Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo

Chương 60: Đằng Sau Cô Gái Hồn Nhiên


Rời khỏi quán ăn của cô Út, cả hai ghé qua các hàng quán khác trên phố.

Mặt dù đã ở đây gần 1 năm, từng được Kì dắt đi thăm thú, ăn uống mọi nơi nhưng những đồ ăn ở đây với Phong vô cùng đặc biệt.

Dường như những món này chỉ bán độc quyền ở đây thôi.

Nếu không phải những vị khách ở đây mặc đồ hiện đại thì Phong cũng ngỡ mình đang được xuyên không đến một thế giới nào khác.

Ngoài đồ ăn, một số sạp còn bán đồ chơi, trang sức tinh sảo, túi thơm hay phụ kiện handmade.
Cũng may cậu là con trai nên ngoài những món Kì ghé mua thì cậu không mua thêm gì.

Nhưng nhìn chung trên phố không thiếu những bạn trẻ mua chất chồng đồ đạc.

Chỉ tội cho các anh bạn trai tay phải cầm đồ ăn, tay trái xách nào là quà bánh, chưa kể ba lô, phụ kiện,...!Nhưng nhìn chung Phong cũng chẳng nhàn hạ gì.

Ngoài đồ ăn Kì mua và được tặng ra thì đi đến đâu cậu cũng được đón tiếp nồng hậu với danh nghĩa "bạn trai bà chủ nhỏ".

Không chỉ vậy, do 1 tuần Kì nghỉ bệnh nên công việc có vẻ đình trệ.


Vậy nên khi vừa thấy Kì, các chủ quán liền nói chuyện công việc, trả tiền thuê sạp,...
Tiểu Kì vốn đói bụng nên đến đây ăn.

Cô cũng chẳng muốn "khoe" cơ ngơi đồ sộ của mình nhưng tình thế này, tiền đến tay thì phải nhận thôi.

Cũng may Phong đứng một bên quan sát và giúp đỡ khi cô cần.

Thỉnh thoảng tiếp thêm chút đồ ăn cho cô đỡ đói.

Đúng là có người bạn tri kỉ đáng đồng tiền bát gạo.
Bụng đã no.

Công việc cũng giải quyết xong.

Cuối cùng, Tiểu Kì cũng có thể thảnh thơi dắt Phong thăm quan con phố.

Thực ra đây là nơi mà lần đầu tiên anh Khang và Kì gặp nhau.

À chính xác là nơi Kì đỡ cho anh Khang một nhát dao.
Năm đó, con phố này còn hoang vắng, xập xệ và loằng ngoằng như mê cung.

Anh Khang suýt tí nữa không đưa Kì đến kịp bệnh viện.

Cũng may, trong phố có một nam bác sĩ thực tập.

Vì nghèo và còn đang quá trình thực tập, anh chỉ đủ tiền thuê nhà trong con phố này.
Nhớ lại, đây cũng là cơ duyên cho những người bạn chí cốt gặp gỡ nhau.

Từ đó, sự nghiệp của cả 3 người cũng sang trang.

Anh Khang từ làm bảo kê quán bar, sau thành lập công ty vệ sĩ cho người nổi tiếng.

Cũng từ đó, anh gặp chị Ngọc và kết duyên vợ chồng.

Anh bác sĩ thực tập năm đó nay cũng trở thành trưởng khoa, có phòng khám riêng và một homestay nghỉ dưỡng riêng.

Mà khách hàng thân thiết không ai khác chính là Tiểu Kì, một người thường xuyên đau ốm và thương tích.
Còn Tiểu Kì, cuộc sống của cô cũng dần bình lặng hơn.


Từ cô nhóc 10 tuổi, mồ côi cha, bị cô lập với mọi người, cô dần ý thức cuộc sống bản thân hơn.

Đến bây giờ, sau 7 năm lăn lộn trường đời song song trường học, cô đã có riêng một trung tâm thể dục thể thao và bất động sản là dãy phố cho thuê này.

Tuy nhiên, do chưa đủ tuổi nên cô vẫn đưa anh Khang đứng tên.
Phong nhìn cô gái đang ăn ngấu nghiến miếng gà rán kế bên đầy suy tư.

Xem ra tuổi thơ cậu ấy cũng không vui vẻ, hồn nhiên như cậu vẫn thường ganh tị với những người khác.

Nhưng nếu hôm nay không đi với Kì đến đây, cậu cũng không nghĩ mèo ngốc này lại có nhiều lo toan như vậy.

Bất giác, cậu đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
- Hửm?
Kì kinh ngạc, trố mắt quay sang.
- À...!đầu của cậu dính gì đó nên...
Phong cũng bất ngờ vì hành động của mình.

Cậu đỏ mặt, ngượng ngùng quay hướng khác.
- Xìiii
Kì nhìn theo.

Chẳng hiểu sao tự dưng nhìn Phong "mắc cỡ" cô lại buồn cười và thích thú như vậy.
Kì dắt Phong vào một cửa tiệm nhỏ.

Khác với những gian hàng khác, nơi đây không bán đồ ăn hay quà lưu niệm, cũng không có trò chơi gì cả.

Căn nhà cũ kĩ hình như kiến trúc vẫn còn giữ nguyên như khi Kì mới thuê.

Phong mặc dù thắc mắc nhưng vẫn lẳng lặng đi theo Kì.
- Con chào ông Năm.

- Con chào ông.
Thấy Kì chào ông lão đang lau chùi máy móc trước mặt, Phong cũng chào theo.
- Ờ Kì đó hả? Lâu quá không thấy con tới chơi.
- Dạ mấy nay con có chút việc đi xa nên không ghé qua ông chơi được.
- Khà khà còn trẻ thì còn bay mà.

Lão già này xưa cũng bay đây nhảy đó.


Nay hết đát rồi thì an phận chốn này thôi.

À mà cậu trẻ này là ai thế? - Nói đoạn, ông mới nhớ có cậu thanh niên đi cùng Kì đến đây.
- Dạ đây là bạn học của con.
- Bạn học à? Lão đây còn tưởng hôm nay con đến mời ta ăn cưới đấy chứ.

Khà khà khà
Mặt Kì ửng đỏ.
- Ông ơi, con còn chưa 18 đó.
- Khà khà ta lại đãng trí rồi.

Hay là năm sau nhỉ?
Thôi bó tay ông Năm.

Lúc còn trẻ, ông là nhíp ảnh gia nổi tiếng.

Ông đi rất nhiều nước và được mời đến nhiều sự kiện quan trọng.

Nhưng kể từ khi vợ mất, ông bắt đầu về đây ở ẩn và mở tiệm ảnh Hoài niệm này sống qua ngày.
- Này cậu trai, lão thấy cậu nhìn cũng được trai, cao ráo đó.

Làm mẫu cho lão chụp bộ ảnh được không?
Phong hơi bất ngờ với lời đề nghị của ông Năm.

Nhưng chưa kịp định hình thì cậu đã bị ông kéo vào studio.

Mà không chỉ Phong mà Kì cũng bị lôi vào trong.
- Tiểu Mai, chuẩn bị đi.

Hôm nay chúng ta sẽ có bộ ảnh cực phẩm đấy!.


 
Chương 61: Bộ Ảnh Cưới Đẹp Nhất


- Này Phong, cậu có thấy...!Ủa...
Kì bước ra khỏi phòng thay đồ, cô lên tiếng gọi để nhờ Phong tìm giúp đồ cột tóc.

Nhưng ngó qua ngó lại thì không thấy tâm hơi đâu.

Đột nhiên, cô nhìn thấy trên bàn là mắt kính của Phong.
Nói đến mắt kính thì đây cũng là nguyên do khiến cậu bạn bị cả lớp "xa lánh" ngay từ đầu đi học.

Ai đời thanh niên cao ráo đi học lại để bộ tóc xoăn loà xoà, đã vậy còn đeo thêm chiếc kính đen bản to cực ngố.

Cũng may lần đó cậu chói sáng trong cuộc thi bóng rổ nên mọi người yêu quý cậu hơn.

Chứ không có lẽ bây giờ cậu vẫn còn lủi thủi một góc nào đó.
Kì bước tới, nhấc chiếc kính lên.

Không ngờ, hai bên gọng kính chạm khắc tinh sảo thật.

Hoạ tiết trên kính và trên nút áo của cậu gần giống nhau, rất lạ nhưng đậm chất hoàng gia.
- Cậu thay đồ xong rồi à?
Đang mải mê nhìn chiếc kính, Phong đến sau lưng lúc nào không hay.

Kì giật mình quay ngoắc lại.

Nhưng cô càng kinh ngạc vì ngay sát mặt cô bây giờ là một thanh niên khôi ngô tuấn tú.

Hay theo ngôn từ của băng Hùng trong lớp là "Mỹ nam" nha.
Kì mắt chữ A, mồm chữ O không tin người trước mặt lại là Phong.

Đây là lần đầu tiên Kì nhìn thấy rõ khuôn mặt của Phong khi không đeo kính, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen như có thể nhìn thấu cả thế gian.


Mớ tóc lộn xộn thường ngày, nay được vuốt keo lên gọn gàng.

- A...!
Kì vội quay mặt sang trái.

Ôi không, tại sao cậu ta có thể đẹp trai đến như vậy?
Phong không hiểu tại sao Kì phản ứng như vậy nhưng từ góc độ này, nhìn đôi má ửng đỏ của Kì, nhìn cô mèo ngốc trong bộ váy trắng kiêu sa, Phong nghe tim mình dường như đập nhanh hơn.

Mèo ngốc thật xinh!
- Khụ khụ...!Lão đã bảo mà, lần này nhất định là một bộ ảnh cưới cực phẩm.
- Cái gì? Ảnh cưới?
Kì và Phong giật mình.

Chẳng phải nói là chụp hình cặp đôi thôi sao.
- À nay chuẩn bị vào mùa cưới rồi.

Con thương cho tiệm ảnh ế ẩm của lão già này đi mà.

Chụp một vài bức để trước tiệm cho có không khí mùa cưới thôi mà.
- Nhưng mà...
Kì trừng mắt, tự dưng đến đây chơi rồi bị lôi ra chụp hình.

Đã vậy còn là ảnh cưới nữa.

Trong khi đó cả hai mới 17 tuổi thôi.
Thế nhưng gừng càng già càng cay.

Sau một hồi dùng mọi kế sách thuyết phục, dụ dỗ, nan nỉ,...!thì Kì và Phong cũng miễn cưỡng chụp.
30 phút sau...
- Bé Kì đứng sát Phong tí nào...!2 đứa tình cảm tí...!Bé Kì xinh xắn đáng yêu ngày nào đâu mất tiêu rồi ta, sao nay em cứng đờ như pho tượng vậy??
Đã 30 phút trôi qua nhưng tình hình là vẫn chưa có bức ảnh nào nhìn ổn.

Đây là lần đầu tiên Kì và Phong chụp hình đôi nên rất ngượng.

Chưa kể, Kì vì gương mặt điển trai kia mà không dám nhìn trực diện.

Mặc dù ông Năm và Tiểu Mai tạo không khí hết mực nhưng vẫn không tài nào có khoảnh khắc đẹp.
- Thôi nào, bé Kì.

Con thương cho lão già khốn khổ này đi mà.

Loay hoay thêm 15 phút mà vẫn chưa có thêm bức nào đẹp.

Giờ trời cũng đã muộn.

Bên ngoài tiếng hàng quán cũng thưa thớt hẳn.

Ở đây tầm 22 giờ dọn hàng nên ước chừng giờ cũng đã khuya rồi.
Kì lúc này cũng buồn ngủ.

Cô xoay người, cô che đi cơn ngáp ngủ của mình.

Thế nhưng, Phong đã nhìn thấy rõ.

Biết chừng Kì đã thấm mệt rồi nên cậu cũng cố gắng làm nhanh tiến độ.

Cậu đưa tay lẻn qua mớ tóc mai của Kì.

Đột ngột có bàn tay vuốt tóc mình, Kì giật mình, quay lại.


- Rắc.
- Đúng rồi.

Phải tình cảm như vậy chứ hai đứa.

Đẹp lắm!
Ông Năm đã bắt trọn khoảnh khắc ấy.

Khi Kì vẫn chưa định thần được thì Phong tiếp tục cúi sát mặt vào cô, hai tay ôm nhẹ hai bên má, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy yêu thương.
- Rắc.

Đúng rồi.

Đúng rồi.

Tiếp đi hai đứa.
Lúc này, Phong một mình dẫn dắt "bạn diễn" tạo những "khoảnh khắc" tình cảm.

Còn Kì thì ngây ngô cuốn theo, cô hoàn toàn quên luôn sự tồn tại của máy ảnh, ông Năm và Tiểu Mai.

Chết tiệt! Tại sao tên này lại đẹp trai đến như vậy!
Mặt dù Phong đang giữ vai trò dẫn dắt rất tốt nhưng thực chất cậu không hề diễn.

Đôi mắt to tròn, gò má ửng hồng, đôi môi căng mọng.

Mớ tóc dài bồng bềnh của Kì.

Làn da mềm mại như da em bé.

Tất cả như một liều thuốc mê, cuốn hút Phong không rời.

Ngay lúc này, cậu rất muốn...!cậu muốn hôn lên trán cô, tóc cô, đôi má cô và cả đôi môi căng mọng đang cố "trêu ngươi" kia...!
Cuối cùng buổi chụp hình cũng kết thúc.

Cả hai cũng thay đồ, tẩy trang chuẩn bị về.

Lúc này cả hai thấm mệt và buồn ngủ rồi nhưng về phần hình ảnh, ông Năm và Tiểu Mai vô cùng thích thú và hài lòng, cứ chụp đầu vào máy ảnh xem hình.
- Để tớ lau tóc cho.
Thấy Kì mệt, Phong chủ động bước đến lau tóc cho cô nàng.

Kì cũng ngoan ngoãn nghe theo, ngồi tựa đầu vào mình Phong, nhắm mắt cho Phong lau tóc.
- Rắc!
Vâng, dĩ nhiên khoảnh khắc ấy đã không thoát khỏi ống kính thần thánh của Ông Năm.

Quả là cực phẩm!
- Này!
- Hửm?
Kì xoay lưng, định bước vào nhà thì Phong gọi lại.
- Cuối tuần này lớp mình có chuyến đi thực tế đến thác nước Nàng Mơ đó.

- Phong nói.
- Ừm, tớ nghe Hùng nói rồi.

Tin tức nóng hổi này, dễ dầu gì Hùng bà tám bỏ qua.
- Ừm, cậu có cần chuẩn bị gì thêm không? - Phong đắn đo mãi mới nói
- Không.

Tới đó vác thân đi ngủ thôi.

Có gì đâu chuẩn bị.


- Kì vẫn hồn nhiên như chẳng có gì.
- À...
- Còn gì nữa không? Tớ buồn ngủ rồi.
- À không.

- Phong thấp giọng.

So với hình tượng soái ca vài phần bá đạo lúc nãy thì giờ nhìn cậu rụt rè nhưng cậu nhóc vừa làm chuyện gì sai.
- Vậy thì tớ vào ngủ đây.

Bye bye.

- À...
- Hả?
- À không gì.
Kì thật muốn quạu với tên này.

Có gì thì nói đi chứ.

Mà thôi kệ, mai tính.

Giờ thì vào ngủ thôi.

Nhưng khi cô vừa quay lưng thì một bàn tay rắn rỏi nắm lấy cánh tay cô, kéo cô quay lại.

Kì chưa kịp mở lời thì một nụ hôn ngọt ngào đã đặt trên môi cô.

Chưa dừng lại, đôi môi và chiếc lưỡi nghịch ngợm không yên, cắn mút mãi không thôi.

Kì muốn đẩy Phong ra nhưng lạ thay lúc này, người cô như bị rút cạn sức lực.

Đôi chân cô mềm nhũn, hai tay phải nắm chặt vào phần áo hai bên ngực của Phong mới đứng vững.

Chết tiệt, tại sao ngực cậu ta lại to và rắn chắc như vậy chứ.
Thấy Kì không cự tuyệt mình, Phong được nước lấn tới, ôm chặt thắt lưng Kì.

Đôi môi cứ thế oanh tạc lên đôi môi kia.

Cho đến khi cả hai bắt đầu thở gấp.
Trời đã tối, ánh đèn đường le lói nhưng vẫn nhìn thấy được khuôn mặt ửng hồng và đôi môi căng mọng của Kì.

Cả hai nhìn nhau, đứng hình mất 5 giây.
- Cậu...
Kì chợt hoàng hồn, tay che miệng rồi vội chạy vào nhà.

Phong ở ngoài thất thần thêm vài phút rồi luyến tiếc rời đi.

Vừa nãy tại sao cậu lại...
Cậu lại hôn Tiểu Kì rồi..


 
Chương 62: Chuyến Đi Thực Tế Cuối Năm


Cuối cùng chuyến đi thực tế cuối năm đầy mong đợi của lớp 11A1 cũng bắt đầu.

Từ sáng sớm, học sinh khối 11 đã tập trung đông đủ tại sân trường.

Người thì mang ba lô lỉnh kỉnh đồ đạc.

Người thì kéo va li điệu đà.

Dường như không ai hình dung được những khó khăn trong chuyến đi sắp tới.

Chỉ nghĩ đơn thuần đây là dịp để diện đồ, check in và xả stress sau kì thi cuối năm.

Ngoại trừ một cô gái nhìn tưởng sẽ mặc tất cả nhưng giờ phút này lại trở nên làm việc công suất.
Theo như những thông tin Kì nhận được từ cô chủ nhiệm, mục đích chuyến đi lần này là thực tế, làm bài báo cáo để lấy điểm thay cho bài thi môn Địa lí cuối năm.

Mặc dù là môn phụ nhưng nếu bài không nộp hay quá hờ hợt thì khả năng bị rớt môn cũng khá cao.

Địa điểm đến lần này là thác Nàng Mơ, cách trường 80km về phía Bắc.


Cũng có nghĩa là hôm nay cả trường phải ngồi xe ê lưng để đến nơi.

Không chỉ vậy, thác nước nằm sâu trong rừng quốc gia nên cả đoàn sẽ phải đi bộ đường rừng khá xa để đến.

Lịch trình trường đưa ra là sẽ ở lại cắm trại 1 đêm, sáng hôm sau trở về.

Học sinh chỉ góp tiền xe, ăn uống đều tự túc.

Thầy Địa lí là Trưởng đoàn, mỗi lớp trưởng làm Phó đoàn, quản lí lớp mình.

Tổng cộng khối 11 có 5 lớp tham gia.

Đây cũng là "truyền thống môn Địa lí" của trường.

Cuối năm lớp 11, các học sinh sẽ phải trải qua chuyến đi thực tế như vậy.

Địa điểm đến thì có thể thay đổi tuỳ vào năm và số lượng học sịn.

Đó là những thông tin nhà trường đưa ra.

Hầu như học sinh lớp 10 nào trường đều nghe đến chuyến đi này và háo hức mong đợi đến khi lên lớp 11.

Có người còn đếm từng ngày, từng giờ và đi làm thêm tiết kiệm tiền để mua đồ sống ảo dịp này.

Chỉ có một người chẳng có chút gì mong chờ mà chỉ thấy ngao ngán.

Trước ngày khởi hành, Kì và vợ chồng anh Khang đã có chuyến đi đến thác Nàng Mơ để khảo sát địa hình.

Đi xe từ trường đến bìa rừng cũng mất tầm 2 tiếng 30 phút do đường hơi xấu, xe lớn phải đi chậm và không có đường cao tốc.

Ở bìa rừng ít nhà dân, không bán đồ ăn thức uống nhiều ngoài những quầy hàng lưu niệm.

Xem ra cả đoàn phải tự túc rồi.

Để đến được thác Mơ, cả đoàn phải băng qua 24km đường rừng.

Vâng, là 24km đó.

Trong điều kiện lí tưởng mất tầm 5 tiếng nhưng thực tế không thể đạt được con số này khi cả đoàn vừa đi vừa thu thập dữ liệu.


Nếu cả đoàn khởi hành lúc 7h30, đến đây lúc 10h và vào rừng ngay thì đến 3-4 giờ hoặc có thể hơn mới đến được khu cắm trại.
Khoảng giờ này thì phải gấp rút dựng lều trại để ở qua đêm.

Vì trong rừng bao giờ trời cũng tối hơn và muỗi cũng ra sớm hơn ở ngoài.

May mắn là nay trời không mưa nên việc qua đêm cũng khá thuận lợi.

Nhưng trong rừng chưa có hệ thống đèn, điện, nhà vệ sinh.

Xem ra chuyến đi này cần chuẩn bị rất nhiều và muôn vàn thử thách đây.
Trở về nhà, Kì lập ngay một lịch trình chi tiết và bảng phân công công việc các khâu chuẩn bị cho ngày đi thực tế.

Ban đầu, cô dự kiến triển khai với lớp 11A1.

Nhưng vì địa điểm không có điện nước nên nếu chỉ 1 lớp chuẩn bị thì như cát bỏ biển.

Cô quyết định đề xuất cho thầy Địa lí để triển khai với cả khối.

Thực chất thầy cũng đã lường trước được vì địa điểm này đã đến nhiều lần.

Chỉ là thầy muốn xem tình hình có lớp nào chuẩn bị được những khó khăn trên không.

Và thật vậy, đến gần ngày khởi hành, chỉ có lớp 11A1 đề xuất.

Ngay cả khi thầy đưa bản lịch trình chi tiết, các lớp còn ngỡ ngàng và khó hiểu.
Đến ngày xuất phát, Tiểu Kì đến trường từ 6 giờ sáng để chuẩn bị các khâu.

Trường quy định 7 giờ xuất phát nhưng Tiểu Kì dặn cả lớp 6h30 phải có mặt.

Ai đi trễ thì ở nhà.

Ban đầu ai nghe cũng nhăn mặt nhưng đến hôm đi thì mới thấy cảnh.

Tiểu Kì đi từng bộ phận kiểm tra chuẩn bị thế nào.

Đồ ăn, đồ uống, đồ dùng cá nhân mang đi, lều trại,...!
Thay vì mỗi cá nhân đều chuẩn bị đồ ăn, đồ uống.


Kì chủ động đề xuất chuẩn bị theo lớp, phân công các nhóm: Đồ ăn (bao gồm ăn vặt, ăn chính, buffet nướng buổi tối,...), Nước uống (2 bình nước 52l và 1 thùng nước suối cho cả lớp.

Ai muốn uống thêm thì có thể mang, nước ngọt 1 thùng), Dụng cụ nấu nướng, Lều trại (lều quân sự cả lớp dùng 1 cái), Cứu thương, Sách vở thì chỉ mang theo 1 quyển sổ cá nhân nhỏ theo mình, Quần áo và dụng cụ cá nhân khuyến khích nhóm 4-6 người mang bỏ vali chung có bánh xe kéo.

Tính ra toàn bộ có khoảng 1 xe đẩy thức ăn, 2 xe đồ uống, 1 xe lều trại và hộp y tế, 6 va li 7-10kg.

Tổng khoảng 10 xe/vali.

Tiểu Kì cũng nhờ anh Khang chuẩn bị thêm ít bạc lót để ngồi nghỉ chân, than và bếp nướng, các dụng cụ nấu nướng, bình ắc quy và hệ thống đèn điện,...!đóng gói gọn gàng mất thêm 2 de đẩy nhỏ.

Vậy tổng là 12 xe đẩy/va li.

Có kinh nghiệm từ đợt hội thi bóng rổ đầu năm, cả lớp 11A1 có mặt đúng giờ và chuẩn bị tươm tắc.

Và cũng đỡ choáng hơn với dàn "siêu xe đẩy" của Tiểu Kì.

Đến 7h15, hàng hoá đã chất lên xe đầy đủ, cả lớp ngồi nhàn nhã ăn nhẹ bánh mì kẹp thịt để chờ đến giờ xuất phát.
Nhìn xung quanh các lớp khác vẫn còn đang loay hoay tập trung, chất đồ, có người chưa đến, có người bỏ quên đồ.

Lớp 11A1 ai cũng gật gù, sư tỷ quả nhiệ cao tay.

Hùng bà tám còn giả vờ nằm lên thành bồn cây ngủ để trêu ngươi các lớp.

Ai mượn không chuẩn bị đang hoàng chi.

Hí hí
Đến 7h30, xe lớp 11A1 đầu tiên lăn bánh, tiếp đến là những xe của lớp khác.

Những học sinh đến muộn dù chỉ 5 phút phải ở lại, nhìn theo đầy luyến tiếc.

Chuyến đi thực tế đến thác Nàng Mơ bắt đầu!.


 
Chương 63: Lòng Ganh Tị


- Lady and Gentleman! Kính thưa các quý bà xinh đẹp, kính thưa các quý ông lịch lãm đầy ngây ngất lòng người.

Hôm nay nhân dịp chuyến đi thực tế đầy mong đợi của chúng ta, anh em Hào và Hùng chúng tôi xin được mang đến cho quý vị khán giả một chương trình văn nghệ, hài kịch, xiếc, múa lửa hay, hấp dẫn, đặc sắc và đầy kịch tính nhất.

- Hùng nghỉ giọng.
- Hú hú.

Quá hay.

Tiếp đi người anh em!
- Vâng.

Xin cảm ơn sự đón nhận nồng nhiệt từ các quý ông xinh đẹp à...
Cả lớp cười ầm lên vì pha nhầm lẫn của MC Hùng.
- À nhầm chúng tôi xin cảm ơn sự chào đón nồng nhiệt từ các quý bà xinh đẹp - Hùng đưa tay giới thiếu - Đúng chưa, đúng chưa ạ?
- Đúng rồi!
- Dạ vâng.

Và tất nhiên không thể thiếu các quý ông lịch lãm đầy ngây ngất lòng người.

- Đúng rồi!
- Dạ vâng.

Vậy tiết mục văn nghệ trên chuyến xe 11A1 xin được phép bắt đầu.
Nhờ màn pha trò của Hùng và Hào, 2 tiếng 30 phút trên xe trôi qua nhanh chóng và không mấy nhàm chán.

Riêng Kì đã thức chuẩn bị từ sớm nên khi lên xe, cô liền chui rúc vào người Phong ngủ.
Sau nụ hôn tối hôm đó, Phong và Kì có chút ngượng ngùng và nói chuyện với nhau ít hơn.

Nhưng khi xếp chỗ ngồi, Kì như một thói quen, ngồi cạnh Phong.

Vì ngoài cậu ta ra, cô không tìm thấy ai có thể ngồi lặng im để cô ngồi ngủ ngon giấc được.
Ngay sau khi điểm danh thành viên đã lên xe đông đủ, Kì nhường lại sân khấu cho Hùng, Hào và bắt đầu chui vào góc trời bình yên để ngủ.

Ban đầu, cô tựa lưng vào thành ghế nhưng sau xe lắc lư và cô mèo ngốc ngủ ngon đến nổi đầu gục lên vai ai ngủ hồi nào không hay.

Phong quay lại nhìn, chỉnh lại tư thế cho Kì ngủ ngon và không bị mỏi lưng nhất.

Nhẹ vươn tay, kéo rèm cửa lại cho cô mèo nhỏ ngủ.

Cuối cùng, cậu nhẹ vuốt mấy sợi tóc không ngoan ngoãn đang bay trên mặt Kì lại gọn gàng rồi tiếp tục theo dõi chương trình văn nghệ của cả lớp.
Chỉ có 2 người nhìn theo đầy ghen tị.

Một người là Châu, cô nàng "cuồng" Tiểu Kì.

Và một người là Tuyết.

Cô nàng ban đầu vì yêu mến Kì nên chuyển đến trường cô.

Sau lại thích Phong nhưng bị từ chối nên đâm ra bớt yêu mến Kì như trước.

Giờ phút này, Châu và Tuyết nhìn thấy cảnh tượng thân mật, có chút ghen tị.
10 giờ...
Cả đoàn đến bìa rừng.

Trong khi các lớp đang nhí nhố đi xung quanh, chụp hình check in các kiểu, Kì hướng dẫn các bạn nam lấy hành lí xuống và tập trung lớp 11A1 lại.

Vì chặng đường rừng khá dài và "đêm tháng Năm" chưa nằm đã sáng nên cả lớp phải khẩn trương để kịp dựng lều trước trời tối.
Các lớp lần lượt nối đuôi nhau vào rừng.


Ban đầu, ai nấy đều hào hứng bởi con đường bê tông xuyên rừng, hai bên là những cây rừng cao to, xương xỉ xanh mướt.

Nhưng đi tầm 2km, mọi người mới nhận ra thiếu sót khâu chuẩn bị của mình.

Hầu như lớp nào cũng mang lỉnh kỉnh đồ cá nhân, ai cũng ba lô quai bị.

Đi đoạn ngắn thì không sao nhưng đi xa không có bánh xe đẩy thì mất nhiều sức và chóng mệt.
Riênh về mảng này thì Kì tỉ đã dự liệu trước.

Cả lớp 11A1 chỉ có 12 xe đẩy tính cả vali hàng hoá.

Mỗi lần đi chỉ cần 12 người đẩy hàng, tầm 30 phút sẽ thay phiên cho nhóm khác.

Vậy chi suốt 5 tiếng băng rừng, mỗi ngừoi chỉ kéo đồ tầm 1 tiếng 30 phút (mỗi 30 phút lại được nghỉ 1 tiếng), lần kéo cuối thì các bạn nam khoẻ mạnh sẽ thầu, những bạn khác hỗ trợ hoặc dưỡng sức chuẩn bị dựng lều và làm đồ ăn tối.

So với tình hình chung thì lớp 11A1 quả rất nhàn.

Mà nhàn nhất phải kể đến Tiểu Kì, cô mang cả xe đạp để Phong chở đi xuyên rừng.

Trên xe không quên đặt thêm mớ đồ để giảm nhẹ gánh nặng cho đoàn.
Cả đoàn nhìn theo lớp 11A1 đầy ngưỡng mộ.
Đến 12 giờ, do thể lực một số học sinh yếu nên cả đoàn chỉ mới đi được 1/3 chặng đường.

Nhưng lúc này ai cũng thấm mệt nên thầy Địa lí ra hiệu cả đoàn dừng lại nghỉ chân.

Lúc này học sinh đua nhau khoe bữa trưa thịnh soạn của mình, nào là cơm Beto, nào là cơm chiên dương châu, mì Ý,...!Lớp 11A1 thì ngậm ngùi ăn cơm tấm Sà Bì Chưởng mua ở Quận 5.

Tưởng không ngon nhưng ngon không tưởng!
Đến 12h30, cả đoàn tiếp tục hành trình.

Lúc này, các học sinh cũng đã hiểu được chuyến đi này không màu hồng như ai cũng nghĩ.

Lớp 11A1 vẫn tiếp tục dẫn đầu vì giờ nhóm 2 chỉ mới xoay tua lần 2 mang đồ.
- Ầm ầm...
- Ê bây, hình như tao nghe tiếng nước chảy.
- Đúng rồi, hình như tiếng thác nước đó.
[email protected][email protected]@@

Đến 16 giờ, cả đoàn đang đi thì nghe tiếng nước đổ ngày càng gần.

Cả đoàn đang gần kiệt sức thì bỗng phấn khởi, cuối cùng cũng đến rồi.
Và thực sự đã đến.

Đi thêm 15 phút nữa, một thác nước cao hùng vĩ đã lộ diện.
- Wowwwww
Cả đoàn trầm trồ.

Không nghĩ thác nước lại cao và lớn như vậy.

Ai cũng tưởng nó cao chừng trần lớp học hay rộng tầm sân bóng rổ.

Nhưng không, nó cao phải hơn 3 lầu trường học và rộng gấp 2-3 lần sân bóng rổ của trường.
Thầy Địa lí giới thiệu đây là một phần của thác Nàng Mơ.

Thác gồm 3 đoạn thác, đây là đoạn ở giữa nhưng là đoạn thác cao nhất và đẹp nhất.

Bên trên và bên dưới vẫn còn 1 đoạn nữa nhưng di chuyển khó khăn nên cả đoàn chỉ tham quan đoạn giữa thôi.
Cả đoàn chia nhau ra tham quan thác, chụp hình, rửa tay chân,...!bắt cá.
Ở giữa hồ còn có một cây cầu gỗ thơ mộng, các cô nàng đua nhau ra giữa chụp hình.
- Mấy em đó chụp hình cẩn thận.

Cây cầu có đoạn tay vịn bị gãy, té xuống là nước cuốn trôi xuống dưới kia luôn đó.
Gần cuối cầu có 1 đoạn tay vịn do lâu ngày mưa gió nên bị gãy.

Nước ở dưới lại chảy siết nên cả đám nghe thầy dặn cũng e dè, chụp nhanh vài kiểu rồi trở lại bờ.
Trời cũng gần tối, cả đoàn khẩn trương thu thập dữ liệu rồi tiếp tục di chuyển thêm 30 phút đến khu cắm trại.
17 giờ, trời gần sập tối.

Cả đoàn cuống cuồng dựng lều lên, trước khi lũ muỗi bắt đầu giàn quân tập trận..


 
Chương 64: Lòng Ganh Tị P2


Cuối cùng thì những lều trại của các lớp khối 11 đã dựng lên đầy đủ.

Với kinh nghiệm dựng trại hồi năm lớp 10 nên các lớp thao tác nhanh chóng trước khi đàn muỗi rừng kịp bay ra.

Trong khối chỉ có 2 người là Phong, Châu, Tuyết - những học sinh mới chuyển đến năm nay nên còn hơi bất ngờ với tốc độ dựng trại.

Đặc biệt, Phong lại chưa bao giờ cắm trại nên có thể nói là mới toanh như tờ giấy trắng.

Rất may là cậu đã sớm hoà nhập được cộng đồng, bắt tay dựng trại cùng với mọi người.
So với các lớp khác, lớp 11A1 dưới sự chỉ huy của Kì từ sáng đến giờ vận động khá "nhẹ nhàng" nên tốc độ cũng như hiệu quả công việc đương nhiên vượt trội.

Dựng trại xong, trong khi đám con gái đang bày biện, chuẩn bị đồ ăn tối và buffet nướng thì nhóm con trai cũng thân thiện, bu vào phụ những lớp khác một tay một chân.
Lúc này thì mấy lớp trưởng lớp khác mới thấm nhuần tư tưởng và lịch trình lí tưởng của Kì.

Nhưng cũng hơi trễ quá rồi.
Đến gần 20 giờ, các lớp cũng đã vệ sinh tươm tất và ăn uống đầy đủ.

Các lớp cũng ngồi quây quần lại làm bữa buffet nướng thịnh soạn.

Mỗi lớp có gì góp nấy, chủ yếu là giao lưu cuối năm học.

Quản trò chắc chắn chẳng ai khắc ngoài cặp đôi Hùng Hào rồi.


Và đương nhiên chủ nhà có lợi thế và giành được nhiều phần quà trong các trò chơi.
Thầy Địa Lí lần này không tham gia quản trò, thầy chỉ lẳng lặng tham gia và quan sát.

Nhiều năm tổ chức đi thực tế như này rồi nhưng đây là lần đầu tiên thầy cảm thấy hài lòng về mặt chuẩn bị và tổ chức nhất.

Đặc biệt là cô học trò Tiểu Kì.
Ngoài môn Thể dục ra, hầu như các thầy cô bộ môn khác đều không mấy thích thú với cô học trò này.

Nào là cúp học, nào là vắng học, rồi đi học nhưng lại ngủ gà ngủ gục, không chép bài,...!Năm rồi thầy không dạy lớp 11A1 nhưng lúc nhận lớp nghe nhiều thầy cô phàn nàn.

Nhưng cô nhóc này là con gái nuôi của cô Hiệu Phó nên cũng không ai dám phê bình ra mặt.
Thế nhưng lần này, Tiểu Kì lại làm thầy rất ấn tượng.

Đầu tiên, mặc dù lúc thông báo về chuyến đi, Tiểu Kì vắng học liên tục 1 tuần nhưng lúc đi học lại đã chuẩn bị tươm tất cho chuyến thực tế dù chỉ còn 3 ngày.
Ban đầu, nhận bản lịch trình chuyến đi của cô, thầy cũng không thoải mái lắm vì mọi năm đều do thầy chỉ huy đoàn đi và không hề trục trặc gì.

Nhưng đến hôm đi thì mới thấy cách làm của cô học trò này khá hiệu quả.

Ngay cả tiệc buffet và giao lưu buổi tối này cũng là do cô lên kế hoạch và chuẩn bị MC.

Càng nghĩ thầy càng ưng ý cô học trò này.

Có khi năm sau thầy sẽ áp dụng lịch trình này cho khoá sau hoặc biết đâu là "bắt" cô đi theo dẫn đoàn.

Nghĩ đến, thầy mỉm cười, gật gù.
- Ủa Mạnh, cậu thấy Kì đâu không?
Dựng trại xong, cả lớp chia nhau đi thay đồ, ăn uống rồi chuẩn bị buffet.

Mãi tới bây giờ, mọi người mới được ngồi nghỉ.

Châu từ chiều cứ bám theo Kì.

Đến lúc làm buffet mới tách ra rồi mất hút từ đó.

Cô dáo dác nhìn quanh nhưng không thấy, liền hỏi Hương.
- Tiểu Kì hả? Tớ cũng không biết nữa.
Cứ thế Châu và Tuyết đi hỏi mọi người xem Kì ở đâu.
- Ủa Hương, cậu thấy bé Kì đâu không?
- Sư tỷ mệt nên đang nghỉ trong lều trại á.
- Lều trại hả? Trời ơi làm nãy giờ tớ đi kiếm...
Chưa kịp cảm ơn Hương thì...
- Và...!mời bạn Châu lớp 11A1
Thế là Châu bị tên Hùng túm vào tham gia trò chơi lớn.


Mặc dù cô nàng ra sức chống đối nhưng quản trò nhìn vậy lại càng hả hê và đưa sức ép đám đông để bắt cô nàng tham gia.

Thấy vậy, Tuyết đành đi tìm Kì một mình.
Tại lều trại lớp 11A1, Tiểu Kì nằm cuộn tròn trong bộ chăn gối ngủ.

Lúc này, cô như con rô bốt đã hết pin, tay chân rã rời.

Mắt nhắm nhưng miệng vẫn cố ăn để nạp lại năng lượng.

Cạnh bên, Phong ngồi "ngoan ngoãn" đút đồ ăn cho Kì.
Thật là cô mèo ngốc này, cậu chiều riết sinh hư rồi.

Nhưng hư thế nào thì vẫn không thể phủ nhận, Tiểu Kì rất giỏi.

Mặc dù, bề ngoài cô nhóc này rất lười và không có kỉ luật.

Nhưng nhìn những thành quả cô có được và cách cô chuẩn bị và dẫn dắt chuyến đi này, không ai có thể phủ nhận năng lực của cô.

Hoá ra chức vụ lớp trưởng không phải tự dưng mà lớp 11A1 giao cho cô.
- Tớ no rồi.

Cậu ra chơi với mọi người đi.

- Kì thì thào.

- Không cần đâu.

Tớ ở lại với cậu.
Phong lên tiếng.

Một phần, cậu lo sức khoẻ của Kì vẫn còn yếu sau 1 tuần nghỉ bệnh.

Một phần, cậu cũng khá e dè giao lưu với mọi người.

Cậu chuyển trường cũng mới 1 năm nhưng thực chất đây là năm đầu tiên cậu đến trương học.

Trước đây cậu chỉ học tại nhà, có thầy giáo riêng.

Vậy nên khoản giao tiếp này, cậu khá lúng túng.
- Ừmmm
Tiểu Kì không phản đối.

Đi cùng với Phong lâu rồi, cô hiểu tính cậu nhất trong lớp.

Đây đúng chuẩn là công tử bột được nâng niu và giấu kĩ trong nhà nên nhiều thứ vẫn còn ngáo ngơ lắm.


Nếu không phải vì cậu hiền lành, không hóng hách, dễ sai, dễ bảo và chịu học hỏi thì chắc cô cũng chả thể chơi với cậu bạn này.

Mặc dù muốn dẫn cậu ra ngoài để hoà nhập với cộng đồng nhưng lúc này cô rã rời, không thể bay nhảy thêm tí nào được nữa.
- Tiểu Kì!...!A...
Tuyết bước vào lều tìm Kì thì một cảnh tưởng "lãng mạn" đập ngay vào mắt cô.

Tiểu Kì đang nằm gối đầu lên đùi Phong.

Mà Phong lúc này đang nằm đút thức ăn cho Kì, bàn tay vẫn còn đang đặt ở miệng cô.
Tuyết cảm thấy khó thở.

Cô đã thích Phong rất lâu và đã ngỏ ý với cậu.

Nhưng cậu vẫn từ chối cô.

Ban đầu nhìn Phong và Kì thân thiết, ai cũng chọc nhưng cô nghĩ gu của Kì không thể là Phong và ngược lại.

Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô vừa buồn vừa tức giận.
Tại sao Phong lại thích một người lười nhác, vô kỉ luật như Kì chứ?
Cố đè nén cảm xúc, Tuyết bước vào nói:
- Phong, thì ra cậu ở đây, làm tớ tìm mãi.
- Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy? - Phong ngạc nhiên.
- À...!lớp mình phụ trách quản trò tiệc buffet tối nay.

Nhưng mấy bạn nam lớp cũng mệt rã rời rồi nên mấy cậu đó tìm cậu hỗ trợ đó.
- Được rồi.

Vậy tớ ra ngay đây.
Phong vội nhắc nhẹ đầu Kì lên và kê gối cho cô trước khi rời đi.

Dĩ nhiên hành động này Tuyết nhìn rất rõ và vô cùng khó chịu.
Mãi đến khi Phong đã đi xa khỏi lều, Tuyết mới tiếp tục nói.
- Tiểu Kì, cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?
Lúc này, Kì mới hé mắt nhìn.
- Chuyện gì vậy?
- Tớ có tâm sự, một nói riêng với cậu..


 
Chương 65: Tiểu Kì Bị Hại


Tuyết nói có chuyện muốn tâm sự nên muốn đến nơi khác để nói chuyện.

Thế là hai người đi ngược lại đường mòn vào rừng, vừa đi Tuyết vừa tâm sự.
- Kì này, cậu có biết tại sao tớ chuyển trường đến đây không?
- Không biết.
Tiểu Kì trả lời nhanh chóng.

Tuyết cũng đã quen với cô nàng thích ăn nói cộc lốc này rồi.

Chỉ thở dài rồi nói tiếp.
- Không biết cậu còn nhớ không nhưng lần đầu tiên tớ gặp cậu là vào hội thi bóng rổ đầu năm.
- Ừm.
Năm đó cả Tuyết và Châu đều gặp Kì tại hội thi bóng rổ và sau lần giáp mặt, cả hai đều mến mộ khả năng chơi bóng và chiến thuật chơi bóng của Kì.

Thế nên sau đó cả Tuyết và Châu không hẹn mà chuyển đến lớp 11A1.
- Lần đó, tớ rất ấn tượng về cách chơi bóng của cậu.

Có thể nói cậu là đối thủ đáng gờm nhất từ trước tới nay của tớ.
- Ừm.
Kì vẫn đi theo à ừ mà không nói gì thêm.


Tuyết bắt đầu sốt ruột.

Đây là những lời chân thành từ đáy lòng mà từ lâu cô vẫn giấu kín.
- Thật ra từ lúc chuyển trường học chung với cậu.

Tớ...!- Tuyết ấp úng - Tớ ngày càng ganh tị với cậu.
- Ừm...
Tiểu Kì vẫn giữ nguyên biểu cảm, chỉ "ừm" nhẹ rồi bước đi tiếp.
- Này sao cậu không cảm thấy lạ tại sao tớ lại cảm thấy ganh tị với cậu à?
- Không quan tâm.
- Này! - Tuyết tức giận.

Quay qua nắm chặt hai tay của Kì.

- Rốt cuộc cậu xem tớ là người như thế nào?
Tiểu Kì hơi nghiêng đầu, không hiểu tình huống này là thế nào.

Nói không quan tâm thì không chính xác cho lắm.

Cô đủ thông minh để nhận ra sự đố kị của Tuyết dành cho mình.

Nhưng từ trận bóng rổ, cô đã không quan tâm cuộc sống đối thủ, sau khi Tuyết chuyển đến vẫn chỉ xem là có thêm một bạn học.

Rồi sau này có nhiều sự việc diễn ra nữa nhưng cô vẫn không mẩy mây quan tâm.

Hiện tại khối lượng công việc của cô đã là quá nhiều rồi.
- Tuỳ cậu nghĩ.
Nói rồi Kì gạt tay Tuyết ra và bước đi tiếp.

Tuyết thì vẫn đứng im như tượng ở đó.

Nhưng thực chất lúc này, trong đầu cô có muôn vàn dòng suy nghĩ bay qua.
- Này, Tuyết, đến thác nước rồi nè.

Lúc chiều cậu đã đứng chỗ nào thác nước vậy?
Tuyệt vẫn đứng như trời trồng.

Lúc này, cô chẳng còn nghĩ đến sợi dây chuyền đánh rơi ở thác nước do mình bịa đặt nữa.

Mà chỉ có muôn vàn câu trách hờn cái người đang đi chung với mình.
Tại sao mình lại mù quáng chuyển đến học cùng với một con người tầm thường, vô kỉ luật như vậy? Tại sao con người lười nhác như này lại được mọi người tung hô như vậy? Tại sao Phong lại thích Kì trong khi cô chẳng có gì đặc biệt? Không xinh đep, không giỏi giang, ăn nói cọc cằn và vô tâm.

Tại sao...?
Bên phía Kì vẫn vô tư mở đèn pin đi các góc để giúp Tuyết tìm lại sợi dây chuyền của mẹ cô tặng.


Nhưng tìm mọi góc mà không thấy đâu.

Chợt cô sực nhớ buổi chiều cả nhóm con gái có bước lên cầu để chịp hình.

Cô cũng đánh nhanh rút gọn, bước đến chỗ chụp hình để tìm.
Cô cẩn thận rọi đèn vì chiếc cầu có một chỗ mất tay vịn nên phải tránh chỗ đó ra.

Nhưng đến cuối cùng cô vẫn không tài nào kiếm được.

Tiểu Kì đánh quay trở lại chỗ Tuyết.

- Này, cậu còn nhớ chiều nay cậu đã đi những đâu không? Tớ tìm khắp nơi mà không thấy.
- ...!- Tuyết trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói - Tớ có đến cây cầu chụp hình.
Cây cầu? Lúc nãy cô đã đi tìm một lần nhưng không thấy.

Hay cô còn bỏ sót ngách nào.

Nghĩ vậy cô bảo Tuyết cùng quay lại cầu với mình.

Biết đâu một người tìm không ra nhưng hai người lại thấy.
Vẫn không tìm thấy.

Tiểu Kì nhìn xuống dòng nước đen ngồm đang chảy siết phía dưới nghĩ ngợi.

Hoặc có khi sợi dây chuyền đã rơi xuống nước, cuốn đi mất rồi cũng nên.

Cô xoay người toan bảo Tuyết trở về, sáng rồi cả đoàn trở lại tìm sau thì bỗng một bàn tay đẩy mạnh cô xuống dòng nước.
- Áaaaaaaa
Tại lều trại lớp 11A1...
- Hơn 10 giờ tối rồi, ngủ thôi anh em.

Mai còn dậy băng rừng về nữa.

- Hùng dõng dạc.
- Ngủ thôi!!! - Cả lớp đồng thanh.
Hôm nay quả là một ngày dài vất vả của cả khối 11.

Mặc dù nhờ lịch trình trên cả tuyệt vời của Kì tỷ nên cả lớp cũng tiết kiệm sức lực hơn các lớp khác.

Nhưng nhìn chung vẫn là quải chè đậu nha.
- Ủa Hùng, rồi có điểm danh lại lớp không? Hôm qua sư tỷ có dặn trước khi ngủ điểm danh lại sỉ số lớp đó.


- Hương nhắc.
- À à đúng rồi.

Mém tí quên lời sư tỷ dặn.

Rồi 500 anh em im lặng nghe tớ điểm danh lại nhé.
5 phút sau...
- Ủa sư tỷ đâu rồi? Cả lớp đủ rồi còn sư tỷ đâu rồi? - Hùng hoang mang
Mọi người nhìn dáo dác.
- Tuyết, lúc nãy cậu ở lại nói chuyện với Kì.

Rồi Kì đâu rồi? - Phong lo lắng, quay qua hỏi người cuối cùng đi với Kì.
Có tật giật mình, Tuyết giật bắn người, ấp úng.
- Kì...!tớ không biết...!Lúc nãy tớ...!tớ mắc vệ sinh nên nói chuyện một chút là đi ra ngay.
Cô cuối gầm mặt, giọng nói nhỏ dần.
Cả lớp bắt đầu lo lắng.

Chính Kì là người đưa ra quy định điểm danh trước khi ngủ, chắc chắn cô không thể tự ý phá bỏ được.

Mặc dù cô hay cúp học nhưng những phong trào hay thi đấu cô rất nghiêm túc về giờ giấc và quy định.
Các học sinh trong lớp chia nhau ra các lớp khác tìm Kì.

Phong cũng rời lều trại.

Đột nhiên cậu có dự cảm không lành.

Cô mèo lười này lúc nãy đã hết năng lượng, nằm cuộn tròn trong chăn thì không thể nào la cà đâu được.
Cậu đi nhanh đến từng lều các lớp.

Giờ này hầu như lớp nào cũng say giấc nồng gì một ngày di chuyển quãng đường quá xa.

Đến lớp cuối cùng vẫn không thấy Kì đâu.

Phong đến lều trại của thầy địa lí báo cáo tình hình, nhờ thầy hỗ trợ đi tìm rồi bản thân cũng phóng đi tìm Kì.
Bước chân của Phong càng gấp rút, cứ như thể nếu chậm một phút thì tính mạng của Kì có thể gặp nguy hiểm..


 
Chương 66: Người Mèo Lộ Diện


"A"
Đầu Tiểu Kì va mạnh vào một tảng đá.

Cô cố nghiến răng để giữ lại chút hơi thở tồn tại giữa dòng nước chảy siết.

Mặc dù mực nước không sâu nhưng dòng nước chảy siết, bên dưới là lổ chỗ các mô đá khấp khuỷu.

Xung quanh trời tối mịt mà những bọt nước cứ hất tung toé vào mặt vào người của cô.
Sau khi bị Tuyết đẩy ngã xuống suối, Tiểu Kì bị dòng nước cuốn đi.

Cô ra sức vật lộn với dòng nước đen ngồm, lạnh buốt để tìm đường vào bờ.

Nhưng cô càng cố gắng thì thuỷ thần cứ kéo cô ra xa khỏi chiếc cầu.

Đến một đoạn không lường trước được độ sâu, Tiểu Kì bị trượt chân, người ngã ra sau.

Được thế, thuỷ thần ra sức kéo cô nàng đến gần chỗ thác nước.
Thác Nàng Mơ có 3 đoạn thác lớn.

Chỗ Kì đang ở là bên dưới đoạn thác thứ 2, cũng là đoạn thác cao nhất của Thác Nàng Mơ.

Đồng nghĩa là bên dưới vẫn còn một đoạn thác lớn nữa.


Ước chừng, nó cao hơn 5m.

Tiểu Kì nhận thức được điều này nên cố gắng tìm vào bờ trước khi bị dòng nước cuốn đến chỗ đỉnh thác thứ 3.

Nhưng không may cô lại bị trượt chân và mất thăng bằng.

Dòng nước như những kẻ đày tớ trung thành, chỉ chờ có thế là nhanh chóng dâng cô đến chỗ Tử thần.
Giờ phút này, cô chỉ còn thuần theo ý trời.

Tiểu Kì bất lực để thân mình rơi xuống thác nước.

Hi vọng xuống dưới đó, dòng nước sẽ hiền dịu hơn.
Thế nhưng, nằm ngoài sự lo liệu của Kì, thác nước khá cao, hố nước sâu.

Đầu cô bị va mạnh vào một tảng đá.

Lúc này xung quanh cô vẫn toàn là nước và tiếng thác nước inh ỏi.

Mắt cô đã cay xè, xung quanh tối mịt, không tài nào tìm được lối đi vào bờ.
Hoạ vô đơn chí, Tiểu Kì bị chuột rút và mắc kẹt trong dòng nước.

Cô đơn.

Lạnh lẽo.

Bị phản bội...
Những cảm giác này, thật giống như những gì cô đã trải qua năm 8 tuổi.

Nó chân thật hơn những cơn ác mộng mà cô vẫn mơ về.

Không bạn bè, không được công nhận và chấp nhận...
Dòng nước dường như mặn hơn bởi những dòng lệ của cô cứ thế hoà quyện vào.
Lúc này, Tiểu Kì đã kiệt sức, cô thả lỏng người, đếm từng hơi thở cuối cùng còn sót lại.
Cùng lúc đó...
- Tiểu Kì! - Phong chạy theo con đường mòn quay trở lại con thác tìm Kì.

Miệng không ngừng gọi.
Cậu và cả lớp đã tìm kĩ ở xung quanh chỗ cắm trại nhưng không tìm thấy.

Bất chợt cậu nhìn thấy dải đóm sáng phát ra từ phía đường mòn.

Là Kì.
Lúc chiều lúc đi, Tiểu Kì đã cẩn thận dùng những viên dạ quang đánh dấu lại đường đi.


Tưởng chừng đây là hành động dư thừa vì tối rồi chả ai dại quay trở lại thác nước làm gì.

Nhưng lúc này, khi không có đèn đường thì những viên dạ quang lại vô cùng hiệu quả.

Phong chạy theo những viên đá dạ quang tìm Kì.
Đến con thác, một trực giác bảo cậu dừng lại.

Nhưng xung quanh lại tối mịt và rộng.

Phía dưới nước lại chảy siết.

Phong lớn tiếng gọi Tiểu Kì nhưng đều bị tiếng thác đổ "nuốt chừng" lại.

Hết cách, cậu buộc phải dùng phương án cuối cùng.

Phương án mà cậu không được phép sử dụng trong thế giới này.

Nếu bị bại lộ, hậu quả gánh chịu vô cùng to lớn, thậm chí cậu buộc phải ngừng học và chuyển đi.
Phong ngừng khoảng 30 giây.

Hai tay cậu nắm lại, mắt khép hờ.

Một luồng ánh sáng dị thường chuyển động xung quanh của cậu.

Mái tóc của Phong như được nối, ngày càng dài hơn đến qua lưng.

Trong bóng tối, mái tóc của cậu trở nên lấp lánh lạ thường.

Phong mở mắt ra, lúc này đôi mắt của cậu không còn như của người thường nữa.

Cậu có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối như đặc trưng của loài chó.

Đôi tai và mũi vẫn nguyên dạng loài người nhưng trở nên rất thính như của loài cho nghiệp vụ.
Phong tiếp tục hối hả đi tìm Tiểu Kì.
Như có người dẫn lối, Phong tìm đường xuống hạ nguồn thác nước.

Xung quanh vẫn tối mịt, cậu vẫn ra sức gọi nhưng vẫn chỉ có tiếng thác nước phản hồi.

Chợt cậu ngửi được mùi máu.

Càng chạy ra xa chỗ thác đổ, mùi hương càng nồng đậm hơn.
Phong càng lo lắng hơn nhưng cũng loé lên một chút hi vọng về mùi hương này.

Chợt, cậu nhìn thấy bên bụi cỏ ven bờ đối diện lấp ló thân hình ai đó.


Lúc này cậu không còn kiên nhẫn chạy đến nữa.

Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, đến chỗ người kia.
Là chiếc áo hoodie màu trắng của Kì!
Mái tóc Phong bỗng vươn dài, hướng đến chỗ Kì, ôm trọn cả thân người cô mang vào bờ.

Thế nhưng lúc nhìn rõ mặt, Phong giật mình.

Đây không phải Tiểu Kì.

Trước mặt cậu lại là khuôn mặt của một người mèo.
Tình huống nguy cấp, Phong khẩn trương sơ cứu, hô hấp nhân tạo cho người mèo trước mặt.

Tốt rồi, người mèo đã có dấu hiệu sinh tồn.

Nhưng trên đầu, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.

Do mất máu quá nhiều, người mèo cũng bất tỉnh trở lại.
Phong nhanh trí cởi chiếc áo trắng của mình ra, băng bó vết thương lại cẩn thận.

Một cảm giác thân thuộc.

Không phải là cảm giác khi tiếp xúc đồng loại mà hệt như người thú trước mặt cậu lại chính là người cậu đang tìm kiếm.
- Tiểu Kì, em đâu rồi?
Đang băng bó vết thương cho người mèo thì Phong nghe thấy giọng của thầy Địa lí và theo đó là giọng của nhiều học sinh.

Mọi người đang ráo riết đi tìm Kì.

Thầy còn mang cả loa cầm tay để gọi Kì.
Tình huống cấp bách, cậu không thể để cả hai bị lộ.

Phong ôm cơ thể người mèo.

Phút chốc, một vệt sáng hiện ra.

Sau đó cả hai mất hút vào trong bóng tối..


 
Chương 67: Vương Quốc Người Thú


Trong căn nhà gỗ tại vương quốc người thú...
Phong nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng.

Cậu cẩn thận đặt chậu nước và khăn lau mặt lên tủ đầu giường.

Bây giờ đã gần 9 giờ sáng nhưng người mèo vẫn còn nằm hôn mê trên giường.

Do tối qua tình huống quá cấp bách, để tránh bị mọi người phát hiện sự tồn tại của hai người mèo nên Phong đã dịch chuyển tức thời đến vương quốc người thú của cậu.

Ban đầu, cậu định để người mèo ở lại rồi quay về khu rừng để tìm Kì.

Nhưng lúc băng bó vết thương trên trán người mèo, cậu nhận ra ngoài quần áo giống Kì, sợi dây chuyền và cả vòng tay cũng giống Tiểu Kì.
Vòng tay là do cậu mua cho Kì lúc dạo phố hôm trước.

Sợi dây chuyền này là của bố Tiểu Kì để lại.

Không thể nhầm được, người mèo này chính là Tiểu Kì.
Phong nhẹ nhàng làm ướt khăn, lau mặt cho Tiểu Kì.

Cả tối hôm qua, cô đã ngâm mình trong dòng nước lạnh nên trán bây giờ vẫn còn ấm nóng.


Nhìn Kì đang mê man, Phong cảm thấy bản thân mình thật có lỗi, không ở lại bảo vệ cho cô.
Đang suy nghĩ miên man thì phía sau vang lên tiếng gõ cửa.

Phong nhìn Kì một cái rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng như sợ làm cô tỉnh giấc.
Bên ngoài, một cô người thỏ với hai chiếc tai dài đang đứng đợi sẵn.
- Có chuyện gì? - Phong lạnh lùng hỏi
- Bẩm điện hạ.

Vương hậu muốn gặp ngài ạ.
- Ta biết rồi.

Phong lạnh lùng, khẽ nhìn về hướng căn phòng một cái rồi chợt biến mất trong không gian.

Tại chánh điện...
- Thưa bẩm Vương hậu.

Hoàng tử đã đến rồi ạ.
- Mời hoàng tử vào.
- Tuân lệnh!
- Vương hậu gọi con có chuyện gì vậy?
- Hoàng tử nay đã lớn nhiều rồi...!
Không khí trong điện trở nên lạnh lẽo.

- Ta nghe nói con mang một người mèo đến căn nhà gỗ.
- Thì sao ạ?
- Thái độ đó của con là sao? Con biết con là ai không? Tại sao lại có những hành động thiếu suy nghĩ như vậy? - Vương hậu tức giận.
- Ta tự nhận thức được những việc mình đang làm.

Nhưng kính mong vương hậu đừng làm những việc đi ngược lại với định hướng xây dựng hình mẫu quốc vương mình đã gầy dựng bấy lâu nay.

- Con...
- Một quốc vương tương lai không được bỏ mặc sự sống chết của thần dân vương quốc mình.

Một quốc vương tương lai phải có chính kiến của mình, không được phép nhún nhường trước bất kì người nào, thế lực nào.

Đó chẳng phải là cách mà vương hậu đã dạy cho ta từ trước đến nay?
- Con...!- Vương hậu tức giận ra mặt nhưng lời lẽ hoàng tử đanh thép, hoàn toàn không thể phản bác.
- Nếu vương hậu không còn gì để nói.

Ta đi đây!

Nói rồi, Phong quay người, rời khỏi điện.

Để lại vương hậu vẫn còn ôm một cục tức to đùng.

- Người đâu!
- Bẩm vương hậu, có thần!
- Điều tra thân thế của tên người mèo đó cho ta!
- Thần tuân lệnh!
...
Tại căn nhà gỗ...
Một luồng sáng loé lên, Phong bỗng xuất hiện trước cửa phòng của Tiểu Kì.

Cậu lo lắng, mở cửa vào.
Không thấy Tiểu Kì.
Cậu mới đi có một chút, chẳng lẽ vương hậu "dương Đông kích Tây"?
Phong vội chạy đi tìm cô hầu nữ lúc nãy.

Bên ngoài căn nhà gỗ là một cánh đồng cỏ bi màu hồng.

Cỏ cao gần thắt lưng người nên di chuyển khá khó khăn.

Xa xa Phong đã nhìn thấy cô người thỏ đang chạy khắp nơi đi tìm Kì.

Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, xuất hiện đến trước cô hầu.
- Tiểu Kì đâu rồi?
Cô hầu nhìn thấy Phong thì sợ hãi.

Quỳ rạp xuống.
- Điện hạ tha mạng.

Lúc tiểu nhân mang nước vào phòng thì không thấy tiểu thư đâu cả.
Phong tức giận.

Tiểu Kì đang bị thương nặng thì có thể đi đâu.

Khoan trừng phạt cô hầu tất trách, cậu quay người vội vã đi tìm Kì.
Trên cây táo xa xa, Tiểu Kì đang ung dung hái táo ăn ngấu nghiến.

Cũng may đang đói thì cô vớ phải "cây vàng" siêu to khổng lồ này.

Lúc cô tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.


Người thì được băng bó kĩ lưỡng ở chân và đầu.

Không biết cô đã ngủ bao lâu nhưng hiện giờ bụng cô bắt đầu réo mà trong phòng lại không có gì có thể ăn.
Nhìn qua ô cửa sổ, cô thấy phía xa có một cây lớn, trái đo đỏ.

Thế là không nghĩ ngợi, cô phóng hẳn qua cửa sổ, chạy một mạch đến cây to.

Hoá ra là một cây táo đang say quả.

Bên dưới còn có một chiếc xích đu bằng gỗ nhưng có vẻ nó có từ lâu, mưa nắng làm mục rữa cả rồi.

Cô nhìn qua một cái rồi nhanh như sóc, leo phóc lên cây.
Cuối cùng cũng no căng bụng.

Tiểu Kì tựa lưng vào thân cây, tay vẫn cong cầm một quả táo ăn dang dở.

Đúng là chó ngáp phải ruồi mà.

Chợt nhìn xa xăm, cô nhìn thấy có 2 người đang chạy quanh đám cỏ hồng.

Một là người có đôi tay dài màu trắng như thỏ.

Một là...!là Phong?
Sao lại là Phong?
Cô nhíu mắt, xác định xem mình có nhìn nhầm không? Cô không biết đây là đâu nhưng tại sao có một người như thỏ và có cả Phong.

Còn cô hiện giờ thì đang trong hình hài người mèo.
Tại sao cô lại ở đây? Bọn họ có thấy được hình dạng người mèo của cô hay chưa? Phong đã nhìn thấy...
Chưa kịp nghĩ ngợi thì cô chợt nghe một âm thanh "khè khè" kế bên.

Cô quay lại nhìn thì đó là một con rắn hổ đang chực chờ tấn công cô.
- Áaaaaaaaaaaa.


 
Chương 68: Phong Là Người Thú


Giật mình, Tiểu Kì mất thế, cô bị rơi khỏi cành cây táo.

Lần này thì tiêu mình thật rồi.

Nhưng chợt có một vòng tay ôm cô lại.

Tiểu Kì vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Cô từ từ hí mắt ra nhìn.

Là Phong.
Bỗng cô thấy phía trên, con rắn kia vẫn chưa từ bỏ.

Nó nhanh chóng lao đến tấn công cô và Phong.

Theo phản xạ, cô hét lên:
- Meo! (Rắn)
Phong nhận thức được sự nguy hiểm.

Cậu chợt dịch chuyển, đồng thời chớp mắt một cái, con rắn biến mất trong không trung.
Tiểu Kì bị một màn tấn công doạ cho hết hồn.

Nhưng lúc con rắn biến mất, cô càng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Một giây sau, cô lại đang xuất hiện trong phòng.

Phong đặt cô nhẹ nhàng lên giường, đắp lại chăn cho cô.
Hình như mấy quả táo này có độc.

Tại sao cô lại thấy ảo giác như vậy?
- Bẩm...!cô người thỏ chưa kịp nói hết câu thì Phong đã làm phép khiến cô ngậm miệng lại.

- Mang cháo qua đây!
Cô người hầu vẫn chưa nói được.

Cô chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.
Ở một nơi khác, có thêm một người cũng đang ngờ nghệch.

Cứ nghĩ mình đang bị trúng độc, xuất hiện ảo giác.
- Lui xuống! - Phong ra lệnh.
Cô hầu ngoan ngoãn nghe theo.
Phong cầm tô cháo.

Múc lên một muỗng.

Cậu đưa lên gần miệng, thổi cho cháo bớt nóng.
- Tiểu Kì, há miệng ra, tớ đúc cháo cho cậu.
Tiểu Kì vẫn ngây ngô, nghe lời răm rắp.

Ăn được muống thứ 3 thì chợt những dòng kí ức tối hôm đó ùa về.

Tối đó cô bị Tuyết đẩy xuống nước và rơi xuống thác.

Cô chậc vật mãi mới bám được vào bụi cỏ ven bờ.

Nhưng lúc đó, cô cũng kiệt sức, ngất đi.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy thì thấy mình đang ở căn nhà gỗ.

Mà lúc này, cô cũng đã biến thành hình dạng ngừoi mèo.

Người mèo?
Tiểu Kì giật mình.

Cô liếc nhìn bàn tay đầy móng vuốt đang còn cầm khư khư trái táo.

Nhìn một cái qua Phong.

Cô hoảng loạn che mặt, cuộn tròn vào chăn.
Phong thoáng giật mình nhưng sớm nhận ra được vấn đề.

Cậu để tô cháo xuống bàn, rồi đặt nhẹ tay lên người Kì để trấn an.

- Tiểu Kì, cậu đừng sợ...
Nhưng người trong chăn vẫn không có tín hiệu phản hồi nào.

- Cậu đừng sợ.

Tớ cũng là người thú.
Tiểu Kì nghe rõ lời Phong nói nhưng lúc này các dây nơ ron của cô không hề hoạt động.

Chỉ còn những nỗi sợ bị xa lánh, bị ghét bỏ bủa vây tâm trí cô.

Phong đã nhìn thấy nguyên hình của cô.

Cậu sẽ giống những người bạn cấp 1 của cô, sẽ ghét bỏ, xua đuổi cô.

Không...
Thấy Tiểu Kì vẫn im lặng, Phong nhẹ nhàng vạch chăn ra.

Cô nàng vẫn che mặt, co người cúm rúm.

Bỗng chốc, cậu cảm thấy đau lòng.

Hình ảnh này chẳng khác gì lúc cậu hồi nhỏ.

Luôn bị mọi người xa cách và luôn phải chịu nhiều hình phạt nghiêm khắc.
Phong nhẹ ôm Kì vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc đen dài của cô.

Dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ.

Có tớ ở đây rồi.
Chỉ đợi thế, Kì bật khóc như một đứa trẻ.

Đã bao lâu rồi cô đã không được khóc trước mặt người khác.

Đã bao lâu rồi, nỗi lo sợ một ngày chân tướng bại lộ, cô sẽ bị Phong và mọi người kì thị.

Cô rất sợ.

Cô không muốn mất đi người bạn này.

Cô rất sợ...
Phong ôm chặt cô vào lòng.

Lúc này cậu mới hiểu được tại sao Tiểu Kì luôn muốn tách biệt với mọi người.

Tại sao lúc đầu cô luôn muốn đẩy cậu ra xa.

Tại sao cô có nhiều tâm sự nhưng chưa từng giải bày với ai.

Cậu thương cô mèo ngốc này.

Cậu không muốn mất cô thêm một lần nào nữa...
Một lúc sau, Phong cũng giải thích rõ ràng về thế giới người thú và thân phận của mình.


Tiểu Kì cũng dần thích nghi, cô không còn dùng phép thuật, cưỡng ép mình hiện hình con người nữa.

Vì hiện giờ cô còn yếu và trong thế giới người thú, việc cưỡng ép hiện hình con người tốn hao nhiều năng lượng hơn thế giới con người nên cô tạm thời giữ nguyên hình người mèo.
Nhưng khác biệt với những người thú trưởng thành khác, cô vẫn giữ nguyên hình ấu thú.

Theo truyền thống,người thú mới sinh ra sẽ có ngoại hình gần giống con thú theo từng tộc.

Hay còn gọi là ấu thú.

Lúc này các ấu thú đi lại bằng 4 chân hoặc 2 chân (tuỳ loại) và chưa nói được tiếng người.

Đến 10 tuổi, các ấu thú sẽ tham gia nghi thức trưởng thành chung, mỗi ấu thú sẽ được giữ lại 1 đặc tính của tộc thú.

Còn lại là ngoại hình con người.

Ví dụ: tai thỏ, vuốt hổ, cánh đại bàng,...!Riêng những công pháp thì hoàn toàn được giữ lại.
Còn hiện tại, Tiểu Kì vẫn còn nguyên hình ấu thú.

Và cô vẫn chưa nói được tiếng người.

Chắc chắn cô vẫn chưa được tham gia nghi thức trưởng thành.
Giải thích thêm một vấn đề về tiếng người.

Mặc dù Tiểu Kì đã ở thế giới loài người mười mấy năm và thạo tiếng người.

Nhưng do chưa làm nghi thức trưởng thành nên khi ở nguyên dạng người thú, một cơ chế đặc biệt khiến cô không thể nói tiếng người.

Tuy nhiên, cô vẫn hiểu được tiếng mọi người nói cũng như những người trong tộc người mèo và người hoàng gia hiểu được cô nói gì.
Tuy nhiên, việc một người thú lưu lạc tại thế giới loài người là chuyện có thể ảnh hưởng xấu đến hoàng gia.

Khi tin tức này loang ra ngoài, nó sẽ trở thành điều bất lợi cho cả cậu và Kì.

Nhưng trước mắt, cậu cố trấn an Kì nghỉ ngơi vì cơ thể cô vẫn còn yếu.

Còn cậu thì lo liệu, sắp xếp mọi chuyện.

Cậu sẽ không để Kì bị tổn thương.

Cậu nhất định không để mất cô thêm một lần nữa..


 
Chương 69: Vườn Táo Của Nữ Hoàng


Tại vương quốc người thú, theo luật lệ, chỉ những hoàng tử và công chúa đủ tuổi mới được đến thế giới con người để học 3 năm cấp 3 tại trường trung học phổ thông.

Trước đó, những vị điện hạ này được đào tạo nghiêm khắc trong khuôn khổ.

Đặc biệt hoàng tử mà tương lai sẽ kế vị sẽ phải trải qua những khoá học, những thử thách chông gai mà một vị quốc vương tương lai sẽ phải nếm trải.

Phong là hoàng tử duy nhất của vương quốc.

Tên gọi là KAI.

Do quốc vương sớm băng hà nên cậu là nguồn hi vọng duy nhất cả vương quốc.

Do đó từ nhỏ, cậu đã phải chịu huấn luyện hà khắc.

Cậu không có bạn bè, anh em nào.

Chỉ mới 11 tuổi, cậu đã phải đảm nhận những công việc hồ sơ, sổ sách của một quốc vương.


Mặc dù, đảm nhận các công việc của quốc vương nhưng do chưa đủ tuổi kế vị nên cậu hoàn toàn không có tiếng nói.

Mọi quyết định quan trọng đều do mẹ cậu, vương hậu quyết định.
Tuy nhiên, cậu lại may mắn có những quân sư, những cận vệ trung thành.

Ông quản gia là người thầy, người nuôi nấng và bảo vệ cậu từ nhỏ.

Ông là ngừoi đứng đầu tộc người mèo.

Do con trai ông mất sớm nên khi Phong ra đời, ông rất yêu thương cậu.

Ngoài ra, cậu còn có bà nội, tức nữ hoàng.

Một người nhân hậu nhưng cũng đầy uy quyền.

Bà không hà khắc với Phong, luôn bênh vực cậu và là nơi mà mỗi khi cậu đau buồn sẽ tìm đến.

Mặc dù nữ hoàng sớm buông bỏ chuyện chính sự, lui về biệt phủ của mình an dưỡng tuổi già nhưng nếu chuyện gì liên quan đến Phong, bà luôn sẵn sàng ra mặt.
Lại nhắc đến Kì, sau lần cô nhóc đi lung tung, suýt bị rắn cắn.

Phong đã đưa cô về phủ của mình ở trong thành để dưỡng thương.

Ở đây an ninh tốt, có nhiều lính canh và người hầu nên khi cậu đi học, cậu vẫn an tâm về Kì.

Tuy nhiên, cậu lại đánh giá thấp đôi chân không bao giờ chịu ở yên của Kì rồi.

Đến hết nửa ngày đầu, sau khi lục tung hết mọi ngóc ngách trong điện đến nỗi cô người thỏ chạy theo bở hơi tai, Tiểu Kì chán nản ngồi vắt chân lên cổ tìm kế tẩu thoát.

Và chỉ sau nửa giờ tiếp theo, cô vờ thèm ăn mì Ý, cơm cuộn Hàn Quốc, gà tiềm thuốc Bắc, vịt quay Bắc Kinh, bánh tét Việt Nam, gà rán KFC, trà sữa Phúc Long,...!thì cả cô hầu người thỏ lẫn 2 anh lính canh người chó bị cuốn vào cơn lốc ngáo ngơ.

Cả 3 mơ hồ chạy đông chạy tây để tìm ra những món cô yêu cầu chỉ sợ phật lòng cô lại bị hoàng tử trách tội.

Tiểu Kì lắc đầu, bảo vệ ở đây nghiệp vụ kém quá.
Cô thong dong đi dạo trong điện.

Đã lâu rồi cô không được đến nơi uy nga, tráng lệ như vậy.


Lúc nhỏ, cô nhớ có đôi lần được bố dẫn đi đến mấy nơi đẹp như này.

Nhưng lúc đó cô chưa đầy 10 tuổi nên không có ấn tượng sâu sắc lắm.

Nay tận mắt chạm vào những hoạ tiết, nhìn những cây cột cao ngút ngàn, cô mới thực sự thán phục trước sự đồ sộ của công trình.
Bảo sao quần áo, hoạ tiết trang phục của tên Phong chết tiệt đó rất lạ.

Hoá ra thân thế của cậu ta cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

Hôm qua, để trấn an Kì, Phong hiện nguyên hình là người chó rồi thoắt hiện là người heo để chọc cô cười.

Xem ra tên này cũng đa năng, biến được nhiều dạng.

Không như cô chỉ có thể biến được hình dạng người mèo như bố cô.

Lúc sau, Phong lại hiện nguyên hình là con người nhưng mái tóc thì thẳng dài và có màu bạch kim.

Đôi mắt xanh ngọc lạnh lùng tựa nước mặt hồ.

Không rõ tên này rốt cuộc là loài gì nhưng coi bộ làm nghi thức trưởng thành xong, người thú có vẻ đa năng và lợi hại hơn thì phải.
Năm đó, nếu không có sự cố thì cô cũng đã được làm nghi thức trưởng thành.

Tiếc là...!
Phút chốc, Tiểu Kì đã đứng trước mặt một vườn cây ăn quả.

Ở đâu xem bộ khí hậu rất ôn hoà.

Vậy nên cây nào cây nấy cao to như rừng nguyên sinh.

Chỉ khác là các gốc cây cách xa nhau và được vệ sinh rất sạch sẽ.

Kì nhanh chóng bị thôi miên bởi những quả táo, nhãn, măng cụt,...!trong vườn.
- Ta nghe nói hoàng tử vừa mang một người mèo vào phủ và chăm sóc đặc biệt.

Lão là quản gia theo sát hoàng tử bấy lâu nay.

Lão có biết gì về người mèo đó không?

Giữa khu vườn, nữ hoàng đang ngồi uống trà với một người mèo đã lớn tuổi.
Người mèo có chút trầm lặng.

Lần này, việc hoàng tử mang một người mèo vào phủ quả là đột ngột.

Ông cũng không tài nào biết được đó là ai.

Vì trước giờ, hoàng tử chỉ sát cánh cùng cô bé Tiểu Kì.

Mà cô bé đó lại ở thế giới loài người.

Lần này, người cậu mang về lại là người trong tộc người mèo.

Ông cảm thấy vô cùng khó xử.
- Xin nữ hoàng tha tội tấc trách lần này của thần.

Sự việc lần này quả là đường đột.

Thần sẽ điều tra rõ về thân phận của người mèo này.

- Không sao.

Thằng bé cũng chuẩn bị nối ngôi.

Ta lại càng mừng khi thấy thằng bé chịu mở lòng mình.

Nếu là một tiểu thư trong tộc người mèo của lão thì còn gì bằng.

Chuyên‎.


 
Chương 70: Bạn Gái Của Hoàng Tử


Bị phát hiện, Tiểu Kì giật mình.

Một giây bất cẩn, cô nàng rơi xuống khỏi nhánh cây.

Ôi trời kẻ trộm này thiệt mà mất mặt.
Cứ ngỡ lần này, cô sẽ nằm bẹp ngay dưới chân của nữ hoàng và quốc sư.

Nhưng thêm một lần nữa, phép mầu diễn ra.

Một vòng tay ấm áp đã kịp ôm trọn cô vào lòng.
Cô mở mắt ra.

Lần này trước mặt cô là một khuôn mặt tuấn tú nhưng khá lạnh.

Mái tóc dài, màu bạch kim.

Vài lọn tóc theo gió che lất phất khuôn mặt.

Thế nhưng người này lại có chút gì đó quen thuộc.
- Nàng có sao không?
Tiểu Kì càng ngờ nghệch khi soái ca trước mặt cất giọng nói.

Giọng nói này trầm ấm hơi giống Phong.


Nhưng sau nghe có phần lạnh và nghiêm nghị.

Vả lại Phong dù có "lạnh", trước mặt cô cũng có chút "ngốc nghếch" chứ không như mặt hồ mùa đông như này.
- A...!không.
Tiểu Kì cuối cùng cũng hoàng hồn.

Cô vội chui khỏi người thanh niên kia.

Lúc này mọi ánh mắt của những người có mặt đổ dồn vào cô.

Bất giác, cô nép người vào anh thanh niên kia như thể người bên cạnh là người thân quen vậy.
- Nữ hoàng! Đây là bạn của con.

Cô ấy lần đầu đến đây, có chút nghịch ngợm.

Mong nữ hoàng tha lỗi!
Kì mặc dù đang nép vào người thanh niên cũng không nghĩ anh ta sẽ nói đỡ cho cô.

Đã vậy, cô cũng nên mở đường rút lui cho mình.
- Meo...
Tiểu Kì vội bụm miệng lại.

Cô quên hiện tại mình vẫn còn đang trong hình dạng ngừoi mèo.

Mà lúc này cô không thể nào nói được tiếng người.
Cô lần nữa nhìn xem thái độ của những người xung quanh.

Thật sự, mọi người cũng đang bất ngờ về cô người mèo chưa được làm lễ trưởng thành.

Bất giác, sư tỷ ngang tàng hôm nào trở thành cô mèo nhút nhát.

Mắt cô bắt đầu rươm rướm nước mắt.

Lúc này cô muốn chạy khỏi nhưng đôi chân lại chẳng có chút sức lực nào.
Thấy vậy, người thanh niên bên cạnh chợt ôm cô vào lòng, trấn an:
- Ngoan nào, đừng sợ! Có tớ đây rồi.
Chỉ đợi có thế, cô mèo chui rút vào người thanh niên khóc.

Ôi hình tượng đại tỷ cô tốn công gầy dựng bao năm, nay lại sụp đổ chưa đầy 1 phút.
Một mặt an ủi Tiểu Kì, một mặt anh ra sức nói đỡ cho cô:
- Quốc sư, chắc ông cũng nhận ra Tiểu Kì phải không?
Lần này, quốc sư lại càng tập trung vào cô gái nhỏ trước mặt hơn.

Vị quốc sư đây chẳng ai khác chính là ông quản gia của Phong.

Và anh thanh niên đang che chở cho cô lúc này, chính là Phong chết tiệt mà mọi ngày cô luôn bắt nạt.
- Tiểu Kì...
Đột nhiên quốc sư trở nên lạ thường.


Biểu cảm của ông không phải tức giận hay bất ngờ mà có chút gì đó đau xót, tiếc nuối.
- Tiểu Kì à.

Tên con bé rất đẹp.

Tính tình nghịch ngợm này cũng thật giống một người quen của ta.
Thật may là nữ hoàng đã kịp phá tan bầu không khí ngượng ngùng lúc này.

Và nhanh chóng, câu chuyện trộm táo của Tiểu Kì được bỏ quên nhờ bữa ăn thân mặt.
Ban đầu cô nhóc vẫn còn chút ngượng ngùng vì pha trộm táo đi vào lòng đất của mình.

Nhưng khi đồ ăn hấp dẫn mang lên thì chiếc bụng đói của cô cũng bắt đầu lên tiếng.

Nữ hoàng nhìn cô bé trước mặt ăn uống vô âu vô lo lại càng cảm thấy thân quen.

Nhìn cô rất giống đứa con nuôi của bà năm nào.

Năm đó, trong khi con trai bà từ nhỏ đã ít nói, điềm đạm theo khuôn khổ.

Thì đứa con trai nuôi của bà là một người mèo lại tinh nghịch, thích leo trèo và pha trò cho bà vui mỗi ngày.
Quốc sư lúc này cũng thầm thăm dò Tiểu Kì.

Mặc dù biết cô đã lâu nhưng ông lại không ngờ cô lại là người thú.

Đã vậy lại là người trong tộc mèo của ông.

Thông thường chỉ người trong hoàng tộc mới được phép du học ở thế giới loài người.

Tại sao cô bé này lại lưu lạc ở đó, đã vậy còn chưa được làm nghi thức trưởng thành.
Xem ra cô bé từ nhỏ đã không ở vương quốc người thú này.

Có lẽ nào...
Ông nhíu mày.

Nhìn cô bé cũng có chút giống với người đó.

Người ông đang tìm kiếm bao lâu nay.
Bữa cơm lần đầu gặp mặt bạn học của hoàng tử cứ ngỡ diễn ra suông sẻ.

Nữ hoàng cũng đã bỏ qua lỗi lầm của cô.

Quốc sư cũng âm thầm chờ kết thúc bữa cơm mới hỏi han đôi chuyện.

Nhưng khi đến món tráng miệng là một bát chè nhân sâm thì...
- Cạch!
- A...
- Tiểu Kì, nàng sao vậy? - Phong lo lắng
Mọi ánh mắt lo lắng đổ dồn vào cô mèo.


Đột nhiên, Tiểu Kì làm rơi bát chè, khuôn mặt tái nhợt, hai tay ôm chặt cổ.

Lúc này đôi mắt cô bắt đầu giàn dụa, hơi thở trở nên khó khăn.
- Người đâu! Mau truyền thái y!
Một giờ sau...
Sau một hồi chữa trị và uống thuốc, Tiểu Kì đã bình thường trở lại.

Nhưng khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, biểu cảm có chút sợ sệt.
Phong đắp lại chiếc chăn cho cô, ra lệnh cho người hầu chăm sóc cẩn thận rồi ra hỏi chuyện riêng thái y:
- Nàng ấy bị sao vậy?
- Bẩm điện hạ.

Thần đã kiểm tra tình hình sức khoẻ và thức ăn mà tiểu thư đã dùng qua.

Thức ăn hoàn toàn không có độc.

Cơ thể tiểu thư cũng không có vấn đề lo ngại.
Phong nhíu mày.

Không hề có vấn đề gì? Nhưng biểu cảm lúc nãy của Kì và đôi môi tái nhợt của cô lúc này, không thể là giả vờ được.

Mặc dù cô nhóc rất nghịch ngợm nhưng chưa từng diễn trò trước mặt ông quản gia hay người lớn.
- Bẩm điện hạ.

Theo như thần phán đoán, có thể tiểu thư bị dị ứng với nguyên liệu trong thức ăn.

Hoặc là...!- Thái y chần chừ - Hoặc có thể do tâm lý.
Tâm lý sao?
Phong nhìn qua chỗ Kì một lượt.

Mặc dù Tiểu Kì là ngừoi mèo.

Nhưng có vẻ từ nhỏ cô đã cố giấy diếm thân phận của mình và sợ hãi khi có ngừoi phát hiện.

Lần này mang cô về đây cũng do hoàn cảnh bắt buộc.

Có lẽ cô nhóc vẫn còn bị đè nặng tâm lí sợ ngừoi khác nhìn thấy vẻ ngoài của mình.
- Được rồi.

Thái y nghỉ ngơi đi..


 
Chương 71: Chú Mèo Nghịch Ngợm


Người ta thường bảo “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Vừa mới khỏe lại, Tiểu Kì lại bày trò trốn “bảo vệ”, trốn đi chơi.

Cô giả vờ nhờ cô người hầu và mấy lính canh xuống bếp chuẩn bị nào là cơm cuộn Hàn Quốc, gà rán KFC, bào ngư vi cá, sủi cảo Trung Hoa,…
Trong khi mọi người đều ngơ ngác, chạy đôn chạy đáo tìm công thức và nguyên liệu thì cô lẻn ra ngoài tung tăng.

Rút kinh nghiệm hôm trước, hôm nay Tiểu Kì không chạy đến vườn táo nữa mà rẽ qua một hướng khác.

Nhưng không ngờ lại phát hiện ra một vườn nho sai trĩu quả.
Bí mật về thân phận người mèo, cô cố giấu nhiều năm.

Đặc biệt, khi Phong xuất hiện và trở thành một phần cuộc sống của cô thì Tiểu Kì lại lo lắng một ngày nào đó Phong sẽ biết mọi chuyện.

Và tồi tệ hơn là tình bạn của cô và Phong sẽ tan mất.
Nhưng thật may Phong cũng là người thú.

Không những vậy, có vẻ như cậu ta rất “đa năng”, có thể biến nhiều hình dạng người thú khác nhau.


Lúc thì là người chó, lúc là người đại bàng.

Diện mạo mà cô hay thấy nhất thì như người thường, chỉ khác là tóc cậu ta dài, màu bạch và có ánh kim.
Không những vậy, hóa ra tài nghệ cải trang của Phong cũng quá đỉnh.

Từ lúc nhập học đến giờ, mọi người đều quen thuộc diện mạo ngáo ngơ với mái tóc xoăn lòa xòa gần qua mắt.

Đã vậy còn thêm cái mắt kính ngố màu đen, bản lớn.

Bảo sao mọi người không đồn là công tử bột.
Còn khi đến thế giới người thú, lần đầu tiên Tiểu Kì thấy rõ khuôn mặt của Phong khi không có mắt kính.

Gương mặt góc cạnh, ngũ quang sáng láng.

Nhưng với bản tính nghịch ngợm của một chú mèo, Tiểu Kì thích nhất là nghịch mái tóc dài của cậu ta.
Mà có vẻ như ở thế giới người thú, gia đình Phong cũng có phần khá giả.

Có hẳn người hầu đi lại thường xuyên.

Căn phòng mà cô ở lại cũng khang trang, họa tiết trang trí tinh xảo.

Thảo nào, cô luôn thấy hoa văn trên quần áo của Phong luôn khác lạ, không giống hàng thương mại bán trên thị trường.
Cuối cùng thì hòn đá to lớn trên người cô cũng được tháo bỏ.

Nó đến bất ngờ nhưng cũng không tồi tệ như cô nghĩ.

Giờ phút này, cô cảm thấy thoải mái và yêu đời nhất.
- --
Cùng lúc đó, nữ hoàng đang đi dạo trong vườn.

Nữ hoàng là bà nội của Kai (Phong).

Bà cũng là người yêu thương Kai nhất.

Từ nhỏ, Kai luôn phải sống và học tập theo những luật lệ khắc khe.

Khi Kai lên 11 tuổi thì quốc vương cũng qua đời.

Vương hậu, mẹ của Kai cũng vì thế một mình gánh gồng cả vương quốc.

Do đó, trái tim bà trở nên sắt lạnh ngay cả với đứa con trai của mình.

Lúc nhỏ, Kai vẫn luôn lén đến chỗ bà để khóc.
Là hoàng tử và tương lai trở thành quốc vương nên cậu hầu như không có một người bạn nào.

Chỉ có mỗi một bé gái kia nhưng sau đó cô bé đó cũng biến mất.

Không ngờ, lần này đến thế giới con người, Kai lại có được bạn gái.

May mắn là cô bé cũng là người thú và ở trong tộc mèo của quốc sư.
Mọi thứ thật sự trùng hợp và thật màu nhiệm.

Bà cảm thấy mừng cho đứa cháu trai đích tôn của mình.

Nói về Tiểu Kì, lần đầu gặp mặt bà đã cảm thấy yêu mến.

Mặc dù cô bé khá nghịch ngợm nhưng lại chân thành và tốt bụng.

Kai bình thường khá lạnh, ít nói và khó gần.

Nhưng mỗi khi xuất hiện kế bên cô bé Tiểu Kì, thằng bé lại vui vẻ và ấm áp hơn.

Như vậy quá tốt rồi!
Xem ra, bà lão này sớm có cháu cố rồi đây!
- A Mỹ, chúng ta qua vườn nho hái cho cô bé Kì ít nho nào!
Nữ hoàng cùng cô hầu A Mỹ đến vườn nho để hái một số tẩm bổ cho Tiểu Kì.

Bình thường những vườn trái cây này chỉ có người hầu đến chăm sóc và thu hoạch.

Thỉnh thoảng mới có người trong hoàng tộc đến nghỉ mát.


Có vẻ Tiểu Kì rất thích ăn trái cây nên nữ hoàng định mang một số cho cô.
Nhưng Tiểu Kì lại đến trước một bước.

Từ xa, nữ hoàng đã thấy bóng dáng bé nhỏ của Tiểu Kì đang leo trèo hái nho.

Mặc dù có vài chùm nho ở dưới thấp.

Nhưng cô bé vẫn leo tít lên nhành cây cao.

Có vẻ cô bé hái nho ăn là chính, còn thỏa sức leo trèo lại là mười.

Thật chào thua với cô bé này.
- --
Tối đó, sau khi tan học trở về và giải quyết xong một số hồ sơ sổ sách, Phong đến thăm Tiểu Kì.

Lúc đến lại không thấy người đâu mà người hầu và lính canh thì tá hỏa đi tìm khắp nơi.

Phong tức giận, cho thêm người tìm kiếm.
Đến cuối cùng thì phát hiện ra cô nàng đã nằm cuộn tròn ngủ say tại điện của nữ hoàng.

Bên cạnh vẫn còn sẵn giỏ nho mà cậu nghe nói là Tiểu Kì đặc biệt để dành cho cậu.
Trời cũng đã tối.

Phong cẩn thận bế Tiểu Kì, chào nữ hoàng và ra về.
Phong cẩn thận đặt Kì lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Nhưng khi Phong định rời đi thì bàn tay cậu bị giữ lại...
- Phong chết tiệt, cậu đi đâu vậy hả?.


 
Chương 72: Nụ Hôn Và Chiếc Nhẫn Đính Ước


- Oáp!
Tiểu Kì vươn vai đầy sảng khoái.

Hôm qua thật vui, cô vừa được tung tăng dạo mát, leo trèo ăn nho còn được đến chỗ bà nội của Phong để chơi.

Không ngờ với vẻ mặt lạnh tanh như vậy, Phong lại có bà nội hiền hậu như vậy.

Lần thứ 2 bị bắt quả tang tại trận, cô cũng hơi ngại.

Dự định hái mấy chùm nho ngon đi chuộc lỗi hôm trước nhưng cuối cùng thành ra là lần 2 phạm tội.

Thật may là bà nội Phong không trách mắng mà còn vui vẻ mời cô về phòng để nói chuyện.
Nói là phòng nhưng thực ra nó như cái biệt phủ.

Rộng ơi là rộng.

Đã vậy cách bày trí lại tao nhã, ấm áp hơn so với “lãnh cung” của tên Phong kia.

Mà hình như nhà Phong cũng quá khá giả.

“Phòng” của ai cũng rộng, đi mỗi chân vẫn chưa hết.

Mỗi phòng lại to gấp mấy lần nhà ở của Phong ở thế giới loài người.
Này phải gọi là dãy biệt thự của các thành viên trong gia đình.


Đến nhà bà nội của Phong, Tiểu Kì không những được ăn ngon, thăm thú mà còn được xem nhiều hình chụp của Phong lúc còn quấn tã.

Nhìn dễ thương cực.

Sau này con cháu của cậu ta khéo lại đốn tim khối em gái, anh trai đây.
Cô thật tò mò không biết lúc cấp 1, cấp 2 trông cậu ta như thế nào.

Nhưng nghe nói lớn lên Phong được chụp hình nữa nên không có thêm hình.

Đột nhiên cô sực nhớ đến album chụp với Phong hôm trước.

Không biết giờ đã có chưa nhỉ? Khi nào về nhà, cô phải ghé qua xem ảnh mới được.
- Tiểu Kì, đến đây ăn sáng nào!
Vệ sinh cá nhân xong, Tiểu Kì được cô thỏ dẫn đến phòng ăn.

Lúc này, Phong cũng đã ngồi sẵn, chờ cô.

Giờ này cũng tầm 11 giờ.

Trên người cậu ta vẫn còn đồng phục đi học.

Chắc là cậu ấy vừa tan học về.
Chẳng bù cho cô, từ hôm đến đây là bị “chiều hư”, ngủ một mạch đến trưa.
- Ừm.
Phong ra hiệu cho những người hầu lui xuống, để lại không gian riêng tư cho hai người.
- Tớ muốn đi học lại!
Ăn xong món khai vị, Kì đã vội biến thành hình người để đi vào nội dung chính.

Nhưng thấy vậy, Phong liền nhíu mày, cốc cho cô một cái vào đầu rõ đau.
- Cậu trở lại nguyên hình nhanh.

Hay cậu muốn ở lại dưỡng bệnh tiếp vài năm.

ngôn tình hài
Tiểu Kì biểu môi.

Đúng thật ở vương quốc người thú, việc biến thành hình người tiêu tốn quá nhiều sức lực.

Cô chỉ mới biết hình người vài phút mà bắt đầu khó thở.

Nhưng ở dạng người mèo, cô chỉ có thể “meo meo”
Tiểu Kì ấm ức, cúi gầm mặt, ăn tiếp.
- Mèo ngốc, tớ vẫn hiểu được tiếng tộc mèo của cậu mà.

Như sợ Tiểu Kì không tin, Phong trình diễn vài đường “meo meo” thuyết phục.

Tiểu Kì trố mắt, rốt cuộc Phong là tộc gì mà “đa năng” quá vậy.

Nhưng Tiểu Kì vẫn cảm thấy không tự tin với tiếng mèo của mình nên cô chỉ nói riêng với Phong.
- Meo….


(Tớ muốn về nhà) – Tiểu Kì xuống nước.

- Ăn xong hẵn bàn tiếp.

– Phong lạnh lùng.

Không hiểu sao Tiểu Kì lại ngoan ngoãn nghe theo.

Ở trường cao ngang ngược, bá đạo bao nhiêu.

Ở đây, cô lại ngoan ngoãn bấy nhiêu.

Vì thời cuộc giờ đã đổi, nếu không xuống nước thì còn lâu Phong mới chịu cho về nhà.
Cơm nước cũng đã xong.

Tiểu Kì chuẩn bị tiếp tục chuyện chính sự thì đột nhiên cơ thể của cô bị nhấc bổng lên.

Mái tóc của Phong chợt chuyển màu từ đen sang ánh kim.

Những sợi tóc dài ra, cứ thế ôm chặt Tiểu Kì, mang cô bay đến vào long Phong.
Tiểu Kì chưa kịp hoàn hồn thì khuôn mặt của Phong đã phóng đại trước mắt cô.

Mà lúc này đôi môi của Phong đã ấm nóng trên đôi môi của cô.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tiểu Kì vội đặt tay lên ngực Phong, dùng lực đẩy cậu ta ra.

Nhưng khuôn mặt của Phong vẫn rất gần.
- Meo! (Cái gì vậy?)
- Trả lại cho cậu nụ hôn tối qua.

– Phong nói chậm rãi, mắt vẫn nhìn Kì chăm chú.
Nụ hôn tối qua? Tiểu Kì bắt đầu sắp xếp lại chuỗi sự việc.

Hôm qua cô đến chỗ bà nội Phong chơi rồi trong khi chờ Phong đến đón thì cô ngủ thiếp đi.

Sau đó cô không nhớ ai đã đưa cô về.

Chỉ nhớ đang ngủ thì cô mơ thấy Phong và…
Ôi trời, cô cứ ngỡ là mơ.

Chẳng lẽ lúc đó cô thật sự đã kéo Phong lại nói những câu nói ngốc nghếch.

Đã vậy, cô nhớ…cô nhớ cô đã kéo cậu ta lại và hôn lên môi.

Sau đó…sau đó như một kẻ say, cô còn kéo cậu ta xuống giường, bắt cậu ta làm nệm cho cô ngủ cả đêm.

Ôi không! Xin ai đó hãy nói với cô đó chỉ là mơ thôi đi!
Chưa tiếp nhận hết thông tin thì chiếc eo của cô đột ngột bị ôm chặt.


Phong kéo người Tiểu Kì lại gần hơn và thêm một nụ hôn nữa lên đôi môi căng mọng ấy.

Lần này, nụ hôn mãnh liệt hơn gấp bội lần.

Tiểu Kì không còn sức phản kháng nữa.

Cơ thể cô như mềm nhũng ra, chỉ biết nương tựa vào người Phong để ngồi vững.

Cho đến khi Phong cắn nhẹ một cái lên môi dưới của cô.
- Meo! (Đau)
- Này là phạt vì tội trốn mọi người đi chơi… - Ánh mắt của Phong trở nên lạnh lẽo.
Lúc này, cô chỉ ước Phong lại trở nên ngốc nghếch như xưa để cô dễ sai dễ bảo.

Cô không thích tên Phong mặt lạnh như cục nước đá này đâu.
Nhìn thấy Tiểu Kì bắt đầu mếu máo.

Phong hôn nhẹ một cái lên tóc cô, an ủi rồi cầm bàn tay phải của cô lên.
Phong đưa nhẹ bàn tay mình, trượt ngang những ngón tay của Tiểu Kì.

Đột nhiên, một chiếc nhẫn màu bạch kim hiện ra.

Tiểu Kì trố mắt, quên luôn bản thân vẫn còn đang ngồi trên đùi của Phong.

Chiếc nhẫn xuất hiện.

Từ chiếc nhẫn, một cành hoa hồng màu trắng hiện lên.

Hoa hồng dần vương cao, hoa từ từ nở rộ.

Thoắt cái đã vươn đến gần khuôn mặt vẫn còn ngây ngô của Tiểu Kì.

Cô chưa kịp thích ứng thì Phong tiếp tục đưa 1 ngón tay đến gần bông hoa.
Một giọt máu từ tay của Phong xuất hiện, rơi vào đài hoa.

Bông hoa như nhận được sương mai, những cánh hoa bắt đầu ôm trọn giọt máu, bắt đầu cuộn mình lại.

Rồi dần biến mất trong chiếc nhẫn.

Cuối cùng, chiếc nhẫn trở lại hình hài bình thường, hiện diện trên ngón tay áp út của Tiểu Kì..


 
Chương 73: Hồ Nước Nóng


- Cậu thử vào chiếc nhẫn xem!
Tiểu Kì vẫn ngây ngô, làm theo răm rắp.

Khi ngón tay cô vừa chạm vào chiếc nhẫn thì bỗng dung có 1 vòng tròn nhỏ hiện ra.

Vòng tròn chia làm 3 phần: Màu trắng, màu đỏ và màu đen.

Thấy Kì càng ngây ngốc, Phong cười xoa đầu cô, giải thích.
- Đây là chiếc nhẫn dịch chuyển không gian.

Khi nào cần cậu cứ bấm chọn.

Màu trắng sẽ đưa cậu đến căn phòng này.

Màu đỏ sẽ đưa cậu đến căn nhà gỗ hôm trước…
- Còn màu đen? – Tiểu Kì thắc mắc
- Màu đen sẽ mang cậu đến trước mặt tớ.
Nhìn qua thì thấy màu đen có vẻ thích nhỉ.

Nhưng sau Phong có vẻ là lạ.

- Màu đen có điều kiện gì khác so với những màu khác sao?

Xem ra cô mèo này cũng không ngốc như cậu nghĩ.
- Màu đen trừ sẽ mang cậu đến trước mặt tớ.

Tuy nhiên, có nhiều trường hợp bị ngăn cản không gian nên cậu sẽ bị mang đến một nơi khác.

Hiện tại, cậu chưa thạo đường đi ở đây nên khoan hãy dùng màu đen.
- À.

Tớ hiểu rồi!
Nói là hiểu rồi.

Nhưng có ai ngờ đâu, cô nàng Tiểu Kì lại có tính hay quên.

Buổi chiều, trong khi không có việc gì để làm, cô nàng mới lấy món quà của Phong ra ngắm nghía.

Và tất nhiên phải có nghịch dại.
Lần đầu là Màu đỏ.

Ngay lúc cô vừa chạm đến phần màu đỏ, không gian bỗng thay đổi.

Trong chớp mắt, cô đang thấy mình ở căn nhà gỗ.

Wow xem ra đồ chơi này khá hay ho.

Tại sao tên Phong lại không đưa cho mình sớm hơn nhỉ.
Kì mở cửa, bước ra khỏi căn nhà.

Trước mặt cô là những luống hoa đang nhu nhú mầm xanh.

Hôm trước, khi cô đến đây vẫn là đồng cỏ cao gần qua đầu.

Có lẽ do đợt rồi cô “trốn quá kĩ” nên Phong đã cho người dọn hết cỏ, trồng những cây hoa thấp như này.
Phía trước mặt là cây táo và chiếc xích đu hôm trước cô ẩn náo.

Hôm nào cô phải bắt Phong sửa lại chiếc xích đu cho cô mới được.
Tiểu Kì ở lại căn nhà gỗ thêm một lúc.

Lúc bấy giờ, căn nhà gỗ chỉ có 1 cô người hầu chăm sóc và bên ngoài có những cô bác đang chăm sóc cây.

Tiểu Kì cũng ngại lộ nguyên hình nên cô liền bấm Màu trắng để trở lại căn phòng tại điện của Phong.
Chớp mắt, cô lại có mặt bên trong căn phòng.
Nằm lăn lốc mãi tới tận 6 giờ tối mà chưa thấy Phong xuất hiện.

Cô bèn lấy chiếc nhẫn lên thử nghiệm.

Lần này cô quyết định chơi lớn bấm vào nút Màu đen.


Nhưng lạ thay, cô không hề thấy Phong đâu.

Mà trước mặt cô là một bức tường.
Cô có phần ấm ức.

Không ngờ có ngày cô lại bị tên Phong đó lừa gạt.

Thế mà cậu ta bảo bấm vào vùng Màu đen, cô sẽ được mang đến trước mặt của cậu.

Đi thêm vài bước, cô chợt nhận… mình bị lạc.

Nơi đây không biết là nơi nào nhưng hầu như cô không thấy ai đi qua đây cả.

Đi được một lúc, cô nhìn thấy có một ngã rẽ trái phía trước mặt.

Dù gì cũng đến mức này thì “phóng lao phải theo lao” thôi.

Cô đi theo hướng dẫn, rẽ phải và… Cô đứng hình mất 5 giây khi trước mặt là Phong.

Cậu ta đang…vừa bước lên khỏi hồ nước.

Ô thì ra đây là khu tắm rửa xa hoa nhà cậu ta.

“Căn phòng” cực lớn, ở giữa là một hồ nước nóng cỡ lớn.

Hồ cỡ vậy mà chỉ có mình Phong dùng thôi thì cũng đủ biết mức độ xa hoa nhà này rồi.
Tiểu Kì đỏ mặt, vội che mắt lại.

Cái nhẫn chết tiệt này.

Hèn gì lúc nãy không mang cô đến trước mặt Phong.

Nhưng mà, nhưng mà lúc này cô cũng chính là ở trước mặt cậu ta.
Hôm nay đi học cả ngày.

Vừa về, cậu lại vùi đầu vào hồ sơ sổ sách.

Đã vậy 1 tuần nữa là đến ngày mừng thọ của nữ hoàng nên có nhiều việc cần cậu xử lý.

Cậu vừa xử lý 1 phần việc, định thư giãn tại hồ nước một chút thì bỗng dung chú mèo ngốc này xuất hiện.
Có vẻ như Tiểu Kì đã bấm vào Màu đen rồi.

Thật là… lo đâu thì có ngay đó mà.
Nhìn thấy Tiểu Kì đang đứng ngây ngốc, tay che kín mắt.


Phong ban đầu bất ngờ, sau chuyển sang giận và rồi buồn cười vì hành động của cô.

Phong nhanh tay lấy khăn tắm che người lại.

Luôn tiện, điều khiển tóc, ôm gọn cô mèo mang đến hồ nước.
Bất ngờ bị “bế” đi, Tiểu Kì mở toang mắt.

Nhưng lúc này, khoảng cách giữa cô và Phong đã được rút ngắn “ngắn nhất có thể”.

Cô có thể nhìn thấy rõ từng giọt nước rơi chậm rãi trên vòm ngực, trên xương quai xanh và trên khuôn mặt điển trai của Phong.
Ôi má ơi!!!! Cái gì vậy nè??
Tiểu Kì xấu hổ.

Nhắm tịt mắt lại.

Thấy vậy, Phong càng buồn cười.

Rõ ràng là nhìn lén người ta tắm mà lúc này lại xấu hổ, nhắm mắt.

Đã vậy, cậu quyết tâm nhấn nước cô.
Tiểu Kì cảm nhận cơ thể đang bị chìm xuống nước thì càng hoảng loạn.

Cô mở mắt ra, hai chân đạp lung tung, hai tay quờ quạng xung quanh tìm chỗ bám đỡ.
Cuối cùng thì tên hung thần kia cũng chịu buông tha cho cô.

Phong nhấc cô lên, đặt cô ngồi vững vàng lên bờ hồ.

Lúc này, Tiểu Kì mới dám buông 1 tay phải để vuốt những giọt nước trên mặt.

Nhưng lúc này, cô mới nhận ra, tay còn lại của cô, đang đặt lên bờ ngực rắn chắc của ai kia.

- Phong chết tiệt!
Cô giật tay thật nhanh trở về rồi vội vàng bỏ của chạy lấy người.
Nhưng tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.

Khi cô chạy đến gần lối ra vào thì cô va phải một người và té ngã ra sàn nhà.
- To gan, sao ngươi dám va vào công nương Saki?.


 
Chương 74: Công Nương Saki


Tiểu Kì ôm đầu, cú va vào người cũng khiến cô choáng váng nhưng thật may cô vẫn còn đứng vững.

Trong khi người kia thì ngã rạp xuống sàn.
Trước mặt, cô hiện giờ là một cô gái xinh đẹp, mặc trang phục khá lạ mắt, đậm chất hoàng tộc.

Ngoài ra, trên vai cô gái còn có 2 cánh nhỏ, màu sắc sặc sỡ như cánh bươm bươm.
- Ngươi là ai mà to gan, dám làm ngã công nương Saki vậy?
Cô gái đi cùng, ăn mặc bình dân hơn trừng mắt, bất bình thay cho cô gái ngã dưới sàn.
Tiểu Kì nghiêng đầu.

“Công nương”? Ủa đây là đâu? Sao cô gái này lại xưng hô kiểu “buồn nôn” như vậy?
- Xin lỗi.

Cậu có sao không?
Nhìn cô gái cánh bướm kia còn trẻ, chắc cỡ tuổi cô hoặc nhỏ hơn nên Tiểu Kì cũng xưng hô thân mật.
- To gan, sao ngươi dám vô lễ với công nương Saki như vậy?
Vẫn là cô gái ăn to nói lớn lúc nãy.

Từ lúc nãy đến giờ, cô “công nương Saki” gì đấy vẫn yểu điểu, nằm rạp xuống sàn nhà, chưa có dấu hiệu sẽ đứng lên.


Thấy vậy, Tiểu Kì xuống nước, khom lưng định đỡ cô gái đứng dậy.

Nhưng cô gái kia đã gạt phắc tay cô ra.
- Có chuyện gì vậy?
Bỗng từ xa, một âm thanh của phụ nữ cất lên.

Tiểu Kì ngước nhìn lên thì thấy một quý bà tầm tuổi mẹ cô bước đến.

Bà ăn mặc sang trọng và có phần nghiêm nghị.
- Xin vương hậu làm chủ cho công nương Saki ạ.

– Cô gái kia tiếp tục đến chỗ quý bà “mách lẻo” – Cô gái này vô phép vô tắc, chạy nhảy lung tung.

Lúc nãy va vào công nương Saki.

Đã vậy còn ăn nói hỗn xược ạ.
Tiểu Kì nhíu mày.

Đúng thật những loại người mách lẻo khi đã ghét thì chết đi sống lại, đi đến đâu cũng gặp.

Tiểu Kì nhìn về quý bà trước mặt.

Nhìn nét mặt lạnh này, có vẻ là người nhà của Phong.

Cô lễ phép cuối chào.

Lúc này, cô đang ở hình hài người mèo nên không tiện lên tiếng.
Lần này đến lược vương hậu thầm đánh giá.

Trước mặt bà là một người mèo mặc dù đã trưởng thành nhưng vẫn ở hình hài ấu thú.

Mà cô gái này lại là người mèo.

Người mèo? Chẳng lẽ là cô gái mà hoàng tử mang về sao.

Khuôn mặt của bà trở nên lạnh hơn.

- Người đâu, mang người thú này nhốt vào ngục!
- --------------------------
Thế là Tiểu Kì trải qua vài ngày ăn cơm ngục, ngủ trong tù.

Mặc dù cô cũng không hiểu tại sao mình được đưa đến đây nhưng dẫu sao cô cũng chưa từng khám phá mấy chỗ lí thú như này nên coi như là 1 chuyến du lịch miễn phí.

Nhắc đến mới thấy ấm ức.

Chẳng hiểu người ở đây sinh sống thế nào.

Chẳng có chút bình đẳng, tự do, bát ái.

Đã vậy còn giai cấp các kiểu.

Thời buổi nào rồi, mấy bay đã vi vu trên trời.

Vệ tinh đã bay xung quanh trái đất mà áo quần mấy người này còn như trong các phim hoàng cung.

Người hầu người hạ như thời phong kiến.
Bảo sao đầu năm học, nhìn tên Phong cứ như người ở trên rừng mới xuống.

Nền giáo dục và đời sống lạc hậu quá rồi.

Ra khỏi đây, có khi cô phải lên cho tên đầu đất đó vài lớp về nhân quyền.
Giờ mới sức nhớ, mỗi khi Phong xuất hiện, mấy cô người thỏ hay lính canh người chó cứ cung kính, tâu bẩm.

Mấy ngày đầu, Tiểu Kì cũng khá bất ngờ.

Đến mấy ngày sau có vẻ như Phong đã giàn xếp gọn gàng nên không thấy nữa.

Lúc trước khi mới đến nhà Phong ở thế giới loài người cũng vậy.

Mấy cô người hầu và quản gia cũng gọi tiểu thư này, tiểu thư nọ.

Cuối cùng, cô cũng đã dùng uy lực của mình để cải tổ.
Ngày thứ 3, khi đang nằm nhìn trần nhà, đếm tơ nhện thì cánh cửa phòng chợt mở ra.

Bên ngoài là Phong và bà nội của Phong.

Tiểu Kì lười biếng ngồi dậy.

Cô biết là mình được cứu ra rồi.

Nhưng năng suất làm việc của tên Phong này quá chậm đi.
Tiểu Kì không đến chỗ Phong mà trực tiếp đến trước mặt nữ hoàng.

(Bà nội của Phong), cô ngồi khụy xuống, gương mặt đầy ủy khúc.

- Meo! (Bà ơi, con sợ!)
- Thôi thôi! Bà thương! Không sao cả rồi.

Có bà ở đây rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt đáng thương, thân thể gầy còm của bé mèo cưng sua 3 ngày trong ngực.

Nữ hoàng không khỏi đau long.

Bà càng thêm yêu thương bé gái này như thể cháu ruột của mình.

Nữ hoàng để mặc cho cô ôm lấy chân bà.

1 tay bà cầm vương trượng, 1 tay vuốt tóc Tiểu Kì an ủi.
Phong từ nãy đến giờ vẫn quan sát.

Mặc dù cậu cũng xót ruột mấy ngày nay, lo cho Tiểu Kì.

Nhưng nhìn tình cảnh này…cậu chỉ biết cười trừ.

Không hiểu cô mèo ngốc này học được ở đâu tính nhõng nhẽo như vậy cơ chứ.
- ----
Cuối cùng cũng thoát ra được nơi u tối đó.

Tiểu Kì vươn vai, hít một hơi thở thật sâu thật dài, tận hưởng khung trời tự do tự tại của mình.

Cứ vui đi vì đằng nào cũng…lên sàn đấu.
Đúng là trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí.

Và điều kiện cô được ra ngoài chính là phải chuẩn bị tiết mục mừng tuổi cho nữ hoàng sắp đến.

Đã vậy điều kiện còn là phải đặc sắc và thắng trong cuộc thi giữa các công nương.

Giờ không lẽ mời dàn an hem chiến hữu đến ra mấy bài quyền chứ nhỉ?.


 
Chương 75: Cô Mèo Nghịch Ngợm


Tiểu Kì nằm lăn lốc trên giường.

Chỉ còn 4 ngày nữa là đến ngày mừng thọ của bà nội Phong.

Biết trình diễn cái trò mèo gì để đạt giải đây?
Ở phòng làm việc cạnh đó, Phong cũng đang miệt mài phê duyệt mấy tờ “tấu chương”.

Nay là mùa hè nên cậu không phải đến trường.

Tuy nhiên, mớ sổ sách ở trong triều cũng đủ khiến cậu đau đầu.

Đặc biệt là công tác chuẩn bị cho buổi mừng thọ sắp tới.
Sắp tới, sẽ có nhiều quý tộc ở các tộc và vương quốc khác đến tham gia.

Cho nên từ khâu tổ chức buổi tiệc không được sai sót.

Đồng thời, lực lượng quân sự cũng không được lơi lỏng.

Vì sẽ có một số vương quốc hay thành phần phản động sẽ lợi dụng thời cơ này mà ra tay.
Trong khi Phong đang vô cùng nghiêm túc, tập trung công việc thì Tiểu Kì cũng bắt đầu rời khỏi giường, mon men tiếng vào “phá đám”.


Ban đầu, cô nhìn ngó, xem xét xung quanh phòng làm việc, rồi đến bàn làm việc.

Rồi đụng chạm vào tóc, mặt mũi của Phong.
Thấy cậu ta không có dấu hiệu buông bỏ công việc và chú ý đến mình.

Tiểu Kì bèn ra tay với khây mực đen trên bàn.
Không biết đã bao lâu, Phong tập trung cao độ cho công việc.

Chỉ còn 4 ngày để tươm tất mọi khâu chuẩn bị.

Cuối cùng thì cũng hoàn thành 1 phần.

Cậu đặt chiếc long ngỗng vào giá, thả lỏng cơ thể một chút.
Phong nhắm mắt một lúc để mắt được nghỉ ngơi, cơ thể hồi tỉnh trở lại.

Đến lúc mở mắt ra thì… Cái gì đã xảy ra?
Xung quanh căn phòng rải rác các tờ giấy dấu chân mèo.

Những dấu chân mèo màu đen in khắp nơi trong phòng, từ sàn nhà, rèm cửa, cửa ra vào và… cả trên mặt của Phong.
- Tiểu Kì!!!
Lần này, Phong không thể bình tĩnh được nữa rồi.

Cô mèo này quả thực rất nghịch ngợm.
- ----
Rời khỏi thư phòng của Phong, Tiểu Kì tung tăng đi dạo.

Dù gì nằm trong phòng cũng bí ý tưởng nên cô quyết định dạo mát để chuẩn bị cho tiết mục sắp tới.

Năm đó, tại trường cô đã trình diễn tiết mục thổi sáo bài Đi học rồi.

Lần này không biết nên làm tiết mục gì cho đặc sắc đây.
Tiểu Kì đang tung tăng thì đột nhiên thu hút bởi một săn bóng rổ gần đó.

Cô như bắt được vàng, vội vã chạy đến.

Xem ra tên Phong này cũng đam mê bóng rổ quá đi.
Nhớ lại đợt hội thi bóng rổ, sở dĩ Tiểu Kì biết được Phong chơi bóng rổ giỏi vì trước đó vài hôm, cô đã gặp cậu ta tại sân bóng rổ.

Hay nói chính xác là team của cô gây sự với Phong.

Lúc đó cả team đang chơi bóng rổ thì vô tình quả bóng rơi vào đầu Phong đang đi bộ gần đó.


Team của cô không những không xin lỗi mà còn trêu chọc vì lúc đó nhìn cậu ta ngố tàu lắm.

Thế là cậu ta vùng lên và hạ knock out từng người với kĩ năng dẫn bóng siêu đỉnh.

Lúc đó, Tiểu Kì đang nghỉ giữa hiệp và đang ăn xiên que khí thế ở gần đó.

Lúc nhìn Phong chuyền bóng, cô cũng giật mình, đánh rơi cả xiên que đang cắn dở.

Thì ra cậu nam sinh mới đến này cũng không lù khù như mọi người nghĩ.

Quay lại với hiện thực, hiện giờ Tiểu Kì đang đi vài đường bóng.

Lâu rồi cô không được giãn gân giãn cốt.

Lần này được chạm vào quả bóng, cuộc sống cô như được nở hoa trở lại.

Chơi một mình mãi cũng chán.

Từ xa, cô chợt thấy một đoàn lính đi qua.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Thế là cô túm đầu cả đoàn vào, giàn trận bóng rổ liền.

Nhưng coi bộ ở đây bóng rổ không được thịnh hành cho lắm.

Mặc dù có cả một sân bóng đạt chuẩn như này nhưng khi đụng đến quả bóng, ai nấy cũng đều lung ta lúng túng.

Thế là Tiểu Kì đành mở lớp dạy bóng rổ bất đất dĩ.
Khi cả đoàn lính bắt đầu biết cách chơi căn bản và đi được vài đường thì Phong xuất hiện.

Ban đầu, khuôn mặt Phong lạnh vô cùng.

Cậu vẫn đang giận vì vụ dấu chân mèo.

Cả đoàn lính nhìn thấy Phong thì quỳ sụp xuống, lo sợ.
Nhưng với sự mặt dày, vô tư vô số tội của Tiểu Kì.

Phong nhanh chóng bị túm áo, tham gia vào trận bóng.

- Meo! (Này Phong, rốt cuộc nhà cậu áp bức nhân viên thế nào vậy? Sao mấy thanh niên lúc nãy, ai cũng bủng như cọng bún thế?)
Phong cười khổ.


Cô gái này, cậu chiều quá riết hư thật rồi.

Nếu tướng quân nghe được mấy lời này chắc tức nghẹn lắm đây.

Mặc dù, cậu là người sẽ kế vị nhưng hiện tại binh lính vẫn là do tướng quân quản lý và huấn luyện.

Cậu không thể can thiệp được.

Mấy năm qua, cậu cũng lo phần hồ sơ sổ sách mà không quan tâm mấy đến việc tập luyện của binh lính.

Nhưng những lời Tiểu Kì nói quả đúng.
Lúc cậu mới quen biết Tiểu Kì.

Cậu cũng bị cô mỉa mai là công tử bột yếu đuối.

Ban đầu cậu khá giận nhưng khi đến câu lạc bộ thể hình và đi lại với anh Khang nhiều thì cậu bắt đầu thay đổi.

Cậu cũng “lén” Tiểu Kì đến câu lạc bộ để rèn luyện bản thân săn chắc hơn.
Nay thì cơ thể đã cường tráng hơn.

Nhưng cậu lại quên những binh lính của mình còn quá yếu đuối trong mắt cô mèo này.

Hazz có khi cậu phải gặp tướng quân để bàn chuyện lại.
- Cậu đã chuẩn bị xong tiết mục sắp tới chưa? – Phong hỏi
- Meo! (Tớ bó tay.

Tự dung ở đâu bắt người ta múa may rồi còn bắt thắng.)
- Nhưng theo những gì tớ thấy, cậu chưa bao giờ thua cuộc.
Đúng thật cô mèo này tuy lười nhác nhưng hễ đã bắt tay làm việc gì đều có sự đầu tư, trau chuốt.

Và chưa từng thua cuộc.

Vậy nên lần này, cậu đặt niềm tin to lớn vào sự thành công của cô.
- Bà nội của cậu thích gì nhỉ?.


 
Chương 76: Bất Ngờ Ngày Mừng Thọ


Cuối cùng cũng đến ngày mừng thọ.

Ngày mà Tiểu Kì phải "trả bài" trước đông đảo mọi người.

Nghe có vẻ không đáng mong chờ nhưng cũng trong dịp này cô cũng sẽ được làm nghi thức trưởng thành.

Chấm dứt chuỗi ngày tự ti với nguyên hình ấu thú.

Nói chung, việc "trả bài" đối với cô như một chiếc vé tham dự nghi lễ.
Nhưng cô không ngờ quy mô to lớn của tiệc mừng thọ.

"Người trong gia đình" (người hầu) đi lại chuẩn bị không ngớt.

Có khi cả chục, cả trăm người.

Khách mời thì ăn mặc kì quái, mỗi nhóm lại có kiểu ăn mặc khác nhau.


Số lượng thì nếu đếm thì hoa cả mắt.

Có khi nhiều hơn số "người trong gia đình".
Cô ngẫm nghĩ: Nhìn chẳng khác mấy yến tiệc trong mấy bộ phim trong Hoàng cung.

Không ngờ nhà của Phong lại đông người đến vậy.
Mặc dù đông người hơn cô dự liệu nhưng Tiểu Kì cũng chẳng phải là lần đầu đứng trước đám đông.

Nên cô cũng không lo lắng mấy.

Cứ tập trung vào tiết mục thôi.
- Thưa tiểu thư!
Tiểu Kì đang đứng trầm ngâm thì có tiếng cô thỏ phía sau.

Khi cô quay lại thì thấy cô thỏ đang cầm một cái khay gỗ chạm khắc tinh tế, trên đó là một bộ đồ.
- Thưa tiểu thư, mời tiểu thư thay y phục tham dự tiệc mừng thọ ạ.
Tiểu Kì cầm bộ đồ lên xem thử thì liền một giây đã đặt nó vào khay.
- Không cần.

Em chuẩn bị rồi.
Nói rồi, Tiểu Kì bước đi chuẩn bị cho tiết mục.
Khách mời các tộc người thú và các vương quốc lần lượt tiến vào điện.

Đi sau mỗi đoàn người các tộc là những món quà mừng thọ dâng lên nữ hoàng.
Nữ hoàng, vương hậu và Phong ngồi bên trên, ở giữa điện chào đón khách mời và tiếp nhận các phẩm vật.

Hôm nay Phong nguyên dạng người thú với mái tóc dài ánh kim, khoác lên mình y phục màu trắng, hoạ tiết màu kim.

Vừa trang nghiêm, vừa toát lên phần lạnh lùng dòng tộc đế vương.
Trong vương quốc người thú của Phong, có nhiều tộc người thú sinh sống như Chó, Mèo, Đại Bàng, Thỏ,...!Người của mỗi tộc lúc sinh ra sẽ có ngoại hình như loài vật nhưng kích thước lớn.

Đến năm 10 tuổi, họ sẽ tham gia nghi thức trưởng thành tại sinh nhật của một người trong hoàng gia.

Lúc này, mỗi người thú sẽ chọn giữ lại một đặc điểm của loài vật như tai mèo, cánh đại bàng hay tai thỏ,...!Còn lại sẽ biến thành hình dạng con ngừoi.

Lúc này họ sẽ có thể đi lại bằng hai chân và nói tiếng người.
Tiểu Kì là vì chưa được tham gia nghi lễ nên hiện giờ cô vẫn nguyên dạng chú mèo to tướng.

Mặc dù cô đã tập luyện di chuyển bằng 2 chân nhưng khi ở hình dạng người mèo, cô vẫn chỉ nói được "meo meo".
Riêng những người trong hoàng tộc như Phong.

Khi sinh ra họ đã có bộ dạng con người.

Họ không cần làm nghi thức trưởng thành nhưng đến năm 18 tuổi sẽ có nghi thức trưởng thành khác.

Đặc biệt, chỉ có người trong hoàng tộc mới có mái tóc màu bạch kim.

Còn lại đều là màu trắng tinh.
Về phân chia lãnh thổ, ngoài vương quốc của Phong còn một số tộc người thú không chịu quy hàng nên tách riêng như tộc Rết, tộc Ong.

Hay một số vương quốc khác quy tụ một số tộc người thú khác.
Tình hình chung bề ngoài có vẻ các tộc và vương quốc vẫn đang hoà bình.

Nhưng các tộc và vương quốc vẫn đang ngấm ngầm xâm chiếm và mưu hại lẫn nhau.

Do vậy, buổi tiệc hôm nay các khâu tổ chức và bảo vệ hết sức nghiêm ngặt.
Khi các khách mời đã vào chỗ ngồi đầy đủ, buổi tiệc cũng bắt đầu.

Sau màn chào hỏi, chúc rượu từ các đại diện các tộc và các vương quốc, những tiết mục góp vui cũng diễn ra ở giữa điện.
Công nương Saki giành ưu thế, biểu diễn đầu tiên với điệu múa Hồ Điệp uyển chuyển.

Cô khoe đôi cánh sặc sỡ - Niềm tự hào của cô trước đông đảo mọi người.

Ai nấy cung  tán thưởng và mê mẩn trước vẻ đẹp của cô.
Cuối tiết mục, cô không quên nhìn về phía Phong, liếc mắt đưa tình một cái mới chịu rời đi.


Thế nhưng mọi nỗ lực của cô đều bằng 0 khi tiết mục mà Phong chờ đợi nhất vẫn là của Tiểu Kì.
Không những Phong mà cả nữ hoàng cũng rất mong chờ.

Còn công nương Saki và vương hậu thì ngóng xem Tiểu Kì chịu bẽ mặt trước đông đảo mọi người.
Ấy vậy mà cô nàng có phải dạng vừa đâu.

Đến tiết mục thứ 5, 6 mà cô vẫn chưa chịu xuất hiện.

Cho đến khi tiết mục thứ 6 vừa kết thúc.

Cả điện bỗng dưng im bặt.
Ban đầu vì tiết mục tiếp theo chưa tiếp nối.

Lúc sau khi mọi người bắt đầu nhận ra sự trống vắng trên sân khấu, cũng ngưng trò chuyện và dáo dác nhìn nhau.
15 phút trôi qua mà chưa thấy tiết mục nào trình diễn.

Lúc này mọi người bắt đầu sốt ruột và cho người vào bên trong xem xét tình hình.
Thế nhưng, ngừoi chưa kịp đi thì một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện.
Mọi người trong điện đều dồn ánh mắt vào thân ảnh nhỏ đó.

Cô gái lướt nhanh vào giữa sân khấu.

Ban đầu cứ ngỡ là bay nhưng khi nhìn chăm chú lại thì không hề thấy đôi cánh nào.

Mà lúc này, cô gái đang đi trên một đôi giày đặc biệt..


 
Chương 77: Đôi Giày Đặc Biệt


Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào con người vừa xuất hiện.

Một cô gái không rõ thuộc tộc người thú nào, dùng khăn che nửa mặt lướt trên mặt sàn tiến vào điện.
Ban đầu mọi người cho rằng cô thuộc tộc người có cánh.

Nhưng nhìn kĩ lại thì không có đôi cánh nào.

Lúc này, Phong cũng nhận ra cô gái dưới sân khấu chính là Tiểu Kì.
Ở thế giới này, người có thể đi trên giàu patin chỉ có mình Tiểu Kì.

Cô nàng này luôn mang đến cho mọi người hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Không biết lần này là tiết mục gì đây.
Trong khi đó, khi tiến vào điện, Tiểu Kì cũng kịp quét mắt nhìn một lượt những người có mặt trong điện.


(Nhưng với ánh mắt người trần thì cái nhìn của cô chứa chan bao tình cảm và sự duyên dáng)
Tiểu Kì nhận ra Phong và bà nội của Phong đang ngồi ở vị trí cao nhất.

Thoặt nhìn cô cảm tưởng như mình đang biểu diễn mừng thọ cho vua chúa như trong mấy bộ phim cổ trang.

Ngồi giữa điện, ở vị trí cao nhất là vua chúa.

Còn phía dưới sẽ sắp xếp các dãy bàn ghế cho các khách mời.
Tiểu Kì cũng không nghĩ nhiều.

Bất quá thì nhà Phong hơi khá giả hơn người khác tí nên lễ lộc có chút làm màu tí thôi.

Chứ thời nay làm gì còn vua chúa nữa.

Dù sao thì nhờ “giao diện thân thiện” như các phim cung đấu này nên Tiểu Kì nhanh chóng nắm được địa thế của điện và trình diễn tiết mục thuận lợi.
Trong tiệc mừng thọ này, Tiểu Kì biểu diễn một tiết mục múa đậm chất dân tộc.

Cô mặc một chiếc váy xòe nhiều màu sắc.

Cô vốn định mặc trang phục thổ cẩm cho hợp với bài múa nhưng thời gian gấp rút kèm với không hiểu địa bàn nên cô chỉ biến tấu một chút trang phục cô Thỏ mang đến.
Cũng may là chất liệu vải ở “nhà Phong” khá đặc biệt.

Vải dày dặn, giống như được dệt tay.

Họa tiết hoàng gia, được dệt chìm vào chất vải.

Trước đây, cô cũng có dịp làm trong lĩnh vực may mặc.

Dường như chất vải này, cô chưa từng thấy bán đại trà bên ngoài.

Nếu không phải là hàng thủ công thì có thể là hàng limited, đặt riêng thôi.
Tiều Kì dành hẳn 1 ngày để chuẩn bị bộ váy.


Tiếc là không có thời gian để làm thêm một chiếc mũ kim sa kim tuyến.

Đến phút cuối, cô đành dùng một chiếc khăn lụa, che nửa mặt đầy huyền bí.
Lần này, Tiểu Kì biểu diễn một tiết mục múa.

Nhưng tiết mục này “lạ” hơn những tiết mục khác là cô trình diễn trên một chiếc giày đặc biệt.

Ở vương quốc này, giày patin chưa được lưu hành.

Người thú ngoài di chuyển bằng cánh hay có tốc độ nhanh thì việc lướt trên mặt sàn này là hoàn toàn lạ lẫm.
Hơn nữa chiếc giày cô đang mang cũng là được thiết kế riêng.

Nó không phải là giày patin đúc nguyên chiếc.

Nó chỉ có một phần đế có bánh xe và chốt lắp cố định giữa phần trượt và phần giày.

Nhỏ gọn như 2 ổ bánh mì thịt.
Thông thường khi đi học, cô sẽ mang giày thể thao.

Lúc cần di chuyển nhanh (như lúc có nguy cơ bị ăn roi hay bị rượt đuổi), cô sẽ lấy đà nhảy từ trên bậc cao xuống và lắp nhanh phần đế patin vào.

Thực chất là có thể ngồi xuống lắp nhưng tình huống cấp bách nên chỉ có làm thế này thì hình tượng nhân vật mới ngầu được.
Hôm trước khi thi, Tiểu Kì nằng nặc nhờ Phong về nhà lấy giúp.

Vì từ khi đến đây, Phong không cho cô về lại nhà.

Vì hiện tại cô có vẻ đang rất khỏe mạnh nhưng nếu qua một thế giới không tương thích (thế giới loài người), cô phải dùng nhiều năng lượng để ẩn thân hơn.
Quay lại với tiết mục của Tiểu Kì, ban đầu mọi người trong điện bị thu hút bởi đôi giày patin và trang phục đặc biệt của Tiểu Kì.

Nhưng đến gần giữa tiết mục, mọi người cũng sớm thích nghi và bắt đầu nói chuyện, uống trà trở lại.
Vì ngoài sự xuất hiện đặc biệt thì kĩ năng múa của Tiểu Kì so với những nữ công khác không có gì đặc biệt.


Có thể nói là quá cứng, không uyển chuyển.

Mà trang phục cô mặc ngoài chiếc váy nhiều màu sắc ra, chiếc khăn che mặt tạo vẻ huyền bí thì cũng không thể hấp dẫn như những cô nữ công thân hình chuẩn và trang phục cắt xẻ táo bạo.
Tiểu Kì vừa biểu diễn vừa quan sát phản ứng của mọi người.

Đúng cô dự liệu, những người này là quen thuộc “giao diện thân thiện rồi”.

Cô có phải vũ công chuyên nghiệp đâu.

Kêu cô múa quyền hay chơi bóng rổ thì được chứ biểu diễn ca múa thì thua rồi.

Ngặt nỗi tiệc mừng thọ thì không thể kéo cả đội bóng rổ vào đây.
Cô mỉm cười, đã vậy thì… đừng quá bất ngờ nha!
Đột nhiên bài nhạc thay đổi tiết  tấu.

Tiểu Kì hơi ngừng nhảy 1 nhịp.

Bất ngờ, lòng bàn tay phải của cô lóa sáng, một cây sáo màu vàng từ từ chui ra từ lòng bàn tay của cô.
Lúc này cả điện đang ăn uống vui vẻ nên không ai để ý điều khác lạ.

Chỉ có Quốc sư nãy giờ vẫn dõi theo cô bé tộc mèo của ông.

Khi cây sáo xuất hiện, ông kinh ngạc, ông bất giác thốt lên:
- Kepa….


 
Chương 78: Cháu Gái Của Nữ Hoàng


Tại một nơi khác…
Sà vương tiến vào căn phòng.

Thoắt cái, đuôi rắn biến mất, thay vào đó là một người đàn bà đã ngoài 40.

Khuôn mặt bà lạnh tanh bước gần đến chiếc giường trong phòng.

Nơi có một người đàn bà khác đang an nhàn nằm vắt chân ăn nho.
- Tuổi nào rồi mà còn không quy củ như này nữa.
Người đàn bà trên giường cũng độ tuổi sà vương.

Bà là em gái ruột của sà vương.

Nhưng có lẽ do “môi trường làm việc” khác nhau.

Nên trông người em có phần trẻ trung hơn.
- Chị hỏi mãi câu này mà không chán sao.

Từ trước đến giờ, đây là cách em sống.
Người em liếc nhìn một cái, miệng vẫn tiếp tục cắn một trái nho và tiếp tục quyển truyện ngôn tình còn dang dở.
Sà vương ngao ngán.


Bao năm cô đã nuôi cô em gái lười nhác, không chí tiến thủ này rồi.

Mà ngay cả chồng con, cô em cũng không thèm nhắc đến.

Năm 20-30 bà còn hay lui đến nhắc nhở chuyện lập gia đình.

Nhưng qua 40 tuổi thì chỉ đảnh bất lực nhìn em gái mình trở thành gái già ế ẩm thôi.
Kiếp này bà đành thay cha mẹ nuôi dưỡng đứa em gái này!
- Hôm nay là ngày mừng thọ Nữ hoàng Vương quốc Kaito.

Ta nhớ đã bảo em đến đó tham dự.
- Mừng thọ, năm nào cũng mừng.

Có gì hay ho đâu.

Em ở nhà cho khỏe.
Nói xong, bà xoay lưng lại sà vương như không muốn tiếp tục bàn chuyện.

Sà vương bất lực, lắc đầu rời đi.

Nếu biết sớm như này thì bà đã sắp xếp đến dự.

Giờ tiệc cũng đã hơn nửa rồi.

Bà mới hay tin cô em gái của mình lại lười nhác không đi.
Thật là hết cách!
- --
Tại buổi tiệc mừng thọ…
Khi mọi người đang vui vẻ ăn tiệc thì bỗng một tiếng sáo trong trẻo phát lên.

Ban đầu, tiếng sáo du dương, hòa quyện với tiếng các nhạc cụ khác.

Nhưng càng lúc, tiếng sáo càng cao trào, ma mị và đột nhiên “rào rào”.
Một đàn dơi đen ngồm từ đâu xuất hiện.

Mà lúc này, cả bày hơn 20 con đang cấp dưới chân một mảnh vải lụa đỏ.

Không những vậy, cả đàn không ngừng thay đổi đội hình, làm cho mảnh vải đỏ như đang nhảy múa uyển chuyển.
Lúc này, Tiểu Kì đã ngừng nhảy múa mà trở thành một người điều khiển thú.

Tiếng sáo có lúc trầm lúc bổng.


Cả đàn dơi theo tiếng sáo mà di chuyển.
Trước giờ người ta huấn luyện chó, mèo hoặc một số con thú khác.

Còn điều khiển được cả đàn dơi nhảy múa như này thì đúng là lần đầu mọi người được chứng kiến.

Cả điện há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cho đến khi gần kết thúc tiết mục,  mảnh vải được trải dài xuống.

Lúc này, mọi người mới nhìn thấy rõ dòng chữ “HAPPY BIRTHDAY TO YOU”
Một cái kết khá hoành tráng nhưng khi thấy dòng chữ, mọi người có phần ngơ ngác vì không hiểu được ý nghĩa.

Vì ở đây, chỉ những người trong hoàng tộc, có cơ hội “du học” thế giới loài người mới biết được tiếng Anh.
Mà khoan, tiếng sáo đột nhiên cất lên.

Từ xa, một đàn dơi đỏ tầm 10 con xuất hiện.

Lúc này, chúng đang mang một bó hoa nhiều màu sắc tiến vào điện.

Cả điện tiếp tục được một phen trầm trồ.

Vì loài dơi đỏ này hiếm khi xuất hiện hoặc nếu có thì cũng chỉ 1-2 con.

Đằng này, cô gái có thể triệu tập cả đàn hơn 10 con.

Quả là một nhân vật không tầm thường.
Tiểu Kì đón lấy bó hoa.

Sau một đoạn sáo, cả đám dơi bay đi mất.

Lúc này, cô liền cầm bó hoa, tiến lên phía trên, nơi nữ hoàng đang ngồi.

Nhưng chỉ còn cách nữ hoàng chừng 10 bước thì cô bị 2 tên lính chặn lại.
Thấy vậy, nữ hoàng ra lệnh cho tên lính nhường đường cho Tiểu Kì lên.

Được thế, cô mỉm cười, lúc này cô cũng gỡ bỏ khăn che mặt để mọi người an tâm hơn.
Cô tiến đến chỗ nữ hoàng, dâng lên bó hoa và nói:
- Chúc mừng sinh nhật, bà nội! Con xin kính chúc bà luôn dồi dào sức khỏe, vui vẻ và sống thật vui, thật lâu, thật thoải mái bên cạnh con cháu.
Lúc này cả điện như im bặt, dỗi theo mọi cử chỉ và lời nói của Tiểu Kì.

Khi nghe đến đoạn chúc thọ thì cả điện được phen kinh hãi.
Lời chúc tưởng chừng rất đỗi bình thường nếu ở thế giới loài người.


Nhưng ở vương quốc này, xưng hô “con”, gọi “bà nội” như này thì có lẽ chỉ có mỗi Tiểu Kì mới dám làm.

Ngay cả Phong, dù là cháu trai đích tôn nhưng chưa từng xưng hô thân mật như vậy.
Cả điện được phen đổ mồ hôi hột giùm cô.

Phong cũng bất ngờ, suýt phì cười.

Còn vương hậu thì nhíu mày, khó chịu.

Nếu đây không phải tiệc mừng thọ đang diễn ra, có nhiều khách mời ở đây thì bà nhất định phải trị tội thất lễ của cô bé này.
Nhưng “gừng càng già càng cay”, nữ hoàng thấy vậy cũng nói đỡ cho Tiểu Kì.
- Cảm ơn con, cô bé ngoan.

Hôm nay tiết mục của con làm ta ưng ý nhất trong các tiết mục.

– Nói đoạn, bà ngừng lại đôi phút.

Dường như cố tình khẳng định rằng lần cá cược này, Tiểu Kì đã chiến thắng.

– Được rồi, con lên đây ngồi với bà.
Khỏi phải nói, cả điện tiếp tục dậy sóng vì cô gái được nữ hoàng ưu ái này.

Khi Tiểu Kì đã yên vị ở chiếc ghế cạnh nữ hoàng.

Mà vị trí này thông thường những người hoàng gia mới được ngồi.

Nữ hoàng mới tuyên bố:
- Hôm nay, ta rất vui vì sự có mặt của tất cả mọi người đến mừng thọ cho ta.

Cảm ơn các vương, tộc trưởng và các vương đã lặn lội đường xa tham gia buổi tiệc nhỏ với bà già này… Tiện đây, ta cũng muốn giới thiệu về cháu gái ta mới nhận nuôi.

– Đột nhiên, nữ hoàng đưa tay chỉ về Tiểu Kì.

– Đây là Tiểu Kì – cô cháu gái nuôi của ta!.


 
Chương 79: Thiên Vị


- Đây là Tiểu Kì - Cháu gái nuôi của ta!
Một lời tuyên bố của nữ hoàng khiến cả những người trong hoàng tộc lần bá quan và các khách mời sững sốt.

Ngay cả Phong và vương hậu cũng không hề biết trước điều này.
Duy chỉ có Tiểu Kì vẫn còn vô tư như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vì với cô, ngoài người thân ra thì bên ngoài, cô vẫn kết thân với nhiều người.

Chuyện được người khác nhận “con nuôi”, “cháu nuôi” không mấy xa lạ.
Huống hồ, hiện nay, cô còn coi cô Hiệu phó là mẹ nuôi.

Anh Khang là anh nuôi và chị Ngọc (vợ anh Khang) là chị nuôi.

À kể thêm là những cô bác trong phố ẩm thực là những người không liên quan máu mủ nhưng thân quen với cô nữa mà.
Thấy mọi người kinh ngạc, nữ hoàng nói thêm 1 câu.
- Riêng cô cháu gái ngoan ngoãn này, ta đặc cách gọi ta là “bà nội” và tự do đi lại như thành viên hoàng gia khác.
- Nữ hoàng…
Sự việc có vẻ ngày càng nghiêm trọng khi nữ hoàng dành quá nhiều sự ưu ái cho cô gái xa lạ này.

Vương hậu bất ngờ, thốt lên như muốn nữ hoàng rút lại quyết định của mình.
- Mọi thứ cứ như vậy đi!

Một lời đã nói, như đinh đóng cột.

Người hầu từ từ dìu bà ngồi xuống.

Buổi tiệc cứ thế tiếp tục.

Nhưng không khí lúc này không còn như ban đầu.

Ai nấy thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tiểu Kì, thăm dò về nhân vật mới xuất hiện này.
Mặt khác, tại cánh gà, sau khi biết tin nữ hoàng tuyên bố Tiểu Kì chiến thắng trong buổi mừng thọ này.

Công nương Saki tức giận đùng đùng.

Đến khi nghe người hầu nói rằng Tiểu Kì được nữ hoàng nhận làm cháu gái nuôi thì lại kinh ngạc, không tin nổi.
Cô ta là ai mà lại được nữ hoàng ưu ái đến vậy?
- ---
Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc.

Tiểu Kì uể oải trở về phòng.

Hôm nay mặc dù nhận được nhiều tin vui và ăn được nhiều món ngon.

Nhưng không ngờ, một buổi tiệc mừng thọ thôi lại kéo dài và nhiều căng thẳng đến như vậy.

Nhìn chẳng khác nào buổi tiệc xã giao giữa các sứ giả các nước trong mấy bộ phim vương triều.
Đã vậy, từ khi biết cô được nữ hoàng nhận làm cháu gái nuôi thì ai ai cũng dán mắt vào cô.

Thật là… khiến người ta ăn mất tự nhiên!
Lúc này, cô cũng lim dim buồn ngủ.

Nhưng còn phải làm vài thủ tục thay đồ, skincare các kiểu rồi mới được mấy cô hầu buông tha lên giường.

Nói đến thì hồi trước đến giờ, cô có bao giờ dưỡng da này nọ trước khi ngủ đâu.

Từ hồi đến đây, mấy khâu đó dường như là bắt buộc.

Bắt buộc đến nỗi cô chẳng muốn làm nhưng nếu không làm thì sợ mấy cô hầu bị cắt lương tháng vậy.
Dù gì thì cô cũng chỉ nằm biếng nhác trên giường phó mặt cho cô Thỏ làm thôi.

Nên dần dần, cô cũng không buồn từ chối hay phản kháng nữa.
Lúc này, Tiểu Kì đang nằm đắp mặt nạ.

Mắt lim dim buồn ngủ thì có tiếng của Phong bước vào.


Cậu hỏi Tiểu Kì còn thức không rồi ra lệnh cho cô Thỏ ra ngoài đợi.
Cả ngày hôm nay, mặc dù có cơ hội ngồi cạnh Phong nhưng hai người chưa nói chuyện được câu nào.

Nghe vậy, Tiểu Kì mở mắt, phóng nhanh xuống giường.
- Meo! (Phong chết bầm, hôm nay cậu…)
Nhưng chưa nói hết câu thì Tiểu Kì nhận ra Phong đang cố nhịn cười.

Thấy vậy, cô có phần tức giận:
- Meo (Này, cậu cười cái gì vậy?)
Sợ Tiểu Kì giận, Phong cố làm mặt bình tĩnh.
- Khụ… À không… Tại lần đầu tớ thấy cậu đắp mặt nạ nên…hơi lạ.
Tiểu Kì nhận thức được vấn đề.

Cô đưa tay lên mặt thì cảm nhận được chất lành lạnh.

Cô nhìn vào thì ôi thôi mặt nạ gì màu vàng khè thế này.
- --
Cuối cùng thì Tiểu Kì cũng đã hoàn tất các bước chăm sóc da và xinh đẹp ngồi vào bàn nói chuyện với Phong.
Lúc bước ra, Phong có chút ngây ngốc vì không hiểu sao, Tiểu Kì ngày càng xinh xắn.

Da mặt càng trắng trẻo, căng mịn như em bé.

Không lẽ từ khi đến đây dưỡng thương nên cô mới đẹp ra.

Nhưng cũng mới hơn 1 tháng thôi mà.
- Meo (Này! Cậu nhìn gì vậy?) – Tiểu Kì vỗ vai Phong.
Phong định thần trở lại.
- À không.

Hôm nay cậu có mệt lắm không? – Phong hỏi han.
- Meo (Trên cả mệt).

– Tiểu Kì bỉu môi.
Bình thường thấy nhà Phong chẳng khi nào tổ chức đám tiệc.

Không ngờ khi đã làm thì hoành tráng như vậy.

Chuẩn bị trước hơn 1 tuần mới xong.
Phong phì cười vì sự thẳng thắn của cô nàng.
- Lần này, cảm ơn cậu nhiều nhé.

Hôm nay nữ… à bà nội của tớ rất vui.

- Meo (Đương nhiên.

Tiểu Kì đã ra tay mà).

– Cô đắc ý – Meo (À mà có ai nhớ đã hứa hẹn gì với mình không ta?)
Lúc này, Phong mới sực nhớ lời hứa hôm trước.

Nếu cô chiến thắng thì ngoài giao kèo với công nương Saki thì cậu đồng ý đưa cô về nhà.
- Tớ nhớ mà.

Nhưng… - Đột nhiên Phong sực nhớ ra điều gì.

Cậu cau mày lại.

– Tiểu Kì, hôm nay, cậu lại biến hình dạng con người nữa rồi!
Chẳng trách lúc tặng hoa cho nữ hoàng, cậu cứ thấy điểm gì là lạ.

Thì ra hôm nay, cô nhóc này liều mạng biến hình dạng con người để biểu diễn và để tránh meo meo trước mọi người.

Nhưng việc này vô cùng nguy hiểm.
- Meo! (Xin lỗi… tớ chỉ muốn mừng thọ cho bà nội thôi mà)
Nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Tiểu Kì.

Phong cũng mủi lòng, định bỏ qua.

Nhưng giây trước, giây sau, cô nàng lại lồi cái đuôi cáo ra.

Cô nhảy ra xa chỗ Phong một chút, tránh bị cậu ta bắt được rồi mới lớn tiếng khiêu chiến:
- Meo!! Nhưng tớ khỏe re rồi nè.

Cậu phải giữ lời hứa đó.

Ngày mai đưa tớ về nhà nhe.

Tớ muốn ăn kem, muốn ăn gà rán, muốn đi chơi bóng rổ!!!!!.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom