Cập nhật mới

Dịch Hào Quang Mặt Trời

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 459: Kết thúc hồi ba – uy chấn tam sơn


Đăng Dương bị chôn vùi hàng trăm mét dưới mặt đất, cơ thể hứng chịu áp lực kinh người, không khí thiếu hụt, tứ chi thì bất động, sợ rằng không thể sống sót được bao lâu.

Có lẽ, ngay tại thời khắc đưa ra quyết định trốn xuống mặt đất, hắn đã tự tay kí vào sổ tử của mình.

Tuy nhiên, một kẻ thích tính toán chi ly từng đường đi nước bước như hắn, làm sao có thể phạm phải một sai lầm tai hại như vậy được, đừng quên, Hồn Thuật mạnh nhất của hắn, không phải là mấy loại Hồn Thuật bậc 2, bậc 3 hay bậc 4 mà là Hồn Thuật không cấp độ - Áo Choàng Lông Ngỗng

“Áo Choàng Lông Ngỗng – Hắc Vũ!”

“Hắc Vũ Thời Không!”

Sau một tiếng quát khe khẽ đầy khí thế, Đăng Dương đã chính thức biến mất khỏi thế giới lòng đất tối tăm mịt mù, một lần nữa trở lại chiến trường hỗn loạn.

Đã ăn phải một đòn thấm đau, Đăng Dương tất nhiên không ngu xuẩn gì mà lại tiếp tục xuất hiện tại chỗ cũ, để rồi bị con Dơi Khổng Lồ kia bồi thêm cú mưa sấm sét thứ hai.

Lần này, nơi hắn xuất hiện là ở giữa bầu trời tràn ngập lôi điện, đúng hơn là ngay tại khoảng không trên đỉnh đầu con Dơi Khổng Lồ.

Và rồi, từ trên cao, hắn rơi thẳng xuống, Mộng Kiêm sắc lạnh ‘phập’ một tiếng cắm thẳng vào đầu con Nguyên Thú hình dơi, Bạch Kiếm trên tay phải bị hắn thu hồi, thay vào đó là Tử Ảnh, khẩu súng lục làm nên tên tuổi của Sát Thủ Bạch Ngân – Tiểu Bạch Thỏ.

Đăng Dương dí nòng súng đen ngòm vào đầu con Dơi Khổng Lồ, điên cuồng siết cò, xả đạn tứ tung.

Chỉ nghe… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… Đoàng… bảy tiếng súng liên tiếp vang lên.

Từ họng súng nho nhỏ, tia lửa lóe sáng, bảy viên đạn tử sắc phá không bắn ra, mang trong mình cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa của Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, môn võ kỹ có uy lực thuần túy ngang ngửa với Thiên giai trung cấp võ kỹ, dễ dàng xuyên phá qua cơ thể dày đặt lôi điện của con Dơi Khổng Lồ, bán nát tan tành viên Tinh Hoa Thạch nằm trong hộp sọ của nó.

Nguyên Khí cường đại sau đó thoát ra, được Đăng Dương hấp thụ toàn bộ

< Ngài vừa hấp thụ thành công 16 đơn vị Nguyên Khí Lôi Hệ, phẩm chất Tử Lôi đấu khí gia tăng 16%, nâng tổng tỉ lệ phẩm chất lên thành 99% >

< Chỉ cần 1% nữa, ngài sẽ thành công đột phá cực hạn, thăng cấp đấu khí của mình >

Khi thanh âm thông báo của AI vang lên, cũng là lúc Đăng Dương từ trên không trung rơi thẳng xuống đất, và bên dưới lúc này thì đã có hàng chục cái miệng khát máu, lập lòe lôi điện ẩn hiện, trực chờ xé sát hắn ra thành trăm ngàn mảnh.

“Chỉ còn 1% nữa thôi à, tốt!” Đăng Dương hứng khởi cười lớn, dưới chân bổng nhiên nhiều thêm một đám mây trắng, giữ cho hắn ở lại trên không trung, Tử Ảnh trên tay chĩa ra, tiếp tục xả súng không chớp mắt vào đám Nguyên Thú bên dưới.

Đạn Lôi Bộc rời nòng với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã cạn kiệt cả hộp tiếp đạn trong thân súng, rải xuống một cơn mưa bom sấm sét cực mạnh.

“Bạo!” Đăng Dương quát khẽ

ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG… ĐÙNG…

Một loạt tiếng nổ kéo dài liên tiếp làm chấn động của không gian. 

Đạn Lôi Bộc khi được áp sút thì có sức xuyên thấu vô cùng tuyệt vời, tuy nhiên sức mạnh thật sự của Lôi Bộc vẫn là khả năng công phá diện rộng, bạo tạc và nổ tung. Thế nên khi Đăng Dương đồng loạt dẫn bao bọn chúng, cả không gian ngay tức khắc chìm trong một cơn bão lôi điện khổng lồ, uy lực khủng khiếp cày nát mặt đất, nhắt mắt diệt sát toàn bộ Nguyên Thú trong phạm vi ảnh hường, bao gồm cả con Rắn Ba Đầu, mức độ hủy diệt chẳng kém gì cơn mưa sấm sét do con Dơi Khổng Lồ đánh ra.

Tiếp đó, hàng chục luồng Nguyên Khí tinh thuần đồng loạt từ dưới đất bay lên, tụ tập quanh người Đăng Dương như quần tinh củng nguyệt, và rồi bị hắn hấp thụ toàn bộ.

< Ngài vừa hấp thụ thành công 52 đơn vị Nguyên Khí Lôi Hệ, phẩm chất Tử Lôi đấu khí gia tăng 52%, nâng tổng tỉ lệ phẩm chất lên thành 151% >

< Bắt đầu tiến trình đột phá cực hạn, dự kiến kéo dài 30 phút, trong khoảng thời gian này, không thể sử dụng đấu khí vào bất kỳ mục đích gì >

Nghe được thanh âm thông báo của AI, Đăng Dương liền vui vẻ cười, cực nhanh hạ xuống mặt đất hoang tàn, vừa xếp bằng tĩnh tâm, vừa phát tín hiệu cần hỗ trợ đến Địa Ngục Xà Hoàng.

Lúc này, trải qua một hồi chiến đấu kinh thiên động địa, bụi mù tứ tung, Địa Ngục Xà Hoàng cuối cùng cũng đã kết liễu toàn bộ Nguyên Thú bên cánh trái, đồng thời bị thương không quá nhiều. Vừa nhận được tín hiệu của Đăng Dương, nó liền vội vàng trở về, sau đó dùng cả cơ thể dài thòng, to lớn của mình, cuộn tròn quanh người Đăng Dương, tạo thành một túp lều màu đen khổng lồ, vững chãi bảo vệ hắn khỏi đám Nguyên Thú và hàng loạt tia sét đánh xuống bất thường từ bầu trời

Trong khi đó, chiến trường bên phải cũng đã đi đến hồi kết, khi mà U Hồn Tinh Linh huy động lần cuối lưỡi liềm đoạt mệnh của mình, chém ngang viên Tinh Hoa Thạch của một con Nguyên Thú nhỏ yếu, lạnh lùng xóa bỏ sự tồn tại của nó khỏi nơi đây.

Giải quyết xong tất cả Nguyên Thú trong phạm vi trăm mét, Đại Địa Tinh Linh và cả Băng Phách Tinh Linh đều lũ lượt trở về, biến lại thành hai hình xăm trên mu bàn tay trái của Đăng Dương.

Còn U Hồn Tinh Linh thì phụ trách canh phòng, kết hợp với Địa Ngục Xà Hoàng, tạo thành thế trận phòng thủ một khiên, một kiếm, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho Đăng Dương đột phá cực hạn.

Thời gian cứ thế, thấm thoát trôi qua, 30 phút đến rồi đi nhanh như một giấc mộng

Đúng như dự kiến, thanh âm thông bao của AI lại vang lên

< Đột phá cực hạn thành công, Tử Lôi đấu khí đã thăng cấp thành Bạo Lôi đấu khí, có khả năng tăng phúc sát thương cực mạnh khi lôi điện nổ tung >

< Theo đánh giá của hệ thống Thần Ma, Bạo Lôi đấu khí có phẩm chất cao gấp ba lần Tử Lôi đấu khí >

< 51% tỷ lệ gia tăng phẩm chất dư thừa còn lại, sau khi tương thích với Bạo Lôi đấu khí, rút xuống còn 17% >

< Tuy nhiên, đúng như ngài dự đoán, thưa chủ nhân, Bạo Lôi đấu khí vẫn chửa đủ mạnh để sánh ngang với Hắc Hỏa Lôi và Bạch Hỏa Lôi, cho nên Tam Kiếp Chấn Lôi Công vẫn chưa thể luyện đến đại thành >

Ngồi ngay ngắn giữa thân thể to lớn của Địa Ngục Xà Hoàng, Đăng Dương lần nửa mở bừng hai mắt, trong đôi đồng tử thâm sâu, lôi điện tím vàng lập lòe chớp động.

Hắn thở phù ra một hơi bạch khí, hài lòng cười nói “Không có vấn đề gì, từ khi bắt đầu Khảo Hạch Nội Môn đến giờ cũng chỉ mới có hai tiếng thời gian, ta vẫn còn 46 giờ nữa để tiếp tục đột phá cực hạn. Chẳng lẽ còn không đủ để thăng cấp Lôi hệ đấu khí đến mức phù hợp hay sao?”

Nói rồi, Đăng Dương khẽ chuyển động thâm thần, vỗ về lớp lân phiến đen bóng như hắc ngọc, cực độ cứng rắn của Địa Ngục Xà Hoàng

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Hắc!”

Hiểu được hàm ý khen ngợi của Đăng Dương, Địa Ngục Xà Hoàng liền nới rộng cơ thể to lớn của mình ra, nhanh chóng trường người qua một bên, trả lại không gian tự do thoáng đãng cho Đăng Dương.

Chỉ thấy, trước mắt Đăng Dương lúc này là một rừng Nguyên Khí nồng đậm, bao phủ kín mít trong bán kính hai mươi mét xung quanh, khắp mặt đất thì chất đầy mảnh vỡ pha lê, ảm đạm vô sắc, tàn tích còn sót lại của hàng đống Tinh Hoa Thạch.

Thì ra trong lúc hắn đột phá cực hạn, linh hồn Đăng Dương trong thân xác của U Hồn Tinh Linh đã tranh thủ chém giết tất cả Nguyên Thú bén mảnh đến gần, điên cuồng chiến đấu suốt 30 phút ròng rã, cho nên mới tạo thành khung cảnh kinh tâm thế này.

Đăng Dương vung nhẹ bàn tay, dẫn động đấu khí, một hơi hấp thụ toàn bộ Nguyên Khí xung quanh, một lần nữa tăng cường phẩm chất Bạo Lôi đấu khí của mình

< Ngài vừa hấp thụ thành công 39 đơn vị Nguyên Khí Lôi Hệ, phẩm chất Tử Lôi đấu khí gia tăng 13%, nâng tổng tỉ lệ phẩm chất lên thành 30% >

“Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường, tiến sâu vào vùng trung tâm, săn giết những con Nguyên Thú hùng mạnh hơn, sớm một chút đột phá cực hạn lần hai”

Đăng Dương vổ mạnh hai tay, tinh thần phấn chấn, khí thế ngút trời

Tại bên cạnh, hai cái đầu to tướng của Địa Ngục Xà Hoàng cũng gào thét lên, Long Uy hùng dũng tỏa ra tứ phía, sĩ khí chạm đỉnh thương khung.

Tiếp đó, một người, một thú, một hồn ma liền phá không bắn ra, trực chỉ hướng Tây Bắc và lao đi như vũ bão.

……..

Nửa tiếng sau!

GRÀOOOOOOO!

HÚÚÚÚÚÚÚÚÚ!

Từng tiếng gầm rú chấn đông không gian.

“Con mẹ nó, chạy… chạy mau…!” Đăng Dương táu mét mặt mày, vắt chân lên cổ mà điên cuồng tháo chạy.

Bên cạnh hắn, Địa Ngục Xà Hoàng lúc này đâu còn bộ dáng uy phong một cỏi, hai cái đầu to tướng thế nhưng đổ cả mồ hôi, bốn con mắt giờ đây đã chột mất một con, ba con còn lại thì tràn ngập hoảng loạn, cong đuôi bỏ chạy đến quên trời quên đất, thậm chí quên cả Đăng Dương.

Còn U Hồn Tinh Linh thì đã không thấy đâu nữa.

Phía đằng sau, một bầy Nguyên Thú đông đảo như kiến truy đuổi không dừng, trong đó có đến tận sáu con Nguyên Thú cực đại, cao hơn ba mươi mét, thể hình chẳng khác gì một tòa núi nhỏ, mỗi bước chân đều khiến cả đại địa phải lắc lư.

Sáu con Nguyên Thú này, tuy có hình dạng và màu sắc lôi điện vô cùng khác biệt, nhưng bên trong cơ thể từng con đều ẩn chứa cỗ sức mạnh lớn đến không ngờ, đều là tương đương với cảnh giới Kình Quân bát, cửu trọng thiên, thậm chí còn có một con ngang hàng với cường giả Vân Lãng nhất chuyển, không ngừng phì phò hơi thở nguy hiểm tận cùng.

…………………………………..

Chào mọi người, vậy là sau 103 chương, hồi ba - Uy Chấn Tam Sơn đã kết thúc.

Trong hồi này, Đăng Dương không có địch thủ, cũng chẳng có mục tiêu, đơn giản chỉ là thể hiện sức mạnh của mình để bước đầu vang danh thiên hạ.

Vốn dĩ định thông qua đó, tác muốn thay đổi phong cách một chút, thử viết theo hướng bá đạo xem sao, nhưng từ phản hồi của mọi người, xem ra là đã thất bại toàn tập.

Về sau sẽ rút kinh nghiệm để cải thiện hơn.

À mà, tiếp theo đây sẽ là hồi phụ thứ hai của Phạm Liên Hoa, mong mọi người tiếp tục đón nhận.

Và một điều nữa, chúc Tết Thiếu Nhi vui vẻ ^^!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 460: Tung tích của An Lan Thành Tuấn


Duyên Hải Vực, trấn Lạc Ngôn

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi An Lan Thành Tuấn mất tích, An Lan Phủ chìm trong một bầu không khí cực kỳ nặng nề và khẩn trưởng.

Trong đại điện to lớn của An Lan gia, gia chủ An Lan gia – An Lan Khánh lúc này đang ngồi trước một bàn đầy ắp mỹ thực, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không hề động đũa, vần trán nhíu chặt, mày đầy lo âu.

Đứng hai bên bàn ăn, hai nô tì chuyên phục vụ bữa trưa cũng bị An Lan Khánh ảnh hưởng mà căng thẳng theo, hai tay nắm chặt vào nhau, đầu cuối xuống đất chăm chú nhìn đôi bàn chân, sợ hãi đến độ không dám hé răng nửa lời.

Đột nhiên, An Lan Khánh đang im lặng suy tư bổng vỗ mạnh tay xuống bàn, làm vang lên tiếng động cực lớn, đồng thời hất đổ toàn bộ mỹ thực sa hoa, khiến cho hai nữ nô tì giật mình gã khuỵu xuống đất, ánh mắt hoảng hốt, rung lên cầm cập

“Các ngươi lui hết đi, cũng đem hết đống này đi luôn, ta ăn không vô”

An Lan Khánh phất tay ra hiệu cho hai nô tì, sau đó hướng về cửa đại điện, trận giọng hạ lệnh

“Người đâu, mau gọi Hứa Minh đến đây cho ta!”

“Tuân lệnh!”

Một lát sau, Hứa Minh, đội trưởng đội hộ vệ riêng của An Lan Khánh đã có mặt tại đại điện, sắc mặt phi thường không tốt, cung kính cuối chào An Lan Khánh

“Gia chủ, ngài cho gọi thuộc hạ?”

Cố hít sâu một hơi bình tĩnh, An Lan Khánh hạ xuống nộ hỏa trong lòng, dù vậy hai hàng lông mày vẫn cứ nhíu chặt, ánh mắt sáng suốt lộ vẻ lo âu, nghiêm giọng hỏi

“Đã tìm ra tung tích của Thành Tuấn chưa? Đã bốn ngày rồi”

Hứa Minh cuối đầu, ôm quyền đáp “Xin gia chủ thứ tội, thuộc hạ… vẫn chưa tìm ra”

“Một chút tin tức hay manh mối cũng không có?” An Lan Khánh nhướng mày, thanh âm lạnh dần theo thời gian

“Thực sự là không có” 

Hứa Minh khổ nhọc lắc đầu, cắn răng nói “Cho dù thuộc hạ có dùng cách nào, tung ra bao nhiêu người đi chăng nữa, thậm chí đến cả những Huyết Ảnh tinh nhuệ nhất cũng đã xuất quân toàn bộ, thế nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào khả thi”

“Không vết tích, không nhân chứng, không có bất kỳ thứ gì cả, cứ như… cứ như đại công tử đã hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa vậy!”

“Hồ đồ!”

RẦM!

An Lan Khánh đập tay xuống bàn, ánh mắt bốc hỏa, tức giận quát lớn, lần này thì cái bàn to bự, tinh xảo rốt cuộc cũng không chịu được nữa mà chia năm xẻ bảy, răn rắc vỡ vụn.

“Một người đang sống sờ sờ như vậy, làm gì có chuyện tự nhiên biến mất?”

“Tra, tiếp tục tra cho ta, tra đến khi nào có được manh mối thì mới thôi!”

Thấy An Lan Khánh bạo nộ như vậy, dù là Hứa Minh thì cũng có chút lạnh rung trong lòng, vội vàng cuối gập người, trịnh trọng nói

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Nói rồi, hắn ta liền quay người rời đi, cước bộ so với lúc đi vào còn nhanh hơn vài phần.

Tuy nhiên, còn không đợi Hứa Minh kịp bước qua cửa thì đã bị An Lan Khánh bất ngờ gọi lại

“Chậm đã”

“Gia chủ, ngài còn…”

“Bách Dược Đường thì sao? Các ngươi đã điều tra được gì từ Bách Dược Đường rồi, biết tại sao bọn chúng lại đột nhiên rời đi chưa?” An Lan Khánh hỏi.

Không hiểu vì sao, trong lòng ông ta có linh cảm, Bách Dược Đường nhất định có liên quan đến sự mất tích bất thường của con trai mình, còn liên quan đến mức nào thì ông ta không rõ, nhưng chắc chắn là có liên quan, nhất là khi, một cái bạt tai kia còn nằm chình ình ra đó.

Hứa Minh cung kính đáp “Việc Bách Dược Đường đột nhiên rời đi, thuộc hạ đều đã điều tra kỹ càng, nguyên nhân là vì Liên Hoa Tiên Tử, tức Phạm Liên Hoa, cháu gái của Phạm Côn Bằng, cảm thấy trấn Lạc Ngôn không còn là địa phương thích hợp để nàng ta tiếp tục phát triển luyện dược thuận nữa, cho nên quyết định đi tới kinh thành Thăng Long xa xôi ở phương bắc, một lòng cầu sư học đạo”

“Về phần Bách Dược Đường có liên quan đến sự mất tích của đại công tử hay không, chúng thuộc hạ vẫn chưa tra ra được bất cứ điều gì khả nghi. Bất quá, để đề phong bất trắc, thuộc hạ đã cử một tổ đội Huyết Ảnh bám sát theo sau đoàn người của Bạch Dược Đường, bất cứ khi nào cũng có thể ra tay…”

Nói đến đây, Hứa Minh đưa tay lên làm động tác cứa cổ, biểu thị rõ ràng hàm ý của mình

“Kinh thành Thăng Long, cầu sư học đạo” An Lan Khánh lẩm nhẩm nói, bàn tay bóp chặt thành ghế đến nổi cả gân xanh, còn thành ghế vốn được chế tác từ thiết mộc phi thường cứng rắn thì đã hiện đầy vết nứt, chứng tỏ mặc dù giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong thâm tâm, ông ta đang tức giận khôn cùng.

“Hay cho một câu, cầu sư học đạo!” 

An Lang Khánh nghiến răng, gằn từ chữ một “Ta mặc kệ các ngươi có liên quan đến việc Thành Tuấn mất tích hay không, nếu nó mà thật sự xảy ra chuyện gì, một cái tát tai kia, ta sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời cho các ngươi”

Đúng lúc này, từ phía ngoài cửa, một tên hộ vệ hớt ha hớt hải chạy vô, mồ hôi đầy đầu, trên tay ôm chặt một chiếc hộp gỗ

“Bẩm gia chủ, bẩm gia chủ, tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”

“Tìm thấy cái gì?” An Lan Khánh đứng bật lên khỏi ghế, ánh mắt sắt lẹm khóa chặt lấy tên hộ vệ vừa mới ba chân bốn cẳng chạy vào, trong lòng không khỏi rụt rịch

“Bình tĩnh, hít thở sâu, có gì từ từ nói” Hứa Minh nghiêm giọng

Tên hộ vệ làm theo lời Hứa Minh, ra sức hít thở vài hơi, khôi phục lại một chút sức lực, sau đó, trước ánh đôi mắt sáng quắc đầy hi vọng của An Lan Khánh, liền vội nói

“Là đại công tử, đã tìm thấy đại công tử rồi”

“Tìm thấy rồi!” Hai mắt An Lan Khánh lập tức mở lớn, tràn ngập niềm vui khôn tả, lật đật rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng đến trước tên hộ vệ, vừa đi vừa hối thúc nói

“Vậy còn chờ gì nữa, Thành Tuấn đâu, Thành Tuấn của ta đâu, mau đưa nó vào đây, tình trạng sức khỏe như nào, có bị thương tật gì không?”

Nghe An Lan Khánh hỏi liền tù tì không ngừng nghĩ, sắc mặt tên hộ vệ liền cứng gắt lại, hai tay rung rung mở ra hộp gỗ, đưa đến trước mặt An Lan Khánh, rung giọng nói

“Đây… đây… thưa gia chủ”

Chỉ thấy, trong hộp gỗ có chứa một đồ vật được gói ghém kỹ càng bằng vải trắng, bên trên dính đầy bụi đất và ẩn ẩn còn có vết máu đo đỏ, ngoài ra còn bốc lên một mùi hôi thối tanh tưởi tựa như xác chết 

Ngay khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, đôi mắt An Lan Khánh lập tức co rụt, sắc mặt vui mừng biến thành trắng bệch, ông ta lùi lại một bước, tránh xa chiếc hộp gỗ tanh hôi, lắp bắp hỏi

“Đây… đây… là thứ gì?”

Hứa Minh đứng bên cạnh thì nhíu mày, cũng không có cố kỵ mùi vị khó ngửi kia mà thọc tay vào trong hộp, lấy ra đồ vật rồi mở vải trắng ra.

Là một bàn tay người đứt đoạn thối rửa, da thịt lỡ loét, chứa đầy dòi bọ, giữa lòng bàn tay còn nắm chặt một quả cầu thủy tinh, bị phủ kín bởi đất cát dơ bẩn và máu khô

Hứa Minh đưa bàn tay thối rữa đến trước mặt, chăm chú quan sát một hồi rồi dùng nhón tay của mình, từ từ tách từng lớp da thịt trương phồng, nhầy nhụa, tanh hôi ra, đồng tời cũng gạt vô số giòi bọ lút nhút qua một bên, để lộ một đồ vật lấp lánh ánh vàng. 

Đó là một chiếc nhẫn vàng đính pha lê, được đeo ở ngón giữa của bản tay thối rữa, bên trên có khắc hai chữ ‘An Lan’ rồng bay phượng múa.

“Gia chủ, đây là nhẫn của đại công tử!” Hứa Minh giật mình nói

“Nhẫn của Thành Tuấn? Đâu, đưa ta xem” An Lan Khánh lạc giọng, trên vần tráng đã lấm tấm mồ hôi

Hứa Minh hơi do dự một chút, nhưng rồi vẫn hai tay đưa bàn tay thối rữa cho An Lan Khánh.

An Lan Khánh cầm lấy mảnh vải chứa bàn tay có thể là của con trai ông ta, thần sắc trắng bệch, một chút cũng không ngại dơ bẩn mà phủi phủi vài cái, ngưng thần quan sát chiếc nhẫn lấp lánh kim quang.

Nhẫn vàng chế tác tinh xảo, hai viên pha lên lục lam thượng hạn, bên trên còn khắc hai chữ phi thường tỉ mĩ ‘An Lan’, đúng là nhẫn thiếp thân của An Lan Thành Tuấn rồi.

Như vậy, cái bàn tay thối rữa tanh hôi này, cũng chính là bàn tay thuộc về người con trai đang mất tích của ông ta!

“Không!” An Lan Khánh hốt hoảng thả bàn tay thối rữa xuống đát, thất hồn lạc phách, không ngừng dật lùi ra sau, cuối cùng là ngã quỵ xuống đất, sắc mặt nháy mắt đã già nua thấy rõ, đôi mắt tinh tường tan rã vô quang.

Luôn đứng bên cạnh, ngay khi thấy bàn tay thối rữa rơi xuống, Hứa Minh đã phản ứng cực nhanh mà đưa tay chộp lấy, không để cho nó rơi xuống mặt đất.

Tiếp đó, hắn cũng không có nói gì mà im lặng trầm mặc, chỉ đánh mắt ra hiệu cho tên hộ vệ kia rút lui, đại điện An Lan gia cứ thế rơi vào tĩnh lặng, tuyệt đối thê lương.

Mãi đến nửa tiếng sau, An Lan Khánh mới từ từ cử động ngón tay, tỉnh lại từ trong đau khổ tột cùng.

“Hắn ta đâu?” An Lan Khánh vô lực hỏi

“Đang chờ bên ngoài, thưa gia chủ” Hứa Minh nhẹ giọng đáp

“Mau gọi hắn vào đây, ta có chuyện cần hỏi” An Lan Khánh hạ lệnh, thanh âm so với trước, đã có lực hơn một chút, tuy nhiên lại tràn ngập lạnh lùng và tức giận

Chưa đến năm giây, tên hộ vệ kia lại một lần nữa tiến vào đại điện, cung kính quỳ gối trước An Lan Khánh

“Nói ta nghe, ngươi đã tìm được bàn… Thành Tuấn ở đâu, và bằng cách nào?” An Lan Khánh lúc này đã trở về với bộ dạng một gia chủ tôn nghiêm, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 461: Hung thủ giết an lan thành tuấn


“Bẩm gia chủ, bàn tay này, chính nhờ khả năng đánh hơi lợi hại của Chó Săn, tìm được tại một hang động ở núi Sơn Dương, nằm ở phía tây trấn Lạc Ngôn”

Tên hộ vệ thành khẩn báo cáo

“Khi đi vào trong động, phát hiện tổng cộng hai mươi mấy bộ xương khô, dưới mặt đất còn có nhiều vết máu tươi loang lổ tanh hôi, từ chút ít quần áo còn sót lại, có thể xác định, toàn bộ mấy bộ xương khô này đều là hộ vệ của An Lan gia” 

“Về phần đại công tử, thì ngoại trừ bàn tay này và quả cầu thủy tinh nằm lăn lốc ngay bên cạnh, không còn tìm thấy bất kỳ một phần… thi thể nào khác”

“Tuy nhiên, trong hang động còn phát hiện phân của và vết chân của dã thú, vết tích nhìn chung vẫn còn rất mới, cho nên… cho nên…”

Thấy gã hộ vệ ấp úng không dám nói ra, An Lan Khánh đã nắm chặt bàn tay, lạnh lùng nói giúp

“Cho nên, rất có thể Thành Tuấn đã bị dã thú ăn thịt rồi”

Tên hộ vệ im lặng, gật gật đầu

Hứa Minh đứng bên cạnh, khi nghe đến mấy chữ bị ăn thịt thì đôi đồng tử cũng rụt lại, cái này rõ ràng là chết không toàn thây.

“Còn gì nữa không?” An Lan Khánh tiếp tục hỏi, bàn tay nắm chặt hơi thả lỏng ra

Tên hộ vệ liền đáp “Còn có, thông qua xét nghiệm nhanh vết máu trên mặt đất, cùng với tình trạng của hai mươi mấy bộ xương khô, mười phần thì hết chín phần là bị kẻ khác hạ độc, dẫn đến tử vong. Hơn nữa, từ quang cảnh hang động không có dấu hiệu đánh nhau, có thể xác định, loại độc này cũng rất chi là lợi hại, khiến cho không một ai trong số bọn họ kịp thời phản kháng”

“Hứa Minh, ngươi nghĩ sao?” An Lan Khánh quay ra hỏi Hứa Minh, cận vệ thân tín nhất của mình.

Hứa Minh thoáng suy nghĩ một chút, sắp xếp lại những thông tin vừa nhận được, đưa ra phán đoán của mình

“Nói về dùng độc, trong trấn Lạc Ngôn, không ai có thể qua mặt Phạm Côn Bằng. Bởi Luyện Dược Sư cũng là Độc Sư, khi vui có thể luyện dược cứu người, khi buồn cũng có thể luyện độc giết người”

“Lại công với hiềm khích một cái bạt tai kia, nghi can sát hại đại công tử lớn nhất, không ai khác, chính là Bách Dược Đường”

Đúng lúc này, từ bên ngoài, lại có một người đi vô, là một người đàn ông trung niên có chùm râu dê, quần áo sạch sẽ gọn gàng, tướng mạo tương tự như An Lan Khánh nhưng cao và gầy hơn, đồng thời cũng trẻ hơn kha khá.

Hắn vừa vội, vừa mừng, tươi cười nói “Đại ca, ta đang đi ngoài đường, vừa mới nghe được tin tức của Thành Tuấn thì liền chạy về, làm sao, đã tiến triển chút nào chưa?”

Cả đại điện nháy mắt tĩnh lặng, An Lan Khánh hít sâu vài hơi, sau đó thở dài thường thượt, nói

“Tiến triển là có, nhưng lại là tin báo tử!” 

“Tin báo tử?” Người đàn ông trung niên giật mình, sắc mặt tức khắc trần đầy sát khí, lạnh lùng phun ra ba chữ “Là ai làm?”

Làn này, Hứa Minh là người trả lời, hắn đem bàn tay thối rữa đưa đến trước mặt người đàn ông trung niên, từ tốn nói

“Bẩm Chính gia, nghi phạm hàng đầu được xác định là Bách Dược Đường, còn đây là những gì còn sót lại của đại công tử”

Chính là tên của người đàn ông trung niên, An Lan là họ của hắn, tên đầy đủ là An Lan Chính, em trai ruột và cũng là người em duy nhất của An Lan Khánh, đồng thời là kẻ nắm trong tay Huyết Ảnh, đội hộ vệ ngầm của An Lan gia.

“Thực sự là do Bách Dược Đường ra tay?” An Lan Chính nheo mắt, giọng nói vô cùng âm lệ

“Đúng vậy, Chính gia” Hứa Minh gật đầu, sau đó lại đem toàn bộ suy luận của mình, nói hết một lượt cho An Lan Chính nghe.

An Lan Chính tĩnh lặng lắng nghe, cũng không có cắt đứt ở giữa, sau khi Hứa Minh dứt lời, hắn mới gỡ quả cầu thủy tinh được gói ghém gọn gàn cùng với bàn thay thối rữa trong mảnh vải trắng ra, tùy ý chùi chùi lên quần áo của mình, nhanh chóng lau đi lớp đất dơ bẩn cùng máu khô, làm lộ ra sự trong suốt và tinh khiết đến không ngờ

“Đây là Ngọc Ký Ức, tìm thấy cùng lúc với bàn… Thành Tuấn à!”

Tên hộ vệ vừa nghe vậy thì liền gật đầu “Đúng vậy, Chính gia, đây là viên Ngọc Ký Ức mà đại công tử đặc biệt yêu thích, lúc nào cũng mang nó bên mình. Khi chúng thuộc hạ phát hiện ra bàn tay của đại công tử, cũng là tìm được viên Ngọc Ký Ức này nằm lăn lốc bên cạnh, thế nên cùng gói lại rồi đem về”

“Các ngươi đã mở ra xem chưa?” An Lan Chính hỏi

“Dạ chưa” Tên hộ vệ dứt khoát nói “Chúng thuộc hạ không dám mở ra, sợ làm điều gì đó sai sót sẽ vô tình hủy luôn di vật của đại công tử, chỉ có thể mang về để tùy gia chủ định đoạt”

An Lan Chính gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn ta khẽ vận đấu khí, nhẹ nhàn truyền vào trong Ngọc Ký Ức rồi đặt nó xuống mặt đất

Chỉ thấy, sau khi nhận đấu khí của An Lan Chính, Ngọc Ký Ức như được kích hoạt mà tỏa sáng lung linh, nhất thời chiếu ra một hình ảnh ba chiều ngay giữa đại điện.

Nhìn hình ảnh ba chiều, có thể dễ dàng nhận ra đây là một hang động tối om, được thắp sáng bởi vô số đèn năng lượng thạch. Bên trong hang động đứng rất nhiều người, tất cả đều mặc áo đen, ngoại trừ một thanh niên tuấn mĩ mặc áo dài trắng, ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ rực. Trước mặt người thanh niên tuấn mĩ là một mỹ nhân xinh đẹp, dáng người thước tha.

Lúc này, trong hình ảnh ba chiều, hình như hai bên đang kình cãi vụ gì đó, nghe bề ngoài, có vẻ như thanh niên tuấn mỹ đang có ý định bá vương ngạnh thượng cung. Thế rồi, mỹ nhân xinh đẹp bất ngờ xoay tròn, tay phải trắng nõn như búp mắt cầm một chiếc bình ngọc, không ngừng vung vẫy ra xung quanh thứ chất lỏng gì đó.

Tất cả những người dính phải chất lỏng bắt đầu quằn quại trong đau đớn, không đến mười giây sau, toàn bộ da thịt đều hóa thành vũng máu, chỉ còn lại duy nhất khung xương trơ trọi, tình cảnh phải nói là thảm liệt vô cùng.

Tiếp đó, thanh niên tuấn mĩ hoảng sợ la hét, điên cuồng cầu xin tha mạng nhưng mỹ nhân lại không có vẻ gì là chấp nhận, nàng ta xách lên một cây đại chùy đầy gai, cứ thế nhằm vào hán của thanh niên tuấn mĩ mà đập xuống, khiến cho thanh niên tuấn mĩ đau đớn thét gào như heo bị chọc tiết.

Khi này, lại có người đi vào hang động, bất ngờ xuất hiện trên hình ảnh ba chiều, đó là một tên đầu trọc. Hắn ta vừa xuất hiện thì không nói gì nhiều, lập tức đập tay thẳng xuống đầu thanh niên tuấn mĩ, đánh vỡ ra như nghiền nát một quả dưa hấu. 

Chiếu đến đây, toàn bộ hình ảnh ba chiều liền vụt tắt, quả cầu thủy tinh trở lại hình dáng trong suốt bình thường, chứng tỏ tất cả những gì được nó quay lại, chỉ dừng ở đó mà thôi.

“Phạm Liên Hoa, Bách Dược Đường!” An Lan Khánh thống khổ gầm lên, đấu khí bàn bạc phóng xuất ra ngoài, nhất thời khiến cho đại điện có phần chao đảo.

“Đã xác định hung thủ giết đại công tử là Phạm Liên Hoa của Bách Dược Đường, thuộc hạ sẽ lập tức thả chim đưa tin cho tiểu đội Huyết Ảnh, để bọn hắn giết sạch đám người kia, báo thù cho đại công tử”

Hứa Minh lạnh lùng nói rồi tức tốc quay người rời đi, bước chân không có lấy một chút do dự, tuy nhiên đã bị An Lan Chính vươn tay chặn lại

“Từ từ đã Hứa Minh, đừng vội vàng khinh động”

“Chính gia?” Hứa Minh có vẻ ngạc nhiên

“Chính?” An Lan Khánh thì nghi hoặc

Thấy vậy, An Lan Chính nghiêm túc nói “Thực lực của tiểu đội Huyết Ảnh kia, ta là người nắm rõ hơn ai hết. Bọn hắn có thể theo dõi, có thể vượt cấp ám sát, nhưng tuyệt đối không thể nào cùng lúc ra tay với bốn tên Võ Tướng được”

“Bốn tên Võ Tướng?” Hứa Minh càng ngạc nhiên hơn, vội nói 

“Sao lại có đến bốn tên Võ Tướng được, theo như thuộc ha điều tra, Bách Dược Đường chỉ có duy nhất một người đạt đến cảnh giới Võ Tướng là Phạm Côn Bằng. Lại cộng với tên đầu trọc ra tay giết đại công tử kia, tổng cộng cũng chỉ có hai Võ Tướng mà thôi, chính là vừa đủ để tiểu đội Huyết Ảnh xuất ra toàn lực”

“Ngươi lầm rồi Hứa Minh” An Lan Chính lắc đầu giải thích

“Bách Dược Đường, ngoại trừ Phạm Côn Băng có tu vi Võ Tướng trung cấp ra, hai tên đệ tử của lão cũng là Võ Tướng sơ cấp, tất cả đều là nhờ vào đan dược mà tấn thăng, mặc dù không dành nhiều thời gian cho việc tu luyện, nhưng vẫn là Võ Tướng sơ cấp hàng thật giá thật. Nếu cứ cho Huyết Ảnh tùy ý ra tay, có thể không những không mang lại kết quả như mong muốn, mà còn… toàn quân bị diệt là chuyện nhỏ, đánh rắn động có mới là chuyện lớn”

“Hiện tại, bọn chúng đã đi tổng cộng hai ngày đường, với tốc độ của bốn con Phong Mã, chắc có lẽ đã cách chúng ta hơn 200km, nếu mà vì bị tập kích bất ngờ mà đột ngột chuyển hướng, chúng ta muốn một lần nữa tìm ra, e rằng rất khó”

Ánh mắt An Lan Khánh sâm lãnh, trầm giọng hỏi “Ý của đệ là cứ để cho tiểu đội Huyết Ảnh tiếp tục theo dõi và báo cáo tình hình, còn chúng ta thì xuất binh đuổi theo, dùng toàn lực để giết sạch bốn tên Võ Tướng kia, một cách chắc chắn nhất?”

“Đúng vậy, đại ca!” An Lan Chính âm lệ cười, giọng nói sặc mùi thịnh nộ 

“Để đảm bảo Thành Tuấn được trả thù, rửa hận, chúng ta tuyệt nhiên không thể làm việc khinh xuất, với lại, để bọn chúng chết nhanh quá thì còn gì vui? Nhất là đứa con gái tên Phạm Liên Hoa kia, chính một tay ả đã hủy hoạt cả một đời Thành Tuấn, khiến cho nó chết không toàn thây, ta nhất định sẽ để ả chịu đựng những gì mà ả đáng phải chịu”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom