Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Giới Tu Tiên Này Kỳ Lạ Quá

Chương 40: Chương 40


"Thầy ấy à, cũng coi như đã từng dạy dỗ không ít tu sĩ bảo vệ chính nghĩa, thầy rất mong chờ em cũng sẽ gia nhập ngành này.

Nhưng không phải dùng hình thức phần tử phạm tội nha."
Tống Nhất: ...
Nét mặt cô có chút nghiêm trọng: "Thưa thầy, em sẽ cố gắng."
Đây không phải là khiêm tốn, mà là thật sự phải cố gắng sửa chữa lại.
Tống Nhất chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, nhưng ở giới tu tiên trước đây, cô cũng là một hạc giữa bầy gà, ít khi chủ động đi khiêu khích và cướp đoạt, bởi vì cô không thích gánh nhân quả, cũng coi như là một tấm gương đạo đức.
Người tốt thật sự sẽ không sống được lâu ở thế giới đó.
Nhưng trên tay của tấm gương đạo đức như cô cũng từng dính mạng người.
Mà quy tắc ở đây, ngoài án mạng ra thì còn có những tội ác to nhỏ khác...
Thầy giáo quan tâm cô cũng là điều cần thiết.
Tống Nhất nghĩ, cô phải nhanh chóng bù lại mới được, đề phòng giẫm trúng hố.
Trước khi Tống Nhất rời khỏi văn phòng, thầy giáo còn nói: "Đúng rồi, bởi vì em kiểm tra không đạt nên vẫn bị phạt.


Thêm bài tập cuối tuần cho em, đến nhà tù của Vân Thành tiến hành khảo sát xã hội, sau đó viết một bản báo cáo về cảm nghĩ của em rồi nộp lại.

Lâm Tắc, bạn cùng bàn của em rất rành chuyện này, em có thể đi hỏi cậu ấy."
Thầy giáo không nói rõ mọi chuyện, bảo cô giao tiếp với các bạn cùng trang lứa cũng rất có lợi.
Nhưng nghĩ lại, lại có chút lo lắng: Lâm Tắc cũng là một đứa khó giải quyết, bảo cô đi hỏi Lâm Tắc, không có vấn đề gì chứ?
Thằng nhóc đó rất nhiệt tình với mọi người, tôn sư trọng đạo, thông minh lại có thiên phú, bề ngoài là một đứa trẻ tốt, nhưng...!Lại có chút vi diệu.
Ví dụ như, bảo cậu ta đến nhà tù khảo sát xã hội.

Đây vốn chẳng phải chuyện tốt lành gì, người khác chỉ muốn cuối tuần được đi chơi thêm một lát, nhưng cậu ta đi hai lần xong, sau đó còn chủ động xin đi, nghe nói người ở trong đó còn quen với cậu ta luôn rồi.
Bạn nói xem cậu ta là một đứa trẻ bình thường ư?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Tắc quả thật là lựa chọn tốt nhất.
Tống Nhất đang suy nghĩ nên mở miệng với Lâm Tắc như thế nào.
Từ sau khi Tống Nhất thể hiện mình có khuynh hướng trở thành tội phạm tương lai, Lâm Tắc không còn chào hàng với cô nữa.


Tuy bọn họ ngồi cùng bàn nhưng Tống Nhất không thân với cậu ta.
Không ngờ vừa trở về phòng học, cô lại nhận được sự "Chào đón nhiệt tình" của Lâm Tắc, cậu ta đặt một chai nước uống ở trên bàn của Tống Nhất: "Đừng lo lắng, không lấy tiền, tôi mờ cậu đó."
Tống Nhất có chút do dự.
Nếu như là Lý Văn Văn, cô sẽ không nghi ngờ gì.
Nhưng cái cậu này là hạng người trước giờ "Chỉ giám giá chứ không miễn phí" (Có giảm giá thật hay không Tống Nhất cũng không rõ), cảm giác đây không phải là đồ uống miễn phí gì.
"Không có gì, tôi chỉ cảm ơn sự hi sinh của cậu thôi.

Cậu cứ coi như là hạng thứ hai từ dưới lên gửi lời chào đến hạng thứ nhất từ dưới lên đi."
Tống Nhất: “...”
Thế nên, đây có tính là chê cười không?
Nhưng có cơ hội như vậy, Tống Nhất cũng dễ mở miệng hơn: "Thầy bảo tôi đi nhà tù của Vân Thành làm khảo sát xã hội, thầy ấy bảo tôi hỏi cậu cụ thể phải làm thế nào."
"Thế à...!Đúng là tôi rất rành chuyện này." Lâm Tắc sờ cái cằm trơn bóng của mình: "Mua hướng dẫn không? Tôi cho cậu ưu đãi lớn nhất.

Có mấy gói khác nhau, chỉ cần đủ tiền thì tôi còn giúp cậu viết luôn cả báo cáo."
Tống Nhất không có biểu cảm gì: "Cảm ơn, không cần."
Lúc này, Lý Văn Văn cũng đã vui vẻ trở về sau khi xem thi đấu xong, nhìn thấy đồ uống trên tay Tống Nhất bèn ngạc nhiên hỏi: "A Nhất, cậu tự đi ăn suất ăn học sinh mới ở tiệm tạp hóa rồi à?"
"Gì cơ?"
"Chai nước này của cậu là đồ uống tặng kèm suất ăn học sinh mới."

 
Chương 41: Chương 41


Tống Nhất: “! ”
Cô lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tắc.

Lâm Tắc cười tươi rói, không hề lúng túng chút nào: "Lễ nhẹ nhưng tình nặng mà.

"
Lý Văn Văn đã quay lại cuộc thi đấu, mời Tống Nhất cùng nhau xem.

"A Nhất, tớ là người đầu tiên nghĩ đến cậu đó, có cảm động không?"
Tống Nhất không cảm động cho lắm, cô vô tình chọc thủng sự thật: "Nhưng sau khi phát hiện tớ không đi được, cậu là người chạy nhanh nhât.

"
Lý Văn Văn mở tròn mắt, cố gắng giải thích: "Tớ muốn đi quay video lại mà, sợ cậu không được xem trọn vẹn thì tiếc lắm!" Cô bé chỉ vào đồ uống trên tay Tống Nhất và nói: "Cậu cũng tự mình đi ăn còn gì!"
Tống Nhất chỉ vào Lâm Tắc: "Cậu ta mời.


"
"Cả suất?"
"Không, đồ uống.

"
Lý Văn Văn rơi vào sự im lặng đáng ngờ, cô bé đắn đo suy nghĩ, vậy mà lại không khiển trách Lâm Tắc về mặt đạo nghĩa, mà quay đầu an ủi Tống Nhất: "Tuy cậu ta không dùng tiền, nhưng có thể khiến cậu ta chủ động tặng đồ đã là hiếm có lắm rồi.

"
Rất hiển nhiên, mọi người đều biết Lâm Tắc là người như thế nào.

Tống Nhất mở hình ảnh ảo ra, nhưng do Lý Văn Văn khá kích động nên hình ảnh rất mờ, có lúc chỉ thấy một làn khói đen đang bay, trái lại tiếng thét chói tói của chủ lệnh bài lại được ghi âm rất rõ ràng.

Lý Văn Văn bắt đầu chột dạ ho khan: Cô bé quay video lại là muốn chia sẻ với Tống Nhất, nhưng quả thật cũng không để ý đến chất lượng video.

Cô bé tích cực giải thích thêm: "Cậu nhìn cái bóng đen này đi, anh ấy là cầu thủ ngôi sao của trường chúng ta đấy, mau nhìn đòn sát thủ của anh ấy đi! Pha bóng tử thần tuyệt sát! Đối thủ không dám đón luôn! Tránh được rồi! Bóng đã thành công đến tay của đồng đội! "
Tống Nhất cũng đã hiểu rõ quy tắc chơi môn bóng kiếm này:
Hai đội tham gia thi đấu mỗi đội có năm người, trong quá trình thi đấu chỉ được dùng linh lực cho việc ngự kiếm, cũng không được sử dụng những đồ vật bên ngoài khác để hỗ trợ, chỉ được dẫn bóng nhờ sức mạnh cơ thể.

Thời gian giữ bóng của mỗi người cho mỗi lần không được vượt quá năm giây, trong thời gian đó nhất định phải chuyền bóng đi.

Cuối cùng đưa được bóng vào "Long Môn Quan" của đối phương sẽ ghi một điểm.

Đội nào giành được mười lăm điểm trước sẽ chiến thắng.


Chỉ được dẫn bóng bằng hai tay, nếu như bóng đụng trúng cơ thể, cầu thủ sẽ bị loại.

Nếu rơi xuống từ trên kiếm cũng sẽ bị loại.

Trong trận đấu không được sử dụng bạo lực để loại đối thủ, nhưng có thể dùng "Bóng bạo lực" để loại đối thủ.

Nếu như bóng rơi xuống đất, đội chuyền bóng trước đó sẽ bị trừ một điểm.

"Lợi ích duy nhất của việc đi học chỉ có mỗi cái này! Sau này tớ nhất định phải gia nhập đội bóng!" Lý Văn Văn kích động nói: "Thấy sao, có cảm thấy nhiệt huyết sôi trào không? Cũng muốn gia nhập lắm đúng không?"
Cảm xúc của Tống Nhất không hề dao động: "Không hề.

"
Cô từng đối mặt với sống chết rất nhiều lần, lần nào chẳng mạo hiểm k1ch thích hơn cái này?
Một cuộc thi đấu còn không thấy máu, rất khó móc nối với từ "Nhiệt huyết sôi trào".

Nhìn thấy biểu cảm thất vọng của Lý Văn Văn, Tống Nhất lại nói: "Nhưng đúng là có chút thú vị.


"
Dựa theo quy tắc này, đội dự thi có thể vạch ra những chiến thuật chiến lược phong phú.

Lấy được bóng nhìn như có thế mạnh, nhưng chỉ cần đối thủ ứng phó thỏa đáng, cũng có thể biến thành thế yếu.

Tuy không thể thấy máu nhưng lại huấn luyện tốc độ phản ứng rất khéo léo, còn cả năng lực đối phó, năng lực điều khiển linh lực.

Đương nhiên, trong mắt Tống Nhất thì cách thức huấn luyện này vẫn còn hơi nhẹ nhàng.

Lý Văn Văn lại trở nên kích động: "Không phải có chút, mà là rất nhiều! A Nhất, cậu đừng học cách nói chuyện của mấy lão già kia nữa!"
Có một số lão già chính là như vậy: Ỷ vào mình lớn tuổi, từng trải nhiều, chuyện gì cũng có thể giả vờ ung dung thản nhiên, tất cả đều là "Chẳng qua cũng chỉ đến thế".



 
Chương 42: Chương 42


"A Nhất, cậu cố gắng theo kịp bước chân của tớ đi, chúng ta cùng nhau gia nhập đội bóng, đánh bại đối thủ!" Lý Văn Văn nói rất có chí khí.
Tống Nhất không nhịn được nên vẫn hỏi: "Cậu cũng chưa dẫn khí nhập thể đúng không? Tại sao lại là tớ đuổi theo bước chân của cậu?"
Cô bé nghĩ hơi nhiều rồi thì phải?
Lý Văn Văn thở dài lắc đầu: "Giữ lại chút mặt mũi cho cậu nên tớ không nói cậu nữa.

Còn tớ ấy à, Trúc Cơ chỉ là chuyện trong phút mốt."
Ngay cả môn Đạo đức tư tưởng cũng bị thầy giáo gọi nói chuyện, Lý Văn Văn đã có hiểu biết chính xác hơn về trình độ thực sự của Tống Nhất.
Cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng mang Tống Nhất cùng bay.
Ôi, cuối cùng vẫn là người chị gái này chống đỡ tất cả.
Tống Nhất: ...!Tớ cảm ơn cậu quá.
Nói đến môn Đạo đức tư tưởng, cô còn phải tiếp tục bổ sung kiến thức.
Bản thân việc học thuộc sách giáo khoa không khó, nhưng cô phải thay thế kinh nghiệm và kiến thức trong hơn bốn trăm năm qua của mình bằng những kiến thức mới, việc này có hơi khó.
Cũng chưa chắc Tống Nhất sẽ cảm thấy những chuẩn mực hành vi này là chính xác, nhưng không tuân thủ những điều này thì sẽ bị trừng phạt, thân phận trẻ em cũng không phải là kim bài miễn chết.


Cô không muốn bị trừng phạt, vậy thì phải tiếp nhận loại quy tắc này.
Chỉ có thể nói, đây là một nơi vừa buông lỏng lại vừa nghiêm khắc.
"A Nhất, cuối tuần tới nhà tớ chơi đi, chúng ta đi dạo phố!"
Tống Nhất chỉ vào sách giáo khoa Đạo đức tư tưởng và ngọc giản hồ sơ vụ án hình sự ở trước mặt: "Thầy giáo bảo tớ đến nhà tù làm khảo sát xã hội."
"Hở? Vậy tớ cũng đi!" Lý Văn Văn lập tức nói.
"Đây là bài tập."
"Không sao, một mình cậu đi chán lắm, chúng ta cùng nhau đi."
Trước đây Lý Văn Văn không cảm thấy hứng thú với nhà tù, nhưng chẳng phải giờ Tống Nhất cũng đi rồi hay sao? Vậy đương nhiên cô bé cũng phải đi một chuyến, nếu không sẽ không có đề tài nói chuyện.
Tống Nhất không sợ chán, nhưng Lý Văn Văn lại kiên quyết, vậy thì đi thôi.
Sau đó Tống Nhất đột nhiên nhìn về phía Lâm Tắc và nói: "Hình như cậu có chút căng thẳng?"
Lâm Tắc quả quyết phủ nhận: "Không có."
"Cậu sợ Lý Văn Văn đi nhà tù? Tại sao?"

Vừa rồi khi cô nói phải đi nhà tù, Lâm Tắc không căng thẳng, nhưng sau khi nghe thấy Lý Văn Văn nói muốn đi cùng cô, cảm xúc của cậu ta đã có thay đổi.
Đúng là Lâm Tắc đang căng thẳng.

Không có yêu cầu của thầy giáo, cậu ta vẫn tiếp tục đi nhà tù, là bởi vì ở đó có liên quan đến "Việc làm ăn" của cậu ta.
Cậu ta không sợ Tống Nhất đi, dù sao vừa nhìn là biết đứa trẻ này không có khiếu làm ăn, nhìn dáng vẻ đần độn không hiểu gì của cô, rất có thể cô sẽ chẳng nhìn ra gì cả.

Nhưng Lý Văn Văn thì khác, nếu như cô bé đi, có thể người này sẽ cướp mất mối làm ăn độc quyền của cậu ta.
Lâm Tắc không ngờ Tống Nhất lại nhạy bén như vậy, còn phát hiện cả cảm xúc mà cậu ta không biểu lộ ra ngoài.
Cậu ta bèn cười hì hì nói: "Tống Nhất, hay là để tôi dẫn cậu đi, tôi còn có thể hướng dẫn cậu viết báo cáo.

Cậu đừng mang cái đồ vướng víu này đi làm gì."
Lý Văn Văn không chịu: "Hả? Tôi là đồ vướng víu? A Nhất, tớ muốn đi cùng cậu!"
"Được." Tống Nhất không thích lật lọng, vừa rồi đã đồng ý với Lý Văn Văn thì sẽ không đổi ý.
Lý Văn Văn lập tức đắc ý: "Còn muốn châm ngòi quan hệ của tôi và A Nhất, không có cửa đâu!"
Lâm Tắc tiếc nuối mở tay ra: "Sau này Tống Nhất sẽ hiểu, làm ăn với tôi sẽ không lỗ, đây gọi là hai bên cùng có lợi."
Tiết học tiếp theo là Minh tưởng, đây là môn cơ sở để dẫn khí nhập thể.
Môn Minh tưởng và môn Tự nhiên giống nhau, đều là kết hợp giữa hình thức giảng dạy trên lớp và ngoại khóa, tức là vừa có lý thuyết trên lớp vừa có thực hành ngoại khóa.

 
Chương 43: Chương 43


Pháp quyết hiện nay đã có khác biệt rất lớn với công pháp mà trước đây Tống Nhất tu luyện, sự khác biệt lớn hơn là phương thức giảng dạy của giáo viên.

"Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân", đây là hình thức tu luyện quen thuộc trước đây.

Sư phụ truyền dạy công pháp, lúc gặp phải bình cảnh sẽ chỉ điểm đôi điều, còn lại phải tự mình hiểu ra.

Nhưng giáo viên hiện nay lại giảng giải rõ ràng từng câu từng chữ, còn liệt kê sẵn những nội dung quan trọng, như thể hận không thể trực tiếp nhét linh khí vào trong cơ thể bạn.

Được giảng giải như vậy, tu luyện lập tức không còn bí ẩn nữa.

"Mấy điểm quan trọng này đều phải học thuộc! Lát nữa thầy thấy ai không làm đúng, người đó sẽ phải chép một trăm lần, chỉ được viết tay, không được dùng bút dẫn thần!"
Tống Nhất trợn mắt há miệng: Tu luyện là chuyện đơn giản thô bạo như vậy ư?
Giảng lý thuyết trên lớp xong, thầy giáo bèn khởi động pháp trận trong phòng học, truyền tống bọn họ đến đỉnh Giác Ngộ, bắt đầu thực hành ngoại khó.


Đối với người mới bắt đầu minh tưởng mà nói, hoàn cảnh minh tưởng rất quan trọng, đỉnh Giác Ngộ là nơi có điều kiện môi trường rất tốt.

Nó nằm ở ngay bên cạnh sân thể thao, khá xa tòa nhà dạy học, là một đỉnh núi nối tiếp bầu trời, dưới núi là một linh mạch tự nhiên cỡ nhỏ, bởi vậy nồng độ linh khí ở trên núi cũng cao hơn nơi khác.

Ngọn núi này được người sáng lập trường sử dụng khả năng dời non lấp biển để chuyển đến trường học, nghe nói từng có không ít người cảm ứng đất trời ở trên ngọn núi này, thu hoạch được đột phá, bởi vậy ngọn núi này được đặt tên là đỉnh Giác Ngộ.

Đương nhiên, sự cảm ứng và đột phá của những người này cũng đã trả lại cho đỉnh Giác Ngộ, giúp nó được gột rửa nên ngày càng có thần khí dạt dào, nổi bật hơn cả.

Sống đến độ tuổi của Tống Nhất, cô còn từng thử tu luyện trực tiếp bằng linh mạch, cũng đã gặp nhiều báu vật trời đất, thế nên đối với cô thì đỉnh Giác Ngộ cũng không tính là hiếm lạ.

Thấy mọi người xếp thành một hàng sau đó tiến hành đả tọa trên bồ đoàn, Tống Nhất thắc mắc: "Thưa thầy, nhiều người như vậy cùng nhau minh tưởng ư?"
Tống Nhất luôn cảm thấy, tu luyện là chuyện rất riêng tư.

Quả thật môi trường ở đỉnh Giác Ngộ rất tốt, nhưng mọi người ở gần nhau như vậy còn có hiệu quả không?

Đương nhiên, trường học nhiều người, chỉ riêng lớp bọn họ đã có gần sáu mươi người, khối lớp một có hơn bốn mươi lớp, ngoài lớp bọn họ ra có thể còn có các lớp khác đang lên lớp, muốn độc chiếm đỉnh Giác Ngộ có hơi khó.

Nhưng nếu như không thể có được đỉnh núi riêng, vậy thì ở một mình trong phòng tu luyện hoặc là phòng yên tĩnh chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
"Đây là một vấn đề hay.

Theo nghiên cứu về hiệu ứng nhóm, minh tưởng theo nhóm sẽ dễ dàng tạo nên hiệu quả quy tắc hơn, từ đó đạt được sự thúc đẩy lẫn nhau, cùng nhau nâng cao hiệu quả, hiệu ứng này đã được chứng minh bằng nhiều trường hợp thực tế.

Nếu như bạn Tống Nhất cảm thấy hứng thú thì có thể nghiên cứu những bài luận văn liên quan.

"
Tống Nhất mờ mịt chớp mắt: Có đúng là như vậy không? Cô cảm thấy kinh nghiêm của cô lại bị thử thách.

Lại là "Hiệu ứng", lại là "Luận văn", Tống Nhất không hiểu, muốn phản bác cũng không nắm được điểm mấu chốt.

Vẫn là bị thiệt vì không có học thức.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom