Cập nhật mới

Dịch Full Hồi Kí Tội Lỗi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Gặp Lại - Tội Lỗi


Hai tháng! Hơn sáu mươi ngày lăn lộn với những chuyến công tác triền miên và bộn bề công việc, hôm nay tôi mới có tạm gác mọi thứ sang một bên để lặng lẽ tiến vào quán café quen thuộc của mình. Chọn một góc ngồi ít ánh sáng chiếu vào và vắng vẻ như mọi khi, để tôi có thể thả mình vào bóng tối nhìn ra ánh sáng bên ngòai, để thấy rằng dù nó là ánh sáng của buổi chiều tàn nhiều mây âm u nhưng vẫn vô cùng giá trị với đôi mắt nằm trong bóng tối.
Cô bé phục vụ chúm chím nụ cười đưa tôi menu chọn đồ uống nhưng tôi ko buồn chạm đến chiếc menu mà liến thoắng ngay khi nụ cười còn chưa kịp thu lại:
- Cho a Dimal dâu đá, thật nhiều đá nhé!
Cô bé hơi co người lại bởi cơn gió mang nhiều hơi nước báo hiệu một cơn mưa sắp tới vừa thốc qua những ô cửa của tầng hai quán café nhẹ nhàng nói:
- Trời hơi lạnh hay là anh uống ấm ấm nhé!
Tôi mỉm cười nhìn cô bé rồi từ tốn:
- Em cứ lấy như anh bảo đi, tưng đấy đá không đủ để lạnh hơn anh đâu

Rồi lại đưa mắt nhìn về những cơn giông đang kéo đến phía ngòai cửa sổ để mặc cô bé lắc đầu khó hiểu rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Cốc nước đặt trên bàn lâu rồi mà tôi chưa buồn đụng đến, chỉ thi thoảng với lấy chiếc khăn giấy lau nhẹ những giọt nước đọng quanh thành cốc như những giọt lệ long lanh dường như nó đã thành thói quen của bản thân tôi từ khi nào không hay, tôi vẫn sợ nhìn những giọt mồ hôi, sợ nhìn những giọt nước mắt dù chỉ là của một cái cốc vô tri vô giác. Chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ viển vông:
- Anh đến lâu chưa! Đường hơi tắc lên e đến muộn chút!
Bàn tay vội vo viên tờ giấy trắng rồi kín đáo thả xuống nền nhà, hơi tựa vào chiếc ghế đệm êm ái tôi nhìn lên. Cất nụ cười nửa miệng rồi cất giọng hết sức trìu mến:
- Không sao! Em ngồi đi! Anh cũng mới đến thôi mà!
Em ngồi xuống đối diện tôi, bàn tay thon nhỏ với những chiếc móng được đánh màu tỉ mỉ đưa lên vuốt những giọt nước mưa đang bám vào những lọn tóc uốn xoăn quý phái nhuộm một màu nâu vàng. Đôi mắt cương nghị không còn nằm sau cặp kính nữa bởi em đã phẫu thuật trở nên dịu dàng hơn khi đi kèm với nó là đôi lông mày cắt tỉa gọn gàng và mềm mại. Đưa bờ môi tô son đỏ hồng nhấp hụm nước lọc của người phục vụ đưa ra em cất giọng tươi tỉnh:
- Hôm nay em lên Hà Nội đại hội cổ đông nên tự dưng muốn hẹn gặp anh, cũng phải 3 năm rồi em chưa gặp anh ấy nhỉ.
Tôi hướng đôi mắt mình vào em với một vẻ mặt đầy tâm trạng rành rọt từng tiếng:
“ Chính xác là 3 năm, 2 tháng, 14 ngày, 2h…” rồi cúi xuống ra vẻ xem giờ “ và 14 phút em ạ!”. Lặng đi gần 1 phút để mặc em mắt trợn tròn và cái miệng đang lắp bắp trên khuôn mặt đầy sự ngỡ ngàng tôi mới bật cừoi thật to
- Anh đùa đấy! anh cũng chỉ nhớ là hơn 3 năm thôi! Làm sao mà nhớ dai đến thế được.
Em dãn hẳn khuôn mặt đã xuất hiện những dấu vết của thời gian dù dấu vết ấy còn rất mờ và nằm dưới lớp phần nền e đánh lên trên nó.

- Anh vẫn biết đùa nhỉ? Thảo nào mà anh vẫn trẻ thế! Trông em với anh giờ như hai chị em ấy!
Tôi hơi trầm giọng xuống:
- Vì anh chưa phải một người đàn ông thực thụ mà!
- Sao anh lại nói thế! Theo anh thế nào mới là một người đàn ông!
Trả lời em trong nụ cười buồn với ánh mắt nhìn ra màn mưa ngòai ô cửa:
- Vì một người đàn ông thực thụ còn phải là người chồng, người cha nữa em ạ!
Câu trả lời dường như đã đem cả làn không khí dưới màn mưa ngòai kia vào tận góc trong của quán café, nó làm nụ cười trên môi e thu lại, làm đôi mắt đầy thắc mắc của em cụp xuống. Một không gian im lặng như trùm lấy tôi và em, đủ để tôi nghe thấy tiếng mưa va lộp độp vào cửa kính xen lẫn tiếng còi xe vọng vào. Không muốn kéo dài cảm giác này quá lâu tôi chuyển ngay chủ đề để lấy lại không khí

- Dạo này em thế nào! Cháu khỏe không! Công việc vẫn tốt chứ!
Em cũng rất nhanh lấy lại sự thăng bằng cho bản thân đáp lời:
- Cũng tốt anh ạ! Cháu ngoan lắm! em thi thoảng vẫn cho cháu lên Hà nội chơi. Công việc em vẫn thế nhưng giờ em đã quản lý nhà hàng của bố mẹ và đang tìm kiếm cơ hội đầu tư bất động sản trên này. Tạm thời em mới đầu tư vào cổ phiếu thôi, nhưng dạo này thị trường ảm đạm quá nên muốn quay sang mảng Bất động sản.
Rồi em kể về blue chip, kể về đội lái, kể về những giá trị thật và ảo của cổ phiếu, về những con người em gặp ở sàn ở đại hội cổ đông. Đôi mắt e sáng dần lên gò má e ửng hồng, điểm thường thấy ở em khi em nói về niềm đam mê về lý tưởng. Xong cổ phiếu e lại quay qua bất động sản, rồi vàng, rồi cơ hội kiếm tiền đang rất lớn. Tôi cứ như lạc đi trong những câu nói của em, không phải vì tôi mù tịt hoặc chỉ hiểu lõm bõm những thứ em nói mà tôi lạc bởi không biết tôi đang ngồi với ai. Tôi cố tìm ra em của ngày xưa trong người phụ nữ quý phái đang ngồi trước mặt nhưng hình như không được. Và chỉ đến khi chiếc điện thoại óng ánh trên tay em reo vang em mới thoát khỏi những giá trị kinh tế, những cơ hội kinh doanh để hấp tấp nói trong điện thoại “Vâng! Em qua xem ngay đây ạ!”.
Và cuộc nói chuyện của chúng tôi dừng lại bởi “Em phải qua Xuân La xem cái mảnh đất! Dịp khác em và anh sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé! Rất xin lỗi anh!” tôi xua vội đôi tay “Không sao! Cũng muộn rồi mà! Anh cũng phải về ăn tối chứ ngồi mãi sao được! Đưa chìa khóa và vé xe anh dắt xe ra cho! Cũng may trời tạnh rồi”. Em mỉm cười nhìn tôi “Không cần đâu anh! Em đi ôtô xe đỗ ngay trước cửa rồi!”. Lặng người tôi nhìn theo bày tay em chỉ ra cửa nơi chiếc Camry bóng lộn đỗ gọn gẽ trên vỉa hè và tôi không buồn bước theo em, đôi môi hơi mấp máy khi cánh cửa xe em mở ra “Em… em khác quá”. Tôi nhìn thấy em như khựng người lại, bờ vai hơi run run nhưng chỉ trong giây lát rồi em lách người vào xe đưa đôi bày tay nhỏ nhắn vẫy chào tôi qua cửa kính và nổ máy phóng đi.
Bước đi lấy xe với một cảm giác hụt hẫng, tôi tự hỏi cái gì đã làm em như thế, em của ngày xưa đã đi đâu rồi! Những dòng suy nghĩ cứ đan xen theo từng bước chân tôi cho đến khi chiếc điện thoại rung lên nhè nhẹ trong túi báo hiệu có tin nhắn. Một tin nhắn của em “Anh ah! Em không thay đổi mà em chuyển động, anh không phải vẫn như ngày xưa mà anh ngừng chuyển động. Mọi thứ đều chuyển động sao anh cứ cố giữ mình đứng yên, đừng ở lại với quá khứ nữa anh ah! Mong rằng lần gặp sau em sẽ được thấy anh chuyển động”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Thu - Tội Lỗi


Vậy là thu đã về rồi, thật buồn cười là a thấy thu về khi trên báo người ta viết bánh trung thu tăng giá mạnh. Anh không còn thấy thu bằng những chiều đèo e dọc phố đón từng cơn gió nhè nhẹ thổi, anh không thấy thu qua ánh hoàng hôn đỏ ối trên hồ tây. Anh đã là ai thế em nhỉ! Hẳn em mà biết anh của ngày hôm nay chắc em sẽ thất vọng lắm! Đôi mắt đen láy tròn xoe sẽ nhìn anh u uất, đôi môi mọng chín chỉ run run chứ ko mở ra đâu nhỉ.
Không! Anh không phải thế đâu, chỉ là anh muốn chôn mình vào khoảng tối của cuộc đời để mọi thứ trôi qua mà thôi, anh muốn đứng bên dòng đời với đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó trôi em ạ. Anh muốn kệ đôi mắt mẹ buồn bã đầy vết chân chim, anh muốn kệ mái tóc bố bạc dần với tiếng thở dài ngày một nặng và anh kệ ngay cả khi con thằng bạn đã sắp vào lớp 2.

Nhưng hôm nay anh muốn làm gì khác, anh đã lấy chiếc xe đạp cà tàng ra đạp dọc phố để đi tìm em. Chiếc pedan lên xuống cùng đôi chân lười vận động teo tóp phối hợp với tiếng lạch cạch của bộ xích khô dầu thay cho tiếng cười ríu rít của e ngày nào. Thu về thật rồi em ạ! Gió thu nhẹ lắm nhưng vẫn đủ để anh cảm thấy gió đang xua anh đi sát lề đường tránh xa giải phân cách. Gió không còn được vờn qua mái tóc vuốt keo ngày nào vì giờ anh đã cắt đầu đinh, chắc gió cũng thấy xa lạ với gương mặt đen đúa bởi nắng bụi và bộn bề cuộc sống của anh. Anh mặc gió để đôi mắt còn đi tìm em, a thấy nụ cười em trên gương mặt của ai đó lướt ngang qua, thấy mái tóc của e trên tấm pano quảng cáo dầu gội, và đôi lúc có tiếng ai thánh thót làm a giật mình nhìn quanh.

Hồ tây đã hiện ra trong tầm mắt anh rồi, vẫn con đường thanh niên ấy vẫn những đôi trai gái tựa vào nhau dọc bờ, chỉ có anh là tựa vào chiếc xe để ngắm ánh hoàng hôn, những ánh sáng vàng chói lọi chuyển dần thành đỏ ối để rồi cả không gian sẽ trở về trong màn đêm. Em từng bảo muốn ngắm hoàng hôn bên người yêu mình phải không nhỉ, anh còn chưa kịp hỏi em là em đã được làm điều đó chưa. Còn anh giờ đây đang cô độc ngắm hoàng hôn em ạ! Anh tự hỏi liệu e có đứng đâu đó ngắm hoàng hôn như anh thế này không, có để gió thu luồn vào tóc mây, có cười khoe hàm răng trắng bóc nhìn mặt trời lặn dần không. Anh không biết, anh không hề biết, và có lẽ chưa bao giờ biết bởi không ai nói với anh rằng…. lòng đất lạnh ấy lại có hoàng hôn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Làm Bố - Tội Lỗi


Ngày trước, tại cửa tòa nhà có văn phòng công ty tôi người ta đưa về hai chậu cây cảnh rất đẹp và to, mỗi sáng đi qua nhìn cái màu xanh mướt với dáng cao ráo bệ vệ như hai thần hộ mệnh đứng bên cửa làm cho tôi có cảm giác rất bình an. Nhưng rồi tôi để ý hai cây đó chỉ thi thoảng được cô bé lễ tân xinh xắn trong bộ jip văn phòng chạy ra đổ vội vài bình nước chứ không hề có ai chăm sóc tỉa tót cả. Thế nên chả mấy chốc tôi thấy cây đã mọc lung tung không còn giữ được cái dáng vẻ ban đầu như ngày mới về nữa.
Hình như ban quản lý cũng nhìn ra cái tôi nhìn nên chỉ sau hôm tôi nhận ra cái sự thiếu quan tâm của mọi người với cái cây đã xuất hiện một cậu chàng trẻ măng, mái tóc cháy vàng vì nắng hay nhuộm đã phai tôi cũng ko rõ lắm. Anh chàng mặc chiếc áo bảo hộ màu xanh xộc xệch và chiếc quần phải xắn thêm mấy gối, chắc bởi nó quá to so với tầm vóc. Đi kèm với anh chàng đó là một người đàn ông trung niên đậm người da ngăm đen cũng bộ quần áo bảo hộ như anh chàng nhưng hình như có thêm cái mác của công ty môi trường nào đó mà tôi nhìn không ra. Người đàn ông cầm cái kéo dài và to và phải dùng cả hai bàn tay mới có thể sử dụng nó, lướt chiếc kéo một cách thành thục trên từng nhánh caanh người đàn ông vừa làm vừa hướng dẫn. Lạ một điều là tôi thấy rõ sự bất mãn và miễn cưỡng của chàng trai trẻ kia và cả cái miệng làu bàu khi người đàn ông để lại cái kéo rồi lên chiếc xe máy bỏ đi.
Anh chàng ở lại bắt đầu đánh vật với chiếc kéo khó nhọc cắt từng nhánh lá nhô ra một, có đôi thi trượt tay cắt hơi lẹm vào trong làm cái cây như bị ai đó cầm liềm phạt mất một góc. Đến cuối buổi chiều hôm ấy lúc đi làm về tôi vẫn thấy cậu chàng đang hì hục tỉa nốt phần gốc, đôi môi mím chặt có lẽ vì giận dữ nhiều hơn là vì dồn sức, từng giọt mồ hôi vẫn chảy dài qua gò má đầy xương xẩu rồi thấm xuống chiếc áo bảo hộ đã ướt nhẹp khi nào. Tôi cũng muốn dừng lại để nói câu gì đó nhưng nghĩ chả liên quan đến mình nên bước thẳng ra nhà xe để về.
Và cứ thế hàng tuần tôi thấy cậu chàng đến cắt tỉa cây vào một ngày cố định trong tuần, bàn tay cầm kéo dần thành thạo hơn và mấy cái cây cơ quan chúng tôi đã ổn định hơn về hình dáng, nó lại trở lên bệ vệ oai phong như ngày nào. Tự dưng tôi lại thấy quý người đã làm công việc đó. Một vài lần tôi có đi qua dúi cho cậu chàng bao thuốc lá dở của anh em trong công ty vứt lăn lóc, có khi là vài chiếc kẹo cao su tôi hay để sẵn trong túi để khử mùi bia bọt.
Tất nhiên là anh chàng cũng cởi mở với tôi hơn, tôi được biết nhiều về anh chàng hơn. Cậu ta tên là Quân, quê cũng ở một tỉnh giáp với hà nội, ở nhà học hành không đến nơi(theo như Quân kể) nên làm ruộng là chính, những lúc nông nhàn như thế này Quân theo bạn bè lên hà nội làm thuê kiếm thêm chút tiền tích cóp hy vọng sau này đủ tiền cưới vợ. Tôi cũng được Quân cho biết là thực sự Quân làm cái nghề cắt tỉa này là bất đắc dĩ, tại cái trung tâm việc làm Quân trót nộp tiền vào người ta giới thiệu công việc này là làm việc cho tòa nhà chứ ko nghĩ là làm ột cty chuyên cắt tỉa cây và dọn dẹp vệ sinh. Công việc hàng ngày của Quân là vác kéo đi khắp các tòa nhà để tỉa tót cây cảnh. Như Quân nói “ Lúc đầu làm em chỉ muốn cắt bố cái cây mà bỏ về chứ tỉa tót gì”
Mọi chuyện cứ như thế có lẽ tôi đã không có gì để nói, nhưng vào một ngày nọ, trong một buổi trưa mưa gió khi tôi ra khỏi cái phòng máy tính của mình nhìn xuống sân qua cửa kính, tôi thấy Quân đang ngồi thừ người bên gốc cây, mặt cúi gằm để mặc những hạt mưa táp vào đầu vào tóc chiếc kéo nằm xiêu vẹo một bên gốc. Tự hỏi ko hiểu có chuyện gì với anh bạn trẻ mà tôi cảm thấy nói chuyện rất thật này tôi liền đi xuống kéo cậu ta vào quán café gần đó. Suốt lúc đi bộ vào quán cho đến khi nhấp được chút trà gừng nóng cậu ta không hề nói gì, đôi mắt có vẻ gì đó vừa buồn vừa thất vọng pha chút uất ức. Tôi cũng kệ không hỏi gì vì đơn giản là Quân sẽ tự nói với tôi không cần tôi phải hỏi. Và quả là như thế Quân cất cái giọng ồm ồm hơi có chút nghẹt hỏi tôi:
- Anh đã yêu bao giờ chưa?

Thoáng ngẩn người để bao nhiêu bóng hình lướt qua trí óc mình tôi trả lời luôn:
- Mày nghĩ anh tầm tuổi này chưa bao giờ yêu có bảo chưa mày cũng bảo anh hâm. Thế có chuyện gì? Bị người yêu đá ak hay đang tương tư 9x nào.
Trái với suy nghĩ của tôi giọng Quân yếu ớt:
- Không…. E..m có ..ng..ười.. yêu rồi! Ở quê anh ạ
Tôi cướp lời luôn:
- Thế rồi sao! Nó đi lấy chồng hay yêu thằng khác
Quân thểu não:
- Không phải vậy! em ấy em .. ấy..

Tôi làu bàu:
- Làm sao thì nói luôn ra đi cho rồi! con trai gì mà kém thế có câu nói nói không xong thì còn làm được gì cho đời.
Quân nhỏ hẳn giọng xuống thì thào với tôi:
- Cô ấy có bầu anh ạ! Có thai ấy! Em.. Emm..
Tôi không truy hỏi nữa tự dưng cảm thấy không gian rộng rãi của quán cà phê đang thu hẹp lại để bóp chặt lấy tôi, bóp chặt lấy chiếc bàn tròn nho nhỏ này lại. Đang muốn lựa câu gì đó để nói thì Quân đột ngột lên giọng rất ấm ức:
- Nhưng em chưa muốn cưới! em bảo cô ấy bỏ đi thì cô ấy cứ khóc không chịu nghe em. Có phải là em quất ngựa truy phong đâu, em thực sự chưa muốn có đứa bé ấy bây giờ, mà bạn em bảo ra viện mua thuốc uống 2 hôm là ra hết lại bình thường chứ có làm sao đâu mà cô ấy cứ sống chết không chịu bỏ. Lại còn bảo không cần đòi e có trách nhiệm cơ chứ, cả làng biết hai đứa yêu nhau chứ có phải dấm dúi gì đâu. Sao cô ấy ích kỷ thế ạ! Anh xem có cách nào để giúp em thuyết phục cô ấy với!
Như trút hết được sự ấm ức Quân với lấy cốc trà tu một mạch mà chẳng thèm nhìn đến khuôn mặt với nhiều cảm xúc đan xen của tôi, một niềm vui nho nhỏ khi được một người xa lạ tin tưởng và tâm sự, đan xen với nó là sự bối rối bởi tôi cũng không biết phải khuyên thế nào. Tôi không muốn đấy là cú shock với cô gái trẻ chưa biết mặt biết tên, cũng không muốn làm hỏng niềm tin nho nhỏ của anh bạn trẻ này. Không còn cách nào khác tôi đứng dậy gọi tính tiền trong ánh mắt ngỡ ngàng của Quân:

- Em đi theo anh
Giọng tôi đầy quả quyết khi dẫn Quân quay trở lại gốc cây hàng ngày Quân tỉa tót, chiếc kéo vẫn nằm lăn lóc trong đám đất nhão nhoẹt vì mưa. Tôi cầm lấy chiếc kéo tuy vụng về nhưng đầy dứt khoát đặt thẳng vào nhánh cây gần nhất rồi cắt mạnh. Cành cây lìa xuống kéo theo hàng loạt những giọt nước mưa đọng trên lá lộp độp nhỏ xuống như những giọt nước mắt, nơi sát cành rỉ ra những dòng nhựa tựa như cánh tay ai đó rỉ máu. Giọng Quân phía sau tôi đầy giận dữ và hốt hoảng khi giật lấy cái kéo từ tay tôi:
- Sao anh lại làm thế! Em sẽ bị phạt đấy anh hết trò rồi ak
Tôi lạnh lùng:
- Anh cho e tiền phạt được chưa, bây giờ đến lượt em cắt, chọn một cành mà cắt
Quân nhìn tôi hơi ngạc nhiên một lúc rồi buồn bã lắc đầu. Tôi tiếp lời
- Sao em không cắt, cắt đi anh cho tiền em phạt không phải sợ
Quân tiếp tục lắc đầu:
- Vấn đề không phải tiền phạt anh ạ!

- Vậy vấn đề là gì, không phải ngay từ ngày đầu tiên e đã không thích nó, em đã ko muốn nó, e đã muốn chặt ngay nó còn gì
Quân thở hắt ra hạ cây kéo dài xuống:
- Đúng là thế nhưng hàng ngày nó được chăm sóc bằng công sức của em, được em nâng niu tỉa tót dù thực tế e không muốn làm việc này. Em cảm thấy mình không đủ sức để cắt đi một cành dù nhỏ.
Đến lúc này tôi mới vỗ vai Quân:
- Em nói đúng, người yêu em cũng thế em ạ! Cô ấy không thể bỏ cũng như em không thể cắt cây, vì đứa bé ấy cho dù cô ấy không muốn cũng gắn chặt với cơ thể cô ấy, ăn những gì cô ấy ăn, ngủ cùng với cô ấy và lớn lên trong cơ thể cô ấy cũng giống như chiếc cây này ngày một đẹp dưới bàn tay em. Hãy đặt mình vào cô ấy trước khi lên án hay ép cô ấy làm điều gì em ạ! Đó là điều ngày xưa anh ước mình đã làm được như thế!
Tôi bước về công ty và để mặc Quân bên cạnh chiếc cây trong cơn mưa nhỏ dần, không quay lại nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng kéo lách cách đang tỉa lại chỗ tôi vừa mới phá.
Từ đấy tôi không gặp lại Quân nữa cho đến 7 tháng sau tôi nhận được một bức thư của cô bé lễ tân tòa nhà, trên bìa chỉ ghi mỗi tên công ty và tên tôi. Tôi tò mò bóc nó! Bên trong chỉ vẻn vẹn một bức thư nguệch ngoạc vài dòng chữ! Em Quân đây! Em làm bố rồi! Nhờ anh mà em đã được làm bố! Làm bố vui lắm anh ạ! Anh làm bố đỡ đầu con em nhé! Sđt của em…
Tôi không đọc thêm nữa bởi mắt tôi chợt nhòa đi, phải tôi cũng được làm bố rồi, làm bố vui lắm, làm được điều tốt hạnh phúc lắm.!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom