Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lão Công Dục Cầu Bất Mãn

Lão Công Dục Cầu Bất Mãn
Chương 40


Mạn Nhu vừa ủy khuất vừa tức giận, nản lòng nói: "Đừng giấu nữa, em đã biết hết rồi. Tào Tiểu Hà chính là người lúc trước mà anh muốn cưới, anh đã rất vui vẻ qua lại với cô ta chứ gì, có phải muốn ly hôn với em rồi hai người nhanh chóng kết hôn đúng không?"

"Vốn dĩ nếu lúc trước cô ta không đào hôn thì hiện tại hai người mới chính là vợ chồng danh ngôn chính thuận, em rất ngại làm chướng mắt hai người, nếu anh muốn đi tìm cô ta thì cứ đi đi."

Cao Nghị: "..." Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy!

Anh nhíu mày muốn giải thích lại tinh tường thấy rõ sự chán ghét trong đáy mắt cô.

Phụ nữ đúng là một sinh vật thần kỳ, lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết, yêu ghét đều giấu trong lòng, lâu dài chồng lên nhau thành một kết quả nhưng trong nháy mắt là có thể thay đổi.

Chỉ là những thay đổi này đến với Cao Nghị quá mức đột ngột. Từ trước đến nay anh không phải là người có tính cách mềm mại nhẹ nhàng, trong tức khắc sắc mặt liền âm trầm.

Cao Nghị cường ngạnh nhéo cằm Mạn Nhu, đối diện với tầm mắt của cô, hạ giọng hỏi: "Em rốt cuộc là muốn cái gì? Muốn anh phải làm gì mới vừa lòng?"

Sắc mặt anh bất ngờ tối sầm như vậy khiến Mạn Nhu có chút sợ hãi. Hơn nữa đối phương mới từ chiến trường trở về, trên tay dính đầy máu và mạng người. Mặc dù anh không nói nhưng đôi mắt đen kịt kia kết hợp với thần sắc âm trầm đã tạo thành áp lực thật lớn lên tâm lý của cô.

Mạn Nhu ở dưới tầm mắt anh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Cao Nghị thấy thế, khóe miệng cong lên vẻ ác ý, "Quả nhiên là không thể nuông chiều phụ nữ! Ông đây mới từ cửa tử thần bò ra còn chưa kịp hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc đã phải dùng mọi lời dỗ ngọt em, em đã không nghe lời còn dám dùng mắt chán ghét đó nhìn anh, em coi anh là đất sét muốn niết sao thì niết hả? Tưởng anh không tức giận sao?"

Lần này Mạn Nhu thật sự sợ hãi, hoảng loạn lắc đầu, lắp bắp nói: "Không, em không phải, em không..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Cao Nghị nhìn chằm chằm Mạn Nhu, đôi tay dùng sức xé nát áo ngủ trên người cô, dùng hai dây vải đã rách không màng sự cự tuyệt và

giãy giụa đem tay cô cột vào trụ đầu giường.

Anh cúi sát xuống bên tai cô, khí nóng phun ra ở vành tai mẫn cảm: "Không phải lúc trước rất muốn anh chạm vào em sao? Đêm nay sẽ làm theo ý em."

Dứt lời, Cao Nghị liền bỏ đi vẻ ôn nhu lúc trước, trực tiếp cởi bỏ quần ngủ và quần lót của Mạn Nhu, cả cơ thể chỉ còn mỗi áo ngực, bị trói ở trên giường túy ý để cho bàn tay anh dùng sức lúc nhẹ lúc mạnh mà sờ mó xoa nắn.

Khuôn mặt Cao Nghị hơi rũ xuống, tuy không thấy rõ biểu tình nhưng cả người anh tỏa ra hơi thở âm u vẫn làm Mạn Nhu phát run.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ người có tính tình xứng với ánh mặt trời như Cao Nghị lại sẽ có một mặt âm lãnh đến vậy.

Cô không khỏi thắc mắc có phải hay không ban nãy bản thân rất quá đáng, bị sự tức giận làm u mê đầu óc, sa vào cái bẫy đã giăng sắn của Tào Tiểu Hà mà bùng nổ cảm xúc, cuối cùng chọc đến thứ không nên chọc.

Giờ phút này cả người cô trần trụi lạnh căm căm, tựa hồ như thoát khỏi u mê mà bình tĩnh lại.

Dần dần cô cũng ý thức được ban nãy biểu hiện của mình có chút quá phận, mặc kệ là như thế nào cũng không thể nhắc tới hai chữ "ly hôn". Nếu nam chủ thật sự đáp ứng cái đề nghị này thì chẳng phải cô chết không có chỗ chôn hay sao!

Nghĩ như vậy xong khiến cô chần chừ muốn nói ra lời xin lỗi lại bị đôi mắt của Cao Nghị uy hiếp, một chữ cũng không bật ra được.

Cao Nghị không nóng nảy gấp gáp hưởng thụ thân thể này, mặc dù phía dưới côn th*t đã cứng phát đau nhưng vấn đề trước mắt còn chưa giải quyết xong, anh không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

Từ trước đến nay dù sấm rền gió cuốn, đã có vấn đề thì anh phải giải quyết ngay, giống như là bị thương là phải lập tức trị liệu, bằng không thời gian trôi qua, miệng vết thương sẽ bị thối rữa, tạo thành những hậu quả nghiêm trọng hơn.

Đầu óc thanh tỉnh của anh đem lời nói của Mạn Nhu suy nghĩ cẩn thận lại mấy lần rồi mới lãnh khốc nói: "Kế tiếp, anh hỏi một câu, em trả lời lại một câu, nếu em dám nói trái lương tâm thì anh sẽ tét nát mông em."
 
Chương 41


Gương mặt Mạn Nhu đỏ lên, cũng không dám tranh luận, sợ Cao Nghị động thủ với cô, vội gật đầu đồng ý.

Cao Nghị thong thả ung dung nói: "Ban nãy em cáu kỉnh với anh, là đang giận chị Cao Tình hay là giận anh?"

"...Giận anh."

Cao Nghị không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc thì lúc nãy Mạn Nhu cũng nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, còn đánh mạnh như vậy, giống như chuẩn bị bạo khởi đả thương người khác.

Cao Nghị nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trước giải thích nói: "Nghe chị gái bảo là Tào Tiểu Hà chủ động kết giao với cô ấy, muốn tới nhà chúng ta xin lỗi anh vì chuyện bỏ chạy trước lúc kết hôn. Nói thật, chuyện cô ta đào hôn lúc đó rất đả thương đến anh, bất quá hôm nay đã nói lời xin lỗi, anh cũng không tức giận, ngược lại càng cảm kích cô ta, bởi vì cô ta đào hôn, nên anh mới cưới được em về nhà."

Cao Nghị dừng một chút rồi tiếp tục: "Ban nãy ở cửa phòng tắm là Tào Tiểu Hà tự động té ngã?"

Mạn Nhu mở to hai mắt, nói: "Anh... Chính anh lúc đó nói..."

Cao Nghị trợn trắng mắt: "Cô ta là khách, lại không thân với anh, nếu không phải vì mặt mũi chị Cao Tình, anh mặc kệ là ai đúng ai sai đã sớm đá cô ta ra ngoài rồi. Còn em nữa, ngốc nghếch, vì người ngoài như vậy mà dám cáu kỉnh với anh"

Phải gọi là quá ngu xuẩn!

Mạn Nhu trong lòng nói thầm, cũng không biết vừa rồi bị cái gì, rõ ràng lý trí bảo cô phải lấy lòng nam chủ, cuối cùng là thốt ra câu ly hôn. Cũng may mắn là Cao Nghị không đáp ứng, ngược lại cường ngạnh buộc cô nói rõ sự thật, bằng không hiểu lầm càng ngày càng sâu, Mạn Nhu dù có tỉnh ngộ lại thì cũng đã muộn.

Trên mặt Mạn Nhu bắt đầu lộ ra biểu tình áy náy, ấp úng nói: "Ông xã, là em sai rồi, em chính là..."

Cô cúi đầu phồng miệng, không vui nói: "Em chính là hiểu lầm anh cùng Tào Tiểu Hà có quan hệ mờ ám."

Cao Nghị cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì anh không có bất cứ mối quan hệ nào với Tào Tiểu Hà. Thời gian ở chung cũng không nhiều, như thế nào sẽ phát triển ra một mối quan hệ mờ ám?

Ấn tượng của anh về Tào Tiểu Hà là ở lần đầu gặp mặt, vẻ mặt tươi cười của đối phương rất ưa nhìn khiến anh có hảo cảm nhưng muốn nói là nhất kiến chung tình thì hoàn toàn không thể nào.

Sau khi đối phương cùng người đàn ông khác đào hôn bỏ trốn khiến anh mất mặt và tổn thương lòng tự trọng thì chút hảo cảm với ấy cũng biến mất và thay vào đó là sự khó chịu ác ý.

Nhưng sau khi kết hôn xong, mỗi ngày của anh đều rất thư thái, bà xã xinh đẹp ôn nhu, ở trên giường rất hợp nhau. Anh lại cảm thấy khá may mắn khi Tào Tiểu Hà đào hôn để anh có cơ hội cưới Mạn Nhu, khiến cho sự khó chịu dưới đáy lòng không những tan biến mà ngược lại còn có chút cảm kích với sự lựa chọn lúc đó của cô ta.

Anh còn nhớ rất rõ sau khi nói xong câu đó, trên mặt Tào Tiểu Hà khóc không ra nước mắt, làm như muốn tiếp tục xin lỗi.

Cao Nghị cũng lười phản ứng lại, tiếp tục cùng chị gái nói chuyện, thái độ đối với Tào Tiểu Hà cũng không mặn không nhạt, không có nửa phần nhiệt tình.

Lại nói tiếp, lúc trước bọn họ có gặp qua vài lần.

Cô ta khai trương tiệm bánh ở gần siêu thị mà Mạn Nhu lại rất thích những món điểm tâm đó cho nên sau khi kết thúc huấn luyện anh sẽ cố ý đi mua vài cái về cho Mạn Nhu ăn.

Trong tiệm rất đông khách, Tào Tiểu Hà lại là bà chủ nên rất bận rộn, hai người chạm mặt nhau cũng chỉ là khi tính tiền.

Anh mua xong liền rời đi, một chút cũng không chậm trễ để về nhà ăn cơm.

Nhưng mỗi lần Tào Tiểu Hà thấy anh lại là bộ dáng muốn nói lại thôi làm anh cảm thấy rất phiền.

Bất quá thì đối phương cũng chỉ là người ngoài, không có bất kì quan hệ gì với anh, yêu ghét thế nào cũng chẳng đáng quan tâm.

Nếu như Mạn Nhu đã kết hôn với anh, thì đối với người phụ nữ khác một chút anh cũng không để vào mắt. Ở loại chuyện như vậy trước nay anh đều rất rõ ràng rành mạch.

Anh đã tự cho là sức nhẫn nại của mình khá tốt nhưng bây giờ thực sự nhìn không nỗi diễn xuất của hai người phụ nữ này nữa rồi.
 
Chương 42


Anh đã cố gắng tỏ thái độ làm lơ lạnh băng vậy mà Tào Tiểu Hà còn dám ở trong nhà anh mà tính kế vợ anh, thật đúng là gan lên trời.

Càng làm cho anh tức giận hơn chính là vợ anh cư nhiên còn dám nghi ngờ anh ngoại tình, quả là ngứa đòn thiếu làm mà.

Cao Nghị ngẩng đầu, thấy Mạn Nhu đang lo sợ bất an bị anh nhìn nên vội dời tầm mắt.

Bộ dạng cẩn thận đó làm anh vừa tức giận vừa buồn cười.

Cao Nghị hừ lạnh một tiếng, giọng nói có phần khí phách: "Anh và Tào Tiểu Hà không có lấy nửa điểm quan hệ, nhưng còn em, tự mình miên man suy nghĩ lung tung, còn có lá gan nói ra hai chữ ly hôn, em dám sao!"

Cao Nghị nheo mắt đánh giá Mạn Nhu, vừa thong thả cởi quần áo trên người, vừa nói: "Xem ra là ngày thường anh quá nuông chiều em, để em tùy ý làm bậy, còn dám bò lên đầu anh tức giận lung tung."

"Đêm nay anh phải giáo huấn lại em thật tốt, để em không còn tinh lực mà suy nghĩ đến những chuyện kỳ lạ."

Mạn Nhu đã cùng Cao Nghị chung sống hơn hai tháng, vẫn là lần đầu tiên thấy anh thật sự phát hỏa. Người đàn ông này tức giận lên quá đáng sợ, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh như băng.

Trong lòng Mạn Nhu đã biết sợ, co rúm lại nói: "Ông xã, em biết sai rồi, anh đừng... Hôm nào đi, bây giờ trong nhà còn có người ngoài ở mà."

Cao Nghị cười lạnh một tiếng, nói: "Bây giờ em mới biết trong nhà có người ngoài sao? Cũng không biết ban nãy là ai vì một người ngoài mà nhăn mặt với anh."

Tay Cao Nghị không nhanh không chậm nâng lên, đi tới chỗ Mạn Nhu khép chặt hai chân, nói: "Mở chân, banh tao huy*t ra."

Gương mặt Mạn Nhu ửng đỏ, vừa sợ vừa thẹn nhưng vẫn theo bản năng nghe lời mở hai chân ra rồi lại sợ hãi muốn khép lại.

Cao Nghị mặc kệ sự cự tuyệt của cô, đưa tay sờ đến cặp mông vểnh bóp nhẹ vài cái rồi nâng hai cánh mông bẻ ra, lộ ra hoa huy*t dính nước đang run rẩy phía dưới.

Anh cười nói: "Bà xã, xem ra miệng dưới của em vẫn tương đối thành thật, đã bắt đầu cơ khát co rút lại đòi ăn côn th*t lớn của anh này."

Anh nói xong không chút khách khí dùng hai ngón tay đâm vào trong hoa huy*t.

Cả người Mạn Nhu cứng đờ, hạ thân bị anh vuốt ve cũng không dám lộn xộn, cắn chặt môi không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cao Nghị thấy thế cũng không miễn cưỡng cô mở miệng, ngón tay chôn trong hoa huy*t quen thuộc thọc vào rút ra vài cái. Hoa huy*t khô khốc cũng bị kích thích đến chảy nước.

Cảm giác tê dại sảng khoái lan khắp toàn thân, Mạn Nhu dùng hết sức nhịn xuống tiếng rên rỉ, sợ phòng ngủ cách vách nghe thấy động tĩnh.

Sau khi người đàn ông đâm thọc vài cái, ngón tay bị d*m thủy làm ướt nhẹp phất qua đôi môi mím chặt của Mạn Nhu, đem hoa dịch bôi toàn bộ lên cánh môi hồng nhuận.

Mặc dù trong lòng cô hơi ngượng ngùng như cũng không dám né tránh, sợ chọc Cao Nghị tức giận hơn, ngoan ngoãn rũ mắt tùy ý để anh dùng ngón tay vỗ về chơi đùa đôi môi.

Ánh mắt Cao Nghị tối sầm lại, đỡ côn th*t cố gắng gượng lâu ngày nhắm ngay hoa huy*t thong thả cắm vào.

Hai người đều đã rất lâu rồi chưa làm đến bước cuối cùng, sau khi côn th*t cắm thẳng tắp vào hoa huy*t lập tức bị vách tường thịt thuần thục bao vây mút lấy.

Côn th*t bị cảm giác quen thuộc hút lấy càng thêm thô to hơn. Chỉ mới cắm vài cái mà Cao Nghị đã sung sướng đến da đầu tê dại.

Mấy ngày này anh không có thời gian và tâm tình để dùng tay thủ d*m. Giờ phút này cuối cùng cũng chen vào được nơi nóng ấm ẩm ướt, Cao Nghị chỉ hận không thể lập tức bẻ hai chân Mạn Nhu ra mà mạnh mẽ đâm vào.
 
Chương 43


Nhưng nghĩ đến việc trong bụng Mạn Nhu còn có em bé nên anh cũng không dám làm càn quá mức.

Cao Nghị nghiêm túc nhìn từng tấc côn th*t bị hoa huy*t nuốt vào, trong mắt đều nổi lên tơ máu.

Thẳng đến khi nguyên cây thô dài biến mất, chỉ chừa ra hai cái trứng dái phình phình đè ép miệng huy*t. Quy đ*u để ở miệng tử c/ung, nơi này lâu ngày chưa bị thao mở đang nhiệt tình mút vào.

Cao Nghị không thể nhẫn nại được nữa, hơi chút rút ra sau đó lại nhanh chóng đỉnh vào.

"A"

Mạn Nhu thét chói tai một tiếng, ở trong màn đêm yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Cô hoảng sợ, vội muốn duỗi tay che miệng nhưng đôi tay lại bị vải quần áo cột vào trụ đầu giường. Căn bản không thể nhúc nhích.

Mạn Nhu chỉ có thể cắn chặt môi, ánh mắt khẩn cầu xin tha nhìn về phía Cao Nghị, hy vọng anh có thể cởi trói cho cô.

Cao Nghị chỉ cười trầm thấp, nói: "Ngoan, cố gắng chịu đựng, bên cạnh còn có người ngủ."

Anh coi như mọi chuyện không liên quan tới mình, vừa dứt lời liền tiếp tục thọc vào rút ra, tuy không dám đỉnh quá sâu nhưng tần suất nhanh hơn hẳn bình thường.

Côn th*t hơi rút ra lại nhanh chóng thúc vào, chất lỏng từ nơi giao hợp chảy ra, rất nhanh đã bị đánh thành bọt mép sền sệt.

Côn th*t thô to ma sát ở miệng tử c/ung, mỗi lần đâm vào đều có thể cọ qua điểm mẫn cảm của hoa huy*t.

Không bao lâu sau Cao Nghị liền cảm giác được hoa huy*t bắt đầu dùng sức co rút lại.

Anh nhìn về phía Mạn Nhu, người phụ nữ dưới thân hơi nheo mắt, khi thì cắn môi, khi thì sướng đến mức đưa đầu lưỡi ra liếm môi.

Cũng không biết là mới vừa rồi bôi d*m thủy lên hay là nước bọt của cô làm ướt mà bờ môi kia hồng nhuận óng ánh một tầng nước. Nhìn qua như là trái đào

chín mọng, vô cùng mê người, khiến người ta tò mò muốn nếm thử xem nơi đó có hương vị thanh ngọt hay không.

Cao Nghị cũng bị mê hoặc. Anh cúi đầu hôn lên môi Mạn Nhu, động tác dưới thân không chút nới lỏng mà đỉnh lộng, ma sát.

Đã lâu chưa trải qua cảm giác đắm chìm trong tình dục nên cơ thể Mạn Nhu cực kỳ nhạy cảm, rất nhanh cô đã đến cao trào.

Miệng tử c/ung run rẩy kịch liệt, tràn ra một cổ hoa dịch ấm áp, phun thẳng vào quy đ*u mẫn cảm.

Cao Nghị "Tê" một tiếng, cảm giác d*m thủy ấm nóng xối lên quy đ*u sướng muốn mệnh, hận không thể dùng sức cắm vào mà thao hỏng cái d*m huy*t này.

Vì lý trí ngăn lại nên anh chỉ có thể ngậm đầu lưỡi và cánh môi Mạn Nhu trong miệng mà mút vào, nuốt lấy tiếng rên rỉ do cao trào cùng tiếng nức nở không thể khống chế mà vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Hai mắt Mạn Nhu thất thần, bộ ngực phập phồng kịch liệt.

Hai khối tròn trịa bị nội y bao lấy, ở giữa tạo thành một khe rãnh sâu hút. Cao Nghị nhịn không được mà cúi đầu hôn lên, há miệng dùng sức cắn hút một ngụm, như là đang gặm bánh bao, để lại vài dấu răng mờ nhạt phía trên.

Côn th*t tiếp túc đỉnh lộng bên trong hoa huy*t, phát ra tiếng nước "xì xì" ái muội ở chỗ hai người giao hợp.

Hoa huy*t mới vừa đến cao trào lại bị côn th*t thọc vào rút ra, rất nhanh nổi lên kích thích lần nữa. Nhờ d*m thủy bôi trơn khiến côn th*t như được ngâm trong làn nước ấm. Quá thoải mái!

Mạn Nhu bị đâm thật mạnh vài cái khiến lý trí trở lại, ý thức được bản thân đang thấp giọng rên rỉ, vội vàng ngậm miệng lại.

Cô bẹp miệng nhỏ giọng nói: "Ông xã, xin anh, cởi trói cho em đi, em nhịn không được."
 
Chương 44


Cao Nghị đang ngập một bên đầu v*, hàm hồ nói: "Cần gì phải kìm nén, bây giờ đã tối khuya, hai người bọn họ đã sớm ngủ say rồi."

Mạn Nhu lại mếu máo muốn khóc, Cao Nghị thấy thế bất đắc dĩ lên tiếng: "Hiện tại đã 3 giờ rưỡi khuya, chị của anh anh hiểu rất rõ, đã ngủ rồi thì ngay cả trời sập cũng không tỉnh, em cứ yên tâm đi."

Mạn Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó lại nghĩ đến Tào Tiểu Hà cũng đang ngủ ở phòng cách vách, vội nói: "Nhưng còn một người nữa mà."

Cao Nghị nghe vậy nheo mắt lại như đang suy tư gì đó rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

Mạn Nhu thấy anh như vậy, nhịn không được mà run rẩy.

Lúc trước chỉ cần Cao Nghị lộ ra biểu tình như vậy thì có thể hiểu là anh đã nghĩ ra một chuyện không tốt nào đó. Cô rất sợ những chuyện ngoài sức tưởng tượng đó.

Nhưng mà Cao Nghị đã ở trên giường thì mặc kệ mọi sự cự tuyệt. Anh cởi nút áo ngực trên người cô, hai luồng nhũ thịt không có nội y trói buộc lập tức nảy lên.

Cao Nghị cúi đầu, đem cả khuôn mặt chôn trước ngực cô, hít sâu một hơi, nhìn cô chớp chớp mắt, "Bà xã, có muốn anh cởi trói cho em không?"

Mạn Nhu cẩn thận gật đầu, hai tay bị trói rất khó chịu.

Cao Nghị cười cười: "Được thôi, chẳng qua lát nữa em phải nghe anh nói, anh kêu em nói cái gì thì em phải nói cái đó."

Mạn Nhu: "..." Hiện tại hối hận còn kịp không?

Cao Nghị đưa tay cởi mảnh vải trói buộc cô. Hai cánh tay bị trói hồi lâu đều đã nhức mỏi. Anh xoa nắn cho cô vài cái, đem nội y treo ở cánh tay cởi ra ném quá một bên.

Trong quá trình nắn bóp, anh nhẹ nhàng lật người cô lại, thay đổi tư thế, để cô quỳ ghé vào đầu giường.

Cặp mông vểnh nhếch lên, lộ ra hoa huy*t bị cắm đến đỏ bừng còn đang chảy ra d*m thủy, cúc hoa phía trên cũng ướt đẫm, lây dính bọt biển màu trắng ngà.

Cao Nghị vuốt ve bờ mông trắng nõn vài cái sau đó đỡ lấy côn th*t thong thả cắm vào.

Cả cơ thể cao lớn của anh đè lên người Mạn Nhu, đem thân thể nhỏ nhắn của người phụ nữ bao bọc lấy.

Cao Nghị ngậm lấy vành tai cô, nhỏ giọng nói vài câu.

Mạn Nhu nghe xong thì cắn chặt môi, trên mặt lộ ra biểu tình phản kháng.

Sau khi bị côn th*t đỉnh lộng mấy chục cái thì Mạn Nhu mới biết nếu cô không làm theo, không biết lát nữa anh sẽ chèn ép cô đến mức nào nữa, vì thế cô chỉ có thể thỏa hiệp.

Lúc này Cao Nghị mới vừa lòng đưa tay xoa hai nhũ thịt đầy đặn, vuốt ve thành đủ loại hình dạng, ngón tay nắm lấy núm v* vân vê, chơi đùa.

Côn th*t phía dưới nhanh chóng ra vào trong hoa huy*t, Mạn Nhu hít sâu một hơi, nhỏ giọng xấu hổ nói: "Ông xã, cắm... muốn cắm sâu hơn nữa."

Cô nói lắp bắp một câu như đang đọc.

Cao Nghị có chút bất mãn, côn th*t đâm thật mạnh vào làm Mạn Nhu hét lên một tiếng, không ngừng nói: "Ông xã, em sai rồi." Cao Nghị nói: "Vừa rồi anh nói cái gì?" 
 
Chương 45


Mạn Nhu ủy khuất bĩu môi, nhắm mắt vứt bỏ liêm sỉ, nhỏ giọng nói: "Ông xã, bã xã muốn đại dương v*t cắm chết d*m huy*t, cắm sâu vào miệng tử c/ung, đem tinh d*ch đút no d*m huy*t, d*m huy*t muốn ăn tinh d*ch, muốn sinh em bé cho ông xã."

Sau khi nói xong, cô đưa tay che mặt, cả gương mặt cùng vành tai đều đỏ ửng, hận không thể chôn cả người vào trong chăn không bao giờ chui ra.

Cao Nghị nhịn không được cười ra tiếng, tuy rằng vừa rồi anh chỉ Mạn Nhu nói những lời này, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới lời này từ trong miệng cô phát ra có vài phần buồn cười.

Anh cũng không muốn cô tiếp tục khó xử, côn th*t chôn trong hoa huy*t nhanh chóng ra vào, đè ép ở miệng tử c/ung, dùng sức ma sát.

Tiếng nước "òm ọp òm ọp" vang lên khắp phòng cùng với động tác thọc vào rút ra. Hai tay của anh banh mở hoa huy*t, lộ ra hình ảnh hai nơi kết hợp đặc biệt diễm tình, d*m mĩ.

Côn th*t dùng sức đĩnh động vài cái sau đó mới bắn ra từng luồng tinh d*ch sền sệt nóng bỏng.

Sau khi bắn xong vẫn là ở trạng thái nửa cương.

Hiện tại tinh thần Cao Nghị vẫn phấn chấn như cũ nhưng cô lại có chút mệt mỏi, cũng không dám bảo anh dừng lại, rốt cuộc thì ban nãy anh vẫn đang tức giận với cô.

Vì thế, nguyên buổi tối hôm nay, Mạn Nhu đã bị Cao Nghị cắm cả một đêm.

Tuy rằng đối phương không dùng nhiều sức thao làm nhưng hoa huy*t vẫn bị côn th*t ma sát cả đêm, vừa tê dại vừa nhức mỏi.

Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, cách vách truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Cao Nghị mới dừng lại, thong thả đâm thọc vài phút, sau khi bắn xong mới buông tha cho Mạn Nhu.

Mạn Nhu mệt mỏi vô cùng, hơn nữa không dám phát ra tiếng, cả đêm bị tra tấn không biết đã biến thành bộ dạng gì.

Cao Nghị đau lòng hôn hôn lên gương mặt cô rồi ôm người vào giấc ngủ.

Bất quá anh cũng không ngủ lâu, chỉ khoảng hai tiếng sau liền tỉnh, xoa xoa rồi chuẩn bị đứng dậy đi giải quyết chuyện tối hôm qua.

Tào Tiểu Hà này lòng dạ độc ác, dám ở dưới mí mắt anh mà làm càn, nếu để cô ta tiếp tục ở trong nhà sớm muộn gì cũng phá hư gia đình anh.

Hơn nữa lúc trước kết hôn đã cùng người đàn ông khác bỏ chạy, bây giờ còn dám vác mặt tìm tới cửa, bà xã ngoan ngoãn ôn nhu của anh tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ta, vẫn là nên đuổi đi sớm một chút.

Còn về phần chị gái, đợi chút nữa gọi chị ấy ra ngoài tâm sự.

Hai người là chị em ruột thịt, anh tin tưởng chị anh không phải là người không nói lý, chỉ cần giải thích rõ ràng, chị ấy sẽ đứng về phía anh, đối xử tốt với Mạn Nhu.

Suy nghĩ xong hết thảy, Cao Nghị lưu loát đứng dậy, cầm lấy quần áo đến phòng tắm tắm rửa.

Kết quả mới vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tào Tiểu Hà nằm trên sô pha, tựa hồ như đang ngủ.

Đối phương chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng manh, ngay cả áo ngực cũng không có.

Tư thế ngủ lại rất lớn mật, lộ ra quần lót phía dưới. Mà quần lót cũng chỉ là mảnh vải nhỏ dụ hoặc, mơ hồ có thể thấy được phong cảnh bên trong.

Cao Nghị chỉ liếc mắt qua một cái liền xoay đầu, không thèm nhìn nhiều, bước nhanh đến phòng tắm dùng sức đóng cửa thật mạnh, mở nước lạnh tắm rửa.

Trong lòng chán ghét nói: Không hổ là d*m phụ, trải qua việc tối qua lại càng thêm quá phận, xem ra lát nữa nói chuyện với chị gái xong, phải đuổi người này đi ngay lập tức, ăn vạ trong nhà nhìn quá chướng mắt!
 
Chương 46


Tào Tiểu Hà còn không biết cô ta đã chọc giận Cao Nghị, tối hôm qua cả một đêm cô ta nằm nghe động tĩnh, ban đầu tức giận đến điên người, nhưng cứ nghe tiếng ái muội cách vách vang lên, dần dần trên mặt cô ta cũng ửng hồng.

Thầm nghĩ: Hóa ra là kỹ thuật của Cao Nghị tốt như vậy, cư nhiên còn có thể liên tục thao làm cả đêm, cơ thể nhỏ nhắn của Mạn Nhu kia chắc chắn không thể thỏa mãn nhu cầu của đối phương, không chừng còn khóc lóc làm anh mất hứng.

Cao Nghị làm nơi đó của Mạn Nhu phỏng chừng cũng không sướng được. Nếu đổi thành cô ta hẳn sẽ không giống vậy. Cô ta đã từng một đêm phục vụ năm người đàn ông. Thời còn chưa già, sắc chưa phai, những người từng hưởng dụng thân thể cô ta đều nói là dùng quá tốt.

Lần này trọng sinh này cô ta giữ mình trong sạch, cùng lắm chỉ là lúc đào hôn cùng lớp trưởng phá thân, hiện tại vẫn rất chặt, nhất định có thể làm cho Cao Nghị sảng khoái không thôi.

Tưởng tượng đến cảnh hai người ở trên giường "song kiếm hợp bích", cô ta liền nhịn không được mà xôn xao trong lòng, hoa huy*t vô cùng ngứa ngáy.

Quả nhiên một lúc sau động tĩnh liền ngừng lại, Cao Nghị hẳn là không còn hứng thú muốn tiếp tục.

Tào Tiểu Hà nhanh chân lẹ tay nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ phụ, nằm trên sô pha muốn dụ hoặc Cao Nghị nhưng đợi hồi lâu vẫn chưa thấy anh ra. Vốn dĩ cho rằng anh đã ngủ, lại không nghĩ rằng Cao Nghị đứng dậy ra ngoài.

Cô ta vội nhắm mắt giả bộ ngủ, lộ ra tư thế đẹp nhất của mình. Vừa rồi Cao Nghị đóng mạnh cửa như vậy, còn tắm vòi sen, chắc hẳn là bị cô ta khơi dậy phản ứng.

Tào Tiểu Hà nhịn không được cười tự đắc, thầm nghĩ: Mạn Nhu có kết hôn với Cao Nghị thì sao chứ?

Mạn Nhu bất quá chỉ là một đại tiểu thư không hiểu chuyện, căn bản là không xứng với Cao Nghị.

Vốn dĩ Cao Nghị thuộc về cô ta, chỉ do lúc trước cô ta không hiểu chuyện mới nhường anh cho Mạn Nhu. Lần này cô ta chắc chắn sẽ không buông tha.

Nếu Mạn Nhu sớm thấy rõ hiện thực mà nhường vị trí, cô ta có thể chỉ cho đối phương cách kiếm tiền sinh hoạt sau này.

Dù sao thì cô ta cũng là từ hiện đại xuyên về, biết được cách làm ăn trong tương lai, tùy tiện tiết lộ vài cái cũng đủ bồi thường cho Mạn Nhu.

Hơn nữa Mạn Nhu cũng coi như là đạt được ước nguyện, không phải sao?

Cô ta đã từng nghe Cao Tình oán giận kể lể, lúc trước Mạn Nhu không tình nguyện gả cho Cao Nghị, không muốn chung sống sinh hoạt với anh.

Giờ đây có cô ta hỗ trợ tiếp nhận Cao Nghị, Mạn Nhu không phải sẽ có cơ hội theo đuổi hạnh phúc của bản thân sao?

Tào Tiểu Hà càng nghĩ càng hài lòng, từ trên sô pha đứng dậy trở về phòng ngủ tiếp tục ngủ.

Hiện giờ mục đích dụ hoặc đã đạt được, cũng không thể để Cao Nghị dễ dàng nếm trải ngon ngọt.

Dù sao thì đàn ông cũng chính là đồ đê tiện, đồ vật quá dễ dàng tới tay sẽ không biết quý trọng, phải từ từ dụ hoặc thì đối phương mới đem cô ta để trong lòng.

May mắn là Cao Nghị không biết suy nghĩ của cô ta lúc này, bằng không tuyệt đối sẽ không đơn giản là đem người đuổi ra ngoài.

Anh lười cùng phụ nữ so đo, nhanh chóng mở nước lạnh tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, thấy thời gian còn sớm, bà xã tối hôm qua ở trên giường mệt muốn chết còn chị gái thì chưa thức dậy nên anh chỉ đành đến phòng bếp nấu món cháo đơn giản. Lấy canh gà tối hôm qua còn dư đặt lên bếp đun lại, thêm món rau trộn dưa chuột với cà chua là coi như xong bữa sáng.

Cao Tình ngủ thật đã rồi mới rời giường, ngửi được mùi hương từ phòng bếp truyền đến, vừa mới chuẩn bị tiến vào miễn cưỡng khen em dâu vài câu thì thấy người nấu là em trai mình.

Cô tức khắc lại nổi giận, đau lòng đi lên phía trước đẩy Cao Nghị ra, tự mình tới cắt dưa chuột, chua ngoa nói: "Vợ của em đâu? Cưới cô ta về để cô ta lười biếng ngủ nướng rồi nhăn mặt với người trong nhà sao?"

Cao Nghị đau đầu đỡ trán, nói: "Chị, tối hôm qua em làm Mạn Nhu cả đêm, cô ấy chỉ vừa mới ngủ thôi, lười biếng lúc nào chứ, rõ ràng là không có biện pháp."

Cao Tình cũng không cảm thấy ngượng ngùng, mạnh miệng nói: "Công phu trên giường cũng lợi hại đó."
 
Chương 47


Cao Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, múc cháo nói: "Chị, lát nữa ăn sáng xong ra ngoài tản bộ tâm sự một chút đi."

Cao Tình đã lâu chưa gặp em trai, trong lòng cũng rất hoài niệm. Ngày hôm qua có Tào Tiểu Hà là người ngoài nên cô cũng chưa nói hết lời muốn nói với em trai.

Hiện tại Cao Nghị chủ động đề ra, đương nhiên là Cao Tình đồng ý.

Hai người an tĩnh ăn bữa sáng, không có Tào Tiểu Hà làm trò chướng mắt, tâm tình Cao Nghị tốt hẳn lên ăn tận ba chén cháo.

Ăn uống no đủ làm tâm tình thoải mái hơn không ít, lôi kéo chị gái cùng nhau ra cửa.

Bọn họ không đi quá xa, chỉ tản bộ sau núi gần khu ký túc xá.

Cao Nghị vừa mới hoàn thành nhiệm vụ quan trọng nhất, lãnh đạo cho liên đội của anh ba ngày nghỉ, nên không cần đi huấn luyện.

Dọc theo đường đi, Cao Nghị dò hỏi chị gái gần đây thế nào, hai đứa cháu ngoại ở nhà có nghe lời không?

Cao Tình chỉ cần nghĩ đến hai nhóc tì đáng yêu trong nhà liền nhịn không được mà nở nụ cười, miệng như máy hát mà nói liên miên.

Một hồi sau Cao Tình mới thở dài một hơi, nói: "Năm đó chị gả sai người, tuy rằng bây giờ đã ly hôn, nhưng cũng để lại không ít tổn thương. May mắn là hai đứa cháu của em so với bạn cùng lứa hiểu chuyện hơn nhiều."

"Bởi vì đã trải qua những chuyện như vậy mà chuyện kết hôn của em chị không thúc giục giống như ba mẹ. Tuy rằng em nhìn trúng người từ nông thôn đến, chị cũng không phản đối, còn giúp em khuyên ba mẹ, lại không nghĩ rằng..."

"Người vợ hiện tại của em là do ba an bài, chị biết em ngươi không thích cô ta mà chị cũng chẳng thích cái tính tình kiêu ngạo đó, rõ ràng là cô ta xem thường chúng ta. Chị sợ em kết hôn xong lại phải sống những ngày tháng không thoải mái, mỗi ngày cãi nhau ầm ĩ."

"Thật vất vả mới có chút thời gian lại đây thăm em, cô ta chẳng có nửa phần tiến bộ, phòng óc không dọn, quần áo không mặc đàng hoàng, làm việc thì chậm chạy, em sống với người như vậy thì có ý nghĩa gì nữa!"

"Xem ra còn không bằng Tào Tiểu Hà, ít nhất là lúc trước em thật sự thích người ta, cô ấy lúc đó còn nhỏ tuổi, sợ hãi việc kết hôn sớm liền lấy bạn học ra

làm cái cớ chạy trốn, hiện tại cũng đã hối hận. Cô ấy còn khai trương cửa hàng, người lại cần mẫn kiếm tiền sinh hoạt, so với vị tiểu thư cao ngạo kia tốt hơn nhiều."

Cao Nghị không nói một tiếng nào, thẳng đến khi chị gái dứt lời mới nheo mắt cười cười: "Chị, Tào Tiểu Hà giải thích với chị như vậy sao?"

Cao Tình lên tiếng: "Cô ấy mới mười tám tuổi, kết hôn lúc đó là hơi sớm, tâm lý sợ hãi hoảng loạn là đương nhiên. Cô ấy vừa thấy chị đã khóc đến lợi hại, liên tiếp nói biết vậy thì chẳng làm, trong lòng vẫn luôn nhớ thương em."

"Cho nên đã đi thật xa từ thôn vào thành phố, còn mở cửa hàng sau siêu thị gần khu bộ đội chính là muốn cùng em nối lại duyên phận, không thì chỉ cần nhìn thấy em là đã thỏa mãn. Chị thấy trong lòng cô ấy có em mà lúc trước em cũng có ý tứ với cô ấy nên chị mới làm chủ lôi kéo cô ấy đến đây tìm em, chính là muốn..."

Cao Tình còn chưa nói xong đã bị tiếng cười của Cao Nghị cắt ngang. Anh cười đến không khép miệng lại được cho đến khi bị Cao Tình tức giận đánh vài cái mới dừng lại.

Anh nói: "Thật ra cô ta chỉ là một người phụ nữ tâm cơ độc ác, cũng khó trách chị bị cô ta lừa. Chị, em nói rõ cho chị biết, em và cô ta là không có khả năng!"

Cao Tình oán trách trừng mắt nhìn Cao Nghị, nói: "Tại sao lại không có khả năng?"

Cao Nghị cười nhạo nói: "Chỉ bằng tất cả lời cô ta nói đều là dối trá, muốn kích thích chị để chị không thể kiềm chế. Lúc trước cô ta đã đào hôn, bỏ chạy cùng người đàn ông khác, hung hăng đánh vào mặt Cao gia, cha của chúng ta thiếu chút nữa là tức đến chết."

"Cô ta không những không né tránh em mà còn dám vác cái mặt dày đó tìm tới tận cửa, ăn mặc hở hang câu dẫn đàn ông có vợ, bày trò hãm hại vợ em. Nếu cô ta là nam, em đã sớm dùng một chân đá chết cô ta, làm sao có thể để cô ta tác quai tác quái trong nhà!"

Cao Tình nghẹn họng, ngơ ngác nhìn Cao Nghị, ấp úng nói: "Đào hôn không phải chỉ là lấy cớ thôi sao?"

"Chị, sao chị có thể tin được cái miệng toàn nói bậy của cô ta? Được thôi, có thể coi đào hôn chỉ là lấy cớ, nhưng họ hàng thân thích nhà chúng ta đều biết, cô ta thật sự cùng người đàn ông khác yêu đương rồi bỏ chạy, đổi lại là chị, chị nghĩ thế nào?"

"Tính cách của em cũng có điểm không tốt, em tình nguyện nhẫn nại chịu đựng đại tiểu thư như Mạn Nhu cũng không muốn tiếp nhận con bò cạp độc ác bỉ ổi như Tào Tiểu Hà."
 
Chương 48


"Huống chi..."

Cao Nghị nhớ tới người vợ còn đang nằm trên giường ngủ, biểu tình trên mặt tức khắc ôn hòa trở lại.

Anh cười nói: "Mạn Nhu cũng không phải là đại tiểu thư mười ngón không dính nước, tính tình cũng không kiêu ngạo. Lúc trước sở dĩ biểu hiện ngoài mặt khó coi như vậy là do quá lo lắng vấn đề kết hôn mà thôi."

"Cũng đều là sợ hãi chuyện kết hôn nhưng Tào Tiểu Hà lại chọn đào hôn, bỏ chạy cùng người đàn ông khác, đánh vào thể diện Cao gia chúng ta mà Mạn Nhu chỉ là không khống chế được biểu tình, sắc mặt không tốt. Điều đó có thể cho thế rõ cách đối nhân xử thế giữa hai người chênh lệch đến mức nào."

Lúc này sắc mặt Cao Tình không quá tốt, nghe em trai nói xong cô mới nhận ra con người thật của Tào Tiểu Hà nhưng vẫn cứng miệng nói: "Đã vậy thì sao chứ. Lúc chị tới đây đã tận mắt thấy phòng óc lộn xộn bừa bãi, Mạn Nhu lại ăn mặc lôi thôi lếch thếch, làm việc chậm chạp xoay tới xoay lui, chị rất lo lắng cô ấy chiếu cố em không tốt."

Cao Nghị bất đắc dĩ thở dài: "Chị, em biết chị lo lắng cho em, nhưng bây giờ em đã 27 28 tuổi rồi, sắp đến 30 rồi, không cần tìm người tới chiếu cố hầu hạ.

Trước lúc chị đến thì thân thể Mạn Nhu đã không khỏe mấy ngày rồi, hơn nữa em không có ở nhà, cô ấy nhớ em nên không có tâm trạng mà thu dọn thôi.

Kết hôn được mấy tháng nay, mỗi lần em kết thúc huấn luyện về nhà đều thấy cô ấy đã quét dọn phòng óc không dính một hạt bụi, trên bàn còn bày rất nhiều đồ ăn ngon miệng. Mọi chuyện trong nhà đều có cô ấy thu thập thỏa đáng, em vô cùng yên tâm huấn luyện, không cần lo lắng những chuyện nhỏ nhặt nữa. Đổi lại như trước lúc kết hôn, ngay cả tới cửa nhà rồi chị cũng không đặt chân vào được."

Cao Tình trừng một cái, nói: "Chị biết em từ nhỏ đã lười biếng dọn dẹp. Trước kia mỗi lần đến thăm đều là chị giúp em tổng vệ sinh."

Cô thở dài một hơi, biểu tình ngượng ngùng: "Nhìn dáng vẻ này của em có vẻ là rất hài lòng với Mạn Nhu."

Cao Nghị thấy thái độ của chị gái mềm xuống, vội vàng thẳng thắng: "Em vô cùng vừa lòng với Mạn Nhu, ở chung mấy tháng này, em thấy cô rất đoan trang, hiền lành, hào phóng, lại là sinh viên tốt nghiệp đại học, học vấn cực tốt, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Chẳng những có thể sinh hoạt, còn có thể thảo luận về vấn đề học tập. Lúc trước em chuẩn bị học đào tạo sâu, vẫn là Mạn Nhu liệt kê kế hoạch cho em, còn giúp em những vấn đề em không hiểu. Từ sau khi cưới cô ấy, mỗi ngày rời giường tinh thần đều phấn chấn hẳn lên."

Cao Tình nghe xong vẻ mặt buồn bã mất mát, nói: "Là do chị sai, mấy ngày nay chị cũng nhìn ra cô ấy thành thật nghe lời, chỉ là do bị ấn tượng ban đầu che mắt, sợ em bị cô ấy khi dễ, nên mới luôn quở trách. Aizz..."

Cao Nghị nhìn khuôn mặt có vẻ già nua của chị gái, rõ ràng chỉ mới đầu 30 nhưng trên mặt đã đầy nếp nhăn, làm cô thoạt nhìn như là hơn 40 tuổi.

Từ trước đến nay anh luôn kính trọng người chị duy nhất này. Bởi vì anh, vì Cao gia mà chị đã phải trả giá quá nhiều.

Hồi chiến tranh những năm 60, cha phải đi xa, chỉ còn hai chị em ở với mẹ trong thôn. Sức khỏe mẹ không tốt, tính tình lại mềm yếu, đều là một tay Cao Tình làm hết mọi việc, chiếu cố anh lớn lên, mọi thứ tốt đẹp trong nhà đều để lại cho anh.

Cho nên quan hệ giữa hai chị em bọn họ rất tốt. Anh biết tính cách Cao Tình có chút khuyết điểm, thương thì muốn nó sống ghét thì muốn nó chết. Ngày thường anh không để ý nhiều nhưng chuyện này là chị gái không đúng thật.

Anh muốn nói với Mạn Nhu ở trước mặt chị mình nhường nhịn bao dung một chút nhưng lại xem nhẹ tâm trạng của cô.

Nghĩ đến việc mấy ngày trước Mạn Nhu ở với chị gái chịu không ít ủy khuất, sau khi anh trở về lại chỉ lo cùng chị gái trò chuyện, không nói được câu hỏi thăm hay hành động quan tâm nào đến cô, khiến cô bị tổn thương về mặt tinh thần, có tức giận với anh cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là... mọi chuyện cũng nên thay đổi rồi. 
 
Chương 49


Cao Nghị là một người làm việc rất nhanh gọn, nghĩ đến cái gì thì sẽ lập tức đi làm, tuyệt đối không kéo dài.

Nếu đã hạ quyết tâm đối xử tốt với Mạn Nhu nhiều một chút thì việc đầu tiên phải giải quyết đó chính là gỡ bỏ những khúc mắc trong lòng cô.

Vì thế anh nhìn Cao Tình nói: "Chị, nếu chúng ta đã nói xong hết rồi thì Tào Tiểu Hà kia không thích hợp ở lại nhà em nữa. Là người của chị mang đến thì chị nghĩ cách đưa cô ta đi đi, bằng không cả gia đình em sẽ bị cô ta đảo lộn tan nát."

Cao Tình gật gật đầu. Ban đầu cô mang Tào Tiểu Hà tới nhà em trai là do nhận định em trai cùng Tào Tiểu Hà thích hợp. Hiện tại nghe xong lời nói từ đáy lòng của em trai cũng biết mình đã làm chuyện không phải, đương nhiên là muốn giải quyết những sai lầm này.

Dù sao Tào Tiểu Hà cũng là người ngoài, lại là thiếu nữ chưa xuất giá. Lúc trước Cao Nghị không có ở nhà còn có thể lấy danh nghĩa bạn bè của mình ở tạm lại. Nhưng hiện tại Cao Nghị đã trở về, Tào Tiểu Hà cũng không còn thích hợp để ở lại nữa.

Cao Tình nói: "Được, sau khi chị trở về lập tức mang Tào Tiểu Hà rời đi. Lần này tới chủ yếu là muốn thăm em, lúc trước lo lắng cuộc sống sau khi kết hôn của em không quá tốt, chị mới xin nghỉ vài ngày lại đây nhìn xem.

Hiện tại biết em vừa lòng với vợ mới cưới, cuộc sống cũng thư thả nên sẽ không làm chậm trễ thời gian nữa, nhanh chóng về nhà với ba mẹ và hai đứa cháu của em."

Cao Nghị nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ: Chị gái mình ở điểm này rất tốt, hết lòng vì em trai, chỉ cần nói chuyện rõ ràng với chị, phân tích cái lợi cái hại, chị sẽ tự nhiên đứng về phía mình.

Bất quá chị vẫn là nên về nhanh một chút...

Cao Nghị cũng cho rằng lúc trước chị gái đã làm Mạn Nhu không thoải mái, tuy rằng anh muốn để chị ở thêm ít ngày nhưng việc này cũng không vội, trước mắt là phải dành nhiều thời gian bồi cô đã. Chờ lãnh đạo phê duyệt đơn xin nghỉ anh sẽ lại mang cô về nhà cùng chị gái ở chung thật tốt.

Suy nghĩ tốt mọi thứ xong anh mớ gật đầu lên tiếng: "Vậy chị đi đường cẩn thận. À đúng rồi, nếu chị đến nhà ba mẹ đón hai đứa nhỏ thì nhớ nói với ba mẹ

một tiếng giùm em, bảo chừng nào được nghỉ phép em sẽ mang Mạn Nhu cùng về thăm bọn họ, mời cả nhà ăn một bữa cơm."

Cao Tình gật đầu, đối với sự an bài của em trai cũng không có ý kiến gì.

Sau khi giải quyết được mọi chuyện Cao Nghị mới thả lỏng một chút, ngay sau đó lại nghĩ đến Mạn Nhu hiện tại đã xác định là đang mang thai, đối với việc chăm sóc bà bầu là anh dốt đặc cán mai, cần phải tìm người dò hỏi một chút.

Trước mặt là chị gái đã sinh hai đứa nhỏ nên Cao Nghị dứt khoát hỏi: "Chị, ban nãy em nói lúc trước cơ thể Mạn Nhu không khỏe kỳ thật là do cô ấy đang mang thai, hiện tại chắc hơn một tháng. Vậy ngày thường em có cần phải chú ý điều gì không? Chị có chút kinh nghiệm mà, chỉ em đi."

Cao Tình kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Mạn Nhu mang thai?! Sao em không nói sớm cho chị biết?"

Cao Nghị nhíu mày nhìn sắc mặt như đang hối hận của Cao Tình, buồn bực nói: "Lúc trước em không có nhà, không có dám chắc là Mạn Nhu mang thai. Tối hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ thì kiểm tra tủ đồ mới khẳng định chắc chắn, sao mà nói liền cho chị biết được."

Cao Tình liếc mắt trừng Cao Nghị một cái: "Chị mà biết Mạn Nhu đang mang thai thì làm sao mà dám trách móc, tìm cô ấy gây phiền toán chứ, sủng trong lòng bàn tay còn không kịp."

Cao Tình lo âu đi vài bước rồi lại xoay người muốn về nhà, ngữ khí hấp tấp nói: "Không được, chị phải ra siêu thị mua gà về hầm canh cho cô ấy bồi bổ cơ thể. Em nhìn xem vợ mình đã gầy thành thế nào rồi, vẻ mặt tối ngày còn như đưa đám nữa, đối với mẹ và bé như vậy đều không tốt."

Cao Nghị thấy Cao Tình nói liên thanh, vội bắt lấy cánh tay cô nói: "Chị, làm gì mà khoa trương như vậy, hơn nữa không phải lúc nãy chị kêu phải về nhà sao?"

Cao Tình bất mãn nói: "Đây không phải là chuyện nhỏ! Mạn Nhu chính là đại công thần nhà chúng ta. Nếu là ba mẹ biết em sắp có con, nhất định là sẽ cao hứng đến điên. Tuổi của em cũng không còn nhỏ, những người đồng trang lứa với em đều đã có con chạy đầy đất rồi kìa."

Nói xong Cao Tình lại nhíu mày: "Bất quá vẫn là thôi đi, chị nghĩ chắc vợ em hiện tại vẫn còn giận chị, dù sao chuyện chị làm trước đây cũng không đúng. Vẫn là trước tiên mang Tào Tiểu Hà đi, thuận tiện về nhà nói cho ba mẹ tin tức tốt này."

Sắc mặt Cao Tình nhanh chóng vui vẻ, xoay người hướng về nhà. Cao Nghị đi theo phía sau, bị cô rống lên vài tiếng bắt anh ra siêu thị mua đồ bồi bổ cho cơ thể bà xã.

Cao Nghị bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn bóng dáng hấp tấp của chị gái, nhịn không được nở nụ cười.
 
Chương 50


Hiệu suất làm việc của Cao Tình cực kỳ cao. Sau khi về đến nhà lập tức vào thẳng phòng ngủ phụ, nhìn Tào Tiểu Hà đang trang điểm chải chuốt, nói: "Bây giờ tôi thu dọn đồ về nhà, cô cũng chuẩn bị đi đi."

Tào Tiểu Hà giật mình, ngoài ý muốn hỏi lại: "Chị Tình, sao lại đột ngột như vậy, có phải hay không..."

Cô ta đánh giá sắc mặt Cao Tình, thật cẩn thận nói: "Có phải chị không hài lòng với thái độ tối hôm qua của Mạn Nhu...? Chị Tình, chị cứ yên tâm, chị là chị gái duy nhất của anh Nghị, khẳng định là anh ấy sẽ đứng về phía chị."

Thấy Cao Tình nhíu mày, Tào Tiểu Hà còn tưởng rằng bản thân đoán đúng rồi, thở dài một tiếng nói: "Lại nói chuyện tranh chấp tối hôm qua cũng là do em, là em làm Mạn Nhu hiểu lầm em cùng anh Nghị có quan hệ mờ ám. Kỳ thật giữa em và anh ấy không có gì, chỉ là em áy náy lúc trước không hiểu chuyện, cũng đau lòng cho anh Nghị phải sống cùng người anh ấy không thích. Tính tình Mạn Nhu lại kiêu ngạo khó chiều, sợ anh Nghị ở với cô ấy còn phải chịu đựng, nhẫn nhịn đủ điều."

Lời nói này như cắt vào tim, nếu là lúc trước nghe được khẳng định Cao Tình sẽ rất đau lòng cho em trai mà càng căm hận Mạn Nhu.

Hiện tại, cô cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của Tào Tiểu Hà. Và chỉ ước được đem Mạn Nhu nâng ở lòng bàn tay mà hầu hạ.

Khuôn mặt Cao Tình lập tức tối xuống, nói: "Cô nói vậy là ý gì? Dù có thế nào thì em trai tôi cũng đã kết hôn với Mạn Nhu, quan hệ giữa bọn họ thế nào, sống chung có tốt hay không cũng không đến lượt cô khoa tay múa chân.

Lúc trước cô không muốn kết hôn với em trai tôi, thậm chí đã dám đào hôn bỏ chạy cùng người đàn ông khác thì cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt nó nữa, chọc cho nó tức giận.

Bây giờ cô đã đến đây xin lỗi rồi thì sau này hai bên không còn chút liên quan nào nữa, đường ai người đó đi, tốt nhất là không bao giờ gặp lại."

Khuôn mặt của Tào Tiểu Hà hết đỏ rồi lại trắng. Lúc trước cô ta nghe Cao Tình la mắng Mạn Nhu, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Giờ phút này tự thể nghiệm cảm giác bị Cao Tình quở trách liền nhịn không được mà rơi nước mắt, lẩm bẩm nói: "Chị Tình, chị hiểu lầm em rồi, em không có..."

Lời còn chưa dứt thì Cao Tình đã trừng mắt cắt ngang: "Không có là tốt nhất. Tuy rằng tôi không quá hài lòng với Mạn Nhu nhưng cô ấy hiện tại đã có thai, tôi cũng chấp nhận cô ấy là em dâu. "

Tào Tiểu Hà sững sờ, người như sét đánh ngang tai. Sau khi cô ta trọng sinh đã tính toán qua, rõ ràng đứa con đầu tiên của Mạn Nhu và Cao Nghị ra đời vào hai năm sau, như thế nào Mạn Nhu lại mang thai lúc này!

Là do cô ta trọng sinh thay đổi mọi chuyện hay là đứa nhỏ là vốn dĩ không giữ được?

Trong mắt Tào Tiểu Hà hiện lên một tia u tối, nhanh chóng cầu xin nói: "Em vô cùng hối hận. Sau khi đào hôn mới ý thức được bản thân thật sự thích anh Nghị, em muốn cùng anh Nghị ở bên nhau. Anh ấy cũng từng muốn cưới em, đối với em có cảm tình. Tụi em chính là *lưỡng tình tương duyệt.

*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau

Em bảo đảm về sau sẽ chăm sóc anh Nghị thật tốt, tuyệt đối sẽ không giống Mạn Nhu hay tức giận với anh ấy. Chị Tình, xin chị, chị là chị gái của anh Nghị, chị thành toàn cho tụi em không phải rất tốt sao?"

Cao Tình nghe xong giận dữ nói: "Tào Tiểu Hà! Cô có biết xấu hổ hay không? Em trai tôi đã kết hôn với Mạn Nhu, còn sắp có con. Vậy mà cô cũng dám nghĩ đến chuyện về sau. Cô là muốn chen chân vào hôn nhân của họ làm kẻ thứ ba ti tiện?"

"Tôi đúng là có mắt như mù mới đem cô đến gặp Cao Nghị! Tôi nói cho cô biết, em trai tôi đã sớm hận cô đến thấu xương, đối với cô căn bản không có một chút tình ý nào hết. Người nó yêu hiện tại chính là Mạn Nhu, dù trên người cô ấy có vô vàn khuyết điểm đi chăng nữa thì cũng hơn kẻ đáng ghê tởm như cô!"

"Cô mau chóng cút khỏi nhà em trai tôi, về sau đừng nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt nó, bằng không tôi sẽ lấy danh nghĩa người nhà ra tố cáo cô phá hoại hôn nhân của quân nhân, đem cô tống vào ngục giam. Nghe rõ chưa!"
 
Chương 51


Sắc mặt Tào Tiểu Hà trắng bệch, thiếu chút nữa là đã quỳ trên mặt đất khẩn cầu Cao Tình thành toàn cho cô ta cùng Cao Nghị, vừa giương mắt lên liền thấy Mạn Nhu đứng ngay cửa, cũng không biết đã ở đó bao lâu, nghe được những gì.

Khuôn mặt Tào Tiểu Hà nóng rát. Lời nói của Cao Tình rất có phân thượng, cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà tiếp tục cầu xin, vội thu thập hành lý sau đó khóc lóc chạy ra ngoài.

Mạn Nhu thiếu chút nữa là bị cô ta đẩy ngã, vẫn là do Cao Tình kịp thời đỡ lấy, vẻ mặt quan tâm ôn nhu nói: "Có sao không? Con tiện nhân kia không làm em đau chứ?"

Lúc này Mạn Nhu chỉ cảm thấy hiện thực quá mức huyền ảo rồi. Cô chẳng qua chỉ là ngủ dậy một giấc, thái độ của Cao Tình liền biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Sắc mặt cô cứng đờ nói: "Không... Không có việc gì." Nói xong lại bổ sung: "Cảm ơn."

Cao Tình thấy Mạn Nhu hạ tầm mắt, làm như không dám nhìn mình, cũng biết lúc trước bản thân làm nhiều chuyện quá đáng, liền nói: "Lúc trước là do chị bị con tiện nhân kia che mắt mới làm ra việc hồ đồ như vậy, mong em đừng mang những lời chị nói lúc đó để trong lòng."

"Chị thu dọn một lát rồi về nhà liền, về sau khi nào rảnh chúng ta gặp lại."

Quả thật là Mạn Nhu đối với Cao Tình có lưu lại bóng ma tâm lý, nghe Cao Tình khách khí như vậy vội vàng nói: "Em không để trong lòng đâu, chị là chị của Cao Nghị thì cũng là chị của em, chị ở đây bao lâu cũng không có vấn đề gì hết."

Cao Tình tươi cười trả lời: "Không cần, nhìn thấy em và Cao Nghị sống tốt là chị an tâm rồi. Chị đã đi mấy ngày, trong nhà còn có ba mẹ và hai đứa nhỏ chờ. Em không cần tiếp tục đứng đây đâu, mau về giường nằm ngủ tiếp đi."

Dứt lời liền đẩy Mạn Nhu về phòng ngủ, để cô ngồi trên giường rồi mới quay lại phòng tiếp tục thu dọn hành lý.

Cao Tình mang không nhiều đồ, rất nhanh đã thu thập xong. Thời điểm cầm hành lý ra lại thấy Mạn Nhu đứng trước cửa, vẻ mặt như muốn nói lại thôi của cô khiến Cao Tình nhịn không được muốn cười.

Thầm nghĩ: Lúc trước chính mình bị thành kiến làm mờ mắt nên mới không phát hiện em dâu so với lúc mới gặp hoàn toàn khác nhau. Trong đôi mắt đó làm gì có sự kiêu ngạo nào, rõ ràng là y như tiểu bạch thỏ dịu dàng, ngoan ngoãn lại nghe lời.

Như vậy cũng tốt, rất hợp đôi với em trai bá đạo nhà mình.

Đang nghĩ ngợi tới lui thì Cao Nghị đã cầm theo túi lớn túi nhỏ quay lại, thấy Cao Tình đã thu dọn xong hành lý chuẩn bị rời đi thì vội vã chạy đến, nói: "Chị, đây là quà em mua cho ba mẹ và hai đứa nhỏ, chị mang về đi."

Cao Tình nghe xong trừng mắt nhìn em trai một cái: "Suốt ngày tiêu xài hoang phí. Hiện tại em không sống một mình nữa rồi, phải biết tiết kiệm để lo cho vợ cùng con cái."

Hai má Mạn Nhu nóng lên, cô còn chưa biết chính mình đã có thai, chỉ cho rằng Cao Tình đang thúc giục cô sớm sinh em bé.

Cao Nghị gật đầu, nói: "Chị cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

Cao Tình "ừ" một tiếng, cũng không tiếp tục trì hoãn thời gian, để Cao Nghị đưa cô tới nhà ga.

Dọc theo đường đi Cao Tình đã dặn dò vô vàn điều cần lưu ý khi chăm sóc thai phụ. Tuy Cao Nghị không đọc nhiều sách nhưng trí nhớ lại rất tốt, đem tất cả những gì chị gái nói ghi tạc trong lòng.

Sau khi tiễn Cao Tình, trên đường về Cao Nghị còn mua chút trái cây. Về đến nhà lại thấy Mạn Nhu đang ngồi trên sô pha phát ngốc liền buông túi trái cây xuống, tiến lên ôm lấy cô, hỏi: "Làm sao vậy?"

Biểu tình Mạn Nhu phức tạp mà nhìn anh: "Anh đã nói gì với chị vậy? Sao chị ấy lại đột nhiên..."

Mạn Nhu như thế nào cũng đều không nghĩ ra nguyên nhân Cao Tình đột ngột thay đổi, nhưng cô có thể khẳng định đây là công lao của Cao Nghị.

Cô tò mò nói: "Anh làm sao hay vậy?! Lúc trước em đã rất cố gắng làm mọi chuyện để lấy lòng chị Cao Tình nhưng đều không thành công, như thế nào tự dưng mới ngủ dậy một giấc, chị ấy đã đối xử tốt với em, còn đuổi Tào Tiểu Hà đi nữa?"

Cao Nghị bình tĩnh nói: "Anh là chồng của em, chỉ có mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong thì còn gì đáng mặt đàn ông nữa chứ."

Nói xong anh hôn lên mặt cô một cái, nói: "Nếu anh đã cưới em thì nhất định sẽ không để em phải chịu ủy khuất. Lúc trước là do anh sai, đã không giới thiệu em với chị. Sáng nay anh đã nói chuyện thẳng thắng với chị rồi. Chị ấy cũng không phải là người không nói đạo lý, hiểu xong mọi chuyện liền giúp chúng ta đuổi Tào Tiểu Hà, em có thể yên tâm rồi."

Mạn Nhu nghe xong cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng. Thời điểm cô còn sống không dám yêu đương kết hôn do sợ hãi gặp phải vấn đề mẹ chồng nàng dâu, càng sợ gặp phải tra nam hơn.

Không nghĩ tới sau khi chết đi xuyên qua đây lại gặp được người đàn ông tốt như vậy, EQ còn rất cao, dễ dàng giải quyết các vấn đề làm cô phiền muộn không thôi.

Cao Nghị cắn vào vành tai Mạn Nhu, nói: "Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, tương lai sẽ vô cùng an nhàn thoải mái."

Lời nói bá đạo này làm Mạn Nhu nhịn không được mà đỏ mặt, thấp giọng đáp một tiếng.
 
Chương 52


Mấy tuần sau Mạn Nhu mới biết mình mang thai. Cô cầm giấy xác nhận của bác sĩ, ánh mắt dừng ở hai chữ "Có thai" hơn nửa ngày rồi ngây ngốc, không phục hồi lại tinh thần.

Cao Nghị thấy thế cười nói: "Bã xã, em cứ nhìn chằm chằm tờ giấy này cả ngày rồi có tìm ra được điểm mới mẻ nào khác không?"

Mạn Nhu ngẩng đầu nhìn anh. Có lẽ là do đôi mắt mờ mịt của cô làm cho Cao Nghị căng thẳng. Anh ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Mạn Nhu trì độn lắc đầu. Hiện giờ giá trị công lược Cao Nghị đã đạt tới 95 điểm. Nguyên bản cô còn cho rằng trong lòng anh rất cao hứng, rốt cuộc chỉ kém có 5 điểm công lược nữa là cô có thể viên mãn hoàn thành nhiệm vụ này, đạt được tư cách tiếp tục sống sót.

Nhưng mà...

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, cô phải rời khỏi cơ thể này, rời khỏi thế giới này, rời khỏi Cao Nghị...

Trong lòng Mạn Nhu đột nhiên dâng lên một cảm giác không nỡ. Ở chung mấy tháng nay, cô đã phí biết bao tâm cơ công lược Cao Nghị, phải lấy thiệt tình để đổi lấy nhiệt tình.

Tuy rằng mục đích ban đầu không đơn thuần nhưng chung sống với Cao Nghị trong thời gian dài như vậy, lại là vợ chồng danh chính ngôn thuận, tình cảm tâm tư của cô đã sớm bị nam nhân này bắt được.

Mạn Nhu không thể không lo lắng, bất ổn. Cô không biết trước được lúc nào thì điểm tích lũy sẽ đến đủ 100.

Dựa theo tính toán tốc độ công lược của cô, có lẽ ngày rời đi không còn xa... Đến lúc đó cô phải rời khỏi Cao Nghị, thậm chí là cả đứa nhỏ trong bụng.

Mạn Nhu nhịn không được mà vuốt ve bụng mình, trong lòng vừa thương tâm vừa khổ sở. Từ lúc sinh ra chưa từng nghĩ đến việc yêu đương chứ đừng nói kết hôn sinh con. Mà giờ đây, đứa nhỏ này, là con cô, là con của cô và Cao Nghị. Nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống.

Cao Nghị không hiểu tại sao Mạn Nhu lại khóc nhưng nhớ tới lời chị gái nói rằng thai phụ rất đa sầu đa cảm, mọi chuyện đều giấu trong lòng.

Anh tiến lên ôm Mạn Nhu, thân mật nói: "Đừng sợ, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con."

Mạn Nhu đem đầu chôn vào trong lòng ngực rắn chắc ấm áp của Cao Nghị, thầm nghĩ: Nếu có thể ở lại lâu hơn một chút thì tốt rồi.

Nhưng hệ thống đã trực tiếp nói với cô, đây là chuyện không có khả năng, sau khi nhiệm vụ hoàn thành phải lập tức rời khỏi thế giới.

Mạn Nhu chỉ có thể nắm chặt lấy thời gian ở cùng Cao Nghị, mặc dù cô không biết chính xác là lúc nào sẽ rời đi, nhưng nhất định sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng hạnh phúc còn lại.

Cho nên, sau khi đơn xin nghỉ phép của Cao Nghị được phê duyệt, cô đã cùng anh về Cao gia và nhà mẹ đẻ một chuyến.

Mạn Nhu gặp được cha mẹ của Cao Nghị, họ là một đôi vợ chồng ân ái, tính tình ôn nhu, hiền lành, đối xử với cô rất tốt.

Mạn Nhu cũng gặp lại Cao Tình, thái độ của đối phương đã mềm đi không ít, chăm sóc cô rất cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí còn dặn dò kỹ càng với Cao Nghị, muốn anh chiếu cố cô thật tốt.

Cao Nghị cũng tự nhiên cười lớn mà đáp ứng.

Cha mẹ của nguyên chủ là phần tử trí thức, trong nhà có mấy người anh trai và một em gái duy nhất cũng đều là người có ăn học.

Ở chung với bọn họ rất thoải mái. Nếu không phải do kỳ nghỉ phép quá ngắn, cô sẽ không rời khỏi nhà mẹ đẻ.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Mạn Nhu lại trở về ký túc xá của quân đội. Cao Nghị lo lắng sợ cô mệt nhọc, nên tất cả mọi việc trong nhà đều do anh làm, cô chỉ cần nấu ăn, ngay cả ra cửa mua đồ cũng không cần.

Cũng bởi vì không cần ra ngoài, hơn nữa Cao Nghị vẫn luôn bên cạnh cô cho nên sự trừng phạt của Thiên Đạo cũng có chút thu liễm.

Mạn Nhu lại càng không có cơ hội tiếp xúc với nữ chủ Tào Tiểu Hà nên không biết rằng cô ta vẫn như cũ chưa hết hy vọng, ngược lại còn thêm căm hận cô.

Sau khi bị Cao Nghị thẳng thắng cự tuyệt thì cô ta đã bị sự điên cuồng ghen ghét phá hủy lý trí, đi đến con đường phạm tội cực đoan.
 
Chương 53


Từ xưa đến nay Tào Tiểu Hà luôn cho rằng phương pháp hiệu quả nhất để gây tổn thương cho một người phụ nữ bảo thủ chính là cưỡng bách và mất đi.

Cưỡng bách là làm mất sự trong sạch của thân thể, còn cái gọi là mất đi chính là mất đi thứ quan trọng nhất.

Cho nên Tào Tiểu Hà dùng tiền mướn bọn buôn người, tính toán bắt cóc Mạn Nhu, để cô bị đủ loại đàn ông luân gian, thao đến chết đứa con trong bụng.

Từ cái kế hoạch này có thể cho thấy Tào Tiểu Hà vô cùng tức giận nhưng thực thi lại không dễ dàng như vậy, rốt cuộc thì đây vẫn là xã hội pháp trị.

Tuy nhiên kiếp trước Tào Tiểu Hà đã đi theo không ít đàn ông cho nên đối với các hạng người trong xã hội cũng hiểu biết rất nhiều. Hơn nữa cô ta mở cửa hàng kiếm được không ít tiền, dù thực hiện kế hoạch có chút khó khăn thì cô ta vẫn giải quyết thỏa đáng.

Thời điểm Mạn Nhu từ trong cơn hôn mê tỉnh táo lại liền ý thức được mình bị bắt cóc, ngồi trên xe lửa mà không biết nó đang đi đến đâu.

Bên tai chỉ toàn là âm thanh "Loảng xoảng loảng xoảng" của động cơ xe, thân thể cũng theo đó mà hơi lắc lư.

Cả người cô choáng váng, phải mất chút thời gian mới có thể nhớ được chuyện xảy ra trước khi hôn mê.

Sau khi cô rời giường ăn cơm trưa xong, cảm thấy thời tiết hôm nay không tồi nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Cô không có can đảm đi quá xa, chỉ muốn tới siêu thị mua ít trái cây về nhà.

Không nghĩ tới chỉ là đi một đoạn ngắn mà vẫn xảy ra việc ngoài ý muốn.

Mạn Nhu ra cửa thấy trên đường có không ít người nên đành vác cái bụng to mà đi thật cẩn thận. Không may mắn lại gặp phải mấy đứa trẻ đang đùa giỡn, Mạn Nhu bị đụng vào ngã xuống đất, bụng đau muốn mệnh, cả thân đầy mồ hôi lạnh.

Mấy đứa nhỏ sợ đến mức khóc thành tiếng, vài người đàn ông bất ngờ lại gần, nói muốn đưa Mạn Nhu đến bệnh viện.

Cô cắn răng cự tuyệt, kêu họ đưa cô trở về khu quân đội, chồng cô tham gia quân ngũ, ở đó có bệnh viện.

Nhưng những người đó lại rất kỳ lạ, một hai phải ôm cô lên xe. Ở niên đại này người có xe ít đến đáng thương. Cô ở đây cả một đoạn thời gian cũng chỉ gặp qua người lái xe ở bộ đội, người bình thường không có xe.

Mà những người này lái xe lại cường ngạnh đem cô đẩy xuống ghế sau, bên trong là một người đàn ông tương đối trẻ tuổi.

Mạn Nhu cảm thấy không ổn liền giãy giụa muốn xuống, lại bị người phía sau bưng kín miệng mũi, mùi hương kỳ quái xộc lên, cô dần mờ mịt mất đi ý thức.

Mạn Nhu nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả, hơn nữa hiện tại cô đang bị trói trên xe lửa, cả người mềm như bông, xem ra thật sự là bị bắt cóc.

Cô cười khổ, thầm nghĩ: Từ lúc xuyên qua đây mình chưa từng đắc tội với ai, người muốn bắt cóc cô chỉ có thể là nữ chủ Tào Tiểu Hà.

Cô đã rất cẩn thận, lại không nghĩ rằng lá gan của đối phương lớn như vậy, ban ngày ban mặt dám mướn người tới bắt cóc.

Từ ánh sáng ngoài cửa sổ có thể thấy hiện tại đang là đêm tối, cô bị bắt cóc ít nhất cũng đã mấy tiếng, Cao Nghị về nhà không thấy cô hẳn là sắp phát điên rồi.

Mạn Nhu không dám đảm đảm bản thân nhất định sẽ không có việc gì, dù sao thì vẫn có Thiên Đạo treo trên đầu luôn muốn người ngoài cuộc xuyên qua là cô sớm chết đi.

Nhưng cô đã bị bắt cóc thì tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Mạn Nhu sợ hãi thủ đoạn của nữ chủ, ở trong não dò hỏi hệ thống: "Có phương pháp gì để tự cứu không?"

Hệ thống lạnh như băng mà phân tích: 【 không có, người bắt cóc ký chủ rất chuyên nghiệp, số lượng cũng rất nhiều, đều là thanh niên trai tráng, dự theo trạng thái hiện tại của ký chủ sẽ không đánh lại bọn họ, có chạy trốn cũng không thoát. Biện pháp tốt nhất chính là bình tĩnh, chờ nam chủ biết được manh mối sẽ tìm được ký chủ. 】

Mạn Nhu vừa tức vừa giận, nói: "...Đến lúc đó thi thể ta đã lạnh ngắt rồi. Lúc trước chỉ có một mình ta nỗ lực công lược nam chủ. Nếu ngươi nói vận mệnh của chúng ta gắn liền với nhau thì ít nhất cũng phải bỏ sức ra một chút chứ."

Hệ thống trầm mặc hồi lâu rồi nói: 【 năng lượng của hệ thống có hạn, dựa theo khế ước với Thiên Đạo cũng chỉ có thể để lại cho nam chủ một manh mối, nếu anh ta kịp thời đuổi tới thì có thể cứu ký chủ. 】

Mạn Nhu ngẩn ngơ suy nghĩ: Một manh mối cũng đủ, dù sao Cao Nghị cũng là quân nhân có năng lực cực cường, loại chuyện này hẳn sẽ không làm khó được anh. Hiện tại Mạn Nhu chỉ có thể gửi hy vọng nơi Cao Nghị... 
 
Chương 54


Mạn Nhu ở trên xe lửa hai ngày, tính luôn cả thời gian hôn mê đã là hai ngày rưỡi.

Trong lúc đó xe lửa đã ngừng rất nhiều lần, mỗi một lần cô đều ôm hy vọng, chờ đợi Cao Nghị xuất hiện ở trước mặt, xử lý toàn bộ bọn người bắt cóc, nhưng càng hy vọng lại càng tuyệt vọng.

Thời điểm xe lửa dừng lại một lần nữa, một người đàn ông xa lạ sắm vai chồng của Mạn Nhu mang cô xuống xe.

Cô không biết chính mình bị đưa tới nơi nào. Kỹ thuật diễn của người đàn ông bên cạnh rất tốt, lúc có người dò hỏi, hắn ta rất tự nhiên mà nói thân thể vợ mình không khỏe, mang cô về quê chăm sóc nên không khiến cho người ta hoài nghi.

Ga tàu hỏa đông đúc người qua lại, Mạn Nhu chỉ hận không thể khóc lớn thành tiếng khiến cho mọi người chú ý tới nhưng cô không làm được, ánh mắt chua xót tràn đầy nước mắt.

Tiếng cười dữ tợn của người đàn ông gần bên tai, thấp giọng nói muốn dựa theo yêu cầu của kim chủ, đem bán cô vào vùng núi hoang vu cho những đàn ông không có tiền cưới vợ làm kỹ nữ.

Bọn họ sẽ thay phiên nhau làm tình với cô thẳng đến khi đứa con trong bụng chết đi, sau đó lại sinh con nối dõi cho bọn họ.

Đây đúng là kết cục của nữ phụ pháo hôi. Không nghĩ tới đã đi một chặng đường dài như vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào bi kịch cũ.

Thậm chí Mạn Nhu bắt đầu hoài nghi, từ đầu cô kiên trì nỗ lực như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Mạn Nhu biết nếu cứ tiếp tục chịu trận như vậy thì cô vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới này. Nhưng cô thà lập tức chết đi còn hơn là trở thành kỹ nữ bị người ta luân gian.

Mạn Nhu thử cắn lưỡi tự sát, nhưng thuốc đã thấm vào, cơ thể như không còn là của chính mình nữa, dù cô dùng hết toàn bộ sức lực cắn thì cũng chỉ cảm giác được chút đau đớn, vô pháp làm mình tử vong tại chỗ.

Thời điểm bị đưa lên một chiếc xe khác thì Mạn Nhu đã chết lặng. Nhưng đúng lúc này cô lại nghe được âm thanh rống giận của Cao Nghị.

Ga tàu hỏa tức khắc hỗn loạn, người đàn ông lôi kéo muốn mang cô rời đi lại bị những quân nhân mặc quân phục màu xanh lục chặn đường.

Trong lòng bọn buôn người biết mình sắp bị bắt, tính bỏ lại đàn em chạy trốn nhưng đây lại là gây án tập thể, trừ bọn họ ra thì bên ngoài vẫn còn có những người khác.

Vì muốn hoàn thành việc Tào Tiểu Hà giao để những người còn lại trong băng đảng lấy được tiền mặt nên bọn họ cầm đao ra, nhắm ngay bụng Mạn Nhu hung hăng thọc xuống.

Một trận đau nhức truyền đến, tiếng hét chói tai hỗn loạn vang lên, Mạn Nhu bị ném một cách thô bạo xuống đất, đầu đập vào mặt sàn cứng đờ, ý thức cũng dần mất đi, trong lúc đó cô cảm giác thân thể được một hơi thở quen thuộc bao bọc lấy. Âm thanh khàn khàn của Cao Nghị gần ngay bên tai, Mạn Nhu yên tâm nhắm mắt.

Trong lúc mơ màng cô có bừng tỉnh lại vài lần sau đó lại mê mang ngủ thiếp đi.

Thẳng đến vài ngày sau cô mới hoàn toàn tỉnh lại. Nhìn thấy Cao Nghị đang ngồi ngủ say ở trước giường bệnh nhịn không được mà vươn tay vuốt ve lên mái tóc của anh. Đối phương ngủ rất sâu, hai mắt thâm quầng, gương mặt phờ phạc, nhìn như già thêm vài tuổi.

Mặc kệ có như thế nào thì cuối cùng Cao Nghị cũng đã tìm được cô. Mạn Nhu rất muốn ôm anh, hôn anh, cảm tạ anh, nhưng eo cô không cong được, chỉ có thể nhìn chằm chằm Cao Nghị.

Có lẽ là do ánh mắt cô quá mức mãnh liệt làm Cao Nghị tỉnh lại, sự mờ mịt dưới đáy mắt nhanh chóng tan biến. Anh nhìn Mạn Nhu đã tỉnh lại, nghẹn ngào nói: "Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không? Anh đi mua thức ăn cho em."

Mạn Nhu lắc đầu, cô không cảm thấy đói. Nhưng Cao Nghị lại chỉnh chăn ngay ngắn cho cô, nói cô chờ một lát rồi xoay người chạy ra ngoài.

Mạn Nhu nhìn bóng dáng anh rời đi, bỗng nhiên nghe được tiếng nói của hệ thống:【 giá trị công lược: 100, ký chủ có thể rời khỏi thế giới này. 】
 
Chương 55


Sau khi Cao Nghị mua cơm trở về liền thấy Mạn Nhu ngồi trên giường khóc.

Anh siết chặt nắm tay, trong lòng vừa tức vừa hận, nhớ lại những việc đã trải qua nửa tháng nay, hận không thể giết chết kẻ đầu sỏ gây tội Tào Tiểu Hà.

Nhưng mà việc trước mắt anh có thể làm đó là tiến về phía trước, để đồ ăn lên bàn cạnh giường bệnh, đem Mạn Nhu đang khóc thút thít gắt gao ôm vào trong ngực, môi chạm vào bên má ướt đẫm nước mắt.

Cao Nghị an ủi nói: "Không sao nữa rồi! Anh bảo đảm về sau sẽ không phát sinh loại chuyện như vậy nữa, anh sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến em."

Mạn Nhu không phải khóc vì bị bắt cóc, mà là vì âm thanh thúc giục nhắc nhở của hệ thống.

Ánh mắt cô gắt gao dừng trên mặt Cao Nghị, nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt anh. Mặc dù đã quen thuộc từng đường nét nhưng cô vẫn luyến tiếc không muốn buông tay ra.

Cao Nghị để Mạn Nhu tùy ý vuốt ve, thậm chí còn chủ động hôn lên giữa lòng bàn tay cô, lạnh băng nói: "Bọn buôn người đã nhận tội, cũng đã khai ra người dùng tiền thuê bọn chúng. Chủ mưu là Tào Tiểu Hà, cô ta bắt cóc người nhà của quân nhân, bị phán hai mươi năm tù giam. Nhưng mà em cứ yên tâm, anh sẽ làm cho cô ta ngồi trong ngục cả đời. Về sau em không cần lo lắng nữa."

Mạn Nhu hơi sửng sốt một chút rồi cũng thong thả gật đầu. Hiện tại cô không còn sợ Tào Tiểu Hà nữa, dù sao thì một lát nữa cũng phải rời đi.

Bất quá, biết được Tào Tiểu Hà bị tống vào ngục giam, trong lòng Mạn Nhu vẫn rất sảng khoái.

Cô vuốt ve bụng mình, lo lắng dò hỏi: "Con không có việc gì đúng không? Một đao lúc trước. "

Cao Nghị nói: "Bác sĩ nói không có sao hết, bọn buôn người lệch tay không thọc đến chỗ chí mạng, hơn nữa lúc đó em cũng theo bản năng mà né tránh cho nên con của chúng ta không bị thương, ngược lại là em, mất rất nhiều máu, đau lắm phải không?"

Mạn Nhu lắc đầu: "Không đau.  em đói bụng rồi, anh đút em ăn cơm đi."

Cao Nghị nào dám không đồng ý. Hiện tại cho dù Mạn Nhu có kêu anh đi hái sao, anh cũng sẽ suy xét xem làm thế nào để mượn được tàu vũ trụ. Cũng chỉ là

đút cơm mà thôi, anh lưu loát mở hộp, cầm lấy muỗng đút từng ngụm nhỏ cho cô.

Động tác của Cao Nghị rất ôn nhu, trong mắt nhu tình như nước. Mạn Nhu ngoan ngoãn mà há miệng ăn cơm.

Cô không ăn nhiều, chỉ tầm một chén. Đồ ăn còn dư lại được Cao Nghị giải quyết vào bụng hết.

Anh ngồi ở trên giường để cô dựa vào lòng ngực. Trong lòng Mạn Nhu có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Âm thanh hệ thống thúc giục càng thêm dồn dập, thậm chí còn bắt đầu đếm ngược.

Mạn Nhu rũ mắt, nước mắt lại không ngăn được mà rơi xuống. Cao Nghị hôn lê đôi mắt cô, trong lòng đau đớn vô cùng.

Mạn Nhu ngẩng đầu, hôn lên bờ môi anh nói: "Anh có yêu em không?" Cao Nghị dừng một chút, có chút ngượng ngùng.

Anh nhìn hai mắt Mạn Nhu còn ướt đẫm, nói: "Yêu."

Mạn Nhu rất vừa lòng mà nở nụ cười, hít sâu một hơi, nói: "Em cũng yêu anh."

Cô chồm người dậy, ôm lấy cổ Cao Nghị, hôn lên vành tai anh, gương mặt, cằm, môi.

Lúc hai môi quấn lấy nhau, cô thâm tình nói: "Em cũng yêu anh, cả đời này chỉ cần một mình anh, chỉ muốn kết hôn với anh, em quá thích anh, nếu có thể bỏ anh trong túi mang đi thì tốt rồi."

"Về sau anh không được thích người khác, phải nhớ kỹ khoảnh khắc này, chỉ có thể yêu một mình em."

Cao Nghị cười trầm thấp, nói: "Được, chỉ yêu một mình em."

"Vậy là tốt rồi..." Mạn Nhu lẩm bẩm, cuối cùng nhìn thật kỹ khuôn mặt Cao Nghị rồi đặt trán trên vai anh, nhắm hai mắt lại.

Âm thanh máy móc lạnh băng của hệ thống vang lên, 【 ký ức tiến hành chia cắt, sao chép. Ký chủ thoát khỏi thế giới thứ nhất, tiến vào nhiệm vụ thế giới thứ hai. 】

Cao Nghị nghe không được âm thanh trong đầu Mạn Nhu, anh thân mật hôn lên trán cô.

Mạn Nhu ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo tràn đầy tình yêu nhìn anh, nói: "Ông xã, em yêu anh."

"Bà xã, anh cũng yêu em." ●  HOÀN CHÍNH VĂN ●
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top