Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Huyền Môn Thiên Y

Chương 40: C40: Cuối cùng nó là cái gì ó người hỏi


“Nếu chỉ nói vậy cậu chưa bị thuyết phục thì tìm chút nước rửa sạch những cục đất này đi. Nếu có báu vật trong đó, tôi, Mã Tam Á, sẽ khỏa thân chạy khắp phố đồ cổ này”

Lúc này Đường Hán mới biết người phụ nữ này tên Mã Tam Á, tên không hay mà người càng chẳng ra sao.

Có rất nhiều người tụ tập đến xem náo nhiệt, Đường Hán nói với mọi người: “Mọi người đều nghe thấy rồi, xin hãy làm chứng cho tôi. Nếu tôi có thể tìm được báu vật từ đống đất này, cô ta sẽ khoả thân chạy một vòng phố đồ cổ, nếu như không có bất cứ cái gì quý giá, tôi sẽ khoả thân chạy.”

Ham náo nhiệt là thiên tính của con người nên mọi người đều háo hức đồng ý, muốn xem đến cuối cùng ai sẽ là người khoả thân chạy.

“Ông cụ, ông có thể cho tôi mượn một chậu nước được không?” Đường Hán hỏi ông lão.

Ông lão nói: “Anh bạn trẻ, bỏ đi, nghe lời tôi, tốt nhất đừng đánh cược nữa”


“Lão Vương, nhanh lên, chỉ là một chậu nước mà thôi, ông lải nhải gì vậy?” Có vẻ như Mã Tam Á là người của phố cổ này, và quen biết với ông lão.

Đường Hán nói: “Ông cụ, tôi luôn gặp vận may, ông cứ cho tôi mượn một chậu nước đi.”

“Này anh bạn trẻ, cậu thật háo thắng.” Lão Vương thở dài rồi quay vào nhà bưng một chậu nước ra.

Đường Hán nhận chậu nước, sờ sờ những cục đất, bắt đầu lau chùi từng cục một. Anh có thể biết rõ linh khí đến từ cục đất nào nhưng anh không thể rửa nó ngay được, vì điều đó sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.

Một vài cục đất đầu tiên được rửa sạch, không phải thuỷ. tinh hữu cơ thì là đá khối, Mã Tam Á ở bên cạnh chế nhạo.

Rửa được một nửa, Đường Hán cảm thấy cũng đã đến lúc nên nhặt cục đất tỏa ra linh khí thả vào trong nước.

Cục đất từ từ lộ ra bản chất thật, đám đông bắt đầu trở nên bồn chồn, những người đang xem ở đây ít nhiều biết về đồ cổ nên bắt đầu bàn tán về nó.

“Này anh, nhìn xem, vật này hình như không phải thủy tinh, nó trông giống như ngọc...

“Là ngọc, thật sự là ngọc...”

“Chắc hẳn là ngọc bích, nhưng thời điểm chế tạo khó mà nói được...”


“Đúng vậy, những đồ vật từ ngọc mới được chạm khắc. cũng không đáng tiền...”

Sắc mặt Mã Tam Á nhất thời khó coi, cô ta không ngờ Đường Hán thật sự có thể tìm được ngọc từ những cục đất này, sao chuyện này có thể xảy ra?

Cuối cùng cục đất cũng được rửa sạch sẽ, Đường Hán từ từ nhấc tay ra khỏi chậu nước, ánh mắt mọi người tập trung vào tay Đường Hán, hai khối ngọc màu trắng, thoáng có chút xanh ngọc hiện ra tại trước mặt mọi người.

Mọi người hét lên: “Không phải một khối, mà là hai khối”.

Đường Hán cầm hai khối ngọc đưa cho mọi người xem, mọi người có thể thấy rõ đó là hai khối ngọc dài ước chừng năm, sáu centimet, rộng khoảng hai centimet, nhìn xa trông rất dày, nhưng không thể phân biệt được đây là cái gì.

Lão Vương mở to hai mắt, nói với Đường Hán: “Chàng trai trẻ, có thể cho tôi xem thử được không?”

Đường Hán vẫn có ấn tượng tốt với Lão Vương này, không chút do dự đưa hai khối ngọc cho ông lão xem.


Lão Vương cẩn thận thưởng thức hai khố ngọc trong tay, càng nhìn, vẻ mặt ông lão càng nghiêm túc, sau khi nhìn một lúc, ông lão mới nói:

“Màu hơi ố vàng và cảm giác hơi thô, chứng tỏ khối ngọc này được đào lên chưa lâu, ít nhất cũng chưa được sưu tầm và thưởng thức.”

“Cuối cùng nó là cái gì ó người hỏi.

Đường Hán chỉ có thể từ linh khí mà nhìn ra được khối ngọc này có lẽ là của nhà Thương, những thứ khác thì anh không nhìn ra được, anh đang chờ Lão Vương giải thích.

“Vật này rất phổ biến ở ngọc cổ, gọi là Ngọc Long. Nhìn hình dáng thì có thể coi là đồ vật của thời Hậu Ân. Chất lượng ngọc cũng rất tốt, mặc dù không đạt được tiêu chuẩn dương chỉ ngọc, nhưng cũng là ngọc hòa điền cao cấp...”

Lão Vương còn chưa nói xong, xung quanh đã vang lên một tiếng hít thở thật lớn, giá thị trường của ngọc bích cổ được làm bằng ngọc hòa điền cao cấp ít nhất là ba trăm nghìn tệ, thứ mà thanh niên này nhặt được thật là chấn động!
 
Chương 41: C41: Hai miếng 4 triệu


Có người kêu lên: “Lão Vương, mau nói xem nó đáng giá ra sao?”

“Tại buổi đấu giá ở Hồng Kông năm ngoái, một miếng ngọc bội Ngọc Long từ thời Chiến Quốc còn không tốt bằng hai miếng này, cuối cùng nó được bán đấu giá với giá cao tới 1,3 triệu tệ, cậu nói có đáng giá không?”

Lão Vương nói xong, bất đắc dĩ trả lại hai miếng ngọc bội cho Đường Hán.

Đám đông sôi sục: “Chàng trai, tôi sẽ cho anh một triệu, bán tôi một miếng...”

“Người ta vừa mới nói xong trong cuộc đấu giá năm ngoái bán với giá 1,3 triệu, cậu lại ra giá 1 triệu, không phải kiếm lời rồi sao, tôi ra giá 1,5 triệu.”

“Anh cũng không hiểu, đây là một cặp, sao có thể tách ra bán được, tôi trả 3,5 triệu cho hai miết

“Hai miếng 4 triệu.”

Đường Hán sững sờ, trong nháy mắt, cục đất anh vừa nhặt đã trở thành bốn triệu? Giống như một giấc mơ.


Lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Đường Hán nói: “Người anh em, tôi có thể xem miếng ngọc bội của cậu không?”

Đường Hán thấy người đàn ông trung niên có khí chất phi thường liền gật đầu, đưa miếng ngọc bội cho ông ta.

Người đàn ông trung niên nhìn nó rồi nói: “Hai miếng Ngọc Long này tuy rằng được chạm khäc rất đơn giản nhưng hình dáng vô cùng đẹp, tôi trả năm triệu, cậu em thấy sao?”

“Cốc Thiên Phong, ông ấy thật sự là Cốc Thiên Phong.”

“Trời ơi, một ông lớn trong giới đồ cổ, một chuyên gia nổi tiếng trong ngành thẩm định, sao hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở đây?”

Đường Hán cũng đã nghe nói về Cốc Thiên Phong, người có thể được coi là rất nổi danh trong giới đồ cổ, đã từng ở trong chuyên mục giám định đồ cổ của CCTV.

Thấy Đường Hán vẫn còn do dự, những người xung quanh không thể bình tĩnh, cục đất mà anh mua với giá một nghìn tệ đã tăng gấp năm nghìn lần trong nháy mắt, tương đương với nhặt được năm triệu, tại sao họ lại không có vận mệnh tốt như vậy chứ?

Nhiều người kêu to: “Người anh em, bán đi, giá của ông Cốc đưa ra quá tốt rồi.”


Đường Hán suy nghĩ, anh không hiểu đồ cổ, giữ thứ này cũng vô dụng, bán được thì bán vậy.

“Được rồi, ông Cốc, tôi sẽ bán cho ông.”

Đường Hán đưa số tài khoản ngân hàng cho Cốc Thiên Phong, Cốc Thiên Phong chuyển tiền cho Đường Hán. Một lát sau, điện thoại của Đường Hán vang lên, thể hiện số dư trong thẻ đã tăng thêm năm triệu.

Không ngờ anh chỉ đi dạo thôi mà đã kiếm được năm triệu, Đường Hán rất vui. Vui xong anh chợt nhớ ra, Mã Tam Á đâu?

Mã Tam Á thấy mình đã hoàn toàn thua cuộc nên muốn lợi dụng hỗn loạn để trốn đi, nhưng trong nháy mắt đã bị

Đường Hán phát hiện.

Đường Hán hét lớn: “Mã Tam Á, thừa nhận thua cuộc, khỏa thân mà chạy đi.”

Mã Tam Á vốn muốn chưồn êm nhưng khi thấy bị Đường Hán phát hiện, cô ta vội vàng chạy ra khỏi đám đông. Không biết làm thế nào, ba cúc áo phía sau váy ngắn cô đang mặc đột nhiên rơi ra, Mã Tam Á đang vội vàng chạy trốn thì chiếc váy trượt xuống dưới chân.

Đám đông lại sôi sục.

“Mã Tam Á hở hang quá, còn không mang qu@n lót...”
 
Chương 42: C42: Cái thứ hỏng bét này


“Wow, rất đầy đặn nha!”

“Thật sự là khỏa thân mà chạy kìa...”

“Hóa ra những tin đồn của Mã Tam Á đều là thật, con hàng này thật quá nát, còn không mặc đồ lót...”

“Cái mông của Mã Tam Á quá lớn, tỷ lệ hơi mất cân đối..."

Lúc này, Mã Tam Á vô cùng xấu hổ nên cũng không quan tâm đ ến những lời ra tiếng vào của những người xung quanh, cô ta nhấc váy lên bỏ chạy.

Những người xung quanh thấy bảo vật đã được bán, khỏa thân mà chạy cũng đã thực hiện xong, không còn gì náo nhiệt để xem nữa nên từ từ giải tán.


Cúc váy Mã Tam Á rơi ra là do bị Đường Hán bản rơi trong không trung, đùa bốn Ma Tam Á xong, tâm trạng của Đường Hán đã tốt hơn rất nhiều, sau khi bị quấy rầy liên tục, anh tiếp tục đi dọc theo phố cổ, đi dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

Cùng lúc đó, Mã Tam Á vội vàng chạy vào một cửa hàng đồ cổ tên là Đào Bảo Trai với chiếc váy trên tay.

Đào Bảo Trai do Mã Tam Á và em họ Vu Khánh Khuê mở, cô là đại cổ đông, nhưng bình thường đều là Vu Khánh Khuê. trông tiệm.

“Chị họ, chị bị sao vậy?” Sau khi nhìn thấy Mã Tam Á, Vu Khánh Khuê hỏi.

“Đừng nhắc nữa, tức chết chị rồi, chị lên lầu thay váy trước.”

Sau khi nói xong, Mã Tam Á chạy lên lầu hai, ngay khi cô đi lên, hai người trông giống như người lao động nhập cư bước vào với một cái trống lớn.

Da của trống có màu sâm với lớp sơn đỏ trên thùng gỗ của trống đã bong ra, có vẻ như nó đã được nhiều năm tuổi.

“Ông chủ, các người có thu mua thứ này không?” Vu Khánh Khuê đi đến phía trước trống, gõ lên mặt trống, sau đó kêu hai người lật trống lên để lộ chân đế rồi nhìn bên dưới.

Vu Khánh Khuê sờ râu quai nón, dáng vẻ của gian thương: “Thứ này căn bản không thể xem là đồ cổ, không đáng tiền.”

Người lao động nhập cư cao hơn nói: “Ông chủ, nhìn kỹ xem, đây là do ông cố tôi để lại, năm xưa ông cố đã nhiều lần nói với ông nội tôi rằng đây là báu vật.”

“Để lại cũng không đáng bao nhiêu, anh nhìn xem có tiệm nào lại bày cái trống to như đồ cổ mà bán chứ? Thứ này là da bò, sẽ thối rữa sau vài năm nữa, nghe âm thanh này đi, cũng sắp dùng không được nữa rồi.”


Vu Khánh Khuê vừa nói vừa gõ trống vài lần, âm thanh phát ra ngột ngạt khó nghe, thật sự không êm tai lắm.

Người lao động nhập cư nhỏ con nói: “Anh không lừa chúng tôi chứ? Đây là báu vật gia truyền nhà chúng tôi.”



Vu Khánh Khuê chế giễu nói: “Cái thứ hỏng bét này mà còn gọi là báu vật gia truyền? Nào, hai người xem kỹ đi, ở dưới trống có viết được làm vào năm Dân Quốc thứ 26, đến bây giờ còn chưa đầy một trăm năm, vất vả cho nhà mấy người xem nó là báu vật gia truyền rồi. Tôi không thể lấy báu vật gia truyền của nhà mấy người được, đem tới tiệm khác xem đi”

Hai người lao động nhập cư đi tới xem thử, quả nhiên trên đế trống có một dòng chữ nhỏ: “Năm thứ hai mươi sáu của Dân Quốc, Tiêu Mãng công chế”.

Tiêu Mãng là ông cố của hai người, họ có phần tin vào lời nói của Vu Khánh Khuê, người công nhân nhập cư cao lớn nói: “Thứ này quá lớn, chúng tôi khó có thể di chuyển được, ông chủ, cậu đưa ra một cái giá đi, chúng tôi bán nó.”

Vu Khánh Khuê bày ra vẻ mặt khó xử nói: “Thứ này thật sự vô dụng, nhưng tôi thấy hai anh em các người tới đây cũng không dễ dàng, hay là tôi sẽ đưa hai người một khoản phí nhỏ, một trăm tệ, nếu chấp nhận thì tôi giữ lại”


Người lao động nhập cư cao lớn nói: “Một trăm tệ, quá ít rồi? Chỉ phí chúng tôi thuê một chiếc xe chuyên chở đã tận ba mươi tệ."

Vu Khánh Khuê mím môi nói: “Một trăm tệ là nhiều rồi, nếu anh không đồng ý thì mang đi tìm nơi khác, chưa chắc đã được số tiền tôi trả đâu, tôi thấy hai người đáng thương nên mới nhận nó. Nếu không có ai muốn mua nó, hai người lại phải trả ba mươi tệ để mang nó về.”

Hai người đàn ông cân nhắc, người đàn ông to lớn nói: “Hai trăm, không thể ít hơn, nếu không chúng tôi thà mang về còn hơn.” . ngôn tình hoàn

Vu Khánh Khuê nói với vẻ mặt đau lòng: “Các vị, thật sự là làm khó tôi rồi, nhưng thôi tính đi tính lại thì ai bảo tôi mềm lòng, hai trăm thì hai trăm”

Hai bên đạt được thỏa thuận, hai lao động nhập cư rời đi với hai trăm tệ vừa nhận được, còn Vu Khánh Khuê ở phía sau lộ ra vẻ khinh thường, nhìn bóng lưng họ rồi phun ra một câu: “Đồ nhà quê...”

Mặc dù chiếc trống này có niên đại khá gần nhưng cũng gần trăm năm lịch sử, mấu chốt là quá trình chế tác cực kỳ tinh tế, là vật phẩm cực kì hiếm thấy trong giới sưu tập hiện đại, có thể có trị giá ít nhất vài nghìn tệ. Nếu gặp được kẻ nhà quê không biết xem hàng thì nói không chừng còn có thể bán được hơn với giá trên trời.
 
Chương 43: C43: Cái trống này to nhưng là đồ tốt


Đường Hán đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác nhưng vẫn không tìm thấy thứ mình đang tìm.

Tuy nhiên anh cũng biết, muốn tìm một chiếc la bàn tốt trong xã hội hiện đại thì tuyệt đối không dễ dàng, anh cũng không thể vội vàng.

Anh đi vào Đào Bảo Trai, nhìn từng món đồ cổ, sau khi nhìn thấy thì lắc đầu hết lần này đến lần khác, những thứ đặt ở đây đều không có chút hào quang nào. Ngược: kệ hàng đăng sau, có nhiều nơi tản ra hào quang khá nhiều, chäc hẳn trong tiệm cất giấu đồ tốt.

Nói chung, những món đồ mà các cửa hàng đồ cổ trưng bày thường không phải là những món đồ quá giá trị, những thứ tốt sẽ không thể tùy tiện lấy ra, nhưng điều kỳ lạ chính là mấy chỗ phát ra hào quang bên trong còn lộ ra âm khí, hẳn là đồ mới được lấy từ dưới mặt đất lên không lâu.

Nhưng Đường Hán không quan tâm, những người kinh doanh đồ cổ thường thu thập một vài thứ được đào lên từ lăng mộ, đây cũng không phải là chuyện gì lạ.

Anh vừa định rời đi thì nhìn thấy một cái trống lớn được đặt ở ngưỡng cửa. Lúc vào anh không để ý, nhưng khi đi ra, Đường Hán thấy chiếc trống trông cực kỳ bình thường này thực sự toát ra hào quang, còn dày đặc hơn nhiều so với hai miếng Ngọc Long vừa rồi.

Ánh mắt Vu Khánh Khuê rất nhạy bén, trong nháy mắt có thể nhìn ra Đường Hán có hứng thú với cái trống lớn này, sau đó anh ta đi tới nhiệt tình nói: “Người anh em cũng rất biết nhìn đồ cổ đấy, không nghĩ người trẻ tuổi lại có mắt như vậy, thật là kinh ngạc..."

Vu Khánh Khuê rất am hiểu cách kinh doanh, việc làm ăn có thành hay không nhờ miệng mà ra, nói không chừng sau khi khen một trận, kẻ ngốc trước mắt này liền bị thổi phồng đến mức mơ mơ màng màng, buôn bán lại thành công.

“Cái trống này to nhưng là đồ tốt, được xem là đồ cổ, cậu xem cách chế tác này, rõ ràng nó được làm bởi nghệ nhân nổi tiếng...

Vu Khánh Khuê đi theo sau Đường Hán, không ngừng chào hàng.


Đường Hán lật trống lên, nhìn thấy những chữ nhỏ trên đế liền nói: “Ông chủ, thứ này thuộc về thời Dân Quốc, cũng không lâu lắm.”

Mặc dù bị vạch trần thẳng mặt nhưng Vu Khánh Khuê không hề cảm thấy xấu hổ, những người làm nghề này như họ đã tập mãi thành thói quen. Truyện Hệ Thống

Anh ta lại nói: “Người anh em, cậu không biết chứ thứ này rất khó bảo quản, thời Dân Quốc đã rất tốt rồi, bên trong trống chính là đồ lâu đời, rất hiếm thấy, vật hiếm thì quý mà”



Đường Hán không ngừng liếc nhìn trống to, anh cảm thấy rất kỳ lạ, cái trống này đã lâu không được bày ra, cho dù có hào quang thì cũng chỉ nên có một chút, nhưng bây giờ lại tràn đầy hào quang, tại sao lại như vậy? Anh lật trống, nhìn đi nhìn lại bốn, năm lần và cuối cùng nhận ra vấn đề. Bề mặt trống của trống hầu như không có hào quang, tất cả hào quang đến từ đế, đế của trống này dày hơn một chút so với trống bình thường.

“Có tường kép!” Đường Hán chợt nhận ra, bảo bối ngay. bên trong cái bệ.

Đường Hán đè nén sự hưng phấn trong lòng, bày ra vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Anh hiểu tất cả những người trong giới đồ cổ đều là cáo già và rất tinh vi, chỉ cần thể hiện ra một chút vui mừng thôi thì cũng có thể bị chém giá trên trời. Mặc dù bây giờ anh đã quyết tâm phải có được chiếc trống này nhưng rẻ được bao. nhiêu thì tốt bấy nhiêu.

“Người anh em, sao rồi, có hứng thú sao?” Vu Khánh Khuê hỏi.

“Hứng thú thì chưa tới, tôi không thích mấy thứ đồ chơi này, xe xịn, đồng hồ nổi tiếng thì thích. Nhưng cha tôi lại thích đồ cũ, vài ngày nữa là sinh nhật của ông ấy, tôi thì không đủ khả năng tặng đồ cổ hàng thật giá thật, vì vậy tôi muốn lấy một số thứ linh tinh để tặng ông ấy, khiến ông ấy vui vẻ.”

Đường Hán thản nhiên bịa ra một cái cớ, cha anh đã qua đời rất nhiều năm trước.

“Người anh em thật hiếu thảo, đúng là đứa con ngoan! Vu Khánh Khuê giơ ngón tay cái lên, cường điệu nói thêm: “Cậu mang cái trống lớn này về chúc mừng sinh nhật ông ấy, nhất định sẽ khiến ông ấy thích đó.”

“Cái trống này hơi lớn quá, không dễ mang đi lắm." Đường Hán bắt đầu tìm lỗi.

“Cũng không khó, chỉ cần tìm một chiếc xe rồi kéo về, cứ giao việc tìm xe cho tôi, tôi có sẵn số của tài xế” Vu Khánh Khuê nói.

“Ừ, nếu ông chủ đã nói vậy thì chúng ta định giá đi, cái trống này giá bao nhiêu, quá đắt thì tôi mua không nổi.” Đường Hán nói.

“Người anh em, cậu sai rồi, đồ tốt cần giá tốt, đây là thứ tôi vừa bỏ ra năm nghìn tệ để mua, tôi thấy người anh em rất hợp mắt nên tôi chỉ lấy lời một nghìn tệ, giá bán là sáu nghìn tệ, được thì bán” Vu Khánh Khuê nói với vẻ rất hào phóng.


Đường Hán läc đầu nói: “Ông chủ làm ăn vậy là không tốt lắm, thứ này làm sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy. Chúng ta kết giao bạn bè, thế nào? Sau này tôi chắc chẳn sẽ quay lại thường xuyên.”

Vu Khánh Khuê cười thầm, trong lòng thầm nghĩ, kinh doanh đồ cổ là ba năm không mở cửa, một khi mở cửa ăn ba năm, nếu không làm thịt dê béo thì không được trời đất dung thứ, có thể cắt một miếng thịt thì tuyệt đối không cät da.

“Năm nghìn rưỡi, không thể ít hơn” Vu Khánh Khuê nói.

“Một nghìn.” Đường Hán nói.

"Một nghìn? Người anh em, cậu ép giá quá, không phải muốn cái mạng này của tôi luôn sao, quay đi quay lại tôi mất hẳn bốn nghìn. Thôi vậy, tôi lỗ một ít, ai bảo tôi lại hợp với người anh em như vậy, ba nghìn, cậu lấy đi.”

Đường Hán thở dài: “Lại chia làm đôi đi, một nghìn rưỡi. Nói thật, tôi không thích thứ này, chỉ là người lớn tuổi trong nhà thích đồ cũ, tôi là con cháu nên muốn mua để hiếu thảo một chút...”

Vu Khánh Khuê nghiến răng: “Người anh em, cậu thấy cửa hàng tôi lớn như vậy, phải nuôi rất nhiều người, công việc. của chúng tôi nhìn bề ngoài rất hấp dẫn nhưng trên thực tế. phải chịu rất nhiều áp lực. Thế này đi, thêm năm trăm nữa là hai nghìn tệ, không thể thấp hơn nữa, nếu không đồng ý thì cậu có thể tìm nơi khác.”

Thấy giá đã ổn, Đường Hán gật đầu, sau đó nói: “Được, chấp nhận”

Đường Hán lấy hai nghìn tệ đưa cho Vu Khánh Khuê, Vu Khánh Khuê ghi hóa đơn, đóng dấu của cửa hàng, giao dịch hoàn tất.

Trong nháy mắt, Vu Khánh Khuê đã tăng giá trống lên gấp ầ ời nói: “Người anh em, lần sau nếu cần gì thì nhớ

Mã Tam Á thay váy xong, tìm một chiếc qu@n lót để mặc. Trên thực tế, cô ta không cởi mở đến mức không mặc qu@n lót, nhưng anh chàng mà cô ta gặp ở quán bar tối qua say mê đến mức xé qu@n lót của cô, điều này biến cô ta thành một kẻ ngu ngốc ở nơi công cộng.


Mặc quần áo xong, cô ta đi xuống lầu, liếc mắt liền thấy Đường Hán.

Mã Tam Á vừa mới làm kẻ ngốc ở trên đường, khi nhìn thấy Đường Hán thì tức giận hét lên: “Tên mặt trắng kia, sao. anh lại ở đây?”

Đường Hán vừa cất biên lai đi, không ngờ lại nhìn thấy Mã Tam Á, anh nói: “Làm sao, tôi không được ở đây à, cửa hàng này là của nhà cô sao?”

Mã Tam Á cười kiêu ngạo nói: “Anh nói đúng, cửa hàng này là của tôi, anh ra khỏi đây ngay.”

Đường Hán thật sự không muốn vướng vào người phụ nữ này, nói: “Được rồi, tôi sẽ đi.”

Sau khi giao dịch hoàn tất, Vu Khánh Khuê thấy Mã Tam Á có mâu thuẫn với Đường Hán nên không đề cập đến việc tìm xe tải giúp Đường Hán nữa.

Đường Hán nói xong định lấy trống đi, mặc dù trống lớn hơn một chút nhưng thể lực của Đường Hán lại siêu phàm, muốn lấy nó đi cũng không khó. Chỉ cần tìm được một nơi không có ai xung quanh, anh sẽ thu nó vào Thần Chỉ Giới.

“Đợi đã” Mã Tam Á nhìn Đường Hán lại: “Cái trống lớn này là sao?”

Đường Hán nói: “Tôi vừa mới mua nó, tiền đã trả xong, sao lại không thể mang đi?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom