Cập nhật mới

Dịch Em Cứ Thích Anh Như Vậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


Tiết Khải Văn cũng không biết những chuyện này của Từ Tư Dương, sau khi hai người gọi xe, trực tiếp rời khỏi. Tiết Khải Văn vốn là tính gọi Từ Tư Dương cùng đi ăn cơm, anh nói: “Hay là tối nay tôi mời khách, tôi biết một quán bar mới mở cũng rất tốt.”

Bộ dạng Từ Tư Dương một chút hào hứng cũng không có, nhàn nhạt đáp: “Hay là thôi đi, tối nay tôi có việc.”

Mạc Tinh Thần đến bây giờ cũng không nghe điện thoại của anh, Từ Tư Dương không nghĩ là lại phải ngồi bó tay chịu chết. Anh chuẩn bị hôm nay trực tiếp đến bệnh viện, bất luận là có nói thế nào, anh cũng muốn giải quyết một lần.

Tiết Khải Văn vẫn đang giữ anh lại: “Chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau đi uống rượu, tôi hôm nay làm một cuộc, gọi thêm vài người nữa.”

Anh ta nhìn thấy Từ Tư Dương không chút bận tâm, bóp cả vai anh, cười hỏi: “Có phải muốn đi gặp người nào đó không?”

Kết quả là Từ Tư Dương đúng thật là gật đầu, anh không hề kiêng dè nói: “Đúng vậy, chính là muốn gặp một người quan trọng.”

Người quan trọng?

Tiết Khải Văn lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi: “Bạn gái?”

Từ Tư Dương suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa phải.” Nhưng mà sau này chắc chắn sẽ là như vậy, lúc Từ thiếu gia khẳng định như vậy, lại không hề quan tâm người ta đến giờ tới một câu cũng chả thèm nói với anh.

“Là người có giá đến thế nào mới làm cho cậu kích động đến vậy,” Tiết Khải Văn có chút hiếu kì.

Từ Tư Dương trên mặt lộ rõ ý cười, vui vẻ nói: “Sau này cậu sẽ biết thôi.”

Tiết Khải Văn biết anh không đi nữa, nên cũng không gượng ép.

Từ Tư Dương nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, đã 4 giờ chiều rồi, sắp tới giờ Mạc Tinh Thần tan làm. Anh lái xe thẳng đến bệnh viện của Mạc Tinh Thần.

Kết quả là vừa tới bãi đổ xe, lại vừa khéo, liền nhìn thấy người đang đi từ trên lầu xuống.

Mạc Tinh Thần một bên cùng với các bạn đồng nghiệp một bên lại bước về phía bãi đổ xe, Từ Tư Dương ngồi trong xe, đang muốn đẩy cửa xe, liền nhìn thấy cô đột nhiên đứng lại. Từ Tư Dương ngỡ rằng cô đã nhìn thấy mình, nhưng sau đó liền trông thấy cô và đồng nghiệp vẫy tay chào, đứng tại chỗ nhận một cuộc điện thoại.

Anh chậm rãi đi tới, khi Mạc Tinh Thần nghe điện thoại, cũng không biết là nói những gì, ở đó đi dạo một vòng.

Vừa hay cô quay lưng lại với anh.

Sau khi anh đi qua, nghe thấy cô có chút tức giận mà nói: “Mẹ, mẹ có thể đừng đi loạn điểm uyên ương phổ* nữa được không? Con hiện tại rất tốt, con không muốn đi xem mắt.”

*乱点鸳鸯谱 [luàn diǎn yuānyāng pǔ]: loạn điểm uyên ương phổ, ý nói về việc một người muốn gắn kết 2 người không hề phù hợp lại với nhau, có thể hiểu là làm mai, làm mối trong chuyện tình cảm.

Đây rõ ràng là cuộc gọi ép cô đi xem mắt.

Mạc Tinh Thần bình thường sẽ không nổi giận với ba mẹ, nhưng mẹ cô bắt đầu từ sau Tết, cũng không biết là nhận được động lực từ đâu, liền muốn cô nhanh chóng tìm bạn trai. Vì việc này, qua tết cô cũng không thể nào nằm ở nhà được, trực tiếp mang hành lý trở về Bắc Kinh.

“Bạn đại học của con rất nhiều, trên cả thế giới đều có, cho dù anh ta là bạn cùng trường con thì đã sao, con không muốn gặp.” Mạc Tinh Thần thực sự mất cả hứng.

Cũng không biết đối phương nói gì, qua vài phút, cô mới hạ giọng mà nói: “Vậy được rồi, con có thể đi gặp. Nhưng lần này nhất định là lần cuối cùng.”

Sau khi Mạc Tinh Thần cắt máy, mới quay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn ở sau lưng.

Mặt trời chiều ngả về hướng Tây, ráng chiều sắc đỏ phủ kín phía chân trời, màu đỏ của chiều tà chiếu rọi lên gương mặt như ngọc của anh, chẳng qua là biểu cảm trên khuôn mặt anh tú kia, hiện giờ lại mang một chút khó chịu.

“Mạc Tinh Thần,” Anh trầm giọng gọi lớn tên cô.

Mạc Tinh Thần trong lòng run lên, lén chửi thầm một câu, anh ta có thể không cần dùng cái chất giọng đó để gọi cô. Cho dù đang tức giận, nhưng thanh âm hay như vậy……..

Không được, lần này nhất định không được mềm lòng.

Từ Tư Dương bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em có thể không đi được không?”

Nói xong, mí mắt anh khẽ chùng xuống.

Ban đầu còn muốn nói chuyện hung dữ với anh ta, không phải việc của anh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của anh ta, Mạc Tinh Thần đột nhiên cảm thấy không nỡ. Anh thật muốn giống như chú chó lông xù lớn của cô, dường như chỉ cần một lời cô nói, liền có thể gọi anh đi đến chân trời góc bể.

Lại còn có khuôn mặt đó, bất luận có nhìn bao nhiêu lần, mẹ ơi nhìn vẫn đẹp.

Mạc Tinh Thần thực sự muốn bị tính hám trai của mình làm cho điên lên mất, nhưng mà bạn có hiểu được loại cảm giác này không? Chính là có một người, anh chính là người mà bạn luôn mơ ước trong lòng, tướng mạo, ánh mắt, cái mũi, chính là ngay cả một biểu cảm nhỏ không dễ dàng nhận ra, đều có thể chạm đến trái tim bạn một cách mãnh liệt.

Từ Tư Dương, đối với cô mà nói, chính là người như thế.

Mạc Tinh Thần xiết chặt điện thoại trong lòng bàn tay.

“Từ Tư Dương, anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa, tiểu thiếu gia như anh, muốn chơi đùa với mọi người, chơi nhà nào cũng được, anh tìm người khác đi,” Mạc Tinh Thần nghiêm túc nói với anh.

Từ Tư Dương nhìn thấy cô muốn đi, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, lo lắng nói: “Tinh Thần, em nghe anh giải thích, anh không phải là chơi đùa với em. Chỉ là em hiểu lầm ngày hôm đó, anh không biết nên giải thích với em thế nào, cho nên…….”

Cho nên đã ném lao thì phải theo lao, huống hồ khoảng thời gian đó anh đúng là bị ông già ở nhà (ý nói ba) bức ép.

Anh chính là thiếu gia nhà họ Từ, nhưng anh cũng không muốn vào làm trong công ty, đối với anh mà nói, anh càng muốn đi làm công việc mà mình muốn làm. Nhưng ông già ở nhà thì hết lần này đến lần khác cứ muốn anh vào công ty. Từ Tư Dương cũng không biết học được cái tính phản nghịch từ đâu, lại có thể bắt lấy thời cơ mà ở lại nhà Mạc Tinh Thần.

Nhưng hiện tại anh đang hối hận đến chết về quyết định này.

Mạc Tinh Thần không muốn nghe anh nói nữa, bản tính hám trai của cô quá nặng, sợ nhìn vào đôi mắt anh một lần nữa, ngay cả tròng mắt cũng bị anh câu qua luôn. Bạn nói xem người này sao lại đẹp trai đến vậy?

Cô oán hận mà suy nghĩ.

Từ Tư Dương khó khăn lắm mới gặp được cô, đương nhiên không muốn cứ để cô đi như vậy.

“Tinh Thần, em ít ra cũng phải cho anh một cơ hội,” Từ Tư Dương không phải là công tử ăn chơi, thực sự không biết những thủ đoạn đối phó với con gái. Anh chỉ biết Mạc Tinh Thần tức giận rồi, anh cuống cuồng phát bực vì muốn nghĩ cách bảo cô đừng tức giận như vậy.

Hết lần này đến lần khác vẫn không tìm ra được cách phù hợp.

Mạc Tinh Thần lập tức đi về hướng xe của mình, Từ Tư Dương liền đi theo sau.

Kết quả là khi đi đến bên cạnh xe của mình, cô liền trông thấy chiếc xe thể thao Porsche đen đỗ ngay bên trái, cô cực kì thích loại xe đua này, mỗi lần trên đường trông thấy cô đều nhìn lại vài lần. Cô liếc nhìn một cái, vẫn là cảm thấy xe này thật quá đẹp.

Chờ mở cửa xe, Từ Tư Dương chặn ở cửa, thật sự làm cho cô không thể lên xe được.

Mạc Tinh Thần lạnh lùng nhìn anh nói, “Anh còn như vậy, tôi sẽ hét gọi người đến.”

“Em hét đi,” Từ Tư Dương trong lòng hung hăng, dù sao cũng không thể để cô cứ thể mà rời đi.

Anh vừa dứt lời, Mạc Tinh Thần đã hét lên một câu: “Sàm sỡ, có lưu manh.”

Tiếng hét của cô thực sự quá kinh động, sợ tới mức Từ Tư Dương phải xoay người che miệng cô lại. Kết quả là vì anh xoay người hướng vào trong xe, nhất thời không vững, liền đẩy thẳng Mạc Tinh Thần ngã vào ghế. Cũng không biết tay của ai đụng phải nút điều khiển, chỉ thấy ghế lái đang Từ Tư ngã về phía sau. Mạc Tinh Thần sau khi ngã ra, Từ Tư Dương đang đè lên cô lại càng không thể tránh được.

Mạc Tinh Thần ngẩng đầu nhìn người trước mặt, khuôn mặt anh gần trong gang tấc, đôi mắt đen láy mở ra như một ngôi sao.

Từ Tư Dương cũng cúi đầu nhìn cô, mấy ngày trở lại đây, anh vẫn luôn tự hỏi bản thân, thích cô gái này sao? Bất luận là hỏi qua bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy thích. Nhưng bọn họ mới biết nhau chưa được bao lâu, huống hồ anh trước đây cũng đã từng ở bên người khác. Nhưng thích một người, chính là không kiềm chế được.

Cô cứu anh ở quán bar, dắt anh đi ăn đồ nướng, cho anh ở lại.

Mấy ngày đó anh ở nhà cô, mỗi ngày chờ cô tan làm. Hai người cùng nhau đi siêu thị mua đồ, cô mua cho anh một đôi dép giống với cô, một đôi hồng nhạt và một đôi màu xanh lam.

Tuy rằng cô nói là mua hai đôi được khuyến mãi, nhưng tâm ý nhỏ này của Mạc Tinh Thần, anh đều nhìn thấy cả.

Từ Tư Dương tuyệt đối không muốn chơi trò che giấu thân phận, chỉ là tới khi sự việc đã xảy ra lúc anh muốn giải thích, dường như cũng không giải thích rõ được.

Anh cúi đầu nhìn cô, hai người trong lúc đó không còn khoảng cách, thậm chí có thể nhìn thấy bản thân mình phản chiếu trong ánh mắt người kia.

“Tinh Thần,” anh nhẹ giọng gọi một câu, đã nhanh kế sát môi Mạc Tinh Thần, giờ phút này Mạc Tinh Thần nhìn thấy nét mặt của anh, trong mắt chỉ còn lại vẻ dịu dàng.

Ngay khi Từ Tư Dương sắp đặt môi xuống, bên cạnh lại đột nhiên hô lên một tiếng chửi bới: “Cậu, cậu đang làm cái gì vậy? Bước xuống gấp, ở bệnh viện mà dám cưỡng ép cô nương nhà người khác, lá gan cũng không nhỏ nhỉ.”

Từ Tư Dương vừa mất tập trung một chút, đã bị người kia lôi ra ngoài. Kết quả là đầu không cẩn thận còn bị đụng vào cửa xe.

Anh một bên vửa xoa xoa ót một bên ngoảnh đầu nhìn lại người lôi mình, liền thấy một bác bảo an mặc đồng phục, vẻ mặt phẫn nộ mà lôi kéo, ngón tay chỉ hận không thể đâm vào mắt anh: “Lại dám ở bệnh viện làm chuyện xấu, tôi xem cậu có phải là không muốn sống nữa không.”

Giọng của ông bác cũng không nhỏ, quát một tiếng như vậy, người xung quanh đều nhìn sang đó bàn tán sôi nổi.

Từ Tư Dương da mặt mỏng, vội vàng giải thích: “Bác ơi, chúng cháu là một đôi đang đùa vui thôi, bác đừng hiểu lầm.”

“Tôi vừa mới nghe rõ ràng, cô nương nhà người ta rõ ràng hô sàm sỡ,” dáng vẻ của ông bác là tôi nhất định không tin cậu nói dối, nắm lấy quần áo anh không buông.

Lúc này Mạc Tinh Thần vội vàng từ trong xe bước ra, đầu xe cô cũng bị vây bởi không ít người.

Ông bác bảo an nhìn thấy cô, lại nhìn xe của cô, biết rõ cô là bác sĩ trong bệnh viện. Dù sao xe này mỗi ngày ra vào bệnh viện, điều này lại càng đáng giận. Lại dám ở bệnh viện ra tay với bác sĩ.

“Tôi nói cậu này chàng trai, bộ dạng cũng coi như là lanh lợi, cậu làm gì chả làm, cũng không nên sàm sỡ cô nương nhà người ta, hôm nay cậu bị tôi bắt được, cũng xem như là Ông Trời có mắt,” bác bảo an khuôn mặt chính trực.

Những người xung quanh đang xem náo nhiệt, nhìn chàng trai tuấn tú như vậy lại làm ra chuyện thế này, đều đồng loạt lắc đầu, còn thấy tiếc.

Từ Tư Dương cảm thấy quá mất mặt, lập tức nhỏ giọng nói: “Mạc Tinh Thần, em mau giải thích nguyên nhân giúp anh đi.”

“Ha ha, lá gan của cậu cũng to thật, còn dám uy hiếm cô nương nhà người ta,” bác bảo an cảm thấy anh đã không thần khẩn nhận tội, còn vọng tưởng đào tẩu, liền tức giận.

Mạc Tinh Thần vốn muốn cho anh chút giáo huấn, nhưng nhìn thấy bác bảo an đúng là muốn đưa anh tới đồn công an. Cho nên cũng không dám tùy hứng nữa, vội vàng thương lượng: “Bác ơi, chúng cháu quả thực có quen biết, vừa nãy chúng cháu chỉ đùa thôi.”

“Đùa sao, cậu ta đem cháu đè trong xe, cô gái, cháu đừng sợ, bác hiểu rõ lũ biến thái này lắm, cháu cứ nói thật, bác hôm nay bằng cách nào cũng sẽ bảo vệ cháu,” bác bảo vệ vừa nói xong liền đỡ cô ra khỏi xe.

Người bên cạnh vừa nghe được, liền nở một nụ cười.

Mạc Tinh Thần cảm thấy mất mặt, cô sợ nói thêm gì nữa, về sau không thể ở lại bệnh viện được nữa.

“Bác ơi, bọn cháu thực sự là một cặp, chỉ là đang cãi nhau thôi,” cô càng nói càng nhỏ.

Lúc này một bàn tay ấm áp, thân thiết nắm lấy tay cô, vừa rộng lượng vừa chặt. Từ Tư Dương trong giọng nói có chút phấn khởi và đắc ý, “Cháu nói đều là sự thật, bác còn hoài nghi cái gì chứ.”

Bác bảo an lần này mới thực sự tin hai người là một cặp đang cãi nhau, nói xong hai câu, đã đuổi những người đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh vội vã giải tán.

Chờ mọi người đều rời đi, Mạc Tinh Thần muốn buông tay anh ra, nhưng ai biết Từ Tư Dương đã sớm đoán được, ngược lại còn nắm tay cô chặt hơn.

Mạc Tinh Thần ngoảnh đầu lại trừng mắt với anh: “Buông tôi ra.”

Từ Tư Dương: “Không muốn.”

Mạc Tinh Thần quả nhiên là hết cách nói, cô nói: “Tôi nên để bác vừa nãy bắt anh lại.”

“Em không nỡ,” Từ Tư Dương ung dung nói.

Mạc Tinh Thần: “………” Quả nhiên cô lúc nãy không nên mềm lòng.

Cái này không phải là bước nhầm một bước, ân hận thiên thu sao.

“Chính anh mới không nỡ đi đó,” Mạc Tinh Thần dùng hết sức vung tay, cuối cùng cũng bỏ được tay anh ra, lập tức leo lên xe của mình. Kết quả là lúc cô khởi động xe, liền nhìn thấy Từ Tư Dương đứng bên ngoài xe, từ trong túi lấy ra một chiếc chìa khóa, sau đó một âm thanh vang lên, cửa của chiếc Porsche bên cạnh đã mở ra.

Mạc Tinh Thần sửng sốt, chiếc xe này lại là của anh ta sao?

Kết quả là sau khi nhìn anh bước lên xe, cô lại càng giận hơn. Thật không ngờ tướng mạo anh ta đúng là kiểu mà cô thích nhất, giờ đến cả xe anh ta lái, cũng là chiếc xe mà cô thích nhất.

Quả thật dù có muốn căm ghét người này, cũng thật quá khó.

Mấy ngày này cô vì sao lại không nghe điện thoại của anh, còn không phải là vì sợ một khi nghe điện thoại, sẽ mềm lòng với anh sao.

Những nguyên tắc và giới hạn của cô, dường như trước mặt anh, đều dễ dàng bị vượt qua.

Nhà của Mạc Tinh Thần cách bệnh viện cũng không tính là xa, cô biết chiếc Porsche kia vẫn luôn đi theo phía sau, nhưng sau khi cô tiến vào tiểu khu (ở đây chỉ khu vực phía trong khu dân cư), Porsche không thể đi vào. Nhìn thấy đằng sau không còn chiếc xe đó, tận dáy lòng không hiểu sao lại thở dài một tiếng, vẫn có chút mất mát.

Vào buổi tối, Bạch Vũ gọi điện thoại đến, gọi cô đi tới một quán bar để chơi.

“Hôm nay, không ít người đến, hay là em cũng qua đây đi, dù sao cũng toàn là người quen,” Bạch Vũ bởi vì mối quan hệ với Hoắc Từ, vẫn luôn lôi theo Mạc Tinh Thần đi cùng, cho nên những người trong cái vòng luẩn quẩn đó, những người cô có thể biết thì đều biết cả.

Nhắc tới những doanh tiêu hao thời trang trên Weibo, người thành công nhất chính là cô. Ngay cả biên tập viên của 5 tạp chí phụ nữ lớn, cũng đều quen với cô. Dù sao thì lượng theo dõi của cô trên Weibo cũng không nhỏ, có đôi lúc sẽ cần cô tuyên truyền giúp.

Mạc Tinh Thần vốn không có ý định tối nay sẽ ra ngoài, nhưng cứ nghĩ đến ngày mai là cuối tuần không phải đi làm, cô nghĩ một hồi, vẫn là nên đi qua đó.

Chính là không nghĩ rằng lần này đi, lại có thể xem được một vở kịch hay.

Quán bar này vừa mới mở, bối cảnh của ông chủ cũng không đơn giản, mời không ít nhân vật có tiếng tăm qua. Ngay cả siêu mẫu Lương Khê hôm nay cũng đến, ngồi cách bọn họ không xa.

Không ngờ người đại diện của Lương Khê lại quay qua chào hỏi Bạch Vũ, còn hỏi bọn họ: “Hay là mọi người cùng qua đây ngồi với bọn tôi đi?”

Người đại diện này khách khí như vậy, cũng đều là nể mặt Hoắc Từ.

Chẳng qua là bên bàn của Bạch Vũ cũng không ít người, anh cười, lắc đầu nói: “Tôi qua đó uống hai ly, câu ngồi chung với nhau này, chúng tôi thực sự là quá đông người.”

Vì vậy Bạch Vũ lôi theo Mạc Tinh Thần, cùng đi qua bên đó.

Sau khi qua, Bạch Vũ và Lương Khê chào hỏi nhau, lại muốn giới thiệu cho cô, Mạc Tinh Thần vừa cúi đầu, đã thấy Từ Tư Dương ngồi ở sô-pha trong góc xa, trên tay đang chơi điện thoại.

Ngồi bên cạnh anh là một cô gái mặc váy đen, tóc uốn xoăn quyến rũ, đôi môi đỏ mọng hé mở, đang tựa vào bên anh, nhìn anh chơi điện tử.

“Trò chơi này hay thật,” cô gái tóc xoăn khẽ cười, đưa bộ ngự.c mềm mại cọ vào tay anh.

Từ Tư Dương đã cố hết sức ngồi cách xa người bên cạnh, nhưng dù cho anh có lẻn tới tận xó xỉnh nào, người bên cạnh vẫn không hề buông tha. Mùi nước hoa, từng hồi từng hồi chui vào mũi anh, khiến anh muốn hắt hơi.

Ngay lúc anh thực sự không thể nhịn được, khi chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài, vừa ngẩng đầu, liền trông thấy Mạc Tinh Thần.

Choảng một tiếng, điện thoại trong tay anh rơi xuống đất, anh lúng ta lúng túng đứng lên, chưa dám mở miệng nói chuyện, đã đưa tay túm lấy cô. Chờ đến sau khi lôi được tay cô, nóng lòng chỉ tay lên trời thề: “Anh không biết cô ta, lần đầu gặp mặt, anh đến tên của cô ta cũng không biết.”

Mạc Tinh Thần cười khẩy, không nói lời nào.

Từ Tư Dương càng thêm sốt ruột, anh duỗi chân đá Tiết Khải Văn một cái. Anh vốn hôm nay không muốn ra ngoài, chính là tên này, tới nhà lôi anh qua đây.

Nhóm người này đều là bạn của Tiết Khải Văn, cô siêu mẫu Lương Khê này, anh nhìn cũng có chút quen mắt, những người khác thực sự là lần đầu tiên gặp. Lúc này cô gái tự đến giới thiệu tên với anh, anh liền nghe qua một cái tên, bây giờ đã quên sạch rồi.

“Đây là bạn gái cậu?” Tiết Khải Văn không nói rõ hàm ý, trái lại đối với Mạc Tinh Thần lại có hứng thú.

Chỉ là ở đây âm thanh quá ồn ào, Từ Tư Dương sợ ở bên trong nói không rõ, dứt khoát kéo thẳng tay cô ra ngoài. Bạch Vũ sợ cô bị chịu thiệt, cũng đi theo cùng.

Từ Tư Dương vừa ra khỏi cửa, liền giải thích: “Anh hôm nay thực sự bị cậu ta lôi qua đây, anh đến rượu cũng chưa uống một giọt, nếu không thì em ngửi thử xem.”

Nói xong, anh liền ghé sát người vào, để cho Mạc Tinh Thần ngửi được xem trên người anh có mùi rượu không.

Bộ dạng anh cuống cuồng giải thích lý do, thật đúng là giống như đàn ông bị bạn gái bắt được khi đến mấy quán bar chơi, có chút dè dặt lại có chút nhớn nhác, chỉ sợ bị bạn gái hiểu lầm.

Tiết Khải Văn cũng sợ sẽ hỏng mất chuyện tốt của anh, vội vàng nói: “Tư Dương nói đúng, cậu ấy đúng là bị tôi lôi đến đây. Quán bar này là của một người bạn tôi mới khai trương, tôi qua ủng hộ. Ban nãy cô gái kia, với cậu ấy không hề quen biết, là do Lương Khê bọn họ mang đến, cậu ấy đến một câu cũng không thèm nói với người ta.”

Cũng không trách được người ta cứ dính lấy Từ Tư Dương, những cô gái này đối với những tên tuổi lớn đều nắm rõ như lòng bàn tay, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chiếc đồng hồ đeo tay 2 triệu (2 triệu NDT= 7.300.000.000 VNĐ), cũng đủ thu hút người khác sống chết dính lấy anh.

Mạc Tinh Thần lúc này mới mở miệng, thản nhiên nói: “Có liên quan gì đến tôi.” Nhưng mà nét mặt này lại không hề mang ý như thế.

Từ Tư Dương nhìn thấy biểu hiện của cô không đáng sợ như lúc nãy, cười nhẹ một tiếng, nói: “Hay là anh mời em đi ăn khuya, anh cảm thấy nơi này cũng không có gì đáng xem.”

Tiết Khải Văn cuối cùng cũng nhìn ra, vị này đại khái chính là người mà Từ Tư Dương chính miệng nói là người rất quan trọng.

“Bữa ăn khuya tôi mời, tôi mời, hôm nay là tôi không đúng, không nên lôi Tư Dương ra ngoài chơi, dù sao thì cậu ấy với tôi bây giờ đâu giống nhau,” Tiết Khải Văn cười.

Kết quả là vừa đúng lúc đó có mấy chiếc xe đua rầm rầm kéo đến, xe đua trực tiếp chạy đến cửa quán bar.

Lúc nhìn thấy Mạnh An bước xuống, mặt Từ Tư Dương đột ngột biến sắc.

Trái lại Mạc Tinh Thần lại vội vàng nhìn lướt qua, rồi dừng lại. Mạnh An này, cô cũng không quá xa lạ, lúc trước ở mấy bữa tiệc đã từng gặp qua vài lần, chẳng qua là ấn tượng sâu sắc nhất, đương nhiên là lần trước ở cổng quán bar, lần đó cũng là lần đầu tiên cô và Từ Tư Dương gặp nhau.

Nhưng Tiết Khải Văn lại nhìn thoáng qua cô gái bước xuống từ trong xe của Mạnh An, là một cô gái tóc suông dài, trang điểm cũng không giống như những cô gái lộng lẫy từng bước xuống xe hắn, ngược lại có chút mùi vị của một bông hoa sen.

Chẳng qua là lúc chiều bọn họ vừa mới ở trong cửa hàng xe nhìn thấy Mạnh An, lúc đó bên cạnh hắn vẫn là một người phụ nữ khác.

Ngay đến cả Tiết Khải Văn cũng không nhịn được mà lắc đầu, cười nhẹ một tiếng: “Nhìn xem tốc độ thay bạn gái của người ta đi, còn nhanh hơn cậu thay quần áo nữa.”

Quần áo của Mạnh An lúc chiều trong cửa hàng xe chính xác vẫn là bộ đồ hiện tại, nhưng cô gái mang theo bên cạnh, đã đổi sang người khác rồi.

Ai ngờ khi hai bên gặp nhau, cô gái đang nắm lấy tay Mạnh An trái lại lại căng thẳng trước.

Tống Nhuế Tình không ngờ, còn có thể nhìn thấy anh, hơi cúi đầu, trong lòng đau khổ vô cùng.

Mạnh An tuy rằng hành động lỗ mãng, nhưng không có nghĩa là hắn không có não. Nếu như Tống Nhuế Tình không biểu hiện rõ như vậy, hắn cũng sẽ không tìm ra lỗi. Nhìn thấy Tống Nhuế Tình cúi đầu, dường như không muốn bị đối phương nhìn thấy bộ dạng, hắn trái lại trực tiếp lôi tay cô, đi về hướng của Từ Tư Dương.

“Ồ, chàng trai, lại gặp cậu rồi,” hắn cười khì một tiếng, đánh giá Mạc Tinh Thần một cái, quái gở mà nói: “Cô gái này rất tốt, nhưng mà cậu tốt nhất là, đừng chạy theo người khác nữa.”

Lời này không phải là làm nhục mỗi một mình Từ Tư Dương, ngay cả Tống Nhuế Tình cũng bị mắng.

Mạc Tinh Thần đương nhiên biết hai người này, cô chỉ là không ngờ rằng, loại người này lại có thể không cần mặt mũi đến mức như vậy. Chỉ là ỷ vào chỗ nhà mình có tiền, chỉ tiếc là nếu so về tiền, Từ Tư Dương thật đúng là không hề thua hắn.

“Mỹ nữ, cái thể loại nghèo bần này, anh khuyên em vẫn nên sớm chia tay đi, trong túi tới một đồng cắc cũng không có, em có thể trông chờ gì vào hắn chứ?” Mạnh An làm bộ dạng nhất mực khuyên nhủ, lũ bạn đi theo cùng đều cười lớn.

Cô đánh giá đối phương một lượt từ trên xuống, cười lạnh nhạt nói: “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Tiết Khải Văn cũng không hiểu tại sao, tiểu tử nghèo bần? Lời này là nói Từ Tư Dương sao?

“Trước khi nói năng xằng bậy, tôi khuyên anh nên cúi đầu nhìn lại điệu bộ của bản thân, anh xem anh trừ tiền ra, trên người còn có điểm nào thu hút được người khác.” Mạc Tinh Thần đại khái cũng giống như Hoắc Từ, lời nói ra, giọng điệu lạnh nhạt châm chọc kia, thật sự châm biếm làm chỉ muốn chui xuống đất mà trốn đi.

Mạnh An bị cô nói xong, thực sự muốn nổi điên, liền nhìn thấy Mạc Tinh Thần trực tiếp thò tay vào túi Từ Tư Dương, lấy ra một chiếc chìa khóa xe.

Logo Lamborghini*, lấp lánh trên tay cô, liền bị cô ném một phát cho cậu trông xe.

*Lamborghini: là nhà sản xuất siêu xe thể thao cao cấp của Italy, mức giá thấp nhất vào khoảng 4 tỷ VNĐ cho một chiếc xe.

“Làm phiền, làm ơn lái xe qua đây.”

“Còn có, gia đình không có công ty trăm tỷ đô, làm ơn đừng tìm tới trước mặt tiểu thiếu gia tập đoàn Minh Thịnh mà tự xưng mình là kẻ có tiền được không?” Mạc Tinh Thần thản nhiên nhìn đối phương.

Cuối cùng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nghèo bần..”

Tác giả có lời muốn nói: ở mặt bao che khuyết điểm, Mạc Tinh Thần và Hoắc Từ đúng thật là cũng một kiểu.

Hôm nay cập nhập quá trễ, là bởi vì Đồng ca bị tức ngực khó chịu, kể từ sau khi gõ truyện, thực sự hoài nghi bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.

Được rồi năng lượng sắp về số âm rồi, đi ngủ nào, tôi vẫn là người bạn trai kiên cường của mọi người.

Xin một bình luận nào, mặc dù là ngoại truyện, cũng đừng để bình luận quá ít đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


Mạc Tinh Thần lớn lên là cô gái miền Nam điển hình, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, ngay cả đến hộp đêm cũng không trang điểm đậm, trên người còn có khí chất của người trí thức, vừa nhìn đã biết được giáo dục tốt.

Kết quả là vừa mở miệng đã làm cho Mạnh An sửng sốt.

Mọi người đều nói bạn bè chơi với nhau lâu rồi sẽ ảnh hưởng lẫn nhau.

Tính cách của Hoắc Từ, lạnh lùng lại kiên cường, bất kể đối đầu với ai cũng bắt đối phương quỳ xuống trước. Ngay cả tính khí bên trong của Mạc Tinh Thần cũng dần dần nhiễm loại tính cách này, không cần khách khí, hùng hổ tiến lên.

"Thiếu gia của Minh Thịnh." Mạnh An khuôn mặt nghi ngờ nhìn Từ Tư Dương.

Hắn biết người đàn ông trước mặt mình là bạn trai cũ của Tống Nhuế Tình, nhưng hắn không quan tâm hắn có phải là kẻ thứ ba hay không. Dù sao thì phụ nữ, chỉ cần hắn thích, dù cô ấy có bạn trai hay chưa, hắn luôn có thể đoạt được.

Lần trước hắn tình cờ gặp anh đến tìm Tống Nhuế Tình ở cửa quán bar, trông anh như một chàng trai trẻ bình thường.

Hắn ta quay đầu lại và liếc nhìn Tống Nhuế Tình, nhưng cô ta thậm chí còn khó chịu hơn anh ta.

Lúc này, người ở bãi đỗ xe cầm chìa khóa xe của Từ Tư Dương, cũng không dám lái đi. Dù sao, loại xe nhiều triệu đô này nếu như bị cọ xát, cậu ta thật sự không có khả năng bồi thường.

Lúc này, những người phía sau Mạnh An nhìn thấy, không khỏi cười nói: "Mạnh thiếu gia, sợ rồi sao? Anh ta là thá gì, chơi anh ta đi."

Bọn họ đều là người hóng chuyện không chê chuyện lớn, căn bản không hiểu hai chữ hòa nhã. Nhìn thấy Mạc Tinh Thần và Mạnh An, những người phía sau ra sức khiêu khích Mạnh An.

Lại nói Mạnh An người này luôn kiêu ngạo, trong nhà làm nghề không đoan chính, tiền bạc đến quá nhanh, hôm nay có men nên cũng gan dạ hơn.

“Thiếu gia Minh Thịnh. Cũng khá đấy, Minh Thịnh nhà người ta có biết có tiểu thiếu gia như cậu không? ”Mạnh An chế nhạo.

Mạc Tinh Thần cũng chỉ cười lạnh, nhìn đối phương như một kẻ ngốc.

Người như Mạnh An cái gì không sợ, sợ nhất chính là mất mặt. Mặc dù những người đi theo hắn ta ngoài mặt đều đối với hắn ta cung kính, bất quá trong lòng cũng không phục. Không ngờ hôm nay thế mà bị một người phụ nữ làm mất mặt mũi.

Hắn ta tiến lên một bước, không ngờ Từ Tư Dương cũng lập tức chắn trước mặt Mạc Tinh Thần.

Từ Tư Dương cao 1m85, mặc dù so với Dịch Trạch Thành thấp hơn một chút, thế nhưng vậy là đủ để bỏ xa một người đàn ông bình thường. Nói chi là Mạnh An này, hắn ta chỉ sợ cao chưa đến 1m7.

Cho nên lúc Từ Tư Dương đứng trước mặt hắn ta, mang tới cảm giác áp bách, hắn ta nhịn không được ngẩng đầu.

"Là đàn ông tối thiểu không được động tay động chân với phụ nữ " Từ Tư Dương không phải là người phách lối, chẳng qua anh không thể nhìn người khác động thủ với Mạc Tinh Thần.

Bây giờ Tiết Khả Văn nghe được, cuối cùng cũng rõ chuyện gì xảy ra.

Anh ta tiến lên ngăn lại, khuyên rằng: "Tư Dương, được rồi, chấp nhặt với bọn họ làm gì."

Kết quả người đứng phía sau Mạnh An nghe vậy không thoải mái, liền chỉ vào anh ta mắng: "Con mẹ nó ngươi nói người nào? Ông đây hôm nay rất muốn chấp nhặt với ngươi."

Tiết Khả Văn hôm nay đoán chừng là không thể hiền được nữa, cũng không nói nhiều lời, trực tiếp lấy điện thoại ra điện cho chủ quán bar.

"Con mẹ nó, còn dám gọi người tới," một người đàn ông nhuộm tóc vàng, nhất thời cáu kỉnh, liền nói với Mạnh An: "Mạnh thiếu gia, người ta trèo lên đầu cậu rồi, chúng ta phải nhịn sao?"

Bạch Vũ đứng một bên cảm thấy thật vô tội, vội vàng thấp giọng nói với Mạc Tinh Thần: "Cái này là chuyện gì đây, em mau mau khuyên nhủ, đừng mặc kệ coi chừng đánh nhau thật."

"Đánh nhau thì sợ gì, đám cậu ấm này, nên có người dạy cho một bài học " Mạc Tinh Thần cũng hóng chuyện không sợ chuyện lớn.

Cô thực sự không thích Mạnh An này, thằng nhóc này rất hay dùng thủ đoạn đùa bỡn phụ nữ, việc xấu rất nhiều. Ỷ nhà mình có chút tiền, muốn làm sao thì làm.

Lúc này Tống Nhuế Tình ở đối diện mặt khiếp sợ nhìn Từ Tư Dương.

Lúc Mạc Tinh Thần từ trong túi anh lấy ra chiếc chìa khóa kia, đáy lòng cô ta thật bối rối không nói nên lời.

Đây có thể là thời điểm hốt hoảng nhất trong cuộc đời cô ta, thậm chí so với lúc cô ta bị Từ Tư Dương bắt được, còn khó xử hơn.

Lúc chủ quán bar đi ra, đi theo đằng sau đều là những người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen. Quán bar là nơi nhiều loại người hỗn tạp, nhất định không thể thiếu bảo vệ. Nên Tiết Khải Văn điện, ông chủ liền dẫn theo người xuống.

Kết quả vừa đến cửa, đã thấy hai bên giằng co.

"Ơ, hai người vì sao lại tranh chấp," ông chủ thấy hóa ra là Mạnh An, dù sao cũng trong một vòng tròn, mặc dù bình thường không thân thuộc nhưng ít nhất vẫn biết nhau.

Mạnh An cũng không ngờ một cuốc điện thoại của đối phương liền gọi được ông chủ xuống.

Chủ quán bar này không phải là người đơn giản, xem như bên trong Tứ Cửu Thành này có nhân vật có máu mặt. Nên quán bar này rất lớn, ngày khai trương thậm chí siêu mẫu cũng đến ủng hộ.

Mạnh An vốn dĩ muốn sự giúp đỡ của mọi người, mặc dù nhà hắn ta kiếm tiền nhanh, nhưng rốt cuộc không có thế lực. Cha hắn luôn dạy hắn, kết giao với người có thế lực nhiều một chút.

"Anh Hàn, đây chỉ là hiểu lầm " Mạnh An cố nhịn nói.

Nhưng mà hắn nói xong, đối diện phát ra một tiếng cười, Mạc Tinh Thần không nhịn nổi. Dù sao khi nãy nhìn Mạnh An bộ dạng hung ác muốn giế.t chết bọn họ, trái lại một giây sau trở nên sợ sệt. Làm sao người khác có thể không cảm thấy buồn cười?

Hàn Kinh Dương quay đầu nhìn thoáng qua, ngẩn người, cười hỏi: "Từ Tư Dương cậu qua đây chơi, sao lại không nói với tôi một tiếng?"

Từ Tư Dương so với hắn ta cũng kinh ngạc không kém, cũng ngây người: "Anh Kinh Dương, quán bar này là của anh?"

Hàn Kinh Dương đi đến bên cạnh anh, đưa tay nắm bờ vai của anh, bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng gọi tôi là anh, tôi sợ Dịch Trạch Thành tìm tôi tính sổ."

Dù sao đây là cậu ruột của em trai mình, gọi bằng anh, điều này không phải vô duyên cớ khiến Dịch Trạch Thành nhỏ hơn anh ta một thế hệ sao.

Tiết Khải Văn bên cạnh cũng cười hỏi: "Hai người biết nhau?"

Anh của Tiết Khải Văn và Hàn Kinh Dương là bạn tốt, hai người trước đó cũng đi ăn cùng nhau. Hôm nay anh chính là đến ủng hộ Hàn Kinh Dương, chỉ là không ngờ lại gặp Mạnh An, anh sợ đám người đi cùng kia sẽ làm càn, đem Từ Tư Dương ra đánh một trận, tội lỗi này của anh sẽ lớn lắm.

Nên không quản chuyện khác, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hàn Kinh Dương.

Ông chủ nể tình anh, lập tức đi ra.

Kết quả hai người này lại biết nhau.

Hàn Kinh Dương nhìn anh ta cười một tiếng: "Anh cùng Từ Tư Dương biết nhau từ nhỏ, thành thật mà nói, cậu ta coi như là trưởng bối của anh."

Lời này không chỉ thân mật, hơn nữa còn ẩn ý nâng Từ Tư Dương lên. Không chỉ Tiết Khải Văn cảm thấy kinh ngạc, sắc mặt Mạnh An phía đối diện cũng lập tức bắt đầu khó nhìn.

Hắn ta ngẫu nhiên quen biết Hàn Kinh Dương, biết nhà người này rất có thế lực, một câu quyền quý không miêu tả hết được.

Chỉ là người ta cũng một mực nhìn không lọt mắt người như hắn ta, Mạnh An không phải người thực sự ngu xuẩn, biết người càng như vậy, càng khó kết thân. Nên hắn ta vẫn luôn tìm cơ hội, muốn dựa vào Hàn Kinh Dương.

Nên lúc này, sắc mặt Mạnh An vừa khó coi lại khó xử.

"Cho nên đây là thế nào?" Hàn Kinh Dương vẫn khoác vai Từ Tư Dương, ra dáng anh em tốt.

Từ Tư Dương lắc đầu, nhàn nhạt nói; "Không có việc gì."

Kết quả Tiết Khả Văn không vừa lòng, nâng cằm nhìn sang hướng Mạnh An, nhẹ nói: "Tư Dương cùng vị này có chút hiểu lầm, hắn ta mắng cậu ấy trong túi không được mấy đồng tiền..."

Nói xong, Tiết Khả Văn cười, Mạnh An này đến cùng lấy tự tin ở đâu ra, mà mắng thiếu gia tập đoàn Minh Thịnh như vậy.

"Hoàng tử của tập đoàn của Minh Thịnh, thế mà bị người ta đánh giá thấp, tôi cảm thấy Dịch Trạch Thành không đủ cố gắng trong công việc, giá trị của công ty còn chưa tăng lên đủ." Hàn Kinh Dương coi như không thấy Mạnh An, trái lại cùng Từ Tư Dương đùa giỡn.

Từ Tư Dương bất đắc dĩ cười nói: "Anh Kinh Dương, tập đoàn Minh Thịnh trước kia là cha tôi làm chủ, hiện tại là cháu trai lớn tôi làm chủ, tôi chỉ là vung tay ra vẻ ông chủ. Không trách được làm người khác chướng mắt."

Hàn Kinh Dương cười ha hả, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Mạnh An, hỏi hắn ta: "Bây giờ còn có hiểu lầm gì đó nữa không?"

"Không có, anh Hàn, là lỗi của tôi, là tôi " Mạnh An gật đầu, mắt rủ xuống, không dám nhìn Từ Tư Dương.

Chỉ là Hàn Kinh Dương cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, nhóm bọn họ có bệnh là  luôn bênh vực nhau. Đừng nói Từ Tư Dương là đứa trẻ mà anh ta nhìn từ nhỏ lớn lên, cho dù bọn họ không quen, nhưng chỉ cần là người nhà của bạn thân, anh ta liền không thể để người ngoài khi dễ.

Anh cười lạnh một tiếng, nhắc nhở: "Lời xin lỗi này của cậu không nên nói với tôi."

Người Mạnh An cứng đờ, Tống Nhuế Tình cùng những người bạn tồi của hắn đều đứng bên cạnh xem. Muốn hắn ta cúi đầu với Mạnh An, sắc mặt Mạnh An khó coi, vẻ mặt gần như là dữ tợn, nhưng Hàn Kinh Dương là ai, hắn ta làm sao dám đắc tội.

Cuối cùng, hắn vẫn cúi đầu, thấp giọng nói: "Từ thiếu gia, xin lỗi, là tôi nhất thời lỗ mãng."

Hàn Kinh Dương luôn không nhìn lọt mắt Mạnh An này, nhưng mà cũng biết đối phó loại người tiểu nhân này, vẫn là đừng nên quá đáng. Dạy dỗ hắn một chút là được. Anh gật gật đầu, vỗ vai Từ Tư Dương: "Người ta đã xin lỗi rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi."

Từ Tư Dương hơi lắc đầu: "Lúc đầu cũng không phải chuyện gì lớn."

Quán bar này một đoàn người của Mạnh An chơi không nổi nữa, Hàn Kinh Dương cũng không giữ bọn họ. Chỉ là sau khi bọn họ về, Từ Tư Dương nhìn lại, chỉ thấy Mạc Tinh Thần đang nhìn phía trước.

Anh cười nói: "Vừa rồi cảm ơn em đã nói giúp anh."

Mạc Tinh Thần cười lạnh một tiếng, vì lúc này Tình Tình kia quay đầu nhìn qua, ánh mắt long lanh nước, cho dù trong đêm tối, vẫn như cũ ẩn ý đưa tình.

Từ Tư Dương thuận theo mắt cô nhìn sang, vừa khéo trông thấy Tống Nhuế Tình quay đầu.

Lúc mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Từ Tư Dương lạnh lùng.

Giờ phút này, đáy lòng của anh vô cùng tỉnh táo, có lẽ anh đã từng thích Tống Nhuế Tình. Nhưng bây giờ ngẫm lại, chắc anh thích chỉ là Tống Nhuế Tình trong tưởng tượng của anh.

Những sinh viên đại học chăm chỉ học tập, ngay cả khi họ đến từ một quận nhỏ, bản chất vẫn luôn lạc quan và tốt bụng.

Anh nghĩ Tống Nhuế Tình là như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, chỉ là con người anh tưởng tượng.

Sau khi Mạc Tinh Thần thu ánh mắt về, đã nhìn thấy mắt Từ Tư Dương còn nhìn chằm chằm người ta. Cô cười nhạt một tiếng, hỏi: "Hối hận rồi?"

"Hối hận cái gì?" Từ Tư Dương không hiểu.

Mạc Tinh Thần hất cằm, cười như không nói: "Nếu như anh không chơi trò biến hình gì đó, em đoán cô Tình Tình này cũng sẽ không thành bạn gái người khác."

Từ Tư Dương không ngờ cô sẽ nói như vậy, lập tức cảm thấy lúng túng, vội vàng thấp giọng cầu xin tha thứ: "Em không thể vạch trần anh như vậy."

Chuyện này dù nói thế nào, vẫn rất mất mặt.

Mặc dù Tống Nhuế Tình làm cho đầu anh mọc sừng, lúc này Hàn Kinh Dương và Tiết Khả Văn đều có mặt ở đây, làm anh không khỏi xấu hổ.

Mạc Tinh Thần liền quay người đi ra bên ngoài, Từ Tư Dương nhanh chóng đuổi theo, thấp giọng nói: "Tức giận rồi?"

Nhưng nói xong, chính anh lại cười một tiếng, thấp giọng hỏi: "Hay là ghen rồi?"

Mạc Tinh Thần dừng lại, hung hăng nhìn anh chằm chằm: "Nói ai ghen?"

Từ Tư Dương nhìn trời nhìn đất nói: "Ai biết nói ai."

Mạc Tinh Thần: "..." Cô thực sự rất muốn đánh người.

**

Vì Hoắc Từ mang thai, lại có hơi nôn nghén, Dịch Trạch Thành chuẩn bị đưa cô đến có núi có sông, nghỉ dưỡng vài ngày.

Kết quả cô liền gọi điện thoại cho Mạc Tinh Thần, vừa lúc Mạc Tinh Thần có vài ngày nghỉ phép hàng năm, dứt khoát cùng nhau đi. Không ngờ vừa lên máy bay, đã nhìn Từ Tư Dương đang nằm ở đó, ngồi xổm bên cạnh là một tiếp viên hàng không dáng người mỹ lệ xinh đẹp.

Đây là máy bay riêng của Dịch Trạch Thành, nhân viên phi hành đoàn chỉ cần chăm sóc mấy người bọn họ, hiển nhiên là quan tâm ân cần.

Hoắc Từ đi đằng sau cô, thấy cô dừng lại, hỏi: "Sao vậy?"

Đưa đầu sang nhìn thấy Từ Tư Dương đang cùng tiếp viên nói chuyện, cô thấp giọng ho khan, cố ý nhắc nhở Từ Tư Dương quay đầu nhìn sang.

Nhìn thấy Mạc Tinh Thần đến, Từ Tư Dương sợ hãi vội vàng đứng dậy.

"Hai người tới rồi, tôi đang nhờ tiếp viên hàng không này giúp hai người chuẩn bị hoa quả, sợ  chút nữa lúc đi máy bay sẽ chán." Từ Tư Dương trong sạch nói.

Hoắc Từ cười nhìn anh ta, lúc này Dịch Trạch Thành cũng lên máy bay. Thấy bọn họ đứng đấy, ôm eo cô hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh xem Từ Tư Dương quan tâm nhiều như vậy, dặn người ta làm hoa quả cho chúng ta" Hoắc Từ cười khẽ.

Dịch Trạch Thành chau mày, ghé vào bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Nói xem, cậu mua chuộc em như thế nào?"

"Đây chính là cậu nhỏ của chúng ta, vì hạnh phúc cả đời của cậu, em cũng phải trợn tròn mắt nói lời bịa đặt " Hoắc Từ mặt bất đắc dĩ nói.

Từ Tư Dương vốn đang muốn khen Hoắc Từ, kết quả nghe hai vợ chồng bọn họ một người hát một phụ họa.

Anh liền tức đến hổn hển, chỉ vào bọn họ nói: "Hai đứa cứ nói đi, cứ cười đi, làm vợ cậu tức giận chạy mất, cậu nhất định mách chị hai."

Một tiếng vợ này gọi vừa vang dội lại giòn giã, làm Mạc Tinh Thần ngại ngùng nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Là vui vẻ thật, hạnh phúc từ tận đáy lòng

Hoắc Từ nhàn nhạt gật đầu, dứt khoát nói: "Xem như đã bị nhìn ra, thật ra con giận Mạc Tinh Thần vô duyên vô cớ lại lớn hơn con một thế hệ, kêu cô ấy là mợ trong lòng con thấy khó chịu."

"Cậu nói mà, con chung quy đi theo phá đám" Từ Tư Dương liền quay đầu nói với Mạc Tinh Thần: "Mạc Tinh Thần, em có muốn Hoắc Từ gọi em là mợ không?"

Mạc Tinh Thần thật sự chăm chú nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Rất muốn."

"Chừng nào về em gả cho anh, đừng nói Hoắc Từ, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng đều ngoan ngoãn gọi em một tiếng mợ."

Mạc Tinh Thần nhìn khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo như tảng băng của Dịch Trạch Thành, một nam thần lãnh đạm như vậy, gọi mình là mợ, nghĩ lại thấy thật là sảng khoái.

Trêu đùa người khác không thành, hai vợ chồng ngược lại bị trêu lại, mắt sững sờ nhìn Từ Tư Dương.

Một câu cuối cùng đồng thanh thốt ra: "Ngu ngốc."

**

Ba năm sau

Căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một tiếng chấn động, một bàn tay trắng nõn, đưa tay qua, nhấn tắt đồng hồ báo thức. Điện thoại lại vang lên, sau khi bắt máy, liền nghe bên kia một âm thanh mang theo một chút ý cười nói: "Anh chỉ muốn nhắc em, hôm nay đừng lại để con đến muộn."

"Mấy giờ rồi rồi?" Hoắc Từ là thật buồn ngủ, tuần này có nhiều việc, cô tối hôm qua cố đến hai giờ mới ngủ.

Dịch Trạch Thành bất đắc dĩ nói: "8 giờ giờ Bắc Kinh, nếu như bây giờ em không thức đưa Cầu Cầu đi học thì sẽ muộn. Nếu em hôm nay lại đến trễ, anh sợ giáo viên sẽ điện cho anh."

“Trời ạ,” Hoắc Từ định đứng dậy, nhưng một cái chân mập mạp đè lên cánh tay của cô khiến cô nhận ra cánh tay kia đã tê rân.

Cô đưa tay kéo thằng bé vào lòng, cúi đầu hôn rồi thì thầm: "Bé cưng, dậy thôi."

Lúc này, giọng nói của cô vẫn còn đầy buồn ngủ, vừa mềm mại vừa mơ màng, khiến Dịch Trạch Thành bên kia cũng cảm thấy mềm lòng, ước gì lập tức bay về nhà ôm cô vào lòng.

Một tuần nay, Dịch Trạch Thành đều ở Châu Âu, từ Pháp đến Đức, không có dừng lại.

Đây cũng là lần đầu tiên sau khi Dịch Thừa Kỳ sinh ra anh phải xa vợ và con lâu như vậy. Ngay cả một cậu bé vô tư như Dịch Thừa Kỳ, hôm qua cũng bắt đầu hỏi ba ba đã đi đâu vậy.

Hoắc Từ sờ lấy cái đầu nhỏ của thằng bé, tên em bé cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Lúc này, Dịch Trạch Thành đang nói chuyện, thằng bé đưa bàn tay mũm mĩm dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng hét lên: "Ba ba, con nghe tiếng của ba."

Con trai nói kiểu gì, ngay cả Dịch Trạch Thành cũng không nhịn được.

Dịch Trạch Thành nhỏ giọng mắng thằng nhóc, thằng nhóc vội vàng cầm chặt điện thoại, đối mặt với điện thoại, trong lòng rất vui vẻ.

"Ba ba, ba ba, ba ba..." sự nhiệt tình thắm thiết này làm Hoắc Từ dở khóc dở cười.

Cô vươn tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của thằng nhóc, nói: "Đồ quỷ nhỏ."

Nhưng khi cô cúi đầu xuống, lúc này đèn bàn được bật lên, khuôn mặt nhỏ đầy thịt của thằng nhóc bị bao trùm bởi ánh đèn mờ ảo.

Những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp khiến Hoắc Từ mềm lòng.

Đây không phải là một Dịch Trạch Thành nhỏ sao.

Tác giả có chuyện muốn nói: Còn một chương cuối cùng, chương tiếp theo đều nói về Hoắc Bạch Tuyết, Dịch Băng Sơn và tên em bé.

Vì vậy chắc chắn sẽ có đủ loại ngọt ngào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


“Con muốn tự mình mặc,” giọng nói trẻ con hết sức kiên định.

Nhưng Hoắc Từ thở dài một hơi, nhìn đầu của tiểu tử kia kẹt trong áo len, làm sao cũng kéo xuống không được. Từ sau khi khi bạn học nhỏ này từ nhà ông nội trở về, thì liền bắt đầu sâu sắc quán triệt bản thân là một chàng trai nhỏ, không muốn người khác mặc quần áo giúp cậu.

Nhưng khoanh tay ngồi nhìn thì sẽ đến muộn, Hoắc Từ thật không dám chậm trễ, thương lượng với cậu: “Cầu Cầu, mẹ giúp con kéo áo một chút được không?”

Tính cách Hoắc Từ trước giờ lạnh lùng, bình thường ngay cả nói chuyện với người khác cũng rất ít. Riêng đối với vị tiểu tổ tông này, cô không tức giận cũng không oán trách.

“Không được,” một tiếng cự tuyệt thật to.

Hoắc Từ dứt khoát cũng không đi thúc giục cậu, trực tiếp ngồi xuống bên giường, nhìn vật nhỏ ngồi trên giường đang ra sức đối đầu với áo len.

Cho đến khi nửa đầu của cậu lộ ra, đôi mắt to như quả nho tím được rửa sạch kia đắc ý nhìn cô, miệng rõ ràng vẫn còn ở bên trong áo len, đã bắt đầu nói: “Mẹ nhìn xem, con mặc xong rồi.”

Lần này cô thật sự bật cười, hai cánh tay nhỏ đều còn lộ ra bên ngoài, cái này gọi là mặc xong rồi?

Hoắc Từ đưa tay ra giúp cậu, cũng may Dịch Thừa Kỳ đã tự mình trùm đầu vào áo, cũng không từ chối sự giúp đỡ của người khác. Sau khi Hoắc Từ giúp cậu mặc áo len, rồi ôm nhóc con kia xuống giường. Hai mẹ con đi rửa mặt, dì giúp việc trong nhà đã làm xong bữa sáng.

Lúc Dịch Thừa Kỳ còn chưa ra đời, Dịch Trạch Thành đã mượn một dì giúp việc ở Tử gia về nhà, đợi sau khi nhóc con ra đời, người dì này dứt khoát sẽ giúp đỡ việc trong nhà. Bởi vì căn nhà trước kia thật sự có hơi nhỏ, cho nên một nhà ba người lại chuyển đến một nơi mới.

Vì vậy hiện giờ Cầu Cầu đã có phòng riêng và phòng đồ chơi.

Bình thường khi Dịch Trạch Thành ở nhà, Hoắc Từ sẽ để cậu ở trong phòng mình ngủ. Cậu ta cũng xem như là một cậu nhóc thành thật, buổi tối cũng không làm ầm ĩ. Nhưng mấy ngày nay Dịch Trạch Thành không ở nhà, nhóc ta làm nũng, Hoắc Từ cũng liền mang theo cậu cùng ngủ.

“Mẹ ơi, khi nào chúng ta đi đến nhà ông nội,” nhóc kia ngồi trên bàn ăn, nhịn không được hỏi.

Trong đại viện có nhiều trẻ con, không giống tiểu khu chỗ bọn họ, chỉ có tính riêng tư là đủ. Trẻ con chơi cùng lại ít, tiểu tử kia khó tránh khỏi càng thích đại viện hơn.

Hoắc Từ nhìn thấy dáng vẻ chờ mong của cậu, cố ý nói: “Nhớ ông nội rồi?”

Cầu Cầu gật đầu, nắm chiếc muỗng nhỏ trong lòng bàn tay, nhu thuận khỏi phải nói. Nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, tiểu ác ma nhà cô, ở nhà trẻ quả thật là giống một tiểu ma vương, trong đại viện cũng như vậy, rõ ràng so với anh hai, cậu chính là lợi hại hơn.

Trước kia ngay cả Liễu Như Hàm cũng lén hỏi cô, Dịch Trạch Thành lúc nhỏ có phải cũng rất nghịch ngợm.

Suy cho cùng dáng vẻ lúc nhỏ của Hoắc Từ như thế nào, Liễu Như Hàm hiểu rõ, bộ dáng tiểu công chúa, an tĩnh khỏi phải nói vừa ngoan vừa đáng yêu. Nếu đã không giống mẹ, kia hẳn là giống ba rồi.

Nhưng khi Dịch Trạch Thành nghe được, lại từ chối vác cái nồi này.

Dùng lời của anh chính là, anh lúc nhỏ đều bị nhóm Tiểu Thành bọn họ hãm hại, nếu thật theo lời bản thân anh, tính cách an tĩnh, ít nói, trong đại viện nổi tiếng là đứa trẻ ngoan.

Tưởng Tĩnh Thành, còn có Hàn Kinh Dương, bọn họ bị ba mẹ la mắng, lời thường nói nhất chính là, con xem Trạch Thành nhà người ta….

Vì vậy đôi ba mẹ, ai cũng vác không nổi cái nồi này.

Hoắc Từ hừ một tiếng, hỏi cậu: “Có phải mấy ngày trước con dẫn người đi hái hoa trong nhà ông Tưởng không?”

Nói xong, cậu cúi đầu dùng cái muỗng ăn cháo, nhìn bộ dáng này còn rất ngon miệng.

“Mẹ không phải nói con không được nghịch ngợm sao,” Hoắc Từ rũ mắt nhìn cậu, nhóc con cũng không nói gì, liền ngước mắt lên, bối rối nhìn cô, đôi mắt to đen bóng mang theo một chút ý đáng thương.

Tên nhóc nhỏ đáng thương nhà cô, cho dù là ngoài mặt làm ra vẻ đáng thương, cũng là kiên quyết, cô không nỡ la mắng.

Ăn sáng xong, cô nắm tay cậu nhóc, đem cậu tiến vào thang máy. Mẹ con hai người đến bãi đậu xe, cậu nhóc tự giác ngồi vào ghế trẻ con phía sau. Khi Hoắc từ thắt dây an toàn cho cậu, cậu ta lại nói: “Mẹ ơi, con nhớ ông nội và bà nội.”

Lời này nếu để ông bà nội nghe được, thật sự vui vẻ chết đi được.

Chẳng qua Hoắc Từ biết. điều tiểu ma tinh nhà cô thật sự nghĩ tới, kỳ thật là mấy đứa trẻ trong đại viện.

Cô sờ sờ cái đầu nhỏ của Dịch Thừa Kỳ, cười nói: “Đợi ba quay về, chúng ta liền đi thăm ông nội bà nội.”

Dịch Thừa Kỳ nhưng thật ra thật sự vui vẻ, hỏi: “Vậy ba khi nào quay về?”

Này thật đúng là khiến Hoắc Từ khựng lại, cô đã lên xe rồi. Từ sau khi có con, cô cũng rất ít lái xe việt dã, chọn xe cũng đều là loại có hệ số an toàn cao nhất.

“Ba còn mấy ngày nữa mới có thể trở về,” Hoắc Từ trả lời, quả nhiên phía sau truyền đến âm thanh lầm bầm bất mãn.

Sau khi đưa con đến trường, Hoắc Từ lúc này mới đến studio. Hôm nay phải chụp một bộ tạp chí, là kim cửu (*) của tạp chí 《V》, vì lần này mà đặc biệt mời những sao nữ quan trọng nhất trong nước. Mấy sao nữ lớn tụ họp cùng nhau, khó tránh khỏi lục đục. Cho nên ngay cả tổng biên tạp chí cũng đến, tự mình ở trường quay nhìn chăm chú.

(*) Tháng 9 thu vàng, được coi là “đại nguyệt san” của giới thời trang, là số báo quan trọng nhất trong sản nghiệp cả 1 năm của các tạp chí, ảnh hưởng tới toàn bộ trào lưu Thu Đông và Xuân Hè của năm sau, được gọi là số tháng vàng (Kim Cửu) (theo filmstutamlang)

Hoắc Từ đang điều chỉnh camera, lúc cô mang thai đã nghỉ ngơi mấy tháng rồi.

Chỉ có điều sau khi sinh Dịch Thừa Kỳ xong, ba tháng sau cô liền quay lại làm việc. Cũng may Dịch Trạch Thành luôn dung túng cô, chỉ cần là điều cô thích, anh đều nguyện ý chấp nhận.

Công việc của Hoắc Từ không giống ngày trước được sắp xếp kín như vậy, hơn nữa cũng tận lực giảm bớt các dịp rời Bắc Kinh.

Vì có rất nhiều ngôi sao nên thời gian chụp rất lâu, bắt đầu từ mười giờ sáng, chụp mãi đến ba giờ chiều, tiến trình bất quá mới được một nửa. Lúc Hoắc Từ nhận điện thoại của tài xế, thì nghe anh ta có chút khó xử nói: “Cầu Cầu hôm nay như thế nào cũng không chịu về nhà, nói là muốn đến tìm cô.”

Bởi vì công việc của Hoắc Từ linh động, cho nên có đôi khi sẽ mang nhóc kia theo bên người.

Trường quay nhiều người như vậy, trợ lý của cô cũng có thể giúp trông nom một chút, vả lại cậu nhóc thấy mẹ đang làm việc, cũng sẽ không làm ầm ĩ.

Chỉ là công việc hôm nay thật sự quan trọng, Hoắc Từ sợ bản thân không vui khi chăm sóc cậu. Cô nói khẽ: “Anh dỗ dành nó nhiều hơn đi, nếu không thì đưa về đại viện, để mẹ giúp trông nom một chút.”

Cô vừa nói xong, nhóc con đầu dây bên kia đã vội vàng kêu lên: “Có phải điện thoại của mẹ không, con muốn nói chuyện với mẹ.”

Tài xế đưa điện thoại cho cậu, cậu liền sụt sịt mũi, tủi thân nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ rồi.”

Điều Hoắc Từ không chịu được nhất chính là cậu dùng giọng trẻ con làm nũng với mình, vừa nghe như vậy, tim cũng mềm nhũn. Cô thấp giọng hỏi: “Hôm nay không phải con nói nhớ ông sao, mẹ bảo chú tài xế đưa con đến nhà ông nội.”

“Con muốn mẹ, con muốn mẹ cơ,” ai ngờ Dịch Thừa Kỳ hôm nay lại dính người hiếm thấy.

Hoắc Từ thấy cậu như vậy, nghĩ một chút, chỉ đành phải bảo cậu đưa điện thoại cho tài xế, dặn tài xế đưa cậu đến đây.

Đến khi chụp xong một cảnh, tài xế cũng đưa Dịch Thừa Kỳ đến rồi. Cậu vẫn còn mặc đồng phục trường học, âu phục nhỏ màu xanh và chiếc quần ngắn, trên bàn chân là đôi giày da nhỏ bóng loáng, ngay cả cặp sách cũng đều tự mình đeo.

Bởi vì hai người họ công việc đều bận, cho nên sau khi Dịch Thừa Kỳ đến trường, Dịch Trạch Thành đều là sắp xếp tài xế riêng đi đón cậu.

Chỉ có điều cũng không cho phép tài xế mang cặp giúp cậu, chuyện của bản thân tiểu tử kia, cũng đều là bản thân tự mình học làm từ từ.

“Mẹ ơi,” Hoắc Từ đang tựa vào bàn cúi đầu nhìn ảnh chụp trên máy tính, vừa ngẩng đầu thì thấy cậu đứng ở cửa.

Bởi vì hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, mọi người đột nhiên nhìn thấy tiểu soái ca, nhất thời đều bị thu hút.

Ngay cả diễn viên bên cạnh đang xem ảnh chụp cũng không nhịn được kinh ngạc, “Hoắc Từ, đây là con cô hả?”

“Đúng vậy, Hoắc Từ cười áy náy, liền đi đến bế cậu lên.

Cô sờ cái đầu nhỏ của Dịch Thừa Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, sao lại không vui như vậy.”

Tính cách cậu nhóc rất hoạt bát cởi mở, cũng không phải học sinh khó đi học, vẫn đều rất thích đi học. Mỗi ngày từ trường về đều rất vui vẻ, khó mà thấy được bộ dáng kìm nén cái miệng nhỏ, vẻ mặt tủi thân như vậy.

Dịch Thừa Kỳ dụi mắt, có lẽ là nhìn thấy mẹ rồi, càng tủi thân, tựa vào trên vai cô, ôm cổ Hoắc Từ không buông.

Hoắc Từ ôm cậu đến bên cạnh, vừa đi vừa thấp giọng hỏi: “Là ở trường bị ấm ức sao?”

Nhưng cậu lại không nói gì, chỉ tủi thân lại kêu một tiếng: “Mẹ.”

Hiếm khi tiểu ma tinh trở thành người bị bắt nạt, Hoắc Từ cũng dở khóc dở cười, chỉ đành vừa ôm vừa dỗ một lúc.

May mà Bạch Vũ biết trước cậu muốn đến đây, liền kêu người mua đồ ăn, còn đặc biệt mua điểm tâm cho cậu. Hoắc Từ ôm cậu qua, thấy cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cầm cái muỗng nhỏ tự mình ăn bánh ngọt.

Đợi có thời gian rảnh, Hoắc Từ gọi điện thoại cho cô giáo.

“Cô Hoắc, cô đừng lo lắng, tôi nghĩ Cầu Cầu là bởi vì lúc nghỉ trưa hôm nay đái dầm đó,” giọng cô giáo dịu dàng nói.

Hoắc Từ sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua cậu nhóc, thấp giọng hỏi: “Hôm nay nó đái dầm?”

“Đúng vậy, nhưng cô giáo trong ca trực của chúng tôi nhanh chóng phát hiện, lại còn thay một bộ đồ mới cho cậu ấy, đồ ướt chờ ngày mai để cậu mang về,” cô giáo tiếp tục dịu dàng nói.

Hoắc Từ lập tức nói: “Làm phiền cô rồi, cô giáo.”

Rốt cuộc cô vừa mới cúp điện thoại của cô giáo, Dịch Trạch Thành lại gọi đến. Cô có chút giật mình, hỏi: “Đã trễ như vậy rồi, sao vẫn còn chưa nghỉ ngơi?”

“Nhớ em và Cầu Cầu,” thời gian không có vợ bên cạnh, Dịch tiên sinh mới biết cái gì gọi là giường đơn gối chiếc khó ngủ.

(*) Nguyên văn “孤枕难眠” /cô chẩm nan miên/

Mùi vị này thật không tốt.

Hoắc Từ lần này thật không thể nhịn cười, vừa rồi là cậu nhỏ bên kia làm nũng, bây giờ nhưng lại là cậu lớn làm nũng. Hai cha con này thật đúng là một đôi cha con ruột thịt, ngay cả thời gian làm nũng cũng đều nhất quán như vậy.

Cô cười khẽ nói: “Nếu đã nhớ mẹ con em rồi, vậy còn không cố gắng làm việc đi.”

“Về nhà sớm một chút,” cô nói khẽ, tựa lưng vào vách tường, nhìn tên nhóc đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế kia.

Nghe trong giọng cô chứa ý cười, Dịch Trạch Thành nhịn không được hỏi: “Có chuyện gì mà vui như vậy?”

“Con trai anh hôm nay ủy khuất vô cùng, phải đến chỗ làm của em,” Hoắc Từ vừa nghĩ đến đứa nhỏ này, là bởi vì đái dầm, xấu hổ mới ầm ĩ muốn tìm mẹ, cô nhịn không được muốn bật cười.

Chờ Hoắc Từ nhỏ giọng đem chuyện tốt hôm nay Dịch Thừa Kỳ làm, kể cho Dịch Trạch Thành, nói xong, cô không nhịn được lại bật cười.

Trái lại người ba ruột Dịch Trạch Thành lại ho nhẹ một tiếng, giáo huấn cô: “Không được chê cười con anh như vậy.”

Anh nói một cách trịnh trọng, thế nhưng Hoắc Từ lại càng muốn cười.

Đặc biệt là khi nghĩ đến Dịch Thừa Kỳ vừa đến đã ôm chặt cổ cô, vốn Hoắc Từ còn tưởng rằng cậu ở trường chịu ấm ức, không nghĩ tới lại là vì đái dầm.

“Con trai bảo bối của anh hôm nay vẫn nhắc tới muốn đến nhà ông nội, lần trước nó đến đại viện, hoa trong viện nhà người ta đều không tránh được ma trảo của nó, cho nên anh tranh thủ về nhà đi,” Hoắc Từ cầm điện thoại, khẽ nói.

Bên kia nhất thời không nói chuyện, thật lâu sau mới nghe anh nhẹ giọng hỏi: “Em nhớ anh rồi phải không?”

Lúc nào cũng nói con trai nhớ anh rồi, vậy còn em, có nhớ anh không?

Giọng Dịch Trạch Thành luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thanh trầm thấp, lúc khẽ lướt qua bên tai, khiến người ta nhịn không được muốn đắm chìm vào trong đó. Có lẽ là bất kể qua bao nhiêu năm, Hoắc Từ đều sẽ thích giọng của anh.

Cô đưa tay vén phần tóc rũ trước trán ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Em cũng nhớ anh, so với Dịch Thừa Kỳ còn nhớ anh hơn.”

Bên kia truyền đến tiếng cười hài lòng, lúc này mới cúp điện thoại.

Mặc dù giữa bọn họ đã có Dịch Thừa Kỳ, nhưng Hoắc Từ cũng chưa từng xem nhẹ Dịch Trạch Thành.

Đó là người đàn ông duy nhất cô thích từ nhỏ đến lớn, mặc dù đã có đứa nhỏ đáng yêu như vậy, nhưng cậu cũng phải xếp sau Dịch tiên sinh.

“Mẹ ơi, con còn muốn nữa,” Dịch Thừa Kỳ thấy cô quay lại, lập tức đưa chiếc dĩa sáng bóng cho cô xem, một chiếc bánh ngọt nhỏ đã bị cậu ăn sạch sẽ.

Hoắc Từ lắc đầu, nhìn cậu: “Không được ăn nữa, con nhìn cái bụng nhỏ của mình đi.”

Kỳ thật đứa nhỏ nào cũng đều sẽ có bụng, Hoắc Từ cũng là đùa giỡn với cậu. Ai ngờ cậu nhóc vừa trải qua việc đái dầm kia, hình như rất sợ người khác nói, lẩm bẩm hai câu liền ngoan ngoãn từ bỏ.

Một lúc sau, Hoắc Từ đi chụp ảnh, cô để trợ lý tìm cho cậu cái ghế nhỏ, ngồi bên cạnh chờ cô.

Lúc này mấy đại nữ minh tinh của nhãn hàng đều quay trở về, mọi người đều chú ý thấy trường quay xuất hiện thêm một cậu nhóc. Vốn dĩ những nhân viên công tác cho dù có thấy nhưng cũng không dám tiến đến đùa giỡn với cậu. Nhưng những đại minh tinh này không giống vậy, vốn vẫn còn vài người lục đục với nhau, lại có thể sau khi nhìn thấy Dịch Thừa Kỳ, đều không hẹn mà cùng vây quanh.

Cậu nhóc kia thật sự thừa hưởng khuôn mặt đẹp của ba mẹ, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh, lúc chớp chớp mắt nhìn người khác, hàng mi dài cong vút quả thật là có thể khiến người khác hôn mê.

“Đáng yêu quá, thật muốn ôm về nhà,” một vị ảnh hậu mới, nhịn không được nói. Vị ảnh hậu này hơn ba mươi tuổi rồi, bởi vì vẫn dốc sức cho sự nghiệp nên vẫn chưa kết hôn. Hôm nay nhìn thấy bé trai xinh đẹp như vậy, thực sự muốn ôm vào lòng xoa xoa.

Một ảnh hậu bên cạnh đã kết hôn và có con cũng kinh hô: “Cậu nhóc thật là nhu thuận, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này như vậy, thật đáng yêu.”

Nhân viên công tác tại trường quay thấy các cô đều vây quanh cậu nhóc, cũng không dám thúc giục.”

Cuối cùng vẫn là Hoắc Từ đến nhắc nhở các cô ấy, kết quả Hoắc Từ cũng bị vây quanh, đều là hỏi cô là thế nào mà nuôi dưỡng được đứa nhỏ đáng yêu như vậy.

Hoắc Từ đau đầu liếc nhìn sang Dịch Thừa Kỳ, nhu thuận sao?

Thật ra mà nói, ba tuổi xem như già (*), cô rất hoài nghi tính cách phúc hắc của con trai mình, lớn lên có lẽ thật sự ghê gớm. Nhóc con có chỗ nào là đứa nhỏ nhu thuận đâu, một tên tiểu ma tinh, cố tình lúc đến những nơi công cộng, đều đặc biệt thể hiện ngoan ngoãn.

(*) Nguyên văn “三岁看老”: có nghĩa là thông qua hành vi của một đứa trẻ lên ba, bạn có thể cảm nhận được đứa trẻ sau này sẽ là người như thế nào.

Cho cậu một cái ghế dựa nhỏ ngồi ở bên cạnh, cậu thật sự có thể nhu thuận ngồi xem Hoắc Từ làm việc.

Không khóc cũng không nháo.

Nhưng lúc cậu bé thật sự muốn nghịch ngợm, ngay cả Hoắc Từ cũng hoài nghi lúc trước có phải sinh ra hai đứa con không, tính cách này thay đổi cũng thật sự quá lớn rồi.

Kết quả sau khi chụp xong, Dịch Thừa Kỳ cũng ngủ ngoan rồi.

Vì tài xế vẫn chưa rời đi, Hoắc Từ dứt khoát để những người trong trường quay lái xe của mình trở lại. Cô ôm con trai rồi trực tiếp về nhà.

Sau khi tắm cho Dịch Thừa Kỳ, hai mẹ con luôn cô ấy ngủ thiếp đi.

Kết quả là khi cô lại tỉnh dậy, lại thấy trên eo rất nặng, cô tưởng Dịch Thừa Kỳ lại đặt đôi chân mập mạp của mình lên eo cô. Nhưng cô đưa tay sờ vào, cư nhiên lại là một bàn tay đặt trên eo cô.

“Tỉnh rồi,” phía sau truyền đến một giọng nói thản nhiên, còn mang theo một chút buồn ngủ.

Hoắc Từ lập tức xoay người, vùi đầu vào ngực anh, vươn tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: "Anh đã về."

“Em cũng nhớ anh như vậy, anh có thể không về nhà sao?” Dịch Trạch Thành mang theo ý cười, nhẹ giọng nói.

Hoắc Từ lúc này mới nhớ lại, hỏi anh: "Cho nên hôm qua lúc anh gọi cho em, anh đã trên đường về rồi à?"

"Ừm," anh khẽ đáp lại một câu, bàn tay đã muốn theo eo cô mà sờ lên trên.

Hoắc Từ lập tức đè lại tay hắn, thấp giọng nói: "Cầu Cầu ở đây."

"Nhóc con đã bị anh bế vào phòng riêng rồi", Dịch Trạch Thành về đến nhà, nhìn thấy cậu nhóc đang ghé vào trong lòng của vợ anh mà ngủ, anh liền đưa cậu về phòng riêng của mình rồi.

Hoắc Từ lúc này mới buông tay ra, nhìn về phía sau một cái, trên giường thật sự chỉ có hai người bọn họ.

Dịch Trạch Thành cúi đầu, khẽ cười một tiếng, hai người vừa mới đối phương. Đột nhiên cánh cửa bị gõ, bên ngoài truyền đến một giọng nói mang theo tiếng nức nở gọi: "Mẹ, mẹ."

Dịch Thừa Kỳ vừa tỉnh giấc, thì phát hiện bản thân lại không ở trên giường của mẹ, ngay cả giày cũng không mang, liền chạy đến đây.

Nhưng không ngờ cửa phòng lại bị đóng, lúc gõ cửa liền khóc lên. Hoắc Từ vừa nghe thấy tiếng của cậu, vội vàng đẩy Dịch Thành xuống, anh thở dài một hơi, cam chịu số phận xuống giường mở cửa cho con trai.

Dịch Thừa Kỳ không ngờ người mở cửa lại là ba, trên mắt vẫn còn ngấn nước, liền đã bật cười.

“Ba ơi,” cậu nhóc thật sự vui mừng, liền ôm lấy cẳng chân anh một phen.

Dịch Trạch Thành ở nơi nào đó lều bạc nhỏ vẫn còn chống đỡ, nhưng lại không có cách nào. Ai bảo đây là con trai mình. Anh bế cậu bé lên, hôn lên má cậu và nhỏ giọng hỏi: "Nhớ ba rồi à."

“Nhớ,” nhóc con kia thật sự vui vẻ, ôm cổ anh hôn lên má, rốt cuộc vừa hôn xong, thì nghe thấy giọng trẻ con của cậu hỏi: “Ba à, ba có mang quà cho con không?”

Dịch Trạch Thành: "......" Xem ra không phải nhớ anh, mà là nhớ quà của anh.

Hoắc Từ ngủ trên giường, cười đến lăn lộn.

Buổi tối, một nhà ba người đi đại viện ăn cơm. Lúc bọn họ đến, Dịch Hoài Trạch vẫn chưa hết giờ làm, Liễu Như Hàm thấy Dịch Thừa Kỳ đến đây, vui vẻ vô cùng, vừa gọt hoa quả vừa mang cho cậu điểm tâm.

Cậu ta ở trong đại viện, chính là một tổ tông sống.

Kết quả lúc Dịch Hoài Trạch tan tầm về đến nhà, vừa mới đến cửa, giầy còn chưa kịp đổi, đã bị Dịch Thừa Kỳ dùng súng nhắm, hô lớn: "Ông nội, đầu hàng."

Dịch Hoài Trạch cười ha ha, đưa tay chụp tới, liền đem cậu bế lên, dạy bảo: "Ông nội chính là tướng quân. Tướng quân chỉ có thể chết trận, nhưng không thể nhận thua."

Từ Dịch vừa nghe ông cùng đứa nhỏ nói như vậy, oán trách nói: "Ông nói những lời này với nó để làm chi, nó vẫn là một đứa trẻ."

Nhưng Dịch Hoài Trạch cũng không bằng lòng, nhìn về phía tiểu tử kia, vui vẻ nói: "Dịch Thừa Kỳ, nói cho bà nội nghe, về sau lớn lên muốn làm gì?"

"Muốn giống như ông nội, làm tướng quân, " tiểu tử kia giòn giã hô lên, kêu một cách kiêu ngạo.

Dịch Hoài Trạch vui mừng cười to, về phần con trai là Dịch Trạch Thành bên kia, giờ phút này sớm đã biến mất trong mắt Dịch Hoài Trạch.

Hoắc Từ thấy anh không nói lời nào, thấp giọng cười: “Ghen tị rồi?”

Dịch Trạch Thành thản nhiên quét mắt nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Em nói xem.”

Hoắc Từ cười to, ghen tị rồi.

Vì thế, Dịch Trạch Thành đưa tay ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Không thể lại để nhóc con này đắc ý như vậy được.”

Hoắc Từ bất đắc dĩ, người ba này lại có thể thật đúng là ganh tị.

Kết quả chợt nghe anh nói: "Hoắc Từ, chúng ta lại sinh một cô con gái đi."

Hoắc từ quay đầu nhìn anh, cặp mắt kia giống như như hổ phách, ôn nhu như nước, "Sinh một bé gái giống em.”

Cô cười nhẹ, ngón tay đã bị Dịch Trạch Thành nắm chặt.

Một đời này, thật đáng giá.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Người bạn nhỏ Dịch Thừa Kỳ muốn làm tướng quân, còn không biết đang bị cha ghét bỏ, dù sao băng sơn hiện giờ càng muốn tiểu công chúa ngọt ngào a.

Phiên ngoại quyển sách này xem như hoàn toàn đã xong.

Quyển sách cũng là hoàn toàn kết thúc, cho nên chúng ta cuốn sau gặp lại. Cùng các bạn ngoéo tay, quyển sách sau, không gặp không về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom