Cập nhật mới

Dịch [Lão Cửu Môn] Phiên Ngoại Trần Bì A Tứ

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Hoa thiêm tử


Bọn chúng cách Trần Bì một quãng rất xa. Thời tiết tốt, mặt sông sóng gợn lăn tăn, hiếm có hôm nào trời đẹp như vậy. Nắng chiếu xuống da người nóng ran cả lên. Một đứa tiểu đệ đi bên cạnh bưng lên cho Trường Bào một gói đậu hồi hương, đám người vừa cắn đậu vừa đi theo Trần Bì về phía Bách Bình Lâu.

Tiết trời ấm áp, có thể là do đã giải được mối tâm sự trong lòng nên tâm trạng Trường Bào vui vẻ hẳn lên, y vừa đi vừa ngâm nga tiểu khúc nho nhỏ. Một tên thuộc hạ lại dâng thuốc lào, Trường Bào khoát tay: “Tụi bay đã thấy kết cục của tên văn thư chưa?”

Tất cả đám thuộc hạ sắc mặt đều tái nhợt, nhìn nhau rồi gật đầu, không dám hó hé thêm lời nào nữa.

Trường Bào chỉ thuốc lào: “Thứ này cũng là một thói quen, tụi bay dùng ít thôi. Con người ấy mà, càng ít thói quen, thì ta có thể tính kế tụi bay lại càng ít hơn một chút, hiểu chưa?”

Cả đám không biết nên phản ứng sao mới phải, ai nấy đều ngậm tăm. Trường Bào cười nhìn chúng một lượt: “Thế nào? Sợ rồi à?”

Một gã thuộc hạ trong đó liền nói: “Ban Đà tiên sinh nói với bọn tiểu nhân những điều này, chứng tỏ chúng tiểu nhân ngay cả tư cách bị mưu hại cũng không có, xem như là tiên sinh trêu chọc chúng tiểu nhân. Chúng tiểu nhân đều hiểu cả.”

Trường Bào phá lên cười lớn, tỏ ra cởi mở một cách lạ thường, chỉ vào gã thuộc hạ đó mà nói: “Có đầu óc, chú mày lên thay chứng văn thư.”

Gã thuộc hạ ấy liền ngẩn ra, không biết có phải thật hay không.

Một thuộc hạ khác lại hỏi: “Ban Đà tiên sinh, tại sao chúng ta không thẳng tay giết quách Trần Bì luôn, quân ta đông người như vậy, lại ngay bên bờ sông, có tiên sinh ngài tọa trấn, bày cho chúng tiểu nhân một mưu kế, gã Trần Bì này thì cần gì nhọc đến các anh em ở Bách Bình Lâu. Phần công trạng này, chúng ta không thể độc chiếm ư?”

Trường Bào cắn hai hạt đậu, vừa nhai vừa cười nói: “Giết Trần Bì? Chỉ bằng tụi bay? Tụi bay có biết người ta thân phận thế nào hay không?”

Đám thuộc hạ không hiểu, Trường Bào nhìn dáng đi của Trần Bì phía xa xa, nheo mắt nói: “Hạng người như vậy, dân trong nghề chúng ta gọi là ‘hoa thiêm tử’, tay lẹ, tai thính, ánh mắt tinh. Người bình thường khi đánh lộn đều phải xem đối thủ có cao to lực lưỡng hay không, người có công phu thì xem đối thủ có giắt gì bên hông hay không, nhưng còn đám hoa thiêm tử mà đánh lộn, căn bản không cần phải xem đối thủ là ai, đối với bọn chúng ai cũng như nhau, đều có thể nhìn ra sơ hở.”

“Sơ hở?”

“Đúng vậy, loại người như hoa thiêm tử, ông trời cho cơm ăn, mắt liếc toàn liếc ra được sơ hở của  người khác. Đụng phải một gã hoa thiêm tử tay nhanh đao bén, dù có mười mấy hai mươi người cũng không đến gần hắn được một tấc. Huống hồ là cái loại như tụi bay, có khi ngay cả bản thân chết như thế nào cũng không biết.”

“Ban Đà tiên sinh, không phải chúng tiểu nhân còn có tiên sinh hay sao? Tiên sinh có thể thiết kế làm sao cho hắn tin tưởng tiểu nhân, sau đó, chúng tiểu nhân len lén hạ thủ là được. Hắn có lanh lẹ đến mấy, bao nhiêu người chúng ta cùng đâm lén, hắn sao mà phòng hết được?” Một gã thuộc hạ nịnh bợ. Trường Bào lắc đầu, lạnh lùng nhìn Trần Bì: “Tính kế con người thì được, nhưng tính kế loài súc sinh thế nào được?”

Cả đám thuộc hạ vẫn chẳng hiểu. Trường Bào cười khổ, bản thân y biết rõ, vốn không thể tính kế với hạng người như Trần Bì được.

Điểm đáng sợ nhất ở Trần Bì, đó là sự lý giải của hắn với thói đời này hoàn toàn không theo logic của thế tục thông thường. Ngươi muốn lừa hắn, có thể coi như là tính kế hắn, nhưng hắn lại không hiểu lời ngươi nói, cũng không hiểu sự ám chỉ bóng gió của ngươi. Có khi ngươi còn chưa nói hết dăm ba câu, hắn đã mất kiên nhẫn, xiên cho ngươi một đao rồi.

Hắn tựa như loài súc sinh, khi loài súc sinh nhìn ngươi chằm chằm, trong đầu nó chỉ có duy nhất một mong muốn, đó là moi tim gan phèo phổi của ngươi ra. Cho dù ngươi có giảng giải đạo lý với nó, đe dọa nó, hay dụ dỗ nó, nó đều không hiểu.

“Ban Đà tiên sinh khiêm tốn quá rồi, nếu không thì, làm sao thằng ranh đó ngoan ngoãn chịu đến Bách Bình Lâu…”

Trường Bào cắn hạt đậu, bỗng nhiên ngừng lại, như thể sực nhớ ra điều gì: “Hắn vừa bước chân vào Bách Bình Lâu là bị súng bắn loạn mà chết, cái này ta không gọi là mưu kế.” Nói đoạn, y xoay người rời khỏi đê, nói với đám thuộc hạ: “Tụi bay tiếp tục đi theo, ta nghĩ ra một ý để tìm vui. Đừng có để mất dấu, có biến thì lập tức đến sới chọi gà ở cửa Đông tìm ta.”

Đám thuộc hạ vâng lời, Trường Bào vội vàng bỏ đi, khóe miệng cứ nhếch lên cao, dường như đang nghĩ tới chuyện gì rất vui.

Y vừa bỏ đi, cả đám thuộc hạ liền trố mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn Trần Bì, hắn vẫn đang ung dung bước đi. Một gã thuộc hạ liền nói: “Ban Đà tiên sinh làm sao thế? Mới vừa rồi còn nhàn rỗi nói chuyện phiếm, loáng cái đã đi rồi?”

Gã thuộc hạ vừa thăng chức văn thư sắc mặt nặng nề, có hơi run rẩy, nói: “Dựa theo những gì tao biết về Ban Đà tiên sinh, chắc là tiên sinh muốn đi cá cược rồi.”

“Cá cược? Cá cược gì?”

Gã văn thư nhìn Trần Bì, biết chắc chắn Ban Đà tiên sinh không chỉ dụ Trần Bì đến Bách Bình Lâu đơn giản như thế, y không bao giờ làm những chuyện mà y không hứng thú. Ai cũng nằm trong sự tính toán của y hết. Tất cả những gì y nói ngoài miệng đều chưa chắc đã là suy nghĩ thực sự của y. Vừa rồi, y đột nhiên nảy ra ý gì đó rồi bỏ đi, thực ra chắc chắn là đã suy tính xong hết cả rồi. Nghĩ đến đây, gã toát hết cả mồ hôi lạnh, không biết bản thân mình bị bỏ lại trên đê này rồi sẽ gặp phải chuyện gì đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Đầu người đổi đầu người


Khi Trường Bào đến sới chọi gà ở cửa Đông, ba bang năm phái đều đã tề tựu. Hiển nhiên, việc đột ngột di dời địa điểm gặp mặt đến đây khiến ai nấy đều bất ngờ. Quanh sới chọi có cơ man những sạp hàng nhỏ bán lộ thiên, mấy người mặc áo cừu lụa vàng dẫn theo thuộc hạ, chen chúc nhau ngồi quanh cái bàn vuông của sạp hàng, nhìn bát su hào và đậu phụ cay trước mặt mà dở khóc dở cười. Có điều, tất cả đều là người thô tục, cũng chẳng để ý tiểu tiết làm gì, tự mang theo rượu, tự mình uống.

Ba bang năm phái, ba bang mở sới cờ bạc, cho vay nặng lãi, năm phái mở nhà chứa, làm cướp trên sống, kẻ nào kẻ nấy đều có tay chân của riêng, bang phái lớn cũng chẳng kém cạnh gì Hoàng Quỳ. Nhưng giờ thế cục loạn lạc, nhiều mối làm ăn phải dựa vào đường thủy, thế là tự dưng Hoàng Quỳ lớn mạnh lên, quan hệ giữa mấy bang phái trở nên rất nhạy cảm.

Thấy Trường Bào đã tới, mấy gã đương gia cùng đứng lên, lập tức bị Trường Bào ấn xuống, nói: “Ấy không dám không dám, ngại quá, có chuyện đột ngột xảy ra, chúng ta đành phải dời địa điểm ra chỗ khác.”

Tất cả đều khoát tay, Trường Bào nhìn khắp một lượt, thấy ai nấy đều dắt theo tay chân hầu bên cạnh, chỉ có mình y là đi một mình, liền cười: “Chúng ta nhậu một bữa, chuyện trò một hồi, mời các vị dặn mấy anh em tìm nơi nào ăn cơm cái đã.” Đoạn y nới lỏng giày, ý muốn bàn chuyện nghiêm túc, tạm thời không đi đâu khác.

Mấy người kia nhìn nhau một lượt, rồi lục đục ngồi xuống. Cả thảy chín người chen chúc một chỗ, lũ người này thường ngày diễu võ dương oai đã quen, nay cùng rúc vào một chỗ, nom buồn cười hết sức. Duy chỉ Trường Bào là có vẻ hết sức hưởng thụ, vừa cầm đũa liền gắp ăn ngay. Vừa lúc đó, thấy trong đám ba bang năm phái có chị Quan, trên mặt nguyên một vết bầm đen to tướng, dù đã đắp cả một lớp phấn lên che nhưng vẫn cứ nổi bần bật, y bèn phì cười: “Chị Quan, mặt bà chị sao thế?”

“Làm sao?” Chị Quan nhướng mắt nhìn Trường Bào: “Gã Pháo Đầu nhà chú, ngủ với con gái nhà người ta thì cứ ngủ, vậy mà còn bẻ gãy chân người ta, anh trai người ta bèn hùng hổ xông đến trả thù, làm bà đây phải ăn nguyên một gậy vào mặt.”

“Dám đánh chị Quan, chẳng lẽ bà chị còn chưa lột da hắn ra.” Trường Bào cảm thấy buồn cười quá, mà vẫn phải cố nhịn.

“Xí, chúng ta làm giặc cướp, thì cũng phải biết phải trái chứ, đúng không? Làm điếm thì sao, điếm thì không phải người chắc? Một người lành lặn ra đấy, tự dưng bị biến thành cái dạng thế này. Tụi này không phải cái hạng bất cần lý lẽ như Hoàng Quỳ các người.”

Mấy người khác cười hùa với Trường Bào, Trường Bào càng cười ác hơn: “Nào có ý đó, Pháo Đầu là Pháo Đầu, tôi là tôi, chuyện chúng ta bàn là chính sự, chuyện gái điếm tôi không liệu được, bà chị phải tìm đại ca tôi mà nói.”

Chị Quan chẳng nói lời nào, Trường Bào nhấp mấy ngụm rượu, nhìn mấy gã đương gia cũng đang giương mắt nhìn mình, nói tiếp: “Mọi người đừng vậy, tiểu đệ này âu cũng vì gặp khó khăn, độ này kẹt quá, đám thủy phỉ bên dưới bị quân đội đánh cho tan tác hết, tháng này lại có thêm ba mươi bốn người dạt đến Hồ Bắc, Hoàng Quỳ mà liệu được, thì chúng an phận được, mà nếu không liệu được, bọn chúng liền bỏ đi hết, đến lúc đó lại chẳng tránh được mấy chuyện tủn mủn. Con sông này, còn phải nhờ tất cả mọi người cùng lo liệu, chứ cái nghiệp của chúng tôi thực còn chẳng tự nuôi nổi thân mình nữa.”

“Thôi đi, chú mày bớt nói nhảm, ai chẳng biết các người đòi thêm rồi, một lá cờ thì thêm bao nhiêu nào?” Một gã béo trắng gần đó trông có vẻ sốt ruột, không chịu ngồi yên được nữa: “Bọn này thêm được thì đã thêm rồi, không thêm nữa, cùng lắm thì khỏi đi đường thủy nữa chứ gì.”

“Tôi còn chưa nói xong, ông đã chịu luôn rồi?” Trường Bào bỗng có chút nóng nảy, chị Quan bèn trợn mắt lườm gã béo: “Chú mày bớt bớt cái mồm đi có được hay không. Chú mày bán thuốc phiện thì đi đường Vân Nam, còn chị mày bán gái, không xuôi Nam thì ngược Bắc lên bán mẹ nó cho lũ Thát à?”

Trường Bào liếc nhìn chị Quan: “Dào ôi, nói lại thì, đại ca tôi dặn bà chị chuẩn bị người, vụ đó sao rồi?”

Chị Quan nhăn mặt lấy làm phiền, rồi thong thả nói với Trường Bào: “Ban Đà, thế các cô nương nhà chị gửi tặng đương gia nhà chú mấy lần trước, sao chẳng có lấy một cô trở về? Chẳng thấy một ai, chú bảo nhà chị sao dám gửi tiếp cô nương cho nhà các chú nữa chứ?”

Trường Bào lạnh lùng nhìn chén rượu của mình: “Lời này bà chị tự đi tìm đại ca tôi mà nói, chứ tôi chẳng dám nói thay bà chị đâu.”

Ngay tức thì, sắc mặt chị Quan trở nên trắng bệch. Trường Bào liếc nhìn mấy người khác: “Đại ca tôi có sở thích như thế đấy, các người đem biếu, thì biếu hàng thửa, chứ chả lẽ các người chờ đại ca đích thân đến đòi người? Tôi thực lo liệu không nổi vụ này.”

Sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó coi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chị Quan. Chị Quan miễn cưỡng hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra hiệu cho tên hầu sau lưng. Gã tay chân liền đi vào gian trong, rồi lôi lếch thếch một cô nương ra ngoài. Cô gái trẻ mới chỉ chừng mười ba mười bốn tuổi, bị trói chặt cứng suốt từ cổ tay cho đến tận mắt cá chân, chỉ chừa ra khuôn mặt.

Tiểu cô nương xinh đẹp vô cùng, nước da trắng nõn, duy đôi mắt có tròng trắng hơi nhuốm vàng một chút, hiển nhiên là một đứa trẻ nhà nghèo được chăm bẵm miễn cưỡng lắm mới trắng ra được.

“Ban Đà tiên sinh, nhà chúng tôi làm nghề này là bán thân, chứ không phải bán mạng. Cô nương này còn trinh trắng, chưa từng bị ai sờ mó qua, do đích thân tôi lựa. Tiên sinh mang nó về nuôi, thì nhờ tiên sinh nói hộ với đương gia châm chước giùm một chút, cho phép tôi gặp mấy đứa con gái lúc trước. Chí ít cũng để tôi có lời ăn nói với gia đình nhà người ta.”

Trường Bào nhìn tiểu cô nương, cô gái liền cúi đầu không dám đối mặt với y. Y bước đến, bóp lấy cằm cô gái ép mở miệng ra, nhìn hàm răng bên trong.

Hàm răng đều đặn, trắng bóc. Trường Bào liền mỉm cười: “Chị Quan kiếm được ở đâu vậy?”

“Hoài Dương.” Chị Quan cũng chẳng muốn quay đầu lại nhìn y.

Trường Bào nheo mắt, bàn tay mò mẫm từ cổ cô gái lần xuống đến tận ngực. Cô gái run lên bần bật. Gân xanh trên cổ Trường Bào nổi hết lên, y rút tay ra chộp lấy cằm cô gái, rồi đột nhiên, vặn mạnh một cái, bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh đó ngay tức thì.

Tiểu cô nương lập tức ngã xuống đất. Chị Quan giật mình không kịp phản ứng, hét ầm lên “A La!” rồi nhào tới bế cô gái trẻ lên. Nhưng cô gái miệng đã sùi bọt mép, co giật dữ dội, đã không cứu được nữa.

Hai mắt chị Quan đỏ ngầu nhìn Trường Bào, đám tay chân xung quanh chạy ùa cả vào, Trường Bào liền chỉ vào mặt chị Quan quát to một tiếng: “Bà giỏi lắm!”

Chị Quan cắn môi đến tứa máu, toàn thân run lên bần bật, Trường Bào lạnh lùng nói: “Tôi đây là đang cứu bà chị đấy, bà Quan. Bà chị tỉnh táo ngẫm lại mà xem, cái hành động vừa rồi của bà chị, nếu đương gia nhà tôi biết thì sẽ có hậu quả gì.”

Những người khác đang ngồi bên bàn ăn không ai nói một lời. Trường Bào buông thõng tay xuống, đôi mắt lại rơm rớm: “Bà chị tưởng chuyện này, đại ca tôi không biết ư? Bà chị đưa tôi con nha đầu này, nếu tôi thu nó, sang ngày hôm sau, thì con nha đầu này, cả tôi, cả bà chị, cả ba cái đầu của chúng ta đều sẽ bêu trên lầu chót của Bách Bình Lâu. Con bé này đáng thương không? Đương nhiên đáng thương! Nhưng trách ai? Bà chị tự trách mình đi! Bà tưởng Hoàng Quỳ này là cái thá gì!”

Yên lặng như tờ. Trường Bào lại chỉ về phía dòng Trường Giang: “Ngày đầu tiên từ Động Đình Hồ ngược lên Hán Khẩu, Hoàng Quỳ tổng cộng hai trăm bốn mươi ba miệng ăn bị lũ châu chấu nước Hán Khẩu các ngươi giết sạch chỉ còn lại mười một người. Đầu người chất đầy trên án, đại ca hỏi ta, cớ là vì sao? Ta biết trả lời thế nào?” Nước mắt Trường Bào rơi lã chã: “Đại ca ôm thủ cấp của con gái, ngẩn người nhìn mặt sông suốt bảy ngày bảy đêm, bọn ta chỉ muốn đòi lại miếng cơm ăn mà thôi.” Trường Bào nhìn đám người vây quanh bàn ăn một lượt: “Về sau đại ca ta nói, đại ca muốn mạng của lũ người Hán Khẩu các ngươi, đàn bà con gái, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, loại chuyện này ta dám lừa gạt đại ca sao? Các ngươi nói xem, ta dám sao?”

“Hắn muốn trả thù thì cứ đi tìm lũ châu chấu nước đã giết các ngươi mà trả thù, cô nương này còn chưa đến mười ba tuổi mà.” Chị Quan gào khóc.

“Mọi người đều cùng một giuộc thôi, chẳng lẽ chỉ các bà là đáng thương? Chỉ con nhỏ này là đáng thương? Cứt chó!” Trường Bào lạnh lùng nói. Y vung tay gạt toàn bộ chén đĩa trên bàn xuống đất vỡ loảng xoảng, rồi móc từ trong túi ra một xấp cờ miễn thuế, ném phịch xuống bàn ăn: “Ta cứu bà chị thêm một lần nữa, đại ca ta muốn con đàn bà thì giao nộp con đàn bà đó, nếu bà không muốn giao, vậy thì phải làm việc khác để mua vui. Hiện giờ có một thằng ăn mày đã đắc tội với Hoàng Quỳ bọn ta, hắn đang trên đường đến Bách Bình Lâu, trước khi hắn tới nơi, bà hãy nghĩ cách sao cho dâng được đầu hắn đến mâm này. Làm được, thì chuyện đám con gái coi như xí xóa, cờ miễn thuế cũng cầm lấy luôn đi. Làm không được, thì đường Trường Giang này, bà đừng hòng đi nữa.”

Chị Quan trợn mắt nhìn Trường Bào. Trường Bào nhìn mấy người còn lại: “Cùng tới chơi nào, các vị, đừng để mất hứng.”

Trần Bì bước đi trên bờ đê, càng đi càng buồn ngủ, ánh nắng phơi hắn đến khô cong. Một ngàn đồng tiền xủng xoẻng trong túi, nặng trĩu. Ấy thế mà hắn vẫn buồn bực, hắn giết mười ba người rồi, vẫn còn thiếu ba trăm nữa, nhưng vậy coi như cũng suýt soát rồi. Hắn đã nghĩ thông suốt.

Đi qua một cửa đê, Trần Bì bỗng thấy thấm mệt, bộ quần áo mới ấm áp quá lại khiến hắn thấy không quen. Thế là, hắn ngồi xuống tựa vào một thân cây, bắt đầu lim dim ngủ.

Mấy gã tay chân bám theo hắn ở xa xa phía sau thấy vậy cũng dừng lại, chỉ biết trố mắt nhìn nhau. Mới thiếp đi chẳng được bao lâu, Trần Bì bỗng giật mình tỉnh dậy.

Hắn nằm mơ thấy con Sát Tần Hoài, mơ thấy số tiền kia loáng cái đã thua hết sạch.

Nỗi buồn bực cứ râm ran trong lòng khiến đầu hắn túa đầy mồ hôi, hắn hung hăng giẫm chân bình bịch vài cái liền.

Hắn nhìn một ngàn đồng, rồi đột ngột đứng bật dậy, chửi thề một tiếng, rồi phăm phăm đi về phía sới chọi gà, quên sạch chuyện Bách Bình Lâu chẳng còn chút gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Mua gà chết


Sới gà chọi ở cửa Đông vẫn náo nhiệt như trước, Trần Bì dừng chân trước một sới gà, đứng xem hồi lâu. Giữa dòng người tấp nập, đám tay chân của chị Quan vừa đi ngang qua, nhưng hai bên lại chẳng để ý đến đối phương. Trần Bí đến trước sới gà của con Sát Tần Hoài, móc một đồng xu ra, định nghe ngóng xem bao giờ thì con Sát Tần Hoài ra sân. Nhưng khi vừa bước vào thì mới phát hiện ra không cần phải hỏi han thêm gì nữa.

Sới gà này vốn nổi như cồn, số người vây quanh sới này còn đông hơn cả số người ngoài kia, nhốn nháo ầm ỹ, ăn nên làm ra lắm. Con Sát Tần Hoài đang trên sân. Nó đang ra sức đánh giết một con gà chọi khác toàn thân xanh mướt ở một góc sân đấu.

Lông cổ con Sát Tần Hoài dựng hết cả lên, cái đầu to tướng như phình ra gấp đôi, gầm ghè đối thủ. Trần Bì buồn rầu nhớ đến mấy trận thua trước, con Sát Tần Hoài này hễ cứ dựng lông lên là y như rằng chỉ vài giây sau, con gà chọi mà hắn cược thế nào cũng bị mổ chết.

Quả nhiên, gần như trong chớp mắt, cái cổ của con Sát Tần Hoài đột ngột rướn về phía trước, trực tiếp mổ thẳng một cú trời giáng vào giữa trán con gà đối thủ. Đây là ngón đòn thường dùng của lũ gà chọi, thường phải mổ liên tiếp mấy chục lần mới làm đối thủ yếu sức được. Nhưng riêng con Sát Tần Hoài này được đeo những cây kim nhọn hoắt trên mỏ, những cây kim vừa nhỏ vừa dài, dễ dàng xiên thẳng vào mắt đối thủ.

Con Sát Tần Hoài kia dường như cũng biết rõ điều này, Trần Bì thấy mỗi lần mổ nó đều như cố ý mổ vào mắt đối thủ. Con gà lông xanh lục kia vốn đeo giáp sắt trên mặt, dưới cằm lại lộn ra một lưỡi chông, dài bằng ngón tay giữa, đầu chông hơi móc câu, khi con Sát Tần Hoài vừa mổ tới, nó liền lập tức vỗ cánh nhảy lên cao, hòng khiến cây chông dưới cằm xiên vào cổ con Sát Tần Hoài.

Lũ gà một khi đã chọi, là ra tay cực nặng. Sát Tần Hoài mổ trúng đầu con gà xanh lục, ánh lửa lóe lên, Trần Bình giật mình kinh ngạc, cùng lúc đó, con gà xanh lục cũng xiên trúng cổ con Sát Tần Hoài. Trực tiếp xiên thẳng vào.

Con Sát Tần Hoài ăn đau, nhảy cẫng lên, máu gà bắn ra giữa không trung. Đám người bu xung quanh ồ lên hưng phấn.

Gã tiểu nhị thu tiền cược ở gần đó. Lần này đến lượt đặt cược thứ hai, con Sát Tần Hoài đã bị thương, tỷ lệ cược tăng lên vèo vèo. Thấy Trần Bì đi tới, gã bèn nói: “Ôi chao, vị tiểu gia đây lại đặt ngược nữa sao? Nào nào nào, đừng để lỡ, Sát Tần Hoài bây giờ là một ăn bốn mươi, ông có đặt hay không.” Trần Bì cầm một đồng tiền, đập xuống bàn: “Sát Tần Hoài.” Tiểu nhị phì phèo điếu thuốc phiện, nhận tiền rồi cho hắn giấy cược, lắc đầu cười nói: “Cái nhà ông này cứng đầu cứng cổ, rất buồn cười.”

Vừa dứt lời, con gà chọi xanh lục trên sân bắt đầu phát động tấn công, trong tiếng ồ vang của mọi người, con gà màu lục cứ như nuốt phải thuốc súng vậy, bay lên mổ tớp tấp mười mấy cú, khiến con Sát Tần Hoài không kịp tránh, gần như là đối chọi thẳng mặt. Kim sắt và chông nhọn giao kích giữa không trung, cả hai bên đều thương nặng, khắp mình túa máu.

Trần Bì lạnh lùng quan sát, liền phát hiện có điểm không đúng. Độ cong lưỡi chông của con gà màu lục cực kỳ chết người, Sát Tần Hoài có thể né tránh các đòn tấn công trực tiếp, nhưng trớ trêu thay cây chông này lại gắn ngay dưới cằm con gà màu lục, ở góc độ đó con Sát Tần Hoài không nhìn thấy được, nên hầu như mỗi lần nó tấn công, con gà lục lại né đi, là y như rằng chính bản thân con Sát Tần Hoài lại ăn thêm phát cứa vào cổ. Cái cổ nó lúc này đã máu chảy ròng ròng như suối.

Quả nhiên, con Sát Tần Hoài đang trong cơn say máu, vừa lúc bắt được một cơ hội tốt, bất chợt mổ liên tiếp ba phát liền. Con gà màu lục kia liền nhảy bật ra sau tránh né, đúng lúc ấy, cây chông liền móc trúng cổ con Sát Tần Hoài, kéo giựt một cái, tạo thành một cái lỗ máu to tướng.

Con Sát Tần Hoài rơi xuống đất, chỉ bước được hai bước, liền lảo đảo rồi. Con gà màu lục lập tức dồn dập tấn công vào đầu con Sát Tần Hoài. Sát Tần Hoài luống cuống bỏ chạy, cuối cùng, bị đánh bại, chui vào trong đống cỏ góc sân mà trốn.

Ai nấy đều kêu lên ầm ĩ, xé giấy cược, ra sức cười lớn.

Tiểu nhị vỗ vai Trần Bì, nở nụ cười đầy thâm ý, nhưng Trần Bì hoàn toàn không nhìn gã. Trần Bì ngây người nhìn con gà chọi màu lục toàn thân đầy máu đứng loạng choạng trên sân đấu mà diễu võ giương oai, bỗng nhiên có cảm giác như đang nhìn thấy chính mình.

Cứ chém chém giết giết một cách vô nghĩa, giống hệt như bản thân hắn trước kia. Hai con gà chọi này, ra sức dồn nhau vào chỗ chết, nhưng rồi cuối cùng thì có thể đạt được thứ gì đây?

Một gã tiểu nhị khác vào sân, túm cổ con Sát Tần Hoài kéo ra sau nhà. Một trận đấu mới sắp bắt đầu, con gà chọi mới đã được đưa ra sân.

Trần Bì lẳng lặng chứng kiến, không hiểu sao có chút buồn rầu. Hắn sờ lên ngực trái mình, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng rồi.

“Ê!” Hắn gọi gã tiểu nhị đó: “Con gà chết kia giá bao nhiêu? Làm lông trước có được hay không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Đối diện


Trần Bì nhét con Sát Tần Hoài vào trong túi áo, hết nhìn đông lại ngó tây xem có ai trông coi sân bãi hay không. Thấy có mấy người đang hút thuốc dưới tán cây, không ai để ý đến mình, hắn mới co co rúm rúm lén chạy ra ngoài.

Chọi gà vốn có nhiều quy tắc, con gà chọi nào chết thì phải trả lại đầu gà và cựa gà về nguyên chủ. Gà chọi đại bổ, đặc biệt là những con gà nổi danh, một sợi lông vũ cũng khó mà cầu được. Tuy đây là một sới cờ bạc, nhưng nhà cái của sới này khác với những sới tư nhân khác, những con gà chọi nổi danh mà có chết thì cũng không được phép bán ra ngoài. Một là, lũ gà chọi nhiều con trông na ná nhau, chỉ có trang sức là khác biệt, nhiều nhà cái sẽ lợi dụng điều này để ăn gian kiếm lời; hai là, trong những trận cược lớn, lũ gà chọi thường sẽ bị đút thuốc, để có kẻ nào tuồn gà ra ngoài, ai ăn phải ắt sẽ trúng thuốc mà chết.

Trần Bì đâu có biết nhiều như vậy. Hắn ôm gà trốn ra khỏi sân đấu, cứ thế mà chuồn một mạch, đến một gian hàng, ngồi xuống, gọi tiểu nhị: “Ê, ở đây có nồi nước lèo nào không?”

Tiểu nhị kia nhìn thấy con gà chọi trong túi Trần Bì, hoảng sợ giật thót mình, lấm lét nhìn quanh: “Ô kìa ông ơi, ông ăn trộm gà bãi đấy à?”

Trần Bì tát một cú vào thái dương tiểu nhị, khiến gã ngã dúi dụi vào cạnh bàn. Trong số đám người ba bang năm phái ở gần đó có hai người quay đầu lại nhìn Trần Bì, rồi lại quay sang uống rượu với Trường Bào, một tên nói: “Cho một váng đậu, nhanh lên.”

Trường Bào gắp một đũa dưa muối, sờ gáy. Một tên béo trắng liền hỏi: “Hoàng Quỳ các người muốn xử lý tên ăn mày này làm cái gì? Tôi nhớ gã Trần Bì này vốn là một tên ăn mày.”

Trường Bào nhướn mắt lên nói: “Xem kìa, ngay cả ông cũng biết gã, các ông đã thấy tên ăn mày nào mà nổi danh đến thế chưa?”

Béo Trắng toét miệng cười, Trường Bào nói tiếp: “Các ông chưa thấy đó thôi, bọn này làm châu chấu nước, trước kia từng gặp đại thổ phỉ ở mạn Hồ Nam, rặt một đám giết mấy ngàn người không chớp mắt, nom cái dáng cũng y hệt gã Trần Bì này vậy. Gương mặt kia, là tô vẽ bằng mạng người cả đấy. Tôi khuyên bà chị từ tận đáy lòng đấy, chị Quan, dùng những người tốt nhất vào.”

Chị Quan mặt mũi cứng ngắc, cũng không nhìn y. Trường Bào bật cười lắc đầu: “Giận dỗi cái gì, giữ được mạng mình là tốt lắm rồi, không phải sao. Bà chị biết Hoàng Quỳ rồi, về sau sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa.” Đoạn, y rót rượu cho chị Quan. Chị Quan nước mắt lã chã, toàn thân run lẩy bẩy, không tài nào cầm chén rượu lên được.

Thế là Trường Bào tự uống một mình. Lắc đầu nói: “Đáng tiếc thay cho gã Trần Bì này. Bất kể trước kia tiêu diêu tự tại bao nhiêu, cũng chỉ cho đến hôm nay là hết. Tôi biết phải làm sao để đối phó hắn, phải trực tiếp bóp chết ngay, không cần nhiều lời, không cho hắn cơ hội, đã làm là phải làm cho thật chắc chắn. Một khi để hắn chạy mất, các ông xui xẻo rồi, sẽ không biết lúc nào hắn mò về cắn trả đâu.”

Trần Bì ở ngay gần đó, thoáng nhìn qua cả bàn người kia, phát hiện bọn họ đang bàn luận về chính mình, hình như là người của Hoàng Quỳ. Nhưng hắn không buồn để ý, cứ thế mà xông vào trong bếp. Gian bếp phía sau gian hàng có một bếp lò bằng gạch, đang đun nước sốt. Trần Bì bước vào liền đổ hết nước sốt trong nồi, sau đó múc mấy xô nước từ trong vại nước gần đó, đổ vào nồi. Chủ gian hàng đang làm việc ở đó thấy vậy mà ngẩn cả người, xách dao bếp chạy ra. Trần Bì lộn tay trái một cái, Cửu Trảo Câu văng ra, lướt qua sát mé đầu chủ hàng, chộp lấy bát ớt cay trên nóc tủ phía sau chủ hàng, rồi lộn trở lại.

Cả chén ớt không bị vãi ra ngoài lấy một trái, cứ thế bay vút qua không trung, đáp xuống tay Trần Bì. Trần Bì đổ cả chén vào trong nồi nước, rồi mới quay sang nhìn chủ hàng.

Làm ăn mày, chẳng mấy khi được ăn thịt gà, bây giờ trong đầu Trần Bì chẳng còn ham muốn gì hơn nữa ngoài ham muốn được ăn gà hầm ớt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Cường sát


Trong đầu Trường Bào lúc này đã chia ra làm hai luồng suy nghĩ: một bên đánh giá năng lực của Trần Bì, một bên nghĩ cách làm sao để hắn lơ là phòng bị. Chỉ cần Trần Bì lơ là một giây thôi, là ngay lúc đó, y sẽ dứt khoát vung tay lên, bắn kim châm trong tay áo ra.

Chỉ có đúng một cơ hội. Y hiểu rõ, những kẻ có thể xứng với cái danh hiệu “hoa thiêm tử” đều không phải loại tầm thường, nói cách khác, Trần Bì nhạy bén đến mức không bao giờ có chuyện phải né kim châm của y, chỉ cần hắn mà nhoáng thấy y giơ tay lên thôi là sẽ biết ngay chuyện gì xảy ra.

Ba bang năm phái đều đang ở đây, những lời hùng hồn y vừa nói ban nãy nay đã trở thành thứ ép y vào đường cùng. Nếu lúc này y không thể giết chết Trần Bì một cách gọn ghẽ, thì cái oai danh thần toán của y sẽ sụp đổ ngay lập tức, đến lúc đó, cho dù y có phân thân ra thành mười mà tính toán thì cũng không cứu vãn lại được mặt mũi của mình nữa.

Trần Bì vừa nhìn Trường Bào, vừa tiếp tục mải mê thái hành. Cơn thèm ăn vừa ùn ùn dâng lên như nước triều nay dần giảm xuống, vì hắn biết phen này nhất định không được đánh chén một bữa cháo gà no nê rồi. Trường Bào vừa nói trúng chỗ đau của hắn, khiến hắn có hơi ngạc nhiên. Nghĩ đến một ngàn đồng xu, rồi lại nghĩ đến những lời nói vừa rồi, hắn thấy hơi mơ hồ.

Trần Bì lôi lá cờ miễn thuế từ túi áo ngực ra: “Mày biết cái này của ai?”

Trường Bào gật đầu: “Biết, ta cũng biết thứ này là do một đứa bé đưa cho ngươi, đúng không? Nó cho ngươi một trăm xu, thuê ngươi giết chủ nhân lá cờ này.”

“Không phải của mày à?” Trần Bì nhìn thấy lá cờ miễn thuế Trường Bào đặt trên bàn: “Rõ ràng là của mày, tính lừa ai?”

Trường Bào không chút nao núng, nói tiếp: “Không phải của ta, ngươi nhìn xem, mỗi người trong Hoàng Quỳ bọn ta đều có một lá cờ khác nhau. Lá cờ trong tay ta là cờ phát lương thực, dùng để tặng cho các bạn hữu cùng nghề gọi là chào  hỏi. Còn cờ trong tay ngươi là cờ miễn thuế, thuộc về Pháo Đầu của Hoàng Quỳ bọn ta, dùng để tặng cho những hộ thuyền đã từng giúp đỡ hắn. Khác nhau, cả dòng chữ nhỏ trên cờ cũng khác nhau.”

Cờ miễn thuế đều giống nhau, nhưng Trường Bào vẫn thản nhiên như không, giở lá cờ trên bàn ra cho Trần Bì so sánh. Cơ quan trong tay áo đã lên dây sẵn sàng.

Trần Bì nhìn động tác của Trường Bào không có gì khác thường, trông có vẻ rất thành khẩn. Đối với hắn, việc giải quyết chuyện của Xuân Thân quan trọng hơn việc ăn gà, vì vậy, hắn dừng tay thái hành lại. Nhưng khi nhìn đám người vây xem xung quanh, vẻ mặt của chúng có gì đó khác thường, bỗng nhiên hắn cảm thấy không ổn.

“Tao không xem mặt này, mày giơ mặt dưới cùng cho tao xem.” Trần Bì nói. Trường Bào cười, lắc đầu nhìn mấy người xung quanh với vẻ khó xử, rồi làm theo lời hắn. Trong chớp mắt, Trần Bì xoay người ôm lấy thi thể đứa con gái dưới đất lên.

Hắn ôm ngang cái xác, đem cái xác chắn trước mặt mình, rồi cẩn trọng đi đến trước Trường Bào, núp sau thi thể mà săm soi lá cờ.

Trường Bào thầm chửi rủa trong bụng, ở vị trí này, thi thể đứa con gái kia đã che chắn toàn thân Trần Bì, khiến việc bắn trúng hắn trở nên hết sức khó khăn. Y bèn rót một chén rượu, mời Trần Bì ngồi xuống: “Ngồi xuống từ từ nói chuyện đã.”

Trần Bì ôm cái xác mà ngồi, uống một hớp rượu. Mấy người khác không ai dám n ngồi, chỉ biết trân trân mà chứng kiến cảnh tượng hoang đường này.

Sau đó, Trần Bì thò tay nhận lấy lá cờ trong tay Trường Bào. Cờ này đã cũ, hình vẽ trên cờ ố thành màu đen xỉn, nhớp nháp đầy dầu mỡ. Hắn đem so với lá cờ trong tay mình, nhưng không sao so được.

Trong nháy mắt này, tay cầm cờ của Trường Bào thuận thế dúi đến trước mặt Trần Bì, rồi lật mu bàn tay lên, chạm vào cơ quan. Nhoáng cái tay y đã vươn ra đến dưới nách Trần Bì, bắn một cây kim thép dài bằng ngón tay vào nách hắn.

Trần Bì phản ứng cực nhanh, lập tức vặn người né, định dùng xác chết chặn lại. Nhưng hắn không ngờ Trường Bào dám mò tay vào dưới nách hắn, thế là một tay hắn lập tức chộp lấy ngón tay Trường Bào, vặn ngược một cái, bẻ gãy ba ngón tay. Nhưng cây kim vừa rồi đã bắn trúng đích, Trần Bì cảm thấy dưới nách tê rần, muốn cử động cánh tay nhưng không được.

Trường Bào hét thảm một tiếng, nhưng y vốn cũng chẳng phải tay vừa, một tay khác của y vươn đến cổ tay Trần Bì, thuận thế ấn lên vị trí tim của Trần Bì, vặn tay một cái, cơ quan bắn ra. Lúc này Trần Bì đã có phòng bị, biết không né được chiêu này, bèn ngửa cả người ra sau, khiến cây kim bắn xiên vào mạng sườn. Hắn ngã lăn ra đất.

Trường Bào nhìn Trần Bì xụi lơ dưới đất mà cười lớn. Trần Bì kinh hãi nhìn hai tay hai chân mình không cử động được, biết ngay là trên kim có bôi độc.

Trường Bào nhìn mấy ngón tay bị bẻ gãy của mình, rồi nhìn ba bang năm phái vây xung quanh, nói: “Các ngươi thấy chưa, gã mạt hạng này dám động vào đàn bà của ta, kết quả là thế này đây. Các ngươi mở mắt mà xem cho rõ hậu quả khi dám động vào đồ của ta đi.” Đoạn, y nhặt con dao phay dưới đất lên, đi đến bên Trần Bì, ngồi xổm xuống, tháo dải thắt lưng của Trần Bì ra. Bỗng một bàn tay mò xuống kéo cổ con Sát Tần Hoài ra.

Trường Bào vừa giật mình, thì Trần Bì dồn hết sức lực toàn thân, véo mình con Sát Tần Hoài một cái thật mạnh. Con Sát Tần Hoài đang hấp hối thoắt cái vươn cổ ra, cái mỏ nhọn hoắt mổ thẳng vào mắt Trường Bào. Trường Bào hét lên thảm thiết, ngã lăn ra đất.

Trần Bì cắn nát đầu lưỡi của mình, trở tay vung Cửu Trảo Câu về phía bàn bếp, chộp lấy chén ớt cay vừa rồi. Ớt đã đổ hết vào nồi nước xuýt, trong chén chỉ còn lại bột ớt cay xè. Hắn thò tay bốc lấy một nhúm bột ớt, quệt lên vết thương.

Đau đớn khủng khiếp khiến Trần Bì tỉnh táo lại, bật cả người lên. Gân xanh hắn nổi hết lên, toàn thân mướt mồ hôi. Hắn gầm lên một tiếng, bò về phía Trường Bào. Trường Bào giơ cơ quan bắn kim đã trống rỗng, Trần Bì hất ra, đoạt lấy con dao phay, cưỡi lên người Trường Bào mà chém điên cuồng.

Chém suốt nửa giờ, cái đầu Trường Bào đã bị chặt đứt, máu tưới đẫm cả sàn nhà. Con Sát Tần Hoài treo lủng lẳng bên đũng quần Trần Bì cuối cùng đã gục đầu, kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình. Trần Bì toát đầy mồ hôi lạnh, dùng hết sức mới ngồi dậy được. Hắn nhìn vết thương trên người, lại nhìn đám người xung quanh, một loại cảm xúc điên cuồng đến cực hạn ùa lên, vượt qua cả cái nóng nảy cồn cào thường trực. Đó là cơn cuồng nộ.

“Chúng mày đều là Hoàng Quỳ phỏng?” Trần Bì gầm lên, xách cái đầu Trường Bào lên ném về phía gã béo trắng. Cả đám người ai nấy đều lắc đầu quầy quậy: “Không phải, không phải.”

“Còn đứa nào là Hoàng Quỳ?” Vẻ mặt Trần Bì là sự kết hợp giữa tỉnh táo và cuồng nộ, gã béo trắng chỉ về phía gã thuộc hạ của Trường Bào. Đó là gã Văn Thư kế nhiệm, lúc này thấy tình hình không ổn, gã quay đầu toan bỏ chạy. Trần Bì lập tức quăng Cửu Trảo Câu ra, móc câu chộp đúng cổ gã, giựt mạnh. Máu bắn tung tóe, cả đám Hoàng Quỳ lập tức bỏ chạy tứ tán. Trần Bì trở tay phi con dao phay đi, chém chết một thằng. Rồi một tay kéo Cửu Trảo Câu về, móc câu về được giữa chừng thì cổ tay hắn rung lên, sợi thừng gắn móc câu ngáng chân một thằng khác, làm gã ngã chổng vó ra đất. Trần Bì giơ chân đạp lên cổ họng gã, nghiền nát.

Còn hai thằng khác đã chạy ra xa, Trần Bì móc một khẩu pạc hoọc, hai phát súng kết liễu luôn hai thằng. Hắn quay đầu nhìn lại, ba bang năm phái đều chạy biến.

Nhưng bọn chúng không phải vì khiếp sợ Trần Bì, nét mặt chúng ai nấy đều hưng phấn bừng bừng. Gã béo trắng kia nói với thủ hạ: “Gọi tất cả các anh em lại đây, Ban Đà của Hoàng Quỳ đã chết rồi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Ác chiến


Hai mắt Trần Bì trắng dã, có thể lăn ra ngất xỉu bất cứ lúc nào, hắn phải gắng gượng giữ mình tỉnh toán hoàn toàn là dựa vào ý chí và đau đớn.

Hắn đưa tay lên xọc vào vết thương, dùng móng tay rút cây kim bị xiên sâu vào trong da thịt ra, rồi vứt xuống đất. Thấy đống cờ miễn thuế bị ba bang năm phái cướp sạch đặt trên bàn, hắn bèn đem nhét vào túi mình. Đoạn, quay trở lại bên cạnh gã đàn ông bị dao phay chém chết.

Lưỡi dao tuy chém ngập vào sống lưng gã nhưng thực ra gã vẫn chưa chết hẳn, đang nằm co giật ở đó. Trần Bì vác gã lên vai, toàn thân gã mềm oặt, đầu rũ trên bả vai hắn. Trần Bì đỡ đầu gã lên, “Pháo Đầu ở đâu?”

Người nọ không động đậy được gì, nhưng có thể nhướn mí mắt để chỉ đường. Trần Bì nhìn quanh một lượt, ai nấy đều đã chạy sạch cả, hắn bèn rút con dao gọt dứa ra, chặt đầu toàn bộ thi thể ở đây, xâu thành một chuỗi bằng dải dây lưng quần của chính bọn chúng, xâu cả cái xác con Sát Tần Hoài vào. Xong xuôi, hắn giắt chuỗi đầu người vào hông, đi theo hướng mí mắt chỉ.

Đi được mấy bước, như sực nhớ điều gì, hắn quay lại nhặt hai cây kim sắt dưới đất lên.

Cùng lúc đó, đám người Béo Trắng nhanh chóng tụ họp ở Bách Bình Lâu. Bang nào phái nấy đều mang theo súng kíp, số còn lại xách bay rãnh búa ngắn, bao vây guồng nước của Hoàng Quỳ chật kín đến mức một con ruồi cũng không lọt. Thế nhưng chẳng một ai dám xông vào.

Bộ phận nối guồng nước với bờ đã bị chặt đứt, nếu muốn lên bè của Hoàng Quỳ ắt phải xuống nước mà bơi, nhưng hiển nhiên ba bang năm phái không am hiểu món này.

Đại ca Nhỏ Thó của Hoàng Quỳ nhìn đám người vây quanh mình với vẻ khó hiểu, nhưng ngay sau đó hắn liền hiểu có biến cố gì đã xảy ra, bèn âm thầm gỡ súng, đỡ bà già mù ra ngồi cạnh guồng nước, sau đó mới gọi với lên bờ: “Làm cái chi vậy?”

Béo Trắng xách đầu Trường Bào lên: “Hoàng Quỳ, Ban Đà của mi đã chết, có một số chuyện, e là phải đàm phán lại rồi, phỏng?”

Nói xong, gã nháy mắt ra hiệu với người sau lưng. Phía sau gã là một người đội nón lá, vác đòn gánh, gánh hai sọt áo tơi nón lá. Một lão già lẳng lặng nấp sau sọt áo tơi, vết sẹo lửa trên mặt cho thấy lão chính là một thợ săn lành nghề trên núi. Một nòng súng kíp chìa ra khỏi sọt áo tơi, chĩa về phía đại ca Nhỏ Thó.

Béo Trắng nói nhỏ bằng giọng địa phương: “Bắn bay sỏ nó, bắn chuẩn vào.”

Lão thợ săn gật đầu: “Muốn sỏ nó bay lên cái bàn bên trái, hay cái bàn bên phải?”

Đại ca Nhỏ Thó đứng nhìn về phía xa, đột nhiên quay đầu lại nói bằng một thứ tiếng địa phương không ai hiểu với bà già kia. Thứ gì đó trước ngực bà già động đậy, rồi đột nhiên vạt áo bung ra, một vật màu vàng đất rơi tõm xuống nước.

Béo Trắng thấy vậy lập tức buông tay, giật lùi về phía sau. Đầu người rơi bịch xuống đất, còn chưa kịp lăn đến mép nước đã có một cánh tay dài gầy đét vung ra khỏi mặt sông, kéo đầu Trường Bào tọt xuống nước. Bàn tay này móng nào móng nấy dài như điếu thuốc lá, vừa xám ngoét lại vừa vàng ệch.

Loáng cái, thứ đó đã quay trở về trước ngực bà già, cuộn lại thành một cục. Đầu người bị quăng lên bè, lăn lông lốc đến dưới chân đại ca Nhỏ Thó.

Đại ca Nhỏ Thó cúi đầu xuống nhìn. Tuy Trường Bào đã bị Trần Bì chém nát thành thịt băm, nhưng dẫu sao cũng làm anh em nhiều năm liền, hắn liếc một cái là nhận ra Trường Bào ngay. Hắn ngồi sụp xuống đất, phía bên kia Béo Trắng tiếp tục gọi: “Hoàng Quỳ, Ban Đà chết rồi, lũ trống bỏi mi nuôi không dọa được bọn ta nữa đâu. Một tên ăn mày còn giết được Ban Đà của mi, huống hồ là cả đám bọn ta. Giờ ta cho mi một con đường sống, giết sạch lũ trống bỏi đi, sau đó cút khỏi Trường Giang này.”

Đại ca Nhỏ Thó nhìn Béo Trắng. Chị Quan bèn nói: “Nhà mi đem giấu các em của ta đi đâu rồi? Mau trả các em lại đây.”

Đại ca Nhỏ Thỏ ôm lấy cái đầu Trường Bào, quay mặt đi. Không ai nhìn thấy trên khuôn mặt hắn là hai bên khóe miệng kéo ngoác ra hết cỡ, thật không ngờ, không phải hắn đau buồn mà lại là mừng đến phát điên.

Trường Bào chết rồi, mẹ kiếp, Trường Bào chết thật rồi.

Đây là kết quả mà hắn không ngờ đến nhất. Suốt bao nhiêu năm qua, gã Ban Đà tiên sinh này cứ nằng nặc ép hắn làm châu chấu nước. Phải, làm châu chấu nước, chính hắn đã dẫn các anh em từ Hồ Nam xuôi xuống đây, nhưng cũng không thể cứ làm châu chấu nước mãi được. Cả ngày trời chỉ ở trong nước, lúc nào cũng nơm nớp đề phòng, phải, thế lực Hoàng Quỳ ngày càng lớn, Ban Đà tính toán chặt chẽ không chê vào đâu được, từng bước từng bước thực hiện dã tâm của Hoàng Quỳ, nhưng đó lại là dã tâm của ai?

Ban đầu, hắn cũng cứ tưởng đó là dã tâm của mình. Hắn muốn ai chết, Ban Đà sẽ khiến kẻ đó phải chết, cho dù đôi khi phải mất đến tám tháng một năm, nhưng chắc chắn không đứa nào thoát khỏi cái chết. Thứ mà ba bang năm phái e sợ lại không phải sự hung hăng tàn nhẫn của Hoàng Quỳ, mà là mánh khóe và thủ đoạn của Ban Đà.

Càng về sau hắn càng thấy mình lực bất tòng tâm. Dần dần, hắn mới phát hiện, thì ra đây không phải là dã tâm của hắn mà là của Ban Đà.

Hắn vốn đâu muốn những điều này. Hắn từng muốn chuyển vào trong thành, mua một vài cửa hàng để làm ăn, dần dần quên đi những kẻ đã hãm hại hắn, những kẻ hắn đã giết. Hắn từng muốn làm người bình thường, nhưng Ban Đà lại không cho phép. Ban Đà cứ khăng khăng nói rằng, y muốn dẫn các anh em ra ngoài làm châu chấu nước là vì lợi ích của anh em mà thôi, cho nên nhất định phải tiếp tục việc này. Hắn không phản kháng lại được, vì hắn biết mình đã bị Ban Đà đẩy lên lưng cọp. Đám người bên dưới rất sợ hắn, sợ lũ trống bỏi hắn nuôi, vậy nên hắn không thể xuống khỏi lưng cọp, vì một khi hắn xuống, kẻ chết đầu tiên chính là hắn.

Nhưng giờ đã khác rồi. Ban Đà đã chết. Hắn không ngờ gã hoa thiêm tử tên Trần Bì đó lại có thể giết được Ban Đà.

Đại ca Nhỏ Thó đứng lên, cố gắng không biểu hiện sự mừng rỡ của mình ra ngoài. Hắn ném cái đầu Trường Bào xuống bàn cơm, sau đó lấy một cây thẻ tre, bắt đầu viết chữ lên đó, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến đám người trên bờ.

Chị Quan kéo áo Béo Trắng, chỉ xuống nước, “Nhìn kỹ xem.” Béo Trắng loáng thoáng nhìn thấy một đống lồng sắt treo bên dưới đám bè trúc. Không biết trong lồng là thứ gì. Gã cười khẩy, nói với lão thợ săn: “Bên trái.”

Trong nháy mắt đó, lão thợ săn lập tức nổ súng. Đại ca Nhỏ Thó mới viết được chữ đầu tiên, cả cái đầu đã bị bắn nổ tung. Não tương và mảnh vụn hộp sọ bắn tung tóe lên cái bàn bên trái, văng đầy lên cả mặt Trường Bào.

Ngay sau đó, cả đám ba bang năm phái đồng loạt ùa xuống nước, bơi về phía bè trúc. Thi thể đại ca Nhỏ Thó vẫn đứng sừng sững ở đó, chỉ còn lại nửa cái đầu, ấy thế mà vẫn không ngã xuống. Một con mắt còn lại vẫn lạnh lùng nhìn trừng trừng xuống mặt hồ. Sau đó, đại ca Nhỏ Thó với một nửa cái đầu nát bét bỗng cử động, lừng lững bước về phía trước, toét miệng cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Đầu Cửu Trảo Câu


Người của ba bang năm phái nhảy tùm xuống nước bơi về phía dãy bè. Bè cách bờ khoảng hai lăm hai sáu trượng. Bà già mù vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, yên lặng ngồi yên tại chỗ cũ. Thi thể đại ca Nhỏ Thó không ngã xuống mà vẫn đứng sừng sững như cây cột đình, đám người dưới nước lục đục nổi lên mới nhìn thấy rõ cảnh tượng này.

Bọn chúng do dự, dừng bơi.

Béo Trắng tặc lưỡi “chậc”  một tiếng, nói với lão thợ săn: “Bắn đứt chân nó đi.”

Lão thợ săn không trả lời, Béo Trắng nổi giận quay lại quát: “Mẹ kiếp mày nghễnh ngãng à?” Mới thấy lão thợ săn gục đầu xuống báng súng, dựa người vào sọt áo tơi. Bên dưới sọt áo tơi nón lá rỉ ra một đống máu tươi.

Gã xông tới giật cái nón lá ra liền nhìn thấy một thứ quái đản đang nằm sấp trên lưng lão thợ săn. Da đầu của lão thợ săn đã bị xé toạc xuống, lộ ra xương sọ trắng hếu. Lão đã chết hẳn. Vật kia dán sát vào lưng lão, nằm im không nhúc nhích, khi chiếc nón lá vừa bị nhấc lên, nó quay ngoắt lại nhìn thẳng vào Béo Trắng.

Béo Trắng nhìn thấy một khuôn mặt quái dị nhỏ thó và gầy quắt, không chỉ khuôn mặt mà cả cái đầu của nó cực nhỏ, nhưng nhìn trông thì nó vẫn là một con người, một “người đầu nhỏ”.

Thứ đó liền cử động cơ thể một chút, quả thực đó là một “người” cực kỳ quắt queo nhỏ gầy, toàn bộ móng tay hóa thành giáp xác, dài hơn cả ngón tay. Da dẻ toàn thân thì đầy vết nhăn nheo. Chủ yếu là do cái đầu của nó nhỏ đến mức không phù hợp với tỉ lệ cơ thể nên nhìn mà rợn cả tóc gáy.

Béo Trắng kêu lên kinh hãi, trở tay móc khẩu súng của mình ra. Hai mắt người đầu nhỏ kia trợn lồi lên, nó tức thì bổ nhào đến húc Béo Trắng ngã lăn quay ra đất. Hai cái móng vuốt xiên thẳng vào cằm Béo Trắng, roạt một cái xé toang da mặt của Béo Trắng.

Đúng lúc đó, mấy người đang bơi dưới nước nghe thấy tiếng sáu bảy ô cửa nhỏ của con thuyền cỏ neo gần mặt nước ngay phía sau dãy bè trúc lần lượt mở ra soàn soạt, vô số cái bóng bé tí chui ra khỏi các ô cửa, nhảy tùm xuống nước.

Sau đó, bọn chúng nhìn thấy rất nhiều bóng người nhỏ kỳ quái bên dưới dãy lồng sắt treo bên dưới dãy bè.

“Lên bờ!” Một người gào lên. Tất cả bắt đầu rối rít lui về bờ, ba bốn giây sau hàng loạt những tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên. Mấy người vừa ngoi lên đã bị kéo tuột xuống dưới nước, chúng liều mạng vùng vẫy thoát ra nhưng vẫn bị lôi đến dưới dãy bè. Cuối cùng những người này cũng nhìn rõ được dãy lồng sắt này, trên lồng gắn đầy những cái móc sắt lộn ngược vào trong. Đám “người đầu nhỏ” kéo mấy người đó vào trong, treo lên móc sắt. Móc nhọn đâm xuyên qua cằm lẫn áo quần chúng, dù ra sức giãy giụa như thế nào cũng không sao thoát khỏi thảm cảnh này.

Từng vũng máu loang to tướng nổi lên trên mặt nước, chỉ có hai mươi mấy người kịp trèo lên bờ. Chúng chưa kịp hoàn hồn lại thì một con sót lại từ nãy lập tức nhào tới. Hai mươi mấy người này liền rút súng bắn nó thành cái sàng. Nhưng chúng còn chưa kịp tỉnh táo, vô số cái đầu người nhỏ quắt đã trồi lên khỏi mặt nước. Đám người trên bờ bỏ chạy tứ tán, ai có bản lĩnh thì rút lui đến cạnh cái cây, tụ lại giết chóc một phen. Thế là khắp nơi vang lên tiếng súng nổ, máu chảy đầm đìa.

Thi thể đại ca Nhỏ Thỏ vẫn lừng lững ở đó không nhúc nhích. Từ từ, nó chìa tay ra, giật một sợi thừng ở gần đó. Ngay lập tức, toàn bộ rèm trúc trên bè được thả xuống, sau đó, trên bả vai thi thể nứt toác ra một vết rách, một cái đầu khác mọc lên từ vết rách đó.

Hắn nhìn cái đầu bị bắn nát dưới sàn, rùng mình một cái. Cái đầu kia vẫn còn giật giật, một cái tay lộ ra từ chỗ bị bắn nát.

Trò xiếc hai đầu này là ngón nghề hắn học được khi còn làm “huyễn đăng phỉ” năm xưa. Đó vốn là trò bịp của đám đạo sĩ đồng cốt ở dải đất vùng giáp ranh Lưỡng Hồ: toàn thân co lại trong quần áo, một tay vói vào trong đầu người chết, điều khiển nét mặt và lời nói. Do chỉ có một tay cử động nên nhìn có vẻ lùn nhỏ hơn nhiều. Người nào kỹ thuật điêu luyện thì càng giống thật như đúc, thậm chí còn có thể cho cử động con ngươi.

Ba bang năm phái súng ống không nhiều, dùng súng tự chế bắn thì chỉ được mười trượng thôi là đạn bay theo gió mất tiêu. Trò bịp này vốn là để đề phòng Pháo Đầu ám sát, cho nên hắn mới mặc giáp toàn thân, còn làm cả đầu giả, thật không ngờ Béo Trắng lại có thể tìm được người có tài bắn súng thiện xạ như vậy.

Hắn đến bên bàn viết nốt thẻ tre đang viết dang dở vừa nãy, sau đó lấy một ống thuốc bằng tre từ trong vại thuốc phía sau, đem dán kín, rồi huýt sáo một cái. Một người đầu nhỏ vén rèm trúc ra trèo lên bè, hắn đưa thứ đồ này cho nó. Người đầu nhỏ nhận lấy rồi nhảy xuống nước.

Sau đó, hắn quay lại chỗ cái bàn, đập nát hộp sọ Trường Bào cực nhanh gọn, khoét rỗng bên trong rồi rửa sạch dưới nước. Trên mặt Trường Bào có mấy lỗ thủng to tướng, rửa sạch xong trông còn tạm ổn, hắn bèn thử đặt đầu Trường Bào lên bả vai.

Phải mất thời gian khá lâu để gia công, hắn mới miễn cưỡng lồng được cái đầu này vào.

Vặn vẹo mấy lần, đại ca Nhỏ Thó cử động lại lần nữa, bây giờ mới linh hoạt như người thật, chẳng qua mặt đã đổi thành khuôn mặt đầy vết chém của Trường Bào. Hắn thử giật giật nét mặt, trông cực kỳ quái đản, rõ ràng cái đầu này không tốt bằng cái đầu cũ, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác.

Hắn vén rèm trúc lên, nhìn cảnh chém giết ác liệt trên bờ.

“Hoàng Quỳ! Mẹ kiếp, nhà mi nuôi nhiều trống bỏi như vậy, đã phải giết hại bao nhiêu người rồi?” Chị Quan được bảo vệ ở giữa, mấy người xung quanh chị ta đã chém giết điên cuồng đến nỗi đỏ ngầu hai mắt.

“Dáng vẻ bọn họ chỉ kỳ lạ một chút thôi, chẳng lẽ vì thế mà không phải người?” Đại ca Nhỏ Thó kêu lên. Ba bang năm phái nhìn thấy mặt Trường Bào mà kinh hoàng, Trường Bào mặt mũi đầy vết chém đang mỉm cười một cách quái đản với cả bọn.

“Ban Đà tiên sinh!”

“Không phải Ban Đà đã chết ngắc rồi sao?”

“Không đúng, giọng này là giọng Hoàng Quỳ.”

“Hay là giả chết?”

“Chặt cả đầu ra đấy, đại ca! Giả thế nào được!”

Đại ca Nhỏ Thó ngồi xuống bên mép bè, quay đầu nhìn mặt sông bên kia, nơi đó đã xuất hiện bóng dáng của mấy chục chiếc thuyền, Pháo Đầu đã trở lại. “Đi lại trên giang hồ khó tránh khỏi chuyện chém giết, ta cũng không thể giết sạch ba bang năm phái. Pháo Đầu đã quay về, hôm nay ba bang chỉ còn một bang, năm phái còn lại ba phái, kẻ nào không muốn chết thì giết chết thủ hạ đắc lực nhất ban nãy để giữ mạng, ai làm trước sống trước.”

Tất cả mọi người nhìn về phía đoàn thuyền của Hoàng Quỳ ở phía xa xa, số lượng ngày càng nhiều. Cả đám ngẩn người, Trường Bào quả không nói điêu, trong khoảng thời gian này số người của Hoàng Quỳ đã vượt qua bất kỳ bang nào phái nào.

Đại ca Nhỏ Thó quát lên mấy tiếng bằng một loại tiếng địa phương kỳ quái. Đám trống bỏi liền lùi cả lại, chừa ra một khoảng không gian để thở.

Đám người bắt đầu trợn mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nhiều người dần có vẻ tuyệt vọng, một ông lão trong năm phái liền quát lớn: “Núi xanh còn đó, chúng ta đi!”

Vừa mới cử động, lũ trống bỏi lập tức xúm lại bao vây, chặn kín đường đi. Cả đám lại lao vào chém giết.

Trong loạn quân, một thủ hạ vô cùng bình tĩnh nhìn tình thế một lượt, sau đó lại nhìn chị Quan. Chị Quan nói: “Đừng sợ, liều mạng.”

Thủ hạ kia lắc đầu, giơ súng nhắm ngay huyệt Thái dương của mình. Hắn hét lên: “Hoàng Quỳ, hãy nhìn đây.” Nói đoạn, hắn toan nổ súng, nhưng bị chị Quan giật lấy.

“Chị Quan dạy thuộc hạ rất tốt.” Đại ca Nhỏ Thó nói. Mấy bang phái có mặt ở đó lập tức quay sang nhìn thủ hạ của mình, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quặc.

Cùng lúc đó, cách đó không xa, Trần Bì đi tiểu xong liền chui ra khỏi bụi cây gần bờ đê. Ngó nghiêng một hồi, thấy đoàn thuyền câu rất đông đang trờ tới ở dưới sông, trên thuyền treo đầy cờ xí của Hoàng Quỳ. Ở phía khác, cả một đống người đang đánh nhau. Trần Bì khịt mũi một cái, người nằm sấp trên bả vai hắn liền nghển cổ, chỉ vào một người đang đứng trên chiếc thuyền đi đầu tiên. “Pháo Đầu.”

Pháo Đầu đứng ngay mũi thuyền, lạnh lùng nhìn đám người trên bè trúc lẫn trên bờ. Gã móc một ống tre ra, uống ba ngụm thuốc lớn rồi đưa ống cho đám người bên dưới: “Nhớ uống đủ ba ngụm canh Hoàng Quỳ, uống ít hơn toàn thân sẽ tê dại, uống nhiều hơn sẽ chết ngay. Uống ba ngụm, chém giết ba ngày ba đêm không biết mệt, mau theo ông đây đi hái Hoa Cổ.”

Đám thuộc hạ rối rít nhận uống, Pháo Đầu vặn cổ một chút, vừa định cười khẩy, bất chợt một móc Cửu Trảo Câu từ một bụi giậu rất tầm thường trên bờ phóng tới, móc trúng ngay giữa mặt gã. “Ui da” một tiếng, gã bị lôi tuột xuống nước sông.

“Bắt được mày rồi!” Trên bờ, Trần Bì kéo dây móc câu, vui vẻ kêu lên: “Dễ mà giết được ông mày à!”

Ba bang năm phái ở phía xa nhìn thấy Pháo Đầu đang khí thế hung hăng bỗng nhiên bị móc câu chộp lấy rồi bị lôi tuột xuống nước, kéo về phía bờ như con cá bị câu, bỗng nhiên hiểu ra điều gì, cả đám bèn quay về phía đại ca Nhỏ Thó. Tên thuộc hạ buông khẩu súng nhằm vào đầu mình xuống, chị Quan lạnh lùng nói: “Chúng ta không thể kém thằng ăn mày kia được, giết chết lũ nhãi nhép này.”

Đại ca Nhỏ Thó im lặng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy vô cùng lúng túng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Triền đấu


Đám thuộc hạ của Hoàng Quỳ trên thuyền chỉ biết trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh này, mãi cho đến khi thuyền cứ thế chèo đi được sáu bảy trượng rồi mới tỉnh lại được, đầu thuyền cuống quit chống cây gậy tre xuống dừng thuyền lại. Mấy gã tay chân đứng trên thuyền chửi với xuống chỗ Trần Bì trên bờ, trong khi mấy tên khác đã nhảy tùm xuống nước đuổi theo.

Trên bờ, Trần Bì đã chém giết đến đỏ cả mắt, hoàn toàn chẳng them đếm xỉa đến bất cứ cái gì khác, một mực liều mạng mà kéo dây móc câu như kéo thuyền, định kéo cho đến khi Pháo Đầu chết thì thôi.

Món Cửu Trảo Câu này được chế tác cực kỳ tinh vi, thừng buộc càng chặt thì lúc thu câu càng chắc. Pháo Đầu tuy sức lớn nhưng lại đang bơi dưới nước thì chung quy cũng không đọ nổi Trần Bì ở trên bờ kiếm một cái cây mà buộc thừng vào rồi kéo. Huống hồ, đau đớn do bị móc câu xiên vào da mặt càng khiến gã không sao dùng sức được. Pháo Đầu chỉ đành thuận theo lực kéo mà bơi dần về phía bờ. Gã lộn mình một cái là nhảy phắt lên bờ, Trần Bì chẳng nói câu nào, xách khẩu pạc-hoọc của Thủy Hương lên mà bắn.

Pháo Đầu chưa kịp hoàn hồn, vừa nhìn thấy nòng súng, liền luống cuống hụp lại xuống nước mà né, viên đạn bay sượt qua bả vai gã. Phen này gã dùng hết sức lực, nửa phần da mặt cũng bị rách toạc. Gã còn chưa kịp thấy đau, Trần Bì ở trên bờ cứ nhằm vào cái bóng dưới nước mà xả ba loạt đạn. Chớp mắt, đạn hết sạch.

Gần như là cùng lúc đó, nửa thân dưới nước của Trần Bì thấy nhói một cái. Một tên tay chân Hoàng Quỳ ngoi lên khỏi mặt nước, cầm dao găm trở tay định xiên vào bụng Trần Bì. Chân Trần Bì tốc độ cực nhanh, dao còn chưa nhấc lên, hắn đã giơ chân đạp mũi dao xuống. Lòng bàn chân vừa nhấn một cái, mũi dao liền cong vẹo, chân còn lại giẫm lên lưng gã Hoàng Quỳ, đồng thời rút con dao gọt dứa ra, cắm phập vào lỗ tai gã Hoàng Quỳ đến lút cán.

Dao gọt dứa rút ra dính theo cả não tương, Trần Bì quay đầu lại nhìn Pháo Đầu đã bị toạc cả nửa bên da mặt cùng mười mấy tên tay chân Hoàng Quỳ, tất cả đều đã ngoi lên khỏi nước. Hàng nóng hàng lạnh đều đã rút ra, Pháo Đầu hai mắt đỏ ngầu, dược tính Hoàng Quỳ đã bốc lên tận đỉnh đầu, gã vừa định mở miệng nói, thì Cửu Trảo Câu của Trần Bì lại bay vọt ra lần nữa, chớp mắt đã kẹp vào da đầu Pháo Đầu. Lần này, Pháo Đầu nhanh tay túm chặt lấy thừng móc câu, dốc toàn lực kéo ngược lại, muốn gỡ móc câu ra, vừa làm vừa gào to: “Bỏ ra! Ông mày đổ máu rồi!”

Loại móc câu này muốn kẹp chặt hay nới lỏng phụ thuộc vào cơ quan ở tâm móc và sức của dây thừng, tưởng thì đơn giản, nhưng phải nắm được bí quyết thì mới nới lỏng được. Trong trường hợp này, Pháo Đầu căn bản là không thể gỡ ra được. Trần Bì cười khẩy một tiếng, đem sợi thừng buộc quanh hông mình: “Này thì chạy, cho mày chạy. Hôm nay ông mày phải kết cho xong cái đơn hàng một trăm đồng tiền này.”

Pháo Đầu gầm lên chửi: “Chạy cái con mẹ mày, ông đây chạy lúc đéo nào!” Đoạn, gã vận sức, dùng chính hộp sọ của mình mà đọ với móc câu, móc câu bị cạy lỏng ra một chút, Pháo Đầu giữ chặt thừng, móc khẩu pạc hoọc của mình ra, vẩy vài lần cho ráo nước rồi nã thẳng về phía Trần Bì. Trần Bì lập tức nhảy xuống Trường Giang, Pháo Đầu kéo thừng lên bắt hắn phải ngoi lên, nào ngờ nhìn lại, thì không phải Trần Bì, mà là xâu đầu người hắn giắt bên thắt lưng.

Tức khắc, Trần Bì chồm lên ngay sau lưng Pháo Đầu, đè nghiến gã xuống. Tên tay chân Hoàng Quỳ kế bên giật mình kinh hoàng. Pháo Đầu trở tay xả đạn, Trần Bì tức thì nghiêng nửa người trên sang trái bằng một góc độ mà người thường không thể làm được, né được toàn bộ loạt đạn. Pháo Đầu vặn người một cái, Trần Bì sượt qua người gã, móc khẩu pạc hoọc thứ hai ra, vẩy nước thật mạnh, rồi lại nổ súng. Không ngờ, lần này Pháo Đầu cũng nghiêng người né đạn, động tác cũng giống hệt như Trần Bì lúc nãy.

Cả người Trần Bì gần như áp sát dưới đất, trườn bò đi như rắn, trườn được ba bước liền đột ngột tăng tốc, loạt đạn cuối của Pháo Đầu không trúng phát nào. Trần Bì đã trườn đến sát bên trái Pháo Đầu, dùng hết sức toàn thân, nhảy vọt lên về phía Pháo Đầu như đạn bắn.

Phản ứng của Pháo Đầu cũng y như vậy, co rụt người lại rồi nhảy vọt ra, cả hai đều rút dao găm. Pháo Đầu sức rất lớn, vừa đâm một dao ra thì bị Trần Bì dùng hai tay cản lại, rồi cả người bị hất văng ra. Trần Bì nhân thế túm lấy cổ tay gã, hai chân vòng qua kẹp lấy cánh tay Pháo Đầu, dùng sức nặng của toàn thân mà vặn một cái. Pháo Đầu thuận theo hướng vặn mà lộn người theo, đồng thời tay còn lại dùng Cửu Trảo Câu xiên vào đùi Trần Bì.

Bị đau, Trần Bì nới lỏng sức ở chân, lộn người đứng vững, Cửu Trảo Câu vẫn cắm trên đùi. Toàn bộ đám người của Hoàng Quỳ cùng xông lên, Trần Bì khom thấp người lăn xả vào trong đám đông, vừa tránh né loạn đao, vừa dứt khoát xiên vào đầu gối của từng người.

Ba người kêu gào thảm thiết, Pháo Đầu cầm sợi thừng buộc Cửu Trảo Câu mà kéo, giật Trần Bì ra khỏi đám đông. Trần Bì nắm lấy cơ quan nằm giữa lòng móc câu, loáng cái tháo luôn nút buộc thừng trên móc câu, bấy giờ mới dừng lại.

Trần Bì lộn người nhảy lên, nhìn vết thương đầm đìa máu trên đùi mình, hai mắt trở nên hừng hực điên cuồng. Hắn nở một nụ cười quái dị, nhìn Pháo Đầu. “Có phải mày già rồi chăng?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Trần Bì càng trẻ


Trần Bì cảm thấy rõ ràng Pháo Đầu thuộc cùng một loại người với mình, biết cách tấn công và tránh né một cách bản năng, nhưng đồng thời, Trần Bì cũng biết Pháo Đầu không phải là đối thủ của mình, bởi vì như hắn đã nói vừa rồi đó, hắn nghĩ rằng, Pháo Đầu già rồi.

Pháo Đầu thở dốc, sắc mặt tối sầm. Đại Ca Hoàng Quỳ cũng từng nói với gã chính câu nói ấy, từ Động Đình Hồ về đến Hán Khẩu này, bản thân gã cũng xem như là đã sức cùng lực kiệt. Là một kẻ chỉ biết chém giết, trong suốt những năm nay, gã chẳng thèm coi ai ra gì, trừ Đại Ca và Ban Đà ra, thế mà không biết vì sao, gần đây Đại Ca lại sinh lòng xa cách với gã. Nói, gã già rồi, tuổi cao rồi.

“Kích cổ truyền hoa” trên sông đêm là một tục lệ của Hoàng Quỳ. Một khi tiếng trống nổi lên, trước khi đợt trống dừng, hái đầu các hộ thuyền trên sông mà đếm số, kẻ nào hái được nhiều đầu nhất sẽ đảm nhiệm chức vị Pháo Đầu. Có gã tại vị, đã lâu lắm rồi không ai dám đến khiêu chiến, cách đây không lâu gã từng bị ép phải đi hái Hoa Cổ một lần, tuy thắng, nhưng lại không sung sướng gì, địa vị của gã trong bang cũng bắt đầu lung lay.

Nhưng gã biết, Đại Ca Hoàng Quỳ thường không sai bao giờ, đây chính là căn nguyên của nỗi sợ hãi luôn thường trực trong nội tâm gã. Trần Bì vừa nói một câu như thế, như đánh trúng tim đen của gã, trong lòng vô cùng phiền muộn.

“Tiểu huynh đệ, nhà mi đến báo thù cho thằng ranh con kia phải không?” Pháo Đầu âm u nói: “Trong nhà có mấy người, không sợ Hoàng Quỳ trả thù hửm?”

Pháo Đầu xưa nay không biết lo lắng là gì, đánh lộn chưa bao giờ là việc khó đối với gã, trong những trường hợp đặc biệt, gã thường nói ra lời này với vẻ bình tĩnh đến quái dị, bình tĩnh cứ như thể bản thân gã đang đứng ở ngoài mà nói vậy, khiến người đối diện mặt sởn gai ốc.

Trần Bì lại không có bất cứ phản ứng gì, khoảnh khắc khi Pháo Đầu đang nói, Trần Bì bỗng nhiên chạy vọt đi, không chút do dự chạy thẳng vào trong rừng cây bên bờ đê, loáng cái đã biến mất tăm tích.

Pháo Đầu sửng sốt, vài giây sau mới nhận ra, Trần Bì đã chạy mất tiêu.

Đám tay chân của Hoàng Quỳ ngơ ngác nhìn nhau, người lành dìu người bị thương nhìn về hướng Trần Bì chạy. Pháo Đầu nhíu mày, có cảm giác như mình bị đùa giỡn.

Gã cảm thấy hơi rượu Hoàng Quỳ xông lên ngày càng nồng, không còn cảm giác được cả cơn đau trên mặt nữa. Đám tay chân của Hoàng Quỳ lục tục lên bờ, còn gã nhướn mắt nhìn dãy bè mạn sông đang chém giết lộn xộn, chặn cả đường quân Hoàng Quỳ đuổi theo Trần Bì. Gã liền chỉ hướng dãy bè.

Nói gì thì nói, cũng phải bảo vệ Đại Ca trước đã. Hành bang như hành quân, đứng trước kẻ mạnh sợ nhất là khí thế suy kiệt.

Đám tay chân Hoàng Quỳ thu lấy vũ khí, xông về phía dãy bè. Gã cúi đầu nhìn sợi thừng móc câu, rồi ném nó xuống sông. Rồi cũng theo lên bờ.

Chưa đi được vài bước, trước bao nhiêu con mắt mở trừng trừng của nhiều người, Trần Bì chạy vọt ra từ sau lưng bọn họ, luồn qua đám đông, nhảy xuống sông.

Pháo Đầu đã cáu kỉnh lắm rồi, nhìn Trần Bì bì bõm bơi về phía gã vừa ném sợi thừng, rồi lặn xuống. Gã định sai đám tay chân bên cạnh lặn xuống nước làm thịt luôn Trần Bì, nhưng gã biết rõ, bất cứ ai ở quanh đây đều không phải đối thủ của Trần Bì. Nhưng bản thân gã lại không thể cứ mắc kẹt ở đây dây dưa với Trần Bì mãi được, cả Hoàng Quỳ bị một gã ăn mày cầm chân ở đây, lý nào lại như thế được!

Gã ngẫm nghĩ một lúc, rồi phất tay ra hiệu cho tất cả cùng xông về phía dãy bè, mặc kệ hết. Còn chưa phất tay xong, Cửu Trảo Câu bay vọt lên từ dưới nước, loáng cái đã ngoắc ngay cổ một gã tay chân đứng bên cạnh gã, lôi tuột xuống nước.

“Cái đ. con mẹ mày!” Pháo Đầu vừa chạy vừa hướng về phía sông mà chửi. Từ mặt nước sát bờ sông, móc câu lại bay vút ra một lần nữa, đám người bên cạnh Pháo Đầu cứ lần lượt bị lôi tuột xuống nước, nom cứ như là hái đào vậy. Sau khi sáu, bảy người bị kéo xuống, toàn bộ đám tay chân của Hoàng Quỳ rối loạn hẳn, tất cả đều đua nhau rút vào trong rừng. Pháo Đầu chưa bao giờ rơi vào cảnh ngộ này, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, gã chưa bao giờ phải kinh hoảng như thế. Lần đầu tiên gặp phải cảnh này trong đời, gã phát hoảng.

Trong lúc do dự, Cửu Trảo Câu lại vọt lên khỏi mặt nước, loáng cái đã ở ngay dưới đũng quần gã. Pháo Đầu hoảng sợ nhìn móc câu sắp kẹp lại, bèn dùng toàn lực nhảy giật lùi về phía sau một bước, móc cậu chỉ kịp kẹp vào vạt vải dưới quần hắn, kéo mạnh xuống nước.

Pháo Đầu liền chộp lấy Cửu Trảo Câu mà giật ra, quần gã bị kéo rách một lỗ to tướng. Lần này gã không buông tay ra nữa, dồn hết sức bình sinh, gầm to một tiếng, lôi Trần Bì từ dưới nước bay vèo lên đến tận trên bờ, sau đó túm lấy siết cổ ngay. Tức khắc, gã nhận ra có điều không ổn, kẻ bị siết cổ lại là xác một tên Hoàng Quỳ bị xiên xuyên đầu, chết ngắc từ lâu. Sau đó phía sau có tiếng động, quay đầu liền thấy Trần Bì đã lên bờ từ lúc nào, còn đi vòng ra sau lưng gã, gần như đã sát gần.

Pháo Đầu kinh hoàng lộn người tránh né. Trần Bì đánh hụt, lăn một vòng dưới đất, quần áo ướt sũng để lại một hàng dấu vết, thấy Pháo Đầu luống cuống lộn người đi cách một khoảng cách an toàn. Ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt gã lộ vẻ kinh ngạc không thể tin nổi, gã gặp một tên Hoa Thiêm Tử mạnh ngang ngửa mình, nhưng hình như có điểm gì đó không giống nhau.

Không phải tuổi tác. Tuổi tác không phải thứ chí mạng, mà là — là thông minh. Gã nhận ra, tên tiểu quỷ trước mặt này, rất biết dùng não khi đánh lộn.

Pháo Đầu thở hổn hển, xoay người chạy về phía dãy bè. Nỗi khiếp sợ khiến gã không tài nào suy nghĩ được gì nữa, gã đã biết một tên Hoa Thiêm Tử có đầu óc là như thế nào rồi.

Trên dãy bè, Đại Ca Hoàng Quỳ và ba bang năm phái vẫn đang chém giết nhau đến đỏ cả mắt, mặt sông nhuộm đỏ máu tươi, tất cả lũ trống bỏi toàn thân đầy vết thương, vây xung quanh Đại Ca, có con thì lặn dưới nước. Ba bang năm phái đã giết được ít nhất một nửa số trống bỏi, số bị thương vẫn còn chống đỡ được tiếp.

Pháo Đầu thất hồn lạc phách xông đến, tất cả người của ba bang năm phái thấy sau lưng Pháo Đầu là cảnh tượng gã ăn mày nọ đạp lên vai lũ Hoàng Quỳ đang tan tác, xọc từng nhát dao xuyên qua tai từng tên một. Tất cả đều quên cả đánh lại, bỏ chạy tứ tán.

Đại Ca Hoàng Quỳ lẳng lặng chứng kiến, trong lòng đã biết, phen này, đại thế đã mất thật rồi.

Nhưng dù vậy, gã ăn mày nhỏ bé khó lường này rốt cuộc vẫn chỉ là vật hy sinh cho buổi náo nhiệt hôm nay mà thôi.

“Được rồi, được rồi.” Hắn quay đầu nói với ba bang năm phái: “Chúng ta đừng có giở thói dỗi hờn con trẻ đó ra nữa, hãy ngồi xuống thương lượng với nhau. Nếu cứ đánh tiếp như thế này nữa, cũng chẳng ai đạt được lợi ích gì đâu.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Hái Hoa Cổ


Gió sông lạnh buốt tạt qua, khắp nơi đầu đâu cũng toàn là máu. Xưa nay không phải chưa bao giờ có trận chém giết đẫm máu nào xảy ra, nhưng, đúng là chưa bao giờ có trận chém giết nào mà kéo dài như vậy, nếu còn chém nhau tiếp, chắc chắn là cả hai bên cùng thiệt.

Không ai hồi đáp Hoàng Quỳ, nhưng những tiếng hét thảm thiết cùng tiếng chém giết dần dần lắng xuống, tất cả đều nhìn về phía Đại Ca Hoàng Quỳ. Trong một khắc, cả thế giới chỉ còn lại vô số tiếng thở.

Tất cả nhìn khắp bốn phía xung quanh. Vào lúc đó, tuy không nhìn rõ được là huynh đệ của ai đã chết, bạn bè của ai đã chết, nhưng thấy số người chỉ còn lác đác, hai mắt đỏ ngầu vì chém giết, máu chảy thành sông, tay chân đứt lìa đầy đất, liền cảm thấy hai tay bủn rủn, đao rơi xuống đất cũng không sao nhặt lên được nữa.

Hoàng Quỳ nói đúng, đến nước này rồi, bọn họ không thể không thừa nhận, các phe phái thế lực trong thành vẫn còn nhiều, trong khi trận chém giết này đã làm tất cả mọi người đại thương nguyên khí, thứ chờ đợi bọn họ không phải nhà nào yên nhà nấy, mà là một trận hỗn loạn còn lớn hơn nữa.

Đại Ca Hoàng Quỳ lẳng lặng nhìn bọn họ, cảm giác chán ghét cuộn lên trong lòng vô số lần. Hắn lên tiếng, giọng vang vọng khắp mặt sông: “Bất kể các người có chấp nhận hay không, thì lúc này thắng thua đã không còn nằm trong tay chúng ta nữa.” Hắn nhìn về phía Pháo Đầu và Trần Bì phía sau, “Hai người này, ai sống sót, thì hai bên chúng ta, bên ấy thắng, cho nên đừng chém giết nữa, giữ lại cái mạng đi, chúng ta đánh cược.”

“Hoàng Quỳ, bớt phí lời đi, muốn đàm phán thì phải khai ra, mi đã làm gì các em của ta rồi?” Chị Quan lạnh lùng nói.

Đại ca Hoàng Quỳ nhìn đám người đứng cạnh chị Quan, biết chị ta bây giờ nói những lời này, tức là đã không còn ai có hơi sức đâu mà giúp chị ta nữa rồi. Hắn vờ như chưa nghe thấy gì, nói tiếp: “Thế này thì sao? Pháo Đầu và Trần Bì, nếu cuối cùng Trần Bì giết được Pháo Đầu, thì coi như Hoàng Quỳ chúng tôi thua trắng, chúng ta không cần phải liều đến cái mạng cuối cùng, tôi tự khắc sẽ rời đi, tuyến thủy lộ này nhượng lại cho các người. Nếu cuối cùng Pháo Đầu giết được Trần Bì, tôi cũng chẳng đòi các người nhiều, chỉ cần mấy nhà các người giao cho tôi khoản niên kim năm sau làm thế chấp, tôi cũng chẳng lưu lại nơi này nữa, nhượng lại tuyến thủy lộ này cho các người, tôi giữ lại cái mạng mà lên bờ.”

Mấy người kia quay sang nhìn nhau. Đại ca Hoàng Quỳ thấy Pháo Đầu sắp chạy đến nơi, vội nói nhanh: “Đây là biện pháp giữ mạng cuối cùng của tụi này, bằng không, các người nghĩ ở đây sẽ còn lại mấy ai sống sót? Hoàng Quỳ này làm châu chấu nước, xưa này không sợ chết, nếu các người ý đã quyết, thì chúng ta lại chém giết một hồi nữa.”

Nói đoạn, từ trong cổ họng Hoàng Quỳ phát ra một chuỗi âm thanh quái dị, tất cả lũ trống bỏi lập tức cong lưng lên, lại bày tư thế chuẩn bị cho một cuộc đồ sát. Ba bang năm phái cũng nhất loại giơ đao, ngay sau đó, một thủ lĩnh đứng lên, giơ tay cản: “Hoàng Quỳ, mi nói lời giữ lời chứ?”

“Bọn này làm gì còn vốn liếng để chơi xỏ nữa.” Đại ca Hoàng Quỳ uể oải nói. “Tôi có thể nhượng bộ các người một bước, nhưng quá lắm cũng chỉ một bước này thôi, chỉ cần Trần Bì sống sót mà đặt chân lên bè trúc này, thì coi như tôi thua.”

Người của ba bang năm phái liếc mắt nhìn nhau, nhất thời chưa quyết định được. Hoàng Quỳ ngồi xổm xuống bè, chán ghét, mệt mỏi, giải thoát, tuy không thấy nét mặt thực sự của hắn, nhưng hắn đã chẳng buồn che giấu gì nữa rồi. Thấy Trần Bì đã đuổi sát sau lưng Pháo Đầu, cuối cùng hắn mới nói: “Ba bước sáu bảy, chín bước hai tám, vỗ ba lần, còn không đáp ứng, chúng ta xem ai mạng lớn đi.” Nói đoạn, hắn bắt đầu vỗ tay, một lần, hai lần, đến lần thứ ba còn cố ý vỗ chậm một chút, thủ lĩnh kia mới giơ tay quát lớn: “Được, bọn ta cược!”

Không ai có dị nghị gì, ngay cả chị Quan cũng không nói gì nữa, đại ca Hoàng Quỳ nét mặt chẳng có gì là vui sướng, hắn quát một tiếng, tất cả lũ trống bỏi lập tức lùi lại về phía sau, con thì nhảy lên dãy bè, con thì ẩn dưới nước. Dưới nước có vô số bóng đen dày đặc đứng im lìm không nhúc nhích, cứ như là đã chết.

Lúc này, ba bang năm phái cũng hiểu ra, Hoàng Quỳ chắc chắn không thể giở trò gì được.

Đại ca Hoàng Quỳ lẳng lặng quay về ngồi cạnh một đống cỏ gianh bên mạn bè, xé cổ họng mà gào lên: “Pháo Đầu! Mày tự nhìn lại mình xem giờ đã thành ra cái dạng gì rồi hả?!!”

“Bảo trống bỏi của anh ra giúp chút đi!” Ở phía xa, Pháo Đầu vừa lộn một cú để né Trần Bì. Gã xông vào giữa ba bang năm phái, tất cả đều dạt hết ra, chừa cho Pháo Đầu một khoảng trống rộng rãi. Pháo Đầu nhìn những người xung quanh, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

Trần Bì hồng hộc đuổi theo, toàn thân be bét máu, nhưng nụ cười trên mặt thì đã ngoác ra đến tận hai mang tai. Hắn chưa bao giờ thấy sướng như vậy, đến mức gần như quên hết cả Xuân Thân, quên cả bản thân đang làm gì. Châu chấu nước Hoàng Quỳ bỏ chạy tan tác, một số thấy Trần Bì đến thì vắt chân lên cổ mà chạy, chẳng chém giết gì, số còn lại cuối cùng cũng phản ứng kịp, bắt đầu vây quanh Trần Bì. Trần Bì nhìn mấy vòng người đứng tầng tầng lớp lớp, mới từ từ lùi lại một chút. Phía sau hắn là hàng dãy xác chết.

Không ai dám xông lên tấn công hắn trước.

Tất cả bao vây lấy hắn thành một vòng tròn cực lớn, bãi sông biến thành một sới chọi gà khổng lồ. Trần Bì bắt đầu hoảng hốt, hắn nhìn Pháo Đầu, Pháo Đầu đứng giữa đám người của ba bang năm phái và châu chấu nước Hoàng Quỳ, xét về quân số, Hoàng Quỳ vẫn đang chiếm ưu thế rất lớn, dường như Hoàng Quỳ tính sai rồi. Thế nhưng, ánh mắt của tất cả mọi người lại đổ dồn về phía một mình Trần Bì.

Mình sẽ bị người này giết chết. Lúc đó, trong đầu tất cả đám châu chấu nước đều tin chắc vào điều này.

Đại ca Hoàng Quỳ bới từ trong đống cỏ gianh ra nhiều đồ đạc linh tinh, cuối cùng bới ra được một cái trống cũ hình dáng kỳ quái.

Pháo Đầu thở hổn hển, sắc mặt sa sầm hẳn xuống. Gã ý thức được tình huống lúc này có điều không ổn, bất chợt, gã nghe thấy một tiếng trống vọng ra từ phía dãy bè.

“Hái Hoa Cổ?” Pháo Đầu nhìn về phía đó với vẻ nghi hoặc. Đại ca Hoàng Quỳ về bên mạn bè, chỉ vào Trần Bì: “Pháo Đầu, đừng có hoảng, anh sẽ cho cậu biết cách làm sao để hái được Hoa Cổ của gã ăn mày này.”

“Ban Đà?” Hai mắt Pháo Đầu sáng bừng lên, gã liền thả lỏng hẳn, nhìn về phía Trần Bì, thầm nghĩ phen này ngon rồi, thằng ranh nhà mày coi như xui xẻo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Cuộc đối chiến giữa bản năng và kinh nghiệm


Đại ca Hoàng Quỳ dùng khuôn mặt của Ban Đà, chỉ nói một câu mà khiến Pháo Đầu lạnh cả người.

Pháo Đầu huyết khí xông lên đầu, gã chạy một hồi khiến hơi rượu Hoàng Quỳ xông lên tận mặt, khiến nước da trắng ởn của gã bị nhuốm đỏ từng mảng.

Uống rượu Hoàng Quỳ, sẽ không cảm nhận được đau đớn trong vòng ba canh giờ, nhưng vẫn biết mệt. Phối rượu rất quan trọng, nội chỉ uống Hoàng Quỳ thôi đã trúng độc, toàn thân tê dại, phải phối thêm dược liệu khác mới phát huy được tác dụng.

Đám tay chân Hoàng Quỳ trước mỗi cuộc giao tranh đều phải uống rượu Hoàng Quỳ. Phương pháp điều chế rượu Hoàng Quỳ chỉ có đại ca Hoàng Quỳ biết. Đây cũng là một trong những pháp bảo bất khả chiến bại của Hoàng Quỳ, có nguồn gốc từ khu dân tộc thiểu số tại Hồ Nam. Người mà Trần Bì cõng trên lưng vẫn còn đủ sức mà chỉ đường, âu cũng là vì tác dụng của rượu Hoàng Quỳ.

Nhưng Trần Bì ra chiêu, nhát nào nhát nấy đều chí mạng, nhát thì xiên vào đầu gối, chặt vỡ khớp xương bánh chè, nhát thì xiên qua lỗ tai vào trong não, chết không kịp ngáp. Cứ vậy, trong chiến đấu, rượu Hoàng Quỳ trở nên hoàn toàn vô dụng. Bởi không cần đến đau, đã chết ngay tức khắc rồi.

Chính vì thế, đám tay chân Hoàng Quỳ sợ đến mất mật, chúng dựa vào rượu mà đánh đã quen, nay có rượu vô dụng, khiến chúng càng thêm rối loạn chân tay. Có điều, khi nghe tiếng trống Hoa Cổ vang lên, đám tay chân Hoàng Quỳ như được đại xá, biết trách nhiệm đều đã rơi cả lên đầu Pháo Đầu rồi.

Trần Bì thở hổn hển, lau máu dính trên mặt, nhìn đám tay chân Hoàng Quỳ dạt hết sang hai bên, chừa lại một con đường. Ở cuối đường, Pháo Đầu giơ chân đá các xác chết ngổn ngang bên đường, lựa chọn vũ khí, sau đó nhặt một thanh đoản đao lên. Hai tai cầm đoản đao, cổ tay múa đao một lúc.

Đại ca Hoàng Quỳ lạnh lùng nhìn Trần Bì – cái người đột nhiên xông ra phá hủy hết tất cả của hắn. Ở khoảng cách này, hắn thậm chí còn chẳng nhìn rõ nét mặt Trần Bì, nhưng cũng không quan trọng nữa. Trần Bì vô cùng lợi hại, chỉ một mình hắn mà có thể xông pha chém giết Hoàng Quỳ đến nước này, đủ chứng tỏ hắn không phải người tầm thường. Nhưng Trần Bì chỉ dựa vào bản năng, trên cõi đời này, có một thứ còn quan trọng hơn thế, đó là kinh nghiệm. Nhất là khi đối thủ không có kinh nghiệm.

Hoa Thiêm Tử thích dùng đoản đao, có hai lý do. Một là do từ bản năng chúng đã nắm rõ thói quen vận động của con người, đối với chúng, đánh áp sát và ám sát cũng đơn giản như dùng binh khí dài vậy, hắn từ bóng gió nói chuyện này với Pháo Đầu. Trong mắt Pháo Đầu, con người chẳng qua chỉ là một cây gậy gỗ, tay chân là vũ khí của gậy gỗ, trong khi đối với người bình thường, người là người, tay chân mới là vũ khí của con người.

Đây là sự chênh lệch về lý niệm, không thể bù đắp bằng luyện tập. Trong mắt Hoa Thiêm Tử, phương thức chuyển động của con người phức tạp hơn những gì người bình thường có thể nghĩ đến. Tư duy của bọn chúng cũng vậy, cho nên, chúng chỉ cần một thanh đoản đao là đủ.

Lý do thứ hai là Hoa Thiêm Tử biết tiến lùi, biết lúc nào lấy hay bỏ. Chúng thường bị thương, nhưng đối thủ luôn chết thảm. Trong võ thuật chính quy, rất hiếm có ai lại coi việc cố ý bị thương là một chiêu số, nhưng Hoa Thiêm Tử thì luôn sẵn sàng.

Muốn giết chết Trần Bì trong thời gian ngắn nhất, Pháo Đầu phải hi sinh một cái tai. Trước đó, hai thanh đoản đao trong tay Pháo Đầu phải rời khỏi tay. Bởi vì chỉ có như vậy, Trần Bì mới có thể thuận thế áp sát Pháo Đầu, đâm xuyên qua tai Pháo Đầu.

Trần Bì chắc chắn sẽ dùng cách này để kết thúc trận chiến, xiên thẳng vào não qua lỗ tai, một đao đoạt mạng. Đây là thói quen của Trần Bì, cũng là phương thức đắc thủ mà Trần Bì tự tin nhất, chỉ cần một đao này xiên vào lỗ tai Pháo Đầu, Trần Bì sẽ buông lỏng ngay lập tức.

Lúc đó, chỉ cần Pháo Đầu không chết, thì Trần Bì chắc chắn chết.

Cho nên, vấn đề mấu chốt là, làm sao để Pháo Đầu có thể không chết khi bị Trần Bì đâm xuyên qua tai.

Đại ca Hoàng Quỳ thì thầm nói với con trống bỏi ở bên tai, ngay sau đó trống bỏi nhảy xuống sông, bơi đến chỗ Pháo Đầu, nhảy lên lưng gã mà rủ rỉ truyền lời. Pháo Đầu không ngừng gật đầu. Sau đó, Pháo Đầu bỗng bật cười, nhìn Trần Bì. Đột nhiên, gã lộn đôi song đao lên, cứa qua sau gáy, dùng sức một phát. Tức thì, gã tự cắt đứt hai tai mình xuống.

Máu tươi tuôn như suối, chảy đầy cổ gã, Pháo Đầu hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Gã ném hai cái tai xuống đất, không nói hai lời, xông về phía Trần Bì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chiến thắng thê thảm


Đây không còn là đối chiến nữa, vì có bao nhiêu sơ hở Pháo Đầu đều để lộ hết cả ra, Trần Bì đã thầm thấy không đúng, nhưng hắn đã giết đỏ cả mắt, thế là chân trái giẫm xuống làm trụ mà xông lên, Pháo Đầu khua liên tiếp mấy chục nhát dao, Trần Bì đều né được toàn bộ. Nhân kẽ hở, Trần Bì bổ một đao vào cằm Pháo Đầu, Pháo Đầu giật lùi lại né tránh, bỗng nhiên hai đao rời tay, bay về phía Trần Bì.

Trần Bì hất rơi một thanh đao, thanh còn lại sượt qua cổ hắn. Trần Bì vừa quay lại đã thấy Pháo Đầu áp sát từ bao giờ, vung một quyền, chộp lấy tóc Trần Bì.

Trần Bì không nghĩ ngợi gì cả, lập tức húc đầu theo, trong lúc Pháo Đầu đang hí hửng mừng thầm, Trần Bì dùng toàn thân bám lấy cánh tay Pháo Đầu, giật mạnh tóc ra.

Cơn đau khi da đầu bị xé rách ập đến khiến hắn gầm lên một tiếng, sau đó hắn trở tay, định xiên vào lỗ tai Pháo Đầu.

Lưỡi dao vừa đâm ra, Trần Bì đã thầm kêu một tiếng không xong, bởi vì, khoảnh khắc khi vừa trở tay đâm ra, hắn phát hiện mục đích thật sự của Pháo Đầu.

Hắn thường nhìn vành tai để ước chừng vị trí lỗ tai, cho nên mới có thể một đao xiên thẳng trúng não được, với cách này hắn có dùng đũa cũng giết người được. Nhưng bây giờ khi vừa ra tay, mới phát hiện Pháo Đầu đã tự cắt hai vành tai xuống tự bao giờ. Trong tích tắc giật mình, lực tay không ổn định, Pháo Đầu vừa ngoẹo đầu một cái, lưỡi dao liền sượt qua bên huyệt Thái Dương Pháo Đầu, chứ không xiên vào trong lỗ tai.

Sọ Pháo Đầu rất cứng, lưỡi dao của Trần Bì vừa liếm qua, tạo thành một đường máu sâu hoắm. Rượu Hoàng Quỳ khiến gã không biết đau, trong khoảnh khắc ấy, gã một tay chộp lấy cổ Trần Bì.

Trần Bì ngẩn ra, không có bất kỳ phản ứng gì. Hắn không biết nên phản ứng như thế nào, bởi trước kia, tất cả những kẻ bị hắn xiên qua tai, đến tầm này đều chết ngắc hết cả rồi.

Pháo Đầu lôi cả người hắn từ trên cánh tay xuống, dùng hết sức bình sinh, thụi một cú lên gối thẳng vào sọ Trần Bì.

Cả cái mũi Trần Bì như lõm hẳn vào trong, máu tuôn như suối. Pháo Đầu nhìn Trần Bì, quả thực không thể tin vào hai mắt mình, gã không dám tin là mình đã thộp cổ được tên ăn mày này. Sau đó, gã gầm to một tiếng, nhấc bổng Trần Bì lên cao, lên gối, đập cả người Trần Bì xuống đầu gối mình. Hông Trần Bì ăn một cú trời giáng, thậm chí còn nghe được tiếng xương sống gãy rắc một cái, cả người hắn vẹo thành một góc mất tự nhiên, nằm sõng soài ra đất.

Gió sông thổi qua, lặng ngắt như tờ, đại ca Hoàng Quỳ lẳng lặng chứng kiến tất cả, lòng bàn tay tứa đầy mồ hôi.

Tất cả mọi thứ đều chỉ xảy ra trong một tích tắc, đến khi mọi người kịp tỉnh lại, thì mọi thứ đã kết thúc.

Pháo Đầu lảo đảo, cũng đã kiệt sức, máu từ vết thương hai tai và bên đầu nhuộm cả người gã đỏ lòm những máu, gã liền ngã ngồi xuống bên cạnh Trần Bì, cúi đầu tìm đao.

Gã nhìn thấy đao của Trần Bì, đao vẫn còn nằm trong bàn tay nắm chặt của Trần Bì. Gã cố sức cạy ra, nhưng nắm tay Trần Bì cứng như đá, không gỡ ra được. Móng tay gã cào rách cả da Trần Bì, thịt lòi ra ngoài, mà vẫn nhúc nhích được phân nào.

Trong khi đó tay của chính gã lại run lẩy bẩy, bèn nhìn khắp xung quanh tìm đao của mình vừa nãy rơi, cũng chẳng thấy đâu cả. Gã dùng hết sức toàn thân, lật người Trần Bì lại. Gã vẫn cảm nhận được hơi ấm và hơi thở của Trần Bì, trời ơi tên ăn mày này vẫn còn sống, không thể để hắn sống được! Gã bèn bóp cổ Trần Bì thật mạnh, nhưng tay gã đã hết lực, đành phải dùng khuỷu tay chèn lên yết hầu Trần Bì, đè cả người mình lên.

Máu của Pháo Đầu rơi lách tách như mưa lên mặt Trần Bì, Trần Bì trợn hai mắt. Hông hắn đau điếng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nửa thân dưới, chỉ là không thể hít thở, nhờ những cơn co giật mới miễn cưỡng hít được mấy hơi dưỡng khí. Hắn không nhìn rõ mặt Pháo Đầu, cũng không thể suy nghĩ được gì.

Khóe miệng hắn nếm được vị mằn mặn, là máu của Pháo Đầu. Hắn cố há to miệng hòng hít được ít nhiều dưỡng khí, nhưng máu lại nhỏ giọt xuống, rơi vào trong cổ họng hắn. Dần dần, hắn bớt cảm giác đau đớn đi, hắn nghĩ mình sắp chết rồi.

Nhưng ấy thế mà lại không phải. Vào khoảnh khắc đó, có lẽ là do Pháo Đầu toàn thân đầm đìa máu ngấm đẫm rượu Hoàng Quỳ, chảy vào cổ họng hắn. Nhờ tác dụng giảm đau cực mạnh và gây hưng phấn của rượu Hoàng Quỳ, tầm mắt hắn dần rõ ràng hẳn lên. Cái hông hắn không đau nữa, mặt cũng không đau nữa, toàn thân rã rời lại dần dần khôi phục được tri giác. Hắn ngước nhìn Pháo Đầu, từ từ giơ tay lên, nhằm yết hầu gã, rạch một đường.

Pháo Đầu hoàn toàn không phản ứng, hai mắt gã bị máu che kín, nên có lẽ không nhìn rõ được nhát dao này, hoặc có lẽ gã căn bản không thể ngờ rằng, Trần Bì vẫn còn có thể cử động.

Gã ngã rạp xuống, đè lên người Trần Bì, máu từ cổ họng phun ra như suối. Trần Bì há to miệng hớp mấy ngụm máu, dần dần, máu nóng khiến hắn tỉnh táo lại, cuối cùng Trần Bì đứng dậy.

Cái hông hắn vẫn vặn vẹo như cũ. Hắn nhìn thi thể Pháo Đầu, giống như khi nhìn con Sát Tần Hoài nọ, cái xác mềm oặt nằm dưới đất, vẫn còn co giật không ngừng. Bốn bề mọi người đứng xem, kết cục ván cược nay đã rõ. Lần này, cuối cùng là phe mình thắng.

Hắn đến bên bờ sông, chật vật ngồi xuống, tẩy rửa máu trên cổ và mặt. Ở dưới nước cách đó không xa, vẫn còn một con trống bỏi đang nấp, cái đầu nho nhỏ quái đản lẩn dưới nước, không biết còn sống hay đã chết.

Trần Bì thậm chí còn chẳng buồn liếc mắt nhìn lên dãy bè lấy một lần, hắn xoay người đi về hướng ngôi miếu. Thanh toán xong rồi, hắn tự nhủ, cuối cùng một trăm xu này cũng coi như là đã kiếm được rồi.

Mẹ kiếp, thật chẳng dễ dàng gì. Nhưng hắn mệt đến mức chẳng buồn cáu gắt.

Đi được mấy bước, một người đàn bà trung tuổi chặn đường hắn.

“Vẫn còn một thằng nữa, giết nốt y đi.” Chị Quan chỉ vào đại ca Hoàng Quỳ trên dãy bè. “Hôm nay mi không giết y, về sau chắc chắn y sẽ giết chết mi.”

“Tránh ra.” Trần Bì nói với chị Quan, hất người đàn bà này ra, rồi phăm phăm bước tiếp. Mới đi được vài bước, bỗng nhiên nghe tiếng loẻng xoẻng, một xâu tiền xu rơi xuống ngay dưới chân hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, đó là một xâu trăm đồng. Quay đầu lại, chị Quan vẫn nhìn hắn, toàn thân run rẩy. Trần Bì nhướn mắt lên nhìn về phía dãy bè, lũ trống bỏi đã trèo hết lên bè, đại ca Hoàng Quỳ yên lặng đứng đó nhìn về phía này, không thấy rõ nét mặt. Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi nhặt xâu tiền lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom