Cập nhật mới

Dịch Hoàng Hậu Tái Hôn

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


"Ta xin lỗi, tiểu thư Rashta."

Vương tử Heinley từ chối Rashta với giọng điệu lịch sự nhưng cứng rắn.

"Ba người là quá nhiều."

Rashta có vẻ vô cùng ngạc nhiên, và Vương tử Heinley bỏ cô ta lại với một câu "Đi dạo vui vẻ nhé" rồi bình tĩnh sải bước. Anh ta lịch sự nhưng cũng lạnh lùng đến bất ngờ. Thường thì nếu có ai đó đề nghị đi cùng thì theo phép lịch sự, anh phải đồng ý chứ.

Ta liếc nhìn gương mặt anh ta một cách ngạc nhiên. Còn chưa kịp nhận ra thì anh ta đã quay đầu lại với vẻ mặt cao ngạo khi nhờ ta dẫn đi tham quan. Ta chau mày vì suy nghĩ.. Chắc hẳn anh ta có tính cách khá thô lỗ đấy nhỉ, lại còn là một người sống dựa vào cái mã đẹp đẽ của mình nữa. Liệu đó có phải là nguyên nhân cho những lời đồn đại xôn xao trong vòng xã hội thượng lưu?

Vương tử Heinley nhìn chằm chằm trong khi ta đang suy nghĩ. Ta tránh đi ánh nhìn ấy, sợ rằng bản thân đang quá lộ liễu. Đột nhiên, anh ta hỏi ta một câu.

"Người không thấy ta đẹp trai sao?"

Anh ta vừa nói cái gì cơ? Ta hơi nhăn mày, và Vương tử nói tiếp.

"Lạ thật đấy, mọi người thường bị ta thu hút bởi điểm này mà. Sao Queen lại lạnh lùng đến thế cơ chứ? Hay là do hôm nay mặt ta bị sưng hả? Ta đã cố ăn mặc đẹp đến thế rồi kia mà."

Ta vừa nghe nhầm đúng không? Thấy ta nhìn chằm chằm, Vương tử Heinley bỗng nhiên phụt cười.

* * *Là đùa hả?

"Thứ lỗi cho ta, lúc nãy nhìn người cứng nhắc quá."

"!"

"Người phụ nữ lúc nãy là tiểu thiếp của Hoàng đế đấy à?"

Vương tử Heinley dùng từ "tiểu thiếp" thay vì "phi tần". Điểm này cũng chẳng giống cung cách nói chuyện của một quý tộc chút nào, khiến cho ta phải mỉm cười.

"Hoàng đế đúng là một kẻ lạ lùng quá đỗi. Sao hắn có thể ngó nghiêng nơi khác khi có Queen ở ngay trước mặt thế này kia chứ?"

"Cảm ơn vì những lời tử tế của ngài, nhưng.."

"Không cần cảm ơn ta đâu. Nếu hắn không biết trân trọng thì đấy đúng là sự mất mát to lớn của hắn thôi."

Có lẽ đó là lí do vì sao anh ta lại bị gọi là kẻ đào hoa sát gái. Trong một khắc, ta đã thấy ngạc nhiên, tất nhiên là theo một cách tích cực. Ta biết rằng những lời nói ấy chỉ để lấy lòng thôi, nhưng vẻ mặt cao ngạo của anh ta khiến ta khó mà từ chối được lời nịnh nọt ấy. Vương tử Heinley giống như kiểu người sẽ từ chối đưa ra lời khen ngợi ngay cả khi bị bóp cổ bắt phải khen.

Ta ép mình mỉm cười, và anh ta đáp lại bằng một nụ cười tinh nghịch.

"Vậy thì, nếu người không phiền, thưa nương nương, liệu người có thể mời ta tới bữa tiệc đặc biệt vào ngày cuối cùng của lễ mừng năm mới không?"

Những người được mời tới yến tiệc vào ngày cuối cùng của lễ mừng năm mới là những vị khách quý có địa vị cao hoặc đạt được nhiều thành tựu, hay được kì vọng sẽ đạt được nhiều thành tựu. Tuy vậy, Hoàng đế và Hoàng hậu mỗi người chỉ được mời mười vị khách. Đương nhiên phần lớn các lời mời đã được gửi đi trước năm mới, và Vương tử Heinley chắc chắn phải là người đầu tiên trong danh sách.

"Ngài chưa nhận được lời mời sao? Không thể nào.."

"Ta nhận được rồi, nhưng đó là lời mời từ Hoàng đế của Đông Quốc."

Khi nhìn ta thêm lần nữa, lông mày của anh ta khẽ nhướng lên.

"Ta muốn được trở thành khách của Hoàng hậu cơ."

"Ta rất vui khi nghe thấy ngài nói vậy, nhưng ta đã gửi đi hết thiệp mời mất rồi."

"Vậy tại sao người không gạch tên Hoàng đế đi và viết tên mình vào đó nhỉ?"

Anh ta lại nói nhảm và tự mình cười, rồi lại chìa cánh tay ra.

"Chúng ta đi tiếp chứ?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Sau khi đi dạo, ta lại trở về Tây Cung. Bá tước phu nhân Eliza đang giúp ta thay quần áo thì đột nhiên kêu lên.

"Ồ!"

"Có chuyện gì vậy?"

Chị ấy nhìn ra cửa sổ và mỉm cười. Ta nhìn theo, bắt gặp Queen đang đậu trên bậu cửa. Đó là điều bình thường, nhưng hôm nay nó quay lưng lại. Bá tước phu nhân Eliza khúc khích.

"Nó bay tới bậu cửa sổ đây rồi, nhưng thấy người đang thay đồ nên nó hoảng hốt quay mặt đi."

"Queen?"

"Con chim này thông minh thật đấy, nương nương, nó cứ như một quý ông vậy."

Khi thay xong y phục, ta tới gần chú chim, nhưng nó vẫn nhất quyết xoay lưng lại về phía này. Chú ta nghiêng nghiêng đầu khi ta tới gần, nhưng rồi vẫn một lòng quay lưng không nhìn. Ta nói với nó bằng một giọng hết sức nhẹ nhàng.

"Ta thay đồ xong rồi."

Ta chọc chọc phần lông trên lưng và nó quay lại, dụi dụi trán vào ta.

"Ngươi không quay lại vì xấu hổ đấy à?"

Queen dứt khoát gật đầu. Trông nó thật thông minh. Dù sao thì..

"Ngươi đến đây vội lắm sao? Tại sao ngươi có vẻ mệt thế?"

Có vẻ Queen mất khá nhiều sức vào lần chuyển thư đầu tiên, nhưng nếu chủ nhân của nó đã tới cung điện thì phải đỡ mệt mỏi hơn chứ. Hôm nay, nó lại có vẻ kiệt sức như thế vừa cố bay hết nhanh hết sức tới đây vậy.

Queen lóng ngóng một chút rồi chía chân ra với một bức thư khác. Ta vuốt ve nó và lấy mẩu giấy ra.

- Ngươi vẫn đang tìm ta đấy chứ? "

Queen nghiêng đầu và nhìn chằm chằm, sau đó, nó đi uống nước nhưng đồng thời cũng dán chặt mắt lên người ta. Mất một lúc, ta mới có thể viết ra câu trả lời.

- Vẫn đang cố. Còn ngươi?

Queen lắc lắc cho nước ra khỏi mỏ rồi bay lại về phía ta. Nó nhìn vào mẩu giấy rồi gõ nhẹ vào tay ta như thể lời khiển trách vì đã nói dối. Nó thật đáng yêu, cái cách nó phản ứng về các bức thư ấy, và ta vỗ nhè nhẹ vào mỏ của nó.

"! "

* * *

Cuối cùng, lễ mừng năm mới cũng đã bắt đầu.

Pháo hoa lấp lánh trên bầu trời đêm, còn mọi người cười đùa và nói chuyện trên đường phố vào ban ngày.

Dù ta đã sống trong cung một thời gian dài, hình ảnh lễ mừng năm mới trước khi kết hôn vẫn luôn xuất hiện một cách sống động trong đầu ta.

Ta mở cửa, để cơn gió mát, âm ẩm buổi sáng sớm phả vào sống mũi. Hít thở thật sâu rồi khép hờ cánh cửa và rung cái chuông cạnh đầu giường. Sau đó, Bá tước phu nhân Eliza bước vào, ăn diện lộng lẫy hơn bình thường.

" Hôm nay người sẽ bận rộn đấy. "

Bá tước phu nhân cưởi với ta rồi nhanh chóng đem tới bộ y phục được chuẩn bị sẵn trong tủ. Đó là món quà mà mẹ đã tặng ta, bộ váy tuyệt đẹp được trang trí bởi những viên ngọc trai trắng ngà với những lớp ren đầy đặn. Dù mẹ không nói thẳng nhưng ta biết bà rất lo lắng sau những tin đồn về Rashta.

" Hôm nay là ngày đầu tiên nên phải ăn diện thật đẹp đẽ chứ. Vào những ngày như thế này, người ta thường mặc những bộ váy áo có màu sắc sặc sỡ, nhưng nếu dùng những màu chói quá thì nhìn loè loẹt lắm. Thay vào đó, chúng ta nên làm hình ảnh Hoàng hậu nổi bật hơn cả. "

Chị ấy giải thích cho ta về phong cách" Nữ hoàng băng giá ", sau đó giục ta dậy rửa mặt. Sau khi để ta ngâm mình trong làn nước thơm ngát và mát-xa cho ta, Nữ bá tước gội đầu và trang điểm cho ta chút ít để làn da được mịn màng hơn. Chị giúp ta mặc bộ váy trắng muốt đó, rồi điểm trang mái tóc ta với ngọc trai. Thêm đôi giày màu trắng, trông ta quả thật như tới từ một vùng đất ngập tràn những tuyết.

" Người đẹp quá, Hoàng hậu. Thần không nịnh bợ người đâu. "

" Cảm ơn nhé, Bá tước phu nhân Eliza. "

Bá tước phu nhân hình như còn muốn nói thêm nữa, nhưng chị ấy chỉ im lặng và mỉm cười. Có lẽ chị định nói rằng:" Hẳn Hoàng đế sẽ rất ấn tượng khi nhìn thấy người."

Ta kiểm tra lại tờ lịch trình trên bàn một lần cuối rồi hướng về Đông Cung. Từ ngày thứ hai trở đi thì cũng không cần thiết, nhưng trong ngày đầu tiên, Hoàng đế và Hoàng hậu bắt buộc phải sánh vai nhau tới đại yến tiệc đầu tiên.

Ta thấy Sovieshu đang chờ ta ở ngoài. Hắn cười nhẹ và chìa khuỷu tay ra cho ta khoác lấy. Ta đã nghĩ hắn sẽ khó chịu và mong muốn về bên người tình hơn, nhưng ta chẳng thấy điều ấy hiện lên khuôn mặt hắn. Thật bất ngờ đấy, nhưng ta khoác lấy tay hắn để cùng bước vào sảnh tiệc.

Cánh cửa dẫn tới sảnh rộng mở. Bốn người lính mặc trang phục hoàng gia, trông lộng lẫy hơn bình thường, đứng hai bên cửa. Một người gõ cửa khi thấy Sovieshu và ta, một hồi kèn vang lên, để rồi tiếng ồn ào trong sảnh lắng xuống.

Ta cùng Sovieshu bước đi trên bậc thang khổng lồ dẫn lối xuống hội trường lớn, rải rác với những trang phục sặc sỡ của các quan khách. Sovieshu giơ tay lên, và mọi người đồng loạt cúi chào. Hòa vào đám đông, ta bất giác nắm chặt tay lại khi thấy.

Ở giữa căn phòng, Rashta đang được các quý tộc ngoại quốc vây quanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Hắn mời phi tần tới vũ hội mừng năm mới ư?

Không phải là phi tần thì không được tham gia, nhưng những người được phép dự đều có xuất thân quý tộc. Vì lí do này, các Hoàng đế thường sẽ sắp xếp một cuộc hôn nhân giả mạo cho nhân tình của mình để nâng tước vị của cô ta lên nữ bá tước hay nữ hầu tước. Nhưng Sovieshu sẽ không bao giờ dùng biện pháp qua mắt này cho Rashta.

Sự xuất hiện của Rashta khiến ta mất cảnh giác. Ta quay sang Sovieshu, nhưng dường như ta mới là người duy nhất bất ngờ ở đây. Hắn cười với Rashta và gật đầu. Khi ta quay về phía Rashta, cô ta ngượng ngùng cúi xuống, rồi lại nhìn lên Sovieshu và thì thầm: "Khó thật đấy."

Ngay lập tức, điểm nhìn của cô ả rơi vào người ta. Mắt chạm mắt, cô ta mỉm cười và khẽ gọi: "Chị!". Đôi mắt mở to khi cô ta lấy tay che miệng hối lỗi một cách đáng yêu.

"Cô ấy ngây thơ thật."

Biểu cảm trên mặt Sovieshu rõ ràng nói lên rằng hắn thấy cô ả thật dễ thương.

Ta thấy trái tim mình như vặn xoắn lại. Dù là vợ hắn, ta lại cảm thấy mình như một người thứ ba chen giữa hai người họ.

Các quý tộc vừa mới cúi chào ta giờ đây hết nhìn Sovieshu lại quay sang Rashta. Phụ nữ che miệng bằng quạt, còn đàn ông thì thầm thì với nhau đằng sau bàn tay đeo găng. Dù họ cố gắng hạ thấp giọng, âm thanh vẫn ồn ào khi tất cả mọi người đều bàn tán. Rashta nhìn xung quanh, ngạc nhiên, và nhìn lên Sovieshu với vẻ sợ hãi. Hắn thở dài.

"Hoàng hậu, nàng có thể xuống một mình được không?"

Hai chúng ta đã đi cùng nhau, và giờ thì nghĩa vụ của hắn đối với ta đã kết thúc. Chúng ta có thể xuống cầu thang riêng biệt, nhưng ta không muốn tạo ra ấn tượng rằng chúng ta bị bắt phải đi cùng nhau. Ta ép mình lên tiếng.

".. Xuống cùng nhau đi."

Sovieshu ngạc nhiên nhìn sang, nhưng ta vẫn giữ giọng mình ổn định.

"Có rất nhiều quý tộc cao cấp từ các nước đang ở đây. Họ sẽ nghĩ mối quan hệ của chúng ta đang rạn nứt nếu không đi xuống cùng nhau."

"!"

"Mâu thuẫn giữa hoàng đế và hoàng hậu có thể bị coi như là một cơ hội cho những kẻ xâm lăng và các nước láng giềng. Chúng ta không cần đóng vai một cặp đôi hoàn hảo, nhưng tốt nhất đừng thể hiện sự mâu thuẫn ra ngoài.

Biểu cảm của Sovieshu dường như có chút vặn vẹo.

" À, phải rồi, ta cũng nghĩ vậy. "

Thay vì kĩ càng suy xét những gì ta nói, hắn dường như chấp nhận nó như một cái cớ. Hắn nở nụ cười tiếc nuối và lại chìa tay ra.

" Vậy, cùng đi xuống nào. "

Trong khi hộ tống ta xuống sảnh, hắn gật đầu với đám đông rồi dường lại ở một chỗ thích hợp. Hắn cười và hạ tay xuống.

" Vậy được chưa? "

" Rồi. "

Nghĩa vụ hoàn tất, Sovieshu thẳng bước tới chỗ Rashta mà không thèm quay đầu lại. Ta đứng một mình dõi theo hắn. Các quý tộc ngoại quốc đương vây quanh Rashta chào Hoàng đế với một nụ cười rồi lùi bước, nhường chỗ cho hắn. Rashta nhanh chóng nép vào người Sovieshu. Vậy ra đó là cách tình nhân đứng bên nhau..

Ta dời ánh nhìn của mình qua nơi khác. Thay vì biểu lộ nỗi đau đớn ra ngoài, ta gượng cười và chào hỏi Công tước phu nhân Tuania gần đó.

" Là người đã tổ chức bữa tiệc năm mới này sao, nương nương? Thật tuyệt vời quá. "

Công tước phu nhân tới gần ta với vẻ thân thiện, hoàn toàn bỏ qua chủ đề về Sovieshu và Rashta. Nhanh chóng, các nữ quý tộc khác cũng tới gần ta, nói vài câu chuyện xã giao.

" Ồ, nhìn kìa. "

" Là vương tử Heinley đó. "

" Nghe đồn ngài ấy là một kẻ sát gái. Điển trai thật nhỉ. "

" Nghe nói ngài ấy còn giao du với những tên cướp biển nguy hiểm nữa đó. "

Vì các nữ quý tộc đương cố gắng phớt lờ chủ đề về Rashta, cuộc trò chuyện chuyển hướng sang Vương tử Heinley.

" Ngài ấy đi đến đâu cũng có tin đồn nhỉ, hẳn là đang hẹn hò với ai đó, đúng chứ? "

" Ai lại gan đến mức đùa với lửa vậy nhỉ. "

" Vương tử Heinley còn độc thân mà.. Chắc chả có ai đâu. "

" Ừ thì ngài ấy có thể là Quốc vương tương lai của Tây Quốc mà, nên việc kết hôn với người của Đông Quốc chúng ta sẽ có lợi ấy chứ. "

" Nhưng ngài ấy có vẻ là một người khá kín tiếng so với những tin đồn về mình đấy chứ.. "

Ta lắng nghe họ nói về chàng Vương tử bí ẩn, rồi lấy một ly sâm panh từ người phục vụ đi ngang qua. Chỉ có chút xíu cồn thôi, cũng gần như nước vậy. Ta nhấp môi, khẽ nâng cằm. Qua lớp thuỷ tinh của ly rượu, ta thấy hình dáng méo mó của người đàn ông nọ. Là Vương tử Heinley, người đang nhìn chằm chằm vào ta. Ta cúi đầu, hạ ly xuống.

Có lẽ anh ta chỉ tình cờ nhìn ta thôi, nhưng khi mắt chạm mắt, anh chẳng quay đi. Thay vào đó, anh nâng ly như thể mời ta rồi uống một ngụm. Anh hơi nghiêng đầu, để lộ đường quai hàm sắc sảo. Một quý tộc ngoại quốc nhanh chóng tiếp cận, thu hút sự chú ý, và rồi ta cũng rời mắt khỏi anh ta.

Đúng lúc đó..

" Kể cả Hoàng hậu lạnh lùng nhất cũng không thể ngăn bản thân nhìn gương mặt đó. "

Có tiếng cười đâu đó vọng lại. Tim ta bỗng đập mạnh, bèn quay đầu về phía phát ra tiéng cười. Dãy ghế sát tường đương có rất nhiều quan khách, cả nước ngoài lẫn bản địa. Có quá nhiều người để ta xác định xem ai vừa nói, nhưng rồi ngay lập tức ta biết được. Một nhóm người đang ôm bụng, cố nén đi tràng cười ngặt nghẽo.

Ta không nghe rõ họ nói gì, nhưng giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, và tràng cười lại càng ồn ã. Một vài quý tộc đang cười, nhìn xung quanh và bắt gặp ánh mắt ta, liền nhanh chóng chọc vào sườn nhau để ra hiệu im lặng. Phản ứng của họ khiến ta càng chắc chắn ta đương là chủ đề chọc cười chính trong câu chuyện vừa rồi. Họ nghĩ rằng ta điếc đến mức không thể nghe thấy họ cười cợt, nhưng thật ra ta đứng chẳng cách đó bao xa.

" Hoàng hậu.. Người thật sự tặng cho cô ta một món quà sao? "

Một phụ nữ tiến tới gần, như thể đã chờ đợi rất lâu để hỏi ta điều ấy.

" Quà? "

Giọng của ta vang lên sắc lạnh dù không cố ý. Tiểu thư trẻ đó đỏ mặt và xin lỗi, nhưng điều ta muốn chẳng phải là lời xin lỗi.

" Ta không tức giận đâu, chỉ là không hiểu ngươi đang nói gì thôi. Cứ nói đi, ngươi nhắc đến quà, nghĩa là sao? "

Ta cố phát ra giọng bình thường, và vị tiểu thư đó rụt rè nói.

" Các quan khách nước ngoài không biết tin đồn gì về 'người phụ nữ đó' cả. Họ nói rằng cô ta là phi tần đầu tiên mà Hoàng đế thu nạp, và Hoàng hậu nương nương đã gửi đến đủ các thứ quà. "

Ta biết vế thứ nhất. Nhưng tại sao lại là ta tặng quà cơ?

" Rồi có người nước ngoài nọ hỏi thần.. "

" Không sao, cứ nói tiếp đi. "

" Một người nước ngoài hỏi 'người phụ nữ đó' rằng liệu cô ta có thấy ổn khi bị vướng vào mối quan hệ tay ba với Hoàng hậu không, và cô ả nói rằng ổn cả, lại còn thêm vào rằng cả Hoàng đế và Hoàng hậu đều yêu thương cô ta hết mực.'Người phụ nữ đó' còn nói rằng ngay khi cô ả trở thành phi tần của Hoàng đế, Hoàng hậu còn gửi cô ta đủ các thứ quà để chúc mừng.."

Cuộc trò chuyện đó mới đây thôi. Hơn nữa, các tiểu thư khác đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên, cứ như thể những tin đồn ấy chẳng phải là điều quen thuộc trong xã hội. Nói cách khác, các quan khách nước ngoài đã nghe được tin đồn ấy trước, sau đó mới lan truyền tới quý tộc ở đây.

Ta bỗng thấy chóng mặt, đầu gối tựa hồ nhũn ra. Người ta cười nhạo ta vì gửi đủ các loại quà cáp tới tình nhân của chồng chỉ để gây sự chú ý. Lòng kiêu hãnh xây dựng trong ngần ấy năm bỗng chốc đổ sụp tựa lâu đài cát chỉ vì một tin đồn thất thiệt. Dẫu có tránh xa Sovieshu và Rashta bao nhiêu đi chăng nữa, ta vẫn bị kéo vào vũng lầy tăm tối.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


"Không."

Giọng ta khá cương quyết, nhưng rõ ràng là tin đồn đó sẽ lan nhanh như cháy rừng vậy. Ta siết chặt ly sâm panh, đứng vững trên đôi chân của mình. Khung cảnh xung quanh nhảy múa trước mặt ta. Ta chỉ muốn trở về Tây Cung mà gào lên, nhưng lúc này, ta không được phép lộ ra dù chỉ là một tia run rẩy.

"Hoàng phi Rashta hẳn đã hiểu lầm gì đó rồi."

Ta bình tĩnh nói, các tiểu thư khúc khích và nói: "Vậy sao?". Ta không biết liệu họ có tin ta hay không. Người ta thường có xu hướng bác bỏ lời bào chữa của những người bị tổn thương bởi tin đồn. Ta không muốn dính dáng chút gì tới chuyện này nữa, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không thể làm gì khác đi được. Ta sẽ gọi Rashta tới nói chuyện sau. Hít một hơi thật sâu, ta đưa ly rượu chỉ còn một nửa lại cho người hầu.

"Ồ, có vẻ sắp tới giờ khiêu vũ rồi."

Công tước phu nhân Tuania nở một nụ cười hơi cường điệu. Các nhạc công dừng lại, lật các tập nhạc và hạ giọng nói chuyện với nhau.

Có một điều luật khi khiêu vũ – không được khiêu vũ với một bạn nhảy hai lần liên tiếp. Mọi người được phép nhảy với nhiều bạn nhảy khác nhau, nhưng bạn nhảy đầu tiên sẽ được coi như là người quan trọng nhất.

Các nhóm người bắt đầu chia nhỏ ra để tìm bạn nhảy trước khi tiến tới trung tâm sàn khiêu vũ. Những người không muốn nhảy sẽ đứng ra ngoài rìa.

"Sovieshu sẽ nhảy điệu đầu tiên cùng với Rashta."

Từ khi kết hôn, Sovieshu luôn nhảy điệu đầu tiên cùng với ta. Tuy vậy, năm nay, ta có thể biết được bạn nhảy đầu tiên của hắn sẽ là ai. Ta giả vờ nhìn ra chỗ khác, nhưng hình ảnh Sovieshu nắm lấy tay Rashta và nói gì đó vẫn lọt vào mắt. Rashta có vẻ rất hạnh phúc, nhưng rồi quay sang liếc nhìn ta. Cái nhìn đó trở nên tội lỗi, và rồi Sovieshu cũng quay sang phía này. Ta quay đi trước khi mắt chúng ta chạm nhau, và ta nâng cằm lên trong khi sải bước đi.

Người duy nhất có thể mời Hoàng hậu khiêu vũ trong điệu đầu tiên là Hoàng đế. Không ai sẽ mời ta khiêu vũ, ta nghĩ sẽ tốt hơn hết nên rời khỏi đây để bảo toàn danh dự của mình.

Công tước phu nhân Tuania, người phụ nữ nổi tiếng nhất giới thượng lưu, đã được vây quanh bởi vô số kẻ si tình nguyện quỳ dưới chân nàng. Ta không thể ngăn mình nhìn về hướng Rashta và Sovieshu một lần nữa. Sovieshu đang nói chuyện với ngài thủ tướng ở gần đó, còn Rashta, may mắn thay, đương nhìn chằm chằm Công tước phu nhân Tuania.

"Mừng là chúng ta không chạm mắt:

Ta không muốn họ nhận ra ánh mắt của mình đương nằm đâu. Ta tiến sát về phía tường, lòng thầm mong rằng mình sẽ nhịn được mà không nhìn về phía họ nữa. Bỗng dưng, ta bị tiếng thầm thì bao vây lấy trước khi tới được đích đến của mình.

Ta nhìn xung quanh. Đám đông tò mò dõi theo bóng dáng Vương tử Heinley đương dạo quanh đó. Hai cô gái trẻ bật cười khúc khích, má đỏ bừng lên vì xấu hổ. Nhiều người dường như tò mò liệu ngài ấy sẽ chọn ai làm bạn nhảy đầu tiên của mình. Anh ta quả thật luôn ngập trong sự chú ý nhỉ. Ta vẫn còn khó chịu vì Sovieshu và Rashta tên không muốn mất thời gian tập trung vào vị Vương tử này và những tin đồn vây xung quanh anh ta. Với ta, anh ta khiêu vũ với ai nào có quan trọng..

" Ồ, người ở đây sao? "

* * *Cho đến khi anh ta đến bên ta. Đám đông được đà lại càng bàn tán nhiều hơn. Ta rút quạt ra và nhìn ngài ấy. Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, Vương tử Heinley khẽ cụp mắt và mỉm cười.

" Ta đã đi đến cả nửa căn phòng này chỉ để tìm người đấy. "

Vương tử Heinley lấy ra bông hồng đang cài trên ngực, khuỵu một gối xuống và người nhìn ta. Trong một khắc, ta cảm thấy khó hiểu trước hành động ấy.

" Tôi nghĩ ngài ấy sẽ mời Hoàng hậu nhảy đấy! "

Chỉ khi nghe thấy câu nói ấy, ta mới nhận ra điều gì đang xảy ra. Có người muốn mời Hoàng hậu nhảy điệu đầu tiên? Mà người đó lại là Vương tử Heinley? Môi ta hé mở vì ngạc nhiên.

" Người nhảy giỏi chứ? "

Mặc dù quỳ gối như một hiệp sĩ thề nguyền trung thành, giọng nói của Vương tử vẫn đôi phần hóm hỉnh. Ta có chút do dự.

Ta đã vướng vào quá nhiều tin đồn không hay với Rashta và Sovieshu. Có thể hiểu lầm sẽ càng ngày càng chồng chất nếu ta đồng ý khiêu vũ với chàng trai đào hoa này. Tuy vậy, việc từ chối lời mời khiêu vũ chỉ xảy ra sau khi một người đã bị mời nhảy quá nhiều lần, hay nhảy quá nhiều lần. Người duy nhất mời ta nhảy điệu đầu tiên lại là Vương tử Heinley. Trong trường hợp này, ta từ chối lời mời sẽ đồng nghĩa với việc xúc phạm ngài ấy – ít nhất, đấy là xã hội thượng lưu quy định thế. Không còn lựa chọn nào khác.

" Ta nhảy giỏi lắm đấy, liệu ngài theo kịp chứ? "

Ta nhận lấy bông hồng anh ta cầm, và Vương tử Heinley đứng dậy, cười tươi.

" Thật tự tin làm sao! Nếu người có lỡ giẫm lên chân ta vài lần, ta sẽ lờ đi nhé. "

" Không có chuyện đó đâu. "

" Đừng lo, ta sẽ giữ im lặng mà. "

Anh ta cười tinh quái rồi đưa tay ra. Ta nắm lấy, rồi cùng anh bước ra trung tâm của sàn nhảy. Sovieshu và Rashta cũng ở đó. Sovieshu nhướng mày trước sự hiện diện của Vương tử Heinley. Trong tình thế này thì hắn không thể hỏi Rashta là" Nàng có hay khiêu vũ không? "được.

" Tuyệt. "

".. Ý ngài là gì? "

" Cách người nhìn ta ấy. Hôm qua, người chẳng thèm đoái hoài gì đến ta cả, nên hôm nay ta phải ăn diện thật lộng lẫy hơn đây. "

Anh ta ranh mãnh thật.

" Chà, người có vẻ không tin ta nhỉ. "

Có phải anh ta muốn ta nói rằng hôm qua ngài đã mặc đủ đẹp để khiến ta há hốc rồi sao?

Trước khi ta kịp nghĩ ra câu trả lời, tiếng nhạc chầm chậm nhẹ nhàng bắt đầu vang lên. Chúng ta cúi chào và rồi đan lòng bàn tay vào nhau. Xoay vòng theo tiếng đàn violin, khung cảnh xung quanh quay cuồng trong tầm mắt. Công tước phu nhân Tuania, người được ca tụng là nàng bướm xinh đẹp của giới thượng lưu, đã chọn Tử tước Landre trẻ tuổi bảnh bao thay vì những người theo đuổi khác. Công tước Lilteang khiêu vũ cùng với vợ, còn Laura khiêu vũ với người bạn thân nhất – tiểu thư Alischute – thay vì một người đàn ông. Và Sovieshu nhảy với..

Ta không thích điệu nhảy quay cuồng này. Ta phải thấy những gì mà bản thân chẳng muốn thấy. Ngay khoảnh khắc ta thở dài, Vương tử Heinley tiến lại gần, gần đến mức đôi môi anh kề sát bên tai ta.

" Ta biết rõ hơn ai hết, rằng những tin đồn thất thiệt có thể lan truyền đến nhường nào. "

Ta thấy cơ thể mình như hụt đi trong một khắc. Ta ngạc nhiên nhìn anh, và một nụ cười tự mãn nở rộng trên khuôn mặt ấy.

" Ý ngài là chuyện ta gửi quà cho Hoàng phi Rashta? "

Vương tử Heinley gật đầu trong lúc tiến lại gần. Thật ngạc nhiên khi có người dám đề cập trực tiếp tới tin đồn và an ủi ta.

Bản nhạc ngọt ngào cuối cùng cũng kết thúc. Ta nhìn anh một lúc, có ý dò xét liệu có phải anh đang giễu cợt ta chăng, nhưng có vẻ như không phải vậy.

".. Cảm ơn ngài. "

Ta thấy xấu hổ vì trước đó đã nghĩ anh ta là một kẻ lăng nhăng, nhưng ta cũng biết ơn vì ngài ấy chẳng tin những lời đồn đại về ta.

" Ta cũng không tin. "

" Sao cơ? "

" Tin đồn ngài là một người lăng nhăng ấy. "

Anh bỗng dưng phá lên cười khiến ta bối rối. Điều đó nghĩa là các tin đồn là thật sao? Ta đỏ mặt, quay đi để tránh ngượng ngùng thêm nữa. Giờ đây, điệu nhảy đầu tiên đã kết thúc, ta muốn được lui về phía góc phòng.

" Hoàng hậu, lần này cùng ta."

Sovieshu không né tránh nữa. Ta đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, khẽ thở dài. Ta thừa biết hắn mời ta nhảy chỉ vì luật không cho phép hắn nhảy với Rashta một lần nữa, và ta thấy mình khổ sở vì phải chấp nhận lời mời ấy. Dù sao thì như ta đã nói với Sovieshu, chúng ta phải trở thành cặp đôi kiểu mẫu.

Kế bên hắn, Rashta đang mời Vương tử Heinley khiêu vũ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom