Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 80: Chương 80:


Kế hoạch của ta và Lý Ngang Câu trước mặt Dung Thanh, chỉ như một màn hài kịch. 
 
Y thân là trụ trì Kim Thiền tự, vốn không nên nhúng tay.
 
Chỉ là Lý Tĩnh Gia đã biết…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ta không dám nhìn vào cặp mắt phượng trong suốt quật cường của nàng nữa.
 
Nhưng cho dù không nhìn, nàng cũng đã hiểu rõ bản chất của ta. 
 
Ánh mắt thất vọng xen lẫn khó hiểu giống như than lửa, thiêu đốt ta đến da tróc thịt bong, đau đến tận xương tủy. 
 
Nàng khóc, nước mắt rơi như mưa, thân thể mềm mại run rẩy.
 
Nàng hẳn là đã thất vọng đến cực điểm đi. 
 
Nàng nói: “Nếu không phải Lý Ngang Câu bước lên ngôi vị hoàng đế, ta và ngươi đã thành thân từ lâu rồi.”
 
Ta mơ màng, thất thố, nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải Lý Ngang Câu bước lên ngôi vị hoàng đế…
 
Ngôi vị hoàng đế…

 
Một suy nghĩ kinh tâm động phách từ trong đầu nhảy ra. 
 
Rốt cuộc ta đã biết, nếu không phải Lý Ngang Câu giết cha giết huynh, ta đã có thể quang minh chính đại mang thân phận phò mã tương lai xuất hiện. 
 
Lại là Lý Ngang Câu.
 
Lý Ngang Câu đã lấy hết tất cả của ta! 
 
Ta tức giận, buồn bực, không màng tất cả vọt vào hoàng cung. 
 
Nhưng khi hắn nghe rõ ý đồ của ta khi đến đây, vậy mà cười to không ngừng giống như kẻ điên. 
 
Ta thấy rõ trong đáy mắt hắn, là điên cuồng chiếm hữu và bệnh hoạn. 
 
Hắn nói: “Nếu như ngươi biết sự thật phía sau, sẽ giúp Tĩnh Gia làm việc, chỉ sợ không lâu sau đó nàng sẽ chạy ra khỏi kinh thành còn về sau này, núi cao sông dài không bao giờ còn gặp nhau nữa.”
 
"Nếu như ngươi giúp Trẫm làm việc, bất luận dùng loại biện pháp nào, đều có thể làm cho nàng ở lại trong kinh thành."
 
Ta do dự.
 
Ta không nên do dự.
 
Từ trước đến nay ta đều biết nàng đối với cái hoàng cung này, đối với hoàng thành, đối với quyền thế và phú quý đều vô cùng chán ghét. 

 
Ta biết từ trước đến nay nàng đều muốn chạy trốn, chạy ra khỏi nhà giam. 
 
Nhưng mà…
 
Nàng sẽ đi. 
 
Núi cao sông dài.
 
Không còn gặp nhau nữa. 
 
Ta làm thế nào có thể chấp nhận? 
 
Không, ta không muốn.
 
Ta muốn nàng ở bên cạnh ta, chẳng sợ không danh chính ngôn thuận, ít nhất có thể nhìn thấy nàng cười. 
 
Ta cảm thấy ta trơ trẽn vì ý nghĩ ích kỉ điên cuồng này, nhưng linh hồn ta đã trở thành nô lệ của dục niệm.
 
Lý Ngang Câu cười.
 
Hắn tự mình hạ chỉ, lệnh cho ta dạy dỗ thái tử, nhận chức thái phó. 
 
Ta biết.
 
Việc này chính là tuyên chiến với Dung Thanh và Lý Tĩnh Gia. 
 
Từ giờ khắc này, quan hệ của ta và nàng, đã không còn vãn hồi lại được nữa. 
 
Ta có hối hận không. 
 
Ta không hối hận.
 
Chương 81: Chương 81:


Có cô nương xinh đẹp đến chùa Kim Thiền cầu duyên, chuyện này không biết bị ai đồn ầm lên, lắm tên công tử nhà giàu ăn không ngồi rồi cả ngày trấn thủ trong chùa chờ đợi.
Thời điểm hoàng hôn buông xuống, Lý Tĩnh Gia vừa bước vào chùa đã nghe bên tai có tiếng hét: “Người tới!”
Sáu bảy tên nam nhân chen lấn nhau vây lấy người đẹp, mồm năm miệng mười ồn ào.
“Cô nương, cha ta chính là Tam phẩm Quang Lộc Tự, nàng thấy ta được không?”
“Thôi đi, nhà ngươi thê thiếp thành đàn, gả cho ngươi để bị người đời khi dễ hả? Cô nương, nàng xem, nhà ta tuy không…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia hoảng hốt, lùi ra sau theo bản năng.

Ai nói nàng đang sốt ruột tìm chồng vậy?
Giữa lúc hỗn loạn, chỗ hành lang cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh cao lớn, y thoáng cúi đầu nói gì đó với đứa bé bên cạnh. Đứa bé gật gật đầu, nhảy vọt đến chỗ Lý Tĩnh Gia: “Nương, sao bây giờ nương mới đến?”
Lời vừa thốt ra, cả phường trong chớp mắt lặng thinh. Mấy tên nam nhân đồng loạt quay đầu nhìn Lý Trường Thanh.
“Đây là mẫu thân ngươi à?”
Lý Trường Thanh gật đầu.
“Thật đấy hả?”
Lý Trường Thanh tiếp tục gật.
Người người đủ loại sắc thái biểu cảm, phút chốc vây quanh đứa nhỏ. Lý Tĩnh Gia nhẹ hít vào một hơi, nhấc chân bỏ chạy, chạy đến khúc ngoặt hành lang thì bị một lực mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
Lồng ngực mạnh mẽ rắn chắc dán sau lưng, tiếng tim đập thình thịch tản ra trong không gian yên tĩnh.
Môi mỏng men theo cằm thân mật hôn lên, rồi dừng lại liếm ở vành tai, cảm giác ngứa ngáy làm Lý Tĩnh Gia rụt cổ lại. Giọng nói trầm thấp mang theo mùi ăn giấm chua cất lên: “Sức hấp dẫn của Tĩnh Gia vẫn như năm nào nhỉ.”
Lý Tĩnh Gia bất đắc dĩ cười một cái, xoay người lại đối diện với Dung Thanh. Cặp mắt ngàn năm âm trầm giờ phút này cực kỳ trong sáng, lại hơi lấp ló chút ghen tuông.
Vốn là thần linh xuất trần tuyệt thế vì ái tình mà rơi xuống, khí chất lạnh lẽo kia cũng phai đi phần nào.

“Chàng ghen cái gì vậy? Ta còn có thể sinh thêm một đứa con với người khác hay sao?”
Câu này không biết chọc trúng sợi dây thần kinh nào của Dung Thanh, bàn tay to lớn bóp chặt cằm dưới của nàng, hung hăng dán lên đôi môi đỏ mọng. Cánh môi bị y hôn khẽ rung động, mút rồi lại liếm, mãi đến khi Lý Tĩnh Gia liên tục dùng tay vỗ vài cái tỏ vẻ bất mãn mới chịu buông ra một lát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là lâu lắm không gặp, càng có lẽ là vì sợ mất đi, vòng tay cứng rắn siết chặt eo nàng, ngoan cố xoa áp người vào trong lồng ngực, thanh âm quyến luyến lại xa xăm: “Tĩnh Gia…”
Nhiệt độ nơi vành tai Lý Tĩnh Gia tản đi, trái tim nảy lên một cái, bị hâm nóng đến phát run. Nàng đột nhiên giơ tay lên, đôi tay như búp sen nhỏ vòng qua cổ Dung Thanh. Môi đỏ hôn ngược lại lên cằm hắn, lúc hôn đến đôi môi mỏng kia, lưỡi thuận theo kẽ hở chui vào, ôm lấy đối phương mà câu kéo. Dung Thanh chỉ đứng hình một giây, bàn tay lớn lập tức chặn lại gáy nàng, hôn sâu thêm.
Cách đó không xa có vài tiểu hòa thượng gõ mõ đi qua, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ thấy hai người môi răng dính chặt, triền miên không dứt.
Sức lực trên người dần mất đi, đôi con ngươi Lý Tĩnh Gia mông lung, dựa sát vào ngực y thở hồng hộc, vòm ngực đẫy đà phập phồng cao thấp, vô cùng quyến rũ.
Nụ hôn vừa dứt, eo nhỏ đã bị bàn tay to bóp chặt, cơ thể bị bế lên nóng vội.
Bước chân Dung Thanh so với lúc trước còn nhanh hơn, thân ảnh to lớn băng qua hành lang dài, cuối cùng bước đến căn tăng phòng quen thuộc kia.

Bài trí trong phòng không hề thay đổi, gian phòng sạch sẽ, vài quyển kinh Phật nằm trên án thư. Tựa như biết nàng sẽ đến, trên giường trải thêm mấy tấm đệm lông, nhìn qua chắc chắn vô cùng.
Dung Thanh vội vã ném người lên giường, tròng mắt đen lóe ánh lửa.
Ngón tay lành lạnh mang theo vết chai bắt lấy vành tai mềm, đôi môi dán lên cổ, từng tấc từng tấc liếm rồi lại cắn. Cần cổ trắng nõn lộ ra mấy đóa hoa nhỏ đo đỏ, Lý Tĩnh Gia đã lâu rồi chưa bị kích thích như thế, mỗi vết Dung Thanh cắn ra đều làm cơ thể mềm mại của nàng run rẩy.
Một lúc qua đi,

 
 
Chương 82: Chương 82:


Đầu vú nhỏ hồng hào bởi vì động tình mà dựng đứng, đôi chân dài vô thức quấn quanh thắt lưng vững chắc. Dung Thanh chú ý đến cảm nhận của Lý Tĩnh Gia, thấy nàng nhắm mắt cắn chặt cánh môi thì ý xấu nổi lên, dùng mũi mạnh bạo cọ lên đầu vú, cọ ra tiếng nức nở nhẹ, ngậm lấy bầu ngực mà mút.
“A…”
Thanh âm kiều diễm bật ra, ngón tay ngọc ngà quặp lại.
Dung Thanh cười nhẹ một tiếng, cởi đồ hai người ra. Ánh sáng nhạt từ nến lay động, một đôi nam nữ trần trụi đối diện nhau.
Cự vật đã sớm sưng to không chịu nổi nữa khẽ sượt qua đùi, nhanh chóng tiến vào nơi tư mật căng chặt kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng thở dốc trầm thấp cùng tiếng rên nỉ non phát ra cùng lúc. Đã lâu chưa trải qua loại chuyện yêu đương gần gũi, cơ thể nàng hết sức mẫn cảm, từng nếp uốn mị thịt căng lên vây lấy. Khoái cảm từ xương chậu truyền tới, mút chặt đến nỗi da đầu Dung Thanh tê dại.
Lý Tĩnh Gia cũng không dễ chịu gì, cự vật kia lớn quá mức làm người ta sợ hãi. Nàng chỉ cần động đậy một chút, nơi đầy tràn kia sẽ lập tức co rút, bụng dưới ngứa ngáy khó chịu.
Vòng eo rắn chắc hơi đè xuống, nhẹ nhàng đâm vào phần thịt mẫn cảm, chất lỏng ấm áp từ hoa tâm chảy ra, nơi căng chặt dần dà trơn trượt, miệng nhỏ ẩm ướt.

Giường gỗ kẽo kẹt rung lên, trong phòng tràn ngập tiếng nỉ non rên rỉ quyến rũ. Cuối cùng không biết qua bao lâu, khoái cảm chồng chất đạt đến đỉnh điểm.
Ngay khoảnh khắc ấy, Dung Thanh đột nhiên rút cự vật ra, để chất lỏng đặc sệt kia bắn lên giường.
Lý Tĩnh Gia thở hổn hển, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, nhìn thấy vậy liền cắn lên vai đối phương: “Ta còn muốn sinh cho chàng thêm một đứa con gái.”
Nam nhân mồ hôi đầy người tỏa ra mùi thơm, cánh tay dài duỗi ra ôm nàng vào lòng, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên: “Không muốn.”
“Vì sao?” Thân ảnh xinh đẹp ngẩng đầu, mắt phượng đỏ hồng mang ý khó hiểu.
Dung Thanh thừ người một lát, vén lên sợi tóc vương trên gò má nàng, dịu dàng nói: “Ta chỉ cần nàng bình an suôn sẻ.”
Trường Thanh là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Ngày ấy hai phụ tử lần đầu gặp nhau, y thân là phụ thân nhưng trong phút chốc rối loạn như ở đầu chiến tuyến, Lý Trường Thanh tuy là con trẻ lại điềm tĩnh như thường.
Đại gia nhỏ kia dẫn y vào phòng, sau đó diễn ra một cuộc “nói chuyện như hai người nam nhân.”
Tên nhóc hai ba tuổi thuật lại kỹ càng những năm gần đây Lý Tĩnh Gia khó khăn thế nào, lúc hạ sinh đứa nhỏ có bao nhiêu gian nan hiểm trở.
Dung Thanh không dám nghĩ đến.
Y áy náy, tự trách, chỉ hận không thể ở bên người mình yêu cùng nhau vượt qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sinh ra đứa con ấy giống như bước ngang nơi cửa tử một lần, y thà rằng không có, cũng không muốn Lý Tĩnh Gia lại phải đối mặt hiểm nguy lần nữa.
Lý Trường Thanh nói: “Mẫu thân ta chưa từng trách người, lúc nào cũng nói người là tốt nhất trên đời, sở dĩ không đưa ta về tìm người là vì hai năm kia thân thể mẫu thân không tốt, thuốc thang không rời.”
“Mẫu thân ta rất được chào đón, có rất nhiều người không để bụng chuyện mẫu thân đã có đứa con lớn phổng như ta. Chỉ là mẫu thân chưa bao giờ dao động, mẫu thân nói dù có là ai đi chăng nữa cũng không bằng người nàng yêu nhất từ tận đáy lòng.”

“Có lần ta hỏi mẫu thân vì sao ta họ Lý, mẫu thân nói thân phận của người quá đặc biệt, nếu để cho người khác biết người có đứa con lớn như vậy sẽ bị chê cười.”
“Nếu mẫu thân ta thích người, ta sẽ miễn cưỡng kêu người một tiếng “phụ thân”. Nếu người dám đối xử tệ với mẫu thân, ta sẽ nói nghĩa phụ tới đón mẫu thân!”
Dung Thanh đôi lúc nghĩ, nếu như có thể gặp được nàng sớm hơn, hay nếu không gặp liệu mọi chuyện sẽ khác?
Đáng tiếc trên đời này “nếu như” quá ít, nếu có cũng chỉ là vô thường.
“Tĩnh Gia.”
Nam nhân đột nhiên lên tiếng, vầng trán trơn bóng tựa lên hôn một cái.
“Hả?”
Lý Tĩnh Gia có hơi mệt, mơ hồ ngẩng đầu lên tiếng.
“Hoa ở sân vườn phía đông đã nở rồi.”
Ngày ấy Lý Tĩnh Gia vì Trầm Dữ Chi mà bực bội với y, y liền sai người nạo phiến hoa kia đi sạch sẽ.
Lúc trồng lại, từ gây giống, gieo mầm, y không có chỗ nào là không tỉ mỉ. Đáng tiếc biến cố lướt qua nhanh, còn chưa kịp đợi hoa nở, Lý Tĩnh Gia đã rời đi.

Vốn tưởng rằng nàng cả đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa.
Quả nhiên, thế sự vô thường.
Dung Thanh bỗng nhiên cười, học Phật pháp nửa đời, được vạn người khom lưng kính ngưỡng, vậy mà lại bị sợi tơ tình vây hãm.
Vây hãm thì thôi đi, đây lại còn là vây hãm một đời…
Y ôm chặt người trong lòng hơn một chút, cuối cùng cất lên những lời mà ba năm trước muốn nói: “Đó là loài hoa thuộc về nàng.”
Nhiệt liệt, kiều diễm, ngạo nghễ ngẩng cao đầu.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top