Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
684,511
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm

Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Hoa tường vi của bác sỹ Đàm

Tác giả: 白日梦患者

Nguồn: Zhihu 

Edit: Nấm🍄

VĂN ÁN

Sau khi cùng bạn trai cũ chia tay một năm, tôi rất hối hận! Thế là chạy đến bệnh viện để lấy số khám bệnh.

"Bác sỹ Đàm, đã lâu không gặp nha."

Hắn rất thờ ơ: "Triệu chứng gì?"

"Đầu óc không được dễ chịu lắm, muốn gặp một người, không gặp được liền đau lặp đi lặp lại.

Hắn rốt cuộc ngẩng đầu: "Đi phòng sát vách, đến khoa tâm thần."

Một năm không gặp, miệng độc không ít.
 
Chương 1


Một năm không gặp, Đàm Cảnh Thạc càng thêm đẹp trai.

Áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng, mái tóc mượt mà mềm mại, ngũ quan càng thêm thành thục lại ý vị, trưởng thành thành bộ dáng hoàn hảo trong thẩm mỹ của tôi.

Tôi đem đơn đăng ký đưa cho hắn, đắp lên một khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình hàn huyên: "Bác sỹ Đàm, đã lâu không gặp nha."

Hắn không nhìn tôi, cũng không lý nào hàn huyên cùng tôi, nghiêm túc tiếp nhận đơn đăng ký, hỏi: "Có triệu chứng gì?"

"Đầu óc không quá dễ chịu." Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, nâng trán, cười đùa tí tửng. "Luôn không giải thích được mà nghĩ tới một người, nhịn không được muốn gặp người đó, một khi không gặp được liền đau đi đau lại."

Hắn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn tôi một chút, thản nhiên nói: "Tôi nơi này là khoa nội thần kinh, không phải khoa tâm thần. Bệnh này của em tôi trị không được, đi đến khoa tâm thần sát vách đi."

Một năm không gặp, miệng độc không ít.

Tôi nhìn đôi môi đang đóng mở của hắn, thầm suy nghĩ, có cơ hội nhất định phải nếm thử, cái miệng này hiện tại là chua hay vẫn là ngọt.

Tôi là bệnh nhân cuối cùng của sáng hôm nay, không sợ chậm trễ người khác, cho nên dứt khoát chậm rãi ung dung ngồi trong phòng khám cùng hắn lãng phí thời gian, tán gẫu một số chuyện.

Nghĩ rằng lãng phí tới lúc hắn tan tầm, sau đó cùng đi ăn cơm trưa.

Đàm Cảnh Thạc đã mấy lần muốn đem tôi một cước đá ra khỏi phòng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm.

Tôi hiểu, hắn vẫn còn yêu tôi.

Dù sao tôi cũng kiểu nhuyễn mê người, là một đóa hồng nhỏ mùi thơm xông vào mũi.

Không ai có thể từ chối được tôi.

Nhưng sự thật chứng minh, tôi con mẹ nó chứ là một cô gái chung thủy.

Tôi khó khăn cùng hắn "Đông kéo đau đầu, Tây kéo tê tay" đến lúc tan tầm, vừa định mời hắn đi ăn trưa, trước cửa liền xông tới một vị khách không mời mà đến.

Một nữ y tá ôm hộp cơm màu hồng xuất hiện ở cửa ra vào: "Bác sỹ Đàm, đây là do mẹ em chuẩn bị cho anh. Bà ấy nói em ăn ít, khó làm, liền dứt khoát làm luôn cho anh."

Tôi nói thẳng gia hỏa khá lắm.

Cái lý do này đưa ra không người nào có thể từ chối, thậm chí còn ở khía cạnh nào đó làm nổi bật mình ăn ít nhã nhặn.

Quả thực rất tuyệt.

Nhưng mà! Vậy thì thế nào! Đàm Cảnh Thạc sẽ không vì cô ta như vậy mà đáp ứng! Dựa vào sự hiểu biết to lớn của tôi đối với Đàm Cảnh Thạc, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhận lấy tấm lòng của các cô gái, trừ khi hắn đối với người đó cũng có ý!

Tôi một mặt chế giễu nhìn về phía tiểu hộ sĩ, sau đó liền thấy Đàm Cảnh Thạc đứng dậy, nhận lấy hộp cơm trong tay tiểu hộ sĩ, đi tới chiếc bàn nhỏ ở phía sau: "Cùng ăn trong phòng làm việc của tôi đi."

Cái quái gì thế?

Dựa vào!

Lúc trước thời điểm tôi theo đuổi anh, anh cũng không phải dạng này!

Đàm Cảnh Thạc anh ỷ mạnh hiếp yếu, đối đãi khác biệt!

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt hai người, sau đó liền cầm thìa của Đàm Cảnh Thạc, múc một muỗng cơm thật lớn bỏ vào miệng: "Cảm ơn cô đã đem cơm cho bạn trai tôi."

Tiểu hộ sĩ nhìn về Đàm Cảnh Thạc, "Cô ấy là bạn gái của anh?"

Đàm Cảnh Thạc mặt không thay đổi nhìn tôi một chút, phủ nhận: "Không phải."

Tôi không buông tha, bắt đầu khóc lóc om sòm pha trò: "Làm sao không phải, bạn gái cũ cũng là bạn gái."

"Uổng cho em còn nhớ rõ." Đàm Cảnh Thạc cười lạnh, "Em đã nhớ kỹ chúng ta đã chia tay, vậy thì nhanh đi đi, một lát cơm nước xong xuôi, buổi chiều tôi còn phải khám bệnh."

Trong phòng yên tĩnh, tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

Trên bệ cửa sổ có một bình hoa hình trụ trong suốt, bên trong có mấy cây hoa hình cầu Phong tín tử, nhú lên mấy cái mầm, xanh xanh biếc biếc.

Tôi bị hắn cười lạnh cũng làm cho có chút lạnh.

Nhiệt tình lui tán, tùy theo mà đến, còn có một cỗ cảm xúc ủy khuất.

Thế nhưng, tôi có cái gì để ủy khuất đây.

Tôi xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn bóng cây tươi tốt trong con đường nhỏ, giống y hệt lúc tôi đi.

Lúc trước, rõ ràng là chính tôi, nhất định phải rời đi.
 
Chương 2: Nhất Niệm Quán


Tôi và Đàm Cảnh Thạc gặp nhau lần đầu tiên cũng tại bệnh viện.

Năm đó ba tôi trúng độc rượu mãn tính, toàn thân tê liệt, tôi vội vàng trở về từ thị trấn nhỏ sơn thủy nghi nhân của đất nước, cùng ông đi khám bệnh.

Sơn thủy nghi nhân: cảnh quan dễ chịu

Đàm Cảnh Thạc chính là bác sỹ chính của ba tôi.

Tôi đối với hắn vừa gặp đã yêu.

Chủ yếu là hắn quá đẹp, cộng thêm thời tiết ngày đó rất tốt, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây chiếu vào, vừa vặn chiếu vào góc cạnh rõ ràng trên mặt hắn, lông mi rất dài, tạo thành một mảnh bóng râm, giống như hồ điệp muốn vỗ cánh bay đi, quả thực đẹp trai không gì sánh được, tôi thực sự chịu không được.

Hắn hỏi xong tình huống của ba tôi, liền kéo theo một đám bác sỹ đi ra.

Tôi vui vẻ theo sau, dùng lão Nhạc làm ngòi nổ, "Bác sỹ Đàm, tôi là người nhà của Nhạc Kiến Minh, có việc muốn hỏi anh."

Đàm Cảnh Thạc dừng lại, theo tôi đến một bên.

Tôi nhìn bốn phía, xác nhận không có người, mới nhón chân lên, tiến đến bên tai hắn, nói nhỏ: "Anh thử chạm vào quần áo của tôi, xem chúng có phải được làm từ chất liệu bạn gái của anh không?"

Ngay lúc đó, Đàm Cảnh Thạc sững sờ.

Tôi nhìn con ngươi hắn chậm chạp phóng lớn, như thể không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Cô lặp lại lần nữa?"

Tôi lặp lại một lần không sót một chữ.

Đàm Cảnh Thạc lạnh lùng nói: "Không phải."

Chảnh thế.

Aaaa, yêu rồi!

Tôi từ nhỏ đã phản nghịch, khi còn bé lão Nhạc gọi tôi hướng đông, tôi lại đi hướng tây; mẹ gọi tôi mua giấm, tôi phải mua vải; ông bảo tôi đi mua thuốc lá, tôi phải mua kem ly.

Vì thế không thiếu gái trai già trẻ muốn cùng nhau đánh tôi.

Nhưng cái này không mảy may rút ngắn thời kỳ phản nghịch của tôi, ngược lại kéo dài vô hạn, cho đến hôm nay.

Đàm Cảnh Thạc đã nói tôi không phải làm từ chất liệu bạn gái hắn, vậy tôi nhất định phải làm bạn gái hắn một lần.

Thế là hôm sau tôi liền bắt đầu theo đuổi Đàm Cảnh Thạc.

Nói thật, tôi cũng rất xinh đẹp, mà tôi lại biết mình rất đẹp. Cho nên ở phương diện đang theo đuổi người khác, tôi luôn dựa vào khuôn mặt cùng dáng người.

Nhưng mạch não của Đàm Cảnh Thạc rất kỳ lạ.

Hắn thế mà lúc tôi vào tháng ba trời đông giá rét liên tục mấy ngày mặc một chiếc váy dây chạy đến bệnh viện, vẫn thờ ơ như cũ.

Về sau tôi không phụ sự mong đợi của mọi người mà bị cảm.

Lão Nhạc bị một cái nhảy mũi của tôi dọa đến mức bật dậy khỏi giường, trở tay lấy một cái khẩu trang nhét vào trước ngực tôi: "Đừng lây cho ba, bệnh của ba vừa tốt một chút, không muốn lại bệnh."

Tôi:.......

Tôi quay đầu nhìn về mẹ đang ngồi xem phim: "Mẹ xác định đó là ba ruột của con sao?"

"Không chắc chắn lắm." Mẹ tôi nhìn lão Nhạc, lại quay đầu nhìn vào soái ca trong điện thoại. "Nhưng tiếp tục chịu đựng đi, đều đã gọi nhiều năm như vậy. Dù sao mẹ cũng là mẹ ruột của con."

"Nhạc thúc thúc." Tôi lập tức đổi giọng, "Chú sau khi xuất viện nhớ đem tiền thuốc men trả lại cho con, con cần giữ lại số tiền kia để đi tìm cha ruột."

Cửa bỗng nhiên vang lên.

Đàm Cảnh Thạc đẩy cửa tiến vào.

Vẫn đẹp trai như vậy, tôi kích động, lại hắt xì một cái.

Hắn vân đạm phong khinh liếc về tôi một cái, sau đó hỏi thăm thân thể lão Nhạc.

Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt.

Vẫn là không nhìn tôi.

Tôi có chút buồn bực ngán ngẩm, xoay người cùng mẹ ngồi ngắm soái ca.

Giọng nói của Đàm Cảnh Thạc dặn dò lão Nhạc những điều cần chú ý dần biến mất, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy hắn chuẩn bị đi.

Sau đó, trước khi hắn quay người rời đi một giây, đã đem một hộp thuốc cảm đặt vào lòng bàn tay của tôi.

Hắn một chút đều không nhìn tôi.

Nhưng trong nháy mắt đó, tôi bỗng nhiên hiểu, trong khóe mắt hắn đều là hình ảnh của tôi.

Không phải, tôi thực sự nghĩ mãi mà không rõ, một bác sỹ khoa Nội thần kinh, vì sao trong túi lại có thuốc cảm.
 
Chương 3: Trứng giảm giá


Vào ban đêm, tôi ở tầng hầm đỗ xe chờ Đàm Cảnh Thạc, muốn bức lương làm kỹ nữ, muốn buộc hắn thừa nhận thích tôi.

Bức lương làm kỹ nữ: ép một cô gái lương thiện trở thành kỹ nữ

Hắn đến so với trong dự liệu của tôi trễ hơn một chút.

8 giờ tối, sắc trời dần muộn, dưới hầm đậu xe ngẫu nhiên có tiếng gió vù vù truyền đến.

Tôi lạnh đến mức dậm chân, đem áo khoác bọc kín người lại.

Ngay tại lúc tôi nghĩ mình sắp bị chết cóng, Đàm Cảnh Thạc cuối cùng cũng xuất hiện ở góc thang máy.

Tôi dậm chân một cái, cắm đầu chạy như bay về phía hắn, không nói lời nào tiến vào trong ngực hắn: « Bác sỹ Đàm, sưởi ấm, sưởi ấm, tôi sắp chết cóng rồi. »

Trên da truyền đến một sự rung động nhỏ bé.

Dày đặc, lại ẩn nhẩn.

Mới đầu tôi còn tưởng là của mình, về sau mới phát hiện, cái run rẩy này là đến từ Đàm Cảnh Thạc.

Trong nháy mắt ý thức được cảm xúc của hắn không thích hợp, tôi không dám động đậy.

Tôi duy trì tư thế nhào vào lòng ngực hắn, hô hấp cẩn thận từng li từng tí, thử đưa tay thăm dò, nhẹ nhàng đập đập trên lưng hắn: « Không có chuyện gì, bất cứ là chuyện gì, đều là quá khứ cả. »

Hắn không nói chuyện.

Chúng tôi ôm nhau rất lâu dưới hầm đỗ xe.

Thật lâu sau đó, hắn bỗng nhiên vùi đầu vào trong cổ tôi, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: « Nhạc Vi, hôm nay, tôi nhận được tin tức, bệnh nhân đầu tiên của tôi đã qua đời. »

« Đó là một cụ già trong nhà không có tiền, năm đó nằm viện thiếu bệnh viện một khoản tiền lớn, những năm này vẫn luôn lần lượt trả dần. Tôi đã dốc hết toàn lực chữa bệnh cho ông ấy, cũng hỏi ý kiến rất nhiều tiền bối. » Có một giọt nước mắt nóng hổi rơi ở cần cổ tôi, nóng tới nỗi khiến hô hấp của tôi trì trệ. Đàm Cảnh Thạc nói tiếp, « Rõ ràng lúc xuất viện, cơ thể của ông ấy các phương diện đều phục hồi không tệ. »

« Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người. » Tôi an ủi, « Chuyện này không liên quan đến anh. »

Lại không nghĩ câu nói này chạm đến vảy ngược của hắn.

Đàm Cảnh Thạc buông tôi ra, hốc mắt đỏ bừng: « Nhạc Vi, cô vĩnh viễn đều là dạng này, việc không liên quan đến mình thì chẳng bao giờ để ý, cô sống thoải mái tùy ý, khắp nơi tỏ lòng thương xót, lại hoàn toàn mặc kệ những người bị cô bỏ lại phía sau. Cô nếu là có một chút lương thiện, một chút khả năng đồng cảm, cũng sẽ không giống như hiện tại mỗi ngày đều chạy sau mông tôi muốn tôi đồng ý với cô. »

Tôi đúng lúc này nhớ tới, lão Nhạc nằm viện đều là mẹ tôi lo, người nhà cũng chỉ điền tên một mình bà ấy.

Ba mẹ tôi cơ hồ không gọi tên tôi, nếu gọi, cũng gọi là ranh con.

Cho nên theo lý mà nói, Đàm Cảnh Thạc cũng không biết tên của tôi.

Kết hợp với những gì hắn nói, tôi thăm dò hỏi: « Chúng ta quen biết nhau? »

-

Chúng tôi quen biết nhau.

Không chỉ quen biết, vẫn là bạn học cấp ba.

Tôi thậm chí còn đã giúp đỡ Đàm Cảnh Thạc.

Cấp ba tôi bị ba mẹ đưa đến trường học nội trú, một tuần chỉ có thể ra ngoài nửa ngày, khiến tôi nhịn gần chết.

Đúng lúc này, ngày nào đó tôi đã gặp được Đàm Cảnh Thạc co giật té xuống trên sân thể dục, còn nôn mửa.

Khung cảnh có chút dọa người, bạn học xung quanh nhất thời cũng không kịp phản ứng, nhao nhao trốn ra phía sau.

Chỉ có mình tôi xông lên phía trước.

Lúc đó tôi chỉ cao có 1m65, chờ sau khi hắn bớt co giật, ôm hắn cao 1m82 chạy ra bên ngoài trường học, trở thành một hình ảnh đẹp ở trong trường.

Gác cổng nhìn thấy tình hình của hắn không tốt, hỏi tên cùng lớp của tôi rồi vội vàng cho qua.

Đến bệnh viện, bác sỹ chẩn đoán là bệnh động kinh.

Loại bệnh này mặc dù không có cách nào trị tận gốc, nhưng phương pháp điều trị đã tương đối chính xác, sau khi trải qua trị liệu, 70% bệnh nhân đều có thể ức chế khả năng phát bệnh.

Đàm Cảnh Thạc cách một đoạn thời gian đều cần phải đi bệnh viện tái khám, lấy thuốc.

Bởi vì nguyên nhân tôi là người đưa hắn đi đầu tiên, về sau chủ động xin thầy giáo đi giết giặc cùng hắn ra ngoài, thầy giáo không do dự liền đáp ứng.

Mà tôi... mỗi lần đều là đem người đưa đến cổng liền đi.

Đây đều là Đàm Cảnh Thạc nói cho tôi biết.

Tôi từ nhỏ đã không an phận, lên cấp hai liền bắt đầu yêu đương, trốn học đi du lịch, trên đường gặp bất bình liền xông lên chính là lấy một chọi mười, kinh nghiệm sống vô cùng phong phú.

Bởi vậy đoạn ký ức kia về hắn trong đầu của tôi, giống như một hạt bụi, lẳng lặng nằm sâu một góc trong trí óc.

Nếu như hắn không nói, cả đời này tôi đoán chừng sẽ không nhớ về nó.

Đàm Cảnh Thạc lúc cấp ba ngoại hình không quá phù hợp với thẩm mỹ của tôi, gầy yếu, không có cơ bụng, mang cặp kính cận đen nặng nề, bởi vậy tôi đối với học bá như hắn cũng không quá ấn tượng.

Mà hắn, lại bởi vì tôi muốn đi ra ngoài chơi mà lấy cớ, đối với tôi hứa sẽ giữ bí mật.

Hắn nói, hắn đã cố gắng để trở nên giống các bạn trai cũ tôi như thế, ăn cơm rất nhiều, tập thể dục, luyện cơ bắp, tháo kính đen xuống, đổi thành cọng vàng, tóc cũng đi đến tiệm để thay đổi rất nhiều kiểu.

Chờ đến sau khi hắn trở thành dáng vẻ tôi thích, hắn muốn tỏ tình với tôi, lại phát hiện tôi thay bạn trai còn chịu khó hơn thay quần áo.

Không ai có thể ở bên cạnh tôi lâu dài, tôi thích nhanh chóng mà giá rẻ, liền hàng hóa cũng không bằng.

Đồng thời, hắn chưa thấy qua bên cạnh tôi lặp lại người nào.

Tôi không có thói quen quay đầu lại ăn cỏ.

Hắn nói, nếu như hắn chú định chỉ có thể ở bên cạnh tôi một thời gian ngắn, có được tôi rồi cuối cùng cũng mất đi tôi, hắn tình nguyện chưa bao giờ chiếm được.
 
Chương 4: Mẹ già bát quái


« Nếu như tôi muốn cùng em kết hôn, cả đời mãi mãi ở bên nhau thì sao? » Ngày đó cuối cùng, Đàm Cảnh Thạc hỏi tôi: « Em muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương không? »

Nói thật, tôi đời này không theo lẽ thường, theo đuổi tự do cùng thoải mái, chưa từng nghĩ muốn bị ai đó quản thúc.

Hắn nói không sai, nam nhân trong mắt tôi là quần áo, là gia vị sinh hoạt. Tôi làm sao lại cho phép mình tuổi già đều chỉ mặc một bộ quần áo, chỉ ăn một loại gia vị thôi đâu.

Nhưng ngày đó, bên trong hầm đỗ xe yên tĩnh giống như trên thế giới này chỉ còn tồn tại hai người chúng tôi.

Gió trên hành lang mang đến những ký ức rất xa.

Tôi nhìn mắt hắn, bên trong chứa đựng chân thành cùng nhiệt huyết mà tôi chưa bao giờ có được.

Quỷ thần làm chênh lệch, đôi cánh sau lưng tôi, bỗng nhiên bị người xích lại trên giá. Tôi không muốn lại đi khắp thế giới, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng một thân mình.

Tôi muốn dừng lại, ở bên cạnh hắn, đem hắn trở thành sở hữu của tôi, muốn hắn cả đời đều là người của Nhạc Vi tôi.

Tôi muốn tình yêu chân thành của hắn.

Về phần kia, tôi trèo đèo lội suối, gặp qua rất nhiều người, cũng không có gặp qua ai chân thành lại nồng đậm yêu thương.

« Em đồng ý. »

Hầm đỗ xe trống rỗng, câu Em đồng ý này từ trong miệng của tôi phát ra, lại dội ngược trở về, vang vọng hết tiếng này đến tiếng khác.

Tôi nhìn thấy trong mắt Đàm Cảnh Thạc thoáng sự kinh ngạc.

Sau đó là hưng phấn.

Hắn ôm tôi xoay vòng vòng, nước mắt rơi vào bên tai tôi nóng hổi.

-

Tôi bắt đầu hẹn hò cùng Đàm Cảnh Thạc.

Hắn chân thành cùng nhiệt liệt quả nhiên khiến tôi nhìn mà than thở, hắn có, đều là tôi thiếu thốn. Giống như tôi là kiểu người theo đuổi tự do, được chú định là loại người ích kỷ.

Hắn đem tôi kiến thức một phen cho tôi thấy tương phản cực đoan là thế nào, gia đình hòa thuận, ba mẹ hắn là giáo sư đại học, người trong nhà dù cho bận rộn đi chăng nữa, cũng sẽ bớt thời gian ăn một bữa cơm.

Nhà họ nuôi hai thú cưng, một chó, một mèo. Con mèo rất hung, nhưng chó lại dịu dàng ngoan ngoãn. Trong vườn có đu quay, phía trên đu quay là một giàn nho, phía dưới là cỏ xanh mơn mởn, trên tường trồng một mảng hoa tường vi.

Rất nhiều màu sắc, lúc nở hoa rất đẹp.

Cả nhà bọn họ thậm chí sẽ cùng nhau trồng rau ở hậu viện, làm việc dưới cái nắng mặt trời như thiêu đốt, hạnh phúc đều tràn ngập trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Không giống như nhà tôi, hàng năm chỉ có lão Nhạc một mình ở nhà, tôi cùng mẹ tôi mỗi người đều đi đến chân trời của riêng mình, mỗi năm có thể gặp mặt một lần cũng tốt lắm rồi.

Có đôi khi tôi suy nghĩ, lão Nhạc có phải bởi vì chúng tôi đều không ở bên cạnh ông ấy, cho nên mới cả ngày uống rượu, muốn tê liệt thần kinh của mình.

Nhưng mẹ tôi rõ ràng đã từng muốn ông ấy cùng ra ngoài, nhưng chính ông ấy lại từ chối.

Ông ấy không nỡ bỏ lại con ngỗng lớn trong nhà, sợ hoa trong vườn chết héo, cũng muốn bồi ông nội chơi cờ.

-

Tôi cùng Đàm Cảnh Thạc hẹn hò chính là mối quan hệ hạnh phúc nhất mà tôi từng có.

Thậm chí, lần này, so với lúc trước toàn bộ cộng lại càng thêm hạnh phúc lãng mạn.

Tôi vốn dĩ tưởng rằng chúng tôi sẽ vẫn cứ tiếp tục như vậy, tôi đã quen với sự tự do, giờ phút này dù chỉ giới hạn trong một thế giới bé nhỏ nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng, vạn vật đều sẽ thay đổi, con người cũng giống như vậy.

Tôi cũng vậy.

Đàm Cảnh Thạc cũng vậy.
 
Chương 5: Soufflé omelette phong cách Nhất Niệm quán


Năm thứ ba yêu đương, Đàm Cảnh Thạc chuẩn bị thăng chức, công việc càng thêm bận rộn.

Chúng tôi bình thản sinh hoạt, tế bào trong cơ thể tôi lại bắt đầu kêu gào tự do. Tôi nửa đêm không đợi được hắn về nhà, một mình dựa vào trên quầy bar ngắm nhìn các điểm du lịch.

Núi, sông, hồ, biển.

Tôi đảo qua từng dãy phong cảnh, nước rộng núi cao, đỏ mập lục gầy.

Tôi nhớ lại khoảng thời gian chỉ có một mình, không cần chấp nhận ai, không cần chờ ai. Muốn đi chỗ nào, liền đi chỗ đó. Tôi có thể lập tức xuất phát, lại có thể đợi đến đêm mới xuất phát. Nếu như bỗng nhiên không muốn đi, cũng có thể tùy thời dừng lại nghỉ ngơi.

Mà bây giờ, tôi ba năm tất cả mới đi bốn địa điểm, hàng năm lúc đi đều là ngày lễ cao điểm, người đông nghìn nghịt, có thể nói không chút cảm giác trải nghiệm nào. Lại nói, có đôi khi tôi đều đã thu dọn xong hành lý, hắn lại đột nhiên báo cho tôi biết, bệnh viện tạm thời có việc, không thể đi.

Một lần, hai lần, ba lần... Rất nhiều lần về sau, rốt cuộc tôi cũng bắt đầu nhìn lại mối quan hệ này.

Nó bản chất là gông cùm xiềng xích.

Lúc trước tôi tình nguyện bị giam cầm, không cảm thấy nặng nề. Nhưng hiện tại, tôi mệt mỏi.

-

Vẫn luôn chờ đến ba giờ sáng, Đàm Cảnh Thạc mới trở về.

Người hắn đầy mệt mỏi, lúc mở cửa có gió thổi vào, rất mạnh.

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

Hắn hỏi tôi: « Tại sao còn chưa ngủ? »

« Đợi anh. » Tôi nói, « Ngủ một mình không ngủ được. »

« Hôm nay bệnh viện tạm thời có một cuộc giải phẫu, cho nên về trễ. » Hắn đem áo khoác màu nâu nhạt cởi ra treo ở chỗ trước cửa. Lấy đôi dép lê lông mềm mà tôi đã mua xỏ vào, hướng tôi đi tới, ôm tôi cọ xát, « Đều đã xử lý, ngày mai như cũ được nghỉ, em xem muốn đi đâu không? »

« J thị. »

« J thị? » Hắn suy nghĩ một chút, « Có phải hơi xa không? Một ngày đi đi về về có lẽ không đủ. »

« Vẫn được. » Tôi nói, « Hơn một nghìn cây số, hai giờ bay. »

Hắn hỏi tôi: « Rất muốn đi sao? »

« Ừm. »

« Vậy anh xin khoa cho nghỉ một ngày, một ngày vừa đi vừa về thời gian vẫn có chút khẩn trương. »

« Không cần. »

Đàm Cảnh Thạc ngơ ngác một chút: « Em muốn cùng ngày trở về? »

Tôi nói, « Em muốn ở đó một tháng. »

« Được. » Anh ấy đại khái nhận ra cảm xúc của tôi, đưa tay sờ đầu tôi, « Ngày mai anh đưa em đi, đợi em chơi chán anh lại đón em trở về. »

« Đàm Cảnh Thạc. » Tôi có chút tức giận, « Anh vẫn không rõ em có ý gì sao? »

Hắn không nói chuyện, bờ môi có chút run rẩy, nhìn tôi thật lâu, hỏi: « Em có ý gì? »

« Chúng ta chia tay đi. » Tôi nói, « Chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, em là chim muốn bay lượn khắp nơi, anh là thỏ đào hang, anh hi vọng cả đời chỉ muốn ở một chỗ, còn em hi vọng vừa đi vừa nghỉ khắp thế giới. »

« Chúng ta tách ra đối với lẫn nhau đều tốt. Anh không cần rõ ràng bận rộn muốn chết vẫn phải cùng em đi du lịch, em cũng không cần đi đến nơi cách đây 300 cây số đều phải đợi anh mấy tháng. »

Đêm khuya phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.

Chúng tôi giằng co hồi lâu, hốc mắt đều có chút phiếm hồng, cuối cùng tôi quay người trước kéo vali ra: « Đồ đạc em đều thu dọn xong rồi, còn những cái khác, anh xem vứt được thì vứt, còn không em sẽ mời nhân viên quét dọn đến. »

« Nhạc Vi. » Đàm Cảnh Thạc níu tôi lại, lông mày nhíu chặt, « Em vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi. Em ích kỷ lại vô tâm, không cảm thấy được người khác đối với em tốt bao nhiêu, xưa nay sẽ không vì ai mà hi sinh bất kì thứ gì của mình. »

« Những điều này không phải anh đã sớm biết rồi sao. »

Đàm Cảnh Thạc tự giễu cười một tiếng, « Đúng vậy. Thế nhưng anh vẫn ngây thơ cho rằng, anh sẽ trở thành ngoại lệ. »

« Ngày mai hẵng đi. » Hắn giữ lấy tôi, xoay người rời đi, « Bây giờ không có xe, cũng không an toàn. »
 
Chương 6: Thu cổ điển


Chúng tôi đã chia tay như vậy.

Nghĩ lại, hắn đối với tôi thật sự rất tốt, chiều tôi, sủng tôi, đem mình phân ra làm hai, một nửa cho công việc, một nửa cho tôi.

Thế nhưng tôi chính là, bị giữ trong lồ ng lâu năm, liền muốn bay ra ngoài.

Kết quả bay ra ngoài một vòng, lại phát hiện tâm tình của mình đã sớm thay đổi. Tôi nhìn thấy cảnh quan xinh đẹp, phản ứng đầu tiên chính là chia sẻ với người bên cạnh, vươn tay thất bại mới nhận ra, tôi đã đem người kia bỏ lại.

Sông núi hồ nước trong mắt tôi giống như ảm đạm đi rất nhiều, tự do nhàn nhã lúc trước đã không còn tồn tại, chỉ còn cô đơn, tưởng niệm, và lo lắng bất an khó nhịn được.

Tôi nhìn thấy hoa anh đào liền muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, trông thấy thảo nguyên muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, trông thấy sa mạc cũng muốn gặp Đàm Cảnh Thạc, nhìn thấy tuyết lại muốn chui vào lồ ng ngực của Đàm Cảnh Thạc.

Tôi chỉ coi đây là vừa tách nhau ra nên chưa quen, thế là gượng chống đỡ một năm.

Một năm sao mà dài dằng dặc, đến cuối cùng, lại phát hiện nhớ nhung không giảm trái lại còn tăng.

Tôi chịu không nổi, thế là trở về tìm Đàm Cảnh Thạc.

Tôi chưa từng nhai lại cỏ bao giờ, ai ở bên cạnh tôi, sau khi chia tay,tôi đều ném ra sau đầu, những người kia tại cuộc đời của tôi tựa như cơn mưa đi ngang qua, chỉ rơi xuống, không lưu lại vết tích.

Đàm Cảnh Thạc là núi, một khi bước ra liền khiến cho núi lỡ đất nứt, đem thế giới của tôi nện đến tất cả đều là hố.

Cảnh đẹp của những chiếc hố này không thể lấp đầy, chỉ có thể trở lại bên cạnh hắn, để hắn tự mình lấp.

-

Nhưng hắn thật sự giống như, giống như tôi trước đây, bước ra ngoài rất dễ dàng.

Tôi giống như một đầm xu@n thủy trong cuộc đời của hắn, khi những viên đá tình yêu ném vào, sóng nước lăn tăn. Sau khi tôi rời đi, bọt nước lắng lại, hết thảy khôi phục như ban đầu.

Hắn vẫn theo quỹ đạo của mình tiến về phía trước, năm nay hắn 30 tuổi, người nhà hẳn là đang giục cưới.

Lúc này, hắn gặp tiểu hộ sĩ trong khoa, tiểu hộ sĩ ngây thơ hoạt bát, lại dính người, là một người rất thích hợp để ở bên, thế là hắn chậm rãi tiếp nhận tấm lòng của cô ấy, muốn cùng cô ấy tiếp tục phát triển.

Về phần tôi.

Hắn không muốn nữa.

....

Tôi không nhịn được khóc lên, khóc lóc om sòm trong phòng khám: "Đàm Cảnh Thạc, em sai rồi, anh đừng kết hôn với người khác, anh cưới em đi. Một năm rời khỏi anh, em không vui vẻ chút nào, em nhìn thấy gì cũng nghĩ đến anh, phong cảnh trong mắt em biến thành thứ nhàm chán. Em giống như đã chọn sai rồi, em không thể rời khỏi anh. Anh phải phụ trách em."

Tiểu hộ sĩ cùng Đàm Cảnh Thạc bị hành động đột nhiên khóc lớn của tôi làm cho sững sờ, đều một mặt si ngốc nhìn tôi.

"Mà vào ngày chia tay đó, thật ra là sinh nhật của em. J thị anh đã đáp ứng em rất nhiều lần, kết quả mỗi lần đều không đi được, lần đó cuối cùng anh cũng có thời gian rảnh để đi, hoa anh đào đều đã sớm rụng hết rồi.". Đọc‎ thêⅿ‎ các‎ chương‎ ⅿới‎ tại‎ ﹛‎ TRÙ𝑴T‎ RUYỆ𝙉.V𝙉‎ ﹜

"Cho nên em mới làm như vậy, ai biết anh cũng không níu kéo em, cứ như vậy để cho em đi. Đều tại anh, chúng ta chia tay tất cả đều là lỗi của anh."

"Cho nên anh dựa vào cái gì mà không để ý đến em, dựa vào cái gì trách em!"

Đàm Cảnh Thạc nghẹn họng nhìn trân trối.

Đen tôi còn có thể nói thành trắng.

Tiểu hộ sĩ cũng ngây ngẩn cả người: "Anh họ...đây chính là chị dâu mà anh thích rất nhiều năm sao?"

"Đúng vậy! Đợi đã...Cô nói cái gì? Anh họ...Chị dâu?" Tôi lau nước mũi, "Cô không phải là người theo đuổi Đàm Cảnh Thạc sao?"

Tiểu hộ sĩ gãi gãi đầu: "Không phải."

Tôi:...

Trầm mặc chính là tôi của giờ phút này.

Tôi có thể giả vờ choáng váng không?

"Nhạc Vi." Đàm Cảnh Thạc đậy nắp hộp cơm. "Em cầu hôn anh đi."

"Hả?"

Em vừa nãy không phải mới nói, không muốn anh cùng người khác cầu hôn sao." Đàm Cảnh Thạc giương mắt ra hiệu tiểu hộ sĩ ra ngoài, sau đó lại nhìn về phía tôi, "Thế thì em gả cho anh đi."

Tôi bĩu môi: "Thế nhưng em chưa chuẩn bị gì cả."

Đàm Cảnh Thạc từ trong túi xách móc ra một chiếc hộp nhung đỏ đưa cho tôi: "Hiện tại đã có."

"Vậy cũng phải có tràng cảnh gì đó..." Tôi không phải không muốn cầu hôn, cũng không phải không muốn gả cho hắn. Một năm này tôi xem như đã suy nghĩ kỹ càng, tôi đã triệt để trồng lên người hắn. Tôi thực sự cảm thấy, cầu hôn không thể tùy tiện như vậy đi?

Tôi nói: "Ngày mai em sẽ cầu hôn, anh để em chuẩn bị một chút."

"Không được." Đàm Cảnh Thạc hiếm khi cứng rắn, "Hôm nay đi."

Sau đó đứng lên kéo tôi đi xuống tầng hầm đậu xe, một đường nhanh như chớp lái xe về nhà, đem tôi đưa đến trước một nhà xe màu trắng.

Hắn nói: "Vào đi."

Tôi làm theo.

Sau đó tôi nhìn thấy một chiếc xe toàn là màu hồng, phía trên treo rất nhiều ảnh chụp chung của chúng tôi, đủ loại kiểu dáng.

Bao hoa làm thành hoa khô, còn giữ được màu sắc nguyên thủy, ảnh chụp thì có chút ố vàng. Bong bóng dán trên cửa sổ xe đã bị xẹp.

Bao hoa là tên gọi chung để chỉ đài hoa và tràng hoa, là phần nằm bên ngoài bộ nhị và bộ nhụy, có tác dụng bảo vệ bộ phận sinh sản khi hoa còn ở dạng nụ; và thu hút, dẫn dụ côn trùng bay tới hoa để thụ phấn khi hoa đã nở.

Ở giữa hoa cùng những tấm ảnh, có một cái bàn, phía trên là một quyển sổ hộ khẩu.

Rõ ràng, không phải là mới làm gần đây.

Trong đầu tôi thoáng hiện lên một suy đoán, "Những cái này...anh đã chuẩn bị vào ngày chúng ta chia tay?"

"Ừm." Đàm Cảnh Thạc cụp mắt xuống, che giấu nỗi khổ sở, "Ngày đó anh nghĩ là, em nhìn thấy những cái này, không muốn cùng anh kết hôn, nên mới muốn chia tay."

"Anh cho rằng em vừa biết được anh muốn cùng em kết hôn, liền muốn trốn."

Hắn nói: "Anh không dám níu kéo..."

"Anh sợ anh không giữ được em ở lại."

"Giữ lại được." Mũi tôi cay cay, ôm chặt lấy anh ấy, "Giữ được. Đàm Cảnh Thạc, em cầu hôn với anh, xin hỏi..."

Tôi buông hắn ra, cầm lấy chiếc nhẫn, nửa quỳ trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Bạn học Tiểu Đàm thân ái, xin hỏi em có may mắn, có thể cùng anh vượt qua quãng đời còn lại không?"

Đàm Cảnh Thạc khóc rồi.

Nước mắt anh ấy đã rơi xuống.

Thường xuyên nhìn thấy anh ấy khóc.

Nhưng tôi rất yêu anh ấy.

Nước mắt cũng trào ra khóe mắt tôi.

"Cực kỳ vinh hạnh." Đàm Cảnh Thạc nhẹ nhàng vươn tay, tôi từng chút đeo nhẫn vào tay anh ấy.

Chúng tôi đều lấp lánh nước mắt, lóa mắt như những vì sao.

---------HOÀNCHÍNH VĂN--------
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom