Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hương Vị Mật Ngọt

Chương 20: Chương 20


Toàn bộ trở về khách sạn, và ăn mừng một bữa thật lớn ở đó.

Anh nghiêm cấm cô không được uống rượu, bia vì mỗi lần cô uống say rất rất là tăng động.
Cô vớt tay cầm lấy một lon bia cách đó không xa, vừa mới khui ra anh đã giật lấy, nhét lon Coca vào tay cô rồi nói:
- Cảm ơn!?
- Ơ..

bia của tôi..
Anh cầm bia uống cạn, cô nhìn chằm chằm vào lon Coca, trong đầu cô nảy ra một í rất mới mẻ.

Cô cầm lon nước ngọt rời đi cùng với một chai bia.

Một lúc sau cô quay lại, mặt rất vui vẻ, hớn hở.

Anh tưởng cô đã từ bỏ í định uống bia, nên anh cũng yên tâm không để ý đến cô lắm.
Đến lúc thấy cô cứ nổi loạn lên, mới nhìn cô, thấy mặt cô ửng đỏ thì mới giật lon nước ngọt trên tay cô rồi ngửi thử, mùi bia xộc vào mũi anh, anh lớn tiếng quát cô:
- Bia? Cô to gan thế hả?
- A-anh..

hức..

có quyền gì mà đòi cấm tôi uống..

hức?
Anh đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, kéo tay cô đi:
- Đi về!?
- Không..

hực..

cứu tôi..

tôi muốn ở lại..

hực..

cứu tôi với..
Cô nhìn về phía đội vệ sĩ, ai cũng nhìn cô lắc đầu bó tay.

Cô dãy ra ngồi xuống ôm lấy chân Thượng Tân Phong, mếu máo nói:
- Hực..

tôi muốn ở lại..

hực...
- Không!? Đi nhanh.
- Không..

không..

không..


cứu tôi với..

oa..

oa oa oa..

cứu..
Thượng Tân Phong bất lực nhìn cô khóc òa lên, bực dọc đỡ cô lên rồi vỗ vỗ:
- Rồi rồi..

nín đi.

Người ta nhìn vào cứ tưởng tôi bắt nạt cô đấy!? Nín đi..
- Hực..

hực..

a-anh rõ ràng bắt nạt tôi..

hực..
- Không dám nữa.

Bây giờ cô muốn cái gì?
- T-tôi..

muốn ăn nho với nhãn, còn có dưa hấu nữa..

hực..
- Được rồi.

Mang giày vào đi, tôi đi mua cho cô.
- Hực..

tôi muốn đi với anh..

hực..
- Ừm.

Đi thôi.

Tôi dẫn cô đi.
- Tôi muốn anh cõng đi..
- Rồi rồi..

tiểu tổ tông ơi..

Lên đi.
Anh ngồi xuống, cô ôm lấy cổ anh, anh cõng cô đi qua trước mặt đám vệ sĩ, họ trợn mắt nhìn cô và anh:
- Êy êy..

vả tôi một phát xem tôi đang mơ đúng không?
* Bốp *
- Aiss..

đau quá..

Chắc là thật rồi.
Đến trước siêu thị, anh thả cô xuống, cô đi vào anh đi theo sau.

Cô rất ưng ý với mấy loại trái cây ở đây, mỗi loại cô đều chọn, anh đi sau chỉ có việc bỏ lên giỏ chờ tính tiền.
Đến khi thanh toán xong, cô vừa đi trước vừa hát rất yêu đời, còn anh thì xách túi lớn túi nhỏ đi theo cô.

Đột nhiên, cô quay lại nói:
- Ư..

tôi buồn nôn quá!? Anh đứng đây chờ tôi..
- Đợi..
Chưa để anh kịp nói, cô đã chạy về phía con hẻm đằng trước.

Anh đứng ở ngoài nhìn về phía con hẻm.
Cô chạy vào, không may đụng trúng đại ca của đám giang hồ đang đi ra.

Hắn định cho cô một bạt tai thì nhìn lại thấy khuôn mặt cô khá xinh, nên hắn làm ra vẻ mặt bi3n thái, chuẩn bị đặt tay lên vai cô:
- Yo...!con bé này cũng xinh phết.

Vào đây hầu hạ ông đây, ông đây tha cho cô em nha..
Cô lấy tay che miệng lại:
- Ư..

ánh a..

ôi uồn..

ôn..

( Tránh ra..

tôi buồn..

nôn).

- Hả? Cô em nói gì cơ?
Hắn ta tiến lại gần cô, cô không nhịn được nữa mà nôn ra bảy sắc cầu vồng lên người tên đại ca đó.

Hắn tức giận tát vào mặt cô một cái, cô điên lên, đạp vào mặt hắn, hắn lùi lại ra lệnh cho đám đàn em xông lên, cô xử lí sạch, còn ông ta.

Cô móc đâu ra cái giây thừng, đá ngã tên đại ca, quàng dây qua cổ muốn thắt chết hắn luôn.
Anh ở ngoài thấy cô lâu ra quá, liền đi lại xem thì thấy cô đang bắt nạt người ta, anh liền hô lớn:
- Lạc Đào!? Cô đang làm gì thế? Buông người ta ra đi.
Cô quay mặt lại nhìn anh, lộ ra vết bầm trên mặt.

Anh tức tốc đi lại hỏi:
- Mặt cô bị sao vậy? Ai dám đánh cô?
Cô kéo cổ tên đại ca lên:
- Hắn.

Chính hắn tát vào mặt tôi đó..
Anh buông đồ ra, thay cô thắt cổ tên đó, còn đạp vào mông hắn nhiều phát:
- Mày chết nha con.

Dám đánh người của tao.

Chết đi..

chết đi..
* Bộp *
* Bụp *
* Đoàng *
* Chát *
* Chét *
* Chít *
Một lúc sau, hắn bị anh đánh cho bầm giập, cô ngáp ngủ, níu lấy tay anh:
- Phong!? Tôi buồn ngủ rồi.
- À ừm..

Tạm tha cho mày.

Bữa sau coi chừng.
Anh thả hắn ra, 1 tay xách đồ, 1 tay kéo cô đi.

Vừa đi anh vừa hầm hực:
- Hứ..

ai cho cái tên đó đánh vào cái má mủm mỉm của cô..

hừ..
- Oáp..

má tôi mủm mỉm hả?
- Ừm..

một chiếc má baby!?
- Này Phong!? Anh thích tôi hả?
Anh ngượng ngùng, đỏ mặt quay đi:
- L-làm gì có!?
- Thật không đó?
- Thật.

Nếu tôi yêu cô tôi sủa tiếng chó.
- Tiếng Gâu Gâu hả?
- Ừm.
- Heheh~...
Hai người nắm tay nhau bước trên đường, sẵn tiện ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một túi chườm đá cho cô.

Về tới khách sạn, lên đến phòng, mở ra, cô mệt dọc đi vào ngồi trên bàn.


Anh bỏ đồ lên rồi mở túi đồ ra (đồ này sạch nha, rửa rồi).
Anh bảo cô vào tắm đi rồi ra ăn sau, cô lượm đồ đi vào tắm.

Anh ở ngồi ở ngoài bóc vỏ với lột hạt nhãn, bỏ vào đ ĩa cho cô.
Lúc sau, cô mặc cái áo sơ mi đen của anh bước ra.

Anh liền bảo:
- Áo quần cô đâu hết rồi?
- Đây áo của tôi mà?
- Ừm ừm.

Quần đâu?
- Dài rồi mà!? Mai mặc.

Hihi ~
- Bó tay với cô.
Ống tay của chiếc áo dài hơn tay cô, do người anh cao nên áo cũng dài, che đến nữa đùi của cô.

Cô đi lại ghế, nằm ưỡn trên đùi anh, ngước mặt lên nhìn khuôn mặt điển trai của Thượng Tân Phong:
- Hehe~..

hehe~..
- Cười gì? Nhìn cô giống bi3n thái quá!?
- Hehe~..

cho tôi ăn nho..

a~..
Cô nhắm mặt lại, mở miệng ra, anh cầm lấy quả nho bỏ vào miệng cô:
- Wa..

ngon quá..

Anh ăn thử đi!
Cô với lấy một quả, giơ trước miệng của anh.

Anh nhìn mặt cô rồi nhìn quả nho, không do dự mà ngậm lấy, cô hỏi:
- Ngon không?
- Hm..

ngon.
- Hehe~..
- Cười gì mà lố lăng thế má!?
- Hehe~..
Anh chợt nhớ ra, lấy trong bọc đồ, một cái túi chườm đá, rồi đặt lên chỗ sưng trên má của cô.
Nữa tiếng sau, mắt cô lim dim, ôm lấy người anh rồi ngủ ngon lành.

Thấy túi chườm rớt xuống, anh cúi xuống nhìn, thấy cô ngủ rồi.

Anh nhẹ nhàng bế cô về giường, đắp chăn lại, rồi đi thu dọn đống đồ trên bàn, đi tắm và ngủ để chuẩn bị cho chuyến bay về nước sáng mai..

 
Chương 21: Chương 21


Sáng hôm sau, tại sân bay nước F.

Cô và anh được xe chở tới sân bay, xuống xe.

Anh ra sau cốp lôi 2 chiếc vali ra, cô đứng đó nhìn anh chằm chằm rồi nhìn vào cái vali.

Anh khó hiểu nhìn cô:
- Cô muốn ngồi?
- Ừm..!?
Anh kéo vali lại chỗ cô, cô ngồi lên, anh kéo 2 tay 2 vali, còn có cô đi vào trong.

Anh còn đưa cho cô một chùm nho đen.

Chân anh bước nhanh, ai cũng khen anh trầm trồ:
- Wa..

nhìn anh kia kìa!? Đẹp trai quá.

Còn cao nữa.
- Ui!? Ước có anh người yêu như vậy quá!
- Tôi cũng muốn..
- Đúng gu tôi luôn.

Mê quá đi!?
Cô ngồi trên vali, vừa ăn nho vừa ngước lên nhìn anh:
- Phong đẹp trai hút gái quá đi thôi!?
- Hha~...
Bỗng cô nhìn thấy có chỗ kia bán gấu bông, một con heo làm thu hút sự chú ý của cô, cô liền với tay nắm lấy vạt áo anh:
- Phong!?
- Hửm?
- Tôi muốn mua con heo đằng kia!
- Ở đâu?
Cô chỉ tay về hướng mấy con gấu bông.

Anh liền nhìn cô, nói:
- Không mua con gì sao lại mua con heo?
- Nó giống anh!?
- Cái dề??? Giống chỗ nào?
- Hehe ~...!mua cho tôi..
- Rồi rồi!? Ở đây chờ tôi một lát.
Anh tiến về phía đó, cầm lấy con heo bông, trả tiền rồi đi lại đưa con heo cho cô.


Cô cầm lấy, cười tủm tỉm, anh lại lên đường kéo cô đi.
Một lúc sau, qua các bước kiểm tra an ninh, cô và anh đã lên máy bay.

Bay được mấy tiếng thì đã đáp xuống sân bay nước A.

Vừa bước ra, cha mẹ của anh đã tới đón họ.

Mẹ anh ôm chầm lấy cô:
- Chuyến lần này con đi có nguy hiểm gì không? Với lại sao lại đưa con bé đi theo?
- Dạ con muốn đi ạ.

Cũng không có gì nguy hiểm lắm.

Hihi ~
- Ai yo..

cái con bé này..
Đột nhiên, Mộng Khởi Lan nhìn thấy vết sưng trên mặt cô liền hỏi:
- Mặt con bị sao vậy? Phong nó đánh con hả? Cái thằng ranh này, dám đánh con dâu của mẹ!?
Mộng Khởi Lan liền đánh liên tục vào vai anh, cô níu tay mẹ anh lại rồi giải thích:
- Dạ không phải anh ấy đánh con đâu.

Do con không cẩn thận bị người khác đánh thôi ạ.
- Ai lại dám đánh con!?
- Dạ...
Anh chen ngang:
- Cô ấy lỡ nôn lên người khác.

Con cũng đánh bầm giập tên đó rồi!?
- Haizz...!tội nghiệp con yêu của mẹ quá!? Về nhà mẹ lấy trứng gà lăn cho con nhá, sẽ hết nhanh thôi.
- Vâng ạ!?
Mọi người lên xe trở về nhà chính của Thượng Gia.
Sau bữa cơm trưa, anh và cha anh có công việc gấp trên công ty nên phải rời đi.

Anh gửi cô tạm ở nhà với mẹ anh.

Cô và mẹ anh ngồi trên ghế sofa, cô cầm lấy điều khiển tivi và hỏi bà:
- Mẹ muốn coi phim gì ạ?
- Con coi phim gì mẹ coi phim đó.
- À vâng ạ.
Cô liền mở phim Hộ Tâm lên, Mộng Khởi Lan nhìn thấy thì liền nói:
- Con cũng xem phim này hả?
- Ơ..

mẹ cũng xem ạ?
- Đúng rồi!? Hay mà đúng không?
- Dạ..

hihi ~..
- Mẹ con mình hợp nhau ghê ta.
Cô và mẹ anh đang mãi mê xem phim thì đột nhiên, một người hậu đi lại nói khẽ vào tai Mộng Khởi Lan:
- Bà chủ!? Diệp tiểu thư tới tìm ạ!
- Ừ.
- Nên giải quyết sao đây ạ?
- Để cô ta vào đi.
- Vâng.
Người hầu đó rời đi.

Bà liền quay mặt, dịu dàng với cô:
- Tiểu Đào này!?
- Dạ?
- Tí có người vào đây.

Cô gái đó thích Phong.

Con nhớ phải cẩn thận và để cô ta tránh xa Phong ra nhé!
- Thì sao đâu ạ!?
- Aiyah..

cái con bé ngốc này!? Lỡ cô ta cướp chồng của con thì sao?
- Dạ..

Phong đâu phải chồng của con..
- Ôi trời!? Trước sau gì con cũng là con dâu của mẹ.


Nhớ nhá!?
- À..

à..

vâng ạ.
Vừa dứt lời, một cô gái đi vào, thân hình nóng bỏng, mái tóc vàng óng, là người lai, còn là một diễn viên nổi tiếng, tên là Diệp Tinh Tú.
Vừa tới, cô ta xách một đống quà để trên bàn, rồi đi tới ôm lấy tay của Mộng Khởi Lan, mắt thì nhìn ngó xung quanh.

Mộng Khởi Lan liền ghét bỏ dãy ra:
- Diệp tiểu thư hôm nay tới đây làm gì?
- Dạ con tới thăm cô, với lại con nghe nói hôm nay Phong về nên con qua chơi ạ.
- Ừ!
- Dạo này cô có khỏe không ạ?
- Chưa chết!?
Cô nhịn cười.

Diệp Tinh Tú giờ mới để ý đến cô, liền hỏi:
- Cô là ai? Sao dám vào đây?
- A! Xin giới thiệu, tôi là Đường Lạc Đào.
- Đường..

Lạc Đào,..? Là cô con nuôi của Đường Gia rách nát đó ấy hả? Vậy mà lại dám vào đây ăn bám.

Thật là thứ mặt dày, đê tiện, chỉ biết ăn bám.
Mộng Khởi Lan tức giận quát lớn:
- Câm miệng lại! Cô có quyền gì mà lại dám nhận xét Đào Đào? Có ăn có học mà nói ra những lời vô học như vậy? Uổng công Diệp Gia đã nuôi dạy cô!?
- Ơ..

cô..

con nói đúng sự thật mà..
- Cô còn nói một lời nào xúc phạm Đào Đào, đừng trách tôi đuổi cô ra khỏi đây!?
- ...!v-vâng..
Miệng thì vâng đấy, nhưng ánh mắt lại trưng trợn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Trời gần chập choạng tối, Diệp Tinh Tú ngỏ lời hẹn cô đi nấu ăn chờ anh về.

Cô cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Xuống bếp, cô ta liền trổ tài trước mặt Mộng Khởi Lan, còn cô thì bị cô ta sai vặt hết cái này đến cái kia.
Một cuộc điện thoại gọi đến, mẹ anh ra ngoài nghe, cô ta liền giở trò.

Diệp Tinh Tú ra tay đập vỡ chai rượu đắt tiền trên bàn, rồi cố ý nói lớn:
- Đường Lạc Đào!? Sao cô bất cẩn làm vỡ chai rượu này hả? Cô có biết là nó đắt tiền lắm không?
- T-tôi..
- Quỳ xuống thu dọn đống này đi.
Cô luống cuống, ngồi xuống lượm từng mẻ chai trên sàn.

Nhân cơ hội, cô ta đẩy cô một cái làm tay cô chống trên mấy mảnh vỡ, chúng đâm vào tay cô, máu thi nhau chảy ra.
Còn chưa đủ, Diệp Tinh Tú còn lấy một muỗng nước nóng đổ vào sau gáy (cổ), miệng còn cười trông rất mãn nguyện:
- Hahahaha..

Vừa lòng tao lắm.


Con khốn, thứ ăn bám, rách nát!?
- Đ-đau..
Đột nhiên, anh và Mộng Khởi Lan chạy nhanh vào khi nghe tiếng vỡ chai.

Trông thấy cảnh tượng cô ngồi trên đống mẻ chai và máu còn Diệp Tinh Tú đổ nước nóng lên người.

Anh tức tốc chạy lại, đỡ cô lên rồi quát lớn:
- DIỆP TINH TÚ!? CÔ BỊ ĐIÊN RỒI ĐÚNG KHÔNG? MUỐN DIỆP GIA PHÁ SẢN ĐÚNG KHÔNG?
- Ph-phong..

em không có..
- Câm mồm.

Cút ra khỏi đây và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Còn nữa, chuẩn bị tinh thần Diệp Gia phá sản đi.
Mộng Khởi Lan đi lại, tát mạnh vào mặt Diệp Tinh Tú:
- Hỗn xược!? Tôi đã cảnh cáo cô rồi.

Không cần chuẩn bị gì nữa hết.

Người đâu!? Trời này âm u quá, cho Diệp Gia phá sản đi!
Diệp Tinh Tú nghe xong thì khụy xuống đất như người mất hồn, ôm lấy chân Mộng Khởi Lan, năn nỉ:
- Cô à!? Cô tha cho con đi.

Con không cố ý đâu.

Rõ ràng là cô ta làm vỡ chai rượu đắt tiền nên con thay cô trừng phạt cô ta thôi..
- Im mồm.

Con bé làm gì tôi cũng không dám phạt, mà cô dám làm vậy với con bé.

Cút ra khỏi đây ngay và luôn.
- Cô..
- Vệ sĩ đâu! Tống cổ cô ta ra ngoài.
Đám vệ sĩ đi vào, kéo cô ta ra ngoài.

Anh bế cô lên rồi tức tốc đến bệnh viện, trước lúc hoàn toàn ngất đi, cô nghe giọng cố kiềm nén tiếng khóc của anh:
- Cô đau lắm phải không? Rất nhanh thôi sẽ đến bệnh viện..

cô cố gắng lên!.

 
Chương 22: Chương 22


Cô dần dần mở mắt ra, ánh sáng chói chang làm cô nhăn mặt, cô cố gắng cử động bản thân nhưng quá mệt mỏi.

Đành nằm nhìn lên trần nhà một lúc, đưa tay lên xem thì thấy bị quấn chặt bới băng gạc.

Còn một tay nữa thì sao nhấc mãi không lên?
Cô cố gắng nhấc người ngồi dậy, thành công, cô thấy anh đang ngồi ngủ cạnh giường, tay anh còn đang nắm chặt lấy tay cô.

Gió nhẹ của buổi sáng thổi vào, tóc anh khẽ bay lên, cô đưa tay sờ lên mái tóc mềm mượt của anh.
Thấy mí mắt anh cử động, cô vội thu tay lại, anh mở mắt ra nhìn thấy cô đang ngồi thì hoảng hốt bật dậy:
- Cô thấy trong người thế nào?
- Tôi đau ở tay mà!?
- À..

ừ..

tôi nhầm..

Còn thấy đau nữa không?
- Hơi nhức thô..
Đột nhiên sau lưng cô truyền đến cơn đau nhói điếng người, cô co mày:
- Ư..
Anh đỡ lấy cô:
- Cô sao vậy?
- A..

a..

cái lưng của tôi..

đ-đau quá..!
Anh quên mất cô bị bỏng ở lưng.

Anh mau chóng cởi áo của cô ra rồi đè cô nằm sấp xuống giường.


Đi lấy hộp thuốc bôi bác sĩ đâu cho anh.
Anh nhẹ nhàng thoa nhẹ lên lưng cô, sợ cô đau còn thổi thổi vào:
- Phù..

đau thì nói tôi nhá!?
- Kh-không đau..
- Đừng có nhịn.
Anh bất ngờ khi sau gáy cô có một hình xăm bông hoa đào, đang sáng lên, anh liền tò mò hỏi cô:
- Sau gáy cô có hình hoa đào này? Sao mấy bữa trước tôi không thấy nhỉ? Cô xăm lúc nào thế?
Cô ngơ ngác hỏi lại anh:
- Ủa có hả?? Tôi có xăm đâu!? Lạ nhỉ!
- Quái lạ thật đấy!?
Cũng không để ý nhiều.

Anh bôi thuốc xong thì dặn dò cô đừng có mặc áo vào, lỡ trúng vết thương rách ra sẽ bị nhiễm trùng.

Và từ đó ngày nào cô cũng ở trần nằm sấp trong chăn.

Tay cũng đau nữa, ngày nào anh cũng nấu cháo thổi đút cho cô ăn, vì tay cô cứ run lên không cầm được thìa.
Qua mấy ngày bôi thuốc, anh cảm thấy vết thương sau lưng cô nhanh lành hẳn, bác sĩ nói chăm chỉ bôi thuốc thì mất 1 tháng mới lành, còn nay sao mới 2 tuần mà vết thương đã gần lành, còn hình xăm thì ngày càng mờ đi.

Khi đó anh mới bắt đầu tò mò về nó.
Một tháng trôi qua..
Cô đã hoàn toàn hồi phục, tay có thể cầm đồ mà không bị run nữa.

Anh cũng an tâm để cô ở nhà rồi, vì 1 tháng nay anh không dám bỏ cô ở nhà một mình nên trong 1 tháng đó, anh không đến công ty mà cứ quanh quẩn bên cạnh cô.
Ngày hôm đó anh đi làm, cô ở nhà không có gì làm đang ngồi tám chuyện với mấy người hầu:
- Hôm nay Phong đi làm rồi.

Chán quá đi!?
- Ai yah..

Kể cũng nhàn ha.

Ở nhà cô chỉ ăn với ngủ thôi haha..

sắp mập ú lên rồi đấy..
- Hả?? Có ư??
- Không sao.

Vẫn xinh mà.
- Hihi..
- À mà cô biết hôm nay ngày gì không?
- Ngày gì?
- Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia.

Cô không biết à?
- Thật hả? Tôi không biết.
- Cô chuẩn bị quà gì chưa?
- Tôi chưa.

Bây giờ còn sớm mà.

Tôi đi chuẩn bị quà đây..

hehe..

mấy cô ở nhà vui vẻ nhá!?
Cô lên lâu, thay đồ rồi xuống hầm xe, lái xe đi dạo vào mấy cửa hàng tìm mấy thứ hợp với anh.


Cô đậu xe ở một chỗ rồi đi khám phá xung quanh, đang đi, cô gặp một người phụ nữ đang lục tìm cái gì đó và chuẩn bị ngã ra đường.

Cô chạy nhanh tới đỡ lấy, dìu người phụ nữ lên ghế ngồi và hỏi:
- Cô ơi!? Cô cần tìm gì ạ?
- Th-thuốc..

túi xách..
Cô lục tìm trong túi người phụ nữ ra một bình xịn hen suyễn và đưa cho người phụ nữ.

Sau khi hồi phục lại bình thường thì bà ấy hỏi han cô:
- Cảm ơn con.

Lúc nãy không có con chắc cô chết mất!?
- Không có gì đâu ạ!?
- À cô tên Vi Lương Châu.

Con tên gì?
- Dạ con tên Đường Lạc Đào.
- A..

Lạc Đào..

giống tên con gái của cô..
- Con gái của cô sao ạ?
- Con của cô mất tích nhiều năm về trước, bây giờ không rõ sống chết ra sao..
- A..

con xin lỗi.
- Không sao đâu..
Vi Lương Châu chú ý vào chiếc dây chuyền trên cổ của cô, liền dò hỏi:
- Cháu từ đâu có chiếc vòng cổ này?
- Dạ..

cái này cháu cũng không biết.

Nghe bảo từ nhỏ cháu đã đeo rồi ạ.
- ..con..
Đột nhiên, một chiếc xe ô tô dừng trước mặt họ, một cô gái bước xuống đi lại phía họ.

Đỡ lấy Vi Lương Châu:
- Phu nhân..


sao con gọi cho phi nhân mà không thấy phu nhân bắt máy vậy ạ?
- À..

chắc máy tôi hết pin.
- Vâng.

Ai đây vậy phu nhân?
- Lúc nãy tôi lên cơn hen suyễn, may có con bé giúp đỡ.
- Cảm ơn cô.

Tôi là Lục Vũ Thư.
- Không có gì đâu ạ!? Tôi là Đường Lạc Đào.
Sau đó, Lục Vũ Thư đỡ Vi Lương Châu lên xe và rời đi.

Cô cũng ghé vào cửa hàng.

Trên xe Vi Lương Châu cứ ngước nhìn cô qua gương.
Lục Vũ Thư thấy vậy liền hỏi han:
- Sao vậy phu nhân?
- Tôi có cảm giác rất gần gũi với con bé lúc nãy..

nó còn mang vòng cổ của nhà họ Nam.
- Phu nhân cứ yên tâm, con sẽ thuê người điều tra, lỡ như cô ấy là em ấy thì sao ạ?
- Nếu thật thì may quá..

con bé vẫn còn sống.
Bên phía của cô, cô vào trong và mua quà cho anh.

Cô ngắm nghía mãi mà không thấy cái nào vừa mắt, cho đến khi nhìn thấy bộ đồ ngủ họa tiết con heo.

Cô cầm lấy, định đi lại quầy thanh toán thì nhìn thấy chiếc cà vạt khá ưng mắt, cô lụm luôn, đi lại tính tiền và ra về.
Tác giả:
- Bà nữ chính có niềm đam mê bất diệt với tất cả mọi thứ hình con heo nhenggg...!đáng iu vãi òo.

 
Chương 23: Chương 23


Cô về đến nhà, soạn sửa, chuẩn bị cả buổi trời, còn tự tay làm bánh kem chờ anh về.
6 giờ tối..
8 giờ tối..
Cô đã ngồi đó rất lâu..
10 giờ tối..
Không đợi được nữa, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho anh.

Bên đầu bên kia bắt máy, một giọng nữ vang lên, còn rất quen tai:
- Alo? Có việc gì không? Thượng Tân Phong đang tắm.
Cô ngập ngừng trả lời:
- À..

không có gì!? Tôi gọi nhầm số.

Còn nữa, bảo với Thượng Tân Phong là...!ĐỪNG CÓ VỀ NHÀ NỮA!?.
Cô cúp máy, ngồi thẩn thờ một lúc rồi đem đổ toàn bộ đồ ăn trên bàn, thu dọn đồ trang trí vứt vào thùng rác rồi quay về phòng đi ngủ.
Phía bên Thượng Tân Phong, cô gái lúc nãy là Lục Vũ Thư, trợ lí đối tác của anh.

Nãy anh đang bận uống rượu với sếp của Lục Vũ Thư, không tiện nghe điện thoại nên cô nghe dùm, nghe song thì nói vọng vào:
- Thượng chủ tịch!? Nãy vợ anh vừa mới gọi nè.

Còn bảo là ĐỪNG CÓ VỀ NHÀ NỮA!? rồi cúp máy.
- C-cái gì..

Sao cô dám đụng vào điện thoại của tôi..
- Èo..

tôi gọi anh có thèm nghe đâu.


Nhanh về nhà đi kìa!? Chắc giờ vợ anh đang ghen đấy.
Anh nghe vậy liền vội lấy áo khoác, điện thoại, rồi lắc lư rời đi.

Trợ lí Lục chở anh về, về đến biệt thự.

anh mò mẫn đi vào, đèn đã tắt hết, anh lờ đờ đi lại ghế, ngồi xuống rồi nhìn lên tầng:
- Haizz..

sai một ly đi một dặm..
Anh đứng dậy, đi lại phía cầu thang rồi bước dần lên.

Cửa bị cô khóa rồi, anh ở ngoài đập đập liên hồi, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Anh từ từ ngồi xuống, dựa lưng vào một bên tường, miệng còn liên tục nói:
- X-xin lỗi..

cho tôi vào..

bữa sau tôi không dám nữa..

xin lỗi..
Rồi ngủ thiếp đi, cô nằm trên giường không nghe thấy tiếng anh nữa, định mặc kệ nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng * RẦM * ở ngoài rất to.

Cô vội mở cửa, chạy ra ngoài, thấy anh nằm dưới chân cầu thang.

Cô bước nhanh xuống đỡ anh lên, thấy anh không cử động liền gọi người hầu tới đưa anh đi bệnh viện:
- Mọi người đâu rồi? Thượng Tân Phong ngã cầu thang rồi..

mau đưa anh ta đi bệnh viện..
Anh khẽ mở mắt, nói:
- Kh-không cần đâu..

cho tôi về phòng..
- Hả?? À ừ..
Cô đỡ anh lên rồi dìu vào phòng, đặt anh xuống giường rồi chạy đi lấy nước ấm lau mặt cho anh, lau xong, cô lấy thuốc bôi lên trán anh:
- Phù..

đau không?
Anh nhìn đưa mắt lên nhìn cô:
- Gâu Gâu..
- ???..

Anh bị làm sao thế? Có phải bị chấn thương nặng ở đầu rồi không? Để tôi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra nhá!
Anh ôm lấy người cô rồi gục mặt vào, nghẹn ngào nói:
- T-tôi..

Hình như tôi thích cô rồi..

tôi phải sủa tiếng chó để giải trừ lời nguyền..
- Có hả?..
Trong đầu cô nhớ tới lúc trước cô hỏi anh, anh có bảo nếu yêu cô thì sẽ sủa tiếng chó, cô liền cười lớn:

- Hahaha~ Tự nhiên tôi nghe tiếng vả chát chát ở đâu quanh đây thế?
- Huh~..
Đầu anh cứ dụi dụi vào người cô làm ra vẻ đáng yêu.

Cô liền ôm lấy má của anh giơ lên:
- Hửm?? Giờ anh muốn sao?
- Muốn thích em..

um~..
- Anh mà say rượu là hay õng ẻo như vậy hả? Giờ tôi mới biết đấy..

hehe~..
- Muốn thích em..~..
- Rồi rồi rồi..

bôi thuộc đã..
- Hong..

Muốn thích em ~..
- Ấy khoan..

người phụ nữ nghe điện thoại khi nãy là ai?
- Là trợ lí của bạn anh..

nói là vợ chưa cưới của bạn anh đi cho nhanh hiểu nha..
- Ồ ~..

Ra là vậy!?
- Hm..

anh muốn thích em~..
- Rồi rồi thích tôi..
- Thích em ~..
- Ờm ờm..

bôi thuốc đã.
Cô bôi thuốc lên trán anh, anh nhăn mặt:

- Ư..

đau..
- À để tôi thổi cho anh..

Phù..

phù..
Bôi thuốc xong, cô định đứng dậy đi cất thuốc thì anh giữ lại không cho đi:
- Em đi đâu?..
- Cất thuốc.
- Mai cất..
- Ồ.

Anh ngủ đi.
- Không..

ôm em ngủ ~..
- Người toàn mùi rượu thôi.

Đi tắm đi..

Nhanh lên!?
Anh hoảng hốt ngửi ngửi xung quanh áo, thấy toàn mùi rượu nên phi thẳng vào nhà tắm.

Cô để áo quần của anh ở trước cửa rồi leo lên giường ngủ trước.
Anh thay đồ xong đi ra thấy cô ngủ say rồi thì liền đi lại, lên giường, ôm lấy cô rồi hôn lên trán:
- Tiểu Đào!? Em ngủ ngon!.

 
Chương 24: Chương 24


Vừa tỉnh dậy, thời gian còn sớm, anh đã đi xuống lầu, và cuộc nói chuyện của mấy người hầu thu hút sự chú ý của anh:
- Tội Lạc Đào ghê ha!? Hôm qua tổ chức sinh nhật cho thiếu gia mà thiếu gia lại không về sớm!
- Đúng thật!? Đồ ăn cũng đem đổ hết, đồ trang trí cô ấy cũng dọn đem vứt hết rồi.
- Buồn cho cô ấy! Thiếu gia thật là!? Chả biết thương vợ gì hết!
Một người hầu nhìn thấy anh liền lắm bắp:
- Th-thiếu gia..
- Không sao.

Các cô nói là hôm qua Lạc Đào chuẩn bị sinh nhật cho tôi?
- Vâng ạ.

Cô ấy còn đi chọn quả cả buổi sáng, buổi chiều thì tự tay cô ấy làm bánh kem và trang trí đợi thiếu gia về.
- ...!Được rồi.

Các cô làm việc đi.
- Vâng.
Anh đi lại ghế sofa ngồi, trong đầu tự dằn vặt:
- Thượng Tân Phong!? Mày đúng là đồ ngu mà.
Tiếng bước chân của cô từ trên lầu xuống, anh quay lại nhìn và hỏi cô:
- Quà của anh đâu?
- Hả? Quà gì?
Cô ngơ ngác hỏi.

Anh đứng dậy đi lại phía cô:
- Quà sinh nhật hôm qua!?
- À..

tôi đem vứt ở ngoài kia rồi.
- Vứt ở đâu? Tại sao em vứt?
- Ngoài bịch rác kia kìa!? Chắc anh cũng không cần lắm.
Anh vội chạy ra bịch rác tìm kiếm hộp quà của cô.


Tìm được, vẻ mặt anh vui mừng:
- Là cái này sao?
- Đúng rồi!
Anh mở ra xem, vội hóa đá:
- Sao em thích hình con heo vậy?
- Hehe~..
- A.

Còn có một cái Cà vạt nữa.

Cũng không tệ.

Thưởng!?
Anh đi lại hôn vào má cô một cái làm cô ngơ ngác.

Mấy người hầu gần đó cũng ngơ ngác theo:
- Hớ..

tôi đang mơ phải không?
- Tát tôi một phát coi nào.
* Bốp *
- Aiss..

đau nha má..

là thật rồi..

Trời ơi..
Phía một nơi lạnh lẽo nào đó.

Có sự xuất hiện của Thạc Hồng Na và Diệp Tinh Tú:
- Cô hẹn tôi ra đây có việc gì?
- Ha..

Diệp tiểu thư..

nếu cô không biết thì tôi và cô đều có chung một kẻ thù, đó chính là Đường Lạc Đào!?
- Hả?? Thật vậy ư?
- Người ta bảo: Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Chúng ta nên hợp tác với nhau trừ khử cô ta trước.

- Cô có kế hoạch gì chưa?
- Đương nhiên là có rồi.

Một kế hoạch khiến cho cô ta không thể nào sống sót được.

Hahahaha..
Diệp Tinh Tú nhìn Thạc Hồng Na bằng ánh mắt khó hiểu, tại sao cô ta lại hận Đường Lạc Đào ghê như vậy?
Mấy ngày sau..
Tại biệt thự chính của Thượng Gia.

Anh lại đưa cô đến đó chơi, nhưng không may cha mẹ anh đều đi khỏi, cô đành ở đó một mình.


Rảnh rỗi quá, cô gọi điện cho Phục Thanh Thanh:
- Thanh Thanh ưi!?.

- Dạ!
- Mún đi chơi hong?
- Dạ có!?
- Em đang ở đâu? Chị qua đón nè.
- Dạ ở Phục Gia.

Chị qua đi ạ.
- Ô sờ kê.

Đợi chí tí nhé!?
Cô cúp máy, chào tạm biệt mấy người hầu và quản gia, cô lên xe tới Phục Gia.

Cô đậu xe ở ngoài chờ Phục Thanh Thanh, em ấy hớn hở chạy ra và vào xe:
- Hi lô chị!?
- He lô em!? Đi đâu chơi đây!
- Ủa?? Chị hẹn em đi chơi mà chị hong biết chơi ở đâu hửm?
- Hehe~..

chị không thuần thục ở đây lắm!?
- Lái xe ra đèo chơi đi chị.
- Oke con dê.

Lets goooo!?
Cô khởi động xe và rời đi.

Trong một chiếc xe ô tô phía sau cô:
- Đến lúc hành động rồi!? Tội cho Phục Thanh Thanh, phải chết chung với cô ta.

Hahahaha..
Trên đường đèo, trong một khúc cua..

một chiếc xe từ phía sau lao nhanh đến, tông vào sau xe của cô khiến chiếc xe lao ra khỏi lan can và rơi xuống vách núi.
Cô hoảng loạn, ôm chặt, bảo vệ cho Phục Thanh Thanh.

Ở trên kia, Diệp Tinh Tú ra khỏi xe, nhìn xuống vách núi, thấy xe của cô nát bét thì cười một cái rồi lái xe rời đi.

Trong xe Lạc Đào, cô gắng gượng lay người của Phục Thanh Thanh, em ấy cử động rồi mở mắt ra nhìn cô, rồi hoảng hốt khi thấy người cô máu me đầy mình:
- Chị Lạc Đào..
- Chị không sao.

Em an toàn là được.
Cô dùng sức mở cửa ra rồi cố gắng đẩy em ấy ra khỏi chiếc xe và bảo:
- Em an toàn rồi.

Ngoan đứng đó chờ người tới cứu nhé, đừng lại đây.

Chị xin lỗi đã rủ em đi chơi.

Tự nhiên chị buồn ngủ quá, chị ngủ một lát nhé!
Mắt cô nhắm lại, rồi gục xuống, Phục Thanh Thanh gào khóc:
- Chị Lạc Đào..huhu..

Chị ơi..
Đột nhiên có tiếng bước chân từ phía xa tiến lại gần Phục Thanh Thanh, em ấy quay đầu lại, người đó đưa tay lên miệng ra dấu im lặng:
- Suỵt.
Đứng trước mặt Phục Thanh Thanh, lôi điện thoại ra, gọi cho cấp cứu tới hiện trường.

Sau đó, đi lại nhấc Lạc Đào lên và bế đi.

Phục Thanh Thanh yếu ớt nắm lấy vạt áo của người đó rồi nói:
- Ch-chú..

định bế chị Lạc Đào..

đi đâu...
Rồi Phục Thanh Thanh ngất xĩu, trong tầm mắt dần mờ đi thấy người đó bế cô đi vào trực thăng và biến mất..

 
Chương 25: Chương 25


Trong bệnh viện, y tá vội vàng đẩy Phục Thanh Thanh vào phòng kiểm tra toàn thân, may thay là em ấy chỉ bị chấn thương nhẹ, mấy ngày sau có thể xuất viện.
Đứng ở ngoài Phục Cảnh Triều vội vàng chửi mắng Lạc Đào:
- Gây ra tội nặng như vậy với em gái của tôi rồi bỏ trốn.

đúng thật là thứ đàn bà không ra gì.
Từ đâu Thượng Tân Phong đi đến, anh cũng không biết là cô có mặt trong vụ tai nạn đó.

Sau vài tiếng đứng ngoài chờ, Phục Thanh Thanh được chuyển tới phòng bệnh, Phục Cảnh Triều và anh đi vào thăm.
Phục Thanh Thanh dần dần mở mắt ra, chưa kịp nghĩ gì thì liền bật dậy hỏi:
- Chị Lạc Đào..

Chị ấy ở đâu? Chị ấy như thế nào rồi?
Anh vội chạy lại:
- Cái gì? Lạc Đào cũng có trong xe ư?
- Đúng vậy.

Chị ấy bảo vệ em mà bị thương rất nặng, nhuộm máu cả người..

Hực..
Phục Cảnh Triều bước ra nói:
- Rõ ràng khi xe cấp cứu tới, ở đó chỉ có mỗi em, còn không thấy mặt cô ta đâu hết.
- Hực..

chị ấy..
Trong đầu Phục Thanh Thanh hiện lên hình ảnh người đàn ông bế cô đi:
- A..

chị ấy được một người đàn ông trùm kín người bế lên trực thăng rời đi rồi..

hực..

Không biết chị ấy có ổn không..
Anh vội lay người Phục Thanh Thanh:
- Em có nhìn thấy trên người đàn ông đó có đặc điểm gì không?

- Hình như là...!A có chữ LA ( Eo Ây).
- LA..

Tổ chức sát thủ nổi tiếng LA ư? Không hay rồi!
- Thượng Tân Phong!? Anh định đi đâu? Anh có biết tổ chức đó ở đâu không mà đòi đi.
- Đương nhiên là biết.
- Anh đừng nên bất dây động rừng.

Để vài ngày nữa tính xem, nếu hắn muốn giết Lạc Đào thì đã giết từ khi chị ấy bị thương rồi.

Sao lại còn đem chị ấy đi.
- ...
- Hãy quan sát thêm vài ngày nữa đi.
Anh dần bình tĩnh lại.

Ngồi thụp xuống ghế như người mất hồn.
Phía bên căn cứ của tổ chức LA.

Trong một căn phòng, xung quanh đầy đủ các trang thiết bị cần thiết để cấp cứu:
- Tiến hành cứu gấp đi.
- Vâng!?
- Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu bằng được cậu ta.
- Tuân lệnh.
Sau vài tiếng phật thuật, mọi người đều dốc toàn lực để hoàn thành cuộc phẫu thuật này.
Ting!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, đoàn người đẩy cô sang phòng điều trị, kèm theo máy trợ thở.
Một Tháng Sau!
Cô đã hồi phục hoàn toàn.

Lạc Đào dần mở mắt ra:
- Ư..

đây là..
- Cậu tỉnh rồi!?
Cô quay lại nhìn, bỗng cô ngồi bật dậy:
- Đội trưởng Chu Vãn Minh! Sao anh lại ở đây? Mà đây là đâu?
- Căn cứ mật của LA.
- Căn cứ mật? À đội trưởng.

Anh đã nói cho ai biết sự xuất hiện của tôi chưa?
- Chưa!
- Anh nói đi.

Sau đó, bảo tôi chưa tỉnh.

Tôi muốn tính sổ với một vài người.
- Người đã hại cô mất tích?
- Đúng vậy!? Phải trả cái giá đắt hơn gấp trăm, ngàn lần!
- Ha~! Vậy mới đúng là cậu chứ Mr.Zero! Át chủ bài của tổ chức mật LA.
Cô đã khôi phục trí nhớ! Kí ức mới cô cũng không quên.

Nhưng, thù là phải trả trước.

Người khác khi nghe đến cái tên Mr.Zero liền cảm thấy ớn lạnh, nổi cả da gà, vì không ai biết được khuôn mặt của cô, chỉ nghe thoảng qua cô là một người máu lạnh, giết người không cần phải nghĩ, cách tra tấn dã man, khiến người đắc tội với cô sống không bằng chết.

Nay, Mr.Zero đã trở lại, thời kì lộng hành của cô bắt đầu!
Ở ngoài căn cứ bắt đầu loan tin đã tìm lại được Mr.Zero nhưng bị thương nặng đang điều trị trong phòng hồi phục.

Các chỉ huy của mọi căn cứ từ 1 đến 9 nghe thấy thì vui mừng không ngớt, chỉ chờ cô tỉnh dậy nữa thôi.

Còn người đã hại cô, khi nghe tin đó liền lo lắng, sợ hại, nhất là người đã bắn cô, Mục Tống Tống và người bạn phản bội cô, A Vân, đã không chút do dự mà bỏ thuốc độc vào nước và đưa cho cô uống.


Họ đang lên kế hoạch để giết cô, tránh để cô tĩnh lại và nói cho mọi người biết sự thật.
Mục Tống Tống và A Vân không đợi được nữa, ngay ngày hôm sau đã đóng giả làm người điều trị và trà trộm vào được trong phòng của cô.

Khi vào chỉ có một mình Mục Tống Tống còn A Vân thì đứng ngoài canh chừng.
Cô ta mở cửa ra, bắt đầu tiến lại gần giường của cô, móc con dao đã chuẩn bị trước từ trong túi áo ra, giơ lên, chuẩn bị đâm xuống ngực cô.
Cô mở mắt ra, giơ chân đá vào bụng Mục Tống Tống, khiến cô ta ngã văng ra xa.

Lạc Đào ngồi dậy, gỡ hết mấy đống giây dợ trên người ra, ngồi vắt chéo chân, quay quay khẩu súng trên tay, giọng điệu cô lạnh nhạt:
- Mục Tống Tống!? Cô vẫn dùng thủ đoạn dơ bẩn, mục nát như cái họ của cô vậy!?
Mục Tống Tống sợ hãi lùi ra sau, lắp bắp nói:
- C-cô..

tĩnh từ lúc nào..?
- Chỉ mới hôm qua thôi! Không cần phải sợ hãi như vậy đâu!? Tôi chỉ trả lại toàn bộ những gì cô đã làm với tôi thôi mà.

Đúng không? Hihihihi..
Lạc Đào rời giường, cất súng vào túi quần, lôi một lọ thuốc từ trong áo ra, tiến về phía Mục Tống Tống, cô ta lùi lại:
- Zero!? Cô tính làm gì..? Đứng có mà làm điều sằng bậy..

Tôi sẽ mách với đội trưởng của cô đấy..
- Ơ..

Tôi sợ quá cơ..!?..

Sợ quá đi thôi..

sợ quá nên tôi phải cho cô chết để bịt miệng thôi..

Nhỉ? Đúng không?
- C-cô...
Lạc Đào đi nhanh lại, hất con dao trong tay Mục Tống Tống ra rồi bóp lấy miệng cô ta, đổ toàn bộ lọ thuốc vào, cô ta giãy giụa không thôi:
- Ư..

khư..

th-thả..

tôi ra..

ư..
- Ha~..
Cô quăng Mục Tống Tống ra rồi ngồi xuống cạnh bàn gần đó, Mục Tống Tống ôm lấy cổ, ho sặc sụa, nhìn về phía cô:

- Mr.Zero..

Cô đã cho tôi uống cái gì rồi hả?
- A~ Tôi cũng không có nhớ nữa!? Hình như là cái loại độc mà cô cho tôi uống vào năm trước á!
Mục Tống Tống sững người:
- M-mày...!tao phải giết mày..
Cô ta như phát điên vồ về phía cô, cô đá vào bụng cô ta một cái rồi cười khinh bỉ:
- Hah~..

Hạng như mày mà đòi giết tao á? Tu trăm kiếp nữa đi cưng.

Người đâu! Lôi Mục Tống Tống và A Vân xuống tầng giam đi.

Trói bằng dây xích lại!
Một đám người đi vào, bắt lấy Mục Tống Tống và A Vân đứng ở ngoài đã bị bắt trước.

Trước khi bị kéo đi Mục Tống Tống hét lớn:
- Đội Trưởng của tao sẽ không để yên cho mày đâu!?
- Ôi tao sợ quá! Tao sợ quá! Tao phải đi giết đội trưởng của mày hoi, cho bớt sợ nhỉ?
Cô đi lại, vỗ vỗ vào mặt của Mục Tống Tống, thay đổi giọng điệu trong chốc lát:
- Mày nghĩ sao vậy? Trình như hắn mà đòi làm gì được tao! Nực cười!? Nâng trình lên tầm trăm kiếp nữa cũng đừng mơ làm gì được tao.
Cô quay người định rời đi thì Mục Tống Tống phun ra mấy lời cay nghiệt:
- Haha..

cái thứ máu lạnh, mồ côi không có cha mẹ, chắc là mày giết cha mẹ mày rồi đúng không? Thứ con cái mất dạy..
Đột nhiên, con dao cắm xuống gần tay Mục Tống Tống, cô ta sợ xanh mặt.

Lạc Đào đi tới, cúi xuống nhấc con dao lên, trừng mắt về phía Mục Tống Tống và nói:
- Câm cái mỏ chó lại.

Có tin tao xé nát cái mỏ chó của mày ra không? Đừng tưởng tao không dám, tao có thể lột da của mày ra rồi may áo cho cha mẹ của mày mặc đấy.

Muốn sống thì câm mồm vào! Dẫn đi!?.

 
Chương 26: Chương 26


Phía bên nước A.

Tin của cô mất tích chấn động cả Thượng Gia, Phục Gia và Đường Gia.
Thượng Gia:
- Con nói cái gì? Tiểu Đào mất tích rồi!?
Phục Gia:
- Đứa vợ cưng của Thượng Tân Phong mất tích rồi?
- Vâng.

Lúc cứu Thanh Thanh.
- Thật tội nhiệp!
Đương Gia:
- Xin Đường phu nhân bớt đau buồn.
- Lạc Đào..

Con gái của mẹ...
- Mẹ ơi! Cô ta chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, chết rồi thì có sao đâu!
- Huhuhu...
Phía Nam Gia, nghe tin con dâu cưng của Thượng Gia mất tích thì Vi Lương Châu liền tới thăm và an ủi Mộng Khởi Lan.

Vì hai người họ là bạn thân của nhau.
- Thôi Khởi Lan à!? Đừng buồn nữa!? Chắc con bé còn sống đấy.

Đừng quá bi thương.
- Huhu..

Đào Đào của tôi..
- Hử? Ý là Đường Lạc Đào?
- Bà biết con bé hả?
- Bữa tôi bị lên cơn hen suyễn, con bé đã giúp tôi.

Tốt bụng vậy mà..
- Hực..

Đào Đào..
- Thôi bà đưng buồn nữa.

Tôi sẽ hợp tác tìm người với bà.
- Cảm ơn..


cảm ơn bà nhiều lắm!?
Sau đó, Nam Gia treo thưởng 10 tỷ cho những ai tìm thấy cô.

Thấy hành động của Nam Gia, để biết ơn Lạc Đào đã cứu con gái ông, Phục Đằng Tư đã thêm tiền thưởng 5 tỷ cho những ai tìm thấy cô.
Người người nghe tin thì không khỏi bàn luận xôn xao:
- Cô gái kia là ai mà khiến cả Nam Gia và Phục Gia treo thưởng ghê như vậy chứ?
- Chắc làm ra tội ác ghê lắm!
- Đường Lạc Đào? Con gái nuôi của Đường Gia ư?
- Chắc vậy!
- Treo thường ghê như vậy thì chắc mò kim đáy bể cũng chả tìm được.
- ...
Bên phòng họp của tổ chức LA.
- Sao cô dám cả gan bắt, nhốt thành viên của tôi hả?
Đội trưởng căn cứ 3, Thành Khâu.
Cô bình thản khoanh tay, nhắm mắt,làm ra vẻ không có chuyện gì:
- Thích!
- C-cô..

sao cô dám!?
Cô mở mắt ra, nhìn về phía Thành Khâu:
- Hửm? Có gì mà tôi không dám, chỉ cần tôi thích là tôi làm.

Không ai dám cấm tôi làm, kể cả anh!?
- Hừ..

Tôi phải đuổi cô ra khỏi LA...
Hàng loạt con mắt của các đội trưởng khác nhìn về phía Thành Khâu, như muốn gi3t chết hắn, hắn run rẩy ngồi thụp xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Đúng vậy! Lạc Đào chính là thành viên mấu chốt của tổ chức LA, tất cả các cuộc họp lớn đều có sự tham gia của cô, không ai dám động vào.

Những thứ đã thuộc về cô, không một ai dám động tay động chân.

Do tài năng và sáng tạo kinh người, đã chế tạo ra những vũ khí độc nhất vô nhị, khiến cho thế giới ngầm náo loạn và tranh giành nhau bằng được.
Đáng lẽ cô sẽ ngồi vào vị trí " Chủ Thế Giới Ngầm ".

Nhưng không, cô đã gia nhập và làm một thành viên bình thường của LA.

Lấy danh hiệu là Mr.Zero, người khác còn hay gọi với cái tên "Huyền Vương".

( Vua thế giới ngầm).
Cô còn tự tay rèn luyện một đội sát thủ gồm 10 người.

Sức chiến đấu của một người trong đó có thể hạ gục toàn bộ 1 căn cứ bình thường.

Nhiều người còn không biết mặt của cô, kể cả cô là nam hay nữ họ cũng không biết.
Sau khi tan họp, cô rời đi.

Đội trưởng của căn cứ 1 kéo Thành Khâu lại một góc rồi nói:
- Lúc nãy anh bị điên hả? Không ai dám đụng đến Mr.Zero đâu!
- Thì sao chứ? Trước sau gì tôi cũng phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.

Phía bên Lạc Đào, cô đang đi thì phía sau vang lên tiếng nói của một đứa con nít:
- Mr.Zero!?
Cô quay lại:
- Hửm??? Tiểu Mễ ~...
- Hãy gọi tôi là Oly.
Đây là quản sự của cô, tên là Oly hoặc Tiểu Mễ.

Là một người máy do " Chủ chợ đen " tặng cho cô.

Hình dáng nhỏ nhắn, đáng yêu, cử chí giống hệt một con người trong hình hài một bé gái 10 tuổi.
- Oly ~..

Cô gọi tôi có việc gì?
- Tôi vừa nhận được một nhiệm vụ mới từ cấp trên.

Đó là ám sát viện trưởng Tập vì hắn tham ô, ăn hối lộ, ỷ có chức cao quyền rộng, thích làm gì thì làm, hắn còn bắt nhốt những đứa trẻ có vẻ ngoài xinh đẹp, chưa đủ tuổi thành niên về để thõa mãn h@m muốn của hắn.

Mong cô hãy tiếp nhận nhiệm vụ và hoàn thành sớm, trả lại tự do cho những đứa trẻ.
- Thật là một thằng khốn.


Nhận nhiệm vụ.

Nhưng trước hết, chúng ta phải ghé qua phòng giam đã.
Cô và Oly đi tới tầng giam giữ, đến một căn phòng tối ở cuối hành lang, mở cửa ra.

Bên trong là Mục Tống Tống và A Vân.

Họ bị tra tấn kinh hoàng.

Mục Tống Tống có độc trong người nên bất tỉnh nhân sự, còn A Vân vẫn còn một chút tỉnh táo.

Khi nhìn thấy cô, A Vân sợ hãi:
- C-cô đừng qua đây..

Không phải tôi..
- Gì thế? Tôi chưa làm gì mà?
- C-cô..

đã sai người đánh bọn tôi, cô là đồ ác độc..
- Ha~..

Ác độc? Vậy tôi hỏi cô nhé! Vào một năm trước, cô và Mục Tống Tống muốn giết tôi, đích thân cô hạ độc tôi, khiến tôi sắp chết ở trong rừng.

Vậy lúc đó, cô có cảm thấy bản thân cô ác độc không?
- T-tôi...
- Hư..

Đây là cái giá hai cô phải trả.

Oly!? Đi thôi.
Cô cũng Oly rời đi, A Vân khóc thút thít, liên tục lẩm bẩm lời xin lỗi.
Bên ngoài, cô kêu Oly đi điều tra xem ai hạ lệnh tra tấn bọn họ, nếu điều tra được rồi thì xử lí luôn đi.

Do không hỏi ý kiến của cô mà tự ý hành động.
Ngay tối hôm đó, cô mặc đồ đen, bó sát người, mang bịt miệng có chử: Mr.Zero và LAˢˢˢ.

Đem theo trang bị cần thiết, trèo lên nóc nhà cao nhất, ngồi ở đó và chờ mục tiêu xuất hiện.
Ngồi ở đó 1 khoảng thời gian lâu, gió thổi qua, kèm theo ánh trăng dọi vào.

Oly lên tiếng:
- Nhìn chúng ta như ma như quỷ ngồi trên mái nhà ấy nhỉ?
- Phù..

Giống thật!
Cô kéo bịt miệng xuống, thở hơi lạnh ra nhìn như khói thuốc.

Oly nhìn chằm chằm, tự nói:
- Khói của kẹo mà nhỉ? Nhìn như khói thuốc lá thế?
- Hah~..


Tiểu Mễ đáng iu quá!?
- Tôi là Oly.
- Oly với Tiểu Mễ, cái nào mà chả được..haha
Đột nhiên, tai cô khẽ động, có nhiều tiếng bước chân và tiếng nói của mục tiêu.

Cô kéo bịt mặt lên rồi đứng dậy.

Lôi khẩu súng tỉa sau lưng ra, không cần giá đỡ, cô cầm ngắm về phía ra vào của quán bar Vife.
Oly thấy vậy liền trùm áo choàng đen lên, cầm chiếc ipad lướt lướt và nói:
- Mục tiêu đã xuất hiện?
- Suỵt..

Xử lí nhanh còn về ăn cơm.

Tôi đói rồi
Oly im lặng, nhìn về phía cửa, có bóng của nhiều người chuẩn bị bước ra.

Đó là viện trưởng Tập và đám vệ sĩ.

Ông ta vừa ló đầu ra..
Đoàng!
Viện trưởng Tập ngã xuống, đám vệ sĩ hoảng loạn nhìn xung quanh, một người trong đám nhìn thấy cô đang cất súng và thản nhiên bồng Oly đi.

Hắn lắp bắp nói:
- Mr..Mr.Zero...!hắn trở lại rồi!?
Bên phía cô:
- Thấy thế nào?
Oly ngồi gọn trong lòng cô, tay thì nhấn vào ipad và trả lời:
- Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc! Cộng cả tiền thưởng của ông viện trưởng và tiền của nhiệm vụ là 150 tỷ.

Chúc mừng cô!?
Cô giả bộ ồ lên:
- Wao...!Ít tiền ghê.

Cấp trên bèo bọt quá đi thôi.

Về phải đòi thêm mới được.
Cô ôm lấy Oly nhảy qua mấy tòa nhà, tới bãi đất trống, một chiếc trực thăng đáp xuống và đưa họ trở về căn cứ mật.
Ngay sau đó, thế giới ngầm đã biết về sự trở lại của cô..

 
Chương 27: Chương 27


Ngày hôm sau, cô đang cố gắng ngủ nướng thì cái đồng hồ cứ réo ing ỏi, cô tức giận ném bay cái đồng hồ.

Cửa phòng mở ra, Oly bước vào:
- Phá!?
- Oa..

Oly~..

Nay tới có việc gì?
- Nay rảnh lắm.

Tính rủ cô đi chơi nhưng mà sáng nay tôi mới nhận được thư mời của hội trường đấu giá.

Bảo cô tới đó xem thử có ưng cái gì không.
- Aiyahh..

phiền quá đê..

cíu tui chời ơi..

tui muốn ngủ!?
- Không được.

Ngồi dậy thay đồ nhanh lên!
Cô đành bật dậy, vớ lậy một bộ đồ, cầm lấy thư mời, cùng Oly đi khỏi căn cứ.

Một chiếc xe đứng ngoài đấy chờ sẵn.

Trên xe, Oly nói với cô:
- Giờ thì gọi tôi là Tiểu Mễ!
- Ò..

Tôi là Tiểu Đào!?
- Rồi.

Đã nhớ.
Xe dừng trước hội trường đấu giá, bên trong rất nhiều người.

Cô đưa đi vào, đưa vé vip cho nhân viên và được sắp xếp cho chỗ ngồi tiện lợi nhất.
Đang đi đến chỗ ngồi, anh và cô vô tình lướt qua nhau nhưng không hề biết.

Anh ngồi phía trên cô.
Tới giờ đấu giá:
- Vị nào muốn đấu giá bức tranh Sơn Lam này!
- 100 triệu.
- 500 triệu.
- ...
- Còn ai ra giá khác nữa không ạ? 500 triệu lần 1, 500 triệu lần 2, 500 triệu lần 3.

Rồi xin chúc mừng vị khách số 875 nhận được bức tranh Sơn Lam này.
Một lúc đấu giá sau...
- Oáp..

mẹ nó chán quá đi!?
- Tiểu Đào à! Cô vẫn không ưng ý cái gì ư? Thật nhàm chán.

- Haizz..

chả có gì vừa mắt tôi cả.
Vị dẫn chương trình trên kia, chỉ tay lên màn hình sân khấu và nói:
- Tiếp theo đây chính là phần đặc sắc nhất của ngày đấu giá hôm nay.

Mời tất cả quý vị nhìn lên màn hình, sau đây là bức phác họa khẩu súng mới nhất của Mr.Zero.

Mức khởi giá đầu tiên là 50 tỷ.
Cô và Oly ngỡ ngàng khi nhìn thấy bản vẽ của cô bị người khác trộm đem đi đấu giá.

Oly cầm ipad ra lướt rồi nói:
- Là thằng nào to gan dám lấy bản phác thảo của cô!? Phải phanh thây hắn ra.
- Hah~..

Được lắm.

Chắc cũng không ngờ tôi sẽ đến đây đấu giá đâu nhỉ?
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cô:
- 250 tỷ cho bản vẻ.
Toàn bộ quay mặt nhìn về phía người vừa nói.

Đó là Thượng Tân Phong.

Cô cần bảng giơ lên:
- 251 tỷ!
- 400 tỷ.
- 401 tỷ!
- ...!700 tỷ
- 999 tỷ!
Anh tò mò đưa mắt về phía cô, cô nhận ra anh rồi nhưng muốn trêu anh thôi.

Người dẫn chương trình lên tiếng:
- Ai ra giá cao hơn không? 999 tỷ lần 1.

999 lần 2..

999 tỷ lần...
Thượng Tân Phong lên tiếng:
- 1500 tỷ!
Người dẫn chương trình bất ngờ đếm lại:
- Còn ai ra giá nữa không ạ? Chắc giá này không ai mua nữa đâu.

Xin chúc mừng vị khách 167 mua được bản phác thảo mới nhất của Mr.Zero.

Mời anh đi lại quầy tính tiền! Xin cảm ơn mọi người đã có mặt trong hôm nay, chúc các vị nhiều sức khỏe.
Buổi đấu giá kết thúc, cô và Oly rời đi.

Anh kêu trợ lí đi thanh toán và liền chạy đi tìm cô, nhưng cô đã lên xe và rời đi ngay sau đó.

Lúc nãy ngồi đó, anh thấy cô có chút quen mắt, định hỏi thăm nhưng chưa có cơ hội.
Trên đường về, Oly tò mò hỏi cô:
- Sao lúc nãy cô lại nâng giá bản vẻ lên thế? Cô quên anh ta hả?
- Quen chứ!? Rất quen là đằng khác!
- Oh..


lạ nhỉ!? Tôi thấy cô đâu có thân với ai lắm đâu.

Anh ta là ai thế?
- Chồng tôi đấy!? Hah~..

- Cái dề!?? Đừng có đùa!
- Thật mà.

Mr.Zero đây chưa bao giờ đùa với ai.
- Cô có chồng lúc nào sao tôi không biết.
- Oly à!? Tôi bị mất tích 1 năm mà.

Sao cô biết được.
- Ờ ha..

tôi quên mất.

Cô mất tích 1 năm tôi cũng bị ngừng hoạt động nên cũng không nhớ rõ lắm.
- Hihi~..

Giờ tôi đi đâu thì sẽ mang cô đi theo.

Nên cô không cần phải lo bất cứ cái gì hết.
Xe trên đường về lại căn cứ.

Phía của anh, trợ lí hớt hãi chạy ra:
- Chủ tịch!? Anh có việc gì mà gấp như vậy?
- Kh-không có gì!? Tôi thấy bóng một người kia có chút quen mắt.
- Thôi! Anh đừng quá nhớ cô Lạc Đào, lại sinh ra ảo giác nhận nhầm người khác bây giờ.
- Không thể nào nhầm được.

Chắc chắn là cô ấy..
- Rồi rồi!? Chúng ta về thôi.

Chiều nay chủ tịch có một cuộc họp quan trọng đấy.
- Ừ.
Anh lên xe và trở về công ty.

Anh rất mừng khi thấy cô vẫn bình an vô sự, và tò mò người bên cạnh cô là ai? Là con gái của cô? hay là em gái? Hay là người giám sát? Đó là những câu hỏi không có câu trả lời.
[…]
Vì thời gian còn rất sớm nên cô quyết định đi tới sân đua xe thử xem sức bản thân còn dành giải nhất đấu trường đua xe hay không.

Thật may, hôm đó, đấu trường đua xe Cựu Môn tổ chức một cuộc đua lớn.

Tới nơi, cô dẫn theo Oly tìm một chiếc xe đua ưng ý.

Khi cô vào, những người có tham gia trận đua nhìn cô, và thắc mắc cô cũng có đua sao?
Cô ngắm vào một chiếc xe ở góc cuối hàng số 5.

Lạc Đào đi lại, lướt qua đầu xe.

Một quản lí đi tới, cầm một quyển ghi chú:

- Không biết cô có hứng tham gia cuộc đua hôm nay không nhỉ? Do chương trình của chúng tôi bị thiếu mất một người đấu, do người đó bận không tới được.

Không biết ý cô thế nào?
- Được.

Hôm nay tôi có hứng đua.

- Vậy cho tôi xin tên của cô.
- Zio.
- ..

vâng.

Cô ở vị trí số 5.

Hãy chuẩn bị kĩ, 10 phút nữa bắt đầu.

Quản lí quay người rời đi.

Cô đột nhiên lên tiếng:
- A.

Còn nữa, sắp xếp chỗ ngồi cho em gái của tôi.

Lạc Đào đưa Oly ra.

Quản lí dẫn Oly đi.

Mấy người xung quanh nghe thấy cô sẽ tham gia đua thì không khỏi chê bai, châm chọc.

Vì trong đó toàn là con trai có một mình cô là con gái.

- Bỏ cuộc đi.

Em gái không thắng được bọn anh đâu.

- Hahaaa..

Nên như vậy đi em gái, trên đường đua, không ai nhường ai đâu.

Bất chấp mọi thủ đoạn để thắng đấy.

Bỏ cuộc đi.

- Tụi anh không muốn làm bị thương người đẹp đâu.

Haha
- ..
Cô im lặng không nói gì, chỉ vào xe, xem lại các phụ kiện, tháo lắp một số cái.

Thử xoay xoay vô lăng, phanh và thắng xe.

Tất cả đều ổn.

Bên ngoài.

Trọng tài đã đứng vào, MC cũng lên tiếng để các người thi đấu lái xe tới vạch xuất phát.

Mấy người kia đội mũ bảo hiểm lên rồi chui vào xe.

Còn cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa, đeo một cái kính đen vào, rồi lái xe đi ra đứng vào vị trí số 5.

Hai tên gần cô (), cô tiện tay giơ ngón giữa ra ().


Khiến hai tên đó tức điên cả máu.
- Toàn bôn vào vị trí! Sẵn sàng! Xuất phát!
Pằng!
Tiếng súng bắn lên trời, báo hiệu cuộc đua bắt đầu.

Toàn bộ đạp ga phi nhanh lên phía trước, cô vẫn còn ở vạch đích, bóc cây kẹo m út ra ngậm:" Bà đây chấp bọn mày một tí ".

Cuộc đua được phát trực tiếp.

Anh ngồi trong phòng làm việc, chăm chú xem.

Các vị khách ở đó bắt đầu mắng chửi và quát lớn.

- Có đua không vậy?
- Không đua thì mau cút đi!?
Cô im lặng.

Trọng tài cũng không dám hó hé đuổi cô đi.

Lạc Đào nhìn vào đồng hồ trên tay, rồi khởi động xe, đạp ga và phóng nhanh đi.

Trên đường có các vật cản, cô lợi dụng.

Lao xe lên trên một bậc cao, đạp ga, lái xe ra khỏi rào cản, băng qua đường phía bên kia.
Phía trước là khúc cua.

Người ta thường thường sẽ giảm tốc độ, nhưng cô thì khác, cô vẫn tăng tốc, đến khúc cua, cô giẫm thắng rồi bẻ lái, sau đó lại đạp ga tăng tốc.

Sau vụ vừa rồi, toàn bộ người theo dõi lác hết cả mắt.

Chẳng mấy chốc cô đã theo sau họ.

Tên số 1 đang dẫn đầu, hắn quan sát trong gương.

Thấy cô sắp vượt được hắn, hắn giở trò, bẻ lái, định ép xe cô vào lan can.

Cô đoán được, tăng tốc rồi đạp phanh.

Hắn mắc bẫy, tự mình bay vào lan can.

Cô từ sau, đẩy mạnh xe hắn về phía trước, chưa tha, cô lại dùng chiêu của hắn, ép xe hắn vào góc chết, rồi đẩy một phát mạnh khiến xe hắn bay ra khỏi đường đua.

Thiệt hại rất nghiêm trọng, nhưng người chỉ bị trầy xước nhẹ.

Cô ( ) rồi lái xe bay lên bậc cao, lao nhanh về đích.

Hoàn thành đầu tiên và đạt kỉ lục chưa từng có trong giới đua xe.

Cả khán đài bỗng chốc im lặng.

Rồi sau đó, không ngừng hò hét.

Cô xuống xe, mấy xe khác cũng về tới đích.

Cô đi lên hàng ghế chỗ Oly ngồi rồi dẫn cô ấy đi.

Khỏi cần nhận thưởng, tiền cô đâu có thiếu.

Cả hai đi ra xe rồi về lại căn cứ.

Anh theo dõi trận đua nãy giờ.

Cũng rất khâm phục tài năng đua xe kinh người của cô.

 
Chương 28: Chương 28


Cốc Cốc Cốc!
- Mr.Zero!? Mr.Zero!? Cậu đang làm gì trong đó vậy?
Cô từ trong phòng nói vọng ra:
- Đang ẻ.

Đợi chút!
- Khụ..

khụ!
Cô đi ra mở cửa, bên ngoài là đội trưởng của căn cứ 2, Lưu Thông.

Cô ló đầu ra:
- Có việc gì?
- À..

Có một nhiệm vụ mới cần cô làm gấp!?
- Sao không để Oly đưa mà phải đích thân đội trưởng Lưu Thông vậy.
- Ờm..
- Trời cũng khuya rồi! Làm như mới sáng sớm thế hả?
- Khuya thì mới nhờ cậu chứ.
Cô mở toang cửa ra, dựa lưng vào tường, khoanh tay lại, đưa mắt nhìn lên trần nhà:
- Sủa!?
- Nhiệm vụ lần này chính là ám sát tổng giám đốc công ty Cung Thị.

Ông ta ở thế giới ngầm thu mua hàng lậu, bán hàng giổm, tung ra thị trường nhiều mặt hàng phạm pháp.
- Ờ!?
- Tổng cộng tiền thưởng là 350 tỷ!
- Xì!? Bèo bọt quá!?
- Tôi cử thêm vài thành viên nữa đi với cậu nhé! Ông ta cũng thuê sát thủ bảo vệ nữa đấy.
Cô vẫy tay, quay người đi vào phòng:
- Không cần đâu! Chúng đi theo chỉ làm gánh nặng cho tôi thôi.

Cô đi lại bàn, kéo ngăn dưới ra, lượm một khẩu súng tỉa, một khẩu súng cầm tay, một con dao găm và vài trái lựu khói, đem bỏ vào balo.

Lưu Thông định đặt chân vào phòng cô, một con dao bay xuống đầu mũi chân hắn:
- Đứng yên đấy!
- À..ừ..!?
Cô thu dọn xong, đeo bịt miệng vào và khoác áo choàng lên, bước ra.

Giật lấy địa chỉ rồi rời đi.

Lưu Thông ở phía sau nhắc nhở:
- Nhớ phải cẩn thận đấy!
Cô vừa đi vừa vẩy tay:
- Biết rồi!?
Lạc Đào nhanh chóng đi ra trực thăng rồi tới cách xa địa điểm khoảng 5km.

Cô đi xuống và chạy bộ vào.

Len lõi qua mấy con hẻm, cô nhắm trúng một tòa nhà khá thích hợp để bắn tỉa.

Cô dùng tay không leo lên nóc nhà, đứng bên đó, lấy đà và nhảy qua tòa nhà đối diện.
Cô nhanh chóng núp qua một bên, quan sát xung quanh, thấy 10 tên sát thủ đang tuần tra quanh địa điểm.

Cô đứng đó suy nghĩ một lúc rồi cởi chiếc áo choàng ra, lấy 5 trái lựu khói ném đi, phân tán sự chú ý của chúng.
Thấy có động tĩnh bên khác, chúng kéo nhau chạy qua, cô giơ khẩu súng tỉa lên, xác định vị trí sau đó hạ gục toàn bộ.

Khói tản đi hết, cô đếm lại, thấy thiệu một người thì liền đề phòng xung quanh.

Cô lùi lại.
Cạch!
Đầu súng chĩa vào cô, cô giữ bình tĩnh giơ hai tay lên, rồi quay dần lại, là tên sát thủ cấp S, được coi là chỉ huy của bọn lúc nãy.

Hắn cũng trùm kín mít như cô vậy, ngoài để lộ hai con mắt đen ngàu ra thì chẳng còn gì.

Thấy cô động đậy, hắn lên tiếng:
- Đứng yên!
Cô khựng lại, hắn giơ súng lại gần, tiến lên giật bịt miệng của cô xuống, làm cô giật mình che mặt lại.

Hắn ngỡ ngàng, trước giờ hắn cứ ngỡ Mr.Zero là con trai:
- Con gái?
Chưa để hắn kịp phản ứng, cô lộn nhào đá bay cây súng trong tay hắn, đáp đất, cô cầm lấy cây súng của hắn, khụy xuống và chĩa về phía hắn.
Hắn trợn mắt lên không tin vào những gì vừa mới diễn ra.

Hắn định tiến lên, cô quát lớn:
- Đứng yên! Coi chừng ăn một viên kẹo đồng bây giờ!?
- Hah~..

Bất ngờ thật đấy!
Giọng của hắn trầm trầm vang lên.

Cô lắc lắc cây súng:
- Cởi bịt mặt ra!?
Hắn làm theo, cởi bịt mặt ra, một khuôn mặt khá đẹp trai lộ ra.

Cô cất cây súng ra sau lưng, ngồi xuống bình thản nói:
- Cút đi!? Không thích giết trai đẹp!
- Gì?

- Không nói lại lần 2.

Biến lẹ!?
- Tôi không muốn con gái nhường.

Lên đi!?
- Bỏ cuộc đi.

Anh không đánh lại tôi đâu.
Hắn nghe vậy thì ngượng quá hóa giận, rút dao sau lưng ra lao lên.

Cô thở dài một cái rồi đứng dậy, con dao đâm về phía cổ của cô, cô né qua, nhanh tay cầm lấy tay hắn.

Dùng chân đá mạnh vào khớp tay của hắn.

Rồi thả ra, hắn lùi lại, rút súng dự phòng ra, chĩa về phía cô nhưng không thấy cô đâu, định đứng dậy thì một con dao xuất hiện gần cổ hắn.

Hắn khựng lại:
- Ha~ Đúng là không thắng được nhỉ?
Hắn định quay lại, cướp lấy dao trên tay cô rồi hạ gục cô.

Nhưng cô rất nhạy, hắn mới quay lại, cô đã đá vào đầu gối của hắn khiến hắn quỳ xuống.

Cô đi lại trước mặt hắn, xoay xoay cây dao trong tay, ngồi xuống, nâng mặt hắn lên:
- Hihi~..

Đẹp trai nên tạm tha..
Rồi bỏ xuống, quay người đi lại phía cái balo của mình, cầm lên và chuẩn bị đi hạ mục tiêu thì hắn lên tiếng:
- Đợi đã!?
Cô quay lại:
- Hả? Chưa từ bỏ ý định hả?
- Không phải!? Tôi tên Vạn Trường Niên.

Xin bại dưới tay Mr.Zero.
Vạn Trường Niên đứng dậy, ném một sợi dây về phía cô, cô bắt lấy:
- Dây chuyền?
- Tặng cô.
Rồi hắn quay người rời đi, còn nói vọng lại:
- Cảm ơn cô đã nhường.


Lần sau, tôi nhất định phải thắng.

À tiền treo thưởng của cô ít quá đấy, có 15 tỷ thôi.
- Hể??? Phèn!
Cô quay người nhảy qua tòa nhà riêng của giam đốc Vương Thị.

Cô đứng bên kia, nhảy qua vừa giơ súng bắn nát cửa kính rồi hạ xuống ban công.
Ông ta nghe tiếng động lớn thì bật dậy, nhìn thấy cô đứng ở ngoài bàn công đang tiến vào.

Chữ Mr.Zero và LAˢˢˢ phát sáng trong bóng đêm.

Ông ta lại thêm phần hoảng hốt, hét lớn:
- Ng-người đâu? Người đâu..

bắt lấy sát thủ...!người đâu hết rồi!?
Cô đạp lên mấy mảnh vỡ, tiến lại, đưa ngón trỏ lên miệng:
- Suỵt.

Yên nghỉ nhé!?
Đoàng!
Nhiệm vụ hoàn thành!
Cô trèo lên tòa nhà cao nhất, huýt sáo, một chiếc trực thăng cao cấp của LA xuất hiện.

Cô bước lên và rời đi.
Ting!
(350 tỷ đã vào tài khoản.

Chúc mừng bạn! Đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc!?)
- Xì..

keo kiệt!?.

 
Chương 29: Chương 29


Vừa về tới phòng Lưu Thông đã chạy tới tìm cô.

Cô đi vào cất đồ, hắn cũng chỉ dám đứng ngoài nói vọng vào:
- Nghe bảo cô tha cho một sát thủ cấp S?
- Chuyện của anh?
- Không phải! Nhưng tại sao cô lại làm thế?
- Thích!?
- Lỡ hắn tới tìm cô thì sao? Hắn là một mối nguy hiểm đấy!?
- Kệ.

Không có việc gì nữa thì cút đi.

Đừng có làm phiền giờ ngủ của tôi.
- Haiz..

Ừm..

cô ngủ ngon! Nhưng nhớ cẩn thận.
- Lắm chuyện!? Đóng cửa!
Cô cởi giày leo lên giương, cửa cũng đóng lại, Lưu Thông rời đi.

Cô nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cánh cửa phòng mở ra, cô vớ lấy cái đồng hồ trên bàn ném mạnh về phía cửa.
Choang!
Chu Vãn Minh lùi lại, rồi bình tĩnh nói:
- Tối qua cô làm nhiệm vụ giùm cho căn cứ 2?
- Thì sao?
- Không sao.

Nhưng mà đừng làm vậy nữa.

Không tốt đâu!?
- Lần cuối.
- Ừm!? Tôi là đội trưởng của cô.

Cô là thành viên của tôi.

Thứ đội trưởng cần chính là phải bảo vệ an toàn cho thành viên của mình.

Hôm qua cô tự ý hành động, lỡ có việc gì sảy ra với cô thì sao?
- Chết rồi thì thôi.

Tóm lại tôi chết rồi thì cũng không ai buồn đâu.


Anh không cần phải lo.
- Im lặng đi!? Thành viên của tôi mà có mệnh hệ gì! Tôi sẽ không tha cho người đó.

Chỉ có vậy!?
- Ha~..

Cảm ơn anh.

Đội trưởng Chu!
- Chắc mai bão mất.

Cô nghĩ ngơi đi.
Chu Vãn Minh đóng cửa lại rồi rời đi.

Cô ngồi bật dậy đi lại bàn, rót một cốc nước rồi đưa lên miệng nhấp nhẹ:
- Đội Trưởng.

Tôi biết anh lo cho tôi! Rất vui khi tôi đã chọn một đội trưởng tốt như anh.

Chu Vãn Minh!?
Cô đặt cốc nước xuống rồi đi vào phòng vệ sinh cá nhân rồi đi vào phòng ăn.

Ai cũng nhìn chằm chằm vào cô, lâu rồi cô cũng không xuất hiện ở đây.

Lạc Đào đi lại bàn đội trưởng đang ngồi, trên bàn đã có phần cơm của cô sẵn, đó là quy tắc, dù cô không có ở đây hoặc cô không xuống phòng ăn thì vẫn có một phần riêng cho cô.
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao về cô:
- Nghe nói gì chưa?
- Chuyện gì?
- Hôm qua Mr.Zero tha cho một sát thủ khác đấy.

Ghê không ghê không?
- Thật sao? Cô ta hay máu lạnh lắm mà.

Chả hiểu cô ta nghĩ sao.
- Chắc là cô ta hiền lắm.

Qua chọc ghẹo tí đi nhỉ? Haha..
Một tên ngồi sau lưng cô đứng dậy, đi lại phía bên cạnh cô, đùa cợt cô:
- Này..

Mr.Zero..

Tôi nhìn cô cũng dễ thương đấy hay là..
Hắn đưa tay định sờ lên mặt cô, cô cầm lấy cổ tay hắn đ è xuống bàn và lấy đôi đũa cắm mạnh vào tay hắn.

Rồi đứng bật dậy, đá hắn văng đi và nói:
- Dơ bẩn!?
Hắn cầm lấy bàn tay đang rỉ máu của mình, run rẩy nói:
- C-cô...!sao cô dám..
Hắn là thành viên của căn cứ 3.

Thành Khâu không chịu được nữa, đứng lên quát cô:
- Mr.Zero..

Sao cô dám đánh thành viên của tôi.
Cô ngồi xuống, không thèm trả lời.

Thành Khâu thấy cô khinh thường mình thì liền vớ lấy khay cơm, ném về phía cô.

Chu Vãn Minh đứng ra chắn lấy, cầm lấy khay cơm đập mạnh xuống sàn:
- Muốn chết?
- A-anh..
- Căn cứ 3 của cậu chê yên bình quá nên muốn gây chiến với LA mật đúng không? Chê bản thân sống lâu quá à?
Thành Khâu tức giận không nói nên lời, đem thành viên định rời đi.

Cô đứng dậy, nhặt lấy cái bánh bao rớt trên sàn đi lại phía Thành Khâu và nói:
- Đứng lại!? Bước thêm một bước nữa thì xác định chết chắc.

Thành Khâu không dám bước tiếp.

Cô đi lại, cầm lấy sau gáy hắn rồi giơ lên, nhét cái bánh bao vào miệng hắn rồi thả ra rồi quay người phủi tay:
- Đối với LA.

Điều thứ 1854 đó chính là không được phung phí đồ ăn.

Cho dù chỗ này cũng không quá nghèo.

Nhưng đó là quy tắc, mong đội trưởng Thành Khâu tôn trọng và nhớ lấy.
Cô đút tay vào túi quần rồi rời đi.


Theo sau là thành viên của LA mật.

Thành Khâu nghiến răng, nắm chặt 2 lòng bàn tay, mặt tức giận đến đỏ chót, gân nổi đầy trên cổ, trong lòng hắn hận cô đến mức muốn gi3t chết cô tại chỗ.
Phía nước A.

Khi nghe tin cô mất tích, Đường Diệu Nhi đã lên ý đồ tiếp cận Thượng Tân Phong để thay cô lên chức thiếu phu nhân.

Cô ta ngày nào cũng mò mặt tới Thượng Gia, làm thân với Mộng Khởi Lan, ngày nào tới đều nói xấu cô với bà:
- Cô Mộng à!? Cô không biết đâu.

Lạc Đào nó ở nhà lúc nào cũng ăn cắp đồ đem đi bán, ngoài ra nó còn dẫn trai về nhà hú hí, mẹ cháu lúc nào cũng rất bực bội về Lạc Đào nhưng không nỡ đuổi cô ấy đi.

Ấy chết!? Cháu lỡ miệng nói ra tật xấu của Lạc Đào rồi!?
- Câm mồm.

Chắc chắn là vì Đường Gia mấy người không cho tiền Lạc Đào để con bé sài đúng không? Con bé cũng không phải loại ăn trộm ăn cắp, cũng không phải là loại hú hí với trai.

Đừng có ăn nói sằng bậy, bôi nhọ danh dự của Lạc Đào.

Nó có hú hí với trai thì chắc chắn đó là cô.
- Ch-cháu..
- Cháu cái gì!? Đừng hòng cướp vị trí của con bé.

Đừng có mơ.

Cút ra khỏi Thượng Gia mau lên trước khi tôi kêu người tống cổ cô ra khỏi đây.
- V-vâng..

cháu đi ngay.
Cô ta sợ hãi rời đi.

Nhưng chưa đủ tham vọng, cô ta kêu người lái xe tới công ty của Thượng Gia, nơi anh đang làm việc.
Cô ta đi vào, đi lại quầy lễ tân.

Lễ tân chào hỏi cô ta:
- Xin chào! Cô muốn gặp ai ạ?
- Tôi muốn gặp chủ tịch Thượng.
- Không biết cô có hẹn trước với chủ tịch chưa ạ?
- Tương lai tôi chính là phu nhân của Thượng Gia đấy.
- À..

vậy cô có hẹn chưa ạ?
- Tôi đã bảo tôi chính là Phu nhân của Thượng Gia rồi mà!?
- Đó là tương lại ạ.

Bây giờ cô có hẹn mới được phép gặp chủ tịch thưa cô.
- C-cô..
Trong đầu Đường Diệu Nhi hiện lên một kế hoạch.
- Tôi có hẹn với chủ tịch rồi.Gọi cho anh ấy và nói Đường Diệu Nhi tới và đem theo thứ anh ấy cần.
Cô lễ tân nhấc máy gọi cho trợ lí của anh và nói:
- Xin chào! Quầy lễ tân đây ạ.

Có một cô gái tên Đường Diệu Nhi muốn gặp chủ tịch, cô ấy bảo đã có hẹn trước và mang theo thứ mà chủ tịch cần.
- Ừm..


đợi một lát.
Trợ lí Lục đi vào và nói lại với Thượng Tân Phong, anh khẽ gật đầu.

Trợ lí gọi lại cho lễ tân và nói:
- Cho cô ta lên đi.
- Vâng.
Cúp máy.

Lễ tân quay lại nói với Đường Diệu Nhi:
- Mời cô!
Lễ tân dẫn cô ta đi lên phòng chủ tịch.

Và mở cửa ra, cô ta õng ẹo bước vào.

Thượng Tân Phong ra hiệu cho trợ lí Lục rời đi.

Và nói:
- Thứ tôi cần là gì?
- Anh Phong ~..
- Nói đàng hoàng!
- Chủ tịch Thượng.

Tôi biết lai lịch của Lạc Đào, nhưng phải có điều kiện để nói rồi!?
- Cô cũng dám đưa ra điều kiện với tôi à? Nói đi, điều kiện gì?
- Điều kiện rất đơn giản.

Chính là cho tôi làm Thiếu phu nhân của Thượng Gia.
- Đếch!? Cút ra ngoài.
- A-anh..

anh không muốn biết lai lịch của cô ta sao?
Anh lạnh lùng quay đi:
- Tôi không nói lại lần 2.

BIẾN!?
Cô ta hoảng hốt khi nhìn thấy ánh mắt như muốn gi3t chết cô ta.

Cô ta run rẩy rời đi.

Anh nhìn vào tấm kính và nhìn xuyên qua bên ngoài:
- Lai lịch của em..

Hửm? Cô ta chắc chắn không bao giờ biết!?.

 
Chương 30: Chương 30


Tại sân bay nước A.

Một người phụ nữ tay kéo vali, gỡ kính râm xuống, tiến vào trong xe ô tô:
- Phong!? Em về rồi đây!
Vài phút sau, ở Thượng Gia, Mộng Khởi Lan hớn hở đi ra đón người phụ nữ đó:
- Ngọc Trân!? Cô về lúc nào sao không kêu cô ra đón!?
- Dạ cháu mới về thôi.

À anh Phong đâu rồi cô?
- Nó đang ở công ty.

Để cô gọi nó về.
Phan Ngọc Trân quay người rồi nói:
- Không cần đâu.

Cháu tới thằng công ty của anh ấy để tạo bất ngờ.
- Ừ!?
Phan Ngọc Trân lên xe và rời đj.

Trong lòng Mộng Khởi Lan thầm nghĩ:
- Con bé Ngọc Trân này sao lại về nước rồi? E là nó sẽ trở thành tấm gỗ ngáng đường Phong và bé Lạc Đào đây mà.

Cái gì mẹ cũng có thể giúp, nhưng, lần này e là không giúp được con rồi.

Phan Ngọc Trân.

Con gái của Phan Gia.

Có quan hệ mật thiếu với bốn gia tộc lớn, cô ta còn được Nam Gia nhận làm con nuôi.

Tính cách ngông cuồng, kiêu ngạo.

Hiện tại đang làm diễn viên ở nước ngoài.

Sau khi nghe tin Thượng Tân Phong lên làm chủ tịch thì đã sắp xếp hành lí trở về.

Cô ta không hề hay biết anh đã có vợ, muốn lăm le vị trí Thượng phu nhân.

Một tay nắm trọn cả bốn gia tộc lớn: Thượng Gia, Nam Gia, Phục Gia và Vạn Gia.
Tới trước công ty.

Cô ta đi thẳng vào thang máy dành cho chủ tịch không ai dám ngăn cản.

Lễ tân đã gọi cho trợ lí của anh và nói:
- Quầy lễ tân đây ạ!? Phan Ngọc Trân tiểu thư đã tiến nào thang máy của chủ tịch.

Chúng tôi không dám ngăn cản.
Lục Hạc Vĩ đi vào thông báo cho Thượng Tân Phong, anh chỉ quay đi rồi cầm đống tài liệu lên rồi nói:
- Mặc kệ cô ta đi.

Nếu đi quá giới hạn thì đuổi thẳng cổ.
- Vâng...
Cửa phòng mở ra, Phan Ngọc Trân chạy vào ôm chầm lấy anh:
- Phong~..

Em về rồi đây.

Bất ngờ không?
Anh lạnh lùng đẩy Phan Ngọc Trân ra:
- Ừ!? Cô tới đây có việc gì?
- Ỏ!? Em tới đây tạo bất ngờ cho anh mà.
- Ừ!
- Phong ~ Sao anh lạnh lùng với em như vậy?
Phan Ngọc Trân nũng nịu nắm lấy tay anh.


Anh cũng không làm gì được vì cô ta được mẹ anh coi như con gái của mình.

Cô ta lại nói:
- Phong~ Chúng ta đi ăn nhá?
- Ừ.
Cô ta vui vẻ nắm lấy tay Thượng Tân Phong kéo đi.

Đi xuống sảnh, ai cũng nhìn cô ta với anh, đồng loạt bàn tán:
- Cô gái kia là ai vậy?
- Hình như là minh tinh Phan Ngọc Trân đúng không?
- Hợp đôi với chủ tịch quá!
- Chắc cô ấy là thiếu phu nhân tương lai đó.
Phan Ngọc Trân nghe vậy liền vui sướng cả ra mặt.

Còn anh thì chán ghét chả muốn nói.
Bên phía tổ chức LA.

Mọi người tập hợp toàn bộ về phía sân tập.

Ai cũng xếp hàng, trừ cô đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế.Thầy huấn luyện ở đó lên tiếng:
- Hôm nay, tổ chức LA có một sự kiện đó là hợp tác với tổ chức SK.

Mọ người hãy vỗ tay chào đón nào.
Từ phía cửa truyền tới nhiều bước chân, một đoàn người mang bịt miệng có chữ " SK " tiến vào.

Cả hai bên cúi chào và đứng thành 4 hàng.

Một người trong đám đó thấy không không xếp hàng thì lên tiếng hỏi:
- Người kia là ai thế? Sao lại không xếp hàng?
Hàng loạt người bên LA nhìn về phía người vừa nói.


Một người khác kéo hắn quay đi rồi nói nhỏ vào tai hắn:
- Cậu bị điên rồi hả? Đó là Mr.Zero đấy!
Tên kia trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi đã chỉnh đốn đội hình xong, huấn luyện lại nói tiếp:
- Nay có mặt của 2 tổ chức lớn LA và SK.

Chúng tôi đã quyết định tổ chức một cuộc thi nho nhỏ.

Để xem thử tài năng của hai bên như thế nào.

Ai dành được thắng lợi cao nhất sẽ nhận được huy hiệu bằng vàng nguyên chất, 1 tấm vé vip tham quan chợ đen và nhận được 500 tỷ vào tài khoản riêng.

Nếu không còn ai thắc mắc gì thì xin mời mọi người đi tới thử thách đầu tiên.
Cô ngồi trên ghé, ngáp ngủ rồi đứng dậy, đi lại phía cuối hàng tổ 4.

Bên SK cứ nhìn chằm chằm cô mãi rồi thì thầm:
- Không biết Mr.Zero có thi không nhỉ?
- Ờ ha.

Tôi cũng muốn xem tài năng của hắn tới đâu quá!?
- ....

 
Chương 31: Chương 31


Đến với thử thách đầu tiên.

Rất đơn giản, đó là tùy chọn vũ khí và bắn 3 phát vào hồng tâm, cách xa 50m.

Mọi người đi lại và chọn lấy những khẩu súng dễ ghi điểm nhất.

Nhưng đắc biệt trong đó, súng càng khó bắn, nếu bắn trúng tâm thì điểm rất cao.
Cô nhìn xung quanh một lượt rồi đi lại cầm vào cây súng tỉa và vớ lấy một cây cung rồi quay về chỗ ngồi.
Mọi người bên LA lần lượt đi lên bắn trước.

Hoàn thành và ghi điểm xong, còn mỗi cô, cô vẩy tay, ra hiệu cho bên SK bắn trước.
Họ dần lên bắn, và tới lượt Vạn Trường Niên hắn cũng cầm một khẩu súng tỉa giống cô, đeo tai nghe chống giật, đặt giá đỡ xuống đất và ngắm bắn.

2 phát trúng tâm, 1 phát hụt.
Cô nhìn qua rồi cười nhẹ một cái, rồi đi lại, đứng vào vị trí của Vạn Trường Niên lúc nãy, ném cây cung ra, lắp đạn vào súng rồi bắn mà không cần giá đỡ và tai ngheo.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Bắn xong, cô hạ súng xuống, cầm cung lên, đặt 3 mũi tên vào, kéo mũi tên ra rồi thả tay.
Vụt!
3 mũi tên c ắm vào một chỗ.

Cô hạ cung xuống, ném lại chỗ cũ rồi vác cây súng đi cất.

Ai cũng mắt chữ A mồm chữ O.

Vạn Trường Niên cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Tất cả di chuyển đến thử thách thứ 2.

Đó là đứng vào vạch, trên đích có 1 người bắn súng (đạn giả).

Chỉ cần không để đạn bắn trúng người và tiếp đích thành công và bấm chuông thì coi như hoàn thành.

Thời gian hoàn thành càng ngắn thì điểm càng cao.
Ai nấy cũng lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Bước dần lên, nhưng thử thách này khá khó, hơn 20 người rồi vẫn chưa có ai qua được.

Người thì bị bắn trúng khi chưa rời khỏi vạch.

Người thì gần tới đích lại sơ xuất bị bắn trúng.
Tới lượt Vạn Trường Niên, khi ở vạch đã hít một hơi rồi tiến lên.

Động tác né đạn bên này, chạy qua bên kia và nhào lộn trên không.


Hắn tiếp đích và nhấn chuống nhanh gọn vào 1 phút 45 giây.

Ai cũng trầm trồ, hoa hết cả mắt.
Cô đứng dựa lưng vào cột, chờ mọi người thi hết thì cô mới tiến vào vạch.

Cô đút tay vào túi quần, đạn b ắn ra, cô chỉ lắc nhẹ người qua bên trái, bên phải hoặc đôi lúc xoay người một cái.

2 bước nữa tiếp đích.

Tên bắn súng cố ý bắn vào mặt cô, cô trông thấy liền xoay người, 1 bước tiến lên, viên đạn giả bị kẹp lại giữa hàm răng của cô.

Cô đưa tay đập mạnh xuống cái chuông.
Ring!
Qua ải.

Hoàn thành ở giây thứ 45.

Ai cũng choáng ngợp, có người còn bị cô thu hút vì vẻ ngoài quá men.

Nếu cô là con trai chắc gái xếp thành hàng từ nước A đến nước Z quá.
Thử thách thứ 3.

Đơn giản chỉ có, ai mạnh người đấy thắng.

Đó là đấu 1-1.

Có thể dùng dao, súng cầm tay hoặc võ thuật.

Ai cũng tự động bỏ cuộc.

Cô vẫn ung dung ngồi đó.

Tính ra cô được miễn đánh và các thử thách trước cô cũng được miễn.

Tại vì cô muốn Vạn Trường Niên bỏ cuộc muốn thắng cô đi.

Nhưng hắn nào như vậy, hắn vẫn quyết tâm muốn thắng cô hơn.
Cô cũng dần cảm thấy quá nhàm chán, định bỏ đi thì Vạn Trường Niên lên tiếng:
- Mr.Zero.

Tôi muốn đấu với cậu.
Cô mỉm cười rồi gật đầu đi lại:
- Ồ!? Được thôi.
Ai nghe thấy đều quay trở lại sân đấu, hóng cô và Vạn Trường Niên đánh nhau.

Cô đi lại, ném con dao về phía Vạn Trường Niên và nói:
- Cầm lấy!?
Hắn bắt lấy.

Tiếng súng vang lên.

Hai kên lao vào đấu đá nhau kịch liệt.
Hắn đâm dao về phía cô, cô né ra, rồi nhảy lộn ra sau, hắn dùng chân đá vòng qua bên dưới, cô nhảy lên, hắn quay người lại, đâm dao lại phía cô.

Cô đưa chân đá vào tay hắn, con dao bay lên không trung, cô nhanh chóng khóa chặt hai tay hắn, ép người hắn dính sát xuống sàn, con dao rơi xuống cô cầm lấy rồi kề vào sau cổ gắn.

Hắn bị kẹt cứng không thoát ra được.
Huấn luyện hô lên:
- Kết thúc.

Mr.Zero thắng.
Cô thả dao ra rồi đứng dậy phủi tay, hắn từ từ đứng dậy.
Sau đó, toàn bộ tập hợp lại trong sân, huấn luyện nói tiếp:
- Chắc mọi người cũng đoán ra được ai thắng rồi đúng không? Mời Mr.Zero lên đây nhận thưởng.
Cô bước lên, giật lấy huy hiệu và tấm vé rồi nói:
- Vàng! Tôi sẽ lấy.

Còn tấm vé này..

cho cậu ta.

Tiền thì chuyển qua Oly.
Cô nén vé về phía Vạn Trường Niên rồi quay người đi về phòng.


Hắn rời khỏi hàng và chạy theo cô.
Tới trước cửa, hắn định bước chân vào thì một con dao bay tới cắm mạnh xuống trước mặt hắn.

Hắn bất ngờ nhìn về phía cô, cô ngồi trên giường nhìn hắn rồi nói:
- Cấm!?
Hắn lùi lại một bước rồi lên tiếng:
- Tấm vé này..

thật sự tôi không dám nhận.
Cô đưa tay kéo ngăn tủ ra, lôi một sấp vé màu vàng ra:
- Có gì mà không dám? Có được một vé bình thường chẳng nhằm nhò gì.

Cả sấp vàng đây tôi còn không thèm...
Vạn Trường Niên nhìn đống vé và trợn mắt:
- Đống vé này mà bán thì chắc nhanh giàu lắm!?
- Vé này có khắc tên của tôi.
- Hà..

Ơ mà..

Cô nhiêu tuổi ấy nhỉ?
- À tôi 19 rồi..
- Hể?? Em mới 17 tuổi thôi..

Mà chị tên thật là gì? Hay là vẫn tên Zero ạ?
- À quên nói tên với em.

Chị là Lạc Đào.

Nhỏ tuổi vậy mà đã làm sát thủ cấp S rồi sao? Giỏi vậy ta!
- Không giỏi bằng chị.

Nghe bảo chị 15 tuổi đã là cấp SSS rồi mà.

Không biết khi nào mới giống chị được..
- Cứ cố gắng là được.

Thôi vào đây đi, chị đây cho phép.
- Vào được ạ? Thế em xin phép.
Cậu bước chân vào, cảm giác không khác gì mấy nhưng đây là chỗ cấm không ai dám bước vào trừ Oly, vậy mà nay cậu được chính chủ cho phép đi vào.

Phòng cô khá đơn giản, trên tường treo đầy súng cô tự làm, còn kèm theo bản vẻ phác họa nữa.

Không chỉ có vậy, trên bức tường cạnh giường cô còn treo đầy huy hiệu và giấy chứng nhận xuất sắc, à để ý mới thấy, sau chậu hoa cạnh bàn có tấm hình lần đầu nhận giải và lên cấp SSS hồi 15 tuổi.

Đúng là thiên tài thật.
Cô đứng dậy khoác vai Vạn Trường Niên:
- Này em trai!? Nhìn cái gì vậy?
- Em đang cảm thấy ngưỡng mộ chị đấy.

Oa chắc về lấy ảnh chị bỏ lên bàn thờ quá đi thôi!?
- Ơ cái thằng này..


Trù ẻo chị đấy à?
- Em nào dám.
Cô đập mạnh lên vai Vạn Trường Niên, rồi cười típ mắt:
- Haha~..

Giờ em chính là người thân thứ 6 của chị.

Chúc mừng!?
- Ủa?? Em chỉ xếp thứ 6 thôi á!? Buồn vậy!
- khà khà khà!?
- Nghe đồn chị lạnh lùng lắm mà.

Sao giờ khác với tưởng tượng thế ạ?
- Không thân không quen nên vậy hoi.

Chứ người quen là dở chứng điên điên khùng khùng hà ~...
Đột nhiên, Oly cầm ipad đi vào:
- Mr.Zero!? Tiền vào rồi!
Oly trông thấy Vạn Trường Niên liền bất ngờ ngước lên hỏi:
- Ơ..

Ai đây?
Cô vui vẻ giới thiệu cho hai người:
- A ~..

Xin giới thiệu với cô, đây là Vạn Trường Niên, em trai kết nghĩa của tôi.

Giới thiệu với em, đây là quản sự Oly hoặc Tiểu Mễ dễ thương của chị ~..
Vạn Trường Niên cúi chào:
- Hân hạnh làm quen!
- Ồ!? Hân hạnh!
Đã làm quen xong, Oly phải quay về phòng nạp đầy điện để tối đi làm nhiệm vụ.

Cô kéo Vạn Trường Niên đi xuống phòng ăn.

Vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Phía Oly, cô ấy nghĩ thầm trong lòng:
- Ngoài mình ra..

Lâu rồi mới thấy cô ấy vui như vậy!.

 
Chương 32: Chương 32


Sáng sớm hôm sau, Vạn Trường Niên đã lon ton chạy tới tìm Lạc Đào.

Đối với cô giờ này thì vẫn còn ngủ nướng.

Cậu chạy vào, lục tung chăn của cô lên rồi nói:
- Chị Lạc Đào ơi!? Dậy đưa em đi tham quan chợ đen đi mà.

Hôm nay đúng dịp chợ đen có lễ hội lớn đó.

Thú vị lắm!?
- Ư..

Chị còn muốn ngủ..
- Không được đâu.

Dậy đi chị sâu lười này.

Mau lên không thì muộn mất.
- Ờ ờ..

Em đừng lắc nữa.

Chị chết mất.

Đợi chị một chút.
Thay đồ xong, chưa kịp ăn gì đã bị Vạn Trường Niên kéo ra xe.

Mở cửa ra, Oly đã ngồi đợi ở đó sẵn.

Cô đi vào, Oly đưa cho cô 5 cái bánh bao nhân thịt vừa mới làm.

Cô vui vẻ nhận lấy, đang ăn thì Oly tranh thủ làm tóc lại cho cô.

Búi tóc lên, chải thêm ít tóc mái xuống, nhìn rất dễ thương!
Sau vài giờ lái xe, họ đã dừng trước cổng, bên trên đề hai chữ lớn " Black Market ".


Họ tiến vào.
Phía bên Thượng Gia, sáng sớm Phan Ngọc Trân đã tới tìm và rủ anh đi tới chợ đen chơi, để săn vài món.

Anh đành đồng ý đi vì mẹ anh bảo:
- Đi đi cho khuây khỏa!?
Thế là cả hai lên xe và tới chợ đen.
Bên kia.

Không hổ là chợ đen, bất cứ cái gì cũng có, cô đi mãi cũng không có cái gì ưng mắt.

Vạn Trường Niên thì bỏ cô đi tìm thứ cậu ta cần.

Còn Oly thì đi theo mấy con mèo ở chợ đen.
Cô ủ rủ, vô tình đi vào một cái tiệm lớn.

Nhân viên chặn cô lại:
- Vé!?
Cô móc trong túi ra chiếc vé vip kim cương, đưa cho hắn.

Hắn cầm lấy thì trợn mắt, thay đổi thái độ:
- A..

xin mời!? Mời cô vào trong ngồi.
Cô bước vào.

Vị quản lý ở đó dẫn cô đi tới chỗ ngồi dành cho cô.

Ngồi đó chờ quá lâu.

cô đi lòng vòng xung quanh khám phá thử.
Cô dừng lại trước một cánh cửa có ghi "Challenge".

Vì tính tò mò quá cao nên cô đã mở cửa và bước vào.

Một quản lý đi tới, đẩy mạnh cô:
- Nhanh cái chân lên.

Trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa!?
Cô hoang mang vừa đi vừa nhìn xung quanh, thấy toàn là người bị thương nặng, hoặc là những con thú điên dại đang gầm gừ trong lồ ng sắt.

Thỉnh thoảng có vài tiếng kêu vang lên:
- A..

Đừng đánh nữa..

Tôi sai rồi..!?
- Thả tôi ra..

Thả tôi ra đi mà!?
- Tôi không muốn tham gia trận đấu đó...
- ...
Chắc đây là nơi buôn bán nô lệ rồi, và cũng là nơi diễn ra lễ hội mua vui hôm nay.

Thật kinh khủng.
Đang đi thì quản lý dừng lại, đưa cho cô một tờ giấy rồi quát lên:
- ĐIỀN TÊN VÀO ĐÂY!?
Cô ghi tên Đào Vương vào rồi hắn dẫn cô đi tới một cái lồ ng sắt và nhốt lại, còn bảo:
- Tí lo mà chuẩn bị cho tốt.

Chết thì không ai mang xác ngươi về đâu!?
Quản lý rời đi.

Cô nhìn xung quanh thấy rất nhiều người trong đó, chắc là bị bán tới đây.


Cô bình thản ngồi xuống một góc cánh xa họ.

Họ nhìn thấy cô thì run rẩy nói:
- C-cô là một trong những người thi đấu hôm nay ư?
- Kh-..

À đúng rồi.

Có gì không?
- Nhìn người cô gầy gò như vậy.

Chắc tí nữa sẽ chết nhanh thôi.

Cô tự mà cầu nguyện cho bản thân đi!
Cô thắc mắc hỏi lại:
- Các người có thể nêu rõ hơn về cái thi đấu ngoài kia không?
- Biết trước thì làm được gì cơ chứ.

Nhưng cô muốn biết thì ta sẽ nói cho cô.

Cô không được đấu tay đôi với người - người, mà là người - thú, may mắn thì là 1 con, còn xui xẻo thì 3 con hoặc một bầy.

À còn nữa..

Mọi người sẽ dùng tiền để mua vũ khí cho cô, không có thì cô sẽ dùng tay không đánh với nó.

Nghĩ sao một con người có thể thắng được chứ!?
- Hả?? Đáng sợ như vậy sao?
- Tội cho cô quá!? Còn trẻ thế này đã phải chết.
- ...
Cô nghĩ thầm trong lòng:" Wao..

Không ngờ còn có một trận thú vị như vậy nữa ".
Bên ngoài cửa tiệm.

Vạn Trường Niên nhìn thấy Oly thì liền hỏi:
- Ủa? Chị Lạc Đào không đi với cô hả?
- Tôi tưởng cô ấy đi với cậu chứ!?
- Thế chị ấy đâu rồi.
Họ cùng nhau đi tìm.

Đột nhiên, Oly dừng trước cửa tiệm mà cô bước vào rồi nói:
- Tôi có cảm giác, Lạc Đào ở trong này!?
- Vậy hả? Thế thì vào thôi.

Bên phía anh, Phan Ngọc Trân cũng dẫn anh tới đó xem, cô ta muốn chọn cho mình vài nô lệ về để mua vui:
- Phong~..

Chúng ta vào đây xem nhá.

Em muốn mua một người hầu!?
- Nhà em đâu có thiếu người hầu đâu.

Mua làm gì nữa?
- Phong..

Đi mà..

Vào đi mà ~..
- Ừ!
- Yeah! Cảm ơn anh.

Yêu anh quá đi!?
Hai người đi vào.

Phan Ngọc Trân đưa vé cho nhân viên.
- Mời!?
Môt lúc sau, phía một người đứng quay lưng vào cửa sổ:
- Cậu nói là..

Hôm nay có Mr.Zero tới đây ư?
- Vâng.

Chúng tôi đích thân chọn chỗ tốt nhất cho cô ấy rồi.
- Ừ.

Làm tốt lắm.

Tới đó xem nào.
- Vâng..

 
Chương 33: Chương 33


Sau vài trận đầu kịch tính ở bên ngoài, cuối cùng đã đến lượt của cô.

Quản lý bước vào, quát lớn gọi tên cô:
- Đào Vương đâu? Chuẩn bị đi.

Sắp đến lượt cô rồi.
Cô bình thản đi ra rồi đi về phía quản lý:
- Cho tôi một cái mặt nạ và 2 băng quấn tay.
- Làm gì?
Cô nhìn bằng ánh mắt chết chóc:
- Đưa-không-thì-bảo?
- Đ-đưa..

đưa..
Hắn rời đi.

Một lúc sau đã đem đồ cô cần tới.

Trên người cô là một bộ đồ đen bó sát người, cô đeo mặt nạ vào rồi quấn băng lại vào hai tay.

Xong, cô quay lại nói với quản lí:
- Một khi tôi thắng.

Tất cả chỗ này sẽ thuộc về tôi.
- Hứ..Có thắng được không?
Cô chỉ cười một cái, người dẫn chương trình ngoài kia lên tiếng:
- Bây giờ!? Chính là tiết mục cuối cùng của chương trình.

Đào Vương.

Dẫn người ra.
Hai người đi tới, nắm lấy vai cô.

cô hất ra rồi kiêu hãnh bước về phía sân đầu.

Cô dần xuất hiện trên màn hình, ai cùng chê bai, mắng chửi cô:
- Cái thứ con gái đó thì làm được gì?
- Nộp mạng à?
- Đuổi cô ta ra đi.
- Đuổi đi!? Đuổi đi!?
Vạn Trường Niên ngồi trên kia nhìn thấy thì liền hỏi:
- Sao giống chị Lạc Đào quá vậy ta?
- Thì là cô ấy chứ ai.
- Hả??? S-sao lại vào trong kia thi đấu rồi?

- Ai mà biết.

Tính cách cô ấy thất thường lắm.
- Chúa phù hộ iem!?
Một người ngồi chỗ cao nhất quan sát cũng bất ngờ:
- Cậu bảo Mr.Zero ngồi dưới kia mà!? Sao giờ lại?
- C-cái..

này tôi cũng không biết!?
- Thứ ngu dốt.

Cô ấy mà có mệnh hệ gì thì coi như các cậu xong đời.
- ..
Cô bắt đầu tiến vào giữa sân đấu.

Tiếng ho reo ngày một tăng lên.

Một cái lồ ng sắt bắt đầu được nâng lên từ dưới lòng đất, bên trong là một bầy sói hung hãn.

Nhìn qua có vẻ là bị bỏ đói rất lâu.
Khán giả bên trên không bỏ tiền ra mua vũ khí cho cô vì sợ tốn tiền, vã lại còn cược bầy sói thắng và trận đấu sẽ kết thúc rất nhanh.

Trong khi mọi người đều bỏ tiền cho bầy sói:
- Tôi đặt 500 triệu cho bầy sói.
- Tôi đặt 2 tỷ..
- Tôi cũng vậy.

nhìn đứa kia thì làm được gì?
Phía bên Oly bắt đầu bàn bạc:
- Oly à!? Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?
Oly chỉ giơ tay lên rồi hô lớn:
- 500 tỷ cho Đào Vương!?
Cô ấy dứt lời khiến Vạn Trường Niên và mọi người quay phắt về phía Oly.

Ai nấy cũng bật cười thành tiếng lớn.

Còn Vạn Trường Niên thì nói nhỏ vào tai Oly:
- Cô có chắc là chị Lạc Đào thắng không vậy? Lỡ như..
- Không có lỡ như gì hết! Thắng là thắng.
Oly chắc chắn như vậy, vì Lạc Đào là một người từng đánh với hổ và báo, hai con đó còn phải chịu thua và làm bạn với cô.

Mấy thứ sói non yếu này thì ăn thua gì.
Người dẫn chương trình lại lên tiếng:
- Bây giờ có ai mua vũ khí cho Đào Vương không?
Khán đài im thin thít.

Hắn lại nói tiếp:
- Nếu không có ai lên tiếng thì trận đấu xin phép được bắt đầu.

Cửa lồ ng sắt dần dần được mở ra, cô bẻ từng khớp tay, lắc nhẹ đầu rồi đứng đấy.

Lồ ng sắt mở ra, bầy sói lao nhanh về phía con mồi (cô).
Cô né nhanh và trượt xuống bụng con sói rồi đấm vào bụng nó.

Con sói thứ 2 lao lên định cắn lấy tay cô, cô dùng tay không cầm lấy mồm nó, xé toang ra và bẻ lấy răng nanh của nó.

Máu văng lên mặt nạ, cảm thấy trận đấu bắt đầu thú vị hơn, khán giả trên kia đã mua cho cô một cái dao găm.
Con dao vứt xuống, cô quăng con sói thứ 2 ra, chạy nhanh lại chỗ đó và đá dao lên, bắt lấy.

Con sói thứ 3 dí theo phía sau cô, cô quay lại đâm một phát vào mắt trái rồi rút nhanh đấm vào mắt phải của nó, sau đó đạp mạnh nó văng ra.
Tình qua thì bầy sói này có vẻ chỉ có 10 con thôi.

Cũng bình thường.

Cô nghĩ thầm trong lòng:" Nếu có súng thì giải quyết cũng nhanh.

Haizz..

Oly..

ơi là Oly".
Cô đang tìm nơi thích hợp để tấn công thì con sói thứ 4 mở mồm ra lao lên, cô cắm con dao thẳng vào họng nó rồi rút ra, nhưng con sói khác còn lại đã dần không dám tiến lên.

Cô nhìn xung quanh, rồi chạy quanh bức tường, lấy đà rồi bật ra đâm thẳng vào đầu con sói thứ 5.
Cô rút con dao rồi đứng dậy, lau máu trên con dao, 5 con sói còn lại bao vây lấy cô,con sói thứ 6 lao lên ngoặm lấy tay cô, con thứ 7 cắn lấy vai cô, những con khác cũng bắt đầu tấn công.

Cô giật lại con dao rồi đá văng con thứ 6, một tiếng nói ở trên khán đài:

- 5 tỷ.

Mua súng!?
Một khẩu súng từ trên cao rơi xuống, cô vùng ra rồi chạy lại đạp lên bức tường, lấy đà bật cao lên, chụp lấy khẩu súng rồi khụy xuống bắn trúng 3 con, một con sói cuối cùng nhân cơ hội quất trúng mặt nạ cũng cô, cô né ra, mặt nạ rơi xuống đất, tóc cũng xõa ra.

Cô nhanh chóng lấy lại tư thế bắn vào đầu nó.
Cả khán đài im ru, rồi hò hét lên:
- Oa..

Ngầu quá đi!?
- Ngầu quá.

Tôi muốn mua cô ta.
Người dẫn chương trình bị một người gọi đi.

Một lúc sau, quay lại và nói:
- Xin chức mừng.

Cô là người dành chiến thắng đầu tiên!
Cô thở một hơi dài rồi vuốt tóc lên.

Phía của anh nhìn thấy cô thì bất ngờ:" Cái gì? Lạc Đào.

Sao cô ấy lại ở đây?".
Vạn Trường Niên cũng không khỏi ngỡ ngàng:
- C-cái gì vừa xảy ra vậy?..

Đúng là Mr.Zero có khác mà..
- Chuyện!?
Khán giả bắt đầu đưa ra giá để mua lại cô:
- 400 tỷ cho cô ta.
- Không cô ta là của tôi.

600 tỷ.
- Đéo.

Của tao 1000 tỷ.
- ...
Phan Ngọc Trân thấy rất có hứng thú với cô cũng ra giá:
- 2500 tỷ.

Cô ta là của tôi.
Người dẫn chương trình cầm mic lên rồi trầm mắc nói:
- Tất cả mọi người bình tĩnh nào.

Cô gái này..

chúng tôi không bán.

Do một lỗi sơ xuất nhỏ nên cô ấy xuất hiện ở đây.

Mọi người có thể tùy chọn vài người khác.
Bên dưới xôn xao:
- Cái gì chứ? Lỗi là sao?
- Làm ăn kiểu gì vậy.

- Được một người quý hiếm vậy mà lại không bán.
Phan Ngọc Trân kiêu ngạo lên tiếng:
- Ta chính là Phan Ngọc Trân của Phan Gia.

Cái gì tôi thích tôi sẽ mua được.

Ra giá đi, gấp đôi hay gấp ba tôi cũng phải mua bằng được cô ta.
Người ngồi trên cao nhất quan sát trận đấu lên tiếng:
- Con nhãi ranh.

Mày nghĩ đây là chỗ nhà mày kinh doanh à? Đây chính là Chợ Đen.

Đừng tùy tiện khoe gia thế và vùng tiền bừa bãi.
- Mày là ai?
- Ha~..

Câu hỏi rất hay!?
Hắn từ từ bước ra, lộ rõ khuôn mặt đẹp trai vạn người mê.

Nhưng mê cũng vừa phải thôi, khán giả bên dưới lộ rõ vẽ mắt rén ngang:
- B-black..

King..!? Chủ của chợ đen..
- Nếu so về gia thế hay là tiền bạc.

Thì Phan Gia của mày đã bị tao dẫm nát rồi.

Dùng đống tiền ít ỏi đó mà đòi mua được cô gái dưới kia hả? Chán sống à? Đúng không?
Lại thêm một bất ngờ, đám người tá hỏa não loạn lên:
- C-cái gì? Hắn nổi tiếng tàn ác, giết người tàn nhẫn đấy!?
- Black King kìa!? Chạy mau!
Cả khán đài bỗng chốc hoảng loạn, chạy tán loạn khắp nơi.

Bởi vì người ta đồn cô rất ác độc và giết người tàn bạo.
Cô nhìn về phía Black King cười nhẹ một cái rồi cúi xuống cầm mặt nạ và đi vào trong.

Hắn cũng rời vị trí đó.

Phía anh thì bất ổn, Phan Ngọc Trân bị đám người chạy tán loại chen lấn xô đẩy và ngã xuống.

Anh nhìn theo bóng lưng của cô và chạy về phía cửa bỏ mạch Phan Ngọc Trân mắc kẹt ở trong đó.

Còn Oly là Vạn Trường Niên thì cũng ra ngoài từ trước chờ cô rồi..

 
Chương 34: Chương 34


Cô đi vào trong, quản lý sợ toát cả mồ hôi, cười gượng với cô:
- Mr.Zero! Mời vào mời vào!?
Cô lạnh lùng quay đi rồi nói vọng lại:
- Thả hết toàn bộ nô lệ ở đây ra và đổi thứ kinh doanh đi.

Không thì mai tôi sẽ tới đây đập tiệm đấy.
- Dạ dạ.

Tôi biết rồi.

Chúng bay đâu? Thả hết nô lệ ở đây ra đi.
- Vâng.
Do Vạn Trường Niên là bạn của cô nên Black King cho cậu vào phòng vip đợi cô và kêu người đón cô tới phòng đó.

Trên đường đi tới đã gặp hắn:
- Yo! Không ngờ cô lại có hứng thú tới đây đấu đấy!? Thiếu tiền hả?
- Thiếu cái đầu anh thôi.

Hoàng Dương ạ!?
- Hê hê ~..

Lạc Đào..

Nãy cô ngầu quá đi thôi.
Hoàng Dương: Chủ của chợ đen.

Ngoài cái đó, hắn còn là một sát thủ cấp SSS, lấy danh hiệu là Black King.

Tính cách lúc nắng lúc mưa.

Chiều cao 1m86.

Là bạn thân của cô, quen nhau trong một lần hắn bị thương nặng xém mất mạng.

Cô đã không chút do dự mà cứu một người lạ như hắn một mạng.

Từ đó hắn rất biết ơn cô và tôn sùng cô hết mức, còn đích thân làm ra người máy riêng tặng cô đó là Oly.

- Tôi mà lại.

Mấy con sói đó là bình thường thôi.
- Haha~.

Tôi còn chả đánh lại cô mà.

À tiền thưởng khi nãy tôi chuyển vào Oly rồi.

Tí cô kiểm tra thử đi.
- Ồ.
- Bạn cô ở trong này nè!? Vào đi!
- Không gài bẫy tôi chứ?
- Nào dám!?
Cô mở cửa ra, một thùng nước từ trên cửa rơi xuống, cô phản xạ nhanh đá thùng nước vào người Hoàng Dương, hắn nhảy đựng lên:
- Lạc Đào!? Cô ăn ở ác quá đấy!? Đây là thùng nước rửa chân của tôi mà...
- Hoàng hề!? Anh nên tên như vậy..

Kha kha kha ~..
- Cô đổi điệu cười rồi hả? Cười lố lăng quá đi thôi.
- Kha kha kha kha..
- Dẹp đi mẹ.

Phòng đối diện kìa, bạn cô ở trong đó đấy.
Cô đi lại trước phòng và mở ra, Vạn Trường Niên đang ngồi trên ghế, thấy cô thì nhảy cẫng lên:
- Chị Lạc Đào!? Nãy chị ngầu quá đi.

À mà chị có ghế vip mà, sao lại vào đấu thế kia?
- Chị thích vậy đó!? Hehe..

Mà mấy đứa mua được gì chưa?
Vạn Trường Niên lôi trong túi quần ra một cây súng cầm tay và nói:
- Đây nè!? Em săn lâu lắm đấy.

Giá tầm 24 tỷ thôi.
- Còn Oly?
Oly lắc đầu.

Cô vui vẻ cầm lấy tay Oly và kéo đi:
- Đi thôi.

Chúng ta đi mua gì đó về chơi đi ha?
- Ừm..

Mèo..
- A~..

Mèo..

đi mua mèo thôi..
Vạn Trường Niên và Hoàng Dương chạy theo cô và Oly.

Đi tham quan xung quanh, ngó ngó nghiêm nghiêm, Oly nhìn thấy chỗ bán mèo, cô ấy cầm lấy tay Lạc Đào:
- Mèo ở kia kìa!?
- Hả? Ở đâu?
Oly chỉ tay về phía trước.

Cô gật đầu.

Cùng Oly đi lại:
- Ông chủ!? Chúng tôi muốn mua mèo!
- Các cô chọn đi.

Nhiều loài đẹp lắm!
Cô thì không thấy mèo nào vừa mắt.


Định hỏi Oly thì thấy cô ấy nhìn chằm chằm vào một con mèo có bộ lông vàng dài, màu mắt xám, có chiếc tai đặc trưng được uốn cong từ mặt về phía sau của hộp sọ.Cô nhìn Oly rồi cười hỏi:
- Cô thích con mèo nay hả?
- Ừ-ừm..

Nó khá dễ thương..
Cô gọi ông chủ lại và hỏi:
- Con mèo này giá bao nhiêu ạ?
- Đây là giống mèo American Curl.

Giá 47 triệu.
- Được.

Tôi lấy con này.
Cô móc trong túi ra chiếc thẻ đen đưa cho ông chủ, ông chủ bất ngờ một lúc rồi nhận lấy và đi quẹt.

Đang loay hoay thì một con mèo cách xa đó, thu hút sự chú í của cô.
Nó có khuôn mặt ủy mị và bộ lông bông trắng xù, dài.

Kèm theo đôi mắt xanh dương huyền bí.

Cô liền hỏi ông chủ:
- Ông chủ à!? Con mèo kia là..
Ông liền nói:
- Con mèo đó là giống mèo Ba Tư.

Trị giá 130 triệu.
- Tính tiền luôn con đó cho tôi đi.
- À..

Được thôi.
Một lúc sau, ông chủ trả thẻ và xích 2 con mèo lại đưa cho cô và Oly.

Oly rất vui vẻ ôm lấy.
Khi chuẩn bị rời đi thì có một con chó Ngao Tây Tạng, bộ lông trắng tinh, cô liền đi tới xem.

Ông chủ đi ra và bảo:
- Cô muốn mua nó sao?
- À..

Đúng vậy.

Thấy nó rất thú vị.
- Đây là chó Ngao Tây Tạng, rất hung dữ, cô chắc là nuôi nổi nó chứ?
- Chắc.

Đem nó về bầu bạn với tôi thôi.
- À con này giá 232 triệu.

Cô đưa thẻ ra, ông chủ cầm lấy và đi quẹt.

Lúc đó, Hoàng Dương đi tới hỏi:
- Cô mua con này sao? Sở thích lai vậy?
- Haha ~..

Tự nhiên thích nuôi nó.
Ông chủ đi ra:
- Thẻ của cô.
Rồi rời đi.

Hoàng Dương kêu người tới đưa con chó về căn cứ cho cô.

Và cuối cùng họ cũng đi về nhà.
Phía Thượng Tân Phong, anh đi kiếm cô mãi mà không thấy cô đâu:" Lạc Đào? Là sự thật sao? Em ở đâu rồi??".
Đứng lại nhìn xung quanh, anh sắp khóc tới nơi thì Phan Ngọc Trân đi tới:
- Phong!? Anh đi đâu thế? Anh có biết là em bị kẹt ở trong kia không hả?
- Ừ.

Thì sao? Đó là do cô muốn.
- A-anh..

Em mách với bố.
- Kệ cô.

Đi về!?
Anh đi về phía xe.

Phan Ngọc Trân tức giận dẫm chân:
- Phong..

Hứ..

Tôi mà cướp được Thượng Gia rồi thì tôi sẽ cho anh biết tay.

Dám kiêu ngạo với tôi..

 
Chương 35: Chương 35


Ngao Tây Tạng đã được chuyển về phòng của cô.

Chắc do bị ám ảnh về con người hay đánh đập và tra tấn bán kiếm tiền, nên nó rất hinh dữ và sợ hãi cô.

Cô cùng chỉ để nó nằm ở một góc tịnh tâm, tránh làm nó phát điên.

Nhưng nó lúc nào ngủ cũng hay giật mình và kêu ẳng ẳng, cô muốn lại gần và vuốt v e nó nhưng nó gầm gừ rồi cố gắng nép mình vào trong góc.

Cô cũng đành đi lại bàn và ngồi xuống nói chuyện với nó:
- Tao không có làm hại gì mày đâu.

Cứ bình tĩnh đi, tính nóng như kem thế hả? À hình như mày chưa có tên nhỉ? Để tao suy nghĩ têm cho mày nha...!hm..

À..

Tên là Tiểu Mi..
Ngao Tây Tạng làm ra bộ mặt khó chịu và gừ lên như kiểu chả thích tên đó, chắc tại iemr là con đực.
Cô lại nói:
- Mày chưa có tên nè.

Con mồm lèo kia cũng chưa có tên mà hai tụi mày đều màu trắng, thôi thì lấy họ Bạch ha.

Ờm..

Mồm lèo tên Bạch Ari nhể!? Hơi dị tí chứ tao ngu đặt tên lắm.

Còn mày tên là Bạch Tang nhe!? Hố hố hố..~..

Bạch Tang bất lực nhắm mắt ngủ, mặc kệ cô nói luyên thuyên.

Cô đang nói thì dừng lại, nhìn Bạch Tang và cười:
- Bạch Tang, Ari!? Ngủ ngon!
Rồi nhảy lên giường ôm Ari ngủ, Bạch Tang hé một mắt ra nhìn rồi nhắm lại.
Sáng hôm sau, nó cũng không có chuyển biến gì về vẻ yêu thích cô cả.

Cô gọi nó cũng chả thèm để ý nữa.

Cô đành rời đi, tới khóa huấn luyện.

Để Bạch Tang và Ari ở lại phòng, trước khi đi còn vẩy tay:
- Bạch Tang, Ari! Ở nhà ngoan nhé.

Tao đi đây!?
Cạch!
Tiếng đóng cửa lại, nó mới an tâm mở mắt ra và quan sát xung quanh, thấy không có ai thì đi xung quanh phòng xem thử, đột nhiên tiếng mèo kêu làm nó giật mình:
- Meo!
Nó quay lại nhìn con mèo rồi hít lấy hơi của Ari rồi quay về nằm gọn trong góc.

Con mèo cũng thấy khó hiểu về hành động của nó.
Tới khoảng giữa trưa, cô mở toang cửa ra, hớn hở chào:
- Helo!? Tao về rồi đây.

Còn đem theo đồ ngon nữa nè!
Cô đóng cửa lại, bật điện trong phòng lên.

Cởi bộ đồ đen trên người và thay bộ khác.

Đi ra đem đồ ăn đưa cho mèo Ari và dần tiến lại phía Bạch Tang.

Nó nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra, nhìn thấy cô bước lại gần thì gừ:
- GRừ..
- Nào!? Anh bạn è! Tao có làm gì mày đâu..

Đừng khó tính như vậy, nào ăn đi..
Cô đặt miếng thịt lớn lên tay mình rồi đưa về phía Bạch Tang, nó gầm gừ rồi đớp vào tay cô.

Cô nhăn mặt, nó thả ra, kéo miếng thịt xuống rồi ăn.

Cô thấy vậy thì vui mừng không ngớt:
- Oa..

Mày vừa mới tha cho tao đấy hả? Vậy thì cho tao sờ một cái nào..
Cô định vô lấy bộ lông mềm của nó, thì nó ngước lên gừ về phía cô.

Cô thấy nó đang cảnh cáo mình, nên rén quá, chuồn đi băng bó cái tay.


Rồi đắp chăn vào và ôm Ari ngủ.

Dù trong lòng muốn ôm cả hai ngủ.

Vài ngày sau đó nữa, nó dần đã nới lỏng cảnh giác với cô, cô vẫn tôn trọng không có sự cho phép của nó cô không dám đi lại sờ vào lông nó.
Vào một buổi sáng, cô nằm liệt giường vì sốt cao.

Mặt mày nóng ran, còn không dậy nổi.

Bạch Tang nghe thấy tiếng "Ư.." Khó chịu của cô thì đứng dậy đi tới xem thử.

Đột nhiên, cánh cửa mở ra, Chu Vãn Minh đứng ngoài cửa nói vọng vào:
- Mr.Zero!? Mấy giờ rồi vẫn còn ngủ hả? Dậy đi luyện tập đi, đừng có lười biếng nữa.
Bạch Tang bỏ hai chân trên giường xuống, tiến về phía Chu Vãn Minh và sủa lớn, khiến Chu Vãn Minh sợ hãi lùi lại:
- Mr.Zero!? Cô nuôi chó lúc nào thế? Còn size khủng như vậy nữa chứ?
Chả thấy cô có động tĩnh gì, ngược lại Bạch Tang cứ sủa về hướng Chu Vãn Minh rồi lại nhìn về phía Lạc Đào.

Nhận thấy điều bất thường, Chu Vãn Minh xin phép rồi tiến vào xem thử, đặt tay lên trán cô, thấy nóng ran thì vội gọi bên y tế tới.
Y tế tới kiểm tra cho cô, còn Bạch Tang thì ngồi bên cạnh quan sát.

Thấy nó có vẻ ngoan ngoãn thì đi tới ngồi bên cạnh:
- Mày là chó của Mr.Zero?
- Gâu!?
- À!? Thế mày tên gì?
Bạch Tang liền đi lại phía một tờ giấy ghi chú trên tường cạnh bàn và ngồi xuống.

Chu Vãn Minh đi lại nhìn thấy thì đọc lên:
- Mồm lèo tên Bạch Ari.

Ngao Tây Tạng tên Bạch Tang.

Bạch Tang hung dữ và rất sợ người lạ, thích ăn thịt và hay ngủ.

Ari dịu hơn, ôm rất ấm.


Thích ôm cả hai đi ngủ!?
Đọc xong, Chu Vãn Minh liền nói:
- Thì ra mày tên Bạch Tang à.

Mà cô ta còn nuôi cả mèo nữa á!?
- Gâu!?
Chu Vãn Minh định rời đi thì Bạch Tang kéo lấy vạt áo của Chu Vãn Minh, không cho đi.

Chu Vãn Minh quay lại thì nó nhã ra rồi sủa.

Chắc Chu Vãn Minh hiểu ý của nó nên giới thiệu:
- Tao là Chu Vãn Minh.

Đội trưởng của chủ mày đấy.

Rồi! Tao đi được chưa?
Nó liền đẩy lưng Chu Vãn Minh về phía trước.

Căn phòng im ắng trở lại do đội y tế cũng rời đi.

Bạch Tang ngồi nhìn ta phía cửa một lúc rồi đẩy cửa đóng lại, đi lại gần giường, nhìn mèo Ari đang nằm cạnh cô.

Rồi nó chợt nhảy lên giường, dùng bộ lông dày của mình ủ ấm cô.
Màn đêm cũng trùm xuống, ánh sáng trăng dọi vào cửa sổ, gió thoang thoảng thổi qua làm thổi bay những bản vẽ trên bàn của cô xuống đất.

Khung cảnh tĩnh lặng này khiến cho cô yên giấc..

 
Chương 36: Chương 36


Sáng hôm sau, cô cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì đó ấm ấm.

Cô đưa tay sờ qua rồi đột nhiên mở mắt bật dậy:
- BẠCH TANG!?
Bạch Tang giật mình khi nghe tiếng cô gọi.

Con mèo nằm bên cạch cũng kêu "Meo meo.." Rồi ưỡn người đi tới dụi dụi vào người cô.
Cô đưa tay thử sờ lấy bộ lông của Bạch Tang, nó không hề gầm gừ hay là cắn vào tay cô mà nằm yên cho cô sờ.

Cô hơi bất ngờ liền nói:
- Bạch Tang!? M-mày cho tao sờ rồi ư? Aa~..

Vui quá đi!? Bạch Tang! Bạch Tang!
Vậy là ngày nào cô cũng vui vẻ và huấn luyện lại cho Bạch Tang.

Nó rất hợp tác với cô, trong vòng 1 tháng là nó đã nghe hiểu rõ lệnh của cô.
Hôm đó, cô đang chơi với Bạch Tang và Ari thì Vạn Trường Niên tới tìm cô:
- Chị Lạc Đào!? Đang làm gì đó?
- A..

Niên à? Chị đang chơi với Bạch Tang.
Vạn Trường Niên hơi hoang mang, không biết Bạch Tang là ai!? Nhưng khi nghe tiếng " Gâu.." Phía sau, cậu ta liền quay lại, thấy một con chó Ngao Tây Tạng ngậm một quả bóng chạy về phía cô.

Cô vui vẻ cầm lấy và xoa đầu nó.

Vạn Trường Niên liền ngớ người hỏi:
- Ý chị!? Đây là Bạch Tang? Con chó ở chợ đen tháng trước chị mua đây hả?
- Đúng rồi đó!?
- Hể??? Chị thuần phục nó nhanh thế!? Ơ..

Sao con mèo của chị bị Bạch Tang cắn kìa!!
- Không sao đâu.

Tụi nó đang chơi với nhau đấy.
- Đúng là chị Lạc Đào! Nuôi chó với mèo luôn luôn khác người mà.
Cô phủi tay rồi đứng dậy, đi lại phía Vạn Trường Niên và vỗ vai cậu ta, hỏi:
- Sao hôm nay em rảnh rỗi tới đây thăm chị thế?
- À..

Tuần sau tới sinh nhật tròn 18 tuổi của em.

Em mời chị tới Vạn Gia tham dự ấy mà.

- Nhanh vậy sao? Em gần 18 rồi à.

Hehe ~..

Trẻ giờ nhanh lớn thế!?
- Hì hì.

Thiệp nè chị.

Thiệp vip em tự tay làm cho chị đấy.

Nhớ tới dự nha.
- Oke.

Không làm em thất vọng đâu!
Vạn Trường Niên quay người rời, vẩy tay và bảo:
- Em về nhà đây.

Chị ở lại vui vẻ và nhớ tới nhá, em háo hức món quà của chị lắm đó.
Cô cười một cái rồi nói:
- Tặng quà độc quyền của chị.

Tặng em Bạch Tang ha?
- Haha..

Không dám không dám...
Cậu cũng rời khỏi, cô đi lại, nói với Bạch Tang và Ari:
- Về thôi mấy đứa ơi!?
Bạch Tang thả Ari ra rồi đứng yên.

Ari nhảy lên người Bạch Tang rồi đi theo cô.

Vào phòng, cô suy nghĩ không biết nên chuẩn bị quà gì cho Vạn Trường Niên.
Cô ngồi xuống bàn, xoay xoay cây bút trong tay và nói thầm:
- Nên tặng gì cho Vạn Trường Niên đây nhỉ?
Đột nhiên, Bạch Tang chui xuống gầm giường của cô, một lát sau đi ra và ngậm một tờ giấy, đưa lại cho cô.

Cô cầm lấy xem thử:
- Aa..

Bản vẻ súng loại mới, tao tìm lâu lắm rồi mà không thấy.


Giờ chỉnh lại nó rồi làm tặng cho Vạn Trường Niên.

Haha ~..

Bạch Tang, ngươi quả là một người bạn của tao đấy.
Cô bắt tay vào việc hoàn thành bản vẻ và ngày đem tìm kiếm phụ kiện để hoàn thành khẩu súng.

Ngày hoàn thành nó cũng còn một ngày nữa mới tới sinh nhật của Vạn Trường Niên.

Cô rất háo hức và chờ đợi trao tận tay cậu món quà sinh nhật.
Nào như mơ, sáng hôm sinh nhật của cậu, cô nhận được một nhiệm vụ cấp bách cần phải nhận ngay và nhanh chóng lên đường.

Cô mang trong balo bộ lễ phục mà cậu tặng kèm ngày cậu gửi thiệp và đem theo quà cô tặng cho cậu.

Còn hứa với lòng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhanh để tới tham dự.

Đi trên đường, Chu Vãn Minh thấy cô tâm trạng nặng nề thì liền hỏi:
- Mr.Zero! Cô có tâm sự gì sao?
- À..

Không có.
- Ừm.

Nhớ phải thật cẩn thận đấy.

Địa hình ở đây khó để đối phó với đám sát thủ kia.
- Tôi nhớ rồi.
Chu Vãn Minh quay sang thông báo với mọi người:
- Tầm 10 phút nữa thôi.

Mọi người sẽ tiến vào lãnh thổ của địch.

Mọi người phải thật cảnh giác và bảo vệ an toàn cho bản thân.

Mọi người nghe rõ chưa?
Mọi người đồng thanh nói:
- Dạ rõ.
Cô im lặng nhìn khẩu súng, rồi nhìn ra ngoài.

Chuyến khởi hành bắt đầu từ 8 giờ sáng.


Đi đường rất dài và bây giờ đã là 6 giờ 30 phút tối.

Cô nghĩ trong lòng:" Chắc giờ này Niên nó đang vui vẻ chuẩn bị sinh nhật rồi.

Mình chắc không tới kịp mất ".
Cô thở dài:
- Haizz..
Oly ngồi bên cạnh cũng Lạc Đào, nhìn thấy cô ủ rũ thì cũng hiểu được cô ủ rũ chuyện gì.

Oly cầm ipad lên và nói:
- Nhiệm vụ hoàn thành chắc cũng tầm 8 giờ kém thôi.

Ở giới thượng lưu thì khoảng 9 giờ mới bắt đầu sinh nhật.

Cô có thể đi trực thăng từ đây qua đó, vẫn kịp dự sinh nhật của Vạn Trường Niên.
Lạc Đào quay sang nhìn Oly:
- Sao cô biết tôi tới dự sinh nhật của Vạn Trường Niên?
Oly móc trong túi ra:
- Tôi cũng có!?
- Cố lên!? Rồi chúng ta đi chung.
- Được thôi!
Xe bắt đầu tiến vào lãnh địa của địch.

Dừng trước đó 1m, toàn bộ bước xuống xe và cảnh giác, bắt đầu chia nhau ra hành động.

Chuẩn bị phá tan căn cứ chính của JM.
Cô và Oly được phân cho nhiệm vụ là tập kích căn cứ JM.

Còn lại sẽ đi đánh lạc hướng để hai người tiếp cận vào.
Sau một hồi nổ súng kịch liệt ở bên ngoài, cô đã leo được vào sân huấn luyện của JM.

Cô cẩn thẩn tiến vào trong.

Bến trong vắng vẻ đến lạ thường, rõ ràng là căn cứ chính mà sao lại không có ai canh gác?
Cô tiến thêm vài bước thì phía trước xuất hiện 5 tên sát thủ, chúng bắn về phía cô, cô nhanh chóng núp qua bên tường, rồi dùng tau không trèo lên căn cứ của JM.

Chúng đuổi theo không nhìn thấy cô đâu thì rời đi nơi khác, cô cảm thấy tình hình không ổn, nhìn vào đồng hồ đã là 8 giờ.
Cô móc trong túi ra chiếc điện thoại, kết nối với tai nghe rồi gọi cho Vạn Trường Niên, cậu ta nhấc máy:
- Chị Lạc Đào à? Chị ở đâu? Sao em không thấy chị?
- Xin lỗi em.

Bây giờ chị đang làm nhiệm vụ, chắc không thể về dự sinh nhật của em được.

Chị chúc em sinh nhật vui..
Mấy sát thủ lúc nãy nghe thấy tiếng động thì vội nổ súng về phía cô đang núp, cô chưa kịp nói hết thì giơ súng ra bắn về phía 5 tên sát thủ
Đùng! Đùng! Đùng!
Tiếng hổn chiến làm loa bên Vạn Trường Niên ù lên.


Cậu cô hết sức nói một cậu:
- Chị Lạc Đào!? Hãy cần thận.

Em chờ chị.
Cậu tắt máy.

Cô cười một cái rồi xông ra hạ hết 5 tên đó rồi nhảy xuống đất, tiến đến phòng chỉ huy căn cứ JM.
Cô mở toang cửa ra, bên trong không có một ai, cảm giác thấy không đúng lắm, cô liền quay lại thì đầu súng chĩa vào cô.
Cạch!
Tên chỉ huy căn cứ JM đi vào ngồi trước mặt cô rồi vỗ tay.
Bốp Bốp Bốp.
Và nói:
- Haha..

Không ngờ lại có lúc Mr.Zero rơi vào tay của căn cứ JM.

Thật là ngạc nhiên quá đi thôi.

Hahaha..
Cô nhìn tên chỉ huy đứng trước mắt.

Rồi im lặng dùng thính giác đoán có bao nhiêu tên phía sau và vị trí của chúng ở đâu.

Sau khi đã xác định được cô mới lên tiếng:
- Ha~..

Chỉ huy căn cứ JM đúng không? Ông có biết ngày này năm sau là ngày gì không?
- Ngày gì?
- Ngày giỗ của ông đấy!?
Dứng cậu cô bắt lấy tay tên chĩa súng vào đầu rồi, bẻ khớp hắn, khẩu súng rơi xuống, cô dùng chân đạp nó xuống chỗ của cô rồi quay sang bắn về phía mấy tên đằng sau.

Chúng chưa kịp phản ứng đã hạ hết toàn bộ.
Định quay lại, cho chỉ huy căn cứ JM xanh cỏ thì ông ta run rẩy lôi súng ở đâu ra, bắn hụt vào chân cô, cô giật thót quay lại bắn vào đầu ông ta.

Hoàn thành! Tiếng còi báo động bên ngoài vang lên, Oly chạy vào thấy chân cô bị thương thì lôi băng gạc ra băng bó lại.

Rồi nhanh chóng đưa cô ra ngoài.
Vừa ra tới xe thì toàn bộ căn cứ JM đã bị nổ tung, thành một đống hổn độn.

Cô giao đống đồ nghề của mình ở lại và nói:
- Đội Trưởng!? Anh về trước đi.

Tôi có việc phải đi trước.
Rồi quay người xách balo bước lên trực thằng.

Chu Vãn Minh vẩy tay rồi toàn bộ lên xe trở về.

Trên trực thăng, Oly cầm lái tới thẳng Vạn Gia..

 
Chương 37: Chương 37


Trên đường tới Vạn Gia, Oly nhìn cô rồi nói:
- Lạc Đào!? Cô định mặc đồ dính đầy máu đấy tới tham dự sinh nhật đấy chứ?
- À..

Hả? Tôi quên..

Để tôi thay lại.
- Ừm..
Bên phía Vạn Gia.

Vì mãi vẫn chưa bắt đầu, mọi người bàn tán:
- Đã hơn 8 giờ rồi.

Sao vẫn chưa bắt đầu vậy?
- Vạn Gia làm ăn gì kì vậy chứ?
Vạn Trường Niên đứng trên bục, cầm mic lên và nói:
- Xin lỗi toàn bộ quý khách ở đây.

Hiện tại, 2 khách quý của tôi vẫn chưa tới tham dự, xin mọi người chờ đợi một chút, trong lúc đó, mọi người có thể ăn chút đồ ăn nhẹ trên bàn hoặc là uống chút rượu nhé! Cảm ơn.
Phía bên dưới, Thượng Tân Phong và Phan Ngọc Trân cũng đã tới.

Đang lẽ anh không muốn tới đâu, nhưng mà nể mặt Vạn Gia, anh đành đồng ý.

Phan Ngọc Trân thì cứ khăng khăng đòi đi chung với anh dù anh rất khó chịu và không muốn lại gần cô ta.
Vài người cầm ly rượu đi lại và bắt chuyện với anh:
- A..

Thượng chủ tịch.

Anh cũng tới tham dự ở đây sao?
- Ừ.
- Đây là người vợ mà trước đây anh đã nói sao?
- Không!?
Phan Ngọc Trân đang vui vẻ vì nghe chữ " Vợ" nhưng đã bị tạt một gáo nước lạnh khi anh từ chối thẳng thừng.


Khiến cho người hỏi lúc nãy gượng gạo:
- À..

Vậy sao? Vợ anh không đi với anh sao?
- ...
Anh im lặng không trả lời.

Phía bên Vạn Trường Niên cũng đang mời rượu đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu ta xin lỗi mọi người và ra bên ngoài nghe điện thoại:
- Alo ạ?
- Chị Lạc Đào đây.
- Chị ạ.

Chị làm xong nhiệm vụ chưa ạ?
- Xong rồi.

Chị với Oly đang ở trên sân thượng của Vạn Gia đây.
- A~..

Đợi em.

Em lên đón chị.
Cậu vội tắt máy và chạy nhanh vào, mẹ cậu gọi cậu lại:
- Niên.

Lại đây làm quen với Ngọc Trân đi con.
- Con đang vội!?
Vạn Trường Niên phi thẳng lên lầu và mở tung cửa sân thượng ra, trước mặt anh xuất hiện một chiếc máy bay có chữ JM.

Anh vội vàng cảnh giác, đi tới:
- JM? Sao lại ở đây? Chị Lạc Đào với Oly đâu?
Đang hoang mang ing thì cô mặc bộ lễ phục cậu tặng, tóc xõa ra, mặc đôi giày cao gót từ từ bước xuống, Vạn Trường Niên vội chạy lại đỡ cô, rồi tiện miệng hỏi:
- Sao chị lại đi bằng trực thăng của JM?
Oly ở phía sau lên tiếng:
- Đang đánh ở JM thì trộm trực thăng ở đấy đi luôn cho nóng.
- Oly? Cô lái hả?
- Đúng rồi!
- Siêu vậy!?
- Xời.

Chuyện!
Cậu dẫn hai người xuống lầu, chân cô khập khiễng bước đi, Vạn Trường Niên liền hỏi tiếp:
- Chân chị bị sao thế?
- Bị thương chút thôi mà.

Không có gì đáng ngại.

À quà của em nè.
Cô đưa hộp quà ra, cậu háo hức mở ra, bên trong là một khẩu súng được làm ra rất tỉ mỉ và kèm theo bản vẻ của nó.

Vạn Trường Niên hết lời cảm ơn cô:
- Cảm ơn chị.

Món quà này..

nó có hơi đặt..
- Đắt hả? Bình thường mà!?
- Hề hề ~..
Cậu đưa cho cô và Oly chiếc mặt nạ rồi họ dần bước xuống cầu thang.

Ai cũng quay mặt nhìn về hướng đó, rồi trầm trồ khen ngợi:
- Oa..


Kia là ai vậy? Nhìn đẹp quá đi.
Cậu dìu cô ngồi xuống ghế rồi đi lại bục cầm mic lên và nói:
- Khách quý của tôi đã tới.

Bữa tiệc xin được phép bắt đầu.
Thượng Tân Phong theo bàn chuyện làm ăn với người khác nên không chú ý cô lắm.

Cô cũng được ngồi gần chỗ anh đang đứng.
Oly đi tới, đưa cho cô một dĩa đồ ăn rồi ngồi xuống cạnh cô:
- Lạc Đào!? Cho cô nè.

Cô làm nhiệm vụ cũng mết rồi đó, ăn đi để có sức, tí đi về ngủ thôi.
- Cảm ơn!
Cô cầm lấy và nhâm nhi.

Ăn hết dĩa bánh nhưng cô vẫn không ngớt cơn đói, Oly thấy vậy thì liền rời đi, lại bàn lấy dĩa bánh khác cho cô.

Cô ngồi đó, nhìn xung quanh, bỗng Thượng Tân Phong lọt vào tầm mắt của cô:
- Thượng Tân Phong!? Anh không khác gì lúc trước nhỉ? Hình như có hơi lạnh lùng một chút.
Cô đang mãi ngắm nghía anh thì Phan Ngọc Trân đi tới, ôm lấy cánh tay anh và nũng nịu nói:
- Phong~..

Anh đi khiêu vũ với em đi..
- Không.
- Phong~..

Anh lạnh lùng với em vậy?
- Thích!?
Cô liền bật cười, nghĩ trong lòng:" Phụt..

Thượng Tân Phong anh vẫn luôn như vậy ư? Nhìn hài quá đi..".
Phan Ngọc Trân thấy cô cười thì quay lại hỏi:
- Thứ quê mùa đi!? Cô cười cái gì?
Cô không trả lời.

Cô ta tức điên máu đi tới:
- Cô dám khinh tôi.

Có biết tôi là ai không?
Cô vẫn im lặng, nhìn đi hướng khác.

Vì nhìn mặt cô ta cô chả thèm nói, còn cộng thêm cả mùi nước hoa nồng nặc trên người nữa.


Phan Ngọc Trân điên tiết, cầm lấy ly rượu định hất vào mặt cô.

Oly từ từ đi lại, ném mạnh dĩa bánh trên bay về phía váy của Phan Ngọc Trân rồi giả bộ nói:
- Ai yah..

Lỡ tay!?
Cô ta tức giận, ném bể ly rượu rồi tát mạnh vào má Oly rồi buông lời chửi mắng:
- Con nhóc ranh.

Mày biết cái váy của tao đắt lắm không hả? Sao mày dám..
BỐP!
Tiếng bạt tại giòn giã vang lên.

Chính tay Lạc Đào tát cô ta.

Cô ta ngã xuống ôm lấy má.

Cô tức giận nhìn về phía Phan Ngọc Trân và nói:
- Sao cô dám đánh người của tôi? Muốn chết hay muốn sông?
- M-mày..
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao:
- Gì chứ? Đó là Phan Ngọc Trân, tiểu thư của Phan Gia vậy mà lại đi đánh trẻ con.
- Đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.
Mẹ của Vạn Trường Niên đi lại cũng nhận xét:
- Thật thất vọng.

Vì chuyện cỏn con như vậy mà lại đi đánh một đứa trẻ con.

Phan Gia thật không có giáo dục, một chiếc váy như vậy thì có thể mua cái khác.

Cần gì mà phải làm thế?
- Vạn phu nhân!? Con nhất thời kích động thôi..
Đột nhiên, Thượng Tân Phong bước tới:
- Chuyện gì vậy?.

 
Chương 38: Chương 38


Thượng Tân Phong chỉ lạnh lùng hất tay Phan Ngọc Trân ra rồi tiến về phía Lạc Đào.

Cô sợ anh nhận ra cô rồi nên đành lùi lại, không may chỗ vết thương của cô đụng trúng cạnh bàn, cô sắp ngã ra sau thì anh chạy lại ôm lấy người cô:
- Cẩn thận!?
Chiếc mặt nạ rơi xuống đất, cô hoảng loạn che lấy mặt rồi ngồi thụp xuống, chân lại thúc trúng cạnh bàn, cô ôm chân:
- Aa..Đ-đau..
Thượng Tân Phong cúi xuống, cầm vào chân cô, lo lắng hỏi:
- Lạc Đào!? Em có sao không?
- Kh-không sao..
- Để anh coi thử!?
Cô vội giật lấy chân mình rồi lùi lại, đầu đụng trúng cạnh bàn.
Cạch!
Cô ôm đầu, nghĩ thầm trong lòng:" Đậu xanh, hôm nay ăn gì mà đen như c*t chó thế này!?".
Anh đi lại, đỡ cô dậy, rồi xoa vào đầu cô:
- Lạc Đào!? Em sao thế? Anh có làm gì em đâu? Có đau không?
Phan Ngọc Trân đứng bên cạnh nhìn thấy thì tức đến đen cả mặt.

Oly cảm thấy tình hình không ổn, dù đây là chồng cô nhưng, không đi nhanh thì mấy nhà báo sẽ kéo tới mất.

Oly đi lại, nắm lấy tay cô rồi nũng nịu nói:
- Mẹ ơi!? Con buồn ngủ rồi.

Con muốn về ~..
- Hả?? À ừ.


Xin lỗi.

Con gái của tôi buồn ngủ rồi.

Cảm ơn anh.

Vạn Trường Niên, chị xin phép về trước.
- Để em tiễn chị.
Cô bế Oly lên, cùng Vạn Trường Niên đi lên sân thượng.

Anh ở lại, vừa hoang mang vừa khó hiểu:" Gì chứ? Mới 1 năm mà sao..

Cô ấy có con lớn như vậy rồi chứ? Không thể nào!?".
Phan Ngọc Trân dù rất tức giận, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, đi lại níu lấy tay Thượng Tân Phong và hỏi:
- Phong ~ Cô gái lúc nãy là ai vậy?
- Không cần cô quan tâm.

Đi về!?
- Ơ..

Phong..
Anh đi lại chào mẹ của Vạn Trường Niên rồi rời đi.

Phan Ngọc Trân bơ vơ giữa đám đông, không một lời từ biệt mà đi khỏi lúc nào không hay.
Phía trên sân thượng Vạn Gia.

Cô thở phào, thả Oly xuống:
- Cảm ơn cô, lúc nãy đã giải vây giúp tôi.
- Không có gì đâu.

Mấy chó săn đuổi tới thì phiền lắm.
Vạn Trường Niên đang đi thì dừng lại, quay lại phía cô hỏi:
- Chị Lạc Đào!? Người đàn ông lúc nãy là ai?
- Ờm..
- Chồng của cô ấy đấy.
Cô chưa kịp nói thì Oly đã nói giúp cô.

Vạn Trường Niên không tin vào tai mình đã nghe:
- Cái gì? Chồng chị? Chị có chồng lúc nào?
- Hơn 1 năm trước đó.
- ...!À vâng..
Cô và Oly bước lên trực thăng, nói vọng xuống:
- Chị về nha! Bai bai em.

Tối vui vẻ! Ngủ ngon.

- Vâng...!Chị ngủ ngon..
Vạn Trường Niên đáp lại cô với lời nói đầy nặng nề.

Oly chỉ nhìn cậu một cái rồi lái trực thăng đi.
Phạch Phạch Phạch..!
Tiếng trực thăng ngày một xa dần, Vạn Trường Niên vẫn đứng ở trên sân thượng, tự nói một mình:
- Chị Lạc Đào..

Chị ấy có chồng rồi..
Đột nhiên, đằng sau vang lên tiếng người phụ nữ làm Vạn Trường Niên giật mình:
- Kìa...!Vạn thiếu gia đây mà? Sao lại lên đây ngắm trăng thế?
- Cô bị mù à? Hôm nay làm gì có trăng?
- Hơ hơ...!Chuyện đó không quan trọng.

Quan trong là chuyện của cậu.
Phan Ngọc Trân đi tới vỗ vai Vạn Trường Niên rồi nói tiếp:
- Nếu tôi đoán không sai..

Thì cậu thích cái cô tên Lạc Đào gì đó đúng không?
- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?
- Haha..

Tôi có cách giúp cậu có được cô ta..
- Cách gì? Cô nói thử xem!
Phan Ngọc Trân lôi trong túi xách ra một lọ thuốc không rõ nguồn gốc và đưa nó cho Vạn Trường Niên và nói khẽ vào tai cậu:
- Cho cô ta uống lọ thuốc này..

Cô ta sẽ quên hết kí ức và trở thành một người không biết người thân của mình là ai..

Nhân lúc đó...!Cậu cứ bịa ra vài cái gì đó liên quan tới cậu và cô ta thì cô ta sẽ nghe theo lời cậ..
Vạn Trường Niên đẩy Phan Ngọc Trân ra rồi quát lớn:
- Cô dám bảo tôi hạ độc chị Lạc Đào? Đừng có mơ!? Cô tưởng tôi sẽ làm như vậy ư?

Cô ta bình tĩnh quay người, trước kho đi còn quay lại nói:
- Cậu nên suy nghĩ thật kĩ vào..

Haha..

Sẽ có lúc, cậu cần lọ thuốc đấy, nên cất lọ thuốc đó cho kĩ vào.

Chuyện này chính là bí mật của chúng ta, đừng cho người thứ 3 biết nhé.

Tôi cũng có việc bận rồi, tôi đi đây! Tạm biệt!?
Cậu đứng đó trầm mặc một lúc, rồi cúi xuống nhặt lọ thuốc lên, thì thầm nói nhỏ:
- Gây mất trí nhớ? Làm theo lời của mình? Điều cô ta nói có thật không? Thứ loại người như cô ta thì chả đáng tin vào đâu được? Muốn mình hạ độc chị Lạc Đào á? Đúng là mơ mà!? Còn bảo mình sẽ cần! Thôi cứ giữ lấy xem đã..
Vạn Trường Niên quay người rồi rời đi.

Cô ta đứng ở một góc trông thấy thì liền mỉm cười vì đã đạt được ý muốn của mình.

Đó không phải là lọ thuốc mất trí nhớ hay là gì cả, mà đó chính là một lọ thuốc ĐỘC.

Độc này sẽ ăn mòn vào tận xương tủy, lục phủ ngũ tạng của người trúng, khiến cho người đó sống không bằng chết.
Cô ta cười khẩy một cái rồi cũng quay người rời đi.

Một người ngồi trong bóng tối đã quan sát tất tần tật mọi chuyện diễn ra ở đó, qua một máy quay siêu nhỏ.

Hắn nở một nụ cười nham hiểm, đầy toan tính..

 
Chương 39: Chương 39


Oly vừa lái vừa nói chuyện với cô:
- Lạc Đào à! Tôi chỉ là người máy, không hiểu rõ mấy vấn đề tình cảm lắm..

Nhưng có vẻ tên Vạn Trường Niên này hình như hắn thích cô thì phải?
Cô ngồi khoanh tay phía sau, nhắm mắt trả lời lại Oly:
- Đương nhiên là tôi biết.

Đó chỉ là tình cảm nhất thời của em ấy thôi.

Với lại..

Tôi cũng không thích em ấy!
- Cậu ấy chắc buồn lắm.
- Thà buồn luôn một lần còn hơn là buồn nhiều lần.

Đúng không?
- Hihi..

Cô nói gì cũng đúng hết.

Được rồi, sắp tới căn cứ rồi! Chuẩn bị hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, cô và Oly phòng ai người nấy về, Oly phải về xạc điện vì cả ngày hoạt động làm pin của cô ấy sắp tắt nguồn luôn rồi.

Còn cô, vừa mới mở cửa phòng ra thôi mà Bạch Tang đã nhào ra, ôm lấy và đè cô xuống sàn rồi li3m láp trên mặt cô, cô cười đùa với nó một lúc rồi ngồi dậy bước vào phòng:
- Ari..

Mày đâu rồi?
- Meow!..
- Nhớ bọn mày quá đi hoi.

Đợi tao tắm đã rồi cho bọn mày ăn nhá!
Cô cầm đồ đi vào phòng tắm.


Một lát sau, cô đổ thức ăn của chúng vào bát rồi đem cho chúng ăn.

Vừa ăn cô vừa vuốt v e bộ lông của Ari và Bạch Tang:
- Haizz..

Một ngày mệt mỏi quá đi thôi! Ước làm một con chó hoặc 1 con mèo hay là một đám mây gì đó để bớt lo nghĩ mà..
Cô đứng dậy rồi đi lại giường nằm, đặt tay lên trán rồi thở dài lần nữa:
- Haizz..

Thượng Tân Phong!? Anh ta nhận ra mình rồi..

Giờ phải làm sao đây? Trốn chui trốn lũi ở đâu bây giờ nhỉ?
Bạch Tang như cảm thấy tâm sự của cô, nó leo lên và dùng bộ lông dày ấm của mình bao lấy người của cô rồi gục xuống nằm bên cạnh cô, cô quàng tay ôm lấy Bạch Tang.

Ari cũng nhảy lên giường và nằm giữa cô và Bạch Tang.

Một đêm yên bình lại trôi qua!
Sáng hôm sau, một cuộc họp lớn, khẩn cấp diễn ra vào 6 giờ sáng sớm.

5 giờ 30 phút cô đã có mặt tại phòng họp.

Ngồi ngáp ngắn ngáp dài chờ mấy người khác tới.

Tầm 25 phút sau, toàn bộ chỉ huy các căn cứ LA đã tập trung đầy đủ.

5 giờ 55 phút, cuộc họp bắt đầu.
Chu Vãn Minh đứng phía trên nêu rõ lí do hôm nay tổ chức cuộc họp:
- Rất xin lỗi vì cuộc họp khẩn cấp này.

Hôm nay, tôi gọi mọi người tới đây là vì một số chuyện.

Đó là đơn vị mật LA sẽ chuyển về vị trí cũ để dễ dàng cho vài nhiệm vụ sắp tới.

Toàn bộ căn cứ còn lại có thể tới đó hoặc ở lại đây.

Vì khẩn cấp nên hôm nay vào 8h sáng, sau bữa cơm thì toàn bộ sẽ quay về chuẩn bị đồ và lên đường tới căn cứ cũ.

Mọi người hiểu rồi chứ?
- Đã hiểu!
Cuộc họp xong, mọi người rời đi về lại phòng ăn, trước khi đi, cô gọi Chu Vãn Minh lại và hỏi:
- Đội trưởng.

Tôi có thể đem theo Bạch Tang và Ari không?
- Được.

Nếu tôi từ chối thì cô vẫn mang đi bằng được thôi.

Nên cứ đồng ý đi.

Đằng nào hai con đó cũng không cản trở gì lắm.
- Cảm ơn đội trưởng.
- Không có gì.
Thật ra Chu Vãn Minh cũng khá thích chú Ngao Tây Tạng, Bạch Tang của cô, nên đã đồng ý.

Lạc Đào và Chu Vãn Minh cùng thành viên đi tới phòng ăn.

Mọi người đã ngồi đó chờ sẵn, họ vui vẻ nói với cô:

- Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ăn ở đây, nên người ở phòng ăn chuẩn bị cho chúng ta rất nhiều đồ ăn đó.

Còn có mấy món mà cô thích nè Mr.Zero!
Chu Vãn Minh đứng dậy bảo:
- Toàn bộ căn cứ mật LA.

Đứng dậy.
Toàn bộ đứng dậy, nghiêm chỉnh.
- Cúi đầu!?
Tất cả cúi xuống tỏ vẻ cảm ơn những người ở làm ở phòng ăn.

Dù là một hành động nhỏ nhưng cũng mang nhiều ý nghĩa trong lòng họ.

Ở trên chiến trường sẽ không bao giờ được như vậy, nhất là vị trí cũ của LA mật ở.

Là một địa điểm bị tập kích nhiều nhất, vì yếu tố đó nên họ mới chuyển tới đây, nhưng nay lại chuyển về lại chỗ cũ vì thuận lợi để làm nhiệm vụ.
Sau bữa cơm.

Cô định đi về phòng thì Chu Vãn Minh gọi cô lại, đưa cho cô áo giáp chống đạn của thú:
- Mr.Zero! Cho cô.
- Cảm ơn.
Cô cầm lấy và rời đi.

Vê tới phòng, Bạch Tang lại ùa ra chào đón cô, cô chơi với nó một lúc rồi đi vào dọn đồ bỏ vào 2 cái balo.

Thấy cô dọn đồ Bạch Tang cũng giúp cô một tay.

Sau khi thu don xong, cô ngồi xuống giường, nhìn lại căn phòng lần cuối rồi gọi Bạch Tang và Ari lại:
- Bạch Tang, Ari.

Lại đây!
Chúng đi lại.

Cô lấy giáp chống đạn mặc vào cho Bạch Tang và Ari rồi dặn dò:
- Chúng ta sắp tới sẽ chuyển đi chỗ rất nguy hiểm.

Bạch Tang! Mày nhất định phải bảo vệ Ari thật tốt!
- Gâu!
- Tốt.

Nào lên đường thôi.

Cô mang một balo vào lưng còn một cái thì Bạch Tang ngậm vào mang đi giúp cô.

Khi tới bên ngoài căn cứ, Chu Vãn Minh hô lớn:
- Mr.Zero!? Ở đây!
Cô dẫn Bạch Tang và bế Ari chạy lên xe, trên xe chỉ có Chu Vãn Minh và Oly còn có con mèo của cô ấy.

Thêm cô, Ari và Bạch Tang nữa, vậy là trên xe không còn ai.

Chu Vãn Minh còn giúp cô chỉnh lại giáp chống đạn cho Bạch Tang.
Xe khởi động và bắt đầu lên đường đến căn cứ cũ.

Cô nhìn ra ngoài, ngắm lại căn cứ một lần nữa, tạm biết nó.

Xe dần rời khỏi con đường bằng, bắt đầu đi tới những đường gồ ghề và khó đi.
Chập choạng tối, cuối cùng họ đã tới căn cứ LA cũ.

Nơi này vẫn như trước không khác gì.

Xe tiến vào trong sân, mọi người đi xuống, dọn đồ về phòng cũ của mình.

Cô cũng vậy, cô đưa đồ chuyển vào trong phòng.

Sắp xếp lại đồ thì cũng khuya rồi, tại trên xe đã ăn rồi nên tối đó không ăn nữa.
Cách trang trí phòng của cô thì cũng là mấy bản vẻ sơ sài, chả có gì.

Cô tắm rửa với thay đồ xong thì nhảy vồ lấy Bạch Tang và Ari đang nằm trên giường.

Sau chuyến đi xe dài, ê hết cả mông thì cuối cùng đã được ôm hai cục bông chìm vào giấc ngủ.
Chu Vãn Minh tối đó trằn trọc không ngủ được vì sợ những sát thủ khác bám theo và biết được họ đã chuyển tới và đột kích trong đêm.

Chu Vãn Minh đã thức xử lia đồng tài liệu đến gần sáng thì mới an tâm chợp mắt một tí..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom