Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hôn Nhân Ngọt Ngào, Vợ Yêu Em Thật Đẹp

Chương 40


Phía sau, xa Mạc Cảnh Hiên không ngừng tăng tốc đuổi theo. Hai chiếc xe nối đuôi nhau trên đường lớn mà không biết rằng phía trước là vực sâu.

Thuộc hạ bên phía Mạc Cảnh Hiên nhìn bản đồ lo lắng báo cáo: "Mạc tổng, không xong rồi phía trước là vực núi."

Hơi thở Mạc Cảnh Hiên ngày một nặng nề hơn. Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, đầu dây bên kia mau chóng nhấc máy.

"Thả cô ấy ra, tôi sẽ chừa cho bà một đường sống."

"Mày đừng có mơ. Hôm nay nếu có chết thì nó sẽ lót đường cho tao."

"Phía trước là vực núi, bà dừng xe lại đi."

Lê Doãn cười khinh bỉ, "Mày lừa ai hả?"

Cứ như thế bà ta ung dung lái xe về phía trước. Trong đầu bà ta cứ nghĩ rằng chỉ cần Thiên Tâm còn ở đây Mạc Cảnh Hiên sẽ không dám làm bừa. Đợi một lúc nữa người của bà ta đến tiếp ứng, thì bà ta dễ dàng bắt hết tất cả.

Nhưng khi nhìn lại phía trước, quả thật là đường cùng. Lúc này Lê Doãn mới hoảng hốt quăng điện thoại đi, điều chỉnh tay lái rồi đạp thắng nhưng không được. Chiếc xe cứ thế lau về phía trước.

Bà ta hốt hoảng nói: "Chết tiệt, thắng xe hư rồi."

Thiên Tâm chớp lấy cơ hội bà ta phân tâm nhào tới lấy điện thoại gấp gáp nói: "Cảnh Hiên. Mặc kệ em, sau này anh nhất định phải sống thật tốt đấy. Em sẽ đòi lại những gì bà ta nợ chúng ta."

Lê Doãn bất lực nhìn Thiên Tâm, bà ta không thể bỏ tay lái mà nhào đến lấy lại điện thoại, bà ta hung hắng quát lên: "Con khốn. Im miệng ngay cho tao."

Mạc Cảnh Hiên nghe được âm thanh từ rất lâu đã không nghe thấy thì mừng rỡ nhưng những gì cô nói làm tâm trạng anh như rơi xuống vực sâu.

"Thiên Tâm, em nghe không? Lập tức nhảy xuống xe. Đừng làm bừa."

Không, lần này cô đã hạ huyết tâm. Chỉ cần bà ta chết tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Mọi người sẽ được sống bình yên.

Thiên Tâm bật khóc: "Cảnh Hiên em yêu anh."

Tút tút.

Trong khoảnh khắc này Lê Doãn có ý định nhảy xuống khỏi xe. Nhưng khi bà ta định mở cửa nhảy xuống thì Thiên Tâm từ phía sau túm lấy tóc Lê Doãn đập mạnh đầu bà ta vào cửa xe.

"Lê Doãn, bà chết đi."

Lê Doãn đau đớn khi đầu đập mạnh như thế, Thiên Tâm cứ như thế giáng xuống mấy cái tát vào mặt bà ta.

"Lê Doãn. Hôm nay tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời với bà."

Trong lúc đó chiếc xe run lắc dữ dội, Thiên Tâm mất thăng bằng ngả về sau.

Cơn giận nổi lên, Lê Doãn quên mất việc phải bỏ trốn mà bò dậy túm lấy Thiên Tâm. Bóp chặt cổ cô quát lên: "Con khốn. Mày mà cũng đòi giết tao ư?"

Lê Doãn lập lại những gì Thiên Tâm vừa nảy làm với bà ta.

Thiên Tâm cố tình phân tán sự chú ý của Lê Doãn, cô vùng vẫy chống cự lại bà ta.

Chiếc xe cứ thế lau nhanh về phía trước. Lê Doãn hoàn toàn không biết rằng cái chết đang cận kề với mình.

Anh hít sâu một hơi rồi nói: "Đổi người lái, tôi cho xe chạy chậm lại các cậu lập tức xuống xe."

Dù không biết anh định làm gì nhưng bọn họ vẫn tuân lệnh. Anh vừa vào ghế lái, cho xe chạy chậm lại bọn họ lập tức nhảy xuống xe.

Không chần chừ, Mạc Cảnh Hiên lau xe vút đi.

Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là phải cảng xe họ lại, mục đích anh đuổi người mình xuống khỏi xe là nếu có chuyện gì bất trắc anh sẽ chết cùng cô. Hoặc là anh sẽ chết để Thiên Tâm được sống.

Nếu Thiên Tâm chết đi, anh sống trên đời này chẵng còn ý nghĩa gì cả? Ngoài mẹ anh ra, cô là người duy nhất cho anh cảm giác ấm áp của một gia đình. Cả hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh đều lên thiên đường thì anh sẽ đi tìm họ.

Trước lúc chiếc xe lau xuống vực, Mạc Cảnh Hiên chạy vụt lên cảng lại.

Khoảnh khắc nhận ra người ngồi trong chiếc xe cảng phía trước là anh, đầu Thiên Tâm như nổ tung, cô dùng hết sức đập mạnh khiến bà ta bất tỉnh rồi nhanh chóng ngồi vào đạp thắng để chiếc xe dừng lại nhưng tất cả đã quá muộn. Cô hét lên: "Cảnh Hiên. Đừng mà."

Nước mắt tuôn ra, cô đã hại Cảnh Hiên rồi.

Bởi vì tốc độ xe Lê Doãn quá nhanh nên đã hất luôn cả xe Mạc Cảnh Hiên về phía trước. Cả hai chiếc xe bay về phía trước rơi xuống.

Mạc Cảnh Hiên cố gắng bò dậy ra khỏi chiếc xe, cả cơ thể anh đầy thương tích. Anh cố gắng đến chỗ chiếc xe bên cạnh tìm Thiên Tâm. Dù chết hai người vẫn phải chết cùng một chỗ.

Thiên Tâm rơi ra khỏi xe cách đó không xa, nhìn thấy cô nằm đó anh cố gắng đến gần cô. Cả cơ thể Thiên Tâm đều là máu, nếu là người khác thì có lẽ đã không còn nhận ra cô nữa.

Mạc Cảnh Hiên đưa tay lên mũi cô, không còn hơi thở.

Anh bật khóc đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần.

Phụt

Mạc Cảnh Hiên phun ra ngụm máu, không còn thở nổi nữa. Trước lúc mất đi ý thức, Mạc Cảnh Hiên nắm chặt lấy tay cô, ý nghĩ duy nhất: "Thiên Tâm, chúng ta cùng nhau xuống dưới tiếp tục duyên nợ vợ chồng nhé. Dù có chết vẫn không chia lìa được hai ta."

Anh nghe văng vẳng bên tai tiếng Thiên Tâm cười nói: "Em nguyện ý bên anh dù ở bất cứ đâu."
 
Chương 41


Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng.

Người đàn ông mơ màng tỉnh dậy, bởi vì ngủ không đủ giấc đã tỉnh dậy đầu đau như đêm qua vừa uống rượu. Anh đưa tay day day trán, nhưng động tác anh khựng lại khi nhìn thấy người con gái đang nằm trên giường bệnh.

Điện thoại reo mãi làm anh cảm thấy rất phiền, vô thức bấm nhấc máy. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp: "Mạc tổng, chúng ta sắp trễ giờ rồi. Tôi đang ở ngoài phòng bệnh bà chủ, bảy giờ cuộc họp cổ đông bắt đầu rồi ạ."

Mạc Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh, giọng nói trong điện thoại là Từ Phóng. Anh nhìn cô gái trên giường, tay anh run run sờ mặt cô.

Rất ấm, cảm giác rất chân thật.

Chẳng lẽ anh đã sống lại? Ngày trước Thiên Tâm từng hỏi anh vấn đề này nhưng anh hoàn toàn không tin mà phủ nhận nó.

Cảm giác mừng rỡ hiện rõ trên gương mặt hoàn hảo của anh.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng thúc giục: "Mạc tổng, anh còn đó không?"

Mạc Cảnh Hiên bừng tỉnh, vội vã đáp lại: "Dời cuộc họp lại 8 giờ."

Anh tắt điện thoại như muốn xác nhận lại lần nữa anh liền mở điện thoại lên xem. Ngày tháng hiện lên, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh thật sự sống lại rồi, mà còn sống lại rất đúng lúc.

Bây giờ anh phải sắp xếp mọi chuyện để giữ an toàn cho Thiên Tâm cùng Châu Hiểu Linh rồi mới đi tính sổ với Lê Doãn.

Mạc Cảnh Hiên gọi điện phân phó người đưa Châu Hiểu Linh đi nơi khác.

Còn anh thì leo lên giường ôm lấy Thiên Tâm, lúc này có lẽ vì quá hạnh phúc nên đôi mắt anh đỏ hoe. Anh ôm rất chặt, sợ rằng buông ra cô sẽ biến mất.

"Bã xã, suýt chút nữa anh đã mất em mãi mãi rồi. Thật may mắn."

Dù ôm cô bao lâu vẫn không đủ nhưng vì còn có chuyện quan trọng hơn nên anh đành phải xa vợ yêu một thời gian ngắn.

Tiếng gõ cửa dồn dập, Mạc Cảnh Hiên xuống giường bước ra mở cửa.

"Làm gì mà lâu vậy?"

Hàn Viễn Thiên huênh hoang đi vào phòng, bực dọc lên tiếng vì phải đứng chờ quá lâu.

Mạc Cảnh Hiên theo sau vào, bước đến đắp chăn cẩn thận cho Thiên Tâm rồi mới lên tiếng: "Cậu chuẩn bị xong chưa?"

Hàn Viễn Thiên ngồi tựa vào sofa, dáng vẻ lười biếng, "Bây giờ đưa Thiên Tâm đi luôn. Đảm bảo thần không biết quỷ không hay."

Trên giường Thiên Tâm đã tỉnh lại từ bao giờ, cô loáng thoáng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ. Vì vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, âm thanh lí nhí: "Nước… nước…"

Hai người đàn ông nghe thấy anh thanh rất nhỏ, cứ nghĩ là mình đã nghe nhầm Hàn Viễn Thiên nhìn Mạc Cảnh Hiên: "Cậu có nghe gì không?"

Hai người đồng loạt nhìn về phía giường bệnh, Thiên Tâm đang nghiêng đầu nhìn họ.

Mạc Cảnh Hiên gấp gáp bước lại cúi xuống ôm chặt lấy cô: "Bã xã, em tỉnh lại rồi. Tốt quá."

Hàn Viễn Thiên: "..."

Mẹ kiếp, sáng sớm chạy đến đây ăn cơm chó.

Nhưng con nhóc kia tỉnh lại là tốt rồi. Thiên Tâm cứ ngủ mãi trên giường như thế mấy ngày nay anh ăn cũng không ngon, ngủ còn hay mơ thấy ác mộng.

"Này, cậu buông Thiên Tâm ra đi. Cậu còn ôm nữa cậu ấy sẽ ngộp mà ngất đi đấy."

Mạc Cảnh Hiên lưu luyến không muốn buông ra nhưng vì lời nhắc nhở của Hàn Viễn Thiên nên anh đành buông ra.

Anh nhìn cô gái nhỏ chớp chớp mắt nhìn mình mà trong lòng hạnh phúc không thôi.

"Em có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Thiên Tâm lắc đầu.

Hàn Viễn Thiên thấy cô không nói gì lo lắng hỏi: "Này, sao cậu không nói gì?"

Thiên Tâm thật muốn cốc đầu Hàn Viễn Thiên. Cổ họng khô khốc, ngủ thời gian dài như thế không ăn không uống thì thử là cậu có nói được ngay không? Cô đưa tay chỉ vào bình nước để trên tủ.

Bọn họ lúc này mới nhớ lại lúc nãy cô tỉnh lại đòi uống nước. Mạc Cảnh Hiên nhận lấy ly nước từ Hàn Viễn Thiên, đỡ cô tựa vào lòng mình từ từ cho cô uống nước.

Sau khi có chút nước vào người, Thiên Tâm mới lí nhí nói được: "Lúc nãy hai người định đưa em đi đâu?"

Mạc Cảnh Hiên thấy không còn nhiều thời gian nữa, dù cô vừa mới tỉnh dậy anh không nên để cô một mình nhưng anh vẫn phải đi. Sau khi giải quyết xong Lê Doãn mọi người mới có thể sống yên ổn được.

"Cậu ấy sẽ đưa em đến nhà cậu ấy nghỉ ngơi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện anh sẽ đến đón em."

Cô lo lắng nhìn anh: "Chuyện gì? Có phải liên quan đến Lê Doãn không?"

Anh gật đầu, quả nhiên Thiên Tâm biết chuyện nên bà ta mới ra tay với cô. Đôi mắt anh lạnh lẽo, nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp: "Em ngã cầu thang là do bà ta đúng không?"

Cô gật đầu, tóm tắt lại cho anh nghe toàn bộ câu chuyện.

Hàn Viễn Thiên bức xúc nhanh miệng nói: "Mẹ nó, đúng thật độc nhất là lòng dạ đàn bà."

Cô gái duy nhất trong phòng: "..."

"Cảnh Hiên, thật ra Châu Hiểu Linh là chị em song sinh với em. Anh có thể đừng tính toán với chị ấy không?"

"Được, dù sao cô ấy vẫn chưa làm gì quá đáng. Người nợ cô ấy là ba anh, ông ấy phải trả giá."

Mạc Cảnh Hiên thấy không còn nhiều thời gian, nếu còn dây dưa ở đây chắc chắn sẽ bứt dây động rừng. Anh nhanh chóng bảo Hàn Viễn Thiên đưa cô đi theo lối đi riêng đã được sắp xếp sẵn.

Trước khi Hàn Viễn Thiên bế cô ra ngoài, anh lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô, cưng chiều nói: "Ở đó có bác sĩ, không khỏe chỗ nào phải nói cho bác sĩ. Đợi anh xử lí xong công việc lập tức đến đón em."

Hàn Viễn Thiên tức tối trừng mắt nhìn hai người họ. Đến lúc nào rồi còn tình tứ, nhìn chướng mặt thật sự.
 
Chương 42


Sau khi Hàn Viễn Thiên đưa Thiên Tâm đi, anh xác nhận Châu Hiểu Linh đã đến nơi an toàn mới an tâm bố trí người đóng giả hai người họ đến bắt gọn bọn chúng.

Đúng tám giờ tại Mạc thị.

Mạc Cảnh Hiên đến dưới tòa nhà liền gặp ông cụ Mạc đã đứng đợi anh.

"Ông nội."

Ông cụ dùng gậy đánh vào chân anh, ghét bỏ nói: "Thằng ranh con, nếu không phải ông nội sáng suốt có phải con định giấu không cho ông biết không?"

Anh cười cười nhìn ông cụ.

Sau đó hai người cùng lên tầng đi đến phòng họp.

Các vị cổ đông trong phòng hợp nhìn ông cụ Mạc cùng anh bước vào liền đứng lên chào hỏi: "Chủ tịch. Tổng giám đốc Mạc."

Từ khi bước vào phòng, ánh mắt sắc bén của Mạc Cảnh Hiên luôn nằm trên người Lê Doãn. Bà ta vẫn là bộ dạng hống hách đó, không xem ai ra gì vì cứ nghĩ mình đã có tất cả. Nhớ lại hình ảnh bà ta hành hạ Thiên Tâm, vì bà ta mà cô mới bị thương sau đó lại vì bà ta mà anh và cô mới lao xe xuống vực chết đi thì anh chỉ muốn xé xác bà ta ra.

Ông cụ ngồi xuống ghế chủ tịch, liếc nhìn Lê Doãn rồi vẫy tay để mọi người ngồi xuống mới lên tiếng nói: "Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện số liệu mật để lộ ra ngoài."

Mấy vị cổ đông kia thấy ông cụ thì khí thế giảm đi không ít, chỉ có Lê Doãn huênh hoang lên tiếng: "Chủ tịch, tôi đề nghị cắt chức Mạc Cảnh Hiên. Vì cậu ấy là người nắm giữ số liệu nhưng lại nó để lộ ra ngoài làm ảnh hưởng đến Mạc thị."

Một trong các vị cổ đông theo ông cụ Mạc đã lâu lên tiếng: "Bà Mạc, theo lý thì bà không có tư cách dự buổi họp này. Đã để bà ngồi đây đã là vinh dự của bà rồi."

Lê Doãn cười lớn, nhìn vị cổ đông kia rồi nói: "Đừng vội."

Bà ta đưa ra một bản hợp đồng chuyển nhượng, trong đó ghi rõ Mạc Cảnh Hành đã chuyển toàn bộ 20% cổ phần sang tên bà ta.

"Thế nào? Như vậy đã đủ ngồi đây chưa?"

Vị cổ đông kia khuôn mặt trắng bệch ra, tất cả tiếng xì xào bắt đầu nổi lên.

Ông cụ Mạc tức giận đập mạnh xuống bàn: "Năm đó tôi không để cô bước vào Mạc gia là quyết định đúng nhất cuộc đời tôi."

"Ba à, chẳng phải cuối cùng con vẫn được làm Mạc phu nhân sao?" Giọng nói bà ta đầy vẻ trêu chọc.

Ông cụ Mạc giận đỏ mặt quát lên: "Cô… loại đàn bà ác độc."

Nhìn dáng vẻ đó của Lê Doãn ông cụ Mạc không nhịn được nữa, ông cụ đưa cho Mạc Cảnh Hiên một phong thư rồi nói: "Cháu đọc lớn cho tất cả mọi người cùng nghe."

Anh nhận lấy, mở ra xem. Bên trong là bản di chúc của ông cụ Mạc.

Mạc Cảnh Hiên bắt đầu đọc: "Tôi Mạc Cảnh Hạo. Nay, trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị bất kỳ một sự lừa dối, đe dọa hoặc cưỡng ép nào, tôi lập di chúc này để định đoạt như sau: Sau khi tôi chết đi 20% cổ phần mới chính thức thuộc về Mạc Cảnh Hành con trai tôi…"

Sau khi anh đọc xong, ông cụ mới lên tiếng: "Nhưng hôm nay tôi quyết định rồi, 20% cổ phần sẽ lập tức chuyển giao sang cho Mạc Cảnh Hiên." Ông cụ nhìn Lê Doãn rồi nói tiếp: "Từ Phóng, đưa người phụ nữ này ra ngoài."

Bây giờ thái độ của Lê Doãn hơi mất bình tĩnh nhưng bà ta vẫn nghĩ rằng mình còn đường lui là Thiên Tâm. Có cô trong tay thì bà ta sợ gì không lấy hết số cổ phần kia.

Lúc này Mạc Cảnh Hiên mới nói: "Vài ngày trước tôi đã âm thầm thay đổi số liệu và đã điều tra được người để lộ số liệu cũ ra ngoài."

Anh cho người trình chiếu thông tin người đó lên màn hình, kết quả điều tra được là Lê Doãn.

Mạc Cảnh Hiên cho phát luôn đoạn ghi âm cuộc đối thoại của bà ta và Mạc Cảnh Hành.

Ông cụ Mạc không kiềm được cơn giận đứng bật dậy: "Từ Phóng mau đưa nó giao cho cảnh sát. Đừng để cô ta làm Mạc gia thêm mất mặt nữa."

Lê Doãn gương mặt không còn chút máu, tại sao Mạc Cảnh Hiên lại có đoạn ghi âm kia chứ? Chết tiệt, chắc chắn có liên quan đến Mạc Cảnh Hành.

Nhưng bà ta vẫn không chịu thua, nhưng khi bà ta mở điện thoại lên thì vẫn chưa nhận được thông tin nào từ thuộc hạ mình cả, bà ta vẫn mạnh miệng nói: "Mạc Cảnh Hiên, trước khi bắt tôi đi cậu hãy nghe này đã."

Anh nhếch mép cười nhìn bà ta: "Không cần. Người của bà đã bị bắt cả rồi, bọn chúng cũng đã khai ra hết rồi."

Lê Doãn không tin vào tai mình, vội vàng mở điện thoại lên gọi. Nhưng đổi lại chỉ là tiếng tút tút không liên lạc được.

Nỗi sợ dâng lên trong lòng bà ta, lúc này Lê Doãn muốn tìm cách trốn khỏi đây nhưng không kịp. Cảnh sát ập vào ra lệnh bắt giữ Lê Doãn.

Lúc này Lê Doãn như phát điên, bà ta rút súng ra chĩa súng về phía cảnh sát, mọi người trong phòng sợ hãi chạy tán loạn ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn cảnh sát, ông cụ Mạc và Từ Phóng: "Có biết tại sao tôi làm vậy không? Tất cả là tại vì ông đấy Mạc Cảnh Hạo. Nếu ông không tác thành cho Mạc Cảnh Hành và mẹ nó thì ông ta sẽ không bỏ rơi mẹ con tôi. Con trai tôi cũng không chết thảm như thế. Ông trời không có mắt nên tôi phải tự mình ra tay."

Đợi đến lúc bà ta phân tâm, cảnh sát liền chớp cơ hội khống chế được Lê Doãn. Tịch thu súng đưa bà ta đi. Trước khi Lê Doãn bị đưa đi bà ta không ngừng nguyền rủa: "Mạc gia các người sẽ không được sống yên, sẽ chết thê thảm hơn con trai tôi. Haha."

Ông cụ Mạc nghe những lời bà ta nói thì thất thần, trong lòng không ngừng tự trách. Ông đã gián tiếp gi ết chết cháu trai của mình, tội này ông không thể tha thứ cho bản thân mình được.

Sau đó ông cụ trở về cho điều tra lại chuyện năm đó, quả nhiên là như vậy. Ông cụ bỏ ăn bỏ uống mấy ngày liền rồi quyết định dùng khoảng thời gian còn lại của mình ở trong chùa ăn chay niệm phật để chuộc lại lỗi lầm của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom