Cập nhật mới

Dịch Full Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100: Tình yêu kiềm chế


3. Mang thai

Sáu tháng sau khi kết hôn, tin tức Hứa Mộ Triều mang thai cuối cùng cũng được chứng thực.

Thị quan cười híp mắt nói: "Chúc mừng Nguyên soái, nhanh như vậy đã có con nối dõi"

Cố Triệt liếc hắn một cái, vuốt ve cái bụng vẫn còn đang bằng phẳng của vợ mình, lạnh mặt không nói tiếng nào. Hứa Mộ Triều hiểu, anh chắc là đang buồn bực đây —— So với thời gian mà anh phải bỏ ra, tới bây giờ mới mang thai, quả thực là tốc độ rùa bò.

Chỉ là Hứa Mộ Triều vốn còn "trâu bò" hơn cả đàn ông, cũng có bắt đầu có lúc yếu ớt. Suốt ngày cứ xuất hiện hiện tượng nôn mửa như người bị bệnh bao tử. Vừa chạng vạng tối là mắt không thể mở nỗi, ngủ mê man đến tận mười giờ sáng. Cố Triệt giữ bác sĩ lại, sắc mặt anh khó coi: "Tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa?"

Bác sĩ lắc đầu.

Cố Triệt sau vài ngày đã phát hiện ra, phản ứng có thai của vợ không chỉ gây cho mình cảm giác đau lòng.

Đã liên tục mấy ngày, anh cũng chưa nói được với cô câu nào —— Khi anh ra khỏi nhà, cô còn chưa thức dậy. Khi anh trở về, cô đã ngủ say. Cố Triệt huyết khí sôi trào nhưng lại rất xót vợ yêu. Chỉ có một lợi ích duy nhất, là được sờ soạng cặp "con thỏ nhỏ" của vợ, sờ đến nghiện —— Đương nhiên, cô vẫn không tỉnh.

Mãi cho đến một ngày của một tháng sau, Hứa Mộ Triều vốn vẫn luôn ngủ thoải mái vui vẻ, bỗng nhiên ngực có cảm giác tê dại không chịu nổi. Kiếp sống của cao thủ nhiều năm khiến cô xoay người đánh thẳng vào ngực đối phương ——

Cô mở mắt ra, tay bị người ta bắt được. Đôi mắt thật sâu của anh nhìn cô. Đó là một vẻ mặt phức tạp —— Như có ngọn lửa tăm tối, thiêu đốt bên trong đôi mắt xinh đẹp kia ——

Tầm mắt cô chậm rãi lướt qua. Anh mặc áo ngủ, nhưng không mặc quần ngủ, tay anh....khụ khụ....đang cầm cái nơi kia, nơi đó hiển nhiên đang trong trạng thái khát cầu vô cùng.

Cho dù trong cuộc sống vợ chồng đã bị Cố Triệt chăm chỉ tìm tòi đến tận cùng. Nhưng lần đầu tiên Hứa Mộ Triều nhìn thấy chồng đang "bắn máy bay" vẫn bị đỏ mặt.

Thế nhưng Cố Triệt - người bị vợ phát hiện cảnh này, lại không có chút ngượng ngùng hoảng loạn nào. Nâng bàn tay có chút ẩm ướt của cô, cầm thật chặt rồi mạnh mẽ kéo xuống dưới.

"Tỉnh rồi —— vậy để em làm đi."

Nói xong, đôi môi lạnh lẽo có chút hung ác cắn lấy môi cô. Hai tay rảnh rỗi thì ở bên hông và trước ngực cô không ngừng trằn trọc, khiến cho vợ yêu trong ngực anh đầu váng mắt hoa.

"Thật ra đã ba tháng rồi...." Cô ngậm tai anh, thì thầm, "Bác sĩ nói có thể rồi."

Mà thứ ở trong tay cô vừa mới giải phóng một lần, vừa nghe thế lập tức từ bùn nhão biến thành súng thép. Đôi mắt lộng lẫy như vì sao, chỉ hai ba động tác đã lột cô sạch sẽ, bắt đầu hôn toàn thân cô. Đợi cho đến khi anh cảm thấy màn mở đầu đã đủ, nơi kia cũng đã ướt át. Đang định lấy đà tiến vào thì bên tai lại truyền đến tiếng hít thở ngân nga vững vàng. Cúi đầu nhìn lại cô đã ngủ say như trẻ con.

Cố Triệt vốn đang quỳ gối giữa hai đùi cô, dở khóc dở cười, ngẩng đầu nhìn ra bóng đêm tối tăm bên ngoài cửa sổ. Dường như trở lại căn phòng tối tăm năm đó, dục vọng của Nguyên soái, chỉ có thể dùng tay để giải quyết.

Chỉ là bây giờ, trong lòng anh đã có cô. Bàn tay vốn quen thuộc buồn tẻ, cũng trở nên vô cùng tươi mới.

Hôm sau tỉnh lại đã là chủ nhật, Cố Triệt khó có được lúc ôm vợ cùng nhau tỉnh giấc. Cô hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã ngủ khi nào. Trên thực tế anh hoài nghi rằng toàn bộ quá trình hôm qua, cô đều đang mơ mơ màng màng. Bởi vì cô cười gian, nói với anh: "Chồng à, hôm qua em mơ thấy mộng xuân(*)...."

(* mộng xuân: nằm mộng thấy đang làm cái chuyện ABCXYZ kia....)

Anh không tiếp lời.

Ánh mắt cô tràn ngập xuân sắc nhìn trần nhà chăm chú, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Chồng à, anh thích con trai hay con gái?"

Trước đây, anh không quá lo lắng về vấn đề vô nghĩa này. Thế nhưng trong nháy mắt, khi anh nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của cô, sau khi thận trong suy nghĩ chốc lát, anh lựa chọn: "Nếu đáng yêu giống như em vậy thì anh thích con gái."

Hứa Mộ Triều khó có lúc nghe được lời ngon tiếng ngọt của chồng. Hoàn toàn đã bị câu nói xuất phát từ tâm can này của anh khiến cô mềm nhũn. Cô nhịn không được ôm lấy anh, hôn rồi lại hôn. Mà khi bị cái thô to kia của anh ma sát nơi cửa mình, cô mới kịp phát hiện ra, từ khi nào mà mình bị lột sạch rồi?

Thế nhưng chuyện này cũng không còn quan trọng. Cố Triệt bị cấm dục nửa tháng, rốt cục đem chuyện tối qua chưa làm xong, dè dặt cẩn trọng hoàn thành.

Rốt cục tới một ngày nào đó, Hứa Mộ Triều bắt đầu đau bụng sinh.

Sức mạnh từ chiến lực đứng đầu đại lục cuối cùng cũng phát huy tác dụng, quá trình nghe nói những người phụ nữ khác phải đau đến chết đi sống lại, Hứa Mộ Triều lại dưới sự giám hộ của bác sĩ, được Cố Triệt ôm vào lòng chơi game. Có khi đau đến lợi hại, cô nhiều lắm cũng chỉ nhăn mày nhíu mi, khiến Cố Triệt cũng cho rằng, như vậy đã là đau đến cực điểm.

Mãi cho đến thời khắc sinh nở kia, Hứa Mộ Triều vốn "trâu bò", cuối cùng cũng từ cơ thể nhỏ bé,sinh ra một đứa con đủ cân khỏe mạnh. Chỉ là, khiến cô đau đến lúc nào cũng kêu rên, kêu rên.

Cố Triệt trong toàn bộ quá trình đều vững như núi Thái Sơn ngồi bên cạnh, chỉ là bàn tay nắm chặt tay cô đã sớm trắng bệch.

"Chúc mừng Nguyên soái, phu nhân" Nữ bác sĩ dè dặt cẩn trọng nâng đứa trẻ đang khóc nỉ non, "Là một vị công chúa."

Hứa Mộ Triều dường như là thở dài một hơi, trong tình trạng kiệt sức, mồ hôi đầm đìa. Mà Cố Triệt nhìn vợ yêu không hề chuyển mắt, dường như thế mới có thể làm cô bớt đau đi một tý.

Mãi cho đến khi đứa trẻ bị bác sĩ đưa đến bên cạnh Hứa Mộ Triều để cô cho bú, anh mới nhìn thấy gương mặt nho nhỏ ghé vào ngực vợ, mà khuôn mặt vợ, chẳng những không có chút ngạc nhiên mà còn mang yêu thương, Cố Triệt mới nhìn nhìn cái vật nhỏ kia.

Trẻ con mới sinh, lại mi thanh mục tú, ánh mắt lanh lợi hiếm thấy. Anh tạm thời rời khỏi vợ, quăng một ánh mắt cho bác sĩ, đến phòng bên cạnh.

"Có cánh không?"

"Không có."

"Trong máu có hóa chất không?

"Không có —— Nguyên soái, là một đứa trẻ loài người vô cùng bình thường."

Trở lại phòng sinh, hộ sĩ mỉm cười ra vẻ đừng lên tiếng. Cúi đầu nhìn thấy, một lớn một nhỏ đang ôm nhau nằm ngủ. Giường ngủ rộng rãi, cho dù có hai người, nhưng nhìn vẫn có vẻ như bé bỏng không ai nương tựa. Cố Triệt đứng ở bên giường, chăm chú nhìn không biết bao lâu.

Những người khác đã sớm lui ra sạch sẽ. Mãi cho đến khi đứa bé nức nở, Cố Triệt mới giật mình tỉnh lại. Nhìn thấy đứa bé tự động tìm được ngực của mẹ, từ từ nhắm mắt lại rồi gần như mút lấy rất hung, anh không khỏi bật cười.

Hiếm có lúc anh nhịn không được, để nguyên áo mà nằm xuống bên giường, ôm lấy một lớn một nhỏ vào lòng. Một cảm giác kì lạ trào dâng trong lòng. Giống như mãi đến hôm nay, quan hệ của hai người mới thật sự là máu mủ tình thâm, chặt chẽ không rời.

4. Chiếm hữu.

Bởi vì là hai bên cùng có tình, nên trước mặt Hứa Mộ Triều,Cố Triệt chưa bao giờ tỏ ra thái độ cưỡng ép.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là nó không tồn tại. Ngẫu nhiên, Cố Triệt nhìn chằm chằm dung nhan lúc ngủ của vợ, cũng mơ hồ giả thiết —— nếu năm đó người cô chọn không phải là anh.....

Đáp án vẫn luôn rõ ràng không đổi —— dù thế nào, anh cũng sẽ không thả cô đi.

Cho dù là sau khi kết hôn, ở nơi mà Hứa Mộ Triều không thể nhìn thấy, loại cảm xúc chiếm hữu này cũng không hề tiêu tán, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Mỗi ngày cuối tuần, đều có người hầu báo cáo cho anh về việc ăn mặc ở của cô, mỗi câu cô nói, mỗi lúc cô vui hay không vui; Mà Cố Triệt lại chưa bao giờ để lộ ra, mãi đến rất nhiều năm sau. Trong một lần ngẫu nhiên, Hứa Mộ Triều mới phát hiện có loại báo cáo này tồn tại....

Đêm đó, cô vừa bực mình vừa buồn cười, ném một phần báo cáo đến trước mặt anh.

"Giám thị em?"

Im lặng.

"Vì sao?"

"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."

"....Em là vợ anh, không phải kẻ địch?"

Im lặng.

Kì thật anh nghĩ, nếu đúng là một loại chiến dịch, tiêu diệt đối thủ, diệt trừ tận gốc mọi tai họa ngầm. Thế nhưng đối với em, mãi cho đến ngày nào đó chúng ta cùng nhau chết già, anh mới có thể khẳng định bản thân đã thắng lợi trăm phần trăm.

Ngẫu nhiên, khi Hứa Mộ Triều nhàm chán, sẽ mang trái tim của Minh Hoằng ra nhìn, suy nghĩ dến xuất thần.

Cô nghĩ đến tình yêu của Hoàng tử và Chiến Thần. Minh Hoằng thổn thức nơi đại lục sinh linh đồ thán, quả thật là rất ngu ngốc.

Mà việc Cố Triệt ghen, lại chưa bao giờ để lộ ra. Từ sau lưng nhìn cô thưởng thức khoáng thạch một lúc rồi chẳng tỏ vẻ gì đi làm như bình thường.

Qua vài ngày, trong thời gian làm việc buổi chiều nào đó, Cố Triệt ở lại trong nhà, quang minh chính đại cởi quần áo của cô.

"Hôm nay được nghỉ?" Quần áo anh vẫn hoàn hảo, mà cô thì đã toàn thân trần truồng, thở hổn hển trong lòng anh.

Anh dùng hôn để che lấp mọi câu hỏi của cô, khiến cô trong nháy mắt quên mất tất cả vấn đề thắc mắc.

Mười bốn điểm chỉnh, Hứa Mộ Triều ý loạn tình mê bị anh ôm đi vào phòng sách. Bởi vì cũng từng trải qua vài lần ở phòng sách, nên Hứa Mộ Triều vẫn chưa phát hiện điều gì khác thường. Mãi đến khi anh một tay ôm cô, một tay mở hệ thống chỉ huy tác chiến thống nhất, lại mở hệ thống hội nghị, cô mới phát hiện không ổn.

"Anh làm gì?" Cô bị anh ôm ngồi xuống.

"Họp."

"Vậy em đi trước."

Anh không lên tiếng, nhưng cô cũng không đi được. Bởi vì anh đã tiến vào.

Hứa Mộ Triều trừng to mắt nhìn anh —— không phải vẫn luôn phân biệt được công với tư sao? Lúc công tác còn không kiên nhẫn để cô tránh đi. Hôm nay sao lại?

"Truyền tin một chiều" Anh cắn lỗ tai cô, "Bọn họ không nhìn thấy, cũng không nghe được." Hài, với sắc mặt ửng hồng và ánh mắt mê ly của Hứa Mộ Triều, sao anh có thể để bất cứ kẻ nào nhìn thấy.

Thế nhưng Hứa Mộ Triều nhìn màn hình trước mắt, thấy vẻ mặt nghiêm túc cao ngạo của mấy vị quan chức lớn, lập tức cả người đều không được tự nhiên.

Theo phản xạ có điều kiện, cô nhớ đến ngày x tháng x năm x, có người cũng đã từng làm qua chuyện như vậy với mình. Chỉ là dùng miệng và tay chứ không có đi vào.

Cho nên....Cố Triệt đây là....học tập? Hay là ghen?

Nhưng cảm giác này rất kích thích không thể nghi ngờ. Cố Triệt vốn đơn giản chỉ muốn phủ lên tất cả những dấu vết của người đàn ông khác để lại trên người vợ mình. Nên đã thăm dò ra một loại phương thức ân ái mới của vợ chồng.

Khi Bộ trưởng Bộ tài chính bắt đầu tóm tắt tài vụ hàng tháng, hai tay anh đang nâng cặp mông tròn trịa của cô. Khi trưởng phòng hỏi ý kiến của anh, một một tay anh che miệng cô, một tay thăm dò vào cơ thể cô, giọng nói lại trầm tĩnh uy nghiêm: "Đồng ý".

Mà khi Tổng lý bắt đầu nhận xét về điểm yếu về công tác của các bộ phận, anh lại đặt cô trên bàn, vùi đầu vào hôn nơi tư mật của cô....Mà Hứa Mộ Triều vừa quay đầu, liền có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của các vị quan chức. Cảm giác giống như đang bị mọi người vây xem....

"Anh điên rồi, anh điên rồi!" Hứa Mộ Triều vốn rất câu nệ, cuối cùng cũng dâng trào máu nóng. Chỉ cảm thấy Nguyên soái giờ phút này thật YD(*) không có điểm dừng.

(*YD: khụ, là dâm đãng....)

Cũng không thể không thừa nhận.....Dưới sự kích thích thế này, cảm giác mãnh liệt chưa từng có.....

Thế nhưng thời gian tự do thảo luận lại càng thêm đòi mạng, điều này có nghĩa là Cố Triệt phải thường xuyên phát biểu ý kiến. Hứa Mộ Triều chưa bao giờ biết chồng minh có một loại công phu đa năng như thế. Vừa có thể hôn toàn thân cô, vừa có thể khích lệ với từng trưởng phòng. Còn có thể vừa sâu cạn cao thấp ra vào, vừa trả lời các câu hỏi vừa nêu.

Rốt cuộc đến phút cuối, mọi người đã phát biểu xong, Cố Triệt phải phát biểu tổng kết lại . Hứa Mộ Triều mơ mơ màng màng nghĩ, kết thúc rồi kết thúc rồi. Ít nhất anh phải nói liên tục vài phút, vậy sẽ không thể làm gì cô rồi. Thế nhưng Cố Triệt vốn đang săc mặt ửng hồng bỗng nhiên thả lỏng cô ra, mặc cho cô tuột xuống sàn nơi giữa đùa anh, sau đó giữ lấy đầu cô....

"Ưm ưm ưm...." Cô hàm hồ tỏ vẻ kháng nghị.

"Hôm nay thảo luận mấy vấn đề..." Anh bắt đầu tổng kết một cách nghiêm chỉnh.

Cô không dám tạo ra âm thanh, sợ bị bọn họ nghe được. Nghĩ lại, cô bắt đầu trả thù, liếm láp đỉnh của người nào đó. Ở dưới bàn sách âm u, dưới sự nỗ lực không ngừng của cô, rốt cuộc nghe được từ người mặt người dạ thú nào đó, đang lúc tổng kết sắp hoàn thành, phát ra một tiếng rít không khí.

"Nguyên soái! Sao vậy?"

"Nguyên soái, có chuyện gì sao?"

Giọng nói sốt ruột thân thiết của nhóm quan chức lớn cao thấp nối tiếp vang lên.

"Không có việc gì, tôi đã nói xong. Mọi người tiếp tục." Nói xong câu này, Cố Triệt nâng tay bấm xuống nút thông tin, tắt tất cả âm thanh, một tay kéo Hứa Mộ Triều lên.

"Trẻ con" Hứa Mộ Triều nhìn anh.

"Tiếp tục." Anh thản nhiên ôm cô, đè lên sofa.

Rất lâu sau, anh ôm cô ngồi trên sofa xem tivi.

"Không phân biệt công tư như vậy, không giống anh chút nào." Cô dùng tay chọt chọt cái vật cuối cùng cũng mềm xuống kia.

"Đó chẳng qua là một hội nghị thường kì râu ria." Anh nói thản nhiên, "Anh cơ bản cũng chẳng cần can thiệp ý kiến của bọn họ"

"Hội nghị thường kì anh cũng tham gia sao?" cô kinh ngạc.

"Ừm." Sắc mặt anh như thường, "Về sau chúng ta sẽ đều cùng nhau tham gia."

"...Chúng ta?" Hứa Mộ Triều không biết nói gì, "Nguyên soái, anh làm ơn đừng như vậy....Nếu Minh Hoằng là một, thì anh đã là mười rồi."

Anh lại nói không đầu không đuôi: "Minh Hoằng đã gợi ý cho anh."

"Hả?"

Vì sự tôn nghiêm của đàn ông, anh không tiếp tục vấn đề này. Chỉ là một người máy, lại có thể tinh thông chuyện này như thế, còn anh vẫn luôn dựa vào bản năng tự học thành tài. Thì ra tình hình như chiến sự, hẳn là không giống như thời nhỏ học tập lịch sử quân sự, chỉ cần đọc nhiều một chút, học tập nhiều hơn một chút là được sao?

Ba ngày sau, anh lại học thêm một kiểu tư thế mới.

Bởi vì tư thế này vô cùng.....cho nên dù bản chất anh vốn thông minh, cũng thật sự không thể tưởng tượng ra được đến mức này. Chỉ là Hứa Mộ Triều nhiều năm qua vẫn còn ngượng ngùng, làm sao anh mới có thể khiến cô tự nhiên yêu thích cái tư thế yêu đương kia?

Trăng lên cao, anh đè cô dưới thân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô. Mà cô ý loạn tình mê, e lệ nhìn anh chờ mong.

"Hôn anh." Anh vốn từ trước đến nay luôn chủ động, lần đầu tiên yêu cầu muốn được hưởng thụ phúc lợi.

Hứa Mộ Triều không nghi ngờ, vô cùng phấn khởi leo lên giữa đùi anh, cúi thấp người. Còn anh ngửa mặt nằm nhìn cô, âm thầm tính toán sức lực và phương hướng, bắt được cánh tay của cô.

Trong phút chốc cô cúi thấp người, Nguyên soái bỗng xoay ngược cô lại —— động tác nhanh chóng lưu loát, lưỡi và tay cùng hoạt động, tách ra ngậm lấy....

Trong nháy mắt bị đảo ngược Hứa Mộ Triều hơi dại ra: "Anh làm gì vậy?"

"Em tiếp tục đi." Khẩu khí mang nửa phần mệnh lệnh, anh bắt đầu liên tục liếm láp mật ngọt.

Hứa Mộ Triều vùi đầu ngậm chặt của anh, yên lặng chịu đựng kích thích hai bên. Sau vài giây, rốt cục nhịn không được, đành nhả ra cười thành tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101: Vợ chồng bình thường


5. Bình thường.

Nếu có thể, tôi mong chúng tôi chỉ như những đôi vợ chồng bình thường khác. Tuy rằng như vậy sẽ thiếu thốn quyền lực lẫn tiền tài, nhưng chúng tôi sẽ có thể ở cùng nhau thật gần. Tuy nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của riêng tôi, bởi vì tôi biết, nếu anh không phải Nguyên soái, như vậy Cố Triệt cũng sẽ không phải là Cố Triệt.

Sau hai năm kết hôn, một năm mới nữa lại đến. Hứa Mộ Triều đang nhàm chán vô cùng, quyết định đặt ra mục tiêu đầu năm cho bản thân---

Giống như một người phụ nữ bình thường, yêu một người đàn ông không bình thường.

Tận sâu thẳm trong lòng cô, cô vẫn là một người phụ nữ rất truyền thống. Cô đã đặt ra cho mình nhiệm vụ đầu tiên, đó là bắt đầu làm quen với việc nấu canh. Tuy rằng gia cảnh từ nhỏ rất bình thường, nhưng Hứa Mộ Triều vốn được cha mẹ cưng chiều hết mực, cùng lắm chỉ biết làm trứng xào ớt xanh. Vì thế hôm nay, cô cho đầu bếp nghỉ một ngày, tự nhốt mình trong bếp nghiên cứu thật lâu thật lâu.

Buổi tối Cố Triệt về nhà, không ngờ nhìn thấy vợ yêu vốn luôn lạnh nhạt lại khó nén sự hưng phấn nhiệt tình. Ánh mắt anh thản nhiên đảo qua bốn mặn một canh đơn sơ trên bàn cơm, áo khoác cũng chưa kịp cởi liền nhanh chóng ngồi xuống.

Cô lập tức đưa chén cơm qua, anh gật đầu, nhận lấy bắt đầu ăn.

Nhìn vẻ mặt luôn bình tĩnh của chồng, cô không nhịn được bèn hỏi: "Ông xã, hương vị ra sao?"

"Ăn rất ngon. Cám ơn em." Anh nhìn cô, ánh mắt thật dịu dàng.

Đêm đó, Cố Triệt vốn xưa nay chưa từng bị đau bụng, nhưng một khi đã đau là đau cả đêm.

Tay nghề nấu ăn của Hứa Mộ Triều vẫn chưa thối nát tới mức có độc. Xét về hương vị, tuyệt đối có thể ăn được hết. Chỉ là Cố Triệt từ nhỏ đã được đầu bếp hàng đầu của Đế quốc chăm sóc, hệ tiêu hóa đã sớm được hun đúc trở nên quý giá vô cùng. Mà Hứa Mộ Triều đến từ phương Nam, hôm qua đã hưng trí bừng bừng bỏ thêm rất nhiều bột ớt và hương cây hồi gì đó. Vốn là loại gia vị chẳng có dinh dưỡng nào, vì thế....

Vẻ mặt cô thất bại, mặt Cố Triệt lại tái xám. Mãi đến sáng hôm sau, với sắc mặt còn tái nhợt, anh vẫn đi làm. Lúc gần đi, kéo cô lại hôn: "Hôm nay anh còn muốn ăn đồ ăn em nấu."

Cố Triệt đi rồi, Hứa Mộ Triều khó xử thật lâu. Được rồi, coi như Cố Triệt có thể nhịn, cô đã từng ăn qua đồ ăn của Cố phủ, cũng cảm thấy thứ bản thân làm chỉ là đồ bỏ đi, thật sự không muốn ăn lại lần hai.

Đầu bếp có liên quan và nhóm tôi tớ cùng cô đứng trong phòng bếp, mắt to trừng mắt nhỏ không biết làm sao. Cuối cùng, người hầu thân cận nghe tin nên đi đến, cười nhẹ nói bên tai cô.

"Phu nhân, Nhật Bản cổ đại có một loại món ăn rất nổi tiếng, tên là "Nữ thể thịnh"*...."

(*nữ thể thịnh: hay "nhân thể thịnh" là bày thức ăn trên cơ thể lõa lồ của người phụ nữ)

Vẻ mặt cô xấu hổ.

"Để đầu bếp phụ trách làm đồ ăn, hầu gái chia thức ăn, phu nhân phụ trách làm món chính là tốt rồi."

"Anh!" Cô run rẩy chỉ vào anh ta, "Không thể ngờ anh lại gian ác như vậy."

Anh ta cười nhẹ nhàng khoan khoái: "Quan trọng là phu nhân có muốn làm món ăn này hay không?"

Bởi vì Hứa Mộ Triều da mặt mỏng, việc này chỉ có mỗi người hầu và một hầu gái biết được. Đến lúc Cố Triệt tan tầm, quay qua quay lại không thấy đồ ăn nóng sốt, cũng không thấy lúm đồng tiên của vợ yêu. Người hầu tỏ vẻ nghi ngờ: "Nguyên soái, phu nhân nói bưng đồ ăn vào phòng rồi."

Mà khi Cố Triệt đi vào phòng, nhìn thấy tất cả cảnh sắc bên trong, anh đã đứng ngây người gần năm phút đồng hồ.

"Tay nghề nấu ăn của phu nhân...." Anh bắt đầu kéo dài quá trình dùng cơm, "Độc nhất vô nhị."

Hứa Mộ Triều cuối cùng cũng không chịu nổi kiểu nằm này nữa, sớm đã mặt đỏ tai hồng quẫn bách không chịu nổi. Cô quát lên: "Đây là ý kiến của ngừoi hầu đấy!"

Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt dâng lên ý cười mỏng manh. Mà trong nháy mắt cô cũng phục hồi tinh thần.

"Không phải ngừoi hầu...." Sao cô lại không nghĩ tới sớm? Cho tới bây giờ người hầu vẫn luôn nghe theo lời anh mà? Bằng không sao anh ta lại dám to gan đưa ra kiểu đề nghị "dâm đãng" đến thế chứ?

"Anh có đọc trong sách." Anh nhìn thân thể như ngọc ngà đang nằm trước mắt, "Không nghĩ đến hôm nay lại có cơ hội thực tiễn."

Cuối cùng Hứa Mộ Triều bi phẫn vô cùng----làm gì có ngài Nguyên soái với người hầu nào đâu chứ, căn bản là một cặp anh em có tư tưởng xấu xa, nghĩ cách để lường gạt thiếu phụ ngây thơ mà!

Tuy rằng Hứa Mộ Triều rất có cốt khí, cũng không thể chịu nổi việc Cố Triệt ôm hôn nói: "Bà xã, mai mình làm tiếp đi."

Ăn như thế gần bốn năm ngày, Cố Triệt mới từ bỏ ý định. Thế nhưng con gái Cố Quân theo trưởng lão Cố thị học tập nổi tiếng giỏi giang trở về nhà, trong buổi cơm chiều lại không thấy cha mẹ đâu, vô cùng kinh ngạc. Đang muốn xông vào phòng ngủ, lại bị người hầu nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

"Tiểu thư, không được."

Đại tiểu thư mới năm tuổi ngọt ngào ngây thơ "Bọn họ lại "hư ha"*?"

(*Hư ha: khụ, là cái tiếng lúc làm chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-đó....*đỏ mặt*)

Quan hầu im lặng, "Coi như vậy đi, tiểu thư biết "hư ha" là gì sao?"

"Ừm, "Hư ha" là để sinh em trai nhỏ. Mà sao lại có mùi thức ăn?"

"Khụ khụ, tiểu thư, tôi mang cô đi nhà ăn dùng cơm."

Mãi đến vài năm sau, sau khi con gái đã đọc nhiều sách vở mới bừng tỉnh, hiểu được bí mật về mùi thức ăn phiêu tán trong căn phòng của ba mẹ lúc nhỏ là gì....

6. Vĩnh viễn.

Đứa con trai vô cùng có khả năng được sinh ra từ "bữa tiệc trên cơ thể người" nào đó kế thừa khá nhiều tướng mạo thanh tú của mẹ. Nhưng tính cách lại chẳng giống cha, cũng chẳng giống mẹ nốt. Khi cậu được hai mươi lăm tuổi đã mang vợ về nhà. Còn đứa con gái kia lại kẹt ở ngoài chiến trường, nhiều năm cũng không trở về, lại kế thừa trái tim lạnh lẽo cứng cáp của cha mình.

Cố Triệt giao hầu hết quân vụ cho con trai quản lý. Hiển nhiên người kế thừa này cũng còn chưa thỏa mãn với quân quyền, đối với chính trị, kinh tế cũng đều cảm thấy hứng thú. Khiến cậu dần dần thu hết mọi quyền lực của cha mình về nắm trong tay.

Thế nhưng đây đã không còn là vấn đề mà vợ chồng Cố Triệt cần lo lắng, con cháu có phúc của con cháu. Bọn họ đã bước vào tuổi về hưu, muốn có càng nhiều thời gian để làm bạn bên cạnh nhau.

Đợi đến khi con dâu đỏ bừng cả mặt tuyên bố đã mang thai, Cố Khanh đắc ý dương dương tự đắc. Hứa Mộ Triều túm lấy Cố Triệt bên ngoài tỏ vẻ bình tĩnh, bên trong vốn đã vui mờng muốn chết, bỗng nhiên cảm thấy hơi cô đơn.

Già rồi, thật sự già rồi. Nhìn khuôn mặt càng ngày càng vững trải của chồng, rốt cục cô cũng không thể không thừa nhận sự thật này.

"Hứa Hứa không già tý nào đâu!" Con dâu ở dịp tán gẫu nào đó nói, "Muốn nói già, thì ngày tháng năm sinh của con, còn lớn hơn mẹ một tuổi đó!"

Nhưng sự thật khiến người ta quẫn bách này, vẫn không thể làm tiêu tan hoang mang.của Hứa Mộ Triều. Con dâu nhìn thấu hết mọi việc. Một ngày kia thừa dịp không có Hứa Mộ Triều ở đó, nơm nớp lo sợ đề nghị vơi cha chồng thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi kia: "À....cha à, cha và Hứa Hứa kết hôn nhiều năm như vậy, thời đại kia của chúng con đều lưu hành loại đám cưới vàng, đám cười bạc để làm kỷ niệm. Đừng nhìn Hứa Hứa không nói, thật ra mẹ rất để ý..."

Cố Triệt không để ý nhìn con dâu một cái, lạnh mặt, bỏ đi.

Đảo mắt qua một tháng, lại tới ngày kỉ niệm kết hôn của hai người. Hằng năm lúc này, hai người đều là cùng nhau dùng cơm, chậm rãi trải qua đêm dài, ngẫu nhiên Cố Triệt cũng sẽ tặng quà cáp gì đó. Dù vốn là giàu có nứt vách, nên đồ vật trân quý vô cùng, cũng chỉ giành được nụ cười của cô.

Chỉ là năm nay sau khi cơm nước xong, Cố Triệt lại đưa Hứa Mộ Triều đến một vườn hoa hẻo lánh của Cố phủ.

"Ông xã..." Cô kinh ngạc thẹn thùng nhìn anh ---- Muốn dã chiến? Được rồi, tuy rằng rất kích thích...

"Đừng nghĩ lung tung." Anh lại đoán được ý nghĩ của cô, ánh mắt lướt qua toàn thân cô, "Chỉ có điều ý tưởng của em cũng khá lắm, lúc trở về có thể thử xem sao."

Hứa Mộ Triều không hiểu "Trở về."

Anh mở ra một bên cửa lớn của nhà kho. Bên trong có một chiếc máy bay chiến đấu màu lam.

Mặt cô lại đỏ ửng: "Trên máy bay hả...."

Lúc này anh không nhịn được cười, gật đầu: "Nếu bà xã đã đề nghị như thế...."

Máy bay chiến đấu bay trên bầu trời cao của đại lục, ánh sáng như ngọc rải rác khắp bầu trời. Đại lục - nơi mà bọn họ đã từng gửi gắm tất cả nhiệt huyết, chiến đấu và mơ mộng, hóa ra cũng có thể nhỏ bé như thế.

"Anh biết lái máy bay khi nào?" Cô được anh quấn áo quanh người, ngồi trong lòng anh hỏi nhẹ.

Cố Triệt cảm thấy mỹ mãn bắt đầu mặc từng chiếc quần áo vào cho cô: "Mấy tháng rồi. Muốn tặng em quà nên mới chuẩn bị."

Cho nên lễ vật kết hôn hai lăm năm, chính là "hư ha" trên không trung ư?

Sau khi mặc được áo sơ mi, cũng không có mặc áo khoác. Anh lấy từ trong cabin hai bộ quần áo du hành vũ trụ và hai cái nón bảo hộ.

"Bà xã." Anh ngồi ở vị trí chủ lái, "Cuộc du hành vũ trụ của chúng ta bắt đầu."

Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngồi vào cạnh anh "....Vũ trụ?"

"Đây kỹ thuật du hành vũ trụ được trao đổi với người Tháp Nại. Viện nghiên cứu quân sự đã nghiên cứu chế tạo thành công, bắt đầu sản xuất đại trà." Xuyên qua mặt nạ bảo hộ, gương mặt anh bình tĩnh, trong mắt cũng sáng chói vô cùng, "Đã thành lập được hai trạm không gian. Bà xã, đây là thứ anh giữ lại cho các con. Tương lai của chúng, có lẽ sẽ ở trong vũ trụ."

"Chiến trường chiến trường, anh chỉ biết đánh giặc." Hứa Mộ Triều kinh ngạc ngắm nhùn bốn phia, lại nhìn về phía anh: "Chúng ta đang đi đâu?"

Tay Cố Triệt nhập vào một tổ số liệu trên menu điều khiển, bàn tay nhấn lên một cái nút màu đỏ bắt mắt ở một vị trí khá hẻo lánh.

"Em muốn đi đâu?" Tay anh đột nhiên hạ xuống, giọng nói lạnh lùng, giống như đang vạch trần ra một thế giới xa lạ mà con người chưa từng biết đến, "Nhảy!"

Một màu bạc sáng rọi bao vây máy bay chiến đấu, Hứa Mộ Triều nhìn thấy một khoảng biển cả lộng lẫy. Tập trung nhìn kỹ lại, ánh sáng trong nháy mắt biến mất.

Cảnh sắc trước mắt như vật đổi sao dời, ngân hà quen thuộc dần mông lung biến mất, nơi màn trời trải rộng đầy sao, có ba cái lốc xoáy tinh vân màu nâu đỏ, đẹp đẽ thần bí xuất hiện trong tầm mắt.

Bọn họ đã không còn trong tầng khí quyển của Trái đất, bọn họ cũng không còn trong dải ngân hà, bọn họ đang ở giữa vũ trụ.

"Thật đẹp..." Hứa Mộ Triều quả thật không thể tin nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, "Ông xã, vừa nhảy..."

"Là bước nhảy siêu vận tốc ánh sáng." Cố Triệt uể oải hiếm có, "Địa điểm hơi lệch một chút. Vốn là muốn đến một tinh hệ đẹp hơn." Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của vợ, anh nói tiếp: "Chỉ có điều nơi này cũng không tệ."

Máy bay chiến đấu màu lam được bóng tối bao phủ, trong bối cảnh nơi vũ trụ này, phảng phất như giữa ngàn vạn năm thời gian, không gian tính bằng năm ánh sáng, chỉ có hai người họ, lẳng lặng ở cạnh nhau, làm bạn suốt quãng đời còn lại.

"Tít Tít Tít----" Một tiếng cảnh báo đột ngột truyền đến, Cố Triệt biến sắc, nhìn về phía rada - cho thấy có một lượng năng lượng không rõ xuất hiện.

"Sao lại vậy?" Hứa Mộ Triều kinh ngạc, mười ngón tay Cố Triệt nhanh chóng nắm chặt, "Chúng ta lập tức rời khỏi đây, nơi này..."

Lời anh có chưa nói hết.

Một lỗ đen, một lỗ đen sâu thẳm, trống rỗng xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Thoạt nhìn rất xa, thoạt nhìn lại rất gần.

Ngay trong nháy mắt này, tinh vân trước mắt như bị lực lớn vặn vẹo, bị bắt lui, bị đè ép. Chúng nó biến thành những dải sao hẹp dài, trầm mặc bất đắc dĩ di động về phía lỗ đen, giống như thần tiên đang bị sa vào bữa tiệc của địa ngục.

Hiển nhiên máy bay chiến đấu cũng bị chịu ảnh hưởng, bọn họ bắt đầu chòng chành, kịch liệt lắc lư. Những tinh quang xung quanh bắt đầu lui về phía sau. Nhưng Cố Triệt biết với đơn vị được tính là năm ánh sáng, tốc độ này tuyệt đối không hề chậm.

Bọn họ cũng bị hút về phía lỗ đen có thể nuốt được vạn vật kia.

"Nhảy!" Cố Triệt đã chỉnh xong tọa đột, phát ra mệnh lệnh kiên định! Song, ánh sáng bạc xung quanh máy bay chiến đấu lóe lên, nhưng lại không thể đưa bọn họ đến không gian khác một lần nữa.

Ánh sáng bạc dần rời bỏ bọn họ! Tốc độ hơn hẳn cú nhảy siêu quang tốc, bọn họ bị hố đen nuốt chửng.

Trong lúc nguy cơ, Hứa Mộ Triều chợt bừng tỉnh. Cô cởi mũ giáp, kéo ra trang phục du hành vũ trụ, lấy ra khối khoáng thạch năng lượng để trong lòng

"Trái tim của Minh Hoằng!" Cô quát, độ ấm và sức mạnh trong cơ thể như đang tiếp được từ khoáng thạch kia: "Cứu chúng tôi!"

Năng lượng khoáng thạch bỗng bắn rọi ánh sáng ra bốn phía!

Không biết qua bao lâu.

Hứa Mộ Triều được Cố Triệt lay tỉnh. Kinh hãi qua đi, cô đưa mắt chung quanh, lại phát hiện mình đang ở trong tầng khí quyển của Địa Cầu. Cô hiểu, trái tim của Minh Hoằng đã giúp bọn họ tỏa ra thứ năng lượng mà họ muốn

Cố Triệt ôm cô thật chặt vào lòng, cô vẫn còn sợ hãi: "Lỗ đen thật quá đáng sợ."

"Là anh sơ sẩy." Anh cau chặt mày, "Nhưng rất kì quái, tọa độ kia trước đây chưa từng xuất hiện lỗ đen"

Hứa Mộ Triều không nói gì.

Cô ngẩng đầu lẳng lặng nhìn tầng khí quyển mông lung.

Cố Triệt nói đúng, chiến trường tương lai, có lẽ là ở vũ trụ.

Cô không nói cho Cố Triệt biết. Thời điểm trái tim của Minh Hoằng phóng thích ra năng lượng. Trong nháy mắt đó, cô nhìn thấy vài thứ. Có lẽ là do trái tim của Minh Hoằng chiếu cho cô thấy.

Cô nhìn thấy trong bóng đêm vô tận, dường như có một nguồn năng lượng đen tối như thủy triều bắt đầu khởi động. Tại nơi âm u khiến người ta sợ hãi đến hít thở không thông kia, cô nhìn thấy một người đàn ông.

Một gương mặt anh tuấn, lạnh lùng, cương nghị, trầm mặc.

Quần áo anh ta tả tơi, vẻ mặt tiều tụy trôi nổi trong lỗ đen.

Thế nhưng mặc kệ là người, hay là kiểu sinh mệnh nào khác, sao có thể ở trong lỗ đen chứ?

"Đó có lẽ là một lỗ đen ở không gian khác." Cố Triệt cúp điện thoại, nói với cô: "Không biết tại sao, lại bay tới tọa độ của chúng ta."

"Trôi trong không gian?” Trong lòng Hứa Mộ Triều không hiểu tại sao lại sợ hãi.

Có lẽ đó là một loại chiếu xạ, khiến hình ảnh của người đàn ông được chiếu vào lỗ đen.

Vậy cuối cùng đó là ai? Một người cô độc bi thương ngủ say như thế.

"Đang nghĩ gì vậy?” Cố Triệt yêu thương ôm cô vào lòng.

"Không có gì." Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, "Em cảm thấy bản thân thật hạnh phúc, vì chúng ta sẽ vĩnh viễn không tách rời."

"Đương nhiên chúng ta vĩnh viễn không tách rời." Anh bình tĩnh nói, "Cho dù chết, tro cốt cũng phải chôn cùng nhau."

______________TOÀN VĂN HOÀN _________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102: Đinh Mặc!


Dường như đây đã đã trở thành một cái tên thương hiệu cho thể loại truyện viễn tưởng. Nằm trong loạt serie “Anh hùng thời loạn” – “Dục vọng của kẻ chinh phục” – “Kiêu sủng” – “Độc quyền chiếm hữu.” Dưới ngòi bút của Đinh Mặc, đến với Dục vọng của kẻ chinh phục là đến với những trận chiến không ngừng nghỉ giữa các thế lực để đạt được bốn chữ “thống nhất đại lục” Đó là thế lực người Thú ở vùng đồng bằng Nam bộ, loài người ở vùng núi hiểm trở Tây Bắc, đoàn quân Zombie cát cứ phía Tây Nam và còn có cả một thế lực người máy đồ sộ ẩn sâu mình trong lòng đất. Tất cả âm mưu, sách lược, đấu trí, hy vọng và cả hòa bình của Đại lục đều đang nằm trong tay những người thanh niên trẻ tuổi nắm giữ bốn thế lực này.

Tam vương nhất hậu

Không chỉ là cuộc chiến tranh giành quyền thống trị đại lục, câu chuyện còn dẫn dắt người đọc đến với vòng xoáy nguyên thủy giữa ba người đàn ông trong cuộc chiến chinh phục trái tim của Bán thú Quang Ảnh – Chiến thần Hứa Mộ Triều. Một chiến thần có sức chiến đấu mạnh nhất đại lục, một bán thú kiên cường vượt qua mọi dục vọng của bản thân đồng thời cũng là một cô gái sống hết lòng cho những người thân yêu.

Anh - một Nguyên soái tàn nhẫn, cố chấp với cả thiên hạ. Có thể vì lẽ đó, cô đã trở thành một chấp niệm sâu sắc không thể thay thế trong trái tim anh. “Dù em là người hay là thú, là chủng loại Địa cầu hay ngoài hành tinh. Thì em vẫn chính là em, vẫn là Hứa Mộ Triều. Em thuộc về anh, là thứ độc nhất vô nhị không thể thay thế.”

Anh - một vua Zombie khát máu chịu sự khống chế của gien, một vua Zombie đầy quyết đoán. Dù hầu như đã mất đi phần “người” nhưng anh vẫn có tình cảm của một con người, một kẻ máu lạnh nhưng nghĩa nặng tình thâm. "Đúng vậy, rồi tôi sẽ chết. Cái gì là tri kỷ, cái gì là âm mưu phản bội? Tôi nợ em hay em nợ tôi? Tôi không quản được nhiều đến thế. Tôi chỉ biết là tôi yêu em, tôi yêu em vô vàn."

Anh - Một người máy mang trong mình tham vọng đồng hóa loài người, nhưng đến giây phút cuối cùng, là ai chinh phục ai, là ai chịu thua ai, là ai đồng hóa ai. "Cho dù không giành được thắng lợi, tôi cũng có thể chứng minh với thế giới này, tình yêu của người máy"

Chiến tranh, tình yêu… ai là người chiến thắng cuối cùng? Quyền lực, hanh phúc, tất cả rồi sẽ trôi về đâu?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103: Bút danh: Cua Cong Cớn


“Giống như chưa bao giờ tới thế giới này, cậu vẫn là một thiên sứ thuần khiết, tồn tại vĩnh viễn trên Thiên đường.”

***

Tôi đến với “Dục vọng kẻ chinh phục” thông qua nhóm dịch Thành Thời Gian sau khi đã ngất ngây với Mục Huyền trong “Độc quyền chiếm hữu”, điên cuồng với Mạnh Tông Hi trong “Kiêu sủng”. Và giờ, tôi háo hức chờ mong một nam chính tuyệt vời khác của Đinh Mặc. Thế mà sau khi đọc xong, người khiến tôi ám ảnh nhất không phải Cố Triệt, Thẩm Mặc Sơ hay Minh Hoằng mà là Cố Lệ - một nhân vật phụ. Nhưng đối với tôi, cậu chưa bao giờ là nhân vật phụ, cậu vĩnh viễn là nhân vật chính trong trái tim tôi. Cố Lệ như một ánh nắng ban mai trong trẻo, dịu dàng chiếu xuống cuộc đời đầy tăm tối và khắc nghiệt.

Cố Lệ xuất hiện lần đầu tiên trong một tình huống đầy đau đớn và khuất nhục - đó là khi cậu đang bị tên cầm thú Đồ Lôi chà đạp và làm nhục. Từ bỏ địa vị, thân phận cao quý để đi theo lí tưởng của mình, nhưng cái đón cậu phía trước không phải cờ hoa rực rỡ, vinh quang chiến thắng, mà là một đoạn đường đen tối và dơ bẩn. Cậu rơi vào tay quân địch, trở thành tù binh, bị coi như thú cưng, bị cưỡng hiếp, bị hành hạ, bị tra tấn, bị dẫm đạp lên cả thể xác và tinh thần, tất cả, chỉ bởi vì cậu quá đẹp và thân thể cậu quá yếu đuối, cậu không có sức chiến đấu. Nỗi đau và sự nhục nhã đã khiến cậu dần trở nên câm lặng, khiến cậu không còn sống, mà chỉ đơn giản là còn tồn tại. Nhưng tận sâu bên trong vẻ yếu đuối ấy là cả một tâm hồn kiên cường và bất khuất hơn bất cứ kẻ nào. Trong hoàn cảnh ấy, trong địa ngục dơ bẩn ấy, có mấy ai đủ dũng cảm, đủ nghị lực để mà sống, để không gục ngã, để không buông xuôi, để không xa đọa? Nhưng cậu đã làm được! Có lẽ chỉ có hận thù mới đủ sức khiến cậu mạnh mẽ đến thế.

Trong những tháng ngày đen tối nhất cuộc đời ấy, cậu chưa bao giờ quên nơi cậu thuộc về - đế đô thân thương của cậu, quê hương của cậu, chủng tộc của cậu... và hơn hết, anh trai tôn kính của cậu! Đó chính là đốm lửa le lói chiếu sáng cho cậu, giữ lại chút hy vọng nhỏ nhoi, là chút sức mạnh cuối cùng của cậu.

“Anh ở đế đô có khỏe không?”

“….Anh hai, mùa này, đế đô có giống như trước kia không, cuối thu không khí thoáng đãng, đẹp đẽ mà trang nghiêm”

“Suốt cả cuộc đời tôi không hề phản bội lại chủng tộc của mình.”

Đế đô, đế đô... Đế đô rực rỡ, đế đô yêu thương, đế đô xa vời... Cậu đã tưởng rằng mình sẽ không bao giờ được trở lại đế đônữa, thân thể cậu đã nhơ bẩn đến mức này, dù có được về, cậu cũng còn mặt mũi nào mà trở về đế đô được nữa?

“Đế đô ơi, trong lòng cậu tự nhủ, xin tha thứ tôi không rửa trôi được sự sỉ nhục này, đế đô.”

“Aii. . . . . . tôi còn mặt mũi nào mà trở về đế đô. . . . . .”

“Cô đồng ý cho tôi trở về đế đô?

Cậu muốn trở về đế đô ư?

Không... Tôi không muốn”

Thế đấy, dù chàng trai của tôi có phải sống trong vũng bùn nhơ nhớp đen tối, xong chưa lúc nào cậu đánh mất sự trong sáng, thanh khiết và kiên cường của mình. Bất chợt, tôi nhớ đến một câu ca dao của Việt Nam:

“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”

Cho đến một ngày, cậu gặp được một người con gái – người đã kéo cậu ra khỏi vũng bùn ấy, đã cứu cậu khỏi địa ngục ấy.

Lần đầu tiên gặp cô, cậu tưởng rằng cô cũng như những con quỷ dữ khác, cậu đã từng muốn giết cô!

Từ khi nào, cậu đã không còn coi cô là kẻ thù nữa nhỉ?

Là khi cô chăm sóc cậu từng miếng cơm, từng ngụm nước uống?

Là khi cô đưa cho cậu đôi giày cũ khi thấy chân cậu trầy xước vì sỏi đá?

Là khi cô bảo vệ cậu khỏi bán lũ thú gớm ghiếc dơ bẩn muốn cưỡng hiếp cậu?

Hay là khi cô hứa sẽ giúp cậu có 1 cuộc sống yên bình suốt quãng đời còn lại?

Tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ biết chính cô gái ấy, đã trả lại một thiên sứ tinh khiết như chưa bao giờ bị vấy bẩn lại cho tôi.

Cô là người duy nhất đối xử với cậu bình đẳng. Là người duy nhất nhìn cậu bằng đôi mắt trong suốt, không hèn mọn, không nhiễm tạp chất. Là người duy nhất sẵn sàng dùng chính thân mình để bảo vệ cậu.

‘ Cậu tên là gì? - Đôi mắt cậu ta đen như bảo thạch trong suốt, sợ sệt nhìn cô.

Lệ. - Cậu thốt lên một chữ.

Lệ trong từ nào?

Lệ trong nghiêm nghị. . . . . .”’

Kể từ đó, cô gọi cậu là A Lệ.

Cậu nói tên cậu là Lệ trong nghiêm nghị mà tôi tưởng như là giọt nước mắt đang rơi.

A Lệ, A Lệ, A Lệ... Tựa như nỉ non, tựa như than khóc...

Tưởng rằng đã ra thoát khỏi địa ngục, nào ngờ cậu lại bị đẩy vào một địa ngục khác.

Cậu phải đối mặt với nguy cơ cả cậu, và người con gái cậu yêu bị cải tạo máy móc – một sinh vật đáng sợ. Cậu phải đối mặt với kẻ địch mà gần như không có khả năng tổn thương, càng không có khả năng chết.

Trong thế giới ấy, có những kẻ ngây thơ đến cực điểm, nhưng cũng tàn nhẫn đến cực điểm.

Mà một trong những kẻ ấy, có Minh Huy.

Tôi nghĩ, Minh Huy đã yêu Lệ bằng tình yêu của một người máy, bằng tất cả sự ngây thơ của cô.

Thế nhưng, trái tim Lệ đã không còn chỗ giành cho cô nữa rồi.

Vậy đấy, thiên sứ của tôi đã biết yêu rồi!

Vì yêu người con gái đó, cậu hy sinh cả đôi chân mình, chấp nhận để Minh Huy cải tạo chỉ để biết nguyên tắc cơ bản của người máy, biến thành nửa người nửa máy, cũng là để đổi lấy cơ hội sống sót mỏng manh cho cậu và người ấy.

Vì cô gái ấy, cậu không tiếc gì cả!

Chàng trai của tôi kiên cường và kiên định hơn bất cứ ai. Dù có đau đớn đến mức nào, chỉ cần có hy vọng sống sót, cậu cũng cam tâm tình nguyện.

“Nỗi đau lúc này……. Không đáng gì cả.”

Đêm hôm ấy, nằm trong vòng ôm của cô, cùng nhau đón ánh bình minh, cậu bỗng thấy dù đau mấy cũng đáng. Rồi sau đó cậu thiếp đi, giấc ngủ trong đau đớn ấy cõ lẽ lại là giấc ngủ bình yên nhất từ trước tới nay của cậu.

Cũng vì người con gái ấy, lần đầu tiên trong đời, cậu từ bỏ lòng trắc ẩn của mình trong áy náy.

Cậu lợi dụng Minh Huy, sau đó tiêu diệt cô ta. Đáng lẽ ra, cậu không nên lương thiện như vậy, có phải nếu cậu tàn nhẫn hơn một chút, thì sẽ không đau đớn như thế này? Nghe những câu hỏi lặp đi lặp lại của Minh Huy, nhìn vào đôi mắt mịt mờ vô tội ấy, cậu chỉ có thể tuyệt vọng. Tuyệt vọng, vì không làm khác được, vì bất đắc dĩ. Tuyệt vọng, vì phải làm trái với lương tâm mình.

“Cô cũng không làm sai điều gì, là tôi lừa cô, lợi dụng cô. Dù sao tôi cũng sẽ không sống lâu, nếu muốn giết, thì đến giết tôi. Nếu cô muốn hận, cứ hận một mình tôi đi.”

Cũng may, tất cả những việc cậu làm không vô ích, cuối cùng cậu và người cậu yêu cũng thoát khỏi nguy hiểm.

Thế rồi, cậu nhận ra tình cảm của mình với người con gái ấy.

Đó là khi cậu đau lòng vì tấm lưng trầy xước của cô khi cô liều mình bảo vệ cậu.

Đó là khi cậu hoang mang, lo sợ vì cô mê man bất tỉnh.

Đó là khi cậu cố chấp muốn chăm sóc cô, bảo vệ cô.

“Cô giỏi và mạnh mẽ hơn bất kỳ cô gái nào tôi từng gặp, chưa bao giờ dựa dẫm vào đàn ông. Nhưng mà hiện tại, cô đang bị thương.”

Chàng trai của tôi dù có yếu đuối, nhưng một khi đã yêu, cậu vẫn muốn bảo vệ và chăm sóc người mình yêu như bất kì ai khác. Cậu cố chấp và kiên định với tình yêu của mình hơn bất kì ai khác.

“Cùng tôi trở về đế đô đi, được không?” ¬– Đó là một lời hẹn ước, một lời thỉnh cầu, lại phảng phất như có chút van xin. Vậy mà cậu vẫn không chờ được ngày ấy.

Cũng chính lúc ấy, cậu cũng nhận ra rằng, cô không hề yêu cậu. Có chăng, cũng chỉ là lòng thương hại và tình thân như đối với em trai mà thôi.

Nhưng với cậu, chỉ thế thôi cũng là quá đủ rồi.

Cậu yêu cô bằng một tình yêu cao thượng, cố chấp mà thuần khiết, lại xen chút đớn đau và lo sợ. Tựa như thiêu thân lao vào lửa, biết vĩnh viễn không quay đầu, thịt nát xương tan, nhưng tuyệt không oán trách, không oán hận!

“Nếu như vì người tôi yêu, tôi sẵn lòng hi sinh tính mạng.”

Người cậu yêu, cho dù có mạnh mẽ đến mấy, còn cậu dù có yếu đuối đến mấy, cậu vẫn muốn bảo vệ cô.

“Tôi đi rồi, chẳng lẽ để cô lại một mình?”

Cậu ngây thơ biết chừng nào! Cô cần cậu bảo vệ hay sao? Cậu bảo vệ được cô hay sao? Cậu biết chứ, nhưng cậu vẫn muốn dùng cả tính mạng mình để bảo vệ cô!

“- Vậy hai ta tiếp tục làm bạn, cùng nhau sống sót!

- Được, Mộ Triều, chúng ta cùng nhau sống sót!”

Tựa như một lời hứa hẹn, cậu và cô hứa sẽ cùng nhau sống sót, thế mà đến cuối cùng, cậu lại thất hứa, chỉ còn mình cô. Đau biết chừng nào!

Trong giây phút khi cùng nhau đưa ra lời tuyên thệ ấy, cô bỗng nhận ra rằng, “Cậu thanh tú tinh khiết tới cực điểm, lại rực rỡ bức người đến cực hạn.”

Phải rồi, thiên thần của tôi vẫn cứ luôn tinh khiết như thế, vẫn cứ luôn rực rỡ như thế!

Cho dù chính cậu nghĩ rằng, cậu là “Một gã đàn ông đã sớm mục ruỗng đến tận xương tủy”

Có thể nào như thế! Lệ của tôi vĩnh viễn trong trẻo nhất, tinh khiết nhất, tựa như tuyết trắng đầu mùa, tựa như sương sớm đầu thu.

Cô nói thù của cậu, sẽ do cô đòi lại.

Trong lòng cậu cũng tự nhủ, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.

Sau đó, cậu nhẹ nhàng hôn lên má cô

Đó là lần đầu tiên cậu hôn cô, à không, đúng hơn đó là lần đầu tiên cậu hôn một người con gái. Mối tình đầu và nụ hôn đầu, trong sáng như thế, dịu dàng như thế, như chính con người cậu vậy.

Thế rồi, thân thế của cậu dần dần hé mở - cậu là em trai Cố nguyên soái – một thân phận cao quý bậc nhất, ấy thế mà cậu lại phải chịu những cay đắng, tủi nhục mà chưa chắc đã có người có thể chịu nổi. Lạc giữa biển người mênh mông, năm tháng chiến tranh, từ đó sống trong tối tăm, không quay đầu lại được nữa.

Tác giả đã hỏi một câu, mà tôi cũng muốn biết câu trả lời

Một chàng trai nhiệt quyết, vì niềm tin của mình, đã hy sinh bao nhiêu thứ?

Tôi cũng muốn hỏi cậu rằng, vì niềm tin và nhiệt huyết của mình, cậu đã hy sinh bao nhiêu thứ? Địa vị, gia tộc, sự trong sạch, tự tôn... Cậu đã hy sinh tất cả những gì cậu có!

Vì sao, phải cố chấp thế?

Có lẽ vì, cậu muốn chứng minh cho người cha về mặt sinh học của cậu, với anh trai tôn kính của cậu chăng? Chứng minh rằng, câu không phải là một kẻ vô dụng, không phải một kẻ yếu đuối, không phải kẻ như cha cậu nói: "Một thế thân vô dụng. Nếu không thích, có thể vứt đi."

Phải, cậu chỉ là một thế thân, chỉ là một bản sao không hoàn hảo của Cố Triệt. Cậu chỉ là một đứa bé được nhân bản vô tính. Ngay cả đến quyền được sinh ra cậu cũng không có. Nhưng may mắn thay, cậu lại có một người mẹ yêu thương cậu hết lòng, một người coi cậu là con. Không những thế, cậu còn có một người anh trai cậu tôn kính, người sẵn sàng nhận cậu là em trai, bảo vệ cậu, chăm sóc cậu.

Với Lệ, thế là đủ! Lệ của tôi vốn dễ thỏa mãn như thế đấy!

Cậu đã có cơ hội để lấy lại tất cả, để trở về với anh trai tôn kính của đời cậu, trở về với Đế đô thân thương của cậu. Nhưng rồi, cậu nguyện từ bỏ, vì cô!

“Anh, xin cho em ở đây. Em sẽ trở về đế đô cùng với Mộ Triều.”

Cậu sẵn sàng sống chết cùng với cô.

Còn hơn như thế, cậu sẵn sàng bước vào vũng bùn nhơ trước kia, sẵn sàng vào địa ngục dơ bẩn kia vì cô!

Đó đã và vẫn đang là ác mộng của cuộc đời cậu, nhưng vì cô, cậu vẫn bước xuống, chưa từng quay đầu.

Cậu chấp nhận quỳ xuống trước mặt kẻ thù, vứt bỏ cả tự tôn, chịu đủ mọi lăng nhục về thể xác và tinh thần chỉ để trả thù cho cả cô và chính mình. Cậu biết đó là con đường không có lối về. Cậu biết đợi cậu phía trước là cái chết. Cậu biết hết!

Vậy mà ngay cả trong lúc ấy, điều duy nhất cậu nghĩ đến chỉ có cô – người con gái duy nhất cậu yêu.

“Mộ Triều, đây đúng là thời khắc tối tăm nhất trong cuộc đời tôi. May mà cô không nhìn thấy, cũng không biết gì về nó. Nhưng tôi thề bóng tối nhất định sẽ qua đi. Nếu như cô sắp gặp nạn, vậy tôi sẽ nhanh chóng đến đoàn tụ với cô thôi —— Sau khi tôi báo thù cho chúng ta.”

Tôi còn nhớ, cậu từng nói rằng: “Mộ Triều, chúng ta sẽ sống cùng nhau.”

Thế mà giờ đây, cậu lại chọn con đường ấy, cậu thất hứa!

Không phải hứa cùng tôi, mà tôi thấy tim đau như dao cắt từng cơn.

Có lẽ, Hứa Mộ Triều khi nghe tin dữ về cậu, cũng sẽ cảm thấy thế chăng?

Sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được?

Phải, sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được, nỗi đau chỉ riêng mình cậu chịu là đủ rồi!

Tôi còn nhớ, khi tôi đọc được bức tuyệt bút của cậu gửi lại cho anh trai, tôi đã khóc suốt cả một đêm, đến ba ngày sau vẫn không dám đọc tiếp.

Tôi khóc bởi thương cậu, cũng khóc bởi thiên thần của tôi, ánh sáng của lòng tôi đã vĩnh viễn ra đi rồi.

Cậu đã tự mình lựa chọn một cái chết theo cách của riêng cậu, như cậu mong muốn, trong sạch, như thể chưa từng tồn tại.

Giống như Quan Duy Lăng đã nói:

“Giống như chưa bao giờ tới thế giới này, cậu vẫn là một thiên sứ thuần khiết, tồn tại vĩnh viễn trên Thiên đường.”

Nếu có thể, tôi cũng mong rằng thiên sứ của tôi đừng bao giờ đặt chân xuống một nơi u ám, tăm tối như nơi này.

Thế nên, Lệ của tôi, cảm ơn anh mang sự trong trẻo và tinh khiết của anh đến đây!

Lệ của tôi, ở nơi Thiên đường kia, em chúc anh bình yên!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom