Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 680


CHƯƠNG 680

Hình cắt đầu bỏ đuôi, chỗ có tin tức đều bị che mờ, chỉ có chỗ chẩn đoán chứng minh, được gạch đỏ.

Khủng hoảng sinh lý!

Tác giả lại giải thích một chút lai lịch loại bệnh này ở phía dưới, cùng nguyên nhân có thể tạo thành loại bệnh này.

Khu bình luận phía dưới nóng như lửa.

-Ai ya, hồ ly lẳng lơ này không phải chính là con gái nuôi họ Tống nào đó thường lên hot search gần đây sao. Tướng mạo thật xinh đẹp, lẳng lơ cũng thật lẳng lơ.

-Xì! Ly hôn tính gì chứ?! Cô ta còn có một anh trai, ở trong bộ đội phát triển rất tốt. Nhưng sau đó cô ta dụ dỗ anh trai lựa chọn xuất ngũ. Nếu không có danh phận anh em nuôi, hai người sớm đã ở bên nhau rồi, nào còn tới lượt vị hôm nay.

-Cậu chủ nhà họ Hoắc thanh mai trúc mã đấy biết không. Ban đầu chuyện cướp hôn làm loạn cả thành mưa gió đâu.

-Nếu không làm sao nói trên giường công phu sâu, xuống giường lẳng lơ chứ.

-Không biết ông chồng đợt này có thể kiên trì bao lâu? Là thận yếu mà chết hay là bị cắm sừng chết?

-Hải hậu thật thủ đoạn, tại hạ cam bái hạ phong. Còn thiếu thần tử dưới váy sao? Không có giá trị nhan sắc cao, giá trị thân thể cao như các vị trước đó, nhưng công phu trên giường tốt…



Từ ngữ dâm đãng trào phúng phía dưới ngày càng không chịu nỗi đập vào mắt.

Tống Hân Nghiên sắc mặt tái nhợt, tay cầm điện thoại bất giác run lên.

Khương Thu Mộc còn đang mắng bên đầu kia điện thoại: “Mẹ nó, tức chết tớ rồi, tớ phải chém chết kẻ đứng sau màn này mới có thể hả giận! Đám hóng hớt này cũng vậy, đầu óc bị heo ủi rồi sao? Bị người ta xem thành đạn bắn cũng không biết. Mẹ nó, tức quá…”

Trống rỗng trước mặt Khương Thu Mộc lui dần, lại phục hồi tỉnh táo.

Cô ổn định cảm xúc, lạnh nhạt bình tĩnh nói: “Cậu cũng biết đầu óc họ bị heo ủi rồi, vậy có gì tức giận chứ? Cần gì phối hợp với họ, tự làm khó mình?”

“Tớ không phải tức giận thay cậu sao?” Khương Thu Mộc nổi nóng nói: “Cậu không nhìn thấy họ mắng cậu thế nào sao? Cậu không tức giận?”

“Tức giận.”

Tống Hân Nghiên nhàn nhạt nói: “Nhưng tức giận có tác dụng sao? Đầu Gỗ, những chuyện đó phần lớn là tin đồn thất thiệt, nhưng có vài chuyện cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt. Tớ quả thật từng có một đoạn với Tưởng Tử Hàn, tớ cũng quả thực có chướng ngại sinh lý, còn có hôm qua vì chuyện này nhập viện…cũng là sự thật.”

Khương Thu Mộc im lặng.

Hai đầu điện thoại đều tĩnh mịch vài giây.

Tống Hân Nghiên tự giễu nói: “Tớ đã lĩnh chứng với Dạ Vũ Đình rồi, vợ chồng làm chuyện đó vốn là bình thường, nhưng tớ không cách nào thực hiện nghĩa vụ người vợ, bây giờ lại huyên náo mọi người đều biết, vốn đã rất áy náy với anh ấy, bây giờ càng như lửa đổ thêm dầu. So với tức giận, tớ càng cảm thấy có lỗi với Dạ Vũ Đình.”

Khương Thu Mộc lòng đầy phẫn nộ lập tức trở nên bất lực, an ủi nói: “Dù thật sự là nguyên nhân của cậu, nhưng cậu lại có gì sai? Cậu cũng là người bị hại, hiện tại bị bệnh, lại không phải cố ý. Nói lại, ban đầu cậu cùng Tưởng Tử Hàn cũng có thể khắc phục, cùng Dạ Vũ Đình…hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng nếu Dạ Vũ Đình ngay cả điểm này cũng không tiếp nhận được, vậy tình yêu của anh ta cũng quá rẻ rúng rồi…”

Tống Hân Nghiên cười khổ im lặng.



Sáng hôm sau.

Cả đêm không ngủ ngon, Tống Hân Nghiên mắt thâm quầng chuẩn bị ra ngoài, liền bị hai cảnh sát chặn ở cửa.

“Tống Hân Nghiên?”

Tống Hân Nghiên nghi hoặc gật đầu: “Đúng, hai vị tìm tôi có việc gì?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 681


CHƯƠNG 681

“Ngày 17 tháng 10, có phải cô từng mua một búp bê barbie ở đường Tân Quang?”

Tống Hân Nghiên sững sốt, đó là quà sinh nhật cô mua cho Tưởng Minh Trúc.

Từ đầu tới đuôi chỉ có cô và Đầu Gỗ biết.

Cảnh sát sao cũng biết?

Sững sờ giây lát, cô gật đầu: “Đúng. Món, món đồ chơi đó có vấn đề gì sao?”

“Hiện tại đồ chơi đang ở đâu?”

Động tĩnh ở cửa thu hút sự chú ý của Dạ Vũ Đình trong phòng.

Anh ta điều khiển xe lăn tới.

Tống Hân Nghiên chần chờ giây lát, trả lời phía cảnh sát: “Có một bạn nhỏ đón sinh nhật, búp bê barbie là quà sinh nhật tặng cô bé.”

“Vậy thì không sai rồi.”

Cảnh sát trình ra chứng nhận bắt giữ: “Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc vì chơi đồ chơi cô mua, trúng độc nhập viện. chúng tôi đã tiến thành thu thập chứng cứ, hiện tại mời cô theo chúng tôi đi một chuyến.”

Tống Hân Nghiên ngây người tại chỗ, mắt đầy kinh ngạc: “Trúng độc?!”

Minh Trúc trúng độc?!

Cô bỗng hoảng loạn, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, có cảm giác thở không nổi: “Đồng chí cảnh sát, đứa bé…đứa bé đó thế nào rồi?”

Tại sao lại trúng độc?!

Tưởng Minh Trúc có tính kháng thuốc nghiêm trọng, dù là cảm mạo bình thường cũng sẽ khiến cô bé đau khổ hơn người bình thường mấy chục lần.

Cô bé hiện tại thế nào rồi?

Có nghiêm trọng không?!

Bệnh tình có khống chế được không?

Một chuỗi câu hỏi xoay vần trong đầu, Tống Hân Nghiên không chút cảm giác trọng điểm mình quan tâm có vấn đề.

Vừa nghĩ tới đau khổ Tưởng Minh Trúc hiện tại đang gánh chịu, tay chân cô liền mềm oặt, trước mắt cũng trống rỗng, không cách nào xác định tiêu cự.

“Tình huống cụ thể tạm thời không thể báo cáo, bây giờ mời cô theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra.”

Cảnh sát nói, muốn bước tới bắt người.

Dạ Vũ Đình trầm mặt điều khiển xe lăn tới trước: “Đồng chí cảnh sát, các anh chắc chắn nhầm rồi. Vợ tôi rất thích đứa bé đó. Cô ấy mua quà sinh nhật cho bé xuất phát từ lễ nghĩa giáo dưỡng cơ bản, sao lại có thể hạ độc trên đồ chơi chứ? Đồ chơi có độc, các anh nên đi tìm người bán mới phải.”

“Phía tiệm đồ chơi chúng tôi đã đi rồi. Cô Tống, đi thôi.”

Phía cảnh sát bắt lấy Tống Hân Nghiên hoảng loạn đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên trong đầu đều là bệnh tình của Tưởng Minh Trúc, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều.

Dạ Vũ Đình cau chặt mày, giữ tay Tống Hân Nghiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 682


Chương 682

Năm ngón tay anh ta dùng sức, như muốn bóp nát xương cánh tay cô: “Đừng sợ, em đi theo cảnh sát trước, anh sẽ cho luật sư tới thương lượng thay em ngay.”

Tay Tống Hân Nghiên rất đau, nhưng cô lại như không cảm giác được, nặn ra nụ cười nhợt nhạt: “Em không sợ, cảm ơn.”

Trong đầu cô hiện tại đều là Minh Trúc.

Không biết đứa bé thế nào rồi.

Dạ Vũ Đình thu tay lại, năm ngón siết chặt thành nắm đấm.

Cô rốt cuộc có biết, mình hiện tại là vợ anh ta!

Điều anh ta muốn không phải cảm ơn, mà là một lời giải thích!

Cửa lớn đóng lại, Dạ Vũ Đình sắc mặt lạnh lẽo, đứng bật dậy đập vỡ bình hoa ở cửa!

Như không giải hận.

Từ cửa đến phòng khách, cả đường những thứ có thể đập đều không thể may mắn tránh khỏi.

Cuối cùng là tấm giấy chứng nhận kết hôn đằng nam được đóng khung treo trên tường.

Khung hình bị anh ta đập vỡ, chứng nhận kết hôn lộ ra ngoài.

Ngày tháng kết hôn trên giấy chứng nhận đâm sâu vào mắt Dạ Vũ Đình đau đớn.

Ngày 18 tháng 10, ngày lành hoàng đạo?!

Ha!

Đậu xanh là ngày lành hoàng đạo gần nhất tháng này.

Hôm đó, căn bản chính là sinh nhật con gái chồng trước của cô!!!

Dạ Vũ Đình nhặt chứng nhận kết hôn lên, ‘xoẹt’ một tiếng, xé thành hai nửa.

Dạ Nhất từ giây phút Dạ Vũ Đình bạo nộ đã giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Anh ta đứng trong góc, nhìn căn phòng vốn ấm áp chỉnh tề trở nên bừa bộn, lại nhìn cuốn sổ đỏ chót rách nát đó bay tới trước mũi chân anh ta.

Dạ Vũ Đình sau khi bạo phát ngồi phịch xuống sofa, mắt đỏ bừng thở hổn hển.

Dạ Nhất biết cơn bạo nộ của ông chủ nhà mình đã qua đi, ánh mắt dời khỏi chứng nhận kết hôn: “Ông chủ, mợ chủ…còn quản sao?”

Dạ Vũ Đình như bị người ta kích thích, ánh mắt hung ác trừng Dạ Nhất: “Không quản còn có thể thế nào! Bây giờ cả thủ đô đều biết cô ta là vợ tôi, cô ta không cần mặt mũi, tôi còn cần!”

Ngực phập phồng kịch liệt, anh ta dùng sức nhắm mắt, lạnh giọng phân phó: “Kêu luật sư đi một chuyến, rõ ràng tình huống rồi nói.”

“Vâng!”

Dạ Nhất đáp, vội sắp xếp.

Đập phá kịch liệt để lại hậu di chứng, Dạ Vũ Đình cảm thấy co rút đau đớn trên chân, lại ngồi về xe lăn.

Về tới phòng, anh ta kéo mở ngăn dưới cùng tủ đầu giường.

Trong ngăn kéo trống rỗng chỉ có cuốn album bị khóa.

Mở khóa, album thuận lợi mở ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 683


Chương 683

Là một tấm hình được lưu giữ rất tốt.

Trong hình, anh ta ôm cô gái cười tươi như hoa, đầu hai người tựa vào nhau, mặt cũng dán sát, nở nụ cười ngốc nghếch với ống kính.

Cô gái rất đẹp, thuần khiết dịu dàng.

Đôi mắt cong cong trên khuôn mặt ngập tràn ý cười, lúm đồng tiền như viên châu bên má đọng trên khuôn mặt.

Đó là một Tống Hân Nghiên khác biệt – gần như giống hệt Tống Hân Nghiên, nhưng ánh mắt không giống.

Ánh mắt cô ôn hòa, lộ ra vui vẻ xinh tươi, như bé thỏ trắng tò mò lại nhát gan, khí chất dịu dàng gần như tràn ra khỏi tấm hình.

Dạ Vũ Đình tham lam vuốt ve khuôn mặt cười của cô gái trong hình: “Em thật nhẫn tâm, nói vứt bỏ anh liền vứt bỏ, không hề quay lại. Nhưng anh, lại nhớ em nhớ em như vậy!”

Khóe môi anh ta khẽ cong, không còn cơn thịnh nộ như lúc bên ngoài vừa rồi: “Tống Hân…người phụ nữ đó, thật giống em, nhưng rốt cuộc cũng không phải em.”

Trên đời này, không ai có thể thay thế cô ấy của anh ta!

Tay cầm album khẽ run, cuối cùng dần siết lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.



Bệnh viện.

Tưởng Tử Hàn nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh con gái.

Chúc Minh Đức đợi ở ngoài lập tức nghênh đón: “Boss, có manh mối rồi.”

“Nói.”

“Nguồn độc xuất phát từ một con búp bê barbie, chúng tôi căn cứ số hiệu đồ chơi tra tới cửa hàng bán. Phát hiện món đồ chơi đó là…cô Tống Hân Nghiên mua.”

Nghe thấy tên của Tống Hân Nghiên, đầu Tưởng Tử Hàn ‘ầm’ một tiếng, ngây người giây lát.

Lập tức nhớ tới món quà Tưởng Minh Trúc nhận được vào đêm trước sinh nhật.

Cô bé lúc đó cầm tấm thiệp mừng viết tay quơ quơ trước ống kính.

Anh lúc đó chỉ cảm thấy chữ rất quen mắt, lại không nghĩ nhiều…

Mặt Tưởng Tử Hàn mây đen giăng phủ.

Mộ Kiều Dung đến thăm cháu gái và Sở Thu Khánh đến cùng bà ta vừa khéo nghe thấy lời của Chúc Minh Đức.

Mộ Kiều Dung hai chân mềm oặt, khuỵu xuống, nước mắt như giọt châu từ hốc mắt lăn xuống: “Cháu gái đáng thương của tôi, nó ngoan như vậy, nghe lời như vậy, người phụ nữ đó sao lại ra tay được…”

Bà ta nhìn con trai, khóc đứt ruột đứt gan: “Con xem đi, con đã lấy thứ lòng dạ rắn rết gì? Làm cho gia đình chúng ta không yên bình cũng bỏ đi, lại còn hạ độc thủ với Minh Trúc. Minh Trúc còn nhỏ như vậy, cô ta sao có thể nhẫn tâm…”

Tưởng Tử Hàn sắc mặt âm trầm cùng cực.

Anh chợt nghiêng đầu, mắt lạnh nhạt gợn sóng, lại như có thể đóng đinh người ta tại chỗ.

Mộ Kiều Dung bị dọa nhảy dựng, tiếng khóc dừng bặt, hình tượng quý bà khó có thể duy trì tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 684


Chương 684

Bà ta nước mắt lưng tròng, có chút chột dạ: “Đúng, ban đầu là mẹ nhất thời hồ đồ, cho người hạ thuốc cô ta, đánh rơi thai nhi trong bụng cô ta, nhưng chuyện đó có thể giống nhau sao? Trên đời này, ngày nào không có ngàn vạn thai nhi bị sảy chứ?! Cô ta chỉ là mất đi phôi thai còn chưa thành hình, nhưng Minh Trúc lại là một sinh mệnh sống sờ sờ. Hơn nữa Minh Trúc còn thích cô ta như vậy, bảo vệ cô ta, dù cô ta lòng dạ sắt đá cũng nên bị hâm nóng rồi…”

Mắt Tưởng Tử Hàn trào dâng tầng tầng lửa giận.

Mộ Kiều Dung ánh mắt run lên, lời còn lại nghẹn trong cổ họng.

Đáy mắt Sở Thu Khánh nhanh chóng lướt qua trào phúng, lại nhanh chóng bị nôn nóng thay thế.

Cô ta khuyên nhủ: “Dì, trong đây nhất định có hiểu lầm gì. Cô Tống rất thích Minh Trúc, nhất định không làm ra chuyện ác độc như vậy…”

Hai chữ cô Tống như kích thích thần kinh Tưởng Tử Hàn.

“Cút!”

Tưởng Tử Hàn cười lạnh, lửa giận trong lòng bạo ngược.

Sở Thu Khánh co rụt: “Hàn…”

Tưởng Tử Hàn đè nén táo bạo trong lồng ngực, cuốn lấy tức giận toàn thân nhanh chóng rời đi.

Chúc Minh Đức vội gật đầu với Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh, đuổi theo ra ngoài.

Đợi lúc anh ta đuổi tới cửa, Tưởng Tử Hàn đã lôi tài xế từ trong xe ra, tự mình ngồi vào, đóng cửa xe, đạp chân ga.

Xe lao đi như tên bắn, xông ra ngoài.

“Dm!”

Chúc Minh Đức bị tốc độ xe điên cuồng của Boss xém chút dọa chết, vội vàng chặn một chiếc xe đuổi theo.



Cục cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, cảnh sát và Tống Hân Nghiên ngồi hai bên bàn dài.

Cảnh sát gõ gõ bàn: “Nhân viên giao hàng chỉ điểm là đồ chơi cô kêu anh ta giao, để nặc danh tặng quà, cô còn cho anh ta thêm ba trăm ngàn. Anh ta có quỹ tích hành trình trên app, anh ta cũng không có động cơ và thời gian gây án, hoàn toàn có thể loại trừ hiềm nghi. Tiệm đồ chơi chúng tôi cũng đã điều tra rồi, không có manh mối có lợi cho cô. Tống Hân Nghiên, hiện tại chỉ có hiềm nghi của cô là không cách nào loại trừ.”

Tống Hân Nghiên từ khi bước vào thì luôn duy trì im lặng.

Nghe xong, cô lại khàn giọng hỏi: “Đứa bé thế nào rồi? Có thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm chưa?”

Sắc mặt cảnh sát khó coi.

Họ đã hỏi rất lâu rồi, mỗi lần đều nước đổ đầu vịt.

“Tống Hân Nghiên, cô hiện tại là người hiềm nghi, trả lời câu hỏi của chúng tôi, chuyện không liên quan không cần hỏi quá nhiều.”

Tống Hân Nghiên lòng đầy nôn nóng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 685


Chương 685

Toàn thân bị âu lo tra tấn không còn bình tĩnh: “Tôi là người hiềm nghi, đứa bé đó là người bị hại, sao lại không liên quan! Đứa bé đó liên quan tới sự trong sạch của tôi, tôi muốn biết nó hiện tại có nguy hiểm không, có vấn đề gì?!

Cô cứng rắn, đỏ mắt cắn răng nói: “Trong tiền đề không biết bệnh tình của bé, tôi sẽ không nói gì!”

Viên cảnh sát thẩm vấn bị cơn giận dữ đột ngột bùng phát của cô làm giật mình.

Một viên cảnh sát khác làm nhiệm vụ ghi chép do dự một lát rồi hỏi: “Cô bình tĩnh đã, chúng tôi giúp cô hỏi thử.”

Sau khi xin chỉ thị của cấp trên, cuối cùng họ cũng nói với cô về tình hình của Tưởng Minh Trúc: “Cô bé vẫn đang ở trong bệnh viện, không có gì nguy hiểm.”

Đường gân vốn đang căng cứng của Tống Hân Nghiên được thả lỏng.

Cô nước mắt lưng tròng, vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: “Thật tốt.”

Minh Trúc không sao, tốt quá rồi…

Kể từ khi nghe tin Minh Trúc xảy ra chuyện, cô lại nhớ tới lần trước con bé bị ốm trông như thế nào… Cảm giác lo lắng đó lại tràn qua cơ thể khiến cô không thể bình tĩnh lại được.

Cảnh sát thẩm vấn cũng sững sờ trước phản ứng của cô.

Một người trong số đó thì thào nói: “Vừa nghe nói đứa trẻ không sao cả, mà vẻ mặt khóc vì vui mừng như vậy, thật không giống người biết đầu độc người khác…”

“Đừng vội kết luận.”

Người bên cạnh trầm giọng nhắc nhở: “Là nhân viên điều tra vụ án, lý trí, công bằng và chứng cứ mới là điều chúng ta nên tin tưởng. Hơn nữa, hôm qua anh không thấy hot search sao? Đời tư của vị này rất lộn xộn. Nếu có chuyện trên mạng là thật, thì những gì cô gái này nói không thể chỉ nhìn mặt ngoài.”

Mặc dù giọng nói của hai người đều trầm thấp, nhưng không phải hoàn toàn không nghe được.

Tống Hân Nghiên lại như thể không nghe thấy.

Cô bình tĩnh cảm xúc đang kích động lại: “Tôi không hạ độc. Tuy rằng tôi có chút mâu thuẫn không vui với ba của Tưởng Minh Trúc, nhưng tôi rất thích đứa bé này, tôi không có lý do gì lại hạ độc con bé.”

Nếu cô muốn hạ độc cũng sẽ hạ độc Tưởng Tư Hàn, không thể nào động tới Tưởng Minh Trúc được?!

“Tưởng Minh Trúc nhập viện vì trúng độc. Tôi muốn biết kẻ đã hại con bé hơn ai hết! Có người đổ tội cho tôi!” – Tống Hân Nghiên nghiến răng, tập trung mắt vào một điểm nào đó trên bàn, như đang độc thoại: “Lấy một đứa bé thế này làm công cụ, người này đúng là độc ác. Nếu để tôi biết là ai hại con bé, tôi chắc chắn sẽ trả thù thay con bé!”

Cảnh sát gõ bàn nhắc nhở: “Nói thế này cũng vô ích, cô không có chứng cứ. Bây giờ không thể dẹp bỏ được hiềm nghi của cô.”

Tống Hân Nghiên hoàn toàn bình tĩnh lại: “Các anh nghi ngờ tôi, thì đưa bằng chứng ra. Có nghi ngờ không có nghĩa là hung thủ thực sự.”

Cô cố nhớ lại khung cảnh ngày hôm đó: “Hôm đó tôi mua một món đồ chơi từ cửa hàng, gọi chuyển phát nhanh ngay tại chỗ. Quá trình giao hàng được thực hiện ngay trước cửa cửa hàng đồ chơi. Đó là một cửa hàng hàng có thương hiệu, bên trong và bên ngoài cửa hàng đều có camera, ngay cả khi tôi muốn đầu độc, thì khoảng thời gian đó cũng không tìm được cơ hội. Hơn nữa, tôi không ngu ngốc mà lại đi hạ độc ngay trên món đồ mình mua. Sơ hở rõ ràng như vậy, trừ phi là đầu bi kẹt vào cửa, bị lừa đá, nếu không người bình thường sẽ không làm vậy.”

Cảnh sát ghi chép đã nhanh chóng ghi lại lời nói của Tống Hân Nghiên vào máy tính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 686


Chương 686

“Chúng tôi sẽ xác minh những gì cô nói.”

Hai cảnh sát lập tức báo cáo tiến triển ở đây cho cấp trên.

Và như Tống Hân Nghiên đã nói, họ không thể đưa ra bằng chứng, bây giờ cô ấy chỉ là một nghi phạm, không phải hung thủ thực sự, không có cách nào để thẩm vấn cô ấy thêm.

Đúng lúc tất cả mọi người đều rơi vào bế tắc, thì bằng chứng mới được đưa ra.

“Chúng tôi tìm thấy thành phần chất độc giống hệt trên búp bê Barbie trong tủ quần áo thay đồ riêng của phòng tập boxing nơi cô học Muay Thái. Thuốc có dấu vết đã sử dụng. Chỗ thuốc bị mất đi cô đã dùng ở đâu? Tống Hân Nghiên, hãy chủ động hợp tác giải thích, cô vẫn còn có thể có được cơ hội giảm tội.”

“Tôi giảm tội gì?”

Tống Hân Nghiên mặt đầy ngạc nhiên, hồi lâu mới tỉnh táo lại: “Ngay cả độc gì đấy tôi còn không biết, các anh bảo tôi giải thích cái gì?”

Nhưng những lời này đã không còn ai tin tưởng nữa.

Hiện tại, bằng chứng vật chất đã đầy đủ, Tống Hân Nghiên được sắp xếp để chuyển đến trại tạm giam.

Cô được đưa ra khỏi đồn cảnh sát, đang định lên xe cảnh sát để di chuyển thì Tưởng Tư Hàn đến.

Khuôn mặt của người đàn ông đầy tức giận, đôi mắt lạnh lùng sắc như dao, như thể anh ước gì có thể băm cô thành trăm mảnh.

Anh lại gần đây từng bước một.

Tống Hân Nghiên sững sờ.

Viên cảnh sát phụ trách hộ tống bước tới và nói với Tưởng Tư Hàn: “Anh Tưởng, có manh mối mới của vụ án. Chúng tôi đã tìm thấy nguồn gốc của chất độc trong tủ đồ riêng của nghi phạm nơi cô ấy học đấm bốc. Chẳng qua vụ án phút chốc chưa thể điều tra xong, nên phải tạm thời đưa nghi phạm vào trại tạm giam. Cô ấy là nghi can quan trọng trong vụ án, không được liên lạc với bất cứ ai cho đến khi điều tra rõ ràng.”

Tưởng Tư Hàn cắn chặt răng, đường nét trên khuôn mặt kéo dài thành một vòng cung sắc bén, hai tay buông thõng bên thân vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Anh lạnh lùng nhìn Tống Hân Nghiên, đôi mắt của lạnh lùng như muốn xé cô ra từng mảnh.

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến nỗi run rẩy dữ dội, nỗi chua xót trong lòng cô trào dâng.

Cô phớt lờ sự tức giận của anh, quay sang anh và lo lắng hỏi: “Minh Trúc thế nào rồi?”

Cảnh sát bắt giữ Tống Hân Nghiên khống chế cô bên cạnh chiếc xe, không cho cô cựa quậy chút nào.

Những người khác ngăn Tưởng Tư Hàn lại, không cho anh tiến lại gần hơn.

Không khí nặng nề, bầu không khí căng thẳng tăng lên từng chút một.

Chúc Minh Đức cũng lòng đầy sợ hãi, sợ rằng ông chủ của mình sẽ mất kiểm soát.

Anh ta lao tới, vừa đưa điếu thuốc cho viên cảnh sát phụ trách áp giải vừa nói năng thân thiện: “Ông chủ của tôi là người nhà nạn nhân. Anh ấy chỉ muốn tìm hiểu tiến triển vụ án, cũng có quyền biết vụ án xảy ra thế nào. Yên tâm, anh ấy sẽ không có hành vi gì quá kích động đâu. Các vị thư thả một chút cho họ nói với nhau vài câu.

Điếu thuốc bị đẩy ra: “Thật sự là không được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 687


Chương 687

Tưởng Tư Hàn hết kiên nhẫn, cũng chẳng thấy được anh làm gì mà dễ dàng qua mặt cảnh sát đang cản đường và đi về phía Tống Hân Nghiên.

Trước khi mọi người kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, Tống Hân Nghiên đã bị bóp cổ, ấn lên xe cảnh sát.

Tưởng Tư Hàn hai mắt đỏ bừng tức giận, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Cả cảnh sát và Chúc Minh Đức đều sững sờ.

Sau khi sững sờ một lúc, mọi người mới định thần lại, chạy tới kéo Tưởng Tư Hàn ra.

“Anh Tưởng, anh mau buông tay.”

“Ông chủ, bình tĩnh đã!”

Khung cảnh thật hỗn loạn.

Nhưng mặc cho mọi người cố gắng an ủi như thế nào, tay của Tưởng Tư Hàn vẫn giữ chặt trên cổ Tống Hân Nghiên, giống như bị sắt nóng chảy dính chặt, nhất định không chịu buông ra.

Với thân phận của anh, không ai dám dùng vũ lực với anh.

Phút chốc bắt đầu giằng co.

Tưởng Tư Hàn nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Sao cô còn mặt mũi hỏi tôi Minh Trúc như thế nào! Tống Hân Nghiên, sao cô lại độc ác như vậy! Tôi đã hứa với cô rằng, tôi sẽ không bỏ qua cho những người làm tổn thương cô và đứa trẻ đó, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá, tại sao cô lại muốn trả thù Minh Trúc? Cô có biết Minh Trúc thích cô và quan tâm cô như thế nào không?!”

Cổ bị siết chặt khiến Tống Hân Nghiên khó thở.

Cô yếu ớt mở miệng, như một con cá mắc cạn.

Lực trên cổ họng khiến cô buồn nôn, nước mắt trào ra rồi lăn dài ra.

Rõ ràng là không thể chịu đựng được thêm, nhưng Tống Hân Nghiên không hề giãy dụa: “Anh … anh cứ … nhìn tôi như vậy ư?”

Cổ họng đau đớn khiến cô không thốt được thành câu hoàn chỉnh, giọng nói khàn khàn, đứt quãng, nếu không nghe kỹ sẽ không biết cô đang nói gì: “Tôi ở trong lòng anh… hóa ra lại ác độc như vậy… tôi…tặng quà…cho Minh Trúc… tôi xoắn xuýt hơn ai hết… nhưng chỉ vì tôi đã hứa … đã hứa với con bé… tôi không muốn… để con bé thất vọng…”

Mặt của Tống Hân Nghiên từ từ chuyển từ đỏ gay sang tái nhợt.

Sự ngột ngạt do thiếu dưỡng khí khiến tầm mắt cô mờ đi, ý thức cũng dần mất đi.

“Mau buông ra! Anh sắp bóp chết cô ấy!”

Thấy tình hình không ổn, Chúc Minh Đức nắm lấy cánh tay Tưởng Tư Hàn, hét vào tai anh ta: “Cô Tống sắp bị anh bóp cổ chết rồi!”

Vẻ mặt Tưởng Tư Hàn kinh ngạc, con ngươi đỏ lòm từ từ mất đi, lúc này mới chợt tỉnh táo lại.

Anh buông tay.

Sức lực chống đỡ Tống Hân Nghiên đột nhiên mất đi, cô như chiếc lá trong gió thu, thân thể mềm oặt theo thân xe trượt xuống đất.

Chúc Minh Đức vội vàng ôm lấy Tưởng Tư Hàn, kéo anh ta cách xa vài bước.

Cảnh sát vây quanh.

Người thì nới lỏng nút trên cùng của cổ áo sơ mi của Tống Hân Nghiên, người thì không ngừng quạt trước mặt cô để tăng tốc độ lưu thông không khí.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 688


Chương 688

“Khụ! Khụ khụ…”

Không khí lại tràn vào phổi, Tống Hân Nghiên bắt đầu ho khụ khụ.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Tống Hân Nghiên vừa ho vừa cười, nước mắt thấm ướt khuôn mặt thanh tú.

Cô nhìn Tưởng Tư Hàn, vẻ mặt nhếch nhác, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói độc không phải do tôi hạ, anh nhất quyết không tin? Tưởng Tư Hàn, trong lòng anh đã kết tội tôi rồi thì còn đến đây tra hỏi làm gì. Ván cờ này tôi thua rồi. Nếu tôi vào tù có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn một chút, khiến anh cảm thấy mình báo thù được cho con, thì anh cứ làm đi. Dùng quan hệ của anh cũng được, dùng thế lực của nhà họ Tưởng ở thủ đô cũng được, tuỳ anh, còn nếu anh vẫn chưa xả hận được, thì cứ cho người vào tù giết tôi!”

Cô chống xe chậm rãi đứng dậy, giọng nói khàn khàn bình tĩnh đến tàn nhẫn, hận ý từ từ tràn ngập trong mắt: “Anh muốn thế nào tôi cũng chẳng quan tâm. Anh cho rằng tôi nợ Minh Trúc, vậy tức là nợ, lần này vào đây, là sống hay là chết tôi đều tính cả rồi. Nhưng đứa con anh nợ tôi, cả đời này cũng không tính xong đâu. Tốt hơn hết anh đừng cho tôi cơ hội, một ngày nào đó một khi tôi có đủ khả năng, tôi sẽ im hơi lặng tiếng quay lại báo thù! Tống Hân Nghiên tôi dám làm dám nhận, nếu muốn giết anh, tôi sẽ đường đường chính chính tới trước mặt, chứ không tội gì mà lợi dụng một đứa bé không có khả năng tự vệ!”

Lời nói tàn nhẫn và vẻ mặt dứt khoát của Tống Hân Nghiên khiến tất cả mọi người có mặt đều bị sững sốt.

Cô nhìn Tưởng Tư Hàn lạnh lùng mà thâm sau, đẩy người cảnh sát đang chặn cửa sang một bên, cúi người, lên xe cảnh sát, ngồi xuống ghế sau.

Một đám cảnh sát bị làm cho đơ người hồi thần trở lại, lần lượt lên xe, khởi động xe rời đi.

Trong phút chốc, chỉ còn lại Tưởng Tư Hàn với vẻ mặt lạnh lùng và Chúc Minh Đức với vẻ mặt bất lực.

“Vừa rồi cô ấy nói cái gì?” – Ánh mắt Tưởng Tư Hàn nhìn theo hướng xe cảnh sát biến mất hồi lâu cũng không thu lại.

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, anh lại hỏi: “Chúc Minh Đức, vừa rồi cô ấy có thừa nhận không?”

Chúc Minh Đức mím môi, không dám tuỳ tiện trả lời.

Tưởng Tư Hàn mỉm cười, đột nhiên nổi giận đùng đùng, đá một phát vào thân cây xanh quá bên cạnh: “Không phải cô ấy làm, cô ấy thừa nhận cái quái gì?”

Chúc Minh Đức thở dài: “Cô Tống không thừa nhận.”

Cô ấy chỉ đang tuyệt vọng.

Có lẽ vì giải thích không rõ ràng được, mà lại không ai tin cô ấy.

Chúc Minh Đức khó hiểu: “Ông chủ, thật ra anh cũng không tin cô Tống làm vậy phải không? Nếu anh đã không tin, tại sao anh lại …”

“Tôi không biết.” – Tưởng Tư Hàn cáu kỉnh lau mặt, trừng mắt nhìn Chúc Minh Đức, lạnh lùng gầm lên một tiếng: “Không phải cô ấy làm nhưng tại sao tất cả chứng cứ đều chỉ vào cô ấy? Mẹ kiếp tôi nuôi đám vô dụng các anh để làm gì? Còn không mau đi điều tra!”

Chúc Minh Đức bị giận cá chém thớt, chỉ có thể quay người đi gọi một cuộc điện thoại.



Trại tạm giam.

Tống Hân Nghiên vừa đến trại tạm giam thì luật sư do Dạ Vũ Đình cử đến cũng tới.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 689


Chương 689

Hai người gặp nhau trong phòng thăm.

Luật sư hỏi: “Cô Tống, bây giờ cô hãy nghĩ lại thật cẩn thận rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó với tôi từng không sót một chữ, để chúng tôi có thể tìm ra sự thật và trả lại sự trong sạch cho cô.”

Tống Hân Nghiên mệt mỏi nói: “Mỗi câu trong biên bản thẩm vấn mà anh nhìn thấy đều là sự thật, chân tướng không sót một chữ. Về lý do tại sao họ tìm thấy chất độc đã được sử dụng trong tủ đồ riêng của tôi, tôi cũng không biết. Nguồn gốc của chất độc không phải do cảnh sát đi kiểm chứng à?”

Luật sư thở dài: “Hiện giờ tất cả bằng chứng đều chống lại cô. Nhưng cô đừng lo, chúng tôi sẽ tìm ra cách. Chỉ là nhà họ Tưởng đang gây áp lực vì chuyện này. Dù có dùng quan hệ của nhà họ Dạ thì chúng tôi cũng không cách nào lập tức bảo lãnh cho cô được, chỉ đành để cô chịu uất ức vất vả ở đây vài ngày. Cậu ba Dạ bảo tôi chuyển lời, bảo cô đừng lo lắng, cậu ấy đã nghĩ ra cách rồi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy.”



Đêm.

Tống Hân Nghiên đang nằm trên chiếc giường sắt trong trại tạm giam, mắt nhắm nghiền.

Chiếc chăn bông mỏng manh bao phủ cơ thể cô đột ngột bị lật lên.

Cô mở mắt ra với vẻ không vui.

Trước khung giường sắt, ba nữ nghi phạm cùng phòng khoanh tay trước ngực, đang trừng mắt nhìn cô.

Một người trong số họ trực tiếp đi dép lê đạp lên giường của cô, lấy tay vỗ nhẹ vào mặt cô: “Mới tới à, cô ngủ ngon nhỉ.”

“Các cô muốn làm gì?”

Tống Hân Nghiên đề phòng nhìn ba người họ.

Một trong những nghi phạm đang cầm chiếc tất hôi thối trên tay cười khẩy: “Cô sẽ biết ngay mà!”

Khi cô ta vừa dứt lời, nghi phạm đó bóp mạnh cằm Tống Hân Nghiên, chuẩn bị nhét chiếc tất bốc mùi vào miệng cô.

Hai người kia cũng đồng thời di chuyển và lao tới.

Một người áp chế nửa người của Tống Hân Nghiên, người còn lại giữ tay Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên nhanh chóng di chuyển, khi họ hành động, cô đẩy người phụ nữ trước mặt ra, lăn vào bên trong.

Cả ba bổ nhào vào khoảng không, lập tức đuổi theo.

Tống Hân Nghiên uốn người như con cá chép, ngồi thẳng lưng dậy, hai chân khép lại, đá bay nghi phạm đang vồ vào phần thân dưới của cô.

Khuỷu tay trái uốn cong, cánh tay phất ngang, xé đôi chiếc tất.

Tay phải nắm chặt thành nắm đấm, đấm thẳng vào ngực rồi vồ vào người đang giữ tay cô.

Các hành động được thực hiện liền mạch lưu loát, không có bất kỳ do dự.

Cả ba ngã xuống đất ngay lập tức.

Tống Hân Nghiên nhảy khỏi giường, giẫm lên ngực nghi phạm gần cô nhất, lạnh lùng hỏi: “Tôi không có ân oán gì với các cô, tại sao lại tấn công tôi?”

Người bị cô đạp lên ôm chặt lấy chân cô, cố gắng rút chân cô ra khỏi người nhưng vô ích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 690


Chương 690

Người đó khó thở nhưng thái độ lại vô cùng kiêu ngạo: “Sớm muộn gì cũng chết ở chỗ này, sao phải biết nhiều như vậy!”

Tống Hân Nghiên tác động lực vào chân.

Người phụ nữ rên một tiếng, nhưng không hề tỏ ra yếu đuối: “Cho dù… cho dù chúng tôi không giết được cô… cũng sẽ có những người khác. Tống Hân Nghiên phải không… cô sẽ không có cơ hội sống sót rời khỏi đây!”

Tống Hân Nghiên rất tức giận, đấm vào mặt cô ta.

Người phụ nữ rên rỉ vì đau đớn, máu bắn ra từ mũi và miệng, cô ta ngã xuống, thân thể bắt đầu quằn quại.

Tống Hân Nghiên thu chân lại, cau mày nói: “Cô làm gì vậy, ăn vạ?!”

Người phụ nữ bất động và cơ thể cô ta co rút rõ ràng hơn.

Sắc mặt của Tống Hân Nghiên thay đổi, cô cẩn thận lật người phụ nữ lại nằm đàng hoàng.

Hai người kia cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức hét lên: “A, giết người rồi…”

“Ai đó mau tới đây, Tống Hân Nghiên đã giết người rồi…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên hoảng loạn vô cùng.

Cô không phải bác sĩ nên hoàn toàn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ này.

Nhưng thấy lồng ngực cô ta lên xuống thất thường, lập tức đoán ra có thể là hô hấp không được.

Tống Hân Nghiên cởi cúc áo của cô ta, chắp tay, bắt đầu ấn ngực theo tần suất để thực hiện hô hấp nhân tạo cho cô ta.

“Cô ấy sắp chết rồi, cô còn muốn làm gì nữa?!”

“Đồ hung thủ giết người, chúng tôi không cho cô phá hiện trường!”

Hai nữ nghi phạm nhìn nhau rồi xông lên, một trái một phải, vừa ôm, vừa đẩy, ép Tống Hân Nghiên sang một bên.

Tống Hân Nghiên nổi giận: “Buông ra! Cô ấy khó thở, tôi đang hồi sức tim phổi cho cô ấy! Tôi đang cứu cô ấy….”

Hai người kia giống như không nghe thấy, không hề động đậy.

Động tĩnh ở đây rất nhanh đã kinh động đến giám ngục trực ban.

Mấy tên giám ngục quát tháo chạy đến xem, vội vàng mở khóa, chạy vào kiểm tra.

“Vẫn chưa ngừng thở, mau đưa đến bệnh viện.”

Hai tên giám ngục lập tức khiêng nghi phạm đang co giật ra ngoài.

Giám ngục ở lại dùng dùi cui điện tách ba người ra.

Cô ta mắng chửi Tống Hân Nghiên và hai nghi phạm còn lại: “Buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường cho tôi.”

Hai người kia vừa nhìn thấy giám ngục lập tức ngoan ngoãn, nghe lời buông tay ra, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống.

Giám ngục cảnh cáo nói: “Còn gây chuyện này, sẽ nhốt ba người lại!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 691


Chương 691

Hai người còn lại lập tức ngoan ngoãn hứa tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nữa.

Trong lòng Tống Hân Nghiên sinh ra một linh cảm không tốt, lo lắng nói với giám ngục: “Người lúc nãy khó thở, tôi muốn làm hồi sức tim phổi cho cô ấy…”

“Cô nói linh tinh!”

“Cô ta tại sao lại khó thở trong lòng cô biết hả?”

Hai người đang ôm đầu ngồi ở bên cạnh, bạn một câu, tôi một câu gầm lên.

“Đều im miệng hết đi!” Giám ngục hét lên: “Ngoan ngoãn chờ đợi đi, nếu như không muốn ngủ thì đừng ngủ nữa, nhốt hết vào cho tôi.”

Hai người lập tức ngậm miệng lại.

Tống Hân Nghiêu há miệng, vẫn còn muốn nói cái gì nữa.

Giám ngục cầm dùi cui chỉ vào cô: “Lát nữa lại đến tính sổ với cô, tắt đèn đi ngủ.”

Ném lại một câu, khóa cửa nhà giam lại, vội vàng rời đi.

Hai người cùng phòng giam còn lại đắc ý đứng dậy, ngã xuống chiếc giường sắt, đi ngủ.

Sự bất an trong lòng Tống Hân Nghiên ngày một lớn, đầu óc lộn xộn nghĩ lại lời nói của ba người lúc nãy, và phản ứng của người bị tình nghi bị đưa đi kia.

Cô luôn cảm thấy mình đã rơi vào một cái bẫy nào đó.

Cô bất lực ngồi xổm dựa vào giường, mờ mịt vùi mặt vào đầu gối, ngây người.



Tưởng thị.

Phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.

Tưởng Tử Hàn một đêm không ngủ.

Chúc Minh Đức sợ hãi, run rẩy đứng trước bàn làm việc của anh báo cáo: “Trong tay cảnh sát có bằng chứng bất lợi cho cô Tống, đủ để định tội, muốn tìm thấy bằng chứng mới rất khó. Bây giờ xem như cô Tống không nhận tội cũng không được…”

Tưởng Tử Hàn dựa vào ghế, nhắm đôi mắt đau nhức lại nói: “Đi chào hỏi, để cảnh sát hình sự điều tra, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự!”

Cảnh sát hình sự.

Chu Minh Đức thầm kinh ngạc.

Một vụ án nhỏ như thế này, chỉ sợ bên phía cảnh sát hình sự không thèm để mắt đến.

Nhưng lời này anh ta chỉ dám nghĩ, không dám nói.

Tưởng Tử Hàn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao: “Nếu như thiếu bằng chứng, thì bảo bọn họ tạo ra bằng chứng!”

Chu Minh Đức hít một hơi khí lạnh, cung kính nói: “Vâng!”

Vừa dứt lời, điện thoại trên người anh ta vang lên.

Chu Minh Đức vội vàng lùi sang bên cạnh nhận điện thoại, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Anh ta vội vàng cúp điện thoại, lo lắng nói: “Cô Tống đã xảy ra chuyện ở trong trại giam rồi. Cô ấy giết một nữ nghi phạm cùng phòng giam.”

“Vụt!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 692


Chương 692

Tưởng Tử Hàn lập tức đứng dậy, vẻ mặt u ám, lạnh lùng, dáng vẻ cơn giông trước lúc mưa nguồn.

….

Trại giam.

Linh cảm của Tống Hân Nghiêu rất đúng.

Nghi phạm bị cô đánh ngã Dương Liễu kia đã chết rồi.

Cô và hai người tình nghi cùng phòng giam khác cùng bị đưa đi, lần lượt thẩm vấn.

Vẻ mặt cảnh sát lạnh lùng: “Nói đi, nói hết quá trình gây án ra.”

Tống Hân Nghiên rất rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Rất lâu sau mới bình tĩnh lại, bắt đầu hồi tưởng lại: “Người không phải là do tôi giết, tôi quả thật có động tay, nhưng đó là phòng vệ chính đáng. Ba người bọn họ liên hợp với nhau đánh lộn, tôi chỉ đánh lại mà thôi. Hơn nữa, lúc đó cả người Dương Liễu co giật, triệu chứng khó thở giống như đột nhiên bị nhồi máu cơ tim. Tôi phát hiện ra điểm bất thường, lập tức hồi sức tim phổi cho cô ta. Chỉ là mới làm được một nửa, hai người kia lao đến đẩy tôi ra, khống chế tôi, không cho cầu cứu…cảnh sát, Dương Liễu không phải là bị tôi đánh chết, là đột nhiên phát bệnh!”

“Cô biết khá nhiều đó!” Cảnh sát lạnh lùng cười: “Tôi chỉ bảo cô nói quá trình xảy ra sự việc, không bảo cô thanh minh cho mình. Người chết như thế nào, bên pháp y sẽ đưa ra kết luận. Đầu độc, giết người, Tống Hân Nghiên, hai vụ án này đã cùng đưa ra xem xét, cô hãy chuẩn bị tâm lý sẽ ở đây trong một khoảng thời gian dài.”

Giám ngục ở bên ngoài đi vào.

Lúc đanh chuẩn bị đưa Tống Hân Nghiên quay về phòng giam, lại có cảnh sát gõ cửa đi vào: “Cậu ba nhà họ Dạ đã đến rồi, đang ở bên ngoài xin được gặp Tống Hân Nghiên.”

Cảnh sát phụ trách thẩm vấn cau mày: “Tình huống của Tống Hân Nghiên đặc biệt, ngoài luật sư, không thể gặp bất kỳ ai. Cậu ba Dạ muốn gặp, bảo anh ta đi làm thủ tục chính quy, làm xong là có thể gặp.”

“Được.”

Cảnh sát trưng cầu ý kiến kia nhận được câu trả lời, lập tức rời đi.

“Đợi đã.” Tống Hân Nghiên vội vàng gọi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Tống Hân Nghiên cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, nói: “Đồng chí cảnh sát, làm phiền giúp tôi chuyển lời cho Dạ Vũ Đình, bảo anh ấy không cần lo lắng, tôi không hại người khác, cũng không sợ điều tra, tôi tin pháp luật sẽ cho tôi một công đạo. Còn nữa….”

Cô dừng một lúc, khàn giọng nói: “Bảo anh ấy chú ý sức khỏe.”

Con người chỉ có lúc gặp hoạn nạn mới có thể nhìn rõ lòng người.

Trái tim có thể yêu ai đó của Tống Hân Nghiên đã chết rồi, nhưng không thể phòng bị cô nhận ý tốt và ý tốt mà người khác dành cho cô.

Trong sảnh của trại giam.

Cảnh sát đã chuyển lại y nguyên lời của Tống Hân Nghiên cho Dạ Vũ Đình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 693


Chương 693

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình hơi đỏ lên, vẻ mặt lộ vẻ xúc động: “Có phải cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn kia không?”

Cảnh sát không trả lời.

Dạ Vũ Đình nhìn về phía phòng thẩm vấn mà cảnh sát vừa đi ra, đôi mắt có chút sâu, cố ý cao giọng nói: “Cho dù có phù hợp với quy định hay không, tôi nhất định sẽ nghĩ cách gặp cô ấy! Người khác nói thế nào, loan truyền thế nào tôi đều không tin, tôi chỉ tin Tống Hân Nghiên mà tôi quen biết không hại người khác, không giết người!”

Trong phòng thẩm vấn.

Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng nói ở bên ngoài cửa láng máng truyền đến, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Dạ Vũ Đình, xin lỗi, liên tục mang đến phiền phức cho anh, cũng cảm ơn sự hao tâm tổn sức của anh.



Một căn hộ ở vùng ngoại ô.

Khóe miệng Sở Thu Khánh hơi cong lên, cầm ly lên chạm ly với chiếc ly trong tay Ninh Bội: “Vẫn là cô có cách, lập lờ đánh lận con đen, vu oan, giá họa, dùng một loạt thủ đoạn xấu xa này, Tống Hân Nghiên đã bị đánh cho mơ màng. Tiếp theo, cô ta xem như không chết thì cũng mất một tầng da!”

Ninh Bội vui vẻ uống một ngụm rượu: “Ai bảo cô ta không mở mắt ra, chân còn chưa đứng vững đã chạy đến động vào tôi.”

Đôi mắt ẩn sau chiếc ly của Sở Thu Khánh hơi lóe lên: “Cô ta cũng không phải hoàn toàn chưa đứng vững, đừng quên, phía sau cô ta còn có nhà họ Dạ.”

Cô ta nhìn Ninh Bội: “Bên phía cô chuẩn bị đầy đủ chưa? Đừng để chúng ta lãng phí nhiều tâm tư như vậy, đến cuối cùng vì không đưa ra đủ bằng chứng, cho cô ta cơ hội nghỉ xả hơi, dù sao điều tra ra chúng ta, đó không phải mất nhiều hơn được sao.”

“Cô ta không có bản lĩnh kia.” Ninh Bội cười độc ác: “Cho dù cô ta có bản lĩnh kia, điều tra đến cũng không cần phải sợ, từ đầu đến cuối cùng ta không tham gia, điều tra ra cũng không liên quan gì đến chúng ta.

Sở Thu Khánh sững sờ một lúc, cười nói: “Cũng đúng.”

Ninh Bội đặt ly xuống, đắc ý nói: “Cho dù thế nào, tôi sẽ không để cho Tống Hân Nghiên có cơ hội đứng ở thủ đô. Nơi này, có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta!”

Ninh Bội liếc nhìn Sở Thu Khánh, cố ý xem thường cô ta nói: “Thật sự không biết lúc trước cô nghĩ như thế nào, một nhân vật nhỏ bé như vậy là cô để cho cô ta nhảy nhót lâu như thế, suýt chút nữa còn để cô ta giẫm lên mặt. Nói thế nào cô cũng là cô chủ của nhà họ Sở, danh môn vọng tộc, Tống Hân Nghiên lấy cái gì mà so sánh với cô? Lại bị cô ta chọc tức mà không làm gì được. Cô đó, mềm lòng là bệnh, phải trị!”

Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên một tia chế giễu, thuận theo lời nói của Ninh Bội mà thở dài: “Không phải là mềm lòng. Nghe nói cô ta còn không có một người nhà chân chính, cũng không ngại xa xội vạn dặm đến đây để lập nghiệp, một thân một mình nên cảm thấy đáng thương. Mọi người đều là phụ nữ, lúc trước luôn cảm thấy phụ nữ tại sao phải làm khó phụ nữ.”

Cô ta cười khổ: “Nhưng ai mà biết được, cô ta lại là người như vậy, rõ ràng Tử Hàn đã kết thúc với cô ta rồi, còn muốn quấn lấy không buông như thế, tôi muốn dạy dỗ cô ta một chút, nhưng bản thân thực sự không có cái bản lĩnh kia, may là lần này cô đã giúp tôi một việc lớn…”

Nói đến đây, Sở Thu Khánh lấy chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Ninh Bội.

“Chúng ta rất hợp nhau, hơn nữa năng lực của cô cũng khiến tôi ngưỡng mộ. Cái này xem như là quà gặp mặt, sau này nếu như cô rời khỏi Hoa Thắng có thể đến tìm tôi. Chúng ta tiếp tục hợp tác. Yên tâm, tôi sẽ không để cô phải thiệt, ít nhất sẽ không để cho cô tệ hơn khi ở Hoa Thắng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 694


Chương 693

Khuôn mặt Dạ Vũ Đình hơi đỏ lên, vẻ mặt lộ vẻ xúc động: “Có phải cô ấy vẫn còn đang ở trong phòng thẩm vấn kia không?”

Cảnh sát không trả lời.

Dạ Vũ Đình nhìn về phía phòng thẩm vấn mà cảnh sát vừa đi ra, đôi mắt có chút sâu, cố ý cao giọng nói: “Cho dù có phù hợp với quy định hay không, tôi nhất định sẽ nghĩ cách gặp cô ấy! Người khác nói thế nào, loan truyền thế nào tôi đều không tin, tôi chỉ tin Tống Hân Nghiên mà tôi quen biết không hại người khác, không giết người!”

Trong phòng thẩm vấn.

Tống Hân Nghiên nghe thấy giọng nói ở bên ngoài cửa láng máng truyền đến, vành mắt đột nhiên đỏ lên.

Dạ Vũ Đình, xin lỗi, liên tục mang đến phiền phức cho anh, cũng cảm ơn sự hao tâm tổn sức của anh.



Một căn hộ ở vùng ngoại ô.

Khóe miệng Sở Thu Khánh hơi cong lên, cầm ly lên chạm ly với chiếc ly trong tay Ninh Bội: “Vẫn là cô có cách, lập lờ đánh lận con đen, vu oan, giá họa, dùng một loạt thủ đoạn xấu xa này, Tống Hân Nghiên đã bị đánh cho mơ màng. Tiếp theo, cô ta xem như không chết thì cũng mất một tầng da!”

Ninh Bội vui vẻ uống một ngụm rượu: “Ai bảo cô ta không mở mắt ra, chân còn chưa đứng vững đã chạy đến động vào tôi.”

Đôi mắt ẩn sau chiếc ly của Sở Thu Khánh hơi lóe lên: “Cô ta cũng không phải hoàn toàn chưa đứng vững, đừng quên, phía sau cô ta còn có nhà họ Dạ.”

Cô ta nhìn Ninh Bội: “Bên phía cô chuẩn bị đầy đủ chưa? Đừng để chúng ta lãng phí nhiều tâm tư như vậy, đến cuối cùng vì không đưa ra đủ bằng chứng, cho cô ta cơ hội nghỉ xả hơi, dù sao điều tra ra chúng ta, đó không phải mất nhiều hơn được sao.”

“Cô ta không có bản lĩnh kia.” Ninh Bội cười độc ác: “Cho dù cô ta có bản lĩnh kia, điều tra đến cũng không cần phải sợ, từ đầu đến cuối cùng ta không tham gia, điều tra ra cũng không liên quan gì đến chúng ta.

Sở Thu Khánh sững sờ một lúc, cười nói: “Cũng đúng.”

Ninh Bội đặt ly xuống, đắc ý nói: “Cho dù thế nào, tôi sẽ không để cho Tống Hân Nghiên có cơ hội đứng ở thủ đô. Nơi này, có cô ta không có tôi, có tôi không có cô ta!”

Ninh Bội liếc nhìn Sở Thu Khánh, cố ý xem thường cô ta nói: “Thật sự không biết lúc trước cô nghĩ như thế nào, một nhân vật nhỏ bé như vậy là cô để cho cô ta nhảy nhót lâu như thế, suýt chút nữa còn để cô ta giẫm lên mặt. Nói thế nào cô cũng là cô chủ của nhà họ Sở, danh môn vọng tộc, Tống Hân Nghiên lấy cái gì mà so sánh với cô? Lại bị cô ta chọc tức mà không làm gì được. Cô đó, mềm lòng là bệnh, phải trị!”

Đáy mắt Sở Thu Khánh lóe lên một tia chế giễu, thuận theo lời nói của Ninh Bội mà thở dài: “Không phải là mềm lòng. Nghe nói cô ta còn không có một người nhà chân chính, cũng không ngại xa xội vạn dặm đến đây để lập nghiệp, một thân một mình nên cảm thấy đáng thương. Mọi người đều là phụ nữ, lúc trước luôn cảm thấy phụ nữ tại sao phải làm khó phụ nữ.”

Cô ta cười khổ: “Nhưng ai mà biết được, cô ta lại là người như vậy, rõ ràng Tử Hàn đã kết thúc với cô ta rồi, còn muốn quấn lấy không buông như thế, tôi muốn dạy dỗ cô ta một chút, nhưng bản thân thực sự không có cái bản lĩnh kia, may là lần này cô đã giúp tôi một việc lớn…”

Nói đến đây, Sở Thu Khánh lấy chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn ra, đặt lên bàn trà, đẩy đến trước mặt Ninh Bội.

“Chúng ta rất hợp nhau, hơn nữa năng lực của cô cũng khiến tôi ngưỡng mộ. Cái này xem như là quà gặp mặt, sau này nếu như cô rời khỏi Hoa Thắng có thể đến tìm tôi. Chúng ta tiếp tục hợp tác. Yên tâm, tôi sẽ không để cô phải thiệt, ít nhất sẽ không để cho cô tệ hơn khi ở Hoa Thắng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 695


Chương 695

Mọi người ở trước bàn ăn đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Trong mắt Dạ Như Tuyết lóe lên tia hoảng loạn, ngượng cười: “Đũa trơn quá, không cầm chắc.”

Nói xong, vội vàng cầm lên, vùi đầu vào ăn cơm.

Dạ Vũ Đình và Dạ Khải Trạch thu lại ánh mắt, tiếp tục thảo luận vấn đề lúc nãy.

Dạ Như Tuyết và hai ba cái đã hết sạch cơm trong bát, đặt đũa xuống, đứng lên: “Con ăn xong rồi, về phòng trước đây, mọi người ăn từ từ.”

Nói xong, vội vàng rời đi.

Trở về phòng, Dạ Như Tuyết đóng cửa một cái ‘rầm’, hai chân mềm nhũn dựa lên cánh cửa, thở hổn hển.

“Phải làm sao đây, phải làm sao đây….”

Thuốc hại Tưởng Minh Trúc từ chỗ cô ta mà ra, ba và anh ba có điều tra đến cô ta không?

Vừa nghĩ đến có khả năng bị bại lộ, Dạ Như Tuyết hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng cầm điện thoại lên gọi đi.

Điện thoại được kết nối.

“Ninh Bội, tôi hỏi cô, người hạ độc Tưởng Minh Trúc có phải là cô không?”

“Như Tuyết, cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Tôi còn không biết Tưởng Minh Trúc là ai.”

Dạ Như Tuyết nắm chặt điện thoại: “Được, chuyện này chúng ta tạm thời không nói đến nữa, chuyện Tống Hân Nghiên giết người ở trong trại giam thì sao? Tôi không tin thật sự có chuyện trùng hợp như vậy?”

Ninh Bội ở đầu bên kia điện thoại thở dài: “Như Tuyết, mặc dù tôi và Tống Hân Nghiên có mâu thuẫn, nhưng chuyện nhỏ này không đến mức khiến tôi phải ra tay đầu độc, giết người gì đó. Đưa Tống Hân Nghiên vào đó ngồi mấy năm, có lợi ích gì cho tôi? Chuyện không có lợi ích, tại sao tôi phải làm? Cô đó, cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Tống Hân Nghiên như thế nào, không hề ảnh hưởng đến cô.”

Đầu óc Dạ Như Tuyết đang rối bời, nghe thấy vậy lạnh lùng cười: “Ngược lại cô rất bình tĩnh nha. Ngộ nhỡ thật sự điều tra ra, tôi làm thế nào để thoát thân! Thuốc nhồi máu cơ tim kia…thứ kia đều là tôi đưa cho cô. Tôi tin tưởng cô như vậy, kết quả cô lại lấy thứ này đi hại người?”

Quan trọng là người kia đã chết rồi!

“Haha…” Ninh Bội ở đầu bên kia điện thoại bật cười: “Như Tuyết, không ngờ lá gan của cô lại nhỏ như vậy. Cô phải tin tưởng tôi, tôi là người không tính đến hậu quả sao? Đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Thứ cô đưa cho tôi, tôi thật sự chỉ là tò mò mà thôi, bây giờ vẫn còn ở chỗ tôi. Nếu như cô không yên tâm, lúc nào tôi lấy cho cô xem…”

Dạ Như Tuyết đã bị lừa gạt, tức giận cúp điện thoại.

Trong lòng vẫn vô cùng hoảng loạn.

Cô ta hoang mang lo sợ, nhìn vào không trung lẩm bẩm: “Tốt nhất những điều cô nói là sự thật, không xảy ra chuyện thì như thế nào cũng được, nếu không đừng nghĩ đến chuyện kéo tôi chịu tội thay!”

…..

Bệnh viện tư nhân dưới trướng Tưởng thị.

Phòng bệnh VIP khoa nhi.

Cuối cùng, hai tiếng sau khi Mộ Kiều Dung và những người khác đã làm xong thủ tục xuất viện thì Tưởng Tử Hàn cũng đã đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 696


Chương 696

Mộ Kiều Dung sốt ruột than thở: “Con gái con nhất định không đi theo chúng ta, nhất định phải đợi con đến, con tự mình đi khuyên con bé đi.”

Nói xong thì đi ra ngoài.

Tưởng Tử Hàn đi lên: “Tại sao không về nhà?”

Tưởng Minh Trúc ngước đôi mắt to như quả nho đen lên nhìn ông già nhà mình, nói một cách nghiêm túc: “Ba vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho con.”

Tưởng Tử Hàn cau mày.

Bởi vì món quà sinh nhật búp bê Barbie kia của cô bé, hai ngày hôm nay anh sắp bận đến phát điên rồi.

“Muốn cái gì? Con tự chọn đi, chọn xong thì ba thanh toán.”

“Cái gì cũng được sao?”

“Cái gì cũng được.”

“Vậy con không muốn những thứ mà có thể mua được nữa.” Con nhóc nghiêm túc nói: “Ba cho con một lời hứa, chỉ cần ba có thể làm được, đều phải đồng ý, có được không?”

Tưởng Tử Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mấy ngày hôm nay đã gầy đi rất nhiều của con bé, gật đầu: “Nói nghe xem nào.”

Khuôn mặt cô nhóc tràn đầy sự già dặn nói: “Con có một người bạn, đang gặp chút chuyện.”

Nghe thấy lời mở đầu này, Tưởng Tử Hàn lập tức cau mày.

Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc dường như không nhìn thấy, nói tiếp: “Người khác vu oan cho cô ấy, ba, chỉ có ba mới có thể giúp được cô ấy.”

Tưởng Minh Trúc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, không nói rõ, nhưng có thể khiến anh biết được cô bé đang nói ai.

Tưởng Tử Hàn vô cùng kinh ngạc nhìn con gái.

Con nhóc này từ nhỏ đến lớn, mở miệng khép miệng đều là lão Tưởng, không dễ gọi ba.

Không ngờ hôm nay….

Tưởng Minh Trúc lấy điện thoại ra, mở đến hai tin tức nóng vẫn chưa giảm nhiệt trong hai ngày hôm nay: “Người bạn này của con rất ngốc, rất đáng yêu, còn có chút ngây thơ, đoán chừng cô ấy ngay cả một con vật nhỏ cũng chưa từng giết, chứ đùng nói đến giết người, đầu độc gì đó….”

Tìm kiếm nóng không chỉ là Tống Hân Nghiên đầu độc, còn có tiêu đề cô giết người ở trại giam vừa mới lên.

Chuyện ở trại giam vốn dĩ đã được ép xuống, không biết tại sao lại bị lộ ra.

Tưởng Tử Hàn kinh ngạc, mím môi nhìn điện thoại của con gái.

Tưởng Minh Trúc cũng đang xem điện thoại, giọng nói trầm thấp, bình tĩnh mà nghiêm túc: “Mặc dù cô ấy không thông minh, còn luôn bị người khác hãm hại, bị thiệt thòi cũng không biết thu lại sự sắc sảo, không giống một người ưu tú lại khiêm tốn như con, nhưng, con thật sự xem cô ấy là bạn.”

Tưởng Tử Hàn: “….”

Đôi mắt Tưởng Minh Trúc trong veo nhìn Tưởng Tử Hàn nói: “Ba, cô ấy là một cô ngốc lương thiện, mềm lòng, lại theo đuổi sự hoàn mỹ, ngốc sao có thể đi hãm hại người khác? Hơn nữa người bị giết còn là một bạn nhỏ thông minh, lanh lợi, đáng yêu giống như con…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 697


Chương 697

Tưởng Tử Hàn: “….”

Lời nói của cô nhóc đầy rẫy sơ hở, hơn nữa còn kiêu ngạo, đỏm dáng, nhưng không thể không nói, khiến người khác rất dao động.

Con gái và Tống Hân Nghiên mới ở với nhau có mấy tháng, không ngờ lại tin tưởng người phụ nữ kia như vậy.

Tưởng Tử Hàn xoa cái đầu nhỏ của con gái, khẽ nói: “Sinh nhật một năm chỉ có một lần, quà sinh nhật và nguyện vọng một năm chỉ có một cái, con thật sự muốn dùng cơ hội ba sẽ thực hiện bất kỳ yêu cầu nào của con này?”

“Vâng.”

Tưởng Minh Trúc gật đầu thật mạnh: “Sinh nhật năm sau, năm sau nữa, năm sau sau nữa….đều sẽ có, nhưng người bạn này chỉ có một. Cô ấy bị người khác hãm hại, nhỡ thật sự phải ngồi tù, trong nhà giam lại có người xấu ức hiếp cô ấy, cô ấy ngốc như vậy, lại yếu đuối như vậy, ngay cả đánh lại cũng không dám….”

Cô nhóc lại thở dài thườn thượt: “Chắc chắn sẽ bị ức hiếp đến chết, rất đáng thương…”

Tưởng Tử Hàn không hiểu sao trong lòng lại níu chặt lại vì tiếng thở dài của con gái.

Rất muốn nói với con gái, người mà con nói là ai chứ không phải là Tống Hân Nghiên!

Người phụ nữ kia, không hề yếu ớt như con gái anh nói.

Ít nhất có thể ra tay đánh người khác, người đánh nhau với cô còn bị chết vì nhồi máu cơ tim là có thể nhìn ra đó không phải là người ngoan ngoãn chịu bị đánh, khoanh tay bị đánh.

Nhưng cô nhóc từ đầu đến cuối đều không nhắc đến tên của Tống Hân Nghiên, nên anh không có cơ hội để nhắc nhở con gái.

Điện thoại vang lên.

Tưởng Tử Hàn thu lại bàn tay đang ở trên đầu con gái.

“Boss, bây giờ phiền phức của cô Tống rất lớn. Đã có khám nghiệm tử thi của Dương Liễu, nguyên nhân bị chết chính là một đấm của cô Tống dẫn đến đột nhiên phát bệnh tim. Cô Tống cho dù rửa sạch được nghi ngờ đầu độc, cũng không thể chạy thoát khỏi tội danh giết người. Có lẽ nhất định sẽ phải ngồi tù.”

Phòng bệnh quá yên tĩnh, giọng nói của Chu Minh Đức lại vừa gấp gáp vừa to, Tưởng Minh Trúc cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Tưởng Tử Hàn cất điện thoại đi.

Tưởng Minh Trúc nghiêng cái đầu nhỏ, lo lắng nhìn anh: “Ba…”

Tưởng Tử Hàn cau mày, lại cong môi lên với con gái: “Được, ba đồng ý yêu cầu của con, ba sẽ cố gắng hết sức….”

Cô nhóc vui vẻ nhảy trên giường bệnh, nắm lấy quần áo của ba kéo xuống, hôn một cái thật kêu lên mặt anh: “Lão Tưởng, ba phải tin tưởng mình. Là đàn ông nhất định sẽ được!”

Lúc nãy còn gọi ba…

Lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu càng chặt hơn: “Mấy thứ vớ vẩn này con học theo ai đấy?”

Cô nhóc vội vàng nhảy xuống giường, đi chân trần chạy ra ngoài: “Bà nội vẫn còn ở bên ngoài đợi con, chúng ta đi thôi….”

Trên đường trở về nhà,.

Tưởng Minh Trúc ngồi trên chiếc ghế an toàn, lướt hotsearch liên quan đến Tô Hân Nghiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 698


Chương 698

Lướt rồi lướt, đôi mắt cô bé đột nhiên sáng lên, trong lòng dần hình thành một ý tưởng.

Đã khó giải quyết như vậy, xem ra cô bé không ra tay giúp đỡ cũng không được.

Cô nhóc thoát ra khỏi trang hotsearch, chuyển sang zalo, kiểm tra số dư trong điện thoại của mình.

Không nhiều, chỉ có hơn 900 triệu, là tiền mừng tuổi mà người lớn tuổi tặng trong dịp Tết và ngày lễ.

Cũng không biết có đủ không.

Cô nhóc khó xử nhíu đôi lông mày nhỏ, lập tức dãn ra.

Không quan tâm nữa, không đủ thì nghĩ cách khác….

Đôi mắt lanh lợi của cô nhóc hưng phấn đến mức đảo quanh…

Lịch Viên.

Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung ngồi trong phòng khách, hai người đang thương lượng cái gì đó.

Tưởng Tử Hàn bế Tưởng Minh Trúc đi vào phòng.

Mộ Kiều Dung lập tức gọi con trai lại: “Hàn, con về thật đúng lúc.”

Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn mẹ.

Mộ Kiều Dung đứng lên cười nói: “Mẹ và Thu Khánh đã xem được mấy ngày thích hợp tổ chức hôn lễ, con đến xem đi, chọn một ngày.”

Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc đang được anh bế đồng thời cau mày.

Trên khuôn mặt của một lớn một nhỏ đồng thời hiện lên sự không chịu nổi.

Mộ Kiều Dung thấy con trai không nói gì, vội vàng nói: “Đương nhiên, mẹ biết con bận. Chuyện như chuẩn bị hôn lễ, không cần con lo, mẹ sẽ chuẩn bị thay cho hai đứa, đến lúc đó con tham dự đúng giờ là được rồi.”

Bà ta lấy chiếc điện thoại đang hiện thị mở lịch ra đưa về phía Tưởng Tử Hàn: “Con xem mấy ngày này….”

“Con chưa có ý định tổ chức đám cưới.”

Tưởng Tử Hàn không cho mẹ một chút mặt mũi, khẽ ngắt lời: “Đăng ký kết hôn hợp pháp là được rồi, nhưng thứ khác không cần.”

Nụ cười trên khuôn mặt Sở Thu Khánh lập tức có chút không giữ được nữa.

Mộ Kiều Dung không tán đồng cau mày: “Cả đời chỉ kết hôn có một lần, việc đại sự cả một đời, sao có thể qua loa như vậy được? Hơn nữa hôn sự của con và Thu Khánh là ba con…”

Sắc mặt Mộ Kiều Dung lập tức trở nên lạnh lùng.

“Dì à.” Sở Thu Khánh vội vàng đứng dậy: “Có tổ chức hôn lên hay không thực ra cũng không sao. Hơn nữa, bây giờ đang thịnh hành kết hôn mà không huy động nhiều người, cũng sẽ không mệt mỏi, cả người thoải mái có gì không tốt chứ.”

Cô ta lấy lòng, quan tâm nhìn Tưởng Tử Hàn: “Cháu cũng không bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế với việc tổ chức hôn lên, cho dù Hàn lựa chọn như thế nào, cháu đều ủng hộ.”

Mộ Kiều Dung đau lòng, thở dài: “Đứa bé này, chỉ có thể làm cháu chịu tủi thân như vậy thôi….”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 699


Chương 699

Tưởng Tử Hàn lười quan tâm đến hai người, một ca một xướng, bế con gái đi lên tầng.

Sở Thu Khánh nhìn theo bóng lưng của đoạn tuyệt của người đàn ông, oán hận nắm chặt tay lại.

…..

Ngày hôm sau.

Trại giam.

Khương Thu Mộc và Tống Dương Minh cũng vội vàng từ Hải Thành đến.

Tống Dương Minh cả một đêm nhờ vào quan hệ có được chấp thuận đặc biệt, thuận lợi gặp được Tống Hân Nghiên.

“Anh hai, Thu Mộc.”

Tống Hân Nghiên vừa bất ngờ vừa cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, để mọi người lo lắng rồi.”

Trong hai ngày bị giam giữ, Tống Hân Nghiên ăn không ngon, ngủ không yên, thỉnh thoảng lại bị thẩm vấn, cả người tiều tụy đến mức khiến người khác đau lòng.

Khương Thu Mộc nhìn chiếc còng tay trên tay của Tống Hân Nghiên, mắt đột nhiên đỏ lên: “Bọn họ làm khó cậu? Những người này sao có thể như vậy chứ!”

Tống Hân Nghiên vội vàng cười nói: “Không sao, không sao.”

Cô sửa sang lại quần áo, đầu tóc: “Bây giờ là xã hội pháp trị, tớ không làm những chuyện này, bọn họ có thể làm gì để làm khó tớ? Chỉ thăm hỏi bình thường thôi, chỉ là ở đây, khó tránh khỏi có chút không quen. Tớ thật sự không sao.”

Khương Thu Mộc nửa tin nửa ngờ, nhưng trong lòng ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.

Tống Dương Minh ở trong quân đội nhiều năm như vậy, biết rất rõ quá trình thẩm vấn như thế này.

Anh ấy không đơn thuần như Khương Thu Mộc, chỉ nói: “Anh tới chậm, để em phải chịu khổ rồi. Nhưng giờ đã có anh ở đây, em không cần lo lắng nữa. Anh đã đi gặp thủ trưởng trong phân bộ, nhờ người ta đánh tiếng với bên công – kiểm – pháp…”

“Anh!” Tống Hân Nghiên cau mày, không đồng ý nói: “Trước kia hồi ở bộ đội anh cũng chưa từng làm phiền tới cấp trên, dùng quan hệ để làm gì đó, bây giờ…”

“Yên tâm, không có đi cửa sau. “

Tống Dương Minh xoa đầu em gái một cách cưng chiều, khiến mái tóc của cô loạn hết cả lên: “Anh tin em gái mình sẽ không làm ra những hành vi quá khích như vậy, thế nên mới nhờ lãnh đạo đánh tiếng, yêu cầu bên kia nhất định phải phá án một cách công bằng chính trực.”

Tống Hân Nghiên yên lòng.

Anh trai không phá lệ vì cô là được.

Cô cảm động tới ướt cả hốc mắt: “Anh, cám ơn anh. “

Tống Dương Minh ôm cô vào ngực, vỗ lưng cô dỗ dành: “Được rồi, muốn ôn chuyện hay cảm động gì đó thì để sau đi, nói chính sự trước đã.”

Khương Thu Mộc vội vàng gật đầu phụ họa: “Lần này tớ dẫn theo luật sư tới, còn tìm một vị pháp y cực kỳ xuất sắc ở Hải Thành. Nước thủ đô quá sâu, tớ không tin nổi người nơi này.”

Tống Dương Minh không yên tâm, nhỏ giọng dặn dò: “Tuy bọn anh có thể thường tới đây thăm em, nhưng không có cách nào nhúng tay vào đây để chăm sóc cho em được, em nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, đừng nghĩ nhiều, những chuyện khác giao cho bọn anh giải quyết.”

Ba người đang nói chuyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom