Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Gặp Ngươi Trong Mộng - Hủ Mãn

Gặp Ngươi Trong Mộng - Hủ Mãn
Chương 40


Edit: Mùa thu của cỏ dại

May mà Bạch Tiêu Cùng đồng ý ngay, hơn nữa còn là kiểu như đang mong đợi từ lâu. Điều đó khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Tân Lệ thì lại khiến tim anh đập loạn nhịp.

Triệu Sở Tống cảm thấy mình rất may mắn, anh vốn nhát gan, chưa bao giờ chủ động tranh giành thứ gì, may mắn thay, những người anh yêu đều sẵn sàng vì anh mà hy sinh một số thứ, anh không biết trong đó có bao nhiêu là vì anh, bao nhiêu là vì muốn bù đắp cho kiếp trước.

Nhưng anh chọn cách tin tưởng, khi chưa nhớ lại ký ức kiếp trước, anh cũng đã cảm nhận được tình cảm của họ, những ký ức đó chỉ là chất xúc tác cho tình hình hiện tại.

Nếu anh cứ khăng khăng cho rằng họ ở bên anh chỉ vì muốn bù đắp cho kiếp trước, thì đó không chỉ là anh không tin tưởng bản thân, mà còn là sự sỉ nhục đối với tình cảm của họ dành cho anh.

Nhưng lời từ chối của Trần Viễn khiến anh cảm thấy như có một vết nứt lớn trong tim.

Anh cảm thấy nếu không có anh, Trần Viễn sẽ như một cây cung bị gãy, chỉ cần nghĩ đến thôi, anh đã thấy lạnh sống lưng, vết nứt trong tim như bị gió lạnh thổi qua, đau nhói.

Triệu Sở Tống quyết định chủ động tiến thêm một bước, anh đột nhiên nhớ đến câu "một phát ăn ngay" của Nghê Nhi, mặt anh đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh.

Hành lang bệnh viện không có nhiều người, nhưng cũng không phải không có ai.

Triệu Sở Tống vẫn còn hơi ngại, anh tự động viên mình, rồi ghé sát vào mặt Trần Viễn, liếm lên vết sẹo trên mặt gã.

Trần Viễn đã cảnh giác khi anh đến gần, nhưng động tác của Triệu Sở Tống lại rất nhẹ nhàng, không hề có chút áp bức nào.

Trần Viễn không hiểu sao lại để mặc anh làm vậy.

Thấy Trần Viễn không phản kháng, Triệu Sở Tống mạnh dạn hơn, anh liếm láp vết sẹo đó, Trần Viễn mở to mắt, rồi từ từ nhắm lại.

Triệu Sở Tống hôn xuống dưới, tìm đến môi Trần Viễn, Trần Viễn vẫn không có phản ứng gì, chỉ là cơ thể hơi run lên.

Lúc đầu, Triệu Sở Tống chỉ nhẹ nhàng cọ xát vào môi Trần Viễn, đôi môi đó hơi khô ráp, Triệu Sở Tống kiên nhẫn liếm láp, muốn làm chúng mềm mại, ướt át hơn.

Cho đến khi Triệu Sở Tống đưa lưỡi vào trong, Trần Viễn mới hơi tỉnh táo lại, gã mở mắt ra, định đẩy Triệu Sở Tống ra, nhưng lại chìm đắm trong sự dịu dàng của anh, động tác đẩy ra trở nên yếu ớt, như muốn cự còn nghênh.

Triệu Sở Tống nhận ra tín hiệu đó, anh mạnh dạn hơn, mút mát trong khoang miệng Trần Viễn, lưỡi anh quét qua mọi ngóc ngách, quấn lấy lưỡi Trần Viễn, liếm láp từng chiếc răng của gã, rồi nhìn vào mắt gã, hai đôi mắt nhìn nhau, như thể đang nhìn thấu tâm can đối phương.

Triệu Sở Tống luồn tay vào trong áo Trần Viễn, vuốt ve làn da săn chắc trên bụng gã, không có chút mỡ thừa nào, sờ vào còn hơi cứng, anh lần theo những đường rãnh đó, phác họa hình dạng cơ bụng của Trần Viễn, rồi tay anh đi xuống dưới, cho đến khi nắm được "thứ đó" đang cương cứng.

Anh vuốt ve từ gốc đến ngọn, dùng ngón tay cái cọ xát vào quy đầu ướt át, Trần Viễn rên lên một tiếng, Triệu Sở Tống ghé sát vào tai gã, dùng răng cắn nhẹ vào vành tai, rồi liếm láp.

Hai tay Trần Viễn nắm chặt rồi lại buông lỏng, chỗ nhạy cảm nhất của gã là vành tai, giờ đây, hai điểm yếu hại trên cơ thể gã đều bị khống chế, khiến gã run rẩy không ngừng, kỹ thuật của Triệu Sở Tống không tệ, hơn nữa, bản thân Trần Viễn cũng đã "sẵn sàng", nên chẳng mấy chốc, gã đã sắp xuất tinh, nhưng đúng lúc này, Triệu Sở Tống lại dừng lại.

Anh ghé sát vào tai Trần Viễn, nói: "Ở bên cạnh em được không? Em hứa sẽ không có ai khác nữa. Trước đây anh đã bỏ rơi em một lần, giờ anh lại muốn bỏ rơi em lần nữa sao?"

Vừa là dục vọng đang dâng trào, vừa là giọng nói đầy dụ dỗ của Triệu Sở Tống, Trần Viễn không thể suy nghĩ được nữa, cả thể xác và tinh thần của gã đều bị Triệu Sở Tống chiếm giữ, quyết tâm mà gã vất vả lắm mới có được giờ đã tan thành mây khói, gã run rẩy ôm lấy Triệu Sở Tống, gật đầu lia lịa, thở hổn hển: "Mẹ kiếp, cho tao…"

Khi hai người cùng bước vào phòng bệnh, khóe mắt Trần Viễn vẫn còn đỏ hoe.

Bầu không khí trong phòng bệnh lúc này rất khác thường.

Thấy họ bước vào, mọi người đều nhìn họ dò xét.

Triệu Sở Tống cảm thấy như mình đang trần truồng dưới những ánh mắt đó.

Thẩm Bách Tề đứng dậy, nói với Triệu Sở Tống: "Chắc mấy hôm nay anh phải ở lại đây chăm sóc Tiêu Cùng rồi, em về nhà lấy quần áo và đồ dùng cho anh, anh ở lại đây vài hôm, chăm sóc cậu ta cho tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Lúc nào rảnh em sẽ đến đón anh, còn nếu bận thì em sẽ nói với Tân tổng." Anh nhìn Tân Quân, đối phương dường như không có ý kiến gì.

Triệu Sở Tống hơi ngạc nhiên khi thấy Thẩm Bách Tề và Bạch Tiêu Cùng đã thân thiết đến mức gọi nhau bằng tên, anh chỉ biết gật đầu.

Thẩm Bách Tề nhìn Trần Viễn đang đứng cạnh Triệu Sở Tống, không nói gì, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Triệu Sở Tống cứ tưởng Tân Quân sẽ nói gì đó, nhưng không ngờ, ông ta lại kéo Tân Lệ, người vẫn còn muốn nói gì đó, rồi bỏ đi.

Tuy ba người đã rời đi, nhưng cảm giác kỳ lạ đó vẫn còn đó, thậm chí còn khiến Triệu Sở Tống càng thêm lo lắng.

Trần Viễn thấy anh luống cuống tay chân, không hiểu sao lại thấy rất bực mình, nhưng lần này, gã kìm nén lại, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi hỏi thăm tình hình của Bạch Tiêu Cùng.

Hai người lại bàn bạc về chuyện bang phái, thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa, Triệu Sở Tống mới thở phào nhẹ nhõm, anh nhắn tin cảm ơn Nghê Nhi, nói cảm ơn vì lời khuyên của cô.

Một lúc sau, cô nhắn lại: "Một phát ăn ngay?"

Triệu Sở Tống chỉ biết gửi một biểu tượng mặt cười ngượng ngùng.

Trần Viễn và Bạch Tiêu Cùng dường như đã đạt được thỏa thuận gì đó, Trần Viễn đứng dậy: "Tôi còn việc, đi trước nhé."

Bạch Tiêu Cùng khẽ nhướng mắt, như thể thuận miệng nói: "Sở Tống, em tiễn Trần Viễn đi."

————————-

Mỗi phòng bệnh đều có nhà vệ sinh riêng, nên ít ai sử dụng nhà vệ sinh công cộng ở mỗi tầng.

Nhưng buồng vệ sinh nhỏ hẹp đó là nơi lý tưởng cho những ai muốn "giải quyết nhanh".

Hơn nữa, vách ngăn bằng gỗ mỏng manh lại càng tăng thêm sự kích thích cho những cuộc "ân ái" vụng trộm.

Lúc này, quần Trần Viễn đã bị kéo xuống đến mắt cá chân, lộ ra đôi chân rắn chắc, hai chân gã chống hai bên người Triệu Sở Tống, hơi run rẩy. Gã cúi đầu xuống, để hai người gần nhau hơn.

Triệu Sở Tống cắn vào tai Trần Viễn, bảo gã thả lỏng, anh ngồi trên bồn cầu, một tay ôm eo Trần Viễn, tay kia đưa ngón tay vào hậu huyệt của gã, chỗ đó rất chặt, ngón tay anh di chuyển rất khó khăn.

May mà Triệu Sở Tống rất kiên nhẫn, những nụ hôn và cử chỉ dịu dàng của anh khiến Trần Viễn bớt căng thẳng, hậu huyệt cũng dần mở rộng đủ để anh đưa ba ngón tay vào.

Cảm nhận được sự mềm mại và "sẵn sàng" của hậu huyệt, anh nâng mông Trần Viễn lên, đưa lỗ nhỏ đó đến gần dương v*t đang cương cứng của mình. Anh buông tay ra, Trần Viễn không thể giữ được thăng bằng, mông hạ xuống, hậu huyệt lập tức nuốt trọn quy đầu của anh, cảm giác được lấp đầy bất ngờ khiến Trần Viễn rên lên một tiếng.

Gã định ngăn cản bản thân trượt xuống, nhưng Triệu Sở Tống lại liếm mút vành tai gã, khiến gã run rẩy, hai chân mềm nhũn, toàn bộ dương v*t của Triệu Sở Tống lập tức đi vào trong.

Trần Viễn cảm thấy như mình bị xé toạc, hậu huyệt của gã bị lấp đầy, vì tư thế ngồi, nên dương v*t đi vào sâu hơn bao giờ hết, khiến gã run rẩy, cả người như bị lửa thiêu đốt, lý trí và sự tức giận của gã đều bị thiêu rụi.

Gã ôm cổ Triệu Sở Tống, ngửa đầu ra sau, há miệng thở dốc như thiếu oxy.

Triệu Sở Tống kéo cổ áo Trần Viễn xuống, tìm thấy hai đầu v* nhỏ xíu, đã lâu không được "chăm sóc", giờ đây chúng đã cương cứng, như đang mời gọi.

Triệu Sở Tống cắn mạnh vào đó, "chuyện ấy" với Trần Viễn luôn khơi dậy bản năng tàn bạo ẩn sâu trong anh, anh dùng răng cắn xé, rồi lại kiên nhẫn liếm láp.

Khoái cảm như dòng điện chạy khắp cơ thể Trần Viễn từ điểm nhỏ bé đó, gã nắm chặt tóc Triệu Sở Tống.

Họ không dám phát ra tiếng động quá lớn, nên cố gắng kìm nén, khiến động tác chậm lại rất nhiều.

Mỗi khi Trần Viễn nâng người lên, rồi lại từ từ ngồi xuống, dương v*t cọ xát vào hậu huyệt của hắn ta lại mang đến một cơn khoái cảm tê dại. Gã cố gắng chịu đựng, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, nhưng vẫn có vài tiếng rên rỉ bật ra từ kẽ môi.

Quá trình này giống như "luộc ếch", một khi đã quen với sự ôn nhu này, nó sẽ dần mất đi khả năng phản kháng.

Triệu Sở Tống chính là "nước ấm" đó, Trần Viễn nghĩ, sớm muộn gì gã cũng bị anh "luộc chín".

Nhưng quá trình này, tốt nhất là nên kéo dài thêm chút nữa.

Bên ngoài có tiếng bước chân, Trần Viễn căng thẳng, hậu huyệt cũng vô thức co rút lại, khiến Triệu Sở Tống rên lên một tiếng, rồi vội vàng im lặng.

Anh nghiến răng, đâm mạnh vào trong như để trừng phạt.

Trần Viễn run rẩy, dương v*t của gã cọ xát vào bụng Triệu Sở Tống, quy đầu ướt đẫm dịch nhờn, làm ướt cả áo anh.

Tiếng động bên ngoài càng rõ ràng hơn, họ nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, kéo khóa quần, tiếng nước chảy, và cả tiếng huýt sáo.

Khoái cảm được nhân đôi.

Khi tiếng bước chân đã xa dần, Triệu Sở Tống đột nhiên tăng tốc, tiếng va chạm và tiếng nước "chậc chậc" vang lên, Trần Viễn cảm thấy như mình đang bị dung nham thiêu đốt.

Triệu Sở Tống cảm thấy bụng mình ấm nóng, Trần Viễn bắn tinh dịch lên bụng anh.

Anh không hề kiềm chế, lại ra vào mạnh mẽ mười mấy cái, rồi "chôn" sâu dương v*t trong cơ thể Trần Viễn, ngậm lấy môi gã, bắn sâu vào trong.

Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, Trần Viễn vẫn chưa "xuống", gã vẫn ngồi trên đùi Triệu Sở Tống, dương v*t của Triệu Sở Tống vẫn nằm trong cơ thể gã.

- ------------

Hẹn mọi người 4 chương cuối vào ngày mai nha, nay tui bận đi chơi á 🤭
 
Chương 41


Edit: Mùa thu của cỏ dại

Khi hai người mặt đối mặt, Triệu Sở Tống thấy hơi ngại ngùng, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Viễn. Trần Viễn hơi ưỡn người, dương v*t mềm oặt của Triệu Sở Tống trượt ra khỏi hậu huyệt của gã.

Trần Viễn lấy một điếu thuốc, ngậm trong miệng, với vết sẹo trên mặt, trông gã lúc này như một tên giang hồ vừa "hành sự" xong, đang đợi "đối tác" trả tiền, mà thực tế, gã cũng là dân xã hội đen.

Nếu hậu huyệt của gã không chảy ra tinh dịch thì sẽ càng giống.

Khói thuốc tỏa ra, mờ ảo quanh mặt gã, Triệu Sở Tống lặng lẽ nhìn gã hút thuốc.

Triệu Sở Tống nhìn quanh, nhà vệ sinh không có giấy, anh đành phải lấy tay lau sạch tinh dịch cho Trần Viễn, rồi dặn gã về nhà nhớ rửa sạch sẽ, Trần Viễn nhíu mày, nghe anh lải nhải.

Mặc lại quần áo nhăn nhúm, gã bỏ đi không ngoảnh đầu lại, khiến Triệu Sở Tống thấy hơi tủi thân, cứ như anh mới là người bị "vứt bỏ" sau khi "xong việc".

Khi anh quay lại phòng bệnh, Bạch Tiêu Cùng lại đang đọc sách, thấy anh vào, y ngẩng lên hỏi Trần Viễn đi rồi à?

Triệu Sở Tống đỏ mặt gật đầu. Trông anh như vậy, có nói dối cũng không ai tin, anh đến gần Bạch Tiêu Cùng, hỏi y đang đọc sách gì, Bạch Tiêu Cùng đọc cho anh nghe một đoạn.

Anh không để ý lắm đến nội dung, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Bạch Tiêu Cùng là anh đã thấy mãn nguyện rồi.

Thẩm Bách Tề đến đưa đồ cho anh, đưa xong, hắn rất chu đáo, không ở lại lâu.

Bác sĩ đã nói chuyện với Bạch Tiêu Cùng, chỉ dặn dò Triệu Sở Tống là theo dõi thêm đêm nay nữa, nếu không có gì khác thường thì ngày mai có thể xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng là được, nhưng không được để y có những cảm xúc quá mạnh.

Triệu Sở Tống ghi nhớ kỹ những điều đó.

Anh ở bên cạnh Bạch Tiêu Cùng suốt đêm.

Sáng hôm sau, vì sợ mua đồ ăn không tươi, anh dậy sớm đi chợ mua cá, rồi mượn bếp của nhà ăn bệnh viện để nấu canh, Bạch Tiêu Cùng uống rất nhiều.

Anh không giỏi việc khác, nhưng chăm sóc người bệnh thì anh rất quen thuộc.

Chăm sóc người bệnh là một việc rất nhàm chán, nhưng khi ở bên Bạch Tiêu Cùng, anh lại không thấy vậy.

Tân Lệ gọi điện cho anh, giọng nói nghẹn ngào, nói ba cậu vẫn muốn đưa cậu đi du học, nói là phải học xong mới được về, cậu muốn gặp anh trước khi đi.

Nghe thấy giọng điệu ấm ức như mèo con của cậu, Triệu Sở Tống đành phải đồng ý.

Anh cúp máy, kể lại nội dung cuộc gọi cho Bạch Tiêu Cùng nghe, Bạch Tiêu Cùng gật đầu: "Em đi đi, anh không sao."

Triệu Sở Tống áy náy, hôn lên môi Bạch Tiêu Cùng, cảm nhận được sự đáp lại của y, anh hôn sâu hơn.

Kết thúc nụ hôn, Bạch Tiêu Cùng có vẻ hơi mơ màng, nhưng y vẫn đưa tay lên sờ môi Triệu Sở Tống, khẽ thở dài.

Khi Triệu Sở Tống đến cổng bệnh viện, Tân Lệ đang ngồi xổm ở đó đợi anh, trông cậu gầy hơn trước.

Nhìn thấy anh, Tân Lệ lập tức nhảy dựng lên, lao vào lòng anh, mắt đỏ hoe, vẻ mặt tủi thân: "Cháu phải đi rồi, tối nay bay. Ba cháu nói nếu cháu không nghe lời, sẽ không cho cháu gặp chú nữa. Ông ấy còn nói sau này cháu phải tự lập, nếu cháu không có tiền đồ, thì chú cũng sẽ không cần cháu nữa, phải không?"

Triệu Sở Tống vừa buồn cười vừa thương cậu: "Sao cháu lại tin lời ba cháu nói chứ? Ông ấy lừa cháu đấy, chú sẽ không bỏ rơi cháu đâu, chỉ cần đến lúc đó, cháu đừng chê chú là ông già nhàm chán là được."

Tân Lệ lắc đầu, cậu cắn môi: "Cháu cũng không muốn sau này phải dựa dẫm vào ba cháu, cháu phải tự nỗ lực. Nhưng cháu… cháu vẫn muốn trước khi đi…" Mặt cậu hơi đỏ, len lén nhìn Triệu Sở Tống.

Mặt Triệu Sở Tống cũng đỏ lên, anh định từ chối, nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh của cậu thiếu niên, anh lại không nói nên lời.

Thấy anh không từ chối, Tân Lệ liền kéo anh đến một khách sạn gần đó.

Phòng đã được đặt trước.

Triệu Sở Tống cảm thấy mình như con mồi đã mắc câu của một chú mèo con.

Căn phòng được trang trí theo chủ đề tàu điện ngầm, nơi hai người gặp nhau lần đầu, xem ra Tân Lệ đã rất kỳ công chuẩn bị. Bên cạnh còn có một ống thép, trên đó có tay vịn, giống hệt trên tàu điện ngầm.

Trên chiếc giường trắng tinh là những bông hồng xếp thành hình trái tim, xung quanh là cánh hoa hồng rải rác.

Vừa vào phòng, Tân Lệ đã vội vàng bế Triệu Sở Tống lên, lột sạch quần áo của mình, chẳng mấy chốc, cậu đã trần truồng.

Triệu Sở Tống cảm thấy làn da của Tân Lệ mịn màng như ngọc, hơi lạnh, như muốn hút lấy tay anh.

Tân Lệ quấn lấy anh như một chú mèo con, tay chân cọ xát vào người anh, khiến anh cũng "nóng người".

Tân Lệ tuy trông gầy, nhưng lại không nhẹ, có lẽ là do xương nặng.

Khi cậu ngả người ra sau, Triệu Sở Tống không giữ được thăng bằng, ngã xuống giường.

Hai người ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại, phủ đầy cánh hoa hồng, Tân Lệ xoay người, ngồi lên người Triệu Sở Tống, cặp mông tròn trịa vừa vặn chạm vào "chỗ đó" của anh.

Làn da cậu rất trắng, không giống như những người đàn ông trưởng thành, hai nụ hoa nhỏ màu hồng nhạt nổi bật trên làn da mịn màng.

Khiến người ta nhìn là muốn "xơi tái".

Triệu Sở Tống đưa tay xoa nắn hai nụ hoa đó, chúng trở nên đỏ ửng hơn dưới những ngón tay không mấy dịu dàng của anh.

Tân Lệ nắm lấy tay kia của Triệu Sở Tống, đặt lên hậu huyệt của mình, Triệu Sở Tống cảm thấy một mảng ướt át, anh đưa ngón tay vào trong, cảm giác vừa ấm áp, vừa mềm mại, lại vừa siết chặt.

Tân Lệ đã tự mở rộng cho mình, chỉ đợi Triệu Sở Tống "ăn" thôi.

Khi nhận ra điều đó, Triệu Sở Tống cảm thấy dương v*t của mình càng thêm cương cứng, nó cọ xát vào mông Tân Lệ, như đang chờ đợi được "xuất phát". Như thể đang nhớ lại cảm giác tuyệt vời và siết chặt đó, anh nắm lấy eo Tân Lệ, ngón tay ấn vào eo cậu, da thịt Tân Lệ rất mềm mại, như sắp tuột khỏi tay anh, anh siết chặt hơn.

Anh thấy Tân Lệ đưa lưỡi ra, liếm môi mình, anh không kìm chế được nữa, đưa dương v*t vào hậu huyệt đang "thèm khát" đó, đâm vào một chút, rồi dừng lại.

Chỗ đó thật sự rất chặt, Tân Lệ đau đến run rẩy, nước mắt sinh lý chảy ra từ khóe mắt, lúc này, Triệu Sở Tống mới nhận ra đây là lần đầu tiên của cậu, hơn nữa, việc cậu tự mở rộng chắc chắn sẽ không "thuần thục" được, nên anh đành phải rút ra.

Anh chợt nhớ ra đây là khách sạn, nên chắc sẽ có thứ đó, anh mở ngăn kéo đầu giường, thấy một tuýp gel bôi trơn còn mới nguyên, anh bóp một ít ra tay, rồi bôi vào hậu huyệt hơi sưng đỏ của Tân Lệ.

Anh cẩn thận bôi gel bôi trơn khắp thành ruột của Tân Lệ, rồi bôi thêm một ít lên dương v*t của mình, sau đó, anh hôn lên hàng mi ướt đẫm của Tân Lệ.

Lần này, việc "xâm nhập" dễ dàng hơn nhiều, tuy Tân Lệ vẫn còn hơi khó chịu, nhưng nhìn chung đã không còn đau đớn như lúc nãy nữa. Cậu dường như chưa quen với cảm giác này, hậu huyệt bị lấp đầy, không còn một kẽ hở nào.

Tân Lệ ngơ ngác như một con thú nhỏ lạc vào một nơi xa lạ, chỗ giao hợp tê dại, cậu ôm chặt cổ Triệu Sở Tống, khóc nức nở: "Chú ơi, cháu thích chú lắm, phải làm sao bây giờ?"

Triệu Sở Tống thấy lòng mình mềm nhũn, anh ôm Tân Lệ, vẫn giữ nguyên tư thế đó.

Lần này, anh rất dịu dàng, anh đổi tư thế, nằm xuống dưới, tay ôm lấy Tân Lệ, kéo hai chân thon dài của cậu đặt lên eo mình, anh tiếp tục "công việc" của mình, Tân Lệ cả người toát lên vẻ quyến rũ, dương v*t của cậu cũng cương cứng.

Cậu nắm tay Triệu Sở Tống đặt lên "thứ đó" của mình, lòng bàn tay ấm áp của Triệu Sở Tống bao bọc lấy dương v*t nhỏ nhắn đó, anh vuốt ve vài cái, Tân Lệ chưa kịp phản ứng, đã bị kích thích đến mức co rút hậu huyệt, siết chặt lấy dương v*t của Triệu Sở Tống, khiến anh rên lên một tiếng, rồi cậu hét lên, bắn ra. Triệu Sở Tống nhìn Tân Lệ mặt đỏ bừng, cười, rồi chậm rãi di chuyển hạ thân.

Tân Lệ vẻ mặt ngây dại, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, dính vào làn da trắng nõn, Triệu Sở Tống không nhịn được mà tiến sâu hơn vào trong cơ thể cậu.

Tân Lệ đột nhiên run rẩy, mở to mắt, ngón tay bấu chặt vào da thịt Triệu Sở Tống. dương v*t của cậu lại cương cứng, cọ xát vào bụng anh.

Triệu Sở Tống biết mình đã tìm đúng chỗ, anh lặp lại động tác vừa rồi, Tân Lệ vừa sợ hãi vừa thích thú với kiểu kích thích mới mẻ này, cậu nức nở gọi tên Triệu Sở Tống, nhưng lại không biết mình muốn gì.

Cậu chỉ biết khóc, Triệu Sở Tống thấy cậu khóc, không hiểu sao lại càng thêm mạnh bạo.

Cho đến khi Tân Lệ bắn ra lần nữa, anh mới xuất tinh.

Tân Lệ vẫn còn chưa hết hưng phấn, nằm cuộn tròn trong lòng Triệu Sở Tống, Triệu Sở Tống đứng dậy, đi vào phòng tắm, xả nửa bồn nước, thử thấy nước ấm vừa đủ, anh bế Tân Lệ lên, đặt cậu vào bồn, rồi bước vào theo.

Tân Lệ ngoan ngoãn như một con búp bê sứ, để mặc anh làm gì thì làm, không còn vẻ bướng bỉnh như trước nữa. Triệu Sở Tống cẩn thận rửa sạch tinh dịch trong hậu huyệt cho cậu.

Lúc này, da thịt hai người chạm vào nhau, nhưng không còn chút dục vọng nào nữa, Tân Lệ dựa vào lòng anh, giọng nói buồn bã: "Lần này cháu đi rồi, chú có quên cháu không?"

Triệu Sở Tống cười: "Cháu nghĩ gì vậy, cháu đi du học chứ có phải đi tù đâu, đâu phải là không về nữa. Chúng ta vẫn có thể gọi video, gọi điện thoại mà, sợ gì chứ."

Tân Lệ vẫn còn tủi thân: "Nhưng ba cháu…"

Triệu Sở Tống nói: "Đừng sợ, chú sẽ nói chuyện với ông ấy, nếu ông ấy dám cản trở cháu, chú sẽ không đồng ý đâu."

Tân Lệ lúc này mới cười ranh mãnh như một chú mèo vừa trộm được cá: "Được nha chú, chú đã hứa rồi đấy, nếu cháu cãi nhau với ba cháu, chú phải bênh cháu đấy."

Họ tắm rửa xong, thay quần áo, Triệu Sở Tống thấy điện thoại rung lên, anh mở ra xem, là tin nhắn của Tân Quân, bảo anh giục Tân Lệ đi, sắp muộn giờ bay rồi.
 
Chương 42


Edit: Mùa thu của cỏ dại

Anh hơi có chút không đành lòng, nhưng vẫn là căn dặn Tân Lệ.

Tân Lệ ủy khuất nhìn anh một lúc lâu rồi mới gật đầu.

Ra khỏi cửa khách sạn, xe đã chờ sẵn Tân Lệ. Anh lại không nỡ rời mắt khỏi Triệu Sở Tống, đôi mắt đỏ hoe, quay người lên xe.

Triệu Sở Tống nhìn theo chiếc xe dần xa, lúc này mới trở lại phòng bệnh. Lúc này Lý Hưng cũng có mặt tại phòng bệnh. Thấy sắc mặt Triệu Sở Tống không được tốt, Triệu Sở Tống cũng cảm thấy có chút áy náy. Thấy Bạch Tiêu Cùng vẫn ổn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh kể lại cho Bạch Tiêu Cùng và Lý Hưng về chuyện Tân Lệ rời đi, Bạch Tiêu Cùng gật đầu, nói mình hôm nay có thể xuất viện rồi. Triệu Sở Tống hơi lo lắng, lại đi tìm bác sĩ hỏi thêm, thấy bác sĩ đồng ý, cũng không còn ngăn cản nữa.

Anh đi theo Lý Hưng về nhà Bạch Tiêu Cùng, sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Tiêu Cùng, rồi liên lạc với Thẩm Bách Tề. Thẩm Bách Tề nói em ấy sẽ đến đón anh vào tối mai. Triệu Sở Tống đồng ý, rốt cuộc ngày mai anh vẫn phải đi làm.

Tối đó, Triệu Sở Tống khó ngủ. Biết Bạch Tiêu Cùng đang nằm ở phòng bên cạnh, anh càng lăn qua lộn lại không sao ngủ được. Suy nghĩ đến việc nhẹ nhàng sang phòng bên cạnh thăm Bạch Tiêu Cùng, nhưng rồi lại thôi.

Bạch Tiêu Cùng nằm nghiêng, thân hình lộ rõ trên tấm chăn mỏng. Xương cốt gầy guộc hiện lên rõ ràng.

Đầu óc Triệu Sở Tống nóng lên, anh liền trèo lên giường của Bạch Tiêu Cùng, ôm lấy thân thể gầy guộc của y. Bạch Tiêu Cùng run lên.

Triệu Sở Tống cảm nhận được thân thể trong lòng mình, khứu giác xao động, anh dán vào lưng Bạch Tiêu Cùng, xương sống rõ ràng. Không kiềm chế được nữa, anh dùng nước mắt làm ướt áo ngủ của Bạch Tiêu Cùng. Bạch Tiêu Cùng xoay người, kéo anh vào lòng mình.

Sáng hôm sau, Triệu Sở Tống tra cứu rất nhiều tài liệu, gọi điện thoại hỏi han bác sĩ mãi, cuối cùng dành cả buổi sáng để chuẩn bị một bữa ăn bổ dưỡng.

Trần Viễn vội vàng đến thăm giữa trưa. Gã đến kịp giờ ăn trưa nên ngồi xuống ăn cùng. May mắn Triệu Sở Tống làm nhiều nên cả ba người đều đủ ăn.

Ba người có bầu không khí khá hòa thuận, Trần Viễn báo cáo tình hình trong bang phái, Bạch Tiêu Cùng đưa ra một số hướng dẫn. Hai người ăn nói hợp nhau, không giống như đang giả vờ.

Chỉ là Trần Viễn ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, kéo Triệu Sở Tống ra sau cửa, tiếp tục ăn một lúc rồi mới vỗ mông đi.

Hiện tại phần lớn công việc trong bang phái đều do Trần Viễn quản lý. Triệu Sở Tống nghe nói lần này Trần Viễn đã xử lý một nhóm người, hiện giờ những kẻ bất mãn và phản bội phần lớn đã bị loại bỏ, Bạch Tiêu Cùng có thể nghỉ ngơi tốt hơn. Triệu Sở Tống cảm thấy Bạch Tiêu Cùng không còn dính dáng đến những chuyện lộn xộn nữa thì thật tốt. Anh cũng lo lắng cho Trần Viễn. Trần Viễn giỏi trong việc giải quyết các vấn đề bang phái, nhưng những việc này chỉ có giao cho Trần Viễn anh mới yên tâm. Nhưng Triệu Sở Tống lại rất lo lắng Trần Viễn lại bị thương. Bạch Tiêu nói không cần lo lắng, hiện tại địa vị của Trần Viễn, những người muốn hại anh ấy phải cân nhắc kỹ càng, hơn nữa bang phái của họ đang phát triển, nhiều chuyện đã kết thúc.

Triệu Sở Tống không hiểu rõ, nhưng anh tin tưởng Bạch Tiêu Cùng, cho nên mặc dù vẫn còn hơi lo lắng, nhưng cũng không quá để tâm.

Chiều hôm đó, anh đẩy xe lăn cho Bạch Tiêu ra vườn tắm nắng, lấy dụng cụ tỉa tót những cây cỏ anh không quen biết trong vườn.

Y vừa làm vừa giải thích tên và tập tính của chúng.

Triệu Sở Tống sợ y mệt, lấy dụng cụ, nghe theo chỉ đạo của Bạch Tiêu Cùng, cẩn thận sắp xếp tất cả. Trước đây anh không biết việc chăm sóc cây cỏ có nhiều chi tiết như vậy, nghĩ rằng đó chỉ là sở thích của người già. Nhưng việc làm này cùng Bạch Tiêu Cùng lại không hề nhàm chán, mà còn học hỏi được rất nhiều kiến thức mới. Anh nghe say sưa, thời gian trôi qua rất nhanh, anh không hề để ý.

Nhìn đồng hồ, anh nói với Bạch Tiêu Cùng rằng Thẩm Bách Tề sắp tới đón anh.

Thẩm Bách Tề cài dây an toàn cho anh như thường lệ, Triệu Sở Tống có chút thất thần. Anh vẫn hơi lo lắng về Bạch Tiêu Cùng.

Thẩm Bách Tề dường như hiểu được suy nghĩ của anh, nhẹ nhàng nói: "Em tự quyết định từ chức cho anh. Anh không cần đi làm nữa."

Triệu Sở Tống rất ngạc nhiên, nhìn Thẩm Bách Tề, nói lắp: "Nhưng là... sao em không nói với anh..."

Thẩm Bách Tề cười: "Nếu em nói với anh, anh chắc chắn sẽ nghĩ em đang làm phiền anh, sau đó tự trách bản thân. Anh đừng lo cho em. Trước đây, em sợ anh ở nhà nhàm chán, nghĩ rằng việc anh đi làm sẽ tốt hơn. Hơn nữa công việc của em cũng rất bận, nếu không ở nhà, em cũng không biết ai sẽ tìm đến anh. Em không yên tâm để anh một mình ở nhà. Bây giờ tình trạng sức khỏe của Tiểu Bạch Cùng, nhất định cần người chăm sóc chu đáo. Ngoài anh ra, em không biết ai phù hợp hơn."

Hắn dừng lại, nhìn Triệu Sở Tống: "Em có thể nuôi anh, trừ khi anh không muốn."

Ánh mắt anh sáng rực, nhìn Triệu Sở Tống: "Em có phiền không?"

Triệu Sở Tống lắc đầu: "Không phiền."

Anh biết Thẩm Bách Tề cẩn trọng hơn mình, mặc dù anh không thể hoàn toàn không phiền về việc mình sống dựa vào người khác, nhưng anh hiểu Thẩm Bách Tề thiếu cảm giác an toàn, nên anh nghĩ mình có thể chịu đựng. Hơn nữa, anh thực sự muốn dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc Bạch Tiêu Cùng.

Thẩm Bách Tề lấy ra một tấm thẻ, Triệu Sở Tống mới nhận ra đó là thẻ của mình. Trước khi mất trí nhớ, nó luôn do Thẩm Bách Tề quản lý, anh chưa bao giờ hỏi về việc đó.

Lúc này Thẩm Bách Tề đưa cho anh, và nói nó là của cả hai người, để Triệu Sở Tống giữ gìn.

Hắn nói về việc Triệu Sở Tống đến thăm Bạch Tiêu Cùng vào ban ngày, về nhà vào buổi tối. Về việc ở lại bên kia, thì phải nói trước, và không được phép vượt quá hai lần trong một tuần. Cuối tuần thì dành cả ngày cho hắn, còn các ngày khác buổi tối có thể ở bên Tân tổng.

Lịch trình này là Thẩm Bách Tề cân nhắc kỹ lưỡng, cố gắng trở nên rộng lượng, công bằng, nhưng vẫn muốn Triệu Sở Tống ở bên cạnh mình mọi lúc. Vì vậy hắn vẫn cho Triệu Sở Tống một số quyền lựa chọn.

Thẩm Bách Tề cố gắng giải thích rõ ràng, nhưng hắn biết sẽ khiến Triệu Sở Tống bị quản lý chặt. Triệu Sở Tống sẽ liên tục bận rộn xung quanh vài người họ, đặc biệt là khi Tân Lệ trở lại.

Nhưng hắn vẫn không thể kìm nén được cảm giác ghen tị, không ghen tị thì không được.

Thực ra, Triệu Sở Tống không nhất thiết phải ở bên họ, anh có thể có cuộc sống riêng của mình, hoặc chọn bất cứ ai trong số họ, bất kể là Tân Quân hay Bạch Tiêu, thì sẽ thoải mái hơn.

Nhiều khi Thẩm Bách Tề cảm thấy Triệu Sở Tống không thích chuyện đó lắm, chỉ là thường xuyên được họ muốn trong tình huống đó, và không biết cách từ chối. Triệu Sở Tống đành phải nhượng bộ.

Mà sự nhượng bộ của anh xuất phát từ tận sâu trong tâm hồn, mang theo sự dịu dàng, không chút nào giả dối.

Thẩm Bách Tề hiểu điều đó là tính cách của mình, nhưng lại cảm thấy trong lòng một sự ủy khuất khó hiểu vẫn đang kích động. Anh muốn nắm giữ Triệu Sở Tống, nhưng hắn chỉ nói: "Nếu anh thấy em quản lý anh quá chặt, thì..."

Triệu Sở Tống ngăn lại: "Không sao, anh nghe em. Em sắp xếp thế này rất tốt, anh không có ý kiến." Anh thực sự không có bất kỳ phàn nàn nào, chỉ là việc không đi làm khiến anh cảm thấy có chút mất an toàn, nhưng so với việc ở bên cạnh vài người họ, thì điều đó thật sự không đáng kể.

Anh hôn lên khóe miệng Thẩm Bách Tề: "Em gần đây không cười nhiều lắm."

Thẩm Bách Tề nghe vậy bật cười, hắn biết Triệu Sở Tống không phải người hay nói lời hoa mỹ, nhưng anh luôn có thể thể hiện sự dịu dàng qua những lời nói và hành động.

"Được rồi, em sẽ cười cho anh xem mỗi ngày."

Triệu Sở Tống cũng cười, anh đã lâu rồi không cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.

Khi họ về đến nhà, thấy có ánh sáng lọt ra từ dưới cửa, Triệu Sở Tống biết chắc chắn là Tân Quân đang ở trong nhà. Thẩm Bách Tề cũng tỏ ra đã quen việc này, đẩy cửa vào, quả nhiên là Tân Quân.

Ông ta ngồi trên ghế sô pha, chân bắt chéo, còn mang dép lê của Triệu Sở Tống, tay cầm remote đổi kênh, vết thương trên tay chưa lành hẳn, được băng lại kín mít.

Thấy cả hai người đẩy cửa bước vào, ông ta thở dài nhẹ nhõm.

Ông ta chỉ tay vào đống nguyên liệu nấu nướng trên bàn: "Em còn nợ tôi một bữa cơm đấy." Ông ta vẫy tay: "Vết thương không sao cả."

Triệu Sở Tống không biết vì sao cảm thấy lòng mình ấm áp. Anh tràn đầy sự dịu dàng, không thể kìm nén được nữa, anh quay lại nhìn Thẩm Bách Tề, rồi nói với cả hai người một cách hơi ngượng ngùng: "Anh... anh... anh sẽ nấu cơm cho mọi người mỗi ngày."

Nói xong, anh cảm thấy ngại ngùng, liền chạy vào bếp, không dám nhìn biểu cảm của hai người.

Trong lúc nấu ăn, anh thấy thiếu hành tây, liền ló đầu ra muốn kêu Tân Quân đi mua. Anh thấy Thẩm Bách Tề đã trở về phòng, Tân Quân vẫn ngồi trên sô pha, cười nhạt. Thấy dáng vẻ này của Tân Quân, Triệu Sở Tống không thể nhịn được, lén quan sát một lúc, rút điện thoại ra chụp ảnh.

Rồi mới gọi Tân Quân: "Tân Quân, đi mua chút hành tây, đừng mua nhiều quá, một hai củ là đủ rồi."

Tân Quân đi siêu thị mua hành tây, bị bà bán hàng nhìn chằm chằm một lúc. Cuối cùng, có một người đàn ông mặc vest, giày da ở khu dân cư mua hai củ hành tây, lại không giống ai hết. Nhưng lúc này Tân Quân đỏ mặt.

Khi đưa hành tây cho Triệu Sở Tống, ông ta cảm thấy không thể kiềm chế được mình, ôm chặt Triệu Sở Tống đang mặc tạp dề, muốn hôn anh thật sâu.

Thẩm Bách Tề đã nói với anh về lịch trình, với Tân Quân, thời gian đó không đủ, huống chi một tuần chỉ được làm một lần, ông ta càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Ông ta đương nhiên muốn dành 24 giờ cho Triệu Sở Tống, nhưng cuối cùng một ngày cho ông ta quá ít.

Nhưng bây giờ ông ta không đáng để cãi nhau với Thẩm Bách Tề, tranh cãi, cuối cùng bị Triệu Sở Tống phán quyết ai quan trọng hơn, sẽ dẫn đến tình huống khó xử. Họ đều không muốn điều đó.

Nhưng thời gian trôi qua, mọi thứ sẽ thay đổi. Ông ta, với nhiều năm kinh nghiệm làm lãnh đạo, hiểu rằng kế hoạch không bao giờ đuổi kịp sự thay đổi, và những biến động không thể lường trước sẽ xảy ra. Ông ta luôn tìm cách có thể ở với Triệu Sở Tống nhiều lần hơn, giống như việc tận dụng mọi cơ hội để được hôn nụ hôn vừa nãy. Ồng ta không tin những năm kinh nghiệm thương trường, những mưu toan trong kinh doanh của mình không đủ sức chế ngự những người trẻ tuổi khác, kể cả Bạch Tiêu Cùng, cũng không phải đối thủ của ông ta.

Sự tự tin của ông ta, dựng lên trong lòng, càng lúc càng rõ rệt, tràn đầy khí thế như con công phô lông vũ, trông như chưa đầy 30 tuổi.

Triệu Sở Tống mang thức ăn ra, thấy ông ta dáng vẻ tự mãn, lắc đầu, không hiểu Tân tổng đã bốc lên phong thái nào.

Mâm thức ăn đầy kín bàn, Triệu Sở Tống nhận ra rằng cuộc sống sau này sẽ không ngừng trắc trở, nhưng ít nhất lúc này anh cảm thấy thỏa mãn.

Anh thấy Tân Quân và Thẩm Bách Tề ăn uống vui vẻ, mình cũng rất vui vẻ. Anh thầm quyết tâm học nấu ăn giỏi hơn, và định chờ Bạch Tiêu Cùng khỏe lại sẽ đăng ký lớp học đầu bếp.

Cuộc sống còn dài, lần này anh sẽ không bỏ cuộc trước bất kỳ ai. Anh sẽ ở bên cạnh họ, mãi mãi.
 
Chương 43


Edit: Mùa thu của cỏ dại

Những giấc mơ của các anh thụ

Sinh nhật Trần Viễn

Mười mấy năm trước, hai người chỉ là học sinh trung học.

Trần Viễn, bố của Trần Viễn, hay say xỉn và đánh đập con trai. Một lần say xỉn, ông ta đánh gã.Trần Viễn bỏ chạy. Gã dùng đá đập vỡ đường ống nước ở dưới nhà Triệu Sở Tống.

Cùng lúc đó, đó là sinh nhật của bà ngoại Triệu Sở Tống, gia đình đã chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật cho bà. Triệu Sở Tống vẫn mang theo một chiếc bánh kem.

Lúc đó, bánh kem khá hiếm, không chỉ trẻ em mà cả người lớn cũng mong chờ được ăn bánh kem.

Có nhiều người, cuối cùng Triệu Sở Tống chỉ nhận được một miếng bánh nhỏ có một quả anh đào đỏ tươi.

Anh cầm bánh kem, nhìn thấy lớp kem trắng mịn, nuốt nước miếng. Vừa chuẩn bị ăn thì nghe thấy giọng nói, Triệu Sở Tống biết đó là Trần Viễn gọi mình.

Nếu Trần Viễn không tới, anh chắc chắn sẽ ăn hết miếng bánh đó. Nhưng Trần Viễn đã tìm đến.

Triệu Sở Tống cầm miếng bánh kem, tranh thủ thời gian, khi người lớn không để ý, chui ra ngoài.

Anh thấy bóng dáng cao gầy của Trần Viễn dưới ánh đèn đường mờ ảo.

Trần Viễn mắng: "Sao lâu vậy mới xuống..." rồi thở dài.

Triệu Sở Tống thấy mặt Trần Viễn sưng húp, giày không cùng đôi.

Anh biết tính cách của bố Trần Viễn, vội đưa cho Trần Viễn miếng bánh kem: "Trần Viễn, anh thử xem, bánh kem sinh nhật bà ngoại em ăn rất ngon."

Dù không ăn, giọng điệu của anh vẫn như thể anh đã ăn rất nhiều.

Trần Viễn khinh thường hừ một tiếng, nhưng vẫn nhìn lướt qua miếng bánh.

"Chỉ là một miếng bánh kem thôi. Tao không thèm."

Triệu Sở Tống biết Trần Viễn hay giả vờ, nhưng vẫn cố gắng đưa bánh cho gã.

Trần Viễn cuối cùng nhận lấy thìa nhựa, cẩn thận nhúng chút kem trắng vào miệng.

Triệu Sở Tống mong chờ nhìn Trần Viễn: "Ăn ngon chứ?"

Trần Viễn gật đầu: "Ngọt, mày tự ăn đi."

Triệu Sở Tống lắc đầu: "Anh ăn đi, em đã ăn rồi."

Trần Viễn mới cầm miếng bánh ăn.

Miếng bánh kem có một quả anh đào đỏ tươi.

"Quả này mày tự ăn đi, tao không thích." Trần Viễn nói với vẻ bực bội, chỉ vào quả anh đào. Tuy nhiên, trên khóe miệng gã vẫn còn chút kem trắng, khiến vẻ lạnh lùng gã cố gắng tạo ra bị phá vỡ.

Khi nếm thử quả anh đào, Triệu Sở Tống nhăn mặt. Hành động đó khiến Trần Viễn vui vẻ.

Gã vuốt vai Triệu Sở Tống: "Sau này tao kiếm tiền, muốn ăn bao nhiêu bánh kem, tao đều mua cho mày, mua cho mày bánh kem ngon nhất, quả anh đào to nhất."

Triệu Sở Tống còn đang nghĩ đến miếng bánh kem kia, gật đầu.

Sau một thời gian, Trần Viễn mang về một chiếc bánh kem lớn.

Triệu Sở Tống tò mò hỏi Trần Viễn: "Hôm nay sinh nhật ai?"

Trần Viễn nhíu mày: "Không phải sinh nhật ai cả, tao chỉ muốn mua một chiếc bánh kem thôi."

Triệu Sở Tống nói: "Hôm nay không có ai ở đây, bánh to như vậy, chúng ta không thể ăn hết được."

Trần Viễn cắt dây buộc bánh: "Ăn không hết thì ăn nhiều vài bữa."

Khi mở chiếc bánh ra, toàn bộ bánh là màu đỏ tươi.

Chỉ có những quả anh đào đỏ tươi trên lớp kem trắng mịn, không có chỗ trống.

Triệu Sở Tống sững sờ một lúc, rồi nhớ đến miếng bánh kem mình chưa ăn và quả anh đào chua đó.

Một lúc sau, anh cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp chua xót.

Trần Viễn không kiên nhẫn nói: "Không ăn sao?"

Triệu Sở Tống ôm chầm lấy Trần Viễn, cắn vào tai anh, thì thầm: "Bây giờ em không muốn ăn bánh kem, em muốn ăn anh." Trần Viễn bị Triệu Sở Tống ôm chặt, tai mềm mại bị cắn, làm cho gã nhũn ra, ngay cả lúc tránh né cũng có chút muốn đáp lại.

Vốn dĩ hai người có chút tâm tư, Trần Viễn tự nhiên không từ chối, gã chần chừ vài lần rồi buông lỏng, để Triệu Sở Tống làm theo ý mình.

Triệu Sở Tống đem Trần Viễn ấn đến trên bàn nằm bò, bắt đầu cởi quần gã. Chiếc bánh kem vẫn nằm ngay trước mặt, Trần Viễn chỉ cần hơi ngả đầu là có thể liếm được lớp kem.

Gã thở hổn hển cảm nhận được vùng dưới cùng của mình nhanh chóng trở nên trơn bóng, Triệu Sở Tống không dùng bất cứ loại chất bôi trơn nào, hậu huyệt vẫn hơi khô, bị anh cạy mở, khiến Trần Viễn không nhịn được rên lên một tiếng.

Triệu Sở Tống nghe thấy, liếm lên xương sườn Trần Viễn: “Em muốn ăn bánh kem ngay bây giờ."

Trần Viễn quay đầu nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Triệu Sở Tống hơi đỏ mặt, mỉm cười, đưa tay lấy một ít kem.

Lớp kem lạnh lẽo được thoa lên da thịt, cảm giác dính dấp đó khiến Trần Viễn nổi đầy da gà, giọng gã run run: "Mẹ kiếp... à... hừ..."

Không bao lâu, toàn bộ lưng và mông của Trần Viễn đều được phủ kín kem.

Triệu Sở Tống nói với giọng đầy thú vị từ phía sau: "Em bắt đầu ăn đâyi."

Trần Viễn run rẩy toàn thân, nắm chặt khăn trải bàn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Cảm giác kỳ lạ này gần như muốn đẩy gã đến giới hạn.

Trong lúc lớp kem mỏng manh được liếm sạch sẽ, không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ, khi những tiếng rên rỉ đó lọt vào tai Trần Viễn, gã cảm thấy đầu óc mình ngứa ran.

Chẳng bao lâu, lớp kem mỏng đó đã được liếm sạch, nhưng cảm giác đó vẫn còn vương vấn trong cơ thể.

Ngón tay dính đầy kem của Triệu Sở Tống thăm vào hậu huyệt, đưa những lớp kem vào trong, bao phủ kín đáo, ấm áp lan tỏa khắp nơi. Trần Viễn không nhịn được siết chặt hậu huyệt, muốn giữ lại lớp kem đó trong cơ thể.

Triệu Sở Tống không để ý đến điều đó, Trần Viễn siết chặt hậu huyệt, khiến động tác của ngón tay anh trở nên khó khăn hơn, thậm chí ngón tay thứ hai cũng rất khó đưa vào.

Anh vỗ nhẹ mông Trần Viễn: "Ngoan, buông lỏng ra. Sắp xong rồi."

Trần Viễn cúi đầu, mặt đỏ bừng, chôn mặt vào tay, không muốn ngẩng đầu lên. Gã cảm thấy một chất lỏng trơn nhầy chảy ra từ hậu huyệt, chảy xuống đùi và đến tận mắt cá chân.

Và sau đó... sau đó, hẳn là xảy ra chuyện gì đó trên thảm.

Cảm giác mất kiểm soát này khiến Trần Viễn cương cứng lại, dán sát vào bàn và bụng Triệu Sở Tống.

Triệu Sở Tống ôm lấy Trần Viễn từ phía sau, dùng tay lau đi một ít kem, rồi đặt lên núm vú Trần Viễn, thổi khẽ vào tai gã: "Tự mình làm đi. Chờ một lát, em sẽ ăn."

Trần Viễn vô thức bắt đầu tự mình động chạm, ngón tay dính kem di chuyển quanh núm vú.

Gã đột nhiên cương cứng, tay cũng dừng lại: "Mẹ kiếp, a ha... anh... không nói tiếng nào liền đâm vào!"

Triệu Sở Tống thở hổn hển, đâm vào rút ra liên tục ở phía sau Trần Viễn, "Đừng ngừng, cứ tiếp tục làm đi."

Trần Viễn lại nhặt một ít kem, bôi lên ngực anh, mắng: "Mau lên, khó chịu quá, mau lên ăn đi, tao muốn tắm rửa."

Trần Viễn lúc này toàn thân rối tung, không thể tìm ra một chỗ nào không bị kem bôi lên. Triệu Sở Tống rất thích bộ dáng này của gã, so với những lần trước, động tác càng mạnh mẽ, cuồng nhiệt hơn.

Triệu Sở Tống đâm vào Trần Viễn liên tục, đến nỗi không thể nói được gì, cảm giác dính nhớp bao trùm khắp cơ thể gã. Khi đâm vào rút ra liên tục, khoái cảm cuộn trào như thủy triều, hai loại cảm giác khác lạ giao thoa, làm gã đạt đến đỉnh điểm liên tiếp. Cảm giác tê dại lan tỏa từ đầu đến ngón chân.

Triệu Sở Tống khiến gã nằm sấp trên bàn, hai chân gác lên vai anh, ngay khi gã chưa kịp lấy lại hơi thở, lại một lần nữa tiến sâu vào.

Trần Viễn giật tóc Triệu Sở Tống, gần như muốn mắng chửi.

Triệu Sở Tống vội vàng lấy một quả đào lớn bịt miệng gã, mình cũng áp sát vào. Quả đào trong khoang miệng hai người bị nhai vỡ vụn, vị ngọt lan tỏa, chảy ra khóe miệng, lại bị lưỡi nhanh nhẹn liếm sạch.

Trần Viễn cứ thế bị Triệu Sở Tống đùa bỡn, trong lúc đó còn bị anh ném vài quả đào vào miệng.

Ngực của Trần Viễn cũng bị liếm sạch, hai núm vú nhỏ cũng được chăm chút đặc biệt, to lên gấp đôi.

Triệu Sở Tống thở dài: "Thật ngọt, hai quả đào này ngon nhất, tiếc là không có nước sốt."

Trần Viễn muốn tát cho Triệu Sở Tống một cái tát, nhưng lại không nỡ, thay vào đó cắn vào cổ anh, để lại vết răng rõ ràng.
 
Chương 44


Edit: Mùa thu của cỏ dại

Trưởng phòng Thẩm nhung nhớ.

Lần đầu tiên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ như vậy, tỉnh dậy, Thẩm Bách Tề vẫn tự an ủi bản thân có thể là do chuyển đổi môi trường mới, áp lực quá lớn, chưa quen.

Nhưng những giấc mơ tương tự lặp lại đến lần thứ ba, hắn không thể dùng lí do đó để tự an ủi mình nữa.

Giấc mơ đó thật quá sống động, dù đã qua lâu rồi, hắn vẫn nhớ rõ từng chi tiết.

Trong giấc mơ, mọi hình ảnh đều rất rõ ràng, như thể đã từng xảy ra thật sự.

Tỉnh dậy, đối với giấc mơ kỳ lạ này, ngoài sự ngạc nhiên, Thẩm Bách Tề không hiểu sao lại nhẹ nhàng lướt qua cảm xúc bồi hồi trong lòng.

Dù thô bạo và vụng về, nhưng hành động của người kia vẫn luôn rất nhẹ nhàng. Ngay cả trong những khoảnh khắc mãnh liệt nhất, hắn cũng vẫn quan tâm đến cảm giác của mình.

Thẩm Bách Tề chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm chuyện này với một người đàn ông, cho dù là một hành động thân mật nào đó với bất cứ người đàn ông nào cũng làm anh khó chịu, huống chi là…

Ban đầu, ấn tượng của anh về Triệu Sở Tống là do ông chủ cũ Đỗ Nguyên đã từng ác ý nói xấu anh. Nhưng hắn đã sớm điều tra rõ về người này. Hắn hoàn toàn không tin tưởng ông ta. Hồ sơ của anh cho thấy Triệu Sở Tống trong thời gian làm việc dưới quyền Đỗ Nguyên đã phải chịu rất nhiều bất công, năng lực làm việc tuy không xuất sắc nhất nhưng luôn rất nghiêm túc, hoàn thành nhiệm vụ, không bao giờ trốn tránh hoặc tham ô nguyên vật liệu.

Vì vậy, ngay từ ngày đầu tiên đến bộ phận mới, Thẩm Bách Tề đã quyết định cho anh một cơ hội, quan tâm anh nhiều hơn.

Khi gặp anh lần đầu, anh trông thật sự rất thẹn thùng và không có tham vọng.

Thẩm Bách Tề không khỏi nghĩ, vẻ mặt chân thành, không biết xấu hổ này, thực sự làm người ta khó kiềm chế được bản năng bộc phát, phóng đại dục vọng của mình.

Loại người này hiện giờ thật sự rất ít.

Ban đầu hắn chỉ muốn hỏi về tình hình, nhưng thấy anh to lớn như vậy mà anh lại bị dọa đến cứng đờ.

Thẩm Bách Tề đành phải để anh rời đi.

Người này, ôi, sau này phải chăm sóc anh nhiều hơn, trong công ty chắc chắn anh bị bắt nạt lắm.

Đối với Thẩm Bách Tề, chuyện này chỉ là một chi tiết nhỏ, mau chóng bị hắn lãng quên.

Thẩm Bách Tề mơ thấy mình trong văn phòng, như đang đợi ai đó vậy ngồi yên lặng.

Sau đó, hắn bắt đầu cởi quần áo, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi chuyển động của cơ thể mình, nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân.

Suy nghĩ dường như bị một lực lượng kỳ lạ nào đó cuốn hút, và hắn cứ thế mà cởi hết quần áo, trần truồng nhìn vào cửa.

Không lâu sau, cửa mở ra.

Thẩm Bách Tề nhìn Triệu Sở Tống đứng trước cửa, vẻ mặt kinh ngạc, đầu óc cũng rối bời.

Ngay lúc đó, hắn hoàn toàn quên mất đây chỉ là một giấc mơ. Trong đầu anh chỉ toàn cảm thấy xấu hổ, hận không thể chui xuống đất, không bao giờ muốn nhìn thấy Triệu Sở Tống.

Nhưng cơ thể lại không ngừng hướng về phía cửa, và phát ra tiếng nói, hoàn toàn không giống hắn: “Vào đây.”

Dù cho những hành động tiếp theo có bao nhiêu thô lỗ, đáng xấu hổ, Thẩm Bách Tề vẫn không thể không trải nghiệm tất cả.

Từ quỳ xuống không ngừng kháng cự Triệu Sở Tống đến nằm sấp trên người anh, chủ động đòi hỏi… Làm người đàn ông, Thẩm Bách Tề biết sự kiên trì của Triệu Sở Tống thực sự không bình thường.

Nhưng hắn vẫn có chút không thể chấp nhận được. Chỉ nghĩ đến cảnh mình trong giấc mơ, không biết xấu hổ liếm dương v*t của người đàn ông khác, tỉnh dậy Thẩm Bách Tề cảm thấy đầu óc nóng ran, hận không thể nhảy xuống lầu từ tầng mười mấy.

May mắn chỉ là một giấc mơ, thức dậy nhìn thấy trên chăn có vết nước mắt và tinh dịch, Thẩm Bách Tề cảm thấy trên cơ thể còn vương vấn sự ấm áp của người đàn ông, trong miệng còn đắng chát, thậm chí hậu huyệt còn có chút đau đớn.

Giống như thật sự đã từng làm chuyện ấy với một người đàn ông khác.

Nhưng giấc mơ này đối với Thẩm Bách Tề có ảnh hưởng rất lớn, hắn vẫn phải tiếp tục công việc.

Nhưng hắn không thể đối xử bình thường với cấp dưới.

Nhìn thấy vẻ thất vọng của Triệu Sở Tống, lòng Thẩm Bách Tề càng thêm rối rắm.

Một lần có thể nói là tình cờ, hai lần, ba lần thì sao? Hắn phải tự an ủi bản thân thế nào đây?

Liệu những hai mươi mấy năm qua, hắn có đúng là chính mình hay không?

Liệu hắn có thực sự thích đàn ông không? Thích đến mức trong mơ phải cầu người khác "thảo" chính mình?

Sao lại là Triệu Sở Tống? Tại sao không phải người đàn ông khác xuất sắc hơn?

Phải chăng đó là người đàn ông yếu đuối, lúc nào cũng e dè, không dám nói nhiều trước mặt người khác?

Làm sao hắn có thể thích một người như vậy đến mức trong mơ phải cầu người khác chiếm hữu chính mình?

Mặc dù bác sĩ tâm lý chỉ khuyên hắn không cần đi làm, không phải vì sợ thấy Triệu Sở Tống, tránh khỏi cảm giác xấu hổ.

Thẩm Bách Tề nằm trên giường, suy nghĩ miên man.

Hôm nay không mơ thấy Triệu Sở Tống, nhưng giấc ngủ của anh vẫn không tốt bằng những ngày trước.

Cả đêm cứ giật mình tỉnh giấc.

Giấc ngủ không ngon đối với Thẩm Bách Tề mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng điều khiến hắn khó chịu nhất là mỗi khi tỉnh giấc, hình ảnh Triệu Sở Tống vẫn hiện lên trong đầu hắn.

Anh ôm lấy hắn, hỏi xem hắn có lạnh không.

Chăm chú đâm vào cơ thể hắn.

Rút ra và vuốt ve lưng hắn khi anh đang hôn hắn.

Tất cả đều là hình ảnh về Triệu Sở Tống.

Tình hình dường như đang vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mặt Thẩm Bách Tề tái nhợt, môi run rẩy.

Chỉ hôm nay chưa thấy người kia, đêm nay thì không nằm mơ. Liệu có phải là chỉ khi gặp anh vào ban ngày, vào ban đêm mới có thể mơ thấy anh?

Vậy thì hãy cứ đặt cược xem sao. Dù cho sau đó…

Thẩm Bách Tề cắn môi, quyết định sẽ tiếp tục như vậy, bất kể hậu quả ra sao, hắn sẽ gánh chịu tất cả.

Gặp mặt không có gì cần nói, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt anh, sự trống trải trong lòng hắn dường như tan biến.

Thẩm Bách Tề cũng không hiểu tại sao hắn lại luôn nhìn trộm Triệu Sở Tống, hắn chỉ có thể cười khổ, hiện tại hắn không thể kiểm soát được cơ thể mình nữa sao?

Khi Triệu Sở Tống lên xe, đầu óc hắn càng thêm hỗn loạn.

Không biết gì cả, mọi hành động đều như bị điều khiển.

Chỉ biết là cơ thể không thể kiểm soát được và khác hoàn toàn với giấc mơ.

Vào lúc thức dậy, Thẩm Bách Tề thậm chí còn cảm thấy hoảng loạn, hắn đang làm gì, liệu hắn có muốn dính líu với người đàn ông đã kết hôn này không? Giấc mơ kỳ lạ này khiến hắn sợ hãi, liệu cuộc sống thực cũng sẽ đẩy hắn vào tình huống túng quẫn như vậy không?

Nhưng đêm nay là đêm cuối cùng, khi đêm nay qua đi, tất cả sẽ kết thúc.

Triệu Sở Tống dịu dàng, nghiêm túc, và yếu đuối.

Mọi thứ đều sẽ kết thúc.

Tạm biệt, giấc mộng xuân.

- -----------

Vậy là lại hoàn thêm 1 bộ rồi nè, sắp tới tui sẽ bận lắm nên ko edit đc, bận thi cử, hẹn các bồ truyện mới vào dịp tết đến xuân về nha 😍
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top