Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,756
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 421: Tên


Một gốc đa lớn mọc ra từ một góc nóc chùa phủ kín rêu xanh giống như người khổng lồ đứng ở chân trời đạp ngôi chùa thấp bé cũ nát kia dưới chân.

Rễ cây mang theo tư thế không chết không ngừng mà bám lấy mặt tường bên ngoài của ngôi chùa giống như chuẩn bị cắn nuốt hoàn toàn ngôi chùa miếu kia.
A Ân quỳ gối trước miếu và chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt trắng nõn bị ánh trăng len lỏi qua cành lá chiếu thành màu nguyệt bạch giống như men gốm hoàn mỹ.
“Thần của ta, ta tới đây cầu xin sự khoan dung của ngài,” đôi môi tái nhợt của hắn hé ra lẩm bẩm, “Ta đã giết người, dính máu, nhưng ta vẫn có lòng tham muốn có được sự tha thứ của ngài.”
Hắn cúi người, cái trán trắng tinh dán sát những rễ cây thô ráp phía dưới, đôi tay đặt hai bên lẳng lặng quỳ bò.

Cứ thế, trông hắn giống một bức tượng điêu khắc đá, giống như hắn định quỳ ở đây tới thiên hoang địa lão.
Mục Tiểu Ngọ đứng cách đó không xa nhìn bóng dáng nhỏ gầy của hắn, ánh trăng phủ lên kết một tầng sương lạnh.


Nàng nhớ tới bộ dạng lúc thành niên của hắn, hai chân trần đạp ánh trăng mà tới, áo cà sa trên người, tràng hạt ở cổ đều bị nhuộm thành màu trắng xanh lạnh lẽo.
A Ân…… Địch Chân……
Rốt cuộc A Ân cũng đứng thẳng người, dù không nhìn rõ mặt hắn nhưng không biết vì sao nàng vẫn có thể cảm nhận được mọi khúc mắc trong lòng hắn đang tích tụ lại, chuyển biến trăm hồi vẫn không tìm thấy lối ra.
Bóng người gầy yếu kia chần chừ một lát sau đó hạ quyết tâm thò tay vào trong cái áo choàng đầy mụn vá kia và móc ra một thứ sau đó hắn đi về phía trước, đặt nó ở bậc thang đầu tiên của chùa.
Thứ kia nhảy lên trên thềm đá, no đủ tươi mới giống như vẫn tồn tại, chưa mất hơi ấm và vẫn còn sức sống.

Nếu không biết thứ kia là gì thì Mục Tiểu Ngọ đã tưởng rằng  Ân mới móc ra một anh thai vừa rời cơ thể mẹ.
Nhưng đương nhiên không phải thế, nữ nhân mới chết không lâu và nằm trong nấm mồ kia thiếu mất bộ phận quan trọng nhất trong thân thể nàng ta —— trái tim.

A Ân đặt trái tim của người mẹ yêu quái của mình trước chùa, lấy cái này để hoàn toàn cắt đứt liên hệ với huyết thống của bản thân.
“Ta giết ba người, nhưng ta không muốn giết người nữa nên ta giết bà ấy, móc trái tim mang tới đây,” hắn ngẩng đầu nhìn về phía cánh cổng tò vò sâu thẳm, bên trên khắc hình đá hoa sen đang nở rộ giống thần phật duỗi tay về phía nhân gian cứu rỗi và xóa sạch mọi tội ác của những linh hồn và gột rửa chúng trước khi đày xuống địa ngục.
“Ta không muốn giống bà ấy, ta không muốn làm yêu quái, ta phải đi về phía ngài, đi về phía thiên đường mà sống.”
Hắn cười cười, nhưng chợt thu lại nụ cười cổ quái đó giống như bỗng nhiên nghĩ tới trái tim đang nhảy lên trên nền đá.

Nó thuộc về người mẹ đã sinh ra hắn.

Hắn run rẩy đứng thẳng người, trong tay không biết có thêm một con dao từ lúc nào.

Nó bị ánh trăng chiếu vào sáng lóa, giống được mạ một tầng thủy ngân.
“Ta không muốn làm yêu quái,” A Ân lại lặp lại những lời này một lần và lần này trong giọng nói non nớt của hắn có thêm vài phần kiên định giống như nó đã ngủ đông trong lòng hắn rất nhiều năm, rốt cuộc cũng được thốt ra, “Ta muốn phụng dưỡng ngài, dùng mọi thứ ta có để trở thành người cứu vớt thế giới ô uế này.”

Trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười hồn nhiên, A Ân túm lấy mái tóc đen như thác nước của mình và dùng con dao kia ra sức cắt.

Tóc sột sột soạt soạt rơi xuống từ ngón tay hắn, bay trên mặt đất như bông tuyết lả tả, lại giống như một phần hiến tế đã chuẩn bị từ lâu.
Hắn dâng trái tim của mẹ mình cùng bản thân trước kia cho thần phật, đánh cuộc để có phần đời còn lại trong sạch, rộng rãi và bằng phẳng.
Nhưng tới cuối cùng hắn cũng không được như ý nguyện.
“Ta không thích cái tên A Ân này, đây là cái tên mà cha ta tùy tiện quăng cho ta, không khác gì con chó con mèo,” trên mặt hắn là một tầng ánh sáng thần thánh, trong giọng nói lại lộ ra chút ngượng ngùng giống như không quá muốn nói ra câu tiếp theo, “Ta tự đặt cho mình một cái tên khác,” hắn cúi đầu cười, khóe mắt sáng lấp lánh, “Ta rất thích cái tên này, nó nghĩa là cứu vớt, là trong sáng, là hy vọng, là thứ ta thực sự muốn trở thành.”
Hắn liế.m môi, đôi mắt ngước lên nhìn thẳng phía trước, con ngươi sáng lóa dọa người, giọng run rẩy, “Địch Chân, từ nay về sau ta chính là Địch Chân.”
Hắn chính là Địch Chân, điểm này Mục Tiểu Ngọ đã biết, nhưng nếu không có Tử Mại nhắc nhở thì nàng sẽ không đoán được A Ân chính là Địch Chân.
***
“Tiểu Ngọ, ta cảm thấy không quá thích hợp.”
Sương mù tản ra, Mục Tiểu Ngọ nhìn rõ đám người mênh mông trước mặt cùng pho tượng phật nằm.

Mục què và Bảo Điền đều ở trong đó, trong mơ hồ còn có thể nghe được giọng bọn họ.
“Đây là Cống Bố, ngươi xem, lão đầu nhi và Bảo Điền đều ở đằng kia kìa.”
Triệu Tử Mại vẫn nắm chặt tay nàng không muốn đi về phía trước, “Ta luôn dạo quanh tâm ma, từ đoạn ký ức này tới đoạn ký ức khác, Tiểu Ngọ, liệu có phải chúng ta vẫn chưa thể thoát ra ngoài hay không?”
Mục Tiểu Ngọ cảm giác đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như đóng băng.

Nếu không có bàn tay ấm áp của Triệu Tử Mại nắm lấy thì nàng gần như sẽ bị lạnh lẽo này đông cứng làm cho mất đi tri giác.
“Ta rất quen thuộc với nó, vì nó đã đi theo ta rất nhiều năm, từ khi ta còn nhỏ nó đã trốn ở đây,” Triệu Tử Mại sờ sờ ngực mình và tiếp tục nói, “Giống như con chuột dưới mũi đao, mỗi ngày nhìn đao sáng chói lọi trên đỉnh đầu chậm chạp không rơi xuống và trong lòng biết rõ mình chẳng thể trốn thoát, vĩnh viễn cũng không thoát.”
“Tử Mại, ngươi đang nói về cái gì?” Nàng kéo hắn và nhẹ nhàng thở hổn hển nhìn vào mắt hắn mà hỏi.

“Tâm ma,” Triệu Tử Mại nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, “Lúc ở Chu gia ta cảm giác được trong tòa nhà kia tràn ngập sợ hai, hiện tại tuy sương mù đã tan nhưng sợ hãi vẫn còn đó.

(Hãy đọc thử truyện Lộc Môn Ca của trang Rừng Hổ Phách) Không, kỳ thật một khắc gặp phải cơn bão và bò lên bờ ta đã cảm giác được, chẳng qua khi ấy ta không quá chắc chắn,” hắn trợn tròn mắt nhìn nàng, nỗ lực xác nhận cảm xúc trong mắt nàng giống như một đứa nhỏ cực lực muốn được khẳng định, “Ngươi có tin ta không?”
Nàng đương nhiên là tin hắn, chỉ có người hàng năm làm bạn với tâm ma mới hiểu cảm giác ấy là gì.

Sau đó nghe Mục què nói ông ta và Bảo Điền lạc đường trong rừng, không sao tới gần căn nhà gỗ của A Ân thì suy đoán của Triệu Tử Mại càng được chứng thực.
Lúc nàng ở Chu gia cũng là như thế, rõ ràng muốn đi cứu người nhưng bất kể thế nào cũng không thể tới gần, không có cách nào thay đổi kết cục.

Đơn giản vì đó là ký ức, làm sao người ta có thể thay đổi ký ức được? Giống như nước không bao giờ chảy ngược, bọn họ xông vào tâm ma của Địch Chân và vẫn chưa thể thoát ra ngoài.
***
Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng thành kính của A Ân, lần đầu tiên sinh ra chút đồng tình với hắn.

Nhiều năm sau hắn sẽ trở nên căm ghét cái tên Địch Chân này ư? Cái tên được hắn ký thác mọi hy vọng nhưng rốt cuộc cũng ruồng bỏ hắn.
Một hồi thiên thẩm hoang đường, vị tăng lữ được mọi người kính ngưỡng biến thành cát bụi ai cũng có thể dẫm đạp.
Từ đây ma tăng hiện thế, nhân gian chẳng còn ngày bình an.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,756
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 422: Bẫy


“Địch Chân.”
Nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, A Ân bình tĩnh quay đầu lại thấy Mục Tiểu Ngọ.

Hắn nhướng mày nhìn nàng nói, “Ta biết các ngươi phát hiện ra ta tự tay giết mụ mụ, nhưng,” hắn tiến gần nàng, trong giọng nói mang theo chút cầu xin, “Ngươi có thể thả cho ta một lần không, ta quyết tâm muốn làm người tốt, ta sẽ dốc lòng tu pháp, phổ độ chúng sinh, ta sẽ một lòng hướng thiện, từ bi, đi theo con đường bồ đề dẫn lối.”
Hắn cúi đầu vuốt ngón tay của chính mình, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn để lại dấu cào thật sâu, “Ta cũng nên có được một cơ hội như thế.

Tuy bọn họ đều cảm thấy ta không xứng nhưng ta cũng nên có một cơ hội lựa chọn con đường của mình, một con đường ta muốn đi.”
Nhưng đây là con đường chết, ngươi sẽ bị đâm cho vỡ đầu chảy máu, sẽ muốn cùng thế giới này đồng quy vu tận, không thể hòa giải.
Những lời này Mục Tiểu Ngọ không nói ra, nàng chỉ cười nói, “Ngươi đương nhiên có thể có cơ hội này, nhưng Địch Chân, ta hy vọng ngươi vẫn luôn nhớ rõ vì sao ngươi lại lấy cái tên này cho bản thân mình,” nàng ngừng lại rồi tiếp tục, “Bất kể lúc nào ngươi cũng phải nhớ rõ.”
“Ta đương nhiên sẽ……”
Nửa lời sau bị hắn nuốt vào bụng, bởi vì hắn thấy vầng trăng trên trời không còn sáng ngời nữa mà bị một đám hắc khí che trời lấp đất che mất.


Bên trong mơ hồ có thứ gì đó hình thù kỳ quái đang bay múa và xoay tròn, phía trước tiếp phía sau, lấy tư thế dũng mãnh đánh lên khu rừng phía dưới.
Yêu khí bốc hơi, sương khói uốn lượn, tán cây như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy điên cuồng lắc lư, gần như bị nhổ tận gốc.
Lá cây theo gió bay xuống giống như tuyết rơi, như cánh bướm đậu trên đầu A Ân.

Bóng dáng kia phản chiếu trong con ngươi của Mục Tiểu Ngọ, hoảng sợ di chuyển trên con ngươi màu đỏ nhưng vĩnh viễn không thể rơi xuống dưới chân nàng.
Mặt đất nứt toạc, bụi đất bay lên cùng lá cây truy đuổi lẫn nhau.

Vạn vật trong trời đất mất đi màu sắc, bị hắc khí phía trên cuốn lấy, đè ép rít gào tan ra trong không trung hóa thành vô số bụi bặm vô hình vô ảnh.
Sức lực của vạn yêu mang theo sức mạnh vô song có thể chém sạch chông gai, phá thẳng tâm ma.
Từ đầu tới chân Mục Tiểu Ngọ bị hắc khí vây kín, chỉ có cây châm đồng kẹp giữa ngón tay nàng là vẫn sáng lên trắng bệch và run nhè nhẹ giống như muốn thoát khỏi đó.

Nàng kẹp chặt cây châm đồng, mắt trợn tròn, màu hồng như phủ kín con ngươi của nàng giống như muốn phun trào khỏi đó, hủy hoại mọi ác niệm trên đời này.
Cổ mộc, miếu thờ, cùng tầng tầng lớp lớp núi non trùng điệp phía sau và cả trăng sao trên bầu trời đều biến mất, lồng giam mà tâm ma hóa thành nay đã bị sức của vạn yêu phá tan.
Ở một khắc cuối cùng A Ân biến mất, đầu tiên là hai chân, sau đó là thân thể, cuối cùng là đầu cũng biến thành bụi bặm và bị một cơn gió yêu ma cuốn đi.

Nhưng hình như có thứ gì đó khắc ở trong đầu Mục Tiểu Ngọ thật lâu chưa thể xóa đi.
Là cái gì nhỉ?
Nàng đứng tại chỗ, mãi tới khi ánh lửa trong đáy mắt tan đi, hắc khí cũng tan biến sạch sẽ không còn gì thì nàng vẫn không nhúc nhích.

Vừa rồi nàng thấy cái gì nhỉ? Một khắc trước khi A Ân biến mất……
Một giọt nước lạnh nện vào lòng nàng gợn lên ngàn con sóng không đếm hết.

Mục Tiểu Ngọ rùng mình, hàm đột nhiên cắn chặt.
Đó không phải ảo giác, không phải nhìn lầm, mới vừa rồi nàng nín thở xem sức của vạn yêu tụ tập và trong một khắc ngắn ngủi trước khi A Ân biến mất nàng thấy cái bóng trong suốt phía sau hắn.

Thứ kia trốn sau lưng đứa nhỏ và mang theo một nụ cười âm hiểm trên khuôn mặt.

Không đúng, từ đầu tới đuôi đều không đúng.
Đắm thuyền rồi bị một sức mạnh lôi vào tâm ma của Địch Chân, từ đó tới nay đủ loại chuyện đã xảy ra, tất cả đều giống một cái bẫy đã được sắp sẵn để bọ họ bước vào.
Châm đồng đuổi theo linh hồn thật sự của Địch Chân, nhưng sau khi rời khỏi Chu gia nó lại mang bọn họ tới Cống Bố, còn có, còn có……
Anh đào thịt……
Mục Tiểu Ngọ há miệng thở hổn hển một hơi.
Đúng vậy, nàng vẫn luôn không hiểu vì sao A Ân phải giúp mình.

Đồ ăn trong tâm ma đều là quỷ thực lạnh băng, sau khi ăn vào sức mạnh của nàng không thể thi triển.

Nhưng anh đào thịt kia lại khác, chỉ một miếng vào miệng nàng đã biết đây là đồ ăn thuộc về dương gian.

Nó là một cái chìa khóa có thể thả sức của mạnh của vạn yêu ra ngoài.
Hóa ra hắn không giúp nàng, mà đang giúp chính mình.

Không, không phải A Ân giúp hắn mà là linh hồn phía sau đứa nhỏ làm việc này.

Đó là Địch Chân đã thành niên, nàng bị tâm ma che mắt nên không thể nhìn ra.
Địch Chân bị nhốt trong tâm ma của chính mình và không thể ra ngoài nên chỉ có thể dựa vào sức của nàng.
Sóng biển phía sau vang lên hết đợt này tới đợt khác, va vào bờ đá, rống giận như trời sụp đất nứt, phun bọt biển trắng xóa tung toé giống như đội quân đang xung phong.

Mỗi khối cơ bắp của Mục Tiểu Ngọ đều đang run rẩy: Địch Chân đã đi đâu, nhân lúc nàng giúp hắn hủy diệt tâm ma thì hắn lại chuồn ngay dưới mí mắt nàng ư?
“Ta sẽ không để ngươi chạy nữa.”
Nàng nghiến răng nghiến lợi mà cười lạnh, miệng quát to một tiếng thế là châm đồng lập tức chui vào bóng đêm trước mặt.

Bóng đêm đậm đến độ khó mà hòa tan, giống một vũng nước lặng, lại giống thế giới hỗn độn chưa mở mang.


Nơi này không có trời, đất, không có tiếng động, chẳng có gì, dù cao giọng gọi lớn cũng chẳng có ai đáp lại.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Vì thế Mục Tiểu Ngọ siết chặt nắm tay sau đó vươn bàn tay ra tung một ngọn lửa về phía trước.

Phần đuôi mang theo tia lửa ào ạt của nó chợt lóe lên trong bóng tối rồi biến mất không tung tích.
Nàng trợn mắt nhìn bóng tối phía trước và bóng đêm kia cũng như đang trộm nhìn nàng.

Nàng biết trong đó cất giấu một đôi mắt, thứ nàng đã tìm thật lâu.
Thậm chí nàng còn lần lượt bị hắn lừa gạt, giống một con chó ngu ngốc chạy loạn theo miếng mồi hắn đưa ra.
Nàng chịu đủ rồi, vì thế nàng cất bước tiến vào bóng đêm, bên tai nghe gió thổi ào ào, đôi mắt là ánh sáng màu đỏ sâu kín giống một con dã thú đói bụng đã lâu đang ẩn núp, cong lưng trong một tư thế hoàn hảo để chuẩn bị vồ mồi.

Nó sẵn sàng nhảy lên bất kỳ lúc nào, nhào về phía con mồi, ăn xương uống máu, “Địch Chân, ngươi không chạy thoát được đâu, lần này ta sẽ đốt ba hồn bảy phách của ngươi thành tro, tiêu diệt ngươi sạch sẽ.”
Phía trước lờ mờ, theo sau có tiếng bước chân truyền tới.

Mục Tiểu Ngọ nheo mắt lại và nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc, lúc này đầu vai căng thẳng của nàng mới hơi thả lỏng.
Mục què đi đầu, cái chân què của ông ta có vẻ nhanh nhẹn hơn ngày thường nhiều, giọng cũng cao hơn một nấc, “Tiểu Ngọ, sao thành Cống Bố bỗng nhiên biến mất thế? Cây và thành trì đều không có, chỉ còn một bờ cát trải dài hoang vắng.

Nếu không có hai người này ở đây thì ta còn tưởng mình đang nằm mơ ấy.”
“Không phải mộng mà là tâm ma của Địch Chân, linh hồn hắn bị tâm ma vây khốn nên muốn mượn tay ta mở nó ra.” Mục Tiểu Ngọ nghiến răng, nhục nhã trong lòng như bức điên nàng, “Khối anh đào thịt kia đã bị Địch Chân thay đổi, hắn lợi dụng tâm ma bám vào bản thân hắn khi còn nhỏ.”


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,756
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 423: Nguyền Rủa


Lời nói khi nổi nóng luôn tới nhanh, muốn thu lại cũng không còn kịp nữa rồi.
Mục Tiểu Ngọ nhìn thấy Triệu Tử Mại cúi đầu, hai tay cọ cọ vào nhau không nói gì mà chỉ nhìn mặt giày thì mới ý thức được mình đã nói sai.

Vì thế nàng vội tiến lên cầm lấy tay hắn nói, “Không liên quan đến ngươi, đâu có ai biết trước được, ta cũng chỉ đoán ra khi tâm ma biến mất thôi.

Hơn nữa dù biết rõ làm thế sẽ khiến Địch Chân chạy mất thì ta cũng muốn phá tâm ma.

Bởi vì quỷ thực ở đây sẽ có hại cho thân thể chúng ta, nếu không thể thoát ra ngoài thì chỉ có đường chết.”
Mục què ở bên cạnh thực không biết điều mà chép miệng, “Ngươi nói nhẹ nhỉ, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới còn không phải để tìm con lừa trọc kia à? Hiện tại để hắn chạy…..

Ai u……”
Eo ông ta bị chọc một cái, Mục què nhe răng trợn mắt, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.


Ông ta biết Mục Tiểu Ngọ bênh vực người của mình nhưng không ngờ nàng lại bênh tới mức độ này vì thế ông ta thực không kiên nhẫn nhíu mày, miệng lẩm bẩm, “Ngươi sợ cái gì, tên ngốc này ngây thơ như thế, hắn mới không nghĩ nhiều thế đâu.

Ngươi nhìn bộ dạng hắn đi, có chỗ nào giống tự trách không?”
Lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, Triệu Tử Mại đang cắn môi, lông mi thon dài rũ xuống, bộ dạng uể oải ỉu xìu.

Nhưng một khắc hắn ngước mắt lên thì đôi mắt lại sáng bừng như dát bạc.
“Hồn phách có thể bám vào người ở trong tâm ma sao?” Hắn hỏi.
Ờ, quả thực không giống bộ dạng tự trách, vì thế Mục Tiểu Ngọ thoáng yên tâm.

Nàng không muốn chậm trễ thời gian nên chỉ giải thích qua loa, “Hồn phách có thể bám vào bất kỳ cái gì, bao gồm mê chướng và ảo giác, tuy kết cục không thể thay đổi nhưng hắn có thể lợi dụng tâm ma và mê chướng đó che mắt người khác,” nàng nghiến răng cười lạnh, “Chúng ta đều bị hắn lừa xoay quanh, nhưng hiện tại còn chưa tới lúc kết thúc.” Nàng nhìn về phía phía trước và nói ra một câu nhẹ nhưng tàn nhẫn, “Còn kịp, hắn trốn không xa được đâu, dù phải san bằng núi sông ta cũng sẽ tìm ra và giết hắn.”
“Liệu có khi nào không phải A Ân hay không?” Triệu Tử Mại nhìn nàng, thấy mê mang và cả tìm tòi nghiên cứu thế là hắn lại lắp bắp, mặt cũng đỏ lên, “Ý ta là…… có khả năng không phải tên kia bám vào A Ân……”
***
Thành Cống Bố không phải bị hủy trong một sớm, nó tiêu vong giống như nước mưa tí tách rơi xuống rừng rậm hàng năm, dần dần tiêu tan.
Mặt trời vẫn mọc lên ở hướng đông và lặn ở phía tây nhưng không biết từ khi nào tòa thành vốn phồn hoa này lại héo tàn, người bên trong ngày càng ít, đặc biệt là trẻ con.

Tiếng cười vui, khóc nháo phiêu đãng trong không khí của tòa thành giống như thủy triều rút xuống, dần dần biến mất không thấy.

Trong phố lớn ngõ nhỏ cũng ít thấy bóng dáng chó mèo, thậm chí cũng khó thấy phụ nhân treo tã lót dù có đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Cũng không biết là nguyên nhân gì mà không mấy ai cảm thấy dị thường gì.

Chỉ đến một ngày mọi người bước ra cửa giống như dĩ vãng và đột nhiên nhận ra tòa thành mình đang sinh sống bỗng nhiên sao mà quạnh quẽ như vậy.

Giống như pho tượng phật nằm ở giữa thành tuy vẫn đang mỉm cười nhưng trên mặt nó đã loang lổ những đốm đen.

Nó nhắc nhở những tín đồ thành kính của mình rằng: thời kỳ hoàng kim của thành Cống Bố đã một đi không trở lại.
Đến cả rừng cây không biết đã cắm rễ chung quanh thành bao nhiêu năm cũng dần điêu tàn.


Bùn đất biến thành cát vàng, cây cối dần ngã xuống, vì thế sinh khí của nơi này cũng theo những thân cây ấy dần trôi đi, chỉ để lại một mảnh hoang vắng.
Lúc cả thành Cống Bố chỉ còn lại một người thì hẳn ông ta sẽ nhân lúc mặt trời ngả về tây mà dựa vào cửa thành cũ nát và nhớ về một ít chuyện cũ.

Chẳng qua ông ta đã quá già rồi, đến độ chỉ tự hỏi cũng mất một nửa tinh lực thế nên những đoạn ký ức ngắn ùa về cũng nhất định sẽ đứt quãng không liền mạch.
Ông ta từng nghe người già trong nhà nói: thành Cống Bố bị nguyền rủa, bởi vì hòa thượng kia, vì ma tăng mà người người đều kiêng kị kia.
Nơi này là nơi Địch Chân sinh ra, cũng ở đây hắn đã tự tay giết mẹ mình.

Sau đó hắn rời khỏi nơi mình sinh ra, nghe nói mãi tới lúc chết hắn cũng không hề quay về.
Nhưng hắn lại để lại dấu vết bất diệt ở Cống Bố.
Địch Chân đi rồi nhưng trong rừng thường xuyên truyền tới dị động, giống như tiếng chim chóc kêu lên quái dị, giống tiếng cười thê lương của nữ nhân, thậm chí người ta từng nhìn thấy một nữ nhân đứng trong rừng cây, cả người gầy trơ cả xương.

Nàng ta cười hỏi những người xông vào rừng xem trái tim của mình đang ở đâu.
Nhiều năm sau mọi người mới ý thức được đó chính là lời nguyền rủa mà mẹ của Địch Chân để lại.

Nàng ta bị chính con mình gi.ết c.hết nên ở thành Cống Bố này sẽ không có sinh mệnh mới nào ra đời nữa.
Mấy tháng trước Địch Chân về tới Chân Lạp, một khắc bước lên mảnh đất này hắn mới ý thức được nơi hoang vắng đầy cát sỏi này là chỗ nào nhưng đã chẳng kịp nữa rồi.

Nơi đây có đoạn ký ức hắn muốn quên đi nhất, cũng là tâm ma hắn không thể nào chiến thắng được, còn có lời nguyền rủa cắm rễ của mẹ hắn.
Vì thế hắn đột nhiên bị kéo vào tâm ma không thể thoát ra ngoài, mà theo đó có biết bao nhiêu tâm ma khác cũng vọt tới từ khắp nơi, bao vây lấy tòa thành đã hoang hóa này, chặn mọi đường ra.
***
Hạt cát chui vào trong giày cọ sát khiến bàn chân đau đớn, càng miễn bàn tới vỏ sò sắc bén như lưỡi dao, vừa không để ý sẽ cắt một cái lên da thịt.

Nhưng hiện tại không ai để ý tới cái này, ánh mắt bốn người đều nhìn bờ cát phía trước.

Nơi này chẳng có gì khác bình thường, nó vẫn đứng đây từ bao nhiêu năm nay không thay đổi.
Nơi này chôn mẹ của A Ân, tuy đám cổ thụ che trời ở chung quanh đã sớm biến mất nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ nơi này.


Dù sao bọn họ cũng mới tự tay mai táng nàng ta một lần.
“Lại đào lên ư?” Rõ ràng gió biển vừa nóng vừa ẩm nhưng Bảo Điền vẫn cảm thấy phía sau lưng lạnh run lên vì thế hắn vuốt hai cánh tay và quay đầu dò hỏi ý Mục Tiểu Ngọ.
Mục Tiểu Ngọ nhìn Triệu Tử Mại, thấy hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước bất động thì gật đầu với Bảo Điền và không nói gì.

Bản thân nàng cong lưng, duỗi tay vốc nắm cát đầu tiên.

Cát sỏi cũng ẩm ướt, nắm chặt trong lòng bàn tay có cảm giác như chúng đang sống, mang theo lạnh băng run rẩy.

Mục Tiểu Ngọ ném nó qua một bên và tiếp tục thò tay đào.
Nàng vói sâu dưới mặt cát, lúc cát sỏi vượt qua khuỷu tay thì hình như cảm thấy mình đụng phải cái gì đó.

Nhưng vừa muốn sờ một cái thì lại chẳng thấy thứ kia đâu nữa.

(Hãy đọc truyện này tại trang runhophach.com) Bảo Điền và Mục què cũng ngồi xổm bên cạnh lấy tay đào cát sỏi ném sang bên.

Ba người cùng nhau nỗ lực, không bao lâu đã có thêm một cái hố trên mặt cát.
“Đừng…… Đừng nhúc nhích…….”
Từ lúc nãy Triệu Tử Mại nói lắp tới giờ hắn vẫn chưa đỡ, hơn nữa tật nói lắp còn càng nghiêm trọng hơn.
“Làm sao vậy?” Mục Tiểu Ngọ ngẩng đầu nhìn hắn, hai tay dính đầy cát sỏi thô ráp.
“Hình như có thứ gì…… chợt lóe…… chợt lóe qua……” Hắn nhìn phía sau và nhẹ nhàng nói.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,756
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 424: Hài Cốt


Một khắc quay đầu lại thì không còn kịp rồi.

Con mãnh hổ hoa đốm kia đã nhảy qua đỉnh đầu Mục Tiểu Ngọ và rơi xuống hố đất ba người mới đào.

Cái đuôi như gậy sắt của nó đảo qua đánh bay bọn họ ra xa mấy trượng.

Sau đó bốn người đều ngã mạnh trên đất, còn nó thì há miệng rống một tiếng rung trời.
Mục què ngã đến thất điên bát đảo, há mồm muốn chửi toáng lên nhưng lại bị Mục Tiểu Ngọ giơ tay ngăn trở, “Đây cũng không phải lão hổ bình thường đâu,” giọng nàng đè thật thấp, sợ kinh động con hung thú có cái trán màu trắng phía trước, “Nó là yêu thú đã sống mấy trăm năm đó.” Nói xong nàng duỗi tay đỡ Triệu Tử Mại đang nằm hình chữ X ở bên cạnh và chớp chớp mắt với hắn.

Trong lúc ấy nàng vẫn để ý tới con hổ đang nhe răng trợn mắt há miệng rống to phía trước, giọng lại đè thấp nói, “Lát nữa ta mà bảo chạy thì ngươi phải liều mạng chạy, không được quay đầu lại biết chưa?”
“Biết……” Hắn gật đầu, nhưng thần sắc vẫn bàng hoàng, giống như nỗi lòng còn đang phiêu diêu nơi khác chưa trở về.
Nhưng hiện tại Mục Tiểu Ngọ không rảnh bận tâm quá nhiều như thế.


Lại một tiếng hổ gầm vang lên, súc sinh kia phun khói trắng tanh hôi khó ngửi về phía bọn họ khiến đầu tóc cả đám bay hết về phía sau.

Có điều lúc nàng đang chuẩn bị xuất kích tấn công thì lão hổ bỗng thu lại tính tình, cúi đầu cong người, lông ở trên lưng dựng thẳng, hai cái chân dài phía trước điên cuồng đào đất.
Cát vàng bay lên, cái hố bị bọn họ đào được một chút nay lại bị nó đào sâu hơn và càng ngày càng lớn hơn.

Nhưng dù bị cát sỏi bao phủ khiến mắt người ta khó nhìn rõ thì bọn họ vẫn nhìn thấy một thứ chậm rãi lộ ra, lấy tư thế quái dị mà chào đón ánh mặt trời.
Lão hổ phát ra một tiếng gào rống trầm thấp chứa đầy cảnh giác và nhảy lên khỏi hố núp vào một bên.

Thân thể to lớn của nó dán trên mặt đất, cổ theo chòm râu rung lên, cái mũi to tướng nhíu lại lộ một bên răng nanh sắc nhọn.
Nó cũng kiêng kị thứ ở trong hố, nhưng vì sao?
***
“Khả năng không phải hắn……”
“Tử Mại nói cái gì?”
“Công tử, ngài có ý gì? Địch Chân không bám vào A Ân thì bám vòa cái gì?”
“Ta…… Nàng…… Sợ……” Hắn càng khẩn trương thì càng nói lắp kinh hơn, ậm ừ nửa ngày cũng không nói rõ được.
Nhưng Mục Tiểu Ngọ lại hiểu: Thứ còn đáng sợ hơn tâm ma nhất định chính là người sáng tạo ra tâm ma, mẹ của A Ân tuy không lộ diện nhưng trước khi nàng ta chết hẳn đã …… rất sợ hãi mới để lại lời nguyền rủa độc địa đến thế.
Địch Chân chắc chắn đã bị mẹ hắn giam cầm, chứ không phải tâm ma kia.

Cũng phải thôi, hắn khổ tâm chuẩn bị hết thảy những thứ này và mất công như thế thì không thể dễ dàng bị Mục Tiểu Ngọ nhìn thấu đúng không? Vậy chỉ có thể giải thích rằng từ đầu tới đuôi kẻ bám vào trên người A Ân không phải hắn.

Địch Chân giấu trong bóng tối, giấu trong thân thể người mẹ bị chính hắn gi.ết c.hết.

Hắn nhìn trộm nhất cử nhất động của bọn họ qua tấm rèm cửa nửa mở kia.
Dù bị chôn xuống đất, cùng mẹ hắn ở chung một chỗ thì hắn cũng muốn chờ đám Mục Tiểu Ngọ rời đi mới tìm cơ hội đào tẩu.
“Vậy thứ trên người A Ân là ai?” Mục què vẫn chẳng hiểu gì cả, “Không phải ngươi nhìn thấy hắn đào tẩu sao?”
Mục Tiểu Ngọ nhếch miệng cười, trên mặt lại là giận dữ, “Ngươi hồ đồ rồi, người hầu trung thành nhất của hắn đương nhiên vẫn luôn đi theo hắn.


Con hổ ở đây thì hắn cũng ở đây.”
***
Truyền thuyết nói rằng tăng lữ Địch Chân và hổ sống chung một chỗ, lão hổ này nghe tụng kinh thì sẽ thu lại dã tính và thần phục dưới chân hắn, mặc hắn sai bảo.
Nhưng con hổ trước mặt lại cúi người thật thấp, trong mắt lóe ánh sáng xanh giống hai ngọn đèn đom đóm.

Nó hung ác lại cảnh giác nhìn chằm chằm bộ hài cốt trong hố đất, miệng há ra gầm nhẹ.
Đó là một khối hài cốt thế nào? Là một nữ nhân, tuy rằng tóc đã sớm bị phân hủy chẳng còn gì nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một nữ nhân.

Từ dáng ngồi, tay ôm chân, đầu gác trên đầu gối cuộn cả người thành hình một cái nhà giam là có thể thấy.

Mỗi khúc xương của nàng ta đều đã bị thời gian mài mòn lộ ra màu vàng nhạt yếu ớt giống như sẽ bị gió thổi tan bất kỳ lúc nào.
Cái thứ bị xương cốt vây trong nhà giam là một điểm trắng nhỏ bằng đầu ngón tay.

Nó ảm đạm không ánh sáng, thoạt nhìn giống như một viên hạt giống, một thứ hạt lớn lên trong bóng tối chưa từng được gặp ánh sáng mặt trời.

Nó treo trong lồng ng.ực nữ nhân kia, bị xương sườn tàn khuyết không đầy đủ kia khóa lại không có đường ra.
“Đây là…… hồn phách của Địch Chân ư?” Mục què giật mình một cái, thân thể run lên bị Bảo Điền phía sau đỡ mới có thể trấn định được.
Lão hổ lại phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, móng vuốt thử thăm dò về phía bộ hài cốt kia nhưng trong nháy mắt chuẩn bị chạm vào thì lại giống như bị bỏng mà đột nhiên thu về.

Nó gào lên thống khổ, thân thể lùi về phía sau vài bước dùng đầu lưỡi thô ráp liều mạng liế.m cái chân bị thương.
“Nguyền rủa, Địch Chân bị lời nguyền rủa của mẹ hắn vây khốn.”
Mục Tiểu Ngọ nhẹ nhàng cong eo nhìn chằm chằm bộ hài cốt trước mặt nhưng khóe mắt vẫn bị con hổ đang nằm sấp bên cạnh hấp dẫn.

Nó muốn cứu Địch Chân ư? Không giống, đôi mắt kia chỉ có phẫn nộ, giống như đã tích tụ mấy trăm năm, hận không thể xé nát thứ trước mặt.

Rõ ràng là nó tới để báo thù.
Khi Địch Chân còn nhỏ thích hành hạ kẻ khác đến chết, con hổ này hẳn đã chết trong tay hắn khi còn nhỏ và hóa thành một bộ hài cốt trong rừng.


Sau khi hắn thành niên sở dĩ thường có lão hổ theo chân cũng chỉ là vì con hổ này ngàn dặm đuổi theo để trả thù thôi.

Mà nàng thường xuyên nghe thấy tiếng hổ gầm khi ở trong tâm ma vì súc sinh này theo mùi của kẻ thù tới đây nhưng không cách nào phá vỡ tâm ma đi vào nên chỉ có thể tức giận ở bên ngoài vòng quanh.
Vạn người cùng đánh thì trống cũng phải vỡ, Địch Chân, ngày lành của ngươi xem ra đã tới cuối rồi.
“Răng rắc” một tiếng, Mục Tiểu Ngọ cảm thấy Triệu Tử Mại ở bên cạnh nhẹ thở hổn hển một hơi, tay đột nhiên nắm chặt cánh tay nàng.

Nàng lập tức chuyển ánh mắt về phía bộ hài cốt kia và thấy hạt giống bên trong đã nổ ra, vô số những thứ như xúc tua vươn ra từ khe hở.

Chúng có màu đen, dính nhớp, dán lên xương mà bò đi tựa như những nét mực được vẽ ra.

(Truyện này của runhophach.com) Cùng lúc đó, bên tai nàng có từng tiếng khóc tinh tế vang lên.

Nó truyền tới từ miệng của bộ hài cốt kia, như khóc như tố, xương cốt cũng theo đó run lên giống như cây đàn ngân vang lúc nào cũng có thể đứt dây.
Nguyền rủa không thể áp chế được hắn, đây là đương nhiên, nếu không hắn sẽ không cam nguyện bị hài cốt vây chết chỉ để trốn tránh nàng.
“A Ân……”
Tiếng nữ nhân kia như khóc, xuyên qua mấy trăm năm vang lên bên linh hồn của con trai mình giống như đây đằng quấn lấy hắn, muốn cuốn hắn vào chỗ chết.
“A Ân……”
“Xúc tua” vươn ra khỏi hài cốt, mềm nhẹ mớn trớn hài cốt yếu ớt kia, giống như đứa nhỏ tên A Ân kia từng chà lau thân thể thối rữa của mẹ mình và cứu vớt nàng ta từ trong thống khổ không biết bao nhiêu lần.
“A Ân……”
Cái đầu của cỗ hài cốt rơi ra, rơi vào hố, đôi mắt chỉ còn hai lỗ trống lúc này nhìn lên trên bầu trời không có ánh trăng hay ánh sao.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,756
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 425: Cứu Rỗi


Một tiếng nứt giòn vang truyền tới, cả thân thể nàng ta vỡ ra rơi rụng trên cát sỏi, hòa cùng vỏ sò và hóa thành từng mảnh xương nhỏ sắc bén có thể cắt đứt bàn chân.
Là ai sai thế?
Lúc đang chăm chú nhìn bầu trời đêm, xem bóng tối dần buông xuống không có bến bờ nàng mơ hồ nghe được một giọng nói đã từng ôn nhu mềm mại kia vang lên.

Nó vang lên một đêm nhưng vẫn không tìm được đáp án.
……
“A Ân, ngươi còn nhớ vì sao mình lại đổi tên thành Địch Chân không?”
Linh hồn của Địch Chân bay lên không trung, hiện tại nó không hề ảm đạm không có ánh sáng nữa mà giống một vầng trăng lóng lánh rải ánh sáng như lụa xuống mặt đất.

Đến cát sỏi cũng bị nó mạ một tầng ánh sáng màu bạc và trở nên mềm mại hơn.

Bóng dáng Địch Chân lắc lư trong ánh sáng này, cả người thon dài, áo cà sa như lá cờ bay lên vu.ốt ve tràng hạt quấn quanh cổ hắn.
“Ngươi nói ngươi sẽ nhớ rõ, ngươi đã đồng ý với ta.” Mục Tiểu Ngọ nhìn bóng dáng sáng trong của hắn, màu đỏ trong mắt nảy lên biến thành hai ngọn lửa.
“Hắn không hề phản kháng,” giọng nói từ nơi cao truyền tới, ôn nhu như dòng suối róc rách.

Địch Chân rũ mắt nhìn mọi thứ bên dưới, từ bi và phật tính theo áo cà sa phiêu đãng, giống như chưa từng có một khắc rời xa, “Lúc bọn họ gi.ết chế.t hắn thì hắn không hề làm gì.

Chẳng lẽ như thế còn không đủ để ta hiện tại và Địch Chân trước kia hoàn toàn cắt đứt sao?”
“Cái này gọi là niết bàn, không hủy diệt thì không có tái sinh, không giảm thì không tăng, sống chết và siêu thoát mới có thể yên vui.


Cho nên đám người phàm nhìn không thấu thế gian này chết trong tay ta cũng là được ta cứu.

Tang, ta chỉ đang giúp bọn chúng thôi.” Hắn nhẹ nhàng cười lạnh, đôi mắt thoáng nhìn qua Triệu Tử Mại, “Giống như người bạn nhỏ của ngươi ấy, nếu hắn không chết trong tay của ta thì đâu có thể yên tâm thoải mái làm một tên ngốc như thế này? Thế nên ngươi cũng nên cảm tạ ta đi.”
“Nói nhiều quá.” Mục Tiểu Ngọ ngước mắt, trong đó là ngọn lửa đã dâng trào đỏ như máu, rực rỡ như ánh bình minh.

Hắc khí lại tụ tập phía trên, những yêu ma quỷ quái bại trong tay nàng đã hội tụ thành một đám mây đen áp xuống từ phía trên, cách linh hồn của Địch Chân cùng lắm là một thước, “Nhưng chắc chắn ngươi không thể tưởng tượng được người phá kế điệu hổ ly sơn của ngươi chính là Tử Mại.”
Nàng cười hê hê, khóe miệng sau đó hạ xuống, giọng cũng lạnh như băng, “Địch Chân, mẹ ngươi nguyền rủa khiến bản thân ngươi bị thương không nhẹ.

Lúc này đây ta sẽ không để cho ngươi chạy thoát.”
Bóng dáng của Địch Chân chợt giật mình, giống như rốt cuộc cũng ý thức được lời nàng có ý gì.

Bóng dáng siêu thoát phiêu dật của hắn bị một cây xương cắ.m vào, từ đỉnh đầu thẳng tới tận cằm, nhô ra khỏi cái cằm xinh đẹp của hắn giống như một que xiên cắm thẳng qua viên thuốc.
“Nguyền rủa của mẹ ngươi vĩnh viễn lưu lại trong thân thể ngươi.”
Mục Tiểu Ngọ ngước mắt cười lạnh, ngay sau đó trong tay nàng bỗng nhiên có thêm một cây châm đồng.

Thân châm bốc lên ngọn lửa như đang bị thiêu đốt.
“Niết bàn là giải thoát, là trọng sinh, không phải dùng để từ bỏ chính bản thân giống như ngươi nói.”
Châm đồng bay ra từ ngón tay của nàng phóng về phía linh hồn của Địch Chân, xuyên qua hạt châu màu trắng kia giống như đi qua mấy trăm năm mưa gió liên miên.

Nước mưa tích táp rơi xuống thấm qua mỗi góc của Chân Lạp, và hôm nay rốt cuộc nó cũng sẽ ngừng.
“Nói cho ta biết hồn phách của Tử Mại bị ngươi giấu ở đâu,” Mục Tiểu Ngọ ngửa đầu nhìn bóng dáng kia, ánh sáng linh hồn đã ảm đạm, hình dáng hắn chỉ còn lúc mờ lúc tỏ giống như bị nước cọ rửa bày ra màu xám trắng yếu ớt, “Linh hồn của Tử Mại bị ngươi giấu ở chỗ nào?”
Mí mắt nàng hơi run rẩy, trong giọng nói có thêm chút khẩn trương khó mà nhận ra.

Lo được lo mất như vậy là điều chưa từng có ở nàng.
“Ngươi nói cho ta thì ta nguyện giúp ngươi gột rửa tội ác, độ ngươi kiếp sau an ổn vui vẻ,” giọng nàng rất thấp, mặt mày rũ xuống, ánh mắt lập lòe giống như cầu xin, “Những gì Ô Nạp đã làm vì ta thì ta cũng có thể làm vì ngươi, chỉ cần…… chỉ cần ngươi giao Tử Mại ra đây.”
Địch Chân yên lặng nhìn nàng, tới giờ khắc này linh hồn cả đời kiêu ngạo kia lại không chút chống cự, mặc cho người ta xâu xé, giống như miếng thịt nằm trên thớt.
Châm đồng bốc lên ngọn lửa bao lây toàn bộ hạt châu kia, từng bóng đen trên bầu trời lao xuống xuyên qua thân thể đơn bạc của hắn.

Mỗi lần như thế giống như bọn chúng lại mang đi một phần của hắn, vì thế bóng dáng kia cũng ngày càng ảm đạm.

Nếu không phải còn có chút ánh sáng sót lại từ hạt châu chiếu sáng thì gần như không thể thấy hắn nữa.
“Hồn phách của Tử Mại ở đâu?”
“Vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ giữ nó?” Tươi cười của Địch Chân nhợt nhạt như đóa hoa quỳnh đã lụi tàn, “Vì sao ta phải giữ nó? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta còn vọng tưởng muốn làm người tốt ư? Thế nên ngươi không cần độ hóa cho ta đâu, kiếp sau làm quỷ đói cũng thế, làm súc sinh cũng được, dù rơi vào địa ngục vĩnh viễn không thể siêu sinh thì ta cũng sẽ không làm người nữa.”
Giọng nói của hắn ngày càng cao, giống như muốn tách đám yêu ma đang bao vây tiêu diệt hắn ra.

Nhưng nỏ mạnh đã hết đà, tự lực khó mà làm gì, cuối cùng câu nói kia biến thành một tiếng thở dài nho nhỏ.
Ta không muốn làm người nữa, đời này đã đủ cô độc, cần gì phải kéo dài cô độc này?
Mục Tiểu Ngọ nhìn vào đôi mắt của Địch Chân, cô độc theo ánh mắt cuối cùng của hắn lan tới trong lòng nàng.


Bỗng nhiên nàng thấy cả người rét run, thậm chí chẳng còn sức mà th.ở dốc.

Nhưng châm đồng càng lúc càng vượng, càng có nhiều bóng đen xuyên qua thân thể Địch chân kéo từng sợi hồn phách của hắn đi, ồn ào huyên náo như mưa đầu xuân se lạnh.
Một đời này thật sự quá vất vả nên mong ngươi có thể giết ta đi.
Ánh sáng trên hạt châu hoàn toàn tắt ngúm, bóng dáng của Địch Chân cũng biến mất.

Châm đồng rơi xuống từ không trung, lúc sắp rơi vào tay Mục Tiểu Ngọ thì con hổ vẫn luôn phủ phục ở một bên bỗng thả người há mồm nuốt hạt châu vào bụng sau đó đó chạy thẳng về phía bắc.

Cái đuôi màu vàng đen của nó lẫn vào bóng đêm như giọt nước rơi trên biển rộng khó mà tìm thấy.
***
Mưa đêm rơi xuống gột rửa bầu trời.
Sau một đêm mưa gió bầu trời xanh quá thể, màu xanh ấy vẫn kéo dài tới tận biển rộng, ánh mặt trời chiếu lên đó khiến biển càng thêm sáng trong giống một mặt gương dung nạp trời đất, bao phủ tang thương.
Triệu Tử Mại nhìn chằm chằm mặt biển trong chốc lát lại cảm thấy mắt hơi chua xót nên vội nhìn sang chỗ khác.

Hắn bước chân trần trên bờ cát để lại một loạt dấu chân.

Có tiếng sóng biển vang lên bên tai, nhưng dù thế nào đều không thể lấn át được một giọng nói khác.

Đó là một giọng nói hắn không biết có tồn tại vì thế hắn không thèm để ý.

Nhưng giọng nói này cứ lặp lại từ tối qua tới giờ, quấy nhiễu khiến hắn không thể tĩnh tâm, đến lời nói cũng không được lưu loát.
“Em trai.”
Vốn hắn không muốn để ý tới nó, bởi vì Tiểu Ngọ đã nói lòng hiếu kỳ là thứ khốn nạn nhất, một nửa số người chết trên đời này là do lòng hiếu kỳ của bản thân.

Đặc biệt là những kẻ không có sở trường gì lại tự cho mình là cao siêu.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Hắn rất biết bản thân mình như thế nào thế nên lúc nghe người nọ gọi hắn lập tức không thèm để ý mà rút chân ra đi luôn.

Nhưng một khắc nhấc chân lên hắn lại thấy một bông hoa.
Đó là một đóa hoa nở trên bờ cát.
Triệu Tử Mại đi về phía đóa hoa không chút thu hút kia, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ đó là Tiểu Ngọ nhất định sẽ thích nó.
Hắn đào cát sỏi xung quanh đóa hoa nhỏ sau đó cẩn thận rút cả cây hoa ra nhưng đồng thời có một thứ cũng lộ ra.

Một ngón tay túm chặt lấy rễ của bông hoa, cùng nó quấn quanh bên nhau giống như không rời.
“Em trai.” Hắn lại nghe thấy giọng nói kia, và nhận ra ngón tay kia là của Tử Đồng.

Tuy nó đã biến thành xương trắng nhưng hắn biết đó là chị mình.
***
“Triệu công tử đi đâu rồi?” Mục què vừa dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vừa sợ hãi nhìn Mục Tiểu Ngọ một cái.


Ông ta biết tâm tình nàng không tốt nên cẩn thận cực kỳ, sợ động phải vảy ngược của nàng.
Mục Tiểu Ngọ đang nhóm lửa, khuôn mặt tròn tròn bị hun thành màu đen, vừa mở miệng đã lộ hàm răng trắng lóa, “Sáng sớm hắn đã nói là muốn đi dạo, cũng không biết đi đâu.”
“Tiểu Ngọ,” Mục què cười cực kỳ mất tự nhiên, cứ nhe răng trợn mắt như một con ngựa già, “Theo ta thấy thì ngươi cũng đừng khổ sở, đứa nhỏ này mỗi ngày đều vui vẻ cực kỳ.

Kỳ thực con người ta đời này gặp phiền não cũng chỉ vì nghĩ nhiều, Tử Mại như bây giờ cũng khá tốt……”
Mục Tiểu Ngọ ném que cời lửa xuống đất, Mục què thấy thế thì cho rằng nàng muốn nổi đóa, ai biết được nàng chỉ nhìn ngọn lửa một lúc và thở dài nói, “Tử Mại lại không nói như thế, trước khi đi hắn nói với ta một câu, ông đoán xem là gì?”
“Cái gì?”
“Hắn nói lời của Địch Chân tối qua không phải không có đạo lý, sở dĩ hắn vui vẻ không phải vì biến thành kẻ ngốc mà vì ta.

Chỉ cần ta ở đây hắn sẽ thấy vui vẻ,” nàng dừng một chút, giọng có vẻ hơi nghẹn ngào.

Mục què chưa từng thấy nàng rơi lệ nên sợ quá không dám nói gì, “Lão đầu nhi, ông nói xem hắn như thế thì ngốc sao được? Bằng không sao hắn có thể nói ra đạo lý như thế, ta thấy đa số mọi người trên đời đều không thông minh bằng hắn đâu.”
“Chẳng qua ngươi cũng chỉ muốn hắn ở bên cạnh mình.

Mỗi ngày hắn đều rất vui vẻ, chỉ nguyên điểm này thì hắn đã hơn Địch Chân kia nhiều lần rồi.

Suốt đời tên hòa thượng kia chẳng thể nào thoát khỏi tâm ma của mình.”
Mục Tiểu Ngọ gật gật đầu và lại nhặt que cời lửa lên chọc chọc đống lửa đã cháy hừng hực phía trước thế là ngọn lửa lại bùng lên che khuất bóng người chạy từ xa tới.
“Tiểu Ngọ.” Nàng nghe thấy giọng hắn.

Người tới vẫn có dáng vẻ như dĩ vãng, lúc gọi nàng mỗi chữ đều chứa đầy nhiệt tình.

Nhưng có cái gì đó không giống trước, giống như gió xuân xen lẫn tiếng chim hót, hoặc là chút mật hoa dính theo mưa móc.

Mục Tiểu Ngọ nhận ra nên chậm rãi đứng dậy, chân hơi mềm nên suýt thì không đứng vững.
“Tiểu Ngọ, ta đã trở về.”
Hài cốt của thân nhân có thể vây khốn linh hồn, cũng có thể cứu rỗi.

Ít nhất một khắc kia Địch Chân vẫn không quên ý nghĩa cái tên của mình.
Lướt qua lửa trại hai người nhìn nhau không nói gì, khi gió thổi qua tình ý lưu luyến hòa quyện trong hơi thở của họ.
HOÀN


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom