Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 860


CHƯƠNG 860

Anh bắt đầu xếp từng tầng của hộp cơm muốn thu lại.

Tống Hân Nghiên giật lấy đũa thìa trên tay anh, cười tươi như hoa: “Ai nói tôi không ăn? Bỏ đồ ăn do đầu bếp Michelin nấu rồi đến quán bên lề đường ăn, tôi là đồ ngốc hay bị lừa đá hả?”

Cô là Tống Hân Nghiên biết co biết duỗi, dồn đủ sức mới có lực thu dọn tên đũy đực cặn bã này!

Nghĩ đến đây, đột nhiên không còn tức giận nữa.

Sau khi lôi hộp cơm ra, cũng không cần biết bên trong chứa thứ gì, ăn lấy ăn để từng miếng lớn.

Thật thơm, mùi vị cũng tươi ngon.

Quả nhiên là tay nghề của đầu bếp Michelin.

Ừm… sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu thêm vào một chút vị tê tê cay cay…

Tống Hân Nghiên ăn vô cùng thỏa mãn.

Khóe môi Tưởng Tử Hàn không nhịn được khẽ nhếch lên, cô gái nhỏ ăn ngon miệng khoái khẩu trông vô cùng đáng yêu, thế nhưng…

Anh lại cau mày: “Em học chửi thề từ ai thế?!”

Trong miệng Tống Hân Nghiên nhét đầy thức ăn, trợn mắt nhìn anh như một con ngốc, hàm hồ nói: “Chửi thề còn cần học sao? Quý ông này, anh là thứ rác rưởi từ hành tinh nào ném đến vậy? Anh học chửi thề chưa? Đóng học phí chưa? Nếu có thì anh đã có sẵn thiên bẩm của một kẻ ngốc rồi đó, còn học cái gì mà học, trái đất không hợp với anh đâu, hành tinh nào mát mẻ thì nhanh đến đó ở đi.”

Trào phúng chế nhạo một hồi rồi vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Tưởng Tử Hàn: “…”

Hôm nay dường như người phụ nữ nhỏ này trở nên nhanh mồm nhanh miệng, câu nào câu nấy đầy gai góc một cách lạ thường.

Nhưng cô như thế, có vẻ hơi giống với nét tinh ranh khi lần đầu tiên gặp gỡ.

Dễ thương tràn trề sức sống.

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đầy yêu chiều cùng bất lực.

Được rồi, chỉ cần cô vui vẻ thoải mái là được.

Thà thấy cô chửi thề còn tốt hơn ánh mắt tràn đầy oán hận.

Tống Hân Nghiên ăn uống no nê, lập tức trở mặt đuổi Tưởng Tử Hàn ra ngoài.

Ngay sau khi người đàn ông rời đi, cô lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.

Kêu Tống Dương Minh dẫn cô đến chỗ Khương Thu Mộc.

Tưởng Tử Hàn nhìn Tống Hân Nghiên lấm la lấm lét lại còn có thêm mấy phần tinh ranh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đồng thời trong đầu mơ hồ có thêm một chút bất an.

Cứ luôn cảm thấy hành vi của cô hôm nay hơi không bình thường, giống như bị ai đó đoạt xác vậy.

“Chúc Minh Đức. Lập tức đi kiểm tra hành trình của cô ấy hôm nay, cô ấy đã đi qua đâu, gặp những ai, bất kể lớn nhỏ.”

“Vâng.”

Ở phía bên kia, Nam Ngạn.

Tống Dương Minh đưa Tống Hân Nghiên đến nơi ở của Khương Thu Mộc.
 
Chương 861


CHƯƠNG 861

Ngay khi Tống Hân Nghiên bước vào nhà, cô đã bị sốc bởi sự xa hoa của ngôi nhà.

Cô đi dạo một vòng quanh nhà: “Đầu Gỗ, cậu lặng lẽ tìm được căn nhà tốt như vậy từ khi nào thế? Còn là ở vị trí này nữa, có đắt lắm không?”

Khương Thu Mộc có hơi chột dạ.

Không dám nói cho cô biết nhà này là do Tưởng Tử Hàn sắp xếp, buổi chiều cô ấy mới lấy được chìa khóa.

Vốn định ban đêm đến để thu dọn ngụy trang một chút, nhưng chân trước cô vừa bước vào, chân sau Tống Hân Nghiên đã gọi điện thoại tới nói muốn sang đây.

Thậm chí cô ấy còn không có thời gian để ngụy trang.

“Là… là nhờ một người quen tìm giúp. Cậu biết đấy, gần đây tớ vẫn luôn ở cùng cậu, lại đang tìm phòng làm việc, làm sao tớ có thời gian chứ.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, cô nghĩ cũng đúng.

Căn nhà một trệt hai lầu rộng hơn 200 mét vuông, trang trí rất sang trọng tiên tiến.

Khương Thu Mộc vẫn chưa kịp tham quan, trong khi Tống Hân Nghiên đi dạo quanh, cô cũng đi theo nhìn một vòng.

Ba phòng ngủ hai phòng khách.

Mỗi phòng ngủ đều được trang bị phòng tắm riêng, trang hoàng đầy đủ tiện nghi và ấm cúng.

Khương Thu Mộc đã nhìn sơ đồ bài trí mà Chúc Minh Đức đưa cho cô, đẩy cửa phòng ngủ chính ra: “Căn phòng này là của cậu đấy.”

Căn phòng được chia làm hai.

Bên phải là phòng ngủ, trên sàn trải một tấm thảm lông dày mềm mại màu trắng như tuyết.

Bên trái là phòng để quần áo.

Quần áo được treo gọn gàng đầy trong những ngăn tủ âm tường, từ đông sang hè, đủ kiểu mới theo mùa từ nhiều hãng khác nhau.

Ngoài ra còn có nhiều phụ kiện giày dép và túi xách.

Khương Thu Mộc vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức chết lặng.

Mẹ nó bộ não của súc vật Tưởng Tử Hàn nhất định có bệnh.

Làm ra một thế trận xa xỉ như vậy, rõ ràng không phải đang nói với Tống Hân Nghiên trong đó chắc chắn giở trò mèo sao.

Quả nhiên, Tống Hân Nghiên sững sờ ngay tại chỗ, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, đây thật sự là phòng của tớ sao?”

Mà không phải một buổi trình diễn thời trang quy mô nhỏ ư?!

Khóe miệng Khương Thu Mộc giật giật, nụ cười trên mặt có chút gượng ép: “Đương nhiên. Vui không? Bất ngờ không? Bất ngờ mà tớ chuẩn bị cho cậu sau khi xuất viện đấy. Những mẫu quần áo này… những mẫu quần áo này là một người bạn của tớ mở cửa hàng mà thanh lý kho hay không đủ size gì gì đó. Nghĩ hiện giờ chắc chắn cậu cũng không tiện đến nhà họ Dạ chuyển đồ, cho nên hễ có size của cậu tớ đều lấy đến hết. ”

“Thật sao?!”
 
Chương 862


CHƯƠNG 862

Có hơi nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ đến Khương Thu Mộc vẫn luôn chu đáo cẩn thận, làm như vậy cũng không phải không thể.

Hơn nữa ngày hôm nay cô cũng trằn trọc cả ngày, mặc dù buổi chiều đã ngủ một giấc nhưng vẫn rất mệt mỏi, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.

Dù sao cô biết, người trên cả thế giới này có thể lừa cô, nhưng Đầu Gỗ của cô thì không.

Tống Hân Nghiên cũng không còn đầu óc đâu để nghĩ nhiều, thu dọn sơ sơ một chút rồi ngã xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.

Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khi ra khỏi phòng của Tống Hân Nghiên liền nhìn thấy Tống Dương Minh khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường đợi cô ấy.

Khương Thu Mộc giật nảy mình, khóe miệng giật giật, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Anh Dương Minh.”

“Nhà do Tưởng Tử Hàn chuẩn bị.”

Đó là giọng điệu khẳng định, không phải là một câu hỏi.

Nụ cười trên mặt Khương Thu Mộc sụp đổ, nhưng cũng không hề che giấu: “… Phải.”

Đôi mắt Tống Dương Minh hơi nheo lại, khiến người khác không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì.

Khương Thu Mộc có hơi thấp thỏm, chờ phản ứng của Tống Dương Minh.

Ai ngờ anh ấy chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Đi rồi sao?!!!

Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm.

Tên phá hoại Tưởng Tử Hàn này, cuối cùng đã khiến một cô gái yếu đuối như cô ấy phải gánh chịu tất cả.



Ngày hôm sau.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Hai người ngửi mùi tìm đến trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng tinh tế trên bàn.

Người làm đang bưng nồi cháo hầm từ trong bếp đi ra: “Cô Tống, cô Khương, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn đi cho nóng.”

Tống Hân Nghiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc: “Cậu mời dì giúp việc sao?”

Khương Thu Mộc cười khan, nụ cười có chút cứng ngắc: “Ừm… đúng thế. Cậu cũng biết kỹ năng sống của tớ đấy, có thể ăn nhưng không nấu được. Cậu… cũng thôi đi, kỹ năng của cậu chỉ đến đó. Hơn nữa gần đây công việc chính của cậu là nghỉ ngơi thật tốt, không được làm bất cứ việc gì, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì. Vì vậy tớ đã tìm người đến chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai ta. ”

Chúc Minh Đức chết tiệt, không biết thông báo những sắp xếp này trước một tiếng sao?!

Sợ Tống Hân Nghiên hỏi thêm, cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Ngày đầu tiên dì đến đây, ôi chao, vừa rồi tớ quên không hỏi dì tên gì rồi.”

Dì giúp việc đang rửa dọn trong bếp nghe thấy lời này của Khương Thu Mộc, cười đáp: “Cô Khương, cô quên rồi sao, tôi họ La, cô cứ gọi tôi là dì La là được.”

“A … ồ, được. Dì La, vất vả cho dì rồi.”
 
Chương 863


CHƯƠNG 863

“Nên làm mà.” Dì La ôn hòa cười.

Tống Hân Nghiên không nghi ngờ gì nhiều, những gì Khương Thu Mộc nói không phải không có lý.

Gần đây ngoài phục hồi sức khỏe ra cô còn rất nhiều việc phải làm, sinh hoạt thường ngày gì đó có người chăm sóc cũng rất tốt.

Nghĩ đến đây, cô không nói thêm gì nữa, xem như ngầm thuận theo sự sắp xếp của Khương Thu Mộc.

Ăn sáng xong, hai người thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Vừa đến cổng khu dân cư, đột nhiên có hai người đàn ông phụ nữ trung niên ăn mặc rất chỉnh tề chạy tới.

Họ dừng lại trước mặt hai người khóc cầu xin: “Cô Khương, xin cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con gái của tôi đi.”

Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên giật nảy mình, vội vàng lùi lại vài bước.

Khương Thu Mộc giận dữ cau mày: “Các người là ai? Chúng tôi còn không biết các người, giơ cao đánh khẽ cái gì chứ?”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt, vội vàng nói: “Chúng tôi là ba mẹ của Chu Ngọc Trân, người nhà mẹ đẻ của chị dâu cô Tống.”

Người phụ nữ nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu dập đầu: “Cô Tống, con bé Ngọc Trân này từ nhỏ đã ngây thơ yếu ớt, đừng nói là bỏ thuốc, con bé còn chưa bao giờ tự mình đến hiệu thuốc mua thuốc nữa. Chuyện con bé bỏ thuốc cô, chẳng qua là nó đội nồi thay thôi, tất cả chuyện này đều do bà mẹ chồng độc ác của các cô mà ra… ”

Lúc này Khương Thu Mộc mới bừng tỉnh: “Thì ra các người là ba mẹ của Chu Ngọc Trân. Nếu đã là bà Dạ giở trò xấu, các người nên đến cầu xin bà Dạ giơ cao đánh khẽ, đừng để con gái các người chịu tội thay mới phải, chạy đến chặn chúng tôi để làm gì chứ?”

Mẹ Chu khóc cực kỳ bi thương: “Bà mẹ chồng độc ác ấy nếu đã xúi giục Ngọc Trân làm ra những việc độc ác như vậy, chắc chắn không bao giờ nghĩ đến việc cứu con bé sau khi sự việc xảy ra.”

Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh lùng: “Đấy gọi là chó tranh mồi cắn xé lẫn nhau, chưa chắc trong số họ ai trong sạch hơn ai. Các người đấu đá lẫn nhau nhưng lại cầu xin nạn nhân như tôi buông tha cho hung thủ? Ban đầu có ai buông tha cho tôi không?!”

Mẹ Chu Ngọc Trân bị sốc đến mức quên khóc trước lời nói quyết liệt của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên có lòng tốt nhắc nhở: “Bây giờ không phải tôi không bỏ qua cho chuyện của Chu Ngọc Trân, mà là tất cả chứng cứ của cảnh sát đều chỉ về phía cô ta. Các người muốn cứu con gái mình, chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh cô ta trong sạch, hoặc chứng minh rằng chính mẹ chồng cô ta đã làm điều đó, cô ta tự nhiên sẽ vô tội thôi. Ông Chu bà Chu, miệng vu oan thì ai cũng biết làm. Đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy các người nữa phải chứ?”

Ba mẹ của Chu Ngọc Trân bị chất vấn đứng hình.

Tống Hân Nghiên kéo Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.

Mẹ Chu Ngọc Trân hoàn hồn lại, vội vàng quỳ xuống lết hai bước, vồ tới túm lấy ống quần của Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cô Tống, không phải chúng tôi không tìm chứng cứ, là chúng tôi không tìm ra được chứng cứ. Lâm Tịnh Thi đe dọa Ngọc Trân, đứa nhỏ này thật ngu ngốc, không dám phản kháng muốn nhận tội thay bà ta. Nhưng con bé còn trẻ như thế, vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn. Cô Tống, chúng tôi thực sự không hề lừa cô, thật sự là do Lâm Tịnh Thi bỏ thuốc.”

Ba Chu Ngọc Trân từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng trong tiếng khóc của mẹ Chu: “Cô Tống, tôi biết chỉ cần chúng tôi không đưa ra được bằng chứng, bất kể chúng tôi nói cái gì cô cũng sẽ không tin. Nhưng cô có bao giờ nghĩ đến nếu hung thủ thật sự là Lâm Tịnh Thi mà cô không hỏi han không can thiệp, sẽ biến tướng thành để hung thủ thực sự làm hại cô và đứa bé tự do tự tại bên ngoài không. Lâm Tịnh Thi hận cô, lần này không thành công, ai có thể đảm bảo rằng bà ta sẽ không ra tay với cô thêm lần nữa chứ?”
 
Chương 864


CHƯƠNG 864

Khương Thu Mộc lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đăm chiêu, nói với bố mẹ nhà họ Chu: “Được rồi, ý của mọi người tôi cũng hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ, Đầu Gỗ, chúng ta đi thôi.”

Bỏ lại câu trả lời mơ hồ đó, cô kéo Khương Thu Mộc đi.

Lên xe.

Vẻ mặt Khương Thu Mộc buồn rầu: “Hân Nghiên, vừa rồi lời của người nhà họ Chu không phải không có lý, nếu thật sự con mụ quỷ Lâm Tịnh Thi kia làm, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bà Dạ như vậy được!”

“Đầu Gỗ, tớ rất tệ sao?”

Khương Thu Mộc: “Hả?”

“Vì sao Lâm Tịnh Thi không để con trai bà ta kết hôn với tớ?! Hơn nữa một lần, hai lần rồi ba lần cứ luôn muốn hại tớ, dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.”

“Đúng vậy. Tại sao chứ?” Khương Thu Mộc cũng hoang mang.

Tống Hân Nghiên nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng điều tra ra. Nhưng bây giờ tớ còn hẹn một người bạn cũ, muốn bàn chuyện hợp tác, con mụ quỷ đó thích giở trò quỷ thì tạm thời cứ để bà ta làm đi. Chỉ cần không đụng đến giới hạn của tớ, tớ sẽ để bà ta nhởn nhơ mấy ngày. Cậu bận gì thì đi đi.”

Người Tống Hân Nghiên hẹn gặp là John của PL.

Nhìn văn phòng quen thuộc, người quen thuộc, Tống Hân Nghiên có cảm giác dường như đã lâu không gặp.

Sau khi cô và John bắt tay chào hỏi thì đi thẳng vào chủ đề chính: “Anh John, cảm ơn anh đã cho tôi thời gian và cơ hội để quay lại.”

Vốn dĩ hai người đã thương lượng về cốt lõi, cô bán bằng sáng chế cho John với giá rẻ.

Từ đó, các sản phẩm liên quan đến bằng sáng chế đều không còn dính dáng đến cô nữa.

Hợp đồng do John soạn thảo, sau khi soạn thảo xong sẽ thông báo cho cô ký tên.

Nhưng John đã kéo dài quá trình soạn thảo hợp đồng, do đó hợp đồng mua bán vẫn chưa được ký.

Sau đó lại liên tục xảy ra chuyện, cho đến bây giờ…

John cười với một đôi mắt màu xanh băng: “Nói vậy, bây giờ cô đã có quyết định mới?”

“Đúng vậy.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Bằng sáng chế vẫn bán cho anh như trước. Đồng thời, tôi làm việc cho PL đến hết đời. Nếu sau này tôi rời khỏi PL, vậy chính tôi sẽ rút khỏi cái nghề này mãi mãi, không dính dáng vào công việc có liên quan đến các sản phẩm make up và skincare nữa.”

John nhướng mày, không kìm nén được nụ cười trên mặt: “Quyết định này của cô với tôi, tôi khá khuyến khích và ủng hộ. Hân Nghiên, với tư cách là cấp trên cũ, bạn cũ của cô, tôi còn muốn hỏi một câu. Lần này cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Tất nhiên rồi.”

Gánh nặng và do dự trong lòng Tống Hân Nghiên không còn nữa, vẻ mặt kiên định: “Để tỏ thành ý, tôi sẽ lấy một nửa tiền bán bằng sáng chế đầu tư vào PL, ngoài quản lý ra, anh có thể sắp xếp bừa cho tôi một chức vị, có thể để cho tôi làm nghiên cứu và phát triển bình thường là được. Tôi chỉ có một yêu cầu, nhóm của tôi do tự tôi chọn.”

“Không thành vấn đề.”

John vui vẻ đồng ý: “Tôi có thể bảo phòng pháp lý chuẩn bị hợp đồng trong vòng một ngày, cô có yêu cầu gì thì có thể đưa ra trước ngày mai. Sau khi ngày mai chuẩn bị hợp đồng xong, tôi sẽ thông báo cho cô đến ký hợp đồng và nhận chức.”
 
Chương 865


CHƯƠNG 865

“Được.”

Tống Hân Nghiên đứng dậy, bắt tay với John lần nữa: “Hợp tác vui vẻ.”

John lịch thiệp nắm lấy tay cô nói: “Tôi đánh giá cô rất cao, hợp tác với cô chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”

Anh ta tiễn Tống Hân Nghiên: “Nói thật, hôm nay cô khiến tôi rất ngạc nhiên đấy.”

“Hả?!”

Tống Hân Nghiên cúi đầu đánh giá mình một lượt.

Áo phao quần jean phối với giày thể thao, trên mặt cũng chỉ có ít phấn má, đến cả lớp nền cũng không có, đâu có đáng để người ta kinh ngạc như vậy?

“Không phải bên ngoài.” John quan sát cô: “Là khí chất, hoặc có thể nói là khí thế.”

Anh ta cười: “Từ lúc cô bước vào văn phòng tôi, tôi thấy không phải cô đến xin việc, mà là muốn đến làm bà hoàng…”

Tống Hân Nghiên bật cười, nháy mắt tinh nghịch: “Vậy cũng không chừng.”

John ra vẻ sợ hãi ôm ngực: “Vậy tôi phải cố gắng hết sức, tìm mọi cách để giữ vị trí Tổng giám đốc của mình.”

Hai người vừa đi vừa cười đùa, đến thang máy, đúng lúc gặp được Đường Vũ Diệp tới tìm John.

“Hân Nghiên?” Đường Vũ Diệp vui vẻ nói: “Cô về thăm chúng tôi sao?”

“Tôi đến xin việc.” Tống Hân Nghiên đưa tay, cười nói: “Phó tổng giám đốc Đường, rất vui vì chúng ta lại có thể trở thành đồng nghiệp. Cô phải chuẩn bị một buổi lễ chào đón tôi đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Hai người hỏi han nhau mấy câu, Tống Hân Nghiên đi vào thang máy xuống tầng.

Đường Vũ Diệp cảm thán: “Tôi thấy lần này Hân Nghiên không giống với lúc trước. Trước đây tuy trong lòng mạnh mẽ, nhưng bên ngoài vẫn là con thỏ con dịu dàng, nhưng bây giờ… chỉ với ánh sáng trong đôi mắt đó, đã rất giống phong thái nữ Tổng giám đốc quyết đoán, mạnh mẽ mà.”

Mặc dù cũng cười, nhưng nụ cười đó rất ngầu, ánh mắt sắc bén cảm giác rất khó thở.

John đồng ý gật đầu.

Tống Hân Nghiên vừa xuống tầng thì điện thoại reo.

Cô bắt máy.

“Xin hỏi có phải là cô Tống không? Tôi là cảnh sát Triệu chịu trách nhiệm vụ án của cô. Chu Ngọc Trân đã thú tội trong trại tạm giam, nhưng cô ta kiên quyết yêu cầu muốn gặp cô.”

Cảnh sát Triệu kể lại tất cả nội dung Chu Ngọc Trân thú tội cho Tống Hân Nghiên.

Vì biết thủ phạm thực sự, Tống Hân Nghiên cũng không vui vẻ lắm.

Cô lạnh lùng nói: “Được, cảm ơn các anh. Tôi đợi các anh cho tôi một kết quả công bằng liêm chính. Nhân tiện, xin chuyển lời đến Chu Ngọc Trân giúp tôi, không cần gặp đâu. Cô ta đã thật sự nhận ra lỗi sai rồi thì nên lập tức đưa nhân chứng và bằng chứng ra, để thủ phạm thật sự sa lưới tuân thủ theo pháp luật, cũng cho chính cô ta rửa sạch nỗi oan của mình, cho bản thân mình vô tội.”

Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên dùng điện thoại gọi xe.

Đang chờ, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước mặt cô.
 
Chương 866


CHƯƠNG 866

Hai cảnh sát mặc đồng phục bước từ trên xe xuống: “Cô Tống, hóa ra cô ở đây.”

Tống Hân Nghiên thản nhiên ngước mắt lên: “Tìm tôi có việc gì?”

Một cảnh sát trong số đó đưa thẻ cảnh sát ra: “Chúng tôi đang đi tìm cô, Chu Ngọc Trân đã thú tội, muốn mời cô đến xác nhận.”

Tống Hân Nghiên cau mày: “Vừa nãy không phải tôi đã trả lời các anh trong điện thoại rồi sao? Tôi còn có việc, các anh xử lý theo quy trình là được.”

Cô muốn đi, không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào việc gặp những con người xấu xa đó.

Cảnh sát vội vàng nói: “Chính vì vừa nãy cô từ chối cho nên mới bảo chúng tôi đến đón cô. Vụ án này của các cô khá đặc biệt, vừa là tội gây thương tích vừa là mâu thuẫn gia đình, nói lớn thì là tội phạm, nói nhỏ thì cũng có thể là trò đùa giữ mẹ chồng và con dâu. Vả lại, nhà họ Dạ cũng không phải là người không có tiếng tăm ở thành phố, nếu phía cô không xử lý tốt, cuối cùng kết quả sau cả quá trình như thế nào cũng khó nói…”

Cảnh sát nhẹ nhàng nói một hồi, ra cái điều nếu Tống Hân Nghiên không đi họ cũng không đi.

Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ, xe cô gọi cũng chưa tới, đành phải lên xe cảnh sát.

“Được rồi, tôi đi xem cô ta muốn nói cái gì.”

Ngay lúc cô ngồi lên xe, hai gã “cảnh sát” nhìn nhau, trong mắt hiện lên sự nham hiểm lặng yên.

Trên tầng.

Văn phòng Tổng giám đốc PL.

John đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện cho Tưởng Tử Hàn, nói cho anh biết quyết định vừa nãy của Tống Hân Nghiên.

Đang nói thì nhìn thấy Tống Hân Nghiên lên một chiếc xe cảnh sát dưới tầng.

Anh ta nghi ngờ lẩm bẩm một câu: “Ô, cảnh sát trở nên tốt bụng thế từ khi nào vậy?”

Vừa mới rời khỏi chỗ anh ta, cảnh sát đã tới cửa đón rồi ư?!

“Cảnh sát?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Tưởng Tử Hàn còn đang suy nghĩ những gì John nói lúc trước, chợt nghe thấy câu này, vô thức hỏi.

“Ồ, không có gì.” John thản nhiên nói: “Thì vừa nãy ở bên dưới, đột nhiên có một chiếc xe cảnh sát đến dừng trước mặt cô Tống, không biết hai cảnh sát đã nói gì với cô ấy, tôi thấy cô ấy do dự một lúc rồi lên xe cảnh sát.”

Lông mày Tưởng Tử Hàn vô thức nhíu lại.

Gần đây chuyện Tống Hân Nghiên tiếp xúc với cảnh sát cũng chỉ có vụ án của Chu Ngọc Trân.

Mà bên phía cảnh sát anh đã chào hỏi trước rồi, có tin tức sẽ thông báo đến chỗ anh ngay lập tức, sao đột nhiên lại có cảnh sát đi tìm Tống Hân Nghiên?!

Không hiểu sao mí mắt Tưởng Tử Hàn bắt đầu giật, tim cũng hoảng loạn vô cớ.

Anh “hả” rồi đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất.

Tưởng Thị và PL ở cùng một tòa nhà, chiếm hai khu AB của tòa nhà này.

Văn phòng của Tưởng Tử Hàn cùng hướng với văn phòng của John.

Nhưng khi anh nhìn thì dưới tầng vắng vẻ, không có gì.

Tưởng Tử Hàn lập tức nói với John: “Cho xe đuổi theo ngay.”

John không hiểu lý do tại sao, nhưng cũng không hỏi nhiều: “Được.”
 
Chương 867


CHƯƠNG 867

Tưởng Tử Hàn cúp máy, đẩy cửa văn phòng ra: “Chúc Minh Đức.”

Chúc Minh Đức ở trong phòng thư ký bước nhanh ra.

“Lập tức liên lạc với bên cảnh sát, hỏi họ đón Tống Hân Nghiên đi làm gì?”

Vẻ mặt ông chủ nhà mình nghiêm trọng, Chúc Minh Đức không dám hỏi nhiều, vội vàng đáp: “Vâng.”

Lúc Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức, đã tra số của Tống Hân Nghiên trên điện thoại, gọi điện.

Trên xe cảnh sát.

Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.

Cô cầm lấy nhìn lướt qua, là Tưởng Tử Hàn.

Đang do dự có nên nghe máy hay không, đột nhiên điện thoại bị cảnh sát bên cạnh lấy mất.

Tống Hân Nghiên nhướng mày: “Các anh có ý gì?”

Cảnh sát ngắt kết nối cuộc gọi của Tưởng Tử Hàn, thuận tiện tắt máy: “Để tránh tiết lộ tình hình vụ án, trước khi đến đồn cảnh sát không được liên lạc với bất kỳ ai.”

Khóe môi Tống Hân Nghiên thoáng hiện lên nụ cười lạnh, chân mày nhướng cao hơn: “Tôi cũng không phải tội phạm, chắc chắn các anh không nhầm chứ?”

Thái độ của cảnh sát dịu lại: “Cô Tống, chúng tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu của lãnh đạo cấp trên, phải nhanh chóng đưa cô đến, xin đừng làm khó chúng tôi.”

Tống Hân Nghiên không nói thêm nữa: “Được rồi.”

Cô khịt mũi, mở túi xách lấy khăn giấy ra, vừa xì mũi vừa chậm rãi nói: “Các anh không phải là cảnh sát phải không?”

Vẻ mặt đối phương vừa dịu xuống đột nhiên thay đổi thành đề phòng.

Khăn giấy trong tay Tống Hân Nghiên bất ngờ ném vào cảnh sát bên cạnh.

Cảnh sát cảnh giác né tránh.

Tiếp theo Tống Hân Nghiên vung một đấm.

Vừa mới vung tới trước mặt cảnh sát đó, người ngồi trên ghế phụ phía trước đột nhiên quay đầu lại, bắt lấy cổ tay cô.

Một tay bị chặn, tay kia Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách dùng nó như một viên gạch, đập mạnh.

Chỉ là không gian trong xe nhỏ hẹp mà đối phương có ba người, cô lại chỉ có một mình, hai tay khó chống lại bốn tay, lúc này cô đã bị khống chế, ấn mạnh trên ghế.

Gã “cảnh sát” đó cướp lấy điện thoại trừng mắt dữ tợn nhìn cô: “Nếu cô yên lặng phối hợp chút, tôi còn để cô tự do đến nơi, đáng tiếc cô không biết điều.”

Dứt lời, một cái khăn tay chụp đến.

Trên khăn có mùi hơi đắng.

Tống Hân Nghiên không kịp vùng vẫy tinh thần từ từ mất đi, ngất xỉu… Trước khi nhắm mắt lại, con ngươi trong suốt đầy căm hận lạnh lẽo.



Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, dự cảm xấu trong lòng càng nghiêm trọng hơn.
 
Chương 868


CHƯƠNG 868

Anh gọi lại, Tống Hân Nghiên đã tắt máy.

Lúc này Chúc Minh Đức cũng bước vào văn phòng anh: “Boss, tôi đã xác nhận với phía cảnh sát, là Chu Ngọc Trân ở trại giam kiên quyết muốn yêu cầu gặp cô Tống, đúng thật là cảnh sát có mời cô Tống qua nhưng đã bị cô Tống từ chối. Hơn nữa họ cũng không cho xe đến đón.”

Mặt Tưởng Tử Hàng lạnh lùng và tĩnh lặng như nước: “Lập tức đi tìm người! Lật tung cả thủ đô cũng phải tìm về cho tôi. Ngoài ra, lập tức liên lạc với cảnh sát để lấy camera dọc đường.”

“Vâng.”

Chúc Minh Đức cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng trả lời rồi chạy đi sắp xếp.

Tưởng Tử Hàng dặn dò Chúc Minh Đức xong, mở điện thoại lần nữa, gọi cho Tô Thần Nam.

“Hân Nghiên bị một chiếc xe cảnh sát đưa đi ngay dưới công ty tôi. Tôi sợ không đợi được phía cảnh sát hành động, cậu sắp xếp mấy hacker tốt nhất, bắt đầu truy xét từ camera tầng dưới công ty tôi, xem họ đưa cô ấy đi đâu.”

Anh vừa nói vừa đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Tài xế đang định lái xe.

Tưởng Tử Hàn sải bước đi qua bên cạnh anh ta, thuận tay rút chìa khóa xe trong tay anh ta.

Tự mình chui vào buồng lái, khởi động xe lao ra ngoài.



Bên kia.

Đàn em của John đã mất dấu Tống Hân Nghiên.

John không dám kéo dài, vội vàng gọi cho Tưởng Tử Hàn: “Người của tôi đã mất dấu chiếc xe đó ở gần đường Huệ Dân. Đàn em của tôi đã quan sát gần đó, chỗ đó vừa ra thành phố vừa vào thành phố, cách đó không xa có một khu ổ chuột. Dòng người phức tạp, đường không dễ đi, hơi lộn xộn. Bây giờ họ cũng không biết nên đuổi theo hướng nào…”

Tưởng Tử Hàn nghe vậy nổi trận lôi đình, đạp chân ga đến mức chiếc xe gầm rú không ngừng.

“Một lũ bỏ đi, mục tiêu lớn như vậy mà mấy người cũng để mất dấu. Anh nuôi đám đần độn này có tác dụng gì!”

John: “…”

Nằm không cũng trúng đạn…trách anh ta?!

Xe chạy không còn bóng dáng, đàn em của anh ta mới bắt đầu đuổi theo, có thể đuổi được mục tiêu đã không tệ, lúc này rồi đừng có yêu cầu cao như vậy nữa.

John tức giận nhưng không dám nói.

Tưởng Tử Hàn bỏ lại một câu tiếp tục tìm rồi cúp máy.

Anh vừa lái xe, vừa tiếp tục gọi vào điện thoại của Tống Hân Nghiên.

Vẫn tắt máy như cũ.

Tưởng Tử Hàn dần cáu kỉnh, cũng dần lo lắng, tay nắm vô lăng toát mồ hôi, vô lăng trượt trong tay.

Hô hấp của anh dồn dập, giọng nói run rẩy không kiểm soát được: “Tống Hân Nghiên, không phải em rất giỏi sao, mẹ nó em trả lời lại đi chứ…”

Đừng xảy ra chuyện!

Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì…
 
Chương 869


CHƯƠNG 869

Chiếc xe cảnh sát giả lái ra ngoại ô, đi vào khu ổ chuột với dòng người phức tạp.

Khu ổ chuột là kiến trúc tự xây ừ thế kỷ trước để lại, được xây một cách lộn xộn và không có kết cấu.

Người sống ở đây cũng có đủ hạng người.

Chiếc xe lái đến đầu đường buộc phải dừng lại.

Mấy “cảnh sát” cởi “đồng phục” kéo Tống Hân Nghiên đang hôn mê ra từ trong xe, cõng cô đi vào nhà cấp bốn đổ nát.

Đi qua mấy cánh cổng, đi vào phòng chính, Tống Hân Nghiên bị ném trên mặt đất.

Một người múc một gáo nước từ trong chậu nước bên cạnh, hắt thẳng vào mặt, lên đầu Tống Hân Nghiên.

Cuối tháng 11 ở thủ đô đã chính thức vào mùa đông.

Nước lạnh như đá, Tống Hân Nghiên lập tức bị lạnh đến mức run cầm cập, trong lúc rùng mình tỉnh lại.

Cô vô thức vùng vẫy, muốn ngồi dậy mới phát hiện hai tay mình đã bị trói.

Mùi tanh của nước bắn trên nền đất đá xen với mùi mốc trong không khí len lỏi vào khoang mũi, khó chịu đến mức khiến cô cau mày.

“Ô, tỉnh rồi à?”

Bọn bắt cóc đóng giả cảnh sát lúc trước đã cởi đồng phục, mấy gã đàn ông côn đồ trêu ghẹo.

Hai tay Tống Hân Nghiên bị trói sau lưng, chỉ ngồi dậy đã tốn không ít sức.

Cô quan sát xung quanh.

Gian nhà là nhà ngói, tro và mạng nhện rơi vãi trên mặt trên nội thất, hẳn là đã lâu không có người ở.

Đến thủ đô không lâu, trong mắt cô thủ đô luôn đông nghịt người và các tòa nhà san sát nhau, chưa từng thấy gian nhà cũ kỹ như vậy.

“Các người là ai?”

Nếu những chuyện này xảy ra hồi trước thì cô rất sợ.

Nhưng bây giờ, cho dù là chết cô cũng phải đánh kẻ thù một nghìn dù cho mình có bị thương tám trăm.

Gã đàn ông mặc áo jacket da lấy một con dao quân dụng từ trong quần áo ra xoay nó ở đầu ngón tay: “Có người trả tiền bảo chúng tôi mời cô đến. Họ nói muốn cô trông thật xinh đẹp. Còn đẹp thế nào thì chúng tôi sẽ quyết định.”

Gã ta tiến lên, dùng mũi dao nâng cằm Tống Hân Nghiên lên: “Vốn dĩ tôi muốn đánh nhanh thắng nhanh, dứt khoát. Nhưng bây giờ…”

Tống Hân Nghiên thầm cười lạnh.

Cô không chỉ không cho bọn họ thành công mà nhất định còn phải hỏi ra là ai đã trả tiền cho bọn họ làm việc này.

Người đàn ông ngắm nghía gương mặt xinh đẹp nhưng lại nhợt nhạt của Tống Hân Nghiên.

Vào lúc này người phụ nữ ấy vô cùng chật vật, mặt lấm lem bùn nước, tóc tai bù xù dán ở trên mặt nhưng cũng không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô một chút nào cả.

Đặc biệt là đôi mắt của cô, đôi mắt trong trẻo đến nỗi sự tức giận và cảnh cáo trong lòng cô lúc này đều biểu hiện rõ ràng trên từng tia máu đỏ trong mắt.
 
Chương 870


CHƯƠNG 870

Thật sự là một người phụ nữ ngon miệng! Ánh mắt dữ dằn nhưng lại không thiếu vẻ quyến rũ trêu chọc trái tim người khác.

Người đàn ông cười dâm đãng: “Qua quýt và thô bạo hình như quá phí của trời, những anh em này của anh cũng sống không dễ dàng, em hy sinh bản thân một chút nhé.”

Chữ nhé vừa mới dứt lời thì mũi dao đã chuyển động trực tiếp xé rách cổ áo của Tống Hân Nghiên.

Khóa kéo của áo khoác bị cắt đứt, áo len ở bên trong cũng bị cắt thành hai mảnh, da thịt trắng nõn mềm mại vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh thì đã lập tức nổi lên một lớp da gà mỏng.

“Ừng ực.”

Không biết là âm thanh nuốt nước bọt của người nào, đặc biệt vang dội bên trong căn nhà yên tĩnh này.

“Đại… Đại ca, thật sự cho bọn em làm sao? Mặt đất khó chịu lắm, em đi tìm mấy cái đệm tới ngay.”

Người đang nói chuyện nuốt nước bọt rồi nhanh chóng chạy ra ngoài lấy mấy cái đệm rồi ném xuống đất.

Gã nóng lòng túm lấy quần áo của Tống Hân Nghiên rồi ném cô ngã xuống đệm: “Làm ở trên đó chắc chắn và sẽ rất thoải mái và thú vị lắm đấy.”

Người đàn ông nói lời tục tĩu rồi bắt đầu lột quần áo của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đã trải qua những năm tháng lên voi xuống chó nên giờ đây cô có thể bình tĩnh như tro tàn khi đối diện với bất kỳ hoàn cảnh nào.

Mặc dù cô vẫn sẽ sợ hãi như xưa, thế nhưng đa phần đều là bình tĩnh và lý trí.

Cô bị ngã nên rên rỉ, đồng thời bàn tay cũng đã có cơ hội để đưa vào sau lưng và luồn vào bên trong quần áo.

Xẹt xẹt xẹt xẹt!

Một lát sau thì quần áo trên người Tống Hân Nghiên đã bị xé rách bảy tám phần.

Da thịt trắng nõn và mềm mại lộ ra ngoài không khí, điều này kích thích khiến cho bọn cướp đỏ mắt vì sốt ruột.

Không khí lạnh lại ùa tới, cả người Tống Ngân Hiên bị lạnh đến nỗi không khống chế được mà run rẩy.

Mặc dù tố chất tâm lý của cô rất cứng rắn, thế nhưng bản năng sợ sệt của cơ thể vẫn còn ở đó.

Tống Hân Nghiên vừa la hét vừa né tránh, điều này lại càng kích thích bọn cướp nhiều hơn.

Có một gã đàn ông đã không thể kìm nén được nữa và bắt đầu cởi quần áo của mình, một người khác thì lôi cái máy sưởi điện không biết đã lấy từ chỗ nào ra.

Kết nối với nguồn điện.

Cuối cùng thì căn phòng lạnh lẽo cũng có chút ấm áp rồi.

Bọn cướp đã cởi quần áo đều thở dài vì thoải mái, Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy ngón tay lạnh lẽo cứng đờ của cô cũng đã linh hoạt hơn một chút rồi.

Người đàn ông cởi quần áo của Tống Hân Nghiên vừa chảy nước miếng trước làn da trắng nõn của cô vừa nói những lời giả dối: “Mấy anh tốt bụng lắm, còn sợ bây giờ em sẽ lạnh nữa chứ, trước khi chết mà còn được đối xử tốt thế này cũng không tệ đâu đúng không?”

Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã chạm vào thứ mà cô muốn, hai tay cô giấu ở sau lưng không để lại chút dấu vết nào, ngoài mặt lại giả vờ run rẩy vì sợ hãi: “Là… Là… Là ai sai mấy người bắt cóc tôi? Bọn họ đã cho mấy người bao nhiêu tiền? Thả tôi ra đi, tôi sẽ trả cho mấy người gấp đôi, không, gấp mười lần để đền bù cho mấy người.”
 
Chương 871


CHƯƠNG 871

“Giang hồ có quy tắc của giang hồ, bé cưng à, em đừng bận tâm với những suy nghĩ đó nữa, em chỉ cần hầu hạ bọn anh cho tốt là được rồi, bọn anh sẽ cho em chết dễ dàng hơn một chút.”

Người đàn ông đang nghịch dao lạnh lùng nói.

Cảm xúc hung ác lướt qua dưới đáy mắt của Tống Hân Nghiên: “Ở thủ đô này, chỉ có vài người là có thể khiến cho cả hai giới trong xã hội đều kiêng kỵ mà thôi. Là bà Dạ – Lâm Tịnh Thi đúng không?”

“Xẹt xẹt!”

Quần bò trên người Tống Hân Nghiên cũng bị con dao của đại ca này cắt rách và rơi từ trên người xuống.

Dáng người tuyệt đẹp bại lộ ra ngoài trông vô cùng hấp dẫn.

Ba tên bắt cóc đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, sắc dục mê hoặc tâm trí, ngay cả thần hồn cũng bay mất luôn rồi.

“Bé cưng thật là sáng suốt, đoán chuẩn như thế. Mụ quỷ kia đã không vừa mắt em từ lâu rồi, lần này còn bỏ ra nhiều tiền như thế. Bà ta nói với bọn anh là em càng thảm thế nào thì bọn anh sẽ càng được lợi thế nấy, mấy anh tốt bụng lắm nên chỉ muốn em hầu hạ mấy anh một lần mà thôi, quá hời cho em rồi đấy.”

Đại ca bọn bắt cóc vừa nói vừa véo mạnh vào tấm lưng mềm mại của Tống Hân Nghiên.

Toàn thân Tống Hân Nghiên đột nhiên căng thẳng, vẻ mặt lạnh lẽo như băng sương.

Sâu thẳm bên trong đôi mắt lạnh lùng và lửa giận ngút trời.

Cô nhìn phản ứng của ba người này rồi trong lòng nhanh chóng phủ định người bắt cóc cô là Lâm Tịnh Thi.

Mấy tên xã hội đen dễ dàng bán đứng bà chủ như thế này thì làm sao có thể sống sót trong xã hội được đây?

Lại còn nói bà chủ của mình là mụ quỷ nữa chứ?

Không!

Chỉ có thể nói rõ người đứng sau chuyện này không phải là Lâm Tịnh Thi!

Vậy thì có thể là… Sở Thu Khánh sao?

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên lại càng thêm sợ hãi, giống như đã sắp phát điên rồi, cô gào thét: “Rõ ràng mấy người là người của Sở Thu Khánh! Tại sao lại làm phản và làm việc cho Lâm Tịnh Thi hả? Mấy người không sợ khi Sở Thu Khánh biết chuyện thì sẽ tính sổ với mấy người à?”

Một đàn em ở trong bọn cướp đột nhiên buột miệng: “Chúng tôi không thể nào phản bội cô Sở…”

“Chát!”

Lời còn chưa nói hết.

Đại ca trong đám bắt cóc đột nhiên đứng lại tát thẳng vào mặt gã đàn em: “Đồ ngu!”

Đàn em trong đám bắt cóc bị đánh cho sững sờ, gã ngơ ngác rất lâu cũng không biết được gã đã nói sai điều gì.

Dưới đáy mắt của Tống Hân Nghiên lóe lên cảm xúc đã hiểu.

Thì ra là thế!

Đại ca bọn cướp hung tợn trừng Tống Hân Nghiên, gã vung tay lên tát cô.
 
Chương 872


CHƯƠNG 872

“Chát!”

Tống Hân Nghiên bị đánh lệch mặt sang một bên.

Vết máu tản ra trong miệng cô, suýt nữa lưỡi dao trên đầu ngón tay nhỏ nhắn đã cắt trúng cổ tay rồi.

Đại ca bọn bắt cóc nắm chặt tóc cô và hằn học mắng mỏ: “Đồ điếm, sao mày dám gài bọn tao!”

Mũi dao lại cứa vào mặt cô, trong mắt gã lóe lên ánh sáng hung ác: “Nhưng mà không sao cả, hôm nay mày đến đây thì không có cơ hội còn sống mà thoát ra ngoài đâu! Mày có biết được sự thật thì cũng vô dụng mà thôi!”

Gã ném mạnh Tống Hân Nghiên sang một bên, gã lùi về sau và nói với mấy đàn em đang sốt ruột: “Muốn chơi thì nhanh lên đi!”

Bọn họ không biết là, khi Tống Hân Nghiên ngã xuống thì dây trói cổ tay ở sau lưng cô đã đột nhiên nới lỏng.

Hai gã đàn em nhận được mệnh lệnh thì hú lên một tiếng và nhào về phía Tống Hân Nghiên.

Những mảnh vải còn lại trên người Tống Hân Nghiên cũng bị bọn chúng xé toạc.

Cô chịu đựng cảm giác buồn nôn, trong đầu lại càng thêm bình tĩnh, vẻ bối rối trên mặt cũng thay đổi: “Mấy người còn chưa hiểu tôi thì phải, niềm vui của tôi là chơi đùa với tất cả đàn ông ở thủ đô, trong vòng một năm mà tôi đã gả cho hai người quan trọng nhất ở thủ đô rồi. Tưởng Tử Hàn và Dạ Vũ Đình… Nói thế nào thì họ cũng là người đàn ông mà tôi đã từng chơi, nếu như mấy người có can đảm chạm vào tôi thì cũng không có cơ hội còn sống mà rời khỏi thủ đô đâu. Đương nhiên, nếu như mà mấy người khiến tôi thích thú thì lại khác…”

Mấy gã bắt cóc nhìn nhau, rõ ràng là có hơi lo ngại.

Tống Hân Nghiên cắn răng cười lạnh: “Nếu như mấy người là người thủ đô thì không cần mấy người ép buộc thì tôi cũng sẽ hầu hạ mấy người cho thật tốt. Chúng ta đều tình nguyện, tôi cũng không muốn bị hai người đàn ông này đuổi giết, cho nên…”

Mấy gã đàn ông bị mê hoặc đến mức động lòng luôn rồi.

Rõ ràng tên đàn em vừa mới bị đánh là không có đầu óc nhất, gã đã sớm bị đôi mắt quyến rũ và sự chủ động trêu chọc của Tống Hân Nghiên khiến cho mất tự nhiên luôn rồi.

Đầu óc của gã rối loạn: “Em muốn chủ động thế nào?”

Tống Hân Nghiên liếm môi tán tỉnh: “Đại ca à, mấy anh cột hai chân của em cũng không tiện làm gì, nếu được thì anh tháo dây thừng dưới chân em nhé? Em biết mấy anh cũng không yên tâm với em, vậy thì không cần tháo dây trói trên tay em đâu…”

Mấy gã bắt cóc do dự một chút.

Chỉ tháo hai chân thôi mà? Cô cũng đâu có chạy khỏi nơi này được đâu!

Nhận được ánh mắt của đại ca, có người bước lên nới lỏng sợi dây thừng trên chân Tống Hân Nghiên.

Đáy mắt Tống Hân Nghiên lóe lên vẻ lạnh lùng, đúng lúc này, cô đột nhiên hành động, trực tiếp đá vào bộ phận sinh dục của tên cướp rồi lại móc cánh tay ghì chặt cổ gã, trên đầu ngón tay có một cây dao cạo lông mày rất mỏng, lưỡi đao đặt ở trên động mạch cổ của gã.

“Trên đầu chữ sắc có một cây dao, giáo viên tiểu học không dạy mấy người câu này à?”

Mấy người đàn ông đều sững sờ.

Động tác của người phụ nữ này cũng quá mạnh mẽ rồi đó!

Đủ thú vị! Đủ mạnh!

Chỉ có người đàn ông bị cô kiềm chế là nghiến răng nghiến lợi nói: “Con điếm, mày dám lừa ông đây!”
 
Chương 873


CHƯƠNG 873

“Tiết kiệm chút sức lực đi!” Tống Hân Nghiên quát lên.

Trên gương mặt cô là biểu cảm lạnh lùng tàn nhẫn, cô ghì chặt người đàn ông đó rồi lui dần ra cửa: “Tránh ra, nếu không thì tôi sẽ dẫn theo anh em của mấy người làm bạn với tôi trên đường xuống suối vàng!”

Hai gã cướp trong phòng liếc mắt nhìn nhau rồi nhường đường ra cửa.

Tống Hân Nghiên giữ chặt người rồi lùi lại, một chân vừa mới bước lên bậc cửa.

“Rầm!”

Có thứ gì đó đập mạnh vào đầu gối của cô.

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, cô lảo đảo ngã vào trong phòng.

Gã cướp vừa bị cô bắt giữ cũng nhanh chóng lăn một vòng rồi tránh thoát khỏi sự khống chế của cô.

Gã bắt cóc vẫn luôn nấp ngoài cửa và chưa từng bước vào phòng đã đột ngột xông lên, gã vặn cánh tay của Tống Hân Nghiên và khóa chặt cánh tay cầm dao của cô ở sau lưng, một chân giẫm trên lưng cô, gã đập mạnh cùi chỏ vào giữa lưng cô.

“A!”

Tống Hân Nghiên kêu rên thành tiếng.

Đại ca của bọn bắt cóc cười lạnh rồi bước lên, gã rút lưỡi dao trên đầu ngón tay của cô: “Hèn chi mày lại không sợ hãi, thì ra là còn cất giấu đường lui như thế!”

“Chát!” Gã lại tát mạnh vào phần má bên kia của Tống Hân Nghiên.

“Khụ!” Tống Hân Nghiên ho ra một ngụm máu.

Vẻ mặt đại ca bọn bắt cóc cũng trở nên lạnh lẽo: “Dẫn vào, hưởng thụ cho thật tốt đi!”

Tống Hân Nghiên phản kháng, thế nhưng giữa lưng bị đập quá mạnh nên khiến cô đau đến nỗi không thể duỗi thẳng thắt lưng được nữa.

Mấy người đàn ông bao vây cô, giống như bọn họ đang chơi đùa với khỉ, người này một chút người kia một chút, xé rách những mảnh vải cuối cùng trên người cô.

Cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng hoàn toàn sợ hãi rồi, vẻ bình tĩnh trên mặt cũng chậm rãi nứt ra.

Cô bày ra tư thế chiến đấu và phòng thủ từ trái sang phải.

Thế nhưng cô đã bị thương rồi nên khó có thể lấy ít địch nhiều.

Chỉ mới đánh qua đánh lại mấy lần thì đã ngã nhào xuống đất.

“Chẳng phải mày rất giỏi sao? Đứng lên đi chứ?”

Dáng người quyến rũ hoàn toàn bại lộ trước mắt bọn bắt cóc, đôi mắt của bọn chúng đỏ bừng, không thể chờ đợi được nữa mà nhào tới.

Tống Hân Nghiên nôn ra một ngụm máu, cô cắn răng và định liều chết đánh cược một lần. ——

“Đoàng!”

Một phát súng làm rung chuyển đất trời.

Bọn bắt cóc hoảng sợ quay đầu nhìn ra cửa, bọn họ còn chưa kịp quan sát rõ ràng chuyện gì đang xảy ra thì Tưởng Tử Hàn với vẻ mặt như tu la đã dẫn theo một nhóm đàn ông vạm vỡ xông vào…

Cửa nhà chính bị một đá phá vỡ.
 
Chương 874


CHƯƠNG 874

Người đàn ông đang đè trên người Tống Hân Nghiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị đạp bay và văng ra xa.

Gã vừa mới tiếp đất, ngay sau đó có một con dao giải phẫu lóe lên ánh sáng bạc “vụt” một tiếng, xuyên qua quần áo và đâm thẳng vào vùng bụng dưới của gã.

Nếu như lưỡi dao sâu hơn chút nữa thì có thể trực tiếp cắt đứt nguồn gốc con cháu của gã luôn rồi.

“A…”

Người đàn ông hét lên như heo bị chọc tiết, gã lập tức bị các vệ sĩ lao tới khống chế.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn lạnh lẽo đến mức muốn ăn thịt người, anh vừa nhanh chân đi về phía Tống Hân Nghiên vừa cởi áo khoác âu phục trên người và khoác lên người cô: “Không sao, không sau đâu, anh tới rồi…”

Giọng nói của anh chứa đầy cảm xúc sợ hãi, cánh tay ôm cô cũng đang run rẩy.

Con ngươi tĩnh lặng của Tống Hân Nghiên cũng có chút dao động: “Tưởng… Tưởng Tử Hàn?”

Giọng nói của cô cực kỳ khàn khàn và đứt quãng, cơ thể thì đang run rẩy.

Là bị dọa, cũng là lạnh.

“Ừ! Là anh!” Tưởng Tự Hàn vén sợi tóc lộn xộn trên mặt cô, anh đau lòng an ủi hôn lên trán cô: “Đừng sợ.”

Tô Thần Nam vội vàng cởi áo khoác dài trên người mình và đưa cho Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn cũng không khách sáo với anh ta, anh nhận lấy rồi quấn chặt trên người Tống Hân Nghiên không còn kẽ hở, sau đó mới ôm ngang người lên và đặt trên cái ghế ở bên cạnh: “Chờ anh một lát.”

Anh dịu dàng nói với cô.

Giọng nói rất khẽ, giống như sợ nói lớn hơn một chút thì sẽ khiến cô giật mình.

Đôi môi tái nhợt của Tống Hân Nghiên khẽ mấp máy, cô chậm chạp gật đầu.

Mấy gã bắt cóc đã bị người mà anh dẫn tới khống chế hết rồi, bọn chúng đang quỳ ở trong góc tường.

Tưởng Tử Hàn đứng dậy, anh chậm rãi đi về phía bọn họ, con dao giải phẫu màu bạc lướt trên đầu ngón tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Dám đụng vào người phụ nữ của tôi, muốn chết!”

“A…”

Chữ “chết” vang lên cùng lúc với tiếng hét chói tai của bọn bắt cóc.

Con dao màu bạc không chuôi đã đâm vào vị trí ba thốn ở bụng dưới của bọn bắt cóc.

Mọi người trong phòng nhìn thấy hình ảnh ấy thì đều sửng sốt.

Khóe môi của Tưởng Tử Hàn cong lên nụ cười tàn nhẫn, tinh thần của từng người trong bọn bắt cóc đều run rẩy.

“Anh… Anh Tưởng, tha mạng, bọn em cũng không dám nữa… A!”

“Biết rõ tôi là ai mà còn dám đụng vào vảy ngược của tôi, là mấy người gan dạ không biết sợ hay là muốn mạo hiểm làm liều?”

Trên đường anh đi về phía bọn họ, mỗi khi đi qua một người thì lại có một con dao đâm về phía người đó.
 
Chương 875


CHƯƠNG 875

Tất cả những con dao này đều được cắm vào cùng một vị trí trên người bọn bắt cóc, và độ sâu của những con dao này cũng là như nhau.

Bọn bắt cóc che kín đũng quần, tiếng la hét thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ không ngừng vang lên bên vai.

Sau khi đâm con dao cuối cùng, Tưởng Tử Hàn lại lạnh lùng như tu la mà rút dao ra.

Anh chậm rãi lau từng con dao phẫu thuật lóe lên ánh sáng bạc trên quần áo của bọn bắt cóc, lập tức đã sạch sẽ như cũ: “Giữ thứ đồ chơi này ở lại hại người, không cần cũng được.”

Mọi người nhìn thấy con dao phẫu thuật này thì đều không dám thở mạnh, từng người đều yên lặng như ve sầu mùa đông.

Chỉ có Tống Hân Nghiên đã lấy lại tinh thần trong cơn sợ hãi, trong mắt lóe lên lạnh lùng hung ác.

Tưởng Tử Hàn cất con dao phẫu thuật rồi xoay người dịu dàng bế Tống Hân Nghiên lên: “Đừng nhìn, bẩn mắt.”

Anh ấn đầu cô vào trong ngực của anh, trước khi ra khỏi cửa còn lạnh lùng dặn dò: “Sau khi hỏi ra kẻ đứng sau màn thì phế bỏ tay chân của bọn họ!”

“Dạ!”

Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên lên xe: “Mở nhiệt độ điều hòa cao nhất!”

“Dạ.”

Tài xế ngồi ở hàng ghế trước lập tức chỉnh điều hòa lên mức cao nhất.

Tưởng Tử Hàn ôm Tống Hân Nghiên ngồi lên đùi anh, anh vừa hôn vào trán cô vừa dịu dàng an ủi: “Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên có hơi ngơ ngác và chậm chạp, dường như phải rất lâu thì những lời an ủi đó mới truyền vào trong đầu cô, hoang mang và sợ hãi trong mắt cô cũng dần dần biến mất.

Cô nhìn anh, hai mắt rung động, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy: “Anh… Anh thật sự là Tưởng… Tưởng Tử Hàn sao?”

Trái tim của Tưởng Tử Hàn đau đến nỗi siết chặt: “Ừm, là anh!”

Anh khàn giọng trả lời.

Ánh mắt của Tống Hân Nghiên trở nên lạnh lẽo, cô đột nhiên vung tay lên.

“Chát!”

Âm thanh giòn giã vang vọng trong xe.

Da dầu của tài xế lập tức tê dại, cả người đều căng thẳng.

Nhiệt độ trong xe được chỉnh lên quá cao khiến điều hòa cũng không thể phát ra tiếng động, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tưởng Tử Hàn bị đánh cho choáng váng, trên mặt lập tức xuất hiện biểu cảm khó hiểu.

Anh kiềm chế tất cả cảm xúc của mình, đau lòng khống chế hai tay cô ở bên người, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Hân Nghiên, là anh đây! Em nhìn cho rõ đi, anh là Tưởng Tử Hàn!”

Trên gương mặt của Tống Hân Nghiên không còn sợ hãi nữa mà là sự căm thù vô tận.

Hai mắt cô đỏ bừng, cô nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lấp đầy vẻ lạnh lẽo và hung ác: “Tôi đánh anh đấy! Tôi không cần anh đạo đức giả giúp tôi! Trên đời này, ma quỷ và kẻ xấu xa nhất trên thế giới này chính là anh! Anh buông tôi ra!”
 
Chương 876


CHƯƠNG 876

Cô vùng vẫy dữ dội và gào lên: “Nếu anh rảnh thì hãy coi chừng mấy con chó bên cạnh anh đi!”

Cô né tránh, anh lại ép chặt.

Không có quá nhiều động tác, nhưng lại là đang đọ sức.

Cả người tài xế ngồi phía trước đều căng thẳng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

“Em có ý gì?”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng hỏi, anh cưỡng ép khống chế cô ngồi trên đùi anh.

Tống Hân Nghiên không ngừng giãy giụa, cô không tiếc làm bản thân bị thương cũng phải tránh thoát khỏi người Tưởng Tử Hàn.

Trong lòng Tưởng Tử Hàn vô cùng hoảng hốt và chán nản, lửa giận bị khuấy động cũng không có chỗ nào trút bỏ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành nụ hôn ngang ngược và tàn nhẫn, anh hôn mạnh vào môi cô.

Máu và nước hòa quyện vào nhau.

Là hôn cắn, cũng là đọ sức!

Hơi thở bị cướp đoạt, cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã bị đánh bại trong lần đọ sức này.

Cả người cô đều kiệt sức, trong đầu cũng dần dần trở nên trống rỗng, cuối cùng thì yếu ớt ngã xuống.

Người phụ nữ nhỏ bé trong ngực đột nhiên thả lỏng, Tưởng Tử Hàn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy đầu cô đột nhiên ngã vào vai anh, sức nặng toàn thân cũng đột ngột đè lên cánh tay anh.

Hơi thở của Tưởng Tử Hàn chợt nghẹn lại: “Hân Nghiên? Tống Hân Nghiên?”

Anh hốt hoảng gọi: “Nhanh lên! Đến bệnh viện!”



Hoan Uyển.

Đây là căn biệt thự tư nhân lớn nhất của Tưởng Tử Hàn, ngay cả con gái Tưởng Minh Trúc cũng không được anh đưa tới đây.

Trong phòng ngủ.

Tưởng Tử Hàn cẩn thận đặt Tống Hân Nghiên đang hôn mê xuống giường, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Chúc Minh Đức dẫn theo bảo mẫu và điều dưỡng bước vào.

Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đang ngủ say và nói: “Boss, nơi này giao cho các cô ấy đi.”

Tưởng Tử Hàn vẫn không nhúc nhích.

Gương mặt anh đỏ bừng, tràn đầy xót xa: “Mấy người kia đã nhận tội rồi sao?”

“Dạ!” Chúc Minh Đức nhỏ giọng nói: “Người đứng phía sau là… Cô Sở.”

Hai tay đặt bên người của Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt thành nắm đấm: “Bây giờ người đang ở đâu?”

Anh không có nói là người nào nhưng giọng nói lạnh lẽo này lại khiến cho Chúc Minh Đức biết rõ anh đang hỏi tới ai.

“Lịch Viên.”

Tưởng Tử Hàn đột ngột xoay người, anh nói với bảo mẫu và điều dưỡng: “Chăm sóc Hân Nghiên cho tốt!”

Sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
 
Chương 877


CHƯƠNG 877

Chúc Minh Đức đuổi theo sau.



Lịch Viên.

Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung đang cầm quyển tập váy cưới và chọn mẫu váy cưới.

Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở về.

Hai người đều vô cùng mừng rỡ.

“Tử Hàn…” Sở Thu Khánh đang định đặt quyển váy cưới xuống thì một con dao phẫu thuật màu bạc lóe sáng đã “vụt” một tiếng, đâm vào quyển tập trong tay cô ta, ngay vị trí trái tim của người mẫu nữ ở bên trong.

“A!”

Sở Thu Khánh hét lên.

Tập ảnh áo cưới bị cô ta quẳng ra rơi bịch vào bàn trà.

Con dao phẫu thuật lắc lư trên cuốn album rồi lại đứng vững.

Sắc mặt của Sở Thu Khánh chợt tái nhợt.

Mộ Kiều Dung cũng sợ hãi và đứng sững sờ một chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.

Cả hai ngơ ngác nhìn người đàn ông dường như đến từ địa ngục tu la đang từng bước đến gần bọn họ.

“Tử… Tử Hàn…”

Mộ Kiều Dung đột ngột đứng lên, dù sao thì đây cũng là con trai của bà ta, mặc dù bà ta cũng sợ nhưng bà ta biết rằng Tưởng Tử Hàn thực sự không làm hại bà ta đâu.

Tưởng Tử Hàn ngăn cản người mẹ đang bước lên đón anh, anh đi tới trước mặt Sở Thu Khánh và vươn tay bóp chặt vào cổ cô ta.

“Tử Hàn!”

Mộ Kiều Dung nghẹn ngào kêu lên.

Sở Thu Khánh cũng tỉnh táo lại, sự ngột ngạt trong cổ họng khiến cho cả người cô ta đều run rẩy vì sợ hãi: “Tử… Tử Hàn, anh sao vậy? Em lại làm sai chuyện gì sao?”

Nước mắt dao động long lanh trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.

Năm ngón tay của Tưởng Tử Hàn lại siết chặt hơn, hai mắt đỏ bừng nhưng lại lạnh lẽo như băng: “Cô không biết mình đã làm gì sao? Ha! Sở Thu Khánh, thật sự là hiếm có người phụ nữ nào có thể ác độc được như cô luôn đấy! Cô thật sự cho rằng tôi không biết những động tác mờ ám của cô ở Hải Thành hay sao?”

Anh lạnh lùng chất vấn: “Tống Hân Nghiên đã làm gì cô mà cô cứ nhất định phải ra tay độc ác với cô ấy hết lần này đến lần khác!”

Đôi mắt đẫm nước mắt của Sở Thu Khánh chợt lóe lên.

Mặc dù Mộ Kiều Dung không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bà ta biết, nếu như con trai bà ta không buông tay thì chắc chắn là Sở Thu Khánh sẽ chết!

Bà ta xông tới vừa gỡ lại kéo, cố gắng giải cứu Sở Thu Khánh ra khỏi bàn tay của con trai, bà ta bảo vệ cô ta ở sau lưng và nói: “Tưởng Tử Hàn, con đủ rồi đó! Con hãy kiểm điểm bản thân lại đi, Sở Thu Khánh mới là vợ của con, con vì một người phụ nữ không ra gì mà muốn ồn ào với vợ mình thành thế này luôn sao? Con có cần danh tiếng của con và thể diện của Tưởng Thị nữa không!”
 
Chương 878


CHƯƠNG 878

Tưởng Tử Hàn cười lạnh: “Danh tiếng, thể diện? Chúng ta từng có những thứ này sao?”

Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ánh mắt sắc bén như dao như kiếm: “Nếu mẹ thật sự quan tâm tới những thứ này thì mẹ sẽ làm vợ bé cho người ta à? Mẹ còn muốn dựa vào con riêng để nắm quyền à?”

Mộ Kiều Dung nhìn con trai với ánh mắt không dám tin, nỗi tức giận dâng tràn trên gương mặt bà ta khiến cho toàn bộ gương mặt đều méo mó.

Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vẫn lạnh lùng: “Tôi đã cảnh cáo hai người không được động vào người phụ nữ của tôi rồi đúng không? Nếu như hai người yên phận thì hai người đều có thể sống yên ổn, những gì mà hai người muốn, nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn hai người. Nhưng mà hai người lại không ngừng động vào người không nên động!”

Hơi thở hung ác lan tràn bừa bãi từ trên người anh, áp lực mạnh mẽ không ngừng tản ra và bao trùm toàn bộ căn phòng.

Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đều vô cùng sợ hãi, cơ thể bọn họ cũng vô thức run rẩy.

Trong mắt Tưởng Tử Hàn tràn đầy lửa giận, anh lạnh lùng cảnh cáo: “Một lần cuối cùng, nếu như hai người còn dám động vào cô ấy, cô ấy phải chịu những nỗi đau nào thì tôi sẽ trả lại cho hai người gấp mười lần, gấp trăm lần!”

Mộ Kiều Dung bị kích thích quá độ, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Mẹ là mẹ của con!”

Tưởng Tử Hàn cười lạnh: “Mẹ nên vui mừng vì mẹ là mẹ của con đi, nếu không thì mẹ đã ở nơi khác từ nhiều năm trước rồi.”

Anh nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Còn cô, cô muốn chơi, từ lúc này tôi sẽ chơi với cô… từ từ chơi!”

Sở Thu Khánh tuyệt vọng nhìn người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn ở trước mặt.

Cô ta biết, lần này anh thật sự tức giận rồi và anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.

Tức giận, ghen tị và căm hận đều cùng nhau dâng lên vào lúc này, lấn át cả nỗi sợ hãi lúc đầu.

Cô ta đột nhiên vọt ra từ sau lưng Mộ Kiều Dung, vẻ mặt vô cùng thê thảm và dữ tợn: “Anh muốn chơi với em như thế nào? Vì người phụ nữ quê mùa kia mà anh thật sự muốn rạn nứt với em, với Sở Thị luôn sao? Tưởng Tử Hàn, có lẽ là anh vẫn chưa hiểu rõ về người phụ nữ kia đâu. Anh cho rằng cô ta thật sự ngoan ngoãn và hiền lành hay sao? Nằm mơ đi! Đó đều là cô ta giả vờ, giả vờ mà thôi! Cô ta gay gắt thế nào, cô ta hung ác và lạnh lùng ra sao, cả đời này anh cũng không bao giờ muốn nhìn thấy đâu!”

Sở Thu Khánh tức giận lấy điện thoại di động ra, cô ta tìm đoạn phim mà cô ta muốn hãm hại Tống Hân Nghiên ở quán trà rồi bị Tống Hân Nghiên lợi dụng trả thù ngược lại, ép cô ta phải cởi từng món quần áo, cô ta phát đoạn phim cho anh xem.

Đoạn phim đã được xóa bỏ những đoạn mà cô ta cho rằng không cần thiết, toàn bộ quá trình đều là Tống Hân Nghiên không biết đang dùng thứ gì đó để uy hiếp Sở Thu Khánh.

Mà Sở Thu Khánh thì lại tức giận nhưng không dám bùng nổ, cô ta chỉ có thể cởi từng món đồ theo chỉ dẫn của Tống Hân Nghiên, sau đó đã cởi đến mức vô cùng thê thảm…

“Anh nhìn thấy chưa? Đây mới là bộ mặt thật của người phụ nữ đó! Anh cho rằng cô ta vô tội thật sao? Không phải, tất cả những chuyện đó đều là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi. Là cô ta ép em! Anh bị lừa rồi, từ đầu đến cuối thì con điếm kia đều là một kẻ lừa đảo!”

Mộ Kiều Dung hết sức kinh hãi, bà ta trừng to mắt như muốn rách cả mí mắt: “Người phụ nữ ác độc này, làm sao cô ta dám!”

Bà ta nhìn về phía con trai: “Tử Hàn, con nhìn thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ mà con luôn đặt trên đầu trái tim đấy, con vì người phụ nữ này mà không ngại ra tay với mẹ ruột của con!”

Trong đoạn phim cũng không có xuất hiện toàn bộ hình ảnh của Tống Hân Nghiên, chỉ xuất hiện âm thanh và cánh tay của cô mà thôi.
 
Chương 879


CHƯƠNG 879

Nhưng mà Tưởng Tử Hàn lại không hề nghi ngờ rằng đây không phải là cô.

Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi lạnh lùng dần dần buông lỏng, nhếch lên một nụ cười nghiêm nghị nhưng vẫn chứa đựng cưng chiều.

Người phụ nữ nhỏ bé của anh, cuối cùng cũng đã có một lần mạnh mẽ ở trước mặt tất cả những người khác ngoài anh rồi.

Sở Thu Khánh nhìn người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng trước mặt, ý cười bên môi anh giống như một mũi dao đang tàn nhẫn đâm hết lỗ thủng này đến lỗ thủng khác trong trái tim cô.

Vì sao!

Vì sao!

Đều là thủ đoạn, đều là hành động ác độc, ở trong mắt anh thì cô ta còn tệ hơn cả rác rưởi, mà tại sao người phụ nữ đó lại nhận được sự tán thưởng và cưng chiều bao dung của anh!

Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.

Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay cũng trắng bệch.

Lòng ghen tuông đã khiến cho trong lòng Sở Thu Khánh dậy sóng ngập trời.

Sau khi xem được đoạn phim này thì tâm trạng tức giận của Tưởng Tử Hàn đã lập tức tốt hơn rất nhiều rồi, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.

Anh lạnh lùng cảnh cáo: “Nể tình cô cho tôi xem đoạn phim này mà tôi buông tha cho cô lần này. Nhưng mà nếu như có lần sau nữa, cho dù cô có đưa ra nhiều đoạn phim hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được cô và Sở Thị đâu!”

Cũng không phải là anh đột nhiên tốt bụng mềm lòng tha cho cô ta, anh cho Sở Thu Khánh một cơ hội, có lẽ những người này sẽ bớt tổn thương đến Hân Nghiên…

Nhưng mà, đây là lần cuối cùng.

Những thay đổi cảm xúc giữa trước và sau của Tưởng Tử Hàn khiến cả căn phòng im lặng như tờ.

Ngay cả việc anh đã rời đi lúc nào mà Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung cũng không rõ ràng.

Một lúc sau, Mộ Kiều Dung mới tỉnh táo lại, bà ta vội vàng động viên Sở Thu Khánh đang tuyệt vọng: “Thu Khánh à, Tử Hàn có hứng thú một lát với thứ mới mẻ mà thôi. Đàn ông đều như thế mà, qua khoảng thời gian mới lạ này thì sẽ bình thường lại mà thôi.”

Sở Thu Khánh chợt lắc đầu, cô ta hung dữ lườm Mộ Kiều Dung: “Ngoài việc nói những lời nhảm nhí này thì bà còn biết làm gì nữa! Bà già vô dụng này!”

Sở Thu Khánh đẩy Mộ Kiều Dung ra rồi hùng hổ rời đi.

Mộ Kiều Dung hoàn toàn sững sờ, bà ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh tức giận bỏ đi, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại.

Những lời vừa rồi là Sở Thu Khánh nói hay sao?

Là Sở Thu Khánh vẫn luôn có chừng mực, nịnh nọt khoe mẽ trước mặt bà ta hay sao?

“Không! Chắc chắn là không phải! Chắc chắn là Sở Thu Khánh không dám! Sao cô ta dám!”

Đôi mắt Mộ Kiều Dung đỏ lên vì tức giận, bà ta tức giận đến nỗi tay chân đều không ngừng run rẩy.

Chỉ là một người phụ nữ muốn gả cho con trai của bà ta mà thôi, cô ta nịnh bợ bà ta còn không đủ, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ đáng ghét như vừa rồi đâu.

Nhưng mà con trai của bà ta đã nói những lời tổn thương bà ta như thế, những người ngoài cuộc hâm mộ và ghen tị với bà ta cũng nói xấu sau lưng bà ta, vì sao bây giờ ngay cả con điếm vẫn luôn nịnh bợ bà ta cũng dám nói như thế?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top