Cập nhật mới

Dịch Hệ Thống Xin Xếp Hàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: Hành động hay bất động


Vùng đất trước mắt đều là cát vàng cùng đá vụn tạo thành một sa mạc khổng lồ, mây xám phủ kín nhuộm bầu trời thành một màu âm u, gió lạnh thổi xào xạc, cuốn cát bụi lên rồi rơi xuống mặt đất đầy vắng lặng.

- Nơi này không phải Tiên cảnh mà là Bí cảnh!

Sau khi trải qua một trận hoảng loạn, đến từ ba mươi lăm học viện ưu tú nhất đại lục, ba trăm tên học viên ưu tú chấp nhận sự thực trước mắt.

Dị độ không gian bọn họ tới, không phải phong cảnh ưu mỹ, linh khí đậm đặc Tiên cảnh, nơi các đoàn lính đánh thuê đều rất có thể bị mất mạng, nơi nguy hiểm và vận may cùng tồn tại, Bí cảnh.

- Tại sao lại như vậy?

- Có phải sai sót ở chỗ nào không?

Chẳng phải khi nãy bọn họ đi vào từ lối vào Tiên cảnh sao?

Tại sao lại đi vào Bí cảnh

Vấn đề ở chỗ nào vậy?

Phần lớn những người trẻ đều có tâm hồn mạo hiểm, dù ít dù nhiều cũng đã một lần mơ mộng mình là thợ săn, cùng một nhóm bạn chung chí hướng lưu lại những bước chân truyền thuyết khắp thế giới.

Nhưng những mơ ước đó cho tới bây giờ đều là tưởng tượng xa xôi, ít nhất mười năm sau cũng chưa chắc đã thực hiện được

Dựa vào thực lực bọn hắn bây giờ, Bí cảnh không phải là một nơi để mạo hiểm mà là một cơn ác mộng kinh khủng.

- Nhất định có sai sót ở đâu đó, chả lẽ, chả lẽ lối vào Bí cảnh và lối vào tiên cảnh đổi chỗ cho nhau? Linh Năng hiện hội sẽ sớm phát hiện ra chuyện này, nhất định sẽ phái người tới cứu chúng ta!

- Cứu? Tỉnh lại đi, ngươi không biết mỗi ngày lối vào Dị Độ Không Gian chỉ mở một lần? Chờ người bên ngoài tới cứu, ít nhất phải ngày mai!

- Vậy thì chờ một ngày! Chúng ta ở đây chờ một ngày, nếu không chạy loạn chắc sẽ không bị làm sao.

- Không, ta cảm thấy chúng ta nên đi tìm cửa ra, các ngươi đừng quên, thời gian linh khí dư thừa chỉ tồn tại một ngày mỗi tháng, qua hôm nay, chúng ta phải chờ đến tháng sau, tháng sau chưa chắc chúng ta đã có giấy phép hành nghề, chúng ta hẳn mau chóng rời khỏi nơi này, đi tìm tiên cảnh! Còn nữa, bí cảnh không đáng sợ như ngươi tưởng tượng với lại chúng ta có ba trăm người sợ cái quái gì?

Những học viên này đa số còn rất trẻ, đột nhiên gặp biến cố như vậy, quả thật rất khó trấn định lại, nhất thời xung quanh tràn ngập tiếng huyên náo.

Dưới cục diện như vậy rất cần một người đứng ra chủ trì cục diện.

- Các vị, có thể yên tĩnh nghe bổn thái tử nói một câu được không?

Lý Tĩnh Vũ đứng dậy.

Vị thái tử đến từ nước Thịnh Đường này chưa chắc có đủ thực lực lãnh đạo mọi người, nhưng hắn lại có một cái tâm để trở thành lãnh tụ.

Dĩ nhiên, lấy thân phận tôn quý của hắn quả thật cũng đủ để mọi người bình tĩnh lại.

Thanh âm huyên náo dần dần yếu bớt, chỉ còn lại tiếng xì xào bàn tán, đại đa số mọi người chuyển dời ánh mắt lên thân Lý Tĩnh Vũ.

Mắt hắn nhìn quanh mọi người, lớn tiếng nói:

- Tin tưởng các vị đối với Bí cảnh cũng có một vài hiểu biết nhưng số người thực sự đã tiến vào Bí cảnh thì chẳng có mấy người. Bổn thái tử, đã từng đi qua Bí cảnh! Dĩ nhiên... Lần đó là đi theo phụ vương, dưới sự bảo vệ của cảnh giới Đại Đế thì giống như đi du lịch, an toàn tuyệt đối.

- Nhưng ít ra, bổn thái tử đã từng tiếp xúc với Bí cảnh, hiểu biết về nó hơn xa mọi người. Xem ra mặc dù bí cảnh nguy hiểm nhưng cũng không như mọi người suy nghĩ. Mặc dù có chút ma vật cường đại chúng ta không thể đối kháng nhưng xác suất gặp phải không cao, nếu không chạy loạn khắp nơi, chúng ta sẽ tuyệt đối an toàn.

- Nhưng mà, bên trong Bí cảnh chưa từng có sự an toàn tuyệt đối. Ma vật chỉ là một trong những mối nguy hiểm, hoàn cảnh so với ma vật có lẽ còn nguy hiểm hơn! Nhân loại không thể dự đoán được sự biến của hoàn cảnh Bí cảnh, hơn nữa không biết bao nhiêu đoàn linh đánh thuê lão làng đã phải ăn trái đắng vì hoàn cảnh biến hóa! Các vị, chúng ta hiện đang ở trong sa mạc Gobi, cũng không ai biết lúc nào sẽ nổi lên một trận bão cát, cũng không ai biết ban đêm ở sa mạc sẽ lạnh thấu xương như thế nào! Cho nên ngồi yên một chỗ sẽ không an toàn.

Những lời dài dòng này cảu hắn đã khiến cho câu nói trước đó "Để bổn thái tử nói một câu" như một cái rắm, nhưng nghe qua cũng có đạo lý, đủ để mọi người động tâm.

Lập tức có người lớn tiếng hỏi:

- Di chuyển sẽ gặp phải ma vật nhưng không rời đi lại có thể gặp phải bão cát, rốt cục chúng ta nên làm cái gì? Lý thái tử, ngươi cho chúng ta một phương án đi!

Lý Tĩnh Vũ ho nhẹ một tiếng, nói:

- Phương án... Bổn thái tử tạm thời còn chưa có, cho nên mới muốn cùng các vị tiến hành thảo luận! Ta hy vọng mọi người có thể tỉnh táo để phân tích mà không phải là ngươi nói một ta cãi lại hai.

Lời vừa nói ra, nhất thời vang lên từng tiếng hít hà, không có phương án cùng kết luận thì những lời kia chỉ là nói nhảm.

Sắc mặt Lý Tĩnh Vũ khó coi, trầm giọng nói:

- Bổn Thái tử chỉ là không muốn khăng khăng làm theo ý mình, muốn thương nghị cùng mọi người, cho nên mới không kết luận bừa! Ta hy vọng các vị có thể yên tĩnh một chút, nếu như có ý kiến cùng phương án gì thì có thể nói ra để mọi người cùng nhau thảo luận.

- Rốt cuộc là ở lại chỗ này chờ cứu viện hay là mạo hiểm đi tìm cửa ra, tốt nhất có thể tiếp thu ý kiến hữu ích, thảo luận ra một phương án phục chúng mà không đến nỗi bởi vì cãi nhau mà chia thành phe phái.

Lời sau cùng của hắn khiến mọi người yên tĩnh lại một lần nữa.

Xuất hiện những ý kiến trái chiều lại không có người mạnh mẽ đứng ra quyết đoán, rất có thể một đoàn đội sẽ bị tan đàn xẻ nghé.

Mặc dù ba trăm học viên đến từ quốc gia, học viện khác nhau, không tính là một đoàn đội nhưng ở trong Bí cảnh tràn đầy nguy hiểm, nhiều người lực lớn, số lượng là sức mạnh vĩnh viễn là một đạo lý quyết định.

Cũng không ai hi vọng vì ý kiến khác nhau mà 300 người chia thành hai đội, như vậy chẳng khác gì hạ tỉ lệ sống sót của mình đi một nửa.

Dưới cục diện này, bàn luận là một điều cần thiết.

- Hành động lúc nào cũng tốt hơn bất động.

Một thanh niên tóc ngắn cõng theo một cây thương dài bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Bởi vì thanh niên đó là Augustine, thiên tài được năm nước công nhận có thiên phú nhất trong vòng năm mươi năm qua.

Ba trăm người trừ thiếu niên trà trộn vào (Thẩm Phong), không ai không biết Augustine.

Có thể nói, bàn về thân phận tôn quý thì Đào Lệ Ti và Lý Tĩnh Vũ có quyền lên tiếng nhất.

Nhưng nếu bàn về danh vọng, thực lực, về tư cách lãnh đạo, Augustine hoàn toàn xứng đáng.

Cho nên, Augustine mở miệng nói chuyện, so với những người khác có trọng lượng hơn nhiều.

Đón lấy ánh mắt mọi người, mặt hắn không chút thay đổi nói:

- Đừng quên, Tiên cảnh, Bí cảnh, Ma cảnh tương thông, chỉ cần tìm được lối đi, chúng ta có thể trực tiếp từ Bí cảnh tiến vào Tiên cảnh, ngược lại, Tiên cảnh cũng có thể đi thông qua Bí cảnh. Theo ta thấy, uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta không phải là ma vật, cũng không phải hoàn cảnh, mà là... những thứ vốn nên ở bí cảnh lúc này lại ở tiên cảnh làm thợ săn, chính xác mà nói thì là bọn chúng muốn săn... người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: Ai là người lãnh đạo


Trong bí cảnh, "Thợ săn thợ săn" là sự tích chẳng lạ lùng gì, hai chữ "Thợ săn" phía trước là danh từ, hai chữ sau lại là động từ.

Ý là, một số thợ săn mất hết nhân tính chuyên môn săn giết nhân loại, cướp đoạt những bí bảo và của cải của người khác, dù sao so với việc chống lại ma vật có thể nguy hiểm đến tính mạng, săn giết nhân loại là con đường phát tài an toàn hơn nhiều.

Trong bí cảnh, nhân loại không bị pháp luật ràng buộc, so với ma vật còn đáng sợ hơn.

Augustine nói ra để mọi người ý thức được sự uy hiếp mà bọn họ cần phải đối mặt, không chỉ có ma vật và hoàn cảnh, mà còn có những thợ săn từ Tiên cảnh đi lên.

Lý Tĩnh Vũ không ủng hộ lời nói này, hắn bật cười nói:

- Augustine, ngươi không cảm giác mình quá lo bò trắng răng sao? Trên đại lục, xác thực có lưu hành sự tích ‘thợ săn thợ săn’, nhưng câu nói này có ý nghĩa ban đầu là các lão thợ săn cảnh báo những thợ săn mới vào nghề, đừng dễ tin tưởng vào người xa lạ khi tiến vào bí cảnh, giống như cha mẹ không muốn con cái đi ra đường, nên biên một ít cố sự ma quỷ để dọa bọn nhóc vậy thôi. Trên thực tế, thợ săn thợ săn không phải là luật rừng trong bí cảnh, chẳng qua chỉ một ít tội phạm bí quá hóa liều thôi.

- Thành thị có trị an tốt thế nào đều có tội phạm, huống chi trong bí cảnh chẳng có cảnh sát hay giám sát nào quản cả. Các ngươi đừng quên, chúng ta không phải người bình thường, chúng ta là học sinh ưu tú nhất từ các học viện, có mấy người là người thừa kế danh môn thế gia, thậm chí còn có Thái tử và Công chúa, ngươi cảm thấy, những thợ săn kia sẽ ngốc đến nổi ra tay với chúng ta sao? Không có giặc cướp sẽ chọn Bộ quốc phòng ra tay, dù thợ săn tham lam nhất cũng không dám động thủ với chúng ta, vì sau lưng chúng ta, có ba mươi lăm học viện, mấy chục danh môn thế gia, hoàng thất Thịnh Đường Quốc và Tinh Diệu Quốc, cùng hai vị cường giả Đại Đế cảnh!

- Bình tĩnh mà nói, dù thật sự có thợ săn hoặc đoàn lính đánh thuê mất trí, chúng ta có hơn 300 người, nhân số chiếm ưu thế, có gì phải sợ?

Lời nói của Lý Tĩnh Vũ nhất thời trấn an không ít học sinh nhát gan, nhiều người nhìn hắn với ánh mắt cảm kích.

Lý Tĩnh Vũ liếc Augustine một chút, trong lòng có chút đắc ý.

Khi một đoàn đội gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm, ai có thể nắm quyền lên tiếng, trở thành người lãnh đạo, người đó có thể đứng ở vị trí an toàn nhất.

Theo Lý Tĩnh Vũ, trong 300 người ở đây, người có tư cách nhất trở thành lãnh đạo, chỉ có hắn, công chúa Đào Lệ Ti và Augustine tiếng tăm cao nhất.

Tính cách công chúa Đào Lệ Ti, định trước nàng sẽ không chủ động tranh đoạt vị trí lãnh đạo.

Bởi vậy, người duy nhất có thể cạnh tranh cùng hắn, chỉ có Augustine.

Lý Tĩnh Vũ vẫn còn chút bận tâm Augustine sẽ trở thành chướng ngại trong cuộc tranh giành người lãnh đạo với hắn, Augustine bất luận thực lực hay độ hot thì không cần phải bàn, đều vượt xa hắn.

Nhưng lần phát biểu này của Augustine, khiến Lý Tĩnh Vũ suýt chút nữa cười ra tiếng.

Sự uy hiếp lớn nhất là thợ săn? Luận điểm quá hoang đường, quá dễ bác bỏ.

Xem ra Augustine hữu dũng vô mưu, có sức mạnh nhưng mà không có đầu óc.

- Thái Tử điện hạ, ngươi làm ta có hơi thất vọng.

Đúng lúc này, Augustine nhàn nhạt nhìn Lý Tĩnh Vũ, lắc đầu nói:

- Ta không ngờ, ngươi là một thái tử ngây thơ đến vậy.

Vẻ mặt Lý Tĩnh Vũ nhất thời cứng lại, hắn không nghĩ rằng Augustine ngược lại giễu cợt hắn, hắn ta lấy dũng khí ở đâu?

Lý Tĩnh Vũ khóe miệng hơi co quắp một cái, trong lòng tức giận, nhưng vì muốn duy trì phong độ, vẫn khách khí hỏi:

- Không biết bản Thái tử ngây thơ chỗ nào, để cho ngươi thất vọng?

Augustine nói:

- Thái Tử điện hạ, ngươi có từng suy nghĩ qua, tại sao lối vào Tiên cảnh lại biến thành Bí cảnh?

Lý Tĩnh Vũ trầm mặc trong chốc lát, trả lời:

- Bản Thái tử cho rằng đây không phải là sự cố do người gây ra, vấn đề nằm ở bản thân Quái Vật Tiên Cảnh.

Augustine nhíu mày:

- Quái Vật Tiên Cảnh tồn tại lâu như vậy, chưa từng xuất hiện tình huống như thế, tại sao đến khi chúng ta tiến vào mới xảy ra vấn đề?

Lý Tĩnh Vũ kỳ quái hỏi:

- Số phận đã định, Quái Vật Tiên Cảnh muốn xảy ra vấn đề, thì nó xảy ra thôi, ở đâu ra lí do? Ngươi hỏi bản Thái tử, bản Thái tử hỏi ai?

- Ngây thơ.

Augustine mặt đầy thất vọng, nói:

- Thái Tử điện hạ, ngươi không nghĩ tới khả năng thứ ba à? Hay là, ngươi chỉ là khờ dại chỉ muốn trốn tránh hiện thực?

Lý Tĩnh Vũ thẹn quá hóa giận:

- Ngươi một mực nói bản Thái tử ngây thơ, bản Thái tử ngây thơ ở đâu? Ngươi cứ việc nói thẳng!

Augustine quay đầu nhìn mọi người, than nhẹ một tiếng, nói:

- Các vị, trên thực tế, tình huống rất có thể đáng sợ hơn so với tưởng tượng của các ngươi, có lẽ có người đoán được, nhưng lại trốn tránh khả năng kia mà thôi, nhưng bất luận tình huống gay go cỡ nào, chúng ta chung quy vẫn phải đối mặt với hiện thực.

- Tại sao? Lối vào Tiên cảnh biến thành lối vào Bí cảnh? Dưới cái nhìn của ta, không phải sự cố, cũng không phải Quái Vật Tiên Cảnh xảy ra vấn đề, mà là âm mưu của một tổ chức hắc ám nào đó! Chúng ta sẽ xuất hiện ở đây, là có người đã trù tính sẵn, là tổ chức hoặc một thế lực nào đó, muốn săn giết chúng ta! Bởi vì chúng ta là những học sinh ưu tú nhất của tất cả học viện trên đại lục, đến từ mỗi thế gia, đến từ hoàng thất, vì lẽ đó, ván cờ này mới có thể được bố trí to lớn như thế. Nếu như ta không đoán sai, những thợ săn kia đang ở Tiên cảnh, sắp đến bí cảnh rồi!

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, bọn học sinh vừa được vỗ về yên xuống liền hoảng loạn trở lại.

Lý Tĩnh Vũ quýnh lên, hắn ý thức được Augustine muốn tranh cướp vị trí người lãnh đạo, chỉ là hai người họ sử dụng hai phương pháp khác nhau. Hắn thì nỗ lực trấn an bọn học sinh, để bọn họ sinh ra cảm giác quy thuận, còn Augustine lại gây nên sự hoảng loạn, để bọn họ chỉ có thể ỷ lại cường giả.

- Lời ngươi nói đều là suy đoán cá nhân, không có bất kỳ chứng cớ nào!

Lý Tĩnh Vũ gấp gáp hỏi, hắn đương nhiên không thể để Augustine thực hiện âm mưu!

Augustine cười lạnh:

- Thái Tử điện hạ chẳng lẽ không biết lo trước tính sau? Nếu như sự thực đúng như ta nói, sẽ có một trận săn giết chúng ta, vậy chúng ta nếu theo như lời Thái Tử điện hạ từng nói, đi tìm lối ra hoặc đường nối giữa Bí cảnh với Tiên cảnh, nếu gặp phải những sát thủ kia, không phải tự mình đào hố chôn mình sao? Dưới cái nhìn của ta, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nhưng cũng không thể tiến về phía Tiên cảnh, chúng ta cần tìm một chỗ ẩn đi, mai phục, sau đó phản kích!

Lý Tĩnh Vũ trầm giọng nói:

- Nhưng nếu như suy đoán của ngươi là sai lầm, chúng ta không đi Tiên cảnh, sẽ bỏ qua hết những linh khí Tiên cảnh trong hôm nay!

...

...

Augustine và Lý Tĩnh Vũ tranh luận, những học sinh không có chủ kiến đang nghiêm túc lắng nghe, suy nghĩ nên theo quan điểm của người nào.

Lý Tĩnh Vũ không ngừng động viên mọi người, nhưng lại không đáng tin cho lắm.

Những âm mưu Augustine đã bàn, tựa hồ rất có tầm nhìn, nhưng quan điểm của hắn làm những kẻ nhát gan chống cự theo bản năng.

Một hồi tranh cướp vị trí "Người lãnh đạo", để rồi cuối cùng chia thành hai phái, may là không có người khác gia nhập cuộc tranh luận này, nếu không thì ý nghĩ lại càng thêm phân tán.

Công chúa Đào Lệ Ti và mọi người Tinh Không học viện thì ở giữa, công chúa Đào Lệ Ti vẫn giữ yên lặng, không tham gia tranh luận, dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình.

Thẩm Phong và Đại Vũ đứng ở phía ngoài xa nhất, không coi ai ra gì, trò chuyện với nhau, đối với việc hai tên kia tranh đấu gay gắt, không quan tâm chút nào.

Khác với những tên học sinh nhát gan kia, bất kể là công chúa Đào Lệ Ti hay Thẩm Phong, đều là người có chủ kiến, Lý Tĩnh Vũ và Augustine ai trở thành người lãnh đạo, đối với bọn họ không có có ảnh hưởng, có thể quyết định bước kế tiếp đi hướng nào, chỉ có chính ý chí của bọn họ mà thôi.

Vị trí người lãnh đạo, Đào Lệ Ti không quan tâm chút nào, Thẩm Phong lại càng lười quản tới, làm một tên thường dân có thể tùy tiện thì tùy tiện, làm gì còn ước mơ trở thành một thủ lĩnh Anh Minh Thần Võ lãnh đạo mọi người đi ra khốn cảnh làm gì chứ?

Thẩm Phong chỉ quan tâm an nguy chính mình và tiểu thiên sứ, không đúng, vừa rồi thu "Phí cảm tạ" của Tiết Thịnh nữa, nên hắn nhân tiện còn phải bảo vệ an toàn cho công chúa kia.

- Haizz, phí cảm tạ này hơi ít rồi!

Thẩm Phong rất hối hận, hắn tưởng trong tiên cảnh không có nguy hiểm gì, chỉ là công tác bề ngoài, lại không nghĩ rằng bọn họ bị vây trong Bí cảnh, tựa hồ còn phải đối mặt âm mưu của thế lực nào đó mình chưa biết đến, suy nghĩ một chút, Tiết Thịnh vẫn đúng là có dự kiến từ trước.

Bảo vệ công chúa, quá cực khổ rồi, mà ông ta chỉ đưa một trăm vạn và một bộ trang bị tinh xảo làm thù lao, thiệt thòi quá!

Sàn sạt..

Thẩm Phong đột nhiên nghe thấy tiếng động sàn sạt lạ, thanh âm kia rất nhẹ, rất xa, nhưng rất chói tai, giống như có vật gì đang qua lại trong đất cát, phát ra tiếng ma sát cùng sỏi đá.

Không phải ảo giác.

Thẩm Phong vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, phát hiện âm thanh càng ngày càng gần, hắn vội vã quay đầu nhìn lại, liền thấy phía xa, trên sa mạc nổi lên một đạo cuộn sóng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hướng về chỗ này.

Cuộn sóng kia không cao, nhiều nhất chỉ tới đầu gối, không có gì uy hiếp, nhưng Thẩm Phong lại đột nhiên phát hiện ra, bên trong đất cát màu vàng có thể thấy được một vệt màu nâu xám, tựa hồ dưới sa mạc ẩn giấu một sinh vật gì đó, hướng tới đây với tốc độ khủng bố.

Mà hết thảy điều này, chưa tới nửa giây.

- Cẩn thận!

Đồng tử Thẩm Phong co lại, lên tiếng hô to.

Nhưng tiếng "Cẩn thận" này vẫn còn chậm một chút.

Phốc!

Sỏi đá đột nhiên như suối phun nhấc lên, một bóng đen to lớn từ dưới mặt đất nhảy ra, một nữ học sinh đứng ở biên giới, như hoa si nhìn chằm chằm Lý Thái tử còn chưa kịp phản ứng, đã bị bóng đen kia kéo ra ngoài.

- A!

Nữ học sinh kia phát ra tiếng thét chói tai, nhưng nháy mắt liền im bặt.

Mọi người chỉ kịp quay đầu nhìn lại, bóng đen bỗng nhiên nhảy ra kia đã kéo nữ học sinh chui vào trong sa mạc, sỏi đá bên trong xông về phương xa với tốc độ kinh người.

Tất cả diễn biến chỉ trong nửa giây, một sinh mệnh hoạt bát cứ như vậy bị sinh vật không biết tên kéo đi rồi, đa số mọi người chưa thấy rõ bóng đen kia rốt cuộc cái gì.

Cả người Thẩm Phong rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh, thân thể cứng ngắc tại chỗ, hắn đã phát hiện bóng đen, nhưng căn bản không kịp cứu viện.

Nhưng lúc bóng đen kéo nữ sinh kia đi, hắn ngờ ngợ nhìn thấy bộ mặt của nó.

Giống như một con cá mập màu nâu xám!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: Bọn chúng tới rồi


Thánh Học thành, trên tầng cao nhất của học viện Thanh Long, một gốc cây đại thụ mọc lộ thiên, nhô ra cửa sổ, dây leo quấn quanh như rồng cuốn, ngọn cây rẽ làm hai nhánh, giống như sừng rồng, cho nên được đặt tên là Long Giác Thụ.

Trên một cành cây có một lão già áo xám ngồi xếp bằng, bất động.

Bạch bạch bạch...

Tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang truyền tới, sau mấy hơi thở, một bảo an mặc đồng phục đi ra.

Hắn thở hổn hển, cứ như là một hơi leo lên tầng cao nhất mà không nghỉ ngơi.

Lão già áo xám chậm rãi mở mắt, khóe mắt đầy nếp nhăn, tuy nhiên đôi mắt không hề có vẻ đục ngầu, ngược lại mang theo một tia hung ác.

- Chuyện đã làm xong?

Lão già áo xám thấp giọng hỏi, thanh âm già nua khàn khàn, tựa hồ còn có chút bệnh hoạn.

Thần thái người thanh niên cung kính, trong ánh mắt mơ hồ có vẻ sợ hãi, nói:

- Đã theo tiền bối phân phó, dùng trận pháp của ngài đặt lên hai cánh cửa, bây giờ, những học viên từ những học viện kia đã tiến vào Bí cảnh.

- Rất tốt.

Lão già áo xám hung ác cười một tiếng, nói:

- Sát thủ đâu? Đã sắp xếp xong xuôi?

Thanh niên gật đầu nói:

- Tiền bối yên tâm, tổ chức phái một tên sát thủ cấp A cùng hơn mười tên sát thủ cấp B, săn giết những học sinh kia chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, ngày mai, tin tử của Lý Tĩnh Vũ và Đào Lệ Ti nhất định sẽ náo động năm nước.

- Ha ha ha! Vậy thì tốt, vậy thì tốt!

Lão già áo xám ngửa đầu cười lên, tiếng cười khàn khàn vậy mà khiếp người, hắn lẩm bẩm:

- Khổng sư huynh, Khổng sư huynh! Thái tử Thịnh Đường quốc và công chúa Tinh Diệu quốc chết ở chỗ ngươi, việc lớn như thế này ngươi đảm nhiệm như thế nào đây? Lửa giận của Lý Thế Đường với Khải Tát Đại Đế ngươi sẽ hạ hỏa như thế nào? Tuy ngươi là sư huynh đồng môn của ta nhưng tình cảnh lại khác biệt trời vực, cũng nên để cho sư đệ của ngươi ra mặt, nhướn mày, phun ra cái khẩu khí này!

Lão già áo xám cười như điên, giơ hai tay lên vỗ vỗ.

Chỉ thấy một sợi xích đen từ trên cây rơi xuống, xuyên qua xương sống lão già, đem hắn giam cầm ở ngọn cây, nhìn qua mà giật mình kinh hãi.

Thanh niên liếc thấy một màn này, nhất thời trong lòng rùng mình, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.

- Tiền bối, ước định của ngài và tổ chức...

Thanh niên nuốt nước miếng một cái, lấy dũng khí nói.

- Yên tâm.

Lão già thu hồi nụ cười, lạnh lùng nói:

- Đợi chuyện thành công, thù lao lão phu hứa trả cho các ngươi sẽ không thiểu một cắc.

- Đa tạ tiền bối!

Thanh niên hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Vậy vãn bối xin cáo từ trước.

Ánh mắt lạnh như băng mơ hồ đảo qua trên người thanh niên, thoáng qua một tia sát ý nhưng lại giấu đi.

- Ở lại bồi lão phu trò chuyện một hồi. Nhiều năm như vậy, người có tư cách lên tầng này cũng không nhiều, đều là đệ tử của lão thất phu, nhưng lại có lòng lang dạ soái. Chỉ có tiểu tử ngươi hợp mắt lão phu.

Thanh niên cúi đầu, khóe miệng co quắp một cái.

- Chi bằng, cùng ta trò chuyện một chút?

Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe vang lên.

Lão già áo xám cùng thanh niên giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy trước của xuất hiện một thiếu nữ mặc áo bào rộng che khuất dung nhan.

Thiếu nữ nhẹ giọng nói:

- Trận pháp ảo thuật mà hai ngươi nói kia, có thể nói rõ cho ta một chút được không?

Lão già lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai!?

Thiếu nữ cúi đầu, nói:

- Học viện nữ sinh Diễm Nguyệt, đây là học viện mà ta đã tặng sách, các học viên trong đó đều là con dân của ta, các ngươi... Hình như các ngươi đã làm chuyện không tốt lành gì?

Con dân?

Lão già áo xám khẽ cau mày, nhớ ra cái gì đó, con ngươi co rút một cái, "Ngươi là... "

Thiếu nữ ngẩng đầu, nón áo rơi xuống, một đôi mắt màu hổ phách lộ ra, nàng nhàn nhạt nhìn lão già áo xám một cái.

Lão già từ phía trên ngã xuống, đụng một tiếng té trên sàn nhà, xiềng xích loang lổ vết rỉ theo đó cũng rơi xuống. Hắn như bị một ngọn núi lớn đè lên, nằm rạp trên đất, mặt đầy dữ tợn, nhưng không thể động đậy!

Trong miệng hắn vang lên hai tiếng đầy tuyệt vọng..

-... Nữ... đế...

...

...

- Chết rồi... Là Chu Mai đến từ học viện nữ sinh Diễm Nguyệt.

Thanh âm Lý Tĩnh Vũ trầm thống, thấp giọng nói:

- Thậm chí chúng ta còn không nhìn thấy thứ đã giết nàng.

Sa mạc hoang vu, trên mặt mọi người đều một vẻ bi thương, vô luận là thương tâm thật hay thỏ tử hồ bi (một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ), biến cố xuất hiện đột ngột cùng sự tử vong của học viên Chu Mai kia cũng khiến cho cả vùng sa mạc lâm vào không khí trầm thống.

- Nàng mới mười sáu tuổi mà thôi!

Một thanh âm sụt sùi vang lên. Một cô gái với mái tóc màu vàng đất, bi thống nói:

- Chúng ta vừa mới cùng nhau ăn bữa sáng xong, mới vừa rồi, nàng vẫn còn ở bên tai ta, xấu hổ mà dũng cảm bày tỏ hết tâm tư tình cảm của cô bé mới lớn với ta, nàng chia sẻ ước mơ về tình yêu, nàng còn chưa kịp hưởng thụ những điều đó, nàng... Chu Mai, cứ như vậy mà chết sao?

Cô gái tóc vàng tên là Kiều Thanh Vi, trong chuyến đi đến Tiên cảnh lần này, nàng đảm nhiệm đội trưởng của học viện Diễm Nguyệt.

Kiều Thanh Vi không có cách nào duy trì vẻ kiên cường như những ngày trước đó, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt dần dần trở nên đờ đẫn, đứa em gái tốt nhất của nàng, tối hôm qua còn thức trắng đêm nói chuyện trời chuyện đất, cứ như vậy vĩnh biệt thế gian.

Cho dù nàng vẫn còn một tia hy vọng yếu ớt, nhưng cũng biết, khi bị cái thứ kia kéo xuống đi, lôi về phương xa, căn bản không còn bất kỳ hy vọng sống nào.

Bên cạnh nàng còn có sáu bảy nữ sinh mặc đồng phục giống nhau ngồi khóc tỉ tê, các nàng đều là nữ sinh học viện Diễm Nguyệt, tuy không có giao tình gì nhiều với Chu Mai, nhưng cũng không khỏi bàng hoàng. Tại sao một cô bé thiện lương, xinh đẹp như vậy lại chết chứ?.

Nàng vẫn đang đứng cạnh mọi người, bỗng nhiên bóng đen kia xuất hiện, cách các nàng gần trong gang tấc, nhưng không ai kịp phản ứng, không có ai tới ngăn con quái vật kéo Chu Mai đi.

Các nàng cách gần như vậy, lại không thể cứu được.

Trong lòng vừa đau vừa buồn, nhưng lại có một tia vui mừng vì đã sống sót sau tai nạn, vui mừng bóng đen kia lựa chọn mục tiêu không phải các nàng, mâu thuẫn trong lòng, khiến cho các cô gái cảm thấy xấu hổ.

- Các ngươi ai thấy rõ?

Đột nhiên Kiều Thanh Vi lau nước mắt, ánh mắt lạnh như băng mà kiên quyết, nàng nhìn về phía mọi người trầm mặc, trầm giọng nói:

- Con quái vật kia cuối cùng là loại gì?

Mọi người trố mắt nhìn nhau, quái vật kia xuất hiện và biến mất quá nhanh, nên không ai thấy rõ được hình dáng cùng các chi tiết khác của nó.

- Là một con cá mập.

Ngoài trừ Thẩm Phong.

Thẩm Phong nghe tiếng xào xạc, chẳng biết tại sao, hắn còn dự cảm được vị trí con quái vật chồm ra, trong nháy mắt đó, mặc dù nó nhanh chóng biến mất nhưng hắn vẫn nhìn rõ đến từng chi tiết.

- Cá mập?

Lý Tĩnh Vũ mặt đầy kinh ngạc nói:

- Vị huynh đệ này, nơi này chính là sa mạc, làm thế nào xuất hiện cá mập?

Thẩm Phong không để ý đến mọi người đang cả kinh, mở miệng nói:

- Da thịt màu nâu xám, vảy ánh lên như kim loại, nhìn qua cực kỳ cứng rắn, vây lưng rất nhỏ, giống như cương đao, thân hình không khác hổ báo là bao, răng có màu vàng đất, giống như cát sỏi đúc thành, nhát cắn của nó không thể xé đôi thân thể nên mới kéo vào trong lòng đất.

Lần tự thuật cặn kẽ này làm mọi người kinh hãi, Lý Tĩnh Vũ nghi ngờ nói:

- Làm sao ngươi biết cặn kẽ như thế?

- Nhãn lực tốt thôi.

Thẩm Phong nhún vai một cái, cũng không giải thích gì thêm.

- Ta nhớ ngươi.

Kiều xanh vi bỗng nhiên nói:

- Vừa nãy là ngươi lên tiếng nhắc mọi người cẩn thận?

Thẩm Phong gật đầu một cái, nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi, ta phát hiện quá muộn.

Lời vừa nói ra, mọi người đều cúi đầu, căn bản bọn họ cũng không hề cảnh giác với nguy hiểm.

Kiều Thanh Vi lắc đầu một cái, cũng không có được đà lấn tới đổ lỗi cho Thẩm Phong, ngược lại thành khẩn nói một tiếng:

- Cảm ơn.

Kiều Thanh Vi nói xong, bỗng nhiên xoay người nhìn về hướng Chu Mai bị kéo đi, dứt khoát tiến về phía trước.

Mọi người thấy hành động của nàng, cũng đã ý thức được cái gì đó.

- Kiều học tỷ, tỷ muốn đi đâu!?

Một nữ sinh học viện Diễm Nguyệt kinh hô.

- Báo thù.

Ánh mắt Kiều Thanh Vi kiên quyết, lạnh lùng phun ra hai chữ.

- Không được!

Lý Tĩnh Vũ bước lên ngăn cản, trầm giọng nói:

- Chúng ta không biết quái vật kia gì, cũng không biết nó ở nơi nào, càng không biết nó có đồng bọn hay không, đường đột đi báo thù, quá nguy hiểm!

Kiều Thanh Vi khẽ cau mày, trầm giọng nói:

- Tránh ra, một mình ta đi!

Sắc mặt Lý Tĩnh Vũ biến đổi, trầm giọng nói:

- Một mình ngươi, đó là đi chịu chết!

Ánh mắt Kiều Thanh Vi hiện lên vẻ kiên quyết, kiên định nói:

- Tránh ra.

Lý Tĩnh Vũ mắt đối mắt với nàng, miệng hơi há, nhưng lại không nói ra được câu nào.

- Không cần đi.

Thẩm Phong đột nhiên lên tiếng,

- Nó tới rồi!

Một lần nữa hắn nghe thấy một âm thanh xào xạc.

Lần này, không chỉ mình Thẩm Phong nghe thấy, bởi âm thanh lần này to hơn, chói tai hơn, như dây đàn đứt, sấm chớp vang dội.

Mặt đất hơi chấn động, mọi người kinh hoàng đưa ánh mắt về phía xuất hiện thanh âm, tất cả đờ đẫn.

- Không, là bọn chúng tới rồi.

Mênh mông bãi cát vàng, cát sỏi cuốn lên thành sóng lớn, từ đường chân trời cuốn tới, giống như biển gầm đánh tới.

Qua làn bụi có thể thấy loáng thoáng những cái vây vàng phản xạ lại ánh sáng, phá vỡ mặt đất, xông đến

Một, hai, ba, bốn...

Mười mấy con cá mập xuất hiện trên sa mạc, bọn chúng có vẻ thèm ăn cùng cực, hung mãnh xông tới chỗ bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: Một kiếm chém đầu cá!


Trên sa mạc nhấc lên một cơn sóng cát cao mấy thước, giống như biển gầm cuốn tới, từng đạo từng đạo trạng như cương đao theo sóng cát kéo tới, dưới những khe hở dưới đất ở xa xa, có thể thấy được từng mảng vảy cá màu nâu xám.

Đầu con cá mập khổng lồ đột nhiên búng lên cao, giống như một con cá heo quay trong không khí, rồi đột nhiên rơi xuống, bắn tung tóe cát bụi.

Mọi người rốt cục thấy rõ dáng dấp con cá mập khổng lồ, ánh mắt nhất thời dại ra.

Thì ra, trong sa mạc thật sự có cá mập, thiếu niên kia không có nói xằng bậy.

Không, nói đúng hơn, mỗi lời nói của hắn đều là sự thật, da màu nâu xám, vảy hiện màu sắc kim loại, nhìn qua cực kỳ cứng rắn, vây lưng rất nhỏ, giống như cương đao... Những chi tiết quá chính xác.

Chỉ có điều, con cá mập dẫn đầu này thật sự quá lớn, lớn hơn những con khác tầm vài vòng.

Chỉ mỗi con này thôi đã đủ doạ người, mà sau đó còn theo mấy chục con cá mập da nâu xám, khác nào thiên quân vạn mã, bơi nhanh mà đến, khí thế hung hăng.

Bên trong Bí cảnh, ma vật tộc vĩnh viễn là sự tồn tại không nên trêu chọc nhất, bọn họ đều biết việc này.

Đó là kinh nghiệm xương máu đúc kết từ lời kể trong sách, từ dân gian truyền lưu, hay từ những trưởng bối khi giáo huấn bọn hắn, đều đầy đủ sâu sắc, cho dù cho bọn họ mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám đụng vào bầy cá mập này.

Mặc kệ ngươi trêu hay không trêu chúng, chúng nó vẫn giết tới.

Nhất định là con cá mập vừa nãy kéo Chu Mai đi đã khoe khoang với mấy con còn lại về "thức ăn mới mẻ, chia sẻ "địa điểm lấy được thức ăn", vì lẽ đó, chúng nó mới chen lấn đến đông như thế này.

Kiều Thanh Vi nghĩ đến đây, sắc mặt đang xanh mét càng thêm tái nhợt, bên trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia, chứa đầy ngọn lửa tức giận.

Nàng chuẩn bị báo thù cho bạn, dù một thân một mình cũng không tiếc.

Hiện tại "Kẻ thù" đã đến, mặc kệ nó là một con, hay là một đội, nàng cũng sẽ không trốn tránh!

Bầy cá mập đột kích vào thời điểm hầu như tất cả mọi người đều hoang mang, người đứng đầu trong học viện nữ tinh Diễm Nguyệt, vị thiếu nữ thiên tài nổi tiếng này, cầm sương hồn trường kiếm trong tay, dứt khoát đi về phía trước!

Lúc nàng đi qua người, môi Lý Tĩnh Vũ khẽ nhúc nhích, nhưng không nói ra lời.

Khi nàng đi đến phía trước đám đông, mặt hướng về phía bầy cá mập nâu xám khí thế hung hăng, không có vẻ sợ hãi, tiếp tục đi về phía trước, gió lạnh thổi quần áo nàng, đường cong lả lướt, bóng lưng xinh đẹp như thế, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới một câu "Một người đã đủ giữ quan ải".

Nhìn cử động Kiều Thanh Vi, những tên ham sống sợ chết, có ý định muốn chạy trốn, xấu hổ dừng bước.

Tất cả mọi người đều rõ ràng, bọn họ không thể chạy thoát.

Một khi bọn họ tan rã, chạy tứ tán, kết quả là bị từng con cá mập đuổi kịp. Với tốc độ của chúng như vậy, không ai có thể trốn chạy được.

Chỉ có chiến đấu, liều chết tử chiến một trận, mới có một đường sống.

Chỉ là, vở kịch "Liều chết tử chiến đánh một trận " có nội dung thảm kịch như vậy, đối với những cậu ấm cô chiêu, những đóa hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính này mà nói, thật sự khủng bố.

Ngẫm lại, đã kinh hồn bạt vía.

Chạy trốn đi!

Chỉ cần nhanh chân hơn những người khác, thì có thể sống sót!

Ý nghĩ đó cứ xoay quanh trong đầu mọi người, như âm thanh của quỷ mài mòn ý chí bọn họ.

- Chẳng lẽ các ngươi còn không bằng một cô gái?

Trong đám người, bỗng nhiên một bóng người bước ra, hắn bước nhanh về phía trước, tương tự đưa mặt về phía ma vật.

Đó là Áo Cổ Tư Đinh.

Áo Cổ Tư Đinh lấy trường thương trên lưng xuống, giữ tay phải, ngửa đầu ưỡn ngực, uy phong lẫm liệt.

Hắn quay đầu lại, liếc nhìn những người đang do dự, nhếch miệng cười một tiếng:

- Các vị linh năng khoa, có dám theo ta đánh một trận?

Lời vừa nói ra, trong mắt mười mấy học sinh, bỗng sinh ra thần sắc khác người.

Ba trăm học sinh ở đây, đến từ các học viện, các ngành học khác nhau, có vài học sinh đến từ khoa mỹ thuật tạo hình đến để vẽ lại cảnh đẹp Tiên cảnh, cũng có vài học sinh của khoa địa chất đên nghiên cứu địa chất trong Tiên cảnh, trình độ linh năng của bọn họ, có lẽ còn không bằng những học sinh phổ thông của các học viện bình thường.

Trên thực tế, trong đám người chỉ có bảy mươi lăm danh học sinh trong linh năng khoa!

Câu nói đơn giản Áo Cổ Tư Đinh, là lý do để áp chế sợ hãi trong lòng của các học sinh này.

Bọn họ là học sinh linh năng khoa!

Bọn họ là những chiến sĩ mạnh nhất ở đây!

Năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng nhiều!

Nếu như ngay cả bọn họ đều lui về phía sau? Như vậy còn ai dám đứng ra chứ?

Chẳng lẽ muốn để những nữ hài đang cầm dụng cũ vẽ tranh kia, hay đám mọt sách đang run lẩy bẩy ở đó, chẳng lẽ để những học sinh khoa khác không có kỹ năng chiến đấu đứng đằng trước, mà bọn họ, nắm giữ lực lượng trong tay lại núp ở phía sau?

Không! Bọn họ không làm được!

Cái này so với tử vong còn còn đáng sợ hơn!

Bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa, trong nháy mắt này, phát hiện chuyện còn đáng sợ hơn so với tử vong, đồng thời, cũng tìm được lý do liều mạng của mình.

- Các học sinh khoa khác lui về phía sau! Giao cho linh năng khoa chúng ta, chúng ta, sẽ bảo vệ các ngươi!

Bảo vệ, từ ngữ tốt đẹp dường nào.

Từ xưa tới nay, "Bảo vệ" ban cho mọi người dũng khí, những binh sĩ trên chiến trường kia vì nó mới có thể chiến thắng hoảng sợ, hoặc bảo vệ tổ quốc, hoặc bảo vệ người nhà, nếu như không có tín ngưỡng như vậy, còn tên lính nào cam tâm hiến dâng sinh mệnh của mình cho chiến tranh?

Bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa, dồn dập lấy ra vũ khí, đi về phía trước, đứng thành một hàng, tạo thành một "Tường thành"!

Ánh mắt Lý Tĩnh Vũ lóe lên một tia thất bại, trong lòng thở dài.

Một câu nói đơn giản đã có thể cho mọi người tín ngưỡng và dũng khí, Áo Cổ Tư Đinh, mới là thủ lĩnh trời sinh, hắn xách dép theo cũng không kịp.

- Đến rồi.

Cá mập sa mạc đã từ đường chân trời vọt tới, chỉ còn cách khoảng trăm mét, ác chiến sắp hết sức căng thẳng.

Trong lúc này, không ai chạy trốn, thậm chí có bảy mươi lăm danh học sinh tự nguyện đứng chắn ở phía trước nhất.

Tất nhiên, tất cả những người này đều là những cô gái tóc màu cam và thanh niên tóc ngắn tay cầm thương.

- Giết!

Lúc khoảng cách còn khoảng năm mươi mét, Áo Cổ Tư Đinh vung cánh tay, bảy mươi lăm học sinh linh năng khoa xông lên phía trước!

Kiều Thanh Vi dẫn đầu, nàng thẳng tắp đánh vào con cá mập dẫn đầu.

Bỗng nhiên nhảy lên không trung một cái, vung kiếm chém ra!

Sương hồn trảm!

Một kiếm chém ra sương lạnh, hàn ý như đao, phong sương như kiếm!

Hàn Sương Kiếm chém vào trán con cá mập khổng lồ dẫn đầu!

Con ngươi Kiều Thanh Vi co rụt lại, lại nghe leng keng một tiếng, cây kiếm đánh vào vảy cá màu nâu xám, trong nháy mắt tựa như sương hoa vỡ vụn, vảy cá kia lại không có chút tổn thương nào!

- Cẩn thận!

Con cá mập khổng lồ dẫn đầu đột nhiên nhảy lên, mở cái miệng lớn như bồn máu, cắn về phía thiếu nữ đang trên không trung!

Thời khắc nguy cấp, Áo Cổ Tư Đinh inh như Thiên Thần giáng lâm, từ trên trời giáng xuống, thương xuất như long, đâm về phía yết hầu cá mập!

Rống!

Con cá mập khổng lồ dẫn đầu gầm lên giận dữ, khép miệng lớn lại, đầu cá vung một cái, đánh tới trường thương.

Keng~!

Trường thương cứ thế bị phá tan, Áo Cổ Tư Đinh thuận thế nhảy lui về phía sau.

- Những vảy cá như kim loại này, cực kỳ cứng rắn...

Đột nhiên nghĩ đến những lời miêu tả của thiếu niên kia, Áo Cổ Tư Đinh nở nụ cười khổ, nào chỉ cực kỳ cứng rắn, quả thực cứng rắn đến nổi làm người giận sôi.

Sương Hồn Trảm của Kiều Thanh Vi và Võ Vương thương của hắn đều không thể phá vỡ, tuy nói con cá mập khổng lồ này là thủ lĩnh của đám cá mập, vảy cá cứng như thế, làm sao để phá đây?

Tình cảnh Kiều Thanh Vi và Áo Cổ Tư Đinh bên này, trên thực tế toàn bộ chiến trường là một cái ảnh thu nhỏ.

Chiến tranh giữa người và cá mập đã hết sức căng thẳng, nhưng đều không ngoại lệ, những người khác cũng không cách nào phá mở vẩy cá phòng ngự, không cách nào tạo thương tổn với bọn cá mập.

Chỉ có điều, chính như thiếu niên đã nói, cá mập sa mac có hàm răng màu vàng đất, như hạt cát đúc thành, lực cắn không lớn, vì lẽ đó, chiến đấu cũng không có xuất hiện tình huống nghiêng về một phía.

Kiều Thanh Vi và Áo Cổ Tư Đinh hai bên trái phải giáp con cá mập dẫn đầy, nhưng không cách nào đánh vỡ được phòng ngự của nó, còn cú cắn của nó không làm gì được bọn họ, chiến đấu rất nhanh từ hỗn loạn biến thành giằng co.

Chỉ là, giằng co như vậy có thể kéo dài bao lâu?

Đột nhiên!

Một con cá mập sa mạc đột nhiên chui vào lòng đất, sau đó, trong nháy mắt phá cát xông lên, một thiếu niên đang giao chiến bất ngờ không kịp đề phòng, bị nó cắn hai chân.

Tuy rằng nó không có cách nào cắn đứt hai chân thiếu niên, nhưng cũng đủ cắn gần nửa thân dưới của hắn, liền mang cả người lôi vào trong đất.

Cá mập sa mạc xuống đất, như cá gặp nước, thiếu niên bị đẩy vào lòng đất, muốn nghẹt thở, này lên kia xuống, nhất thời phân ra được thắng bại.

Con cá mập kéo lấy thiếu niên, vọt về phía xa, tốc độ nhanh vô cùng.

Tình cảnh này, tất cả mọi người đã từng thấy, thiếu nữ tên Chu Mai kia cũng bị bắt đi như thế!

- Phan Minh Minh!

Thiếu niên xấu số bị kéo đi tên; à Phan Minh Minh, Áo Cổ Tư Đinh biết hắn, tuy rằng giao tình không sâu, nhưng là bạn học cùng lớp.

- Nghiệt súc!

Áo Cổ Tư Đinh nén giận đuổi theo, nhưng chưa tới một giây, hắn ý thức được, mình căn bản không đuổi kịp đầu cá mập kia.

Xèo!

Đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người lướt qua người hắn, lấy tốc độ khủng khiếp xông về đầu con cá mập kia, chớp mắt đã đuổi kịp.

Áo Cổ Tư Đinh ngây người như phỗng, đây là tốc độ gì? Nói như sấm sét cũng không ngoa!

Khi bóng người kia vọt tới phía trước cá mập sa mạc, lúc ngừng lại, Áo Cổ Tư Đinh nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện, đây chính là thiếu niên lúc trước nhắc nhở mọi người cẩn thận, người tỉ mỉ miêu tả cá mập sa mạc.

Thì ra đây mới là nhân tài ẩn dật; tiềm tàng nhân tài; rồng núp hổ nằm; rồng cuốn hổ phục!

Ầm!

Thiếu niên chặn ở phía trước, con cá mập lặn dưới đất ngửi thấy mùi vị đồ ăn, vọt ra như ác hổ chụp mồi!

- Cẩn thận!

Áo Cổ Tư Đinh không nhịn được kinh hô.

Sau đó hắn nhìn thấy một màn mà cả đời khó quên.

Chỉ thấy thiếu niên nắm trong tay một thanh nhuyễn kiếm mềm nhũn như tờ giấy, phảng phất vung lên liền sẽ liền sẽ gãy lìa vậy.

Thiếu niên vung lên nhẹ nhàng như thế, vẩy cá cứng rắn làm hắn cực kỳ đau đầu, nhanh chóng bị cắt ra, nhuyễn kiếm mềm nhũn rơi xuống, đầu của cá mập sa mạc cũng lạch cạch hai tiếng, rơi trên mặt đất!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: Phi kiếm xuất hiện


Thiếu niên một kiếm chém đầu cá mập sa mạc, động tác có thể nói là liền một mạch, sạch sẽ gọn gàng, tiêu sái vô cùng.

Thanh kiếm mềm mại, vừa mềm vừa vừa co giãn, lưỡi kiếm mềm như đậu hũ, lúc thu kiếm nhìn như đang vung vẩy dây cao su, hình ảnh nhìn qua có vẻ tức cười không nói ra được.

Bất quá, tức cười như vậy nhưng lại càng tăng thêm nhiều chấn động hơn.

Áo Cổ Tư Đinh vô cùng chấn động, một thanh kiếm mềm nhũn, mỏng như tờ giấy, co dãn như cao su...

Khụ khụ, tóm lại, nhìn thanh kiếm này chẳng thể tưởng tượng nổi đây là một thanh nhuyễn kiếm, có thể dễ dàng rạch vảy cả cứng rắn của cá mập sa mạc.

Áo Cổ Tư Đinh có cảm giác rung động sâu sắc.

Đồng thời cũng sinh ra thán phục cùng kính nể, thiếu niên kia nhìn qua cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, so với hắn còn nhỏ hơn mấy tuổi, nhưng lại có thực lực khó lường như vậy. KY7J

Không nói phong thái một kiếm chém đầu, tốc độ đuổi theo sa mạc ác sa kia, mười Áo Cổ Tư Đinh hợp lại cũng không theo kịp.

Thiếu niên đó là ai?

Áo Cổ Tư Đinh phát hiện mình chưa bao giờ thấy người này, thậm chí cũng chưa từng nghe qua danh hiệu, nhưng với thực lực như thế thì vô danh sao được.

Hiển nhiên chỉ còn một loại, đó là thiếu niên này mai danh ẩn tích, khiêm tốn làm việc, không vì danh lợi, một lòng tu luyện thành thiên tài.

Mình từng vì danh hiệu thiếu niên thiên tài mà dương dương tự đắc, so sánh cùng thiếu niên này, quả thực quá nông cạn, quá buồn cười.

Áo Cổ Tư Đinh nghĩ như vậy, trong lòng tự thẹn không bằng.

Đầu ác sa rơi xuống đất, phun ra Phan Minh Minh.

Phan Minh Minh từ trong đầu cá bò ra, máu của ác sa chảy đầy đất, thoa khắp mặt hắn, nửa người dưới dính đầy nước miếng, tản ra mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn.

Ọe!

Phan Minh Minh trừng hai mắt, nằm trên đất nôn mửa, uế vật từ trong miệng phun ra lẫn không ít cát sỏi.

Lúc bị kéo vào trong cát, hắn tưởng như bị nghẹt thở, cố gắng hắ miệng, không ít cát sỏi tiến vào trong bụng hắn.

Dường như Phan Minh Minh muốn phun cả dạ dày ra luôn vậy, ói đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

- Cảm ơn...

Phan Minh Minh suy yếu, ngẩng đầu, nhìn ân nhân cứu mạng, nói ra hai chữ cảm ơn từ sâu trong nội tâm, trong lòng tràn đầy cảm kích.

Khi trước hắn chưa từng quen biết đối phương, nhưng hắn biết, vô luận bao nhiêu năm sau, hắn cũng sẽ không quên bóng lưng thiếu niên kia.

Thiếu niên tiêu sái đứng trên lưng cá mập, kiếm treo bên hông, đứng chắp tay, trầm mặc nhìn chiến trường hỗn loạn phía xa.

Tựa hồ hắn đang cảm thụ cái gì, suy tính cái gì, chờ đợi cái gì, nhưng một cỗ khí thế vô địch để người ta hận không được sùng bái nổi lên, tràn ngập, rung động.

Thiếu niên này có khí thế vương giả, tuyệt không phải người phàm.

Phan Minh Minh suy nghĩ như vậy, cúi đầu nôn tiếp, hắn biết, có thiếu niên ở đây, đám ác sa kia sẽ không dậy được cái sóng gì, không còn gì lo lắng, ta tiếp tục làm nôn đây.

...

...

Giá trị khiếp sợ đến từ Áo Cổ Tư Đinh + 99!

Giá trị sùng bái đến từ Phan Minh Minh + 99! "

Thiếu niên một kiếm chém đầu ác sa chính là bạn học Thẩm Phong của chúng ta.

Lúc cá mập sa mạc đánh tới, mọi người kinh hoàng thất thố, nhưng Thẩm Phong một chút đều không hoảng.

Trong tay hắn có bộ hệ thống ngay cả đại đế, thánh nhân cũng dám trêu đùa, chỉ là một đám cá mập, đương nhiên không làm cho hắn kinh hãi.

Rất nhanh Thẩm Phong từ trong kho phần mềm của window tìm thấy ứng dụng phù hợp để đối phó với tình huống này.

Ứng dụng này gọi là 360 Antivirus.

Chức năng của phần mềm là như vậy: Tiến hành quét 360 độ trong bán kính 1 km, phàm những sinh vật trong bán kính đó có ý đồ gây bất lợi với túc chủ sẽ bị coi là virus. Túc chủ có thể sử dụng 'Cách ly', 'Quét virus', 'Nâng cấp kho virut', 'Tự động phòng ngự' cùng 'Một kiếm diệt sát' để phòng ngự và loại bỏ.

Không thể nghi ngờ, cá mập sa mạc có địch ý với Thẩm Phong, sử dụng 360 Antivirus sẽ loại bỏ chúng một cách sạch sẽ!

Thẩm Phong không chút do dự sử dụng phần mềm này, bật chức năng 'Một kiếm diệt sát'.

Dĩ nhiên ngày trước hắn đã từng dùng qua phần mềm diệt virus. Tất cả các phần mềm đó đều có chức năng loại bỏ virus.

Tức là khi người sử dụng nhấn vào chức năng 'Một khóa diệt sát', phần mềm sẽ tự động tiêu diệt các loại virus và sửa lại các lỗ hổng bảo mật.

Nhưng hệ thống lại đem 'Một khóa diệt sát' viết thành "Một kiếm diệt sát", Thẩm Phong không cho đây là lỗi chính tả.

Hắn nhanh chóng chọn chức năng này, trong đầu tưởng tượng một thanh phi kiếm bắn nhanh ra, xoạt xoạt xoạt chém giết sạch sẽ cá mập sa mạc.

Phi kiếm xuất hiện, giết địch ngoài ngàn dặm!

Một kiếm diệt sát thật trâu bò!

Nhưng kết quả là:...

- Tiến hành quét...

- Quét hoàn thành! Tổng cộng có 38 virus cần xử lí!

- Ngài lựa chọn một kiếm diệt sát.

- Hoan nghênh sử dụng chức năng, nhuyễn kiếm sát độc!

Thẩm Phong nhìn thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, mong mỏng, nhẹ nhàng, sờ rất mềm mại và co dãn, cả người lâm vào ngu ngốc.

Thần con mẹ nó nhuyễn kiếm sát độc!

Phi kiếm phóng ra, giết địch ngoài ngàn dặm đâu rồi?

Một phần mềm diệt virus có cùi đến mấy cũng chỉ cần người dùng nhấn một cái là tự động diệt, ngươi đưa cho ta một thanh kiếm mềm nhũn, để làm gì?

Nhất thời Thẩm Phong hết ý kiến. Cảnh tượng tức cười khi mình cầm thanh kiếm đậu hũ cùng con cá mập chém giết hiện ra làm hắn chẳng còn ý chí chiến đấu gì nữa.

Nhưng khi Phan Minh Minh bị cá mập lôi đi, Thẩm Phong cũng không thể làm người thấy chết mà không cứu.

Sau khi sử dụng phần mềm quét xem có nguy hiểm gì ảnh hưởng tới sự an toàn của Đại Vũ hay không, Thẩm Phong mớicầm nhuyễn kiếm xông ra.

Mặc dù có thể đuổi kịp đầu ác sa kia, nhưng công lao chủ yếu là của thiên sứ nhỏ. Nàng cung cấp thần uy Phá Hiểu để cho hắn có năng lực biến thân thành ánh sáng.

Lấy linh năng lực của Thẩm Phong hiện nay, tốc độ chỉ bằng 0.000001s tốc độ ánh sáng.

Nhưng tốc độ di chuyển này quả thật quá kinh người cho nên Thẩm Phong chủ động giảm tốc độ Phá Hiểu để kéo dài thời gian sử dụng.

Mặc dù giảm nhiều nhưng nó vẫn gần đạt tới vận tốc âm thanh, khiến cho Áo Cổ Tư Đinh cùng mọi người cả kinh, trợn mắt hốc mồm, cống hiến từng trị giá khiếp sợ.

Đối mặt với cá mâoj hung tàn, Thẩm Phong lựa chọn tin tưởng hệ thống, không sử dụng quang minh kiếm, mà là nhuyễn kiếm!

Quả nhiên hệ thống không để cho Thẩm Phong thất vọng, nhuyễn kiếm không chỉ biết nhược điểm ác sa, còn có thể hủy bỏ sự chống trả, xuyên qua phòng ngự, tăng sát thương 100 lần. Bị coi là "Vi rút ", cá mập sa mạc ở trước nhuyễn kiếm, mềm yếu như đậu hủ, cơ thể như tờ giấy mỏng!

- Vô địch.

Thẩm Phong đứng trên lưng ác sa, chắp tay, dù không phải là phi kiếm, nhưng mười bước giết một, ngàn dặm truy sát, cảnh tượng này quả thật tiêu sái dị thường.

Ngóng về phía chiến trường hỗn loạn, Thẩm Phong từ từ khôi phục linh năng lực bị hao tổn, hắn muốn tàn sát hết bọn cá mậpkia.

Ánh mắt hắn quét qua từng chỗ giao chiến, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại nơi con cá mập đầu đàn.

- Bắt giặc phải bắt vua trước, con kế tiếp liền chọn ngươi đi.

Thẩm Phong từ bên hông rút nhuyễn kiếm ra, vận sức.

Ngay lúc này, từ đầu con cá mập vừa chết kia, một quả cầu năng lượng từ cái trán con cá mập bay ra!

Nó như một viên đạn nhỏ, hưu một tiếng từ phía sau bắn vào thân thể không phòng bị chút nào của Thẩm Phong!

Mắt hắn đỏ lên.

Đang nằm trên đất nôn mửa, đột nhiên Phan Minh Minh cảm thấy một trận sát ý kinh người, thân thể như đặt trong hầm băng, cứng đơ tại chỗ.

Phan Minh Minh ngẩng đầu nhìn lên thấy thiếu niên đã cứu mạng hắn đang nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, khóe miệng hiện lên một nụ cười quỷ dị làm người ta rợn tóc gáy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom