Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên
Tác giả: Tố Uyên
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: TỐ UYÊN

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Hiện Đại, Hài Hước, Dị Năng

Team dịch: CỐ DIỆP PHI

Giới thiệu

Đời Phó Lê bị em gái Phó Đào đẩy ngã xuống sông, được Trần Viễn cứu lên. Cô buộc phải gả cho hắn ta, làm mẹ kế của hai đứa nhỏ. 

Nhà họ Trần nghèo khó, ăn bữa nay lo bữa mai. Mẹ chồng lại độc ác, động một tí là chửi rủa quát mắng. Trần Viễn thì suốt ngày say xỉn rồi bạo hành gia đình.

Phó Lê ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa khổ cực vất vả, chưa tới nửa năm đã sinh bệnh nặng mà chết.

Trước khi chết, tiếc nuối duy nhất của cô chính là không biết ai đã lặng lẽ hộ tống mình về nhà mỗi khi phải làm việc đến đêm khuya, ai đã đặt thuốc trị thương lên bệ cửa sổ mỗi lần mình bị đánh đập, ai đã tặng nho cho mình những lúc bị đói.

Không có cách nào để nói với người đã chiếu sáng cuộc đời ảm đạm của mình một tiếng: Cảm ơn!

………

Sống lại một lần nữa, chuyện đầu tiên Phó Lê làm chính là dồn hết sức lực vào cẳng chân để đá văng Trần Viễn ra thật xa, tự mình leo lên bờ, tuyệt đối không gả cho hắn ta, sau đó chạy đến nơi khác để tìm một cuộc sống mới đủ ăn đủ mặc. 

Chuyện thứ hai là tìm ra con người thầm lặng kia, báo đáp cho người ta gấp bội lần những điều tốt mà anh ấy đã làm cho mình.

Sau khi sống lại, Phó Lê có cơ hội được rút thăm trúng thưởng từ hệ thống. Định mệnh ép cô trở thành người làm nhiệm vụ, vì thế mà Phó Lê có thể nhận được rất nhiều ‘bảo bối’. 

Ví dụ như: phương pháp nhân giống hạt dưa, thuốc mỡ vạn năng, tài nghệ nấu nướng, nước linh tuyền…

Thế nhưng định mệnh cũng trêu đùa cô, hoá ra người kiếp trước đã bảo vệ cô lại chính là Lăng Nghị ở Thôn Bá – một người vô cùng hung dữ và khó gần.

Có điều, những ‘bảo bối’ của hệ thống lại khiến Phó Lê phải thèm thuồng, vậy nên cô đã mang theo tâm trạng nơm nớp lo sợ mà đi làm nhiệm vụ. 

Lần đầu tiên, cô lặng lẽ chạm vào tay anh ta, tứ chi tiếp xúc.

Nhưng người đàn ông đó lại hung hăng quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô: “Chạm vào tôi một lần nữa thì đừng trách tôi không khách khí.” 

Phó Lê sợ tới mức ngã nhào xuống mặt đất, hai mông ê ẩm, nghĩ thầm: Hung dữ như vậy, sao có thể là lương duyên trời định chứ?! 

Tuy nhiên, về sau Phó Lê phát hiện ra, người đàn ông này… hình như chính là người đã thầm mến cô ở kiếp trước, là ánh sáng của cuộc đời cô.

………

Sau khi gả cho Lăng Nghị, một đám người luôn chờ đợi khoảnh khắc Phó Lê trở thành trò cười.

Thiên hạ: “Nhà họ Lăng nghèo đến nỗi một lạng thịt cũng không có mà ăn, Lê Tử gả đến đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ.”

Kết quả, hai vợ chồng Phó Lê bắt đầu kinh doanh buôn bán, TV, tủ lạnh, máy may, từ một túp lều lụp xụp biến thành những căn phòng rộng lớn, nhà lầu khang trang.

Thiên hạ: "Em trai Lăng Nghị có bệnh, em gái lại bị thọt chân, đúng là đồ của nợ!” 

Kết quả, em trai và em gái Lăng Nghị, một người trở thành kỹ sư chế tạo máy móc, một người trở thành chuyên gia thiết kế thời trang.

Thiên hạ: "Có tiền thì làm được gì chứ, không cha không mẹ cũng chẳng có ai giúp đỡ.” 

Kết quả, cha mẹ ruột của tên lưu manh Lăng Nghị đã tìm tới tận cửa, thế mà lại là quan lớn trên tỉnh. 

Thiên hạ: "Có tiền có quyền thì sao chứ, Lăng Nghị hung hăng cục cằn như thế, chắc chắn là không biết thương yêu bà xã.” 

Phó Lê yên lặng quay đầu, cắn quả nho mà Lăng Nghị đã lột sẵn vỏ, thầm nghĩ: Thương yêu bà xã ư, anh ấy đã bắt đầu từ đời trước rồi!
 
Chương 1


Đầu tháng 12 năm 1982, vùng quê bắc bộ, ao nhà họ Lý.

Thời tiết vốn đã rất lạnh, lại vừa có thêm một trận tuyết rơi.

Sau cơn mưa tuyết, bầu trời trong vắt, nước sông trong xanh, cách đó không xa là từng dãy núi thay nhau nổi lên.

Nước sông tuy chưa đến mức đóng băng nhưng lạnh đến thấu xương.

Toàn thân Trần Viễn trần trụi, run rẩy mang theo Phó Lê nửa tỉnh nửa mê bơi vào bờ, mặc dù nước lạnh đến nỗi hai bắp chân phải run lên, nhưng khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của người phụ nữ dưới nước, lại nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, trong lòng hắn liền cảm thấy nóng như lửa đốt.

Trần Viễn đứng trong nước hít vào một ngụm không khí mát mẻ, trên môi nở nụ cười đắc ý, chỉ cần cởi cúc áo của Phó Lê rồi chạm vào cơ thể này, thì cho dù cô không muốn cũng bắt buộc phải kết hôn với hắn ta.

Hai tay Trần Viễn run lên vì kích động, vừa kéo cô gái đang sặc nước lên bờ, vừa thô bạo xé rách vạt áo phía trước của cô.

Nhanh, rất nhanh thôi hắn ta có thể nhìn thấy chiếc áo lót trắng tinh dưới lớp vải này…Sặc! Phó Lê đập tay vài cái, lại vô tình uống vào khiến bản thân ho dữ dội.



Đầu óc đang mơ màng choáng váng của cô chợt thanh tỉnh, sao mình lại bị sặc nước?Cô nhớ mình bị ốm rất nặng, sau đó ngất đi và không biết gì nữa.


Sau đó! Phó Lê nhớ ra rồi!Sau đó, một giọng nói máy móc truyền ra, nói rằng Phó Lê đã chết, và sau khi cho linh hồn cô uống một thứ chất lỏng kỳ lạ, nó lại nói rằng sẽ đưa cô trở lại thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra.

Thời điểm chưa có chuyện gì xảy ra? Dưới nước?Trong mắt Phó Lê chợt hiện lên hận ý, cô đã bị tên khốn Trần Viễn lợi dụng chiếm tiện nghi, bị hắn ta ôm trong nước với tình trạng vạt áo mở rộng, sau đó bị mất hết thanh danh, cuối cùng buộc phải gả cho hắn.

Trần Viễn! Đồ khốn nạn!Phó Lê nhận thấy bàn tay đặt trên bờ vai đang cố gắng xé toạc vạt áo của mình, lập tức nổi giận.

Cô nhớ rõ, giọng nói tự nhận là hệ thống hôn nhân đã nói rằng lọ thuốc cô uống vào có thể khiến người ta có uy lực vô hạn?Tại sao không thử xem!………Trần Viễn không hề biết rằng người trong lồng n.g.ự.c mình đã thay đổi tính tình, vừa bơi lên bờ vừa cười một cách rẻ mạt.

Phó Đào nói sẽ tìm người trong thôn tới để về chứng kiến ​cảnh này, và hắn ta nhất định sẽ suôn sẻ cưới được chị gái của cô ta.

Đã đến lúc mọi người xuất hiện!Nụ cười của hắn ta càng trở nên ngông cuồng và đốn mạt!.
 
Chương 2


Nhưng vào lúc này, Trần Viễn đột nhiên cảm nhận được một nguồn sức mạnh tấn công vào bụng, cơn đau khiến hắn phải cuộn mình kêu "ai da" một tiếng, cánh tay ôm Phó Lê cũng buông lỏng ra.

Ngay sau đó, cánh tay hắn bị bẻ quặt một cách thô bạo, khuỷu tay bị xoắn như ốc vít.

“Đau, đau quá!” Trần Viễn thảm thiết rống to, tay trái thả nổi trên mặt sông, sặc mấy ngụm nước, cánh tay phải mềm oặt rũ xuống.

Chửi thầm một tiếng, khuôn mặt thanh tú của Phó Lê tràn đầy ý cười, ngay sau đó cô lặn xuống nước rồi bơi về phía trước, chỉ một phút sau đã leo lên bờ.

Kiếp trước cô phải chăm chỉ luyện tập bơi lội, cho nên bây giờ kỹ năng dưới nước đã tốt hơn rất nhiều.

Lúc này, áo khoác trên người Phó Lê đã bị tên khốn kia xé rách, lộ ra sợi bông, thậm chí áo lót cũng lộ ra, ướt đẫm dính chặt vào người.

May mà không bị lộ da thịt, không bị tên khốn đó lợi dụng.

Phó Lê thở phào nhẹ nhõm, không khỏi rùng mình một cái, vội vàng ôm con cá lớn mới câu được dưới sông vào trong lòng, che đi nơi bị xé rách.



Trước khi chết, cô đã không được ăn uống đầy đủ trong một thời gian dài.


Vì vậy, khi nhìn thấy con cá này, trong đầu Phó Lê chỉ hiện lên một khái niệm duy nhất: Thịt! Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi bắt cá bằng tay không, ai ngờ vẫn tóm được một con.

Trần Viễn kêu gào thảm thiết, tiếng ho sặc sụa không ngừng vang lên, cô ôm cá quay đầu lại nhìn tên khốn nạn đó, vừa định rời đi…Bỗng nhiên, một nhóm người lao ra từ rừng hồng trên sườn đồi cách đó không xa, xôn xao tiến về phía Phó Lê, người dẫn đầu không ai khác chính là em gái cô, Phó Đào.

Phó Đào mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, hai b.í.m tóc thắt ở trước ngực, mỉm cười tươi rói vừa đáng yêu vừa thân thiết, nhìn Phó Lê rồi lanh lảnh nói: "Chị, tại sao chị lại rơi xuống sông cùng với anh Trần Viễn?"Trong lúc đó, có người phía sau đã nhìn thấy Trần Viễn còn đang vùng vẫy dưới nước, lập tức cởi áo nhảy xuống sông cứu người.

Khoé miệng Phó Lê khẽ mím chặt, kiếp trước cô để cho Trần Viễn lợi dụng ở dưới nước, người đàn ông trần trụi nhảy xuống sông, sau đó lại bế cô lên bờ, cảnh tượng đó giống hệt như đang yêu đương vụng trộm trước mặt cả làng.

Phó Đào vẫn cứ tươi cười trước vẻ mặt chật vật của cô: “Chị gái, nếu chị muốn gả cho Trần Viễn, chỉ cần nói với người trong nhà một tiếng là được, không cần phải kéo anh ấy vào chỗ chết!”.

 
 
Chương 3


Sau đó, cô buộc phải kết hôn với một Trần Viễn ba mươi tuổi, và trở thành mẹ kế của hai đứa trẻ, bị áp bức, bị tra tấn rồi c.h.ế.t vì bệnh hiểm nghèo.Trọng sinh trở lại, cô đã thay đổi, mọi thứ cũng thay đổi, nhưng Phó Đào và tâm tư muốn đẩy cô vào hố lửa của cô ta thì vẫn chưa bao giờ đổi thay.Phó Lê nhìn Phó Đào, ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc một lát, cô nghi hoặc hỏi: "Chị rơi xuống sông cùng Trần Viễn khi nào? Còn cách chỗ của hắn ta cả trăm thước đấy, em bị mù à?"Giọng nói cô nhẹ nhàng mềm mại, trên mặt là vẻ ngờ vực đến chân thành, chỉ có ánh mắt nhút nhát của cô vẫn duy trì sự kiên định đến tận cùng.Phó Đào không khỏi sửng sốt, nhát gan yếu đuối như Phó Lê, thế mà cũng có lúc phản bác lại lời nói của người khác? Nhưng sự nghi ngờ này chỉ kéo dài trong chốc lát, cô ta liền bật cười: "Em đã nhìn thấy chị và anh Trần Viễn nói chuyện với nhau bên bờ sông, còn tưởng rằng hai người cùng nhau rơi xuống sông."Nghe vậy, hai mắt Phó Lê tối sầm lại, rõ ràng trước lúc rơi xuống nước, người ở cùng cô bên bờ sông là Phó Đào.

Cô không hề phòng bị em gái, khi vừa cúi người tìm cá dưới sông liền bị đẩy xuống.Ở kiếp trước, mặc dù cô đã giải thích với cha mẹ mình, nhưng họ đều bị của hồi môn của nhà họ Trần hấp dẫn.

Hơn nữa, từ nhỏ tới lớn, cha mẹ luôn yêu thích Phó Đào – cô con gái út ngọt ngào ngoan ngoãn – hơn cô, vậy nên họ không chịu tin lời cô, thậm chí còn cho rằng là do Phó Đào đã vạch trần mối quan hệ của cô với Trần Viễn nên cô mới thẹn quá hoá giận mà nói bậy.Phó Lê khẽ cười một tiếng, ánh mắt vô tội toát lên vẻ nghi hoặc: "Đào, em đang nói cái gì vậy? Trước khi rơi xuống nước, rõ ràng là chị đã ở bên bờ sông với em.

Em nói muốn ăn cá…""Nhìn này, đây chính là con cá mà chị đã đặc biệt lội xuống sông để bắt cho em.

Cá to thế này… đủ để em ăn vài chén súp cá.

Chỉ tiếc là chiếc áo khoác này đã bị rách mất rồi."Giọng của Phó Lê chân thành, cộng với nụ cười bao dung, ngữ điệu nhẹ nhàng không chút phàn nàn, con cá trong tay cũng thuận theo tình thế mà nhảy lên đáp lại.Một thanh niên đi theo Phó Đào không hiểu vì sao bản thân lại đỏ mặt khi nhìn Phó Lê.

Từ trước tới nay, Lê Tử luôn vừa đi đường vừa cúi đầu, bọn họ đều biết cô rất ưa nhìn, nhưng không ngờ nụ cười của cô lại mềm mại ôn nhu như vậy.

Ngoan ngoãn lễ phép… thật đáng thương..

 
Chương 4


Thật sự không thể không tin những lời cô nói.

Anh ta quay đầu lại nhìn Phó Đào, giọng điệu trách móc: "Phó Đào, cô xem… Lê Tử chăm sóc cô chu đáo như vậy, còn dụng tâm xuống sông bắt cá cho cô, vậy mà cô lại nói những lời bậy bạ xấu xí sau lưng cô ấy như thế!"Tại sao bọn họ lại đi cùng cô ta tới đây, còn không phải là vì Phó Đào nói chị gái cô ta và Trần Viễn cùng nhau rơi xuống sông, giọng điệu dường như đang lo lắng Lê Tử và Trần Viễn sẽ xảy ra chuyện gì nên cả đám mới kéo nhau tới xem hay sao?Nhưng bây giờ Trần Viễn ở tận đằng kia, còn Lê Tử ở bên này, hai người hoàn toàn không ở cùng nhau.

Phó Đào sững sờ trước lời chất vấn của người thanh niên, nhìn con cá trong tay Phó Lê, cô ta không biết nên nói gì, nụ cười dịu dàng cũng đông cứng lại trên mặt.

Lời Phó Lê nói là sự thật, không phản bác được, khoé miệng cô ta lúng túng, trong lòng cũng dần trở nên hoảng sợ.

Những người trẻ tuổi sau lưng cô ta cũng bắt đầu thi nhau lên tiếng: "Phó Đào, lần sau đừng nói năng lung tung nữa, cô nói như vậy chúng tôi còn tưởng rằng Lê Tử có chuyện với anh Trần Viễn!"“Hơn nữa Phó Lê đối xử tốt với cô như vậy, thời tiết giá rét vẫn xuống sông bắt cá, cô động não một chút đi.

”Người nói chuyện liếc mắt nhìn Phó Lê, cô ấy xinh đẹp đứng ở nơi đó, tóc ướt ngượng ngùng xõa trên vai, vài cọng tóc mai ở thái dương bị ướt dính sát vào hai má, tóc đen làm nền cho khuôn mặt trắng trong như ngọc của cô, dường như nó có thể phát sáng.

Phó Lê đẹp như vậy làm sao lại có thể liên quan đến cái loại lão già góa vợ như Trần Viễn chứ, vừa nghĩ thôi cũng đã biết không thể nào.

Phó Đào há hốc mồm, muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói cái gì, bị nói đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt lưng tròng.

“Lần sau đừng có tính tình trẻ con như vậy nữa, không phải là chị bị em đẩy xuống nước bắt cá cho em sao? Chị không trách em nhưng sau này đừng có như vậy nữa là được.

” Phó Lê vỗ về Phó Đào với đôi mắt đỏ hoe, cười ngại ngùng dễ mến.

“Cái gì! Cô còn đẩy Phó Lê xuống nước?” Chàng thanh niên nghe vậy liền sửng sốt thốt lên.

Trong lúc nhất thời, xung quanh tất cả đều là đủ loại âm thanh chỉ trích Phó Đào.

Phó Đào cắn môi, đôi mắt đỏ hoe…mấy kẻ nhàn rỗi này, thấy Phó Lê xinh đẹp nên cô ta nói gì cũng tin!Cô không biết tại sao mọi chuyện lại không phát triển theo cách cô nghĩ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, thậm chí lại càng lúng túng hơn khi bị người đàn ông mắng mỏ một trận, vì để bọn họ không nói ra những lời nói quá đáng hơn nữa, cô đành cắn răng xin lỗi: “Em thực sự xin lỗi chị, là do em không tốt.''
 
Chương 5


“Chị tha thứ cho em được không, lần sau em không dám nữa?” Nói xong cô ta bối rối che mặt khóc lóc chạy đi.

Khi mấy thanh niên thấy cô ta chạy đi rồi thì nhao nhao tiến đến trước mặt Phó Lê an ủi cô ấy.

Phó Lê nhìn Phó Đào khóc nhiều đến mức mặt toàn là nước mắt chạy về hướng phía sau núi mà nở một nụ cười dịu dàng.

Ngón tay cô nắm chặt áo bông, ánh mắt mơ hồ, gió lạnh thổi qua bờ sông khiến cô lạnh run cầm cập.

Cô muốn chạy về nhưng đối diện với sự nhiệt tình không biết từ đâu ra của những người này, lại ngại ngùng không dám nói ra.

Bỗng nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tránh ra, đừng cản trở tôi xiên cá.

”Nghe thấy giọng nói này trái tim Phó Lê nhảy dựng lên, theo bản năng co người lại.

Sao lại có thể gặp được cái tên sao hung thần Lăng Nghị ở đây vậy chứ?Phó Lê nhớ rõ khi cô ấy bị bệnh nặng, người trong thôn nói Lăng Nghị lại vào cục cảnh sát, nghe đồn là đã phạm tội rất lớn.

Tội rất lớn…là g.i.ế.c người hay phóng hỏa?Phó Lê run cầm cập, trong lòng cũng run lên, ngước mắt rụt rè đánh giá Lăng Nghị.

Trong thời tiết rét lạnh, Lăng Nghị mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, không có tay áo, lộ ra áo ba lỗ màu trắng bó sát người bên trong, phác họa ra cơ bụng săn chắc, nửa người dưới mặc một chiếc quần màu xanh lá quân đội, ống quần được xắn lên đến đầu gối, cẳng chân đặt dưới nước, tay phải cầm một cây gỗ có đầu nhọn hoắc, cúi đầu rũ mắt nhìn xuống nước dò xét.



Rõ ràng đường sông rộng rãi như vậy, lại cố tình nói bọn họ cản trở anh xiên cá.

Thật là ngang ngược, Phó Lê chửi thầm ở trong lòng, lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của người đàn ông nhìn qua đây.


Anh có đôi mắt rất đẹp, dáng mắt dài lại sắc bén, nhìn giống như con dao.

Đôi mắt đen láy như vậy nhìn người khác từ trên xuống dưới, vừa lạnh nhạt vừa hờ hững, còn có chút u ám.

Liếc mắt một cái nhìn người khác, là có thể làm người ta không nhịn được mà rùng mình.

Trái tim của Phó Lê nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng nhìn sang chỗ khác, nửa cúi đầu xuống.

Quá…quá đáng sợ rồi!!!Đột nhiên, một giọng nói máy móc phát ra từ trong đầu của Phó Lê: “Lương duyên trời cho của ký chủ đã xuất hiện, mời ký chủ tiến hành trói định.

”“Lăng Nghị, đến từ ao nhà họ Lý, sinh năm 1960, năm nay 22 tuổi, thân cao 189 cm, cân nặng 80 kg, chiều dài 18 cm…”“Lăng Nghị là lương duyên trời cho của ký chủ, mời trong vòng một ngày cùng Lăng Nghị tiếp xúc da thịt để tiến hành trói định, kích hoạt hệ thống nhân duyên.

”Phó Lê mở to hai mắt, đồng tử hơi co lại ——Lương duyên trời cho, Lăng Nghị?.

 
 
Chương 6


Một tiếng “bùm”, chân Phó Lê mềm nhũn hại cô lại một lần nữa ngã xuống nước, con cá lớn trong tay cô vùng vẫy rồi bơi đi.

Lăng Nghị ——Nếu cô dám đụng vào hắn, chắc sẽ bị đánh c.h.ế.t mất!Lăng Nghị trơ mắt nhìn Phó Lê bùm một tiếng ngã vào trong nước, theo bản năng muốn nhào qua cứu cô lại không biết nghĩ đến cái gì, biểu cảm trên mặt thay đổi, kiên quyết kiềm chế suy nghĩ đứng yên tại chỗ nhìn cô giãy giụa vài cái ở chỗ nước nông, cả người toàn bùn đất bò lên đứng dậy.

Phó Lê né tránh ánh mắt sắc bén như d.a.o của Lăng Nghị, lau bùn dính trên cổ mà khóc không ra nước mắt.

Đây đều là chuyện gì vậy chứ!Lương duyên trời cho của cô sao có thể là Lăng Nghị, một cái người tính tình nắng mưa thất thường, thủ đoạn độc ác lại còn không nghề không ngỗng.

Lăng Nghị nhìn Phó Lê với khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt âm u lướt qua quần áo ướt đẫm của Phó Lê, nhìn chằm chằm vòng eo thon còn không lớn bằng bàn tay hắn một lúc rồi mới hờ hững buông một câu: “Xì, muốn nhảy xuống nước một lần nữa hay gì mà đứng ở đây?”Ướt nhẹp cả người vậy rồi còn đứng ở bờ sông cho gió lạnh thổi qua, không sợ bị cảm lạnh hay sao?Nghe vậy Phó Lê vội vàng rùng mình bỏ chạy.

Hắn đáng sợ như vậy, tưởng cô muốn ở đó lắm hay sao?Ngay khi Phó Lê rời đi, mấy thanh niên bị bỏ lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nhưng không dám nhìn Lăng Nghị, đều đuổi theo sau Phó Lê hộ tống cô ấy đi về nhà.



*Ao nhà họ Lý được xây tựa vào núi, phía trước thôn là một con sông, nhà họ Phó ở phía bên kia của ngọn núi chỗ gần khu rừng, và có một số ngôi nhà xây bằng gạch dưới chân núi.


Quần áo của Phó Lê ướt đẫm, gió bắc thổi qua làm mái tóc ướt dầm dề của cô cứng đờ giống như bị đông thành băng rồi vậy, sắc mặt tái nhớt, màu môi trắng bệch.

Mấy thanh niên to gan cho rằng cô bị Lăng Nghị làm cho sợ hãi, vì vậy bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm của Lăng Nghị, có người mồm miệng kiên quyết nói: “Phó Lê đừng sợ cái tên đó, nếu hắn dám hung dữ với cô…Tôi liền, liền…”Chàng thanh niên ậm ừ cả nửa ngày cũng chưa nói ra nguyên do được, cười ngây ngô gãi gãi đầu.

Người bên cạnh đẩy đẩy hắn: “Cậu làm được sao? Cậu có dám đánh hắn ta không?”Mặt chàng thanh niên đỏ bừng lên, vươn cổ giận dỗi đáp lại: “Tôi không dám, cậu có dám không chứ?”Người nọ bị hỏi đến cũng không nói dám được.

Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là cái tên Lăng Nghị đó trái tính trái nết, khiến người khác không thể đoán trước được.

 
 
Chương 7


còn rất biết đánh nhau, gần như là đã đánh nhau khắp làng trên xóm dưới gần đây và không có ai là đối thủ của hắn.Thời thơ ấu bọn họ đã không ít lần bị Lăng Nghị đánh, thậm chí hợp lại một nhóm cũng không đánh lại hắn, thường xuyên bị hắn chỉnh đốn đến mức nằm sấp trên giường không dậy nổi.Vài năm trước cha mẹ của Lăng Nghị đã qua đời, để lại hắn và hai em trai em gái đau ốm bệnh tật, trong thôn có người nói mấy anh em bọn họ khắc cha khắc mẹ, bị hắn phóng hỏa đốt nhà, cả gia đình phải dọn đi nơi khác.Ác danh của hắn, con nít nghe thấy sẽ oa một tiếng khóc òa lên.Phó Lê bước đi rất nhanh, nghe mấy người bọn họ nói bên tai vài chuyện vặt vãnh của Lăng Nghị.

Những chuyện này cô biết hết, cô nghe sự tích hung ác xưng bá của hắn mà lớn lên, mấy đứa trẻ mà nghe thấy tên hắn là đã bị dọa cho khóc có cả cô trong đó nữa.Chỉ là cô chưa giờ bao giờ tưởng tượng ra được, một tên sao hung thần như thế mà lại là lương duyên trời cho của cô!Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến trước cửa nhà Phó Lê.

Lúc này đã là giờ ăn cơm chiều, khói bốc lên từ từng hộ gia đình, mùi thức ăn thoang thoảng bay xa.

Một đám người nhìn Phó Lê đi vào nhà, xô xô đẩy đẩy đi xa.*Tuy rằng nhà họ Phó không tính là giàu có nhất ao nhà họ Lý, nhưng cha của Phó Lê là Phó Quý vẫn kiếm đủ thu nhập từ việc bán đậu hủ, ít nhất một ngày ăn uống no đủ ba bữa cơm, đôi khi còn có thể ăn một bữa thịt, tốt hơn nhiều so với hai năm trước khi còn đi làm công.Sân của nhà họ Phó rất lớn lại rộng rãi, phía bắc có ba gian nhà bằng gạch, một gian nhà nhỏ.

Phía tây là phòng kho chứa công cụ làm đậu hủ.


Phía đông là đất trồng rau, sau khi bắt đầu vào mùa đông thì đang để hoang, sân sau là chuồng gà và tổ gà, đứng trong sân là đã có thể ngửi được một mùi phân động vật ngai ngái.Phó Lê đứng ở cửa một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào sân.Mẹ cô Vương Phân Ni nghe thấy tiếng động, từ phòng bếp ló đầu ra xem đột nhiên kêu lớn tiếng: “Phó Lê sao trời lạnh như vậy mà con lại xuống sông, sức khỏe con không được tốt, nếu lại bị cảm lạnh thì mẹ không có tiền mua thuốc cho con nữa đâu!”Phó Lê phớt lờ bà, nhăn mũi lại hắt xì một cái.Vốn dĩ cho bị bệnh đã lâu, cơ thể vẫn luôn không được tốt, lần này bị nước sông làm cho lạnh giống như lại muốn bị cảm rồi..

 

 
Chương 8


Cha cô Phó Quý tức giận nói: “Không biết cơ thể mình đang làm sao, trong lòng cũng không thèm quan tâm, trời lạnh như vậy mà còn xuống sông cha thấy mày lại chán sống rồi.

”Ông xoay người lại hướng về phía Vương Phân Ni gào lên câu: “Mua thuốc mua thuốc, tiền ở đâu ra mà cho nó mua thuốc, một đứa hao cơm tốn của mà còn muốn uống thuốc!”Phó Lê không nói gì, đời trước cho đã biết người nhà của mình có cái đức hạnh gì rồi, cha yêu tiền, trong mắt mẹ thì chỉ anh cả, đời này lại gặp phải cảnh này thế mà cô trừ bỏ hờ hững ra thì không thể có lại bất cứ cảm xúc nào khác được.

Phó Lê im lặng, đi vào phòng của cô và Phó Đào thay quần áo ướt ra.

Hai người các cô ngủ chung trong căn phòng ở phía Tây, trong phòng bày trí đơn giản, một cái giường đất chiếm hơn phân nửa diện tích phòng, một cái tủ đứng cao nửa người, bên trên ngăn tủ có hai giỏ cành liễu, với lại một cái ghế dài hẹp ở chân tường, mặt trên của cái ghế chỉ có thể ngồi được nửa cái mông.

Phó Lê kéo ra tủ đứng, phía bên trái đã xỉn màu, phần lớn đều là màu xanh xám, một ít màu trắng, cô tìm áo bông trong đống quần áo này.

Phía bên phải quần áo mới tinh, màu sắc tươi sáng, chủ yếu là màu xanh lá cây quân đội, thậm chí còn có một cái váy màu vàng, đó là khi mùa hè Phó Đào đã quấn lấy cha mẹ đòi mua.

Phó Lê mặc quần mùa thu vào, quần bông mỏng, một chiếc áo duy nhất đã bị rách, tìm nửa ngày cô mới tìm ra một cái áo bông có thể chống lạnh, mặc dù vào một lần —— vậy mà ngắn một khúc.

Ngắn thì ngắn Phó Lê cũng không ghét bỏ, ít nhất trên cái áo này chỉ có một mảnh vá.



Sau nửa năm cô gả vào nhà họ Trần cũng chưa được may bộ quần áo mới nào, quần áo có thể mặc đi ra ngoài đều là sau khi đã khâu khâu vá vá lại rất nhiều lần, ngay cả màu sắc vốn có của quần áo cũng không thể nhìn ra được nữa.


Thay quần áo xong, Phó Lê đi ra nhà bếp ăn cơm chiều.

Vương Phân Ni nấu khoai lang đỏ luộc và cháo ngô, vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm.

Đáng tiếc con cá lớn kia đã bị cô vội vàng thả đi, nếu không cô đã có thể ăn một bữa cá hầm cải chua.

Đang ăn, Phó Đào khóc thút tha thút thít về đến nhà.

Phó Quý vừa thấy đã vội vàng thương tiếc đứng dậy: “U, quả đào của cha làm sao vậy? Sao lại khóc rồi?”Vương Phân Ni buông đôi đũa lo lắng hỏi: “Sao vậy hả Đào, là ai bắt nạt con? Nói với mẹ, mẹ sẽ đi đòi lại công bằng cho con!”.

 
 
Chương 9


Phó Đào liếc nhìn Phó Lê đang vùi đầu uống cháo ngô, ánh mắt loé lên tia đắc ý.

Cho dù người ngoài có thích chị ta thì có làm sao, ở trong cái nhà này người cha mẹ thương nhất chính là cô chứ không phải cái hũ nút Phó Lê này.

Cô ta đang tính nói gì đó thì đã thấy Phó Lê buông chén đứng dậy cầm lấy cây xẻng bên góc tường, nắm trong tay nhẹ nhàng gập lại, cây gậy gỗ thô to như cánh tay theo tiếng gãy làm đôi, những chiếc gai gỗ sắc nhọn như phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Đúng vậy, ai ăn h.i.ế.p em chị sẽ báo thù cho em.


” Phó Lê lạnh lùng nói.

Phó Đào lập tức nghẹn họng, mặt trắng như tờ giấy.


Không rõ tại sao người chị luôn luôn thẹn thùng nhút nhát lại trở thành như này, sức lực cũng đột nhiên trở nên lớn đến vậy.

Một lúc lâu sau, cô ta mới ngập ngừng nói: “Con muốn ăn cá…Chị xuống sông bắt cá cho con…”Phó Quý vừa nghe vội vàng quay sang trừng mắt nhìn Phó Lê đã ném cây xẻng đi ngồi trở về bàn ăn cơm, hét lên: “Là mày mắng con Đào ư? Mày làm chị thì đi bắt cá cho em có làm sao?”Phó Lê ngẩng đầu nhìn Phó Quý: “Nó đẩy con xuống sống, nếu ngày mai mà con bị bệnh thì phải mua thuốc đấy!”Vừa nghe đến chuyện mua thuốc, Phó Quý lập tức không vui trừng mắt với Phó Đào: “Đang êm đẹp con đẩy nó xuống sông làm gì? Đầu con bị gió thổi ngu luôn rồi hả? Nó mà có bệnh tật gì thì thằng cha mày phải bỏ tiền ra chữa trị đây này!”Phó Đào: “! ”Tiền tiền tiền, suốt ngày chỉ biết đến tiền!Lúc này anh cả Phó Dụ luôn luôn mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn lại lên tiếng: “Con Lê, sao sức của mày mạnh như vậy, hung tợn thế còn có thể gả đi ra ngoài được không chứ?”Nói xong hắn phàn nàn với Vương Phân Ni: “Không phải mẹ muốn gả em gái lớn đi ra ngoài để cho con cưới vợ sao? Vốn dĩ đã khó gả nó đi rồi, bây giờ sức lại lớn như vậy còn nhà ai dám muốn nó nữa đâu chứ?”Vương Phân Ni nghĩ lại thì thấy cũng có lý, bà phun xuống đất một bãi nước miếng: “Phi, nói bậy cái gì đó, con Lê nhất định có thể gả đi ra ngoài để đổi vợ cho con.

”Phó Dụ ngả ngớn ngồi huýt sáo, vẻ mặt lười biếng: “Được rồi, mẹ nhớ nhanh lên nha, dù sao con cũng đã 22 tuổi rồi, nếu không cưới vợ thì nghẹn c.h.ế.t mất!”Phó Quý trách mắng hắn: “Nói bậy bạ cái gì đó hả, mày nhanh cút sang bên kia đi!”Phó Lê cũng mặc kệ ba người kia đang người xướng kẻ hoạ, cô chỉ chuyên tâm ăn bánh bao dưa muối của mình.

 
Chương 10


Mấy năm nay trong nhà giàu có hơn, đôi khi có thể ăn bánh bao trắng, bánh bao có mùi thơm ngào ngạt, ăn vào trong miệng có mùi thơm ngát của lúa mạch.

Phó Lê ăn đến thỏa mãn, còn mấy lời nói không đau không ngứa đó cô nghe nhiều lâu dần đều đã xem như tiếng chó sủa, dù sao chó sủa là chó không cắn.

Đời trước cô ở nhà làm việc cực cực khổ khổ như vậy, cha mẹ lại tùy ý gả chồng cho cô, trông cậy vào sính lễ của cô để đổi vợ cho Phó Dụ.

Cô ở nhà họ Trần làm trâu làm ngựa, hầu hạ mẹ chồng và hai đứa con riêng, chính mình thì còn không bằng heo chó, kết quả còn bị bọn họ nói cô cấu kết với tên đàn ông khác, muốn lôi cô đi bỏ vào lồng heo rồi dìm c.h.ế.t cô.

Cô nghe lời ngoan ngoãn, chịu khó làm việc, kết quả là không có chuyện gì tốt rơi xuống đầu hết.

Thế thì cô còn ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy làm gì nữa?Hết ăn rồi uống lại lén lút lười biếng không phải tốt hơn sao?Phó Lê nghĩ, cô há mồm to ra ăn từng ngụm cơm lớn, thức ăn không ngừng dồn xuống dạ dày, ấm áp hòa hợp khiến cô cảm thấy tràn đầy sức lực, như thể chỉ cần một cú đ.ấ.m là có thể lật tung hết tất cả mọi thứ trên chiếc bàn bên cạnh.


Sau khi ăn no, Phó Lê chậm rãi đứng dậy, sắc mặt hồng hào và đôi mắt sáng ngời, cô quấn chặt lấy chiếc áo bông mỏng manh trên người nói khẽ: “Ăn xong rồi, con đi ngủ đây.



”Vương Phân Ni sửng sốt, bây giờ còn quá sớm để ngủ, với lại cái nồi này cũng chưa rửa, chuồng bò còn chưa ai dọn…Bà theo bản năng mở miệng ra ngăn cản: “Con Lê, từ từ đã.


”Phó Lê cứ như là không nghe thấy vậy, đi về phòng của mình trong tiếng la hét của Vương Phân Ni.

Mọi người trên bàn đối mặt nhìn nhau, Phó Lê làm sao vậy? Không phải thường ngày nó ăn cơm nước xong thì sẽ đứng dậy đi rửa nồi chà chén quét tước vệ sinh hay sao?Phó Đào nói nhỏ: “Chắc là nghe anh nói chị ta gả đi không được nên tâm trạng mới không tốt ấy.

”Phó Dụ bưng chén cháo ngô lên húp xì xụp, nghe thấy lời ngu ngốc này thì không thương tiếc nói: “Liên quan gì tao! Nó không thể đẻ con thì đối với tao lại càng tốt!”Vương Phân Ni không nỡ mắng con trai, bà thở dài thườn thượt.

Phó Đào kinh ngạc trợn to hai mắt, quên luôn không nhai cái bánh bao ở trong miệng, gì…Phó Lê vậy mà không thể sinh con?…….

.

Phó Lê nằm trên giường đất, trước khi sắp đi ngủ cô còn đặc biệt nhét đầy lúa mì vào giường đất, bởi vậy bên trong giường vô cùng ấm áp.
 
Chương 11


Vương Phân Ni lại gần sờ đến đám cỏ kia còn sợ bị phỏng tay, dặn dò cô chú ý ban đêm đừng để tấm chiếu trải trên giường đất bị cháy.

Phó Lê ứng phó qua loa, híp mắt lại hưởng thụ loại nhiệt độ này.

Có thể lười biếng không làm việc, còn có thể nằm trên giường đất nóng hầm hập, thật là tuyệt quá.

Khí nóng khiến tay chân Phó Lê duỗi thẳng, thân thể giãn ra, khi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ đột nhiên hệ thống nhân duyên phát ra tiếng dọa cho cơn buồn ngủ của Phó Lê chạy mất dép——“Nhiệm vụ bắt đầu đếm ngược, trong vòng 24 giờ mà ký chủ vẫn không trói định lương duyên trời cho, hệ thống sẽ lập tức rời đi tìm kiếm ký chủ đời kế tiếp.

”Phó Lê: “?!”Nhớ đến khi còn là trạng thái linh hồn, hệ thống nhân duyên nói làm nhiệm vụ cùng lương duyên trời cho sẽ có cơ hội được rút thăm trúng thưởng, phần thưởng cực kì đa dạng: có thịt, gạo, rau dưa, trái cây, thuốc, vải dệt…Còn có các loại đồ vật thần kỳ khác.

Bị cha mẹ hạn chế, nghèo đến mức không có quần áo mặc, không có một xu tiền, cho nên Phó Lê đói khát đành phải thỏa hiệp nói: “Trói trói trói, ngày mai tôi sẽ lập tức đi tìm anh ta!”…….


Bởi vì thuở nhỏ bị rơi xuống nước một lần nên Phó Lê không thể sinh con!Phó Đào bị thông tin này làm cho khiếp sợ không nói nên lời, lần đầu tiên cô ta biết bản thân xuyên qua truyện niên đại mà nữ chính lại không thể sinh con!Đúng vậy, cô ta xuyên qua một quyển sách mà nữ chính trong sách là Phó Lê.



Chuyện xưa trong cuốn sách bắt đầu vào ba năm sau, kể về câu chuyện của giảng thuật viên xinh đẹp thanh tú Phó Lê gặp gỡ nam chính con ông cháu cha ở trường đại học, cùng anh ta tương thân tương ái rồi về chung một nhà.


Một cốt truyện điền văn yêu đương ăn uống.

Trước khi xuyên qua, Phó Đào đã không nghiêm túc đọc sách, cô ta lướt qua tất tần tật những nội dung liên quan tới nam nữ chính, chỉ đọc phần của nam phụ thâm tình, tính cánh của nam phụ rất dịu dàng, tướng mạo văn nhã, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi trở thành phú hào, trải qua muôn vàn sóng gió lênh đênh.

Khi đó cô ta cảm thấy vị nam phụ tên Lâm Hồng Phi này quá phù hợp với tâm ý của cô ta, sau khi xuyên sách, cô ta vẫn một lòng một dạ muốn gả cho người đàn ông này.

Chỉ tiếc, Lâm Hồng Phi trong sách rễ tình đ.â.m sâu với Phó Lê.

Cô ta không biết khi nào Lâm Hồng Phi sẽ thích Phó Lê, vì vậy đành phải ra tay trước để chiếm được lợi thế cho mình.

 
 
Chương 12


Cũng may cô ta xuyên tới khoảng thời gian cách lúc xảy ra câu chuyện vẫn còn sớm, đầu tiên cô ta bỏ thuốc tiêu chảy hãm hại Phó Lê trước ngày thi đại học, sau đó để cô lạnh tới cảm mạo, nằm triền miên trên giường bệnh mấy tháng, huỷ hoại kỳ thi tuyển sinh đại học của cô, thân phận sinh viên đại học của cô không thành, Lâm Hồng Phi chắc chắn sẽ không gặp rồi đem lòng yêu mến.

Về phần Phó Lê sẽ gặp được nam chính ở trường đại học thì liên quan gì tới cô ta chứ?Sau đó trù tính gả chồng cho cô, vẫn nên dùng cách bị người khác nhục nhã chiếm tiện nghi thì hơn.

Để sau này nếu Lâm Hồng Phi có thích cô như cũ, chỉ cần nhớ tới chuyện cô bị người ta sờ mó dưới sông, chắc chắn anh ta sẽ cắt đứt ý niệm.

Phó Đào tính toán xếp đặt rất tốt, nhưng cô ta không ngờ rằng, Phó Lê trước giờ không biết bơi hôm đó lại bơi giỏi như vậy, còn khiến cô ta ăn quả đắng!Cô ta tức giận tới nôn ra máu, nhưng ngay lập tức nghĩ tới một chủ ý khác.


Không thể sinh ư? Thật vừa khéo!*Ban đêm, Phó Lê đi ngủ sớm, Phó Đào nũng nịu lôi kéo, cương quyết túm Phó Quý ăn uống no đủ đang ngáp một cái thật dài đến nhà bếp, ghé sát vào tai ông ta thì thầm: “Cha, anh Trần Viễn đầu thôn muốn cưới chị!”Phó Quý liếc con gái út một cái rồi khinh khỉnh nói: “Mày không biết cái thằng Trần Viễn đó đã hơn ba mươi rồi à, vợ trước của nó còn để lại hai đứa con, dáng vóc ốm yếu, gầy như que củi thì sao mà ăn nên làm ra được!Nhà cửa thì nghèo nàn leng keng vài đồng xu còm, quà cáp lễ hỏi đào ở đâu ra! Để chị mày gả cho nó, không được!”Phó Đào cũng không nhụt chí, cười cười trấn an: “Nhưng mà nhà anh ta nguyện ý chi ra từng này để cưới chị!”Cô ta giơ ngón tay cái lên, quơ quơ.

Phó Quý ngay lập tức trợn to hai mắt, thôn dân của ao nhà họ Lý đón dâu, sính lễ đám hỏi nhiều nhất cũng chỉ vài chục đồng.


Nhà họ Trần thật sự đồng ý bỏ ra một trăm đồng để cưới con gái lớn của ông ta?Phó Quý động lòng không thôi, nhưng mà! Ông ta do dự hỏi: “Thằng đó đồng ý bỏ ra nhiều tiền như vậy thật à?”Phó Đào nói: “Cha, cha còn không biết mặt mũi của chị con như nào sao, quả thực chính là vạn nhất có một, xinh đẹp như vậy thử hỏi có người đàn ông nào không thèm muốn!”Phó Quý vừa nghe được lời này, đắc ý nói: “Đó là bởi vì! Diện mạo của chị mày di truyền từ tao.

”Phó Đào nhìn hai con mắt hí, cái mũi tẹt, miệng thì rộng của Phó Quý, cô ta nở một nụ cười gượng gạo: “Ừm, là di truyền từ cha.

 

 
Chương 13


Phó Quý vẫn hơi phân vân: “Nhưng, mày cũng biết bệnh tình của chị gái mày rồi đó, sau này lỡ nhà thằng đó đổi ý thì sao?”Phó Đào bảo đảm nói: “Trần Viễn đã có một trai một gái, nào còn để ý tới chuyện sinh nở nữa.

”Mặt mày Phó Quý giãn ra, vậy thì được.

Phó Đào thấy ông ta cũng hơi mủi lòng, cố gắng thuyết phục: “Cha, anh cả còn đang chờ sính lễ rước dâu đó, lúc đó lấy vợ sinh cho cha một đứa cháu trai mập mạp”.

Nghĩ tới cháu trai, vẻ mặt của Phó Quý lập tức háo hức hơn, ông ta cười nói: “Nghĩ kỹ thì đúng là một mối tốt.

Có điều sao mày biết chuyện này? Thằng đó muốn cưới chị gái mày, sao nó không tìm bà mối mà tìm mày?”Phó Đào bị tra hỏi thì ánh mắt hoảng hốt, xấu hổ cười nói: “Anh ta sợ cha chướng mắt nên gọi bà mối ra nói chuyện với con trước để con về nhà hỏi cha.

”Mặt Phó Quý trầm xuống: “Con nít con nôi như mày bớt lo chuyện bao đồng đi, đỡ phải để người ta bàn ra tán vào.


Mày cũng không còn nhỏ nữa! ”Ông ta đánh giá Phó Đào, cô ta có đôi mắt thanh tú ưa nhìn, trong mắt ông ta lộ ra vẻ hài lòng, tùy rằng dáng dấp của Phó Đào không đẹp lắm, nhưng khá khỏe mạnh, lại có thể sinh con, qua hai năm nữa có thể đổi được sính lễ tầm khoảng hai trăm đồng!Phó Đào dò xét vẻ mặt của ông ta, biết ông ta đang tính toán lên người mình, trong lòng ghê tởm muốn chết, thầm nghĩ gia đình của nữ chính này cũng cực phẩm thật!*Đêm đen như mực, bầu trời đầy sao.



Mặc dù ao nhà họ Lý đã kết nối đèn điện, nhưng không có nhà nào dám mở.


Tiền điện đắt cắt cổ, bật điện tốn kém, thà đi ngủ sớm còn hơn.

Phó Đào mò mẫm đường đi trong bóng tối, cô ta đến nhà họ Trần, đi vào từ sân sau có hàng rào tre, gõ gõ khung cửa sổ.

Vài phút sau, cửa gỗ đằng trước nhà kẽo kẹt một tiếng mở ra, giọng nói của Trần Viễn khàn khàn: “Vào đi, bọn trẻ trong nhà ngủ rồi.

”Phó Đào nhìn quanh bốn phía rồi lách mình vào phòng Trần Viễn.

Vừa mới vào phòng, cánh tay của cô ta bị túm chặt ngay lập tức, sau đó gã đàn ông ép cơ thể cô ta vào khung cửa gỗ, một bạt tai giáng xuống: “Con mẹ nó cô còn dám tới!”“Bốp” một tiếng, mặt Phó Đào sưng đỏ, năm dấu ngón tay hằn rõ lên mặt cô ta, đau đớn truyền tới khiến cô ta phải hét lên.

Bàn tay to của Trần Viễn bịt mồm Phó Đào lại, giọng điệu hung ác: “Đừng có hét, đưa người tới gả cho tôi không phải là con chị cô, mà là cô!”“Hiểu chưa?” Hắn ta vỗ mặt Phó Đào ra giọng uy hiếp.
 
Chương 14


Phó Đào bật khóc vì đau đớn, cuống quít gật đầu.

“Ách xì, ách xì, ách xì” Trần Viễn hắt xì ba cái liên tiếp, phun nước miếng đầy mặt Phó Đào mới ghét bỏ mà thả cô ta ra, tự mình ngồi vào cạnh bàn, ánh mắt hung ác nham hiểm đánh giá Phó Đào từ trên xuống dưới.

“Lần trước cô không nói thật với tôi đúng không, Phó Lê không những biết bơi mà sức lực vô cùng lớn! Hại cánh tay ông đây bị trật khớp, trên bụng cũng bị con ả đê tiện kia đá cho sưng phù lên!”“Ách xì” hắn ta nói rồi lại hắt hơi, cầm lấy khăn tay màu đen lau nước mũi, rõ ràng là bị cảm vì nước lạnh.

“Cô còn có mặt mũi tới tìm tôi, sao nào, muốn trả nợ thay chị gái cô à?”Ánh mắt Phó Đào hoảng sợ, cuống quít lắc đầu, cô ta ghê tởm đến mức chỉ muốn ói ra.

Trần Viễn khẽ cười một tiếng: “Dù lấy cô trả nợ tôi cũng chướng mắt, cũng không biết soi cái bản mặt trong vũng nước tiểu mà xem chính mình có đức hạnh gì.

”Phó Đào giận dữ trừng mắt nhìn hắn ta.

Trần Viễn vẫn đang cười: “Nói đi, lần này nghĩ ra cách gì cho tôi rồi?”Tâm tư của con nhóc này rất độc ác, một lòng một dạ làm mọi cách để chị gái nó phải gả chồng, thủ đoạn không mấy vẻ vang.

Nhưng hắn ta phải học cho thật kỹ.



Phó Đào bụm mặt oán hận: “Phó Lê không thể sinh con, sáng mai anh tới nhà cầu hôn đi, phải nói gần nói xa bản thân đã có hai đứa nhỏ, không muốn đẻ thêm nữa, cha tôi nhất định sẽ gả chị ta cho anh.


”Trần Viễn nghe được lời này, ánh mắt bỗng chốc u ám, không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi kinh khủng.

Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Không thể đẻ thì tao cưới về làm gì?”Phó Đào kiên nhẫn nói: “Mặc dù không thể sinh con nhưng gương mặt của chị ta rất đẹp, dáng người cũng tạm được.

”Suy nghĩ vài phút, Trần Viễn bị thuyết phục, không thể sinh con thì không sinh, dù sao thứ hắn ta coi trọng là khuôn mặt, cộng thêm tính tình nhu nhược để dễ bề thao túng.

“Được, coi như tôi xui xẻo bị cô tìm tới cửa, cưới thì cưới!”Phó Đào nghe câu này của hắn ta, chửi thầm trong bụng, rõ ràng chính hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lê, ánh mắt như sói đói nhìn miếng thịt, nếu không cô ta cũng đâu thèm tới tìm hắn.

Lúc này lại bảo cô ta ép cưới!Cô ta lạnh lùng nói: “Còn nữa, anh cũng phải bỏ ra một trăm đồng tiền sính lễ.

”Trần Viễn cau mày, lập tức đáp trả: “Một trăm đồng đổi lấy con gà mái không biết đẻ trứng! Nhà cô thèm tiền đến điên rồi à?”.
 
Chương 15


Phó Đào: “Phó Lê là học sinh cấp ba, gả chị ta cho người ở trấn trên cũng được một trăm đồng tiền sính lễ.

”Trần Viễn khịt mũi: “Không có tiền, không lấy.

”Phó Đào bụm mặt, cơn đau trên mặt vẫn dai dẳng chưa dứt, cô ta chịu đau, nói: “Tôi cho anh năm mươi, tự anh thêm năm mươi.

Nếu còn không chịu, tôi sẽ kiếm người khác, đàn ông chưa vợ trong thôn có nhiều lắm, anh không chịu thì vẫn sẽ có người khác chịu bỏ ra năm mươi đồng hỏi cưới Phó Lê.

”Đây là nhượng bộ lớn nhất của cô ta, thật sự không được thì cô ta sẽ kiếm người khác.

Chẳng qua là cô ta tiếc khoảng tiền riêng vất vả tích cóp, cô ta không ngu như cái chày gỗ Phó Lê kia, tìm được thứ gì tốt ở trong núi đều nộp lên cho cả nhà, còn cô ta thì lén bán mấy thứ đó đi, hơn nữa ngày thường còn làm nũng lấy lòng cha mẹ để xin tiền tiêu vặt, tích cóp nửa năm cũng được chừng đó.

Nghe thấy Phó Đào sẽ trợ cấp năm mươi đồng, Trần Viễn toét miệng cười: “Cô còn rất có tiền, bằng không bù thêm đi?”Phó Đào lạnh mặt lắc đầu: “Không làm thì thôi.

”Trần Viễn cười khẽ: “Làm chứ, chuyện tốt đẹp như vậy sao tôi từ chối được.

Chờ đi, ngày mai tôi dẫn bà mối tới cửa cầu hôn.

”Phó Đào miễn cưỡng cười một cái, mở cửa rồi rón rén ra khỏi sân.



*Phó Lê bị hệ thống dọa cho hoảng sợ, tới khuya mới trằn trọc thiếp đi.

Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cô nghe thấy tiếng Phó Đào về muộn, cô ta hùng hùng hổ hổ oán hận giường đất quá nóng khiến cô ta không ngủ được, lôi đệm chăn đến giường bên cạnh nằm ngủ.


Phó Lê thỏa mãn động đậy thân thể, một mình chiếm vị trí ở giữa của giường đất, tứ chi sải dài thành hình chữ Đại (大), ngủ đến ngon lành.

Thẳng đến khi gà trống gáy vang, cô mới từ từ tỉnh dậy.

Ngẩn người nhìn lên vách tường một lúc, Phó Lê mím môi cười nhẹ, đôi mắt hạnh nhân ngập nước sáng lên.

Cảm giác ngủ ngon sao mà hạnh phúc quá!Cô rời giường đi rửa mặt, mùi thơm của đậu hũ nồng nặc trong sân, hẳn là Phó Quý và Phó Dụ đi bán đậu hũ.

Phó Lê đến phòng bếp, uống chén sữa đậu nành, ăn một bát tào phớ chua cay lấp đầy bụng, lúc này mới thở dài thoải mái.

Vương Phân Ni đang dọn dẹp quét tước, bà ta luôn phớt lờ Phó Lê nhưng lúc này lại nhìn cô! Cảm thấy con gái lớn có điều gì đó khang khác.

Bà ta nhìn chằm chằm Phó Lê vài giây, bỗng nhiên nói: “Lê Tử, sao mặt con trắng vậy?”Trắng nõn nà giống như đậu hũ, hình như trước đây đâu có trắng đến vậy?Đôi mắt cũng thế, ươn ướt có thần, mắt đen tròn như viên đá quý.

 
 
Chương 16


Cái mũi nhỏ mượt mà xinh xắn, bờ môi đỏ au, dù dính chút dầu mỡ nhưng vẫn động lòng người.

Nhìn một cái là không thể dời nổi ánh mắt.

Lê Tử nhà bà trước kia khá trắng, phơi thế nào cũng không đen, diện mạo cũng rất ưa nhìn.

Nhưng hiện tại dường như đẹp mắt hơn?Phó Lê sờ sờ mặt không rõ vì sao, có lẽ là do công lao của thuốc trong hệ thống, hơn nữa cô ngủ cả đêm mà không bị cảm mạo, cả người vẫn tràn trề tinh thần.

Nhất định là do thứ thuốc kì diệu kia.

Không biết Phó Đào đi dạo ở đâu rồi trở về, nghe thấy câu nói của Vương Phân Ni lập tức hừ lạnh một tiếng: “Mẹ, con cũng muốn ngủ nướng tới khi trời sáng bảnh con mắt giống chị, rồi con cũng trắng lên thôi.

”Phó Lê quay đầu nhìn cô ta, cười tủm tỉm: “Cho dù em có ngủ tiếp cũng không thể làm da mặt tím đen trở nên trắng được đâu.

”Phó Đào đột nhiên giơ tay che má phải, căm hận trừng mắt liếc Phó Lê! Cứ chờ mà xem, Trần Viễn chỉ đánh tôi có một lần, chờ chị gả cho hắn ta không biết sẽ bị đánh bao nhiêu lần, tôi không tin đến lúc đó mặt chị còn trắng được!Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt đen như than của Phó Đào đang làm nền cho Phó Lê đứng bên cạnh, nhịn không được thở dài! Dáng vẻ này của Đào Tử làm sao gả ra ngoài đây?….


.

Sau khi Phó Lê ăn uống no nê, Vương Phân Ni nhiều lần kêu cô đi làm việc, cô cũng không đi.



Phó Lê lén lút không một tiếng động chạy đến ổ gà sau nhà, thuận tiện lấy đi bốn quả trứng gà.


Mang theo trứng, Phó Lê đi ra sau núi, cô tìm một nơi không ai ở mà đào một cái hố, tìm thêm nhánh cây khô rồi đốt lên, sau khi đốt, Phó Lê nhẹ nhàng bỏ trứng gà vào hố rồi dùng đất đắp lên, sau đó cô nằm trên bãi cỏ chờ trứng gà chín.

Trong lúc chờ trứng chín, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân trong những năm không có tình yêu đó.

Trần Viễn kia, bề ngoài thì có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn và độc ác, hắn còn hay say rượu rồi về nhà bạo hành cô.

Mấy ngày đầu sau khi gả đi, hầu như ngày nào cô cũng bị hắn đánh.

Có một ngày hắn ngã từ trên sườn núi xuống, vì vậy hắn không đánh cô nữa, nhưng ánh mắt âm trầm của hắn cứ nhìn chằm chằm cô.

Cô đi đâu hắn cũng đi theo, cô đi làm ruộng hắn đi theo, đi nhà vệ sinh hắn đi theo, hắn cứ như âm hồn bất tán bám riết theo cô không ngừng.

Hơn nữa, hở một chút là hắn bỏ đói cô, không cho cô ăn cơm.

 
 
Chương 17


Còn mẹ của hắn, bà ta hay ngồi ngay cửa đóng đế giày, tay thì may vá liên tục, miệng thì không ngừng mắng chửi, chửi toàn lời thô tục, như thể cô là một thứ rác rưởi.

Nhà hắn có hai đứa nhỏ, đều bị nuôi thành vừa đen vừa ốm, lại còn không nói chuyện, cứ thích trừng to mắt, trông rất dọa người.

Cô ở nhà họ Trần chẳng khác nào ở tù, làm việc như trâu ngựa, mệt mỏi hơn thú vật.

Nhưng có một người đã cho cô dũng khí sống sót, đã cho cô biết…Cô không phải tiện nhân trong miệng mẹ Trần Viễn, không phải người đàn bà dâm đãng, không phải thứ đồ chơi để vui đùa.

Cô cũng là một người được quý trọng.

Dường như người đó biết cô và Trần Viễn chia phòng ra ngủ, ban đêm người đó sẽ để đồ ăn trên bệ cửa sổ cho cô.

Nào là trứng gà, bánh bao, bánh rán hành, đôi khi có cả một miếng thịt kho.

Mùi thịt kia, cắn một cái hương thơm liền ngập tràn khoang miệng.

Chỉ tiếc là mẹ Trần Viễn thính mũi, bắt quả tang được lúc cô ăn thịt, vì chuyện này mà mắng cô mấy ngày.

Người đó dường như cũng biết, sau này anh cũng không đưa thịt đến nữa.

Người đó còn âm thầm đưa cô về nhà khi cô làm việc đến tận khuya, bình thường thì giờ đó Trần Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô đã sớm đi ngủ.

Người đó đi theo sau cô không xa không gần, rất vững vàng và làm cho người khác yên tâm.



Đã nhiều lần, cô muốn quay lại nhìn xem rốt cuộc anh là ai.

Nhưng đối phương không có ý định xuất hiện nên cô cũng kiềm nén.

Bây giờ nghĩ lại thật tiếc khi không biết người đó là ai, chỉ biết trên tay người đó có một vết bỏng, cánh tay của anh rất rắn chắc, là một người đàn ông trẻ tuổi.

Phó Lê nghĩ ngợi, lúc thì nghĩ làm sao để tìm được người này để nói tiếng cảm ơn, lúc thì nghĩ đến nhiệm vụ trói định mà hệ thống tuyên bố.

Trong chốc lát, Phó Lê nhíu chặt mày.

Đúng lúc này, cô nghe được tiếng bước chân xột xoạt.

Ngẩng đầu lên nhìn, trên sườn núi có hai người đàn ông đang ung dung đi xuống.

Phó Lê vừa muốn tránh đi, Lý Xuân Sinh đã nhìn thấy cô, hắn vội kêu: “Lê Tử, cô làm gì ở đây vậy?”Kêu xong, hắn nháy mắt ra hiệu vài cái với người bên cạnh.

Chỉ là không biết sao người bên cạnh không có phản ứng gì, hắn chỉ yên lặng nhìn Phó Lê.

Không còn cách nào khác, Phó Lê đành phải đứng lên, cô nắm lấy góc áo rồi nhỏ giọng nói: “Anh Xuân Sinh, em đang nướng trứng ở đây.

”Lý Xuân Sinh cười nói: “Hôm nay mắt của Lê Tử không tốt sao? Không nhìn thấy bên cạnh anh còn có người à, sao không chào hỏi?”.
 
Chương 18


Phó Lê nhút nhát sợ sệt liếc nhìn người kia một cái, cô lắp bắp nói: “Anh, anh Nghị.

”Lăng Nghị không có biểu lộ gì, thản nhiên đáp: “Ừ.

”Ánh mắt anh lạnh nhạt mà lãnh đạm, dừng ở trên người Phó Lê, nhẹ nhàng xẹt qua, giống như đã nhìn thấu cô từ trên xuống dưới một cách sạch sẽ.

Hai người đàn ông cao lớn đứng trước mặt cô, không đi cũng không nói lời nào, cứ đứng như vậy nhìn cô, một ánh mắt thì sâu lắng, một ánh mắt thì lộ ra hứng thú.

Phó Lê bị nhìn đến tim gan cũng run lên, tay chân thiếu chút nữa là nhũn ra.

Nhất là ánh mắt của Lăng Nghị, làm cô căng thẳng đến mức lông tơ đều dựng lên.

Chân Phó Lê khẽ run, một lúc lâu sau cô mới nhỏ giọng nói: “Hai người… Ăn trứng gà không? Trứng gà chín rồi.

”Lý Xuân Sinh nói trước: “Ăn chứ, em cho bọn anh một quả đi!”Phó Lê vội vàng cúi xuống đào trứng gà đã chôn dưới đất ra, trứng gà còn nóng hổi, Phó Lê cũng mặc kệ liền đưa cho Lý Xuân Sinh.

Đến lượt Lăng Nghị, không biết sao Phó Lê nhớ tới lời hệ thống nói: Tiếp xúc thân thể là có thể trói định.

Cô nhớ đến những thứ tốt đẹp trong phần thưởng của hệ thống: Chân giò kho tương, cơm gạo, quần áo xinh đẹp, còn có sách, Phó Lê liền cảm thấy thỏa mãn…Lúc đưa trứng gà, nếu đụng trúng ngón tay không biết là có thể trói định hay không?Phó Lê nghĩ nghĩ, động tác đào trứng gà chậm lại, thật vật vả cầm quả trứng gà, lúc đưa qua ngón tay cô khẽ run rẩy.



Lăng Nghị rũ mắt xuống, nhìn thấy bộ dạng sợ anh đến nỗi tay cũng đều run rẩy của cô, trong lòng anh nhịn không được cười nhạt một tiếng, sau đó nhận lấy trứng gà.

Phó Lê còn đang suy nghĩ phải làm như thế nào để đụng vào ngón tay của anh thì cô đã chợt nhận ra trên tay mình không còn gì nữa,Cô mờ mịt nhìn Lăng Nghị, môi hơi mở ra.


Lăng Nghị bình tĩnh nhìn cô vài giây, anh xoay người muốn rời đi.

Phó Lê gấp gáp, nhiệm vụ trói định có thời hạn, cô không biết có thể gặp lại Lăng Nghị trong vòng một ngày hay không.

Vì vậy Phó Lê vội vàng đuổi theo vài bước, gấp gáp giữ chặt cổ tay Lăng Nghị, đầu ngón út hơi nâng lên chạm vào da thịt nơi cổ tay anh.

Nhưng mà chỗ cô nắm đều bị quần áo che kín mít, cô không chạm được gì.

Phó Lê gấp đến nỗi đôi mắt cũng đỏ lên, miệng lắp bắp nói: “Chờ, chờ chút.

”Lăng Nghị nhìn những ngón tay trắng nõn đang nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt anh khẽ động.

“Chuyện gì?”Phó Lê nghe thấy giọng nói lạnh nhạt hờ hững của anh, thiếu chút nữa đã bị dọa cho khóc thét.

 
 
Chương 19


Chợt, Phó Lê nhớ ra trong đất còn chôn hai quả trứng gà, cô nhanh chóng nói: “Trong đất còn hai quả trứng gà, cho… anh hết đấy.

”Lăng Nghị nghe vậy liền sững sờ.

Phó Lê nhân cơ hội cọ ngón tay về phía trước, cuối cùng cô chạm vào mu bàn tay của người đàn ông.

Cô không dám cúi đầu nhìn, chỉ cảm thấy nơi đó của anh hơi trơn trơn, giống như có vệt nước.

Phó Lê không biết bao nhiêu giây mới tính hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy cô nhẹ nhàng đặt ngón tay ở đó không buông ra.

Sau khi Lăng Nghị hoàn hồn lại, anh nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô đặt trên mu bàn tay mình, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ngón tay thon dài dính một ít màu đỏ.

Lăng Nghị lạnh lùng nói: “Buông tay ra, đừng chạm vào tôi.

”Phó Lê hoảng sợ, bắp chân run lên, nhưng cô không buông tay.

Sao hệ thống còn chưa nói hoàn thành nhiệm vụ chứ!Lăng Nghị thấy cô không buông, ánh mắt anh cũng dần tối đi, anh giơ tay còn lại lên, trầm giọng nói: “Nếu cô còn đụng vào tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu.



”Dư quang nơi khóe mắt Phó Lê nhìn thấy, cô nghĩ anh muốn đánh mình, Phó Lê bỗng nhiên “A” một tiếng, thân mình lảo đảo, chân lùi về sau, cô sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất.

Mà lúc ngã xuống, cô theo bản năng đẩy tay Lăng Nghị ra.

Chờ Phó Lê bình tĩnh lại, liền phát hiện người đàn ông bị cô dùng sức đẩy ngã xuống đất đã lăn xuống vũng bùn.

Phó Lê: “…”Phù, hù c.h.ế.t cô rồi!Cô cũng không ngờ sẽ thuận tay đẩy người ta thành như vậy!Lúc này, Lăng Nghị cúi người đứng dậy, đầu gối trái còn ở trong bùn, anh lau nước bùn trên mặt rồi ngơ ngác nhìn cô.

Không phải anh đang muốn xông lên đánh cô đấy chứ!Phó Lê hoảng sợ, cô chịu đựng đôi chân mềm nhũn mà lồm cồm đứng lên, lảo đảo chạy xuống núi.

Lăng Nghị quá hung dữ, cô không muốn làm nhiệm vụ nữa, không muốn mối lương duyên do ông trời ban tặng này nữa!Người hung dữ như vậy, sao có thể là mối lương duyên do ông trời ban tặng cho cô chứ.

Nhất định là hệ thống nhầm rồi!……Phó Lê chạy đi rồi, Lý Xuân Sơn vẫn ngây ngốc nhìn Lăng Nghị bò ra từ vũng bùn, bộ dáng nhăn mày tức giận, mặt cực kỳ đen.

Hắn không nhịn được được mà vỗ tay: “Ha ha ha…”Quá buồn cười, vậy mà Lăng Nghị lại bị người trong lòng đẩy một cái vô vũng bùn!Không phải anh tự xưng là thể lực số một à? Vậy mà lại bị một người phụ nữ đẩy!Lý Xuân Sơn cực kỳ vui mừng, cười thành tiếng gà gáy, cười đến nỗi nước mắt rơi ra.

Lăng Nghị cởi quần áo dính bùn trên người mình ra cuốn vài cái cầm trong tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top