Cập nhật mới

Dịch Full Kiêu Tế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: Phiên ngoại 2: Bánh bao (2)


Diên Mi ở cữ rất thoải mái, thời gian mỗi ngày gặp hài tử cũng không lâu. Nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời Tiêu Lan nói, khi nhìn hai đứa nhỏ thì luôn cố gắng nhìn xem bọn chúng có lớn hơn một chút so với hôm qua không, nhưng mà ngày ngày xem, thay đổi tựa hồ không phải quá rõ ràng

.... Vẫn xấu xấu.

Bất quá xấu nhưng dễ nhìn hơn rất nhiều.

Phó phu nhân ngày mai đã phải xuất cung, cực kỳ không nỡ, luân phiên ôm hai đứa bé một hồi lâu, cảm khái nói: "Thật là nhanh, ta giống như là nhìn lại bộ dáng của nương nương lúc bé, so với thế này gầy hơn một chút, nhỏ một chút, thế nhưng chỉ một cái nháy mắt mà nương nương cũng đã làm mẫu thân rồi.

"Diên Mi cúi đầu nhìn nhìn bản thân, không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng bản thân lúc còn là đứa trẻ sơ sinh được, liền thò người ra nhìn hài tử trong lòng Phó phu nhân.

Phó phu nhân cười đưa tiểu hoàng tử cho nàng ôm, Diên Mi trước còn không biết, nhưng nàng học rất nghiêm túc, dạy một hồi liền ôm cực kỳ tiêu chuẩn.

Đứa nhỏ đã không còn đỏ rừng rực, nhăn hề hề, mà giờ đã trắng bong bóc, mắt to nhìn Diên Mi, đen lóng lánh, Diên Mi ôm trong chốc lát, cảm giác hài tử ở trong chăn nhỏ đang động động, giống như là cũng đang đánh giá nàng.

Diên Mi duỗi một đầu ngón tay chạm vào cánh tay bé xíu thịt thịt của đứa nhỏ, miệng hài tử càng không ngừng bẹp bẹp, bàn tay nhỏ bé bấu víu nắm lấy ngón tay nàng, ôm muốn đưa vào trong miệng.

Diên Mi mở to mắt, bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác vô cùng mềm mại, nàng có chút không biết làm sao, gọi Phó phu nhân: "A Nương, A Nương! Nương xem."

Phó phu nhân cười, cũng không nói gì cả, chỉ đưa tay ôm lấy nữ nhi của mình.

Hôm sau Phó phu nhân xuất cung, Phó Trường Khải bên ngoài cửa cung đón bà, lần này ở trong cung không ngắn, mặc dù quan tâm, nhưng Diên Mi đã bình an sinh hạ hoàng tự, trong lòng Phó phu nhân cũng an lòng, mệt mỏi một chút cũng không tính là gì.

Hai mẹ con đang nói chuyện thì xe ngựa ngừng lại, gã sai vặt Tiểu Thanh báo nói có một đứa bé có đồ đưa cho Phó Trường Khải, Phó Trường Khải cách mành liếc mắt nhìn, một tiểu đồng bảy tám tuổi, đưa phong thư xong liền chạy mất.

Phó Trường Khải xoa xoa phong thư kia, không dày, về phủ mở ra, có bốn tờ giấy mỏng, viết đều là phương thuốc.

- - Xác thực là bí truyền, bí truyền điều trị thân thể hậu sản cho nữ tử.

Cách vận động, ăn kiêng... cực kỳ cặn kẽ.Chữ viết này cũng không xa lạ gì.

Phó Trường Khải chau chau mày, nhìn phương thuốc từ đầu đến cuối một lần, một bên khóe miệng cong lên như cười như không, sau đó búng hai cái vào túi bánh rán giòn bên cạnh, phát ra tiếng rắc rắc.

Ngày hôm sau, hắn đem mấy tờ phương thuốc trình cho Tiêu Lan, đây vốn cũng không phải cho Phó Trường Khải hắn.

Tiêu Lan vừa nhìn tất nhiên biết được là ai.Hắn sớm được bẩm báo - - lúc đầu mùa xuân Mẫn Hành đã rời khỏi Kim Lăng, xác nhận đi du y, nhưng Mẫn Hinh cũng không có đi, còn lưu trong thành, chỉ là không ở chỗ ban đầu, đổi một căn nhà nhỏ, hai vú già trong nhà còn có tiểu dược đồng vẫn đi theo nàng như cũ.

Tiêu Lan nhận phương thuốc, không hỏi lấy ở đâu, cũng không làm rõ, thuận miệng hỏi Phó Trường Khải: "Nhị ca thật sự nguyện ý đi Trung Kinh?"

"Có thể được Hoàng thượng tín nhiệm, là may mắn của thần", Phó Trường Khải cười nói: "Thần tất nhiên nguyện ý, lúc trước thần đã có ý này, chỉ là lo Hoàng hậu nương nương nên vẫn chậm chạp chưa mở miệng, trước mắt thần đã yên tâm, nghe theo ý chỉ Hoàng thượng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành."

Tiêu Lan gật gật đầu, Trung Kinh trải qua một hồi chiến loạn, trước lại liên tục ở trong tay Hung Nô, dân phong phức tạp, sai một quan lại bình thường đi sợ là ngồi không vững, Tiêu Lan nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Phó Trường Khải thích hợp nhất, hơn nữa lúc trước hắn trực tiếp đến hộ bộ, người khác khó tránh khỏi có một chút không vừa mắt, thừa lúc này ngoài thả ra vài năm, đến lúc trở về rồi cũng sẽ không còn ai có thể nói gì nữa.

Trở lại Xích Ô Điện, Tiêu Lan đưa phương thuốc cho Diên Mi xem, nói thẳng là Mẫn Hinh tìm cách đưa lên.

Diên Mi nghiêng đầu nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi hắn dùng hay không dùng, Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng, nói: "Chuyện lúc trước đã qua, Mẫn Hinh có thể cũng nghĩ như vậy. Huống chi nàng không có lá gan này."

Diên Mi cũng không hỏi nữa, dựa vào Tiêu Lan đáp một tiếng.

Cuối tháng Phó Trường Khải lĩnh ý chỉ, khởi hành đi Trung Kinh. 

Hạ tuần tháng sáu, Nhạc Du Uyển bên kia đến báo, thái hậu sợ là không ổn.

Vào tháng hai Thái Hòa đế đã nhắm mắt, trước khi tắt thở muốn gặp Tiêu Lan một lần, đến cùng vẫn không được gặp. Tin tức ông ta tắt thở Nhạc Du Uyển cách không xa cũng đã nhận được, Hoắc thị điên loạn kêu hơn nửa ngày, đêm đó liền phát sốt cao, Lưu Viện Chính khi đó vội vã đến bẩm nói có chút hung hiểm, Tiêu Lan phân phó bên trong cung chuẩn bị, nhưng một đêm kia Hoắc thị lại kiên trì được, chỉ là lúc tỉnh lại thì thân thể không thể hoạt động nữa, kéo dài qua mấy tháng, đến trước mắt, hơi thở cuối cùng đã sắp hao tổn hết.

Xế chiều hôm đó, Tiêu Lan và Diên Mi đều đến Nhạc Du Uyển.

Hoắc thị nằm ở bên trong giường, sắc mặt khô vàng, trông thấy hai người họ, giống như thật lâu cũng không nhận ra, về sau hơn phân nửa là hồi quang phản chiếu, bà thanh tỉnh một lát, gọi: "A Lan, lại đây, đến gần mẫu thân."

Tiêu Lan bình tĩnh đứng trong chốc lát, đi qua ngồi vào bên cạnh giường.

"Mẫu thân biết", Hoắc thị nói, "Con hận ta."

Tiêu Lan không lên tiếng.Hoắc thị chậm rãi nở nụ cười, lại nói: "Con có hài tử rồi?"

Trên mặt Tiêu Lan thả lỏng một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn Diên Mi, nói: "Phải."

"Tốt", Hoắc thị cong môi, trong ánh mắt phát ra thần sắc khó nói nên lời, bà hướng tới Tiêu Lan duỗi tay, "Lại, lại đây."

Tiêu Lan trầm mặc, thân thể không nhúc nhích, Hoắc thị dùng hết một tia khí lực cuối cùng chống người dậy, ngón tay chạm được cổ áo Tiêu Lan, Tiêu Lan vô thức tránh ra sau.

Ánh sáng trong mắt Hoắc thị dần dần tiêu tán, vô lực ngã xuống.

Không ai biết bà là muốn sờ mặt Tiêu Lan, hay vẫn là muốn bóp cổ hắn.Nhưng đều không được.

Lúc bà nhắm mắt có sợ hãi, bởi vì không biết vào lòng đất rồi, bà còn có thể đối diện với Đoan vương Tiêu Đạo Thành hay không.

Trong một đêm, toàn thành vang lên tiếng đau thương, vì thái hậu cử tang.

Sau tang sự chừng mười ngày, Tần Uyển cũng rời đi Kim Lăng.

Nàng không mang theo Thất hoàng tử.Trước khi đi nàng đưa thất hoàng tử tới Ninh vương phủ, Tần Uyển có đầy đủ tiền bạc, cũng rõ ràng Tiêu Lan chắc chắn sẽ sai người trong bóng tối bảo vệ, cho dù nàng mang theo đứa bé lên đường thì cũng không có sầu lo, nhưng nói thật là - - nàng trông thấy thất hoàng tử vẫn sẽ nghĩ tới những tháng ngày hắc ám bị nhốt trong hoàng cung kia.Vậy thì đợi thêm một thời gian nữa đi.

Có lẽ về sau có thể sẽ quên, đến lúc đó nói sau.

Đối với chuyện này Ninh Vương Tiêu Chân ngược lại rất thích ý, hắn kể từ sau chuyện của Mẫn Hinh, cảm giác chuyện hôn sự của mình hơn phân nửa là do mệnh cách không hợp, cũng không còn tâm tư nào, chỉ còn chờ ngày nào đó Tiêu Lan tùy tiện chỉ cho hắn một người là được. Trong lòng hắn thực tế khá thích tiểu hài tử, bên trong phủ còn không có đâu, liền cười ha ha mà lĩnh thất hoàng tử về.

Đợi đến hết bận hết thảy những chuyện này, Diên Mi và Tiêu Lan hơi rảnh rỗi một chút thì hai đứa bé đã ngồi được rồi

.Lúc này Diên Mi đã cảm giác được là hài tử lớn thật mau rồi, lại cảm thấy rất thú vị, suốt ngày chờ nhũ mẫu cho ăn xong nàng liền thúc giục ôm hài tử đến thả xuống giường mình.

Hai hài tử sớm đã biết xoay người, lảo đảo sẽ ngồi dậy được, Diên Mi ở một bên canh chừng, mắt thấy hài tử sắp ngồi ổn rồi, một tay nàng chắn ở phía sau, một tay đi đụng vào vai nhỏ của con, đứa bé liền ụp một cái ngửa ra sau, Diên Mi đỡ lấy, chầm chậm đặt xuống, sau đó chờ hài tử ngồi dậy lại duỗi tay ra đụng, sau đó lại lên, lại đụng.

Nhiều lần như thế.

Tiểu hoàng tử cảm nhận được mẫu thân "ăn hiếp" mình, chờ thời điểm Diên Mi đụng bé đổ thêm lần nữa, bé liền đạp chân, gân cổ gào khóc, Diên Mi nhìn thấy cười ha ha, cười nói: "Khóc nhè, dậy nào."

Tiểu hoàng tử không dậy nữa, ở trên phượng tháp của nàng vẽ bản đồ. (tè dầm)

Buổi tối khi Tiêu Lan trở về, thấy nàng lại đổi sang tiểu công chúa trêu chọc, có thể là tiểu công chúa đã thấy chuyện đệ đệ gặp phải nên kiên cường hơn, bị Diên Mi đụng đổ cũng không khóc, ngược lại khanh khách cười lên, Diên Mi cũng cười theo bé.

Tiêu Lan ở phía lưng bóp thắt lưng nàng, thấp giọng nói: "Nàng nhìn ta."

Diên Mi xoay người lại không hiểu gì liếc mắt nhìn hắn: "Thấy rồi nha."

Tiêu Lan búng ót nàng.Hắn có chút không vui, lại có chút hối hận - - hài tử có phải đã tới hơi sớm hay không?

Hắn còn chưa có hưởng thụ đủ ngày tháng của hai người mà bỗng chốc đã thành bốn người rồi.

Lại qua mấy tháng nữa, hài tử biết bò, thích thẳng hướng vào lòng Diên Mi mà chui, hai mắt Diên Mi quả thực sáng rực, lúc này đối với nàng lực hấp dẫn của hài tử đã vượt xa Tiêu Lan, Hoàng Đế bệ hạ thật sự không vui.

Có một đêm trên triều có chuyện, Tiêu Lan trở về hơi trễ, hai đứa bé buổi chiều ngủ nhiều, lúc này còn có tinh thần ở bên trong giường bò qua bò lại, Diên Mi một đầu mồ hôi, đem đồ bên trong giường giấu đến giấu đi, hai cái vật nhỏ ngửa đầu vểnh mông lên bò tìm, tiểu công chúa có vẻ nôn nóng, trong miệng "a a" giống như là muốn nói chuyện, Diên Mi cầm đồ chơi lắc lư trước mắt bé, chính là không cho.

Tiêu Lan trầm mặc nhìn trong chốc lát, đi rửa mặt đổi thân xiêm y, trở về khẽ dựa bên giường.

Cảnh nương tử nhìn thần sắc hắn không đúng lắm, ý bảo nhũ mẫu ôm hài tử đi ngủ, Diên Mi còn chưa chơi đủ, có chút muốn ngủ cùng hài tử, mong chờ nhìn Tiêu Lan: "Lan Ca ca."

Trong lòng Tiêu Lan nói, bây giờ mới nhìn thấy ta?

Hắn không lên tiếng. 

Nhũ mẫu vội đến ôm hài tử, khi sắp ra cửa, tiểu công chúa còn vươn tay ra muốn nàng ôm, Diên Mi phồng má, muốn cùng đi xem một chút, mới vừa đến bên mép giường thì chân dài của Tiêu Lan bỗng nhấc lên, chặn nàng lại ở bên trong.

Diên Mi cho rằng hắn đang trêu chọc mình, khiêng chân hắn muốn dời đi, kết quả chuyển nửa ngày, phát hiện Tiêu Lan dùng sức, nàng nâng không nổi.Diên Mi ngẩng đầu gọi Tiêu Lan, "Lan ca ca?"

Chân Tiêu Lan còn cản ở đó, không để ý tới nàng.

Diên Mi cọ cọ lên trên, dụi dụi vào bả vai Tiêu Lan, Tiêu Lan liếc nàng một cái, xoay người.

Diên Mi mặc dù vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có thể nhìn ra, toàn thân Hoàng Đế bệ hạ viết ba chữ to - - ta, đang, giận.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: Phiên ngoại 3: Bánh bao (3)


Lan Ca ca của nàng không phải là người hay cáu kỉnh.

Tối thiểu nhất Diên Mi cho rằng là như vậy.

Nàng ngồi quỳ một bên chân, lấy ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc Tiêu Lan, "Lan Ca ca? Chàng sao nha?"

Tiêu Lan không có phản ứng.

Diên Mi nghĩ một lát, hôm nay hắn trở về muộn, không biết có phải trong triều có chuyện gì hay không, thế là nàng nằm sấp tiến lại hôn hôn một cái rồi nhỏ giọng nói: "Lan Ca ca, chàng nói, ta nghe."

Tiêu Lan cắn răng, hắn phải nói cái gì? Nói hoàng đế bệ hạ muốn tranh giành tình cảm với hai nhãi con còn chưa dứt sữa?

Này cũng quá mất mặt đi.

Tiêu Lan ngột ngạt không chịu nổi, nhắm hai mắt lại đặt chân xuống, hừ lạnh một tiếng: "Hoàng hậu muốn đi chỗ nào thì đi, ta không cản nữa."

Giọng Tiêu Lan quả thật không được tự nhiên, Diên Mi nhìn hắn một lát, không biết nghĩ gì, đột nhiên nàng rất vui vẻ, thấy Tiêu Lan không có ý định mở mắt thì hỏi lại lần nữa: "Thật? Vậy ta đi nhé?"

Tiêu Lan cắn răng nhả ra một chữ từ trong kẽ răng: "Đi."

Trong lòng lại nghĩ nếu như nàng dám đi thật, ta...

Hắn còn chưa nghĩ xong thì Diên Mi đã đứng lên, đi vòng qua chân hắn, khoan khoái xuống giường, đi xem đứa nhỏ.

Tiêu Lan: "..."

Hoàng đế bệ hạ quả thực máu dồn lên não, nhắm mắt lại nghiến răng ken két, tức đến cổ họng phát đau.

Tiêu Lan cũng không biết mình lấy đâu ra tức giận như vậy, bộ dạng giống như là bị Diên Mi bỏ rơi vậy.

Nhẫn không được!

Một tay Tiêu Lan vỗ lên giường, phẫn nộ đứng lên, muốn đi xách người về.

Kết quả mới vừa xoay người liền giật bắn- - Diên Mi đang trốn ở đằng sau màn giường, ló đầu nhìn hắn, vẻ mặt giảo hoạt.

Thấy hắn bị giật mình một cái, Diên Mi liền: "Ha ha ha ha ha."

Tiêu Lan thấy nàng không đi, mặc dù bị trêu cợt nhưng lòng dạ lại nguôi nguôi, chỉ là trên mặt vẫn còn đen thui, hếch mặt dùng đuôi mắt mà liếc nàng, "Hoàng hậu nương nương sao còn chưa đi?"

Diên Mi cười đủ rồi thì đạp rớt hài, bò lên giường, cũng mặc kệ Tiêu Lan có còn tức giận hay không, ngồi thẳng lên đùi Tiêu Lan, lấy hai tay bóp má Tiêu Lan làm môi hắn chu lên, hỏi: "Lan ca ca, huynh biết phun bong bóng sao?"

- - Hai nhóc con còn chưa có cai sữa, ngày ngày thi nhau phun bong bóng chảy nước ròng ròng.

Tranh thủ tình cảm còn phải biết cái này sao, thật sự là ngược đời.

Mặt Tiêu Lan cứng ngắc, tức giận lầm bầm: "Không biết."

Diên Mi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lan chăm chú, mắt cong cong, rất vui vẻ, Tiêu Lan bị nàng nhìn có chút quẫn, vừa muốn phát tác thì Diên Mi đi tới gần hôn một cái lên môi Tiêu Lan, ôn nhu nói: "Không biết ta cũng yêu chàng, yêu chàng nhất."

Trong lòng Tiêu Lan phù phù phù phù, chỉ một câu nói mà đã dỗ được hắn dập hỏa, chỉ là giọng nói còn không tự chủ được mà chua chua, tay bóp bóp thắt lưng nàng, "Mấy ngày nay trong mắt nàng còn thấy được ta sao?"

Diên Mi duỗi tay đo từ gáy hắn đi xuống: "Đương nhiên, mỗi một tấc đều thấy."

Tiêu Lan híp mắt, bắt đầu động thủ kéo y phục nàng, "Mỗi một tấc? Hử? Ta xem một chút."

Diên Mi lật đật chui vào trong giường, bị Tiêu Lan túm được chân, không đầy một lát, xiêm y đã rơi tán loạn, một cánh tay lấm tấm mồ hôi của nàng cọ lên lưng Tiêu Lan, thở hổn hển cắn cắn lỗ tai hắn, thỏ thẻ: "Lan ca ca, ta yêu hài tử của chúng ta, nhưng yêu nhất vẫn là chàng, đừng giận."

Tiêu Lan ủ một vại dấm chua bị người ta nếm ra mùi thì hơi đỏ mặt, nhưng nghe thấy Diên Mi nói câu này thì trong lòng hắn lại tan chảy đến không chịu được, cúi đầu cắn lên ngực Diên Mi, giày vò người ta quay tới quay lui, hắn lại càng độc ác, "Nàng thích, vậy chúng ta liền sinh thêm vài đứa."

Dù sao có nhiều thêm vài đứa thì địa vị cũng không đuổi kịp Lan Ca ca của mẫu hậu các con đâu.

A.

Dưới sự nỗ lực của hoàng thượng anh minh, hơn một năm sau, bọn họ có đứa thứ hai, à không, đứa thứ ba.

Lúc đó long phượng thai mới có hai tuổi, nhưng đã có thể chạy nhảy khắp cả hoàng cung.

Lúc Diên Mi đau bụng là vào buổi trưa, hai đứa bé tỉnh ngủ trưa theo thường lệ muốn chạy tới chỗ mẫu hậu, bị nhũ mẫu ngăn lại, nói tạm thời đi không được. Đại công chúa rất nghịch ngợm, dắt lấy đại hoàng tử chui ra ngoài, nhũ mẫu ôm bé đi bé sẽ kêu như sắp bị tắt thở tới nơi: "Đau đau đau!"

Nhũ mẫu không dám thật sự kéo bé, bé nhìn cái chỗ trống liền dắt lấy Đại hoàng tử chạy ra ngoài, hai nhũ mẫu một trái một phải cong lưng che chở, sợ hai đứa bé chạy vấp ngã.

Chờ hai cặp chân ngắn cũn chạy vào đến đình viện thì thấy được phụ hoàng của bọn chúng đang chắp tay sau lưng đứng dưới hành lang, liếc mắt thấy được hai đứa thì lông mày chau lại, Đại công chúa bẹp bẹp miệng, đi lên trước ủy ủy khuất khuất kêu: "Phụ hoàng..."

"Lại đây", Tiêu Lan buông lỏng lông mày một chút, lại nói: "Không cho khóc."

Đại công chúa rơm rớm nước mắt, kéo tay Đại hoàng tử chạy về phía trước, tính tình bé hấp tấp, muốn đi nhanh nhưng bước chân lại không lớn, chạy không được mấy bước thì "bịch" ngã, đại hoàng tử bị vướng chân, cũng ngã sấp xuống.

Tiêu Lan đi xuống hai bậc thềm, lại đứng lại, nói với hai nhũ mẫu đang vội vàng: "Mặt đất phẳng, không cần đỡ."

Nhũ mẫu chỉ có thể nhịn đau lòng buông tay, Đại hoàng tử đứng lên trước, xoay người đi túm Đại công chúa, hai đứa bé giúp đỡ nhau đứng vững, đều không khóc - - đây là thói quen, lúc mới bắt đầu biết đi ngày ngày bị ngã, đại công chúa ngã đau sẽ gào khóc, nhưng khóc xong lại tự đứng lên, mẫu hậu mở vòng tay ra chờ bọn họ, nhưng nhất định phải tự bản thân đứng dậy đi tới.

Đại công chúa dẩu môi, tiếp tục muốn chạy, đại hoàng tử kéo bé lại, ngốc ngốc giúp bé và mình phủi phủi y phục, nói: "Đừng chạy, đi chậm."

Đại công chúa bị ngã có chút đau, ưm một tiếng, cũng không chạy nữa.

Tiêu Lan mím môi, nhìn hai đứa bé bước từng bước một lên thềm, lúc này mới xoay người, chỉ chỉ một bên ghế cao, "Ngồi chỗ kia để nhũ mẫu xem một chút."

Đại công chúa muốn nũng nịu với phụ hoàng chút nhưng nghe thấy động tĩnh sau cánh cửa thì cũng không dám nói nữa, bị nhũ mẫu ôm lên ghế cao xem bị ngã có sao không, - - Đại công chúa không sao, bàn tay Đại hoàng tử bị chà xát rách da.

Nhũ mẫu đau lòng, bẩm với Tiêu Lan: "Hoàng thượng, cái này phải rửa một chút, lưu lại vết bẩn chỗ bị thương sẽ gây nhiễm trùng."

Tiêu Lan liếc mắt nhìn, ý bảo nàng ôm đại hoàng tử đi.

Một tay đại hoàng tử lại nắm lấy thành ghế, ngửa đầu nhìn Tiêu Lan, hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu trong phòng sao? Con nghe thấy tiếng của mẫu hậu."

- - Đại hoàng tử nói chuyện muộn hơn khoảng hai tháng so với đại công chúa, từ đầu tiên mà đại công chúa nói là "đi", mà đại hoàng tử là "a nương", sau đó cũng không giống đại công chúa mỗi ngày đều ríu rít, Tiêu Lan từng mơ hồ lo lắng qua, không biết có phải bé cũng không thích thân cận với người khác, không thích nói chuyện hay không, nhưng từ từ xem thì bé chỉ là không hoạt bát như đại công chúa, mặt khác cũng không có gì.

Tiêu Lan dừng một chút, phân phó người đi lấy một chậu nước sạch đến, thuốc cũng cầm đến đây, đại công chúa thổi thổi tay cho bé, hỏi: "Có đau không? Tỷ tỷ thổi giúp đệ."

"Không đau", đại hoàng tử nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút sợ hãi, nhìn Tiêu Lan nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu nhất định rất đau."

Tiêu Lan cũng đang lo lắng, Diên Mi mới mang thai hơn tám tháng, là sinh non. Hắn ôm đại hoàng tử dậy, giọng nói lại rất trầm ổn: "Ừ, mẫu hậu sẽ cho các con thêm một đệ đệ hoặc muội muội. Như thế rất đau, các con sau này đừng làm nàng phải tức giận."

Đại hoàng tử còn không hoàn toàn hiểu được nhưng vẫn dùng sức gật đầu: "Nhớ rồi ạ."

Công chúa ngửa đầu ôm một chân phụ hoàng "vâng", nàng cũng muốn ôm ôm, nhưng nhớ tới tay đệ đệ bị thương nên không hề tranh giành.

Nhũ mẫu bưng nước đến rửa miệng vết thương cho đại hoàng tử, sau đó bôi thuốc, đang lúc băng lại thì bên trong cất lên một tiếng khóc nỉ non, mẹ con bình an.

Là một tiểu công chúa.

Đại hoàng tử ngồi trên băng ghế thấy lưng phụ hoàng rõ ràng buông lỏng, bé cũng không biết tại sao nhưng bả vai nhỏ của mình cũng như được trút đi gánh nặng, cảm thấy vừa rồi chạy thật là mệt quá đi.

Bất quá tiếng khóc của vị tiểu công chúa này cũng rất vang dội, hoàn toàn không giống như là sinh non.

Lúc mới sinh xong, thái y và y nữ còn lo lắng nhị công chúa không đủ tháng, thân thể có khả năng không tốt được như đại công chúa, nhưng mà từ từ, bọn họ phát hiện lo lắng này hoàn toàn là dư thừa.

Nhị công chúa có thể ăn có thể ngủ, hơn nữa nàng được mẫu hậu cho ăn, hoàng tỷ cho ăn, hoàng huynh cho ăn mà lớn lên, thời điểm nàng ba tuổi, phụ hoàng muốn tung nàng "bay cao cao" đã phải cực kỳ thận trọng.

Hoàng Đế bệ hạ nhìn mặt bánh bao của nữ nhi mà có chút ưu sầu, nhưng hoàng hậu nương lại nương cảm thấy rất tốt, hắn cũng liền vui vẻ, gối lên chân hoàng hậu nương nương, cảm thấy nàng nói cái gì cũng đều đúng hết.

Nhị công chúa cứ ăn ăn ăn, uống uống uống, chơi chơi chơi, nhưng mà không bao lâu, phiền não thật sự của bé đến rồi.

Bởi vì bé đến thời điểm vỡ lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: Phiên ngoại 4: Bánh bao (4)


Lúc nhị công chúa vừa mới vỡ lòng thì tương đối là có nhiệt tình.

Dù sao hoàng huynh, hoàng tỷ bé vào năm ngoái đều đã đến tây phủ đường để thái phó dạy học, qua vài năm nữa còn phải đi thái học.

Nhị công chúa nâng mặt bánh bao của mình soi gương, cảm thấy nếu bé đã có thể ăn có thể ngủ, cái khác tự nhiên cũng có thể.

Người ta mặt nhỏ, nhưng cũng có ý chí tiến thủ thật thật lớn đó.

Cho nên vào một buổi sớm khi phụ hoàng tự tay dạy bé viết chữ, nhị công chúa ngồi nghiêm chỉnh, trong vòng hai canh giờ cũng không hề nói một tiếng mệt mỏi.

Phụ hoàng xoa mặt bé khen ngợi: "Hôm nay tốt lắm, điểm tâm bị con nhìn đến sắp chảy luôn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không ăn."

Nhị công chúa được khen mặt mày hớn hở, cầm bút hai canh giờ, cổ tay nhỏ bé mỏi đến không chịu nổi. Mẫu hậu sai người bưng trà bánh đến, bé ngồi ở trong lòng phụ hoàng uống trà ăn điểm tâm, cực kỳ đắc ý.

Chờ hoàng huynh và hoàng tỷ trở về, bé lộ vẻ khoe khoang dùng lời mà phụ hoàng khen bé tái diễn nhiều lần.

Đại công chúa nghe xong bĩu môi, chỉ chỉ bé nói: "Phụ hoàng đó là khen ngợi muội viết chữ sao? Đó là nói muội tham ăn đó."

Đắc ý của nhị công chúa bị dập tắt ngóm, trừng mắt nói: "Mới không phải!"

Đại công chúa nâng cằm với bé, "Không tin muội đi hỏi mẫu hậu đi."

"Đi thì đi", nhị công chúa cực kỳ ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch muốn đi tìm mẫu hậu cầu an ủi, đi vài bước lại cảm thấy không cam lòng, quay đầu lại hướng về đại công chúa nói: "Muội muốn nói cho mẫu hậu biết tỷ bắt nạt muội!"

Đại công chúa bày tay ra: "Đi méc đi."

Nhị công chúa dừng một chút, lại không đi nữa, chạy qua chống nạnh ngửa đầu trừng tỷ tỷ, nhưng vì người nhỏ xíu, khí thế thua một đoạn, trừng một lát cổ mỏi, cổ họng chít chít muốn khóc, đại công chúa lại trêu chọc một hồi, vỗ tay cười ha ha.

Nhị công chúa quá quá tức giận, bổ nhào vào trong lòng nhũ mẫu gào khóc.

Đại hoàng tử nhíu mày nhìn đại công chúa một cái, bước tới kéo nhị công chúa, "Lấy ra ta xem một chút."

Nhị công chúa thấy có người quan tâm mình thì nắm lấy tay áo ca ca lại ủy khuất, đại hoàng tử móc khăn ra, chậm rãi giúp bé lau hai mắt, lại nói: "Lấy tập tới."

Cung nữ hầu hạ vội nâng thành quả hôm nay của tiểu chủ tử lại đây, Đại hoàng tử ngồi ở án thấp bên cạnh cẩn thận xem. Đại công chúa cũng tiến đến gần, chỉ trong chốc lát như thế, nhị công chúa đã đã quên mất vừa mới còn bị người ta "bắt nạt", lúc lắc đầu hỏi: "Có phải rất tốt hay không? Mới không phải phụ hoàng nói muội tham ăn đâu."

Đại công chúa nhếch khóe miệng không nói lời nào, đại hoàng tử nghiêm túc xem hết ba mươi chữ mà bé đã viết, gật đầu nói: "Viết không tệ. Lời khen của phụ hoàng mặc dù không liên quan đến chữ viết này, nhưng cũng không phải là nói muội tham ăn. Muội muốn ăn điểm tâm, nhưng trong vòng hai canh giờ đã khắc chế bản thân. Có thể khắc chế, đây mới chính là điều lợi hại nhất. Phụ hoàng khen ngợi chính là vì thế."

Nhị công chúa nghe đến mơ hồ, nhưng mà bé mặc kệ, chỉ cần là khen ngợi bé liền vui vẻ. Quay đầu hướng về phía hoàng tỷ cười hì hì, hoàng tỷ tặng lại cho bé cái nhìn khinh bỉ.

Đại công chúa hơn sáu tuổi, cảm giác mình đã là một "người lớn" rồi, không thèm chấp nhặt với một tiểu hài tử vừa vỡ lòng đâu.

Chủ yếu làm cho bé bất mãn là, năm ngoái lúc vào tây phủ đường phụ hoàng đã đặt tên cho đại hoàng tử, là "Lệnh Dương", lấy ý mặt trời mọc. Nhưng bé sinh ra sớm hơn đại hoàng tử cả nửa ngày đó à nha, vậy mà còn chưa có tên.

Điều này làm cho bé bỗng chốc cảm thấy Tiêu Lệnh Dương như lớn hơn mình mấy tuổi, mà bé với Nhị công chúa cái nha đầu béo này thì cùng một lứa vậy.

Ngẫm lại đã cảm thấy con đường phía trước thật xa xăm.

Ai ya...

Nhị công chúa kể từ khi được phụ hoàng và hoàng huynh khẳng định thì mỗi ngày càng hăng hái hơn, thân thể nho nhỏ tròn tròn ngồi ở trước án thấp, cũng có mấy phần ra dáng.

Nhưng mà, phần nhiệt tình này sau khi đi theo mẫu hậu học số học đã gặp phải khảo nghiệm khổng lồ.

Nhị công chúa tự nhận là mình thật thông minh, nhưng sau mấy ngày đi theo mẫu hậu học, bé cảm thấy mình vẫn không thể nào nhớ được số đếm đã được học.

Bé muốn tiến lên!

Hài tử hơn bốn tuổi, buổi tối đã buồn ngủ không chịu nổi rồi mà còn thút thít lầm bầm học thuộc số đếm, nhũ mẫu đau lòng, Cảnh nương tử và Đào Diệp cũng đau lòng.

Nhưng đau lòng thì cũng không có cách nào, Hoàng hậu nương nương nói, ngày mai muốn kiểm tra.

Nhị công chúa nằm mơ cũng đều là những chuỗi hạt châu tính toán, ở trong mộng của bé vang lên cạch cạch.

Nhưng mà điều này cũng không có tác dụng gì, ngày hôm sau ở trước mặt mẫu hậu bé vẫn quên mất bảy tám phần.

Đã sáu bảy ngày rồi mà vẫn chưa thuộc được, bé nâng mu bàn tay thút tha thút thít gạt lệ: "Mẫu hậu, thật là khó, khó quá, con không nhớ được, không nhớ được."

Diên Mi ngồi ở bên cạnh bàn, một tay nâng lên chống cằm, nhìn bé khóc.

Cảnh nương tử nhìn nhị công chúa khóc đến nỗi biến thành một con mèo hoa thì thực đau lòng, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Nương nương, nhị công chúa đã rất chăm chỉ, tối hôm qua mệt đến mức không mở mắt ra được mà vẫn luôn nhớ là phải học bài, chính là còn nhỏ, nhớ không được lâu."

Diên Mi gật gật đầu, tựa hồ cũng đồng ý lời nàng, hỏi nhị công chúa: "Con còn nhỏ, vậy có học nữa hay không?"

Nhị công chúa vừa lau mắt vừa gật đầu, "Học."

Bé vừa nói dứt lời, đúng lúc Tiêu Lan dẫn hai đứa bé tan học vào, bé giống như thấy được cứu tinh, đáng thương hề hề đi loạng choạng tới túm lấy tay Tiêu Lan, "Phụ hoàng..."

Diên Mi đứng dậy hành cái lễ, thẳng tắp nhìn Tiêu Lan.

Tiêu Lan khụ một tiếng, vỗ vỗ đầu nhị công chúa để bé đứng vững, mình thì ngồi vào đối diện Diên Mi, làm mặt hù dọa nói với nhị công chúa: "Ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu con."

Nhị công chúa chỉ có thể khoanh tay đứng tại chỗ, nhìn trộm phụ hoàng và mẫu hậu, nhìn tới nhìn lui.

Diên Mi nói tiếp: "Vừa rồi hỏi con học hay là không học, con nói muốn học?"

Nhị công chúa gật đầu: "Vâng ạ."

Diên Mi không nói hai lời, đọc lại các số đếm một lần nữa rồi nói: "Tới con."

Tiêu Lan cũng biết đứa bé đã học được vài ngày, thuận miệng hỏi: "Còn chưa học được nữa sao?"

Không nghĩ lời này chọc đúng vào chỗ ủy khuất của nhị công chúa, bé quả thực không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, hướng tới Tiêu Lan tố khổ: "Phụ hoàng, mẫu hậu dạy thật là khó, ô ô ô ô ô, con thật ngốc, thật ngốc!"

Tiêu Lan: "..."

Đại công chúa ở một bên che miệng cười, Diên Mi nghiêng đầu hỏi bé: "Nha Nha, con cười cái gì?"

... Nha Nha không cười nữa.

Nhị công chúa còn đang không ngừng kêu mình ngốc, Diên Mi cũng không dỗ, hướng Đào Diệp nâng nâng cái cằm, Đào Diệp gật đầu, chốc lát, mang người đưa mười mấy đĩa điểm tâm lên.

Nhị công chúa ngửi thấy mùi thơm, khụt khịt, tiếng khóc nhỏ dần.

Diên Mi bảo người đem mười mấy đĩa điểm tâm xếp thật chỉnh tề trên bàn, hỏi nhị công chúa: "Có thể đọc tên không nào?"

Cái này là sở trường của nhị công chúa, bé gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng: "Không nếm con cũng có thể nói đúng, bánh hạt dẻ, bánh bạch quả, thanh đoàn, bánh hợp hoan..." Bé một hơi liệt kê chừng mười loại điểm tâm, cuối cùng còn có một chút đắc ý nhỏ.

Diên Mi nghiêm túc nghe xong, gật đầu: "Con một chút cũng không ngốc, mẫu hậu cũng không thể phân biệt rõ."

Bùm bùm bùm.

Lòng tự tin của nhị công chúa bành trướng chưa từng có, tràn ngập tình yêu cọ tới bên Diên Mi.

Một tay Diên Mi giữ lại cái đầu đang cọ của bé, nói sự thật: "Nhưng lúc trước mẫu hậu học cái này, một ngày đã nhớ hết."

Nhị công chúa: "..."

Phốc phốc phốc.

Lòng tự tin vừa mới cất cao trong nháy mắt đã chịu phải đả kích, nhị công chúa nước mắt lưng tròng nhìn sang phụ hoàng mình.

Tiêu Lan đã sớm kìm nén không nổi, kết quả thấy Diên Mi và tiểu nữ nhi đều đang nhìn mình, đành phải nghiêm trang phụ họa nói: "Ừ, mẫu hậu con nói phải."

Đại công chúa ở một bên "hoạ vô đơn chí" nói: "Con cũng chỉ hai ngày đã học thuộc xong."

Nhị công chúa lại chịu một kích, chỉ cảm thấy ngày này không có cách nào qua.

Kết quả Diên Mi nhìn đại công chúa một cái, nói: "Lúc con bốn tuổi, viết chữ còn không bằng muội muội."

Ể? Một tiếng sét giữa trời quang.

Nhị công chúa giương cao cái đầu nhỏ, lúc này Diên Mi duỗi tay ôm bé vào lòng, nói: "Con là con, không cần so sánh với bất cứ ai, có gì không biết, học là được."

Nhị công chúa chịu đủ bi thương, nhưng tâm hồn nhở bé đã cảm nhận được tình thương của mẹ thì làm nũng nói: "Con ngốc, phụ hoàng mẫu hậu vẫn thương con chứ?"

Tiêu Lan vươn người tới chọc mũi bé, Diên Mi lại trừng to mắt: "Con là con của phụ hoàng mẫu hậu, chúng ta thông minh như vậy sao con ngốc được?"

Nhị công chúa lập tức nở gan nở ruột.

Bé đi theo hoàng huynh và hoàng tỷ đi thay quần áo, chuẩn bị dùng cơm. Khóc cho tới trưa, không còn chút xíu khí lực nào, bé túm vạt áo Tiêu Lệnh Dương, "Hoàng huynh, muội đi không nổi nữa."

Tiêu Lệnh Dương ngồi xổm xuống ôm bé.

Bé sáu tuổi, nhị công chúa bốn tuổi, ngồi xổm xuống dùng sức ôm lên một cái... Nhị công chúa ổn như bàn thạch.:)

Đại công chúa cười ra tiếng, chỉ chỉ muội muội: "Muội lại nặng hơn rồi."

Nhị công chúa dùng sức hóp mặt bánh bao của mình vô: "Không có!"

"Không phải là muội nặng", Tiêu Lệnh Dương nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhẹ giọng an ủi: "Là buổi sáng hoàng huynh luyện giương cung, cánh tay không còn tí sức lực nào, ta cõng muội."

Nhị công chúa sùng bái nhìn hoàng huynh mình, lặng lẽ hỏi: "Sư phụ dạy cung tiễn có lợi hại không? Cánh tay hoàng huynh đau không? Có muốn nói cho mẫu hậu không?"

"Không đau", Tiêu Lệnh Dương chỉ chỉ lưng mình, bảo bé đi lên, còn nói: "Không có việc gì, đừng nói cho mẫu hậu, mẫu hậu sẽ đau lòng."

Nhị công chúa "ưm" một tiếng, vui sướng rạo rực úp sấp trên lưng huynh trưởng. Nhóm cung nhân rất sợ hai huynh muội một đoàn ngã xuống, lại không dám giúp nhiệt tình, ở hai bên che chở. Đại công chúa bĩu môi, bước tới một tay kéo nhị công chúa một tay vịn cánh tay Tiêu Lệnh Dương.

... Lảo đảo mãi cuối cùng cũng đứng lên được.

Nhị công chúa ở trên lưng ca ca than thở nho nhỏ một tiếng, cảm thấy hôm nay vẫn thật là tốt nha, còn số đếm... số đếm thì học thuộc thêm vài lần là được rồi.

Trong phòng, Tiêu Lan nhìn bóng lưng mấy tiểu hài tử ngoài cửa sổ, quả thực chịu không nổi nữa, ôm Diên Mi cười ngã ở trên giường. Diên Mi bị hắn cười đến không hiểu nổi, bĩu môi muốn đứng lên, Tiêu Lan không cho, cười một trận, sau đó thấp giọng nói: "Hài tử của Nhị ca có lẽ cũng là này mấy ngày sẽ ra đời, một lát đưa thái y đi tới đó?"

Diên Mi bị hắn nắm chặt lấy bả vai, dậy không nổi, dứt khoát liền không dậy nữa, xoay người nằm đối mặt với Tiêu Lan: "Nhị ca còn đi Trung Kinh?"

"Không đi nữa", Tiêu Lan nói: "Bốn năm nhiệm kỳ đã hết, còn tuần tra một năm ở mỗi quận, bây giờ về rồi thì không đi nữa."

Diên Mi "ừm" một tiếng, ngón tay khẽ vuốt lông mày Tiêu Lan, có chút hiếu kỳ hỏi: "Con trai hay con gái?"

"Này ta cũng không biết", Tiêu Lan cười rộ lên, cọ gò má nàng, "Bất quá nàng chính là đại phu, có thể sẽ biết."

Diên Mi không biết nghĩ tới điều gì, cụng trán mình vào trán Tiêu Lan: "Cánh tay của Đâu Đâu hôm nay không nhấc lên nổi nữa."

"Giương cung", Tiêu Lan nói: "Hôm nay mới bắt đầu, sư phụ tăng thêm lực, cánh tay nhất định sẽ đau mấy ngày, mấy ngày nữa thích ứng liền tốt rồi, nàng đau lòng sao?"

Diên Mi vùi vào lòng Tiêu Lan, Tiêu Lan vỗ vỗ nàng, cúi đầu nói: "Con là nam nhi, lại là trưởng tử..."

Chưa nói xong Diên Mi đã ngẩng đầu hôn hắn một cái, trong mắt đều là toàn tâm toàn ý tin cậy, nói cho hắn biết: "Lan Ca ca, ta hiểu được, đều nghe chàng."

Tay Tiêu Lan căng chặt, trong mắt chiếu ra khuôn mặt động lòng người của nàng, dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi nàng, nhẹ giọng nói: "Hảo."

Ngoài cửa sổ gió xuân không biết sầu, năm tháng cũng ôn nhu.

Ed: tin vui là vẫn còn 1 pn nữa nhé.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,289
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: Ngoại truyện 5: Nhị ca và Mẫn Hinh


Hai mươi bảy tháng chạp, Mẫn Hinh cuối cùng cũng nhận được một phong thư của Mẫn Hành được dược đồng đưa về, nói hắn mới vừa du y tới Thái Nguyên (ở phía bắc TQ), Thái Nguyên đang có tuyết, cảnh tuyết cực kỳ tráng lệ.

Thư của Mẫn Hành rất ngắn, bất quá chữ viết như bay như múa, có lẽ viết phong thư này khi đang ở nhà, tâm tình không tệ.

Mẫn Hinh tới tới lui lui nhìn mấy lần, trộm lau nước mắt một lát -- từ khi Mẫn Hành rời Kim Lăng đi du y, đây đã là năm thứ hai hai huynh muội không ở bên nhau đón năm mới.

Nàng ở trong phòng thất thần một lúc mới ra hỏi dược đồng mấy việc vặt về Mẫn Hành.

Dược đồng nói một chút hiểu biết khi đi theo Mẫn Hành du y, lại nói lúc lập đông Mẫn Hành có bị phong hàn một hồi, ho khan mấy ngày, may mà sau khi vào tháng chạp đã khỏe hơn.

Mẫn Hinh biết xưa nay Mẫn Hành không chú ý bản thân mình, đau lòng một trận, lại hỏi: "Tay ca ca thế nào rồi?"

"Từ khi tốt lại thì lập tức hồi âm thư cho cô nương", dược đồng cười với nàng: "Mẫn đại phu không biết sao lại rất nghiêm túc, không còn qua loa nữa, bôi thuốc, uống thuốc đều đúng giờ, đầu mùa xuân đã gần khôi phục hoàn toàn, chỉ là lòng bàn tay còn lưu lại sẹo, sợ là không thể xóa được."

Dù cho có thể xóa đi, hắn nhất định cũng sẽ không chịu.

An an tĩnh tĩnh mà qua hết một năm, mỗi ngày của Mẫn Hinh vẫn trôi qua đạm như nước.

Bọn họ sớm đã dọn ra khỏi căn nhà cũ, dời tới một gian nhà nho nhỏ, lại thuê một gian cửa hàng nhỏ làm y quán, ngày ngày xem bệnh, cho nên ngày ngày đều bận rộn.

Nếu là trước đây, Mẫn Hinh nhất định mỗi ngày đều sẽ thở dài nhưng nay lại cũng thích thú. Chỉ là ngẫu nhiên nàng lại đi đến tòa nhà cũ nhìn một cái, nàng vốn nghĩ sau khi bọn họ dọn ra thì sẽ có người tới tịch thu căn nhà này đi, thế nhưng đợi hồi lâu mà căn bản không có ai làm gì.

Trong lòng nàng ngược lại càng thêm hụt hẫng, có hôm ngây ngốc mà ở trước cửa ngồi nguyên một buổi trưa.

Chỉ có bản thân nàng hiểu rõ lòng mình, nàng căn bản không phải muốn xem có ai tới dẹp căn nhà đi hay không, nàng chỉ là muốn nhìn một chút, có thể có người giống như nàng hay không, ngẫu nhiên đi tới nơi này nhìn một chút.

Không có.

Mẫn Hinh cắn cắn môi, đứng dậy chuẩn bị về nhà, nhưng nửa ngày, bước chân lại đi về một hướng khác.

Thôi, chỉ trộm nhìn một lần cuối cùng nữa thôi, Mẫn Hinh nghĩ, sau lần này, nàng sẽ không bao giờ đi nữa.

Từ đây đến Định Quốc Công phủ cũng không tính gần, trong lòng Mẫn Hinh rối loạn, thế nhưng cảm thấy mình chỉ mới đi có một lúc. Nàng giống vài lần trước tránh ở trong cửa hẻm, nhìn trời tính xem còn mấy canh giờ nữa thì có thể thấy Phó Trường Khải ngồi xe ngựa trở về.

Hắn hẳn là... sắp đính hôn đi.

Nhìn gia nhân Định Quốc Công phủ nhiều như vậy, hắn sẽ cưới cô nương nhà ai nhỉ? Sau khi thành hôn rất nhanh thôi bọn họ sẽ có hài tử sao? Nam hài trước hay nữ hài trước đây? Lớn lên sẽ giống hắn hay giống thê tử hắn? Thê tử của hắn có phải rất xinh đẹp hay không?

Mấy vấn đề này một câu tiếp một câu, câu nào cũng chạm đến nỗi lo lắng bồn chồn của nàng, hỏi đến nỗi đôi mắt Mẫn Hinh lên men, thẳng đến khi xe ngựa Phó gia đã đến trước cửa Định Quốc Công phủ thì nàng mới hồi thần lại.

Hôm nay tựa hồ trở về hơi sớm

Mẫn Hinh áp xuống nỗi lòng hỗn loạn, thăm dò nhìn chằm chằm xe ngựa, đợi nửa ngày lại không nhìn thấy thân ảnh Phó Trường Khải từ trên xe ngựa xuống.

Sao lại thế này? Có phải sinh bệnh rồi hay không?

Nàng theo bản năng mà lo lắng, thân mình không khỏi càng thò ra ngoài dò xét một chút, đang lẩm bẩm lầm bầm, thình lình nghe thấy phía sau có người gọi nàng: "Mẫn Hinh."

Thanh âm thực nhẹ, Mẫn Hinh lại bị một tiếng này dọa sợ tới mức xém nữa nhảy dựng lên.

Nàng hốt hoảng xoay người, thấy Phó Trường Khải đang đứng ở phía sau, bình tĩnh nhìn nàng.

Trên mặt Mẫn Hinh nhất thời nóng như lửa đốt, xấu hổ đến cực điểm, cất bước muốn đi.

Phó Trường Khải duỗi cánh tay cản lại, bắt được cổ tay nàng.

Mẫn Hinh hoảng đến không được, vội vã lùi lại, Phó Trường Khải liền cũng buông lỏng tay nàng ra: "Nàng dám tới, nhưng lại không dám gặp ta?"

Mày hắn nhăn lại, Mẫn Hinh thấy, nghĩ thầm mình nhìn trộm như vậy, bị phát hiện, đại để là chọc hắn phiền lòng, lúng ta lúng túng đứng ở tại chỗ, cúi đầu nói không ra lời, nghe Phó Trường Khải nói tiếp: "Mùa xuân lạnh, nàng mặc như vậy, không lạnh sao?"

Mẫn Hinh giương mắt, lắc lắc đầu.

Mày Phó Trường Khải nhăn càng chặt hơn, hướng xa phu cách đó không xa vẫy tay, một lát, xe ngựa chạy đến, Phó Trường Khải nâng nâng cằm, "Lên xe rồi nói."

Mẫn Hinh trầm mặc một lát, lên xe ngựa, chỉ là không biết nói cái gì cho tốt, rũ đầu, nắm chặt cái đệm trên xe.

Phó Trường Khải ngồi ở đối diện, ánh mắt sâu thăm thẳm, trước không nói chuyện, yên lặng một lát mới chậm rãi mở miệng: "Hôm nay là lần thứ bảy nàng đến đây. Lần trước ta ở trên phố có người đưa phương thuốc, ta biết, cũng là nàng."

Mẫn Hinh kỳ thật không quá chú ý nghe hắn đang nói cái gì, liền theo "ừ" một tiếng.

Phó Trường Khải cười cười, bỗng đề cao giọng kêu nàng: "Mẫn Hinh."

Hắn nói: "Sau này, đừng đến nữa."

Mẫn Hinh nghe rõ những lời này, ngẩn ra xong rồi thì sao còn có thể ngồi tiếp đây được nữa? Khó khăn đứng lên muốn xuống xe, Phó Trường Khải vẫn luôn nhìn nàng, thẳng đến khi ngón tay nàng đã chạm vào màn xe, mới thình lình thò người ra đè tay nàng lại.

Mẫn Hinh bị túm ngã lệch qua trên người hắn, mặt trắng bệch ngồi dậy, không đợi nói chuyện, Phó Trường Khải bỗng nhiên hung hăng cắn ngón tay nàng một cái, tâm trí Mẫn Hinh còn chưa tỉnh táo lại, giương miệng, thấy ngón giữa của mình nhiều thêm một vòng dấu răng.

Phó Trường Khải buông tay ra, lại khôi phục biểu tình vân đạm phong khinh lúc trước, nói tiếp: "Ta sắp đi Trung Kinh nhậm chức, nàng có đến thì cũng không thể thấy ta."

"Trung Kinh?" Mẫn Hinh ôm lấy ngón tay mình, lặp lại một lần.

Phó Trường Khải gật gật đầu, hai mắt chứa ý cười, hắn nói: "Mẫn Hinh, có một số việc cần một chút thời gian để làm phai nhạt đi. Còn có một vài chuyện, cũng cần có thời gian để chứng minh."

Mẫn Hinh hiểu một nửa, lại hỏi: "Một chút thời gian, là bao lâu?"

Phó Trường Khải chỉ chỉ ngón tay vừa mới bị cắn của nàng: "Chờ đến khi nàng không còn đau nữa."

Mặt Mẫn Hinh đỏ lên, Phó Trường Khải đứng dậy xuống xe, nhẹ giọng nói: "Trong thời gian nhiệm kỳ ta luôn ở Trung Kinh. Sự tình ở Trung Kinh phức tạp, ta không có thời gian có tâm tư khác, nàng không cần lo lắng." (ý là sẽ không để mắt đến người khác)

Chờ Mẫn Hinh về tới nhà mới phản ứng kịp "Không cần lo lắng" theo như lời Phó Trường Khải là có ý gì, không khỏi âm thầm phi hắn một tiếng, nàng mới không lo lắng!

Nạp tám mười mỹ nhân vây quanh bên người hắn mới phải!

Ban đêm Mẫn Hinh nhìn dấu răng trên ngón tay trằn trọc, ngủ không được lại ngồi dậy, nhìn đèn dầu thất thần.

Trong lòng nàng kỳ thật hiểu được, chuyện của Mẫn Hành tuy nói không có quan hệ trực tiếp tới nàng và Phó Trường Khải nhưng cũng làm người ta không thể nói rõ. Đến cùng thì lúc ấy bị buộc chết chính là phụ thân nàng, sau khi biết được việc này, trong lòng nàng cũng không phải một chút ngăn cách cũng không có.

Mà Phó gia vô luận như thế nào cũng sẽ đứng ở phía sau Tiêu Lan, Tiêu Lan thả Mẫn Hành, có phải ý là sau này cũng hoàn toàn không so đo chuyện này nữa hay không?

Hắn không lên tiếng, chỉ sợ không ai dám tự phỏng đoán.

Từ "thời gian" này, thực tế là nhìn không thấy được... chính xác thì Phó Trường Khải vẫn chưa nói gì đến tương lai xa, hắn nhất thời chỉ cho phép nàng bốn năm, bốn năm hắn chưa thành thân.

Mẫn Hinh thở dài, nhẹ nhàng hôn vào dấu răng trên ngón tay.

Lúc Phó Trường Khải rời kinh, nàng không đi xem, chỉ bôi thuốc lên ngón tay, quấn băng. Sau mỗi lần bôi thì dấu răng kia lại nhạt đi một chút.

Xuân đi thu tới, một năm này Mẫn Hành vẫn không cùng nàng trải qua đêm trừ tịch, chỉ là dần dần, thư nhà so với trước kia nhiều hơn không ít.

Lại là một mùa hạ nữa, Kim Lăng so năm rồi còn nóng hơn, Mẫn Hinh chữa bệnh từ thiện, nấu mấy nồi thuốc to giải nhiệt, ai nấy trên phố đều quen thân với nàng, tới lui lấy thuốc đều mang cho nàng chút rau dưa và trái cây nhà, nhất thời còn có chút danh tiếng.

Đến khi phát xong thuốc giải nhiệt, đã bận rộn mấy ngày, Mẫn Hinh có chút mệt mỏi liền kêu dược đồng cùng vú già dọn dẹp một chút rồi đóng cửa, muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Đồ đạc còn chưa thu dọn xong đã có người lớn tiếng nói: "Sớm đã nghe nói nơi này có đại phu xem bệnh không thu tiền, là thật sao?"

"Hôm nay..." lời Mẫn Hinh mới ra, thấy người tới, phút chốc dừng lại.

Tới là Hàn Lâm. Khi nàng còn ở Thái Y Viện, Hàn Lâm là phó thống lĩnh cấm quân, hiện giờ không biết thăng chức đến đâu rồi, nhưng tóm lại, là người bên người Hoàng Thượng.

Lòng Mẫn Hinh trầm xuống, bồn chồn bất ổn.

Hàn Lâm xoay đại mã kim đao ngồi xuống, hỏi nàng: "Thật sự là phát thuốc không thu tiền?"

Hôm nay thuốc đã phát xong rồi, còn lại mấy chén là để các nàng uống.

Mẫn Hinh bảo vú già lui xuống, bưng chén của mình cho Hàn Lâm, "Một chút thuốc giải nhiệt bình thường thôi, nếu Hàn thống lĩnh không chê thì uống tạm."

Hàn Lâm nhìn nàng, cười cười, mấy ngụm đã uống hết chén thuốc, lau miệng: "Nếu Mẫn đại phu có tâm cứu chữa người bệnh, không bằng đến Trung Kinh đi, nơi đó đang nháo ôn dịch, đã chết không ít bá tánh."

Hai ngày nay Mẫn Hinh cũng có nghe nói, nhưng mọi người trên phố đều truyền là đã không còn gì đáng ngại, trong lòng nàng hốt hoảng, lại không biết có nên tin hay không, lúc này nghe Hàn Lâm nói vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, "Trung Kinh? Lời này của Hàn đại nhân là thật sao?"

Hàn Lâm đã buông chén đi ra ngoài, hờ hững nói: "Tin hay không tùy ngươi, chỉ là, nếu tin này truyền ra ngoài, chính là tử tội."

Mẫn Hinh vội bắt lấy hắn, trên mặt mang theo vài phần cầu xin, "Có nghiêm trọng không?"

Vẻ mặt Hàn Lâm nghiêm túc, hiển nhiên cũng không lạc quan, hắn chỉ chỉ chén thuốc kia, thấp giọng nói: "Hàn mỗ không nợ nhân tình ai, chỉ có thể nói một câu, Trung Kinh đóng thành, thái thú cùng bá tánh một chỗ, cùng sinh, hoặc cùng vong."

Mẫn Hinh thẫn thờ, theo hắn ra cửa, trong đầu ong ong, lại nói: "Lần này ngươi tới, là là là... Là ý của ai?"

Hàn Lâm không nói, trực tiếp đẩy nàng ra, cười cười rời đi.

Là ai là ai là ai? Tiêu Lan? Hay là Diên Mi? Hay là tự ý Hàn Lâm?

Hàn Lâm có cái lá gan kia cũng không dám chưa được chủ tử đồng ý đã tự tiện đưa tin tức cho nàng. Nàng cùng Hàn Lâm cũng không có giao tình gì cả!

Hay là ôn dịch nghiêm trọng, Phó Trường Khải đã không thể hồi kinh được nữa? Không không không, hẳn là sẽ không.

Đầu óc Mẫn Hinh đã rối loạn, nàng xoay tại chỗ vài vòng, vẫn không rõ manh mối, chỉ quanh đi quẩn lại câu kia của Hàn Lâm "Trung Kinh đóng thành... Cùng sinh, hoặc cùng vong."

Vậy nàng thì sao?

Có lẽ Hàn Lâm lừa nàng, Trung Kinh không có việc gì, hơn nữa Phó Trường Khải mạng lớn, sẽ không có việc gì.

Sẽ không có việc gì.

Nhưng vạn nhất thì sao?

Nghĩ đến đó, cả người Mẫn Hinh đều run rẩy.

Nàng mặc kệ, nàng nghĩ, mặc kệ phía trước có chuyện gì đi nữa, cũng mặc kệ đây không phải là ý tứ hai vị trong cung, càng mặc kệ Trung Kinh chờ nàng là bình an hay là mất mạng, nàng nhất định phải đi.

Bởi vì Phó Trường Khải ở nơi đó

Bốn năm quá dài, nàng muốn, ngay bây giờ đi tìm chàng...

Hoàn.

Ed: Vậy là truyện đã hết rồi. Với mình thì truyện này khá hay nhưng vẫn còn nhiều sự việc và nhân vật chưa được giải quyết ổn thỏa, tuy vậy mình đã dành rất nhiều tâm tư để ed truyện một cách cuốn hút nhất có thể. Lần đầu ed còn nhiều thiếu sót, cám ơn tình cảm của mn nhiều lắm. Thân ái.

P/S: mn ủng hộ truyện TNTNĐT nhé.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom