Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
685,651
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo

Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang đọc truyện Đời Tuyệt Đẹp Khi Có Mèo của tác giả Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu. Câu chuyện thường ngày của một đôi vợ chồng là quan hốt shit của mèo

Trân trọng tặng câu chuyện này cho người tôi yêu quý nhất, Tiền tiên sinh, Gạo Nếp và Đệ Đê.

Truyện theo thể nhật ký, đáng yêu, nhẹ nhàng, tùy tiện viết về cuộc sống sinh hoạt thườn nhật ~ moah moah.
 
Chương 1: 1: 08042016


Ngày 08 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng, có gió to.
Tự giới thiệu một chút, tôi là Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu, là một tác giả tép riu ở Tấn Giang.
Tuy bút danh nghe vô cùng não tàn, nhưng thật ra tôi là một “gái già” hăm bảy tuổi đã kết hôn.
Nghề nghiệp ổn định, nơi ở ổn định, trong nhà có một trụ cột gia đình kiêm ông xã là ngài Tiền và hai vị chủ nhân mèo.
Dưới đây chính là hai vị chủ nhân mèo của tôi.
Gạo Nếp, mèo vườn Trung Hoa.

Một tuổi, giống đực.
Lông vàng có vằn, bốn chân trắng như tuyết.
Cái bụng cũng trắng như tuyết và phần đệm thịt dưới chân màu hồng phấn.
Điềm đạm hòa ái, rất hiểu ý người khác.
Nhưng, mọi điều trên chỉ là biểu hiện giả dối _:)зゝ∠)_
Là một con mèo vườn Trung Hoa có chỉ số thông minh hàng đầu trong các giống mèo trên thế giới, Gạo Nếp không chỉ rành rẽ kỹ năng mở khóa (khóa phòng ngủ, khóa cửa lồng sắt, cửa tủ lạnh, hộc tủ) mà còn giỏi tìm đồ ăn được cất trong nhà (đồ hộp mèo đã khui được cất trong bếp).
Quan trọng hơn hết là, nó siêu thích chia sẻ.
Không sai, nếu sáng sớm thấy bên gối có thêm một con cá khô hoặc một cục thịt gà, đó chính là quà tặng đến từ Gạo Nếp yêu quý của bọn tôi.

PS: Nếu nhận được quà thì cần phải xoa đầu khen ngợi nó, nếu không nó sẽ thấy rất mất mát.
Nhưng với một người phải đi giặt vỏ gối như tôi mà nói, thật ra tâm trạng cũng… suy sụp lắm.
Đệ Đệ, mèo lông ngắn Mỹ, bảy tháng, giống đực.
Màu xám vằn đen, bụng trắng như bụng báo đốm.
Có đệm thịt dưới chân màu đen và đôi mắt to màu lục.
Thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu, trên thực tế… ngang ngược, tùy hứng, thích ngủ…
Nó là người đàn ông, à không là con mèo đực đứng đầu chuỗi thức ăn trong nhà.

Từ khi Đệ Đệ ba tháng được mang về đây đã kiếm được ba người hâm mộ nhan sắc của nó: tôi, ngài Tiền và Gạo Nếp.

Bất kể nó làm gì sai, phá hư đồ đạc quan trọng cỡ nào, chỉ cần nó ngẩng đầu, dùng cặp mắt long lanh nhìn bọn tôi, hơn nữa kêu một tiếng meo thật êm tai thì sẽ được tha thứ ngay lập tức.
Vậy nên, nhìn chung, ưu điểm của Đệ Đệ chắc là xinh đẹp và đáng yêu?
PS: Thật ra viết tới đây, tôi có thảo luận với ngài Tiền một chút về ưu điểm của Đệ Đệ.
Tôi: Anh nói Đệ Đệ nhà mình ngoài xinh đẹp và đáng yêu ra thì còn có ưu điểm nào khác không?
Ngài Tiền: Chẳng phải đó là ưu điểm lớn nhất sao, em còn đòi gì nữa?
Tôi: Đúng thế thật! Người nào mèo nấy, quả nhiên Đệ Đệ rất giống em ~(*^__^*)~
Ngài Tiền: Ha ha [Mặt thờ ơ].
Có câu nói rằng, khi nói chuyện chớ xài ha ha, thái độ của ngài Tiền thật chẳng ra sao, rõ là muốn ép tôi lao ra cửa mua sầu riêng mà! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Quay lại chuyện chính.
Thật ra lần gặp gỡ đầu tiên của Gạo Nếp và Đệ Đệ đã báo trước số kiếp làm anh công si tình của nó ngày hôm nay.
Lúc Đệ Đệ vừa được bế về, tên của nó không phải là Đệ Đệ.

Vì nó có một bản mặt kiêu ngạo khinh khỉnh nên tôi, ngài Tiền và bọn bạn thân sau khi bàn bạc, quyết định gọi nó bằng hai tiếng “Cụ lớn”.

Nhưng vì nó là thành viên nhỏ nhất trong nhà nên hay bị ngài Tiền gọi bằng biệt danh “Gạo Nếp đệ đệ”.

Bẵng đi một thời gian, nó thế mà lại cho rằng Đệ Đệ chính là tên nó.


Nghĩ kỹ lại, đúng là có hơi hướm từ “hoàng thân quốc thích” biến thành “cô thôn nữ xinh đẹp”.
Nhớ lại hồi đó, tuy Gạo Nếp còn rất nhỏ, nhưng nó vẫn cho Đệ Đệ cỏ bạc hà và con gấu bông mà nó thích nhất xem như quà gặp mặt, nhân tiện nhiệt tình cọ cọ đầu tỏ vẻ mình rất chào đón Đệ Đệ.
Nhưng khốn thay, ấn tượng khi đó của Đệ Đệ về Gạo Nếp có thể miêu tả như sau: Trời ạ! Mẹ ơi, nhà mới có một con mèo trông không giống mình tẹo nào.

A~ Sợ quá đi~~┭┮﹏┭┮ Sau đó vội vã lủi đi.
Trốn sau ngăn kéo để bàn phím trên bàn máy vi tính.
Vì ngăn kéo quá hẹp, nó vô tình lòi cái mông nhỏ ra.
Lông xù xù trông đáng yêu cực.
Tôi vốn đứng gần đó quan sát chúng nó hồi lâu, xem tới cảnh này không nhịn nổi mà vươn bàn tay tà ác… sờ soạng nó.
Sau đó, ngài Tiền cũng… sờ soạng nó.
Tiếp đến, Gạo Nếp đi tới… nghe ngóng rồi mặt dày mày dạn liếm một phát.
Vì thế, một con mèo kiêu căng từ nhỏ như Đệ Đệ, thoắt cái quên mất mình đang trong thời kỳ thích ứng hoàn cảnh mới, bị tình huống này dọa sợ.
Nó vội vàng thò đầu khỏi ngăn kéo cào Gạo Nếp một cái, sau đó còn cắn chân Gạo Nếp.
Hành động cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, gọn ghẽ lưu loát.
Đệ Đệ đánh người: Đồ lưu manh! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Gạo Nếp bị đánh: Hây da ~ Móng vuốt nhỏ mềm quá đi ~(*/ω*)
Tôi và ông xã vốn rất lo chúng nó không hợp tính nhau, thấy cảnh này xong thì yên tâm đi làm chuyện của mình.
Mèo con gì đó quả nhiên nên để mèo lớn trông ~╮(╯▽╰)╭

Thế là từ hôm đó, Gạo Nếp bắt đầu sự nghiệp nuôi nấng em trai của mình.
Nhưng rốt cuộc, không hiểu nó nuôi kiểu gì mà lại nuôi “em trai” thành “con dâu nuôi từ bé”.
Lời tác giả: Hôm nay nghe ngài Tiền đề xuất, tôi bỗng không đừng được mà mở hố với hình thức viết nhật ký như thế này.
Nói lòng hư vinh của tôi quấy phá cũng được, nói tuổi dậy thì của tôi quay lại cũng được, nhưng đúng là tôi không khống chế nổi bản thân, muốn viết gì đó để lưu giữ cuộc sống của tôi, ngài Tiền, Gạo Nếp và Đệ Đệ.
Tới đây, hôm nay xin phép quý vị cho phép tôi làm màu thêm chút nữa:
Gạo Nếp, Đệ Đệ, cảm ơn hai đứa nguyện ý bước vào gia đình tao, bầu bạn với tao.
Cảm ơn ngài Tiền, tuy anh luôn chê em ngốc nghếch, hơn nữa còn lén lút dùng đồ ăn vặt lấy lòng hai vị chủ nhân.

Nhưng ở cương vị trụ cột gia đình, anh vô cùng ấm áp đáng tin.
Em yêu cả nhà ~(づ ̄ 3 ̄)づ~
PS: Giờ Miêu xin mặt dày quảng cáo Weibo của mình.

Là một con sen ngày ngày đều muốn khoe mèo, khụ khụ, người anh em ~ mấy bạn thật sự không muốn phối hợp với tôi một chút sao?
~ HẾT CHƯƠNG 1 ~.

 
Chương 2: 2: 09042016


Ngày 09 tháng 04 năm 2016, thứ Bảy, thời tiết: Trời trong không mây.

Tuy hôm nay là thứ Bảy nhưng lao động là vinh quang, ngài Tiền chăm chỉ mới sáng sớm đã tới đơn vị tăng ca.

Trước khi đi làm, anh ấy cực đáng ghét nấu canh trứng hải sản, nhưng phần của tôi lại không có hải sản.

Tôi: Em cũng muốn ăn tôm!
Ngài Tiền: Em ăn xong nhớ uống thuốc.

Tôi: Em nói em muốn ăn tôm.

Ngài Tiền: Em chỉ có thể ăn trứng.

Tôi: Ăn trứng gì đó nghe đen tối quá chừng ~ Một người trong sáng như em không chịu nổi đâu ~ [Che mặt]
Ngài Tiền: Chuyện em có trong sáng hay không, tốt hơn hết là em hãy xóa hết mấy từ ngữ liên quan trong lịch sử trò chuyện QQ rồi hãy bàn với anh.

Tôi: ┭┮﹏┭┮

Tiễn chân ngài Tiền mới sáng ra mà miệng lưỡi đã bén ngót, tôi rửa chén xong, nằm ườn trên sô pha, âm thầm quan sát hai con mèo cũng vừa ăn no kềnh nằm trên sô pha.

Sau đó… Tôi bị thồn cơm chó ngay lập tức.

Giờ này khắc này, Đệ Đệ mới ăn sáng xong, mặt mày thỏa mãn nằm ngửa trên sô pha, híp mắt vô cùng hưởng thụ, thỉnh thoảng lại ngáy khe khẽ.

Còn Gạo Nếp đang ngồi xổm cạnh nó, cẩn thận liếm lông cho nó, trông cũng hết sức hưởng thụ, còn thuận thế ngoe nguẩy cái đuôi của mình để khiêu khích Đệ Đệ vươn móng bắt lấy.

Không sai, Đệ Đệ nhà tôi là một con mèo đực bảy tháng tuổi đã thành niên.

Đồ tới duỗi tay, cơm tới há miệng.

Mèo là loài vừa sinh ra đã có kỹ năng liếm lông, nhưng đến lượt nó lại thoái hóa đến mức chỉ biết liếm móng.

Những chỗ còn lại đều do Gạo Nếp phụ trách.

Còn Gạo Nếp thì lại là một anh công si tình siêng năng, sáng nào chuyện đầu tiên nó làm cũng là liếm lông cho Đệ Đệ.

PS: Chuyện này cũng chẳng trong sáng gì cho cam, nhìn từ góc độ hai con mèo thoải mái “anh cho em nhận”, ngược lại thật vô cùng mờ ám.

Nói chung là, bạn trẻ Gạo Nếp rất chịu thương chịu khó, nhưng lần nào liếm cũng chạm trúng bộ phận nhạy cảm.

Là một fan chân chính của Đệ Đệ, Gạo Nếp không hề bỏ qua những chỗ cần được che mờ như chim non và hai trái trứng.

Nhưng Đệ Đệ là đứa rất kiêu ngạo lại hay thẹn thùng, nếu bị liếm trúng sẽ nổi bão ngay.

Sau đó, chúng ta sẽ thấy cảnh một con mèo lông ngắn Mỹ nhỏ xíu, nổi giận đùng đùng đạp lên người con mèo bự lông vàng có vằn, trước tiên quất nó một cái rồi vươn cao đầu ngạo nghễ meo một tiếng.

Đệ Đệ: Đồ lưu manh! Đánh chết anh! ╭(╯^╰)╮
Gạo Nếp: Ôi chao ~ Phải nuôi mập hơn mới được ~(*/ω*)

Cuộc chiến đơn phương từ phía Đệ Đệ, dưới sự dung túng của Gạo Nếp đã nhanh chóng kết thúc.

Nhìn hai chúng nó ôm nhau ngủ cực kỳ thân mật, tôi dời mắt đi, mở điện thoại ra.

Trong nhóm chat Chủ nhân vạn tuế.

Bạn qua mạng 1: Vi Nhi nhà tôi (giống Bangladesh) đẹp quá! [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Tôi: Mắt không to như Đệ Đệ với Gạo Nếp.

Bạn qua mạng 2: Sóc nhà tôi (giống Scotland) có mắt to này.

Tôi: Mặt không nhỏ như Đệ Đệ với Gạo Nếp.

Bạn qua mạng 3: Muốn mặt nhỏ hãy nhìn Mao Cầu đi (giống Xiêm La).

Tôi: Chỉ số thông minh không cao bằng Đệ Đệ với Gạo Nếp.

Bạn qua mạng 4: Tiểu Hắc (giống mèo vườn Trung Hoa) cũng có chỉ số thông minh cao!
Tôi: Nó có đẹp như Đệ Đệ với Gạo Nếp nhà tôi không, có mắt to, mặt nhỏ không? [Ảnh chụp] [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Bạn qua mạng 1,2,3: Đệt mợ! Nghỉ chơi! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thắng nhẹ một ván! (*^__^*)

Tâm trạng vô cùng tốt, tôi tiện tay vuốt ve hai con mèo đang ngủ, kết quả là bị Đệ Đệ bất mãn đá một cái và Gạo Nếp liếc nhìn đầy vẻ quan tâm.

Tìm góc đẹp chụp một bức ảnh, tôi gửi cho ngài Tiền.

Tôi: Mau nhìn Đệ Đệ và Gạo Nếp của chúng ta nào ~ Đúng là đẹp như tranh [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Ngài Tiền: Ờ, cũng được.

Tôi: Chỉ là cũng được? Không còn gì khác? Anh yêu à, vốn từ của anh thật nghèo nàn.

Ngài Tiền: …
Tôi: Sao hả sao hả? Anh có ý kiến với em? Mèo nhà mình đẹp nao lòng người, xinh xắn nền nã, là vưu vật hiếm có khó tìm trên Tiên giới, cho dù dùng một vạn từ cũng không thể miêu tả nổi.

Ngài Tiền: Vợ à, hôm nay em viết văn chưa?
Tôi: _:)зゝ∠)_
Đột nhiên muốn lơ đẹp anh ấy thì phải làm sao đây? Haiz~
~ HẾT CHƯƠNG 2 ~.

 
Chương 3: 3: 09042016


Ngày 09 tháng 04 năm 2016, Chủ Nhật, thời tiết: Trời trong gió to.

Hôm nay ngài Tiền hiếm khi không phải tăng ca, buổi sáng cũng không phải dậy sớm, có thể cùng tôi ngủ nướng.

Nhìn trời đã sáng bảnh mắt, rồi nhìn anh chàng đang vùi mình trong chăn đến mức đầu tóc rối bù nằm cạnh, tôi cân nhắc một phút rồi quyết định tiếp tục ngủ nướng.

╮(╯▽╰)╭ Dù sao ngày nghỉ mà không ngủ nướng thì sao mà hoàn hảo được.

Vì thế, mười hai giờ trưa theo đồng hồ Bắc Kinh, bọn tôi vẫn nằm trên giường như cũ, sống hoài sống phí, lười vô cùng lười _:)зゝ∠)_
Còn Gạo Nếp và Đệ Đệ đã dậy từ ban sáng… chúng nó đang phá nhà phá cửa…

Nghe tiếng ồn liên tục vọng lên từ dưới lầu, tôi đành xuống xem thế nào.

Thùng rác bên cạnh sô pha đã bỏ mình.

Túi rác mới thay bên trong, không biết bị con mèo nào cào mà đã thủng một lỗ.

Cái thùng giấy hôm qua tôi vừa nhận chuyển phát nhanh vứt trong phòng bếp nay đã được lôi ra giữa phòng khách.

Gạo Nếp đang hào hứng chui ra chui vào trong đó một cách vui sướng.

Còn Đệ Đệ vừa lơ đãng xô đổ cái ly vừa ngồi xổm trên bàn trà, từ trên cao nhìn xuống xem còn gì có thể chơi nữa hay không.


Nghe thấy tiếng tôi, hai chúng nó thoắt cái để đổi tư thế.

Gạo Nếp lập tức chui khỏi chiếc thùng, chỉnh lại lông cho gọn gàng, sau đó ngồi xổm dưới đất, ánh mắt rất mực dịu dàng, khác hẳn con mèo vừa nãy mới điên cuồng phá phách.

Đệ Đệ thì vứt cái ly sang một bên, thong thả ung dung nhảy khỏi bàn trà, đi tới bên Gạo Nếp, nhìn tôi meo một tiếng.

Tôi: Đừng tưởng tụi mày giả bộ ngoan là tao sẽ tha thứ cho hành vi phá hoại phòng khách của tụi mày nhé.

Gạo Nếp: ^_^
Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭
Tôi:…
Nói cái quái gì với mèo được chứ, tôi đúng là mong đợi quá nhiều ~~o(>_.

 
Chương 4: 4: 11042016


Ngày 11 tháng 04 năm 2016, thứ Hai, thời tiết: Quang đãng.
Thứ Hai ác liệt, phải đi làm đúng là tàn nhẫn cry.
Tôi ngồi trong văn phòng thấy vô cùng nhàm chán bèn mở Wechat ra, thừa dịp nghỉ trưa không có việc gì mà quấy rầy ngài Tiền.
Tôi: Anh yêu ơi, anh biết không, sáng nay em siêu buồn luôn.
Ngài Tiền: Hả? Sao thế?
Tôi: Em vừa tiếp hai bà thím đệ đơn khiếu nại, bây giờ cứ thấy khó chịu thế nào ấy.
Ngài Tiền: Bọn họ làm sao?
Tôi: Bọn họ @$%[email protected]¥%&¥[email protected]$~.

Vậy nên ông xã anh biết không, gái già đã kết hôn gì đó thật là đáng sợ! [hoảng sợ] [hoảng sợ]
Ngài Tiền:… Vợ à, hình như em cũng kết hôn rồi đó.

Tôi: Nhưng em đây không phải gái già!
Ngài Tiền: Dù em có là gái già thì cũng là cô gái già đẹp nhất.
Tôi:…
Cứ gái già này, gái già nọ kiểu đó thật là đang khen tôi sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hết một ngày bận rộn, đến tối xong việc về nhà, chuyện đầu tiên tôi làm là hôn hai vị chủ nhân của mình.
Ai ngờ, lòng tôi hướng về ánh trăng mà ánh trăng lại rọi xuống cống rãnh!
Đệ Đệ vừa thấy tôi thò mặt tới, phản ứng đầu tiên của nó là vội vàng dùng hai chân đầy móng vuốt của nó đè cằm tôi lại, sau đó liều mạng nghiêng người ra sau.
Đến khi phát hiện không thể chọi lại tôi thì nó bèn xoay người, dùng chân sau đá tôi một cái rồi thừa dịp đó để chạy trốn, nhảy tót lên tủ.
Tôi: Ha ha, đừng tưởng mày nhảy lên tủ là tao hết cách!
Đệ Đệ: ╮(╯▽╰)╭
Tôi nhảy lên hai cái, nhận ra… quả đúng là tôi với không tới.
Haiz ~ Sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước không nên đóng tủ cao như thế! Đệt mợ!
Không tóm được Đệ Đệ, tôi đành chuyển sang Gạo Nếp ôn hòa thành thật.

Ôm Gạo Nếp vuốt ve cái bụng trắng như tuyết của nó mấy cái, tôi thấy tổn thương trong lòng vơi hẳn đi, tiện thể nhắn tin cho ngài Tiền qua Wechat để báo thực đơn bữa tối.
Tôi: Tối nay có khoai tây xào, cà ri gà và cơm, anh thấy sao?
Ngài Tiền: Khoai tây xào đừng bỏ ớt chuông, cà ri gà đừng thêm cà rốt.
Tôi: Dẹp! Em cứ bỏ ớt chuông với cà rốt đấy, còn bỏ nhiều hơn ~ hừ!
Ngài Tiền:…
Tôi tự cho là mình đã thắng một ván, vừa véo von hát bài gần đây mình khá thích là “Chín chín tám mươi mốt” vừa nấu cơm.


Nhưng tới lúc vào bữa, tôi mới nhận ra mình đã bị lừa.
Ngài Tiền vốn không hề ghét ớt chuông và cà rốt, người luôn chối bỏ hai món này chính là tôi… (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trải qua bữa tối vô cùng đau thương, sau khi ngài Tiền dọn bàn xong bèn giục tôi gõ chữ.
Nhưng không hiểu sao mà hôm nay tôi viết rất tào lao, hoàn toàn không biết mình muốn viết gì, cốt truyện nên phát triển như thế nào.
Buồn bực coi xong ba tập phim Nhóc Maruko, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng để cho lão ba khốn nạn bị cắm sừng.
Khiến người vốn là con trai của lão ta biến thành con trai của lão Vương hàng xóm.
Sau khi viết xong, tâm trạng tôi hớn hở vô cùng, thậm chí còn khoe khoang với ngài Tiền là mình tài giỏi cỡ nào.
Nhưng ngài Tiền lại tỏ vẻ cạn lời, vừa nhét Gạo Nếp vào ngực tôi vừa hỏi tôi: Ba cuốn truyện em từng viết, hễ là ông ba khốn bạn, nếu không bị cắm sừng thì con trai cũng liên quan tới lão Vương hàng xóm.

Ba anh rõ ràng đối xử với em tốt vô biên, thường ngày em xem những gì mà toàn viết kiểu đó hả?
Tôi ngẫm nghĩ, cẩn thận mở lịch sử trình duyệt ra xem.
Phát hiện những trang mạng tôi hay truy cập nhất theo thứ tự là, Tấn Giang, Baidu, Long Mã, Trường Bội, Taobao, Weibo của tài khoản lớn chuyên cung cấp tin tức và diễn đàn những người nuôi mèo, ngoài ra còn có một trang mạng ẩn, khụ khụ, chính là GV trong truyền thuyết.
PS: Đừng hỏi xin tôi địa chỉ của trang mạng kia, vì có xem cũng chẳng dâng trào cảm xúc được đâu, trang đó lừa tình lắm, không hề có trai đẹp!
Mặt khác, sự thật là em người yêu Mèo Mun gửi trang đó cho tôi chứ một đứa trẻ ngây thơ như tôi sao lại đi xem mấy nội dung tươi mát như thế chứ ╭(╯^╰)╮
Tôi viết một đống linh tinh xong thì trời đã khuya.

Ngài Tiền vẫn luôn ở trong phòng giục tôi đi ngủ.
Nhưng Gạo Nếp và Đệ Đệ vẫn còn tỉnh.

Là một con sen riêng của chủ nhân, đương nhiên tôi phải theo hầu tới cùng.
Bởi vậy, ngài Tiền cực kỳ bất mãn về chuyện này.
Ngài Tiền: Nếu em không chịu đi ngủ thì anh sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt đó.
Tôi: Gạo Nếp và Đệ Đệ chưa ngủ, anh sử dụng thủ đoạn đặc biệt với bọn nó trước đi.
Ngài Tiền: Hai chúng nó đang á hự, chẳng lẽ em cũng muốn á hự à?
Tôi: Đệt mợ! Đêm trăng đẹp đẽ đừng nói mấy lời đen tối vậy chứ!
Ôi, một cô gái trong sáng như tôi mà lại có anh bạn đời động một tí là dùng nửa người dưới để nói chuyện, quả thật rầu ơi là rầu.
~ HẾT CHƯƠNG 4 ~.

 
Chương 5: 5: 12042016


Ngày 12 tháng 04 năm 2016, thời tiết: Quang đãng.

Hôm nay tôi mua mấy cây thân mọng.

Nhưng vừa mua được năm phút, tôi đã bị cả đám bạn ảo và đám bạn ngoài đời cười nhạo.

Có hai nguyên nhân.

Một là vì tôi lo Đệ Đệ và Gạo Nếp ở nhà sẽ làm đổ chậu cây nên tôi đã mua một cái chậu hình tròn siêu to, bên trong có tới chín cái cây lớn, trông chẳng đẹp chút nào.

Hai là một cây thân mọng nghe bảo chỉ có giá năm mười đồng mà tôi lại trả tới hai mươi đồng.

Bị người bán chơi, tâm trạng tôi rất sad.

Đệt mợ, rõ ràng ông chú đó trông trung hậu thành thật là thế, sao nỡ vì tôi không biết mà lừa tôi chứ? Hây da~
Vì tâm trạng siêu siêu khó chịu nên tôi tìm ngài Tiền cầu an ủi.

Tôi: Anh yêu ơi, hôm nay em mua cây thân mọng mà lại bị chúng nó chế nhạo.

Ngài Tiền: Sao bọn họ chế nhạo em?
Tôi: Nguyên nhân nhiều lắm, em lười kể, để em cho anh xem.

[Ảnh chụp] [Ảnh chụp]

Ngài Tiền:… Thật ra trông cũng tạm, rất đặc sắc.

Tôi: Ý là sao?
Ngài Tiền: Tựa như cái anh bán thịt xiên Tân Cương trước cửa nhà anh hồi xưa, nói tiếng Đông Bắc cực lưu loát cũng khiến người ta khó quên thế đó.

Tôi:…
Mẹ kiếp đây là an ủi sao? Dẹp!
Vì thế tôi buồn bực tắt Wechat đi ngay, ngồi trên sô pha giận dỗi.

Thấy tôi không vui, Gạo Nếp mon men lại gần liếm tôi hai cái.

Còn Đệ Đệ đã sớm bị đám cây bày trên bệ cửa sổ thu hút.

Có lẽ vì chưa thấy bao giờ, Đệ Đệ có vẻ hết sức tò mò về đám cây thân mọng to đùng kia, song nó vẫn rất ngoan ngoãn, không hề cào cắn gì.

Mà sau khi Gạo Nếp thấy tâm tình tôi chuyển biến tốt đẹp cũng nhảy phóc lên cửa sổ, ngồi bên cạnh Đệ Đệ.

Ánh hoàng hôn mùa xuân luôn khiến người ta thấy thật ấm áp, cho dù là ở một nơi bụi bặm như Bắc Kinh thì vẻ đẹp này vẫn không thay đổi.

Mà hai con mèo, trong bầu không khí nhàn hạ yên tĩnh ấy, đang thân mật rúc vào nhau, dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát đám cây thân mọng có màu nhã nhặn như đóa hồng nở rộ.

Con ngươi mắt mèo trong suốt như đá quý thượng hạng khiến người ta rung động không thôi.


Tôi nhẹ nhàng đứng dậy khỏi sô pha, lấy máy ảnh ra chụp cảnh trước mắt.

Ngài Tiền chẳng biết đã về từ bao giờ, đúng lúc này đứng sau lưng tôi, ôm lấy tôi, cùng tôi hưởng thụ khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có này.

Cuộc đời an ổn, năm tháng bình yên.

Nhưng hóa ra tất cả chỉ là giả dối.

Năm phút sau, phát hiện cây thân mọng không thể động đậy cũng không thể phát ra âm thanh nào, Đệ Đệ và Gạo Nếp, sau khi cẩn trọng quan sát, bắt đầu tấn công một cách mãnh liệt.

Đệ Đệ ra tay trước, đầu tiên nó cắn thử một miếng, sau đó quả quyết thò móng vuốt vào chậu cây cào đất, vớ được cái cây mọng nước nhất liền nhảy khỏi cửa sổ chạy biến.

Còn Gạo Nếp đương nhiên cũng hùa theo Đệ Đệ.

Tranh thủ thời gian, chọn đại một cái cây nó thích, ngậm lấy, nhảy xuống cửa sổ cùng Gạo Nếp tiếp tục chơi đùa.

Dù là con mèo nào cũng đều sướng rơn.

Tôi câm nín quay sang nhìn ngài Tiền, hy vọng anh ấy có thể can thiệp.

Ai ngờ lại thấy ngài Tiền tiện tay nhổ một cái cây lên, để sát trước mắt, xem xét một cách cẩn thận bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Ngài Tiền: Thật ra lúc trước anh đã nói sai, mấy cái cây này của em không hề giống ông anh bán thịt xiên trước cửa.

Tôi:…
Ngài Tiền: So với những hình ảnh về cây thân mọng mà anh từng xem qua thì mấy cái cây nhà mình giống hệt xiên thịt dê nướng trong tiệm dưới lầu, mùi vị chẳng khác gì thịt vịt nhưng lại được bán với gia mười tệ một xiên.

Tôi:…
Nếu tôi rất muốn đánh anh ấy và hai con mèo một trận thì phải làm sao? Online chờ, gấp gấp gấp!
~ HẾT CHƯƠNG 5 ~.

 
Chương 6: 6: 13042016


Ngày 13 tháng 04 năm 2016, thứ Tư, thời tiết: Trời trong.

Hôm nay, tôi bị ngài Tiền cho ăn một cú sốc.

Ham muốn mua sắm của đàn ông thật đáng sợ.

Sáng nay lúc tôi vừa mở Taobao ra đã bị một loạt tin nhắn đập vào mặt.

Chủ tiệm hoa 1: Hôn~ 320 hạt giống hoa sen quý khách đặt đã được giao, mặt khác quý khách đã đặt mua mười chậu hoa, năm ký đất trồng hoa, một bộ dụng cụ v.

v…, tổng cộng là 40 mặt hàng, xin quý khách kiểm tra lại địa chỉ nhận hàng.

Chủ tiệm hoa số 2: Hôn~ Cảm ơn quý khách đã mua cây thân mọng của tiệm chúng tôi, bên dưới là danh sách hàng hóa quý khách đã mua, vì quý khách mua với số lượng lớn nên chúng tôi quyết định sẽ tặng thêm một cây cho quý khách, quý khách thích loài nào ạ?
Tôi ngu mặt, bèn mở Wechat hỏi dò ngài Tiền.

Tôi: Anh yêu ơi, chuyện này là sao? [Ảnh chụp] [Ảnh chụp]
Ngài Tiền: Anh mua đấy.


Tôi: Em biết là anh mua, nhưng anh không thấy mình mua quá nhiều à?
Ngài Tiền: Mua ít mất công em trồng không đủ.

Tôi:…
Tuy tối qua đúng là tôi có kể chuyện em người yêu Mèo Mun vừa mua hạt giống hoa sen và gieo trồng thành công, cũng ngỏ ý muốn trồng thử.

Nhưng anh ấy mua tới ba trăm hạt cho tôi để phòng hờ là cái quỷ gì?
Chẳng lẽ trong lòng ngài Tiền, tôi là một sát thủ thực vật đáng sợ nhường ấy?
Đột nhiên muốn đánh anh ấy một trận thì phải làm sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Phiền thật!
Vì thế, sau một thoáng tranh cãi, vì tôi và ngài Tiền làm khác chỗ nhau nên buổi sáng xem như thong dong trôi qua.

Chiều đến, tôi rảnh rang bèn trốn việc, cùng mấy người bạn nuôi mèo tới ngõ Đông Tứ, thăm hỏi một cụ bà chuyên cứu trợ mèo đi lạc.

Nhìn ba con mèo con mới đẻ trong sân nhà cụ bà, tôi không khỏi bận lòng.

Bọn chúng bây giờ xem ra khá hạnh phúc, có thể an nhàn lớn lên dưới sự bảo vệ của mèo mẹ.

Nhưng khi tròn ba tháng, nếu không tìm được một người chủ thích hợp thì bọn chúng sẽ bị thả đi, trở thành mèo hoang.

Tôi chụp vài tấm hình với tâm trạng phức tạp.

Sau khi về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là ôm chầm lấy Gạo Nếp và Đệ Đệ mà vuốt ve.

Nhìn dáng vẻ vô lo vô nghĩ của hai con mèo, tôi đột nhiên nhớ tới hồi mới bế Gạo Nếp về nhà.

Có lẽ vì hoàn cảnh sống khác biệt trước đó mà tính tình của Gạo Nếp từng là mèo hoang luôn rất tri kỷ.

Tuy nó đã sống với bọn tôi từ hồi nhỏ xíu nhưng đến giờ vẫn còn dè dặt.

Thậm chí hồi chưa tới ba tháng, nó đã biết cách quan sát sắc mặt người khác.

Tính tình cởi mở, không bao giờ cào cắn sô pha, leo lên bàn ăn, cắn hư đồ đạc v.


v
Nếu khách khứa tới nhà, khăng khăng muốn ôm nó, cho dù không thích nó cũng không ra sức phản kháng mà cùng lắm chỉ buồn bực meo một tiếng.

Nhưng Đệ Đệ được nuôi trong nhà từ đầu thì không như thế.

Nó vừa vào nhà hôm trước thì hôm sau đã thích ứng hoàn cảnh, bại lộ bản tính.

Gặm dép lê, cào sô pha, thậm chí ly nước của tôi và ngài Tiền cũng bị nó liếm thử.

Còn chuyện ôm ấp, trừ phi nó đồng ý, nếu không chắc chắn sẽ tiếp đón chúng tôi bằng móng vuốt.

Mỗi lúc như thế, Gạo Nếp sẽ chạy tới chủ động kề đầu vào tầm tay để bọn tôi vuốt ve nó thay cho Đệ Đệ vừa chạy trốn.

Lúc đầu, một người bạn nuôi mèo ngoài đời bảo, có thể nó cố tình tranh sủng.

Nhưng qua thời gian dài, bọn tôi mới phát hiện chẳng qua là do Gạo Nếp quá đỗi hiền lành, nó lo bọn tôi sẽ quở trách Đệ Đệ.

Vì bản thân Gạo Nếp cũng không phải một con mèo thích được cưng nựng.

“Haiz.

” Tôi mở mấy bức ảnh mình chụp hồi chiều ra xem, bất chợt thở dài, trong lòng ngổn ngang.


“Nếu thương thì bế hai con về đi, con tam thể và con màu đen trông cũng được đấy.

” Ngài Tiền về đến nhà, vươn tay cầm điện thoại của tôi nghiêm túc xem xét.

Tôi: Thật à?
Ngài Tiền: Ừ, trong nhà tối đa có thể nuôi năm con.

Tôi: Sao lại là năm?
Ngài Tiền: Vì số Sáu là số may mắn.

Tôi: Không phải chỉ nuôi năm con mèo sao, đâu ra sáu?
Ngài Tiền: Ngốc, thứ sáu là em đó.

Tôi:…
Sắp ăn tối mà còn nói mấy câu lừa tình kiểu đó có ghét không cơ chứ!
Tôi quyết định tối nay sẽ nấu món thịt xào đậu cô-ve mà ngài Tiền thích nhất.

~ HẾT CHƯƠNG 6 ~.

 
Chương 7: 7: 16042016


Ngày 16 tháng 04 năm 2016, thứ Bảy, thời tiết: Nhiều mây.

Hôm nay tâm trạng ngài Tiền cực kỳ không tốt, nguyên nhân là vì số cây thân mọng và hạt giống hoa sen anh ấy mua từ ba ngày trước vẫn chưa được chuyển tới Bắc Kinh.

Với một người hiếm khi mua đồ trên Taobao như ngài Tiền mà nói thì lần trải nghiệm mua sắm này quả thật tồi tệ.

Huống hồ, sau khi xem qua mấy tin tức về người mua hàng bị lừa đảo, anh ấy càng không bao giờ muốn nhìn thấy hai từ Taobao.

Lần nổi giận hiếm hoi này của anh ấy khiến tôi hoài niệm khôn nguôi.

Hồi còn trẻ, ngài Tiền cũng là một người hay cười.

Nhưng dần dà, cuộc sống mài giũa, từng chút từng chút biến anh ấy thành một người đàn ông trưởng thành đáng tin nhưng hơi độc miệng như bây giờ.

Có lẽ con người ta càng lớn tuổi thì lại càng thích nhớ lại chuyện xưa.


Nhìn hai đứa Gạo Nếp và Đệ Đệ vô tư cuộn vào nhau nằm ngủ, tôi bất giác nhớ tới mấy chuyện quá khứ.

Thật ra tôi và ngài Tiền quen biết nhau rất thông tục, không những không hề lãng mạn mà ngược lại còn lẫn tạp lợi ích trong đó.

Mười năm trước, một người không mảnh tình vắt vai như tôi có vẻ không phù hợp với bầu không khí ngập tràn màu hồng phấn trong trường Đại học cho lắm.

Nhìn bạn cùng phòng ký túc xá ngày nào cũng xà nẹo với bạn trai, nghĩ tới cảnh sau này mình cũng sẽ như vậy khiến tôi nổi hết da gà.

Vậy nên, tôi của lúc đó muốn tìm một anh bạn trai đã đi làm, tính cách độc lập, không đòi hỏi bạn gái phải ở cạnh hai mươi tư giờ.

Còn ngài Tiền vừa chia tay bạn gái cũ, phải làm lốp xe dự phòng của người ta, đã bị tổn thương rất sâu sắc.

Sau khi vượt qua nỗi đau, anh ấy cảm thấy nhất định phải tìm một cô gái trẻ trung, hoạt ngôn, có năng lực tâm lý mạnh.

Thế là, trong tình huống cả hai người đều mang ý đồ riêng, chúng tôi quen nhau.

Lần đầu nói chuyện trên QQ.

Ngài Tiền hơi gia trưởng khiến tôi cực kỳ ngứa mắt, sau một giây đã dán mác anh ấy là “đồ não tàn”, còn ngài Tiền nhìn mấy dòng tôi viết cũng cảm thấy tôi là “đồ ấu trĩ”.

Vì thế, với ấn tượng đầu tiên về nhau chẳng ra sao, chúng tôi quyết định gọi video.

Mà lần video này chính là điểm khởi đầu chuyện tình của bọn tôi.

Hồi ngài Tiền còn trẻ là một người rất có năng lực.

Anh ấy có giọng nói rất hay, chỉ cần hơi đè thấp giọng, chất giọng dịu dàng cuốn hút ấy xuyên qua điện thoại truyền vào tai tôi nghe còn hấp dẫn hơn cả tiếng tình nhân rủ rỉ với nhau.

Tôi thì lại mắc chứng mê giọng hay, vừa nghe anh ấy nói một câu Chào em thì tôi đã đổ ngay.


Còn ngài Tiền, anh ấy chưa từng nói rõ vì sao lại đổi ý, nhưng có lẽ là vì tôi có một khuôn mặt trẻ con.

Anh ấy là một tên ngấm ngầm mê mấy thứ dễ thương, ví dụ như mấy con thú nhỏ trông ngây thơ vô hại.

Nhưng phải đến sau khi kết hôn thì tôi mới dần dần phát hiện đặc điểm này ở anh ấy.

Ví như, anh ấy sẽ nhân lúc tôi không để ý mà lén mân mê mấy con gấu bông tôi để trên đầu giường.

Nếu bị tôi phát hiện, anh ấy sẽ dùng ánh mắt như nhìn người ngu mà nhìn tôi, sau đó đánh trống lảng mà nói, trong nhà nhiều gấu bông quá, sau này không được mua nữa.

Hay là, lúc đi lượn lờ Ikea, anh ấy sẽ bỏ con thú bông hình bông cải xanh sáu chân vào xe hàng vì thấy tôi nhìn nó mấy lần, rồi tiện tay cầm luôn cả củ cà rốt tám chân mà anh ấy thích.

PS: Vì sao lúc tôi viết tới đây lại thấy có mùi mờ ám nhỉ? Nhưng tôi nghĩ đây chắc chắn là ảo giác, haha.

Sau khi có Đệ Đệ và Gạo Nếp thì ngài Tiền lại càng bung lụa, ngày nào cũng phải vuốt mèo một vạn lần.

Tôi nhớ hồi Gạo Nếp và Đệ Đệ được ba tháng, có một hôm tôi đi ra từ phòng tắm.

Vừa vào thư phòng đã thấy ngài Tiền đang ngồi thẳng lưng chơi game trước máy vi tính, với Gạo Nếp nằm vắt vẻo trên vai và Đệ Đệ ngồi trên đầu, anh ấy nghiễm nhiên đã biến thành một cây cho mèo chơi phiên bản người thật.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác bị chạm trúng dây cười, cứ thế cười ra tiếng.


Ngài Tiền quay đầu sang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Ngài Tiền: Cười gì thế?
Tôi: Nghĩ tới chuyện yêu đương hồi xưa, cảm thấy rất thú vị.

Ngài Tiền:……
Tôi: Sao hả sao hả? Anh có ý kiến với em à?
Ngài Tiền: Không phải, anh chỉ nhớ lại hồi mới quen nhau, bốn lần hẹn hò với em thì có tới ba lần mình tới công viên Triêu Dương cho ngựa cỏ bùn ăn.

Tôi:… Đừng có nhắc lại chuyện đi xem ngựa cỏ bùn chứ!
Tôi tiện tay ném Gạo Nếp vào ngực anh ấy rồi bế Đệ Đệ vào phòng ngủ.

Bọn đàn ông rõ là chẳng đáng yêu chút nào hết!
Cực kỳ không hiểu phong tình!
~ HẾT CHƯƠNG 7 ~.

 
Chương 8: 8: 20052016


Sau khi mở hố mới, đã lâu tôi không viết nhật ký, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt nên tôi nhất định phải viết cho bằng được.

*Đây là Ngày Tỏ tình bên Trung Quốc.

Mấy hôm trước, người thân của tôi bị ốm khiến tôi lo lắng không yên, may mà đã ổn, âu cũng do ông trời phù hộ.

À, phải rồi, mặt khác dạo này tôi luôn bận đong đưa với em người yêu Mèo Mun, thậm chí hai đứa còn tính đào chung một hố xôi thịt, ai ngờ chẳng viết nên hồn, nghẹn cả buổi không rặn được chữ nào, cuối cùng đành bỏ cuộc, sửa thành thể loại cặp đôi ngọt ngào trong sáng cho xong chuyện.

Với chuyện hai đứa con gái bọn tôi thân thiết như thế, ngài Tiền hết sức bất mãn, đến khi tôi với anh ấy cùng nằm trong một chiếc chăn mà tôi vẫn còn nhắn tin hôn hít em người yêu thì sự buồn bực của anh ấy đã thành hình.

Ngài Tiền: Nếu Mèo Mun không phải là nữ thì anh nghĩ chắc trên đầu mình đã có hai tòa Tháp Đôi rồi.

Tôi:…
Ngài Tiền: Sao không nói gì? Vợ à chúng ta tâm sự một chút về chuyện này xem nào.


Tôi:…
Ngài Tiền: Anh ngẫm lại, không biết mình nên bắt đầu nói từ lúc em xài mười tài khoản phụ để theo dõi nữ thần của em trên Weibo, lúc em nhìn chòng chọc hai cô nàng ở triển lãm coser, hay là từ khi ngày nào em cũng lên Bilibili hóng hớt cái chị gì của em đây?
Tôi:…
Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi từ thuở nào mắc chi nhớ rõ dữ vậy?
Hễ là người ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, thích mấy thứ đẹp đẽ là chuyện quá sức bình thường.

Quan trọng là, sau khi không thể khuyên nhủ tôi từ bỏ sở thích cá nhân, tên khốn này thừa dịp tôi không chú ý đã đổi hết toàn bộ mật mã tài khoản của tôi thành emyeuchongemtrondoitronkiep, đúng là đồ ấu trĩ.

Nhưng viết tới đây tôi chợt thấy hơi rối rắm.

Vốn định viết chút chuyện ngọt ngào kỷ niệm một ngày đẹp như thế này.

Chẳng hiểu sao cuối cùng lại toàn kể xấu.

Có lẽ đúng như ngài Tiền nói, bọn tôi chẳng hề hoàn hảo mà chỉ là phàm nhân nên sự lãng mạn chỉ dừng ở mức mua một bó hoa lớn ở cửa hàng hoa, sau đó về nhà cho mèo ăn và chơi game, đấu võ mồm với nhau.


Ngày tháng cứ thế trôi qua, hôm sau giống hệt hôm trước.

Nghĩ lại thì, từ khi yêu nhau đến giờ, hai bọn tôi hình như hiếm khi chủ động nói yêu người kia.

Ngài Tiền theo phái hành động, hơn nữa còn có thói độc miệng thích xài xể tôi.

Về phần tôi, bảo tôi nhõng nhẽo đáng yêu thì được chứ bảo tôi nghiêm túc nói gì đó thì e là không mở miệng nổi.

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cái ngày ngài Tiền cầu hôn tôi.

Năm giờ sáng hôm đó, anh ấy nhắn cho tôi một tin, tháng sau bọn mình đi đăng ký đi!
Sau đó tôi ngủ mải mê tới mười rưỡi sáng mới thấy, mơ mơ màng màng đáp lại một câu, vậy anh chọn ngày trước đi để em còn biết đường xin nghỉ.

Hai tin nhắn này tôi còn giữ đến bây giờ, mỗi lần lấy ra đọc là tôi lại mắng ngài Tiền, nói anh ấy qua loa với tôi.

Khi ấy, ngài Tiền xưa nay mồm miệng sắc bén chỉ biết lặng thinh, sau đó mặt đầy vẻ bất đắc dĩ xoa đầu tôi nói: Miễn kết hôn xong không qua loa là được không phải sao?
Cẩn thận ngẫm lại, đúng là như vậy.

Nói hay chẳng bằng làm giỏi nhỉ?
~ HẾT CHƯƠNG 8 ~.

 
Chương 9: 9: 01082016


Ngày 01 tháng 08 năm 2016, thứ Hai, thời tiết: Trời quang, siêu nóng.

Hôm nay tâm trạng tôi không tốt chút nào.

Bây giờ đã là hai giờ sáng, tôi bị tiếng hàng xóm cãi nhau đánh thức, vì không ngủ được nữa nên đành mở QQ coi chơi, chợt thấy trong nhóm tác giả có đoạn trò chuyện của hai nam một nữ về nửa người dưới của bọn họ.

Đoạn hội thoại quá sức ghê tởm khiến tôi cạn lời, chỉ muốn chạy đi đọc truyện của nữ thần nhà tôi để thanh lọc tâm hồn.

Nhưng đây không phải trọng điểm, chuyện khiến tôi không thiết sống nữa xuất phát từ ngài Tiền đáng ghét.


Tuy tôi bị ho, tối đến lại “vô tình” quên uống thuốc nhưng anh ấy cũng không nên đối xử với tôi như thế.

Rạng sáng canh hai, sau khi ngài Tiền mơ mơ màng màng sực tỉnh, phản ứng đầu tiên ấy thế mà lại là khui đồ hộp cho Đệ Đệ và Gạo Nếp ăn rồi đi nấu thuốc cho tôi.

Ngồi trong phòng ngủ mà cũng ngửi thấy mùi đắng nghét trong bếp bay ra, tôi bất giác trốn vào tủ quần áo, nhưng mười phút sau vẫn bị tóm ra.

Nghe đồn đây là phương thuốc cực kỳ hiệu quả nhưng mà nó siêu siêu đắng, vừa uống vào miệng thì đầu lưỡi tê dại ngay vì chịu không nổi, đúng là thứ vũ khí sinh học thế hệ mới.

Mười phút sau, cuối cùng tôi cũng uống hết thuốc, nằm nhoài trên sô pha như một con cá muối, còn Đệ Đệ và Gạo Nếp vừa ăn no kềnh đang tựa vào chân ngài Tiền liếm lông cho nhau.


Trong bầu không khí nồng nặc mùi thuốc hòa lẫn mùi đồ hộp mèo, cộng với vẻ mặt thỏa mãn của Đệ Đệ và Gạo Nếp khiến tôi thấy bi phẫn vô cùng.

Vì thế tôi bất chợt lôi điện thoại ra đăng bài trên Weibo, lên án ngài Tiền làm thế sẽ phá vỡ sự hòa thuận trong gia đình, còn tức giận oán thán: Bạn Tiền à, anh cứ thế thì rất dễ mất em đó [Khóc lớn] [Khóc lớn].

Nhưng mười phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ ngài Tiền trên Wechat.

Anh ấy nói: Ngoan nào, đây là để sau này không mất em.

Đột nhiên vành mắt đỏ hoe…
~ HẾT CHƯƠNG 9 ~.

 
Chương 10: 10: 18082016


Ngày 18 tháng 08 năm 2016, thứ Năm, thời tiết: Mưa to.

Hôm nay trời cứ mưa mãi khiến tâm trạng của tôi cũng khó ở theo, viết văn thật chẳng ra làm sao cả.


Sửa kiểu gì cũng không ổn.

Vì thế sau khi nghe một bản nhạc buồn làm sự phiền muộn trong lòng dâng trào tới cực điểm, tôi bỗng muốn bùng nổ, hận không thể lôi ai đó mà gây hấn một trận để trút giận ngay lúc này.


Sau đó tôi nhắn tin cho ngài Tiền.

Tôi: Em bực quá em bực quá em bực quá!
Ngài Tiền: Sao thế?
Tôi: Không biết nữa, cảm thấy muốn thăng thiên luôn ~~(>_.

 
Chương 11: 11: 21112016


Hôm nay có tuyết đầu mùa, tuy rất nhỏ nhưng cũng khiến mặt đường trơn trượt, song ngồi trong nhà ấm áp nhìn ra ngoài đường vẫn thấy ổn chán.

Gần đây tôi bị nghiện chơi Âm Dương Sư, ngày nào cũng cùng em người yêu ngâm mình trong game không thoát ra nổi.

Là người chơi có nhân phẩm châu Phi, mấy thứ như Tỳ Mộc Đồng Tử, Đao Muội, Quỷ Đăng trong mơ chẳng xuất hiện cái nào.

Thức thần SSR duy nhất lại là Khuyển Dạ Xoa mà ngài Tiền tình cờ rút được.

Càng lừa đảo hơn là, sau khi anh ấy rút được Khuyển Dạ Xoa thì một tháng sau đó, khi tôi tự rút, ngay cả SR cũng không trúng.

Ngài Tiền cười tôi, nói là vì dạo này tôi cứ bỏ hố không chịu ra chương mới nên nhân phẩm lụn bại, đời này đừng mơ chạy qua khung châu Âu.

Bị anh ấy cười trên nỗi đau của mình, tuy lần nào tôi cũng muốn ăn miếng trả miếng nhưng hoàn toàn không tìm được lý do phản bác.

Phiền thật!

Sau khi ngâm cứu huyền học trên mạng, tôi không chịu được, vung hai trăm khuyết ngọc để đổi tên thành Nếu Âu hoàng còn sống phải gọi ta là cha.

Tôi: Muahahaha, tên này nghe ngầu thật, về sau tôi chắc chắn sẽ phát triển rất dữ dội!
Vừa nói xong, tôi rút một phát, chỉ được Binh Dũng.

Đời không còn gì nhọ hơn, tôi đã rút được gần ba mươi Binh Dũng rồi! Sau khi nạp đầy cho hai kỹ năng đầu thì sau đó chỉ dư lại chút râu ria.

Thật sự hết chịu nổi.

Trên đường đi làm, tôi ngồi trong xe bất bình.

Tôi: Sao lần nào em chơi game cũng đen thế không biết, em thấy số em đúng là xui cùng cực luôn.

Ngài Tiền bất đắc dĩ vuốt tóc tôi an ủi.


Tôi: Qua loa quá! ╭(╯^╰)╮
Ngài Tiền tiện miệng nói: Đừng buồn nữa, làm người không nên tham lam quá.

Tôi: ?
Ngài Tiền: Em lấy anh coi như đã dùng hết vận may cả đời, nên chơi game mới lận đận thế!
Tuy anh ấy tự dát vàng lên mặt mình, nhưng nghe rất có lý, tôi không cãi được.

Có điều năm phút sau, tôi lại nghĩ tới một chuyện, vậy sao lúc đó ngài Tiền lại rút được Khuyển Dạ Xoa? Chẳng lẽ anh ấy lấy tôi chẳng may mắn như tôi nghĩ sao?
Đột nhiên lại thấy buồn hơn QAQ.

Về chuyện này, ngài Tiền từ chối trả lời, song thừa dịp đèn đỏ lại quay đầu sang, mỉm cười rồi hôn tôi một cái.

Ngài Tiền: Của anh chính là của em, mới sáng ra đừng nghĩ ngợi lung tung.

Đây là gián tiếp tỏ ý cưới được tôi là phúc của anh ấy đúng không?
Tuy đã là vợ chồng già nhưng tôi vẫn thấy hơi ngượng ngùng.

Quả nhiên là buổi sáng ngày tuyết đầu mùa rơi, rất thích hợp để nói lời âu yếm (*^▽^*)
~ HẾT CHƯƠNG 11 ~.

 
Chương 12: 12: 22112016


Quả nhiên tuyết ngừng rơi thì trời sẽ rất lạnh, mặt đường cũng trơn trượt.

Vì phải đi làm nên buổi sáng phải dậy sớm hơn khiến tôi hơi buồn bực.
Được cái tan tầm về đến nhà cũng thấy ngôi nhà ấm áp hẳn lên, ngay cả dáng vẻ nằm ngủ bên máy sưởi của Đệ Đệ và Gạo Nếp trông cũng bình yên và đáng yêu đến lạ.
Cơm nước tắm rửa xong xuôi, tôi vội vàng vùi mình trong chăn, cầm điện thoại đọc truyện.

ngôn tình sủng
Là một fan chân chính của thể loại truyện ngọt sủng tầm thường, ngoài đọc truyện trên Tấn Giang, tôi còn chạy sang Vân Khởi để đọc truyện tổng tài, chính là mấy truyện kiểu Cô vợ nhỏ của tổng tài ngang ngược, Vương gia tà mị Vương phi ngốc nghếch linh tinh.
Hơn nữa, mỗi lần đọc tới đoạn tổng tài ngang ngược đè người ta vào tường hay Vương gia tà mị cưỡng hôn ai đó thì cho dù truyện máu chó tục tằn cỡ nào, tôi cũng thấy sướng run hết cả người, thậm chí còn ôm Đệ Đệ vào lòng mà vuốt ve nó mấy phát để thể hiện sự hưng phấn của mình.


Nhưng những lúc như thế, Đệ Đệ luôn ghét bỏ tôi, nó vừa dùng móng vuốt cào mặt tôi, kêu meo meo meo cùng tôi đại chiến ba trăm hiệp lại vừa bới tóc tôi không chịu buông, mãi tới khi nó đứng trên đầu tôi, đạp tôi dưới chân thì mới xem như xong chuyện.
Quả nhiên giống đực chẳng hiểu lãng mạn là gì hết, đời mà không có tri kỷ để sẻ chia thật sự đau thương.
Vì thế khi ngài Tiền về phòng ngủ, tôi lập tức than phiền với anh ấy.
“Em thích trò đó?” Ngài Tiền lại gần đọc lướt qua nội dung trên điện thoại tôi, giọng anh ấy đượm vẻ ngờ hoặc: “Anh thấy truyện em viết hình như hiếm khi có mấy tình tiết kiểu này.”
Tôi: Đó là do em không viết thể loại này chứ không phải không thích.
Ngài Tiền: Cho nên ngoài đời em thích?
Nói xong, người nào đó đột nhiên sáp tới, ôm tôi vào lòng rồi vừa cắn vành tai tôi vừa mập mờ hỏi lại lần nữa: Thích không?
Đệt! Đúng, đúng là biến thái quá đi mất!
Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra rồi lấy chăn trùm kín người, lăn qua phía bên kia giường.


Kết hôn ba năm tôi mới phát hiện ông chồng mình hóa ra lại thích mấy trò nhập vai trên giường, đúng là không sợ cũng không được.
Song tôi phản ứng như thế hình như rất hợp ý ngài Tiền, anh ấy không cướp chăn về ngay mà tựa vào đầu giường cười như được mùa.
Ngài Tiền có thể xem là một người nhã nhặn, tuy không quá để tâm tới lời ăn tiếng nói nhưng hiếm khi bung lụa như thế này.

Tôi ôm chăn nhìn trộm anh ấy, thấy cõi lòng hơi rung động.
Thấy anh ấy vui vẻ như thế, tâm tình vốn hơi buồn bực của tôi chợt thoải mái hẳn, cũng cười ngu theo.
“Ngốc chết đi được!” Ngài Tiền có vẻ như vẫn chưa dứt được cơn cười, vươn tay vuốt tóc tôi rồi xoay người ôm lấy tôi, sau đó nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Ngốc quá!”
╭(╯^╰)╮Ngốc thì cũng cưới về rồi nha! Tôi tỏ vẻ không đồng ý, cầm điện thoại tiếp tục đọc truyện tổng tài của mình, còn ngài Tiền cũng cầm máy tính bảng lên cố tìm một bộ phim như ý.
Hai con mèo ngủ dưới chân bọn tôi, trong phòng yên ắng như cũ, ngay cả tiếng xe chạy ngoài cửa sổ cũng nhỏ tới mức không nghe được.
Thật ra cuộc sống gì đó, cũng chỉ có vậy thôi.
~ HẾT CHƯƠNG 12 ~.

 
Chương 13: 13: 26112016


Hôm nay trời đẹp lạ lùng, tuy đêm trước tôi ngủ không ngon nhưng tôi và ngài Tiền vẫn quyết định dậy sớm để tổng vệ sinh nhà cửa.

Nhưng lúc thay ga trải giường, tôi lại bị ngăn trở.

Đầu tiên, không hiểu vì sao mà Đệ Đệ cứ nhất quyết nằm ăn vạ trên ga trải giường cũ không chịu đi, hơn nữa khi tôi dùng sức kéo ga trải giường xuống thì nó còn bám chặt trên đó, mà Gạo Nếp cũng trở chứng, chui vào vỏ chăn nói gì cũng không chịu ra.

Hết cách, tôi đành thả ga trải giường cũ và Đệ Đệ xuống mặt đất trước, rồi giũ vỏ chăn để tóm Gạo Nếp ra.


Ngay cả ngài Tiền cũng rất thèm đòn, không những không giúp đỡ mà còn nghịch ngợm vò áo ngủ tôi thành một cái đuôi tròn.

Vô cùng xấu xa, quả thật muốn đánh anh ấy một trận.

Rốt cuộc, sau nửa tiếng, tôi mới kết thúc công việc dưới sự quấy rối của hai con quỷ nhỏ.

Tôi nằm trên ga giường sạch sẽ, thoang thoảng mùi bột giặt thơm tho.

Ngài Tiền cũng nhoài đầu sang, cùng tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bọn tôi trò chuyện câu được câu chăng, tôi phàn nàn rằng kết hôn với mối tình đầu nên kinh nghiệm bản thân cực kỳ nghèo nàn.

Ngài Tiền câm nín, bẹo má tôi mà nói: Mắc chi mà nghĩ lung tung thế, không bị ai phụ tình chẳng phải rất tốt sao?
Tôi: Vậy chuyện trước kia của anh là sao? Có nhiều “quá khứ” nghĩa là anh từng phụ bạc nhiều người lắm đúng không?
Ngài Tiền lặng thinh ngay, mãi mới quay đầu sang, nghiến răng nghiến lợi đáp: Phụ bạc nhiều người như vậy là để bây giờ đối tốt với em đó, đừng nói nhiều nữa, một là ngủ, hai là đi gõ chữ đi!
Chậc, hình như có mùi thẹn quá hóa giận.

Bởi lẽ đó, tôi không nhịn được mà vùi mặt vào chăn cười cả buổi.

~ HẾT CHƯƠNG 13 ~.

 
Chương 14: 14: 29122016


Hôm nay ngài Tiền nói chuyện phiếm với mẹ tôi trên QQ.

Lúc ngài Tiền bận đi WC, tôi tò mò liếc qua, sau đó thấy cuộc đối thoại như sau.
Mẹ tôi: Biết làm sao đây, con bé này từ nhỏ đã hậu đậu, hôm qua còn mua nhầm vé xe nữa chứ, ngay cả ga Thẩm Dương Bắc với ga Thẩm Dương mà cũng không phân biệt được.

Nếu bố mẹ lái xe về, bảo nó đi tàu một mình thế nào đây?
Ngài Tiền: Hay là đổi chiếc xe bảy chỗ ạ? Vậy thì có thể chở theo cả bà ngoại.

Mẹ tôi: Ôi, thôi nói sau.

Dù sao không phải năm nào cũng về, nghe nói ống nước nhà mấy đứa hỏng rồi? Nhà không bị ngập chứ!
Ngài Tiền: ….
Mẹ tôi: Sao thế?
Ngài Tiền: Nhà không sao ạ, nhưng WC thì có.

Lúc bị rò nước con không có nhà, cô ấy không tìm được van khóa nên vứt cái giẻ lau nhà vào chỗ nước ngập.

Mẹ tôi:…
Ngài Tiền: Còn là một cái giẻ siêu nhỏ.
Mẹ tôi: Hồi bảy tuổi ống nước hư nó từng làm thế, sao đến khi hăm bảy tuổi vẫn còn thế chứ? Đúng là nẫu cả ruột, nó vậy mà lấy được chồng đúng là chẳng dễ dàng gì.
Đọc tới đoạn này, tôi chợt điên máu, cảm thấy cước phí điện thoại mình trả đúng là đổ sông đổ bể.
Khi ngài Tiền đi WC xong, quay lại thấy tôi đang đọc lịch sử trò chuyện của anh ấy cũng không có ý muốn che giấu, thậm chí còn tiện tay đẩy tôi qua một bên, mặt không đổi sắc nhắn lại cho mẹ tôi một từ “Dạ” vô cùng kiêu ngạo.

Truyện Sủng
Vì vậy, tôi bất chợt nhận ra địa vị của mình trong gia đình thật đáng để khóc om sòm một trận.
~ HẾT CHƯƠNG 14 ~.

 
Chương 15: 15: 31012017


Năm nay chúng tôi ăn Tết với ba mẹ tôi.

Tôi tới xin ăn xin uống bị cả nhà mẹ đẻ ghét bỏ, nhưng hoàn toàn tương phản với tôi, ngài Tiền cũng tới đây ăn bám lại được cả nhà hoan nghênh.

Tôi nhìn mẹ tôi, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc hỏi bà: Mẹ à, mẹ nói thật đi, không phải con được nhặt về chứ!
Vẻ mặt mẹ tôi trông vô cùng “đau đớn”, cân nhắc hồi lâu mới mở miệng đáp: Nếu xét về chiều cao và chỉ số thông minh thì đúng là có khả năng này thật.

Thật hết muốn sống _:)зゝ∠)_
Quay lại phòng khách, ngài Tiền đang ôm mèo dựa vào sô pha xem TV, trong tay còn có một tô anh đào đã được rửa sạch, trái nào trái nấy căng mọng no đủ như thế chắc phải ngọt lắm.


Tôi: ヾ(`Д) Sao anh lại có anh đào?
Ngài Tiền: Ba cho.

Tôi: Sao không cho em?
Ba tôi: Vì con béo.

Thật hết muốn sống x2 _:)зゝ∠)_
Buồn bực quay về phòng, tôi nằm xuống giường ôm Đệ Đệ vuốt ve hai cái, bị nó khó chịu đá cho.


Năm phút sau, trận chiến kết thúc, Đệ Đệ đứng trên bụng tôi, híp cặp mắt mèo màu ngọc bích nhìn xuống tôi với vẻ ghét bỏ.

Ngài Tiền vào phòng đúng lúc bắt gặp cảnh tôi bị Đệ Đệ đánh bại.

Ngài Tiền: Lại thua à?
Tôi: ╭(╯^╰)╮
Tôi ngó lơ anh ấy, ngày nào cũng bị ruồng bỏ thật điên máu ~
Nhưng tôi kiên trì chẳng tới năm giây thì trong miệng đang tràn đầy vị ngọt.

Bởi mới nói, dù sao cũng là vợ chồng, ngay cả kẹo cũng phải ăn chung~
~ HẾT CHƯƠNG 15 ~.

 
Chương 16: 16: 03022017


Tôi bàn luận với ngài Tiền về dàn ý cho cuốn truyện mới, trong đó có một đoạn ngắn như thế này:
Tên công Sở Khanh vì muốn níu kéo thụ nên đã xài chiêu khổ nhục kế.
Thụ lạnh tanh nhìn hắn một cách thờ ơ, thật lâu sau mới vừa băng bó vết thương cho hắn vừa thở dài: “Cơ thể năm xưa tôi liều mạng bảo vệ như báu vật mà anh lại đối đãi với nó như thế? Dung Tử Uyên, mạng chỉ có một thôi.”
Nói xong bèn đi ngay.
Câu nói này như gông xiềng khiến tên công Sở Khanh kia cả đời cầu mà không được, tuy ở ngay bên cạnh thụ nhưng rốt cuộc không có tư cách mở miệng nói lời yêu.
Ngài Tiền đọc xong, thoáng ngậm ngùi thương tiếc tên công Sở Khanh khiến tôi thấy vô cùng khó hiểu.
Ngài Tiền: Nếu em thấy hắn đểu thì cứ giết hắn luôn là được, cần gì giày vò như thế.
Tôi: Chết là hết chuyện thì sao ngược tên đó? Sống mới là trừng phạt.

Ngài Tiền nhíu mày: Truyện em viết u ám quá.
Tôi: Nói hươu nói vượn! Nếu lấy ơn báo oán thì còn trả ơn làm sao? Phải gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mới trả thù rửa hận được chứ! Suy cho cùng, mắc mớ gì anh phải đồng tình với thằng cha đó làm gì, cầu mà không được chẳng phải do hắn tự chuốc lấy sao? Anh làm gì mà đồng cảm như thể chính mình cũng thế chứ…
Ngài Tiền nghe xong lặng thinh cả buổi, mà tôi cũng im bặt.
Thật ra vừa buột miệng là tôi đã biết mình lỡ miệng, vì ngài Tiền đúng là hiểu rất rõ cái gì gọi là cầu mà không được.
Dù sao thì trước khi quen tôi, anh ấy có quen một cô bạn gái những bốn năm.

Người đẹp, chân dài eo thon, khí chất tốt, và đúng là cũng có một khoảng thời gian ngọt ngào với ngài Tiền thật, nhưng về sau cô ta lại thay đổi.
Người thay đổi, tình cảm cũng thay đổi, thậm chí cô nàng kia còn giở mánh lới thủ đoạn để ngài Tiền làm lốp xe dự phòng chờ đợi một thời gian dài, mãi tới khi chọn được người thích hợp, cô ta mới tàn nhẫn cắt đứt với ngài Tiền.

Ngài Tiền khó chịu vì chuyện đó rất lâu, cũng nhờ đó mà hiểu rõ cái gì gọi là cầu mà không được.
Tôi lén nhìn anh ấy một cái.

Vẻ mặt anh ấy không có gì khác thường, song tôi đột nhiên thấy hơi ấm ức.

Tôi cũng đâu có cố ý châm chọc anh ấy, chẳng qua lỡ miệng thôi mà, hơn nữa tôi thấy mình chẳng làm gì sai nên không muốn xin lỗi.

Vì hai người đều không nói gì nên không khí trong phòng có phần ngột ngạt.

Tôi dửng dưng gõ bàn phím, cảm thấy cơn giận trong lòng mỗi lúc một lớn.
Bao nhiêu năm qua chẳng lẽ không đáng gì, từ lúc yêu nhau tới kết hôn như hiện tại, mẹ kiếp anh ấy đã ở bên tôi tận chín năm thế mà vẫn nhớ nhung bạn gái cũ, thật tức chết tôi!
Nhưng ngay lúc tôi sắp bùng nổ, ngài Tiền đột nhiên ôm tôi vào lòng, hỏi một câu: “Em nhớ hồi bọn mình đi đăng ký kết hôn không?”
“Sao cơ?” Tôi bỗng ngẩn ra, đề tài chuyển hướng quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng.
“Haiz.” Ngài Tiền thở dài: “Lúc mình mới yêu nhau, mẹ anh không đồng ý, sau đó em làm ầm ĩ kiên quyết không chia tay, cuối cùng đã thuyết phục được bà ấy em nhớ không? Sau đó mình đi đăng ký kết hôn, khoảnh khắc cầm tờ giấy hôn thú trong tay, trái tim anh chợt trở nên kiên định.”
“Có ý gì?” Tôi vẫn ngơ ngác.

Chuyện bạn gái cũ anh ấy thầm thương trộm nhớ thì có can hệ gì tới chuyện đi đăng ký kết hôn với tôi chứ? Sao ngài Tiên lại quàng làm một để nói?

“Em ngốc chết đi được!” Ngài Tiền lại càng ôm tôi chặt hơn, giọng cũng nhỏ đi: “Đúng là anh hiểu rõ cái gì gọi là cầu mà không được, nhưng vào ngày em gả cho anh, anh đã không còn ước mong thứ gì khác.

Anh nói thế em đã hiểu chưa?”
Đây là gián tiếp tỏ tình với tôi à?
Tôi ngẩng đầu lên, muốn nhìn vẻ mặt lúc này của ngài Tiền nhưng anh ấy ôm chặt quá khiến tôi hết cách, khóe mắt chỉ tia thấy lỗ tai hơi đỏ lên của anh ấy.
Bỏ đi, nể tình anh ấy đến tuổi này rồi mà còn vận dùng kỹ năng âu yếm kiểu đó, tôi sẽ tha thứ cho anh ấy ╭(╯^╰)╮.
~ HẾT CHƯƠNG 16 ~.

 
Chương 17: 17: 21082017


Đáng lẽ đã tính kết thúc, nhưng vừa rồi buôn dưa với nhỏ bạn thân có nhắc tới xưng hô ngài Tiền nên tôi chợt kiềm lòng không đặng mà muốn viết một chút để trút bầu tâm sự.
Thật ra bình thường tôi cũng gọi anh ấy là ngài Tiền.
Ngài Tiền à, hôm nay em lười nấu cơm lắm, ước gì tan tầm được nấu cho ăn~
Ngài Tiền à, anh đừng ngồi vội, lấy cho em lon Coca đã~
Ngài Tiền, hôm nay em không muốn đi làm~
Ngài Tiền, anh dắt em đi chơi đi~
Linh tinh kiểu thế.
Kể ra thì, tôi gọi thế cũng vì nguyên nhân khác nữa.

Hồi mới yêu nhau, tôi chưa tới hai mươi tuổi, vẫn đang đi học, người cũng có một mẩu.

Còn ngài Tiền đã đi làm hai ba năm, có kinh nghiệm xã hội nhất định, lại còn cao hơn tôi hơn ba mươi centimet, khi đi chung với nhau trông bọn tôi cứ như anh trai và em gái, trông đến là kỳ quái.
Tôi nhớ mang máng, hồi đó đám anh em của anh ấy còn bảo anh ấy lừa bán trẻ em.
Quan trọng hơn hết là, tên thật của ngài Tiền hơi lừa đảo, nếu đọc cả ba chữ thì cực kỳ êm tai, nhưng nếu chỉ gọi mỗi tên không thì rất khó phát âm, nói kiểu gì cũng không trôi chảy.

Vậy nên lúc đầu, tôi toàn gọi cả họ tên anh ấy, dần dà lại bắt chước bà ngoại anh ấy mà gọi tên cúng cơm.
Ngài Tiền rất bất mãn với chuyện này, yêu cầu tôi đổi cách xưng hô khác, còn đòi phải thân mật nhưng không mất đi sự tôn trọng.


Vì thế tôi nghĩ nửa ngày bèn quyết định gọi anh ấy là ngài Tiền luôn.

Hơn nữa hồi đó có một cuốn tiểu thuyết hiện đại rất nổi tiếng, tôi không nhớ tên gì, trong đó nam chính hay gọi nữ chính là cô X, nghe thật dịu dàng ngọt ngào, nên tôi cũng có ý đồ muốn ngài Tiền gọi tôi như thế.

Dù sao ngài Tiền và cô X nghe rất hợp nhau, rất có cảm giác trời sinh một cặp.
Nhưng có ai ngờ, nick name ngài Tiền đặt cho tôi lại là Bé Lùn.
Sau đó, lại đổi thành Bé Chân Ngắn, rồi thì Bé Béo, Bé Mập, Vợ Lùn, Vợ Béo…
Đột nhiên cảm thấy không thiết sống nữa _:)зゝ∠)_
~ HẾT CHƯƠNG 17 ~.

 
Chương 18: 18: 22082017


Đêm qua đi ăn cơm với đám Phát Tiểu, lúc đang ăn mọi người nói giỡn với nhau.

Có người hỏi tôi, khuyết điểm lớn nhất của ngài Tiền là gì?
Tôi thuận miệng đáp: Hình như không có.

Thế là tôi bị tụi nó xài xể đủ kiểu như “không biết xấu hổ”, “thồn cơm chó”, “cố tình khoe khoang tình cảm.


Sau đó trên đường về nhà, ngài Tiền hỏi tôi: Anh thật sự không có khuyết điểm gì à?
Tôi liếc anh ấy: Sao mà không có? Lòng dạ rõ hẹp hòi, thích làm tổn thương người khác, tính tình vừa khó chịu vừa ưa bẫy rập người ta.

Ngài Tiền: Vậy sao vừa rồi em lại bảo không có?
Tôi: Đó là em muốn giữ thể diện cho anh thôi.


Ngài Tiền nghe xong thì im lặng cả buổi, nhưng tôi cảm thấy anh ấy đã hiểu ý tôi.

Xem như chút ăn ý nho nhỏ giữa tôi và ngài Tiền.

Từ khi bắt đầu yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ phàn nàn với ai rằng mình sống không hạnh phúc.

Có nhiều cặp đôi rất khác nhau về tính cách, hoàn cảnh gia đình, nghề nghiệp như tôi và ngài Tiền thường bảo, người xung quanh tôi đều cảm thấy tôi và bạn trai không hợp nhau, khuyên bọn tôi nên chia tay.

Nhưng tôi cho rằng, thật ra, nguyên nhân phần lớn mọi người khuyên bạn chia tay, có lẽ không thật sự vì những thứ bề ngoài như ngoại hình, địa vị, gia cảnh, bằng cấp, công việc hay tính cách.

Mà bởi trong mắt người khác, bạn không hạnh phúc.

Trên cương vị là bạn bè là cha mẹ của bạn, bọn họ bất giác sẽ vì bạn mà suy nghĩ, cảm thấy bạn không hạnh phúc nên mới khuyên bạn chia tay, khuyên bạn tìm một người thích hợp hơn.


Nhưng nếu bạn có thể chứng minh cho họ thấy là bạn sống rất tốt, cuộc tình của bạn sẽ có kết thúc tốt đẹp thì những lời đồn đãi rằng hai người không xứng đôi tự khắc sẽ sụp đổ.

Có lẽ nói thế thì hơi vơ đũa cả nắm, nhưng chuyện của tôi và ngài Tiền đúng là thế.

Nghĩ đến đây, tôi và ngài Tiền đã gần về tới nhau.

Khi sắp bước vào cửa, tôi đột nhiên thuận miệng hỏi một câu, vậy anh thấy khuyết điểm lớn nhất của em là gì?
Ngài Tiền thoáng ngạc nhiên, sau đó đáp: Không thích so đo.

Tôi: Hả?
Ngài Tiền: Tuy em cảm thấy anh hẹp hòi, thích làm tổn thương người khác, tính tình vừa khó chịu vừa ưa bẫy rập người ta nhưng em chưa bao giờ chấp anh.

Sau này phải so đo một chút, nếu không thì lỗ lắm.

Đột, đột nhiên cảm thấy hơi hơi cảm động QAQ.

~ HẾT ~.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom