Cập nhật mới

Dịch Là Bé Cưng Của Người

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: C60: Tôi muốn mang em ấy rời khỏi đây


Mảnh vỡ văng tới làm mắt Tô Mạt bị thương, nhưng dường như em hoàn toàn không cảm nhận được, cũng chỉ đứng ở đó, nhìn đống bừa bãi ở trong phòng.

Cái cốc mà em nâng niu mấy năm qua, cuối cùng cũng vỡ, bị Hứa Vãn tự tay đập vỡ.

Hứa Vãn nói đây chính là đáp án của cô ấy.

Bây giờ, Tô Mạt đã hoàn toàn hiểu rồi.

Tô Mạt trước đó còn khó mà kìm được lệ đột nhiên không khóc nữa, em có hơi muốn cười, khóe miệng em khẽ kéo lên, muốn chào hỏi Tiết Đồng.

Dáng vẻ này quả thật muốn đem trái tim Tiết Đồng cắt rời ra.

"Tô Mạt, có đau không, mắt của em, có phải làm mắt bị thương rồi không." Tiết Đồng lo lắng tiến lên, cẩn thận từng chút đánh giá mắt em.

Đó là đôi mắt cười xinh đẹp nhất thế giới, đó là ánh nắng bên trong suy nghĩ của rất nhiều người, Tiết Đồng sợ em bị tổn thương mắt, muốn tiến một bước xác nhận thương thế của em.

Cũng đến lúc này Tô Mạt mới phát hiện ra được, thì ra một mực chảy xuống không phải nước mắt, mà là... Máu.

Tô Mạt muốn đi kiểm tra, cho dù đến lúc này rồi điều đầu tiên mà em nghĩ tới vẫn là an ủi người khác, "Cô Tiết à, không sao, em không cảm thấy đau."

Tiết Đồng vội vàng đè tay Tô Mạt xuống, trong lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi, cô đang rất là căng thẳng, "Đừng đụng vào Tô Mạt, nghe lời, bây giờ chúng ta đi bệnh viện đi."

Tiết Đồng không cho Tô Mạt cơ hội từ chối mình, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tịnh.

Lâm Tịnh đối phó với những vấn đề ngày, có thủ đoạn quen thuộc của riêng mình, chị có quen bác sĩ đáng tin cậy, không chỉ về mặt y thuật, mà miệng lưỡi cũng tin được.

Tô Mạt ngây ra, giống như trong nháy mắt đã mất đi sự tươi tắn ngày xưa, em chỉ đứng ở đó, mặc cho Tiết Đồng nắm, mặc cho đối phương sắp xếp, không có ai biết em đang nghĩ gì, đến ngay chính bản thân Tô Mạt cũng không biết.


Chuyện Tô Mạt nhập viện không thể lừa gạt những thành viên Paradise còn lại được.

Hứa Vãn đi ra khỏi nhà Tô Mạt, bởi vì không yên tâm, vẫn nhắm mắt gọi điện thoại cho Chung Ái, ba người Chung Ái vốn lập tức phải ra nước ngoài quay chụp rồi, đang ở chuẩn bị lên đường, nghe xong lời này của Hứa Vãn, vội vàng cùng nhau chạy đến nhà Tô Mạt.

Tô Mạt đã không có ở đây, cũng chỉ có một mình Điền Điềm cầm cây chổi nhỏ đang quét mảnh cốc vỡ, cô còn chuẩn bị cho Tô Mạt mấy bộ quần áo, đã đặt sẵn trên sofa, trông có vẻ như sắp ra ngoài.

Mấy người Chung Ái đều rất nhạy bén, cũng không cần Điền Điềm mở miệng, bọn họ đã biết ngay có chuyện xảy ra rồi.

Ba người cùng nhau chạy tới bệnh viện, quá mức bắt mắt, chuyện giữa Hứa Vãn và Tô Mạt nếu bị truyền ra thì chẳng tốt cho ai cả, cuối cùng ba người sau khi bàn bạc ra quyết định, vẫn là để Chung Ái ra mặt, đi bệnh viện xem xét tình huống, Diệp Hề và Đồng Hảo thì về nhà chờ cô.

Sau khi Điền Điềm dọn dẹp xong, Lâm Tịnh lái xe đến đón cô, nhìn thấy Chung Ái và Điền Điềm cùng lúc xuất hiện ở bên đường, Lâm Tịnh cũng không nói gì thêm, có thể thêm một người có tính toán trong lòng để thương lượng cũng là chuyện tốt, nếu đem Tiết Đồng cái vị ảnh hậu sắp hủy hợp đồng với ông chủ cũ ra so với với mặt trời chuẩn bị lặn về phía tây, vậy thì Chung Ái có thể coi là ánh năng vô cùng nóng mắt, chói chang giữa ban trưa.

Nói tóm lại, thêm cô nàng, thêm tài nguyên cùng nhân mạch phía sau lưng cô nàng, rất nhiều chuyện có thể thuận lợi hơn một chút.

Trên đường đi, ba người đều rất trầm mặc.

Lâm Tịnh là người ngoài, Điền Điềm dù là trợ lý nhưng không hiểu rõ tình huống, Chung Ái thì lại không tiện mở miệng hỏi thăm.

Một đường yên tĩnh, ba người cứ như thế đi tới bệnh viện.

Tô Mạt không bị thương đến mắt, nhưng vết thương lại nằm trên mí, một vết rách không cạn, vạch một đường từ đó đến phần đuôi lông mày, rõ ràng chói mắt, sau khi bác sĩ xử lí, băng bó vết thương cho Tô Mạt xong, băng gạc bao trùm lên toàn bộ mắt, em chỉ có thể dùng một mắt để quan sát sự vật.

Chung Ái nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy Tô Mạt ngoan ngoãn ngồi trên giường, không khóc không nháo, cô Tiết thì đang chải tóc cho Tô Mạt, tóc nắm ở trong tay, sau khi chải chuốt gọn gàng, còn cài thêm một bông hoa xinh đẹp.

Tiết Đồng hình như còn nói gì đó với Tô Mạt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, giống như là đang dỗ trẻ con vậy.

Một tích tắc kia, cả người Chung Ái đều đứng lại, cô cảm thấy cô đã làm sai một chuyện, một chuyện rất quan trọng rồi, nếu như cô không đổ thêm dầu vào lửa, mặc kệ sự yêu thích Tô Mạt dành cho Hứa Vãn đi, nói không chừng chuyện này đã sớm kết thúc hòa bình trong khi vừa mới manh nha rồi, mà Tô Mạt cũng có thể mở rộng cửa lòng, nghênh đón một phần tình cảm trân quý khác.


Chung Ái thấy cảnh này còn khó chịu, làm trợ lý sớm chiều chung đụng, Điền Điềm đã sớm òa khóc, cô cũng không quản được nhiều đến thế, đẩy Chung Ái ra mà xông vào, cô chạy đến bên người Tô Mạt, lôi kéo tay Tô Mạt, không ngừng kiểm tra.

Vết máu đã được xử lý sạch sẽ, nhưng Điền Điềm có lẽ vẫn còn nghĩ đến vết máu lưu lại trên sàn nhà, chỉ cần nghĩ đến máu này là nhỏ xuống từ đôi mắt xinh đẹp kia của Tô Mạt, Điền Điềm đã cảm thấy tim như bị đao chém rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành thế này rồi? Tiểu Thất, em có đau không?" Điền Điềm vừa rơi lệ, vừa cẩn thận từng li từng tí cầm tay Tô Mạt.

Tô Mạt muốn cười, an ủi trợ lý nhỏ nhà mình một chút, nhưng mà cười quá mức mệt mỏi, nói chuyện cũng quá mệt mỏi, trước đó không cảm thấy được, nhưng giờ phút này, nửa bên mặt Tô Mạt vừa cứng vừa đau, thực sự không còn tinh thần để đối phó với cục diện trước mắt nữa.

Ngay khi Tô Mạt còn đang ngơ ngác luống cuống, đôi tay kiên cường mà ôn nhu, đem Tô Mạt kéo vào trong lồng ngực mềm mại, Tô Mạt liền nghe thấy giọng nói của cô Tiết vang lên bên tai.

"Điền Điềm, không cần lo lắng, nhìn có vẻ dọa người chút thôi, nhưng vết thương đã được xử lý tốt rồi, không ảnh hưởng đến mắt."

Điền Điềm cảm kích nhìn cô Tiết, Chung Ái ở một góc khác cũng ném cho Tiết Đồng một ánh mắt quan tâm.

Nhiều người ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì, Lâm Tịnh xung phong nhận việc xử lý thủ tục có liên quan, mặc dù quen bác sĩ, nhân viên y tế đáng tin cậy, nhưng chuyện Tô Mạt xuất nhập viện xử lý vết thương thế này, không hề khua chiêng gõ chống, nhưng rốt cuộc vẫn để lại dấu vết, Lâm Tịnh nghĩ, cũng nên có người liên hệ với truyền thông.

Trong phòng bệnh, Tiết Đồng giao Tô Mạt cho Điền Điềm, cô thì cùng Chung Ái đi ra ngoài phòng, hoàn cảnh phòng bệnh rất tốt, trong ngoài tách biệt, yên tĩnh, thích hợp để tu dưỡng.

Tiết Đồng qua cửa kính, có chút quay đầu nhìn Tô Mạt trên giường bệnh ở bên trong, hạ thấp giọng, với với Chung Ái: "Miệng vết thương đã xử lí, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, yêu cầu lại quan sát thêm, mặc dù không có bị thương đến mắt, nhưng có thể tổn thương đến thần kinh, nếu như tổn thương thần kinh, e là..."

Thần kinh trên mặt phát triển phong phú, mà tổn thương thần kinh thì không thể xoay chuyển được, một khi hư hỏng, trường hợp xấu nhất không chừng sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn viên của Tô Mạt.

Chung Ái cũng gật đầu đầy lo lắng, "Không chỉ thế, Tô Mạt còn có cơ địa dễ sẹo, vết thương ở ngay trên mắt, vị trí dễ thấy như vậy, tương lai nếu để lại sẹo, em sợ con bé sẽ không chấp nhận được."

Đúng vậy nhỉ, không có cô nhóc nào có thể vờ như không thấy vết sẹo trên mặt mình được.


Tiết Đồng liền tiếp lời Chung Ái: "Cho nên tôi có ý tưởng này."

Chung Ái nhìn về phía Tiết Đồng.

Giữa hai người thông minh không cần đánh Thái Cực, Tiết Đồng trực tiếp nói, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi khỏi nơi này một thời gian."

Chung Ái sững sờ, "Đi khỏi nơi này?"

Tiết Đồng gật gật đầu.

Đó vốn là sắp xếp tiếp theo dành cho mình, nhưng bộ dạng này của Tô Mạt ở lại trong nước chỉ e là nghị luận quấn thân, đối với việc dưỡng bệnh của em ấy cũng thế, quên đoạn tình cảm kia cũng thế, đều không có bất kỳ ích lợi gì hết.

Tiết Đồng nghiêm túc nói thẳng với Chung Ái, "Tôi muốn mang Tô Mạt đi nước M, hoàn cảnh nơi đó rộng rãi hơn so với trong nước một chút, áp lực của em ấy cũng sẽ nhỏ đi một chút, nói không chừng sẽ gặp được cơ hội mới mẻ hơn."

Giao người cho Tiết Đồng, Chung Ái dĩ nhiên không có gì để không yên tâm hết, nhưng Tô Mạt không phải là một thân tự do có thể đi lại tùy thích, nếu muốn để cho em ấy ra nước ngoài thanh tịnh yên ổn trong hai năm, có một chuyện e là nhất định phải làm.

Chung Ái nhìn nhìn cô Tiết mắt sáng rực ở phía trước, lại nhìn Tô Mạt đang cùng Điền Điềm rúc thành một khối, không biết đã ngủ hay còn tỉnh, đột nhiên cảm giác được lúc này ngược lại là một thời cơ không tệ.

Chung Ái vẫy tay với Tiết Đồng, "Cô Tiết, em cũng có một ý tưởng, nếu như có thể thành, vậy thì Tiểu Thất có thể cùng cô ra nước ngoài chơi một thời gian."

Tiết Đồng mỉm cười, mặc dù còn chưa nghe thấy lời kế tiếp của Chung Ái, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy, hai người các cô chắc hẳn đang nghĩ đến cùng một chỗ.

Hai người đối mắt, mỉm cười với nhau, sau đó liền nghiêng người qua, cùng nhau trao đổi ý kiến.

Lúc hai người trở lại trong phòng, Điền Điềm đã đỡ Tô Mạt nằm xuống.

Tiết Đồng kéo Điền Điềm lại, ra ký hiệu điện thoại với cô nàng.

Điền Điềm hiểu ý, nhưng cô nàng có chút kinh ngạc, đè ép cuống họng dò hỏi, "Cô Tiết, ý của cô là muốn em gọi điện thoại cho công ty á?"

Tiết Đồng gật gật đầu.


Điền Điềm có chút khó khăn, "Nhưng, nhưng nói thế nào bây giờ ạ."

Chẳng lẽ nói thần tượng nhỏ nhà mình tỏ tình không thành công, bị đối tượng tỏ tình đập tín vật đính ước đến hỏng cả mắt ư?

Tiết Đồng lắc đầu, "Em không cần nói kỹ lắm đâu, nếu có hỏi tới thì nói em cũng không rõ."

Điền Điềm mặc dù không biết Tiết Đồng rốt cuộc muốn làm gì, nhưng chung quy cô nàng tin tưởng cô Tiết, vẫn dựa theo phân phó của cô ấy mà làm.

Đợi đến lúc Điền Điềm đi ra cửa gọi điện thoại cho người đại diện Tưởng Minh, Chung Ái lại gọi y tá tới, xin thêm không ít băng gạc.

Chung Ái cùng Tiết Đồng vốn cho là Tô Mạt đã ngủ, kết quả không nghĩ tới em chỉ nằm thẳng tắp, mở mắt trừng trừng ở trên giường.

Chung Ái tiến lên sờ mặt Tô Mạt, đau lòng nói, "Còn đau không."

Tô Mạt lắc đầu.

Tiết Đồng đỡ Tô Mạt ngồi dậy, dịu dàng nói, "Tô Mạt, em phải phối hợp với chúng tôi, chờ lát nữa Tưởng Minh tới, em không cần nói gì hết, giao cho tôi với Chung Ái, nếu như mệt mỏi, ngủ một lát cũng được."

"Vâng." Tô Mạt đáp.

Tiết Đồng gật gật đầu với Chung Ái, Chung Ái tháo băng gạc ra, một vòng lại một vòng quấn lên đầu Tô Mạt, thương tích vốn không nghiêm trọng lắm, dưới thủ pháp băng bó khoa trương của Chung Ái lại có vẻ nhìn mà phải giật cả mình.

Sau khi Chung Ái thể hiện kỹ thuật của mình xong, lôi kéo tay Tô Mạt nói, "Không phải đã nói hâm mộ chị Tiểu Ái sao, hành vi tác oai tác quái mấy năm qua của Thượng Nghệ cũng không xứng để em bán mạng vì bọn họ, hi vọng đến ngày xuất viện ấy, Tiểu Thất của chúng ta sẽ là một người tự do."

Tô Mạt chỉ cảm thấy trên đầu bị băng bó hơi chặt, không quá dễ chị, em đưa tay muốn kiểm tra kết quả lại bị Chung Ái đè lại một cái.

"Nghe lời, đừng nhúc nhích, giao tất cả cho chị và cô Tiết." Chung Ái dặn dò.

Điền Điềm từ bên ngoài vào, ra dấu OK, Tưởng Minh đã biết rồi, tất nhiên chẳng mấy nữa sẽ chạy đến.

Chung Ái nhìn Tiết Đồng, "Được rồi, bây giờ chúng ta tìm bác sĩ trò chuyện một chút."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: C61: Con đường diễn xuất nặng nề xa xôi


Tưởng Minh tối hôm qua đánh một giấc mộng thật đẹp, sáng sớm ngày hôm nay, còn chưa tỉnh ngủ nữa, đã bị tin dữ từ Điền Điềm làm cho hồ đồ, cây hái ra tiền, bảo bối có thể đẻ ra vàng của hắn và Thượng Nghệ bị thương, còn là bị thương đến con mắt quan trọng nhất.

Phải biết, Tô Mạt là hot lên nhờ đôi mắt cười kia, con gái xinh đẹp có nhiều lắm, nhưng con gái xinh đẹp lại hay người, lại thích cười, xem như chỉ có mỗi Tô Mạt mà thôi.

Tưởng Minh một chốc cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy tới bệnh viện.

Hắn ở trong điện thoại hỏi Điền Điềm làm sao mà lại thành như này? Điền Điềm nói không rõ ràng thì thôi đi, còn khóc lóc đến nẫu cả ruột hắn, Tưởng Minh lòng như lửa đốt, cũng không có hơi đâu mà an ủi cô nàng, trực tiếp cúp điện thoại.

Tiết Đồng, Chung Ái gặp mặt với bác sĩ khám cho Tô Mạt một lần, Thượng Nghệ biết tin Tô Mạt bị thương, tất nhiên trước hết sẽ tìm bác sĩ để xem tình huống, bác sĩ dĩ nhiên không thể nói dối về bệnh tình của bệnh nhân rồi, Chung Ái và Tiết Đồng cũng không yêu cầu nhiều nhặn gì từ bác sĩ, chỉ dặn đối phương đem đủ các loại hệ quả có thể đến từ vết thương của Tô Mạt, chi tiết, kỹ càng mà nói ra cho đối phương nghe.

Bác sĩ là người hiểu chuyện nghe xong mấy chữ chi tiết, kỹ càng này, trong lòng cơ bản đã có tính toán rồi, kỳ thật dù không có căn dặn từ hai người, bác sĩ cũng muốn nói đến khoa trương một chút, Tô Mạt tốt xấu gì cũng là nghệ sĩ đang hot, bệnh tình nói đến khoa trương một chút, tương lai nếu khỏi hẳn, cũng là mình tận tâm tận lực, mà một khi sinh ra di chứng gì đó, mình cũng tiện có cớ để thoái thác.

Thăm hỏi bác sĩ xong, Tiết Đồng và Chung Ái trở về phòng bệnh, tốc độ của Tưởng Minh thật đúng là nhanh, hai người đẩy cửa ra thì thấy Tưởng Minh đã đến, tự mình nhìn cái đầu bao bọc chặt chẽ của Tô Mạt, trợn mắt há hết cả mồm ra.

Vết thương không nhìn thấy được, mới là vết thương dữ tợn nhất.

Tưởng Minh vừa nhìn thấy Tô Mạt bị băng thành thế này, ngay cả ý nghĩ em ấy bị hủy cả khuôn mặt rồi cũng đụng tới.

Tưởng Minh lắc đầu, cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, hắn hít một hơi thật sâu, một cỗ tà hỏa đều hướng về phía Điền Điềm.

"Cô làm ăn thế nào vậy?" Tưởng Minh cả giận nói, "Sao Tô Mạt lại thành thế này rồi? Cái thứ trợ lý như cô có được tích sự gì không vậy?"

Đối mặt với sự chỉ trích của Tưởng Minh, Điền Điềm cảm thấy rất áy náy, cũng không cần phí sức diễn, nước mắt của Điền Điềm đã rơi xuống rồi.

Thấy Điền Điềm khóc lóc chân thành như thế, Tưởng Minh càng phiền hơn, hắn từ trong lòng đã xác định Tô Mạt bị thương rất nặng, tình huống rất không lạc quan.


Giọng nói của Tưởng Minh đến là cao, lúc nói chuyện với Điền Điềm, Tô Mạt đã bị hắn đánh thức, em đang muốn phân bua đôi câu cho Điền Điềm, Tiết Đồng và Chung Ái đã đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.

Chung Ái không hổ là ngôi sao mới dần nổi lên trong giới điện ảnh được người trong ngành xem trọng, cần trong nháy mắt cô bước vào cửa, đôi mắt trực tiếp đỏ lên, giống như Tô Mạt bị bệnh nặng hết sức, không còn nhiều thời gian nữa.

Chung Ái bước vài bước tới nắm tay Tô Mạt, chân thành thâm tình nói, "Sao thế này? Mau nằm xuống, không phải bác sĩ đã nói phải tĩnh dưỡng mới có chuyển biến tốt hơn à."

Lời nói này rất có kỹ xảo, tĩnh dưỡng mới chỉ là có thể sẽ chuyển biến tốt hơn thôi, một khả năng này liền để cho người ta suy nghĩ đến vô hạn.

Nói xong, giống như bản thân Chung Ái cũng không tin lời này mà vụng trộm lau mắt một cái, không chỉ có có Tiết Đồng ở một bên cảm thấy bội phục không thôi, Tô Mạt tiếp xúc gần gũi với bà hoàng diễn sâu này, càng có vẻ mặt khó có thể tin được.

"Chị Tiểu Ới..." Lúc Tô Mạt bị đè nằm xuống, vô thức gọi Chung Ái một tiếng, chỉ thấy Chung Ái trong nháy mắt từ khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt, quả thật là người gặp người thương, ai xem cũng buồn lây.

Tô Mạt: "..."

Có lẽ lúc này mình giả bộ làm một thi thể im ắng sẽ càng phối hợp với kỹ năng diễn xuất của Chung Ái hơn đi.

Tô Mạt gọi Chung Ái một Chung Ái một tiếng còn không xong, chuyện này dưới góc nhìn của Tưởng Minh khẳng định là tình huống mà bản thân đã nghĩ, khổ sở phải nói là không tả được mà.

Trong lúc nhất thời, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Chung Ái lúc đắp chăn cho Tô Mạt nghiêng người lén Tưởng Minh cho Tiết Đồng một ánh mắt, Tiết Đồng lúc này mới chợt bừng tỉnh, cô không phải đến xem kịch, cô cũng có cảnh cần diễn.

Tiết Đồng hắng giọng một cái, mở miệng nói, "Tôi là hàng xóm của Tô Mạt, có lẽ ngài cũng biết tôi."

Tưởng Minh nghĩ trong lòng, tôi có thể không biết sao? Lúc trước nếu không nhờ có ngài, Thượng Nghệ cũng không phải móc ra khoản phí tổn lớn như vậy mà thuê nhà cho Tô Mạt ở Tú Thủy Uyển, nhưng mà suy nghĩ này Tưởng Minh không dám lộ ra dù chỉ một chút xíu tin hin, Tiết Đồng vừa mở miệng, hắn đã vội thu lại một bộ sắc mặt hung thần ác sát vừa rồi với Điền Điềm, cười hềnh hệch cung kính nói với Tiết Đồng, "Ôi, cô Tiết, thất kính, thất kính rồi."

Tiết Đồng nói ra một chuỗi lời nói đã thương lượng xong với Chung Ái từ trước, "Cốc của Tô Mạt để ở ngoài ban công, đổ nước nóng vào, một lạnh một nóng liền nổ tung, cũng do em ấy không may mắn, mảnh sữ vỡ vừa hay cắt lên mặt em ấy."


Khỏi phải nói Tiết Đồng nhận hai lần ảnh hậu Mai Khải có khác, nói ra lời hoang ngôn đã bịa đặt kỹ càng này, cũng có vẻ vẫn còn sợ hãi, giống như cô tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy vô cùng thảm khốc ấy vậy.

Chợt nghe Tiết Đồng thở dài một tiếng ngay sau đó, "Ôi."

Cái tiếng thở dài này, trực tiếp khiến cho lòng Tưởng Minh trùng xuống vài phần.

Tưởng Minh muốn hỏi tình huống của Tô Mạt, nhưng không có quan hệ gì với Tiết Đồng, điều này khiến hắn mở miệng có chút do dự, Tiết Đồng ngầm hiểu, săn sóc mà mở lời, "Như vậy đi, chúng ta không cần ở đây quấy rầy Tô Mạt nghỉ ngơi làm gì, anh nói chuyện với bác sĩ chính của em ấy đi, anh cũng sẽ rõ ràng tình huống của Tô Mạt thôi."

Tưởng Minh đang có ý này, nghe Tiết Đồng đề nghị như thế liền liên tục nói cám ơn sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Thấy Tưởng Minh ra ngoài, nước mắt của Chung Ái thu lại trong nháy mắt, cô Tiết cũng không còn vẻ mặt xanh xao như vừa rồi nữa, Tô Mạt bọc thành cái bánh chưng, nhìn hai bên một chút.

Xem ra, trên con đường trở thành tinh anh trong diễn xuất, em vẫn còn rất nhiều thứ cần phải học hỏi.

Tưởng Minh cuống quít đi vào phòng làm việc của bác sĩ, hắn có cảm giác bất ổn, ngay cả Điền Điềm cũng đuổi đi, không cho cô nàng đi theo.

Tưởng Minh vào cửa, bác sĩ nhìn đối phương một cái thấy là người xa lạ, trước tiên lễ phép chào hỏi, "Xin hỏi ngài là?"

Tưởng Minh nói rõ ràng thân phận của mình, báo cho đối phương, hắn là người đại diện của Tô Mạt.

Bác sĩ nghĩ, nếu là người đại diện của đối phương, vậy thì mình nhất định phải biểu thị một chút tiếc hận thật sâu đối với tình huống của Tô Mạt, bấy giờ mới có thể ra vẻ như mình vô cùng coi trọng chuyện này.

Thế là, bác sĩ đặc biệt trịnh trọng tháo kính xuống, thở dài thật sâu, nghĩ nghĩ còn bổ sung hai câu, "Thật sự rất là đáng tiếc."


Tưởng Minh trực tiếp bối rối, thái độ này của bác sĩ thực sự khiến cho người ta không thể không nghĩ linh tinh, hắn cưỡng chế thấp thỏm trong lòng mình, thử hỏi một câu thăm dò, "Tình huống của Tô Mạt không nghiêm trọng chứ."

Không nghiêm trọng?

Bác sĩ lập tức nghiêm túc lên, ông cũng không thể để Tưởng Minh có loại tâm lý may mắn này được.

Liền nghe bác sĩ nói, "Cũng nhất định phải chú ý, phải biết vết thương này ở bên trên mí mắt, nếu tùy ý xử lý dẫn đến vết thương bị nhiễm trung, thì không chỉ có nguy cơ bị mù thôi đâu."

Mù...

Nghe đến cái chữ đó, Tưởng Minh trực tiếp hít sâu một hơi, Tô Mạt đáng giá nhất ở đôi mắt xinh đẹp cười lên là ngọt ngào kia, nếu như bị mù, coi như là xong hẳn rồi.

Thái độ của Tưởng Minh lập tức trở nên đoan chính, tỉ mỉ hỏi thăm bệnh tình của Tô Mạt.

Bác sĩ thấy Tưởng Minh coi trọng, cũng rất hài lòng, thái độ này mới đúng chứ, thế là bác sĩ cũng rõ ràng rành mạch đem tình huống của Tô Mạt, cùng những di chứng có thể gặp phải, có sao nói vậy, tuyệt đối không bỏ sót mà hàn huyên với Tưởng Minh.

Gì mà nhiễm trùng, gì mà mù, gì mà mặt liệt, gì mà sẹo, từng con chữ sinh động quả thật giống như một thanh phi đao, trực tiếp đem Tưởng Minh xem như hồng tâm, piu piu piu, đâm kín.

Đã thế rồi, bác sĩ vẫn còn chưa nói xong nữa.

"Phải biết là thần kinh tổn thương không thể xoay chuyển được, xung quanh phần mặt lại là chỗ mà dây thần kinh tập trung khá dày, cho nên có thể sinh ra vấn đề, trước đó chúng tôi muốn nói rõ ngọn nguồn với anh."

"Đã hiểu, đã hiểu." Tưởng Minh mặc dù miệng đầy đáp ứng, nhưng những vấn đề mà bác sĩ nói này, mỗi một cái đều khiến hắn nơm nớp lo sợ, sợ tình huống của Tô Mạt thực sự phát triển theo hướng mà bác sĩ nói.

Bác sĩ vẫn còn tiếp tục, "Tất nhiên, cũng có thể sẽ khiến vùng mắt bị thương không thể nào khép lại hoàn toàn, chúng tôi đương nhiên cũng biết người bệnh là nghệ sĩ, cho nên ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận hết sức, nên đề nghị người bệnh lại quan sát thêm."

Tưởng Minh liền vội vàng gật đầu đồng ý, "Đúng vậy, đúng vậy, lại quan sát thêm."


Bác sĩ thấy sắc mặt của Tưởng Minh có phần trắng bệch, nghĩ đã nói đến quá nghiêm trọng rồi, có nên an ủi đối phương một chút không, thế là ông thở dài thật sâu, đứng dậy đi đến bên cạnh Tưởng Minh, còn vỗ vỗ vai hắn, "Không sao, cũng không cần quá lo lắng, thả lỏng tâm trạng, chỉ khi người bên cạnh thả lỏng tâm trạng, thì tâm trạng của người bệnh mới thả lỏng được, chuyện này rất tốt cho việc hồi phục vết thương."

Vừa mới nói ra nhiều hậu quả đáng sợ như vậy, lúc này bác sĩ nói sao mà nghe giống như thuận miệng qua loa vậy.

Tưởng Minh hừ hừ ha ha thay cho lời hồi đáp, nhưng lời thực sự hữu dụng, một câu cũng không để trong lòng.

Cái gì mà nhiễm trùng não, gì mà mù, những lời khuếch trương này, Tưởng Minh cũng biết xác suất rất nhỏ, nhưng coi như thần kinh không bị ảnh hưởng, bác sĩ cũng nói Tô Mạt có cơ địa dễ sẹo, vết thương lớn như vậy không thể tránh được để lại sẹo rồi, cô gái nhỏ mới vừa đôi mươi còn xuân xanh xinh đẹp, lưu một vết sẹo xấu xí ở chỗ dễ thấy như vậy trên mặt...

Tưởng Minh chỉ cần tự nghĩ đến thôi, cũng đã cảm thấy Tô Mạt này trong nháy mắt mất đi hào quang, trở nên tẻ nhạt vô vị rồi.

Đây mới là chỗ khiến Tưởng Minh lo lắng nhất, nếu vì phá tướng, dẫn đến phần lớn sự nổi tiếng của Tô Mạt bị cuốn trôi đi mất, thì phải làm thế nào mới ổn đây.

Tưởng Minh càng nóng lòng, thì lại càng tích thêm vài phần bất mãn với Tô Mạt.

"Sao đã trưởng thành rồi mà vẫn còn khiến người ta không yên tâm như thế, sao mà đổ tí nước thôi cũng làm nổ cốc được vậy."

Đối với lời giải thích này của Tiết Đồng, Tưởng Minh ngược lại tin tưởng không nghi ngờ gì sất.

Ra khỏi văn phòng của bác sĩ, Tưởng Minh liền đi tới góc rẽ ra lối thoát an toàn của bệnh viện, lấy không quấy rầy những bệnh nhân khác cùng nhân viên y tế làm điều kiện tiên quyết, gọi điện thoại cho công ty quản lý.

Tình trạng của Tô Mạt không giấu diếm được, hiện tại cần nhất là có người đưa ra một biện pháp, xem xem chuyện này xử lý như thế nào là tốt nhất.

Cùng lúc đó, truyền thông cũng đã nhận được tiếng gió, không ít người tụ lại bên ngoài bệnh viện, Diệp Hề ngay khi tin tức này truyền ra, đi tới bệnh viện, sau khi nghe qua dự định của Chung Ái và Tiết Đồng, cô nghĩ thầm trong chốc lát, đột nhiên mở miệng nói, "Mọi người đánh giá thấp cái nhìn của Thượng Nghệ với Tô Mạt quá, cũng chỉ có điểm sẽ để lại sẹo trên mặt này thôi, muốn Thượng Nghệ giải ước với Tô Mạt, mình cảm thấy không quá thực tế."

Chung Ái hơi nhíu mày, "Cũng nên thử một lần."

Diệp Hề nhìn Chung Ái một cái.

Kẻ trước mắt này, lúc trước cũng nghĩ như vậy đi, ôm thái độ đánh cược một lần, từ trên bậc thang cao như vậy ngã xuống, gãy xương ba tháng, đem lão bản công ty cũ có ý đồ chiếm tiện nghi cô ấy đóng đinh lên cột sỉ nhục, lợi dụng độ nổi tiếng cùng dư luận mà thành công hủy hợp đồng với công ty trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom