Cập nhật mới

Dịch Họ Biến Thân Ta Biến Nhân!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Siêu Huyết Thanh Và Cơ Giáp


Trong kí túc xá.
Trần Đình Quang bần thần ngồi đấy.
Sau khi bị Đại trùng tấn công, rồi nhìn thấy Đỗ Phong lao tới bên mình thì Quang liền mất đi ý thức, không biết chuyện gì sảy ra tiếp theo.
Khi hắn tỉnh dậy, lại nghe được tin Đỗ Phong vì cứu mọi người mà đã hi sinh, khiến lòng hắn quặn lại.
Đỗ Phong đối với hắn rất là đặc biệt, vừa là một người bạn lại như là một người anh.
Hồi bé, nếu không có Phong cứu giúp thì hắn đã không có sự tự tin như ngày hôm nay, dù biết trong thế giới tàn khốc như bây giờ kẻ yếu như Đỗ Phong không sớm thì muộn cũng sẽ chết, nhưng vẫn làm hắn cảm thấy không cam tâm.
Cộc cộc!
Tiếng gõ từ phía ngoài truyền vào trong, làm Trần Đình Quang còn đang như người mất hồn liền thần tỉnh lại, không nhanh không chậm mà đi ra mở cửa, không quên dò hỏi.

"Ai đấy?"
"Là tôi, Binh Vương!"
Mở rộng cánh cửa, Trần Đình Quang liền nhìn thấy một khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng tại đó, hắn vội đứng sang một bên nhường đường.
"Là thầy Vương a, mời thầy vào trong."
Từ bé tới lớn, Trần Đình Quang thường hay tới tổng bộ, nơi bố hắn điều hành để du chơi đây, cho nên Binh Vương không quá xa lạ gì với hắn, không những vậy còn như một người thầy.
Vì để mình mạnh lên, Quang từng hướng Binh Vương bái sư, theo học hỏi cách chiến đấu cùng cách sử dụng vũ khí, thời gian theo học đa phần là vào kì nghỉ hè của trường.

Đó cũng là lý do vì sao vừa rồi khi đánh giết lũ trùng tử, hắn lại dễ dàng bắn trúng đích như vậy.
"Trông cậu có vẻ khoẻ rồi." Dù tên nhóc trước mặt này đã bái mình làm thầy, nhưng theo chế độ trong tổng bộ, thì tên nhóc thuộc tầng lớp phía trên, là thiếu chủ tương lai, nên hắn cũng không dám quá phận.
"Sư phụ, Đỗ Phong cậu ta..."
"Cậu ta đã rất dũng cảm! Cậu Quang, xin đừng làm phụ lòng cậu ấy, hãy kiên định và trở lên mạnh hơn!" Binh Vương hướng Quang cổ vũ tinh thần, cùng lúc đó y để trên bàn một lọ thủy tinh và một ống tiêm rồi nói: "Đây là siêu huyết thanh, do cha cậu chế tạo.

Sau khi phục dụng có thể trở thành tân nhân loại, nhưng thành công hay không thì chưa biết.

Bởi nó chưa thực sự được sử dụng trên con người."
"Việc có sử dụng loại huyết thanh này hay không là quyền của cậu, tôi chỉ có trách nhiệm là cầm nó tới cho cậu và đưa cậu về nhà mà thôi!"
Nói rồi không chờ Quang kịp phản ứng, Binh Vương đã hướng phía ngoài đi ra, để lại Quang một mình với lọ huyết thanh trên bàn, hiện tại Binh Vương hắn còn khá nhiều việc để làm đây.
Quang đưa tay mà cầm nó lên đánh giá.
Chiếc lọ chỉ dài năm phân, chất liệu thủy tinh, bên trong có chứa một dung dịch màu đỏ, màu của máu tươi đang bồng bềnh trong đó.
Quang hơi lưỡng lự có nên dùng hay không, bởi khi nãy Binh Vương có nói thuốc này là lô đầu tiên, không biết có thành công khi sử dụng trên thân người hay không, nếu không thành chỉ sợ sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Khi còn đang sợ hãi thì bỗng nhớ đến khuôn mặt kiên định của Đỗ Phong lúc cứu mình, mường tượng ra khuôn mặt không sợ chết của tên đó khi đứng trước mặt con đại trùng to lớn làm Quang bất giác mỉm cười, miệng há ra lẩm bẩm.
"Nếu là cậu, thì chắc sẽ không ngần ngại mà sử dụng lọ thuốc này đi."
Như đã quyết định, Quang lấy ống tiêm bơm hết huyết thanh này vào trong, rồi không ngần ngại hướng ven trên cách tay mà đâm xuống.
Ngồi chờ đợi tác dụng của thuốc, lòng Quang có hơi lộp bộp a, không biết sẽ thành công hay thất bại.
Chờ một hồi không thấy có hiện tượng gì, Trần Đình Quang tưởng rằng nó không có tác dụng thì bỗng nhiên một trận quặn đau thắt lại từ nơi tim, làm hắn không kịp chuẩn bị mà nằm vật ra giường.
Cơn đau nhói từng nhịp truyền lên bộ não, khiến hắn hít thở không thông, miệng há ra đớp khí.

Cho đến khi trái tim ngừng đập, Quang ngừng thở thì nó mới hết.
Thịch thịch!
Tưởng chừng như đã chết lặng thì trái tim Quang bỗng trở lại đập thình thịch, lần này nó hoạt động, co bóp còn mạnh mẽ hơn trước.
Hộc.
Quang bật dậy, miệng há ra hớp một lượng khí lớn vào phổi, cảm giác căng đầy nơi ngực mới khiến hắn như được sống lại.
Mồ hôi chảy dòng dòng, người ướt đẫm như tắm.
Sau khi mọi thứ bình ổn lại, Quang mới bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi toàn bộ cơ thể.

Nắm quyền, Quang cảm tưởng mình có thể một mình đánh vật một đầu trâu lớn, nhảy khỏi giường ngủ, hắn ra giữa gian nhà múa một bài quyền pháp.
Cảm giác sức lực lan tràn khắp thân, mỗi quyền uy thế đều bá đạo khiến hắn có chút trầm mê trong đó.
"Vậy ra đây là sức mạnh mà cha đã nghiên cứu!"
...
Giữa sân trường.
"Bọn ta chuẩn bị rời đi nơi đây, tiến về một nơi rất an toàn.

Không biết có vị bạn học hay thầy cô nào muốn đi cùng hay không?"
Binh Vương đứng giữa sân trường, tay cầm một cái loa hô lớn.
Như trước đây, chắc chắn mọi người sẽ đồng ý đi theo, nhưng sau khi ra ngoài, chứng kiến sự nguy hiểm tồn tại, bọn họ giờ đây đã sợ hãi rồi, không còn muốn ra phía ngoài nữa.
Nhất là những người mới từ cõi chết trở về, tâm lý bị đè nén nặng nề, tinh thần cũng không còn vững vàng như trước, lúc này chỉ muốn an an ổn ổn sống trong đây chờ cứu viện từ quân đội mà thôi.
Mọi người trong thâm tâm ai cũng đặt một niềm tin lớn lao vào bộ đội sẽ đến cứu họ.
Chỉ có lác đác vài người là hướng Binh Vương đi tới, xin gia nhập mà thôi, đây đa phần là các học sinh còn người thân gia đình chưa ra ngoài chiến đấu nên không biết độ nguy hiểm ra sao.
Còn tên thầy hiệu trưởng thì khỏi nói, hắn chán ghét làm nô lệ cho người khác, khi biết điều kiện của Binh Vương, hắn chỉ cười lạnh mà thôi.
Không có nhóm người Binh Vương thì hắn vẫn còn quân đội và nhà nước, nhanh thôi, ngôi trường này sẽ được nhà nước ưu tin ứng cứu, bởi nơi đây không chỉ có các học sinh thiên tài, còn có một số con cái nhà lãnh đạo tại đây sinh sống.
Việc bộ đội đến cứu chỉ là vấn đề thời gian, cố gắng cầm cự cho tới lúc đấy là được.
Nhìn thấy chỉ có lác đác mấy người gia nhập, Binh Vương cũng bỏ qua việc chiêu mộ cho tổng bộ, đối với bọn người ngu ngốc này hắn cũng lười quản thêm.
"Thầy Vương!" Còn đang suy nghĩ xem ăn nói thế nào với thủ lĩnh về lũ người này thì bỗng một tiếng gọi quen thuộc làm hắn vội quay người nhìn lại.
"Ồ! Là cậu Quang." Nhìn chàng thanh niên trước mặt vậy mà chỉ trong vài tiếng đã thay đổi hoàn toàn, cơ thể săn chắc, khí huyết cuồn cuộn, thi thoảng còn phát ra chút uy thế bức người.

Binh Vương thầm nghĩ: "Nếu huấn luyện bài bản, chắc chắn tên nhóc này sẽ trở thành một nhân vật siêu việt."
"Anh Hùng vừa nói với cháu, chúng ta sắp phải lên đường về tổng bộ?" Vừa rồi sau khi hoàn thành việc tiến hoá thành tân nhân loại, vừa hay Trần Đình Hùng có qua kí túc xá của Quang bàn giao, chuẩn bị đồ đạc rời khỏi nơi này.
Nhìn thấy Binh Vương nghiêm túc gật đầu, Quang mới có chút lo lắng mà hỏi: "thế còn con quái vật t0 lớn kia thì sao? Chúng ta không thể giải quyết được nó!"
"Cậu đi theo tôi!" Nói rồi Binh Vương dẫn Quang tới chỗ xe thiết giáp, mở ra cốp sau, ấn vào một nút cơ giới.

Bên trong vậy mà chứa một bộ giáp cồng kềnh.
(Minh hoạ)
"Đây là đại lực cơ giáp! Do cha cậu chế tạo riêng cho tân nhân loại, chỉ có cậu lúc này mới có thể sử dụng nó.

Có nó, đầu đại trùng kia không còn đáng lo ngại!" Binh Vương nghiêm túc nhìn về phía Quang.
Trần Đình Quang lúc này không còn nghe thấy tiếng của Binh Vương nữa, mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào bộ cơ giáp này.

Quá bá khí a!
Niềm ao ước của hắn cùng Đỗ Phong, trở thành một anh bá khí cứu giúp nhân loại không còn xa nữa!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Rời Đi


Sáng ngày hôm sau, cổng trường THPT Bắc Minh.

"Chúng ta đi như vậy, để họ ở lại liệu có ổn không?" Trần Đình Quang hướng anh trai mình dò hỏi, nhìn thấy chỉ có vài người đi theo làm hắn có chút lo lắng.

"Không sao, là do bọn họ lựa chọn ở lại, không phải lỗi của chúng ta! Với lại anh mày đã sắp xếp một vài binh sĩ cùng súng ống ở lại rồi, chú mày khỏi lo! Hiện tại rời đi nơi đây mới là quan trọng.

" Trần Đình Hùng hướng ra ngoài cửa sổ, hít một điếu thuốc lá, kể từ khi tận thế sảy ra, thuốc lá là thứ không thể thiếu đối cuộc sống của hắn.

"Nếu thế chúng ta phải giải quyết con quái vật t0 lớn kia, giúp bọn họ bớt đi phần nguy hiểm!" Quang kiên định hướng mọi người trong xe đề xuất.

Nghe vậy, Hùng đang ngồi bên cạnh bỗng giật mình hô lên: "Chú mày điên à?" hắn còn nhớ như in, con quái vật đó nguy hiểm cỡ nào, nếu không phải có tên nhóc kia thì bây giờ mọi người đã thành những thây khô rồi.

"Không sao đâu cậu Hùng, cậu Quang có thể xử lý nó được!" Binh Vương ở bên cạnh tự tin hướng Trần Đình Hùng mỉm cười, hiện tại hắn đang chờ mong, muốn nhìn thành quả nghiên cứu của nhân loại đối đầu với lũ quái vật ngoài hành tinh đây.

Không biết bên nào sẽ thắng, thật mong chờ a!
"Các ngươi đúng là điên mà!" Biết không thể khuyên bảo hai người này, Hùng chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trong xe ngán ngẩm mà thôi.

Nhìn đoàn xe bắt đầu đi xa, một tiểu đội trưởng vẫy tay cho tiểu đội của mình rút vào trong trường, tránh lũ quái vật tập kích bất ngờ.

"Mẹ nó, thằng Hùng ấy ghét chúng ta, nên vất chúng ta ở lại chịu chết đây mà!" Một binh sĩ tay vác theo cây súng, hướng đồng bạn phàn nàn.

"Haiz, phải chịu thôi! Biết sao giờ!" Một người khác cũng buồn chán trả lời.


"Đều tại tôi hại các cậu rồi!" Vị đội trưởng này không ai khác chính là Hoàng, người từng huấn luyện cho Đỗ Phong ở khoá vừa rồi.

Bình thường một tiểu đội sẽ gồm 9 đến 12 người cả tiểu đội trưởng, nhưng đội của Hoàng do bị cắt giảm nhân lực để đào tạo học sinh nên chỉ giữ lại ba người có kinh nghiệm chiến đấu, còn lại tám vị trí đều được sắp học sinh thế vào.

Sau cuộc chiến thảm khốc vừa rồi, các học sinh trong đội ngũ hắn đều chết hết, chỉ còn lại những người kì cựu là hắn cùng ba người đồng chí cũ.

"Không phải lỗi tại anh! Dù sao tiểu đội của chúng cũng như cái gai trong mắt của tên đại úy đó, nên lần này hắn muốn mượn dao giết người cũng phải!" Một người lính có khuôn mặt góc cạnh hướng về phía Hoàng an ủi, người này tên Minh Thái, đã theo Hoàng được một thời gian.

"Nhưng mà nghĩ cũng cay nhỉ! Để bốn người ở lại phòng thủ lũ quái vật, cười ỉa!" Một cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ trung, hướng mọi người toe toét, hắn là Vũ nhỏ tuổi nhất đội, mới gia nhập tiểu đội này được vài tháng thì tận thế diễn ra.

"Đấy, nhìn thằng Vũ xem, cứ phải lạc quan như vậy thì mỗi giây phút của chúng ta mới không phí phạm a!" Người còn lại tên là Tuấn, cũng là người nhiều tuổi nhất trong nhóm tiểu đội này.

Mọi người bắt đầu nói chuyện tào lao, vì Đại úy không còn tại, luật lệ của quân ngũ cũng bị họ vất ra sau đầu.

Nhìn mọi người đến lúc này vẫn còn vui vẻ được, Hoàng không nói gì chỉ mỉm cười, hướng ra cổng trường canh gác, dù thế nào cũng phải đề phòng, bọn quái vật này có thể tập kích bất cứ khi nào.

"Hoàng à? Cháu vào nghỉ ngơi đi, để ta đứng canh cho.

"
"Bác Hùng, việc này cứ để bọn cháu!" Hoàng nhìn về phía bác bảo vệ mỉm cười nói.


"Ây, cứ để bác trông cho, các cháu nghỉ ngơi, đến khi bọn quái vật kia tấn công còn có sức mà đánh trả.

" Bác Hùng nhất quyết không cho Hoàng đứng canh.

"Vậy thì bác canh chừng giúp bọn cháu, nếu có nguy hiểm thì báo động để bọn cháu kịp phản ứng.

Đây là ống nhòm, đây là bộ đàm, có gì bác cứ báo qua bộ đàm cho bọn cháu biết là được!" Hoàng đưa bác Hùng một chiếc ống nhòm cùng một bộ đàm, rồi mới an tâm hướng về nơi khác đi.

!
Đoàn xe thiết giáp bon bon băng qua những con đường dải đầy xác chết, thi thoảng người ngồi trong xe còn cảm nhận được sự cấn cấn nơi bánh truyền lại, chính tỏ chúng vừa cán qua những cái xác trên đường.

Trong xe, bầu không khí có chút im lặng, ngột ngạt, mỗi người đều như đang chìm vào trong suy nghĩ riêng của mình.

Bỗng người lái xe nhìn thấy một thân ảnh to lớn, đang thấp thoáng ở sau những ngôi nhà liền có chút sợ hãi kêu lên: "Quái quái vật!!!"
Nghe vậy, mọi người trong xe đều điểu chỉnh lại trạng thái, hướng nơi đó nhìn lại.

"Nó vẫn còn ở đấy, đỡ mất công chúng ta đi tìm.

" Binh Vương ở một bên nhếch mép cười, thầm chờ mong xem cuộc chiến giữa tân nhân loại và con trùng ngoài hành tinh.

Trần Đình Quang khi thấy cái thân thể to lớn này, lại nhớ đến cái lần súyt bị nó gi3t chết, cảm giác lo lắng cũng theo đó bùng lên.


Nhưng chẳng được bao lâu, lại có một khuôn mặt xuất hiện trong đầu, khuôn mặt kiên nghị, không sợ chết đó làm Quang bùng lên chiến ý.

Hiện tại hắn đã không còn là một thằng nhóc 16 tuổi nhỏ bé khi trước, lúc này hắn đã trở thành một tên tân nhân loại, có cơ giáp mạnh mẽ, người sẽ cứu toàn bộ thế giới khỏi thời đại đen tối này.

Đoàn xe dừng lại khiến các học sinh cùng đám gia thuộc đều có chút ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy thân hình to lớn phía sau toà nhà, họ mới sợ hãi không thôi, kêu gào giục các binh sĩ nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng mọi người vẫn đứng đực tại đó làm đám người này bắt đầu cuống cuồng.

"Các vị không cần phải lo lắng, sau đây chúng ta sẽ cho mọi người thấy, vị cứu tinh của nhân loại, người sẽ đưa chúng ta ra khỏi thời đại đen tối!!!" Binh Vương dơ hai cánh tay hô lớn, nhường chỗ cho Quang đi ra.

Bịch, Bịch!
Từ phía sau xe đi ra một thân hình to lớn, cao đến 2,5m, cả cơ thể đều là giáp sắt, vừa nhìn là đã thấy uy mãnh bá đạo rồi.

"Đây, đây là! " Mọi người trố mắt nhìn cái thân thể này, nội tâm sợ hãi lúc này cũng theo đó cuốn đi.

Rẹt, rẹt! Oanh!!!
Quang hơi hạ trọng tâm, dồn lực phóng thật nhanh về phía đại trùng, để lại đằng sau là một cái hố lớn do chịu tác động quá mạnh từ cú phát lực vừa rồi.

Ta phải giết ngươi, báo thù cho Đỗ Phong!
Để làm dịu đi sự sợ hãi cũng như lo lắng, Quang phải gợi lên cho mình sự thù hằn đậm sâu, như vậy hắn mới tự tin đối đầu với con quái vật này.

Nhìn thấy con trùng lớn vẫn nằm đấy, không hề động đậy, Quang liền bật phản lực nơi chân, gia tốc hướng con quái vật oanh đi.

Ầm!!!
Tiếng động to lớn, làm nhóm người phía sau có chút tò mò hướng về đây nhìn lại.

Thân thể của Đại trùng cùng Quang va vào một toà nhà, khiến đất đá của ngôi nhà bay tứ tung.


Đứng dậy kiểm tra thân thể, không có một vết thương mới khiến Quang thở phào, lại nhìn về phía Đại trùng.

Nó vẫn bất động nằm đó, thấy vậy Quang liền tiến lại tung ra vài quyền, sức mạnh bá đạo khiến cho một cái xác đã chết từ hôm qua không chịu nổi mà bị vỡ thành mảnh nhỏ, các dịch xanh tuôn ra ồ ạt.

"Chết rồi sao? Yếu vậy?" Quang thấy mọi thứ quá dễ khiến hắn có chút không dám tin a.

Sau khi xác định Đại trùng thực chết, Quang mới quay lại chỗ đám người.

"Sao rồi?" Trần Đình Hùng tò mò hỏi.

"Nó chết rồi!" Quang bình tĩnh trả lời, cởi bỏ bộ giáp, để các binh sĩ giúp mình cất vào khoang chứa.

"Oa!!!" Mọi người nghe thấy vậy liền vui vẻ không thôi, vậy là thực sự nhân loại sẽ được cứu, bọn họ cảm thấy đi theo đoàn người đúng là lựa chọn đúng.

Nghe được lời khẳng định từ Quang, Binh Vương mới hài lòng, hắn biết chắc chắn Quang sẽ giết được đầu Đại trùng này nhưng không nghĩ tới lại nhanh đến vậy, khiến hắn bất ngờ.

"Chúng ta nên đi thôi!.

" Binh Vương hướng mọi người nói lớn, rồi sau đó cũng nhảy lên xe.

Quang cũng theo sau ngồi vào vị trí, mắt hướng ra ngoài nhìn lại khung cảnh của thành phố này, như sợ mình không còn cơ hội quay trở lại nơi đây.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Kamen Rider Kabuto


"Đỗ...Phong....!Đỗ..Phong, Đỗ Phong!"
Những tiếng la hét, kêu gọi tên mình làm Đỗ Phong nhức nhối, đưa tay chống người dậy, đôi mắt vẫn có chút mông lung.
"Mẹ nó, Đỗ Phong!!!"
Hơi quay đầu lại, Đỗ Phong nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò hốc hác, mắt thì đen ngòm sâu hoắm như đang chờ chực cắn nuốt linh hồn người ta, thân thể thì mất một nửa đang phiêu phù trước mặt.
Quá kinh hãi, Đỗ Phong vội vàng dịch người ra xa hô lớn.
"Ma...!A, Ma!!!"
Dù có mang trong mình một trái tim dũng giả thì khi đối diện với ma quỷ cũng phải sợ hãi a.

Đó là bản năng của con người rồi, sợ những thứ vô hình.
"Ma cái đầu nhà ngươi! Cả nhà ngươi mới là ma!" Bạo Vương bực mình quát lớn.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đỗ Phong mới dám quay lại nhìn kĩ thân ảnh này.
Trừ hốc hác, tiều tụy và phần th@n dưới bị mất ra thì trông cũng la lá Bạo Vương, sư phụ hắn.
"Sư phụ?"
"Con mẹ nó! Lần thứ nhất đi chêu một đầu súc sinh, ta đã phải thiêu đốt một phần thần hồn, giờ ngươi nhìn xem, vậy mà đi chọc vào một loại sinh vật khác!" Bạo Vương tức giận không thôi, hướng Đỗ Phong chất vấn.
"Không những thế còn để đầu súc sinh này cắn nuốt, nó ăn hết cả cơ thể của ngươi rồi tên ngu! Hiện giờ chỉ còn thần hồn nữa là nó hoàn toàn chiếm thân xác này!"
"Thế phải làm sao đây sư phụ???" Đỗ Phong thật sự là khóc không ra nước mắt a, nếu biết trong phòng có một thứ quái vật như vậy tồn tại, thì hắn đã không vào dò xét.
Đúng là tò mò hại chết cái thân mà!
"Nếu như lúc nó mới cắn nuốt, ngươi làm ra phản ứng, cộng thêm cả ta nữa thì còn có mạng sống.

Nhưng sau khi bị kéo vào trong, ngươi vậy mà ngất đi, để nó thành công cắn nuốt cơ thể này, chỉ còn thiếu linh hồn ngươi nữa là thành công!"
"Thật sự kì lạ, con trùng này vậy mà hoà vào làm một với ngươi, lúc này nó chỉ cần ăn linh hồn là có thể chiếm quyền kiểm soát cơ thể này." Bạo Vương nhìn về phía Đỗ Phong như đang rơi vào trầm tư suy nghĩ.
"Cái gì? thế giờ con phải làm sao?" Đỗ Phong thật sự hoang mang.
"Hoảng cái gì? Lần này nó hoà vào cơ thể ngươi, vô tình thay đổi mã gen, có thể nói hiện tại cơ thể của ngươi là bán trùng, hoặc có thể gọi là bán nhân loại.
Đã siêu việt hơn xưa rất nhiều, nếu tính ra cơ thể của ngươi lúc này đã ngấp nghé vào cấp Linh, chỉ cần linh hồn hoà làm một với thể xác, thì cấp linh đã là nhất định.

Có thể nói đây cũng như kì ngộ của ngươi vậy!" Bạo Vương trấn áp sự lo lắng của Phong.
"Nhưng nó sắp cắn nuốt linh hồn của con!"
Trong thức hải, xuất hiện một bầu trời đầy máu tưới, khí huyết đằng vân cuồn cuộn như bão tố.


Từ trong bay ra một con trùng lớn mang bốn xúc tua bè ra như cánh đang trôi nổi tại hư không.(để hình dung, các bạn có thể xem phim Học Kì Sinh tử để hình dung nó)
Nhìn thấy cảnh này, Đỗ Phong thật có chút tim đập chân run a!
"Sợ cái gì? Nó muốn cắn nuốt ngươi, thì phải đi vào thức hải của ngươi.

Trong khi đó thức hải chính là sân nhà, việc nó chui vào đây như cá chui vào rọ, đang chờ bị thịt đây! Ngươi phải tươi tỉnh lên giải quyết nó!" Bạo Vương cổ vũ tinh thần cho Đỗ Phong.
"Nhưng đánh như nào? Thầy không thấy nó kinh khủng đến vậy sao?" Đỗ Phong không dám tin vào lời nói của sư phụ mình, nhìn uy thế từ quái vật này, hắn thật không có tự tin đối chiến a!
Bất lực, Bạo Vương chỉ có thể tiến lại gần, đưa tay chỉ lên trán của Đỗ Phong mà nói: "Trước đây Hư Không Đạo tổ cũng từng bị một tên quỷ nhân xâm nhập thức hải, may là khi Đạo tổ tự cắt thần hồn bản thân để sáng tạo ra ta, đã vô tình truyển giao theo chút kiến thức này, giờ ta truyền lại hết cho ngươi!"
Một lượng tri thức ồ ạt truyền vào trong mi tâm của Đỗ Phong, chỉ trong một giây đó hắn như trải nghiệm qua một đời mới vậy.
Ở nơi đó hắn tên là Thắng, một người dân tộc Việt Nam, đam mê anime các loại, nhưng trong một lần du lịch ở Yên Tử, hắn vậy mà bị một tên quái nhân phụ thể, may nhờ có kiến thức nên đã đánh bại địch nhân, thành công cướp lại thân xác.
Nhưng khi tỉnh dậy lại phát hiện mình xuyên không đến thời tiền sử, và cũng đến đây là dừng, không còn diễn biến tiếp theo.
"Đó là những kí ức còn tồn đọng của Hư Không Đạo tổ trước khi sáng tạo ra ta, bên trong có đủ loại chiêu thức liên quan đến trí tưởng tượng, ngươi chỉ cần dựa vào cách thức chiến đấu mà đạo tổ sử dụng khi đánh nhau với địch nhân là được!" Bàn giao xong, như không còn tí trách nhiệm nào, Bạo Vương liền từ từ biến mất vào trong màn đêm, chỉ để lại một câu: "Hãy lao lên, lấy cho bản thân một chiến thắng để đời đi!"
Thấy sư phụ biến mất, Đỗ Phong chỉ có thể tự thân chiến đấu mà thôi.
"Thức hải chính là thế giới của mình, Đạo tổ khi còn là người thường đã nhờ vào tri thức của bản thân mà thành công cắn nuốt một cao thủ cấp quân chủ, huống chi thứ trước mặt mình mới chỉ là cấp linh đây?"

Sau khi được tiếp nhận toàn bộ tri thức của Đạo tổ, Đỗ Phong khá tự tin vào bản thân, hắn hơi mỉm cười một cái hướng về phía con quái vật đi tới, tay chỉ lên trời mà nói: "Bà tôi từng nói...!Bước đi trên thiên đạo người thống trị tất cả."
Sau đó cơ thể Phong liền hiện ra những ánh hào quang, trên người bỗng xuất hiện một bộ giáp đỏ, đỉnh đầu có một chiếc sừng hình chữ Y chỉ thiên nằm đấy.
Đây là một nhân vật mà Đỗ Phong thấy được trong kí ức của Đạo tổ, gọi là kamen rider Kabuto.
Lần trước chống lại tên quỷ nhân kia, đạo tổ lấy luffy làm hình tượng, lần này đến hắn, thì lấy hình tượng kamen rider kabuto.
Nguyên nhân Đỗ Phong chọn hình tượng kamen rider là vì mục tiêu của hắn khá giống với một số nhân vật trong kamen rider, đều âm thầm bảo vệ mọi người, không để tâm đ ến miệng đời xung quanh.
Còn tại sao hắn chọn Kabuto mà không phải các nhân vật khác? là bởi vì...!Ngầu a!
Trong kí ức của đạo tổ, mỗi lần tên này xuất hiện đều rất ngầu lòi, rất bà tôi nha! đánh cho kẻ địch cả mạnh lẫn yếu đều ăn hàng, thế nên lần này hắn sẽ dùng hình tượng của kamen rider Kabuto để chiến đấu.
Trong bóng tối, tuy đã bàn giao cho tên học trò này nhưng Bạo Vương vẫn có chút lo lắng, nói là để tên nhóc này tự chiến đấu nhưng vẫn âm thầm đứng bên cạnh, chỉ cần gặp chút nguy hiểm là hắn sẽ nhảy ra ứng cứu.
"Vậy mà kabuto? Sao không chọn decade? tên đó mới ngầu a!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Thôn Phệ


Grao Grao.
Con trùng kì dị kia khi xác định được vị trí của Đỗ Phong, nó nhanh chóng lao xuống tấn công.
Tốc độ nhanh như tên bắn làm Đỗ Phong không thể bắt kịp thân ảnh, bị con trùng kì dị này đánh ngược ra xa.
Kamen rider kabuto ngầu lòi bị đánh cho ngớp ngoái.
Quả thật là tàn nhẫn, không để đối phương kịp đứng dậy, con trùng này lại tiếp tục tấn công, lần này nó không dùng người húc nữa mà thay vào đó sử dụng xúc tu của mình.
Những xúc tu to lớn nhanh chóng nắm chắt chân của Đỗ Phong, đem hắn quật từ bên này sang bên kia khiến trong thức hải vang lên những tiếng ầm ầm.
Nơi xa, Bạo Vương có chút hoang mang mà nhìn đây hết thảy, muốn nhảy vào ứng chiến, nhưng khi thấy linh hồn Đỗ Phong vẫn còn mạnh mẽ, hắn mới dừng lại, tiếp tục chờ xem.
Chịu những đủ bộ combo của đối phương, Đỗ Phong không thể ra tay nếu cứ bị giữ chặt chân như này.
Trong lúc nguy nan, bỗng có một tia sáng loé qua, hắn bỗng nảy ra một ý.
Cái cơ thể thon gọn của kamen rider kabuto vậy mà phồng to, căng tròn như quả bóng bay, khi con trùng này đập mạnh cơ thể của Phong xuống đất vậy mà chịu một lực lớn đàn hồi, bật sang bên đối diện tiện đà kéo theo con trùng này bắn lên không trung.
Chiêu này Phong mượn nhờ của luffy, mượn quán tính của cao su thổi căng người, vừa giảm lực bị đập xuống, vừa có cơ hội thoát khốn.
"Mưa rơi thần gạch!"
Một trận mưa gạch từ phía trên loạn vũ rơi xuống, đánh lên người con trùng kì dị, khiến nó chật vật không thôi.
"Quả nhiên, trong thức hải, con này không thể vận dụng sức mạnh tưởng tượng giống mình!" Đỗ Phong thầm nghĩ, hắn lúc này lại càng tự tin.

Nhìn đây hết thảy, Bạo Vương mới gật gù hài lòng.
Nhớ lại sức mạnh của Kamen rider kabuto, Đỗ Phong nhanh chóng nhảy đến trên đầu của con trùng kì dị.
"Rider kick!!!"
Xoay người trên không hướng của đá xuống dưới, đánh mạnh lên thân thể của con trùng tử.
Ầm ầm.
Tiếng nổ ầm vang cả vùng không gian, khiến thức hải của Đỗ Phong có chút lay động.
"Kết thúc rồi sao?" Ngồi trong bóng tối xem kịch, Bạo Vương có chút không tin, dù sao cũng quá dễ rồi.
"Hả?" Bỗng Bạo Vương nhìn thấy điểm thất thường, liền có chút thất thố.
Từ trong khói bụi phi ra một đoàn xúc tu, nhanh chóng quấn quanh bụng của Đỗ Phong mà kéo mạnh vào, vì đang đứng ở tư thế ngầu lòi nên Phong không kịp tránh né, dễ dàng bị nó tóm được.
Lại cái cảm giác này!
Giống với cái lúc Phong phi vào trong phòng, cũng bị quấn ngang bụng như vậy, người đời nói không ai tắm hai lần trên một dòng sông, lần này Phong cũng đã học thông minh, ngay khi con trùng này kéo hắn vào trong làn khói bụi kia, hắn đã kịp tóm lấy một cục gạch.
"Thần binh lợi khí, tao đập chết cụ mày!!!"
Bị nhiễu chút tư tưởng của đạo tổ, Phong vậy mà th ô tục hô lớn, cầm cục gạch gõ bạt mạng lên đầu của con trùng kì dị, khiến nó không thể làm gì khác hơn là co vòi che chắn.
Thoát được khỏi xúc tu của con trùng tử, Đỗ Phong không nói nhiều, tưởng tượng ra một khẩu Gatling, giữ chắc trên tay hướng về địch nhân mà liên tục oanh tạc.
Tạch tạch tạch!!
Hình tượng một hiệp sĩ mặt nạ, kẻ ngầu lòi kabuto đang xách theo một khẩu Gatling bắn xối xả về phía con trùng kì dị phía trước cứ vậy mà hiện ra.
Quả thật là thần khí! Cái thứ này không chỉ làm một cấp quân chủ thua thiệt mà còn làm cho con trùng trước mặt này ngớp ngoái đây.
Đỗ Phong nhìn thấy cơ thể rách như tương bần của đối phương mà thầm than.
"Đỗ Phong! mau chóng sử dụng Phệ Hồn Pháp, cắn nuốt đầu súc sinh này, lấy lại thể xác!!!" phía xa, Bạo Vương hướng bên này hô lớn, nhắc nhở Đỗ Phong.
Nghe được sư phụ lời nói, Đỗ Phong không dám làm bừa, vội vàng hướng con trùng tử này xông tới sử dụng phệ hồn pháp.
Từ phía sau Đỗ Phong không biết từ khi nào hiện lên một đầu khủng long bạo chúa, hướng về phía linh hồn trùng tử đánh tới.
Nhìn thấy uy thế bức người từ đầu hung thú này, con trùng tử đang dặt dẹo dưới đất liền sợ hãi co cẳng muốn thoát khỏi nơi đây.
Nhưng đã quá muộn!
Linh hồn trùng tử dễ dàng bị hư ảnh bạo chúa cắn nuốt, không còn một mống.
Một trận nhiệt lưu đánh thẳng vào linh hồn, làm Đỗ Phong thư thái không thôi.

Linh hồn của hắn cũng thành công tấn cấp thành thần hồn hoàn chỉnh, sức mạnh tự thân cũng theo đó bay vọt, tiến vào cấp linh sơ kì.
Còn đang tận hưởng cám giác sướng khoái thì đầu Đỗ Phong bỗng nhói một phát, một loạt kí ức lạ lẫm bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
"Đây là...!Cuộc đời của con trùng tử này?"
Vừa rồi trong tiềm thức, Đỗ Phong nhìn thấy những hoạt ảnh lưu động xung quanh, chúng như những thước phim chiếu lại cảnh đời thực vậy.
Bên trong, Phong thấy mình là một con trùng tử, sống tại thế giới xung quanh toàn trùng, có đủ loài khác nhau cùng sinh sống, từ cao cấp cho đến cấp thấp đều có, và hắn là một trong những trùng tộc kém nhất.
Được gọi là Hỗn độn trùng!
Tộc trùng này được ban tặng cho một khả năng đó chính là cắn nuốt địch nhân, từ đó thu được mã gen về cho bản thân sử dụng, nhưng nhược điểm chính của tộc này chính là vừa sinh ra đã không hề mạnh, việc cắn nuốt đồng loại tại thế giới cũ tương đối khó, thế nên tộc này vẫn luôn là cấp bậc thấp nhất tại thế giới trùng.
Có thể nói nó rất bá mà cũng rất phế, chỉ bá khi được ăn nhiều, ăn đủ loại sinh vật.

Một tộc trùng chỉ mạnh khi late game, về đầu game thì đúng thuộc dạng phế vật.
Ở trùng giới, thế giới đã bị bọn quái vật này thôn phệ gần hết, dẫn tới nổ hành tinh, bọn này phải rời quê hương xuôi dòng theo vũ trụ tìm miền đất mới, và đen đủi thay, trái đất lại là điểm dừng chân của lũ trùng này.
"Sao rồi Đỗ Phong!" Nhìn thấy Đỗ Phong ngẩn ngơ, Bạo Vương tò mò hướng tên đồ đệ này hỏi dò.
"Hả?" Còn đang chìm trong mớ kí ức mà hỗn độn trùng để lại, Đỗ Phong có chút mơ màng khi bị Bạo Vương kéo về thực tại.
"Ta hỏi ngươi tình hình sao rồi? Thấy được những gì?" Bạo Vương kiên nhẫn nhắc lại câu hòi, tò mò nhìn Phong.
Thấy vậy, Đỗ Phòng liền kể hết tất cả những gì mình thấy cho sư phụ nghe.
"Nếu thế thì tốt, ta chuyền cho ngươi công pháp là chủ tu thần hồn.

Bản thân ta trước đây cũng giống nó, càng căn nuốt nhục thân địch nhân, cơ thể lại càng mạnh, vì thế không có công pháp nhục thân.


Lần này may mắn cho ngươi, với khả năng này ngươi không cần phải lo nghĩ về việc tăng cường nhục thể nữa!" Nhìn thấy cơ duyên của Đỗ Phong, Bạo Vương vui vẻ ra mặt.
"Sư phụ trước đây cũng chuyên ăn thịt để mạnh lên sao?"
"Đúng vậy, chẳng qua là ta không nghịch thiên như con côn trùng này, thông qua việc cắn nuốt vậy mà có thể lấy cắp sức mạnh của đối phương.

Quả thật bá đạo!" Bạo Vương không tiếc lời khen ngợi.
"Mà với nhân loại như ngươi, việc cắn xé máu thịt có hơi..." Bạo Vương dù gì cũng từng theo Hư Không Đạo tổ chinh chiến khắp nơi, biết rõ đạo tâm của nhân loại, hắn sợ tên đệ tử này ăn máu thịt tươi dẫn tới tâm ma loạn động.
"Sự phụ không phải lo, đệ tử có cái này!" Nói rồi, từ phía sau Đỗ Phong bỗng xuất hiện bốn xúc tu màu đỏ đen lẫn lộn, hướng phía ngoài đung đưa.

"Chúng là xúc tu thôn phệ, chỉ cần c ắm vào xác thân của đối phương sẽ tự động chuyển hoá huyết nhục thành dinh dưỡng mà hút vào trong!"
Nhìn thấy Đỗ Phong khi nói c ắm vào đối phương hút huyết nhục mà tâm thái vẫn vui vẻ như vậy, Bạo Vương cảm thấy có chút không ổn.
Tên này bị con côn trùng kia ảnh hưởng!!!
(Đỗ Phong khi ở dạng trùng tộc).

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Thế Giới Này Cần Có Kamen Rider!!!


"Đỗ Phong, ngươi mau lại đây!" Bạo Vương hướng Đỗ Phong hô lớn.

Đỗ Phong không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi về phía sư phụ mình: "sao thế sư phụ?"
Không trả lời, chỉ thấy Bạo Vương nhanh chóng hướng về phía trán Đỗ Phong ấn một cái, một ánh sáng nhỏ bé le lói từ ngón tay tiến vào mi tâm, một số thông tin cũng theo đó hiển lộ.

"Đây là cách thức hành thiền cùng chú lăng nghiêm của phật giáo! bắt đầu từ bây giờ, sau khi cắn nuốt một lượng lớn huyết nhục địch nhân, cần phải tụng chú lăng nghiêm, như vậy sẽ giúp xoá bỏ tạp chất trong linh hồn cũng như phần nào nghiệp quả tránh bị nghiệp quật.

Còn hành thiền thì chỉ cần là rảnh rỗi đều phải thực hiện nó, như vậy tâm lý mới kiên định, tránh đoạ lạc vào ma đạo!"
Bạo Vương nghiêm túc, hướng Đỗ Phong chỉ bảo.

"Rắc rối vậy sao sư phụ?" Thấy có quá nhiều quy trình, khiến Đỗ Phong cảm thấy có chút ngán a.

"Nếu ngươi không muốn trở thành một tên ma đầu, giết người như ngóe, thì cứ việc bỏ qua, ta chỉ giúp được đến như vậy mà thôi!" Bạo Vương chả sao cả, mặc kệ cho Đỗ Phong tự quyết định.

"Ẹc!" Vừa nghĩ đến cảnh bản thân thay vì cứu người, lại đi tàn sát tứ phương, miệng cười hô hố, huyết nhục quanh người khiến Đỗ Phong có chút hãi nhiên, vội vàng hướng sư phụ mình kêu lớn: "A, sư phụ con không muốn trở thành như vậy a!"
"Vậy thì bắt đầu luôn đi!" Thấy Đỗ Phong ngoan ngoãn như vậy, Bạo Vương mới hài lòng nở nụ cười nhẹ.


"Mà khoan đã, ngươi cần phải ra ngoài, như vậy việc tụng chú sẽ càng thêm hiệu quả.

"
Nghe cũng có vẻ hợp lí, Đỗ Phong liền để thần hồn hướng ngoài thân ra tới.

"Hử?" Xung quanh là một mảnh tối om, cơ thể cũng bị bó chặt, cùng với đó là những cảm giác nhớp nháp quấn quanh người khiến Đỗ Phong có chút kinh tởm.

"Phá nó ra, ngươi còn đang bên trong quả trứng đây.

"
Tiếng nói của Bạo Vương từ trong tiềm thức phát ra, khiến Phong cũng bắt đầu ý thức được tình hình.

Sau khi cùng hỗn độn trùng hoà làm một, hay nói đúng hơn là bị hỗn độn trùng cắn nuốt liền trở thành một phần của nó, sức mạnh của cỗ thân thể này cũng đã khác xưa, tuy không nói ngoa có thể đánh bạo cả một toà nhà nhưng đấm vỡ một vách tường là vẫn làm được.

Bàn tay tụ lực lại, khí huyết vất vưởng lưu động nơi nắm tay.

"Oanh" một tiếng, cái lớp nhầy nhụa này vậy mà theo đó b ắn ra tứ tung, lớp vỏ trứng cũng thủng một lỗ lớn, để lộ ra khung cảnh phía ngoài.

Phải loay hay mất gần chục phút Đỗ Phong mới thành công đi ra khỏi quả trứng.

Vì là phía trước có một tấm gương treo tường nên vừa đi ra Đỗ Phong đã thấy hình ảnh của mình trong gương.

Một thân hình cao tầm 1m8, quanh thân là những mảng da đỏ đậm, hắc sắc, phía tay và chân có chút sừng nhọn cợn lên, phía sau lưng là bốn xúc tu đang nhẹ nhàng lưu động, trên đỉnh đầu là một cặp sừng quăn hung dữ.

"Ôi vãi!!!" Đỗ Phong sợ hãi rụt lùi về sau, đoàn khí huyết đang bao bọc quanh thân cũng bất giác thu hồi lại, cơ thể kì dị cùng theo những đoàn huyết sắc này mà biến chuyển.

Những xúc tu nhanh chóng thu hồi vào lưng, làn da đỏ sẫm cũng thay thế bằng da người, cặp sừng trên đầu cùng các xương gai cũng ẩn mình vào trong cơ thể, chiều cao từ 1m8 cũng xuống còn 1m6.

Lúc này ở trước gương không còn con quái vật nào nữa, thay vào đó là một tên học sinh đang hốt hoảng không thôi.

Phải sau một lúc bình tĩnh, hắn mới nhìn lại vào trong gương.


"Ồ!" Đỗ Phong ngạc nhiên khi thấy bản thân đã quay trở lại làm người, hắn thật đỗi vui sướng.

Cứ nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành quái vật mãi mãi đây.

"Trở thành quái vật thì có gì sợ? Chỉ c ần sau này ngươi lên cấp Hoàng, ta sẽ truyền thụ cho một môn công pháp giúp ngưoi hoá hình.

" Bạo Vương không còn gì để nói, hướng Đỗ Phong vọng lại một câu.

"Ây, nhưng bản thân vốn sẵn nhân loại chẳng phải sẽ tốt hơn sao!" Đỗ Phong không cho là phải.

Nghe thấy thế, Bạo Vương cũng chả nói gì thêm, bởi tên này nói đúng nha! Bản thân vốn là nhân loại chẳng phải tốt hơn? đỡ phải tu luyện thêm mấy công pháp hoá hình làm gì cho tốn thời gian a!
Một bên nhìn gương, một bên sử dụng huyết khí nghịch ngợm.

Sau một lúc thử nghiệm đủ loại ý tưởng, Đỗ Phong phát hiện ra một điều.

Cái đoàn khí huyết này nó như là nội năng, năng lượng tự thân, khi sử dụng ra toàn thân, cơ thể Đỗ Phong sẽ theo đó mà biến đổi cơ quan cấu trúc của cả cơ thể, nhưng nếu đoàn khí huyết này cạn kiệt hoặc tự bản thân hắn thu vào bên trong thì cơ thể sẽ trở lại thành nhân dạng.

Nhưng điểm đáng lưu ý ở đây chính là khi ở dạng trùng nhân, sức mạnh của Đỗ Phong sẽ tăng lên đến cấp linh, còn khi thu hồi đoàn khí huyết kia, sức mạnh tự thân của hắn sẽ bị sụt giảm đáng kể, chỉ ở mức bán linh.

Nhưng nói chung hiên tại như vậy là đủ.


"Trông con không khác gì là kamen rider Amazon ấy sư phụ!" Đỗ Phong thích thú khoe khoang, đứng trước gương mà múa máy.

"Henshin!!!"
Theo tiếng nói, cơ thể của Đỗ Phong bắt đầu biến đổi, các lớp da đỏ hắc sắc bao bọc toàn thân, các lớp gai sừng cũng theo đó mọc lên tua tủa, bốn cái xúc tu đằng sau cũng dần dần dài ra lưu động.

"Giải!"
Đỗ Phong thu hồi đoàn khí huyết, phía ngoài lại trở về hình dạng nhân loại, chơi đến quên cả trời đất.

"Sư phụ! Từ giờ con sẽ trở thành KAMEN RIDER, anh hùng mặt nạ tại thế giới này.

Hãy gọi con là Kabuto!!!" Đỗ Phong đưa ngón tay hướng lên trên trời, tỏ ra một thái độ cool ngầu.

"Kabuto là con bọ hung có sừng chữ Y mà? Ngươi là từ một thứ hỗn độn côn trùng mà thành, cái gì kabuto? Vớ vẩn!!! Mau đi tụng chú lăng nghiêm đi, nhanh lên, xong còn toạ thiền nữa!"
Bạo Vương bực mình hướng Đỗ Phong quát lớn, thật sự muốn dùng một cây gậy gõ tên học sinh này.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Chú Lăng Nghiêm Và Thiền Định


Chú lăng nghiêm là một bài chú uy lực bậc nhất của nhà phật, nó được mệnh danh là cốt tủy của phật giáo, là vương miện của đức Phật.

Loại chú này có rất nhiều diệu dụng, khi một người thường xuyên trì tụng sẽ tiêu trừ nghiệp chướng, giúp thân tâm an lạc và loại bỏ các năng lượng tiêu cực trong thân.

Nếu chăm chỉ trì tụng liên tục nhiều biến, thì người trì chú còn có thể tích công đức, gia tăng trí tuệ và bảo trụ thân nghiệp, tránh được mọi loại ma quỷ, bùa chú đến ám thân.

Thiền định là phương pháp thực hành tinh thần hướng đến việc tập trung tâm trí nhanh chóng để phát triển thể chất và tinh thần.

Trong quá trình thiền, người dụng thiền có thể tự quán thân, quán tâm, nhận biết được những điều mình làm, những điều mình nghĩ.

Tránh bị mất tập trung gây ra những hổi tưởng, ảo tưởng không thật dẫn tới bị trầm mê trong cái ảo đó.

Ví dụ một người đàn ông được coi là hiền lành, nhưng vì căm hận một ai đó mà dẫn tới việc tưởng tượng đánh giết người ta, lúc đầu sẽ không để ý, nhưng về sau nó càng tích tụ, chỉ cần một va chạm nhỏ, những thứ điên cuồng này sẽ theo tâm thái người đó mà bộc phát ra.


Phải đến khi mọi việc về như bình thường, người đàn ông này lấy lại được tâm trí tỉnh táo thì mới hối hận.

Đó là lý do vì sao chúng ta cần phải học cách hành thiền, như vậy sẽ luôn làm chủ bản thân trong mọi tình huống, không dẫn tới việc quá khích như vậy sảy ra.

Biết vấn đề này rất là quan trọng nên Bạo Vương mới cho Đỗ Phong học hai loại diệu pháp này.

Với khả năng cắn nuốt của hỗn độn trùng, chắc chắn nó sẽ mang lại cho chủ nhân một lượng lớn nghiệp báo.

Bởi bình thường, việc giết người hay có một suy nghĩ tà ác cũng đã xuất hiện nghiệp báo trên thân, chỉ là phát tác sớm hay muộn mà thôi.

Ác nghiệp quấn thân càng nhiều, sau này quả trả lại sẽ càng khắc nghiệt, chính vì thế Bạo Vương ép buộc Đỗ Phong phải chăm chỉ với môn trì tụng này, kẻo sau này hối cũng không kịp.

Còn thiền định, ngoài việc giúp định thân, tâm ra nó còn có nhiều khả năng khác.

Thiền không giống với môn trì tụng, trong thiền định nó có chia ra từng cảnh giới rõ ràng, đó là sơ thiền, nhị thiền, tam thiền và tứ thiền.

Sơ thiền là trạng thái tâm trở nên thanh tịnh, các lậu bất định, thân trí được khai sáng một nửa, thân thể cũng theo đó nhẹ nhàng như mây khói.

Đệ nhị thiền là trạng thái định tâm sinh ra hỷ lạc, từ đó loại bỏ các dục lạc, đau khổ nơi thế gian.

Còn đệ tam thiền là trạng thái thoát ly khỏi hỷ lạc của nhị thiền, loại bỏ hoàn toàn tham hỷ trong tâm, sinh ra đại trí tuệ, hành giả sẽ từ đó mà thức tỉnh thần thông.

Cuối cùng là đệ tứ thiền, đó là trạng thái xả bỏ tất cả mọi thứ, tâm thái trở về không, thần thông cũng chẳng cần, từ đó mà tu dưỡng được công đức tự thân.

Việc càng tu luyện thiền định, sẽ càng giúp cho Đỗ Phong có một tâm thức mạnh mẽ, thoát khỏi sự trói buộc của d*c vọng, như vậy, kể cả khi Đỗ Phong cắn nuốt vô số sinh mạng cũng không sợ trở thành một kẻ phản nhân loại, cuồng sát.


Chỉ cần có hai loại tu luyện này đi theo phụ trợ thôi, Bạo Vương không tin đồ đệ mình sẽ trở thành phế vật cuồng ma.

!
"Nam mô tát đa tha, tô già đa da a ra ha đế, tam-miệu tam bồ-đà-tỏa.

Tát đát tha Phật đà ** tri sắc ni sam.

Nam mô tát bà bột đà bột địa, tát đa bệ tệ!.

.

"
Tiếng trì tụng trầm thấp, vang vọng cả căn phòng, xung quanh Đỗ Phong liên tục xuất hiện một chút dao động của tần số, thi thoảng đung đưa theo nhịp đọc của Phong.

Đây là một bài chú khá là dài và khó đọc, nhưng được Bạo Vương truyền trực tiếp vào tiềm thức nên Đỗ Phong như quen thuộc mà dễ dàng đọc lên, không chút trở ngại.


Những con trùng tử cấp thấp sau khi bị khí thế của Bạo Vương doạ sợ liền rời khỏi nơi đây, thì hôm nay chúng đã quay trở về.

Nhìn thấy xác Đại trùng, chúng vậy mà nhanh chóng lao lên cắn xé, thôn phệ đống huyết nhục này, có mấy con trùng tử vậy mà bắt đầu tạo kén, núp mình bên trong.

Sau khi cắn nuốt đồng loại, số trùng còn lại vẫn có chút thòm thèm bắt đầu dò xét xung quanh tìm kiếm mục tiêu mới.

Một số ngửi thấy hơi người tại cửa hàng mà Đỗ Phong đang ở, nhanh chóng kéo đến, thông qua lỗ hổng của căn phòng bị quả trứng khi trước đập bể nóc mà bò đi vào, nhưng vì trước khi thực hiện tụng chú, Đỗ Phong đã rời sang căn phòng bên cạnh nên chúng chỉ có thể rít lên ken két đứng ở phía ngoài cửa.

Còn một số khác thì nhanh chóng lao về phía trường học đi tới, số lượng phải nói là đông khiếp người.

Lúc này trong trường mọi người còn đang nhàn nhã chờ cứu viện từ quân đội đây, không biết rằng nguy hiểm sắp cận kề.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Trường Học Thiếu Lương Thực


Thời gian cứ vậy mà trôi qua, nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Kể từ khi nhóm Quang xuất phát, rời khỏi trường học cũng đã là hai ngày.

Từ lúc đó cho tới nay đều khá yên bình, không hề có một con quái vật nào xuất hiện, làm nhóm tiểu đội của Hoàng cũng thở ra một hơi, nghĩ rằng đội quân đi trước đã dọn dẹp cho họ vài đầu quái vật.

"Sao thế anh Hoàng? Ngồi đây nghỉ ngơi đi, quái vật không tấn công chúng ta nữa đâu!" Vũ hướng về phía tiểu đội trưởng của mình vui vẻ cười nói.

"Không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác không ổn!"
Hoàng đưa ánh mắt nhìn về phía cửa trường học, lo lắng không thôi.

Không biết tại sao tự nhiên sáng nay mắt Hoàng cứ giật giật liên hồi, lòng thì cháy hừng hực như lửa đốt, tâm lý cảm giác có chút hoang mang mà không biết tại sao.

"Cậu lo nghĩ nhiều rồi! Lũ quái vật có thể đã bị nhóm Đại úy hạ sát, đầu trùng lớn khi trước chắc cũng bị diệt nên bọn trùng nhỏ này sợ hãi rút đi! Hai ngày hôm nay không thấy chúng xuất hiện là đủ hiểu rồi!" Tuấn là kẻ già đời, vừa nhìn trạng thái của Hoàng là đã đoán được một hai tâm trạng của đối phương.


Nghe vậy cũng có chút hợp lý, Hoàng liền bỏ qua cái cảm giác khó chịu này mà nói nhỏ: "Cũng có thể tôi suy nghĩ nhiều rồi, mong là không có chuyện gì sảy ra!"
"Tiểu đội trưởng! Tên già béo tròn hiệu trưởng vừa nãy gặp riêng cậu là có vấn đề gì đấy?" Tuấn hướng Hoàng tò mò hỏi, bởi khi sáng hắn thấy tiểu đội trưởng nhà mình cùng tên hiệu trưởng trường này có gặp riêng nhau.

"À, là vấn đề lương thực.

Hiện tại thực phẩm trong kho của trường đã sắp hao hết, ông ta muốn chúng ta xem xét ra ngoài tìm kiếm lương thực về cho các học sinh.

"
Hoàng bình tĩnh mà kể lại cuộc trò chuyện của mình với tên hiệu trưởng.

"Mẹ nó, lũ quái vật ngoài kia thì đầy ra! Hắn muốn chúng ta ra ngoài chịu chết à? Sao lão ta không cùng lũ học sinh tự ra ngoài mà kiếm thức ăn?" Ngồi bên cạnh mấy người Minh Thái luôn im lặng bỗng tức giận mắng lớn.

"Phải chịu thôi, chúng ta là quân nhân mà! Chẳng phải chúng ta sống theo tiêu chí Vì nước quên thân vì dân phục vụ hay sao? Chúng ta chỉ có thể cố gắng mà thôi!"
Hoàng hướng Minh Thái khuyên bảo, tuy tâm lý hắn cũng không thích nhưng cũng đành phải dựa theo đó mà làm thôi.

Nghe được lời nói của tiểu đội trưởng nhà mình, Minh Thái chỉ biết nghẹn họng trăn trối, không thể phản bác a.

Bởi những gì tiểu đội trưởng nói là đúng nha, cần phải vì nước quên thân vì dân phục vụ đó mới là một quân nhân chân chính.

"Haizzz, tận thế đến làm tôi súyt thì quên mình là quân nhân đây.

" Minh Thái thở dài, chỉ có thể tiếp nhận số mệnh của bản thân.

"Với lại tôi mới nghe thông tin từ lão hiệu trưởng kia.

Ông ta nói vài ngày nữa sẽ có một chi quân đội qua đây ứng cứu chúng ta! Họ đều là những quân nhân kỳ cựu được nhà nước trực tiếp chỉ đạo tới đây giải cứu!"
Hoàng nói ra một thông tin bí mật mà hắn mới được nghe qua từ mồm lão già hiệu trưởng, đây có thể được coi là tin vui lớn nhất từ trước tới nay của tất cả mọi người trong thời gian vừa rồi.


"Thế thì tốt quá!!!" Mọi người vui sướng đồng thanh hô.

Hoàng tiếp tục nói tiếp, rèn sắt phải rèn khi lửa còn nóng: "Chúng ta chỉ cần cầm cự thêm hai ngày nữa, cứu viện sẽ tới ứng cứu và đưa chúng ta ra khỏi đây.

Trong khi đó lương thực của mọi người cũng sẽ cạn kiệt, chỉ sợ đến lúc quân cứu viện vừa tới người không chết vì lũ quái vật thì cũng chết vì đói.

"
"Nên tôi tính dẫn vài người hướng về mấy cửa hàng tiện lợi gần nhất tìm kiếm thức ăn.

"
"Được đấy đội trưởng, với tình hình hiện tại, lũ quái vật hẳn là đã không còn nhiều, chúng ta dẫn theo chút học sinh đi khuôn vác đồ, còn bản thân cảnh giới xung quanh là đẹp!"
Người nói chính là Vũ, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đầu óc cũng khá khôn ngoan, biết trong tình thế này tận dụng nguồn lao động dồi dào từ lũ học sinh trong trường.

"Sợ là học sinh không đồng ý, cũng như tên hiệu trưởng không cho!" Hoàng có chút lo lắng về kế hoạch này.

"Không cho? Vậy bảo hắn thay học sinh đi cùng chúng ta là được!" Minh Thái có chút tức giận.

Cuối cùng quyết định như vậy, Hoàng liền hướng về phòng hiệu trưởng đi tới.


Sau khi Đại úy Trần Đình Hùng rời đi, nơi đây lại trở thành tiểu Vương quốc của lão già hiệu trưởng.

Nhìn thấy người tới là Hoàng, khiến lão có chút không vui, tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

Hoàng cũng chả để tâm đ ến điều đó, hắn liền nói ra mục đích của mình.

Tưởng rằng tên này sẽ phản đối kế hoạch của cả đội, nhưng không phải, lão ta khá là đồng thuận, không những vậy còn giúp bọn họ đi tìm các học sinh khỏe mạnh nói chuyện đây.

Qua điều này Hoàng cũng có thể đoán được sơ sơ tình hình hiện tại của trường học, hẳn là lương thực hiện tại đã hết sạch, dẫn tới tên này lo lắng nên mới nhanh chóng đồng ý.

Thế cũng tốt, như vậy Hoàng cũng đỡ phải suy nghĩ lý do thuyết phục lão già hiệu trưởng này.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Tìm Kiếm Thực Phẩm


Giữa trưa, mặt trời treo lên quá đỉnh đầu.
Những tia nắng gay gắt phủ xuống đại địa, làm cho thành phố hiu quạnh thêm phần sinh khí.
Nhưng không vì đó mà xoá bỏ đi không khí âm trầm đến đáng sợ của nơi này.
Tiểu đội của Hoàng đang cùng một nhóm học sinh tầm mười người được trang bị đầy đủ vũ khí rong ruổi trên đường.
Cũng may nhóm Trần Đình Hùng trước khi đi, để lại cho họ một chút tư trang vũ khí, nên lúc này ai cũng có đầy đủ súng ống đạn dược.
Đi trên con đường vắng tanh, xung quanh toàn là những vết máu khô loang lổ, cùng một chút thây người đang phân hủy, bốc lên một mùi hôi thối khiến đám học sinh thay nhau nôn mửa.
"Nhanh nào mọi người! cố gắng thu thập lượng lớn thực phẩm, ưu tiên những thứ như lương khô, gạo thóc!!!" Hoàng ra lệnh cho đám học sinh tiến vào một cửa hàng siêu thị gần đó, bản thân hắn cùng ba người đồng đội phân ra các hướng cảnh giác.
Trong siêu thị.
"Hiếu ơi! Nhìn xem tao tìm thấy thứ gì này!" Một học sinh có khuôn mặt tầm thường, nhiều nếp tàn nhang hướng về đồng bạn hô lớn.
Từ trong dãy hàng thò ra một cái đầu có nhiều loại màu sắc, nào là xanh đỏ tím vàng, đủ cả.


Trên khoé miệng cùng mũi cũng được đính khuyên lên trông khá dị hợp, người này liến hướng về phía tên học sinh kia hỏi lại: "Có gì hót?"
"Thì tới đây, có cái này hay cực!" Người học sinh kia tiếp tục khêu gợi sự tò mò của đồng bạn tên Hiếu.
Gần đấy cũng có hai người học sinh tò mò, đi theo Hiếu nhìn xem là cái gì ghê gớm.
"Tèn tén!" Tên học sinh kia cầm trên tay một đống đ ĩa khiêu *** lên hướng lũ bạn vẫy vẫy.
"Vãi cứt! Lộc a! Mày là tìm đâu ra đống này vậy?" Hiếu vui sướng, mắt sáng như đốt nhà hướng người bạn tên Lộc hỏi dò.
"Đây này!!!" Lộc chỉ tay xuống chỗ hàng băng đ ĩa, được cất gọn tại bên dưới cùng.
"Sao mày biết mà tìm hay vậy?" Một người bạn khác có chút tò mò, hướng Lộc mà hỏi.
Lộc lấy làm tự hào, hướng lũ chúng bạn vênh mặt: "Trước tao là khách quen, ngày nào chả mua mấy bộ về nghiên cứu! nên biết rõ vị trí của ông chủ cất hàng.

Há há!"
"Mẹ, thảo nào mặt mày mọc lắm mụn thế! Thì ra qu@y tay lắm!" Một người bạn khác kinh ngạc, hướng Lộc khinh bỉ.
"Các cậu làm gì vậy? Mau nhanh thu thập thực phẩm còn đi về, chú Hoàng còn đang ở phía ngoài đợi đây!"
Từ trong dãy hàng hoá đi ra một bạn học sinh, thân cao mét tám, người đô con, khuôn mặt nghiêm nghị, tay cầm súng chầm chậm tiến tới.
"Hừ, chúng ta là học sinh, họ là quân đội.

Phải bảo vệ chúng ta, đừng đấy đợi là đúng rồi, với lại đáng lý việc này là của họ, sao chúng ta phải đi làm?" Hiếu tỏ ra bất mãn.
Người học sinh này thấy thái độ của Hiếu, cũng có chút đồng cảm, dù sao họ cũng chỉ là học sinh, tự nhiên bắt cầm súng đi chiến đấu với lũ quái vật, giờ lại phải đi khiêng thực phẩm về cũng có chút hơi quá a.
"Thời buổi khó khăn, thấy bảo quân đội cũng thảm không kém, phải mất rất nhiều thời gian mới bình ổn lại.


Chúng ta chỉ cần an ổn mấy ngày, chờ cứu viện tới chiếm lại thành phố này là được."
Nghe thấy bạn học này nói cũng có lý, nhóm Hiếu mới thôi bất mãn, ngoan ngoãn cho đống băng đ ĩa kia vào túi.

Người học sinh kia còn đang nghĩ chúng nhét thức ăn vào túi đây, hài lòng quay sang gian hàng khác.
Vũ là một người lính trẻ tuổi, vừa mới ra trường là đã nhập ngũ, hiện tại hắn mới có mười chín tuổi đây, chỉ còn vài ngày nữa là hắn tròn hai mươi cuộc đời.
Tuổi trẻ sung khí, hôm qua ngủ thấy mộng xuân, làm cho những tiết khí, áp lực, căng thẳng từ mấy ngày qua dồn dập được xả bỏ đi không ít, hiện tại hắn đang cảm thấy khá yêu đời và vui sướng đây.
Đeo lên tai hai chiếc True Wireless vừa mới lấy được tại một cửa hàng bên cánh tay trái siêu thị, bật âm thanh lên max làm Vũ như hưởng ứng đung đưa theo điệu nhạc.
Tiếng bass đập mạnh ùynh ụynh trong màng nhĩ làm hắn như quên hết mọi thứ xung, vui vẻ trong thế giới riêng của mình mà không hề phát hiện chiếc bộ đàm trên tay đang phát ra tiếng cảnh báo từ đồng đội.
"Báo! Phía bên phải có địch xuất hiện!".
Đoàng, đoàng! Liên tục là những tiếng súng vang lên.
"Báo! Phía sau siêu thị cũng có bọn trùng, số lượng hai mươi con!"
"Đội trưởng, không xong! đang có một lượng lớn trùng tử lũ lượt bò về đây!"
Thanh âm báo cáo liên tục vang lên, làm Hoàng có chút lo lắng, hiện tại ngoài cánh trái không có báo cáo ra thì các phía còn lại đều bị vây vào.

"Vũ!!! Báo cáo tình hình!"
Không thấy hồi âm, làm Hoàng có chút lo lắng hướng mọi người hô lớn.

"Tất cả mọi người, không được ham chiến! Chuẩn bị rút lui!!!"
"Đồng chí Tuấn mau chóng rời khỏi vị trí dẫn các học sinh rời đi."
"Đồng chí Thái, cố thủ cánh phải cho các học sinh an toàn ra ngoài."
"Tôi sẽ qua phía đồng chí Vũ xem xét tình hình!"
Đưa ra một loạt chỉ lệnh, Hoàng liền nhanh chóng hướng về phía Vũ đi tới.

Việc tên nhóc này không báo cáo tình hình khiến hắn có chút lo lắng, sợ rằng tên nhõi con này lành ít dữ nhiều..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Các Học Sinh Nghênh Chiến Trùng Tử


Cùng lúc đó, tại cổng trường THPT Bắc Minh.

Đang nhàn nhã cầm một ly cà phê uống từng ngụm, vừa đưa ống nhòm lên nhìn bốn phía ông Hùng bồn thấy thấp thoáng từ xa có một cơn lũ đen đỏ đang trập trùng lại đây.

Hơi nheo mắt lại, hướng ống nhòm về phía trước.

"Ôi mẹ ơi!" Ông Hùng có chút thất thố kinh hô, miệng bất giác nuốt một ngụm nước bọt nơi cuống họng, nhưng có vẻ do uống cà phê nên vị có hơi đắng.

Khi nhìn thấy rõ ràng cơn lũ đó chính là bọn trùng tử, chân tay ông có chút bủn rủn, nhưng vẫn cố gắng di chuyển thân thể lao về phía trường học cấp báo.

Vừa đi trên đường, ông vừa hô hoán, ông chỉ tiếc bản thân chỉ có một cái mồm, nếu có nhiều hơn hai cái thì ông có thể báo cho cả trường.

Nhưng như vậy cũng đủ, tiếng rống lớn của ông vẫn vừa đủ đánh động nhóm học sinh tại sân trường.


Khi nhìn thấy ông hốt hoảng hướng về đây chạy, miệng hô lớn "có quái vật!" là mọi người đã để ý rồi, cũng lúc đó thầy Minh vừa từ trong phòng học đi ra, thấy ông Hùng cuống cuồng sợ hãi, hô quái vật, thầy cũng không suy nghĩ xem là thật hay giả vội hướng các học sinh chỉ đạo.

"Tất cả các học sinh, người mào đã có khả năng cầm súng thì cầm nó lên, theo thầy đi bắn chết lũ súc sinh này!"
Nhìn thấy thầy bị tàn phế, nhưng vẫn quyết tâm hướng ra ngoài chiếm đấu để bảo vệ mọi người, các học sinh xúc động không thôi, những người còn khoẻ mạnh đều tự giác cầm theo vũ khí đi theo thầy.

Vì vũ trang các, súng ống khí để lại chỉ có tầm hai mươi bộ, hơn chục bộ đã bị nhóm Hoàng cùng mười mấy hpmc sinh cầm đi để ra ngoài tìm kiếm thực phẩm, không ai nghĩ bọn trùng tử sẽ tấn công vào trường nên chỉ để lại có sáu đến bảy bộ.

Thiếu khuyết vũ khí, các học sinh khác đành phải kiếm tạm các dụng cụ thay thế cho bản thân, những người này đa phần là các học sinh chuyên khoa thể thao.

Còn các học sinh chuyên hoá lại sử dụng kiến thức, chế tạo ra đủ mọi loại thuốc nổ, chất đốt tự chế để làm vũ khí tạm thời, với những dụng cụ thí nghiệm đầy đủ của trường, các học sinh chẳng mấy chốc đã tạo ra những chất đốt cơ bản.

Các học sinh chuyên sinh hay y đều được cho sang bên hậu cần, chăm sóc những người bị thương.

Thầy Minh dẫn các học sinh ra cổng trường, nhìn về phương xa, thấy bao trùm cả một con đường rộng lớn là bạt ngàn trùng tử.

Tất cả mọi người đều vô thức hít một ngụm khí lạnh, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân.

Thấy sĩ khí của các học sinh bị suy giảm, thầy Minh có chút lo lắng.

Trong một trận chiến, thứ quan trọng nhất chính là sĩ khí của một đội quân, dù cho yếu thế nhưng chỉ cần sĩ khí của mọi người cao trào thì sợ gì địch nhân mạnh!
Nhưng hiện tại, các học sinh đều ở trạng thái tim đập chân run, yếu nhược khỏi bàn, kiểu này mà lao lên thì chỉ có nước chịu chết, nhưng không nghênh chiến không được a! Phía sau trường là dãy vực, không còn đường lui nữa rồi.

"Tất cả các em nghe rõ đây!!!

Từ trước tới nay, chúng ta đều được biết đến là dân tộc có ý chí kiên cường, bất khuất, không sợ hãi kẻ xâm lược.

Suốt hàng ngàn năm bị đô hộ, các bậc tiền bối cha ông đều liều mạng hi sinh bảo vệ tổ quốc, chết không sợ, chỉ sợ mất nước!!!
Vậy các em, tự nhận mình là con dân Minh Việt liệu có xứng đáng với ý chí của cha ông ta? đứng trước mặt lũ côn trùng mà lại sợ hãi???
Người ta nói thời thế tạo anh hùng, và đây là thời kì của các em!!! Các em chính là anh hùng của cả đất nước này! Hãy cùng thầy đập chết mẹ bọn côn trùng điiii!!!!"
Thầy Minh đi lên trước, dơ tay hai tay lên quá đầu mà hô, tuy một tay đã bị cụt nhưng không thể làm phai mờ cơn thịnh nộ bên trong thầy.

Một người chỉ biết danh tiếng, coi thường những học sinh tầm thường, nay đã thay đổi thành một người kiên định, không sợ chết.

Nhìm thấy sự tự tin bá đạo từ cơ thể thầy Minh phả ra, các học sinh như được nạp thêm năng lượng, cùng nhau cộng hưởng hô hào.

"Đập chết con mẹ lũ côn trùng!!!"
"Đập cả nhà bọn côn trùng khốn khiếp!!!"
Những tiếng hô vang trời, làm oanh động tất cả các học sinh phía trong trường.

Những người vì sợ chết mà trốn chui trốn nhủi trong trường khi nghe được tiếng rống lớn này, vậy mà liền thay đổi, tìm kiếm những thanh sắt tiện tay rồi hướng cổng trường đi tới.

Một người, rồi hai người, giống như có một sợi dây vô hình kéo toàn thể học sinh về phía cổng trường không kể gái trai, ai cũng mang trong mình một cơn giận dữ vô bờ bến.


Lúc này chỉ có lão hiệu trưởng là vẫn sợ hãi, khó trái cửa mà núp dưới gầm bàn, cầu chúa phù hộ đây.

Nhìn thấy quân số vậy mà bất giác tăng mạnh, lòng thầy Minh dấy lên một cỗ xúc động, hướng các học sinh chỉ đạo.

"Các học sinh chuyên hoá, các em mau lên những vị trí cao, lựa thời cơ đáp các hoá chất của các em vào bọn trùng.

Những em có súng, đợi bọn chúng tiến vào phạm vi bắn thì các em cứ xả cho thầy.

Còn những em cung thủ bên khoá thể thao, các em mau tìm những vị trí cao, để ý các bạn học, xem ai bị bọn chúng tấn công thì bắn nó.

Còn lại tất cả các em, mau kiếm những thứ có thể phòng thủ giống khiên như nắp vung các thứ, cùng thầy nghênh đón bọn chúng!!!".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Henshin! Giải Quyết Lũ Trùng Tử


Đoàng Đoàng!
Vừa kết thúc quá trình tụng trú cùng thiền định, Đỗ Phong liền nghe thấy có tiếng nổ súng ở phương xa.
"Có tiếng súng! Hẳn là nhóm người bộ đội tại trường!" Đỗ Phong đứng dậy, hướng ngoài cửa sổ nhìn ra, hắn thấy bọn trùng đang lũ lượt kéo nhau đen kịt một mảnh về phía tiếng súng.
"Phải tới xem mới được!" Đỗ Phong vội hướng cửa ra, nhanh chóng xuống lầu.
Phía trong thức hải, Bạo Vương cũng không làm ra phản ứng ngăn cản, đây là cuộc đời của Phong, hắn không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ thi thoảng nhắc nhở và hướng tên học trò này đi đúng đường mà thôi.
Còn việc tên này có ý định đi cứu người thì Bạo Vương hắn cũng không quản, còn coi thế là tốt.

Vì khi cứu nhân loại, sẽ được công đức gia trì, người bình thường không thấy, nhưng kẻ đã cùng Đạo tổ chinh chiến khắp nơi như hắn thì lại thấy rõ ràng.
Hắn còn mong Đỗ Phong sẽ giữ mãi tâm thái như vậy, coi việc cứu người là trên hết đây.
Nhìn thấy có bóng người lao ra từ căn phòng, lũ trùng tử phía ngoài vội vàng hướng Phong tấn công.

Lúc trước khi còn là người thường, tốc độ của bọn chúng trong mắt Phong là rất nhanh, chỉ có những binh lính có kinh nghiệm mới kịp bắt được chuyển động của chúng mà bắn trúng đích, nhưng cận chiến thì lũ trùng này có vẻ vẫn chiếm ưu thế hơn.
Bởi thân hình nhỏ gọn cùng tốc độ nhanh, tuy một người lính có thể dùng tay không giết nó, nhưng để so về tốc độ thân thể, bọn chúng nhanh hơn một bậc, chỉ có người trải qua nhiều cuộc chiến như Binh Vương may ra cùng lúc đánh giết chục đầu, còn những binh sĩ bình thường gặp năm đầu vây công là đã chết lục rồi.
Hiện tại trước mặt Phong là ba mươi con trùng tử dồn dập tấn công, nếu Binh Vương gặp phải trường hợp này thì chỉ có chết a.
Đỗ Phong đưa ánh mắt nhìn lũ trùng này, tốc độ của bọn nó vậy mà rất chậm chạp, Đỗ Phong có thể dễ dàng làm ra phản ứng khi bọn chúng tấn công.
Ầm!
Một con trùng vồ hụt, đâm sầm vào tường, dính lịm trên đó.
Không kịp chờ đợi, lũ trùng bên cạnh cũng nhanh chóng hướng Đỗ Phong phi thân, những xúc tu hướng về phía trước, còn đang ở dạng mềm mại bỗng chuyển sang thể rắn, đầu xúc tu loé lên chút ánh sáng như kim loại phát quang.
Giác quan của Hỗn độn trùng bỗng cảnh báo Phong, cái xúc tu đó rất nguy hiểm, không thể để chúng đâm vào.
Nhớ lại lúc trước, bọn này cũng hay sử dụng kĩ xảo này tấn công các học sinh đây.

Bắt được bài, Đỗ Phong liền lách người sang một bên, đưa con dao đang cầm trên tay hướng nó đâm vào.
Phập!
Tiếng con dao đâm vào thân thể trùng tử vang lên, Phong vậy mà dễ dàng xử lý một đầu không hề tốn sức.
"Như vậy vẫn quá tốn thời gian, phải xử lý thật nhanh bọn này mới được!"
Số lượng bọn này quá nhiều, để giải quyết từng con là quá lâu, Đỗ Phong quyết định biến thân để đẩy nhanh tộc độ chiến đấu.
"Henshin!!!"
Theo tiếng nói trầm thấp của Phong, quanh thân hắn bắt đầu phát ra ánh hào quang đỏ rực, lớp da bắt đầu biến đổi thành lớp vảy huyết sắc, hai bên tay cùng đầu bắt đầu nhô ra những cặp sừng, phía sau lưng cũng theo đó bồng bềnh bốn xúc tu.
Sau khi xem toàn bộ kí ức của đạo tổ, Đỗ Phong hắn rất cuồng kamen rider, vừa hay với khả năng này, hắn có thể tưởng tượng biến đổi nhân dạng giống kamen rider Amazon rồi, tuy không quá ngầu như Kabuto nhưng về sự hung hãn cũng không kém cạnh gì.
Thế nên, để tạo ra thương hiệu, mỗi lần thay đổi diện mạo Đỗ Phong đều sẽ hô lên một tiếng: "henshin!" để lấy cảm giác.

Phía đối diện, lũ trùng khi thấy Đỗ Phong biến hình, liền sợ hãi toan bỏ chạy.
Nhưng với Đỗ Phong bây giờ lũ chúng như là chất dinh dưỡng, sao để bọn nó chạy dễ dàng được?
Cả căn nhà chỉ có một đoạn cầu thang đi xuống, Đỗ Phong nhanh chóng hướng nơi đây chặn lại làm lũ trùng tử sợ hãi rối rít kêu lên.
"Vương...!Vương, tha tha..."
Đỗ Phong vậy mà nghe hiểu lời nói của chúng, khiến hắn có chút lưỡng lự.
"Ngươi và chúng hiện giờ có thể coi như cùng loài, chỉ là khác tộc nên việc nghe hiểu là điều bình thường.

Sau này khi ngươi tu luyện thiền định đến cấp độ nhất định sẽ đạt được thiên nhĩ thông, thứ đó còn có thể nghe hiểu vạn vật sinh linh, hơn cái ngươi có bây giờ nhiều.

Cho nên không có gì phải lo lắng cả, dù gì tại trùng giới, bọn này cũng chuyên thịt nhau mà sống cả thôi."
Trong thức hải, Bạo Vương thấy Đỗ Phong vậy mà lưỡng lự giết một đầu trùng tử liền vội vàng hiện ra giảng đạo lý, tránh tên học trò này sinh lòng nhân từ không đáng có.
Vì hiện tại đã không còn là con người, nhưng lại mang tư duy bình thường của nhân loại, không giết đồng tộc, nên khi nghe hiểu trùng tử lời nói, Đỗ Phong vô thức coi nó là đồng tộc, không dám ra tay.
Đây cũng là một phần tác dụng của thiền quán, giúp hắn làm chủ được việc mình chuẩn bị làm.

Sau khi nghe thấy sư phụ mình nhắc nhở, Đỗ Phong lại nhớ đến người bạn cùng đơn vị của mình bị bọn súc sinh này gi3t chết không thương tiếc, nhìn thê thảm không thôi, không những vậy, vừa xong bọn này còn tập trung giết hắn đây.
Nếu không phải mình hiện ra trùng thân, bộc lộ khí tức mạnh mẽ thì chúng vẫn sẽ điên cuồng săn giết mình.
Nhận định được điều đó, Đỗ Phong thu hồi tâm từ bi, bắt đầu bật trạng thái cuồng sát của hỗn độn trùng, hướng lũ trùng tử xông giết.
Như một đầu sài lang lao vào bầy dê con, Đỗ Phong nhanh chóng tiêu diệt bọn trùng tử.
Những xúc tu phía sau như có mắt, hễ con nào thừa dịp Phong sơ hở lao qua là y như rằng bị những xúc tu này bắt lại, trở thành dinh dưỡng cho Đỗ Phong.
Cứ vậy tuần hoàn, giết rồi hấp thu, chẳng mấy chống ba chục con trùng tử bị Phong diệt sát chẳng còn một mống.
Tất cả cơ thể của chúng đều bị Đỗ Phong sử dụng xúc tu c ắm vào thân mà thôn phệ chỉ để lại những cái thây khô đét.
Nhìn những cái xác khô nằm dưới mặt đất, Đỗ Phong mới bắt đầu thu hồi khí huyết, trở về nhân dạng, hướng tay về phía không trung, hắn bắt đầu nhắm mắt lại.
Xung quanh hắn lúc này là những linh hồn bé nhỏ của lũ trùng tử, toàn bộ đều là tài nguyên a! Đỗ Phong không kịp chờ đợi, vội vàng vận chuyển Phệ Hồn Pháp, một đầu Bạo chúa hư ảnh phiêu phù phía sau Phong, nhanh chóng hướng những linh hồn này cắn nuốt..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Thần Thông


Theo từng cú cắn nuốt của hoạt ảnh, thần hồn Đỗ Phong đang nhanh chóng bành trướng, mạnh lên.
Hàng loạt những tri thức tà ác dồn dập lao tới bộ não của Đỗ Phong, làm hắn có chút không chịu được mà suy sụp tinh thần.
Lần trước cắn nuốt hỗn độn trùng, không sảy ra biến cố nào là vì con trùng tử kia mới xuất sinh chưa lâu đã chọn Đỗ Phong làm vật chứa, còn chưa có kí ức thôn phệ hay cắn nuốt nhân loại như lũ trùng tử này.
Hiện tại Đỗ Phong cắn nuốt linh hồn bọn chúng, tiếp nhận những kí ức lúc trước của tiền thân, chưa có kinh nghiệm sàn lọc kí ức, thành ra hắn vô tình tiến vào cuộc đời của lũ trùng tử, cảm nhận được vị giác và kh0ái cảm khi cắn nuốt nhân loại.
Ở trong thức hải, Bạo Vương thấy Đỗ Phong thần tình vặn vẹo, khí huyết cuộn trào dâng lên, hắn vội vàng lo lắng mà hô lớn: "Mau trì tụng chú lăng nghiêm!!!"
Trong mơ màng, tiềm thức của Đỗ Phong vẫn nhận ra lời nói của sư phụ mình, hắn liền tự động khởi chú lăng nghiêm, trì tụng trong cả tiềm thức lẫn ngoài thân.
Những ác niệm ai oán của người chết bên trong linh hồn lũ trùng dần dần tan ra, hướng phía bầu trời bay đi.
Từ phía trên đang liên tục có những ánh hào quang phủ xuống, bằng mắt thường không thể thấy được, chỉ có Bạo Vương lúc này nhìn thấy mà thôi.

"Không ngờ bọn trùng tử này sau khi cắn nuốt nhân loại, lại giam giữ những ác niệm này trong người! Bây giờ Đỗ Phong cắn nuốt chúng, thành công để những oán niệm này thoát ra.

Nếu không phải có chú lăng nghiêm, tên nhóc này sẽ bị những oán niệm tra tấn cho đến khi tàu hoả nhập ma mới thôi.
May mắn, nhờ chú lăng nghiêm.

Tên nhóc này không những tránh thoát được những ác niệm, lại còn giúp chúng siêu thoát, được hưởng công đức tại thiên địa này!!!"
Bạo Vương có chút ngạc nhiên, nhìn lên thương khung.
Những thứ đó Đỗ Phong không hề biết, lúc này hắn vẫn còn trong trạng thái trì tụng.
"Hả? đốn ngộ? Tụng chú cũng có thể đốn ngộ?" Bạo Vương lại tiếp tục ngạc nhiên lần hai, khi thấy ánh hào quang xung quanh Đỗ Phong rực sáng.
Tên nhóc này vậy mà trong lúc trì chú lăng nghiêm liền tiến vào cảnh giới đốn ngộ, không phải đốn ngộ trong lúc thiền định như bao người khác mà là trong lúc tụng kinh, đây là lần đầu tiên Bạo Vương thấy hiện tượng này.
Phải sau một hồi, Đỗ Phong mới từ trong trạng thái ngộ đó tỉnh lại, ánh mắt hắn lúc này sáng quắc, có chút nghiêm minh.
Sau khi tiếp nhận những kí ức bi3n thái, cắn nuốt đồng loại, tưởng chừng như sắp bị đoạ vào trầm mê không lối thoát, Đỗ Phong trong lúc vô thức tụng chú, nhìn thấy được luân hồi, thấy rõ được sự chết sanh vô thường.
Thấy được những linh hổn vì không cam chịu được cái chết tàn độc mà trở thành ác niệm, bị giam giữ tại nhân gian, không thể siêu thoát.
Bỗng trong tâm hắn lúc đó dấy lên một khẩn cầu với thiên địa này rằng "mong muốn có thể giúp cho tất cả ác niệm trên thế gian xoá bỏ sân hận, để họ an lành siêu thoát khỏi cõi khốn cực này."
Cả Thiên địa lúc đó giống như một người cha, người mẹ khi nghe thấy khẩn cầu của đứa con mình, nó đã dáng xuống thân Đỗ Phong một nguồn năng lượng cực đại mà Bạo Vương gọi là công đức, cũng từ đây Đỗ Phong thức tỉnh một loại thần thông...!Gọi là Thanh tẩy! Một bản nâng cấp của Chú Lăng Nghiêm, từ kinh chú nhà phật trở thành thần thông uy năng.
Từ giờ Đỗ Phong không cần phải trì tụng chú lăng nghiêm sau mỗi lần thôn phệ địch nhân nữa, hắn chỉ cần dùng thần hồn, kích hoạt thanh tẩy là được.

Như vậy, các ác niệm sẽ theo đó hoá giải, trở về trạng thái linh hồn mà bay đi siêu thoát.
Thấy đồ đệ mình hồi tỉnh, Bạo Vương nhanh chóng hướng tới Đỗ Phong dò hỏi tình hình.
Đỗ Phong bèn thuận tiện kể lại những chuyện vừa rồi cho Bạo Vương nghe.
Cha Phong hiện không rõ tung tích, xung quanh chẳng có người thân.

Lúc này chỉ có người sư phụ này bên cạnh, không những thế, những lúc nguy nan đều do sư phụ cứu giúp, bất giác hắn đã coi sư phụ như cha của mình mà tin tưởng, kể hết những gì mình thấy cho y nghe.
Nghe được lời kể của Đỗ Phong, Bạo Vương có chút khó mà tin được.
Phải biết, đạo tổ của hắn phải tu luyện thiền định tới tam thiền đỉnh phong, mới giác ngộ thần thông.

Ấy vậy mà tên này còn chưa nhập sơ thiền, tụng vài câu chú lăng nghiêm đã thành công đốn ngộ thần thông, khiến Bạo Vương có chút kinh hãi a!
"Vậy là tên này là một đầu đại bàng, không phải một con gà công nghiệp a!!!" Bạo Vương bỏ mặc Đỗ Phong bên ngoài, hướng vào trong tự sướng thầm nghĩ.

Hắn từng nghe đạo tổ nói qua, đã là duyên, thì nó ắt sẽ phải tới, đã không duyên cưỡng cầu cũng khó.

Khi hắn còn đang ra sức kiếm đồ đệ tài giỏi, đạo tổ chỉ nhàn nhạt nói câu đấy rồi biến mất.
Hắn dựa theo đó mà chờ đợi, chờ đợi đến hàng ngàn năm a!!! Cuối cùng thượng thiên cũng ứu ái, cho hắn một tên đồ đệ thực sự đặc biệt, chỉ là có chút ngố tàu mà thôi, còn về thiên tính tu luyện lại thuộc dạng cao đẳng a!
Nhìn thấy sư phụ mình lại chui vào một góc trong thức hải, tự lẩm bẩm cười một mình, Đỗ Phong cũng nhìn nhiều thành quen, không quá quan tâm đ ến những hành động kì lạ này, dù sao sau khi hỏi, hắn cũng sẽ nhận lại một cái cốc đầu đau điếng, nên hiện tại tốt nhất là tránh xa sư phụ a.
Sau khi thôn phệ lũ trùng tử, trong bộ não của Đỗ Phong cũng nhiều hơn một hình thái mà hỗn độn trùng có thể biến đổi thành với khả năng của chúng, đó là...
Tốc độ và diễn hoá xúc tu của trùng tử..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Vòng Không Gian


Xuống lầu dưới, Đỗ Phong bắt đầu lựa chọn cho mình vũ khí phòng thân.
Vì là hiện diện trước mặt con người, hắn không thể xuất hiện với hình thái trùng nhân được, sợ khi xuất hiện, nhân loại sẽ nghĩ hắn là quái vật mà thi nhau xả súng, chưa chết vì trùng đã chết vì người mình cứu rồi.
Để đảm bảo, Đỗ Phong phải đi ra với nhân dạng, nhưng như vậy sức mạnh sẽ chỉ dừng ở bán linh, cho nên hắn quyết định dự trữ cho mình vài món vũ khí vừa tay để phòng thân.
Lựa chọn một hồi, hắn mới lấy cho mình một thanh dao thái sashimi dài bốn tấc, lưỡi dày 4mm, thân dài về trước, nhìn trông khá giống một thanh thái đao bản thu nhỏ.
Lấy thêm một một con dao rỗng chuôi, cắm lên đó một thanh thép thon dài tầm mét tám, để đảm bảo sự chắc chắn, Đỗ Phong còn lấy băng dính quấn quanh để ôm chắc vào với nhau.
Vì không có dụng cụ hàn khí nên chỉ có thể tạm thời chế tác như vậy.
Cầm trên cây thương tự chế, Đỗ Phong cảm giác khá thích tay, ước lượng chiều dài, hắn có thể tấn công địch nhân xa đến hai mét.
Lục lọi đống đồ đạc, Đỗ Phong kiếm được thêm cho mình một chiếc balo da bò màu nâu, nhìn chất liệu, Phong phải xuýt xoa khen ngợi, quả là đại gia, loại balo đắt tiền này cũng có!
Sau khi tìm được thứ để đựng, Đỗ Phong mới vác nó ra chỗ gian hàng, điên cuồng thu đống dao có thể sử dụng vào trong balo.
Nhìn đây hết thảo Bạo Vương có chút không hiểu mà hỏi: "Ngươi làm gì đấy?"

"A! Sư phụ.

Con đang thu chúng vào balo đây! Nơi này có nhiều thứ hữu dụng như vậy, bỏ lại cũng có chút phí.

Người nhìn xem, còn quá trời đồ đạc, món nào cũng đắt tiền.

Nếu lấy được hết đi thì tốt! Tiếc là cái balo này có hạn." Đỗ Phong cầm lên từng con dao, kiểm tra xem loại nào tốt nhất mới thu vào balo, sợ thu linh tinh gây mất chỗ chứa.
"Cần gì a! Ngươi chẳng phải có vòng không gian sao?"
Bạo Vương thật có chút khó hiểu nhìn tên đồ đệ mình, rõ ràng bên người luôn cầm theo một tiểu không gian, không cho đồ đạc vào đấy lại đi cất vào cái thứ balo nhỏ bé này, hắn bắt đầu lo lắng cho đầu óc của Đỗ Phong.
"Hm? Vòng không gian?" Đỗ Phong có chút mờ mịt hướng Bạo Vương nhìn lại.
Nhìn tên đồ đệ ra vẻ khờ khạo như vậy, Bạo Vương chỉ có thể vỗ ót mình một cái hướng Phong giải thích:
"Vòng không gian chính là cái vòng ngươi đang đeo trên cổ tay đấy.

Nó được hư không đạo tổ chế tạo, tác dụng của nó chủ yếu là dùng để cất chứa các vật dụng.

Không những vậy, bên trong còn có pháp tắc sinh mệnh cùng thời gian gia trì.

Mười ngày bên trong tiểu không gian bằng một ngày bên ngoài."

Dừng lại một chút, Bạo Vương lại nói tiếp.
"Trong đây ngươi không những có thể cất chứa vật dụng, mà ngay cả nuôi sinh vật sống cũng có thể, vì trong này có sinh mệnh pháp tắc nên những lúc nguy cấp, ngươi có thể vào đây tránh nạn.

Nhưng vì thời gian bên trong không đồng bộ bên ngoài, sẽ ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng trong tế bào trên thân, tốt nhất nên hạn chế vào trong."
Nghe được sư phụ lời nói, Đỗ Phong mới biết cái vòng này lại có diệu dụng như vậy, quả thật là thần kì a! Giống hệt với nhẫn giới chỉ của các tiên nhân trong truyền thuyết, không những thế còn bá đạo hơn, có thể chứa được vật sống.
Như vậy thì có khác nào một tiểu thế giới riêng biệt?
"Thế bây giờ con phải làm gì thưa sư phụ?" Đỗ Phong hào hứng, chờ mong nhìn sư phụ mình.
"Ngươi đã nhận chủ với vòng không gian từ trước, chỉ là chưa ấn kí thần hồn lên vòng mà thôi!"
"Nhận chủ từ trước? Con còn khủng biết nhận từ khi nào a?" Đỗ Phong có chút nhớ mãi không ra, vắt hết óc cũng không biết mình nhận chủ bằng cách nào.
"Cái đợt ngươi bị tai nạn, vô thức để máu tươi dính vào vòng không gian, thành công nhận chủ.

Nhờ đó ta mới thật sự tỉnh dậy, cùng ngươi nói chuyện phiếm!" Bạo Vương kiên nhẫn giải thích cho Phong về sự việc lần đó.

"Thì ra là lần đó!" Lần đó bị tai nạn giao thông, súyt thì mất một cái mạng đây, sao hắn không nhớ cho được.
"Thế giờ phải làm gì tiếp sư phụ?" Đỗ Phong có chút kích động, mới nghĩ đến bản thân vậy mà có một tiểu không gian riêng biệt làm hắn có chút thích thú.
"Sử dụng thần hồn bản thân, tiến vào trong chiếc vòng, đánh ấn lên trên là được rồi!"
"Chỉ có vậy?" Nghe cũng quá đơn giản, làm Đỗ Phong có chút không đáng tin, hắn còn nghĩ phải dùng 7749 loại thao tác mới được đây.
"Đúng, chỉ có vậy thôi!"
Nhìn thấy Bạo Vương khẳng định như vậy, Đỗ Phong mới bỏ qua chút nghi ngờ, bắt đầu dựa theo cách nói của sư phụ mà tiến hành quá trình ấn kí thần hồn lên chiếc vòng không gian.
Theo sự dẫn dắt, Đỗ Phong thành công tiến vào nơi sâu xa nhất của chiếc vòng, hắn nhìn thấy trên không trung vậy mà có đủ loại phù văn phiêu động.
"Đó là Không gian và thời gian cùng sinh mệnh pháp tắc, tiến sâu vào nữa ngươi sẽ thấy nơi ấn kí phiêu phù, xoá nó đi kí thần hồn bản thân vào." Trong thức hải, thanh âm Bạo Vương bình tĩnh truyền ra.
Thấy vậy, Đỗ Phong cũng thôi tò mò, hướng sâu hơn bay đi, quả nhiên nơi đây có một đầu ấn kí đang lưu động..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Tiểu Thế Giới


"Sử dụng Phệ Hồn Pháp hướng nó cắt nuốt, xong phân một tia thần hồn thế vào chỗ cũ" Bạo Vương tiếp tục hướng dẫn cho Đỗ Phong phải làm gì tiếp theo.

Sau khi thôn phệ xong ấn kí, Đỗ Phong dựa theo y nguyên lời Bạo Vương chỉ bảo mà làm, không mất bao lâu hắn cũng hoàn thành việc đánh dấu ấn kí bản thân lên chiếc vòng.

Cả vùng không gian tăm tối bỗng vụt sáng, cả không gian đen ngòm, trống rỗng vừa rồi đã thay đổi thành một vùng đất rộng lớn, xung quanh đồi núi trập trùng, phía trên đỉnh đầu là một bầu trời trong xanh, tuy không có mặt trời nhưng ánh sáng nơi đây vẫn khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.

"Đây là! " Đỗ Phong ngỡ ngàng nhìn toàn bộ khung cảnh trước mặt, hiện tại đang phiêu phù trên không trung, ánh mắt hắn có thể nhìn thấy toàn bộ đại địa.

Tiểu không gian gì chứ? đây rõ ràng là một thế giới thu nhỏ a!!! Đỗ Phong kích động gào thét trong lòng.

"Có gì kinh ngạc? Đạo tổ còn sáng tạo cả ra vũ trụ, cái thứ nhỏ bé này thì có gì mà choáng ngợp? Nhanh làm quen rồi ra ngoài cứu người đi! Không chúng chết hết bây giờ.

"
Bạo Vương hối thúc Đỗ Phong.


Đối với hắn, cái tiểu thế giới này có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng việc cứu người là rất quan trọng.

Bạo Vương có thể cảm nhận được, thiên đạo nơi đây rất coi trọng nhân loại, chỉ cần cứu được càng nhiều người, công đức càng vô lượng.

Cái này không chỉ tốt cho Đỗ Phong bản thân, mà Bạo Vương bên cạnh cũng được hưởng ké chút thịt, tuy không được nhiều nhưng như vậy cũng tương đối khá rồi, vừa đủ cho hắn an dưỡng thần hồn.

Nghe được Bạo Ngược nhắc nhở, Đỗ Phong mới sực nhớ ra còn có một đám người đang gặp nguy hiểm, chờ hiệp sĩ mặt nạ như hắn tới cứu đây.

Không nói nhiều, Đỗ Phong gác lại việc khám phá tiểu thế giới, hướng ngoài tỉnh lại.

Sử dụng vòng không gian, Đỗ Phong thu hết toàn bộ dao kéo, những thứ hữu ích vào trong tiểu thế giới.

Để đảm bảo, tránh cho việc bị người khác phát hiện bí mật về vòng không gian, Đỗ Phong còn lấy tạm chiếc balo da bò đeo phía sau người, tay cầm thương tự chế.

Như vậy khi hắn từ trong không gian lấy ra đồ đạc, mọi người sẽ nghĩ hắn lấy ra từ trong túi balo, và không tò mò quá nhiều về hắn.

Vì để đề phòng trường hợp khẩn cấp, phải dùng đến biến thân, trên quãng đường đi tới điểm có tiếng súng, Đỗ Phong đã tiến vào một quán chuyên mặt nạ lấy cho mình một chiếc mặt nạ hoá trang Halloween hình khung xương sói.

(Hình minh họa)
Quấn áo cũng rách nát hết nên Đỗ Phong liền thay cho bản thân một bộ chuyên dụng leo núi ở ngay gần đó.

Bộ quần áo leo núi không những bên ngoài cách ẩm mà bên trong lại khá thoáng khí, chất liệu co giãn phù hợp với việc vận động liên tục.

Xong xuôi Đỗ Phong mới theo đường lớn phóng đi, vì đã qua cải tạo của hỗn độn trùng, cơ thể Đỗ Phong lúc này nhẹ như gió, thân pháp uyển chuyển mà lướt đi.

!
Bụp!
Cảm nhận một lực lớn áp lên vai, Vũ giật mình vội hướng súng về sau toan bóp cò.


Khi thấy người tới là Hoàng, tên nhóc này mới thở phào một hơi, bỏ tai nghe ra mà hỏi.

"Đội trưởng, có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng nghiêm nghị, kèm theo trong đó là sự tức giận, Vũ bỗng chột dạ, cảm thấy có gì đó không đúng.

"Mọi người đang phải vật lộn với lũ quái vật ngoài kia, còn cậu thì trốn trong đây hưởng thụ nhảy nhót? cậu muốn chết sao???" Hoàng tức điên, hướng tên nhóc này mắng lớn.

Vừa rồi hắn vì lo cho an nguy của Vũ, vội vàng rời đi vị trí để tìm tên nhóc này, ấy vậy mà phát hiện tên khốn này không chịu nghiêm trang cảnh giới, lại đi quanh quẩn trong một cửa hàng smartphone, đang nhảy tung tăng theo nhịp nhạc, nếu lúc này có trùng tử xuất hiện, khả năng cao tên này đã chết rồi, may người tới là hắn.

Hỏi sao hắn không điên cho được.

"Đội, đội trưởng a! Anh đừng đùa em, quái vật từ mấy hôm nay không xuất hiện, vừa rồi di chuyển cũng đâu có con nào! "
Còn đang nghĩ rằng đội trưởng hù mình vì tội rời vị trí thì bỗng điện đàm vang lên những tiếng nói khiến Vũ có chút rùng mình sợ hãi.

"Đội trưởng!!! Mau rút lui a, quái vật quá nhiều.

Đồng chí Tuấn vì ngăn cản lũ súc sinh đã bị vây vào trong, sống chết không rõ!"
Đầu bên kia, Minh Thái hướng về phía điện đàm thông báo tình hình, không quên bắn trả lũ trùng tử đang tiến lại gần.


Các học sinh thì sợ hãi chạy tán loạn, không ra trận hình, chỉ có người bạn học sinh lúc trước nhắc nhở nhóm Hiếu Lộc là bình tĩnh cùng Minh Thái bắn yểm trợ.

Nghe được báo cáo từ Minh Thái cùng tiếng các học sinh la hét, Hoàng chỉ lườm Vũ một cái, hướng phía ngoài lao đi, Vũ cũng theo sau hướng ra ngoài không một lời ho he.

Tình cảnh lúc này không hề khả quan chút nào, xung quanh toàn là quái vật đang nhanh chóng tiến lại đây, uy lực của súng ống tuy mạnh nhưng không thể giải quyết được một lượng lớn trùng tử cùng lúc, nếu lúc này có một khẩu súng cối hoặc phun lửa thì may ra giải quyết được vấn đề nan giải này.

Nhóm Hoàng và Minh Thái cũng đã hội tụ vào với nhau, nhìn cả hai phía đầu phố đều là quái vật, không còn đường trốn, Hoàng mới hướng mọi người ra lệnh.

"Tất cả vào trong toà nhà này, Vũ đi trước dò xét, Minh Thái anh cùng tôi cản lũ súc sinh này ngoài cửa!"
Hoàng chỉ tay về phía một toà nhà nghỉ nằm ngay đối diện, nhanh chóng hướng vào trong đi tới, các học thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Vũ đi trước dò xét tầng trên, đưa các học sinh đến chỗ an toàn, Hoàng cùng Minh Thái chặn tại cầu thang, hễ còn nào thò đầu vào là sẽ bị hai người bắn cho nát bét.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Thôn Phệ Nhân Loại


Đoàng đoàng!
Tiếng súng liên tục vang lên, thông qua không khí mà truyền ra tứ phía, lũ trùng tử từ phương xa nghe thấy động tĩnh cũng kéo nhau về nơi này.
Đang nhanh chóng di chuyển Đỗ Phong cũng theo hướng súng nổ mà tiến tới.
Vì không cho lũ trùng tử chặn đường, Đỗ Phong thả ra chút khí huyết để nó bồng bềnh nơi chân, vừa giúp cường hoá đôi chân đẩy nhanh tốc độ, vừa làm cho bọn trùng tử này sợ hãi né tránh, cứ vậy Đỗ Phong liền thuận lợi tới gần nhóm Hoàng đang cố thủ.
"Kia là!!!" Đang lao lên phía trước, Đỗ Phong liền nhìn thấy thi thể của một quân nhân.
Nhìn kĩ lại thì hắn liền nhận ra, người đàn ông này không phải ai xa lạ mà chính là Tuấn, cùng trong tiểu đội mà hắn từng tham gia huấn luyện, một người rất hoà ái, giúp hắn rất nhiều trong lúc huấn luyện tại trường vào mấy ngày trước.
"Thôn phệ hắn đi!" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong nói nhỏ.
"Cái gì? Chú ấy là nhân loại, sao con có thể..." Đỗ Phong tuy không đồng ý, nhưng không hiểu tại sao sâu thẳm bên trong, đoàn khí huyết hỗn độn trùng lại thích thú nhảy nhót, liên tục gợi cho hắn sự thèm khát đến vậy.

Nhờ có tâm trí kiên định hơn trước, Đỗ Phong có thể dễ dàng làm chủ bản thân hơn.
"Hiện tại không thể đem người này đi chôn! Nếu để ở đây, lũ trùng tử sẽ cắn nuốt anh ta cho đến khi trở thành ác linh bám thân.

Thay vì thế, ngươi hãy để anh ta cùng ngươi đồng hành.

Như vậy, dù ở dưới suối vàng, anh ta cũng vui vẻ mỉm cười.
Và nên nhớ, khi sử dụng phệ hồn pháp, chỉ được cắn nuốt phần tà niệm của anh ta.

Rồi dùng thanh tẩy để đưa anh ta siêu thoát, như vậy mới là tốt nhất!"
Bạo Vương hướng Đỗ Phong giải thích, chỉ có làm như vậy, linh hồn của người lính kia mới được siêu thoát, từ đó đón nhận được lượng lớn công đức hơn.
Việc bảo Đỗ Phong sử dụng Phệ Hồn Pháp, cắn nuốt phần tà niệm cũng là có dụng ý cả.

Vì hiện tại Tuấn mới chết chưa lâu, oán niệm chưa sâu, chưa kết thành ác niệm, linh hồn vẫn còn tồn đọng.
Nếu cắn nuốt hết, vô tình linh hồn của người lính này cũng bị Đỗ Phong thôn phệ, không được siêu thoát dẫn thới thiên đạo nơi đây coi thành cấm kị đến lúc đó thảm a! còn nếu như chỉ cắn nuốt một phần tà niệm thì phần linh hồn này vẫn về với thiên đạo, từ đấy thu được công đức lớn hơn từ phía trên gia trì.
Không những thế, việc cắn nuốt phần tà niệm kia sẽ giúp Đỗ Phong tiếp nhận thêm kinh nghiệm từ người đã chết, bởi tà niệm kia vốn là một phần của linh hồn, nó như là một bản sao hoàn chỉnh về kí ức của người đã chết, cho nên khi cắn nuốt nó, Đỗ Phong cũng có thể trải nghiệm cuộc sống của cố chủ.

Trong khi đó người đang nằm dưới đất lại là một quân nhân kì cựu, với khả năng sử dụng vũ khí cũng như võ thuật cơ bản hơn hẳn người thường, việc thôn phệ y như giúp Đỗ Phong phát triển mạnh mẽ cả về tư duy lẫn khả năng chiến đấu, nếu kết hợp với trạng thái trùng nhân nữa thì khỏi bàn, vô địch trong đồng cấp.
Lợi nhiều hơn hại!
Cảm thấy có lý, Đỗ Phong liền đi tới bên cái xác.
Có vẻ anh ta chết không cam lòng, trước khi tắt hơi thở anh ta vẫn trừng lớn đôi mắt, bên trong tràn đầy sự căm phẫn tột độ.
"Từ giờ chú sẽ được nghỉ ngơi, hãy an tâm yên nghỉ, việc còn lại cứ để cháu lo!" Đỗ Phong đưa tay, vuốt xuống mi mắt của Tuấn, cho người chết rồi không quá thảm hại.
Huyết khí bùng lên, phía sau lưng Phong tuôn ra bốn xúc tu lớn, hướng về thân thể cngười binh lính mà cắm xuống.

Một thanh âm "phốc" thanh thúy vang lên, chiếc xúc tu của Phong dễ dàng c ắm vào cái xác.
Cắn nuốt và Phệ Hồn Pháp cùng lúc được khởi động!
Dùng mắt thường có thể thấy cơ thể của Tuấn đang nhanh chóng bị khô quắt lại, cả cơ thể đô con khi trước giờ không khác gì một quả mướp héo khô.
Bên trong thần hồn, phía sau Đỗ Phong lại hiện lên một đầu hư ảnh Bạo long hướng về phía linh hồn Tuấn đang phiêu dật mà đớp tới, nhưng dưới sự điều khiển của Phong, đầu này hư ảnh chỉ cắn một phần nhỏ trên linh hồn mờ ảo kia.

Xong sau đó, Đỗ Phong mới sử dụng thanh tẩy, hướng linh hồn bé nhỏ kia phiêu phù đi qua, bao bọc vào phía bên trong.
Như đạt được sự an nhiên, đoàn linh hồn kia vậy mà mỉm cười thư thái, hướng phía trên bay đi.

Từ trên trời cũng theo đó mà dáng xuống một đoàn hào quang rực rỡ, đánh xuống bao phủ toàn thân Đỗ Phong.
Dưới những ánh hào quang rực rỡ đó, nghiệp lực trên thân Đỗ Phong đang dần biến chuyển, những ác niệm, tà niệm do vừa cắn nuốt nhân loại đang thay nhau bùng lên thì bỗng như lửa gặp nước, nhanh chóng lụi tàn.
"Biết ngay mà! Nếu để một linh hồn hoàn chỉnh về với thiên đạo, lượng công đức tiếp nhận cũng sẽ mạnh hơn!" Trong tiềm thức của Đỗ Phong, Bạo Vương tự mình lẩm bẩm một mình.
Phỏng đoán của hắn là đúng, việc giúp các ác linh từ trong linh hồn của trùng tử được siêu thoát chỉ cho Đỗ Phong cùng Bạo Ngược ít công đức, nhưng nếu giúp những người mới chết siêu thoát hoàn chỉnh linh hồn thì bọn họ còn được ban tặng nhiều công đức hơn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Ứng Cứu!


Uỳnh uỳnh!
Một loạt tiếng vang trầm thấp phát ra, Đỗ Phong vừa thôn phệ xong xác Tuấn liền nghe thấy tiếng động, tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn vậy mà thấy có bảy đầu trùng tử với thân hình to lớn, tuy không bằng được Đại trùng nhưng con nào con nấy cũng to tổ chảng, cũng phải đến hai mét, đang va chạm cửa vào của một nhà nghỉ.
Cảm nhận nguồn năng lượng trên chúng toả ra, Đỗ Phong có thể phán đoán bọn này đều ở cấp bán Linh, sắp sửa đột phá, tiến vào cấp Linh hàng ngũ.
Hiện tại bọn chúng đang điên cuồng lao vàonhà nghỉ phía trước mặt, cũng là nơi đang liên tục phát ra những tiếng súng dòn dã.
...
Vài phút trước.
Oanh, oanh!

Minh Thái bật chế độ súng tự động, hướng phía cửa ra vào oanh tạc, vì bọn trùng tử này đều là cấp thấp, chỉ là tốc độ nhanh cùng vũ khí lợi hại mà thôi, nếu bình tĩnh xử lý vẫn có thể đánh giết một hai đầu, và lúc này đối diện với bọn trùng tử là những thần binh lợi khí, cộng thêm cửa vào hẹp nên trùng tử cũng chết như ngả rạ.
"Đội trưởng, mau lên trước, để tôi ở lại ngăn chúng!" Minh Thái hướng Hoàng hô lớn, ánh mắt không rời cửa chính một giây, sợ bọn trùng tử thừa cơ hội tiến vào.
"Anh điên rồi! ở lại một mình anh chỉ có chết! Nếu lên thì lên cùng, ở lại thì ở lại cùng!" Hoàng kiên quyết phản đối.
Thấy đội trưởng nhà mình kiên quyết như vậy, Minh Thái cũng không nói gì thêm.

Sinh hoạt với nhau một thời gian, hắn biết rõ cách làm người của đội trưởng mình, nên lúc này cũng không nói gì nhiều, tự hiểu ngầm lẫn nhau.
Một người ngừng bắn hướng lên lầu trên đi tới, dừng lại hướng súng về phía cửa tiếp tục bắn, người đang đứng đối diện cửa chính dưới sự yểm trợ, nhanh chóng hướng về phía đồng đội đi lên.
Cả hai đều nhanh chóng di chuyển lên lầu hai, đứng phía trên bắn xuống sẽ có ưu thế hơn là chính diện.

Vừa đảm bảo an toàn lại dễ tấn công.
Số lượng xác trùng tử ngày càng nhiều, chỗ cửa ra vào cũng bị lấp đầy bởi những cái xác chất đống lến nhau.
không còn kẽ hở để lũ trùng đi vào, không gian cũng vì thế mà yên tĩnh một hồi, Minh Thái và Hoàng thấy vậy liền thở ra một hơi, với tình hình hiện tại thì lũ trùng tử sẽ không thể xông vào tấn công họ được nữa vì đã bị bịt kín cửa vào.
Còn đang thầm hô may mắn thì bỗng một tiếng động lớn vang lên tại cửa chính một cái "Oanh!", như một chiếc xe tại lớn va chạm vào cửa, làm khói bụi bay tứ tung.
Minh Thái cùng Hoàng sợ hãi vội bật dậy, đưa súng đè lên vai, hướng tâm ngắm xuống hành lang tầng một.
Cả hai đều có thể nghe rõ mồn một từng tiếng tim đập thình thịch ngân vang, tinh thần căng cứng như dây đàn.
Từ trong khói bụi bắt đầu đi ra một thân ảnh, khá giống với con Đại trùng khi trước mà bọn họ gặp, nhưng đầu trùng này trông có vẻ nhỏ bé hơn so với Đại trùng.


Nói là nhỏ bé nhưng con này cũng cao đến hai mét a! Mạnh hơn lũ trùng tử nhỏ con kia là cái chắc.
Còn chưa bình ổn tâm tình thì bên trong khói bụi vậy mà lòi thêm ra vài đầu như vậy nữa, làm cho hai người mặt cắt không còn một giọt máu, miệng vô thức mà nuốt nước bọt.
Oanh oanh!
Không biết là ai sợ hãi đến mức nổ súng trước, nhưng khi tiếng súng vang lên, người còn lại cũng điên cuồng xả đạn.
Tiếng súng vừa vang, mấy đầu quái vật này cũng liền nhanh chóng hướng hai người phi tới.
Vì sau khi nâng cấp, không còn giữ lại cho mình ưu thế tốc độ, mấy con trùng tử này không thể né tránh đạn được, liên tiếp bị oanh tạc trên thân.
Nhưng dù gì chúng cũng sắp đột phá tiến vào cấp linh trở thành Đại trùng nên lớp giáp phía ngoài của chúng cũng không còn tầm thường như trước, đứng dưới làn sóng súng đạn từ hai người, những đầu trùng tử này chỉ xuất hiện chút vết xước thế trên thân, chưa đủ khả năng để hạ gục chúng.
"Rút lui!" Hoàng thấy không ổn, hướng Minh Thái bên cạnh hô lớn.
Lúc này súng của Minh Thái cũng vừa hết đạn, hướng nơi cò kéo chỉ nghe mỗi tiếng "tạch tạch", còn đang hoảng hắn liền nghe thấy tiếng hô rút lui của đội trưởng, Minh Thái nhanh chóng lấy quả lựu đạn hướng bọn trùng tử vất tới, rồi quay người tháo chạy.
Cú nổ của lựa đạn khiến cho hành lang bị sụp đổ, làm chậm lại tốc độ của lũ trùng tử phía sau.

Cùng lúc đó, Đỗ Phong cũng đã tới cửa chính, nhưng vì lũ trùng đông nghịt quá mà bịt lại cửa vào.

Vừa rồi hắn nhìn thấy lũ trùng bán linh đã xông phi vào trước, nếu hắn không nên ứng cứu nhanh, chắc chắn bọn người này sẽ bị ăn thành thịt vụn.
Quá khẩn cấp, Đỗ Phong liền hướng trên lầu leo lên bằng đường cửa sổ.

Vì cơ thể đã được cải tạo lại, mạnh hơn ngày xưa rất nhiều nên việc leo trèo tại một toà nhà cao vài mét bằng tay không là chuyện bình thường, còn chưa kể đến việc hắn tiếp nhận được kí ức từ Tuấn đây.
Trong lính chuyên nghiệp, việc leo trèo, vượt các chướng ngại vật đều là những bài huấn luyện cần phải học và được đào tạo bài bản, có lợi thế lớn như vậy mà lúc này không trèo được lên lầu nữa thì Đỗ Phong đúng thật là tên phế vật..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Kịp Thời Cứu Người


Súng đạn cũng đã hết, không còn thứ gì có thể ngăn cản lũ trùng, cái hố nứt do lựu đạn gây ra cũng chỉ làm cho chúng tạm thời dừng lại một chút, chẳng mấy chốc lại dễ dàng băng qua, Hoàng và Minh Thái lúc này chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước.

Không biết nhóm người Vũ đã chạy về phương trời nào, hai người Hoàng và Minh Thái chỉ có thể mù mờ chạy thục mạng, hướng nơi càng cao hơn đi tới.

"Ken két!!!"
Dù là tốc độ chạy có nhanh đến bao nhiêu, cũng không thể so được với lũ trùng tử con, bọn chúng ấy vậy mà đã vượt qua hố sụt, nhanh chóng đuổi theo sau hai người.

Bọn này tuy không mạnh bằng mấy con trùng tử cỡ lớn khi nãy, nhưng với hiện trạng không có vũ khí của hai người thì rất dễ bị chúng tàn sát thành thức ăn, việc quay đầu lại chiến đấu là ngu dốt cùng cực lúc này.

Bịch, oạch.

Đang ra sức chạy, không biết va phải vào cái gì làm cho Minh Thái ngã nhào ra đất, đang chạy cùng hắn tiểu đội trưởng Hoàng có chút lo lắng dừng lại, hướng hắn chạy tới.


"Đội trưởng mau đi!" Minh Thái điên cuồng, ánh mắt long lên sòng sọc cầm trong mình quả lựu đạn.

Sau cú ngã vừa rồi, chân hắn đã bị chấn thương, không thể di chuyển, nếu bây giờ đi cùng Hoàng không khác nào là gánh nặng, thôi thì lựa chọn ở lại quyết tử với bọn súc sinh này.

"Minh Thái!" Hoàng không cam lòng mà hô lên.

"Đi mau, nhớ chăm sóc thằng Vũ!!!" Minh Thái hướng Hoàng gào thét, thấy vậy Hoàng chỉ có thể căm phẫn mà bỏ lại đồng đội, hướng về phía nhóm Vũ chạy đi.

Vì trong tiểu đội, Vũ là nhỏ nhất, không những thế y cùng Minh Thái khá thân nên kết thành anh em.

Nhìn bề ngoài Vũ vui vẻ, tích cực nhưng thật ra khá yếu đuối, cho nên Minh Thái luôn trong vai người anh, chăm sóc cho tên nhóc này.

Hiện tại mình sắp hi sinh, Minh Thái muốn nhờ Hoàng thay mình bảo vệ thằng nhóc.

Thấy Hoàng đã đi xa, lũ trùng cũng ngày càng tiến lại gần, Minh Thái nở một nụ cười sầu thảm, mở chốt lựu đạn, ngồi đấy mà cười lớn.

"Ha ha ha, tao chết cũng phải vác chúng mày theo!!!"
Bịch!
Còn đang điên cuồng cười lớn bỗng lựu đạn trên cánh tay hắn bị một lực mạnh mẽ đá bay ra ngoài làm cái "Oanh!", vừa hay bay về phía lũ trùng tử làm chúng bị nổ banh xác.

Còn đang thẫn thờ bỗng có một thanh âm từ bên cạnh vang lên: "Người anh em, cuộc sống này còn nhiều cái vui vẻ, quái vật vẫn còn quá nhiều! Không lên tìm đường chết quá sơm nha!"
Minh Thái theo ý thức nhìn lại, đập vào mi mắt hắn là một thân hình cao mét tám, da dẻ đỏ ngòm, huyết sắc bao quanh cùng cặp sừng và vỏ giáp đen bóng trông thật cứng rắn, phía sau là bốn đầu xúc tu đang phiêu động.


Vừa nhìn là biết đây không phải nhân loại! Nhưng đáng sợ nhất là con quái vật này vậy mà nói được tiếng người a!!!
Trong đầu Minh Thái chỉ hiện lên đúng một từ "xong con mẹ nó rồi!" tưởng được chết một cách oanh oanh liệt liệt, giờ nhìn xem, khả năng sẽ bị đối phương cắn nuốt sống a!
Minh Thái nở một nụ cười thảm hơn cả thảm, so với cái chết vì bị đầu quái vật trước mặt ăn thì chết vì lựu đạn nổ vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nhìn con quái vật này chưa vội ăn mình, nó vậy mà hướng lũ đồng bọn tất công, càng khiến Minh Thái tim đập chân run, không thể di chuyển, càng dám chắc đầu quái vật này có bi3n thái tâm, muốn chơi đùa trước khi ăn hắn.

Lúc này, con quái vật đang nhanh chóng tàn sát lũ trùng tử một cách dễ dàng, từ phía xa bọn trùng tử cao cấp cũng hướng nơi này đi tới, nhưng đều bị quái vật màu đỏ này xử lý gọn nhẹ, rồi bị những xúc tu c ắm vào hút khô.

Và quái vật này không ai khác chính là Đỗ Phong, vừa rồi khi đang leo trèo, hắn nghe thấy tiếng nổ lớn phía trên, sau đó là một tiếng hô lớn.

Vừa nghe Phong đã đoán được tiếng hô đó là ai, vì thế hắn không dám chậm trễ, vội vàng thu hồi mặt lạ cùng quần áo vào trong tiểu thế giới, bản thân chuyển sang trạng thái trùng nhân.

Tích hợp được một số gen của Trùng tử, Đỗ Phong dễ dàng thay đổi sang hình thái mới, được hắn đặt tên là Tử thần.

(tự vẽ để anh em hình dung, vẽ xấu lên thông cảm nha!)
Đây là trạng thái lược bỏ đi phần nhiều các cơ bắp cũng như các chi xương trên người, giúp chủ nhân tăng tốc độ, với hình thái này, tốc độ của Đỗ Phong có thể tăng gấp mấy lần trước kia.


Cũng vì thế mà Đỗ Phong đã kịp thời có mặt trước khi Minh Thái tự cho nổ bản thân, thành công cứu người lính này một mạng.

Vì sự xuất hiện của Đỗ Phong, lũ trùng tử liền sợ hãi hướng dưới lầu bỏ chạy, chỉ còn lại mấy đầu trùng tử mới tấn cấp không lâu ở lại.

Không cần bọn chúng phải ra tay, Đỗ Phong đã nhanh chóng hướng chúng đánh tới.

Trong mắt Phong lúc này toàn là điểm kinh nghiệm, cắn nuốt chúng chắc chắn sẽ cho bản thân lượng lớn dinh dưỡng.

Cắn nuốt lũ trùng tử bình thường chỉ cho Đỗ Phong một chút huyết khí vừa đủ duy trì trạng thái trùng nhân trong chiến đấu mà thôi, còn để tấn cấp thì bắt buộc hắn phải cắn nuốt những con trùng cấp cao hoặc thôn phệ một lượng lớn trùng tử nhỏ ở trạng thái người thường, không tiêu hao quá nhiều huyết khí thì mới có thể tiến vào thăng cấp tự thân.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Quái Vật Đâu Rồi


Trùng Tử cấp bán linh này tuy chưa thực sự chuyển hoá thành Đại trùng nhưng mọi hình thái và đặc trưng đều đã tiếp cận, vì thế Đỗ Phong có thể nắm rõ điểm yếu của lũ trùng này.
Dựa vào tốc độ cao của trạng thái Tử thần, kết hợp con dao thái sashimi, mỗi khi Đỗ Phong lướt qua người một con Trùng Tử cỡ lớn là lại thêm một con thiệt mạng.
Hình thể to lớn, tốc độ biến chậm, việc né tránh những nhát dao của Đỗ Phong là không thể, dù cho bọn chúng có trở về trạng thái Trùng Tử khi trước thì cũng không thể chống lại được Phong.

Trừ khi chúng tiến hoạ thành dạng khác, có tốc độ, thì may ra thoát một kiếp.
Nhìn Đỗ Phong như một con sài lang xông vào bầy cừu Trùng Tử mà điên cuồng chém giết, Minh Thái nằm dưới đất mà run rẩy không thôi, trong nội tâm hắn như phiên giang đảo hải, lần đầu tiên hắn chứng kiến một con quái vật thực sự.
Nếu đối diện với Đại Trùng thì phần trăm sống sót của hẳn cũng chiếm được 60-70 thang điểm, bởi Đại Trùng to lớn, tốc độ chậm chạp nên vẫn có thể tìm được đường sống.


Còn cái thứ trước mặt này hoàn toàn khác, chỉ riêng tốc độ thôi hắn đã không thể theo kịp chứ đừng nói đến việc chạy trốn.
Đứng trước mặt con quái vật này chỉ có hai sự lựa chọn, đó là chết rồi bị ăn, hai là bị ăn rồi chết!
Trong lúc Minh Thái còn đang gào thét trong lòng, bất lực không thôi thì bên kia chiến trường Đỗ Phong đã nhanh chóng xử lý hết lũ Trùng Tử, không còn một mống.
Sau khi đánh giết, Đỗ Phong không quên việc thôn phệ bọn chúng, tất cả đều là tài nguyên a! Bỏ đi quá phí phạm.
Liên tục là những hành động quen thuộc, dùng xúc tu c ắm vào những cái xác, thần hồn kích hoạt Phệ Hồn tiến hành thôn phệ, sử dụng thanh tẩy gột rửa ác niệm, tiếp nhận công đức từ thượng thiên.
Tổng cộng nơi đây có bảy đầu Trùng Tử cỡ lớn, cả bảy đầu đều là cấp bán linh, vừa hay cung cấp cho Đỗ Phong một lượng lớn huyết khí.
Sau khi cắn nuốt toàn bộ những cái xác này, Đỗ Phong có thể cảm nhận được huyết khí trong thân đang tăng nhanh chóng mặt, với số lượng huyết khí này cũng phải tương đương với bảy trăm con Trùng Tử thường a.
Như vậy Đỗ Phong cần phải cắn nuốt thêm khoảng ba con Trùng Tử cỡ lớn nữa là có thể đột phá nhân dạng đến bán linh viên mãn rồi.
Còn dạng Trùng thì thật sự không đáng kể chút nào, về bản chất nó đã ở cấp linh, nên muốn thăng cấp trạng thái này cần phải thôn phệ quái vật đồng cấp hoặc cao cấp hơn thì mới có tiến triển.
Nhưng hiện tại Đỗ Phong đang cố gắng tăng sức mạnh Nhân dạng trước để nó có thể ngang bằng với Trùng dạng, như vậy sẽ không bị Trùng dạng chiếm toàn bộ mã gen, đưa hắn tới biến dị.

Tất cả những thứ này đều do sư phụ hắn dạy, cứ vậy mà nghe theo thôi.
Xem xét tình hình muốn thăng cấp Nhân dạng cần phải đánh giết càng nhiều quái vật a! Như vậy mục tiêu của hai thầy trò Đỗ Phong tiếp theo chính là càn quét quái trong thành phố này, vừa dà xoát kinh nghiệm vừa giúp nhân loại chiếm lại thành phố, một công đôi việc đáng để làm nha.
Nhìn những cái xác khô quắt đang nằm la liệt dưới sàn, Đỗ Phong biết những cái xác này đã chẳng còn chút tác dụng gì với mình, hắn quay người hướng Minh Thái đi tới.
Đang nằm bất động, mắt mở trừng lớn nhìn cuộc chiến, Minh Thái liền thấy tên quái vật này sau khi giải quyết đồng loại liền hướng mình đi tới, tim hắn bắt đầu nhảy loạn như hươu chạy mà thầm nghĩ trong lòng: "Xong!!! đội trưởng a, kiếp sau có duyên thì gặp lại."

Minh Thái nhắm măt lại, chờ tử thần dáng xuống người mình.
Tiến tới chỗ Minh Thái, Đỗ Phong dần chuyển hoá thành người, từ trong tiểu thế giới lấy ra bộ quần áo leo núi cùng chiếc mặt nạ hoá trang, vì đồ đạc trong tiểu thế giới khi được đem ra ngoài có thể xuất hiện ở bất cứ đâu chủ nhân muốn, nên khi vừa ra chúng đã bám luôn lên thân Đỗ Phong rồi.
Nhìn vị tiền bối cùng tiểu đội với mình trước đây đang sợ hãi nhắm mắt chờ chết, phía dưới ống quần thì có chút ẩm ướt khai khai phất lên, hẳn là vừa rồi bị doạ sợ không nhẹ.
Dù là người lính đac được đào tạo bài bản, nhưng khi đối diện những thứ kinh khủng, đưa tới cái chết thì cũng không thể kiềm chế được cơ thể mà sinh ra phản ứng tự nhiên.
"Này đồng chí!!! Có cần sợ hãi đến vậy không? Tôi tới cứu đồng chí mà!" Dù sao cũng đã để Minh Thái nhìn thấy trạng thái Trùng dạng, không thể để vị tiền bối này biết rõ mình là ai, để tránh những hệ lụy không đáng có, Đỗ Phong buộc phải giả giọng để ẩn mình.
Cảm nhận được bản thân không bị cắn xé hay tra tấn, lại nghe được cái tiếng nói trầm thấp có chút nhu hoà kia làm Minh Thái không dám tin tưởng, mở mắt nhìn lại.
Trước mặt hắn bây giờ là một vị thanh niên, cao mét sáu, thấp hơn hắn một đầu đang cúi xuống nhìn mình.
Vì bị ngăn trở bởi chiếc mặt nạ, Minh Thái không thể phán đoán tuổi tác cũng như vẻ mặt của đối phương.
"Cậu, cậu là ai?...!Con quái vật kia đâu?" Khi xác định người trước mặt là nhân loại, Minh Thái mới thở phào một hơi, hướng xung quanh nhìn lại.
Vừa rồi nó mới ở đây a! Giờ biến mất tiêu rồi.
"A! Nó đi rồi!" Thấy Minh Thái ngó nghiêng, tìm tung tích của bản thân mình khi ở trạng thái Trùng, Đỗ Phong cũng không dám đả kích tinh thần của y, mà giả vờ nói bậy.

Thế cũng tốt, việc Minh Thái không biết Đỗ Phong là quái vật lại càng thuận tiện, tránh việc phải giải thích quá nhiều.
"Nó đi rồi?" Minh Thái có chút không tin tưởng, con quái vật dễ dàng bỏ đi như vậy?
"Tôi vừa rồi núp ở bên kia, thấy đầu quái vật đó đang tiến về anh thì dừng lại, quay người sang hướng khác chạy đây.

Chắc nó phát hiện ra thứ gì đó hấp dẫn hơn anh chăng?" Đỗ Phong tiện tay chỉ về hướng một căn phòng đang khoá trái.
Như bình thường Minh Thái sẽ phát hiện ra điểm bất thường này, nhưng hiện tại lòng hắn còn đang rối như tơ vò đây, sao đủ bình tĩnh để nhận biết được xung quanh.
Riêng việc con quái vật kia rời đi, Đỗ Phong vừa xuất hiện bên cạnh đã là điều hết sức vô lý, nhưng vì tâm lý lúc này đang hoảng, không nghĩ được nhiều a..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Bị Vây Khốn


"Anh đứng dậy được không?" Đỗ Phong đưa tay hướng Minh Thái toan kéo người anh ta dậy.

"Cảm ơn cậu, tôi dậy được.

"
Nói rồi Minh Thái tự mình xoay người, đứng dậy, cả cơ thể hắn lúc này tràn đầy mồ hôi cùng chút mùi khai quanh quẩn, như nhận thấy được điều này, Minh Thái có chút xấu hổ không nói thành lời.

Bỏ qua chút ngượng ngùng ý tứ, Minh Thái hướng Đỗ Phong dò hỏi: "Cậu là ai? Cậu sinh sống tại đây một mình sao?"
Theo lời nói của Đỗ Phong vừa rồi, Minh Thái nghĩ rằng người thanh niên trước mặt này hẳn đã sinh sống tại đây một mình, may mắn trải qua trận tập kích đầu tiên mà sống sót, nhưng với đống đồ hoá trang trên thân Đỗ Phong làm Minh Thái lại có chút tò mò về thân thế đối phương.

"Tôi? Anh có thể gọi tôi là hiệp sĩ mặt nạ! Kẻ đi cứu giúp mọi người là được!" Đỗ Phong phấn khích mà giới thiệu bản thân, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng sức mạnh của mình giải cứu người khác, được đối phương hỏi tên đây.

Ta? Chỉ là một hiệp sĩ qua đường mà thôi! Hèm!
Nghe được Đỗ Phong lời nói, Minh Thái có chút buồn cười, nghĩ rằng đối phương hẳn là có chút vấn đề về đầu óc.


Ở tại thời điểm tận thế, quái vật bốn phương, sức mạnh thì kinh người, nếu quả thực có anh hùng xuất hiện thì cũng tốt đấy.

Nhưng nhìn xem, Lũ quái vật đó con nào cũng mạnh kinh khủng, đến súng ống lắm lúc còn vô dụng, vậy mà tên thiếu niên này lại nhận mình là hiệp sĩ giấu mặt đi giúp đỡ người.

Ngoài cái mặt nạ đang che trên đầu là giống hiệp sĩ mặt nạ ra thì trên thân chẳng còn thứ gì đặc biệt, à có đấy, là một cây thương tự chế được gắn một con dao trên đầu.

Đến súng ống còn không ăn thua, tên này vậy mà dùng dao chế thành thương, đeo thêm chiếc mặt nạ tự gọi anh hùng khiến Minh Thái không biết nói gì, không biết tên này là ngây thơ hay ngu ngốc đây, và hắn chỉ có thể thở dài, thế giới này đã đủ điên rồi, giờ lại có người cũng theo nó điên nốt a.

Thái độ của Minh Thái như nào, Đỗ Phong đều nhìn vào trong mắt, như trước chắc chắn hắn sẽ không hiểu nhiều về thái độ đó của Minh Thái, nhưng sau khi thôn phệ một phần của Tuấn, tư duy hắn cũng có chút già dặn hơn xưa, nên vừa nhìn là hiểu.

Tuy già dặn nhưng linh hồn Đỗ Phong mới chỉ là mười sáu nên chắc chắn vẫn có chút dị động, nhưng nhờ công đức, những tạp niệm này nhanh chóng bị diệt vong.

Đỗ Phong cũng chẳng có tâm tư đi thuyết phục, khoe khoang, phô trương sức mạnh bản thân để tên này tin mình làm gì, hiện tại hắn đang muốn nhanh chóng cứu nhóm của tiểu đội trưởng Hoàng đây.

Đoàng đoàng!
Trên tầng lầu liên tục phát ra những tiếng súng cùng tiếng người gào thét thê thảm.

Đỗ Phong cùng Minh Thái nhìn nhau, không nói nhiều Phong liền hướng nơi đó chạy đi, để lại một mình Minh Thái có chút ngơ ngác.

Sau một hồi định thần, hắn mới nhanh chóng hướng tiếng hét chói tai đó cùng Đỗ Phong lao đi.

Lúc này trên tầng bốn của toà nhà nghỉ.

Vì tầng một cửa thì nhỏ, Trùng Tử thì đông như nêm cối không thể đi vào trong, một số con vậy mà học thông minh hướng phía tường bò lên.

Với những chiếc móc chân sắc nhọn, chúng dễ dàng cố định cơ thể trên bức tường dựng đứng, bắt đầu cùng nhau hướng trên lầu bò đi.


Nhóm Vũ vừa lên đến tàng ba, chuẩn bị lên tầng bốn thì nhìn thấy bọn Trùng Tử phá cửa mà vào, làm cả nhóm người nhao nhao chạy lại xuống lầu, chỉ để lại hai người một là Vũ cùng cậu học sinh cao to khi trước.

"Cậu tên là gì?" Nhìn thấy sự dũng của cậu bạn học này, Vũ lấy làm thưởng thức hướng phía đối phương hỏi tên.

"Em là Bá, Nguyễn Đình Bá! Anh gọi em là Bá hay Đình Bá đều được!" Khuôn mặt nghiêm nghị kết hợp cùng cơ thể cường tráng, trông không giống một tên học sinh tí nào, gân tay thì nổi lên cuồn cuộn, giữ súng thật chặt mà điên cuồng xả về phía lũ trùng.

"Hay cho cái tên Bá, Bá đạo!" Vừa nói, Vũ vừa cười mà hướng Bá dơ ngón tay cái.

Đoàng đoàng.

Nhìn thấy các học sinh đã xuống dưới, Vũ hướng Bá ra hiệu rút lui trước, hắn bắn yểm trợ.

Bá quả nhiên là học sinh sáng dạ, mới huấn luyện tại trường chưa lâu đã có thể hiểu ám thị của Vũ, từ từ lui về sau, tìm vị trí thuận lợi bắn yểm trợ cho Vũ rút về.

Cùng lúc đó, nhóm học sinh bắt gặp tiểu đội trưởng Hoàng đang thục mạng chạy về đây.

"Phía trên có, có quái vệt! " vì quá sợ hãi, tên Lộc này nói có chút líu lưỡi.


"Đưa súng cho ta!!!" Hoàng ra chỉ lệnh, toan cướp súng nhưng bên cạnh tên Hiếu ngăn lại nói lớn: "này ông chú! Thứ này các ông phát cho chúng tôi là để phòng vệ, bây giờ ông lấy lại tôi tự vệ kiểu gì?"
"Thế cậu có dám chiến đấu với chúng không? Hả? Các cậu dám cầm súng bắn chúng không?" Hoàng lúc này thật sự điên rồi, trong lúc nguy cấp như này, lũ học sinh ngu dốt này lại thể hiện cái con mẹ chúng nó.

Đồng đội đã chết hai, một người vì bảo vệ lũ học sinh này, một người vì bảo vệ hắn, đều đã chết.

Chứng kiến đồng đội chết, giờ thấy bọn đần độn này tỏ thái độ hỏi sao hắn không điên.

"Ông ta nói đúng a! Chúng ta cầm súng đâu có giúp được gì! " Từ bên trong đi ra một thanh niên cao dáo, khuôn mặt có chút tuấn mỹ đưa Hoàng một khẩu M16A4.

Tiếp nhận nó, Hoàng hướng người học sinh này cảm ơn, rồi sau đó chạy về phía hành lang của tầng hai.

Lúc này nhóm Hoàng cùng học sinh đều bị bao vây vào tầng ba của toà nhà, không có đường chạy trốn.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Thần Hồn Tấn Cấp


Hoàng cầm theo cây súng chạy xuống lầu, vừa đến đoạn hành lang liền nhìn thấy một thân ảnh đeo một chiếc mặt nạ kì dị, đang định đưa súng lên bắn theo phản xạ thì một thân ảnh quen thuộc cũng hiện diện trong tầm mắt.

"Minh thái?" Hoàng bất ngờ hô lớn vội hạ súng xuống.

"Tình hình phía trên thế nào?" Không đợi bọn họ tâm sự, Đỗ Phong liền hướng về phía Hoàng dò hỏi.

Nhìn thấy Phong đeo mặt nạ, tay cầm một cây thương tự chế trông có vẻ thần bí, khiến Hoàng có chút đề phòng.

"Không xong!" Đỗ Phong không đợi Hoàng trả lời, hắn liền cảm nhận được gì đó mà nhanh chóng hướng trên lầu phóng đi.

Vì nơi đây được xây bằng chất liệu cách âm, nếu đứng từ trên tầng hét lớn thì dưới tầng rất khó bắt được âm thanh, trong khi đó hai người Hoàng và Minh Thái đều chỉ là một người lính bình thường, giác quan không thể nhạy bén bằng Đỗ Phong được, cho nên không nghe được những gì diễn ra ở tầng trên.

Chỉ có Đỗ Phong là phát hiện được không đúng, phía trên liên tục phát ra tiếng hét thất thanh làm hắn không thể không phóng lên kiểm tra.


Két két.

Vừa tới nơi, Phong liền thấy một nhóm học sinh vũ trang đầy đủ đang bị chục đầu Trùng Tử cắn xé, tiếng khóc thê thảm vang vọng khắp hành lang, máu me bắn tung tóe.

Có một số học sinh kịp phản ứng, dơ súng lên bắn, nhưng không biết vì lý do gì lại bắn ngay phải đồng bạn bên cạnh, làm cho tràng cảnh lúc này hỗn loạn không thôi.

Cứ vậy, cả đoàn người bị lũ trùng dễ dàng gi3t chết.

Đỗ Phong nhanh chóng tiến tới sử dụng cây thương tự chế tấn công lũ Trùng Tử, nhờ có kinh nghiệm cách đấu của Tuấn, Phong có thể nhẹ nhàng di chuyển linh hoạt, mỗi cú đâm, quét của thương đều dễ dàng trúng đích.

Chỉ vài chiêu, chục đầu Trùng Tử đã bị Đỗ Phong một mình gi3t chết, vừa hay tràng cảnh này bị Hoàng và Minh Thái nhìn thấy.

Hai người Hoàng và Minh Thái sau khi thấy Phong chạy lên, cũng dồn dập đuổi theo phía sau.

Vừa lên thang lầu, đập vào mắt hai người là xác người nằm la liệt, giữa hành lang có một người đang đứng giữa đám Trùng Tử múa thương, khiến bọn họ kinh ngạc là lũ Trùng Tử này vậy mà không thể chạm nổi góc áo của người ta.

Tộc độ rất nhanh, nhanh hơn cả lũ trùng!
"Cậu ta là ai?" Hoàng tò mò hướng Minh Thái tra hỏi.

"Tôi không biết, sau khi anh đi, có một con siêu cấp quái vật xuất hiện, một mình nó giết hết lũ trùng! Tôi cứ nghĩ mình sẽ chết, nhưng sau đó thấy cậu ta xuất hiện, đầu quái vật kia cũng biến mất!" Minh Thái giản lược qua cho Hoàng nghe.

Nghe xong lời kể của Minh Thái, Hoàng mới trầm tư nói nhỏ: "có thể đầu quái vật kia đã bị cậu ta đánh cho doạ sợ nên mới bỏ cậu lại!"
"Lúc trước cậu ta tự nhận mình là anh hùng mặt nạ, chuyên môn đi cứu người.

Lúc đó tôi cũng không tin, nhưng lần này tôi thực sự tin rồi.


" Thật sự lúc đó hắn chỉ coi đối là phương có vấn đề, không hề tin tưởng lời nói.

Nhưng hiện tại thấy thân thủ của Đỗ Phong, Minh Thái biết mình nhìn sai rồi, người ta thực là cao thủ a! có thể người này còn là cao nhân mới xuống núi đây, dù sao thế gian thần bí, có nhiều truyền thuyết nói về cổ lão võ học, Đỗ Phong hẳn là một cao thủ võ công ở ẩn, giờ đất nước gặp nguy nên xuống núi giúp người.

Càng nghĩ vậy, Minh Thái càng khâm phục Đỗ Phong.

Người có năng lực, thay vì ích kỉ cầu sinh, người này lại lấy ra để đi cứu người, thật đáng để y tôn trọng.

Phải cho đến khi bọn Trùng Tử bị giết hết, hai người mới tiến lại gần.

"Vũ đâu rồi? Người anh em, nãy cậu lên đây có thấy một thanh niên độ tuổi hai mươi, mặc quân phục không?" Minh Thái tìm xung quanh, không thấy có sự hiện diện của Vũ.

"Có vẻ như cậu ta vẫn ở trên đó!" Đỗ Phong thu thương, hướng về phía trên chỉ tới, vừa rồi hắn nghe thấy phía trên tiếng đóng mạnh cửa, hẳn là người lính tên Vũ đã vào trong phòng trốn lũ Trùng Tử, để bọn này lọt xuống đây giết hại nhóm người này.

Hai người nhanh chóng cầm theo súng hướng thang lầu đi lên, để lại Đỗ Phong một mình nhìn đống xác dưới chân, có cả của người lẫn xác côn trùng nằm chồng chất lên nhau.


Nhìn thấy hai người kia đã đi lên lầu, tiếng súng cũng nổ oanh oanh, Đỗ Phong mới lấy ra xúc tu, hướng những cái xác cắm xuống.

Lần này xác người nhiều lắm, thanh tẩy của Phong cũng phải ra sức hoạt động, công đức từ phía trên đỉnh đầu cũng liên tục phóng xuống thanh tẩy linh hồn Đỗ Phong, khiến thần hồn hắn ngày càng tinh thuần, cô đặc.

Từ cấp độ thần hồn bán linh đã thành công tiến nhập Thần hồn chuẩn cấp linh, hiện tại chỉ có Nhân dạng của hắn là yếu nhất, còn lại chỉ số thần hồn cùng Trùng dạng đều khá mạnh.

"Hiện tại thần hồn của ngươi đã có thể sử dụng một số pháp thuật cấp thấp! Chờ sau khi ngươi bình ổn cả Nhân dạng, đồng bộ cấp bậc.

Ta sẽ truyền thụ cho ngươi chút pháp thuật liên quan tới thần hồn!" Trong thức hải, Bạo Ngược truyền ra tới một câu khiến Đỗ Phong phấn khích không thôi.

Phép thuật a! Nếu có thể sử dụng phép thuật, hắn sẽ có thêm nhiều chiêu thức tấn công địch nhân, tránh việc sử dụng Trùng dạng trước mặt nhân loại.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Kamen Rider Mushi!


Đỗ Phong nhanh chóng đuổi theo hai người lên trên tầng lầu, lũ Trùng Tử vẫn đang điên cuồng từ phía cửa kính của dãy hành lang đã bị phá hỏng từ trước mà chui vào.
Đỗ Phong cất cây thương ra sau, cầm trên tay khẩu M16A4 mà vừa rồi mình lấy được từ lũ học sinh chết yểu.
Dựa vào kinh nghiệm sử dụng súng của Tuấn cùng giác quan được cải tiến của bản thân, Đỗ Phong như một khẩu súng máy liên thanh oanh tạc về phía bọn Trùng Tử.

Mỗi phát đạn đều diệt sát một đầu Trùng Tử, không cuồng loạn xối xả như hai người còn lại.
Hoàng và Minh Thái ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đều kinh hãi không thôi.
Với khả năng bắn bách phát bách trúng như này nếu ở trong quân đội chắc chắn sẽ được coi trọng a, không những thế, riêng khả năng vật lộn, cách đấu ưu việt như vậy chắc chắn tên này có thể chiếm được danh hiệu Binh Vương cũng không ngoa.

Cao thủ ngay cạnh, cao thủ ngay cạnh a!
Trong lòng Hoàng điên cuồng hô hào, hắn cứ nghĩ tiểu đội mình sẽ chết tại đây, không ngờ tới lại có một cao thủ xuất hiện, ra tay cứu giúp, đưa bọn họ từ trong thảm cục trở về nhân sinh, chỉ cần có người này toạ trấn thì sợ gì bọn súc vật này.
Nghĩ thế, Hoàng vui vẻ cầm súng lên bắn, đến khi hết đạn vẫn không biết, cứ đứng vậy như một thằng ngu, phải đến khi bị Minh Thái đánh tỉnh thì hắn mới nhìn lại, quái vật đã bị bọn họ giết sạch từ lúc nào.
Nhìn xác chết lũ trùng la liệt, Minh Thái có chút không tin là mình còn sống đây, phải đưa tay lên véo vào tay đội trưởng mấy lần, khiến Hoàng một bên kêu la oang oảng mới tin là thật.
Trong phòng, Vũ cùng Bá hướng tai ra cửa nghe ngóng, thấy có tiếng súng vang lên, vì vẫn còn sợ hãi họ chưa dám mở cửa ra ngoài.

Phải đến khi tiếng súng ngừng, tiếng Trùng Tử kêu ken két không còn thì bọn họ mới hé mở khe cửa nhìn ra ngoài.
Trước mặt hai người là ba người đang đứng sừng sững giữa dọc hành lang, dưới chân họ là những xác trùng nằm la liệt, máu xanh của chúng chảy dài cả dọc hành lang, mùi tanh tưởi hôi thối bốc nên làm hai người có chút nhăn mặt bịt mũi.
"Thằng nhóc con!!!" Nghe thấy tiếng mở cửa kẽo kẹt, Minh Thái cảnh giác quay lại phía sau nhìn, khi thấy kẻ đến là Vũ không phải quái vật thì hắn mới thở nhẹ một hơi, vui vẻ hô lớn.
Nhìn thấy người anh em kết nghĩa còn sống, Vũ cũng không kìm được xúc động mà hô lớn: "Anh Thái!"
Hai người lao nhanh tới nhau, kẻ tung người hứng.
"Anh thái a!"
"Thằng nhóc a!!"
Khiến Đỗ Phong ở một bên có chút khoé miệng co giật, hai tên này nếu không phải là đồng giới thì có khi đã hoà vào nhau làm một rồi.

Nhưng chợt nhớ tới hình như thời hiện đại người ta không còn kì thị, trái lại còn ưa chuộng LGBT khiến Đỗ Phong có chút sợ hãi, hoa cúc vô thức se thắt lại.
Không phải hắn kì thị hay gì, chỉ đơn giản hắn là trai thẳng a, sợ bị nhóm người này để ý mà thôi.

Còn làm bạn bình thường thì vẫn được, nghe nói những người này khá tốt tính.
Sau một hồi quấn quýt, hai người họ mới rời nhau, Minh Thái hướng về Đỗ Phong giới thiệu.
"Người anh em, giới thiệu với cậu đây là Vũ, một thằng nhóc con cùng tiểu đội tôi!" Minh Thái hào hứng, quay về phía Vũ giới thiệu.

"Nhóc con, đây là anh hùng của chúng ta...!à mà cậu tên là gì, nãy tôi nghe chưa rõ!"
Nhìn thấy Minh Thái ngượng ngùng, Đỗ Phong cũng không trách, bởi từ đầu hắn cũng đâu có giới thiệu tên mình cho họ biết đâu.
"Cứ gọi tôi là kamen rider Mushi hoặc hiệp sĩ mặt nạ cũng được!" Đỗ Phong hướng mọi người mỉm cười.

Lý do Đỗ Phong chọn tên này là vì Mushi trong tiếng nhật có nghĩa là côn trùng, mà dạng biến thân của hắn là dựa trên việc thôn phệ các chủng loại côn trùng khác, sau này dù có diễn hoá cũng là theo hình thái của chúng, không có một chủng loại nhất định như các kamen rider trong phim.
Cũng vì đa phần sức mạnh của hắn là đến từ trùng tộc, nên hắn lấy danh hiệu Mushi làm tên chính của mình, kamen rider đi kèm theo Mushi, Kamen rider Mushi, hiệp sĩ mặt nạ côn trùng.
Vũ và Bá nghe vậy đều có chút buồn cười, thái độ giống hệt với Minh Thái khi trước, nhưng hiện tại Minh Thái lại là ánh mắt tràn đầy kính nể nhìn về phía Phong thầm nghĩ: "Quả nhiên, người này chính là cao thủ ẩn mình trong đời thường, chỉ khi nhân gian xuất hiện hung hiểm, mới rời núi trừ bạo an dân a!"
Còn Hoàng ở bên cạnh lại không hề buồn cười chút nào, bởi vừa rồi từ thân thủ cho đến khả năng sử dụng súng ống của Đỗ Phong, đều mạnh đến hắn phải lác mắt mà nhìn, với cái danh hiệu hiệp sĩ mặt nạ quả thực không xứng với người đàn ông ngay trước mặt này.
Nếu được, Hoàng không tiếc từ ngữ của bản thân mà gọi Đỗ Phong hai tiếng Thần Nhân!
Đúng a! bất chi bất giác Hoàng với Minh Thái đã trở thành fan cuồng của Đỗ Phong, hiện tại hình tượng của hắn trong lòng hai người thật sự không kém hai từ Thần nhân a!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom