Cập nhật mới

Dịch Full Là Sếp Lừa Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Gặp lại người cũ


Đầu tuần, một bó hoa nữa lại được gửi đến Bình Nhi. Nếu là một kẻ nào đó muốn theo đuổi cô thì cái trò này cũng thật lỗi thời, ngay cả tên cũng không tiết lộ. Bình Nhi sau khi kết thúc ngày làm việc đã xin nghỉ phép để về nhà thăm gia đình. Mỗi khi về nhà, cô lại nhớ đến hình ảnh của bạn trai cũ – Hạ Vũ. Gia đình cô sống trong một khu phố khá cũ, gần trường Đại học mà ba cô đang làm việc. Cư dân đã sống ở đó nhiều thập kỷ và những người hàng xóm đều rất thân thiện, mọi người thường chú ý và chăm sóc quan tâm lẫn nhau. Bình Nhi dừng xe vô thức liếc sang nhà bên cạnh đó là nhà của Hạ Vũ, trong nhà tối om, có vẻ như không có người. Bình Nhi mang theo một vài bộ quần áo dày mà cô đã đặc biệt chọn cho ba trong chuyến đi mua sắm cùng Lý Lập Thành tuần trước.

Ba của Bình Nhi là một giảng viên, ông có rất nhiều lớp học ở trường và thỉnh thoảng làm giảng viên thỉnh giảng ở trường khác, đôi lúc ông còn bận rộn hơn cả cô. Ba cô luôn hết lòng vì công việc, tính cách của cô một phần được thừa hường từ ông.

Bình Nhi bước vào nhà, mở cửa ra không phải ba cô mà lại là Hạ Vũ đang ngồi ở phòng khách. Khá lâu không gặp, tóc của Hạ Vũ có vài sợi bạc, mặc dù hơn cô không hiều tuổi nhưng nhìn anh như một ông chú, trên mặt vẫn còn nét hiền lành và đẹp trai. Hạ Vũ ngây người một lúc, ánh mắt rung động nhìn cô.


"Ba em đâu?" – Bình Nhi lạnh lùng nói, cô không muốn đối mặt với Hạ Vũ.

"Chú đang ở trong bếp, hôm nay biết em về nên mua một ít đồ ăn." – Hạ Vũ nhanh chóng cầm tất cả túi đồ trong tay cô và để nó lên bàn. Ba cô lúc này đi ra: "Mua gì nhiều quá vậy, ba có thiếu gì đâu!"

Bình Nhi xắn tay áo định theo ông vào bếp: "Còn làm gì không? Để con giúp ba."

Ba cô xua tay: "Không cần, không cần. Con ở đây ngồi chơi với Hạ Vũ đi!"


Hạ Vũ lấy điều khiển, bật điều hòa cho phòng ấm lên, buổi tối bên ngoài trời gió lạnh, Bình Nhi quan tâm đ ến việc thoải mái nên quần áo cô mặc khá mỏng.

"Anh vừa chuyển công tác về đây, tạm thời sẽ không đi nơi khác. Tháng này anh bắt đầu làm việc." – Hạ Vũ rót cho cô một tách trà nóng, nói tiếp: "Chú mới về nhà, anh nghĩ chú chưa ăn gì nên mang qua một ít đồ ăn."

Bình Nhi không phải người có thể chăm sóc người khác chu đáo. Tối nay cô đến đây và không hề nghĩ gì đến bữa ăn, trong những năm qua gia đình Hạ Vũ đã quan tâm cô rất nhiều, họ âm thầm giúp đỡ và ba của Bình Nhi luôn cảm kích vì điều đó. Một lúc sau cô mới nói với Hạ Vũ: "Lần sau em sẽ nhớ, làm phiền anh rồi!"

"Kế bên nhà mà, nếu em không thích thấy anh, lần sau anh bảo mẹ mang qua." – Hạ Vũ nhìn thái độ khó chịu của Bình Nhi, giọng hạ xuống: "Bình Nhi, anh muốn xin lỗi em... về chuyện của chúng ta."


Thời gian trôi qua, lời xin lỗi cũng không còn ý nghĩa gì. Xem như chính thức đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ. Bình Nhi yên lặng không đáp.

"Em không tha thứ cho anh, anh có thể hiểu." – Hạ Vũ cúi đầu nhìn Bình Nhi, cô gái nhỏ lớn lên dưới sự chăm sóc của anh. Cùng nhau trải qua ngần ấy năm, mọi người đều nghĩ cả hai sẽ cưới nhau, ai cũng ngưỡng mộ và cho rằng Hạ Vũ và Bình Nhi là một cặp trời sinh. Anh nhìn cô từng bước trưởng thành, tiến về phía trước, càng ngày càng độc lập và xinh đẹp. Còn anh, thì khép mình vào những tài liệu nghiên cứu, không còn nghe thấy âm thanh sinh động của thế giới bên ngoài, khoảng cách tâm hồn cũng dần xa hơn. Cho đến khi anh nhận bằng tiến sĩ, vết nứt trong mối quan hệ không thể cứu vãn được nữa, cuối cùng rời bỏ nhau.

"Chúng ta đừng căng thẳng như vậy được không?"- Hạ Vũ buồn bã, tay nắm chặt tách trà.

Bình Nhi cảm thấy thất vọng, cô không do dự chặn liên lạc với anh, thế nhưng khi đối mặt với người đã gắn bó hơn mười năm, thân thiết như người nhà cô vẫn không nhẫn tâm chối bỏ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Những đứa trẻ học yêu


Hạ Vũ ngập ngừng: "Trong mấy tháng qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều..."

Bình Nhi đột nhiên nhớ lại nhiều năm trước, Hạ Vũ rất ủng hộ và luôn bao dung cô vô điều kiện. Cô vẫn không hiểu tại sao anh lại nói lời chia tay.

"Có lần chúng ta không gặp nhau hơn một tháng. Gọi điện cho nhau ba lần, tổng cộng chưa đầy mười phút." – Bình Nhi nhìn sâu vào mắt anh, không một chút luyến tiếc.


Bình Nhi nhớ lúc đó ở công ty đang bận rộn với một dự án mới, rất nhiều công việc cần phải hoàn thành. Với tư cách là người hỗ trợ dự án, Bình Nhi thậm chí không có thời gian để ăn, hoàn toàn quên mất đi Hạ Vũ. Anh thì chuẩn bị xuất bản một quyển sách học thuật chuyên ngành và khi gặp lại nhau, Hạ Vũ gầy đi rất nhiều.

Anh thở dài: "Bình Nhi, thật ra quan hệ của chúng ta trục trặc từ lâu rồi, cả anh và em đều không giỏi trong tình cảm. Anh nhận ra suốt thời gian qua chúng ta giống như người thân hơn là người yêu."

Bình Nhi không có cách nào phản bác lời Hạ Vũ, lời anh nói không sai nhưng cô vẫn khó mà chấp nhận được.

"Cô bạn gái mới của anh chắc là cho anh cảm giác giống người yêu hơn nhỉ."

Hạ Vũ im lặng, không dám nhìn thẳng vào mắt Bình Nhi, một lúc mới trả lời cô.

"Cô ấy không xinh đẹp như em, không chăm chỉ như em cũng không chín chắn như em..."


"Vậy sao anh lại yêu cô ấy?" – Bình Nhi cố kìm nén sự uất nghẹn trong lòng ngực. Cô nghĩ về cô gái đó, một sinh viên cao ráo xinh đẹp, mang mắt kính, khí chất nữ thần điển hình của trường đại học danh tiếng.

"Anh và cô ấy nói chuyện rất hợp nhau, cuộc sống cũng phù hợp. Hơn nữa cô ấy rất quan tâm đ ến anh."

Bình Nhi hít thở sâu: "Bỏ đi, chuyện chúng ta vốn không còn gì để nói."

Hạ Vũ hiểu quá rõ tính cách của cô, biết trong lòng cô nghĩ gì: "Tâm trí của em tất cả đều dành cho công việc. Có những lúc anh mệt mỏi, tự hỏi em có nhớ đến anh không. Khi em gặp khó khăn cũng chưa từng nói với anh...", mắt anh cụp xuống "Lúc gặp nhau muốn ôm em nhưng em cũng vội vàng quay về nơi làm việc, anh thật sự đã rất buồn!"

Bình Nhi đau lòng, muốn phủ nhận những điều Hạ Vũ nói, có lẽ bản thân cô thật sự không phù hợp với tình yêu.

"Xin lỗi!", Bình Nhi vén mái tóc dài ra sau, đứng lên ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.


"Anh tin em sẽ gặp một người đàn ông yêu em bằng cả trái tim, và em cũng sẽ yêu người đó bằng cả trái tim." – Hạ Vũ hi vọng người đó sẽ đưa Bình Nhi đi về phía trước, không giống như anh, yêu nhưng không vượt qua được thực tại, không thể làm cho mối quan hệ tiến xa hơn và kết thúc một cách vội vàng.

Khi nghe Hạ Vũ nói như vậy, trong đầu Bình Nhi ngay lập tức nghĩ đến Lý Lập Thành. Cô không biết tại sao lại như vậy, có lẽ chỉ có hắn mới đưa cô ra khỏi những nỗi đau hiện tại.

Liên tục mấy ngày, Bình Nhi không thể tập trung làm việc. Thiệu Duy nhận thấy tình trạng của cô không được tốt, trong giờ nghỉ trưa đã hỏi cô: "Gần đây làm nhiều quá hả? Có muốn nghỉ phép không?"

Cô xua tay: "Không được, sắp cuối năm rồi, nhiều việc cần phải hoàn thành làm sao nghỉ được. Tôi mệt mỏi do chuyện cá nhân thôi."

Thiệu Duy không nói tiếp, trong lòng thầm nghĩ, có thể là chuyện gì? Vì Bình Nhi là con gái nên cũng khó mà tâm sự với nhau. Thiệu Duy quay người lái xe theo Lý Lập Thành ra ngoài. Anh ta nói với hắn rằng nên giảm bớt khối lượng công việc của Bình Nhi, cô vẫn còn trẻ nên cần thời gian cho cuộc sống riêng tư.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Tin đồn cùng người yêu cũ


Vào những ngày này, Bình Nhi lại phải làm thêm giờ vào ban đêm để kịp chạy dự án. Đồng nghiệp ở bộ phận chịu trách nhiệm đã làm trước một phần, cô thì cần đọc, chỉnh sửa nội dung đơn giản và cho Lý Lập Thành ký tên.

Loại công việc chỉnh sửa này tuy không tốn nhiều sức lực nhưng tốn rất nhiều chất xám, bởi vì chỉ cần sửa sai thì nhất định Lý Lập Thành sẽ sa thải cô mất. Bình Nhi chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi ít phút thì nhận được cuộc gọi từ số lạ. Cô nhấc máy thì nghe giọng quen thuộc.

"Bình Nhi, anh đang ở trước công ty em, mẹ anh nói gần đây em hay đau dạ dày nên đặc biệt nấu cháo tổ yến nhờ anh mang đến cho em."


Bình Nhi không muốn gặp mặt Hạ Vũ nhưng cũng không thể từ chối lòng tốt của mẹ anh nên bắt buộc phải xuống. Trước cổng công ty, người qua lại đông đúc, Hạ Vũ dáng người cao ráo đứng đợi. Hai cô gái ở quầy tiếp tân thì thầm to nhỏ, thấy Bình Nhi đi xuống thì im lặng. Cô đến trước mặt Hạ Vũ nhận lấy túi đồ ăn, bất lực nói: "Nói với mẹ anh em cảm ơn, nhưng lần sau đừng nấu cho em nữa, ở công ty có nhiều người vì vậy sẽ rất bất tiện."

"Được rồi, anh sẽ nói lại. Bà ấy sợ đồ ăn bên ngoài bẩn bệnh đau dạ dày em sẽ nặng thêm." – Hạ Vũ hơi ngại ngùng nói.

Kể từ cuộc nói chuyện lần trước hai người bớt khó xử khi gặp nhau, ít nhất không phải là không nói chuyện với nhau. Bình Nhi cảm ơn Hạ Vũ và cầm túi đồ ăn đi lên lầu.

Gần cuối năm nhiều nhân viên ở công ty đều phải tăng ca để không trễ tiến độ. Không khí làm việc buổi tối có phần thoải mái hơn. Khoảng chín giờ, Mỹ Hà – Giám đốc bộ phần điều hành lên lầu để giao văn kiện cho Bình Nhi, Mỹ Hà trêu chọc cô theo thói quen: "Ôi cô gái của tôi ơi, cuối cùng bạn trai cô cũng lộ diện rồi. Cả công ty bây giờ ai cũng biết Bình Nhi được đưa đồ ăn đến tận nơi. Ôi tình yêu của tuổi trẻ thật đẹp quá!"


Mỹ Hà đã ngoài ba mươi, hai đứa con của cô ấy đều đang học tiểu học. Bình Nhi rất thích Mỹ Hà, nói chuyện cũng khá hợp nhau. Mỗi khi nhìn thấy Bình Nhi, cô ấy đều phải nói chuyện nhiều hơn. 𝑇ì𝓶‎ đọc‎ 𝙩hê𝓶‎ 𝙩ại‎ ==‎ 𝑇‎ rù𝓶𝑇ru𝗒ện.𝑣n‎ ==

Tần Tiếu đi tới nói thêm: "Đúng rồi, mọi người nói rằng bạn trai của chị nhìn giống mấy ông chú phong cách Hồng Kông, tuy nhìn hơi lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp trai, giống như diễn viên vậy. Hơn nữa còn rất chu đáo, tự tay nấu ăn mang đến cho chị nữa."

"Đó là vì thư ký Bình Nhi đây trẻ trung xinh đẹp, có mắt nhìn người tốt. Các em ở đây phải học hỏi cô ấy đấy nhé!" - Mỹ Hà nói lớn, cả văn phòng cười ồ lên làm Bình Nhi đỏ cả mặt.

"Khụ khụ" – Một tiếng ho nặng nề từ phía sau át đi giọng nói của những cô gái. Bình Nhi quay lưng lại, Thiệu Duy đang cầm chồng tài liệu, đằng sau anh ấy là Lý Lập Thành mặt lạnh như băng.


"Mấy giờ rồi còn ở đây ồn ào. Muốn làm tới nửa đêm hả?!"

Lời nói của Lý Lập Thành rất có tính răn đe, mọi người giải tán ngay lập tức, thậm chí cả Mỹ Hà cũng chuồn lẹ vì sợ bị hắn để mắt tới. Lý Lập Thành nói xong thì rời đi như một cơn gió, Thiệu Duy đi ngang qua gõ bàn Bình Nhi, nhắc nhở cô tập trung làm việc đừng tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm. Bình Nhi nín thở, tự oán trách bản thân, Hạ Vũ không phải bạn trai, chỉ thiếu một lời giải thích mà câu chuyện đã đi xa vạn dặm.

Bình Nhi bị phân tâm, ngơ ngác đến khi hết giờ làm, miễn cưỡng dọn dẹp sau đó lái xe về nhà, trên đường về không có nhiều xe nên cô đã chạy rất nhanh. Cảnh sát đứng trong lề đường thổi xe cô, đề nghị dừng lại.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Sếp lý hay cọc


Bình Nhi năn nỉ cảnh sát rất lâu, sau khi bị giữ bằng lái và giấy tờ cũng đã cho cô đi. Bình Nhi nấn ná trước cửa nhà Lý Lập Thành, nghĩ đi nghĩ lại, cô tự hỏi "Liệu Lý Lập Thành có nghe thấy mọi người bàn tán không?", "Nếu anh ấy có để ý thì sao?", "Mình có nên chủ động tìm anh ấy nói rõ không?"

Bình Nhi đứng mãi trước nhà Lý Lập Thành, nếu bây giờ giải thích hắn lại hỏi về việc của Hạ Vũ thì cô cũng không biết trả lời thế nào. Chần chừ cả buổi cuối cùng cô vẫn nhấn chuông cửa. Khóa cửa "Tick" một tiếng rồi mở ra, Bình Nhi bước vào nhà, thay đổi dép, trong phòng khách lớn không có ai. Có lẽ Lý Lập Thành dùng điều khiển tự động. Bây giờ đã hơn mười một giờ, Bình Nhi nghĩ Lý Lập Thành đã nghỉ ngơi. Cô nhẹ nhàng bước lên tầng hai, cầu thang hơi tối, cô không dám bật đèn sợ kinh động đến hắn. Bình Nhi vuốt lại mái tóc dài và đẩy cánh cửa phòng sách ra.

"Anh chưa ngủ hả?" – Giọng cô dịu dàng. Lý Lập Thành đeo một cặp kính không gọng, đang gõ máy tính, nghe cô hỏi vẫn không dừng lại, mắt không rời màn hình nói: "Sang đây đưa công văn hay tài liệu gì à? Để lên bàn đi!"


Bình Nhi rụt rè trả lời: "Không."

Lý Lập Thành hừ lạnh một tiếng: "Thiệu Duy vừa đến để đưa văn kiện..."

"Vậy à, em không thấy xe của anh ấy." – Bình Nhi cắt lời, Lý Lập Thành dừng gõ phím "Văn kiện để ở tầng dưới, mang về nghiên cứu, sáng mai mang lên công ty."

"Ồ" – Bình Nhi phát ra âm thanh vô tri, chưa kịp quay người bước ra cửa thì chiếc bút bay ngang qua rơi xuống sàn.

"Bình Nhi, em thật sự muốn về?" – Lý Lập Thành nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hắn đứng lên nhìn cô một cách giận dữ.

Bình Nhi cúi xuống nhặt chiếc bút lên, lấy khăn giấy trên bàn lau sạch, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn.


"Không dám đi, không dám đi."

Lý Lập Thành nghiêm mặt, khoanh tay nheo mắt lại nhìn cô. Bình Nhi mỉm cười: "Đều nghe anh, anh gọi là đến, bảo đi là đi, được chưa?! Làm ơn đừng có bày ra cái vẻ mặt đáng sợ đó nữa."

Lý Lập Thành đi thẳng vào vấn đề: "Bình Nhi, nếu bây giờ em muốn quay lại với người yêu cũ, anh hy vọng em cho anh biết ngay."

Cô thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ hắn sẽ hỏi cô vấn đề gì đó hóc búa lắm, Bình Nhi nghiêm túc nói rõ từng chữ: "Không, em không hề muốn gương vỡ lại lành cũng không muốn ở bên anh ấy."

Thái độ kiên quyết của Bình Nhi đã làm tâm trạng Lý Lập Thành dịu lại. Hắn trầm giọng hỏi: "Hắn ta trở về tìm em?"


"Ừm" – Cô ngửi thấy sự lạnh lẽo trong âm thanh của hắn, nhanh chóng giải thích: "Em đã tránh mặt anh ấy, nhưng lần này gặp lại chỉ nói về việc chia tay."

Lý Lập Thành nhìn cô chằm chằm, bình tĩnh hỏi: "Sau đó hắn ta vẫn mang đồ ăn đến cho em?"

"Không phải anh ấy mà do mẹ anh ấy, hai nhà là hàng xóm của nhau, mẹ anh ấy biết em bị đau dạ dày nên nấu cháo yến gửi qua."

Lý Lập Thành cau mày, Bình Nhi hít sâu một hơi, nhẹ giọng tiếp tục giải thích: "Mối quan hệ giữa hai gia đình khá tốt, anh ấy hiện tại cũng đã có bạn gái. Hơn nữa em cũng đã nói với anh ấy đừng đến công ty nữa."

Bình Nhi đã hỏi Hạ Vũ về việc tặng hoa nhưng anh đã trực tiếp phủ nhận. Cô cũng nghĩ anh sẽ không tiêu số tiền lớn lãng phí như vậy. Thật kỳ lạ, Bình Nhi cũng không biết ai là người gửi hoa, nếu không phải là người theo đuổi cô thì tại sao hoa hồng ngày nào cũng đổi, nếu là theo đuổi, tại sao một tháng rồi đối phương vẫn chưa xuất hiện.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Đừng lặp lại sai lầm


Lý Lập Thành không hài lòng: "Em có mối quan hệ gì rối rắm quá vậy."

Bình Nhi nhún vai, không phủ định lời hắn nói: "Anh nói đúng, mà anh đừng lo, em luôn ghi nhớ ba quy tắc của chúng ta."

Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhớ tới lúc thỏa thuận ba quy tắc, nghiêm túc như đang đàm phán hợp đồng quan trọng. Trong mối quan hệ của hai người, Lý Lập Thành phải thừa nhận sự chủ động của hắn kém xa cô. Khi vừa chia tay với bạn trai cũ, hắn vẫn còn nhớ như in vẻ mặt đau buồn của Bình Nhi. Khi đó, hắn không quá chú ý đến cô, chỉ đơn thuần là quan sát cấp dưới. Trông cô chán nản thấy rõ, không hay nói chuyện với mọi người, dù bận rộn đến đâu, trong mắt vẫn có một nỗi buồn không thể xóa bỏ. Thời điểm ấy, Bình Nhi hay tan làm vào ban đêm, ngồi một mình ở bàn làm việc trống rỗng và lơ đãng. Thỉnh thoảng trốn ra ngoài nghe điện thoại sau đó quay về với đôi mắt đổ hoe và gương mặt nhem nhuốc.

Lý Lập Thành đốt một điếu thuốc, rít vài hơi. Chỉ có một ngọn đèn trần được bật trong phòng sách, những vòng khói lượn lờ giữa ánh sáng và bóng tối nhàn nhạt.


"Cho dù trước đây từng sâu đậm như thế nào, thời gian đã qua. Không cần nhớ về quá khứ, em đừng để bản thân lặp lại những sai lầm cũ."

Lý Lập Thành trịnh trọng cảnh cáo Bình Nhi, cô đứng trước mặt hắn rất lâu, giống như một học sinh bị phạt.

"Em hiểu rồi." – Bình Nhi không cần hắn nói vẫn biết phải làm gì, cô vẫn luôn giữ khoảng cách sau chia tay.

Bình Nhi liếc nhìn đồng hồ trên tường, mệt mỏi nói: "Em buồn ngủ quá, đêm nay ở lại đây được không?"

Lý Lập Thành cũng nhìn đồng hồ, mặt không đổi sắc: "Sáng mai anh có cuộc họp online với chi nhánh ở nước ngoài, giờ đã muộn rồi!"

Bình Nhi hụt hẫng, câu nói của hắn cô cảm giác như một lời từ chối, nhưng Lý Lập Thành không hề có ý đó.


"Ồ, vậy thôi em về." – Cô bĩu môi định quay người đi, hắn vội vàng nói: "Giờ này khuya rồi, ra ngoài nguy hiểm."

"Vậy em sẽ ngủ ở sofa trong phòng khách."

"Không phải em đau bụng à, ở tầng dưới nửa đêm em sẽ chết cóng."

Bình Nhi dậm chân, giận dữ: "Vậy bây giờ em phải làm sao?"

Lý Lập Thành bước tới, cúi người chống tay lên mép bàn, đặt cô vào giữa hắn và chiếc bàn, kề sát mặt chậm rãi nói: "Em không hiểu lời anh nói?"

Hình ảnh của Lý Lập Thành phản chiếu trong con ngươi đen láy của Bình Nhi, ánh mắt giao nhau, cô có thể ngửi thấy mùi cà phê và thuốc lá trên người hắn.

"Em không cần ngủ trên sofa, anh cho em mượn giường."


Bình Nhi bật cười hỏi: "Cho em mượn giường? Em ngủ một mình được không?"

"Được, vậy đổi chỗ đi, em ngủ giường, anh ngủ trên người em. Đổi không khí cũng tốt." – Lý Lập Thành hào phóng trả lời.

"Đồ lưu manh!"

Khi Bình Nhi thức dậy vào buổi sáng, Lý Lập Thành không có ở bên cạnh. Cô đã ở nhà hắn nhiều lần, ngôi nhà dần dần có nhiều đồ đạc của phụ nữ. Trên kệ trong phòng tắm cốc đánh răng của cô và hắn đặt kế nhau, bên cạnh dao cạo râu của hắn là lọ nước hoa của cô. Các sản phẩm chăm sóc da của cả hai đều cùng nhãn hiệu, lẫn lộn, không phân biệt được cái nào là cái nào.

Bình Nhi đi xuống lầu sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, người giúp việc bán thời gian đã đến từ sớm chuẩn bị bữa ăn sáng. Lý Lập Thành đã ở nước ngoài một thời gian dài, hắn quen với bữa sáng kiểu phương Tây. Hôm nay trên bàn ăn lại được thay thế bằng các món truyền thống.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Tiểu thư nhà họ lý


Người giúp việc từ trong bếp đi ra chào Bình Nhi và bảo cô ăn nhanh kẻo nguội: "Anh Lý bảo tôi chuẩn bị đồ ăn nóng cho cô."

Hôm qua cô nói bị đau bụng, vì vậy Lý Lập Thành căn dặn người làm thay đổi bữa sáng. Sau khi ăn xong cũng gần đến giờ, Bình Nhi lên lầu tắm rửa thay quần áo. Lý Lập Thành đang họp trong thư phòng, có sự khác biệt múi giờ giữa châu Âu và châu Á, ở đây là sáng sớm còn bên kia đã là chạng vạng tối. Bình Nhi gõ cửa một cái, thò đầu nhìn vào. Hắn đang ngồi tựa lưng vào ghế, màn hình máy tính phát ra âm thanh toàn là tiếng Anh. Cô nhỏ giọng, tay chỉ xuống lầu: "Em đi làm trước."

Lý Lập Thành khẽ nói: "Chờ anh mười phút, lát nữa cùng đi."

Bình Nhi xua tay: "Không, không, em đi một mình."


Cô không dám đi xe của hắn, đang là giờ cao điểm đi làm, khó mà tránh né được ánh mắt đồng nghiệp ở công ty. Hắn nhìn cô cau mày tỏ ý không hài lòng.

Hôm nay đại tiểu thư của nhà họ Lý – Lý Xuân An, con gái cưng duy nhất của chú ba Lý Lập Thành, tầm tuổi Bình Nhi nhưng là kiểu con nhà giàu điển hình. Khi nhận được tin nhắn của Lý Lập Thành, Bình Nhi xuống sảnh đón cô, Xuân An đang đợi ở quầy lễ tân, cảm thấy hơi sốt ruột. Vừa thấy Bình Nhi, Xuân An liền nói: "Sao nhân viên ở đây chậm chạm vậy, quá là lãng phí thời gian."

Xuân An bĩu môi phàn nàn, Bình Nhi quẹt thẻ an ninh, mời Xuân An vào. Cô ấy đi đôi giày cao hẳn mười phân, trên tay xách túi da phiên bản giới hạn, nhìn vóc dáng và chiều cao như một người mẫu quốc tế.

"Anh tôi đâu? Họp xong chưa?" – Xuân An hỏi Bình Nhi.

Cô nhẹ nhàng: "Cuộc họp vẫn chưa xong, có thể mất nửa tiếng, cô ngồi ở phòng tiếp khách đợi một chút nhé!"

Xuân An tỏ thái độ không vui: "Hôm qua đã hẹn trước, bây giờ bắt tôi đợi là sao?!"


"Xin lỗi cô, cuộc họp bị dời lại nên kết thúc hơi trễ, cô thông cảm."

Khi Tần Tiếu mang nước đến, cô giới thiệu: "Chúng tôi biết cô Lý hôm nay đến vì vậy chuẩn bị một số món nổi tiếng ở đây, cô có thể dùng thử."

Xuân An liếc mắt chê bai: "Mấy món này toàn là đường với tinh bột, muốn làm tôi béo chết hả."

Với tính cách của Xuân An, cô ấy thích mọi người đều vây quanh mình như một ngôi sao sáng, Bình Nhi gọi Tần Tiếu và một số người khác trò chuyện với Xuân An để giải tỏa sự buồn chán của cô ấy. Khi Lý Lập Thành họp xong, hắn đi qua nhìn thấy, mọi người đều đứng lên quay về làm việc. Một bàn đồ ăn thức uống đủ loại linh tinh bừa bộn. Hắn nhăn trán nhìn Xuân An, trầm giọng: "Vào văn phòng của anh đi, chúng ta không nói chuyện ở đây được."

Bình Nhi định rời khỏi văn phòng thì Xuân An gọi cô lại: "Nè chị gì ơi, điều hòa hơi lạnh, tăng nhiệt độ lên chút đi!"

Lý Lập Thành mất hết kiên nhẫn nói thẳng: "Em đến đây để thể hiện hả?"


Xuân An im lặng không dám trả lời, Bình Nhi nhanh chóng đi ra ngoài. Lý Lập Thành trách Xuân An: "Em xem đây là nhà của mình sao? Họ đều có công việc, không phải ở đây phục vụ em."

Xuân An chu môi, lầm bầm nói: "Em cũng coi như là cổ đông, bọn họ phục vụ em cũng có gì sai chứ."

"Mọi người ở đây đều phục vụ em. Công ty có bao nhiêu cổ đông, nếu ai cũng như em thì nơi này sẽ loạn lên. Không có quy tắc."

Giọng Lý Lập Thành lạnh như băng, bạn bè cùng của Xuân An từ nhỏ ai cũng sợ hắn. Xuân An cười giả tạo ngắt lời: "Về chuyện của chị Trình, nghe nói anh từ chối."

Trình Hải Yến xin vào vị trí trong bộ phận tài chính, đề nghị thông qua bên nhân sự nhưng Lý Lập Thành từ chối.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Không công bằng


"Trình gia từ lúc nào muốn nhúng tay vào việc kinh doanh của nhà họ Lý vậy?"

Lý Lập Thành khó chịu hỏi, những việc hắn đã quyết định không ai có thể thay đổi được, cũng như không ai có thể sai khiến hắn làm điều gì.

Xuân An thuyết phục: "Anh cũng biết là em không nhúng tay vào việc ở công ty, tuy nhiên chị Trình rất giỏi, trình độ cũng cao, hơn nữa còn cùng nhau lớn lên. Anh suy nghĩ lại được không."

"Em đến đây chỉ để nói cái này."


Xuân An ngại ngùng: "Em biết anh là người sáng suốt mà! Em cũng được người ta ủy thác thôi. Chị ấy không dám nói chuyện với anh nên phải để đứa em gái này đi năn nỉ anh."

Những năm gần đây Trình gia phát triển rất tốt, tham vọng chi phối cả Lý gia. Xuân An nhìn hắn, đối với đàn ông dù suy nghĩ sâu sắc, quyền lực đến đâu nhưng đứng trước phụ nữ cũng sẽ đối xử nhẹ nhàng đôi phần.

"Em cảm thấy chị Trình rất phù hợp, anh à, nghe nói gần đây anh thay đổi vị trí nhân sự, anh tìm một vị trí cho chị ấy đi."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lý Lập Thành, Xuân An mới dám chân thành thuyết phục hắn như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng: "Bộ phận tài vụ còn một vị trí, phiền phức."

Xuân An thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không đúng như nguyện vọng của Trình Hải Yến nhưng ít nhất cũng có một vị trí, nhiệm vụ của Xuân An đã hoàn thành.

Thấy Lý Lập Thành đứng dậy bỏ đi, cô vội vã nắm lấy tay áo hắn: "Anh khoan đi!"

"Chuyện gì nữa?"


Thiệu Duy đứng ở cửa văn phòng, thúc giục Lý Lập Thành đến cuộc họp tiếp theo. Xuân An nói: "Anh, mấy hôm trước em đặt mua một cái túi ở Paris, anh ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau cho em nha!"

Trong số những đứa trẻ thế hệ sau của Lý gia, Lý Lập Thành là lớn nhất, rất nhiều thứ đều do hắn kiểm soát, kể cả những đứa em như Lý Xuân An, sợ rằng không quản lý chúng sẽ làm rối tung lên. Đặc biệt nhất là Xuân An, không lo học hành chỉ suốt ngày ăn chơi mua sắm.

Lý Lập Thành đẩy tay em gái ra và trả lời: "Đến gặp thư ký của anh, tên Bình Nhi, nhờ cô ấy thanh toán từ tài khoản của anh."

Xuân An vui mừng, đôi mắt to chớp chớp: "Anh tăng tiền tiêu vặt cho em được không? Dạo này cái gì cũng đắt đỏ, em không đủ tiền."

Lý Lập Thành gật đầu rồi quay lưng đi, Thiệu Duy đứng đó nhìn Xuân An, cô liếc anh: "Nhìn gì, bộ chưa từng thấy người xinh đẹp à, đi đi!"

Thiệu Duy không biểu tình gì, đi theo sau lưng Lý Lập Thành rời khỏi văn phòng, Bình Nhi tiễn Xuân An xuống lầu và quay về làm việc.


Khi đi ký hợp đồng với Lý Lập Thành, cô hỏi hắn: "Anh với em gái có chuyện gì vui thế? Lúc đi em thấy cô ấy cũng vui vẻ hơn."

Lý Lập Thành ngừng bút, nhìn cô: "Nó xem em như người làm mà em quan tâm nó quá vậy?"

Bình Nhi biết hắn là người có quy tắc nên cẩn thận giải thích: "Xuân An thấy vậy chứ rất tốt bụng, mọi người đều sẵn lòng trò chuyện với cô ấy."

"Đó là vì em cảm thấy bình thường. Xuân An cố chấp, kiêu ngạo hành động như một đứa trẻ con."

Trong lòng Bình Nhi kêu khổ, cô đã chọn sai đề tài để nói chuyện với hắn. Lý Lập Thành giống như người đi đầu, mỗi lần hắn nói chuyện với Xuân An phải mất một giờ đồng hồ giảng đạo lí. Chú ba của Lý Lập Thành tức ba của Xuân An ít khi quan tâm, hầu như sự trưởng thành của cô đều do hắn chăm sóc.

Lý Lập Thành đóng hồ sơ lại và đưa cho Bình Nhi, không có ai khác trong phòng, hắn thì thầm: "Em ngoan ngoãn và chu đáo với Xuân An, tại sao em không phục vụ anh giống như vậy?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Nhân viên mới


Bình Nhi chớp mắt, mặt hơi đỏ lên, Lý Lập Thành vẫn mặt dày chờ đợi câu trả lời. Cô thì thầm: "Tối nay em sẽ không đến chỗ anh."

Hắn không hài lòng: "Tại sao?". Truyện Khác

"Tối hôm qua hầu hạ anh mệt quá, hôm nay xin phép nghỉ ngơi!"

Bộ phận tài vụ ở công ty sắp có người mới, là một cô gái xinh đẹp từ nước ngoài trở về, trình độ học vấn cao, chỉ trong vài ngày tin tức đã lan truyền khắp nơi trong công ty. Mọi người tum lại nói chuyện phiếm, Tần Tiếu là người nhiệt tình nhất, Bình Nhi đi ngang qua, vỗ vai để họ giải tán.


Khi ở căng tin ăn trưa, chị Mỹ Hà ngồi cùng bàn với cô, và một số người khác đều tiếp tục bàn luận về chủ đề nhân sự mới.

Mỹ Hà buông đũa hỏi Bình Nhi: "Nghe nói người mới tên Trình Hải Yến, em gặp cô ấy chưa?"

Bình Nhi nhún vai: "Em chưa thấy lần nào, nghe nói xinh lắm!"

Tần Tiếu gật đầu lia lịa: "Bên phòng hành chính có người gặp chị ấy rồi, nghe nói như đẹp như diễn viên vậy, chậc chậc."

Bình Nhi ngạc nhiên: "Ghê vậy sao, lần sau phải chú ý mới được!"

Mỹ Hà vỗ vỗ lưng Bình Nhi: "Yên tâm đi cô thư ký! Em vẫn ở trong danh sách mỹ nhân ở công ty, chị đoán chắc cũng một chín một mười với em."


Mọi người đã ăn xong cơm trưa, Tần Tiếu ăn sạch sẽ thức ăn trong khay, thấy Bình Nhi ăn chưa đến một nửa, thở dài: "Trời đất ơi, em khâm phục chị ghê, ăn vậy hèn gì eo như con kiến."

Mỹ Hà nhìn qua bàn của mấy thanh niên độc thân bên phòng kinh doanh nói lớn: "Thư ký Bình Nhi vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, nhanh nhanh tay đi nào!"

Bình Nhi vội vàng bịt miệng cô ấy lại: "Chị im đi!"

"Vậy để chị nói cho họ biết là thư ký giám đốc ngày nào cũng có người gửi hoa, còn có anh tiến sĩ đẹp trai mang đồ ăn cho nữa."

Bình Nhi hoang mang đến mức không biết phải nói gì, thanh danh của cô sắp bị hủy hoại trong tay người chị này rồi. Khi mọi người rời phòng ăn, có một cô gái bước vào công ty, Bình Nhi nghĩ chắc chắn là người mà mọi người đang bàn tán – Trình Hải Yến.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác blazer dáng ngắn bên ngoài với chân váy ngắn tối màu, đôi chân dài lộ ra dưới tiết trời thu đông. Làn da trắng phát sáng mê hoặc cả nam lẫn nữ.

Hải Yến hỏi trợ lý của Lý Lập Thành bằng một giọng cao thánh thót: "Chào anh Duy, anh Thành đâu?"


Bình Nhi giật giật mí mắt, anh Duy? Anh Thành? Xưng hô thân thiết như vậy, mối quan hệ của họ là gì?

Thiệu Duy dẫn Hải Yến vào thang máy dành cho lãnh đạo, Bình Nhi cũng vào cùng, cô cúi nhẹ đầu chào. Sau khi lên văn phòng, mọi người đều im lặng tập trung sự chú ý vào Hải Yến. Giày cao gót của Hải Yến cao nhọn tiếp xúc với sàn tạo ra tiếng, cô dựa vào bàn của Thiệu Duy, thoải mái chỉnh lại tóc. Nghĩ đến điều gì đó, Hải Yến quay lại, gõ lên bàn của Bình Nhi.

"Xin lỗi, cô đợi một chút nhé, sếp Lý đang có việc quan trọng."

Hải Yến nhìn thẳng Bình Nhi lớn giọng: "Sao cô biết tôi gặp anh ấy không quan trọng bằng."

Bình Nhi hơi bất ngờ với tính khí của Hải Yến, mặc dù nhìn xinh đẹp nhưng sự nóng nảy này quả là có chút khác biệt so với vẻ bề ngoài. Bình Nhi không hiểu nổi tính cách của những người xung quanh Lý Lập Thành, nếu cô cư xử không hợp ý họ sẽ gây rắc rối mất. Vì vị trí ở công ty nên cô nhẹ giọng thuyết phục: "Cô đừng lo, chắc khoảng năm mười phút nữa sẽ xong ngay thôi, chịu khó đợi tí nhé."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Mờ ám


Hải Yến hất cao mặt nhìn Bình Nhi: "Được tôi sẽ đợi, nếu mười phút nữa anh ấy vẫn chưa ra tôi sẽ hỏi tội cô."

Bình Nhi mỉm cười cực kỳ kiềm chế, nếu là kẻ nào đó ở ngoài đường dám lên giọng một cách vô lý như vậy nhất định sẽ ăn ngay một cái tát từ cô.

Khoảng mười phút sau, Lý Lập Thành xuất hiện với chiếc áo khoác ngoài và chìa khóa xe trong tay, hắn sải bước về phía trước, Hải Yến đi sát theo sau với một nụ cười tươi đến mức giả tạo. Lý Lập Thành dừng lại ở bàn làm việc của Thiệu Duy, sau khi nghe anh ấy báo tên nhà hàng đã được đặt, hắn đi thẳng ra thang máy cùng Hải Yến.


Xung quanh mọi người đều hiện lên vẻ mặt hóng chuyện, nhìn thấy Tần Tiếu huơ tay múa chân mặt vô cùng biểu cảm, Bình Nhi biết nhất định là đang buôn chuyện với người khác. Ai cũng đều thấy cảnh tượng vừa rồi, chiều cao của Hải Yến không cách biệt mấy so với Lý Lập Thành, cả hai đều có ngoại hình nổi bật. Tin đồn lan truyền trong cơ quan nhanh như gió, đến giờ tan làm đã có hơn một trăm phiên bản khác nhau xoay quanh câu chuyện của hai người họ.

"Bất ngờ chưa mấy bà! Cuối cùng tôi cũng thấy sếp Lý có phụ nữ."

"Sếp Lý hẹn hò rồi, bạn gái là nữ đồng nghiệp mới đó."

"Sếp Lý không phải là gay à, sao lại có bạn gái?"


Hải Yến xuất hiện, chưa biết thực hư ra sao nhưng đã có khối cô thất tình. Thái độ của Bình Nhi mặc dù không tránh khỏi nghi ngờ tuy nhiên vẫn cư xử bình thường không quá nồng nhiệt.

Buổi tối ở nhà Lý Lập Thành, đầu óc Bình Nhi hơi lơ đãng, sau bữa ăn hắn ra ban công nghe điện thoại, cửa kính khép hờ, rèm cửa cũng được kéo lại phân nửa, thỉnh thoảng cô liếc nhìn hắn. Trong lúc nói chuyện, Lý Lập Thành châm một điếu thuốc, bên ngoài gió thổi mạnh, đốm lửa trên đầu ngón tay sáng lên trong bóng tối, làn khói mơ hồ phủ lấy gương mặt góc cạnh, hắn không mặc áo để lộ thân trên rắn rỏi, đôi chân dài bắt chéo, cau mày nói chuyện không ngừng.

Bình Nhi cuộn người trên ghế sofa, chiếc áo phông vừa mỏng vừa rộng làm cô hơi lạnh, với tay lấy điều khiển ti vi đặt trên bàn vô thức chuyển kênh nhưng tâm trí đã trôi đi đến nơi xa nào đó.

Trình Hải Yến và Lý Lập Thành liệu có mối quan hệ yêu đương như mọi người đồn thổi, hắn đã rất tuân thủ ba nguyên tắc mà Bình Nhi đặt ra thế mà bây giờ bản thân lại cảm thấy khó chịu. Lý Lập Thành bước vào, hắn dập tàn thuốc và đóng kín rèm cửa, xoa đầu Bình Nhi khi thấy cô đang đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp chén đũa của bữa tối: "Đi tắm đi, để đó sáng mai cho người giúp việc làm."


Bình Nhi chậm rãi nói: "Ừm, anh mặc áo vào đi kẻo bị cảm."

Lý Lập Thành khá nuông chiều cô, hiếm khi hắn yêu cầu cô làm gì đó trong nhà, nếu cô lười biếng thông thường hắn sẽ tự làm hoặc đơn giản hơn là để người giúp việc làm giúp. Gần đây thời gian Bình Nhi ở nhà Lý Lập Thành còn nhiều hơn ở nhà cô, càng ngày Bình Nhi loạn, cô chẳng bao giờ làm việc nhà đã vậy còn bày bừa, khi hắn ở nhà cô, những chiếc áo sơ mi của hắn bao giờ cũng nhăn nhúm, Lý Lập Thành cũng chưa một lần nào nhờ cô ủi. Mặc dù Bình Nhi đã quen sống một mình, nhưng có Lý Lập Thành cũng không là cô thấy bất tiện chút nào.

Lý Lập Thành đã tắm rửa sạch sẽ, mắt nhằm hờ, đầu tựa vào giường. Bình Nhi vừa gội đầu xong, vừa lau tóc vừa đi tới. Hắn ngửi thấy mùi thơm hương hoa thoang thoảng, cô đi về phía hắn chiếc váy ngủ cổ hơi rộng, khi cúi xuống nụ hoa nhỏ hồng hào đều được Lý Lập Thành thu vào mắt.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Trợ lý thiệu ngồi không cũng trúng đạn


"Em không lạnh hả?" – Hắn ôm eo Bình Nhi, đầu vùi vào cổ cô hít sâu như ngửi một thứ chất gây nghiện.

Bình Nhi ôm Lý Lập Thành vùi người vào lớp chăn bông dày giọng hơi run: "Lạnh chứ, bây giờ em quấn chăn ôm anh là ấm lại rồi nè!"

"Anh nghĩ nên mua thêm cho em một ít quần áo, để ở nhà anh cho tiện." – Lý Lập Thành vuốt v e làn da mềm mại của Bình Nhi, cảm giác trơn láng khiến thần kinh của hắn trở nên k1ch thích. Hắn giật lấy điện thoại của cô ném lên bàn.


"Anh làm cái gì vậy?"

Mặc kệ Bình Nhi nói gì, Lý Lập Thành tay luồn vào áo cô, nhẹ nhàng xoa quả đào tròn. Vốn dĩ định hỏi hắn về chuyện của Trình Hải Yến nhưng bây giờ đã không thể nữa. Mọi người trong cơ quan cho rằng nếu Hải Yến thật sự là bạn gái của Lý Lập Thành, với tính cách của hai người họ thì mọi thứ sẽ rất khó khăn. Sự trẻ trung, xinh đẹp, học vấn cao như Hải Yến sớm muộn cũng sẽ có một nhóm riêng ở công ty, hiển nhiên hắn không hề biết những tin đồn đang lan truyền và Bình Nhi cũng không có ý định nói cho hắn biết.

Gần cuối năm, công ty bắt đầu triển khai một dự án mới cho năm sau, một bữa tiệc dành cho nhân sự liên quan được tổ chức vào tối thứ bảy. Dự án này là trọng điểm kinh doanh của công ty trong năm tới, rất nhiều tinh anh từ các chi nhánh đều đến. Bình Nhi là một trong những người được giao nhiệm vụ hỗ trợ nên cũng được tham dự vào bữa tiệc.

Lý Lập Thành cùng một số lãnh đạo chi nhánh khác đã có mặt, Bình Nhi dù không muốn đi cũng không có lý do xin phép, cấp trên còn đi chẳng lẽ cấp dưới như cô lại vắng mặt.


Bình Nhi ngồi ở bàn lớn cùng bàn với Lý Lập Thành, bên cạnh cô còn có chị Mỹ Hà và Tần Tiếu. Hắn ngồi cạnh một số người lớn tuổi khác, trò chuyện vui vẻ. Vào những dịp như thế này, Lý Lập Thành hay bất chợt hỏi mọi người về dự án, Bình Nhi lo lắng, không khí trên bàn ăn tối trừ các vị lãnh đạo còn lại đều không được tự nhiên. Bình Nhi biết Lý Lập Thành cũng hay đau dạ dày, không giỏi uống rượu nhưng có lẽ cũng không tránh được. Một người trong bàn nâng ly mời mọi người uống rượu vang đỏ, Mỹ Hà ngồi bên cạnh nháy mắt với cô, Bình Nhi hiểu ý liền nói: "Hay là chúng ta uống nước trái cây nhỉ. Ở đây có một số vị phải lái xe về nhà mà."

Phó giám đốc của chi nhánh ngoại ô thành phố xua tay: "Không được, hiếm khi có dịp được uống với người đẹp, Bình Nhi à, em đừng có mà từ chối!"

Bình Nhi không có cách nào khác đành mỉm cười uống, Lý Lập Thành dù muốn cứu cô cũng không được, nguyên tắc là không được tương tác quá nhiều trước mặt mọi người. Được một lúc mọi người bắt đầu cười đùa, ca hát vu vơ, Lý Lập Thành chỉ ngồi nhìn không tham gia vào. Bình Nhi uống liên tục, vừa vơi lại được rót đầy, Lý Lập Thành ngược lại chỉ nhấp môi, dư vị nồng đậm của rượu đỏ lan tỏa trong cổ họng cô, Bình Nhi sợ nếu uống thêm vài ly nữa cô sẽ ngất xỉu mất. Chai vang mới vừa được khui, Thiệu Duy vừa đến, anh ấy đến trễ vì bận việc riêng, cuối cùng Bình Nhi cũng được giải cứu.

Thấy mặt cô đỏ bừng bừng, Thiệu Duy biết cô uống quá nhiều, lo lắng cho nữ đồng nghiệp nên nhỏ giọng hỏi: "Cô có ổn không?"


"Không sao, uống hơi nhiều một chút thôi!"

Một người quản lý khác lên tiếng: "Cô thư ký Bình Nhi đây vừa xinh đẹp trẻ trung lại giỏi giang bao nhiêu người muốn chở che, trợ lý Thiệu Duy đây có đôi mắt thật sáng nha!"

Như kiểu Bình Nhi và Thiệu Duy có liên quan gì đó đến nhau, cô ngại ngùng phủ nhận: "Thiệu Duy đang cứu tôi khỏi các vị đó, thật quá đáng mà!"

Thiệu Duy chỉ mỉm cười không nói nhiều, anh biết đàn ông rượu vào lời ra, càng nói càng hăng nên cũng không muốn tranh luận. Bình Nhi nhìn qua Lý Lập Thành đang ngồi tựa lưng vào ghế, biểu tình trên gương mặt đầy khó hiểu, tay xoay xoay ly rượu, ánh sáng từ đèn chùm chiếu vào ánh mắt hắn đầy sắc lạnh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Tsundere lý lập thành


Bình Nhi và Tần Tiếu cùng vào nhà vệ sinh. Tần Tiếu đứng trước gương mở túi trang điểm cẩn thận tô lại son môi, còn Bình Nhi cúi mặt dùng nước lạnh rửa lấy rửa để, không quan tâm lớp trang điểm có bị lem hay không.

"Chị à!"

Tần Tiếu đột nhiên kêu lên một tiếng, Bình Nhi dừng động tác, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng trẻ trung hơn nhiều. Nước da cô trắng sáng, hai gò má ửng hồng do tác dụng của rượu.

"Sao vậy em?"


Bình Nhi nhướng mày, không hiểu ý cô ấy. Tần Tiếu cất túi đồ trang điểm, mở vòi nước rửa tay nhìn cô nói: "Dáng người chị đẹp thật đó, ba vòng đầy đặn, ước gì em được như chị luôn."

Bình Nhi mỉm cười đáp: "Cảm ơn nhé. Chúng ta nhanh về thôi."

Bữa tiệc kết thúc khoảng hơn chín giờ, mọi người tập trung trước cửa nhà hàng đợi tài xế đón, Thiệu Duy mở cửa cho Lý Lập Thành, vừa định lên xe thì thấy Bình Nhi co người trong chiếc áo khoác dày, đôi chân lộ ra dưới trời lạnh run rẩy.

Lý Lập Thành dừng lại nói với Thiệu Duy: "Về trước đi, tôi có việc."

Đầu của Bình Nhi vẫn còn choáng váng, lo lắng không biết làm sao để lái xe về nhà, cử động trở nên chậm chạp, Lý Lập Thành nhớ lại lúc gặp cô ở khách sạn tình hình cũng tương tự.

"Để anh đưa em về." – Thanh âm trầm thấp từ sau lưng khiến Bình Nhi giật mình, cô tròn mắt hỏi hắn "Anh còn tỉnh hả?"

Lý Lập Thành vòng tay qua eo, dìulên chiếc xe thương hiệu đại trà của cố: "Tỉnh hơn em."

Bình Nhi tựa đầu vào ghế, ánh đèn đường bắt đầu nhòe đi dưới đôi mắt cô: "Em đâu có say đâu. Em còn có thể đánh bại mấy người nữa cơ."


"Chưa say? Cả người em như sợi bún thiu rồi, muốn thế nào nữa?" – Lý Lập Thành bị sự ngoan cố của cô áp đảo. Ngữ khí gay gắt: "Nếu uống quá nhiều, tránh xa những người đàn ông khác ra."

Bình Nhi xoay người, mặt nhăn nhó: "Đàn ông? Đàn ông nào?"

Lý Lập Thành đạp mạnh ga, chiếc xe lao như bay trên đường: "Thiệu Duy cũng là đàn ông, đồng nghiệp ở công ty nên giữ khoảng cách. Lời bọn họ nói lúc nãy nghe rất chói tai."

Bình Nhi không nói nên lời, cười đến điên đảo, sự nghi ngờ của hắn thật vô lý, cô và Thiệu Duy chỉ thở thôi cũng ở trong tầm mắt hắn thì làm gì có chuyện xảy ra.

"Sếp Lý à!" – Cô kéo dài chữ cuối đầy giễu cợt, ngón trỏ chỉ chỉ lên ngực trái, "Trái tim này chỉ có anh thôi."

Lý Lập Thành cau mày ngoan cố: "Lúc nãy cậu ta nhìn em thâm tình như vậy..."

Bình Nhi hôn lên má Lý Lập Thành, tính cách của hắn càng ngày càng giống công chúa, sơ hở một tí là giận dỗi. Thiệu Duy làm việc cùng hắn lâu như vậy mà còn không tin tưởng, rốt cuộc cái đầu của Lý Lập Thành vận hành như thế nào cô cũng không rõ.

...


"...Tự nhiên anh ấy lại dỗi tớ chứ tớ có làm gì đâu." – Bình Nhi thở dài, cô nằm cuộn người trên giường nấu cháo điện thoại cùng Mộng Dao.

"Ông ta tốt bụng bảo cậu đề phòng thế là đúng đấy. Giống kiểu mấy ông bố đang bảo vệ con gái bé bỏng" – Mộng Dao cười lớn.

"Cậu thôi đi, nghe ghê quá. Ngày xưa Hạ Vũ không có như vậy."

"Nếu mà giống thì ông ta là Hạ Vũ rồi, không phải Lý Lập Thành đâu cô nương."

Cả hai đều làm việc như bình thường, ít tiếp xúc ở công ty, cũng không liên lạc riêng hơn hai tuần. Bình Nhi ước gì Lý Lập Thành đi công tác ngay lập tức để không phải chạm mặt hắn.

Bình Nhi lăn qua lộn lại, ở nhà một mình buổi tối cảm thấy không mái. Trước đây hầu như ngày nào cũng ở cạnh nhau. Bây giờ lại cảm thấy trống rỗng, như thể thiếu vắng một thứ gì đó.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Trình hải yến


Ngày tháng trôi qua thật nhanh, mùa xuân càng đến gần thì áp lực càng lớn. Các dự án đều đẩy nhanh tiến độ, phía chăm sóc khách hàng làm việc rất tích cực.

Bình Nhi cũng bận rộn, cô đã quen với nhịp điệu làm việc kiểu này, công việc của cô là hỗ trợ dự án nên không cần tốn quá nhiều sức lực, chỉ cần kiểm tra các thủ tục là được nhưng sau khi xử lý vài lần thì có chút mệt mỏi.

Người từ phòng tài vụ đã đến bàn và yêu cầu Bình Nhi ký vào một bản thảo kế hoạch, nội dung hơn chục trang, cô không thể đọc ngay được nên yêu cầu người đó đợi một lúc.


Bình Nhi hỏi: "Bộ phận pháp lý xem qua chưa."

"Vâng, xem rồi. Luật sư không có ý kiến gì cả."

"Vậy em gửi chị một bản sau ý kiến chấp thuận của họ nhé."

Cô đồng nghiệp bất đắc dĩ nói: "Vậy chị phải đợi em, nhưng mà chị Bình Nhi, bản kế hoạch này đang làm vội để trình lên sếp Lý."

Phong cách làm việc của phòng tài vụ và thái độ của cô nhân viên ngụ ý như thể Bình Nhi rắc rối phiền hà, sau khi người nọ đi, Bình Nhi thở dài một cái. Trên bản thảo kế hoạch đã có chữ ký của trưởng phòng Trình Hải Yến. Thư ký giám đốc còn chưa xem qua mà cô ta đã dám ký vào.

Bình Nhi không hài lòng, từ chối bản kế hoạch: "Một số điều trong đây vẫn chưa thỏa đáng, bản thảo đã có chữ ký của người chưa có thẩm quyền. Đưa lại cho chị một bản mới."


Cô gái bên phòng tài vụ không vui trả lời: "Kế hoạch này chị Trình đã xem rồi, không có vấn đề gì đâu, chị kí tên lên là được rồi sao rắc rối quá vậy."

Trình Hải Yến mới vào công ty không lâu nhưng hống hách cực độ. Sau khi hồ sơ được trả về, Hải Yến gọi điện thoại di động trực tiếp cho Bình Nhi: "Kế hoạch tôi đã đọc qua, tôi cần trình lên anh Thành, cô muốn gây khó dễ hả?"

Bình Nhi giải thích: "Bản kế hoạch có một vài điều không đáp ứng được tiêu chuẩn của công ty, vì vậy tôi không thể ký ngay được.", vừa dứt lời Bình Nhi dập máy ngay lập tức. Cô gõ cửa phòng tổng giám đốc, giọng điệu bực bội: "Trình Hải Yến chuẩn bị trình lên anh một bản kế hoạch chưa được em ký thông qua. Bởi vì em thấy một số điều chưa hợp lý. Cô ấy... Cô ấy..."

Lý Lập Thành ngừng bút nhìn Bình Nhi: "Cô ấy... Ức hiếp em à."

Lý Lập Thành yêu cầu Thiệu Duy mang bản kế hoạch từ phòng tài vụ đến, Hải Yến ngồi đối diện hắn, nhìn bằng ánh mắt đầy quyến rũ.


"Em trước đây từng làm dự án nào chưa?"

Hải Yến lắc đầu, Lý Lập Thành cau mày, tay cầm bút gõ gõ lên bàn: "Vậy tại sao ý kiến của người có kinh nghiệm em lại không nghe, còn tự cho là mình biết rõ. Nếu em giỏi vậy thì em tự mình làm đi không cần thông qua tôi."

Hải Yến sợ hãi với thái độ của hắn, lấy lại sấp tài liệu trên bàn nhìn Bình Nhi. Ánh mắt đầy sự khó chịu, Lý Lập Thành cũng nhận thấy điều đó. Hắn nói: "Không còn việc gì thì về sửa đổi lại thông qua các quy trình rồi hãy đưa tôi.", tay làm động tác tiễn khách, Thiệu Duy và Hải Yến đi ra ngoài trước. Bình Nhi ở lại, đưa một văn bản khác, Lý Lập Thành không cần đọc đã ký tên ngay, niềm tin của hắn dành cho cô quả thật không nhỏ, cô thấp giọng: "Chuyện lúc nãy..."

"Giải quyết rồi thì cho qua đi." – Hắn ngắt lời một cách hờ hững.

Im lặng một lúc, Lý Lập Thành tiếp tục làm việc, tập trung như thể Bình Nhi không có mặt ở đây, văn phòng chỉ nghe tiếng bàn phím, tập trung vào máy tính không rời: "Còn chuyện gì sao?"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Phiền thật sự


Đã hơi lâu hai người không gặp riêng, hiện tại bên ngoài còn rất nhiều công việc cần Bình Nhi xử lý, nhưng chân vẫn không nỡ rời đi, trong lòng bồn chồn.

"Anh có thể tạm dừng và nói chuyện với em được không."

Hắn thậm chí không ngẩng đầu lên: "Nếu là chuyện công việc thì cứ nói."

"Không, em muốn nói chuyện khác." – Ở thời điểm đưa ra những yêu cầu về mối quan hệ, Bình Nhi không nghĩ người vi phạm nguyên tắc chính là cô.


Thiệu Duy đứng bên ngoài gõ cửa: "Sếp Lý, đến giờ họp."

Bình Nhi bực bội dậm chân, cô đã lựa thời điểm nói chuyện không hề tốt. Thấy cô định bỏ đi Lý Lập Thành nói với Thiệu Duy: "Hoãn lại mười phút."

Hắn bước đến gần, từ từ dựa lưng vào bàn, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, đầu hơi cúi nhẹ.

"Tiếp tục đi."

Bình Nhi chậm rãi nói: "Lý do anh dỗi em là gì vậy?"

Ban ngày hai người giữ khoảng cách giữa cấp trên và cấp dưới, buổi tối bên cạnh nhau, cùng ăn cơm, cùng nói chuyện, cùng đi ngủ. Lý Lập Thành cảm thấy vì bản thân quá nuông chiều nên cô thay vì ngồi lên mặt thì lại muốn lên đầu hắn ngồi. Giọng hắn trầm xuống: "Lần trước là người yêu cũ mang cơm, rồi hợp đôi với đồng nghiệp, em đẹp như vậy..."

"Lý Lập Thành, anh bị ngốc hả? Người ngủ với em mỗi đêm là anh, là anh đó anh hai." – Bình Nhi bị hắn chọc cho điên lên. "Có chuyện như vậy cũng dỗi, nhảm nhí!"

Sau đó mạnh tay mở cửa rời đi, mặc kệ hắn.


Lý Lập Thành bị Bình Nhi bơ nhiều ngày, từ vị trí người giận trở thành người bị giận. Lịch làm việc dày đặc, thậm chí có lúc giờ ăn trưa cũng là giờ họp, nhân viên trong công ty phàn nàn, họ cho rằng hắn vì thành tích cuối năm mà bào mòn sức lực nhân sự. Văn phòng luôn sáng đèn cho đến nửa đêm, không ai dám lơ là, đều làm việc hết công suất.

Lý Lập Thành không gặp Bình Nhi trong các cuộc họp, chỉ có Thiệu Duy ở bên cạnh hắn. Gọi điện thoại thì cô không nghe máy, đi ngang qua bàn làm việc cũng không gặp, chỉ có màn hình máy tính đang mở và đống hồ sơ, rõ ràng là tránh mặt hắn.

Lý Lập Thành ra khỏi tòa nhà công ty để đi ăn tối, hắn ngả người vào băng ghế sau, nhắm mắt suy nghĩ. Có tiếng điện thoại rung trên ghế, Thiệu Duy nhanh chóng tắt máy, nhưng một lúc sau lại rung lên.

Lý Lập Thành đột nhiên nói: "Sao không nghe máy đi."

"Không có gì, không phải công việc."

"Nghe đi nghe đi, phiền quá!" – Hắn nhăn trán bảo Thiệu Duy nhanh chóng nghe điện thoại.

Một giọng nói trong trẻo vang lên trong không gian yên tĩnh, Thiệu Duy vội vàng nói mình đang họp, đừng gọi nữa. Đầu dây bên kia vẫn không bỏ cuộc, hỏi khi nào anh rảnh sẽ gọi. Giọng nói này lại có chút quen thuộc với Lý Lập Thành.


"Nghe tiếng quen lắm." – Hắn nhìn Thiệu Duy tò mò.

Thiệu Duy cay đắng trả lời: "Là Lý tiểu thư, Lý Xuân An"

"Cẩn thận con bé!" – Lý Lập Thành lắc đầu nhắc nhở. Hắn thừa biết tính khí Xuân An, con bé đã nhắm tới ai thì người đó thật khó sống.

"Phụ nữ thật kỳ lạ." – Thiệu Duy lắc đầu, Lý Lập Thành cũng tán thành ý kiến của anh, nghĩ đến Bình Nhi, gật gật đầu: "Đúng, rất kỳ lạ."

Thiệu Duy cười gượng, con gái trên đời thật khó hiểu, cả hai người đàn ông đều gần như phát điên với cô gái bên cạnh mình. Muốn hiểu được phụ nữ quả là chuyện khó hơn lên trời, Thiệu Duy và Lý Lập Thành cùng thở dài.

Suy cho cùng, đàn ông trên đời cho dù thông minh đến cỡ nào, đầu óc nhanh nhạy ra sao, khi đứng trước người phụ nữ họ yêu vẫn biến thành những kẻ ngốc.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Bạn cũ


Lý Lập Thành biết trong công ty Thiệu Duy cũng được một số cô gái để ý và bày tỏ tình cảm, hắn nhìn ra cửa kính ô tô, bâng quơ hỏi: "Tôi có một người bạn, cậu ta..."

Thiệu Duy im lặng đợi hắn nói tiếp, "Cậu ta bị bạn gái giận thì phải làm thế nào?"

"Lý do là gì?" – Thiệu Duy nghiêm túc hỏi lại như đang ở trong một cuộc họp quan trọng.


Lý Lập Thành nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: "Không biết lý do."

"Theo tôi khi phụ nữ giận dỗi vô cớ thì anh... nên xin lỗi cho qua chuyện. Chứ tôi cũng chưa từng có bạn gái nên không biết."

Thiệu Duy đã đi theo Lý Lập Thành nhiều năm, tính cách cũng có điểm tương đồng, đối với công việc luôn chỉnh chu, tuy nhiên chuyện tình cảm đều mù mờ như nhau. Từ ngày bắt đầu làm việc cùng hắn đến nay, ngoại trừ đi làm, đi công tác, Thiệu Duy chưa bao giờ thấy Lý Lập Thành có bạn bè nào thân thiết và cũng hiếm khi quan tâm đ ến việc đời tư, hắn gật đầu như thể đã lắng nghe, ra hiệu cho anh tiếp tục lái xe.

Gần đây, những dự án của chi nhánh phía Tây không tốt, bộ phận kinh doanh của trụ sở đã nhiều lần hỗ trợ nhưng vẫn không cải thiện. Mấy ngày trước, đội ngũ giám sát được Lý Lập Thành cử đi các chi nhánh để cập nhật tình hình làm việc cuối năm. Hắn nhận được tin một khách hàng lớn sắp hủy hợp tác với chi nhánh phía Tây, nghe nói mối quan hệ rất ổn định trong hai ba năm qua, bây giờ bỗng nhiên lại như vậy. Lý Lập Thành đích thân nhiều lần liên hệ nhưng đối phương từ chối gặp mặt.

Trong phòng làm việc tại nhà, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc hòa vào không gian tĩnh lặng, hắn uống hết một tách trà nóng, gọi điện cho Thiệu Duy. Yêu cầu anh hỏi Bình Nhi còn ai khác trong ban quản lý cấp cao có mối quan hệ tốt với bên đối tác kia không.

Đã hơn mười hai giờ đêm, Thiệu Duy nghĩ rằng đây là việc quan trọng nên liên lạc với Bình Nhi ngay lập tức. Phải mất một lúc Bình Nhi mới bắt máy, giọng nói mơ màng phát ra loa: "Alo, Bình Nhi nghe."


Lý Lập Thành sau khi nhận được tin tức, mày cau lại hết cỡ. Lãnh đạo của công ty khách hàng đó chỉ có mối quan hệ tốt với Lý Lập Trung, chú ba của hắn cũng như là Giám đốc tiền nhiệm.

Kết thúc cuộc đối thoại cùng Thiệu Duy, Bình Nhi không ngủ được, nửa đêm nửa hôm hắn gọi cô gấp như vậy, chắc chắn là Lý Lập Thành yêu cầu. Giờ này hắn vẫn chưa ngủ, cô trằn trọc mãi mà không biết hàng xóm đặc biệt kia đang thở dài mệt mỏi, xoa xoa cổ và gửi cho Bình Nhi một tin nhắn.

"Em ngủ chưa?"

Cô có chút vui vẻ nhưng vẫn tỏ thái đồ không quan tâm, trả lời chỉ một chữ: "Rồi"

"Ngày mai đi gặp khách hàng với anh, trước đây em từng làm việc cũng chú ba nên ít nhiều gì khách hàng này em cũng ứng phó được."

...


Lý Lập Thành và Bình Nhi đã ngồi đợi người nọ hơn nửa tiếng, cô nhắm mắt ngủ gục, hắn giơ tay định xoa đầu cô thì cánh cửa "cạch" một tiếng, người đàn ông mang kính râm màu đen bước vào.

Trong trí nhớ Bình Nhi dường như đã gặp người này, dù đã lâu nhưng không thể quên, vóc dáng phong độ, gương mặt đẹp trai cuốn hút phụ nữ, cô không ngờ bây giờ anh ta cũng trở thành khách hàng ở khu vực phía Bắc.

"Chào anh Trương, giới thiệu với anh đây là Giám đốc trụ sở chính Lý Lập Thành."

Bình Nhi đứng lên làm trung gian giữa hai người họ, "Sếp Lý, đây là anh Trương Gia Ngôn, khách hàng đặc biệt của công ty chúng ta."

Trương Gia Ngôn vừa thấy Lý Lập Thành đã vui vẻ thốt lên: "Louis"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Phát sinh vấn đề


Lý Lập Thành cười nửa miệng, tay mời Trương Gia Ngôn ngồi, Bình Nhi bên cạnh hơi ngỡ ngàng với biểu hiện của hai người họ.

Hắn cợt nhả: "Muốn gặp doanh nhân ngoại kiều Henry đây quả thật khó hơn lên trời."

"Louis, thằng chết tiệt này, đây là cái giá phải trả khi về nước mà không nói với tôi tiếng nào." – Trương Gia Ngôn vỗ vai Lý Lập Thành một cách thân thiết. Bình Nhi mỉm cười rót rượu vang ra ly, nhất thời không biết nói gì.


"Dạo này hai cụ thân sinh hối thúc kết hôn quá, công ty cậu có ai xinh đẹp giỏi dang, làm mai làm mối cho tôi một bé đi." – Trương Gia Ngôn nhấp một ngụm rượu mắt nhìn chằm chằm Bình Nhi nói.

Lý Lập Thành nhận thấy sự khác thường trong ánh mắt anh ta, nửa đùa nửa thật: "Người vừa đẹp vừa giỏi thì nhiều, quan trong cậu có đụng tới được hay không thôi."

Lý Lập Thành với Trương Gia Ngôn là bạn khi còn bên Mỹ, trước đây anh ta chỉ dùng tên Henry nên Lý Lập Thành không quen thuộc với tên thật của anh. Trương Gia Ngôn đặt ly rượu xuống bàn: "Thôi thôi không đùa với cậu nữa, bàn chuyện chính."

Anh nói tiếp: "Louis, cậu nói xem cậu học quản trị nhân sự điểm A mà bây giờ chi nhánh phát sinh vấn đề sao lại không biết chứ."

"Là sai sót của tôi." – Lý Lập Thành nhận lỗi, thái độ nhượng bộ.


Một lúc sau, hắn có điện thoại nên ra ngoài nghe một lúc. Trong phòng chỉ còn Trương Gia Ngôn và Bình Nhi, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đầy mê hoặc, Bình Nhi né tránh ánh mắt đó bằng cách nhìn vào ly rượu trên bàn. Cô vừa định bắt chuyện cho không khí đỡ gượng gạo thì anh ta đã lên tiếng trước: "Hoa đẹp chứ?"

Bình Nhi mắt chữ A mồm chữ O: "Là anh..."

Vừa lúc Lý Lập Thành bước vào, miệng cô cũng tự khắc ngậm lại, đơ như một người máy được lập trình sẵn. Sau đó cuộc trò chuyện của họ cô chỉ nắm được sáu mươi phần trăm nội dung.

Chi nhánh phía Tây do Đặng Văn phụ trách, trước đây từng tự ý quyết định mà chưa thông qua ý kiến của Lý Lập Thành. Hắn có kỷ luật nhưng ông ta có vẻ không phục, vì là người cũ gắn bó lâu dài với công ty, năng lực làm việc cũng không tệ nên hắn giữ lại, lần này lại xảy ra chuyện, Lý Lập Thành phải tra xét cho rõ ràng.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||

Trương Gia Ngôn phàn nàn: "Cậu cũng biết công ty tôi làm môi giới nhà đất mà. Bây giờ sản phẩm của bên cậu người ta ở chưa đầy nửa năm, tiền nhà chưa góp xong, tường đã nứt, đường dẫn nước có vấn đề. Cậu bảo tôi phải ăn nói làm sao."


Lý Lập Thành cau mày, hỏi Bình Nhi có phải dự án nhà giá rẻ chất lượng tốt cho người có thu nhập trung bình do Đặng Văn phụ trách đúng không. Cô gật đầu, đây là dự án được duyệt trước khi hắn về nước. Nên chuyện hắn không kiểm soát được cũng là dễ hiểu.

"Bên công ty cậu đã hỗ trợ bán ra rất nhiều sản phẩm bên tôi. Chúng ta là hai bên cùng có lợi, bây giờ cậu từ chối hợp tác. Cũng được thôi, nhưng mà cậu sẽ không tìm được đối tác nào tốt như công ty tôi đâu."

Trương Gia Ngôn cười lớn, mắt nheo lại: "Vậy cậu giải quyết chuyện này tôi đi, rõ ràng nhà có vấn đề cũng không phải lỗi của tôi. Louis, tôi nghĩ do cậu không theo sát dự án này, chứ người như cậu mà lại để xảy ra vấn đề thì thật không thể nào."

Trương Gia Ngôn đứng lên xoay người ra cửa: "Louis, nể tình cậu nên tôi quyết định tiếp tục hợp tác. Nhưng hy vọng không có trường hợp đáng tiếc nào xuất hiện nữa."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Thất bại của lý lập thành


Lý Lập Thành vẫn ngồi im lặng không biểu tình gì, Bình Nhi biết trong lòng hắn đang cuộn trào, trông càng điềm tĩnh sự tức giận càng lớn. Giọng hắn trầm xuống: "Nói Thiệu Duy đến tìm hiểu chi tiết sự việc, ngày mai báo cáo chi tiết cho anh."

"Vâng. Em liên hệ ngay." – Bình Nhi lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn số Trợ lý Thiệu.

"Em với Henry biết nhau à?"

Bình Nhi như bị đóng băng sau câu hỏi của Lý Lập Thành. Bên kia Thiệu Duy "Alo" mãi cô vẫn không trả lời, Bình Nhi giật mình, truyền đạt lời của hắn xong, cố gắng tự nhiên đáp: "Đúng, trước đây đi với chú Lý có gặp qua."

"Không phải ý đó."


.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
2. Tự Do Cuối
3. Không Hẹn Mà Đến
4. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
=====================================

Bình Nhi cười: "Không phải anh nghi ngờ linh tinh gì nữa chứ."

- --

Trong phòng họp lớn của chi nhánh phía Tây. Lý Lập Thành đã đến từ sớm, Thiệu Duy cùng Bình Nhi đứng bên cạnh, giám đốc chi nhánh là Đặng Văn đang ngồi cúi đầu ở phía đối diện cùng các trưởng phòng bộ phận, chờ Lý Lập Thành lên tiếng.

Hắn đặt sấp tài liệu về dự án nhà giá rẻ xuống, lớn giọng quát: "Lý do tôi ngồi đây hôm nay các anh chị thừa biết. Các anh chị nghĩ rằng mình là nhân sự lâu năm nên làm càng à."


Không một tiếng động nào phát ra trong phòng, chỉ có tiếng của hắn giận dữ cực độ: "Mấy anh chị nghĩ mình làm sale giỏi lắm sao. Một tháng bán được bao nhiêu căn? 1 hay 2 căn. Trương Gia Ngôn một tháng bán được 20 sản phẩm bất động sản. Nếu bên đó không hợp tác nữa thì mấy anh chị chạy nổi chỉ tiêu không? Tưởng tôi không dám sa thải hết hả?"

Bình Nhi thấy hắn đáng sợ như vậy bỗng chốc cũng căng thẳng theo. Nghĩ lại lần trước hắn la cô ở trụ sở đã là nhẹ nhàng lắm rồi.

"Từng người ở đây đều sẽ có buổi họp riêng với tôi, bây giờ thì ra ngoài hết đi. Giám đốc Đặng ở lại."

Mọi người lần lượt đi ra, mặt ai cũng toát lên vẻ sợ hãi.

"Đặng Văn..." - Lý Lập Thành gọi thẳng tên làm ông ta run lên.

"Muốn người ta không biết, thì mình đừng làm. Còn đã làm rồi thì không có cách nào che dấu được đâu."

Đặng Văn giọng hoảng loạn: "Anh Lý, tôi...tôi..."

Bất ngờ hắn đập bàn, Bình Nhi giật mình, bên ngoài ai nấy mặt mày cũng cắt không còn một giọt máu.


"Ăn chặn tiền công ty, phối hợp với bên công ty xây dựng cắt xén nguyên vật liệu. Bằng chứng có đủ, còn muốn nói gì."

Đặng Văn bị vạch trần, không còn cách nào bào chữa. Lý Lập Thành tiếp tục: "Tôi đã báo cáo chuyện này lên hội đồng quản trị, đừng nhiều lời nữa."

Quyết định xử lý và cách chức Đặng Văn đã có sau vài ngày. Một số nhân viên thân cận cũng bị đuổi theo ông ta, sau sự cố ngoài ý muốn, Lý Lập Thành cũng bị khiển trách không ít, hội đồng quản trị tuy bảy phần là người của Lý gia nhưng không vì thế mà khoan hồng với hắn, toàn bộ lương thưởng cuối năm đều bị trừ, tạm thời không tham gia họp cùng các cổ đông. Cổ phần của Đặng Văn chuyển nhường toàn bộ sang cho lão Trình, sau đó con gái ông là Trình Hải Yến mua lại. Người trong công ty trụ sở nói cô ấy một bước lên mây, từ trưởng phòng bộ phận lên thẳng chức Giám đốc chi nhánh phía Tây.

Người cầu toàn trong công việc như Lý Lập Thành trải qua sự việc lần này, Bình Nhi biết hắn bị đả kích không ít. Sau khi tan làm cô tranh thủ mua ít sâm và gà, lên mạng nghiên cứu công thức hầm rồi mang qua nhà Lý Lập Thành. Căn nhà tối tăm không có ánh đèn như thể nhà hoang, cô đặt hộp canh xuống bàn rồi bước lên lầu, cửa phòng làm việc không đóng kín, qua khe hở Bình Nhi thấy anh đang ngồi nhìn vào máy tính trên bàn, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bộ đồ âu vẫn chưa được thay ra, cà vạt trên cổ nới lỏng, khuy áo cũng mở ra. Bên trong phòng toả ra mùi thuốc lá và cà phê rất nồng, cô gõ nhẹ cửa. Nghe tiếng động hắn nhìn lên, mắt nheo lại.

"Có việc gì vậy?"

Bình Nhi dịu dàng, giọng như một cô vợ ngoan: "Em hầm ít canh cho anh."

Lý Lập Thành không nói gì, giơ hai ngón tay ra hiệu cô đến gần.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Bạn trai 16


Vừa bước đến gần, vòng tay Lý Lập Thành ôm choàng lấy eo, đặt Bình Nhi ngồi lên đùi. Đầu hắn hơi ngước nhẹ lên, khoảng cách gần khiến cô ngửi được mùi thuốc lá từ trong hơi thở. Bình Nhi choàng tay qua cổ hắn, ánh mắt trong sáng ngược lại với vẻ u ám. Lý Lập Thành giọng khàn đi: "Nhớ em quá."

Hắn bận rộn liên tục trong mấy tuần, thời gian gặp mặt nhau đếm trên đầu ngón tay, thậm chí trong cơ quan đồn Lý Lập Thành là người ngoài hành tinh, không cần ăn uống vẫn có thể sống được.

Bình Nhi hôn l3n chóp mũi hắn, hỏi một câu: "Em giúp gì được cho anh không?"


Lý Lập Thành đầy tà mị nhìn cô, đẩy nhẹ cô tuột người khỏi hắn, chuyển chổ ngồi từ ghế xuống sàn nhà. Bình Nhi ngước mặt khó hiểu, vừa mở miệng định nói gì đó đã bị hắn nhanh thoăn thoắt đưa thứ nóng ấm vào miệng. Chỉ kịp phát ra tiếng "ah... ưm", tay Lý Lập Thành đặt trên đầu cô, xoa nhẹ, thỉnh thoảng ấn mạnh. Nước bọt hoà với thứ nước trong suốt chảy xuống cổ Bình Nhi, thứ kia to dài chạm tới cổ họng, nước mắt cô chảy ra. Đến lúc miệng quá mỏi không di chuyển được nữa, Lý Lập Thành giữ lấy đầu cô nhanh tay ma sát mạnh, đến khi Bình Nhi cảm nhận được một dòng chảy vào cổ họng, hắn mới dừng tay lại.

Bình Nhi với tay mở điện thoại, đã hai giờ sáng, Lý Lập Thành có lẽ vẫn còn làm việc, cô khoác chiếc áo lụa mỏng xuyên thấu, chân trần bước xuống giường. Trong phòng làm việc máy tính vẫn mở, đèn vẫn sáng nhưng không có Lý Lập Thành, Bình Nhi xuống lầu thì thấy hắn đang ngồi ở nhà bếp vừa ăn canh gà hầm sâm của cô nấu vừa xem tài liệu. Bình Nhi thở dài, quả thật hắn muốn giế t chết bản thân bằng công việc mà.

"Ăn được không?"

Hắn giật mình: "Nửa đêm em không ngủ xuống đây làm gì?"

"Không thấy anh đâu nên tìm."


"Canh ngon lắm, ăn vào thấy khoẻ ngay, làm thêm hai ba hiệp nữa vẫn được." - Hắn cười nói,đã lâu rồi cô không thấy đường cong xinh đẹp trên môi, dưới ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, trông Lý Lập Thành như một thiên thần bị sa ngã.

"Ngày mai chủ nhật, đừng làm việc nữa. Về nhà em chơi đi!"

...

Bình Nhi đã ngăn cản Lý Lập Thành đừng mua quá nhiều quà, ba cô sẽ cằn nhằn vì sợ tốn kém nhưng hắn vẫn không nghe, nào là trái cây, rượu nhân sâm, tổ yến, hải sản,... Nhiều đồ đến mức mang không xuể.

Từ ngoài cổng cô nói vọng vào: "Ba ơi con đến rồi!". truyện đam mỹ


Ba cô từ trong nhà chạy ra, người còn mang tạp dề, tay cầm vá lớn miệng liên tục "Ô ô" mừng con gái. Thấy cô tay xách nách mang ông liền nói: "Mua cái gì nhiều thế, mất bao nhiêu tiền, thật là phung phí.", mặc dù không phải khó khăn nhưng ba cô vẫn luôn giữ thói quen sống cần kiệm, thấy một người đàn ông cao lớn đi sau lưng Bình Nhi, ánh mắt ông nhìn cô tỏ vẻ nghi vấn. Hiểu ý ông, cô nhanh chóng giới thiệu: "À, đây là bạn con, Lý Lập Thành"

Lý Lập Thành buông đồ xuống, bắt tay ông cười nhẹ: "Dạ chào bác, con là bạn trai của Bình Nhi."

Bình Nhi ngỡ ngàng mở to mắt nhìn hắn, vốn dĩ cô chỉ muốn giới thiệu hắn là đồng nghiệp ở công ty thôi, không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy. Khoảnh khắc hai từ "bạn trai" vừa ra khỏi miệng Lý Lập Thành cũng là lúc Hạ Vũ từ phòng bếp xuất hiện.

Trong lòng Bình Nhi thốt lên một câu "chết tiệt", cô hít sâu một cái, lạnh nhạt giơ tay về phía Hạ Vũ: "Đây là hàng xóm của em, Hạ Vũ."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Con người thật của sếp lý


Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm bữa ăn, Bình Nhi cảm thấy da mặt của Hạ Vũ được cấu tạo từ gỗ, đã không còn quan hệ gì nữa vẫn cứ xuất hiện trước mặt cô. Lão đại nhà Bình Nhi rất chú ý Lý Lập Thành, ông từ tốn hỏi: "Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?"

Hắn nhanh miệng đáp: "Dạ gần một năm thưa bác."

Tay Hạ Vũ bỗng siết chặt, cô có thể nhận thấy sự thay đổi từ trong mắt anh. Hạ Vũ gấp cho Bình Nhi một miếng cá lớn, có dính một ít xương, dùng giọng điệu của anh trai nói với cô: "Em thích ăn cá nấu chua, ăn nhiều vào dạo này em gầy quá."


Lý Lập Thành trừng trừng nhìn miếng cá trong bát Bình Nhi, trực tiếp chuyển vào bát của mình: "Cảm ơn lòng tốt của anh Hạ, Nhi Nhi không thể ăn cá có xương. Miếng cá này, tôi xin phép ăn giúp."

Bình Nhi thật sự không nuốt trôi cơm, cái gì mà Nhi Nhi nghe cũng buồn nôn quá, mùi thuốc súng lượn lờ xung quanh, cô đặt đũa xuống bàn, thở dài: "Con no rồi, mọi người ăn đi.", sau đó đi thẳng ra xích đu ngoài vườn ngồi.

Ba cô phẩy phẩy tay, tự nhiên như chẳng có chuyện gì: "Ây da, con bé này bướng bỉnh như vậy đó, tâm trạng không vui liền không muốn ăn."

Lý Lập Thành dùng bữa xong thì ra ngoài tìm Bình Nhi, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đôi chân dài đung đưa chiếc ghế: "Quả gì ngon vậy?"


Bình Nhi mỉm cười đưa nắm quả đỏ đỏ đen đen trong tay ra trước mặt hắn: "Dâu tằm, ăn thử không."

Hắn nếm thử một quả, vị chua ngọt lan tỏa trong miệng, vừa thưởng thức vừa nghe Bình Nhi kể chuyện.

"Cái này là hái ở cây phía kia,...", cô chỉ tay về phía góc vườn, "lúc nhỏ em thấy mấy đứa bạn cùng lớp mang theo một hộp quả, em tò mò xin nhưng người ta không cho, thế là em đã trộm một quả rồi mang về hỏi ba là quả gì, rồi một mực bắt ba phải tìm hạt giống để trồng.", Bình Nhi hào hứng nhìn sang Lý Lập Thành đang tập trung lắng nghe, "Đợi đến khi cây có nhiều quả em sẽ ăn thỏa thích."

Hắn xoa đầu cô, mái tóc mềm như tơ, hàng mi dài cong vút và đôi mắt trong sáng như thiên thần, Lý Lập Thành không kiềm chế được mà hôn nhẹ lên trán cô. Hạ Vũ vừa bước ra ngoài thấy được cảnh ân ái trong lòng có chút tiếc nuối. Anh trầm giọng chào cô: "Anh về đây."

"Ừm" – Bình Nhi lạnh lùng gật đầu, không nói gì thêm.


Lý Lập Thành nhìn Hạ Vũ bằng đôi mắt hình viên đạn, tay vòng qua vai Bình Nhi, cô bất ngờ với hành động của hắn, định né tránh nhưng bàn tay to lớn đã siết chặt lấy, Bình Nhi đành ngồi yên lặng không phản kháng. Đợi đến khi Hạ Vũ về, cô tỏ thái độ không hài lòng với hắn: "Anh đang làm gì vậy, hết nói với ba em anh là bạn trai em rồi bây giờ làm hành động không phù hợp trước mặt hàng xóm em. Anh quên ba nguyên tắc rồi à? Lỡ như sau này không còn bên cạnh nhau nữa em phải nói với ba như thế nào?"

"Thì em cứ nói là chia tay rồi", Lý Lập Thành cười nhẹ, "Em nói anh là tên cặn bã khốn kiếp không bằng Hạ Vũ, một chút cũng không bằng."

"Em phát hiện dạo này anh phát bệnh thì phải, ăn nói lung tung, thần kinh!" – Bình Nhi véo má Lý Lập Thành, người này là được cô nuông chiều đến phát điên hay là bây giờ bệnh điên mới phát tán cô cũng không biết.

"Đùa thôi, vào chuẩn bị đi, trễ rồi." – Lý Lập Thành nắm lấy bàn tay cô, mặt trời ngả hướng Tây, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào gương mặt non nớt xinh đẹp, phút chốc trong lòng hắn muốn mang Bình Nhi về nhà, đường đường chính chính biến cô thành người của hắn.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Thư ký mất lý trí


Những việc xảy ra vừa rồi đủ để chứng minh mối quan hệ của Trình Hải Yến và Lý Lập Thành không như lời đồn thổi trong công ty. Khi tất cả công việc đã hoàn thành và chuẩn bị tan sở, Lý Lập Thành gửi cho Bình Nhi một tin nhắn. Sau khi nhận được tin nhắn, cô xếp chồng đống tài liệu mà buổi chiều Thiệu Duy đã chuyển để vào hộc tủ rồi đến văn phòng Tổng Giám đốc.

Bình Nhi lấy chiếc áo măng-tô màu da khoác lên người, sáng nay cô xem dự báo thời tiết nói rằng có đợt không khí lạnh tràn về, nên đã quyết định lấy đôi tất cao ra mang, tay xách túi bước đi. Bình Nhi bước vào phòng, đứng bên cạnh bàn làm việc của Lý Lập Thành, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng trẻo và khuôn mặt hơi ửng hồng, bên dưới là tất đen mỏng tôn lên dáng người đầy quyến rũ. Lý Lập Thành ngồi nhìn Bình Nhi đang vuốt vuốt mái tóc.

"Anh gọi em vào có việc gì vậy?"

Lý Lập Thành chỉ vào văn kiện ở góc bàn: "Xem đi, công việc gấp cần giải quyết ngay."


Bình Nhi nhìn lên đồng hồ treo tường phía sau lưng hắn, mặt hơi nhăn nhó: "Ngay bây giờ?!"

Lý Lập Thành kề mặt sát lại, chóp mũi hắn đụng lên mũi Bình Nhi, chậm rãi nói: "Em chuẩn bị về? Bây giờ là mấy giờ mà em về."

Bình Nhi tròn mắt, bây giờ đã là tám giờ rưỡi tối, cả cái công ty này chỉ có duy nhất Lý Lập Thành nghĩ rằng đây là giờ làm việc hành chính.

"Em ra ngoài ăn tối."

Hắn hỏi ngắn gọn: "Một mình?"

Bình Nhi muốn giữ khoảng cách, cư xử bình thường cũng không được với Lý Lập Thành: "Chẳng lẽ đi ăn với vong."

Quả nhiên hắn lập tức cau mày, dừng động tác, liếc xéo cô. Lý Lập Thành phiền muộn, không cam lòng ngồi làm việc một mình. Mặt hắn tối sầm lại:


"Mấy giờ em về nhà?"

Giọng điệu Bình Nhi rất nhanh: "Chưa biết, chắc khoảng mười giờ."

Thật sự cô không đi ăn một mình, Mộng Dao hẹn cô tối nay tan làm cùng thử quán lẩu mới mở. Để tránh Lý Lập Thành hỏi nhiều cô đã trả lời ngắn gọn.

"Tối nay sang nhà anh, chúng ta xem phim."

"Cũng được." – Bình Nhi xoay người nhanh chân bước đi, Lý Lập Thành đứng lên cầm lấy đống tài liệu dúi vào ngực cô: "Em bỏ quên này."

...

Mộng Dao đang ăn, lại bật cười khi nghe câu chuyện mà Bình Nhi kể: "Chuyện gì làm cô thư ký xinh đẹp của chúng ta mặt mày nhăn nhó vậy?"


Cô tức tối chỉ vào xấp giấy bên cạnh: "Cậu xem, cậu xem. Lý Lập Thành muốn bóc lột sức lao động của nhân viên mà..."

Bình Nhi uống một cốc bia, ngà ngà say, ý nghĩ trong đầu đều tuôn ra khỏi miệng: "Mộng Dao, cậu nói tớ nghe. Ông chủ Lý đó có phải lợi dụng tớ, khiến tớ làm việc cho anh ta đến sức cùng lực kiệt không?"

Xung quanh đang ồn ào bỗng dưng im bặt, Mộng Dao trừng trừng nhìn Bình Nhi vẫn đang mắt nhắm mắt mở thao thao bất tuyệt không hề hay biết sau lưng, mặt Lý Lập Thành tối đen, sát khí ngút trời.

"Tớ nói cho cậu nghe một bí mật. Lý... Lý Lập Thành... ực... ực..." – Bình Nhi vừa nói vừa nghẹn, "Lý Lập Thành tính tình rất là "công chúa", nhưng mà... ực... Cái kia... Cái kia... To..."

Chưa kịp dứt lời, Mộng Dao trực tiếp nhét một miếng ổi vào miệng Bình Nhi, đứng lên nói với Lý Lập Thành: "Nhi Nhi say rồi, anh đưa cô ấy về nhà giúp tôi nhé. Bây giờ tôi có việc phải đi rồi.", Mộng Dao chỉ sợ ở đó thêm một phút, hắn sẽ xử tội luôn cả cô nên nhanh chóng chuồn đi.

Bình Nhi ngước đầu nhìn thấy Lý Lập Thành, tự cho là bản thân đang nằm mơ, cô cười ngờ nghệch: "Sếp Lý, anh đẹp trai thật."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Tỏ tình lần hai


Hơn một tháng kể từ khi Trình Hải Yến nhậm chức. Buổi tiệc nhỏ để chúc mừng được tổ chức cùng với nhân sự phòng phía Tây vào tối thứ Bảy. Lý Lập Thành không muốn đến, hắn đề nghị Bình Nhi thay mặt tham dự.

Trình Hải Yến có vẻ mong đợi, ánh mắt đảo liên tục. Bình Nhi giơ ly rượu lên: "Chị Trình, chúc mừng chị. Hôm nay sếp Lý bận nên không thể đến. Tôi thay mặt anh ấy uống một ly."

Trình Hải Yến tỏ thái độ không hài lòng, không nâng ly cùng Bình Nhi: "Cô chỉ là một thư ký, lấy tư cách gì thay mặt. Nghĩ mình là bà Lý hay sao."


Nhân sự bè phái của cô ta cười khúc khích, Bình Nhi nghĩ nếu thời còn ngồi trên ghế nhà trường, kiểu người như Trình Hải Yến chắc chắn bị cô và Mộng Dao dạy cho một bài học làm người. Nhưng hiện tại thì khác, nụ cười trên môi Bình Nhi không hề thay đổi, uống cạn ly rượu rồi ra về.

Cô nghe mọi người ở công ty kể, Trình Hải Yến là bạn từ nhỏ của Lý Lập Thành, mối quan hệ rất thân thiết, nhưng đó là lời của người khác. Theo thực tế quan sát, Trình Hải Yến luôn cố đến gần Lý Lập Thành, còn hắn thì ngược lại. Muốn tránh cô ta càng xa càng tốt.

Sau khi về đến nhà Lý Lập Thành, Bình Nhi ném chiếc túi xách xuống bàn, chốt khoá va vào mặt kính tạo ra tiếng động lớn. Hắn đang đọc sách thì giật mình một cái, vội chạy xuống xem. Bình Nhi nhìn hắn, môi hơi vểnh, chân mày cũng cong lên tỏ vẻ tức giận.

"Trình Hải Yến lại làm gì bảo bối của anh?" – Lý Lập Thành ôm eo cô, siết chặt. Bình Nhi thấy mặt mình biểu cảm có chút lố, từ khi nào hắn chỉ cần nhìn một cái thôi đã biết được cô đang nghĩ gì.

"Em hỏi anh, nếu Trình Hải Yến tương lai trở thành bà chủ Lý thì thế nào?"

Lý Lập Thành nhăn trán: "Ý em là gì?"


Bình Nhi không trả lời hắn, mắt long lanh. Hắn hiểu ý cô, liền nhẹ hôn lên trán: "Nhảm nhí, anh không để ý đến ai hết. Trong mắt chỉ có em thôi."

Tim Bình Nhi đập rộn ràng, mấy thứ quy tắc ràng buộc trước đây cô đặt ra thật vô nghĩa.

Lý Lập Thành thì thầm bên tai cô: "Làm bạn gái anh được không?"

Giữa hắn và cô tiến xa hơn dự đoán ban đầu, cảm xúc hoà hợp. Có lẽ đây là sự gắn kết đầu tiên, được hình thành khi cùng làm việc, cùng ăn cùng ngủ. Đêm nay, ánh mắt Lý Lập Thành nhìn Bình Nhi có chút thay đổi, dịu dàng như nước chảy mây trôi, cô cảm nhận được thứ gọi là chân thành và thân mật, hắn chăm chú chờ đợi câu trả lời của cô.

Vẻ ngoài của Lý Lập Thành là tiêu chuẩn nhan sắc của phụ nữ hiện nay. Người theo đuổi hắn không ít, kể cả ngôi sao nổi tiếng cũng có. Hai người im lặng hồi lâu, căn nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau.


"Lần trước chẳng phải em đồng ý rồi sao."

"Không giống nhau. Em chưa từng xem anh như bạn trai thật sự." – Lý Lập Thành đầy bất mãn nói lớn. Bình Nhi hai tay áp vào mặt hắn, kiễng chân hôn lên đôi môi hay gắt gỏng kia. Miệng hắn ngập tràn sự ngọt ngào, đáp trả cô một cách cuồng nhiệt.

Lý Lập Thành hạ giọng: "Lần trước, ở tiệm lẩu, em nói cái gì của anh to."

Bình Nhi đỏ mặt, mơ hồ nhớ về hôm đó, cô nói xằng nói bậy, còn khen hắn đẹp trai. Mọi người xung quanh nghe thấy, cũng may có Mộng Dao nếu không cô ra đường mang mười cái khẩu trang vẫn thấy xấu hổ.

"Em có nói gì đâu. Em không nhớ gì hết." – Bình Nhi đẩy Lý Lập Thành ra, chạy thẳng lên phòng ngủ, tai đỏ như tôm luộc.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom