Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Không Thể Phản Kháng

Chương 121


Vì bị “ma đưa” nên Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ mãi vẫn chưa thể xuống núi. Lúc được Chử Khang Ninh “mời” vào phòng, Tiết Mục Mục mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: dù sống hay chết, cuối cùng cũng có kết quả rồi.

Nhìn Lâm Đường bị quỷ nam ôm vào lòng, cô bỗng có cảm giác “quả nhiên là thế”: “Chẳng biết nên nói cậu may mắn hay là bất hạnh nữa.” Nếu may thì đã không bị quỷ nhắm trúng, nhưng nếu bất hạnh thì đã không sống được đến giờ. Đúng là vận số vừa may vừa rủi.

Lâm Đường nhìn Tiết Mục Mục bằng ánh mắt mờ mịt, do dự một lát mới lên tiếng: “Bọn họ bảo cậu muốn xuống núi.”

Tiết Mục Mục gật đầu: “Đúng.” Tuy là đạo sĩ, nhưng đối diện với một đám quỷ, cô lại chẳng sợ hãi chút nào, thậm chí còn thản nhiên kéo ghế dựa, ngồi xuống: “Mục đích không đạt được, phải rời đi thôi.”

Nhìn Lâm Đường, cô không khỏi nhếch môi cười khẩy: “Hay là cậu đại từ đại bi, tặng đứa bé cậu sinh ra cho tôi?”

Đối diện với một Tiết Mục Mục hoàn toàn xa lạ, Lâm Đường trợn tròn mắt: “… Cậu muốn con bé để làm gì?”

Tiết Mục Mục nhìn chằm chằm người nọ trong chốc lát: “Luyện bùa. Thuần hóa. Tóm lại đều để mạnh hơn. Nhưng tôi nghĩ cậu sẽ không hiểu được suy nghĩ của những người như tôi.”

Lâm Đường thật sự không hiểu nổi, mím môi một lát mới hỏi: “Quản Trạch Thành… là do cậu giết à?”

Ở trong căn biệt thự hỗn loạn này lâu như vậy, Tiết Mục Mục gần như đã quên mất kẻ xấu số kia. Cô híp mắt lại như đang hồi tưởng lại: “Đúng. Cậu ta rất đáng ghét, cũng quá ngu xuẩn, đúng lúc tôi cần chữa trị vết thương nên đã giết cậu ta.”

Lâm Đường không thể tin trong mắt Tiết Mục Mục, mạng người lại rẻ mạt đến như vậy. Dù cô gái trước mặt đã thay đổi rất nhiều, song cậu vẫn cảm thấy đối phương là người lương thiện, dịu dàng… hẳn sẽ không làm ra loại chuyện này đâu. Lâm Đường biết mình không có tư cách cũng như lí do để chỉ trích Tiết Mục Mục, chỉ cảm thấy hơi thương cảm và luống cuống: “Có phải cậu cũng muốn giết tôi không.”

Tiết Mục Mục nhìn chằm chằm Lâm Đường một lúc lâu, khi cậu cho rằng cô sẽ phủ nhận, cô lại chậm rãi gật đầu: “Ừ.” Cô nhẹ giọng nói: “Cậu cũng quá ngu.”

Lâm Đường tái mặt, không biết nói gì thêm. Cậu im lặng một lúc, cuối cùng gian nan thốt ra một câu: “Tôi biết rồi, các cậu đi đi.” Cậu nhìn về phía Kiều Phỉ, áy náy nói: “Xin lỗi, là tôi liên lụy đến cậu.”

Kiều Phỉ lắc đầu: “Không, nếu không phải cậu thì người xui xẻo chính là tôi.” Ở trong biệt thự nhiều ngày như vậy, cô gầy đi không ít, vẻ mặt cũng lạnh nhạt hơn, bây giờ mới thể hiện chút quan tâm: “Cậu… tự nguyện ở lại à?”

“Hả?” Lâm Đường không ngờ Kiều Phỉ sẽ hỏi vấn đề này. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của người nọ một lúc, thấy đối phương thật sự quan tâm mình mới cong môi không rõ là cười hay khóc: “… Ừ.”

Kiều Phỉ do dự một lát: “Vậy…” Cô như chẳng biết nói gì, miệng há ra rồi ngậm lại.

Lâm Đường cũng không còn gì để nói, kéo áo Chử Khang Ninh, nhỏ giọng bảo: “Để họ xuống núi đi.”

Tiết Mục Mục đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc định nói lời cuối với Lâm Đường, cô bỗng bắt gặp ánh mắt của Chu Trần Dật – người vẫn luôn im lặng đứng cạnh cậu từ nãy đến giờ, không khỏi nuốt ngược lời định nói vào trong cuống họng. Cô nhéo lòng bàn tay để mình thêm tỉnh táo, tái mặt xoay người rời đi.

Lâm Đường nhìn bóng dáng Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ biến mất ngoài cửa, bỗng sinh một cảm giác phức tạp rất khó diễn tả bằng lời: vậy là trong căn biệt thự này, thực sự chỉ còn mình cậu là người sống.

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Đường bỗng cảm thấy hơi khủng hoảng, nhưng cậu nhanh chóng vững lòng. Cậu rất sợ bản thân sẽ bị giam ở nơi này mãi mãi, nhưng cậu không có lí do để giữ Tiết Mục Mục và Kiều Phỉ ở lại với mình.

Chử Khang Ninh đứng bên cạnh như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Đường, nhẹ nhàng xoa mặt cậu: “Không sao đâu, chúng ta cũng sẽ xuống núi nhanh thôi, đến lúc đó em vẫn có thể gặp lại họ mà.”

Lâm Đường tựa đầu vào người Chử Khang Ninh. Cậu biết Chử Khang Ninh là ác quỷ, nhưng hắn thực sự đáng tin. Hắn như có thể nhìn thấu tất cả yếu ớt mong manh trong lòng cậu, còn kiên nhẫn xoa dịu những cảm xúc đó một cách rất dịu dàng.

Cậu thực sự phải thừa nhận, mình đã đặt niềm tin mù quáng vào hắn tự lúc nào.

- -----oOo------
 
Chương 122


Lâm Đường ham ngủ, lúc thức dậy, nếu không phải ăn cơm thì là bị người khác lén dụ lên giường, hoặc bị quỷ nam quấn lấy đòi chơi cùng như đứa trẻ. Cuộc sống ngày đêm điên đảo nên khi mở mắt nhìn thấy Dư Tắc, cậu còn ngỡ là mình đang mơ.

Dư Tắc đang nhìn cậu. Lâm Đường vươn tay chạm vào làn da lạnh băng của hắn, muộn màn phát hiện đây không phải là mơ.Cậu chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt vui mừng thấy rõ: “Anh đã khỏe rồi à?”

Dư Tắc không trả lời, chỉ ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Tối rồi, bảo bối.”

Lâm Đường ngây ra, không biết vì sao Dư Tắc lại nói câu này.

Trước khi Lâm Đường tỉnh giấc, Dư Tắc đã nhìn cậu thật lâu. Hắn không biết mình đã mất ý thức bao lâu, Lâm Đường dường như không còn gầy yếu như lúc trước, cũng không có vẻ ủ rũ vì hoảng sợ cả ngày lẫn đêm. Nhưng càng như thế, Dư Tắc lại càng cảm thấy đau lòng. Hắn không nói gì, chỉ cọ nhẹ môi lên má cậu.

Dư Tắc vuốt tóc Lâm Đường, hỏi một câu hắn vẫn luôn muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi: “Đường Đường, anh đưa em đến biệt thự, em có hận anh không?”

Lâm Đường hơi ngơ ngẩn, tựa như không hiểu sao người nọ lại thắc mắc vấn đề này. Cậu lắc đầu: “Sao có thể?”

Nhìn Lâm Đường, nhìn đôi mắt vẫn trong veo dù đã trải qua bao nhiêu đắng cay của cậu, Dư Tắc chợt cảm nhận được chút “con người” ngắn ngủi trong mình. Tựa như khi còn sống, hắn cảm nhận được vì sao mình thích Lâm Đường.

Dư Tắc chậm rãi cúi đầu, ngậm lấy làn môi cậu: “Bảo bối…”

Lâm Đường run mi, hé miệng đón nhận nụ hôn của đối phương. Cậu cảm nhận được mâu thuẫn trong cảm xúc của Dư Tắc, vừa vui vẻ, lại vừa đau khổ. Cảm xúc phức tạp này thông qua sự quyến luyến triền miên, truyền thẳng sang phía Lâm Đường.

Cậu vươn tay ôm Dư Tắc, lòng hơi căng thẳng vì đối phương chẳng hỏi han gì. Thậm chí cậu còn bối rối nghĩ: Có khi nào cậu ấy đã biết cả rồi không? Nếu đã biết… liệu cậu ấy có còn thích mình như trước?

Lâm Đường yếu đuối lại mâu thuẫn. Cậu hy vọng Dư Tắc hỏi về quan hệ của mình và những người khác, nhưng cũng sợ hãi hắn sẽ vì những mối quan hệ đó mà bỏ rơi mình. Thế nhưng Dư Tắc không hỏi gì hết, chỉ dịu dàng hôn môi cậu.

Cánh tay hắn hơi run. Hắn đang cố khống chế những suy nghĩ quá đáng trong đầu, tránh để lộ vẻ mặt xấu xí của một tên ác quỷ. Hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ dịu ngoan của Lâm Đường, cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng không phải vì đau khổ mà bởi vì hưng phấn và kích động. Hắn không thể điều khiển những cảm xúc này, vì chúng chính là cột trụ để hắn có thể biến thành quỷ — ác dục, ác niệm.

Dư Tắc thấy bụng Lâm Đường. Biết cậu đang mang thai, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn những vùng da rạn nứt vì thai kỳ của cậu, cuối cùng lần xuống phía dưới, chạm vào bờ mông mềm mại của đối phương.

Chớp mắt, Dư Tắc cố giữ cho bản thân tỉnh táo. Chu Trần Dật giúp hắn lấy lại lí trí nhưng không nói cho hắn biết phải làm sao để duy trì. Có lẽ chính Chu Trần Dật cũng không biết, hoặc đơn giản là không muốn nói cho hắn biết.

Khoảnh khắc đẩy ngón tay vào hang động ấm áp của người nọ, Dư Tắc như nghe được tiếng tim đập “thình thịch” trong ngực mình, nhưng hắn biết đây chỉ là ảo giác, quỷ đương nhiên không thể có nhịp tim.

Ngón tay Dư Tắc đảo qua đảo lại trong động thịt của Lâm Đường, không hề muốn rút ra. Hắn nhìn xoáy vào mắt cậu, nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Đường đã chớp hàng mi dài, lia mắt sang chỗ khác, hai gò má cũng từ từ đỏ lên.

Dư Tắc mê muội hôn lên má cậu. Hắn rút ngón tay ra, giữ đùi người nọ, chậm rãi đưa cây gậy đã cương cứng của mình vào.

Lâm Đường há miệng thở dốc. Dư Tắc ghé sát lại, hôn môi cậu. Hắn vừa mút môi Lâm Đường, vừa nhẹ nhàng đẩy sâu vào cơ thể cậu, thỏa mãn nghe cậu khẽ rên.

Dư Tắc chậm rãi nhắm mắt, môi dán lên môi Lâm Đường, nhớ tới lần đầu gặp cậu.

Nếu khi đó hắn tỏ tình với cậu thì tốt biết bao.

- -----oOo------
 
Chương 123: Kết thúc


Trời sáng, Dư Tắc liền biến mất. Lâm Đường chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Không bao lâu sau, cậu đã bị lay tỉnh, nhưng mở mắt ra lại chỉ thấy một cô bé với đôi tay cùng đôi chân ngắn cũn.

Lâm Đường hoảng sợ, cô bé lập tức nắm tay cậu: “Mẹ đừng sợ. Mẹ đang ở trong mơ.”

Lâm Đường cảm thấy rất khó tin: “Con là… bé con lần trước…”

Cô bé không có mắt mũi lần trước nay đã có đường nét rõ ràng, trông cực kỳ đáng yêu. Nó giống Lâm Đường hơn quỷ nam, nhìn thật sự không khác gì trẻ con bình thường. Giờ nó đang vui vẻ nở nụ cười: “Mẹ, con sắp ra rồi! Mẹ có vui không?”

Lâm Đường vừa mơ màng lại vừa sợ hãi. Thực ra cậu vẫn luôn lảng tránh một vấn đề: cậu là đàn ông, rốt cuộc làm sao sinh con được?

Giờ nghe cô bé nói vậy, cậu lại càng thêm hoảng hốt: “Con, con ra ngoài? Ra như thế nào?”

Bé con chớp mắt, chậm rãi mở miệng: “Mẹ có sợ đau không?”

Lâm Đường rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Sợ, con định xé bụng ta chui ra à?”

Bé con do dự một lát nhưng không gật đầu, chỉ bảo: “Thì ra mẹ không thích cách này. Thế để con nghĩ biện pháp khác.”

Lâm Đường là đàn ông, đương nhiên không có tử cung, quỷ thai lại như một cục thịt ở trong bụng cậu, không kết nối với bất cứ cơ quan nào. Biện pháp tốt nhất để “sinh ra” đương nhiên là xé rách bụng cậu, nhưng hiển nhiên Lâm Đường không thích cách này.

Quỷ quái trời sinh xảo trá, quỷ con đương nhiên không giống một đứa bé bình thường. Biết Lâm Đường thích những bé con ngây thơ nên nó mới bày ra dáng vẻ này chứ trên thực tế, nó hoàn toàn không khờ khạo chút nào. Nhưng bên cạnh đó, nó cũng rất có tình cảm với cơ thể mẹ, biết Lâm Đường sợ đau bèn nghĩ cách khác để chui ra, chứ nếu Lâm Đường sợ quá không chịu sinh thì cũng phiền phức lắm.

Quỷ con trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng miễn cưỡng nghĩ ra một cách. Cô bé do dự nói: “Biện pháp thì có, nhưng con sẽ yếu lắm.” Nó vốn là quỷ thai do người sinh, hồn phách của quỷ chứa trong thân xác thực, vừa không đoản mệnh và yếu ớt như con người, vừa không bị quỷ khí điều khiển như quỷ quái thông thường, nói chung là cực kỳ tốt.

Biện pháp khác nó nghĩ được chính là tạm bỏ thân xác thực của mình, cho quỷ khí đi ra trước. Phần cơ thể kia sẽ để Lâm Đường hấp thụ rồi cho bú để trả lại cho mình, kết quả cuối cùng cũng giống nhau.

Nhưng mà, quỷ con thầm nghĩ, ngộ nhỡ giữa chừng Lâm Đường không chịu cho nó bú, nó lại không đánh được đám quỷ lớn kia… vậy phải làm sao? Thế chẳng phải nó chỉ có thể làm một nhóc quỷ đáng thương à?

Lâm Đường thấy bé con nhìn mình một lúc lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đăm chiêu suy nghĩ, trông cực kỳ đáng yêu, cậu không nhịn được hỏi: “Cách gì thế?”

Quỷ con đảo mắt, nghĩ ra một cách tốt nhất cho cả mình lẫn Lâm Đường: “Con sẽ chui ra dưới dạng quỷ khí. Mẹ, lúc trước con đã bảo sẽ giúp mẹ xử lý ba và đám chú hư đúng không? Hay là vậy đi, chờ con chui ra, mẹ gọi từng người một đến, con sẽ lần lượt ăn hết cả đám, được không?”

Mơ được nửa chừng, Lâm Đường bỗng choàng tỉnh. Đầu cậu vã đầy mồ hôi, miệng thì ú ớ kêu lên. Quỷ nam xuyên tường xông tới, lo lắng hỏi: “Vợ à, sao vậy?”

Lâm Đường vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng kể lại giấc mộng của mình. Quỷ nam cũng sợ, không màng mâu thuẫn, lập tức gọi đám tình địch vào.

Chờ quỷ con hóa thành một đám khói đen chui ra khỏi bụng Lâm Đường, Chử Khang Ninh đã nhanh tay tóm được.

Chỉ là một đám khói, quỷ con không thể biểu lộ cảm xúc qua gương mặt, nhưng âm thanh nó phát ra lại vô cùng hoảng sợ: “Mẹ! Cứu con!” Cơ thể nó vẫn còn nằm trong bụng Lâm Đường, muốn chui trở về nhưng lại bị Chử Khang Ninh tóm chặt. Quỷ con gào khóc: “Mẹ ơi! Cứu con với!”

Chu Trần Dật cầm cái chai vẽ ký hiệu bên trên, thẳng tay nhét quỷ con vào. Ngay sau đó, tiếng khóc của nó đã bị lớp thủy tinh ngăn cách ít nhiều: “Mẹ ơi! Oa oa oa!”

Lâm Đường không đành lòng: “Đừng hung dữ như vậy. Nó chỉ là một đứa trẻ thôi.” Chẳng qua suy nghĩ hơi kỳ quái.

Lâm Đường nhìn chằm chằm cái bình đựng quỷ con trong chốc lát: “Thế này… là thế nào?” Cậu chỉ bụng mình: “Sao bụng tôi vẫn to như vậy?”

Quỷ nam cũng nhìn đám khói đen trong bình, bực bội “hừ” một tiếng, gõ thân bình, nói: “Im lặng chút, mấy ngày nữa sẽ thả mi ra.”

Quỷ con chỉ yên tĩnh trong chốc lát rồi lại bắt đầu náo loạn, nhưng lần này giọng của nó đã nhỏ đi nhiều, nghe hết sức đáng thương: “Mẹ, con đói quá.” Đám khói đen có vẻ chen chúc trong chai: “Mẹ ơi, cái chai này chật lắm.”

Lâm Đường hơi do dự, quay sang nhìn Chử Khang Ninh.

Chử Khang Ninh gõ cái chai: “Thả mi ra cũng được, nhưng mi phải thề không được cắn nuốt bọn ta.” Hắn mỉm cười: “Ranh con mà chí khí không nhỏ tí nào.”

Quỷ con lập tức mở miệng: “Bác, bác thả con ra đi, nhất định con sẽ không ăn bác.”

Nụ cười trên mặt Chử Khang Ninh đông cứng lại, hắn rụt tay về: “Đừng có gọi ta như vậy.”

Sau đủ loại cầu xin cùng hứa hẹn, cuối cùng quỷ con cũng được thả ra. Nó giữ nguyên hình dạng một đám khói, ghé vào bụng Lâm Đường, vừa nghỉ ngơi vừa hấp thụ dinh dưỡng từ rốn cậu. Chỉ chốc lát sau, đám khói này đã ngưng tụ thành một thực thể rõ ràng hơn.

Quỷ con dẻo miệng lại dính người. Lâm Đường vốn thích trẻ con, nhất là đứa trẻ đã nằm trong bụng mình lâu như vậy, giờ bị nó dỗ ngọt lại càng thêm thích nó.

Nhưng quỷ con quấn người, lúc nào cũng ghé vào bụng Lâm Đường, đây rõ ràng không phải là điều đám ác quỷ to đầu muốn thấy. Đến quỷ nam cũng ghét đám khói đen vì chiếm mất chỗ của mình. Ngược lại, nó và Dư Tắc – người không có chút quan hệ nào, lại có vẻ vô cùng hòa thuận, cả hai thường chụm đầu thì thầm to nhỏ, chẳng biết đang nói cái gì.

Lâm Đường rất tò mò, không nhịn được hỏi Dư Tắc. Dư Tắc bèn kề tai nói cậu nghe: “Con bé hỏi anh có thể thả quỷ khí không khống chế được trên người cho nó ăn không.”

Lâm Đường vểnh tai: “Sau đó thì sao?”

Sau khi thành quỷ, Dư Tắc vô cùng nóng nảy, chỉ kiên nhẫn với mỗi Lâm Đường. Hắn ghé tai cậu, nhỏ giọng đáp: “Anh bảo con bé đi theo ba nó, tranh cô hồn dã quỷ ba nó bắt được để ăn.”

Lâm Đường: “…”

Quỷ con hấp thu dinh dưỡng qua rốn Lâm Đường, lại ngày ngày đi theo quỷ nam ăn vặt, rất nhanh đã có thực thể, biến thành một em bé mập mạp đáng yêu.

Bé con biết phun bóng bóng, biết cười khanh khách, trên người chỗ nào cũng tròn trĩnh, mềm mại. Lâm Đường vô cùng yêu thích, lúc ngủ cũng muốn đặt con bên gối, ném tất cả đám quỷ lớn ra sau đầu.

Quỷ con từ một đám khói đen biến thành một em bé bụ bẫm, Lâm Đường bắt đầu lo lắng chuyện nó đi bắt quỷ cùng với quỷ nam. Sợ hoàn cảnh trên núi không thỏa mãn nhu cầu của cô bé, cậu vội vàng mang theo cái bụng đã co lại của mình cùng bốn con ác quỷ xuống núi.

Nhưng xuống núi rồi, Lâm Đường mới phát hiện, bụng tuy bé lại, nhưng người cậu đã béo thêm nhiều, đặc biệt phần ngực còn phồng lên không ít.

————–

- -----oOo------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom