người chăm sóc ngài thật tốt.

Nhất định phải trị liệu cho phụ hoàng thật tốt, để cho ngài an dưỡng tuổi già.

“Đúng rồi, mẫu hậu, ngoại tổ phụ và cữu cữu của ta mất sớm, phụ hoàng nhất định vẫn còn hổ thẹn đối với chuyện này? Các ngươi hầu hạ ngài thật tốt, mỗi ngày đỡ ngài xuống giường, đi dập đầu một trăm cái với bài vị của mẫu hậu và ngoại tổ phụ của ta. Đây xem như là phận nữ nhi như ta vì phụ hoàng tận một chút hiếu tâm.”

Cung nhân hầu hạ bên cạnh vâng dạ, còn phụ hoàng lệch miệng lệch mắt của ta nằm ở trên giường nhìn ta, khóe mắt muốn nứt ra, nhưng ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói được.

Ta đứng ở bên giường, nhìn ngài cười cười: “Phụ hoàng, người luôn nói con không có quy củ, còn nói mẫu hậu không dạy con tốt. Trước đây vì chuyện này, không biết đã phạt con bao nhiêu lần. Hôm nay phụ hoàng cũng nên nhìn xem, quy củ của con là gì.”
 
Chương 24


24

Một năm sau đó, ta vô cùng bận rộn.

Ta âm thầm liên hệ chỉnh hợp bộ hạ cũ của ngoại tổ phụ lại với nhau, điều hành binh mã, kiếm chỉ bắc cương, đã liên tiếp hạ sáu tòa thành trì của Khương tộc. Thấy sắp bị đánh vào hoàng thành, bọn họ cuối cùng cũng đưa hàng thư nguyện ý làm quốc gia phụ thuộc của chúng ta, cống nạp hằng năm.

“Nghe nói, bọn họ sẽ đưa Cửu hoàng tử tuấn tú nhất Khương tộc tới cho bệ hạ hòa thân.”

Ta chống cằm, lười biếng nói: "Vậy sao?

Đây cũng là việc nhỏ.

Oa quốc dạy mãi không thay đổi, nhiều lần xâm chiếm vùng Nam Hải của ta, quận Hải Châu và Lê Châu vì vậy mà tử thương không ít người. Thủy binh trẫm luyện hơn nửa năm, cũng nên đọ sức với bọn họ.”

Ta cân nhắc một lát, hạ vài đạo ý chỉ, tuyên bố lui triều.

Các triều thần hành lễ lui về phía sau, trên đại điện chỉ còn lại Phương Cảnh Ngọc. Ta đã phong hầu bái tướng cho nàng.

“Bệ hạ, thần còn có chuyện quan trọng khởi tấu.”

Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trêu chọc hỏi: "Có lời gì không thể nói lúc ăn cơm tối sao?"

“Khương Diên Quân muốn gặp ngài.”

Động tác của ta đột nhiên dừng lại.

Nếu không có nàng nhắc nhở, ta cũng sắp quên vị ca ca tốt của mình rồi.

Sau trận cung loạn lúc trước, ta đã xử trí tất cả kẻ thù khác, duy chỉ còn lại Khương Diên Quân.

Mấy ngày đó ta luôn mơ thấy mẫu hậu, mơ thấy khi còn bé. Ta học võ nghệ tốt, luôn bị phụ hoàng răn dạy đường đường là công chúa lại ăn nói thô lỗ, không tuân thủ quy củ. Có mấy lần, ta nhịn không được tủi thân rơi nước mắt.

Là hắn chạy ra ngoài cung, mua người đường dân gian về dỗ dành ta. Hắn đã từng chân thật làm ca ca ruột thật tốt của ta. Ta cũng từng thật tâm thật ý muốn phụ tá hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, sau đó sẽ báo thù cho mẫu hậu. Tình cảm của ta đối với hắn so với Lý Vô Già phức tạp hơn nhiều.

Cho nên ta chỉ sai người nhốt hắn cùng với mấy chục con rắn vào trong ngục tối, cũng không xử tử hắn ngay lập tức.

Hôm nay, ta đi vào địa lao, mới nhìn thấy hắn đã bị tra tấn đến không còn hình dáng, gầy đến sắp nhìn không ra hình người.

Hắn vốn như vậy, từ nhỏ đến lớn, sợ nhất là rắn.

Nhìn thấy ta, ánh mắt tĩnh mịch của hắn giật giật.

Khi mở miệng, thanh âm khàn khàn không ra dáng, giống như gấm vóc bị xé rách.

“Tại sao... Không dứt khoát g..iết ta?”

Ta mở cửa lao, đứng trước mặt hắn, cúi đầu nhìn hắn.

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?”

Sự tra tấn vì lâu ngày không được nhìn thấy ánh sáng khiến hắn đờ đẫn nhìn ta, rất lâu sau hắn mới phản ứng được.

“... Tại sao?”

“Bởi vì ta là hoàng tử, ngươi chỉ là một công chúa. Ngươi bất quá ở hậu cung chỉ có chút tủi nhục, còn ta thì sao? Ăn không đủ no mặc không ấm, ở tiền triều không được phụ hoàng coi trọng, thật vất vả mới được giao việc để làm, nhưng Chu quý phi một tay che trời, ta gặp trắc trở khắp nơi, làm không tốt, lại bị phụ hoàng răn dạy.”

"Làm sao ngươi biết ta đang sống những ngày như thế nào?"

"Thân là trưởng tử, nhưng so với những thái giám kia đều so kém hơn không phải sao? Bất kỳ một danh môn đệ tử nào đều có thể tùy ý bắt nạt ta!

"Đó là bởi vì ngươi hèn nhát và bất tài! Nếu ta là ngươi, thà rút kiếm c..hết cùng bọn họ còn hơn là hèn nhát để bị bắt nạt!"

Ta lạnh lùng nói: "Cho dù như vậy, mẫu hậu chưa từng không phụ lòng ngươi! Ta chưa từng không phụ lòng ngươi!”

“Vì sao Chu quý phi có thể được thịnh sủng, mẫu hậu lại không thể vì ta mà đi lấy lòng phụ hoàng?!”

Hắn ngửa đầu, thần sắc dữ tợn nhìn ta: “Muốn trách thì trách bà là một hoàng hậu thất sủng! Một người mẹ vô dụng!”

Cơn giận dữ như ngọn lửa bốc lên, ta túm chặt vạt áo trước của hắn, đẩy hắn va mạnh vào vách đá phía sau.

Một chút, lại một chút.

Cho đến khi hắn giống như một bãi thịt nát từ trong tay ta trượt xuống.

Ta một lần nữa đứng thẳng người, cúi đầu nhìn hắn.

Tóc và m..áu của hắn trộn lẫn vào nhau, ngay cả ngũ quan cũng không nhìn rõ lắm.

Ta giật giật môi: “Tạm biệt, ca ca.”
 
Chương 25: Hoàn


25

Tối hôm đó, ta lại một lần nữa mơ thấy mẫu hậu.

Bởi vì tự tay g..iết Khương Diên Quân, ta không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Nhưng bà lại đi tới, sờ sờ tóc ta.

“Thư Ý.”

Ta thấp giọng nói: "Mẫu hậu, là con không tốt..."

“Con không làm sai cái gì cả, là do Diên Quân làm ca ca mà không bảo vệ tốt cho con.”

Trong mộng, mẫu hậu nắm bàn tay thô ráp, đầy vết sẹo cũ chồng lên nhau của ta, giọng nói rất đau lòng: “Thư Ý của chúng ta, nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ.”

Trái tim giống như trong nháy mắt bị ngâm vào trong nước ấm, tất cả cảm xúc tiêu cực còn sót lại, đều biến mất trong câu nói này của bà.

Ta mở mắt, ngoài cửa sổ ánh trăng đang sáng.

Quá khứ như lưu sa (cát lún) bị gió đêm thổi bay qua mắt, lặng lẽ rải rác trong gió.

Năm nay, ta hai mươi tuổi.

G..iết c..hết tất cả kẻ thù, có được tất cả những gì ta muốn.

Từ nay về sau trong cuộc đời chỉ còn lưu danh thiên cổ.

(--END--)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom