Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đợi Gió

Chương 60


Giang Vi Phong quyết định cầu hôn vào mùa xuân năm 2019.

Hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập 38.6 độ C.

Đáng lẽ ra anh tính sẽ nói tại buổi tiệc, nhưng ai mà ngờ giữa chừng Cố Tường liền móc nhẫn ra rồi quỳ xuống, sau đó lắp ba lắp bắp bảy tỏ với Vương Giai Thiến.

Cuối cùng quả thật không đành giọng khách át giọng chủ.

Trên đường về nhà Giang Vi Phong dạt dào cân nhắc xem nên đưa nhẫn như thế nào.

Còn Lâm Giáng vẫn luôn cười vui vẻ nói đông nói tây với anh, bảo Vương Giai Thiến và Cố Tường happy ending cũng không dễ dàng gì.

Nói hết cái này đến cái khác với anh, rồi cô mới hỏi điều mà mình muốn hỏi: "Vừa nãy em nhìn thấy Cố Tường bày tỏ với Vương Giai Thiến, bỗng dưng nhớ tới khi còn đi học, Trình Vân Xuyên cũng từng tỏ tình với anh."

Trong đầu Giang Vi Phong lúc này toàn là có nên đưa nhẫn hay không, nếu đưa thì đưa như thế nào bây giờ.

Sau đó anh qua loa nặn ra một nụ cười: "Anh không nhớ rõ nữa rồi."

Lâm Giáng bĩu môi tỏ vẻ không tin, nói: "Anh không biết đâu, thực ra lúc ấy Trình Vân Xuyên đã biết chuyện em thích thầm anh từ lâu rồi."

Giang Vi Phong nghe vậy thì không có cảm xúc gì mà chỉ gật đầu, điều khiển vô lăng xe, ngoành trái rồi đi vào một khu đường khác.

Lâm Giáng đưa tay kéo vạt áo anh: "Em còn tưởng rằng trên thế giới này, ngoại trừ em ra thì chỉ có một mình cô ấy biết tâm tư em dành cho anh, nhưng hôm đó anh nói, anh đã biết từ lâu rồi? Vậy tại sao không nói cho em biết từ sớm?"

Giang Vi Phong nghe vậy, cảm xúc không cẩn thận liền rung động.

"Anh đưa em đến một nơi trước."

Mấy phút sau, ô tô dừng lại bên cạnh sân vận động trường Tam Trung phía tây.

Lâm Giáng nhìn sân vận động quen thuộc, ngây người một lúc mới hỏi: "Ở đây toàn là hàng rào thôi, làm sao mà vào được bên trong?"

Giang Vi Phong đỗ xe xong, đưa tay cầm lấy tay cô, Lâm Giáng thành thành thật thật đi theo anh, đi về phía trước sáu bảy mét, vạch lùm cây ra, vậy mà lại có một cái cửa nhỏ.

"Cửa dành riêng cho vận động viên đấy, lúc trước bọn anh trốn tiết toàn đi qua đây thôi, anh còn từng đánh một chiếc chìa khóa của cái cổng này."

Lâm Giáng vui vẻ, giống hệt như dáng vẻ của Alice khi lần đầu tiên đặt chân đến xứ sở diệu kỳ vậy, lộ ra nét mặt vừa tò mò lại vừa thích thú.

Hôm ấy là trung tuần tháng ba, gió xuân se se lạnh thổi tới rượu tỉnh.

Giang Vi Phong nắm tay cô đi vào sân vận động qua lối cửa nhỏ, dưới ánh đèn mập mờ, mơ hồ nhìn thấy có hai ba người đang thả bước đi chậm trên đường chạy, có lẽ là vài học sinh nhân tiết tự học buổi tối lén trốn ra ngoài hít thở không khí.

Sau đó hai người Giang Vi Phong và Lâm Giáng âm thầm đi theo phía sau bọn họ, bước chân không nhanh không chậm.

Đầu tiên, Giang Vi Phong hỏi cô: "Có lạnh không?"

Lâm Giáng nắm chặt lấy chiếc áo khoác nhỏ bằng vải nhung của mình, nói: "Không lạnh."

Sau đó Giang Vi Phong cười cởi áo khoác của mình ra mặc lên cho cô, Lâm Giáng nhìn chiếc áo sơ mi bằng nhung mỏng tang trên người anh thì ngăn anh lại, rồi ôm chặt lấy cánh tay anh, nói: "Em vẫn còn ấm."

Giang Vi Phong bao lấy tay cô, thấy còn ấm hơn tay mình, anh không cố chấp nữa.

Anh lấy điện thoại ra, sau đó đưa cho Lâm Giáng một bên tai nghe, cùng một sợi dây kết nối hai người họ, để họ nghe hết một bài lại một bài nhạc giống nhau.

Sau đó hai người không ai nói chuyện nữa.

Lúc này không nói gì cũng hơn ngàn vạn lời.

Cũng không biết đã đi được mấy vòng sân, đi như thế nào, cuối cùng hai người sóng vai dừng lại trước bức tường graffiti.

Lâm Giáng nhìn thấy mặt trường thì không kìm được nở nụ cười, rồi lại chạy tới chỗ gần hơn, chỉ vào hình vẽ chibi của nhân vật hoạt mình Maruko ở bên dưới trung tâm bức tường cho Giang Vi Phong xem: "Anh nhìn cái này đi, vậy mà vẫn còn ở đây."

Giang Vi Phong thấy Lâm Giáng cười, anh cũng muốn cười: "Hình này... quả thực rất giống trình độ vẽ của học sinh trung học."

Lâm Giáng nghe vậy bèn chu môi, trách cứ nói: "Em thấy vẽ rất đẹp mà, anh không biết đâu đây là tranh chân dung mà năm đó Lý Khải vẽ cho Lý Na đấy, sinh viên thể thao mà vẽ được như thế này là đẹp lắm rồi, đáng yêu thật đấy."

Bàn tay phải đang nắm hộp nhẫn của Giang Vi Phong lại càng căng thẳng hơn, phút chốc anh đưa tay trái lên kéo lấy cô, dắt cô đi về phía bên phải bức tường, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó trên mặt tường, ánh đèn buổi tối rất mờ, anh tìm một lúc thì gần như không tìm thấy, Giang Vi Phong chau mày mở đèn pin điện thoại lên tìm tiếp một lần nữa, sau đó tầm mắt dừng lại ở một chỗ, anh cười: "Em nhìn cái này đi, vậy mà cũng vẫn còn ở đó."

Lâm Giáng rút bàn tay đang bị anh nắm chặt ra, vòng sang một bên gần hơn để xem, đèn pin điện thoại của Giang Vi Phong rất chói mắt, đến nỗi cô phải chớp mắt mấy lần mới xác định được chữ trên đó___ Lâm Giáng, cao khảo thuận lợi.

Sau đó hơi thở cô ngừng lại, hốc mắt đỏ lên.

Trong mắt cô có ngấn nước đang lấp lánh ánh sáng, cô cong môi cười với anh: "Anh viết à?"

"Em nói xem." Giang Vi Phong ung dung, nhướn mày cười nói, "Chữ hơi xấu, chưa phát huy được trình độ bình thường."

Cũng tại hôm đó vội vàng quá.

Tiết thể dục cuối cùng, không ít nữ sinh trong lớp đều vây quanh bức tường viết lời chúc cho kỳ thi đại học, đám Thạch Đầu đứng một bên hi hi ha ha trêu chọc, cuối cùng bị lớp phó học tập đuổi đánh.

Chính vào lúc đó anh không biết làm sao lại nảy sinh ý nghĩ, nhặt một mẩu gạch đỏ trên nền đất lên, từng nét từng nét khắc viết lên bức tường này.

Lúc đó tim Lâm Giáng mềm nhũn như muốn tan chảy luôn rồi.

Cô tiến gần một bước, cúi đầu kéo tay anh, hỏi: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em trước kia."

Giang Vi Phong nhìn cô, cảm xúc trong đáy mắt cuồn cuộn:

"Lúc đó anh nghịch ngợm quá."

"Ừ?"

"Anh sợ không cho em nổi một tương lai tốt đẹp."

Chính vào lúc này, ngàn vạn tiếng huyên náo cũng trở nên yên tĩnh.

Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, soi lên khuôn mặt nhu hòa của hai người, lại là một đêm say trong gió xuân.

Có rất nhiều chuyện chỉ có ánh trăng mới biết.

Ví dụ như: "Thực ra em từng đến tìm anh."

Kỳ nghỉ đông của đại học năm hai sớm hơn một chút, trước khi Lâm Giáng về nhà cô đã xách hành lý chạy tới thành phố mà Giang Vi Phong đang học, cô giống như một người toàn thân ngập tràn trăng gió, cả người đều là sương giá, xông pha biển núi.

Mặc dù bôn ba vất vả, đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ đi dạo trong sân trường của anh.

Không hơn không kém, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cô mãn nguyện.

Mắt Giang Vi Phong dâng trào lên thứ cảm xúc mà cô không hiểu, anh nhẹ nhàng nở nụ cười, vừa yêu vừa thương vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của cô: "Anh cũng từng tới tìm em."

Không chỉ một lần.

Món cơm gà kho trong căng tin tầng hai của trường Z ngon hơn ở tầng một, bên dưới kí túc xá nữ trồng một hàng hoa đinh hương, tòa nhà dạy học cách sân vận động hơi xa... Những nơi này, anh đều đã đi qua.

Nhưng, không lần nào gặp được người mà anh muốn gặp.

Nhưng như vậy thì có sao. Giang Vi Phong cúi đầu nhìn người con gái trước mặt, năm tháng đã trở nên già hơn một chút, nhưng cô không hề thay đổi.

Nhân gian vô số lối rẽ, ai cũng có hành trình riêng của mình, may thay người ta yêu lại khác đường cùng đích.

Giang Vi Phong lại nắm chặt lấy chiếc hộp lập phương trong túi, vừa định lấy ra...

"Hai cháu là học sinh lớp nào thế?"

Đột nhiên có ánh đèn pin rọi tới, mạch cảm xúc cũng chợt bị đứt đoạn.

Giang Vi Phong và Lâm Giáng đồng thời quay mặt lại, dùng tay che ánh sáng chói mắt, cố nhìn về hướng ánh đèn, tới gần mới biết hóa ra là người quen.

Năm tháng thúc giục con người, bác bảo vệ đã già hơn xưa, đầu tóc điểm trắng, mắt cũng dường như có chút mờ, ông nheo mắt nhìn hai người họ.

Đến gần rồi ông mới hỏi: "Hai cháu đi lang thang ở đây làm gì?"

Giọng nói cũng không quá rõ ràng.

Lâm Giáng vội nói: "Bây giờ bọn cháu đi ngay đây."

Bác bảo vệ hình như không nghe thấy Lâm Giáng nói chuyện, ông chống eo tiến gần mấy bước, quan sát hai người họ một chút: "Cháu là ai thế? Không có chuyện gì thì đến trường làm gì? Còn không đi nữa là tôi gọi người tới đấy."

Nói xong, lại quay người nhìn Lâm Giáng: "Cô gái, cháu là học sinh lớp nào thế?"

Lâm Giáng nghe vậy, suýt chút nữa thì không nhịn được cười.

Quả nhiên, nhìn đến Giang Vi Phong... mặt cạn lời, cực kỳ ấm ức.

Bên này bác bảo vệ vẫn đang càm ràm: "Những đứa trẻ khác đều đang ngồi trong lớp học bài, hai cháu làm ảnh hưởng như thế này là không tốt..."

May thay đúng lúc ấy tiếng chuông tan học reo lên.

Cuối cùng vẫn là Lâm Giáng kéo góc áo Giang Vi Phong chạy ra từ cửa bắc.

Lúc hai người họ chạy làm vạt áo tung bay, cũng không hề chú ý tới có một chiếc hộp hình lập phương nhỏ rơi ra từ trong túi áo của Giang Vi Phong.

Lúc đó vừa mới tan học, ngoài cổng chỉ có vài ba học sinh đang khoác chiếc cặp căng phồng sau lưng đi ra, Giang Vi Phong nắm tay cô, nhìn vô cùng bắt mắt khác lạ, giống như là trở về thời học sinh, cậu nam sinh không tuân theo sự quản thúc mà nghênh ngang nắm tay cô bạn gái nhỏ đi khoe khoang khắp nơi.

Đi tới cổng Giang Vi Phong đột nhiên dừng lại, anh căng thẳng thò tay sờ vào trong túi áo, sau đó sắc mặt hơi biến đổi.

Anh thả tay Lâm Giáng ra, thần sắc hoang mang: "Anh phải quay lại đó đã."

Anh nghĩ kỹ rồi, không lúc nào thích hợp hơn "hiện tại".

Kể cả là ngày lành tháng tốt đến mấy cũng không thể thay thế.

"Sao thế anh? Em trở lại đó cùng anh." Lâm Giáng buột miệng nói ra.

Giang Vi Phong cúi đầu hôn lên mi tâm của cô: "Anh sẽ quay về nhanh thôi."

Lâm Giáng bèn thành thật ngoan ngoãn đứng đó đợi anh.

Đúng lúc ấy Từ Danh Quyên gọi điện tới, bảo ông ngoại đến Nam Sơn chơi, câu được rất nhiều cá về, dặn cô gọi cả Giang Vi Phong ngày mai về nhà cùng nhau ăn cơm.

Còn chưa nói được mấy câu, Lâm Vĩ đã cướp điện thoại:

"Con gái à, ngày kia bố đi công tác rồi nên mai nhất định con phải về đấy nhé. Cá mà ông ngoại con câu ngon lắm đấy, đợi con về rồi bố nấu món canh cá sốt gà cho con ăn."

Lâm Vĩ nói rồi vô cùng kích động: "Con không biết đâu, đổ sốt vào trong nồi, sau khi đun sôi trộn đều thịt cá đã được thái miếng, rồi cho thêm thịt dăm bông thái sợi và nấm cắt lát mỏng, cuối cùng nấu chín và bắc ra ngoài, tiếp đó ủ một chén trà Long Tỉnh, trước khi ăn đổ trà vào canh, phải gọi là thơm ngon tuyệt vời." Nói đến đây, Lâm Vĩ bỗng nhiên áp giọng nhỏ xuống, "Chậc chậc, không về là thiệt lắm đấy, năm đó mẹ con chính vì thèm món này, mới..."

Loa điện thoại bỗng dưng truyền tới tiếng quát của Từ Danh Quyên, Lâm Vĩ lập tức kinh sợ giải thích.

Chọc cho Lâm Giáng cười đau bụng.

Đối với những chuyện ngày xưa của Từ Danh Quyên và Lâm Vĩ, trước kia Lâm Giáng đã lờ mờ loáng thoáng được Từ Danh Quyên tiết lộ cho mà nghe, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể biết được toàn bộ câu chuyện, nghĩ tới cũng là một câu chuyện mà có thể bưng ly rượu ấm, vừa uống vừa yên lặng nghe xong câu chuyện.

Lâm Giáng nhớ lại, liền cảm thấy trong tim như có dòng nước ấm chảy qua.

Mới chỉ một cuộc điện thoại như vậy thôi mà Lâm Giáng đã nhớ Giang Vi Phong rồi.

Nhưng cô nhìn vào trong cổng, anh vẫn chưa trở lại.

Bên đường có cô gái mặc đồng phục, để mặt mộc đứng cách đó không xa cũng đang đứng đợi người.

Qua một lúc sau, phụ huynh của những cô gái khác đều đến đón cả rồi, chỉ còn lại duy nhất một nữ sinh vẫn chưa đi, nữ sinh đó e lệ cười với Lâm Giáng, hỏi cô:

"Chị ơi, chị đang đợi ai ạ?"

Lâm Giáng nghe vậy thì ngẩng đầu lên, xuyên qua góc nghiêng của mặt cô gái đó, nhìn về đằng sau cô ấy... Anh đang chắp tay sau lưng, từng bước từng bước thận trọng tiến về phía cô.

Không biết tại sao Lâm Giáng chợt nhớ tới một bài hát cũ:

Dòng chảy mang theo câu chuyện của năm tháng

Đã làm thay đổi một người

Trong niềm đa sầu đa cảm

Mà vẫn đợi chờ thanh xuân như lúc ban đầu

Em nhìn này, dòng chảy năm tháng.

Giờ này khắc này, ở trên thế giới:

Có đứa bé vừa mới chào đời, có thiếu nữ mới trải qua sơ triều*, có người già vừa nhắm mắt xuôi tay.

Con người sẽ trưởng thành, sẽ chết đi, cũng sẽ từng trải, và cũng sẽ cảm nhận được.

Có những nơi cuồng hoan hội họp, có những nơi chiến tranh loạn lạc; có người vây quanh bếp lửa trò chuyện thâu đêm, có kẻ đang lang thang nơi đầu đường xó chợ; có người nhận được một nụ hôn, lại có kẻ lệ tràn bờ mi.

Nhân gian trăm thái độ, ai cũng có cách sống của riêng mình.

Lâm Giáng vui mừng, vì trong tim chàng trai cô thích năm mười bảy tuổi, cũng có cô.

Vừa yêu thương lại che chở cho cô.

*Sơ triều: Lần đầu tiên có kinh nguyệt.

Sau đó Lâm Giáng nhìn thẳng vào đôi mắt của người đàn ông đứng sau cô gái kia, cô cười đáp:

"Đợi gió."
 
Chương 61: Phiên ngoại: Yêu và được yêu - Thẩm Yến, Bạch Nguyệt Quang và Nốt Chu Sa


Cô nói cô tên Trương Kiêu Kiêu.

Thẩm Yến nghe xong thì gật đầu, chăm chú nhìn cô, nói: "Rất mềm mại."

Cô cong cong môi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Là Kiêu trong kiêu ngạo."

Yêu kiều thanh tú, cương quyết bướng bỉnh, lại tỏa sáng rực rỡ.

Sau đó cô hỏi: "Anh là Thẩm Yến?"

Thẩm Yến gật đầu, Trương Kiêu Kiêu bèn thở dài một hơi rồi cười: "Anh em nói anh là một người rất thật thà, nhưng lúc em nghe anh nói chuyện, sao cứ cảm thấy không giống như vậy nhỉ?"

Thẩm Yến hơi sững người.

Trương Kiêu Kiêu cười: "Anh em và em cá cược với nhau, nói em chắc chắn sẽ thích anh, nhưng sẽ không có được anh."

Khóe miệng Thẩm Yến hơi nhếch lên.

Trương Kiêu Kiêu cũng không để bụng anh có trả lời hay không, chỉ tiếp tục nói: "Nhưng em cảm thấy anh ấy thua rồi."

Thẩm Yến nâng mắt lên, đáy mắt dường như có một màn sương mù: "Tại sao?"

"Cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi?" Trương Kiêu Kiêu cười, cô đưa tay vuốt lọn tóc xõa trước ngực, "Bởi vì..."

Cô tỏ vẻ thần bí hơi nghiêng người về phía trước: "Nửa câu trước anh ấy nói đúng rồi, em sẽ thích anh, đúng vậy, em chính là nhất kiến chung tình."

Nụ cười của Trương Kiêu Kiêu trong trẻo dịu dàng, giống như ly Pink lady trước mặt cô đây.

Huyệt thái dương của Thẩm Yến đột nhiên không ngừng giựt giựt.

"Trương Kiêu Kiêu em chưa bao giờ yêu đơn phương, người mà em nhìn trúng trong lòng buộc phải có em."

Cô cười, giống như ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ kính màu chiếu vào, ngang ngược hắt lên toàn thân Thẩm Yến.

Câu chuyện bắt đầu như vậy đấy.

Nói thực lòng, lúc vừa mới bắt đầu, Thẩm Yến rất khó chịu với Trương Kiêu Kiêu.

Trương Kiêu Kiêu tự tin tự cho mình là đúng, mù quáng làm phiền quấy rầy anh.

Điểm này khác xa so với Lâm Giáng.

Không ai khác chính là thanh mai chúc mã của anh, Lâm Giáng luôn đoán trúng cảm xúc của anh, từ trước tới nay chỉ cần cảm xúc anh có biến đổi một chút thôi thì cô sẽ nhận ra ngay từ giây đầu tiên, Lâm Giáng cũng kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo của cô không ồn ào, mà nó là một loại sức mạnh tỏa ra từ sâu bên trong.

Nhưng Trương Kiêu Kiêu thì không như vậy.

Cô cực kỳ thích mấy chuyện cười lạnh nhạt nhẽo.

Có một lần cô hỏi: "Anh có biết không, trên thế giới chỉ có hai loại người không biết bơi."

Thẩm Yến hỏi: "Ai?"

Trương Kiêu Kiêu cười: "Mẹ anh và em."

Thẩm Yến phút chốc liền hiểu được, thấy cô đang giương mắt nhìn mình, nhưng như vậy thì có sao, anh chỉ có thể cứu Lý Tịnh.

Cô lúc nào cũng thích gọi điện cho anh lúc hai giờ đêm hỏi anh có muốn đi quẩy không. Lúc anh đang họp, cô sẽ gọi tới nói "anh trai bảo bối, em nhớ anh". Cô còn thích xịt lên người anh những loại nước hoa linh tinh nào đó, bảo rằng hai người yêu nhau thì phải thơm giống nhau.

Quá đáng nhất là có một lần, cô đột nhiên có mặt trong buổi tụ họp của công ty anh, không biết xấu hổ mà khoác lấy vai anh thể hiện tình cảm, sau đó thậm chí anh còn không thể tức giận, bởi vì cô lại quấn lấy anh nói "Em quan tâm nhiệt tình với anh như vậy, có phải anh cảm động lắm không"?

Thẩm Yến sống hai mươi lăm năm trên đời, mà không biết rằng cảm động còn có thể khiến người ta muốn chửi bậy luôn.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Đều là do anh tự chuốc lấy mà thôi.

Nếu như không phải là vì Lâm Giáng, Thẩm Yến dám thề rằng, bản thân tuyệt đối không dễ tính như vậy.

Nhưng nếu nói cô nhóc này một chút ưu điểm cũng không có thì lại không đến mức như vậy.

Nếu không thì tại sao lúc ăn món mì ăn liền mà anh nấu, cô lại xúc động tới mức đầu ngón chân đều quắp lại với nhau, phồng hai má cười?

Lý Tịnh từng nói, người con gái mà có niềm đam mê với đồ ăn, nội tâm chắc chắn còn rực rỡ hơn thế.

Còn có một lần, sau khi anh biết tin Lâm Giáng và Giang Vi Phong đến với nhau, anh bèn cùng đồng nghiệp đi uống rượu, lúc về đến nhà đã là hai giờ đêm rồi, nhưng lại phát hiện cô vẫn đang đứng trước cửa đợi mình.

Lúc đó Thẩm Yến liền sững người, nhưng khi phản ứng lại thì vô cùng tức giận, cô đứng đợi anh năm tiếng đồng hồ mà còn không oán hận, ngược lại anh còn mắng cô, nhưng cô rất kỳ lạ, anh quát cô hung dữ như vậy mà cô chỉ cụp mắt cắn cắn môi, sau đó lấy chìa khóa từ trong túi áo khoác của anh ra mở cửa rồi dìu anh vào phòng.

Đêm đó anh cũng rất biết cách hành hạ người khác, hết nôn rồi lại khóc sau đó còn đau dạ dày, vậy mà cô lại chăm sóc cho anh cả một đêm.

Chẳng phải cô nói mình là người mười ngón không dính nước xuân* sao, ấy vậy nhưng vị tiểu thư này lại chăm sóc cho anh cả một đêm.

*Mười ngón không dính nước xuân: Cách nói nhấn mạnh chỉ cô gái được nuông chiều từ nhỏ, hoặc sống trong gia đình có điều kiện, luôn được người khác che chở chăm sóc, không phải động chân động tay vào việc gì.

Sau đó ngày hôm sau, trong lúc anh còn đang đầu đau như búa bổ vì uống rượu, cô lại kéo anh tới căn cứ bí mật của cô.

Chính là một xưởng sản xuất lốp xe cũ nát.

Ở đó, bệnh nói nhiều của cô lại bắt đầu.

Cô kể chuyện năm đó mẹ mình đã mất như thế nào, bố cô đã vất vả biết bao để nuôi cô khôn lớn, lúc cảm xúc đang dâng trào, cô còn có chút nghẹn ngào.

Nhưng Thẩm Yến không phản ứng gì, anh chỉ cần nghe đến ba chữ Trương Tuấn Đào là liền nhớ đến nỗi đau khổ trong lòng Lâm Giáng, Lâm Giáng đau lòng, anh cũng đau lòng.

Sau đó trong lúc anh còn chưa kịp phản ứng lại, cô liền giở trò lưu manh hôn anh.

Bây giờ Thẩm Yến nhớ lại, đều có thể hồi tưởng được rằng lúc ấy cơ thể mình căng cứng không khác gì một hòn đá, nhưng anh càng nhớ rõ hơn nhịp tim mình đã đập nhanh tới mức nào.

Có lúc Thẩm Yến hoài nghi có phải cô đang dày vò anh có đúng không

Không thì tại sao anh vừa ghét bỏ cô lại vừa không nhẫn tâm hung dữ với cô?

Là bởi vì "nhiệm vụ" của anh, vậy nên anh buộc phải ngụy trang, đối xử với cô thật tốt sao?

Nhưng cho dù như vậy, tại sao mỗi ngày anh đều lo lắng trong điện thoại đột nhiên xuất hiện tin nhắn của cô? Chỉ cần hơn nửa tiếng đồng hồ mà cô không có động tĩnh gì, anh liền liên tục mở điện thoại ra kiểm tra, rồi lại mở wechat nhấp vào ảnh đại diện của cô, nhìn thử xem trang cá nhân, lịch sử trò chuyện có thay đổi không, tiếp tục xác nhận cô có đăng bài mới lên không.

Trương Kiêu Kiêu từng hỏi anh, tại sao không bao giờ thể hiện tình cảm, cũng không bao giờ nhấn thích cho cô.

Thẩm Yến nói: "Trẻ con."

Trương Kiêu Kiêu nghe vậy liền chăm chú nhìn anh cười.

Trương Kiêu Kiêu có một vẻ đẹp đúng như "yêu kiều duyên dáng" trong truyền thuyết, mỗi khi cô cười lên như vậy Thẩm Yến đều cảm thấy da đầu mình tê dại.

Sau này, cô biết được anh vì chuyện của Trương Tuấn Đào nên mới tiếp cận mình, cô cũng nở nụ cười như vậy, nhìn anh hỏi anh đã chơi đùa đủ chưa.

Thẩm Yến rõ ràng không nên có cảm giác tội lỗi, suy cho cùng trước khi mọi chuyện bắt đầu, anh đã xây dựng tâm lý quá vững vàng cho mình rồi.

Nhưng vào lúc mà cô rơi lệ, tim Thẩm Yến cũng ướt một mảng.

Từ nhỏ tới lớn Thẩm Yến đều chính trực, mạnh mẽ, hệt một cái cây vĩnh viễn ngay thẳng hướng lên, nhưng Trương Kiêu Kiêu dường như là một chiếc nhánh cây nằm ngoài dự đoán của anh, mặc cho nó tùy ý phát triển sau đó trở thành một phần cơ thể của anh.

Sau này, cô hỏi anh: "Anh có từng yêu em không?"

Thẩm Yến không thể trả lời.

Nhưng cô cách xa so với sự quang minh lỗi lạc của anh, cô nói: "Em yêu anh, Thẩm Yến."

Thẩm Yến không thốt nổi một lời, thậm chí đến cả việc mở miệng cũng rất khó khăn đối với anh.

Cô vẫn luôn nói:

"Ngay từ lúc bắt đầu em đã thích anh rồi, bởi vì anh không thành thật, càng là người đàng hoàng, càng không thành thật."

"Thẩm Yến, em không trách anh, em cảm thấy mình bị mắc hội chứng Stockholm*, bởi vì càng như vậy em lại càng yêu anh."

*Hội chứng Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.

"Thẩm Yến, anh thật nhàm chán, hôm đó em hỏi anh "Đàn ông đều sẽ mơ tưởng đến chuyện kia đối với người mà họ thích", em hỏi anh rằng, "Anh đối với em cũng sẽ như vậy chứ", anh liền nghiêm chỉnh đáp "Đừng nói linh tinh", nhưng khi anh trả lời xong lại nuốt một ngụm nước bọt... anh có biết là anh mê hoặc em lắm không."

"Không đúng, anh không phải yêu mị, anh rất ngây thơ."

"Thẩm Yến, điều em thích chính là sự ngây thơ của anh."

"Thời đại nào rồi, mà vẫn còn có người trăm phương ngàn kế cố ý tiếp cận một người, anh không cảm thấy thật sự rất ngây thơ sao."

"..."

Thẩm Yến hoảng loạn bỏ chạy.

Từ trước tới giờ anh chưa từng thảm hại như vậy.

Chỉ hai ba câu nói của cô, đã nặng tới nỗi sinh mạng không thể chịu đựng được.

Nếu như có thể phân cấp nỗi đau, đối với anh mà nói, nỗi đau nhẹ nhất là buồn ngủ, còn nỗi đau đớn nhất chính là nhìn thấy Trương Kiêu Kiêu vừa cười vừa khóc.

Lúc Thẩm Yến ý thức được điều này, anh liền biết, hình như anh đã yêu cô rồi.

Sau đó anh đi tìm cô.

Ngày anh lên đường, Lâm Giáng đến tiễn anh, hai người không nói những chuyện dư thừa, nhưng khi ngồi trên máy bay, anh gửi cho Lâm Giáng một mẩu tin nhắn.

Mở đầu tin nhắn anh viết:

Lâm Giáng, mình bắt buộc phải nói với cậu rằng, mình từng yêu cậu.

Bởi vì giờ này khắc này, mình đã không còn yêu cậu nữa rồi.

Nhật bản có núi Phú Sỹ, Trần Dịch Tấn có bài hát "Dưới núi Phú Sỹ", lần đầu tiên Thẩm Yến nghe Lâm Giáng hát chính là bài này, giọng cô khi hát nhạc Quảng Đông rất dễ nghe, nhưng Thẩm Yến thích là bài "Thất hữu" của Edmond Leung.

Trương Kiêu Kiêu chưa bao giờ từng thích những bài hát tiếng Quảng Đông dục ngữ toàn hưu như vậy.

Cô thích hiphop, thậm chí cô còn biết hát.

Cô thích đi quẩy, luôn biết cách uốn éo một cách nhịp nhàng, đừng để ý, chữ này đặt lên người Trương kiêu Kiêu mãi mãi là lời khen ngợi, cô có một khí chất vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ, một thứ mà Thẩm Yến muốn cai cũng không thể.

Gặp được cô không phải chuyện khó.

Thẩm Yến và anh họ của Trương Kiêu Kiêu quen nhau từ thời đại học, vẫn luôn giữ liên lạc với nhau, khi thẩm Yến hỏi anh ấy phương thức liên lạc của Trương Kiêu Kiêu, anh ấy nói: "Lần này nếu không có kết quả đẹp, thì cậu cứ coi chừng tôi đấy!"

"Cậu coi chừng tôi đấy", năm chữ này không có sức tưởng tượng lắm.

Nhưng Thẩm Yến vẫn trịnh trọng cam kết: "Em sẽ không làm tổn thương cô ấy một lần nữa đâu."

Bởi vì anh yêu cô.

Khi Thẩm Yến nói với Trương Kiêu Kiêu như vậy, cô đã khóc, sau đó lại cười, rồi cho anh một cái bạt tai, nói: "Biến đi."

Thẩm Yến nào có rời đi? Anh đã vứt bỏ tất cả để tìm tới tận đây rồi, nói gì thì nói cũng phải hỏi cô một câu...

"Vậy em còn yêu anh không?"

Đáng lẽ ra Trương Kiêu Kiêu đang đứng quay lưng lại với anh, nghe thấy lời này thì vai cô rõ ràng cứng lại một chút, sau đó cô quay mặt lại, mắng anh thật lớn: "Anh là heo à? Nếu không thì em khóc lóc làm cái gì? Anh nói xem?"

Thẩm Yến cảm thấy, nếu như lúc này mà còn không hôn cô, thì anh thật không đáng mặt đàn ông.

Sau đó anh ôm chặt cô, đem nụ hôn thành thạo nhất của đời này dâng tặng cho cô.

Thành thạo, đương nhiên là vì bộc lộ chân tình, nếu đã bộc lộ chân tình thì tất nhiên một nụ hôn không thể thỏa mãn được.

Sau đó là một đêm kiều diễm.

Xong việc anh nhìn khuôn mặt của Trương Kiêu Kiêu, dường như nhìn bao nhiêu cũng không đủ.

Một người gan dạ như Trương Kiêu Kiêu cũng không thể chống lại cái nhìn chăm chú của anh nữa.

Sau đó cô lập tức ôm mặt không dám nhìn anh.

Thẩm Yến cười, hỏi cô:

"Em biết đỏ mặt không?"

Trương Kiêu Kiêu nghe vậy liền cười.

Thì ra người biết đỏ mặt, không chỉ có một mình anh.

Tiếp nối mẩu tin nhắn:

TO Lâm Giáng:

Lâm Giáng, mình bắt buộc phải nói với cậu rằng, mình từng yêu cậu.

Bởi vì giờ này khắc này, mình đã không còn yêu cậu nữa rồi.

Bây giờ mình đang trên máy bay đến một đất nước khác, nơi đó có tình yêu của mình, trước khi nói lời tạm biệt, mình muốn nói với cậu rằng, nhất định phải hạnh phúc.

Thực ra đây cũng là điều mình muốn nói với cậu.

Lâm Giáng, có lẽ yêu thầm không được tính là tình yêu, nhưng mình vẫn coi cậu là mối tình đầu của mình.

Cậu còn nhớ không, lúc nhỏ chúng ta từng cùng nhau lén ăn kem, bởi vì sợ bị phát hiện mà hai đứa trốn trong tủ quần áo của dì Quyên, kết quả kem bị chảy dính đầy ra khắp nơi, chúng ta còn dùng quần áo của dì Quyên để lau, đến cuối cùng càng lau càng bẩn, mình lập tức khóc òa lên.

Cậu sợ mình khóc, nhưng tay cậu thì cầm que kem nên đành dùng miệng chặn miệng mình lại, đúng lúc môi cậu chạm lên môi mình thì dì Quyên và mẹ mình lần theo âm thanh mà tìm thấy chúng ta.

Mở tủ ra, dì Quyên lập tức ngạc nhiên hét lớn.

Không biết là đang tiếc thay cho chiếc váy liền thân Chanel dính đầy kem của mình, hay là bởi vì nhìn thấy hai đứa quỷ nhỏ đang chạm môi.

Cũng là lần đó, mẹ mình nói: "Con đã hôn con gái nhà người ta rồi là phải cưới người ta về đó nha."

Lúc đó mình tưởng rằng "cưới cậu về" mà mẹ mình nói, có nghĩa là "ngày nào cũng ở bên nhau".

Trong một buổi sáng thứ bảy, mình mặc âu phục đi giày da, cài liếc nơ nhỏ lên cổ rồi tới tìm cậu, vì để cho có cảm giác trang trọng hơn, lúc mình vào trong đợi cậu còn lén lút rút trộm một bông hoa hồng đang cắm trong chiếc bình đặt trên bàn ăn.

Mình hỏi cậu có đồng ý gả cho mình không, lúc ấy cậu mặc bộ đồ ngủ, dụi dụi mắt nghĩ ngợi một chút rồi đáp được.

Sau đó cậu lại nói: "Nhưng chỉ có hoa hồng thôi không đủ, phải có cả nhẫn nữa, trong tivi người ta toàn diễn như vậy mà."

Nhưng mà mình không có nhẫn, sau đó mình liền lấy một lon sprite trong tủ lạnh nhà cậu, bật nó ra, trả lại cho cậu chiếc nắp mở, còn sprite mình uống cạn cả rồi.

Bây giờ nghĩ lại, lúc nhỏ thật ngây thơ.

Nhưng mà, cũng thật tốt.

Sau đó chúng ta dần dần trưởng thành, bận rộn với bài vở ở trường lớp khiến chúng ta không còn thân thiết như hồi nhỏ nữa, cậu cũng không còn là bé gái hễ bị bạn nam khác giựt bím tóc là liền mách với mình để mình đi đánh người ta giúp cậu.

Cậu có nhiều tâm sự hơn, cũng có nhiều bạn bè thích hợp để cậu thổ lộ nỗi lòng hơn.

Mà điều mình có thể thực hiện, chẳng qua cũng chỉ là chăm chỉ học hành.

Bố mình nói, đàn ông phải có bản lĩnh thì mới có thể cho người mình yêu một tương lai tươi đẹp.

Sau đó mình quên ăn quên ngủ, cố gắng tiến lên.

Khoảng thời gian khó khăn nhất lúc học cấp ba, mình cũng sẽ dán một tấm biểu ngữ trên mặt bàn, mà mỗi một mục tiêu mà mình đề ra đều có cậu, mỗi một tương lai mà mình mong đợi đều có cậu ở trong đó.

Bây giờ nghĩ lại, mình phải cảm ơn cậu.

Bởi vì cậu, mình mới muốn trở thành một người tốt hơn.

Một tình yêu tốt đẹp, thực sự sẽ khiến cho con người ta biến thành một phiên bản tốt hơn của mình.

Nói thật lòng, sau khi mình biết cậu và Giang Vi Phong ở bên nhau.

Mình vô cùng đau khổ, nỗi đau khổ đó không phải vì "cậu và mình không còn khả năng nữa", mà là mình đột nhiên không thích ứng được với cảm giác không yêu cậu, bởi vì nhiều năm như vậy rồi, âm thầm thích cậu đã trở thành chuyện mà mình làm lâu nhất, đã trở thành thói quen của mình.

Hôm đó, mình đã đi uống rất nhiều rượu, còn là lần đầu tiên mình uống đến điên đấy.

Rất ngốc nghếch nhỉ ha ha, nhưng mình biết cậu sẽ không cười mình, thậm chí, có lẽ cậu đọc đến dòng này là đã khóc rồi.

Lâm Giáng đừng khóc.

Giống như lời bài hát vậy, mình không hối hận vì từng yêu cậu, mình tôn trọng cái kết của câu chuyện.

Lâm Giáng, giờ đây mình đang trên một chuyến đi xa.

Mình quyết tâm thẳng thắn bày tỏ với cậu, quyết định này khiến nội tâm mình bây giờ hết sức bình tĩnh.

Mình biết, chỉ có nói với cậu tất cả thì giữa mình và cậu mới có một dấu chấm, mình mới có thể đường đường chính chính, thẳng thắn vô tư yêu Kiêu Kiêu.

Mà nói hết mọi điều với cậu, cũng là việc duy nhất mà mình có thể làm thay Thẩm Yến trong quá khứ.

Mình vẫn còn nhớ kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, có một hôm chúng ta cùng đi ăn lẩu, ăn xong mình đi lấy xe, cậu đứng ở chỗ bóng mát trước cửa tiệm đợi mình.

Sau đó mình lái xe tới bảo cậu ngồi lên, gọi cậu mấy tiếng nhưng cậu đều không đáp. Mình theo ánh mắt của cậu nhìn qua, thấy Giang Vi Phong và Thạch Đầu đang đứng trước cửa phòng chơi bi-a bên đường đối diện hút thuốc.

Trong ánh mắt của cậu có một nỗi nuối tiếc và cảm giác bất lực sâu sắc, lúc đó mình không hiểu được cảm xúc của cậu, thậm chí còn hỏi thẳng cậu một câu: "Đó chẳng phải là Giang Vi Phong sao? Sao cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ấy như vậy thế?"

Lúc đó nhìn cậu giống hệt như một chú thỏ bị mình dọa sợ vậy, giật mình vội vàng nói: "Mình chỉ đang ngây người thôi, cậu không nói thì mình cũng không chú ý tới Giang Vi Phong đang đứng ở đó đâu."

Vậy mà lúc ấy mình lại tin.

Nhưng bây giờ nhớ lại, ánh mắt khi cậu nhìn cậu ấy, giống hệt với ánh mắt khi mình nhìn cậu.

Lâm Giáng, kết quả mình đoán không sai, Giang Vi Phong quả thật là người cậu thích thầm nhiều năm.

Vậy nên, hiện tại đã đến được với nhau rồi, thì nhất định phải trân trọng nhé.

Mình nghĩ cậu ấy sẽ đối xử với cậu thật tốt, nếu không, mình sẽ đứng ra vì cậu như lúc còn nhỏ.

Lâm Giáng, nói đến đây thôi.

Cuối cùng trịnh trọng chúc cậu hạnh phúc.
 
Chương 62: Phiên ngoại: Yêu và được yêu - Lời bộc bạch của gió, một lá thư


Cô ấy nói cô ấy tên Lâm Giáng, Giáng trong Dương Giáng, Giáng trong màu đỏ thẫm.

Lời giải thích của cô ấy hoàn toàn là dư thừa.

Không biết bởi vì sao, khi lần đầu tiên tôi nghe cô ấy đọc tên của cô ấy lên, liền cảm thấy chữ "Giáng" trong tên cô ấy chính là chữ "Giáng" đó.

Thực lòng mà nói, nhớ được cô ấy hoàn toàn là vì cô ấy xinh đẹp.

Hôm đó sắc trời chưa tối lắm, lúc Thẩm Yến giới thiệu tên của cô ấy tôi nhìn thẳng vào mặt cô ấy, khi đó tôi liền nghĩ, sao lại có người trắng đến vậy, trắng nõn giống hệt một vầng trăng.

Có một loại cảm giác khiến người khác không nhẫn tâm tới gần.

Vậy nên sau đó, tôi liền đem cô ấy "quên luôn".

Mãi cho đến khi trước lúc xảy ra sự việc của Lam Cảnh Vũ, nếu như không phải có người cố ý nhắc đến cô ấy, tôi thật sự đã hoàn toàn không quan tâm tới rằng trong cuộc sống còn có một cô gái từng lướt qua đời tôi như vậy.

Buổi hoàng hôn hôm đó, ráng chiều nhuộm bầu trời thành những màu đỏ khác nhau, nhưng không có một màu đỏ nào đẹp hơn màu máu của cô ấy khi cô ấy che chắn cho tôi không bị đả thương.

Lúc đó tâm trạng của tôi thế nào?

Không nhớ rõ nữa rồi.

Nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ màu đỏ ấy.

Sau này tôi và Triệu Tư Ý chia tay, cô ta tới tìm tôi khóc lóc.

Nói thật lòng, tôi rất bực bội. Bởi vì như vậy, chứng tỏ rằng tôi quả thực từng động lòng với Triệu Tư Ý, cho dù chỉ một chút.

Không vì lý do nào khác, chỉ vì cô ta khá xinh.

Trước Triệu Tư Ý tôi từng thay rất nhiều bạn gái, tôi cũng thích mấy cô gái kia, cũng chỉ vì xinh đẹp, nhưng hầu hết bọn họ đều thích quản đông quản tây, lúc thì cảnh giác có phải trong lớp tôi có em gái xinh đẹp nào đó không, lại còn muốn mua chuộc bọn Cố Tường để làm tai mắt.

Phiền phức.

Tôi sợ phiền phức, rất sợ.

Vậy nên Triệu Tư Ý so với bọn họ, rõ ràng tốt hơn.

Mẹ cô ta quản thúc cô ta còn chặt hơn cả những nữ sinh kia quản tôi, điều này đối với tôi mà nói, chẳng có gì là bất tiện cả, buộc phải nói thì cũng chỉ có một điều không tiện đó là, buổi tối ra ngoài chơi, người khác đều đưa bạn gái theo, một mình tôi không có.

Nhưng cô ta như vậy đỡ rắc rối.

Lúc đó tôi hồn nhiên.

Con gái một khi đã quấn lấy người khác thì đều giống nhau, cô ta đến tìm tôi, mỗi một lần gọi tôi là anh trai tôi đều khó chịu một chút, mỗi lần cô ta rơi nước mắt là tôi liền cảm thấy chán ghét hơn một phần.

Sự thật chứng minh, một khi trong lòng con trai đã không thích bạn, thì con gái có hạ mình tới đâu cũng không có tác dụng.

Trong lúc cô ta khóc đến mức đau khổ nhất, tôi quay người bước xuống lầu.

Nào ngờ, lập tức đụng mặt với Lâm Giáng.

Phải hình dung ánh mắt lúc ấy của Lâm Giáng như thế nào đây, vốn từ vựng của tôi có giới hạn, nếu như buộc phải nói một chữ, vậy có lẽ tôi sẽ dùng cơn mưa ngày hôm đó để làm ví dụ.

Trận mưa ngày ấy con mẹ nó thật có cảm giác u sầu.

Kể từ lần ấy Lâm Giáng liên tục xông vào cuộc sống của tôi.

Hôm đó là sinh nhật Cố Tường, cô ấy cũng đến, sau đó cô ấy còn hát một bài tiếng Quảng Đông, bài hát ấy sau này cũng trở thành bài hát tiếng Quảng Đông đầu tiên mà tôi học được.

Tôi cảm thấy Dương Thiên Hoa còn hát không hay bằng cô ấy.

Không chỉ có một mình tôi nghĩ như vậy, khoảng thời gian ấy Thành Minh Hạo ngày nào cũng lặp đi lặp lại lời bài hát "Lời cầu nguyện của thiếu nữ", cứ hễ rảnh là lại nhắc tới Lâm Giáng.

Thành Minh Hạo nói:

"Lâm Giáng thật xinh đẹp, hơn hết là trong sáng sạch sẽ."

"Tôi thích Lâm Giáng quá đi mất."

"Cậu thử nói xem Lâm Giáng cũng thích tôi chứ?"

Thì ra thiếu nam cũng sẽ tương tư.

Tôi chán ghét việc cậu ấy cứ càm ràm mãi, nhưng lại giống như bị cậu ấy tẩy não vậy, hình như ở đâu cũng gặp được cô ấy.

Hôm đó tôi cùng với mấy người anh em đi lượn phố, lúc đi qua trường học trùng hợp nhìn thấy Thẩm Yến chở cô ấy từ trong trường đi ra, cô ấy ngồi trên yên sau của Thẩm Yến, ngước cổ lên nói chuyện cùng Thẩm Yến, không biết hai người đã nói gì mà cô ấy cười đến nỗi híp hết mắt lại.

Sau đó cứ luôn gặp được cô ấy.

Còn có hôm đó, thằng nhãi bên lớp bảy gây chuyện, cực kỳ trẻ con đứng trước mặt gọi Thạch Đầu là con lợn mập, tôi và mấy người anh em qua đó tìm cậu ta "tâm sự mỏng", trùng hợp thấy Lâm Giáng bước ra từ tiệm photocopy, cô ấy nhìn thấy tôi từ phía xa, đứng ngây người ở đó một lúc, sau đó rẽ vào một đường khác để về trường.

Sau đó tôi chửi Thành Minh Hạo, đừng có suốt ngày gọi Lâm Giáng Lâm Giáng ở mồm được không, không có tiền đồ gì cả.

Lúc này Thành Minh Hạo dường như ý thức được mình vấp phải trắc trở rồi, ôm chai rượu than thở, hỏi tôi:

"Cậu nói xem có phải Lâm Giáng thích Thẩm Yến thật rồi không?"

Làm sao mà tôi biết được?

Cũng chính bởi thế, vì để người anh em của mình không phải chịu nỗi khổ tương tư, nên tôi mới lưu ý hơn.

Nhưng sao lại lưu ý phải toàn mấy chuyện không đâu thế nhỉ?

Là lưu ý chuyện mỗi ngày cô ấy để Thẩm Yến đưa đón đi học? Hay là lưu ý chuyện Thẩm Yến cởi áo khoác ngoài cho cô ấy mặc? Là khi cô ấy đứng ở sân bóng được người khác hỏi ai sẽ thắng liền nhất định chọn Thẩm Yến? Hay là nụ cười không chút phòng bị cô ấy dành cho Thẩm Yến?

Chi tiết sẽ không qua mắt được người khác, cô ấy và chàng thanh mai trúc mã của mình, đều có ý với nhau.

Nếu không thì, tại sao tất cả mọi người đều nói, Thẩm Yến và Lâm Giáng thật xứng đôi.

Nếu không thì, tại sao khi có người gọi Lâm Giáng là "chị dâu", Thẩm Yến chưa bao giờ giải thích.

Sau đó, tôi bắt đầu không còn hảo cảm với cô ấy mấy.

Nhưng lúc ấy suy cho cùng thì vẫn còn nhỏ tuổi, rất nhiều năm sau này tôi mới biết, tình yêu của rất nhiều chàng trai đều bắt đầu từ không có hảo cảm.

Đêm tất niên hôm ấy, tôi chọc cho Lâm Giáng khóc mất rồi.

Sau đó tâm trạng của tôi cũng chẳng vui vẻ gì, hẹn mấy người anh em cùng nhau đến quảng trường Quang Minh trượt ván. Nhưng hôm ấy quảng trường bắn pháo hoa, người mỗi lúc một đông, chúng tôi không thể không về nhà trước dự tính, chính vào lúc tôi chen chúc trong dòng người, tôi nhìn thấy cô ấy từ phía xa.

Cô ấy đứng giữa đám đông, ngước đầu ngắm pháo hoa, chẳng mấy chốc liền chắp hai tay lại, thành kính cầu nguyện.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hình như mọi tiếng huyên náo trên thế gian đều biến mất.

Giữa khoảng trời đất chỉ có một mình cô ấy.

Sau đó tôi bắt đầu hối hận vì ban nãy mình đã châm chọc cô ấy, bởi vì xem ra cô ấy không hề... xấu xa đến như vậy.

Tôi thích Lâm Giáng, không một ai biết chuyện này, kể cả bản thân tôi.

Đây có lẽ là hành động ngu xuẩn nhất trên thế giới này.

Vậy nên khi tôi nhìn thấy ID tài khoản QQ của cô ấy trên điện thoại của dì Trịnh, lúc đó không khác gì trời đất sụp đổ.

Bầu trời sụp xuống, rời núi lật biển, trời long đất nở, rung trời động đất... Những từ này toàn bộ đều đập lên mặt tôi.

Đây chính là một phát tát mà thanh xuân dành cho tôi.

Mà khoảnh khắc biết được chân tướng, thanh xuân của tôi cũng kết thúc tại đây.

Mấy năm sau đó, trong cuộc sống của tôi, không liên quan gì tới yêu đương nữa.

Rất nhiều người hỏi tôi các thể các loại câu hỏi:

"Có phải đang cấm dục?"

"Có phải là gay không?"

"Có phải phương diện kia không được không?"

Đệt.

Cút con mẹ nó đi, ông đây mà phương diện kia không được?

Tôi càng nghiện thuốc lá hơn, thực ra là vì nỗi sầu trong tim lớn.

Tôi càng muốn đến tìm cô ấy, ôm lấy cô ấy, hôn cô ấy, rồi l.ột sạch từng bộ đồ trên người cô ấy, cuối cùng từng lần từng lần quấn quýt trên người cô ấy.

Tôi càng muốn hôn cô ấy, nói với cô ấy rằng ông đây cũng thích cô ấy rồi! Chắc là cô ấy sẽ khóc nhỉ? Sau đó tôi sẽ ăn sạch nước mắt của cô ấy, rồi ăn sạch cô ấy luôn.

Nhưng tôi chỉ dám thực hiện bước đầu tiên.

Đó là đi tìm cô ấy.

Tôi đến thành phố mà cô ấy đang theo học, ngắm nhìn hàng hoa đinh hương dưới kí túc xá của cô ấy, ăn cơm gà kho mười tệ một suất trong căng tin trường của cô ấy, rồi ngồi trên bậc thang ở sân vận động ngắm trời.

Không gặp được cô ấy, nhưng dường như cũng chẳng phải vì để gặp cô ấy.

Nói thực lòng, chỉ có một mình tôi biết, có một số điều bất ổn đang lớn lên trong cơ thể tôi.

Tôi gọi chung chúng là... không có cảm giác an toàn.

Không có cảm giác an toàn, vậy nên tôi chuyển từ trường phía đông sang, như vậy sẽ không phải nhớ đến khung cảnh mà người mẹ của mình mất đi; không có cảm giác an toàn, vậy nên lúc biết Lâm Giáng có lẽ thích Thẩm Yến, phản ứng đầu tiên của tôi là trốn tránh và không quan tâm, như vậy sẽ không cần chịu đựng cảm giác hiu quạnh khi ánh mắt của cô ấy chưa từng nán lại trên người tôi; không có cảm giác an toàn, vậy nên tôi không dám bỏ mặc tất cả để đi tìm cô ấy khi biết được mọi việc.

Bạn biết không?

Tình yêu có lúc không chỉ thể hiện ở dũng khí, mà còn thể hiện ở sự lùi bước.

Cũng giống như một quyển sách nào đó tôi từng đọc qua, tôi đã quên mất tên của nó rồi, bên trong có viết rằng: Dấu hiệu khi con gái thật lòng yêu ai đó là dũng cảm, còn con trai thì nhát gan.

Vậy mà Giang Vi Phong tôi cũng có ngày biết sợ hãi cơ đấy... Tôi sợ không cho nổi cô ấy một tương lai tốt đẹp.

Lúc đó tôi ngỗ nghịch quá.

Người ta chỉ biết, lãng tử quay đầu còn quý hơn vàng, nhưng lại không biết lãng tử quay đầu lại là một chuyện khó khăn biết nhường nào.

Hôm nay tôi biết tin Lâm Giáng đã về nước.

Bảy năm rồi, bảy năm tôi và cô ấy không gặp nhau, cho dù có liên lạc thì chẳng qua cũng chỉ là cô ấy giả vờ "gửi đồng loạt không thể thu hồi".

Tôi hút hết một bao thuốc, nghĩ cả một đêm.

Tôi không nên tiếp tục đợi nữa đúng không?

Cái gì gọi là thành công? Trên đời còn rất nhiều chàng trai khác ưu tú hơn tôi, cho dù tôi không cho cô ấy được thứ tốt nhất trên thế giới, nhưng có thể trao cho cô ấy tình yêu trọn vẹn nhất trên đời.

Bao nhiêu năm rồi, tôi mới nghĩ thông:

Nếu như một chàng trai thật lòng yêu một cô gái, thì dù cho lúc ấy không có gì trong tay cũng sẽ liều mạng mang đến cho cô ấy một tương lai tươi đẹp, trao cho cô ấy một kết cục tốt.

Bởi vì thật lòng yêu một người, làm sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy lựa chọn người khác?

Tôi không làm được, tôi vĩnh viễn không thể chúc cô ấy gặp được người đàn ông tốt hơn, bởi vì tôi sẽ là người đàn ông tốt nhất ấy.

Lúc này là năm giờ sáng, tôi hút mấy điếu thuốc, ngắm màu trắng bạc đang dần nhô lên phía chân trời.

Tôi muốn đến tìm cô ấy.

Tôi buộc phải đến tìm cô ấy.

Tôi còn nợ cô ấy một cái kết.

Còn cô ấy nợ tôi một câu chuyện chưa kể.

Tôi muốn nghe cô ấy nói từ đầu.

_____________________Hoàn___________________
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom