Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Dịch Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị
Chương 100: Ngoại truyện 1: Cảnh Hạc


Năm Cảnh Hạc học lớp 10, vì bảo vệ một đứa trẻ mà gặp phải tai nạn giao thông nghiêm trọng khi ra khỏi trường, chấn động não và xương toàn thân gãy rất nhiều, lại còn bị thương cả ở nội tạng.

Sau này cậu ta bình phục lại, tai vạ mới cũng tới.

Cậu ta bị trói buộc với hệ thống [Thoát hiểm cho người sống sót].

Khỏi cần bàn cãi về mức độ tàn khốc của hệ thống này rồi, tóm lại là lúc mới vào mấy ván Đồng đầu, cậu ta lúc nào cũng trọn combo run chân + kêu rên + chắp tay trước ngực cầu Thần gọi Phật, sợ chết khiếp.

Uổng công ngày thường cậu ta còn tự xưng mình là “nam chính nhiệt huyết bước ra từ trong manga”, lúc này đã đánh mất hoàn toàn phong thái nổi loạn dũng cảm tiến tới trước rồi.

May mà cậu ta có một người cha yêu chiều con vô điều kiện điển hình, những năm qua hai cha con vẫn luôn rất hoà thuận, kể cả chuyện này cậu ta cũng chẳng giấu cha mình là Cảnh Sam nên đã nói thật.

Cảnh Sam dùng rất nhiều mối quan hệ để liên lạc được với tổ chức Đảo Ngầm lừng danh trên diễn đàn có liên quan tới hệ thống này, nghe nói tổ chức Đảo Ngầm là tập hợp của những trùm lớn qua cửa, tệ nhất cũng đã là Vàng III, IV, dư sức gánh team cho mấy đứa tay mơ.

Như trong diễn đàn nói thì trừ ra giá khá chát ra, Đảo Ngầm không có khuyết điểm nào khác nữa.

Nhưng Cảnh Sam làm chủ tịch công ty mà, thứ không thiếu nhất lại chính là tiền, ông ta ra giá rất cao, mời về thành viên thiên phú có triển vọng lên làm thủ lĩnh của Đảo Ngầm, Kiều Vân Tranh.

Nói thật, thằng nhóc Cảnh Hạc đang trong lứa tuổi dậy thì phản nghịch này đúng là có hơi trông mặt mà bắt hình dong.

Lần đầu tiên gặp Kiều Vân Tranh, cậu ta thấy đối phương trông dịu dàng tao nhã, bộ dạng vui tính dễ dãi thì lại rất nghi ngờ.

“Người này giỏi thật đấy à? Sao trông như công tử bột ấy.”

Sau đó Kiều Vân Tranh qua 2 màn Đồng với cậu ta, cậu ta phục luôn.

Thậm chí cậu ta không cần xuất chút sức nào hết, chỉ cần nằm chờ thắng thôi.

Người ta văn võ song toàn, làm gì tới phiên kẻ vô dụng như cậu ta đánh giá cơ chứ?

Cậu ta không xứng, không xứng chút nào!

Tính cách cá nhân của Kiều Vân Tranh có hơi lạ, thoạt trông có vẻ luôn mỉm cười nhưng thực chất trong lòng cực kỳ lạnh lùng, bình thường cũng chẳng nói gì nhiều.

Trong game rất nhiều người chơi nữ trẻ trung xinh đẹp luôn muốn bám đùi anh để thoải mái qua cửa, nhưng chưa bao giờ thấy anh để ý tới ai hết.

Cảnh Hạc vốn cứ nghĩ Kiều Vân Tranh không gần nữ sắc có lẽ là vì trước đây từng bị tổn thương tình cảm, hoặc có lẽ xu hướng tính dục hơi hơi…

Ai ngờ một ngày nào đó của 2 năm sau, Kiều Vân Tranh lại đột nhiên lôi cậu ta từ trong nhà ra, nói muốn dẫn cậu ta đi gặp một người.

“Gặp ai vậy anh Vân?”

“Chẳng phải chủ tịch Cảnh lo cậu trong rank Bạc không an toàn nên muốn thuê hai người bảo vệ đi cùng hay sao? Anh dẫn cậu đi gặp người kia.”

“… Hả?”

Kết quả tới nơi Cảnh Hạc mới biết hoá ra “bảo vệ” mà Kiều Vân Tranh nói lại là một cô gái mới chừng 20, bộ dạng lại rất trong sáng ngoan ngoãn tựa một đoá hoa trắng, trông như kiểu nữ chính Mary Sue yếu đuối trong phim truyền hình máu chó vậy.

Đm, anh Vân thích kiểu thế này à?

Thế là cậu ta lại phạm vào cái khuyết điểm trông mặt mà bắt hình dong của mình, không kìm được nói bậy.

“Cô ta là người chơi nữ, cấp bậc có đủ không vậy? Tới đó coi chừng còn phải bảo vệ ngược lại cô ta đấy.”

Chính vì những lời này mà cậu ta bị Kiều Vân Tranh đánh, cũng bị Phó Lam Tự mắng.

“Phắn nhanh giùm, không rảnh tiếp.”

“…”

Ánh mắt Phó Lam Tự lạnh băng, nói chuyện gọn gàng mà nhanh nhạy, trông có vẻ là một người dữ tợn chứ không hề giống với bề ngoài của cô chút nào.

Không thể không thừa nhận, Cảnh Hạc cứng đờ hết cả người.

Đó là lần đầu tiên cậu ta gặp cô, sau này trong vô số lần nhớ lại, cậu ta cũng không khỏi ảo não tiếc nuối, thấy mình đã để lại ấn tượng cực kỳ xấu cho cô.

Nhưng thời gian trôi qua chớp nhoáng, mới đó đã nhiều năm thế rồi, cậu ta gọi cô là chị Lam càng lúc càng thuận miệng, cô cũng thật sự xem cậu ta là em trai ruột.

Lần đầu gặp nhau có quan trọng không? Rất quan trọng.

Nhưng thời gian sau này lại càng quan trọng hơn nữa.

*

Năm 18, 19 tuổi, Cảnh Hạc chỉ xem Phó Lam Tự là chị gái, là người thân.

Dù sao thì Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã gần như qua với cậu ta tất cả cửa rank Đồng và Bạc, cả rất nhiều rank Vàng nữa, ngoài việc bảo vệ cậu ta ra, hai người còn cố gắng hết sức để dạy dỗ, mong cậu ta không ngừng tăng kinh nghiệm và thực lực, sau này sẽ đi được xa hơn.

Họ đi chung trên con đường trưởng thành của cậu ta, Cảnh Hạc khó mà tưởng tượng nổi nếu không có họ thì mình sẽ sống được bao lâu.

Tình nghĩa sâu đậm nhất đã được xây dựng từng chút một trong trận chiến đầy dao và máu như thế đấy.

Bình thường Phó Lam Tự hay gọi thẳng tên cậu ta, hai chữ Cảnh Hạc rất rõ ràng.

Thi thoảng lúc vui hoặc bàn chuyện đàng hoàng, hoặc muốn khuyến khích cậu ta, cô cũng sẽ tự nhiên gọi “Hạc Hạc”, như đang nói chuyện với trẻ con vậy.

Cảnh Hạc thích nghe cô gọi mình như thế, chẳng ai gọi tên cậu ta êm tai bằng cô.

Nhưng lúc đó cậu ta vẫn chưa ý thức được, cảm giác vui vẻ vi diệu này là nơi khởi đầu cho một thứ tình cảm nào đó.

Tuổi 21, máu huyết dồi dào, thế mà cậu ta lại luôn ngây ngô, ngốc nghếch trong phương diện tình cảm này.

Thực ra có thể nói là cậu ta thà tự lừa dối mình cả đời chứ không muốn nhận ra, phát hiện mình có tình cảm khác với cô.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào nhỉ? Cậu ta không biết.

Cậu ta chỉ biết mình phải bóp chết suy nghĩ này từ khi nó còn trong trứng nước, nhưng lại chẳng thể cản được nó đang sinh sôi như cỏ dại, hoàn toàn trở nên mất kiểm soát.

Kiều Vân Tranh là anh trai cậu ta, Phó Lam Tự là chị cậu ta, đối với Cảnh Hạc mà nói, đây là một tội lỗi không thể tha thứ được.

Đã nhiều năm trôi qua, cậu ta chưa hề nhắc tới chữ nào.

Lúc đó cậu ta chỉ nghĩ là không sao đâu, chỉ cần có thể giống như bây giờ, mọi người đều ở cạnh nhau mãi mãi, vui như thế là được.

Cảnh Hạc chưa bao giờ nghĩ họ sẽ chết, mãi tới cuối mùa hè năm 25 tuổi, cậu ta nhận được tin Kiều Vân Tranh đã chết.

Kiều Vân Tranh đi rồi, Phó Lam Tự cũng đưa ra quyết định tàn khốc nhất.

Thế gian này nào có thứ gì tồn tại mãi mãi, huống hồ gì họ cũng chỉ là những người chơi bị ràng buộc trong hệ thống, làm gì có tư cách để yêu cầu xa xôi.

Đêm ngủ lại chung cư Tân Tinh đó, cậu ta nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, lấy gối che mặt lại, khóc ròng cả đêm.

Sáng hôm sau, Cảnh Hạc về nhà, lấy thẻ hợp đồng dài hạn ra.

“Chị, ký vào cái này đi.”

Trong những năm qua, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự bất chấp gió mưa, bất kể hoàn cảnh có khắc nghiệt tới cỡ nào, vẫn luôn cầm dao đứng trước mặt cậu ta.

Cậu ta không có gì để báo đáp, chỉ có thể kiên trì một chút, dù số phận đã định phải chia ly cũng phải bảo vệ Phó Lam Tự an toàn thay cho Kiều Vân Tranh trên con đường đó.

Dù không đi được tới cuối cùng thì cũng phải cố gắng hết sức.

Trong đêm sinh nhật 31 tuổi của Phó Lam Tự, cậu ta tự làm bánh kem, ở trên cắm 22 ngọn nến.

Cô hỏi cậu ta tại sao, cậu ta bảo, lúc mình mới gặp cô là lúc cô vừa 22 tuổi.

Cô trong mắt cậu ta mãi mãi là dáng vẻ lần đầu tiên gặp mặt, vẻ ngoài lười biếng lạnh lùng nhưng lại có một trái tim vừa kiêu ngạo vừa mềm yếu.

Trong cửa rank Bạch Kim cuối cùng của mình, cô đã từ bỏ một mạng, xem như đáp lễ cho cậu ta.

— Hạc Hạc, game sắp kết thúc rồi, chị không có gì để lại cho cậu được, thôi thì cho cậu một lá bùa hộ thân nhé.

Vạch đỏ quấn quanh cổ tay là bùa hộ thân của cậu ta, sau này trong một cửa game có quy tắc đặc biệt, cậu ta không qua cửa được, sau khi tỉnh dậy lại đang nằm trên giường nhà mình, vẫn còn sống sót.

Cảnh Hạc nghĩ, nếu Phó Lam Tự biết chuyện này hẳn sẽ thấy vui lắm.

Đêm tiễn Phó Lam Tự đi đó, Bạch Tiêu, Bạch Sanh và Kỷ Linh đều xúc động nói tạm biệt và chúc may mắn, chỉ có cậu ta là uống rượu suốt chứ chẳng nói lời nào.

Sau đó, cậu ta đưa cô về chung cư nhưng không theo cô lên lầu.

Cậu ta đứng đó nhìn cô chăm chú, dường như là muốn khảm hình dáng của cô vào đầu, rất lâu vẫn chưa chịu rời mắt.

Cảnh Hạc chợt bật cười, tựa như năm xưa, cười rạng rỡ và nồng nhiệt với đôi mắt sáng ngời.

“Chị, em chỉ đưa chị tới đây thôi.”

Chẳng hề nói tạm biệt.

Vì sau này họ sẽ không gặp lại nữa.

*

Thời điểm công ty bận rộn, thi thoảng Cảnh Hạc sẽ lướt bài viết trên diễn đàn, chọn vài khách hàng rank Đồng hoặc Bạc để dẫn qua cửa.

Một vài người ngoan ngoãn, nghe theo chỉ dẫn, cũng có vài người tự cho mình là đúng, lúc nào cũng kén chọn.

Với tính tình của Cảnh Hạc, cậu ta sẽ không bao giờ thích kiểu như vậy.

— IQ kém mà thể lực cũng yếu, vậy mà mở mồm ra là beep beep, tôi thiếu anh mấy chục nghìn tiền thù lao vậy? Trả hết cho anh, anh tự cút đi chịu chết đi.

Cậu ta thật sự có tư cách nói những lời này, vì thực lực lúc đó của cậu ta dù đặt vào tổ chức Đảo Ngầm cũng có thể đứng TOP 1, TOP 2 mà.

Tất nhiên, đối với khách hàng nghe lời, cậu ta vẫn rất kiên nhẫn.

Có lần, cậu ta ký hợp đồng với một nam sinh 19 tuổi, nhát gan, lắm lời, thích thử cái mới, cực kỳ giống cậu ta năm xưa.

Đêm hôm khuya khoắt, trong sân nhà hoang, cậu ta ngồi bên cửa sổ hút thuốc, nam sinh thì đứng sau lưng cậu ta, thấp thỏm hỏi.

“Anh Hạc, qua hết cả game này phải mất bao nhiêu năm vậy? Em còn cơ hội kết hôn với bạn gái không anh?”

“Chắc mười lăm, mười sáu năm thôi, cũng nhanh mà.”

“… Thôi xong! Sao em nỡ để cô ấy đợi lâu thế chứ?!”

Cảnh Hạc chậm rãi nhả ra một làn khói, nhíu mày không vui.

“Cậu không tự ý thức được là mình rất ồn à?”

Nam sinh tủi thân lắm: “Em đang xúc cảnh sinh tình mà, anh Hạc, chẳng lẽ anh không thích cô gái nào hay sao?”

“…”

“Anh Hạc?”

Cảnh Hạc ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, đáy mắt chẳng chút gợn sóng nào, giọng điệu bình tĩnh như đang tường thuật lại một sự việc đơn giản vậy.

“Có.”

“… Rồi sao nữa?”

“Rồi sao á?” Cảnh Hạc cười tự giễu, “Từ khi anh ý thức được mình thích cô ấy, anh cũng hiểu ra, cả đời này hai bọn anh chẳng thể có cơ hội được.”

Nhưng làm gì được chứ? Vì có cô nên từ đó, cậu ta không thể nào rung động được với bất cứ ai khác nữa.

Thuở thiếu thời không nên gặp một người quá xuất sắc được, nếu không sẽ như cậu ta vậy, cứ chìm đắm mãi, càng lún càng sâu.

Cậu ta chỉ có thể mỉm cười chúc cô may mắn, kết thúc mối tình vô vọng này rồi cất nó trong âm thầm thôi.

Cậu ta gọi cô là chị Lam, cô cũng chính là chị gái trong cả đời Cảnh Hạc.

Cô là bí mật dịu dàng nhất sâu thẳm trong trái tim cậu ta.

*

Sinh nhật năm 30 tuổi, Cảnh Hạc nhận được một cái gói hàng, người gửi là Phó Lam Tự, thời gian gửi là từ ba năm trước.

Là năm cô đi.

Khi ấy, ánh nắng chan hòa, cây sơn trà trồng trong sân biệt thự xanh um.

Cậu ta đứng trong bóng cây lốm đốm, đầu ngón tay khẽ run lên, mở cái hộp đó ra.

Trong hộp là một chuỗi hạt đàn hương màu đỏ mịn cao cấp, cả một bức ảnh nữa.

Đó là bức ảnh sinh nhật năm cậu ta 25 tuổi, cậu ta, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cùng nhau chụp một bức chung ở công viên giải trí. Phó Lam Tự ở bên trái, Kiều Vân Tranh ở bên phải, còn cậu ta thì ở giữa ôm vai hai người, trên đầu là cặp tai thỏ, nụ cười rất đỗi vô tư.

Đó cũng là bức ảnh chụp chung cuối cùng của họ.

Sau bức ảnh là một hàng chữ viết bằng bút máy, nét chữ rất đẹp, là chữ của Phó Lam Tự.

— Hạc Hạc, chúc mừng sinh nhật, dù sau này chị ở đâu đi nữa, chị vẫn luôn mong cậu bình an hạnh phúc.

Cô không hề quên, cô từng hứa sẽ chúc mừng sinh nhật 30 tuổi của cậu ta, dù không thể tự thực hiện nhưng vẫn dùng cách này để nói cho cậu ta biết là mình vẫn còn nhớ.

Những cung đường đã từng đi cùng nhau, những khoảng thời gian đã từng trải qua với nhau, tất cả đều là thật.

Sự nhiệt huyết từ anh chị thân yêu của Cảnh Hạc đã ngưng đọng ở thế giới này, không bao giờ già đi theo tháng năm.

Chỉ có cậu ta là phải gánh quá khứ dài đằng đẵng, sống trong ký ức từ ngày này qua ngày khác.

Cảnh Hạc ôm tấm ảnh vào lòng, vốn định cười một cái nhưng ai ngờ ngay khi nhắm mắt lại, nước mắt đã giàn giụa.

Quá khứ đã qua rồi, cậu ta đã không còn là thiếu niên khi trước nữa.

——————–

Lời tác giả:

Lúc đầu Hạc Hạc vẫn luôn đối xử với em Lam như chị gái, sau này lớn dần, từ từ có suy nghĩ của đàn ông, nhưng cậu ấy cũng hiểu mình không được như thế, vì vậy tới cuối cùng vẫn không nhắc tới.

Trong cửa [Mười Cách Gặp Ma] có khá nhiều hint, ví dụ như lúc Hạc Hạc bị ma nữ dụ dỗ, tại sao cậu ấy lại nhìn thấy ảo ảnh của em Lam; và cả lúc cậu ấy nói mớ khi ngủ nữa, bảo là “Anh Vân là anh mình, chị Lam là chị mình, sao… sao mình có thể…” Lúc đó anh Vân còn thở dài, thực ra anh Vân cũng hiểu rồi.



Hạc Hạc là người cuối cùng còn lại trong truyện này, nhưng sau này cậu ấy sẽ thuận lợi qua cửa Bạch Kim IV, thừa kế công ty để đạt tới đỉnh cao, biết đâu sẽ gặp được tình yêu mới, có được một cuộc sống tốt hơn.

Tôi giải thích chút nhé, vì em Lam sử dụng quay ngược thời không nên cô ấy với anh Vân đã quay về thế giới thực lúc một tuần trước khi cô ấy chết, vì vậy thời không của cô ấy không có Hạc Hạc, không thể nào tạm biệt được.

——————–

Lời Bé Đẹp:

Ừm, hôm nay mạn phép để lại vài dòng suy nghĩ, vì từ khi đọc truyện này mình đã muốn nói rồi.

Có thể nói truyện nhà mình ít khi có nam phụ, thật ra là ngoài Cảnh Hồn thì chẳng còn truyện nào khác nữa, Hạc Hạc là nam phụ đầu tiên khiến mình có ấn tượng thế này.

Mọi người còn nhớ một topic nhỏ trong chương mà hỏi gu bạn trai của mọi người là ai trong số bốn người Kiều Vân Tranh, Cảnh Hạc, Cố Mặc Trì và Bạch Tiêu không? Đáp án của mình là Cảnh Hạc. Không hiểu sao lúc bắt đầu đào hố, mình đã có ý định dịch trước phần của cậu ấy rồi. Và đúng vậy, phần ngoại truyện của Hạc Hạc mà các bạn đang đọc được dịch trước cả khi mình dịch chương 1 đấy.

Không biết mọi người có đọc ra không, nhưng vì mình đã đọc trước đoạn kết rồi nên những chương cuối cứ phải gọi là dịch trong tâm trạng siêu buồn. Buồn vì sắp hết truyện một, nhưng buồn cho sự tiếc nuối của Cảnh Hạc mười.

Nói thật, mình rất sợ phải đọc những truyện có dòng thời gian kiểu này, tuyến thời gian dài, các nhân vật đã gắn bó với nhau rất nhiều năm. Vì mình là người sợ chia ly, bất cứ sự chia ly nào cũng khiến mình buồn lây hết. Như truyện đã nói, chẳng có thứ gì trên đời là kéo dài mãi mãi hết, nhưng nỗi buồn thì có, nó như một con rắn trườn theo người ở lại tới hết đời họ vậy. Buồn một cái là Cảnh Hạc lại không có CP, cậu chỉ có một mình tới cuối truyện thôi.

Btw, mình tin là mỗi bạn đọc truyện đều có nhân vật yêu thích riêng của mình, trên đây chỉ là cảm xúc cá nhân của mình, mong rằng mọi người không bị ảnh hưởng~ Đừng quên chia sẻ với mình cảm xúc của mọi người nữa nhé! Yêu~
 
Chương 101: Ngoại truyện 2: Cố Mặc Trì


Năm 20 tuổi, Cố Mặc Trì tình cờ đụng phải một nhóm cướp ngân hàng, xung đột giữa đám cướp với cảnh sát đã ảnh hưởng tới y, y bị bắn vào ngực, vốn nghĩ là chết chắc nhưng lại được đưa tới bệnh viện rồi sống sót như một kỳ tích.

Tất nhiên, một tháng sau khi thể chất hồi phục lại, y bị ràng buộc vào [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót], bắt đầu cuộc hành trình sinh tồn dài đằng đẵng.

Thi thoảng y lại ngẫm lại, chuyện may rủi đúng là một loại huyền học, cũng như bản thân y vậy, lúc nào cũng tự nghĩ mình là Xuân tóc đỏ, rút thưởng mười lần thì ít nhất sẽ có bảy tám lần trúng; vào đại một quán ăn cũng sẽ được người ta đại hạ giá; đang đi trên đường lớn mà bất thình lình cúi xuống sẽ nhặt được tiền — À, nộp ví tiền cho đồn công an hết nhé, y không hề chiếm đoạt đâu.

Dù là trong game, từ trước tới giờ y vẫn như có hào quang bảo hộ, vận may luôn ưu tiên y.

… Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu y thật sự may mắn như thế thì sao lại bị cái hệ thống chó má này chọn trúng chứ?

Sao mà không chửi thề cho được chứ.

Y vốn thông minh, từ nhỏ đã học mấy năm Sanda, tuy rằng sau khi cha mất, mẹ tái giá thì không học nữa nhưng mấy năm nay vẫn luôn duy trì tập thể hình cường độ cao để đảm bảo thế bất bại trong game.

Vì kiếm tiền và tích cóp nhiều nước sinh mệnh hơn nữa, y cũng sẽ lên diễn đàn hệ thống nhận đơn, trả đơn này sẽ nhận đơn khác, có số dư thì rút hết, không bao giờ kết bạn với khách hàng.

Một mặt là vì ngại phiền, mặt khác là vì y thấy không cần phải lãng phí tình cảm với lính mới rank Đồng, Bạc.

Y xuyên việt một mình bảy năm, không hề có ý định xuyên dài hạn với bất cứ ai.

Mãi tới năm 27 tuổi, lúc đã thăng lên rank Bạch Kim, y nhận một hợp đồng thế thân giá cao để đấu thăng rank Vàng cho khách hàng.

Cũng trong cửa đó, y đụng phải một cặp đôi, người nam tên Kiều Vân Tranh, người nữ là Phó Lam Tự.

… Sau này y mới biết lúc đó cả hai chưa hề yêu đương gì, dù cảm giác rất giống người yêu, cứ như đã quen nhau rất nhiều năm rồi vậy.

Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đều là người chơi rank cao, có thực lực khiến một người tự cao như y phải công nhận, y kết thành đồng minh với đối phương, cả ba người cùng nhau qua cửa.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà trước khi đi y lại để số điện thoại lại, bảo có rảnh thì liên lạc.

Kẻ mạnh luôn dễ thu hút lẫn nhau, y rất hứng thú với họ, mà từ đó trở đi, y cũng manh nha ý định tìm cộng sự.

Thực ra có người xuyên việt chung thì cũng có thể nói chuyện lúc chán mà đúng không? Đợi đủ ăn ý rồi, giúp đỡ lẫn nhau cũng là một loại an ủi trong những năm tháng dài đằng đẵng.

Y không cần người gánh team, nhưng sự cô đơn vẫn cứ tiếp diễn.

Sau đó, vào một ngày nọ, y nhận được điện thoại từ Kiều Vân Tranh nên xách hành lý đơn giản rồi đi tới thành phố C, đồng thời gặp được Bạch Sanh, bạn thân của Phó Lam Tự.

Cứ như một món quà của định mệnh vậy, mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn trong cõi u minh.

Hôm đó, trời đã xế chiều, mái tóc xoăn màu trà sữa của Bạch Sanh xõa tung, có hai lọn tóc rủ hai bên mặt hiện lên ánh sáng nhu hòa dưới ánh nắng tà.

Cô ấy đang vui vẻ nói gì đó với Phó Lam Tự, lúc cười môi hồng răng trắng, vừa ngọt ngào lại vừa tràn đầy năng lượng.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua.

Y không buồn đi sâu vào định nghĩa vừa gặp đã yêu là như thế nào, y chỉ biết cô gái này hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình, đáng yêu tới mức nhịp tim của y đã hẫng nửa nhịp.

Khéo thế nào, cô ấy cũng là người chơi bị ràng buộc trong hệ thống.

Thần tình yêu đã se tơ cho y rồi.

Bữa ăn đồ Nhật giúp hai người hiểu rõ nhau hơn, y với cô ấy trò chuyện rất vui, còn tiếc là không gặp nhau sớm hơn nữa.

Nếu là trước đây, y khó mà tưởng tượng được mình lại có nhiều điểm chung khi trò chuyện với một cô gái như thế.

Trong phòng riêng được chắn bằng một bức bình phong, Bạch Sanh ngồi xếp bằng trên chiếu tatami, đẩy đĩa sashimi tôm ngọt cho y.

Trên móng tay cô ấy vẽ hoa đào hồng nhạt, sáng lấp lánh dưới ánh đèn, trông rất đẹp.

Cô ấy khẽ cười hỏi y: “Anh thật sự muốn dẫn tôi qua rank Vàng à? Tôi không có khả năng gì hết, trước đây đều nằm không hưởng thắng nhờ anh tôi thôi, tôi gà lắm ấy.”

“Vậy em có ưu điểm gì đặc biệt không?”

“Tôi… may mắn thì có tính không? Ở phương diện tìm manh mối ấy, trực giác tương đối chính xác, có đôi khi chọn đại mà xác suất cũng rất cao.”

“May mắn cũng là một tài năng mà, rất tốt, còn những phương diện khác có thể từ từ dạy sau.” Cố Mặc Trì bình thản nói, “Yên tâm đi, Vàng I thôi mà, không khó lắm đâu.”

“Chà, thế còn vụ thù lao, anh có thể giảm cho tôi bao nhiêu?”

Y cười: “Hay là tôi dẫn em trải nghiệm miễn phí một lần để em xem tôi có đủ tư cách làm thầy của em không nhé, tôi cũng sẽ đánh giá em, thế mới định giá được.”

“OK luôn!”

“Thế thì cô Bạch, mong là chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Vành cốc của hai người khẽ cụng vào nhau.

*

Sau khi cùng nhau trải qua nhiều cửa rank Vàng và đi du lịch để hiểu rõ nhau hơn, Cố Mặc Trì và Bạch Sanh cảm thấy đối phương rất phù hợp với mình nên xác định quan hệ yêu nhau luôn.

Phải nói là ở phương diện này hai người đều rất dứt khoát.

Sau đó thật lâu, lúc hai người nói chuyện mới vô tình tiết lộ suy nghĩ về nhau.

“Chị Linh cứ nhắc em là trò chơi này cực kỳ tàn khốc, chẳng biết phải hối hận khi nào, tốt nhất là phải nhanh nhanh yêu đương, đỡ phải lãng phí khoảng thời gian để hưởng thụ tình yêu.” Bạch Sanh nói, “Ái chà, em còn đang lo không tìm được cộng sự nào đẹp trai cao ráo mà có thực lực để xuyên chung trong hệ thống thì anh đã chủ động dâng tới cửa rồi.”

“Hóa ra anh chỉ là bất ngờ với em, nếu là người khác thì em cũng thích hở?”

“Đâu có, không thể hiểu như vậy được.” Bạch Sanh ngước đôi mắt thanh tú lên, chợt hôn y một cái, “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, giờ anh chính là bạn trai tuyệt vời nhất trong lòng em, ngoại trừ anh ra em chẳng thích ai hết.”

Cố Mặc Trì nhướng mày cợt nhả: “Thế anh phải cố gắng hơn nữa để củng cố lại vị trí trong lòng em, anh cực khổ bồi dưỡng ra được một người bạn gái ưu tú thế này, không thể để cho kẻ khác bắt cóc được.”

“Chà, hóa ra anh luôn nghĩ em cực kỳ ưu tú à?”

Mỗi khi cô ấy nhìn y cười, đôi mắt lúc nào cũng lấp lánh, vừa ngọt ngào mà lại vừa đẹp đẽ, khiến từng cơn sóng cuồn cuộn trong lòng y.

Mắt y tối đi, lập tức tóm được bàn tay nhỏ đang mưu đồ sờ cơ bụng của mình rồi bế bổng cô ấy lên, sải bước đi vào phòng ngủ.

Y cúi đầu xuống, thuận thế dùng răng giật phăng cúc áo đầu tiên trên áo ngủ cô ấy ra.

“Ưu tú hay không thì phải xem biểu hiện của em ở rank Vàng lần sau đã — Còn giờ thì chúng ta thảo luận về vấn đề tăng tình cảm của nhau lên tí đi.”

“… Tên họ Cố lưu manh này!”



Mấy năm nay, chỉ có Cố Mặc Trì biết rõ sự tiến bộ thần tốc của Bạch Sanh.

Y cho cô ấy cơ hội luyện tập nhưng vẫn luôn đứng ở phía sau bảo vệ cô ấy, y bảo cô ấy phải dũng cảm, phải bình tĩnh, phải vừa kiên định vừa tàn nhẫn, càng phải có lòng tin với bản thân, tiềm lực của cô còn phải khai thác rất nhiều nữa.

Y đã cho Bạch Sanh đủ tự tin để giúp cô ấy vững tin rằng y mãi mãi sẽ là hậu phương kiên cố của mình, vì thế cô ấy mới dám dũng cảm tiến lên mà chẳng sợ hãi gì.

Cô ấy yêu y, muốn trở nên mạnh hơn vì y, mạnh tới mức đủ để kề vai chiến đấu với y chứ không phải liên lụy nữa.

Nhưng lúc đó cả hai đều không ngờ rằng, lúc Bạch Sanh thực sự làm được chuyện này cũng chính là lúc hai người chia ly.

Trong cửa Bạch Kim đó, mười người chơi, lúc xông tới ải thứ chín chỉ còn lại y và cô ấy.

Cánh cổng sắt để qua cửa có khảm vòng xoay may mắn, rõ ràng quy tắc chỉ cho phép một người đi qua.

Không có may rủi, không có cơ hội xoay vòng gì.

Bạch Sanh nhìn chằm chằm vào vòng xoay, trên đó chia tên của người chơi, dùng kim để quyết định vận mệnh.

Cô ấy cực kỳ tuyệt vọng, đau đớn quá hóa nực cười: “Không ngờ thật đấy, chúng ta số đỏ như thế mà hôm nay lại phải chọn xem ai may hơn ai nữa.”

Cố Mặc Trì cũng cười: “Không cần chọn, em lúc nào cũng số đỏ hơn anh.”

Trong lúc nói câu này, con dao găm trong tay Cố Mặc Trì đã cắm sâu vào trái tim y.

Y dùng sức rất mạnh, quyết tâm phải chết, con dăm cắm lút cán, đến máu cũng chẳng chảy ra.

Đối với y mà nói, chuyện để cô ấy sống sót tiếp chưa bao giờ là lựa chọn hết.

Y gục trong lòng Bạch Sanh, bên tai là tiếng gào đau đớn của cô ấy, ý thức từ từ trở nên mơ hồ, đến cả cảm giác đau cũng bắt đầu dại đi.

Y dùng hết sức lực cuối cùng để nắm tay cô ấy, thấp giọng dặn.

“Sanh Sanh, anh nhường lại… tất thảy may mắn của đời anh, cho em sau này.”

“Đi đi, tiến tới phía trước, có thế nào cũng… đừng quay đầu lại…”

Lời hứa chưa kịp thực hiện, y chỉ có thể bảo vệ cô ấy tới đây thôi.

Cô gái y yêu thương từng mài mòn những góc cạnh của y, làm dịu đi những năm tháng ấy, luôn là tia sáng trong trẻo trong cả cuộc đời của y.

Y chẳng mong mỏi gì, chỉ mong dù con đường có dài tới đâu, tia sáng đó vẫn mãi mãi tỏa sáng.

*

Trong hệ thống, sau khi bị đào thải, người chơi sẽ tiếp tục lang thang trong cửa game dưới trạng thái hồn phách, không có ngày mà chỉ có đêm tối, liên tục tái diễn lại quá trình đó.

Cố Mặc Trì cũng như thế.

Y kẹt lại trong vùng núi rừng khô cằn với tám người chơi đã bị đào thải cùng cửa, nhiệm vụ hàng ngày là tán dóc và ngây người, đến giờ qua cửa, y sẽ chết lần nữa theo trình tự trước đó.

Dù “Chết” chỉ là hình thức, chỉ đơn giản là ôn lại cảnh tượng khi chết của mình lần nữa, nhưng lần nào cũng đau thật.

Như bị dày vò dưới địa ngục vậy.

Tất cả mọi người bị giam cầm ở đây đều không có khái niệm thời gian, không thấy được điểm cuối, cũng chẳng được giải thoát.

Có khi Cố Mặc Trì ngồi trên ngọn cây, nhìn vầng trăng lạnh lẽo bên trời, lại nhớ tới khoảng thời gian trước đây.

Chẳng biết nhóm bạn khi trước giờ đã qua cửa chưa nhỉ?

Mong là họ mãi mãi bình an, không bao giờ phải chịu sự tra tấn này.

Cả Sanh Sanh của y nữa, cô gái y từng tình nguyện dùng tính mạng để bảo vệ, trong khoảng thời gian không có y không biết cô ấy có ổn không, có bị bắt nạt trong rank Bạch Kim không?

Nỗi cô đơn dài dằng dặc và tưởng niệm là những thứ khiến người ta đau khổ nhất, y rất muốn gặp lại cô ấy.

Một đêm nọ, nhóm người chơi cùng nhau trải qua sự luân hồi đột nhiên lại thiếu một người, chỉ còn tám người.

Người chơi biến mất tên là Hạng Minh, nghe nói năm đó hắn bị thương trong quá trình xuyên việt, không muốn liên lụy bạn gái trong rank Bạch Kim tiếp theo nên lén giải trừ hợp đồng xuyên chung dài hạn rồi xuyên riêng trong cửa này.

Hắn bị đào thải ở ải thứ ba.

Nhưng sao hắn lại biến mất bí ẩn thế chứ? Hắn đi đâu được?

Rất lâu sau đó, Cố Mặc Trì đã có được đáp án.

Lúc đó y vẫn giống như thường ngày, ngồi trên ngọn cây bứt lá rồi ngẩn người ra. Bất thình lình, y cảm thấy như trời đất đang quay cuồng, cảm giác mất trọng lượng ập tới, tầm mắt Cố Mặc Trì chợt tối sầm đi.

… Lúc y khôi phục lại được ý thức đã mơ hồ nghe có người gọi mình.

“Anh Cố, anh Cố?”

Y mở choàng mắt ra, thấy Hạng Minh đang đứng trước mặt, bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái trẻ tuổi mày rậm mắt to, hai người nắm tay nhau, rõ ràng là người yêu.

Y sửng sốt: “Anh…?”

Hạng Minh cười nói: “Đây là thế giới song song được hệ thống thiết lập ra, sau khi người chơi có khắc hình bia mộ dưới mặt dây chuyền ký hợp đồng màu vàng kim xong là có thể cứu đồng đội bị kẹt trong cảnh chết, vào chỗ này.”

Cố Mặc Trì vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ quan sát xung quanh, phát hiện đây đúng là một thị trấn bình thường, bên đường có xe đạp công cộng bày ngay ngắn, đủ loại cửa hàng, nhưng không có ai bán mà có thể tự lấy dùng.

Có rất nhiều người chơi ra vào, phần lớn đều đi theo cặp, trông cực kỳ thân mật.

Vừa rồi Hạng Minh bảo là… Bia mộ.

Xem ra là bạn gái của Hạng Minh đã qua của Bạch Kim IV, ký hợp đồng màu vàng kim rồi cứu hắn tới đây rồi.

Vậy nếu y cũng tới thì tức là có người cứu y ư?

Bạn gái Hạng Minh nói thêm: “Anh đi thẳng theo con đường này là sẽ nhìn thấy nhà của người chơi đấy — Thẻ phòng ở chỗ người thi hành hợp đồng, anh đã tìm thấy đồng đội của mình chưa?”

Ai ngờ Cố Mặc Trì chưa kịp trả lời thì đã nghe có giọng nữ quen thuộc vang lên sau lưng, trong trẻo và tràn đầy ý cười.

“Anh ấy tìm được rồi, ở ngay đây đây.”

“…”

Cố Mặc Trì xoay phắt người lại.

Bạch Sanh cầm thẻ trong tay, tóc ngắn phong độ, mặc cái áo đua với bốt da đang hăng hái đứng ở cách đó không xa.

Trên tay cô vẫn còn ôm con thỏ bông màu đen mà y đã tặng cách đây nhiều năm nữa.

Sự mài mòn của năm tháng không hề khiến cô ấy bớt xinh đẹp đi, chỉ là so với trước đây, hiện tại cô ấy có vẻ kiêu sa và trưởng thành hơn nhiều.

Cô bé của y đã trở thành một cao thủ thực thụ rồi.

Cố Mặc Trì kinh ngạc nhìn cô ấy, hốc mắt đỏ lên, như đang trong mơ vậy.

“Sanh… Sanh Sanh?”

Chưa kịp dứt lời, Bạch Sanh đã nhào thẳng vào lòng y.

Rõ ràng vừa rồi cô ấy mới cười, thế mà ngay khi ôm được y thật sự, nước mắt lại giàn giụa trên mặt.

Gì mà phong độ, gì mà kiêu sa, gì mà trưởng thành, tất cả đều là giả vờ hết, đều đã sụp đổ hết rồi.

Cô ấy đu cả người lên người y như gấu túi, ôm chặt cổ y, nghẹn ngào từng tiếng.

“Sáu năm rồi, anh không biết trong sáu năm đó em bị tủi thân cỡ nào đâu… Tên họ Cố kia, anh phải bồi thường cho em đấy!!!”

Hạng Minh vỗ vai Cố Mặc Trì, vừa vui mừng vừa chân thành nhắc nhở y.

“Anh Cố, ráng dỗ nhé, lúc tôi mới tới cũng dỗ Nguyệt Nguyệt nhà tôi lâu lắm đấy.”

Sau đó, hắn bị bạn gái véo tai lôi đi mất.

Cố Mặc Trì nén nước mắt, thấp giọng cười một tiếng rồi cụp mắt hôn Bạch Sanh một cái, cực kỳ yêu thương và trìu mến, những lời đầy trong lòng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ dồn lại một câu.

“Sanh Sanh, anh không ngờ lại còn có một ngày thế này.”

“Chỉ cần em còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày thế này thôi.”

“Nhưng sau này em phải ở lại đây với anh mãi mãi, em thật sự…”

“Em thật sự không hối hận mà.” Bạch Sanh vùi mặt vào cổ y, giọng điệu hơi nũng nịu lầm bầm, “Ở đây rất ổn, hơn nữa hình vẽ bia mộ đại diện cho “Đứng im” mà, có lẽ thời gian ở đây với thế giới thực cũng khác nhau, nếu có thể đứng im mãi mãi, em sẽ được ở với anh lâu hơn rồi — Tính ra thì em cũng hời đấy chứ.”

Như một tia nắng sớm chiếu rọi vào vùng đất hoang dã, sự xót xa và ấm áp đã lâu lại tràn vào trái tim Cố Mặc Trì lần nữa.

Y nghĩ, thế cũng đáng.

Y cẩn thận thả cô ấy xuống đất rồi lại nắm tay cô ấy, mười ngón tay đan nhau, chẳng muốn thả lỏng giây nào.

“Thế thì… Chúng ta về nhà thôi.”

Dù cuộc đời thế nào thì chung quy nó cũng là cuộc đời của mình.

Mọi chia ly yêu ghét trên thế gian này rồi cũng sẽ có hồi kết.

Đây là đoạn kết mà cô ấy tự viết ra cho y, y phải cố gắng trân trọng lấy.

——————–

Lời tác giả: Tác dụng của bia mộ là hệ thống mở ra một thị trấn nhỏ cho những người chơi đã chết, để họ sống một cuộc sống trong thế giới song song ở đây.
 
Chương 102: Ngoại truyện 3: Bạch Tiêu


Nhiều năm trước, bốn người nhà họ Bạch đã từng gặp một tai nạn nghiêm trọng, cha mẹ Bạch đều mất mạng trong tai nạn, Bạch Tiêu và Bạch Sanh bị thương nặng, sau đó được cứu sống lại.

Từ đó hai anh em bị ràng buộc với hệ thống [Thoát hiểm cho người sống sót].

Bạch Sanh nhỏ hơn Bạch Tiêu 4 tuổi, là người thân duy nhất trên đời này của Bạch Tiêu, vì thế Bạch Tiêu cực kỳ chiều em gái, chiều tới mức không giới hạn.

Từ Đồng tới Bạc, anh ta tự mình gánh team cho Bạch Sanh, để nâng cao thực lực của mình và tiện thể kiếm tiền nên lúc không có nhiệm vụ qua cửa cũng sẽ thường xuyên nhận đơn dẫn khách hàng qua cửa.

Vốn dĩ anh ta chẳng thấy có gì không ổn, cộng thêm việc Bạch Sanh nhát gan đã quen đứng sau lưng mình chờ thắng, trạng thái này của hai người cứ thế mà kéo dài rất lâu.

Mãi tới khi Bạch Sanh thăng lên rank Vàng, Phó Lam Tự, người bạn thân thiết share tiền thuê nhà mới đặt vấn đề.

So với rank Bạc, rank Vàng là một bước nhảy vọt, nếu không chú trọng nâng cao kinh nghiệm và thực lực của Bạch Sanh thì sau này cô ấy không chỉ kéo chân sau Bạch Tiêu mà còn khó bảo vệ cho mình nữa.

Cuối cùng ngày này cũng tới, trong hệ thống tàn khốc này, anh ta không thể nào bảo vệ cô ấy được.

Nhưng anh ta lại không ngờ sau này Bạch Sanh lại gặp được Cố Mặc Trì, cái tên thích ra vẻ đó.

Cố Mặc Trì là cao thủ rank Bạch Kim, chiến lược khi dẫn Bạch Sanh qua cửa hoàn toàn khác với Bạch Tiêu, y chú trọng trau dồi khả năng phấn đấu của Bạch Sanh hơn, tức là lúc bảo vệ an toàn cho Bạch Sanh vẫn cố gắng để cô ấy tự động não, phát triển tính tích cực và lòng tự tin của cô ấy hơn.

… Thực tế là Bạch Sanh cũng đã làm được thật, còn nhớ tối đó, cô ấy qua cửa sau khi lăn lộn trong đầm lầy máu, chuyện đầu tiên là vui vẻ báo cho mọi người biết mình đã dám cầm dao chém ma rồi.

Từ đó về sau, cô ấy tiến bộ thần tốc.

Nếu hỏi Bạch Tiêu là có thấy thất vọng hay mất mát gì không?

Tất nhiên đáp án là có, người ta có câu anh cả như cha, em gái mình nuôi từ nhỏ tới lớn đã thích người khác thì cảm giác sẽ như bắp cải mình trồng bị lợn ủi mất vậy.

Tuy nhiên, anh ta biết dù bề ngoài có vẻ là người kiêu căng khó thuần nhưng thực chất Cố Mặc Trì lại là người tốt, cũng thực sự đối xử tốt với Bạch Sanh.

Anh ta tin vào mắt nhìn của em gái, cũng tôn trọng lựa chọn của em mình.

Phó Lam Tự từng nói: “Sanh Sanh đang đi trên con đường của riêng cậu ấy rồi, cậu ấy trưởng thành nhanh lắm, anh cũng phải tin cậu ấy, học cách bớt lo chút đi.”

Đúng nhỉ, bớt lo lại, nhìn người bên cạnh nhiều hơn.

Người bên cạnh tất nhiên là Kỷ Linh rồi.



Bạch Tiêu và Kỷ Linh biết nhau lần đầu tiên trong một cửa rank Vàng lấy bối cảnh dân quốc.

Khi ấy Kỷ Linh trang điểm rất đẹp, áo gió đỏ phối với giày Martin, vừa đẹp mà lại vừa ngông, dáng đi yểu điệu khiến các người chơi nam chung cửa đều phải dán mắt.

Còn Bạch Tiêu thì bận nghiên cứu NPC kỳ lạ nên chẳng để ý gì tới Kỷ Linh, trái lại lại khiến chị đẹp chú ý.

Về hoạt động tâm lý của chị đẹp, chắc có lẽ là kiểu “Được lắm, anh là người đàn ông đầu tiên hoàn toàn không bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, tôi có hứng thú với anh rồi đấy” (?)

Sau này Kỷ Linh cũng giải thích là cô ấy thuộc kiểu “người yêu sớm”, Bạch Tiêu lại tình cờ là gu đeo kính lịch sự đẹp trai cô ấy ưng nhất nữa, với tính của cô ấy ắt sẽ chủ động ra tay trước.

Vì thế cuối game cô ấy luôn giả vờ vô tình tới gần Bạch Tiêu, tìm manh mối sẽ bàn với Bạch Tiêu trước, phát hiện dấu vết của ma quỷ cũng báo cho Bạch Tiêu, muốn gài bẫy người chơi nào cũng hỏi ý kiến của anh ta.

Mãi tới sau này, mọi người tình cờ bàn tới chuyện này, Phó Lam Tự mới đưa ra một đánh giá cực kỳ chính xác.

— Chị Linh là da người đẹp, tim sắt thép, não yêu đương*, người bình thường không thể nào đạt tới level của chị ấy được.

(*) Não yêu đương còn là từ lóng chỉ việc trong đầu chỉ biết có yêu, chẳng thiết chuyện gì nữa hết.

Tới lúc gần qua cửa, thấy con ma nữ rạp hát sắp cắt đứt cổ Bạch Tiêu, Kỷ Linh tìm thấy đạo cụ cực kỳ quan trọng, xem như cũng gián tiếp cứu anh ta một mạng.

Cô ấy cởi giày ra, xách một cây rìu chặt vào cánh cửa, ầm ầm cực kỳ khí thế, khiến Bạch Tiêu rất khâm phục.

“Quả nhiên cô Kỷ là nữ anh hùng.”

“Quá khen rồi.” Kỷ Linh quay người lại, yểu điệu nhìn thoáng qua anh ta, “Cho tôi địa chỉ đi, hai chúng ta cũng xem như đã kết thành đồng minh một cửa rồi, tôi có thứ quan trọng muốn gửi cho anh, chắc chắn sẽ có ít cho anh sau này qua cửa đấy.”

Bạch Tiêu nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn cho.

“Phòng 1607, khu 2, tòa 1, chung cư Liên Hoa, đường Vĩnh Hưng, quận Tịnh Thủy, thành phố C.”

Kỷ Linh cười: “Ừm.”

Kết quả, sau khi về thế giới thực, Bạch Tiêu mới hiệu được hàm ý trong chữ “Ừm” của Kỷ Linh.

Hóa ra “thứ quan trọng” mà cô ấy nói chính là bản thân cô ấy.

Cô ấy xách thẳng hành lý tới thành phố C, dễ dàng chiếm được cảm tình của Bạch Sanh và Phó Lam Tự, cứ thế đã trở thành bạn cùng nhà thứ ba của anh ta tự bao giờ.

Cô gái này đã chính thức xâm nhập vào cuộc sống của anh ta từ đó.

*

Nửa cuộc đời của Bạch Tiêu thực sự có quá nhiều biến cố, may mà tính tình anh ta điềm tĩnh dịu dàng, luôn biết cân nhắc, giải quyết từng thứ một.

Lúc ở chung với nhóm bạn, anh ta luôn là người ít nói nhất, bình thường chỉ phụ trách việc mỉm cười, lắng nghe và kiên nhẫn an ủi, cũng như thu thập gu ăn uống của từng người để nấu cơm, pha rượu, nướng bánh.

Anh ta là anh cả của tất cả mọi người, lúc nào cũng hoàn thành trách nhiệm này một cách chỉn chu hết.

Anh ta khao khát có được một cuộc sống êm đềm, mong người thân, bạn bè và người yêu đều ở bên cạnh mình, ngắm trời chiều và sự thay đổi qua từng năm tháng.

Nhưng tạo hóa lại trêu ngươi, đó cũng chỉ là hy vọng xa vời thôi.

Anh ta vốn không ngờ Cố Mặc Trì lại là người đi đầu tiên, Cố Mặc Trì mới chết, Bạch Sanh cũng phát điên.

Anh ta không đành lòng thấy em gái đau khổ nên bèn nói cho cô ấy nghe về bí mật hình vẽ trên mặt dây chuyền.

Cũng từ đó trở đi, anh ta đã hiểu mình không thể nào giữ cô ấy được nữa.

Cô ấy đã không còn là cô bé làm nũng khóc thút thít trong lòng anh ta, cô ấy đã trưởng thành, có trách nhiệm, biết nhớ mong, yêu một người mà chẳng nề hà gì.

Sau đó nữa, năm 31 tuổi, Phó Lam Tự qua cửa, ký hợp đồng màu vàng kim, muốn đi ngược dòng thời gian để tìm Kiều Vân Tranh.

Bạn thân mười mấy năm cuối cùng cũng phải xa nhau.

Ba năm sau, Bạch Sanh qua cửa, anh ta vẫn theo thường lệ mà bày món ăn đầy một bàn, hai anh em cười ôm nhau tạm biệt.

“Dù em đi tới đâu, anh đều sẽ chúc em bình an hạnh phúc, gặp được anh Cố rồi nhớ thay anh hỏi thăm một tiếng nhé.”

Nửa đời này của anh ta gần như là sắm vai người tiễn đưa cuối cùng, nhìn những bóng lưng quen thuộc dần dần biến mất trước mặt rồi lại bừng tỉnh giữa đêm, ôn lại từng chút một.

Cảnh còn người mất.

Chẳng lẽ anh ta không đau ư?

Tất nhiên là đau rồi.

Anh ta từng bừng tỉnh trong cơn ác mộng, tâm trạng suy sụp, ngồi một mình ở ban công rồi lẳng lặng ôm mặt khóc.

Chỉ còn Kỷ Linh ôm anh ta từ phía sau, dịu dàng xoa dịu, xem anh ta như một đứa bé.

“Bạch Tiêu, đừng sợ, anh còn em nữa mà, em không bao giờ rời xa anh đâu.”

Kỷ Linh hứa không bao giờ, đúng là không bao giờ thật.

Lúc đó cô ấy và Bạch Tiêu đã qua cửa Bạch Kim IV từ lâu, trở lại với tự do, cái gọi là lời nguyền chỉ có một người sống sót trong số hai người xuyên chung không hề ứng nghiệm trên người họ.

Có lẽ đó cũng là một trong số ít sự dịu dàng mà số phận đã ban cho Bạch Tiêu, dù sao Bạch Tiêu cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi.

Cô ấy thường ngẫm lại, uổng cho gương mặt quyến rũ mê ly của mình, thế mà trái tim lại là của một người vợ hiền, mấy năm qua niềm vui và mong muốn lớn nhất của cô ấy là xuống phòng bếp với Bạch Tiêu.

Vì đó là tình yêu.

Cô ấy và Bạch Tiêu đã cùng trải qua nhiều khó khăn hiểm nguy, cuối cùng cũng chờ được ngày gió dừng mưa tạnh, sau này vẫn còn nửa đời yên ả phải đi qua.

Cô ấy sẽ siết chặt tay Bạch Tiêu, không để anh ta cô đơn một mình.

*

Thoáng chốc mà lại tới mùa hè nữa.

Hiện tại Bạch Tiêu đang là cửa hàng trưởng của một đại lý đồ ngọt, nửa đầu năm nay có một khách hàng tới quay video ngắn của anh ta rồi đăng lên mạng xã hội khiến lượng truy cập bùng nổ, giờ có rất nhiều thiếu nữ tới cửa hàng chọn bánh chỉ để nhìn anh đẹp trai là anh ta.

Đánh giá của Kỷ Linh với chuyện này là: Người đã gần 40 tuổi rồi mà còn chưa già nữa, phục sát đất.

Còn cô ấy, giờ đã trở thành đại diện bán hàng cho một công ty con thuộc tập đoàn Kỳ Hạ, phải nói cô ấy thực sự là thiên tài trong lĩnh vực này, lên như diều gặp gió, càng ngày kiếm càng nhiều.

Lúc trước khi xuyên chung, hai vợ chồng đã có kha khá tiền tiết kiệm rồi, sau này đã mua một căn nhà riêng hơn 80m2 ở khu thành phố khá hẻo lánh, hai phòng ngủ một phòng khách, ánh sáng rất tốt.

Tháng ngày cứ suôn sẻ và đều đặn như thế, từ từ cũng đi vào quỹ đạo.

Cuối cùng, nắng chiều chiếu vào cửa sổ sát đất, sưởi ấm sàn gỗ với một lớp màu vàng nhạt.

Kỷ Linh ngồi trên xích đu chơi điện thoại, một lúc lâu sau, Bạch Tiêu bước ra từ phòng bếp, đưa cho cô ấy một ly nước xoài chanh dây mới ép.

“Ừm, có đá rồi đấy.”

“Cảm ơn cửa hàng trưởng Bạch của em nhé.” Cô ấy quay đầu lại hôn lên mặt anh ta một cái, “Cảnh Hạc mới gửi tin nhắn, bảo tối nay muốn tới nhà chúng ta ăn chực, thèm tôm khô tộ với sườn non hấp.”

“Ừ, không thành vấn đề, chốt.”

Kỷ Linh lập tức trả lời Cảnh Hạc, đang gõ chữ nửa chừng thì chợt sực nhớ ra chuyện gì đó mà thở dài.

“Thời gian trôi qua nhanh quá, nhoáng một cái mà Cảnh Hạc cũng đã 30 rồi, sao không lập gia đình nhỉ.”

“Nó lo sự nghiệp chứ chưa vội kết hôn mà.” Bạch Tiêu khựng lại một chút rồi thấp giọng nói, “Huống hồ gì chỉ cần nó chịu, ở đây sẽ mãi là nhà của nó.”

Kỷ Linh im lặng rất lâu, không khỏi mỉm cười: “Nói đúng đấy.”

Bạch Tiêu nhìn cô ấy chằm chằm, giơ tay vén một lọn tóc dài rủ bên mặt cô ấy ra sau tai.

Năm tháng thật sự đã bỏ qua cô ấy, mười năm trôi qua mà gương mặt Kỷ Linh vẫn như trước, vẫn là nét duyên dáng ngây thơ không thể phác họa ra bằng bút được.

Người anh ta yêu vẫn y như lần đầu mới gặp.

Anh ta chợt cụp mắt, dịu dàng hôn Kỷ Linh trong ánh mắt mê man của cô ấy.

Em yêu, chính nhờ có em mà cuộc đời anh vẫn còn ánh sáng dẫn lối.

Đây là một món quà không thể cầu xin được.

Anh thật sự rất may mắn.
 
Chương 103: Ngoại truyện 4: Kiều Vân Tranh (Hoàn toàn văn)


Khoảnh khắc Phó Lam Tự tìm thấy Kiều Vân Tranh, gió ngưng, sương tan, bách quỷ đứng im, cô thấy thời không giữa hai chiều như hai bên mặt gương, ranh giới đã mờ đi và đang dần dần dung hợp và nhau.

Giữa đất trời chợt hiện lên một tia sáng trắng, che khuất tầm mắt của cô.

Lúc cô mở mắt ra lần nữa đã phát hiện mình vẫn nằm trong vòng tay Kiều Vân Tranh, cả hai đã ngồi bên mép giường phòng ngủ.

Cô kinh ngạc nhìn xung quanh: “Ở đây là…”

Kiều Vân Tranh im lặng, anh ngẩn người nhìn bồn hoa xanh biêng biếc ở bên cửa sổ và rất nhiều gấu bông được trưng bày trên giá sách. Một lúc lâu sau, mắt anh đỏ hoe, cười nhẹ nhõm.

“Ở đây là chỗ chúng ta ở chung với nhau trước đây, tất cả trang trí trong phòng đều do em tự tay thiết kế đấy.”

Hợp đồng quay ngược có hiệu lực, hệ thống dịch chuyển họ về thời không đích đến, nhìn lịch thì đây chính là năm mà Phó Lam Tự 28 tuổi đã chết trong rank Bạch Kim.

Anh và cô đã quay lại điểm xuất phát rồi.

Phó Lam Tự cũng ngước mắt nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Năm đó anh qua cửa Bạch Kim cũng gia hạn hợp đồng à? Có tác dụng gì vậy?”

“Hồi sinh em đấy.” Kiều Vân Tranh dịu dàng vuốt tóc cô, đôi mày và đáy mắt tràn đầy yêu chiều, “Hình vẽ hợp đồng của anh là thánh giá, biểu tượng cho sự hồi sinh, nếu anh muốn giúp em sống lại thì sẽ có hai điều kiện — Một là bị ràng buộc với hệ thống lần nữa, hai là xóa ký ức.”

[Đã chọn xong chưa, đặt bút là không được hối hận]

Hợp đồng thánh giá này có thể nói là loại khắc nghiệt nhất trong ba loại hợp đồng.

Nhưng anh đã ký tên không hề do dự, dù sao đây cũng là cơ hội duy nhất của anh.

Anh sẽ không hối hận.

Anh bị mất đi trí nhớ về trò chơi, trở về năm mình 19 tuổi, bắt đầu từ rank Đồng, đi lại con đường này một lần nữa.

Anh đã quên mất cô nên tất nhiên không thể đi tìm cô được, có thể gặp nhau được không hoàn toàn nhờ vào vận may và duyên phận.

Từ trước tới giờ vận may của anh chưa bao giờ tốt, nhưng lần này lại không quá xui xẻo.

Năm 26 tuổi, anh nhận ủy thác của một khách hàng, ký hợp đồng thế thân để vào một cửa game rank Đồng.

Lúc đẩy cánh cửa đầy bụi đó ra, anh thấy một cô gái có gương mặt thanh tú mà lạnh lùng, tóc đen dài đang đứng cạnh cầu thang chật chội.

Sợi dây cung trong đáy lòng như bị gió thổi lay động, lặng lẽ run lên.

Anh mỉm cười nhìn lướt qua cô.

Đó là ánh nhìn từ sự sắp xếp của vận mệnh, của kiếp trước và kiếp này.

Dù tới muộn bảy năm ròng, nhưng cuối cùng cũng có ngày được gặp nhau, thế cũng viên mãn rồi.

“Bởi vậy Lam Tự à, em mãi mãi là em, anh cũng vĩnh viễn là chính anh.”

Phó Lam Tự sờ lên cổ, sợi dây chuyền bông tuyết mà anh đã tặng cô trong thời không thứ hai vẫn còn, nhưng mặt dây chuyền hình bình nước thì biến mất thật rồi.

Chuyện này có nghĩa là đã thực sự qua cửa rồi, không cần phải đi lại nữa, cũng chẳng cần phải trải qua chia lìa khổ đau gì, con đường gian nan nhất đã tới kết thúc rồi.

Cô thở dài thườn thượt, vươn hai tay vòng lấy cổ anh, úp mặt vào ngực anh.

“May mà vẫn còn kịp nhỉ.”

Vẫn còn thời gian để tiếp tục yêu nhau, vẫn còn kịp để trân trọng nhau.

*

Tuy rằng những tháng ngày xuyên việt không ngừng nghỉ đã kết thúc, nhưng Kiều Vân Tranh vẫn còn rất nhiều di chứng cũ theo thói quen.

Ví dụ như lúc nào cũng đề cao cảnh giác, dù chỉ có một ngọn gió thổi làm cỏ lay trong phòng, hễ không thấy Phó Lam Tự một chút là lại bắt đầu tìm cô, thường xuyên bừng tỉnh lúc giữa đêm…

Hôm nay vừa tảng sáng, sắc trời bên ngoài còn chưa sáng hẳn, anh đã lại mở mắt.

Anh mơ thấy rất nhiều chuyện trước đây, có vài chuyện ở thời không đầu tiên, cũng có vài chuyện ở thời không thứ hai, đều đầy máu và nước mắt, xác chết vương vãi khắp nơi.

Tính ra, dù trong thời không song song này anh chỉ mới 32 tuổi, nhưng thực tế trí nhớ chồng chất của anh đã trải qua hơn ba mươi năm rồi.

Nỗi đau mất người yêu vẫn luôn hiện hữu sâu trong linh hồn của anh.

Ngay sau đó, Phó Lam Tự bên cạnh uể oải trở mình, giơ cánh tay vòng qua eo anh.

“Anh Vân.” Cô khép hờ mắt, ngái ngủ lẩm bẩm, “Lại mơ thấy ác mộng nữa à?”

Áo ngủ của cô thoang thoảng mùi bạc hà, hơi ấm từ đầu ngón tay thẩm thấu vào từng tấc da thịt của anh.

Cảm giác này là thật, đủ thật để khiến anh an lòng.

Kiều Vân Tranh dém chăn lại cho Phó Lam Tự, hôn xuống tóc cô rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Ừ, anh cần chút thời gian để thích ứng lại.”

“Không sao, chúng ta vẫn còn thời gian để từ từ thích ứng mà.” Phó Lam Tự cười, “Anh đừng sợ, giờ không cần phải qua cửa nữa rồi, em sẽ sống lâu trăm tuổi, ở với anh cả đời luôn.”

Cả đời là một lời hứa thật sự rất cảm động, cuối cùng giờ cũng có thể thực hiện trong thoải mái rồi.



Phải nói là hệ thống chó má này chỉ làm đúng được một chuyện, đó là bảo lưu số dư trong thẻ ngân hàng lúc đầu của hai người.

Ít nhất là mấy năm nay, dù hai người ngồi không ăn tiền tiết kiệm cũng không bị thiếu thốn gì.

Dạo gần đây Phó Lam Tự đã nhuộm mái tóc dài thành màu hồng tím khói và bắt đầu có hứng thú với việc đăng tiểu thuyết kinh dị nhiều kỳ. Truyện của cô khá hay, số lượt click và sưu tập trên trang web cũng tăng đáng kể, sau này lên được BXH vàng, lợi nhuận khá khả quan.

Thế là trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần Kiều Vân Tranh đẩy cửa vào phòng là lại thấy bà nhỏ nhà mình ngồi xếp bằng trên ghế, búi tóc lên tận đỉnh đầu, đeo một cặp kính chống ánh sáng xanh che hết cả nửa gương mặt, ngậm một cây kẹo mút chẳng biết là vị gì, mười ngón tay mảnh khảnh gõ chữ lách tách.

Ánh nắng tràn ngập trong phòng, năm tháng nhàn nhã.

“Vất vả, vất vả rồi, em phải cố gắng nhiều quá cho cái nhà này rồi, nào, có ăn sữa chua trái cây không?”

“Ăn chứ.” Phó Lam Tự tiện tay gỡ mắt kính ra, ngửa đầu ra thành ghế phía sau, dùng một tư thế có độ khó rất cao cho xương cổ, “Anh hiểu là được rồi, em không dễ dàng gì mới nuôi được anh, có khác gì nuôi bé đường không đây?”

Kiều Vân Tranh suy nghĩ một lúc, mắt cong lên, dịu dàng chân thành trả lời cô: “Chắc khác ở chỗ bé đường bình thường đều không đẹp trai bằng anh chăng.”

“… Nói cũng phải, thế thì em đành chịu thiệt thôi.”

Cô cười nhận lấy cái bát thủy tinh anh đưa, cúi đầu nếm thử: “Ngon quá, tay nghề của anh càng ngày càng giỏi rồi đấy.”

“Vẫn còn thua xa anh Bạch, anh biết lúc trước em được tài nấu nướng của anh ấy nuôi giỏi lắm mà.”

Cô nghe vậy thì hơi ngẩn người, không khỏi thở dài một tiếng.

“Bạch Tiêu lúc nào cũng là một người anh tốt.”

Nếu có cơ hội, cô rất muốn đi xem thử trong thời không này, những người bạn mà mình chưa kịp gặp kia rốt cuộc có ổn hay không.

Cô sẽ mãi chúc họ may mắn.

*

Tháng 7 cùng năm, thành phố C đổ mưa to, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự ra ngoài không mang ô nên bèn vào một quán đồ nướng để chuẩn bị ăn tối luôn.

Phó Lam Tự ngồi ở ghế gần cửa, đang lật menu thì chợt nghe có một giọng nữ lanh lảnh như chuông bạc đang nũng nịu phàn nàn với người bên cạnh.

“Anh, em đã bảo hôm nay sẽ mưa mà, thế mà anh không tin! Em mới mua bộ đồ này đấy!”

Sau đó là một giọng nam ôn tồn đáp lại: “Lỗi anh, nhưng cũng khéo mà, chẳng phải hôm qua em thèm đồ nướng sao? Ghé quán này đi.”

Cô và Kiều Vân Tranh vô thức nhìn nhau rồi đột nhiên ngẩng đầu lên —

Một cặp anh em đang đi vào quán, người anh đeo kính gọng vàng, lịch sự tuấn tú, người em có mái tóc xoăn màu trà sữa, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp, là Bạch Tiêu và Bạch Sanh.

Như có người quen cũ đến vậy.

Bạch Sanh nói: “Chà, quán này nổi tiếng quá nhỉ? Hết chỗ mất rồi.”

Bạch Tiêu đảo mắt: “Chắc phải chờ một lúc rồi.”

“Hai người.” Phó Lam Tự bình tĩnh giơ tay ra hiệu, “Bàn chúng tôi là bàn bốn người, nếu không ngại thì có thể ngồi chung.”

Bạch Sanh xoay đầu lại, ánh mắt sáng rỡ: “Thật ư? Thế thì làm phiền rồi.”

Bạch Tiêu cũng khách sáo cười một tiếng: “Cảm ơn.”



Tháng 11 cùng năm, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự tới thành phố D lân cận xem festival âm nhạc, đường không xa, ngồi tàu cao tốc bốn mươi phút là tới ngay.

Festival hết, Phó Lam Tự đứng tại chỗ đợi Kiều Vân Tranh mua nước trái cây về, ai ngờ đợi gần nửa tiếng, gần như nghĩ là mất liên lạc với anh thì anh lại chậm rãi xuyên qua đám đông đi tới phía cô.

“Đi đâu vậy? Nhiều người xếp hàng lắm à?”

“Xếp hàng thì không nhiều, nhưng mà…” Kiều Vân Tranh hơi cười, cúi đầu thì thầm với cô, “Anh gặp Cố Mặc Trì ở chỗ bán nước trái cây.”

“…” Phó Lam Tự kinh ngạc, “À em quên mất, trước đây anh ấy ở thành phố D nhỉ… Đâu rồi? Anh để anh ấy đi rồi à?”

“Đừng vội, hai bọn anh có nói vài câu.” Kiều Vân Tranh khẽ nhướng mày, “Anh ấy hứa sẽ làm hướng dẫn viên tạm thời cho chúng ta mấy ngày nay, dẫn chúng ta đi chơi các thắng cảnh của thành phố D — Anh đã kết bạn WeChat rồi này.”

Cô như thở phào, không kìm được mà đánh vào ngực anh một cái.

“Anh được đấy.”



Tháng 7 năm sau, Phó Lam Tự nhận được lời mời của Bạch Tiêu, cầm theo quà sinh nhật để tới nhà anh ta ăn chực.

Từ lần chung bàn ở quán đồ nướng năm ngoái, cả hai đã thể hiện khả năng của mình, thành công lọt vào nội bộ anh em nhà họ Bạch, kết thành bạn bè.

Không ngờ trong nhà Bạch Tiêu, hai người còn gặp được bạn gái mới của anh ta.

“Giới thiệu tí nhé, bạn gái tôi, Kỷ Linh, quen trong rank Bạch Kim.” Bạch Tiêu nói xong thì mỉm cười quay sang Kỷ Linh, “Phó Lam Tự, Kiều Vân Tranh, họ đều là người sống sót từ hệ thống, xem như người một nhà cả, đừng lo.”

Chị đẹp Kỷ Linh lập tức vui vẻ, hớn hở khoác vai Phó Lam Tự: “Em còn trẻ thế mà đã qua Bạch Kim IV rồi à? Thế thì chị phải học hỏi bọn em rồi.”

Trên tay chị ta đeo một chiếc vòng ngọc xuân đới thái, y hệt với chiếc trên cổ tay Phó Lam Tự.

Đó là món quà cuối cùng chị ta đã tặng cho Phó Lam Tự trong thời không thứ hai.

Phó Lam Tự khẽ liếc nhìn Kiều Vân Tranh một cái.

“Chuyện này ấy à, kể ra thì dài lắm.”



Tháng 12, Cố Mặc Trì tới thành phố C, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh ra ngoài mời y một bữa.

Trong bữa ăn, Phó Lam Tự thản nhiên nhắc tới một chuyện với y như bàn chuyện nhà.

“Hôm đó tôi có đưa ảnh của anh cho một người chị em xem, cô ấy rất hứng thú với anh, một người chơi Bạch Kim, anh muốn tìm hiểu tí không?”

Cố Mặc Trì: “?”

Thậm chí y còn chưa kịp trả lời thì Phó Lam Tự đã mở ảnh hàng ngày của Bạch Sanh ra, đưa tới trước mặt y.

Trong ảnh, cô gái ôm con thỏ bông, đang mỉm cười nhìn ống kính, mắt cong như vầng trăng khuyết, ngọt ngào và tràn đầy sức sống.

Y hơi ngẩn ra: “Chà, xinh quá.”

“Xinh à?” Kiều Vân Tranh gật đầu, rót rượu vào ly của y, “Thế thì ở thành phố C thêm ít bữa nữa đi, tôi sẽ sắp xếp cơ hội cho hai người gặp nhau một lần.”

“… Đệch, anh làm môi giới hôn nhân đấy à?”

Phó Lam Tự vừa múc cho mình một thìa canh cá luộc, vô tình nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ sát đất bên cạnh rồi chợt ngẩn người.

Ở đối diện quán ăn này là một tòa nhà văn phòng thương mại vừa hoàn thành.

Qua cửa kính, cô thấy một chiếc Maybach màu bạc đang giảm tốc lái tới, cuối cùng đậu lại ở lối vào văn phòng.

Có trợ lý xuống xe, cung kính kéo cửa ghế lái phụ ra.

Chàng trai trẻ mặc một bộ vest cao cấp được cắt may cẩn thận, gương mặt tuấn tú và khí chất cao quý.

Cậu ta ân cần thăm hỏi những nhân viên chào đón, khẽ gật đầu rồi sải bước đi về phía tòa nhà.

Cực kỳ tươi sáng và nhiệt huyết.

Chà.

Thằng nhóc đã trưởng thành rồi, đã một mình đảm đương được chức chủ tịch Cảnh thị rồi, quá tốt.

Cô giơ tay chống cằm rồi khẽ bật cười.

Trong thế giới nhộn nhịp này, người qua lại vội vã, trong thời không song song, chưa chắc chúng ta đã có thể đụng được nhau.

Nhưng bạn thân mến, bạn phải vững tin rằng chúng ta rồi sẽ được gặp nhau.

[XONG TOÀN TRUYỆN]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top