Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 20


Trường mới của tôi rất nhanh đã làm xong thủ tục nhập học.

Giang Thiêm bị thương nặng hơn tôi rất nhiều. Đến khi tôi hồi phục hoàn toàn, anh ta vẫn còn nằm viện.

“Nghe nói Lâm Tửu đến thăm anh ta rồi, còn an ủi rằng đây không phải lỗi của anh ta, mà là do cậu quá tuyệt tình.”

Tô Lam mang theo một bó hoa linh lan lớn đến nhà thăm tôi.

“Đúng là một đôi nồi móp vung méo, chính họ muốn làm cậu gãy chân, vậy mà dám nói cậu tuyệt tình, tuyệt tình chỗ nào chứ?”

Tôi liếc nhìn bó hoa trên tay cô ấy:

“Đắt lắm nhỉ? Số tiền thưởng đó để các cậu giữ lại mà dùng.”

“Không sao đâu, mọi người biết cậu sắp ra nước ngoài, nên mỗi người góp một chút, bảo tôi mua tặng cậu.”

Cô ấy nhét bó hoa vào tay tôi, hít sâu một hơi như vừa quyết định điều gì đó:

“Tâm Hỉ.”

“Ừ?”

“Tôi luôn có cảm giác cậu dường như biết những chuyện mà tôi không biết. Từ ngày Lâm Tửu chuyển trường tới đây, hình như đã có gì đó không giống trước nữa... Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, nếu cậu không hiểu thì cứ coi như tôi nói linh tinh.”

Cô ấy tránh bó hoa, cẩn thận tiến lại gần ôm tôi một cái:

“Sớm về nhé. Đợi cậu trở về, chúng ta vẫn là bạn bè.”



Đêm cuối cùng trước khi rời đi, tôi và mẹ ngồi trên ban công trong làn gió đêm dịu dàng.

Bà nhìn tôi, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Tôi nắm lấy tay bà, nhìn thẳng vào mắt bà:

“Mẹ, đừng lo cho con.”

Kiếp trước, mẹ tôi qua đời vì tai nạn xe.

Khi bà còn sống, dù bố tôi có thiên vị đến đâu, Lục Tâm Đình cũng không dám ra tay tàn nhẫn với tôi.

Nghĩ đến đây, tim tôi chợt run lên.

Kiếp trước, về sau, Lục Tâm Đình đối với Lâm Tửu đã yêu đến điên cuồng.

Liệu tai nạn xe của mẹ tôi có phải là một âm mưu nào đó?

Nghĩ vậy, tôi rùng mình, không kìm được siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ:

“Mẹ nhất định phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt.”

Ngừng lại một chút, tôi vẫn nói:

“...Phải cẩn thận với Lục Tâm Đình.”



“Tiểu Hỉ, con dường như có gì đó không giống trước đây nữa.”

Mẹ nhìn tôi, ngẩn người một lát, rồi thở dài:

“Là do mẹ không làm tròn trách nhiệm.”

“Trước đây con ngây ngô quá, ai nói gì cũng tin. Mẹ nói thằng nhóc nhà họ Giang không đáng tin, con còn cãi lại: ‘Anh ấy không phải như mẹ nói đâu’.”

“Đến sinh nhật con, mẹ muốn xin bố con chia cổ phần cho con, con còn phản bác mẹ, bảo chỉ cần váy áo với đồ trang sức là được. Mẹ tức c.h.ế.t mất.”

“Khi ấy mẹ mong con thông minh hơn một chút, lanh lợi hơn một chút. Nhưng nếu con của bây giờ là do phải trả bằng một cái giá quá đắt, mẹ thà rằng con mãi mãi ngốc nghếch như trước đây.”

Trên thế giới này, làm gì có người mẹ nào không hiểu con mình?

Kiếp trước tôi đúng là một kẻ ngốc, luôn nhìn người bằng lòng tin thiện chí lớn nhất.

Vì thế, tôi bị Lâm Tửu gài bẫy hết lần này đến lần khác mà vẫn không thực sự ra tay với cô ta.

Cuối cùng, tôi c.h.ế.t ngay trong lễ đính hôn của mình.

“Không đâu, mẹ à.”

Tôi lau khóe mắt đỏ hoe, bật cười nhẹ:

“Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, kẻ ngốc chỉ có thể làm mồi cho người khác.”

Đáng tiếc, tôi phải c.h.ế.t một lần mới hiểu được điều này.
 
Chương 21


Khi kéo vali rời khỏi đất nước, tôi 18 tuổi.

Mọi thứ xung quanh đều mới mẻ và xa cách, một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Nhưng tôi không cảm thấy chút sợ hãi nào.

Bởi lẽ, tôi biết rất nhiều điều sẽ xảy ra sau này.

Dù không rõ từng chi tiết, nhưng những cột mốc quan trọng đã đủ để tôi lên kế hoạch cho rất nhiều việc.

Quan trọng nhất là hai năm sau.

Kiếp trước, năm tôi 20 tuổi, Lục Tâm Đình từ đâu đó nhận được một tin tức quan trọng.

Anh ta tự bay đến San Francisco, gặp và hợp tác với một người đàn ông tên Chu Hải.

Người đó nắm giữ công nghệ lõi tiên tiến nhất, giúp Lục Tâm Đình trong vòng 5 năm tiếp theo nắm quyền kiểm soát hoàn toàn tập đoàn nhà họ Lục.

Tôi đầu tư số tiền mẹ cho vào thị trường chứng khoán, dựa vào một vài ký ức vụn vặt từ kiếp trước, biến số vốn nhỏ thành một khoản đáng kể.

Sau đó, ở trường học, tôi dành gấp đôi thời gian để học tập, đồng thời, dùng tiền đã kiếm được đầu tư vào vài công ty mà kiếp trước đã lọt vào danh sách 500 công ty lớn nhất thế giới.

Hiện tại, phần lớn trong số chúng vẫn còn ở giai đoạn khởi nghiệp.

Trong khoảng thời gian này, Tô Lam thường xuyên liên lạc với tôi.

Mỗi tuần, cô ấy đều đặn gọi một cuộc điện thoại, kể rằng sau khi tôi đi, các bạn trong đội múa đều rất nhớ tôi.

Cô ấy kể nhờ có phần tiền thưởng được chia, cuộc sống dễ chịu hơn rất nhiều.



“Dạo trước, đại học A có đợt tự tuyển sinh, Lâm Tửu tham gia, nhưng bị đánh rớt ngay từ vòng phỏng vấn.”

“Buồn cười nhất là giáo viên phỏng vấn hôm đó cũng từng có mặt ở lễ kỷ niệm ngày thành lập trường mình.”

“Cô ấy bảo bản “Clair de Lune” của Lâm Tửu đục ngầu, hoàn toàn không thể so với “Định mệnh” của cậu.’”

“Ai mà hiểu được chứ, lúc Lâm Tửu ôm Giang chó l.i.ế.m khóc thút thít, tôi cười sảng khoái tới mức nào.”

“Kết quả thi đại học có rồi, tôi đứng đầu toàn trường, hạng ba toàn thành phố.”

Nhận được tin nhắn này, tôi đang bù đầu với kỳ thi cuối kỳ của hai chuyên ngành, nhưng vẫn nở một nụ cười chân thành:

“Chúc mừng.”

“Tâm Hỉ, tôi vẫn đang chờ cậu về tiếp tục làm bạn với tôi đấy nhé.”

Mẹ tôi cũng thường gọi điện, kể về những động thái gần đây của Lục Tâm Đình, và hỏi han tôi sống một mình ở nước ngoài có ổn không, tiền tiêu có đủ không.

Mỗi lần tôi tiết lộ một chút về tình hình hiện tại, bà lại thở dài, vừa an lòng vừa bất lực:

“Con vẫn chỉ là một cô bé thôi, đừng ép mình quá.”

Bà nói: “Có việc gì cần giúp thì phải nói với mẹ, đừng ngại ngùng.”

Vì thế, tôi đã nhờ bà giúp điều tra Chu Hải, người sẽ đóng vai trò quan trọng trong hai năm tới.

“Nhất định, nhất định không được để lộ cho anh trai con biết.”
 
Chương 22


Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.

Trước cổng ngôi trường nơi tất cả sắp bắt đầu, tôi định tìm người hỏi đường, thì bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ gần đó.

Chu Hải. Nhưng lúc này, anh ta trẻ hơn rất nhiều so với ký ức của tôi.

Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, đeo kính, gương mặt lạnh tanh:

“Đó là kết quả thí nghiệm của tôi. Ai cho phép anh mang nó đi đàm phán hợp tác thương mại mà không xin phép tôi?”

Chu Hải cười, giọng điệu hòa hoãn:

“Gì mà của em hay của anh, chẳng phải đều là thành quả chúng ta cùng nhau tạo ra sao?”

“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm do tôi thực hiện. Anh chỉ là người phụ giúp, ghi lại vài số liệu, vậy mà nghĩ mình có quyền xử lý nó à?”

Cô gái không hề nhượng bộ.

Lời cô ấy nói khiến nét mặt Chu Hải sầm xuống:

“Tần Chỉ Lan, em đừng quá đáng!”

“Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh lo nghĩ cho tương lai của cả hai chúng ta là sai sao? Em giữ chặt nó trong tay thì làm được gì? Không phải hợp tác với một công ty đáng tin để phát triển thì mới mang lại lợi ích lớn nhất sao?”



“Tôi nói lần cuối: đó, là, của, tôi.”

Cô gái được gọi là Tần Chỉ Lan kia hờ hững nhìn anh ta:

“Bằng sáng chế nằm trong tay tôi, anh thậm chí còn không nắm được công nghệ cốt lõi, vậy mà còn muốn tìm người hợp tác phát triển? Chỉ cần tôi còn sống, điều đó là không thể.”

“Còn nữa, chúng ta chia tay. Từ giờ, anh và tôi không còn bất kỳ quan hệ nào.”

Nói xong, cô ấy quay người rời đi.

Chu Hải đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô ấy. Đôi mắt anh ta dần dần lạnh đi, trong con ngươi ánh lên một tia sát khí sắc lạnh thoáng qua.

Tôi đứng cách đó không xa, đột nhiên hiểu ra.

Kiếp trước, tôi từng nghe Lâm Tửu hỏi Lục Tâm Đình về cách anh ta giữ được một nhân tài như Chu Hải bên cạnh.

Lúc ấy, Lục Tâm Đình đang ôm cô ta ngồi cạnh bể bơi, nghe thắc mắc của cô ta thì cười nói:

“Bởi vì, anh ta có chuyện cần anh giúp.”

Nhưng quan trọng hơn, trong cả kiếp trước, tôi chưa từng nghe bất kỳ ai nhắc đến cái tên Tần Chỉ Lan.
 
Chương 23


Tôi đã tìm mọi cách để gặp được Tần Chỉ Lan.

Trong một quán cà phê nằm cách xa trường học của cô ấy, Tần Chỉ Lan ngồi xuống đối diện tôi, ánh mắt lạnh nhạt, thái độ thẳng thắn:

“Cô Lục, tôi biết vì sao cô tìm đến đây, nhưng tôi sẽ không bán nghiên cứu của mình.”

“Tại sao?”

Cô ấy ngập ngừng một lát rồi chậm rãi trả lời:

“Hiện tại, đó chỉ là một sản phẩm chưa hoàn thiện.”

Tôi đang cầm tách cà phê đưa lên môi thì khựng lại.

“Tôi biết người làm kinh doanh chỉ quan tâm đến giá trị thương mại. Nhưng tôi không giống vậy. Điều tôi quan tâm là kết quả cuối cùng, rằng nghiên cứu của tôi có thể mang đến những thay đổi như thế nào cho khoa học và nhân loại. Với tôi, bản thân nó mới là điều quan trọng nhất.”

Tôi nhìn cô ấy chăm chú.

Khi nhắc đến lý tưởng của mình, khuôn mặt mộc không trang điểm của cô ấy như bừng sáng, tỏa ra một khí chất đặc biệt, khiến người ta không thể rời mắt.



Tần Chỉ Lan thực sự là một cô gái rực rỡ.

Cô ấy đáng lẽ đã trở thành một nhà khoa học vĩ đại, tên tuổi được lưu lại trong lịch sử.

Nhưng kiếp trước, vì lòng tham của hai gã đàn ông, cô ấy đã c.h.ế.t nơi đất khách quê người, biến mất như một hạt bụi nhỏ dưới bánh xe lịch sử.

“Cô Lục, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Khi Tần Chỉ Lan đứng dậy định rời đi, tôi bất ngờ đưa tay ra chặn trước mặt cô ấy.

Nhìn cô ấy với ánh mắt chân thành, tôi cất lời:

“Cô Tần, tôi sẵn sàng cung cấp toàn bộ tài chính và nguồn lực cần thiết để cô thực hiện nghiên cứu của mình.”

“Đổi lại, sau khi cô hoàn thành sản phẩm, tôi chỉ cần cô giúp tôi một việc nhỏ.”

“Thành quả của cô vẫn hoàn toàn thuộc về cô. Lịch sử sẽ ghi danh cô, và chỉ cô. Như thế, được không?”
 
Chương 24


Ngày tôi về nước, tuyết đầu mùa rơi trắng xóa mặt đất.

Kéo chiếc vali bước ra khỏi sân bay, tôi lập tức nhìn thấy một biển quảng cáo bên cạnh.

Trên đó là gương mặt trang điểm tinh xảo của Lâm Tửu.

Mấy năm nay, trong lúc tôi ở nước ngoài bận rộn thành lập công ty để chuẩn bị đối đầu với Lục Tâm Đình– người dần tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục– thì anh ta cũng không hề rảnh rỗi.

Không được tuyển thẳng, phỏng vấn cũng thất bại, nhưng Lâm Tửu vẫn được anh ta tìm cách đưa vào Học viện Điện ảnh, rồi thành công bước chân vào làng giải trí.

Cô ta đúng thật là y hệt như trước kia.

Tôi cười khẩy, ngồi vào xe.

Xuyên qua dòng xe cộ bị phủ một lớp tuyết mỏng, chiếc xe đi thẳng đến công ty tôi.

Ba ngày sau là buổi đấu thầu– một sự kiện quan trọng khác.

Tôi và Tần Chỉ Lan vùi đầu làm việc suốt ba ngày liền, đảm bảo phương án được tối ưu hóa đến mức tốt nhất.

Tại buổi đấu thầu công khai, tôi không ngoài dự đoán mà giành được hợp đồng.

Khi tên công ty trúng thầu được công bố, tôi đứng dậy, vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Lục Tâm Đình.

“Em! Lục Tâm Hỉ!”

Tôi khẽ nhếch môi, cười nhẹ:

“Lâu rồi không gặp, anh trai.”

Khi sự kiện kết thúc, anh ta đuổi theo, chặn tôi lại ở hành lang, giọng nói không giấu nổi sự ngỡ ngàng:

“Lan Tâm là công ty của em sao?”

“Là em đã giấu Tần Chỉ Lan sau khi cô ấy mất tích, đúng không?!”

Tôi bật cười thành tiếng:

“Sao anh gấp gáp thế, Lục Tâm Đình?”

Tôi phì cười: “Gì mà giấu chứ, anh đâu quen biết cô ấy, sao lại cố chấp đi tìm một người đang sống thế này làm gì?”



“Hay là... anh định làm chuyện gì phạm pháp?”

Nói đến đây, nhìn ánh mắt sắc bén của anh ta, tôi phá lên cười rồi rời đi.

Lần này về nước, tôi làm mọi việc cực kỳ phô trương.

Sau khi giành được hợp đồng, tôi bắt đầu mở rộng mối quan hệ, kết giao với nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Với quyền sử dụng độc quyền bằng sáng chế của Tần Chỉ Lan và việc vừa cướp được dự án lớn từ tay công ty nhà họ Lục, ai ai cũng rất khách sáo và nhiệt tình với tôi.

Đây là cảm giác mà kiếp trước, ngay cả khi tôi giành được ba giải Ảnh hậu, cũng chưa từng cảm nhận được.

“Con người ấy mà, rốt cuộc vẫn phải nắm trong tay tư liệu sản xuất mới được.”

Tôi nâng ly rượu vang, cảm thán một câu.

Tô Lam đứng cạnh quay sang, nhìn tôi từ trên xuống dưới:

“Sao tôi thấy cậu mới đi bốn năm mà trưởng thành như già thêm mười tuổi vậy?”

“Cũng bình thường thôi, dù sao năm 18 tuổi có thể dựa vào tuổi trẻ mà phát điên”

Tôi nói: “Nnhưng giờ đã tốt nghiệp đại học rồi, trước khi lộ nanh vuốt ra cũng phải giả bộ một chút.”

Nói xong, tôi giơ bảng số, cất tiếng đấu giá:

“Hai triệu.”

Lâm Tửu ngồi ở hàng ghế đầu giật mình quay lại, ngay cả Giang Thiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn về phía tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi thấy anh ta khẽ ngẩn ngơ.

Đôi mắt tinh tường của tôi liếc qua vết sẹo mờ trên trán anh ta, bất giác cảm thấy thú vị.

“... Hai triệu sáu trăm nghìn.”

Anh ta tỉnh táo lại, vội vã giơ bảng, bắt đầu cạnh tranh với tôi.

Tôi biết chiếc vòng tay nạm kim cương này là quà để tặng Lâm Tửu.

Bởi vì vài ngày nữa chính là sinh nhật của Lâm Tửu.



Dù anh ta đã dùng mọi thủ đoạn để có chút tiếng nói trong công ty nhà họ Giang, vẫn không thể so bì với việc Lục Tâm Đình nắm toàn quyền ở công ty nhà họ Lục.

Muốn lấy lòng thì chỉ còn cách làm những chuyện như thế này.

Tôi tiếp tục đấu giá cùng anh ta, nhìn anh ta dùng sáu triệu để giành được chiếc vòng tay.

Tôi cười nhạt:

“Tình cảm sâu đậm thật đấy.”

Giang Thiêm cầm chiếc vòng tay, im lặng nhìn tôi.

Rất lâu sau, anh ta khẽ gọi:

“Tâm Tâm.”

“Đừng gọi, buồn nôn quá.”

Tôi khoa trương lùi lại một bước, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rồi khẽ hừ một tiếng:

“So với người mẹ tiểu tam của anh thì anh có bản lĩnh hơn, ít nhất cũng chen chân thành công.”

“Chỉ không biết hai người sắp xếp thời gian thế nào – anh ba, năm bảy còn anh tôi hai, tư, sáu, chủ nhật thì chung?”

Lời tôi nói không hề che giấu âm lượng.

Đúng như dự đoán, khi buổi đấu giá kết thúc, vài người bạn trong giới kinh doanh đã tìm tôi để hỏi chuyện.

Tôi làm ra vẻ khó xử, nói:

“Anh tôi với cậu con riêng nhà họ Giang cùng thích một minh tinh nhỏ. Haiz, chỉ có vậy thôi, nhà ai mà chẳng có người si tình. Vì tình yêu, cái gì họ cũng chịu được cả.”

Tôi không chỉ tung tin đồn về ba người bọn họ mà còn đưa vốn vào giới điện ảnh và truyền hình, lăng xê nữ diễn viên mới, cướp mất nhiều vai diễn quan trọng của Lâm Tửu kiếp trước.

Lục Tâm Đình tất nhiên không thể chịu nổi cảnh đóa hoa trắng nhỏ của anh ta bị ức h.i.ế.p như thế.

Anh ta lập tức ra tay đối phó tôi.

Mà tôi cũng chỉ đợi điều này.

Không ra tay thì làm sao lộ sơ hở được chứ?
 
Chương 25


Tên tôi bất ngờ lên hot search cùng với công ty của mình.

#Nhà sáng lập Lan Tâm– Lục Tâm Hỉ- bạo lực học đường

#Lục Tâm Hỉ bịa chuyện bẩn thỉu

#Lâm Tửu bị bắt nạt

Video tôi đập đàn piano của Lâm Tửu trong buổi biểu diễn mừng ngày thành lập trường năm đó lại bị đào bới.

Chỉ khác là lần này, đoạn video đã bị cắt bỏ phần tôi đàn “Định mệnh” ngay sau đó.

Không chỉ vậy, họ còn tìm đến bạn học lớp 12, để chứng minh tôi từng bắt nạt Lâm Tửu.

“Đúng vậy, lúc đó Lục Tâm Hỉ cực kỳ ghét Lâm Tửu, xé bài kiểm tra của cô ấy, đổ mực vào ngăn bàn, dẫn dắt học sinh nữ cả lớp cô lập cô ấy.”

Trong video, một nam sinh mặt mày đầy chính nghĩa nói:

“Nhưng vì cô ta là tiểu thư nhà giàu, nên Lâm Tửu chẳng làm gì được, chịu oan ức cũng chỉ biết nhẫn nhịn.”

“Sau đó mọi chuyện vỡ lở, trường học buộc cô ta thôi học. Kết quả là cô ta ra nước ngoài du học, mạ vàng cho bản thân.”

“Bây giờ trở về thì đã biến thành nhà sáng lập của một công ty triển vọng mới nổi rồi.”

Cổ phiếu công ty tôi liên tục giảm mấy ngày liền.

Một vài đối tác gọi điện, lịch sự hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.

Tôi biết, nếu không cho họ một lời giải thích thỏa đáng, hợp tác sẽ lập tức bị hủy.

“Xin hãy chờ thêm một chút.”



Tôi xoay cây bút trong tay, mỉm cười trò chuyện với họ:

“Chúng ta đều là người làm ăn, hẳn ai cũng hiểu rằng nếu không nắm chắc thì không nên vội vàng hành động.”

May mắn thay, Lâm Tửu không phải người có thể kiên nhẫn quá lâu.

So với kiếp trước, cô ta càng hận tôi hơn. Giờ thấy danh tiếng của tôi xấu đi, cô ta lập tức nhảy ra.

Trong một buổi livestream, cô ta kể về chuyện năm xưa:

“Tôi còn nhớ hồi đó, giáo viên gọi tôi đứng lên đọc bài. Vì tôi học tiểu học ở một ngôi làng nhỏ, thầy cô phải dạy rất nhiều môn, môn tiếng Anh cũng chỉ là một môn “câm điếc” mà thôi.”

“Nói ra thì hơi xấu hổ, lần đầu tiên tôi biết cách phát âm của mình không đúng là lúc cô ấy cười nhạo tôi.”

“Lần biểu diễn mừng ngày thành lập trường ấy, tôi cũng đã chuẩn bị rất lâu. Tôi đã học piano nhiều năm như vậy...”

Giọng nói của cô ta tưởng như bình thản, nhưng đến cuối thì đôi mắt lại rưng rưng nước mắt.

Trong phần bình luận, chẳng biết là cư dân mạng hay đội ngũ thủy quân của Lục Tâm Đình, họ spam không ngừng:

“Em yêu, em chẳng có gì phải xấu hổ cả. Em đã rất xuất sắc rồi.”

“Là cô ta vô liêm sỉ! Nhìn lại xuất thân của mình đi, lấy tư cách gì để chế nhạo những người bình thường đang cố gắng?”

“Khoan đã, cô ấy nói học tiểu học ở làng quê không có giáo viên dạy tiếng Anh, lại còn học piano mười mấy năm, hai chuyện này không mâu thuẫn à?”

Tôi đọc đến dòng cuối cùng, không nhịn được cười thành tiếng.

Nhưng bình luận đó chỉ thoáng qua, nhanh chóng bị chìm trong biển chữ.

Buổi livestream hôm đó, lượng người xem trực tiếp vượt 5 triệu.

Ngày hôm sau, bố tôi gọi tôi về, vẻ mặt nghiêm nghị, ra lệnh tôi sáp nhập Lan Tâm vào tập đoàn nhà họ Lục.



“Ra nước ngoài bốn năm mà chẳng trưởng thành chút nào! Mới về nước vài ngày đã làm loạn như vậy. Mau giao công ty lại cho gia đình, sau đó công khai xin lỗi!”

Tôi bình tĩnh nhìn ông:

“Bố, bố hãy làm rõ. Đây là chuyện bạn gái của anh trai gây ra, không phải lỗi của công ty con gái bố.”

“Nhưng cũng là con bắt nạt người ta trước!”

Ông vỗ bàn, trợn mắt quát:

“Nếu còn không nghe lời, coi như bố chưa từng sinh ra đứa con gái này!”

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

“Xin lỗi bố, thực sự thì con không phải do bố sinh ra đâu. Người mang thai và sinh ra con là mẹ.”

Rất nhanh sau đó, công ty hai nhà Lục- Giang tuyên bố hợp tác.

Hai nhà liên minh, cùng tấn công công ty tôi, cướp đi một vài dự án lớn từ Lan Tâm.

Bố tôi công khai tuyên bố từ mặt tôi, nói ông không có một đứa con gái độc ác như vậy.

Tại bãi đỗ xe của công ty, tôi suýt nữa bị một fan cực đoan của Lâm Tửu tạt axit.

Bố tôi và anh trai còn âm thầm bàn bạc, muốn dùng chuyện tôi “phát điên” hồi cấp ba và tờ giấy chẩn đoán kia, để đưa tôi vào viện tâm thần.

Kiếp trước kiếp này, họ vẫn chỉ có những thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Vậy thì, đã đến lúc tôi bắt đầu phản kích rồi.

Anh trai à.
 
Chương 26


Trước mắt mọi người, tôi như đang dần rơi vào thất thế, không cách nào chống đỡ.

Đúng lúc đó, Lâm Tửu nhận được giải Ảnh hậu đầu tiên trong đời và sắp tới cũng là sinh nhật của cô ta.

Lục Tâm Đình tổ chức một buổi tiệc hoành tráng để chúc mừng.

Buổi tiệc được trang hoàng lộng lẫy, còn mời rất nhiều fan của Lâm Tửu tham dự. Thậm chí, họ còn tổ chức phát trực tiếp.

Lâm Tửu mặc một chiếc váy trắng, dịu dàng cảm ơn các fan đã ủng hộ cô ta.

Tiếp theo là tiết mục phát video chúc mừng của fan.

Trên màn hình lớn phía sau cô ta, hình ảnh hiện lên.

Đoạn video có chút mờ, góc quay kín đáo, rõ ràng là bị quay lén.

Trong phòng hóa trang tại phim trường, một nữ diễn viên khác đang chỉnh lại trang điểm trước gương, thì bất ngờ Lâm Tửu lao và đụng mạnh vào cô ấy.

Sau đó, Lâm Tửu cầm lấy tay cô ấy và tự tát một cái vào mặt mình.



Khi nữ diễn viên kia còn chưa kịp hoàn hồn, Lâm Tửu lại nở nụ cười:

“Vai diễn mà tôi để mắt tới, ai cho cô giành với tôi? Còn dám bắt tôi đóng vai phụ cho cô sao?”

“Cô có biết bạn trai tôi là ai không? Chính là tổng giám đốc Lục Tâm Đình của tập đoàn của nhà họ Lục đấy.”

“Chờ bạn trai tôi thấy vết thương trên mặt tôi, cô nghĩ kỹ xem nên xin lỗi tôi thế nào nhé.”

“Không, phải là nghĩ xem khi video cô bắt nạt tôi bị tung ra, cô bị phong sát rồi sẽ dựa vào đâu để kiếm sống đây?”

Hình ảnh cuối cùng là cảnh cô ta nhìn chằm chằm vào n.g.ự.c nữ diễn viên kia, cười đầy hàm ý.

“Không!!!”

Lâm Tửu hét lên thất thanh, lao đến che màn hình, nhưng vô ích.

Đám đông fan tại hiện trường đã hoàn toàn náo loạn.

Trong tiếng ồn ào, tên của Lâm Tửu và Lục Tâm Đình nhanh chóng leo lên hot search.

#Lâm Tửu bạn trai tôi là Lục Tâm Đình



#Lâm Tửu livestream sinh nhật

#Lâm Tửu lại bị bắt nạt

Số lượng bình luận tăng lên chóng mặt.

Tô Lam ngồi cạnh tôi, cầm điện thoại gõ chữ lia lịa:

“Chị Lâm Tửu, sao chị đi đến đâu cũng bị bắt nạt đến đó thế? Cả thế giới phải xin lỗi chị à?”

Bình luận này lập tức được đẩy lên đầu bảng với hàng ngàn lượt thích.

“Cứu tôi với, cô ta còn dám tự tát mình, đúng là không ngại đau, mặt cũng sưng hết rồi.”

“Không sưng thì sao chứng minh được là bị bắt nạt? Đừng gọi là Lâm Tửu nữa, đổi thành Lâm Trà đi!”

“Tôi nhớ không nhầm thì vai nữ chính của bộ phim giúp cô ta đạt giải Ảnh hậu vốn không phải của cô ta, đúng không? Là một nữ diễn viên khác rất nổi tiếng, nhưng sau đó bị lộ ảnh nhạy cảm rồi bị phong sát.”

“Thử vai không lấy được vai diễn, thì chơi chiêu vu khống và tung tin bẩn sao?”
 
Chương 27


Giữa lúc mọi người xôn xao bàn tán, một đoạn video bất ngờ lên top tìm kiếm.

Video quay tại một trường đại học ở nước ngoài, trong tầm mắt là những sinh viên có đủ màu tóc và màu mắt khác nhau. Họ đang cười đùa sau khi một cô du học sinh người Trung Quốc phát biểu, và bắt đầu bắt chước cách phát âm không chuẩn của cô.

Kẻ dẫn đầu trò cười, một chàng trai tóc vàng mảnh dẻ, phát âm rõ ràng: “Biết cái này là gì không? Đây mới là chuẩn Anh ngữ, joker.”

Ngay lập tức, tôi túm lấy cổ áo anh ta và đ.ấ.m vào mặt anh ta một cú.

Tôi dùng giọng Anh chuẩn trả lời: “Cười cười, có gì buồn cười chứ? Cậu cũng cười kiểu này trong đám tang của bố cậu à?”

Đối phương giận dữ, la hét đòi đấu tay đôi với tôi.

Kết quả là tôi lại ra tay đ.ấ.m một cú nữa, rồi dùng mũi giày hất cằm anh ta, cười nói:

“Biết cái này là gì không? Đây là Kungfu Trung Quốc đó, đồ chó đất.”

Video được đăng tải bởi một du học sinh bình thường:

“Chúng tôi cũng là những cô gái sinh ra từ vùng núi, suýt nữa đã bị bà ngoại, bà nội quăng vào bếp lửa ngay từ khi mới sinh. Nhưng khác với Lâm Tửu, làng tôi không có piano, không có ai tốt bụng cấp hàng chục nghìn tiền học mỗi tháng. Chúng tôi chỉ có một người dám vượt qua khó khăn sau ba mươi năm, đi học ở nước ngoài và phải chịu sự chế nhạo ngay ngày đầu tiên. Tôi chỉ không chịu nổi khi thấy người ta đảo ngược sự thật, nói xấu những người đã giúp đỡ mình.”

Trong phần bình luận, cư dân mạng bàn tán xôn xao:

“Tôi không nhìn nhầm chứ? Đây là Lục Tâm Hỉ, người đã bắt nạt và chế giễu phát âm tiếng Anh của Lâm Tửu đúng không?”

“Cuối cùng cũng có người nói ra, làm sao mà một đứa trẻ trong làng học piano mười mấy năm được, logic trước sau không khớp mà vẫn có người tin.”

“Ôi trời, chị ấy ngầu quá.”



“Người trợ cấp? Người giúp đỡ Lâm Tửu không phải là Lục Tâm Đình, anh trai của Lục Tâm Hỉ sao? Ai biết có phải anh ta muốn tranh giành tài sản với em gái, nên cố ý nói xấu cô ấy không.”

Sau đó là video quay lại lễ trưởng thành của tôi khi tôi 18 tuổi.

Có đoạn video ghi lại cảnh Lâm Tửu đã nhảy từ trên sân thượng xuống nhằm lấy được tiền tài trợ và vu cáo một cô gái khác trong viện mồ côi đã đẩy cô ta.

Tiếp theo là bằng chứng liên quan đến việc Lục Tâm Đình thuê sát thủ g.i.ế.c người– không chỉ là vụ cố gắng g.i.ế.c Tần Chỉ Lan mà anh ta còn cùng bố tôi âm thầm làm nhiều chuyện mờ ám, cướp đoạt dự án để mở rộng đế chế của công ty.

Tất cả những bằng chứng này có được, đều nhờ vào mẹ tôi.

Cuối cùng là video của Giang Thiêm, người đã lừa dối mẹ ruột suốt bảy năm và ép bà ta phải tự sát trước mặt bố mình, chỉ để chiếm lấy cơ hội gia nhập gia đình nhà họ Giang.

Tôi đã dùng một khoản tiền lớn, từ những đầu mối và manh mối trong kiếp trước và hiện tại, thu thập tất cả những chứng cứ này và tung lên hot search.

Với những hành động trước đó của họ, sự việc nhanh chóng thu hút sự chú ý của dư luận.

Khi những hành vi phạm pháp được phơi bày, mọi chuyện bùng nổ.

Cư dân mạng vội vàng báo cảnh sát.

Họ không còn cách nào để che giấu mọi chuyện nữa.

Những người muốn thao túng dư luận, cuối cùng lại sẽ bị dư luận vùi dập.

Cái kết này, liệu các người có hài lòng không?
 
Chương 28


Ngày mà bố tôi và Lục Tâm Đình bị cảnh sát dẫn đi, mẹ tôi đã ném ra một tờ đơn ly hôn.

Lục Tâm Đình không thể tin vào mắt mình, anh ta hét lên với mẹ tôi:

“Mẹ, chẳng lẽ con không phải là con trai của mẹ sao? Tại sao mẹ lại thiên vị Lục Tâm Hỉ? Con cũng là con của mẹ mà!”

“Mẹ thiên vị em gái con, bố con thiên vị con.”

Mẹ tôi khẽ thở dài, ngồi xuống trước mặt anh ta, uống một ngụm hồng trà:

“Thế giới này vốn dĩ công bằng, không phải sao?”

Những người hợp tác với tập đoàn nhà họ Lục và nhà họ Giang, những người đã giành dự án từ tay tôi, lần lượt gặp phải thất bại nặng nề.

Tội danh của họ lại thêm một khoản: tội phạm kinh tế.

Tôi đã tiếp quản tập đoàn nhà họ Lục đang trong tình trạng suy yếu, rồi sáp nhập nó vào Lan Tâm.

Sau đó, tôi gặp lại Giang Thời Nguyệt, người đã tái chiếm được quyền lực trong nhà họ Giang.

Cô ấy là chị gái cùng cha khác mẹ của Giang Thiêm.



Bố mẹ cô ấy là một cuộc hôn nhân thương mại.

“Khi tôi còn nhỏ, tôi rất ghét người phụ nữ đó, nghĩ rằng bà ta đã phá hoại gia đình tôi, nhưng sau này tôi mới hiểu, nếu bố tôi không ngoại tình, thì trên thế giới này sẽ chẳng có người tên Giang Thiêm.”

Cô ấy nhấc cốc cà phê lên:

“Chết dưới tay chính con trai mình, cũng coi như là báo ứng của bà ta.”

Tôi đã liên hệ với cô ấy từ một năm trước và đạt được thỏa thuận hợp tác.

Tôi sẽ giúp cô ấy đuổi Giang Thiêm ra khỏi nhà họ Giang, để cô ấy nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Điều kiện tiên quyết là cô ấy cần giúp tôi trong nhiều cuộc trao đổi tài nguyên trong nước.

Trong đó, cuộc chiến dư luận lần này, phần lớn là do Giang Thời Nguyệt thao túng.

“Tôi tò mò, làm sao mà cô đoán được cái c.h.ế.t của mẹ anh ta có liên quan đến anh ta vậy?”

Tôi mỉm cười, không nói gì.

Bởi vì trong kiếp trước, anh ta cũng đã đối xử với tôi như vậy.
 
Chương 29


Trước khi phán quyết được đưa ra, tôi đã đặc biệt đến thăm những người quen cũ trong tù.

Người đầu tiên tôi gặp là anh trai tôi.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy sự thù hận.

Tôi cười và nói:

“Đừng nhìn em như vậy, anh trai.”

“Em biết anh muốn hỏi gì.”

“Việc bị đuổi ra khỏi nhà như một con ch.ó bại trận, em đã trải qua rồi. Anh không nghĩ là mấy năm qua, em chỉ ở nước ngoài ăn chơi đàng điếm, sống trong cảnh xa hoa chứ?”

Thời gian mệt mỏi nhất, mỗi ngày tôi gần như chỉ có thể tranh thủ vài phút để nhắm mắt.

Ngoài việc học và công việc trong công ty, tôi còn phải liên lạc với nhiều mối quan hệ ở khắp nơi.

Tôi phải tìm bằng chứng về tội ác của ba người này từ những dấu vết trong kiếp trước.

Vì phương thức của họ quá thành thạo, không để lại chút sơ hở nào, tôi tin rằng đó không phải là lần đầu tiên.

Ác nhân không thể chỉ ác khi đối mặt với tôi, ở những nơi tôi không nhìn thấy, bóng tối mà họ mang đến chắc chắn còn nhiều hơn thế.

Tôi đoán đúng.

“Lục Tâm Đình, bố luôn nói tôi không giống con gái ông ấy. Ông đã dạy anh trở thành một kẻ độc đoán, giống như một tên cướp, sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bất chấp pháp luật- may mà tôi không giống ông ấy.”



Người thứ hai tôi đến thăm là Lâm Tửu.

Cô ta tóc tai rối bời, ánh mắt tiều tụy.

Qua lớp kính, ánh mắt cô ta tràn đầy sự thù hận, như thể muốn nuốt sống tôi.

Cô ta không thể giả vờ nữa, mất kiểm soát mà hỏi tôi tại sao không đưa ra bằng chứng sớm hơn khi đã có tất cả.

“Giả vờ yếu đuối có thú vị không?”

“Tất nhiên là có, nếu không thì sao cô có thể giả vờ lâu như vậy?”

Tôi đứng dậy:

“Tất nhiên là phải để cô tưởng rằng mình đã chiến thắng, như vậy mới thú vị.”

Tôi hoàn toàn có thể công khai những thứ này từ sớm.

Nhưng điều đó chẳng đủ.

Hãy để cô ta tưởng mình đã giành được tất cả, rồi đến đêm trước khi bình minh đến, sẽ được chứng kiến tất cả mọi thứ tan thành tro bụi.

Đây là điều tôi đã trải qua trong kiếp trước.

Lần này, đến lượt cô ta.
 
Chương 30


Người cuối cùng tôi đến thăm là Giang Thiêm.

Thật ra, ban đầu tôi không muốn gặp anh ta.

Tôi và Lâm Tửu là kẻ thù suốt đời, còn với Lục Tâm Đình, tôi vẫn mang mối quan hệ huyết thống.

Còn Giang Thiêm.

Sau khi tình yêu tôi dành cho anh ta biến mất, giữa chúng tôi không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.

Nhưng cảnh sát thông báo rằng Giang Thiêm muốn gặp tôi.

Vì vậy, qua một lớp kính, tôi và anh ta ngồi xuống đối diện nhau.

Anh ta im lặng nhìn tôi một lúc lâu.

Cho đến khi tôi bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn và đứng dậy:

“Anh rốt cuộc muốn gì?”

“...Thực ra không phải vậy.”

Anh ta khẽ mở miệng: “Nhà họ Lục lẽ ra phải là của tôi, chúng ta cũng phải đính hôn rồi.”

Tôi dừng bước, quay phắt lại.

Anh ta nhìn tôi chăm chú, trong đôi mắt đen tối của anh ta ánh lên một tia sáng khó đoán.



Tôi nhìn gương mặt anh ta, nếu không có vết sẹo nhạt trên trán, tôi gần như đã nghĩ mình đang nhìn thấy Giang Thiêm của kiếp trước.

Khi lấy lại tinh thần, tôi chỉ cảm thấy mọi thứ thật nực cười:

“Chỉ là đính hôn thôi à? Vậy sau đó thì sao? Anh dựa vào tôi mà nắm được mọi thứ của nhà họ Lục, rồi hợp tác với Lục Tâm Đình g.i.ế.c tôi.”

“Nhưng... rất lâu sau, tôi đã hối hận.”

Anh ta nói khẽ: “Chỉ là, em đã không còn biết nữa.”

“Anh hy vọng, hy vọng em có thể biết được…”

Thật vớ vẩn.

Thật nực cười.

“Đúng, tôi đã c.h.ế.t rồi, tôi đương nhiên không biết.”

Tôi quay lưng lại, chống tay lên kính, nhìn anh ta, gằn từng chữ:

“Nhưng dù biết thì sao? Ai cần sự hối hận của anh?”

“Lần này, người thắng là tôi, còn anh sẽ xuống địa ngục.”

“Giang Thiêm, đó là những gì anh đáng phải nhận.”
 
Chương 31: Hoàn


Mùa đông năm đó đến rất sớm.

Khi tôi rời đi, bầu trời bên ngoài đã tối sẫm.

Tôi nhận được cuộc gọi từ Tần Chỉ Lan, cô ấy nói năm sau sẽ ra nước ngoài để bắt đầu một thí nghiệm mới ở viện nghiên cứu.

Tôi nói được, rồi chúc cô ấy một chuyến đi bình an.

Cuộc gọi kết thúc, trên WeChat là tin nhắn từ Tô Lam, nói rằng cô ấy đang ngồi ở quán lẩu và bảo tôi nhanh chóng đến để thanh toán.



Tôi mỉm cười và trả lời một chữ “được.”

Bên ngoài cửa sổ xe, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, chiếu sáng một góc đêm tối như mực.

Khi đêm qua đi, vầng trăng sẽ lặn.

Mặt trời của tôi, sẽ lại một lần nữa mọc lên.

(Hết truyện)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top