Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Chương 20


Lăng Nghị khom lưng lấy hai cái trứng gà trong đất ra, ôm lấy trứng gà của Phó Lê cho mình, sau đó kéo vạt áo ngay n.g.ự.c ra bỏ nó vào trong, rồi nhìn về phía Lý Xuân Sơn: “Lấy ra.

”Lý Xuân Sơn cười đến khan tiếng, khó hiểu nói: “Cái gì?”Ánh mắt Lăng Nghị nặng nề nhìn hắn.

Trên mặt Lý Xuân Sơn nhịn cười đến chịu không nổi, tức giận nói: “Có ích gì à? Không phải chỉ một cái trứng gà thôi sao, đây là em gái Lê Tử tặng cho tôi.

”Lăng Nghị sửa lại cho đúng nói: “Cô ấy nói tất cả đều cho tôi.

”Lý Xuân Sơn cười nhạo: “Đầu óc cậu hỏng rồi hả? Ý cô ấy nói là hai cái trứng ở trong đất kia kìa.

”Hắn không chịu đưa, Lăng Nghị cũng không nói chuyện nữa trực tiếp dùng tay đè Lý Xuân Sơn, cướp trứng gà lại, sau đó trân trọng mà ôm bốn cái trứng gà đi về nhà.

Lý Xuân Sơn tức giận đi theo hắn, một đường trở về nhà họ Lăng.

Vừa vào cửa Lăng Nghị liền cởi đồ thay quần áo mới sạch sẽ, sau đó bắt tay vào giặt quần áo.

Cho đến khi hắn bỏ quần áo vào trong nước, nước nhuộm màu máu, Lý Xuân Sơn mới bỗng phản ứng lại…“Tôi bảo sao cậu lại hung dữ với Phó Lê như vậy, thì ra là sợ cô ấy sờ đến m.á.u trên quần áo của cậu à!”Buổi sáng hai người bọn họ vào núi săn thú, thu hoạch cũng không tệ lắm, chỉ là không mang con mồi xuống dưới.



Nhưng trên người vẫn có dính ít nhiều vết máu, Lăng Nghị còn xử lý con mồi vì thế dính m.á.u còn nhiều hơn.

Lăng Nghị không nói chuyện, vò quần áo sạch sẽ liền vác đi ra ngoài, sau đó nhìn chằm chằm mu bàn tay mình sững sờ, trong đầu dường như vẫn là dáng vẻ ngón tay trắng nõn mỏng manh.

Không phải cô vẫn luôn sợ anh à?Tại sao lại muốn sờ anh chứ!?Anh có thể khẳng định là cô sờ tay mình, lòng bàn tay cô mềm mềm mại mại như không có xương.

Sờ đến nỗi trong lòng anh như có vạn con sâu nhỏ đang bò, ngứa khó nhịn được.

Lý Xuân Sơn không khỏi thở dài một tiếng: “Thích thì cưới đi! Những người nhìn chằm chằm Phó Lê nhiều lắm, không chỉ có mỗi mình cậu đâu.

”Lăng Nghị trừng mắt nhìn Lý Xuân Sơn một cái, nếu anh có thể cưới anh còn ở đây suy nghĩ à?Dừng vài giây Lăng Nghị lại sâu kín thở dài một hơi.

*Phó Lê chạy xuống núi thật xa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn ngón tay của mình, không tin nổi cô thật sự sờ tay của tên đại ma vương kia?Tay cô trắng tinh, ở lòng bàn tay vốn do làm lụng việc nhà mà tạo thành vết chai mềm, nhưng bây giờ giống như không có, ở khe hở giữa ngón tay còn sót lại những đường màu đỏ nhạt màu.

 
 
Chương 21


Cô kề sát vào mũi mà ngửi…Là máu!Phó Lê hít mấy đợt khí lạnh, là m.á.u của đại ma vương kia!Cô hoảng loạn chà sát vài cái sau đó muốn ném đi cái tay, có điều loay hoay một lúc nhưng không ném được cái gì.

Phó Lê sợ muốn chết, đại ma vương này làm cái gì mà trên tay dính máu, bây giờ nghĩ đến… Lúc ấy trên người anh dường như cũng dính máu, mùi m.á.u dày đặc, chỉ là cô sợ anh quá nên không chú ý đến.

Hu hu, tại sao cô lại đi trêu chọc sát tinh như vậy chứ! Còn cho đối phương bốn cái trứng nướng nữa, cô thèm trứng gà đã rất lâu rồi!Phó Lê đỏ mắt, bước chân vội vàng đi về hướng nhà mình, cho đến khi hệ thống trong đầu hiện lên thông tin nhắc nhở trói định thành công mới kéo được thần trí của cô về.

Phó Lê khựng lại một chút, nhẹ giọng hỏi: “Thành công rồi ư?”Hệ thống: “Đúng vậy ký chủ.

”Phó Lê cắn môi dưới: “Có thể cởi trói không?”Hệ thống: “???”Phó Lê: “Có phải mi lầm rồi không, nhân duyên trời định của tao căn bản không có khả năng là người dữ tợn như vậy đâu.

”Nếu nói là người tốt đời trước bí mật giúp đỡ cô, cô còn tin.


Nhưng cô chưa từng gặp anh, chưa nói đến việc không có tình cảm đặc biệt gì với anh, cô chỉ muốn tìm được người đó rồi trả ơn cho đối phương thật tốt thôi.



Mặc dù là cô không biết người này vì lý do gì mà đối xử tốt với cô, là đồng tình, hay là một loại tình cảm nào đó?Âm thanh của hệ thống lạnh lẽo vang lên: “Không có khả năng, nhân duyên trời định là duyên phận chú định, là do tính cách, thân thể, linh hồn của hai người phù hợp trăm phần trăm mà tạo thành duyên phận, duyên phận như vậy trăm năm khó gặp, không có khả năng tính sai.


”Nghe hệ thống nói như vậy, Phó Lê cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đợi một lúc lâu mới nói: “Vậy tôi đây chỉ làm nhiệm vụ, không kết hôn với anh ấy có được không?”Hệ thống: “Không biết, phải xem nhiệm vụ có phải kết hôn hay không đã.

”Phó Lê: “! Vậy nhiệm vụ sau là gì?”Hệ thống: “Nhiệm vụ ở tình hình hai người gặp lại mà tạo thành, đến lúc ấy cô sẽ biết.

”Hỏi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời nào.

Phó Lê nhụt chí đá cục đá bên chân.

Qua một lát, cô mới kéo tinh thần mà đi về nhà, trong lòng hạ quyết tâm, nếu là nhiệm vụ quá khó… giống như hôm nay, cô sẽ không làm.

Cho dù lấy thịt kho tàu dụ dỗ cô, cô cũng không muốn đi sờ tay Lăng Nghị nữa!!!*Nhà họ Phó, Trần Viễn dẫn theo bà mối quyết định ngày cưới của hắn và Phó Lê, là hai mươi ngày sau.
 
Chương 22


Tuy rằng thời gian có chút gấp, nhưng đã sắp đến tháng chạp, tháng chạp thì không nên kết hôn.

Phó Quý đành phải đồng ý hôn sự, nhưng vẻ mặt lại không phải rất vui, ông nhìn Trần Viễn và bà mối rời đi, không vui lắm mà nói thầm với người phụ nữ có tuổi bên cạnh: “Mẹ, tại sao mẹ lại xen vào hôn sự của Lê Tử?”Nếu không phải mẹ hắn thường xuyên thúc giục ở bên nhanh chóng giải quyết chuyện hôn sự, hắn còn muốn nhắc tới lễ hỏi cưới.

Bây giờ thì hay rồi, làm tốn mười mấy đồng tiền.

Miêu Quả chống gậy, một đôi chân nhỏ run rẩy, nếp nhăn tràn đến bên miệng, một cái miệng không có cái răng nào, bà nói: “Chuyện tốt như vậy có gì mà do dự, người ta không chê Lê Tử không thể sinh là may mắn lắm rồi, đây là một mối hôn sự tốt, không thì con còn muốn giữ nó đến lúc nào, một đứa như nó nên gả ra ngoài nhanh cho rảnh chuyện.

”Nếu không phải Đào Tử nói chuyện với bà rằng Phó Quý này yêu tiền của người ta, nói không chừng Lê Tử đã phải bỏ lỡ hôn sự này!Phó Quý không nói tiếp, chuyển lời nói: “Mẹ, sao mẹ biết chuyện buổi sáng Trần Viễn đến cầu hôn vậy?”Miêu Quả nhăn mặt: “Con quản mẹ? Như thế nào, mẹ không thể quản chuyện nhà của con sao?”Phó Quý vội cười theo: “Không phải… không phải.

Mẹ, mẹ nói gì thế, chuyện gì của nhà này mẹ cũng có thể quản.

”Miêu Quả hừ lạnh một tiếng: “Theo mẹ thì Lê Tử vẫn nên sớm gả ra ngoài mới tốt, hai năm trước nhìn người ta thành thanh niên trí thức thi đại học, nó cũng tâm lớn muốn thi, học ba năm cấp ba học cái gì, trước thi còn ăn hư bụng để rồi thi nhầm, may là nhầm, không thì không thi đậu mới mất mặt.

Không có cái số kia thì cũng đừng nghĩ nhảy nhót, yên yên ổn ổn gả chồng là được rồi.

”Phó Quý cười đáp lại: “Mẹ nói rất đúng.

”Phó Đào đi theo sau hai người cười trộm, trong lòng yên tâm không ít.

Lúc này cô ta đã có thể đi theo Thúy Bình của thôn cách vách tìm anh họ Lâm Hồng Phi của cô ta rồi, nghe nói hắn vừa mới trở về từ trong thành, còn rất giàu có!Nhớ đến trong tiểu thuyết miêu tả khuôn mặt của người nọ ôn hòa văn nhã, tính cách ôn nhu như ngọc, Phó Đào dần dần đỏ mặt.

*Lúc Phó Lê về nhà, Phó Đào vừa mới đưa bà về nhà bác, ngay tại cửa gặp được cô.

Cô ta nhướng mày cười ngọt ngào, thân mật kéo cánh tay Phó Lê nói: “Chị, chị trở về rồi sao, lúc nãy chị không ở nhà, không biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn gì đâu!”.
 
Chương 23


Phó Lê đẩy Phó Đào đang nắm cánh tay của mình ra: “Buông ra.

”Phó Đào nổi giận, lạnh nhạt cái gì, sau này sẽ khiến mày đẹp mặt!Cô ta ôm cánh tay vui vẻ cười nói: “Cha sắp xếp cho chị chuyện hôn nhân cùng với anh Trần Viễn đầu thôn, anh ta năm nay ba mươi mấy, trong nhà còn có hai đứa con, người lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, mặt trông giống mặt lừa…”“Chị, chị vui không?”Nhân lúc cô không có ở nhà, vậy mà Phó Quý lại định đoạt hôn nhân của cô cùng với Trần Viễn!Cô biết đồ con rùa Phó Đào này không dễ dàng buông tha cô như vậy, nhưng cô nói cha mẹ chắc chắn không tin.

Phó Lê suy nghĩ một chút, cô nhấc mí mắt chậm chạp nói: “Thấy cô cao hứng vui vẻ như vậy, tôi còn tưởng rằng người phải gả là cô đó.

”Phó Đào giả vờ cười: “Em đây là vui mừng thay chị, nhân duyên tốt như vậy chị có đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

”Phó Lê đẩy cô ta ra đi vào bên trong, giọng nói nhàn nhạt: “Nhân duyên tốt đẹp như vậy tặng cho cô, cô muốn không?”Phó Đào cũng không thèm đóng kịch, trợn trắng mắt nói: “Tôi cũng không thể cướp của chị, đây là cha đặc biệt chọn cho chị.


”Phó Lê không nói chuyện, Vương Phân Ni ở trong phòng thấy hai người bọn cô, cực kỳ vui vẻ: “Phó Lê, cha con đã quyết định cho con việc hôn nhân rồi, chính là Trần Viễn ở cửa thôn, lễ hỏi là cái số này!”Vương Phân Ni lắc nón tay, kích động đến mức mặt cũng đỏ lên: “Người ta cho con lễ hỏi cao như vậy, của hồi môn nhà chúng ta cũng không thể keo kiệt, mẹ làm cho con một cái áo mới, rồi mua thêm cái chăn đỏ thẫm biết không?”Phó Lê nghe xong lời này, trong lòng nhúc nhích, sau đó cười thẹn thùng: “Được ạ, tất cả nghe theo mẹ.

”Trong lòng Phó Đào giật thót, đau lòng vì 50 đồng tiền kia, đó chính là tiền riêng mà cô ta tích cóp suốt nửa năm đó.

Mắt không thấy tâm không phiền, cô ta không thèm nghe hai mẹ con người ta lời đi nói lại nữa, xoay người đi tìm Thúy Bình để thương lượng chuyện nhà anh họ của cô ta.

Vương Phân Ni lấy tiền cùng với vải dệt, Phó Lê đi theo phía sau bà hỏi: “Mẹ, có phải con sắp bị gả rồi không?”Trước khi con gái xuất giá, không cần làm việc trong nhà và lắc lư bên ngoài, tốt nhất là nên ngoan ngoãn đợi ở nhà làm miếng độn giày, hay làm vớ gì đó.

Vương Phân Ni cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đương nhiên rồi, trong khoảng thời gian này con nên ngoan ngoãn ở nhà, dưỡng cho trắng nõn cả mặt và tay chân đi.

”Phó Lê ngoãn ngoãn đồng ý, trong lòng như nở hoa.
 
Chương 24


Cuối cùng cô cũng không phải bị tra tấn bởi giọng nói ma quái thúc giục cô làm việc nhà của Vương Phân Ni nữa rồi.

Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt trắng nõn vừa ngoan lại vừa mềm của cô, lúc nhìn bà đôi mắt cô ngập nước, khiến cho bà nhìn đến mềm lòng vài phần.

Đây là con gái mà bà nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn đó, nhanh như vậy đã phải gả cho người ta.

Bà chua xót nói: “Quần áo mới, vải dệt và bông ở chỗ này, con lấy về tự mình làm đi, ngày mai lúc con vào trấn mua chăn cũng được, mẹ tự cho con hai đồng tiền, con thấy thiếu gì thì mua đi.

”Phó Lê cười mềm mại: “Tất cả nghe theo mẹ.

”Vương Phân Ni bị nụ cười của cô làm cho đau lòng, lại cho cô hai thước vải bông màu trắng, dặn dò cô làm cho tốt áo mặc bên trong.

Phó Lê ôm vải dệt trở về phòng của mình, vật liệu may mà Vương Phân Ni tích cóp đa số đều là nguyên liệu do quần áo của Phó Dụ và Phó Đào dư lại, có hai cuộn vải màu xám thích hợp làm áo bông bên trong, một cuộn màu trắng sọc xanh thích hợp làm áo khoác áo bông, trông cũng có thể làm ra một cái áo bông mới.

Vải bông mịn làm áo trong, vải mềm màu xanh làm vớ.


Quả thật thay đổi từ đầu đến chân, Phó Lê cười vui vẻ.

Không ngờ ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự còn có nhiều chỗ tốt như vậy, cô nhận lấy năm đồng tiền, hai đồng tiêu vặt, dư lại ba đồng là tiền mua chăn.



Giấu tiền xong, Phó Lê cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để giải quyết hôn sự này.


Bên cha mẹ này không thể nói thông, lệnh của cha mẹ lời người mai mối cô không muốn gả cũng phải gả.

Hơn nữa cha đã quyết định hôn sự xong rồi, sẽ không nghe cô mà hoàn tiền lại, bởi vì ông luyến tiếc một trăm đồng tiền kia.

Vậy thì cũng chỉ có thể đi tìm Trần Viễn… Nhớ đến khuôn mặt khiến người ghê tởm của Trần Viễn, vải dệt trong tay Phó Lê đều bị cô nắm chặt.

Cô chậm rãi vuốt phẳng vải dệt, Trần Viễn cũng dễ đối phó… Hắn ta có cái nhược điểm không muốn người khác biết, chỉ cần bắt chẹt được nhược điểm của hắn ta thì có thể khiến hắn ta không thể không nghe lời.

Huống chi giờ cô có sức mạnh mà đời trước mình không có, cô có thể thoát khỏi tên cặn bã kia dễ như trở bàn tay.

*Ban đêm, trăng sao thưa thớt.

Ban đêm của mùa đông tới sớm, còn chưa đến 7 giờ trời đã tối, Phó Đào cũng không biết đi đâu chơi rồi còn chưa thấy trở về.

Phó Lê bỏ kim chỉ xuống, tắt lửa đèn dầu, vì để tiết kiệm điện mà mẹ không cho cô bật đèn.
 
Chương 25


Phó Lê nhẹ tay nhẹ chân bước ra khỏi nhà, từ trong sân sau vòng quanh thôn đi về phía đầu thôn.

Nhà họ Trần, Trần Viễn nằm ở trên giường đất, đắc chí mà rung chân, thỉnh thoảng lại lau một chút nước mũi, trong miệng rầm rì tiếng cười nhỏ, trong lòng vui mừng: Cô nhóc Phó Lê kia cuối cùng cũng phải gả cho hắn ta!Cái khuôn mặt nhỏ trắng nõn kia như véo ra nước, dáng người cũng đẹp, không biết đè trên giường đất sẽ có hương vị gì, chắc chắn là đẹp c.h.ế.t người!Hắn ta nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Lúc này ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng thật nhỏ: “Anh Trần Viễn, anh có ở nhà không?”Giọng nữ nhu nhu nhược nhược, giống như dòng suối nhỏ trong vắt.

Trần Viễn phóng một cái nhảy xuống giường đất, kéo cửa ra, cười đến nỗi lộ ra toàn bộ hàm răng vàng khè: “Phó Lê, sao em lại tới đây?”Phó Lê hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi tìm anh có chuyện muốn nói.

”Trần Viễn vừa nãy còn mơ tưởng cô, lúc này nhìn cô bé đứng ở trước mặt mình, mặc chiếc áo bông màu xám, hai cái b.í.m tóc dài rũ ở trước ngực, chỗ cúc n.g.ự.c thắt cực kỳ chặt, dưới ánh trăng da thịt ở chỗ cổ của cô trắng đến nỗi so với da thịt heo còn mềm hơn, như là có thể phát ra ánh sáng vậy.

Nếu là cởi hết thì… hắn ta ra sức nuốt nước miếng, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”Ngón tay Phó Lê nghịch b.í.m tóc, thấp giọng nói: “Này… nơi này không tốt lắm, anh có thể đi cùng tôi đến sau núi nói chuyện không?”Trong lòng Trần Viễn như bốc lửa, trên mặt kích động đến đỏ ửng: “Được, đến sau núi.

”Phó Lê nghe hắn ta đồng ý, thở phào nhẹ nhõm.

Không muốn đối mặt với tên khốn ghê tởm này, cho nên cô nhanh chóng chạy về hướng sau núi.

Trần Viễn chạy đuổi theo cô, ánh mắt giống như rắn đuổi theo con mồi, dừng trên eo mảnh khảnh của cô, hắn ta chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào có cái eo nhỏ như vậy, nhỏ đến giống như một tay của hắn ta cũng có thể nắm hết.

Lửa trong lòng giống như cháy lan ra thiêu cháy cả đồng cỏ, hô hấp Trần Viễn dần dần thô nặng.

Phó Lê chạy đến chỗ giữa sườn núi rồi dừng lại, nơi này hẻo lánh, buổi tối cũng sẽ không có ai đến, dù tạo ra tiếng động gì trong thôn cũng sẽ không nghe thấy.

Phó Lê thở dồn dập vài cái, nhìn ra ao nhà họ Lý xa xa dưới chân núi, màu xanh của đám mây lướt qua từ chân trời, toàn bộ thôn chỉ có mấy chỗ có ánh sáng, ánh đèn ảm đạm lung lay.

Tô tô điểm điểm, như là đôi mắt của động vật trong núi.
 
Chương 26


Trần Viễn theo sát ở phía sau cô, thở hổn hển, ánh mắt vẩn đục, cười đến toét miệng: “Em gái, có chuyện gì mà tối vậy rồi còn tìm anh, có phải hay không muốn…”Nói còn chưa dứt lời thì “bốp” một tiếng, một cái nắm đ.ấ.m ập đến mặt hắn ta.

Đánh đến mức Trần Viễn lập tức lùi lại vài bước, cơ thể dựa lên trên cây, đầu óc vang tiếng ong ong.

Qua một lúc lâu sau, hắn ta sờ cái mũi mình.

Trên tay sờ đến m.á.u mũi dính nhớp đỏ tươi.

Trần Viễn bị m.á.u mũi của mình dọa sợ, sắc mặt tái nhợt cứng đờ tại chỗ đó.

Phó Lê thấy chỉ một đ.ấ.m của cô đã đánh người đàn ông từng tay đ.ấ.m chân đá với mình phải chảy máu, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác sung sướng vì báo được thù.

Loại cảm giác này khiến cho cô nhiệt huyết sôi trào.

Cô nghĩ, một thằng đàn ông như vậy, khốn nạn làm cô sống không bằng c.h.ế.t như vậy, mỗi ngày sống nơm nớp lo sợ, còn không biết chịu đựng bao nhiêu vũ nhục rồi.

Lúc trước cô sợ hắn ta muốn chết, cũng hận hắn ta muốn chết.

Bây giờ, cũng chỉ còn lại hận.

Cô có thể đánh hắn ta, có thể đánh hắn ta giống như chó mà quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi.



Cô sẽ không bị hắn ta nắm tóc đập vào tường nữa, cũng sẽ không bị đánh đến người đầy vết bầm, mùa đông cũng sẽ không bị tạt một bát nước lạnh nữa.

Cô có thể báo thù cho chính mình.


Phó Lê nghĩ, cô bước lên phía trước hai bước, thừa dịp Trần Viễn còn chưa phản ứng kịp lại cho hắn một đòn.

Một đòn này đánh thẳng lên trên huyệt thái dương của Trần Viễn, trực tiếp đánh người đến hôn mê bất tỉnh.

Phó Lê dường như còn ngại không đủ, nắm đ.ấ.m sắt đ.ấ.m thẳng đến trên người Trần Viễn, tiếng kêu rên khi nắm tay đ.ấ.m đến da thịt không ngừng truyền đến.

Vài phút sau Phó Lê đánh mệt mỏi rồi, cô thu tay lại dựa vào gốc cây tạm nghỉ.

Chỉ có sức lực cô lớn hơn, chứ thể lực cũng không tốt hơn trước đây bao nhiêu.

Nghỉ ngơi xong rồi, tinh thần Phó Lê mới tỉnh táo lại, lúc đi xem Trần Viễn dáng vẻ còn nghĩ mà sợ.

Cô sẽ không… đánh c.h.ế.t người nhỉ?Trong lòng Phó Lê lộp độp, vội đi dò xét hơi thở của Trần Viễn, thấy hắn ta đang mở to mắt.

Ngay khi thấy ngón tay ở trước mắt mình, Trần Viễn sợ hãi kêu lên: “Cô, cô đừng tới đây, đừng đánh tôi!”Giọng nói của hắn ta như là chứa đàm, khàn đặc khó nghe.

Hắn ta sợ tới mức không ngừng trốn tránh về sau, có lẽ đã đụng vào vết thương chỗ nào đó, bỗng nhiên đứng dậy cong eo ho khan, trong một chốc lát sau Phó Lê phát hiện trên môi hắn ta chảy máu….
 
Chương 27


Xong rồi, cô đã đánh người này đến sắp chết, cô g.i.ế.c người rồi!!!Phó Lê bị dọa ngốc, cả khuôn mặt cứng đờ, ánh mắt nhìm chăm chăm.

Trần Viễn thấy cô trừng mắt với mình, hoảng loạn nói: “Phó Lê… cô muốn làm gì, cô cứ nói một câu, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng… đừng đánh tôi.

”Hắn ta nói xong một câu, lại dừng lại đứt quãng ho khan vài tiếng.

Phó Lê vốn cảm thấy hắn ta sắp c.h.ế.t rồi, lúc này nghe thấy lời hắn ta nói như vậy lại cháy lên chút hy vọng, hình như không khạc ra máu?Cô nhìn chằm chằm hắn ta trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn kết hôn với anh, anh đi từ hôn đi.

”Trần Viễn hít thở, ánh mắt nhìn Phó Lê cực kỳ sợ hãi…Người phụ nữ này có sức lực lớn như vậy, cô có ép buộc gả hắn ta cũng không dám cưới!Cưới về thì cuối cùng là ai nghe ai, ai thu thập ai?Còn cái tư thế vừa rồi đánh hắn ta nữa, có khả năng sớm muộn gì hắn ta cũng bị cô đánh chết!Trần Viễn gật đầu như gà mổ thóc: “Được được, sáng mai tôi liền đi từ hôn.

”Ánh mắt Phó Lê không rời khỏi hắn ta giây phút nào, thấy tròng mắt hắn ta chuyển động liền biết hắn ta đang có chủ ý xấu gì đó, cô lại nói: “Anh đừng nghĩ sẽ trả thù tôi, nếu có chỗ nào không tốt tôi sẽ đánh anh, gặp anh một lần đánh anh một lần.

”Trần Viễn cười mỉa, khóe môi chứa đầy tơ máu, đôi mắt cái mũi đều sưng lên, cười rất khó coi nói: “Không, không có, tôi không nghĩ gì cả, tôi đảm bảo.

”Hắn ta dựng thẳng ngón cái chỉ vào bầu trời đêm.

Phó Lê không tin hắn ta, sau khi trầm tư một lúc lâu rồi nói: “Tôi không chỉ đánh anh, còn sẽ đem chuyện anh bị bệnh liệt dương nói ra ngoài, nói cho toàn bộ thôn, trấn trên, trong huyện biết hết!”Trần Viễn nghe thế sắc mặt trở nên tái xanh, cơ bắp run rẩy khiếp sợ, từ khẽ răng phun ra câu nói: “Cô, làm sao cô biết chuyện này?”Chuyện này ngoại trừ bác sĩ trong bệnh viện huyện kiểm tra cho hắn ta, thì ngay cả mẹ hắn ta cũng không biết.

Phó Lê nghĩ thầm, là do chính anh nói mà.

Đời trước cô khóc lóc sướt mướt bị đưa vào nhà họ Trần, đêm tân hôn, Trần Viễn uống say như c.h.ế.t cũng không có chạm vào cô.

Sáng sớm hôm sau hắn ta đánh cô một trận, còn đặc biệt chọn những nơi không nhìn thấy để đánh, đánh đến cả người cô xanh tím không xuống được giường.

Mẹ của hắn ta ở cửa giọng điệu cổ quái nói cô là yêu quái câu lấy tinh huyết của người, hồ ly tinh, quyến rũ con của bà ta.
 
Chương 28


Sau đó, bà lão kia mỗi lúc đi ngủ sẽ dọn băng ghế ngồi ở cửa phòng hai người bọn họ, chăm chú nghe tiếng động ở bên trong, có một chút tiếng động thì sẽ chửi ầm lên, nghĩ ra cái gì dơ bẩn là liền mắng cái đó.

Đại khái Trần Viễn không chịu nỗi mẹ của hắn ta, ngày thứ ba đã dọn đến phòng kế bên mẹ hắn ta mà ngủ.

Cô lúc ấy thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ may mắn là có mẹ hắn ta thương con trai mình, không nhìn nổi con trai mình làm chuyện xấu với con gái, khiến Trần Viễn thỏa hiệp, làm cho cô trốn khỏi vũ nhục.

Sau lại có hôm, buổi tối Trần Viễn uống nhiều quá không ngủ được, vì say quá độ mà nói mê sảng, chửi ầm cô vợ trước, cô mới biết được chuyện đằng sau.

Vợ trước của Trần Viễn tên là Ninh Phương, lúc mười mấy tuổi đã gả cho hắn ta, sinh hai đứa con, ba năm trước đây có mang đứa con thứ ba.

Tính tình Trần Viễn táo bạo, đánh lên người Ninh Phương mang thai, một tay đẩy ngã người lên trên mặt đất, bụng đụng phải đầu giường đất, con sinh non không sống nổi, Ninh Phương mất quá nhiều m.á.u cũng không cứu được.

Trong nhà Ninh Phương có nhiều anh trai, những người đó giống như điên rồi tìm Trần Viễn gây phiền phức, công an đến tìm vô số lần, lại đều bị Trần Viễn một mực chắc chắn hắn ta không đánh người, là do Ninh Phương tự mình không cẩn thận bụng bị đụng phải, người nhà họ Trần bao gồm hàng xóm đều có thể làm chứng cho hắn ta.


Câu chuyện không giải quyết được gì, Trần Viễn và hai đứa con tiếp tục sống qua ngày.



Nhà họ Ninh không nuốt được cục tức này, tìm người đánh Trần Viễn một trận, không đánh c.h.ế.t hắn ta, chỉ phế đi bộ phận kia của hắn.

Có lẽ cũng là cố ý, vợ hắn ta vì sinh con cho hắn ta mà chết, bọn họ liền phải khiến cho Trần Viễn mãi mãi không có con nữa.

Việc này cực kì mất mặt, Trần Viễn vẫn luôn không dám nói ra ngoài, nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng.

Chỉ có lúc uống say mới nhịn không được tứuc giận mắng ông trời không công bằng, khiến cho hắn ta không còn là đàn ông.

Hắn ta không được, có lẽ là sợ cô biết, cho nên không dám ngủ cùng cô.

Hơn nữa vì không thể ngủ cùng vì thế nảy sinh hận thù với cô, không ngừng đánh chửi cô để an ủi tâm hồn mình.

Phó Lê nghĩ vậy, hốc mắt không nhịn được mà phiếm hồng, “phi” một tiếng đối với Trần Viễn.

Cô mắng không được những lời khó nghe, đành phải hồng con mắt mà trừng Trần Viễn, trong lòng lại nghĩ vừa rồi có phải đã xuống tay quá nhẹ hay không, hay là lại đánh thêm một trận nữa?.
 
Chương 29


Trần Viễn bị cô nhìn đến vừa xấu hổ vừa tức giận, cảm thấy chính mình giống như bị Phó Lê lột một lớp da, mặt thiêu cháy nóng rát, vừa hận vừa tức.

Nhưng nhìn nắm tay đối phương răng rắc xoay chuyển, hắn ta không dám nói cái gì.

Sau một lúc lâu cũng chỉ có thể nghẹn khuất nói: “Phó Lê, coi như anh cầu xin em, chuyện này đừng nói ra bên ngoài.

Ngày mai anh sẽ đi từ hôn, đảm bảo không làm lỡ dở em theo đuổi hạnh phúc đâu!”Phó Lê thấy thái độ hắn ta thành khẩn, nới lỏng nắm tay, nghĩ nghĩ nói: “Trước tiên đừng đi, khi nào tôi để anh đi thì hẵng đi, tốt nhất là trước khi kết hôn hai ba ngày thì lại đến từ hôn.

”Hôn sự mới được định đoạt ra cô đã nhận được một đống thứ tốt, kéo dài thêm mấy ngày nói không chừng lại có thêm món hời, hơn nữa còn không cần làm việc, như này cũng khá tốt.

Trần Viễn không biết cô đang nghĩ gì, chỉ lo gật đầu: “Được, em nói gì chính là cái đó.

”Phó Lê vỗ tay một cái, dáng vẻ nhẹ nhàng thả Trần Viễn xuống núi.

Bóng dáng khập khiễng dần dần biến mất không nhìn thấy nữa.

Phó Lê đang đắm chìm trong sự vui sướng vì đã giải quyết xong chuyện hôn sự cực kỳ phiền phức này, bỗng nhiên nghe thấy có người nhàn nhạt nói một câu: “Không tồi.

”Phó Lê giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi.



Ở chỗ cục đá bên trái khe núi, người đàn ông đột nhiên xuất hiện từ sau lưng, chỉ thấy anh dựa lên cục đá, giọng nói không nhanh không chậm: “Không nhìn ra được, lá gan của cô cũng không nhỏ, hơn nửa đêm còn chạy lên núi đánh người.

”Nhưng thật ra lại tình cờ đem chuyện mà anh vốn muốn làm cướp đi mất.


Phó Lê giương mắt nhìn, Lăng Nghị đã đổi thành bộ quần áo khác với ban sáng, áo khoác màu xanh lục, quần vải màu xám, ống quần bên cạnh xắn lên, lộ ra mắt cá chân cốt cách thô bạo.

Anh tựa người ở đằng kia, thái độ cà lơ phất phơ.

Ánh trăng trắng đến sáng mắt, bên môi anh cũng treo một nụ cười nhạt.

Phó Lê nghĩ thầm, lúc mà Lăng Nghị cười rộ lên dáng vẻ không khác gì với dáng vẻ Bạch Vô Thường câu hồn hồn phách con người.

Thật có chút khiến người ta kinh hoảng.

Cô không tự nhiên mà cúi đầu, giọng rất nhỏ, cơ hồ có thể so với tiếng muỗi kêu: “Anh, muộn rồi anh cũng ở đây à?”Lăng Nghị không nói chuyện, tiếng bước chân trầm ổn vang lên vài cái sau đó dừng ở trước mặt cô.

Phó Lê khẩn trương đến mức ngón tay run lên, anh, anh ấy muốn làm gì?Chả lẽ anh thấy tên Trần Viễn kia bị đánh nên muốn báo thù cho hắn ta ư?.

 
 
Chương 30


Tuy rằng hai người này ở trong thôn không có quen biết gì mấy, nhưng khó có thể đảm bảo được anh sẽ không vì cùng một giới tính mà bênh vực kẻ yếu là hắn ta.

Lăng Nghị không biết cô nghĩ cái gì, chỉ rũ mắt nhìn đầu cô, nhẹ giọng nói: “Nên như vậy, không muốn thì phải phản kháng, đừng có ngốc nghếch như trước nữa.

”Tuy rằng không nghe được hai người bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn tư thế Phó Lê đánh tên khốn kia, thì chắc hẳn là cô không đồng ý chuyện hôn nhân này.

Trái tim Lăng Nghị như một dòng sông nhỏ, từ từ mà trôi đi.

Phó Lê mờ mịt chớp chớp mắt, suy cho cùng cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, cũng không dám hỏi anh nói lời này là có ý gì?Cô nghĩ, chuyện buổi sáng đẩy anh vào vũng bùn có phải anh đã quên rồi hay không?Đang nghĩ ngợi, trong đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng hệ thống máy móc: [ Nhiệm vụ một: Đối mắt với Lăng Nghị 30 giây, khen thưởng hai mươi tích phân.

]Phó Lê còn chưa kịp hoàn hồn, hệ thống lại nói: “Hai mươi tích phân có thể mở ra phần thưởng rút thăm trúng thưởng một lần, phần thưởng có gạo, thịt heo, đậu hũ, bột mì, còn có bánh bao thịt…”Âm thanh cứng nhắc của hệ thống còn đang tiếp tục nói về nội dung phần thưởng, Phó Lê bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm vào Lăng Nghị.

Chỉ nhìn 30 giây mà thôi, miếng thịt lớn đưa tới cửa có thể không cần sao?Ánh trăng như nước, vào mùa đông động vật trong rừng đều ngủ sâu, gió bắc xẹt qua ngọn cây tạo thành từng tiếng chuông bạc.

Cô gái nhỏ hơi hơi ngửa đầu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, mắt hạnh gợn nước nhộn nhạo, cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu, môi anh đào màu đỏ no đủ hơi hơi cong lên, cái cổ thon dài giống như một chú thiên nga nhỏ.

Vừa ngoan vừa mềm, ánh mắt ướt dầm dề nhìn anh.

Lăng Nghị ngơ ngác, nhịn không được lui về sau một cái.

Cô đang nhìn cái gì?Ánh mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh, vừa mới hung dữ đuổi đi người đàn ông có hôn ước với mình, sau đó lại dùng ánh mắt sáng lên như thế này nhìn mình.

Chả lẽ…cô đã biết rồi ư?Biết anh lúc nghe được tin cô đính hôn từ miệng người khác, giây phút đó trái tim anh co thắt, dường như muốn ngừng thở, trong lòng đau đớn kinh hoàng suýt chút nữa đau c.h.ế.t anh.

Nửa phút Lăng Nghị cũng không nhịn được, chạy tới tìm Trần Viễn, muốn uy h.i.ế.p hắn ta, đánh c.h.ế.t hắn ta, muốn cái tên khốn kia từ hôn, muốn cho hắn ta cách cô gái nhỏ của mình thật xa.
 
Chương 31


Lăng Nghị không ngờ rằng lúc anh đi gần đến nhà họ Trần thì trông thấy Trần Viễn đi theo Phó Lê đi vào sau núi.

Anh không tin cô gái nhỏ mình nhìn từ bé đến lớn lại có liên quan gì với cái tên khốn này, vì thế đi theo ở phía xa xa, muốn xem bọn họ làm cái gì, cũng đề phòng Trần Viễn ức h.i.ế.p Phó Lê.

Anh chịu đựng lòng đau đớn kịch liệt chờ đợi, bỗng chờ đến giây phút Phó Lê giơ nắm tay đánh Trần Viễn thương tích đầy mình.

Đột nhiên Lăng Nghị giống như hiểu rõ gì đó, bỗng nói: “Cho dù sức lớn, em cũng không đánh lại tôi.

”“Em yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện em đánh người ra ngoài đâu.

”Nói xong, Lăng Nghị xoay người xuống núi, bước chân vội vàng hơi vài phần.

Anh sợ lại ngây ngốc nữa, thì cô nhóc không biết tại sao sức lực bỗng mạnh lên sẽ tóm được anh và đánh anh một trận, anh mới không muốn đánh nhau với cô!Lăng Nghị nghĩ, bước chân càng nhanh… Nhưng mà, Phó Lê không có đồng ý hôn sự này, Trần Viễn bị đánh thành như vậy, chắc chắn là muốn từ hôn, vậy anh… có phải anh có hy vọng rồi hay không?Phó Lê tự dưng bị bỏ lại: “…”Anh nói cái gì, cô hình như nghe không rõ?Phó Lê thổn thức một tiếng, Lăng Nghị hình như não bổ một số chuyện lung tung rối loạn rồi, còn cảm thấy cô sẽ đánh nhau với mình.


Chẳng lẽ là chuyện sáng hôm nay đẩy anh khiến anh sinh ra bóng ma tâm lý?Giờ phút này cô bỗng nhiên cảm thấy anh cũng không phải đáng sợ như vậy, cũng giống như người đàn ông bình thường, cũng không phải là mãnh thú hồng thủy gì.



Cô thở phào một hơi, xoa dịu nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Có trời mới biết khi nhìn vào ánh mắt thâm thúy kia của Lăng Nghị, cô phải chịu đựng áp lực lớn cỡ nào.

Mắt của anh sắc bén, thâm thúy giống như được d.a.o khắc ra, ánh mắt sắc bén lúc nhìn người, tròng trắng nửa dưới đôi mắt sẽ nhiều hơn một chút, giống như là đang nhìn kỹ người khác,Hơn nữa kiểu tóc ngắn đó nữa, cực kỳ hung dữ.

Vừa nãy… cô suýt chút nữa đã mềm chân té ngã trên mặt đất.

May quá, bỗng nhiên giữa chừng anh lại bỏ đi.

Trên đường về nhà, Phó Lê hỏi hệ thống: “Nhiệm vụ có hoàn thành không?”Hệ thống: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, khen thưởng 20 tích phân, đổi lấy phần thưởng rút thăm trúng thưởng một lần.

”Phó Lê hưng phấn nói: “Rút rút rút, tôi muốn ăn thịt!”Hệ thống đột nhiên im bặt, sau đó…Trước mặt Phó Lê xuất hiện một chiếc hộp cổ xưa kỳ quái, hộp từ từ mà xoay chuyển.

Phó Lê dáng vẻ ngạc nhiên mà nhìn cái hộp này, từ đâu xuất hiện vậy nhỉ, còn có thể bay, hệ thống thật quá thần kỳ mà!.
 
Chương 32


Hộp xoay vài giây sau đó tỏa ra một luồng sáng, một thứ giống như tấm card rơi ra.

Phó Lê vươn tay bắt được, tấm card lập tức biến thành một tờ giấy hơi mỏng.

Phó Lê: “…” Rồi thịt của cô đâu?”Cô mờ mịt mở giấy ra, trên đó được viết dày đặc cái con chữ, đầu tiêu đề cao nhất là: Hạt dưa ngũ vị (công thức).

Phó Lê: “???”“Đây là cái gì?”“Chúc mừng ký chủ rút được một cái phần thưởng cao nhất trong giải thưởng bình thường, công thức làm ra hạt dưa ngũ vị.

”Phần thưởng cao nhất, cái này ư? ==Cô muốn ăn thịt cơ, giò heo mập mạp đầy dầu!Cô không thích ăn hạt dưa, cũng sẽ không rang hạt dưa, có công thức có ích lợi gì?Nhưng cái công thức này, cô chỉ cần nhìn vào thật nhiều đống gia vị bỏ vào thì đã biết thứ này không tầm thường, nếu đặt ở nơi hữu dụng thì nhất định sẽ rất có giá.

Phó Lê cũng tiếc phải ném đi, đành cất vào túi áo về nhà ngủ.

*Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Lê theo thường lệ ngủ đến khi cả nhà đều làm việc mới rời giường.

Dù sao cũng không có ai kêu cô, hình như tối hôm qua Phó Đào đã ngủ trong nhà của Thúy Bình, cả đêm cũng không về.

Hai ngày này, Vương Phân Ni nhận thầu các việc vốn do Phó Lê làm, bà vốn rất muốn oán hận vài câu, nhưng lại bị ánh mắt mềm mại của Phó Lê nhìn, lại nghe tiếng cô mềm mại kêu mình “mẹ”, không biết sao, bà liền mềm lòng, luyến tiếc phải trách móc cô nặng nề.



Thôi, còn mấy ngày nữa Phó Lê sẽ gả ra ngoài rồi, mấy ngày nay cho cô sung sướng tí đi.


Vương Phân Ni nghĩ thầm, sau đó múc chén sữa đậu nành đưa qua.

Phó Lê nhà bà gần đây giống như ăn được thuốc tiên gì đó vậy…Mặt trắng nõn mọng nước, nhìn không thấy một lỗ chân lông nào, môi hồng nhuận nhuận, so với anh đào tháng năm còn muốn mê người hơn, đầu tóc đen vốn thô ráp nay lại suôn mượt, giống như tơ lụa cao cấp.

Dáng người giống như tranh vẽ, eo nhỏ hơn bàn tay của đàn ông, m.ô.n.g vừa tròn vừa cong, lúc đi đường cả người đưa đẩy, bộ dáng đó…Khiến bà xem đến trái tim run rẩy.

Tiếc là không thể sinh đẻ được…Vương Phân Ni thở dài một tiếng, cảm thấy Phó Lê mệnh khổ.

Lớn lên xinh đẹp như vậy, gả cho người đàn ông nào cũng sẽ được đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, cố tình lại chỉ có thể gả cho người góa vợ.

Cũng không biết ngày tháng sau này có lành hay không, Vương Phân Ni nghĩ, nhịn không được lại lấy ra tiền lẻ nhét vào trong tay Phó Lê: “Lê Tử, con cầm chỗ tiền này đi, hôm nay ra trấn tiện thể mua cho mình ít dây buộc tóc.''

 
 
Chương 33


Phó Lê cười vui vẻ, cầm tiền đếm đếm, được 5 mao!Cô ngọt ngào nói: “Cảm ơn mẹ.

”Vương Phân Ni vừa lòng mà sờ b.í.m tóc của cô, nghĩ thầm: Nếu Phó Dụ cũng có thể cưới cô gái xinh đẹp giống như Phó Lê thì tốt rồi.

Nghĩ vậy, trái tim bà dần nóng lên, bây giờ trong nhà có tiền, có thể để cho Phó Dụ cưới một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ! Không được, bà phải nhanh chóng đi tìm bà mối nói chuyện tìm đối tượng cho Phó Dụ.

Vương Phân Ni vội vàng bước ra cửa, Phó Lê dọn dẹp chén đũa của mình xong cũng ra ngoài.

Vốn từ ao nhà họ Lý lên trấn không có xe, chỉ có thể đi bộ hoặc chạy xe đạp.

Nhưng hiện tại xe đạp rất quý, một chiếc hơn một trăm đồng tiền, thôn của bọn họ ngoại trừ nhà thôn trưởng và nhà bác của cô Phó Cường có, thì những người khác đều không có, bọn họ họp chợ thì đều dựa vào chân đi, đi gần hai tiếng rưỡi mới có thể đến trấn trên.

Nhưng bây giờ, thôn Tây Vương kế bên có một người giàu, người nọ vậy mà lại mua chiếc xe kéo, bây giờ là lúc mùa nông nhàn rỗi, xe máy kéo mới tinh không cần sử dụng đến, liền dùng để làm việc thiện kéo làng trên xóm dưới các hương thân đi họp chợ, tiền xe năm đồng tiền, chỉ cần trả đủ là có thể đi lại.

Phó Lê tiếc năm đồng tiền ngồi xe, nhưng mấy ngày nay cô không biết xảy ra chuyện gì, làn da trên người giống như càng mềm, lỡ va đập vào nơi nào thì sẽ ửng hồng, đau chịu không được, ngay cả chân cũng thế.



Tối hôm qua đánh tên khốn kia xong trở về tay chân đều hồng, vừa ngứa vừa đau.


Hôm nay nếu là đi lên trấn trên đảm bảo sẽ ma sát trầy da.

Đau lòng chân của mình, Phó Lê quyết định bỏ tiền để ngồi máy kéo.

Trên máy kéo chen đầy hương thân đi họp chợ, đoàn người cơ bản đều mang theo trứng gà hay lương thực trong nhà tích góp hồi lâu, cầm đi bán để đổi lấy tiền mua chút đồ vật trong nhà.

Mặt Phó Lê trắng đến như phát sáng lên, tại cái xe mà da người toàn hai màu đen đỏ nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, ai nhìn vào cũng thấy cô giống như thiên nga trắng lọt vào đồi than đá vậy.

Nhận thấy được toàn bộ những người trong xe đều nhìn mình, Phó Lê không nhịn được rụt rụt về sau.

Trên xe đầy người, có người mang theo gà sống vịt sống, trên người đầy mùi, cô bị ép ở trong góc, bên cạnh còn có mấy người đàn ông mặt đen lúc thấy cô thì mặt đỏ lên, ngày mùa đông trán lấm tấm mồ hôi.
 
Chương 34


Cơ thể Phó Lê không ngừng lui về sau, bánh xe sắt phía sau có chút lạnh lẽo khiến lòng cô cảm thấy kiên định hơn chút.

Lúc này người bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Chị cũng cảm thấy khó ngửi đúng không, ăn chút hạnh khô thì tốt rồi.

” Cô ấy nói xong liền đưa cho cô một quả hạnh khô.

Phó Lê quay đầu nhìn lại, cô gái nhỏ giống cô cơ thể dựa vào đằng sau, gương mặt mượt mà đỏ ửng, tươi cười thẹn thùng.

Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy hạnh khô: “Là Chiêu Đệ à, em cũng lên trấn trên?”Vương Chiêu Đệ là cô gái cùng thôn với cô, lúc nãy lên xe nhiều người quá, chỉ nhìn để không dẫm lên đồ vật của người ta, cho nên cô không nhìn thấy cô ấy.

Chiêu Đệ nhấp môi gật đầu: “Vâng, em đi mua vải, làm áo cho em trai.

Chị Phó Lê, sao chị lại trắng như vậy?” Cô ấy tràn đầy hâm mộ kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Phó Lê nhịn không được sờ soạng mặt mình, cô cũng cảm thấy mình hình như quá trắng, trứng gà lột vỏ cũng không trắng nõn như mặt cô.


Cái miệng nhỏ của cô nhai hạnh khô, vị chua ngọt quả nhiên hòa tan mùi phân động vật trong xe: “Ừ, có lẽ là mùa đông không làm nhiều, ngây ngốc ở nhà không phơi nắng nên mới vậy.

”Chiêu Đệ hâm mộ gật đầu, nếu cô ấy có thể xinh đẹp như chị Phó Lê thì tốt, cũng không cần tất cả, chỉ cần một phần năm, thì năm sau mẹ cô ấy cho cô ấy xem mặt cũng có thể kiếm một người đàn ông tốt.



Chỉ tiếc chị Phó Lê xinh đẹp như vậy lại phải gả cho tên Trần Viễn góa vợ, làm mẹ kế cho người ta.


Nghe mẹ nói thím vì lễ hỏi mới gả chị Phó Lê ra ngoài, số mệnh chị ấy cũng thật khổ.

Chiêu Đệ thổn thức không thôi, nhìn khuôn mặt giống như tiểu tiên tử của Phó Lê, không nói gì, chỉ nhìn cô ăn xong hạnh khô, lại cho cô một cái nữa.

Phó Lê ngọt ngào cười nói: “Chiêu Đệ em thật tốt.

”Chiêu Đệ thấy cô cười bèn đỏ mặt, nhỏ giọng đáp trả, trong lòng càng thương cảm cho Phó Lê mệnh khổ.

Máy kéo chứa đầy người, xóc nảy hơn nửa giờ thì đến trấn trên.

Phó Lê ngồi xổm trong góc chân đều tê rần cả rồi, đứng lên đợi một hồi lâu mới đi cùng Chiêu Đệ đến cửa hàng bách hóa.

Hai năm trước, trấn trên chỉ có cửa hàng bách hóa bán vải vóc, còn phải mua phiếu mới có thể mua.

Bây giờ thì không cần mua phiếu, trấn trên còn bán nhiều vải, màu sắc bên trong vải và hoa văn cực kỳ xinh đẹp, còn có quần áo sợi tổng hợp mùa hè mặc cực kỳ đẹp, chỉ là quý quá, bọn họ đều mua không nổi.
 
Chương 35


Hai người đi vào cửa hàng bách hóa, lập tức đi đến nơi bày vải dệt.

Người bán hàng ngồi ở đó dáng vẻ lười biếng cắn hạt dưa, nhìn thấy bọn cô đầu tiên thoáng nhìn từ trên xuống dưới, mày cũng không thèm nhích: “Muốn gì?”Chiêu Đệ chỉ vào vải bông màu trắng nói: “Muốn ba thước này.

”Người bán hàng đứng dậy cắt ba thước vải đưa cho Chiêu Đệ: “Một cục tám mao tiền, cô muốn gì?” Bà quay đầu nhìn Phó Lê.

Phó Lê còn đang nhìn hạt dưa trên ghế dựa bên cạnh bàn nhỏ của người bán hàng, hạt dưa kia dùng giấy dai đóng gói, bên trên còn in chữ, ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, như là mùi hương của thực vật nào đó được rang chín.

Cô theo bản năng trả lời: “À, tôi đến mua vải để làm chăn.

”Người bán hàng đánh giá hai mắt của cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên, một cô gái thật xinh đẹp, nếu không phải dáng vẻ co quắp, quần áo cũ nát, bà còn tưởng rằng cô gái này từ trong thành tới.

Những cô gái trẻ đến đây mua chăn đều dùng để kết hôn, bà kéo hai mảnh vải: “Muốn cái nào? Vải bông hồng bảy mao một thước, lụa đỏ tám mao một thước.

”Có thể nuôi dưỡng con gái xinh đẹp động lòng người như vậy, của hồi môn hẳn là sẽ không keo kiệt, người bán hàng lại nhiệt tình lấy ra một cây vải: “Loại này thêu tơ lụa, một khối 5- 1 thước, làm chăn cực kỳ xinh đẹp bóng loáng, trong thành đều đang thịnh cái này.

”“Chị Phó Lê, loại vải này thật đẹp mắt!” Chiêu Đệ thấp giọng kinh ngạc cảm thán một câu.



Phó Lê cũng nhìn vải mà người bán hàng đề cử, mặt lụa đỏ tươi, bên trên thêu đóa hoa màu đỏ rất lớn, dùng sợi tơ màu vàng phác họa, cực kỳ xinh đẹp.


Xinh đẹp đến nỗi khiến người ta sờ một cái cũng không dám, sợ vết chai trên tay làm hỏng tơ lụa.

Phó Lê nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: “Không cần cái này, muốn bốn thước vải đỏ.

”Tiền của cô không đủ mua cái này, hơn nữa cô cũng không có kết hôn, mua vải đỏ về là để lừa gạt Vương Phân Ni, còn có thể dùng để làm giày, khăn mặt hoặc là làm quần áo, nói chung đều hữu dụng.

Người bán hàng trợn trắng mắt, thu lại vải vóc, cắt bốn thước vải đỏ đưa cho Phó Lê, nhận của cô hai cục tám mao tiền.

Mua vải xong, Chiêu Đệ không có việc gì làm, tính đến cửa trấn chờ máy kéo để trở về.

Phó Lê còn muốn đi dạo, mua chút đồ, vì thế hai người ở cửa hàng bách hóa mà tách ra.

 
 
Chương 36


Phó Lê đi dạo dọc theo đường phố, sau khi thu hoạch vụ thu xong, cô không có đến trấn trên nữa, hơn nữa đời trước sau nửa năm kết hôn, cô có gần một năm không có đến trấn trên.

Trấn nhạc cụ dân gian đường phố không dài, chỉ có ngắn ngủi 500 mét, hai bên đường phố phần lớn là nhà trệt thấp bé, chỉ có số ít mấy căn nhà lầu hai tầng.

Hôm nay là ngày hội chợ, hai bên đường phố bày đầy các loại quầy hàng, cái gì cũng có bán.

Phó Lê chầm chậm đi dạo, đầu hơi cúi thấp, ánh mắt dừng trên một quầy hàng, tránh né ánh mắt nóng rực tới tới lui lui của mọi người.

Cô dùng ba mao để mua xà phòng cất nó vào trong áo của mình, dùng năm tiền mua bịch quả mơ ướp, quả mơ vừa chua vừa mặn, không có ăn ngon như hạnh khô của Chiêu Đệ cho cô.

Phó Lê hối hận, nhưng lại tiếc phải vứt đi, đành cất vào trong túi.

Lúc đi ngang qua quán mì, cô lại thèm… Tính toán đâu ra đấy, bây giờ mới là ngày thứ ba cô trọng sinh về, ngoại trừ cá hầm cải chua ban đầu, thì cô chưa ăn thỏa thích lần nào nữa.

Nửa năm ở nhà họ Trần trước đây, ngay cả một bữa ăn no cô cũng cần phải có người tiếp tế, nói chi là ăn đầy đủ.


Phó Lê ngồi trên một cái ghế hẹp, gọi một chén mì trộn thái thịt, ba mao tiền.

Cô cực kỳ đau lòng không nhịn được nhéo nhéo túi bên tay phải, tiền còn thừa nơi đó khiến cho cô có chút cảm giác an toàn.



Rất nhanh, bát mì trộn thái thịt to được bưng lên.


Trên mì sợi thật dài là một tầng thịt thái, nói là thịt thái nhưng thật ra rất ít thịt, đa số toàn là cải trắng, ớt cay, khoai tây và rau dưa.

Nhưng rang đến dầu hòa tan toàn bộ đều hồng, thơm ngào ngạt, ngửi một chút liền cảm thấy hương vị đủ đầy.

Phó Lê cầm lấy chiếc đũa trộn đều mì trộn thịt thái, một chén mì trộn thịt thái ngâm vào trong nước canh, mùi thơm ngon đến nỗi ứa nước miếng.

Một chén thật lớn đều vào bụng của Phó Lê, căng no khiến cô không nhịn được ợ một cái.

Sau khi cô ăn xong, cô cũng đi đến điểm cuối trên đường phố không lớn này, thuận tay còn mua bịch hạt dưa rang, một phần hai mao, không phải cùng một loại với hạt dưa mà trước đó cô thấy của người bán cửa hàng bách hóa ăn, ngửi chỉ mấy mùi vị khét, rang khô và có chút vị mặn.

Vốn dĩ Phó Lê không thích ăn hạt dưa, cô chỉ nếm thử.

Sau khi nếm thử, cô đi vào Lương Du Môn Thị, so với Cung Tiêu Xã, bên này bán nông sản nhiều chủng loại hơn, đương nhiên giá cả cũng mắc hơn.

 
 
Chương 37


Phó Lê móc ra công thức cô cẩn thận trân trọng ra, dựa theo nguyên liệu đầu tiên trên đó ghi bắt đầu mua sắm.

Nguyên liệu quá đắt, để tiết kiệm tiền, cô đã mua một hoặc hai trong số chúng, nhân viên bán hàng kiên nhẫn giúp cô tìm chúng, tuy rằng tìm không đủ hết nhưng cũng không thiếu nhiều lắm.

Phó Lê nghĩ cô chỉ thử làm một chút, vì thế cũng không cưỡng cầu, lại mua thêm nửa cân đường trắng, tiêu hết tiền cuối cùng trên người mình.

Gói đường và nguyên liệu cẩn thận, ở cửa trấn cô đuổi kịp giờ chuẩn bị xuất phát, ngồi lên máy kéo trở về thôn.

Vương Chiêu Đệ trước tiên giúp cô chiếm vị trí, hai người ngồi cùng nhau vừa nói chuyện vừa ăn hạt dưa Phó Lê mua.

Vương Chiêu Đệ chỉ ăn một chút, không dám ăn nhiều, hạt dưa rang muối có thể quý hơn hạnh khô rất nhiều.

Cô cầm lấy một hạt dưa bỏ vào miệng trước tiên ngậm một chút, chờ đến không còn mùi vị mới cắn mở nó, ăn nhân bên trong hạt dưa, cuối cùng cũng ăn được mùi thơm ngào ngạt, trên mặt thời gian dài dãi nắng dầm mưa chứa đầy tơ m.á.u màu hồng tràn đầy ý cười.


Phó Lê cũng cười theo, có lẽ… bán hạt dưa rang có thể kiếm tiền, công thức mà hệ thống cho chắc chắn ăn ngon hơn cái mà cô mua.



Buổi tối, Phó Lê quấn lấy Vương Phân Ni để kêu bà mang những bông hoa hướng dương thu hoạch vào mùa thu ở nhà cho cô.

“Mẹ, con muốn ăn hạt dưa rang, chỉ ăn một lần, sau này sẽ không ăn đâu.

” Phó Lê kéo giọng mềm mại nói.

Cô phát hiện, cô chỉ cần dùng giọng mềm mại như vậy nói chuyện cùng với Vương Phân Ni, thì bà sẽ không tự giác mà mềm lòng.

Cái cách này hình như so với cô kiếp trước vẫn luôn khóc thút thít, động chút muốn thắt cổ tự tử, làm ầm ĩ cả nhà đều không yên bình càng dùng tốt hơn.

Quả nhiên Vương Phân Ni không có cách nào với cô, đành mở kho lương thực, chọn ba bốn khay hoa hướng dương so với khuôn mặt còn to hơn cho cô: “Cho con thèm ăn, đây chính là đồ ăn trữ tết đó.

”Phó Lê nói: “Mẹ, cái này không đủ, lấy nhiều một chút… Con rang cho mọi người cùng ăn, không phải anh với Phó Đào đều thích ăn hạt dưa à? Con nhớ rõ trước đây mỗi lúc cha họp chợ đều đặc biệt mua cho hai người họ.

”Vương Phân Ni liếc mắt nhìn cô: “Đồ con rang có thể so với loại người ta bán à?”Phó Lê: “Mẹ, mẹ yên tâm, đồ con rang chắc chắn là ăn ngon! Không ăn được thì mẹ đánh con nha.
 
Chương 38


Vương Phân Ni bị cô chọc cười, bà cảm thấy từ sau khi đính hôn Phó Lê không chỉ xinh đẹp hơn, nói chuyện cũng xuôi tai hơn so với trước kia, cười cũng nhiều hơn.Phó Lê đã sắp phải gả cho người ta, khó có được cô yêu cầu một lần, hơn nữa dùng cũng đều là hoa hướng dương trong nhà, cũng không tốn tiền gì, quan trọng là Phó Dụ cũng thích ăn, Vương Phân Ni liền hào phóng một lòng, đem hoa hướng dương cất trữ lấy tất cả ra cho cô.Mặt mày Phó Lê hớn hở, cầm lấy đống đồ lớn bắt đầu làm việc.

Mấy chục hoa hướng dương, hạt dương nhổ xuống thật ra cũng không nhiều lắm, tính toán đâu đấy cũng chỉ có chín cân, lại nhặt ra hạt khô quắt bị hư, còn lại không đến tám cân.Vương Phân Ni giúp đỡ Phó Lê làm, hai người rửa sạch hạt dưa sau đó bỏ cùng với nguyên liệu bỏ vào nước nấu cùng, nấu hạt dưa phơi khô, sau đso lại dùng nửa nhỏ hong khô.Lúc rang xong đã là buổi chiều ngày hôm sau, nhà bếp tràn đầy mùi hương hạt dưa.

Ngọt ngào, lại chứa đựng hương vị độc đáo thơm phức, ngửi được mùi vị khiến cho người ta chảy nước miếng.Phó Lê cầm sạn đảo nồi đến nỗi cánh tay nhức mỏi, sau đó đổi thành Vương Phân Ni tới.Vương Phân Ni mắng cô yếu ớt, rồi tiếp nhận sạn nồi mạnh mẽ đảo lên.

Cũng không biết tối hôm qua Phó Lê thêm vào trong nước là mấy cái gì, cái mùi thơm mùi vị này… đều đã gần sánh được với vị thịt.Không bao lâu sau hạt dưa rang đã ra lò.

Phó Lê nếm một cái, hương vị giòn ngon miệng, ngay cả vỏ hạt dưa cũng khiến người ta nhịn không được muốt nhâm nhi nó, ăn cho sạch sẽ mùi vị mới phun ra.


Nhân hạt dưa chứa một chút vịt ngọt, còn có chút mặn, có loại mùi vị không thể nói rõ.Tóm lại, so với hạt dưa rang mà bên ngoài bán thì ngon hơn nhiều.Trong lòng Phó Lê nhảy nhót vui vẻ, thấy Vương Phân Ni đã bắt đầu dùng chén lớn lấy hạt dưa cho Phó Dụ, cô vội cầm lấy cái rổ tre trúc, dùng sách cấp ba lót ở dưới, tàn nhẫn múc mấy chén hạt dưa bỏ vào bên trong, ước chừng còn nhiều hơn nửa nồi một chút.Vương Phân Ni quay đầu lại thì thấy hạt dưa thiếu mất một nửa, hùng hùng hổ hổ nói: “Cô nàng c.h.ế.t dầm kia con làm cái gì? Ăn mảnh à, sao con có thể ăn một mình vậy được!”Phó Lê mặt không đổi sắc nói: “Con sắp đã phải gả chồng, chút hạt dưa này muốn cất đi để không khí vui mừng cho bọn Chiêu Đệ ăn.”.

 

 
Chương 39


Phó Đào về nhà đã ngửi thấy mùi thơm, vội vọt vào nhà bếp lấy hạt dưa thơm ngon mà ăn, vừa ăn còn nhìn Vương Phân Ni nói: “Mẹ, mẹ coi chị kìa, người phải gả đi đúng là khác biệt, có gì ngon cũng đều ôm vào trong lòng chị ta, cánh tay hướng ra bên ngoài.

”Phó Lê không có biết ăn nói như Phó Đào, nói không được lời phản bác, cũng không muốn quan tâm Phó Đào, chỉ nhìn Vương Phân Ni.

Vương Phân Ni nhìn một chút, cau mày để cô lấy đi, dù sao cũng chỉ là mấy chén hạt dưa thôi, Phó Lê đã sắp phải gả ra ngoài rồi, còn có thể ăn được bao nhiêu hạt dưa trong nhà nữa đâu?Bà cũng tức giận trừng mắt nhìn Phó Đào: “Chỉ biết ăn, chị con không có thời gian, con cũng không biết ở nhà giúp làm việc nhà, chỉ biết ra ngoài rong chơi, nghe nói chạy đi chơi đến tận ngoài thôn rồi, còn tiếp tục như vậy nữa ai dám cưới con.

”Phó Đào không kiên nhẫn nghe mấy lời này, chụp lấy hạt dưa nhét vào túi áo, xoay người đi ra ngoài.

Cô ta mới không thèm gả cho mấy tên trong thôn rảnh rỗi này, cô ta phải gả cho Lâm Hồng Phi.

Ngày hôm qua cô ta đi theo Thúy Bình đến thôn Tây Vương, gặp được anh họ của cô ấy là Lâm Hồng Phi, người đâu mà lớn lên vừa đẹp trai lại phong độ, tóc cắt ngắn ngủn, trên trán chừa lại tóc mái trông cực sành điệu, hắn còn mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo khoác đen dài, giống như là một minh tinh xuyên không vào thế giới của cô ta.

Đối phương còn nói với cô ta rằng rất vui vì có thể quen biết cô ta, hoan ngênh cô ta thường đến nhà hắn ta chơi.


Lúc nói chuyện âm thanh vừa dễ nghe vừa dịu dàng, thậm chí còn sờ sờ cái trán của cô ta.



Đặc biệt là hắn ta rất có tiền.

Hóa ra hắn đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng ở thành phố, máy kéo gần đây đưa các hương thân lên trấn cũng là do hắn ta bỏ tiền mua.

Vừa có tiền lại vừa rộng rãi, đây mới là hình mẫu lý tưởng làm chồng của cô ta.

Mà Phó Lê cũng chỉ xứng với loại rác rưởi như là Trần Viễn mà thôi.

Phó Đào cười khẽ, lại chạy về phía nhà Thúy Bình.

*Cách một ngày, Phó Lê trốn người nhà đi đến trấn trên.

Lần này cô cầm theo bốn cân hạt dưa đi đến, tiền lần trước Vương Phân Ni cho cô thì đã bị cô dùng không còn chút nào, bởi vì không có tiền để ngồi xe nên chỉ có thể đi bộ.

Cô ra cửa rất sớm nhưng cứ đi được một lúc là lại dừng chân nghỉ ngơi một chút, lúc đến trấn trên thì mặt trời đã nhô cao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top