Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hai Mươi Năm Bên Tiên Sinh

Hai Mươi Năm Bên Tiên Sinh

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Hai Mươi Năm Bên Tiên Sinh

Hai Mươi Năm Bên Tiên Sinh
Tác giả: Ô Lê
Tình trạng: Đã hoàn thành




Họ từng yêu nhau say đắm.
Từ thuở ngây ngô chớm nở những rung động đầu đời, cho đến lúc chìm đắm trong men tình say.
Từ những ngày tháng vô danh, đến khi chạm tay tới đỉnh cao danh vọng.
Từ thời niên thiếu nông nổi, cho đến khi bước sang tuổi tứ tuần*.
Hai mươi năm đủ để chứng minh tất cả.
Thế nhưng, cũng có người chỉ dùng vỏn vẹn một tháng để chứng minh sự đổi thay.

Lúc trước trung khuyển sau tra Alpha công & Tự ti mẫn cảm bình phàm Omega thụ
 
Chương 1: Hoa hồng và bánh ngọt


Hôm nay là sinh nhật tuổi ba mươi chín của tôi.

Tôi đang hồi hộp mong chờ món quà đặc biệt mà chồng tôi sẽ tặng.

Từ năm mười chín tuổi, khi tôi gặp anh ấy – người bằng tuổi tôi và sau này trở thành chồng tôi – năm nào anh ấy cũng chuẩn bị cho tôi một món quà đặc biệt.

Có khi là một con bướm được ép tuyệt đẹp, khi thì là chiếc cà vạt mà tôi hằng ao ước, đôi lúc lại là bó hoa thơm ngát.

Tôi vẫn còn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên anh ấy tặng, đó là một bó hoa hồng.

Nhưng tôi bị dị ứng với mùi hoa hồng. Chồng tôi lúc đó đã đỏ mặt ngượng ngùng nhìn tôi. Tôi nói với anh ấy rằng không sao cả, chỉ cần nhớ sau này đừng mua hoa hồng nữa là được.

Anh ấy đã đồng ý, và trong mười chín năm sau đó, tôi chưa từng thấy hoa hồng thêm một lần nào nữa.

Vậy mà hôm nay, ngay lúc này đây, tôi lại nhận được một bó hoa hồng.

Từ chồng tôi. Trên tivi lúc này đang phát hình ảnh anh ấy tay trong tay cùng một minh tinh nổi tiếng bước trên thảm đỏ.

Người chồng mà tôi ngày đêm thương nhớ.

Tôi tra địa chỉ, hóa ra đó là một cửa hàng hoa xa lạ.

Trong suốt khoảng thời gian qua, tôi chưa từng nghe nói đến, cũng chưa một lần nhìn thấy cửa hàng hoa nào như vậy.

Tôi kiểm tra lại một lần nữa. Vì vấn đề về mắt, tôi phải nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rất lâu mới nhận ra đó là một cửa hàng mới khai trương ở thành phố A, rất được lòng giới trẻ gần đây.

Căn nhà không bật đèn. Mắt tôi khô rát, tôi mò mẫm lấy lọ thuốc nhỏ mắt trong ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng lại vấp phải chiếc ghế đẩu. Hương hoa hồng ngọt ngào xộc thẳng vào mũi khiến tôi lập tức mất đi ý thức.

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của chồng mình khi tiếp nhận lời khuyên của Omega trẻ đẹp kia, và cả dáng vẻ quen thuộc của anh ấy khi lên giường cùng cậu ta.

Không biết là từ lúc nào, bên cạnh anh ấy đã có người khác, đến nỗi anh ấy quên mất cả việc tôi bị dị ứng với hoa hồng.

Tôi rất đau lòng, nhưng lại không thể rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa.

Tôi tự nhủ, người ta chỉ rơi lệ vì người mình yêu, còn khi đã không còn yêu nữa thì sẽ quên đi tất cả, kể cả những điều đã in sâu trong tâm trí suốt hai mươi năm qua.

Ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng bước chân của chồng tôi cùng với một người nào đó mà tôi không rõ là ai. Tôi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, thứ đập vào mắt tôi là dấu vết đỏ hồng trên cổ của người kia.

Chồng tôi vẫn đẹp trai và cuốn hút như ngày nào, khác hẳn với tôi – một người đang nằm thoi thóp trên giường bệnh. Tôi quay lưng lại phía họ. Cho dù anh ấy có giải thích thế nào, tôi cũng sẽ không nói thêm một lời nào nữa.

Một lúc sau, anh ấy buông một câu “Anh sẽ quay lại sau”, rồi vội vàng kéo Omega trẻ đẹp kia rời đi.

Tiếng cãi vã của họ dần xa.

Tôi chỉ còn biết lặng lẽ khóc.
 
Chương 2: Ngày mưa và đêm đen


Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và anh bắt đầu cuộc sống chung đụng “gà bay chó sủa”. Anh chọn con đường khởi nghiệp, còn tôi chọn việc chăm lo cho cuộc sống thường nhật của anh và đi làm công.

Thời gian ấy, chúng tôi trắng tay, nhưng lại là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong gian khó.

Anh thường xuyên phải ra ngoài giao thiệp, tối muộn mới về, nhiều khi say mèm nằm vật ra giường, chẳng buồn tắm rửa, có lúc còn nôn ói dữ dội. Những lúc như thế, tôi lại lấy khăn mặt ấm lau mặt mũi, lau người cho anh, rồi lau nhà, thay cho anh bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Cuối cùng, tôi sẽ nhẹ nhàng đặt lên môi anh một nụ hôn, coi như phần thưởng cho những vất vả của mình.

Những đêm như thế kéo dài rất lâu, rất lâu…

Rồi anh cũng phát hiện ra, từ đó anh ít uống rượu, ít ra ngoài giao thiệp hơn.

Anh sẽ về nhà sớm hơn, ôm tôi ngủ đến sáng, cũng sẽ hôn chúc tôi ngủ ngon.

Rồi thì thầm bên tai tôi, nói rằng có tôi thật tốt, tôi là người tốt nhất.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã nhiều năm trôi qua.

Anh có nhiều thứ hơn, còn tôi… không còn là duy nhất, là người tốt nhất của anh nữa.

Nói ra những lời này, tôi không có ý oán trách anh.

Chỉ là tôi nhớ, nhớ về khoảng thời gian tôi từng có được, rồi lại đánh mất, nhớ về anh và cả thanh xuân của chúng tôi.

Tôi thích ngắm tuyết rơi, nhất là tuyết đầu mùa. Bởi người ta nói rằng, những người cùng nhau ngắm tuyết rơi đầu mùa sẽ bên nhau trọn đời. Anh luôn cho rằng đó là mê tín, nhưng vẫn nắm tay tôi, cùng tôi ngắm vô số lần tuyết đầu mùa.

Tôi đã từng nghĩ, chúng tôi thực sự có thể ở bên nhau trọn đời…

Anh bị đau dạ dày, sau này khi công ty ngày càng phát triển thì bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng. Có lần anh bị xuất huyết dạ dày, tôi đã khóc hết nước mắt bên giường bệnh của anh suốt một đêm, đến mức mắt sưng húp lên, anh mới chịu nghe lời, từ từ điều dưỡng dạ dày. Tôi cũng thường xuyên tìm hiểu về các kiến ​​thức liên quan đến bệnh dạ dày, học cách chế biến các món ăn tốt cho dạ dày.

Vào sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, công ty anh gặp vấn đề về chuỗi vốn, chỗ cần tiền cứ như một cái hố không đáy. Tôi đành bán đi những món đồ xa xỉ mà anh thường mua cho tôi, chạy vạy khắp nơi vay mượn, nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể.

Nhìn anh, tôi thấy dường như anh đã già đi rất nhiều…

Mấy tháng sau, công ty hoạt động trở lại bình thường, thậm chí còn lớn mạnh hơn trước.

Tôi hỏi ai đã giúp anh? Anh chỉ ấp úng.

Sau này, tôi mới biết số tiền đó là do cha của anh, một tỷ phú, cho anh vay. Anh chưa bao giờ nói với tôi rằng anh là con riêng, là con riêng của một tỷ phú.

Lúc còn trẻ, anh rất nổi loạn, cũng rất kiên cường, anh không muốn trở về nhà, không muốn làm một cậu ấm con riêng ăn bám.

Vì vậy, anh đã bỏ nhà ra đi, muốn dùng chính đôi tay của mình để chứng tỏ bản thân.

Anh đầy tham vọng, nhiệt huyết của tuổi trẻ nhưng rốt cuộc vẫn không thể chống lại thế giới đầy cạm bẫy này.

Tôi không hề ghét bỏ việc anh là con riêng, chỉ là tôi đau lòng cho anh, một mình phải chịu đựng bao nhiêu điều tiếng và áp lực.

Hơn nữa, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi từ khi sinh ra, chẳng ai cần đến.

Người đời ai cũng mong anh leo cao, leo càng cao càng tốt, như vậy khi ngã xuống sẽ càng thảm hại. Còn tôi chỉ cầu xin Bồ Tát phù hộ cho anh được bình an, khỏe mạnh và hạnh phúc.

Mỗi lúc như vậy, tôi lại vô cùng cảm ơn vì anh có một người cha quyền lực như vậy. Ít nhất, ông ấy có thể bảo vệ anh, không để anh gục ngã.

Tôi vừa chắp tay bái lạy Bồ Tát phù hộ cho anh, vừa chứng kiến ​​địa vị của anh ngày càng cao, xung quanh xuất hiện ngày càng nhiều người và nhiều thứ hơn. Thế nhưng trong thâm tâm, tôi lại ích kỉ mong muốn anh chỉ là một người bình thường.

Ánh mắt, hơi ấm, tất cả những gì của anh… đáng lẽ ra phải chỉ thuộc về riêng tôi.
 
Chương 3: Bình dị và mãnh liệt


Từ ngày ngất xỉu đó, tôi bắt đầu nhận ra cơ thể mình ngày càng yếu đi.

Anh ấy cũng không quay trở lại, tôi đành tự mình bắt xe về nhà.

Anh ấy rất thích ăn đồ ngọt. Tôi lấy ra từ trong tủ lạnh chiếc bánh kem trái cây mà mình đã không thể tự tay tặng cho anh.

Ôm chiếc bánh trở về phòng, khóa chặt cửa, tôi một mình ăn hết chiếc bánh. Vị ngọt ngào len lỏi trên đầu lưỡi, mà sao tôi chỉ cảm thấy một chút đắng chát.

Bởi vì đã nhiều năm không vào bếp nên khi làm bánh tôi đã cắt vào tay mình. Dù thất bại hết lần này đến lần khác nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc.

Bởi vì bất cứ điều gì liên quan đến anh ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.

Thực ra sau ngần ấy năm, tôi vẫn chưa thể mang thai con của anh ấy.

Đó cũng là lý do tại sao dạo gần đây anh ấy thường xuyên qua đêm ở bên ngoài.

Bác sĩ nói rằng thể chất tôi vốn đã yếu ớt, chưa kể đến việc sau này phải chịu đựng quá nhiều áp lực. Vài tháng khó khăn đó đã rút cạn hoàn toàn sức lực của tôi.

Những năm sau đó, tôi đã uống rất nhiều loại thuốc bổ đắt tiền, không làm bất kỳ công việc nặng nhọc nào, cũng không để bản thân phải dãi nắng dầm mưa. Ngay cả bác sĩ cũng nói rằng cơ hội mang thai của tôi đã cao hơn rất nhiều.

Chỉ là từ đêm hôm đó, tất cả đã như bóng trăng dưới nước, chỉ còn là ảo ảnh.

Anh ấy từng nói, anh ấy sẽ không quan tâm liệu tôi có thể sinh con cho anh ấy hay không.

Anh ấy nói, chỉ cần có tôi, bảo bối nhỏ của anh ấy là đủ rồi. Vậy mà bây giờ anh ấy lại có thêm một bảo bối nhỏ khác.

Trước khi gặp anh ấy, cuộc sống của tôi mỗi ngày đều rất khó khăn. Ban ngày phải đi học, tối đến phải đi làm thêm, tất cả chỉ để có được một bữa ăn no.

Là một chàng trai đã trưởng thành, vậy mà cân nặng chỉ chưa đầy 50 cân.

Năm mười tám tuổi, tôi muốn tự mình mua một chiếc bánh kem sinh nhật nhưng khi bước vào tiệm lại chẳng có ai đến hỏi tôi cần gì.

Ánh mắt tôi vội vàng lướt qua những mức giá đắt đỏ rồi đỏ mặt vội vàng bước ra ngoài.

Sau đó, tôi gọi thêm một quả trứng cho bữa tối của mình ở một quán ăn ven đường rẻ tiền.

Vị mặn chát của nước mắt hòa lẫn với cơm thật sự rất khó nuốt trôi.

Lúc đó tôi đã nghĩ rằng có lẽ đến khi nào tìm được một người yêu thương mình thật lòng, tôi sẽ không bao giờ phải trải qua cảm giác này nữa.

Anh ấy thích ăn rau mùi.

Nhưng tôi thì không.

Sau này, cho dù là đi ăn ngoài hay ở nhà, anh ấy đều sẽ nhặt hết rau mùi mà tôi ghét bỏ ra.

Nhưng bữa tối sau sinh nhật ba mươi chín tuổi, bữa tối đầu tiên anh ấy trở về nhà, mâm cơm không có món nào là không có rau mùi.

Tôi cố gắng nuốt trôi bữa cơm trong cảm giác buồn nôn.

Dường như đã rất lâu rồi tôi không cùng anh ấy ăn cơm.

Cứ như thế này, yên bình, tĩnh lặng, không có ai khác, chỉ có tôi và anh ấy.

Trước đây tôi luôn nghĩ rằng những thứ mình ghét cả đời này sẽ luôn ghét.

Bây giờ mới biết, không phải như vậy.
 
Chương 4: Yêu hay không yêu


Đã một tháng rồi, anh ấy chưa về nhà lấy một lần.

Đôi dép lê và bộ pyjama anh ấy vẫn thường mặc dần phủ một lớp bụi mờ. Chiếc giường lớn chúng tôi cùng mua giờ đây trống huơ trống hoác. Thiếu vắng anh, tôi chẳng thể nào chợp mắt được. Những đêm dài đằng đẵng, tôi chỉ có thể gượng dậy giữa khuya, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cưới của chúng tôi cho đến khi bình minh ló rạng.

Vẫn như trước, tôi vẫn để đèn ngủ sáng chờ anh ấy, nhiều lần thiếp đi trên ghế sofa lúc nào không hay.

Vẫn như trước, tôi vẫn nhắn tin cho anh ấy, dặn anh ấy đừng uống quá chén, nhắc anh ấy mặc thêm áo, ra ngoài nhớ mang theo ô, đừng thức khuya làm việc.

Tôi chỉ mong anh ấy về nhà, một lần nữa, nhìn tôi dù chỉ một chút.

Tôi thật sự rất sợ.

Trưa nay, tôi có hẹn gặp một người.

Cậu ta muốn tôi rời xa anh ấy.

Dù cậu ta nói gì, hứa hẹn gì, tôi vẫn dửng dưng như tượng đá.

Cậu ta cười khẩy, một nụ cười mỉa mai và khinh bỉ.

Cậu ta nói, một Omega không có khả năng sinh con như tôi tồn tại trong xã hội này chẳng khác gì một phế vật. Huống hồ tôi còn là một Omega phụ thuộc, sống bám vào chồng. Như một con đỉa, chỉ biết bám riết lấy anh ấy, cùng kéo anh ấy xuống vũng bùn.

Tôi biết cậu ta đang đe dọa tôi.

Dùng con cái, dùng tương lai của anh ấy để ép buộc tôi.

Nhưng tôi biết mình không thể vì những thứ đó mà từ bỏ anh ấy.

Vì vậy, tôi thanh toán hóa đơn rồi đứng dậy rời đi.

Trên đường về nhà, tôi đi ngang qua công ty anh ấy. Đứng trước tòa nhà cao tầng quen thuộc, tôi chợt nhận ra từ lúc nào nó đã cao đến mức tôi phải ngước nhìn.

Giống như khoảng cách giữa tôi và anh ấy vậy.

Bao năm qua, tôi vẫn luôn dậm chân tại chỗ nhìn anh ấy ngày càng tiến xa. Rất nhiều năm trước, có những lần tôi chuẩn bị cơm hộp cho anh ấy, bóng lưng ấy luôn cho tôi cảm giác an toàn.

Vì biết anh ấy sẽ trở về, nên tôi chưa từng rời đi.

Nhưng thời gian trôi qua, bóng lưng ấy càng lúc càng mơ hồ.

Giờ nghỉ trưa, dòng người lướt qua tôi, tôi nhìn thấy anh ấy được minh tinh nổi tiếng trên tivi đón đi.

Trông họ rất thân thiết. Mùi hương pheromone của anh ấy trên người tôi đã phai nhạt lắm rồi.

Tôi lê bước trở về căn nhà trống rỗng, cuộn mình trong tủ quần áo của anh ấy cho đến tận đêm khuya.

Ba ngày sau, trên bản tin giải trí, tôi thấy tin đồn hẹn hò của minh tinh kia với một ông chủ công ty giải trí, là một Alpha xa lạ. Đêm đó, anh ấy cuối cùng cũng về nhà.

Nhưng thứ chờ đợi tôi lại là một đêm cuồng bạo thô lỗ.

Cơ thể tôi đầy rẫy những vết thương. Sáng hôm sau lúc tôi tỉnh giấc, anh ấy đã đi làm.

Không ngờ rằng, lần trút giận thô bạo đơn phương ấy lại vô tình khiến tôi bước vào kỳ phát tình.

Tôi vui mừng gọi điện cho anh ấy.

Anh ấy lập tức quay về.

Chúng tôi đã trải qua ba ngày hai đêm tuyệt vời.

Nếu như không phải vô tình nhìn thấy tờ đơn ly hôn trong thư phòng của anh ấy, có lẽ tôi đã thật sự tin rằng anh ấy vẫn còn yêu tôi.
 
Chương 5: Món quà đến muộn


Anh lại một lần nữa dắt theo Omega xinh đẹp và trẻ trung kia bước trên thảm đỏ. Cảnh tượng hai người tay trong tay, nhìn nhau cười tựa như một cặp trời sinh, cùng với những tiếng reo hò phấn khích xung quanh khiến tôi chói mắt.

Căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại mình tôi, trống trải đến lạnh lẽo. Anh đã cho thôi việc tất cả người làm.

Không biết từ lúc nào, tôi trở nên ngày càng thèm ngủ, thường xuyên ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ. Khẩu vị ăn uống cũng thay đổi, chỉ thích những món thanh đạm, ăn nhiều một chút là buồn nôn. Linh cảm mơ hồ trong lòng khiến tôi dồn nén niềm vui, lặng lẽ đến bệnh viện.

Nhìn tờ kết quả khám trên tay, tôi mới biết linh cảm của mình là đúng. Tôi thực sự mang thai rồi.

Bao nhiêu năm qua, cuối cùng tôi cũng có thể sinh cho anh một đứa con.

Vừa cầm điện thoại, tôi đã không nhịn được muốn chia sẻ tin vui này với anh ngay lập tức, nhưng hiện giờ đang là giờ làm việc, anh nhất định sẽ không nghe máy. Nghĩ vậy, tôi nhắn cho anh một tin nhắn Wechat.

Ngồi trên taxi, tôi nhìn dòng người xe cộ tấp nập qua cửa kính, tâm trạng phấn chấn muốn chia sẻ niềm vui này với cả thế giới.

Một lúc sau, tôi nhận ra hướng xe chạy không phải đến công ty của anh. Tôi vừa định bảo tài xế dừng xe thì đột nhiên mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng đổ nát, tường bong tróc từng mảng. Đối diện tôi là một người đàn ông Alpha. Chính là kẻ từng có tin đồn tình ái với Omega kia.

Đằng sau hắn ta còn có một đám Beta.

“Nhìn cũng được đấy chứ. Nhưng Alpha của cậu sao lại muốn ngoại tình, lại còn dám động đến Omega của tôi?” Hắn ta vừa nói vừa bóp lấy cằm tôi, nhìn ngắm rồi tặc lưỡi.

“Nói xem, nếu tôi cũng ngủ với Omega của hắn…” Tôi lắc đầu nguầy nguậy, miệng bị một mảnh vải nhét chặt khiến tôi nghẹt thở.

“…Thì hắn ta có phát điên lên không nhỉ?” Hắn ta cười man rợ rồi giật phăng chiếc áo mỏng của tôi. Nước mắt tôi lập tức tuôn rơi. Hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt điên cuồng rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó, chĩa thẳng camera vào phần thân trên trần trụi của tôi.

Trong màn nước mắt mờ ảo, tôi nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Là anh! Nhưng trông anh có vẻ không hề bất ngờ, thậm chí còn rất lạnh lùng.

“Cho cậu một cơ hội cầu xin.” Hắn ta rút miếng vải trong miệng tôi ra. Tôi nhìn anh qua điện thoại, nước mắt tuôn rơi, tiếng khóc vang vọng khắp căn phòng.

“A Hiêu! Mau cứu em… Em sợ…” Tôi khóc đến nấc lên từng hồi, nhưng hắn ta vẫn thản nhiên, không hề động lòng.

“Lý Thời Yến,” hắn ta gọi tên Alpha kia.

“Mày muốn gì?”, dường như hai người bọn họ khá quen biết.

“Muốn gì à?” Hắn ta cười khẩy, “Mày ngủ với Omega của tao, mày nói xem tao muốn gì?”

“Omega của mày? Đừng quên, năm đó là mày bỏ rơi cậu ấy trước!”

“Câm mồm! Năm đó chính mày bỏ đi, chạy đến cái nơi khỉ ho cò gấy ấy để học cái trường đại học rách nát kia cơ mà, Thẩm Hiêu!”

Bất ngờ, gã ta túm tóc tôi, đẩy mạnh vào tường. Ánh mắt hắn ta nhìn tôi đầy tà ác.

Hắn ta còn định dùng pheromone với tôi!

Tôi ra sức vùng vẫy, nhưng hắn ta dường như mất hết kiên nhẫn.

“À phải rồi, mày có biết Alpha của mày, trước mày còn có một người yêu cũ không? chính xác là cả ba chúng tao…”

“Tôi không muốn nghe! Không muốn! Xin anh… xin anh đừng nói nữa…” Tôi gào lên khản cả giọng, cổ họng đau rát.

Tôi trượt xuống chân tường, ôm chặt bụng. Nhưng hắn ta dường như chưa muốn buông tha cho tôi.

“Nhìn cậu cũng xinh đấy. Nhưng mà so với A Thâm thì còn kém xa. Cậu tưởng hắn ta thật sự thích cậu sao? Còn không phải vì…”

“Nốt ruồi dưới khóe mắt của cậu… mọc ở vị trí giống hệt A Thâm.” Pheromone hắn ta tỏa ra ngày càng nồng nặc. Tôi đau đớn lắc đầu, muốn phủ nhận sự thật phũ phàng này.

“Thẩm Hiêu, mày không định cứu cậu ấy sao?” Tôi nín thở, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lòng tràn trề hy vọng mong manh.

Nhưng câu trả lời của anh đã khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

“Cậu muốn chơi thì tặng cho cậu đấy.”

Thế giới của tôi sụp đổ ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đau đớn tột cùng, ngay cả bụng cũng đau dữ dội.

“Thẩm Hiêu.” Giọng nói của tôi lạnh lẽo, vô hồn vang lên, khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.

“Anh… đã….yêu…”

“Chưa từng.”

Ánh sáng le lói cuối cùng trong mắt tôi cũng vụt tắt. Tôi run rẩy vịn tường đứng dậy, toàn thân đau đớn, tê dại. Móng tay tôi cào xuống nền xi măng cứng rắn đến bật máu. Tôi dồn hết sức lực, rút tờ giấy khám thai trong túi ra, từng chút, từng chút xé nát.

Khoảnh khắc ấy, tôi cứ ngỡ mình đang xé nát chính trái tim tan nát của mình.

Người đàn ông đầu dây bên kia bỗng đứng bật dậy.

Tôi cúi đầu, khẽ cười.

“Thẩm Hiêu, anh biết không? Em… có thai rồi.”

Thẩm tiên sinh…

Anh có nghe thấy không?

Em… đang mang thai con của anh…

Em… không phải là một Omega vô dụng…
 
Chương 6: Ánh trăng trên trời và màn sương dưới đất


Lý Thời Yến thu hồi pheromone của hắn, có lẽ… vì tôi đang mang thai. Người đàn ông này cũng chẳng đến nỗi tệ.

“Mọi người về trước đi.” Hắn cho lui tất cả mọi người, cuộc gọi với Thẩm Hiệu không biết đã cúp máy từ lúc nào.

Tôi nhìn hắn, có lẽ do bộ dạng của tôi khiến hắn không đành lòng.

“Này… Khụ, thật xin lỗi, tôi không biết cậu đã mang thai.” Hắn vậy mà lại xin lỗi tôi, tôi có chút bất ngờ.

Chỉ là, tôi không muốn nói gì cả.

Thấy tôi im lặng, hắn cũng yên lặng theo. Mấy phút sau, hắn bất chợt kể cho tôi nghe câu chuyện về hắn, Thẩm Hiệu và người Omega kia.

Bạn từ thuở nhỏ, gia thế chênh lệch, tình cảm thầm kín.

Người Omega trong câu chuyện thật hạnh phúc…

Hạnh phúc đến mức khiến tôi ghen tị.

“Có thể… đi cùng tôi lên sân thượng được không?” Tôi nhìn hắn. Hắn có vẻ căng thẳng, hình như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu từ chối.

“Thẩm Hiệu sắp đến rồi.” Hắn nói.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không nhảy lầu đâu. Tôi chỉ muốn lên đó hóng gió một chút thôi.” Tôi cố gắng nói bằng giọng đáng thương. Hắn suy nghĩ một lát nhưng vẫn từ chối.

Tôi tức giận bỏ mặc hắn, một mình đi lên sân thượng.

Hắn thật sự nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao có thể tự sát được chứ?

Cuộc sống đáng thương và bi ai như tôi, không phải cứ chết đi là có thể tốt đẹp hơn được.

Hơn nữa, tôi còn phải sinh con của tôi và anh ấy nữa.

Tôi thật sự chỉ muốn lên đó hóng gió một chút, nếu gió lớn một chút có thể thổi bay bớt nỗi tuyệt vọng đang đè nặng trong lòng tôi.

Nhẹ nhàng một chút… để lát nữa gặp Thẩm Hiệu tôi mới có sức mà đối mặt với tấn bi kịch giữa tôi và anh.

Hắn nhanh chóng đuổi theo, còn chu đáo khoác lên người tôi chiếc áo dày.

“Khi tôi còn nhỏ, có một đôi vợ chồng nhận nuôi tôi. Họ dành hết tình yêu thương và sự dịu dàng cho tôi, chỉ cần tôi khóc, họ sẽ luống cuống tay chân ôm tôi vào lòng dỗ dành, mua cho tôi quần áo mới ấm áp, dẫn tôi đến công viên chơi xích đu, mua thú nhồi bông, cho tôi ăn bánh ngọt và trái cây ngon, trước khi đi ngủ sẽ có một ly sữa nóng, còn có truyện cổ tích và nụ hôn chúc ngủ ngon…”

“Sau khi ngủ dậy, mỗi ngày đều không phải lo lắng liệu có bị đói bụng hay không…”

“Tôi cứ ngỡ họ thật lòng yêu thương tôi, biến tôi thành một người lạc quan, vui vẻ…”

“Tôi cũng bắt đầu coi họ như bố mẹ mình, nghe lời họ, không gây chuyện, chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn nghe lời…”

“Cho đến năm tôi thi đỗ đại học, họ nhất quyết muốn tôi đi du học, tôi không đồng ý, tự mình điền nguyện vọng vào trường đại học và ngành học mình yêu thích ở trong nước…”

“Họ bắt đầu nhốt tôi trong phòng, không cho tôi làm bất cứ điều gì, không cho tôi gặp bất cứ ai…”

“Muốn tôi ngoan ngoãn nghe lời họ, nhưng tôi quá bướng bỉnh. Một tháng trời, họ không cho tôi ăn cơm, tôi đói đến mức chỉ có thể uống nước cầm hơi…”

“Cuối cùng, tôi không chịu đựng nổi nữa, nhảy từ lầu hai xuống, gãy chân, đầu bị vỡ, chảy rất nhiều máu…”

“Họ ở trong bệnh viện đã nói cho tôi biết sự thật. Thì ra, họ từng có một đứa con trai ruột, nhưng đứa trẻ luôn ngoan ngoãn, hoạt bát đó lại mắc chứng trầm cảm nặng, không chịu nổi áp lực từ họ mà tự sát…”

“Họ thấy tôi có tuổi tác tương đương với đứa bé kia nên nảy sinh tâm lý ‘chuyển dời’, muốn tôi… thay thế đứa trẻ đó sống tiếp.”

“Lúc đó, tôi…”

“…rất ghét từ ‘thay thế’ này.”

“Tôi cứ ngỡ, cả đời này sẽ có một người, tình cảm dành cho tôi không phải…” Hai chữ cuối cùng quá tàn nhẫn, tôi không nói nên lời.

“Cả cuộc đời tôi… đều là giả dối…” Lý Thời Yến nhìn tôi, bằng ánh mắt… khó diễn tả.

Tôi nói với Lý Thời Yến một tiếng “cảm ơn”. Hắn dường như vẫn chìm đắm trong câu chuyện đau buồn của tôi. Tôi kéo chặt áo khoác, bước về phía người đàn ông chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.

Dù sao cũng là Omega đã bị đánh dấu, đối với Alpha của mình, tôi luôn nhạy cảm.

Tôi cũng chẳng quan tâm rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu. Dù sao, ánh trắng sáng mãi mãi là thuần khiết và rực rỡ, còn sương giá chỉ là thứ rẻ mạt bị giẫm đạp dưới vũng bùn, đâu đâu cũng có.

Tôi cũng chỉ là món đồ rẻ tiền mà anh dễ dàng có được bằng vài lời ngon tiếng ngọt và chút dịu dàng giả tạo.

Còn bị anh nhồi nhét thứ tình cảm không thuộc về mình.

Bây giờ anh hối hận, cũng đã muộn rồi.

Tôi đã… bị anh giết chết hoàn toàn rồi.

Không còn một chút bụi nào.
 
Chương 7: Chim trời cá nước


Anh đưa tôi về nhà.

Suốt quãng đường, anh im lặng, tôi cũng chẳng nói một lời.

Tờ đơn ly hôn bị anh đốt thành tro bụi.

Nhưng tôi vẫn còn giữ một bản.

Mang thai những tháng đầu, cơ thể tôi thay đổi rõ rệt, đến tháng thứ năm thì chỉ có bụng là nhô lên rõ ràng. Bác sĩ khuyên anh nên dành thời gian ở bên tôi nhiều hơn.

Nhưng ngày nào anh cũng bận rộn bay đi khắp nơi.

Sang tháng thứ sáu, tôi bắt đầu nôn nghén không ngừng, gầy rộc hẳn đi, chỉ còn khoảng 50 cân.

Bác sĩ khuyên anh nên đưa tôi đi đâu đó để thư giãn.

Nhưng anh chỉ đưa tôi đi dạo trong công viên gần nhà sau mỗi giờ tan sở.

Đến tháng thứ bảy, tôi bắt đầu mất ngủ, cân nặng vừa tăng lên được một chút lại sụt giảm nhanh chóng.

Nhìn tôi, mắt anh đỏ hoe. Tối hôm đó anh dọn công việc về nhà, mỗi tối đều lên giường dỗ tôi ngủ từ rất sớm.

Cái đêm tôi mất ngủ trầm trọng nhất, anh đã phải giải phóng pheromone alpha của mình thật lâu, tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Vào những đêm trằn trọc, tôi thường nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của chúng tôi.

Nhiều lúc cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, tôi lại hôn lên gương mặt anh trong ảnh.

Lúc ấy, anh vẫn là “tiên sinh” của riêng tôi.

Tôi cũng viết nhật ký, nhưng đọc lên lại giống như những dòng trăn trối.

Rồi tôi tra từ điển, muốn tìm một cái tên thật hay cho đứa con sắp chào đời.

Cứ thế, tôi đã chọn ra hơn năm trăm cái tên.

Tôi vẫn luôn do dự, không biết chọn cái nào. Cuối cùng, tôi quyết định để anh cùng tham gia.

Không cần suy nghĩ quá lâu, anh đã chọn được một cái tên.

Tuy nhiên, anh không chịu nói cho tôi biết.

Anh bảo, nếu tôi bình an bước ra khỏi phòng sinh thì anh sẽ nói.

Tôi chỉ cười, đáy mắt chẳng hề gợn sóng.

Tiên sinh không còn dính dáng đến bất kỳ tin đồn nào với omega kia nữa. Anh toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi, ôm tôi phơi nắng, áp tai vào bụng tôi lắng nghe từng chuyển động nhỏ của con.

Anh mua rất nhiều quần áo nhỏ xinh và đồ chơi cho em bé, anh học cách chăm sóc trẻ sơ sinh.

Ngày tháng trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày dự sinh, tôi đã nhập viện trước. Đó là phòng bệnh cao cấp tiện nghi và thoải mái.

Sáng hôm đó, vừa ăn sáng xong tôi cũng không dám ăn quá nhiều, định bụng đi dạo một chút tắm nắng cho thoải mái. Vậy mà chưa đi được bao xa tôi đã cảm thấy bụng mình đau dữ dội.

Cơn đau đến quá bất ngờ khiến tôi bủn rủn. Phải đến khi người nhà phát hiện ra và ấn chuông gọi bác sĩ, tôi mới được đưa lên giường bệnh.

Tiên sinh chạy đến ngay trước khi tôi được đưa vào phòng sinh. Anh chạy đến toát cả mồ hôi, nắm chặt tay tôi, bàn tay run lên từng đợt. Còn tôi đau đớn đến mức không thể nắm lại tay anh.

Chớp mắt, tôi đã bị đẩy vào phòng sinh.

“Lượng máu của omega mất quá nhiều, chuẩn bị truyền máu!”

“Bác sĩ, lượng máu dự trữ không đủ!”

“Nhanh, lấy thêm 300ml nữa!”

“…” Thời gian trôi qua, từ sáng đến chiều tà, nhưng người vào trong vẫn chưa thấy ra. Anh lo lắng đi đi lại lại trong phòng chờ, tay đấm mạnh vào tường. Anh dùng lực quá mạnh đến mức các khớp ngón tay rách da, rướm máu.

Anh không dám tưởng tượng, nếu như người con trai ấy không thể chịu đựng được nữa…

Thì chính anh…cũng tiêu đời.

Bồn chồn lo lắng, anh gầm lên: “Cho tôi mặc bộ đồ vô trùng! Tôi muốn vào trong!”

Anh không thể đợi được nữa, anh phải ở bên cạnh omega bé nhỏ của anh!

“Không ổn rồi! Thời gian sinh của omega quá dài, thể lực hiện tại không thể vượt qua được cửa ải cuối cùng!”

Tiếng máy móc đều đều, tiếng bác sĩ nói chuyện xen lẫn tiếng bước chân vội vã, tất cả đều trở nên mơ hồ trong đầu tôi. Tôi không còn chút sức lực nào nữa.

Hình vẽ trên trần nhà bỗng chốc biến thành một xoáy nước đen ngòm. Ý thức tôi dần mơ hồ, mí mắt nặng trĩu sắp sụp xuống, bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay tôi.

Là tiên sinh.

Tôi cố gắng mở mắt, nhìn anh. Tiên sinh ghé sát tai tôi, anh nói: “Niệm Dung, tên con là Hứa Dung. Em không được bỏ anh và con, anh không cho phép!”

Giọng anh ẩn chứa nỗi sợ hãi và run rẩy tột cùng. Tim tôi như bị một mũi dao nhọn hoắt đâm thẳng vào, đau đớn hơn cả cơn đau thể xác lúc này.

Giọt nước mắt đầu tiên của tôi kể từ lúc vào phòng sinh lặng lẽ rơi xuống, rồi sau đó là vô số những giọt nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Alpha làm gì thế?! Lúc này không thể để omega lãng phí sức lực vào việc khóc lóc được!”

Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng cơn đau dữ dội lại một lần nữa ập đến, cắt ngang dòng suy nghĩ.

“Không ổn rồi! Nhanh, alpha, mau giải phóng pheromone giảm đau! Nếu cứ tiếp tục như vậy omega sẽ…” Bác sĩ chưa kịp dứt lời thì căn phòng đã tràn ngập pheromone alpha mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng của anh.

Tôi nghiến răng, dồn hết sức lực cuối cùng.

Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ cuối cùng cũng vang lên. Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng tiên sinh chẳng buồn liếc mắt nhìn con lấy một cái, chỉ không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của tôi, dịu dàng hôn lên trán tôi.

Tôi cố gượng cười, nhưng rồi tất cả chìm vào bóng tối ngay sau đó.

Âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng gào thét đầy đau đớn của tiên sinh, tiếng la hét kinh hãi của bác sĩ và tiếng máy đo nhịp tim “bíp…bíp…bíp” inh ỏi bên tai.

Số phận lại một lần nữa đẩy tôi xuống vực sâu thăm thẳm…
 
Chương 8: Tuyết Trắng Nhân Gian


Năm lên một tuổi, Thẩm Niệm Dung mới bập bẹ cất tiếng nói đầu tiên. Trước đó, Thẩm Hiệu đã đưa con trai đi khắp nơi trên thế giới, đến các bệnh viện lớn nhỏ để kiểm tra, nhưng kết quả đều cho thấy trí lực của cậu bé không những bình thường mà còn rất cao.

Rồi ngày cậu bé cất tiếng gọi “ba ba” ngọng nghịu, Thẩm Hiệu đã hạnh phúc ôm cậu con trai bé bỏng vào lòng, xoay liền mấy vòng. Cậu bé có đôi mắt to tròn, thường xuyên nhận được lời khen ngợi từ những người xung quanh. Ai cũng nghĩ cậu sẽ phân hóa thành một Omega xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu.

Nhưng không, cậu bé lại đột ngột phân hóa thành một Alpha xinh đẹp. Chỉ có Thẩm Hiệu hiểu rằng đó là do di truyền từ gen của người kia.

Thẩm Niệm Dung vào tiểu học năm bốn tuổi, và từ đó cậu luôn chiếm giữ vị trí đứng đầu lớp, kéo dài đến tận khi tốt nghiệp trung học. Ngay cả khi đánh nhau, gây chuyện ở trường cậu cũng luôn giữ vị trí “độc tôn”. Cái danh “học bá” kiêm “đại ca trường” vang xa khắp nơi.

Chỉ có Thẩm Hiệu mới trị được cậu.

Ngày Thẩm Niệm Dung trưởng thành cũng là ngày Thẩm Hiệu lần đầu tiên đưa cậu đi gặp người cha còn lại của mình. Người đàn ông ấy nằm trên giường bệnh, nếu muốn vào thăm, cậu chỉ có thể mặc đồ khử trùng, không được chạm vào mặt, cũng không được nắm tay ông. Chỉ có Thẩm Hiệu mới có những đặc quyền đó.

Năm thứ hai đại học, Thẩm Niệm Dung dẫn về nhà một Omega. Một Omega cao lớn, vạm vỡ, đầy nam tính như Alpha vậy. Thẩm Hiệu nhìn Omega mạnh mẽ, tuấn tú ấy và cậu con trai Alpha có phần gầy gò, xinh đẹp của mình, đầu ông bỗng dưng giật giật.

Mãi cho đến sau này, ông vô tình bắt gặp cảnh con trai mình đang cuồng nhiệt hôn Omega kia. Omega ấy thì thuận theo, vòng tay qua cổ con trai ông, gương mặt ửng đỏ. Thẩm Hiệu âm thầm quay đi.

Ông trở lại bên người đàn ông kia, giống như bao ngày đêm đã qua, lẩm bẩm kể về những chuyện thường nhật vụn vặt. Lời kết thúc mỗi lần đều là câu “Anh yêu em” và một nụ hôn.

Thế nhưng, người trên giường vẫn nhắm chặt mắt…

…..

Ngày Thẩm Niệm Dung kết hôn, người cha mạnh mẽ, ít nói của cậu lần đầu tiên rơi lệ trước mặt cậu. Thực ra, chỉ có Thẩm Niệm Dung mới biết, đã không biết bao nhiêu lần cậu nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng, kìm nén của Thẩm Hiệu bên ngoài phòng bệnh kia.

Cậu vẫn luôn lo sợ cha mình sẽ bỏ mình mà đi, lo lắng có ngày nào đó cha không chống đỡ nổi nữa, cũng sợ ông gồng mình chịu đựng nỗi nhớ nhung day dứt, và cả những năm tháng đằng đẵng. Với tư cách là một người con, cậu không thể bù đắp, không thể cho ông sự đồng hành.

Cậu luôn lo lắng như vậy, thế mà sau khi giao lại công ty cho cậu, Thẩm Hiệu lại đi du lịch khắp thế giới. Cậu chỉ có thể xem ảnh ông đăng trên mạng xã hội, từ đó phán đoán xem ông sống tốt hay không.

Có những bức ảnh Thẩm Hiệu ngắm hoàng hôn, ngắm biển, ngắm cánh đồng hoa… mỗi bức ảnh đều kèm một dòng chữ: “Dành tặng cho người tôi yêu, Dung bảo bối”.

Có hoa xuân rực rỡ, có sóng biển cuồn cuộn, có lá thu rụng đầy, nhưng lại chẳng thấy tuyết trắng mùa đông. Bao năm qua, ông vẫn không dám một mình ngắm tuyết.

Một đêm nọ, Thẩm Niệm Dung bỗng giật mình tỉnh giấc bởi một nỗi bồn chồn mãnh liệt. Omega đang ngủ say bên cạnh bị cậu làm cho tỉnh giấc. Sau khi nghe cậu giải thích, Omega vội vàng xuống giường, hai người chẳng kịp khoác thêm áo mà lái xe đến thẳng bệnh viện.

Dọc đường, điện thoại của Thẩm Hiệu vẫn luôn trong tình trạng không liên lạc được.

Lúc họ đến nơi, tất cả đã quá muộn.

———

Thẩm Hiệu ra đi thanh thản, ông nắm chặt tay người yêu, ai cũng không thể tách rời. Cuối cùng, họ được chôn cất chung một ngôi mộ, tro cốt hòa quyện vào nhau, được đặt trong một chiếc hộp nhỏ, chẳng biết đã toại nguyện ước mơ của ai.

Ngày đưa tang là một ngày tuyết rơi hiếm hoi. Tuyết đầu mùa.

Cả đất trời chìm trong sắc trắng.

Mắt Thẩm Niệm Dung sưng đỏ vì khóc. Omega của cậu cũng khóc đến đau lòng. Cậu siết chặt lấy Omega, cảm nhận lồng ngực ấm áp của anh, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Tiếng khóc của hai người hòa vào làm một.

Mỗi năm sau đó, vào ngày giỗ của ông, tuyết đều rơi rất lớn, lớn đến mức như muốn nhấn chìm cả thế gian.

Còn hai con người kia, tất cả những si mê, những si tình son sắt, cuối cùng đều được toại nguyện.

Từ đầu đến cuối, trọn đời trọn kiệp..

Lời tác giả:

Tôi nhận ra rằng mình rất dễ nghiện viết bi kịch.

Muốn cai quá đi!

Xin lỗi các bạn nhỏ muốn xem HE!!!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top