Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào

Hầu Phủ Dụ Xuân - Tạo La Bào
Chương 80: Tu hành 3


Đới Thời Phi trước nay không có sở thích này, dù sao hoa huy*t của nàng cũng đã đủ mê người rồi. Nhưng từ khi mới có được cái đuôi đồ chơi này, tưởng tượng nàng cắm cái đuôi này nằm xuống, giống như hồ ly tinh giao hợp với mình vậy, cự bổng dưới hông cũng hưng phấn không kìm chế được.

Ngón tay hắn hơi hơi cắm vào, để hậu huy*t khít chặt dần dần trơn mềm hơn, hắn không quên ôm lấy nàng dụ dỗ: “Bảo bối, sẽ không đau đâu, con đeo cái này lên thì sẽ là hồ ly tinh chính hiệu rồi… Ta cũng thèm khát đã lâu, bảo bối con thử trước đi, nếu như thật sự đau thì sẽ tháo ra…”

Tề Thục Lan không thể nhịn được nóng lòng muốn thử, nàng nửa đẩy nửa muốn, mặc hắn dùng ngón tay chậm rãi cắm đuôi hồ ly này vào hậu huy*t mình.

Vốn nghĩ là sẽ đau nhưng với sự trơn trượt của lượng lớn tinh d*ch và d*m thủy, viên ngọc tròn kia không quá khó khăn liền bị nhét vào trong cơ thể, mang tới một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Giống như là đau, nhưng lại giống như là khoái cảm, nàng cũng không nói rõ được.

Lông mềm trên chiếc đuôi ấy cọ vào mông vểnh cao mẫn cảm của nàng, khiến nàng ngứa ngáy chẳng cách nào giải tỏa được.

Nam nhân nhẹ nhàng vén tóc dài tán loạn của nàng lên, quấn vài vòng lên cổ tay, hơi cưỡng ép nàng quay đầu nhìn vào tấm gương lớn bên cạnh: Trong gương, trên lớp da thú sặc sỡ kia có một nữ tử dâm đãng, ánh mắt mê hồn, trên làn da trơn mịn trắng sáng đều là những dấu vết mà nam nhân ấy âu yếm để lại.

Nàng lụi sơ nằm úp sấp, cánh tay vô lực chống đỡ cơ thể, bầu ngực đầy đặn tròn trịa ấy rũ xuống bên trong cánh tay, đầu v* hơi hơi ép lên da thú, hơi hơi run rẩy, như ẩn như hiện. Vòng eo tinh tế cùng với cặp mông đầy đặn và chân ngọc thon dài, hình thành nên đường cong vô cùng dâm đãng.

Càng trêu ghẹo người nhìn hơn chính là giữa cặp mông vểnh cao của nàng mọc ra một chiếc đuôi đầy lông, cùng với đôi mắt tràn đầy tình dục của nàng, vừa yêu mị vừa tiêu hồn, giống như một con hồ ly mẹ còn chưa tu luyện đến nơi đến chốn đã hóa thành hình người rồi.

Hai tay hắn vuốt ve trên cơ thể mê người của nàng, nam nhân trên người nàng dáng người to lớn, làn da khỏe khoắn, cự vật dưới hông trướng lớn đang ngẩng cao đầu, gân xanh nổi lên, giống như một con dã thú đang muốn chinh phục con cái dưới thân mình.

Tề Thục Lan không nhịn được ngây người nhìn vào gương, vậy mà lại thản nhiên nảy sinh một cảm giác tự hào. Đó là nàng sao? Đó rõ ràng là hồ ly yêu mị trong tưởng tượng của mọi người!

Nam nhân si mê nhìn nàng, cự bổng dưới hông không chút chậm trễ, nhắn chuẩn hoa huy*t rồi tiến mạnh vào trong.

Hậu huy*t bị viên ngọc ma sát trướng lên, ép hoa huy*t dường như không thể mở to được nữa. Nam nhân chơi đùa cái đuôi kia, nâng eo nàng lên, khó khăn dùng lực tiến vào.

Hoa huy*t mặc dù chật hẹp nhưng may mà cũng rất trơn ướt, đỉnh dương v*t cứng rắn đỉnh vào trong trước, chỉ một lát sau, nam nhân đã thoải mái rên lên: “A… ”

Hoa huy*t lúc này khít chặt hơn bất kì lần nào trước kia. Giống như miệng nhỏ hút mạnh lấy hắn, quả thật là khiến hắn phát điên rồi!

Nam nhân không chờ thêm được nữa đỉnh mạnh mất lần vào trong hoa huy*t nàng, lúc này mới nhìn vào trong gương: Nữ hồ ly trong gương đang vểnh cao mông, bị mình không ngừng thao lộng, cái đuôi vung vẩy, vẻ mặt

thì vô cùng mãn nguyện, thậm chí trong miệng cũng bất giác chảy ra nước bọt.

Nam nhân si mê, bừng bừng phấn chấn: “Bảo bối, con nhìn vào gương đi….. Ồ, con ăn thật chặt…. hồ ly tinh…”

“A, a…” Nam nhân gầm lên, kịch liệt lắc lư hông, điên cuồng

cắm vào, dương v*t tiến vào trong thông đạo lúc nào cũng đều cảm nhận được sự đè ép của viên ngọc kia, ma sát khiến cho khoái cảm cũng tăng lên gấp bội, đâm thẳng lên đỉnh đầu…

Tề Thục Lan không nhịn được sự luận động của hắn mà lắc lư mông, đôi mắt nàng thì vẫn luôn nhìn thẳng vào trong gương.

Nam nhân trong gương vì nàng mà điên cuồng, khiến nàng đắc ý say mê, nhưng càng khiến nàng say mê hơn chính là bản thân mình trong gương. So với sự đoan trang đứng đắn trước đây của nàng, cười không bao giờ hở răng, thì hồ ly tinh câu dẫn mất hồn phách của nam nhân này đây giống như đã thay xương đổi thịt, cuối cùng cũng hợp ý nàng.

Nam nhân chỉ cảm thấy trong thông đạo có một luồng nhiệt nóng rực đang xông ra, khoái cảm nóng bỏng bị co rút khít chặt như tan chảy ấy kích thích hắn dường như sắp bắn ra rồi.

Đôi nam nữ trên da thú giống như hai con dã thú, hơi thở dồn dập, gấp gáp kêu lên rồi cùng nhau đạt được cao trào tình dục.
 
Chương 81: Tới cửa 1


Khi tới hoàng hôn, ánh hoàng hôn kéo theo một trận mưa rào cùng tới. Người trên phố vội vàng chạy về hướng nhà mình, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành lập tức yên tĩnh hẳn.

Đúng vào lúc này, một chiếc xe ngựa màu xanh không quá chói mắt dừng lại ở cửa sau Tề phủ, một nam một nữ cùng nhau bước xuống. Tán ô che thấp, trong màn mưa chẳng nhìn rõ được dung nhan người tới. Ánh hoàng hôn vẫn còn chưa hết, đèn lồng cũng chưa đốt, hai người liền tiến vào trong phủ.

Người làm sớm đã bị sai đi chỗ khác, hai người đi thẳng vào trong sảnh, cởi bỏ áo choàng trên người.

Tề Thục Lan nhìn phụ mẫu đang ngồi giữa sảnh, nhất thời xấu hổ, lại có chút vui sướng được sống sót sau khi trải qua kiếp nạn, chẳng nói được câu nào, hai chân chợt mềm nhũn quỳ xuống đất.

Hai lão Tề gia mặc dù đau lòng cho con gái nhưng không lập tức tới đỡ nàng dậy mà khuôn mặt lại mang vẻ ngờ vực nhìn về phía nam nhân cùng

tới với nàng, vội vàng hành lễ: “Hầu gia, sao lại phiền ngài đích thân đưa Lan Nhi tới đây?”

Đới Thời Phi biểu tình vi diệu, hắn cũng vội bước lên trước hành lễ với Tề Thông Chính và phu nhân.

Cứ như thế, phụ mẫu Tề Thục Lan lại càng nghi ngờ hơn: Vốn chỉ là nhận được thông báo của Hầu gia, nói là con gái sẽ âm thầm rời khỏi miếu về nhà thăm, ai mà ngờ được Trấn Bắc Hầu đích thân đưa nàng tới. Hơn nữa, Trấn Bắc Hầu này chỉ là hành quan lễ với bọn họ, cũng không phải là tư thế của thượng quan, thái độ cũng cẩn thận, gần như là cung nghiêm.

Hai lão Tề gia đang sững sờ không hiểu ra sao thì lại thấy Đới Thời Phi đi lên trước, giơ tay đỡ Tề Thục Lan đang quỳ dưới đất: “Dưới đất lạnh lắm, Lan Nhi đừng quỳ lâu.”

Hai lão Tề gia ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, con gái của mình đặt tay lên tay của cha chồng nàng, Trấn Bắc Hầu, mặc cho hắn nắm lấy, khi đứng thẳng dậy thì đôi mắt vẫn luôn không dám nhìn bọn họ.

Hai lão Tề gia chỉ cảm giác trong đầu “bùm” một tiếng, quả thật giống như sét đánh ngang tai.

Lão gia Thông Chính phản ứng đầu tiên, ông ta nhấc chân bổ nhào về phía trước, nắm lấy góc áo của Đới Thời Phi: “.    Ngươi, ngươi dám làm ra

chuyện xấu như vậy với con gái ta? Ta liều mạng với ngươi…”

Đới Thời Phi cũng cảm thấy xấu hổ, để mặc ông ta túm lấy. Tề Thục Lan liều mạng ngăn phụ thân lại, đại sảnh lập tức náo loạn cả lên.

Đợi tới đêm khuya yên tĩnh, tất cả mọi chuyện đã nói rõ ràng với hai lão Tề gia, bọn họ mới cùng nhau thở dài một hơi.

Tề phu nhân nói trước: “Hôm nay trời cũng đã muộn, nghỉ ngơi trước đã, cũng cẩn thận suy ngẫm lại, ngày mai sẽ lại thương lượng tiếp.”

Tề Thông Chính vẫn không nguôi giận: “Thương lượng cái gì, còn cần chúng ta thành toàn chuyện xấu cho họ sao?”

Tề phu nhân ân cần sai người dẫn Đới Thời Phi tới phòng khách, quay người túm lấy lão gia nhà mình: “Sao thế? Chúng ta còn mấy đứa con gái? Lẽ nào ông thật sự muốn ép con gái mình vào đường chết mới chịu bỏ qua sao”

Tề Thục Lan xấu hổ vô cùng, nàng trở về khuê phòng của mình khi xưa, sau khi tắm rửa xong vẫn không thể chợp mắt được.

Chủ ý của Hầu gia rất to gan: Đợi sau khi sắp xếp ổn thỏa rồi thì sẽ để trong chùa báo tin nàng mắc bệnh mà chết. Đồng thời, Trấn Bắc Hầu phủ lại tới Tề gia xin cưới vợ lẽ, Tề phủ sẽ coi Tề Thục Lan là cháu gái vẫn luôn được nuôi dưỡng ở quê nhà rồi gả vào Hầu phủ.

Vì để kế hoạch này có thể được tiến hành thuận lợi, Trấn Bắc Hầu phủ đã dần dần đổi hết tất cả người trong đông viện. Trước mắt chỉ đợi hai lão Tề gia đồng ý thì có thể tiếp tục tiến hành.

Cha chồng và con dâu tư thông, mặc dù là chuyện vì nguyên nhân mà thành, thật lòng yêu thương nhau, dù sao cũng là chuyện xấu hổ bại hoại thuần phong mỹ tục trong mắt thế gian, sự tức giận của phụ mẫu cũng nằm trong dự đoán của nàng.

Nhưng nếu như Hầu gia đã cố chấp như thế, Tề Thục Lan nàng cũng không chút sợ hãi đứng về phía hắn, quyết không lùi bước.
 
Chương 82: Tới cửa 2


Muội muội nhỏ nhất tháng trước đã xuất giá rồi, khuê viện trước đây các tỷ muội hay tụ họp bây giờ lạnh lẽo yên tĩnh. Nữ nhi gả đi rồi giống như hoa bồ công anh bị thổi bay theo gió, kể từ đó rơi xuống nơi cát bụi khác nhau, không còn thuần khiết không tỳ vết như trước kia nữa. Bởi vì trưởng nữ Tề gia trở thành phu nhân thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, chuyện thành thân của tiểu muội cũng được thơm lây, thuận buồm xuôi gió.

Tề Thục Lan nàng bây giờ rơi xuống nơi cát bụi này, sau này có thể yên ổn cắm rễ ở đây sao?

Nghe thấy bên ngoài nước mưa rơi xuống lá chuối, tí tách tí tách, càng ngày càng làm nổi lên sự yên tĩnh trong viện đình này.

Nàng ngây người, cảm giác huân hương trong phòng bức bối, liền muốn đi ra mở cửa sổ.

Tay nàng còn chưa chạm vào song cửa, sau lưng đột nhiên nóng rực, bị người nào đó ôm chặt vào lòng, sự nóng bỏng của bờ ngực giống như từ bốn phương tám hướng bao vây lấy nàng.

“Đừng mở cửa, nước mưa bên ngoài sẽ bắn vào, nàng sẽ bị lạnh đó.”

Nàng dường như gật đầu ngay lập tức, vội vàng quấn quýt hôn hắn, để hắn ép mình lên tường, vuốt loạn mái tóc của nàng, vứt chiếc trâm nhỏ của nàng xuống đất.

Nhưng khi bị ôm lên giường, nàng lại vội vàng tỉnh ngộ: “Không được… Đây là phòng ngủ của người ta…. sẽ bị nghe thấy. Nếu như bị phụ mẫu biết được phải làm sao…”

Khuê phòng của nàng vẫn được bày biện như trước kia. Trên tủ sách bằng gỗ tử đàn bày tứ bảo bút mực giấy nghiên, trên bàn trang điểm bằng gỗ lê bày gương và đồ trang sức. Một chiếc giường nhỏ có rèm che nhạt màu, mặc dù buông xuống nhưng cũng chẳng che được quang cảnh trên giường.

Nam nhân lại vô cùng hứng thú muốn thử, không chút do dự cởi y phục nàng, thuận theo cổ nàng hôn xuống dưới: “Chính vì là khuê phòng của nàng, ta mới muốn tới đó.”

Vừa chớp mắt hắn đã lột sạch y phục trên người nàng, cùng nàng trần trụi lăn lên trên giường nhỏ. Hắn khép hai chân nàng lại, thả cự vật dưới hông mình cắm vào khe giữa hai chân nàng, không ngừng ma sát.

Trơn mịn ẩm ướt….

Tề Thục Lan bị hắn ngậm cắn hai đầu v*, đầu óc nhanh chóng trống rỗng, quên mất mình đang ở nơi nào: “Ummmm…. chàng nhanh chút, nhanh tiến vào đi….”

Nam nhân vốn vùi đầu giữa bầu ngực vểnh cao của nàng, lúc này lập tức ngẩng đầu lên, hắn liếm liếm khóe miệng, chơi trò biết rõ còn cố hỏi: “Tiến vào đâu?”

Nàng cười mắng hắn một câu, nhớ ra đây là địa bàn của mình, nàng không cam tâm bị hắn trêu chọc. Nàng lập tức nhanh chóng giãy ra, lật người lại, to gan ngồi lên trên người hắn.

Dương v*t to lớn cứng rắn đang đứng thẳng cọ vào khe mông nàng, ẩm ướt khó nhịn. Tề Thục Lan chống lên đùi hắn, chậm rãi nhấp nhô lên xuống, nàng dùng sự mềm mại của mình ma sát cứng rắn kia của hắn, một lòng muốn trêu chọc hắn mất đi sự nhẫn nại, chủ động cắm vào trong cơ thể mình.

Nam nhân cũng dứt khoát buông thả dục vọng của mình, hắn nâng eo nàng lên, để hoa huy*t nàng nhắm chuẩn dương v*t của mình, sau đó buông lỏng tay để nàng đột nhiên ngồi xuống, thành thục đỉnh vào trong thông đạo ướt đẫm đó.

Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dốc dục vọng chưa được thỏa mãn.

Tề Thục Lan nhớ lại những động tác của nữ tử mà nàng đã nhìn thấy trước đây khi ở lầu tối, sau đó khẩn thiết lắc eo.

Có thể cảm nhận được cự bổng nóng rực cứng rắn đó của nam nhân đâm chọc trong cơ thể nàng, để mặc nàng bao bọc lấy nó, hút lấy nó, kẹp chặt lấy nó. Nam nhân nằm dưới người nàng, nhàn nhã lại sủng nịnh nhìn nàng, cổ vũ nàng tự tìm kiếm càng nhiều thú vui hơn nữa.

Ý muốn chơi đùa của nàng càng dâng lên nhiều hơn, hai chân nàng chống đỡ cơ thể, hơi hơi thay đổi góc độ, nàng ngẩng cổ ra phía sau, cơ thể vẫn nhấp nhô hút lấy hắn.

Hơi thở nam nhân cũng dần thay đổi theo tiết tấu của nàng. Cảm giác thỏa mãn khi nắm giữ cơ thể hắn khiến nàng vô cùng hưng phấn, eo nhỏ cũng lắc lư nhanh hơn.

Đới Thời Phi thấy nữ nhân cưỡi trên người mình uốn éo, cơ thể vốn đã dục hỏa đốt người rồi, lúc này hắn càng thêm hứng chí bừng bừng. Hắn cũng không gấp gáp, bỗng nhiên giơ tay nhặt lên y bào bên cạnh giường, sờ được một túi thơm nhỏ bên trong rồi nhét vào trong tay nàng.

Dưới ánh mắt dâm dục tràn trề của nam nhân ấy, nàng nhận lấy túi thơm đó, tò mò mở ra nhìn thử: Bên trong là hai cái kẹp màu hồng nho nhỏ, ở phía đuôi kẹp thì có tơ lụa tinh xảo rũ xuống.

Nàng không biết nó là gì: “Đây là cái gì? Là kẹp nhỏ sao?”

Nam nhân lấy một cái trong đó ra, vân vê trong tay một chút, sau đó hắn bỗng nhiên nắm lấy một bên ngực yêu mị của nàng, nhẹ nhàng kẹp cái kẹp đó lên đầu v* nàng.

đầu v* mẫn cảm vốn bị hắn cắn đã sưng lên, lúc này bỗng dưng bị kẹp lấy, sự đau đớn và khoái cảm như dòng điện nhỏ lập tức truyền đi khắp người nàng.

“Aaaaaaaaaa… ” nàng không nhịn được hét lên thành tiếng.

Đới Thời Phi cảm nhận được thông đạo vốn đang kẹp chặt lấy cự bổng của mình đột nhiên co rút mạnh mẽ, dường như muốn vặn mở chốt tinh của hắn ra. Nữ nhân này thật là một ưu vật mẫn cảm.

“Mấy ngày trước có người tặng ta một bức xuân cung đồ, liền nhớ tới đồ chơi nhỏ này, nên mới tìm mang tới đây.” Hắn tỏ ý muốn nàng kẹp nốt cái còn lại lên: “Ta nhớ Lan Nhi của ta có ngực sữa như tuyết, kẹp cái này lên, cưỡi lên trên người ta, ngực sữa rong ruổi lay động, phối hợp với sợi tơ hồng lay động này, nhất định là đẹp không gì sánh bằng….”

Thấy nàng đỏ mặt ngại ngùng, chần chừ không kẹp lên, hắn liền ngồi dậy nắm lấy một bên vú kia của nàng rồi ôn tồn vân vê nó, hắn ôm nàng nhẹ nhàng luận động, để thông đạo nàng cảm nhận được sự đâm cắm của hắn trong cơ thể, nhẹ nhàng gầm bên tai nàng, thúc giục dỗ dành nàng: “Bảo bối, đầu v* con kẹp cái này lên, bên dưới vô cùng chặt… Nhanh kẹp nốt lên bên ngực còn lại đi cho ta xem, phu quân muốn yêu thương nàng thật tốt…”
 
Chương 83: Tới cửa 3


Dưới sự luận động của hắn, dương v*t ma sát trong hoa huy*t ngày càng kịch liệt, càng ngày càng sưng to hơn, khiến cho thông đạo của nàng bị trướng đau, chặt khít. Tề Thục Lan cảm giác như hạ thân mình lại tiết ra nước, nơi nàng ngồi lên ẩm ướt trơn trượt. Mà sự ma sát kia thì lại cứ như có như không, giống như gãi ngứa nàng, nàng càng gãi càng ngứa, câu dẫn càng nhiều dục vọng của nàng.

Nam nhân ngậm lấy vành tai nàng, dùng đầu lưỡi đùa bỡn nàng: “Nhanh kẹp lên để cha ngắm nào… Con kẹp cái này lên, cưỡi trên người cha, chắc chắn là vô cùng tuyệt mỹ…”

Nàng không nhịn thêm được nữa, mạnh dạn vứt bỏ xấu hổ sau lưng, sau đó cầm cái kẹp kia kẹp lên đầu v* mình.

đầu v* như quả mâm xôi bị nhẹ nhàng kẹp lại, dây lụa hồng dài ba tấc nhẹ nhàng rũ xuống, vung vẩy trên ngực nàng.

Đau ngứa, tê dại, nàng lập tức hét lên: “Thật…. Thật khó chịu….”

Nam nhân nằm trên giường, hai tay giữ chặt eo nàng, hướng dẫn nàng luận động: “Bảo bối, ưỡn ngực lên, ta thích nhìn bộ dạng nàng lắc bộ ngực đó! Thật đẹp!”

Nàng làm theo lời hắn nói.

Nàng ngồi trên người hắn, rong ruổi lên xuống trên thân hắn, hoa huy*t hút lấy cự bổng cứng rắn của hắn, hai bầu ngực tròn trịa lắc lư lên xuống, vung vẩy kẹp vú bên trên, những sợi tơ hồng cũng bay lượn lên xuống.

Đới Thời Phi nhìn không chớp mắt mỹ cảnh trên giường này.

Cơ thể trắng thuần của nữ tử, bộ ngực đầy đặn mang theo những sợi tơ hồng như lửa, lắc lư phiêu diêu trước mắt hắn. Bầu ngực tròn trịa và những sợi tơ phiêu dật ấy, đầy đặn và linh hoạt nhẹ nhàng quấn lấy nhau, cảnh sắc yêu mị hết đợt này tới đợt khác.

Nàng còn mở rộng hai chân, không biết là vô tình hay cố ý để hắn nhìn thấy cự long tím đen của mình bên trong hoa huy*t non nớt của nàng ẩn hiện, lông mao giống như cỏ dại, ướt đẫm một mảnh.

Mê hoặc nhất chính là khuôn mặt nàng, môi anh đào hé mở, rên rỉ nhẹ nhàng, ánh mắt nhắm hờ, khóe mắt phiếm hồng, giống như bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt lên tận đỉnh đầu.

Nữ nhân này, người con gái đầy mê hoặc, ưu vật mà hắn một tay dụ dỗ dâu dẫn mà thành này đã hoàn toàn đắm chìm trong sự vui sướng khi cùng hắn hoan ái….

Tình dục của nam nhân lại một lần nữa đạt được sự mãn nguyện không gì sánh bằng.

Hắn thúc hông về phía trước, khiến nàng phát ra tiếng rên rỉ chẳng rõ ràng, tình dục ngập tràn trong phòng, hắn cổ vũ nàng: “Bảo bối, dâm đãng thêm nữa đi! Kẹp lấy ta! Đúng……. umm…..”

Nữ tử vừa vặn vẹo eo thon trêu đùa cự bổng của hắn, vừa nắm lấy hai bên ngực mình, chơi đùa ngay trước mắt hắn.

Bầu ngực run rẩy không ngừng, những sợi tơ hồng cũng phiêu dật theo.

Đới Thời Phi không nhịn được giơ tay ra túm lấy sợi tơ hồng kia, chiếc kẹp bị hắn hơi mở rồi kéo ra, khiến cho nữ nhân lại hét lớn lên.

Hắn hung hăng đỉnh lộng, ngồi thẳng người dậy ngậm lấy đầu v* sưng đỏ vì bị kẹp của nàng…

Làn da nơi đầu v* mềm mại cuối cùng cũng không thể chịu đựng sự giày vò này nữa, lớp da mỏng hơi rách ra, trong miệng hắn chợt có một chút tư vị của máu.

Nữ nhân cuối cùng cũng tiết thân cao trào, vô lực lụi xơ trong lòng hắn: “Không được nữa, lang quân… chàng nhanh chút, nhanh chóng ăn ta đi….”

Đới Thời Phi ép nàng xuống dưới thân, mở rộng hai chân nàng ra rồi điên cuồng cắm vào.

Giường lụa lả lướt, làm gì đã phải chịu đựng mưa gió cuồng phong như thế này, tiếng kẽo kẹt vang lên như thể sắp rời ra rồi.

Nam nhân lại càng thêm hưng phấn: “Bảo bối, ta sớm đã muốn tới khuê phòng trước đây của nàng, ép nàng xuống như thế này rồi thao nàng!”

Nữ nhân dưới thân hắn phát ra những tiếng rên rỉ rời rạc: “Chàng, chàng xấu lắm…. Chàng chà đạp người ta…”

Đới Thời Phi cười tà ác, ngẩng đầu lên nhìn ra bốn phía xung quanh: Xuyên qua lớp màn mỏng, đánh giá khuê phòng trước đây của nàng. Tất cả mọi thứ phơi bày trước mắt, quả nhiên giống với con người nàng, đoan trang mà đơn thuần.

Chỉ là trước đây nàng là quý nữ thế gia đoan trang, bây giờ lại ở trong khuê phòng nữ nhi đơn thuần như thế này, ở trên chiếc giường chưa từng bị nam nhân nào vấy bẩn, mở rộng hai chân ra, bị mình thao lộng d*m thủy chảy ra không ngớt như này.

Nghĩ tới như vậy, hắn sảng khoái gần như là gầm lên: “Humm, bảo bối, cha yêu chết con rồi…    ”

Tối nay hắn muốn thao toàn bộ d*m thủy của nàng ra ngoài, rồi bắn tinh vào bên trong, để nó dính mọi nơi trên chiếc giường này!
 
Chương 84: Tới cửa 4


Chiếc giường nhỏ mỏng manh trong khuê phòng làm sao mà chịu được chuyện kịch liệt như thế này?

Nam nhân cường ngạnh, ép chặt cơ thể mềm mại của nữ nhân, hoa huy*t đáng thương bị lộ ra bên ngoài, trên dương v*t tím đen nổi đầy mạch máu xanh tím, từng chút từng chút tiến vào bên trong rồi mang theo d*m thủy dinh dính ẩm ướt ra bên ngoài.

Lò hương đã tắt, mùi tanh ám muội tràn ra khắp giường, dần dần tràn ngập khắp căn phòng.

Nữ nhân mềm mại thừa nhận sự đòi hỏi âu yếm của nam nhân. Hai tay nàng chẳng còn sức lực để hai bên sườn, tiếng rên rỉ mặc dù còn mang theo tiếng khóc nức nở nhưng kỳ thực là trong lòng đang nở hoa.

Như những trận sóng lớn ập tới, rèm lụa mỏng manh dường như cũng muốn bay lên theo gió.

Cửa gỗ làm sao có thể ngăn được tiếng vang dai dẳng tràn ngập tình dục này chứ?

Thanh Thanh rất cẩn thận, vừa nãy vừa thấy Hầu gia tới đã đứng từ xa canh giữ cửa viện, không để cho người khác lại gần. Mặc dù như thế, tiếng hoan ái trong phòng cũng truyền tới bên cửa.

Mặc dù không rõ ràng nhưng lại khiến lòng người run rẩy, suy nghĩ linh tinh.

Nàng đang ngây người, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy phu nhân dẫn theo tỳ nữ đi về phía này. Nàng hoảng sợ vô cùng, vội vàng từ phía xa nghênh đón, từ chối khéo léo: “Phu nhân, tiểu thư đã nghỉ ngơi rồi, người xem…”

Tề phi nhân nhìn thấy sắc mặt nha hoàn phiếm hồng, có mấy phần cảnh giác, liền dặn dò tỳ nữ của mình về trước. Bà kéo lấy Thanh Thanh, vừa bước vào trong viện đã nghe được động tĩnh trong phòng, bà lập tức kinh ngạc thất thần.

Nam nữ trong phòng không ngừng thở dốc, nữ nhân hét lên, rên rỉ, tiếng giường kẽo kẹt vang lên. Không cần tận mắt nhìn thấy, cho dù là ai cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh dâm đãng trong phòng lúc này.

Vậy mà lại dám to gan làm ra chuyện xấu như thế này ở trong Tề phủ?

Phản ứng đầu tiên của bà chính là Trấn Bắc Hầu kia ỷ vào quyền thế làm nhục con gái bà, bà liền muốn gọi người tới liều mạng. Nhưng Thanh Thanh sống chết ngăn cản, cũng không còn quan tâm quy củ nữa, vội vàng lôi kéo bà ra khỏi cửa viện: “Phu nhân, sao người lại làm ầm lên chứ…”

Tề phu nhân vuốt vuốt chuỗi trân châu trên cổ mình: “Lẽ nào để ta nhìn thấy Lan Nhi bị chà đạp như vậy sao…” Lời còn chưa nói hết, bà cũng cảm thấy không đúng, rồi nhìn nhìn sắc mặt Thanh Thanh, chần chừ một chút,

cuối cùng cũng hỏi: “Trừ phi, bọn họ ở trong phủ cũng đã làm ra chuyện như thế này?”

Thanh Thanh nhỏ giọng bẩm báo: “Thật ra, Hầu gia rất tốt với tiểu thư, vô cùng ân cần. Chỉ là chuyện trong phòng có hơi nhiều chút. Nhưng nô tỳ thấy tiểu thư, tiểu thư cũng rất thích…”

Tề phu nhân giận giữ trách mắng: “Nói linh tinh! Nó là nữ nhi của Tề gia ta, cũng không phải…” Bà vốn muốn nói: “. cũng không phải là dâm phụ

bên đường. ”, nhưng mà lại dừng lại lấp lửng.

Thanh Thanh khuyên bà: “Phu nhân, người cũng biết thế tử là loại người như thế nào, bây giờ dù sao hắn cũng đã chết rồi, tiểu thư có Hầu gia yêu thương, hai người một lòng yêu thương nhau, hà tất cứ phải câu nệ lễ tiết? Lẽ nào cứ bắt tiểu thư phải khổ sở cả đời sống trong chùa sao? Hơn nữa, thân phận của Hầu gia, muốn lấy khuê nữ danh giá nào mà không được, ngài ấy lại cứ một lòng muốn ở cùng với tiểu thư, tự mình tới cửa chứ.

Người nên khuyên lão gia thành toàn cho hai người họ mới phải…” Tiếng động trong phòng càng lớn hơn.

Tề phu nhân nghe thấy những âm thanh vừa dâm đãng vừa mãn nguyện đó, quả thật là con gái của mình. Bà cảm thấy như có ngũ lôi đánh ầm ầm trên đầu mình vậy. Bà không nói được gì, chỉ đành vội vàng rời đi.

Nhưng bà đi được mấy bước, dần dần nghĩ lại những lời Thanh Thanh nói, trong lòng cũng hơi dao động.

Trấn Bắc Hầu nhỏ hơn bà mấy tuổi, khi còn trẻ chính là nhi lang anh tuấn danh chấn kinh thành. Bây giờ còn có thêm khí thế kiên cường trong quân đội, lại có thêm quyền thế như vậy, hiển nhiên là có mê lực của nam nhân trưởng thành.

Bình tâm lại mà nói, con gái mình mặc dù thanh xuân tươi đẹp, nhưng nếu so với hắn đúng là hơi miễn cưỡng. Càng huống hồ bây giờ con gái mình lại là quả phụ.

Bà không khỏi bước chậm hơn, hao tâm tổn trí cân nhắc chuyện này.
 
Chương 85: Tới cửa 5


Rèm che mềm mại rủ xuống bên giường, đèn dầu lờ mờ, nam nữ ôm lấy nhau nằm trên chiếc giường nhỏ, hồi tưởng lại dư vị kích tình kịch liệt vừa nãy.

Tề Thục Lan nằm trên chăn, lúc này mới nhớ ra: “Chăn này… bị ướt rồi… Ngày mai người hầu trong phủ tới dọn dẹp, chẳng phải sẽ biết cả sao…” Nàng nghĩ tới hình tượng đại tiểu thư trước đây của mình đều bị hủy hoại trong một đêm, nàng không nhịn được ôm mặt: “Aiya, chuyện này…. thật là xấu hổ quá đi!”

Cơ thể chợt căng lên, thông đạo bị bắn đầy tinh d*ch chợt động, nàng lập tức cảm thấy tinh d*ch dấp dính trong đó lại chảy ra. Cảm giác này khiến nàng nhớ tới khoái cảm khi nam nhân rong ruổi trong cơ thể mình, ngọt ngào thì ngọt ngào nhưng lại vội vàng lấy khăn dưới gối chà lau.

Đới Thời Phi đoạt lấy chiếc khăn, cười nói: “Vội vàng lau cái gì chứ, còn chưa đủ mà…” Nói thì nói như vậy, nhưng hắn lại cầm lấy khăn từ từ lau giúp nàng.

Tề Thục Lan lúc này mới nói ra lo lắng của mình: “Làm thế nào đây, phụ thân ta trước nay thanh cao, coi danh tiết hơn tất cả mọi thứ. Ta sớm đã nói rồi, chuyện của ta và chàng ông ấy quyết không đồng ý đâu.”

Nam nhân bình tĩnh an ủi nàng: “Phụ thân nàng làm quan bao năm, cũng không phải là ông lão bảo thủ. Cứ yên tâm đi, lợi hại của chuyện này, ông ấy sẽ tự nghĩ thông suốt thôi.”

Hắn lập tức cười cười: “Cho dù ông ấy không chịu đồng ý, nhưng ta đã tới tận cửa Tề phủ rồi thì làm sao có thể để ông ấy không đồng ý chứ? Ngày mai ta sẽ nói chuyện riêng với ông ấy.”

Nữ nhân mềm nhũn nằm trên giường, giữa hai chân đã sưng đỏ lên rồi, trong hoa huy*t ồ ạt chảy ra tinh d*ch trắng đục mà hắn vừa mới bắn vào, hai cánh hoa sưng to bởi vì ma sát kích thích, vẫn mở rộng lối vào, dường như vẫn còn chờ đợi lần hoan ái tiếp theo.

Hắn nhìn thấy như vậy trong lòng vô cùng hài lòng, không nhịn được dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau lên cánh hoa đó, đùa bỡn khiến cơ thể nữ nhân giật mình run rẩy.

Hắn dứt khoát từ từ nằm lên người nàng, dương v*t đã hơi mềm vẫn nóng rực, cùng với mật dịch tiết ra từ hoa huy*t của nàng cọ cọ vào khe mông.

Hắn rất thích chơi đùa như vậy sau khi hoan ái. Mông nhỏ đầy đặn của nàng vểnh cao, hắn ép người xuống, cùng với độ cong của hông hắn rất vừa vặn. Nàng có khi còn nghịch ngợm đỉnh hắn một chút. Thường thường, hắn rõ ràng đã tận hứng, nhưng vẫn sẽ như đang trong trò chơi, thân mật lại bị ma sát khơi dậy dục vọng.

Bây giờ chính là như thế.

Hắn hừ nhẹ trong cổ họng, hắn dùng tay khóa chặt tay nàng lại, từ từ cắm dương v*t lại ngóc đầu dậy vào trong cơ thể nàng, chậm rãi luận động.

Mông hắn hơi nâng lên, chống chân lên giường, còn phần lớn trọng lượng trên cơ thể hắn đều ép lên người nàng.

Nàng bị ép xuống, bị đâm cắm, bị cánh tay rắn chắc của nam nhân giữ chặt lấy, cổ họng nàng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kéo dài.

Đới Thời Phi cúi gần vào tai nàng, thấp giọng cười: “Hơn nữa, nàng cũng bị ta thao thành bộ dạng như thế này trong khuê phòng rồi, ta không tin nhà nàng vẫn không chịu đồng ý…”

Tay hắn ở ngay trước mặt nàng, nàng nghe thấy những lời này liền cắn lên cánh tay rắn chắc của hắn: “Đều là bị chàng cưỡng ép!”

“Ồ?” Hắn chống thân lên, rút thân ra ngoài: “Vậy ta buông tha nàng là được.”

“Chàng…….!” Tề Thục Lan chỉ cảm thấy thông đạo vẫn đang bị lấp đầy kia bỗng dưng trống rỗng, khóe miệng nhếch lên, nàng thuận tay nhặt chiếc gối bên cạnh ném về phía hắn: “Chàng muốn đi thì đi đi! Có bản lĩnh thì sau này buông tha ta đi!”

Nói xong nàng liền hờn dỗi vùi mặt vào trong gối, bầu ngực đầy đặn ép lên trên giường, nhưng lại để lộ ra cánh mông tròn trịa và hoa huy*t đang yên lặng chờ đợi.

Quả nhiên nam nhân lại phủ người xuống, lại lần nữa chậm rãi cắm vào trong, từng chút từng chút một, càng lớn hơn, càng nóng hơn, càng cứng rắn hơn, khiến bên trong thông đạo vốn đầy ắp tinh d*ch đều bị ép ra bên ngoài.

Hắn lắc lư cơ thể nàng, dỗ dành: “Náo loạn trên giường, đều là muốn câu dẫn nàng mà thôi, thật sự tức giận rồi sao? Bảo bối, nói chuyện đi.”

Thấy nàng không để ý tới mình nhưng mông lại hơi hơi vểnh cao lên, nghênh đón sự đâm cắm của hắn, nam nhân không nhịn được cười xấu xa: “Được, ta không tin nàng còn có thể không mở miệng.”

Nói xong, hắn đỉnh éo tiến vào tận sâu bên trong thông đạo mềm mại của nàng.

“Aaaaaaaaaa” Nữ nhân mặc dù đang vùi mặt vào gối nhưng lập tức hét lên, rên rỉ.

Đới Thời Phi haha cười lớn lên: “Bảo bối, nếu như ta đã không dỗ dành được nàng, vậy thì chỉ có thể thao nàng thôi!”
 
Chương 86: Rời kinh


Cơn gió nhẹ thổi qua phiến lá, cành hoa, xuyên qua hàng liễu rủ bên tường cung, màn che khá dày trong ngự thư phòng vẫn không hề lay động.

Hoàng đế ngồi phía sau thư án, hơi khép hờ hai mắt, chậm rãi đếm từng viên tràng hạt trong tay, nghe nội giám thấp giọng bẩm báo.

Nội giám nói tóm tắt một lượt, thấy Hoàng Đế không ngước mắt lên nhìn hắn, hắn không nhịn được nói: “Đới Thời Phi cũng thật là quá to gan hỗn xược, bệ hạ người phong hắn là Trấn Quốc Công, gia quyến của tước vị nhất phẩm này đều phải ở lại trong kinh thành. Vậy mà hắn dám không thèm để ý gì mà dẫn theo huyền thê mới cưới kia của hắn chạy tới bắc cảnh! Chuyện này…” Nội giám cân nhắc ngôn từ: “. Chuyện này chẳng phải

là muốn làm phản sao?”

Hoàng Đế lúc này mới mở mắt ra nhìn hắn: “Lời này lại là ai dạy ngươi tới nói với trẫm vậy?”

Nội giám này lập tức quỳ xuống: “Nô tài nếu như có tâm tư khác, sẽ bị thiên lôi… ”

“Được rồi, được rồi.” Hoàng Đế lười biếng nói: “Dọa ngươi chơi thôi, trẫm biết ngươi không ngồi lên thuyền của mấy phu nhân hậu cung kia mà.”

Hắn dừng một chút, lại trào phúng cười nói: “Huyền thê kia của Đới Thời Phi à, hắn làm sao có thể để lại trong kinh thành chứ, gặp nhiều người chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao.”

Nội giám lúc này mới bình ổn lại tinh thần, lau lau mồ hôi trên trán: “Bệ hạ ngài sớm đã biết chuyện này rồi sao?”

“Ngươi nghĩ Đới Thời Phi là tên ngốc sao! Chuyện này của hắn căn bản không giấu được người mà trẫm phái đi.” Hoàng Đế tiếp tục thưởng thức tràng hạt: “Lão nhân gia khi đó thu lại bắc cảnh từ tay hắn, kết quả thì sao, chúng ta đều thấy rồi đó. Bắc cảnh nếu không phải là Đới Thị hắn, người khác căn bản không thể đàn áp được.”

“Nhưng chính vì như thế mới cần đề phòng hắn, lỡ như nuôi hổ gây tai họa…..”

Hoàng Đế khinh thường cười nhạt: “Người của Đới gia à, trên chiến trường quả thật là dũng mãnh như hổ. Nhưng mà cũng đều quá trọng tình nghĩa.

Nam nhân chỉ vì một nữ tử mà hao tổn tâm tư như thế, cả đời này có thể làm ra được chuyện lớn kinh thiên động địa gì chứ? Để hắn dẫn theo tâm can bảo bối của hắn tới bắc cảnh đi, ở nơi bắc cảnh đó, trong kinh thành này có mấy tử đệ thế gia chịu tới đó canh giữ chứ?”

Nội giám lúc này mới dám nói ra thánh ý phỏng đoán: “Tiên đế đè ép hắn, ngược lại người lại phong tước cho hắn, chính là vì muốn hắn cảm ơn. Mà tôn nữ của Đới Thị hắn cũng đang được nuôi dưỡng trong cung chúng ta, cũng không sợ hắn sẽ lật trời…. Nhưng nô tài không hiểu, đứa trẻ đó cũng không phải là huyết mạch của Đới Thị hắn….”

Hoàng Đế thở dài một hơi: “Ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng trẫm dùng một đứa nhỏ để kiềm chế hắn sao? Đới Thời Phi hắn làm phò mã công chúa bao nhiêu năm như thế, trong triều vì kiêng dè hắn, có ai dám kết giao với hắn? Hắn chẳng qua chỉ là cô nhi trọng thần, bây giờ tới bắc cảnh, lại lấy con dâu trước đây, vì muốn che đậy bí mật này, càng khó sẽ xây dựng quan hệ gì với thế gia trong kinh thành. Cả đời này của hắn chỉ có thể thành thật làm nguyên soái bắc cảnh mà thôi.”

Nội giám vội vàng tán đồng: “Vẫn là bệ hạ thánh minh nhìn xa trông rộng!”

Hoàng Đế lườm hắn một cái: “Ngươi cho rằng Đới Thời Phi không nghĩ được những chuyện này sao? Sau này gặp chuyện gì cũng phải dùng não!”

Nội giám trong lòng vẫn còn không phục: “Nhưng mà, ban đầu, sau khi thế tử Trấn Bắc Hầu phủ bị… , người của chúng ta cũng không hề hạ thủ

với Bình An trưởng công chúa, cái chết của trưởng công chúa cũng quá đường đột… Đới Thời Phi cũng quá ngang ngược!”

Hoàng Đế không để ý tới hắn, chỉ hơi nhíu mày.

Nội giám càng to gan tiếp tục nói: “Còn nữa, hắn vậy mà dám đổi trắng thay đen cưới con dâu mình, chuyện này quả thật là lừa dối thế nhân!”

“Lừa dối thế nhân”, bốn chữ này dường như kích thích tới Hoàng Đế, “pa” một tiếng, hắn đập chuỗi ngọc lên trên bàn.

Nội giám lúc này mới tỉnh ngộ: Đều trách mình đố kỵ vì Đới Thời Phi được phong tước, không giữ được mồm. Đới Thời Phi đó cưới con dâu thì coi gì là lừa dối thế nhân chứ, người trước mặt này còn tự tay hại chết cha ruột mình mà!”

Hắn hoang mang vội vàng dập đầu không ngừng, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Một lúc lâu sau, Hoàng Đế chỉ hừ một tiếng: “Lời này nếu như còn nói sai lần thứ hai, trẫm sẽ lấy đi thứ mà ngươi chôn ở trong hoa viên đấy, nhớ kỹ chưa?”

Trong y phục của nội giám lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, hắn đáp một câu, cúi đầu lui ra hướng cửa.

“Từ từ đã.” Hoàng Đế lại nói: “Mặc dù nói như thế, bên cạnh mấy người nắm giữ binh quyền ở bốn biên giới, đều phải cài người đáng tin cậy vào, không được chậm trễ.”

Nội giám đó lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài.
 
Chương 87: Ngày xuân [Hoàn]


Mùa đông bắc cảnh kéo dài lâu nhất, đã vào tháng hai rồi, rét đầu mùa vừa tới, tuyết vẫn rơi phủ một lớp dày trên đất.

Cây liễu trong kinh thành lúc này chắc cũng đã nảy mầm rồi, Tề Thục Lan vào lúc chập tối đã nghĩ vậy. Có điều chỉ là thất thần trong nháy mắt thôi, bà vú ôm hai đứa nhỏ tới đây, chỉ đợi nàng tới chơi đùa chút rồi lại ôm chúng đi ngủ, nàng vội vàng đón lấy dỗ dành.

Khi mới tới bắc cảnh đương nhiên là không quen rồi. Thanh Thanh mới đầu còn luôn oán trách vì không mua được son thượng phẩm, lau nước mắt náo loạn đòi về lại kinh thành. Sau này gả cho người ta rồi, lại bị nam tử đó dỗ dành vô cùng ngoan ngoãn.

Mấy ngày trước trong cung có chỉ, thánh thượng thương xót tôn nữ Trấn Quốc Công từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, vốn đã được nuôi dưỡng bên cạnh hoàng hậu, lần này sẽ phong làm huyện chủ, vinh hoa tăng thêm một bậc.

Biết được chuyện này, nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì Đại Tỷ Nhi thân là nữ nhi. Thánh thượng không dung tha cho thế tử, cũng không thể

dung tha cho con trai thế tử được sống tiếp trên cõi đời này. Đại Tỷ Nhi lớn lên bên cạnh hoàng hậu, sau này nhất định có thể trở thành nữ nhi có tiền đồ, có phong thái.

Quý nữ thế gia trước đây yểu điệu thướt tha, bây giờ đã học được cách cưỡi ngựa rồi. Là phu quân nàng đích thân chỉ dạy, vì để tiện cho hai người cùng nhau phi ngựa trên thảo nguyên không người, dưới ánh mặt trời rực rỡ, giống như nam nữ của bộ lạc Khuyển Nhung được tùy ý yêu đương.

Dù cho sẽ không có ai nhận ra nàng, nhưng cả đời này nàng cũng không muốn quay lại kinh thành sinh sống nữa.

Đang ngây người nhìn ra đình viện, nàng nghe thấy có động tĩnh truyền tới từ tiền sảnh, trong lòng chợt vui vẻ, đi tới cửa nghênh đón.

*******************

Trong phòng mặc dù đơn giản nhưng lại không hề tiếc rẻ mà đốt địa long lên, trên ghế đều lót da thú, nhìn lên vô cùng ấm áp.

Rèm bên giường buông xuống, giống như gợn sóng li ti luận động.

Đới Thời Phi giữ chặt eo nữ nhân giữa hai tay, động tác vô cùng nhuần nhuyễn. Hai người giữa chiếc giường trúc đều vô cùng ăn ý, khiến cho khoái cảm dâng lên, phóng đại tới cực điểm, cả thể xác và tinh thần đều đắm chìm, si mê tới đỉnh điểm.

Hắn dùng sức thao lộng, ép người xuống thở dốc bên tai nàng, trêu đùa: “Sao lại kẹp chặt như thế, mới nửa tháng không gặp ta, thèm khát như vậy sao?”

Nữ nhân dưới thân bị thao đến hai mắt cũng mất đi tiêu cự, chỉ còn lại tiếng rên rỉ, hét ra những âm tiết linh tinh chẳng có chút ý nghĩa nào.

Bộ dạng như thế này hắn nhìn thế nào cũng không đủ.

Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy nàng, trong lòng đã hơi động dục niệm. Sau đó, lại hơi động tâm ý. Rốt cuộc là từ khi nào, tất cả tình ý của hắn đều dồn hết lên một mình nàng, dục vọng toàn thân cũng chỉ muốn phát tiết cho một mình nàng thôi chứ?

Chuyện tình nam nữ, đại khái là luôn không thể nói rõ ra được.

Nửa đời sau chính là cứ như thế này cùng nhau chìm đắm mà sống tiếp thôi.

Hắn tận hứng xong rồi nhẹ nhàng ôn nhu ôm lấy nàng, vén sợi tóc ướt đẫm giữa trán nàng, hôn nàng một lát: “Tuyết đã tan rồi, đợi khi cỏ xanh mọc lên, chúng ta xuất thành cưỡi ngựa đi.”

~~~~~~~~~~~~~~~ Hoàn ~~~~~~~~~~~~~~~~~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top