Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Bắc Bất Nhạc hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.Bình tĩnh cái rắm ấy! Sao có thể bình tĩnh được cơ chứ, đó là tay áo càn khôn! Chính là tay áo càn khôn trong truyền thuyết! Là tuyệt học của Trấn Nguyên Tử.Chiêu thức ấy của Dương Tam đã khiến Bắc Bất Nhạc chịu chấn động không nhỏ, pháp thuật trong truyền thuyết cứ như vậy xuất hiện trước mặt ông, khiến ông có cảm giác như đang sống lại huyền thoại ấy.

Đương nhiên, trong suy nghĩ của ông thì cùng lắm Dương Tam cũng chỉ là một mạch đồ tôn của Trấn Nguyên Tử mà thôi.Ánh mắt ông dừng lại trên người Dương Tam, ông có cảm giác mấy năm nay ông sống thật phí công.


Đến một cô gái trẻ tuổi mà còn có thể sử dụng pháp thuật nhuần nhuyễn như vậy…Lại nghĩ đến vừa rồi bản thân còn muốn nhận cô làm đệ tử, Bắc Bất Nhạc không khỏi có chút nóng mặt.

Vừa nãy cô gái này nói sẽ thu nhận ông làm đồ đệ, thật đúng là không phải mạnh miệng.Ông nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Không nghĩ đến cô lại là đồ tôn của vị kia, khó trách ánh mắt lại tốt đến vậy.”Chỉ có đồ tôn chính tông mới có thể học được tuyệt kỹ tay áo càn khôn mà thôi.Dương Tam cười tủm tỉm nói: “Quá khen, quá khen.”Cái gì mà đồ tôn, cô chính là đệ tử chân chính có được hay không!Từ Xuân Thâm nghe được Bắc Bất Nhạc thay đổi cách xưng hô liền có chút kinh ngạc liếc nhìn Dương Tam một cái.Bắc Bất Nhạc cố gắng áp xuống mọi sóng to gió lớn trong lòng, hỏi Từ Xuân Thâm: “Bùa chú lần trước ta đưa cho cậu mất đi công hiệu rồi sao?”Từ Xuân Thâm là con trai một người bạn cũ của ông, nên Bắc Bất Nhạc không khỏi chiếu cố nhiều hơn một chút.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Từ Xuân Thâm mấy năm nay, ông không khỏi cảm thấy đồng tình với anh.Căn cốt của Từ Xuân Thâm vô cùng tốt, vạn dặm mới tìm được một người, nhưng anh lại có một khuyết điểm trí mạng - đó là cơ thể anh không thể ngưng tụ linh lực.


Nói cách khác, anh là người có thiên phú, tu luyện rất nhanh, nhưng thân thể lại như một giếng cổ không đáy, linh lực biến mất rất nhanh, không thể nào tu đạo.

Thế nhưng linh lực lúc nào cũng vờn quanh anh, trong mắt các yêu quái ác linh khác thì đây chính là một khối thịt thơm ngào ngạt, lại là vị thuốc đại bổ.


Bắc Bất Nhạc thường xuyên vì anh mà chế tạo các loại bùa hộ mệnh, để tránh một ngày nào đó anh bất hạnh biến thành đồ ăn của yêu quái.Từ Xuân Thâm tháo khẩu trang xuống, lắc đầu: “Bùa hộ mệnh còn có thể dùng vài lần, chỉ là…”Nhiều ngày nay anh luôn nằm mơ, không khỏi có chút đau đầu: “Mấy ngày nay cháu thường xuyên mơ thấy một nữ quỷ.”Anh vừa mở miệng, Dương Tam liền đoán ra đại khái sự việc: “Có phải anh mơ thấy một nữ quỷ khoảng 50 tuổi? Lông mày có chút rậm, răng hô?”Lúc ngồi trên xe taxi, cô đã xem qua ảnh chụp chung của tài xế quỷ và bà vợ hắn, cộng thêm những lời tàu xế đã nói cô lập tức liên tưởng đến chuyện này.Nhìn biểu tình của Từ Xuân Thâm, hiển nhiên là cô đã đoán đúng.Giọng điệu Dương Tam có chút trêu đùa: “Đó là một fan hâm mộ của anh, vì hối lộ quỷ sai để đi vào giấc mộng của anh, bà ta đã ép khô kho vàng nhỏ của chồng mình, một giờ trước ông chồng kia còn oán hận anh vì đã câu dẫn vợ của ông ta.”Biểu cảm của Từ Xuân Thâm lúc này thật đúng là một lời khó nói hết.Bắc Bất Nhạc trực tiếp cười thật to, việc này không gây nguy hiểm gì đến tính mạng của Từ Xuân Thâm, ông vừa mừng rõ vừa vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.Hà Nhất Phàm là người đại diện đồng thời cũng là bạn học cấp ba của Từ Xuân Thâm, nên đương nhiên vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện của anh, vội vàng nói:“Xin nhờ vị tiểu sư phụ đây giúp đỡ, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”Tuy cô gái này còn trẻ tuổi, nhưng qua hành động vừa rồi cũng đủ để anh ấy hiểu rõ thực lực của cô, lại nhìn thái độ cung kính của Bắc Bất Nhạc, Hà Nhất Phàm càng thêm tin tưởng năng lực của cô, không hề vì bề ngoài mà xem thường cô..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Dương Tam vốn nhớ thương khối mỹ thực Từ Xuân Thâm này, còn vì anh mà vất vả tham gia tuyển chọn, nên rất vui lòng tạo dựng quan hệ với Từ Xuân Thâm.

Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:“Được thôi, nhưng đến lúc ấy anh ta phải ký tên cho tôi đấy.”Hà Nhất Phàm lại càng vui vẻ: Hóa ra vị tiểu sư phụ này cũng là fan của Từ Xuân Thâm!Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”Dáng người này mới tuyệt làm sao, ánh mắt ôn hòa kia như gió xuân thổi vào mặt cô vậy.Dương Tam từ trong tay áo lấy ra nào là poster của Từ Xuân Thâm, bưu thiếp, thậm chí còn có sách về Từ Xuân Thâm - do Vạn Vân Phỉ đưa cho cô, còn nói đây là một quyển sách rất nhiều “thịt”.


Dương Tam thật sự không hiểu một quyển sách làm sao ngửi thấy mùi thịt cơ chứ?Ánh mắt của Hà Nhất Phàm dừng lại trên quyển sách [Vợ trước dã man của ảnh đế], khóe miệng không khỏi co giật.Từ Xuân Thâm lại rất bình tĩnh mà ký tên, thậm chí còn mở quyển sách kia ra, trên trang lót của quyển sách không chỉ ký tên mà còn ghi vài lời chúc phúc.Dương Tam cảm nhận được những thứ này đều lây dính hơi thở của Từ Xuân Thâm liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Chờ cô quen với mùi hương này, về sau mỗi lần gặp anh sẽ không cần phải niệm Đạo đức kinh nữa.Cô lấy ra một thanh kiếm gõ đào và một khối thủy tinh màu xanh ngọc, bắt đầu khắc hoa văn.

Khối ngọc thạch cứng rắn trong tay cô giống như bùn vậy, để cô tùy ý tạo hình.

Động tác của cô không nhanh không chậm nhưng vô cùng ưu nhã, những mảnh ngọc vụn hóa thành ánh huỳnh quang rơi xuống, biến mất trong không khí.Bắc Bất Nhạc bày băng ghế ra, xem rất tập trung.Dương Tam mất mười lăm phút mới hoàn thành việc khắc hoa văn lên khối ngọc, ánh sáng của ngọc thạch phỉ thúy tối dần rồi tắt hẳn, quay về lại trạng thái ban đầu.Từ Xuân Thâm tiếp nhận ngọc bội, trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”Dương Tam mỉm cười: Không cần cảm ơn.


Anh cũng đã ký tên cho tôi rồi.”Lúc cô không cười luôn lộ ra khí chất thanh cao lạnh lùng, nhưng khi cô cười rộ lên nét mặt tràn đầy nhu hòa, ngọt ngào như đường mật vậy.

Khi cô còn nhỏ, chính vì nụ cười này mà Thông Thiên giáo chủ suýt nữa đã bắt cô về làm đệ tử.Từ Xuân Thâm giật mình, một cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên.Bắc Bất Nhạc ho khan một tiếng, muốn tìm lại cảm giác tồn tại cho chính mình, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Tam:“Cái kia, vừa rồi cô nói muốn thu nhận tôi làm đệ tử, lời này còn tính không?”Khóe miệng Hà Nhất Phàm giật giật: Bất Nhạc đại sư! Liêm sỉ của người đâu rồi? Rơi hết rồi sao?Dương Tam xua xua tay, đối với tình huống này tập mãi thành quen: “Nên suy nghĩ kỹ một chút.”Vừa rồi Dương Tam đã lưu lại hơi thở của bản thân trên miếng ngọc bội kia.

Từ Xuân Thâm là mỹ thực cô xem trọng, nếu bị yêu quái khác ăn thịt thì cô sẽ đau lòng chết mất.


Thanh kiếm gỗ đào kia vốn là thần trượng biến thành cây đào, hiệu quả trừ tà chuẩn không cần chỉnh, hơn nữa còn có hơi thở của cô, chỉ cần Từ Xuân Thâm không gặp phải yêu quái hơn ngàn năm tuổi, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.

Còn nếu gặp phải, chẳng phải đã có cô rồi hay sao.Đã đạt được mục đích, cô tạm biệt Từ Xuân Thâm và những người khác, tiếp tục đi mua nguyên vật liệu.***Lúc Hà Nhất Phàm ngồi trên xe bỗng nhiên “a” một tiếng.Từ Xuân Thâm lấy làm lạ, hỏi: “Sao vậy?”Hà Nhất Phàm lắc đầu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao trông cô gái kia rất quen mắt! Lúc trước tôi nhìn thấy con cá koi của cô ấy nên định mua về cho cậu.”Từ Xuân Thâm chỉ ừ một tiếng.Hà Nhất Phàm nói: “Tôi cũng phục cậu thật đấy, sao có thể mặt không đổi sắc mà ký vào quyển sách kia vậy, cái tên đó kinh người đến mức suýt nữa chọc mù mắt tôi.”“Cháu gái tôi cũng rất thích quyển sách đấy.”Hà Nhất Phàm cứng họng chẳng nói nên lời, hóa ra Từ Xuân Thâm coi cô gái kia thành cháu gái mình à?Anh ấy nghĩ lại cảm thấy cũng chẳng sao, cô gái kia tuổi còn rất trẻ, nhìn giống như thiếu nữ vị thành niên vậy, coi thành bạn bè đồng trang lứa với cháu gái hoàn toàn không thành vấn đề..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Từ Xuân Thâm nhìn biển hoa bạt ngàn trước mặt chỉ biết thở dài.

Quả nhiên anh lại nằm mơ, lần này cũng mơ thấy vị fan cuồng kia.Ngay giây tiếp theo, một nữ quỷ cài hoa trên đầu xuất hiện trước mặt anh, thẹn thùng nói: “Xuân Thâm, hôm nay chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi.”Một bác gái năm mươi tuổi trang điểm như thiếu nữ hoài xuân, cũng thật là đau mắt.“Nếu muốn ngắm hóa, vậy hãy tìm chồng bà đi!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Dương Tam mặc váy đỏ chậm rãi xuất hiện.Rõ ràng cảnh trong mơ chỉ có hai màu đen trắng, nhưng điều này dường như không tồn tại trên người Dương Tam.

Đôi mắt cô giống như phỉ thúy xanh biếc, làn da trắng như tuyết, váy dài đỏ rực như ngọn lửa đang bùng cháy.Nữ quỷ giật mình, nói: “Tôi nhập mộng bằng bản lĩnh của mình.


Chẳng lẽ không thể thực hiện giấc mơ khi còn sống hay sao?”Khuôn mặt Dương Tam lạnh nhạt đáp: “Không thể.” Bây giờ tính tình cô đúng là đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nếu ngày xưa có người dám nhớ thương mỹ thực của cô thì cô đã sớm đại khai sát giới rồi.Đôi mắt cô hơi nheo lại: “Nếu còn dám xuất hiện, thì tôi sẽ ăn bà!”Khi cô nói lời này, bốn phía bừng bừng sát khí, đây là uy lực mà chỉ có kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mới có.Nữ quỷ tuy rằng theo đuổi thần tượng nhưng cùng lắm cũng chỉ để thỏa mãn đam mê, sẽ không vì vậy mà tự hủy hoại bản thân mình.

Bà ta buồn bực nhìn thoáng qua biển hoa, biến mất khỏi mộng cảnh.Sau khi Dương Tam đuổi nữ quỷ kia đi, quay đầu lại nói: “Có phải cảm thấy tôi rất đáng tin cậy hay không?”“Đúng vậy, quả thật rất đáng tin cậy.”Ngữ khí của Từ Xuân Thâm mang theo ý cười.Dương Tam xoa xoa chiếc mũi, thôi xong rồi, cô đang ở trong giấc mơ của Từ Xuân Thâm, bị hơi thở của anh bao quanh, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa ăn gì cả, lại bị hương khí này câu dẫn, trong lòng nhen nhóm dục vọng muốn nuốt anh vào bụng.“Bụng tôi rất đói.”Giọng điệu của Dương Tam có chút ủy khuất, cô muốn ăn một ngụm mỹ thực dễ dàng lắm sao? Còn phải giống như cu li, xử lý những người kẻ cạnh tranh.Từ Xuân Thâm cho rằng cô chưa kịp ăn cơm đã tiến vào giấc mộng của anh, trong lòng anh khẽ động, một con vịt quay liền xuất hiện trước mặt anh.

Nếu như đây là giấc mơ của anh, vậy anh sẽ là người làm chủ.Dương Tam đón lấy con vịt quay, ăn rất vui vẻ.


Vịt quay này là do Từ Xuân Thâm biến ra, mang theo hơi thở của anh, miễn cưỡng ăn cho đỡ thèm, thậm chí còn mang theo chút linh lực.

Tuy rằng Từ Xuân Thâm không thể tu luyện pháp thuật, nhưng không ảnh hưởng đến việc linh lực tập trung xung quanh anh nhiều hơn người khác.Ăn xong một phần, cô lại yên lặng nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm.Từ Xuân Thâm dở khóc dở cười, lại biến ra một phần bánh trôi rượu nếp.…Chờ sau khi thấy Dương Tam ăn hết khoảng mười món, Từ Xuân Thâm có chút không biết nên nói thế nào: “Nếu tiếp tục ăn chỉ sợ sẽ no căng đi.”Dương Tam đúng lý hợp tình nói: “Đây là trong mộng! Ăn nhiều một chút cũng không sao.

Chẳng lẽ trong mơ mà anh cũng không cho tôi ăn no à?”Lời này cũng chỉ hù dọa Từ Xuân Thâm thôi, thật ra những món ăn này đã có chút tác dụng đối với cô.Từ Xuân Thâm chẳng biết phản bác thế nào, chỉ có thể tiếp tục phát huy.Sau khi biến ra cả một bàn Mãn Hán toàn tịch, cuối cùng anh cũng có thể tiễn cái đồ tham ăn Dương Tam đi.Nhìn bóng dáng của cô biến mất khỏi mộng cảnh, trên bàn vẫn còn một bát canh đậu hủ.Thật sự ăn ngon đến vậy sao?Từ Xuân Thâm nhịn không được nếm thử một miếng, nhưng tất cả chỉ là không khí.Sau khi tỉnh ngủ, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, một lần nữa nằm xuống ngủ tiếp..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Sau khi Dương Tam thoát khỏi mộng cảnh, vẫn cảm thấy có chút chưa đã thèm.

Thật không dễ dàng gì, từ sau khi cô tỉnh lại vẫn chưa có ngày nào được no bụng.

Cô ngồi dậy, nhìn poster được dán ngay ngắn trên tường như đang suy tư gì đó, nếu ai đó tiến vào phòng nhìn thấy cảnh tượng này chỉ sợ sẽ nghĩ rằng cô vô cùng si mê Từ Xuân Thâm.Từ Xuân Thâm trong mộng dễ tiếp xúc hơn nhiều so với hiện thực, dường như trút bỏ khí chất lãnh đạm xa cách.


Đây là bản chất thật của anh, hay vì trong mộng cô đáng yêu hơn nhiều?Nếu là vế sau, xem ra lên mạng nhiều cũng có điểm tốt.

Không phải chỉ là tỏ ra dễ thương thôi sao? Vì mỹ thực, đến liêm sỉ cô cũng không cần.Được ăn uống no say khiến tâm tình Dương Tam vô cùng vui vẻ, bắt đầu lấy những ngọc thạch đã mua ra, chuẩn bị chế tạo pháp khí.

Tuy rằng chế tạo pháp khí không tốn nhiều linh lực, nhưng tích tiểu thành đại, sau khi hết tất cả những thứ này vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.Cũng may thực lực của cô đã khôi phục không ít, nếu như lúc vừa tỉnh dậy chỉ sợ cô làm xong một cái phải nghỉ ngơi mất nửa ngày.Từ khi Tiểu Kim biến trở về với nguyên hình vẫn rất thích ở trong chậu rửa mặt.Dương Tam nhớ lại địa bàn trước kia của cô, sau đó nhìn lại nơi ở hiện tại, thật sự có điểm khác biệt rất lớn.

Haizz, cần phải nỗ lực kiếm nhiều tiền hơn nữa!Tiểu Kim vèo một tiếng, biến thành một em gái đáng yêu: “Đại nhân muốn ăn khuya sao?”Dương Tam lắc đầu, ném một miếng ngọc bội qua cho nó phòng thân.Mặt mày Tiểu Kim hớn hở, thuật lại cho Dương Tam nghe những chuyện mấy ngày qua nó đã làm.“Đúng rồi, đại nhân, trong khoảng thời gian này tôi đã tích góp được một chút vận khí, hay là chúng ta mở một cái weibo, chuẩn bị dùng để kết nối với fan, xem có thể thu được nhiều tín ngưỡng hay không.”Nó mở điện thoại di động, đưa weibo của bản thân cho Dương Tam xem một chút.

Ảnh weibo của Tiểu Kim chính là nguyên hình của nó - một chú cẩm lý cực kỳ xinh đẹp.


Tên weibo là: Là cẩm lý không phải cá vàng.Bài đăng đầu tiên trên Weibo có nội dung: Chia sẻ hình ảnh cẩm lý, tâm tưởng sự thành.Đi đôi với bài đăng là bức ảnh cẩm lý rất đẹp, nhìn qua cũng rất ra hình ra dạng.Đáng tiếc đây là một tài khoản mới, lại không có các tài khoảng Đại V tuyên truyền, nên hiện giờ đến một cái bình luận cũng không có.Sắc mặt Dương Tam bình tĩnh: “Ngươi định đi theo con đường hương khói tín ngưỡng thần đạo à?”Nếu tín ngưỡng càng nhiều thì thực lực càng mạnh.

Nếu hương khói tín ngưỡng bị cướp đoạt, tu vi sẽ thụt lùi.

Dương Tam không muốn chọn con đường này bởi nó phụ thuộc quá nhiều vào yếu tố bên ngoài.

Vẫn nên tự mình tu luyện ra bản lĩnh là đáng tin cậy nhất.Tiểu Kim gật gật đầu: “Hiện tại linh lực thiên địa suy giảm, việc tu hành khó khăn hơn trước kia rất nhiều, dù tôi có vất vả tu hành thêm ba ngàn năm nữa cũng không thể địch nổi năm trăm năm thanh tu.


Vì vậy tôi mới thuận theo quy tắc của thời đại này, thu thập tín ngưỡng.

Chờ thực lực của tôi trở nên cường đại nhất định có thể giúp đỡ đại nhân, không đến mức giống như bây giờ, ngưng tụ một chút vận khí lại phải nghỉ ngơi mất mấy ngày.”Thần đạo cũng là phương pháp tu hành đúng đắn, không phải bàng môn tà đạo.Dương Tam hơi gật đầu: “Nếu đã suy nghĩ kỹ thì cứ vậy mà làm.”Cô không thích can thiệp vào quyết định của người khác.Nét mặt Tiểu Kim lộ rõ sự vui mừng, lại hỏi Dương Tam: “Đại nhân, weibo cũng có chỗ hay của nó, ngài có muốn đăng ký một tài khoản hay không?”Dương Tam suy nghĩ một chút liền đăng ký một tài khoản mới, tên weibo là: Trẫm chẳng có giang sơn.Thời điểm gõ những chữ này, lòng cô vô cùng đau đớn.Đến lúc đặt ảnh diện, cô lại thấy có chút khó khăn.Dương Tam đơn giản vẽ cho bản thân một bức chân dung, nhưng sau khi hoàn tất bức vẽ, nét mặt cô lại tràn ngập mê luyến.Trời ạ, tuy rằng đã một ngàn năm cô không cầm bút vẽ nhưng trình độ vẫn trên cả tuyệt vời! Quả nhiên là một thiên tài hội họa!Tiểu Kim dè dặt hỏi: “Đại nhân, đây là cái gì vậy?”Dương Tam nhíu mày, “Là ta đấy! Bức tranh này rõ ràng là ta!”Tiểu Kim trầm mặc, cho dù nó có muốn nịnh nọt đại nhân, cũng không thể lừa dối lương tâm mà khen ngợi khả năng hội họa của đại nhân, đây mà là đại nhân? Cùng lắm cũng chỉ giống như con người có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng mà thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Dương Tam lắc đầu, dáng vẻ bất đắc dĩ cảm thấy Tiểu Kim chẳng khác nào trẻ nhỏ khó dạy, cô nói: “Thôi, ngươi không hiểu cũng là điều bình thường.”Thông cảm cho Tiểu Kim vậy, dung lượng não của cẩm lý vốn rất ít.

Huống chi thiên tài như cô luôn cô độc.Tiểu Kim: “…”Thật không còn lời nào để nói, mà cũng chẳng dám lên tiếng.***Mấy ngày tiếp theo Dương Tam cơ bản đều ở lỳ trong nhà, vẽ phù chú, làm pháp khí, thời gian chớp mắt liền đến ngày hai mươi.Sáng sớm Doãn Văn Giác đã chạy đến đón Dương Tam sau đó đưa cô ra bến tàu.

Đường đường là Doãn đại thiếu gia lại chạy đến làm tài xế, thế mà còn cảm thấy rất vinh dự.


Trên đường đi, miệng cậu ta không ngừng luyên thuyên.“Đạo diễn của tiết mục này là Lí Hi, một người rất khéo đưa đẩy, nhưng khéo đưa khéo đẩy cũng có chỗ tốt, ít nhất là sẽ không tùy tiện để người khác ngáng chân.

Tôi sẽ mời ông ta ăn một bữa cơm, để trong thời gian quay phim ông ta có thể chiếu cố cô nhiều hơn.”“Khách mời cố định của chương trình này một người là bạn của cô - Điền Vũ Kha nên tôi không cẩn giới thiệu, người còn lại là Chu Kiện - một người tính tình mềm dẻo.

Khách mời kỳ này có bốn người, Từ Xuân Thâm thì không nhắc đến, chắc chắn là nhân tố đảm bảo rating cho chương trình.

Người mẫu Tỉnh Ninh Vi, dáng người rất đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, lúc trước tôi có đưa danh thiếp mời cô ấy ăn cơm, thế mà lại bị cô ấy từ chối.”Phát hiện đã vô tình vạch trần lịch sử đen tối của bản thân, Doãn Văn Giác liền quay lại chủ đề chính:“Còn một vị khách mời nữa là Phương Đồng Nguyệt, một tiểu hoa đán mới nổi, trước kia vì không muốn theo quy tắc ngầm nên bị đóng băng hoạt động nửa năm.

Lúc trước quay được bộ phim thần tượng huyền huyền, cũng có chút danh tiếng.

Kim chủ sau lưng cô ta là ông chủ của Thịnh Thế, hiện đang rất được ông ta sủng ái và bồi dưỡng nên tài nguyên cũng không ít.


Nhưng cô cũng đừng quá thân cận với cô ta, vợ của ông chủ kia cũng không phải người bình thường.

Hơn nữa quan hệ giữa ông chủ Tô kia với nhà tôi cũng chẳng ra gì.”Dương Tam nghi hoặc hỏi, “Trước kia không phải cô ta không tuân thủ quy tắc ngầm nên mới bị phong sát sao? Sao bây giờ lại nguyện ý?”Doãn Văn Giác suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Cũng có thể là do chịu quá nhiều khổ sở.”Sau đó trưng ra vẻ mặt kiêu ngạo: “Đương nhiên tất cả chỉ là suy đoán của tôi, tôi tin rằng cô sẽ không gặp bất lợi.”Dương Tam cảm thấy cậu có thể thu thập được nhiều thông tin như vậy cũng thật không dễ dàng, bèn đưa cho cậu ta một miếng ngọc bội:“Cho cậu, dùng để phòng thân.”Doãn Văn Giác đón lấy ngọc bội, lập tức cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi đều hoàn toàn tan biến, thần thanh khí sảng, đôi mắt cậu lập tức sáng rực lên.

Đi theo chị gái này quả nhiên có thịt ăn!Cậu lắp bắp hỏi: “Lão đại, thứ này có dễ mua không?”Doãn Văn Giác được nước lấn tới, thấy thái độ của Dương Tam đối với mình thân thiện hơn trước, cậu ta trực tiếp gọi cô là lão đại.

Một người đàn ông cao lớn như cậu ta gọi một cô gái trẻ là lão đại mà không hề cảm thấy mất mặt, ngược lại còn cảm thấy bản thân trèo cao.Dương Tam liếc nhìn Doãn Văn Giác, cũng không từ chối danh xưng “lão đại” này, dù sao cũng là cậu ta tình nguyện.“Cô còn mấy cái vậy?”Doãn Văn Giác ho khan một tiếng: “Tôi có thể mua thêm một cái miếng hay không?” Ông nội cậu ta đã lớn tuổi, sức khỏe không tốt lắm, mấy tháng nữa liền đến đại thọ bảy mươi tuổi của ông.


Nửa năm qua cậu ta luôn suy nghĩ xem nên tặng quà gì.Dương Tam giơ năm ngón tay.Doãn Văn Giác nhẹ nhàng thở ra: “Năm mươi vạn.”Dương Tam liền đưa cho cậu ta một miếng ngọc bội mới.

Cô không hề nói gì cả, đều là Doãn Văn Giác tự đoán, dù sao tên ngốc này cũng sẽ đưa cho cô rất nhiều tiền.

Cô cũng không cho rằng mình bẫy vị tiểu đệ ngốc này, thứ này người khác dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể mua được..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Doãn Văn Giác mua được ngọc bội quả thật vui vẻ đến mức muốn bay lên trời, một bên lái xe, một bên hát ngân nga theo điệu nhạc.Dương Tam lạnh mặt: “Im lặng.” Giai điệu kia thật khó nghe.Doãn Văn Giác lập tức an tĩnh như ve sầu mùa đông.***Cùng lúc đó, Hà Nhất Phàm và Từ Xuân Thâm cũng đang thảo luận về việc tìm người đồng hành trong chương trình lần này.Tuy rằng, địa vị của Từ Xuân Thâm trong giới giải trí không thấp, chỉ có người khác muốn lấy lòng anh, nhưng trong giới giải trí hỗn tạp này, cẩn thận vẫn là điều quan trọng nhất.Rất nhiều minh tinh nổi tiếng bởi vì sơ sẩy mà mất đi sự nghiệp.“Đã nõi rõ như vậy chắc trong lòng cậu cũng đã có tính toán rồi chứ?”“Tôi nghe nói kỳ này có một vị khách mời là bạn gái của Doãn đại thiếu gia, hắn rất để ý cô bạn gái này, thình thoảng còn mời tổ chương trình ăn cơm, nhờ giúp đỡ một chút.”“Nhưng ánh mắt của Doãn Văn Giác thì cậu cũng biết rồi đấy, cô bạn gái trước kia của cậu ta không phải cũng lén lút qua lại với thiên vương Ngôn Tư Trà mà đá cậu ta hay sao?”“Cậu cũng cần cẩn thận một chút, đừng để bị dính vào.” Hà Nhất Phàm tận tình khuyên bảo, sợ rằng nghệ sỹ nhà lại dính vào phiền toái.Rốt cuộc thì diện mạo của Từ Xuân Thâm cũng rất xuất chúng, là mục tiêu xuống tay tốt nhất.Đây cũng không phải do anh ấy mắc chứng vọng tưởng bị hại, mà Doãn Văn Giác này thật sự có độc.

Doãn Văn Giác chính là cái bàn đạp điển hình.


Mỗi người bạn gái cũ đều sẽ thông qua cậu ta bắt cầu làm quen với một minh tinh con nhà giàu, sau đó liền đá hắn.Từ Xuân Thâm nhớ đến Doãn Văn Giác cũng không biết nên nói sao.
Lát sau, Từ Xuân Thâm bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.

Tôi sẽ cố gắng tránh xa bạn gái của Doãn Văn Giác.”***Từ Xuân Thâm và Hà Nhất Phàm đến bến tàu khá sớm, vẫn còn hơn nửa tiếng mới đến giờ tập họp.


Đầu tiên bọn họ sẽ tập hợp tại đây, sau đó ngồi thuyền ra đảo, những hòn đảo đó đều là đảo nhỏ, không có người cư trú nên vẫn giữ nguyên nét hoang sơ.Vì muốn làm thật tốt chương trình này, tổ chế tác cũng phí rất nhiều tâm tư mới tìm ra hòn đảo này.Từ Xuân Thâm đến khá sớm, chỉ có Tỉnh Ninh Vi và Điền Vũ Kha ở đó.

Tỉnh Ninh Vi vô cùng hâm mộ anh, tiến lên muốn nhờ anh ký tên giúp mình.Sau đó đạo diễn Lý Hi đến, rồi đến Chu Kiện, Phương Đồng Nguyệt…Hai mươi phút sau, một chiếc Ferrrari màu đỏ dừng lại, nhìn qua ai cũng đoán được là Doãn Văn Giác.Doãn Văn Giác từ trên xe bước xuống, tự cảm thấy bản thân rất đẹp trai phong độ, hướng về phía mọi người gật đầu.Giây tiếp theo, cậu ta mở cửa ghế sau, hành động đầy nịnh nọt.Dương Tam mặc một chiếc áo chiffon màu xanh nhạt phối với chiếc quần lửng màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, mang đầy hơi thở thanh xuân, nếu như tiến vào giới giải trí nhất định sẽ được mọi người chú ý.Từ Xuân Thâm nhìn thoáng qua Hà Nhất Phàm: “Bạn gái?” Anh không hề nghĩ rằng Dương Tam là bạn gái của Doãn Văn Giác.Khóe miệng Hà Nhất Phàm giật giật! Tình báo sai mất rồi! Nhìn thái độ kia của Doãn Văn Giác có chỗ nào là giống như đối xử với bạn gái cơ chứ, rõ ràng là đang cung phụng tiểu tổ tông.Dương Tam đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, cười tủm tỉm nói: “Lần đầu tôi quay chương trình, mong được đại thần chiếu cố nhiều hơn.”Phương Đồng Nguyệt vuốt mái tóc xoăn không nhịn được cười ra tiếng: “Cô gái tuổi còn nhỏ mà dã tâm không nhỏ chút nào.”Trong mắt cô ta tràn đầy ý xem kịch vui cùng trào phúng - cả giới giải trí này ai mà không biết tiếp cận Từ Xuân Thâm khó như thế nào, muồn ôm đùi anh cũng phải xem người ta có đồng ý hay không.Trên mặt Điền Vũ Kha có chút lo lắng - đại sư ngay thẳng quá rồi, như thế rất dễ khiến cho mọi người hiểu nhầm đấy.Chỉ là không chờ cô ấy tiến lên hòa giải, Từ Xuân Thâm đã đáp: “Được rồi, tôi sẽ chiếu cố cô.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Trong mắt Từ Xuân Thâm, Dương Tam chính là một có gái ngốc không hiểu gì về giới giải trí, lần đầu tham gia chương trình như thế này không tránh khỏi có chút vụng về.

Dương Tam không chỉ là fan của anh mà còn từng giúp anh một chuyện lớn, lần này anh giúp cô xem như đền đáp chút ân tình.Một khi anh tỏ rõ thái độ trước mặt người khác, bọn họ sẽ biết ý tứ mà cho cô mặt mũi.Doãn Văn Giác nhìn Dương Tam tràn đầy ngưỡng mộ.


Quả nhiên là lão đại! Chỉ lên tiếng liền ôm được một cái đùi to.

Cậu ta mời tổ sản xuất ăn vài bữa cơm cũng không thể sánh bằng một câu nói của Từ Xuân Thâm.Không thể nghi ngờ đây chính là cú vả mặt Phương Đồng Nguyệt.

Gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta cứng đờ trong giây lát, sau đó lộ ra ý cười, nhẹ nhàng bâng quơ tìm bậc thang cho bản thân:“Hóa ra là bạn bè của Từ đại thần!”Từ Xuân Thâm không phủ nhận điều này, chỉ liếc mắt nhìn Phương Đồng Nguyệt một cái, tuy ánh mắt bình thường điềm đạm nhưng lại khiến cô ta cảm thấy trong lòng bất an, theo bản năng siết chặt hai tay.Lúc này đạo diễn Chu của tổ tiết mục bước đến hòa giải: “Cũng sắp bắt đầu, nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta cùng nhau lên thuyền thôi.

Lần này chúng ta sẽ đến đảo Huyền Nguyệt.”Dương Tam yên lặng lên Baidu tra cứu thông tin về đảo Huyền Nguyệt, nghe nói sở dĩ hòn đảo này có tên như vậy là vì nó có hình dạng giống như trăng khuyết.Từ Xuân Thâm khẽ nhíu mày: “Có phải hòn đảo này nằm gần biển Mê Vực đúng không?”Quả nhiên đạo diễn Chu gật gật đầu, nhìn những người khác nhíu mày khi nghe đến hai chữ Mê Vực, vội vàng trấn an:“Mọi người yên tâm, chúng ta sẽ đi đường khác, tuyệt đối sẽ không đi qua biển Mê Vực.


Tôi vẫn rất yêu cái mạng nhỏ của mình.”Mê Vực quanh năm bao phủ bởi sương mù trắng xóa, thuyền bè lạc vào đó đều không thể sống sót, có thể nói nơi đó là hải vực tử vong.

Đã từng có một số người không tin chuyện ma quỷ, nhưng tiếc rằng đến cuối cùng cũng không một ai dám mạo hiểm chứng minh.Tổ chương trình chọn hòn đảo này vốn là muốn dựa vào Mê Vực để thu hút người xem, gia tăng nhiệt độ cho chương trình.Phó đạo diễn cũng nói: “Lộ tuyến của chúng ta cách hải vực kia cũng mười mấy hải lý, nhiều nhất là quay chụp màn sương trắng kia từ xa mà thôi.”Hai người họ đã giải thích như vậy phần nào cũng trấn an được mọi người.Điền Vũ Kha cũng nói thêm một chút về Mê Vực cho Dương Tam nghe.

Nghe được những thôn tin về Mê Vực, Dương Tam liền có chút kích động, nếu có cơ hội, cô thật muốn đến bên kia chơi.


Bất quá tổ chương trình không có khả năng mạo hiểm như vậy, cô đành phải tìm thời gian tự mình đến đó mà thôi.Mọi người không tiếp tục nói chuyện, nhanh chân bước lên thuyền.

Từ nơi này đến đảo Huyền Nguyệt cũng phải mất nửa ngày, bây giờ xuất phát là có thể đến đó kịp lúc mặt trời lặn.Đạo diễn Chu chạy đến trước mặt Dương Tam, ho khan một tiếng: “Dương đại sư, cô xem hôm nay thời tiết như thế nào?”Tuy rằng dự báo thời tiết nói thời gian sắp tới trời sẽ nhiều mây hoặc có nắng, nhưng đạo diễn Chu cảm thấy vẫn nên hỏi qua Dương Tam một chút mới an tâm.Dương Tam ngẩng đầu nhìn trời, không có Lôi Công Lôi Mẫu, nhưng nơi này là biển lớn, nếu một ngàn năm qua không có gì thay đổi, hẳn là nơi này thuộc về quyền quản lý của Đông Hải Long Vương.Nếu là Đông Hải Long Vương chạy đến làm mưa làm gió, cô có thể cùng ông ấy thương lượng một chút.Thế là cô bình tĩnh nói: “Thời tiết rất tốt.”Đạo diễn Chu lập tức bỏ được tảng đá đang đè nặng trong lòng.Phương Đồng Nguyệt đi đến trước mặt cô, cười dịu dàng hỏi: “Cô còn biết xem thời tiết sao?” Lúc này, cô ta trông vô cùng hiền lành, phảng phất như người vừa nãy chèn ép Dương Tam là một người khác.Dương Tam liếc nhìn cô ta một cái, ánh mặt dừng lại phía sau, chợt cười cười: “Ngoài việc xem tướng mạo, tôi còn biết nhìn người, ví dụ như sau lưng cô có một đứa trẻ.”Trong nháy mắt hô hấp của Phương Đồng Nguyệt có chút cứng lại, đôi mắt trợn to, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng:“Trên thuyền của chúng ta làm gì có trẻ con, nhưng tôi có thể kiến nghị đạo diễn một chút, lần sau có thể chọn thêm những vị khách nhí.”Ngay khi vừa dứt lời cô ta liền bỏ đi, nhìn thế cũng thấy giống như đang chạy trối chết, hiển nhiên những lời nói của Dương Tam đã đánh trúng tim đen của cô ta..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Đôi mắt Dương Tam khẽ nheo lại, nhìn phía sau Phương Đồng Nguyệt có một đứa bé trai khoảng năm sáu tuổi, thân mình có màu xanh lục, trông hung thần các sát hơn nhiều so với mấy con quỷ trước đó Dương Tam từng ăn trong toà quỷ trạch.Đứa bé trai này sau khi Phương Đồng Nguyệt lên thuyền mới xuất hiện, đi theo cô ta như hình với bóng, chỉ sợ là do Phương Đồng Nguyệt nuôi dưỡng.

Cô đã từng gặp qua người nuôi dưỡng tiểu quỷ, phần lớn là muốn nhanh gia tăng vận thế, thăng quan phát tài mới chọn con đường tắt này.

Chỉ là dưỡng tiểu quỷ rất dễ bị phản phệ, cô hành tẩu nhân gian nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy mấy ai nuôi dưỡng tiểu quỷ có kết cục tốt đẹp.

Những người dưỡng tiểu quỷ chưa chắc không biết điều này, chỉ là ôm tâm thái may mắn mà thôi.Lá gan Phương Đồng Nguyệt cũng thật lớn, tiểu quỷ hung hãn như vậy cũng dám nuôi dưỡng, sợ là sẽ không được chết già.Điền Vũ Kha chạy chậm đến bên người cô, thấp giọng nói: “Tôi thấy lúc cô ta rời đi sắc mặt không tốt lắm, cô đắc tội cô ta sao?”Dương Tam suy nghĩ, sau đó lắc đầu: Là cô ta đắc tội với tôi.”Phương Đồng Nguyệt nếu quy quy củ củ thì cũng thôi, nếu dám can đảm động thủ trên đầu thái tuế, cô cũng không ngại để cô ta biết tay.


Cô đã sống hơn ba nghìn năm, cái gì cũng có thể ăn vào bụng.Cô suy nghĩ trong chốc lát, lấy ra một lá bùa rồi dán lên, thời điểm phù chú chạm đến Điền Vũ Kha, liền hóa thành một tia sáng màu xanh nhạt rồi biến mất.Điền Vũ Kha tận mắt nhìn thấy lá bùa biến mất, khiến sợ đến mức hai mắt trợn tròn, sau đó lại có chút vui mừng.Dương Tam quay đầu, tiếp tục ngắm biển.Phương Nguyệt Đồng trở về phòng của cô ta, sắc mặt có chút khó coi.

Trong đầu cô ta hiện lên khuôn mặt tinh xảo và khí chất sạch sẽ của Dương Tam, trong lòng hỏa khí dâng trào, vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét.Nghĩ đến Dương Tam, cô ta phảng phất như nhìn thấy được bản thân khi còn ngồi trên ghế giảng đường, cũng từng thề bản thân tuyệt đối sẽ cùng người khác làm chuyện xấu.

Chỉ là khi đó vận khí của cô ta không tốt như Dương Tam, đi đến nơi nào cũng có người che chở.

Thậm chí còn vì suy nghĩ ngây thơ của bản thân mà phải trả giá đắt.

Sau một thời gian, cô ta liền suy nghĩ thông suốt, chỉ coi kẻ có tiền như món đồ chơi.Cô ta theo bản năng đặt tay lên bụng.Nghĩ đến Dương Tam chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra sự tồn tại của Tiểu Nùng, cô ta vừa ghen ghét lại có chút cảnh giác.

Nếu Dương Tam đem việc này nói ra ngoài…Tiểu quỷ màu xanh lá không một tiếng động bước ra từ trong không khí.Phương Đồng Nguyệt nhíu mày hỏi: “Tại sao hôm nay ngươi lại nhất định phải cùng ta tham gia chương trình này?”Tiểu quỷ xanh lá li3m li3m môi, lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi: “Mama, chú đẹp trai kia nhìn có vẻ ăn rất ngon.”“Ngươi đang nói Từ Xuân Thâm?”Tiểu quỷ Tiểu Nùng nặng nề mà gật đầu.Phương Đồng Nguyệt mím môi: “Nghe nói gia thế của Từ Xuân Thâm không bình thường, nếu như anh ta xảy ra chuyện, vậy chúng ta cũng khó thoát thân.”Giọng điệu Tiểu Nùng đầy non nớt: “Ta sẽ thật chú ý.”Phương Đồng Nguyệt suy nghĩ, nói: “Vậy sau khi giải quyết Từ Xuân Thâm, ngươi hãy đi giải quyết con bé Dương Tam kia luôn đi.

Có được không?”Trên mặt Tiểu Nùng lộ ra nụ cười ngây thơ của trẻ con: “Có thể.

Vị kia hình như cũng rất ngon, hơn nữa thoạt nhìn cũng là loại đồ ăn nhu nhược.

Ông Triệu lợi hại hơn so với cô ta nhiều.”Nghe thấy những lời Tiểu Nùng vừa nói, Phương Đồng Nguyệt lập tức Thật lỏng.Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật tuyệt đối..
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Lúc này Từ Xuân Thâm đang luyện chữ, nét mặt anh vô cùng chuyên chú, bút mực phong lưu chuyển động trên mặt giấy Tuyên Thành.

Cho dù thân thuyền ngẫu nhiên lay động cũng không hề ảnh hưởng đến khả năng của anh.Chợt anh nhận ra một ánh nhìn chăm chú đầy ác ý, Từ Xuân Thâm đặt bút xuống, nhìn về phía cửa.

Năm nào cũng gặp phải quỷ thần nên anh đã không còn xa lạ với chút chuyện này.Lại có yêu ma quỷ quái tìm tới cửa?Hơi thở ác ý kia ngày càng đến gần, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết của trẻ con vang lên bên tai, rồi đột nhiên im bặt.Sau đó… không có sau đó.Hơi thở ác ý kia đã hoàn toàn biến mất.Anh cảm giác được chiếc túi nóng lên, Từ Xuân Thâm lấy ngọc bội ở trong túi ra, như có điều suy nghĩ.Có lẽ anh nên đến cảm ơn cô gái kia một chút.***Tiểu quỷ chạy thật xa khỏi Từ Xuân Thâm, trong mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ không thể nào che giấu.


Trên người ông chú kia không biết mang theo thứ gì mà thật đáng sợ.

Nó chỉ vừa đến gần vậy mà suýt chút nữa đã hồn phi phách tán.

Chuyện này cũng khiến nó bị thương nặng, suýt chút nữa không duy trì được thân hình.

Mấy năm rồi nó mới gặp người khó chơi như vậy.Ông chú đáng sợ đó chắc là không thể ăn được, nó đành đi tìm cô gái kia vậy.

Bởi vì bị thương nặng nên bây giờ nó khát khao muốn hút nhân khí từ người khác.Đối với Dương Tam mà nói, dù tiểu quỷ kia ở đâu thì cô cũng cảm nhận được.Đầu tiên là nó đi tìm Từ Xuân Thâm, sau đó hơi thở yếu đi không ít, có lẽ là tác dụng của ngọc bội kia.

Dương Tam vốn cho rằng tiểu quỷ sẽ rút lui, tĩnh dưỡng thật tốt, lại không ngờ được tiểu quỷ lại đi về phía phòng cô.Dương Tam có chút tức giận, một con tiểu quỷ hèn kém cư nhiên lại dám xem thường cô, coi cô là quả hồng mềm mặc kệ người khác nắn b óp à.Bởi vì nguyên nhân này, ngay khi tiểu quỷ vừa xuất hiện trước mặt Dương Tam, nhào về phía cô, Dương Tam liền bắt lấy nó sau đó trực tiếp cho vào miệng.Trên thuyền này cô chẳng thế nấu nướng nên chỉ có thể cố gắng ăn sống.Hương vị của tiểu quỷ này có chút giống rau bạc hà.Ôi chao, bổ thì bổ đấy, nhưng mùi vị chẳng ngon chút nào.

Nếu cô đoán không sai, số mạng người trong tay tiểu quỷ này cũng không ít.Sau khi Dương Tam ăn tên tiểu quỷ kia thì tiếng đập cửa vang lên, cô ngửi thấy mùi điểm tâm - là bánh hoa quế nha!Dương Tam mở cửa ra liền nhìn thấy Từ Xuân Thâm đang đứng trước cửa: “Có muốn ăn điểm tâm không?”Đồ ăn ngon đưa tới cửa, sao có thể từ chối!Dương Tam nghiêng người, mời Từ Xuân Thâm vào.Từ Xuân Thâm đặt đồ ăn lên bàn, giải thích với cô: “Nhất Phàm gần đây đau răng, không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, tôi vừa phát hiện cậu ta lén mang đồ ăn lên thuyền liền tịch thu.”Giọng điệu Dương Tam đầy kiên định: “Tôi chắc chắn sẽ giúp anh ấy giải quyết hết! Nếu lần sau có chuyện tốt như vậy, cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẵn lòng hỗ trợ.”Đáy mắt Từ Xuân Thâm hiện lên ý cười.Dương Tam mở hộp ra, lấy một miếng bánh hoa quế cho vào miệng, từ từ nhấm nháp, bánh hoa quế ngọt thanh, vừa vào miệng liền tan ngay, lại được Từ Xuân Thâm cầm qua nên mang theo chút linh khí, vô cùng hợp khẩu vị của cô.Chỉ là nghĩ đến tiểu quỷ kia, cô liền có chút khó chịu.Cô vừa ăn vừa hỏi: “Tôi nhìn dễ bị bắt nạt lắm sao? Rõ ràng tôi rất hung dữ!”Ánh mắt tiểu quỷ kia thật kém, trước kia những tiểu quỷ khác nhìn thấy cô đều sợ đến mức tè ra quần.Từ Xuân Thâm nhìn quai hàm cô phồng ra, im lặng một chút, lừa dối lương tâm an ủi cô: “Ừ, quả thật rất hung dữ.”Dương Tam nghe vậy liền cảm thấy hài lòng..
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom