Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Huyết Ma Quyết - Tu Tiên Ký

Chương 40: C40: Cầu một chút chính trực trong lòng hơn


Hậu viện của phủ trấn chủ.

So với sự ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài, nơi này tương đối yên tĩnh hơn.

Gió lớn, âm thanh dường như đều đã bị ngăn cách.

Lục Trường Sinh nhắm mắt lại, lặng lẽ ngồi xếp bằng, sắc mặt bình tĩnh.

Cổ Hạc Lâm bấm tay niệm thần chú xong, ông ta chắp tay trước ngực, ngón trỏ tạo thành hình chữ thập, âm thầm đọc: “Thiên Kiếm quyết.”

Ngay sau đó, hàng ngàn thanh kiếm quang xuất hiện xung quanh ông ta, từ từ xoay tròn mũi nhọn sắc bén, ùn ùn kéo đến!

Cảnh tượng ngàn kiếm vây quanh này khiến những người bên dưới vô cùng chấn động!

“Đây là thuật pháp linh giai trung cấp, Thiên Kiếm quyết! Có khoảng một ngàn thanh kiếm quang, sư tôn đã tu luyện thuật pháp này đến viên mãn!”

Đồng Tâm nhìn cảnh tượng trên bầu trời, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc!


Trong Tu Tiên Giới, thuật pháp từ thấp đến

cao chia thành Huyền giai, Linh giai, Khôn giai và Càn giai, trong đó mỗi giai sẽ lại chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Thuật pháp Linh giai trung cấp lại có thể tu luyện đến viên mãn!

Đồng Tâm cũng có tu luyện loại thuật pháp này, nhưng cũng chỉ có thể ngưng kết ra khoảng mười thanh kiếm quang mà thôi.

Có thế thấy được hắn ta đã chấn động đến mức nào!

Cùng lúc đó.

Cố Hạc Lâm chỉ tay ra: “Đi!”

Ngàn thanh kiếm quang đang xoay tròn lập tức dừng lại, sau đó đột nhiên lao vút ra, bay về phía đám người Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu, thoạt nhìn giống như một dòng sông băng!

Nhiệt độ trong không gian lúc này dường như cũng trở nên thấp hơn.

Xoẹt, xoẹt, xoẹt…

Âm thanh kiếm quang xé gió liên tục vang lên bên tai, trong đó lộ ra độ sắc bén khiến người khác lạnh người!

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt của tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu có chút ngưng trọng, cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng gã lại cười lạnh:

“Cố Hạc Lâm, bổn tộc trưởng phải thừa nhận, tối nay đơn phương chiến đấu với ngươi chắc chắn không chiếm được ưu thế gì, nhưng mà đáng tiếc…” Nói xong câu cuối cùng, tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu đột nhiên quát lên: “Cùng bốn tộc trưởng phá ngàn thanh kiếm quang của ông ta!”

“Vâng!” Bốn tên Hắc Thiệt Yêu rõ ràng có địa vị không hề thấp trong tộc lập tức nhận lệnh.


Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu trở tay, một cây thương màu đen tuyền xuất hiện trong tay gã, gã đắc ý cười nói: “Tu Tiên giới các ngươi có pháp khí pháp bảo, Ma giới bọn ta đương nhiên cũng sẽ có bảo vật! Đã từng nghe nói đến Uyên Ma trường thương chưa?”

Nói xong, gã hung hăng giơ cao Uyên Ma trường thương, hét lớn: “Mau rót ma nguyên của các ngươi vào!”

Bổn con Hắc Thiệt Yêu nghe vậy, lập tức tung chưởng về phía Uyên Ma trường thương từ trong khoảng không, ma nguyên hùng hậu không ngừng rót vào, nhanh chóng trở nên dày đặc!

Bọn chúng biết chỉ với một mình tộc trưởng, rất khó để kích hoạt được thứ ma bảo này!

“Ha ha ha! sảng khoái! cố Hạc Lâm, Uyên Ma trường thương đã được ngâm trong biến máu tươi, với uy lực của nó, bổn tộc trưởng muốn xem

thử ngươi sẽ ngăn cản nó thế nào!”

Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu cảm nhận được sự rung động của Uyên Ma trường thương trong tay, gã kinh hãi, sau đó đắc ý bật cười, tiếp theo đó, gã hung hăng ném ra, thương biến thành một tia sáng màu đen!

“Uyên Ma trường thương, đi!”

Ầm ầm!

Vào giây phút Uyên Ma trường thương lao ra ngoài, sấm sét đột nhiên vang lên trên bầu trời, tia chớp lóe lên giữa những áng mây!

Xem ra thứ ma bảo tà ác này đã khiến cả thiên đạo của Linh Trân Giới đều cảm thấy bất mãn!


“Uyên Ma trường thương…”

Vào thời đi3m tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu lấy nó ra, cổ Hạc Lâm đã choáng váng!

Tên tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu này sao lại có thế có được thứ ma vật như Uyên Ma trường thương này!

Uyên Ma trường thương không phải đang do Thâm Uyên Ma vương – Triệu Thâm Uyên của Ma giới nắm giữ sao?

Chết tiệt!

Chỉ trong chốc lát, cổ Hạc Lâm liền biết

được Uyên Ma trường thương này là do Triệu Thâm Uyên cho Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu mượn sử dụng!

Vù vù vù.
 
Chương 41: C41: Giây tiếp theo


Ma khí cuồn cuộn tỏa ra từ Uyên Ma trường thương, tràn ngập khắp không gian, những người phía bên dưới cũng cảm nhận được một cơn ớn lạnh xuyên qua xương cốt dưới sự ảnh hưởng của ma khí này!

Đúng lúc này, hàng ngàn thanh kiếm quang trên bầu trời sắp va chạm với Uyên Ma trường thương!

Thời điểm va vào nhau, luồng ánh sáng màu đen do Uyên Ma trường thương biến thành bổng nhiên hóa thành bóng dáng của một con hổ hung ác, đột nhiên giương nanh múa vuốt mở ra cái miệng khổng lồ giống như vực thẳm của mình!

“Grừ!”

Một tiếng hố gầm hung ác nổ tung bầu trời đêm!

Sắc mặt vô số người bên dưới lập tức trở nên tái nhợt, đầu óc nhất thời trống rỗng, vô thức che hai tai lại, nhưng đáng tiếc, một vệt máu tươi đã chảy dọc từ lỗ tai xuống.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không nhận ra điều này, chỉ ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong lòng

dáng lên cảm giác sợ hãi!

Hàng ngàn thanh kiếm quang kỳ ảo kia vậy mà lại bị một tiếng hố gầm này thổi bay!

“Phốc!”


Cổ Hạc Lâm bị phản phệ, phun ra một ngụm máu lớn, ông ta ôm ngực nhìn Uyên Ma trường thương kia đang tiếp tục lao vút tới với ánh mắt sợ hãi!

Đây chính là ma bảo!

Tuy rằng đám người tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu không thế phát huy ra hết toàn bộ uy năng của nó, nhưng giờ phút này ông ta đã bị phản phệ, làm sao có thể ngăn chặn nó được nữa!

Cho dù thủ đoạn của ông ta có thế ngăn chặn được thường thương, nhưng ông ta cũng sẽ bị thương nghiêm trọng!

Sau khi ông ta bị trọng thương rồi sẽ thế nào? Dân chúng ở nơi này phải làm sao?

Chi bằng…

“Sư tôn!!”

Trên tường trấn, hai mắt Đồng Tâm đỏ ngầu, hét lên một tiếng rồi ngự kiếm bay lên trời!

“Đợi ở đó cho vi sư, không được cử động!”

Hai mắt Cố Hạc Lâm lóe lên, dùng hết sức gào lớn.

“Sư, sư tôn…”

Cơ thể Đồng Tâm bị giữ chặt lại, nhìn bóng dáng có chút suy yếu của cổ Hạc Lâm, nước mắt trong khóe mắt chảy xuống.

Từ khi bước vào Tu Tiên Giới, dáng vẻ của Cố Hạc Lâm luôn cao ngất, ở Đông Vực, danh tiếng của cố Hạc Lâm vang dội khắp nơi!

Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy cố Hạc Lâm suy yếu giống như lúc này, chẳng khác nào một ông lão đã đến lúc lìa đời.

“Ha ha ha, thật đúng là sư đồ tình thâm, cổ Hạc Lâm, cố chân nhân của ta, ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, đồ đệ của ngươi sẽ nhanh chóng đi cùng ngươi… Uyên Ma trường thương này sẽ giết sạch tất cả mọi người ở nơi này…”

Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu li3m khóe miệng, nở nụ cười tà ác.

“Ha ha ha, tộc trưởng nói rất đúng.” Bốn con Hắc Thiệt Yêu đã có hơi suy yếu ở bên cạnh cười nham hiểm phụ họa.

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn thấy, Yêu ma đã chiếm được thế thượng phong tuyệt đổi.


Quốc vương Ly Thủy và những người khác đã hoàn toàn hoảng loạn!

Ngay cả vị tiên nhân cường đại này cũng

không thể đánh bại được đám yêu ma đó, hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, chẳng lẽ đều sẽ chết trong tay của yêu ma sao?

“Ha ha ha ha!”

Đột nhiên, cổ Hạc Lâm đứng thẳng người, ngửa đầu cười lớn!

Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của đám yêu ma và mọi người!

Sắc mặt tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu hơi thay đổi, ánh mắt trở nên u ám bất định, chẳng lẽ cổ Hạc Lâm này vẫn còn có thủ đoạn gì đó sao?

Nhưng rõ ràng đã phản phệ nghiêm trọng như vậy!

“Cổ mỗ ba tuổi học đọc! Sáu tuổi tập viết! Mười tuổi bước vào Tu Tiên Giới! Trải qua rất nhiều gian khố, khổ luyện suốt hơn ba trăm năm, cầu trường sinh, nhưng cầu một chút chính trực trong lòng hơn!”

“Trảm yêu trừ ma, bảo vệ dân chúng, chết thì có sao!”

Sắc mạt Cổ Hạc Lâm tái nhợt, nhưng giọng điệu lại đanh thép!

Quốc vương Ly Thủy và những người khác cũng như dân chúng đều im lặng, nhất thời không còn sợ hãi nữa.


“Sư, sư tôn…” Trái tim của Đồng Tâm run rẩy,

nghe thấy những lời vang dội đó, hắn ta dường như đã trưởng thành rất nhiều trong nháy mắt, ngay cả cảnh giới cũng bắt đầu mở rộng!

Giây tiếp theo.

Uyên Ma trường thương lao đến!

Biểu cảm của cổ Hạc Lâm trở nên dữ tợn, vận chuyến tu vi toàn thân, hào quang trên người lóe lên, quát lớn: “Cho dù hôm nay cổ mỗ đốt cháy tu vi, cũng phải khiến đám yêu ma các ngươi rơi xuống địa ngục, đừng mơ có thể làm hại nơi này!”

Rốt cuộc Đồng Tâm cũng không thể chịu đựng được nữa, ngự kiếm bay vút lên, bi thương gào lên: “Sư tôn, đừng!”

Nếu như Cố Hạc Lâm đốt cháy tu vi của mình, tu sĩ không có tu vi và linh lực trong cơ thế, sẽ trực tiếp chết đi!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này!

Một nam tử mặc y phục màu xanh dần dần xuất hiện trước mặt cổ Hạc Lâm trong vô số ánh mắt đờ đẫn của mọi người, nhìn ông ta, thản nhiên nói:

“Ngươi ồn ào chết đi được!”
 
Chương 42: C42: Sư tôn tiền bối hắn rất tốt


Trong và ngoài Mạch Ngọc trấn chìm trong sự im lặng quỷ dị.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn nam tử mặc y phục màu xanh vừa xuất hiện trong không trung.

Người tinh mắt đã phát hiện ra rằng sau khi nam tử y phục xanh này xuất hiện, gió lớn đã ngừng thổi, sấm chớp trên bầu trời đã dừng lại, mây đen dần tan ra.

Ánh trăng hoàn mỹ chiếu xuống, ánh sáng bạc bao phủ toàn bộ mặt đất.

“Tiên sinh!”

“Tiên nhân!”

Trên tường trấn, Trần Đại Đao, quốc vương Ly Thủy và nhóm quan viên đều tỏ ra vui mừng, trong lòng lại nhen nhóm lên hy vọng một lần nữa.

“Tiền bối…” Đồng Tâm đột nhiên lơ lửng trên không trung, đứng trên trường kiếm, ngơ ngác lấm bấm.

Lúc này mọi người mới giật mình nhớ đến vẫn còn Uyên Ma trường thương đáng sợ kia, lập tức nhìn lại!

Sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng, Uyên Ma trường thương khí thế hung hãn kia vậy mà lại đang đứng im phía sau nam tử y phục xanh

kia… run rẩy kịch liệt, không thể tiến thêm một tấc nào!


Hoặc nói cách khác chính là trỏng có vẻ như đang sợ hãi đến mức không dám đến gần!

Cùng lúc đó, trên bầu trời cao.

Cố Hạc Lâm cũng kinh ngạc nhìn về phía Uyên Ma trường thương đang dừng lại phía sau lưng nam tử y phục xanh, sau đó cứng nhắc đưa mắt nhìn sang nam tử đó, miệng lưỡi khô khốc gọi: “Tiền, tiền bối…”

Lục Trường Sinh không đợi cố Hạc Lâm nói xong đã xoay người nhìn đám người tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu đang giật mình kinh hãi ở phía xa, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào, giống như đang nhìn một con kiến…

Ánh mắt coi thường mạng sống này…

Khiến cho tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu vốn đã đang sợ hãi chợt cảm thấy rùng mình!

Thời điểm nhìn thấy Uyên Ma trường thương bị chặn lại, bọn chúng đã mất hết tinh thần chiến đấu, quả thật bọn chúng có thể không được thông minh lắm, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc!

Nam tử y phục xanh trước mắt quá mức bí ấn!

Có thế ngăn chặn được Uyên Ma trường

thương do bọn chúng thi triến, ít nhất phải là lão tố Nguyên Anh trong Tu Tiên Giới!

“Các, các hạ là ai?”

Tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu cố trấn an hỏi, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó.

Một lúc sau, thấy hắn vẫn im lặng không nói lời nào, mồ hôi lạnh của tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu đã chảy ra như suối, áp lực quá lớn.

“Tộc, tộc trưởng, chúng ta chạy trốn trước đi, nếu tiếp tục như vậy…”

Tên cao tầng của Hắc Thiệt Yêu ở bên cạnh dùng truyền âm nói, giọng điệu hoảng sợ gấp gáp không yên.

Ánh mắt tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu mờ mịt nhìn về phía quả cầu ánh sáng, bên trong đó còn có mấy chục tộc nhân của Hắc Thiệt Yêu tộc của gã.

Sau đó gã nghiến răng nghiến lợi nói: “Rút lui!”

Ngay sau đó, sương mù đen cuồn cuộn kéo tới, năm bóng dáng ma quái của bọn chúng nhanh chóng lui về phía sau, ý đồ chạy trốn!


Trong lúc gấp gáp rút lui, tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu vung tay gọi Uyên Ma trường thương đang ở trước mặt Lục Trường Sinh, muốn triệu hồi lại nó!

Đây chính là ma bảo của Thâm Uyên Ma vương đại nhân, lần này chỉ cho gã mượn sử dụng thôi, nhất định phải thu hồi!

Nhưng không lâu sau, gã sợ hãi phát hiện ra, cho dù gã triệu hồi thế nào đi nữa, Uyên Ma trường thương đều không hề phản ứng!

“Đáng chết! Đây là bảo vật của Ma vương đại nhân, ngươi không sợ chết thì cứ giữ đi! Đi thôi!”

Giờ phút này tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu không còn thời gian đế nghĩ đến chuyện gì khác nữa, bỏ lại những lời cay nghiệt rồi nhanh chóng muốn trốn khỏi không gian này!

Nhìn thấy thế, mọi người đều mừng rỡ!

Đám yêu ma này chắn chắc là đang sợ hãi muốn bỏ trốn.

“Tiền bối, bọn họ muốn chạy trốn…!”

Không đợi cố Hạc Lâm gấp gáp nói xong.

Lục Trường Sinh đã nhẹ nhàng vung tay áo bào, giống như đang phủi bụi đất.

Ầm!

Đám người tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu nổ tung giống như pháo hoa màu đen dưới ánh trăng, thậm chí còn không thể hét lên một tiếng nào…

Chỉ có tiếng nố nặng nề vang vọng trong


đêm tối.

Cố Hạc Lâm hoàn toàn choáng váng…

Đây là thủ đoạn quỷ thần gì vậy? Tại sao ngay cả linh lực cũng không dao động, năm tên Hắc Thiệt Yêu kia đã…

Đồng Tâm đang ở giữa không trung cũng lập tức cảm thấy không thở nổi.

Chỉ có người tu tiên như bọn họ mới biết cảnh tượng vừa rồi khủng bổ đến mức nào.

Những người phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, quốc vương Ly Thủy và đám quan viên trừng lớn hai mắt, hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu được chuyện Trần Đại Đao nói vị tiên nhân này tiêu diệt hết tất cả yêu ma là như thế nào!

Thật sự vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn!

Mà lúc này, bản thân của Trần Đại Đao cũng bị dọa đến choáng váng!

Trước đây hắn ta chưa từng nhìn thấy tiên sinh diệt yêu, là tự tiên sinh nói với hắn ta, hắn ta cũng không biết cái gọi là diệt yêu của tiên sinh là đồ pháp gì.

Chỉ một chiêu, không, thậm chí còn chưa nhìn thấy bất kỳ thuật pháp tiên gia hoa mỹ nào, đám yêu ma này đã phát nố một cách kỳ quài…
 
Chương 43: C43: Trên tường trấn


Lúc này, Lục Trường Sinh nhẹ nhàng đá vào

đêm tối.

Cố Hạc Lâm hoàn toàn choáng váng…

Đây là thủ đoạn quỷ thần gì vậy? Tại sao ngay cả linh lực cũng không dao động, năm tên Hắc Thiệt Yêu kia đã…

Đồng Tâm đang ở giữa không trung cũng lập tức cảm thấy không thở nổi.

Chỉ có người tu tiên như bọn họ mới biết cảnh tượng vừa rồi khủng bổ đến mức nào.

Những người phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, quốc vương Ly Thủy và đám quan viên trừng lớn hai mắt, hồi lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần, rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu được chuyện Trần Đại Đao nói vị tiên nhân này tiêu diệt hết tất cả yêu ma là như thế nào!

Thật sự vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn!

Mà lúc này, bản thân của Trần Đại Đao cũng bị dọa đến choáng váng!

Trước đây hắn ta chưa từng nhìn thấy tiên sinh diệt yêu, là tự tiên sinh nói với hắn ta, hắn ta cũng không biết cái gọi là diệt yêu của tiên sinh là đồ pháp gì.

Chỉ một chiêu, không, thậm chí còn chưa nhìn thấy bất kỳ thuật pháp tiên gia hoa mỹ nào, đám yêu ma này đã phát nố một cách kỳ quài…

Lúc này, Lục Trường Sinh nhẹ nhàng đá vào

Uyên Ma trường thương một cước.


“Vút” một tiếng, Uyên Ma trường thương hóa thành ánh sáng màu đen trốn vào hậu viện của phủ trấn chủ, không gây ra tiếng động nào nữa.

Lục Trường Sinh liếc nhìn về phía quả cầu ánh sáng, sau đó liếc nhìn cố Hạc Lâm đang choáng váng, thản nhiên nói: “Còn lại một ít yêu…”. Truyện Trọng Sinh

“Tiền bối yên tâm, Hạc Lâm có thể xử lý được!” Cổ Hạc Lâm phục hồi tinh thần, nhanh chóng vỗ ngực.

Lục Trường Sinh gật đầu, sau đó bóng y phục xanh của hắn dần dần tan biến.

Nhìn thấy Lục Trường Sinh lại biến mất một cách thần không biết quỷ không hay, quốc vương Ly Thủy lấy lại phản ứng, vội vàng quỳ xuống hô to:

“Bọn ta, khấu tạ ơn tiên nhân đã cứu mạng!”

Mọi người có mặt đều cảm động, vội vàng cúi đầu, kính cẩn hô lên: “Khấu tạ tiên nhân đã cứu mạng!”

Những âm thanh to rõ vang lên trong đêm tối này, liên tục không ngừng!

Cố Hạc Lâm và Đồng Tâm nhìn cảnh tượng này, trong lòng có vô vàn cảm xúc.

Nhưng vào lúc này, giọng nói bình thản của Lục Trường Sinh lại vang lên khắp trong Mạch

Ngọc trấn:

“Có thấy ồn không?”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên im lặng, mọi âm thanh cả trong và ngoài trấn đề lập tức im bặt!

Sắc mặt Cổ Hạc Lâm, Đồng Tâm, Trần Đại Đao, quốc vương Ly Thủy và những người khác đều thay đổi, nụ cười ngại ngùng xuất hiện trên mặt…

Sau khi sợ hãi qua đi, dán chúng lại trở nên vô cùng phấn khích!

Vậy mà tiên nhân lại thật sự đang ở trong Mạch Ngọc trấn!

“Cảm tạ ta làm gì, ta chỉ cảm thấy quá ồn ào, các ngươi nên cảm tạ một người khác, dù sao trên đời này cũng không có nhiều người liều cả tính mạng đế cứu các ngươi đâu.”

Lúc này, giọng nói của Lục Trường Sinh lại một lần nữa vang lên trong trấn…

Sắc mặt Cổ Hạc Lâm đang ở trên không trở nên cứng đờ.

Quốc vương Ly Thủy, đám quan viên và dân chúng giật mình sửng sốt, nhưng chỉ trong chốc lát bọn họ đã biết Lục Trường Sinh đang nói đến ai.

Bọn họ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía


cổ Hạc Lâm giữa không trung, trong lòng có chút co giật khi nhớ lại cảnh tượng ông ta dũng cảm không sợ chết.

Giây tiếp theo, mọi người trong và ngoài trấn đều đồng loạt quỳ xuống ngay ngắn, im lặng hành lễ trước Cố Hạc Lâm vẫn còn đang ngơ ngác.

“Cổ mổ, Cổ mổ…”

Hai mắt Cố Hạc Lâm đỏ lên, nhất thời không biết lên nói gì, nhưng sau đó trên mặt ông ta lại xuất hiện mộ nụ cười, chỉ cảm thấy hết thảy đều đáng giá.

Cuối cùng, ông ta không khỏi nhìn về phía phủ trấn chủ của Mạch Ngọc trấn, cung kính cúi lạy, thầm nói trong lòng:

“Tạ ơn tiền bổi.”

Đồng Tâm nhìn cổ Hạc Lâm ở trên cao cũng vui vẻ mỉm cười, sau đó lại cung kính nhìn về phía phủ trấn chủ, lần này đến thế tục một chuyến, hắn ta đã thu hoạch được rất nhiều.

Giờ Tý.

Dưới sự chỉ huy của nhiều quan viên, người dân nhanh chóng thu dọn đồ đạc và vào Têu nghỉ ngơi.

Nghĩ đến nam tử y phục xanh kia là tiên giáng trần, bọn họ biết, thứ chờ đợi bọn họ chính

là giấc ngủ ngon nhất trong khoảng thời gian gần đây, có hắn, bọn họ sẽ cảm thấy an toàn.

Quốc vương Ly Thủy và nhóm quan viên cũng nhẹ chân nhẹ tay trở về phủ trấn chủ nghỉ ngơi…

Về phần những ma quái cấp hai còn lại, đã được Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm xử lý.

Màn đêm cuối cùng cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Có rất nhiều tiếng ngáy vang vọng trong vô sổ Têu trại…


Trên tường trấn.

Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm ngồi xếp bằng, nhưng cả hai đều không tu luyện mà vẫn mở to mắt.

Đồng Tâm nhìn lướt qua vô sổ lều trại, cười nói: “Sư tôn, e là sau này toàn bộ dân chúng đế quốc Ly Thủy đều biết đến sự tồn tại của tu sĩ chúng ta.”

Cổ Hạc Lâm khẽ cười: “Vậy thì có gì phải ngại? Tương lai sớm hay muộn gì cũng sẽ biết.”

Trải qua những chuyện trước đó, ông ta biết nhất định Ma giới còn muốn gây rắc rối.

Dù sao đến cả ma bảo như Uyên Ma trường thương mà Thâm Uyên Ma vương kia cũng cho tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu mượn…

Lúc này, Đồng Tâm cũng mơ hồ hiếu được ý của Cố Hạc Lâm, hắn ta lập tức nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta có nên trở về tông môn bấm báo chuyện này với tông chủ để thương lượng không?”

Cố Hạc Lâm nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nhìn về phía Mộ tiên, ánh mắt lóe lên: “ừm, đêm nay đợi thương thế trong cơ thể vi sư khá lên một chút, chúng ta trở lại tông môn, một thời gian nữa rồi trở về nơi này.”

“Vâng.” Đồng Tâm đáp lại, sau đó nở nụ cười ngưỡng mộ: “Nơi này có một Hóa Thần Thực Quân như tiền bổi bảo vệ, nhất định sẽ rất an toàn.”

“Ha ha.” Đôi mắt già nua của cổ Hạc Lâm hiện lên vẻ kính sợ.

Đồng Tâm đột nhiên nói: “Sư phụ, tiền bổi, hắn rất tốt.”

Cổ Hạc Lâm sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Đúnq vậy.”
 
Chương 44: C44: Tiền bối họ lục tên là trường sinh


Phủ trấn chủ, hậu viện.

Lục Trường Sinh nhìn về phía tường trấn.

Vừa rồi Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm đã rời đi.

Hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bình tĩnh quan sát Uyên Ma trường thương đang cách mặt đất ba thước.

Giờ phút này Uyên Ma trường thương đang không ngừng run rấy, nam tử y phục xanh này mang lại cho nó cảm giác sợ hãi quá mức kinh khủng.

Là ma bảo của Thâm Uyên Ma vương của Ma giới, nó đã sớm sinh ra linh tính.

Nhưng bởi vì từng tắm trong biển máu tươi, cho nên dù có sinh ra linh tính, vậy thì cũng là tà linh.

Dù sau trong sổ máu tươi khổng lồ kia cũng trộn lẫn với vô số oán niệm vô tận!

“Bổn đế biết ngươi đã có linh tính, có thể nghe hiểu được tiếng người, ngươi cứ yên tâm chờ chủ nhân của ngươi tới cứu ngươi đi.” Lục Trường Sinh nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, Uyên Ma trường thương càng run rẩy dữ dội hơn!

Không biết tại sao, trong tiềm thức nó không hề cho rằng chủ nhân nó sẽ có thể cứu được nó ra.


“Nhưng mà đến lúc đó, nếu chủ nhân của ngươi không thế cứu được ngươi đi… vậy thì hắn ta sẽ phải chết, ngươi cũng phải chết.”

Lục Trường Sinh thản nhiên nói.

Uyên Ma trường thương hoảng sợ, ngọn thương đứng thẳng trong không trung, đang điên cuồng lắc lư với Lục Trường Sinh.

Thoại nhìn giống như một người đang liên tục cúi đầu cầu xin sự thương xót.

“Cứ ở lại đây đi.”

Lục Trường Sinh không để ý tới tà linh chưa thành hình này, đứng dậy, đi ra khỏi đình nghỉ mát, đi về phía phòng ngủ.

Đêm đã khuya, đã đến lúc phải nghỉ ngơi.

Về phần Uyên Ma trường thương, hắn cũng lười đặt phong ấn hay kết giới gì đó, hoàn toàn không cần thiết, nếu nó dám chạy, vậy thì cứ chạy đi…

Chẳng bao lâu sau, trong sán chỉ còn lại Uyên Ma trường thương.

Nó im lặng lơ lửng ở đó, không dám cử động.

Ma Giới.

“Cái gì? Hồn đăng của tộc trưởng và bốn vị trưởng lão của ngươi đều tắt rồi?”

Triệu Thâm Uyên bối rối hỏi, con ngươi hơi nheo lại.

“Đúng… đúng vậy, Ma Vương đại nhân, không chỉ có tộc trưởng và bốn vị trưởng lão, mà hồn đăng của hơn mười tộc nhân khác cũng đã tắt!”

Hắc Thiệt Yêu quỳ trên mặt đất, nói với giọng run rấy.

Gã chính là trưởng lão duy nhất còn sót lại trong tộc Hắc Thiệt Yêu.

Thời điểm tộc nhân canh giữ hồn đăng đến báo cáo, ban đầu gã còn không tin, nhưng sau khi đích thân đi kiểm tra, gã lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may mà bản thân còn một số chuyện phải xử lý nên không đi theo tộc trưởng đến Linh Trần Giới.

Bằng không cái mạng già này của gã cũng không thế giữ được.


“Chết tiệt!”

Sắc mặt của Triệu Thâm Uyên trở nên âm u bất định.

Nhưng không phải đau lòng cho tộc Hắc Thiệt Yêu, chết thì cứ chết đi.

Hẳn ta đang cảm thấy đau lòng cho Uyên Ma trường thương của mình!

Vì Uyên Ma trường thương, hắn ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tinh lực.

Rốt cuộc tộc Hắc Thiệt Yêu đã xảy ra chuyện gì ở thế tục?

Một kẻ có thế sánh ngang với nhân tu Kim Đan hậu kỳ, bốn kẻ có thể so sánh với nhân tu Kim Đan sơ kỳ, vậy mà toàn bộ đều mất mạng.

“Tộc Hắc Thiệt Yêu các ngươi thật đúng là thành sự thì ít mà bại sự có thừa, cút đi, bảo Mộng Yểm Ma Tộc tới gặp bổn vương.”

Triệu Thâm Uyên lạnh lùng nói.

“Váng… vâng.”

Trưởng lão Hắc Thiệt Yêu giống như được ân xá, vội vậy chạy ra ngoài.

Triệu Thâm Uyên lạnh lùng lẩm bấm,

“Tốt nhất đừng có ý đồ luyện hóa Uyên Ma trường thương của bổn vương, bằng không cho dù ngươi là ai… bốn vương nhất định sẽ xé nát ngươi thành từng mảnh.” .


========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
2. Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Ngọt Ngào Đắng Cay
=====================================

Câu cuối cùng gần như rít lên từ kẽ răng.

Một vài ngày sau đó.

Cổ Hạc Lâm và Đồng Tâm vội vã quay lại Thanh Vân Tông.

Đại điện của Thanh Vân Tông.

Hai bên có hơn mười bóng người đang đứng thẳng, tất cả đều là cao tâng của Thanh Vân Tỏng, mỗi người đều đang cau mày.

Bầu không khí nặng nề một cách dị thường.

“Cố trưởng lão, không phải bổn tông không tin tưởng ông, mà chuyện này có liên quan rất lớn, ông nhất định phải hiểu rõ.”
 
Chương 45: C45: Rõ ràng cố hạc lâm có biết


Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía trên đại điện.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ trưởng lão đều nhìn về phía cố Hạc Lâm, tuy rằng trong lòng bọn họ hoàn toàn tin tưởng, nhưng chuyện này quá lớn, có ảnh hưởng đến toàn bộ Linh Trần Tu Tiên Giới!

Cổ Hạc Lâm mím môi, cúi đầu nói: “Tông chủ, đương nhiên cổ mồ sẽ không lấy sự kiện chấn động như vậy ra đế nói đùa. Nếu trong lòng tông chủ vẫn còn nghi ngờ, cổ mỗ sẵn lòng chấp nhận soát hồn.”

Bầu không khí trong đại điện bỗng chốc ngưng trọng.

Vẻ mặt của các trưởng lão lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng.

Cuối cùng, mọi người đều nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp ở ghế bên trên, chờ đợi người nọ lên tiếng.

Thẩm Diệu Quân khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Cố trưởng lão nói quá lời rồi.”

Nói xong, không nói gì thêm nữa.

Đại điện lại chìm trong im lặng, các trưởng lão cũng cau mày, trầm tư suy nghĩ.

“Cổ trưởng lão, ông kể chi tiết lại đi.” Thẩm Diệu Quân nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.


“Vâng.” Cố Hạc Lâm đáp lại, sau đó trịnh trọng nói:

“Trước đó, có người của đế quốc Ly Thủy ở thế tục đến cầu cứu, nói rằng có yêu ma làm loạn, lúc ấy tông chủ cùng các vị trưởng lão đều ra ngoài, trong tông chỉ còn lại cố mổ và trưởng lão gác núi, cổ mổ liền phái đệ tử thân truyền là Đồng Tâm dẫn theo một số đệ tử ngoại môn….”

Sau đó, Cố Hạc Lâm lần lượt kế lại những chuyện đã xảy ra cùng một ít suy luận cho mọi người nghe.

Mọi người đều chăm chú lắng nghe, nhưng khi Cổ Hạc Lâm nói đến…

“Cái gì? Uyên Ma trường thương?”

Các trưởng lão kêu lên.

Ngay cả Thấm Diệu Quân cũng nheo mắt lại…

Bọn họ đều từng nghe nói, đó chính là ma vật của Thâm Uyên Ma vương của Ma Giới.

Cảnh tượng ngày hôm đó lại hiện lên trong mắt Cố Hạc Lâm, ông ta thở dài: “Đúng vậy, Uyên Ma trường thương, cho dù do bốn tên ma quái cấp năm và một ma quái cấp bảy thi triển ra, nhưng Thiên Kiếm quyết của cổ mỗ vẫn bị đánh tan trong giây lát, lập tức phản phệ.”

“Sau đó thì sao?” Thấm Diệu Quân nhẹ giọng hỏi.

Các trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn cổ Hạc Lâm, tự hỏi ông ta làm thế nào có thể chổng đỡ được với tu vi Kim Đan đỉnh phong của mình.

Huống chi còn ở trong tình huống bị phản phệ.

Cố Hạc Lâm cười khố, thầm nói trong lòng: “Tiền bối, xin thứ lỗi, Hạc Lâm đành phải nói ngài ra.”

Sau đó ông ta không còn cách nào khác ngoài việc tiết lộ sự tồn tại của Lục Trường Sinh,

nếu không bản thân ông ta cũng không biết phải giải thích thế nào.



Cho dù nói nhảm, dưới sự theo dõi chăm chú chờ đợi câu trở lời của mọi người, ông ta cũng không thể nghĩ ra được cái cớ nào khác trong thời gian ngắn như vậy…

“Cái gì? Buộc Uyên Ma trường thương dừng lại? Không hề sử dụng bất kỳ thuật pháp nào cũng đã tiêu diệt được năm người tộc trưởng Hắc Thiệt Yêu trong chốc lát?”


Đây ít nhất cũng phải là lão tố Nguyên Anh, không phải sao?

Các trưởng lão nhìn nhau, trong lòng chấn động không thôi, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, cảm giác như đang nghe câu chuyện xưa nào đó.

Chỉ là một lão tố Nguyên Anh sao lại xuất hiện ở nơi như thế tục? Chẳng lẽ là từ nơi khác đến, đến mộ tiên tìm hiểu, sau đó tình cờ ở lại?

Lúc này, Thẩm Diệu Quân ở trên ghế chậm rãi đứng lên, trong mắt ẩn chứa chấn động, hỏi: “Ông có biết tục danh của người nọ không? Lúc này đang ở đâu?”

Cố Hạc Lâm trầm ngâm một lát, trịnh trọng nói: “Tiền bối họ Lục, tên là Trường Sinh.”

“Lục… Trường… Sinh.”

Thẩm Diệu Quân cau mày, nhẹ giọng lẩm

bẩm, sau đó nói: “Chưa từng nghe qua, là người từ Vực khác đến sao?”

Nghe vậy, cổ Hạc Lâm nói: “Tông chủ, tiền bối chỉ nói trước kia hắn sống ấn dật. Cho nên… Cổ mổ cũng không rõ ràng lắm.”

Thẩm Diệu Quân gật đầu, lại nói: “ông còn chưa nói hắn đang ở đâu?”

Nghe vậy, tất cả trưởng lão đều dựng thẳng lổ tai lên, đồng loạt nhìn về phía cố Hạc Lâm.

Cố Hạc Lâm cười khố thở dài: “Tông chủ, các vị trưởng lão, tiền bối không thích người khác quấy fây…”

Hai mắt mọi người sáng lên!


Rõ ràng cố Hạc Lâm có biết!

“Ha ha, Hạc Lâm, ông cứ việc nói thẳng ra đi. Yên tâm, ông đã nói như vậy rồi, đương nhiên bọn ta sẽ không quấy rầy vị tiền bối đó!”

Đại trưởng lão đứng lên mỉm cười nói.

Các trưởng lão cũng liên tục gật đầu.

Trong lòng Thấm Diệu Quân cũng rất muốn biết, bởi vì dựa theo những gì cổ Hạc Lâm nói, có lẽ thế đạo sắp rơi vào hỗn loạn.

Lúc này rất cần có tu sĩ cường đại ra tay.

Cổ Hạc Lâm thầm xin lỗi Lục Trường Sinh một lần nữa trong lòng, những người trong tông

môn sớm hay muộn gì cũng sẽ đến Mạch Ngọc trấn, hơn nữa tất cả mọi người ở đó đều đã biết Lục Trường Sinh đang ở Mạch Ngọc trấn…

Ông ta hoàn toàn không có cách nào đế nói dối.

Sau đó, Cổ Hạc Lâm nhìn về phía Thẩm Diệu Quân đang ngồi trên ghế với sắc mặt nôn nóng, nói:

“Tiền bối đanq ở Mach Nqọc trấn.”
 
Chương 46: C46: Bổn tông đi cùng các ngươi


Đang ở Mạch Ngọc trấn!

Hay lắm.

Ánh mắt của tất cả trưởng lão đều sáng lên, trong lòng đều muốn đến thăm hỏi.

“Nếu Cổ trưởng lão đã nói vị tu sĩ kia không thích người khác quầy rầy, vậy thì các ngươi không ai được đi.”

Thấm Diệu Quân thu lại ánh sáng trong mắt, liếc nhìn các vị trưởng lão, lạnh lùng nói.

Sắc mặt các trưởng lão bỗng nhiên có chút cứng ngắc, đều cười ngượng ngùng.

Thật ra cố Hạc Lâm rất muốn nói cho mọi người biết, dựa theo trực giác của ông ta, ông ta cảm thấy vị tiền bối kia rất có thể là Hóa Thần Thực Quân.

Chỉ là trong lòng ông ta vẫn còn chưa chắc chắn cho nên không nói gì, dù sao cũng chưa từng gặp được Hóa Thần Thực Quân chân chính…

“Được rồi, tạm thời không nói về vị tu sĩ thần bí này nữa, điều quan trọng trước mắt là chuyện của Ma giới.” Thấm Diệu Quân khẽ hít một hơi: “Các vị trưởng lão đều là nhân vật cốt lõi của Thanh Vân Tông chúng ta, có ý kiến gì thì hãy nói ra từng người một.”


Nghe vậy, các vị trưởng lão đều im lặng, vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị.

Không lâu sau, Đại trưởng lão dẫn đầu đứng dậy, chắp tay nói: “Tông chủ, lão phu nghĩ chuyện này cần phải báo cho tất cả tông phái ở Đông Vực biết, thậm chí là tất cả các tông phái khắp ba vực của Tu Tiên Giới. Nếu Ma giới xâm chiếm với quy mô lớn, cũng không phải một mình Đông Vực có thể ngăn cản được!”

Thấm Diệu Quân khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía những trưởng lão khác: “Các trưởng lão khác thì sao? Các ngươi nghĩ sao về chuyện này?”

“Ta đồng ý với những gì Đại trưởng lão nói.”

“Ta cũng đồng ý…” tt 99

Tất cả các trưởng lão đều đứng dậy tán thành quyết sách của Đại trưởng lão.

Thấm Diệu Quân không đồng ý ngay lập tức, mà nhìn cố Hạc Lâm nói: “Cổ trưởng lão luôn là người suy nghĩ nhanh nhẹn, ông nghĩ thế nào?”

Các trưởng lão nhìn sang, chờ đợi ý kiến của Cổ Hạc Lâm, bọn họ không thể không thừa nhận rằng đầu óc của cổ Hạc Lâm rất tốt.

Ví dụ như lần yêu ma quấy phá Ly Thủy này, nếu đổi lại một trong sổ các trưởng lão bọn họ, có thể sẽ không phát hiện được âm mưu của Ma

giới.

cổ Hạc Lâm cúi đầu trầm mặc một lát, sau đó nhìn Thấm Diệu Quân nói:

“Tông chủ, cố mỗ cho rằng chuyện này tạm thời không nên nói cho các tông phái khác biết.”

Ồ?

Các trưởng lão đều có hơi sửng sốt, không ngờ Cổ Hạc Lâm lại sẽ nói ra những lời này.

Thấm Diệu Quân hỏi: “Tại sao?”


“Bởi vì trước mắt còn chưa xác định được quy mô xâm lược của Ma giới, có vẻ như kế hoạch hiện tại của bọn họ chỉ muốn chiếm một vị trí ở gần mộ tiên, cũng chính là ở phía đông đế quốc Ly Thủy, nếu đúng là như vậy, Thanh Vân Tông chúng ta có thể tạm thời chống cự được.”

Cổ Hạc Lâm trầm giọng nói.

Đại trưởng lão nhướng mày đứng lên nói: “Hạc Lâm, nói cho các tông phái ở các vực biết không phải sẽ càng ổn thỏa hơn sao?”

“Đúng vậy.” Các trưởng lão cũng vội vàng lên tiếng, bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng.

Thấm Diệu Quân không nói gì, chỉ chờ cổ Hạc Lâm lời nói tiếp theo.

“Haizz.” Cố Hạc Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Các vị trưởng lão, thông báo cho các tông môn ở các

vực biết đương nhiên tốt, nhưng các ngươi có từng nghĩ đến, nếu bọn họ không tin thì phải làm sao?”

Sắc mặt các trưởng lão hơi thay đối, không đợi bọn họ lên tiếng, cổ Hạc Lâm nói tiếp:

“Hơn nữa, tạm thời chưa nói đến chuyện các tông phái khác có tin hay không, chúng ta hoàn toàn không biết thời gian Ma giới đến xâm lược, nếu Ma giới mãi không tấn công bốn phía, đến lúc đó chúng ta phải giải thích với các tông phái khác thế nào? Thanh Vân Tông chúng ta nhất định sẽ trở thành trò cười của Tu Tiên Giới.”

Sắc mặt của các trưởng lão đã hoàn toàn thay đổi, đây là chuyện mà bọn họ đã hoàn toàn không đế ý tới…

“Cổ mỗ còn có một chuyện tương đối quan trọng chưa nói ra, đó là Tu Tiên Giới hiện tại thật sự đoàn kết sao? Yêu ma quấy phá ở khu vực quản lý của Thanh Vân Tông chúng ta, chỉ cần các tông phái khác cảm thấy chưa đến mức uy hiếp đến bọn họ, chắc chắn đều sẽ không ra tay giúp đỡ.”


Cổ Hạc Lâm chế giễu: “Các tông phái Tu Tiên Giới đã bao giờ không phải tự quét tuyết trước cửa?”

Trên mặt Thấm Diệu Quân lộ ra nụ cười, nhìn ông ta với ánh mắt thưởng thức: “Những gì cổ

tưởng lão nói chính là điều bốn tông chủ lo lắng trong lòng.”

Vừa rồi tại sao nàng ấy không thảo luận về việc này ngay sau khi biết được sự việc trọng đại kia mà lại nhắc đến một Lục Trường Sinh chưa từng gặp mặt?

Chính vì vấn đề này dù có vội vàng cũng chẳng ích gì.

Sắc mặt Thẩm Diệu Quân nặng nề nhìn các trưởng lão:

“Việc này bốn tông đã có tính toán, Thanh Vân Tông chúng ta tạm thời quản cho tốt ba khu vực của mình là được, trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, không cần phải làm những chuyện vô ích, về phần Ma giới… Đợi đến khi ma quái tấn công bốn phía, không cần Thanh Vân Tông chúng ta nói, các tông phái khác cũng sẽ ra tay.”

“Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão, các ngươi dẫn theo các đệ tử Trúc Cơ trở lên trong tông môn đến các đế quốc lân cận đế quốc Ly Thủy, âm thầm trấn thủ.”

“Cổ trưởng lão, ngươi tương đối quen thuộc với đế quốc Ly Thủy, cho nên cùng với Nhị trưởng lão dẫn theo một số đệ tử Trúc Cơ trở lên đi trấn thủ đế quốc Ly Thủy.”
 
Chương 47: C47: Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ


“Đại trưởng lão xử lý mọi chuyện trong tông môn, các trưởng lão còn lại sẽ cùng với trưởng

lão gác núi trấn giữ tông mòn.”. truyện đam mỹ

Thẩm Diệu Quân vội vàng ra lệnh.

Về lý do tại sao cổ Hạc Lâm được gọi là cổ trưởng lão là bởi vì địa vị của cố Hạc Lâm ở Thanh Vân Tông có chút đặc biệt, ông ta chẳng những là một trong những trưởng lão có thực lực cường đại nhất trong tông môn, là còn có thuật luyện đan cao siêu!

Trước đây Thẩm Diệu Quân đưa các trưởng lão ra ngoài, cố Hạc Lâm bế quan, Thấm Diệu Quân vẫn không đến quấy rầy là có thế nhìn ra.

Danh tiếng của cố Hạc Lâm ở bên ngoài, ngoại trừ tu vi Kim Đan đỉnh phong ra, chủ yếu còn là vì thuật luyện đan này.

“Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ.”

Các trưởng lão nhanh chóng cúi đầu.

“Tông chủ, người muốn ra ngoài sao?”

Đại trưởng lão đột nhiên nhìn Thấm Diệu Quân, tò mò hỏi, đương nhiên ông ta đã nghe được Thẩm Diệu Quân nói đế ông ta xử lý mọi chuyện trong tông môn.

Về phần bế quan, có lẽ là không thế trong thời điểm căng thẳng thế này.


Ánh mắt Thẩm Diệu Quân lóe lên, cau mày nói: “Đại trưởng lão cũng muốn can thiệp vào chuyện của bổn tông sao?”

Trong lòng Đại trưởng lão run lên, cúi đầu nói: “Không dám.”

“Các vị trưởng lão lui xuống đi, lập tức triệu tập đệ tử rời đi.”

Thẩm Diệu Quán xua tay nói.

Lúc các vị trưởng lão chuẩn bị rời khỏi đại điện, giọng nói của Thấm Diệu Quân lại vang lên:

“Đúng rồi, Nhị trưởng lão và cổ trưởng lão đều tạm thời ở lại, bổn tông còn có chuyện muốn nói.”

Hả?

Các vị trưởng lão bổi rối liếc nhìn cổ Hạc Lâm và Nhị trưởng lão, sau đó lần lượt rời đi.

“Tông chủ, người gọi ta và Lão cổ làm gì thế?”

Nhị trưởng lão và cố Hạc Lâm đi tới trước mặt Thấm Diệu Quân, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Không có gì, lần này đến đế quốc Ly Thủy, bốn tông sẽ đi cùng các ngươi, cũng đã lâu không đến mộ tiên rồi.”

Thấm Diệu Quân nói với vẻ mặt không biểu cảm.

“Hả.” Cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão khó hiểu

nhìn.

Tại sao bọn họ lại không thể tin được lời này của tông chủ nhỉ…

Luôn có cảm giác như đang muốn gặp vị Lục Trường Sinh kia?

“Thế nào? Các ngươi có ý kiến gì?” sắc mặt Thẩm Diệu Quân trở nên lạnh lùng.


“Không, không có, vậy tông chủ, hai người bọn ta đi triệu tập một số đệ tử Trúc Cơ trước.”

Nhìn thấy Thấm Diệu Quân gật đầu, cố Hạc Lâm và Nhị trưởng lão nhanh chóng rời đi.

“Lục Trường Sinh…”

Thấm Diệu Quân nhìn bóng dáng hai người rời đi, lấm bẩm.

Không biết vì sao, vừa mới nghe cổ Hạc Lâm miêu tả sơ qua, nàng ấy liền cảm thấy Lục Trường Sinh không đơn giản…

Hơn nữa, còn rất không đơn giản.

Cùng lúc đó.

Mạch Ngọc trấn.

Giờ Thìn, ánh nắng mặt trời vô cùng ấm áp.

Cuối cùng Lục Trường Sinh cũng chậm rãi bước ra từ hậu viện của phủ trấn chủ, trên thắt lưng là một bầu rượu không biết lấy từ đâu, lóe lên một cái rồi lại một cái.

Bất cứ nơi nào hắn đi qua, nha hoàn và nô tài

trong phủ đều sợ hãi, lập tức cúi đầu, sau khi hắn đi ngang qua rồi, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, nhìn theo bóng dáng đang xa dần với vẻ tôn kính.

“Tiên, tiên sinh!”


Quốc vương Ly Thủy đang nghị sự cùng các quan viên, liền trong thấy một nam tử y phục xanh không coi ai ra gì lướt qua, bọn họ đều choáng váng.

Sau đó, quốc vương Ly Thủy và đám quan viên cùng Trần Đại Đao vội vàng cúi đầu.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng giống như Trần Đại Đao, gọi Lục Trường Sinh là tiên sinh.

Sẽ có cảm giác thân thiết hơn một chút.

Giờ phút này mọi người đều ngơ ngác, không phải tiên sinh luôn thích ở hậu viện sao? Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi ra ngoài?

“ừm.”

Lục Trường Sinh gật đầu, đi ra khỏi phủ.

Quốc vương Ly Thủy vội vàng nói: “Tiên sinh có cần người đi cùng không?”

“Ta đi dạo quanh trấn, các ngươi tiếp tục đi, không cần quan tâm đ ến ta.”

Lúc giọng nói truyền đến, Lục Trường Sinh đã biến mất.
 
Chương 48: C48: Ngài làm vậy là sao


Phù.

Mọi người đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Quốc vương Ly Thủy nhìn về phía Trần Đại Đao, hiếu kì hỏi: “Đại Đao, trước khi bọn ta tới, tiên sinh đã bao giờ rời nhà chưa?”

Trần Đại Đao cười khô khốc: “Quốc vương, từ lúc tiên sinh tới đây ở, ngoại trừ lần trước và đêm qua đi trừ yêu ra thì không hề đi ra ngoài nửa bước, đấy là những khi hạ quan nhìn thấy.”

Câu cuối cùng của Trần Đại Đao có ý là, tiên sinh thần thông quảng đại, cho dù tiên sinh có đi ra ngoài thì hắn ta cũng không biết.

“Vậy à.. Quốc vương Ly Thủy đảo mắt vòng quanh, sau đó cực kỳ thô lỗ ngoắc lấy cổ của Trần Đại Đao rồi lôi hắn ta xoay người

qua chỗ khác, đưa lưng về phía các quan.

Các quan ngẩn người, quốc vương à, ngài là chủ của một đế quốc, có thể chú ý thể thống một chút được không?

€ó lời gì không thể nói thẳng ra chứ?

Ngài làm vậy là sao?

Quốc vương Ly Thủy nhìn Trân Đại Đao ngẩn tò te, trong lòng trào dâng chờ mong và kích động, hỏi với giọng cực kỳ nhỏ:


“Đại Đao, ngươi nói thật cho bản vương biết đi, ngươi đã bao giờ hỏi xin tiên sinh chuyện tu tiên chưa?”

Trần Đại Đao ngẩn người, nhớ tới cuộc nói chuyện đêm đó, nhưng hắn ta không kể chuyện này cho quốc vương Ly Thủy biết mà chỉ cười gượng gạo mà rằng:

“Tiên sinh nói căn cốt của hạ quan không tốt, không tu tiên được."

Quốc vương Ly Thủy võ vai hắn ta, khẽ thở dài: “Thế thì quả là đáng tiếc.”

Ngay sau đó, quốc vương Ly Thủy lại hỏi: “Vậy còn bản vương thì có tu tiên được không?”

Ông ta là vua nước Ly Thủy, mặc dù mỗi khi đế quốc bị yêu quái quấy rối, ông ta vẫn thường gặp đệ tử của Thanh Vân Tông nhưng những vị đệ tử này đến nhanh mà đi cũng nhanh, thậm chí ông ta không có cơ hội đề cập tới việc này.

Quốc vương Ly Thủy không biết là, cho dù ông ta có đề cập thì cũng chẳng ích gì.

Hầu hết những người mà ông ta gọi là tiên nhân đó đều chỉ mới tới Luyện Khí kỳ mà thôi...

Tu vi của bọn họ không cao, không có tiếng nói gì trong tông môn.

“Quốc, quốc vương, hạ quan chỉ là người phàm, đâu thể nào biết được ạ” Trần Đại Đao lúng túng gãi đầu, đáp.


Quốc vương Ly Thủy gật đầu, xoắn xuýt một lát rôi cắn răng nói:

“Đại Đao, ngươi thân thiết với tiên sinh hơn, liệu ngươi có thể nhân lúc rảnh rỗi hỏi giúp bản vương một tiếng được không? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi hỏi giúp, bất kể có được hay không, bản vương đều sẽ ban thưởng cho ngươi, tiền tài, quan chức, ngươi chọn gì cũng được!”

Trần Đại Đao hơi ngạc nhiên, chán nản nói: “Quốc vương, xin lỗi, hạ quan... Không giúp được ngài.”

Quốc vương Ly Thủy khựng người, nét mặt lộ vẻ không vui: “Có phải ngươi sợ bản vương có căn cốt tu tiên nên không muốn bản vương được tốt đẹp phải không?”

Trần Đại Đao sợ hãi ra mặt: “Quốc vương, không phải hạ quan không muốn hỏi giúp, chỉ có điều hạ quan..."

Sau đó, Trân Đại Đao đành phải kể lại chuyện đêm đó mình xin Lục Trường Sinh trừ yêu, giữa tu tiên và cứu mạng chỉ được chọn một trong hai cho quốc vương Ly Thủy nghe.

Quốc vương Ly Thủy nghe xong giật mình.

Cảm giác áy náy lập tức trào dâng trong lòng, tê dại, cay đăng.

Ông ta đúng là đáng chết... “Đại Đao, bản vương trách oan ngươi rồi, ngươi... Rất tốt.”

Quốc vương Ly Thủy nói xong, quay người lại, không còn đề cập tới chuyện nhờ Trần Đại Đao hỏi giúp mình nữa.

Trong lòng ông ta thầm cảm thán, nếu như ông ta là Trần Đại Đao, trong tình cảnh phải chọn một trong hai như vậy, ông ta sẽ chọn tu tiên hay là chọn cứu bách tính đây?

Nhất thời, trong lòng ông ta không nghĩ ra được câu trả lời.

“Quốc vương, hiện tại yêu ma đã được tiên sinh và Cổ chân nhân chém chết rồi, bao giờ thì chúng ta về đế đô?”
 
Chương 49: C49: Hắn đâu rồi


Đổng Ca hỏi.

Nghe vậy, các quan viên đồng loạt nhìn về phía quốc vương Ly Thủy, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc.

Yêu ma đã bị chém chết từ mấy ngày trước rồi nhưng đến tận hôm nay quốc vương vẫn không nhắc tới chuyện trở về, rốt cuộc là...

Quốc vương Ly Thủy liếc nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Đêm đó, sau khi Cổ chân nhân tiêu diệt mấy chục con ma quái kia xong đã nói riêng với bản vương rằng, chuyện yêu ma vẫn còn chưa kết thúc, căn dặn chúng ta và dân chúng tạm thời ở lại Mạch Ngọc trấn này.”

Vẫn chưa kết thúc ư?

Các quan viên sợ tái mét mặt, ngoảnh mặt nhìn nhau!

.....

......

Trên đường.


Nam tử áo xanh đi trên đường nhưng không hề gây ra ồn ào, náo động.

Bởi vì đêm đó, khi trừ yêu, Lục Trường Sinh xuất hiện trên không trung, khoảng cách thì xa mà trời lại tối, với thị lực của dân chúng, đương nhiên mọi người không nhìn thấy rõ mặt của Lục Trường Sinh.

Có điều, sự xuất hiện của hắn vẫn thu hút sự chú ý của không ít bách tính, không phải vì gì khác, chỉ đơn giản là vì khí chất của hắn.

Lục Trường Sinh đi dạo trên đường, hết nhìn chỗ này lại ngó chỗ kia.

Thỉnh thoảng, hắn lại dừng bước trước sạp hàng nằm ven hai bên đường, mua một chút quà vặt rồi đi tiếp.

“Tiểu cô nương, quả này bán thế nào?”

Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, nhìn thứ quả màu đỏ không biết tên năm trong hai chiếc sọt.

Bé gái ngơ ngác nhìn nam tử áo xanh trước mắt, căng thẳng đáp: “Ca ca muốn mua bao nhiêu ạ?”

Lục Trường Sinh đảo mắt, ngẩng đầu cười khẽ: “Nếu ăn ngon thì ta có thể mua hết, cho ta nếm thử một quả được không?”

“Dạ?” Bé gái ngẩn người, có vẻ lúng túng, không biết phải làm sao, sau đó hoàn hồn, mừng rỡ nói: “Được ạ, được ạ, đương nhiên là được!”

Lục Trường Sinh gật nhẹ đầu, cho tay vào trong sọt nhặt lấy một quả màu đỏ, thứ quả này rất nhỏ, chỉ cần dùng hai ngón tay là đã cầm lên được.

Sau đó, trước ánh mắt chờ mong của bé gái, hắn cho thứ quả màu đỏ này vào miệng.

Lục Trường Sinh mím môi một cái, nhìn bé gái, mỉm cười nói: “Quả này mới đầu thì chua, sau đó lại ngọt.”

Đôi mắt đen láy của bé gái mở to, không hiểu ca ca này nói vậy là sao, cô bé bán thứ quả màu đỏ này, chẳng lẽ lại không biết mùi vị của nó như thế nào hay sao?

Bình thường, cô bé vẫn hay lén ăn vụng chúng không ít lần.


Hiện tại, bé gái chỉ muốn biết vị ca ca này có thấy nó ngon không, cho dù không mua hết toàn bộ thì mua một chút thôi cũng được...

“Không tồi, ngon đấy, ta lấy hết cả hai giỏ này, hết bao nhiêu tiền vậy?”

Lục Trường Sinh hỏi bé gái.

“Dại Ca ca chờ một lát để ta tính xem” Bé gái mừng rỡ, bẻ đốt ngón tay, nghiêm túc tính toán.

Lục Trường Sinh cũng không vội vã, lấy tiếp một quả nữa, vừa ăn vừa chờ.

Một lát sau.

Bé gái xòe hai bàn tay ra trước mặt Lục Trường Sinh, ngón †ay xòe rộng, nghiêm túc nói: “Ca ca trả ta mười đồng là được.”

Lục Trường Sinh nghe vậy móc trong ngực ra mười lăm đồng đưa cho bé gái, sau đó xoay người gánh hai sọt hoa quả lên vai, định bỏ đi.

Bé gái ngẩn người bưng nắm tiền xu trong lòng bàn tay, hai tay luân phiên nhau đếm thật cẩn thận, vội vàng gọi: “Ca ca đưa thừa rồi!"

Lục Trường Sinh dừng lại, nói khẽ: “Năm đồng dư ra là để mua đòn gánh và sọt.”


Nói xong, hắn cứ thế gánh hai giỏ hoa quả đi mất trước ánh mắt như sực hiểu ra của bé gái.

Nhưng đòn gánh và sọt đâu đáng giá những năm đồng đâu...

Bé gái cầm chặt tiền trong tay, dù sao cô bé vẫn còn tính trẻ con nên nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Hôm nay kiếm được những mười lắm đồng, ôi trời ơi! “Tiểu Đồng, vừa rồi bà đã bán hết đồ đan len cho thương gia rồi, ha ha, bà mua bánh rán hành cháu thích ăn nhất đây này, ồ, thứ quả màu đỏ kia đâu?”

Bà cụ xách túi đi lại đây, khuôn mặt hiền từ đang cười chợt tái đi khi thấy khoảnh đất trống trơn trước mặt bé gái.

Lễ nào bà ấy chỉ mới đi có một lúc mà Tiểu Đồng đã bị người ta lừa rồi ư?

“Hì hì, bà ơi, thứ quả màu đỏ đó được một ca ca mua hết rồi, bà nhìn đi, đây là mười lăm đồng ca ca trả cho cháu.”

Tiểu Đồng xòe lòng bàn tay ra, vui vẻ cười nói. Bà lão ngẩn ngơ, mười lăm đồng mua hai giỏ quả, thế thì nhiều quá, tưởng là do Tiểu Đồng không hiểu chuyện, bà cụ vội hỏi:

“Hắn đâu rồi?”
 
Chương 50: C50: Bà lão hơi bực mình


Tiểu Đồng không hiểu vì sao bà nội lại kích động như vậy.

Thế là ngơ ngác nhìn về phía cuối đường, đằng đó vẫn còn thấy bóng người mờ mờ, hình như đang chọn mua gì đó ở một quầy hàng ven đường, mắt cô bé lập tức sáng lên: “Bà ơi, ca ca kia vẫn còn đang ở đó kìa!”

Bà lão mừng quá, đưa tay ra nói: “Hai giỏ quả đấy chỉ đáng mười đồng thôi, cháu đưa năm đồng cho bà để bà trả lại cho người ta.”

Tiểu Đồng cầm chặt tiền như một chú sư tử con giữ phần thức ăn, nôn nóng nói: “Bà! Ca ca nói năm đồng dư ra là tiền mua gánh và sọtl”

Mắt cô bé ửng đỏ, bình thường bà nội phải đan đồ kiếm tiền cho cô bé đi học vật vả như vậy, thậm chí còn đi bộ từ tận vùng núi xa xôi tới Mạch Ngọc trấn để bán hàng, hồi mắt bà không nhìn thấy còn vất vả hơn, cô bé phải đi cùng chỉ đường cho bà.

Tuy cô bé còn ít tuổi nhưng đã sớm hiểu chuyện, càng hiểu rõ tâm quan trọng của tiền tài.

Bà lão hơi bực mình, bảo:

“Sọt với gánh thì có đáng bao nhiêu đâu chứ, mặc dù chúng ta nghèo nhưng vẫn phải có lương tâm, chẳng có ai tự dưng kiếm được tiền cả, mau lên, đưa đây cho bà, để bà đem trả cho người ta...”

Thế nhưng khi bà lão cạy tay cô bé ra lấy được năm đồng, quay người lại.

Bà lão không khỏi ngẩn người.

Cuối đường không còn thấy bóng dáng tiên sinh kia đâu nữa.

Chẳng biết người đó đã đi mất từ khi nào.


Bà lão thở dài trong lòng, quay người lại nhìn Tiểu Đồng, thấy cô bé không vui, bà cụ đưa tiền lại cho cháu: “Cháu từng thấy mặt vị tiên sinh đó rồi, lần sau chúng ta tới Mạch Ngọc trấn, nếu gặp lại tiên sinh đó thì cháu phải trả năm đồng này lại cho người ta, biết chưa?”

Tiểu Đồng nhận tiền bà đưa, buồn bã đáp: “Bà ơi, Tiểu Đồng biết rồi ạ.”

Bà lão cười, đưa bánh rán hành cho cô bé: “Ôi, đừng buồn nữa, bánh rán hành cháu thích nhất này.”

Tiểu Đồng lập tức vui vẻ, “âng” một tiếng, rồi cầm bánh ăn, má phồng lên, nói không rõ lời:

“Bao, bao giờ chúng ta về ạ?”

Bà lão xoa đầu cô bé, nói: “Giờ về luôn, nếu không đợi lát nữa mới về thì tối mất.”

Nói xong, bà cụ dắt Tiểu Đồng đi về phía cửa trấn.

Cùng lúc đó.

Lục Trường Sinh rẽ vào một lối rẽ không người, nhặt một quả trong sọt lên, đôi mắt đen lóe sáng một cái, hai giỏ quả lập tức biến mất, không biết hắn đã cất chúng đi đâu.

Hắn ném quả còn lại vào miệng rồi đi ra ngoài.

Một lát sau.


Trong quán rượu nhỏ, tiểu nhị của quán đang nhíu mày nghĩ ngợi gì đó thì chợt thấy một nam tử áo xanh bước vào

quán, sắc mặt hắn ta lập tức thay đổi.

Tiểu nhị khom người, mỉm cười, chạy lại chào khách: “Tiên sinh, lâu rồi mới thấy tiên sinh ghé vào quán.”

Tiểu nhị dỏng tai lên, lần này hắn ta phải cẩn thận lắng nghe giọng nói của vị tiên sinh này xem sao...

“Vẫn gọi rượu hoa đào nhé.”

Lục Trường Sinh mỉm cười, đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ mà lần trước hắn đã ngồi.

Lúc này, sắc mặt của tiểu nhị đã đờ ra, thất thần nhìn Lục Trường Sinh, trong đầu như thể có tia sét nổ đùng đoàng.

Đúng rồi! Chính, chính là giọng nói này!

Đêm yêu ma tới làm hại, sau khi nghe thấy giọng nói kia, hắn ta cảm thấy rất ngạc nhiên vì nghe lại quen tai như vậy.

Sau đó, hắn ta nhớ ra vị tiên sinh đã tới quán rượu này mấy hôm trước, vì hắn rất đặc biệt, hơn nữa trấn chủ đại nhân

còn ngồi uống rượu với hắn.

Quan trọng nhất là hôm đó hắn ta còn bị trừ mất nửa tháng tiền lương...

Cho nên hắn ta nhớ rất rõ. Hai đầu gối của tiểu nhị run run, không biết phải làm sao.

Dù sao vị tiên sinh trước mắt này... cũng rất có khả năng chính là tiên nhân đêm đó!

Mặc dù đêm đó tất cả mọi người đều không nhìn thấy rõ mặt mày của tiên nhân nhưng mọi người ở Mạch Ngọc trấn đều biết chuyện.
 
Chương 51: C51: Rượu đã hết


“Ta nói là vẫn gọi rượu hoa đào, ngươi làm gì mà vẫn còn ngẩn người ra đó?”

Lục Trường Sinh nghiêng đầu, lấy làm khó hiểu nhìn tiểu nhị của quán.

Tiểu nhị không hổ là tiểu nhị, người làm nghề này đầu óc đều rất nhanh nhạy, không ngờ hắn ta lại nhận ra hắn.

“ÁI Vâng! Tiên... Tiên sinh.”

Tiểu nhị run người, cung kính khom lưng vuông góc với Lục Trường Sinh rồi vội vàng đi khỏi.

Lúc này, trong quán rượu có rất nhiều khách khứa, hắn ta không dám gọi thẳng là tiên nhân, nếu gây thêm phiền phức cho tiên nhân thì quả là đáng tội chết.

Cảnh này khiến không ít khách trong quán giật mình nhưng trong lòng cũng có thể hiểu được.

Thanh niên áo xanh này có vẻ là người có lai lịch đáng gờm, tôn kính với hắn một chút cũng là bình thường.

Chẳng qua... Phải chăng là hơi tôn kính quá mức một chút thì phải?


Thái độ của tên tiểu nhị này như thể chỉ hận không thể quỳ xuống đất, ai không biết khéo lại tưởng thanh niên này là tiên nhân đêm đó cơ đấy, hừ.

Rất nhanh, tiểu nhị của quán đã bưng khay lên, sau đó run rẩy đặt rượu và thức ăn xuống bàn, từ đầu tới cuối luôn cúi đầu, sắc mặt tái mét vì căng thẳng, không dám nhìn thẳng Lục

Trường Sinh.

Thấy thế, Lục Trường Sinh cười, hắn là yêu quái ăn thịt người hay gì?

“Đừng căng thẳng.” Lục Trường Sinh nói khã.

Tiểu nhị rùng mình, sau đó không hiểu sao hắn ta lại hết căng thẳng thật...

Hình như câu nói vừa rồi có phép màu gì đó.

Tiểu nhị của quán hít sâu một hơi, mặt mày hồng hào trở lại, cung kính cười nói: “Mời tiên sinh dùng thong thả.”

Sau khi thấy Lục Trường Sinh gật đầu, tiểu nhị nhanh chân đi khỏi, quay lại chỗ quầy, quét mắt nhìn quán rượu nhưng

khóe mắt vẫn trộm nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Hễ Lục Trường Sinh có gì sai bảo là hắn ta sẽ chạy lại ngay.

Lục Trường Sinh nhìn qua cửa sổ, trông thấy bên đường có cặp phụ tử ăn xin, uống nhâm nhi từng hớp rượu một nhưng không động tới đồ ăn trên bàn.

Trong số rất nhiều loại rượu ngon mà Lục Trường Sinh từng uống, rượu hoa đào này không thể lọt nổi vào top 10000.

Nhưng uống nó lại rất sướng miệng, không dễ quên.

“Tiên, tiên sinh, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngài ư?”


Lúc này, tiểu nhị đứng đoán ý qua lời nói và sắc mặt một lúc lâu lại gần, cung kính hỏi.



Lục Trường Sinh nghiêng đầu, cười nói: “Sao lại không hợp? Chỉ là hiện tại ta chưa muốn ăn thôi, ngươi không cần phải chú ý tới ta, đi làm việc của ngươi đi.”

Thấy thanh niên mỉm cười, tiểu nhị thấy mình như được tắm trong gió xuân, hoàn toàn không còn thấy căng thẳng gì nữa.

Trong lòng chỉ còn thấy sùng kính tiên sinh.

“Dạ, vậy tiên sinh dùng thong thả ạ.”

Tiểu nhị lui ra, quả nhiên nghe lời Lục Trường Sinh, quay qua tiếp những vị khách khác tới quán uống rượu.

Sau khoảng nửa nén hương.

Rượu đã hết, đồ ăn đã nguội lạnh.

Lục Trường Sinh gọi tiểu nhị của quán rót đầy rượu hoa đào vào chiếc hồ lô của mình và chuẩn bị cho hắn một chút cơm.

Sau đó, hắn lấy từ dưới gầm bàn ra một chiếc hộp gỗ, cho cơm và thức ăn vào hộp, đậy nắp lại rồi định đứng dậy ra về.


“Tiên sinh, thức ăn đã nguội rồi, để tiểu nhân bảo đầu bếp nấu phần mới cho ngài.”

“Không cần.”

“Vâng, vậy tiên sinh đi thong thả.”

Tiểu nhị của quán đưa mắt nhìn theo bóng Lục Trường Sinh ra về, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, nhanh chân đi lại chỗ chiếc

bàn, cúi người xuống xem thử.

Hắn ta tận mắt nhìn thấy tiên sinh lấy chiếc hộp gỗ đó ra từ dưới gầm bàn.

Nhưng rõ ràng dưới gầm bàn chẳng có gì cả...

Thôi, không nghĩ nữa, tiểu nhị thầm nhủ là do tiên sinh thần thông quảng đại, đã là tiên nhân thì biến ra chút đồ gì đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?

Hắn ta lập tức đứng dậy, đang chuẩn bị dọn bầu rượu thì chợt thấy trên mặt bàn có một nén bạc.
 
Chương 52: C52: Con không muốn


“Phụ thân, con đói quá.”

“Phụ thân biết.”

“Phụ thân, chúng ta đã tới Mạch Ngọc trấn ăn xin một thời gian dà hôm nay không còn ai chịu cho chúng ta ăn nữa, có phải phụ thân cũng đói lắm phải không? Hay là con đi ăn trộm gì đó cho phụ thân ăn nhé?”

“Không được, nếu ăn trộm bị bắt được thì xấu hổ lắm. Đống Nhị, phụ thân định sẽ bán con đi.”

“Con không muốn”

Bên đường, một nam nhân trung niên và một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi đang uể oải dựa vào một chiếc xe đẩy tay.

Rõ ràng trời rất nóng nhưng nam nhân trung niên vẫn mặc áo khoác dày.

Nét mặt hai người đầy mệt mỏi và tang thương, tóc tai bẩn thỉu, mặt gầy tới mức gò má hóp lại.

Quanh người bọn họ bốc mùi hôi hám, chắc là đã lâu rồi không tắm rửa.

Những người đi ngang qua đều bịt mũi lại, vội vàng bỏ đi thật nhanh, thậm chí có nhiều người còn liếc mắt tỏ ý khó chịu.

“Đôi phụ tử này đúng là gớm ghiếc, mới đầu thấy bọn họ sắp chết đói, ta còn mua đồ ăn cho bọn họ ăn, bọn họ ăn no. rồi, hôm sau lại tới xin ăn tiếp, thậm chí suốt một thời gian dài sau đó vẫn cứ tới xin ăn, ta thực sự không hiểu tại sao lại có người mặt dày tới mức ấy!”

“Đúng vậy, đứa bé thì thôi, nó còn nhỏ tuổi, đang tuổi đi học, không làm được gì cả nhưng phụ thân nó thì đúng là đáng ghét! Có tay có chân, làm gì kiếm ăn mà chẳng được? Theo ta thấy thì là lười biếng đấy thôi! Thế thì còn ai chịu cho. bọn họ ăn nữa? Vậy chẳng phải là phí tiền hay sao?”


“Đứa bé này có phụ thân chỉ biết ăn rồi năm như vậy đúng là khổ cực”

Nghe thấy những lời bàn tán cay nghiệt như vậy, nét mặt nam nhân trung niên không hề thay đổi.

Ông ta chỉ nhắc lại câu cũ: “Đống Nhi, phụ thân sẽ bán con đi.”

Thiếu niên liếc nhìn ông ta, vẫn lắc đầu đáp: “Con không muốn”

Nam nhân trung niên cười khổ, từ ái nhìn thiếu niên, sau đó im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Cộc cộc cộc...

Một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng lọt vào tai hai người.

Nam nhân trung niên và thiếu niên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, sau đó thay đổi sắc mặt.

Một nam tử áo xanh xách một chiếc hộp gỗ tới đứng trước mặt bọn họ.

Chuyện này thì không có vấn đề gì, chỉ có điều nam tử áo xanh quá xuất trần.

Một tiên sinh phiêu dật, sạch sẽ như vậy lại không chê bọn họ hôi hám ư2

Đây là tiếng lòng của đôi phụ tử.


Đúng vậy, chỉ nhìn một cái thôi là bọn họ lập tức cho rẵng thanh niên trước mặt là đại học tài.

“Đói không?” Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi.

Hắn chỉ nhìn thiếu niên, không nhìn nam nhân trung niên bên cạnh.

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn phụ thân mình một cái, cảm thấy đau lòng, không biết phải làm sao.

“Tiên, tiên sinh, ta... Ta..." Ọc ọc ọc...

Thiếu niên còn chưa nói xong, bụng đã sôi lên sùng sục, nét mắt thiếu niên lộ vẻ lúng túng.

Biểu cảm của Lục Trường Sinh không vui cũng không buồn, hắn đặt hộp gỗ xuống trước mặt thiếu niên, nói khẽ:

“Ăn đi” “Cảm, cảm ơn tiên sinh”

Thiếu niên cảm kích nhìn Lục Trường Sinh một cái, sau đó nhìn phụ thân ốm yếu, đưa tay định mở hộp gỗ ra...

Đúng lúc này, một vài người đi đường không nhịn được xúm lại.

Thiếu niên thấy thế biến sắc.

“Tiên sinh chớ bị đôi phụ tử này lừa, bọn họ chỉ biết hết ăn lại năm thôi.”

“Đúng vậy, tiên sinh xem đi, rõ ràng nam nhân trung niên

lôi thôi lếch thếch này có đầy đủ tay chân nhưng ông ta chỉ là một con ma lười.”

Nghe người đi đường nói vậy, thiếu niên mấp máy môi, trong lòng buồn rầu.

E là bữa cơm này sẽ bốc hơi mất rồi.
 
Chương 53: C53: Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi


Lục Trường Sinh mỉm cười: “Cảm ơn mọi người có lòng tốt, trong lòng ta biết rõ.”

Nghe vậy, những người đi đường lắc đầu, không còn cách nào khác, tới tấp bỏ đi.

Rõ ràng trông vị tiên sinh này thông minh không ai sánh bằng là vậy nhưng lại không chịu nghe lời người khác, ôi chao.

“Ăn đi.”

“Dạ?”

Thiếu niên vui mừng ngẩng đầu lên, gượng gạo nói: “Tiên

sinh không nghe thấy bọn họ nói gì ư, bọn ta là lừa đảo.” “Ngươi không phải lừa đảo.” Lục Trường Sinh nói.

Thiếu niên đỏ hoe mắt, trong lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc.

“Tạ ơn tiên sinh.”

Thiếu niên hít mũi một cái, nói cảm ơn xong, mở hộp gỗ ra.

Mùi đồ ăn lập tức bốc ra. Thiếu niên nhìn bát cơm nóng vẫn còn bốc khói và đồ ăn rực rỡ nhiều màu trong hộp, nuốt nước bọt, thiếu niên thực sự


rất đói.

Đây chắc chẳn là bữa cơm thịnh soạn nhất mà gần đây thiếu niên nhìn thấy.

Thiếu niên cẩn thận từng li từng tí nhìn Lục Trường Sinh một cái, sau đó cầm bát cơm lên, gắp đồ ăn, đút tới tận miệng cho nam nhân trung niên.

“Ngươi không ăn trước à?”

Lúc này, Lục Trường Sinh bỗng nhiên hỏi.

Thiếu niên cầm đũa run tay, cười khan nói: “Tiên sinh, phụ thân ta đói hơn...”

“Ông ta không đói, ngươi ăn của ngươi đi.

Lục Trường Sinh vẫn chỉ nhìn thiếu niên, không nhìn người trung niên kia lấy một lần.

“Đống Nhị, con ăn trước đi” Nam nhân trung niên gượng. cười.

Thiếu niên hít sâu một hơi, sau đó bê bát cơm lên và cơm vào miệng.

€ó lần còn bị sặc cơm, có thể nói là ăn như hổ đói.

“Ta thấy tuổi xương của ngươi năm nay mới mười một tuổi nhưng lại có vẻ cực kỳ trưởng thành.”

Lục Trường Sinh nhìn thiếu niên, hỏi. Thiếu niên đang và cơm bèn dừng lại, phồng má gật đầu.

“Ngươi là một người con ngoan nhưng phụ thân ngươi không phải là một phụ thân tốt.”

Con ngươi của nam nhân trung niên hơi thu nhỏ lại, hốc mắt bỗng chốc nhòa lệ.

Không đợi thiếu niên cãi lại, nam nhân trung niên đáp lại: “Tiên sinh... Nói rất đúng”

Thiếu niên run tay bỏ bát xuống, cãi lại: “Tiên sinh, phụ thân ta là một phụ thân tốt, ngài không biết...”

“Có gì mà ta không biết?” Lục Trường Sinh ngắt lời thiếu niên.


Thiếu niên kinh ngạc nhìn nam tử áo xanh vân đạm phong khinh, nhất thời không biết nên nói gì.

Lục Trường Sinh nói khẽ:

“Ngươi còn ít tuổi đã phải một mình đẩy phụ thân bị liệt tay chân đi ăn xin khắp nơi, dù có là một người đàn ông trưởng thành làm chuyện này cũng vẫn rất vất vả, huống chỉ ngươi chỉ mới mười một tuổi, cực khổ thế nào thực sự khó có thể tưởng tượng ra được, đến tận giờ ngươi vẫn chưa chết thì đúng là một kỳ tích.”

Thiếu niên mở to mắt, sững sờ tại chỗ.

Nam nhân trung niên cũng hoảng sợ nhìn Lục Trường SinhI

Sau khi hoàn hồn lại, thiếu niên không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, run giọng đáp lại:

“Tiên sinh, ta không biết làm thế nào mà ngài biết được những chuyện này nhưng tay chân phụ thân ta bị liệt, không thể động đậy được, ta là con của ông ấy, đây là chuyện ta phải làm... Hơn nữa, phụ thân thấy ta chịu khổ, nhiều lần đã định bán ta đi...”

“Ta biết phụ thân muốn ta sống tốt hơn, không phải lang. bạt với ông ấy nữa nhưng lần nào ta cũng từ chối, tay chân phụ thân bị liệt, nếu ta không ở bên cạnh ông ấy, ông ấy..”

Nam nhân trung niên nghe vậy thì trào nước mắt.

Lục Trường Sinh không hề thay đổi sắc mặt: “Phụ thân ngươi ưa sĩ diện, nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”

Nam nhân trung niên giật mình như bị sét đánh.

“Có lẽ trước đây gia đình các ngươi từng giàu có, không rõ vì nguyên nhân gì mà rơi vào tình cảnh như hiện tại. Thời tiết thế này mà phụ thân ngươi vẫn mặc áo khoác dày là vì sợ người khác biết tay chân mình bị liệt, sợ bị người ta chế giễu, ông ta đã bao giờ nghĩ đến chuyện con mình có bị đói không chưa? Có nghĩ đến chuyện ngươi vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn không?”

Thấy thiếu niên ngẩn người, Lục Trường Sinh tiếp tục thản nhiên nói:


“Phụ thân ngươi thường hay nói sẽ bán ngươi đi nhưng nếu bán ngươi đi thì ông ta chỉ còn đường chết. Phụ thân ngươi không muốn để ngươi chịu khổ thì sao ông ta không căn lưỡi tự sát đi cho rồi, cần gì phải nói mấy lời vô dụng đó làm gì. Nói trằng ra là, ông ta không hề thương ngươi, ông ta nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”

“Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi.”

“Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có phải là một phụ thân tốt không?”

Thấy thiếu niên ngẩn người, Lục Trường Sinh tiếp tục thản nhiên nói:

“Phụ thân ngươi thường hay nói sẽ bán ngươi đi nhưng. nếu bán ngươi đi thì ông ta chỉ còn đường chết. Phụ thân ngươi không muốn để ngươi chịu khổ thì sao ông ta không căn lưỡi tự sát đi cho rồi, cần gì phải nói mấy lời vô dụng đó làm gì. Nói trẳng ra là, ông ta không hề thương ngươi, ông ta nhu nhược, ích kỷ lại sợ chết.”

“Còn ngươi chỉ mới mười một tuổi.”

“Ngươi nói đi, phụ thân ngươi có phải là một phụ thân tốt không?”

Nghe nam tử áo xanh thong thả nói xong. Thiếu niên ngơ ngác nhìn về phía nam nhân trung niên.

Mà lúc này, nam nhân trung niên lại cúi đầu xuống, mái tóc dài che mất biểu cảm của ông ta.

Chỉ nhìn thấy đầu ông ta đang run lên dữ dội!
 
Chương 54: C54: Tiên nhân tới trước ư


Thấy thiếu niên im lặng.

Lục Trường Sinh thản nhiên nói: “Đêm vài ngày trước, lúc yêu ma đột kích có tiên nhân tới, ngươi có thấy không?”

Đôi phụ tử vốn đang đảm chìm trong cảm xúc đột nhiên bị hỏi như vậy mới thoát khỏi suy tư.

Thiếu niên run run hàng mày, đôi mắt sáng long lanh: “Thưa tiên sinh, đương nhiên là bọn ta có thấy, tiên nhân rất oai phong, mặc dù lúc đó hơi khó nhìn nhưng mọi người đều loáng thoáng trông thấy tiên nhân chỉ vẩy tay áo một cái là đám yêu ma kia đều chết sạch!”

Thiếu niên nói bằng giọng cực kỳ hưng phấn.

Thế nhưng, Lục Trường Sinh lại lắc đầu, nói: “Ý ta không phải tiên nhân tới sau mà là tiên nhân tới trước kia.”

Hắn đang nói tới Cổ Hạc Lâm.

Tiên nhân tới trước ư?

Thiếu niên ngẩn người, sau đó vẫn nói đầy kích động:


“Vị tiên nhân tới trước cũng rất mạnh, ngự kiếm bay dưới trăng, cả ngàn thanh kiếm cùng bay lên! Quả thực giống hệt như tưởng tượng của ta về tiên nhân! Nhất là câu nói cầu

trường sinh nhưng càng cầu một chút chính trực trong lòng! Đúng là ngầu khủng khiếp!”

“Mặc dù vị tiên nhân này suýt chút nữa thì thua trận nhưng cũng rất lợi hại.”

Nhìn thấy dáng vẻ ước ao của thiếu niên, Lục Trường Sinh cười hỏi: “Vậy ngươi muốn tu tiên không?”

“Muốn, đương nhiên muốn! Nếu như có thể trở thành tiên nhân, chưa biết chừng ta có thể chữa khỏi tay chân cho phụ thân!”

Thiếu niên ngẩng phắt đầu lên đáp nhưng sau đó lại nhanh chóng uể oải, gục đầu xuống: “Tiếc là không thể:

“Phụ thân ngươi đối xử với ngươi như vậy nhưng ngươi vẫn nghĩ tới ông ta trước nhất ư?”.

Lục Trường Sinh hỏi. Nam nhân trung niên cúi đầu, đôi mắt lóe lên sự hổ thẹn.

“Ta biết vị tiên nhân đó, nếu ngươi muốn tu tiên thì ta có thể giới thiệu cho ngươi gặp ông ta.” Lục Trường Sinh nhìn thiếu niên.

Thiếu niên ngẩn người, không tin nổi nhìn về phía nam tử áo xanh.

Cứ như thể đang năm mơ vậy.

Sau một hồi nói chuyện, thiếu niên không nghĩ răng nam tử áo xanh đang nói đùa mình.

Mà là nói thật...

Nam nhân trung niên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt lộ vẻ mong chờ: “Đống Nhi, phụ thân hi vọng con đi tu tiên!”


Thiếu niên ngẩn người: “Phụ thân, nhưng nếu con đi mất rồi thì phụ thân biết làm thế nào?”

Lục Trường Sinh ngồi xổm người, sờ đốt ngón tay, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Sắc mặt của nam nhân trung niên lộ vẻ thê lương, ông ta cười buồn rầu: “Đống Nhi vất vả chăm sóc cho phụ thân lâu như vậy là đủ rồi... Sau này cứ để phụ thân tự sinh tự diệt thôi.”

“Không, không được!” Thiếu niên đứng bật dậy, mắt đỏ hoe nhìn Lục Trường Sinh, cầu xin hắn: “Tiên sinh, ta, ta rất muốn tu tiên nhưng nếu ta đi thì phụ thân ta sẽ chết. Liệu có thể, có thể đưa cả phụ thân ta đi cùng để ta tiện bề chăm sóc hay không?”

Sâu trong đáy mắt của nam nhân trung niên lộ vẻ vui mừng nhưng rồi nhanh chóng biến mất.

“Ta đã nói rồi, phụ thân ngươi đối xử với ngươi như vậy, tại sao ngươi còn suy nghĩ cho ông ta chứ.” Lục Trường Sinh chợt cười nói.

Thiếu niên cúi đầu xuống, nói khẽ: “Cho dù phụ thân có như tiên sinh nói hay không thì... Ta là con của phụ thân, đây là sự thật không thể chối cãi, đã là nhi tử thì đương nhiên phải tận hiếu”

Lục Trường Sinh mấp máy môi, nhìn thiếu niên gần mười một tuổi trước mặt, gật nhẹ đầu: “Được.”

Sau đó, hẳn nhìn về phía nam nhân trung niên nói: “Ta có một viên đan dược do tiên nhân ban tặng có thể tái tạo lại toàn thân, chữa khỏi tay chân cho ngươi dễ như trở bàn tay, người phàm cũng có thể ăn nó, ngươi có muốn có nó không?”

Nam nhân trung niên sửng sốt một chút rồi mắt lập tức sáng lên, gật đầu lia lịa.


Ông ta đã chịu đựng đủ quãng thời gian sống không ra dáng con người thế này rồi!

“Ta có thể cho ngươi viên đan dược này nhưng sau này ngươi sẽ không còn quan hệ gì với con ngươi nữa, cả đời không được gặp lại nhau.”

Lục Trường Sinh nói khẽ.

“Được! Mọi chuyện ta đều nghe theo tiên sinh!” Nam nhân trung niên gật đầu dứt khoát, không hề do dự!

“Phụ thân...”

Thiếu niên sững sờ nhìn nam nhân trung niên, không tin nổi những gì đang nhìn thấy.

“Đống Nhị, sau này con bước lên tiên đồ rồi, chung quy: phụ thân và con tiên phàm khác biệt, chỉ bằng con hãy cắt đứt hồng trần đi, phụ thân... cũng là vì tốt cho con thôi.”

Ánh mắt nam nhân trung niên đầy né tránh.
 
Chương 55: C55: Sao vậy


Lục Trường Sinh gật đầu, im lặng lật lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay hắn có một viên đan dược.

Hắn đưa nó cho nam nhân trung niên kia rồi nói: “Được rồi, sau khi ngươi ăn viên đan dược này thì ngươi sẽ không. còn quan hệ gì với con ngươi nữa.”

“Vâng!”

Nam nhân trung niên mừng rỡ, cầm ngay lấy, nuốt chửng viên thuốc, hoàn toàn không để ý tới thiếu niên thất thần ngay bên cạnh.

“Tay, tay của ta có cảm giác rồi!”

Rất nhanh, có tiếng nam nhân trung niên giật mình thốt lên, ông ta đã cảm nhận được rồi.

Đầu ngón tay run run, ông ta mừng phát điên.

Thiếu niên lắc đầu, nhìn nụ cười xán lạn của nam nhân trung niên, nói: “Phụ thân, chúc mừng ngài.”

Nam nhân trung niên khựng lại, ngừng cười, cúi đầu không nói gì.


Lúc này, Lục Trường Sinh đứng dậy, phủi tay, đặt ra sau lưng, nói: “Đi thôi, sau này phụ thân ngươi không có ngươi cũng sẽ không chết, thậm chí còn sống tốt hơn.”

Nói xong, hẳn không nhìn nam nhân trung niên lấy một lần mà xoay người bỏ đi.

Thiếu niên mấp máy môi, run run nhìn nam nhân trung niên, những chuyện cũ lướt qua trong đầu, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi bờ mi.

Cuối cùng, thiếu niên cần chặt răng, đứng thẳng dậy, không nhìn nam nhân trung niên nữa, rảo bước chạy theo Lục Trường Sinh!

Lúc này, nam nhân trung niên mới cứng người, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn theo bóng thiếu niên đi xa, niềm vui ban đầu đều đã biến mất.

Không hiểu sao, ông ta thấy lòng mình trống rỗng.

“Sau này, trên đời này, không còn bất kỳ ai quý trọng ngươi hơn thăng bé nữa, lại càng không có ai ở bên ngươi không rời không bỏ ngay cả khi ngươi nghèo rớt mùng tơi, lang bạt khắp nơi, thậm chí bán thân như thằng bé nữa”

“Ngươi đã để mất thằng bé rồi”

Trong đầu ông ta chợt vang lên tiếng cúa vị tiên sinh áo xanh vừa rồi.

Đôi mắt của nam nhân trung niên lóe lên sự hoảng sợ.

Ông ta vội vàng nhìn lại nhưng không còn thấy bóng dáng vị tiên sinh kia và thiếu niên đâu nữa.

“Ha ha ha, đi rồi là tốt, đi rồi là tốt, sau này con không phải chịu khổ nữa, ta... Không xứng làm phụ thân con! Nấc... Hức hức!”

Nam nhân trung niên cười như điên dại rồi lại nghẹn ngào. khóc làm không ít người qua đường hoảng sợi

“Đừng buồn, trong lòng ngươi đã hiểu rất rõ rồi mà phải không? Có một câu mà ông ta nói đúng.”


Lục Trường Sinh chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn về phía chân trời.

Thiếu niên ngẩng đầu, lau nước mắt, thắc mắc h sinh, ý ngài là...”

“Sau này, khi ngươi đã đặt chân lên tiên đồ rồi thì ngươi và ông ta tiên phàm khác biệt, chi băng cắt đứt nhớ nhung thì hơn, ngươi tận hiếu với ông ta như vậy là đã đủ rồi.

Lục Trường Sinh khẽ nói.

Thiếu niên nghiền ngẫm câu này, khi ngẩng đầu lên mới hoảng hốt nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, bọn họ đã tới trước cửa phủ trấn chủ!

“Tiên, tiên sinh, nơi này là...” Không đợi thiếu niên run rẩy hỏi xong, chuyện xảy ra trước mắt làm thiếu niên sợ điếng người.

Bốn trấn vệ của phủ trấn chủ đồng loạt quỳ xuống, cực kỳ cung kính.

Thiếu niên chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng này.

Lục Trường Sinh nghiêng đầu nhìn thiếu niên một cái, nói: “Sao vậy?”

“Không, không sao ạ...” Thiếu niên run lập cập.

Đợi Lục Trường Sinh đi vào rồi, thiếu niên mới hít thở sâu, chạy theo vào.


Bốn trấn vệ thấy vậy mới thả lỏng tinh thần, không còn căng thẳng nữa, đứng thẳng người nhìn vào trong phủ.

*Ồ, sao tiên sinh lại dẫn theo một thăng nhóc ăn mày về thế này?”

“Ngươi muốn chết thì đừng có kéo ta theo, chuyện tiên sinh làm mà ngươi cũng dám mang ra bàn tán ưt”

“Ta, ta chỉ tò mò hỏi vậy thôi mà!”

“Cút! Trấn chủ đã dặn rồi, tất cả mọi người trong phủ trấn chủ nhìn thấy tiên sinh thì phải tôn kính hơn cả nhìn thấy phụ mẫu ruột thịt, tốt nhất là ngươi đừng có tò mò chuyện của tiên sinh!”

“Đúng vậy, bây giờ quốc vương và các quan viên đều đang ở trong phủ trấn chủ, các ngươi không biết chứ ta nghe mấy nha hoàn nói, ngay cả quốc vương và các quan viên nhìn thấy tiên sinh cũng đều phải quỳ xuống hành lễ cơ đấy...”

“Ái chà!”

“Ngươi nói vậy làm ta tỉnh cả ngủ, ta biết sơ sơ thân phận của tiên sinh rồi!”
 
Chương 56: C56: Tiên sinh


"Tiên sinh."

"Tiên sinh."

Dọc đường, cho dù là gặp người hầu hay quan lại mặc triều phục đều cung kính cúi chào Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh thỉnh thoảng khẽ gật đầu chào lại. Còn thiếu niên đi sau đã tê dại, trong lòng càng thêm lo lắng.

Sau đó trở nên hoảng sợ, cho rằng thái độ trước đây của mình với tiên sinh hơi hỗn láo, chưa đủ cung kính.

Ban đầu hắn ta nghĩ tiên sinh là một học giả, một nho sĩ gì đó thôi. Không ngờ, không ngờ... Mình đã gặp đại nhân vật thông thiên.

Một đường thuận lợi, không lâu sau, Lục Trường Sinh đã dẫn thiếu niên đến bên ngoài hậu viện.

"Ngươi đứng đây chờ đi, sẽ có người sắp xếp nơi ở cho ngươi." Lục Trường Sinh nói rồi đi vào trong viện.

Thiếu niên đứng đờ đẫn một lúc, phản ứng lại liền cung kính gọi: "Tiên sinh, ta tên là Lâm Đống."


Sau đó cũng không biết tiên sinh có nghe thấy không, bóng dáng đã không thấy đâu nữa.

Lâm Đống khẽ thở dài, đứng cung kính tại chỗ, nhìn kiến trúc xa hoa trước mặt, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Nói cho cùng, hắn ta chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi mà thôi. "Ha ha, người tiên sinh nói là ngươi đúng không?”

Lúc này, quản gia cười ha hả đi tới, nghi hoặc nhìn Lâm Đống từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

"Kính chào ngài, là tiên sinh bảo ta chờ ở đây."

Lâm Đống vội cúi người, đồng thời trong lòng vô cùng nghỉ ngờ, tiên sinh đã vào trong rồi nhưng trên đường cũng không thấy nói chuyện với ai cả...

Sao lại có người ra đón mình.

Thấy quản gia nhìn mình, Lâm Đống xấu hổ nói: "Xin lỗi, thân thể ta hơi bẩn, lâu rồi không tắm, làm dơ mắt mũi ngài rồi."

Quản gia lắc đầu cười nhẹ: "Không sao, ta là quản gia của phủ trấn chủ, ta dẫn ngươi đến chỗ ở, rồi tắm rửa và thay bộ quần áo."


Quản gia nói rồi quay người dẫn đường.

"Trấn... quản gia trấn vương phủ!"

Trong lòng Lâm Đống lại giật mình, quản gia đích thân đón tiếp mình, vừa nãy hắn ta còn tưởng ông lão có dung mạo không đẹp lắm này là người hầu bình thường.

Tiên sinh trâu bò quá.

Đó là suy nghĩ của Lâm Đống lúc này.

Trên đường đi.

Quản gia liếc nhìn thiếu niên thận trọng đi theo sau, không nhịn được cười hỏi:

"Ngươi tên gì, ngươi thật may mắn, lại có thể quen biết tiên sinh."

Lời nói bất ngờ của quản gia khiến Lâm Đống giật mình, vội cúi đầu: "Ta, ta tên Lâm Đống."

"Lâm Đống." Quản gia gật đầu, ánh mắt lóe lên dường như hỏi một cách tùy tiện: "Tiên sinh tốt bụng, chắc là thấy ngươi đáng thương nên mới đưa vào phủ."

Lâm Đống mười một tuổi đâu biết lão hồ ly quản gia này đào hố cho mình, liền gãi đầu cười ngốc nghếch: "Tiên sinh nói sẽ dạy ta tu tiên."
 
Chương 57: C57: Lão cổ


Hả?! Quản gia giật mình, thân thể loạng choạng, suýt té ngã.

Lâm Đống sững sờ, vội vàng tiến lên đỡ, lo lắng hỏi: "Quản gia, ngài không sao chứ?"

"Đừng!" Quản gia vội vàng đẩy tay hắn ta ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Đống, nghiêm túc nói: "Sau này nói chuyện với ta, đừng gọi ngài! Ta chịu không nổi đâu."

"Hả?" Lâm Đống hơi mù mờ.

Quản gia nhìn chằm chằm Lâm Đống, muốn tìm xem hắn ta có gì khác thường.

Nhưng mắt phàm làm sao nhận ra được, ông ta liền ngước mặt lên trời thở dài: "Lâm Đống, ngươi thật may mắn, phúc duyên thâm hậu... nói là một bước lên trời cũng không quá đáng."

Lâm Đống nhìn phản ứng của quản gia, trái tim run lên.

Hắn ta cũng đã biết câu nói nhẹ nhàng của nam tử áo xanh "Ngươi muốn tu tiên không?" đối với mình là cơ duyên lớn như thế nào.


Một buổi tối mấy ngày sau, bầu trời rải đầy ngôi sao lấp lánh.

Trên không trung. Một chiếc linh thuyền đang bay trên mây. "Tông chủ, ngài thật sự muốn gặp tiền bối sao?"

Vẻ mặt Cổ Hạc Lâm hơi rối rắm, ông ta chống tay lên lan can nhìn về phía dãy núi mơ hồ phía xa, nơi có mộ Tiên.

Điều đó cũng có nghĩa là sắp đến Mạch Ngọc trấn. "Sao thế? Cổ trưởng lão có lời gì cứ nói thẳng đi." Thẩm Diệu Quân liếc ông ta một cái, lạnh lùng nói. "Ha ha." Bên cạnh, Nhị trưởng lão mỉm cười lắc đầu.

Phía sau họ, trên boong tàu, hơn mười đệ tử Trúc Cơ đang ngồi xếp bằng, Đồng Tâm cũng ở trong đó.

Vì sắp đến nơi, họ đã dừng trạng thái tu luyện từ sớm.

Lúc này, họ cung kính nhìn ba bóng dáng phía trước thuyền, trong lòng rất căng thẳng.

Đây là Tông chủ, Nhị trưởng lão và Cổ trưởng lão của họ!

Thường ngày, làm gì có chuyện một nhóm nhỏ đệ tử theo ba nhân vật có địa vị cao như thế này đi ra ngoài...

"Đồng sư huynh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhiều đệ tử nhìn Đồng Tâm với ánh mắt đầy tò mò.

Mặc dù một số đệ tử có cảnh giới cao hơn Đồng Tâm, nhưng địa vị của Đồng Tâm cao hơn họ nhiều.

Trong số nhiều đệ tử Trúc Cơ này, chỉ có mỗi Đồng Tâm là đệ tử thân truyền.

Họ chỉ biết rằng thế gian có yêu ma quấy phá lợi hại hơn ngày xưa, còn lại thì không biết gì.


"Các vị đệ tử đừng hỏi nữa, Sư phụ đã dặn, chuyện này tạm thời không thể nói, đến lúc đó các ngươi sẽ biết thôi."

Đồng Tâm bày ra vẻ mặt khó coi nói.

Đối mặt với những đệ tử Trúc Cơ như mình, hắn ta không thể giả bộ lãnh đạm như khi đối xử với đệ tử Luyện Khí kỳ được.

"Được rồi." Các đệ tử lắc đầu thở dài, cũng biết điều không hỏi nữa. Trong lúc đó.

"Lão Cổ, Tông chủ nói chuyện với ngươi đấy." Nhị trưởng lão thấy Cổ Hạc Lâm đang thừ người ra, liền gọi lớn.

"Hả, à, Tông chủ nói gì ạ?" Cổ Hạc Lâm quay đầu nhìn Thẩm Diệu Quân.

Vẻ mặt Thẩm Diệu Quân lạnh lẽo, cả Thanh Vân Tông chỉ có Cổ Hạc Lâm dám nói chuyện vô lễ với nàng ta, liền hít một hơi, nhìn sang Nhị trưởng lão ra hiệu.

Nhị trưởng lão hiểu ý, nói: "Lão Cổ, ngươi vừa hỏi Tông chủ có thật sự muốn gặp tiền bối không? Rồi Tông chủ bảo ngươi có lời gì cứ nói thẳng."

Cổ Hạc Lâm cũng nhận ra vẻ mặt của Thẩm Diệu Quân, liền vội nói: "Tông chủ, nếu ngài muốn gặp tiền bối thì cứ gặp đi, Cổ mỗ đương nhiên không thể ngăn cản ngài được, tuy nhiên Cổ mỗ muốn nhắc một câu, lúc gặp vị tiền bối đó, nếu tiền bối có thái độ không tốt hoặc nói những lời khiến Tông chủ không vui, xin Tông chủ hãy nhịn nhục, đừng xung đột nhé!"


Đồng thời trong lòng ông ta cũng thở dài, nếu thực sự đánh nhau, e rằng Tông chủ sẽ không được lợi gì.

Không khí nhất thời yên lặng. Thẩm Diệu Quân nhìn Cổ Hạc Lâm, thản nhiên nói: "Cổ trưởng lão, ngươi lo xa rồi, bản tông với vị tu sĩ đó chưa từng gặp mặt, càng không có thù oán gì, sao có thể đánh nhau chứ?"

Dù Thẩm Diệu Quân nói giọng bình thản, nhưng Cổ Hạc Lâm và Nhị Trưởng lão vẫn nghe ra nàng ta không vui.

Vì vậy hai người im lặng, liếc nhìn nhau rồi cúi người lui ra. Họ nhận thức rõ tình huống, biết không nên ở bên cạnh Tông chủ lâu.

Thấy thế, Thẩm Diệu Quân thở nhẹ trong lòng, không khỏi tự hỏi, vị tu sĩ đó đã dùng phép thuật gì mà khiến cho cả Cổ Hạc Lâm cũng phải tôn trọng như vậy.

Phải biết Cổ Hạc Lâm nhờ tài luyện đan siêu quần, không coi nhiều tu sĩ trong giới tu tiên ra gì!

Đúng lúc đó, ánh mắt nàng ta nhìn xuống dưới, một thị trấn nhỏ mơ hồ hiện ra.

Mạch Ngọc trấn, đến nơi rồi.
 
Chương 58: C58: Đêm đã khuya


Đêm đã khuya.

Dân chúng đã đi ngủ từ lâu.

Chỉ có binh lính canh gác cảnh giác tuần tra trong và ngoài trấn.

Một chiếc linh thuyền xuất hiện trên không trung Mạch Ngọc trấn, không ai phát hiện ra cả.

Trên linh thuyền, Thẩm Diệu Quân nhìn xuống các lều ngoài thị trấn, rồi hỏi: "Vị tu sĩ đó ở đâu?"

Cổ Hạc Lâm đáp: "Tông chủ, tiền bối ở tại phủ trấn chủ, nhưng bây giờ tiền bối có thể đã nghỉ ngơi rồi... chúng ta nên đợi đến sáng mai mới đến thì hơn?"

Thẩm Diệu Quân liếc Cổ Hạc Lâm, nói: "Ngươi thật sự suy nghĩ chu toàn cho vị tu sĩ đó, bản tông còn là Tông chủ của ngươi không thế? Huống hồ vị tu sĩ đó đâu cần nghỉ ngơi."

"Khụ khụ." Nhị Trưởng lão thấy tình hình không ổn, ho khan một tiếng đúng lúc.

Cổ Hạc Lâm bị chặn họng, đành quay đầu gọi nhẹ: "Đồng Tâm, dẫn các đệ tử đến khu rừng kia tu luyện đi."

Đồng Tâm lập tức bước ra cúi đầu nhận lệnh.


Hắn ta đoán chừng sư phụ sắp cùng Tông chủ đi gặp vị tiền bối... Hắn ta cũng muốn đi mà...

"Tông chủ đi theo Cổ mỗ."

Tiếp theo, ba người Cổ Hạc Lâm chạm nhẹ chân qua lan can, lao về phía Mạch Ngọc trấn phía dưới, áo bào tung bay như tiên nhân dưới trăng.

"Các đệ tử đừng nhìn nữa, đi thôi." Đồng Tâm quay đầu nhìn các đệ tử đang háo hức, cười nói. Sau đó, linh thuyền bay chậm về phía khu rừng xa xa.

Chính là khu rừng mà hắn ta và Cổ Hạc Lâm từng ở mấy ngày trước.

Phủ trấn chủ.

Ba bóng người xuất hiện ngoài sân sau.

"Hử? Ma khí nồng nặc quá."

Thẩm Diệu Quân nhìn vào sân nhỏ, ánh mắt đột nhiên sắc lạnh.


Nhị Trưởng lão cũng nhíu mày lo lắng.

"Khụ khụ, Tông chủ, Nhị trưởng lão, ma khí này có lẽ do trường thương Uyên Ma phát ra." Cổ Hạc Lâm ho nhẹ nói, hôm đó ông ta đã tận mắt chứng kiến Lục Trường Sinh đá trường thương Uyên Ma vào phủ trấn chủ...

Lông mày của Thẩm Diệu Quân và Nhị Trưởng lão giãn ra, cũng nhớ lại Cổ Hạc Lâm đã nói vị tu sĩ này thu giữ trường thương Uyên Ma.

Như vậy thì đúng rồi. "Chúng ta vào thăm hỏi thôi."

Thẩm Diệu Quân vừa nói vừa bước đi, nhưng Cổ Hạc Lâm chặn trước mặt nàng ta, do dự nói: "Tông chủ, hay là để Cổ mỗ vào báo trước với tiền bối nhé?”

Thẩm Diệu Quân bị chặn lại, đành nói: "Vậy ngươi đi đi." Nàng ta mệt rồi. "Vâng." Cổ Hạc Lâm vui mừng, quay người vào trong viện.

Lồ ng ngực của Thẩm Diệu Quân hơi phập phồng nhẹ: "Nhị trưởng lão, có khi nào ngươi thấy Cổ trưởng lão đối xử với một tu sĩ cẩn thận đến thế chưa."

"Ha ha." Nhị trưởng lão cười gượng: "Tông chủ, dù sao vị tiền bối đó cũng có thể xem là đã cứu mạng Cổ trưởng lão, có thể thông cảm được."

Nghe vậy, Thẩm Diệu Quân gật đầu, không nói gì nữa. Cùng lúc đó.

Cổ Hạc Lâm vừa bước vào viện liền thấy ngay trường thương Uyên Ma treo lơ lửng trong đình, tỏa ra khí ma khí dày đặc.

Ánh mắt Cổ Hạc Lâm hơi đông cứng, rồi cúi người nói: "Tiền bối, Hạc Lâm xin cầu kiến."

Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng truyền đến tiếng nói của Lục Trường Sinh. "Đêm đã khuya, ngày mai lại đến đi."

Cổ Hạc Lâm than nhẹ trong lòng, thầm nói quả như mình nghĩ. Sau đó tỏ vẻ cung kính đáp lại rồi đi ra ngoài.
 
Chương 59: C59: Dường như nghĩ đến điều gì đó


Thẩm Diệu Quân và Nhị trưởng lão thấy Cổ Hạc Lâm đi ra, lông mày nhướn lên.

Bọn họ có dự cảm không lành.

Quả nhiên, nghe Cổ Hạc Lâm lúng túng nói: "Tông chủ, tiền bối đã nghỉ ngơi rồi, bảo chúng ta ngày mai quay lại."

Nhị trưởng lão hơi ngạc nhiên, cẩn thận liếc nhìn Thẩm Diệu Quân, thấy sắc mặt nàng ta càng lạnh lùng hơn so với lúc nấy.

Đúng lúc đó!

Sắc mặt Nhị trưởng lão hơi thay đổi, hai ngón tay xuất hiện một tấm bùa chú, chợt bùng cháy mạnh!

Gần như cùng lúc, ba giọng nói sốt ruột vang lên.

"Nhị trưởng lão, đế quốc Đại Hằng có yêu vật gây loạn, thương vong nặng nề, nhân lực của chúng ta hơi thiếu!"

"Nhị trưởng lão, đế quốc Mộc Diệp có yêu vật gây loạn..." "Nhị trưởng lão..." Ba người Thẩm Diệu Quân nhíu mày, đối mặt nhìn nhau.


Khoảnh khắc sau, bọn họ bay thẳng lên trời, biến mất trong đêm tối.

Ma giới.

"Sau lần trước, Thanh Vân tông nhất định sẽ phòng bị, tập trung phòng ngự ở đế quốc Ly Thủy, lần này chúng ta sẽ trực tiếp ra tay với đế quốc Ly Thủy và mấy đế quốc khác." Trong mắt Triệu Thâm Uyên hiện lên tia mỉa mai.

"Thâm Uyên, đây là dụ hổ ra khỏi núi à?" Sở Kình Thương nhíu mày nói.

"Hả?" Triệu Thâm Uyên bất ngờ nhìn Sở Kình Thương cười nói: Đầu óc của †ên quê mùa như ngươi hôm nay nhanh nhạy đấy."

Nghe vậy, trên mặt Sở Kình Thương hiện lên tia uất hận.

"Ha ha."

Ba Ma vương còn lại thấy vậy thì lắc đầu cười.

Một Ma vương mặc áo choàng đen nói: "Thâm Uyên, sau lần trước, ngươi nghĩ Thanh Vân tông có biết Ma giới đang âm mưu gì không? Nếu họ phát hiện chúng ta đang tập trung vào mộ tiên, chắc đã báo tin cho Linh Trần Tu Tiên giới

rồi nhỉ?"

Triệu Thâm Uyên cầm lấy cái cốc trên bàn, thưởng thức một ngụm, lưỡi li3m láp vết hồng tươi còn đọng lại ở khóe miệng, cười nói:

"ý đồ của chúng ta rõ ràng đến thế, người có tâm nhìn ra cũng bình thường. Nhưng nhìn ra thì sao?"

Nghe vậy, bốn Ma vương nhíu mày, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Triệu Thâm Uyên.

Họ không phủ nhận lời Triệu Thâm Uyên ngay lập tức, bởi vì Triệu Thâm Uyên có thể nói là sự tồn tại đa mưu túc trí của Ma giới.

Đó chính là lý do quan trọng khiến ông ta được Vô Thượng Ma Tôn sủng ái. "Ha ha ha."


Triệu Thâm Uyên cười khẩy một tiếng, liếc nhìn họ và nói:

"Các vị Ma vương có phải đã đánh giá quá cao Linh Trần Tu Tiên giới rồi không? Bổn vương dám cá cả Thanh Vân tông dù phát hiện ra âm mưu của chúng ta, họ cũng không dám nói với Tu Tiên giới đâu."

"Tại, tại sao vậy?" Sở Kình Thương ngơ ngác, cảm thấy có cái gì đó trong đầu bị cháy rụi.

"Tất nhiên là bởi vì..."

Sau đó, Triệu Thâm Uyên nói cho bốn vị Ma Vương nghe một đoạn, ý nghĩa cơ bản giống hệt những gì Cổ Hạc Lâm nói trong đại điện Thanh Vân tông hôm đó!

Bốn Ma vương càng nghe càng sáng mắt.

Đúng vậy, nước ở Linh Trần Tu Tiên giới rất sâu, mỗi tông phái đều dọn sạch tuyết trước cửa nhà mình.

Không giống như Ma giới và Yêu giới của họ, chỉ cần Ma Tôn và Yêu Tôn ra lệnh, muôn ngàn yêu ma không dám không tuân theo.

"Ha ha, Thâm Uyên, không uổng công Ma Tôn sủng ái ngươi trong năm người chúng ta, vẫn là đầu óc ngươi thông minh nhất." Sở Kình Thương cọ tay cười hề hề.

Triệu Thâm Uyên nhếch mép, tuyệt đối không bị vẻ ngu ngốc của tên trước mặt lừa gạt.


Trong Ma giới kể cả gã, năm đại Ma vương, ai mà đơn giản chứ?

Dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt Triệu Thâm Uyên trở nên âm trầm, hung ác nói:

"Lần trước bổn vương cho tộc trưởng Hắc Thiệt yêu tộc dùng trường thương Uyên Ma, kết quả bọn chúng đều chết ở đế quốc Ly Thủy, để mất trường thương Uyên Ma ở đó, chắc chăn đã bị đệ tử Thanh Vân tông cướp đi!"

Bốn Ma vương trợn mắt nhìn nhau, không ngờ còn có chuyện như vậy.

Trường thương Uyên Ma không phải bảo vật tầm thường, họ biết tầm quan trọng của nó đối với Triệu Thâm Uyên.

"Thâm Uyên, vậy ngươi định làm gì?" Sở Kình Thương tò mò hỏi.

Triệu Thâm Uyên lạnh lùng nói:

"Lần này bổn vương đã phái Mộng Yểm Ma Tộc đi, hy vọng họ có thể chiếm đóng thành công đế quốc Ly Thủy, có thể đoạt lại trường thương Uyên Ma từ tay

Thanh Vân tông là tốt nhất, nếu không thể đoạt lại, cũng chẳng sao... Bổn vương sẽ tự mình xuất thủ."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom