Cập nhật mới

Dịch Dòng Chảy Tình Yêu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 280: 280: Không Bận Tâm


Hôm sau, Khúc Yên lên trường với tiếng xì xào của những người xung quanh, lên lớp Khúc Yên bị một cánh tay kéo lại.

Là một đàn chị chung câu lạc bộ Hoá Học với cô, bây giờ đang giữ ví trí phó bí thư rất có tiếng nói ở trong câu lạc bộ.
Chị ấy là Lý Uyển Đồng, có gương mặt khả ái rất thanh tú, khi gặp cô đều cười một cái.

Dịu dàng hỏi:Bé Yên, em có muốn tham gia cuộc thi “Chạm Tay Chuông Vàng” không?
Khúc Yên nhìn Uyển Đồng, đồng tử linh hoạt ánh lên tia sáng:Là cuộc thi tập thể đúng không ạ?
Lý Uyển Đồng nhìn biểu cảm của cô, cười nhẹ gật đầu, rất nhanh Khúc Yên đã ký tên mình vào danh sách tham gia cuộc thi.
Cuộc thi mang tên “Chạm Tay Chuông Vàng” này không phải là cuộc thi Toàn Quốc, nó chỉ là một cuộc thi tranh tài giành riêng cho khối 12, chỉ có ba thành phố được bóc trúng tên mới được phép tham gia, sau đó thành phố được chọn sẽ tìm ra ngôi trường có nhiều giải thưởng nổi bật.

Mỗi đội gồm có 7 thí sinh, có thể chọn ra vài thí sinh dự bị nên ít nhất cũng phải có 10 người.
May mắn Khúc Yên được gọi vào đội thi chứ không phải dự bị.
Từ ngày hôm đó Khúc Yên thường xuyên vào phòng tự học kế bên phòng thực hành thí nghiệm.

Khúc Yên không nói mình sinh sống ở Mỹ, nơi đã từng có rất nhiều nhà khoa học tài ba, vài ba cái thí nghiệm linh tinh này cô cũng đã làm từ năm cấp 2 tại Mỹ, thế nhưng đến cuối cấp 3 ở Trung mới tổ chức những cuộc thi này.


Có rất nhiều chủ đề nghiên cứu khác nhau, mọi người đều đọc tài liệu và giải ra những câu hỏi nhiều nhất có thể, dự đoán rồi đưa ra giả thuyết, thực hành và quan sát hiện tượng.

Rất nhiều cái khác cần thu thập, Khúc Yên là người đạt điểm số gần như là tuyệt đối trong mỗi tháng thi Hoá, nên nhiệm vụ quan sát, thu thập và xử lý thông tin là cô và một đàn anh trong tổ tự thảo luận mà ghi chép lại.
Khúc Yên trở về căn hộ tắm rửa xong liền nằm lên giường, lấy di động ra lên Weibo lướt một chút.

Bỗng cô thấy một người nặc danh tung một tấm ảnh có lên quan đến cô, bên dưới còn có gắn hastag tên cô và Thẩm Tây Thừa chung với nhau.
Khúc Yên ngồi bật dậy, bực bội mà xoa rối mái tóc mình vừa chải cẩn thận.

Tựa đề tin tức là một hàng chữ lớn thật bắt mắt:”Tôi đã thấy họ ở ngoài đời thật, không giống mọi người tưởng tượng là Thẩm Tây Thừa sẽ yêu đương và không xem ai ra gì đâu, Khúc Yên rất được Thẩm Tây Thừa cưng chiều là đằng khác.

Tôi đã thấy họ trong một phiên chợ đêm tại Đế Đô nhân dịp Quốc Khánh, tôi rất thích cái cách Thẩm Tây Thừa kéo ghế ngồi gần và cúi đầu thật gần để nghe Khúc Yên nói chuyện, và sau đó Khúc Yên còn nhấm nháp đồ ăn của Thẩm Tây Thừa.

Mọi người không tưởng tượng được đâu, thật sự nó rất đẹp.

Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa là kiểu trai xinh gái đẹp.

Cô ấy đứng cạnh Thẩm Tây Thừa hệt như em bé vậy, trong rất đáng yêu.”
Vì bài đăng này được đăng lên mà có rất nhiều ý kiến nảy lửa nhảy ra, một bên thì nói cả cô và anh đã quen nhau từ năm trước đến năm nay.

Có người thì lại nói tuổi tác họ quá chênh lệch, có vẻ không hợp nhau.
Khúc Yên thoát ra khỏi Weibo, lên Douyin tìm cái gì đó thú vị để xem.

Nào ngờ lướt được vài cái lại thấy rất nhiều hình ảnh của cô và Thẩm Tây Thừa được người khác đăng lên.
Khúc Yên nhanh chóng tắt di động, không còn hứng thú xem bất kì thứ gì.


Đến ngày tổ chức cuộc thi Hoá Học cấp thành phố, nhóm cô trót lọt vào đến vòng cuối cùng.

Có vài lần phải để đàn anh cùng Khúc Yên thực hiện bản ghi chép cẩn thận coi lại mới dành được điểm tuyệt đối cho điểm mình.
Đến vòng cuối cùng, chỉ còn một bước nữa là đã hoàn thành rồi đem đi nộp.

Khúc Yên và đàn anh hai người hai cây viết, khoanh tròn cách giải thích mạnh tới mức muốn rách luôn tờ giấy.

Mấy người còn lại thì chỉ đứng xung quanh bàn vuông mà xem họ tranh luận.
Cuối cùng vẫn là đàn anh ấy thở dài mà gật đầu tán thành quyết định của Khúc Yên.

Kết quả là phải đợi đến một tuần sau mới được công bố, khi trở về đàn anh ấy còn hỏi Khúc Yên, tại sao cô lại đòi sống đòi chết không thay đổi quyết định.
Khúc Yên khi đó cười đáp:Chẳng phải chỉ cần có kết quả thì lời giải cũng sẽ được gửi xuống sao? Anh đợi mà xem, coi cách giải của em mang lại cái gì về cho đội mình.
Nói xong Khúc Yên cười thật đẹp rồi xoay mặt đi, đàn anh đó trong một phút nhận ra.

Khúc Yên không chỉ sở hữu gương mặt xinh đẹp lại còn mang theo một chút ánh sáng tri thức, đến cả anh ấy giờ phút này còn phải ngẩn đầu mà ngước nhìn cô.

Đúng là không hổ danh đặt giải nhất Toán Toàn Quốc, thật sự rất giỏi.
Đến tối, Khúc Yên trước khi vào tiết tự học nhận cuộc gọi của Bạc Kiêu, lúc đầu cô không có nghi ngờ gì, nhưng mà nói được vài câu thì cô đã đoán được phần nào.


Bạc Kiêu đã hỏi:Mấy tuần nay tại sao cháu không về Bắc Thành, là giận nên né tránh Thẩm Tây Thừa sao?
Khi đó Khúc Yên im lặng một lúc lâu, sau đó lạnh nhạt hỏi lại:Chú nhận được lợi gì rồi à?
Bạc Kiêu chậc lưỡi, rít một hơi như nhìn thấu đời hỏi:Chỉ là thấy mấy hôm nay tin đồn của cháu và cậu ta đột nhiên bị tung ra.

Không lẽ cháu giận rồi tránh cậu ta là vì chuyện này à? Cháu đừng giận cậu ấy nhá? Tên đó không biết gì về tình yêu đâu, nên cậu ta có đôi khi có hơi ngốc ngách một chút.
Khúc Yên nhíu mày:Cháu không có giận gì hết, chỉ là không còn lý do gì để trở về Bắc Thành.

Giờ cháu rất bận đấy nha.

Chú cũng biết mà, cháu cũng không quá bận tâm đến mấy lời nói trên mạng xã hội.

Chú nghĩ cháu sẽ bị mấy cái lời bịa đặt đó làm ảnh hưởng rồi giận dỗi sao? Cháu không có trẻ con đến thế? Với cả, không biết yêu hay không biết cái gì thì cũng sẽ có người dạy cho rồi biết thôi.

Không cần phải nói rõ cho cháu biết, cháu cũng không bận tâm đâu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 281: 281: Con Gái Tuy Nặng Tình Nhưng Cũng Rất Tuyệt Tình


Bạc Kiêu buồn cười :Cháu đang nói gì vậy, ngoài cháu ra cậu ấy còn có ai nữa sao? Định bịa chuyện nói chú nghe sao?
Bịa đặt hay không bịa đặt thì đợi đến khi cháu du học rồi công khai bạn trai thì chú sẽ biết.

Có thể gặp nhau là tốt rồi..
Khúc Yên chợt ngưng một lát, nói :Cháu cúp máy nhá? Cháu còn phải vào tiết ôn thi rồi.
Không đợi Bạc Kiêu trả lời cô đã tắt máy, nhìn đồng hồ đúng là đã sắp đến giờ vào học.

Thoải mái ngân nga một bài hát trong miệng tung tăng trở về lớp học.
.
Bạc Kiêu nhíu mày nhìn di động rồi lại liếc nhìn Thẩm Tây Thừa u ám đang ngồi kế bên, lúc đầu trên người anh cũng không có quá nhiều khí ám chết chóc, cuộc gọi vừa kết thúc gương mặt Thẩm Tây Thừa càng trở nên đen kịt.
Anh lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn vào bức tường trước mắt.

Ngửa cổ đem rượu vang đổ vào trong miệng, đáng sợ lại như kiềm chế.
Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa với ánh mắt dò xét, tên này nhìn bề ngoài có vẻ như bình thản nhưng Bạc Kiêu đã sớm biết Thẩm Tây Thừa tâm trạng đang càng ngày càng đi xuống.
Số lần anh gọi điện hẹn Bạc Kiêu đi uống rượu nhiều vượt quá mức cho phép bình thường của anh.
Chia tay rồi sao?
Bạc Kiêu đánh giá hành động của Thẩm Tây Thừa.

Anh không nói gì, vươn tay dài tiếp tục rót rượu.

Bạc Kiêu dựa lên vào sofa, nhớ lại gì đó liền nhíu mày, nghiêm túc hỏi :Tây Thừa, nghe đâu cậu và Âu Cẩn Y hợp tác, đây là thật à?

Anh không đáp, thật lâu sau mới cất giọng trầm trầm :Ừ.
Tại sao? Bạc Kiêu trong vô thức khó hiểu hỏi.
Cô ta cố ý hại Khúc Yên, tôi hợp tác là muốn để cô ta lồi đuôi ra.

Anh lạnh nhạt nói.
Bạc Kiêu nghe xong liền nhớ tới cách đây vài tháng trước Khúc Yên có gọi điện hỏi về Âu Cẩn Y, lần đó anh ta còn tưởng là do Thẩm Tây Thừa kể về Âu Cẩn Y nên cô mới biết mà tò mò hỏi lại, bây giờ hình như sự thật lại biến thành một câu chuyện khác.
Chân mài Bạc Kiêu nhíu lại, cẩn trọng hỏi :Đừng có nói là..Khúc Yên là vì cái cô Âu Cẩn Y đó mà chia tay cậu đấy?
Thẩm Tây Thừa thở ra một hơi, khó khăn “ừ” một cái.

Vừa đáp xong đã nghe thấy tiếng mắng chửi từ miệng Bạc Kiêu, gương mặt anh ta mang theo sự kinh ngạc mà kinh sợ.
Rốt cuộc là nguyên nhân như thế nào mới khiến Khúc Yên chia tay?
Thẩm Tây Thừa lúc đầu cũng không muốn nói ra chuyện này với bất kì ai, nhưng mà hiện giờ Khúc Yên rất bài xích với anh, đến cả email anh gửi cô cũng không trả lời, gặp mặt cũng sẽ né tránh anh, anh cũng không thể không biết xấu hổ mà đi nhờ Ôn Thành Uy khuyên bảo cô, dù gì vẫn là anh làm tổn thương cô trước.

Cô nhóc đó đã vì chuyện này khóc trước mặt anh không biết bao nhiêu lần.

Còn nơi anh không thấy cũng không biết là cô còn khóc nhiều tới mức nào.
Anh trầm giọng nói ra vài thứ chính, sau đó lại uống thêm ly rượu khác.
Bạc Kiêu nghe xong cả gương mặt đều nhăn nhó lại :Cái gì? Âu Cẩn Y đến gặp Khúc Yên rồi nói mình là mối tình đầu của cậu?
Thẩm Tây Thừa “ừ” một cái.
Bạc Kiêu đột nhiên bật cười thành tiếng, đã từ lâu anh ta chưa từng nghe một câu chuyện nào buồn cười đến như thế.

Thẩm Tây Thừa là ai chứ, đâu phải người mà ai muốn đụng là có thể chạm vào.
Huống hồ chi..còn động vào cô bạn gái nhỏ mà anh cưng chiều chứ?
Bạc Kiêu cười là vì không ngờ một người thông minh như Âu Cẩn Y lại làm ra mấy trò tiểu nhân hại hạnh phúc của người khác như thế.

Gương mặt anh ta còn đỏ ửng vì kích động, nói :Khúc Yên ghen tuông thật nồng mùi đấy.

Trước đó con nhóc đó còn gọi điện cho tôi để hỏi về Âu Cẩn Y, khi đó tôi còn nhớ rõ đã nói là “cháu là mối tình đầu của Tây Thừa”, thế mà vẫn quên mất là sao chứ?
Thẩm Tây Thừa liếc nhìn Bạc Kiêu.
Tôi cá chắc là con nhóc đó giận dỗi cậu là vì hiểu lầm cậu và Âu Cẩn Y.

Sau đó nói ra mấy lời đại loại như chia tay đó?
Thẩm Tây Thừa :…
Bạc Kiêu lúc này mới nghiêm túc trở lại, lười biếng mà thở dài, nhẹ giọng hỏi :Cậu đừng khinh thường quyết tâm của con gái.

Cậu quên nhiều năm trước Khúc Nhã Tinh từng rời bỏ Thành Uy tuyệt tình như thế nào rồi sao?
Thẩm Tây Thừa không nói gì, cúi đầu nhìn ly rượu trong tay.

Con nhóc đó giống Thành Uy một chỗ là yêu thích sẽ thể hiện rất rõ ràng đấy, còn giống Khúc Nhã Tinh ở chỗ rất lạnh lùng khi muốn cắt đứt mối quan hệ với bất gì ai.

Trước đó cái gì cũng nhắc đến cậu, muốn treo cậu trên miệng luôn rồi.

Bạc Kiêu nhíu mày, nhớ lại :Nhưng mà, con nhóc đó bây giờ rất lạ, điềm tĩnh hơn rất nhiều, tôi cứ nghĩ là cậu và con bé giận nhau, nhưng nhìn con nhóc đó không quá giống mấy người giận dỗi, tính tình trầm ổn, bây giờ lại càng ra dáng thiếu nữ điềm đạm hơn xưa rất nhiều.
Con nhóc đó từng hỏi tôi rất nhiều sở thích liên quan đến cậu, nhưng cũng có thể thấy là đã không còn muốn dính líu đến cậu rồi.

Cậu đấy, tâm lý con gái cậu không hiểu sao, con bé nói không an toàn tức là đang cảm thấy mong lung trong mối quan hệ với cậu, cậu chưa cho Khúc Yên đủ sự tin tưởng, để con bé ghen bóng ghen gió.

Con gái tuy rất nặng tình, nhưng khi đã quyết định buông thì sẽ buông rất tuyệt tình.
.
Qua hai tuần sau, là Đại Hội hợp phụ huynh toàn trường.

Ôn Thành Uy ngồi ở chiếc bàn ghế Khúc Yên từng ngồi, sách vở đều xếp ngay ngắn đặt trong hộp và chân bàn, cao như một dãy núi.

Tên Khúc Yên ngay ngắn xuất hiện trên đầu bảng, là Thủ Khoa của khối 12 năm nay.
Ôn Thành Uy nghe giáo viên khen ngợi cô không biết bao nhiêu cho hết.

Trên gương mặt những phụ huynh còn lại đều là sự ngưỡng mộ và ghen tỵ.
.
Lễ tổng kết cuối năm cũng đã chính thức diễn ra.

Buổi sáng, mọi học sinh đều có mặt tập trung đầy đủ để tổ chức hội thao ngay dịp cuối năm, trong đó Khúc Yên không biết là may mắn hay xui xẻo lại bóc trúng ngay cuộc thi chạy nữ.

Cô chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho số phận, từ hai tuần trước khối 12 đã có ít lịch học ở buổi tối, dành cho khối 12 những ngày cuối cùng ở lại trường thật vui vẻ.
Cô lấy những ngày được nghỉ vào buổi tối đó đến những trung tâm thể hình mà chạy trên máy chạy bộ, không biết có phải vì tiết ra mồ hôi không mà cô thấy cơ thể mình đã không còn mệt mỏi nhiều như trước.


Vòng eo càng lúc càng trở nên săn chắc, còn mơ hồ thấy được cả cơ bụng.
Hôm tổ chức lễ tổng kết, trường Nhất Trung rất náo nhiệt, có không ít học sinh từ trường khác đến mà xem náo nhiệt.

Cuộc thi hội thao rất nhanh đã tới lượt, Khúc Yên đứng vào vị trí.

Có lệnh thì lập tức chạy nhanh về phía trước, cơ thể cô dù có luyện tập trước một tháng nhưng vẫn không thể khoẻ bằng người thường xuyên vận động mạnh.

Dĩ nhiên cô đứng vị trí thứ hai, dành huy chương bạc về cho lớp.
Khúc Yên là lần đầu tham gia hội thao, Lục Minh đem nước và khăn đến cho cô.

Thấy cô từ trên bục nhận giải đi xuống mà không khỏi buồn cười, dịu dàng mở nắp nước cho cô uống.
Khúc Yên đánh vào vai cậu một cái, vui vẻ nói :Sao nào? Dám nói tôi về bét nữa đi?
Lục Minh lắc đầu, thản nhiên nói :Không dám, tôi không dám nói như thế nữa.
Khúc Yên nói vài chuyện với Lục Minh, sau đó cùng với cậu trở lại lớp học mà không để ý chiếc xe màu đen sang trọng đã đậu ở bên lộ đã xuất hiện từ rất lâu.

Bên trong xe có một ánh mắt sắc bén luôn nhìn về bóng lưng cô cùng Lục Minh, cũng nhìn thấy cô vui vẻ đưa đẩy cũng nam sinh khác.
Bàn tay đặt trên vô lăng trong vô thức siết chặt lại, khí tràng trên xe trong phút chốc giảm xuống còn âm độ.
Cái cảm giác bảo bối mà mình luôn yêu thương trong một khắc đột nhiên biến mất, đã thế còn bị một người khác cướp lấy.

Thật sự, không dễ chịu chút nào.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 282: 282: Tiên Tử


Đến tối, cuộc vui của ngày lễ tổng kết mới chính thức bắt đầu.

Bên trong khán có sức chứa lên đến 1.000 người đang từ từ lấp đầy chỗ trống ở trên hàng ghế phía khán giả.
Lớp 12 Ban A có tham gia một tiết mục diễn xuất, bởi lớp cô có vài anh chị có tham gia vào câu lạc bộ diễn xuất, còn lại là đều tham gia và môn chuyên của mình.
Trong câu lạc bộ diễn xuất có cả Niệm Chân, trong một lần ở lại trường dọn vệ sinh lớp, Niệm Chân ngỏ ý muốn mời vô vào một vai diễn.
Khúc Yên không có mấy điểm hứng thú cho vở kịch, nghe thế thì lại từ chối khéo để tránh làm chị ấy thất vọng.

Thế nhưng một điều không ngờ tới là, một người trong câu lạc bộ Hoá Học như cô lại là người đại diện lớp lên sân khấu dưới thiệu tiết mục, còn bảo rằng..giới thiệu bằng song ngữ.
Đến đêm diễn, MC của trường đứng trên sân khấu tận hơn 20 phút để giới thiệu hết những vị khách mời có mặt hôm nay.

Nghe nói là có một ban giám khảo là người Mỹ, một là người Pháp, người còn lại là một giảng viên đại học ở ngôi trường top đầu Trung Hoa.
Khúc Yên ngồi ở chiếc ghế ở phía sau tấm màn, cầm trên tay là đoạn giới thiệu ngắn về vở diễn của lớp mình, nhìn đến xung quanh cánh gà toàn là dụng cụ trang điểm và đồ hoá trang chồng chất, tận đến mười mấy lớp nên số đồ nhiều vô số kể.

Niệm Chân vừa mặc xong đầm công chúa kiểu Pháp, nhập vào vai một người chị độc ác trong vở kịch Cinderella của Pháp.

Chị ấy vừa thay xong đồ đã đi tới trước mặt xoay lưng nhờ cô buột dây lưng váy.

Khi hoàn tất còn xoay xoay vài vòng, xinh đẹp hỏi cô :Đẹp không?
Khúc Yên nghiêm túc ngắm nghía, sau đó khen gợi :Rất đẹp.
Niệm Chân cười một cái, hỏi :Em thuộc hết những gì cần nói chưa?
Khúc Yên nhẹ nhàng đáp :Cũng chỉ là vài lời giới thiệu đơn giản, em sẽ cố gắng hoàn thành cho lớp.
Mà lớp mình tiết mục thứ mấy? Khúc Yên hỏi.
Niệm Chân đảo mắt nhớ lại :Thứ sáu thì phải.

Còn khá lâu mới tới lớp mình.
Khúc Yên gật đầu, xem như đã hiểu.
.
Khi MC kết thúc lời nói cuối cùng thì tiết mục đầu tiên cũng chính thức mở màn, đó là một bài múa vũ công, động tác và cơ thể linh hoạt đến mức khó tin.

Khúc Yên vì là chỉ lên giới thiệu ngắn ngủi vài giây nên cũng không cần phải quá chỉnh chu, vẫn mặc trên người đồng phục Nhất Trung, thế nhưng lại tạo cho người khác cảm giác tỏ sáng từ trong hơi thở, ánh mắt trong như veo.

Niệm Chân có chút tiếc nuối, nếu Khúc Yên chịu nhận vai diễn, có lẽ cô đã được chọn thẳng vào vai nữ chính.
Vở diễn lớp gần bắt đầu thì liên không thấy Khúc Yên ở đâu, đang hốt hoảng hỏi có ai thấy Khúc Yên không thì cô đã từ cửa sau khán bước vào.
Lớp trưởng Quý Khải có chút không được tự nhiên, sau đó nói vấn đề chính là tiết mục trên sân khấu kết thúc là sẽ đến tiết mục của họ.


Bảo cô chuẩn bị lên sân khấu.
Khúc Yên gật đầu, chuẩn bị lên sân khấu.
Cô đã có trang điểm một chút, tóc mái trên trán đã vén sang hai bên từ nửa tháng trước, kiểu tóc buộc lên nửa đầu đơn giản, trên gương mặt nhỏ nhắn thì chừa lại tóc mái hai bên má, tạo cảm giác mềm mại đến hợp lòng người.
Khi tiết mục vừa kết thúc, trên sân khấu bỗng nhiên tắt hết ánh đèn, những người bên dưới im lặng mà tập trung nhìn lên sân khấu, không ai nghĩ đây chỉ là màn giới thiệu, chỉ đơn giản nghĩ đây chính là một phần trong vở diễn của một lớp nào đó.
Đến khi có một tia sáng được bật lên, chiếu thẳng lên người con gái xinh đẹp đã xuất hiện đứng chính giữa sân khấu.

Nghĩa bóng hay nghĩa đen thì đều là, đẹp đến mức phát sáng.
Lúc này, cả khán đài đang im lặng như tờ bỗng chốc vì sự xuất hiện quá mức đột ngột lại kinh diễm của cô mà trở nên ồn hết cả lên, tiếng hò reo, tiếng cổ vũ như một lần nữa nổi dậy.

Âm thanh của họ còn lớn hơn và nhiệt tình hơn khi MC kêu họ vỗ tay và hò reo.
Khúc Yên tay cầm mirco, trên môi lại còn cộng thêm nụ cười nhẹ nhàng, đôi môi căng mọng và đôi mắt dịu dàng lại như càng thêm điểm công kích, cô không cầm phải cười quá nhiệt tình, chỉ cong môi thôi là đã đẹp đến mức khó tin được, mái tóc đen kết hợp với gương mặt trắng nõn, giá trị nhan sắc một lần nữa đẩy lên cao tới mức khó tin.
Đến cả Lục Minh - bạn cùng bạn đang ngồi ở hàng ghế khán giả ngay giây phút này mới bất giác phát hiện ra, Khúc Yên thật sự rất đẹp.

Như một tiên tử được tạo ra một cách công phu nhất.
Khúc Yên dù cầm một bìa cứng trên tay như là lời giới thiệu, nhưng cô còn không thèm nhìn đến nó, nhìn xuống hàng ghế khán giả, ánh đèn trên sân khấu sáng tới mức khiến đôi đồng tử cô cảm thấy nhứt đến đau, đến cả hàng chữ được in đen trên bìa nhỏ trên tay cô cũng trắng tới mức phát sáng, chữ cũng không còn thấy rõ.
Xin chào ban giám khảo và mọi người đang có mặt tại đây, hôm nay nhân dịp lễ tổng kết được tổ chức tại trường Nhất Trung năm học 2023 tại buổi tối hôm nay, lớp 12 ban A có một vở kịch sắp được trình diễn để góp vui trong buổi tối ngày hôm nay, hi vọng mọi người sẽ thích tiết mục đến từ lớp 12 ban A.


Xin cảm ơn.

Hello judges and everyone present here, today on the occasion of the closing ceremony held at Nhat Trung school for the 2023 school year this evening, class 12 of group A has a play about to be performed to Enjoy this evening, hope everyone will enjoy the performance from grade 12, group A.

Thank you.

Bonjour au jury et à toutes les personnes présentes ici, aujourdhui à loccasion de la cérémonie de clôture qui sest tenue ce soir à lécole de Nhat Trung en 2023, la classe 12 du groupe A a une pièce sur le point dêtre jouée pour se joindre à la fête ce soir, jespère que tout le monde appréciera la performance de la classe 12, Division A.

Merci.
Khúc Yên đứng đó với sự kinh ngạc của rất nhiều ánh mắt, tất cả đều mang nét không tin, há hốc mồm nhìn cô.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 283: 283: Lễ Tổng Cuối Năm


Nhiều người có cùng một câu hỏi, là không biết cô đã phải luyện tập bao nhiêu mới có thể nói được giọng chuẩn và sang xịn dễ nghe như thế.

Có người trong thành phần khán giả có học tiếng Pháp, nghe giọng cô liền biết Khúc Yên phát âm vô cùng chuẩn và mượt mà.
Sau đó cả hồi trường ồn ào vỗ tay cả lên, trong đó có cả tiếng hò reo và vài lời đại loại như “I love you”.

Khúc Yên đứng trên sân khấu liền cho người khác thấy đẳng cấp của một học bá chính hiệu, không cần trang phục đắc đỏ, lớp make up cũng không quá chỉnh chu như những người khác nhưng lại cho người ta cảm giác dù cho với cũng không tài nào với tới được.
Ánh đèn dần dần chuyển sang màu tối, cả khán đài lại rơi vào bóng đêm không một điểm sáng.
Trên hàng ghế ban giám khảo có một người đàn ông ngoại quốc, mắt xanh tóc vàng, gương mặt điển trai với xương hàm tuấn tú lại dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn Khúc Yên, anh ta không biết vì sao..cô gái này mang đến cho người khác cảm giác..cầu cũng không thể có.
Này, nữ sinh khi nảy giọng hay thật đấy, từ nảy giờ MC nói gì tôi còn không hiểu, cách xử lý này quá mức khôn khéo rồi đấy.

Nghe đâu còn là Thủ Khoa của cuộc thi Olympic toán năm nay của Trung Quốc, thật sự rất khá.

Nhưng mà con gái Trung Hoa đa số xinh như thế sao? Nữ sinh đứng giới thiệu khi nảy quá mức xinh đẹp.

Nếu chọn làm minh tinh e là không có khó khăn gì.
Người đàn ông trẻ tuổi ngoại quốc khi nảy nở nụ cười nhạt trong bóng tối, nói một câu:Ừ, ấn tượng lần đầu khá tốt.”
Khi ánh đèn mở lên lại thì tiết mục của lớp 12 ban A cũng đã bắt đầu, Khúc Yên đi xuống cánh gà có người bên dưới đợi sẵn cẩn thận nắm tay cô dắt xuống, trên sân khấu tối mịch, một đàn anh sợ cô không thấy đường té ngã nên đã ở sau sân khấu đợi sẵn.
Khúc Yên cẩn thận bước xuống, không quên nói câu cảm ơn với đàn anh.
Tiết mục trình diễn bắt đầu, những lời thoại cô đã nghe đến sắp thuộc nằm lòng lại một lần nữa lặp lại, thế nhưng độ nhập tâm vào vai diễn lần này thật sự khiến cô phải kinh ngạc.
Kết thúc đã là tám phút sau, mọi người bước vào cánh gà với tâm lý thở phào và nhẹ nhõm, ngồi đó nói lại tâm lý khi nảy của mình là gì.
Khúc Yên cẩn thận đi lên hàng ghế ngồi tìm Tô Nhiên Nhiên, ngồi xuống vị trí cô ấy đã dành cho mình.
Tô Nhiên Nhiên nhìn qua Khúc Yên, cười nhạt:Khúc Yên toả sáng thật đấy, có phần giới thiệu là đã có cộng thêm điểm rồi.

Cậu còn nói luôn cả tiếng Anh và tiếng Pháp.

Có khi là tiết mục xuất sắc nhất đấy.
Mấy người ngồi gần đó nghe thấy vậy cũng tò mò nhìn lại, kết quả là phát hiện Khúc Yên ngồi cạnh Tô Nhiên Nhiên, trong lòng lộp độp một phen.

Khúc Yên phì cười, nhận lại di động từ tay Tô Nhiên Nhiên, nhẹ giọng nói:Như thế không phải rất oai sao? Trong rất bảnh đấy chứ?
Cuối cùng Tô Nhiên Nhiên không nhịn được mà cũng cười, cùng với Khúc Yên xem những tiết mục tiếp theo.
Khúc Yên rất thích lễ tổng kết ở Trung Hoa, trước đó cô còn ở trường cũ Lễ Tổng Kết cuối năm chỉ có văn nghệ và giao giải thưởng, không có những trò chơi phụ như ở đây.

Buổi tối học sinh tập trung khá đầy đủ, không khí sinh động và náo nhiệt.

Kết thúc hết những tiết mục là khoảng một giờ sau, bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhất.

Lễ trao giải tuyên dương những học sinh tiểu biểu khi thi học sinh giỏi cấp tỉnh và những giải lớn hơn.
Các phần thưởng được một giáo viên với chức vụ là tổng phụ trách đứng trên bục đọc tên.

Từ từ những bạn học bắt đầu lên nhận giải thưởng.
Từng tên một được đọc lên bắt đầu đứng dậy ra khỏi ghế ngồi, đi xuống bậc thang rồi lên sân khấu, trên gương mặt đều là những cốt cách trí thức bao vây, vừa nhìn đã nhận ra là một người có thành tích học tập rất khá.
Ánh đèn trên khán đài không quá rõ ràng, Khúc Yên ngồi ghế ngoài cùng, bỗng một cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô.
Khúc Yên nhìn kỹ, phát hiện là Lục Minh.
Tiếp theo, hạng nhất lớp là em Khúc Yên và hạng nhì là Quý Khải của lớp 12 ban A.

Mời hai em lên sân khấu nhận giải.
Cả khối thì chỉ có ban A là có bảng danh dự về thứ hạng này trong lớp, là lớp toàn những học bá.

Nên nhà trường cũng rất biết cách khen thưởng và tuyên dương.

Tiếp theo, là những gương mặt đứng đầu mỗi khối nhiều tháng.

Nhất khối 10 là Trịnh Duật, khối 11 là Tô Mẫn và khối 12 là Khúc Yên.

Mời các em lên sân khấu và nhận thưởng.
Khúc Yên không nhớ rõ mình đứng đầu khối bao nhiêu lần, khi đó cô khá lo cho những bài luận, lại thêm Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt hời hợt khiến cô không có tâm trạng tý nào, đến sau khi chia tay cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đứng đầu trong nhiều tháng nhất khối.

Quả thật kết quả thật bất ngờ.

Thế mà cô lại đứng nhất khối..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 284: 284: Sự Xuất Hiện Không Báo Trước


Khúc Yên lên bục, đứng cạnh Tô Mẫn.

Cô ấy nhìn Khúc Yên cũng không nhịn được mà bật cười, khi đó cả hai còn chung phòng trong kì thi quân sự, giờ thì là hai người của hai khối khác nhau.
Khi nhận được bằng khen được đóng khung tỉ mỉ, cô dù đã quen với những thành tích này nhưng mỗi lần lên nhận vẫn chính là tự hào và vui sướng.
Cô không phát hiện ra trong bóng tối có một đôi mắt sắc bén vẫn luôn ngồi ở phần ghế trống cuối cùng trên khán đài dõi theo cô từ đầu đến cuối, một khắc cũng chưa từng nhìn lung tung.
Nối tiếp giải thưởng vừa rồi, là những học sinh giỏi của khối 11, 12 nhận giải thưởng cấp thành phố.

Bao gồm..Em, Trương Gia Hân, học sinh lớp 11 đoạt giải ba cấp thành phố môn Lịch Sử.
Cuối cùng là Khúc Yên, học sinh lớp 12 đoạt giải nhất trong ba lần tham gia gồm Tiếng Anh, Hoá Học và Toán Học.

Xin mời các em lên nhận bằng khen từ cấp cao Sở Giáo dục và Đào tạo của Đế Đô.
“…”
Khúc Yên lớp 12 ban A.

Xếp hạng thứ nhất đứng đầu tổng 5 thành phố.

Được giám đốc Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố Đế Đô khen tặng.


Xin mời lên nhận phần thưởng.
“…”
Khúc Yên lớp 12 ban A.

Học sinh xuất sắc duy nhất được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi cấp Quốc gia môn Toán Học.
“…”
Khúc Yên, lớp 12 ban A.

Giải nhất cuộc thi Toán Olympic Toàn Quốc.

Thủ Khoa năm học 20XX, là 1/10 học sinh đạt số điểm tuyệt đối trong mười năm trở lại đây.
“…”
Khúc Yên, lớp 12 ban A.

Giải ba cuộc thi Olympic Toán Quốc Tế.


Xin mời Giám đốc Tống Nhiệm lên trao giấy chứng nhận, bằng khen tặng cho em.

Khúc Yên bị gọi lên quá nhiều lần tới mức nụ cười trên môi sắp không kiềm lại được, cô nhìn những chiếc điện thoại đã sáng đèn mà quay video kể từ khi tên cô cứ lặp đi lặp lại.

Học lực cô quá mức xuất chúng, khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.
Những ánh đèn từ sân khấu, tiếng hoan hô và tiếng to nhỏ không ngừng.

Khúc Yên bây giờ hệt như tượng đại của Nhất Trung, giỏi tới mức không ai phá vỡ được.
Trước đó khi tin đồn cô và Thẩm Tây Thừa tung ra, họ còn đem cả hai lên bàn cân so sánh, còn nói cô kém cỏi hơn Thẩm Tây Thừa, thế nhưng bây giờ bị những thành tích của cô vả mặt, cảm thấy một cô nhóc chỉ mới 17 tuổi như cô như thế này là đã quá giỏi rồi.
Khúc Yên không hiểu tại sao tầm mắt lại nhìn về phía cửa ra vào, thấy một dáng người cao lớn mặc quần jean áo thun nụ cười đột nhiên đông cứng lại.
Tầm nhìn xung quanh bắt đầu mờ đi, chỉ thấy chàng trai đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi chai ấy, chàng trai trẻ đứng dựa người vào bức tường, trên tay có ôm một bó hoa, hướng ánh mắt về phía cô.
Hình bóng con trai ấy rất quen, Khúc Yên nhíu mày dừng trên hình bóng đó ít lâu, đến khi cô nhận ra người đó là ai thì mới sững sờ mở to mắt kinh ngạc nhìn.

Cuối cùng, sự sững sờ biến thành nụ cười dịu dàng xinh đẹp, pha lẫn một chút bất lực trong ánh mắt.
Cười vì sự xuất hiện không báo trước của người đó.
Mọi người trên khán đài có chút không hiểu chuyện gì, khi cô lên nhận giải cũng chưa thấy cô cười tươi lại xinh đẹp đến.

Theo tầm mắt cô nhìn qua, họ thấy một chàng trai với sườn mặt rất sắc nét, thân hình cao ráo đang hướng mắt lên sân khấu, mà sân khấu lúc này chỉ có một mình Khúc Yên đứng đó.
Đôi mắt tuy bị chiếc mũ che mất nhưng vẫn thấy được khuôn miệng đang nhếch lên cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy nụ cười đó rất cưng chiều đối phương.

Là một loại tình ý ngọt ngào rất nồng đậm..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 285: 285: Thẩm Tây Thừa Con Người Chútôi Kinh Tởm Đến Mức Phát Nôn


Khúc Yên cảm thấy lỗ tai đang bắt đầu nhứt đến khó tin.

Cười lạnh một tiếng:Chú nói nhiều như thế làm gì? Muốn thế cũng được, đợi tôi ăn ở kết hôn với thằng khác, xong có con với thằng khác.

Đến già trước khi chết tôi chôn cạnh chú, như thế không phải vừa lòng chú rồi sao?
Muốn kết hôn sanh con cho ai? Gương mặt Thẩm Tây Thừa bỗng chốc tối sầm lại, giọng lạnh lẽo hỏi cô.
Khúc Yên nhíu mày suy nghĩ:Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là chuyện của chú!
Cô không muốn nhìn trực diện vào ánh mắt sâu thẳm ấy nên quay mặt đi, thân hình nhỏ nhắn chui xuống cánh tay anh mà thoát khỏi cái tình huống đầy tính bức bách đó.
Cô còn chưa kịp thở phào thì anh đã từ phía sau ôm chầm lấy cô, cánh tay ôm vào eo cô cứng như sắt, cô còn cảm thấy phần bụng mình trong một khoảng đau đến nhăn cả mặt.
Thẩm Tây Thừa, buông tôi ra! Giọng cô không còn nhẫn nại như vừa rồi, vừa tiếp xúc da thịt dạ dày cô đã cồn cào đến buồn nôn, tức giận lại căm phẫn nhìn anh.
Khúc Yên không một chút luyến tiếc cúi đầu gỡ cánh tay anh ra, cô càng gỡ anh càng ôm chặt, cô giãy giụa thì anh còn tăng thêm lực.

Thật sự là muốn gỡ cũng gỡ không ra.

Khúc Yên.

Giọng anh trầm thấp tựa như dòng nước ấm đổ vào tận trái tim cô, chất giọng mang theo phần bất lực lại như đang muốn dỗ dành cô.
Bây giờ em muốn nghe cái gì anh cũng sẽ nói, có thể đừng dùng ánh mắt chán ghét đó nhìn anh, đừng nói ra mấy lời như thế có được không?
Khúc Yên hít một hơi sâu, nghiến răng nói:Tôi bảo buông ra!
Cánh tay dưới eo càng thêm siết chặt lại, Khúc Yên khó khăn hít thở đến mức mồ hôi trên trán cũng đã xuất hiện:Buông tôi ra đi..tôi khó thở.
Cô cảm nhận được trái tim trong lồ ng ngực của anh đang đập rất mạnh mẽ, như thể đang phải đối diện với sự sợ hãi nào đó trước mắt, cánh tay anh vừa run vừa ôm siết chặt lấy cô.

Giống như muốn đem cô khảm vào trong người mình.
Thẩm Tây Thừa không nhúc nhích, anh cúi người dựa đầu lên vai cô nhắm mắt lại, mùi hương quen thuộc trong phút chốc làm tâm trạng anh đã thoái mái hơn hẳn.

Anh như vô tình vào cọ cọ đầu vào hõm cổ cô, mái tóc còn đang ướt cũng không ngăn được nhiệt độ lành lạnh từ môi anh, chạm vào da liền rùng mình như điện giật.
Này! Buông ra!
Vừa dứt câu, anh đã buông ra, ôm bả vai cô quay người cô lại đối diện với mình, gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc đang dần ngã về hướng cô, cuối cùng là ôm trọn cả cơ thể cô vào trong lồ ng ngực.
Tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, cười cười nói:Khúc Yên, nếu sớm biết em giận thành cái bộ dạng này thì anh đã giải quyết chuyện đó sớm hơn rồi.

Đừng tức giận nữa, có được không?
Anh nhỏ giọng nói:Nhìn thấy em là anh liền muốn ôm, em không cho anh ôm thì anh chết mất..


Khúc Yên nhíu mày, dùng lực đẩy hai bả vai anh ra:Chú bị điên à? Đừng có đụng vào người tôi! Cút về rồi đi ôm tình đầu của chú đi!
Đang ôm.

Anh cất giọng, giọng nói trầm thấp từ tốn thật sự nghe rất êm tai.
Khúc Yên hít một hơi sâu, hỏi lại:Chú không buông đúng không?
Thẩm Tây Thừa không đáp, chỉ có lực dưới cánh tay là tăng thêm lực ghìm chặt cơ thể cô vào lồ ng ngực của anh.
Khúc Yên, tại sao em lại trả hết những thứ anh đã tặng em, em không thích nó sao?
Khúc Yên có thể cảm nhận được nhịp thở đang bắt đầu bị hạn chế, nguyên do là vì anh ôm quá chặt, cô đến cả thở cũng không thở được.


Khúc Yên nuốt khan một cái, lạnh nhạt nói:Đồ của bạn trai cũ chính là đồ của bạn trai cũ, tôi không thê thảm tới mức mà giữ đồ đó ở trong chung cư mình.

Chú nghĩ, tôi nói chia tay là đùa à? Chú nghĩ bây giờ chỉ cần một câu nói của chú, thì tôi liền tin chú vẫn cần tôi nữa sao? Nếu bây giờ bắt tôi lựa chọn giữa chú và bạn trai cũ trước đó, tôi thà chọn rằng mình là vụ cá cược của người khác còn đỡ hơn là người ngoài mặt luôn đối với tôi thâm tình, bên trong lại đang giăng lưới bắt lại cá.

Thẩm Tây Thừa, con người chú..tôi kinh tởm tới mức phát nôn, tôi chán ghét nhất loại người..có một người trong lòng..còn cố đi tìm thêm người mới.
Tiểu Yên, thật sự trong lòng anh chỉ có em thôi.

Điều này em còn không rõ sao? Vẫn còn nghi ngờ anh là kẻ như thế chứ sao?
Tôi không tin lời ai hết, lời nói kiểu gì mà chẳng nói được.

Tôi chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy thôi, chú có bản lĩnh làm cũng nên nhận đi chứ? Cảm thấy quá nhục nhã khi bị tôi đá trước sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 286: 286: Tức Đến Oà Khóc


Khúc Yên nhắm mắt cố bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói:Chuyện đó không liên quan đến chú.
Là ai? Anh trầm trầm giọng hỏi lại.
Tôi không có trách nhiệm phải giải thích cho chú, tôi và chú đã sớm..Ưm!
Thẩm Tây Thừa đỡ gáy cô, cúi đầu chuẩn sát hôn lên môi Khúc Yên.

Cô đang nói chuyện mà bị anh hôn liền không có bất kì sự cản trở nào, dễ đang xâm nhập vào trong.

Khúc Yên mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại và cặp chân mài sắc bén của Thẩm Tây Thừa, cô dùng lực tách môi mình ra lại bị anh một lần nữa cắn m*t, mạnh mẽ lại thô bạo hôn lấy.

Cả khí thế mạnh mẽ bao vây lấy Khúc Yên, cả người cô đều ám mùi hương thơm mát từ trên người anh.
Bàn tay anh kiềm chặt phần gáy cô, dưới eo cũng bị cánh tay anh giữ chặt.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được rõ ràng sức lực mạnh đến khủng khiếp của anh, cũng biết sức của cô không thể nào so nổi với sức mạnh trên người anh.

Từ dạ dày cô cuộn cào cảm giác buồn nôn.

Cô dùng răng cắn mạnh lên lưỡi anh đến mức cả khoang miệng trào ra vị tanh của máu thì mới ngừng lại.
Anh tách môi cô ra, gục đầu xuống hõm cổ Khúc Yên.
Khúc Yên nhắm mắt lại, cả người bủn rủn cả ra, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống:Tây Thừa, chú chừa cho tôi con đường sống đi..
Thẩm Tây Thừa không trả lời, môi anh ẩm ướt chạm vào tất da trên cổ cô, hút hà mùi hương chỉ thuộc về trên người của cô, vài giây sau từ cổ cô truyền đến cảm giác đau đớn, sau đó chuyển sang cảm giác tê dại.

Vài phút sau anh mới nhẹ buông cô ra, từ trên cao nhìn xuống Khúc Yên, đôi mắt hoa đào càng trở nên ướt át, xinh đẹp như đoá hoa hồng ban sương.
Đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nhíu mày nói:Em khóc cái gì chứ? Em cắn anh còn khóc cho được sao?
Khúc Yên xoay đầu né tránh, anh chỉ có thở dài bất lực, nhẹ giọng hỏi:Nói anh nghe, tên nhóc đó là gì của em, hửm?
Khúc Yên uất hận nhìn anh, tàn nhẫn nói:Tôi không có nhiệm vụ phải báo cáo cho chú! Còn nữa, buông tôi ra! Nói xong cô dùng lực đẩy anh ra, nhưng làm cách nào cũng không thể lung lay bàn tay đang ôm chặt vòng eo mình.
Em đối với tên nhóc thì thân thiết ôm ấp, với bạn học thì vui vẻ nhiệt tình, còn đối với anh thì là chán ghét, anh ôm em một cái cũng làm em khó chịu sao?
Đúng vậy.

Bạn học luôn khiến tôi vui vẻ.

Anh ấy thì chưa từng làm tôi khóc, một lần cũng không! Tôi quen biết anh ấy mười năm! Mười năm qua anh ấy chưa từng khiến tôi tổn thương mà khóc bất kì cái gì.

Chú là gì mà đòi so với anh ấy? Chú nghĩ chú xứng sao?
Trên đời này tôi sợ nhất là kiểu đàn ông như chú.

Đến cái lúc chia tay cái gì cũng không chịu nói thật, một mực làm bộ dáng như mình thâm tình lắm, tất cả đều là bất đắc dĩ.


Còn trong mắt người khác chú cái gì cũng tốt, đến cả Bạc Kiêu cũng vậy.

Cứ nhắn hỏi tôi tại sao lại giận chú, tôi cần đếch gì phải giận chú? Chia tay chính là chia tay, tôi không giận hờn rồi cần ai thương hại hết, tôi cũng đã nói rõ với cha tôi rồi nên chú không cần phải khó xử gì hết.

Một người tốt đẹp như chú đừng nên dính líu gì với tôi, tôi không muốn thấy mấy tin nhắn khiếm nhã nào có liên quan đến chú nữa đâu.”
Cô cho rằng trước đó mình đã khóc cạn nước mắt rồi, nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Nước mắt chảy xuống, trái tim cô như bị thủng một lỗ lớn, đau đến mức khó thở.

Trái tim Thẩm Tây Thừa một phen nhói đau, trong góc trái tim nhói lên mà hô hấp trở nên khó khăn, trong ánh mắt sâu hút chỉ có sự khẩn cầu, anh chậm rãi nói:Không phải đâu, Tiểu Yên.
Đừng nói nữa.

Tôi không muốn nghe đâu!
Khúc Yên đi ra ngoài sân trường phát hiện Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh đang đứng đó nói chuyện với Ernesta.

Lúc đầu cô có chút kinh ngạc không hiểu tại sao cha mẹ cô lại có mặt đầy đủ ở đây, thất thần vài giây rồi cũng cất bước chân lại phía ba người họ.

Khúc Yên đứng cạnh Ernesta, hỏi:Cha, mẹ.

Sao hai người lại đến đây?
Ôn Thành Uy trườn người cúi đầu nhìn vào gương mặt cô, hỏi:Sao thế? Sao lại khóc nữa rồi?
Khúc Yên cười cười nói dối:Là những anh chị trong lớp chúc mừng con, con vì quá xúc động thôi.
Ôn Thành Uy gật đầu, ôm bả vai Khúc Yên rồi nói:Được rồi, buổi sáng cha mẹ không đến chúc mừng con được.

Bây giờ thì chụp ảnh làm kỉ niệm rồi ăn lẩu thôi.
Khúc Yên nhìn ông, cuối cùng cũng bật cười.
Trên xe Ernesta nhìn sang qua Khúc Yên, nhẹ giọng hỏi:Gặp ai nên xúc động à?
Khúc Yên ngồi ở hàng ghế phụ, ánh mắt từ cửa sổ nhìn về phía Ernesta đang ngồi ở ghế lái, chợt bật cười:Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt được chị hết nhỉ?
Ernesta nhếch môi cười:Quen biết bao nhiêu năm rồi, chị còn chưa nhìn qua cảm xúc đè nén này của em sao?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 287: 287: Giữ Khoảng Cách


Khúc Yên cười trừ, nói:Em sẽ cố gắng đậu vào cùng trường đại học của chị, đến lúc đó em và chị sẽ chung một ngôi trường rồi.
Nếu viết bài luận có gì không hiểu cứ hỏi chị, chỉ sẽ hướng dẫn lại cho em.
Khúc Yên hạnh phúc đặt tại lên tim mình, sung sướng nói:Ernesta, em yêu chị.
Ernesta nhìn cô, cười bật lực.

Với sự trẻ con đáng yêu này của Khúc Yên cô ấy cực kì thích.
Chiếc xe tiến ra đường quốc lộ lớn, nối đuôi với xe của Ôn Thành Uy.
Vừa vào phòng riêng của nhà hàng Khúc Yên từ vẻ phấn khích chuyển sang cứng đờ, bởi vì trong đó còn có cả Arja, Bạc Kiêu..và cả Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên đột nhiên dừng lại làm cho người phía sau không thể vào được, người phía sau ấy chỉ còn lại Ernesta là chưa vào trong.

Ernesta là người gốc Mỹ, từ nhỏ đã có học qua võ thuật, thời còn ngồi trên ghế nhà trường cô ấy là thành viên trong một câu lạc bộ bóng chuyền giữa vị trí quan trọng, cơ thể lẫn body nhìn đều có phần săn chắc, cao ráo và rất giống chàng trai tuổi trưởng thành.
Từ thời cuối cấp 3 Ernesta bắt đầu thay đổi ngoại hình, cắt tóc ngắn và thay đổi gu ăn mặc.


Đã nhiều năm không gặp cho nên nếu không nhìn kỹ thì Khúc Yên còn chẳng nhận ra đây là người chị cùng cô trải qua nhiều chuyện khi còn bé.
Thấy Khúc Yên cứ ngơ ngẩn đứng đó, Ernesta ôm bả vai cô, cúi đầu xuống hỏi:Làm sao vậy?
Tay Khúc Yên cuộn tròn lại, ánh mắt vẫn không đổi mà nhìn về hướng khi nãy, giọng kiềm nén nói:Không có gì.
Ernesta ngước đầu lên, nhìn về hướng cô đang nhìn.

Trùng hợp là người Khúc Yên đang nhìn cũng đang lạnh lùng hướng ánh mắt về phía họ, ánh mắt ấy là đôi mắt đầu tiên Ernesta cảm nhận được một sự áp lực vô hình, một con người u ám từ trên người của người đàn ông đó, xương quai hàm rõ ràng lại vô cùng đẹp trai.

Nhưng khí chất lạnh lẽo ấy giống như đã ăn sâu và ngấm vào xương thịt anh, vừa cho người ta cảm giác sợ hãi lại cho người ta cảm giác cao quý và đàng hoàng.
Thẩm Tây Thừa nhìn bàn tay Ernesta đang đặt trên bả vai cô, gương mặt càng trở nên tối sầm xuống.

Ánh mắt như Diêm Vương nhìn thẳng về phía Ernesta.
Ánh mắt không phải là dò xét mà rõ ràng là đang cảnh cáo, Ernesta tuy không làm cái gì khiến bản thân chột dạ nhưng nhìn đến ánh mắt của Thẩm Tây Thừa, cô ấy tự giác rụt tay lại, không tự nhiên buông khỏi người cô ra.

Cuối cùng Ôn Thành Uy gọi Khúc Yên đến, bàn ăn họ đặt là một bàn tròn dài, Ôn Thành Uy và Khúc Nhã Tinh ngồi cạnh nhau, đối diện là Bạc Kiêu và Arja, phần chính giữa bàn dài lại là Thẩm Tây Thừa.

Cạnh bên trái còn có hai cái ghế khác.

Rất rõ ràng là chừa chỗ cho Ernesta và cô.
Khúc Nhã Tinh kéo ghế bên cạnh mình, mời Ernesta ngồi xuống.

Khúc Yên đánh giá một vòng, cũng vẫy tay chào hỏi chị Arja và Bạc Kiêu, cô cũng nhạy bén phát hiện, nếu để Ernesta ngồi cạnh Thẩm Tây Thừa có vẻ không hợp lí lắm, dù gì trong đây cô ấy cũng chỉ quen biết có mỗi mình cô và mẹ cô.
Khúc Yên mím môi, kéo ghế gần sát Ernesta, tạo một khoảnh cách vừa đủ một đứng con nít ngồi chính giữa cô và Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên vừa đặt mông ngồi xuống, tay đặt của ghế cây bị một cánh tay to lớn nắm lấy, dùng lực nhẹ kéo cả chiếc ghế và Khúc Yên đang ngồi trên đó đi.
Cả chiếc ghế và Khúc Yên đều nhẹ nhàng bị kéo tới, gần sát bên Thẩm Tây Thừa.
Ngồi im ở đây.

Giọng anh trầm thấp lại mang theo ý cảnh cáo.
Khúc Yên lạnh nhạt liếc nhìn anh một cái, sau đó lại kéo ghế về vị trí cũ, lại một lần nữa cách anh một khoảng đủ rộng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 288: 288: Sự Xuất Hiện Không Báo Trước


Thẩm Tây Thừa chậm rãi nhíu mày lại, gọi tên Khúc Yên.

Chất giọng rất lạnh lùng, giống như nếu cô không ngồi cạnh anh, anh liền sẽ kéo bão tới nơi.

Khí tràng xung quanh giảm xuống rất nhiều.

Thế nhưng Khúc Yên đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đến anh, cũng không cho anh tí mặt mũi nào.
Quay sang cầm thực đơn hỏi Ernesta :Ở đây bít tết rất ngon, muốn thử không? Cả những món cay ở đây đều rất rất ngon.

Tuần trước em có chụp ảnh gửi cho Ernesta đó, là những món ở đây.

Ăn vào sẽ rất hợp khẩu vị đó nha.

Âm cuối Khúc Yên kéo dài ra, cả gương mặt đều là nét vui vẻ khi giới thiệu đồ ăn cho Ernesta.

Trong mắt như tràn ra ánh sáng của những vì sao, đặc biệt tươi tắn.
Thẩm Tây Thừa thấy một màn này, cả gương mặt đen kịt càng thêm chút âm u.


Cả người đều mang khí chất nặng nề lành lạnh nào đó.
Sau gáy Khúc Yên truyền đến một cơn ớn lạnh, thế nhưng lại vờ như mình không bị ảnh hưởng cái gì.
Ý tứ xa cách của Khúc Yên quá rõ ràng, vừa nhìn là đã nhìn ra ngay.

Đối với Thẩm Tây Thừa là lạnh nhạt bao nhiêu thì đối với cậu trai trẻ ngồi cạnh lại nhiệt tình, ngọt ngào bấy nhiêu.
Arja nhìn biểu cảm tối đen trên gương mặt của Thẩm Tây Thừa, đôi mày kiếm sắc bén của anh nhíu chặt nhìn qua Khúc Yên và chàng trai kia, tuy trên gương mặt anh không để lộ ra bất kì biểu cảm dư thừa nào, chỉ có gương mặt không cảm giác.

Nhưng Arja lại cảm nhận được vị chua vô cùng bốc mùi trong căn phòng này.
Môi cô ấy cứ thế nhẹ cong lên cười.

Khúc Yên, đây là ai vậy? Đừng nói đây là..

Giọng Ôn Thành Uy có chút ngập ngờ, đang nói nửa chừng lại lúng túng nhìn Thẩm Tây Thừa.

Biết chưa kịp giới thiệu, Khúc Yên cười nhẹ nói :Đây là một người bạn của con, Ernesta.

Hiện tại đang theo học Đại Học ngành Y ở nước ngoài.

Học lực học thật sự rất đỉnh, vừa rồi còn là đứng đầu bảng điểm chuyên ngành.
Thẩm Tây Thừa nghe thế không biết sao lại trở nên bực tức, gương mặt lạnh nhạt nhưng giọng lại lạnh như trong băng :Chỉ là bạn mà nắm tay, ôm eo, hôn mặt.

Tôi không tưởng tượng nổi từ khi nào mà em có mấy cái suy nghĩ kiểu đó, dù cho có là bạn cũng nên biết giới hạn của nam nữ.

Cứ là bạn thì đều cho người khác phái ôm áp như em sao? Tôi thật sự không hiểu nổi đầu óc em đang chứa cái gì trong đó.
Não.

Khúc Yên cười, trả lời cực kì thản nhiên.
Khúc Yên cười châm chọc :Đầu thì không chứa não thì chứa cái gì?
.
Bữa ăn vừa mang không khí hoà hợp lại có phần không mấy hoà hợp, Ôn Thành Uy thấy Ernesta biết nói tiếng Trung, càng lúc càng có nhiều chuyện để nói, còn được nghe Ernesta kể về quá khứ khi còn nhỏ của Khúc Yên.


Làm hại Khúc Yên chỉ biết ngại đến đỏ cả mặt.

Khúc Yên và Ernesta là người ra khỏi phòng cuối cùng, Thẩm Tây Thừa đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng Ernesta :Sunny girl, lát chúng ta về lại chỗ của em đi, thay đồ rồi mình đi quanh đây ngắm cảnh đẹp.

Sẵn anh chụp anh cho em.
Khúc Yên sáng mắt gật đầu, ai lại không biết tay nghề chụp ảnh của Ernesta đỉnh đến thế nào.

Khúc Yên có rất nhiều lần hâm mộ kỹ năng này của cô ấy, là một trong số người chụp ảnh hợp ý cô nhất từ trước đến nay.
Thẩm Tây Thừa nghe thấy thế chân mài sắc bén cau chặt lại.

Liếc nhìn Khúc Yên :Trùng hợp anh cũng không có việc gì bận rộn, đi chung đi, ba người sẽ càng vui.
Chú đừng có làm người khác mất vui.

Khúc Yên liếc nhìn anh một cái.
Cũng không đợi anh trả lời, cô nhìn Ernesta rồi nắm tay cô ấy chạy ra ngoài.

Bóng dáng cô và Ernesta khuất sau cửa thang máy, mở ra rồi đóng lại.
Thẩm Tây Thừa dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, không hiểu sao tâm tình lại khó chịu đến mức bực bội.

Bước chân dài nhanh chóng hướng đến thang máy, xuống gara lái xe rời đi.
.
Khúc Yên đề nghị Ernesta chờ cô ở trong xe, cô thay đồ rất nhanh sẽ xuống.


Vừa vào đến nhà cất balo, tiếng chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Khúc Yên lẩm nhẩm :Không phải bảo đợi mình rồi sao?
Dù thắc mắc nhưng cô vẫn ra mở cửa, cũng quên mất nhìn ra ngoài mắt mèo xem đó là ai.

Không nghi ngờ gì mà mở cửa.
Nhưng lại không ngờ.

Kẻ đó lại là Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa sở hữu sườn mặt tuấn tú, đôi mắt hai mí lạnh lẽo nhìn xuống Khúc Yên đang hoảng hốt ở trong.
Trong vài giây nhìn thấy anh cô cũng ngơ ra một lúc, sau đó lại như bừng tỉnh, vội đóng cửa lại.

Thế nhưng cánh cửa lại chịu một lực rất lớn từ bên ngoài, cuối cùng vẫn là bất lực nhìn nó bị đẩy vào trong.
Vài giây tiếp, bóng người cao lớn mặc đồ vest đen bước vào cánh cửa.

Cánh cửa đóng “sầm” tạo nên tiếng động vang dội cả hành lang.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 289: 289: Chú Muốn Đánh Tôi Sao


Thẩm Tây Thửa vừa thành công mở toang cánh cửa ra, nhấc chân bước vào trong nhà thì Khúc Yên đã nhanh như cắt buông cánh cửa ra, đề phong mà lùi vào trong nhà vài bước.
Lần này lại mang theo chút sợ hãi, khi nãy cô có gan nói chuyện ngang ngược với anh là vì chỗ đó cô có cha mẹ mình, còn có Ernesta bên cạnh.

Đến bây giờ cô đối mặt với anh thì bên cạnh lại không có ai, một chút dũng khí gan dạ khi nãy cũng đã biến mất.
Cô thận trọng hỏi :Chú, vào đây làm cái gì..?Tôi nhớ đã trả hết những món đồ cho chú rồi mà?
Thẩm Tây Thừa chậm rãi bước từng bước vào trong, cong môi cười :Đúng là có món anh còn quên.

Nó giờ đang ở trên người em.
Hả? Làm gì có..

Trong tích tắc, lúc cô đang phân tâm với lời anh nói thì đột nhiên anh lao nhanh về phía cô, không tốn chút sức đem Khúc Yên khiêng lên vai mình.
Khúc Yên ở trên không trung rất dễ mất thăng bằng, vội đưa tay bám vào cái gì đó, cuối cùng vẫn là không tránh được phải đụng chạm, nắm vào quần áo Thẩm Tây Thừa để giữ thăng bằng.
Tên khốn, thả tôi xuống! Trên người tôi làm gì có đồ gì mà chú tặng chứ? Tôi sớm đã đem trả lại hết rồi!
Cô vùng vẫy đến khi cả người cô lại một lần nữa mất phương hướng mà ngã ra phía sau, tấm lưng ngã xuống ga giường quen thuộc.

Giường ở đây không êm một chút nào, bình thường thì có thể tạm ổn, thế mà chịu lực lớn một chút là toàn thân đều đau.
Một bàn tay bóp chặt lấy càm cô, cuối cùng là gương mặt đẹp trai phóng đại của anh, đôi môi cô bị cái gì đó mềm mại, lành lạnh lại sắc bén ngập lấy.

M*t mạnh đến mức khiến cô phải kêu đau, trong lúc đó lưỡi anh thuận lợi tiến vào trong, nụ hôn vừa bá đạo vừa mạnh mẽ làm đầu óc cô choáng váng, đưa tay đẩy anh ra.
Đối với Thẩm Tây Thừa thì một tý sức mạnh này không đáng là gì.

Khi nãy hôn cô tại trường làm sao cô biết anh có bao nhiêu là nhẫn nại, một tháng nay chỉ có thể nhìn nhiều nhất vài lần, sau đó cũng không cho đụng chạm, đến cả ánh mắt cô còn lười đặt lên người anh.

Khi thấy Khúc Yên đứng cạnh nam sinh khác, anh đã nhẫn nhịn tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa.
Hôn cho dù có bao nhiêu cũng không thể giảm bất cứ sự tức giận nào.

Buông..ưm.!..Tây..
Đến cả lời nói tròn vẹn cô cũng không thể nói ra, bởi vì cô càng nói, nụ hôn lại càng sâu hơn.

Sâu tới mức lúc đầu cô còn sức lực phản kháng nhưng cuối cùng tay chân lại yếu ớt đến đáng thương.
Tây Thừa..chú tha cho tôi đi..

Cô khổ sở lắc đầu, nước mắt vì tủi nhục mà rơi không ngừng :Tôi không muốn..tôi thật sự không muốn.
.
15 phút sau vì không thấy cô trở lại mà Ernesta đã gọi điện cho Khúc Yên, nhưng lại không ai nhấc máy.

Sau đó tầm 5 phút sau, một tin nhắn gửi đến :Ernesta, cho em xin lỗi.

Hôm khác mình hả gặp nhau nhá.
Ernesta cảm nhận như có chuyện gì đó xảy ra, gọi lại cho Khúc Yên.


Lần này cuộc gọi đã được kết nối :Alo, Khúc Yên.

Trên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?
Không có..thật ra em nhớ còn vài bài tập thầy giáo giao mà em chưa làm..nên chị đặt phòng khách sạn nào đó đi.
Khúc Yên, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Khúc Yên tim đập đến liên hồi, Thẩm Tây Thừa đặt cô lên đùi anh, một tay ôm qua eo cô, quan sát từng biểu cảm của cô.

Tay còn lại..cầm chiếc điện thoại, còn đang bật lo ngoài cho cuộc gọi.
Bỗng bàn tay dưới eo đột nhiên tăng thêm lực, Khúc Yên gấp gáp nói :Không..không có gì ạ.

Hôm khác mình lại nói tiếp.
Vừa dứt lời, cuộc gọi đã bị Thẩm Tây Thừa ngắt kết nối.

Trên trán cô có tầng mồ hôi mỏng, kết quả của cuộc vùng vẫy lại chính là thiệt thân.

Đồng phục cô trở nên lộn xộn, trên cổ có nhiều hơn 1 dấu hôn, lần này dấu hôn còn đỏ hơn lần trước rất nhiều.
Khúc Yên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi :Buông tôi ra được chưa?
Thẩm Tây Thừa chỉnh lại cổ áo cho Khúc Yên, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc cho cô, ánh mắt tối đen như vực sâu, giọng nói trầm trầm vang lên :Cậu trai khi nãy là nữ sao?

Là nữ thì sao? Mà không phải nữ thì sao?
Anh cong môi cười :Đương nhiên là có sao rồi.

Nhưng mà đến khi đó người chịu thiệt lại là em.

Nếu không phải nữ, anh cá chắc là em sẽ chịu thiệt thòi rất lớn.

Cũng may là anh vẫn chưa làm gì, cũng chưa làm chuyện mà anh muốn làm.
Khúc Yên nhíu mày, ngờ vực nói :Chú muốn đánh tôi sao? Chú định đánh tôi đến mức tàn phế luôn sao mà nói là thiệt thòi.
Thẩm Tây Thừa dịu dàng nhìn cô, cưng chiều nói :Anh không nỡ đánh em tàn phế.

Chỉ là giờ anh có chút vội.
Khúc Yên càng nghe càng mù mịt, anh vội là vội cái gì mới được?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 290: 290: Em Hết Tình Cảm Với Anh Rồi Sao


Nhưng mà chú quan tâm đ ến giới tính của chị ấy làm cái gì? Đâu phải chuyện của chú? Chú nghĩ tôi là con chú à?
Thẩm Tây Thừa bình thản đáp :Không, em không phải con anh.

Anh vươn bàn tay ra xoa xoa phần eo nhỏ của cô, cười cười nói :Nhưng ở đây thì phải.
Sắp thấy Khúc Yên nổi giận, Thẩm Tây Thừa vội đánh sang chuyện khác.
Anh không quan tâm đ ến giới tính của ai hết.

Nhưng tại sao em ôm rồi hôn cô ta?
Khúc Yên bắt đầu trở nên khó chịu, không kiên nhẫn nói :Chú đã bảo không quan tâm thì hỏi làm cái quái gì?
Nếu em chịu trả lời thì anh sẽ không quan tâm nữa.

Tại sao ôm hôn cô ta?
Sao chú lắm chuyện thế? Chú muốn biết làm cái gì? Khúc Yên tức giận nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô, trầm giọng đáp :Anh chỉ thắc mắc thôi.
Thẩm Tây Thừa tay không nhịn được mà xoa eo cô, hôn l3n đỉnh đầu cô một cái.


Có trời mới biết, anh nhớ cô nhiều đến mức nào.

Thấy cô là tâm can đều ngứa ngáy, muốn ôm cô lại bị cô đẩy ra xa.
Từ một tháng trước, anh mới nhận ra mình có sở thích mà trước giờ chưa từng có.

Trước đó anh không có sở thích đụng hoặc hôn bất kì ai, thế nhưng bây giờ lại khác.
Ít nhất là đối với cô là vậy.
Còn đói không? Muốn ăn gì không?
Không ăn.

Khúc Yên gỡ cánh tay đang đặt ở eo mình ra, đứng dậy từ sofa đi vào phòng ngủ.

.
Tâm trí cô bắt đầu hỗn loạn, lại nhớ đến mấy chuyện của trước đây.

Cô với anh cũng xem như là sống chung tại đây vài tháng, ngủ cùng giường, ăn cùng bàn.
Khúc Yên ảo não một phen, vậy là cô đã sống thử với anh khi mình còn chưa đủ 18 tuổi.

Nếu cha mẹ biết, có nói cô là lẳng lơ và dễ dãi không?
Dù gì anh cũng xem cô là người thay thế, như thế không phải là quá thân mật với người thay thế rồi sao?
Cạch.
Cửa phòng được mở ra, Thẩm Tây Thừa thản nhiên nhìn xuống cô đang ngồi vào bàn học, thừa biết cô vào đây là để tránh mặt anh.

Anh cất giọng dịu dàng :Tiểu Yên, dù anh không biết mình đồng ý chia tay từ khi nào nhưng mà chúng ta quay lại được không?
Thẩm Tây Thừa, những lời trước đó tôi nói chú không hiểu sao?
Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt đáp :Em không còn tình cảm với anh sao?
Khúc Yên mệt mỏi thở dài một cái, nơi tim đang âm ĩ kêu đau, rất lâu sau chất giọng cô nhẹ tựa lông hồng phát ra :Ừ.
Có gì thì cứ qua đợi tôi qua thi đi, bây giờ tôi không muốn bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng.


Chú cũng biết mà, sau này tôi là người kế thừa tài sản của cha và mẹ.

Tôi không cho phép mình bị thua kém, đối với tôi, tình yêu có hay không có cũng được.

Chú cùng lắm là còn húng thứ nhất thời với tôi thôi.
Anh biết cô lại hiểu lầm, đáp :Anh không..
Tôi nói rồi, muốn nói cái gì cứ đợi tôi qua thi đi.
Tại vì khi cuộc thi kết thúc, cô sẽ bay sang Anh để làm hồ sơ nhập học, sẽ không còn ở Trung Hoa mà nghe bất kì lời giải thích nào.

Dù sao đó cũng là thứ cô không cần, có giải thích thì mọi thứ vẫn sẽ như vậy.
Đối với cô, nếu anh thật sự tốt.

Sẽ không là người cũ.

Huống hồ, người đó con xem cô là người thay thế.
.
Thẩm Tây Thừa sau đó cũng rời đi.

Khi cửa căn hộ được đóng lại cô mới thở phào nhẹ nhàng một phen.

Qua sáng ngày hôm sau, video có hình ảnh cô khi giới thiệu vở kịch nói với 3 ngôn ngữ đã bị tràn lan trên Douyin, cả những đoạn cô lên nhận giải thưởng cũng bất ngờ nhận được khá nhiều tương tác.
Trong phút chốc, những người cập nhật thông tin nhanh liền nhìn ra đồng phục cô mặc là đồ Nhất Trung, cũng thừa sức biết những giải thưởng cô nhận không phải ai cũng có thể đạt được dễ dàng.

Ernesta đã tới căn hộ cô sinh sống khi còn ở Trung Quốc, cuộc sống cứ thế lại trở về quỷ đạo như thường.

Đều bận rộn tới mức không kịp thở.
Đến một tháng sau, cuộc thi Cao Khảo toàn quốc cuối cùng cũng đã được diễn ra.

Ôn Thành Uy, Bạc Kiêu và Arja tối trước hôm thi đều nhắn tin chúc cô cố gắng thi tốt.

Ai chúc cô, cô đều sẽ trả lời lại.
Bỗng nhiên ngoài cửa sổ không có lấy một tia sáng đột nhiên có một điểm sáng phóng lên trời, trên bầu trời đêm được pháo hoa làm chiếu đến chói loá, trên đó có một dòng chữ “Khúc Yên, chúc em thi tốt” trận pháo hoa ấy kéo dài gần mười phút liền.

Khúc Yên đứng ngoài cửa sổ hóng gió, đương nhiên là cũng nhìn thấy trận pháo hoa vừa rồi.
Ánh sáng từ pháo hoa chiếu vào mắt, thế nhưng cô lại có chút bình thản, không hiểu sao trái tim lại như bị tảng đá đ è xuống thật sâu trong lòng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 291: 291: Không Tôi Độc Thân


Khúc Yên đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, hôm thi Cao Khảo cô nhờ Ernesta chở mình đến nơi tổ chức cuộc thi.
Trên đường giao thông rất thông thoáng, còn có những anh chị cảnh sát giao thông đứng hai bên đường đợi nếu ai cần sự giúp đỡ thì họ sẽ giúp đỡ những thí sinh dự thi.
Khi vào trong cửa an ninh ngoài cổng Khúc Yên cũng hoà vào vòng người mà bên mất.
Sau hai ngày, những môn đều lần lượt qua đi.

Vẫn như ngày đầu tiên, Khúc Yên vẫn là người ra đầu tiên.
Tại chỗ đậu xe của cô, bên cạnh Ernesta còn có vài người khác, nhìn bóng lưng của chàng trai đứng đối diện Ernesta, không cần suy nghĩ đã liền biết chàng trai đó là của ai.

Chính là bóng lưng của Mạc Hàn, cậu ấy đang đứng quay lưng về phía cô, đang nói chuyện cùng Ernesta.
Đột nhiên bóng lưng ấy lại xoay ngang, bắt đầu từ sườn mặt sắc sảo là gương mặt điển trai của Mạc Hàn.
Đôi mắt màu xanh như ngọc, mái tóc vàng phơi dưới ánh nắng mà đặc biệt chiếu sáng, sóng mũi cao, môi mỏng và ngoại hình cao ráo.

Chàng trai trước đó ngây ngô gọi cô một tiếng chị khi bị Khúc Yên bắt nạt vì chiều cao thấp hơn cô bây giờ đã trưởng thành thật sự rất rõ.
Nhìn như thế nào cũng không nhận ra đó là chàng trai khi bé có cơ thể rất kém phát hiện, đột nhiên..chiều cao đã được phát triển một cách dữ dội.
Mạc Hàn là người chạy lại chỗ cô đầu tiên, vui tới mức luôn miệng gọi cô là “Tiểu Cục Cưng”
Nhóm người còn lại cũng chạy lại góp vui, họ đều là bạn thân nhất cấp 2 của cô.


Chơi cùng nhau sau khi thi học sinh giỏi Môn Sinh cấp Thành Phố ngay lớp Sáu, may mắn là nhận được giải thưởng, sau đó chơi cùng nhau cho đến nay.
Ấy chà, Jame dạo này xinh hẳn ra nhỉ? Ẩn trên instagram hơi bị lâu rồi đấy!
Khúc Yên bật cười nhìn cô gái vừa nói, cô ấy có đôi mắt màu xanh dương và màu tóc màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn và cơ thể mảnh mai vô cùng.

Đó là Erica, người thuộc quốc tịch Na Uy.

Là người có gia thế rất khủng, thân quý như ngọc, cô ấy là cháu gái trong giới quý tộc hoàng gia, có ông nội là thủ tưởng trong nhiều năm nay.
Nhưng mà cậu cũng ngộ đời thật đấy, đến đón tớ cũng chưa thấy cậu vui vẻ như thế.

Erica quay sang trêu chọc Mạc Hàn.
Mạc Hàn làm như không nghe thấy, cúi đầu nhìn tờ giấy Khúc Yên ôm trong lòng, nhếch môi cười hài lòng :Tự giải được rồi? Cũng không tới nỗi ngốc.
Khúc Yên lườm Mạc Hàn một cái, hừ lạnh rồi đi sang đường.
.
Tối hôm ấy, trên Weibo của Khúc Yên có đăng một bài đăng.

Đây là bài đăng đầu tiên kể từ sau hai tháng cô và anh chia tay và nổi lên nhờ tin đồn, cô không thích đem chuyện riêng tư lên xã hội.

Cũng không thích đăng quá nhiều lên mạng xã hội.
Bài đăng này chính là một tấm ảnh cô đứng quay lưng về phía dòng sông và đứng đối diện với khung ảnh.
Cô mặc áo ống cổ yếm in hoạ tiết Vintage, bên dưới cô diện một chiếc quần Jean vừa ngang hông, để lộ ra đường cong từ eo xuống xương hông, một sự xinh đẹp, đẹp đến mức không thể xem nhẹ.

Mái tóc cô xoã xuống tự nhiên, cô đã có sẵn nét đẹp hiểm bí, giờ lại trang điểm chỉnh chu càng khiến cho nó càng thêm vẻ cuốn hút và bí ẩn.

Rất nhanh đã có nhiều bình luận nói về nhan sắc của cô, nhưng phần sau lại nói đến chủ đề về trước đó chưa có lời giải thích từ hai phía.
[Bạn gái của Thẩm Tây Thừa thật sao?]
[Là tin đồn hay là thật vậy? Tại sao không nghe ai công khai hết vậy?]
[Chúa ơi, thật sự xinh thật đấy.

Từng gặp ở trường Nhất Trung rổi.


Đẹp hơn cả trong ảnh, đẹp mọi góc chup.

Học bá đứng đầu Nhất Trung, dáng cao, người đẹp, học giỏi, gia thế khủng.

Như là một nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết vậy!] +5k
[Học giỏi thì được cái đếch gì? Sau này chẳng phải cũng cưới chồng sinh con rồi xấu ra đó sao?]
Trả lời :[Cay? Chắc gì ông đã hơn Khúc Yên mà nói? Học giỏi hay dở thì ông cũng không xứng với người ta đâu.

Trước đó ở Mỹ cô ấy đã là học sinh duy nhất được tuyển thẳng vào trường Chuyên tại Mỹ.

Nhà giàu thì số ai nấy hưởng thôi.

Cay là cái gì thế?] +2k
[Xinh thật đấy, nhan sắc này tôi là con gái còn mê]
[Xin hỏi, cậu có mối quan hệ gì với Thẩm Tây Thừa không ạ?]
Thẩm Tây Thừa đang ngồi ở văn phòng Tổng Giám Đốc, có thông báo ảnh mới từ Weibo của cô vừa đăng liền ấn chuột vào.

Đôi mắt anh chăm chú nhìn lên màn hình, sau đó vào phần bình luận.
Đọc bình luận vừa nãy.


Bất ngờ, bên dưới có cả câu trả lời từ Khúc Yên.

Trong hàng ngàn bình luận đặt ra câu hỏi, cô chỉ trả lời đúng một người.
[Xin hỏi, cậu có mối quan hệ gì với Thẩm Tây Thừa không ạ?]
Trả lời :[Không, tôi độc thân] +9k
Câu trả lời ấy nhanh chóng đẩy bình luận đó lên top đầu trong phần bình luận, bên trong còn có không ít những bình luận khác.
Thẩm Tây Thừa đọc xong câu trả lời, chân mày tao nhã lại sắc bén nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
Không lâu sau, Khúc Yên có đăng tải thêm 5 tấm ảnh, là nhóm bạn ở Mỹ của cô, chụp tại một quán bình dân ven đường gần con sông Trung Hoa, nhưng điểm nổi bật chính là nhan sắc của những người trong đó.
Cả sáu người bọn họ tính luôn cả Ernesta đều là người có nhan sắc và nét đẹp của người phương Tây, ai ai cũng đều rất đẹp.

Nhất là đôi mắt, họ đều sở hữu một đôi mắt màu xanh hoặc màu vàng nổi bật, duy chỉ có Khúc Yên trong ảnh là có đôi mắt màu đen.

Còn một tấm nữa là ngay ngày Tổng Kết cuối năm học, nhân vật chính trong khung ảnh là cô.
Nội dung cô viết : Cảm ơn những người bạn đã luôn ở đó khi mình cần, cảm ơn những tin nhắn, những lời động viên khi tôi đột nhiên hoài nghi bản thân.

Cảm ơn rất nhiều.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 292: 292: Đừng Làm Chậm Trễ Cô Ấy


Khúc Yên bây giờ cũng đã trở về Bắc Thành, mỗi ngày đều dẫn nhóm Mạc Hàn đi vòng quanh những nơi có cảnh sắc đẹp, đi những công viên trò chơi, đến ăn những món ven đường mà trước đó họ chưa từng nếm thử qua ở Mỹ.
Cuộc sống hoà nhịp là thế, cô cứ nghĩ những chuyện đã qua chính là chuyện cũ, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên sofa nói chuyện cùng Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu.
Trái tim cô như chạm phải rợn sóng dưới mặt biển yên tĩnh, trong đôi mắt có tia run rẩy.

Thì ra nó chỉ bình thường khi anh không xuất hiện
Ôn Thành Uy thấy Khúc Yên về đến nhà, bảo cô lại gần mình, Khúc Yên mím môi sau đó cũng ngồi xuống cạnh ông.
Sao vậy ạ? Khúc Yên hỏi ông, trên người cô mặc một chiếc váy ôm body bằng da, bên ngoài còn mặc áo khoác da đen.

Mái tóc Khúc Yên không biết đã cắt đi từ khi nào.
Mái tóc dài đến thắt lưng giờ cũng đã bị cắt ngắn, độ dài của mái tóc chỉ vừa qua bờ vai cô một chút.
Ôn Thành Uy trước đó có nghe Khúc Yên hỏi đến vấn đề muốn cắt tóc ngắn để nhẹ đầu, cô cũng có hỏi ông là nên cắt tóc tới đâu là hợp lý nhất.

Ông cũng đưa ra cho cô mấy phương án, còn lại tuỳ vào sự lựa chọn của cô.
Bạc Kiêu nhìn nhìn Khúc Yên, nhếch mày cười lộ ra hàm răng trắng :Thi thố như thế nào rồi? Sao về không nghe nói gì hết vậy?

Khúc Yên từ màn hình di động nhìn lên, cười hỏi :Nói cái gì?”
Thì, đại loại như có thể là Thủ Khoa kỳ thi đại học năm nay không? Chất giọng Bạc Kiêu mang theo chút thách thức, rõ ràng là đang chờ cô bị xấu hổ.
Có thể là không là Thủ Khoa, nhưng chú có biết giải Quấn Quân Toán Quốc Gia nó là cảm giác gì chưa?
Khúc Yên cong môi, đáp lại ý trêu chọc của Bạc Kiêu.
Sau khi nghe xong lời đó tâm trạng Bạc Kiêu đột nhiên không còn vui nổi, khoé môi cứng đờ một cách khó hiểu.
Đây rõ ràng là đang muốn làm xấu mặt người khác, cô biết rõ trong đám người Ôn Thành Uy thì chỉ có Thẩm Tây Thừa là người có thành tích tốt toàn diện, hỏi Bạc Kiêu những câu hỏi như thế rõ ràng là không chừa Bạc Kiêu một chút mặt mũi nào mà.
Vừa độc miệng lại vô cùng khôn khéo, Bạc Kiêu chặc lưỡi một cái :Cháu không cần phải độc miệng như thế, chú chỉ đùa một chút thôi.
Thế thì cháu cũng chỉ đùa một chút thôi, da mặt chú Bạc Kiêu không mỏng, nên chắc sẽ không biết xấu hổ đâu.
Ting.
Cháu nói ai mặt dày chứ?
Khúc Yên nhìn màn hình hiện tin nhắn mới, vừa trả lời tin nhắn vừa thản nhiên đáp :Không phải chú thì còn ai vào đây.
Thẩm Tây Thừa không nói gì nhìn khéo miệng Khúc Yên tự nhiên lại cong lên khi nhìn bàn hình di động.

Anh cũng nghe Ôn Thành Uy nói dạo gần đây tần suất Khúc Yên sử dụng điện thoại ngày càng nhiều, ông không biết Khúc Yên nhắn tin hay gọi điện cho ai.

Chỉ biết mỗi tối Khúc Yên đều gọi video trò chuyện với ai đó.

Ngón tay rõ ràng từng khớp xương của anh nắm chặt lại, trong lòng lại như có cơn sóng ngầm đang dâng trào lên.

Việc Khúc Yên động lòng với người khác và trong lúc đang tìm hiểu một ai đó vẫn có thể xảy ra.

Còn có khả năng là cô đã xác định mối quan hệ với ai đó.

Nhưng mà, theo như lời của đám vệ sĩ đi theo cô nói, Khúc Yên mấy hôm nay chỉ đi cùng mới một chàng trai ngoại quốc.
Vận đào hoa của cô không phải là ít.


Anh nhìn một chút là đã biết bên cạnh Khúc Yên có rất nhiều chàng trai có tình cảm với cô, chẳng hạn như cô gái tomboy Ernesta và cậu bạn thanh mai trúc mã Mạc Hàn ấy.

Hầu như đều dùng tư cách bạn thân để thể hiện tình cảm đó ra một cách tự nhiên.
Họ đều có tình cảm với cô, chỉ có cô là không nhận ra thôi.
.
Sau một lúc Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu ra dấu đi lên lầu, Khúc Yên sau khi thấy họ rời đi cũng muốn đi lên theo.
Chỉ là bước chân vừa đi vài bước, chất giọng trầm ấm của Thẩm Tây Thừa đã vang lên.
Khúc Yên, nói chuyện một lát đi.
Khúc Yên dừng lại chậm rãi quay đầu nhìn anh, Thẩm Tây Thừa đứng dậy từ trên sofa, khí chất vừa cao quý, lạnh lùng lại điềm tĩnh.

Cô trước đó thật sự từng có vài suy nghĩ về nhiều năm sau, chính mình sẽ gả cho anh.
.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ngồi ở chiếc xích đu ở trong vườn hoa.

Khúc Yên ngồi giữ một khoảng cách nhất định, không mấy hứng thú hỏi :Có gì muốn nói à?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô :Chẳng phải em nói chỉ gần qua kỳ thi thì em sẽ cho anh câu trả lời sao? Chúng ta quay lại như trước, có được không?
Đây không phải lần thứ hai anh lặp lại câu hỏi này, nhưng cuối cùng lần nào cô cũng không trả lời.
Khúc Yên chợt cười một cái :Anh và cô ta chia tay rồi sao? Dạo rất đây tôi hay sử dụng Weibo, tại sao không thấy ai đăng ảnh anh và cô ấy nhỉ? Hay là muốn khi kết hôn là sẽ bất ngờ công bố?

Đây là lần gọi đầu tiên cô gọi anh là “anh” sau khi họ chia tay.

Thế nhưng một lời hay nửa lời đều cố ghép cho anh và Âu Cẩn Y đứng cạnh nhau.
Cô thấy anh không trả lời, trong lòng đã tự có đáp án, khẳng định là bản thân cô đã đoán đúng nên mới khiến anh khó xử như thế
Khúc Yên nhìn anh, cười nhẹ một cái :Vậy mà trước đó tôi hỏi anh thì lại nói tôi là tình đầu anh nữa chứ.

Bây giờ lại có thêm Âu Cẩn Y, tôi nói không sai chứ?
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng chỉ có cô mới biết những lời mình sắp nói ra nó khó nói như thế nào.

Cuống họng như bị nghẹn lại, như cô lại xem nhẹ mà bỏ qua nó :Khi nào anh và cô ấy sẽ kết hôn, anh có..cầu hôn chưa?
Cô ấy đợi anh hơn mười năm, anh không nên làm chậm trễ cô ấy.

Sớm..cùng cô ấy kết hôn đi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 293: C293: Không tôi độc thân


Khúc Yên đã có chuẩn bị tâm lý sẵn, hôm thi Cao Khảo cô nhờ Ernesta chở mình đến nơi tổ chức cuộc thi.

Trên đường giao thông rất thông thoáng, còn có những anh chị cảnh sát giao thông đứng hai bên đường đợi nếu ai cần sự giúp đỡ thì họ sẽ giúp đỡ những thí sinh dự thi.

Khi vào trong cửa an ninh ngoài cổng Khúc Yên cũng hoà vào vòng người mà bên mất.

Sau hai ngày, những môn đều lần lượt qua đi. Vẫn như ngày đầu tiên, Khúc Yên vẫn là người ra đầu tiên.

Tại chỗ đậu xe của cô, bên cạnh Ernesta còn có vài người khác, nhìn bóng lưng của chàng trai đứng đối diện Ernesta, không cần suy nghĩ đã liền biết chàng trai đó là của ai. Chính là bóng lưng của Mạc Hàn, cậu ấy đang đứng quay lưng về phía cô, đang nói chuyện cùng Ernesta.

Đột nhiên bóng lưng ấy lại xoay ngang, bắt đầu từ sườn mặt sắc sảo là gương mặt điển trai của Mạc Hàn.

Đôi mắt màu xanh như ngọc, mái tóc vàng phơi dưới ánh nắng mà đặc biệt chiếu sáng, sóng mũi cao, môi mỏng và ngoại hình cao ráo. Chàng trai trước đó ngây ngô gọi cô một tiếng chị khi bị Khúc Yên bắt nạt vì chiều cao thấp hơn cô bây giờ đã trưởng thành thật sự rất rõ.


Nhìn như thế nào cũng không nhận ra đó là chàng trai khi bé có cơ thể rất kém phát hiện, đột nhiên..chiều cao đã được phát triển một cách dữ dội.

Mạc Hàn là người chạy lại chỗ cô đầu tiên, vui tới mức luôn miệng gọi cô là “Tiểu Cục Cưng”

Nhóm người còn lại cũng chạy lại góp vui, họ đều là bạn thân nhất cấp 2 của cô. Chơi cùng nhau sau khi thi học sinh giỏi Môn Sinh cấp Thành Phố ngay lớp Sáu, may mắn là nhận được giải thưởng, sau đó chơi cùng nhau cho đến nay.

Ấy chà, Jame dạo này xinh hẳn ra nhỉ? Ẩn trên instagram hơi bị lâu rồi đấy!

Khúc Yên bật cười nhìn cô gái vừa nói, cô ấy có đôi mắt màu xanh dương và màu tóc màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn và cơ thể mảnh mai vô cùng. Đó là Erica, người thuộc quốc tịch Na Uy. Là người có gia thế rất khủng, thân quý như ngọc, cô ấy là cháu gái trong giới quý tộc hoàng gia, có ông nội là thủ tưởng trong nhiều năm nay.

Nhưng mà cậu cũng ngộ đời thật đấy, đến đón tớ cũng chưa thấy cậu vui vẻ như thế. Erica quay sang trêu chọc Mạc Hàn.

Mạc Hàn làm như không nghe thấy, cúi đầu nhìn tờ giấy Khúc Yên ôm trong lòng, nhếch môi cười hài lòng:Tự giải được rồi? Cũng không tới nỗi ngốc.

Khúc Yên lườm Mạc Hàn một cái, hừ lạnh rồi đi sang đường.

Tối hôm ấy, trên Weibo của Khúc Yên có đăng một bài đăng. Đây là bài đăng đầu tiên kể từ sau hai tháng cô và anh chia tay và nổi lên nhờ tin đồn, cô không thích đem chuyện riêng tư lên xã hội. Cũng không thích đăng quá nhiều lên mạng xã hội.

Bài đăng này chính là một tấm ảnh cô đứng quay lưng về phía dòng sông và đứng đối diện với khung ảnh.

Cô mặc áo ống cổ yếm in hoạ tiết Vintage, bên dưới cô diện một chiếc quần Jean vừa ngang hông, để lộ ra đường cong từ eo xuống xương hông, một sự xinh đẹp, đẹp đến mức không thể xem nhẹ. Mái tóc cô xoã xuống tự nhiên, cô đã có sẵn nét đẹp hiểm bí, giờ lại trang điểm chỉnh chu càng khiến cho nó càng thêm vẻ cuốn hút và bí ẩn.

Rất nhanh đã có nhiều bình luận nói về nhan sắc của cô, nhưng phần sau lại nói đến chủ đề về trước đó chưa có lời giải thích từ hai phía.


[Bạn gái của Thẩm Tây Thừa thật sao?]

[Là tin đồn hay là thật vậy? Tại sao không nghe ai công khai hết vậy?]

[Chúa ơi, thật sự xinh thật đấy. Từng gặp ở trường Nhất Trung rổi. Đẹp hơn cả trong ảnh, đẹp mọi góc chup. Học bá đứng đầu Nhất Trung, dáng cao, người đẹp, học giỏi, gia thế khủng. Như là một nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết vậy!] +5k

[Học giỏi thì được cái đếch gì? Sau này chẳng phải cũng cưới chồng sinh con rồi xấu ra đó sao?]

Trả lời:[Cay? Chắc gì ông đã hơn Khúc Yên mà nói? Học giỏi hay dở thì ông cũng không xứng với người ta đâu. Trước đó ở Mỹ cô ấy đã là học sinh duy nhất được tuyển thẳng vào trường Chuyên tại Mỹ. Nhà giàu thì số ai nấy hưởng thôi. Cay là cái gì thế?] +2k

[Xinh thật đấy, nhan sắc này tôi là con gái còn mê]

[Xin hỏi, cậu có mối quan hệ gì với Thẩm Tây Thừa không ạ?]

Thẩm Tây Thừa đang ngồi ở văn phòng Tổng Giám Đốc, có thông báo ảnh mới từ Weibo của cô vừa đăng liền ấn chuột vào. Đôi mắt anh chăm chú nhìn lên màn hình, sau đó vào phần bình luận.

Đọc bình luận vừa nãy. Bất ngờ, bên dưới có cả câu trả lời từ Khúc Yên. Trong hàng ngàn bình luận đặt ra câu hỏi, cô chỉ trả lời đúng một người.


[Xin hỏi, cậu có mối quan hệ gì với Thẩm Tây Thừa không ạ?]

Trả lời:[Không, tôi độc thân] +9k

Câu trả lời ấy nhanh chóng đẩy bình luận đó lên top đầu trong phần bình luận, bên trong còn có không ít những bình luận khác.

Thẩm Tây Thừa đọc xong câu trả lời, chân mày tao nhã lại sắc bén nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén.

Không lâu sau, Khúc Yên có đăng tải thêm 5 tấm ảnh, là nhóm bạn ở Mỹ của cô, chụp tại một quán bình dân ven đường gần con sông Trung Hoa, nhưng điểm nổi bật chính là nhan sắc của những người trong đó.

Cả sáu người bọn họ tính luôn cả Ernesta đều là người có nhan sắc và nét đẹp của người phương Tây, ai ai cũng đều rất đẹp. Nhất là đôi mắt, họ đều sở hữu một đôi mắt màu xanh hoặc màu vàng nổi bật, duy chỉ có Khúc Yên trong ảnh là có đôi mắt màu đen. Còn một tấm nữa là ngay ngày Tổng Kết cuối năm học, nhân vật chính trong khung ảnh là cô.

Nội dung cô viết: Cảm ơn những người bạn đã luôn ở đó khi mình cần, cảm ơn những tin nhắn, những lời động viên khi tôi đột nhiên hoài nghi bản thân. Cảm ơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 294: C294: Đừng làm chậm trễ cô ấy


Khúc Yên bây giờ cũng đã trở về Bắc Thành, mỗi ngày đều dẫn nhóm Mạc Hàn đi vòng quanh những nơi có cảnh sắc đẹp, đi những công viên trò chơi, đến ăn những món ven đường mà trước đó họ chưa từng nếm thử qua ở Mỹ.

Cuộc sống hoà nhịp là thế, cô cứ nghĩ những chuyện đã qua chính là chuyện cũ, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên sofa nói chuyện cùng Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu.

Trái tim cô như chạm phải rợn sóng dưới mặt biển yên tĩnh, trong đôi mắt có tia run rẩy. Thì ra nó chỉ bình thường khi anh không xuất hiện

Ôn Thành Uy thấy Khúc Yên về đến nhà, bảo cô lại gần mình, Khúc Yên mím môi sau đó cũng ngồi xuống cạnh ông.

Sao vậy ạ? Khúc Yên hỏi ông, trên người cô mặc một chiếc váy ôm body bằng da, bên ngoài còn mặc áo khoác da đen. Mái tóc Khúc Yên không biết đã cắt đi từ khi nào.

Mái tóc dài đến thắt lưng giờ cũng đã bị cắt ngắn, độ dài của mái tóc chỉ vừa qua bờ vai cô một chút.

Ôn Thành Uy trước đó có nghe Khúc Yên hỏi đến vấn đề muốn cắt tóc ngắn để nhẹ đầu, cô cũng có hỏi ông là nên cắt tóc tới đâu là hợp lý nhất. Ông cũng đưa ra cho cô mấy phương án, còn lại tuỳ vào sự lựa chọn của cô.

Bạc Kiêu nhìn nhìn Khúc Yên, nhếch mày cười lộ ra hàm răng trắng:Thi thố như thế nào rồi? Sao về không nghe nói gì hết vậy?


Khúc Yên từ màn hình di động nhìn lên, cười hỏi:Nói cái gì?”

Thì, đại loại như có thể là Thủ Khoa kỳ thi đại học năm nay không? Chất giọng Bạc Kiêu mang theo chút thách thức, rõ ràng là đang chờ cô bị xấu hổ.

Có thể là không là Thủ Khoa, nhưng chú có biết giải Quấn Quân Toán Quốc Gia nó là cảm giác gì chưa?

Khúc Yên cong môi, đáp lại ý trêu chọc của Bạc Kiêu.

Sau khi nghe xong lời đó tâm trạng Bạc Kiêu đột nhiên không còn vui nổi, khoé môi cứng đờ một cách khó hiểu.

Đây rõ ràng là đang muốn làm xấu mặt người khác, cô biết rõ trong đám người Ôn Thành Uy thì chỉ có Thẩm Tây Thừa là người có thành tích tốt toàn diện, hỏi Bạc Kiêu những câu hỏi như thế rõ ràng là không chừa Bạc Kiêu một chút mặt mũi nào mà.

Vừa độc miệng lại vô cùng khôn khéo, Bạc Kiêu chặc lưỡi một cái:Cháu không cần phải độc miệng như thế, chú chỉ đùa một chút thôi.

Thế thì cháu cũng chỉ đùa một chút thôi, da mặt chú Bạc Kiêu không mỏng, nên chắc sẽ không biết xấu hổ đâu.

Ting.

Cháu nói ai mặt dày chứ?

Khúc Yên nhìn màn hình hiện tin nhắn mới, vừa trả lời tin nhắn vừa thản nhiên đáp:Không phải chú thì còn ai vào đây.

Thẩm Tây Thừa không nói gì nhìn khéo miệng Khúc Yên tự nhiên lại cong lên khi nhìn bàn hình di động. Anh cũng nghe Ôn Thành Uy nói dạo gần đây tần suất Khúc Yên sử dụng điện thoại ngày càng nhiều, ông không biết Khúc Yên nhắn tin hay gọi điện cho ai. Chỉ biết mỗi tối Khúc Yên đều gọi video trò chuyện với ai đó.


Ngón tay rõ ràng từng khớp xương của anh nắm chặt lại, trong lòng lại như có cơn sóng ngầm đang dâng trào lên. Việc Khúc Yên động lòng với người khác và trong lúc đang tìm hiểu một ai đó vẫn có thể xảy ra. Còn có khả năng là cô đã xác định mối quan hệ với ai đó. Nhưng mà, theo như lời của đám vệ sĩ đi theo cô nói, Khúc Yên mấy hôm nay chỉ đi cùng mới một chàng trai ngoại quốc.

Vận đào hoa của cô không phải là ít. Anh nhìn một chút là đã biết bên cạnh Khúc Yên có rất nhiều chàng trai có tình cảm với cô, chẳng hạn như cô gái tomboy Ernesta và cậu bạn thanh mai trúc mã Mạc Hàn ấy. Hầu như đều dùng tư cách bạn thân để thể hiện tình cảm đó ra một cách tự nhiên.

Họ đều có tình cảm với cô, chỉ có cô là không nhận ra thôi.

Sau một lúc Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu ra dấu đi lên lầu, Khúc Yên sau khi thấy họ rời đi cũng muốn đi lên theo.

Chỉ là bước chân vừa đi vài bước, chất giọng trầm ấm của Thẩm Tây Thừa đã vang lên.

Khúc Yên, nói chuyện một lát đi.

Khúc Yên dừng lại chậm rãi quay đầu nhìn anh, Thẩm Tây Thừa đứng dậy từ trên sofa, khí chất vừa cao quý, lạnh lùng lại điềm tĩnh. Cô trước đó thật sự từng có vài suy nghĩ về nhiều năm sau, chính mình sẽ gả cho anh.

Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ngồi ở chiếc xích đu ở trong vườn hoa. Khúc Yên ngồi giữ một khoảng cách nhất định, không mấy hứng thú hỏi:Có gì muốn nói à?

Thẩm Tây Thừa nhìn cô:Chẳng phải em nói chỉ gần qua kỳ thi thì em sẽ cho anh câu trả lời sao? Chúng ta quay lại như trước, có được không?


Đây không phải lần thứ hai anh lặp lại câu hỏi này, nhưng cuối cùng lần nào cô cũng không trả lời.

Khúc Yên chợt cười một cái:Anh và cô ta chia tay rồi sao? Dạo rất đây tôi hay sử dụng Weibo, tại sao không thấy ai đăng ảnh anh và cô ấy nhỉ? Hay là muốn khi kết hôn là sẽ bất ngờ công bố?

Đây là lần gọi đầu tiên cô gọi anh là “anh” sau khi họ chia tay. Thế nhưng một lời hay nửa lời đều cố ghép cho anh và Âu Cẩn Y đứng cạnh nhau.

Cô thấy anh không trả lời, trong lòng đã tự có đáp án, khẳng định là bản thân cô đã đoán đúng nên mới khiến anh khó xử như thế

Khúc Yên nhìn anh, cười nhẹ một cái:Vậy mà trước đó tôi hỏi anh thì lại nói tôi là tình đầu anh nữa chứ. Bây giờ lại có thêm Âu Cẩn Y, tôi nói không sai chứ?

Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng chỉ có cô mới biết những lời mình sắp nói ra nó khó nói như thế nào. Cuống họng như bị nghẹn lại, như cô lại xem nhẹ mà bỏ qua nó:Khi nào anh và cô ấy sẽ kết hôn, anh có..cầu hôn chưa?

Cô ấy đợi anh hơn mười năm, anh không nên làm chậm trễ cô ấy. Sớm..cùng cô ấy kết hôn đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 295: C295: Cảm xúc che giấu


Thẩm Tây Thừa nhắm mắt hít thở sâu, kiềm chế sự tức giận vào trong đáy mắt, nói:Anh đã nói rồi, giữa anh và cô ta không có quan hệ gì hết.

Khúc Yên im lặng nhìn hoàng hôn ở phía xa xa, thở ra một hơi thở nặng nề:Bây giờ anh rất yêu tôi sao? Cô mất kiên nhẫn hỏi.

Giọng anh đều đều vang lên:Không phải bây giờ, mà là trước đó rồi.

Khúc Yên bây giờ đã không còn tin anh, mấy lời nói kiểu này chính là để lừa gạt người. Ai lại yêu người khác trong khi đã có người trong lòng chứ?

Tỉnh táo lên. Cô mà không tỉnh táo chính là sẽ bị lạc vào sương mù lần nữa.

Trong một thời gian ngắn, không khí bị chùng xuống rất nhiều. Cả hai không ai là người lên tiếng trước.

Thẩm Tây Thừa lấy một bao thuốc lá ra, định rút một điếu thuốc, lại thấy cô hỏi:Hút thuốc lại à?

Động tác trên tay anh khẽ ngừng lại, nhìn đôi mắt sạch sẽ không nhiễm chút bụi nào của cô mà tâm anh lại như lần đầu tiên muốn chạm thứ đó.


Trước đó anh cũng vì sự đơn thuần trong sạch này mà không nỡ làm ra hành vi quá đáng nào với cô, cũng không muốn cô nhìn thấy một Thẩm Tây Thừa luôn trong trạng thái không ổn định mà dùng thuốc lá.

Thật ra trước đó anh có nhiều lần phá vỡ nguyên tắc vì cô, bắt đầu chú ý đến điện thoại, ai gửi tin nhắn luôn nghĩ đến cô đầu tiên. Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Tây Thừa luôn trông chờ mọi tin nhắn của cô sau anh phải đi công tác xa, cô cũng chưa từng thấy một Thẩm Tây Thừa khi nhận được tin nhắn của cô thì trong nội tâm đã vui đến thế nào.

Cô cũng chưa từng thấy, dáng vẻ của anh khi giới thiệu Khúc Yên với đám Phó Văn thì trên mặt anh đều tràn ra một sự hạnh phúc không thể che giấu nổi.

Thẩm Tây Thừa trầm mặc châm một điếu thuốc, lạnh nhạt nói:Một chút.

Khúc Yên suy nghĩ:Nhưng tôi nhớ hồi đó anh bỏ thuốc rồi mà?

Em không nhận ra sao?

Cô nhíu mày:Nhận ra cái gì?

Vì lúc đó có em.

Trong vài giây, Khúc Yên không biết mình nên có phản ứng thế nào. Cô vừa bất lực vừa phiền muộn hỏi anh:Lại cãi nhau với chị ấy à?

Thẩm Tây Thừa thật sự rất đau đầu với sự cố chấp này của Khúc Yên, tuy anh đã giải thích không ít hai lần nhưng cô vẫn cố chấp tin rằng Âu Cẩn Y là tình đầu của anh.

Anh bây giờ không biet rõ sự bực bội trong người mình. Nghĩ đến khi Âu Cẩn Y chỉ cần nói một lần cô đều đặt trong lòng còn khi anh giải thích thì cô lại làm như không nghe thấy. Nói cho dù thế nào cô cũng đều tin lời Âu Cẩn Y hơn là tin anh.

Anh với cô ta không là cái gì cả? Cãi nhau hay không thì có làm sao?

Khúc Yên thản nhiên đáp:Được nhiên là vì cô ấy là mặt trời nhỏ của anh. Làm sao không bị ảnh hưởng cho được. Chẳng phải anh luôn đặt cô ta trong tim đó sao?

Cô nhìn thấy trong khí chất lạnh lùng của anh có một luồng sát khí u ám lại có phần tiều tuỵ. Anh không phải người vì công việc mà trở nên thiếu sức sống, có lẽ là vì người kia đi?


Dạo này cô ấy khá ẩn, chắc là đã được Thẩm Tây Thừa che chở rất nhiều. Đúng là những hành động tuy được lặp lại nhưng lại đối với người khác.

Trong đôi mắt anh ẩn chứa sự tức giận, có chút không kiểm soát được lời mình khi toàn nghe cô nhắc tới tên Âu Cẩn Y, giống như chỉ cần không nhắc đến cái tên đó là anh sẽ không vui vậy.

Anh cất giọng vừa lạnh lùng lại ẩn nhẫn sự tức giận:Khúc Yên, cô đúng là đầu heo. Mặt trời gì mà ở trong tim tôi chứ? Giờ cô mổ tim tôi ra xem có cái mặt trời nhỏ nào ở trong đó không. Cái gì mà ảnh hưởng? Còn không phải chỉ có cô mới ảnh hưởng được tôi thôi sao? Cô có thấy ai mà nhìn được mặt trời quá mười giây không? Ăn nói có biết suy nghĩ không? Đầu óc toàn chứa bã đậu!

Gương mặt Khúc Yên bắt đầu chuyển biến theo mức tệ nhất, mặt mũi tối sầm lại. Lạnh nhạt hỏi:Còn muốn nói gì không?

Vài phút sau thấy anh vẫn không trả lời, Khúc Yên cúi đầu nói một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

Anh đột nhiên hỏi:Có hối hận không?

Không. Giọng Khúc Yên rất nhẹ, tựa như nước lạnh trên mặt hồ.

Nhưng tôi hối hận rồi. Cả cuộc đời này, việc gì anh cũng tính toán đúng hướng. Chỉ có lần này anh lại tính sai một bước quá nghiêm trọng, chính là mang đến cho cô cảm giác không an toàn ở anh.

Anh cứ nghĩ chỉ cần đợi cô nguy giận một chút, để cô suy nghĩ một chút thì cả hai có thể ngồi xuống nói chuyện lại. Nhưng đã bao nhiêu lần anh đến tìm cô rồi, kết quả vẫn là bị cô lạnh nhạt như người không thân thiết.


Trái tim Thẩm Tây Thừa truyền đến một cảm giác nhói đau, trong mắt ẩn chứa nhiều nỗi niềm phức tạp, chất chứa sự tuyệt vọng không ai thấu được.

Tối hôm đó, cô hẹn nhóm Mạc Hàn ra một quán ăn ven đường. Lần đầu tiên cô chủ động nói về chuyện tình cảm của mình. Lại có đoạn cô cầm lon bia uống rồi khóc nấc lên chỉ vì không biết phải nói những chuyện mình đã trải qua như thế nào.

Bọn họ chưa từng thấy bộ dạng như bây giờ của Khúc Yên, cô luôn là người có tính gương mẫu nhất trong đám người, không rượu bia, không ăn chơi đùa đòi. Thế mà giờ cô lại uống bia, còn bi luỵ đến mức người khác khuyên không được, chính là lần đầu tiên họ thấy.

Hôm Khúc Yên thi Cao Khảo, họ vừa nhìn là đã biết cô có điểm gì đó không đúng. Nhưng không đúng ở đâu thì lại không thể nhận ra được, cô vẫn vui vẻ, đi chơi rồi ăn uống cùng họ. Gương mặt luôn tràn ra ánh sáng ấm áp, nhưng đôi mắt lại không còn trong như veo mà đã điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Khúc Yên nhận khăn giấy từ tay Mạc Hàn, tự cười rồi lau đi nước mắt. Giọng cô run rẩy:Trước đó..Cố Quyền từng nói là..đàn ông cả đời chỉ thích một cô gái, đặc biệt là tình đầu..những cô gái khác chỉ là cái bóng của cô gái đó. Lúc đó tôi lại cười không cho là thật, luôn nghĩ mình dù cho là người đến sau thì vẫn có thể thay đổi được cảm xúc và tâm trí của họ, nhưng giờ tôi tin rồi..thật sự tin rồi.

Cô bây giờ không còn tin bất kì cái gì anh nói, cô không biết đó là cảm xúc gì. Chỉ là khi đứng cạnh anh, trái tim cô không tự chủ mà rung động trở lại. Bây giờ cô chỉ biết một Thẩm Tây Thừa bên cạnh đã có Âu Cẩn Y, anh đến tìm cô chắc chắn cũng là vì thiếu bóng hình của người thay thế là cô. Trái tim vừa nghĩ đến việc đó lại đau đến không thở nổi.

Thật sự rất đau..

Rất đau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 296: C296: Đến tận mỹ tìm người


Qua đến ngày hôm sau, Thẩm Tây Thừa nhận được tin nhắn từ phía người theo dõi Khúc Yên là cô đã đặt vé bay qua Mỹ, hỏi có cần họ đi theo luôn không. Thế nhưng đến tối hôm tiếp theo Thẩm Tây Thừa mới từ đống bận rộn mà cầm lấy di động hai ngày chưa chạm vào, thấy tin nhắn gương mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ xoa xoa thái dương trán rồi mệt mỏi đặt điện thoại xuống.

Đến tối, cuối cùng anh vẫn mang theo tâm trạng không yên. May mắn là vệ sĩ không nhận được tin nhắn của anh nên vẫn đi theo sát Khúc Yên. Anh vừa hỏi họ liền báo địa chỉ.

Thẩm Tây Thừa ấn số, thản nhiên ra lệnh:Đặt vé bay sang Mỹ sớm nhất cho tôi.

Lục Thành còn đang ngồi trong văn phòng của mình, vừa nhận được yêu cầu đột ngột của anh cũng ngớ người một chút. Sau vài giây cũng hồi thần lại mà đáp ứng yêu cầu của anh.

Kết thúc cuộc gọi Lục Thành mở lại lịch trình kín ngày của Tổng Giám Đốc Thẩm. Anh ta nhíu mày khó hiểu, tuy có vài cuộc hợp quốc tế cần đích thân anh có mặt nhưng lại không phải là nước Mỹ.

New York, Mỹ.

Khúc Yên đang ở trong một nhà hàng tổ chức tiệc cưới, quy mô rất tráng lệ, được trang trí một cách hoành tráng và vô cùng công phu.


Khúc Yên được mời đến với tư cách là bạn của cô dâu, cô dâu cũng là một trong những đàn chị trong khu xóm của cô khi còn nhỏ

Tuy lớn hơn cô hai tuổi, nhưng mà đã kết hôn trong lúc đang học đại học. Đã thế thứ khiến cô bất ngờ hơn chính là người mà chị gái ấy kết hôn với một đàn anh người mà trước đó Khúc Yên giới thiệu cho cô ấy.

Lúc đầu cô nhìn thiệp mời nhìn đến tên chú rể có chú quen quen, đến khi thấy cả cô dâu, chú rể đứng cạnh nhau cười đến ngọt ngào cô mới nhớ lại anh ta là ai.

Thì ra trên đời này còn có kiểu duyên số đến thế, cũng cảm thấy bản thân mình thật tuyệt khi đã giới thiệu họ cho nhau.

Cô dâu tên là Charlie, còn chú rể là Murzik.

Khi hai nhân vật chính đến bàn Khúc Yên đang ngồi để mời rượu thì Charlie đã nhét vào lòng bàn tay cô một phông bì dày, Khúc Yên nhìn phông bì rồi lại nhìn Charlie, cô ấy chỉ cười, rồi nói:Cảm ơn em.

Cô nhìn Charlie và Murzik đều đang nhìn mình cười, cô cũng từ đó hiểu ra, đây là quà đáp lễ cho người đã nối sợi duyên cho họ

Cô vì khó chịu không khí bên trong mà ra khỏi nhà hàng, định gọi điện cho Mạc Hàn nói rằng cô sẽ ở trong xe đợi cậu thì phía trước đột nhiên có bóng đen to lớn, Khúc Yên có lẽ chỉ lo nhìn di động nên không để ý phía trước, thành ra đâm trúng người phía trước.

Chân cô mang giày cao gót, lực đi cũng có chút vội nên tạo ra một lực đụng trúng không nhẹ, đầu cô lại có phần choáng váng, vừa lùi về sau chân lại mất thăng bằng mà té xuống.

Cô cảm thấy mình thật sự xong đời rồi, nghĩ mặc quần Jean nên chắc sẽ không quá ê mông đâu. Nhưng trái lại với điều đó, một cánh tay to lớn dễ dàng ôm lấy eo cô, dễ dàng đem cô ôm vào trong lồ ng ngực mình.

Trên đầu truyền đến một giọng nói quen thuộc trầm trầm:Sao lại uống rượu? Một bàn tay khác của anh sờ lên mái tóc ngắn cô vừa mới cắt, như đang suy nghĩ cái gì đó mà ánh mắt lại có phần đăm chiêu.


Khúc Yên như nửa mê nửa tỉnh, không phát hiện ra giọng nói ấy có bao nhiêu lần quen thuộc, mùi hương trên cơ thể anh thế mà cô cũng không nhận ra. Đúng là say tới mức không thể phân biệt rõ ràng.

Trên trán Thẩm Tây Thừa xuất hiện ba vạch đen, một cô gái say sỉn đi ra ngoài nếu gặp tên bi3n thái nào đó không phải là sẽ rất hời cho hắn sao?

Thẩm Tây Thừa cúi xuống nhìn nữ nhân trong lồ ng ngực mình đang nhăn mặt vì choáng váng, thế nhưng vẫn đủ tỉnh táo mà ngước lên nhìn anh. Đôi mắt mơ màng dần dần lấp thành sự kinh ngạc, lớn giọng nói:Chú..tại sao..tại sao lại ở đây?

Tìm em.

Hả? Khúc Yên giống như nghe không rõ, khó hiểu nhìn anh.

Tiếp đó anh không trả lời, cúi người cẩn thận bế cô lên. Anh thở ra một hơi, cơ thể cô lại nhẹ hơn trước đây nữa rồi.

Khúc Yên buồn ngủ muốn chết, không tự chủ mà ôm lấy cổ anh mà rục xuống.

Không hiểu sao anh có chút tức giận. Cô bây giờ ghét anh thế nào làm sao anh không biết, thế mà anh vẫn có thể ôm lấy dễ dàng. Nếu là người khác có phải cũng được hưởng cái lợi giống như anh không.


Anh khó chịu hừ lạnh một cái, ôm Khúc Yên đi ra lối đi khỏi cánh cửa tầng nhà hàng được thuê.

Thẩm Tây Thừa ôm cô đặt từ từ xuống, Khúc Yên đã ngủ trên người anh từ bao giờ, cánh tay vẫn gắt gao ôm lấy cổ anh không buông. Anh dùng tay chỉnh lại quần áo trên người cô, rũ mi nhìn cô gái đang ngủ ngon trong lòng anh.

Cánh tay Thẩm Tây Thừa ôm chặt lấy Khúc Yên, đầu cô dựa vào cổ anh, cảm nhận được bờ ngực rộng và cơ bắp rắn chắc của anh. Bị anh ôm đến phát đau, cô động đậy rồi từ từ thức dậy.

Biết cô đã tỉnh dậy, anh trầm giọng lên tiếng:Nhìn anh rồi nói xem. Anh là ai?

Cô theo quán tính trả lời:Mạc Hàn..

Trên trán anh xuất hiện gân xanh, vẻ mặt u ám dùng một tay bóp cằm cô nâng lên để nhìn rõ anh.

Anh xoay người, thân hình cao lớn ép cô vào trong bức tường, hung hăng cúi xuống hôn lên môi cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 297: C297: Đem cô nhốt lại


Khúc Yên bị anh giữ chặt cằm, yếu ớt vùng ra nhưng không được.

Chỉ thấy dưới cằm càng truyền đến cơn đầu từ xương, giống như sắp bị bóp đến vỡ vụng.

Lại còn bị anh bá đạo cưỡng ép ngẩn đầu đón nhận nụ hôn từ anh. Thấy cô không chịu mở miệng, anh đành dùng cách khác để trị cô, bàn tay to lớn bóp chặt hai má cô, lưỡi anh mạnh mẽ muốn tiến vào bên trong. Cô đang trong trạng thái say rượu, không tỉnh tảo lại còn bị anh giở trò lưu manh chưa đến một phút là anh đã thành công tiến vào khoang miệng cô, bên trong truyền đến vị rượu nho, vừa ngọt vừa say lòng.

Khúc Yên có mấy lần phản kháng nhưng đều bị anh dễ dàng khống chế, đến khi anh thật sự thoả mãn mới chịu buông cô ra, hơi thở rối loạn, ý thức lại mơ hồ. Bị anh hôn tới mức không còn biết đâu à thực, đâu là đang mơ.

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy liền cảm nhận được cơn đau từ đầu mình, giống như là có ai đó đang dùng búa bổ mạnh lên đầu đó.

Đau đến khó chịu cả người.

Cô vẫn chưa nhận ra đây là đâu, thế nhưng lại cảm nhận được bên trái người mình có một người khác đang ôm lấy cô, đầu đặt lên hõm vai cô, hơi thở mát lạnh phả tới, phần bụng và chân như có gì đó đặt lên, nhìn xuống thì lại thấy một cánh tay đang ôm đặt qua eo mình, còn chân thì bị ai đó gác lên.

Cô theo hướng cánh tay từ từ nhìn lên, chiếc đồng hồ quen thuộc đắc đỏ mẫu Rolex, cánh tay to lớn màu da đồng, tiếp theo là xương vai xanh đầy quyến rũ như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi đen, lên trên một chút là sườn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi môi mỏng kiêu gợi và sóng mũi cao thẳng.

Điểm cuối cùng cô dừng lại chính là đôi mắt của Thẩm Tây Thừa, anh không biết đã tỉnh dậy thì bao giờ, biết chỉ khi cô phát hiện ra anh tỉnh lại cũng là lúc cả hai đang nhìn nhau.

Gương mặt cô từ từ chuyển sang tái xanh, cô kinh hãi theo quái tính lùi cả người về phía sau mình, nhưng cánh tay dưới eo cô vẫn chưa buông khỏi người cô, thấy cô giữ khoảng cách anh ôm chặt kéo cả người cô vào trong lồ ng ngực mình. So với khi nãy lại càng thân mật hơn


Em còn muốn chạy đi đâu, hửm?

Khúc Yên cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, thấy trên người vẫn là chiếc áo sơ mi xám và màu quần Jean thì thầm phào một hơi.

Đúng thật là Thẩm Tây Thừa, dù chỉ xem cô là người thay thế nhưng sẽ không tuỳ tiện động vào ai khác ngoài Âu Cẩn Y.

Buông tôi ra, Thẩm Tây Thừa, đừng có đụng vào tôi, tôi thật sự không muốn dính líu đến chú nữa. Muốn nói gì thì nói một lần rồi cút khỏi cuộc đời tôi! Tôi hy vọng sau này sẽ không gặp lại chú một lần nào nữa!

Nhưng mà bây giờ lỡ dính líu vào rồi thì phải làm sao đây? Thì giờ chỉ có thể khiến em thất vọng thôi chứ làm sao giờ.

Khúc Yên dùng đôi mắt khó tin nhìn anh:Thẩm Tây Thừa, anh đã có Âu Cẩn Y rồi. Sau này đừng tìm tôi gây rối nữa.

Âu Cẩn Y cái gì mà liên quan đến anh chứ? Một mình em cũng đủ khiến anh dỗ đến đau đầu rồi.

Khúc Yên mạnh tay kéo tay anh ra khỏi người mình xuống, nhanh như chớp lùi về sau rồi đứng dậy khỏi giường lớn. Tức giận với anh:Có liên quan hay không liên quan thì đó là việc của anh và cô ta. Cái tôi nói là anh một chân đập hai thuyền, anh là cái thứ cặn bã! Cặn bã nhất trong đám cặn bã tôi từng gặp! Còn nữa, cảm thấy tôi khiến anh đau đầu thế thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Con mẹ nó như thế đủ khiến anh hài lòng rồi chưa?

Khúc Yên lườm Thẩm Tây Thừa một cái, sau đó quay người đi về hướng cánh cửa.

Lạch cạch, lạch cạch.

Khúc Yên nhíu mày, cánh cửa phòng cứ thế mà mở không ra, hình như đã bị khoá lại rồi.

Quên nói cho em biết, anh không nhớ chìa khoá phòng bị mất, nên theo thói quen khoá chốt luôn rồi.

Khúc Yên không dễ bị gạt đến thế:Lừa người! Chú nghĩ tôi chưa từng ở sống trong dinh thự hay là nghĩ tôi từ một làng quê mới lên sao? Có khoá cửa nào mà khoá từ bên trong mà không thể mở ra từ bên trong? Anh chính là đã khoá từ bên ngoài! Tôi muốn đi ra, anh sai người mở cửa ra nhanh lên!

Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên như xù lông lên thì lại đặc biệt cảm thấy đáng yêu vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh mới được thấy lại cô giận dữ đến thế, những lúc anh gặp lại nếu không phải bộ dáng lạnh nhạt thì chính là thái độ điềm tĩnh của cô. Đột nhiên tâm trạng của anh tốt lên không ít. Còn tự nhiên thong thả bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm trước sự kinh ngạc há hốc mồm của cô.

Anh là đang kinh cô ra mặt sao? Có cần phải quá đáng đến mức đó không?

Gần với bức tường phòng tắm có một khung cửa sổ, Khúc Yên đi tới. Thấy cửa sổ không khoá thì nhẹ tay mở ra, ý định không ra được từ cửa chính thì leo xuống từ cửa sổ.


Thế nhưng điều cô không ngờ tới nhất là, đây là cửa sổ của một toà chung cư cách rất xa với mặt đất, đây ít nhất phải là phòng số 40. Cô quan sát con đường và vài toà nhà cao gần đây. Nơi này chắc chắn là quận Manhattan, cách thành phố New York gần ba mươi phút đi xe. Còn đây là tòa tháp 432 Park Avenue của Manhattan. Nơi bậc nhất trong tất cả những toà tháp cho những tỷ phú và ông chủ cực kì giàu có. Nên biết giá thuê phòng ở đây không phải con số nhỏ.

Cô trầm tư suy nghĩ một lát, tại sao anh lại đem cô cách thành phố New York chứ? Là anh sợ cô chạy trốn sao? Không, sự tình đó không thoả đáng. Dù gì bóp, điện thoại cô đều không còn, làm sao cô có thể chạy thoát được đây.

Đây là tầng sáu mươi tư, em muốn thì có thể trèo xuống thử.

Khúc Yên thật sự giật mình, khiếp sợ nhìn Thẩm Tây Thừa chân không phát ra tiếng động đi đến gần cô.

Cô quay người nuốt nước bọt đóng cửa sổ lại. Gan cô cũng không liều tới mức độ đó.

Trái tim cô vẫn còn sợ vì vừa mới bị anh doạ, thở ra một hơi rồi tự tin nói:Cùng lắm chắc gì anh đã nhốt được tôi cả đời. Còn vài ngày nữa là tôi phải đến Anh dự lễ trao giải. Tới đó anh cũng thả tôi ra thôi.

Anh cong môi cười với cô, giọng nói trầm ấm lại dịu dàng:Tiểu Yên, em đừng thách anh.

Khúc Yên vờ như không hiểu, bước lên giường rồi đi tới sofa trong góc ngồi xuống.

Được rồi tôi không đi là được chứ gì! Chỗ này nghe đâu rất rộng mà, anh định nhốt tôi ở căn phòng nhỏ này sao?

Còn phải xem xem mức độ ngoan ngoãn làm người khác vui vẻ của em.

Khúc Yên khoanh tay dựa vào lưng ghế:Ngoan ngoãn? Làm người khác vui vẻ?


Cô quay mặt đi, nói:Tôi không có được đào tạo từ rạp xiếc, muốn thì gọi cho Âu Cẩn Y. Nói chuyện một chút không phải cũng khiến anh vui vẻ mặt như nở hoa rồi sao?

Con mắt nào của em thấy mặt anh vui vẻ như nở hoa với cô ta?nAnh nhíu mày hỏi.

Cả hai mắt. Mắt trái, mắt phải. Đồng tử trái và đồng tử phải. Đừng có dùng lý do tôi bị cận mà nhìn lầm. Xin lỗi nha, mắt tôi hơi bị tốt đấy. Cô không ngại cãi tay đôi với anh, hầu như không nhịn anh bất kì câu nào.

Chỉ có là anh dung túng cho cô làm càng tùy hứng như thế. Anh đi tới ngồi cạnh cô, đột nhiên sờ tay lên trán cô. Khúc Yên không kịp đẩy tay anh ra, động tác chậm hơn anh một bước.

Gần đây em bị cảm sao?

Khúc Yên né đầu không cho anh chạm vào:Mặc xác tôi!

Anh bế Khúc Yên đặt lên đùi mình, theo thói quen hôn lên má cô một cái, dịu dàng nói:Được rồi, muốn mắng muốn chửi anh cái gì cũng để sau đi. Giờ em muốn đến bệnh viện hay anh gọi bác sĩ đến khám.”

Trong đầu Khúc Yên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Môi cong, mắt sáng hưng phấn nói:Đi bệnh viện.

Anh cũng cong môi cười, trong lòng đã đoán được suy nghĩ của cô, thản nhiên đáp:Được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 298: C298: Kế hoạch bỏ trốn


Khi ngồi vào trong xe, Khúc Yên cắn môi chần chừ một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi:Này, anh có thể trả di động cho tôi được không?

Có việc? Thẩm Tây Thừa nghiên đầu hỏi.

Khúc Yên chớp chớp mắt, không tự nhiên nói:Tôi..tôi qua đêm bên ngoài như thế cũng nên báo lại cho mẹ tôi một tiếng..

Anh nhìn thấu suy nghĩ cô nhưng vẫn cự tuyệt nói:Anh đã báo với Khúc Nhã Tinh từ tối qua. Em đừng bận tâm.

Khúc Yên nghe câu trả lời nằm ngoài dự tính, trong lòng đột nhiên dâng lên chút bất an

Cô cảm thấy Thẩm Tây Thừa thật sự rất khó để bị lừa gạt, bây giờ cô không biết nên dùng cách gì để gạt được anh, cũng không biết dùng cách gì khiến anh trả lại di động cho cô.


Nếu có thể lấy lại di động, cô chỉ cần gửi định vị rồi bảo Mạc Hàn đến là mọi thứ đều không còn là vấn đề gì.

Thế nhưng mọi kế hoạch của cô từ trong trứng đã chết ngủm rồi, không lấy được di động thì làm sao có thể bảo người đến cứu chứ?

Thẩm Tây Thừa nhìn qua Khúc Yên đang đăm chiếu nhìn ra cửa sổ, môi anh khẽ cong lên. Cô nhóc này đang suy tính bỏ trốn mà anh còn không biết sao? Mấy cái suy nghĩ không thể thực hiện đó nên chết từ trong trứng nước rồi.

Nhìn Khúc Yên đang suy tư tính toán kế hoạch, anh nhìn mà lại có chút buồn cười. Làm gì mà phải nghiêm trọng đến thế chứ? Chẳng phải chủ động hôn anh đến khi anh thoả mãn là được rồi sao?

Đến bệnh viện Trung Tâm Thành Phố, Khúc Yên ra khỏi xe thì bàn tay đã bị Thẩm Tây Thừa nắm chặt, đến khi vào đến bên trong bệnh viện, Khúc Yên ngước lên nhìn anh:Tôi..có chút khát. Anh đi mua nước cho tôi đi. Tôi ở đây giữ chỗ cho anh.

Nói rồi cô ngồi vào hàng ghế trống, nhìn lên Thẩm Tây Thừa. Giống như cho anh thấy cô bây giờ thật sự rất ngoan, sẽ không bỏ trốn mà sẽ ngồi yên một chỗ.

Anh cong môi cười:Anh có quen biết bác sĩ đây, cũng hẹn sẵn rồi không cần đợi. Đi mua nước với anh rồi sẽ trực tiếp lên phòng khám.

Nói rồi cô bị kéo từ ghế đứng dậy, bị anh dẫn ra khỏi bệnh viện, đến một cửa hàng giải khát gần đó.

Kế hoạch thứ hai, thất bại!

Đến khi đứng trước phòng khám Khúc Yên giờ phút này mới thật sự sợ, từ nhỏ cơ thể cô đã không được tốt. Thiếu chất dinh dưỡng và bệnh tật nên phải vào bệnh viện thường xuyên, cô bị ám ảnh mùi thuốc sát trùng và kim tiêm tới mức mà phải chuyển về nhà và có bác sĩ riêng tới khám.


Giờ cô lại đứng chỗ này, cơ thể lại run lên. Lại nhớ đến những mũi tiêm đâm vào da đau đến mức nào.

Cô nắm chặt tay anh, dùng tay còn lại kéo tay áo anh.

Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn, bàn tay choàng qua ôm eo cô. Hỏi:Sao vậy?

Thật ra tôi chỉ bị cảm bình thường tôi, uống thuốc bên ngoài cũng được. Tôi không muốn bị chích đâu. Gương mặt Khúc Yên lộ ra tia lo lắng, thật sự không muốn vào.

So với ở nhà đợi bác sĩ tới thì đi tới bệnh viện sẽ có nhiều cơ hội để bỏ trốn hơn. Thế nhưng đã vài lần mà vẫn chưa lần nào là tách ra khỏi anh được. Sự tự tin đã chuyển sang lo lắng, sợ rằng đến khi trở về cô chẳng có cơ hội nào trốn thoát nữa.

Thẩm Tây Thừa ôm eo cô, nhìn thấy sự lo lắng cô là thật thì trầm giọng an ủi:Em bị bệnh thì phát tiêm thuốc, nếu không quá mức nghiêm trọng thì anh sẽ bảo họ không tiêm cho em. Được không?


Khúc Yên lắc đầu, chân lùi về sau theo quán tính:Nhưng tôi sợ lắm.

Có anh ở cạnh bên em mà, đừng sợ. Anh không bỏ em lại một mình.

Mắt Khúc Yên ửng đỏ lên:Toàn gạt người. Bác sĩ sẽ không cho ai ở gần chỗ khám đâu.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt v e mặt cô, hôn xuống môi cô một cái, kiên nhẫn nói:Có bao giờ em thấy anh bỏ mặc em bao giờ chưa?

Khúc Yên nhìn lên anh, sau đó lắc đầu yếu ớt nói:Đâu phải anh chưa từng làm thế.

Trong một khắc toàn thân Thẩm Tây Thừa cứng ngắt không biết nên nói cái gì. Anh cảm nhận được nỗi bất lực tột cùng trong giọng nói của cô, giống như là đang quở trách anh vậy, cũng giống như chỉ nói ra nỗi uất ức của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 299: C299: Người đàn ông có sức quyến rũ tuyệt đối


Một lúc sau cửa phòng mới được mở ra, đúng như Thẩm Tây Thừa nói. Người đàn ông ngoại quốc lớn tuổi khi thấy anh thì không yêu cầu anh ra ngoài ngồi, anh vẫn đứng bên cạnh không rời cô bước vào, cũng không để cô một mình trong căn phòng khám ấy.

Thế nhưng cô vẫn phải tiêm thuốc, Thẩm Tây Thừa còn nghĩ, cô sẽ nắm lấy tay anh hoặc bám vào tay áo anh. Thế nhưng sự thật lại nhẹ nhàng hơn, một cánh tay của cô bị bác sĩ bôi dung dịch sát khuẩn, tay còn lại ở dưới bàn thì cuộn lại thật chặt, đôi mắt nhắm nghiền, môi hơi mím lại. Trên trán lại chảy ra mồ hôi.

Thẩm Tây Thừa nắm bàn tay cô đang đặt dưới bàn. Cô mở mắt nhìn bàn tay mình bị anh nắm lấy, không biết ngay lúc này trong đôi mắt mình có bao nhiêu sự phức tạp trong ánh mắt.

Bác sĩ kê cho cô vài lần thuốc uống, căn dặn Khúc Yên:Có phải mấy ngày rất đây cháu ăn uống rất thất thường đúng không? Giờ đang trong lúc chuyển mùa, cơ thể cháu lại yếu nên không nên ăn những đồ quá nóng hoặc quá lạnh trong một lúc. Đường ruột sẽ khó tiêu hoá, còn khiến cô họng cháu dễ bị đau nữa đấy. Hạn chế ăn uống một chút.

Khúc Yên gật đầu, nghe lời dặn của bác sĩ.

Khúc Yên vừa mới đi được một chút thì đã bắt đầu giở trò. Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên ngồi xuống ghế, xem cô diễn trò mà môi nhịn không được khẽ cong lên.


Aida, tôi đi nhiều quá giờ chân tôi đi không nổi nữa rồi. Hay là anh đi thanh toán tiền thuốc đi, tôi ở đây đợi anh về.

Cô còn giả vờ đấm đấm vào chân mình vài cái, gương mặt nhăn lại trong rất mệt mỏi. Thế nhưng lại khẽ liếc nhìn Thẩm Tây Thừa.

Anh híp mắt nhìn cô:Mỏi chân lắm sao?

Ừ, tôi mỏi chân lắm, đi không nỗi nữa rồi.

Vừa dứt lời đã thấy anh ngồi xuống cạnh cô, động tác đấm đấm vào chân cũng khựng lại, chết trân nhìn anh.

Anh vắt chéo chân, cong môi cười với cô:Anh cũng không còn trẻ, so với em càng kém hơn.

Khúc Yên hít một ngụm khí lạnh, xém tý nữa là không kiềm được mà nói thẳng ngay trước mặt anh.

Kém? Kém cái con khỉ khô! Thân hình anh luyện tập từ khi còn trẻ, nhìn cơ bắp và lồ ng ngực săn chắc cũng đủ biết anh có bao nhiêu sức mạnh về thế lực. Từ khi còn quen anh có nhiều lần cô phải bất lực vì chống cự sức lực anh không được, phán cự tới mức ra mồ hôi mà anh còn không hề hấng gì. Làm gì có chuyện cô khoẻ hơn anh chứ!

Đến khi ra khỏi bệnh viện rồi đi xuống gara đậu xe Khúc Yên vẫn chưa thể tách khỏi anh dù chỉ một phút giây ngắn ngủi. Cô ngồi vào trong xe phiền muộn vô cùng, hầu như không còn tâm trạng để quan tâm đ ến anh đang nghĩ gì về cô.

Khúc Yên nhìn cửa sổ, khó chịu mà thở ra một hơi, tiếc nuối vì bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn.


Thẩm Tây Thừa liếc mắt nhìn cô, cong môi cười nhạt.

Từ cửa phòng cho đến bệnh viện và từ bệnh viện cho đến khi về tới cửa phòng cô luôn bị Thẩm Tây Thừa nắm chặt bàn tay, người khác khi nhìn vào còn nghĩ cả anh và cô thật thân mật và lãng mạn.

Chỉ có cô mới biết, cô đã phải dùng tất cả trí thông minh của mình để tận dụng cơ hội kiếm có này, lợi dụng thái độ trước sau như một không tức giận của anh mà làm càng, thế nhưng kết quả chẳng đâu vào đâu.

Sau khi vào trong nhà, Khúc Yên có liếc nhìn phòng bếp đã có sẵn vài túi ni lông đựng thực phẩm, có thể thấy là anh đã nhờ ngưởi của khách sạn mang đến.

Thẩm Tây Thừa xoa đầu kêu cô ra sofa ngồi, Khúc Yên mặt không đổi sắc nhìn anh một cái sau đó cũng ngồi trên sofa, chán nản mà nhìn ra cửa sổ kính sát đất bên ngoài.

Trong phòng bếp, tiếng cả nước và tiếng thái đồ ăn được vang lên. Khúc Yên lúc này đưa mắt nhìn vào phòng bếp.


Anh mặc chiếc sơ mi và quần tây đen thẳng tắp, cô không thể không công nhận là anh thật sự rất đẹp trai. Trên người luôn mang đến mùi hương thơm mát, khí chất lại vừa cao quý vừa lạnh lùng khó gần, mọi thứ giống như được sinh ra là để hơn người khác.

Trong phòng bếp không có bật đèn, thân hình anh cao lớn lại đứng trong bếp. Yết hầu lại như theo nhịp mà chuyển động lên xương. Sườn mặt sắc nét anh tuấn, sóng mũi lại cao thẳng thật sự đẹp đến chết người. Nhìn đến gương mặt ấy thì không ai lại đoán được tuổi tác của anh. Trẻ, lại đẹp trai đến không ngờ.

Cô có hiểu nổi, mấy người trên mạng khi biết cô và anh là loại quan hệ đó thì có bao nhiêu bùng nổ cùng ấm ức. Cũng có thể biết tại sao một người như Âu Cẩn Y dù đã sinh sống ở nước ngoài nhưng vẫn phải quay trở lại nơi này.

Bởi một người đàn ông có sức hấp dẫn tuyệt đối như anh, không ai là muốn bỏ lỡ cả.

Gần một tiếng sau, cô nghe thấy tiếng xả nước và tiếng bước chân của anh. Thẩm Tây Thừa đi vào phòng tắm ở cuối dãy, sau đó là tiếng đóng cửa và tiếng xả nước từ bên trong.

Không lâu sau trên người anh đã thay bằng một bộ đồ thể thao thoải mái, mái tóc đã được sấy khô gọn gàng. Trên người lại toả ra mùi hương từ sữa tắm. Anh đi vào phòng bếp, từ phòng bếp truyền đến một mùi hương cực thì thơm, thơm tới mức mà bao tử cô vốn vẫn yên tĩnh lại kêu lên vài tiếng. Theo mùi hương Khúc Yên nhìn vào phòng bếp, Thẩm Tây Thừa đứng cạnh bếp, trên tay cầm một vá múc canh, nghiêng đầu nhìn cô cong môi cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom