Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Kiếm Quyết Nghịch Thiên

Chương 20: Không biết Sở công tử tìm lão phu có chuyện gì?


Sở Kiếm Thu đi theo quản sự đến gian phòng trên tâng hai.

Trong phòng ngoài Dương Chấn Hải ra còn có một thiếu nữ tuyệt sắc khoác y phục màu xanh và một ông lão tầm 5-60 tuổi.

Sở Kiếm Thu thấy thế lập tức sửng sốt: “Dương các chủ có khách à, vậy ngày sau ta lại đến bàn chuyện với Dương các chủ.” Nói xong, hắn định xoay người rời đi.

“Đừng vội, đừng vội, đúng lúc Hạ tiểu thư cũng muốn gặp. ngươi." Dương Chấn Hải đứng lên cười ha ha, nói: “Tới đây đi, giới thiệu với ngươi, vị này là thiên kim của Hạ hội trưởng cửa hàng Vạn Võ - tiểu thư Hạ U Hoàng, còn vị này là cung phụng của cửa hàng Vạn Võ - Chu Hoàn trưởng lão.”

Sở Kiếm Thu chấn động, thiên kim của hội trưởng cửa hàng Vạn Võ, nhân vật lớn thế này sao lại đến một quận nhỏ. xa xôi như quận Thiên Thủy này chứ.

Cửa hàng Vạn Võ là một con quái vật khổng lồ trong vương triều Đại Kiền mà đến cả vương thất của Đại Kiền cũng đều phải kiêng kị vài phần, Hạ Vạn Võ - hội trưởng của cửa hàng Vạn Võ là một nhân vật truyền kỳ, thực lực sâu không lường được.

Hạ U Hoàng khế gật đầu với Sở Kiếm Thu, cũng không thể hiện thân thiện quá mức.

“Không biết Sở công tử tìm lão phu có chuyện gì?” Dương Chấn Hải tò mò hỏi. Sau ngày đầu tiên gặp mặt, tên nhóc này chưa từng chủ động đến tìm ông ta, hôm nay lại đột nhiên chủ động đến gặp mặt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sở Kiếm Thu nhìn hai người Hạ U Hoàng.

“Hạ tiểu thư không phải người ngoài, Sở công tử cứ việc. nói!" Dương Chấn Hải vẫy tay, cười ha ha nói.

Sở Kiếm Thu nói qua loa về ý định của mình. “Cửa hàng Vạn Võ của bọn ta muốn toàn bộ phù của ngươi!” Không đợi Dương Chấn Hải trả lời, Hạ U Hoàng đã đột ngột mở miệng nói.

Sở Kiếm Thu sửng sốt, nhìn Dương Chấn Hải.

Dương Chấn Hải cười ha ha nói: “Nếu Hạ tiểu thư đã muốn hợp tác với ngươi, lão phu cũng sẽ không cướp mối làm ăn của hai ngươi!” Có điều, dù nói thế, lòng ông ta vẫn hơi nhói đau. Ông ta đã tận mắt nhìn thấy Sở Kiếm Thu bán phù rất lời, nếu hợp tác được với Sở Kiếm Thu, ông ta có thể mang lại không ít thu nhập cho Linh Phù Các.

Nhưng Dương Chấn Hải không muốn vì chút việc nhỏ này: mà đắc tội với Hạ U Hoàng, mặc dù Linh Phù các không phụ thuộc vào cửa hàng Vạn Võ, nhưng mà trong vương triều Đại Kiền, trở mặt với cửa hàng Vạn Võ không phải là điều sáng suốt.

Với lại, nhường việc này cho Hạ U Hoàng còn có thể tích cóp chút tình cảm.

Hạ U Hoàng coi trọng Sở Kiếm Thu không phải vì năng lực chế phù hiện tại của hắn, phù sư luyện chế được phù đảm thượng phẩm mặc dù không phải đầy đường ở hoàng đô Đại Kiền, nhưng mà cũng không phải là ít. Trình độ luyện chế linh phù của Sở Kiếm Thu có cao thì cũng chỉ là một phù sư nhất phẩm mà thôi.

Hạ U Hoàng nhìn trúng tiềm lực của Sở Kiếm Thu. Ở địa phương nhỏ bé như quận Thiên Thủy này vậy mà lại có phù sư có thể luyện chế linh phù cấp bậc này, tiềm lực phát triển vô lượng.

Sở Kiếm Thu thấy Dương Chấn Hải tỏ thái độ như thế, tất nhiên hắn cũng sẽ không có ý kiến gì, hợp tác với ai đều như nhau cả, chỉ cần có thể kiếm được tiền là được.

Hạ U Hoàng lật tay, một tấm thẻ màu vàng kim xuất hiện trong tay.

Chu Hoàn nhìn thấy tấm thẻ màu vàng kim kia, sắc mặt hơi thay đổi: “Tiểu thư!” Đây là thẻ vàng kim cho khách hàng cực kỳ tôn quý của cửa hàng Vạn Võ, cho dù một số quý tộc trong hoàng thành có muốn cũng không thể có được, không ngờ tiểu thư lại đưa thẻ khách quý này cho một tên tiểu tử quê mùa.

Hạ U Hoàng vẫy tay cắt ngang lời định nói của Chu Hoàn, ném tấm thẻ vàng kia cho Sở Kiếm Thu: “Đây là thẻ khách quý của cửa hàng Vạn Võ bọn ta, bên trong có mười nghìn viên linh thạch nhất phẩm, sau này tiền bán phù bọn ta sẽ bỏ chuyển vào trong đó.”
 
Chương 21: Cứ giao cho Tô Nghiên Huơng đi!


Sở Kiếm Thu chưa từng nhìn thấy thẻ khách quý của cửa hàng Vạn Võ, hoàn toàn không biết mức độ trân quý của tấm thẻ khách quý này, có điều khi nghe thấy bên trong có mười nghìn viên linh thạch nhất phẩm, hẳn vẫn không nhịn được suýt nữa chảy nước miếng.

Má nó, mười nghìn viên linh thạch nhất phẩm, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, không hổ là thiên kim của cửa hàng Vạn Võ, ra tay thật hào phóng.

Sở Kiếm Thu đưa một túi phù tăng lực lớn cho Hạ U Hoàng, nói: “Sau này linh phù ta luyện chế xong sẽ đưa cho. ai?

“Cứ giao cho Tô Nghiên Huơng đi!”

Tô Nghiên Hương là phân hội trưởng của cửa hàng Vạn Võ ở quận Thiên Thủy.

Sở Kiếm Thu gật đầu, không ở lại thêm nữa, cáo từ rời đi. Hạ U Hoàng lấy một tấm phù từ trong túi phù tăng lực ra, sau khi quan sát một lúc lâu, nàng ta chợt mỉm cười, đưa cho. Dương Chấn Hải, nói: “Dương các chủ thấy thế nào?”

Dương Chấn Hải sửng sốt, đây là có ý gì? Ông ta nhận lấy tấm linh phù kia, nhìn vài lượt, không khỏi cười: “Tên nhóc này, che giấu sâu thật đấy.”

Tấm linh phù này có phần cố tình áp chế khi luyến chế, hiển nhiên người luyện chế linh phù đang cố ý che giấu phù đảm của linh phù. Thủ pháp che giấu của Sở Kiếm Thu tuy tốt, nhưng dù sao hẳn vừa mới tiếp xúc với phù trận không lâu nên vẫn để lại dấu vết.

Dương Chấn Hải là đại gia trong giới phù đạo, cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện những dấu vết đó. Nhưng Hạ U Hoàng cũng có thể phát hiện được những dấu vết cực nhỏ này, có thể thấy trình độ phù đạo của Hạ U Hoàng cũng rất cao siêu.

Hạ U Hoàng nhìn Dương Chấn Hải một cái, ánh mắt hơi khó hiểu.

Lão già ngươi còn không biết xấu hổ nói tên tiểu tử đó, không phải chính ngươi cũng vậy sao?

Dương Chấn Hải ở quận Thiên Thủy ngoài mặt chỉ là một phù sư nhị phẩm, linh phù luyện chế ra nhiều nhất cũng chỉ đạt tới phù đảm trung phẩm. Nhưng Hạ U Hoàng lại biết, trên thực tế trình độ của Dương Chấn Hải không chỉ có như vậy, một phù trận sư đến cả sư phụ của nàng ta cũng coi trọng thì sao chỉ có chút trình độ đó được.

Phải biết rằng sư phụ của nàng ta - Lăng Đông Tùng chính là phù trận sư tiếng tăm lẫy lừng của vương triều Đại Kiền, trình độ phù trận là một trong ba phù trận sư đứng đầu vương triều Đại Kiền, người có thể được người đó coi trọng thì sao có thể là hạng bình thường được.

Lần này nàng ta ghé qua quận Thiên Thủy mấy ngày phần lớn là vì Dương Chấn Hải, hiện tại lại gặp được phù sư có tiềm lực vô hạn như Sở Kiếm Thu, chuyến này đến quận Thiên Thủy thu hoạch cũng không tệ.

Nhìn dáng vẻ cười như không cười của Hạ U Hoàng, Dương Chấn Hải không khỏi chửi thầm, lão già Lăng Đông Tùng kia có thể dạy được một đồ nhi tốt đến vậy, nhưng mà cái tính tình này sao lại giống lão già đó đến thế chứ. . T𝘳ải nghiệm đọc 𝑡𝘳𝑢yện số 1 𝑡ại ~ 𝑡𝘳ùm𝑡𝘳𝑢 yện.𝓥N ~

Sở Kiếm Thu cầm tấm thẻ khách quý kia mua một lượng lớn nguyên liệu chế phù và Tụ Khí Đan.

Dược lực của Tụ Khí Đan đối với võ giả cảnh giới Luyện 'Thể bình thường vẫn khá mãnh liệt, với thân thể của võ giả Luyện Thể thông thường rất khó có thể thừa nhận được dược lực cuồng bạo của Tụ Khí Đan, nhưng Sở Kiếm Thu có Hỗn Độn Thiên Đế Quyết, do đó thức tỉnh huyết mạch Hỗn Độn Chí Tôn, với tu vi Luyện Thể tầng bảy này của hắn hoàn toàn không sợ thân thể mình không chịu nổi.

Dược lực của một viên Tụ Khí Đan gấp 30-40 lần Thối Thể Đan, giá cả cũng gần gấp 50 lần Thối Thể Đan. Nếu là trước kia, Sở Kiếm Thu sẽ tiếc gị n chênh lệch này, nhưng hiện giờ hắn đã có mười nghìn viên linh thạch, mặc dù là được trả trước nhưng cũng coi như là giàu có, hơn nữa nhờ tấm thẻ khách quý kia mà cửa hàng Vạn Võ giảm cho hắn 20%.

Sở Kiếm Thu vung tay lên, mua liền hai trắm viên Tụ Khí Đan.

Hai trăm viên Tụ Khí Đan đủ để hän đột phá lên Luyện Thể tầng chín.
 
Chương 22: Cho nên cảnh giới Luyện Thể


Sở Kiếm Thu nuốt viên Tụ Khí Đan, dược lực khổng lồ lập tức được Hỗn Độn Thiên Đế Quyết luyện hóa thành chân khí cuồn cuộn, không ngừng tác động đến các kinh mạch trong cơ thể hắn.

Bởi vì kinh mạch trong cơ thể hắn đã bị ánh sáng vàng do tháp Hỗn Độn Chí Tôn phát ra cải tạo, nên kinh mạch của Sở Kiếm Thu cứng rắn hơn vô số lần so với kinh mạch của võ giả bình thường, nhưng cũng bởi vậy mà càng khó đả thông hơn, đồng thời tiêu tốn một lượng chân khí khổng lồ.

Nhưng một khi đả thông được, kinh mạch của Sở Kiếm Thu sẽ bao la như một dòng sông cuồn cuộn, dòng chảy chân khí vận chuyển vô cùng thông thuận.

Võ giả bình thường sau khi đả thông kinh mạch đa phần đều chảy như dòng nước nhỏ, những người có thiên phú xuất chúng hơn cũng chỉ như dòng suối.

Mức độ rộng lớn của kinh mạch quyết định tốc độ chân khí phát ra nhanh hay chậm. Người có kinh mạch nhỏ hẹp thì chân khí phát ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ chậm, sức bùng nổ khi chiến đấu với người khác sẽ nhỏ hơn. Người có kinh mạch rộng lớn có thể ngay lập tức bùng nổ lượng lớn chân khí, hình thành sức tấn công có uy lực vô cùng cường đại.

Điều này vẫn chưa biểu hiện ra ở cảnh giới Luyện Thể, dù sao chân khí vận hành trong có thể ở cảnh giới Luyện Thể chỉ là rèn luyện thể chất.

Nhưng khi đã đạt tới cảnh giới Chân Khí, điều này sẽ thể hiện chênh lệch rất lớn về lực chiến, chân khí trong võ giả cảnh giới Chân Khí có thể đột phá mặt hạn chế về thân thể của võ giả, giải phóng chân khí ra ngoài cơ thể, hình thành sức tấn công vô cùng cường đại.

Cho nên cảnh giới Luyện Thể tuy thấp nhưng lại cực kỳ quan trọng trong quá trình tu hành của võ giả, nền tảng mạnh hay yếu trong cảnh giới Luyện Thể sẽ quyết định mức độ thành †ựu cao hay thấp trong tương lai của võ giả.

Sau một ngày một đêm, hai trăm viên Tụ Khí Đan đã tiêu hao hết, Sở Kiếm Thu cũng đã đả thông mười hai kinh mạch chính trong cơ thể, đạt tới cảnh giới Luyện Thể tầng chín đỉnh phong.

Nếu là võ giả bình thường tới cấp bậc này sẽ trực tiếp đánh thẳng vào cảnh giới Chân Khí, bởi vì nếu muốn đả thông kỳ kinh bát mạch còn lại thật sự quá khó, trừ khi là một thiên tài, nếu không muốn đả phông kỳ kinh bát mạch này chỉ là điều sỉ tâm vọng tưởng.

Trước khi Sở Kiếm Thu bị phế, hắn cũng chỉ mới đả thông được bốn trong kỳ kinh bát mạch, nhưng hắn khổ luyện thế nào cũng không hề lay động tiếp được nữa.

Sở Kiếm Thu từng thử vô số cách nhưng cũng không thể đả thông bất kỳ kỳ kinh nào trong số còn lại, cảm giác tư chất bẩm sinh của mình chỉ có thể dừng lại tại đây, lúc này hắn mới bất đắc dĩ đánh vào cảnh giới Chân Khí.

Nhưng dù vậy, Sở Kiếm Thu cũng đã là vô địch trong những võ giả cùng cấp ở quận Thiên Thủy này.

Hiện tại tu luyện lại từ đâu, hơn nữa hắn còn sở hữu công pháp vô thượng Hỗn Độn Thiên Đế Quyết này, thức tỉnh được huyết mạch thượng cổ Hỗn Độn Chí Tôn, đương nhiên Sở Kiếm Thu sẽ không dễ dàng từ bỏ việc đả thông kỳ kinh bát mạch, đi sâu vào trong cảnh giới Luyện Thể Cực trong truyền thuyết.

Một khi đã hoàn toàn đả thông được kỳ kinh bát mạch, đạt tới cảnh giới Luyện Thể Cực, hắn có thể tu luyện ra được võ thể vô thượng trong truyền thuyết.

Nhưng nếu muốn đả thông kỳ kinh bát mạch, tài nguyên cần không ít hơn so với đả thông mười hai kinh mạch chính, thậm chí còn vượt xa tổng số tài nguyên tu luyện trước đó.

Cho nên hiện tại thứ hắn cần nhất vẫn là tiền. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Cảm nhận được chân khí cuộn trào lưu thông trong kinh mạch của mình, Sở Kiếm Thu không nhịn được nắm chặt nắm tay, đấm vào khoảng không trước mặt.

Âm! Một tiếng nổ lớn.
 
Chương 23: Chân khí ngoại phóng!


Một đường chân khí vô cùng cường đại trào ra từ một cú đấm này của Sở Kiếm Thu, xé toạc không khí trước mặt, đập xuống sàn nhà phía trước tạo ra một cái hố sâu rộng hơn một trượng, sỏi và đất bắn tung tóe khắp nơi như mưa tên.

Sở Kiếm Thu nhìn cảnh này, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, ngay cả bản thân hắn cũng không dám tin vào mắt mình.

Chân khí ngoại phóng! Hắn lại có thể phóng chân khí ra ngoài trong cảnh giới Luyện Thểit

Võ giả bình thường nếu muốn phóng chân khí ra ngoài thì cần phải đạt tới cảnh giới Chân Khí.

Mà nếu muốn tấn chức nên cảnh giới Chân Khí thì cần phải thu tất cả chân khí trong kinh mạch về khí hải trong đan điền, lấy đan điền làm trung tâm, tất cả các kinh mạch đã được đả thông kết nối với nhau, hình thành một vòng tuần hoàn trong cơ thể, chân khí phá vỡ xiềng xích của cơ thể, từ đó lao ra bên ngoài cơ thể, hình thành chân khí ngoại phóng.

Nhưng một khi tất cả kinh mạch đã đả thông thành một vòng tuần hoàn thì không thể tiếp tục đả thông một kinh mạch mới. Bởi vì lúc này chân khí sẽ chỉ lưu thông trong kinh mạch đã được đả thông, chân khí trong đan điền cũng không thể điều động đến những kinh mạch vẫn chưa được đả thông đó. Cho nên, đả thông kinh mạch nhất định là phải ở cảnh giới Luyện Thể.

Sở Kiếm Thu đoán có thể do chân khí trong cơ thể hắn tích lũy dày đặc quá, chân khí cất chứa trong phạm vì mười dặm quanh đan điền lớn đến mức khiến người ta hãi hùng, hơn nữa kinh mạch được mở rộng quá lớn nên cho dù trong cơ thể hắn chưa hình thành vòng tuần hoàn, tất cả lượng chân khí đó cũng đủ để phá vỡ xiềng xích của cơ thể, lúc này mới hình thành nên chân khí ngoại phóng.

Sở Kiếm Thu nhìn cái hố sâu trước mặt do hắn tạo ra, hắn đoán chừng thực lực lúc này của hắn gần như đã bắt kịp với thực lực cao nhất của hắn trước khi bị phế.

Lúc này nên tìm chiến kỹ tu luyện mới, Liệt Sơn Quyền so với thực lực hiện tại của hắn thật sự quá thấp, căn bản không đủ phát huy chiến lực của hắn.

Nhưng chiến kỹ Hoàng giai cực phẩm trong Sở gia phải đạt tới cảnh giới Chân Khí mới có tư cách tu luyện, chiến kỹ Huyền giai hạ phẩm duy nhất cũng chỉ có người ở cấp bậc mười đại trưởng lão mới có thể tu luyện.

Với thân phận thiếu chủ Sở gia của Sở Kiếm Thu, địa vị của hắn cũng không thấp hơn mười đại trưởng lão, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Chân Khí, những lão già đó hiển nhiên sẽ không cho phép hắn phá vỡ quy củ này.

Nhưng lúc trước sau khi Sở Kiếm Thu tấn chức cảnh giới Chân Khí, hắn còn chưa kịp tu luyện chiến kỹ Hoàng giai cực phẩm kia thì đã gặp Liễu Thiên Dao.

Dưới tình huống mỗi tháng phải trả giá một giọt tỉnh huyết bản mạng, hắn có thể nỗ lực duy trì cảnh giới mà không bị tụt dốc đã là rất không tồi, sao còn có sức đi tu luyện chiến kỹ mới khác được.

Hiện tại nếu muốn tu luyện chiến kỹ Hoàng giai cực phẩm của Sở gia là không thực tế, mặc dù hiện tại hắn đã có thể giải phóng chân khí ra ngoài, không có gì quá khác biệt do với cảnh giới Chân Khí, nhưng bí mật này tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào biết, nếu không khó tránh khỏi dẫn đến những rắc rối không cần thiết.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách từ cửa hàng Vạn Võ, chỉ cần có đủ tiền, không có gì không mua được ở cửa hàng Vạn Võ.

Đả thông kỳ kinh bát mạch cần tiền! Mua võ kỹ cũng cần tiền!

Nếu muốn trận tỷ thí hai mươi ngày sau càng an toàn hơn thì có lẽ hắn cũng cần phải mua vũ khí, mua pháp bảo cũng cần tiền!

Sở Kiếm Thu chưa từng cảm thấy nghèo rớt mồng tơi như hiện tại.

Mà trước mắt con đường kiếm tiền duy nhất vẫn là chế phù.

Sở Kiếm Thu bắt đầu không ngủ không nghỉ chế phù, số lượng linh phù mà hắn luyện ra càng nhiều, thủ pháp luyện chế của Sở Kiếm Thu cũng ngày càng thành thạo. Hơn nữa, tu vi tăng nên cũng có trợ lực rất lớn với tốc độ chế phù của hắn, với cảnh giới này, tốc độ chế phù của hắn có thể tăng lên gấp ba lần. Luyện chế một ngày một đêm được ba trăm tấm phù tăng lực.

Trong lúc Sở Kiếm Thu luyện chế phù tăng lực cấp một, đồng thời cũng nghiên cứu linh phù cao hơn.

Phù tăng lực cấp một dù sao cũng chỉ là linh phù cấp một, cho dù phù đảm tốt nhưng cũng do phẩm cấp thấp quá nên giá trị có hạn.

Sở Kiếm Thu bắt đầu nghiên cứu phù chú cấp hai. Lần này hắn chẳng những nghiên cứu phù tăng lực cấp hai mà còn nghiên cứu phù cấp hai khác, như là phù Thiểm Độn cấp hai, phù Kim Thuẫn cấp hai, phù Hỏa Bạo.

Lần này hắn không chỉ vì kiếm tiền mà cũng là để chuẩn bị cho trận tỷ thí vô cùng quan trọng hai mươi ngày sau.

Âu Dương Uyên thật sự quá cường đại, với thực lực hiện tại của hắn, chênh lệch với hắn ta không phải chỉ là một ít, nếu muốn thăng hắn ta thì cần phải có nhiều thủ đoạn hơn.
 
Chương 24: Liễu Thiên Dao!


Mười ngày sau, Sở Kiếm Thu mang theo một túi lớn đựng linh phù đến cửa hàng Vạn Võ.

“Ta đang tìm Tô hội trưởng, mời thông báo giúp ta!” Sở Kiếm Thu nói với người quản lý trong sảnh.

“Xùy, tỷ tỷ, tên phế vật kia nói gì vậy, đi tìm Tô hội trưởng ư? Hắn còn không soi xuống bãi nước tiểu xem lại mình đi, Tô hội trưởng là người mà kẻ phế vật như hắn nói gặp là gặp à?” Một giọng nói khinh bỉ và chế giễu truyền đến.

Sở Kiếm Thu quay đầu lại, nhìn thấy một nhóm ba người từ bên kia chậm rãi đi tới, người cầm đầu thế mà là Liễu Thiên Dao. Người vừa chế nhạo hắn chính là Liễu Cao Dương, tên này suýt bị hắn đánh tàn phế, cùng một cô gái 15,16 tuổi, em gái của Âu Dương Uyên, Âu Dương Lan.

Sở Kiếm Thu không ngờ lại gặp được Liễu Thiên Dao ở đây, lại nhìn thấy bóng người mặc áo vàng đó, Sở Kiếm Thu nghĩ đến ba năm qua từng chút một, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng cuối cùng tất cả cảnh đẹp đều biến thành cảnh bàn tay tàn nhãn đánh một chưởng vào đan điền của mình.

Sự chua chát trong lòng Sở Kiếm Thu bỗng nhiên hóa thành hận ý vô bờ bến, có thể nói trong lòng hắn có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

“Liễu Thiên Dao!”

Sở Kiếm Thu chậm rãi phun ra ba chữ này, cái tên từng rất ngọt ngào mỗi khi hắn nghĩ tới, bây giờ khi nói ra từ miệng hắn, dường như có sức nặng ngàn cân.

Trong hai mươi ngày qua, lúc nào hắn cũng suy nghĩ khi gặp lại Liễu Thiên Dao, phải làm thế nào để đòi lại món nợ máu này từ nàng ta, khiến con khốn này phải trả giá bằng máu cho hành động của mình và khiến nàng ta phải hối hận về những gì mình đã làm với hắn đêm đó.

Nhưng khi thực sự gặp nhau, mọi lời muốn mắng chửi cũng chỉ gói gọn trong ba chữ ngăn gọn này.

Liễu Thiên Dao không ngờ có thể gặp lại Sở Kiếm Thu, vốn tưởng rằng kiếp này hai người bọn họ sẽ không bao giờ có bất kỳ giao điểm nào, Sở Kiếm Thu sẽ dành phần đời còn lại của mình trong một cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết.

“Ta nghe nói vết thương của ngươi đã lành rồi!” Liễu Thiên Dao nhìn Sở Kiếm Thu lạnh lùng nói: “Nếu đã có thể sống sót thì nên trân trọng, làm người khiêm tốn thay vì khoe khoang khắp nơi để thu hút sự chú ý của ta. Chúng ta đã được định sẵn là những con người ở hai thế giới khác nhau, vậy mà ngươi vẫn nuôi dưỡng những mơ tưởng viển vông như vậy. Loại không biết tự lượng sức mình, cố gắng giành lấy sự chú ý của người ta như thế này, thật là nực cười.”

“Để thu hút sự chú ý của ngươi ư, ngươi đánh giá quá cao về bản thân rồi, ta không biết ngươi lấy sự tự tin từ đâu nữa. Loại tâm địa độc ác như ngươi, con khốn thảo mai lẳng lơ, cũng chỉ có con hàng Âu Dương Uyên mới thích thôi.” Sở Kiếm Thu bình tĩnh nói.

Liễu Thiên Dao sửng sốt, khó có thể tin vào tai mình, Sở Kiếm Thu lại dám mắng nàng ta như vậy.

“Ngươi muốn chết à!” Liễu Thiên Dao tức giận, sắc mặt lạnh như sương, toàn thân tràn ngập sát ý.

“Họ Sở kia, ngươi vừa nói gì thế hả?” Âu Dương Lan cũng tức giận hét lên, Sở Kiếm Thu vừa mắng anh trai Âu Dương Uyên của nàng ta.

“Hiện tại ngươi chỉ có thể nói những lời mạnh miệng vậy thôi, bây giờ ngươi là một thứ rác rưởi còn hơn cả con lợn con chó, không đáng để Âu Dương Uyên coi trọng, cũng không xứng gặp Tô hội trưởng! Ngươi có tư cách gì chứ, chỉ vì ngươi là phế vật Luyện Thể cảnh ư?” Liễu Thiên Dao cười khẩy nói, trong lời nói tràn ngập vẻ khinh thường và giễu cợt. Mặc dù nàng ta ước mình có thể chém Sở Kiếm Thu thành từng mảnh, nhưng nàng ta không thể sử dụng vũ lực trong cửa hàng Vạn Võ.

“Sở công tử, ngươi đến rồi!” Lúc này một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bên cạnh.

Mọi người quay lại thì thấy một người phụ nữ với dáng người khêu gợi duyên dáng bước tới, khuôn mặt trưởng thành xinh đẹp toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc tất cả chúng sinh, đôi mắt câu hồn theo từng cái cau mày.

Đây là Tô Nghiên Hương, phân hội trưởng của cửa hàng Vạn Võ ở quận Thiên Thủy, lúc này nàng ta đang đi theo một cô gái mặc y phục xanh có làn da trắng như tuyết và vô cùng xinh đẹp.
 
Chương 25: Hạ tiểu thư em cũng ở đây à!


Sở Kiếm Thu nhìn thấy hai người, có chút kinh ngạc, không ngờ Tô Nghiên Hương lại đích thân đi ra chào hỏi. Điều làm hắn ngạc nhiên hơn nữa là Hạ U Hoàng cũng ở đó, thậm chí còn dẫn theo Tô Nghiên Hương chạy đến.

Sở Kiếm Thu chắp tay hành lễ với Tô Nghiên Hương và nói: “Tô hội trưởng!”

Tô Nghiên Hương nhanh chóng mỉm cười, vẫy tay nói: “Sở công tử khách sáo quái” Trong lời nói có một sự thân thiện khó tả.

Sở Kiếm Thu lại nhìn Hạ U Hoàng: “Hạ tiểu thư em cũng ở đây à!"

Hạ U Hoàng mơ hồ ậm ừ, nghe nói Sở Kiếm Thu đi cùng một người phụ nữ, nàng ta tò mò cùng Tô Nghiên Hương chạy ra ngoài, tuy nhiên, thực tế hình như có chút khác với tưởng tượng của nàng ta, Sở Kiếm Thu và cô gái mặc y phục vàng kia không giống những cặp tình nhân, mà dường như họ có mối hận thù sâu sắc nào đó.

Nhưng nàng ta đương nhiên không muốn người khác biết mình chạy ra ngoài chỉ vì lý do này.

Khi đám người Liễu Thiên Dao nhìn thấy ánh mắt thân thiện của Tô Nghiên Hương và Sở Kiếm Thu, họ đột nhiên cảm thấy đau rát trên mặt, như thể đã bị tát một cái thật mạnh.

Vừa rồi còn nói Sở Kiếm Thu không có tư cách gặp Tô Nghiên Hương, nhưng không ngờ nàng ta lại đích thân ra ngoài đón hắn, xem ra giao tình giữa hai người cũng không hề nông cạn.

Mà cô gái mặc y phục xanh bên cạnh Tô Nghiên Hương là ai, ngay cả Tô Nghiên Hương có vẻ cũng rất kính trọng, lời nói và hành động không dám vượt quá nàng ta, từ khi nào mà Sở Kiếm Thu quen biết loại nhân vật lớn như vậy?

Hơn nữa, vẻ đẹp của cô gái mặc y phục xanh khiến nàng †a không khỏi xấu hổ tự tỉ.

Tô Nghiên Hương mỉm cười và đưa tay ra: "Sở công tử, mời vào." Nhưng từ đầu đến cuối nàng ta chưa từng liếc nhìn Liễu Thiên Dao.

Liễu Thiên Dao tuy là thiên kim của Liễu gia, nhưng trong mắt nàng ta cũng không có chút trọng lượng nào, cho dù người đứng đầu Liễu gia đến, cũng không đủ trọng lượng, nếu hắn ta là quận thủ của quận Thiên Thủy thì có lẽ còn có chút †ư cách.

Sở dĩ nàng ta nhiệt tình với Sở Kiếm Thu như vậy, không phải là vì thân phận của Sở Kiếm Thu, mà hoàn toàn là vì Hạ U Hoàng. Đương nhiên, nàng ta sẽ không coi thường người được thiên kim của hội trưởng Hạ coi trọng.

Sở Kiếm Thu chắp tay, cảm ơn rồi đi theo Tô Nghiên Hương và Hạ U Hoàng rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, hắn bình tĩnh nhìn Liễu Thiên Dao, thản nhiên nói: “Liễu Thiên Dao, món nợ ngươi nợ ta và vết máu đã đổ ra trên người ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy lại từ tay ngươi!”

Sau đó, hắn đi theo Tô Nghiên Hương và Hạ U Hoàng rời đi.

Sắc mặt Liễu Thiên Dao đỏ bừng, toàn thân tức giận đến mức run lên, nàng ta chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đáng sợ cùng lời nói lạnh lùng của Sở Kiếm Thu trước khi rời đi khiến toàn thân nàng ta rét run.

Nếu như trước hôm nay Sở Kiếm Thu nói ra lời này, nàng †a sẽ chỉ cảm thấy buồn cười, ngày hôm qua nàng ta đã chính thức thăng cấp Chân Khí cảnh, còn Sở Kiếm Thu chỉ là một con kiến Luyện Thể cảnh, thế mà lại uy hiếp nàng ta, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi, nghĩ đến chuyện không thể tin nổi phát sinh trên người Sở Kiếm Thu những ngày gần đây, nàng ta cảm thấy lời nói của Sở Kiếm Thu không hẳn là những lời nói suông.

Đan điền bị hỏng đã được sửa chữa, hắn trở thành phù sư chỉ sau một đêm, hắn cũng luyện chế được một lá phù thượng phẩm mà không ai ở quận Thiên Thủy có thể luyện chế được, và hắn còn dính líu đến một nhân vật lớn như Tô Nghiên Hương. Tất cả những điều này khiến Sở Kiếm Thu bị bao phủ bởi một bức màn bí ẩn vô hình.

Liễu Thiên Dao đột nhiên cảm thấy, trong ba năm qua, nàng ta chưa bao giờ thực sự hiểu rõ thiếu niên Sở gia này.

Tuy nhiên, Liễu Thiên Dao nhanh chóng bình tĩnh lại, trong mắt mang theo một tia lạnh lẽo, nếu hắn có thể gây ra ồn ào như vậy thì sao? Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu thủ đoạn đều vô ích. Một Luyện Thể Cảnh nho nhỏ thì có thể nhảy nhót được bao nhiêu chứ.
 
Chương 26: Phù lục cấp hai!


Sở Kiếm Thu đưa túi lớn linh phù cho Tô Nghiên Hương, nói: “Hai nghìn phù tăng lực cập một, hội trưởng Tô kiểm tra đi”

'Tô Nghiên Hương cầm lấy chiếc túi lớn, mở ra nhìn thấy trùng trùng điệp điệp linh phù bên trong, trong lòng nàng ta vô cùng chấn động, cho dù nàng ta là phân hội trưởng của quận Thiên Thủy này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều linh phù như vậy cùng lúc.

Sở Kiếm Thu do dự một lát, sau đó lại lấy ra ba lá phù lục nữa, đưa cho Tô Nghiên Hương nói: “Hội trưởng Tô xem thử ba lá phù lục này có giá bao nhiêu?”

Tô Nghiên Hương mỉm cười nhận lấy, ba lá phù lục này lại là loại phù gì nữa, phải tách chúng ra xem thử, nhưng lúc nàng †a nhìn về phía ba lá phù lục, trong lòng liền rung động dữ đội,

cái này hóa ra là phù lục cấp hai.

Tô Nghiên Hương đưa ba lá phù lục cho Hạ U Hoàng, giọng nói có chút run rẩy: “Tiểu thư, người nhìn xem.”

Trong lòng Hạ U Hoàng không khỏi tò mò rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, lập tức cầm lấy ba lá phù lục nhìn xem.

Đồng tử Hạ U Hoàng đột nhiên co rút lại, với trình độ phù đạo của nàng ta, vừa cầm lấy phù lục này vào tay đã có cảm giác khác biệt.

Phù lục cấp hai!

Hạ U Hoàng không khỏi kinh hãi, vì để xác định chắc chẳn phán đoán của mình, Hạ U Hoàng lập tức làm pháp quyết, thi triển thủ pháp giám phù độc môn.

Pháp quyết đánh vào ba lá phù lục, thông tin của ba lá phù lục cũng xuất hiện trong lòng Hạ U Hoàng.

Tên gọi của linh phù: Phù tăng lực Phẩm cấp của linh phù: Cấp hai Phẩm cấp phù đảm: Trung phẩm

Tác dụng của linh phù: Tăng sức mạnh thêm năm phần

Tên gọi của linh phù: Phù thiểm độn

Phẩm cấp của linh phù: Cấp hai

Phẩm cấp phù đảm: Trung phẩm

Tác dụng của linh phù: Khi thi triển, có thể khiến các võ giả ở cảnh giới Chân Khí và dưới cảnh giới Chân Khí lập tức chạy xa trong một dặm.

Tên gọi của linh phù: Phù kim thuẫn

Phẩm cấp của linh phù: Cấp hai

Phẩm cấp phù đảm: Trung phẩm

Tác dụng của linh phù: Ngay lập tức tạo ra một vòng bảo vệ cường đại quanh người võ giả cảnh giới Chân Khí và dưới cảnh giới Chân Khí.

Trong lòng Hạ U Hoàng cực kỳ kinh hãi, điều khiến nàng ta kinh ngạc đương nhiên không phải tác dụng và phẩm cấp của ba lá phù này, mà là Sở Kiếm Thu ở cảnh giới Luyển Thể lại có thể luyện chế ra loại linh phù cấp hai khiến người ta sợ hãi như: Vậy.

Nếu Sở Kiếm Thu có thể thuận lợi thuần thục, chẳng phải hắn sẽ trở thành một phù trận sư vô song sao?

Thứ khiến Tô Nghiên Hương khiếp sợ vẫn là tác dụng của ba lá linh phù này, ba lá linh phù này có sức hấp dẫn không nhỏ đối với nàng ta.

Linh phù cấp một cho dù có phẩm cấp phù đảm tốt thế nào thì cũng chẳng có tác dụng gì với nàng ta, ngoại trừ việc bán lấy tiền.

Nhưng nếu là linh phù cấp hai thì lại phát huy tác dụng rất lớn đối với một võ giả ở cảnh giới Chân Khí như nàng ta.

Ở trong mắt những võ giả cảnh giới Chân Khí như bọn họ mà nói, có bao nhiêu linh phù cấp một cũng không thể so sánh được với một lá linh phù cấp hai. Giá trị của linh phù cấp một và linh phù cấp hai hoàn toàn không thể so sánh được.

Cuối cùng, Tô Nghiên Hương cũng kết hợp với phẩm cấp của phù lục, phẩm cấp phù đảm và tác dụng của phù lục, để đưa ra được mức giá tương ứng.

Phù tăng lực và phù kim thuẫn cấp hai phù đảm trung phẩm bán được ba nghìn viên linh thạch nhất phẩm, phù thiểm độn cấp hai trung phẩm thì bán được năm nghìn viên linh thạch nhất phẩm.
 
Chương 27: Tô tỷ tỷ vẫn xấu xa như trước!


Sau đó Sở Kiếm Thu lại lấy ra hơn mười lá linh phù cấp hai còn sót lại, cộng thêm hai nghìn lá phù tăng lực cấp một thượng phẩm, cuối cùng Sở Kiếm Thu bán được với giá mười lăm vạn viên linh thạch nhất phẩm.

Sở Kiếm Thu cầm tấm thẻ vàng kia trong tay, hai tay không khỏi có hơi run rẩy, bên trong tổng cộng có mười lắm vạn viên linh thạch nhất phẩm.

Sở Kiếm Thu ước chừng thu nhập một ngày hôm nay của hắn có thể so sánh với thu nhập của Sở gia trong suốt ba năm qua, phù trận sư quả nhiên là nghề kiếm được nhiều tiền nhất trong đại lục Thiên Võ.

“Tô hội trưởng, không biết quý hội có bán võ kỹ nào tốt không?” Sau khi túi tiền của Sở Kiếm Thu phồng lên, sự tự tin của hẳn cũng bắt đầu tăng lên.

“Ngày mai cửa hàng Vạn Võ bọn ta sẽ có một hội đấu giá quy môn lớn, đến lúc đó Sở công tử không ngại thì đến đây xem thử, có lẽ có thể nhìn trúng được thứ gì đó.” Tô Nghiên Hương mỉm cười nói, đôi mắt vẫn nhìn chăm chäm vào Sở Kiếm Thu, ánh mắt quyến rũ như muốn câu hồn đoạt phách.

Sở Kiếm Thu bị nàng ta nhìn đến mức đỏ mặt, vội vàng cáo từ, chật vật bỏ chạy. Đến tận bây giờ hẳn vẫn còn là một kẻ non nớt, sao có thể là đối thủ với loại yêu tinh gây tai họa như vậy được.

Hạ U Hoàng nhìn thấy một màn này, không khỏi nhăn mũi đáng yêu, có hơi bất mãn hừ một tiếng.

Tô Nghiên Hương quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng ta, trong mắt chứa hàm xúc khó hiểu.

Hạ U Hoàng bị nàng ta nhìn thì mặt mũi đỏ bừng, tức giận đánh Tô Nghiên Hương, gắt giọng nói: “Tô tỷ tỷ vẫn xấu xa như trước!”

Sở Kiếm Thu dùng năm vạn viên linh thạch nhất phẩm mua một nghìn viên Tụ Khí Đan trước, sau đó trở về chỗ ở của mình tiếp tục tu luyện.

Hỗn Độn Thiên Đế Quyết thật sự là một công pháp cực kỳ nghịch thiên, chỉ cần có đủ tài nguyên về đan dược thì gần như không gặp phải khó khăn khi tu luyện.

Trước đây khi hẳn đả thông tám đường kinh mạch, mỗi lần đều phải tốn rất nhiều công sức.

Nhưng mà hiện tại, một viên Tụ Đan Khí vào bụng, nguồn chân khí dào dạt cuồn cuồn tác động sâu vào tám đường kinh mạch, từng bước đả thông.

Trải qua thời gian một ngày, sau khi tiêu thụ một trăm viên Tụ Khí Đan, cuối cùng Sở Kiếm Thu cũng đã đả thông được kinh mạch thứ nhất trong tám đường kinh mạch.

Dựa theo tốc độ này, xem ra hắn có thể thăng lên cảnh giới Chân Khí trước khi cuộc thi đấu chiêu sinh của Huyền Kiếm tông diễn ra.

Mặc dù Sở Kiếm Thu đã quen với việc Hỗn Độn Thiên Đế Quyết này là một kẻ cường thế nuốt đan dược, nhưng hắn vẫn không khỏi cảm thấy run rẩy khi nhìn thấy một trăm viên Tụ Khí Đan biến mất trong nháy mắt.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Nếu bản thân không trở thành phù trận sư, có lẽ hẳn thật sự không nuôi nổi công pháp này.

Hôm nay là ngày cửa hàng Vạn Võ tổ chức hội đấu giá, Sở Kiếm Thu phải đi xem thử có thứ gì phù hợp để tăng cường thực lực của mình không, rồi mua một ít trở về.

Điều quan trọng nhất là phải mua được một món võ kỹ có đẳng cấp cao, còn có vũ khí thuận tay.

Khi Sở Kiếm Thu đến cửa hàng Vạn Võ, con đường phía trước cửa hàng Vạn Võ đã chật ních người, rộn ràng náo nhiệt, người qua lại tấp nập.

Nhìn đám đông dày đặc, da đầu Sở Kiếm Thu không khỏi tê dại.

Trong đám đông náo nhiệt, Sở Kiếm Thu còn nhìn thấy những nhân vật lớn của thành Thiên Thủy như gia chủ của Tứ Đại Thế Gia của quận Thiên Thủy.

Liễu Thụ Tịch - gia chủ Liễu gia, Mạc Sơn - gia chủ Mạc gia.

Sở Kiếm Thu không muốn chạm trán với những người đó, rước lấy phiền phức không cần thiết, cho nên đi vòng qua cửa lớn, đi vào từ cửa bên hông.

Đây là lối đi dành cho khách quý, chỉ có những khách quý đạt đến cấp Thanh Đồng của cửa hàng Vạn Võ mới có thể sử dụng lối đi này.

Ở quận Thiên Thủy ngoại trừ quận thủ Thiên Thủy là khách quý cấp Thanh Đồng của cửa hàng Vạn Võ ra, thì gia chủ của Tứ Đại Gia Tộc chẳng qua cũng chỉ là cấp Hắc Thiết.

Ngày hôm qua Sở Kiếm Thu mua Tụ Khí Đan ở cửa hàng Vạn Võ, tên quản sự kia đã nói với hắn hôm nay đến tham gia hội đấu giá có thể đi vào từ chỗ này.

Lúc Sở Kiếm Thu từ hành lang đi vào, một tên quản sự đã sớm tiến tới chào đón rồi dẫn Sở Kiếm Thu đi vòng lên trên lầu các.

Cửa hàng Vạn Võ gần như chiếm trọn cả một con phố phía đông của thành Thiên Thủy, bên trong là các tòa nhà san sát nối tiếp nhau, đình đài lầu các xếp chồng lên nhau, mỗi một khu vực đều là những nơi khác nhau.

Phòng đấu giá năm ở vị trí trung tâm của cửa hàng Vạn Võ.

Sở Kiếm Thu có chút kinh hãi khi nhìn thấy quái vật t0 lớn đang đứng sừng sững trước mặt mình.

Phòng đấu giá là một tòa nhà ba tầng, mỗi tầng chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn.

Trung tâm của tầng một là bàn đấu giá, xung quanh có ghế ngồi.

Các lầu các ở tầng hai tầng ba đều được xây xung quanh, lấy bàn đấu giá làm trung tâm, từ mỗi một phòng riêng đều có thể dễ dàng xem được trạng thái trên bàn đầu giá ở tầng một.

'Tên quản sự kia dẫn Sở Kiếm Thu đến một căn phòng riêng trên tầng ba, lúc Sở Kiếm Thu đẩy cửa ra thì lập tức sửng sốt.

Có một bóng dáng xinh đẹp quyến rũ đang ngồi bên trong, lúc này Tô Nghiên Hương đang mỉm cười nhìn hẳn.
 
Chương 28: Sao Tô hội trưởng lại ở chỗ này?


Lúc Tô Nghiên Hương nhìn thấy Sở Kiếm Thu thì nhiệt tình đứng lên, sải đôi chân thon dài quyến rũ của mình về phía trước, duỗi cánh tay mịn màng trằng nõn ra kéo lấy cánh tay của Sở Kiếm Thu, cười nói: “Sở công tử, vào trong ngồi đi.”

Bị cánh tay trằng mịn kia kéo lấy, Sở Kiếm Thu không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng, tuy răng không đến mức không khống chế được, nhưng vẫn không thể chịu nổi sự nhiệt tình này của Tô Nghiên Hương, hắn cũng không biết phải đối phó thế nào, trong lòng không khỏi âm thầm gọi nhỏ một tiếng “Yêu tinh!”

Tô Nghiên Hương nhìn dáng vẻ dè dặt của Sở Kiếm Thu, càng lúc càng cảm thấy tên nhóc này rất thú vị.

Trong số những nam nhân muôn hình muôn vẻ mà nàng †a đã từng gặp qua, chưa từng có ai nhìn thấy nàng ta mà không chủ động bợ đỡ săn đón, ánh mắt nhìn về phía nàng ta đều giống như chỉ hận không thể lột tr@n nàng ta.

Chính vì chán ghét sự dây dưa của đám nam nhân ở kinh đô, Tô Nghiên Hương mới ẩn náu đến quận nhỏ xa xôi này, sống một cuộc sống thanh tịnh, ít nhất ở đây sẽ không có ai to gan dám vô lễ với nàng ta.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Kiếm Thu, Tô Nghiên Hương lại càng muốn trêu chọc hẳn, cơ thể mềm mại xinh đẹp của nàng ta càng áp sát vào người Sở Kiếm Thu.

Cơ thể Sở Kiếm Thu cứng ngắc, hoàn toàn không dám cử động, đổ mồ hôi đầm đìa, yêu tỉnh này đang muốn làm cái gì?

Tô Nghiên Hương nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Sở Kiếm Thu, không khỏi che miệng khế cười, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Bởi vì nếu còn tiếp tục trêu chọc, chỉ sợ bản thân sẽ tự mua dây buộc mình.

Mặc dù nàng ta có dáng vẻ phong tình vạn chủng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng ta phá lệ tiếp xúc gần với một nam tử như vậy. Tuy rằng ngoài mặt nàng ta tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, nhưng thật ra khoảnh khắc cơ thể áp sát vào người Sở Kiếm Thu, con nai nhỏ trong lòng nàng ta cũng đã chạy loạn, tim đập thình thịch.

'Tô Nghiên Hương kéo Sở Kiếm Thu đi vào trong, nhẹ nhàng ấn hẳn ngồi xuống ghế, bản thân lại ngồi xuống ở đối diện hẳn.

Rời khỏi cơ thể mềm mại kia của nàng ta, trong lòng Sở Kiếm Thu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi yêu tinh này đã gây cho hắn áp lực không nhỏ.

“Sao Tô hội trưởng lại ở chỗ này?” Sở Kiếm Thu tò mò hỏi, hắn và Tô Nghiên Hương xem như mới chỉ chính thức gặp mặt vào ngày hôm qua, giữa hai người cũng không có quá nhiều giao tình, hình như nữ nhân này chú ý đến hắn quá nhiều rồi thì phải.

“Sao vậy, không chào đón sao?” Đôi tay ngọc thon dài của Tô Nghiên Hương ôm lấy hai má thơm ngát, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp như có nước nhìn chăm chằm vào Sở Kiếm Thu, khế cười nói.

“Không dám!” Sở Kiếm Thu ngại ngùng mỉm cười, hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc Tô Nghiên Hương, hẳn thật sự không có cách nào chống lại thủ đoạn của yêu tinh này.

Theo một tiếng búa vang lên, hội đấu giá bên dưới đã được bắt đầu.

Một nữ tử xinh đẹp bước lên sàn đấu giá, nói ngắn gọn vài câu mở đầu rồi bäảt đầu đấu giá vật phẩm.

Đây là lần đầu tiên Sở Kiếm Thu tham gia loại hội đấu giá kiểu này, cũng là lần đầu tiên hẳn thấy hội đấu giá có thể dần dần đẩy giá một vật phẩm lên cao như thế nào dưới sự tranh đoạt của mọi người.

Vốn chỉ là một vật phẩm tầm thường, nhưng đều có thể được bán ra với giá cao gấp năm, sáu lần giá trị ban đầu.

Nhưng trong hội đấu giá này, quả thật Sở Kiếm Thu đã nhìn thấy rất nhiều vật quý giá mà bình thường không thể nhìn thấy.

Có rất nhiều người cho dù trong tay nắm giữ vật phẩm quý giá cũng sẽ không dễ dàng bán đi lúc bình thường, mà sẽ chờ đến hội đấu giá này để ra tay.
 
Chương 29: Sáu nghìn!


Cửa hàng Vạn Võ chỉ đóng vai trò trung gian trong hình thức hội đấu giá thế này.

Những người muốn bán đấu giá các vật phẩm sẽ giao chúng cho cửa hàng Vạn Võ để tiến hành đấu giá. Cửa hàng Vạn Võ sẽ đấu giá vật phẩm thông qua hội đấu giá. Phòng đấu giá sẽ lấy một khoản hoa hồng nhất định từ giá cả các vật phẩm đấu giá được, sau đó đưa số tiền còn lại cho chủ sở hữu vật phẩm.

Các vật phẩm được đấu giá bên dưới đều là những vật phẩm mà mọi người cảm thấy có hứng thú. Nữ tử xinh đẹp trên sàn đấu giá đột nhiên khế cười, bàn tay trằng nõn được vung lên, một tên người hầu bưng một chiếc đ ĩa bước lên sàn đấu giá.

“Đây là một lá phù cấp hai!” Nữ tử xinh đẹp nhẹ nhàng cầm lá linh phù trên đ ĩa lên.

Giọng nói của nữ tử xinh đẹp khiến hội đấu giá im lặng một lúc, không lâu sau, tiếng ồn ào lập tức vang lên, ở trên đại lục Thiên Võ này, vật phẩm được người ta săn đón nhất chính là các loại linh phù trận pháp do phu trận sư luyện chế ra.

Thứ này được bán đấu giá lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều cường giả cảnh giới Chân Khí trong hội trường.

Trong số những thứ được bán đấu giá trước đó, tuy rằng cũng có không ít các món đồ quý giá, nhưng không có nhiều thứ có thể hấp dẫn được sự chú ý của cường giả cảnh giới Chân Khí.

Nhưng lá linh phù cấp hai này lại khiến các cường giả cảnh giới Chân Khí phải săn lùng.

“Lá linh phù này tên gọi là phù thiểm độn, có thể khiến võ giả cảnh giới Chân Khí xuất hiện trong phạm vi một dặm chỉ trong tích tắc!” Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng vang lên trong hội trường.

Vừa dứt lời, rất nhiều cường giả cảnh giới Chân Khí trong hội trường đột nhiên đứng dậy.

Có thể khiến võ giả cảnh giới Chân Khí xuất hiện trong phạm vi một dặm chỉ trong tích tắc, loại công năng này quá mức nghịch thiên, thật sự đúng là một loại vũ khí tuyệt vời để trốn thoát bảo vệ mạng sống.

Di chuyển trong phạm vi một dặm trong tích tắc là đủ để võ giả cảnh giới Chân Khí thoát được một kiếp khi gặp nguy hiểm đến tính mạng.

“Ha ha, giá khởi điểm của lá linh phù này là năm nghìn viên linh thạch nhất phẩm, mời các vị ra giá!” Nữ tử xinh đẹp cười nói, ánh mắt đảo một vòng quanh hội trường, cuối cùng dừng lại ở phòng riêng của Tứ Đại Thế Gia đang ngồi. Bởi vì trong lòng nàng ta biết rõ, Tứ Đại Thế Gia mới là nhân vật cạnh tranh chủ yếu để có được loại linh phù quý hiếm thế này.

“Năm nghìn năm!” Nữ tử xinh đẹp vừa dứt lời đã có người ra giá.

“Sáu nghìn!” Âm thanh tăng giá theo sát phía sau.

Giá cả không ngừng dao động, chỉ trong chốc lát đã đạt tới mức một vạn.

“Một vạn bal” Một âm thanh to lớn đột ngột vang lên, vừa ra giá đã trực tiếp tăng lên ba nghìn.

Hội trường im lặng trong giây lát, các tiếng hét ra giá nhất thời bớt đi rất nhiều.

Mọi người nhìn về phía căn phòng riêng vừa tăng giá kia, người vừa ra giá là Chu gia, một trong Tứ Đại Thế Gia.

Hội đấu giá đến thời điểm này, Tứ Đại Thế Gia cuối cùng cũng bắt đầu hành động.

“Một vạn năm!" Lại một âm thanh khác vang lên, lần này tuy rằng không tăng giá khắc nghiệt như Chu gia, nhưng vẫn là tăng thêm hai nghìn. Nhìn thấy cách đấu giá thế này, không cần suy nghĩ mọi người cũng biết, nhất định là một trong Tứ Đại Thế Gia ra tay.

Tứ Đại Thế Gia vừa ra tay, những người khác lập tức không còn tâm trạng tranh đoạt nữa, với nguồn tài lực của bọn họ, không thể nào cạnh tranh lại với Tứ Đại Thế Gia.

Thời điểm lá linh phù xuất hiện trên sân khấu, Sở Kiếm Thu đã giật mình sửng sốt, đó không phải là lá phù thiểm độn mà hẳn đã bán cho cửa hàng Vạn Võ sao?

Với giá cả tăng lên không ngừng của phù thiểm độ, sắc mặt của Sở Kiếm Thu đột nhiên tối sầm lại, chết tiệt, cửa hàng Vạn Võ này cũng thật đen tối, vậy mà bọn họ lại chỉ ra giá năm nghìn viên linh thạch cho hắn.

“Thế nào? Có phải muốn mắng cửa hàng Vạn Võ bọn ta lòng dạ hiểm độc không?” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại kia lại vang lên bên tai, giống như hiểu rõ những gì Sở Kiếm Thu đang nghĩ trong lòng.

“Không dám không dám! Lúc đó chúng ta một tay đưa tiền, một tay giao hàng. Nếu đã bán cho cửa hàng Vạn Võ các ngươi, các ngươi có thể bán ra bao nhiêu tiền thì hoàn toàn là do bản lĩnh của các ngươi. Sao ta có thể có lòng tham không đáy như vậy được.” Sở Kiếm Thu vội vàng nói.

“Nhóc con nghĩ một đăng nói một nẻo!” Tô Nghiên Hương duỗi ngón tay ngọc thon dài ra ấn lên trán Sở Kiếm Thu, khế cười nói: “Yên tâm đi, cửa hàng Vạn Võ bọn ta sẽ không tham lam số tiền này của ngươi. Chờ sau khi bán đấu giá xong, trừ đi số tiền ngày hôm qua đã đưa cho ngươi và hoa hồng của phòng đấu giá, phần còn lại sẽ đưa cho ngươi không thiếu một
 
Chương 30: Bốn vạn năm!


“Ba vạn!” Trong một căn phòng riêng khác lại vang lên tiếng ra giá, lần này là đến từ Sở gia.

Kể từ khi gia chủ Sở gia — Sở Tương Thiên biến mất, Sở gia dần rơi vào thế bất lợi trong cuộc cạnh tranh giữa Tứ Đại Thế Gia ở thành Thiên Thủy, hơn nữa còn không thể cạnh tranh với Tam Đại Thế Gia ở những địa phương khác, vậy mà lần này lại tham gia vào cuộc tranh đoạt này.

Đại trưởng lão của Sở gia ngồi trong một căn phòng riêng, vẻ mặt không cảm xúc nhìn lá phù thiểm độn trên bàn đấu giá, hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải lấy được lá linh phù này.

Thực lực của ông ta kém xa so với Sở Tương Thiên, thậm chí còn yếu hơn so với gia chủ của Tam Đại Thế Gia khác, nếu có một ngày nào đó xảy ra cuộc xung độ giữa các cường giả này, có lá phù thiểm độn này, ông ta sẽ có thêm một thủ đoạn để bảo vệ mạng sống.

“Ba vạn năm!” Phòng riêng của Liễu gia lại tăng giá lần nữa.

“Bốn vạn năm!" Đại trưởng lão của Sở gia tiếp tục ra giá không chút do dự.

Sở Kiếm Thu nhìn thấy Đại trưởng lão liều mạng ra giá như vậy, không khỏi nheo mắt lại, lão già này rõ ràng là đang lấy việc công làm việc tư!

Sau lần trả giá này, đợi một lúc lâu vẫn không thấy người nào tăng giá nữa. Dù sao thì bốn vạn năm viên linh thạch nhất phẩm, đã tương đương với thu nhập một năm của Tứ Đại Thế Gia.

Các đại gia tộc này tuy răng có thu nhập rất nhiều, nhưng cũng có nhiều khoản cần chỉ tiêu, cạn kiệt thu nhập một năm sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến một đại gia tộc. Vì vậy trả cái giá cao như vậy để có một lá linh phù cấp hai thì không đáng.

“Đại trưởng lão Sở gia ra giá bốn vạn năm, có ai tiếp tục tăng giá không?” Nữ tử xinh đẹp kia đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói.

“Nếu không còn ai tăng giá, vậy thì lá phù thiểm độn này sẽ thuộc về Đại trưởng lão Sở gia!” Thấy không ai lên tiếng, nữ tử xinh đẹp kia gõ búa xuống bàn, người mua đã được định đoạt.

“Vật phẩm đấu giá tiếp theo là pháp bảo cấp hai hạ phẩm” Nữ tử xinh đẹp vung tay lên, người hầu bên dưới lập tức bưng một chiếc đ ĩa khác lên, trên chiếc đ ĩa lần này là một thanh kiếm dài màu u lam, thân kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Thanh kiếm này tên là Thanh Sương, được làm từ sắt lạnh hàng ngàn năm, chém sắt như bùn, vô cùng sắc bén. Nếu được sử dụng bởi võ giả tu luyện công pháp thuộc tính thủy thì hiệu quả sẽ càng tăng cao. Giá khởi điểm của thanh kiếm này. là ba nghìn, mời các vị bắt đầu đấu giá.”

Nữ tử xinh đẹp vừa dứt lời, các âm thanh ra giá lần lượt vang lên, những người ra giá căn bản đều là võ giả cảnh giới Chân Khí.

Ba nghìn viên linh thạch nhất phẩm, đối với một võ giả cảnh giới Luyện Thể mà nói, hoàn toàn không có nguồn tài chính mạnh như vậy.

“Hai vạn!” Ngay khi giá của thanh kiếm Thanh Sương này vừa được tăng lên một vạn, trong phòng riêng của Liễu gia đột nhiên tăng giá lên gấp đôi.

Vốn dĩ Sở Kiếm Thu không có quá nhiều hứng thú với thanh kiếm Thanh Sương này, nhưng khi nhìn thấy Liễu gia ra giá, hắn lập tức nhớ đến chuyện Liễu Thiên Dao vừa thức tỉnh Tam Âm Tuyệt Mạch, đoán chừng Liễu gia mua thanh kiếm này là cho Liễu Thiên Dao.

“Ba vạn!” Sở Kiếm Thu lập tức tăng thêm một vạn nữa, tuy rằng hắn cũng không muốn thanh kiếm Thanh Sương này, nhưng hẳn lại chán ghét Liễu gia, coi như trút giận cho bản thân.

Liễu Thụ Tịch vốn cho rằng sau khi ông ta ra giá, sẽ không còn người nào tranh đoạt với ông ta, dù sao giá hai vạn linh thạch cho một món pháp bảo cấp hai hạ phẩm đã là rất cao, hơn nữa với danh tiếng của Liễu gia, có lẽ sẽ không có ai ra tay nữa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ông ta cũng không ngờ chẳng những có người tăng giá, mà còn tăng thêm một vạn linh thạch.

Sắc mặt Liễu Thụ Tịch tối sầm nhìn về phía âm thanh tăng giá vang lên, muốn xem thử rốt cuộc là ai dám chống đối với Liễu gia, ông ta nhất định sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã lên tiếng.

Nhưng lúc nhìn thấy đó là căn phòng riêng số một, Liễu Thụ Tịch lập tức từ bỏ ý nghĩ tính sổ ở trong đầu.

Phòng riêng số một, cho dù là gia chủ Liễu gia như ông ta cũng không có tư cách bước vào. Phần lớn thời gian, căn phòng riêng số một này đều để trống, cho dù có người đến thì người bên trong cũng sẽ là phân hội trưởng Tô Nghiên Hương của cửa hàng Vạn Võ ở quận Thiên Thủy.

Người có thể ngồi ở phòng riêng số một, cho dù là Liễu gia của ông ta, cũng phải cân nhắc xem có đủ khả năng để chọc vào hay không.

“Ba vạn năm!” Liễu Thụ Tịch chỉ có thể nuốt giận, tiếp tục tăng giá, nếu không phải thuộc tính công năng của thanh kiếm Thanh Sương này vô cùng phù hợp với Liễu Thiên Dao, ông ta tuyệt đối sẽ không tăng giá thêm nữa, ba vạn linh thạch đã vượt quá xa giá trị của thanh kiếm Thanh Sương.

Nhưng dù như vậy, ba vạn năm đã là giới hạn của ông ta, nếu có người tiếp tục tăng giá, ông ta sẽ không theo nữa, cùng lắm thì mua một thanh kiếm khác cho Liễu Thiên Dao, cho dù thuộc tính không quá phù hợp thì vẫn tốt hơn bị người ta giết thịt đến chảy máu đầm đìa ở chỗ này.

Liễu Thiên Dao cũng tức giận đến mức sắc mặt trở nên vàng vọt, rốt cuộc là ai ăn no rửng mỡ đi chống đối với Liễu gia bọn họ.

Lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm Thanh Sương này, nàng ta đã rất thích, cho nên mới cầu xin Liễu Thụ Tịch phải lấy cho. bằng được. Mục đích chủ yếu của nàng ta đến cửa hàng Vạn 'Võ ngày hôm nay chính là để tìm hiểu trước về những vật phẩm đấu giá.

Sở Kiếm Thu chỉ nâng giá lên một lần, không tiếp tục lên tiếng nữa, hắn sợ nếu còn hét giá lên cao, Liễu gia kia bỗng nhiên không theo nữa, vậy thì hắn phải chịu thiệt rất lớn.

Nhìn thấy Sở Kiếm Thu làm như vậy, Tô Nghiên Hương không khỏi buồn cười trong lòng, nhóc con này lại còn có một mặt đáng yêu như vậy.

Nàng ta cũng không cảm thấy hành động này của Sở Kiếm Thu có gì không ổn.

Nàng ta cũng đã nghe nói về chuyện xảy ra giữa Sở Kiếm Thu và Liễu Thiên Dao. Với năng lực tình báo của cửa hàng Vạn Võ, nàng ta biết được nhiều chuyện hơn người bình thường.

Một nam tử có thể hiến cả mạng sống và máu thịt của bản thân cho nữ tử mà mình yêu thương suốt ba năm không gián đoạn, người duy nhất Tô Nghiên Hương từng gặp cũng chỉ có một mình Sở Kiếm Thu.

Trong thế giới của võ giả, vì thực lực, vì công pháp bảo vật, giữa tình nhân vợ chồng còn có thể trở mặt thành thù, chiến đấu với nhau.

Thế giới của võ giả, càng tàn khốc vô tình hơn thế giới của người bình thường.

Sở dĩ Tô Nghiên Hương kính trọng Sở Kiếm Thu thêm vài phần, một nửa là vì nguyên nhân từ Hạ U Hoàng, một nửa còn lại là vì sức quyến rũ từ phẩm cách của bản thân Sở Kiếm Thu.

Nếu Sở Kiếm Thu là loại người như Âu Dương Uyên, Liễu Cao Dương, thì cho dù thiên phú của Sở Kiếm Thu có cao tới đâu, Hạ U Hoàng có coi trọng hẳn đến mức nào, Tô Nghiên Hương cũng sẽ không bao giờ đối đãi với hắn nhiệt tình như vậy, cùng lắm cũng chỉ là không đắc tội hẳn, thêm một chút quan tâm nhỏ nhặt mà thôi

Mà đối với loại hành vi lấy oán báo ân, vong ân phụ nghĩa của Liễu Thiên Dao, Tô Nghiên Hương cũng vô cùng khinh thường, cũng vì điều này mà nàng ta không có ấn tượng tốt với cả Liễu gia, tự nhiên cũng sẽ cảm thấy vui mừng khi Liễu gia bị hố.

Cuối cùng thanh kiếm Thanh Sương được Liễu gia mua. được với giá ba vạn năm nghìn viên linh thạch nhất phẩm.

Những món vật phẩm kế tiếp được đấu giá lại chẳng có thứ nào khiến Sở Kiếm Thu vừa ý, cho đến khi một thanh kiếm gãy rỉ sét được đưa lên bàn đấu giá.

“Pháp bảo được đấu giá kế tiếp trông có hơi kì lạ, nhưng đã được trải qua thẩm định của bọn ta, tuy rắng đây là một món pháp bảo cấp hai hạ phẩm, nhưng niên đại đã cực kỳ lâu đời, tuy răng trông đã bị tàn phá, nhưng bên trong ẩn chứa một bí mật không tâm thường.” Nữ tử xinh đẹp vẫn mỉm cười như trước giới thiệu thanh kiếm trông vô cùng tan nát này.

Nhìn thấy thanh kiếm đã bị gãy đến vô cùng thê thảm kia, phòng đấu giá yên tĩnh một lúc, sau đó lập tức dâng lên tiếng la ó.

Nghe thấy tiếng la ó này, trên mặt nữ tử xinh đẹp cũng không có vẻ gì xấu hổ, bởi vì sau khi được người thẩm định của cửa hàng Vạn Võ bọn họ nghiên cứu, tuy rằng thoạt nhìn thanh kiếm gấy này không đơn giản giống như vẻ bề ngoài, nhưng bọn họ nghiên cứu một thời gian dài, vẫn không thể nghiên cứu ra được nguyên nhân gì.

Lúc Sở Kiếm Thu nhìn thấy thanh kiếm gãy này, ánh mắt hắn không khỏi thay đổi, bởi vì khi hắn cảm nhận thanh kiếm gãy này, tòa tháp đen trong thức hải lại khế rung chuyển.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom