Cập nhật mới

Dịch Full Luật Sư Và Bị Cáo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Marie Scott


Tuần trước, cũng trong phòng xử Riverhead này đầy những sự dửng dưng kinh tởm. Bây giờ còn tệ hại hơn. Nó làm dạ dày tôi muốn lộn từ trong ra ngoài.

Hôm nay phòng xử đầy ắp phóng viên, gia đình, bạn bè nạn nhân, và hơn hết thảy là sự khát máu. Cha mẹ của ba cậu trai đã chết nhìn tôi trừng trừng đầy căm hờn, còn Lucinda Walker, mẹ của Michael, người mà tôi biết rõ từ khi mới là nữ sinh tiểu học ở St. Vincent, nhìn tôi như thể không biết nghĩ ra sao. Tôi cảm thấy thương Lucinda. Đêm qua, tôi đã khóc vì cô. Trong thâm tâm, hẳn cô phải nhận biết rằng Dante không thể giết Michael cũng như Michael không thể giết Dante, nhưng trong cái nhìn của cô có quá nhiều đau đớn làm tôi phải ngoảnh đi rồi xiết chặt cánh tay Clarence và xoa xoa lên bìa da rập nổi của cuốn Kinh Thánh.

Khán giả nghển cổ và trố mắt nhìn cháu trai Dante của tôi, tay bị còng, mặc bộ quần áo màu cam, bị giải đến cái bàn trơ trụi, chỉ có một bình nước giữa bàn. Họ ngọ nguậy đề phòng hoặc làm mọi thứ lúc một giọng oang oang ngân nga:

- Bang New York khởi kiện Dante Halleyville, - hệt như tiếng chuông báo trước một trận đấm bốc ghê tởm. Dante ngồi đó, trông hoảng sợ và buồn bã làm lòng tôi tan nát. Tôi cần phải đến và ôm ghì lấy nó nhưng không thể, và tôi càng thấy đau đớn hơn.

Âm lượng rất mạnh lúc chánh án cúi vào micro và nói:

- Bang New York buộc Halleyville tội giết bốn người, loại tội cấp một. - Rồi chánh án hỏi, - Luật sư bên bị bào chữa ra sao?

Luật sư của Dante nói:

- Không có tội.

Nhưng cứ như ông ta chưa nói gì. Không ai tin ông ta, thậm chí chẳng buồn lắng nghe. Cho đến lúc này, tôi vẫn nghĩ tôi không tin lại có một phiên tòa thực sự diễn ra, nhưng giờ thì tôi hiểu là có thể lắm.

Người duy nhất được đám đông quan tâm là viên chưởng lý quận, và lúc này người thanh niên da trắng đó hướng vào chánh án, anh ta trẻ đến nỗi có khi không hiểu đang nói gì, cầu Chúa tha thứ cho anh ta.

- Thưa Ngài, - anh ta nói, - xét bản chất cực kỳ tàn bạo của các tội ác ban đầu và sự cố tình bất chấp mà bị cáo đã thể hiện khi giết kẻ tòng phạm, cũng như hắn đã thể hiện trong vụ giết ba người trước, bang New York không còn lựa chọn nào khác ngoài việc yêu cầu hình phạt cao nhất để bảo vệ các công dân của bang. Trong vụ này, bên nguyên yêu cầu mức phạt đặc biệt là tử hình.

Tôi gần như sụp xuống, nhưng tôi không để mình ngã trước toàn thể những con người này. Bang New York muốn xử chết cháu trai tôi! Chúa ơi, đơn giản thế sao? Bang muốn giết đứa cháu phi thường của tôi, lạy Chúa tôi, nó vô tội như con trai của Người, và đám đông run lên, RUN LÊN vì những lời khủng khiếp ấy. Nếu có thể, hoặc như dăm chục năm trước, chắc chắn họ đã lôi tuột Dante khỏi ghế và kéo nó ra khỏi cái nơi gọi là phòng xử án này rồi treo cổ nó lên cái cây gần nhất.

Chúa ơi, xin Người giúp con, xin hãy cứu giúp Dante trong thời khắc quẫn bách kinh khủng của nó.

Tôi nhìn Clarence rồi nhìn Dunleavy.

- Xin hãy giúp chúng tôi, - tôi nói với ông ta. - Xin ông giúp Dante. Nó không giết những người ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Tom


Bạn hãy coi mình là người may mắn nếu chưa bao giờ nhìn thấy một phòng xử án huyên náo như gánh xiếc này.

Những chiếc xe tải của các kênh truyền hình và các chương trình cáp lớn ở bên ngoài tòa nhà suốt ngày, nhìn đâu tôi cũng thấy một phóng viên được triệu đến luôn có vẻ trịnh trọng giả tạo, miêu tả những tình tiết phức tạp của một vụ tử hình quan trọng.

Tôi không thể rời phòng xử án đủ nhanh. Mắt nhìn xuống, tôi lách qua bãi đỗ xe đông đúc, cố tránh chạm trán với những người tôi quen biết suốt đời.

Tôi vội vã chui vào xe, không để ý đến Clarence ngồi trên ghế trước, cho đến khi chìa khóa của tôi gần như đã ở trong ổ điện. Cậu tan nát, úp mặt vào mu bàn tay nức nở khóc.

- Họ muốn giết cậu ấy, Tom. Nó sẽ không bao giờ có một phiên tòa công bằng. Anh thấy ở đó giống cái gì rồi đấy.

- Clarence, tối nay đến chỗ tôi nhé. Cho có bầu có bạn, - tôi bảo cậu ta.

- Tôi không tìm kiếm sự thương cảm của anh, Tom ạ. Tôi ở đây đề nghị anh làm luật sư cho Dante.

- Clarence, tôi đã không ở phòng xử án hơn một năm nay rồi. Dù hiện nay tôi không bận việc gì đặc biệt.

- Chính vì anh chưa bao giờ mệt mỏi, Tom ạ. Không như anh chơi bóng. Đặt hết tâm trí vào, tôi tin anh có thể làm tốt mọi việc. Dân chúng mến anh. Họ lắng nghe anh.

- Chỉ vì luật sư của Dante già hơn, không có nghĩa là ông ta không làm việc tốt, - tôi nói. - Hơn nữa, ông ấy là do Marie chọn.

Clarence lắc đầu:

- Marie muốn là anh, Tom ạ. Bà ấy nhờ tôi mời anh. Nếu anh ở một phiên xử giết người, anh có muốn ông ta đại diện cho anh không? Hoặc nếu con trai anh ở phiên tòa? Hãy thành thật với tôi đi.

- Tôi là người thành thật, Clarence. Tôi không thể là luật sư của Dante. Câu trả lời là không. Tôi rất tiếc.

Lời nói vừa thoát khỏi miệng tôi, Clarence mở cửa và ra khỏi ghế.

- Anh làm tôi thất vọng quá, Tom. Không thế tôi mới ngạc nhiên. Nó đã như thế nhiều năm rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Tom


Xúc động cực độ, tôi lái xe đến nhà Jeff. Tôi cần trò chuyện với người tôi tin cậy, vì tôi đang nghĩ đến việc làm luật sư cho Dante. Tôi cần ai đó nói chuyện với tôi, kéo tôi khỏi sự điên rồ.

Mười năm trước, anh trai tôi chỉ có khả năng mua ngôi nhà cuối cùng ở Montauk. Tôi cho anh vay khoản tiền thưởng của tôi và hiện giờ ngôi nhà đáng giá gấp năm số tiền anh mua. Điều đó chẳng làm chúng tôi hào hứng. Mọi thứ bạn mua rồi sẽ chui qua mái nhà mà thôi. Tuy nhiên lần này lại được việc, vì vợ Jeff vừa bỏ anh vì bảo anh là “người không đủ tham vọng”. Hiện giờ Jeff và ba con sống trong ngôi nhà trị giá hơn một triệu đôla.

Lúc bỏ anh tôi, Lizbeth nhận nuôi Sean, Leslie và Mickey. Nhưng Jeff đã thuê một luật sư giỏi nhất vùng. Luật sư Mary Warner là bạn tôi, cô đã chứng minh rằng trong bao việc khác, ngoài mùa bóng đá ra, hàng ngày Jeff ở nhà từ ba rưỡi và được nghỉ trọn các mùa hè, và trước sự sửng sốt của mọi người, chánh án cho phép Jeff chăm sóc hoàn toàn cả ba đứa con.

Sean, đứa lớn nhất, vừa tròn hai nhăm tuổi, và lúc tôi lái xe vào, nó đang cử tạ trong gara. Hai chú cháu tôi nói chuyện vài phút, sau đó Sean bắt đầu phá tan những lời nói nhát gừng của tôi.

- Chú ạ, - nó nói giữa những động tác lặp lại, - cái gì làm chú cảm thấy mình là người ít nổi tiếng nhất ở Montauk?

- Bố cháu có nhà không? - Tôi hỏi.

- Bố cháu chưa về. Trận đầu tiên với Patchogue mất hai tuần.

- Chú nghĩ bây giờ chú sẽ đến trường. Chú cần nói chuyện với bố cháu.

- Chú lấy hộ cháu cái đệm trên ghế dài trước khi đi được không?

Tôi lấy cái đệm mềm cho Sean, có lẽ vì nó làm tôi nhớ đến mình hồi bé. Vì nó là con cả, nên cuộc ly hôn của bố nó tác động mạnh nhất lên nó. Nó là “con trai của huấn luyện viên” trong trường, vì thế dù là một vận động viên bẩm sinh, nó chưa bao giờ đi dự cuộc thi đấu của đội nhà trường.

Vài năm gần đây, Sean cử tạ. Có lẽ nó muốn trông sung sức ở vị trí vệ sĩ, hoặc giải thích cặn kẽ với bố nó. Giờ nó giải thích với tôi rằng nó sẽ không ngừng mắc thêm tạ cho đến lúc nó nâng được mỗi đầu tạ 75 ký. Chỉ được thêm tạ đến 160 ký, và Sean chưa thể nâng quá 110 ký.

- Cháu có chắc đã sẵn sàng cho việc này chưa? - Tôi hỏi và nhìn xuống gương mặt quả quyết của nó.

- Cháu sẽ tìm ra cách.

Thằng bé nâng mười hai lần, cái cười nở rộng trên bộ mặt đỏ rực.

- Cảm ơn chú Tommy.

- Chú thích thế mà. Nếu chú nói với bố cháu là cháu oách lắm thì có được không?

- Không. Chỉ làm bố cháu nói đến những khả năng phí hoài của cháu thôi.

- Đừng bực mình, Sean ạ. Lãng phí tài năng là truyền thống của nhà Dunleavy chúng ta mà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Tom


Tôi đã trở về thành phố ba năm, mà đây là lần đầu tiên đến thăm trường cũ. Thực ra, tôi thà đau răng còn hơn gặp lại, nhưng lúc bước trên sàn phòng tập thể dục mới đánh bóng, bao giờ kỷ niệm cũng ào ạt trở về. Không có gì thay đổi nhiều lắm. Vẫn những tấm ván hậu bằng sợi thủy tinh. Vẫn những ghế ngồi bằng gỗ. Vẫn mùi Lysol. Thực lòng, tôi thích mùi đó.

Văn phòng của Jeff ở bên trên phòng thay quần áo, quá kém cả về tiện nghi lẫn mùi thơm. Anh đang ngồi trong góc phòng, chăm chú xem băng ghi hình về cuộc thi đấu chiếu lên bức tường bằng gạch xỉ. Những hình ảnh đen - trắng và tiếng vo vo của máy chiếu cùng những hạt bụi vẩn trong không khí làm tôi cảm thấy như sa vào tình trạng sai lệch về thời gian.

- Thấy cách chơi của Parcells[24] chưa? - Jeff luôn ngưỡng mộ Parcells, thậm chí trông cũng hơi giống anh ta. - Anh định hỏi chú một việc tương tự. Nghe nói chú cần một cách hơn là anh. Một cách tìm lối thoát.

- Có lẽ anh đúng.

Một cú đá bổng trên màn ảnh, quả bóng dường như lơ lửng mãi trong không khí mùa thu.

- Em đã giúp một cậu bé sợ hãi tự khai báo, - tôi nói với Jeff. Tôi không kể với anh là tôi được mời đại diện cho cậu bé đó. Hoặc thực ra tôi đang cân nhắc.

- Vụ Walco, Rochie và Feifer phải không? Chú không nghĩ là chúng sợ đấy chứ? Anh không muốn chú dính dáng đến vụ đó, Tom ạ.

- Em cũng không chắc nhận lời. Em nghĩ phải làm gì đó khi gặp bà của Dante. Xem họ sống ở đâu, sống ra sao. Còn một chi tiết nhỏ nữa - cậu ta không làm việc đó.

Dường như Jeff không nghe tôi, nhưng có lẽ anh nghe thấy vì anh tắt máy chiếu.

- Riêng giữa chú và anh thôi nhé, - anh nói, - mùa bóng chưa bắt đầu mà anh đã ngán bóng đá muốn chết. Kiếm một chai bia đi, chú em.

- Thấy chưa, thế là có cách rồi, - tôi nói và cười toe toét, nhưng Jeff không cười đáp lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Tom


Mười lăm phút sau, Jeff đến Amagansett và đỗ trong bãi đằng sau McKendrick, một bar có vẻ đầy dân thành phố vào đêm thứ Tư. Nhưng tôi đoán đây là một lý do. Hoặc là một dự kiến. Làm lành với dân địa phương?

Chúng tôi vào cửa sau và chọn một ngăn cạnh bàn đánh pun, vì thế khoảng một phút sau nơi này thật yên lặng.

Lúc Jeff tin chắc không ai biết chúng tôi ở đây, anh bảo tôi ra quầy lấy bia. Anh muốn tôi thấy chính xác tôi bị đối xử ra sao, muốn tôi cảm thấy chán ghét sự gần gụi và riêng tư.

Chucky Watkins, một người ngu xuẩn, thỉnh thoảng làm thuê cho Walco đang ngồi bên bàn lúc tôi lách đến quầy.

- Tôi đoán anh sợ đến đây nếu không có huấn luyện viên bóng đá đi kèm?

- Kev, - tôi nói, phớt lờ Watkins, - một bình Bass khi nào anh có dịp nhé.

- Khi nào anh có dịp nhé, Kev, - Pete Zacannino ngồi trong góc, nhại tôi. Một tuần trước thôi, những người trong phòng này là bạn khá tốt của tôi.

Kevin, một anh chàng đặc biệt tốt bụng, đưa cho tôi bình bia và hai cái cốc vại, và lúc tôi mang trở lại bàn thì Martell, một người quen cũ khác, chìa chân ngáng làm nửa bình bia đổ ra sàn. Những tiếng cười hô hố bùng lên từ đầu này đến đầu kia căn phòng.

- Không sao chứ, Tom? - Jeff từ ngăn phía sau hỏi. Một tuần trước, đi cùng Jeff hay chỉ có một mình, hẳn tôi đã đập cái bình lên sọ Martell rồi xem sẽ xảy ra chuyện gì.

- Không sao, Jeff, - tôi nói to với cả phòng. - Em chỉ đánh đổ ít bia, và em sẽ quay lại quầy hỏi Kev có vui lòng đổ đầy lại không.

Cuối cùng, lúc tôi trở lại ngăn, Jeff uống một ngụm lớn bia và nói:

- Chúc mừng cuộc sống mới của chú.

Tôi hiểu điều Jeff cố làm, và tôi yêu anh vì thế. Nhưng vì lý do nào đó, phản ứng tự nhiên hoặc chỉ là sự ngu xuẩn mù quáng hẳn chưa được hiểu hoàn toàn. Vì sau ba vại bia, tôi đứng phắt dậy và bật máy hát tự động một bài của Stones. Rồi, tay trái cầm ca bia đầy, tôi chĩa vào đám đông:

- Tôi rất mừng vì cả bọn thô lỗ các người có mặt tại đây, vì tôi có lời tuyên bố đây. Như các vị đã biết, tôi giúp Dante Halleyville nộp mình. Trong quá trình đó, tôi đã quen biết Dante và bà nội cậu ta. Các người có đoán ra không? Tôi mến và rất ngưỡng mộ cả hai. Vì thế và vì nhiều lý do khác nữa, tôi quyết định đại diện cho cậu ta. Các vị nghe cho rõ nhé. Tôi sẽ là luật sư của Dante Halleyville, và là luật sư của cậu ta, tôi sẽ làm mọi việc để cậu ta được thả. Cảm ơn các vị rất nhiều vì đã đến đây. Chúc ngủ ngon. Và về nhà an toàn nhé.

Vài giây sau, Chucky Watkins và Martell đến chỗ tôi. Một cái gì đó bùng nổ trong lòng tôi, và đây là một khía cạnh của Tom Dunleavy mà hầu hết những gã này đều biết. Tôi ném thẳng ca bia đầy vào mặt Watkins, hắn ngồi sụp xuống như bị bắn và cứ ngồi thế mãi. Tôi nghĩ chắc mũi hắn vỡ. Có khi còn tệ hơn.

- Lại đây! - tôi quát Martell, nhưng gã lùi lại tránh tôi. Tôi không cao lớn bằng Dante Halleyville, nhưng tôi cũng cao mét chín, nặng hơn chín chục ký và rất biết đánh nhau.

- Nào, lại đây! Bất cứ ai! - Tôi hét với những thằng hèn khác trong phòng. - Nhận cú đòn nặng nhất nào! Ai?

Nhưng chỉ có Jeff tiến tới. Anh ghìm tôi xuống dưới cánh tay rắn chắc của anh và đẩy tôi ra cửa sau.

- Giống hệt ông già Tommy, - anh nói lúc chúng tôi đã ở trong xe anh. - Nóng nảy y như thế.

Tôi nhìn chằm chằm qua kính chắn gió vẫn còn nóng lúc Jeff dận ga và chúng tôi ầm ầm ra khỏi bãi đỗ.

- Chẳng giống tí nào hết, - tôi nói. - Em chỉ hơi ngà ngà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Tom


Ngày hôm sau, tại Trung tâm Cải huấn Riverhead, tôi để ví, đồng hồ và chìa khóa trong một ngăn nhỏ có khóa, rồi bước qua một loạt cánh cửa chấn song nặng nề, cái này loảng xoảng đóng lại sau tôi lúc cái khác mở ra trước mặt.

Sự khác biệt giữa cuộc sống của người đến thăm và những người bị nhốt bên trong thật mênh mông làm tôi ớn lạnh tận xương. Giống như đi qua đất sống vào mảnh đất chết. Hoặc là ngày đi qua địa ngục.

Bên phải là một hành lang dài, vô vọng dẫn đến nhiều cánh khác nhau của nhà tù 1.500 giường.

Tôi được đưa sang cánh trái, vào một khu vực có nhiều phòng nhỏ, thiếu không khí dành cho người bị giam và luật sư của họ.

Tôi kiên nhẫn đợi trong một phòng cho đến khi Dante được dẫn vào. Cậu mới ở trong này chưa đầy một tuần mà đã cứng rắn và xa cách hơn nhiều. Không còn dấu vết một nụ cười.

Nhưng lúc đó cậu xiết bàn tay tôi rồi lao vào ngực tôi và nói:

- Gặp anh mừng quá, Tom. Với tôi rất có ý nghĩa.

- Nó cũng rất có ý nghĩa với tôi, Dante, - tôi nói, xúc động lạ lùng vì sự chào đón của cậu. - Tôi cần làm việc.

- Clarence cũng bảo tôi thế. - Cuối cùng, nụ cười nồng hậu của cậu đã phá tan lớp vỏ. Chàng trai này không thể là kẻ giết người. Ai cũng có thể thấy điều đó, kể cả cảnh sát địa phương.

Tôi thực sự cần bắt tay vào việc. Giống hệt ngày đầu tiên ở trường lúc tôi rút ra tập giấy ghi chép mới và một hộp bút.

- Khác với việc tôi sẽ tin mọi điều cậu kể với tôi, - tôi nói, - ngày hôm nay giống như cậu đang trong phòng này với các thanh tra, vì chúng ta sẽ rà đi rà lại ngày và đêm hôm đó. Chúng ta sẽ làm cho đến khi mọi chi tiết cậu nhớ ra thể hiện trên những tờ giấy này.

Tôi muốn cậu bắt đầu bằng cách kể mọi điều cậu biết về Kevin Sledge, Gary McCauley và Dave Bond, ba người nữa cùng đội với cậu hôm đó. Cậu thuật lại họ sống, làm việc và hay lang thang ở đâu. Cậu cho tôi số điện thoại di động của họ và cách tìm họ nếu họ cố tránh tôi.

- Tất cả bọn họ đều có một số rắc rối, - Dante nói, - nhưng không có nghĩa là có vấn đề hơn xuất thân của tôi. McCauley đang bị án treo vì ma túy, Bond bị quản thúc ở đây mười tháng vì tội cướp có vũ khí. Nhưng kẻ cướp thực sự là Kevin lại chưa một ngày bị giam giữ.

- Họ phản ứng ra sao lúc Michael rút súng?

- Họ tưởng là trò lập dị. Kể cả Kevin.

Chúng tôi nói chuyện về đêm xảy ra vụ giết người. Thật không may, bà cậu đang đi thăm họ hàng ở Brooklyn nên không gặp cậu trước hoặc sau các vụ bắn. Dante thề với tôi rằng cậu không biết Michael Walker trốn ở đâu.

Tôi đã quên bẵng công việc loại này nhàm tẻ biết chừng nào. Ông Hartstein, giáo sư của tôi ở St. John’s hay gọi nó là loại việc “dính mông trên ghế” vì đúng là như thế, phải sẵn sàng hỏi và hỏi mãi, bền bỉ xới đi xới lại các sự kiện dẫu chỉ thu được vài mẩu thông tin mới, hầu như vô dụng.

Ở đây khó mà làm được hai lần vì Dante và tôi phải làm việc không có cà phê hoặc đường.

Dù vậy, chúng tôi vẫn làm việc cần mẫn, chú ý đến những gì cậu và Michael Walker đã nhìn thấy và nghe thấy lúc đến gặp Feifer đêm hôm ấy. Những giây phút này là chìa khóa của mọi sự, và tôi ép Dante nhớ thêm chi tiết. Nhưng mãi chưa được gì, cho đến lần thứ ba, Dante nhớ ra mùi xì gà. Hay lắm, nó có thể là một điều gì đó.

Đến lần thứ tư, Dante ngồi thẳng dậy và nói:

- Có một người trên ghế dài.

Thái độ của tôi cũng khá hẳn.

- Có người ở đó?

- Anh có biết cái ghế dài ở phía đằng kia sân không? Một anh chàng đang ngủ trên đó lúc chúng tôi tới. Năm phút sau, khi chúng tôi chạy qua đó, anh ta đã đi rồi.

- Cậu có chắc không, Dante? Chi tiết này rất quan trọng.

- Chắc. Một gã Tây Ban Nha, Mexico hoặc Colombia. Khoảng ba chục tuổi, tóc dài màu đen buộc đuôi ngựa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Tom


Một điếu xì gà. Biết đâu nó là của một trong những tên giết người.

Thông tin có người nữa tại hiện trường vụ giết người có thể khẳng định hoặc bổ sung vào hồ sơ của Dante, người có lẽ đã nhìn thấy ba người bị giết.

Cả hai là những đường dẫn quan trọng cần theo dõi, nhưng trước hết, có một việc nữa tôi cần làm. Sáng hôm sau, khi những cánh cửa trượt mở ra Quảng trường Times, tôi là một trong năm trăm gã khờ sẵn sàng lâm trận vì bốn trăm chỗ.

Trước hết phải tới NBA thật nhanh, tôi đi ôtô rồi lên xe điện ngầm lắc lư một phần tư dặm tới Grand Central, tôi cảm thấy tràn đầy mục đích và lo âu như bất cứ người làm công nào ở New York. Giờ đây, tôi là một công nhân. Vì sao không nên đi bằng phương tiện công cộng kia chứ? Chao ôi, tôi vẫn đang mặc complê. Mà còn là lượt phẳng phiu nữa chứ.

Cuối tuyến đường, lại chen chúc vội vã, lần này đi lên và thẳng tới phố Bốn mươi hai. Tôi thả một đôla vào lớp lót đỏ tía của cái hộp kèn trumpet mở và nhằm hướng đông cho đến lúc đứng trước mặt tiền đá hoa số 461 Đại lộ Ba, tòa nhà nguy nga thích hợp với một trong những công ty luật danh giá, độc quyền - Walmark, Reid và Blundell.

Trước khi có thể nhụt chí, tôi len qua những cánh cửa bằng đồng thau lấp lánh và bắt thang máy lên tầng ba mươi bảy.

Nhưng nó chỉ đưa tôi đến mặt trái của rào chắn khác, cũng đe dọa như những bức tường vây quanh nhà tù Riverhead. Thay cho dây thép gai và bê tông, đây là một tác phẩm khổng lồ bằng gỗ gụ bóng lộn, lớn đến mức ắt phải từ khu rừng nhiệt đới, chở bằng xe cỡ đại rồi được cần trục cẩu đến tòa nhà mới, khó tưởng tượng nổi.

Thay cho lính gác có vũ trang, là một cô tiếp tân tóc vàng hoe lộng lẫy, đeo tai nghe trông như một nhân vật trong tiểu thuyết viễn tưởng.

- Xin chào. Tôi đến gặp cô Kate Costello, - tôi nói.

- Anh có hẹn không ạ?

- Không.

- Chị ấy đang đợi anh?

- Tôi là một người bạn.

Với các cô tiếp viên, câu ấy cũng như một tiếng không. Có khi còn tệ hơn. Cô dẫn tôi vào thẳng một nơi đày ải toàn da, chỉ hai mươi phút sau tôi đã toát mồ hôi trên chiếc đi văng giá ba chục ngàn đô. Đêm hôm qua, việc tới đây bất ngờ dường như là một hành động thiên tài, và trên chuyến tàu ba giờ rưỡi từ Montauk, niềm tin của tôi chưa lúc nào suy giảm. Vâng, không quá nhiều.

Nhưng những cuộc đàm luận dí dỏm một mình và nhẩm lại chẳng bao giờ giống hệt sự căng thẳng của khoảnh khắc thật - lúc này, Kate sải bước đến chỗ tôi, gót giầy thấp của cô gõ như những chiếc búa nhỏ trên sàn đá hoa.

Tôi tự hỏi liệu cô có biết bộ vét màu xanh nước biển giản dị đến khắc khổ che giấu phần nào vẻ đẹp của cô. Cô có để ý không nhỉ?

- Anh làm gì ở đây? - Cô hỏi và trước khi trả lời, tôi đã trở lại tận đáy cái hố tôi đào cho Kate mười năm trước đây.

- Tôi cần em giúp để bào chữa cho Dante Halleyville.

Tôi đã tưởng tượng đây là lúc Kate mời tôi vào văn phòng của cô, nhưng cô chỉ đăm đăm nhìn thấu qua tôi. Tôi nói theo lương tri, nhưng tôi chưa biết nó được tiếp nhận ra sao. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh biếc của Kate nhưng không thể đọc được chúng, và lúc tôi ngừng lại lấy hơi, cô đã cắt lời tôi:

- Tom, - cô nói, - anh đừng đến đây nữa.

Rồi cô quay ngoắt và xuống đại sảnh, tiếng gót giày của cô gõ còn lạnh lùng hơn lúc đến. Cô không ngoái nhìn lại lần nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Kate


Tôi rút khỏi cuộc phục kích hoàn toàn bất ngờ của Tom Dunleavy và trú ẩn tại phòng làm việc của mình. Tôi biết đó chỉ là bề ngoài. Nó là một căn phòng. Nhưng tôi chỉ có nó một tháng, đồ đạc trang nhã và quang cảnh sông Đông chói lọi không làm tôi cảm thấy khá hơn ngay khi bước vào.

Từ chín giờ đêm qua có ba mươi mốt e-mail. Tám cái liên quan đến bức thư tôi báo với luật sư trưởng về vụ Pixmen Entertainment tối qua. Thân chủ của tôi, Tập đoàn Watermark cho rằng logo mới của Pixmen quá giống với logo của một trong các chi nhánh của họ, nên tôi viết thư buộc tội họ vi phạm thương hiệu và nêu viễn cảnh một vụ kiện hợp pháp, kể cả khả năng đóng băng mọi thu nhập của Pixmen trong mười bốn tháng qua.

Trong thư gửi lúc ba giờ bốn mươi ba phút sáng, luật sư của Pixmen thông báo đã xóa bỏ logo trên toàn bộ sản phẩm sắp xuất xưởng, các e-mail của luật sư bên Watermark thể hiện sự hài lòng và biết ơn của họ. Buộc tội bằng cách đe dọa để thuyết phục là một trong những mánh rẻ tiền trong nghề nghiệp của tôi.

Hơn chục e-mail khác là hậu quả bất ngờ của tình trạng lúng túng trong Đoàn Luật sư Mỹ về việc đề cao các ngôi sao nữ trong ngành luật. Nhiều thư của các tay “săn tìm người tài”, nhưng thú vị nhất là Hiệu trưởng Trường đại học Columbia hỏi liệu tôi có thời gian giúp Ủy ban tìm một chủ nhiệm khoa mới cho Trường Luật không. Có, tôi sẽ tìm ra thời gian.

Đúng chín giờ sáng, Mitchell Susser tới tóm tắt cho tôi vụ xử buôn bán nội bộ của Franklin Wolfe, nguyên quản lý Credit Mercantille. Phiên xử trước do một trong các đối tác có thâm niên của chúng tôi giải quyết, kết quả là bồi thẩm đoàn lúng túng và tôi được chỉ định trong phiên xử lại.

- Cứ thong thả, Mitch, - tôi nói, không muốn quá vội vã. Susser, người mới thuê, học Luật ở Harvard, đang duyệt lại các bản ghi chép ở phiên tòa.

- Wolfe, - cậu ta nói, - đã dùng quá nhiều thời gian để ngăn chặn một cách đáng ngờ, rõ ràng là bất hợp pháp. Ông ta phải trả giá bằng uy tín của mình và hầu như không đạt được gì. Tôi nghĩ phiên xử thứ hai là một cơ hội lớn.

Chúng tôi đang xem xét những điểm thuận lợi nhất cho bị đơn dự bị của chúng tôi thì Tony Reid, “ngài Reid” của Walmark, Reid và Blundell thò mái đầu hoa râm nổi tiếng vào phòng. Đằng sau ông là Randall Kane, người được coi là khách hàng có giá nhất của hãng.

- Cho tôi một phút được không, Kate? - Ông ta hỏi một cách khoa trương.

Susser vơ gọn giấy tờ của cậu ta và bỏ đi, còn Tony Reid và Kane yên vị ở đầu kia căn phòng.

- Kate, chắc là cô biết Randy rồi.

Tôi không cần gặp Kane mới biết ông. Trong quá trình hình thành Bancroft Subsidiaries, một trong các tập đoàn phát triển nhanh nhất thế giới, Kane đã trở thành một nhà lãnh đạo mẫu mực, hiện thân của một CEO đầy trách nhiệm. Với một đề nghị viết vội trên khăn ăn, một đồng sự tại một đơn vị khác đã ứng trước cho ông sáu triệu đô vì một việc làm ăn về sách vở.

Nhưng khi Reid giải thích kỹ càng mức độ cấp bách, tất cả đang có cơ nguy bị nhiều nguyên đơn kiện. Họ buộc Bancroft tội duy trì môi trường làm việc thù địch với phụ nữ và để tình trạng quấy rối tình dục lan rộng.

- Tôi biết là không cần nói với các vị, - Reid nói, - rằng vụ kiện đầy tính cơ hội này chẳng là gì ngoài mục đích moi tiền được che giấu sơ sài.

Theo kinh nghiệm của tôi với các luật sư trong vụ nhiều nguyên đơn, chắc chắn sự việc đó có thật. Là những chuyên gia xúi giục đòi bồi thường rất tinh vi, các luật sư này đặt ra mục tiêu, chuẩn bị vụ kiện rồi quăng một mẻ lưới bẫm cho các nạn nhân.

- Tôi không dính vào cái vụ này đâu, Kate, - Kane nói. - Toàn chuyện tào lao! Ba trong tám phó chủ tịch kỳ cựu của Bancroft là phụ nữ, và vợ tôi là người đồng sáng lập công ty. Bọn họ vớ nhầm người rồi. Nếu cần thiết, tôi sẽ nhận đến phiên tòa bằng mọi cách.

- Tôi không thể tin đấy là điều cần thiết, - tôi nói, - nhưng tôi cam đoan với các vị rằng phản ứng của chúng ta sẽ là tấn công.

- Cô cứ đánh cược là sẽ thế! - Randall Kane nói.

Phần ngày còn lại kín đặc những chỉ thị, những cuộc gặp và những cú điện đàm trao đổi. Nhà ăn của công ty mang món sa lát cho bữa trưa, sushi cho bữa tối, và khi tắt đèn lúc mười một giờ đêm, tôi không phải là người cuối cùng ra về.

Đêm tuyệt đẹp làm tôi nhớ ra đã bỏ lỡ một ngày thu đẹp, tôi quyết định đi dạo một lát rồi mới bắt taxi.

Tôi đang dợm bước đầu tiên tới đại lộ Park hầu như vắng vẻ, một dáng người cao nhô ra từ những cái bóng của trung tâm thương mại nhỏ bằng đá cạnh tòa nhà công sở của chúng tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Kate


Đi một cách kiên quyết, người đàn ông vội vã tiến thẳng đến chỗ tôi và dừng lại trước khi bước ra vỉa hè sáng trưng.

- Một ngày bận rộn quá phải không? - Anh ta hỏi.

Đó là Tom!

- Anh ở đây bao lâu rồi? - Tôi hỏi.

- Tôi không biết. Lúc nào tôi cũng dốt toán.

Tôi sửng sốt lại gặp anh, nhưng - tôi rất ghét phải thừa nhận điều này - phần nào cảm động. Tom luôn là người hết sức quyến rũ, song hình như chưa bao giờ là một anh chàng có thể ngồi trên ghế đá suốt mười lăm tiếng liền. Chết tiệt, một trong những vướng mắc của chúng tôi là tôi không bao giờ biết Tom có khả năng đó.

- Kate, em phải nghe tôi nói đã. Tôi có thể mua đồ uống cho em không? - Lúc này dưới ánh đèn đường, trông anh kiệt sức, cái nhìn của anh năn nỉ. - Đây là vấn đề sống còn. Có thể với em nó chẳng là gì, nhưng với Dante Halleyville thì không.

- Một tách cà phê, - tôi nói.

- Thực ư? Đấy là tin tốt lành nhất tôi được nghe trong mười năm nay.

- Tôi rất tiếc nghe thấy thế, - tôi nói và hy vọng nén được nụ cười đúng lúc.

Ít nhất tôi cũng nghĩ ra được một nơi đỡ thân mật là hiệu Starbucks ở góc phố, ở đó Tom ngấu nghiến cắn ba hoặc bốn miếng hết một cái bánh xốp và uống cạn chai nước.

- Chuyện thế này, Kate ạ, câu chuyện mà sáng nay tôi chưa có dịp trình bày. Trong suốt cuộc đời, Dante Halleyville chưa bao giờ gặp chuyện tốt lành. Năm Dante mười hai tuổi, cậu phải chứng kiến bố bị đâm ngay trước mắt và chảy máu đến chết, vì ở vùng cậu ta, xe cấp cứu đến chậm hơn tại đường Beach này. Mẹ cậu là một gái điếm nghiện ma túy và ăn cắp, thà không có người mẹ ấy còn tốt hơn nhiều. Mẹ cậu hết vào lại ra tù, ngay cả trước khi bố cậu chết. Làm thế nào Dante xoay sở được với mọi thứ? Cậu hiểu ra rằng phải có tài mới thoát ra khỏi cuộc đời nhơ nhớp và giúp đỡ được mọi người trong nhà. Cậu ta có thể chơi bóng.

- Có vẻ biết rõ nhỉ.

- Ý tôi là chơi thực sự, Kate. Hơn hẳn tôi. Thuộc trình độ Michael Jordan, Johnson huyền thoại. Cậu ta đã trở thành cầu thủ học sinh xuất sắc nhất nước. Dante đủ giỏi giang để dễ dàng vượt mọi khó khăn vào Liên đoàn của trường trung học, nhưng vì kính trọng bà ngoại Marie, cậu đã đồng ý vào đại học. Ba tuần trước, cậu ta bị quy tội giết bốn người mà cậu không hề làm, Kate ạ. Hiện giờ bang New York đang ra sức kết án tử hình cậu ta. Ít ra Dante cũng xứng đáng có một luật sư giỏi.

- Anh thì sao?

- Tôi không biết mình thế nào, Kate, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đây không phải là luật sư tài ba. Một ngày đẹp trời, tôi sẽ là một luật sư kha khá cố mài toét cả mông. Dante cần một nữ luật sư mài toét cả mông như thế.

- Anh nhắc lại xem nào?

- Kate, đấy chỉ là một kiểu nói thôi.

Đây là một cú ném bóng tuyệt vời. Tom không lãng phí mười lăm giờ, nhưng tôi còn chưa nghĩ đến việc đó. Anh chàng tàn nhẫn này có thể quyến rũ nhiều cô gái, nhưng tôi quyết không xiêu lòng. Không có lần THỨ HAI. Thế giới này rộng lớn. Anh ta có thể tìm ra một nạn nhân khác.

- Xin lỗi Tom. Tôi không thể làm vụ này. Nhưng anh cứ thử xem, có khi chính anh cũng ngạc nhiên vì mình.

- Em nhắc lại xem nào?

- Tom, đấy chỉ là một kiểu nói thôi. Cảm ơn vì tách cà phê nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Tom


Có thể lắm chứ, giờ thì tôi dứt khoát nhận vụ này, và lại được công chúng chú ý.

Vì Lucy và Montauk Bakery không muốn tôi đặt trụ sở ở đấy nữa, tôi và Wingo bắt buộc phải thay đổi lề thói hàng ngày. Bây giờ chúng tôi bắt đầu ngày làm việc ở cửa hàng tạp hóa có ông chủ người Honduras, ở đấy chẳng ai biết tên chúng tôi. Tôi có thể ngồi một mình ở cái bàn ngoài trời, cách Đường 27 ba mét và cố tìm ra cách để bang New York không hành hình chàng trai mười tám tuổi vô tội.

Từ khi nhận vụ Dante Halleyville, ngày giờ của tôi trôi qua mờ ảo và chấm dứt ở bất cứ nơi nào tôi ngủ gục trên cuốn sổ ghi chép. Tôi sẽ chẳng là gì nếu thiếu tận tâm và một chút điên rồ.

Lúc ngồi trong buổi sáng tháng Mười tuyệt thú, những xe tải nhỏ ngược xuôi và dòng xe cộ trên đường 27 chạy về hướng Tây chỉ cách mũi tôi ba mét, nhưng tôi không bận tâm và nhãng trí. Khi Dante thêm vào chi tiết có một “nhân chứng” trên ghế dài theo trí nhớ của cậu, cậu đã cho tôi một dây dẫn như trêu ngươi. Lần theo đường dây ấy thật khó nhọc.

Giá có một người ở đó chứng thực cho lời kể của Dante về các sự kiện hoặc nhìn thấy những tên giết người thực sự, bang sẽ hủy vụ này. Nhưng tôi chỉ có một lời miêu tả, chưa nói gì đến một cái tên. Biết đâu Artis LaFontaine, tên con buôn, gã ma cô, dù hắn là gì đi nữa, còn ở lại trên sân đủ lâu để nhìn thấy gã kia đến, nhưng tôi không sao liên hệ được với hắn. Nếu tôi đến gặp cảnh sát, họ có thể tìm hắn trên radar nhưng tôi ghét làm thế trừ khi bắt buộc phải làm.

Lúc tôi uống một ngụm cà phê, một chiếc VW Bug màu vàng chạy qua. Vàng là màu của ban ngày, tôi nghĩ, và nó làm tôi liên tưởng đến chiếc xe màu hoàng yến của Artis.

Một người không thể mua một chiếc Ferrari giá bốn trăm ngàn đô ở nhiều nơi, đúng không nào?

Tôi bật điện thoại di động và bắt đầu tận dụng từng phút. Chi nhánh buôn bán ở Hampstead cho tôi biết một chi nhánh buôn bán ôtô nhập ngoại trên đại lộ Mười một ở Manhattan. Họ lại cho tôi một chi nhánh ở Greenwich, Connecticut.

Hai giờ sau, vẫn ngồi ở bàn làm việc ngoài trời bên lề đường, tôi nói chuyện với Bree Elizabeth Pedi. Cô là người bán hàng giỏi nhất ở Cửa hàng Ôtô Miami, South Beach.

- Tất nhiên là tôi biết Artis. Anh ta đưa các con tôi đến trường suốt mà.

Tôi thuyết phục Pedi nối máy cho tôi gọi Artis, và hai phút sau Artis nhận máy, nhưng nhạt nhẽo hơn tôi tưởng.

- Nếu anh gọi về việc đêm ấy ở sân bóng, thì tôi không có mặt tại đấy.

- Artis, nếu cần, tôi sẽ đòi anh ra hầu tòa.

- Trước hết anh phải tìm ra tôi đã chứ.

- Dante đang đối mặt với tội chết. Anh biết điều gì đó và phải giữ mình sao?

- Anh chưa biết Loco đấy. Tôi thà ngồi tù còn hơn tuyên thệ chống lại hắn ta. Nhưng miễn là anh hiểu rằng tôi KHÔNG Ở ĐẤY, tôi có thể giúp anh.

Nghe tôi tả người đàn ông trên ghế dài, Artis biết ngay là ai.

- Anh tìm Manny Rodriguez, - anh ta nói. - Như bao người khác, anh ta là một rapper nồng nhiệt. Anh ta kể với tôi là đang làm việc cho một công ty nhỏ ghi băng đĩa, tên là Cold Ground Inc. Tôi cá là có tên trong danh bạ đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Tom


Thế là lúc này, tôi thành một thám tử nghiệp dư. Tôi quay lại Manhattan tìm Cold Ground Inc., té ra đó là một tòa nhà tân thời sau chiến tranh, ngay dưới Quảng trường Union.

Cầu thang máy lắp kính thả tôi ở tầng bảy, nơi tiếng ầm ầm trầm vang lôi tuột tôi xuống một hành lang màu hạt dẻ và vàng, mùi cần sa đưa tôi đến tận cuối.

Bên trong cánh cửa cuối cùng bên trái, một tốp hip-hop đang cần cù đập bình bịch. Nơi đó là phòng khách của căn hộ một phòng ngủ và hiện giờ là xưởng thu âm.

Sau bức tường kính là một rapper mặt non choẹt, cái mũ Yankee đội lệch đúng kiểu, đang nhịp nhàng phun những lời có vần điệu vào một micro bằng đồng thau.

Nghệ sĩ trông không quá mười bảy tuổi và cô bạn gái của cậu cũng thế; cô ta ngồi trên đi văng da ở bên kia cửa kính, đứa trẻ trên lòng cô ăn mặc giống hệt bố nó. Hàng chục người khác rải rác xung quanh, hoặc kéo dài đến kinh ngạc hoặc chen chúc hùng hục, hình như tất cả đều thích thể hiện đầy đủ nhất họ là ai.

Ai chỉ huy ở đây? Tôi không thể nói là ai, ở đằng trước cũng không có bàn hoặc nhân viên tiếp tân.

- Manny đang làm nhiều trò bịp, - ở cuối phòng, một người phụ nữ cao tên là Erica nói, cô gật đầu với một anh chàng gầy như một sợi dây, tóc đen nhánh buộc túm đuôi ngựa.

Trong tay Manny là một chồng trông như hộp bánh pizza.

- Đi phát những cái này cho các studio khác, - anh ta nói và đi ra cửa. - Đi đi và chúng ta sẽ nói chuyện trên đường.

Trong xe xuyên thành phố, Manny kể về cuộc sống điên cuồng của anh ta.

- Tôi sinh ở Havana, - anh ta nói. - Bố tôi là bác sĩ. Một người tốt, có nghĩa là kiếm được một trăm đôla một tháng. Một buổi sáng, sau bữa điểm tâm ngon lành, tôi lấy một chiếc thuyền buồm hai mét rưỡi và đẩy khỏi bờ biển rồi vù. Hai mươi giờ sau, tôi suýt chết đuối khi bơi vào bờ cách phía nam Miami năm chục dặm. Tôi vẫn đang đeo chiếc đồng hồ này đây. Nếu chết thì tôi đã chết rồi, nhưng tôi phải đến nước Mỹ.

Manny kể ba năm sau, anh ta trốn để khỏi là người Mỹ gốc Cuba di cư.

- Tôi nghiện ma túy, và tôi không phải là người duy nhất biết thứ đó.

Tôi ngờ rằng anh ta bối rối vì sao tôi ở đây, nhưng tôi sẽ làm anh ta thoải mái ngay lập tức. Chúng tôi vào phố Hai mươi mốt Tây, trước một ngôi nhà hiện đại Chelsea, Manny đưa các băng của anh ta cho một căn hộ biến thành studio khác.

- Tôi sẽ không làm việc này lâu nữa đâu, - anh ta bảo tôi.

Tôi đề nghị mua bữa trưa cho Manny ở quán ăn Empire góc phố, và chúng tôi chiếm một cái bàn sơn đen nhìn ra đại lộ Mười.

- Anh làm việc cho công ty nào? - Manny hỏi lúc chúng tôi gọi món xong.

- Tôi không làm việc cho công ty, Manny. Tôi là luật sư, và tôi đại diện cho Dante Halleyville. Cậu ấy bị quy oan là giết ba người ở sân bóng nhà Smitty Wilson ở East Hampton. Tôi biết anh ở đó đêm hôm ấy. Tôi hy vọng anh nhìn thấy thứ gì đó cứu được mạng sống của Dante.

Nếu như Manny có thất vọng vì tôi không phải là kẻ chiêu mộ hiền tài nhìn thấy tiềm năng to lớn trong con người anh ta, thì anh ta cũng giấu kín trong lòng. Anh ta nhìn tôi đăm đăm, dường như đang lướt qua những hình ảnh vòng vèo đêm hôm ấy.

- Anh là một cầu thủ, - Manny nói. - Tôi đã nhìn thấy anh ở đó. Anh là một tay nhà nghề.

- Đúng thế. Chỉ khoảng mươi phút thôi.

- Anh có máy ghi âm không? - anh ta hỏi.

- Không, nhưng tôi có giấy đây. Bây giờ tôi sẽ ghi chép tỉ mỉ.

- Tốt. Để tôi vào nhà vệ sinh đã. Rồi có lẽ tôi sẽ kể một câu chuyện cứu được anh chàng da đen cao kều ấy.

Tôi rút tập giấy trong cặp ra và ngoáy vội một lô những câu hỏi bằng tốc ký. Hãy bình tĩnh, tôi tự nhủ, và lắng nghe.

Tôi mải cắm cúi viết, và lúc người hầu đặt đồ ăn lên bàn, Manny vẫn chưa quay lại. Tôi quay người nhìn quanh và thấy cửa phòng vệ sinh mở toang.

Tôi bật dậy khỏi ghế và chạy như người điên ra phố.

Tôi chỉ kịp trông thấy Manny Rodriguez nhảy vào một chiếc taxi và chạy vào đại lộ Mười. Anh ta giơ ngón tay vẫy tôi qua cửa hậu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Loco


Ven vịnh East Hamptons có một bãi biển đầy sỏi màu xám, cứ chiều Chủ nhật lại có nhiều người Dominica, Ecuador và Costa Rica chơi bóng chuyền. Trong tuần, họ dành bảy chục giờ xén bãi cỏ, tỉa hàng rào, hớt váng bể bơi. Ban đêm, họ chen chúc trong các ngôi nhà mái thoải, từ phố nhìn vào nom bình thường nhưng đã chia thành ba chục khối. Chiều Chủ nhật, họ sẵn sàng đập phá.

Những trò chơi này thật hoang dã. Bạn có thể uống rượu, đánh bạc, nhảy salsa và đủ thứ trò giật gân, thái quá kiểu Mỹ Latinh. Cứ khoảng ba phút, lại phải tách hai võ sĩ hạng gà da nâu ra. Năm phút sau, họ vỗ lưng nhau. Năm phút nữa, họ bơi cùng nhau.

Tôi đang nằm trên chiếc ghế dài màu xanh tróc lở xem một phim truyền hình nhiều tập Latinh, cách cuộc ẩu đả dăm chục mét.

Lúc đó là sáu giờ năm mươi, tôi dậy sớm như thường lệ.

Chuyện này chẳng phải ngẫu nhiên. Nó là một phần trong hợp đồng thuê biểu diễn, đòi hỏi phải trình diễn trung thành và chi tiết. Tôi rất khoái trò này. Nó cho tôi thời gian để châm điếu xì gà và ngắm các du thuyền thuộc Câu lạc bộ Thuyền buồm Devon trở buồm về nhà.

Lẽ ra tôi nên giảm bớt. Sát thủ chuyên nghiệp Davidoff là tên thứ ba của tôi trong tuần. Nhưng cuộc sống là gì nếu không có sự xấu xa? Cuộc sống là gì với sự xấu xa? Bạn có biết Freud hút nửa tá xì gà mỗi ngày? Ông ta chết vì ung thư vòm họng, và tôi thích nghĩ đến cách trả miếng nên thơ là kể lại với thế giới rằng mọi gã đều muốn giết cha mình và cả người tình của mẹ bằng cách đó. Tôi không biết gì về bạn, nhưng tôi không cần biết.

Nói đến những người đầy quyền lực, xin dồn một hồi trống, vì Gã Kỳ quặc của tôi sắp đến đây, mười một phút nữa, gã rất đúng giờ.

Mặc quần jeans Helmut Lang giá ba trăm đô, rách te tua và bạc phếch bên phải, áo dài tay có mũ màu xanh nhạt bằng hàng casơmia, có Trời-mới-biết-đắt-chừng nào, trông gã giống một người ngày nào cũng là ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng ai dại mà nói với gã? Không phải tôi, người anh em ạ, và người ta gọi tôi là Loco (Thằng Điên) vì một lý do.

- Chuyện gì thế? - Gã Kỳ quặc hỏi, không vui vẻ như phần lớn người khác hay dùng. Ra khỏi miệng Gã Kỳ quặc, nghe như “Chuyện khó nhằn của cậu là gì?” hoặc “Lúc này chuyện khó nhằn của cậu là gì?”. Nhưng lúc này nó không phải là của tôi, mà làcủa chúng tôi, sẽ làm gã lo hơn mười lần.

- Hình như chúng ta có một ông bạn, - tôi nói. - Sau nhà của Wilson.

- Thật ư? Ai bảo thế?

- Lindgren.

- Khốn kiếp. - So với mọi lầm lỗi không đáng kể của hắn, Gã Kỳ quặc có một biệt tài đáng nể là cắt đuôi.

Bên dưới, một cầu thủ bóng chuyền say khướt đang chỉ vào vết quả bóng trên cát và gào lên bằng tiếng Tây Ban Nha hoặc Bồ Đào Nha có vụ giết người tàn bạo.

- Giờ tôi nên làm gì, ông chủ?

- Làm bất cứ thứ gì cậu cho là tốt nhất.

- Bất cứ thứ gì tôi cho là tốt nhất ư, Gã Kỳ quặc?

- Khi nào làm xong, hãy cho tôi biết.

Rồi giống như làn khói từ điếu xì gà đắt giá, Gã Kỳ quặc biến mất, chỉ còn lại tôi, đêm tối và vũ điệu salsa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Loco


Bất cứ thứ gì tôi cho là tốt nhất ư? Tôi cho là đã hiểu ý Gã Kỳ quặc, có nghĩa là một chuyến đến Brooklyn và rồi lại pằng pằng, bùm bùm.

Giống như các ông bạn ở Hamptons, Manny Rodriguez làm việc rất cần mẫn. Tôi đỗ xe bên kia đường trước căn hộ của Manny từ mười một giờ, và đến ba giờ sáng, mọi người ở Bed-Stuy đều ngủ trừ hắn. Đấy là đạo đức làm việc của dân nhập cư hay là thứ sôi sùng sục trong máu hắn? Quien sabe, ay?[25]

Chỉ đợi một giây nữa, Manny sẽ đến đây. Đúng lúc quá, vì tối nay dạ dày tôi không thể chịu nổi thêm một tách cà phê tồi nữa.

Ngay lúc này, chàng trai của chúng ta vẫn nhảy nhót, nhún nhẩy theo tiếng nhạc qua tai nghe.

Nếu có người hỏi tôi, thì chẳng gì hủy hoại thành phố hơn là các tai nghe, iPod và máy tính. Nó làm cho New York phải chịu loại ảnh hưởng tương tác ngẫu nhiên mà bạn không phải chịu ở bất cứ nơi nào. Bạn sẽ không bao giờ biết khi nào bạn có một khoảnh khắc với cô gái xinh đẹp đang đợi ánh đèn thay đổi ngay cạnh bạn.

Hay có khi bạn nói điều gì đó với một chàng trai, không phải là gay, mà chỉ là hai người đi qua cuộc sống này nhận biết được sự tồn tại của nhau. Giờ đây mọi người đi dạo đều lơ đãng lắng nghe tiếng nhạc nho nhỏ download từ cái máy tính nho nhỏ của họ. Đây là sự cô đơn, người anh em ạ.

Hơn nữa, còn nguy hiểm. Bạn bước khỏi lề đường mà không nghe thấy tiếng ôtô chạy qua cho đến khi nằm dưới nó, và chắc chắn bạn không nghe thấy tiếng anh chàng Trung Quốc đạp xe vòng qua góc phố trên chiếc xe đạp vấy mỡ.

Giờ đây bạn có thể bổ sung vào câu chuyện cảnh báo đáng buồn của Manny Rodriguez. Cậu ta mải mê với giai điệu mà không nghe thấy tiếng tôi bước sau cậu ta và rút súng ra. Cậu ta không cảm thấy tí tẹo gì cho đến khi viên đạn xuyên qua sau sọ, khoan vào não. Cho đến lúc chết, cậu trai tội nghiệp không biết mình bị giết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Kate


Đơn kiện Randall Kane đến bàn tôi tại Walmark, Reid và Blundell lúc hai rưỡi chiều. Tôi đóng cửa và xóa hết lịch trình ngày hôm ấy.

Tôi hiểu rõ rằng lựa chọn nhiệm vụ này không dựa hoàn toàn vào kỹ năng luật sư của tôi. Một CEO quyền cao chức trọng bước vào tòa với một nữ luật sư hầu như là một hình mẫu. Tôi chẳng băn khoăn gì về việc này. Là phụ nữ gặp nhiều trở ngại hơn thuận lợi, sự tinh thông nghề nghiệp trong những tình huống hiếm hoi đó thể hiện sự được quý mến, tôi tin vào diễn biến của sự kiện.

Khi đọc cách diễn đạt ở đầu đơn, tôi tin chắc rằng đây là vụ chúng tôi sẽ thắng không chỉ tại phiên tòa mà cả trên các phương tiện truyền thông. Rải rác những cụm từ như “môi trường làm việc thù địch” thường ám chỉ đến những câu đùa thô tục và những trang in áo tắm của tờ Sports Illustrated ghim trên tường trong phòng ngủ tập thể.

Sau đó tôi đọc bản khai đã tuyên thệ của nạn nhân đầu tiên của Randall Kane. Chị ta ba mươi bảy tuổi, mẹ ba đứa con, là thư ký điều hành của Kane chín năm. Trong bản viết tay, chị ta thề chịu hình phạt nếu khai man, chị miêu tả hơn ba chục trường hợp đã cự tuyệt những lời gạ gẫm cả về thể xác lẫn lời nói của Kane, cuối cùng chị phải bỏ việc và đệ đơn kiện Kane đã dùng mọi quyền lực trong tay để hủy hoại đời chị.

Lúc đọc xong đơn kiện, tôi nhận thấy vấn đề của Randy Kane không khác xa một bức thư rùng rợn hoặc một bản kiến nghị trước tòa là mấy. Lời khai của mười một phụ nữ khác giống nhau về cơ bản, bên dưới ghi những cú điện thoại họ nhận được của bọn tay sai trong công ty của Kane, dọa họ sẽ không bao giờ được làm việc lại nếu không từ bỏ việc kiện cáo. Ba trong số phụ nữ ấy đã ghi âm các cuộc gọi.

Tôi gập hồ sơ lại trên bàn và ngắm dòng sông Đông. Kane hiển nhiên không chỉ là người chồng không chung thủy. Ông ta là một kẻ ác tâm và có khả năng là kẻ hãm hiếp hàng loạt, đáng phạt tới một tỷ đôla. Kane đáng phải trả giá cho những hành động của mình, và nếu tôi giúp ông ta tránh việc đó, tôi chẳng khác gì tên tay sai đã gọi những cú điện thoại đe dọa tục tĩu kia.

Suốt mười năm liền, tôi đã lục lọi Tạp chí Luật ở Columbia về cuộc điều tra của các ủy viên công tố quận miền Nam, khởi tố hành động vô đạo đức của dân văn phòng và sau ba năm rưỡi ở Walmark, Reid và Blundell, tôi đã quyết tâm thành một cộng sự có uy tín.

Bạn có biết ở Walmark, Reid và Blundell có bao nhiêu nhân viên có uy tín là nữ không? Không ai cả.

Vậy thì tại sao tôi đang xuống hành lang dẫn đến văn phòng kín đáo của Tony Reid?

Có lẽ cú ném bóng lúc nửa đêm của Tom đã trúng đích? Xin Chúa giúp con nếu nó đã đạt mục đích. Tom đã làm tôi cảm thấy mình kém cỏi về nhiều mặt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy làm tôi cảm thấy đố kỵ trong nghề nghiệp, hoặc tệ hơn, là anh vượt tôi trên nấc thang đạo đức.

Hiện tại, tôi là một cố vấn được trả lương hậu, còn anh đang bào chữa miễn phí cho một người anh tin là vô tội.

Reid vẫy tôi vào văn phòng, và tôi buông cả chồng bản khai có tuyên thệ lên cái bàn kiểu cổ của ông.

- Tốt hơn hết là ông nên đọc cái này, - tôi nói. - Nếu chúng ta ra tòa, Randall Kane sẽ bị vạch trần là một tên lạm dụng tình dục nhẫn tâm.

- Việc đó không thể đưa ra xét xử, - Reid nói.

- Tôi không thể đại diện cho người này, Tony ạ.

Reid bình tĩnh đứng dậy và đóng cửa. Chỉ một âm thanh ngắn gọn.

- Có lẽ tôi không phải nhắc nhở cô và mọi người, Randy Kane quan trọng như thế nào với công ty này. Trong mọi lĩnh vực, từ công ty bất động sản đến quản lý lao động, chúng ta trả cho ông ta hàng trăm giờ một năm. Hàng chục phụ nữ không may bị một luật sư vô liêm sỉ lôi kéo, một kẻ chuyên lấy việc xúi giục làm mục đích. Cô hiểu ý đồ rồi. Nếu chỉ vì sự tình cờ nào đó mà họ nói thật? Thưa các quý bà, các bà nghĩ gì? Đây là một thế giới khắc nghiệt.

- Hãy thử đọc bản khai của một người nào đó đã, Tony. Tôi xin đấy. Tôi rất nghiêm túc về vụ này.

Tony Reid ngẫm nghĩ lời tôi nói trước khi trả lời. Rồi ông nói bằng giọng đầy thuyết phục đã làm ông thành một trong những luật sư thành công nhất trong các phiên tòa ở New York.

- Với một luật sư đầy hoài bão - mọi điều tôi biết về cô đã chứng tỏ cô là một luật sư đầy hoài bão và tài năng như bất cứ luật sư trẻ nào tôi biết -, các vụ như thế này chỉ là một nghi thức trao đổi. Vì thế trừ khi cô quay lại văn phòng vào tám giờ sáng mai và nói với tôi cách khác, tôi sẽ cho cô và công ty này một ân huệ là coi như cuộc trò chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Kate


Đêm hôm ấy, tôi về nhà vào lúc bảy giờ tối, thời khắc chưa từng xảy ra. Ba năm trước, tôi đã mua căn hộ một phòng ngủ xây từ những năm tám mươi ở Upper West Side với giá đắt kinh khủng vì nó có một mảnh vườn. Lúc này, rót cho mình một cốc Pinot Noir đắt tiền, tôi ngồi trong khu vườn và lắng nghe những âm thanh của thành phố lúc ánh đèn nhấp nháy trong các căn hộ xung quanh.

Tôi ngắm bầu trời tối dần trong đêm cuối tháng Mười, rồi vào nhà rót đầy cốc và lấy cái chăn. Phong cảnh hầu như không hoàn toàn thích hợp. Tôi ngả cái ghế dài có nệm và trèo lên. Giờ thì hay hơn rồi, thoải mái, ấm áp và đáng thương, đời tôi tóm lại là như thế. Lời châm chích ngạo mạn của Reid đã trúng một điểm: tôi không nên sửng sốt khi phát hiện ra Randy Kane là một kẻ ác tâm. Những kẻ ác tâm giàu có hầu như đổ đầy các két ở Walmark, Reid và Blundell. Nếu công ty cần một châm ngôn hay ho để khắc vào hành lang đá hoa, tôi sẽ đề nghị Những Kẻ Ác tâm Là Chúng tôi.

Nhưng tôi không muốn là người biện hộ cho những thân chủ này thêm nữa. Sao việc này lại xảy ra? Khi tôi vào trường Luật, trợ giúp và tiếp tay cho các tội phạm trí thức không thể là mục tiêu của tôi trong sự nghiệp. Nhưng hiện nay, tôi đã thạo việc ở Columbia, đã vào guồng và thành đạt, tôi muốn chứng tỏ có thể ở lại đó, kiếm được nhiều tiền, trở thành một cộng sự giỏi giang, vân vân và vân vân.

Ngồi trong bóng tối lạnh giá ở khu vườn xinh đẹp với cốc Pinot thứ ba, tôi nhận ra rằng còn có nhiều điều quan trọng khác trong sự nghiệp phi thường của tôi. Có lẽ bạn để ý thấy tôi đang chia sẻ những ý nghĩ buồn bã với chính mình hơn là san sẻ với một chuỗi các bạn bè thân thiết. Vì thực ra tôi chẳng có người bạn nào thật thân. Quên các bạn trai đi. Tôi không có lấy một người bạn gái nào thực sự thân để lúc này có thể thoải mái trút hết tâm can.

Một lần nữa, tôi lại cho rằng đấy là do tính cạnh tranh và kiêu hãnh. Trong trường Luật, tôi có hai người bạn tuyệt vời, rất thân là Jane Anne và Rachel. Ba chúng tôi rất ăn ý, thề sẽ là bạn tâm giao đến cuối đời và làm cho bọn khốn phải gục ngã.

Nhưng rồi Jane Anne tìm được hạnh phúc và có thai, Rachel thành đạt chỉ trong vài năm rồi bỏ đi làm việc cho tổ chức Ân xá Quốc tế. Cả hai bực bội vì “thành công” ít ỏi của tôi, còn tôi mếch lòng vì sự phẫn nộ của họ. Có thời gian suốt một tuần không người nào trong chúng tôi gọi điện cho nhau, sau đó là vài tuần, cuối cùng thì chẳng ai muốn nhân nhượng và nhấc máy lên nữa. Rốt cuộc tôi mệt mỏi và gọi điện, nhưng cảm thấy đầu dây kia lạnh nhạt, hoặc tôi nghĩ thế, và tự hỏi có ai cần đến cuộc gọi này không.

Hóa ra là tôi hứng chịu vì bạn thấy đấy, mình tôi trong bóng tối, chỉ có tấm chăn và cốc vang làm bầu bạn.

Lúc này là hai giờ sáng, chai Etude rỗng không nằm cạnh bao Marlboros còn một nửa, ba tiếng trước còn đầy nguyên khi cửa hàng rượu mang đến. Trong bảng thành tích của tôi, tôi chưa từng đại diện cho một hãng sản xuất thuốc lá. Lẽ tất nhiên chẳng ai mời tôi, nhưng nếu có cũng rất ít kết quả.

Một tiếng sau và hút thêm vài điếu, tôi quay số gọi một người trên hành tinh này mà tôi khá tin sẽ vui lòng nghe thấy tiếng tôi lúc ba giờ sáng.

- Tất nhiên là tôi chưa ngủ, - Macklin nói như thể ông vừa bảo đang mải chơi xổ số. - Đến tuổi tôi, cô sẽ chẳng bao giờ ngủ, trừ khi cố giữ cho mình tỉnh táo, vậy đấy. Kate, nghe thấy tiếng cô thật dễ chịu.

Mack, tại sao ông phải nói thế? Vì lúc này tôi đang khóc và không thể ngừng. Năm phút sau tôi mới nói được:

- Macklin, cháu xin lỗi.

- Xin lỗi ư? Cô nói gì thế, cô bạn thân mến? Câu ấy chỉ dành cho những giây phút không kiềm chế được thôi.

Tôi càng nức nở:

- Macklin, bác còn đấy không?

- Còn. Lúc nào cũng còn.

- Mack, cháu đang định đến Montauk một thời gian và băn khoăn liệu bác có phòng thừa nào không?

- Cô nghĩ gì thế, Kate?

Lúc đó tôi lại mất bình tĩnh lần nữa.

Đến sáng, tôi gọi điện cho Jane Anne và Rachel.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Tom


Nhớ lại hồi một tỷ phú East Hamptons tròn năm mươi, ông ta tìm cách cách thoát bằng được cuộc hôn nhân thứ hai, mua một chiếc Harley thuê hẳn quân nhạc biểu diễn một tối, tìm một cô gái (hoặc một chàng trai) xinh đẹp khoảng hai mươi vốn ngưỡng mộ ông vì ông ta là người thực sự rất, rất giàu có.

Giờ, thay vì một chiếc vespa để ông ta có thể đi được, có lẽ ông ta sẽ mua một con thuyền lướt sóng tuy chẳng biết lái tẹo nào. Thay cho chiếc áo khoác da, ông ta cố nhét người vào cái vòng toàn thân bằng chất dẻo, nói khác đi là bộ đồ lặn.

Tôi chẳng có gì ngoài sự kính trọng các tay lướt sóng thực thụ. Ví dụ, Feif là một vận động viên xấu tính và là kẻ hung hăng, song lại là một tay lướt sóng cừ khôi. Tôi đã gặp nhiều phiền toái với những người lang thang vào khu vực có chấn song ngáng chỗ lặn, cố giành lấy quả bóng đang lăn tròn và kiêu căng hỏi gọn lỏn hai từ: “Lướt không?”.

Mê lướt sóng đã thành mốt của các bạn tôi. Thỉnh thoảng Feif dạy các bài kiếm năm trăm đôla một ngày, và đó là lộc trời nhờ Griffin Stenger, chủ nhân Cửa hàng Xe đạp và Lướt sóng Amagnasett. Griff bảo tôi cứ sáng Chủ nhật, đám người ở đường Beach cố bắt các con sóng nhỏ tản ra từ con sóng lớn ở cuối bãi biển Georgia. Từ chỗ này đến chỗ Feif, Walco và Rochie bị giết không đầy hai trăm mét, và không có ý định trở lại Cold Ground Inc. trước thứ Hai, tôi ở đây xem liệu một trong các vị thần biển có nhìn thấy gì trong cái đêm ấy không.

Sáng thứ Bảy, tôi ra khỏi nhà từ lúc tinh mơ và đợi con sóng lớn vỗ bờ để các anh chàng lướt sóng bắt đầu.

Trong nhóm thứ nhất, là Mort Semel, người năm ngoái đã bán công ty qua eBay lấy ba tỷ đôla; ông ta có hai người vạm vỡ kèm hai bên sườn.

Lúc tôi đến gần ông ta để tự giới thiệu, hai anh chàng thanh niên lực lưỡng kia buông ván và sấn đến trước mặt tôi:

- Chúng tôi có thể giúp gì không, thưa ông?

- Tôi muốn nói chuyện với ông Mort một phút.

- Về việc gì vậy, thưa ông?

- Tôi là luật sư đại diện cho một thanh niên bị buộc tội giết người gần chỗ này vài tháng trước. Tôi biết ông Semel là hàng xóm gần nhà ông Wilson và thường lướt sóng ở đây. Tôi cần tìm hiểu xem ông ấy có nghe thấy hoặc nhìn thấy gì vào đêm hôm ấy, hoặc biết ai đã làm việc đó không.

Một vệ sĩ đứng lại với tôi, người kia đến chỗ Semel rồi lóc cóc chạy trở lại dường như không thể đợi để báo tin tốt cho tôi:

- Không gì hết. Ông Mort không nghe thấy hoặc nhìn thấy gì.

- Ồ, vâng. Vì tôi đã đi cả một quãng đường đến đây, tôi muốn được nói chuyện trực tiếp với ông ấy.

- Không phải là ý hay đâu.

- Đây không phải là nhà ông ấy, - tôi nói và hơi nóng mặt. - Đây là bãi biển công cộng. Tôi muốn nói chuyện với Mort. - Tôi bắt đầu đi đến chỗ ông ta.

Rõ ràng không phải là ý hay, vì lúc này tôi đã nằm sóng soài trên cát, tay to lớn hơn dận bàn chân lên họng tôi.

- Nằm xuống, - hắn nói. - Và câm mồm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Tom


- Tôi chụp phong cảnh, - tôi nói. - Được không?

Nhưng tôi nghĩ, Một tay lướt sóng mà có tới hai vệ sĩ. Sao lại sang đến thế? Gần như khôi hài, trừ việc tôi vạch ra đây là bãi biển công cộng. Cũng như việc tôi đang nằm ngửa trên bãi cát công cộng vậy.

Thế là tôi vồ lấy bàn chân trên mặt tôi và vặn xoắn như đầu cô bé Linda Blair trong phim Thầy Phù thủy. Mắt cá chân phát ra âm thanh quái đản thật mãn nguyện; rồi sụn quanh đầu gối gã vệ sĩ kêu răng rắc, và một tiếng hét thoát ra từ miệng gã. Tôi không nhìn thấy gã ngã vì mải chú ý đến tên đồng nghiệp của gã, hai chúng tôi gần như hòa cho đến lúc một số người lướt sóng khác kéo tách chúng tôi ra.

Hòa có lẽ là từ hơi phóng đại về phần tôi. Khi trở lại ôtô, một mắt của tôi nhắm nghiền. Nửa giờ sau, về đến nhà, trong mắt tôi có một ít máu. Nhưng tôi cảm thấy tệ hại hơn nếu để mấy thằng khốn ấy xua tôi khỏi bãi biển.

Hơn nữa, một con mắt vẫn hoạt động tốt, nên tôi vẫn xem lại những ghi chép trong cuộc phỏng vấn cuối cùng của tôi với Dante.

Ngoài những xương sườn và con mắt đau nhức, chắc tôi bị nện một cú vào đầu, vì tôi thề một người phụ nữ trông đúng là Kate Costello vừa vào sân sau nhà tôi. Người đó mặc quần jeans màu xanh, sơmi Penguin trắng muốt, đi giày thể thao Converse đen và tiến tới chỗ tôi ngồi bên chiếc bàn gỗ, rồi kéo ghế ngồi cạnh tôi.

- Có chuyện gì với anh thế này? - Cô hỏi.

- Hai tên vệ sĩ.

- Của ai?

- Ồ, của một gã trên đường Beach sáng nay, tôi đã thử nói chuyện với gã về các vụ giết người.

Kate xun mũi và thở dài:

- Anh vẫn thế, không thay đổi gì sao?

- Thực ra là có, Kate ạ.

Rồi người phụ nữ này, người mà tôi khá tin là Kate Costello, nói:

- Tôi đổi ý rồi. Tôi muốn giúp anh biện hộ cho Dante Halleyville.

Thấy tôi ngồi đó, quá sững sờ không nói nên lời, cô nói tiếp:

- Sự việc là, anh phải nói đồng ý vì hôm qua tôi đã thôi việc và chuyển đến đây.

- Em có biết là làm không lương không? Không bổng lộc. Không bảo hiểm y tế. Không có gì hết.

- Tôi đang khỏe mạnh mà.

- Lúc vừa thức giấc tôi cũng thế.

- Tôi rất tiếc.

- Em có chịu làm việc ngang hàng với một người không được Walmark, Reid và Blundell thuê không?

Lúc đó Kate gần như mỉm cười:

- Tôi coi sự kém giá trị của anh với Walmark, Reid và Blundell là điểm quan trọng để quý mến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Tom


Cậu ta chỉ là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ rất cao trông đầy sợ hãi.

Đó là ý nghĩ thoáng qua đầu tiên của tôi khi Dante Halleyville, gập người ngang eo để không bị cộc đầu lúc bước căn phòng luật sư bé tí mà Tom và tôi đang đợi. Giờ thì tôi cho rằng đấy là ưu điểm để chàng trai mười tám tuổi ấy giữ vững vị trí với những người khác trên sân bóng rổ và cũng tương tự tại phòng giam an ninh tối đa 4,5m x 3m. Cái nhìn của Dante lộ rõ vẻ khiếp sợ như con tôi hoặc con bạn hoặc bất cứ đứa trẻ nào thấy mình bỗng nhiên bị nhốt ở cái nơi khủng khiếp này.

- Tôi có tin lành cho cậu đây, - Tom nói. - Đây là cô Kate Costello. Kate là một luật sư hàng đầu ở New York. Cô ấy vừa tạm thời bỏ việc tại một công ty lớn để giúp vụ của cậu.

Dante đã nhận được quá nhiều tin xấu, cậu chỉ nhăn nhó:

- Anh không nuốt lời hứa với tôi chứ, Tom?

- Không hề, - Tom nói, cố giải thích rõ hơn. - Bào chữa cho cậu là việc tôi đang và sẽ làm cho đến khi cậu ra khỏi đây. Nhưng lúc này cậu cần có một nhóm hợp pháp cho riêng cậu - một luật sư không mưu mẹo lắm, dễ dao động và một luật sư loại A. Kate ở Montauk, nên cô ấy cũng là người địa phương, - anh nói và giơ tay tìm bàn tay Dante. - Vậy là rất tốt, Dante.

Dante vồ lấy bàn tay Tom và họ ôm nhau, rồi Dante nhìn vào mắt tôi lần đầu tiên, rất bẽn lẽn.

- Cảm ơn chị Kate. Tôi rất cảm kích.

- Rất vui được gặp cậu, Dante, - tôi nói và muốn dành cho vụ này nhiều hơn bất cứ vụ nào tôi đã làm trong vài năm gần đây. Rất lạ, nhưng là thực.

Việc đầu tiên Tom và tôi làm là nói chuyện với Dante về vụ giết Michael Walker. Cậu gần khóc khi kể với chúng tôi về bạn mình, và khó mà tin rằng cậu đã làm gì đó với vụ giết người này. Trong thời của mình, tôi đã từng gặp nhiều kẻ dối trá đầy sức thuyết phục và những tay lừa đảo bậc thầy, còn Dante Halleyville có mọi thứ để mất.

- Tôi có mẩu tin tốt lành nữa đây, - Tom nói. - Tôi đã lần theo vết anh chàng ở sân bóng rổ tối hôm ấy, một người Cuba tên là Manny Rodriguez. Chúng tôi không thể nói chuyện dài, nhưng cậu ta đã kể với tôi là nhìn thấy thứ gì đó trong đêm ấy, một thứ rất nghiêm trọng. Giờ tôi biết cậu ta làm việc ở đâu, tìm ra cậu ta lần nữa sẽ không khó gì.

Gương mặt trẻ trung của Dante hơi rạng lên, và tôi có thể thấy mọi dũng khí là điều cần đến để gắn bó với nhau ở chốn này, lòng tôi đầy cảm mến cậu ta. Tôi nghĩ Mình thích cậu bé này. Nhất định phải có bồi thẩm đoàn công bằng.

- Làm thế nào cậu giữ vững được? - Tôi hỏi.

- Đây là việc gian khổ, - Dante nói chậm rãi. - và một số người không chịu nổi. Đêm qua khoảng ba giờ sáng, những cái chuông kia réo vang và một tiếng hét trong điện thoại nội bộ: “Treo cổ ở xà lim số tám!”. Họ nói thế khi một người cùng phòng treo cổ, việc đó xảy ra thường xuyên nên lính gác thường đeo một dụng cụ đặc biệt ở thắt lưng để cắt họ xuống.

Tôi ở khu số chín, bên kia đường nên nhìn thấy lính gác chạy vào xà lim và cắt người tự vẫn xuống. Tôi không biết họ đến có kịp thời không. Tôi nghĩ là không.

Tôi chưa đọc hết tài liệu nhưng Tom và tôi ở lại với Dante suốt buổi chiều, bầu bạn với cậu và để cậu có dịp quen biết tôi chút ít. Tôi kể cho cậu nghe những vụ tôi đã làm và vì sao tôi chán ghét việc đó, còn Tom thuật lại một số sự việc đen tối của NBA - như đêm Michael Jordan chúi xuống tránh bóng khỏi đầu.

- Tôi muốn đề nghị trọng tài ngừng cuộc đấu và cho tôi bóng, - Tom nói, - nhưng tôi không ngờ việc đó đã được tập dượt quá kỹ với huấn luyện viên của tôi.

Dante rã rời, và trong giây lát tôi bắt gặp một thoáng cười, nụ cười thuần khiết đến đau lòng. Nhưng đến sáu giờ, khi thời gian của chúng tôi đã hết, mặt cậu lại u ám. Hẳn cậu cảm thấy kinh khủng khi để cậu lại chốn này.

Chúng tôi trở lại Montauk thì đã hơn tám giờ, nhưng Tom muốn cho tôi xem phòng làm việc. Phòng làm việc của chúng tôi. Anh vớ lấy báo chí vứt trên bậc đầu tiên và dẫn tôi lên cầu thang dựng đứng, kêu cót két. Tầng áp mái của anh với các bức tường có cửa sổ nghiêng xuống hai bên nên Tom chỉ có thể đứng thẳng người ở khoảng giữa, khác xa với Walmark, Reid và Blundell, nhưng tôi hầu như thích nó. Giống như thích các căn phòng ở trường đại học. Một sự khởi đầu lại đầy hy vọng và chân thật.

- Chắc em chú ý là mọi thứ trong phòng đều của IKEA chính hiệu.

Tom giở qua tờ Times trong lúc tôi nhìn quanh.

- Em có nhớ hồi tôi chỉ đọc báo Thể thao? Giờ mọi thứ tôi đọc là phần Metro. Hình như đấy là phần duy nhất liên quan đến mọi thứ và tôi...

Anh dừng lại giữa câu và trông anh như bị đá vào bụng.

- Gì thế? Có chuyện gì thế? - Tôi nói và đi vòng quanh để tìm hiểu.

Gần đầu trang là bức ảnh hè đường ở Bedford-Stuyvesant. Nhiều ngọn nến thắp sáng trước một ban thờ dựng tạm, đánh dấu và khẳng định thêm một vụ giết người vu vơ trong vùng.

Dưới bức ảnh là bài viết với đầu đề THÊM MỘT NẠN NHÂN NỮA CỦA GIỚI HIP-HOP.

Tên nạn nhân ở ngay đoạn thứ nhất, lồ lộ trước mắt cả hai chúng tôi - Manny Rodriguez.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Tom


Tôi nhanh chóng hiểu rằng nỗi đau sẽ tạo thành tình yêu thương. Hãy để chúng tôi hy vọng rằng hai luật sư chẳng có cơ may nào còn tốt hơn là một người.

Khi Kate và tôi tới mảnh đất sau trường trung học East Hampton, bóng tối tháng Mười một đột ngột chỉ còn là một vệt màu tím trên nền trời hoang vắng. Chúng tôi đỗ xe sau phòng tập thể dục và đợi, cố không để ý đến cảm giác sum họp ngượng ngập lúc ngồi cạnh nhau ở chính nơi chúng tôi đã gặp nhau gần hai chục năm trước.

- Mọi thứ cứ y như lại bắt đầu, - cuối cùng tôi nói và tiếc ngay lập tức.

- Vẫn trích dẫn Yogi[26], - Kate nói.

- Chỉ khi nào thích hợp thôi.

Một đoàn học sinh, tất cả đều trẻ trung đến buồn cười, ùa ra cửa sau phòng tập, mỗi người lái một trong những chiếc ôtô hoặc xe thể thao đỗ sẵn hay còn rảnh trên bãi.

- Cô gái của chúng ta đâu nhỉ? - Kate hỏi.

- Tôi không biết. Nếu chúng ta không may thì cô ta bị cúm.

- Không may nữa, cô bé bị xe chẹt giữa buổi sáng nay.

Lúc sáu rưỡi, khi chỉ còn lại vài chiếc ôtô, Lisa Feifer - em gái của Eric - mới bước qua cửa vào không khí giá lạnh. Giống anh trai, Lisa mảnh dẻ và duyên dáng, là ngôi sao trong đội bóng vợt[27] quán quân của bang. Cô đi qua bãi đỗ vắng vẻ, bước thoải mái với dáng của một vận động viên mệt nhoài.

Lúc cô để chiếc túi thể thao lên nóc chiếc Jeep cũ kỹ và mở khóa cửa, Kate và tôi ra khỏi xe.

- Chúng ta không thể lãng phí thời gian thương thân về việc Rodriguez. - Đấy là câu đầu tiên Kate bảo tôi lúc bước vào văn phòng sáng nay. Sau đó cô đọc kỹ những bài tôi phỏng vấn Dante và suy nghĩ đến vài lĩnh vực đáng theo đuổi. - Nghề của chúng ta không phải là phát hiện xem ai là kẻ thực sự giết Feifer, Walco, Rochie và Walker. Nhưng chắc chắn là sẽ giúp được việc đó nếu chúng ta lái bồi thẩm đoàn theo hướng nào đấy. Nhất định chúng ta phải tìm ra nhiều điều về những người đã chết.

- Ý em là bới móc những chuyện bẩn thỉu của người đã chết?

- Nếu anh muốn thế thì tôi cũng đồng ý. - Kate nói. - Feifer, Walco và Rochie cũng là bạn tôi. Nhưng hiện giờ chúng ta nên tập trung vào Dante. Nếu cần, chúng ta phải đào bới không thương xót và xem nó dẫn đến đâu. Nếu như việc đó bị dân chúng giận dữ thì đành vậy.

- Nhất định là mọi người sẽ cáu tiết rồi.

- Thì đành vậy.

Tôi biết Kate đúng, và tôi thích ý niệm không thương xót về phía chúng tôi, nhưng khi Lisa Feifer đi vòng và thấy chúng tôi tiến thẳng đến chỗ cô, cô nhìn chúng tôi như những kẻ sắp tấn công.

- Chào Lisa, - Kate nói bằng giọng kiềm chế song tự nhiên. - Chúng tôi có thể nói chuyện với cô một phút được không?

- Về việc gì?

- Eric, - Kate nói. - Cô biết là chúng tôi đại diện cho Dante Halleyville.

- Sao mọi việc lại rối tinh lên thế? Các vị là người bảo hộ cho anh ấy. Bây giờ các người lại bào chữa cho kẻ đã bắn vào giữa hai mắt anh ấy.

- Nếu chúng tôi nghĩ Dante có dịp giết anh cô, hoặc Rochie hay Walco, chúng tôi đã không làm việc này.

- Vớ vẩn.

- Nếu cô biết Eric có thể vướng vào việc gì nguy hiểm, cô hãy cho chúng tôi biết. Nếu không thì, Lisa ạ, cô chỉ giúp cho kẻ thực sự giết anh cô trốn thoát mà thôi.

- Không, đấy là việc của các người, - Lisa nói và lao qua chúng tôi vào xe. Nếu chúng tôi không nhảy lùi lại, chắc cô đã chẹt chết chúng tôi lúc cô rồ xe vù qua bãi đỗ.

- Đành vậy, - tôi nói.

- Hay lắm. - Kate gật đầu. - Anh là học trò sáng ý đấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Tom


Tuy vậy, bới móc những chuyện bẩn thỉu của các ông bạn cũ trong một thị trấn như Montauk là việc nói dễ hơn làm rất nhiều.

Bố của Walco sập cửa vào mặt chúng tôi. Anh trai Rochie vồ lấy súng và cho chúng tôi ba mươi giây để xéo khỏi nhà họ. Còn mẹ của Feifer, một người phụ nữ tốt bụng, làm việc tình nguyện ba ngày một tuần ở Thư viện Công cộng Montauk, tuôn ra một tràng nguyền rủa thô lỗ và hằn học, coi Dante là kẻ nhẫn tâm nhất Riverhead.

Chúng tôi cũng gặp phải sự từ chối gay gắt như thế của các bạn cũ và những người cùng làm việc với Feifer, Walco và Rochie. Kể cả các bạn gái cũ mà trái tim họ đã bị các nạn nhân dày xéo cũng trở thành những người bảo vệ hung hãn khi nhìn thấy chúng tôi.

Dante tưởng được những người địa phương đại diện sẽ giúp được cậu, nhưng giờ nó lại thành một trở ngại, vì với những người dân của thị trấn này, quyết định của chúng tôi hoàn toàn là một việc cá nhân. Chỉ nhận ra Kate hoặc tôi trên phố đã được coi là trợ giúp hoặc an ủi kẻ thù.

Tôi bị đối xử như một kẻ sống ngoài lề xã hội còn gay gắt hơn với Kate. Cô không ở đây đã lâu và làm việc tại Walmark, Reid và Blundell đã làm cô dày dạn lên nhiều.

Nhưng cô thiếu những xung đột thách thức thần kinh và sau một tuần ráng sức mà chẳng đạt mấy tí, phòng làm việc áp mái chật chội của tôi đã mất vẻ hấp dẫn. Cũng như âm thanh ngớ ngẩn của cái cầu thang cót két dẫn đến phòng bên cạnh của người nắn khớp xương chữa bệnh. Còn tôi hầu như thích có Kate ở gần. Nó làm tôi tự tin. Làm cho mọi sự cảm thấy là thật.

Một người khách nữa lên phòng nắn khớp và Kate gào lên:

- Giống như làm việc trong ngôi nhà có ma ở công viên giải trí ấy.

- Tôi sẽ mang cà phê cho em, - tôi nói.

Mất nửa giờ lượn đến cửa hàng bán đồ ăn ngon gần nhất, chắc các chủ nhân không đầu độc chúng tôi, tôi mới mang được món cà phê pha theo lối cổ ra khỏi nhà. Nhưng ngay cả sự kết hợp theo đúng truyền thống của caffeine với sự tuyệt vọng hình như cũng không ăn thua gì.

- Chúng ta phải tìm cho ra một người ngoài cuộc, - cuối cùng, Kate bảo. - Một người nào đó lớn lên ở đây nhưng chưa bao giờ hợp với nơi đây.

- Ý em là ngoài hai chúng ta?

- Một người sẵn lòng nói chuyện với chúng ta, Tom ạ. Ai nào?

Tôi ngẫm nghĩ câu hỏi của cô một lát. Rồi tôi nói:

- Sean có được không?

- Cậu ta là bạn của cả ba cậu kia. Thêm nữa, cậu ta là một vệ sĩ, ơn Chúa. Tôi đang nghĩ đến một người bị ruồng bỏ hơn kia.

- Sean không phải là người sống ngoài lề xã hội, Kate ạ. Nhưng cậu ta có can đảm đi ngược dòng. Dân chúng hay nói chuyện với Sean. Có thể cậu ta nghe được điều gì đó.

- Anh tưởng anh sẽ may mắn hơn khi nói chuyện một mình với cậu ta ư?

Tôi lắc đầu:

- Thực ra, tôi nghĩ là em nói sẽ hay hơn, tôi là chú cậu ta và mọi thứ. Thêm nữa, chắc cậu ta phải mê em.

Kate nhăn mặt:

- Sao anh lại nghĩ thế?

- Tôi không biết. Mà sao lại không kia chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom