Cập nhật mới

Dịch Full Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 340: C340: Cần sửa chữa bù đắp


Bạch Ấu Vi khom lưng cầm con thỏ lên, đặt ở trên đùi, sờ sờ.

Cả bàn tay dính mỡ.

Cô ghét bỏ nhíu mày, xé một mảnh khăn trải bàn làm khăn lau tay.

“Ai biết hệ thống nghĩ như thế nào… Hơn nữa, những đạo cụ này đều là phần thưởng trò chơi đưa cho tôi.” cô một bên lau, một bên chậm rãi nói, “Nếu đưa cho tôi, có lí nào không cho tôi dùng!? Như vậy quá coi thường quy định. Về phần có ảnh hưởng đến sự cân bằng hay không…”

Cô ngẩng đầu, cười với nó một cái, “Chẳng lẽ chuyện này không phải là trách nhiệm của quan giám sát sao?”

Quan giám sát: “…”

Bạch Ấu Vi không nhìn nó nữa, thả khăn tay, đẩy xe lăn đi, chậm rãi rời khỏi phòng ăn.

Quan giám sát nhìn bóng lưng của cô, tâm tình trải qua phập phồng.

Người khác sử dụng đạo cụ, nhưng mà cô ta!


Cô ta dùng đạo cụ sử dụng đạo cụ!

Hai cái có giống nhau không?!!

… Song, cô nói mấy câu đúng, giữ gìn sự cân bằng của trò chơi là trách nhiệm của mỗi quan giám sát!

Nó hít một hơi thật sâu, mặc dù nó không cần hô hấp, chỉ là theo mức độ phong phú của số liệu tăng dần, gần đây tâm trạng của nó càng ngày càng có xu hướng giống một con người.

Nó dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái vào không khí.

Một quả cầu từ trên không rơi xuống —

“Gọi ta qua đây làm chi?” Cầu nhìn hai bên, “Đây là phó bản trò chơi mà mi phụ trách hả? Ôi chao ~ phí không ít tâm tư! Giống trạm gác đẹp đẽ ~”

Nó không không có tâm tình tán gẫu, trực tiếp hỏi Cầu: “Ta vừa kiểm tra số liệu, phát hiện trong tay một người chơi có phần thưởng từ phó bản số 7016! Đó là mi phụ trách khu vực, phần thưởng này rõ ràng sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự cân bằng của trò chơi! Tại sao mi đưa nó cho người chơi?! Lẽ nào mi không biết làm thế có thể ảnh hưởng đến việc các trò chơi khác không thể vận hành bình thường!”

Cầu ngẩn người, sau đó tức giận nói: “Này! Đừng cho rằng số liệu mẫu của mi phong phú hơn ta là có thể la lối om sòm với ta nhé! Mi chẳng qua là một quan, giám, sát, thực, tập! Chớ đắc ý ở trước mặt ta!!!”

Cầu hung hăng đập một một cái trên sàn nhà, tỏ vẻ phẫn nộ!

Sàn nhà bị đập ra một cái hố rất to.

Còn Cầu biến mất.

Quan giám sát đau đầu, gọi Cầu lên nữa:

“Phó bản số 7016 là mi phụ trách! Mi phải quay về sửa lỗi! Trong tay người chơi còn có một con thỏ, không tra được phó bản ghi chép!”

Cầu không xuất hiện, chỉ truyền đến âm thanh:


“Tự mi sửa chữa đi! Ta sẽ không giúp mi!”

Quan giám sát nghiến răng nghiến lợi: “Ta là quan, giám, sát, thực, tập! Quyền hạn không đủ!”

Lần này không có câu trả lời.

Nó đang muốn gọi lại mấy lần, lúc này, nghe Cầu trả lời đầy mỉa mai: “Đáng đời mi.”

Quan giám sát: “…”

Tại sao lại đáng đời nó? Rõ ràng là các người gặp phải phiền toái!!!



Bạch Ấu Vi đang tắm cho con thỏ trong phòng vệ sinh.

Lúc bê chén đĩa, móng vuốt nhung khó tránh khỏi dính vào một ít dầu mỡ và nước canh, rất khó giặt sạch.

Chu Xu và Tô Mạn từ bên ngoài trở về, theo ào ào tiếng nước tìm được Bạch Ấu Vi ở trong phòng vệ sinh.

“Có phát hiện không?” Bạch Ấu Vi hỏi, trong tay dùng sức vắt khô con thỏ, cái đầu mướt mượt của nó bị xoắn thành một cái quẩy.


Chu Xu và Tô Mạn đều lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, nản lòng mất tinh thần.

“Giống tầng hai, trên tầng ba đều là vàng bạc châu báu và bộ sưu tập quý hiếm, đồng hồ, thảm lông, mô hình… Nhưng không tìm được căn phòng bị khóa.”

Bạch Ấu Vi hỏi: “Có đếm không? Tầng ba có bao nhiêu căn phòng?”

Hai người ngẩn người.

“Sao thế, hai người không đếm hả?” Bạch Ấu Vi buông thỏ, nhìn về phía các cô.

“Hơn một trăm cái!” Tô Mạn do dự nói, “Căn phòng quá nhiều, mọi người tìm mà đầu choáng váng, ban đầu còn đếm, sau đó quên mất tiêu.”

Chu Xu chợt thì thào: “Bố cục tầng trên tầng dưới hoàn toàn giống nhau, tầng ba chắc cũng có 128 căn phòng, nếu tầng nào thiếu thì nói lên căn phòng bị khóa bị giấu đi!”

Cô vỡ lẽ, quay người chạy ra ngoài: “Để tôi đi đếm lại!”

“Trở về.” Bạch Ấu Vi gọi cô, hỏi, “Xuống tầng hầm chưa?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 341: C341: Công tước đã trở về


“Vu Á Thanh dẫn người đi rồi, Chu Xu lo lắng cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện, chi bằng chúng tôi quay lại xem.” Tô Mạn hỏi, “Hiện giờ cần đi tầng hầm sao?”

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, lắc đầu: “Quên đi, tiết kiệm thời gian, chúng ta ra sân xem thử, nếu Vu Á Thanh phát hiện manh mối, cũng không giấu giếm.”

Cô cảm thấy Vu Á Thanh là một người phụ nữ thẳng tính như sắt thép, có chút ghét cái tính đó, song cô ta chắc chắn khinh thường kiểu ngấm ngầm giở trò.

Sắc trời dần tối, tốc độ vầng thái dương xuống phía tây nhanh hơn các cô tưởng tượng.

Mỗi người theo bản năng tăng nhanh tốc độ.

Ngoại trừ bảy căn phòng của cô dâu, tất cả phòng còn lại ở tầng một là phòng trống.

Căn phòng tầng hai, tầng ba chứa đầy vàng bạc châu báu.

Tầng hầm chồng chất đống đồ linh tinh và bụi, không tìm ra điểm đáng ngờ.


Trong sân ngoài hoa vẫn là hoa, tương tự không có bất kỳ phát hiện nào.

Các cô hao phí nửa ngày, không thu hoạch được gì, mà sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối…

Cuối cùng, bảy cô dâu tập hợp ở đại sảnh.

Triệu Lan Phân thoát lực ngồi trên ghế sô pha, thở hồng hộc, “Các người tìm đi, tôi không được, tôi không nhấc nổi một bước!”

Cả người bà ta như tan chảy, sau lưng ướt đẫm, lễ phục cô dâu màu trắng bó sát vào người giống như mạng nhện tái nhợt.

Trình Thiến cũng nhếch nhác như vậy, cả người ướt đẫm.

Cô và Triệu Lan Phân chưa từng đi vào trò chơi hay mê cung, thể chất kém nhất trong số bảy người, chạy tới chạy lui ở trong trang viên rộng lớn, thực sự không chịu nổi.

Bạch Ấu Vi nhìn vầng thái dương ngả về phía tây bên ngoài, thấp giọng nói: “Tôi nhớ có một phòng ở tầng hai trưng bày vài vũ khí, mọi người đi chọn một cái đi! Tránh lát nữa xảy ra chuyện, trong tay không một tấc sắt.”

Trò chơi không cho phép người chơi mang theo vũ khí, nhưng cho phép người chơi sử dụng vật phẩm trong trò chơi.

Vu Á Thanh và Hồ Nhã đứng dậy đi lựa chọn vũ khí.

Trình Thiến và Triệu Lan Phân dù mệt mỏi không đi nổi cũng cắn răng đứng lên.

Cuối cùng ngoại trừ Bạch Ấu Vi, hầu như mỗi người đều cầm một thanh kiếm của kị sĩ.

Lúc chuông reo báo bữa vang lên, quan giám sát thấy những người phụ nữ này với biểu cảm nặng nề đi vào nhà hàng, trong tay mỗi người kéo kiếm sắt nặng nề, không nhịn được cười.

“Mọi người chắc chắn muốn làm thế không? Mang theo vũ khí dùng bữa tối với Công tước dường như muốn mưu sát chồng, chẳng lẽ không sợ Công tước nổi giận?”


Nó vừa nói như vậy, mấy người phụ nữ biến sắc, không biết nên cầm kiếm trong tay hay thả xuống.

Chu Xu nhìn mọi người, ôn hòa nói: “Công tước đại nhân sẽ không tức giận, chúng tôi chỉ lo lắng ngài ấy đi sớm về trễ mỗi ngày, cho nên muốn đưa cho ngài một thanh kiếm phòng thân. Mọi người mau giấu kiếm dưới mặt bàn đi! đây là món quà thần bí mà chúng ta chuẩn bị, không nên để cho Công tước thấy.”. Đam Mỹ Hay

Cô nói có lý có tình, ngay cả quan giám sát không khỏi liếc nhìn cô thêm một cái.

Mấy người phụ nữ vừa giấu kỹ thanh kiếm, cánh cửa bên ngoài bỗng nhiên phát ra một tiếng rầm rất lớn!

Không có dấu hiệu, một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa!

Hắn xuất hiện quá đột ngột, mọi người giật nảy mình, quay người nhìn lại, tiếp đó tất cả biến sắc!

Gồm cả Bạch Ấu Vi, cô hoảng hốt vì bị ghê tởm!

“Bữa cơm của ta ở đâu?! Các người muốn bỏ đói ta hả?!!”

Giọng gã đàn ông hùng hậu vang dội, nổi giận gào thét quanh quẩn khắp phòng khách!

Theo hắn đến gần, các cô từng bước thấy rõ ngoại hình của anh – thay vì gọi “hắn”, gọi bằng “Nó” thì đúng hơn, bởi vì… rõ ràng Công tước có một gương mặt dã thú!


Hắn mặc lễ phục của quý ông, người khổng lồ như gấu lớn, gương mặt phủ kín lớp lông dày màu tím sẫm! Dưới ánh đèn soi sáng, bộ râu hiện lên quầng sáng màu xanh lam!

Râu Xanh!

Hắn chính là Râu Xanh!

Trong lòng mọi người lạnh run, sợ hãi nhìn hắn.

Lại thêm một tiếng rầm!

Một con trâu máu me đầm đìa rơi xuống bàn ăn, đập vỡ khay, làm những người phụ nữ này hoảng sợ.

Công tước túm lấy sừng và chân con trâu, không tốn nhiều sức lực xé toạc cái đầu trâu! Tiếp theo, hắn mở miệng cắn chân con trâu một cái, xoẹt một tiếng, kéo xuống miếng thịt đỏ au, lập tức nuốt xuống.

“Các cô dâu của ta, vì sao các người không ăn?” ánh mắt Công tước lạnh như băng đảo qua các cô, “Lẽ nào… Các người không dùng cơm với ta?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 342: C342: Đánh nhau


Hắn xé mở bụng con trâu, máu me và nội tạng lòi ra ngoài, từ bên trong móc ra một khối gan, máu đầm đìa ném lên bàn!

Đùng một tiếng.

Máu me bắn tung tóe lên quần lụa mỏng màu trắng của cô dâu.

“Nếm thử đi! Đây là bộ phận ngon nhất.” Hắn nhếch môi, lộ ra nụ cười rùng rợn, trên hàm răng không thuộc về loài người còn dính vụn thịt tươi đỏ au.

Người ngồi ở bàn ăn câm như hến, không ai dám di chuyển!

Bạch Ấu Vi nhíu mày nhắm mắt một cái, vẻ mặt không che giấu sự chán ghét.

“Vì sao không ăn?” Nụ cười trên mặt Công tước dần thu lại, đồng thời con ngươi màu vàng như dã thú thu hẹp, “Lẽ nào các người không thương ta?! Đám phụ nữ các người! Cả lũ bịp bợm!!!”

Hắn tức giận đập vào bàn ăn, trong cơn chấn động mạnh bộ đồ ăn bắn lên cao rồi rơi xuống bàn leng keng! Ngay cả con trâu máu me be bét kia cũng run run như thể mấy giây sau sẽ sống lại!


Triệu Lan Phân là người không ngồi yên đầu tiên, sợ đến mức hét toáng lên, quay người chạy!

“Quay về!” Vu Á Thanh hét lớn.

Công tước càng thêm tức tối, gầm thét đuổi theo!

Triệu Lan Phân đã sụp đổ, vừa trốn vừa kêu khóc: “Quái vật! A a a quái vật!!!”

Thông thường sự sợ hãi sẽ lan tràn.

Triệu Lan Phân vừa chạy, Trình Thiến cũng ngồi không yên, run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Vu Á Thanh, sắc mặt tái nhợt nói: “Đi… Chúng ta đi mau…”

“A a a!!!”

Đột nhiên một tiếng hét chói tai, vô cùng thê thảm vang vọng toàn bộ phòng ăn!

Chỉ thấy Triệu Lan Phân bị vấp bởi chính bộ áo cưới dài thượt, Râu Xanh bước nhanh mấy bước, túm lấy tóc bà ta!

Hình như bà cảm nhận được cái chết của mình đến gần, cho dù đã bị bắt, nhưng bà vẫn kêu thảm thiết! Bà dùng hết sức lực trong người để giãy giụa! Da đầu bị kéo tới mức biến dạng, chảy máu, bà không ngừng khóc lóc nhưng không hề có tác dụng!

Bà giống như một con cá bị mắc trong lưới đánh cá màu trắng, tuyệt vọng, thê thảm!

Râu Xanh túm tóc Triệu Lan Phân kéo đi, một đường kéo ra khỏi phòng ăn —

Tô Mạn khom lưng nhặt thanh kiếm giấu dưới bàn ăn, trực tiếp đuổi theo!


Vu Á Thanh thấy thế, cũng cầm kiếm của mình, đuổi theo Tô Mạn.

Hồ Nhã và Chu Xu do dự vài giây, tương tự cầm vũ khí lên đuổi theo.

Còn lại Trình Thiến, nhìn đồng đội giơ kiếm sắt về phía Râu Xanh, cô ta sợ đến mức mặt không còn giọt máu, run run nói: “Các người… Các người điên hết rồi hả? Các người làm sao có thể là đối thủ của hắn…”

Trong lúc nói, cô lại thấy Bạch Ấu Vi cũng đẩy xe lăn đi, lập tức ngạc nhiên hỏi: “Cô cũng muốn qua đó à?! Có phải các người điên hết rồi không?! Công tước đã bị chọc giận, đi qua sẽ chết! Bị hắn giết chết!!!”

Bạch Ấu Vi nhíu mày một cái, liếc cô ta một cái, hờ hững thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.

Trình Thiến cực kỳ sợ hãi, nhưng cô ta còn sợ ở một mình hơn. Trong phòng ăn chỉ còn mỗi cô ta, quan giám sát cũng chẳng biết đi đâu, con trâu trên bàn trâu chảy máu ồ ồ, chảy đầy đất, dinh dính, tanh nồng, con mắt đỏ rực ở đầu trâu nhìn chằm chằm cô…

Nước mắt cô ta không ngừng chảy, cắn cắn môi, cố chống đôi chân mềm nhũn đuổi theo Bạch Ấu Vi —

Mấy người phụ nữ đi trước đã đến chỗ cầu thang xoắn ốc ở đại sảnh.

Tô Mạn và Vu Á Thanh vây công một trái một phải, thiết kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh đâm vào phần lưng của Râu Xanh! Song lưng hắn cứng rắn như tảng đá, mũi kiếm đâm vào ba phần thì không để đâm sâu thêm nữa!


Râu Xanh nổi giận gầm lên một tiếng, quay người cầm thân kiếm, dùng sức mạnh kéo ra!

Vốn dĩ vết thương không lớn, bởi vì hắn dùng sức nên miệng vết thương sâu hơn, lớn hơn!

Máu đỏ tươi thấm ướt bộ râu rậm, bởi vì chảy máu hắn càng cuồng bạo, gầm to, giơ kiếm đập Vu Á Thanh va vào tường!

Vu Á Thanh há to miệng phun ra ngụm máu.

Tô Mạn không có kiếm, gỡ xuống roi da ở bên hông.

Chu Xu kéo cô ra sau, lấy ra hai hạt trân châu, dùng sức ném về phía Râu Xanh!

Rầm!

Một hạt trân châu nổ tung bên tai Râu Xanh!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 343: C343: Chết một người


[Trứng mà thủy quái không vứt bỏ — bị đập trúng rất đau, có tỷ lệ 20% phát động hiệu quả nổ tung như mìn.]

Hạt trân châu Chu Xu ném ra như một đòn sấm sét, nổ nửa bên mặt Râu Xanh be bét máu thịt!

“A a a a mặt của ta!!!” dã thú hình người lớn tiếng rít gào, xoay người lại, “Người phụ nữ đáng chết! Ngươi dám! –“

Hắn gầm to, nhặt thanh kiếm rơi trên mặt đất, quăng về phía đầu Chu Xu!

Tô Mạn kéo tay Chu Xu lui về sau né tránh, lúc xuống cầu thang lảo đảo một cái, lưỡi kiếm sắc bén sượt qua cánh tay Chu Xu, hai người té ngã! Số hạt trân châu còn lại trong tay rơi vãi dưới đất!

Chu Xu không để ý đến việc đứng dậy, quỳ dưới đất sốt ruột nhặt hạt trân châu, la to với Tô Mạn: “Không được để cho hắn mang Triệu Lan Phân đi! Cho dù không cứu được người cũng phải giết Công tước! Nếu không đêm mai hắn còn tiếp tục giết người!”

“Anh phải đi!” Vu Á Thanh lau đi máu ở khóe miệng, nhặt kiếm lên đuổi theo lên lầu.

Tốc độ của Râu Xanh nhanh hơn!

Thân hình hắn khổng lồ nhưng không cồng kềnh, kéo Triệu Lan Phân đi lên cầu thang xoắn ốc rất nhanh, đi thẳng lên tầng ba!

Dưới lầu, Vu Á Thanh, Tô Mạn, Hồ Nhã đuổi theo sát nút, nhưng khi các cô đến tầng ba thì phát hiện hành lang hai bên trống trơn, không thấy bóng dáng tên Râu Xanh.


Rầm!

Tiếng cửa phòng đóng sập lại vang lên ở hành lang.

Ba người phụ nữ thở phì phò nhìn trái nhìn phải, phán đoán hắn đi vào căn phòng nào đó. Đúng lúc này, lần thứ hai tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên!

“A a a a!!!”

Không biết phải chịu nỗi đau đớn nhường nào, Triệu Lan Phân hét tê tâm liệt phế!

Âm thanh này vang vọng trong cả ngôi nhà, lúc như truyền đến từ bên phải, lúc lại như vang lên từ bên trái. Nếu cẩn thận lắng nghe, không chỉ nóc nhà, quanh quẩn bậc thang, giấy dán tường in hoa phục cổ, khắp nơi đều có tiếng kêu của bà ta!

Sởn cả gai ốc!

“Triệu Lan Phân!” Vu Á Thanh hô to, mở hết căn phòng này rồi lại chạy đến căn phòng khác, làm thế nào cũng không tìm được Triệu Lan Phân.

Âm thanh đó chưa dừng lại.

Thét đến khàn cả giọng, thét đến biến âm, thét đến khi không thở nổi, sau đó dừng lại ở âm cao nhất!

… Ngừng.

Cả công trình kiến trúc yên tĩnh.

Vu Á Thanh cắn răng, đấm mạnh một quyền vào tường!

Cô biết, Triệu Lan Phân đã chết.



Sự im lặng, không biết giằng co bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, có lẽ đã qua mấy phút…


Vu Á Thanh hít sâu, nhấc chân đi về phía trước, bắt đầu tìm từng phòng.

Tô Mạn và Hồ Nhã cũng tham dự vào việc đó.

Bởi vì Bạch Ấu Vi đã nói tổng số phòng, lúc Tô Mạn tìm kiếm, cô âm thầm đếm số căn phòng.

Nhưng mà, các cô đã mở 128 cánh cửa, không thu hoạch được gì!

Vẫn là căn phòng chất đầy vàng bạc châu báu, không có Râu Xanh, không có Triệu Lan Phân, tựa như hai người đó biến mất trong không khí.

Ba người phụ nữ trở lại chỗ cầu thang xoắn ốc, nhất thời hết cách.

Hồ Nhã kinh ngạc nhìn Vu Á Thanh, chần chừ hỏi: “Tổ trưởng… Chúng ta, còn tìm không?”

Vu Á Thanh nhắm mắt, buồn bực nói: “Xuống lầu trước.”



Chu Xu ở dưới lầu tâm phiền ý loạn nhặt hạt trân châu.

Những đạo cụ này quá tròn quá trơn, rơi xuống đất thì không biết lăn vào góc nào, tìm một vòng cũng chỉ tìm được 6 hạt.


— cô được chia 10 hạt trân châu trong nhà thú bông, vừa nãy dùng 2 hạt, hiện tại phải còn 8 hạt mới đúng.

Thiếu hai hạt, tìm mọi cách cũng không thấy.

Cô ngẩng đầu, muốn cho Trình Thiến xê dịch vị trí. Còn chưa mở miệng, Trình Thiến như mèo bị đạp đuôi, giọng chói tai kêu gào:

“Cô nhìn tôi làm gì?! Tôi không lấy hạt trân châu của cô!!!”

Chu Xu: “Tôi không có ý đó…”

“Đi ra!” trạng thái tinh thần Trình Thiến rất không ổn định, căng thẳng trừng mắt với Chu Xu, “Cách tôi xa một chút! Không được phép tới gần tôi!”

Chu Xu cau mày, nhìn cô ta một lúc, nói tiếp, im lặng tới bên cạnh Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi hỏi: “Cô sao thế?”

Chu Xu nhìn thoáng qua Trình Thiến lần nữa, “… Không có gì.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 344: C344: Tiếng kêu thảm thiết


Hai hạt trân châu còn lại, 80, 90% bị Trình Thiến nhặt.

Nhưng cô biết làm thế nào? Cướp đoạt hay lục soát người? … Bất kể biện pháp nào đều có thể trở thành một cọng cỏ làm đối phương tan vỡ.

Chu Xu không muốn làm như vậy.

Bởi vì người bị đẩy vào đường cùng sẽ nổi điên.

Tô Mạn và Vu Á Thanh, Hồ Nhã từ trên lầu đi xuống, sắc mặt đều khó coi.

Chu Xu tiến lên hỏi các cô: “Có thấy Râu Xanh đi đâu không? Chỗ hắn đi rất có thể chính là căn phòng bị khóa, e rằng manh mối thông quan ở đó!”

Hồ Nhã nói: “Tốc độ của hắn quá nhanh, chờ chúng tôi chạy lên tầng ba đã không thấy hắn, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa!”


Hồ Nhã nói rất gấp, như muốn khẩn cấp giải phóng cảm xúc căng thẳng bị kiềm nén lại lúc ở tầng ba, nhiều lần cường điệu: “Hắn quá nhanh! Một bước có thể nhảy cóc qua sáu, bảy bậc thang! Giống như một quái vật! … Không phải, không đúng, hắn chính là một quái vật!”

Chu Xu không nhịn được hỏi: “Trên mặt đất không có dấu vết bị kéo lê à? Hoặc là vết chân, vết trầy, có không?”

Sắc mặt Hồ Nhã tái nhợt lắc đầu.

Tô Mạn tiếp lời, giải thích: “Thảm trải sàn ở tầng ba cũ kỹ, trước mỗi cánh cửa đều có dấu vết, không cách nào phân biệt rõ ràng.”

Cô nói xong, dừng một chút, nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Tôi đã đếm căn phòng, giống như tầng hai là 128 căn, mỗi căn phòng đều được kiểm tra, không tìm ra Công tước và Triệu Lan Phân.”

Bạch Ấu Vi nhíu mày, ngồi trên xe lăn vỗ về con thỏ nhung, chìm vào suy nghĩ.

Cô đi đứng không thuận tiện, không có cách nào chạy lên chạy xuống nhanh nhẹn như những người khác. Có điều nếu Tô Mạn và Hồ Nhã cùng nói như vậy, có tìm thêm lần nữa cũng không thay đổi được gì.

Trừ phi các cô có đề xuất mới.

Bạch Ấu Vi ngẩng đầu lên, nhìn cái đèn chùm thủy tinh khổng lồ treo trong đại sảnh, theo cái đèn lộng lẫy này, có thể thấy cầu thang xoắn ốc thông lên tầng cao nhất, được nối với lan can ở tầng ba.

“Quan giám sát nói, trang viên này cộng thêm tầng hầm tổng cộng có bốn tầng, các người đều thấy Công tước đi tầng ba, mà tầng ba lại là tầng cao nhất, như vậy căn phòng bị khóa chắc chắn ở tầng ba.”

Cô như có điều suy nghĩ thì thào: “… Chẳng lẽ có cửa ngầm?”

“Nếu có cửa ngầm, sợ rằng chỉ có thể chờ đợi đến ngày mai để tìm kiếm.” Im lặng nãy giờ, Vu Á Thanh trầm thấp mở miệng, “Ánh sáng ở tầng ba khá tối, rất khó tìm ra dấu vết.”


Ban ngày, trang viên này ngập tràn ánh sáng, đến buổi tối lại âm u quỷ dị, ngọn đèn giảm dần theo các tầng.

Phòng khách tầng một đèn đuốc sáng trưng, tầng hai tối hơn, đến tầng ba giống như con ngõ nhỏ u ám, bóng đèn cũ kỹ tỏa ra ánh sáng lay lắt.

Trình Thiến nghe lời Vu Á Thanh nói, gần như sắp khóc, “Chúng ta… Chúng ta phải qua đêm ở chỗ này hả? Chúng ta sống được qua đêm nay sao…”

“Cái này không cần phải lo lắng.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Hình như Công tước mỗi ngày chỉ được giết một người. Vừa rồi các người tấn công hắn, hắn cũng chỉ đứng tại chỗ phản kích, cái tay giữ chặt Triệu Lan Phân đến lúc bỏ đi cũng không chủ động làm các người bị thương. Như vậy, quy tắc trò chơi ràng buộc hắn khiến mỗi lần hắn chỉ được phép ra tay với một cô dâu.”

Chu Xu nổ bay nửa gương mặt hắn, lúc giận tím mặt, động tác tấn công hung mãnh nhất mà hắn làm chỉ là nhặt lên thanh kiếm bên cạnh xong ném đi.

Hắn không truy đuổi Chu Xu tới cùng, cũng không lằng nhằng với Tô Mạn và Vu Á Thanh, hắn bỏ đi rất nhanh.

… Tại sao phải nhanh như vậy?

Là tốc độ của bản thân hay có nguyên nhân khác?


“Hắn không muốn bị người ta phát hiện ra bí mật của mình…” Bạch Ấu Vi trầm ngâm thì thào, “Bí mật kia có giống trong truyện cổ tích không?”

“A a a a!!!”

Đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.

Mọi người đều bị giật mình hoảng sợ.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên hết lần này đến lần khác, thê lương sợ hãi!

Các cô quay đầu nhìn bốn phía, không cách nào phân biệt âm thanh truyền đến từ đâu.

“Là Triệu Lan Phân…” Trình Thiến run rẩy núp phía sau Vu Á Thanh, “Bà… bà ta không chết à…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 345: C345: Là giả


“Là giả.” Chu Xu nói, “Đây là tiếng kêu trước khi bà ấy chết, tôi nghe giống nhau như đúc.”

Nhưng mà lời giải thích này không thể Trình Thiến giảm bớt sợ hãi, vừa vặn tương phản, cô càng hoảng sợ!

“Vì sao… Tại sao bắt chúng ta nghe âm thanh này?” Trình Thiến ầng ậc nước mắt run giọng nói, “Tôi không thích nghe… Tôi không thích nghe âm thanh này…”

Luôn im lặng, Vu Á Thanh lại không nhịn được, đấm một cái vào vách tường.

Thình thịch mà một tiếng, giữa kẽ tay thấm ra tia máu!

“Chết tiệt!” cô cắn môi, hạ thấp giọng chửi bới, “Trò chơi chết tiệt! Tao sẽ không thua! Tao sẽ không để cho những quái vật này thực hiện được!!!”

Cô giận dữ lao về phía cầu thang, hô: “Hồ Nhã! Qua đây! Chúng ta tìm lại tầng ba một lần!”

Nỗi sợ trong lòng Hồ Nhã chưa hoàn toàn biến mất, nghe giọng Vu Á Thanh, cắn cắn môi, kiên trì theo sau.

Tô Mạn suy tư một lúc, nói với Bạch Ấu Vi và Chu Xu: “Các người về phòng trước đi, tôi cũng lên tầng ba tìm.”


Bạch Ấu Vi lên lầu quá tốn sức, thân thủ Chu Xu không đủ nhạy bén, chưa chắc có thể giúp một tay, ngược lại có thể sẽ thành vướng bận.

Hai người gật đầu, dặn dò Tô Mạn phải cẩn thận.

Trình Thiến ở bên cạnh hơi hốt hoảng, hỏi các cô: “Vậy tôi thì sao? Tôi nên làm gì bây giờ?”

“Cô?” Tô Mạn cau mày, “Trở về phòng của mình ngây ngô đi.”

“Đừng!” Trình Thiến khóc ròng nói, “Đừng để tôi ở một mình! Tôi cầu xin mấy người, để tôi ở cùng mấy người đi!! Cầu xin mấy người!”

Cô khóc ròng ròng, gần như quỳ xuống cầu xin Chu Xu và Bạch Ấu Vi.

Xem dáng vẻ này, cho dù từ chối cô ta, cô ta nhất định sẽ da mặt dày quấn lấy các cô.

Bạch Ấu Vi chán ghét nói: “Muốn đi theo thì câm miệng cho tôi, nếu cô dám phát ra bất kỳ thanh âm gì, có tin tôi quăng cô ra ngoài không!”

Trình Thiến liên tục gật đầu, lấy tay che miệng, chỉ có nước mắt không tiếng động lăn xuống.

Ba người cùng nhau trở về phòng.

Một lần nữa tiếng kêu thảm thiết của Triệu Lan Phân truyền đến.

Trình Thiến hoảng sợ cả người run run, đi theo sau Bạch Ấu Vi và Chu Xu không dám.



Cả đêm, tiếng kêu thảm thiết không dừng.

Trang viên này như thể cõi lòng đầy ác ý, mỗi khi các cô sắp rơi vào mộng đẹp, nó sẽ thả ra tiếng Triệu Lan Phân kêu thảm thiết trước khi chết, làm các cô hoảng hốt giật mình! Tinh thần căng thẳng! Mệt mỏi không chịu nổi!


Cuối cùng gắng gượng đến lúc buổi sáng, mặt trời mọc, âm thanh kia cuối cùng cũng ngừng.

Hai mắt mỗi người đỏ hoe.

Quan giám sát biến mất cả đêm cũng xuất hiện.

Nó đưa bữa sáng tới cho mỗi người.

So với bữa trưa ngày hôm qua phong phú, bữa sáng ở đây có vẻ keo kiệt hơn nhiều, chỉ có một cốc sữa và một cái bánh bao.

Bạch Ấu Vi không hề muốn ăn, không động vào bánh bao, chỉ uống cạn cốc sữa, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.

Vu Á Thanh thấy dáng vẻ cô không có tim không có phổi, có chút không thoải mái, mặt đen sì hỏi: “Vào thời điểm này cô chắc chắn mình ngủ được hả?!”

“Vì sao không ngủ được?” mặt Bạch Ấu Vi không hề thay đổi nhìn cô, “Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến việc đầu óc tôi suy nghĩ. Tôi không chỉ muốn ngủ, hơn nữa đề nghị cô cũng nên ngủ một giấc, trừ phi cô thấy sức lực của mình dồi dào đến mức có thể chiến đấu đến cùng với con quái vật vào đêm nay — tha thứ cho tôi nói thẳng, tôi cảm thấy cô đang tự tìm cái chết.”

Vu Á Thanh tức giận: “Cô! …”

“Tổ trưởng… Chúng ta nghỉ ngơi đi.” Hồ Nhã cũng không nhịn được khuyên nhủ, “Không có đầu mối, tiếp tục tìm kiếm rất khó có kết quả…”


Cả đêm không nghỉ ngơi, lại không có đồ ăn thức uống trong thời gian dài. Bây giờ các cô không có thể lực sung mãn tìm kiếm một lần trong phạm vi lớn ở trang viên này.

Tô Mạn nhìn hai người, nói: “Nghỉ ngơi đi, chỉ cần ba, bốn tiếng là đủ.”

Vu Á Thanh cắn môi dưới một lúc lâu, cuối cùng nét mặt thả lỏng.

Cô gật đầu một cái.



Cả buổi trưa, các cô đang nghỉ ngơi.

Trong trang viên yên lặng.

Tiếp đó là buổi trưa, tiếng chuông quan giám sát rung vang báo đến bữa ăn —

Đinh linh linh, đinh linh linh…
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 346: C346: Thử vận may


“Các cô dâu xinh đẹp, tối hôm qua ngủ có ngon không?”

Quan giám sát mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn ăn, ưu nhã dáng vẻ như giống như hôm qua.

Bạch Ấu Vi đẩy xe lăn đi lướt qua nó, thản nhiên nói: “Ngủ không ngon, cách âm quá kém, cả đêm ầm ĩ quỷ khóc sói tru.”

Cô nói những lời này không có ý châm chọc mà ăn ngay nói thật.

Đại não luôn suy nghĩ đến từng manh mối có khả năng tồn tại trong trò chơi, cô thực sự không có tâm trạng cãi nhau với quan giám sát ở đây.

Nhưng mà quan giám sát lại cực kỳ lưu ý đến từng lời nói của cô.

“Nếu vậy cần ta đổi phòng cho cô không?” Mỹ nam trong mang nhếch miệng nở nụ cười âm trầm, “Tầng ba rất yên tĩnh, cô có muốn đổi lên phòng ở tầng ba không?”

Tầng ba.


Triệu Lan Phân biến mất ở tầng ba.

Trình Thiến, Hồ Nhã, Vu Á Thanh cùng với Chu Xu và Tô Mạn, tất cả biến sắc, cảnh giác nhìn chằm chằm quan giám sát.

Xe lăn của Bạch Ấu Vi cũng dừng lại.

Cô cau mày, quay đầu nhìn, không vui nói: “Có phải mi không có não không hả? Làm phiền nhìn chân tôi xem, xin hỏi tôi đi tầng ba bằng cách nào? Bay hả?!”

Quan giám sát: “…”

Bạch Ấu Vi không quan tâm đến nó, tâm tình không tốt đẩy xe lăn đi tới cạnh bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng, biểu cảm càng bực bội.

“Không thấy ngon miệng, tôi muốn mang những thứ này về phòng ăn.”

Cô công khai cầm mấy đĩa thức ăn trên bàn đặt vào trong cái mâm, đặt lên trên đùi, trong tay bê đĩa hoa quả nhiệt đới, thản nhiên quay về phòng.

Những người khác thấy thế, làm theo, nói không thấy ngon miệng muốn về phòng ăn.

Các cô đều biết ăn bữa tối nay không yên ổn, vì vậy đều cầm gấp đôi, thậm chí gấp ba lượng thức ăn, để đề phòng buổi tối không có đồ ăn.

Không lâu sau, trong phòng ăn không có bóng người.

Chỉ còn mình quan giám sát.

Nó nhìn chăm chú vào hướng mấy người phụ nữ bỏ đi, nụ cười đúng lễ nghi ngưng ở khóe miệng, sắc mắt càng ngày càng lạnh…


Đột nhiên, nó cười.

Không cần tức giận.

Cho dù cô ta có đạo cụ gây mất cân bằng thì sao? Chỉ cần cô chết ở đây, sự lệch lạc tự nhiên sẽ được điều chỉnh. Mà trò chơi của nó tiếp tục sáng tạo giá trị cho hệ thống.

Mấy quan giám sát khác nói không sai, nó đúng là hơi lún sâu vào, trò chơi muốn vừa phải, muốn vừa phải…

Quan giám sát chậm rãi rời khỏi nhà hàng…



Mấy người phụ nữ ăn bữa trưa trong phòng Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi không hiểu tại sao sẽ như vậy.

Có lẽ vì Chu Xu và Tô Mạn muốn ăn chung với cô, mà Vu Á Thanh muốn tìm Tô Mạn. Hồ Nhã và Trình Thiến đi theo Vu Á Thanh, cuối cùng biến thành cảnh tượng mọi người tụ tập ăn cơm trong phòng cô.


Vu Á Thanh nói: “Hôm qua ánh sáng tối tăm, không tìm được manh mối, ăn trưa xong, chúng ta đi tầng ba một chuyến nữa, xem có thu hoạch hay không.”

“Vẫn muốn đi à?” Bạch Ấu Vi ăn không nhanh không chậm, hỏi, “Đã tìm nhiều lần, có muốn đổi sang xem chỗ khác không?”

“Đổi sang đâu?” Hồ Nhã chen ngang, “Công tước biến mất ở tầng ba, chúng ta thấy rất rõ ràng!”

“Tôi biết.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Ý tôi là có muốn đi chỗ khác tìm manh mối không, dù sao đã đi tầng ba rất nhiều lần, có thêm mấy lần nữa chưa chắc có kết quả.”

Cô biểu hiện rất bình tĩnh, cho nên mặc dù không quen nhìn cô, Vu Á Thanh cũng không coi thường cô, nghiêm túc hỏi: “Cô thấy chúng tôi nên lục soát ở đâu?”

Bạch Ấu Vi nói: “Tôi định đi tầng hầm xem, nghe nói phía dưới có một lồng giam.”

Vu Á Thanh nhíu mày: “Đúng là có lồng giam, nhưng trong đó không có gì cả, trống rỗng. Còn lại một đống đồ linh tinh rải rác trong tầng hầm, vỏ chai rượu, rương gỗ mục, đủ loại lon sắt rỉ sét, chúng tôi đã tìm hết một lượt.”

“Tôi muốn đi xem một lần.” Bạch Ấu Vi bình tĩnh nói, “Tôi cứ nghĩ căn phòng bị khóa ở đâu, sau đó tôi suy nghĩ kĩ, biết đâu căn phòng bị khóa là nhà giam thì sao? Ở tầng ba hiện giờ không có phát hiện, chi bằng đi tầng hầm thử vận may! ~”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 347: C347: Tầng hầm


Vu Á Thanh trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Được, vậy đi tầng hầm một chuyến.”

Sáu người phụ nữ ăn xong bữa trưa, mỗi người tự thu dọn, cùng đi tầng hầm.

Tầng hầm của trang viên không có đèn.

Mỗi người cầm một cái giá nến chiếu sáng, xuống dưới thì châm lửa thắp sáng cây đuốc trên vách tường.

Tầng hầm lạnh lẽo u ám, một bên là bức tường đá ẩm ướt lạnh như băng, bên kia là lồng giam bằng sắt.

Không biết trong nhà tù từng nhốt cái gì, có lẽ là người, có lẽ là gia súc. Bên trong chất đống một ít rơm rạ khô héo tán loạn, ngoài cái đó, không có gì cả.

Bên ngoài dựa sát vào lồng sắt, có không ít thứ. Giống Vu Á Thanh nói, vỏ chai rượu, lon sắt rỉ sét, mở cái rương gỗ mục, mùi hôi nồng nặc cùng với bụi bặm đập vào mặt, làm người ta bị sặc.

Dọc theo một loạt nhà giam tiếp tục đi vào trong.

Đi tới điểm cuối.

Bạch Ấu Vi dừng lại trước cửa nhà giam cuối cùng, nói: “Ai đó thử xem có mở ra được không.”

Tô Mạn tiến lên kéo thử cánh cửa, ngẩng đầu nhìn về phía các cô: “Là khóa.”

Mấy nhà giam phía trước mặc dù cũng đóng, nhưng không khóa, chỉ quấn xích sắt lỏng lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên cửa, đẩy phát mở được ngay.

Không ngờ đến phòng cuối cùng thì bị khóa.


Hai mắt Vu Á Thanh mở to, vô thức nhìn Hồ Nhã và Trình Thiến ở bên cạnh.

Hồ Nhã và Trình Thiến cũng ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng đã kiểm tra hết…”

Lúc Vu Á Thanh dẫn người xuống dưới, ban đầu có lục soát kĩ càng mấy nhà giam, nhưng sau khi không có thu hoạch. Có một số nhà giam, cho dù không cần đi vào, đứng bên ngoài lồng sắt liếc mắt nhìn lướt qua có thể thấy hết tình hình bên trong.

Hơn nữa ánh sáng tối tăm, hoàn cảnh âm u, hơn một trăm nhà giam nối tiếp nhau khiến trong lòng các cô mệt mỏi, căng thẳng —

Đủ mọi lý do khiến các cô không phát hiện điểm khác thường của nhà giam cuối cùng.

Vu Á Thanh không nhịn được hỏi Bạch Ấu Vi: “Tại sao cô biết nhà giam này có vấn đề?”

Bạch Ấu Vi vẫn ngồi trên xe lăn, không đụng chạm vào nhà giam, vì sao cô ta phát hiện điểm lạ thường nhanh hơn các cô?

“Bởi vì đây là nhà giam số 129.” Bạch Ấu Vi hờ hững giải thích, “Sau khi đi vào tôi luôn đếm trong lòng, một cái nhà giam dư ra chắc chắn có vấn đề, nhưng chưa hẳn là nhà giam cuối cùng. Bây giờ tìm được, coi như là chúng ta may mắn!”

Ăn may?

Vu Á Thanh chưa bao giờ tin vào vận may, cô chỉ dựa vào bản thân.

Cô hơi nheo mắt lại, quan sát Bạch Ấu Vi trên xe lăn, nói: “Cô đã chơi rất nhiều trò chơi.”

Giọng nói khẳng định.


Bạch Ấu Vi nhìn cô, không phủ nhận, “Ừm, chơi nhiều, đối với một ít ‘trò mèo’ trong trò chơi, hiểu rõ hơn các người.”

Không phải khoe khoang, không khoác lác, chỉ trần thuật sự thật.

Mọi người không biết nên nói cái gì.

Sự im lặng duy trì liên tục trong chốc lát, Vu Á Thanh nói: “Hy vọng cô tìm đúng.”

Cô quay người đi, đồng thời gọi: “Hồ Nhã, đi với tôi tìm cái gì đó mở khóa.”

Hồ Nhã giơ giá cắm nến, vội vã đuổi theo Vu Á Thanh.

— có căn phòng ở tầng trên, cất giữ đủ loại vũ khí, yên ngựa áo giáp đao kiếm cung nỏ, cái gì cũng có.

Hai người tìm được mấy cái búa lớn, quay lại tầng hầm mở khóa.

Sáu người phụ nữ đi vào.



Nhà giam cuối cùng giống những nhà giam khác.

Ngoại trừ đống rơm rạ tạp nham trên mặt đất, không có gì cả.

“Cái gì thế… Ra vẻ thanh cao coi thường người khác, đoán sai, để chúng ta phí công.” Hồ Nhã thấp giọng trách móc.

Cô không thích Bạch Ấu Vi, rõ ràng là người què, cần phụ thuộc vào người khác mới có thể sống sót, song không thèm nhìn ánh mắt của người khác, kiêu ngạo chỉ tay năm ngón, lạnh lùng với tất cả.

Còn không bằng Trình Thiến.

Chí ít Trình Thiến biết lúc này không giống ngày xưa, nói năng hay làm việc đều thật thật thà thà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 348: C348: Cuối lối đi


“Mọi người mau tới đây!” Chu Xu vuốt một mặt tường, kinh ngạc nói, “Nhiệt độ chỗ này khác thường!”

Vu Á Thanh đi tới, giơ tay lên sờ sờ, khi chạm vào bức tường, trầm giọng nói: “Cục đá ở chỗ này có nhiệt độ cao hơn hai bên, khô ráo hơn, bên trong ắt có không gian.”

Tô Mạn ngồi xổm xuống, quét qua đống rơm rạ dưới chân, lên tiếng: “Cục đá có lỗ hổng.”

Mấy người phụ nữ vội vàng ngồi xổm xuống gỡ viên gạch bằng đá.

Hồ Nhã có phần xấu hổ.

Bạch Ấu Vi liếc nhìn cô, không lạnh không nóng nói: “Tôi coi thường cô rất bình thường.”

Hồ Nhã: “…”



Theo từng viên gạch được gỡ xuống, lộ ra ánh sáng yếu ớt bên trong.


Vu Á Thanh lại dùng sức đấm mấy cái, toàn bộ số gạch xung quanh đổ xuống! – trên bức tường trong nhà giam lộ ra một lối đi hình vuông đủ cho một người trưởng thành bò vào.

Lối đi rất dài, có vẻ thông lên tầng trên, bên trong có vết cào và vết máu loang lổ, còn có tóc và móng tay đứt gãy, giống như một lối ngầm để vứt xác.

Về phần tại sao bị chặn thì không biết.

E rằng để che đậy ánh mắt của các cô.

Vu Á Thanh quấn phần váy cưới gây cản trở vào eo, khom lưng bò vào thông đạo, nói: “Hồ Nhã, đi sau tôi.”

Hồ Nhã ngập ngừng.

Chẳng ai biết lối đi thông đến đâu, có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Có lẽ trông thấy cảnh chết thê thảm của Triệu Lan Phân, có lẽ sẽ phát hiện dấu vết của Râu Xanh. Chẳng may con quái vật lại lên cơn điên, chẳng phải các cô tự chui đầu vào lưới?

Cô đau đầu không biết nên mở miệng khuyên Vu Á Thanh như thế nào. Từ trước đến nay, Vu Á Thanh nói một là một…

“Tôi đi với cô.”

Lúc này, Tô Mạn đột nhiên lên tiếng.

Cô cũng buộc váy cưới vào eo, không quản hình tượng có mỹ quan hay không, khom lưng tiến vào thông đạo.

Bên trong Vu Á Thanh cau mày: “Tay cô bị thương, hoạt động ở trong đường hầm không tiện.”

“Nghỉ ngơi một đêm đã ổn, cô đừng vặn cổ tay tôi như lần trước là được.” Tô Mạn hiếm khi nói đùa buông một câu tự giễu.

Nhớ tới chuyện lúc trước, Tô Mạn có chút cay đắng. Sống đến ngần này, ít nhất trong đám phụ nữ từng gặp, cô chưa hề có đối thủ, ai ngờ lại thua Vu Á Thanh.


Vu Á Thanh nói: “Vậy cô đi sau tôi, đừng đi quá gần. Nếu tôi ở phía trước xảy ra chuyện, cô lập tức tuột xuống thông báo cho những người khác, bịt kín lối đi rồi chạy đi, nghĩ cách khác.”

Tô Mạn gật đầu.

Hai người một trước một sau đi vào bên trong, bốn người phụ nữ còn lại ở phía sau.



Không khí ấm áp, khác hẳn sự lạnh lẽo u ám trong tầng hầm.

Càng lên cao, Vu Á Thanh càng thấy nóng, trên người cô dần dần túa ra mồ hôi, cùi chỏ và đầu gối bò về phía trước cũng bắt đầu trượt.

Cô ngừng thở, động tác trở nên cẩn thận.

Phía sau Tô Mạn như có cảm giác, cũng thả chậm tốc độ tiến về phía trước.

Cuối cùng đến điểm cuối của thông đạo.

Phía trước không biết bị vật gì đó lấp kín.

Vu Á Thanh thử thăm dò tự tay đụng vào, là chất liệu kim loại, hơi nóng tay, nhưng không đến mức bị phỏng, vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng.


Cô ghé sát vào nghe động tĩnh, không nghe được gì.

Cố ý gõ lớp kim loại kia, thăm dò đầu kia của lối đi có tiếng vọng không.

Vẫn không có động tĩnh.

Vu Á Thanh kéo phần lụa mỏng ở bên hông quấn vào tay, quấn nhiều lớp, sau đó đặt vào vật kim loại ở cuối lối đi, dùng sức đẩy!

Kẹt —

Kim loại ma sát trên sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi!

Cuối cùng Vu Á Thanh tận mắt thấy cảnh tượng bên ngoài thông đạo, cô bịt miệng mũi, khiếp sợ nhìn trước mắt, quên mất ngôn ngữ!

Nói là máu tươi nhuộm đỏ cũng không quá đáng!

Trong tầm mắt, tất cả đều là màu đỏ! Máu chảy đầm đìa! Mấy cái dụng cụ tra tấn thời cổ được trưng bày ở trong phòng, bên trên ướt đẫm huyết tương đã khô, biến thành màu đen cứng rắn, không biết có bao nhiêu người đã bị tra tấn ở đây!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 349: C349: Dấu vết của cơ quan


“Vu Á Thanh?”

Một lúc không nghe thấy âm thanh, Tô Mạn ở phía dưới gọi cô.

“Vu Á Thanh, cô có sao không?”



Cuối cùng cô hoàn hồn, muốn mở miệng nói chuyện thì phát hiện cổ họng đã câm.

Vu Á Thanh nhắm mắt trì hoãn, trả lời: “Tôi không sao…”

“Bên trên có cái gì? An toàn không?” Tô Mạn lại hỏi.


Vu Á Thanh chậm rãi thở ra một hơi, bình ổn tâm tình, mở mắt lần nữa —

“Bên trên… Phía trên là một căn phòng rất lớn, rất tối, có vài chậu than chiếu sáng, nhưng lửa bên trong đã tắt ngúm… Bốn phía có, có… Bảy cái dụng cụ tra tấn, không nhìn thấy Râu Xanh.”

Cô bò ra bên ngoài một chút, hơi ngẩng đầu để phạm vi tầm nhìn rộng rãi hơn.

Lúc này, cô phát hiện có một bóng người màu trắng nằm trên đất, bước chân dừng lại.

“Cô đừng đi lên.” vẻ mặt Vu Á Thanh nghiêm túc, nhìn chằm chằm bóng người kia nói, “Phía trước có một người, có thể là Triệu Lan Phân, để tôi qua đó xem, nếu không có vấn đề thì cô hãy lên.”

Tô Mạn ở dưới im lặng hai giây, nói: “Cô cẩn thận một chút.”

Cô không thể tùy tiện đi hỗ trợ, bởi vì phía dưới lối đi còn có các đồng đội chờ cô mang tin tức về.

Vu Á Thanh cẩn thận bò ra ngoài lối đi, chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi về phía người kia.

Càng đến gần, cô phát hiện không phải Triệu Lan Phân mà là một người đàn ông.

Một người đàn ông hôn mê.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng cổ điển kiểu thời Trung cổ, tay áo rộng như đèn lồng, cổ áo ren với những nếp gấp tinh xảo, phức tạp.

Người có vẻ tiều tụy, da tái nhợt, hô hấp mỏng manh.


Vu Á Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng lá gan cô lớn, thậm chí men lỳ hơn hẳn đàn ông bình thường nhưng trong tiềm thức cô không muốn đối đầu trực diện với cảnh tàn bạo hoặc máu me.

Vu Á Thanh quay lại chỗ lối đi, nói với phía dưới: “Là một người đàn ông hôn mê, nhìn qua không có nguy hiểm, cô lên đây đi.”

Tô Mạn nghe vậy bò lên.

Vừa bước vào, cô cũng bị chấn động với hoàn cảnh trước mắt, dựng cả tóc gáy, căm ghét nói: “… Thật là biến thái!”

Vu Á Thanh nhìn số dụng cụ tra tấn này, vẻ mặt ngơ ngác, “Không ngờ, đúng không? Rõ ràng đàn ông và phụ nữ đều là người… Bọn họ có thể làm ra những thứ này, giống như… Dường như lấy hành hạ, dằn vặt người phụ nữ làm thú vui. Cô nói, những gã đàn ông đó nghĩ như thế nào? Bọn chúng không do mẹ đẻ ra và nuôi nấng à?”

“Không thể nói như thế…” Tô Mạn nhíu mày lại, quan sát đống dụng cụ tra tấn này, “Những thứ này đều là đồ của châu Âu thời Trung cổ gì đó. Đó là một cái thời kì hắc ám, ngập tràn cướp đoạt và giết chóc, không có pháp luật, không có trật tự, người thời đó cũng dã man tàn bạo, đến hiện tại, mấy thứ này chắc chắn không tồn tại!”

Vu Á Thanh lộ ra nụ cười sầu thảm, khẽ nói: “Do cô chưa gặp mà thôi. Phụ nữ muốn thoát khỏi sự nô dịch của đàn ông, nhất định phải mạnh hơn họ!”

Tô Mạn không muốn trò chuyện cái gì mà đàn ông, phụ nữ với cô vào thời điểm này, nhướng mày ngắm nhìn bốn phía, hỏi: “Đây là tầng ba à? Vì sao lúc trước chúng ta không tìm được một căn phòng lớn như thế?”


“Cửa ở đây.” Vu Á Thanh tìm được cửa, cầm nắm đấm vặn cửa, kéo ra —

Ngoài cửa là một bức tường.

Cô ngẩn người, đưa tay đẩy, phát hiện bức tường này có thể hoạt động, xoay chuyển 180 độ!

“Thì ra cơ quan nằm ở đây.” Tô Mạn cũng thán phục.

Hai người phụ nữ hợp lực đẩy bức tường đá 90 độ, bức tường đá dựng thẳng ở chính giữa, hình thành hai đường ra, mà bên ngoài chính là hành lang tầng ba!

Vu Á Thanh vỡ lẽ, “Nếu không mở ra từ bên trong, cho dù chúng ta phát hiện được dấu vết của cơ quan ở tầng ba thì cũng không thể đi vào, bởi vì chỉ có cánh cửa phòng bên trong mở ra, bức tường đá mới có đầy đủ không gian để xoay.”

Tô Mạn đi ra ngoài, nhìn hành lang hai bên, nói: “Tôi xuống dưới báo cho mọi người.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 350: C350: Người làm vườn


Khi Tô Mạn dẫn nhóm Bạch Ấu Vi lên tầng ba, người đàn ông trong phòng tra tấn cũng thong thả tỉnh lại.

Anh thấy một đám phụ nữ xuất hiện ở trước mặt mình, không hề cảm thấy ngạc nhiên, cũng tự xưng là người làm vườn trong trang viên.

— bởi vì dung mạo anh tuấn, người làm vườn bị Công tước nhốt ở chỗ này. Mỗi khi Công tước muốn khảo nghiệm cô dâu thì sẽ thả anh đi ra ngoài, mà chỉ cần cô dâu tiếp xúc chút xíu với người làm vườn sẽ làm Công tước nổi giận.

Mọi người nghe vậy, đều hiểu, chắc người này là trong trò chơi NPC.

Có điều, trong trò chơi xuất hiện NPC đi cùng kịch bản thật hiếm thấy…

Có lẽ thấy đều bị Công tước gây hại, cùng là người lưu lạc nơi chân trời, thái độ người làm vườn rất thân thiện với các cô, nói cho các cô biết:


“Công tước chỉ giết chết cô dâu phạm sai lầm, chỉ cần các người không phạm sai lầm thì không gặp nguy hiểm.”

“Như thế nào là không phạm sai lầm?” Chu Xu dò hỏi, “Bữa cơm tối qua, hắn giết chết đồng đội của chúng tôi.”

Người làm vườn nói: “Không được thay váy cưới tượng trưng cho thân phận, không được từ chối cùng ăn tối với Công tước, không được nói chuyện với người đàn ông khác ngoài Công tước… Chỉ cần không làm Công tước tức giận, Công tước sẽ không làm các người bị thương.”

“Chúng ta đã vi phạm yêu cầu của hắn…” Trình Thiến run rẩy lên tiếng, “Chúng ta vào căn phòng bị khóa, chúng ta… Chúng ta đã nói chuyện với người đàn ông khác ngoài Công tước…”

Ghế phù thủy là một loại dụng cụ tra tấn cổ xưa, lưng ghế và trên tay vịn đều có đinh, khi ngồi trên ghế, đinh sắt không ngừng đâm sâu vào cơ thể, thời Trung cổ từng có vô số phụ nữ vô tội bị tra tấn vì bị coi là phù thủy.

Tay Trình Thiến mới bị đâm thủng tí xíu, tinh thần đã gần tan vỡ!

Cô bịt tay kinh hoàng hô to: “Tôi không muốn ở đây nữa! Tôi muốn trở về phòng!”

“Chỉ là tay bị đâm mà thôi! Đâu phải gãy tay gãy chân! Cô có thể bình tĩnh một chút không?!” Hồ Nhã quát lớn, “Tiếp tục ầm ĩ, cẩn thận gọi Râu Xanh tới!”

Con ngươi Trình Thiến đột nhiên trợn to, như là cực kỳ sợ hãi, lưng hơi cong lại, hai mắt sợ hãi nhìn bên trái, lại nhìn bên phải, e sợ Râu Xanh đột nhiên nhô ra từ góc nào đó!


Tô Mạn luôn ghét cô gái suốt ngày õng ẹo trước mặt Lý Lý này, song hiện giờ thấy tinh thần cô ta thất thường, trong lòng cảm giác rất khó chịu.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động |||||

Bạch Ấu Vi xem qua một lần những dụng cụ tra tấn trong phòng, hỏi người làm vườn: “Anh biết ra khỏi đây bằng cách nào không?”

Người làm vườn ngẩn người, trả lời: “Muốn rời khỏi đây, phải tìm được chìa khoá.”

“Chìa khoá?” Bạch Ấu Vi hơi nheo mắt lại, “Quan giám sát nói cho chúng tôi biết, muốn rời khỏi đây phải trở thành cô dâu cuối cùng, nó không đề cập đến việc đi tìm chìa khoá.”

Người làm vườn nghe vậy lắc đầu: “Tôi không biết cô dâu cuối cùng là ý gì, tôi chỉ biết là, muốn phải rời khỏi nơi này, phải có chìa khoá của cánh cửa bên ngoài, Công tước đã cất giấu chìa khóa trong trang viên này.”


Bạch Ấu Vi nhíu mày, không tiếng động dò xét anh.

Quan giám sát bảo các cô trở thành cô dâu cuối cùng, NPC lại bảo các cô đi tìm chìa khoá, cuối cùng quan giám sát chơi bẫy từ ngữ hay NPC đang nói dối?

Chu Xu ở bên cạnh cô khẽ nói: “Thông tin NPC lấy được có sự hạn chế, không biết điều quan giám sát nói cũng là bình thường. Tôi cảm thấy có thể thử đi tìm chìa khóa.”

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, cố ý thăm dò: “Chẳng lẽ không phải nên giết chết Công tước mới có thể rời khỏi đây hả?”

“Giết chết Công tước ư?” Giọng người làm vườn ngay lập tức cao vút, “Không thể nào! Công tước đại nhân bất luận bị thương nặng cỡ nào đều sẽ khép lại rất nhanh, không ai có thể làm ngài bị thương! Các người nên sớm đi tìm chìa khoá! Đến lúc mặt trời lặn thì không kịp nữa!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 351: C351: Tôi không phải là anh ta


Người làm vườn thúc giục làm trong lòng các cô hoảng sợ.

Anh nhiều lần nhắc tới chìa khoá.

Chìa khoá, chìa khoá! Trang viên rộng lớn như vậy, lầu trên lầu dưới có mấy trăm căn phòng, làm sao tìm được chìa khoá?

Bạch Ấu Vi cảm thấy cáu kỉnh, cô cảm thấy người làm vườn có gì đó quái lạ.

Nhưng muốn nói điểm đáng ngờ, cô tạm thời nói không nên lời ở điểm nào.

Nếu miễn cưỡng nói…

Có thể diện mạo của đối phương làm cô khó chịu.

Người làm vườn này rõ ràng có ngoại hình của người Âu Châu nhưng không biết tại sao, cô thấy anh ta có nét giống Thẩm Mặc.

Mũi đều cao thẳng, hốc mắt đều sâu… Chẳng lẽ ngũ quan trai đẹp không khác nhau mấy?


Người làm vườn lại nói: “Ở nơi này có mấy trăm căn phòng, các người phải chia nhau đi tìm, nếu không chẳng thể tìm được chìa khóa trước khi mặt trời lặn.”

Thời gian không còn nhiều.

Mấy người phụ nữ một lần nữa bàn bạc với nhau, quyết định trước tiên làm theo lời anh ta, đi tìm chìa khoá.

Tất cả mọi người cảm thấy chỗ này rộng lớn, muốn tìm một cái chìa khoá nho nhỏ, hy vọng không lớn, song không thể không thử một lần.

Tâm trạng Hồ Nhã bực bội lục tung căn phòng.

Trong căn phòng này bày la liệt các loại đồng hồ, mỗi cái đều tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng cô không có tâm tình thưởng thức, tìm kiếm thô bạo, ý đồ tìm được cái giống chìa khóa như lời người làm vườn nói.

“Tìm được chìa khóa không?”

Không biết từ lúc nào, người làm vườn đẹp trai đi tới, ân cần nói với cô: “Nếu mệt thì em nghỉ một lúc!”

Hồ Nhã sốt ruột trả lời: “Không, nơi này quá rộng, chỉ tìm một phòng đã mất rất lâu, làm sao tìm được hết tất cả căn phòng!”

Trách móc vài câu, cô bỗng nhiên ý thức được đối phương chỉ là một NPC, cảm giác rất hoang đường, im lặng không nói thêm nữa.

Không ngờ, người làm vườn lại tiếp lời trò chuyện với cô.

“Chỉ cần kiên trì đi tìm, chắc chắn sẽ tìm được.” anh ta giỏi đoán ý người khác an ủi cô, giọng nói ôn hòa, “Các người có cơ hội đi ra ngoài mà tôi chỉ có thể vĩnh viễn ở lại đây. So sánh như vậy, em có thấy dễ chịu hơn không?”

Hồ Nhã kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh ta là NPC, đương nhiên không thể rời khỏi trò chơi, nhưng… NPC thôi mà, làm sao nhân tính hóa như thế?


Có lẽ do cô nhìn quá lâu người làm vườn cười nói: “Xin đừng nhìn tôi như vậy, được một tiểu thư đáng yêu như cô nhìn chăm chú thì tôi sẽ đỏ mặt.”

Hồ Nhã hơi nóng mặt, chưa từng có người đàn ông nào khen cô như thế, đầy tình ý… Mặc dù đối phương là một NPC.

“Đáng yêu cái gì…” cô nhỏ giọng thầm thì, “Đều là lời dỗ ngon dỗ ngọt.”

“Đều là lời nói thật lòng.” người làm vườn cười rất dịu dàng, “Dáng vẻ cô nghiêm túc rất đáng yêu.”

Hồ Nhã giật mình, lần nữa nhìn về phía người làm vườn, biểu cảm dần dần thay đổi…

“Sao thế?” người làm vườn ôn nhu hỏi.

“Không có… Không có gì.” Hồ Nhã cười khẩy, thu hồi ánh mắt, “Thực ra vừa nãy tôi đã cảm thấy, gương mặt anh rất giống một người…”

Người làm vườn hỏi: “Ồ, giống ai?”

Hồ Nhã nhớ tới chuyện cũ, một bên thờ ơ tìm kiếm, một bên trả lời: “Một đàn anh của tôi, anh ấy… rất đẹp trai, thành tích tốt, từng nói lời tương tự anh, nói dáng vẻ tôi nghiêm túc rất…”

Hồ Nhã dừng lại, tim đập mạnh và loạn nhịp.

Cô chưa bao giờ được nam sinh trong lớp đón chào. Các bạn học nam châm biếm cô, bảo cô hung dữ, bảo cô nói quá to, nói cô mặc quần áo rất quê mùa, còn đặt cho cô đủ biệt danh.


Chỉ có người đàn anh kia dịu dàng với cô.

Không biết hiện tại anh ấy thế nào…

“Thì ra là thế, khó trách lúc tôi nhìn cô cũng thấy thân thiết.” người làm vườn mỉm cười nói, “Xem ra là tác dụng hệ thống làm ra.”

Hồ Nhã ngây người, nhìn anh hỏi: “Ý anh là… Trong lòng tôi nghĩ đến một người sẽ tạo ra ảnh hưởng với anh?”

“Có thể chỉ có một chút!” người làm vườn đến gần cô, ôn nhu ngưng mắt nhìn cô, “Cho nên cảm giác được nỗi nhớ nhung và cả sự đau đớn của em.”

Mắt Hồ Nhã đỏ ửng, khẽ hỏi: “… Anh là anh ấy à? Đàn anh?”

“Tôi không phải là anh ấy, nhưng tôi sẽ giúp đỡ em như anh ấy.”

Người làm vườn nhẹ nhàng nắm tay Hồ Nhã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 352: C352: Một cái chìa khóa


Đinh linh linh leng keng leng keng! —

Một hồi chuông dồn dập vang lên!

Hồ Nhã đột nhiên hoàn hồn.

Cô cuống quít thả tay người làm vườn, trong lòng quýnh lên!

Đúng là điên rồ! Làm sao cô lại tay nắm tay với NPC?! NPC là tác phẩm của trò chơi! Là hư ảo! Là giả!

Bên kia, tiếng chuông đồng hồ không ngừng vang lên, quấy nhiễu đầu óc cô không yên.

“Làm sao đột nhiên vang lên vậy, ầm ĩ chết mất…” Hồ Nhã khó chịu đi tìm theo âm thanh, tìm được một cái đồng hồ báo thức.

Đồng hồ báo thức là kiểu dáng cổ đại, rất rắn chắc, bên ngoài có hộp gỗ bảo vệ, chạm trổ hoa văn giống như thiên sứ.

Cô lật qua lật lại không tìm được bộ phận tắt tiếng chuông, tâm phiền ý loạn, cầm đồng hồ báo thức đập xuống bàn!

“Thứ đồ chơi rác rưởi! Đừng kêu nữa!”


Rầm!

Ván gỗ dưới đế đồng hồ bung ra, một cái chìa khoá kim loại rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, tiếng chuông cũng ngừng.

Hồ Nhã ngạc nhiên xem chiếc chìa khóa trên mặt đất, không dám tin vào hai mắt của mình.

Cô tìm được?

Đây thật sự là chìa khoá thông quan sao?

“Nhìn đi, tôi đã nói rồi.” người làm vườn ở cạnh cười nói, “Chỉ cần kiên trì đi tìm, chắc chắn có thể tìm được.”

“Thật tốt quá!” Hồ Nhã nhặt lên chìa khoá, lập tức chạy về phía cửa, “Tôi đi nói cho tổ trưởng!”

“Xin chờ một chút.” người làm vườn đột nhiên kéo cô, “Em không được nói cho những người khác.”

“Sao thế?” Hồ Nhã ngay lập tức cảnh giác, “Tại sao không cho tôi nói với những người khác?”

Cô nghi ngờ nhìn người làm vườn, thu hồi bàn tay bị anh ta nắm chặt, lạnh giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ giở trò, tôi không dễ lừa như mấy nữ sinh đâu!”

Người làm vườn khẽ than: “Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp em. Thực ra vừa nãy có một việc tôi không nói cho mọi người biết, chỉ có một cô dâu được rời khỏi đây. Nếu em đưa chìa khóa… Hồ Nhã, tôi thực sự rất lo lắng cho em.”

Hồ Nhã ngẩn ngơ, “Vì sao… Vì sao tìm được chìa khóa nhưng chỉ một người được đi?”

“Bởi vì xe ngựa chỉ đến vào ngày Chủ nhật, không có xe ngựa, cho dù bỏ trốn cũng bị Công tước bắt về.”

Người làm vườn cầm tay cô một lần nữa, cúi người thì thầm bên tai cô:

“Mỗi đêm Công tước đều iết chết một cô dâu, Hồ Nhã, nếu em muốn rời khỏi nơi này, nhất định phải kiên trì đến chủ nhật, trở thành cô dâu cuối cùng.”


Hồ Nhã kinh ngạc nhìn anh, trong lòng rất loạn, đầu óc rối bời. Cái chìa khóa trong tay đột nhiên trở nên nặng vô cùng, thậm chí có gai làm bàn tay cô đau nhức!

“Chỉ… Chỉ một người được đi?” cô mờ mịt thì thào, “Thêm một không được sao? Còn có tổ trưởng Vu…”

“Cô ta?” biểu cảm người làm vườn vô cùng lo lắng, “Nếu để cô ta đến cuối cùng…”

“Không phải! Ý tôi là… Là hai chúng tôi…” Hồ Nhã vội vàng giải thích, nói một nửa, chính mình dừng lại.

Ánh mắt của cô càng thêm hoang mang.

Nếu cô và Vu Á Thanh ở lại đến cuối cùng, mà sống sót cơ hội chỉ có một,… Vu Á Thanh sẽ cho cô con đường sống sao?

Không phải…

Sẽ không.

Có ai không muốn sống? Mọi người bị giam cầm ở đây, chẳng phải đều tìm kiếm cơ hội sống sót à?

Cho nên, bất cứ ai có thể ở lại đến cuối, duy chỉ có Vu Á Thanh không thể!

Bởi vì chỉ có Vu Á Thanh, là người cô tuyệt đối không xử lý được! — Trình Thiến chỉ biết khóc! Tô Mạn tay phải bị thương! Chu Xu õng ẹo! Còn có Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn không đi được! Mấy ả đó đều không phải là đối thủ của cô!

Chỉ có Vu Á Thanh!


Ngón tay, chậm rãi siết chặt.

Chìa khoá trong lòng bàn tay ấn sâu vào da thịt.

Hồ Nhã đứng ngơ ngác.

Bây giờ anh ta… sẽ ra tay với Vu Á Thanh hả?



Vu Á Thanh kéo ngăn kéo, mở hộp trang sức, cả bàn chứa đầy trang sức châu báu rực rỡ muôn màu mà cô không hề động lòng, chỉ chau mày tìm kiếm, tìm kiếm cái chìa khóa.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô nhạy bén xoay người, ánh mắt nhìn sang:

“Ai đấy?!”

Người làm vườn chậm rãi đi vào phòng, giơ tay, “Đừng căng thẳng, tôi chỉ… đến giúp em một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 353: C353: Hai cái chìa khóa


“Không cần.” Vu Á Thanh thờ ơ trả lời, cúi đầu tiếp tục tìm chìa khoá.

Người làm vườn nghe vậy, không hề rời đi, mà chậm rãi đến gần cô.

“Đứng lại!” Vu Á Thanh bỗng nhiên xoay người, thanh kiếm sắt chỉ thẳng vào người làm vườn, “Đứng đó đừng nhúc nhích! Nói! Anh muốn làm cái gì?!”

“Hình như em rất bài xích đàn ông.” người làm vườn giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý, “Xin hãy tin tôi, tôi sẽ không làm em bị thương, tôi chỉ muốn cứu em ra ngoài…”

“Không cần anh cứu!” Vu Á Thanh lạnh lùng nói, “Tự tôi cứu bản thân! Anh chỉ là một NPC của trò chơi, có cách nào cứu được người khác? Tôi thấy anh muốn giở trò thì hãy nhân cơ hội lấy lòng chủ nhân Công tước của anh!”

Cô nhìn người làm vườn với ánh mắt căm ghét, phát tiết sự thù hận trong lòng: “Tôi không tin anh! Anh và Công tước, cả quan giám sát, cùng với cái trò chơi chết tiệt này tởm lợm như nhau! Các người muốn nô dịch chúng tôi!”

Người làm vườn nhìn cô.

Sau một hồi lâu, anh bình tĩnh mở miệng: “Em không cần nổi giận, tựa như em nói, tôi là một NPC, tôi đến đây chỉ muốn nói cho em biết một manh mối.”


Vu Á Thanh chau mày: “Đầu mối gì.”

Người làm vườn nói: “Chìa khoá, không chỉ có một cái, có thật, có giả.”

Vu Á Thanh biến sắc…

“Vì sao nói cho tôi biết?”

“Mỗi người đều nhận được manh mối, song manh mối của mỗi người không giấu nhau.”

Người làm vườn nhìn cô: “Manh mối của em là chỉ có một cái chìa khóa là thật — em có thể lựa chọn chia sẻ thông tin này, nhưng tôi không thể không nhắc nhở em. Đồng đội của em chưa hẳn sẽ chia sẻ manh mối của họ với em.”

Vu Á Thanh ngẩn ngơ, không biết nghĩ tới điều gì, trong chốc lát thất thần.

Người làm vườn đi tới trước mặt cô từ lúc nào.

Nhìn anh ta có vẻ gầy yếu, đi tới trước mặt mới khiến người ta ý thức được dù sao anh cũng là một người đàn ông, người đàn ông, luôn cao lớn, mạnh mẽ hơn phụ nữ… Anh nhìn từ trên cao xuống, che khuất ánh sáng trước mặt Vu Á Thanh, sau đó cúi người. Thì thầm bên tai cô:

“Số người thông quan càng ít, phần thưởng càng phong phú, người còn sống sót có thể nhận được phần thưởng từ người chơi đã chết, nếu cuối cùng chỉ còn một cô dâu sẽ nhận phần thưởng gấp bảy lần.

Ồ, đương nhiên… Tôi tin tưởng so với phần thưởng, em muốn cứu đồng đội mình hơn, nhưng đồng đội của em…

Em cảm thấy, nếu những người đó lấy được chìa khóa thật, có tình nguyện chia sẻ với em không?”

Vu Á Thanh mím môi, không nói gì.


Người làm vườn yếu ớt thở dài, “Lẽ nào cùng một sai lầm, em phạm phải hai lần ư?… Khi đó, em và một nhóm cô gái bị nhốt trong hầm trú ẩn, để chạy trốn, em lừa gạt chủ nhân của mình, muốn một cái kẹp tóc, sau đó lén lút mài kẹp tóc thành thanh sắt, định dùng thanh sắt cạy khóa trên cửa, nhưng mà —

Kế hoạch của em thất bại.

Bởi vì em quá lương thiện, em muốn dẫn theo tất cả cùng chạy trốn, mấy cô gái đó lại phản bội em! Chỉ vì em được chủ nhân yêu thích!

Thời gian bị nhốt hao mòn ý chí của mấy cô gái, thật nực cười ghen tuông làm tăng thêm sự ngu xuẩn của họ! Họ là người tố giác! Họ là người phản bội! Họ phụ thuộc vào đàn ông, không chỉ đánh mất bản thân, còn bán đứng đồng đội, khiến em bỏ qua cơ hội chạy trốn, chịu một trận đòn hiểm! …”

“Đừng nói nữa!!!”

Vu Á Thanh gào thét!

Cô túm lấy cổ áo người làm vườn!

“Vì sao mày biết những thứ này?!”

“Tôi không biết…” ánh mắt người làm vườn bình tĩnh nhìn cô, “Giây phút tôi gặp em, những tin tức này tự động chui vào não tôi, e rằng đây là trò chơi sắp xếp, để khảo nghiệm em.”


Vu Á Thanh căm hận đẩy anh ra!

Người làm vườn nhếch miệng thành một nụ cười khó thấy, cơ thể chịu lực ngửa ra sau, va vào tủ trưng bày.

Loảng xoảng! —

Một cái hộp khéo léo tinh xảo rơi xuống từ nóc tủ, nắp hộp bung ra!

Đồng thời cũng hất văng chìa khoá bên trong!

Vu Á Thanh sửng sốt.

Một lúc sau, cô khom lưng nhặt lên, xem chìa khoá trong tay.

Người làm vườn mỉm cười nói: “Chúc mừng em, chìa khoá em tìm được là thật.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 354: C354: Npc thật kỳ quái


Chúc mừng ngươi, tìm được “chìa khoá thật “.

Như vậy, em có muốn chia sẻ với đồng đội không?

Đồng đội của em có chia sẻ “chìa khoá giả” họ tìm được với em không?

Số người thông quan càng ít, phần thưởng càng phong phú, ai trong số này sẽ trở thành kẻ phản bội? Ai ẩn chứa dã tâm?

Người làm vườn lẳng lặng nhìn với cảm xúc biến đổi trên gương mặt Vu Á Thanh.

Lúc này nội tâm cô xoắn xuýt, nghi ngờ, giãy giụa, hối hận và dày vò, tất cả biến thành liều thuốc tăng thêm sự vui vẻ cho hắn!

Đàn bà…

Ích kỷ, tham lam, hư vinh, ngu xuẩn! Tự lập cỡ nào, mạnh mẽ đến mấy, cũng đã định sẵn trở thành đồ chơi!

Đàn bà! Hoặc dùng sức mạnh làm họ thần phục! Hoặc dùng sự dịu dàng làm họ lạc lối!


Cuối cùng các cô sẽ nghe lời răm rắp cánh đàn ông!

Như vậy tiếp theo, nên đi gặp cô dâu nào đây?

Anh đã không kịp chờ đợi, muốn đi nhấm nháp sự đau đớn của các cô gái…

Người làm vườn rời phòng, dọc theo hành lang không nhanh không chậm đi về phía trước.

Đi qua một căn phòng, anh thấy Chu Xu đang nhón đầu ngón chân, cố gắng gỡ xuống một bức tranh trên tường.

Anh đi vào, có ý tốt hỏi: “Xin hỏi cần giúp…”

Chưa dứt lời, Tô Mạn đột nhiên đi ra từ bên khác, nhanh nhẹn gỡ xuống bức tranh, nói: “Cô quá lùn, cẩn thận bức tranh lồng kính rơi xuống đập vào đầu cô.”

“Tôi 1m63, đâu quá thấp, là bức tranh treo rất cao…” Chu Xu quan sát phía sau bức tranh sơn dầu, mặt lộ vẻ thất vọng, “Không có chìa khoá. Trước đây tôi hay giấu đồ đằng sau.”

“Bên kia còn có mấy bức tranh, có thể gỡ xuống thử xem.” Tô Mạn quay người, thấy người làm vườn đứng ở cửa, nghi ngờ nói, “Anh ở đây làm gì?”

Người làm vườn lộ ra nụ cười ôn hòa: “Có chỗ nào cần tôi giúp một tay không?”

“Kỳ quái…” Tô Mạn chau mày, đến gần hai bước quan sát anh, “Tại sao tôi cảm giác gương mặt anh… Hừm, có phần giống Lý Lý? …”

“Cô bảo anh ta giống Lý Lý?” Chu Xu bất ngờ nhìn Tô Mạn, lại nhìn về phía người làm vườn, “Không giống, chỗ nào giống?”

Người làm vườn thoáng hạ thấp người: “Thái dương nhanh xuống núi, tôi phải trở về phòng tra tấn. Nếu bị Công tước đại nhân phát hiện, chỉ sợ sẽ có phiền phức. Mong hai người sớm tìm được chìa khoá.”

Anh xoay người bỏ đi, để lại hai người trố mắt nhìn nhau.

“NPC này thật kỳ quái…”


“Quên đi, đừng để ý tới anh ta, chúng ta tiếp tục tìm chìa khóa!! Aizz, Công tước sẽ giấu cái chìa khóa ở đâu? Thật phiền phức…”



Người làm vườn dọc theo hành lang tiếp tục đi về phía trước, cảm thấy uất nghẹn quay đầu nhìn thoáng qua.

Rõ ràng đã nói với các cô nên chia nhau đi tìm chìa khoá, không ngờ hai người đó ở cùng nhau.

Bây giờ còn cô dâu nào lạc đàn?

Anh hơi nheo mắt lại, nhìn thấy Bạch Ấu Vi ở trước mặt.

Cô ngồi trên xe lăn, một mình cô độc, lẳng lặng đứng ở nơi bắt đầu cầu thang xoắn, mắt nhìn dưới lầu, không biết đang nhìn cái gì, hoặc đang suy nghĩ gì.

Không có người thân, không có bạn bè, không có cơ thể lành lặn, đồng thời tính cách ngạo mạn và mẫn cảm trời sinh! Có người phụ nữ nào là ứng cử viên cần “tiếp xúc” thích hợp hơn cô ta?

Người làm vườn đi về phía cô.

“Tại sao cô ở đây một mình?” anh mỉm cười hỏi, “Tất cả mọi người đang tìm chìa khoá, cô không tìm sao?”


Bạch Ấu Vi cau mày, nhắm mắt lại.

Người làm vườn đến gần mấy bước, ôn hòa hỏi cô: “Cần tôi giúp một tay sao?”

“Tôi ghét nhất, có người nói chuyện với tôi trong lúc tôi suy nghĩ.” Bạch Ấu Vi mở mắt, không vui nhìn anh, “Có thể cút không?”

Người làm vườn: “…”

Dừng lại hai giây, anh thận trọng chọn lọc từ ngữ:

“Dùng bề ngoài gai góc có thể bảo vệ bản thân không bị thương nhưng cũng làm tổn thương chính mình. Một mình em ở đây, một khi chìa khóa bị những người khác tìm được, sẽ rất bị động, em hy vọng cục diện biến thành như vậy sao?

Thời gian bị động như thế, cô chưa chịu đủ à? Rõ ràng em rất thông minh, nhưng bởi vì thân thể, không thể không bị động chấp nhận mọi sự sắp xếp, không ai hỏi em có thích không, có vui vẻ không, có bằng lòng không… Hiện tại, cuối cùng em đã nếm trải cảm giác nắm quyền chủ động, lẽ nào, em định buông tha?”

Mặt Bạch Ấu Vi không biểu cảm nhìn anh:

“Tôi nói, cút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 355: C355: Cần giúp không


Người làm vườn bình tĩnh đứng ở trước mặt cô.

Đứng đó một lúc lâu sau đó anh thu hồi ánh mắt, chuẩn bị đổi mục tiêu tiếp theo.

Nhưng mà đi chưa được mười bước, Bạch Ấu Vi ở sau lưng gọi anh lại: “Này, anh định đi đâu?”

Người làm vườn ngẩn người, sau đó khóe môi bắt đầu hơi nhếch lên.

Ah, đàn bà…

Anh quay người đối mặt với Bạch Ấu Vi, ra vẻ có ý tốt, nói: “Tôi đi xem những cô dâu khác có cần giúp đỡ không.”

“Còn ai ở đây cần anh giúp đỡ hơn một người què?” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Anh ở lại đây giúp tôi một việc!”

Người làm vườn mỉm cười, hạ thấp người hành lễ, “Nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực.”


Trên mặt Bạch Ấu Vi không có biểu cảm, giọng nhẹ bẫng: “Nếu tôi là cô dâu của Công tước, cũng chính là phu nhân của trang viên này, anh chỉ là một người làm vườn, đương nhiên nên cống hiến sức lực cho tôi.”

Nụ cười trên mặt người làm vườn hơi cứng ngắc, “… Chỉ cần tôi đủ khả năng.”

Bạch Ấu Vi chỉ tay xuống phía dưới: “Các cô đều ở tìm chìa khoá tầng ba, tôi muốn đi xuống lầu tìm xem, anh cõng tôi xuống dưới.”

Người làm vườn suy tư một lúc, “Được.”

Anh ngồi xổm xuống trước người Bạch Ấu Vi, để Bạch Ấu Vi úp sấp trên lưng, đứng dậy đi xuống lầu dưới.

Đến tầng một, anh thả Bạch Ấu Vi trên ghế sô pha ở đại sảnh.

Bạch Ấu Vi nói: “Tôi thay đổi ý định. Chỗ rộng như vậy, một cái người què như tôi căn bản không có cách tìm chìa khoá, tôi nên đi tầng ba nhìn chằm chằm họ, đừng để họ tranh thủ lúc tôi không có mặt giấu chìa khóa đi.”

Người làm vườn cảm thấy lời cô nói có vài phần đạo lý.

Anh cõng Bạch Ấu Vi, quay lại tầng ba.

Bạch Ấu Vi vừa đụng vào xe lăn, phiền não thở dài, nói: “Quên đi, nên đi tầng một! Tốn thời gian lâu như vậy, nếu các cô muốn giấu chìa khoá, đã giấu kỹ từ lâu, tôi có đi nhìn chằm chằm cũng vô ích, chi bằng trở về phòng nghỉ ngơi.”

Người làm vườn bắt đầu cảm thấy không thích hợp, chần chừ hỏi: “Xác định đi tầng một ư?”

“Sao thế, không muốn đi?” Bạch Ấu Vi nhướng mày nhìn anh, “Không phải anh vừa nói nguyện ý cống hiến sức lực vì tôi sao? Nếu là NPC, làm phiền anh biểu hiện giống một chút được không?”

Người làm vườn: “…”


Không lời nào để nói, lại lần nữa ngồi xổm xuống ở trước mặt cô.

Anh cõng Bạch Ấu Vi, bước chân cực nhanh đi tới tầng một, thả cô xuống.

Bạch Ấu Vi nói: “Đi tầng ba một chuyến nữa.”

Người làm vườn cuối cùng không nhịn được: “Lần này vì sao? Thái dương sắp xuống núi, tôi phải quay về phòng tra tấn trước khi Công tước trở về!”

“Anh phản ứng lớn như vậy làm chi?” Bạch Ấu Vi không vui cau mày, “Xe lăn của tôi vẫn còn ở tầng ba, lẽ nào anh không lấy nó xuống?”

Người làm vườn ngẩn người, sau đó ánh mắt âm trầm nhìn cô: “… Được, tôi sẽ lấy xuống cho ngài.”

Anh một lần nữa đi lên cầu thang xoắn ốc rất dài, để lấy xe lăn cho Bạch Ấu Vi.

Bạch Ấu Vi nói: “Được rồi, anh đi tầng ba đi!”

Người làm vườn tức giận nói: “Tôi thật tâm thành ý hỗ trợ, ngài chớ nên trêu chọc tôi như vậy!”


“Hửm?” Bạch Ấu Vi ngẩng đầu nhìn anh, “Vừa rồi tên đần nào nói mình muốn quay về phòng tra tấn trước khi Công tước trở về hả? Anh không đi tầng ba, chẳng lẽ muốn ở lại tầng một ăn bữa cơm?”

Người làm vườn: “…”

Tức giận tích góp từng tí một, hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm, cùng lúc đó còn có nỗi nghi ngờ: Vì sao người chơi có ngôn ngữ, hành vi như vậy?

Lẽ nào cô ả nhìn thấu hắn?

Nhưng rõ ràng hắn biểu hiện không có kẽ hở!

Lúc này, trên lầu truyền tới tiếng khóc hoảng loạn và vụn vặt.

Trình Thiến một bên khóc, một bên điên khùng tìm kiếm trên hành lang, trong miệng không ngừng nói: “Làm sao bây giờ… không tìm được… không tìm được… Hắn sẽ tới, muốn giết tôi… không tìm được chìa khoá…”

Người làm vườn một lần nữa điều chỉnh biểu cảm, đi lên cầu thang, tự nhiên tỏ ra dịu dàng và lo lắng, “Xin hỏi… Cần giúp không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 356: C356: Hỗn loạn


Bạch Ấu Vi ngẩng đầu, nhìn hai người gần lan can.

Người làm vườn cẩn thận an ủi Trình Thiến.

Kinh hãi hứng chịu đủ lời dọa dẫm, Trình Thiến đang cần sự quan tâm như vậy, chôn trước ngực anh không ngừng nức nở, khiến tư thế của hai người càng thân mật.

Bạch Ấu Vi thu hồi ánh mắt, không nhìn một nam một nữ kia, mà xem lòng bàn tay của mình.

Ở đó có một cái cúc áo.

Ban nãy cô kéo xuống từ trên áo sơ mi của người làm vườn.

— bởi vì không ngừng đi tới đi lui trên cầu thang, người làm vườn không còn sự ôn hòa tỉ mỉ thuở ban đầu, chỉ là đi thật nhanh xuống dưới, hoàn toàn không chú ý đến động tác của Bạch Ấu Vi.

Cô nhìn một hồi, cất cúc áo, đẩy xe lăn chuẩn bị đến phòng ăn.

Lúc này, trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã!

“Trình Thiến! Cô là chó không quên đớp cứt hả?! Mới mấy phút không thấy cô, cô đã chui vào lòng đàn ông?!” giọng Hồ Nhã vừa lớn lại vang, mang theo lửa giận vô hình.


Trình Thiến vốn bị dọa đến giống như chim cút, bây giờ bị Hồ Nhã chỉ vào mũi mắng, gương mặt trắng bệch tái mét, nước mắt không ngừng rơi, ấp úng nói không nên lời.

Vu Á Thanh cũng thấy Trình Thiến không ổn. Đến thời khắc sinh tử, cô ta còn anh anh em em với NPC, quả thực không ra gì.

Nhưng, Hồ Nhã mắng quá khó nghe.

Cô cau mày nói: “Giờ là lúc nào rồi, cô ầm ĩ với cô ta làm gì?”

Hồ Nhã dùng một tay kéo Trình Thiến ra khỏi người làm vườn, sau đó cực kỳ căm ghét vứt xuống! Trình Thiến ngồi sụp xuống đất, hai mắt đẫm lệ, vô cùng mong manh.

Hồ Nhã thấy dáng vẻ cô ả điềm đạm đáng thương, trong đầu càng giận dữ, giơ tay định cho cô ta một cái tát!

“Hồ Nhã!” Vu Á Thanh không nhìn được, giơ tay ngăn cản Hồ Nhã, “Cô nổi điên cái gì thế?!”

“Tôi muốn dạy dỗ cô ta!” Hồ Nhã tức giận nói, con mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Trình Thiến, “Tôi muốn trị dứt điểm cái bệnh ba phút không rời khỏi đàn ông của cô ta!”

Vu Á Thanh lạnh giọng quát lớn: “Được rồi! Cô ta ra sao không liên quan đến cô! Làm tốt chuyện của mình! Bảo cô đi tìm chìa khoá đâu? Đã tìm được chưa?!”

Hồ Nhã cắn môi, trả lời: “Không tìm thấy!”

Vu Á Thanh nhíu nhíu mày, nhìn về phía Tô Mạn và Chu Xu: “Các người thì sao, tìm được chìa khoá không?”

“Không.” Tô Mạn lắc đầu, bực bội nói, “Căn phòng quá nhiều, không biết nên tìm từ đâu.”

Vu Á Thanh nhíu chặt mày, không nói chuyện.

Cô nhớ tới lời người làm vườn nói chìa khoá thật, giả…

Hiện tại, Hồ Nhã, Chu Xu, Tô Mạn… Đều nói không tìm được chìa khoá, nói cách khác, sáu người các cô, chỉ có cô tìm được chìa khoá, hơn nữa còn là một chìa khoá thật.

Không tìm thấy một chìa khóa giả, điều này là thật ư?

Các cô che giấu tình báo? Giống như người làm vườn nói, các cô… đều muốn làm “Cô dâu cuối cùng”, để đạt được phần thưởng kếch xù? Thậm chí không tiếc phản bội đồng đội?


… Đồng đội?

Không phải, các cô vốn không phải là đồng đội.

Thậm chí còn có va chạm.

Môi Vu Á Thanh mím thật chặt, cán cân trong lòng nghiêng trái phải, không ngừng lay động.

Chìa khoá thực sự ở trong tay cô.

Nhưng mà cô muốn nói cho họ biết không?



Lúc này, nội tâm Hồ Nhã là một loại hỗn loạn khác —

Mình tín nhiệm cô ta như thế! Cô ta lại răn dạy mình trước mặt mọi người vì con tiện nhân Trình Thiến!!!

Cô ta coi mình là cái gì?! Người hầu tùy tiện sai bảo, tùy tiện dạy dỗ hả?! Nếu cô ta khinh thường mình! Tại sao mình phải nghe lời cô ta?! Tại sao?!!

Mình sẽ không giao nộp chìa khoá, mình sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào!


Mình muốn sống đến chủ nhật, trở thành cô dâu cuối cùng!



Bạch Ấu Vi nhìn thoáng qua những người phụ nữ với vẻ mặt khác nhau, thu hồi ánh mắt, đẩy xe lăn trực tiếp đi về phía phòng ăn.

Thời gian cách bữa cơm còn một lúc, quan giám sát đang chuẩn bị bữa cơm.

Nói là bữa cơm, chỉ là ít máu me làm người ta ngán.

Bạch Ấu Vi im lặng ngồi vào vị trí, đánh giá quan giám sát.

Nó nhìn qua, mỉm cười: “Có vấn đề gì không?”

Bạch Ấu Vi đỡ má, chậm rãi nói: “Hôm nay ở trang viên tôi thấy một người làm vườn, khí chất và cảm giác rất giống mi.”

Dừng một chút, nói bổ sung: “Có điều xấu y như mi vậy.”

Quan giám sát: “…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 357: C357: Râu xanh lại trở về


Nó nhẫn nhịn một lúc, “Tâm bình khí hòa” trả lời:

“Điều này rất bình thường, trò chơi do quan giám sát thiết kế, cũng do quan giám sát chi phối, ở thời điểm một vài nhân vật đặc biệt sinh ra, dĩ nhiên sẽ thay thế các đặc điểm tương ứng của quan giám sát.”

Bạch Ấu Vi: “Oh…”

Quan giám sát nói tiếp: “Việc này xem như là thường thức của trò chơi, cho dù nói cho cô biết, cũng không tính là vi phạm quy tắc hoặc ăn gian. Nếu cô may mắn có thể sống sót, về sau sẽ phát hiện trong trò chơi khác cũng tồn tại tình huống tương tự.”

Bạch Ấu Vi chợt gật đầu, lại hỏi nó: “Có tất cả bao nhiêu quan giám sát?”

“Vấn đề này không liên quan đến trò chơi, tôi không cần trả lời.” nó lạnh lùng nói.

Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, đổi một cách thức hỏi khác: “Buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ quan giám sát là nam, vậy nếu có buổi biểu diễn dành riêng cho phái nam, sẽ là nữ quan giám sát à? Tôi cảm thấy như vậy đặc biệt không tốt, các người nên thay đổi.”

Quan giám sát hãnh diện mỉm cười: “Chúng ta là sự sống nhân loại các người không thể nào hiểu được, chúng ta không có tuổi tác, không có giới tính, không có thân phận hoặc danh tính, chúng ta là nhất thể, không ảnh hưởng đến nhau. Cho nên, sự lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết….”

Bạch Ấu Vi như có điều suy nghĩ.


Quan giám sát liếc nhìn sắc trời bên ngoài, khóe miệng vểnh lên, hơi khom người với sáu vị cô dâu, nói:

“Công tước đại nhân sắp trở lại, hi vọng mọi người dùng cơm vui vẻ. Xin lỗi không tiếp được.”

Quan giám sát bỏ đi.

Bầu không khí trong phòng ăn trầm lặng, không ai nói chuyện.

Ngọn đèn sáng chói, thức ăn là máu tanh, bộ đồ ăn trước mặt lạnh như băng.

Bạch Ấu Vi vuốt ve con thỏ, Tô Mạn bực bội nhìn bên ngoài phòng ăn, Chu Xu cầm dao nĩa đang suy tư, Hồ Nhã lạnh mặt không lên tiếng, Trình Thiến đang khóc thút thít…

Còn có Vu Á Thanh.

Vu Á Thanh cầm cái “chìa khoá thật”, tính cách quyết đoán lần đầu tiên bắt đầu do dự, cô không biết nên làm sao bây giờ!

Cánh cửa bên ngoài phát ra tiếng vang lớn rầm rầm!

Râu Xanh, lại trở về!

Hắn bước dài đi vào nhà hàng, khuôn mặt đầy lông vừa giống như sư tử vừa giống như gấu, như dã thú đứng thẳng đi bằng hai chân, nhưng mà áo mũ chỉnh tề! Lễ phục màu xanh lam gắn đầy đá quý, theo bước đi không ngừng lấp lánh!

Hắn ngồi xuống, ăn uống thả phanh giống như hôm qua!

Nhấm nuốt thịt tươi!

Xé rách nội tạng!


Máu đỏ tươi nhuộm đầy cái bàn!

Tiếp theo, hắn còn dùng cái miệng phả ra mùi máu tanh đó hỏi:

“Các cô dâu của ta, vì sao các người không ăn? Lẽ nào các người không muốn dùng cơm với ta?”

Lần này, không ai dám rời khỏi chỗ ngồi.

— từ chối cùng ăn tối với Công tước sẽ chọc Công tước tức giận.

Bạch Ấu Vi cầm dao nĩa lên, cắt miếng thịt trong khay.

Nét mặt Tô Mạn phức tạp nhìn về phía cô, gian nan hỏi: “… Ăn thật à?”

“Dù sao còn hơn chết!? Chúng ta nên may mắn đây là thịt bò, không phải thịt gà, bằng không nhiễm vi khuẩn salmonella, không đợi đến trò chơi thông quan đã bị tiêu chảy đến chết…”

Bạch Ấu Vi nhắm mắt lại nhét một miếng nhỏ vào miệng, mắt bỗng nhiên mở, giống như hơi bất ngờ, “Ồ… Mùi vị không tệ.”

Tô Mạn không tin, nếm thử một miếng, cả khuôn mặt gần như vặn vẹo, “Gạt người!”


“Ừm.” Bạch Ấu Vi thản nhiên đặt dĩa xuống, dùng khăn vải khẽ lau miệng, “Không lừa cô, làm sao cô nuốt trôi.”

Tô Mạn che miệng: “…”

Chu Xu ép bản thân ăn một miếng thịt bò nhỏ, trấn an Tô Mạn: “Ăn thì không sao.”

Vu Á Thanh, Hồ Nhã và Trình Thiến cũng ăn thịt bò.

Râu Xanh rất hài lòng với việc này, cười ha ha.

Tiếng cười kia như trực tiếp đi ra khỏi yết hầu, mang theo rung động thô kệch, làm người ta sợ hãi.

Khi tiếng cười ngừng, hắn nhếch môi, lộ ra răng nanh, cười hỏi:

“Những cô dâu đáng yêu của ta, hôm nay lúc ta không có mặt, các người có ngoan ngoãn nghe lời ta không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 358: C358: Người thứ hai


Mấy người phụ nữ hai mặt nhìn nhau, không ai dám tiếp lời.

Trong phòng ăn cực kỳ an tĩnh.

Ánh mắt Công tước lần lượt lướt qua trên mặt mỗi người, cuối cùng dừng ở Trình Thiến —

Cơ thể Trình Thiến run rẩy mạnh hơn, con ngươi trừng trừng, trên mặt không có một giọt máu, cô căng thẳng như thể lúc nào cũng có thể ngất đi.

Công tước nheo mắt lại, nhìn cô, giọng điệu cực kỳ chậm rãi hỏi: “Các người có… vi phạm yêu cầu của ta, đi vào một căn phòng bị khóa không?”

Trình Thiến hoảng sợ lắc đầu.

Cô muốn nói không, muốn phủ nhận! Cổ họng bị câm! Bởi vì khẩn trương cực độ, cô không phát ra được thanh âm nào!

“Vì sao luôn như thế…” Công tước thở dài, đặt dĩa xuống.


Lúc kim loại và đồ sứ va chạm vào nhau phát ra tiếng giòn vang khiến trái tim tất cả mọi người run lên.

Các cô lo sợ nhìn chằm chằm con dã thú hình người, tay giấu dưới bàn ăn nắm chặt vũ khí, chuẩn bị phản kích.

“Vì sao? … Vì sao phụ nữ luôn như thế? Bất kể ta cho các người bao nhiêu châu báu trân quý, bao nhiêu quần áo đẹp đẽ, các người vĩnh viễn không biết thỏa mãn, vĩnh viễn muốn càng nhiều! Vì sao?!”

Công tước đột nhiên rít gào!

Hắn đứng dậy rời khỏi vị trí, đi về phía Trình Thiến!

Trình Thiến run như cầy sấy, cực kì sợ hãi nhìn chằm chằm Công tước từng bước đến gần!

Cả người cô như bị cố định, ngoại trừ run rẩy, cơ thể không làm được phản ứng khác, ngay cả chạy, cũng không thể chạy!

“Đây là cái gì?” Công tước túm tay cô, kéo mạnh ra!

“A a a a! …”

Trình Thiến bị hắn giơ lên giữa không trung! Giống như khí cầu bị thủng, cổ họng câm cuối cùng có phản ứng, phát ra tiếng hét sắc bén!

“Ngươi dám đi vào căn phòng bị khóa!” Công tước túm cổ tay của cô chất vấn, “Người phụ nữ đáng chết! Miệng đầy dối trá còn định nói dối ta?!!”

Cổ tay bị bóp biến hình! Miếng vải đỏ quấn ở tay rơi xuống, lộ ra vết thương trên mu bàn tay.

Trình Thiến kêu đau đớn thất thanh: “A!!! … Không có! Tôi không có a a a a! Là các cô…”


“Ngươi còn không thừa nhận?!” mặt Công tước lộ vẻ dữ tợn, kéo cô ra khỏi phòng ăn, “Cô dâu không nghe lời phải nhận sự trừng phạt! Chỉ có trả giá bằng máu, mới có thể làm cho các người học được như thế nào làm một cô dâu đạt tiêu chuẩn!”

Đầu khớp xương vang kẽo kẹt kẽo kẹt, máu tươi theo cánh tay chảy xuống, máu nhuộm đỏ da thịt, máu nhuộm váy cô dâu, mà cánh tay gần như bị bóp nát!

Trình Thiến bị kéo lê trên mặt đất, giống như con cá chết máu đầm đìa.

Mọi người sợ run.

Tô Mạn chạm đến ánh mắt Bạch Ấu Vi, hiểu rõ thời cơ đã đến, giơ kiếm sắt, không chút do dự tiến lên!

Chu Xu lập tức đuổi theo cô.

Đầu tiên Vu Á Thanh sửng sốt, ngay sau đó hiểu được – họ không lừa cô!

Họ thực sự không tìm được chìa khoá! Nếu không Tô Mạn và Chu Xu có thể dùng chìa khoá rời khỏi nơi này, không cần phải mạo hiểm đi tấn công Công tước!

Vu Á Thanh suy nghĩ cẩn thận điểm này, tầng tầng lo lắng đè nặng trong lòng ngay lập tức bị xua tan, cả người buông lỏng không ít.


Dù cho sắp đến trận chiến ác liệt, chí ít trong lòng cô không phải chịu dày vò!

Cô nắm chặt chuôi kiếm đuổi theo chạy ra phòng ăn, thấy Tô Mạn đâm một kiếm vào vạt áo trước của Công tước, bèn phối hợp giơ kiếm đâm vào lưng Công tước!

Râu Xanh bị kẹp giữa, cực kỳ tức giận!

Nhưng mà giống lần trước, bất kể bị tấn công như thế nào, hắn không chịu thả Trình Thiến trong tay! Chỉ một tay đối phó với Tô Mạn và Vu Á Thanh công kích, không hề lộ vẻ thế yếu!

Hắn dùng một tay cầm chặt thanh kiếm Vu Á Thanh, hất văng!

Dù cho Vu Á Thanh sớm có chuẩn bị, tuột tay né tránh, vẫn muộn nửa giây! Bị sức mạnh kinh khủng này quăng giữa không trung, tàn nhẫn ngã trên cầu thang!

Khoảnh khắc rơi xuống đất, cô bảo vệ ngực, gian nan cố đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mạn trước mặt cũng bị thương, vũ khí sớm bị Công tước nổi giận bẻ gẫy!

“Tiếp tục như vậy không được!” Vu Á Thanh nói với Tô Mạn, “Chúng ta không thể làm hắn bị thương!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 359: C359: Giết anh


Bất kể chém, chặt hay đâm, tất cả vô dụng!

Tên Công tước này giống như tường đồng vách sắt! Mặc kệ công kích bộ phận nào của cơ thể, hắn giống như không biết đau nhức! Dù cho tạo thành một chút tổn thương cũng khép lại rất nhanh!

Đừng nói làm hắn bị thương, hiện tại các cô không thể ngăn cản được hắn!

Vu Á Thanh và Tô Mạn dừng lại khoảng ba giây, Công tước đã kéo Trình Thiến đến tầng ba —

Lúc chạm chân đến tầng ba, Trình Thiến đang hấp hối đột nhiên phát ra tiếng kêu to vừa tựa như khóc vừa như gào thét!

Như đòn phản kháng cuối cùng trước khi chết, hai mắt cô trợn tròn, quay người, dùng hết sức lực ném hai hạt trân châu vào Công tước!

Hai hạt trân châu, một hạt bị Công tước tránh thoát, một hạt đập vào vai hắn.

Cơ thể Công tước bởi vì đau đớn mà run rẩy hai cái, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, sau đó kéo cô, tiếp tục đi phía trước!

“Vì sao…” Trình Thiến không chấp nhận được kết quả như vậy, “Vì sao không nổ tung… Vì sao không nổ tung?! Vì sao a a a a!!!”


Chu Xu chạy theo cũng không cam tâm, một lần ném ra ba hạt trân châu!

Thần may mắn không ở bên cô.

Hạt trân châu không mang hiệu quả nổ tung chỉ làm Công tước cảm thấy đau đớn, không tạo thành vết thương thực chất.

Hắn kéo Trình Thiến càng chạy càng nhanh.

Cô dâu lê lết trên đất đang gào khóc! Đang cào xé! Giãy giụa!

Thậm chí cô hận không thể cắn đứt cánh tay chảy máu đầm đìa của mình đang bị túm!

Song không thể chạy trốn!

Trình Thiến bị Công tước kéo lê đến vị trí phòng tra tấn.

Tường đá xoay rất nhanh, Công tước kéo Trình Thiến đi vào, sau đó bức tường đá đóng lại một giây trước khi Tô Mạn và Vu Á Thanh chạy tới —

Rầm!

Nắm đấm Vu Á Thanh đập vào tường.

Bức tường không sứt mẻ.

Sau khi đóng lại, bề mặt bức tường này giống hệt bức tường khác, không thể phân biệt.

Vu Á Thanh không muốn buông tha, lại dùng sức đẩy tường, Tô Mạn và Chu Xu cũng hợp lực với cô, nhưng vẫn vô dụng.


“Không nên như vậy…” Vu Á Thanh một lần nữa cố gắng đẩy bức tường, “Vì sao hắn có thể vào, chúng ta không vào được?!”

Tô Mạn đẩy một lúc, không còn sức, dừng lại thở dốc.

Bên trong truyền đến tiếng Trình Thiến đau đớn kêu thảm thiết.

Thảm thiết giống như Triệu Lan Phân ngày hôm qua, đáng sợ giống nhau, quanh quẩn cả trang viên giống nhau, thật xa xăm…

Ba người phụ nữ không nói gì mà nhìn nhau.

Trong mắt các cô có sự hoang mang, có thất bại, có tức giận, cũng cảm nhận sâu sắc một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Không cứu được Trình Thiến, tuy tiếc hận nhưng khiến cho người ta tuyệt vọng là, các cô không có cách nào đối phó với con dã thú hình người kia!

“Quy tắc của trò chơi hạn chế chúng ta, chúng ta không vào được…” Chu Xu nhìn bức tường, phỏng đoán, “E rằng, chúng ta chỉ có thể vào căn phòng này ban ngày.”

Vu Á Thanh trầm ngâm chốc lát, gật đầu nói: “Rất có thể như vậy. Buổi tối là thời gian của Công tước, ban ngày là thời gian của người chơi.”

“Đi thôi, xuống dưới tìm Bạch Ấu Vi.” Tô Mạn thở dài, đi xuống lầu dưới, “Nói không chừng cô ấy có cách.”

Trí thông minh không phải phần cô am hiểu, trước đây cô toàn dựa vào Nghiêm Thanh Văn, hiện tại chỉ có thể dựa vào Bạch Ấu Vi.


Xuống lầu dưới, quả nhiên thấy Bạch Ấu Vi ở bên cầu thang đợi các cô.

Tô Mạn lắc đầu với cô: “Không cứu được.”

Bạch Ấu Vi như thể sớm dự đoán được kết quả, bình tĩnh hỏi: “Thấy rõ ràng chưa?”

“Ừm.” Tô Mạn gật đầu, “Tôi rạch lễ phục của hắn, cổ áo sơmi bên trong, quả thực thiếu một cái nút áo.”

Vu Á Thanh như lọt vào trong sương mù, hỏi các cô: “Nút áo gì cơ?”

Bạch Ấu Vi lấy ra cúc áo, nhẹ nhàng ném qua, Vu Á Thanh tự tay bắt, chỉ thấy trong tay có thêm một cái cục áo mạ vàng, có phần quen mắt.

“Đây là nút áo trên người làm vườn, xem ra là cùng một người không sai.” Bạch Ấu Vi thản nhiên nói, “Nếu buổi tối không giết được hắn, vậy ban ngày thử xem, trò chơi sẽ cho chúng ta lối thoát.”

“Giết anh ta?!” vẫn không lên tiếng, Hồ Nhã đột nhiên kêu, “Cô tin chắc giết chết người làm vườn có thể thông quan? Chẳng may sai lầm thì sao?!!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom