Cập nhật mới

Dịch Làng Âm Dương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Chương 80


Bây giờ, con thanh xà này lại một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt cô.

Nhưng nó không phải là thần thú tự do nữa, mà nó đã bị thuần phục bởi tên pháp sư Hải Minh này.

Nguyệt Thư chỉ đứng mỉm cười nhếch mép.
"Tiểu xà tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Thanh xà vừa nhìn thấy Nguyệt Thư thì đôi mắt của nó khẽ chấn động giật giật liên hồi, nó nhìn cô đầy ngạc nhiên và ngỡ ngàng.

Đây chẳng phải là nữ nhân 100 năm trước đã từng giao chiến với nó hay sao? Tại sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây? Con thanh xà nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi, nó đứng im bất động không nhúc nhích.

Hải Minh chưa bao giờ nhìn thấy thần thú thanh xà của mình sợ hãi trước một ai, vậy mà ngay lúc này nó lại sợ hãi chính người con gái đang đứng ngay trước mặt nó.

Hải Minh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn ta điên máu hét lên.
"Ta ra lệnh cho ngươi thanh xà, ngươi hãy mau xé xác nữ nhân này ra cho ta!"
Thanh xà bị Hải Minh ra lệnh thì lập tức chú thuật khế ước hiện ra, nó bắt buộc phải làm theo mệnh lệnh mặc dù nó không muốn giao chiến với Nguyệt Thư.

Nhưng Hải Minh đã lập khế ước thần thú với nó cho nên bắt buộc nó phải làm theo mệnh lệnh, nếu không thì nó sẽ biến mất vĩnh viễn.


Đôi mắt thanh xà lập tức loé sáng, nó há miệng ra phun độc về phía Nguyệt Thư.

Cô nhìn thấy con rắn tinh này sắp phun độc thì cô chỉ mỉm cười nhếch mép, đừng tưởng cô không biết điểm yếu của thanh xà này là gì.

100 năm trước cô đã từng giao chiến với nó, cho nên những tuyệt chiêu sát thương của nó tung ra cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Nguyệt Thư niệm chú triệu hồi thủy long đến đấu với thanh xà, thủy long vừa xuất hiện đã khiến toàn bộ pháp sư thất kinh.

Hải Minh hoang mang.
"Trời ơi, cô ta triệu hồi được thủy long sao? Rốt cuộc cô là ai?"
Mộc Phong nhìn thấy thì đứng hình mất năm giây:
"Cái...cái gì? Sao cô ta có thể triệu hồi được thủy long của môn phái Huyền Thuật Linh vậy chứ?"
Vỹ Lưu lắc đầu thở dài:
"Phen này chúng ta chết chắc rồi, có lẽ cô ta còn lợi hại hơn cả chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải nữa!"
Ngự Lâm đầy háo hức:
"Lần đầu tiên tôi được giao chiến với một người có thực lực mạnh mẽ như thế này, ôi máu chiến trong người tôi bắt đầu tuôn trào mạnh mẽ rồi đó! Nếu được chết dưới tay một kẻ mạnh như cô ta thì tôi cũng không còn gì luyến tiếc nữa, hahaha!"
Danh Phi cũng ngạc nhiên không kém:
"Chậc, tôi chưa bao giờ thấy ai mạnh như thế này! Chẳng lẽ chúng ta sẽ chết hết cả đám ở nơi này sao?"
Mộc Phong khơi dậy ý chí chiến đấu của mọi người:
"Thôi nào mọi người, chúng ta không được nản chí! Trên thế gian này rất ít người có thực lực cao cường, chúng ta phải tiêu diệt được cô ta nếu không thì các môn phái của chúng ta e rằng sẽ bị biến mất vĩnh viễn.

Tôi không tin là chúng ta hợp sức lại với nhau mà không giết c.hế.t được cô ta!"
Hải Minh, Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu nghe Mộc Phong nói vậy thì giống như một lời động viên khích lệ tinh thần.

Bọn họ dù sao cũng đã cất công từ phương xa đến đây thì không thể đi về khơi khơi như vậy được, tinh thần của bọn họ cũng bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu rồi.

Mọi người đều nhìn nhau gật đầu rồi đồng thanh.
"Được, ngày hôm nay nhất định phải tiêu diệt được cô ta!"
Năm người bọn họ chuẩn bị vào tư thế chiến đấu, ngọn lửa hiếu chiến trong lòng bọn họ đang bùng cháy dữ dội.

Chưa bao giờ bọn họ phải thực sự nghiêm túc dùng hết thực lực của mình để đấu một cuộc chiến tàn khốc như hôm nay.

Ai ai cũng đều quyết tâm hạ gục Nguyệt Thư, bọn họ bắt đầu chia nhau hành động mỗi người mỗi sở trường khác nhau.


Hải Minh dùng thanh xà để chiến đấu với Nguyệt Thư, Danh Phi dùng chú thuật nâng cấp sức mạnh cho Ngự Lâm đánh nhau với Nguyệt Thư.

Vỹ Lưu thì bố trí trận pháp làm suy yếu sức mạnh của cô để cho Hải Minh, Ngự Lâm, Danh Phi dốc toàn lực để giết ch.ế.t cô.
Mộc Phong bên này cũng dùng hết năng suất sức mạnh của mình để giết ch.ết Tiểu Hồ, Nguyệt Thư đứng cười mỉa mai.
"Một lũ ngu xuẩn và vô tri, đến nước này rồi thì ta cũng sẽ không nương tay nữa! Lần này các ngươi phải chết!"
Nguyệt Thư triệu hồi thủy long ra phun vòi rồng nước vào Ngự Lâm và Danh Phi, bọn họ bị vòi rồng làm cho bị thương té ngã xuống dưới đất rồi phun ra một bãi máu đỏ tươi.
"Phụt, khụ khụ!"
Nguyệt Thư cười nửa miệng, sau đó cô niệm chú thủy long phun vòi rồng về phía Hải Minh nhưng thanh xà lại chạy đến dùng thân mình đỡ lấy một chiêu chí mạng cho Hải Minh.

Thanh xà bị trúng vòi rồng của thủy long thì ngay lập tức bị thương nặng, khoé miệng của thanh xà bắt đầu rỉ máu màu xanh dương.

Đôi mắt đỏ như ruby của nó nhìn chằm chằm vào Nguyệt Thư như muốn ngăn cản cô lại, không cho cô làm hại đến chủ nhân của nó nếu không thì nó sẽ liều chết để bảo vệ chủ nhân.

Nguyệt Thư nhìn thấy thần thú mà cô muốn thu phục nó lại trung thành với Hải Minh như thế, thì cô cũng chẳng thèm ham m.uốn gì với nó nữa.
Cô cười mỉa mai:
"Hừ, ngươi tưởng ta cần ngươi lắm sao? Cho dù ngươi có chết thì ta cũng chẳng thèm để ý đến ngươi! Thanh xà, mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc từ 100 năm về trước rồi! Lúc trước ta đã bỏ lỡ cơ hội thu phục ngươi, cho nên bây giờ ta cũng không cần ngươi nữa! Ngày hôm nay, ngươi và chủ nhân của ngươi sẽ phải chết!"
Nguyệt Thư niệm chú thủy long phun quả cầu nước về phía Hải Minh, thanh xà dùng tính mạng của mình để đỡ lấy quả cầu nước.

Tuyệt chiêu chí mạng của thủy long đã bị thanh xà lãnh trọn hết, ngay lập tức thân xác của thanh xà tan thành trăm mảnh.

Nguyên thần của thanh xà cũng bị vỡ tan thành khói bụi, vĩnh viễn không thể siêu sinh, một tuyệt chiêu chí mạng mạnh khủng khiếp khiến cho Hải Minh ngỡ ngàng ngơ ngác.

Hắn không thể tin được sức mạnh tàn phá của thủy long lại khủng khiếp đến như vậy.


Nếu như không có thanh xà đến cứu hắn thì có lẽ giờ đây hắn cũng đã tan xác vĩnh viễn, Hải Minh như chôn chân tại chỗ không thể nhúc nhích được.

Hắn vẫn còn bàng hoàng sau cái chết của thanh xà, một thần thú mạnh nhất mà hắn đã từng thu phục lại bị Nguyệt Thư giết ch.ết một cách dễ dàng.
Hắn không cam tâm nhìn thần thú của mình lần lượt ra đi như thế, Hải Minh vô cùng tức giận, hắn lập tức triệu hồi ra thần thú tổ tiên của môn phái hắn.

Nếu như lần này không giết ch.ết được cô ta thì hắn sẽ dùng tính mạng này để giết c.hết cô, ngày hôm nay cô không chết thì hắn sẽ chết.

Hải Minh triệu hồi ra cửu vỹ hồ, đây chính là yêu hồ ngàn năm của môn phái Hải Tâm.

Nguyệt Thư nhìn thấy cửu vỹ hồ xuất hiện thì cô vô cùng chấn động.
"Gì chứ? Cửu vỹ hồ sao lại xuất hiện ở đây?"
Cửu vỹ hồ vừa xuất hiện đã khiến Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu và Mộc Phong bàng hoàng sợ hãi.

Đây là thần thú cấp cao ngàn năm có một, tại sao môn phái của Hải Minh lại có thể thu phục được nó? Ai ai cũng bị Hải Minh làm cho từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, không hổ danh là môn phái Hải Tâm chuyên kết nối và triệu hồi thần thú đứng thứ hai trên thế giới.

Ngay cả cửu vỹ hồ mà cũng thu phục được thì thật quá lợi hại rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Chương 81


Mọi người đều bị cửu vỹ hồ của Hải Minh làm cho chấn động, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi trước sức mạnh kinh hoàng của yêu hồ ngàn năm.

Nguyệt Thư nhìn thấy cửu vỹ hồ thì cô cũng bất ngờ không kém, khoé miệng cô khẽ nhếch lên.
"Ha, thú vị lắm! Ngày hôm nay cửu vỹ hồ sẽ thuộc về ta!"
Hải Minh cười nửa miệng:
"Có giỏi thì thuần phục nó đi, hahaha!"
Hải Minh niệm chú thuật khế ước bắt đầu hiện ra, cửu vỹ hồ rống lên một tiếng vang trời sau đó ánh mắt màu cam của nó loé sáng lên.

Nó phóng thật nhanh đến tấn công Nguyệt Thư, đôi chân thoăn thoắt của nó vô cùng nhanh nhẹn.

Chỉ chốc lát nó đã phóng đến chỗ của cô, Nguyệt Thư nhìn nó bằng ánh mắt sắc bén, khiến cho yêu hồ chấn động đứng hình mất năm giây.

Nó nhìn thấy trên người của cô toả ra sức mạnh bá đạo, Nguyệt Thư niệm chú thủy long xuất hiện phun quả cầu nước về phía cửu vỹ hồ.

Nhưng nó lại nhanh nhẹn và né tránh được đòn sát thương của thủy long, nó há miệng phun ra quả cầu lửa khiến cho thủy long bị thương.
Nguyệt Thư nhìn thấy thủy long của mình bị thương thì ngay lập tức cô thu hồi thủy long lại, cô đứng cười nhếch mép.
"Coi như ngươi cũng có thực lực!"
Nguyệt Thư rút ra một lá bùa màu tím triệu hồi thiên lôi đến đánh cửu vỹ hồ, những tia sét trời giáng xuống thẳng vào người cửu vỹ hồ khiến nó bị thương nặng.

Ánh mắt của nó loé sáng lên, nó phân thân ra thành trăm con cửu vỹ hồ, sau đó nó vây quanh cô lại để cho cô bị rối loạn tinh thần không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.


Sau đó thì nó sẽ tốc chiến để kết liễu cô, nhưng cô cũng không để cho nó hoàn thành kế hoạch.

Nguyệt Thư niệm chú thiên lôi tung nhiều cú sấm sét giáng xuống liên tiếp vào người cửu vỹ hồ, từng tia sét đánh tan ảo ảnh của nó.

Cuối cùng thì chỉ còn lại một con yêu hồ, đó chính là chân thân của nó.
Cửu vỹ hồ nhìn thấy nữ nhân đứng trước mặt nó có sức mạnh bá đạo như thế thì nó cũng hơi run rẩy, nó đứng nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.

Nó há miệng phun ra quả cầu lửa bay thẳng về phía Nguyệt Thư, cô triệu hồi ra phượng hoàng lửa để chiến đấu với nó.

Phượng hoàng vừa xuất hiện đã khiến đám pháp sư khiếp vía, bọn họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy phượng hoàng lửa xuất hiện.

Đây là thần thú thượng cổ của môn phái Huyền Thuật Linh, vậy mà cô ta lại có thể triệu hồi được nó.

Ai nấy cũng đều bàng hoàng kinh hãi, Mộc Phong nhìn thấy phượng hoàng lửa thì hắn ngạc nhiên tròn xoe đôi mắt nhìn cô.
"Cái gì thế này? Thần thú thượng cổ của Huyền Thuật Linh, tại sao cô ta lại học được tuyệt chiêu cuối có tính sát thương mạnh nhất của Huyền Thuật Linh vậy chứ?"
Hải Minh nhìn thấy phượng hoàng lửa xuất hiện thì hắn cũng bàng hoàng sợ hãi không kém:
"Lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến thần thú thượng cổ phượng hoàng lửa xuất hiện ở đây luôn á! Nếu như ngày hôm nay có chết ở nơi này thì tôi cũng không còn gì nuối tiếc!"
Ngự Lâm, Danh Phi, Vỹ Lưu đồng thanh:
"Thôi chết rồi, chúng ta chọc nhầm người rồi! Bây giờ quay xe còn kịp không?"
Mộc Phong tức giận, hắn xiết tay thật chặt:

"Cô mau nói cho tôi biết! Rốt cuộc cô là ai? Có lai lịch như thế nào? Tại sao tất cả các tuyệt chiêu thất truyền của Huyền Thuật Linh cô đều biết hết vậy?"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Ngươi không cần biết! Việc gì ta phải nói thân phận của ta cho tên nhãi ranh như ngươi biết chứ?"
Mộc Phong nghiến răng ken két:
"Cô...Hừ, bây giờ tôi không cần biết cô là ai, cô có thân phận như thế nào! Ngày hôm nay cô sẽ phải trả giá cho cái tội dám ám sát chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải!"
Nguyệt Thư nhếch môi:
"Ngươi có giỏi thì lại đây lấy mạng của ta nè, hahaha!"
Mộc Phong tức điên người:
"Mọi người đâu, mau giết ch.ết cô ta đi!"
Tất cả mọi người đều hợp sức đánh nhau với Nguyệt Thư, Hải Minh dùng cửu vỹ hồ ra chiến đấu với cô.

Ngự Lâm, Danh Phi cũng dốc toàn lực để chiến đấu, Vỹ Lưu lập trận pháp làm giảm sức mạnh của cô.

Mộc Phong dùng tuyệt chiêu cuối đánh cho Tiểu Hồ bị trọng thương.
"Phụt!"
Tiểu Hồ bị Mộc Phong đánh cho trọng thương phun ra bãi máu xanh, Nguyệt Thư nhìn thấy Tiểu Hồ bị thương.

Ngay lập tức cô vô cùng tức giận, cô niệm chú phượng hoàng lửa bay đến phun ra mưa lửa đốt cháy Mộc Phong.

Hắn bị lửa phượng hoàng thiêu đốt toàn thân bốc cháy, hắn đau đớn ôm người lăn qua lăn lại dưới đất.


Tiếng hét đau đớn của hắn vang lên.
"Áaa, đau quá! Nóng quá, cứu tôi với!"
Nguyệt Thư chạy đến đỡ Tiểu Hồ ngồi dậy, cô lo lắng hỏi:
"Tiểu Hồ, ngươi không sao chứ?"
Tiểu Hồ mỉm cười nhìn cô:
"Tôi không sao đâu chủ nhân!"
Nguyệt Thư lấy trong người ra một viên đan dược, cô là thầy thuốc đương nhiên trong người lúc nào cũng có thảo dược rồi.

Cô đưa cho Tiểu Hồ nuốt đan dược, công dụng của nó giúp điều trị vết thương và gia tăng công lực.

Nguyệt Thư đặt Tiểu Hồ nằm xuống, cô tạo thành một kết giới bảo vệ an toàn sau đó dặn dò cậu.
"Ngươi nằm ở đây nghỉ ngơi một lát! Ta đi giết ch.ết lũ sâu bọ đó rồi ta sẽ quay lại tìm ngươi, nên nhớ ngươi không được rời khỏi chỗ này đâu đó!"
Tiểu Hồ cảm động đến phát khóc, đây là lần thứ hai cô cứu cậu rồi, ân tình này cậu mãi mãi không bao giờ quên.

Cho dù có nhảy xuống hố sâu biển lửa thì cậu nhất định một lòng một dạ trung thành với cô, cậu sẽ không bao giờ phản bội cô dù chỉ trong ý niệm.

Nguyệt Thư đi đến bên chỗ của đám pháp sư kia, cô nhìn bọn họ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Kẻ nào dám đụng đến Tiểu Hồ thì cô sẽ thiêu đốt kẻ đó thành tro bụi, giống như tên Mộc Phong vừa rồi, đó chính là bài học cho kẻ dám đụng đến Tiểu Hồ.
Danh Phi, Vỹ Lưu, Hải Minh, Ngự Lâm chứng kiến tận mắt Mộc Phong bị lửa phượng hoàng thiêu đốt thì bọn họ vô cùng sợ hãi.
"Nữ nhân này, cái gì cũng dám làm! Tại sao chúng ta lại phải chiến đấu với cô ta chứ?"
Danh Phi nhăn mặt:
"Cô ta chẳng coi giới pháp sư của chúng ta ra gì! Đúng là kiêu ngạo!"

Vỹ Lưu bức xúc:
"Ngay cả chưởng môn cũ Mộc Lăng và thiên sư Mộc Khải mà cô ta còn dám giết, huống hồ gì đến tên Mộc Phong nhỏ bé kia! Không chừng cô ta muốn lật đổ môn phái Huyền Thuật Linh thì có! Tốt nhất chúng ta đừng đụng đến cô ta kẻo rước hoạ vào thân!"
Ngự Lâm càu nhàu:
"Bực mình thật chứ! Chẳng lẽ không có ai dám dạy dỗ cho cô ta một bài học hay sao?"
Hải Minh cười nửa miệng:
"Chuyện đó cứ để cho tôi! Tôi không tin là không đánh cho cô ta nhừ tử, ép cô ta phải khai ra lý do tại sao lại nhắm đến môn phái Huyền Thuật Linh!"
Danh Phi cười nhếch:
"Thôi được, để xem trình độ của cậu tới đâu! Kết cục đừng giống như Mộc Phong là được, haha!"
Ngự Lâm giơ ngón cái:
"Danh Phi nói hay lắm! Chúng ta qua bên kia ngồi xem kịch đi!"
Vỹ Lưu thở dài:
"Haiz, Hải Minh à! Quay đầu là bờ, đừng dại dột nữa! Một lát sau đừng bắt tôi phải đi khiêng quan tài cho cậu!"
Hải Minh bực mình:
"Này, các người có còn là chưởng môn không vậy? Ăn nói xui xẻo như thế à? Đúng là miệng quạ!"
Danh Phi ưỡn vai:
"Cho dù cụ tổ của tôi có sống lại thì cũng không dám đắc tội cô ta đâu, chúng ta đánh nhau đến mấy hiệp rồi mà tôi vẫn chưa nhìn thấu sức mạnh của cô ta! Đánh thêm nữa có nước thành tro cốt!"
Vỹ Lưu gật gù:
"Đúng vậy, ngay cả trận pháp nổi tiếng của tôi có sức giảm công lực tối đa! Vậy mà tôi thấy sức mạnh của cô ta vẫn rất bá đạo, e là chúng ta quay xe vẫn còn kịp đấy!"
Ngự Lâm vỗ vai Hải Minh:
"Suy nghĩ kỹ rồi hẵng quyết định nhé người anh em! Đừng dại dột khiến người đời hối tiếc, ngay cả cửu vỹ hồ của cậu còn không đấu lại được cô ta thì nói gì nữa! Đừng tự tìm đến cái chết nữa Minh à!"
Hải Minh tức điên lên:
"Các người im hết đi! Đúng là một lũ ô nhục cho giới pháp sư, ngay cả một đứa con gái cũng sợ thì anh hùng hảo hán cái quái gì hả? Đồ vô dụng, đồ ăn hại!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Chương 82


Vỹ Lưu, Danh Phi, Ngự Lâm nghe Hải Minh nói xong mà bọn họ cảm thấy bực mình.
"Hải Minh, cậu vừa mới nói cái gì hả?"
Vỹ Lưu bức xúc:
"Cậu nói ai là ô nhục của giới pháp sư hả? Cậu chán sống rồi phải không?"
Hải Minh trừng mắt:
"Ừ tôi nói đấy thì sao hả? Bộ tôi nói không đúng ư?"
Danh Phi tức giận:
"Cậu mất trí rồi sao? Hà cớ gì lại đi gây sự với nhau chỉ vì một cô gái?"
Hải Minh cười nửa miệng:
"Haha, cô gái? Cô ta là quái vật thì có! Nhìn cô ta xem có giống con người hay không? Có cô gái nào mà sức mạnh khủng bố như cô ta không? Các người mở to mắt ra mà nhìn đi, nếu không tiêu diệt cô ta thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ lật đổ Huyền Thuật Linh.

Cô ta sẽ thống trị cả toàn thể pháp sư, lúc ấy các người mới là kẻ bị cô ta giẫm đạp dưới chân đó! Đồ ngu, mau mở to mắt mà nhìn đi!"
Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu nghe xong thì bọn họ thấy cũng có lý.

Nãy giờ bọn họ chỉ mới dùng năm mươi phần trăm công lực thôi, bọn họ chưa dùng hết một trăm phần trăm công lực đâu.

Lần này, bọn họ nhất định sẽ dồn hết sức để tiêu diệt Nguyệt Thư.
Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu đồng thanh:
"Được rồi, chúng ta phải nghiêm túc lại! Lần này không đùa giỡn với cô ta nữa, làm sao cô ta có thể đấu lại bốn người chúng ta được chứ! Bốn người chúng ta là chưởng môn của bốn môn phái lớn nhất đất nước này! Làm sao chúng ta có thể thua kém cô ta được, nào, mọi người hãy cùng nhau dốc hết sức tiêu diệt cô ta thôi!"
Hải Minh mỉm cười hài lòng:
"Vậy mới được chứ!"
Trong lúc đó ở Huyền Thuật Linh, Mộc An nghe lời Mộc Khải bước vào thư phòng của sư tổ Mộc Thiên để lấy quyển sách bí thuật cổ xưa.

Thư phòng của sư tổ Mộc Thiên được bao phủ bởi phong ấn mạnh mẽ, không có ai có đủ khả năng để phá hủy phong ấn được.


Nhưng kỳ lạ thay, khi Mộc An vừa bước đến cánh cửa thì phong ấn bỗng nhiên biến mất.

Cậu bước chậm rãi vào bên trong căn phòng, vừa bước vào căn phòng, đập vào mắt cậu là bức tranh vẽ chân dung hình của Minh Thư, nhưng Minh Thư không mặc đồ hiện đại mà mặc đồ ngày xưa.
Mộc An vô cùng hoảng hốt:
"Cái gì thế này? Sao bức ảnh chân dung của Minh Thư lại ở trong thư phòng của sư tổ Mộc Thiên vậy nhỉ? Thật kỳ lạ!"
Mộc An nhìn thấy dòng chữ ở phía dưới bức chân dung có tên là Nguyệt Thư, lúc này Mộc An còn bàng hoàng hơn nữa.
"Cái gì? Đây không phải là Minh Thư hả? Cô gái này là Nguyệt Thư sao? Tại sao hai người lại giống nhau y đúc thế này!"
Mộc An đi xung quanh thư phòng để tìm kiếm quyển sách bí thuật cổ xưa, thì bỗng nhiên cậu nhìn thấy trên kệ sách có một hộp gỗ dán xung quanh là phù chú.

Mộc An tò mò mở ra xem, điều kỳ lạ là cậu vừa đụng vào hộp gỗ thì các phong ấn phù chú liền biến mất.

Mộc An mở hộp gỗ ra thì cậu bất ngờ khi nhìn thấy một sợi dây chuyền viên ngọc huyền linh màu xanh dương thật đẹp.

Cậu tò mò đeo thử thì bất ngờ một loạt ký ức ở đâu hiện về trong tâm trí của cậu.
Cậu vừa đeo vào thì bỗng nhiên một loạt ký ức hiện ra, ký ức này không phải của cậu mà là của sư tổ Mộc Thiên.

Cậu thấy hắn yêu đơn phương Nguyệt Thư, rất muốn bên cạnh nàng nhưng lần nào cũng bị nàng từ chối, nàng tặng cho hắn một viên ngọc huyền linh để hắn gia tăng công lực.

Viên ngọc này vừa có thể trị thương, vừa có thể gia tăng công lực để tu luyện, nàng tặng cho hắn chỉ mong hắn sớm đắc đạo thành tiên.
Nhưng ai ngờ đâu hắn lại yêu nàng say đắm, hắn không muốn thành tiên nữa, hắn chỉ muốn được ở bên cạnh nàng.

Hắn nâng niu viên ngọc như kho báu, từ khi nàng mất tích hắn như phát điên, hắn đi tìm nàng không ăn không ngủ.

Hắn khắc hoạ bức chân dung của nàng để ngắm nghía mỗi ngày cho thoả mong nhớ, sau đó thì hắn lấy một hộp gỗ bỏ sợi dây chuyền huyền linh vào bên trong.


Rồi dùng phù chú phong ấn nó lại không cho ai đụng vào nó hết, Mộc Thiên vì quá đau lòng và thương nhớ Nguyệt Thư nên hắn bị bệnh tương tư.
Hắn không ăn không uống cả vài tháng, đến nổi không còn sức lực nữa, bởi vì hắn cũng sắp đắc đạo thành tiên cho nên nhịn ăn một tháng cũng không si nhê gì.

Nhưng hắn lại nhịn ăn rất nhiều tháng và kéo dài đến 1 năm thì sức khỏe hắn yếu đi, trước khi chết hắn đã dùng hết sức mạnh của mình phong ấn căn phòng này lại.

Đây là bí mật nho nhỏ trong lòng của hắn, hắn không muốn mọi người trong Huyền Thuật Linh biết hắn yêu sư muội của mình.

Sức mạnh của hắn truyền hết vào trong sợi dây chuyền viên ngọc Huyền Linh này, nếu ai hữu duyên đeo vào thì sẽ thừa hưởng toàn bộ sức mạnh của hắn.
Quay trở về thực tại, Mộc An biết được bản thân mình là kiếp sau của Mộc Thiên thì cậu vô cùng sốc nặng.

Hèn gì ngay từ đầu gặp Minh Thư, cậu đã yêu cô, bởi vì nhìn cô rất giống một ai đó lờ mờ trong trí nhớ của cậu.

Nhưng cậu lại không nhớ ra, bây giờ thì sự thật được phơi bày, cuối cùng Mộc An cũng đã hiểu lý do vì sao cậu yêu Minh Thư từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Mộc An hoang mang:
"Chẳng lẽ Minh Thư chính là Nguyệt Thư sao? Chẳng lẽ mình là kiếp sau của sư tổ Mộc Thiên?"
Bởi vậy cậu mới trẻ tuổi mà có sức mạnh phi thường, mạnh giống như Mộc Thiên vậy.

Cậu cũng là người duy nhất bước chân vào căn phòng của sư tổ, cũng là người duy nhất mở được phong ấn trên hộp gỗ để lấy viên ngọc huyền linh.

Khi cậu đeo nó lên người thì bỗng dưng cơ thể của cậu có cảm giác lạ, một luồng sức mạnh bí ẩn từ viên ngọc phát ra nhập vào người của cậu một cách điên cuồng.

Thân thể của cậu sáng bừng lên, cậu cảm giác sức mạnh của mình đang tăng nhanh đáng kể, tốc độ vô cùng chóng mặt.

Sau mười lăm phút, thân thể của cậu đã hấp thu hết tất cả sức mạnh của viên ngọc huyền linh.

Giờ đây, Mộc An đã được thăng chức thành địa tiên, sức mạnh của cậu vô cùng bá đạo.

Mạnh hơn cả Nguyệt Thư một bậc, cậu đã có được sức mạnh bí thuật cổ xưa của Mộc Thiên.

Thì ra, cuốn sách bí thuật cổ xưa đều nằm ở trong viên ngọc này, chỉ cần cậu đeo nó là tất cả các sức mạnh đều được cậu hấp thu hết.
Chỉ cần có viên ngọc là cậu có thể trị thương cho sư phụ Mộc Khải rồi, Mộc An vui vẻ chạy đến chỗ Mộc Khải và Mộc Lăng thì cậu phát hiện ra mọi thứ đã tan hoang hết rồi.

Chỉ nhìn thấy chưởng môn Mộc Lăng và Mộc Khải đang nằm bất động ở dưới đất, hai người họ đã chết cách đây được hai tiếng trước.

Cậu quá đau lòng, cậu không thể tin được tại sao Nguyệt Thư lại ra tay đồ sát hết tất cả những người cậu thương yêu như vậy.
Còn về phía Nguyệt Thư, sau khi bốn tên pháp sư mạnh nhất ra tay hết 100 phần trăm công lực thì cô cũng bắt đầu đuối sức, Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu, Hải Minh dùng hết tất cả sức mạnh để đối phó với Nguyệt Thư.

Cô bị bọn họ bao vây tứ phía, sức mạnh của bốn người hợp lại quá là kinh khủng, nó áp đảo sức mạnh của cô.

Khiến cho cô đuối sức và bị thương nghiêm trọng, Nguyệt Thư sắp không chịu đựng được nổi.

Cô phun ra một bãi máu đỏ tươi xuống đất, ánh mắt sắc bén liếc nhìn bọn họ.
"Bốn người các ngươi ra tay ức hiếp một cô gái thì đáng mặt nam tử hán sao?"
Hải Minh cũng mệt mỏi khi dùng hết công lực để đối phó Nguyệt Thư, hắn uể oải nói:
"Cô còn dám nói mình là con gái nữa sao? Cô giống như một con sư tử cái thì đúng hơn! Tôi sắp mệt chết vì bị cô hành cho ra bã rồi nè!"
Danh Phi phun ra một bãi máu đỏ tươi, rồi thở hổn hển:
"Mau kết thúc cô ta đi! Tôi sắp không chịu đựng nổi nữa!"
Ngự Lâm khắp người đều trọng thương, gân cốt như muốn đứt hết cả ra, gương mặt hắn méo mó nói:
"Chúng ta phải kết liễu cô ta thôi! Tôi sắp chết rồi đây này! Cô ta đúng là quái vật mà, thật là khiến người khác muốn chết theo!"
Vỹ Lưu bị thương nghiêm trọng, hắn chỉ còn lại một chút hơi tàn:
"Nhanh lên mọi người ơi, tôi không chịu nổi nữa! Aaaa, tôi đau quá, thân thể tôi như muốn nổ tung ra! Sức mạnh của cô ta kinh khủng quá, năng lượng của cô ta đang áp đảo tôi!"
Hải Minh thấy mọi người sắp đến giới hạn của bản thân, thì hắn ra lệnh cho mọi người tung tuyệt chiêu cuối để kết liễu Nguyệt Thư.

"Được rồi, chúng ta hợp sức lại tung tuyệt chiêu cuối kết liễu cô ta đi! Tôi cũng không chịu nổi nữa rồi!"
Mọi người đồng thanh:
"Được, kết thúc đi nào!"
Bốn người bọn họ hợp sức lại tung tuyệt chiêu cuối định giết ch.ết Nguyệt Thư, thì bỗng nhiên Mộc An xuất hiện.

Cậu không muốn nhìn thấy người con gái cậu yêu chết ngay trước mặt mình, Mộc An dùng pháp lực chưởng cho bốn tên pháp sư đó ngã lăn quay ra đất.

Cậu niệm chú phá hủy trận pháp, sau đó kéo Nguyệt Thư ra ngoài, bốn tên pháp sư kia ngã bật xuống đất đầu óc quay mòng mòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mộc An hỏi han Nguyệt Thư:
"Minh Thư, à không, Nguyệt Thư! Cô không sao chứ?"
Nguyệt Thư mệt mỏi uể oải thở d.ốc, nếu không có Mộc An ra tay cứu giúp thì chắc có lẽ giờ này cô cũng chết thật rồi.

Có lẽ trong suốt 100 năm qua, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận cái chết đến gần mình như vậy, ánh mắt của cô hiện lên tia lạnh lùng.
"Buông ra, cậu đúng là đồ xui xẻo!"
Mộc An hoang mang, cậu không biết tại sao Nguyệt Thư lại nổi giận với mình như vậy.

Mộc An gãi gãi đầu.
"Hả? Tại sao cô lại mắng tôi? Tôi vừa mới cứu cô một mạng đấy!"
Nguyệt Thư chán nản chẳng muốn nói, cô nhìn đám pháp sư kia đang chuẩn bị lồm cồm ngồi dậy.

Cô đẩy Mộc An té ngã xuống đất, Nguyệt Thư đứng dậy bước đi khó khăn.

Cô liếc xéo cậu.
"Từ khi tôi mới thức tỉnh sau giấc ngủ dài 100 năm qua, thì người đầu tiên tôi gặp chính là cậu! Cậu và cái tên Mộc Khải đáng ghét đó luôn quấy rầy tôi, tôi thật sự rất đau đầu với hai thầy trò cậu!"
Bỗng nhiên Nguyệt Thư ngập ngừng, sau đó cô lại nói tiếp:
"Cảm ơn đã giúp tôi, tôi cũng không muốn nợ ân tình của cậu đâu! Nhưng có lẽ,...haizz, đúng là ý trời! Tôi lại nợ cậu một ân tình rồi! Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau! Nhưng tôi hứa, tôi sẽ không giết cậu! Còn những kẻ khác...tôi sẽ giết hết!"
Nói xong thì Nguyệt Thư lặng lẽ rời đi, Mộc An vẫn còn đứng ngơ ngác ở đó, cậu muốn giữ cô ở lại nhưng cũng muốn cô rời đi để cho đám pháp sư kia không đuổi theo cô nữa.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: Chương 83


Sau khi Nguyệt Thư rời đi thì bốn tên pháp sư kia cũng đã lồm cồm ngồi dậy, bọn chúng trừng mắt nhìn Mộc An mà oán trách.
Hải Minh tức muốn thổ huyết:
"Mộc An chết bầm này! Cậu bị điên à? Tại sao cậu lại thả cô ta đi một cách dễ dàng như vậy hả? Bộ cậu quên chính cô ta là người đã giết ch.ết thiên sư Mộc Khải và sư tổ Mộc Lăng à, cậu muốn bọn họ chết tức tưởi không được siêu thoát thì cậu mới vừa lòng sao?"
Danh Phi lau máu trên khoé miệng rồi nói:
"Mộc An, tôi còn tưởng cậu đến đây để giúp chúng tôi một tay! Ai mà có ngờ là cậu đến đây để phá hoại! Tôi thật bó tay với cậu đấy!"
Vỹ Lưu toàn thân đều bị thương nặng, hắn mệt mỏi thở d.ốc:
"Từ nay trở đi Huyền Thuật Linh có mệnh hệ gì thì đừng mong nhờ sự giúp đỡ từ tôi nữa, môn phái của tôi từ nay trở đi sẽ không bao giờ giúp đỡ Huyền Thuật Linh nữa! Giúp một lần này là đủ lắm rồi, tôi thật sự không còn sức lực để mà giúp cậu nữa đâu!"
Ngự Lâm chán nản lắc đầu:
"Mộc An ơi là Mộc An, tôi cảm thấy cậu thả cô ta đi thì cậu đúng là điên rồi! Ngày hôm nay tha cho cô ta một mạng, thì ngày sau chỉ còn lại bộ xương khô! Người như cô ta sớm muộn gì cũng quay trở lại báo thù, haizz thật là bó tay với cậu!"
Mộc An cúi đầu xin lỗi:
"Tôi xin lỗi các vị chưởng môn, thật tình mà nói thì lúc ấy tôi cũng không biết nên giải quyết như thế nào nữa! Tôi thật sự xin lỗi vì tôi đã dùng cảm xúc để xử lý vấn đề mà không dùng lý trí, tội do tôi gây ra thì sau này tôi sẽ chịu hậu quả! Cảm ơn các vị chưởng môn đã đến đây giúp đỡ Huyền Thuật Linh, tôi mong rằng chúng ta vẫn luôn đoàn kết như vậy có được hay không?"
Cả bốn người đều nhìn nhau chán nản lắc đầu:
"Thôi đi, chúng tôi hiện giờ không đủ tỉnh táo để bàn đến đại sự! Chúng tôi vừa chiến đấu xong nên rất mệt mỏi cần sự nghỉ ngơi, chuyện này để khi khác hẵng nói.

Bây giờ, bốn người chúng tôi phải quay về môn phái để trị thương rồi, tạm biệt!"
Mộc An cúi đầu tạ lỗi, sau đó cậu tiễn bốn người chưởng môn đó lên đường.
"Mọi người đi cẩn thận! Chuyện ngày hôm nay tôi thật sự lấy làm tiếc!"
Ai cũng ngán ngẩm thở dài:
"Haizz, chắc có lẽ là ý trời rồi! Thôi, tôi đi về đây! Cậu ở lại bảo trọng nhé!"
Mộc An vẫy tay tạm biệt:
"Tạm biệt, hẹn gặp lại!"

Hải Minh vẫn còn rất tức giận:
"Tốt hơn hết chúng ta đừng gặp nhau một thời gian thì hơn!"
Hải Minh nói xong liền quay về môn phái của mình, hắn cũng chẳng thèm nói nữa, hắn rất bực bội.

Khó khăn lắm mới bắt được Nguyệt Thư, đánh cho cô ta suy yếu đi sức mạnh, vậy mà Mộc An nỡ lòng nào giúp cô ta bỏ trốn.

Hắn không thể chấp nhận được chuyện này, Hải Minh vô cùng giận dữ cho nên hắn quyết tâm không muốn nhìn thấy mặt của Mộc An nữa.
Sau khi bốn vị chưởng môn quay về thì Mộc An liền đem thân thể của sư phụ Mộc Khải, và sư tổ Mộc Lăng về Huyền Thuật Linh để an táng.

Cậu biết sư phụ Mộc Khải và sư tổ Mộc Lăng sẽ oán trách cậu vì đã để cho Nguyệt Thư chạy thoát, nhưng cậu không muốn chứng kiến người cậu yêu lại chết ngay trước mặt mình được.

Cậu chỉ biết đánh cược cho lần này, hi vọng Nguyệt Thư đừng ôm hận trong lòng mà tìm đến giới pháp sư để trả thù.
Nguyệt Thư đang trên đường bỏ trốn, cô bước đi từng bước vô cùng khó khăn bởi vì cô đã bị thương nặng.

Những vết thương đang rách ra và máu cứ chảy liên tục không ngừng, Nguyệt Thư mệt mỏi bước đi từng bước vô cùng mệt nhọc.

Cô bị vấp vào nhánh cây ở dưới đất, thế là cô té ngã lăn xuống vực.

Nguyệt Thư cảm nhận được cái chết đang đến rất gần với mình, cho dù thoát được khỏi bốn tên pháp sư ác ma kia.

Nhưng tệ hơn nữa là rơi xuống vực thì sẽ không còn cơ hội sống sót nào hết.
Thân thể của cô cứ thế rơi xuống dưới vực, ánh mắt cô khẽ mở ra chớp chớp nhìn ánh hoàng hôn cuối cùng.


Bàn tay của cô đầy vết thương chảy máu be bét giơ lên hướng mặt trời lặn, cô không cam tâm mình chết đi như vậy.

Tại sao số của cô lại khổ như vậy, một trăm năm trước cô đã yêu một người không yêu cô.

Nhưng cô lại cố chấp muốn giữ người ấy ở bên mình nên đã ra tay sát hại cả nhà của vợ hắn, rồi giết ch.ết hắn, sau đó lại tái sinh hắn sống dậy.
Rồi cô cũng tái sinh sống lại, hắn đầu thai thành người mới quên hết ký ức kiếp trước, nhưng cô đã giúp hắn nhớ lại.

Cuộc đời trớ trêu thay, vợ hắn cũng chưa đi đầu thai, thế là hắn và vợ hắn lại đoàn tụ với nhau.

Nguyệt Thư cũng chẳng bao giờ có được tình yêu của hắn, cô vô cùng uất hận, cô không cam tâm, không đành lòng, không muốn vứt bỏ đoạn tình cảm ấy.

Nhưng ông trời đã sắp đặt cô và hắn mãi mãi sẽ không thể ở bên nhau, cho dù trải qua bao nhiêu kiếp đi nữa thì hắn và vợ hắn mới là một cặp trời sinh.
Cuộc đời của Nguyệt Thư chưa bao giờ làm điều ác, nhưng vì đoạn tình cảm cố chấp này đã biến cô trở thành kẻ tàn bạo.

Một kẻ giết người không gớm tay, cô đã sát hại nhiều người vô tội, và dùng các bí thuật hắc ám cổ xưa để làm hại dân lành.

Cô đã biến con người thành cương thi, thành lệ quỷ, cô đã giam cầm thụ yêu và cáo tinh.

Cô đã làm những điều độc ác mà trước đây cô đã từng rất căm ghét, ngày xưa cô đều muốn diệt trừ cái ác để giúp cái thiện.

Thế mà chỉ vì chữ tình đã khiến cô trở thành một kẻ ác ma, nhắc đến tên của cô thì ai ai cũng khiếp sợ.

Bây giờ, có lẽ cô đang nhận báo ứng, ông trời đã trừng phạt cô, cho nên cô mới trở nên thảm hại đến mức này.

Nước mắt của Nguyệt Thư khẽ rơi xuống gò má, đây là lần thứ ba cô khóc, lần đầu tiên cô đã khóc trước cái chết của hắn.

Lần thứ hai cô khóc cho cái chết của sư đệ, lần thứ ba cô khóc cho chính bản thân mình.

Nước mắt của sự cô đơn, của sự uất hận, căm phẫn tột cùng, nước mắt của sự cố chấp.
Thân thể của Nguyệt Thư đang lao xuống vực như một con thiêu thân, cô khẽ nhắm mắt lại và buông xuôi hết tất cả.

Có lẽ mọi thứ đối với cô đã quá đủ rồi, cô đã nhận đủ sự tổn thương rồi, bây giờ cái chết có lẽ là sự trừng phạt cuối cùng của tạo hoá dành cho cô.

Thân thể Nguyệt Thư lao xuống vực, cô đã nhắm mắt buông xuôi, vừa tổn thương linh lực lại còn tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần.

Một cô gái bé nhỏ lại chịu quá nhiều áp lực và tổn thương, cho đến dáng vẻ khi chết cũng cảm thấy đáng thương hơn là đáng trách.
Cứ tưởng cuộc đời của cô cứ thế mà kết thúc, nhưng ông trời lại muốn cô sống tiếp.

Nguyệt Thư ngã xuống trúng ngay bụi cây, cô chỉ bị thương trầy da xước thịt thôi chứ tính mạng vẫn giữ được.

Cô nằm lê lết ở dưới bụi cây, ánh nắng mờ nhạt của buổi chiều tà rọi qua từng kẽ lá đang chiếu sáng thẳng vào mặt cô.

Nguyệt Thư mỉm cười chua chát.
"Ông trời thật tàn nhẫn! Tôi vẫn chưa đủ đáng thương và thảm hại hay sao? Tại sao ông không để cho tôi chết quách đi cho rồi, tại sao ông lại muốn tôi sống tiếp chứ? Hay là ông không cam tâm tình nguyện nhìn thấy tôi chết một cách thảm hại như vậy, cho nên ông muốn tôi sống tiếp ư? Ông muốn tôi sống để đi trả thù cái đám pháp sư khốn kiếp ấy hả? Hahaha...tôi thật sự điên mất thôi!"
Nguyệt Thư mệt mỏi nằm ngã nhoài xuống đất, đôi mắt phượng của cô khẽ chớp chớp đầy nặng nhọc.


Khắp người của cô đầy rẫy vết thương đang chảy đầy máu tươi, khuôn mặt của cô tái xanh vì bị mất nhiều máu.

Cô đã từng nghĩ mình sẽ chết đi, rồi cô sẽ chết trong tuyệt vọng và đầy khổ sở, không một người thân, không có ai xót thương cho cô.

Một cái chết đầy cô đơn và đớn đau khổ sở biết chừng nào, nếu ông trời đã không muốn cô chết.

Vậy thì cô sẽ cố gắng mà sống tiếp, Nguyệt Thư cố gắng gượng dậy, cô dùng hết tất cả linh lực của mình để ngồi thiền.
Cô phải ngồi vận lại nội công để cầm máu, nếu như máu cứ chảy mãi như thế này thì cô sẽ chết là cái chắc.

Ông trời đã muốn cô sống thì cô sẽ không phụ lòng của ông trời, cô nhất định sẽ quay trở lại để trả thù bốn tên pháp sư độc ác đó dám ra tay sát hại cô.
Ánh mắt Nguyệt Thư hiện lên tia tà ác:
"Hải Minh, Danh Phi, Ngự Lâm, Vỹ Lưu! Bốn người các ngươi dám truy sát ta, vậy thì đừng trách sao ta độc ác! Một ngày nào đó nhất định ta sẽ quay lại trả thù các ngươi! Hãy chờ đó cho ta, bốn tên khốn kiếp!"
Sau khi vận nội công để cầm máu xong thì trời cũng bắt đầu tối, Nguyệt Thư mệt mỏi cố gắng đứng dậy để đi tìm chỗ ngủ tối nay.

Cô vừa bước đi được mấy bước thì trước mặt cô xuất hiện một hang động vô cùng lớn, cô bàng hoàng vui mừng nhưng cũng có chút đa nghi.
"Quái lạ! Tại sao ở nơi này lại xuất hiện một cái hang động to như thế này nhỉ? Nhưng thôi kệ, đêm nay mình phải trú ngụ trong đây rồi!"
Nguyệt Thư bước đi mệt mỏi vào bên trong hang động, ở bên trong toàn mọc rêu xanh và có những con dơi từ trong hang bay ra khắp nơi.

Nguyệt Thư nhìn thấy đám dơi này thì cô biết nơi đây có điều gì đó không ổn rồi, nhưng biết làm sao được, cô đang bị thương mà.

Bây giờ có một nơi để ẩn nấp che nắng che mưa là mừng rồi, đâu còn tâm trạng để mà nghi ngờ nữa.

Nguyệt Thư đi ra ngoài kiếm củi khô rồi đem về hang động để đốt sưởi ấm, tối nay ở dưới hang động rất lạnh, nếu không có lửa cộng với vết thương trên người chắc cô sẽ bị cảm lạnh mà chết.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: Chương 84


Nguyệt Thư đi ra ngoài rừng kiếm củi khô và một ít trái cây dại để ăn, cô đem củi và trái cây về hang động để nhóm lửa sưởi ấm.

Đêm nay trong hang động rộng lớn này thật lạnh lẽo, nếu như không có chút ánh sáng ấm áp của ngọn lửa này thì chắc cô sẽ bị cảm lạnh mất.

Nguyệt Thư vừa ngồi sưởi ấm vừa ăn trái cây dại đã hái ở ngoài rừng, bất giác cô ngồi khóc oà lên như một đứa trẻ.

Đã bao lâu rồi cô mới cảm thấy mình nhỏ bé yếu ớt đáng thương đến như vậy, đã bao lâu rồi cô mới cảm thấy mình trở nên cô độc lẻ loi đến thế.
Đêm nay, ở trong hang động dưới vực sâu này, không khí ẩm thấp lạnh lẽo đang bao trùm nơi đây.

Nguyệt Thư cảm thấy mình cô đơn và buồn tủi đến lạ, bây giờ cô giống như một cô gái đáng thương đang cố gắng vùng vẫy sắp chết đòi lại sự sống.

Bản thân cô cũng ý thức được lần đầu tiên cô cảm thấy ham sống sợ chết đến thế, Nguyệt Thư ngồi co ro lại một góc hang, ánh mắt thẫn thờ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ le lói.

Nước mắt của cô chảy dài xuống gò má, nước mắt của sự tủi thân, cô đơn và bất lực.
Từ một kẻ đứng đầu Huyền Thuật Linh mạnh mẽ cao cao tại thượng, danh tiếng lừng lẫy khắp nơi, ai ai nghe đến đều phải kính nể thán phục.

Thế mà giờ đây cô tàn tạ như một con chó rách, ai cũng xa lánh xua đuổi, ghét cay ghét đắng khi nhắc đến hai chữ Nguyệt Thư.

Trong đầu của cô đang hiện về rất nhiều ký ức của 100 năm trước lừng lẫy uy nghiêm, so sánh với bản thân hiện tại đúng là khác xa một trời một vực.

Bất chợt cô nở nụ cười chua xót cho số phận của mình.

"Hahaha...Nguyệt Thư ơi là Nguyệt Thư, mày nhìn lại bản thân của mày đi! Bây giờ mày có giống kẻ đáng thương hay không?"
Nguyệt Thư ngồi ôm mặt khóc huhu, cô đã quá bất lực cho cuộc đời bi đát của mình rồi.

Âu cũng là nhân quả của cô, lúc trước cô làm điều ác bây giờ cô phải nhận lại báo ứng cho cái ác mà cô đã làm.

Nguyệt Thư khóc đến mệt lã người và cô đã mệt mỏi thiếp đi, cô không hề hay biết rằng trong hang động này có phong ấn một tên ác ma atula năm trăm năm.

Tên ác ma này vô cùng độc ác và xảo quyệt, năm trăm năm trước hắn đã bị một vị địa tiên phong ấn ở trong hang động này vĩnh viễn dưới vực sâu.
Hắn tên là Nam Dương, một tên ác ma atula độc ác sinh ra từ địa ngục, hắn đã giết ch.ết thần canh giữ cõi địa ngục nơi mà hắn được sinh ra.

Chưa có tội ác nào mà hắn chưa từng làm, hắn không bao giờ già và chết đi bởi vì hắn bất tử.

Nam Dương chính là đứa con của địa ngục, hắn tồn tại vì những cái ác của con người, những người tâm luôn sân hận và độc ác thì hắn sẽ xuất hiện và sẽ không bao giờ biến mất.

Nơi nào có người luôn ganh ghét đố kỵ tham lam, nơi đó đều có hắn xuất hiện.

Hắn sẽ xúi giục những con người đó chém giết lẫn nhau và sau đó thì hắn sẽ ăn linh hồn của bọn họ.
Chính vì thế một vị địa tiên đã không thể để hắn tác oai tác quái hại người dân vô tội thêm nữa, cho nên vị địa tiên ấy quyết định dùng hết tất cả sức mạnh và tu vi của mình, để phong ấn tên ác ma atula này ở dưới vực sâu vĩnh viễn.

Đã năm trăm năm trôi qua rồi, chẳng có con người nào dám béng mảng xuống dưới vực sâu này, huống hồ là bước vào trong hang động nơi mà phong ấn hắn.


Nhưng hôm nay thì đã khác, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Nguyệt Thư rơi xuống dưới vực, và cô đang ở trong hang động phong ấn tên ác ma atula này.
Nguyệt Thư đang ngủ say, cô vẫn chưa biết mình đang ở trong hang động nơi mà phong ấn tên ác ma atula độc ác nhất của thế gian.

Hắn, Nam Dương, tên ác ma atula này đã đánh hơi được mùi của con người.

Hắn mỉm cười một cách đầy thèm khát.
"Hahaha, năm trăm năm nay chưa từng có con người nào dám xuất hiện ở đây! Thế mà ngày hôm nay lại có một con người ăn gan hùm mật gấu dám xuất hiện!"
Hắn mở to đôi mắt màu đỏ đầy mị hoặc và ác độc ra liếc nhìn xung quanh, hắn không thể nhúc nhích được bởi vì những sợi xiềng xích đang trói buộc hắn.

Nhốt hắn thật sâu ở bên trong hang động, hắn không thể phá giải phong ấn, cho nên hắn chỉ đành ngậm ngùi ngửi mùi con mồi từ xa mà thôi.

Bất chợt đôi mắt hắn mở to, cái mũi thính của hắn bắt đầu hoạt động.
"Khoan đã, cái mùi này...!"
Hắn ngạc nhiên đến thờ thẫn người, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên trông vô cùng xấu xa.
"Chẳng phải đây là mùi của ả tiện nhân đáng ghét đó sao? Nguyệt Linh? Hừ, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi! Lần này ta sẽ băm ngươi ra thành trăm mảnh rồi nuốt ngươi xuống bụng, hừ Nguyệt Linh! Ngươi dám phong ấn ta ở nơi thối nát này suốt năm trăm năm qua, đồ đê tiện nhà ngươi mau thả ta ra!"
Nam Dương gào thét inh ỏi, hắn vừa quát vừa nghiến răng trợn mắt, kẻ mà đã phong ấn hắn từ năm trăm năm về trước không ai khác chính là Nguyệt Linh.

Sư tổ của Nguyệt Thư hiện tại, bởi vì trong người Nguyệt Thư đang chảy huyết mạch của Nguyệt Linh cho nên tên ác ma atula đó mới nổi khùng lên như thế.

Hắn tưởng Nguyệt Linh còn sống và cô ta chuẩn bị đến đây để cười giễu cợt hắn, nhưng thật ra không phải như hắn nghĩ.


Nguyệt Linh đã thăng thiên cách đây năm trăm năm về trước rồi, khi mà cô ta vừa phong ấn Nam Dương xong thì cũng chính là lúc cô được phong lên làm thần tiên và đã quay về trời.
Người hiện tại mà hắn đánh hơi ra được đó chính là hậu duệ của Nguyệt Linh, cô là Nguyệt Thư, Nam Dương nổi khùng lên hắn gào thét inh ỏi.
"Con tiện nhân Nguyệt Linh kia, ngươi mau thả ta ra! Aaaa, ta sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh! Grừ..."
Hắn cứ đứng đó nổi điên lên gào thét trong vô vọng, sau đó thì hắn khẽ khựng lại, cái mũi thính của hắn bắt đầu hít hít.
"Đây...đây là mùi máu?"
Khoé miệng hắn nở nụ cười xấu xa:
"Hahaha, Nguyệt Linh! Cuối cùng thì ngươi cũng có ngày này! Sao nào, hình như ngươi bị thương rất nghiêm trọng thì phải? Mau đến đây gỡ bỏ phong ấn cho ta đi rồi ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh, ta sẽ trị thương giúp ngươi! Ta sẽ không tính toán chuyện cũ nữa, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài thôi là được rồi!"
Nhưng không một tiếng đáp lại, hắn như phát điên lên gào thét inh ỏi.
"Grừ, cái con tiện nhân này! Ta đã nhẫn nhịn với ngươi đến thế rồi mà ngươi vẫn không chịu giúp ta sao? Ta sẽ xé xác của ngươi ra, aaaa!"
Nguyệt Thư đang nằm ngủ ở trong hang động thì bất ngờ cô bị tiếng ồn ào inh ỏi của ai đó làm cho thức giấc, cô ngồi bật dậy lấy tay dụi mắt.
"Có chuyện gì mà ồn ào thế nhỉ? Hình như mình nghe thấy tiếng của ai đang mắng chửi người khác vậy ta? Nơi đây còn có người sống nữa sao? Lạ thật đó, mình phải đi xem thử mới được!"
Nguyệt Thư đứng dậy, cô bước đi nặng nhọc khó khăn, bởi vì cô đang bị thương nghiêm trọng.

Tạm thời đã cầm máu nhưng vết thương vẫn đang rất nặng, cô bước đi về phía sâu bên trong hang, cô đi theo tiếng la hét thất thanh đó.

Cuối cùng thì cô cũng đến nơi, trước mặt cô bất thình lình xuất hiện một tên nam nhân đầy anh tuấn đẹp trai phong độ nhưng gương mặt thì đang nhăn nhó khó chịu.
Tay chân của hắn đều bị xiềng xích khoá chặt toàn thân, những sợi xích này làm bằng đồng, nhìn có vẻ bình thường nhưng tại sao hắn lại bị nhốt ở đây? Nam Dương nhìn thấy Nguyệt Thư xuất hiện thì hắn cười mỉa mai.
"Cuối cùng ngươi cũng chịu xuất hiện rồi hả? Mau thả ta ra con tiện nhân khốn kiếp này!"
Nguyệt Thư sửng sốt:
"Ngươi biết ta sao?"
Nam Dương cười lạnh lùng:
"Đừng có giả ngu nữa! Cái bản mặt đáng ghét đó của ngươi cả đời Nam Dương ta sẽ không bao giờ quên được, con tiện nhân xấu xa mau thả ta ra!"
Nguyệt Thư sợ hãi lùi về sau mấy bước:

"Đồ điên! Ta với ngươi chưa từng gặp nhau! Tại sao ngươi lại mắng chửi ta?"
Nam Dương bực mình:
"Ngươi đừng có mà giả vờ! Mau đến đây gỡ bỏ phong ấn cho ta đi! Ta ghét ở cái nơi hôi hám u tối này lắm rồi!"
Nguyệt Thư hoang mang, cô không biết tại sao cái tên nam nhân ở trước mặt này lại ăn nói xằng bậy như vậy.

Rõ ràng đây là lần đầu tiên cô và hắn gặp nhau, vậy mà hắn lại mắng chửi cô như đã từng quen biết trước đó vậy.

Hắn nhìn thấy cô đứng ngờ nghệch ra thì hắn lại bắt đầu nổi khùng lên.
"Nguyệt Linh, ngươi điếc à? Mau gỡ bỏ phong ấn cho ta! Ta sẽ xé xác ngươi ra thành trăm mảnh rồi nuốt vô bụng cho bỏ tức!"
Nguyệt Thư nghe hắn nhắc đến hai chữ Nguyệt Linh thì cô cũng đã hiểu ra vấn đề, thì ra là hắn đang nói về sư tổ của cô.

Chẳng lẽ hắn và sư tổ có quen biết lẫn nhau hay sao?
"Ngươi và sư tổ ta quen nhau sao?"
Nam Dương nghe cô nói xong thì hắn sững sờ:
"Chẳng lẽ...chẳng lẽ ngươi không phải là Nguyệt Linh hả?"
Nguyệt Thư cười nhếch:
"Đúng vậy! Sư tổ của ta đã thăng thiên thành thần tiên từ năm trăm năm về trước rồi! Làm gì có ở trần gian nữa đâu, chẳng lẽ ngươi thích sư tổ của ta? Cho nên mới bị ngài ấy phong ấn ở đây hả, hahaha! Ngươi đúng là một nam nhân đáng thương khi bị ngài ấy vứt bỏ ở nơi xó xỉnh u ám này!"
Nam Dương bị Nguyệt Thư chọc cho tức chết, hắn vùng vẫy gào thét.
"Con ả chết tiệt đó dám phong ấn ta ở nơi khỉ ho cò gáy này, để ả được thành thần tiên sao? Đúng là chuyện quỷ quái gì thế này? Ngươi mau thả ta ra, ta phải đi lên thiên giới để giết ch.ết ả!"
Nguyệt Thư cười lạnh lùng:
"Đồ điên, câm miệng cho ta! Dù sao sư tổ Nguyệt Linh cũng là người mà ta hâm mộ, cho nên ngươi đừng hòng đụng đến ngài ấy dù chỉ là một sợi tóc! Ta sẽ không bao giờ giúp ngươi đâu, ngươi cứ ở đây mà tận hưởng đến cuối đời đi! Ta đi đây, hừ!"
Nguyệt Thư nói xong thì bỏ đi ra ngoài, cô mặc kệ hắn đang gào thét inh ỏi ở bên trong.
"Hai con ả chết tiệt! Tính cách giống y hệt nhau! Ta mà thoát ra ngoài được thì ta sẽ giết ch.ết hai ngươi, hãy đợi đó cho ta! Grừ!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: Chương 85


Nguyệt Thư bỏ đi ra ngoài, Nam Dương tức điên vùng vẫy, hắn không cam tâm mình bị nhốt ở đây lại còn bị Nguyệt Thư sỉ nhục.

Chỉ cần hắn được thoát khỏi phong ấn, thì hắn sẽ nuốt chửng cô từng chút một đến mảnh xương cũng không còn, thì hắn mới thoả mãn được cơn giận của mình.
Nguyệt Thư đi đến cửa hang, cô ngồi phịch xuống tại chỗ, trán cô đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều.

Sắc mặt cô xanh xao trắng bệch thiếu sức sống, toàn thân của cô đau nhức, vết thương bắt đầu rỉ máu.

Tuy cô cũng biết chút y thuật nhưng vết thương quá nghiêm trọng, mà ở dưới vách núi này cũng chẳng có đủ thảo dược và dụng cụ để giúp cô xử lý vết thương.
Cô đau đớn ngồi dựa lưng vào hang đá, ánh mắt thờ thẫn nhìn mơ màng, chẳng lẽ cô sẽ chết ở nơi khỉ ho cò gáy này thật sao? Nguyệt Thư không cam tâm, cô hận bọn pháp sư độc ác kia, tại sao bọn họ lại muốn truy sát cô đến cùng.

Cô không muốn bọn họ sống yên ổn, bọn họ dám đối xử với cô đến bước đường cùng thì cô cũng sẽ không để cho bọn họ được yên ổn đâu.

Nguyệt Thư nghiến răng ken két.
"Hừ, các người dám truy giết ta! Được lắm! Mối hận này ta nhất định sẽ phục thù, các ngươi đừng hòng sống sót! Ta sẽ giết hết cái đám pháp sư ngu ngốc dám khiêu chiến với ta!"
Nguyệt Thư nói xong thì cô mệt quá ngất lịm đi, trong giấc mơ cô nhìn thấy mình đang đứng trước tên ác ma Nam Dương đó.

Hắn nhìn cô nhoẻn miệng cười nham hiểm.
"Ta thấy xung quanh người của ngươi có oán niệm rất lớn! Ngươi có cần ta giúp không?"

Nguyệt Thư cười khinh bỉ:
"Haha, ngươi thì giúp được gì cho ta? Ngay cả bản thân ngươi cũng chẳng thoát nổi phong ấn, ngươi có tư cách gì ra điều kiện với ta?"
Nam Dương tức giận nhưng miệng vẫn nở nụ cười:
"Nữ nhân ngu ngốc, ngươi thật ngốc hơn cả sư tổ ngươi! Nếu sư tổ ngươi ở đây, chắc hẳn ả ta sẽ tức chết khi chứng kiến cảnh hậu duệ của ả dám coi thường ác ma atula mà ả dốc hết cả tính mạng để phong ấn!"
Nguyệt Thư cười nửa miệng:
"Ta khác với sư tổ của ta! Ngươi so sánh khập khiễng thật! Sư tổ của ta cả đời người đều làm thiện giúp đỡ mọi người, còn ta thì không giống sư tổ! Ta cũng từng làm thiện, nhưng cuối cùng thì ta đã sa ngã vào con đường ác đạo! Cho nên, ngươi không cần phải so sánh ta và sư tổ Nguyệt Linh của ta! Bởi vì bà ấy chưa từng hại người, còn ta thì đã từng giết người, ngươi có hiểu chưa đồ nam nhân ngu xuẩn!"
Nam Dương cười nhếch mép, hắn thầm nghĩ trong đầu, nữ nhân này thật thú vị, cô ta còn thú vị hơn cả Nguyệt Linh.

Hắn bắt đầu cảm thấy thích thú khi trò chuyện với cô, hắn nhìn xung quanh người của cô toát ra một năng lượng sức mạnh khổng lồ.

Hắn vô cùng thèm khát sức mạnh đó, nếu như Nguyệt Thư giúp hắn thoát khỏi phong ấn thì hắn sẽ trị thương cho cô.

Cái đấy là suy nghĩ nhất thời để hắn kiếm điểm trong mắt cô mà thôi, sự thật là nếu như cô chịu giúp hắn bỏ phong ấn thì hắn sẽ ăn thịt cô để gia tăng sức mạnh.
Năm trăm năm chờ đợi không ăn thịt người, chỉ để chờ khoảnh khắc này, chờ đợi một tên pháp sư có sức mạnh khủng bố để ăn thịt.

Sức mạnh sẽ được tăng rất trăm lần so với ăn thịt người trong suốt năm trăm năm, Nam Dương gian xảo nở nụ cười ma quái.
"Nguyệt Thư, ta xin lỗi vì đã so sánh ngươi với sư tổ vô dụng đó của ngươi! Thật ra ngươi tuyệt lắm, ngươi rất cá tính, ta rất thích tính cách của ngươi! Ta nhìn sơ qua cũng thấy ngươi đang bị thương rất nghiêm trọng, tuy ngươi là dược sư nhưng ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra nguyên liệu giúp ngươi cầm máu và trị thương? Với sức mạnh của ngươi liệu ngươi có cầm cự được trong bao lâu, nên nhớ ngươi vẫn là con người và ngươi cũng sẽ phải chết.

Chi bằng thế này đi, ngươi giúp ta thoát khỏi phong ấn, ta sẽ giúp ngươi điều trị vết thương.


Ngươi thấy thế nào?"
Nguyệt Thư thấy hắn nói cũng có lý, nhưng cô ngu gì mà tin lời của tên ác ma này chứ, lỡ may cô giúp hắn thoát khỏi phong ấn nhưng hắn không giúp cô điều trị mà hắn ăn thịt cô luôn rồi sao? Nguyệt Thư cười nhếch mép.
"Thôi khỏi, lời ma quỷ nói chẳng đáng tin chút nào! Ta giúp ngươi, rồi ngươi thừa cơ hội ta đang bị thương, sức mạnh giảm sút rồi ngươi ăn thịt ta luôn thì sao?"
Nam Dương tức giận điên cuồng, lẽ nào hắn nói dối đã bị cô phát hiện, nhưng hắn phải cố gắng để lấy lòng tin ở cô.

Bởi vì ngoài cô ra không ai có đủ sức mạnh để phá bỏ phong ấn này hết, cô là cứu tinh duy nhất của hắn, cho nên hắn sẽ nhún nhường cô lần này.

Đợi hắn thoát khỏi nơi này, hắn sẽ ăn thịt cô cũng không muộn.
Nam Dương mỉm cười thân thiện:
"Nguyệt Thư à, ngươi đang bị thương rất nặng và nghiêm trọng lắm đấy! Ngươi có biết tình hình hiện tại của mình như thế nào không? Ngươi đang bị hôn mê đó, ngươi mau nhìn thân xác của mình đi, đây là ngươi bị hôn mê nên mới xuất hồn ra tạm thời thôi.

Đây gọi là mộng đấy, ngươi đang ở trong mộng, nếu như ngươi không cứu chữa kịp thời thì ngươi sẽ bị mất mạng thật đấy! Ta không có đùa đâu, cho nên ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ lời đề nghị của ta!"
Nguyệt Thư nhìn thân xác của mình đang đầy rẫy vết thương, bây giờ cô mới nhận thức được sự quan trọng của mạng mình.

Chẳng lẽ cô thật sự sẽ chết ở nơi quái quỷ này sao? Cô không cam tâm, cô không muốn chết, Nguyệt Thư nghiến răng nghiến lợi.
"Nam Dương, ngươi trị thương cho ta đi rồi ta sẽ giúp ngươi! Trước tiên, ta muốn ngươi trị thương cho ta!"
Nam Dương nghe cô nói xong thì hắn nở nụ cười gian xảo:

"Ồ ngươi thật thông minh, ngươi muốn ta giúp ngươi trước sao? Vậy tại sao ngươi lại không giúp ta trước?"
Nguyệt Thư cười nửa miệng:
"Còn không mau điều trị cho ta! Ta mà chết rồi thì cả đời ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi được nơi này! Ngươi cứ ở đó mà kéo dài thời gian đi, sinh mạng của ta rất quý giá đó!"
Nam Dương bị cô nói trúng tim đen, hắn thấy cô nói quá hợp lý, nếu như cô chết rồi thì sẽ không còn ai có thể gỡ bỏ phong ấn cho hắn được nữa.

Hắn cũng chịu thua trước cô.
"Thôi vậy! Ta sẽ nghe theo lời ngươi lần này! Nhưng ngươi phải giữ lời hứa là giúp ta gỡ bỏ phong ấn đấy!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Làm nhanh đi, đừng nói nhiều nữa! Ta không còn nhiều thời gian đâu, từng giờ từng phút trôi qua mạng ta đang đến gần cửa tử đó!"
Nam Dương gật đầu, hắn dùng sức mạnh của mình để trị thương cho cô, sức mạnh của hắn đúng là thật vi diệu.

Những vết thương đang dần lành lại, sức khoẻ của cô đang được khôi phục, khuôn mặt trắng bệch kia cũng hồng hào trở lại.

Nguyệt Thư từ từ mở mắt, thân thể của cô như đang được hồi sinh sống lại một lần nữa.

Bây giờ, sức khoẻ của cô đang dồi dào tràn đầy sức sống, Nguyệt Thư vui mừng khôn xiết.
Cô không thể ngờ tên Nam Dương ấy lại có năng lực trị thương, sức mạnh ấy thật đáng ngưỡng mộ.

Cô đang suy nghĩ nếu như cô giúp hắn thoát khỏi phong ấn, vậy cô có nên thu thập hắn thành hộ vệ của mình không? Cô nhìn thấy hắn cũng rất có năng lực, cô không hiểu tại sao hắn bị sư tổ phong ấn ở đây.

Hẳn là hắn có sức mạnh đặc biệt nào đó quá khủng khiếp nên mới bị nhốt ở dưới hang động u tối này.
Vậy nếu như cô thu phục hắn thành hộ vệ của mình thì chẳng phải cô có thêm trợ thủ đắc lực hay sao? Nguyệt Thư mỉm cười gian xảo.

"Được lắm, mình nhất định sẽ thu phục hắn thành hộ vệ của mình! Nam Dương, ngươi muốn ăn thịt ta hả? Đừng có mơ nhé, ta đã hồi phục sức mạnh rồi! Một là ngươi khuất phục trước ta, hai là ta sẽ giết ngươi! Hahaha..."
Nguyệt Thư nói xong thì cười khúc khích đắc ý, tiếng nói của Nam Dương phát ra từ dưới đáy hang động.
"Nguyệt Thư, ngươi đang nói gì ta đều nghe hết đấy nhá! Ngươi mau giúp ta thoát khỏi phong ấn đi, ngươi phải giữ lấy lời hứa của mình chứ?"
Nguyệt Thư nghe hắn nói vậy thì cô gật đầu:
"Biết rồi, ta xuống ngay đây!"
Cô nói xong thì cũng đi xuống hang động đến gần chỗ hắn, còn hắn thì nở nụ cười xấu xa.
"Nhóc con, đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi! Nhưng ta cảm thấy ngươi rất thú vị, ta sẽ thử đáp ứng làm hộ vệ của ngươi vậy! Ta sẽ chơi đùa với ngươi một thời gian cũng được, sau này ta sẽ ăn thịt ngươi sau! Dù sao đi nữa ngươi cũng là con mồi của ta, ngươi sẽ không thoát được ta đâu hahaha..."
Cuối cùng, Nguyệt Thư cũng đã đến, cô đứng đối diện trước mặt của hắn.

Cô nhìn những ấn chú xung quanh người hắn và xiềng xích, những văn tự này thật kỳ lạ cô chưa từng thấy bao giờ.

Chẳng lẽ đây là cấm thuật đã thất truyền từ rất lâu sao? Nguyệt Thư cố gắng nhớ lại ký ức xem mình đã từng đọc qua nó chưa, bởi vì cô cảm giác rất quen thuộc cứ như mình đã từng đọc qua nó rồi.
Nam Dương nhìn thấy cô đang chăm chú suy nghĩ thì hắn lại nói:
"Này nhóc con, ngươi có chắc là mình phá bỏ được phong ấn này không?"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Nếu ta không phá bỏ được phong ấn thì sao?"
Nam Dương nổi điên:
"Ngươi đừng có mà nuốt lời, ngươi đã hứa sẽ giúp ta thoát ra ngoài rồi mà? Ngươi mau suy nghĩ cách phá giải nó đi, chẳng phải ngươi là hậu duệ của Nguyệt Linh sao? Chắc chắn là ngươi sẽ biết cách phá giải phong ấn này!"
Nguyệt Thư nhức đầu:
"Thôi đủ rồi, ngươi im miệng đi! Ta đang cố gắng giúp ngươi đây! Nhưng cái phong ấn này là cấm thuật bị thất truyền từ rất lâu rồi, làm sao mà ta biết được! Ngươi nên nhớ ngươi bị phong ấn ở đây 500 năm rồi đó, lúc ấy ta còn chưa sinh ra đời đâu nên là ngươi im miệng đi để ta suy nghĩ cách! Ta đang cố gắng nhớ lại đây, chắc chắn là ta sẽ có cách hoá giải vì thế ngươi bớt nói lại đi!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: Chương 86


Nam Dương hậm hực nói:
"Được rồi, ta cho ngươi thời gian để suy nghĩ cách phá giải phong ấn đó! Ngươi mau suy nghĩ lẹ đi nha!"
Nguyệt Thư nhăn mặt:
"Biết rồi, nói hoài! Làm như phong ấn này dễ phá lắm vậy! Dù sao ta cũng đâu phải là Nguyệt Linh, ta đâu có mạnh giống bà ta đâu mà biết!"
Nam Dương trợn mắt:
"Ngươi nói xằng bậy cái gì đó? Ngươi là hậu duệ của ả ta thì ngươi phải biết cách hoá giải chứ?"
Nguyệt Thư cười khẩy:
"Hậu duệ thì sao? Ta còn chưa bao giờ gặp mặt bà ta lần nào? Bà ta đã thăng thiên từ năm trăm về trước, lúc ấy ta còn chưa sinh ra đời đâu! Với lại những quyển sách bí thuật bà ta để lại, ta cũng chưa học xong hết.

Bởi vì bà ta đã cất giấu quyển bí thuật cấm thất truyền ở một nơi nào đấy ta còn chưa tìm ra được, ta chỉ mới tìm được những quyển bí thuật cổ xưa của sư phụ thôi.

Chứ của Nguyệt Linh thì ta chưa từng thấy quyển sách nào của bà ấy để lại, ngươi bảo ta giải phong ấn của bà ta thì ta chịu thua đấy!"
Nam Dương lo lắng:
"Vậy bây giờ phải làm sao? Nguyệt Thư, ngươi mau suy nghĩ cách giúp ta đi! Ta không muốn ở lại nơi xó xỉnh này nữa đâu!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Được thôi, ta đang cố gắng giúp ngươi đây! Nhưng bây giờ ta đói bụng quá, ta phải đi kiếm ăn đây! Khi nào ăn xong no nê thì ta sẽ suy nghĩ cách giúp ngươi, được không?"
Nam Dương hét lên:
"Cái gì? Sao ngươi dám bỏ ta ở lại đây mà đi ăn hả?"
Nguyệt Thư nhíu mày:
"Ta là con người đó, ta mà không ăn là ta chết đói đó thưa ngài Atula vương! Có thực mới vực được đạo hiểu không?"
Nguyệt Thư nói xong thì quay lưng bỏ đi, Nam Dương đứng đó tức sôi máu.
"Chết tiệt, cái con ả tiện nhân Nguyệt Thư này dám ham ăn bỏ bổn vương ở lại đây sao? Được lắm, ta mà thoát ra ngoài được là ngươi biết tay ta! Đồ nữ nhân phàm ăn tục uống, nữ nhân đáng ghét!"
Nguyệt Thư đi ra ngoài hang động, bên ngoài là rừng thiêng nước độc, cây cối um tùm, bây giờ cô phải đi hái trái cây quả mọng có thể ăn được.


Hái thêm ít nấm về nấu súp ăn, bỗng nhiên cô nhìn thấy một con gà rừng đang đào đất tìm giun.

Thì khoé miệng cô khẽ nhếch lên.
"Hahaha, miếng mồi ngon của ngày hôm nay đây rồi! Nào bé gà ngoan, mau lại đây làm thức ăn cho ta nào!"
Nguyệt Thư cầm cục đá ném vào con gà rừng, con gà thấy nguy hiểm liền né theo phản xạ rồi bỏ chạy.

Nguyệt Thư cầm cục đá dí theo sau, cô không tin là mình không bắt được con gà đó, cô đuổi theo con gà một hồi thì đã thấm mệt.

Nguyệt Thư tức giận, tại sao có con gà mà nó cũng dám chống đối cô? Cô nổi điên lên, cô vận nội công vào cục đá rồi ném một phát vào đầu con gà rừng, cục đá có chứa nội lực ở bên trong thoáng chốc đã bay thẳng vào đầu con gà một cái cốp.
Con gà rừng chính thức bị bể đầu, nó nằm bất động dưới đất không nhúc nhích, máu trên đầu nó chảy tứ tung xuống đất.

Nguyệt Thư phủi tay mỉm cười hài lòng.
"Phải vậy chứ! Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh khi được làm bữa ăn của ta đi, hahaha!"
Cô xách con gà rừng về hang động, cô đi kiếm ít củi để nhóm lửa, trời cũng bắt đầu tối nhiệt độ ở trong hang động lại giảm xuống càng lúc càng lạnh.

Nguyệt Thư dùng cục đá mài lửa mãi vẫn không bén lửa, cô bực mình lấy một lá linh phù ở trong người ra niệm hoả diệm.

Bỗng nhiên lá linh phù bốc cháy thành ngọn lửa, thế là cô đã thành công tạo lửa trại ngon lành.
Giờ chỉ còn đi nấu bữa tối nữa thôi là xong xuôi, Nguyệt Thư đi tìm kiếm xung quanh chẳng thấy dụng cụ gì để nấu.

Cô đi ra ngoài đất gần vũng sình, cô lấy một ít đất về nặn thành cái nồi, cái dĩa với cái chén và muỗng.


Sau đấy cô nung đất sét lên ngọn lửa, bởi vì ngọn lửa trại cũng không quá lớn để có thể nung đất sét nhanh chóng.

Nên cô niệm chú triệu hồi phượng hoàng lửa ra, để phun lửa nung cho đất sét mau cứng lại để cô có nồi mà nấu súp gà.
Sau khi nồi dĩa chén muỗng đã được nung xong thì phượng hoàng lửa cũng biến mất, cô lấy cái nồi đất vừa mới nung xong đem đi rửa sạch ở bờ suối cạnh đó.

Rửa sạch sẽ thì cô cũng rửa luôn một ít trái cây quả mọng với nấm và con gà, con gà thì cô vặt lông nó cho sạch sẽ rồi rửa với nước sạch.

Sau đấy thì cô bỏ gà vào nồi thêm ít nước nữa để luộc gà, Nguyệt Thư cầm cái nồi vào bên trong để lên lửa trại và bắt đầu nấu.
Trong lúc chờ gà chín thì cô lấy ít trái cây quả mọng ra ăn lót dạ, một lúc sau khói bốc nghi ngút mùi thơm luộc gà đã thoang thoảng bốc lên.

Cái mũi nhỏ của cô ngửi thấy mùi thơm liền biết gà đã chín, cô mở nắp nồi ra gắp con gà ra dĩa, rồi đổ nấm vào nồi hầm.

Cô ngồi xé thịt gà ra thành từng miếng nhỏ bỏ vào dĩa, sau đó mở nắp nồi ra bỏ thịt gà xé vào bên trong.

Cô ngồi lấy muỗng khuấy khuấy cho nấm và gà trộn đều lại với nhau, một lát sau nồi súp gà của cô cũng sôi sùng sục chín rồi.
Mùi thơm cũng đã bốc lên nghi ngút khắp hang động, cái mũi thính của Nam Dương bắt đầu hít lấy hít để, miệng hắn thèm thuồng nhỏ cả dãi.

Đã năm trăm năm trôi qua hắn chưa bao giờ được ngửi lại mùi thức ăn thơm phức như thế này, Nam Dương biết ngay Nguyệt Thư vừa mới nấu đang còn nóng hổi.

Hắn hét lên thật lớn.
"Nguyệt Thư, ngươi nấu món gì mà thơm thế?"
Cái nồi súp gà của cô nấu chín thì cô nhấc xuống rồi múc ra chén ăn, đang ngồi vừa thổi vừa ăn thì nghe tiếng hét thất thanh của Nam Dương từ dưới đáy hang động vọng đến.


Cô bực mình vì hắn dám phá bầu không khí ấm cúng của mình, cô mặc kệ hắn ta, dù sao hắn cũng đâu phải con người.

Vậy thì cần ăn làm cái quái gì, hắn có thể nhịn ăn suốt năm trăm năm qua cũng đâu có chết được.

Nguyệt Thư ngồi ăn súp gà ngon lành, mặc kệ Nam Dương la hét inh ỏi ở dưới đấy.
Nam Dương điên tiết khi thấy mình gọi Nguyệt Thư đến khàn cả họng nhưng cô ta vẫn không đáp lời, hắn nổi khùng lên.
"Nguyệt Thư, ngươi điếc à? Sao không trả lời ta?"
Nguyệt Thư ăn no nê xong thì cô dựa lưng vào hang và xoa xoa cái bụng căng tròn của mình.
"No quá đi, mấy ngày nay nhịn đói vì bị thương nên chưa có gì bỏ vào trong bụng, giờ ăn xong cảm thấy trong người vô cùng khoẻ khoắn! Chậc, cái tên điên Nam Dương đó la hét cái gì mà ầm ĩ điếc hết cả tai vậy không biết! Chắc năm trăm năm qua chưa được ăn nên hắn bị khùng rồi, mình phải đem ít súp gà qua cho hắn ăn chống đói mới được!"
Nguyệt Thư đem nguyên nồi súp gà đi xuống đáy hang động, Nam Dương nhìn thấy cô đến thì hắn phẫn nộ.
"Sao bây giờ ngươi mới đến? Ta nói mà ngươi không nghe hả?"
Nguyệt Thư đưa nồi súp gà trước mặt hắn:
"Ầm ĩ cái gì? Thế có ăn không?"
Nam Dương hít hít mùi thơm của đồ ăn, hai mắt hắn sáng rực.
"Có chứ, đây là món gì mà thơm vậy?"
Nguyệt Thư đáp:
"Súp gà!"
Nam Dương bỡ ngỡ:
"Ủa? Có món này nữa hả? Lạ vậy, ta chưa từng ăn món nào giống vậy hết!"
Nguyệt Thư cười nhếch:
"Năm trăm năm trước làm gì có món này mà ăn! À ta cũng nói cho ngươi biết trước luôn, thời đại bây giờ đã thay đổi không còn thời phong kiến giống như năm trăm năm trước nữa đâu! Bây giờ là thời dân quốc đó, mà ta là người sống giữa phong kiến và dân quốc.

Tức là ta đã sống một thế kỷ rồi, vì ta là người sống ở thời một trăm năm trước, nhưng vì một số lý do mà ta đã dùng bí thuật cổ xưa để xác ướp tái sinh lại một trăm năm sau.

Cho nên ta là người bán phong kiến và dân quốc, nên cách xưng hô của ta có phần khác lạ.


Mà ta cũng nói luôn là ta xưng hô với ngươi nên mới vậy thôi, sau này ngươi và ta thoát khỏi chỗ này, chúng ta vào thị trấn thì phải đổi cách nói chuyện và xưng hô.

Chứ không là dân làng sẽ nghĩ chúng ta quái dị đó!"
Nam Dương ngạc nhiên:
"Hả? Là sao ngươi nói gì vậy ta không hiểu? Cái gì mà phong kiến rồi dân quốc?"
Nguyệt Thư ôn tồn giải thích:
"Ngươi đã sống ở nhân gian được năm trăm năm rồi, lúc trước khi ngươi bị phong ấn dưới hang động này thì thế giới mà ngươi đang ở là thời phong kiến còn xưng hô ngươi và ta.

Nhưng bây giờ đã năm trăm năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, chiến tranh, thiên tai, dịch bệnh đã thay đổi môi trường sống và bây giờ không còn là thời phong kiến nữa.

Đất nước đang đổi mới và bước sang thời kỳ dân quốc, nhưng vẫn còn chiến tranh, thời này đã phát triển hưng thịnh rồi.

Mọi thứ vô cùng hiện đại, lúc ta mới tỉnh dậy sau giấc ngủ một thế kỷ đó thì ta cũng bị bỡ ngỡ giống như ngươi.
Bởi vì mọi thứ thay đổi nhiều quá, và cách ăn mặc, xưng hô cũng đều thay đổi hết.

Nếu bây giờ nói có atula vương xuất hiện chắc mọi người cũng không tin đâu, vì bây giờ đã hiện đại phát triển rồi ai mà còn mê tín nữa, trừ những vùng quê nghèo, bản làng hẻo lánh ở nơi thôn quê xa xôi thôi.

Cho nên chúng ta cũng phải tập cách sống mới và thay đổi cách nói chuyện đi là vừa, trong thời gian ta suy nghĩ cách giúp ngươi phá giải phong ấn thì ngươi cũng nên học lại phong tục tập quán của thời dân quốc đi.

Để khi thoát được đi ra ngoài khỏi bị bỡ ngỡ, hahaha, ta sẽ dạy ngươi cách nói chuyện và xưng hô sao cho đúng cách!"
Nam Dương nghe cô giải thích xong thì hắn lú luôn, hắn đứng suy nghĩ trầm ngâm rất lâu mới hiểu ra vấn đề.

Hắn lắc đầu ngán ngẫm.
"Trời đất ơi, ngươi đang nói cái quái gì thế này? Ta cũng phải học theo cách nói chuyện của ngươi nữa sao? Chưa gì đã thấy nhức cái đầu rồi đó!"
Nguyệt Thư lạnh lùng:
"Chịu thôi, ngươi phải thích nghi với cuộc sống mới! Nếu không, ngươi sẽ bị mọi người xa lánh và coi là kẻ lập dị! Những kẻ lập dị thường sẽ bị xử tử, bị truy giết đến cùng, cho dù ngươi có là Atula Vương đi chăng nữa thì đối với bọn người hiện đại này ngươi cũng chẳng là cái gai gì trong mắt bọn họ! Bây giờ bọn họ đã có súng và thuốc nổ, chúng ta sẽ chết bất cứ lúc nào đấy! Nên là phải cẩn thận chút đi!"

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom