Chương 151: Thế lực thần bí
Là ai đã hạ thủ?
Chu Hằng ngẫm nghĩ, mình thật đúng là gây thù vô số, nào là Lưu gia, Nam Cung gia, Nhạc gia, nếu còn tính thêm Ứng gia, mấy thế lực này đều có thực lực chỉ một cái nhấc tay là có thể huỷ diệt Phong Vũ Thành!
– Huynh suy nghĩ quá nhiều rồi! Tiêu Họa Thủy ào tới bế lên tiểu Hổ nho nhỏ, con tiểu sắc hổ này liền vô cùng thoải mái vùi đầu vào bộ ngực mềm mại cao ngất của Tiêu Họa Thủy kia, hai mắt híp lại liền ngủ.
– Không chỉ có Phong Vũ Thành, còn có năm thành nhỏ khác cũng gần như đồng thời bị tai nạn như nhau, phàm là võ giả Tụ Linh Cảnh tất cả bị giết chết, còn bị móc lấy trái tim!
– Lão tổ nói đây không phải là ân oán cá nhân, mà là thế lực tà môn nào đó đang làm tà pháp!
Chu Hằng ngẩn ra, gật gật đầu, nếu đồng thời phát sinh giết chóc ở rất nhiều địa phương như vậy, thì hẳn không phải chỉ nhằm vào thân nhân của hắn, dù sao điều này cũng quá điên cuồng, không có ý nghĩa gì.
Chỉ có điều, đến tột cùng là do thế lực nào làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy? Móc lấy trái tim võ giả Tụ Linh Cảnh để làm gì? Cho dù là yêu thú cũng chỉ ưa thích ăn máu thịt của võ giả, mà không đặc biệt chọn trái tim.
Tiêu Vũ Ngân nói là thế lực tà môn làm tà pháp, điều này đúng là có khả năng: lấy trái tim, đầu người hiến tế là từ xưa đã có, nhưng sự thật chứng minh điều đó vốn cũng không nói ra được là tiên nhân hay tà ma!
– Muốn giết võ giả Tụ Linh Cảnh, Sơ Phân Cảnh có thể làm được dễ dàng, nhưng nếu gần như đồng thời giết sạch Tụ Linh Cảnh của một thành phố, thì điều đó không phải một Sơ Phân Cảnh có thể làm được! Chu Hằng tỉnh táo lại, xoay chuyển dòng suy nghĩ, rồi nói.
– Cho nên, thực lực của thế lực này rất cường đại! Tiêu Họa Thủy gật gật đầu: – Hơn nữa, lão tổ lo lắng đây chỉ là một bắt đầu!
Tại sao muốn giết võ giả Tụ Linh Cảnh? Chẳng lẽ, là địch quốc gây nên, ý đồ diệt sạch cơ sở của Hàn Thương Quốc, làm cho Vương triều này tự mình chậm rãi đi về hướng diệt vong? Khi xuất hiện tuyệt tự kế thừa, khẳng định sẽ trở thành thời kì giáp hạt, đến lúc đó quốc lực của Hàn Thương Quốc tự nhiên sẽ hạ xuống đến mức thấp nhất.
Có thể xuất ra nhiều võ giả Sơ Phân Cảnh đưa đến Hàn Thương Quốc như vậy, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, không biết cần phải bày bố kế hoạch chi li cỡ nào mới làm được.
Chu Hằng không khỏi nhớ lại Phương gia đại thiếu, nếu là người nọ ở sau lưng chỉ huy, vậy nhất định có thể làm được!
Chu Định Hải khẳng định đã dùng Ảnh Độn Phù, đang ở cách xa Phong Vũ Thành vạn dặm, hơn nữa còn là khu vực hình tròn cực lớn với Phong Vũ Thành làm trung tâm, đường kính dài đến 2 vạn dặm. Muốn ở trong khu vực rộng lớn như vậy tìm được một người, giống như là tìm kim dưới đáy biển.
Chu Hằng không có nôn nóng lập tức xông ra ngoài: Hắn biết với Chu Định Hải mà nói, hiện tại chỗ an toàn nhất chính là Thiên Hàng Thành, đợi ở một bên An Nhược Trần vị cường giả Khai Thiên Cảnh này.
Cho nên, trước mắt Chu Định Hải hẳn là đang ở chỗ nào đó đi về hướng Thiên Hàng Thành. Đương nhiên, cũng có thể Chu Định Hải sẽ trực tiếp đến đế đô tìm hắn.
Chu Hằng không dám tùy tiện rời đi, liền quyết định tiếp tục ở lại đế đô. Nếu Chu Định Hải đi tới Thiên Hàng Thành, thì khẳng định An Nhược Trần sẽ phái người đưa tin tới. Mà nếu Chu Định Hải đến đế đô, như vậy hắn cũng không thể đi đâu được.
Một ngày sau, lại có tin tức truyền ra, trong Hàn Thương Quốc lại có bảy trấn nhỏ bị tấn công, võ giả Tụ Linh Cảnh bị diệt toàn bộ. Thậm chí có một võ giả Sơ Phân Cảnh đi ngang qua cũng bị xử lý, đồng dạng bị móc lấy trái tim!
Lần này tin tức không thể giấu được nữa, lập tức lan truyền khắp đế đô, mọi người đều bàn tán ầm ĩ: đến tột cùng đây là thế lực nào làm, chuyên đối phó với Tụ Linh Cảnh để làm chi, móc lấy trái tim dùng làm gì chứ?
Kế tiếp, mỗi ngày đều có tin tức truyền đến, một tòa lại một tòa thành trấn nhỏ bị vận mệnh như thế. Phàm nhân không bị thương, Luyện Thể Cảnh không e ngại, mà võ giả đạt tới Tụ Linh Cảnh thì đồng loạt không ngoại lệ bị họa sát thân!
Trong khoảng thời gian ngắn cả nước chấn động, mọi người đều có chung nhận thức đây chính là âm mưu của nước đối địch, muốn cho Hàn Thương Quốc dần dần đi đến diệt vong!
Hàn Thương Quốc tổng cộng giáp giới với lãnh thổ của bảy quốc gia, mà trong đó ân oán lớn nhất, kẻ thù qua nhiều thế hệ chính là Thủy Nguyên Quốc, sự kiện lần này hết tám thành là bọn hắn bày kế.
Cả nước trên dưới đoàn kết chưa từng có, ai nấy nhất trí hướng về hoàng thất chờ lệnh xuất binh, nếu không cứ tiếp mãi thế, nước sẽ không là nước!
Nhưng mà, Nam Cung Hoành còn chưa kịp hạ lệnh cho đại quân xuất kích ra biên cảnh, hướng gió lại có biến chuyển ngược lại.
Không chỉ là Hàn Thương Quốc gặp phải tình huống như vậy, ngay cả Thủy Nguyên Quốc, cùng với sáu nước giáp giới khác với Hàn Thương Quốc cũng giống như vậy. Bọn họ cũng đang hoài nghi có phải “hàng xóm” gây nên hay không, đồng dạng chuẩn bị phát binh tuyên chiến với địch quốc có khả năng nhất.
Mỗi một quốc gia đều có gián điệp ở địch quốc, thời điểm tin tức truyền trở về bổn quốc, mọi người mới biết động tĩnh lần này thật sự quá lớn!
Thế lực đó cũng quá cường đại đi! Không ngờ triển khai giết chóc đồng thời ở nhiều quốc gia như vậy, đây là muốn với sức một mình chiến khắp thiên hạ hay sao?
Hành động xuất binh chiến tranh tự nhiên chấm dứt, các quốc gia đều ra sức mở rộng điều tra, xem trong quốc nội mình đến tột cùng cất giấu một thế lực đáng sợ nào, chính là Lãng Nguyệt Quốc cũng bị kinh động, phái ra cao thủ trợ giúp điều tra.
Tuy rằng Chu Hằng chắc chắc rằng Chu Định Hải an toàn, ba tấm Ảnh Độn Phù đủ để giữ được ba lần tánh mạng, nhưng một ngày chưa nhìn thấy người hoặc là nhận được tin tức xác thực, thì một ngày Chu Hằng không thể yên lòng, càng chờ đợi càng sốt ruột.
Hai ngày này hắn không còn tâm trí để tu luyện, thân nhân là vảy ngược của hắn, mà phụ thân lại là người hắn quan tâm nhất.
Hắn đã nhờ Tiêu Họa Thủy phát động lực lượng của Tiêu gia, dò xét ở chung quanh đế đô, chỉ cần Chu Định Hải vừa đến liền lập tức dẫn tới chỗ ở của hắn, chỉ là thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, Chu Định Hải vẫn lần lữa không thấy bóng dáng, cũng không thấy An Nhược Trần phái người đưa tin tức lại đây.
Mỗi ngày Chu Hằng đều ngồi ở trong sân chờ tin tức, có một loại kích động muốn giết người.
Hắn phát thề, chỉ cần hắn biết vị trí của của thế lực thần bí kia, thì nhất định sẽ giết tới cửa, quấy đảo long trời lỡ đất!
“Ầm!” Đột nhiên cửa chính bị đá văng ra, đi vào một thanh niên tuấn mỹ, hoa phục cẩm y, phong độ ung dung, chính là Ứng Băng Phong.