Cập nhật mới

Dịch Hoạn Hải Vô Nhai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Q.1 - Chương 60: Mỹ nữ thứ ba




Hoá ra Triệu Trường Phong không phải đi bán máu, mà là đi cứu người! Đúng vậy, cháu một Triệu Phó tỉnh trưởng sao có thể đi bán máu được chứ? Trong lòng Lịch Trình Sinh cảm thấy vô cùng cảm thấy may mắn.
May mắn hắn không cướp lấy ngọn gió này, đi chất vấn Triệu Trường Phong. Bằng không cho dù sau này Triệu Trường Phong không trách tội hắn, cũng sẽ không tiếp tục duy trì mối quan hệ thân mật gì với hắn. Như vậy chẳng phải con đường mà hắn ta có thể dễ dàng bồi dưỡng để đi lên phú quý đã bị chặt đứt sao?
Trong lòng Trương Bảo Tài thoáng than khổ. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hướng Đông một cái, ý muốn nói cậu làm việc thật tốt! Một lát nữa tôi sẽ tìm cậu tính sổ.
Chỉ có điều mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa muộn. Trong lòng Trương Bảo Tài vẫn cảm thấy có chút may mắn Giang phóng viên báo chiều tới thật đúng lúc. Nếu cô ta tới chậm một chút, hắn đã nói gì đó quá đáng với Triệu Trường Phong, chẳng phải lúc đó muốn cứu cũng không thể cứu được hay sao?
- Ha hả, Giang phóng viên, cô tới thật đúng lúc!
Trương Bảo Tài kéo tay Triệu Trường Phong, khuôn mặt tươi cười nói:
- Người này chính là người cô muốn phỏng vấn, Triệu Trường Phong đồng học. Vừa rồi, tôi và Lịch bí thư cũng hỏi cậu ta về chuyện này. Chúng tôi đang tính nên biểu dương cậu ta thế nào!
Thật ra Giang Văn Tĩnh thật sự không ngờ được người sinh viên cao gầy trước mặt mình chính là Triệu Trường Phong. Nhìn bộ dạng này hắn xấu xí như vậy, không biết tại sao Lâm Hân Bình lại thích hắn được chứ.
- Triệu Trường Phong đồng học, xin chào!
Giang Văn Tĩnh vươn bàn tay nhỏ bé ra.
- Xin chào!

Triệu Trường Phong mượn cơ hội thoát khỏi bàn tay của Trương Bảo Tài, quay về nắm bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Giang Văn Tĩnh một chút.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Lịch Trình Sinh đột nhiên đổ chuông.
- Giang phóng viên, thật có lỗi!
Lịch Trình Sinh chỉ chỉ vào điện thoại, sau đó cầm lấy điện thoại.
- Alô, tôi là Lịch Trình Sinh, xin hỏi... Ha ha, Trình bí thư ? Cái gì? Được được, tôi đã biết! Thật tốt quá! Chúc mừng chúc mừng!
Lịch Trình Sinh vừa nói chuyện điện thoại vừa không ngừng cười với Triệu Trường Phong.
- Hiện tại tôi có chút việc, buổi trưa tôi sẽ liên hệ lại với anh!
Lịch Trình Sinh để điện thoại xuống, đã chạy tới vỗ mạnh một cái bờ vai của Triệu Trường Phong. Sau đó ông ta nhìn Giang Văn Tĩnh nói:
- Giang phóng viên, Triệu Trường Phong đồng học là niềm kiêu ngạo của khoa tài chính chúng tôi. Chuyện của hắn, các cô nhất định phải ghi lại. Nếu cần chúng tôi cung cấp tư liệu gì, cô chỉ cần tới tìm tôi là được!
Sau khi rõ ràng được lãnh đạo khoa ủng hộ, công tác phỏng đối với Giang Văn Tĩnh mà nói chỉ là một thao tác mang tính hình thức. Sau khi xin phép mấy lão sư đã dạy Triệu Trường Phong được tham dự vào giờ học, cô tìm gặp mấy người bạn học cùng lớp của Triệu Trường Phong, để bọn họ nói một chút về quan điểm của bọn họ đối với Triệu Trường Phong.
Đương nhiên, từ trong miệng bọn nói ra vĩnh viễn đều là Triệu Trường Phong đồng học là người xuất sắc như thế nào, ưu tú như thế nào, có tâm địa thiện lương như thế nào, thích trợ giúp người khác như thế nào. Nếu có người nào không cẩn thận nói ra một chút tin tức tiêu cực về Triệu Trường Phong đồng học, Giang Văn Tĩnh cũng không thèm để ý tới chút tin tức tiêu cực này, lập tức cho rơi.
Xét về kỹ thuật mà nói, từ nhân sĩ trở lên khi nói chuyện đều đại biểu cho quan điểm của cá nhân. Sau đó chính là cần biết được cách nhìn từ người có vai vế trong tổ chức chính phủ. Nói cách khác, chính là cần khoa tài chính cung cấp đầy đủ tư liệu về Triệu Trường Phong đồng học. Cái này cũng rất thuận tiện.
Hai tháng trước. khi Triệu Trường Phong là sinh viên duy nhất được đại học tài chính Hoa Bắc đề cử tham gia nhân vật được bình chọn làm sinh viên tiêu biểu năm 92 của tỉnh Trung Nguyên trong khoa Tài chính từng sửa sang lại một bộ hồ sơ về Triệu Trường Phong. Hiện tại bọn họ chỉ cần sao chép một bộ giao cho Giang Văn Tĩnh là được rồi.
Cuối cùng, chính là phỏng vấn bản thân Triệu Trường Phong, để Triệu Trường Phong thuật lại một chút về quá trình sự việc, ghi chép một chút về tình cảm thực sự của Triệu Trường Phong lúc đó. Trọng điểm là khai thác tư tưởng của Triệu Trường Phong tại thời điểm áu.
Ví dụ như lúc ấy Triệu Trường Phong cảm thấy bàng hoàng thế nào, do dự thế nào do dự, trải qua sự giằng co đau đớn của tâm trạng thế nào đẻ cuối cùng đưa ra quyết định hiến lượng máu vượt quá khả năng có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của mình để đi cứu một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy ngập một sớm một chiều.
Giang Văn Tĩnh đối trước hai giai đoạn đầu đều rất hài lòng. Nhưng đối với giai đoạn cuối cùng nàng lại không thể hài lòng được. Bất kể cô dẫn dắt thế nào, gợi ý thế nào Triệu Trường Phong luôn không thông suốt, không biểu đạt sự khác người trong lúc đó. Cũng may điều này đối với Giang Văn Tĩnh mà nói không phải là vấn đề gì lớn. Cô hoàn toàn có thể thông qua giai đoạn đầu để chỉnh sửa lại, nhào nặn Triệu Trường Phong thành người như cô muốn.
Sau khi thu bản phóng vấn về, Giang Văn Tĩnh có vẻ hứng thú quan sát Triệu Trường Phong. Triệu Trường Phong có chút không chịu nổi ánh mắt của Giang Văn Tĩnh, lời nói có chút khó nghe. Lúc này ánh mắt của Giang Văn Tĩnh giống như những giao dịch viên tới mua bán gia súc ở nông thôn. Mà Triệu Trường Phong cảm giác mình giống như gia súc bị nhốt trong thùng gỗ tốt nhất chờ được bán.
Sau khi quan sát hơn nữa ngày, Giang Văn Tĩnh mới mở miệng nói:

- Triệu Trường Phong, tôi hỏi cậu một vấn đề cuối cùng, cậu nhất định phải trả lời theo đúng sự thật.
- Được, Giang phóng viên cứ hỏi đi. Tôi đảm bảo sẽ nói thật.
- Cậu và Lâm Hân Bình có quan hệ thế nào? Có phải là bạn trai cô ấy không?
- Cái gì?
Triệu Trường Phong hoảng sợ:
- Giang phóng viên, cô không cảm thấy vấn đề này thực sự không thể tưởng tượng được sao?
Giang Văn Tĩnh cười mà như không cười nhìn Triệu Trường Phong, nói:
- Cái gì mà không thể tưởng tượng được. Cậu trực tiếp trả lời tôi là phải hoặc là không phải!
- Không phải!
- Sao có thể!
Giang Văn Tĩnh hừ một tiếng.
- Tôi không tin.

- A, tôi đã hiểu!
Giang Văn Tĩnh thay đổi giọng điệu:
- Triệu Trường Phong, cậu không cần suy nghĩ quá đa nghi. Tôi và Lâm Hân Bình từ nhỏ tới lớn đều là bạn tốt của nhau. Nếu không cũng sẽ không có buổi phóng vấn hôm nay. Hiện tại chỉ có hai người tôi và cậu, không có người ngoài ở đây. Hơn nữa vấn đề này cũng không thuộc về phạm vi phỏng vấn. Chỉ có điều tôi cảm thấy tò mò, cho nên mới hỏi cậu thôi.
Triệu Trường Phong cười khổ hai tiếng, nói:
- Có gì phải tò mò ? Giang phóng viên, không biết vì sao cô lại có ý nghĩ như vậy. Tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, cô đã hiểu lầm! Tôi và Lâm Hân Bình chỉ là bằng hữu bình thường. Phải biết rằng, tôi và cô ấy từ khi biết nhau tới bây giờ cũng không gặp nhau quá năm sáu lần. Giữa chúng tôi không có gì.
- A, vậy thì thật kỳ lạ!
Giang Văn Tĩnh thất vọng, khẽ nói thầm.
Triệu Trường Phong không nghe rõ Giang Văn Tĩnh nói gì, lại hỏi:
- Giang phóng viên, cô nói gì?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Q.1 - Chương 61: Rõ ràng




- Ha ha, không có gì! Tôi nói cậu có vận khí thật tốt. Được rồi, Triệu Trường Phong đồng học, cảm ơn cậu đã đồng ý đế tôi phỏng vấn lần này!
Giang Văn Tĩnh đứng lên kết thúc cuộc nói chuyện.
Đi tới văn phòng bên cạnh, chính là nơi Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh đang chờ.
- Trương chủ nhiệm, Lịch bí thư, cảm ơn các anh đã giúp đỡ tôi trong công. Lần phỏng vấn này đã được tiến hành vô cùng tốt đẹp.
Giang Văn Tĩnh nói:
- Tôi trở về liền viết thành bản thảo giao cho chủ biên thẩm duyệt. Nếu không có gì bất ngờ, bản tin về Triệu Trường Phong đồng học sẽ được đăng bài vào ngày mùng 5 tháng ba, đúng vào ngày kỷ niệm Lôi Phong.
- Giang phóng viên quá khách khí. Hẳn là chúng tôi nên cảm ơn Giang phóng viên mới phải.
Trương Bảo Tài nhiệt tình nói:
- Để cảm ơn Giang phóng viên không ngại cực khổ đến trường học chúng tôi phỏng vấn, tôi và Lịch bí thư đã đặt một bữa tiệc ở bên ngoài. Mời Giang phóng viên bớt chút thời gian vui lòng tới dự cùng chúng tôi.
Giang Văn Tĩnh khoát tay, thái độ hết sức kiên quyết:
- Hết sức cảm ơn thịnh tình hậu ý của hai vị lãnh đạo. Chỉ có điều tôi còn có nhiệm vụ cần đi phỏng vấn, không thể cùng hai vị lãnh đạo ăn cơm.
Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh không tiện giữ lại nữa, chỉ có thể tỏ ra đáng tiếc gật đầu.
- Sau khi thông tin được phát ra, tòa soạn báo sẽ gửi mấy tờ tới. Đến lúc đó còn mong hai vị lãnh đạo kiểm tra và tiếp nhận.
Cuối cùng Giang Văn Tĩnh còn dặn đi dặn lại một câu, sau đó đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi cửa trường đại học Tài Chính, một thân ảnh mỹ lệ qua đón:

- Văn Tĩnh, sao bây giờ mới ra? Phỏng vấn tiến hành thuận lợi hay không? Lãnh đạo khoa của Triệu Trường Phong có thái độ thế nào?
Cô gái hỏi dồn dập giống như pháo liên châu này chính là Lâm Hân Bình.
- Tất cả thuận lợi. Toàn bộ thu phục!
Giang Văn Tĩnh phun ra tám chữ.
- Úc! Thật tốt quá!
Lâm Hân Bình không nhịn được phát ra một tiếng hoan hô.
- Chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn là tốt rồi!
Nghĩ tới vẻ mặt lo lắng của Lâm Hân Bình vừa rồi, Giang Văn Tĩnh liền cảm thấy buồn cười. Cô lắc đầu vừa cười vừa nói:
- Hân Bình, nếu cậu nói cậu và Triệu Trường Phong một chút quan hệ cũng không có, đánh chết mình cũng không tin!
- Văn Tĩnh, cậu thử nói nữa xem!
Lâm Hân Bình hung hăng dọa một chút.
- Cậu có tính nghi thần nghi quỷ, làm phóng viên thật sự đúng là nhân tài không được trọng dụng đây!
Giang Văn Tĩnh thấy Lâm Hân Bình thật sự nóng nảy, lúc này mới hi hi ha ha cười. Cô vẫy tay gọi một xe taxi, mở cửa xe ngồi xuống:
- Hân Bình, một mình cậu cứ ở lại đây mà tức giận đi. Mình phải đi về ăn cơm đây!
- Nha đầu chết tiệt kia, nghĩ hay nhỉ! Trưa hôm nay cậu phải mời mình ăn cơm, bồi thường tổn thất tinh thần ình!
Lâm Hân Bình nhấc chân chen chúc đi vào.
- Thế này còn có Thiên Lý hay không hả?
Giang Văn Tĩnh phát ra một tiếng hét thảm:
- Mình thay cậu làm chân chạy làm việc giúp cậu, cuối cùng còn phải móc tiền túi ra mời cậu ăn cơm sao?
- Đó là lẽ đương nhiên!
Lâm Hân Bình tựa lưng vào ghế, không chút đỏ mặt nói:
- Cậu đi làm. Mình vẫn chỉ là một sinh viên nghèo. Cậu không mời mình, chẳng lẽ bảo mình mời cậu sao?
Tại văn phòng khoa Tài chính, Lịch Trình Sinh, Trương Bảo Tài, Vương Hướng Đông và Triệu Trường Phong, vẫn là bốn người này đang ngồi trong phòng.
Lịch Trình Sinh vừa cười vừa nói:
- Trường Phong, bữa tiệc buổi trưa đã đặt rồi, Giang phóng viên lại không ăn. Chúng ta cũng không thể lãng phí. Vậy chúng ta cùng đi ăn thôi!
- Lịch bí thư, Trương chủ nhiệm, ăn hay không ăn cơm cũng không sao. Em chỉ muốn hỏi các thầy một vấn đề.

Triệu Trường Phong thoáng nhìn về phía Vương Hướng Đông. Mặt Vương Hướng Đông lúc thì tối sầm, lúc thì trắng bệch.
- Trường Phong, có vấn đề gì cứ hỏi!
Hai người Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh đồng thời tỏ thái độ.
- Em muốn biết, lúc trước sau khi phát sinh ra chuyện của Liễu Bân, trong khoa đã bàn giao với Vương đạo viên thế nào? Vì sao Vương đạo viên tìm em khuyên em nên tạm thời trốn ra ngoài một thời gian? Đây có phải là ý của lãnh đạo khoa hay không?
Trương Bảo Tài và Lịch Trình Sinh nhìn nhau. Cả hai đều đọc được sự khiếp sợ trong mắt đối phương!
- Vương Hướng Đông! Cậu giải thích một chút cho tôi, chuyện này đến tột cùng là thế nào?
Lịch Trình Sinh tức giận quát.
Tuy rằng Trương Bảo Tài cũng khiếp sợ trước sự nham hiểm và lớn mật của Vương Hướng Đông, nhưng lại không nói gì. Hắn ta chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhìn Lịch Trình Sinh thu thập cục diện này hộ hắn ta như thế nào.
Điều này không chỉ bởi vì Vương Hướng Đông phụ trách là phụ đạo viên quản lý sinh viên, mà còn thuộc về quyền quản lý của Lịch Trình Sinh. Quan trọng hơn là Vương Hướng Đông là dòng chính của Lịch Trình Sinh. Lúc trước chính Lịch Trình Sinh đã một tay chủ trương gắng sức thực hiện, Vương Hướng Đông mới được giữ lại trường học làm phụ đạo viên.
- Lịch, Lịch bí thư, tôi, tôi...
Vương Hướng Đông gục đầu xuống đến không dám nhìn Lịch Trình Sinh. Hắn thật sự hối hận lúc trước mình bị ma quỷ ám ảnh, chỉ vì một chút ưu đãi của Liễu Bình An mà đi hãm hại Triệu Trường Phong.
Trong lòng hắn hiểu rất rõ, Lịch Trình Sinh tức giận phần nhiều bởi vì hắn không trung thành với Lịch Trình Sinh, chứ không phải bởi vì hắn hãm hại Triệu Trường Phong.
Nếu lúc trước Liễu Bình An tìm hắn, hắn thương lượng một chút với Lịch Trình Sinh, như vậy bất kể sau này tình thế có phát sinh ra tình trạng gì, Lịch Trình Sinh cũng sẽ không giống như tức giận tới mức như bây giờ!
- Cậu cái gì?
Gân xanh trên trán Lịch Trình Sinh bắt đầu nổi lên. Ngón chỉ thẳng vào mặt Vương Hướng Đông:
- Vương Hướng Đông, cậu bảo tôi nói phải nói cậu thế nào? Như vậy đi, công tác hướng dẫn sinh viên đại học năm thứ ba, năm thứ tư tạm thời do lão sư Tô Phi phụ trách đi. Cậu trở về tự kiểm điểm lại cho tôi, sau đó đem tất cả những chuyện đã xảy ra viết thành một bản báo cáo giao lên, chờ hội nghị văn phòng khoa xử lý!
- Lịch bí thư...
Vương Hướng Đông cầu xin một tiếng.
Lịch Trình Sinh nghiêm mặt cũng không nhìn hắn thêm cái nào.

Vương Hướng Đông nhìn ngược về phía Trương Bảo Tài xin giúp đỡ:
- Trương chủ nhiệm, thầy xem...
Trương Bảo Tài đứng lên, lạnh lùng nói:
- Vương lão sư, cứ theo ý của Lịch bí thư mà xử lý đi. Cậu tạm thời cũng không cần phải làm gì, chuyên tâm viết báo cáo của cậu đi!
Vương Hướng Đông ủ rũ rời khỏi. Trước khi đi, còn không quên liếc mắt đầy thù hằn về phía Triệu Trường Phong.
Lịch Trình Sinh chỉ vào bóng lưng của Vương Hướng Đông ngón tay run rẩy nói:
- Trương chủ nhiệm, anh nói, anh nói xem sao Vương Hướng Đông lại dám to gan lớn mật làm ra chuyện như thế chứ?
Trương Bảo Tài nở nụ cười:
- Lịch bí thư, lòng người cách cái bụng!
Lịch Trình Sinh thở dài một hơi, nhìn Triệu Trường Phong cam đoan nói:
- Trường Phong, cậu đừng gấp. Yên tâm, chuyện này trong khoa nhất định sẽ cho cậu một cái công đạo !
Triệu Trường Phong hơi vừa cười vừa nói:
- Đương nhiên là em yên tâm. Có Lịch bí thư và Trương chủ nhiệm làm chủ, em tin tưởng trong khoa nhất định sẽc ho em một công đạo.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Q.1 - Chương 62: Làm thế nào trở thành bí thư




- Được rồi, đừng nói những chuyện mất hứng nữa.
Trương Bảo Tài ở bên cạnh thúc giục nói:
- Đi, chúng ta gọi cả Tô Phi, cùng đi ăn cơm đi.
Bị chuyện của Vương Hướng Đông quấy rối, bữa tiệc có chút nặng nề. Cho dù Tô Phi xuất ra thế võ toàn thân điều hòa không khí trên bàn cơm cũng không thay đổi được mấy.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lịch Trình Sinh bảo Trương Bảo Tài và Tô Phi đi trước, một mình giữ Triệu Trường Phong ở lại. Trương Bảo Tài tưởng rằng Lịch Trình Sinh nhất định là nhân cơ hội này giải thích với Triệu Trường Phong về chuyện của Vương Hướng Đông, nên hiểu ý cười, kéo Tô Phi cáo từ rời đi trước.
Sau khi thấy Trương Bảo Tài và Tô Phi dã đi xa, lúc này Lịch Trình Sinh mới thần thần bí bí nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Trường Phong, nào, chúng ta nói chút chuyện vui vẻ đi. Cậu đoán xem tôi giữa cậu lại vì chuyện gì?
Triệu Trường Phong lắc đầu, Lịch Trình Sinh cho phạm vi quá rộng, hắn thật sự là không đoán được.
- Ha ha.
Thấy bộ dạng Triệu Trường Phong có phần buồn bực Lịch Trình Sinh đắc ý nở nụ cười:

- Tôi gọi ý cho cậu vậy. Chuyện này có liên quan đếnTrình Phó bí thư !
Triệu Trường Phong lập tức phúc đến thì lòng cũng sáng ra, nhớ tới lúc Giang Văn Tĩnh đến phỏng vấn, Lịch Trình Sinh đã nhận được điện thoại. Chuyện vui vẻ chuyện lại liên quan tới TrìnhPhó bí thư . Mẹ tôi ơi! Chắc không là Trình bí thư đã thật sự lên làm Bí thư Huyện ủy chứ?
Trong lòng có suy tính, Triệu Trường Phong không chút lo lắng nâng chén trà lên, thổi thổi vào lá trà di động, nhẹ nhàng uống một ngụm, lúc này mới thản nhiên cười, nói:
- Tin tức của Lịch bí thư rất linh thông. Nhanh như vậy đã biết được!
- Tốt! Trường Phong tiểu tử cậu thật sự không nói! Nói thế nào tôi cũng tính là đại ca của cậu. Không ngờ còn giả vờ trước mặt tôi cậu, thành lòng muốn trêu đùa đại ca sao?
Lịch Trình Sinh giả bộ tức giận.
- Tôi đã nói, không có khả năng cậu không biết!
Triệu Trường Phong cười mà không nói, chỉ để ý uống trà.
Lịch Trình Sinh lại nói:
- Buổi sáng, Lịch bí thư gọi điện thoại tới cho tôi, bảo tôi thay hắn cám ơn cậu. Ban đầu hắn muốn đích thân qua trường trực tiếp gặp mặt cảm ơn cậu. Nhưng bất đắc dĩ vừa mới phù chính thành Bí thư Huyện ủy, trong huyện tích lại nhiều công vụ chờ hắn xử lý. Hắn thật sự là không thể phân thân. Hắn cam đoan với tôi, chỉ cần công tác trong huyện vừa đi vào quỹ đạo, hắn sẽ lập tức đến Trung Châu gặp cậu.
Quả nhiên là thật! Quá kỳ diệu! Triệu Trường Phong kích động thiếu chút nữa thì sặc trà lên tới mũi.
- Khụ, khụ!
Triệu Trường Phong ho khan một trận dữ dội lên.
Lịch Trình Sinh vội vàng qua vỗ lưng cho Triệu Trường Phong, ngay cả rút chiếc khăn tay đưa cho Triệu Trường Phong để hắn lau miệng.
- Trường Phong, không có việc gì chứ?
- Lịch bí thư, em không sao.
Triệu Trường Phong khoát tay.

- Nước trà quá lạnh, không cẩn thận sặc một chút.
- Nhân viên phục vụ, đổi cốc trà nóng!
Lịch Trình Sinh hô lớn một tiếng.
- Lịch bí thư, không cần vỗ nữa, không sao rồi!
Triệu Trường Phong khôi phục lại thái độ bình thường.
- Thầy nói TrìnhBí thư không cần phải qua. Em cũng không hỗ trợ được gì. Công tác trong huyện quan trọng hơn!
Lịch Trình Sinh nhìn Triệu Trường Phong ánh mắt liền có chút cuồng nhiệt:
- Trường Phong, cậu khiêm tốn cái gì? Thật sự không ngờ được cậu có năng lực lớn như vậy. Lúc nào có cơ hội giúp đại ca, để đại ca cũng mượn gió đông phong của cậu!
Triệu Trường Phong hoảng sợ, loại chuyện này có thể được một lần hai lần? Sao có thể làm được tới ba lần bốn lần? Trình Lục Đồng không biết làm thế nào có thể lên Bí thư Huyện ủy, lại hồ đồ một cách hiếm thấy đem phần công lao này đổ lên đầu hắn đã là kỳ tích trong kỳ tích. Chẳng lẽ hắn còn dám nữa cá cược một phen, lo cả chuyện của Lịch Trình Sinh sao?
Vậy Trình Lục Đồng làm thế nào để lên chức Bí thư Huyện ủy? Vì sao hắn lại đổ công lao nào lên đầu Triệu Trường Phong đây? Lại nói tiếp, mọi việc cũng thật sự là mơ hồ. Đúng là ý trời đến lượt vận may của Triệu Trường Phong.
Dựa theo lệ thường của quan trường tỉnh Trung Nguyên, tới gần tết âm lịch, mấy lãnh đạo tỉnh liền muốn xuống mấy thành phố cấp 3 phía dưới đi thị sát một vòng, Gọi một cách mỹ miều là ngày hội mọi người cùng vui mừng dón xuân mới. Phó tỉnh trưởng Triệu Cường đến mấy thành phố cấp 3 đúng lúc thông cảm với tình hình chỗ Trình Lục Đồng ở thành phố N.
Khác với các cán bộ khác, Triệu Cường đặc biệt thích lặng lẽ không một tiếng động ngầm đi trước hiểu biết tình hình, sau đó mới cùng các cán bộ gặp mặt. Triệu Cường vẫn cho rằng, chỉ có xâm nhập vào giữa mọi người mới có thể biết được dân chúng thật sự đang suy nghĩ điều gì, mới có thể thu được đầy đủ các tin tức đến từ tầng dưới cùng trong xã hội.

Trước tết âm lịch lần này, Triệu Cường cũng thị sát đúng là như vậy. Trạm thứ nhất được chọn quả nhiên là huyện F một huyện phía bắc của thành phố N – đồng thời cũng là quê của Lịch Trình Sinh, là nơi Trình Lục Đồng đang làm Phó bí thư.
Triệu Cường vừa đến huyện F, liền nhìn thấy một trận đánh dùng vũ khí với quy mô lớn. Điều khiến Triệu Cường giật mình hơn là, hai bên dùng vũ khí đánh nhau không ngờ đều có nhân viên mặc cảnh vụ tham dự! Điều này thật sự khôngthể nói được gì. Nhân viên cảnh vụ vốn là người duy trì trị an của xã hội, hiện tại không ngờ tham dự vào trận đánh có vũ khí. Chuyện này chẳng phải là coi trời bằng vung sao?
Triệu Cường đứng lẫn trong đám người đứng xem tìm hiểu một chút, lúc này mới biết rõ ràng nguyên cớ bên trong. Hoá ra nguyên nhân gây ra vụ đánh này không phải là đánh lộn nữa.
Hai khách sạn cướp đoạt kinh doanh. Nhưng chuyện phát triển đến cuối cùng, không ngờ biến thành xung đột giữa đội trưởng đội cảnh sát hình sự huyện và Đồn trưởng đồn công an khu vực ngoại thành. Mà sau lưng Đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Đồn trưởng đồn công an lại lần lượt là Mao Huyện trưởng và Lưu Bí thư.
Mới đầu Triệu Cường còn không tin, lại hỏi thăm những người khác một chút. Nhưng liên tiếp mấy người đều cùng một cách nói, Triệu Cường không khỏi giận tím mặt. Lúc này hắn quyết định ở lại huyện F, ngầm tìm hiểu những chuyện đó.
Sau khi trải qua một ngày tìm hiểu rõ ràng, Triệu Cường đã có phán đoán bước đầu đối với tình thế huyện F. Sau đó hắn khởi hành đến thành phố N. Sau khi gặp lãnh đạo chủ chốt của thành phố N, Triệu Cường hỏi về tình hình huyện F. Ai ngờ lãnh đạo thành phố N lập tức chia làm hai phái. Một phái cố gắng hết sức đề cử Mao Hữu Tài. Một phái liều mạng tiến cử Lưu Kỳ Thanh. Triệu Cường nghe xong cũng không hề tỏ thái độ gì.
Sau khi trở lại tỉnh, Triệu Cường lại vụng trộm phái mấy người xuống, để bọn họ điều điều tra rõ ràng tình hình của huyện F. Sau khi mấy người trở về tỉnh, Trình Lục Đồng không hề liên quan tới hai phái Mao Hữu Tài, Lưu Kỳ Thanh liền trồi lên mặt nước.
Sau Tết âm lịch, bởi vì mấy lãnh đạo của thành phố N không thống nhất ý kiến, không quyết định được ứng cử viên nào làm Bí thư Huyện ủy huyện F. Cuối cùng nháo vấn đề này tới tỉnh.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Q.1 - Chương 63: Trong nhà truyền đến tin tức tốt




Lúc này Triệu Cường đột nhiên lên tiếng, phản đối hai người được đề cử là Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh, đưa ra ý kiến để Trình Lục Đồng đảm nhiệm Bí thư Huyện ủy huyện F.
Huyện F Bí thư Huyện ủy chẳng qua chỉ là một cán bộ cấp huyện. Nếu Triệu Cường đã bày tỏ thái độ, lãnh đạo tỉnh khác cũng không tiện đắc tội. Hơn nữa Triệu Cường nắm giữ trong tay tư liệu về cuộc ác đấu giữa các cán bộ huyện F. Các lãnh đạo khác cũng biết thời biết thế, mặc cho Triệu Cường xử lý. Như vậy trời đưa đất đẩy làm sao, dưới tình cảnh đó Trình Lục Đồng trở thành Bí thư Huyện ủy huyện F!
Một tuần sau,nhân sự của trường học lặng lẽ không một tiếng động ngầm ra một giấy điều động, Vương Hướng Đông dời cương vị phụ đạo viên khoa tài chính, đến thư viện trường đảm nhiệm quản lý viên.
Đối với kết quả xử lý này, Lịch Trình Sinh tự mình tới cửa nói rõ với Triệu Trường Phong. Hắn xin Triệu Trường Phong thông cảm nỗi khổ trong long của khoa. Tuy rằng Vương Hướng Đông làm việc đã không đúng với đạo đức cơ bản của một giáo viên đại học, nhưng dựa theo chế độ nhân sự hiện hành nhân, để khai trừ Vương Hướng Đông hiển nhiên là không có khả năng. Cho nên trong chuyện này, điều Vương Hướng Đông từ cương vị phụ đạo viên tới làm quản lý thư viện nhìn có vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, trên thực tế đã là một xử phạt tương đối nghiêm trọng !
Mặc dù Triệu Trường Phong có chút hận không thể giải được, nhưng lúc này cũng không tiện nói gì thêm nữa. Lịch bí thư có thể tự mình qua tận tình khuyên bảo nói rõ về việc xử lý trong khoa, đã thực sự cho hắn mặt mũi. Trong lịch sử của khoa tài chính, khi xử phạt lão sư còn đi trưng cầu ý kiến của một sinh viên, chỉ sợ điều này cũng là lần đầu tiên.
Về kết quả xử lý Liễu Bân tung tin đồn nhảm cũng bày đủ trò vui.
Sau khi Hiệu trưởng Chu Lịch Hoành biết được tình hình có liên quan đã gọi Liễu Bình An tới nói chuyện phê bình một trận. Sau đó, ngay khi Chu Lịch Hoành dự định thông báo lãnh đạo liên quan tới khoa thương mại, bảo bọn họ đưa ra một phương án xử lý đối với Liễu Bân.

Liễu Bình An lại kéo Liễu Bân tới văn phòng Chu Lịch Hoành, trước mặt Chu Lịch Hoành hung hăng tát Liễu Bân một cái tát. Chuyện này nhất thời trở thành câu chuyện cười truyền miệng của các lão sư trong khoa. Tuy rằng Chu Lịch Hoành khinh thường cách làm gần như vô lại của Liễu Bình An, nhưng cũng không tiện miệt mài theo đuổi xuống. Hắn lại răn dạy Liễu Bình An vài câu, bảo hắn quản thúc Liễu Bân cho tốt. Lúc này đã không giải quyết được gì.
Đối với kết quả này Triệu Trường Phong cũng có thể tiếp nhận được. Cho dù thế nào, chỉ cần về sau cha con Liễu Bình An không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của hắn là tốt rồi.
Thời gian sau đó, Triệu Trường Phong chủ yếu đặt tinh lực ở phương diện nghiên cứu lĩnh vực buôn bán. Sau khi học xong, trên cơ bản phần lớn thời gian hắn đều ở thư viện, giống như một kẻ đói khát nghiên cứu đọc các tư liệu lý luận về phương diện kinh doanh.
Đương nhiên, các loại tạp chí về phương diện kinh doanh ở phòng tạp chí của thư viện Triệu Trường Phong cũng sẽ không bỏ qua. Bên trong đăng quá trình hình thành phát triển của một vài thương nghiệp, xí nghiệp triển khai hoạt động thành công và một vài bài báo mang tính tường thuật tại chỗ cũng là đối tượng học tập trọng điểm của Triệu Trường Phong. Vừa là lý luận, vừa là thực tiễn, cùng đối chiếu hai bên để học tập, mới có thể có được thu hoạch lớn hơn nữa.
Tới tháng ba, cha Triệu Trường Phong tới trường học một chuyến. Ông nói cho Triệu Trường Phong biết, cửa hàng hoa quả khô ở nhà kinh doanh vô cùng thịnh vượng. Từ sau lễ mừng năm mới đến bây giờ đã làm hơn một tháng, lời hơn ba nghìn đồng. Đây gần như số tiền cao nhất mà hai vợ chồng bọn họ làm sống làm chết ở nhà xưởng hơn chín tháng mới có được.
Triệu Trường Phong rất kinh ngạc. Hắn không ngờ được cha và mẹ mình có bản lĩnh như thế. Một cửa hàng hoa quả khô nho nhỏ không ngờ có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
Đối mặt với sự ca ngợi của Triệu Trường Phong, cha hắn nở nụ cười hồn hậu. Ông có chút đắc ý nói cho Triệu Trường Phong biết, sở dĩ cửa hàng hoa quả khô có thể kinh doanh tốt như vậy đều là nhờ công lao của mẹ hắn.
Hoá ra tuy rằng cửa hàng hoa quả khô của Triệu gia bán lẻ kinh doanh không tồi, nhưng lượng rất nhỏ, chủ yếu vẫn dựa vào các cửa hàng cơm tơi mua. Lúc ấy, cạnh tranh buôn bán từ các cửa hang khác không quá mãnh liệt. Thủ đoạn cạnh tranh phải mãi sau này mới xuất hiện. Phần lớn bọn họ đều ngồi chờ khách hàng tới cửa.
Đối với khách sạn mà nói, nguyên liệu làm đồ ăn là một vấn đề vô cùng quan trọng. Bởi vì giá nguyên liệu và sức nặng đều có rất nhiều huyền cơ. Vì ngăn chặn có người mưu lợi riêng trên khâu này làm rối kỉ cương, phần lớn các bà chủ hàng cơm đều lựa chọn mình tự mình đến chợ mua nguyên liệu làm thức ăn. Như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian và tinh lực của người chủ thì không nói, đôi khi còn có thể ảnh hưởng đến việc kinh doanh của khách sạn.
Nhằm vào loại tình hình này, mẹ Triệu Trường Phong cung cấp một hình thức phục vụ đặc sắc, chính là cung cấp phục vụ đưa hàng tới tận nơi. Mỗi ngày vào buổi sáng cha Triệu Trường Phong đạp xe ba bánh, tới từng địa chỉ đưa hàng cho khách quen.
Như vậy liền tránh tình trạng phiền toái người chủ phải chạy tới chợ, cũng ngăn chặn nhân viên khác trong khách sạn mượn cơ hội có thể kiếm lời. Hơn nữa hoa quả khô của Triệu gia đều sản phẩm hàng thật giá thật của nước Nga và đông bắc. Chất lượng vô cùng tốt. Giá cả thậm chí còn rẻ hơn một chút.

Cứ như vậy, các khách sạn có chút đẳng cấp ở thành phố Sơn Dương gần như đều bị sản phẩm hoa quả khô của Triệu gia lũng đoạn. Tỉ lệ bán sỉ và bán lẻ của cửa hàng hoa quả khô của Triệu gia thậm chí đạt được tỉ lệ 10:1.
Triệu Trường Phong nghe xong rất khâm phục. Cha và mẹ Triệu Trường Phong đều là xuất thân công nhân, không có kinh nghiệm buôn bán, càng không đọc qua bất kỳ lý luận kinh doanh nào, lại có thể nghĩ ra một ý tưởng như thế, làm một hình thức phục vụ có tính khác biệt, lập tức liền chiếm trước tiên cơ, phá huỷ sự cạnh tranh của các đối thủ khác. Xem ra, vẫn là vị tiền bối cách mạng nào đó nói đúng. Hiểu biết thực tiễn là chính xác!
Cha hắn còn nói cho Triệu Trường Phong biết, chờ thêm mấy tháng nữa, trong nhà gom hết tiền, thì mua một bộ điện thoại. Về sau khách sạn thiếu nguyên liệu gì, chỉ cần gọi điện thoại cho ông là được. Như vậy về sau sẽ càng thêm tiện, càng nhanh hơn.
- Cha, nghe nói một cái điện thoại phải tốn hơn ba nghìn đồng. Cha bỏ ra được sao?
Triệu Trường Phong rất kinh ngạc.
- Không chỉ vậy đâu. Toàn bộ trang bị phải hơn năm nghìn đòng.
Cha Triệu Trường Phong nói:
- Cha đã đi Cục Bưu điện hỏi thăm qua. Phí ban đầu là ba nghìn tám. Phí vật liệu là một nghìn rưỡi.

- Cha, năm nghìn ba, năm nghìn ba, cha còn dám dùng sao?
Triệu Trường Phong có chút không dám tin nhìn cha mình.
- Vì sao không dám trang bị chứ?
Cha Triệu Trường Phong tự tin cười nói:
- Việc buôn bán, không bỏ chút tiền vốn, làm sao có thể kiếm tiền được?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Q.1 - Chương 64: Chuyên ban xã hội thực tiễn Trường đại học




Triệu Trường Phong lắc đầu. Thật sự là không gặp ba ngày liền nhìn với cặp mắt khác xưa. Cha hắn chỉ làm kinh doanh hơn một tháng, không ngờ trên người đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế. Xem ra về lĩnh vực buôn bán hắn còn cần nghiên cứu nhiều hơn.
- Trường Phong, cho con năm trăm đồng. Đây là phí sinh hoạt hai tháng của con!
Cha Triệu Trường Phong lấy từ trong áo trong ra tờ năm trăm đồng xanh đưa cho Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong vui mừng rạo rực nhận, hỏi cha hắn nói:
- Cha, tiền sinh hoạt phí tiêu chuẩn tăng rồi sao? Trước kia không phải ba tháng là năm trăm đồng sao? Hiện tại vì sao biến thành hai tháng năm trăm đồng vậy?
- Tăng!
Cha hắn đưa bàn tay lớn hiền lành vuốt đầu Triệu Trường Phong.
- Chỉ có điều số tiền này không có thể để con dùng lung tung. Con bớt ra một chút mua một ít sách mà xem. Tri thức thật sự rất có ích. Lấy lần này chúng ta kinh doanh hoa quả khô mà nói, nếu không phải con chủ động dẫn đầu làm, cha và mẹ con là hai người lớn quê mùa làm sao có thể nghĩ ra?

- Như vậy chúng ta và chú dì con đều giống nhau, mỗi ngày đều lo lắng tiền củi gạo dầu mỡ một ngày ba bữa cơm! Cho nên, con trai ngoan, đọc sách nhiều hơn, cố gắng học tập cho tốt!
- Được rồi, cha, đương nhiên con đã biết!
- Trường Phong, lát nữa con dẫn cha đến siêu thị lớn ở thành phố Trung Châu đi dạo. Cha mua ít đồ, rồi đi thăm Lâm lão gia. Lần này chúng ta có thể có như ngày hôm nay, không thể thiếu được sự trợ giúp của Lâm gia!
- Ha ha!
Triệu Trường Phong nở nụ cười.
- Cha, đây mới là mục đích chủ yếu của cha khi tới Trung Châu phải không? Con còn nghĩ không hiểu vì sao cha lại đột nhiên có long tốt như vậy, chạy đến trường học thăm con!
- Thằng nhóc này!
Cha hắn hung hăng vỗ một cái lên trán Triệu Trường Phong, ha ha cười nói:
- Con không biết giữ lại chút mặt mũi cho cha của con sao?

Trong chớp mắt đã bước vào tháng tư. Hôm nay phụ đạo viên Tô Phi đột nhiên triệu tập tất cả cán bộ sinh viên năm thứ ba tới họp. Trong cuộc họp, Tô Phi đại biểu trong khoa đưa ra một yêu cầu đối với cán bộ sinh viên, bảo bọn họ trợ giúp trong khoa chiêu sinh. Hơn nữa bọn họ chiêu sinh được một sinh viên trong khoa còn có thể dựa theo học phí cho trích tỉ lệ phần trăm nhất định.
Các cán bộ sinh viên nghe được con mắt liền tỏa sáng. Tuy rằng Đại học tài chính Hoa Bắc không được tính là trường học danh tiếng, nhưng đối với rất nhiều sinh viên mà nói có thể vào họ trường Đại học tài chính Hoa Bắc cũng là một nguyện vọng tha thiết. Hiện tại trong khoa chẳng những bảo bọn họ đi nhận người vào, hơn nữa còn muốn dựa theo học phí trích phần trăm thưởng cho. Điều này đối với bọn họ mà nói không phải là chuyện tốt, tiền lại rơi từ trên trời xuống sao?

Triệu Trường Phong cũng tham gia hội nghị này. Hắn lại dường như không kích động như các cán bộ sinh viên khác. Cả ngày xem các tư liệu về kinh doanh, Triệu Trường Phong tự nhiên hiểu được đạo lý thiên hạ không cơm miễn phí. Nếu thật sự có chuyện tốt, tiền rơi ngay trước mặt, sao có thể đến phiên hội sinh viên bọn họ? Các lão sư trong khoa không phải đã cướp hết chỉ tiêu này sao? Khẳng định còn có điều kiện gì khác còn chưa nói ra thôi!
Quả nhiên, chờ sau khi các cán bộ sinh viên bớt kích động, Tô Phi phụ đạo viên còn nói ra câu dưới. Lần này cần cán bộ hội sinh viên giúp đỡ tuyển sinh không phải là sinh viên bình thường, mà là một chuyên ban của trường có tên là xã hội thực tiễn.
Các cán bộ sinh viên lập tức tưởng mình đang nằm mộng. Cái gì gọi là chuyên ban xã hội thực tiễn? Vì sao bọn họ chưa từng nghe nói vậy. Vì thế Tô Phi lấy ra thể lệ chiêu sinh của chuyên ban xã hội thực tiễn trường học, còn có bản sao văn kiện có liên quan của Ủy ban giáo dục tỉnh Trung Nguyên để bọn họ xem qua.
Nội dung trên thể lệ chiêu sinh viết đến mức hoa cả mắt. Văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh cũng trúc trắc khó đọc khiến người ta khó hiểu. Những cán bộ sinh viên không hề có kinh nghiệm xã hội làm sao có thể đọc hiểu. Trong lúc nhất thời cầm thể lệ chiêu sinh liên tục hỏi Tô Phi về văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh.
Tô Phi liên tục xua tay nói, đối với chuyên ban xã hội thực tiễn trường học này hắn cũng vừa biết. Tin tức hiểu biết của hắn tuyệt đối không nhiều hơn so với các sinh viên đang ngồi đây. Tô Phi lưu lại hai tên lão sư của chuyên ngành tên, nói cho các cán bộ sinh viên biết, đây là hai lão sư chuyên ngành chuyên môn phụ trách công tác tuyển chọn chuyên ban xã hội thực tiễn trường học trong khoa. Có vấn đề gì bọn họ có thể đến hỏi hai người này.
Triệu Trường Phong ở bên ngoài nghiên đọc thể lệ chiêu sinh và văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh. Hắn không đến hỏi Tô Phi, nhưng nghe xong Tô Phi trả lời, hắn biết Tô Phi cố ý lập lờ. Bởi vì Triệu Trường Phong từ văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh và thể lệ chiêu sinh có thể trên nhìn ra một vài tin tức quan trọng.
Đầu tiên, cửa nhập học chuyên ban xã hội thực tiễn trường học thấp. Chỉ cần một bằng tốt nghiệp trung học là có thể nhập học.
Tiếp theo, chuyên ban xã hội thực tiễn trường học xác định là sau hai năm ra trường. Một năm học phí là hai nghìn rưỡi.
Thứ ba, về vấn đề hiệu lực văn bằng chuyên ban đại học xã hội thực tiễn, trên thể lệ chiêu sinh và văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh xuất hiện một vài điểm khác nhau. Trên thể lệ chiêu sinh nói như đinh đóng cột. Trên văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh lại dùng từ hàm hồ, khiến người ta cảm giác nước đôi thế nào cũng được.

Có ba tin tức này, Triệu Trường Phong biết, việc chiêu sinh chuyên ban đại học xã hội thực tiễn này tuyệt đối là khúc xương khó gặm. Không dễ dàng như những điều cán bộ sinh viên tưởng tượng trong mấy ngày này.

Tô Phi bố trí nhiệm vụ cho tất cả cán bộ sinh viên, bảo bọn họ trong vòng một tuần đi ra đầu đường đặt quán thiết lập điểm, tuyên truyền chuyên ban trường học xã hội thực tiễn cho đại học tài chính Hoa Bắc, cũng có thể làm thay nghiệp vụ chiêu sinh.
Tô Phi hứa hẹn, cứ giới thiệu mỗi một sinh viên đến trường học, chỉ cần người này sinh viên nộp học phí xong, trong khoa sẽ dựa theo tỉ lệ 6% trích cho người đã chiêu sinh. Nói cách khác, chỉ cần giới thiệu một sinh viên nộp học phí một năm, người tiến cử có thể đạt được một trăm năm mươi đồng tiền trích phần trăm.
Các cán bộ sinh viên c lập tức bị con số này mê hoặc, nước miếng đều chảy xuống. Một trăm năm mươi đồng, tương đương với đạt được một học bổng đứng thứ ba. Nếu kéo mười tám sinh viên được trừ ngoài đường tới, chẳng phải là được hơn một nghìn đồng tiền thưởng trích phần trăm sao? Trong khao khát đối với tiền tài, các cán bộ sinh viên đều tỏ thái độ. Sáng sớm chủ nhật, bọn họ đã chiếm đóng các địa điểm phồn hoa trong nội thành tiến hành chiêu sinh.
Tuy rằng Triệu Trường Phong không mấy lạc quan đối với tiền đồ của việc chiêu sinh, nhưng một trăm năm mươi đồng là một mê hoặc không nhỏ. Hắn cũng do dự ra đường phố thử xem.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Q.1 - Chương 65: Khó khăn chiêu sinh




Một tháng bốn chủ nhật. Cho dù có thể chiêu sinh được một sinh viên, cũng không phải đã có thu nhập một trăm năm mươi đồng sao?
Tới chủ nhật, Triệu Trường Phong tìm một chiếc xe đạp, chở một bàn học và một cái ghế nhỏ, rời khỏi trường học bắt đầu công tác chiêu sinh của hắn.
Khác với các cán bộ sinh viên khác thiết lập địa điểm chiêu sinh tại những đoạn đường phồn hoa trong nội thành, Triệu Trường Phong lựa chọn địa điểm chiêu sinh ở cách Đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc chừng hai km, ngay chỗ giao nhau của đường văn hóa và đường Nông nghiệp.
Đây tuy rằng không phải là trung tâm nội thành có lưu lượng người qua lại lớn, nhưng là nơi có trường học đông đúc. Chẳng những có Đại học Hoa Bắc, đại học nông nghiệp tỉnh Trung Nguyên, Viện công nghiệp Trung Châu còn có mấy sở khoa chính quy của các trường học. Còn có trường chuyên ngành Thương mại thành phố Trung Châu, trường chuyên ngành Tài Chính tỉnh Trung Nguyên và mấy viện sở của các trường đại học, cùng với trường tư pháp tỉnh, trường ngoại thương tỉnh, trường kế toán và bảy tám trường chuyên ngành khác.
Triệu Trường Phong cho rằng, tại đoạn đường có đông các trường cao đẳng này mà tiến hành chiêu sinh tất nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn so với khu phố trung tâm có lưu lượng người lớn lại không có trường đại học nào.
Ngoài ra, đây còn có trường trung học thực nghiệm tỉnh Trung Nguyên. Trong bảy trường trung học Trung Châu, Triệu Trường Phong cho rằng, trong hai trường học tất nhiên sẽ có một vài sinh viên căn bản không có hy vọng thi được vào trường đại học. Những học sinh như vậy không có cửa trở thành sinh viên cũng chính là mục tiêu của Triệu Trường Phong.

Sau khi Triệu Trường Phong chọn được địa điểm tốt, hắn lấy ra một tấm vải đỏ lấy được từ trong khoa. Trong đó có in mấy chữ chỉnh thể “Điểm chiêu sinh vào ban của Trường đại học Tài chính Hoa Bắc”. Mấy chữ to bắt mắt khác thường.
Triệu Trường Phong đặt tấm vải có chữ viết lớn ở dưới bàn học, lấy ra một chồng phiếu đăng ký báo danh chuyên ban đại học xã hội thực tiễn rất dày để ở một góc bàn. Sau đó nó ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu chiêu sinh giống như ôm cây đợi thỏ.
Xem ra mấy chữ đại học kinh tế Tài chính Hoa Bắc quả nhiên rất có lực hút. Lập tức liền có người đi về phía Triệu Trường Phong hỏi về tình hình cụ thể của ban trong trường. Sau đó càng có nhiều người nhìn thấy chữ viết trên tấm vải đỏ.
Điểm chiêu sinh nho nhỏ của Triệu Trường Phong rất nhanh bị vây đến mức chật như nêm cối. Bọn họ bảy miệng bát lưỡi hỏi một vài vấn đề khiến Triệu Trường Phong mệt mỏi ứng phó một vài vấn đề màTriệu Trường Phong có thể trả lời được. Có vài vấn đề Triệu Trường Phong căn bản không tiện đưa ra đáp án.
Ví dụ như vì sao không tổ chức cuộc thi rồi nhập học? Triệu Trường Phong trả lời là đây là chính sách mới nhất. Ủy ban giáo dục tỉnh có văn kiện đặc biệt.
Ví dụ như vì sao học phí đắt như vậy? Lúc ấy, Triệu Trường Phong chỉ phổ biến tuyển sinh chính quy với học phí đại khái như sau: học phí một năm một trăm tám mươi đồng, phí sách vở một năm nộp hai trăm đồng. Nhiều sẽ trả lại, thiếu thì bổ sung thêm. (Kết quả thường là không hết). Phí ở trong ký túc xá một năm là hai mươi đồng. Tính toàn bộ, một năm chi phí không quá bốn trăm đồng?
Triệu Trường Phong trả lời bởi vì ban này là chế học chiêu sinh ngoài, lực lượng thầy giáo điều động thêm vào. Nơi dạy học và thiết bị dạy học cũng tăng thêm. Về phương diện này quốc gia không cấp kinh phí riêng, cho nên nhất định phải tính vào học phí của sinh viên trúng tuyển. Còn nữa, không trải qua cuộc thi vẫn có thể nhập học, chẳng lẽ không đáng giá họ phí hai nghìn rưỡi một năm sao?
Còn có một vấn đề chính là sau khi nhập học có thể thuận lợi tốt nghiệp. Ví dụ như kỳ thi cuối kỳ có thể không quá nghiêm khắc. Bởi vì nếu lựa chọn chuyên ngành với gia cao như vậy, sinh viên hoặc là nhân viên xã hội đã lớn tuổi, hoặc là đã tốt nghiệp khóa này có thành tích rất kém cỏi. Những người này đối với năng lực học tập của mình thực sự không mấy tự tin.
Triệu Trường Phong cảm đoan với bọn họ, chỉ cần lấy được tư cách nhập học, như vậy mọi chuyện sau đó sẽ vô cùng đơn giản. kỳ thi cuối kỳ chỉ là lướt qua, trên cơ bản đều có thể đạt tiêu chuẩn. Cho dù có người cá biệt bị thất bại, như vậy chỉ cần giao một chút phí thi lại, vậy thi lại tuyệt đối sẽ đạt tiêu chuẩn. Tóm lại, sẽ không xuất hiện vấn đề thi trượt mà không lấy được bằng tốt nghiệp.
Đương nhiên, mọi người hỏi nhiều nhất chính là vấn đề hiệu lực của văn bằng chuyên ngành này. Bọn họ vô cùng lo lắng, tốn tiền học phí, mất thời gian hai năm, cuối cùng đạt được bằng cấp chuyên ngành đại học nhưng không được quốc gia thừa nhận, vậy chẳng phải là vô cùng oan uổng sao?

Nói thật, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự là không có cách nào trả lời. Lúc trước nhìn thể lệ chiêu sinh và văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh hắn chỉ biết trong vấn đề này khẳng định sẽ có một vài vấn đề.
Sau đó hắn lại đặc biệt đến hỏi hai lão sư trong khoa phụ trách chiêu sinh chuyên ngành đại học xã hội thực tiễn. Quả nhiên, bọn họ trả lời cũng ba phải cái nào cũng được, hàm hàm hồ hồ, ngụ ý chính là Triệu Trường Phong chỉ cần để ý đưa sinh viên tới là được. Vấn đề này không cần thiết phải nắm rõ như vậy.
Cho nên, vấn đề này Triệu Trường Phong thật sự không tiện trả lời. Nhưng không tiện trả lời không phải là không trả lời. Những người muốn hỏi vẫn chờ hắn trả lời vấn đề này. Nếu hắn không trả lời, chắc chắn sẽ không có người nào đi tới chuyên ban đại học xã hội thực tiễn này.
- Vấn đề này còn cần phải nói sao? Văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh của Đảng viết rành mạch. Mọi người cứ nhìn kỹ đi!
Triệu Trường Phong đem bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh đẩy ra phía trước, vàng thật không sợ lửa nói.
Người đưa ra câu hỏi tưởng lầm Triệu Trường Phong nói văn bằng chuyên ban đại học xã hội thực tiễn chiếm được sự thừa nhận của Ủy ban giáo dục tỉnh, vì thế lấy bản sao văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh nhìn một hồi lâu, sau đó vô cùng vui mừng trở về thương lượng với người nhà.
Đương nhiên vẫn có người cố chấp tiếp tục đưa ra nghi vấn. Lúc này Triệu Trường Phong sẽ càng thêm uy nghiêm nói:

- Đây chính là văn kiện Ủy ban giáo dục tỉnh phát theo ý của Đảng. Nhìn, văn kiện đánh số, đơn vị gửi công văn đi, ngày gửi công văn đi, mọi người đều có thể ghi chép lại, đến Ủy ban giáo dục tỉnh điều tra một chút, xem bọn họ có gửi văn kiện này xuống hay không. Ủy ban giáo dục tỉnh là thế nào? Chính là cơ cấu cao nhất chủ quản giáo dục toàn tỉnh. Nếu bọn họ gửi văn kiện này xuống, khẳng định sẽ chịu trách nhiệm về hiệu lực của bản văn kiện này!
Vì thế những người cố chấp nêu ra câu hỏi hồ đồ, cũng trở về tìm người trong nhà thương lượng.
Nhưng tuy rằng cục diện cố vấn được tiến hành oanh oanh liệt liệt, cũng có rất nhiều người tới hỏi phiếu đăng ký báo danh trường đại học, nhưng vừa nói đến phải đi tới trường học đóng phí, những người này đều do dự xuống.
Bọn họ nói đăng ký báo danh trước, học phí sẽ quay lại đóng sau.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Q.1 - Chương 66: Người trong Santana




Triệu Trường Phong chỉ có thể hù dọa bọn họ, chuyên ban của trường chỉ nhận người với số lượng hạn chế. Sẽ dựa theo trình tự trước sau để xác định tư cách nhập học. Một khi danh sách đã hết, cho dù qua đóng học phí cũng không có cách nào nào nhập học.
Những người này trả lời vẫn phải trở về thương lượng trước, sẽ nhanh chóng tới đây chính thức nộp học phí báo danh. Dù sao hai nghìn năm trăm đồng cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Một ngày mệt nhọc, Triệu Trường Phong nói tới mức miệng khô lưỡi khô, ngay cả cơm cũng chưa được ăn, cuối cùng vẫn không có một sinh viên nào chịu đóng học phí. Trường hợp này thật sự là khiến Triệu Trường Phong có chút nhụt chí.
Sau khi trở lại trường học, nhìn thấy cán bộ sinh viên khác đều giống như Triệu Trường Phong, kết quả cuộc chiến là O: O. Mọi người càng tức giận, cân nhắc cuối tuần tới nên nên tiếp tục ra ngoài chiêu sinh nữa hay không.
Đúng lúc này, truyền đến một tin tức, sinh viên khoa công nghiệp kinh tế ra ngoài đã chiêu sinh được một sinh viên đến viện hội sinh viên đóng phí, đã được một trăm năm mươi đồng tiền trích phần trăm chiêu sinh. Trong lúc nhất thời mọi người chấn động tinh thần. Hắn có thể đưa tới, chứng tỏ chúng ta cũng có thể đưa tới. Vì thế mọi người lại hẹn nahu, cuối tuần tiếp tục ra bên ngoài chiêu sinh.
Tới chủ nhật, Triệu Trường Phong lại tới địa điểm cũ, lôi tấm vải đỏ, mang bàn, lôi ghế ra, cầm văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh trong tay, nghiêm túc ngồi ở chỗ đó. Triệu Trường Phong nghĩ thầm, lần này bất kể thế nào cũng có thu hoạch. Ít nhất phải lôi kéo được một sinh viên chứ? Không thể liên tục hai ngày lao lực không công được.
Pin…
Một tiếng còi xe hơi vang lên. Một chiếc Santana màu đen chậm rãi dừng lại ở địa điểm Triệu Trường Phong chiêu sinh.
Trong lòng Triệu Trường Phong tức giận. Chiếc xe này cũng không có mắt sao? Không thấy nó đỗ xe như vậy đã chắn địa điểm chiêu sinh của mình sao?
Triệu Trường Phong đứng lên tính nói chuyện với người lái xe một chút. Lúc này cửa kính của chiếc xe Santana chậm rãi di chuyển xuống. Bên trong lộ ra một khuôn mặt vui mừng:
- Trường Phong lão đệ, câụ ở đây làm gì vậy?
Triệu Trường Phong cũng cười:
- Trình bí thư, là anh sao? Thật trùng hợp!

Trong lòng hắn thầm nói, lần trước Trình Lục Đồng đến gặp hắn đã lái chiếc Audi 100. Hiện tại thành chính rồi, liền đổi một chiếc Santana sao?
Trình Lục Đồng từ trong xe đi ra, kéo tay Triệu Trường Phong cười nói:
- Đúng là khéo! Tôi đang tính tới trường học tìm cậu, không ngờ lại gặp được cậu ở đây!
Triệu Trường Phong chỉ về tấm biển phía sau, giải thích nói:
- Được, đây là nhiệm vụ do khoa phân cho, chiêu sinh!
- Chuyên ngành đại học xã hội thực tiễn? Tên này thật ra lần đầu tiên nghe được đấy.
Trình Lục Đồng cầm một tờ thể lệ chiêu sinh lên y nhìn.
- Này! Đây chính là một danh từ mới mẻ, lừa vài sinh viên tới khoa để kiếm tiền. Loại bàn ngành này, đơn vị muốn thừa nhận bằng cấp thì thừa nhận, không muốn thừa nhận thì không thừa nhận, toàn bộ đều không có vấn đề gì. Điều này, chỉ có thể dùng được trong tỉnh Trung Nguyên.
Ngược lại, Triệu Trường Phong không giấu diếm đối với Trình Lục Đồng.
Trình Lục Đồng cười, lại cầm văn kiện của Ủy ban giáo dục tỉnh ở bên cạnh xem qua một chút, sau đó thả lại chỗ cũ.
- Trường Phong, hôm nay cùng Trình ca ra ngoài dạo được không? Trình ca còn chưa từng thăm quan kỹ Trung Châu. Cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho Trình ca được không!
- Ha hả, một Bí thư Huyện ủy lớn chưa đi dạo Trung Châu, nói ra ai tin đây?
Triệu Trường Phong trêu ghẹo, sau đó rất khó xử nói.
- Trình bí thư, hiện tại không được. Tôi đang chiêu sinh ở đây!
- Chiêu với sinh cái gì? Nào, đưa tôi mảnh vải đó. Cậu chỉ cần đi theo Trình ca, khi quay trở về nói chuyện với Lịch Trình Sinh, cậu bảo hắn hỏi tôi là được!
Nói xong Trình Lục Đồng liền muốn đi lên kéo tấm vải chiêu sinh xuống.
Triệu Trường Phong vội vàng cản lại:
- Trình bí thư, đừng đừng! Tôi thật sự phải chiêu sinh! Các cán bộ sinh viên khách đều đang chiêu sinh. Nếu tôi cứ vậy mà đi, sẽ ảnh hưởng không tốt. Tâm ý của Trình Bí thư tôi đây xin nhận!
Trình Lục Đồng không ngừng lắc đầu.
- Cậu nha, Trường Phong lão đệ, cậu thật sự không cho lão ca của cậu chút mặt mũi sao!
Dừng lại một chút, Trình Lục Đồng còn nói thêm:
- Như vậy đi, bây giờ là thời gian cậu chiêu sinh, tôi không quấy rầy. Nhưng tới buổi trưa dù sao cũng phải đi ăn cơm đúng không?

Trình Lục Đồng thoáng nhìn qua đồng hồ đeo tay, nói:
- Bây giờ là tám giờ rưỡi. Như vậy đi, mười một giờ ba mươi tôi qua đón cậu đi ăn cơm.
Nói tới đây, Triệu Trường Phong thật sự không có cách nào khác để từ chối. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói:
- Được! Đến lúc đó Trình bí thư qua là được!
Đã có người thấy tấm vải chiêu sinh của Triệu Trường Phong. Chỉ có điều họ thấy một chiếc xe con dừng ở phía trước. Một người đứng nói chuyện một hồi lâu với Triệu Trường Phong, bọn họ không rõ sao thế nào, nhất thời không dám qua.
Triệu Trường Phong vội vàng cười tiếp đón:
- Nghĩ hỏi về tình hình của ban sao? Qua đây xem. Vừa rồi người kia là lãnh đạo, qua gặp tôi vì chuyện nhập học cho con trai thôi!
Triệu Trường Phong thật sự là càn rỡ!
Trong lúc nhất thời uy tín điểm chiêu sinh của Triệu Trường Phong được nâng cao lên không ít. Lúc này người đứng ngoài quan sát lập tức xông tới.
Mười một giờ ba mươi trưa, Trình Lục Đồng đúng giờ lái chiếc Santana đến.
Triệu Trường Phong nói với Trình Lục Đồng:
- Trình bí thư, chờ một chút. Tôi sẽ xong ngay đây.
Trình Lục Đồng cười gật đầu.
Triệu Trường Phong nghiêm túc nhìn mấy người đang đứng ở trước bàn chiêu sinh băn khoan một hòi lâu vẫn chưa quyết định, nói:
- Các anh có muốn báo danh thì cũng nhanh một chút. Các anh có thấy không? Người kia là Bí thư một huyện. Ông ấy qua thương lượng với tôi về chuyện báo danh cho tập thể cán bộ có văn bằng thấp trong huyện. Hiện tại danh sách chiêu sinh có hạn, các anh bỏ qua lần này, chỉ đành phải chờ cơ hội trong năm tiếp theo!

Mấy người kia vốn đang có một bụng vấn đề muốn hỏi Triệu Trường Phong. Sau khi nghe xong những lời này vội vàng nói:
- Được, được, chúng ta lập tức trở về thương lượng với người trong nhà, tranh thủ buổi chiều sẽ đến tìm Triệu lão sư để báo danh!
Đa số mọi người đều cầm một tờ báo danh thể lệ và một phiếu đăng ký chiêu sinh rồi rời khỏi. Nhưng còn có một vài người ngoan cố vẫn ở lại trước bàn của Triệu Trường Phong không chịu đi, vẫn muốn “Triệu lão sư” cố vấn.
Ta kháo! Hỏi hơn hai giờ, nước miếng của tôi đã gần cạn. Tiểu tử cậu còn không quyết định có báo danh hay không. Muốn thương lượng, cậu đi tìm người trong nhà mà thương lượng, ở lại đây quấy rầy tôi làm gì?
Triệu Trường Phong một bụng nổi giận. Hắn chộp lấy tờ thể lệ chiêu sinh trong tay người này, mặt lạnh lùng nói:
- Rất xin lỗi, trường hợp của cậu không thích hợp đến trường chúng tôi để học?
- Vì, vì sao? Vị lão sư này, anh vừa mới nói, tôi có thể đến trường mà?
Người nọ với vẻ mặt vô tội nhìn Triệu Trường Phong.
- Đó là vừa rồi, hiện tại tình hình đã thay đổi!
Triệu Trường Phong lạnh mặt nói:
- Phiền anh đến tìm cố vấn trường học khác một chút xem sao!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Q.1 - Chương 67: Chiếc xe kỳ lạ




Để người đó ở lại, Triệu Trường Phong bước vài bước, tới xe của Trình Lục Đồng.
- Ngồi phía trước đi, nói chuyện cho tiện!
Trình Lục Đồng từ chỗ ngồi lái xe nghiêng người qua, đẩy cửa xe bên phải.
Triệu Trường Phong ngồi xuống, trong miệng nói:
- Không ngờ được Trình bí thư còn có thể lái xe!
- Không có cách nào, mệnh khổ!
Trình Lục Đồng lắc đầu nói, trong giọng nói lại không nghe được chút khổ nào.
- Trương thư ký hiện ở lại trong huyện không tới. Lão Vương lái xe đi tới học trường học thăm cháu ngoại. Khi tôi ở trong bộ đội đã từng học lái xe. Hiện tại không thể làm gì khác hơn là tự mình ra trận.
Ô tô vững vàng lăn bánh, chạy về phía trung tâm thành phố. Hắn có thể cảm giác được, kỹ thuật lái xe của Trình Lục Đồng rất không bình thường.
Triệu Trường Phong dạ vào chỗ ngồi cảm thán nói:
- Đáng tiếc bây giờ đang ở thành phố Trung Châu, nếu đang ở huyện F thì tốt rồi!
Trình Lục Đồng cảm thấy kỳ lạ nói:
- Trường Phong lão đệ, vì sao nói ở huyện F là tốt rồi?
Triệu Trường Phong vừa cười vừa nói:
- Nếu đang ở huyện F, thấy có người ngồi trên xe Trình bí thư, sẽ hỏi người khác, người trẻ tuổi kia là ai vậy? Người kia nhất định sẽ trả lời, không biết. Tôi chỉ biết lái xe của hắn là Bí thư Huyện ủy!
- Ha ha!
Trình Lục Đồng phát ra một trận vui vẻ:

- Trường Phong à Trường Phong, thật sự đúng là cậu! Tốt, hôm nay tôi cam đoan sẽ làm lái xe tốt cho Trường Phong lão đệ!
Triệu Trường Phong cũng cười to:
- Vinh hạnh!
Trình Lục Đồng vỗ vỗ tay lái, có chút đáng tiếc nói:
- Chỉ là xe này có chút không đủ đẳng cấp!
Triệu Trường Phong có chút kỳ lạ hỏi:
- Trình bí thư, lần trước anh là Phó bí thư Huyện ủy, lái chiếc xe Audi 100. Hiện tại vì sao lại đổi thành Santana vậy?
Trình Lục Đồng có chút ngượng ngùng mỉm cười, hắn nhìn Triệu Trường Phong giải thích:
- Không dối gạt lão đệ. Trong huyện chúng tôi chỉ có hai người Bí thư Huyện ủy và Huyện trưởng có xe chuyên dụng. Ngoài ra còn có một chiếc xe công cộng. Lần trước tôi đến Trung Châu, chiếc xe công cộng kia bị Bí thư lái. Tôi chỉ đành mượn xe của một người bằng hữu lái tới.
- Cho nên...
Trình Lục Đồng nhẹ nhàng phủ tay lái.
- Tuy rằng Santana không có đẳng cấp, nhưng tốt xấu gì cũng là xe chuyên dụng của Trình ca của cậu!
Triệu Trường Phong thế mới biết, hoá ra phía sau một chiếc xe còn có nhiều chuyện như vậy.
Chiếc xe chạy thẳng vào khách sạn lớn Hoàng Hà. Trình Lục Đồng đã đặt phòng riêng ở tầng hai.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người tiến vào phòng. Mỗi người cầm một khăn nóng, sau đó mở ấm trà, pha trà cho hai người.
Trình Lục Đồng cản lại, mở túi công văn ra, ném cho nhân viên phục vụ một túi trà lá:
- Đây, pha trà này cho tôi.
Trình Lục Đồng nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Đây là trà búp Minh Tiền Long Tỉnh do người khác từ Hàng Châu tới cho tôi. Trà vừa mới hái xuống chưa quá mười ngày. Trường Phong lão đệ cần phải nếm thử mới được.
Triệu Trường Phong làm cố vấn chiêu sinh tới trưa, đang miệng khô lưỡi khô. Sau khi nhân viên phục vụ pha trà xong, hắn bất chấp nước trà nóng bỏng, thổi một chút, liền uống từng ngụm nhỏ.
Trình Lục Đồng ở bên cạnh cười hỏi:
- Trường Phong lão đệ, cậu cảm thấy trà búp Minh Tiền Long Tỉnh này có mùi vị như thế nào?
Triệu Trường Phong làm sao hiểu được phẩm trà, Trình Lục Đồng mời hắn phẩm trà cùng ngưu tước mẫu đơn cũng gần giống nhau. Cái gì mà trà búp Minh Tiền Long Tỉnh, Triệu Trường Phong thấy không uống ngon bằng Kiện Lực Bảo với vị ngọt tê tê.
- Trà ngon, trà ngon!
Triệu Trường Phong giả vờ ngây ngất, trong miệng nói những từ đã thấy trong sách:
- Ttrà búp Minh Tiền Long Tỉnh mùi lượn lờ, dư vị không dứt, quả thật là trà ngon!
Trình Lục Đồng cười ha ha, nói:
- Trường Phong lão đệ thích như thế, trong xe tôi còn có một bao. Vậy Triệu Trường Phong lão đệ cứu mang về uống đi!

- Trình bí thư, phẩm trà cũng cần tâm tình. Ở ký túc xá sinh viên uống loại trà tốt như vậy chính là chà đạp nó! Tốt nhất cứ như cũ, uống một chút kiện lực bảo vẫn sảng khoái.
Triệu Trường Phong nói:
- Tôi xin lĩnh ý của Trình bí thư. Lá trà này anh cứ giữ lại ình dùng đi.
Trình Lục Đồng nói:
- Vậy nếu không để tôi mua cho Trường Phong lão đệ mấy mấy hộp kiện lực bảo?
Triệu Trường Phong vừa cười:
- Vậy lão Lưu đầu ở cửa lớn khẳng định không muốn. Ông ấy sẽ cho rằng tôi muốn cướp việc kinh doanh quầy tạp hóa của ông ta mất!
- Cậu này!
Trình Lục Đồng cười chỉ vào Triệu Trường Phong nói:
- Chính là không muốn nhận đồ của Trình ca phải không.
Quay đầu thấy nhân viên phục vụ còn đang cầm thực đơn đứng bên cạnh, lúc này Trình Lục Đồng mới nhớ ra mình còn chưa gọi món ăn. Hắn ra hiệu cho nhân viên phục vụ đem thực đơn giao cho Triệu Trường Phong:
- Trường Phong lão đệ, cậu xem hôm nay cho tôi ăn gì?
Triệu Trường Phong cầm thực đơn đặt lại trước mặt Trình Lục Đồng:
- Trình bí thư, khách tùy chủ. Tùy tiện gọi gì cũng được!
Trình Lục Đồng và Triệu Trường Phong đã từng ăn cơm chung, biết Triệu Trường Phong không có thói quen gọi món, nên không bắt buộc, vừa cười vừa nói:
- Vậy hôm nay tôi liền làm chủ.
Trình Lục Đồng gọi bốn món ăn nguội gồm hai món ăn chay hai món mặn. Sau đó lại gọi bốn món nóng cá chép Hoàng Hà dấm chua, đầu khỉ hầm, mẫu đơn yến, đậu hủ hải sâm, cũng hai món mặn hai món chay.
Khách sạn lớn Hoàng Hà kinh doanh càng ngày càng phát triển. Bốn món ăn này đều là chiêu bài lớn của khách sạn Hoàng Hà. Cuối cùng Trình Lục Đồng lại gọi một món dạ dày, đây cũng là một món đồ ăn đặc sắc của khách sạn.
Sau khi gọi món xong, Trình Lục Đồng hỏi Triệu Trường Phong:
- Trường Phong lão đệ, hai chúng ta gọi một chai rượu chứ?

Triệu Trường Phong xua tay nói:
- Trình bí thư anh còn phải lái xe. Hơn nữa, buổi chiều tôi còn phải chiêu sinh. Miệng đầy mùi rượu không tốt.
- Được rồi.
Trình Lục Đồng cười châm biếm.
- Nhân viên phục vụ, cho chúng ta hai chai kiện lực bảo.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, Trình Lục Đồng phất tay, để nhân viên phục vụ đi ra:
- Tạm thời không cần cô phục vụ. Có chuyện gì chúng tôi sẽ gọi sau.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, lúc này Trình Lục Đồng mới nói chuyện thoải mái hơn:
- Trường Phong lão đệ, lần này Trình ca thật sự cảm ơn cậu! Nếu không có cậu, hôm nay Trình ca sao có thể sống yên ổn ngồi ở chỗ này ăn cơm với cậu? Còn không biết sẽ bị gây sức ép lăn qua lăn lại tới mức nào!
Triệu Trường Phong cười nói:
- Là nhờ Trình ca làm quan tốt, bản thân lại luôn nỗ lực.
- Chó má!
Trình Lục Đồng buông chiếc đũa xuống bất bình kêu lên.
- Hiện tại quan tốt thì được gì! Mười lăm năm trước tôi từ quân đội chuyển ngành quay trở về, vẫn cẩn trọng làm tốt công tác của mình, cũng không làm những chuyện đường ngang ngõ tắt. Không tin cậu đến huyện F hỏi thăm xem, ai chẳng biết nói Trình Lục Đồng tôi không tham ô không chịu hối lộ không trai gái.
- Nhưng mọi chuyện thế nào. Khi chuyển ngành là Trưởng phòng. Trước đây một tháng vẫn chỉ là một Phó huyện. Mười lăm năm qua chỉ nhảy nửa cấp. Nếu không phải gặp được Trường Phong lão đệ, chỉ sợ tôi còn đang giậm chân tại chỗ!

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Q.1 - Chương 68: Chính sự




- Tôi có người chiến hữu, sau khi chuyển ngành đến địa phương lại tham ô nhận hối lộ chơi gái. Ở chỗ đó, thanh danh của hắn thối tới mức không chịu được, nhưng hiện tại, người ta đã là cấp Giám đốc sở.
Nghe Trình Lục Đồng nói những lời oán hận như vậy, Triệu Trường Phong biết tất cả đều là sự thật. Hắn không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cười.
- Trường Phong lão đệ. Nói thật, Trình ca thật sự rất cảm ơn cậu. Rất cảm ơn Triệu Phó tỉnh trưởng!
Trình Lục Đồng khẩn khoản nói:
- Năm nay Trình ca đã năm mươi sáu. Nếu không nhờ hai người, tuy rằng khoảng cách từ Phó huyện đến chính huyện, chỉ cách một lớp giấy, nhưng Trình ca đến trước lúc về hưu cũng đừng mơ tưởng chọc thủng lớp giấy này.
- Đây là vận khí tốt của Trình bí thư. Tôi và chú cũng giúp được gì.
Triệu Trường Phong mỉm cười nói:
- Trình bí thư đâm thủng tờ giấy này, con đường làm về sau nhất định sẽ hanh thông.
- Ôi! Trường Phong lão đệ, cậu còn nói vậy tôi sẽ tức giận ! Cái gì mà cậu và Triệu Phó tỉnh trưởng không giúp đỡ? Nói vậy không phải là không muốn xem Trình ca là bằng hữu sao? Về chuyện này Trình ca biết, nếu không phải Triệu Phó tỉnh trưởng lên tiếng, Trình Lục Đồng tôi có thể có ngày hôm nay sao?
- Nếu không phải Trường Phong lão đệ nói tốt với người, Triệu Phó tỉnh trưởng sẽ nói chuyện giúp tôi sao?
Trình Lục Đồng giả bộ mất hứng:
- Trường Phong lão đệ, cậu đừng khiêm tốn nữa. Nếu còn tiếp tục khiêm tốn, tôi thật sự sẽ giận cậu!
Triệu Trường Phong cười khổ hai tiếng, thầm nghĩ tôi khiêm tốn chỗ nào hả? Quỷ biết trong việc này đã xảy ra chuyện gì!

Trình Lục Đồng vừa cười vừa nói:
- Chỉ có điều Trường Phong lão đệ nói vận khí tôi tốt, tôi thích nghe lời này. Tôi thật sự có vận khí tốt. Nếu vận khí không tốt, sao có thể quen biết với Trường Phong lão đệ đây? Hi vọng về sau vẫn có thể như lời Trường Phong lão đệ nói, con đường làm quan của Trình ca sẽ rộng mở.
- Sẽ vậy mà. Nhất định sẽ như vậy!
Triệu Trường Phong giơ kiện lực bảo lên.
- Trình bí thư, tôi uống với anh một chén, chúc Trình bí thư sau này một bước lên mây, bay xa vạn dặm!
Trình Lục Đồng vội vàng đưa hai tay lên cầm kiện lực bảo và đụng với Triệu Trường Phong một cái.
- Cám ơn Trường Phong lão đệ. Về sau còn phải nhờ Trường Phong lão đệ ủng hộ nhiều hơn.
Buông kiện lực bảo, Trình Lục Đồng do dự một chút, nhìn Triệu Trường Phong nói:
- Triệu Phó tỉnh trưởng giúp tôi một chuyện lớn như vậy. Trường Phong lão đệ, cậu xem, có phải nên dẫn tôi đi gặp Triệu Phó tỉnh trưởng, trực tiếp cảm ơn một chút?
Triệu Trường Phong buông chiếc đũa, xua tay nói:
- Trình bí thư, không cần đâu! Chú tôi ghét nhất là mấy thứ này. Tôi cũng không dám dẫn anh đi gặp hắn.
Trình Lục Đồng rất thất vọng, còn nói thêm:
- Trường Phong lão đệ. Hay là, tôi chuẩn bị một ít quà biếu, cậu thay tôi chuyển cho Triệu Phó tỉnh trưởng?
- Trình bí thư.
Triệu Trường Phong có chút mất hứng.
- Chẳng lẽ anh không hiểu biết chú tôi là người thế nào? Anh nghĩ tặng lễ, thì tự mình trực tiếp đi đưa, xem hắn có thể nể mặt Bí thư Huyện ủy mà gặp hay không!
Về tính cách của Triệu Cường, Triệu Trường Phong đã đặc biệt hỏi thăm qua. Nếu muốn giả mạo thân thích, chút công tác ấy tât nhiên cũng phải làm.
Trình Lục Đồng hoảng sợ:
- Trường Phong lão đệ, tôi cũng nói một chút mà thôi. Triệu Phó tỉnh trưởng không thích thì thôi!
Trong lòng hắn âm thầm lau mồ hôi. Ngay cả Triệu Trường Phong còn nói như vậy, xem ra lời đồn Triệu Cường không nhận quà đúng là sự thật.
Thấy mặt Triệu Trường Phong vẫn lạnh lùng như vậy, Trình Lục Đồng vội vàng chuộc lỗi:
- Trường Phong lão đệ, là Trình ca không đúng. Nào, tôi tự phạt mình một ly.
Trình Lục Đồng bưng kiện lực bảo lên uống một ngụm. Trong lòng hắn thầm nói, đồ uống này có vị ngọt tê thật sự rất khó uống. Vì sao người trẻ tuổi đều thích uống loại này nhỉ.

- Trình bí thư, không có gì. Anh không làm khó cho tôi là tốt rồi!
Triệu Trường Phong không dám ngồi lâu. Nếu Trình Lục Đồng nhắc tới yêu cầu khác, hắn nên làm thế nào để từ chối đây?
- Tôi ăn xong rồi. Cũng gần tới giờ, tôi phải đi chiêu sinh. Trình bí thư, lần sau tôi lại đi cùng anh.
Triệu Trường Phong đứng dậy muốn đi.
- Đừng, Trường Phong lão đệ. Tôi còn có chuyện nghiêm túc cần thương lượng với cậu!
Triệu Trường Phong cả kinh, thật sự là sợ chuyện gì là gặp chuyện đó, Trình Lục Đồng quả đúng là tìm hắn có việc.
- Trình bí thư, tôi bận chiêu sinh, có việc trở về rồi nói sau.
Triệu Trường Phong thoái thác nói.
Trình Lục Đồng cười:
- Trường Phong lão đệ, cậu yên tâm ngồi đi, chuyện tôi muốn nói chính là công tác chiêu sinh của cậu.
Triệu Trường Phong thở dài trong lòng một hơi, là công tác chiêu sinh thì dễ xử lý, hắn ngồi trở lại.
- Trình bí thư, có phải anh có con cháu bằng hữu thân thích muốn học đại học chuyên khoa xã hội thực tiễn đúng không?
- Đúng vậy, Trường Phong lão đệ cảm thấy thế nào?
Trình Lục Đồng cười nhìn Triệu Trường Phong.
Triệu Trường Phong nói:
- Trình bí thư, vào buổi sáng tôi đã giải thích qua cho anh. Lớp đại học này một là phải xem có phải ở tỉnh Trung Nguyên hay không. Bằng tốt nghiệp này ra khỏi tỉnh Trung Nguyên là không dùng được. Thứ hai, bởi vì văn kiện của giáo ủy tỉnh nói cực kỳ mơ hồ, bằng tốt nghiệp của lớp đại học xã hội thực tiễn này có khả năng được chấp nhận hoặc không chấp nhận, đều phải xem quan hệ trong nhà có đủ cứng hay không. Nếu người mà Trình bí thư nói hội đủ hai điều kiện này, như vậy vào học khoa xã hội thực tiễn trường đại học kinh tế tài chính Hoa Bắc cũng chưa hẳn là không thể, nếu không thi đậu, thi rớt đại học chính quy, vậy thì cũng là mạ một lớp vàng.

- Ha ha, Trường Phong lão đệ quả thật chân thành a.
Trình Lục Đồng nở nụ cười.
Triệu Trường Phong thầm nghĩ, tôi không chân thực thì có thể làm sao? Quan hệ giữa anh và bí thư khoa Lịch Trình Sinh vững như vậy, tôi có thể lừa anh sao?
Trình Lục Đồng nói:
- Kỳ thật không phải là con cháu bằng hữu thân thích của tôi muốn lên lớp đại học này, mà tôi đang suy nghĩ, có nên tổ chức một nhóm cán bộ có trình độ văn hóa tương đối thấp trong huyện, để bọn họ tới lớp xã hội thực tiễn này, đề ột chút trình độ văn hóa bản thân, ưu hóa một chút tri thức, để phục vụ tốt cho công tác xây dựng kinh tế và cải cách của huyện F.
- Hoan nghênh hoan nghênh!
Triệu Trường Phong cười nói:
- Trình bí thư, đây là chuyện tốt, anh có thể đi tìm Lịch bí thư liên hệ.
- Ai, sao có thể đi được!
Trình Lục Đồng nghiêm túc nói:
- Quan hệ giữa tôi và Lịch Trình Sinh rất thân thuộc, nếu tôi đi tìm anh ta, người trong huyện sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ cho là tôi muốn mưu lợi riêng làm rối kỷ cương?
Triệu Trường Phong nghe đến đó đã hoàn toàn minh bạch ý tứ của của Trình Lục Đồng. Trình Lục Đồng nhất định đã hỏi qua Lịch Trình Sinh, biết tuyển sinh lớp xã hội thực tiễn này có trích phần trăm, cho nên đây là đặc biệt tặng chỗ tốt cho hắn. Cái gì mà sợ tìm Lịch Trình Sinh liên hệ sẽ khiến người trong huyện nói hắn mưu lợi riêng làm rối kỷ cương đều là tìm cớ.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Q.1 - Chương 69: Cán bộ phải học đại học!




Bởi vì tìm Triệu Trường Phong hay là tìm Lịch Trình Sinh không hề khác nhau, cuối cùng đều là phải tìm tới khoa tài chính. Nếu người trong huyện có điều chê trách, tìm Triệu Trường Phong hay tìm Lịch Trình Sinh kết quả cũng giống nhau.
Triệu Trường Phong đoán không sai, Trình Lục Đồng chứng thật là tính toán tặng chỗ tốt cho Triệu Trường Phong, nhưng cũng không phải vẻn vẹn tặng chỗ tốt cho Triệu Trường Phong đơn giản như vậy, Trình Lục Đồng tính toán ột số cán bộ trong huyện đi học lớp xã hội thực tiễn là còn có ý định khác.
Lần này Trình Lục Đồng đến thành phố Trung Châu mục đích chủ yếu là muốn thông qua Triệu Trường Phong gặp Triệu tỉnh trưởng, mượn cơ hội cảm tạ Triệu tỉnh trưởng mà leo vào hàng ngũ của Triệu tỉnh trưởng. Sau khi leo đến bên cạnh Triệu tỉnh trưởng, bên Triệu Trường Phong chủ yếu có thể bỏ qua. Đối với Trình Lục Đồng mà nói, thông qua một sinh viên trẻ tuổi Triệu Trường Phong để giao tiếp với Triệu tỉnh trưởng tự nhiên không bằng giao tiếp trực tiếp với Triệu tỉnh trưởng.
Đương nhiên, Trình Lục Đồng cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, Triệu Trường Phong là cháu của Triệu tỉnh trưởng, Trình Lục Đồng tự nhiên phải cảm tạ xứng đáng. Nhưng mà cảm tạ Triệu Trường Phong như thế nào, Trình Lục Đồng nhất thời còn chưa nghĩ ra. Lần trước tình huống mà Triệu Trường Phong cự tuyệt hai vạn tiền trà nước của hắn tại khách sạn quốc tế còn hiện rõ mồn một trước mắt Trình Lục Đồng. Triệu Trường Phong lần đầu tiên cự tuyệt như đinh đóng cột, Trình Lục Đồng cơ hồ có thể kết luận, nếu hắn tặng tiền cho Triệu Trường Phong cơ hồ sẽ là kết cục giống như vậy một lần nữa. Nghe nói Triệu tỉnh trưởng cũng không thu lễ, có lẽ Triệu Trường Phong bị ảnh hưởng của thúc thúc.

Tặng quà vốn là một môn học vấn, Trình Lục Đồng ở trong quan trường nhiều năm, tự nhiên hiểu được một vài ảo diệu trong đó, mấu chốt trong đó là hành động đưa hối lộ nhưng lại không mang danh hối lộ. Thế nhưng Triệu Trường Phong chỉ là một sinh viên, nên tìm dạng đại lễ gì để Triệu Trường Phong có thể tiếp nhận đồng thời lại không gánh cái danh nhận lễ trên lưng đây?
Nói thật, vấn đề này Trình Lục Đồng rất nhức đầu, trước khi hắn đến thành phố Trung Châu cũng chưa suy nghĩ ra. Nhưng khi Trình Lục Đồng trùng hợp trên đường đến đại học Hoa Bắc gặp được Triệu Trường Phong, đột nhiên hắn có chủ ý.
Chứng kiến văn kiện của ủy ban giáo dục tỉnh và thể lệ chiêu sinh của lớp xã hội thực tiễn, nghe Triệu Trường Phong nói lớp đại học này trên thực tế là một loại công cụ kiếm tiền của trường học, Trình Lục Đồng đã cảm thấy phía sau khẳng định có ẩn ý. Nếu kiếm tiền, tất nhiên liên quan đề phân phối lợi ích kinh tế, những sinh viên có thể đi chiêu sinh nhất định sẽ có chỗ tốt.
Sau khi từ biệt Triệu Trường Phong, Trình Lục Đồng gọi điện thoại cho Lịch Trình Sinh, quả nhiên, sinh viên chiêu sinh được trích phần trăm. Trình Lục Đồng cười vui vẻ, nếu hắn có thể giúp đỡ Triệu Trường Phong giới thiệu một số học sinh, như vậy Triệu Trường Phong không phải là có thể nhận được phần trăm học phí sao? Trích phần trăm chiêu sinh này là quy định của trường học, lấy được quang minh chính đại, Triệu Trường Phong tự nhiên sẽ không cự tuyệt, cho dù Triệu tỉnh trưởng biết, cũng không có lý do gì chỉ trích Triệu Trường Phong cả.
Nhưng mà, Lịch Trình Sinh nói, trích phần trăm là năm phần trăm ỗi người học sinh, cho dù người học sinh này giao luôn học phí hai năm một lần thì phần trăm được nhận chỉ là ba trăm đồng. Đối với Trình Lục Đồng mà nói, giới thiệu ba năm học sinh cho Triệu Trường Phong, để Triệu Trường Phong nhận phần trăm khoảng chừng một ngàn đồng, chuyện này Trình Lục Đồng không thể ra tay, hơn nữa cũng không khiến Triệu Trường Phong chấn động gì. Thúc thúc của Triệu Trường Phong là tỉnh trưởng, như thế nào lại để một ngàn đồng vào trong mắt đây? Trình Lục Đồng cảm thấy rằng, ít nhất phải giới thiệu một trăm học sinh cho Triệu Trường Phong, để cho Triệu Trường Phong kiếm được hơn ba vạn đồng tiền trích phần trăm, mới có thể khiến Triệu Trường Phong cảm thấy giúp hắn lần này không uổng phí, lần sau hắn lại yêu cầu Triệu Trường Phong nói giúp với Triệu tỉnh trưởng hẳn Triệu Trường Phong sẽ không chối từ.
Nhưng mà, đi nơi nào tìm một trăm người nguyện ý bỏ năm ngàn đồng học phí học lớp xã hội thực tiễn đây? Trình Lục Đồng nghĩ tới cán bộ của huyện F. Trong các cán bộ của huyện F có rất nhiều đều là tốt nghiệp trung cấp hoặc là trung học, cho bọn họ một cơ hội được đào tạo sâu hơn, để bọn họ có thể lấy được tấm bằng đại học, bọn họ nhất định sẽ cực kỳ vui mừng. Về phần hiệu lực của văn bằng này, căn bản không cần lo lắng, Trình Lục Đồng thân là người đứng đầu huyện F, hắn truyền lời xuống, các tổ chức ban ngành huyện ủy và nhân sự dám không theo sao? Huống hồ còn có văn kiện của giáo ủy tỉnh.

Đương nhiên, chỗ này còn liên lụy tới một vấn đề, chính là vấn đề học phí cho các cán bộ này đi học. Mặc dù nói hiệu lực văn bằng trong huyện không có vấn đề gì, thế nhưng nếu bảo bọn họ chi trả số học phí này, các cán bộ sẽ không nhất định nguyện ý. Hai năm năm ngàn đồng không phải là con số nhỏ, cho dù là đối với những cán bộ trong huyện cũng là như thế. Trình Lục Đồng suy nghĩ, nếu trong huyện có thể thanh toán một nửa học phí, như vậy tương đương hai ngàn năm trăm đồng đổi một tấm bằng đại học, đối với cán bộ trong huyện mà nói có thể chấp nhận, dù sao loại văn bằng cũng là một loại cạnh tranh.
Huyện F tại thành phố N xem như là huyện giàu có, tình huống tài chính cực kỳ tốt, bằng không Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh sẽ không vì tranh đoạt làm nhân vật số một của huyện F đến đầu rơi máu chảy, cuối cùng tiện nghi cho Trình Lục Đồng. Trình Lục Đồng tính toán, dựa theo biện pháp của hắn, một trăm người trong huyện gánh vác hai mươi lăm vạn đồng, đây hoàn toàn không phải chuyện to tát gì, lấy tình trạng tài chính của huyện F, gánh vác học phí của ba trăm người cũng dư dả.
Trước đã nói qua, Trình Lục Đồng cho cán bộ của huyện F đi học đại học không phải chỉ là muốn nhân tình của Triệu Trường Phong, hắn còn có suy tính khác.
Cán bộ của huyện F vốn chia làm hai phái, Mao Hữu Tài một phái, Lưu Kỳ Thanh một phái. Tuy rằng trong huyện F còn có cán bộ không có phái gì giống như Trình Lục Đồng lúc trước, thế nhưng dù sao cũng là số rất ít, dựa theo nhận định của Trình Lục Đồng, huyện F chí ít có hơn tám mươi phần trăm cán bộ đều là phần tử thuộc phái của Mao Hữu Tài hoặc của Lưu Kỳ Thanh.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Mao Hữu Tài đấu với Lưu Kỳ Thanh đến máu thịt bay tứ tung, cuối cùng Trình Lục Đồng lại trổ hết tài năng, nhặt lấy chức vụ bí thư huyện ủy của huyện F, điều này há có thể khiến Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh cam tâm? Tuy rằng cuối cùng Mao Hữu Tài và Lưu Kỳ Thanh đều bị điều đi khỏi huyện F, thế nhưng cán bộ ủng hộ bọn họ vẫn còn, thế lực của bọn họ vẫn còn.
Sau khi Trình Lục Đồng đảm nhiệm chức bí thư huyện ủy, tuy rằng các cán bộ Mao phái và Lưu phái này không dám công khai phản đối Trình Lục Đồng, thế nhưng đối với mệnh lệnh của Trình Lục Đồng lại khó tránh khỏi bằng mặt không bằng lòng, tại huyện F rầm rộ dấy lên một cuộc vận động không hợp tác không bạo lực.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom