Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 660


"Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói: "Vì Tứ ca bị binh lính Nam Cương đuổi đánh rơi xuống vách núi, nên hai chân bị gãy, dù bị hạ độc cổ, nhưng đối phương cũng không thể làm gì huynh ấy, nên mới bị nhốt ở đó."

Nghe nhi tử bị rơi xuống giếng, gãy hai chân, Mặc lão phu nhân cũng gấp gáp.

"Cửu Diệp à, ý của con là Tứ ca con sẽ bị liệt suốt đời sao?"

Con trai của ta...

Vì sao ông trời lại làm như vậy, vất vả lắm gia đình mới đoàn tụ, mà cơ thể của nhi tử bà lại thành thế này.

"Nhìn mẫu thân đau lòng, Mặc Cửu Diệp vội an ủi: "Nương, Nhiễm Nhiễm nói nàng ấy sẽ tìm cách chữa khỏi cho Tứ ca."

"Mặc lão phu nhân liên tục gật đầu: "Y thuật của Nhiễm Nhiễm rất giỏi, ta tin con bé nhất định sẽ giúp Tứ ca con khỏe mạnh."

Tình trạng của Mặc Tu Yên bà đã tận mắt nhìn thấy, nhất là nghe hắn ta bị gãy chân, tình trạng này bà rõ hơn ai hết.

Những chiến sĩ trên chiến trường bị thương ở xương cốt, phần lớn là không thể trị tận gốc, dù đã chữa khỏi, cũng sẽ bị tàn tật.

Huống chi Mặc Tu Yên đã bị thương nhiều năm, dù y thuật của nương tử Cửu nhi có giỏi cỡ nào, chỉ sợ là không chữa khỏi hết được.

Bà không dám nói rõ tiếng lòng trước mặt mọi người, là trưởng bối nếu bà mất lòng tin thì không phải bọn nhỏ cũng sẽ mất hết hy vọng sao?

Mặc Cửu Diệp tiếp tục nói, tránh việc nặng nói việc nhẹ, hắn kể lại việc tìm được Lục ca và Thất ca.

Cuối cùng, khi hắn nhắc tới việc đã g.i.ế.c hoàng đế Nam Cương, đầu treo ở nơi cao nhất, ánh mắt nam nhi Mặc gia đều hiện lên tia hâm mộ.

Mặc gia thay Đại Thuận bảo vệ giang sơn mà chinh chiến nhiều năm, không ít người dân Nam Cương bị chịu thiệt thòi.

Nhất là phụ thân của họ, lão quốc công Mặc Kình, năm đó c.h.ế.t trên sa trường. Là do hoàng đế Nam Cương hạ chỉ, dùng đầu người khác treo lên cao để người người nhìn thấy.

Hôm nay, cuối cùng cũng có thể báo thù, hi vọng phụ thân trên trời nhìn thấy cũng được an ủi phần nào.

Người Mặc gia không ai nghĩ tới, phụ thân nhà họ vẫn còn sống, câu nói tiếp theo của Mặc Cửu Diệp đã làm cả nhà bất ngờ.

"Nương, lần này tới Nam Cương, con còn phát hiện một bí mật động trời."

"Bí mật gì? Cửu đệ nói nhanh đi, còn úp mở làm gì." Tính tình Mặc Sơ Hàn nóng vội, nghe hắn nói còn bí mật khác thì vội thúc giục."

"Ta phát hiện mộ phần của phụ thân và huynh trưởng không phải của họ." Mặc Cửu Diệp chậm rãi nói."

Câu này, không chỉ mấy vị huynh trưởng, mà Mặc lão phu nhân cũng không thể bình tĩnh nổi.

"Cửu Diệp, lời con nói là thật?" Về phần vì sao Mặc Cửu Diệp lại biết mộ phần đó không phải họ thì Mặc lão phu nhân không có hỏi nhiều, giờ phút này bà chỉ muốn biết có phải thật hay không."

"Phụ thân, đại ca và nhị ca nếu còn sống, thì họ đang ở đâu?"

Vấn đề này, ngay cả Mặc Cửu Diệp cũng không thể nói rõ.

Hắn và Hách Tri Nhiễm đều cảm thấy, trước khi tìm được họ thì không nên nói quá nhiều.

"Theo suy đoán thì cha, đại ca và nhị ca có thể ở Tây Cảnh. Tiếc là khi Tư Manh tiên sinh nhìn thoáng thấy, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội."

"Quả nhiên là Tư Manh tiên sinh." Mặc Vân Phong vỗ bàn đứng lên."

Dựa theo lời nương kể về chuyện lúc trước, kết hợp với việc Cửu đệ tra được, Tư Manh tiên sinh có thể là người hãm hại nam nhi Mặc gia. "Mặc Sơ Hàn cũng đứng lên: "Ngày mai ta sẽ tới nha môn để xin nghỉ, sau đó tới Tây Cảnh để tìm tung tích của họ." " Người từ nãy giờ không lên tiếng, Ngũ ca cũng đứng dậy, vỗ vào vai Mặc Sơ Hàn.
 
Chương 661


"Bát đệ, việc này phải bàn tính cẩn thận. Hơn nữa, trong nhà có nhiều huynh đệ khác nữa, ngươi cũng không cần xin nghỉ làm gì."

Mặc Sơ Hàn biết, đầu óc Ngũ ca thông minh, hắn ta thấy nương không nói gì, chỉ có thể hậm hực ngồi xuống.

Những người khác cũng nhìn Mặc lão phu nhân và Mặc Cửu Diệp, Mặc lão phu nhân là trưởng bối trong nhà, lời bà nói cũng có uy lực hơn, Cửu đệ và Cửu đệ muội cũng là người chống đỡ Mặc gia. Huống chi, những nam nhi được tìm về đều nhờ công của Cửu đệ và Cửu đệ muội, đương nhiên họ cũng sẽ nghe ý kiến của hai người.

Mặc lão phu nhân suy nghĩ lại một hồi, nhìn về phía Mặc Cửa Diệp: "Cửa Diệp, con nghĩ sao về chuyện này?"

Bà đã nhìn ra từ sớm, nhìn bề ngoài, thì là vợ chông Cửu nhi tìm được những nam nhân khác về, nhưng thực chất đó lại là bản lãnh của phu nhân hắn, bà hỏi Mặc Cửu Diệp, cũng là đang gián tiếp hỏi Hách Tri Nhiễm.

Mặc dù giờ phút này trong phòng chỉ có hai người họ, những lời của Mặc Cửu Diệp hoàn toàn có thể thay cho Hách Tri Nhiễm.

Lúc này Mặc Cửu Diệp có chút khó xử, hắn biết rằng, khi đối mặt với Tư Manh tiên sinh thì cần có Nhiễm Nhiễm ở đây mới phải, tìm được phụ huynh* của hắn có thể giúp họ giải độc càng sớm càng tốt, nhưng bây giờ Nhiễm Nhiễm đang mang thai, hắn trăm triệu lần cũng không thể để cho cô theo hắn mạo hiểm.

"Mẫu thân, hiện tại Nhiễm Nhiễm đang có mang, con dự tính sẽ một mình đến Tây Cảnh xem sét tình hình một chút. "

"Chuyện này là thật?" Khi nghe tin phu nhân Cửu nhi có hỉ trong lòng Mặc lão phu nhân không dấu nổi kích động.

Cái gọi là tâm tình băng hỏa lưỡng trọng thiên* chính là như vậy, vừa nghe tin lão quốc công cùng hai người con trai còn sống, trong lòng bà vui khôn xiết, nhưng mà, niềm vui ấy rất nhanh đã bị nỗi lo vô hình thay thế. *Băng hỏa trọng thiên có nghĩa là hai việc tương phản lại xảy ra làm chung cùng một lúc.

Bây giờ lại nghe quý tức có mang, bà vui đến mức không kìm được nước mắt.

Mặc Cửu Diệp biết mẫu thân hắn sẽ rất vui khi biết tin này, hắn trở về cũng đã lâu, cuối cùng cũng có thể khiến cho mẫu thân vui vẻ một chút.

"Mẫu thân, chuyện này là thật, Nhiễm Nhiễm đã có mang được hai tháng rồi. " Sau khi xác nhận tin này, Mặc lão phu nhân không thể ngồi yên nữa. "Dọc đường nhiều sỏi đá lắc lư, để cho nàng chịu khổ, ta phải qua xem một chút. "

Mặc phu nhân đang nói chuyện liền đứng dậy, để lại vãn nam với vẻ mặt vui mừng ở đó.

Dọc đường Hách Tri Nhiễm chịu không ít khổ cực, nhất là gần đây các triệu chứng ốm nghén xuất hiện, nàng nhìn cái gì cũng không có khẩu vị, cả người nhìn không có tý sức lực nào.

Lan Nhi và Ngọc Nhi đã biết nàng có mang, các nàng cũng đã từng chắm sóc Tứ công chúa khi mang thai, nên đối với việc này cũng không lạ lẫm gì.

Các nàng biết Hách Tri Nhiễm trên đường vất vả, chắc chắn nàng không thoải mái, nên một mực ở bên chăm sóc nàng.

Lúc này hai người đã trải xong chăn gối liền đỡ Hách Tri Nhiễm xuống nghỉ ngơi trước.

Lan Nhi còn chủ động vào bếp đun nước giúp nàng lau mặt.

Hách Tri Nhiễm thấy Lan Nhi và Ngọc Nhi làm việc rất cẩn thận, xát sao, sau khi được lau mặt bằng nước nóng nàng thấy dễ chịu hơn nhiều, khi nàng mơ màng chuẩn bị ngủ, thì có người gõ cửa phòng.

Ngọc Nhi mở cửa, thấy là Mặc lão phu nhân tới, vội vàng cúi đầu hành lễ.

Dường như Mặc Cửu Diệp có kể về chuyện gặp Tứ công chúa, nên đối với hai người xa lạ này bà ít nhiều cũng rõ, biết các nàng là người ở bên Tứ công chúa, bà hơi gật đầu một cái, rồi đi thẳng về phía Hách Tri Nhiễm.
 
Chương 662


Thấy Mặc lão phu nhân đến, Hách Tri Nhiễm định đứng dậy, liền bị Mặc lão phu nhân cản lại.

"Con cứ nằm đi, mang thai vốn đã khổ cực, lại còn đi đường xa như vậy. " "Mẫu thân, người biết rồi sao?"

Mặc lão phu nhân cười ngồi xuống bên cạnh nàng:" Ta vừa mới nghe Cửu Diệp nói, tiểu tử này cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà không nói sớm. "

Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm thấy Mặc lão phu nhân cười vui vẻ như vậy, có thể thấy được bà mong đứa cháu này.

"Mẫu thân, con vẫn khỏe, trên đường phu quân cũng rất quan tâm con. "

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng theo đến, hắn chưa bao giờ thấy mẫu thân mình khẩn trương như vậy.

"Mẫu thân, sau này con sẽ chăm sóc thật tốt cho Nhiễm Nhiễm, đến lúc đó người chờ ẫm tôn tử mập mạp của người đi!"

Mặc lão phu nhân thấy dáng vẻ ngốc nghếch của vãn nam, không khỏi bật cười nói:" Được, ta sẽ chờ đến ngày đó. "

Nam nhi Mặc gia nghe tin Cửu đệ muội có mang, ai nấy đều vui mừng.

Tuy nhiên chuyện như vậy họ không đích thân tới thăm được, đành kêu nương tử của mình tới.

Các tẩu tẩu nghe tin thì lục tục chạy tới, trên mặt ngoài vẻ vui mừng ra thì chính là hâm hộ, không ai đố kị ghen ghét, có thể thấy được trái tim các nàng thuần lương đến mức nào.

Nhất là mấy vị tẩu tẩu đã tìm thấy phu quân, các nàng theo bản năng cúi đầu nhìn về chiếc bụng nhỏ phẳng lì của mình.

Bởi vì ban đầu Hách Tri Nhiễm phát hiện rằng các nàng bị trúng độc dẫn đến mất khả năng sinh sản, còn chuyện như nào nàng cũng không nói rõ được. Mấy vị tẩu tẩu còn rất bưồn bực, khi còn ở kinh thành phu quân họ nhiều năm đi chinh chiến bên ngoài, nhưng mấy tháng gần đây phu thê họ sớm chiều sống chung, vì sao mà bụng vẫn không có động tĩnh gì?"

Bây giờ đã tìm ra phương pháp giải độc giúp tẩu tẩu, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định giấu diếm nữa, nàng hỏi ý kiến của Mặc lão phu nhân rồi sự thật nói ra.

Tẩu tẩu nghe tin việc mình thành thân nhiều năm như vậy mà không mang thai, thì ra lại là do hoàng hậu hãm hại, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Nhị tẩu sau khi gả vào Mặc gia, thời gian sống cùng phu quân lâu nhất, nhưng mãi vẫn không thấy gì, nàng ấy vì thế mà tìm vô số đại phu, uống bao nhiêu loại thuốc, kết quả vẫn không mang thai được, hóa ra đều là do hoàng hậu hại.

"Thật là ép người quá đáng, Mặc gia chúng ta rốt cuộc đắc tội gì với bà ta, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy, cướp đi quyền làm mẹ của chúng ta. "

Mấy vị khác mặc dù không bộc lộ nỗi phẫn uất như nhị tẩu, nhưng tay đều nắm chặt nắm đ.ấ.m thể hiện sự tức giận trong lòng.

Lý do sau khi biết các nàng trúng độc mà Hách Tri Nhiễm không nói cho các nàng biết vì không muốn họ lo lắng thêm.

Nhưng hôm nay thì khác, nàng đã tìm thấy người có thể điều chế thuốc giải cho tẩu tẩu, sau khi giải độc thân thể của họ sẽ dần hồi phục, hơn nữa các huynh trường cũng đã về, chuyện có con cũng là chuyện sớm muộn.

"Tẩu tẩu đừng lo lắng, lần trước ta cùng phu quân đi Nam Cương, đã tìm được dược liệu để điều chế thuốc giải, trong vài ngày nữa ta sẽ điều chế thuốc cho các tẩu, đến lúc đó các tỷ nhất định phải cố gắng nhiều hơn, để cho ta còn nhiều thêm cháu nữa. "

Nếu đổi lại là trước đây, Hách Tri Nhiễm nói các nàng như vậy, họ nhất định sẽ ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng giờ họ đâu còn tâm trạng để ngượng ngùng nữa, mọi sự chú ý đều dồn về phía thuốc giải rồi.

Bát tẩu là người đoàn tụ cùng phu quân sớm nhất, nàng ấy kích động nắm lấy tay Hách Tri Nhiễm. "Cửu đệ muội, độc thật sự có thể giải được sao?"
 
Chương 663


Thấy Mặc lão phu nhân đến, Hách Tri Nhiễm định đứng dậy, liền bị Mặc lão phu nhân cản lại.

"Con cứ nằm đi, mang thai vốn đã khổ cực, lại còn đi đường xa như vậy. " "Mẫu thân, người biết rồi sao?"

Mặc lão phu nhân cười ngồi xuống bên cạnh nàng:" Ta vừa mới nghe Cửu Diệp nói, tiểu tử này cũng thật là, chuyện lớn như vậy mà không nói sớm. "

Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm thấy Mặc lão phu nhân cười vui vẻ như vậy, có thể thấy được bà mong đứa cháu này.

"Mẫu thân, con vẫn khỏe, trên đường phu quân cũng rất quan tâm con. "

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng theo đến, hắn chưa bao giờ thấy mẫu thân mình khẩn trương như vậy.

"Mẫu thân, sau này con sẽ chăm sóc thật tốt cho Nhiễm Nhiễm, đến lúc đó người chờ ẫm tôn tử mập mạp của người đi!"

Mặc lão phu nhân thấy dáng vẻ ngốc nghếch của vãn nam, không khỏi bật cười nói:" Được, ta sẽ chờ đến ngày đó. "

Nam nhi Mặc gia nghe tin Cửu đệ muội có mang, ai nấy đều vui mừng.

Tuy nhiên chuyện như vậy họ không đích thân tới thăm được, đành kêu nương tử của mình tới.

Các tẩu tẩu nghe tin thì lục tục chạy tới, trên mặt ngoài vẻ vui mừng ra thì chính là hâm hộ, không ai đố kị ghen ghét, có thể thấy được trái tim các nàng thuần lương đến mức nào.

Nhất là mấy vị tẩu tẩu đã tìm thấy phu quân, các nàng theo bản năng cúi đầu nhìn về chiếc bụng nhỏ phẳng lì của mình.

Bởi vì ban đầu Hách Tri Nhiễm phát hiện rằng các nàng bị trúng độc dẫn đến mất khả năng sinh sản, còn chuyện như nào nàng cũng không nói rõ được. Mấy vị tẩu tẩu còn rất bưồn bực, khi còn ở kinh thành phu quân họ nhiều năm đi chinh chiến bên ngoài, nhưng mấy tháng gần đây phu thê họ sớm chiều sống chung, vì sao mà bụng vẫn không có động tĩnh gì?"

Bây giờ đã tìm ra phương pháp giải độc giúp tẩu tẩu, Hách Tri Nhiễm cũng không có ý định giấu diếm nữa, nàng hỏi ý kiến của Mặc lão phu nhân rồi sự thật nói ra.

Tẩu tẩu nghe tin việc mình thành thân nhiều năm như vậy mà không mang thai, thì ra lại là do hoàng hậu hãm hại, trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Nhị tẩu sau khi gả vào Mặc gia, thời gian sống cùng phu quân lâu nhất, nhưng mãi vẫn không thấy gì, nàng ấy vì thế mà tìm vô số đại phu, uống bao nhiêu loại thuốc, kết quả vẫn không mang thai được, hóa ra đều là do hoàng hậu hại.

"Thật là ép người quá đáng, Mặc gia chúng ta rốt cuộc đắc tội gì với bà ta, vì sao lại đối xử với chúng ta như vậy, cướp đi quyền làm mẹ của chúng ta. "

Mấy vị khác mặc dù không bộc lộ nỗi phẫn uất như nhị tẩu, nhưng tay đều nắm chặt nắm đ.ấ.m thể hiện sự tức giận trong lòng.

Lý do sau khi biết các nàng trúng độc mà Hách Tri Nhiễm không nói cho các nàng biết vì không muốn họ lo lắng thêm.

Nhưng hôm nay thì khác, nàng đã tìm thấy người có thể điều chế thuốc giải cho tẩu tẩu, sau khi giải độc thân thể của họ sẽ dần hồi phục, hơn nữa các huynh trường cũng đã về, chuyện có con cũng là chuyện sớm muộn.

"Tẩu tẩu đừng lo lắng, lần trước ta cùng phu quân đi Nam Cương, đã tìm được dược liệu để điều chế thuốc giải, trong vài ngày nữa ta sẽ điều chế thuốc cho các tẩu, đến lúc đó các tỷ nhất định phải cố gắng nhiều hơn, để cho ta còn nhiều thêm cháu nữa. "

Nếu đổi lại là trước đây, Hách Tri Nhiễm nói các nàng như vậy, họ nhất định sẽ ngượng ngùng xấu hổ.

Nhưng giờ họ đâu còn tâm trạng để ngượng ngùng nữa, mọi sự chú ý đều dồn về phía thuốc giải rồi.

Bát tẩu là người đoàn tụ cùng phu quân sớm nhất, nàng ấy kích động nắm lấy tay Hách Tri Nhiễm. "Cửu đệ muội, độc thật sự có thể giải được sao?"
 
Chương 664


Hách Tri Nhiễm biết hai nha đầu này rất trung thành, có họ phục vụ bên người rất tốt, nhưng khi nàng muốn đi vào không gian thì lại không tiện lắm.

Huống chi, ở thời hiện đại nàng là một quân nhân, căn bản không có thói quen được hầu hạ như vậy.

"Lan Nhi, Ngọc Nhi, Mặc gia bây giờ chỉ là gia đình bình thường, không còn những quy củ của gia đình lớn nữa, các ngươi sau này ý tùy ý một chút cũng được, không cần theo ta cả ngày. "

Lan Nhi nghe nàng nói vậy, trong lòng có hơi bất an.

"Cửu phu nhân, lúc trước là người cùng Cửu gia cứu nô tỳ, bây giờ bọn ta là người của người, hơn nữa bây giờ người còn đang mang thai, nhất định phải có người ở bên chăm sóc, nếu như người cảm thấy chúng nô tỳ có chỗ nào không đúng, xin người cứ nói, ta với Ngọc Nhi sẽ sửa đổi. "

Nàng ấy nghĩ rằng các nàng phụ vụ Cửu phu nhân chưa được chu đáo, nàng không thích họ.

Nếu thật là như thế, sau này các nàng biết phải sống ở Mặc gia như thế nào.

Hách Tri Nhiễm biết Lan Nhi hiểu lầm ý mình, nàng cũng không định vòng vo, trực tiếp bảy tỏ suy nghĩ của mình.

"Ngươi đừng hiểu lầm, nếu ta chê các ngươi đã không đưa các người cùng trở về, chỉ là từ khi bị lưu đày đến giờ, ta đã quen với cuộc sống tự lập.

Những người khác ở Mặc gia cũng vậy, bọn ta luôn dựa vào chính mình để tồn tại, sau này không cần các ngươi lúc nào cũng phải theo ta.

Nữ quyến trong nhà đều có việc của mình, các ngươi có thể tìm đại tẩu ta, để nàng ấy giúp các ngươi sắp xếp công việc, tất nhiên, khi nào ta cần, ta sẽ gọi các ngươi đến.

Dù sao cũng là theo Tứ công chúa từ nhỏ, lớn lên trong những âm mưu thủ đoạn nên suy nghĩ Lan Nhi sẽ khác người thường.

Nàng ấy có thể hiểu được ý của Cửu phu nhân, nàng không muốn nàng ấy và Ngọc Nhi phục vụ bên mình.

Chả trách, trước khi tứ công chúa lâm chung đã đem nàng ấy và Ngọc Nhi giao phó cho Cửu gia.

Mặc dù các nàng không có ý như vậy, nhưng với tư cách là phu nhân Cửu gia, khi thấy các nàng Hách Tri Nhiễm khó tránh những suy nghĩ dư thừa.

Lan Nhi tiến lên mấy bước, quỳ xuống đất nghiêm túc nói:

"Cửu phu nhân, ta Lan Nhi tại đây ta xin thề, không có suy nghĩ nào quá phận với Cửu gia, nếu có vi phạm, nguyện cho trời đánh. "

Ngọc Nhi thấy Lan nhi làm vậy, nàng ấy cũng quỳ xuống thề theo. Thấy hai người họ như vậy, Hách Tri Nhiễm bất lực xoa huyệt thái dương.

Không nói đến Ngọc Nhi và Lan Nhi có tâm tư như vậy thật hay không, chỉ riêng Mặc Cửu diệp mà nói, hắn nhất định sẽ không có suy nghĩ như vậy, dù cho hai người này xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cũng không để ý.

Không biết tại sao Hách Tri Nhiễm lại tin tưởng Mặc Cửu Diệp như vậy, nàng tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với mình.

Dù có tin lầm người, nếu một ngày nào đó Mặc Cửu Diệp thật sự đến với Tân Mộ Sở, vậy thì sẽ ra sao?

Hách Tri Nhiễm không thiếu thứ gì cả, nếu muốn thể lực nàng có thể lực, muốn bạc, quốc khố Đại Thuận và quốc khố Nam Cương vẫn ở trong tay nàng, nàng còn có người thân của mình, lại có thêm

Có nhiều như vậy, dù ở bất cứ đâu, cuộc sống của nàng đều sung túc, căn bản không cần phải lo lắng những điều này.

Mặc dù nàng không lo lắng về bất cứ chuyện gì, nhưng có những chuyện nhất định phải nói rõ ràng, dẫu sao Lan Nhi và Ngọc Nhi cũng cũng phải sống ở đây một thời gian. "Các ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta nói là, ta không quen có người hầu hạ bên cạnh, với lại lúc đầu khi ta đưa các ngươi đi, ta cũng đã nói, Mặc gia chúng ta không nuôi người rãnh rỗi.
 
Chương 665


Muốn sống tốt thì phải tự mình lao động, kiếm cơm.

Hơn nữa hai người các ngươi, cũng đã đến tuổi thành thân, nếu có nhà nào phù hợp, ta sẽ để ý giúp các ngươi.”

Đó là nỗi bận tâm của Hách Tri Nhiễm, khi mấy người Lương Hạo đến, nàng đã nghĩ, bọn họ đi theo Mặc gia, cũng không thể độc thân cả đời được.

Nếu như gặp cô nương nào phù hợp, nàng nhất định sẽ giúp họ để ý giúp họ.

Lúc trước khi đưa Lan Nhi và Ngọc Nhi về nàng cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nàng chưa tiếp xúc nhiều với họ, tính cách còn chưa rõ nên sau này rồi quyết định.

Vậy nên Hách Tri Nhiễm cũng không vội nói đến chuyện này, nàng còn đang quan sát nhân phẩm của họ trước đã.

Mặc dù suy nghĩ của Lan Nhi khác xa so với Hách Tri Nhiễm nhưng nàng đã nói thẳng thắn như vậy, nếu không hiểu thì chỉ có thể là người ngốc thôi.

Lan Nhi đi về phía trước quỳ gối thành khẩn nói: "Cửu phu nhân, mạng của ta và Ngọc Nhi cũng là do người cùng Cửu gia mang về, theo lý mà nói, mọi việc đều nghe theo sự an bài của người.

Chẳng qua là, trong lòng chúng nô tỳ chỉ muốn đợi đến ngày Tứ công chúa báo được đại thù, lúc dâng hương sẽ báo những việc này, sau khi xong chuyện chúng nô tỳ cả đời cũng sẽ không hối tiếc chuyện gì nữa, còn việc thành thân, chúng ta không dám có tâm tư đó. "

Hách Tri Nhiễm biết hai người vẫn còn đau buồn, nàng nói như vậy, cũng là hy vọng các nàng có phương hướng rõ ràng trong tương lai.

Nếu như các hai người họ không muốn nàng cũng không cưỡng cầu.

"Ta sẽ tôn trọng ý kiến của các ngươi, cũng hy vọng các ngươi có thể hiểu ý ta, hoàn cảnh Mặc gia bây giờ các ngươi cũng thấy rõ, hiện giờ chỉ là gia đình bình thường, trong nhà không cần người hầu nào, mọi người cùng nhau làm việc là được. " Lan Nhi gật đầu liên tục: "Cửu phu nhân yên tâm, bọn ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc. "

Hách Tri Nhiễm giơ tay đỡ hai người dậy:" Các ngươi đứng lên đi, sau này nói chuyện thì cứ nói, không cần quỳ. "

Lan Nhi nghe lời kéo Ngọc Nhi cùng đứng dậy.

"Cửu phu nhân yên tâm, bọn ta sẽ cố gắng thích nghi với cuộc sống ở đây, nhất định sẽ không trở thành gánh nặng cho Mặc gia. "

Thái độ của Lan Nhi khiến Hách Tri Nhiễm rất hài lòng, nàng xua tay về phía hai người họ:" Ta muốn nghỉ ngơi một lát, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy, còn về chỗ ở của các ngươi, đến tìm đại tẩu ta sắp xếp, nhà vẫn còn vài phòng trống. "

Sau khi hành lễ Lan Nhi cùng Ngọc Nhi xoay người ra ngoài.

Phòng chỉ còn lại một mình Hách Tri Nhiễm, bây giờ là ban ngày, nàng lại đang có mang, người trong nhà rất coi trọng nàng, vậy nên nàng dám chắc sẽ không có ai đến quấy rầy.

Vậy nên, nàng liền sử dụng ý niệm tiến vào không gian.

Trước mắt, thứ mà nàng quan tâm nhất đó chính là viên nam châu màu đen kia.

Lúc trước rất nhiều thứ được lấy từ kho riêng của hoàng đế Nam Cương, nhưng nàng và Mặc Cửu Diệp lại không có thời gian kiểm tra.

Bây giờ cuối cùng cũng có thời gian rảnh, nàng lại không mệt, vừa hay có thể kiểm tra một chút.

Ý thức của Hách Tri Nhiễm lang thang qua lại giữa những vật phẩm kia, nàng thấy có hộp gì đó không to không nhỏ được mở ra.

Khi cái hộp mở ra, nàng ngay lập tức được mở rộng tầm mắt.

Tất nhiên, viên Nam Châu đen kia cũng ở trong đó.

Ngoài ra, ở đó còn có hai viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, một bức tượng phật bằng phỉ thúy cỡ bàn tay. Điều đáng chú ý nhất không phải những thứ ấy, mà là một viên Nam Châu màu đỏ đậm.
 
Chương 666


So với viên màu đen, viên màu đỏ cực kì hiếm, nàng từng nghe người ta nhắc đến chứ cũng chưa từng nghe nơi cất giữ của nó ở đâu.

Hôm nay, viên Nam Châu đỏ to bằng quả trứng gà xuất hiện trước mắt nàng, suy nghĩ đầu tiên của Hách Tri Nhiễm đó là nàng phát tài rồi.

Dù nàng đã có rất nhiều tiền, nhưng đâu có ai lại không muốn nhiều tiền hơn nữa chứ?

Không nói đến viên Nam Châu đỏ kia, chỉ cần lấy ra vật phẩm khác mỗi vật phẩm đều là bảo vật vô song có thể sánh ngang với viên Nam Châu đen.

Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm đem những thứ này giấu đi, sau này sẽ liên lạc với nhà sưu tập nhỏ.

Ngoài ra còn dược liệu đản bì giúp các tẩu tẩu giải độc, đây là một cái đản bì rất hoàn chỉnh, có thể đủ để điều chế được tám phần thuốc giải.

Nếu như đã hứa với tẩu tẩu, nàng sẽ làm càng sớm càng tốt.

Để điều chế thuốc giải cần rất nhiều dược liệu, trừ đản bì ra, những thứ khác đều có thể đi mua.

Dựa theo toa thuốc nàng đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu, sau đó nàng đi vào phòng thuốc, trực tiếp điều chế.

Phải mất mấy giờ thì mới điều chế xong thuốc, nên Hách Tri Nhiễm mở ứng dụng TaoBao liên hệ với nhà sưu tập nhỏ.

[Có ai ở đó không? Nam Châu mà ngươi muốn đã tìm được rồi. | Rất nhanh, nhà sưu tập nhỏ đã đáp lại.

[Tìm được rồi à?]

Hách Tri Nhiễm: [May mắn không phụ lòng tin của ngươi. ]

Vừa nói, nàng liền sử dụng chức năng tải lên sản phẩm để chụp một bức ảnh về Nam Châu gửi cho nhà sưu tập. Nhà sưu tập nhỏ: [ Đúng là viên Nam Châu này, viên này với viên bị mất giống y đúc. ]

Hách Tri Nhiễm: [Làm sao ngươi biết nó giống như đúc. ]

Nhà sưu tầm nhỏ đánh dấu một vị trí trên bức ảnh gốc rồi gửi cho nàng. [ Ngươi xem chỗ này, nhìn kĩ một chút sẽ thấy chỗ nhô ra. ]

Hách Tri Nhiễm cầm viên Nam Châu lên kiểm tra một lượt, đúng như nhà sưu tầm nói có một chỗ bị nhô ra.

Xem ra, viên Nam Châu mà nhà sưu tập đó đánh mất đúng là vật phẩm của thời đại này.

Hách Tri Nhiễm bỗng nghĩ ra một ý.

[Nếu như Nam Châu này đến tay ngươi, có lẽ người lấy đi viên Nam Châu đó sẽ không còn nữa, ngươi có thể căn cứ vào đó để tìm ra tung tích kẻ trộm]

Nhà sưu tập nhỏ nghe vậy mắt liền sáng lên.

[ Cách này của ngươi rất tốt, ta sẽ liên lạc với những người khác kêu họ chú ý, nhất định phải tìm được tên trộm. ]

Thật ra thì đến lúc này Hách Tri Nhiễm cũng có một nỗi lo, nàng đã bán nhiều bức tranh cỗ trên TaoBao và chúng còn là duy nhất.

Không biết những nhà sưu tập hiện đại có mất mát gì không?

Nếu thật sự như vậy, nàng không thể bán những món đồ cổ kia được, điều đó chẳng phải là gây rối trật tự công cộng hiện đại?

Nghĩ tới những chuyện này, Hách Tri Nhiễm liền hỏi.

[Ta từng bán vài món đồ cổ và chúng đều là duy nhất, không biết các ngươi có người nào bị mất trộm không?]

Nhà sưu tập nhỏ: [ Chuyện này ngươi yên tâm, trong lịch sử có ghi chép, thời kỳ Đại Thuận cùng với các nước nhỏ xung quanh thường xuyên xảy ra xung đột, rất ít đồ cổ có thể lưu trữ. ] Thì ra là vậy, nếu nàng bán một vật phẩm, hiện đại có người mất một vật phẩm, Hách Tri Nhiễm muốn có nhiều tiền hơn cũng không thể bán những món đồ này nữa.

[Ý ngươi nói là, những món đồ mà ta bán không có vấn đề gì?]

Người sưu tập nhỏ: [Đúng là như vậy, đa số những món đồ cổ thời Đại Thuận đều không được lưu trữ, vậy nên những món đồ mà ta mua từ ngươi đều rất quý giá. ]

Nghe nhà sưu tập nhỏ nói vậy, Hcahs Tri Nhiễm cũng an tâm hơn, dù vậy, nàng cũng không dám bất cẩn như trước.
 
Chương 667


Nếu những món đồ cổ mà nàng bán xuất hiện ở hiện đại, nó có thể làm rối loạn trật tự.

[Nếu như ngươi là thương nhân chuyên về đồ cổ, ta hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài, sau khi xem xét đống đồ này nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền đưa nó lên kệ, ngươi thấy sao?

Cho dù ngươi không phải người mua, giúp ta xác nhận cũng được.] Nàng hy vọng những món đồ cổ mà nàng bán sẽ không có vấn đề gì.

Nhà sưu tập nhỏ: [Tất cả không có vấn đề gì, chỉ cần ta có đủ vốn ta nhất định sẽ mua hết đồ của ngươi.]

Hách Tri Nhiễm: [Cũng không cần phải vậy, ngươi chỉ cần giúp ta xem chúng có thích hợp để bán không là được rồi.]

Nàng không muốn gây rối đến việc sưu tập đồ cổ của thế giới hiện đại, cũng không muốn lợi dụng ai.

Nhất là nhà sưu tập nhỏ, trong chuyến đi Nam Cương vừa rồi đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng không thể lợi dụng họ được, cho dù giúp họ có được viên Nam Châu đen, nàng cũng sẽ đặt nó lên kệ bán cho mọi người.

Dĩ nhiên đối với nhà sưu tập nhỏ nàng sẽ lấy giá thấp đi một chút. Ví dụ như những món đồ họ chọn, đó đều là cực phẩm trong các món đồ.

Người sưu tầm nho nhỏ bởi vì ngọc trai đen kia không dễ gom góp kiếm tiền, nếu Hách Tri Nhiễm đã nói như vậy, hắn ta cũng không định khoe khoang.

[Được, đều nghe theo ngươi, có cần gì thì ngươi cứ tìm ta. ]

Mọi chuyện cơ bản đã giao lưu xong, hai người thương lượng một phen, Hách Tri Nhiễm đem ngọc trai đen lên giá.

Taobao định giá cho ngọc trai đen cũng không phải rất cao, chỉ có hai ngàn vạn, giá của ngọc trai đen ở chỗ người sưu tầm nho nhỏ bên kia cao, có lẽ cũng bởi vì ngọc trai là cổ vật của vương triều Đại Thuận.

Hai ngàn vạn là giá gốc Taobao đưa ra, Hách Tri Nhiễm không định tăng giá thêm chút nào, trực tiếp đề giá hai ngàn vạn trong cửa hàng.

Nàng cũng không lo lắng đặt ngọc trai lên giá sẽ bị người khác cướp đi, dù sao thì đồ vật đắt như vậy, có người muốn mua cũng phải cân nhắc một chút.

Sau khi treo xong hàng hóa, Hách Tri Nhiễm lập tức thông báo cho người sưu tầm nho nhỏ.

Người sưu tầm nho nhỏ vừa rồi đang nghe Hách Tri Nhiễm nói đã lấy ngọc trai đen tới tay, cũng đã bắt đầu chuẩn bị tiền.

Hiện giờ tài chính mà hắn ta có thể điều động chỉ có năm ngàn vạn, nếu như không đủ, hắn ta có thể sẽ bỏ qua mặt mũi mà thương lượng với đối phương một chút về chuyện trả góp.

Kết quả anh ta vừa nhìn thấy định giá, cảm giác đầu tiên chính là có thể mình hoa mắt rồi, ngọc trai này, đối phương chỉ bán cho anh ta giá hai ngàn vạn.

Vì tránh bị người khác vượt lên mua trước, người sưu tầm nho nhỏ không kịp nghĩ quá nhiều, ngay lập tức trả tiền mua.

Sau khi vật đã tới tay, hắn ta nhắn tin cho Hách Tri Nhiễm.

[Thứ này ngươi cố ý bán giá thấp cho ta sao?]

Hách Tri Nhiễm nhìn thấy tin nhắn này thì có hơi buồn cười.

Bởi vì nàng không tham lam, tất cả vật phẩm lên giá đều bán theo giá thấp nhất mà Taobao đánh giá, cho dù nàng biết giá trị của ngọc trai này ở hiện đại, thì cũng không muốn tăng giá.

Nàng cũng không có đầu óc buôn bán gì, kiếp trước một lòng chỉ nghĩ đến chuyện bảo vệ quốc gia chăm sóc người bị thương, bây giờ xuyên qua cổ đại, khái niệm đối với tiền tài cũng không thay đổi thành nhiều gì, chỉ cần đủ là được.

[Chỗ ta đều bán ra theo giá cả bình thường. ] Người sưu tầm nho nhỏ cảm động rối tinh rối mù, nhân phẩm của vị nhân sĩ xuyên qua này quá tốt rồi, giúp mình ân tình lớn như vậy, còn không yêu cầu mình trả ân tình.
 
Chương 668


Khó trách người ta có thể được đại thần xuyên Việt chọn trúng, mà người có nhân phẩm và tam quan như vậy, ở đâu cũng không kém được.

Người sưu tầm nho nhỏ không muốn nói quá nhiều, ân tình này, hắn ta nhớ kỹ.

[Sau này, trước khi ngươi treo hàng hóa lên giá đều có thể tìm ta nhìn xem, có vấn đề gì thì ta nhắc nhở ngươi. ]

Có một thương gia đồ cổ hiện đại hỗ trợ, Hách Tri Nhiễm cầu còn không được.

[Được, sau này chúng ta hợp tác vui vẻ. ]

Lúc này người sưu tầm nho nhỏ đã nhận được ngọc trai đen, quả thực mừng rỡ như điên, hắn ta phải lập tức đi tìm manh mối ăn cắp, lên tiếng chào hỏi với Hách Tri Nhiễm rồi vội vàng offline.

Sau khi Hách Tri Nhiễm sắp xếp lại đồ vật trong không gian một lần nữa, thuốc giải độc đã được chế tác thành công.

Không nhiều không ít, đúng tám viên thuốc, tám tẩu tẩu mỗi người một viên.

Đợi các nàng ăn thuốc giải xong, cẩn thận điều trị thêm chừng một năm, thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề.

Hách Tri Nhiễm lấy được thuốc, cũng không lập tức đưa cho các tẩu tẩu, dù sao những viên thuốc giải độc này cũng không phải làm ra quang minh chính đại, lập tức lấy ra chắc chắn sẽ bị hỏi thăm một chút.

Nàng chỉ có thể chờ lúc nào Mặc Cửu Diệp vào thành, lấy cớ mua một chút dược liệu về, sau đó lại làm ra thuốc giải độc thì sẽ danh chính ngôn thuận.

Hiện giờ, chuyện khó giải quyết nhất chính là trong không gian còn có hơn mấy chục thuộc hạ trước đây của Mặc gia.

Hách Tri Nhiễm lấy m.á.u mấy người làm xét nghiệm, đạt được kết quả giống nhau.

Trên người bọn họ tối thiểu có mấy chục loại độc tố tồn tại, mà những độc tố này cơ bản đều trong trạng thái tương khắc, nhưng mà, mấy chục loại độc tố tương khắc tập hợp một chỗ, đương nhiên làm tê dại ý thức của bọn họ, thậm chí thay đổi rất nhiều chức năng cơ thể của bọn hắn.

Rõ ràng nhất chính là, cho dù cả đời bọn hắn không ăn uống cũng sẽ không chết.

Điểm này khiến Hách Tri Nhiễm vô cùng khó hiểu, dù sao loại tình huống này, cho dù đặt ở thời đại y học vô cùng phát triển sau này thì cũng không thể giải thích chính xác được.

Chẳng những như vậy, sau khi bọn hắn biến thành dược nhân, sẽ nghe theo người có tử cổ đặc thù trong cơ thể thúc giục.

Như vậy xem ra, muốn tìm được cách tiếp xúc với độc mà thân thể bọn họ trúng phải, cũng chỉ có thể ra tay từ con tử cổ đã c.h.ế.t kia.

Con tử cổ kia rõ ràng là dùng dược liệu nuôi ra, mà dược hiệu trong cơ thể tử cổ sẽ sinh ra tác dụng kiềm chế đối với mấy dược nhân này.

Hách Tri Nhiễm nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, còn một thời gian nữa mới đến giờ cơm tối, nàng dứt khoát lấy tử cổ ra tiến hành nghiên cứu.

Phương pháp nghiên cứu tốt nhất chính là sử dụng công cụ chữa bệnh tiến hành rút ra, rút ra tất cả dược liệu và độc tố trên thân tử cổ.

Sau một giờ kiểm tra, Hách Tri Nhiễm phát hiện, trên thân tử cổ chỉ có một loại độc tố.

Đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy loại độc tố này, vì để kiểm chứng, nàng lại lật tìm một số thư tịch liên quan tới độc dược.

Cuối cùng có được kết quả là, độc tố trong thân thể tử cổ, nói trắng ra là chính là một loại đồ vật hấp thụ sức khỏe, có thể hấp thụ trên trăm loại độc tố.

Đồng thời, loại dược liệu hấp thụ sức khỏe này, cũng có thể trở thành linh đan diệu dược giải bách độc.

Như vậy xem ra, mọi chuyện hoàn toàn có thể giải thích thông được.

Tử cổ hấp thụ sức khỏe, có thể hấp dẫn những dược nhân kia.

Mà người khống chế mẫu cổ có thể khống chế người trúng cổ, chỉ cần người điều khiển mẫu cổ luôn điều khiển Mặc Cẩm Niên, những dược nhân kia đương nhiên sẽ nghe theo chỉ thị của hắn.
 
Chương 669


Những dược nhân kia trúng quá nhiều loại độc, tùy tiện giải độc có thể sẽ kích thích độc tố khác trong thân thể lan tràn, việc này chẳng khác nào mới giải quyết xong một việc lại đương đầu với việc khác, chẳng những không có cách nào cứu chữa bọn hắn, ngược lại sẽ đẩy nhanh tốc độ tử vong của bọn hắn.

Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể lợi dụng tử cổ đã c.h.ế.t này, lấy tất cả dược hiệu trong cơ thể tử cổ ra, sau đó lại kết hợp với những dược liệu khác để giải độc.

Đây là một chuyện cực kỳ phức tạp.

Cổ trùng nhỏ xíu như vậy, rút ra dược liệu trong thân thể đã rất không dễ dàng, mà thứ rút ra được cũng sẽ rất ít, còn phải phối hợp với hơn trăm loại dược vật để chế biến.

Hiện giờ xem ra, cơ hội giải độc cho những dược nhân kia chỉ có một lần như thế, Hách Tri Nhiễm không dám có chút qua loa.

Mặc dù nàng đã đại khái biết rõ cách để tiếp xúc với độc tố trong thân thể những dược nhân kia, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.

Chuyện này nhất định phải tiến hành lúc ổn thỏa nhất, nếu không, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm, phí công nhọc sức là chuyện nhỏ, nhiều tính mạng như vậy đều sẽ c.h.ế.t trong tay nàng.

Mặc dù không thể lập tức giải độc cho những người kia, nhưng lúc này Hách Tri Nhiễm cũng coi như có thu hoạch không nhỏ.

Nàng tối thiểu đã làm rõ phương hướng giải độc, mấy ngày sắp tới, chỉ cần nàng cẩn thận nghiên cứu một phen, nhất định có thể cứu sống những người kia.

Nhìn thời gian còn lại không nhiều lắm, nàng thu lại ý thức từ không gian.

Mặc Cửu Diệp cho rằng nàng ngủ thiếp đi, vẫn luôn ngồi bên cạnh trông coi, thấy nàng tỉnh lại thì tri kỷ tiến lên đỡ nàng ngồi dậy.

"Từ từ thôi, nàng nghỉ ngơi đủ chưa?” Hách Tri Nhiễm nào có nghỉ ngơi?

"Ta không nghỉ ngơi, vừa rồi ý thức tiến vào không gian, giao ngọc trai cho người sưu tầm nho nhỏ, thuận tiện kiểm tra thân thể cho những thuộc hạ kia một chút."

Mặc Cửu Diệp cảm thấy đau khổ khi thấy nàng không được nghỉ ngơi thoải mái sau bao ngày làm việc vất vả nên hắn đã bóp vai cho nàng.

"Hiện tại nàng đang có thai, cũng không cần vất vả như vậy, sau này có cần gì thì cứ để ta làm."

Điều hắn đang nghĩ là dù mình không có kiến thức y khoa thì hắn vẫn có thể làm theo chỉ dẫn, điều này sẽ khiến nương tử của hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Hưởng thụ sự chu đáo của phu quân mình, Hách Tri Nhiễm nói: "Cơ bản ta đã hiểu rõ tình huống của những dược nhân đó rồi, chỉ chờ đến lúc thuận tiện thì giúp bọn họ giải độc thôi."

Tuy Mặc Cửu Diệp nóng lòng muốn giúp cấp dưới giải độc thì hắn lại càng quan tâm đến nương tử của mình hơn.

"Việc này không cần gấp, chúng ta đợi nàng nghỉ ngơi tốt thân thể thoải mái đã."

Hách Tri Nhiễm biết rằng hắn luôn cảm thấy có lỗi và áy náy với nàng suốt dọc đường đi này.

"Bây giờ ta đã cảm thấy ổn hơn rồi, thoải mái hơn nhiều so với lúc đi trên đường. Nếu đêm nay ta ngủ ngon thì ngày mai sẽ ổn thôi.

Ngoài ra, thuốc giải cho tẩu tử cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần tìm cơ hội đưa cho bọn họ là được."

Mặc Cửu Diệp càng nghe càng đau lòng, tưởng nương tử của mình đang ngủ trong phòng, nên khi hắn tới cũng không dám quấy rầy, ai ngờ một buổi chiều này nàng đều làm nhiều chuyện như vậy.

Và mọi thứ đều là vì Mặc gia.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Nhiễm Nhiễm, Mặc Cửu Diệp ta không biết có đức hạnh gì mà lại cưới được một nương tử tốt như nàng."

"Chúng ta đều là một nhà, hiện tại cũng đã có con cái, chàng khách sáo với ta là coi ta thành khách đấy à?" Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đa cảm, Hách Tri Nhiễm không biết nên nói cái gì.
 
Chương 670


Những dược nhân kia trúng quá nhiều loại độc, tùy tiện giải độc có thể sẽ kích thích độc tố khác trong thân thể lan tràn, việc này chẳng khác nào mới giải quyết xong một việc lại đương đầu với việc khác, chẳng những không có cách nào cứu chữa bọn hắn, ngược lại sẽ đẩy nhanh tốc độ tử vong của bọn hắn.

Biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể lợi dụng tử cổ đã c.h.ế.t này, lấy tất cả dược hiệu trong cơ thể tử cổ ra, sau đó lại kết hợp với những dược liệu khác để giải độc.

Đây là một chuyện cực kỳ phức tạp.

Cổ trùng nhỏ xíu như vậy, rút ra dược liệu trong thân thể đã rất không dễ dàng, mà thứ rút ra được cũng sẽ rất ít, còn phải phối hợp với hơn trăm loại dược vật để chế biến.

Hiện giờ xem ra, cơ hội giải độc cho những dược nhân kia chỉ có một lần như thế, Hách Tri Nhiễm không dám có chút qua loa.

Mặc dù nàng đã đại khái biết rõ cách để tiếp xúc với độc tố trong thân thể những dược nhân kia, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.

Chuyện này nhất định phải tiến hành lúc ổn thỏa nhất, nếu không, chỉ cần xảy ra một chút sai lầm, phí công nhọc sức là chuyện nhỏ, nhiều tính mạng như vậy đều sẽ c.h.ế.t trong tay nàng.

Mặc dù không thể lập tức giải độc cho những người kia, nhưng lúc này Hách Tri Nhiễm cũng coi như có thu hoạch không nhỏ.

Nàng tối thiểu đã làm rõ phương hướng giải độc, mấy ngày sắp tới, chỉ cần nàng cẩn thận nghiên cứu một phen, nhất định có thể cứu sống những người kia.

Nhìn thời gian còn lại không nhiều lắm, nàng thu lại ý thức từ không gian.

Mặc Cửu Diệp cho rằng nàng ngủ thiếp đi, vẫn luôn ngồi bên cạnh trông coi, thấy nàng tỉnh lại thì tri kỷ tiến lên đỡ nàng ngồi dậy.

"Từ từ thôi, nàng nghỉ ngơi đủ chưa?” Hách Tri Nhiễm nào có nghỉ ngơi?

"Ta không nghỉ ngơi, vừa rồi ý thức tiến vào không gian, giao ngọc trai cho người sưu tầm nho nhỏ, thuận tiện kiểm tra thân thể cho những thuộc hạ kia một chút."

Mặc Cửu Diệp cảm thấy đau khổ khi thấy nàng không được nghỉ ngơi thoải mái sau bao ngày làm việc vất vả nên hắn đã bóp vai cho nàng.

"Hiện tại nàng đang có thai, cũng không cần vất vả như vậy, sau này có cần gì thì cứ để ta làm."

Điều hắn đang nghĩ là dù mình không có kiến thức y khoa thì hắn vẫn có thể làm theo chỉ dẫn, điều này sẽ khiến nương tử của hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Hưởng thụ sự chu đáo của phu quân mình, Hách Tri Nhiễm nói: "Cơ bản ta đã hiểu rõ tình huống của những dược nhân đó rồi, chỉ chờ đến lúc thuận tiện thì giúp bọn họ giải độc thôi."

Tuy Mặc Cửu Diệp nóng lòng muốn giúp cấp dưới giải độc thì hắn lại càng quan tâm đến nương tử của mình hơn.

"Việc này không cần gấp, chúng ta đợi nàng nghỉ ngơi tốt thân thể thoải mái đã."

Hách Tri Nhiễm biết rằng hắn luôn cảm thấy có lỗi và áy náy với nàng suốt dọc đường đi này.

"Bây giờ ta đã cảm thấy ổn hơn rồi, thoải mái hơn nhiều so với lúc đi trên đường. Nếu đêm nay ta ngủ ngon thì ngày mai sẽ ổn thôi.

Ngoài ra, thuốc giải cho tẩu tử cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần tìm cơ hội đưa cho bọn họ là được."

Mặc Cửu Diệp càng nghe càng đau lòng, tưởng nương tử của mình đang ngủ trong phòng, nên khi hắn tới cũng không dám quấy rầy, ai ngờ một buổi chiều này nàng đều làm nhiều chuyện như vậy.

Và mọi thứ đều là vì Mặc gia.

Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng nàng.

"Nhiễm Nhiễm, Mặc Cửu Diệp ta không biết có đức hạnh gì mà lại cưới được một nương tử tốt như nàng."

"Chúng ta đều là một nhà, hiện tại cũng đã có con cái, chàng khách sáo với ta là coi ta thành khách đấy à?" Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đa cảm, Hách Tri Nhiễm không biết nên nói cái gì.
 
Chương 671


Sau khi có được Hạc Trúc, nàng có thể tập trung chuẩn bị thuốc giải.

Sau khi tắt điện thoại di động, Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp mang theo Phan Đoàn Nhi cùng nhau rời đi không gian.

Nàng đã quen với việc dậy sớm giúp gia đình cùng nhóm tẩu tử chuẩn bị bữa sáng, hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng đi thẳng vào bếp.

Kết quả vừa bước vào đã bị đại tẩu đuổi ra ngoài.

"Cửu đệ muội, ngươi chỉ cần chăm sóc bảo bối thật tốt là được, việc nấu nướng cứ để chúng ta lo."

Nhị tấu cũng phụ họa: "Đúng vậy, từ nay về sau không được phép tới đây, quan trọng nhất là phải sinh được một đứa con trai mập mạp cho Mặc gia chúng ta."

Mỗi người tẩu tử đều quyết tâm hơn người kia, và Hách Tri Nhiễm không còn cách nào khác là phải quay về phòng.

Cứ như vậy, ba ngày y tới duỗi tay cơm tới duỗi mồm liên tiếp trôi qua, Mặc Cửu Diệp cuối cùng cũng sắp xếp xong mọi việc ở nhà, giả vờ đưa nàng theo vào thành.

Việc họ đến Doãn Thành lần này chỉ là để kiểm tra danh sách thuốc giải độc cho các tẩu tử, nên cũng không có việc gì đáng kể.

Những chiếc xe la trước đó đã được thay thế bằng những chiếc xe ngựa lộng lẫy, từ từ lăn bánh trên những con đường ở Doãn Thành.

Vừa bước vào một con phố đông đúc, xe ngựa buộc phải dừng lại.

Hách Tri Nhiễm mở cửa xe nhìn ra ngoài, đồng thời hỏi: "Sao vậy?"

Mặc Cửu Diệp chỉ vào đám đông phía trước.

"Có vẻ như có một số người đánh nhau ở đó."

Đánh nhau?

Bây giờ Mạnh Hoài Ninh đã quản lý rất tốt an ninh ở Doãn Thành, hơn nữa với kỹ năng cứng rắn của bát ca, những người kia còn đủ can đảm để gây chiến trên đường phố sao?

Vì tò mò, Hách Tri Nhiễm muốn đi trước nhìn xem.

Mặc Cửu Diệp biết hắn cản trở cũng không có kết quả nên nhanh chóng buộc xe ngựa sang một bên, đích thân bước tới bảo vệ nàng.

Có rất nhiều người đang xem, vòng tròn rất lớn, chỗ nào có khoảng trống thì có thể nhìn thấy bên trong vòng tròn đang diễn ra chuyện gì.

Chỉ nhìn thấy một người nam nhân mặc quần áo rách rưới bị hai người nam nhân trông như côn đồ kéo ra khỏi đám đông.

Bọn côn đồ tiếp tục chửi bới.

"Ngươi chính là nô lệ đã bán thân, sao lại dám chạy trốn? Ta nghĩ ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi nhỉ."

Trong khi tên côn đồ đang nói thì cũng dùng roi trên tay đánh rất mạnh vào người nam nhân.

Người nam nhân chống cự một cách tuyệt vọng và tranh cãi không rõ ràng.

"Ngươi nói bậy, chính các ngươi là người ép ta đóng dấu vân tay lên giấy bán thân trong lúc ta say rượu. Ta muốn báo quan và xin huyện lệnh đại nhân đòi lại công lý cho ta."

Vì người nam nhân này có mái tóc bù xù, nên Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp không biết anh ta là ai, nhưng khi hắn ta nói, giọng nói của hắn ta lại rất quen tai.

Hai người nhìn nhau.

"Là Hồ Thông sao?" Hách Tri Nhiễm muốn xác nhận suy đoán của mình.

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Là hắn."

Nói một cách logic, Mặc Cửu Diệp không phải là loại người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hắn vẫn nhận ra tính cách của Hồ Thông, đặc biệt là khi hắn và Mặc gia đang cùng hội cùng thuyền. Ở trên phố gặp phải chuyện như vậy, dù sao hắn cũng sẽ phải quan tâm một chút.

Mặc Cửu Diệp đưa nương tử đến một địa điểm cách xa đám đông một chút, rồi bước tới chặn hai tên côn đồ.

"Dừng lại."

Tiếng hét của hắn ngay lập tức làm choáng váng hai người nam nhân vẫn đang phô trương sức mạnh hùng mạnh của mình với Hồ Thông.

Tuy nhiên, họ nhanh chóng nhận ra và quan sát kỹ người chặn đường, phát hiện ra rằng hắn chỉ là một người nông dân đẹp trai, nên họ không hề coi trọng hắn chút nào.
 
Chương 672


Tên côn đồ có làn da hơi ngăm đen thiếu kiên nhẫn vung roi về phía Mặc Cửu Diệp.

"Cút ngay, đừng có mà lo chuyện bao đồng ở đây."

Hắn tưởng mình có thể dùng roi xua đuổi người cản đường này, nhưng không ngờ khi vung roi lại bị đối phương bắt được.

Chưa kể, Mặc Cửu Diệp dùng một chút lực, tên côn đồ cầm theo roi bay về phía ven đường.

Động thái này khiến những người có mặt phải hét lên vì kinh ngạc.

Người bình thường đã từng chứng kiến cảnh đánh đập, nhưng cùng lắm giống như hai tên côn đồ đã đánh Hồ Thông vừa nãy thôi, sao mà họ thấy có người dùng roi ném người đi chứ?

Trong lúc nhất thời, đám người hoàn toàn kích động.

Thậm chí có người còn rỉ tai nhau - đáng đánh, điều đó cho thấy hai tên côn đồ này không được ưa chuộng đến mức nào.

Mặc Cửu Diệp phớt lờ những lời bình luận của người xem và sải bước về phía Hồ Thông.

Tên côn đồ còn lại vẫn đang nắm tóc Hồ Thông, khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đến gần, hắn sợ đến mức còn chưa dám buông tay mà bỏ chạy, lại bị Mặc Cửu Diệp nhấc sang một bên như một con gà.

Hồ Thông vừa thả lỏng cơ thể liền ngã xuống đất, nhưng vẫn không quên nhìn rõ mặt cứu tinh của mình.

"Cửu thiếu gia?"

"Là ta, tại sao Hồ đại ca lại bị những người này bắt nạt như vậy?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

Khi được hỏi, Hồ Thông rõ ràng có chút tức giận, chỉ vào hai tên côn đồ nói: "Bọn họ là người đến từ thuyền hàng Doãn thành. Mấy hôm trước ta đến đó giúp người khác sửa thuyền, chúng nói rằng ta đã cướp đi cơ sở kinh doanh của chúng và chúng bắt ta phải nộp lên số bạc ta kiếm được.

Khi ta không đồng ý, chúng cử người đốt nhà rồi ép ta ký giấy bán thân, để từ nay ta chỉ biết giúp chúng sửa thuyền.

Ta chạy ra ngoài trong lúc lính canh không để ý và định báo quan nhưng trên đường chúng lại bắt được ta..."

Tên côn đồ vừa bị Mặc Cửu Diệp vứt đi khập khiễng trở về, toàn thân đau nhức, tuy có chút sợ hãi Mặc Cửu Diệp nhưng hắn vẫn thi triển uy lực trước mặt Hồ Thông.

"Hồ Thông, đừng quên thân phận của ngươi, hiện tại khế ước bán thân của ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu không biết điều thì coi chừng m.á.u thịt của mình đấy."

Nói xong, hắn lại nhìn Mặc Cửu Diệp, đương nhiên hắn không dám có thái độ cứng rắn với Hồ Thông như vừa rồi.

"Còn... Còn ngươi, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác. Cẩn thận, Lưu tiên sinh sẽ khiến ngươi không thể sống sót ở Doãn Thành nữa đấy."

Đối mặt với loại nhân vật phản diện này, Mặc Cửu Diệp thậm chí không thèm nhìn hắn.

"Ngươi không biết xấu hổ với lời nói của mình à." Mặc Cửu Diệp vừa nói vừa đỡ Hồ Thông đứng dậy.

Mặc dù không coi trọng hai tên côn đồ này nhưng tốt nhất nên giải quyết vấn đề này với quan phủ.

"Hồ đại ca, bây giờ chúng ta sẽ đến quan phủ."

Hồ Thông dựa theo sự giúp đỡ của Mặc Cửu Diệp, chật vật đứng dậy, đi theo hắn chuẩn bị rời đi.

Thấy vậy, hai tên côn đồ sợ hãi ngăn lại trước mặt Mặc Cửu Diệp.

"Giấy tờ bán thân của hắn ta vẫn nằm trong tay chúng ta. Nếu ngươi dùng vũ lực bắt hắn ta đi, chúng ta cũng có thể báo cáo với quan chức."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt nhìn hai người, nhịn không được muốn đánh bọn họ: "Vậy ngươi báo quan của ngươi, ta báo quan của ta."

Hai tên côn đồ này đã biết thực lực của Mặc Cửu Diệp lớn như thế nào, nhìn thấy hắn dẫn người đi như vậy cũng không dám tiến lên ngăn cản, nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy về phía bến tàu.

Mặc Cửu Diệp đỡ Hồ Thông tới chỗ Hách Tri Nhiễm, mời Hách Tri Nhiễm ngồi vào xe, rồi hắn mới đỡ Hồ Thông cùng nhau ngồi ở ngoài xe, xe ngựa chậm rãi lái về phía huyện nha.
 
Chương 673


Mạnh Hoài Ninh gần đây không đến Mặc gia vì hắn đang đau đầu với chuyện thuyền hàng Doãn Thành.

Hắn đã bí mật cử người đi tìm bằng chứng phi pháp của thuyền hàng, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã có manh mối và đang chuẩn bị thu xếp để hạ gục những người đứng sau thuyền hàng trong một lần.

Đúng lúc này, có quan chức đến báo có người đang đánh trống trước cửa để báo cáo về sự bất công.

Mạnh Hoài Ninh là một vị quan tốt, cần cù, yêu dân, dù bận việc đến đâu cũng không trì hoãn việc giải quyết những bất bình của dân.

Nhờ sự chính trực và cần cù của hắn mà cuộc sống của người dân Doãn Thành ngày một tốt hơn, có thể thấy rõ việc nam nữ ức h.i.ế.p trước đây gần như không thể thấy được nữa.

Nha môn của hắn cũng trở nên thanh nhàn hơn một chút.

Ngay từ dịp Tết Nguyên đán, hắn đã nhận được thư của gia đình, hoàn toàn đồng ý việc hắn muốn cưới cô nương Mặc gia, nếu không phải vì việc làm ăn lắt léo của thuyền hàng, hắn đã muốn lắc lư lắc lư ở Mặc gia và làm quen hơn với Mặc Hàm Nguyệt rồi.

Mạnh Hoài Ninh cùng mấy vị quan chức đi vào đại sảnh, không ngờ người đánh trống phàn nàn lại là phu thê Mặc Cửu Diệp, còn người đi cùng họ thì hắn lại không hề quen biết.

Mạnh Hoài Ninh không thể ngồi yên khi nhìn thấy cửu huynh của nương tử tương lai mình.

Hắn không quan tâm đến quá nhiều quy tắc và nhanh chóng bước ra khỏi bàn.

"Cửu ca, cửu tẩu, chuyện gì xảy ra vậy?"

Hồ Thông nhìn một màn này, trong lòng không ngừng than thở. Hắn làm quan ở kinh đô nhiều năm, từng theo dõi và tham gia nhiều công đường, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một quan chức đích thân đến chào hỏi, dù là người quen cũng không nên hào hứng như vậy chứ...

Vợ chồng Mặc Cửu Diệp quen thuộc với Mạnh Hoài Ninh nên cũng không nghĩ nhiều.

Mặc Cửu Diệp chỉ vào Hồ Thông bên cạnh và nói: "Đây là Hồ Thông, cựu Công Bộ thị lang. Cũng giống như Mặc gia, hắn bị đày đến đây, và giờ hắn có bất bình muốn khiếu nại."

Lúc này Mạnh Hoài Ninh mới cẩn thận nhìn Hồ Thông.

Sự bối rối của Hồ Thông lúc này không thể dùng lời để diễn tả, nói hắn là một kẻ ăn xin đứng ở đây cũng không quá lời.

Mạnh Hoài Ninh không phải là loại người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài, tuy chưa từng gặp Hồ Thông nhưng hắn là người thông minh, từng nghe các trưởng lão trong gia tộc nhắc tới.

Về phần vì sao Hồ Thông bị đày về Tây Bắc, hắn cũng không có ý định đi sâu vào chi tiết, dù sao Thuận Vũ Đế ngu ngốc không tranh cũng là một sự thật không thể chối cãi, nếu không giữ được nhân tài như Hồ Thông thì triều đình sẽ chỉ thua thiệt mà thôi.

"Hồ đại nhân, nếu có chuyện gì xảy ra với ngài, ngài cũng có thể nói chuyện với ta."

Hồ Thông tuy có vẻ xấu hổ nhưng vẫn không mất đi khí chất học sĩ của mình.

Hắn chắp tay hành lễ với Mạnh Hoài Ninh với thái độ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Bình dân đã bị cách chức và bị lưu đày, tốt hơn hết là huyện lệnh nên gọi ta bằng tên cho thỏa đáng."

Ngay sau đó, Hồ Thông cẩn thận nói chuyện mình gặp phải cho Mạnh Hoài Ninh nghe.

Mạnh Hoài Ninh nghe xong, hung hăng gõ vang kinh đường mộc.

"Trong mắt những người tiệm thuyền quả thật không có chút vương pháp nào."

Đối với chuyện của Hồ Thông, Mạnh Hoài Ninh không định hỏi thăm quá nhiều, bởi vì chứng cứ hắn ta nắm giữ trong tay, có rất nhiều thứ đều cùng loại, mà chứng cứ còn vô cùng xác thực.

Chuyện của Hồ Thông, có thể xử lý cùng cả những chứng cứ mà hắn ta thu tập được.

Mạnh Hoài Ninh kêu quan sai gọi Mặc Sơ Hàn tới, nghe nói chủ nhân tiệm thuyền là một vị võ công cao thủ, phái những quan sai chỉ có chút công phu quyền cước kia qua sợ rằng sẽ chịu thiệt.
 
Chương 674


Không lâu sau, Mặc Sơ Hàn tuần tra ở bên ngoài bị người gọi trở về.

Ngay trước mặt vợ chồng Mặc Cửu Diệp, Mạnh Hoài Ninh trực tiếp hạ lệnh, lệnh Mặc Sơ Hàn dẫn hai mươi quan sai chạy tới tiệm thuyền, nhất định phải bắt người đứng đầu tiệm thuyền về quy án.

Mặc Sơ Hàn dẫn người rời đi, Mạnh Hoài Ninh hiện tại chỉ cần chờ đợi.

Hắn ta gọi vợ chồng Mặc Cửu Diệp và Hồ Thông tới hậu đường ôn chuyện với hắn ta, phái người mang nước nóng tới để Hồ Thông gột rửa dơ bẩn trên người, đồng thời tìm một bộ quần áo sạch sẽ để hắn ta thay.

Lúc Hồ Thông thay quần áo quay trở lại, như là một người khác.

Khí chất của người đọc sách hiện rõ không thể nghi ngờ.

Mạnh Hoài Ninh trò chuyện như hỏi thăm việc nhà: "Hồ tiên sinh không nên nóng lòng, sau khi người tiệm thuyền bị bắt về quy án, bản quan chắc chắn sẽ hủy khế ước bán mình của ngươi, đồng thời đền bù xứng đáng cho ngươi từ số tài sản tịch thu được."

Hồ Thông cảm kích đứng lên thi lễ một cái: "Đa tạ đại nhân làm chủ cho thảo dân."

Mạnh Hoài Ninh xua xua tay, ra hiệu hắn ta không cần khách sáo.

Mặc Cửu Diệp cũng rất quan tâm tình trạng của Hồ Thông: "Nhà của Hồ đại ca bị đốt cháy rồi, hiện giờ đã có nơi ở phù hợp chưa?"

Hồ Thông bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không định trở về làng chài, ta lại không muốn đánh cá, không bằng tìm những thôn khác làm nông dân điển hình."

Nghe nói Hồ Thông muốn làm nông dân, Hách Tri Nhiễm lại có chút tâm tư.

Nàng từng nghe Mặc Cửu Diệp nói, Hồ Thông có thể được xưng là thợ thủ công đệ nhất của Vương triều Đại Thuận, chỉ là hắn ta làm người trước nay luôn khiêm tốn, sau khi đến Tây Bắc thì chưa từng phô trương tài năng của mình ra ngoài.

Nhân tài như vậy, đừng nói là ở cổ đại, dù ở hiện đại, đó cũng là kiến trúc sư đỉnh cấp.

Nàng và Mặc Cửu Diệp mua nhiều nhà và đất đai bỏ hoang ở Tây Lĩnh như vậy, ngoại trừ phải xây dựng nhà cho người nhà ở lại, còn muốn xây một số xưởng cỡ nhỏ.

Xưởng sản xuất tất nhiên phải có một số công cụ tiên tiến, loại công cụ này mặc dù nàng có thể mua ở Taobao, nhưng tóm lại không thấy hết.

Có Hồ Thông ở đây thì không giống thế, nàng có thể cung cấp một số bản vẽ, sau đó mời Hồ Thông hỗ trợ chế tác, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận sử dụng, hoàn toàn giải quyết phiền não của nàng.

Mặt khác, cá nhân nàng cảm thấy Hồ Thông là người có tài, cứ như vậy bị mai một thực sự đáng tiếc.

"Nếu Hồ đại ca đã không có ý định về làng chài, vậy có muốn tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia không? Dù sao chúng ta cũng đều từ kinh thành tới, ở gần còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của thê tử nhà mình, cũng khuyên: "Thôn dân ở thôn Tây Lĩnh đều rất giản dị, mà nơi đó cũng có nhiều đất cày, đúng lúc chúng ta đang muốn xây nhà, nếu như Hồ đại ca không chê, có thể cùng tới."

Sau khi Hồ Thông bị người tiệm thuyền bắt đi, vốn đã có suy nghĩ nản lòng thoái chí, hắn ta cho rằng đời này cứ vậy xong rồi.

Không ngờ, hắn ta trốn khỏi tiệm thuyền lại được Mặc Cửu Diệp cứu, vừa mới nhắc đến dự định tương lai của hắn ta, hắn ta cũng chỉ mới nổi lên suy nghĩ lâm thời mà thôi, cũng không có kế hoạch tỉ mỉ gì.

Huống chi, trong tay hắn ta không có chút xu bạc nào, hiện giờ không có nổi chỗ dung thân.

Nếu như Huyện lệnh đại nhân nói không sai, hắn ta có thể có được một phần bồi thường của tiệm thuyền, đến lúc đó, thật sự hắn ta có thể cân nhắc tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia.
 
Chương 675


Không lâu sau, Mặc Sơ Hàn tuần tra ở bên ngoài bị người gọi trở về.

Ngay trước mặt vợ chồng Mặc Cửu Diệp, Mạnh Hoài Ninh trực tiếp hạ lệnh, lệnh Mặc Sơ Hàn dẫn hai mươi quan sai chạy tới tiệm thuyền, nhất định phải bắt người đứng đầu tiệm thuyền về quy án.

Mặc Sơ Hàn dẫn người rời đi, Mạnh Hoài Ninh hiện tại chỉ cần chờ đợi.

Hắn ta gọi vợ chồng Mặc Cửu Diệp và Hồ Thông tới hậu đường ôn chuyện với hắn ta, phái người mang nước nóng tới để Hồ Thông gột rửa dơ bẩn trên người, đồng thời tìm một bộ quần áo sạch sẽ để hắn ta thay.

Lúc Hồ Thông thay quần áo quay trở lại, như là một người khác.

Khí chất của người đọc sách hiện rõ không thể nghi ngờ.

Mạnh Hoài Ninh trò chuyện như hỏi thăm việc nhà: "Hồ tiên sinh không nên nóng lòng, sau khi người tiệm thuyền bị bắt về quy án, bản quan chắc chắn sẽ hủy khế ước bán mình của ngươi, đồng thời đền bù xứng đáng cho ngươi từ số tài sản tịch thu được."

Hồ Thông cảm kích đứng lên thi lễ một cái: "Đa tạ đại nhân làm chủ cho thảo dân."

Mạnh Hoài Ninh xua xua tay, ra hiệu hắn ta không cần khách sáo.

Mặc Cửu Diệp cũng rất quan tâm tình trạng của Hồ Thông: "Nhà của Hồ đại ca bị đốt cháy rồi, hiện giờ đã có nơi ở phù hợp chưa?"

Hồ Thông bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta không định trở về làng chài, ta lại không muốn đánh cá, không bằng tìm những thôn khác làm nông dân điển hình."

Nghe nói Hồ Thông muốn làm nông dân, Hách Tri Nhiễm lại có chút tâm tư.

Nàng từng nghe Mặc Cửu Diệp nói, Hồ Thông có thể được xưng là thợ thủ công đệ nhất của Vương triều Đại Thuận, chỉ là hắn ta làm người trước nay luôn khiêm tốn, sau khi đến Tây Bắc thì chưa từng phô trương tài năng của mình ra ngoài.

Nhân tài như vậy, đừng nói là ở cổ đại, dù ở hiện đại, đó cũng là kiến trúc sư đỉnh cấp.

Nàng và Mặc Cửu Diệp mua nhiều nhà và đất đai bỏ hoang ở Tây Lĩnh như vậy, ngoại trừ phải xây dựng nhà cho người nhà ở lại, còn muốn xây một số xưởng cỡ nhỏ.

Xưởng sản xuất tất nhiên phải có một số công cụ tiên tiến, loại công cụ này mặc dù nàng có thể mua ở Taobao, nhưng tóm lại không thấy hết.

Có Hồ Thông ở đây thì không giống thế, nàng có thể cung cấp một số bản vẽ, sau đó mời Hồ Thông hỗ trợ chế tác, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận sử dụng, hoàn toàn giải quyết phiền não của nàng.

Mặt khác, cá nhân nàng cảm thấy Hồ Thông là người có tài, cứ như vậy bị mai một thực sự đáng tiếc.

"Nếu Hồ đại ca đã không có ý định về làng chài, vậy có muốn tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia không? Dù sao chúng ta cũng đều từ kinh thành tới, ở gần còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của thê tử nhà mình, cũng khuyên: "Thôn dân ở thôn Tây Lĩnh đều rất giản dị, mà nơi đó cũng có nhiều đất cày, đúng lúc chúng ta đang muốn xây nhà, nếu như Hồ đại ca không chê, có thể cùng tới."

Sau khi Hồ Thông bị người tiệm thuyền bắt đi, vốn đã có suy nghĩ nản lòng thoái chí, hắn ta cho rằng đời này cứ vậy xong rồi.

Không ngờ, hắn ta trốn khỏi tiệm thuyền lại được Mặc Cửu Diệp cứu, vừa mới nhắc đến dự định tương lai của hắn ta, hắn ta cũng chỉ mới nổi lên suy nghĩ lâm thời mà thôi, cũng không có kế hoạch tỉ mỉ gì.

Huống chi, trong tay hắn ta không có chút xu bạc nào, hiện giờ không có nổi chỗ dung thân.

Nếu như Huyện lệnh đại nhân nói không sai, hắn ta có thể có được một phần bồi thường của tiệm thuyền, đến lúc đó, thật sự hắn ta có thể cân nhắc tới thôn Tây Lĩnh làm hàng xóm với Mặc gia.
 
Chương 676


Cái thứ này mặc dù không thể phòng ngừa những người khác không trúng độc, nhưng vào lúc này nàng đã không thể quản nhiều như vậy.

Bát ca gặp nạn, nếu không Mặc Cửu Diệp sẽ không thể nào đi cứu, chỉ có thể bảo vệ cho hắn không trúng độc trước, sau đó đưa những người này đến vị trí an toàn, chính mình cứu chữa kịp thời sau.

Vừa mới nghe sai dịch tình báo, bát ca tiếp xúc với độc cũng chỉ chóng mặt một chút, việc này có thể nói lên lúc đầu thuyền chạy dùng không phải là chất độc rất mạnh, hoàn toàn có thể cho anh ấy có thời gian cứu chữa.

Mặc Cửu Diệp thấy vợ ngoan ngoãn nghe lời, yên tâm không ít.

Hắn cầm mặt nạ phòng độc cùng với tên sai dịch cùng nhau rời đi.

May mắn là, mặt nạ phòng độc là bản thô sơ, chỉ có một tầng mỏng, Hách Tri Nhiễm bỗng nhiên từ trong người lấy ra một vật cũng không bất ngờ gì lắm.

Hách Tri Nhiễm mặc dù không đi cùng Mặc Cửu Diệp đến hiện trường, những cũng không dám cách quá xa, dù sao người trúng độc ở đó cần phải cứu chữa, nàng cần phải cố gắng giảm bớt thời gian đi đường.

Nàng được Mặc Cửu Diệp sắp xếp ở một quán trà gần đó, nhìn người dần dần biến mất trong tầm mắt.

Mặc Cửu Diệp lo lắng tình hình phía bên bát ca, sau khi đã bố trí xong cho Hách Tri Nhiễm, xách cổ áo tên sai dịch hướng về phía chiếc thuyền nhảy lên.

Lúc đã lên được chiếc thuyền, cảnh tượng còn nghiêm trọng hơn lúc mà tên sai dịch tình báo đã nói.

Dưới đất có bốn tên sai dịch đang nằm cơ thể đã bắt đầu xuất hiện những cơn co giật nhẹ, Mặc Sơ Hàn cũng bị hai người đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Mặc Cửu Diệp không thể quan tâm người khác, trước tiên chạy về phía Mặc Sơ Hàn. "Bát ca, huynh cảm thấy thế nào? Nhiễm Nhiễm liền ở quán trà ở gần đây, cho người đưa huynh đi qua đó tìm nàng điều trị."

Trạng thái của Mặc Sơ Hàn không chỉ là yếu ớt bình thường, nếu như không phải sức mạnh ý chí đang chèo chống gắng gượng, sợ là hắn ta đã ngã xuống rồi.

"Ta không sao, cửu đệ, bên trong chiếc thuyền này có người biết dùng độc, đệ đừng nên đến gần."

Mặc Cửu Diệp liếc mắt liền nhìn ra bát ca là đang phô trương, nói với hai tên sai dịch đang đỡ hắn ta: " Các người đưa bát ca của ta với những tên sai dịch kia đến quán trà, ở đây cứ giao cho ta."

Những tên sai dịch thấy đầu mục cùng với rất nhiều đồng đội bị trúng độc, lúc này cũng không có chủ kiến, rốt cuộc bây giờ có người đưa ra chủ kiến rồi, bọn họ không nói hai lời khiêng người lên liền đi.

Hách Tri Nhiễm đang nôn nao nhìn ra cửa sổ, không bao lâu liền thấy một nhóm sai dịch khiêng những người đang hôn mê chạy về hướng quán trà.

Nàng đặt tách trà trong tay xuống, không đợi bọn họ nói gì, Hách Tri Nhiễm đã bước đến gần bát ca.

Bát ca lúc này đã lâm vào tình trạng hôn mê, gương mặt nhìn rất nhợt nhạt.

Hách Tri Nhiễm bắt mạch cho hắn ta trước, rất nhanh liền xác định được tình huống của hắn ta.

Đây chỉ đơn thuần là thuốc mê, hiệu quả của thuốc tương tự như loại thuốc mê mà nàng dùng rắn cạp nong làm ra.

Chỉ có điều, sử dụng nọc độc của rắn cạp nong lấy ra thuốc mê là một loại thủ đoạn rất tiên tiến, Hách tri Nhiễm nếu như không phải dựa vào không gian của bản thân có thiết bị chữa trị tiên tiến, e rằng cũng không thể nào hoàn thành.

Do đó nàng có thể xác định thuốc mê mà bát ca trúng phải tuyệt đối không phải lấy từ rắn cạp nong, khả năng lớn nhất là ếch cầu vòng.
 
Chương 677


Làm người lo lắng chính là, độc của ếch cầu vòng tốt gấp vài lần độc của rắn cạp nong, mặc dù là thuốc mê, nhưng nếu như không kịp thời giải độc, độc tố sẽ dựa vào thời gian mà dần xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Nói trắng ra, loại thuốc mê này ở lâu trong cơ thể người, cũng sẽ biến thành thuốc độc lấy mạng người, chỉ là người trúng độc sẽ không c.h.ế.t nhanh như vậy thôi.

Cùng lúc đó, những tên sai dịch đã tiến vào bên trong quán trà nói chuyện với ông chủ, xin ông ta mở ra hai gian phòng để cho những người đồng đội đang bị hôn mê tạm thời nghỉ ngơi.

Đối mặt với yêu cầu của sai dịch, ông chủ có không muốn cũng không thể từ chối.

Mặc Sơ Hàn là người cầm đầu những tên cai dịch này, không cần Hách Tri Nhiễm nói, hắn ta liền trực tiếp được đưa vào bên trong một căn phòng riêng.

Hách Tri Nhiễm lợi dụng lúc những tên sai dịch đang chăm sóc những tên đồng đội khác, nhanh chóng lấy đi một ít m.á.u của Mặc Sơ Hàn tiến hành hóa nghiệm.

Quả nhiên, độc tố thuốc mê mà bát ca trúng là lấy từ Ếch cầu vòng.

Ếch cầu vòng liền dễ làm rồi.

Nàng cùng với Mặc Cửu Diệp ở sơn trang Tư Manh bắt rất nhiều ếch cầu vòng, đến bây giờ vẫn còn được nuôi trong không gian của nàng.

Ếch cầu vòng mặt dù có kịch độc, cùng lúc đó cũng sẽ sản sinh ra một loại tế bào kháng thể đối đầu với độc tố của bản thân, do đó, muốn giải độc phải lấy từ cơ thể của ếch cầu vòng.

Hách Tri Nhiễm giả vờ đi nhà thuốc gần đó dựa vào triệu chứng mua một ít thuốc trở về, sau đó mượn nhà bếp phía sau của nhà thuốc nấu thuốc giải, nhân lúc người khác không để ý liền đem những thứ lấy ra từ bên trong cơ thể của ếch cầu vòng bỏ vào.

Nấu xong thuốc giải, để những tên tay sai đỡ mọi người dậy, nếu như không có sai sót gì, tầm một tiếng sau người sẽ lần lượt tỉnh dậy.

Sau khi Mặc Cửu Diệp nhìn thấy bát ca bị bọn họ khiêng đi, trực tiếp bước tới cửa chính của chiếc thuyền.

Những tên sai dịch không bị chóng mặt nhìn thấy cảnh này cũng không bước lên ngăn lại.

"Lão cửu, ngài đừng đến gần cánh cửa đó, bên trong sẽ có người rải bột có độc ra bên ngoài."

Mặc Cửu Diệp xua tay: "Các ngươi đứng xa ra, ta đi một mình."

Lúc nói, hắn đã đội xong mặt nạ phòng độc của vợ, bước từng bước lớn về phía cảnh cửa.

Quả nhiên đúng như lời tên sai dịch nói, vừa bước đến cửa, một tràn bột màu trắng bay về phía mặt.

Mặc Cửu Diệp cũng không để ý, nhấc chân đẩy cánh cửa khép chặt ra.

Bên trong cửa có một tên đàn ông trang điểm Nam Cương vô cùng đắc ý nhìn chầm chầm về phía cửa lớn.

Cửa bỗng nhiên bị đá ra, hắn ta lúc đó có chút không nói nên lời.

Bột thuốc này là hắn ta dày công sáng chế, hễ là người đã tiếp xúc với nó, đều sẽ bị hôn mê.

Trong lúc đang nghi ngờ, ngẩng đầu một cái liền thấy một người trên đầu đội một thứ kỳ lạ gì đó đang tiến về phía mình.

"Ngươi... ngươi là người gì?

Mặc Cửu Diệp nhìn thấy một tên trang điểm, việc đầu tiên nghĩ đến là muốn tìm hiểu thân phận của hắn ta.

"Ngươi lại là ai?"

Người Nam Cương một tay đưa vào trước ngực, dường như muốn lấy ra thứ gì đó, đồng thời muốn dùng tư thế dọa sợ người đến. "Hứ! Lão tử là độc sư Nam Cương, không muốn c.h.ế.t thì cút mau, nếu không sẽ làm cho ngươi có đi không về."

Mặc Cửu Diệp không nhìn gương mặt xấu xí ghê gớm của hắn ta, nhanh chóng tiến lên, một tay ngăn lấy cánh tay đang để trước ngực, dùng sức bẻ gãy.

Tên người Nam Cương đau đến hét lên.

"A... ngươi dám làm lão tử bị thương?"

Nói rồi, một tay khác của hắn ta định mò vào trước ngực.
 
Chương 678


Mặc Cửu Diệp biết hắn là định dùng độc với mình, mặc dù vợ đã đưa mặc nạ phòng độc, nhưng cũng không muốn có sơ suất.

Cùng một biện pháp, đem cách tay còn lại bẻ gãy.

Người Nam Cương thấy sự việc không thành, liền muốn chạy trốn.

Mặc Cửu Diệp sảy một bước lên trước, đem hắn ta đẩy ngã xuống đất, tiện thể hướng về phía cửa gọi những tên sai dịch một tiếng.

"Đem người trói lại canh giữ cẩn thận."

Những tên sai dịch mặc dù không cùng với Mặc Cửu Diệp đi vào thuyền, nhưng những hành động lúc nãy của hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Bọn họ thấy cái tên dùng độc đã bị Mặc Cửu Diệp đánh bị thương, sẽ không tạo thành bất cứ tổn thương gì cho bọn họ, liền như một đàn ong tiến vào, đem người cột lại như miếng thịt ba chỉ.

Động tĩnh gây ồn ào rất lớn, dựa trên đạo lý chắc sẽ kinh động đến những người khác trên thuyền, thế mà lại không có.

Loại hiện tượng này hiển nhiên có chút kỳ quái, hắn nhìn chằm chằm người Nam Cương hỏi: "Người đi thuyền đâu?"

Giờ phút này người Nam Cương còn có chút hoảng hốt, độc phấn của mình còn chưa rải ra ngoài đã bị người đả thương, lại dùng tốc độ nhanh như vậy bị trói gô.

Đột nhiên bị hỏi, hắn ta nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Đúng lúc này, mấy tên tay sai không biết chuyện chạy trở về, vừa vào sân đã bị quan sai tiến lên đè lại.

Tâm mắt Mặc Cửu Diệp cũng lập tức chuyển sang những tên tay sai kia.

Trong đám tay sai có người đánh Hồ Thông bên đường, bọn họ nhìn thấy Mặc Cửu Diệp theo bản năng muốn chạy, thế nhưng đã bị quan sai khống chế, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ, hoảng sợ nhìn chằm chằm Mặc Cửu Diệp. Mặc Cửu Diệp quay đầu hỏi tay chân: "Thủ lĩnh của các ngươi đâu?"

Đám tay sai đã sớm lĩnh giáo sự lợi hại của hắn, giờ phút này còn bị quan sai khống chế, trong lòng đã rõ ràng mình xong đời.

Đến lúc này, biểu hiện tốt một chút có thể sẽ có kết cục khác.

"Thủ lĩnh của chúng ta chính là hắn."

Lúc đám tay sai nói chuyện, ánh mắt đã nhìn về phía người Nam Cương.

Quan sai nghe vậy, tiến lên hung hăng đạp tay chân kia một cước.

"Mau thành thật khai, làm sao ta có thể không biết thủ lĩnh thuyền của các ngươi, c.h.ế.t đến nơi còn dám ở chỗ này nói bậy."

Đám tay sai bị đá một cú rất là oan ức.

"Quan gia, tiểu nhân không có nói dối, người này chính là một tháng trước là thủ lĩnh ban đầu thuyền của chúng ta tự nguyện nhường vị trí cho hắn ta.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Mặc Cửu Diệp truy vấn.

Điều hắn tò mò chính là người Nam Cương vì sao lại đến thuyền Doãn Thành làm thủ lĩnh, hơn nữa người này thiện độc, hắn hoài nghi mục đích của người này sẽ có quan hệ cùng nhà mình.

Hắn biết vấn đề này hỏi đám tay sai này sẽ không có kết quả gì, ánh mắt lập tức chuyển hướng đến người Nam Cương bị trói gô.

Ánh mắt người Nam Cương hiển nhiên có chút né tránh, nhưng mà trả lời vẫn đúng lý hợp tình.

"Thủ lĩnh hàng thuyền bọn họ nợ ta bạc, mới đưa hàng thuyền cho ta."

Lời này đừng nói Mặc Cửu Diệp, ngay cả đám tay sai kia cũng không tin.

"Thuyền hàng ở Doãn Thành hưng khởi mười mấy năm, từ trước đến nay đều là buôn bán không có vốn, làm sao có thể thiếu bạc của người khác?"

Mặc Cửu Diệp cười khinh bỉ một tiếng, nghĩ đến nơi đây không phải lúc hỏi những thứ này, lập tức phân phó những quan sai kia tiến lên hỏi thủ lĩnh thuyền đi đâu. Hắn tuy không phải người nha môn, nhưng vừa rồi cũng nghe Mạnh Hoài Ninh nói vài câu.

Gần đây Mạnh Hoài Ninh một mực bận rộn thu thập chứng cứ phạm tội của thủ lĩnh thuyền, đều là chuyện trong mười mấy năm qua, mặc dù người Nam Cương này cũng làm hoạt động phạm pháp gì, nhưng dù sao cũng mới hơn một tháng.
 
Chương 679


Mặc Cửu Diệp suy đoán, căn bản thủ lĩnh thuyền rất có thể bị người này khống chế, Mạnh Hoài Ninh tất nhiên phải thẩm vấn người Nam Cương một phen.

Hắn ta tiến lên xách người Nam Cương đi nhanh ra ngoài, đồng thời nói với mấy quan sai: “Ta dẫn hắn đi nha môn trước.”

Mạnh Hoài Ninh có thể thẩm vấn người này, nhưng trước đó, hắn ta muốn hỏi rõ ràng chuyện chính mình muốn biết trước.

Huống hồ hắn ta đã dàn xếp thê tử một mình ở trà lâu, hắn ta cũng không yên lòng, sớm nhìn thấy mới có thể an tâm.

Ở trong tay Mặc Cửu Diệp, người Nam Cương bị thương giống như một con ch.ó chết, không có chút năng lực phản kháng, cứ như vậy bị hắn ta một đường mang tới trà lâu.

Lúc này Hách Tri Nhiễm đang quan sát tình hình mấy người trúng độc, chợt nghe có quan sai đến báo cho Mặc Cửu Diệp mang theo một người trở về.

Nàng vội vàng đi ra trà lâu kiểm tra, lúc này Mặc Cửu Diệp đã ném người Nam Cương vào góc, định hỏi thăm một phen.

Hách Tri Nhiễm đầu tiên là nhìn Mặc Cửu Diệp, thấy lông tóc hắn không bị thương trở về, nhất thời an tâm hơn rất nhiều, lập tức mới nhìn về phía người bị hắn ném xuống đất.

"Hắn ta là người Nam Cương?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ừ, độc của Bát ca chính là hắn ta hạ, hắn ta còn thay vào đó trở thành thủ lĩnh của thuyền hành..." Hắn nói tất cả những gì mình biết một lần.

Điều đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghĩ đến cũng giống như Mặc Cửu Diệp, chính là lai lịch của người Nam Cương.

"Là ai phái ngươi tới đây?"

Thấy một nữ nhân hỏi mình, đồng tử Nam Cương co rụt lại, vẻ âm hiểm lộ rõ không thể nghi ngờ.

"Chỉ cần các ngươi chịu buông tha ta, ta sẽ nói toàn bộ những gì ta biết ra."

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm đồng thời cười khinh bỉ, lời này quỷ cũng không tin, người này cũng dám lấy ra nói.

Mặc Cửu Diệp tiến lên một cước, vừa vặn đá vào cánh tay bị gãy của hắn ta.

Người Nam Cương đau đến kêu thảm thiết liên tục, khiến cho người đi ngang qua giậm chân quan sát.

Mặc Cửu Diệp thấy thế lại xách người lên, kéo Hách Tri Nhiễm rời đi.

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh một chút."

Hai người rẽ vào một ngõ nhỏ, Mặc Cửu Diệp lại ném người xuống đất.

Lần này, người Nam Cương thật sự sợ hãi, vừa rồi hắn ta nghĩ trên đường có nhiều người đi qua như vậy, người này không dám làm gì mình.

Nhưng bây giờ lại không giống như vậy, nơi này vị trí hẻo lánh, người ta g.i.ế.c chính mình cũng không có ai biết.

"Hảo... Hảo hán tha mạng."

Mặt Mặc Cửu Diệp không chút thay đổi tiến lên, lạnh lùng nói: "Muốn sống thì thành thật nói cho ta biết lai lịch của ngươi."

Hôm nay thân thể nương tử lại đang mang thai, hắn không muốn để cho nàng lại sử dụng thuật thôi miên, vạn nhất vì thế tổn thương thân thể không đáng.

Huống chi, người Nam Cương trước mắt này vừa nhìn đã sợ hãi, phỏng chừng cũng không cần mình cưỡng bức dụ dỗ như thế nào cũng có thể nói ra tình hình thực tế.

Người Nam Cương quả nhiên là hạng người tham sống sợ chết, vì mạng sống, hắn nói lai lịch của mình ra.

“Ta là người Nam Cương."

"Cái này ta biết, nói mấu chốt." Mặc Cửu Diệp hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.

Người Nam Cương nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm toàn thân, mồ hôi không tự chủ lưu lại trên trán.

Thế nhưng, tay chân của hắn ta bị trói chặt, căn bản không thể lau chùi.

"Là sư công ta phái ta tới, mục đích là thăm dò tình hình của Hộ Quốc công phủ Mặc gia vương triều Đại Thuận."

Quả nhiên như thế...

Mặc Cửu Diệp tiếp tục truy hỏi: "Sư công ngươi là Tư Manh tiên sinh?"

"Ngươi... Ngươi làm sao biết?" Người Nam Cương dường như nghĩ thông suốt cái gì, gập ghềnh hỏi: "Chẳng lẽ ngươi chính là Mặc Cửu Diệp?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top