Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Là Ai Được Lợi Còn Chưa Biết Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
632,300
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Là Ai Được Lợi Còn Chưa Biết Đâu

Là Ai Được Lợi Còn Chưa Biết Đâu
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




LÀ AI ĐƯỢC LỢI CÒN CHƯA BIẾT ĐÂU

Tác giả: 安城以南

Edit: Bể cá 3m

_____________________________________________

Văn án

Vì giúp a huynh đứng đầu khoa cử, ta bắt đầu quấy rầy Đoạn Thừa Thanh - đối thủ một mất một còn của huynh ấy.

Thức khuya dậy sớm tặng hoa tán tỉnh, làm chàng không chú tâm vào việc học.

Cuối cùng dưới “sự nỗ lực” không ngừng nghỉ của ta, Đoạn Thừa Thanh mang theo quầng thâm dưới đáy mắt mở cửa.

"Bà cô này (1), sao gà còn chưa dậy mà nàng đã đến đây rồi thế? Nàng không ngủ được à?"
(1) bản gốc: 活爹, ai biết chỉ Cá dịch chữ này thế nào cho hay vớiiii

"Được rồi được rồi, thích nàng đồng ý với nàng đấy, được rồi chứ?"

"Cho ta ngủ thêm một lát, khoa cử xong ta đến cầu thân được chưa?"

Mãi đến khi khoa cử kết thúc____

A huynh luôn không chịu thua kém của ta đậu thám hoa, còn trạng nguyên ấy thế mà lại là người bị ta quấy rầy đến đêm không thể ngủ, Đoạn Thừa Thanh.

Mà chuyện đầu tiên hắn làm khi đội quan diễu phố, chính là đến phủ Thượng thư cầu thân.

Ta đang ngủ say, bị lôi dậy, mơ màng lăn tay vào tờ hôn thú.

Đoạn Thừa Thanh mệt mỏi ngáp một cái,

"Này ~ giữa trưa rồi mà vẫn chưa rời giường hả?"

"Hiện tại đến lượt ta vắt kiệt nàng, bà cô của ta."
 
Chương 1


1.

Kỳ thi hội mùa xuân năm nay, a huynh ta thành công được đề tên bảng vàng.

Có điều, dù huynh ấy luôn có tiếng là học hành giỏi giang, thế nhưng vẫn chỉ về nhì.

Từ điều này xem ra, a huynh ta chưa chắc có thể giành được Trạng nguyên trong kỳ thi đình.

Không được! Tuyệt đối không được!!!

Ngay khi chuông báo vang lên, ta vội vội vàng vàng chạy vào tiểu viện của huynh ấy.

“Người đứng đầu sẽ là ai đây?”

A huynh nhìn danh sách được một tiểu đồng đưa tới: “Đoạn Thừa Thanh, là người Giang Nam, không phải người ở Kinh thành.”

"Đoạn Thừa Thanh?" Ta lặp lại cái tên này, "Ở Giang Nam cũng chưa từng nghe nói tới có quan viên nào họ Đoạn cả? Người này ở đâu ra vậy?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ta, a huynh vội an ủi: “Đừng lo lắng, vị trí Trạng nguyên này chỉ có thể đến từ Trình phủ.”

Bước chân ra khỏi tiểu viện của a huynh, ta bắt đầu rầu rĩ không vui.

Cha ta là Công bộ Thượng thư đương triều, theo luật lệ của Đại Khải, cho dù a huynh ta có giành được học vị Tiến sĩ, huynh ấy cũng chỉ có thể đảm nhận chức quan tại Công bộ.

Nhưng a huynh ta muốn làm việc tại Quốc tử giám, vậy nên chỉ còn cách phải đỗ kỳ thi đình, giành được sự sủng ái của hoàng thượng mới có cơ hội.

Vị trí Trạng nguyên này nửa đường mà bị giật mất, thế thì quá oan uổng.

2.

Dạo bước dọc theo phố Bắc, dừng chân trước cổng Quốc tử giám.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức thấy choáng váng.

Rất nhiều quý nữ ở kinh thành sắc mặt ửng hồng, đứng ở cổng tay cầm bó hoa ném vào trong.

Ta chớp mắt thoáng bối rối, ta chỉ biết Trạng nguyên khi diễu hành trên phố sẽ được người ta ném tặng đầy hoa, chắc là thế này nhỉ…

Ta ngẫu nhiên tóm lấy một cô nương xinh đẹp rồi hỏi: "Cô nương ném hoa cho ai vậy?"

"Quốc tử giám dành ra một viện nhỏ làm nơi ở và học tập cho những công tử đã đỗ kỳ thi Hội." Thiếu nữ giải thích rồi đưa cho ta một bó hoa. "Cô nương thấy ai ưa nhìn, có thể tặng hoa này cho người đó."

Thấy ta có vẻ còn bỡ ngỡ, thiếu nữ vỗ nhẹ vào vai ta đầy thâm ý nói:

"Những người đến sống ở đây phần lớn đều là con cháu quý tộc ở Kinh thành, còn có một số người sau này sẽ là Tiến sĩ, khẳng định sẽ nắm giữ những chức quan trọng yếu”

“Nắm lấy cơ hội này tìm cho mình một mục tiêu đi nào!!!”

Nói xong, thiếu nữ giơ nắm tay lên cổ vũ ta.

Nhìn những công tử ra vào cổng, lại nhìn thiếu nữ hưng phấn đứng cạnh, ta chợt nhận ra.

Mùa xuân tới rồi, cũng là dịp cho vạn vật hồi sinh…

Nhìn cành hoa nhài mùa đông trên tay, ta trầm tư nghĩ ngợi.

Nếu có thể quấy rầy việc Đoạn Thừa Thanh nhập học, thế chẳng phải a huynh ta có thể trở thành Trạng nguyên hay sao?

Đột nhiên bên cạnh vang lên một loạt tiếng reo hò kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Tay áo lụa màu tím hoàng hôn (bản gốc: Mộ Sơn Tử) suýt chạm vào chóp mũi ta, ta lùi lại hai bước, thoáng nhìn thấy người trước mặt.

Đôi mày rõ nét, khóe mắt đang cười.

Thư đồng đi bên cạnh bận rộn thu thập những bó hoa do các cô nương ném tới.

Chàng hơi nhếch môi cúi đầu thi lễ: "’Nhĩ nhĩ từ vãn, triều triều mộ mộ’ (1). Đoạn mỗ xin cảm tạ sự ưu ái của mọi người."

(1) Câu thơ trong bài thơ Cao Đường Phú của Tống Ngọc, ý chỉ từ sáng đến tối đều đặn không ngừng.

Giọng nói trong trẻo vang lên, những cô nương xung quanh càng hưng phấn hơn.

Sau đó, thân ảnh màu tím hoàng hôn xoay người tiến vào Quốc tử giám.

Khóe mắt ta giật giật, không phải chứ...

Đoạn Thừa Thanh chính là người này...

Ong bướm vây quanh:???

3.

Thiếu nữ đứng bên cạnh ta bắt đầu nhiều chuyện.

“Vị Đoạn Thừa Thanh này người Giang Nam, lớn lên vừa đẹp mắt vừa tài giỏi, rất nhiều thiếu nữ trong kinh thành thích huynh ấy.”

"Lần thi hội này huynh ấy đứng thứ nhất, đến kỳ thi đình thành Tiến sĩ khẳng định cũng không thành vấn đề, chỉ là huynh ấy có thể giành Trạng nguyên hay không mà thôi."

Nghe đến đó, ta mang theo đóa hoa nhài mùa đông tiến vào Quốc tử giám.

Bởi vì a huynh ta đã học ở Quốc tử giám từ khi còn nhỏ, thế nên lính gác cổng nhận ra ta, để ta vào trong.

Một đường đi thẳng đến Viện thi cử.

Nghe thấy tiếng động, Đoạn Thừa Thanh dừng lại, quay đầu nhìn ta: “Tặng hoa sao?”

Sau đó, chàng chỉ vào một góc rồi nói: “Đặt ở đó là được."

Ta nhìn những hàng bó hoa xinh đẹp muôn sắc màu nằm xếp chồng nhau trong góc, rồi nhìn nhành hoa nhài mùa đông trên tay mình.

Có vẻ đơn giản mộc mạc quá rồi...

Đoạn Thừa Thanh mở cửa, quay lại nhìn ta: “Cô nương còn chuyện gì nữa không?”

Đôi mắt chàng lành lạnh, vẻ phong lưu phóng khoáng vừa nãy ở bên ngoài Quốc tử giám không sót lại chút gì.

Thư đồng cười nói: "Cô nương đuổi theo đến tận Viện thi cử có chút đi quá giới hạn rồi."

Tự biết mình đuối lý, ta mím môi nói: “ Ta biết mình có chút mạo muội, nhưng mà… công tử có thể rút tên khỏi kỳ thi đình được không?”

Không khí im lặng trong giây lát.

"Vậy là cô nương quá mức mạo muội rồi." Đoạn Thừa Thanh liếc ta một cái, cười như không cười, "Em gái của Trình Thanh Dương phải không? Hắn gọi cô nương tới sao?"

Ta chớp mắt: “Là ta tự mình tới đây, huynh ấy không biết.”

Đoạn Thừa Thanh khẽ cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào cửa.

"Rầm--"

Cánh cửa đóng lại.

Ta:"?"

Đoạn Thừa Thanh này thật thô lỗ!

Ta lòng vòng quanh phòng chàng, đi đến cửa sổ đang hé mở, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng màu tím hoàng hôn.

Cẩn thận đặt những bông hoa vào bình bên bệ cửa sổ, ta bắt đầu thể hiện sự chân thành của mình: “Đoạn công tử, huynh có thể ra điều kiện.”

Đoạn Thừa Thanh đang c ởi thắt lưng thì dừng lại, nhìn sang.

Áo choàng màu tím buông lỏng trên người, để lộ xương quai xanh xinh đẹp.

Ta nhếch môi cười nói tiếp: “Nếu huynh không muốn rút lui khỏi kỳ thi đình, vậy có thể giơ cao đánh khẽ nhường một chút được không? Huynh dành Thám hoa cũng được mà.”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Ta tựa bên cửa sổ, ôm cằm: “Ta cho huynh tiền, đảm bảo huynh đủ cơm ăn áo mặc suốt đời”.

Khóe môi Đoạn Thừa Thanh cuối cùng cũng giật giật, chàng thắt lại áo choàng rồi đi đến bên cửa sổ.

Hình như sắp có điều gì đó xảy ra.

Ta chớp mắt hai lần, cố gắng thuyết phục một cách chân thành nhất có thể: "Huynh——"

Khoảnh khắc tiếp theo, bệ cửa sổ đóng lại với một tiếng “bụp”.

Giọng nói của Đoạn Thừa Thanh từ bên trong truyền ra: “Trình Thanh Dương chưa từng dạy cô nương sao? Không được nhìn trộm nam nhân thay quần áo?”

"Không phải……"

Ta gõ cạch cạch lên cửa sổ, giải thích:

"Huynh thay quần áo mà không đóng cửa sổ, ta còn tưởng huynh muốn bày ra cho người ta nhìn chứ..."

"Đoạn Thừa Thanh, huynh cân nhắc điều kiện ta đề ra một chút được không?"

Tiếng nghiến răng lại vang lên từ bên trong.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
 
Chương 2


4.

Theo quy định trước kỳ thi đình, a huynh ta sẽ chuyển đến Quốc tử giám.

Mỗi ngày các thầy sẽ cùng nhau giảng bài, thứ hạng cuối cùng trong kỳ thi đình sẽ phụ thuộc vào khả năng của chính họ.

Ta tiễn a huynh đến cổng Quốc tử giám từ sớm, tự tin khẳng định: “Huynh nhớ chăm chỉ học hành, nhất định sẽ được Trạng nguyên”.

“Ở Trình phủ nhớ đừng gây phiền toái.” A huynh nhận lấy hành lý từ trong tay ta, cẩn thận dặn dò.

Ta ngoan ngoãn gật đầu.

Một bóng dáng màu lam nhạt chợt lướt qua tầm mắt.

Ta nhìn sang, thấy Đoạn Thừa Thanh đang ngáp dài, uể oải bước ra khỏi cửa, trên tay cầm một cuốn sách, như đang chuẩn bị đi đến Tàng thư các.

Nhìn thấy ta, chàng dừng bước một chút, chỉnh chỉnh cổ áo rồi đi lướt qua chúng ta với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Ta kéo tay áo a huynh: “Huynh ấy… ngày nào cũng ăn mặc lòe loẹt như thế à?”

“Trong kỳ thi hội lần trước, hắn thiếu chút nữa là đủ bộ mười hai hoa thần.” A huynh không nói nên lời.

Đúng là con bướm màu mè.

Nghĩ tới điều gì đó, ta lại hỏi: “A huynh, huynh có xích mích gì với huynh ấy không?”

“Ỷ vào tư chất thông minh mà rêu rao khắp nơi, có chút ngứa đòn.” A huynh nhàn nhạt nhận xét.

Ta gật đầu đồng ý, thật sự có chút đáng ăn đòn.

A huynh ta thu dọn giường nệm và hành lý trong phòng riêng xong liền bảo ta ngoan ngoãn về nhà, sau đó tự mình cầm sách đi vào Tàng thư các.

Ta vừa định rời khỏi sân thì thoáng thấy bóng dáng màu xanh lam nhạt ở phía xa.

Đoạn Thừa Thanh dừng bước, có chút không kiên nhẫn: “Cô nương hóng chuyện gì ở đây?”

Nhìn sân Viện thi cử trống trơn, tất cả mọi người đều đến học ở Tàng thư các, duy chỉ có một mình chàng quay về đây.

“Huynh không đi học sao?”

Đoạn Thừa Thanh giơ quyển sách trong tay lên: "Tự học."

Chắc là do thái độ quá tệ bị người ta cho ra rìa chứ gì…

Nhặt hoa đào rơi trước cửa, ta bước nhanh về phía trước: “Hôm nay ta đặc biệt đến đây để tặng hoa cho huynh.”

Đoạn Thừa Thanh quả quyết đóng cửa lại: "...cho rằng ta bị mù sao?"

Ta mỉm cười, đi vòng tới cửa sổ phía sau, cắm hoa đào vào bình.

Có thể chàng ấy lười động tay, thế nên nhành hoa nhài mùa đông ngày hôm qua vẫn còn đây chưa bị vứt đi mất.

Lần này, chàng không tiến lên đóng cửa sổ mà chỉ lười biếng dựa vào trên giường cạnh đó, ngả người, mở cuốn sách trên tay ra.

"Đoạn Thừa Thanh, huynh ghét a huynh ta sao?"

"Trình Thanh Dương?" Đoạn Thừa Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Ỷ vào gia thế, tự cao tự đại, đáng ăn đòn."

Ta:"……"

Trời ạ, hai người này ghét nhau đến mức này luôn...

Ta giật giật ống tay áo đang buông thõng của chàng: “Đoạn Thừa Thanh, huynh đã kết hôn chưa?”

Chàng rút tay áo về rồi nói: “Sao đây? Muốn dùng mỹ nhân kế hả?"

Ta cứng họng.

Sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

“Ta đã nghĩ kỹ rồi, việc huynh hay a huynh ta được Trạng nguyên không có gì khác biệt cả.

"Nếu huynh còn chưa thành thân, có thể nào xem xét tới ta không?"

Đoạn Thừa Thanh nhìn ta từ trên xuống dưới: “Cô nương không xinh đẹp, lại còn không phải người có ý tốt, trông hơi ngốc nữa, thôi bỏ đi.”

Tiếp theo đó, dứt khoát đóng cửa sổ lại.

Ta:"???"

Mẹ kiếp, huynh thật sự đáng bị ăn đòn!!!

5.

Mỹ nhân kế bị cự tuyệt thẳng thừng.

Sau mấy ngày chán nản, thấy a huynh ta vẫn chăm chỉ học hành mỗi ngày, ta quyết định mình càng phải cố gắng hơn nữa.

Đoạn Thừa Thanh nhất định là vì ban ngày có quá nhiều cô nương gửi hoa cho huynh ấy, nên nhìn không tới người bình thường như ta.

Sao ta không đến đó vào buổi tối nhỉ, nói không chừng lúc mơ mơ hồ hồ chàng có thể bị ta hấp dẫn.

Sau đó ngày càng sa vào yêu đương, không để tâm học hành nữa…

Cứ làm vậy đi!

Trăng mờ, gió lớn, ta ngáp một cái rồi bò qua chuồng chó trên bức tường ở sân sau.

Mấy người ở phòng bên cạnh đã thổi tắt nến đi ngủ hết rồi.

Ta lén gõ cửa phòng Đoạn Thừa Thanh, bên trong có tiếng sột soạt một lúc, sau đó cửa mở ra.

Đoạn Thừa Thanh mặc một chiếc áo bào màu đỏ son bên ngoài, một chiếc áo khoác trơn bên trong, cổ áo buông lỏng, để lộ làn da trắng nõn.

Chàng nheo nheo đôi lông mày đang ngái ngủ của mình: "Có chuyện gì vậy?"

Ta đưa bông hoa trà trong tay cho huynh ấy: “Ta vừa hái, trên đó vẫn còn đọng sương đêm đó, tặng huynh.”

Chàng sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: “Trình Sơ Nguyệt, giờ này là giờ giới nghiêm.”

"Ta biết.”

Ta chớp mắt, trầm giọng đáp: “Hoa này nở đẹp nhất vào lúc nửa đêm.”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Phòng bên cạnh thắp nến lên, có ý định mở cửa.

Nhanh tay lẹ mắt, Đoạn Thừa Thanh kéo ta vào phòng rồi đóng cửa lại.

Học trò phòng bên giật mình a một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: “Khuya thế này rồi mà huynh vẫn còn thức à?”

“Ừ.” Chàng hắng giọng, “Vừa mới thức dậy, giờ ngủ tiếp đây.”

Bàn tay to lớn của Đoạn Thừa Thanh bịt chặt miệng ta, gần nhau đến mức ta dường như có thể nghe được nhịp tim của huynh ấy.

Bên ngoài không còn tiếng động nào nữa.

Đoạn Thừa nghiêm giọng nhắc nhở ta: "Cô nương là phận nữ nhi, nửa đêm đi vào Viện thi cử toàn nam nhân, sẽ mang tiếng xấu, nhớ đừng tái phạm."

Ta gật đầu hiểu ý, nhưng sự chú ý của ta hoàn toàn đổ dồn vào cần cổ của chàng.

Làn da lộ ra dưới ánh trăng trông đặc biệt trắng trẻo mịn màng.

Không kiềm chế được, ta tò mò vươn tay chạm vào đó.

Đoạn Thừa Thanh thân thể cứng đờ, trong nháy mắt nhảy ra xa hai dặm, bắt đầu vội vàng thắt lại quần áo.

Ta lấy làm lạ hỏi: “Chỉ nghe nói đến nữ tử Giang Nam duyên dáng thướt tha, hóa ra làn da của nam nhân cũng đẹp như vậy à?”

Không biết có phải là do ta tưởng tượng hay không, hình như lỗ tai Đoạn Thừa Thanh đỏ bừng lên.

Chàng nghiến răng nghiến lợi: "Trình Sơ Nguyệt, cô nương giở trò lưu manh!"

6.

Thật là oan thấu trời xanh!

Ta bước về phía chàng, chân thành giải thích: “Ta đâu có chạm vào nơi nào khác của huynh, sao có thể gọi là lưu manh chứ…”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn lời.

Cuối cùng bước đến trước mặt chàng, ta ngẩng đầu lên nói: “Huynh xem, nửa đêm ta còn đến tặng hoa cho huynh, huynh để ý đến ta chút đi được không?”

Yết hầu chàng cuộn lại, ngoảnh mặt đi: “Đêm hôm khuya khoắt cô nam quả nữ ở cùng một phòng là không hợp lễ nghi. Cô nương mau đi đi.”

"Vậy huynh phải nghiêm túc cân nhắc đấy nhé ~" Ta chọc vào ngực huynh ấy, "Tối mai ta lại tới tìm huynh, chờ cho đến khi huynh đồng ý mới thôi ~"

Đoạn Thừa Thanh lại nghẹn lời.

Gốc tai chàng vẫn còn đỏ.

Ta nở nụ cười ngọt ngào: “Đoạn Thừa Thanh, huynh thật sự rất đẹp đấy!”

Sau đó, dưới cái liếc mắt bối rối của Đoàn Thừa Thanh, ta xoay người trèo qua cửa sổ bò qua lỗ chó.

Quá khốn khổ rồi, ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lộ ra nụ cười đầy quyết tâm.

Hahaha, buổi tối ta bày tỏ tình cảm với Đoạn Thừa Thanh, huynh ấy nhất định sẽ nghĩ đến ta tới mức không ngủ được!!

Sau đó ban ngày quá buồn ngủ không lên lớp, thế thì a huynh ta nhất định có thể giành Trạng nguyên!!!

Trở lại Thành phủ.

Chợp mắt đến nửa đêm, cuối cùng ta cũng gặp được cha, người ngày ngày bận rộn với công vụ.

Cha có thời gian, chắc đang chuẩn bị vào Quốc tử giám thăm anh trai ta.

"Cha, cha đã tra ra thân phận của Đoàn Thừa Thanh rồi à?" Ta lẩm bẩm theo sau ông, "Người con cử đi không tìm ra được gì, nhất định là có người cố ý che giấu thân phận của hắn."

Cha dừng bước chân, quay đầu nói với ta: "Con đừng có đi chọc tức hắn đấy, nghe thấy chưa?"

Nổi hứng lên, ta kéo tay áo cha làm nũng như trẻ con.

Cha cuối cùng cũng không cưỡng lại được, lúc này mới nói: “Con trai duy nhất của nhà họ Đoạn – người giàu nhất Giang Nam.”

"Người giàu nhất?" Ta nhếch môi thờ ơ, "Học giả, nông dân, nghệ nhân, thương gia (bản gốc: sĩ nông công thương), thương gia đứng cuối. Người giàu nhất thì sao chứ? Có thể so sánh với phủ Thượng thư nhà chúng ta sao?"

“Con bé ngốc nghếch này.” Cha nhìn ta theo kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dí dí trán ta.

“Người giàu nhất phía nam sông Dương Tử. Ở những nơi giàu có như vậy, tài sản của họ có thể sánh ngang với ngân khố quốc gia.

“Không thể tra ra thân phận của hắn, vậy thì chỉ có thể là ý của Thánh thượng. Thánh thượng có ý chiêu mộ Đoạn gia làm thương gia hoàng thất.

"Hơn nữa, Đoạn Thừa Thanh này cũng không phải dạng bên ngoài dát vàng bên trong rách nát, sau này nếu hắn đảm nhiệm chức quan ở kinh thành, Đoạn gia dời về phía Bắc, liệu có ai đủ tầm đắc tội hắn?"

Ta vò đầu bứt tai, nửa hiểu nửa không.

Cha tặc lưỡi, lắc đầu bước lên xe ngựa: “Cha còn phải nhắc nhở anh con.”

Xe ngựa chậm rãi rời đi.

Ta lại nghĩ đến ong bướm vây quanh Đoạn Thừa Thanh, chẳng trách mỗi ngày chàng đều mặc những bộ quần áo khác nhau, đều là vải lụa thêu tay quý giá, té ra là phú nhị đại tiêu tiền như nước.

Cơ mà……

Nếu hoàng thượng thật sự muốn chiêu mộ Đoạn gia, chẳng phải Đoạn Thừa Thanh sẽ giành Trạng nguyên hay sao?

Không được!!!
 
Chương 3


7.

Đêm đó.

Ta một lần nữa chui vào qua lỗ chó phía sân sau.

Gõ cửa phòng Đoạn Thừa Thanh, có thể nghe thấy tiếng chàng lật người, nhưng không xuống giường.

Hơn nữa, khe hở trên cửa đã được nhét bằng lụa mềm và sáp, có tác dụng cách âm rất tốt...

Ta dậm chân, đây là muốn đề phòng à?

Vòng về phía sau căn phòng, nơi chàng thường mở cửa sổ, những cánh cửa sổ bằng gỗ đang đúng là đang hé mở.

Ta xắn tay áo, mở cửa sổ trèo vào.

Đoạn Thừa Thanh tựa hồ thực sự buồn ngủ, chăn bông trùm kín đầu, lộ ra một phần cánh tay có gân xanh nhàn nhạt.

Ngủ sâu thật đó.

Ta ngồi xổm bên cạnh chàng, vén chăn lên, nhỏ giọng nói: “Đoạn Thừa Thanh, tỉnh dậy đi…”

Chàng mơ màng mở mắt.

Ta đưa bông lục bình vẫn còn vương chút hơi thở mát mẻ của đêm xuân trên tay đến trước mặt chàng: “Huynh thích không? Ta vừa hái đấy.”

Sau một khắc, Đoạn Thừa Thanh bật người ngồi dậy, lập tức không còn thấy buồn ngủ nữa.

Ta chớp mắt nhìn vào bộ ng ực lộ ra một nửa của huynh ấy.

Ta không ngờ Đoạn Thừa Thanh nhìn thì có vẻ trắng trẻo ẻo lả, lại có những đường cơ bắp đẹp như vậy...

Đoạn Thừa Thanh sững sờ khi nhận ra ánh mắt của ta, lập tức kéo chăn đắp kín người.

Chàng nghiến răng nghiến lợi: “Trình Sơ Nguyệt, cô nương không cần mặt mũi à!”

Ta ân cần đưa cho hắn chiếc áo khoác lam nhạt: “Nửa đêm đi ngủ không mặc quần áo, là ai không cần mặt mũi đây?”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn họng.

Ta tiếp tục bổ thêm một câu: “Dù sao ta cũng không ngủ kiểu này”.

Đoạn Thừa Thanh sắc mặt tái xanh, chàng mặc áo khoác ngoài, bắt đầu thắt đai lưng.

Ta ngồi xổm bên giường tò mò hỏi: “Huynh không ngoan ngoãn ở nhà kế thừa gia nghiệp, chạy đến đây ghi danh khoa cử góp vui làm gì?”

“Pháp luật Đại Khải có cấm con trai thương nhân tham gia khoa cử sao?” Đoạn Thừa Thanh thậm chí còn không thèm nhướng mày.

Ta chợt nhận ra: “Hiểu rồi! Là quan thương cấu kết”

Đoạn Thừa Thanh ngừng thắt dây áo, trong lòng muốn chê* tới nơi: "Cái này gọi là liên minh cường đại."

Vén chăn lên, Đoạn Thừa Thanh xuống giường đi tới trước bàn, uống một bát nước lớn, lồ ng ngực phập phồng.

Sau khi bình tĩnh lại, chàng cau mày nhìn tôi: “Kỳ thi đình đối với ta cũng rất quan trọng, vậy nên đừng nói gì thêm nữa.”

Ta gật đầu rồi cắm bông lục bình vào chiếc bình trên bậu cửa sổ.

Hoa nhài mùa đông và hoa đào vẫn còn đó, không biết bên trong đã thay nước mới từ khi nào nhưng hoa vẫn chưa héo.

Đoạn Thừa Thanh xoa xoa lông mày: "Vậy cô nương muốn thế nào?"

“Ta thích huynh.” Ta chớp mắt, “Chúng ta một cặp trai tài gái sắc thật xứng đôi vừa lứa”

Chàng nhếch khóe môi mà không hề cười: “Trai tài cũng được, gái sắc cũng thế.”

Sau đó đẩy ta về phía cửa sổ đang mở.

“Này này Đoạn Thừa Thanh.” Ta vịn chặt lấy cửa sổ, đấu tranh lời cuối, “Thật sự không thể thích ta một chút sao?”

"Không thể."

Đoạn Thừa Thanh mỉm cười lễ độ, đóng sập cửa sổ lại.

Ta cam chịu chui qua lỗ chó.

Chẳng phải có câu nói nam nhân sợ nữ nhân bám riết không buông sao?

Đoạn Thừa Thanh này thật khó xử lý...

8.

Ta một mình chán nản buồn bã trong vài ngày.

Khi ta còn đang suy nghĩ làm thế nào để quấy rối Đoạn Thừa Thanh thì nhận được thư mời dự Tiệc du xuân.

Hàng năm, trong cung tổ chức yến tiệc bốn mùa, tất cả tiểu thư các gia tộc trong kinh thành đều được mời tham dự.

Năm nay còn có khoa cử nên tiệc khai xuân đặc biệt náo nhiệt.

Vậy thì ta phải đưa a huynh đi chơi thư giãn mới được, mấy ngày nay huynh ấy học hành quá chăm chỉ, sắp thành mọt sách đến nơi rồi.

Chuẩn bị xong quần áo, lén lút mãi cuối cùng ta cũng đưa được a huynh đến dự tiệc du xuân.

Địa điểm tổ chức tiệc du xuân là bên hồ ở phía tây hoàng cung, bao quanh bởi sảnh đường và hành lang thật dài, cùng thảm cỏ xanh tươi mát.

Có ai đó đang đặt những con diều giấy ở khoảng không gian trống trải, ở giữa đình có phục vụ trà và đồ ăn nhẹ.

Nhìn thấy chúng ta bước vào, một số cô nương trẻ tuổi từ gia đình quan lại tiến đến cúi chào đồng thời tặng vài lời cát tường với hy vọng a huynh ta sẽ đỗ Trạng nguyên.

Ta đang ăn điểm tâm thì bên tai vang lên một loạt âm thanh vui cười rạo rực.

Nhìn quanh thì thấy vài ba cô nương đứng cùng nhau, Đoạn Thừa Thanh đi ở giữa mặc một chiếc áo choàng đen tuyền, tay áo lụa phấp phới bồng bềnh.

Chàng nhẹ nhàng mở chiếc quạt gấp, những sợi tóc trên thái dương tung bay trong gió, lông mày thấp thoáng ý cười.

“Giang Nam vô sở hữu, liêu tặng nhất chi xuân” (1)

(1)Câu thơ trong bài thơ Tặng Phạm Diệp của Lục Khải.

Dịch nghĩa: Ở Giang Nam không có, tạm gửi tặng một nhành xuân.

Sau đó, chàng ngắt cành liễu bên hồ, trải ra trong lòng bàn tay.

Các cô nương xung quanh càng phấn khích hơn.

A huynh liếc mắt chế nhạo: "Túi dễ nhìn." (bản gốc: 顯眼包, ý chỉ kẻ sặc sỡ khoa trương)

Ta gật đầu đồng tình: “Hoa hồ điệp.” (bản gốc: 花蝴蝶, ý chỉ người thu hút kẻ khác vây quanh)

Nhét thêm vài quả nho vào miệng, gò má ta phồng lên, chưa kịp nuốt nước miếng thì một chiếc kẹp tóc bằng gỗ đã xuất hiện trước mắt ta.

Ngước nhìn lên, là một công tử trẻ tuổi đẹp mắt.

Chàng ta cười ngượng ngùng nói: “Trình cô nương, tại hạ Tôn Lâm, là con trai của Tôn thị lang ở kinh thành, cũng đã vượt qua kì thi hội vừa rồi.”

“Vậy sắp tới huynh cùng a huynh ta tham dự kì thi đình phải không?”

“Đúng vậy.” Tôn Lâm đưa chiếc kẹp tóc trong tay đến trước mặt ta “Trình cô nương thật lanh lợi đáng yêu. Sau lần gặp Trình cô nương lúc trước, ta đã tự tay làm chiếc kẹp tóc này, hy vọng cô nương không ghét bỏ. "

Ta bối rối một chút rồi mới dần bình tĩnh lại.

Huynh ấy,,, là đang thể hiện tình cảm với ta...?

Nhìn quanh không biết a huynh ta lẻn đi đâu mất, chắc chắn là lén lút trở về Quốc tử giám.

Có điều, trước đó là ta muốn quấy rối Đoạn Thừa Thanh, nhưng thực sự đối mặt với những biểu hiện yêu đương ta lại không biết phải làm sao...

Nghĩ nát óc, cân nhắc lời nói của người nọ.

Ta thực sự xấu hổ không dám từ chối nên đưa tay định cầm lấy, nhưng chiếc kẹp tóc đã bị một bàn tay với khớp xương rõ ràng lấy đi.

"Này này, huynh tặng một cô nương thứ vô giá trị thế này à?"

Đoạn Thừa Thanh nhìn chiếc kẹp tóc, cười nhẹ.

Tôn Lâm đỏ bừng mặt: "Cha ta là người lương thiện, không thể tiêu xài phung phí như người khác. Nhưng ta cũng hiểu thế nào là của ít lòng nhiều. Đoạn huynh đừng khinh thường tấm lòng của người khác."

Đoạn Thừa Thanh liếc nhìn chàng ta, hơi nhướng mày: “Hôm nay ta đúng là mở mang tầm mắt, kỳ thật có nam nhân muốn trèo cành cao đi lừa tiểu cô nương.”

Tôn Lâm lấy lại chiếc kẹp tóc rồi bỏ chạy mất dạng.

Ta nhìn Đoạn Thừa Thanh, cau mày nói: “Huynh không thể vì bản thân mình giàu có mà chế nhạo người ta nghèo được?”

Chàng liếc nhìn ta cười giễu: "Cô nương ngốc, thực sự rất ngốc."

Bóng dáng đen tuyền quay người rời đi.

Ta lập tức bám theo: “Huynh có ý gì? Ý huynh là gì?”

Không kiên nhẫn với âm thanh ồn ào của ta, Đoạn Thừa Thanh cuối cùng cũng dừng lại bên hồ.

“Nhà hắn không có tiền không có quyền, cuối cùng cũng chỉ là lợi dụng yến hội mùa xuân để bày tỏ với cô nương. Cô mà có ý với hắn, tiểu quan cửu phẩm như hắn có thể trực tiếp nhảy qua Long Môn.”

Ta bối rối: “Huynh ấy không thể thích ta từ lần gặp đầu tiên được sao?”

Đoạn Thừa Thanh nghẹn lời.

“…Được rồi, cứ cho là hắn thích cô nương.

"Nhưng chiếc kẹp tóc bằng gỗ chạm khắc quá thô, kiểu dáng không đẹp mắt, chứng tỏ hắn không thành tâm làm nó, sao có thể nói là thích được?"

Hóa ra là như vậy.

Ta có chút thất vọng, hơn mười năm mới có, vậy mà cuối cùng nam nhân đến bày tỏ với ta thực ra lại có mục đích khác.

Một chiếc kẹp tóc bị ném qua, ta nhanh chóng bắt lấy, đó là một chiếc kẹp tóc bằng ngọc bích sáng bóng.

“Sau này phải cận thận hơn đấy.” Đoạn Thừa Thanh uể oải nói: “Những thứ ta đưa cho cô nương đều có chất lượng cao hơn đồ cao cấp nhà hắn.”

Ta đang định vặn lại thì lại chạm vào chiếc kẹp tóc.

Cha quả thực đã đúng, người giàu nhất phía nam sông Dương Tử đúng là vô cùng giàu có.

Ta mới chỉ nhìn thấy loại ngọc bích thượng phẩm này trên trâm cài đầu của hoàng hậu, vậy mà chàng còn tùy tiện đem tặng.

Lấy đồ của người ta thì phải nhẹ nhàng với người ta thôi.

"Đoạn công tử nói chí phải!!!"

Đoạn Thừa Thanh lại liếc nhìn ta một cái: "Sao thế? Hôm nay gặp ta không tặng hoa cho ta à?"
 
Chương 4


9.

Ừ đấy!

Ta ngắt vội một cành hoa lê đang nở rộ từ cây lê bên lối đi đưa cho huynh ấy.

"Đây! Ta đặc biệt chọn cho huynh đó."

Đoạn Thừa Thanh khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn nhận lấy.

Ngay lúc này.

Hai công tử trẻ tuổi đi ngang qua cách đó không xa, cuộc trò chuyện của họ lọt vào tai——

"Huynh tự tin với kỳ thi đình lần này không?"

"Không hề, ai cũng đều đang cố gắng. Huynh biết Đoạn Thừa Thanh người đứng đầu kỳ thi hội không? Mấy nay đến quá nửa đêm huynh ấy mới ngủ, thế thì còn thi thố gì nữa?"

"Huynh ấy nhắm làm Trạng nguyên mà..."



Đoạn Thừa Thanh tựa vào gốc liễu, trong tay nghịch cành hoa lê.

Ta chớp chớp mắt, nghiêng người: “Huynh học bài đến quá nửa đêm á? Ta không tin.”

Khóe môi chàng giật giật: “Chứ chẳng lẽ lại nhớ cô nương?”

Ta bĩu môi, điều đó cũng không hẳn là không thể.

Ở giữa đình vang lên một tràng cười, theo âm thanh đó thì ra rư:ợ/u hoa đào vừa được mang lên.

Nghe nói nó được một cao thủ trong cung pha chế, mùi vị rất thơm, mỗi năm chỉ được uống một lần.

Thấy hứng thú, ta lập tức chạy tới.

"Ơ kìa?"

Đoạn Thừa Thanh lâm vào bối rối.

"Thiếu gia ta vừa tặng một chiếc kẹp tóc quý giá như vậy, thế mà... cô nương bỏ đi à?"

10.

Tiệc du xuân kết thúc, sắc trời dần tối.

Ta nán lại trước quầy rư.ợ?u hoa đào cho đến lúc tàn tiệc, ông chủ miễn cưỡng đưa cho ta phần rượu hoa đào còn lại.

Ta vui vẻ trở về Trình phủ, trốn trong sân nhỏ uống rư,ợ/u hoa đào không nói một lời.

Cho đến khi trăng lên trên cành liễu, ta vẫn ngồi trong sân ôm cằm ngơ ngác.

Cha ta mỗi lần uống rượu đều đi ngủ rất sớm, tại sao đến lượt ta, càng uống càng không ngủ được?

Ánh mắt khẽ lướt qua vài cây hoa sơn trà đã rụng ở góc sân.

Chi bằng...

Ta mang hoa sơn trà đến bức tường phía sân sau Viện thi cử, lỗ chó lúc trước bị chặn lại mất rồi.

Nghiến răng nhìn cây hoa đào cao chót vót bên cạnh, ta vén váy bắt đầu leo lên.

Trong Viện thi cử còn rải rác vài căn phòng vẫn sáng đèn, nhưng phòng của Đoạn Thừa Thanh thì tối om.

Đi vòng đến cửa sổ ở bức tường phía sau, lần này ngay cả cửa sổ cũng đóng lại rồi.

Gõ cửa sổ, bên trong không có động tĩnh gì.

Ta chỉ đơn giản ngồi dọc theo bức tường, mở một chai rư;ợ,u hoa đào ra.

Nhấp một ngụm, rồi tiếp tục gõ cửa sổ.

Cuối cùng, khi ta uống xong vài ngụm, cửa sổ "cạch" một tiếng, mở ra.

Đoạn Thừa Thanh hai mắt thâm quầng, một lọn tóc chổng ngược lên như lông gà.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta, biểu cảm của chàng đột nhiên mất kiểm soát.

"Giờ này là giờ nào rồi bà cô của ta!

"Còn đến đây trước khi gà gáy nữa à? Cô nương không cần ngủ sao???"

Ta cười, ợ lên một tiếng, đưa hoa trà cho chàng: “Cái này cho huynh.”

Đoạn Thừa Thanh trầm mặc một lát, cam chịu số mệnh, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

"Trình Sơ Nguyệt, mấy ngày trước vì cô nương mà ta không thể ngủ được.

"Cuối cùng tối nay ta đã có thể chợp mắt một chút, thế mà cô lại đến nữa?"

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của chàng, ta biết mình sai rồi, yếu ớt nói: "Xin lỗi, Đoạn Thừa Thanh. Chỉ là ta không ngủ được, muốn đến gặp huynh chút thôi..."

Huynh ấy cử động một cái.

“Đoạn Thừa Thanh, huynh thật sự không thể thích ta hả?” Ta nằm dài trên bậu cửa sổ, cẩn thận cắm hoa trà vào bình, lại nói câu kinh điển.

Chàng chịu thua, xoa xoa thái dương, bất lực nói.

"Được rồi được rồi, ta thích cô nương, thế được chưa?

"Cô về nhà đi đã, cho ta nghỉ ngơi thêm một chút.

“Ta hứa với cô nương, đợi đến khi kỳ thi đình kết thúc sẽ đến nhà cầu thân, được chứ?”

Không khí trầm mặc trong giây lát, ta choáng váng.

Đoạn Thừa Thanh thật sự đồng ý???

"Thật sao?"

Dùng cả tay và đầu gối vươn qua cửa sổ, ta nhìn chàng bằng đôi mắt sáng ngời: “Vậy mỗi ngày huynh đều sẽ nhớ ta đến mức không học hành gì được phải không?”

"Cô……"

Đoạn Thừa Thanh khoác chiếc áo choàng thoảng mùi đàn hương lùi về phía sau hai bước, hơi cau mày: “Cô nương uống rượu đấy à?”

“Ừ.” Ta lau vết son môi trên hũ rư/ợ,u hoa đào rồi đưa cho chàng, “Huynh uống không?”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Ta ngáp ngắn ngáp dài, cảm thấy buồn ngủ vô cùng.

Không suy nghĩ gì nhiều, ta trực tiếp ngã xuống chiếc giường êm ái, chăn bông ấm áp có mùi tre nhẹ nhàng thật thoải mái...

"Trình Sơ Nguyệt? Tỉnh tỉnh?

"Này bà cô?"

11.

Một giấc ngủ thật thoải mái, ta ôm chăn lật người lại, mùi tre thoang thoảng buổi sáng sớm tràn vào mũi.

Mùi thơm lắm, thơm hơn nhiều so với ở phòng mình.

Không đúng……

Ta bật người dậy, dụi mắt nhận ra đây không phải phòng của mình.

Đoạn Thừa Thanh tựa người vào chiếc ghế dài mềm mại cạnh bệ cửa sổ, chiếc áo choàng dài màu nâu trượt xuống đất.

Nghe thấy âm thanh, chàng hơi ngước mắt lên: "Ồ? Tỉnh rồi đấy hả? bà cô của ta?"

Ta bối rối, cảnh tượng tối qua dần hiện lên trong đầu.

Ta say rượu, đến quấy rối Đoạn Thừa Thanh, tiện tay chiếm giường của huynh ấy luôn???

Đoạn Thừa Thanh không nhúc nhích, dùng đầu ngón tay lật lật trang sách đặt trên đùi: “Canh ba sáng sớm rồi, cả đêm cô không về nhà, ta khuyên cô nương nên về ngay đi, càng sớm càng tốt."

Chuông báo động trong đầu vang lên!

Mỗi buổi sáng, thị nữ sẽ đến phòng ta để thay hoa và đốt hương thơm, nếu thấy giường trống trơn...

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi giường, chưa kịp xỏ giày đã vội lao ra cửa.

Nhưng cửa vừa mở, liền nhìn thấy một bóng người đang đi về phía mình, khoác áo choàng màu ánh trăng cùng vẻ mặt đầy lo lắng.

A huynh?

Vừa nhìn thấy a huynh, ta lập tức đóng cửa lại, quay người trèo qua cửa sổ.

Đoạn Thừa Thanh không hiểu chuyện gì: “Cô còn định tiếp tục trèo tường sao? Ban ngày bên ngoài Viện thi cử có rất nhiều người.”

"A huynh ta--"

Ta còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng bị đá tung ra.

A huynh liếc nhìn quanh phòng.

Ngay sau đó, Đoạn Thừa Thanh bị một quyền đánh ngã xuống đất.

"A huynh, huynh bình tĩnh!!!" Ta ôm lấy eo đại ca sắp hóa sói, điên cuồng chặn a huynh lại, "Huynh hiểu lầm rồi, không phải như huynh nghĩ đâu!!!"

A huynh ta giận điên lên: “Đoạn Thừa Thanh tên súc sinh này!”

Đoạn Thừa Thanh sửng sốt một chút, lau khóe miệng đang chảy máu, tự mình đứng dậy.

Cánh cửa được nhẹ nhàng đóng lại.

“Sắp thi rồi, đừng gây chuyện.” Đoạn Thừa Thanh liếc nhìn a huynh ta, “Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ dễ dàng bôi xấu thanh danh của muội muội huynh.”

A huynh khựng lại.

Ta cảm thấy áy náy, kéo tay áo huynh ấy, thấp giọng giải thích: “Là do muội uống rượu say tự ý chạy đến đây. Hơn nữa Đoạn Thừa Thanh là người quân tử, còn phải cảm ơn huynh ấy…”

“Yên tâm, không phải chó mèo nào cũng có thể bôi nhọ danh tiếng của muội muội ta.” A huynh sờ đầu ta, “Muội về trước đi, chỗ cha để huynh giải quyết.”

Ta lững thững bước ra ngoài.

Nhìn ý tứ a huynh, xem ra huynh ấy có chuyện muốn một mình thương lượng với Đoạn Thừa Thanh.

“Trình Sơ Nguyệt.” Đoạn Thừa Thanh gọi tên ta.

Ta quay đầu nhìn lại.

Chàng lười biếng nói: “Mấy ngày nữa là đến kỳ thi đình, buổi tối cô nương hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần tới đây.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt a huynh tối sầm.

Ta càng thấy tội lỗi hơn, mở cửa bỏ chạy.

Trộm gà còn mất nắm gạo là ý gì? Chính là thế này phải không!!!
 
Chương 5: Hoàn


12.

Sau khi a huynh ta trở về nhà với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, ta phát hiện ra rằng giữa huynh ấy và Đoạn Thừa Thanh dường như có một sự hòa hợp kỳ lạ.

Cả hai đều đang chuẩn bị cho kỳ thi đình.

A huynh bảo ta đừng quấy rối Đoạn Thừa Thanh nữa, ta cũng xấu hổ lắm, thế nên không đến gặp Đoạn Thừa Thanh nữa.

Khi mang đồ ăn cho a huynh, ta sẽ ném một bông hoa vào bình cạnh cửa sổ phòng Đoạn Thừa Thanh như một lời xin lỗi.

Lượm được cái gì thì ném cái đó.

Chiếc bình của huynh ấy đầy ắp hoa nhưng ta đoán huynh ấy còn chẳng để ý.

Ngày thi đình cuối cùng cũng đã tới.

Ta căng thẳng đến mức ban đêm không ngủ được, cũng không dám đến Quốc tử giám làm phiền a huynh, kết quả là ta thức đến tận lúc trời hửng sáng mới không nhịn nổi nữa ôm chăn ngủ mất.

Tiếng chiêng trống rộn rã bắt đầu vang lên ngoài đường phố, hòa cùng tiếng reo hò của mọi người.

Ta lật người lại trùm chăn lên đầu.

Có tiếng gõ cửa sổ, sau đó âm thanh "cạch cạch" vang lên, cửa sổ mở ra.

Gió xuân thổi vào mang theo hơi ấm.

Ta uể oải mở mắt, nhìn thấy một bóng đen mờ ảo với một bông hoa lụa ngoại cỡ treo trên ngực.

Cái này là gì đây...

"Ôi chao? giờ này rồi còn chưa dậy?"

Giọng nói sao nghe quen quá ta...

Người đứng trước mặt cười nhẹ: "Chậc, lần này đến lượt ta giày vò nàng."

(từ đây Cá đổi xưng hô ta- nàng nhé)

Ta xoay người ngồi dậy, ôm lấy mái tóc rối bù chưa chải của mình.

"Đoạn Thừa Thanh???"

Chàng hơi nhướng mày, từ trong tay áo lấy ra một tờ hôn thư: "Thiếu gia ta tuân thủ lời hứa, thi đình kết thúc rồi, đến hỏi cưới nàng."

Ta vẫn chưa tỉnh hẳn, đầu óc có chút hỗn loạn.

Lời hứa nào cơ? Cái gì cưới cơ?

Đoạn Thừa Thanh ngồi xổm bên giường, lấy hộp mực đỏ trong tay áo ra, ấn tay ta vào đó.

Ta ngơ ngác nhìn bông hoa lụa ngoại cỡ trên ngực chàng: “Chàng giành Trạng nguyên rồi à?”

“Chẳng thế thì sao?” Đoạn Thừa Thanh mở tờ hôn thư bằng gấm trải ra trên giường, “Ấn chỉ tay của nàng vào đây.”

Ta mơ màng ấn vào, xong lại tiếp tục hỏi: “A huynh ta thì sao?”

“Giành Thám hoa, Bảng nhãn là một thư sinh phương Bắc - ngựa ô của kì thi năm nay.” Đoạn Thừa Thanh hài lòng cất tờ hôn thư, “A huynh nàng không đeo hoa theo chúng ta diễu hành trên phố, hẳn là đang trốn vào đâu đó khóc thầm rồi.”

Vậy là bảng nhãn cũng không lấy được?

Ta hơi thất vọng, có vẻ như a huynh không thể thực hiện được tâm nguyện của mình rồi…

Đoạn Thừa Thanh đứng dậy sờ đầu ta: “Thức dậy tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tươm tất rồi ra sảnh trước nhé”

"Ah?"

Ta chớp mắt ngơ ngác.

“Hướng Trình thượng thư cầu thân.” Đoạn Thừa Thanh giơ tờ hôn thư trong tay lên, “Lễ vật đã được mang tới, thiếu gia ta cũng đã xin bệ hạ ban hôn, chỉ còn chờ nàng thôi. "

Ta:"???"

13.

Chưa thức dậy đã tự bán mình đi rồi.

Đoạn Thừa Thanh trèo ra ngoài qua cửa sổ, ta vừa tắm rửa vừa bực mình.

Đúng là báo ứng!!!

Hình ảnh Đoạn Thừa Thanh quần áo không chỉn chu dưới ánh trăng lại hiện lên trong đầu, cảm giác ở tay cũng khá tốt.

Vậy nếu chúng ta kết hôn rồi, ta có thể danh chính ngôn thuận mà sờ đúng không?

Lắc đầu nguầy nguậy, ta đang nghĩ cái gì thế này!!!

Đến sảnh trước.

Trong sân chứa đầy những lễ vật hứa hôn, lụa là, ngọc bích sang trọng và những báu vật quý hiếm không biết từ đâu tới.

Bệ hạ, cha, a huynh, Đoạn Thừa Thanh đều đã ngồi xuống trò chuyện.

Nhìn thấy ta, Đoạn Thừa Thanh hơi nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười.

Ta vẫn còn choáng váng, huynh ấy, huynh ấy thật sự muốn cưới ta à!!!

Cha rót trà cho bệ hạ: “Lão thần cũng cảm thấy cách này không tồi, vừa hay có thể để Thanh Dương rèn luyện một chút.”

Ta bước vào, hành lễ đúng chuẩn rồi hỏi: “A huynh muốn làm gì ạ?”

Cha đáp lời: “Bệ hạ đã quyết định mở một phân hiệu của Quốc tử giám ở Giang Nam, a huynh con sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn ở đó.”

Ta sửng sốt cùng hào hứng hỏi ngay: "A huynh có thể vào Quốc tử giám được sao?"

"Hahaha, cái đó phải hỏi Trạng nguyên gia."

Bệ hạ vuốt râu cười hiền:

“Ban đầu Trẫm không có ý định xếp đệ nhất tiến sĩ năm nay vào Quốc tử giám.

"Nhưng Đoạn Thừa Thanh đề nghị mở một phân hiệu của Quốc tử giám ở Giang Nam, Đoạn gia sẽ bỏ tiền ra chi trả.

“Ở phía nam sông Dương Tử có rất nhiều nhân tài, thành lập phân hiệu để chiêu mộ nhân tài cho triều đình cũng là một ý kiến hay.”

Hóa ra là vậy…

Ta nhìn Đoạn Thừa Thanh, chàng cũng hơi nhướng mày nhìn ta.

Có điều a huynh ta vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào tờ hôn thư trong tay Đoạn Thừa Thanh.

Bệ hạ lại cười nói: "Hôm nay Trạng nguyên gia nhờ Trẫm làm mai mối. Nhìn vẻ mặt này của Trình gia cô nương Trẫm đoán nàng sớm đã bằng lòng rồi. Vậy trẫm ân chuẩn!"

Cha vội vàng quỳ xuống nói: “Cảm tạ bệ hạ.”

Sau khi bệ hạ rời đi, a huynh đen mặt về phòng khăn gói đồ đạc, chuẩn bị xuôi Nam.

Ta đi theo a huynh.

Có thể đoán được sự hòa hợp kỳ lạ mà hai người họ đạt được trước đây có lẽ liên quan đến phân hiệu Quốc tử giám chuẩn bị được mở ra này.

Nhưng a huynh ta lại cảm thấy ngột ngạt trong lòng nên thể hiện không tốt, chỉ đạt hạng ba chứ không phải hạng nhì.

Ta bật chế độ vỗ mông ngựa: "A huynh tuyệt vời nhất! Sau này nhất định sẽ tỏa sáng ở Quốc tử giám!!!"

Huynh ấy dừng tay, vẫn quay lưng về phía ta: “Muội muội, ta thừa nhận mình có tham vọng nhưng không đủ tài. Có điều sao muội lại tự mình ấn tay vào hôn thư chứ? Muội không cần vì ta mà thỏa hiệp với Đoạn Thừa Thanh.”

Như thể đã quyết định điều gì đó, a huynh xoay người kéo lấy tay ta: “Ta không làm công việc này cũng được, không thể để tên Đoạn Thừa Thanh kia lợi dụng muội. Bây giờ ta sẽ đưa muội đến gặp bệ hạ hủy bỏ hôn ước."

"Này này..." Ta ôm lấy a huynh, "Là muội tình nguyện..."

A huynh lập tức choáng váng.

Ta bước tới thì thầm:

"Còn chưa biết ai chiếm hời của ai đâu ~”

“Đoạn Thừa Thanh đẹp trai, gia tộc lại giàu có.

“Mấu chốt là, huynh không biết làn da của chàng sờ vào thích thế nào đâu!!!”

Lông mày của a huynh nhướn lên một góc.

Một lúc lâu sau, huynh ấy mới bật ra được một câu: “Muội muội, muội là nữ tử, hãy… dè dặt hơn một chút.”

Có tiếng gõ cửa.

Đoạn Thừa Thanh dựa vào cửa, lười biếng nói: “Hai vị huynh muội nói chuyện đủ chưa?”

Sau đó, chàng ném tới một mặt dây chuyền ngọc, a huynh bắt được nó.

Đoạn Thừa Thanh nói: “Ở Giang Nam nếu cần tiêu tiền, chỉ cần đến phủ Đoạn Thừa Thanh đưa gia nhân xem mặt dây chuyền ngọc này là được.”

A huynh: "..."

Có cảm giác như mình đang được em rể chăm sóc vậy...

Đoạn Thừa Thanh nhướng mày nhìn ta: “Vị hôn thê, hôm nay nàng chưa tặng hoa cho ta à?”

14.

Sau khi a huynh ta đến Giang Nam, Đoạn Thừa Thanh giữ chức Hộ bộ Thị lang.

Tưởng chàng sẽ bận rộn lắm, kết quả ngày qua ngày từ sáng sớm chàng đã đánh thức ta dậy ra ngoài chơi với chàng.

Ngủ không đủ giấc, ngủ không đủ giấc chút nào!!!

Quả nhiên là chàng đang trả t/h.ù ta, mỗi ngày đều tra t.ấ?n ta...

Cha ta ở nhà tiếc hận, vốn dĩ ông ấy hy vọng Đoạn Thừa Thanh sẽ làm việc ở Công bộ.

Trên triều nói rằng Đoạn Thừa Thanh tài giỏi, làm việc hiệu quả, ngay cả Thượng thư Hộ bộ nổi tiếng khó tính cũng không khỏi khen ngợi.

Lúc này ta đang ngồi trên một chiếc thuyền ở giữa hồ.

Thân thuyền lắc lư nhẹ nhàng theo gợn sóng lăn tăn trên mặt nước, ánh nắng chiếu vào người khiến ta cảm thấy ấm áp và buồn ngủ.

Ta ngáp một cái, dựa vào mạn thuyền, ngơ ngác nhìn Đoạn Thừa Thanh.

Trên thuyền chỉ có hai chúng ta, chàng đang liên tục quạt tay chèo.

Trời bắt đầu nóng lên.

Chiếc áo choàng mỏng màu chàm thêu những bông hoa nhài mùa đông màu vàng tươi, rất bắt mắt nhưng lại cực hợp với chàng.

Kể từ khi được ban hôn, chàng ăn mặc còn lòe loẹt hơn..

Theo chuyển động chèo thuyền, cổ áo hơi mở, lộ ra một phần làn da trắng nõn.

Cảm nhận được ánh mắt của ta, Đoạn Thừa Thanh cười nhẹ, nghiêng người, che một phần ánh nắng mặt trời, phủ bóng lên người ta.

Khóe môi chàng hơi nhếch lên: "Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, sao phải giấu diếm như vậy?"

Đường viền cổ áo hơi rũ xuống, ta chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở nhỏ.

Thật sự… tràn ngập xuân sắc…

Ta không nhịn được mà chạm vào vòng eo thon gọn săn chắc của chàng qua lớp quần áo.

Ha ha...

Đoạn Thừa Thanh này, làm thế nào chàng có thể trông hơi gầy khi mặc quần áo nhưng lại đầy đặn săn chắc khi cởi ra vậy?

Trong mắt mang theo ý cười, chàng cúi người nói: “Đồ cưới đã may xong, nàng muốn đi xem một chút không?"

"Muốn!"

PHIÊN NGOẠI

Đêm tân hôn.

Ta nằm trên giường chăm chỉ nghiên cứu những bức tranh xuân cung đồ.

Đoạn Thừa Thanh mặc hỉ phục, thoang thoảng mùi rượu, ném tập sách xuống đất, nghiến răng nghiến lợi.

“Nàng xem chăm chú thế là có ý gì?”

Ta chớp mắt: “Chàng hình như không quá rành chuyện này, nên ta chỉ đành học thôi…”

“Thiếu gia ta không rành?” Mặt chàng tối sầm lại, gằn từng chữ.

“Chàng vừa hôn ta chưa được thành thục lắm…” Ta cúi xuống nhặt tập sách nhỏ lên, tiếp tục tự mình xem.

"Trước đây chàng tán tỉnh người khác mượt mà như thế, phong lưu thành tính, ta cứ tưởng chàng giỏi việc đó lắm chứ ~"

Đoạn Thừa Thanh hít sâu một hơi: "Thiếu gia ta không phải kẻ phong lưu, trước đây chỉ là dẻo miệng, Giang Nam chúng ta gọi là tài tử phong lưu."

"Ồ." Ta gật đầu hiểu ý, "Bề ngoài chàng lãng mạn nhiều lời nhưng bên trong ngây thơ lắm phải không?"

Đoạn Thừa Thanh: "...Ừ."

Ta cầm tập sách lên đưa cho chàng một bản: “Vậy chúng ta cùng học.”

Đoạn Thừa Thanh: "..."

Một giây tiếp theo, rèm giường bị kéo xuống, bức tranh xuân cung đồ trên tay chàng rơi xuống đất.

Đoạn Thừa Thanh nghiêng người c ởi quần áo, đè ta dưới thân.

"Không cần.

"Thiếu gia ta tự học thành tài!"

(HOÀN)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com

Có thể bạn cũng thích?

Back
Top Bottom